Cập nhật mới

Dịch Đệ Nhất Thuần Thú Sư Tại Thế Giới Khác

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Tấu Cầm





[Sáng hôm sau]
- khụ…khụ, Hôm qua mọi người nghĩ ngơi tốt chứ
Một lão giả râu quai nón bước lên trước nói
Tất cả thí sinh tham gia thi đầu cùng đồng thời gật đầu, lão giả nhìn xuống miệng cười sản khoái nói tiếp
- thế thì tốt ta hi vọng mọi người sẵn sàng cho cuộc thi tài năng ngày hôm nay, sau đây ta tuyên bố cuộc thi bắt đầu.

Mọi người cùng lúc ồ lên, thế rồi cuộc thi được diễn ra tất cả thí sinh được người ban tổ chức đưa đến phía sau sân khấu chuẩn bị.

Nơi này rất nhiều người tập chung người thì chuẩn bị đạo cụ kẻ thì tập dợt diễn thử trước gương.

Thiên Tài cùng Linh Nhi vì số điểm cao nên được đưa đến một căn phòng riêng biệt không ai có thể quấy rầy.

Trên đường đi có một số người chỉ chõ họ bàn tán
- Này đây có phải hai người chiến thắng cá cược kia không?
- Đúng rồi đấy, nhưng trong họ cũng bình thường thôi.

- Phải thôi quay lại tập đi đừng để ý nữa.

Cứ như vậy chặng đường đến phòng tập chở nên khó chịu hơn, Thiên Tài dắt tay Linh Nhi cắp tốc rời khỏi nơi tập trung đi đến phòng riêng.

- Rồi ta sẽ ở đây chuẩn bị còn muội ở bên kia, một lát nữa phải hết sức thi đấu không được nhường đâu đấy.

Linh Nhi nhẹ gật đầu rồi đi vào bên trong phòng.


Thiên Tài bước vào phòng suy nghĩ xem lát nữa mình sẽ biểu diễn cái gì bởi vì kiếp trước hắn không giỏi trong phần năng khiếu lắm.

- Xem nào mình có thể biểu diển gì nào, vẽ tranh sao để thử một chút.

Thiên Tài đi đến cầm bút lên mài mực chắm vào bắt đầu vẽ bàn tay uyển chuyển đi trên trang giấy, nếu người khác nhìn sẽ cảm thấy hắn như một thư hoạ sư cao cấp.

Thế nhưng khi hắn cầm bức tranh lên xem suýt chút nữa là té trên sàn xùi bọt mép rồi.

Bức tranh hắn muốn vẽ là mãnh hổ vồ mồi nhưng khi vẽ xong bức tranh lại là hello kitty vồ chuột.

Khác một trời một vật.

- Thôi được rồi vẽ tranh thì bỏ đi, vậy thì điêu khắc, khiếp trước ta từng làm trong xưởng điêu khắc một thời gian.

Vừa cầm khúc gổ trong tay hắn lại bỏ xuống lắc đầu
- Vẫn là thôi vậy kiếp trước tuy là làm trong xưởng điêu khắc gỗ nhưng ta chỉ là người mang gỗ chưa bao giờ điêu khắc qua cả, vậy thì nhảy thì sao nhỉ.

Nghĩ rồi hắn đi đến trước gương bày ra tư thế nhảy một bài nhảy xong bài đó hắn xuýt chút nữa là ói ra sàn vì xoay quá nhiều
- Vẫn là không được, thế thì chỉ còn hát và chơi nhạc cụ thôi, thử hết một lượt vậy.

Hắn vừa cất tiếng hát cả toà nhà ngay lập tức rung lắc giữ dội mọi người đang tập luyện ngay lập tức bịch lỗ tai có vài người còn ngất xỉu nữa, rồi có một người của ban tổ chức đến nhắc nhỡ hắn, Thiên Tài nhìn ra ngoài gãi gãi đầu cúi người xin lỗi rồi quay vào trong.

Thế là chỉ còn chơi nhạc cụ hắn tìm quanh phòng một lần không thấy có nhạc cụ nào phù hợp ngoài cây ngọc cấm để ở trên bàn, hắn ngồi xuống lần này vì không ảnh hưởng tới mọi người nên đã kích hoạt trận pháp cách âm người bên ngoài sẽ không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

Chuẩn bị đầy đủ hắn đặt tay lên bàn phong bế lục thức dùng tâm trí cảm nhận dây đàn ở trước mặt, từng dây từng dây run lên làm cho âm nhạc như có sự sống.

Linh Nhi đi qua nhìn thử hắn đang làm gì, ngay khi nàng bước vào trong liền bị thanh âm của tiếng đàn mê hoặc đứng yên tại chỗ, nương theo tiếng đàn linh khí trong phòng bắt đầu hinh thành một vòng tròn.

Linh khí chui vào trong thân đàn làm cho nó biến hoá tứ cây đàn bình thường hoá thành một cây linh đàn có linh trí.

Thời gian nhanh chóng trôi qua một người của ban tổ chức đến kêu mọi người chuẩn bị lên sân khấu, lúc này Thiên Tài mới ngừng đánh đàn tỉnh lại.

Ngay khi vừa tỉnh lại hắn liền nhìn thấy Linh Nhi đang đứng lặng yên ở trước cửa mắt nhắm chặt, hắn liền đi đến lay lay nàng.

Linh Nhi bị hắn lay ngay lập tức tỉnh lại vuốt tóc nhìn hắn rồi quay đầu đi.

Thiên Tài cảm thấy kì lạ không nhịn được mà thốt ra
- Hôm nay muội ấy bị sao vậy nhỉ có phải tới tháng rồi không?
Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa xoa xoa mi tâm tỉnh táo rồi đi ra ngoài sảnh chờ, ở bên ngoài sảnh chờ mọi người đều đã tập trung đầy đủ.


Ban tổ chức cũng không đợi lâu ngay lập tức cho mới người đầu tiên lên đài, vài phút sau lại đến người tiếp theo.

Các tiết mục biểu diễn nhiều vô kể từ thư hoạ, điêu khắc, ca múa đủ loại.

Thời gian dần trôi đến lượt Tào Phùng lên đài, hắn vừa lên đài được thời gian ba chén trà thì quay trở về.

Thiên Tài hiếu kì đi đến trước hắn hỏi.

- Tào huynh, huynh đây là biểu diễn gì thế?
Tào Phùng không giấu diếm gãi đầu cười cười nói
- Ta biểu diễn điêu khắc.

Thiên Tài nhìn Tào Phùng một lượt tảo ra không dám tin, thấy vậy Tào Phùng cười nói
- Thật không dám giấu ta ngoài dạy lướt sóng ra còn là một thợ mộc đấy, còn huynh, huynh tính thi gì?
Thiên Tài gãi đầu xấu hổ nói
- Ta sao, ta thì biểu diễn cái này.

Nói rồi Thiên Tài lật cổ tay một ngọc cầm liền xuất hiện, nhìn ngọc cầm trong tay Tào Phùng không khỏi há hốc mồm
- Tào huynh đừng kinh ngạc, ta cũng chỉ là biết một chút thôi, hồi trước ta từng được một người dạy cho.

Thiên Tài nói.

Sau đó không lâu cũng đến lược Linh Nhi đi lên nàng cũng đi thời gian ba chén trà thì lập tức trở về chỗ ngồi, Thiên Tài bước đến bên cạnh nàng hỏi
- Sao rồi, muội thi ổn chứ?
Linh Nhi nhìn hắn rồi lắc đầu tỏ ra đáng tiết, hắn cũng chỉ có thể nhìn nàng mà không thể giúp gì được.

Tiếp đó một đoạn thời gian cuối cùng cũng đến lượt hắn bước lên đài, Thiên Tài vừa lên đài ngay lập tức lấy ra ngọc cầm nhìn mọi người nói
- Sau đây ta xin phép biêu xấu chơi một khúc nhạc phổ mang tên Đế Quân.

Mọi người dưới đài đồng loạt vỗ tay phấn khích, tiếng vỗ tay càng lớn làm hắn càng hoang mang, thế rồi hắn ngồi xuống phong bế lục thức đặt tay lên dây đàn.


Thấy hắn như vậy mọi người ai náy đều hoan mang không biết hắn đây là đang tín làm gì.

Một cổ không khí đáng sợ bao phủ cả khán đài, một vài người cũng bắt đầu phong bế nhĩ thức lại.

Sau đó tay hắn bắt đầu di chuyễn, {len ken} âm thanh dây đàn run lên, tiếng đàn mang theo ảo cảnh về một bậc quân vương mang trong con
tim hình hài đất nước rơi vào lưới tình với một mỹ nhân.

Thế nhưng mỹ nhân lại đem trái tim mình trao cho một nam nhân thường, quân vương giận lòng ban cho nàng hồi về cung cấm.

Tưởng như thế nàng sẽ luôn luôn bên người mãi vui cười, nhưng nàng nơi đây tâm trí lại hướng về quê hương, hướng đến người nam nhân kia.

Đế vương không hiểu tại sao liền hỏi nàng
- Một người không vinh không hoa mà nàng lại thương yêu hơn ta một đế vương sao?
Nàng không trả lời nhưng đế vương biết được điều nàng muốn thế là thả nàng trở về với người đó, nhưng cũng từ đó trái tim của đế vương cũng nát tan hắn lao mình vào nơi chiến trường mông quên đi quá khư…
Tiếng đàn mang theo linh tính diễn hoá ra một khung cảnh đầy hào hùng bi lệ làm cho mọi người trên kháng đài và phòng chờ không tài nào kìm được nước mắt.

Thậm chí đến ba lão giã đã đạt đến cấp bậc cao nhất của đại lục này Xuất Khiếu cảnh cũng rơi nước mắt.

Ngay khi tiếng đàn vừa kết thúc Thiên Tài mở mắt ra thấy cảnh tượng trước mắt hắn tưởng mình đàn dỡ đến mức mọi người đều khóc, thấy vậy hắn ngay lập tức chạy vào phòng chờ.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Huyễn Cảnh





{Hồn Hộc…Hồn.

.

Hộc} Thiên Tài chạy thật nhanh ra phía sau khán đài, vừa bước vào trong phòng chờ hắn đưa tay lau đi mồ hôi trên trán.

Nhìn đến phía của hai người Linh Nhi thì hắn thấy một cảnh tượng vô cùng hoản hồn, tất cả mọi người trong phòng cũng đồng loạt chảy nước mắt hắn tự nói
- Có cần quá đáng thế không chỉ là hơi tệ một chút thôi mà, cần gì phải khóc như thế.

Hắn lắc đầu rồi quay người đi đến một chiếc ghế ở trong góc ngồi xuống tỉnh tâm nghĩ ngơi.

Thời gian thắm thoát trôi đi tất cả mọi thí sinh đều đã lên đài biểu diễn hoàn tất bây giờ chính là lúc trao thưởng.

Tất cả thí sinh được đưa ra trước khán đài, một lão giả trong ba người bước lên trước trầm giọng nói
- Cảm ơn tất cả mọi người vì đã tham gia, bây giờ ta sẽ công bố kết quả của vòng thi đấu thứ hai.

Lão giả dậm chân xuống sàn màn hình băng giống như lần trước hiển thị lên hạng và tên của tất cả mọi người tham gia thi đấu.

Một lượt qua đi Thiên Tài vẫn luôn che mắt không nhìn vào sếp hạng chờ nghe ba hạng đầu.

Sau khi tất cả thông tin cùng hạng của mọi người được công bố xong thì lão giả cũng công bố ba người đứng đầu.

- À hừm, sau đây là vị trí thứ ba người đạt được là Mạc Linh Nhi với lượt bình chọn là một ngàn, sau đây là màn biểu diễn.

{Tinh} màn hình băng bắt đầu chiếu màn biểu diễn của Linh Nhi, lần này màn hình băng đã được gia cố thêm một trận pháp truyền âm thanh nên có thể phát ra âm thanh.

Thiên Tài buôn tay che mắt xuống chăm chú coi nàng biễu diễn, trên màn hình lúc này là một tiên nữ thước tha cất tiếng hát êm diụ.


Tiếng hát chảy vào tai làm cho con người ta trở nên thanh tịnh tâm hồn, tẩy sạch sự mệt mõi của một ngày lao động cực nhọc.

Sau khi màn trình diễn kết thúc thì lão giã lại bước lên trước ho khan một tiếng nói
- Được rồi mọi người tỉnh lại được rồi, sau đây ta xin phép công bố vị trí thứ hai Lục Tử Ninh với lượt bình chọn là một ngàn hai trăm.

Sau đó màn hình lại một lần nữa chiếu lên một màn biểu diễn của một nữ hài có làn da ngâm đen do đi biển nhiều, lần này nữ tử biểu diễn một đoạn vũ khúc.

Vũ khúc được nhảy mang những người vừa trầm mê bởi giọng hát của Linh Nhi từ cảm xúc này qua cảm xúc khác, làm con người ta bị mê hoặc bởi vẽ đẹp từ nước da kết hợp trang sức.

Biến người nhảy múa hoá thành một vị nữ thần đi trên mây trắng cứu độ chúng sinh.

Có một vài người cảnh giới bị phong bế sau khi nghe ca khúc của Linh Nhi kết hợp điệu nhảy của nữ tử này ngay lập tức phá vỡ ràng buộc mà đột phá.

Lão giả nhìn một màn này cười thật sản khoái, tiếng cười của lão cũng là báo hiệu của sự kết thúc màn biểu diễn.

Lão giả lần nữa bước về phía trước cười khanh khách nói
- Có lẽ mọi người đều đã nhận được điểm tốt từ hai màn biểu diễn trước đó rồi nhỉ, vậy thì sau đây ta sẽ gửi đến mọi người một màn biểu diễn có tác dụng kết hợp với hai màn trên.

Một người dưới đài hướng lên nói
- Có lẽ nào ngài nói chính là màn đó sao?
Lão giả cười cười gật đầu nói
- Phải chính là nó đây.

Sau đó lão quay lưng lại đi đến chạm vào tắm băng đó từ tấm băng một thanh âm vang lên.

{Len ken, len ken} âm thanh của một cây ngọc cầm vang lên nương theo tiếng đàn tất cả mọi người đứng ở phía dưới bắt đầu trầm mê vào một huyễn tượng.

Thiên Tài nghe tiếng đàn có chút quen thuộc nhưng hắn nghĩ có lẽ không phải là hắn rồi hắn cảm tháng
- Tiếng đàn thật tinh diệu đây chắt hẵn là một ma cầm sư, người chuyên sử dụng ngọc cầm làm người khác rơi vào huyễn cảnh, người nay rất đáng sợ có thể giúp người cũng có thể giết người,thật muốn làm quen.

Sau đó hắn cũng thả lõng tâm trí bắt đầu chìm vào huyễn cảnh.

{ken, ken, ken} Thanh âm đao kiếm trên chiến trường dưới tiếng đàn dường như thật, một huyễn cảnh chiến trường đầy khói lửa máu tanh, một chiến binh mặt giáp vàng đôi mắt kiên định.

Chiến binh cấm chặt thanh kiếm trên tay chém giết địch không lưu tình như một con người không có trái tim.

Sau một ngày chiến đấu hai bên lui về doanh trại, chiến binh bước vào một căn lều rách nát cầm tấm chân dung một thiếu nữ xinh đẹp nhìn một cái, trên mắt hắn vương vẫn một dòng nước.

Ngay sau đó một người lính khác đến lều của hắn quỳ xuống chấp tay nói
- Báo bệ hạ quân doanh chúng ta bị đại địch tập kích.

Chiến binh giáp vàng cất tấm chân dung đi bước ra ngoài nhìn binh sĩ đang quỳ dưới đất nói.

- Dẫn ta đi, hôm nay chúng ta sẽ quyết chiến trận cuối cùng.

Binh sĩ quỳ dưới đất nói
- Thần tuân mệnh

Sau đó thổi tù và tất cả binh sĩ trên sa trường tập trung lại cùng chiến binh giáp vàng xông ra ngoài một hối đại chiến.

Chiến binh giáp vàng lao lên trươc {xẹt} một thanh trường kiếm đâm xuyên tim một binh sĩ bên địch, rồi hắn đưa chân lên đạp một cái thân
xác từ trên thanh gươm văng ra ngoài.

Cứ thế sĩ khí tăng lên đao kiếm chém xuống không ngừng nghĩ, từng kiếm từng kiếm chém đầu từng kẻ địch, chiến binh giáp vàng lao nhanh ở phía trước
Hắn đánh giết mọi kẻ thù ngán đường hắn, ngay khi hắn nghĩ cuộc chiến đã kết thúc thì một đoàn binh mã từ đâu đánh tới làm cho quân đội hắn đều bị vây quét.

Còn hắn thân mang trọng thương chạy về phía một vách đá rồi gieo mình xuống sau đó huyễn cảnh biến đổi thành ký ức của hắn về một đoạn tình duyên đây bi thảm.

{Len ken} Thanh âm tiếng đàn dừng lại một loạt thanh âm {răn rắc, ầm ầm} vang lên nhiều người trải qua huyễn cảnh tâm thần đại biến liên tục đột phá trong đó có cả hắn.

Hắn không nhịn được mà thốt lên
- Thật tinh diệu, chỉ một tấu khúc lại làm cho nhiều người như vậy đột phá, quá đỉnh rồi đi.

Lão giả trước đó cũng rời khỏi huyễn cảnh bắt đầu nói
- Sau đây lão giả sẽ công bố người đàn khúc vừa rồi cũng chính là vị trí thứ nhất Hồng….

Thiên….

Tài với lượt bình chọn tuyệt đối.

Nghe được cái tên này Thiên Tài liền té ngữa ra sau không dám tin những gì mình vừa nghe được, nhưng hắn cũng hiểu ra một điều trước đó mọi người khóc không phải là do hắn đàn dỡ mà là hạnh phúc vì đột phá.

- Hoá ra là thế, hoá ra là thế, vì lúc đó ta đã phong bế lục thức nên mới không nghe được thanh âm đột phá của mọi người, cứ nghĩ là do mình đan tệ chứ.

Sau đó hắn thở ra một ngụm chọc khí, sau đó hắn nhìn về phía đài cao thấy ba lão giả đang nhìn hắn mĩm cười, hắn nhẹ nhàn cúi người cảm tạ.

Sau đó một lão giả bước lên nói
- Được rồi tất cả mọi người hôm nay vừa đột phá thế nên cuộc thi tạm dừng ở đây ngày mai lại tiếp tục.

Rồi lão phất ống tay áo bay đi, Thiên Tài cũng đi đến chổ của Linh Nhi và Tào Phùng.

Vừa đến nơi Thiên Tài lần nữa bị kinh ngạc vì thấy Tào Phùng đang xoa bóp cho một nữ hài chính là Lục Tử Ninh.


Hắn bước đến chào hỏi
- Chào Tử Ninh cô nương ta là Hồng Thiên Tài bạn của Tào huynh, không biết Tào huynh và cô nương có quan hệ gì để sau này tiện giao tiếp.

Tử Ninh đáp lại
- Thì ra là Thiên huynh cảm ơn huynh đã chăm sóc cho tướng công của ta sau.

Thiên Tài ngạc nhiên nói
- Tướng công chẳng lẽ cô là chị dâu sao?
Tử Ninh cười cười nói
- Có thể nói là vậy, cậu cũng có một đạo lữ tốt đấy nhớ đối sử tốt với cô ấy.

Nói rồi Tử Ninh kéo lỗ tai Tào Phùng lôi đi để lại Thiên Tài cùng Linh Nhi.

……
[Nhóm của Lạc Anh Tuyết]
- Chị dâu lớn xong chưa em, Ba Ba mập và Mộng Đức sắp không trụ được rồi.

- Sắp rồi một chút nữa.

.

một chút nữa thôi….

xong, mọi người mau vào trong nhanh đi.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Nguy Cơ Của Nhóm Lạc Anh Tuyết





{Bành} phòng hộ của ba người Tiểu Tuyên bị đánh vỡ cả ba đồng loạt phun máu tươi.
Ngay sau đó nhảy vào trong truyền tống trận dịch chuyển đi.
- Đáng hận! Ngày đó chúng ta trở lại học viện đã rất kín tiếng không ngờ vẫn bị hai đại gia tộc tìm ra.
Tiểu Tuyên cắn môi nói.
Lạc Anh Tuyết nhìn hắn an ủi rồi nói.
- Không trách được dù sao thì đó cũng là hai đại gia tộc lớn thủ đoạn vô cùng nhiều, chúng ta chỉ có thể chạy trốn không thể để Vương lão sư hi sinh vô ý.
Ba Ba mập mang theo phẩn nộ nói.
- Đều tại chúng ta nếu không sao Vương lão quỷ lại bị thương chứ.

Ta thề một ngày nào đó ta đủ năng lực ta sẽ trả thù cho hắn.
Ba Ba mập vừa dứt lời một thanh âm từ đằng sau vọng tới
- Vậy sao? Vậy để bọn ta giết chết các người trừ hậu hoạ vậy.
Cả bốn người quay đầu nhìn lại thấy đằng sau họ là một đám người của hai đại gia tộc đang đuổi theo phía sau.

Tiểu Tuyên hô lớn
- Tăng tốc chạy về phía trước.
Nhưng Lạc Anh Tuyết lại chặn họ lại nói
- Chúng ta không thể chạy về phía trước được, phía đó chính là nơi Thiên Tài ca trốn nếu đến đó chỉ có thể diệt cả bọn thôi.

Tiểu Tuyên nghe xong mới nhớ ra truyền tống trận này nối thẳng đến nơi Thiên Tài đang ẩn trốn nếu cả nhóm qua đó sẽ là chết cả lũ, thế là hắn hỏi.
- Vậy chị dâu lớn chị có đối sách gì khác sao?
Lạc Anh Tuyết ánh mắt kiên định nhìn mọi người nói.
- Đối sách là có nhưng rất nguy hiểm mọi người vẫn muốn thử chứ, nếu thành công chúng ta sẽ thoát còn thất bại sẽ là đồng quy vu tận các người nghĩ kĩ đi.
Tiểu Tuyên nhìn qua hai người còn lại tất cả đều kiên định rồi nhìn đến Lạc Anh Tuyết nói
- Được chị dâu lớn chúng ta thử, cùng lắm nếu chết thì đại ca sẽ báo thù thây chúng ta thôi.
Lạc Anh Tuyết nhìn qua ba người gật đầu cười, nàng đưa cánh tay lên trảm xuống một luồn chân khí lôi thuộc tính bắng ra làm không gian thông đạo bị đánh nát.

{Oành đùng đùng} mãn thông đạo bị đánh nát hình thành không gian loạn lu cuốn tất cả vào bên trong.
Bốn người cũng bị không gian cuốn vào trong sau đó tách ra, tất cả đều bị không gian sắc bén đánh trọng thương và quăng ra ngoài.
…….
[Tại bờ biển phía nam]
Một lão ngư dân tay cầm cần câu đi dạo bờ biển.

Đôi mắt lão mang theo nỗi buồn và sự thương sót nhìn ra biển lớn mà cảm thán
- Biển hôm nay thật êm đềm giống như ngày hôm đó.
Đi được một đoạn thì lão nhìn thấy một nữ tử toàn thân thương tích nắm ngất trên bãi biển, thế là lão đành cỗng cô gái về nhà để người vợ chữa trị.
- Thế nào rồi bà?
Một bà lão lưng còng cầm theo chậu nước đi ra nhìn ông lão nói.
- Cô bé này thật là may mắn gặp được chúng ta nên đã qua cơn nguy kịch rồi.

Nhưng kinh mạch đã bị đứt hết chỉ có thể làm phàm nhân suốt đời thôi
Lão ông nhân hậu cười đi tơi ôm bà lão nói
- Vậy sao, nhưng còn sống đã là may mắn lắm rồi không phải sao.
Tôi hôm đó cơ thể Lạc Anh Tuyết bắt đầu được một luồn chân khí bao bọc lấy như một quả trứng không lồ.
Bên trong quả trứng cô gái được một đạo ấn khí tu sửa lại kinh mạch đã đứt gãy trước kia.
Bà lão cầm theo chậu nước bước vào phòng Lạc Anh Tuyết.

{Choang} chậu đồng trên tay của lão bà rớt xuống đất.
Lão ông nghe tiếng động liền chạy đến xem cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hải.
Trước mắt hai người quả trứng lớn từ từ nỡ ra một nữ hài bước ra từ trong đó trên thanh xuất hiện một lớp long phiến.

Làm cho nàng lúc

trước mỹ lệ này càng thoát tục hơn.
Nữ hài nhìn về phía hai ông bà lão cúi người cung kính nói
- Đa tạ ơn cứu mạng của hai vị, tiểu nữ trên người hiện không có vật gì để báo đáp, mong hai vị cho ta biết danh tính sau khi hồi phục ta sẽ tìm người đưa lễ đến cho hai vị.
Lão ông đi lên trước nhìn cô gái nhỏ nói
- Được rồi không cần phải báo đáp chúng ta, cô không sao là được rồi chúng ta chỉ là hai người già mà thôi không cần gì cả.
Lạc Anh Tuyết chấp tay cuối đầu nói
- Như thế không tốt lắm đâu hay là vậy đi.
Lạc Anh Tuyết triệu gọi Tử Sắc Thổ Lôi Long cùng Phong Giao ra sau đó lấy một mãnh lân phiến của Thổ Lôi Long cùng mười giọt máu của Phong Giao đưa tới.
- Hai thứ này ta coi như trả ơn cứu mạng của mình cũng như mua một số tinh tức từ hai vị được chứ.
Lão ông nhìn thấy ánh mắt kiên định ấy chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy đồ vật rồi nói.
- Được rồi, vậy thì bọn ta nhận thế cô muốn biết điều gì?
Sau đó cả ba ra phòng khách trò chuyện.
…..
[Dưới đấy biển]
Một đầu dị thú hải vựt đang ngủ say bông dưng mở mắt, đôi mắt như ánh trăng chiếu rọi cả đại dương tối đen.
Cái miệng lớn thừ từ mỡ ra những ngôn ngữ kì lạ được phát ra, thanh âm như tiếng sắm lại như tiếng bò rống to.
Thanh âm truyền lên mặt biển vang ra bên ngoài phạm vi hơn trăm dậm.
Thiên Tài lúc này đang sếp bằng tu luyện thì bị thanh âm đánh tỉnh, hắn đi ra ngoài nhìn ra phía biển lớn lòng mang theo sự hiếu kì.
Linh Nhi cũng bước ra khỏi phòng cùng nhìn về phía đại dương, tất cả mọi người lúc này ai cũng nhìn về nơi nào đó ở đại dương bởi họ biết sắp có một cuộc chạm tráng đầy thú vị sẽ được diễn ra.
…..
Sáng hôm sau cũng là ngày cuối cùng của cuộc thi đấu bãi biển, mọi người đều vô cùng háo hức chờ đợi từ sớm.
Ba lão giả cùng lúc bước lên thay phiên nhau nói
- Hôm nay chính là cuộc thi cuối cùng mọi người đã sẵn sàng chưa.
Sau đó một lão giả giành lấy ho khan nói

- Khụ…khụ, quy tắc của cuộc thi hôm nay vô cùng đơn giản chỉ cần ai câu được hải dị thú tốt hơn sẽ là người chiến thắng.
Lão giả còn lại cũng đưa tay cầm lấy mic rô cười nói
- Ha Ha Ha, bài thi hôm nay chính là cơ hội lội ngược dòng của mọi người chỉ cần đứng nhất thì sẽ nhận được hai ngàn điểm thưởng.
Rồi lão giả ở giữa giựt lấy mic rô nói tiếp
- Nếu mọi người đã chuẩn bị xong thì hãy đến phía sau lấy dụng cụ ban tổ chức chuẩn bị cho mọi người rồi ra biển nào.
Thế là mọi người đồng thời ồ ạt chạy đi lấy đạo cụ thi đấu vòng đấu cuối cùng này, ai trong mắt cũng chứa lửa đỏ rực cháy không bỏ cuộc.
Thiên Tài cũng vậy nhưng hắn bị chèn ép rất nhiều bởi vì hai vòng trước hắn đã đạt được vị trí đứng đầu cộng thêm điểm cược mấy bữa nay đã làm cho mọi người nóng mắt.
Thiên Tài nhìn một vòng đưa tay lắc đầu than thở nói
- Haizz! Tài hoa quá làm chi cho đời nó ghét vậy chứ.
Linh Nhi đi từ sau lên đấm mạnh vào lưng hắn rồi quay người đi lấy dụng cụ Thiên Tài đứng tại chổ nói
- Muội, ngay cả muội cũng vậy sao.
Tào Phùng đi lên an ủi hắn nói
- Đừng buồn ta biết cảm giác của Thiên huynh đệ mà, ta cũng thường hay bị thế, nam nhân là số khổ mà.
Đang tán dóc bổng dưng Tào Phùng cảm thấy sống lưng có một cổ khí tức lạnh buốt chạy xuôi hắn quay đầu lại nhìn thì thấy Lục Tử Ninh đã đứng ở đó từ bao giờ.
Đang tính quay qua cầu cứu Thiên Tài thì Tào Phùng phát hiện Thiên Tài đã biến mất từ bao giờ.
Thiên Tài chạy xa được một đoạn thờ phào nhẹ nhỏm nói
- May mà mình nhanh chân Tào huynh đành xin lỗi huynh rồi ta đi trước đây huynh chơi vui vẽ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Tái Ngộ Lạc Anh Tuyết





Sau khi chạy khỏi chổ của Tào Phù, Thiên Tài bước đến nhận đồ nghề từ ban tổ chức.
Thiên Tài cầm đồ nghề đi nhanh ra một chiếc thuyền leo lên.

Chèo ra một đi điểm gần Linh Nhi.
- Muội không phiền cho ta ngồi cạnh chứ.
Linh Nhi không trả lời im lặng thả câu tĩnh tâm chờ đợi, Thiên Tài thấy vậy chỉ thở dài rồi lặng lẽ thả câu chờ đợi.
Thời gian trôi qua có một vài người đã câu được dị thú cũng có vài người bị dị thí làm mất tư cách thi đấu.
Nhưng Thiên Tài cùng Linh Nhi vẫn im ắng không một gợn sóng, lại vài phút trôi qua cuối cùng cần câu của Linh Nhi bắt đầu run lắc
Nàng mỡ đôi mắt nhỏ dùng toàn bộ sức lực kéo thật mạnh, từ dưới mặt nước một bóng dáng dị thú to lớn dần hiện ra.
{Ầm} dị thú bị kéo văng ra khỏi biển thẳng tấp bay lên không trung, là một con thánh thú Cá Đuối Gai Độc.
Ngay khi con cá đuối ở độ cao vừa đủ nàng ngay lập tứ cho Thiết Bối Dực Long dùng đuôi đập một đòn làm con cá đuối bất tỉnh rồi khí kế ước.
Sau khi nàng đi Thiên Tài tiếp tục quay lại câu cá nhưng chờ rất lâu vẫn không thấy bất cứ phản ứng nào diễn ra, hắn bắt đầu nãn tính quay lại bờ thì quả trứng lạ bắt đầu run lên.
Tứ dưới đấy biển con dị thú đang ngủ say bổng nhưng thức dậy bị uy áp đè nén nó bắt buộc phải làm theo.
Nó bơi nhanh về phía cần câu của Thiên Tài và kéo mạnh, sức kéo làm cho thuyền nghiên về một bên.
Thiên Tài ngay lập tức phản ứng lại kéo mạnh cần câu, nhưng giường như cần câu bị một tản đá gì chặt không tài nào kéo lên được.
Hắn vận dụng hết chân khí trong cơ thể kéo thật mạnh một lần nữa, lần này cần câu có vẽ nhẹ hơn thân hình một con dị thú dài mười mét bị giựt văng lên không trung.

Mọi người ở trên bờ nhìn cảnh tượng này hết sức kinh ngạc, còn Thiên Tài lúc này hết sức chặt vật đễ kí kết với con dị thú này.
{Bành} chiếc đuôi lớn của dị thú đánh lên cơ thể Thiên Tài làm hắn văng ra va vào một tản đá ngầm nhô lên.
Thiên Tài chống tay đứng dậy miệng chảy máu tươi triệu tập tiểu băng long cùng thanh yểm thú ra giao chiên ba con thú đánh nhau.
Thời không như ngưng trệ, từng trảo của dị thú mang theo thuỷ tức cùng hắc vụ đánh ra chỉ cần dính phải chắc chắn sẽ bị thối rửa ngay lập tức.
Tiểu băng long thở ra long tức làm cho không khí xung quanh bị bao phủ hoàn toàn bởi băng tuyết làm cho tốc độ của dị thú trước mắt bị chậm lại.

Thanh Yểm Thú nhanh chân nhảy lên một đạp dậm dị thú xuống, dị thú từ trên cao bị đạp rơi xuống nhanh chóng đánh ra trên mặt băng một thân ảnh.
Rồi nó ngay lập tức chạy vào biển lớn, Thiên Tài không từ bỏ cũng lập tức nhảy theo.
Dưới biển lớn con dị thú như có thêm sức mạnh tốc độ tăng lên chóng mặt nó bơi xung quanh Thiên Tài cùng hai con dị thú tạo ra một vong xoáy nước nhốt cả ba lại.
Rồi từ bên ngoài nó lao đến tấn công nhưng bị chặn lại sau đó lại tiếp tục trốn sau màng chắn, rồi lập lại tấn công.
Thiên Tài ở dưới nước bị hạn chế rất nhiều chỉ có thể ngoi lên mặt nước nhưng con dị thú nào có buôn tha ngay khi Thiên Tài leo lên được một mặt băng thì nó liền đánh vỡ.
Thế là cuộc chiến tiêu sức diễn ra một thời gian rất lâu, Thiên Tài cũng đã gần như kiệt sức rồi đành ra hạ sách cuối cùng.
- Đây là ngươi ép ta phải ra tay, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là trí thông minh của nhân loại.
Hắn bơi nhanh lên một mõm đá gần đó mặt cho con dị thú kia đuổi theo ở phía sau.
Ngay khi lên được mõm đá thiên tài liền thu hồi hai tên gia hoả kia và thả ra Tử Điện Báo, Lôi Minh Điểu, Lôi Đằng Xà.

- Được rồi tập trung hảo lực phong điện.
Thấy cảnh tượng Thiên Tài chuẩn bị sử dụng điện mọi người còn lại trên biển nhanh chóng lùi về đất liền.
Khi thấy đã không còn ai trên biển Thiên Tài không nương tay nữa lập tức phóng điện.

Dòng điện lớn chạy vào trong nước làm cho mặt nước bắt đầu có hiện tượng bốc hơi.
Bởi vì hơi nước bay lên tích tụ tạo thành mây đen ngay sau đó một cơn mưa ập tới.

Dưới cơn mưa Thiên Tài đang điên cuồng phóng điện làm
cho một đạo sấm chớp đánh xuống chổ hắn
{Đùng đùng đoàn} sấm sét đánh lên chổ hắn liên miên không dứt một lúc sau hắn dừng phóng điện cơn mưa cũng dừng.
Hắn đứng tại chổ cơ thể đen xì đầu tóc xù lên đôi lúc có điện chạy ngang, hắn phun ra một làn khói đen nhìn đến phía bờ thấy.
Tất cả mọi người không biết từ lúc nào đã chạy đến dưới một tấm chắn lôi kiếp.


Hắn cười một cái rồi nhìn về phía biển thấy cảnh tượng vô cùng kinh khủng tất cả mọi loài dị thú điều bị giựt điện đên mức tê liệt nỗi lền bền trên biển
- Haizz! Thất đức, thất đức, đây là tại ngươi ép ta, chứ ta không muốn đâu.

Sau đó hắn đi xuống lôi con dị thú lên kì kế ước rồi chỉnh trang một chút quay lại bờ.
Vừa bước lên bờ hắn liền được mọi người chào đón bằng một trận cuồng ẩu.
- Đánh chết hắn, đánh chết tên hỗn đãn thần kinh này đi.
Người đi đầu trong đám là Linh Nhi cùng Tào Phùng, đánh một trận hả giận mọi người quay về phía khán đài.
Trên khán đài một lão giả nhìn Thiên Tài lúc này đã bị đánh đến mức không ai nhận ra nói
- Do lần này đã có người sử dụng thủ pháp cấm nên chúng ta quyết định huỷ tư cách của hắn cũng như bắt đầu tổng kết điểm sơm hơn dự
tính, thế nên mọi người hãy nghĩ ngơi chờ đợi trong giây lát.
Nói rồi ba lão giả bắt đầu bàn bạt mọi người cũng đi nghĩ ngơi, Thiên Tài đi theo phía sau linh nhi đấm bóp cho nàng.
Hai người đi được một đoạn Tào Phùng từ xa chạy đến nói
- Này, Thiên huynh đệ có người tìm ngươi này.
Thiên Tài nhìn Tào Phung nghi hoặc nói
- Tìm ta sao? Thật không đấy hay ngươi lại tính tẩn cho ta một trận nữa.
Tào Phùng khoanh tay trước ngực nghiêm nghị nói
- Ngươi đây là xem thường nhân cách của Tào Phùng ta sao?
Thiên Tài lắc đầu nói
- Vậy thì không phải chỉ là không giám tin mà thôi.
Tào Phùng quay lưng nói

- Được rôi nếu ngươi không tin vậy ta đi nói với cô nương Lạc Anh Tuyết đó là ngươi không muốn gặp vậy.
Nghe thấy tên Lạc Anh Tuyết hắn liền mừng rỡ hỏi lại
- Thật không vậy còn không mau dẫn đường.
Tào Phùng nhìn hắn như vậy bất đắt dĩ phải dẫn đi, hai người đi một hồi đến trước một căn chồi nhỏ.
Bên trong hai vị nữ nhân đang ngồi cùng nhau trò chuyện chính là Tử Ninh và Lạc Anh Tuyết.
Thấy hắn bước vào Lạc Anh Tuyết liền ôm chằm lấy hắn, Thiên Tài chỉ biết ho khan một tiếng đá mắt về phía hai người Tào Phùng và Tử Ninh.
Nàng quay đầu lại nhìn hai người kia liền giả vờ như không thấy làm cho nàng đỏ mặt buôn tay, nàng đi đến ôm Linh Nhi vào lòng cả nhóm bắt đầu trò chuyện với nhau.
Tào Phung nhìn Thiên Tài với ánh mắt ngưỡng mộ nói
- Huynh đúng là cao tay, thế mà có thể thu phục được hai nữ nhân xinh đẹp thế này, có thể chỉ bí quyết cho ta không.
Ngay khi vừa dứt lời một bàn tay liền nắm lấy tai của Tào Phùng lôi đi để lại không gian cho ba người trò chuyện
Thiên Tài nhìn Lạc Anh Tuyết hỏi
- Muội ở đây còn bọn Tiểu Tuyên đâu rồi?
Lạc Anh Tuyết khuôn mặt trầm xuống bắt đầu kể về những gì đã diễn ra.
Nghe xong Thiên Tài liền phẩn nộ hắn gầm lên thấu trời rồi nhìn Lạc Anh Tuyết nói
- Được rồi chúng ta sau buổi lể nhận giải ngày mai sẽ tịnh dưỡng một tuần rồi bắt đầu ra biển đi tim bọn Tiểu Tuyên..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Xưởng Đóng Tàu





Vài phút sau buổi lễ trao giải diễn ra, mọi người tập trung về khán đài mong chờ kết quả của cuộc thi đấu.
Một lão giả bước lên trước bắt đầu nói
- Sau đây lão sẽ công bố ba người giành được giải thưởng của mùa giải hôm nay.
Lão giả cầm lấy một cây trường thương nhảy lên trời vạch mây cho ánh sáng mặt trời chiếu đến ba vị trí trong đám người.
Lần lượt là Tử Ninh, Tào Phùng, Linh Nhi.

Sau đó một lão giả khác phất ống tay áo ba người toàn thanh nhẹ bổng bay lên trên đài.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng đó hết sức khinh ngạc và hoan hô cho ba người kia.
Trên đài thân ảnh ba người từ từ hạ xuống đứng trên sàn.

Một lão giả khác bay đến trước mặt họ lật cổ tay ba phần thưởng thứ hạng đưa tới.
- Phần thưởng hạng ba một cần câu linh cấp dành cho Tào Phùng, hạng hai một chuyến du lịch trên thuyền hai ngày ba đêm cho hai người gửi đến Lục Tử Ninh.

Hạng nhất gửi đến Mục Linh Nhi một vé đóng tàu miễn phí.
Ngay sau khi trao giải kết thúc mọi người tản hết ra đi nghĩ dưởng, Thiền Tài cùng Linh Nhi chuẩn bị rời đi thì một lão giả đi tới trước mặt họ nói
- Ha Ha Ha, câu nhóc cậu hôm nay câu được một con dị thú lạ phải chứ.

Thiên Tài không dấu diếm gật đầu.

Lão giả thấy vậy cười cười nói
- Vậy, không biết cậu có thể cho bọn ta chiêm ngưỡng được chứ?
Thiên Tài lật tay triệu gọi con dị thú đó ra, vừa ra ngoài nó liền thái độ nằm cuộn tròn nhìn tất cả mọi người ngáp dài.

Thiên Tài tính đi lên cho nó một trận dạy dỗ thì đã thấy ba lão giả đã bay đến trước bắt đầu nghiên cứu.
- Ừm, đúng là một con dị thú lạ, để ta lấy máu nó thử xem.
Lão giả ba chỏm râu rút ra một cây kim đâm vào cơ thể dị thú, nhưng kim đâm vào một phần hai thì liền bị cong đến một thể cong được nữa.
Một lão giả khác nói
- Da của tên này cứng thật, nếu kim đã đâm không được thì dùng thú này.
Sau đó lão lấy ra một cây trường thương dài cấp bậc linh cấp đã có linh tính.
Linh thương vừa tới gần lập tức linh tính liến quay đầu đánh lại, {Bành} thương đánh vào cơ thể lão làm lão văng đi một đoạn dài.

Lão giả còn lại nuốt nước miếng nói
- Hay là ta bỏ đi, ngươi tới đi.
Nói rồi lão chỉ về phía lão cầm kim trước đó, thấy lão chủ tới mình lão giả ba chòm râu lắc đầu nói.
- Thôi ta, ta còn có việc khác đi trước đây.
Nói rồi lão lập tức phi hành bay đi mất, lão giả trước đó chỉ vào cũng lập tức bay đi.
Lão giả bị đánh bay cũng lọm khọm bò dậy cúi người chào rồi bay đi.

Thiên Tài chỉ biết nhìn họ bay đi liền thở phào nhẹ nhõm nói
- May mà lúc nãy ta không ra tay.
Rồi hắn thu con đó lại cùng Linh Nhi và Lạc Anh Tuyết đi về phía chổ đống thuyền.
{Cốc cốc} Thanh âm gõ cửa vang lên từ trong nhà bước ra nói
- Tới đây, tới đây.
Sau đó một lão trượng phu da ngâm đen ra mở cửa lão cúi đầu nhìn ba người nói.
- Ta có thể giúp gì cho cô cậu.
Thiên Tài nhìn lão đóng tàu nói
- Chúng tôi đến đây để lãnh phần thưởng.
Lão đóng tàu xoa cầm ngẩn mặt lên trời suy nghĩ rồi nói
- Thì ra cô cậu là người giành chiến thắng trong trận thi đấu bải biễn sao? Mời vào, mời vào.
Thiên Tài cùng hai nàng cùng theo bước lão đóng tàu đi vào trong nhà, lão đóng tàu bắt đầu giới thiệu
- Ta tên là Tào Thanh Tùng là thợ đóng tàu nỗi tiếng ở hãi cảng này.
Thiên Tài nghe thấy họ Tào thắc mắt nhìn lão đóng tàu nói
- Ngài cũng họ Tào vậy ngài có biết người tên Tào Phùng không.
Lão Tào đi đến trước mặt Thiên Tài đặt bàn tay nặng nề lên vai hắn nói
- Cậu biết tên nghịch tử đó à.
Thiên Tài gãi gãi đầu nói.
- Đúng vậy.
Lão Tào đi đến quày đồ nghề cầm lấy một chiếc búa làm cho Thiên Tài có chút rén, lão quay qua nhìn hắn cười nói
- Đừng sợ tên đó là con trai ta rất cưng chiều, sở dĩ bảo nó là nghịch tử bởi vì cái nghề gia truyền mà nó không theo cứ một mực đòi làm cái gì
mà dạy lướt sóng đó.
Thiên Tài nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị ngồi xuống uống miếng nước thì từ ngoài thanh âm quen thuộc vang lên.
- Thiên huynh ta biết kiểu gì huynh cũng sẽ ở đây mà.

Tào Phùng chạy đến phía Thiên Tài, đang chạy thì {boong} một cái búa bay thẳng vào mặt hắn.

Lão Tào nói.
- Tên nhóc nhà ngươi có thể giữ ý tứ không hả.

Ngươi xem con dâu ta điềm đạm cở nào còn ngươi thì sao hả.
Tào Phùng đứng dậy máu mũi chảy dài gãi đầu nói
- Cha à sao người cứ so sánh con với nàng vậy, nàng là vợ con thì sẽ bù đấp cho con rồi.
Nghe vậy lão Tao tín ném tiếp một búa nhưng Tào Phùng nhanh chóng trốn sau lưng lão Tử Ninh.
Thiên Tài nhìn cảnh này cười nói
- Được rồi Tào lão tha cho hắn đi, ngài xem mặt hắn còn in cả hình cây búa rồi kìa.
Thế là Tào lão hạ búa xuống nhìn Thiên Tài nói.
- Vậy các cậu muốn đóng loại tàu cho dị thú nào, lấy ra ta xem thử.
Thế là Linh Nhi vẫy tay một cái một con cá đuối lập tức xuất hiện lão Tào nhìn nó rồi lắc đầu.
- Thật xấu hổ con dị thú này là loại thuần chiến không thể làm thành thú kéo thuyền được.
Linh Nhi thu cá đuối lại cưới lắc đầu nói
- Thật có lỗi, ta lần đầu có hãi dị thú nên chưa biết phân loại của nó ra sao.

Không biết có thể làm phiền ngài giải thích một lần được không.
Lão Tào vuốt vuốt cầm nói
- Ta thì xin miễn, nhưng để con dâu ta thay thế thì sao.
Nói rồi lão vẫy vẫy tay kêu Tử Ninh tới, Tử Ninh gật đầu bắt đầu giảng.
- Vì mọi người vừa tiếp xúc với hải thú chưa lâu nên ta sẽ nói ngắn gọn, hải thú chia làm ba loại lần lược là vận-công-toàn.

Vận chính là những hải thú dùng để vận chuyển chuyên chở đa phần chúng có thân hình to lớn, tốc độ chậm, thể lực nhiều có thể chở người di chuyển đường dài ví dụ như Hải Linh Côn.

Công là những dị thú có tốc độ nhanh khả năng tân công lớn và có khả năng đặt thù ví dụ như con cá đuối lúc nãy.


Cuối cùng là Toàn bao gồm cả hai mặt trên nhưng lại cực hiếm gặp.

Nghe giảng giải xong Thiên Tài mới biết hải dương cũng hình thành một phân loại khác với đất liền như vậy, hắn gãi đầu suy tư.
Tào lão ho khan một tiếng nói
- Hay vầy đi ta cho các người thời gian mười ngày để câu một con hải thú thuộc loại Vận được chứ.
Thiên Tài nhìn Tào lão nói
- Thế thì tốt quá bất quá lão có thể xem thử con dị thú này của ta thuộc loại nào không ạ?
Thiên Tài phất tay áo một con hải thú cuộn mình ngủ say mở mắt nhìn mọi người rồi ngáp dài ngủ tiếp.
Tào lão xem một vòng nói
- Con dị thú này thể trạng lớn có thể vận chuyển nhưng không biết lực tấn công của nó như thế nào, nếu không đánh lại nguyên anh cảnh vậy sẽ là loại vận.
Thiên Tài ngắc ngang lời của Tào lão hỏi.
- Thế nếu đánh bay được tu sĩ xuất khiếu kì thì sao?
Tào lão ngỡ ngàng nói
- Nếu thế thì nó được xem là loại toàn rồi, chàng trai trẻ cậu thật may mắn.
Nói rồi lão vỗ vào lưng Thiên Tài cười nói
- Thế cậu có muốn làm muốn làm một chiếc thuyền cho nó chứa.
Thiên Tài lắc đầu nói
- Thật xin lỗi Tào lão tên gia hoả này ta bắt được nhưng nó không nghe lời ta lắm nên vẫn là thối đi.
Tào lão mặt mất mát nói
- Thế thì thật đáng tiết mà, được rồi các cậu có thời gian mười ngày để câu hải thú đây, giờ thì đi đi để ta dạy dỗ tên tiểu tử kia.
Thế là cả ba cuối chào Tào lão rồi quay người rời đi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Câu Cá





Thiên Tài dẫn theo hai người rời đi một đoạn, hắn vương vai nói.

-Rồi giờ chúng ta về nhà trọ nghĩ ngơi trước đi.

Thiên Tài đưa tay nắm lấy tay hai vị mỹ nữ kéo đi, hai người ở phía sau bị bất ngờ đỏ mặt tảo khói.

Thiên Tài thì cười lớn, ba người cùng nhau băng qua hàng người đông kín trên phố.

Cùng nhau mua sắm các loại trang sức vật liệu, Lạc Anh Tuyết cầm một thanh kiếm lên coi.

Thiên Tài đi lên hỏi chủ quầy.

-Lão chủ cho hỏi thanh kiếm này giá cả như nào.

Lão chủ thấy có khách ngay lập tức mắt sáng nói
-Khách quan quả là có mắt thanh kiếm này tên Nguyệt Quang Hồ Yêu, được chế tác bởi đá hồ ly trong trăng sáng dưới bàn tay của bậc thầy vũ khí Trác Tĩnh.

Giá cả rất phải chăng tầm hai khối hạ phẩm tinh thạch.

Thiên Tài ngây lập tức giật bắn mình khi nghe cái giá cả đó hắn đưa ngón tay tính tính.

-Một viên hạ phẩm tinh thạch bằng một trăm thượng phẩm linh tệ, bằng một ngàng trung phẩm linh tệ, bằng một vạn hạ phẩm linh tệ.

Rồi hắn lắc đầu tất cả tiền hắn có cũng chỉ đủ một viên hạ phẩm tinh thạch mà thồi, hắn thất vọng nhìn qua Lạc Anh Tuyết.

Nàng cũng biết điều hắn nghĩ nhưng nàng không thể để lộ thân phận chỉ đành cười rồi đặt thanh kiếm xuống nói
-Chúng ta không mua nổi.

Thế rồi ba người quay người rời đi, lão chủ nhìn ba người họ nói
-Lũ quỷ nghèo cứ thích ra oai, phì.

Thiên Tài đi đươc mười bước thì từ đằng sau một thanh âm khàn khàn vang lên

-Gói cây kiếm lại cho thiếu niên ấy đi, tinh thạch ta trả.

Nói rồi hai viên tinh thạch rơi lên bàn chủ quầy lập tức cầm thanh kiếm đưa đến cung kính nói
-Đây là kiếm của ngài, đa tạ khách quan đã mua hàng, he he.

Thiên Tài cầm thanh kiếm nhìn về phía thanh âm, một thân ảnh lập tức xuất hiện trước mặt hắn.

Thân ảnh là một lão giả cao kiều tay cầm trường kiếm, toàn thân toả ra một khí tức đặt thù, hai mắt sắc lạnh như đao nhìn hắn nói.

-Lão họ Từ, nghe ba lão già kia nói tiểu hữu có một con hải dị thú rất đặt thù không biết có thể cho ta nghiên cứu thử được chứ? Thanh kiếm
— QUẢNG CÁO — Event
kia là lộ phí được chứ.

Thiên Tài chắp tay nhìn lão giả trước mắt cúi người nói
-Nếu Từ lão đã muốn thì ta có thể cho ngài nghiên cứu, nhưng con hải dị thú này ta bắt được nhưng nó không nghe lời ta lắm, ta sợ nó sẽ làm từ lão bị thương.

Lão giả cười lớn nhìn Thiên Tài vỗ vai nói.

-Ngươi không cần lo cho ta, cứ để nó ra đây ta xem thử xem.

Thiên Tài gãi gãi đầu nhìn lão giả cười nói.

-Nếu lão đã nói thế thì được rồi mời đi theo ta, nơi đây không tiện nói chuyện này lắm.

Thế rồi cả bốn người đi đến một nhà trọ mà Thiên Tài thêu, an bài cho hai người mỹ nữ kia Thiên Tài đi ra sau vườn cùng lão Từ.

-Được rồi từ lão ta triệu hồi đây.

Thiên Tài lật tay một vòng triệu hồi xuất hiện từ trong vòng tròn một con dị thú cuộng mình ngủ.

Từ lão nhìn thấy con dị thú này hai mắt cũng trợn tròn không giám tin miệng lấp bấp nói
-Đây….

đây lẽ nào là…nó.

Thiên Tài thấy vẻ mặt của từ lão khó hiểu hỏi.

-Từ lão ngài biết tên này sao?
Từ lão khẻ nuốt nước bọt nhìn Thiên Tài nói
-Ta cũng không chắt, chỉ là trước đây từng thấy nó trong một bức tranh cổ mà thôi.

Thiên Tài nghe câu trả lời của Từ lão hai mắt háo hức nói
-Thế nó là gì vậy?
Từ lão từ từ nói
-Nó là Hắc Thuỷ Giao Long một con dị thú làm chủ của vùng biển này, đã một ngàn năm nó chưa xuất hiện rồi.

Thiên Tài ngay lập tức ngã ngữa ra sau hai tay chóng trên mặt đất, mặt không chút máu, nuốt nước bọt nói
-Ra vậy…ra vậy, đó là vì sao nó không bị huyết mạch đèn áp bởi hai con huyết mạch long tộc khác.

— QUẢNG CÁO — Event
Thiên Tài đứng dậy lau mồ hôi nhìn Từ lão cũng bị chấn kinh nói.

-Vậy ngài thấy ta nên làm thế nào với tên này đây có nên thả đi không.

Từ lão lắc đầu nói
-Tên này linh tính rất mạnh nó đã chọn ngươi làm chủ là có chủ ý của nó.

Nói rồi Từ lão cũng từ biệt hắn rời đi kèm theo lời nhắn đừng để người khác biết đến sự tồn tại của nó.


Thiên Tài chắp tay cung kình rồi đi vào bên trong phòng, đẩy cửa phòng ra bên trong có hai mỹ nữ đang chờ đợi hắn.

Hắn thở dài một tiếng rồi thì….

.

Sáng hôm sau Thiên Tài mỡ mắt ra toàn thân đau nhức liếc nhìn thấy hai vị mỹ nữ từ lúc nào đã chuẩn bị sẳn sàn cho chuyến đi câu ngày hôm nay.

Hắn cũng đi chuẩn bị các loại đồ nghề chuẩn bị ra biển câu cá.

-Nào đi thôi các vị mỹ nữ.

Ba người mau chóng đi ra biển leo lên một chiếc thuyền nhỏ bắt đầu câu cá.

Lần này vận rũi đã không còn đeo bám hắn nữa hắn câu được rất nhiều rất nhiều rác.

Điều đó làm cho hai người mỹ nữ được một trận cười sảng khoái.

Lạc Anh Tuyết an ủi hắn nói
-Đừng lo lắng rồi huynh sẽ câu được mà thôi.

Rồi nàng giật cần một con ngay lập tức bắt được một con rắn biển loại công.

Cứ vậy cả ba người câu được rất nhiều hải thú thuộc loại công nhưng chẳng bắt được một con vận nào thế là cả ba đi về nghĩ.

Cứ thế công việc của ba người diễn ra liên tục tám ngày chẳng có một con dị thú hệ vận nào mắt câu.

Tối đến Thiên Tài cầm theo cần câu đi đến trước mỗm đá mà trước đây hắn từng nó chuyện với lão câu cá.

Hôm nay lão câu cá không đến thế là hắn mượn chỗ của lão cấm cần câu suy tư tự hỏi.

-Nếu như bây giờ ta sữ dụng cầm tấu một khúc liệu có thu hoạch được gì tốt không nhĩ.

Nghĩ rồi hắn liền cầm ngọc cầm ra đặt tay lên dây đàn bắt đầu run.

{Len ken, len ken} thanh âm dây đàn trong trẽo như mặt hồ tĩnh lặng không một chút dao động.

— QUẢNG CÁO — Event
Thanh âm theo dây câu truyền xuống mặt nước lan toả ra khắp đại dương.


Từ ngoài xa một con cự côn thân hình không lồ bị thanh âm đang cầm thu hút bắt đầu bơi với tốc độ rất nhanh, khi đến dưới mõm đá nó nhảy lên khỏi mặt nước như muốn đớp lấy mặt trăng.

Thiên Tài ngay lập tức dừng tay đàn thu cần bắn về phía cự côn thế rồi hắn được đưa vào một không gian kí kế ước.

Hắn đến một đấy biển sâu không thấy đây từ dưới sâu một con cự côn không lồ lao lên đẩy hắn lên lưng cùng nhảy lên trên cao rồi lơ lững.

Thiên Tài nhìn cự côn bắt đầu mỡ miệng
-Ngươi sẽ kí kết với ta chứ?
Cự côn bơi quanh cơ thể hắn rồi mỡ chiếc mồm lớn của mình ra nói
-Được thôi ta sẽ khí kế ước với người, nhưng sau này muốn ta chở đi thì phải tấu đàn cho ta nghe.

Thiên Tài gật đầu nói
-Thành giao.

Rồi cự côn thả ra một đạo linh hồn đi vào mi tâm Thiên Tài thế là quá trình khí kết hoàn tất.

Thiên Tài ngay lập tức chạy về để khoe với hai người kia, đằng sau lưng hắn hai bóng dáng xuất hiện, chính là hai ông bà lão ngư dân trước đây đã cứu Lạc Anh Tuyết.

Bà lão nhìn lão ngư dân nói
-Có lẽ cô bé kia đã về được với người thương của mình rồi ông nhỉ.

Lão ngư dân choàng tay qua vai bà lão nói
-Đúng vậy bà, có lẽ chúng ta cũng nên đi rồi nhỉ, ở lại nơi này đã vạn năm rồi mà.

Bà lão nghe thấy lời của ông lão rưng rưng nước mắt nói
-Có lẽ nào tiếng đàn vừa nãy đã giúp ông thoát khỏi quá khứ rồi sao, tốt quá tốt quá rồi.

Lão ngư dân xoa xoa đầu bà lão rồi hai ông bà hoá thành hồ điệp bay về phía biển khơi.

Bên dưới mõm đá là ngôi nhà mà Lạc Anh Tuyết từng ở khi bị thương cùng hai ngôi mộ đã rất cổ.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: 46: Quay Lại Xưởng Đóng Tàu





Thiên Tài hớt hãi chạy vào báo tin cho hai người.
- Huynh làm được rồi, làm được rồi.
Hai người nghiên đầu nhìn qua hắn tỏ ra không hiểu.

Linh Nhi bước lên trước đưa tay sờ trán hắn rồi sờ lại trán mình nói.
- Không có giấu hiệu sốt, có lẽ nào huynh ấy té đập đầu vào đâu đó không Tuyết tỷ tỷ.
Lạc Anh Tuyết đứng lên đi một vòng quanh hắn rồi nhìn Linh Nhi lắc đầu nói
- Không có dấu hiệu của việc té ngã có lẽ là bị ai đó đánh cho đầu óc có vấn đề rồi.
Linh Nhi đi đến góc phòng cầm hai khúc gỗ đưa tới cho Lạc Anh Tuyết nói.
- Vậy chúng ta cũng dùng biện pháp mạnh giúp huynh ấy bình thường lại đi.
Lạc Anh Tuyết nhận khúc cây gật đầu, hai ngươi đưa cao khúc gỗ qua đầu nhìn Thiên Tài rồi hạ xuống.
Thiên Tài chưa kịp phản ứng chỉ kịp kêu lên hai tiếng
- Dừng….Lại!
Thì hai khúc cây đã đánh tới hắn đưa tay ra chặn nhưng sức lực của hai vị nữ sĩ này tựa như được phụ trợ đánh đến mức hắn không kịp trở
tay.
{Ban….ban…binh…binh…bốp} Một hồi âm thanh quần ẩu vang lên cơ thể Thiên Tài dưới đòn roi của hai người đã xuất hiện hiện tượng hoá
đầu heo.
Một lúc sau cả hai người bỏ khúc cây xuống lau mồ hôi, Lạc Anh Tuyết đi đến trước mặt Thiên Tài ngồi xuông hỏi.
- Thế huynh đã bình thường lại chưa?
Thiên Tài tính bật lại nàng nhưng khi ngước đầu lên thấy ánh mắt nàng sắc lạnh như dao hắn chỉ đành chụm hai ngón tay lại nói
- Ta đã không sao rồi, mong hai nữ hiệp dừng tay.
Lạc Anh Tuyết cười lạnh đứng lên quay lưng đi ngồi lên một chiếc ghế kêu Linh Nhi lấy đến một chiếc bàn giặt.
- Biết điều thì quỳ lên đây đi.

Thiên Tài ấm ức quỳ lên bàn giặt, hai người phụ nữ đi vòng quanh bắt đầu tra khẩu cung.
Linh Nhi bắt đầu trước nàng hỏi
- Huynh đi đâu vào giờ này? khôn hồn thì khai ra đi!
Thiên Tài nuốt nước miếng trả lời.
- Ta…ta là đi.
Lạc Anh Tuyết quát lớn.

- Đi đâu?!
Thiên Tài giật nãy mình bật miệng nói
- Đi câu cá.
Lạc Anh Tuyết lại nhìn hắn hỏi tiếp.
- Tại sao phải giờ này đi câu cá?
Thiên Tài gãi gãi đầu cười nói
- À thì ta nghĩ ra một trò mới muốn thử nên là mới đi giờ này thôi.
Linh Nhi bước tới dùng khúc cây nâng cầm hắn lên hỏi.
- Thế huynh không thể đợi ngày mai hoặc mang chúng theo được sao? Sao phải đi một mình.
Một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng hắn, hắn biết nếu trả lời sai thì có thể sẽ có chuyện rất thảm xảy ra với hắn đầu hắn quay cuồng một
lúc rồi.
{Bịch} Thiên Tài dập đầu xuống thành kính nói
- Là ta sai, là ta không đúng đáng ra ta nên mang theo hai người, xin hai người tha cho ta đi.
Lạc Anh Tuyết cùng Linh Nhi phì cười, Lạc Anh Tuyết bước tới trước hắn nói.
- Được rồi chúng ta bỏ qua cho huynh đứng dậy đi.
Thiên Tài đứng lên phủi phủi quần áo nhìn hai người nói.
- Đa tạ hai vị nữ hiệp tha mạng, ta có tin vui cho hai vị đây.
Linh Nhi không hiểu nhìn hắn nói.
- Là chuyện gì thế.
Thiên Tài hãnh diện ngước mặt lên trần nhà nói
- Ta đã câu được một con hải thú vận rồi ngày mai có thể đi làm tàu rồi.
Linh Nhi mừng rỡ ôm lấy Lạc Anh Tuyết hai người lên giường đi ngủ.

Thiên Tài tính leo lên giường liền bị hai cước đá văng ra.
Lạc Anh Tuyết nhìn hắn nói
- Chúng ta tha cho huynh không có nghĩa là đồng ý cho huynh lên giường ngủ, từ giờ huynh ngủ dưới đất đi.
Thiên Tài khóc không thành tiếng bèn lặng lẽ cuộn mình lại ngủ trên sàn nhà lạnh lẽo cô đơn.

Sáng hôm sau cả ba người vừa đi dạo phố vừa đi đến chổ xưởng tàu của Tào lão.
Hai cô nương đi đằng trước còn Thiên Tài ở đằng sau cầm một đống đồ, hắn muốn cất vào trong trữ vật giới nhưng hai nàng đã cầm trữ vật
giới của hắn nên hắn phải vác tất cả đống đồ này.
Thiên Tài nhìn hai cô nương trước mắt nói.
- Này hai muội có thể trả cho ta một cái trữ vật được không, ta sắp không chịu nỗi nữa rồi đây này.
Lạc Anh Tuyết quay lại nhìn hắn nói

- Được thôi giờ ta cho huynh chọn, ta trả huynh trữ vật giới giúp huynh đỡ mệt và huynh sẽ mãi ngủ dưới sàn hay ta để huynh như vậy qua
hôm nay huynh sẽ được lên giường ngủ.
Thiên Tài suy nghĩ một chút rồi nói.
- Được rồi cứ để ta như vậy đi.
Trong lòng hắn thầm nghỉ nếu như ta được lên giường xem ta làm sao sử lý hai người hừ đợi đó.
Càng đi về phía trước lượng đồ mà hắn phải mang tăng lên một cách chóng mặt.
Đến khi đến được xưởng đóng tàu đồ hắn phải cầm đã đi qua đỉnh đầu một đoạn dài.
Tào lão bước ra đón cả ba bước vào trong, bước vào trong Thiên Tài đặt đống đồ xuống thở hỗn hễn.
Tào lão thấy vậy cười cười nhìn Thiên Tài vỗ về nói
- Chàng trai à cậu đây là làm trò gì bị phạt sao?
Thiên Tài nhìn Tào lão cưới khổ nói.
- Haizz! Lão đừng nhắc nữa phụ nữ đúng là thứ đáng sợ mà.
Tào lão nhìn hắn đồng tình gật đầu nói.
- Cậu nói đúng lắm chàng trai.
Vừa dứt lời từ trong mà bếp một con dao bay với tốc độ cao cắm vào sà nhà, một lão phu nhân trẻ trung bước ra cùng con cá trên tay nhìn Tào
lão nói.
- Lão vừa nói gì ta nghe không rõ lắm nói lại lần nữa được chứ.
Tào lão đi đến con dao rút ra bước đến trước mặt lão phu nhân hai chân lập tức khuỵ xuống hai tay dân dao lên nói
- Là ta sai rồi cầu xin lão bà tha lỗi.
Lão phu nhân cầm lấy dao nhìn lão già quỳ trên đất nói
- Bây giờ lão có khách ta sẽ để lão có chút mặt mũi, tối này thì lão quỳ bàn tính tiền mà ngủ.
Tào lão khóc tiếng máng nhưng ngay lập tức đứng lên lau nước mắt nhìn Thiên Tài nói
- Được rồi chàng trai đi đến đây chúng ta cùng bàn bạc về chiếc thuyền để chỗ này cho những người phụ nữ đi.
Thiên Tài chấp tay bái phục trước cảnh vừa rồi cũa lão sau đó cùng lão đi về phía xưởng đóng tàu.
{Két} Đẩy một cánh cửa sắt ra đi vào trong.

Khung cảnh bên trong làm cho Thiên Tài choáng ngộp.
Hàng ngàn con dị thú và người đang phối hợp với nhau đễ làm nên những con thuyền to lớn.
Thấy biểu cảm này Tào lão vỗ lưng hắn nói

- Thế nào rất đồ sộ phải không? Đây chính là lô cốt của ta đấy rất tuyệt với nhỉ.
Thiên Tài gật đầu lia lịa, lão Tào thấy vậy cười lớn nói.
- Đây chính là cách để các người sử dụng dị thú thay vì đem chúng ra ngoài chiến đấu đấy.

Ngoài ngành này còn nhiều ngành khác cũng sử dụng
chúng như vậy đấy, được rồi chờ một chút.
Tào lão hít một hơi thật sâu rồi hét lên.
- Tất cả tập hợp lại đây nhanh lên cho ta.
Tất cả mọi người đặt mọi việc lại chạy cấp tốc đến trước mặt lão xếp thành hàng bắt đầu đếm số.
- Một, hai, ba, bốn……hai trăm.

Đủ
Tào lão bước lên trước hét lớn.
- Tốt! ta giới thiệu các ngươi vị này là Thiên Tài tiểu hữu, là bạn con trai ta cũng là người chiến thắng trận chiến bải biển vừa rồi, hôm nay đến đây để đống tàu các ngươi phải tiếp đải cho chu đáo vào.
Một công nhân bước lên trước nói
- Có phải là Thiên Tài cái người mà tấu khúc đàn Đế Quân phải không?
Tào lão gật đầu, tất cả công nhân ồ ạt dồn lên bắt tay xin chữ ký các kiểu, lảo Tào đứng ngoài cười sản khoái.
Sau đó tất cả quay về tiếp tục công việc còn Thiên Tài cùng Tào lão đi đến một ô trống.

Thiên Tài triệu hồi cự côn ra, Tào lão đi một vòng kiểm
ta đầy đủ rồi đo đo các thứ rồi nhìn Thiên Tài nói
- Có thể sẽ mất tấm hai ngày để có thể hoàn thành tất cả các việc tạo ra con thuyền cho riêng cậu đây..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Tạm Biệt





Hai ngày sau trôi qua cả ba người đi đến lấy chiếc tàu được đã làm xong.
- Tào lão đồ đã có chưa.
Tào lão cầm trên tay chiếc búa miệng ngậm điếu thuốc thở ra một luồn khói nói
- Đồ đã xong cậu có thể lấy đi được rồi, cầm đi đi.
Thiên Tài bước đến chạm tay vào chiếc tàu trước mắt vỗ vỗ vài cái nói.
- Không nói điêu chứ tay nghề của lão quả thật quá đỉnh cao rồi.
Tào lão cười sản khoái vỗ vai hắn nói.
- Thế nhóc con cậu muốn học không bái ta làm thấy đi ta dạy cho.
Thiên Tài lắc đầu nhìn lão đáp.
- Đa tạ lão u ái nhưng ta không thích hợp với cái nghề này đâu.
Tào lão cười cưới dẫn hắn vào nhà uống nước nói chuyện một lúc, Thiên Tài kể với lão đầu mình chuẩn bị rời đi.

Lão đầu nhìn hắn nói.
- Thế nhóc con cậu tính khi nào rời đi?
Thiên Tài gãi đầu nhìn lão cười nói.
- Có lẽ là sáng ngày mai chúng tôi sẽ lên đường.
Tào lão cười cười cầm chén nước uống một hớp sau đó đưa tay xuống gầm bàn lấy ra một tấm da dê đưa tới nói.
- Đây là tấm bản đố ngày xưa lão dùng để đi biển giờ ta tặng lại cho nhóc, xài nó cho tốt đó.
Thiên Tài tiếp lấy cuộn da dê mở ra coi, bên trong là một tấm bản đồ vô cùng hoàn mỹ, thậm chí còn có lộ tuyến kỹ càng.

Hắn chấp tay cúi

người đáp lễ.
- Đa tạ Tào lão cho bản đồ ta sẽ sử dụng nó thật tốt.
Tào lão cười lớn phủi tay nói.
- Được rồi đi chuẩn bị đồ đi sáng mai chúng ta sẽ ra tiễn các ngươi một đoạn.
Thiên Tài chấp tay cúi người rồi rời đi tụ hợp với hai người mỹ nữ, cả ba cùng nhau đi mua tất cả những thứ cần thiết cho chuyến đi.
Tối đến cả ba trở lại quán trọ nghĩ ngơi đầy đủ, trời tờ mờ sáng hồng sắc của bình minh chiếu rọi cả ba chuẩn bị xong cùng nhau đi ra biển
chuẩn bị rời đi.
Từ đằng xa gia đình Tào lão đi đến cùng với rất nhiều đồ trên tay.

Tào Phùng đi đến vỗ vai Thiên Tài đưa tới ba bình rượu nói.
- Đây là quà tặng của ta, nói nhỏ cho ngươi nghe rượu này có chức năng cường thể rất tốt đó, nhớ là trước khi lên giường phải uống một
chung đó.
Thiên Tài đấm nhẹ vào ngực Tào Phùng cười cười trả lời.
- Hảo huynh đệ.
Tào lão ở đằng sau cũng ho khan một tiếng đưa tới cho hắn một cây đàn cầm tuyệt đẹp.
- Đây là quà của ta cùng thằng bất hiếu này nhận lấy đi.
Thiên Tài tiếp nhận cây đàn sờ một cái cảm nhận mặt đàn cùng dây đàn một lần rồi nói.
- Hảo đàn, quả là hảo đàn, đa tạ hai người rồi.
Bên này Tào phu nhân cũng tặng cho hai vị mỹ nữ rất nhiều đồ sau đó đưa tới hai cây roi được làm riêng cho hai người rồi nói.
- Bảo khí này ta tặng riêng cho hai đưa, có thứ này hai đứa có thể dạy chồng tốt hơn rất nhiều đó.
Tử Ninh cũng bước tới ôm hai người vào lòng rồi nói.
- Sau khi các người đi ta cùng Tào huynh cũng sẽ đi du lịch một thời gian, sau này nếu đã ổn định chổ ở phải gửi thư báo cho ta đó biết chưa.
Lạc Anh Tuyết gật đầu nhìn Tử Ninh cười cười đáp.
- Chắc chắn rồi Tử Ninh tỷ yên tâm đi.
Sau đó cả ba chuẩn bị lên thuyền rời đi thì đằng xa bốn lão giả bay đến, Từ lão bước lên nhìn Thiên Tài nói.
- Các người chuẩn bị rời đi mà không nói với bốn lão già này sao, là không coi trọng các lão sao.
Thiên Tài chấp tay cúi người đáp.
- Nào có chứ, chỉ là chúng ta sợ làm phiền tới các vị mà thôi.
Từ lão cười cười nói.
- Thôi được rồi, đây là quà của bốn lão già này cho các người.
Nói rồi Từ lão cùng ba lão giả khác cùng lúc đánh ra một luồn năng lượng, bồn luồng va chạm vào nhau hình thành một mảnh ngọc bội tứ sắc.
Ngọc bội hạ xuống trước người Thiên Tài, Thiên Tài đưa tay ra cầm lấy, Từ lão cùng ba lão già khác cười sản khoái nói.
- Sau này cậu cầm ngọc bội này đến đây sẽ được bọn ta tiếp đón như khách quý.
Thiên Tài cuối người đa ta bốn lão rồi cùng hai người bay lên thuyền chuẩn bị ra khơi,
Thiên Tài dùng cây đàn vừa nhận được đán ra một khúc tiễn biệt.
{Bình minh hạ bút tiễn cố nhân rời biển lớn…..


lòng hướng thương khung….

người rời đi tâm còn đó…..}
Cự côn hưởng theo tiếng đàn đuôi to lớn nhẹ nhàn đập mặt nước bắt đầu ra khơi, chiếc thuyền rời đi bóng người trên bải biển bắt đầu nhỏ
dần nhỏ dần rồi biến mất.
Thời gian như dừng lại người rời đi mà lòng vấn vương vô cùng, Thiên Tài đánh đàn rồi quay đầu nhìn qua phía mõm đá hắn câu cá.
Bên trên hai bóng hình của một lão ngư dân cùng một lão bà đang vẫy tay tiễn biệt bọn họ.
Lạc Anh Tuyết cũng nhìn thấy, nàng cuối đầu cảm tạ rồi đi lên trên mạng thuyền cùng Thiên Tài lấy ra một cây sáo trúc bắt đầu thổi theo nhịp
điệu của hắn.
Linh Nhi cũng phối một bài hát cứ như vậy cả ta tạo ra một màng nhạc khúc từ biệt.
……….
{Tại một mãng nào đó phía nam}
- Khe khe khe, chúng ta thật may mắn thế mà bắt được một trong ngũ đại thần thú kế thừa, khe khe khe, lần này Thiên Thần Thần Vương sẽ
trọng thượng hậu hĩnh đây.
Một con nữa người nữa chim cười cười nhìn tên mặt giáp bạc có đôi cánh trắng nói.
Tên cánh trắng nhìn tên đầu chim cười nói.
- Ngươi đã thoả mãn chỉ vậy thôi sao ta nói ngươi biết chúng ta cứ tạm thời giữ bí mật về tên này đợi hai kẻ kia dụ được người giữ mãnh vỡ
lúc đó ta mới là bội thu.
Một lúc sau từ ngoài cửa động chạy vào hai kẻ quỳ xuống trước mặt hai tên có cánh kia chấp tay nói.
- Báo đại nhân đã có tin tức của tên nhóc đó rồi ạ.
Tên cánh trắng bước đến nói.
- Nói tên đó đang ở đâu, nếu tin tức của ngươi không đáng giá ta sẽ đem ngươi làm mồi cho chim đấy.
Một tên đứng lên chân run cầm cập hướng tên cánh trắng cung kính báo.
- Tên đó đang trên biển chuẩn bị cập vào cảng nơi này.
Tên cánh trắng cưới sản khoái nói.
- Tốt, tốt, tốt các ngươi đi chuẩn bị một chút đi, chúng ta sắp phải đón tiếp khách quý đấy, ha ha ha.

Hai người rời xuống khỏi hang động, vừa đi khỏi hang động một tên trong đó đấm mạnh vào vách đá tạo ra một dấu tay nhìn tên còn lại hỏi.
- Trương Long ngươi và ta hợp sức lại là có thể đánh bại hai tên đó mà, tại sao phải phục tùng chúng chứ.
Trương Long nhìn về phía tên đang đấm vào vách đá kia nở một nụ cười nói.
- Bởi thế mà người ta nói Công Tôn gia các ngươi toàn là bọn não phẳng mà.
Tên kia đi đến trước mắt cầm lấy cổ áo của Trương Long nâng lên nói.
- Ngươi vừa nói gì? Nói lại xem ta có xé xác ngươi ra không.
Trương Long đặt tay lên trên nắm đấm của tên trước mắt nói.
- Bình tĩnh đi Công Tôn Cửu Tiêu, ngươi nên biết rằng hai tên trong kia thuộc về Thiên Tộc Thương Cổ nếu bây giờ ngươi có thể tạo được
quan hệ tốt với chúng gia tộc sẽ trọng dụng ngươi hơn đó.
Công Tôn Cửu Tiêu hạ Trương Long xuống nhìn hắn hỏi lại.
- Làm sao ngươi có thể xác định hai tên kia thuộc về Thiên Tộc Thượng Cổ.
Trương Long cười lớn nhìn Công Tôn Cửu Tiểu nói.
- Ngươi có thấy tên cánh trăng kia chứ, trên giáp ngực bên phải có kí hiệu của Thanh Loan Tộc, một trong cửu tộc dưới trướng Thiên Thần
Thần Vương trong sách cổ.
Công Tôn Cửu Tiêu kinh ngạc trước những gì mình vừa nghe được hắn nói.
- Nếu vậy thì chúng ta phục tùng chúng một chút cũng chẳng sao.
Trương Long gật đầu nói.
- Được rồi đi thôi đi làm chuyện mà hai vị đại nhân giao phó đi.
…….
Thiên Tài cùng hai người kia cuối cùng đã cập cảng tại một hòn đảo trên biển phía nam lục địa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Tin Tức





Con thuyền của cả ba cuối cùng dừng lại tại một hòn đảo, Thiên Tài bước xuống trước cầm tay lần lượt diều hai người còn lại bước xuống.
- Cẩn thận một chút coi chứng bị thương đấy.
Lạc Anh Tuyết bước xuống, rồi Linh Nhi cũng bước xuống, Thiên Tài phẩy tay áo thu lại con thuyền cùng cự côn rồi quay người cùng hai người đi vào trong thành phố.
Đi đến trước cửa có một anh lính bước đến chặn ba người lại.
- Làm ơn nộp thuế trước khi vào thành, mỗi người mười trung phẩm linh tệ.
Thiên Tài rút ra ba mươi trung phẩm linh tệ đưa tới.

Sau đó người lính đưa cho họ ba tấm thẻ ra vào.
- Đây là thẻ của các người giữ cho cận thận.
Lấy thẻ xong Thiên Tài cùng hai người đi vào thành bên trong không thua kém gì những thành trì trên đất liên khác vô cùng xầm uất.
- Được rồi hai muội muốn đi ăn trước hay kiếm nhà trọ trước.
Linh Nhi đưa tay lên xoa xoa bụng hăm hở nói.
- Tất nhiên đi ăn trước rồi, mấy ngày trên biển toàn ăn lương khô muội cảm giác mình sắp mất vị giác rồi.
Lạc Anh Tuyết xoa xoa đầu của Linh Nhi nói.
- Muội đó ở trên tàu chẳng phải ăn rất hăn sao, sao giờ lại nói vậy.
Linh Nhi thè lười nháy mắt cười, Lạc Anh Tuyết lắc đầu cười cười nhìn Thiên Tài nói.
- Được rồi, chúng ta đi trước đi nếu không muội sợ con mèo nhỏ này không chịu được nữa đâu.
Thiên Tài cuối người trước hai người nói.
- Tuân lệnh hai vị lão bà, bây giờ ta sẽ dẫn hai người đi ăn những món ngon đến quên lối về.
Thế rồi hắn dẫn hai nàng đến một lữ quán sang trong, bước vào trong một tiểu nhị nhanh chân chạy đến.
- Kính chào quý khách mời qua đây ngồi.

Thiên Tài đi theo đến một cái bàn ngồi xuống, tiểu nhị bưng lên một bình trà.
Thiên Tài cầm một thượng phẩm linh tệ đặt lên bàn trước mặt tiểu nhị, tiểu nhị hiểu ý cầm lấy linh tệ nói.
- Không biết vị thiếu gia đây muốn gọi biết điều gì.
Thiên Tài cầm chén trà nhấp một ngụm từ từ nói.
- Không biết dạo này lữ quán có thấy một người thương tích đầy mình ghé qua không.
Tiểu nhị lắc đầu, sau đó Thiên Tài không hỏi thêm gì nữa mà gọi món.
- Được rồi, đem cho ta vài món ngon của quán các ngươi đi.
Tiểu nhị khom người lui xuống sau vài phút bưng lên năm cái dĩa gồm,
Giò hầm, cá hấp, bò xào, rau luộc, bánh bao.
Thiên Tài cầm đũa gắp đồ ăn bỏ vào chén của hai người rồi ân cần nói.
- Nào ăn đi, hai người đang trong thời gian phát triển ăn nhiều mỡ một chút để sau này có sữa cho con chúng ta.
Lạc Anh Tuyết và Linh Nhi lập tức đỏ bừng hai má cấm đầu mà ăn không quan tâm hắn nữa.
Cứ thế cả ba ăn xong Thiên Tài gọi tiểu nhị tính tiền rồi gói thức ăn còn thừa lại cho hắn để đến quán trọ cho hai nàng ăn khuya.
Cả ba đi một lúc cho tiêu hoá rồi đi đến một quán trọ.

Thiên Tài bước đến quầy nhìn chủ quán nói.
- Chủ quán cho ta hai phòng.
Chủ quán chuẩn bị đưa chìa khoá ra thì thấy Thiên Tài ra hiệu rồi đưa tới một thượng phẩm linh tệ, lão hiểu ý hắn nhìn hai vị mỹ nữ đằng sau
rồi lên giọng nói.
- Thật xin lỗi quý khách, hiện tại quán đã đông hết chổ mất rồi chỉ còn một phòng thôi.
Thiên Tài giả vờ ngạc nhiên hét toán lên.
- Cái gì chỉ cón một phóng?!
Rồi hắn quay lưng lại nhìn hai người nói.
- Hay là chúng ta đi quán khác xem sao đi?
Lão chủ quầy tiếp lời hắn nói.
- Nếu các vị muốn tìm quán khác có lẽ không kịp rồi, tất cả các quán quanh đây điều đông rồi.
Lạc Anh Tuyết nhìn ra đây là trò của Thiên Tài nàng liền đi lên quầy đặt lên tiềng phòng nói.
- Một phòng thì một phòng, dù sao trước đây cũng ở chung với nhau rồi có gì mà ngại.
Lão chủ quán niềm nở đưa tới chìa khoá một phòng, Lạc Anh Tuyết cầm tay Linh Nhi đi nhanh lên phòng còn Thiên Tài ung dung đi theo sau.
Lão chủ quán cầm tiền niềm nỡ nói.
- Chúc quý khách có một đêm vui vẽ.
Đi lên phòng Lạc Anh Tuyết cùng Linh Nhi đi tắm rữa, Thiên Tài ở ngoài này tưởng tượng đủ thứ trò.
{Ken Két} Cánh của phòng tấm mở ra hai người bước ra với mái tóc còn ướt nước, Thiên Tài nhìn say đắm.
Lạc Anh Tuyết ho khan nhìn hắn.
- Được rồi huynh cũng nên đi tắm đi.
Thiên Tài tuân lệnh đứng lên bước về phía nhà tắm đi tắm.


Bên ngoài Lạc Anh Tuyết nói nhỏ vào tai Linh Nhi cái gì đó.
Sau khi Thiên Tài đi ra ngoài thì thấy trên mặt đất có một chiếc mền và một chiếc gối, hắn gãi đầu nhìn Lạc Anh Tuyết hỏi.
- Đây là như thế nào vậy?
Lạc Anh Tuyết lạnh lùng nhìn hắn nói.
- Bởi vì phòng này có giường hơi nhỏ nên ta và Linh Nhi sẽ ngủ ở đây còn huynh ngủ dưới sàn đi.
Thiên Tài muốn khóc nhưng nước mắt không chảy ra được hắn đang tính bật lại thì Linh Nhi lên tiếng.
- Tuyết tỷ tỷ ta thấy như vậy không tốt lắm đâu.
Nghe vậy Thiên Tài trong lòng đang tán dương Linh Nhi thì.
- Hay là để huynh ấy ra chuồng ngựa ngủ đi, ngủ ở đây đau lưng lắm.
Thiên Tài hoàn toàn sụp đổ trước ý kiến của Linh Nhi hắn bèn nói.
- Được rồi, vẫn là để ta ngủ ở dưới sàn đi.
Lạc Anh Tuyết cùng Linh Nhi cười cười rồi chùm chăn chuẩn bị ngủ thì ấn kí trên mi tâm bắt đầu phát sáng lên.
Thiên Tài cũng bị cảnh tượng đó doạ cho xém tí té ra sau.

Lạc Anh Tuyết ngồi dậy cảm nhận một lần rồi lấy tay che miệng mắt rưng rưng nói.
- Là phản ứng của ấn kí huyền minh vũ mà Ba Ba mập nắm giữ.
Thiên Tài ngay lập tức nhảy cẩn lên vui mừng hỏi.
- Vậy có nghĩa là tên mập ấy đang ở gần đây đúng không?
Linh Nhi nhẹ nhàn gật đầu, hắn hạnh phục ôm chắm lấy hai người, thanh âm vang vọng cả sang phòng bên làm cho họ hiểu lằm.
Một vị khác trọ gõ vào vách phòng nói.
- Này ta biết tuổi trẻ sức lớn nhưng làm ơn giữ yên lặng cho người khác nghĩ ngơi với chứ.
Nghe vậy cả ba người đỏ bừng mặt sau đó quay lại chỗ nằm xuống tắt đèn đi ngủ.
Thiên Tài bị cảm giác vui mừng vì sắp gặp lại tên mập làm cho không ngủ được mà thức trằng đêm đến sáng hôm sau.
Tỉnh dậy ba người quyết định chia ra đi nghe ngón tin tức liên quan đến tên mập.
Hai vị mỹ nữ bước xuống lầu tươi tỉnh sáng lạng, phía sau Thiên Tài đi với khuôn mặt trắng bệt lấy tay chóng lưng do không ngủ được và nằm
trên sàn.

Lão chủ quán nhìn vậy hiểu lầm kêu hắn lại.
- Này chàng trai đên đây một lát.
Thiên Tài đi đến trước quầy lão chủ quán đưa ra một gói thuốc nói.
- Đây là thuốc tốt đó, cậu nên dùng trước khi ăn nha, chứ ta thấy cứ thế này cậu có thể bị suy thận đó.
Hắn gãi gãi đầu không hiểu rồi nhìn qua một tấm gương đồng gắn trên tường thì giật nãy cả mình, sau đó đỏ mặt cầm lấy gói thuốc chắp tay
nói.
- Đa tạ lão chủ quán.
Lão chủ quán cười cười bảo.
- Người trẻ tuổi nên vận động vừa phải thôi biết chưa.
Thiên Tài ngay lập tức chạy đi không dám quay đầu nhìn lại.

Hắn đi một lúc rồi đi vào một góc phố có vẽ bí hiểm, sau đó hắn thấy hai người đàn
ông cầm theo ấn kí của Trương Gia và Công Tôn Gia.
Hắn liền nguỵ trang đi theo phía đằng sau hai người vào một góc tối.

Một người đàn ống nói.
- Sự việc lần này không được có bất cứ sai lầm nào nếu không hai vị đại nhân sẽ giết chết cả hai ta đó.
Người còn lại xoa đầu nói.
- Được rồi ngươi yên tâm đi sẽ không có ai biết được huyền vũ ấn kí đang bị giam ở trong ngọn núi phía Tây đâu mà.
Nghe được huyền vũ ấn kí Thiên Tài liến ngạc nhiên chạy nhanh về để thông báo cho hai người kia..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: 49: Cạm Bẫy Và Cảnh Giới Mới





Về đến quán trọ Thiên Tài nhanh chóng đi về phòng.

Sau đó thả một con dị thú ra.
- Bay đi mau đem tin tức của ta đưa đến bọn họ.
Con chim vỗ cánh bay đi, một nén nhan sau hai bóng người liền xuất hiện ngay tại phòng.
Lạc Anh Tuyết cùng con dị thú vừa nãy bước lên trước nhìn Thiên Tài nói.
- Những điều huynh nói là sự thật, huynh đã có được tin tức của Ba Ba mập.
Thiên Tài gật đầu.

Linh Nhi nhìn hắn ánh mắt háo hức hỏi.
- Thế ở đâu? Tên đó đang ở đâu?
Thiên Tài thở dài một hơi bắt đầu kể về chuyện mình vừa gặp một lần.

Lạc Anh Tuyết nghe qua rồi nói.
- Không đúng có gì đó không đúng.
Thiên Tài nhìn nàng gãi đầu hỏi.
- Ý nàng là như thế nào.
Lạc Anh Tuyết nhìn hắn lắc đầu nói.
- Huynh nghĩ thử mà xem vào ngày hôm qua chúng ta có hỏi tiểu nhị về tin tức lại chẳng có gì, sao lúc này huynh lại vô tình bắt gặp hai gã đó
được chứ.
Thiên Tài gật đầu nhìn nàng nói.
- Đúng vậy.
Lạc Anh Tuyết nói tiếp.
- Chưa kể làm sao người của hai gia tộc kia lại biết chúng ta có ấn kí của ngũ đại thượng cổ thú được chứ, rất có thể phía sau có ẩn một bàn tay

rất lớn.
Thiên Tài gãi đầu suy nghĩ một hồi rồi hừ lớn nói.
- Thế giờ chúng ta phải làm như nào? Đi không được, không đi cũng không được, Aizz!
Hai người kia cũng nhìn nhau trầm tư một lúc rất lâu.

Sau đó Lạc Anh Tuyết đập tay xuống bàn nhìn Thiên Tài nói.
- Chẳn phải huynh biết trận pháp sao chúng ta làm như này đi.
Lạc Anh Tuyết ghé lỗ tai Thiên Tài bắt đầu nói nhỏ.

Thiên Tài vừa nghe vừa gật đầu sau đó nói.
- Được đây là một kế hoạch rất hay cứ làm vậy đi.
…….
[Tối đến]
- Cả hai đã chuẩn bị xong rồi chứ.

Hai người gật đầu, Thiên Tài vẫy tay về phía cửa sổ nói.
- Đi.
Ba bóng đen bay khỏi cửa sổ di chuyển nhanh chóng về phía bìa rừng nơi ma hai người của hai gia tộc nói tới.
- Được rồi chuẩn bị hành động thôi.
Thiên Tài lật tay lấy ra một đống trận kì cùng trận bàn đặt trên đất sau đó đưa cho hai người hai bản vẽ rồi bắt đầu hành động.
Cả ba người chia nhau ra đặt các loại trận kì trận bàn bao phủ cả một mảng rừng.

Sau đó cả ba tức tốc quay về lại phòng trọ.
- Được rồi mai chúng ta sẽ thực hiện theo kế hoạch đã bàn trước đó được chứ.
Hai người gật đầu sau đó quay lại chổ ngủ một giấc đến sáng.
Sáng hôm sau cả ba cùng nhau bước lên lưng một con dị thú bay của Thiên Tài bay đến trung tâm khu rừng.
Thấy được bóng dáng của Thiên Tài hai người của hai gia tộc cấp tốc đến thông báo cho Thiên Tộc.
- Báo cáo đại nhân tên đó đã đi đến địa điểm.
Tên cánh trắng bước lên chạm tay lên đầu của Trương Long nói.
- Việc các ngươi làm rất xuất sắc sau khi trở lại ta sẽ nói tốt trước mặt Thiên Thần Thần Vương để ngài ấy ban thưởng cho các ngươi.
Trương Long chấp tay khom người cung kính nói.
- Đa tạ đại nhân đáp ứng.
Tên đầu chim cũng bước lên trước nhìn hai người nói.
- Được rồi các ngươi mau dẫn đường đi.
Sau đó Trương Long dẫn theo hai vị Thiên Tộc bay đến nơi đã đặt bẫy.
Thiên Tài đáp xuống nơi đã nghe trước đó nhưng nơi này chẳng có gì ngoài một mãnh đất trống.
Từ đâu một luồn gió lớn thổi đến khiến Thiên Tài che mắt sau khi gió hết trên đầu hắn là bốn người trong đó có hai người là người của hai đại
gia tộc.
Tên đầu chim nhìn xuống phía dưới rồi cười lớn.
- Khe khe khe khe, không ngờ chúng ta lại may mắn vậy không những bắt được mãnh vỡ thiên đạo, còn có đó ăn kèm này.
Tên cánh trắng bước tời vỗ vào đầu của tên cánh trắng nói.
- Được rồi ngươi im miệng đi.

Sau đó hắn bước xuống nhìn Thiên Tài nói.
- Ngươi thức thời thì đưa mãnh vỡ thiên đạo ra đây chúng ta có thể cho ngươi chết toàn thây.
Thiên Tài phun một cục nước bọt nhìn hắn nói.
- Có bản lĩnh thì đến đây mà lấy đừng nhiều lời như đàn bà nữa.
Trương Long trên không trung quát lớn.
- Ngươi…ngươi hỗn láo, có biết trước mắt ngươi là ai không mà giám nói chuyện như vậy.
Thiên Tài ngoáy lỗ tai rồi thổi nhìn Trương Long nói.
- Con chó Trương Gia ngươi nghĩ nhiều rồi ta sao phải quan tâm hắn là ai chi.
Trương Long giận tím mặt nhìn Thiên Tài nói.
- Ngươi….ngươi….ngươi, ta nói cho ngươi biết trước mắt các người là người của Thiên Tộc thượng cổ đấy, khôn hồn thì đầu hàng đi.
Thiên Tài gắm móng tay nói.
- Thì ra là Thiên Tộc chó má sao, cũng đáng sợ đây.
Lời nói Thiên Tài vừa nói ra Trương Long phụt máu ngất xỉu.

Thiên Tài hừ một cái nói.
- Đúng là tâm lý yếu quá mà.
Tên cánh trắng vỗ tay nói.
- Tốt! rất cá tính, ta rất thích, ta cho ngươi một cơ hội quy hàng ta giao mãnh vỡ ra có thể tha cho ngươi một mạng.
Thiên Tài ngước mặt nhìn tên cánh trắng cười nói.
- Xin lỗi nhưng ta không thích nam nhân.
Tên cánh trắng cười lớn nhìn Thiên Tài nói.
- Rất tốt, vậy thì đi chết đi.
Tên cánh trắng lao đến phía Thiên Tài, Thiên Tài không tránh né mà cười lạnh dùng nắm đấm đánh trả.
{Oành} nắm đấm của Thiên Tài cùng tên kia va vào nhau không khí xung quanh bị chấn nổ phát ra âm thanh tanh tác.
Thiên Tài bị tên trước mắt đánh lùi về phía sau vài trăm bước ọc máu.
Tên cánh trắng nhìn hắn cười nói.
- Ha ha ha, Ngươi cũng rất cúng đấy tên kia.
Thiên Tài lau máu trên khoé miệng cười nói.
- Quá khen, quá khen.
Tên cánh trắng vỗ cánh trăm cái lông vũ bắn về phía Thiên Tài, Thiên Tài rút trường thương chóng đỡ.

{Len ken, len ken} Thanh âm lông vũ chạm vào trường thương liên hồi như một bản tấu nhạc.
{Oành} Trường thương đập mạnh xuống mặt đất lông vũ cũng rơi lã chả xuống.
- Ha ha ha, Thiên Tộc cũng chỉ có như vậy thôi sao, nếu vậy thì nếm thử đón của ta đi.
Thiên Tài nói rồi hắn huýt sáo từ trên không ba con dị thú đồng thời lao xuống đánh tới.
Tên cánh trắng kinh bỉ rồi đưa một tay lên cả ba dị thú như bị một cổ sức mạnh chấn áp đánh xuống đất.
{Oành oành oành} Cả ba thân hình to lớn rơi xuống đập thành ba cái lỗ to tướng, tên cánh trắng cười to nói.
- Chỉ là vài con Thần Thú chưa hoá hình mà cũng muốn làm bị thương một nhân thú cảnh như ta sao nực cười.
Thiên Tài thấy cảnh tượng đó vô cùng kinh ngạc há hốc mồm đồng thời hắn cũng thắc mắt về hoá hình và nhân thú.
Đang thắc mắt tính hỏi tên trước mặt thì thanh âm hệ thống vang lên.
[Tinh! Đã lâu không gặp khí chủ]
[Tinh! Để giải đáp thắc mắt của kí chủ hệ thống đại gia ta sẽ giảng giải.]
[Ở dị thú trên mãnh đại lục này được chia làm Phàm-Linh-Tiên-Thánh-Thần, khi đạt tới Thần cảnh yêu thú có thể bắt đầu độ kiếp hoá hình,
nhưng độ kiếp rất nguy hiểm có thể thần hình câu diệt nên phần lớn thánh thú không nguyện ý độ kiếp.

Sau khi hoá hình dị thú sẽ không cần
tu luyện thể xác như trước mà hấp thu linh khí để thanh lọc huyết nhục.]
[Còn nhân thú chính là cảnh giới sau khi độ kiếp ở người, sau khi độ kiếp người có thể đem dị thú thân thuộc của bản thân nhập vào hồn hải
công pháp sau khi triệu hồi cơ thể của chủ nhân cũng xuất hiện đặt điểm giống dị thú và khả năng của chúng nhưng đây là con đường khó đi
nên rất nhiều người lựa chọn việc nhận tinh huyết ấn kí từ một dị thú cấp bậc cao của hoá hình mà tu thành nhân thú.]
Thiên Tài gật đầu hỏi hệ thống.
- Thế không phải tên kia mạnh lắm sao?
[Đúng là như thế nhưng do hạn chế của thế giới này nên hắn không thể phát huy ra thực lực được chỉ có thể sài huyết mạch áp chế thôi.]
Thiên Tài nghe thế thì thở phào nhẹ nhọm vuốt vuốt lòng ngực.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: 50: Khởi Hành Về Phía Tây





Thiên Tài nhìn lên chỉ tay về phía tên cánh trắng đang đứng ở trên không cười.
- Ha ha ha, ngươi rút cục cũng chỉ là mèo bệnh cố hoá thân thành mãnh thú thôi, ngươi có giỏi thì phóng thích thực lực ra đây.
Tên cánh trắng trên trời bị lời nói làm cho tức đến biến sắc, mắt trắng bệt miệng lấp bấp.
- Ngươi….ngươi, làm sao có thể biết ta bị quy tắc thế giới ràng buộc?
Thiên Tài cười lớn cầm thương lao đến, mũi thương xé gió đánh tới cuống họng tên cánh trắng.
- Ta làm sao biết ngươi không cấn quan tâm, chỉ có điều bây giời ngươi đi chết được rồi, chết đi!
Thấy mũi thương đâm nhanh đến thanh quản tên cánh trắng ngừng huyết mạch áp chế lập tức lùi về phía sau.
Ba con dị thú ở dưới mặt đất cũng vụt bay trở lại không trung cùng mũi thương đánh tới.
Tên cánh trắng lùi đến một phạm vi, Thiên Tài liền nhìn qua phía bên kia của hai người Lạc Anh Tuyết.
Lạc Anh Tuyết cùng Linh Nhi đã đẩy tên đầu chim đến nơi, cả hai tên bị đẩy đến đụng lưng vào nhau.
- Hành động!
Lạc Anh Tuyết ra lệnh, Thiên Tài không chậm trể ngay lập tức khởi động trận bàn trên tay, một trận pháp khổng lồ bao bọc lấy hai tên thiên
tộc.
Tên đầu chim thấy vậy ngay lập tức lao về phía Thiên Tài, tốc độ cực nhanh lao đến, Thiên Tài không những không lo lắng còn kẻ cười.
Tên đầu chim vừa bay được một đoạn thì {ầm} cơ thể hắn như đâm vào tường rơi xuống đất hai chân co giựt liên hồi miệng xùi bọc trắng.
- Đáng đời ngươi, đừng tưởng trận pháp này dễ phá huỷ như thế, đây là trận pháp mà ta đã mất rất nhiều tâm huyết để chế ra đấy.
Thiên Tài nhìn cảnh tượng đó không nhịn được ôm bụng cười lớn nói.

Tên cánh trắng nhìn thấy đồng bọn mình bị như thế cũng chỉ biết che
mặt lắt đầu.
Thiên Tài không trừng trừ lập tức xoay trận bàn trên tay, hàng trăm đạo kiếm mang bắn tới tên cánh trắng.

Hắn vì thực lực hạng chế chỉ có thể dùng thân thể cứng đối cứng chống đỡ kiếm mang.
{Bành bành bành} thân thể bị kiếm mang chém điên cuồng tạo thành hàng trăm vết thương máu bay tung toé.
Tên cánh trắng quay đầu lại quát lớn.
- Còn đứng đó nhìn sao mau làm gì đi.

Nhanh lên cho ta.
Trương Long lập tức tỉnh táo lại cùng người của Công Tôn gia lao lên đao kiếm hướng hắn đánh tới.
Hàng trăm con dị thú nhe nanh vương móng lao lên, ba con dị thú cũng bắt đầu công kích đánh trả.
- Hai người yểm hộ ta một lát.
Thiên Tài cầm trận bàn xoay xoay nói với Linh Nhi với Lạc Anh Tuyết, hai nàng gật đầu rồi lập tức lao đến chiến đấu.
Thiên Tài ở bên này nhìn trận bàn trên tay nói.
- Ta cho ngươi một cơ hội nói Ba Ba mập đang bị ngươi giấu đi đâu rồi.
Tên cánh trắng thân đỡ kiếm mang, miệng máu chảy ra cười lớn.
- Ha ha ha, ngươi muốn biết sao vậy thì quỳ xuống đi, ha ha ha.
Thiên Tài tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng nói.
- Ngươi đừng có không thức thời sinh mạng của ngươi đang trong tay ta đấy.
Tên cánh trắng cười cười nhìn Thiên Tài phun một ngụm máu hét lớn.
- Vậy giết đi, giết ta rồi bạn ngươi cũng sẽ chết mà thôi, ha ha ha.
Thiên Tài nhìn tên cánh trắng đang chật vật chống đở nói.
- Được thôi ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Sau đó hắn triệu tập ra hai mươi con dị thú cấp bậc thấp nhất cũng là Thánh thú thủ linh tam tinh.

- Các ngươi mau truyền huyết mạch vào đây đi.
Hai mươi con dị thú phóng ra huyết mạch tất cả huyết mạch đi vào trận bàn làm trận pháp tăng mạnh.
Kiếm mang từ màu trắng đột nhiên chuyển sắc thành màu đỏ đậm.
- Đi chết đi!
Kiếm mang bắn tới chém tên cánh trắng thành mười mảnh ngay cả thần hồn cũng bị đánh nát.

Trước khi hắn biến mất hắn hét lớn.
- Thiên Thần Thần Vương bất diệt, Thiên Tộc bất diệt.
Sau khi tên cánh trắng chết tên đầu chim cũng vừa tỉnh dậy thấy đồng bạn của mình đã bị chém đến thần hồn câu diệt hắn run rẫy cuối đầu
nói.
- Đại hiệp tha mạng, ta nói cho người vị trí, tên đó đang bị giam ở…ở ngọn núi phía tây…..tr…ong.
{Bành} chưa kịp nói xong cả cơ thể của tên đầu chim như một quả bong bóng bị bơm căn mà nổ tung không còn lại gì.
Thiên Tài cũng thu lại trận bàn hét lên.
- Đáng chết!
Hắn quay lại nhìn trận chiến của hai người Lạc Anh Tuyết.


Hai nàng chóng đỡ một trăm tên Nguyên Anh và hai tên Phân Thân cả cơ thể đã
máu thắm đỏ cả vạt áo.
Thiên Tài đau xót lao lên một thương đâm thủng vòng vây đến chổ của hai người.
- Không ai được làm hại nữ nhân của ta.
Đôi mắt lạnh lùng Thiên Tài cùng dị thú như thiêu thân lao vào giữa đám người và thú, mũi thương lạnh băng đâm quét không có chút thương
sót.
Hắn như hoá thành một con dị thú điên loạn, quả trứng bí ẩn trong người hắn cũng bắt đầu nức ra.
Hàng trăm người của hai đại gia tộc dưới mũi thương của hắn từng người từng người ngã xuống như rơm rạ.
Chiến trận diễn ra một đoạn thời gian từ trời sáng đến lúc chạm vạn đêm.
Cuối cùng người của hai đại gia tộc bị đánh chết Trương Long bị bắt lại.

Thiên Tài đi đến trước mặt hai nàng vẻ mặt đầy lo lắng.
- Hai nàng có sao không, không bị thương để lại sẹo chứ.
Lạc Anh Tuyết lắc đầu mĩm cười nhìn hắn nói.
- Ta không sao chỉ là một chút vết thương nhỏ mà thôi.
Linh Nhi cũng bước lên xoa đầu hắn triều mến nói.
- Chàng đừng lo lắng bọn ta đều có huyết mạch ấn kí truyền thừa, nên chút vết thương này lành rất nhanh.
Lạc Anh Tuyết cũng tiếp lời Linh Nhi nói.
- Nếu không tin thì huynh xem.
Nói rồi nàng vạch áo của bản thân lên.

Thiên Tài ngay lập tức che mắt hét lên.
- A! Phi lễ chớ nhìn.
Nhưng tay hắn lại để hở hai ngón nhìn qua, hắn nhìn thấy trên chổ bị thương của Lạc Anh Tuyết có một hàng long phiến.
Thiên Tài bước đến chạm vào có cảm giác vô cùng cức chắt như là vãy của một con rồng chỉ có điều nó nhàn nhạt như được tạo ra từ linh khí.
Đang trầm mê nghiên cứu thì {Chát chát} hai bạt tai từ hai phía đánh lên mặt hắn.

Hắn choáng ván ngất đi, khi tỉnh dậy hắn thấy bản thân mình đã bị trói lên đọt cây lúc nào không hay.
- Này sao ta lại bị trói lên đây, mà sao ta cảm giác mặt mình có chút đau rát vậy, ở phía dưới cũng có cảm giác nóng nóng nữa.
Hắn cuối người nhìn xuống lập tức tá hoả, hai người Lạc Anh Tuyết ở phía dưới đốt lữa nướng thịt rất say mê.
Thiên Tài vùng vẫy, hai người ở dưới thấy động tỉnh liền ngước đầu lên, Lạc Anh Tuyết nhìn hắn triều mến nói.
- Huynh dạy rồi sao, đây chính là bọn ta thiết kế cho huynh một buổi huấn luyện sức chịu đựng, thế nên huynh ráng mà chịu tới sáng đi.
Thiên Tài mặt không chút máu liền ngất đi, sáng hôm sau hắn tỉnh đậy thấy bản thân đang nằm trên mặt đất liền lau mồ hôi thở phào nhẹ
nhõm.
- May quá đó chỉ là một giấc mơ, mà sao ta có cảm giác như đó là sự thực vậy.
Linh Nhi từ xa đi đến đem theo một ít thịt nướng đưa tới.
- Huynh tỉnh rồi sao đúng là con heo lười mà, đây là đố ăn sáng của huynh mau ăn đi.
Thiên Tài cầm thịt trên tay mà xương sống lạnh buốt hắn nuốt nước miếng ăn thật nhanh rồi đi đến chổ Lạc Anh Tuyết.
Lạc Anh Tuyết thấy hắn mừng rỡ đi đến hỏi.
- Sao rồi hôm qua huynh có tra được gì không.
Thiên Tài lắc đầu, rồi nhìn Lạc Anh Tuyết đang tra khoả tên kia nói.
- Ta chỉ biết là ở một ngọn núi phía tây thôi, còn nàng có tra được gì không.
Lạc Anh Tuyết trả lời.
- Hắn chỉ nói là đó là một nơi quỷ dị không bị quy tắc ràng buộc mà thôi.
Thiên Tài thở dài nói.
- Vậy chỉ còn cách đi đến phía ta tìm hiểu rồi.
Sau đó ba người giết chết Trương Long rồi đi đến phía tây..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom