Cập nhật mới

Dịch Full Làm Nũng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: 60: Pháo Hôi Không Có Cách Nào Cứu Anh


Không biết qua bao lâu, Hướng San rốt cuộc cũng đã tỉnh lại...
Ngơ ngác nhìn xung quanh, thầm nghĩ...!cô là thăng thiên rồi sao?
Lại nhìn xuống tay, thấy vết thương đã được băng bó cẩn thận...!cô ngẩn người...
Chết rồi mà đãi ngộ vẫn tốt ghê!
- Vương tiểu thư? Cô tỉnh rồi?
Hướng San ngơ ngác nhìn người trước mặt...
Vị cảnh sát trẻ thấy cô cứ mãi nghiêng đầu nhìn anh, ngại ngùng gãi mũi...
Gì đây? Chưa tỉnh ngủ sao?
Hướng San ngây người một lúc mới phát hiện mình đang trên ô tô, cô ngoái người nhìn ra ngoài cửa kính...!chiếc xe không có di chuyển...!
- Đây là chỗ nào vậy? Mình chưa có chết à? Tên bi.ến thái đâu rồi?
Vị cảnh sát kia nghe vậy thì nói:

- Tiểu thư yên tâm, tên biế.n thái có ý định hại cô đã bị bắt rồi.

Ngay lúc hắn định đâm cô, ngài Lục đã bô cùng dứt khoát nã đạn, thật sự là vô cùng ngầu luôn...
- Cảnh Quân cũng tới đây? Anh ấy đâu rồi?
- Ngài Lục sau khi băng bó vết thương cho cô, liền giao cho chúng tôi bảo vệ cô, còn bản thân thì đích thân tới bắt Tần Nam rồi.
Hướng San lúc này mới bừng tỉnh:
- Anh ấy đi tìm Tần Nam?
Sau khi nhận được cái gật đầu xác nhận của cảnh sát, Hướng San không thể tin nổi...
Theo cốt truyện ban đầu, Lục Cảnh Quân được Nhan Nhược Y dẫn tới để trao đổi về dự án hợp tác, nhưng vì ghen tuông, hắn ta đã cài bom trên xe của Lục Cảnh Quân, khiến cả anh lẫn xe đều bị thiêu rụi...
- Anh ấy đi bao lâu rồi?
- A...!cũng phải hơn 1 tiếng rồi.
Hướng San trực tiếp nhảy xuống xe, chạy như điên về phía căn cứ đó theo trí nhớ, làm đám cảnh sát cũng cuống cuồng chạy theo:
- Chậm đã! Tiểu thư ơi cô còn đang bị thương đó...!còn chạy thì sẽ ngã mất...!trời ạ...!sao lại chạy nhanh thế kia?
- Từ đây tới nơi kia cũng phải vài cây số, mau lấy xe đến đây, tiểu thư, lên xe!
Lúc Hướng San đến nơi, chỉ thấy trước mặt là một cảnh hãi hùng...
- Trời ạ, là xe của ngài Lục đây mà? Phát nổ rồi? Người đâu hết rồi?
Chiếc xe trước mặt đã nổ tung, chỉ còn tàn lửa bập bùng yếu ớt...!
Thậm chí...!bên cạnh còn có một thi thể đen sì...
Hướng San run rẩy, cô lê từng bước tới nơi người đó đang nằm...
Trong đầu đột nhiên hiện ra mấy lời trước đó:

" Kẻ ác sẽ phải trả giá "
Hướng San ngã ngồi trước trước hiện trường hỗn loạn...
Bởi vì cô chỉ là một pháo hôi không đáng nhắc tới, nên có lẽ may mắn thoát chết.

Nhưng Lục Cảnh Quân lại là nhân vật phản diện...!kết cục định sẵn của anh là phải chết dưới tay nam nữ chính...
Thế giờ cô phải làm sao đây? Dù đã biết trước việc này sẽ xảy ra mà cô cũng không thể thay đổi kết cục này sao?
- San San? Sao lại chạy tới đây?
Giọng nói trầm trầm quen thuộc khiến Hướng San sững người, cô thậm chí không dám quay đầu, ngồi bất động...
Người đàn ông từng bước đi về phía cô, thấy cô không chịu nhìn mình, anh liền xoay người đi tới trước mặt cô...
Thấy cô gái trước mắt đầy nước mắt, anh nhíu mày:
- Khóc cái gì? Di chứng của thuốc ngủ làm em mệt sao? Hay là tay lại đau rồi?
Lại thấy thi thể nam nhân đen sì bên cạnh, hung dữ hỏi:
- Này là thằng nào? Đừng nói với anh là em khóc vì hắn!
Hướng San nhìn thấy Lục Cảnh Quân bằng xương bằng thịt, hoàn hảo lành lặn trước mặt, cô oà khóc thật lớn, ôm chặt lấy anh, thậm chí còn đu cả chân lên, không nói lời nào...!chỉ có thể nấc nghẹn từng tiếng...
Lục Cảnh Quân cảm thấy vừa mệt tâm vừa thương, cô bạn gái nhỏ của anh mất tích mấy ngày trời làm anh lo muốn chết, giờ vừa gặp lại liền quấy thế này, đành nhịn lại cảm giác muốn giáo huấn cô một trận, ôm cô lên, vỗ vỗ lưng cô xoa dịu:

- Thôi nào, không khóc nữa, sẽ đau họng đấy!
Thấy cô vẫn rấm rứt khóc không ngừng được, anh không nhịn được nhìn xuống cái xác dưới chân:
- Khóc thảm thế này...!tên kia rốt cuộc là ai vậy?
Mấy đám cảnh sát vẫn là lần đầu tiên chứng kiến cảnh Lục Cảnh Quân hành động khác lạ thế này, tuy rằng hai người trông có hơi chênh lệch, nhưng vẫn làm cả đội không ngừng ghen tị...
Ừm, chúng tôi cũng muốn yêu đương aa...
Một cảnh sát đứng ra nói:
- Báo cáo, cái xác này là tên tay sai của gã Tần Nam kia, hắn ta nhân lúc ngài tới cứu Vương tiểu thư đã lẻn vào xe gài bom.

Chỉ là hắn không biết ngài lại rời đi bằng một xe khác, tưởng rằng quả bom có vấn đề đã liều mạng vào kiểm tra, kết quả...
Một sự tự huỷ ngớ ngẩn....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: 61: Đại Kết Cục


Buổi toà tuyên án vẫn còn chưa được diễn ra, nhưng chắc chắn Tần Nam và Nhan Nhược Y sẽ bị lao đao một thời gian dài...
Tư Nhiên tinh thần bất ổn, vì vậy đã được đưa tới bệnh viện tâm thần để chữa trị...
...
Một năm đầy biến cố cứ vậy trôi qua...
Hôm nay là lễ tốt nghiệp của Hướng San, Lục Cảnh Quân vốn đã đi làm từ sớm để hoàn thành công việc cho kịp đến dự buổi lễ tốt nghiệp của cô...
Đến trường, thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình...!Hướng San có chút mơ hồ...
Nếu là trước kia, mọi người đều mang ánh mắt tò mò về cô bởi hàng trăm tin đồn vớ vẩn khác nhau cũng như tạo hình dị hợm...
Nhưng giờ hình như là có chút khác...
- San San, lề mề quá, bên này!
Mắt thấy đám Giang Dã, Uyên An cùng Lạc Bình đã giữ chỗ cho mình, cô cong mắt cười mà chạy về phía đó...
- Bọn mày đến sớm quá đấy!
Giang Dã hừ lạnh một cái, khoanh tay nghiêm túc hỏi:
- Hướng San, mày thật sự nghiêm túc chơi đồ cổ à?
- Gì?
- Hôm qua ảnh mày và Cảnh Quân ôm nhau ở trung tâm thương mại lại lên top tìm kiếm...
Hướng San nghe vậy không nhịn được mà đá Giang Dã một cái:
- Cái gì mà đồ cổ, đó là bạn trai tao!
Giang Da thấy vậy thì thở dài:
- Thế còn tao thì sao? Tao là gì của mày?
- Đương nhiên bọn mày là chí cốt của tao rồi!
Thấy dáng vẻ uể oải của Giang Dã, Uyên An cùng Lạc Bình vô cùng cảm thông cho người anh em của mình...!cả ba an ủi, vỗ về nhau, làm Hướng San giật giật khoé môi, cô hỏi:
- Tốt nghiệp rồi, chúng ta sẽ cùng nhau học đại học tiếp chứ?
Giang Dã liếc nhìn dáng vẻ hào hứng của Hướng San, hừ lạnh nói:
- Tao không học nữa đâu, tao sẽ đi vào quân đội!
Hướng San trợn mắt:
- Cái gì? Mày quyết định từ bao giờ?
- Mới nãy!
Hướng San:...
- Vậy còn Uyên An với Lạc Bình thì sao? Vào đại học X với tao chứ?
Lạc Bình chẹp miệng:
- Ờm, ông già tao bảo học hết lớp 12 cũng đủ khả năng về công ty nhà thực tập quản lý rồi, nên tao cũng không có ý định học đại học.
Uyên An miệng vẫn nhai bánh mì, cười nói:
- Tao vẫn muốn đi học...!nhưng mà đỗ hay không thì chưa biết, haha!
Hướng San:...
Buồn thật, anh em chí cốt mà mỗi người một ngả thế này...
Lục Cảnh Quân cũng đã đến buổi lễ từ lâu, sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng anh cũng đã thấy bóng dáng cô bạn gái nhỏ của mình...
Có vẻ rất được các nam sinh săn đón thì phải...

Nghĩ đến đây mặt Lục Cảnh Quân trầm xuống, làm mấy vị ngồi bên dù rất muốn bắt chuyện với anh nhưng lại không dám hé răng nửa lời...
Bế mạc buổi lễ, anh bỏ ngoài tai mấy lời mời hợp tác, đi thẳng xuống dưới tìm Hướng San...
Thấy cô đang đứng gọi điện thoại, bên cạnh còn có mấy nam sinh đang đợi...
Lục Cảnh Quân mang dáng vẻ không thị mà uy nhìn bọn họ, cả đám đều tự giác lủi đi, ngay cả Giang Dã dù không cam tâm nhưng cũng bị Uyên An và Lạc Bình lôi đi bằng được...
Hướng San lúc này đang nghe điện thoại từ ba Vương Chí Tôn:
- San San con đã hứa với ba, tốt nghiệp xong sẽ sang bên này học rồi!
Hướng San thở dài:
- Ba à...!thật ra con không muốn đi...
- Là vì thằng họ Lục kia phải không?
- A...!dạ...!không...
- Đừng có cố lấp liếm giấu ta, mấy chuyện giữ con và thằng đó con đừng tưởng ta không biết, ta biết hết đấy.

- ...
- Con gái ngoan, ta nhớ con chết mất, con mới bao nhiêu tuổi chứ? Sao lại dễ bị dụ thế hả? Có biết là con gái yêu sớm thiệt thòi lắm không?
- Không phải ai dụ ai hết đâu ba, Cảnh Quân ưu tú thế nào ba cũng biết rồi mà? Rõ ràng là con có phúc còn không hết nữa mà?
- Ai mà thèm quan tâm, ta không thích bất kì thằng nào có ý định đào trộm cải trắng của ta hết.

Mà không chỉ ta đâu, thằng em trai con Tư Minh đây này, sau khi biết tin nó nằng nặc đòi bỏ học trở về tìm con đây này.
Hướng San nghe vậy thì bất lực:
- Chuyện này, mai con nói sau nha?
...
Lục Cảnh Quân thấy cô vừa cúp máy thì mặt buồn rười rượi, thậm chí còn thở dài, anh không nhịn được hỏi:
- Sao thế?
Hướng San lập tức lắc đầu:
- Ừm hứm, không có gì hết á, anh đợi em lâu chưa?
Lục Cảnh Quân nghe vậy đột nhiên quái gở nói:
- Anh có khi đợi em không lâu bằng đám nam sinh lớp em đâu.
Hướng San lập tức bịt mũi:
- Ui...!mùi dấm ở đâu vậy? Chua quá!
- Em muốn làm anh tức chết à? Mau đi vào lớp lấy đồ đi, anh đưa em về, trời tối rồi, dì Diệp nấu bữa tối xong cả rồi, giục mình nãy giờ kìa.
Hướng San cười cười, giơ tay ra hiệu oke rồi chạy biến về lớp lấy đồ...
Lục Cảnh Quân cũng ra xe ngồi đợi cô, đúng lúc này, điện thoại chợt đổ chuông...
- Alo?
- Là tôi, Vương Chí Tôn!
Lục Cảnh Quân bàn tay bất giác nắm điện thoại chặt hơn, không nhanh không chậm nói:
- Hoá ra là ba à?
Vương Chí Tôn ở đầu dây bên kia:....
....

Hướng San nhận thấy hình như từ lúc trở về, Lục Cảnh Quân cứ trầm mặc thế nào ấy...
Thậm chí đến bữa ăn, anh cũng chẳng thèm nói với cô một câu nào, chỉ yên lặng ngồi bóc vỏ tôm với gỡ xương cá cho cô, xong bữa, liền yên lặng trở về phòng...
Hướng San thầm nghĩ, rõ ràng là anh đang giận cô rồi, bởi vì chuyện lúc chiều sao?
Tối ấy, đã qua 9 giờ, Hướng San vẫn chẳng thấy anh mò lên đưa sữa cho cô.

Vậy nên cô đành rón rén xuống lầu pha cho anh cốc cà phê...
Cái người này, giận dỗi mà cứ nín thinh như vậy, thật là làm cô ngứa ngáy mà...
Vì thế Hướng San sau khi tắm rửa sạch sẽ, liền rón rén xuống bếp pha cà phê, sau đó lại khe khẽ đem lên tầng của Lục Cảnh Quân...
Chỉ là mới lên liền thấy người kia cũng vừa ra khỏi phòng, trên tay còn cầm ly sữa bò...
Lục Cảnh Quân dường như cũng rất ngạc nhiên, sau đó lại nhíu mày nhìn xuống chân Hướng San:
- Lại đi chân trần?
Hướng San cầm chặt ly cà phê, ngón chân khẽ quắp lại:
- Quên ạ!
Lục Cảnh Quân thở dài một tiếng, ôm lấy eo cô, kéo vào phòng, Hướng San vì bất ngờ liền hô lên một tiếng, cẩn thận giữ ly cà phê trên tay...
- Em lên phòng anh làm gì?
Hướng San chớp chớp mắt chìa ra ly cà phê trong tay:
- Mang cà phê cho anh nha!
Lục Cảnh Quân cầm lấy ly cà phê, đưa cho Hướng San ly sữa bò...
Cô nhấp một ngụm sữa nhưng vẫn liếc nhìn anh, không nhịn được hỏi:
- Anh giận em à?
Vừa dứt lời, Lục Cảnh Quân liền trầm mặc hỏi:
- Em có chuyện gì muốn giấu anh sao?
- Hả?
- Vương Chí Tôn đã gọi anh, nói về chuyện tốt nghiệp xong em sẽ đi sang nước M học đại học.
Hướng San nghe vậy đầu tiên là ngạc nhiên, ba cô nói với anh lúc nào vậy? Lại thấy vẻ mặt buồn buồn của anh, cô liền nói:
- Chuyện đó...!em có thể...!không đi mà!
Lục Cảnh Quân nghe đến đây liền rũ mắt nói:
- San San...!nếu như một ngày nào đó em trưởng thành hơn, em gặp được nhiều người ngoài kia tốt hơn anh, thì em sẽ không còn thích anh nữa sao?
Nghĩ đến việc Hướng San lúc nào cũng được mấy nam sinh trẻ trung vây quanh Lục Cảnh Quân lại thấy khổ sở...
- Nhiều khi anh cảm thấy không biết nên yêu em thế nào mới phải.

Anh không biết người trẻ tuổi bọn em thích tình yêu như nào mới tốt...
Hướng San nghe vậy đặt cốc sữa xuống, dùng cả hai tay nâng mặt Cảnh Quân lên:
- Nghe này, em chỉ thích Lục Cảnh Quân, chỉ thích một mình anh thôi, dù sau này anh có già có xấu trước em nhưng mà anh có rất nhiều tiền để nuôi em nha, em đâu có ngốc đến nỗi mà bỏ qua cái mỏ kim cương như anh đâu?
Lục Cảnh Quân nghe Hướng San thành thật nói vậy anh bất lực cười khổ:
- Em lại muốn chọc anh tức chết nữa hả?
- Lục Cảnh Quân, nghe này, em sẽ không rời xa anh đâu!

Lục Cảnh Quân nghe vậy im lặng nhìn cô, sau đó rõ ràng nói:
- Anh cũng chỉ muốn đời đời ngồi một chỗ ôm em thật chặt mà thôi, nhưng nếu vậy...!có khác nào anh đang kìm hãm em một chỗ chứ?
Hướng San ngơ ngác nhìn anh:
- Ý anh là sao?
- Tốt nghiệp xong em hãy qua đó với ba và dì em để học hành cho tốt đã được không?
- Anh là muốn em đi sao?
- Anh không muốn, nhưng biết làm sao đây?
Dứt lời, liền nắm lấy cằm cô, môi lưỡi quấn quýt...
Cách một lớp quần áo ngủ mỏng tang của thiếu nữ, anh chậm chạp vuốt ve khiến cô không nhịn được cảm thấy ngứa ngáy mà phát ra tiếng rên nhỏ đứt quãng...
Lục Cảnh Quân xoay người, đè cô xuống giường mà hôn, một tay chế trụ eo cô, một tay không quên chu du trên khắp cơ thể của thiếu nữ...
Không biết qua bao lâu, không khí ám muội xung quanh càng thêm nóng như lửa đốt, Lục Cảnh Quân rốt cuộc cũng dùng vài tia lý trí còn sót lại, cật lực khắc chế mà dần dần tách ra, cắn vào khoé môi mọng mềm của cô, khàn khàn nói:
- Thật không đành lòng ăn em mà, em còn chưa lớn hết nữa!
Hướng San nghe vậy vừa thở d.ốc vừa tức giận đỏ mặt nói:
- Họ Lục kia? Anh nói gì đấy???
Nhìn thiếu nữ dưới thân thậm chí đến cách cáu kỉnh cũng đáng yêu làm anh không nhịn được cúi người hôn cô, đến khi buông môi, vô cùng chân thành cúi người nói:
- Ngày mai chúng ta đính hôn luôn được không em? Chờ em học xong đại học, anh nhất định sẽ đón em về, lúc ấy em đừng hòng đổi ý, vì vợ của Lục Cảnh Quân nhất định phải là Vương Hướng San mới được!
...
Vào ngày đưa cô tới sân bay T, Lục Cảnh Quân thay đổi mọi kế hoạch ở công ty, dắt cô lên tận nơi, đến khi cô yên vị ngồi thoải mái trên máy bay, anh mới lặng lẽ rời đi...
Khoảnh khắc thấy anh quay đi, Hướng San mím môi ngoái nhìn theo bóng dáng anh mãi, đôi mắt đỏ hoe...!
...
3 năm sau...
Tại công ty giải trí CQ...
- Trời ơi, Lục tổng càng ngày càng đẹp trai luôn, làm sao bây giờ ngày ngày nhìn mãi mà tôi không ngán luôn ấy!
- Thôi đi, ngài ấy là chậu đã có hoa rồi mà? Nghe nói là đã đính hôn cách đây 3 năm về trước.

Lễ đính hôn đó tuy có hơi gấp và nhà gái không tham gia nhưng cũng vô cùng hoành tráng đấy.
- Chẳng phải là vị hôn thê đó đang ở nước ngoài học tập sao? Người trẻ tuổi thường hay tò mò và dễ bị dụ dỗ bởi những thứ mới mẻ lắm, biết đâu được ấy...
...
Tại văn phòng làm việc của Lục Cảnh Quân, Chu Mạc nghiêm chỉnh báo cáo...
- Lục tổng, 5 phút nữa sẽ có một nữ phóng viên tới đây phỏng vấn ngài!
Lục Cảnh Quân nghe vậy nhíu mày:
- Phỏng vấn gì?
Chu Mạc khẽ ho một tiếng:
- Khụ! Phỏng vấn về đời tư của ngài!
- Cậu định tổ chức chương trình tạp kĩ ở đây à? Cút cho tôi!
Đúng lúc này, một phụ nữ bước vào, mặc một chiếc sơ mi trắng, quần jeans đen, đầu đội mũ và đeo kính cận gọng dày, khuôn mặt make up cẩn thận...!nhưng kĩ năng có vẻ không tốt lắm...!trông có hơi đau mắt...
- A...!tôi đến đây theo lịch hẹn, thấy cửa không khoá nên đã vào phòng...!không biết có phiền...
Lục Cảnh Quân nghe vậy lạnh lùng nói:
- Phiền! Ra ngoài!
Nữ phóng viên kia có chút sững sờ:
- Đuổi tôi?
Chu Mạc gãi gãi mặt, vô cùng đồng cảm gật gật đầu, còn Lục Cảnh Quân từ đầu đến cuối chẳng thèm để ý đến cô dù chỉ một chút...
Nữ phóng viên thấy thế thì đành đứng dậy, còn cố nói:

- Đúng là đồ thất hứa!
Dứt lời liền chạy biến đi...
Lục Cảnh Quân còn đang bận ngẩn người khi nghe nữ phóng viên kia mắng anh, mà Chu Mạc bên này cũng không nhịn được thốt lên:
- Ui, cô gái này ngầu ghê nha, chửi thẳng luôn...!ể...!hình như cô ấy bỏ quên đồ...
Lục Cảnh Quân nhìn sang, một hộp dâu tây tươi nằm ngay ngắn trên ghế sofa...
Có lẽ nào...
Một suy nghĩ hoang đường nảy ra trong đầu anh, Lục Cảnh Quân vứt phăng kính đi, chạy nhanh ra ngoài cửa...
Bên ngoài người đã đi mất, Lục Cảnh Quân ngay lập tức hỏi thư kí ngoài sảnh...
- Cô gái áo sơ mi trắng đeo kính ban nãy đi hướng nào?
Như một phản xạ, nữ thư kí kia nhanh chóng chỉ tay về phía bên trái:
- Cô ấy vừa ra khỏi phòng sếp liền đi về hướng đó...!cơ mà...
- Cảm ơn.
Nữ thư kí còn chưa kịp dứt lời, Lục Cảnh Quân đã đi thẳng về hướng đó...
- Ơ...!sếp ơi...!đó là hướng nhà vệ sinh nữ mà...
...
Hướng San đã trở về từ sáng nay, vừa xuống máy bay, cô liền thu xếp đến đây ngay, không quên bày trò trêu chọc người kia...
Ai ngờ còn chưa kịp làm gì đã bị đuổi ra ngoài rồi, mất hứng chết mất...
Hướng San vừa tẩy trang vừa làu bàu...
- San San?
Hướng San giật nảy mình...!thấy Lục Cảnh Quân đã đứng ở trước cửa từ bao giờ.
- Cảnh Quân!!! Đây là nhà vệ sinh nữ đó!!!
Lục Cảnh Quân giống như nghe không lọt tai, khoá trái cửa lại, sau đó kéo cô vào lòng, bàn tay to bóp lấy eo cô, nhéo cằm cô nghiêm giọng hỏi:
- Trở về không nói với anh? Còn trêu chọc anh? Hư thật!
Hướng San uỷ khuất thật sự:
- Ba năm qua em phải cố gắng nghiêm túc học tập thế nào anh nào biết được đâu? Em học vượt để về với anh đấy.

Thế mà ai đó còn không nhận ra em cơ đấy, còn đuổi em đi...
Lục Cảnh Quân bất lực nhìn khuôn mặt mới tẩy trang một nửa của cô, nén cười, vừa nghe cô oán trách tố khổ vừa tự giác tiếp tục tẩy trang nốt cho cô...
Xong xuôi, Lục Cảnh Quân đột nhiên nói:
- Chúng ta đến Cục Dân Chính đi!
- Hả? Làm gì?
- Cưới anh không?
Hướng San mặt đỏ bừng, đầu tiên là đứng ngớ người nhìn anh cười, sau đó giống như nghĩ ra điều gì đó, lắc đầu:
- Không...!em mới không thèm đâu!
Lục Cảnh Quân nghe vậy trầm mặc, sau đó liền vác cô ra cửa, lạnh lùng nói:
- Anh đâu có hỏi em, anh thông báo thôi!
Hướng San bị Lục Cảnh Quân vác trên vai, vùng vẫy nói:
- Anh còn chưa có cầu hôn lãng mạn với em cơ! Em muốn được cầu hôn!!!!
- Cưới xong rồi cầu hôn!
Hướng San:...
Đám nhân viên nhìn thấy Lục Cảnh Quân vác Vương Hướng San từ nhà vệ sinh nữ ra, trong đầu đã tưởng tượng ra 7749 câu chuyện hot hòn họt, tuy vậy vẫn vô cùng chuyên nghiệp không phản ứng...!
Hoá ra Lục tổng trước giờ không phải là tên đầu gỗ, gặp đúng người thì ngài ấy cũng biết chơi trò tình thú mà thôi!
_ Xong chính truyện _.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: 62: Ngoại Truyện 1 Giang Dã


Mọi người đều nói rằng cậu là một thằng nhóc hư đốn, nghịch ngợm và không chịu nghe lời người lớn, đã vậy thành tích học tập còn đặc biệt kém nữa...
Vì thế, lúc đi học chẳng ai thèm chơi với cậu, Giang Dã càng tỏ ra hung dữ để doạ bọn họ...
Giang Dã cứ vậy mà một thân một mình, cậu chẳng có và cũng chẳng cần bạn bè...
Cho đến khi gặp cô...
Lần đầu tiên gặp Hướng San là năm Giang Dã học cấp 2.
Cô vừa chuyển trường tới đã khiến cậu chú ý rồi.

Hướng San rất kì lạ, không phải...!là đặc biệt dị hợm luôn!
Ngay sau khi giới thiệu bản thân xong, cô ấy đã chủ động yêu cầu thầy chủ nhiệm cho cô ngồi cạnh cậu, sau đó lần đầu tiên suốt mấy năm đi học, Giang Dã lại có bạn cùng bàn.
Sau này, khi bị cả lớp nói rằng Giang Dã là một người rất đáng sợ, Hướng San vẫn chẳng muốn đổi chỗ ngồi.
Giang Dã cho là Hướng San là có ý đồ gì với cậu, dù sao cậu cũng đẹp trai lắm nha, mà sau đó cậu nghe thấy cô nói với cậu một câu tỉnh bơ thế này:

- Chỗ này khuất, dễ ngủ!
Giang Dã:...
Haha, thật là lí do vĩ đại quá!
Đếch liên quan gì đến cậu luôn!
Ngày đó, thỉnh thoảng bị ông già đánh đến nỗi đi lại khập khiễng, nhưng vì sĩ diện Giang Dã vẫn cố tỏ vẻ thản nhiên mà đi lại, cho đến khi đi không nổi nữa, cậu ngồi lì trong lớp, quyết định nhịn ăn trưa ngủ trên lớp để tiết học buổi chiều học luôn vì không muốn ai thấy dáng vẻ khập khiễng của cậu...
Vậy mà đột nhiên Hướng San lại trở về ném cho cậu một túi đồ ăn nhanh:
- Tôi ăn không hết! Cho cậu.
Giang Dã tất nhiên lòng tự trọng còn cao hơn núi, lại thêm vết thương ở chân đau, cậu khó chịu đá phăng gói đồ ăn đi, cọc cằn nói:
- Cút! Bẩn chết đi được!
Hướng San đứng hình, lâu đến nỗi Giang Dã chột dạ, cậu lắp bắp nói:
- Cậu ngạc nhiên cái gì? Tính nết tôi trước giờ vẫn thế! Cậu nếu chán ghét thì cứ xin chuyển chỗ đi!
Hướng San mặt cứng đờ chỉ chỉ:
- Quần cậu...!chảy máu kìa.
Giang Dã cũng ngớ người hỏi lại:
- Cái gì chảy máu?
- Chân cậu...!
Giang Dã cúi người nhìn xuống, toang rồi, nãy ra vẻ mãnh liệt quá nên lại đụng vào vết thương...
Cứ vậy Hướng San tóm lấy một cậu mập tên Uyên An cõng cậu, một cậu gầy tên Lạc Bình dẫn đường đến cổng sau có ít người lui tới, để đưa cậu tới bệnh viện, mặc cho cậu phản kháng cỡ nào 3 người đó cũng như điếc như mù bế cậu đi bằng được...
Rồi cậu cứ thế có một nhóm bạn từ lúc nào cũng chẳng hay.
Vốn nghĩ cứ mãi như vậy, ai ngờ có ngày Hướng San lại bỏ nhóm mà chơi trò yêu đương.


Đã vậy đối tượng của cô lại là một thằng thư sinh tiểu bạch kiểm, yếu yếu ớt ớt, chỉ biết làm màu làm mè khiến cậu vô cùng ngứa mắt...
Nhưng ngọt ngào đến mấy cũng tan thành mây, bọn họ chia tay...
Kể từ sau khi chia tay với Tần Nam, Hướng San cũng thay đổi.

Cô ấy đột nhiên trở nên xinh đẹp, không còn vẽ linh tinh lên mặt nữa, khiến Giang Dã lần đầu tiên trong đời cảm thấy thế nào là rung động...
Chỉ là cậu còn chưa kịp tấn công, lại có người khác xen vào giữa cậu và Hướng San...
Chỉ nghĩ đến thân phận của người đó, Giang Dã lại cảm thấy bực mình.

Rõ ràng là chênh lệch quá nhiều, cậu khó có thể đấu lại Lục Cảnh Quân...
Cậu quyết định vào quân đội để rèn luyện bản thân.

Không muốn chứng kiến cảnh cô đi lấy người khác chút nào...
Tối đó sau khi tập luyện vất vả, trong mấy chục phút nghỉ ngơi, cậu hiếm hoi được sử dụng điện thoại, vừa mở lên, Hướng San liền oanh tạc bằng tin nhắn:
- Giang Dã!!! Mày là muốn nghỉ chơi đúng không? Đám cưới tao cũng không chịu đến???
Giang Dã thấy vậy thì bật cười, vén tay áo lên, chụp cái bắp tay của bản thân gửi cô:

- Hấp dẫn chưa?
- Bản cô nương có chồng rồi, mày thích gửi ảnh nu.de không? Chán sống rồi à?
Giang Dã khoé môi giật giật:
- Tao có thể gửi ảnh nu.de nhiều chỗ khác nữa nha!!
- Cút!
Bị block rồi!
Chậc!
Lạc Bình cùng Uyên An cũng có mặt ở đám cưới, họ chụp rất nhiều ảnh của cô, tấm nào cô cũng cười vô cùng động lòng người...
Cậu biết rằng Hướng San đang rất hạnh phúc, Giang Dã cũng cảm thấy được an ủi phần nào...
Mong rằng mối tình đầu của cậu lúc nào cũng được cười hạnh phúc như vậy....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: 63: Ngoại Truyện 2 San San Yêu Anh Lắm Lắm!


Như thường lệ Lục Cảnh Quân lại bị chặn đường ở cổng trường…
- Thằng Cảnh Quân kia rồi, anh em, đừng để nó chuồn mất, vây lại cho tao!
Thanh niên cầm đầu sau khi phân phó anh em xong liền hất cằm với anh:
- Sao? Anh em tao đều đến cả rồi, xem mày còn dám vênh váo được không?
Lục Cảnh Quân cười khinh bỉ, nhếch môi nói:
- Mày đánh không lại tao nên đi gọi người? Sao mày không gọi cả bố mẹ tới đây này, để tao táng cả nhà mày luôn cho gọn?
- Thằng chó, hôm nay tao sẽ đánh vỡ cái bản mặt ngứa mắt của mày, xem mày có còn ra vẻ được với lũ con gái ở trường được nữa không.

Anh em đâu, cùng lên một lượt cho tao!
Tức thì 4 tên cùng lên vây Lục Cảnh Quân, thậm chí đứng ngoài có khi còn nghe được tiếng đấm đá bùm bụp còn vang lên, đủ biết trận này dữ đến đâu.
Lục Cảnh Quân chật vật né tránh, cũng đã bị dính đòn rất nhiều nhưng vẫn lì lợm đánh lại, còn nghĩ là hôm nay chắc chắn sẽ không tàn cũng phế trở về nhà, mà đúng lúc này, một giọng nói non nớt vang lên:
- Ô, mấy anh đang chơi đấu vật hả?
Giống như tất cả đều được ấn công tắc tạm dừng, đều không nhịn được đưa mắt tìm kiếm xung quanh...
Một hồi liền phát hiện một nha đầu lùn tịt với hai bím tóc ngoe nguẩy, đôi mắt mở to tròn xoe, trên lưng còn đeo một chiếc ba lô nhỏ xíu, còn tay lại xách một túi dâu tây, đang nghiêng đầu tò mò hỏi, không nhận được câu trả lời liền ngây ngô hỏi lại:
- Các anh chơi đấu vật ạ? San San cũng muốn chơi nữa…
Cả bọn đang đứng ngốc một hồi, chợt túi dâu của nha đầu kia giống như bị ma làm vậy, thủng một lỗ nhỏ, và rồi dâu tây cứ thế lần lượt lăn xuống…
Bầu không khí im lặng đến quỷ dị, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng bò kêu cách đó không xa...
- Ê… bọn mày… tao thấy điềm lắm nhá!
Một tên mập vừa dứt lời, nha đầu kia cũng chớp mắt phản ứng lại, cúi đầu nhỏ nhìn dâu tây vừa rơi xuống đất, đã bẩn hết cả…
- Các bạn dâu tây… không còn ăn được nữa rồi… hic hic… oaaaaaa
Nha đầu kia hít một hơi, giống như đang cố lấy hết sức từ lúc mới sinh ra, gào khóc thật lớn…
Mà người qua đường giống như cũng đã bắt đầu phát giác… cho rằng 5-6 thằng đầu gấu đang bắt nạt một đứa nhỏ liền bắt đầu chỉ chỏ quát mắng.
Cả đám nghe vậy liền chột dạ, dù sao họ cũng mới chỉ 16-17 tuổi, vẫn còn khá sĩ diện và nhát gan, đều kéo nhau chạy biến…
Vậy là chỉ còn Lục Cảnh Quân với cô nhóc kia đứng tại chỗ…
Lục Cảnh Quân quay lưng định rời đi…
Lại liếc thấy bóng dáng cục nấm nhỏ kia vẫn đang nhắm tịt mắt, há miệng hết cỡ mà gào khóc thật lớn,

Lục Cảnh Quân:...
Anh thở dài một tiếng… cúi người chậm chạp nhặt từng quả dâu một, cho vào một cái túi khác, nhét vào bàn tay nhỏ kia…
Cô nhóc ngơ ngác nhìn anh, sau đó lại nhìn cái túi mới trong tay, rốt cuộc cũng đã ngừng khóc…
Lục Cảnh Quân cảm thấy hài lòng, mặt lạnh quay bước rời đi...
Chỉ là đi được một đoạn, nghe thấy tiếng thở hổn hển phía sau, không nhịn được ngoảnh lại…
Cục nấm kia đang lạch bạch theo anh, nhưng vì chân ngắn quá, phải vất vả lạch bạch chạy theo….
Nha đầu đó tông thẳng vào chân anh rồi ngã ngửa ra sau cái bộp… giống như vì đau quá, hít hít cái mũi nhỏ, giống như lại chuẩn bị gào khóc:
Lục Cảnh Quân:...
Anh vội cúi người, dựng nha đầu đứng vững, tiện tay phủi bụi trên áo váy của nó:
- Không được khóc!
Nha đầu kia ngẩn ra nhìn anh, thật sự không khóc nữa…
- Theo tôi làm gì?
Nghe vậy cô bé chìa túi dâu ra nói:
- Anh trai ơi… các bạn dâu này bẩn mất rồi… San San không ăn được…
- Đem rửa đi!
- Rửa ở đâu ạ? San San ko biết…
Lục Cảnh Quân:...
Trong công viên, Lục Cảnh Quân bất tri bất giác ngồi với cục nấm dính người kia:
- Nhà ở chỗ nào?
Nha đầu cắn một miếng dâu vừa được rửa sạch phồng má nói:
- Nhà San San gần lắm luôn, chỉ cần đi đi là tới nè.
Lục Cảnh Quân:...
Đi đi là tới?
Dứt lời còn trèo lên người anh, chọc dâu tay vào mặt anh, vô cùng có thiện chí mời:
- Anh trai ăn dâu tây nè, ngon lắm!
Lục Cảnh Quân kéo bàn tay nhỏ xíu của nhóc kia ra xa khỏi mặt, sau đó bất lực há miệng, mùi vị dâu tây chua chua ngọt ngọt thơm thơm tan ra trong miệng…
- Nếu là nhà gần thì em tự về đi nhé.

- Vâng! Bái bai anh trai! Cảm ơn anh đã rửa dâu tây giúp San San!
Lục Cảnh Quân gật gật đầu, chậm chạp sải bước rời đi…
San San vừa ăn dâu tây vừa ngân nga hát… lúc trời đã chập choạng tối, San San đang ăn liền dừng lại…
- Mẹ bảo ông mặt trời xuống núi đi ngủ thì phải về nhà…
Nghĩ nghĩ, cô nhóc tụt xuống ghế…
Vừa lon ton chạy ra ngoài cổng… liền thấy bóng dáng cao lớn của ai đó trước mắt:
- Ơ… anh trai còn chưa đi à?
- Anh đưa e về!
- A… được không ạ?
Lục Cảnh Quân không trả lời đi trước, San San chậm chạp đuổi theo sau…
Đột nhiên người phía trước khom người, đưa lưng về phía nhóc:
- Lên đây, em đi chậm quá, đến đêm mới về đến nhà mất…
Hướng San thấy vậy nhoẻn miệng cười, chạy ào tới…
Suốt quãng đường, cô nhóc trên lưng cứ chi chi nha nha đến phiền:
- San San có nặng không anh trai?
- Không nặng.

- Vậy mà mẹ suốt ngày chê San San nặng.
- …
- Anh ơi… San San sắp 5 tuổi rồi.
- Ừ…
- Anh ơi… anh ăn gì mà đẹp trai thế?
- …
Đến khi đưa cô về đến nhà, bên trong giống như có chút ầm ĩ, San San thấy ba mẹ liền ở trên lưng anh mà vẫy với họ:
- Ba mẹ, San San đi mẫu giáo về rồi!
Vương Chí Tôn cùng Mai Khuyên nghe giọng con gái liền hốt hoảng chạy ra:

- Trời ơi, bảo bối ơi, con đi đâu thế? Có biết ba mẹ lo lắng lắm không? Sao lại chạy trốn khỏi mẫu giáo thế?
- Các bạn nam trong lớp cứ đấu vật với nhau mà không cho San San chơi cùng ấy, San San cảm thấy chán quá liền chốn đi.
Mai Khuyên bất lực giảng giải:
- Các bạn đánh nhau là để tranh nhau chơi với con mà… con không ngăn cản họ lại trốn đi là sao?
Vương Chí Tôn lúc này mới để ý con gái là đang trên lưng 1 cậu nhóc:
- Ô...!là con trai lão lục đây mà?
Hướng San liền nói:
- Anh trai này tốt bụng lắm ba, sau khi anh ấy đấu vật với các anh trai khác, liền rửa các bạn dâu cho con, sau đó còn cõng con về nữa cơ…
Lục Cảnh Quân:...
Hình như hơi chi tiết quá…
Thấy con gái bảo bối còn muốn tiếp tục nhiều lời nữa, Vương Chí Tôn liền bịt miệng nhóc lại, còn Mai Khuyên cười nói với Lục Cảnh Quân:
- Ôi trời, cảm ơn cháu nhiều lắm nhé, may mà có cháu không thì con bé lại mải chơi chạy lung tung mất.

Cháu vào nhà ăn tối với nhà cô luôn nhé?
- Dạ không, là tiện đường thôi ạ, nãy bố mẹ cháu gọi rồi, cháu phải về luôn rồi.

Chào cô chú.
- À, vậy hả… vậy cháu về cẩn thận nhé.

Cả nhà cô cảm ơn cháu nhiều lắm!
Thấy Lục Cảnh Quân chuẩn bị ra về Hướng San liền vẫy tay nói lớn:
- Anh về cẩn thận nhé, cảm ơn anh vì đã rửa các bạn dâu giúp San San, hẹn gặp lại, San San yêu anh.
Tức thì Mai Khuyên cùng Vương Chí Tôn lại được một phen hú hồn, Vương Chí tôn nghiêm mặt nói:
- San San, sao có thể tùy tiện nói yêu người khác dễ dàng thế hả?
- Con đều nói với ba mẹ thế mà?
- Không giống nhau!
- San San thấy giống nhau mà… San San cảm thấy yêu anh ấy giống như yêu bố mẹ luôn.
Vương Chí Tôn nghe vậy thì mếu máo… con gái mới 4 tuổi rưỡi đã biết yêu rồi, ông phải làm sao đây…
Lục Cảnh Quân không nhịn được vừa đi vừa lắc đầu bật cười…
Một thời gian sau… nghe ba nói… nhà họ Vương vậy mà xảy ra chuyện… Vương phu nhân đột ngột qua đời trong vụ tai nạn liên hoàn khi đang trên đường đi đón con gái…
Lục Cảnh Quân cùng ba tới nhà họ Vương…

Nha đầu kia giống như lại lớn hơn một chút, mái tóc ngắn không được thắt gọn gàng nữa, mắt đỏ hoe nhìn anh hỏi:
- Anh ơi… mẹ của San San đâu rồi, em hỏi mà ai cũng chỉ ôm em rồi khóc, không ai trả lời em hết….
Lục Cảnh Quân cảm thấy hơi bối rối, nhất thời có chút không biết nói gì cho phải...
Nhóc con thấy ba cứ ngồi khóc mãi mà không màng tới nó, lại thấy anh cứ ấp úng không thôi, liền mếu máo:
- Mẹ đã bỏ San San với ba đi xa rồi ạ?
Tức thì từ lúc đó tiểu nha đầu đó cứ khóc mãi không thôi… dáng vẻ thập phần khổ sở, khiến Lục Cảnh Quân tốn bao công sức dỗ dành…
Lục Cảnh Quân 16 tuổi đầu gỗ… không biết dỗ dành an ủi trẻ nhỏ thế nào chỉ biết thành thật nói ra những điều tốt đẹp với nó...
Mãi mới nín khóc được một lúc, tiểu nha đầu ngước mắt nhìn anh, hít hít cái mũi ửng đỏ, dù đang đau lòng muốn chết nhưng vẫn ngây ngô nói:
- San San muốn sau này cưới anh được không? Anh chăm sóc cho San San rất chu đáo, San San rất thích… mẹ đã từng nói… sau này San San phải chọn cưới một anh trai thật tốt thì mẹ mới vui…
Cảnh Quân nghe vậy … lần đầu tiên anh gật đầu mà không suy nghĩ nhiều…
Sau đó nhà họ Vương chuyển đi… anh cũng chẳng còn được gặp nha đầu đó nữa…
Vào một ngày mưa, anh có nghe thấy tiếng động lạ, tiến gần thì nhận ra có mèo kêu ở công viên…
Là một con mèo bị bỏ rơi…
Đôi mắt nó… giống với nha đầu kia thật…
Chỉ là anh ko biết nuôi mất con vật nhỏ nhỏ như vậy, đành đưa cho bạn cùng bàn nhờ nuôi hộ…
Ngày biết tin mèo chết, anh có hơi hụt hẫng… bất giác lại nhớ đến nha đầu ngày nào...
Mấy vật nhỏ… đúng là không hợp với anh… hở một chút liền bỏ đi hết đi hết rồi…
…..
Lúc Lục Cảnh Quân tỉnh dậy, ánh nắng buổi sớm len lỏi, hòa cùng tiếng chim hót líu lo làm anh cảm thấy mơ màng…
Ban nãy là anh mơ à?
Cúi xuống liền thấy trong lòng là cô nhóc trong mơ hiện tại đã phá kén xinh đẹp hơn, anh vừa thấy lạ lẫm vừa thấy quen thuộc...
Bất giác nhếch khóe môi, anh hôn vào trán cô, ôn nhu nói:
- Chào buổi sáng, bảo bối!
Vừa dứt lời, người trong lòng liền cựa quậy, rúc vào sâu trong lòng anh hơn, nói mớ:
- San San yêu anh lắm lắm.
Lục Cảnh Quân nghe đến đây bất giác ngẩn người…Lát sau cẩn thận ôm người trong lòng rồi lại cười ngây ngốc.
Nha đầu này...!đến cả khi ngủ cũng nói mớ yêu anh...
Lặng người ngắm cô gái thở đều đều an ổn Lục Cảnh Quân không nhịn được hôn cô thêm mấy cái nữa:
- Nghiện bảo bối đến chết mất thôi!!!
( Xong ngoại truyện).

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom