Cập nhật mới

Dịch Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100: Nhà thương điên (8)


Bản đồ lấy được từ trong két sắt có đánh dấu các vị trí trong bệnh viện. Lối ra được thiết kế ở phía sau của khu nội trú, họ phải băng qua hành lang ở tầng 1.

Mạc Hoài Nam đứng dậy từ sô pha, sau khi tiêm huyết thanh, thể lực của anh ta đã gần như được khôi phục lại, “Chúng ta đi thôi.”Thẩm Kha đã ra ngoài kiểm tra tình hình, không có ai hết.Tần Thư Nguyệt nhìn xung quanh, bỗng vô ý ngã nhào ra đất, kêu lên một tiếng.Zombie đã đuổi tới ngoài cửa, sau một lúc va chạm mạnh, lớp cửa bảo vệ thứ nhất đã vỡ tan, zombie đi tới lớp cửa thứ 2, nhưng không hề tấn công mà chỉ đứng yên tại chỗ.

Tần Thư Nguyệt vẫn hơi lo: “A Nam, anh đi nổi không vậy? Hay là nghỉ thêm chút nữa đi?”Viên Hàm Sương vẫn đang bị khóa lại, hơi hơi an toàn hơn.“Là Mạnh Vũ!” Nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, Tần Nhiễm thoáng nhìn đã nhận ra tên khốn này.“Đại Bạch, chúng không đi tiếp nữa.”

“Không cần đâu, đừng lãng phí thời gian, ở lại đây còn nguy hiểm hơn nhiều đấy.”“Giáo sư Bạch, chìa khoá!”

Thẩm Kha đã ra ngoài kiểm tra tình hình, không có ai hết.Trong túi Bạch Mộc Trạch còn dư 1 que kẹo, “Tôi dụ anh ta đi, mọi người mau lên nhé.”“Người anh em à, lúc này đừng có bướng bỉnh, giữ sức chút đi, nhiệm vụ sau còn cần anh làm bao thịt nữa đấy.”

Mọi người cẩn thận đi xuống lầu, phát hiện y tá đang tản ra khắp nơi, xem ra vẫn chưa tìm được Nguyên Tinh Thần.“Được rồi, chuẩn bị vào thôi.”Thẩm Kha chưa trải nghiệm nên không biết tình hình nguy hiểm cỡ nào, “Sao lại không qua được, cẩn thận chút là được rồi.”

Đi theo bản đồ được một đoạn nữa, Bạch Mộc Trạch bất chợt dừng lại.Viên Hàm Sương và Kỳ Việt cấu xé nhau một lúc mới phát hiện đối phương không phải người sống, mùi kẹo lại tràn ngập trong không khí, lập tức thu hút được sự chú ý của 2 con zombie.Bạch Mộc Trạch bảo Mạc Hoài Nam ở ngoài nhìn máy bấm giờ, sau khi hết thời gian thì gọi họ. Những người khác thì đi theo anh tới phòng bệnh đầu tiên, bên trong có 3 giường bệnh, đều có bệnh nhân nằm.

Thẩm Kha hỏi: “Đại Bạch, sao không đi tiếp?”Tần Thư Nguyệt vẫn hơi lo: “A Nam, anh đi nổi không vậy? Hay là nghỉ thêm chút nữa đi?”“Không cần đâu, đừng lãng phí thời gian, ở lại đây còn nguy hiểm hơn nhiều đấy.”Sau khi anh vào hành lang, Thẩm Kha đóng cửa lại khóa trái. 3 con zombie nghe tiếng lại xông tới, Mạc Hoài Nam và Thẩm Kha chặn cửa, mặc cho zombie đụng thế nào cũng không đụng nổi.

“Đằng trước là văn phòng bác sĩ.”Bạch Mộc Trạch dựa vào tường bắt đầu đi theo lối ra hành lang, lúc đi ngang qua khoa Nội, Kỳ Việt ngửi được hơi nên lập tức đi ra.Tần Thư Nguyệt bắt đầu sợ, “Chúng ta không qua được đâu.”

Muốn lên khu nội trú thì phải băng qua hành lang ở văn phòng bác sĩ, mà ở đây còn có 2 zombie nguy hiểm đang hiện hữu.Hướng dẫn vào khu điều trị nội trú:Khoảnh khắc mở cửa khu nội trú, đèn báo động màu đỏ ngoài hành lang vang lên, trong loa truyền tới tiếng thở hồng hộc của bác sĩ: “Tất cả mọi người lắng nghe, trong bệnh viện đã xảy ra một vụ trộm nghiêm trọng, có người đã lấy đồ quý giá trong văn phòng của tôi, sau khi điều tra video giám sát, kẻ gây án là bác sĩ thực tập mới tới, bác sĩ Bạch, bác sĩ Thẩm, bác sĩ Đại Tần, bác sĩ Tiểu Tần và bác sĩ Mạc, ai bắt được họ, tôi sẽ cho người đó làm Phó Viện trưởng!”

Tần Thư Nguyệt bắt đầu sợ, “Chúng ta không qua được đâu.”“Được, Đại Bạch, cậu cẩn thận đấy.”

Thẩm Kha chưa trải nghiệm nên không biết tình hình nguy hiểm cỡ nào, “Sao lại không qua được, cẩn thận chút là được rồi.”Nhắc nhở xong, Bạch Mộc Trạch nhìn lại tình trạng của Mạc Hoài Nam, “Thấy sao rồi?”Bạch Mộc Trạch mở đèn pin lên: “Thời gian cấp bách, mau tìm lối ra.”

Bạch Mộc Trạch cất đèn pin đi, nhắc anh ta: “Đừng khinh địch, từ giờ phải đi theo ánh sáng của đèn pin, mọi người đi dọc theo bức tường cạnh cửa sổ đi, nhớ cho kỹ, nhẹ nhàng bước thôi, đừng nói chuyện, dù thấy zombie cũng chớ lên tiếng, họ rất nhạy cảm với âm thanh và ánh sáng, chỉ cần chúng ta tránh được 2 điểm này là sẽ an toàn.“Đại Bạch, mau lên!”Tần Thư Nguyệt không hiểu: “Những nhắc nhở này có tác dụng gì chứ?”Bạch Mộc Trạch mở bản đồ ra, vị trí của tòa nội trú đang ở ngay phía trước, “Đi tới trước.”

Bên cạnh đó, nếu đụng phải zombie thì phải lập tức bịt mũi lại, họ cũng rất nhạy cảm với hơi người.”Anh ta vội vàng bịt mũi lại, không có mùi dẫn hướng, Kỳ Việt như con ruồi mất đầu, đâm vào khắp nơi.Tần Thư Nguyệt thấy thế liền lấy kẹo còn trong túi, lột vỏ ra rồi ném ra sau, Viên Hàm Sương nghe tiếng đi theo, đụng phải Kỳ Việt, 2 con zombie không cần biết đối phương là người chơi hay đồng bọn mà cứ lao vào cắn xé nhau, khiến mọi người vừa sợ vừa buồn nôn.

“Vậy Đại Bạch, cậu đi trước, tôi bọc hậu, Tần Thư Nguyệt và Tần Nhiễm, 2 người đi ở giữa để bảo vệ Mạc Hoài Nam đi.”Nội chiến giữa NPC lại là cơ hội của người chơi, họ nhân cơ hội chạy tới cuối hành lang, không ngờ giữa đường lại lòi ra một con zombie mới.

“Không cần, tôi gần như đã khỏe hẳn rồi.”Đi được khoảng 5m, Thẩm Kha mới dẫn những người khác chạy tới được lối ra.Đi theo bản đồ được một đoạn nữa, Bạch Mộc Trạch bất chợt dừng lại.

“Người anh em à, lúc này đừng có bướng bỉnh, giữ sức chút đi, nhiệm vụ sau còn cần anh làm bao thịt nữa đấy.”Không ổn rồi! Kỳ Việt đằng sau cũng nghe tiếng chạy tới, Viên Hàm Sương bên văn phòng khoa Nhi cũng nghe, như phát điên lao ra khỏi xiềng xích để xông tới.Thấy anh ta đã sắp đi tới trước mặt mình, Bạch Mộc Trạch sải bước đi nhanh hơn, Thẩm Kha cúi người né khỏi sự tấn công của Kỳ Việt, 5 người thành công đi qua.

Mạc Hoài Nam cũng không cãi nữa, yên tâm đi ở giữa.

Bạch Mộc Trạch dựa vào tường bắt đầu đi theo lối ra hành lang, lúc đi ngang qua khoa Nội, Kỳ Việt ngửi được hơi nên lập tức đi ra.Anh ta bắt đầu đi tới phía trước, Bạch Mộc Trạch cúi người, như đang dùng xương dụ chó mà dẫn anh ta đi theo.

Thẩm Kha trợn tròn mắt, anh ta không ngờ Kỳ Việt lại trở nên kinh dị như thế.Chà, điều kiện này cũng rất hấp dẫn đấy.

Anh ta vội vàng bịt mũi lại, không có mùi dẫn hướng, Kỳ Việt như con ruồi mất đầu, đâm vào khắp nơi.

Thấy anh ta đã sắp đi tới trước mặt mình, Bạch Mộc Trạch sải bước đi nhanh hơn, Thẩm Kha cúi người né khỏi sự tấn công của Kỳ Việt, 5 người thành công đi qua.Muốn lên khu nội trú thì phải băng qua hành lang ở văn phòng bác sĩ, mà ở đây còn có 2 zombie nguy hiểm đang hiện hữu.

Kỳ Việt ở cửa văn phòng khoa Nội vẫn đang tìm người chơi khắp nơi, họ đi thẳng tới trước, đi tới cửa văn phòng khoa Nhi.Tần Nhiễm cũng thấy bụng dạ cồn cào, ngồi xuống quay đầu không dám nhìn nữa.

Viên Hàm Sương vẫn đang bị khóa lại, hơi hơi an toàn hơn.Zombie thất vọng bỏ đi, người chơi tạm thời được an toàn.Bản đồ lấy được từ trong két sắt có đánh dấu các vị trí trong bệnh viện. Lối ra được thiết kế ở phía sau của khu nội trú, họ phải băng qua hành lang ở tầng 1.

Tần Thư Nguyệt nhìn xung quanh, bỗng vô ý ngã nhào ra đất, kêu lên một tiếng.“Vậy Đại Bạch, cậu đi trước, tôi bọc hậu, Tần Thư Nguyệt và Tần Nhiễm, 2 người đi ở giữa để bảo vệ Mạc Hoài Nam đi.”Lúc họ nghĩ Viện trưởng đã nói xong thì lại nghe tiếng ông ta nói chuyện với y tá trưởng Tôn trong loa.

Không ổn rồi! Kỳ Việt đằng sau cũng nghe tiếng chạy tới, Viên Hàm Sương bên văn phòng khoa Nhi cũng nghe, như phát điên lao ra khỏi xiềng xích để xông tới.Những lời “thì thầm” này đã bị phóng đại qua loa, cả bệnh viện lập tức hỗn loạn.

Thẩm Kha thấy gương mặt dữ tợn với tóc tai rũ rượi của cô ta, cơ thể vặn vẹo không còn hình dáng gì nữa, sau đó lại nhìn sang Tần Nhiễm, cô ta cũng hoảng hốt, bạn thân mấy năm tình nghĩa giờ đã trở nên thế này nên trong lòng cũng khó chịu.Mạc Hoài Nam đứng dậy từ sô pha, sau khi tiêm huyết thanh, thể lực của anh ta đã gần như được khôi phục lại, “Chúng ta đi thôi.”Mọi người cẩn thận đi xuống lầu, phát hiện y tá đang tản ra khắp nơi, xem ra vẫn chưa tìm được Nguyên Tinh Thần.Tần Thư Nguyệt bịt miệng lại, cô ta không dám kêu nên chỉ có thể cắn môi.

“Ừm à ~ “

Viên Hàm Sương gào thét bắt lấy xung quanh, may mà Thẩm Kha ngồi xuống kịp, nếu không mặt của anh ta đã bị túm trúng rồi.

Tần Thư Nguyệt thấy thế liền lấy kẹo còn trong túi, lột vỏ ra rồi ném ra sau, Viên Hàm Sương nghe tiếng đi theo, đụng phải Kỳ Việt, 2 con zombie không cần biết đối phương là người chơi hay đồng bọn mà cứ lao vào cắn xé nhau, khiến mọi người vừa sợ vừa buồn nôn.

Nội chiến giữa NPC lại là cơ hội của người chơi, họ nhân cơ hội chạy tới cuối hành lang, không ngờ giữa đường lại lòi ra một con zombie mới.2. Mỗi phòng bệnh chỉ chứa được tối đa 3 người, một khi vượt quá số lượng sẽ gặp nguy hiểm;

“Là Mạnh Vũ!” Nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, Tần Nhiễm thoáng nhìn đã nhận ra tên khốn này.“Nhưng Viện trưởng à, nếu thả chúng ra thì những người khác cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

Mạnh Vũ đứng ngay lối ra hành lang, không động đậy mà chỉ đứng ôm cây đợi thỏ.Thẩm Kha hỏi: “Đại Bạch, sao không đi tiếp?”

Trong túi Bạch Mộc Trạch còn dư 1 que kẹo, “Tôi dụ anh ta đi, mọi người mau lên nhé.”Y tá và bác sĩ chạy khắp tứ phía, zombie đột biến tràn ra khỏi phòng thí nghiệm, khắp nơi đều là tiếng thét chói tai.Thẩm Kha tò mò đi tới, nhìn ra ngoài qua lớp kính. Kỳ Việt đi đầu đang há miệng gào thét, Thẩm Kha bị dọa tới mức lùi lại.

“Được, Đại Bạch, cậu cẩn thận đấy.”Mạnh Vũ đứng ngay lối ra hành lang, không động đậy mà chỉ đứng ôm cây đợi thỏ.

Bạch Mộc Trạch cầm que kẹo đi tới trước mặt Mạnh Vũ, Mạnh Vũ ngửi thấy mùi lập tức có phản ứng, trong cổ họng phát ra tiếng rì rào.Bạch Mộc Trạch cất đèn pin đi, nhắc anh ta: “Đừng khinh địch, từ giờ phải đi theo ánh sáng của đèn pin, mọi người đi dọc theo bức tường cạnh cửa sổ đi, nhớ cho kỹ, nhẹ nhàng bước thôi, đừng nói chuyện, dù thấy zombie cũng chớ lên tiếng, họ rất nhạy cảm với âm thanh và ánh sáng, chỉ cần chúng ta tránh được 2 điểm này là sẽ an toàn.

Anh ta bắt đầu đi tới phía trước, Bạch Mộc Trạch cúi người, như đang dùng xương dụ chó mà dẫn anh ta đi theo.Bạch Mộc Trạch mở đèn pin ra soi, trên giường bệnh có viết tên bệnh nhân, họ đều bị bệnh tim. Anh đi tới giường bệnh đầu tiên vén chăn lên, đó là một bà cụ ngủ rất say.

Đi được khoảng 5m, Thẩm Kha mới dẫn những người khác chạy tới được lối ra.3. Cứ cách 1 tiếng, bác sĩ sẽ kiểm tra phòng 1 lần, thời gian kiểm tra là 10 phút, sau khi kiểm tra phải nghỉ ngơi nửa tiếng rồi mới tiến hành kiểm tra lần kế tiếp.

Viên Hàm Sương và Kỳ Việt cấu xé nhau một lúc mới phát hiện đối phương không phải người sống, mùi kẹo lại tràn ngập trong không khí, lập tức thu hút được sự chú ý của 2 con zombie.Tuy chỉ có 1 tòa nội trú nhưng 2 đầu cầu thang đều đã bị cửa sắt chặn lại nên không lên được. Bạch Mộc Trạch mở bản đồ ra, dùng đèn pin soi tìm lối thoát.

Trước sau đều có địch, tình thế của Bạch Mộc Trạch rất nguy hiểm.Mạc Hoài Nam đẩy cửa ra nhắc họ: “Đếm ngược còn 5 phút.”

Anh ra sức ném que kẹo đi, nó dính lên người Kỳ Việt. Mạnh Vũ và Viên Hàm Sương lập tức lao tới chỗ anh ta, giúp Bạch Mộc Trạch có cơ hội thoát thân.

“Đại Bạch, mau lên!”

Sau khi anh vào hành lang, Thẩm Kha đóng cửa lại khóa trái. 3 con zombie nghe tiếng lại xông tới, Mạc Hoài Nam và Thẩm Kha chặn cửa, mặc cho zombie đụng thế nào cũng không đụng nổi.

Zombie thất vọng bỏ đi, người chơi tạm thời được an toàn.

***

Bạch Mộc Trạch mở bản đồ ra, vị trí của tòa nội trú đang ở ngay phía trước, “Đi tới trước.”Hệ thống cũng bắt đầu nhắc nhở, bệnh nhân trong phòng bừng tỉnh, thấy người chơi đột nhiên xuất hiện thì cực kỳ kinh ngạc: “Các người là ai? Mau ra ngoài! Phòng bệnh này đã đầy rồi, đừng có hại chúng tôi!”

2 cánh cửa màu trắng và một tấm bảng màu xanh lá viết chữ tòa nội trú. Cửa không khóa, cũng chẳng có mật mã, có thể mở thẳng ra.

Nhưng Bạch Mộc Trạch không vào ngay mà dùng đèn pin chiếu vào tấm bảng treo kế bên cổng.

Hướng dẫn vào khu điều trị nội trú:Mạc Hoài Nam vỗ ngực, “Ổn hết, có thể đánh nhau với NPC.”Phòng bệnh này đã có 3 bệnh nhân, họ phải tìm phòng khác để trốn

1. Vui lòng giữ im lặng khi vào trong, không quấy rầy bệnh nhân tịnh dưỡng;

2. Mỗi phòng bệnh chỉ chứa được tối đa 3 người, một khi vượt quá số lượng sẽ gặp nguy hiểm;

3. Cứ cách 1 tiếng, bác sĩ sẽ kiểm tra phòng 1 lần, thời gian kiểm tra là 10 phút, sau khi kiểm tra phải nghỉ ngơi nửa tiếng rồi mới tiến hành kiểm tra lần kế tiếp.

Tần Thư Nguyệt không hiểu: “Những nhắc nhở này có tác dụng gì chứ?”

Thẩm Kha đoán: “Xem ra chúng ta vào đó rồi sẽ có nhiệm vụ mới.”1. Vui lòng giữ im lặng khi vào trong, không quấy rầy bệnh nhân tịnh dưỡng;Tiếc là trong phòng không có chỗ nào dùng được, “Giữ lại trước đi.”

“Giờ chúng ta có 5 người, theo nhắc nhở thì sẽ có bác sĩ kiểm tra phòng, có lẽ sẽ kích hoạt đuổi bắt, giờ không thể chắc chắn được mỗi phòng có bao nhiêu người, để phòng ngừa rủi ro, lát nữa hãy tách nhau ra hành động, cố gắng tránh để 2 người vào chung 1 phòng.”

Nhắc nhở xong, Bạch Mộc Trạch nhìn lại tình trạng của Mạc Hoài Nam, “Thấy sao rồi?”Nhưng Bạch Mộc Trạch không vào ngay mà dùng đèn pin chiếu vào tấm bảng treo kế bên cổng.

Mạc Hoài Nam vỗ ngực, “Ổn hết, có thể đánh nhau với NPC.”Bạch Mộc Trạch tới gần nhìn, trên chiếc giường màu trắng là một biểu tượng hình lăng trụ, nhưng 2 giường bệnh kia thì không có, “Nhớ ký hiệu này đi.”

Bạch Mộc Trạch cười, lần đầu tiên gặp Mạc Hoài Nam là trong Lê Viên Khúc, tên này chọc giận NPC gây thêm không ít phiền phức.2 cánh cửa màu trắng và một tấm bảng màu xanh lá viết chữ tòa nội trú. Cửa không khóa, cũng chẳng có mật mã, có thể mở thẳng ra.

“Được rồi, chuẩn bị vào thôi.”Nhóm Bạch Mộc Trạch đứng trong khu nội trú, nhìn cảnh tượng náo nhiệt ở tòa nhà đối diện.

Khoảnh khắc mở cửa khu nội trú, đèn báo động màu đỏ ngoài hành lang vang lên, trong loa truyền tới tiếng thở hồng hộc của bác sĩ: “Tất cả mọi người lắng nghe, trong bệnh viện đã xảy ra một vụ trộm nghiêm trọng, có người đã lấy đồ quý giá trong văn phòng của tôi, sau khi điều tra video giám sát, kẻ gây án là bác sĩ thực tập mới tới, bác sĩ Bạch, bác sĩ Thẩm, bác sĩ Đại Tần, bác sĩ Tiểu Tần và bác sĩ Mạc, ai bắt được họ, tôi sẽ cho người đó làm Phó Viện trưởng!”

Chà, điều kiện này cũng rất hấp dẫn đấy.Bạch Mộc Trạch cười, lần đầu tiên gặp Mạc Hoài Nam là trong Lê Viên Khúc, tên này chọc giận NPC gây thêm không ít phiền phức.

Lúc họ nghĩ Viện trưởng đã nói xong thì lại nghe tiếng ông ta nói chuyện với y tá trưởng Tôn trong loa.

“Tiểu Tôn, mất huyết thanh rồi, không thể để chúng sống sót ra ngoài được! Thả hết zombie trong phòng thí nghiệm ra đi!”“Đằng trước là văn phòng bác sĩ.”

“Nhưng Viện trưởng à, nếu thả chúng ra thì những người khác cũng sẽ gặp nguy hiểm.”Bạch Mộc Trạch phát hiện máy bấm giờ ở cửa đang sáng lên, đếm ngược 10 phút

“Đừng có quan tâm nhiều như thế, chúng đã phát hiện bí mật của chúng ta rồi, lỡ như để chúng chạy mất thì chúng ta xem như xong đời!”

“Vâng viện trưởng.”

Những lời “thì thầm” này đã bị phóng đại qua loa, cả bệnh viện lập tức hỗn loạn.Bạch Mộc Trạch cầm que kẹo đi tới trước mặt Mạnh Vũ, Mạnh Vũ ngửi thấy mùi lập tức có phản ứng, trong cổ họng phát ra tiếng rì rào.

Nhóm Bạch Mộc Trạch đứng trong khu nội trú, nhìn cảnh tượng náo nhiệt ở tòa nhà đối diện.Viên Hàm Sương gào thét bắt lấy xung quanh, may mà Thẩm Kha ngồi xuống kịp, nếu không mặt của anh ta đã bị túm trúng rồi.

Y tá và bác sĩ chạy khắp tứ phía, zombie đột biến tràn ra khỏi phòng thí nghiệm, khắp nơi đều là tiếng thét chói tai.“Không cần, tôi gần như đã khỏe hẳn rồi.”

Y tá trưởng Tôn thấy vị trí của họ qua cửa sổ, lập tức hô: “Chúng ở tòa nội trú!”

Trong lúc bối rối chẳng biết ai đã kéo công tắc nguồn điện, cả bệnh viện rơi vào bóng tối. Ở tòa nhà đối diện, một y tá đi nhầm chỗ trong bóng tối, đụng phải bầy zombie, đám zombie ùa lên, y tá chỉ kêu vài tiếng rồi im bặt.Thẩm Kha trợn tròn mắt, anh ta không ngờ Kỳ Việt lại trở nên kinh dị như thế.[Còn 3 phút nữa bác sĩ sẽ kiểm tra phòng, những bệnh nhân bên ngoài hãy nhanh chóng về lại phòng mình.]

Tần Thư Nguyệt bịt miệng lại, cô ta không dám kêu nên chỉ có thể cắn môi.

Tần Nhiễm cũng thấy bụng dạ cồn cào, ngồi xuống quay đầu không dám nhìn nữa.

“Nhìn kìa!” Thẩm Kha chỉ sang bên kia, y tá vừa bị zombie đột biến cắn đang lẫn vào đám zombie đi tới bên này.

Bạch Mộc Trạch mở đèn pin lên: “Thời gian cấp bách, mau tìm lối ra.”

Tuy chỉ có 1 tòa nội trú nhưng 2 đầu cầu thang đều đã bị cửa sắt chặn lại nên không lên được. Bạch Mộc Trạch mở bản đồ ra, dùng đèn pin soi tìm lối thoát.

“Có lối đi ngầm dưới đất.”

Trong một phòng bệnh nào đó của khu nội trú có đánh dấu sao, họ phải tìm ra phòng bệnh này.

Zombie đã đuổi tới ngoài cửa, sau một lúc va chạm mạnh, lớp cửa bảo vệ thứ nhất đã vỡ tan, zombie đi tới lớp cửa thứ 2, nhưng không hề tấn công mà chỉ đứng yên tại chỗ.

Thẩm Kha tò mò đi tới, nhìn ra ngoài qua lớp kính. Kỳ Việt đi đầu đang há miệng gào thét, Thẩm Kha bị dọa tới mức lùi lại.Anh ra sức ném que kẹo đi, nó dính lên người Kỳ Việt. Mạnh Vũ và Viên Hàm Sương lập tức lao tới chỗ anh ta, giúp Bạch Mộc Trạch có cơ hội thoát thân.

“Đại Bạch, chúng không đi tiếp nữa.”

Bạch Mộc Trạch phát hiện máy bấm giờ ở cửa đang sáng lên, đếm ngược 10 phútMạc Hoài Nam cũng không cãi nữa, yên tâm đi ở giữa.

“Tấm bảng ngoài cửa đã cho chúng ta nhắc nhở, cũng là để giữ chân chúng, mọi người phải tìm phòng để trốn trong vòng 5 phút đếm ngược.”

Bạch Mộc Trạch bảo Mạc Hoài Nam ở ngoài nhìn máy bấm giờ, sau khi hết thời gian thì gọi họ. Những người khác thì đi theo anh tới phòng bệnh đầu tiên, bên trong có 3 giường bệnh, đều có bệnh nhân nằm.

Bạch Mộc Trạch mở đèn pin ra soi, trên giường bệnh có viết tên bệnh nhân, họ đều bị bệnh tim. Anh đi tới giường bệnh đầu tiên vén chăn lên, đó là một bà cụ ngủ rất say.“Ừm à ~ “

Thẩm Kha chỉ vào giường bệnh thứ 2 nói: “Đại Bạch, cậu tới đây xem này.” Anh ta cầm đèn pin tìm được trong phòng Viện trưởng, chiếu vào cuối giường bệnh, “Ở đây có gì đó.”

Bạch Mộc Trạch tới gần nhìn, trên chiếc giường màu trắng là một biểu tượng hình lăng trụ, nhưng 2 giường bệnh kia thì không có, “Nhớ ký hiệu này đi.”

Cạnh giường có bày một chậu hoa đang mọc rất xum xuê, có vẻ được chăm sóc rất kỹ. Trong chậu hoa có giấu một chiếc chìa khóa, Tần Nhiễm đào đất ra để lấy.

“Giáo sư Bạch, chìa khoá!”

Tiếc là trong phòng không có chỗ nào dùng được, “Giữ lại trước đi.”

Mạc Hoài Nam đẩy cửa ra nhắc họ: “Đếm ngược còn 5 phút.”

Phòng bệnh này đã có 3 bệnh nhân, họ phải tìm phòng khác để trốnThẩm Kha thấy gương mặt dữ tợn với tóc tai rũ rượi của cô ta, cơ thể vặn vẹo không còn hình dáng gì nữa, sau đó lại nhìn sang Tần Nhiễm, cô ta cũng hoảng hốt, bạn thân mấy năm tình nghĩa giờ đã trở nên thế này nên trong lòng cũng khó chịu.

[Còn 3 phút nữa bác sĩ sẽ kiểm tra phòng, những bệnh nhân bên ngoài hãy nhanh chóng về lại phòng mình.]

Hệ thống cũng bắt đầu nhắc nhở, bệnh nhân trong phòng bừng tỉnh, thấy người chơi đột nhiên xuất hiện thì cực kỳ kinh ngạc: “Các người là ai? Mau ra ngoài! Phòng bệnh này đã đầy rồi, đừng có hại chúng tôi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101: Nhà thương điên (9)


Trong lúc đếm ngược, tất cả bệnh nhân trong phòng bệnh đều tỉnh dậy, giục người chơi mau ra ngoài.

Theo kế hoạch ban đầu, mỗi người trong nhóm sẽ tách ra chạy vào những phòng khác nhau, Bạch Mộc Trạch nhường chỗ gần cho Tần Nhiễm và Tần Thư Nguyệt, còn anh chạy tới căn phòng trong cùng, cũng đỡ, phòng này còn dư lại 1 giường bệnh.Tần Nhiễm vỗ lưng cô ta: “Không sao chứ?”“Cảm ơn nhóc con, muốn chậu hoa dưới giường của tôi à?”

Anh không đóng cửa lại mà quan sát động tĩnh bên ngoài, thấy những người khác đều không có ra liền biết tất cả đã an toàn hết.Chiếc chìa khóa tinh xảo vừa khớp với lỗ khóa, xoay nhẹ một cái là ngăn kéo đã mở ra, bên trong là một bát sứ trắng in hoa văn hoa mẫu đơn. Bạch Mộc Trạch vừa lấy bát sứ rồi định ra ngoài thì tiếng đếm ngược của hệ thống lại bắt đầu vang lên.

Lúc máy bấm giờ dừng lại ở 00:00, cửa dưới khu nội trú mở ra, đám zombie lập tức chen vào.Lão Triệu lấy một cây dùi cui điện ra từ trong túi, Thẩm Kha trợn tròn mắt, “Túi của anh là túi Doraemon à?”Gã đàn ông liều mạng chui vào trong: “Xin anh cho tôi một cơ hội đi mà, tôi không muốn chết đâu, tôi còn con gái phải nuôi nữa, tôi không thể xảy ra chuyện gì được.”

Anh cố gắng khóa cửa lại nhưng phát hiện là không khoá được, ở giường giữa có một người run lẩy bẩy, ồm ồm nói: “Mau lên giường nằm đi, chỉ cần anh nghe lời thì bác sĩ sẽ không bắt anh đi đâu.”“Vâng.”

Nghe NPC nhắc, Bạch Mộc Trạch xoay người lại lấy chăn che hết người mình. Anh không động đậy được nên chỉ có thể lắng tai nghe ngóng tình hình bên ngoài.“Chúng ta chia nhau ra tìm manh mối đi, Thẩm Kha tới 102, Mạc Hoài Nam tới 103, Tần Nhiễm tới 104, Tần Thư Nguyệt… Thôi khỏi đi.”“Anh tới đây đi, em nói cho anh nghe một bí mật.” Bạch Mộc Trạch ghé đầu tới gần, cô bé thì thầm vào tai anh, “Trong phòng 107 có lối đi bí mật đấy.”

Chỉ nghe tiếng zombie rống lên, cửa phòng bị mở ra. Bạch Mộc Trạch ngửi được mùi máu tanh trên người zombie, bịt mũi nhắm mắt lại giả vờ như đang ngủ.

Con zombie này cũng khá thông minh, thế mà biết vén chăn lên. Anh cảm nhận được chăn được kéo lên rồi thả xuống, có lẽ zombie kiểm tra thấy không có gì rồi. Một con khác đi tới giường sát tường, cũng xốc lên nhìn thử một chút.Người đàn ông đã chết, mắt còn trợn trừng nhìn vào phòng bệnh 105.***

[Chỉ còn 5 phút nữa là kết thúc kiểm tra phòng, mời các bác sĩ chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh.]Nghe tiếng nhắc, zombie bắt đầu đi ra ngoài cửa.Vừa rồi Thẩm Kha và Tần Thư Nguyệt cùng vào 1 phòng, zombie cũng vào xem xét tình hình, Tần Thư Nguyệt có đối diện tình cảm với zombie một cái, kết quả là bị dọa sợ ngất luôn.Anh định xốc ga giường lên để nhìn gầm giường nhưng bị bệnh nhân trên giường cản lại.

Nghe tiếng nhắc, zombie bắt đầu đi ra ngoài cửa.Anh ta lại nhớ tới gã đàn ông trốn ở dưới gầm giường, lửa giận trong lòng ngùn ngụt, “Ra đây!”

Bạch Mộc Trạch định xuống giường nhưng chợt thấy người ở giường bên ra hiệu không nên cử động. Anh liền nằm xuống, chỉ thấy con zombie bác sĩ vừa kiểm tra phòng đột nhiên quay lại, đứng ngoài cửa nghiêng đầu nhìn vào bên trong.Bạch Mộc Trạch nói cảm ơn với cô bé: “May mà có em, anh mới không bị bác sĩ phát hiện.”Phòng 107 ngay kế bên, đây là phòng duy nhất bị khóa, khóa cửa là 4 hình khác nhau, trong đó có hoa văn hình thoi mà họ đã nhìn thấy trên giường bệnh phòng 101.Mạc Hoài Nam và Tần Nhiễm cũng bảo không, vậy là chỉ có Bạch Mộc Trạch có nhiệm vụ mới.

Trong hành lang truyền tới tiếng bước chân, con zombie ngoài cửa cũng quay người bỏ đi.Gã đàn ông nhỏ con xoa xoa tay, cười với họ: “Tôi là người nhà tới thăm bệnh, ai ngờ lại đụng phải chuyện này chứ.”Gã đàn ông thấy đã hết nguy hiểm mới dám bò ra, cơ thể run cầm cập.

Sau khi thời gian kiểm tra phòng kết thúc, Bạch Mộc Trạch mới xuống giường.Bạch Mộc Trạch tới nhìn anh ta: “Thẩm Kha, vừa rồi có chuyện gì vậy?”

Anh bước tới giường bệnh kế bên, bấy giờ mới phát hiện đó là một cô bé, trên giường có viết thông tin: Tiểu Lam, 12 tuổi, bị bệnh máu trắng.Bạch Mộc Trạch phát đèn pin tìm được trong phòng bệnh cho Thẩm Kha, Tần Nhiễm và Tần Thư Nguyệt, hiện tại mỗi người đều có thể tự soi sáng được.Lúc máy bấm giờ dừng lại ở 00:00, cửa dưới khu nội trú mở ra, đám zombie lập tức chen vào.

“Anh ơi, vừa rồi anh mạo hiểm quá đấy.”Trong hành lang truyền tới tiếng bước chân, con zombie ngoài cửa cũng quay người bỏ đi.Bạch Mộc Trạch hơi nghi ngờ: “Cô chắc là làm được chứ?”

Bạch Mộc Trạch nói cảm ơn với cô bé: “May mà có em, anh mới không bị bác sĩ phát hiện.”Thẩm Kha lắc đầu: “Không có.”

Cô bé cười nói: “Đừng cảm ơn ạ, bác sĩ Nguyên nói bé ngoan thì phải giúp đỡ người khác mà.”“Phòng 109, con gái tôi bị viêm phổi, vừa rồi cảm ơn anh nhé.” Gã nói với Thẩm Kha, “Người anh em, tôi thực sự cùng đường mới chạy vào đây, nhưng anh đã cứu tôi, lão Triệu tôi cũng chẳng phải kẻ vong ơn bội nghĩa, cho anh thứ này, có ích lắm đấy.”

“Em biết bác sĩ Nguyên à?”Phòng 105 mà Thẩm Kha trốn tự nhiên có một gã đàn ông chạy tới, số người trong phòng vượt quá 3 người, bệnh nhân bắt đầu bất an.“Tôi không sao!” Tần Thư Nguyệt không muốn khiến Thẩm Kha nghĩ mình vô dụng nên vội lau miệng chạy tới, “Tôi đi đâu, phải làm gì?”

Cô bé gật đầu: “Bác sĩ Nguyên là bác sĩ xinh đẹp nhất em từng gặp, hơn nữa chị ấy rất tốt với bọn em, nhưng hoa lan bác sĩ Nguyên tặng cho em biến mất rồi, anh ơi, anh có thể giúp em tìm lại được không?”“Cũng tốt, cứ để cô ta ngủ tí đi, trong phòng bệnh của mọi người có NPC cho nhiệm vụ không?”

Không ngờ trong phòng bệnh cũng có nhiệm vụ, Bạch Mộc Trạch đáp: “Được, anh sẽ tìm giúp em.”

Anh đẩy cửa ra ngoài, Mạc Hoài Nam và Tần Nhiễm đang khẽ nói chuyện trên hành lang, Thẩm Kha thì đu lên cửa như khỉ nhìn lũ zombie bên ngoài, thấy Bạch Mộc Trạch đi ra bèn nói: “Đại Bạch, tôi phát hiện đám zombie này đều mặc áo khoác trắng cả, hẳn là những bác sĩ thực tập bị thí nghiệm thất bại.”

Bạch Mộc Trạch gật đầu: “Suy đoán của cậu đúng rồi đấy, à, Tần Thư Nguyệt đâu rồi?”Cứ tưởng vòng này sẽ bình yên vô sự, nhưng không ngờ lại xảy ra tai nạn.

Thẩm Kha thở dài: “Bó tay luôn, ngất ngay trên giường bệnh rồi.”

Vừa rồi Thẩm Kha và Tần Thư Nguyệt cùng vào 1 phòng, zombie cũng vào xem xét tình hình, Tần Thư Nguyệt có đối diện tình cảm với zombie một cái, kết quả là bị dọa sợ ngất luôn.“Còn ai biết bí mật này nữa không?”Giờ Thẩm Kha xem như trong cái rủi có cái may rồi.Nghe NPC nhắc, Bạch Mộc Trạch xoay người lại lấy chăn che hết người mình. Anh không động đậy được nên chỉ có thể lắng tai nghe ngóng tình hình bên ngoài.

“Cũng tốt, cứ để cô ta ngủ tí đi, trong phòng bệnh của mọi người có NPC cho nhiệm vụ không?”Giữa bầy zombie đang cắn xé, tiếng kêu cứu của người đàn ông đã bị nuốt hết. Zombie được ăn no nên không vào phòng nữa mà chỉ lẩn quẩn bên ngoài một lát, đợi thời gian kiểm tra phòng kết thúc thì lại ra ngoài cửa tiếp.

Thẩm Kha lắc đầu: “Không có.”“Cảm ơn nhé.”

Mạc Hoài Nam và Tần Nhiễm cũng bảo không, vậy là chỉ có Bạch Mộc Trạch có nhiệm vụ mới.Bạch Mộc Trạch kéo anh ta lên: “Trong mật thất an toàn bản thân vẫn là ưu tiên mà, cậu không hề sai.”Thẩm Kha thấy đã hết cách với gã bèn tự ra ngoài tìm phòng trống. Nhưng thời gian đã không còn kịp, chỉ còn lại 1 phút cuối cùng.

“Giờ chúng ta cần tìm một chậu hoa lan.”Sau khi thời gian kiểm tra phòng kết thúc, Bạch Mộc Trạch mới xuống giường.“Ừm, lấy đi.”Bạch Mộc Trạch xoa xoa đầu cô bé: “Cảm ơn em nhé, chúc em sớm ngày khỏe lại.”

“Hoa lan ư?” Tần Nhiễm nhớ kỹ lại, “Hình như trong phòng bệnh của tôi có ngửi được hương hoa nhàn nhạt, không biết có phải hoa lan mà anh cần tìm không nữa.”Con zombie này cũng khá thông minh, thế mà biết vén chăn lên. Anh cảm nhận được chăn được kéo lên rồi thả xuống, có lẽ zombie kiểm tra thấy không có gì rồi. Một con khác đi tới giường sát tường, cũng xốc lên nhìn thử một chút.

Tần Nhiễm trốn trong phòng bệnh số 104, vừa vào cửa đã ngửi thấy hương hoa, nhưng tìm khắp phòng một vòng vẫn không thấy được gì. Bạch Mộc Trạch lần theo mùi hương đi tới bên giường đầu tiên, chỗ này có hương hoa nồng nhất.

Anh định xốc ga giường lên để nhìn gầm giường nhưng bị bệnh nhân trên giường cản lại.Bạch Mộc Trạch nhíu mày: “Ai?”

“Khụ khụ khụ, cậu muốn làm gì vậy?” Cụ già tóc bạc xoay người lại, con ngươi hẹp nhìn anh chằm chằm.“Anh từ đâu tới đây vậy hả?”

“Cụ ơi, tôi muốn lấy thứ dưới giường của cụ.”Theo kế hoạch ban đầu, mỗi người trong nhóm sẽ tách ra chạy vào những phòng khác nhau, Bạch Mộc Trạch nhường chỗ gần cho Tần Nhiễm và Tần Thư Nguyệt, còn anh chạy tới căn phòng trong cùng, cũng đỡ, phòng này còn dư lại 1 giường bệnh.

“Khụ khụ khụ.” Cụ già lại ho vài tiếng, “Tôi khát nước quá, cậu đi rót cho tôi cốc nước tí đi.”Lại là một nhiệm vụ nữa…

Lại là một nhiệm vụ nữa…“Được rồi, cô tới 105 đi, nhiệm vụ chính là tìm xem trên giường bệnh có ký hiệu gì không. Còn nữa, lúc hệ thống bắt đầu đếm ngược thì phải lập tức đi tìm giường trống, đừng có dừng lại.”

Bạch Mộc Trạch thấy trong hộc tủ cạnh giường có một ấm nước, nhưng không có cốc.Bạch Mộc Trạch nhắc không kịp, Tần Thư Nguyệt nhìn thoáng qua rồi ngồi bệt xuống góc tường nôn thốc nôn tháo, những người khác thấy thế cũng hơi buồn nôn.

Tần Nhiễm tìm khắp cả phòng vẫn không phát hiện ra gì, “Tới phòng khác tìm thử xem.”Thẩm Kha không đành lòng, bịt tai rồi nằm lên giường của hắn, “Rất xin lỗi, tôi chỉ có thể làm thế thôi.”[Chỉ còn 5 phút nữa là kết thúc kiểm tra phòng, mời các bác sĩ chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh.]

Họ vào phòng 101 nhưng vẫn không có, thế là đi thẳng tới 102. Trong hộc tủ ở giữa có một ngăn kéo khóa lại, vừa đúng là họ lại có một chiếc chìa khóa.

Chiếc chìa khóa tinh xảo vừa khớp với lỗ khóa, xoay nhẹ một cái là ngăn kéo đã mở ra, bên trong là một bát sứ trắng in hoa văn hoa mẫu đơn. Bạch Mộc Trạch vừa lấy bát sứ rồi định ra ngoài thì tiếng đếm ngược của hệ thống lại bắt đầu vang lên.

***

Phòng 102 còn dư lại một chỗ, họ nhường lại cho Tần Nhiễm, những người khác thì về lại phòng trước.“Này, đừng xem thường tôi nhé.”

Cứ tưởng vòng này sẽ bình yên vô sự, nhưng không ngờ lại xảy ra tai nạn.Thẩm Kha ôm mặt dựa vào tường, mãi không dám ra ngoài, anh ta sợ, sợ nhìn thấy tình trạng thê thảm của người đàn ông đó, vì chính bản thân anh ta là kẻ đã gây ra những chuyện này.

Phòng 105 mà Thẩm Kha trốn tự nhiên có một gã đàn ông chạy tới, số người trong phòng vượt quá 3 người, bệnh nhân bắt đầu bất an.

Giường bệnh 1: “1 người ra ngoài đi, nếu không chúng ta đều sẽ chết hết!”“Cậu có nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa không? Là do tôi hại đấy, nếu không phải do tôi đẩy anh ta ra ngoài thì anh ta đã không chết rồi.”

Giường bệnh 2: “Nếu không ai ra ngoài thì đừng trách tôi tàn nhẫn đấy!”

Thẩm Kha chỉ vào gã đàn ông đó nói: “Tôi tới trước, anh mau ra ngoài đi.”***

Gã đàn ông chui vào gầm giường: “Không, tôi mà ra ngoài là sẽ chết, tôi không thể ra ngoài được.”

Thẩm Kha cúi người kéo gã ra: “Anh không ra thì chúng ta đều sẽ chết đấy.”“Em biết bác sĩ Nguyên à?”Đáp lại cô ta là, “Ọe, không sao, ọe!”

Gã đàn ông liều mạng chui vào trong: “Xin anh cho tôi một cơ hội đi mà, tôi không muốn chết đâu, tôi còn con gái phải nuôi nữa, tôi không thể xảy ra chuyện gì được.”Tần Nhiễm trốn trong phòng bệnh số 104, vừa vào cửa đã ngửi thấy hương hoa, nhưng tìm khắp phòng một vòng vẫn không thấy được gì. Bạch Mộc Trạch lần theo mùi hương đi tới bên giường đầu tiên, chỗ này có hương hoa nồng nhất.

Thẩm Kha thấy đã hết cách với gã bèn tự ra ngoài tìm phòng trống. Nhưng thời gian đã không còn kịp, chỉ còn lại 1 phút cuối cùng.Thẩm Kha chỉ vào gã đàn ông đó nói: “Tôi tới trước, anh mau ra ngoài đi.”

“Rất xin lỗi, tôi cũng chỉ muốn tự bảo vệ bản thân thôi.” Anh ta đang nói với người đàn ông trên giường bệnh số 2.

Thẩm Kha mở cửa, đẩy thẳng người đàn ông trên giường số 2 ra ngoài, trong lúc đó, đếm ngược kết thúc.

Đối diện với đám zombie, người đàn ông không ngừng la hét: “Cho tôi vào trong đi! Tôi không muốn chết!”

Thẩm Kha không đành lòng, bịt tai rồi nằm lên giường của hắn, “Rất xin lỗi, tôi chỉ có thể làm thế thôi.”

Giữa bầy zombie đang cắn xé, tiếng kêu cứu của người đàn ông đã bị nuốt hết. Zombie được ăn no nên không vào phòng nữa mà chỉ lẩn quẩn bên ngoài một lát, đợi thời gian kiểm tra phòng kết thúc thì lại ra ngoài cửa tiếp.Thẩm Kha thở dài: “Bó tay luôn, ngất ngay trên giường bệnh rồi.”

Người đàn ông đã chết, mắt còn trợn trừng nhìn vào phòng bệnh 105.Cô bé gật đầu: “Bác sĩ Nguyên là bác sĩ xinh đẹp nhất em từng gặp, hơn nữa chị ấy rất tốt với bọn em, nhưng hoa lan bác sĩ Nguyên tặng cho em biến mất rồi, anh ơi, anh có thể giúp em tìm lại được không?”Họ vào phòng 101 nhưng vẫn không có, thế là đi thẳng tới 102. Trong hộc tủ ở giữa có một ngăn kéo khóa lại, vừa đúng là họ lại có một chiếc chìa khóa.

Thẩm Kha ôm mặt dựa vào tường, mãi không dám ra ngoài, anh ta sợ, sợ nhìn thấy tình trạng thê thảm của người đàn ông đó, vì chính bản thân anh ta là kẻ đã gây ra những chuyện này.“Cụ ơi, tôi muốn lấy thứ dưới giường của cụ.”

Bạch Mộc Trạch tới nhìn anh ta: “Thẩm Kha, vừa rồi có chuyện gì vậy?”Gã đàn ông chui vào gầm giường: “Không, tôi mà ra ngoài là sẽ chết, tôi không thể ra ngoài được.”

Thẩm Kha ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt: “Đại Bạch, tôi giết người rồi.”

Bạch Mộc Trạch nhíu mày: “Ai?”

“Cậu có nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa không? Là do tôi hại đấy, nếu không phải do tôi đẩy anh ta ra ngoài thì anh ta đã không chết rồi.”

Bạch Mộc Trạch kéo anh ta lên: “Trong mật thất an toàn bản thân vẫn là ưu tiên mà, cậu không hề sai.”

Mạc Hoài Nam cũng bước vào, sau khi nghe rõ ngọn nguồn thì nói: “Thẩm Kha, đây không phải là mật thất bình thường, họ cũng chẳng phải NPC bình thường, nhưng chúng ta là người sống thật sự, biết đâu anh ta không có chuyện gì, nhưng chúng ta chết rồi thì là chết thật đấy.”

Lúc này trong mắt Thẩm Kha mới hơi bình tĩnh lại, anh ta nhìn người đàn ông nằm trên đất, gỡ một tấm ga giường ra đắp lên người anh ta, “Thế này tôi sẽ đỡ hơn một chút.”Lúc này trong mắt Thẩm Kha mới hơi bình tĩnh lại, anh ta nhìn người đàn ông nằm trên đất, gỡ một tấm ga giường ra đắp lên người anh ta, “Thế này tôi sẽ đỡ hơn một chút.”

Anh ta lại nhớ tới gã đàn ông trốn ở dưới gầm giường, lửa giận trong lòng ngùn ngụt, “Ra đây!”“Ha ha, tôi đi trước nhé, tạm biệt.”

Gã đàn ông thấy đã hết nguy hiểm mới dám bò ra, cơ thể run cầm cập.

“Anh từ đâu tới đây vậy hả?”

Gã đàn ông nhỏ con xoa xoa tay, cười với họ: “Tôi là người nhà tới thăm bệnh, ai ngờ lại đụng phải chuyện này chứ.”

Bạch Mộc Trạch hỏi gã: “Anh là người nhà của ai?”

“Phòng 109, con gái tôi bị viêm phổi, vừa rồi cảm ơn anh nhé.” Gã nói với Thẩm Kha, “Người anh em, tôi thực sự cùng đường mới chạy vào đây, nhưng anh đã cứu tôi, lão Triệu tôi cũng chẳng phải kẻ vong ơn bội nghĩa, cho anh thứ này, có ích lắm đấy.”

Lão Triệu lấy một cây dùi cui điện ra từ trong túi, Thẩm Kha trợn tròn mắt, “Túi của anh là túi Doraemon à?”

“Ha ha, tôi đi trước nhé, tạm biệt.”Không ngờ trong phòng bệnh cũng có nhiệm vụ, Bạch Mộc Trạch đáp: “Được, anh sẽ tìm giúp em.”

Giờ Thẩm Kha xem như trong cái rủi có cái may rồi.

***Thẩm Kha cúi người kéo gã ra: “Anh không ra thì chúng ta đều sẽ chết đấy.”

“Hở, có chuyện gì vậy?” Tần Thư Nguyệt ngủ một giấc rất ngon, zombie đã qua 2 đợt rồi mà cô ta chẳng hề có ấn tượng gì, “Á! Cái gì đây!”“Đừng có mở ra!”

“Đừng có mở ra!”

Bạch Mộc Trạch nhắc không kịp, Tần Thư Nguyệt nhìn thoáng qua rồi ngồi bệt xuống góc tường nôn thốc nôn tháo, những người khác thấy thế cũng hơi buồn nôn.

Tần Nhiễm vỗ lưng cô ta: “Không sao chứ?”“Rất xin lỗi, tôi cũng chỉ muốn tự bảo vệ bản thân thôi.” Anh ta đang nói với người đàn ông trên giường bệnh số 2.

Đáp lại cô ta là, “Ọe, không sao, ọe!”

Bạch Mộc Trạch lắc đầu, cầm bát sứ trắng đi vào phòng 104. Anh rót một bát nước ấm đưa cho cụ già, cụ già uống vài hớp, cổ họng thoải mái hơn nhiều.Cô bé cười nói: “Đừng cảm ơn ạ, bác sĩ Nguyên nói bé ngoan thì phải giúp đỡ người khác mà.”

“Cảm ơn nhóc con, muốn chậu hoa dưới giường của tôi à?”

“Vâng.”“Ôi, anh thật sự tìm được hoa cho em rồi này.” Tiểu Lam thấy hoa thì vui vẻ vỗ tay, cô bé ngắt một nụ hoa đưa cho Bạch Mộc Trạch, “Anh ơi, tặng anh này.”

“Ừm, lấy đi.”Mạc Hoài Nam cũng bước vào, sau khi nghe rõ ngọn nguồn thì nói: “Thẩm Kha, đây không phải là mật thất bình thường, họ cũng chẳng phải NPC bình thường, nhưng chúng ta là người sống thật sự, biết đâu anh ta không có chuyện gì, nhưng chúng ta chết rồi thì là chết thật đấy.”

Bạch Mộc Trạch cúi người lấy hoa ra, về tới phòng 108.

“Ôi, anh thật sự tìm được hoa cho em rồi này.” Tiểu Lam thấy hoa thì vui vẻ vỗ tay, cô bé ngắt một nụ hoa đưa cho Bạch Mộc Trạch, “Anh ơi, tặng anh này.”Anh bước tới giường bệnh kế bên, bấy giờ mới phát hiện đó là một cô bé, trên giường có viết thông tin: Tiểu Lam, 12 tuổi, bị bệnh máu trắng.

“Cảm ơn nhé.”

“Anh tới đây đi, em nói cho anh nghe một bí mật.” Bạch Mộc Trạch ghé đầu tới gần, cô bé thì thầm vào tai anh, “Trong phòng 107 có lối đi bí mật đấy.”

“Còn ai biết bí mật này nữa không?”Bạch Mộc Trạch cúi người lấy hoa ra, về tới phòng 108.

Cô bé lắc đầu: “Em cũng chỉ nghe lén y tá trưởng nói thế thôi.”Phòng 102 còn dư lại một chỗ, họ nhường lại cho Tần Nhiễm, những người khác thì về lại phòng trước.

Bạch Mộc Trạch xoa xoa đầu cô bé: “Cảm ơn em nhé, chúc em sớm ngày khỏe lại.”Bạch Mộc Trạch định xuống giường nhưng chợt thấy người ở giường bên ra hiệu không nên cử động. Anh liền nằm xuống, chỉ thấy con zombie bác sĩ vừa kiểm tra phòng đột nhiên quay lại, đứng ngoài cửa nghiêng đầu nhìn vào bên trong.Thẩm Kha mở cửa, đẩy thẳng người đàn ông trên giường số 2 ra ngoài, trong lúc đó, đếm ngược kết thúc.

Phòng 107 ngay kế bên, đây là phòng duy nhất bị khóa, khóa cửa là 4 hình khác nhau, trong đó có hoa văn hình thoi mà họ đã nhìn thấy trên giường bệnh phòng 101.“Hoa lan ư?” Tần Nhiễm nhớ kỹ lại, “Hình như trong phòng bệnh của tôi có ngửi được hương hoa nhàn nhạt, không biết có phải hoa lan mà anh cần tìm không nữa.”

“Chúng ta chia nhau ra tìm manh mối đi, Thẩm Kha tới 102, Mạc Hoài Nam tới 103, Tần Nhiễm tới 104, Tần Thư Nguyệt… Thôi khỏi đi.”Giường bệnh 1: “1 người ra ngoài đi, nếu không chúng ta đều sẽ chết hết!”

“Tôi không sao!” Tần Thư Nguyệt không muốn khiến Thẩm Kha nghĩ mình vô dụng nên vội lau miệng chạy tới, “Tôi đi đâu, phải làm gì?”

Bạch Mộc Trạch hơi nghi ngờ: “Cô chắc là làm được chứ?”

“Này, đừng xem thường tôi nhé.”

“Được rồi, cô tới 105 đi, nhiệm vụ chính là tìm xem trên giường bệnh có ký hiệu gì không. Còn nữa, lúc hệ thống bắt đầu đếm ngược thì phải lập tức đi tìm giường trống, đừng có dừng lại.”

Bạch Mộc Trạch phát đèn pin tìm được trong phòng bệnh cho Thẩm Kha, Tần Nhiễm và Tần Thư Nguyệt, hiện tại mỗi người đều có thể tự soi sáng được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102: Nhà thương điên (10)


Trong phòng chẳng có gì, Thẩm Kha bèn tới 105 giúp Tần Thư Nguyệt.

“Đã tìm được gì chưa?”Thẩm Kha thấy nó bị trói lại, lập tức dán bùa vàng lên.Bà cụ lấy ra một xấp bùa từ dưới gối, có khoảng chừng 10 lá, “Dán bùa này lên đầu đám ma quỷ kia sẽ khiến chúng đông cứng trong 5 phút, nhưng phải chú ý nhé, bùa này không được đụng nước, nếu không sẽ mất tác dụng ngay.”

Tần Thư Nguyệt rất tự hào: “Tất nhiên rồi, anh nhìn này.” Cô ta dùng đèn pin soi tới cuối giường bệnh số 3, là hình mặt trời.Thẩm Kha nhìn cô ta rồi hỏi: “Chứ không thì sao, cô muốn gì nữa?”Vài phút sau, đoàn quân zombie bỏ đi.

“Lần này cũng được đấy.”Bạch Mộc Trạch giữ chặt cô, lúc 2 người lôi kéo nhau, thời gian đếm ngược đã kết thúc.4 ký hiệu tìm thấy trên bệnh viện lần lượt là ◇, ☾, ☆, ☼, còn về thứ tự thì… Nhiều khi trong sổ của Nguyên Tinh Thần sẽ có.

“Chỉ thế thôi à?” Tần Thư Nguyệt thấy Thẩm Kha rất dối lòng.Ầm ầm!

Thẩm Kha nhìn cô ta rồi hỏi: “Chứ không thì sao, cô muốn gì nữa?”2 đứa trẻ bị cô nhét xuống gầm giường, dùng chăn mền che lại xung quanh, “Nhớ kỹ nhé, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không được ra, cũng không được nói, càng không được hét, đã hiểu chưa?”Cậu bé dụi mắt hỏi anh: “Bác sĩ Nguyên đâu rồi ạ?”

“Khụ khụ, ờ thì, anh thấy tôi thế nào?”Cửa khu nội trú mở toang, một lượng lớn zombie tràn vào.“Có phải là bị người xấu bắt đi rồi không ạ?”

“Cô á?”“Hì hì hì, nhóc con, cô gái đó đang để ý tới cậu đấy.” Bà cụ ở giường số 1 thấy thế thì cười híp cả mắt.“Anh biết rồi.”

Tần Thư Nguyệt ngượng ngùng gật đầu.Để đề phòng zombie phá vỡ cửa, Thẩm Kha và Mạc Hoài Nam chuyển hết những vật nặng trong phòng tới cửa để chống đỡ.“Lần này cũng được đấy.”

“Con người cô nhát gan mà sợ phiền phức, xấu tính mà lại còn yếu đuối nữa.”Trên tấm ván gỗ là một ổ khóa khác, có 16 quả cầu nhỏ, 8 quả màu xanh, 8 quả màu đỏ. Nếu muốn mở được lối đi thì phải chuyển hết cầu màu đỏ sang bên trái.

Tần Thư Nguyệt nghe xong liền đá thẳng vào bắp chân của Thẩm Kha một cái, tức tối ra ngoài tìm Tần Nhiễm.“Bác sĩ Nguyên!”

Thẩm Kha ôm chân, “Chẳng phải do cô hỏi hay sao!”“Thiếu hiểu biết quá, lát nữa dùng là cậu biết ngay thôi. Ừm, cho cậu 3 lá phòng thân đấy, còn lại tôi sẽ chia cho những người khác.”Tần Thư Nguyệt nghe xong liền đá thẳng vào bắp chân của Thẩm Kha một cái, tức tối ra ngoài tìm Tần Nhiễm.

“Hì hì hì, nhóc con, cô gái đó đang để ý tới cậu đấy.” Bà cụ ở giường số 1 thấy thế thì cười híp cả mắt.“Không có, bác sĩ Nguyên rất an toàn, cô ấy đi khám bệnh cho bạn khác rồi, rất nhanh sẽ về thôi.”Tần Thư Nguyệt rất tự hào: “Tất nhiên rồi, anh nhìn này.” Cô ta dùng đèn pin soi tới cuối giường bệnh số 3, là hình mặt trời.

Thẩm Kha lắc đầu: “Sao lại thế được, cô ta thích người khác rồi ạ.”Nguyên Tinh Thần lắc đầu: “Nếu cả hai đi cùng nhau thì mục tiêu quá lớn, không ai đi được đâu!”Nghe cô bé gọi mình, cô đáp lại: “Này, các em nằm xuống hết đi, đừng lên tiếng, ngoan nhé.”

“Chậc, cậu phải tin tôi, dù bà già này lớn tuổi nhưng mắt nhìn vẫn còn rất tốt, tôi đã từng trải qua tuổi trẻ, biết thích một người là như thế nào, với người trong lòng mình, người ta sẽ quan tâm tới cái nhìn của người đó.”“Thằng nhóc ngốc này, zombie cũng giống với cương thi mà.”Mặt trăng đêm tối, mờ mịt ảm đạm;Chà, còn có phúc lợi ẩn nữa à!

Trong lòng Thẩm Kha lộp bộp, “Không thể nào, nhỏ đó thật sự thích tôi ư? Cảm ơn bà đã nhắc nhở ạ.”Quả nhiên, dưới giường số 2 có một cánh cửa, Thẩm Kha và Mạc Hoài Nam hợp sức đẩy giường để lộ cửa ra.

“Haizz, tuổi trẻ là thế đấy, nhóc con tới đây đi, bà cho cậu đồ tốt.”

Chà, còn có phúc lợi ẩn nữa à!Bạch Mộc Trạch gật đầu: “Tìm được mật mã rồi hả?”

Thẩm Kha cười rất vui, “Vậy cảm ơn bà trước ạ.”Tất cả vội vàng tìm phòng để trốn, lần này Bạch Mộc Trạch trốn trong phòng số 109. Trên giường số 2 và số 3 đều đã có người, anh vội nấp vào giường số 1.

Bà cụ lấy ra một xấp bùa từ dưới gối, có khoảng chừng 10 lá, “Dán bùa này lên đầu đám ma quỷ kia sẽ khiến chúng đông cứng trong 5 phút, nhưng phải chú ý nhé, bùa này không được đụng nước, nếu không sẽ mất tác dụng ngay.”“Cô ấy…”Lúc này Bạch Mộc Trạch cũng nghĩ như Thẩm Kha vừa rồi, “Lấy bùa đối phó zombie? Thẩm Kha, cậu sợ tới ngốc luôn rồi hả?”

Thẩm Kha nhận lấy bùa vàng rồi hỏi: “Bà ơi, pháp khí phương Đông này có tác dụng với zombie phương Tây không vậy ạ?”

“Thằng nhóc ngốc này, zombie cũng giống với cương thi mà.”[Báo động, báo động, có kẻ xâm nhập vào phòng bệnh 107, bộ phận an ninh lập tức xuất phát.]

Thẩm Kha nghĩ một chút thấy cũng đúng, lập tức nhét bùa vào túi.Bé trai leo lên giường, lấy ra một quyển sổ từ dưới nệm: “Anh ơi, bác sĩ Nguyên để lại cái này này.”Thẩm Kha cười rất vui, “Vậy cảm ơn bà trước ạ.”Anh ta cười nói cảm ơn bà cụ, sau đó đi tìm Bạch Mộc Trạch khoe, “Đại Bạch, xem tôi lấy được đồ tốt gì này?”

Anh ta cười nói cảm ơn bà cụ, sau đó đi tìm Bạch Mộc Trạch khoe, “Đại Bạch, xem tôi lấy được đồ tốt gì này?”Mới xoay được ký hiệu đầu tiên, Tần Thư Nguyệt lại hét lên, Bạch Mộc Trạch bị trượt tay.Tiếng cửa bị đập vang vọng, Tần Thư Nguyệt trốn ra sau lưng Thẩm Kha, “Anh phải bảo vệ tôi đấy.”Thẩm Kha quay đầu lại, phát hiện Tần Thư Nguyệt không phải đang làm quá, đúng là người đàn ông dưới lớp vải trắng đang động đậy, thậm chí đã ngồi dậy. Anh ta ý thức được tình hình không ổn, “Đại Bạch, người đàn ông kia sắp đột biến rồi, mau mở cửa đi!”

“Nhặt được tiền à?”Tất nhiên Bạch Mộc Trạch sẽ không bỏ rơi cô, “Không được, em đi với anh đi.”

“Còn quý hơn cả tiền nữa, lần này tôi khá may mắn, nãy thì có người cho dùi cui điện, giờ có thêm NPC đưa cho xấp bùa nữa, bảo là dán lên đầu zombie sẽ khiến nó đông cứng trong 5 phút, sao, có ích lắm đúng không?”“Đại Bạch, tìm được mật mã rồi!”Lấy được 1 thông tin từ sổ của Nguyên Tinh Thần, hóa ra phòng số 107 không chỉ dẫn ra lối thoát mà còn tới được cả phòng thí nghiệm dưới đất.

Lúc này Bạch Mộc Trạch cũng nghĩ như Thẩm Kha vừa rồi, “Lấy bùa đối phó zombie? Thẩm Kha, cậu sợ tới ngốc luôn rồi hả?”“À à.”

“Thiếu hiểu biết quá, lát nữa dùng là cậu biết ngay thôi. Ừm, cho cậu 3 lá phòng thân đấy, còn lại tôi sẽ chia cho những người khác.”Thẩm Kha nghĩ một chút thấy cũng đúng, lập tức nhét bùa vào túi.

Đang nói, hệ thống lại bắt đầu đếm ngược lần 3.Cậu bé ở giường số 2 lo lắng nói: “Bác sĩ Nguyên ơi, anh trai xấu xa này chiếm chỗ của chị rồi, hu hu hu, làm sao bây giờ?”Đang nói, hệ thống lại bắt đầu đếm ngược lần 3.

Tất cả vội vàng tìm phòng để trốn, lần này Bạch Mộc Trạch trốn trong phòng số 109. Trên giường số 2 và số 3 đều đã có người, anh vội nấp vào giường số 1.“Nhặt được tiền à?”

Đúng lúc này, cửa mở ra.

Trong căn phòng tĩnh mịch, hơi thở của người tới lại càng rõ ràng hơn, zombie chưa vào được, chỉ có thể là con người.

Nhưng căn phòng này đã đủ số người, nếu có thêm người sẽ có chuyện.

“Bác sĩ Nguyên!”

Nghe cô bé gọi mình, cô đáp lại: “Này, các em nằm xuống hết đi, đừng lên tiếng, ngoan nhé.”“Nghe thân thiết lắm đúng không?”Zombie đột biến càng lúc càng nhanh hơn, hắn xốc vải trắng ra ném sang bên cạnh, gầm gừ đứng dậy. 5 người sống trước mắt chính là mục tiêu của hắn, người đàn ông khịt mũi đánh hơi, bữa ăn này chắc no nê lắm.

Cậu bé ở giường số 2 lo lắng nói: “Bác sĩ Nguyên ơi, anh trai xấu xa này chiếm chỗ của chị rồi, hu hu hu, làm sao bây giờ?”“Nguyên Tinh Thần ư? Vừa rồi là tiếng cô ấy à?”

Sao Bạch Mộc Trạch lại không biết anh trai xấu xa mà nó nói là bản thân mình được, anh đứng dậy đi tới chỗ Nguyên Tinh Thần, “Em ở đây đi, anh ra ngoài.”

Nguyên Tinh Thần giữ anh lại, “Đừng, anh ở đây đi, em ra ngoài, bên ngoài nguy hiểm lắm, em còn có tác dụng với họ nên tối đa chỉ bắt em đi mà thôi, nhưng anh thì không, Mộc Trạch à, nhớ lời em nói không? Tìm được bằng chứng thì nhanh chóng ra ngoài!”Chúng thực sự là ác quỷ! Hóa ra tất cả đều là âm mưu của Viện trưởng và y tá trưởng.

Cô vừa định rời khỏi thì 2 đứa trẻ đã kêu khóc: “Bác sĩ Nguyên đừng ra ngoài! Bác sĩ Nguyên đừng ra ngoài mà!”“Cô á?”

Bạch Mộc Trạch giữ chặt cô, lúc 2 người lôi kéo nhau, thời gian đếm ngược đã kết thúc.Khi mặt trời mọc, cuối cùng sương mù cũng tan biến;

Nguyên Tinh Thần bắt đầu bối rối, cô ôm lấy 2 đứa trẻ, cực kỳ áy náy: “Xin lỗi, bác sĩ Nguyên đã hại các em rồi, tới đây, 2 bọn em trốn đi, chị sẽ không để các em có chuyện đâu!”

2 đứa trẻ bị cô nhét xuống gầm giường, dùng chăn mền che lại xung quanh, “Nhớ kỹ nhé, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không được ra, cũng không được nói, càng không được hét, đã hiểu chưa?”“Lão Mạc, cầm mấy lá bùa đi, lỡ chúng xông vào thì dán lên!”Zombie ngửi được mùi của Nguyên Tinh Thần, nét mặt trở nên quái dị, nó hét gọi thêm 1 đồng bọn nữa, cả hai trao đổi vài câu liền túm lấy Nguyên Tinh Thần bỏ đi.

Chúng gật đầu, bịt miệng nhắm mắt lại.“Mộc Trạch, anh phải rời khỏi đây!”Anh đã tự kiểm chứng được hiệu quả của bùa vàng, đúng là có thể chống đỡ một lát.Mạc Hoài Nam bất đắc dĩ cười: “Được rồi lão Thẩm, chúng ta cố gắng chặn cửa để kéo dài thời gian cho giáo sư Bạch đi.”

Zombie càng lúc càng gần cửa, Nguyên Tinh Thần đẩy Bạch Mộc Trạch tới cạnh cửa, “Hẳn là bên ngoài vẫn còn phòng trống, lát nữa em chặn chúng lại, anh đi tìm phòng trống rồi vào, chỉ cần số người không vượt quá 3 thì không sao hết.”Trong khoảnh khắc zombie bị ngưng động lại, cửa cũng mở ra.

Tất nhiên Bạch Mộc Trạch sẽ không bỏ rơi cô, “Không được, em đi với anh đi.”Ngoài vài trang mà anh đã xem xong, phía sau đều trống trơn, mãi tới khi lật tới trang cuối cùng mới có một đoạn chữ viết.

Nguyên Tinh Thần lắc đầu: “Nếu cả hai đi cùng nhau thì mục tiêu quá lớn, không ai đi được đâu!”

Zombie đã mở cửa, nó phát hiện số người bên trong vượt quá quy định thì con mắt lập tức đỏ bừng.

Nguyên Tinh Thần đẩy Bạch Mộc Trạch ra, dùng cơ thể cản lại trước mặt anh.“Còn quý hơn cả tiền nữa, lần này tôi khá may mắn, nãy thì có người cho dùi cui điện, giờ có thêm NPC đưa cho xấp bùa nữa, bảo là dán lên đầu zombie sẽ khiến nó đông cứng trong 5 phút, sao, có ích lắm đúng không?”

Zombie ngửi được mùi của Nguyên Tinh Thần, nét mặt trở nên quái dị, nó hét gọi thêm 1 đồng bọn nữa, cả hai trao đổi vài câu liền túm lấy Nguyên Tinh Thần bỏ đi.Bạch Mộc Trạch đi theo, anh nhớ tới bùa vàng mà Thẩm Kha cho nên bèn lấy 1 lá dán lên đầu con zombie gần mình nhất. Không ngờ bùa vàng thật sự có tác dụng, zombie lập tức bất động.

“Mộc Trạch, anh phải rời khỏi đây!”

Bạch Mộc Trạch đi theo, anh nhớ tới bùa vàng mà Thẩm Kha cho nên bèn lấy 1 lá dán lên đầu con zombie gần mình nhất. Không ngờ bùa vàng thật sự có tác dụng, zombie lập tức bất động.Trong sổ ghi lại thời gian Nguyên Tinh Thần thực tập ở bệnh viện Lê Hoa, lúc đầu cô cảm thấy rất mới lạ, viết rằng ở bệnh viện Lê Hoa có trang thiết bị tân tiến, bác sĩ và y tá đều rất tốt. Sau vài trang nữa, nội dung đã thay đổi.

Tiếc là anh đã đuổi theo quá trễ, Nguyên Tinh Thần đã bị zombie dẫn vào phòng số 107.Nhưng căn phòng này đã đủ số người, nếu có thêm người sẽ có chuyện.Câu đố không khó nhưng tốn nhiều thời gian, phải tính toán số lần và số lượng di chuyển.Mạc Hoài Nam thấy thế liền chạy đi cầm ga giường lên, sau đó ném vào zombie để kìm hãm nó lại, “Thẩm Kha, mau lên!”

Bạch Mộc Trạch đấm tay vào tường, trong tay còn dư 2 lá bùa, nhưng zombie xung quanh càng lúc càng nhiều nên anh phải quay về chạy tới phòng 109, số bệnh nhân vừa đủ nên zombie không vào.Trong phòng chẳng có gì, Thẩm Kha bèn tới 105 giúp Tần Thư Nguyệt.

Vài phút sau, đoàn quân zombie bỏ đi.Giọng của Thẩm Kha đã kéo suy nghĩ của anh quay về, Bạch Mộc Trạch khép sổ lại rồi bước ra.“Haizz, tuổi trẻ là thế đấy, nhóc con tới đây đi, bà cho cậu đồ tốt.”

Bạch Mộc Trạch ôm 2 đứa trẻ dưới gầm giường ra, “Đừng sợ, không sao rồi.”Zombie đã mở cửa, nó phát hiện số người bên trong vượt quá quy định thì con mắt lập tức đỏ bừng.

Cậu bé dụi mắt hỏi anh: “Bác sĩ Nguyên đâu rồi ạ?”Tiếc là anh đã đuổi theo quá trễ, Nguyên Tinh Thần đã bị zombie dẫn vào phòng số 107.

“Cô ấy…”

“Có phải là bị người xấu bắt đi rồi không ạ?”“Sổ của Nguyên Tinh Thần, bên trong có manh mối.”

“Không có, bác sĩ Nguyên rất an toàn, cô ấy đi khám bệnh cho bạn khác rồi, rất nhanh sẽ về thôi.”

Bé gái kéo áo anh, “Anh ơi, anh phải bảo vệ bác sĩ Nguyên đấy nhé.”

“Anh biết rồi.”Thẩm Kha ôm chân, “Chẳng phải do cô hỏi hay sao!”Trong lòng Thẩm Kha lộp bộp, “Không thể nào, nhỏ đó thật sự thích tôi ư? Cảm ơn bà đã nhắc nhở ạ.”

Bé trai leo lên giường, lấy ra một quyển sổ từ dưới nệm: “Anh ơi, bác sĩ Nguyên để lại cái này này.”

***“Yên tâm đi, tôi có phải Kỳ Việt đâu, sẽ không bỏ rơi cô đâu.”

Trong sổ ghi lại thời gian Nguyên Tinh Thần thực tập ở bệnh viện Lê Hoa, lúc đầu cô cảm thấy rất mới lạ, viết rằng ở bệnh viện Lê Hoa có trang thiết bị tân tiến, bác sĩ và y tá đều rất tốt. Sau vài trang nữa, nội dung đã thay đổi.

Chúng thực sự là ác quỷ! Hóa ra tất cả đều là âm mưu của Viện trưởng và y tá trưởng.Chúng gật đầu, bịt miệng nhắm mắt lại.

Rõ ràng những bệnh nhân kia đã phẫu thuật thành công nhưng vẫn bị tuyên bố đã chết, vì Viện trưởng phải làm thí nghiệm trên cơ thể của họ, kể cả những thực tập sinh như mình cũng đều là công cụ để thí nghiệm.“Khụ khụ, ờ thì, anh thấy tôi thế nào?”

Mình đã tìm thấy chỗ chúng làm thí nghiệm, ghi chép lại tất cả, nhưng tiếc là bị phát hiện rồi.Bằng chứng được giấu ở cửa ra vào, Mộc Trạch, nếu anh đọc được quyển sổ này thì chứng tỏ em đã không còn ở đây nữa, mau lấy bằng chứng rồi báo cảnh sát đi, đừng để chúng tiếp tục nữa.

Bằng chứng được giấu ở cửa ra vào, Mộc Trạch, nếu anh đọc được quyển sổ này thì chứng tỏ em đã không còn ở đây nữa, mau lấy bằng chứng rồi báo cảnh sát đi, đừng để chúng tiếp tục nữa.

Lấy được 1 thông tin từ sổ của Nguyên Tinh Thần, hóa ra phòng số 107 không chỉ dẫn ra lối thoát mà còn tới được cả phòng thí nghiệm dưới đất.

“Đại Bạch, tìm được mật mã rồi!”Bạch Mộc Trạch vừa sờ lên tấm ván thì tiếng báo động đã vang lên.“Chỉ thế thôi à?” Tần Thư Nguyệt thấy Thẩm Kha rất dối lòng.

Giọng của Thẩm Kha đã kéo suy nghĩ của anh quay về, Bạch Mộc Trạch khép sổ lại rồi bước ra.

“Ủa, cậu cầm cái gì vậy?” Thẩm Kha hỏi.

“Sổ của Nguyên Tinh Thần, bên trong có manh mối.”***

“Nguyên Tinh Thần ư? Vừa rồi là tiếng cô ấy à?”Nguyên Tinh Thần bắt đầu bối rối, cô ôm lấy 2 đứa trẻ, cực kỳ áy náy: “Xin lỗi, bác sĩ Nguyên đã hại các em rồi, tới đây, 2 bọn em trốn đi, chị sẽ không để các em có chuyện đâu!”

Bạch Mộc Trạch gật đầu: “Tìm được mật mã rồi hả?”Zombie càng lúc càng gần cửa, Nguyên Tinh Thần đẩy Bạch Mộc Trạch tới cạnh cửa, “Hẳn là bên ngoài vẫn còn phòng trống, lát nữa em chặn chúng lại, anh đi tìm phòng trống rồi vào, chỉ cần số người không vượt quá 3 thì không sao hết.”

“À đúng vậy, đã tìm được 4 hình rồi, nhưng không biết thứ tự là thế nào thôi.”Chỉ có vài ngôi sao lấp lánh;

4 ký hiệu tìm thấy trên bệnh viện lần lượt là ◇, ☾, ☆, ☼, còn về thứ tự thì… Nhiều khi trong sổ của Nguyên Tinh Thần sẽ có.

Thẩm Kha mở đèn lên để Bạch Mộc Trạch có thể lật xem sổ dễ hơn.

Ngoài vài trang mà anh đã xem xong, phía sau đều trống trơn, mãi tới khi lật tới trang cuối cùng mới có một đoạn chữ viết.“Lão Mạc?”

Mặt trăng đêm tối, mờ mịt ảm đạm;

Chỉ có vài ngôi sao lấp lánh;“Con người cô nhát gan mà sợ phiền phức, xấu tính mà lại còn yếu đuối nữa.”

Khi mặt trời mọc, cuối cùng sương mù cũng tan biến;

Hỡi kỵ sĩ cầm bảo kiếm hình thoi ơi, xin hãy chém hết ma quỷ trước khi trời sáng.“Đã tìm được gì chưa?”

Mặt trăng, ngôi sao, mặt trời, hình thoi, theo đoạn văn này, Bạch Mộc Trạch đã tìm ra được thứ tự của 4 ký hiệu.

“Anh ta còn sống kìa!”

Mới xoay được ký hiệu đầu tiên, Tần Thư Nguyệt lại hét lên, Bạch Mộc Trạch bị trượt tay.Hỡi kỵ sĩ cầm bảo kiếm hình thoi ơi, xin hãy chém hết ma quỷ trước khi trời sáng.

Tần Thư Nguyệt nắm áo Thẩm Kha bảo anh ta nhìn, “Người đàn ông bị vải trắng che lại đang động đậy kìa!”

Thẩm Kha quay đầu lại, phát hiện Tần Thư Nguyệt không phải đang làm quá, đúng là người đàn ông dưới lớp vải trắng đang động đậy, thậm chí đã ngồi dậy. Anh ta ý thức được tình hình không ổn, “Đại Bạch, người đàn ông kia sắp đột biến rồi, mau mở cửa đi!”Thẩm Kha lắc đầu: “Sao lại thế được, cô ta thích người khác rồi ạ.”

Zombie đột biến càng lúc càng nhanh hơn, hắn xốc vải trắng ra ném sang bên cạnh, gầm gừ đứng dậy. 5 người sống trước mắt chính là mục tiêu của hắn, người đàn ông khịt mũi đánh hơi, bữa ăn này chắc no nê lắm.

Khóa mật mã hơi gỉ sét nên khó xoay, “Bùa vàng của cậu đâu rồi, dán lên mặt hắn đi!”

Anh đã tự kiểm chứng được hiệu quả của bùa vàng, đúng là có thể chống đỡ một lát.

“À à.”

Thẩm Kha lấy 1 lá trong túi ra, dính chút nước bọt định dán lên nhưng con zombie này thực sự rất linh hoạt, nhiều lần tránh thoát được.

Mạc Hoài Nam thấy thế liền chạy đi cầm ga giường lên, sau đó ném vào zombie để kìm hãm nó lại, “Thẩm Kha, mau lên!”

Thẩm Kha thấy nó bị trói lại, lập tức dán bùa vàng lên.

Trong khoảnh khắc zombie bị ngưng động lại, cửa cũng mở ra.

Bên trong có 3 giường bệnh trống không, bố cục giống như những phòng khác, không thấy có lối đi bí mật nào. Bạch Mộc Trạch mở đèn pin lên nhìn dưới gầm giường, đây là nơi có thể liên quan tới lối đi nhất.

Quả nhiên, dưới giường số 2 có một cánh cửa, Thẩm Kha và Mạc Hoài Nam hợp sức đẩy giường để lộ cửa ra.

[Báo động, báo động, có kẻ xâm nhập vào phòng bệnh 107, bộ phận an ninh lập tức xuất phát.]

Bạch Mộc Trạch vừa sờ lên tấm ván thì tiếng báo động đã vang lên.Tần Thư Nguyệt nắm áo Thẩm Kha bảo anh ta nhìn, “Người đàn ông bị vải trắng che lại đang động đậy kìa!”

Cửa khu nội trú mở toang, một lượng lớn zombie tràn vào.

Ầm ầm!

Tiếng cửa bị đập vang vọng, Tần Thư Nguyệt trốn ra sau lưng Thẩm Kha, “Anh phải bảo vệ tôi đấy.”

“Yên tâm đi, tôi có phải Kỳ Việt đâu, sẽ không bỏ rơi cô đâu.”

Trên tấm ván gỗ là một ổ khóa khác, có 16 quả cầu nhỏ, 8 quả màu xanh, 8 quả màu đỏ. Nếu muốn mở được lối đi thì phải chuyển hết cầu màu đỏ sang bên trái.

Câu đố không khó nhưng tốn nhiều thời gian, phải tính toán số lần và số lượng di chuyển.

Để đề phòng zombie phá vỡ cửa, Thẩm Kha và Mạc Hoài Nam chuyển hết những vật nặng trong phòng tới cửa để chống đỡ.Bạch Mộc Trạch ôm 2 đứa trẻ dưới gầm giường ra, “Đừng sợ, không sao rồi.”Nguyên Tinh Thần đẩy Bạch Mộc Trạch ra, dùng cơ thể cản lại trước mặt anh.

“Lão Mạc, cầm mấy lá bùa đi, lỡ chúng xông vào thì dán lên!”

“Lão Mạc?”Trong căn phòng tĩnh mịch, hơi thở của người tới lại càng rõ ràng hơn, zombie chưa vào được, chỉ có thể là con người.

“Nghe thân thiết lắm đúng không?”Bên trong có 3 giường bệnh trống không, bố cục giống như những phòng khác, không thấy có lối đi bí mật nào. Bạch Mộc Trạch mở đèn pin lên nhìn dưới gầm giường, đây là nơi có thể liên quan tới lối đi nhất.

Mạc Hoài Nam bất đắc dĩ cười: “Được rồi lão Thẩm, chúng ta cố gắng chặn cửa để kéo dài thời gian cho giáo sư Bạch đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103: Nhà thương điên (11)


Giờ đổi lại là Tần Nhiễm giúp Bạch Mộc Trạch chiếu đèn, Tần Thư Nguyệt không muốn để bản thân ngồi không nên cũng ngồi xuống bên cạnh để tìm xem có việc gì cần phụ không.

“Anh đợi đã, đừng có chuyển viên màu đỏ như thế, chuyển viên màu xanh trước là được.”Trên mặt và quần áo của cô đều dính máu, nhất là trên cổ, máu tươi đang chảy ròng ròng.Mạc Hoài Nam phóng chân đi, vượt qua tia hồng ngoại thấp nhất.Y tá trưởng Tôn kéo Nguyên Tinh Thần đi, Bạch Mộc Trạch siết chặt nắm đấm: “Tinh Thần! Anh sẽ tới ngay.”

Nghe cô ta lảm nhảm, Thẩm Kha hô: “Đừng có làm phiền Đại Bạch giải mật mã.”Anh từ từ đi qua những chỗ mà Mạc Hoài Nam đi, đám zombie trong phòng thí nghiệm thấy người sống thì lập tức gõ cửa ầm ầm.Tần Thư Nguyệt không ra tay ngay mà tự ngẫm xem chuyển thế nào mới tiết kiệm thời gian nhất. Thấy cô ta ngẩn người ra, Thẩm Kha lại hô: “Nếu cô không làm được thì để Đại Bạch đi, đừng có lãng phí thời gian.”

Tần Thư Nguyệt bĩu môi: “Thẩm Kha, có phải anh ghét tôi không hả!”Bạch Mộc Trạch nhét chìa khóa vào túi, một mình đi vào trong, “Tôi xem bên trong thế nào, mọi người ở đây giúp Thẩm Kha đi.”Tần Thư Nguyệt run rẩy: “Tôi sợ quá.”

“Tôi nào có.”Viện trưởng béo đột nhiên ngã xuống, phía sau ông ta là Nguyên Tinh Thần đang cầm gậy sắt.Nhắc xong, Mạc Hoài Nam lại đi tiếp.

“Anh có, lúc nào cũng nhắm vào tôi, anh nghĩ tôi…”Bạch Mộc Trạch gật đầu: “Được.”“Hừ, xem ra không giữ lại mày được nữa rồi.”

“Cô cái gì?”Thẩm Kha nổi da gà, “Thảm tới cỡ nào mới hét lên như thế được chứ?”Đi tới chính giữa, anh ta dừng lại chùi lòng bàn tay đang túa đầy mồ hôi. Cảm giác đã bình tĩnh lại, Mạc Hoài Nam bắt đầu đi tiếp. Mãi tới cuối, Mạc Hoài Nam vẫn không đụng phải tia hồng ngoại nào, hoàn toàn trót lọt.

“Thôi đi, gái ngoan không tranh với đám đàn ông, Bạch Mộc Trạch, nếu anh tin tôi thì để tôi thử chút đi.”Trong túi quần có một chiếc chìa khóa, Bạch Mộc Trạch lấy ra, lúc này Viện trưởng béo cũng đã tỉnh, ôm đầu hoảng hốt chỉ vào Bạch Mộc Trạch nói: “Sao mày sang đây được!”Bước bước thứ 2, anh ta cúi người đứng vững trên mặt đất, đối diện với zombie trong phòng thí nghiệm.

Bạch Mộc Trạch nhìn cô ta, “Cho cô 5 phút.”Tần Nhiễm theo sau: “Tôi đi với anh, anh đi một mình không an toàn đâu, ở đây có Mạc Hoài Nam là được rồi.”Tần Thư Nguyệt dựa vào Thẩm Kha, giải thích: “Tôi mệt quá nên không đứng vững thôi.”

Tần Thư Nguyệt không ra tay ngay mà tự ngẫm xem chuyển thế nào mới tiết kiệm thời gian nhất. Thấy cô ta ngẩn người ra, Thẩm Kha lại hô: “Nếu cô không làm được thì để Đại Bạch đi, đừng có lãng phí thời gian.”“Ha ha ha, bọn mày vẫn tới à, đã tìm được tới đây thì cũng đừng hòng ra ngoài nữa!”Anh thuận thế ngồi xổm xuống, bấy giờ mới phát hiện trong lối đi có đầy tia hồng ngoại, không nhìn kỹ sẽ không thấy được.

“Anh ngậm mỏ lại đi!”Anh ta bước vào, dùng đèn pin soi sáng cho người phía sau. Đợi cho mọi người đi vào phòng thí nghiệm hết, cửa sắt đột nhiên đóng lại, Viện trưởng béo xuất hiện ở một bên khác hành lang.

Tần Thư Nguyệt thu hồi suy nghĩ, bắt đầu chuyển những quả cầu.Tần Nhiễm cũng không biết nên nói gì, ủ rũ xoay người sang chỗ khác.

Zombie bên ngoài đã bắt đầu xô cửa, cửa kính rất giòn, đụng vài cái sẽ vỡ ngay, mảnh vỡ rơi đầy đất.Đối diện với câu rủa xả của cô ta, Viện trưởng béo không giận mà còn cười, “Bọn mày muốn nói gì cứ nói, dù sao cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Đám trẻ của tao đã rất lâu rồi không được ăn no, hôm nay tao sẽ đãi chúng một bữa, ối…”Zombie bên ngoài đã bắt đầu xô cửa, cửa kính rất giòn, đụng vài cái sẽ vỡ ngay, mảnh vỡ rơi đầy đất.

“Đm, chúng là đầu sắt à?” Thẩm Kha lấy dùi cui điện ra phòng bị, nếu con zombie nào dám tới đây, anh ta sẽ cho nó một gậy.***“Viện trưởng đã thiết kế cơ quan trong này, mọi người phải cẩn thận, không được chạm vào tia hồng ngoại, nếu chạm sẽ kích hoạt cơ quan, sau 10 phút đám zombie sẽ ra khỏi phòng thí nghiệm.

Mạc Hoài Nam gỡ luôn một chân sắt của chiếc giường ra, anh ta 1 thanh, Bạch Mộc Trạch 1 thanh.Bạch Mộc Trạch nhìn cô ta, “Cho cô 5 phút.”

“Giáo sư Bạch, cầm lấy đi, ít ra cũng là một món vũ khí.”Lò mò đi qua một cánh cửa sắt, xung quanh vẫn tối mù.

3 người đã sẵn sàng đón địch, chuẩn bị tư thế để đón đầu bọn zombie.

“Mở rồi!” Tần Nhiễm ngạc nhiên hô lên, “Mở được thật kìa.”Thẩm Kha chống hông hỏi Tần Thư Nguyệt: “Cô trước hay tôi trước?”

Tần Thư Nguyệt phủi tay đứng dậy, nhướng mày với Thẩm Kha: “Thế nào, tôi đã nói là tôi làm được rồi mà. Món này không dễ, phải động não, tôi nói cho mọi người nghe nhé, cầu đỏ và cầu xanh này…”Anh ta đứng bên này hô lên: “Tôi tới rồi! Mọi người nhớ lại thứ tự một chút đi, thể lực nữa, hành động nhanh gọn một chút.”Cửa sắp bị phá, Bạch Mộc Trạch dẫn đầu đi xuống dưới, ở trong tiếp ứng cho đồng đội. Mạc Hoài Nam bọc hậu, chờ họ đi xuống hết mới bắt đầu xuống, cuối cùng đóng cửa gỗ lại.

Thẩm Kha bịt miệng cô ta lại, “Lúc khác rồi kể, mau đi đi.”Cả nhóm cẩn thận đi tới trước, cuối cùng cũng an toàn đi qua khu vực nguy hiểm.

Cửa sắp bị phá, Bạch Mộc Trạch dẫn đầu đi xuống dưới, ở trong tiếp ứng cho đồng đội. Mạc Hoài Nam bọc hậu, chờ họ đi xuống hết mới bắt đầu xuống, cuối cùng đóng cửa gỗ lại.Những đường cong mờ mịt trông có vẻ lộn xộn nhưng thực chất khe hở vẫn khá lớn. Anh ta không đi vội mà nhắc động đội trước: “Mọi người nhớ kỹ chỗ tôi đi quá nhé, lát nữa đi theo tôi.”Tần Thư Nguyệt phủi tay đứng dậy, nhướng mày với Thẩm Kha: “Thế nào, tôi đã nói là tôi làm được rồi mà. Món này không dễ, phải động não, tôi nói cho mọi người nghe nhé, cầu đỏ và cầu xanh này…”

Đi xuống cửa vào là một đoạn cầu thang dài, nấc thang rất lớn, nếu vô ý mà bước hụt sẽ lăn cù mèo xuống dưới ngay.Bạch Mộc Trạch định quay đầu lại thì Thẩm Kha nói: “Đừng nhúc nhích, đừng chiếu đèn pin sang 2 bên.”

“Vịn vào tường, đi chậm một chút đi.”Nguyên Tinh Thần cười gật đầu, nhưng 1 giây sau lại có chuyện.

Bạch Mộc Trạch đi trước soi đèn, mặt tường ẩm ướt dinh dính, Tần Thư Nguyệt buông lời ghét bỏ nhưng cũng chỉ có thể vịn vào để đi xuống.Bạch Mộc Trạch cười lạnh, “Bay qua đấy.”Nguyên Tinh Thần che cổ, yếu ớt gật đầu: “Không sao, trong người em có kháng thể nên có bị zombie cắn cũng chẳng sao.”

Rẽ vào bên trái rồi đi tiếp một đoạn nữa là tới đất bằng, xa xa có tiếng người hét to.“Tôi thấy chỉ có ông ta ngất đi mới an toàn nhất thôi.”

Thẩm Kha nổi da gà, “Thảm tới cỡ nào mới hét lên như thế được chứ?”***

Lò mò đi qua một cánh cửa sắt, xung quanh vẫn tối mù.Thẩm Kha định đi trước nhưng lại không yên tâm về Tần Thư Nguyệt nên bèn nói với Bạch Mộc Trạch: “Đại Bạch, cậu sang trước đi, xem có thể tìm manh mối gì không.”“Đúng vậy giáo sư Bạch, hiện tại đừng hành động riêng lẻ.”Viện trưởng béo khẽ đảo mắt, trong lòng ôm những suy nghĩ xấu xa, ông ta định nhân lúc Bạch Mộc Trạch không để ý mà bò tới kéo chốt mở cửa, nhưng không ngờ lại bị đánh một gậy ngất xỉu, lần này là Tần Nhiễm ra tay.

Thẩm Kha cũng mở đèn pin ra soi khắp nơi: “Á!”

Bạch Mộc Trạch định quay đầu lại thì Thẩm Kha nói: “Đừng nhúc nhích, đừng chiếu đèn pin sang 2 bên.”

Tần Thư Nguyệt ôm lấy cánh tay anh ta: “Thấy gì vậy?”Thẩm Kha ngập ngừng, sau một lúc mới nói ra thứ mình nhìn thấy, “Bên trái có lồng sắt, trong đó nhốt 1 con zombie!”Họ vừa vào đã bị Viện trưởng thu hút sự chú ý nên không phát hiện ra đạo cụ ở đây.Tần Nhiễm đi theo sau anh, bóng dáng 2 người biến mất trong bóng tối.

Thẩm Kha ngập ngừng, sau một lúc mới nói ra thứ mình nhìn thấy, “Bên trái có lồng sắt, trong đó nhốt 1 con zombie!”Mạc Hoài Nam cười, e là đầu óc của Viện trưởng này không dùng được nữa rồi.3 người đã sẵn sàng đón địch, chuẩn bị tư thế để đón đầu bọn zombie.

Theo lời miêu tả của anh ta thì chắc chắn không phải chỉ là 1, Bạch Mộc Trạch áng chừng trên mặt đất, “Chắc có khoảng 3 con.”“Giáo sư Bạch, cầm lấy đi, ít ra cũng là một món vũ khí.”

Tần Thư Nguyệt run rẩy: “Tôi sợ quá.”

Bạch Mộc Trạch đi tới trước: “Vẫn cứ như trước, đừng lên tiếng, đi từ từ thôi.”

Cả nhóm cẩn thận đi tới trước, cuối cùng cũng an toàn đi qua khu vực nguy hiểm.“Cô cái gì?”Tia hồng ngoại đan xen vào nhau khiến người ta không thể bước chân vào được.

***

Bảng hiệu trước cửa phòng thí nghiệm lấp lóe, Mạc Hoài Nam đẩy cửa ra, cánh cửa sắt kiểu cũ kêu cót két.Bạch Mộc Trạch đi tới trước: “Vẫn cứ như trước, đừng lên tiếng, đi từ từ thôi.”

“Tạm thời an toàn.”Thẩm Kha hiểu ra: “Là bẫy!”

Anh ta bước vào, dùng đèn pin soi sáng cho người phía sau. Đợi cho mọi người đi vào phòng thí nghiệm hết, cửa sắt đột nhiên đóng lại, Viện trưởng béo xuất hiện ở một bên khác hành lang.“Đm, chúng là đầu sắt à?” Thẩm Kha lấy dùi cui điện ra phòng bị, nếu con zombie nào dám tới đây, anh ta sẽ cho nó một gậy.

“Ha ha ha, bọn mày vẫn tới à, đã tìm được tới đây thì cũng đừng hòng ra ngoài nữa!”“Anh có, lúc nào cũng nhắm vào tôi, anh nghĩ tôi…”

Thẩm Kha hiểu ra: “Là bẫy!”Giờ Tần Thư Nguyệt cũng không giành với anh ta nữa, “Vậy anh đi trước đi.”

“Đúng thế, là bẫy đấy, ha ha, tao đã biết đám tụi mày chẳng phải hạng tốt lành gì, bí mật của bệnh viện không thể bị phát hiện được, mà chỉ có người chết mới câm mồm được.” Viện trưởng béo ấn vào cái nút trên tường, ánh sáng lục 2 bên phòng sáng lên, zombie nhào tới cửa không ngừng đập phá, 1 con, 2 con… Trong 6 phòng, mỗi phòng đều có ít nhất là 1 con zombie.

“Hừ, thấy tay cầm này không? Chỉ cần tao khẽ kéo một cái, cửa phòng thí nghiệm sẽ mở ra, bọn mày thử tưởng tượng mà xem, sau khi cửa mở sẽ có chuyện gì nào? Zombie sẽ xông ra xé xác hết chúng mày đấy ha ha ha ha.”Thẩm Kha bịt miệng cô ta lại, “Lúc khác rồi kể, mau đi đi.”

Tần Thư Nguyệt chửi: “Biến thái! Loại người như ông mà cũng đòi làm Viện trưởng ư, đừng có làm xấu mặt bệnh viện.”

Đối diện với câu rủa xả của cô ta, Viện trưởng béo không giận mà còn cười, “Bọn mày muốn nói gì cứ nói, dù sao cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Đám trẻ của tao đã rất lâu rồi không được ăn no, hôm nay tao sẽ đãi chúng một bữa, ối…”Nhưng vừa nhấc chân lên đã mất thăng bằng ngã một cú, may mà Thẩm Kha phản ứng lại kịp, một tay đỡ cô ta lại.

Viện trưởng béo đột nhiên ngã xuống, phía sau ông ta là Nguyên Tinh Thần đang cầm gậy sắt.Lẽ nào… Bạch Mộc Trạch lo lắng hỏi: “Tinh Thần, em bị cắn à?”

Trên mặt và quần áo của cô đều dính máu, nhất là trên cổ, máu tươi đang chảy ròng ròng.

Lẽ nào… Bạch Mộc Trạch lo lắng hỏi: “Tinh Thần, em bị cắn à?”

Nguyên Tinh Thần che cổ, yếu ớt gật đầu: “Không sao, trong người em có kháng thể nên có bị zombie cắn cũng chẳng sao.”Bà ta túm lấy tóc Nguyên Tinh Thần, Nguyên Tinh Thần bị đau phải hét lớn.

Bạch Mộc Trạch định bước tới nhưng Nguyên Tinh Thần cản lại, “Đừng tới đây, anh ngồi xuống nhìn tới phía trước đi.”“Tôi nào có.”

Anh thuận thế ngồi xổm xuống, bấy giờ mới phát hiện trong lối đi có đầy tia hồng ngoại, không nhìn kỹ sẽ không thấy được.“Anh đợi đã, đừng có chuyển viên màu đỏ như thế, chuyển viên màu xanh trước là được.”

“Viện trưởng đã thiết kế cơ quan trong này, mọi người phải cẩn thận, không được chạm vào tia hồng ngoại, nếu chạm sẽ kích hoạt cơ quan, sau 10 phút đám zombie sẽ ra khỏi phòng thí nghiệm.Tần Nhiễm nhẹ nhàng an ủi: “Giờ phút này càng nóng vội càng dễ rối.”“Thôi đi, gái ngoan không tranh với đám đàn ông, Bạch Mộc Trạch, nếu anh tin tôi thì để tôi thử chút đi.”

Tia hồng ngoại đan xen vào nhau khiến người ta không thể bước chân vào được.Bạch Mộc Trạch suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, “Cũng được.”

Nguyên Tinh Thần lại nhắc nhở: “Ở cạnh cửa có mắt kính nhìn thấu, mọi người đeo vào sẽ thấy được tia hồng ngoại, em sẽ chờ anh ở đây.”

Họ vừa vào đã bị Viện trưởng thu hút sự chú ý nên không phát hiện ra đạo cụ ở đây.“Hừ, thấy tay cầm này không? Chỉ cần tao khẽ kéo một cái, cửa phòng thí nghiệm sẽ mở ra, bọn mày thử tưởng tượng mà xem, sau khi cửa mở sẽ có chuyện gì nào? Zombie sẽ xông ra xé xác hết chúng mày đấy ha ha ha ha.”

Thẩm Kha phát kính cho những người khác, sau khi đeo vào tầm nhìn thực sự rõ ràng hơn rất nhiều.Mạc Hoài Nam kéo anh sang bên cạnh: “Giáo sư Bạch, tâm trạng hiện tại của anh không thích hợp để đi đầu, để tôi.”Bạch Mộc Trạch thấp giọng đáp: “Tôi biết rồi.”

“Tinh Thần, chờ anh.”Tần Thư Nguyệt bĩu môi: “Thẩm Kha, có phải anh ghét tôi không hả!”

Nguyên Tinh Thần cười gật đầu, nhưng 1 giây sau lại có chuyện.Thẩm Kha cũng mở đèn pin ra soi khắp nơi: “Á!”Bạch Mộc Trạch cũng hiểu, nhưng thấy Nguyên Tinh Thần chảy máu như thế, anh không tài nào bình tĩnh được.

“Viện trưởng, ông bị sao vậy?” Y tá trưởng Tôn đột nhiên xuất hiện, thấy Viện trưởng đang ngất trên đất thì tức giận nói: “Bác sĩ Nguyên, lại là mày!”“Mở rồi!” Tần Nhiễm ngạc nhiên hô lên, “Mở được thật kìa.”

Bà ta túm lấy tóc Nguyên Tinh Thần, Nguyên Tinh Thần bị đau phải hét lớn.Tần Thư Nguyệt bước tới: “Tôi trước.”

“Hừ, xem ra không giữ lại mày được nữa rồi.”Tần Thư Nguyệt ôm lấy cánh tay anh ta: “Thấy gì vậy?”

Y tá trưởng Tôn kéo Nguyên Tinh Thần đi, Bạch Mộc Trạch siết chặt nắm đấm: “Tinh Thần! Anh sẽ tới ngay.”Bạch Mộc Trạch đã hơi bình tĩnh lại, biết lúc này mà nóng vội thì chỉ thêm phiền nên liền nói: “Được.”

Thẩm Kha giữ chặt anh: “Đại Bạch bình tĩnh lại! Nguyên Tinh Thần là NPC nên sẽ không có chuyện được đâu, đừng vì nóng lòng mà đi bậy, nếu kích hoạt cơ quan thì chúng ta sẽ xong hết đấy.”

Bạch Mộc Trạch cũng hiểu, nhưng thấy Nguyên Tinh Thần chảy máu như thế, anh không tài nào bình tĩnh được.

Mạc Hoài Nam kéo anh sang bên cạnh: “Giáo sư Bạch, tâm trạng hiện tại của anh không thích hợp để đi đầu, để tôi.”Mạc Hoài Nam gỡ luôn một chân sắt của chiếc giường ra, anh ta 1 thanh, Bạch Mộc Trạch 1 thanh.

Bạch Mộc Trạch gật đầu: “Được.”

Sau đó anh tựa vào cửa sắt khẽ thở ra, trong đầu anh toàn là cảnh tượng Nguyên Tinh Thần bị bắt đi, tâm trạng không thể nguôi ngoai được.

Tần Nhiễm nhẹ nhàng an ủi: “Giờ phút này càng nóng vội càng dễ rối.”Theo lời miêu tả của anh ta thì chắc chắn không phải chỉ là 1, Bạch Mộc Trạch áng chừng trên mặt đất, “Chắc có khoảng 3 con.”

Bạch Mộc Trạch thấp giọng đáp: “Tôi biết rồi.”Bạch Mộc Trạch chỉ lạnh lùng liếc một cái rồi đi tiếp.

Tần Nhiễm cũng không biết nên nói gì, ủ rũ xoay người sang chỗ khác.Bạch Mộc Trạch định bước tới nhưng Nguyên Tinh Thần cản lại, “Đừng tới đây, anh ngồi xuống nhìn tới phía trước đi.”

***

Mạc Hoài Nam phóng chân đi, vượt qua tia hồng ngoại thấp nhất.

Những đường cong mờ mịt trông có vẻ lộn xộn nhưng thực chất khe hở vẫn khá lớn. Anh ta không đi vội mà nhắc động đội trước: “Mọi người nhớ kỹ chỗ tôi đi quá nhé, lát nữa đi theo tôi.”

Bước bước thứ 2, anh ta cúi người đứng vững trên mặt đất, đối diện với zombie trong phòng thí nghiệm.

Zombie giương nanh múa vuốt, tròng mắt lồi ra hơn nửa, “Tới đây sẽ thấy zombie bên trong, tuyệt đối đừng sợ hãi.”

Nhắc xong, Mạc Hoài Nam lại đi tiếp.

Đi tới chính giữa, anh ta dừng lại chùi lòng bàn tay đang túa đầy mồ hôi. Cảm giác đã bình tĩnh lại, Mạc Hoài Nam bắt đầu đi tiếp. Mãi tới cuối, Mạc Hoài Nam vẫn không đụng phải tia hồng ngoại nào, hoàn toàn trót lọt.“Vịn vào tường, đi chậm một chút đi.”

Anh ta đứng bên này hô lên: “Tôi tới rồi! Mọi người nhớ lại thứ tự một chút đi, thể lực nữa, hành động nhanh gọn một chút.”“Không ngờ mày còn có kỹ năng này nữa, đúng là xem thường mày rồi!”

Tần Nhiễm cởi áo khoác trắng trên người ra: “Tôi làm người thứ 2 cho.”

Cô ta có vóc dáng nhỏ bé, đi nhanh hơn cả Mạc Hoài Nam, “May là dễ hơn tôi tưởng tượng.” Sau đó cô ta cũng tự đúc kết ra một ít kinh nghiệm cho đồng đội: “Lúc đi đừng hoảng, phải đứng cho vững, bước chân ổn định là thành công một nửa rồi.”

Thẩm Kha định đi trước nhưng lại không yên tâm về Tần Thư Nguyệt nên bèn nói với Bạch Mộc Trạch: “Đại Bạch, cậu sang trước đi, xem có thể tìm manh mối gì không.”

Bạch Mộc Trạch đã hơi bình tĩnh lại, biết lúc này mà nóng vội thì chỉ thêm phiền nên liền nói: “Được.”Tần Nhiễm cởi áo khoác trắng trên người ra: “Tôi làm người thứ 2 cho.”

Anh từ từ đi qua những chỗ mà Mạc Hoài Nam đi, đám zombie trong phòng thí nghiệm thấy người sống thì lập tức gõ cửa ầm ầm.

Bạch Mộc Trạch chỉ lạnh lùng liếc một cái rồi đi tiếp.

Đúng là tia hồng ngoại này dễ hơn tưởng tượng rất nhiều. Bạch Mộc Trạch đã tới đích, đi tới xem Viện trưởng béo và lục xem trên người ông ta có manh mối gì không.

Trong túi quần có một chiếc chìa khóa, Bạch Mộc Trạch lấy ra, lúc này Viện trưởng béo cũng đã tỉnh, ôm đầu hoảng hốt chỉ vào Bạch Mộc Trạch nói: “Sao mày sang đây được!”

Bạch Mộc Trạch cười lạnh, “Bay qua đấy.”“Anh ngậm mỏ lại đi!”

“Không ngờ mày còn có kỹ năng này nữa, đúng là xem thường mày rồi!”

Mạc Hoài Nam cười, e là đầu óc của Viện trưởng này không dùng được nữa rồi.

Viện trưởng béo khẽ đảo mắt, trong lòng ôm những suy nghĩ xấu xa, ông ta định nhân lúc Bạch Mộc Trạch không để ý mà bò tới kéo chốt mở cửa, nhưng không ngờ lại bị đánh một gậy ngất xỉu, lần này là Tần Nhiễm ra tay.

“Tôi thấy chỉ có ông ta ngất đi mới an toàn nhất thôi.”Đúng là tia hồng ngoại này dễ hơn tưởng tượng rất nhiều. Bạch Mộc Trạch đã tới đích, đi tới xem Viện trưởng béo và lục xem trên người ông ta có manh mối gì không.

Bạch Mộc Trạch nhét chìa khóa vào túi, một mình đi vào trong, “Tôi xem bên trong thế nào, mọi người ở đây giúp Thẩm Kha đi.”Tần Thư Nguyệt thu hồi suy nghĩ, bắt đầu chuyển những quả cầu.

Tần Nhiễm theo sau: “Tôi đi với anh, anh đi một mình không an toàn đâu, ở đây có Mạc Hoài Nam là được rồi.”Thẩm Kha đỡ cô ta đứng vững lại, “Hay là để tôi đi trước cho, tôi sợ cô đi được một nửa sẽ kích hoạt cơ quan, nếu thế chúng ta đều xong đời cả.”

“Đúng vậy giáo sư Bạch, hiện tại đừng hành động riêng lẻ.”

Bạch Mộc Trạch suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, “Cũng được.”Thẩm Kha phát kính cho những người khác, sau khi đeo vào tầm nhìn thực sự rõ ràng hơn rất nhiều.“Giờ mới phát hiện hóa ra tứ chi của cô không cân đối đấy.”

Tần Nhiễm đi theo sau anh, bóng dáng 2 người biến mất trong bóng tối.“Tinh Thần, chờ anh.”

Thẩm Kha chống hông hỏi Tần Thư Nguyệt: “Cô trước hay tôi trước?”

Tần Thư Nguyệt bước tới: “Tôi trước.”

Nhưng vừa nhấc chân lên đã mất thăng bằng ngã một cú, may mà Thẩm Kha phản ứng lại kịp, một tay đỡ cô ta lại.

“Giờ mới phát hiện hóa ra tứ chi của cô không cân đối đấy.”

Tần Thư Nguyệt dựa vào Thẩm Kha, giải thích: “Tôi mệt quá nên không đứng vững thôi.”

Thẩm Kha đỡ cô ta đứng vững lại, “Hay là để tôi đi trước cho, tôi sợ cô đi được một nửa sẽ kích hoạt cơ quan, nếu thế chúng ta đều xong đời cả.”Thẩm Kha giữ chặt anh: “Đại Bạch bình tĩnh lại! Nguyên Tinh Thần là NPC nên sẽ không có chuyện được đâu, đừng vì nóng lòng mà đi bậy, nếu kích hoạt cơ quan thì chúng ta sẽ xong hết đấy.”

Giờ Tần Thư Nguyệt cũng không giành với anh ta nữa, “Vậy anh đi trước đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 104


Chương bị khóa, mong độc giả thông cảm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 105


Chương bị khóa, mong độc giả thông cảm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 106


Chương bị khóa, mong độc giả thông cảm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 107


Chương bị khóa, mong độc giả thông cảm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 108


Chương bị khóa, mong độc giả thông cảm!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom