Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1168


Trần Cường nói tiếp: “Em đừng nói nữa, tôi biết em đang gạt tôi, tên này có thể giúp em cái gì, cậu ta không mang thêm phiền phức cho em đã là may lắm rồi, anh thấy cậu ta chắc không có tiền mời em ăn cơm, muốn ăn cơm chùa.”
Nghe vậy, mọi người cũng khá đồng ý với lời của Trần Cường, với cách ăn mặc của Lý Phàm, bọn họ biết Lý Phàm là một người bình thường.

Nghĩ tới đây, bọn họ càng coi thường Lý Phàm, thế mà muốn ăn cơm chùa, còn muốn người đẹp mời khách, lần đầu tiên bọn họ gặp phải tên trai bao không biết xấu hổ như thế.


Nhưng nói đến trai bao, dù nhìn thế nào, bọn họ cũng chẳng thấy Lý Phàm đẹp trai lắm, chỉ có thể nói dễ nhìn chứ không thể nói kinh động như gặp thần tiên.

Bọn họ không thể hiểu nổi, tại sao lúc này Tần Tuyết Hàn còn muốn che chở Lý Phàm.

Sắc mặt Tần Tuyết Hàn trầm xuống, cô vốn định mời Lý Phàm ăn cơm để báo đáp ân tỉnh của đối phương, nhưng mà lại bị Trần Cường quấy nhiễu như vậy, khiến cô cảm thấy rồi bời.

Trong lòng cô không khỏi áy náy với Lý Phàm, cô vốn định mời Lý Phàm ăn cơm, làm cho đối phương vui vẻ, nào ngờ vì chuyện của mình mà khiến Lý Phàm bị liên luỵ.

Cô cảm thấy rất băn khoăn, Lý Phàm biết Tần Tuyết Hàn muốn xin lỗi mình, anh lắc đầu, tỏ vẻ không hề quan tâm.

Trần Cường cười nhạo: “Nhóc con, Tuyết Hàn nói cậu không phải ăn bám, có bản lĩnh thì cậu hãy bỏ tiền đi.”
Trần Cường biết chi phí nơi này cao cỡ nào, một bữa cơm có thể lên đến một năm tiền lương của gia đình bình thường, anh ta làm như vậy, chính là muốn xem Lý Phàm xấu mặt, chờ Lý Phàm không trả nổi tiền, anh ta có thể giễu cợt một phen.


Lý Phàm hiểu rõ ý của đối phương, nếu đối phương muốn xem chuyện cười của mình, anh cũng không ngại chứng minh với Trần Cường một chút.

Lý Phàm gật đầu một cái nói: “Được, vậy tôi sẽ chứng minh một chút.”
Thấy dáng vẻ tự tin đó của Lý Phàm, Trần Cường chợt có một dự cảm xấu, tên này cũng quá tự tin rồi, anh ta cảm thấy hồi hộp, đối phương sẽ không thật sự có thể trả được số tiền đó chứ?
Nghĩ vậy, Trần Cường vội lắc đầu, anh ta cho rằng chuyện đó chắc chắn không thể xảy ra, bữa cơm này ít nhất phải mấy trăm triệu, anh ta nghĩ chắc chắn Lý Phàm không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy.

Trần Cường giễu cợt nói: “Vậy cậu hãy chứng minh đi, đừng đến lúc đó không bỏ ra nổi tiền lại chạy đến nhà vệ sinh đi cửa sau chuồn đi, tôi đã gặp nhiều chuyện như vậy rồi.”
Nghe xong, mọi người đều cười vang.

Tần Tuyết Hàn tức giận nhìn Trần Cường, cô cho rằng lời của Trần Cường rất quá đáng, quá tổn thương tự tôn người ta, cô không chịu nổi nữa, nói với Trần Cường: “Anh có thôi đi hay không.”

“Tuyết Hàn, anh đang suy nghĩ vì hạnh phúc của em, nhỡ cậu ta không có tiền thì làm sao có thể mang cho em hạnh phúc.” Lúc này, Trần Cường tỏ vẻ hiền lành nói.

Tần Tuyết Hàn rất phản cảm bộ dáng và giọng điệu này của Trần Cường, nhân viên phục vụ cũng xem thường Lý Phàm, anh ta thản nhiên nói: “Tôi bỏ số lẻ đi cho anh, tất cả hết ba trăm ba mươi triệu.”
“Thật nhiều.” Lý Phàm mỉm cười.

Nhân viên phục vụ tưởng Lý Phàm kinh hãi sau khi nghe thấy giá tiền, anh ta không khỏi cười khẩy nói: “Người ăn cơm chùa, thế nhưng không thể rời khỏi nơi này.”
Lý Phàm lấy ra một thẻ ngân hàng nói: “Tôi không nói mình ăn cơm chùa, anh kích động làm cái gì chứ?”
Khi nhận lấy thẻ ngân hàng, nhân viên phục vụ sững người, tên này thế mà thật trả tiền?.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1169


“Được, tính tiền đi.” Lý Phàm cười nói.

Nhân viên phục vụ ngơ ngác, anh ta lấy làm lạ liếc nhìn Lý Phàm, cho rằng có phải đầu óc Lý Phàm bị rút gân hay không, đây chính là ba trăm ba mươi triệu, anh ta cũng không tin Lý Phàm có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy.

Anh ta cho là Lý Phàm chắc đang khoác lác, cố ý nói như vậy mà thôi.


Nhân viên phục vụ dí dỏm nói: “Anh có nhiều tiền như vậy sao?”
Lý Phàm mỉm cười im lặng, cũng không trả lời.

Trần Cường thúc giục: “Đừng phí lời với tên này nữa, chờ lát nữa quét thẻ không thành công, xem anh ta làm thế nào.”
Lúc này, nhân viên phục vụ mới bắt đầu quét thẻ.

Trần Cường cố ý nói: “Bây giờ cậu hãy dập đầu với tôi ba cái, tôi sẽ cho cậu ba trăm ba mươi triệu, thế nào, như vậy cậu cũng không cần bị đánh cho gãy xương.”
Nghe vậy, mọi người đều bật cười lớn, còn có người hô lên: “Như vậy có phải quá thua lỗ hay không?”
“Tất nhiên không lỗ, có người dập đầu với tôi ba cái, tôi cho ba trăm ba mươi triệu cũng không quá đáng nhỉ, hơn nữa chút tiền nhỏ đó tính là gì.” Trần Cường tiếp tục nói, anh ta đang cố ý làm mất mặt Lý Phàm trước mặt Tần Tuyết Hàn.

Lát nữa, Lý Phàm thật không có tiền phải dập đầu với anh ta ba cái, anh ta tin tưởng bất kỳ cô gái nào cũng sẽ không thích một người đàn ông kém cỏi như thế, đến lúc đó, nói không chừng Tần Tuyết Hàn sẽ rời khỏi Lý Phàm.


Cứ như vậy, ít nhất chẳng những có thể khiến Tần Tuyết Hàn chán ghét Lý Phàm, cũng có thể nhục nhã Lý Phàm một phen, đúng là chuyện tốt vẹn cả đôi đường.

Sau đó thái độ nhân viên phục vụ chợt trở nên phức tạp, anh ta liếc nhìn Lý Phàm mấy lần, sau đó vội kính cần trả lại thẻ ngân hàng cho Lý Phàm, trong lòng rất hoang mang.

Trần Cường lại không nhìn ra có vấn đề gì bất thường, anh ta nói với nhân viên phục vụ: “Có chuyện gì thế, có phải thằng nhóc này đang nói láo hay không?”
Nhân viên phục vụ chợt cười khổ, anh ta nhìn Trần Cường như nhìn một kẻ ngốc, nói: “Đây là khách quý, tôi không cho phép anh nói với khách quý như thế.”
“Khách quý?” Lần này Trần Cường cảm thấy mờ mịt, còn chưa đến nửa phút mà sao nhân viên phục vụ đã đổi giọng xưng hô Lý Phàm là khách quý, hơn nữa còn vì Lý Phàm mà mạnh miệng với mình.

Có lẽ tiền trong thẻ của Lý Phàm nhiều hơn anh ta, nghĩ vậy, Trần Cường không khỏi thầm bác bỏ trong lòng, đánh chết anh ta cũng không tin đây là sự thực.

Lý Phàm thu thẻ ngân hàng lại, sau đó nhìn về phía Trần Cường nói: “Thật xin lỗi, tôi có tiền, cũng không cần dập đầu với anh để vay tiền.”
Nghe Lý Phàm giễu cợt lại như vậy, anh ta cảm thấy rất không thoải mái, anh ta vốn muốn làm ra vẻ với Lý Phàm, để Lý Phàm biết sự lợi hại của mình, nào ngờ Lý Phàm lại nói như vậy.


Anh ta cảm thấy hết sức bất ngờ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta cũng không dám tin là thật.

Dù kế hoạch của Trần Cường đã thất bại, nhưng anh ta vẫn không nuốt trôi cục tức này.

“Hừ, không nhìn ra trên người cậu còn có ba trăm ba mươi triệu, chỉ sợ cậu đã phải gom góp khắp nơi để tiết kiệm đi.” Trần Cường vẫn không quên giễu cợt.

Tần Tuyết Hàn không nhìn được nữa, thản nhiên nói: “Trần Cường, anh có thể rời đi được rồi chứ, anh đang quấy rầy chúng tôi ăn cơm.”
Nhân viên phục vụ theo bản năng ngăn cản Trần Cường, nói với Trần Cường: “Mời anh trở lại chỗ ngồi đi, đừng quấy rầy những người khác dùng cơm nữa.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1170


Trần Cường sầm mặt lại, tát một tát vào người nhân viên phục vụ, lạnh giọng nói: “Cậu là ai mà dám chặn tôi, cậu biết tôi là ai sao, cậu chán sống rồi đúng không?”
Nhân viên phục vụ giận mà không dám nói gì, so với thân phận của Trần Cường thì anh ta quá mức hèn mọn, anh ta không dám mạnh miệng với Trần Cường, đành ngoan ngoãn lui xuống.

Trần Cường đi thẳng về phía Lý Phàm, nói: “Cậu nói đi, cậu muốn thế nào mới có thể rời khỏi Tần Tuyết Hàn.”
Anh ta quá muốn đoạt được Tần Tuyết Hàn, nên thái độ của anh ta hắn mới có thể trở nên cứng rắn.


Lý Phàm hỏi ngược lại: “Người anh nên hỏi không phải tôi mà là Tần Tuyết Hàn, nếu cô ấy không đồng ý, tôi cũng hết cách.”
“Đừng tỏ vẻ như vậy với tôi, cậu chỉ cần rời khỏi cô ấy, muốn tôi cho bao nhiêu tiền cũng được.”
Trần Cường tin bất cứ người đàn ông nào cũng yêu tiền, anh ta tin đối phương cũng không hề ngoại lệ.

Tần Tuyết Hàn nổi giận, Trần Cường quá phách lối rồi, dù cô và Lý Phàm còn chưa phát triển đến mức đó, nhưng cô cũng không hi vọng có người can thiệp tình yêu của mình.

Hơn nữa, Trần Cường uy hiếp trần trụi như thế, khiến ấn tượng của Tần Tuyết Hàn với Trần Cường càng ngày càng xấu.

.

Kiếm Hiệp Hay
Lý Phàm thuận miệng nói: “Chừng ba mươi nghìn tỷ.”
“Cậu nói thế là có ý gì?”

Trần Cường tức giận, đây đâu phải đàm phán thương lượng, anh ta túm lấy Lý Phàm cổ áo, cười nham hiểm, nói: “Người chống đối tôi thường không có kết cục tốt, tôi khuyên cậu hãy tự giải quyết cho tốt.”
Tính tình Lý Phàm dù tốt nữa, cũng bị Trần Cường làm cho mất kiên nhẫn, anh hất tay Trần Cường ra.

Trần Cường cố ý ngã xuống đất, sau đó hét lên: “Cậu dám đẩy tôi.”
Thật ra anh ta muốn tìm một lý do ra tay với Lý Phàm.

Anh ta vừa thốt ra câu này, mọi người đều chẳng còn gì để nói, bọn họ đều đã nhìn rõ, rõ ràng là tự đối phương ngã xuống đất, có liên quan gì đến người khác chứ?
Nhưng mà, bọn họ cũng không nói giúp Lý Phàm, bởi vì bọn họ đều biết thân phận của Trần Cường, bọn họ thương hại liếc nhìn Lý Phàm một cái, cho rằng Lý Phàm gặp xui xẻo rồi, chọc phải Trần Cường chắc chắn không có gì tốt đẹp.

Sau khi đứng dậy, Trần Cường lập tức đấm Lý Phàm một đấm, nhưng khi nắm đấm này sắp áp vào mặt Lý Phàm thì anh lại nhẹ nhàng tránh được, đồng thời nắm lấy cổ tay đối phương vặn một cái.

Sấc mặt Trần Cường đại biến, anh ta lui về phía sau mấy bước, mới đấu thời gian ngắn mà tay anh ta đã trật khớp, anh ta cho rằng đây chỉ là trùng hợp, nên lần nữa ra tay.


Lý Phàm giơ một tay tóm qua, tất cả các khớp xương trên người Trần Cường đều phát ra âm thanh răng rắc, cả người anh ta gần như mềm nhũn, hơn nữa cảm giác trật khớp đó khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.

“Mau thả tôi ra.” Trần Cường tức giận quát.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Gọi ông nội, tôi sẽ lập tức thả anh ra.”
Đối phương bảo anh dập đầu ba cái, hiện tại anh bảo Trần Cường gọi mình ông nội, cũng không có gì nhỉ?
Như thế nào Trần Cường cũng không chịu gọi, nữ thần của anh ta còn ở nơi này, hơn nữa chung quanh còn có nhiều người như vậy, nếu anh ta gọi rồi, thì anh ta biết vất thể diện ở chỗ nào, sau này anh ta cũng không còn mặt mũi ra cửa, anh ta càng không biết trong lòng Tần Tuyết Hàn sẽ nghĩ như thế nào.

Lý Phàm dùng thêm sức, Trần Cường đau vội nói: “Ông nội!”
Lúc này, Lý Phàm mới buông đối phương ra, khi đứng dậy, Trần Cường lập tức nhìn thấy ánh mắt cười nhạo của người xung quanh, anh ta hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, thông qua lần giao đấu này, anh ta mới phát hiện Lý Phàm là chuyên nghiệp..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1171


Trần Cường quét mắt một vòng, muốn cầm thứ gì đó, chợt anh ta nhìn thấy anh Bưu, hai mắt anh ta sáng lên, anh ta biết anh Bưu là người của Ngài Thiên, nếu anh ta tiêu ít tiền mời anh Bưu ra tay, anh Bưu nhất định sẽ giúp mình.

Tất nhiên anh Bưu cũng đã cảm nhận được ánh mắt của Trần Cường, nhưng sau khi cảm nhận được, anh ta lập tức sửng sốt và cảm thấy rất bối rối.

Anh ta vội né tránh, đỡ lát nữa đối phương lại đến gọi anh ta giúp đỡ.


Trần Cường lại hớn hở chạy tới trước mặt anh Bưu, bật cười lớn nói: “Anh Bưu, là tôi đây, tôi là Trần Cường.”
Anh Bưu cảm thấy hết sức buồn bực, sao tên này lại tới tìm anh tư chứ? Đây không phải cố ý gây thêm phiền phức cho anh ta sao?
“Tôi không biết cậu.”Anh Bưu lạnh nhạt nói.

Trần Cường cười khan nói: “Anh Bưu, nếu anh ra tay giúp tôi, tôi cho anh ba tỷ.”
Nghe vậy, mọi người đều hít sâu một hơi, một lần ra mặt là ba tỷ, tiền này cũng quá dễ kiếm đi, bọn họ cẩn thận nghĩ lại, đối phương là anh Bưu, cánh tay đắc lực bên cạnh ngài Thiên, đừng nói ba tỷ, mười lăm tỷ cũng đáng.

Anh Bưu chợt đứng lên, Trần Cường thầm vui mừng, xem ra anh Bưu sắp ra tay rồi.

Anh Bưu đi thẳng tới trước mặt Lý Phàm, cười khan nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Lý Phàm cười nói: “Ha ha, thật đúng là trùng hợp.”

Lý Phàm và anh Bưu nói chuyện giống như bạn bè, người ngoài nhìn vào, quan hệ của hai người đặc biệt tốt.

Lần này Trần Cường cảm thấy khó hiểu, chuyện gì đang xảy ra thế, anh ta bảo anh Bưu giáo huấn Lý Phàm một trận cơ mà, anh ta ngây thơ tưởng anh Bưu hiểu sai ý mình.

Trần Cường vội nói: “Anh Bưu, anh hiểu lầm ý tôi rồi, tôi muốn anh giáo huấn cậu ta một trận.”
Anh Bưu không còn gì để nói, anh ta nhìn Trần Cường như nhìn kẻ ngốc, vừa rồi anh ta đã biểu thị rõ ràng như vậy, đây là người không thể trêu vào mà đối phương cứ nhất định nói đến chuyện không nên nói.

“Cậu câm miệng cho tôi.” Anh Bưu lạnh giọng nói: “Cậu ấy là bạn của Ngài Thiên, cũng là bạn của tôi, cậu bảo tôi ra tay với bạn mình, có phải cậu đang cố ý châm ngòi ly gián hay không?”
Trần Cường lập tức trợn tròn mắt, nếu không phải chính tai nghe được, anh ta cũng không dám tin là thật, lần này anh ta thật mờ mịt, anh ta không ngờ anh Bưu sẽ nói như vậy?
“Hả, cậu ta là bạn của Ngài Thiên ư?”
Trần Cường lập tức cảm thấy mơ hồ.


Anh ta tưởng Lý Phàm là một người bình thường, nào ngờ lại có liên quan tới Ngài Thiên.

Anh Bưu thản nhiên nói: “Tôi đã chứng kiến hết chuyện vừa nãy, là cậu cứ cố tình gây sự với cậu Lý, nếu không phải cậu Lý không so đo với cậu thì cái mạng nhỏ của cậu đã sớm xong đời rồi.”
Nghe anh Bưu nói vậy, Trần Cường nuốt xuống một ngụm nước bọt, cũng không phủ nhận, anh Bưu nói đúng là không hề sai, ngay cả anh Bưu cũng nói như vậy, anh ta tự nhiên tin tưởng.

Lúc này Anh Bưu nghiêng đầu sang chỗ khác, xin chỉ thị của Lý Phàm: “Cậu Lý, người này nên xử lý như thế nào?”
Khóe miệng Trần Cường co lại, anh ta có thể nghe ra trong giọng nói anh Bưu mang theo mấy phần sát khí, nhất là nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh Bưu, anh ta biết anh Bưu không hề hù dọa mình..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1172


Lý Phàm cười nói: “Đuổi anh ta đi đi, bây giờ tôi còn chưa ăn được miếng cơm nào, tôi đói bụng rồi.”
Anh Bưu lập tức làm theo lời Lý Phàm, đấm thẳng một đấm vào bụng Trần Cường, Trần Cường đau đến không thốt nên lời, anh Bưu lập tức mang Trần Cường ra ngoài.

Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Lý Phàm đều không có xem thường, mà là e ngại cùng sùng bái, đối phương lại có thể quen anh Bưu, có thể thấy thân phận đối phương không đơn giản.

Bọn họ đã biết mình mình coi thường Lý Phàm rồi, bọn họ đều cảm thấy khó tin về điều này.


Sau khi cơm nước xong, Lý Phàm mới đưa Tần Tuyết Hàn trở về.

Trên đường trở về, Lý Phàm đã cảm giác được một sát khí mạnh mẽ, hơn nữa sát khí đó đang chạy về phía bên này.

Lúc này, có mấy người đan ông mặc trang phục đạo sĩ vây Lý Phàm và Tần Tuyết Hàn lại.

Lý Phàm cau mày nói: “Các người là người của Long Môn?”
“Không, chúng tôi là người của đạo quán Càn Khôn.” Đại sư huynh Đạo quán Càn Khôn mở miệng nói.

Lần này, Lý Phàm thật buồn bực: “Vậy tại sao các người lại chặn đường tôi?”
“Bởi vì chúng tôi muốn mạng cậu.”
Đại sư huynh đạo quán Càn Khôn cười lạnh.

Lý Phàm sầm mặt lại, đối phương có vẻ đạo mạo, nào ngờ lại nói ra những lời hung ác như vậy.

Đại sư huynh đạo quán Càn Khôn khinh thường ra tay với Lý Phàm, ông ta để cho các sư huynh đệ của mình thăm dò thực lực Lý Phàm trước một chút.


Lý Phàm lập tức bị mấy đạo sĩ đạo quán Càn Khôn bao vây lại.

Khi Lý Phàm giao đấu với một đạo sĩ đạo quán Càn Khôn, sắc mặt anh lại trở nên nghiêm túc, sức đạo sĩ đó quá lớn đi.

Quả nhiên đạo sĩ có mấy phần công phu thật, câu nói này đúng là không giả.

Lý Phàm cảm giác được sức mình như gió thổi vào nhà trống.

Mà sức của các đạo sĩ đạo quán Càn Khôn đều lớn lạ thường, dù về nội công hay là ngoại công, thực lực đều rất mạnh mẽ.

Lý Phàm nhíu mày, xem ra những đạo sĩ này đều có mấy phần công phu thật, anh muốn ứng phó, vẫn có chút quá khó khăn.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Đạo quán Càn Khôn, tôi cũng đã được nghe nói, trong đạo quán đều là hành y cứu đời, xuống núi cứu người, cách làm của các người lại trái với quy tắc của đạo quán Càn Khôn.”
“Hừ, không ngờ cậu khá hiểu đạo quán Càn Khôn chúng tôi, nói cho cậu biết, ở chỗ tôi, tôi chính là quy củ.” Đại sư huynh đạo quán Càn Khôn cười ngạo nghễ.


Lý Phàm và các đạo sĩ đạo quán Càn Khôn đánh tới đánh lui, nhưng hai bên đều không làm gì được nhau.

Chợt một cái đạo sĩ nhảy lên cách mặt đất ba thước, sau đó phóng người đá một đá về phía Lý Phàm.

Lý Phàm vô thức nâng cánh tay lên chống cự, lần này, cánh tay anh cũng suýt chút nữa thì trật khớp, anh hít sâu một hơi.

Đạo sĩ đó rất kinh ngạc, ông ta không ngờ Lý Phàm trúng một chiêu phóng lên đá này của ông ta mà còn có thể không hề hấn gì.

Lý Phàm trở nên nghiêm túc, các đạo sĩ này thực lực quá mạnh, rất khó đối phó.

Nhất thời các đạo sĩ không làm gì được Lý Phàm, sau khi nhìn thấy chỗ sơ hở của bọn họ, Lý Phàm mới đánh tới, bọn họ lập tức bị thương nhẹ, lui về phía sau mấy bước..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1173


Thấy vậy Đại sư huynh đạo quán Càn Khôn híp mắt lại, cảm thấy kích động, ông ta thích cảm giác hành hạ đến chết cao thủ, khi Đại sư huynh đạo quán Càn Khôn đi tới, các đạo sĩ khác của đạo quán Càn Khôn đều rối rít nhường đường.

Khi đạo sĩ áo xanh đi tới, lá rụng trên đất đều bị lay động.

Do đó, Lý Phàm có thể kết luận, đây là một cao thủ.


Đạo sĩ áo xanh cười nói: “Tôi chỉ xuất một chiêu.”
Lý Phàm cười nói: “Vậy tôi cũng ra một chiêu.”
Đạo sĩ áo xanh khinh miệt liếc nhìn, dường như trong mắt ông ta, Lý Phàm chẳng khác nào người chết, ông ta bỗng đấm ra một đấm, một đám nàu nhìn qua không hề có khí thế, rất cẩu thả vô thường, nhưng mang theo xung lực và kình lực ngầm cường đại.

Lý Phàm vội vàng hóa giải, cuối cùng hóa giải đến dưới đất, mặt đất dưới chân anh nứt ra vết nứt khổng lồ.

Lý Phàm sầm mặt lại, võ công của đối phương đúng là không tệ, nhất thời anh thế mà không ứng phó được.

Đại để tử đạo quán Càn Khôn cười gằn: “Ha ha, thì ra cậu chẳng qua cũng chỉ như thế, hôm nay để cậu mở mang kiến thức một chút về sự lợi hại của tôi.”
Nghe vậy, Lý Phàm vẫn bình tĩnh, bắt đầu dứt khoát ra tay.

Người đàn ông áo xanh không ngờ Lý Phàm lại có thể cùng mình bất phân thắng bại.

Ông ta bắt đầu có ý định giết người, ông ta lạnh lùng nhìn Lý Phàm, quyết định phải xuất ra chiêu kia.


“Dừng tay.”
Lúc này, đạo sĩ già áo trắng chợt xuất hiện, chặn người đàn ông áo xanh lại.

Sau khi đạo sĩ già áo trắng xuất hiện, sắc mặt đám người đàn ông áo xanh lập tức đại biến.

“Sư phụ!”
Bọn họ đều rất quen thuộc đạo sĩ già áo trắng đó, đều kinh hãi hô một tiếng, bọn họ cảm thấy rất bất ngờ, không phải sư phụ đang vân du tứ hải sao.

Mọi người đều không thể tin được vào điều này, bọn họ bất giác híp mắt, lạnh lùng nhìn Lý Phàm.

Người đàn ông áo xanh chợt như đứa trẻ phạm lỗi, cúi đầu xuống, nhất thời không biết nên nói cái gì mới phải.

Ông ta không ngờ sư phụ lại xuất hiện vào lúc này.


Nhìn thấy đạo sĩ già áo trắng, Lý Phàm hơi nhíu mày, đạo sĩ già sư phụ của những người này có vẻ che chở đồ đệ của mình, lần này càng không dễ giải quyết rồi.

Nào ngờ, đạo sĩ già áo trắng chợt quay đầu, cười hiền từ: “Thật ngại quá, tôi lơ là trong việc dạy dỗ đồ đệ, khiến bọn chúng tự tiện xuống núi, gây phiền phức cho cậu.”
Thấy đạo sĩ già áo trắng dễ nói chuyện như vậy, Lý Phàm cũng không tiện chỉ trích gì, vội vàng xua tay nói: “Không có gì đáng ngại, đây đều là chuyện rất bình thường.”
Lúc này, đạo sĩ già áo trắng lạnh lùng nhìn xem người đàn ông áo xanh, nói: “Còn không mau xin lỗi vị tiên sinh này.”
Người đàn ông áo xanh biết tính tình của sư phụ, nếu sư phụ không ở đây, ông ta có thể là hầu tử đại vương, nhưng sư phụ đã trở về, ông ta cũng không dám lỗ mãng.

“Thật xin lỗi.”
Đạo sĩ ao xanh thở dài, đành phải nghiến răng xin lỗi Lý Phàm..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1174


Dù đối phương xin lỗi rất qua loa, nhưng Lý Phàm cũng không yêu cầu quá nhiều, khẽ gật đầu.

Đạo sĩ áo trắng thản nhiên nói: “Tất cả quay về đạo quán Càn Khôn cho ta, ta đã nói, không cho phép xuống núi, ai bảo các con xuống núi.”
Đạo sĩ áo xanh cũng không nói được gì, đối mặt tình huống như vậy, bọn họ đều không thể làm gì.

Lý Phàm thấy may mắn đạo sĩ già áo trắng không hề thiên vị đồ đệ, bằng không, e là anh cũng sẽ gặp nguy hiểm.


Sau khi Lý Phàm và Tần Tuyết Hàn trở về, ông nội Tần Tuyết Hàn từ trong phòng đi ra, cười nói: “Không hổ kỳ vọng của cậu, chìa khoá đã chế tạo thành công.”
Nghe xong, Lý Phàm trong lòng kích động nhận lấy chìa khóa Long Môn.

Bây giờ quan trọng nhất là, phải tìm được kho báu Long Môn, chỉ cần tìm được kho báu Long Môn thì mọi việc đều sẽ được giải quyết.

Lý Phàm biết chắc chắn Long Môn không tha cho mình, nhất là Long Hậu, chắc chắn sẽ không để cho anh tới gần kho báu Long Môn.

Trương Đức Võ chợt mở miệng nói: “Cậu Lý, trước đó lão Long Vương từng có mệnh lệnh, nói chỉ cần ai tìm được chìa khóa Long Môn, đồng thời mở ra kho báu Long Môn thì người đó chính là người thừa kế tương lai.”
Nghe vậy, Lý Phàm lập tức cảm thấy vui mừng, đây chính là một cơ hội tốt, chứng minh chuyện này có thể xoay chuyển, Lý Phàm trong lòng vui mừng, không biết có bao nhiêu mong đợi.

Trương Đức Võ lấy làm lạ liếc nhìn Lý Phàm, lúc lâu sau vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông ta không ngờ đến lúc này mà Lý Phàm lại có thể bình tĩnh như thế.


Nếu đổi lại là ông ta, chắc chắn sẽ không bình tĩnh như đối phương.

Trương Đức Võ không kìm được nói: “Cậu Lý, nhưng muốn gặp được lão Long Vương thì lại không đơn giản.”
“Tôi tự có cách.”
Lý Phàm đã nghĩ kỹ làm như thế nào liên hệ với lão Long Vương.

Trước kia anh từng có số điện thoại của lão Long Vương, anh bấm dãy số mười mấy số, số này rất đặc biệt.

Sau khi nhận điện thoại, lão Long Vương rất kinh hãi về kết quả này.

Ông ta lập tức cho người đi nghênh đón Lý Phàm.

Lúc này bên ngoài biệt thự Lý Phàm, đậu đủ loại xe sang trọng.


Sau khi cửa xe Lincoln mở ra, một ông lão đi xuống.

“Khiến cháu chịu uất ức rồi.”
Sau khi nhìn thấy Lý Phàm, lão Long Vương lập tức cảm khái rất nhiều: “Chẳng lẽ chuyện cho tới bây giờ, cháu còn không chịu gọi ông một tiếng ông nội à.”
“Thật xin lỗi, khi tôi gặp khó khăn, ông cũng không hề ủng hộ tôi, ông chẳng qua vì chìa khoá Long Môn mà tới.”
Sắc mặt Lý Phàm lạnh nhạt, không muốn để ý tới đối phương.

Lão Long Vương thở dài: “Nhiều năm như vậy, cháu vẫn cứ ghi hận ông, như vậy đi, cháu đưa chìa khoá Long Môn cho ông, ông trao lại quyền lực Long Môn cho cháu.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1175


Lý Phàm đưa chìa khóa Long Môn ra.

Sau khi nhận lấy chìa khoá, ông lão mới nở nụ cười vui mừng.

Lý Phàm đi theo ông lão tới một tầng hầm bí mật.


Phía dưới tầng hầm có một cửa sắt khổng lồ, nhìn qua có vẻ không gì phá được.

Ông lão nói: “Kho báu Long Môn phải dùng chìa khóa Long Môn mở ra, kho báu Long Môn này là tiền bạc châu báu Long Môn tích lũy trong suốt mấy trăm năm.”
Lý Phàm không hề dao động, cũng không bị cái gọi là tiền bạc châu báu hấp dẫn.

Ông lão mở kho báu Long Môn ra, bên trong tất cả đều là núi vàng núi bạc, vàng bạc châu báu đếm không hết.

Ông lão trở nên hưng phấn, mà Đại Long Vương và Long Hậu vẫn luôn rục rịch ngóc đầu liếc nhìn nhau, cùng xông vào định di chuyện toàn bộ tiền tài châu báu, thì Long Môn lập tức phát sinh nội loạn.

Ông lão hạ lệnh để Lý Phàm trở thành người thừa kế Long Môn.

Lý Phàm lắc đầu, khi nhìn thấy vẻ mặt ghê tởm của những người này, anh cũng không hề dao động trước núi vàng núi bạc này, nên anh lạnh lùng đi ra.


Tầng hầm bỗng phát sinh chấn động, kho báu Long Môn đang sụp đổ.

Lý Phàm nhanh chóng thoát khỏi tầng hầm, mà người cùng thoát ra với anh đều là tay chân trung thành trước kia của ông lão.

“Long chủ.”
Đám người Long Môn đó lập tức rối rít quỳ lạy Lý Phàm, tiếng kêu như tiếng sấm.

Lý Phàm trở thành Long chủ của Long Môn, sau đó, anh và vợ Cố Họa Y đi hưởng tuần trăng mật, còn đi khắp thế giới du sơn ngoạn thủy.

Dưới sự chống lưng của Long Môn, cuối cùng tập đoàn Họa Vân Y đã trở thành tập đoàn lớn nhất Hán Thành.

Trương Đức Võ trở thành cánh tay đắc lực của Lý Phàm.


Sau này, Lý Phàm đi đạo quán Càn Khôn học nghệ, cũng mời các đệ tử đạo quán Càn Khôn gia nhập Long Môn của mình, trở thành những người xuất sắc nhất của Long Môn.

Dưới sự quản lý của Lý Phàm, thế lực Long Môn càng lúc càng lớn, kinh tế phát triển rực rỡ, lung lạc nhà họ Đế.

Mà Lý Phàm, vẫn hết sức khiêm tốn lau nhà, làm công việc nội trợ.

Mẹ vợ Vương Cẩn Mai nói: “Con rể ngoan, con cũng đừng lau nhà nữa, làm sao có thể để con đường đường là Long chủ Long Môn lau nhà chứ, để mẹ lau đi.”
Bạn bè Cố Họa Y chọc ngoáy: “Ông xã cậu là đồ vô dụng.”
“Ai dám vô lễ với Long chủ?”
Lập tức xuất hiện trên trăm tinh anh Long Môn cùng hô to..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom