Cập nhật mới

Dịch Thiên Đường Có Em

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 200


“Chú Út…
Nghiên Ca nhẹ giọng gọi anh, giờ phút này trong trái tim cô, trong đôi mắt cô chỉ toàn là bóng dáng của anh.
Chưa từ3ng có ai lại âm thầm làm nhiều việc vì cô như thế!
Hốc mắt Nghiên Ca hoe đỏ, cô liếc nhìn đôi bàn tay Lục Lăng Nghiệp đang đặt trên 1đùi, thở dài rồi nhẹ nhàng
nắm lấy tay anh, nói: “Cảm ơn anh!”
Bao lời muốn nói cuối cùng trở thành một lời cảm ơn nhạt nhẽo.
Nghiên Ca biết lời cô nói chẳng có ý nghĩa gì, nhưng ngoài lời cảm ơn, cô còn có thể nói gì đây?
Lục Lăng Nghiệp nhìn Nghiên Ca lầ3n đầu chủ động nắm lấy tay mình, anh thở dài, ôm cô vào lòng. “Sau này em
có ấm ức gì phải nói ra.” Khuôn cằm góc cạnh của Lục Lăng Nghiệp đ8ặt trên đầu Nghiên Ca, giọng điệu của anh
vẫn hờ hững như thế nhưng ẩn giấu trong đó là biết bao yêu thương và chiều chuộng.
Nghiên Ca nằm trong vòng tay anh nhẹ gật đầu, sống mũi cô cay cay, cảm xúc dâng đầy trong lòng.
“Tổng Giám đốc, xử lý xong rồi.”
Mạc Tranh từ dưới nhà đi lên nhìn Lục Lăng Nghiệp không chớp mắt, khi thấy bóng hình hai người đang ôm nhau,
mặt anh ta lại không có bất kỳ cảm xúc nào nói thêm một câu: “Tổng Giám đốc, hai người cứ tiếp tục đi. Em mù
rồi!”
Nghiên Ca: “…” Cô mới phát hiện ra, những người đi theo chủ Út đều là cực phẩm.
Thoạt nhìn Mạc Tranh có vẻ rất đúng đắn nghiêm túc, nhưng khi cậu ta nói chuyện lại như một nghệ sĩ hài cố tình
không thể hiện cảm xúc để chọc người khác vậy.
“Tin tức thứ ba để ngày mai hãy đăng.”
Lục Lăng Nghiệp lên tiếng dặn dò. Mạc Tranh gật đầu: “Anh yên tâm, em đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.”
“Ừm! Cậu vất vả rồi!”
Lục Lăng Nghiệp ôm Nghiên Ca đứng dậy, hai người thản nhiên bước xuống cầu thang.
Mạc Tranh quay người nhìn theo bóng lưng hai người, tự lẩm bẩm: “Nhìn chị dâu cũng không giống là người thủ
đoạn, tại sao Tổng Giám đốc lại cứ khăng khăng bắt mình tra lịch sử cuộc gọi của chị ấy nhỉ?”
Lúc này trong lòng Nghiên Ca tràn ngập bóng hình chú Út.


Cô đi theo sau anh, bước lên xe.
Cửa xe còn chưa kịp đóng, Yến Thất đã chạy ra từ trong nhà, gọi với theo: “Lục lão đại, cho em đi nhờ đoạn đường
với!”
Lục Lăng Nghiệp thoáng liếc cô ấy, nói: “Có cần anh gọi điện thoại cho Lãnh Mục Dương không?”
Yến Thất ngỡ ngàng nhìn anh, chỉ biết gượng cười: “Hơ! Anh đi cẩn thận, em không tiền nhé!” Nghiên Ca hơi
không nhìn nổi nữa, cô vừa định nói giúp cho Yến Thất một câu, chú Út đã nhẹ nhàng thốt ra hai chữ “Lên xe!”
Yên lặng đóng cửa xe, Nghiên Ca cũng không muốn lúc này làm trái ý anh nữa.
Thật ra cô có rất nhiều câu hỏi, cũng có rất nhiều nghi ngờ muốn được anh giải đáp.
Ngồi lên xe, Nghiên Ca không chớp mắt ngắm nhìn khuôn mặt Lục Lăng Nghiệp.
“Chủ Út!”
“Nói!”
Nghiên Ca mấp máy miệng: “Em… cảm ơn anh!”
Vốn không định nói như thế, những lời đến bên miệng rồi Nghiên Ca lại chẳng thể vứt bỏ đi mặt mũi để nói ra
được, vì thế cô chỉ đành sửa lại thành hai chữ “Cảm ơn”.
Đôi mắt Lục Lăng Nghiệp hơi nheo lại, liếc nhìn cô, nói: “Em nói cho tử tế đi!” Nghiên Ca thầm nuốt nước bọt, nhịp
tim đập nhanh, trả lời: “Chú Út, anh đối xử với em thật tốt!”
Lông mày Lục Lăng Nghiệp lại càng nhíu chặt hơn: “Em nói xong chưa?” “À, xong rồi ạ!” Khuôn mặt anh tối sầm
xuống, chẳng nói thêm lời nào mà lái xe phóng vút đi. Nghiên Ca dở khóc dở cười nhìn khuôn mặt sầm sơ của anh,
nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng bay bổng.
Là thích, cũng là yêu.
Người đàn ông này mang khí chất có một không hai khiến cho cô không thể chống cự lại được.
Cho dù trước giờ Nghiên Ca không dám đối diện với cảm xúc thực sự trong lòng mình, nhưng khi phải đối mặt với
giây phút đó, cô vẫn không thể làm ngơ việc trong trái tim mình đầy ắp bóng hình của anh.
Anh bá đạo, lạnh lùng, nghiêm túc, chiều chuộng…


Không phải vì anh đã giúp cô giải quyết những khó khăn mà cô mới nghĩ như vậy.
Có lẽ đã từ rất lâu rồi, trong trái tim cô đã có anh. Chi là… khi đó, cô không dám thừa nhận, cũng không thể nhìn thẳng vào cảm xúc
của bản thân.
Từ trong tiềm thức, cô cho rằng mình không xứng với chú Út. Đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao chú Út lại đối xử đặc biệt
với cô như thế. Trái tim Nghiên Ca cứ mãi rung động như thế, cô ngắm nhìn dáng vè chăm chú của anh như bị hút hồn.
***
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 201


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Mười một rưỡi ở biệt thự nhà họ Lục.
Lục Lăng Nghiệp đưa Nghiên Ca về nhà, cất xe xong anh đưa cô bước vào phòng khách.
Lúc này, đêm đã khuya, nhà học Lục chìm trong tĩnh lặng, hai người sánh bước, trong ánh mắt chất chứa biết bao
lưu luyến.
“1Thằng Ba! Nghiên Ca!”
Bỗng một giọng nói lạnh nhạt không vui truyền xuống từ cầu thang. Nghiên Ca sợ hãi ngẩng đầu nhìn về hư9ớng
cầu thang, phát hiện ra ông cụ Lục vẫn ăn mặc chỉnh tề chống quải trường đứng ở đầu cầu thang. Cô vô cùng bối
rối: “Ông nội, ông.3.. vẫn chưa ngủ ạ?” Nghiên Ca bất ngờ khi bị ông nội bắt gặp cô và chú Út cùng nhau trở về
nhà.
“Thằng Ba, theo bố lên tầng!”8
Lần đầu tiên, ông cụ Lục không để ý tới lời Nghiên Ca nói, ông cụ trầm giọng gọi anh rồi quay người đi lên tầng.
Đôi mắt Lục Lăng Nghiệp sâu thẳm nhìn Nghiên Ca, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, vỗ về: “Em về phòng đợi tôi!”
Nghiên Ca gật đầu. Nhìn Lục Lăng Nghiệp bước trước lên cầu thang, cô không kiếm được kéo tay áo anh, khuôn
mặt lo lắng: “Chú Út…” Lục Lăng Nghiệp quay lại nhìn đôi mắt Nghiên Ca đang tràn đầy hoang mang, anh vỗ nhẹ
lên tay cô, an ủi: “Em nghe lời, về phòng đi!” Bàn tay cô lưu luyến buông áo anh ra. Nhìn theo thân hình mạnh mẽ
rắn rỏi của anh biến mất sau đầu cầu thang, trái tim cô như bị khoét đi một lỗ.
Cuối cùng cũng bị ông nội bắt gặp cảnh hai người cùng về nhà.
May mà vừa rồi bọn họ cũng không có hành động gì quá thân thiết, nếu không hậu quả…
Tâm trạng của Nghiên Ca thấp thỏm bất an, từ cảm giác bay bổng đến bây giờ lại như vừa rớt xuống vực sâu. Cô
bước lên tầng ba, chầm chậm mở cánh cửa phòng. Lục Thiếu Nhiên nghe thấy tiếng động vội chạy ra đón: “Vợ ơi,
em không sao chứ?”
Nghiên Ca ngạc nhiên nhìn Lục Thiếu Nhiên bỗng xuất hiện: “Thiếu Nhiên, anh về rồi à?”
Nghe Nghiên Ca hỏi, sắc mặt Lục Thiếu Nhiên bỗng lóe lên cảm xúc kỳ lạ, lắp ba lắp bắp: “Là… à… Vợ à, anh…”
Lục Thiếu Nhiên cứ muốn nói lại thôi, vừa định nói lại như đang đắn đo gì đó.
Nghiên Ca nhíu mày, đôi mắt lấp lánh vụt qua tia nghi ngờ: “Thiếu Nhiên, có chuyện gì thế?” Lục Thiếu Nhiên
mím môi, cúi thấp đầu: “Vợ ơi, xin lỗi em. Lúc tối anh đọc được tin tức nên cứ nghĩ em xảy ra chuyện gì. Cho nên…
anh vội về nhà muốn giúp em giải quyết. Nhưng mà… nhưng mà không phải anh cố ý đầu, anh tướng mọi người
trong nhà đều biết chuyện rồi…”


Mặc dù lời giải thích của anh ấy ngắt quãng, nhưng Nghiên Ca vẫn nghe hiểu được đại ý.
Trong lòng cô nặng trĩu: “Thiếu Nhiên, anh nói với mọi người rồi à?”


Lục Thiếu Nhiên gật đầu: “Vợ ơi, thực sự anh chỉ muốn giúp em giải thích một hai cầu thôi. Nhưng mà… không ngờ rằng làm mọi
chuyện ầm ĩ lên. Ông nội đã cho người đến nhà họ Bùi tặng quà xin lỗi…”
Nghiên Ca như bị sét đánh “Đùng!” một tiếng trên đầu.


Nghiên Ca thờ dài: “Sao anh không gọi điện thoại nói với em một tiếng? Ít nhất… cũng để cho em có chuẩn bị.”
Đúng là sai một li đi ngàn dặm. Có phải cái này gọi là vui quá hóa buồn không đây? Cô còn cho rằng chú Út ra mặt là có thể thay đổi
tình thế, lại không ngờ trong nhà lại xảy ra chuyện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 202


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Cô không hề trách Lục Thiếu Nhiên vì biết anh ấy có lòng tốt, chẳng qua vì anh vô tình gây ra chuyện mà thôi.
Lục Thiế3u Nhiên cứ như đứa trẻ mắc lỗi, lí nhí: “Anh không dám…”
Nghiên Ca dở khóc dở cười, bất ngờ đấm nhẹ lên vai Lục Thi1ếu Nhiên, nói: “Cậu chủ Lục, còn có chuyện gì mà
anh không dám làm nữa à? Không sao đâu, nếu người trong nhà đã biết rồi vậy 9thì cử giải thích thôi.” “Nhưng
mà..”
Trong lời nói của Lục Thiếu Nhiên còn có ý khác khiến cho Nghiên Ca chẳng còn b3ình tĩnh nổi nữa.
Trong lòng cô dâng nên nỗi sợ hãi, cô nhìn anh ấy, hỏi: “Còn có chuyện gì nữa?”
“Haiz!” Lục8 Thiếu Nhiên thở dài nặng nề: “Lần này ông nội rất tức giận. Vì dù sao mới xảy ra chuyện Hoàng An
Kỳ, bây giờ lại… cho nên… ông nói muốn đưa em đi nơi khác ở một thời gian.”
Nghiên Ca đứng sững tại chỗ, bên tai ù đi.
Những lời Lục Thiếu Nhiên vừa nói không ngừng vang vọng trong đầu cô: “Đưa em đi nơi khác ở một thời gian.”
Nghiên Ca quên cả phản ứng, cô vẫn đứng sững ở đó, đờ đẫn bên cạnh Lục Thiếu Nhiên.
Lục Thiếu Nhiên ôm lấy bờ vai cô: “Vợ à, chuyện này do anh sai. Em yên tâm, ông nội đã nói sẽ cho anh đi cùng
em.”
“Đi đâu vậy?”
Nghiên Ca hoảng hốt hỏi lại, cô bỗng nhớ lại những lời trước kia ông nội nói với mình.
Nghiên Ca bỗng cất lời: “Thành phố B sao?”
Lục Thiếu Nhiên ngạc nhiên: “Sao em biết?” Nghiên Ca cười chua chát. Cô bước đến bên giường, ngồi sụp xuống:
“Em… đoán thôi.”
Tất cả đã thành ra như vậy rồi, không hề để cho Nghiên Ca kịp nói một tiếng “Không”.
Ông nội đã sớm nói với cô chuyện muốn Lục Thiếu Nhiên thành phố B nhập ngũ để rèn luyện thêm. Còn cô sẽ
đóng vai trò như một người đồng hành đi theo anh ấy.


Lúc đó ông nói là tháng sau, nhưng bởi vì bây giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới đầy lịch trình lên sớm như
vậy.
Lúc đầu ông nội đã nói rõ ràng rồi, một khi Thiếu Nhiên đến Thành phố B, e rằng anh ấy sẽ không thể tự quyết mọi
chuyện được nữa. Giờ phút này, Nghiên Ca bỗng hiểu rõ cái gì gọi là “gừng càng già càng cay”.
Bởi vì như thể Lục Thiếu Nhiên sẽ tình nguyện đi đến thành phố B. Cho dù sau này anh ấy có còn đồng ý hay
không thì ông cụ Lục cũng đã sớm bày cách để ép anh vào khuôn khổ.


“Ông nội có nói bao giờ đi không anh?”
Lục Thiếu Nhiên cũng sa sút tinh thần trả lời: “Ngày mai!”
Nghiên Ca như ngừng thờ, đầu óc bỗng choáng váng.
Ngày mai? Nhanh như thế sao? Đúng là không kịp để người tà tr
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 203


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Mười hai giờ đêm.
Trong phòng sách trên tầng hai, sắc mặt ông cụ Lục cực kỳ khó coi.
Ông cụ chống quải trượng ngồi trước bàn, án3h mắt ông lạnh lùng nhìn Lục Lăng Nghiệp.
“Thằng Ba, anh phóng túng quá rồi đấy!”. Ông cụ Lục liếc nhìn anh, đôi mày chau lại thể hiện 1rõ cơn tức giận.
“Bố, sao bố lại nói như thế?” Ánh mắt Lục Lăng Nghiệp sáng quắc nhìn thẳng ông cụ Lục. Hai bố con nhìn nhau
chằm chằm, không k9hí xung quanh như tràn ngập mùi thuốc súng.
Ông cụ Lục cổ hít thở sâu lấy lại bình tĩnh, cánh mũi vẫn phập phồng: “Thằng Ba, anh thật s3ự cho rằng bố già rồi
nên lú lẫn rồi à? Dạo này anh thân thiết với con bẻ Nghiên Ca quá rồi đấy!”
Lời nói của ông cụ có vẻ như chỉ là l8ời cảnh cáo nhẹ nhàng, nhưng như đang muốn làm rõ mọi chuyện. “Cho nên
sao ạ?”
Ông cụ Lục nhìn thái độ Lục Lăng Nghiệp bình tĩnh như vậy, không kiếm được cơn giận nữa, đập mạnh lên bàn:
“Lục Lăng Nghiệp, anh có thái độ gì vậy hả! Tôi nói cho anh biết, đó là cháu dâu của anh chứ không phải loại con
gái khác để anh có thể chạm vào đầu. Nghiên Ca là vợ của Thiếu Nhiên, anh có biết không hả?”
“Con biết!”
Lục Lăng Nghiệp chầm chậm ngước mắt lên, anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh nhìn ông cụ Lục đang cực kỳ
tức giận.
“Anh!”
Ông cụ Lục chống mạnh quái trường xuống nền nhà, nói: “Anh còn chế nhà họ Lục còn ít chuyện đau đầu à? Với
thân phận bây giờ của anh mà cứ dây dưa không rõ ràng với cháu dâu như thế thì anh có còn cần mặt mũi nữa
không?”
Nghe đến đây, ánh mắt Lục Lăng Nghiệp sắc lẹm, khuôn mặt lạnh lùng nhìn thẳng ông cụ Lục: “Bố cần con công
khai mọi chuyện của Thiếu Nhiên với bên ngoài không? Bố cảm thấy đến lúc đó ai mới là người mất mặt?”
“Lục, Lăng, Nghiệp!” Đêm đã khuya mà trong phòng sách ông cụ Lục vẫn đang mặt đỏ tía tai giận giữ: “Anh nói
thế là ý gì? Chẳng lẽ Thiếu Nhiên.” “Bố không cần phải quản chuyện của con. Lúc trước bố đã giao nhà họ Lục cho
con rồi vậy bố cứ yên tâm nghỉ ngơi dưỡng lão đi!”
“Thằng oắt con này, anh muốn làm phản đúng không?”
Ông cụ Lục tức mà không biết trút giận vào đầu Trước kia ông cụ cũng đã nghe rất nhiều tin tức đồn thổi nhưng


ông cũng không tin rằng con trai và cháu dâu mình có dây dưa gì với nhau.
Nhưng tối nay khi nhìn thấy hai người cùng trở về nhà, lại nghe được tin từ bệnh viện truyền đến, ông cụ Lục nhạy
bén phát hiện ra được sự bất thường.
“Bố muốn giữ mặt mũi hay muốn con, tự bố chọn đi!” Thái độ không chịu nhượng bộ của Lục Lăng Nghiệp thiếu
chút nữa khiến ông cụ Lục tức đến ngã lăn ra.
Ông cụ nặng nề hít thở, đôi mắt không ngừng lóe lên tia tức giận: “Anh nói đi, rốt cuộc anh với Cổ Nghiên Ca phát
triển đến giai đoạn nào rồi? Bố còn tưởng rằng cô bé kia là đứa thông minh lanh lợi, không ngờ..” “Không liên quan
tới cô ấy!”
Lục Lăng Nghiệp cắt ngang lời ông cụ Lục. Anh nghiêng người, mười ngón tay đan xen đặt trên bàn, nhìn ông cụ
Lục, nói: “Bố, chuyện của con, con tự biết chừng mực. Còn những việc khác bố cũng không cần quan tâm, bởi vì bố
cũng không quản được.”
Đối mặt với thái độ ngông cuồng của anh, ông cụ Lục chỉ biết âm thầm thở dài bất đắc dĩ.
Từ nhỏ, đứa con trai này của ông đã rất xuất sắc, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi lại càng như con ngựa hoang khó
thuần, hoàn toàn không chịu bị khống chế
Ông cụ Lục vừa cảm thấy kiêu hãnh vì có một đứa con trai ưu tú như thế, nhưng trong lòng ông cụ cũng đang tính
toán làm sao để bóp chết quan hệ của anh và Nghiên Ca từ trong trứng nước.
“Bố, không ai có thể ngăn cản được chuyện con muốn làm.”
Ánh mắt Lục Lăng Nghiệp lạnh lùng thể hiện rõ thái độ nghiêm túc và kiên định, nói xong, anh đứng lên rời khỏi
phòng sách. Mà những lời anh nói hôm nay cũng như mặc nhận mọi chuyện. Dù sao, ngay từ khi bắt đầu, Lục Lăng
Nghiệp cũng chưa từng nghĩ sẽ giấu giếm chuyện của anh và Nghiên Ca.
Người phụ nữ mà anh muốn có, cho dù không từ thủ đoạn, anh cũng muốn có được cô.
Ông cụ Lục ngồi trước bàn, bỗng thở dài. Ông sẽ không để chuyện xấu mặt này xảy ra được.
Mặc kệ đã giữa đêm muộn, ông cụ Lục vẫn nhấc điện thoại trên bàn, bấm số…
Cả đêm nay, Nghiên Ca không thể nào chợp mắt.
Nghiên Ca cô đơn ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng ngủ, ánh mắt thấm đượm nét ưu buồn.
Cô nhận ra được vừa rồi ánh mắt của ông nội rất khác thường. Đặc biệt là ánh mắt khi ông cụ đánh giá cô và chú
Út, ánh mắt đó như hoài nghi lại như không thể chấp nhận được.
Lục Thiếu Nhiên chơi điện tử ở phòng bên cạnh, anh vẫn không hề biết rằng, sau ngày mai sẽ là cuộc sống với
những bài huấn luyện như địa ngục đang chờ đợi mình.
Nghiên Ca ngồi thẫn thờ trên ghế, cảm xúc trong lòng đè nén vô cùng khó chịu.
Những cảm xúc ấy không phải vì sắp phải tới thành phố B, mà vì ánh mắt đầy nghi ngờ và thất vọng của ông nội


khi nhìn cô.
Cô chưa từng biết, lo lắng cho một người lại giống như kịch độc ngấm vào trong xương máu, nó chầm chậm ăn sâu,
cắn nuốt suy nghĩ của cô.
Lúc này, cả thể xác và tinh thần cô đều hướng về Lục Lăng Nghiệp.
Không biết ông nội sẽ thế nào, cũng không biết cuộc nói chuyện giữa hai người họ có đậm mùi thuốc súng hay
không.


Nhưng Nghiên Ca có linh cảm kỳ lạ rằng chính cô đã trở thành kẻ bị mọi người trong nhà ghét bỏ. Đến chính bản thân cô cũng cảm
thấy bởi vì cô mà nhà họ Lục không được bình yên.
Nghiên Ca cúi thấp đầu, siết đầu ngón tay. Trên đó vẫn còn vương hơi ấm của anh khiến cô lưu luyến không thôi.
Không biết có còn cơ hội nắm tay nữa không?
Đối mặt với chia ly, trong lòng Nghiên Ca rối như tơ vò. Dần dần, sự tồn tại của anh ở bên cạnh cô đã sớm trở thành thói quen
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 204


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Lúc này, tiếng gõ bàn phím của Lục Thiếu Nhiên vang vang bên tai khiến Nghiên Ca thấy bí bách không thở nổi.
Cô khoác thêm chiếc áo, ró3n rén ra khỏi phòng ngủ.
Đèn tường dọc hành lang chiếu sáng cảm xúc suy sụp mơ hồ trên khuôn mặt cô khiến người ta thương xót.1 Giờ
phút này, Nghiên Ca thực sự yếu đuối. Khó khăn lắm tâm hồn cô mới vì anh mà tràn đầy sức sống trở lại, nhưng
giờ đây nó lại bị cu9ốn vào một cái hố sâu không thấy đáy. Con đường phía trước mù mịt như tương lai vô định
đang đợi cô.
Nghiên Ca ra khỏi phòng, 3bước chậm đi vào phòng khách bên cạnh.
Căn phòng không bật đèn, trong bóng đêm tối đen chỉ có ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ đan8g chiếu xuống những
vệt sáng cô đơn.
Cô khoanh tay trước ngực đứng bên cửa sổ nhìn cảnh sắc ban đêm mịt mờ, những cảm xúc tích tụ trong lòng khó
mà giải tỏa.
Không biết qua bao lâu, tư thế bất động khiến cô tê cứng, vừa quay người lại cô đã va vào vòng tay ai đó.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu. Trong màn đêm mơ hồ kia, cô bắt gặp cặp mắt sâu thẳm quen thuộc ấy.
Đôi mắt cô ánh lên nét niềm vui, nhìn anh không chớp mắt: “Chú Út…”
Một tiếng nỉ non khiến người ta phải thở dài.
Lục Lăng Nghiệp chăm chú nhìn hình bóng cô, anh vươn tay ôm nhẹ cô vào lòng.
“Không sao đâu!”
Anh nhẹ giọng an ủi cô, sự xuất hiện của anh như ánh sáng mặt trời ngày đông giá lạnh, xua đuổi đi âm u trong trái
tim cô. Nghiên Ca ghì mạnh khuôn mặt vào lồng ngực anh, cô hít hà hơi thở trong trẻo chỉ thuộc về anh. Cô gạt bỏ
qua hết những rào cản tâm lý để vòng tay ôm chặt lấy eo anh: “Chú Út, em phải đi rồi!”
“Tôi biết rồi!”
Lục Lăng Nghiệp ôm chặt lấy cô, anh phóng tầm mắt nhìn ra nơi xa ngoài cửa sổ, ánh mắt đó vẫn rất kiên định và
lạnh lùng.
“Nhưng mà… em không nỡ xa anh.”


Nghiên Ca chợt thốt lên, lần đầu tiên cô thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình với anh.
Đúng vậy!
Không nỡ!
Nhưng… biết làm sao đây? Tình hình trước mắt không kịp để cô làm gì khác.
Ông nội đối xử với cô rất tốt, nên cô không thể làm trái nguyện vọng của ông được. Cán cân trong lòng cô không
ngừng giao động, một bên là cảm kích một bên là tình cảm. Cuối cùng, vẫn khó vẹn cả đôi đường.
Lục Lăng Nghiệp kéo cô ra, thấy Nghiên Ca đang ngậm ngùi đau khổ của, khuôn mặt tuấn tú của anh cúi xuống
cướp đi hơi thở của cô.
Anh hôn rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng. Không còn là nụ hôn mạnh mẽ chiếm hữu như lúc trước, nụ hôn này lại mơn
trớn nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua môi cô.
Anh hôn men theo hình dáng viên môi cô, chầm chậm, tê dại mà rung động. “Mọi chuyện đã có anh.” Trán anh
chạm vào trán Nghiên Ca, đôi môi mỏng đầy nam tính mấp máy mấy từ đơn giản. Vẫn những lời nói mạnh mẽ
nhưng ấm áp. Nghiên Ca thuận thể nép vào lồng ngực anh, cô ôm chặt lấy anh không muốn buông tay.
Cô cố hết sức mình để được hòa vào lòng anh, như chỉ hận sao thời gian không dừng lại ở thời khắc này.
Nhưng có sao đâu chứ.
Cô yêu chú Út, đây là sự thực!
“Chú Út, em sẽ nhớ anh lắm.”
Giọng nói Nghiên Ca mang theo sự run rẩy nhè nhẹ, đáy mắt cô ửng đỏ, cô cố ép nước mắt không được rơi xuống,
ngẩng đầu, kiễng ngón chân, lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.
Cô vụng về chỉ biết chạm đến khóe môi anh, đôi mắt nhắm chặt nhưng lông mi vẫn hoảng hốt run rẩy.
Cô thử lấy lòng anh, nhưng sau đó lại chỉ biết kề sát bên môi anh không làm gì khác.
Theo bản năng, Nghiên Ca xấu hổ muốn tìm cách lui lại, nhưng khi đôi môi cô vừa tách ra khỏi đôi môi mỏng của
anh, kết quả eo cô lại bị anh kéo mạnh trở về.
Nụ hôn sâu kiểu Pháp, triền miên không dứt!
Động tác của Lục Lăng Nghiệp rất vội vàng, hơi thở mạnh mẽ của anh phả khí nóng lên khuôn mặt Nghiên Ca.
Cô hoàn toàn không biết những động tác non nớt của mình lại như đang giày vò, dụ dỗ Lục Lăng Nghiệp. Anh
phải kiên định đến mức nào mới có thể nhẫn nại thêm một lần nữa. Đặc biệt là lần đầu tiên cô chủ động càng khiến
cho Lục Lăng Nghiệp không thể giữ lại được bình tĩnh.


Nghiên Ca ngẩng đầu nhiệt tình đáp trả nụ hôn của anh. Anh mạnh mẽ, cô khuất phục, anh xâm nhập, cô đón nhận


Hai người hôn nhau đắm đuối trong căn phòng khách không bật đèn, nụ hôn lưu luyến không rời như đã mất đi lý trí.
Nghiên Ca như bị sự nhiệt tình của anh hòa tan thành nước. Cô mềm nhũn dựa vào người anh, nhịp tim đập nhanh, cả người mơ
màng.
Yết hầu Lục Lăng Nghiệp lên xuống tạo thành độ cong quyến
“Em..” “Vợ ơi! Em chạy đi đâu rồi?”
rũ: “Em đồng ý không?” Anh hạ giọng nhẹ hỏi. Nghiên Ca run rẩy:
Vào thời khắc xuân sắc như thế, Lục Thiếu Nhiên lại đột nhiên chạy ra từ phòng ngủ, anh ấy đứng ở đầu cầu thang, vô tâm vô ý cất
tiếng gọi…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 205


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Vợ ơi, em chạy đi đâu rồi?” Tiếng gọi của Lục Thiếu Nhiên nhẹ vang trên hành lang. Nghiên Ca lập tức đẩy Lục
Lăng Nghiệp ra, ngậm ngùi th3ở dài. Cô chầm chậm bước ra cửa: “Thiếu Nhiên, em ở đây.”
“Vợ?” Lục Thiếu Nhiên theo tiếng gọi đi đến đứng trước mặt Nghiên Ca, A1nh liếc nhìn khuôn mặt ỉu xìu của cô,
vươn tay vuốt tóc cô, dỗ dành: “Sao lại rầu rĩ thế này, cũng chỉ là tới thành phố B thôi mà. Không 9sao đâu, anh đi
cùng em.”
Đúng là gây chuyện!
Nghiên Ca nhướng mày bỏ tay anh trên đỉnh đầu xuống: “Anh tự lo cho mình tr3ước đi.”
“Anh ả? Ha ha, anh tốt chán. Em yên tâm, Quý Thần sẽ hiểu thôi.”
Nghiên Ca có đôi chút đồng tình, thương xót liế8c nhìn khuôn mặt chẳng hiểu chuyện gì của Lục Thiếu Nhiên,
trong lòng âm thầm thở dài.
Đợi anh ấy biết chuyện ở thành phố B rồi, xem có còn cười được nữa hay không. Nghiên Ca đẩy Lục Thiếu Nhiên,
nói: “Em muốn ở một mình, anh đi chơi game của anh đi.” Lục Thiếu Nhiên bị Nghiên Ca đẩy ra, nhưng không
chịu đi. Anh ấy vừa quay người tránh tay cô, lại vươn mặt ra trước mặt cô năn nỉ: “Vợ ơi, không muốn đầu. Anh
muốn em ở bên anh cơ.” Công tử ăn chơi phóng túng bỗng bắt đầu múa mép nói linh tinh, khiến cho Nghiên Ca vô
cùng bất đắc dĩ.
Đôi mắt cô nhìn anh ấy thật lâu: “Đừng có bày trò nữa, anh mau về đi.”
“Vợ…”
Lục Thiếu Nhiên nào có biết mấy biểu cảm và giọng điệu không biết xấu hổ ấy của mình chẳng những không trêu
được Nghiên Ca vui vẻ.
Mà còn…
“Lợi nhuận của công ty con tụt dốc hơn 70%…”
Chú Út sầm mặt, nói vọng ra một câu lạnh thấu xương từ trong phòng khách.
Lục Thiếu Nhiên lập tức run rẩy, lông tơ cũng dựng ngược cả lên. Anh chàng xụ mặt nhìn Nghiên Ca, ánh mắt trở
nên vô cùng hoảng sợ, đẩy lại Nghiên Ca vào phòng khách: “Gì ấy nhỉ, ở… em cứ ở phòng khách đi. Anh phải chơi
game tiếp đây. Không có chuyện gì thì em đừng về, mau đi đi!”


“Thiếu Nhiên, anh…”
Nghiên Ca dở khóc dở cười bị anh ấy đẩy lại vào trong phòng, trước khi đóng cửa, Thiếu Nhiên vẫn còn vươn đầu
vào, vẫy tay: “Vợ ơi, trăm sự đều nhờ em.” “Bịch!” một tiếng, cánh cửa phòng bị đóng lại, sau đó lại là tiếng khóa
vang lên.
Nghiên Ca bất đắc dĩ nhìn xung quanh, lắc đầu cười.
“Em vui thế à?”
Tiếng nói của Lục Lăng Nghiệp lại vang bên tai cô, âm thanh ấy vẫn trầm thấp thoáng mang theo vẻ nguy hiểm.
Nghiên Ca giật mình, buông thõng tay: “Chú Út, tối nay em không có nhà để về rồi.”
Lục Thiếu Nhiên đúng là đồ phá đám, chẳng làm được việc gì ra hồn, chỉ phá đám là nhanh thôi.
“Đáng đời em!”
Lục Lăng Nghiệp nheo mắt nhìn cô, rõ ràng ánh mắt tràn đầy dịu dàng nhưng ngoài miệng lại cứ độc địa như thế.
Nghiên Ca tiện tay mở bóng đèn trong phòng khách, kéo anh ngồi xuống bên cạnh bàn. Dưới ánh đèn sáng, cô
chống cằm nhìn Lục Lăng Nghiệp: “Chú Út, em đi rồi anh có nhớ em không?”
Lục Lăng Nghiệp vẫn một mũi lạnh tanh: “Có!”
“Phụt!” Nghiên Ca phì cười: “Chú Út, những lúc tình cảm nồng nàn thể này, anh có thể thể hiện thêm một chút
biểu cảm không?”
Đôi mày kiếm của Lục Lăng Nghiệp hơi nhướng lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, nói: “Em được đẳng
chân lại muốn lẫn lên đầu đúng không?”
“Có sao đâu? Trước khi em đi, đương nhiên em muốn tạo ấn tượng sâu sắc với anh rồi.”
Nói xong, khỏe môi Nghiên Ca nở nụ cười rạng rỡ. Chỉ có mình có biết cô đang nghĩ gì, nhưng lại không muốn để
anh phải lo lắng. Gần đây nhiều chuyện xảy ra khiến cô phát hiện ra rằng mình đã quá dựa dẫm vào anh, như thế
cũng không tốt lắm. “Em yên tâm, anh sẽ sắp xếp mọi chuyện.” Lục Lăng Nghiệp đứng dậy trong ánh mắt nghi ngờ
của Nghiên Ca. Anh đi vòng qua bàn, đứng bên cạnh, nghiêng người đặt một nụ hôn lên trán cô.


“Chú Út?”
Lục Lăng Nghiệp không hề lưu luyến ngầng đầu, ánh mắt sâu thằm khóa chặt lấy hình bóng cô: “Em về phòng ngủ đi, sớm mai phải
lên đường rồi.”
Nghiên Ca há hốc miệng, vừa không nỡ lại vừa thất thần nhìn bóng hình cao ngạo dần biến mất trước mắt mình, trong lòng cô bỗng
cảm thấy hụt hẫng.
***
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 206


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Ngày hôm sau, bước chân của Nghiên Ca nặng nề đi xuống dưới nhà, còn Lục Thiếu Nhiên trông vẫn như chẳng có
chuyện gì lớn, vẻ mặt còn có chút mong3 chờ.
Nghiên Ca trừng mắt, nhìn chằm chằm gáy Lục Thiếu Nhiên như muốn chọc ra hai lỗ thủng. Cô bị đưa tới thành
phố B cũng chỉ tại kẻ tộ1i đồ là anh thôi. Vậy mà cậu chủ này lại chẳng biết gì cả.
Nghiên Ca cúi đầu buồn bã bước tiếp xuống dưới nhà. Ông cụ Lục và Lục Tử Vinh 9đã ngồi trên ghế sofa phòng
khách. Hai người nhìn thấy bóng dáng cô và Lục Thiếu Nhiên đi xuống thì lập tức dừng đề tài đang nói chuyện.
3“Chào buổi sáng ông và bố!”
Lục Thiếu Nhiên tùy ý chào một câu, Nghiên Ca chỉ biết cúi đầu cụp mắt đi theo sau anh.
Ông cụ Lục li8ếc nhìn Nghiên Ca, ngay sau đó lại nhìn sang Lục Thiếu Nhiên đang chiếc quần harvard bùng nhùng
và chiếc áo sơ mi quá khổ, nói: “Cháu ăn mặc cái kiểu gì đấy? Chẳng ra thể thống gì?” Lục Thiếu Nhiên nghe vậy
thì lập tức cúi xuống nhìn quần áo của mình, nhún vai: “Cháu thấy đẹp đấy chứ ạ. Ông ơi, hơn kém ba tuổi đã có
khoảng cách thể hệ rồi chứ đừng nói ông cháu mình cách nhau tới mấy chục tuổi.” “Thiếu Nhiên, con ăn nói kiểu gì
đấy!”
Lục Tử Vinh quát khẽ một tiếng, ông ta cũng không hài lòng với cách ăn mặc của con trai. Lục Thiếu Nhiên cũng
chẳng để tâm cho lắm, anh kéo Nghiên Ca đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế: “Mấy giờ xuất phát ạ?”
“Tám giờ!”
Anh kinh ngạc: “Sớm thế ạ? Còn chẳng kịp cho con ăn bữa sáng nữa.”
“Nói lằng nhằng lắm thế, trên máy bay có sẵn đấy!” Ông cụ Lục tức giận hừ lạnh, Lục Thiếu Nhiên chỉ biết ủ rũ tự
xoa mũi mình.
“Thiếu Nhiên, Thiếu Nhiên đi chưa?”
Đúng lúc đó, Lê Uyển từ tầng hai chạy vội xuống, giọng bà ta đầy nôn nóng lo lắng. Thấy Lục Thiếu Nhiên đang
ngồi trong phòng khách, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Lê Uyển vội vã bước nhanh tới, trên khuôn mặt vẫn còn nét mệt mỏi: “Thiếu Nhiên à, con đến thành phố B rồi phải
biết tự chăm sóc mình cho tốt, có chuyện gì con nhớ phải nói với người nhà, không được để bản thân chịu ẩm ức,
tuyệt đối đừng giống em gái con, chơi với bạn xấu…”


“Lê Uyển, thôi đi! Nó đi thành phố B để rèn luyện chứ có phải sinh ly tử biệt đâu mà nói mấy lời ấy!” Ông cụ Lục ngắt lời Lê Uyển,
cũng tiện thể ngăn mấy lời khó nghe của bà ta. Nghiên Ca nhíu mày Lê Uyền, không nhịn được lên tiếng: “Mẹ, Vũ Phi thể nào rồi ạ?”
Ánh mắt Lê Uyển vẫn sắc lẹm: “Thế nào à? Còn thể nào được nữa? Bốn giờ sáng mới hạ sốt, cô còn không biết xấu hồ hỏi tôi à!”
“Mẹ nói gì đấy! Chuyện này liên quan gì đến Nghiên Ca! Đúng rồi, mọi người vừa nói có ý gì? Con đến thành phố B rèn luyện cái
gì?”
Lục Thiếu Nhiên nắm bắt được điểm chính, nghi ngờ hỏi lại một câu. “Ông nội con thuận miệng nói vậy thôi. Sao nào? Giờ con mới
biết sợ à?”


Lục Tử Vinh tiếp lời, giọng điệu lạnh lùng dạy dỗ con trai.
Lục Thiếu Nhiên suy nghĩ đơn giản, nghĩ ngợi một lát cũng cảm thấy không có chuyện gì lại cười to: “Bố đừng đùa con nữa, con sợ
gì chứ. Mọi người cứ yên tâm đi, con với vợ con đi thành phố B sẽ ổn cả thôi, mong mọi người không có việc gì thì đừng làm phiên
chúng con nhé.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 207


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nghiên Ca lại càng cúi đầu thấp hơn nữa. Lục Thiếu Nhiên, anh đúng là đồ tai họa!
Chưa ngồi được mười phút, thím Trường đ3ã đi vào nhắc: “Ông chủ, lái xe đã đợi ngoài cửa rồi.”
Ông cụ Lục gật đầu: “Ừ Thiếu Nhiên, cháu đi ra trước đi, ông có m1ấy lời muốn dặn dò Nghiên Ca.”
Lục Thiếu Nhiên nhíu mày: “Ông nội, có chuyện gì mà không nói trước mặt cháu được?”
“Thằng nhóc này, ông không nói nổi cháu nữa rồi à?”
Lục Thiếu Nhiên không giống với Lục Lăng Nghiệp, anh ấy vừa bị ôn3g cụ Lục quát một câu đã rụt cổ, lắp bắp:
“Cháu ra ngoài là được chứ gì, ông quát gì chứ… Bố mẹ ơi, con đi trước đây, bố mẹ đừ8ng nhớ con quá nhé!”
Khóe mắt Lệ Uyển ửng đỏ nhìn theo bước chân Lục Thiếu Nhiên đi ra ngoài.
Đứa nhỏ này vẫn luôn khiến cho bà ta phải lo lắng.
Sau khi Lục Thiếu Nhiên đi rồi, ông cụ Lục liếc mắt ra hiệu, Lục Tử Vinh biết ý đưa Lê Uyển lên tầng hai.
Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại ông cụ Lục và Nghiên Ca.
Cô chỉ biết cúi đầu, mím chặt môi đợi ông cụ Lục lên tiếng.
Giây lát sau, tiếng thở dài vang lên, ông cụ nhìn Nghiên Ca chăm chú: “Nghiên Ca, cháu có biết ông muốn nói gì
không?”
Nghiên Ca giật mình nhìn ông cụ, cô nhận ra ánh mắt tinh tường từng trải của ông, nghĩ ngợi một lát mới lắc đầu:
“Ông nội, ông… cứ nói thẳng đi ạ.”
“Haiz!” Ông cụ Lục lại thở dài: “Con bé này, cháu còn nhớ những lời lần trước ông nói với cháu không? Lần này để
cháu phải theo Thiếu Nhiên đến thành phố B đúng là thiệt cho cháu rồi. Nhưng cháu cũng biết đấy, gần đây những
chuyện của cháu… Ông cũng không nói nhiều nữa, ông nội hy vọng cháu tự giải quyết cho tốt. Một số chuyện phải
có chừng mực, như thể mới tốt cho tất cả mọi người.”
Có thể nói, những lời nói này của ông cụ Lục đang có ý cảnh cáo, ông cụ Lục lại dùng giọng điệu âm trầm nói ra
càng khiến cho Nghiên Ca không dám phản bác lại.
Những điều ông cụ nói đều là sự thật, cũng đã đồng thời xác nhận chuyện ông cụ nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và
chú Út.


Nghiên Ca trầm mặc gật đầu, trong lòng vô cùng buồn phiền: “Ông nội, cháu biết rồi ạ.“.


“Ù, cháu ngoan lắm. Ông nội vẫn luôn coi cháu như con cháu trong nhà. Ở nhà này chúng ta là người một nhà, lần này đến thành phố
B rồi, ông cũng hy vọng quan hệ của cháu và Thiếu Nhiên càng thêm gắn bó. Ngày tháng quá trầm lặng rồi, cũng đến lúc gia đình nên
có thêm thành viên cho vui vė.”
Trong lòng Nghiên Ca rất nặng về, nhất thời cô như không thể thở nổi.
Đối mặt với dáng vẻ đầy mong chờ ấy của ông cụ Lục, Nghiên Ca muốn nói lại chẳng biết nói gì. “Ông nội, vậy cháu… xin phép đi
ạ.” “Ừ, nhớ lời ông nói đấy.”


Nghiên Ca buồn bã bước từng bước rời khỏi nhà họ Lục. Ánh mắt ông cụ Lục vẫn chằm chằm bóng lưng cô, cô thậm chí còn không
có cả dũng khí quay lại, chi biết cúi đầu bước ra khỏi cửa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 208


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Sân bay.
Trên đường từ biệt thự nhà họ Lục đến sân bay, Nghiên Ca luôn nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, một nỗi buồn
không th3ể giải thích dần dâng lên trong lòng cô. Cô cũng không biết cuộc sống sắp tới ở thành phố B sẽ thế nào,
cũng không biết chuyện này mình 1sẽ đi bao lâu.
Lúc này, đứng trước sân bay, đôi mắt cô vẫn hơi hoang mang.
Máy bay tư nhân ở ngay trước mắt, lần trước l9à cô và chú Út cùng bay đến thành phố B.
Nhưng bây giờ… “Vợ à, sao về mặt em lại như đưa đám thế! Chúng ta chỉ tạm thời đến th3ành phố B tránh sóng
gió, chờ chuyện này qua đi sẽ quay lại!”
Lúc này, Lục Thiếu Nhiên vẫn còn lạc quan an ủi Nghiên Ca.
Cô quay qua nhìn anh, cười khổ: “Thiếu Nhiên, hi vọng anh có thể mãi lạc quan như vậy!”
“Sao em lại nói thế!?” Lục Thiếu Nhiên tùy ý ôm bả vai Nghiên Ca: “Con người sống phải vui vẻ! Không sao hết,
anh ở thành phố B cùng em, vậy là anh có thể muốn làm gì thì làm!”
“Quý Thần thì sao? Anh giải thích thế nào?”
Nghiên Ca nhíu mày hỏi một câu trêu tức, Lục Thiếu Nhiên lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu: “Tách ra một vài ngày
cũng không chết được! Đâu cần ngày ngày dính lấy nhau!”
Lời nói này!
Nghiên Ca nhạy bén cảm nhận được điều khác thường.
Thường ngày Lục Thiếu Nhiên và Quý Thần dính như keo như sơn, bây giờ anh ấy lại nói như vậy, Nghiên Ca híp
mắt lại: “Nói thật đi, anh và Quý Thần lại sao rồi?”
Lục Thiếu Nhiên kéo cô đi đến bậc thang lên máy bay: “Không sao cả, bọn anh vẫn ổn. Cậu ấy bận quay phim, thân
thiết với một đám diễn viên, nào có thời gian quan tâm đến anh chứ?”
Nghiên Ca mím môi, suýt thì bật cười!
Hóa ra anh làm mình làm mấy là vì ghen tuông hả!
Nghiên Ca đứng ở cửa khoang máy bay, ngoài lại nhìn thành phố G ở xa xa, thở dài một tiếng, nghiêng người đi
vào.


***
Sau hai tiếng, máy bay từ từ đáp xuống sân bay thành phố B.
Nghiên Ca nhìn cảnh vật ngoài khoang máy bay, tất cả vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, gương mặt cô không có bất cứ
biểu cảm gì. “Vợ ơi, tí chúng ta đi ăn lẩu nhé. Không phải em thích ăn lẩu nhất à? Thành phố B có một quán lẩu lâu
đời, vô cùng nổi tiếng!”
Lúc này, Nghiên Ca nhìn đồng hồ, mới mười một giờ trưa.
Cô vẫn chưa thể trút bỏ được tâm trạng buồn bã, nên chỉ liếc nhìn Lục Thiếu Nhiên: “Vâng, được ạ!”


Mặc dù Nghiên Ca không đồng ý với sự sắp xếp của ông cụ Lục, nhưng cô lại không có lý do gì để từ chối.
Thậm chí, cô còn không biết khi đến thành phố B, tất cả những chuyện tiếp theo sẽ được sắp xếp thể nào! Công việc, cuộc sống, vẫn
vân…
Nghiên Ca thờ dài một tiếng, theo Lục Thiếu Nhiên ra khỏi khoang máy bay, lần này không có xe của quân đội đến đón nữa. Hai
người sóng vai đi qua lồi VIP, ngoài cửa sân bay đã sớm có người đứng chờ sẵn ở lối ra.
“Cậu Lục, cậu đến rồi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 209


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Ở cửa sân bay, một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi bước đến, thái độ ôn hòa, nở nụ cười ấm áp chào
đón.
Lục Thiếu Nhiên 3cười hì hì nói: “Chú u Dương, làm phiền chủ rồi ạ!”.
“Cậu Lục đừng khách khí, ông cụ đã nói với tôi rồi, mấy ngày tới hai người ở t1hành phố B, để tôi đưa hai người đi
chơi, còn những chuyện khác, đợi đầu tháng sau sẽ nói sau!”
Nghe vậy, Nghiên Ca yên lặng tính t9oán thời gian. Hôm nay đã là ngày hai mươi bảy cuối tháng rồi, đầu tháng
sau, cô nghĩ ngày “tốt lành” của Lục Thiếu Nhiên cũng sắp đến rồi.3 Ngày mùng bốn đã gần ngay trước mắt.
Nghiên Ca tự tính toán một chút, đi theo u Dương, cúi đầu lên xe. Bao năm nay u Dương Kiệt lu8ôn đi theo ông cụ
Lục, có thể nói là một nửa quản gia của ông cụ Lục ở thành phố B. Ông ấy đi theo ông cụ từ lúc mới hai mươi mấy
tuổi, hai mươi năm trôi qua, dẫu năm tháng đã đổi thay, ông ấy vẫn trung thành tuyệt đối với Lục Văn Đức.
Năm đó, ông ấy phục vụ trong quân đội, vì một lần vô tình mà trở thành lính cần vụ của ông cụ Lục.
Về sau ông cụ Lục xin nghỉ hưu sớm, ông ấy cũng không chút do dự mà chuyển nghề theo! Bây giờ, ở thành phố B,
u Dương Kiệt quản lý mấy công ty nhỏ của nhà họ Lục, thi thoảng sẽ báo cáo tình hình chung cho Lục Văn Đức. Vì
vậy, Lục Thiếu Nhiên rất thân thiết với u Dương Kiệt.
u Dương Kiệt tự mình lái xe đưa Lục Thiếu Nhiên và Nghiên Ca về khu biệt thự cao cấp Hải Ninh của thành phố B.
Xuống xe, u Dương Kiệt đứng cạnh cửa xe, nói chuyện với Lục Thiếu Nhiên bằng giọng điệu hiền từ: “Cậu Lục, cậu
và mợ chủ nghỉ ngơi ở đây một lát nhé? Nghỉ ngơi xong tôi đưa hai người đi ăn cơm!”
Lục Thiếu Nhiên đứng trước cửa biệt thự, huýt sáo nói: “Chú u Dương, không cần phiền phức vậy đâu! Chủ bận
như thế, cháu với vợ tự đi ăn là được. Chủ đừng khách khí như vậy, chủ nhìn cháu lớn lên, cứ gọi cậu Lục suốt, nếu
để ông nội nghe thấy, nói không chừng còn mắng cháu đấy!”
“Ha ha!” u Dương Kiệt bật cười: “Vậy hai đứa có tự lo được không đó?”
Lục Thiếu Nhiên vẫy vẫy tay: “Chú u Dương à, cháu đã hai mươi tư tuổi rồi, vợ cũng đã lớn như vậy rồi, sao lại
không được chứ ạ. Chú mau đi đi, nếu như còn chuyện gì khác cháu lại tìm chủ nhé!”
u Dương Kiệt suy nghĩ rồi gật đầu: “Vậy tôi đi trước, đây là chìa khóa nhà, nếu còn gì thì cứ nói với người giúp việc
là được!” “Cháu biết rồi! Chú u Dương, hẹn gặp lại!”


Lục Thiếu Nhiên vô cùng đắc ý, làm tâm trạng Nghiên


Lục Thiếu Nhiên kéo Nghiên Ca, cùng nhau vẫy tay chào u Dương Kiệt.
Đợi ông lái xe đi xa, Lục Thiếu Nhiên lập tức nở nụ cười xán lạn: “Vợ à, thể nào, vui không? Người giám sát chúng ta đã đi rồi, tiếp
theo hai ta có thể vui chơi thoài mái! Hạ hạ ha!”
tốt lên một chút.
Thôi! Đến cũng đã đến rồi, đã không thể thay đổi được tình hình hiện tại thì chỉ có thể chấp nhận!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 210


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Hai người vào biệt thự, bên trong có đầy đủ mọi thứ. Theo lời Thiếu Nhiên thì đây chỉ là một trong vô số bất động
sản của nhà họ Lục ở thành 3phố B mà thôi!
Nghiên Ca nhớ lại lần trước cô và chú Út cùng đến Đế Hào, không khỏi thầm tặc lưỡi trước tiên tài của nhà họ Lục.
Nhữ1ng gì cô nhìn thấy thật sự chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm mà thôi!
Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên vào hai phòng khác nhau trong9 biệt thự, sau khi làm quen với mọi thứ bên trong,
hai người cùng xách hành lý lên.
Đúng mười hai giờ trưa, Lục Thiếu Nhiên thay quầ3n dài và áo sơ mi, mặc một bộ quần áo bình thường trông rất
trẻ trung năng động, đứng đợi Nghiên Ca xuống phòng khách.
Thành phố B g8ần biển, cho nên nhiệt độ cao hơn thành phố G một chút.
Nghiên Ca thay một chiếc váy dài trắng, tay áo màu hồng nhạt, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, nom vô cùng có sức sống
và trẻ trung.
Hai người đứng cạnh nhau, tuần nam mỹ nữ vô cùng xứng đôi.
Lục Thiếu Nhiên kéo Nghiên Ca ra chỗ đặt gương, vô cùng hài lòng gật đầu: “Vợ à, em nhìn xem, có phải chúng ta
rất xứng đôi không?”
“Ha! Anh coi Quý Thần như không tồn tại à?”
Nghiên Ca cười nói móc, Lục Thiếu Nhiên hơi ngẩn ra, tặc lưỡi: “Haizzz! Biết làm sao được, ai bảo anh gặp được
cậu ấy trước chứ!”
“Anh thôi đi! Trời sinh đã cong rồi, bớt tìm cớ lại đi!”
Nghiên Ca chế nhạo, thuận tiện dùng cùi chỏ huých vào eo anh ấy một chút!
Lục Thiếu Nhiên vui vẻ đi theo Nghiên Ca ra khỏi biệt thự, miệng còn rất không phục hét to: “Vợ à, có ai nói
chuyện với chồng giống em không hả? Cong hay thắng thì có liên quan gì chứ? Bây giờ anh chính là chồng em, là
pháo hoa muôn sắc nhé!”
Nghiên Ca: “…”
Đúng là!


Lục Thiếu Nhiên và Nghiên Ca vào nhà xe, chọn một chiếc Porsche màu bạc.
Không có chiếc Lamborghini mà anh yêu thích, đành phải chịu thôi!
Nghiên Ca ngồi lên xe, thấy Lục Thiếu Nhiên rất quen thuộc đường đi ở thành phố B, cô hơi nghi ngờ hỏi: “Trước
kia anh từng đến thành phố B rồi à?”
Lục Thiếu Nhiên cười ha ha: “Vợ à, chồng em vì muốn đưa em đi giải sầu mà đã sớm học thuộc hết bản đồ của
thành phố B đó, có phải rất có lòng không? Cảm động không?”
Nghiên Ca nghe giọng điệu vô cùng khoe khoang của Lục Thiếu Nhiên thì lại càng không tin.
Cô nhìn anh không chớp mắt, chỉ một lát sau đã phát hiện ra manh mối!
Nghiên Ca lạnh lùng nói: “Anh dám quay mặt sang đây không?”
Lục Thiếu Nhiên họ nhẹ: “Để làm gì? Đang lái xe, đừng có nghịch!”
Nghiên Ca bật cười Ha ha, nhìn vẻ mặt lúng túng của Lục Thiếu Nhiên, cười nhạo: “Không biết xấu hổ, vô địch
thiên hạ đúng không! Anh tưởng anh đeo tai nghe bluetooth mini thì em không nhìn thấy chắc?”
Lục Thiếu Nhiên mím môi, liếc sang cô: “Không đáng yêu chút nào! Hiểu trong lòng là được rồi, cần gì phải vạch
trần anh chứ không đáng yêu tẹo nào!”
Nghiên Ca bật cười, chỉ chỉ vào màn hình điện thoại bị lộ ra trong túi quần anh: “Gian lận quá rõ ràng! Màn hình
điện thoại cũng không biết tắt, bản đồ hiện rõ rành rành, anh đang lái nhầm đường rồi kìa!” Lục Thiếu Nhiên vội
thắng gấp giữa đường, cũng may đằng sau không có xe, anh xụ mặt, lấy điện thoại ra: “Mẹ nó cái này dẫn đường
kiểu gì vậy, chỉ anh đi đâu thế này?!”


Nghiên Ca ngồi ở ghế phụ cười lắc đầu.
Có Lục Thiếu Nhiên ở bên, cuộc sống của cô luôn tràn ngập tiếng cười.
Nhân lúc Lục Thiếu Nhiên còn đang cầm điện thoại tra đường, Nghiên Ca suy nghĩ một chút, cuối cùng không nhịn được nói: “Thiếu
Nhiên, thương lượng chút đi!”
“Chuyện gì?” Lục Thiếu Nhiên ngước mắt lên, nheo mắt nhìn gương mặt muốn nói lại thôi của Nghiên Ca, chớp mắt nói: “Vợ à, em
mau nói đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 211


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Chật vật tìm đường hơn nửa tiếng, lúc Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên bước vào quán lẩu nổi tiếng kia thì đã là gần
một giờ chiều.
Không đông3 khách lắm nhưng vẫn kín phòng, cuối cùng hai người đành chọn một bàn gần cửa sổ ở đại sảnh tầng
một.
“Vợ à, vừa nãy em muốn nói chuyện g1ì với anh vậy?”
Nghiên Ca băn khoăn cả đoạn đường, mãi đến khi ngồi trong quán lẩu, cô vẫn chưa nói được câu nào.
Lúc này, ánh mặ9t trời ấm áp chiếu lên hai người. Khuôn mặt Nghiên Ca trắng nõn, đôi mắt trong trẻo như nước
suối.
Cô nhìn Lục Thiếu Nhiên không chớp mắt3, do dự một chút rồi nói: “Mùng hai đầu tháng sau, anh có rảnh không?”
Động tác lướt điện thoại của Lục Thiếu Nhiên dừng lại, mắt lập tức nhìn lị8ch trên điện thoại: “Ôi chao, mùng bốn
là sinh nhật Sơ Bảo, đúng không?”
Anh vui vẻ reo lên, Nghiên Ca cười nói: “Vâng, may mà anh còn nhớ!”
“Em thật là! Sinh nhật của con nuôi anh, sao anh có thể không nhớ chứ?”
Nói xong, Lục Thiếu Nhiên liền gọi điện thoại: “Alô, Tiểu Dã à, đặt cho tôi hai vé máy bay đi Paris vào ngày ba
mươi nhé.”
“Ừm, đúng, tôi với vợ tôi!”
Nghiên Ca cảm động: “Thiếu Nhiên, anh muốn đi cùng em à?”
Lục Thiếu Nhiên nhíu mày, cười đắc ý nói: “Tất nhiên rồi. Sinh nhật năm nào của con nuôi anh cũng có mặt, năm
nay cũng nhất định phải có mặt! Ngày ba mươi chúng ta sẽ qua đó, đã lâu không được gặp, không biết tên nhóc đó
lớn chừng nào rồi!”
Nghiên Ca mấp máy môi, thở dài nói: “Nếu Sơ Bảo biết anh muốn tới chắc chắn sẽ rất vui!” “Đương nhiên rồi! Anh
là bố nuôi của thằng bé, nó có thể không vui vẻ sao!”
Nhân viên bưng nồi đồng lâu năm và đầy đủ các món ăn lên.
Mắt Nghiên Ca sáng rực lên, nước bọt cũng sắp chảy xuống.
Đâu còn cách nào chứ, món cô yêu thích nhất chính là lẩu đó! Ăn trăm bữa cũng không ngại!


Một lát sau, hai người vừa mới bắt đầu ăn, cửa quán lẩu mở ra, phục vụ đứng ở cửa nói: “Xin chào quý khách!”
Nghiên Ca quay lưng về phía phục vụ, mà Lục Thiếu Nhiên vừa gắp một miếng thịt dê lớn vào miệng, còn chưa
kịp nhai đã giật mình. “Thiếu Nhiên? Sao không ăn đi?!”
Nghiên Ca ăn đến đỏ cả miệng, ngước mắt lên thì thấy vẻ mặt như gặp ma của Lục Thiếu Nhiên, nhất thời cô hơi
khó hiểu. Nuốt miếng đồ ăn trong miệng xuống, Nghiên Ca thuận theo tầm mắt của anh mà ngoái lại nhìn, đúng
lúc có tiếng người cười nói: “Cục cưng Nghiên Ca! Khéo quá!”
Yến Thất!!
Nghiên Ca kinh ngạc nhìn về phía giọng nói, kết quả thấy Yến Thất đang đứng ở cửa quán lẩu tươi cười vẫy tay với
cô, mà ở phía sau cô ấy… là Lục Lăng Nghiệp!
Nhìn thấy chú Út, trái tim Nghiên Ca sắp nhảy lên tận cổ họng.
Anh đến rồi ư?!
“Sao vậy, sao vẻ mặt của hai người giống nhau thế?”
Yến Thất đi trước, đứng ở cạnh bàn nhìn vẻ mặt trợn mắt há mồm của Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên, mở miệng
trêu chọc.
Ảnh mắt Nghiên Ca dừng trên người Lục Lăng Nghiệp, nhìn bóng dáng vô cùng đẹp trai của anh, không hiểu sao
cô lại muốn khóc!
“Lục lão đại à, hết chỗ rồi, hay là hai chúng ta đành ngồi tạm ở bàn này đi!”
Yến Thất trợn mắt nói dối, trong đại sảnh còn đầy bàn trống nhưng cô ấy lại coi như không nhìn thấy.
Lục Lăng Nghiệp hơi nhíu mày: “Cũng được!”
Nghe vậy, trái tim Lục Thiếu Nhiên như chìm xuống Thái Bình Dương.
Anh ấy lại không muốn ăn nữa mà đặt đũa xuống, bĩu môi chỉ cái bàn trống ở bên cạnh: “Này, bàn trống kia kìa!”
Yến Thất làm như không nghe thấy, nhiệt tình gọi phục vụ lấy thêm bát đũa, hoàn toàn không để ý đến Lục Thiếu
Nhiên. Tìm gan Lục Thiếu Nhiên cũng run rẩy, khóe miệng hơi giật giật: “Chú Út, bọn cháu còn chưa nói chuyện
tâm tình xong! Hai người ngồi đây không thích hợp lắm đâu!” Anh ấy cố ý giận dỗi Lục Lăng Nghiệp, nói trắng ra
là vì chuyện công ty!
Trước ánh mắt phản đối của Lục Thiếu Nhiên, Lục Lăng Nghiệp ngồi xuống bên cạnh Nghiên Ca, anh ưu nhã mở
khăn ăn ra lau tay, giọng nói trầm thấp: “Nói tiếp đi! Không ảnh hưởng gì cả!”
Yến Thất cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, anh muốn nói cái gì thì cứ nói, có em ở đây cũng không ảnh hưởng gì hết!
Nào, hai người tiếp tục đi, để em nghe xem hai người đang trò chuyện tâm tình gì nào!”


Giọng điệu này khiến cho Lục Thiếu Nhiên rất muốn lật bàn!
Anh ấy nghiêm mặt, nhìn Lục Lăng Nghiệp ở phía đối diện, lầm bầm: “Chú Út, công ty bận rộn nhưr vậy mà chủ không làm việc à?
Không sợ doanh thu sụt giảm sao?”
Nói móc trần trụi!
Doanh thu mãi mài là nỗi đau trong lòng Lục Thiếu Nhiên!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 212


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Lục Lăng Nghiệp không nói gì, Yến Thất thì cười nhạo nói: “Có phải anh ngốc không hả? Doanh thu cả năm của IU
đã sớm vượt kế hoạch từ đầu thá3ng 6 rồi, anh tưởng ai cũng như anh sao? Nếu không có 1.U chống lưng, chỉ sợ
công ty con mà anh nhậm chức tuần trước đã sớm đóng cửa rồi!”
Lục Thiếu Nhiên: “…”
Thật là uất ức!
“Tiểu Thất, sao hai người lại đến đây?” Niềm vui qua đi, Nghiên Ca vẫn không k9hỏi tò mò,
Dù sao thì cô và Thiếu Nhiên cũng vừa mới đến thành phố B, vậy mà mới mấy tiếng ngắn ngủi, chủ Út cũng đã tới
rồi!
“Đi công tác!”
Yến Thất trợn mắt nói dối, lấy một cái cớ quang minh chính đại!
Nghiên Ca mỉm cười, nhưng không vạch trần: 8“Thế sao, vậy thì quả là trùng hợp, sớm biết vậy đã đi cùng rồi!”
Nói xong, cô thoáng liếc qua gương mặt vô cảm của Lục Lăng Nghiệp ở bên cạnh, ánh mắt chứa đầy sự trêu chọc.
“Vợ à!” Lục Thiếu Nhiên nghiến răng gọi, nhỏ giọng nói: “Em đừng nghịch, mấy người chủ Út rất bận! Lát nữa ăn
cơm xong chúng ta sẽ đi chơi, đừng làm trễ nải chuyện của người ta!”
“ÀI, em nói này Lục Thiếu Nhiên, hôm nay anh mới đi bơi à? Đầu óc bị nước vào rồi đúng không? Doanh thu của
công ty con bị anh nghịch đến rớt xuống mức thấp nhất trong lịch sử, anh còn kêu gào cái gì hả? Nghiên Ca là nhân
viên của IU, lát nữa còn phải thảo luận công việc, anh thích chơi gì thì chơi, đừng lôi kéo Nghiên Ca nhà em!”
Mấy câu nói của Yến Thất làm Lục Thiếu Nhiên tức nghẹn không thở nổi.
Anh ấy ném đôi đũa trong tay lên bàn: “Không ăn nữa! Bực bội!”
“Vậy anh đi đi nhé. Bài bai!”
Yến Thất cầm đũa lên ăn đển ngon miệng, hoàn toàn không để ý đến tính trẻ con của Lục Thiếu Nhiên.
Thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú của Lục Thiếu Nhiên xị xuống, bĩu môi làm nũng với Nghiên Ca: “Vợ à, muốn được
an ủi!” Dứt lời, Lục Lăng Nghiệp bỗng ngước mắt lên, lạnh lùng liếc nhìn Lục Thiếu Nhiên: “Công ty con tổn thất
7,2 triệu tệ, cháu tự nghĩ cách bù vào đi!”
Lục Thiếu Nhiên mới dụi trán một chút đã dụi đến lửa bùng lên


Nhưng nháy mắt lại tự động dập tắt, anh ấy hả miệng, bực bội vò đầu: “Chú Út, không thể như vậy được. Vợ cho
chủ, xóa bỏ khoản nợ 7,2 triệu tệ kia, được không?” (10 Nghiên Ca: “I”
Có phải người không hả!
Lục Thiếu Nhiên, anh tốt quá ha!
Nghiên Ca trừng mắt nhìn anh ấy, mặt cũng đỏ lên, không biết là tức giận hay là xấu hổ.
Lời như vậy mà cũng có thể nói ra được, Lục Thiếu Nhiên anh đúng là con bê!
Yến Thất ở bên cạnh cười ha ha: “Ôi trời ơi, xem ra hôm nay không uổng công rồi, Lục Thiếu Nhiên, anh rất thức
thời đấy!!”
“Em im đi! Sao chỗ nào cũng có em xuất hiện vậy! Lần trước không phải Lãnh Tử gì đó cũng vì cái miệng này của
em mà suýt chết.” “Thiếu Nhiên!” Lục Lăng Nghiệp bỗng ngắt lời anh ấy. Mà nụ cười trên mặt Yến Thất cũng cứng
lại, cô ấy hơi thất thần, cúi đầu yên lặng chọc đồ ăn trong bát, không nói thêm câu nào nữa.
Nghiên Ca nhận thấy Yến Thất có vẻ không ổn lắm, cô nắm chặt tay Yến Thất, bóp nhè nhẹ, ngước mắt lên nhìn cô
ấy, hơi áy náy nói: “Tiểu Thất à, em đừng để ý, miệng chó của Thiếu Nhiên không thể mọc ra được ngà voi ấy mà.”
Lục Thiếu Nhiên: “…”
Bữa cơm này thật sự càng ăn càng bực bội!
Ăn cơm xong, sau khi ra khỏi quán lẩu, Nghiên Ca liên vô thức đi theo Lục Thiếu Nhiên về phía chiếc Porsche màu
xám bạc!
Tâm trạng của Yến Thất đã tốt lên rất nhiều, cô ấy lập tức túm lấy phần đuôi tóc của cô: “Đồng chí, chị có thể có
chút giác ngộ được không hả?”
Nghiên Ca bị đau, quay đầu liền thấy gương mặt lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp.
Cô lúng túng ho khan một tiếng, còn chưa nói câu nào, Lục Thiếu Nhiên đang đứng cạnh cửa đã hừ lạnh: “Chiều
anh có việc, vợ à, em tự tìm một chỗ đi chơi nhé! Ngày hôm nay khó chịu thật đấy!”
Lục Thiếu Nhiên nghiêng người ngồi vào xe, đạp mạnh chân ga rời đi thật xa!
Sau khi giảm tốc độ, anh ấy cầm điện thoại lên, suy nghĩ hai phút rồi nhập vào một dãy số!
“A lo?”
“Em yêu…”
Lục Thiếu Nhiên còn chưa nói xong, phía bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng hỏi thăm:
“Thần Thần à, anh xem đoạn này một chút đi, em nên làm thế nào đây? Là nhào thẳng vào ngực anh, hay là cưỡng


hôn anh vậy?”
Nhào vào?!


Cưỡng hôn?!
Lục Thiếu Nhiên không dám tin nhìn lại màn hình điện thoại, anh ấy cắn răng ẩn nút tắt máy, tiện tay ném điện thoại sang ghế lái phụ,
tức giận nói: “Mẹ kiếp! Đã nói sẽ không diễn cảnh hôn rồi mà! Ông đây vừa không ở đó là lại dám phạm luật!”
Cùng lúc đó, trong phòng trang điểm ở thành phố G xa xôi, Quý Thần với mái tóc nhuộm màu hồng nhạt cười lạnh nhìn điện thoại,
sau đó liếc nhìn trợ lý bên cạnh đang cầm một tờ giấy nhỏ giọng nói: “Thần Thần, vậy sau khi chúng ta ngã xuống giường, em cời áo
trước, hay là…”
“Được rồi, tắt rồi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 213


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nghiên Ca theo Lục Lăng Nghiệp lên xe, vẫn là chiếc xe của quân đội như lần trước.
Yến Thất im lặng, nghiêm túc lái xe. Nghi3ên Ca ngồi ở ghế sau, thỉnh thoảng lại đưa mắt thăm dò Lục Lăng
Nghiệp.
Tấm ngăn cách âm được kéo lên, Nghiên Ca khẽ thở dà1i: “Chú Út, anh cũng đến đây à!”
“Ừm! Đi công tác!”
Câu trả lời này đường hoàng đến nỗi khiến ai cũng phải dở khóc 9dở cười.
Nghiên Ca khẽ nhếch khóe môi: “Nói điêu!” “Biết rồi còn hỏi!”
Lục Lăng Nghiệp hung tợn kéo cô vào lòng, cắ3n mạnh cái miệng nhỏ của cô như để xả giận.
Trên mỗi đau nhói, Nghiên Ca đẩy anh ra, ánh mắt lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt tr8êu chọc của Yến Thất qua gương
chiếu hậu. Nghiên Ca đỏ mặt, kéo tấm vách ngăn hai bên cửa xe lên, đấm nhẹ lên lồng ngực của Lục Lăng Nghiệp:
“Chú Út, có người đấy!”
“Lúc ở chung với Thiếu Nhiên, sao không sợ bị đánh giá?” Lục Lăng Nghiệp trầm giọng lạnh lùng nói. Nghiên Ca
che miệng cười khẽ, dán sát lại khuôn mặt anh tuấn của anh: “Chú Út lại ghen à?”
“Hừ. Không rảnh!”
Từ sau khi gặp lại Lục Lăng Nghiệp, tâm trạng của Nghiên Ca lập tức bay bổng như lên chín tầng mây.
Anh luôn có thể mang lại bất ngờ lớn cho cô ngay khi có ít chú ý nhất.
Đển thành phố B công tác, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế.
Ngồi trong xe, Nghiên Ca kéo tay Lục Lăng Nghiệp, ngắm nhìn đầu ngón tay thon dài tuyệt mỹ.
Đột nhiên, cô vuốt ve chiếc cằm lún phún của anh, liếc nhìn góc nghiêng lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp, động tác
càng trở nên dịu dàng hơn.
“Mấy ngày này em ở thành phố B nghỉ ngơi đi, mọi chuyện cổ giao cho anh!”
Lục Lăng Nghiệp nắm lấy tay Nghiên Ca, mười ngón tay hai người nắm chặt nhau.


Nói đoạn, anh nhìn đôi mắt trong veo của Nghiên Ca, sau đó dùng sức kéo cô vào lòng mình.
“Chú Út, có phải ông nội đã biết quan hệ của hai chúng ta rồi không?”
Nghiên Ca ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào đầu ngón tay hai người, nhẹ giọng
thăm dò. Lục Lăng Nghiệp không nói gì, dường như khuôn mặt lạnh lùng ấy ẩn giấu cái lạnh đến thấu xương, trầm
mặc hai giây, anh hé đôi môi mỏng: “Biết sơ sơ.”
“Vậy… phải làm sao bây giờ?” Nghiên Ca kinh ngạc ngồi thẳng người, sắc mặt cứng đờ liếc nhìn ngũ quan lãnh
đạm của Lục Lăng Nghiệp, trong lòng càng khủng hoảng hơn.
“Em sợ à?”
Lục Lăng Nghiệp mím môi thành một đường thẳng, đôi mắt thoáng lóe lên tia u tối lạnh giá.
Nghiên Ca lắc đầu: “Em không sợ, chỉ lo cho anh thôi! Bây giờ thanh danh của em đã chẳng ra gì rồi, em có gì phải
sợ, nhưng anh thì không giống như thế. Anh xuất thân danh môn quyền quý bậc nhất thành phổ G, là nhân vật có
dạng tiếng, cho dù rốt cuộc giữa chúng ta có quan hệ gì thì một khi bị truyền ra ngoài chắc chắn sẽ nhận đủ lời
gièm pha. Chú Út, hay là…”


“Em nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Gương mặt tuấn tú của Lục Lăng Nghiệp lập tức trở nên u ám, anh hơi dùng sức bóp chặt bàn tay nhỏ của Nghiên Ca.
Anh nhíu mày, đôi mắt lóe lên tia âm u lạnh lẽo: “Em dám nói chuyện chia xa lần nào nữa xem?”
Nghiên Ca bị sợ đến nỗi cơ thể nhỏ nhắn co rúm lại, đặc biệtslà ánh mắt của Lục Lăng Nghiệp giờ phút này, lạnh lùng, âm trầm, sắc
bén vô cùng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 214


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Cô nuốt nước bọt, cố gắng giải thoát bàn tay nhỏ đáng thương của mình từ trong tay anh, sốt sắng nói: “Chú Út… ý
của em là, 3chi bằng trong thời gian này, hai ta đừng gặp nhau nữa!”
Thật tình, cô cũng không nỡ rời xa nhau.
Nhưng vì kế1 hoạch đi Paris đầu tháng tới của mình, cô chỉ có thể nghĩ cách để Lục Lăng Nghiệp tin tưởng cô!
“Không gặp nhau?” Đố9i máy lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp nhưởng lên mang nét trào phúng: “Để dành thời
gian cho em và Thiếu Nhiên ngọt ngào thân m3ật sao?” “Phụt, ha ha ha!” Dù biết đang trong thời khắc nghiêm túc
thế này, nhưng thật tình Nghiên Ca không thể nhịn được.
Cô cười nghiêng ngả, đến khi nhận ra sắc mặt Lục Lăng Nghiệp càng lúc càng khó coi thì thôi không cười nữa, vô
cùng nghiêm túc nói: “Chú Út à, Thiếu Nhiên như thế nào, chẳng phải chính anh là người hiểu rõ hơn sao. Anh ấy
chỉ vạ miệng một chút thôi, anh chấp nhặt với anh ấy làm gì! Hơn nữa, lần này ông nội đưa chúng em tới thành phố
B, chỉ có hai chúng em mà thôi, đương nhiên cần phải giúp đỡ lẫn nhau!”
“Giúp đỡ lẫn nhau?” Đáy mắt Lục Lăng Nghiệp lóe lên một tia u tối, nghiêng người về phía Nghiên Ca: “Giúp đỡ
thế nào?”
Người anh càng ngày càng đè xuống thấp, Nghiên Ca giữ tư thế ngả người về phía sau nhất thời không khống chế
được, ngã uych xuống ghế sau.
Cô giãy giụa tìm cách ngồi dậy, kết quả Lục Lăng Nghiệp lại khẽ chống hai tay, đè luôn bờ vai của cô dưới người
mình.
“Nói thử xem, giúp đỡ thế nào? Hửm?”
Giọng nói của Lục Lăng Nghiệp êm ái trầm ấm tựa như thức rượu ngon say nồng, trầm thấp đến mức khiến người
ta si mê. Nghiên Ca bị ép nằm xuống ghế sau, bả vai lại bị Chú Út bám chặt, chẳng thể nghĩ ngợi điều gì nữa.
Cô nhìn Lục Lăng Nghiệp đang ngạo nghễ nhìn mình chăm chú, bỗng thấy bản thân giống hệt như một chú cừu
non. Hai tay Nghiên Ca chống trước ngực Lục Lăng Nghiệp, cô vốn định đẩy anh ra, nhưng kết quả lại tự chui đầu
vào rọ, đặt ngay trên cơ ngực của anh.
Lục Lăng Nghiệp đảo mắt nhìn đôi tay Nghiên Ca, càng ép sát người thêm chút nữa: “Sở thích lắm à?”
Nghiên Ca:“…”
Thật muốn khóc một dòng sông!
Như vừa đụng phải củ khoai lang nóng hổi, cô lập tức thu tay về.


Cô tức giận đến đôi mắt cũng ươn ướt, trừng mắt với anh: “Chú Út, đang ở trên xe đó!”
Nghiên Ca vô cùng bất đắc dĩ, dường như từ sau buổi tối cô suýt nữa lau súng cướp cò với chú Út trong hành lang
bệnh viện hai ngày trước, bây giờ anh ngày càng trở nên táo bạo hơn.
Trêu chọc cô mọi lúc mọi nơi, không hề để ý gì cả! Lục Lăng Nghiệp vẫn bất động như núi, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ
nhắn của Nghiên Ca, đôi bàn tay ghìm bả vai nhưng cũng không quên vuốt ve chiếc cổ thiên nga đẹp đẽ kia.
“Trên xe cũng hành sự được!” Lời nói của anh tràn ngập lục vọng.
Chẳng mấy chốc, làn da mịn màng đã bị đầu ngón tay anh vuốt ve đến hơi đỏ lên, lộ ra vẻ hồng hào đáng yêu, vô
cùng quyến rũ.


Nét bối rối hiện lên khuôn mặt đỏ bừng của Nghiên, cô co rúm lại, quanh co: “Chú Út…” Từ trước đến nay, giọng điệu nũng nịu này
của cô luôn khiến Lục Lăng Nghiệp có thể phanh lại kịp thời. Nhưng lần này…
“Nghiên Ca, em đang sợ gì?”
Lục Lăng Nghiệp Với nghiêm nghị đăm chiêu nhìn đôi môi cô, o chăm chú, trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô.
Trong lòng Nghiên Ca hơi rồi loạn, nhìn bóng dáng cao lớn thắng tắp đang bao trùm lên cô, trong phút chốc, trong đầu cố liên hiện
lên một đoạn kí ức mà chính cô cũng không muốn nghĩ tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 215


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Đêm hôm đó…
“Chú Út, có thể cho em một chút thời gian được không?” Nghiên Ca giãy giụa, cô tròn mắt hoang mang nhìn vẻ3
tuấn lãng quyến rũ của anh, quả thực trong lòng cô rất căng thẳng, nhưng đây là lần đầu tiên cô cho anh một câu
trả lời.
“Bao lâu?”
Lục Lăng Nghiệp dần ép sát, Nghiên Ca vô thức liếm đôi môi khô khốc: “Ừm… Một tuần!”
“Lâu quá!”9 Nghiên Ca nhắm mắt lại, cắn răng: “Vậy thì… mùng một tháng sau!”
Không quan tâm được nhiều như vậy!
Dù sao đ3êm ba mươi cô sẽ lập tức đến Paris cùng với Thiếu Nhiên, lúc đó dù cho mùng một cô biến mất, chú Út
cũng không thể đuổi tới Par8is được.
Nghiên Ca nghĩ như vậy, nhưng sự thật như thế nào, đến lúc đó cô mới biết!
Đôi mắt sắc lạnh của Lục Lăng Nghiệp thoáng leo lên tia sáng, anh ngồi thẳng người xốc Nghiên Ca dậy: “Được!
Vậy thì mùng một!”
Sau một hồi căng thẳng, Nghiên Ca không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện tương lai, sau này hãy nói!
Trước mắt, cô chỉ có thể xoa dịu “ông tướng” này đã!
***
Chạng vạng tối, Nghiên Ca và Lục Lăng Nghiệp dùng bữa tối xong thì lập tức tìm bừa một cái cớ để đuổi khéo Yến
Thất.
Chín giờ ở thành phố B, đường phố mới lên đèn, ánh đèn sáng trưng rực rỡ.
Lục Lăng Nghiệp lái xe, chở Nghiên Ca chầm chậm lượn vòng quanh đường Tân Hải. Không khí bên bờ biển ẩm
ướt, mang theo hương vị hơi tanh tanh của biển khơi, khiến con người ta nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng.
Mười phút sau, xe dừng ở bại đỗ xe gần công viên Tân Hải, Lục Lăng Nghiệp sóng bước cùng Nghiên Ca đi dạo
dọc theo bờ biển.


Lục Lăng Nghiệp mặc một bộ thường phục giản dị, vẫn là màu đen như mọi ngày.
Đi trên bờ cát, làn váy của Nghiên Ca bị gió biển thổi vào, không ngừng tung bay, dường như càng tôn lên dáng
người lung linh quyến rũ của cô.
Nghiên Ca và Lục Lăng Nghiệp tay trong tay tản bộ theo bờ biển, hải đăng nơi khơi xa thỉnh thoảng lại lập lòe sáng
lên khiến màn đêm càng thêm mờ ảo hơn.
“Chú Út, chú thích trẻ con không?”
Có lẽ, cánh đêm hư ảo thế này khiến người ta rũ bỏ hết tất cả phòng bị, Nghiên Ca nhìn về phía đường chân trời xa
xăm đen kịt như mực, bất ngờ hỏi một câu.
Nghe vậy, đáy mắt Lục Lăng Nghiệp thoáng hiện lên tia sáng rất lạ, thoắt cái đã vụt mất: “Em sinh thì sẽ thích!”
Nghiên Ca giật mình, đột nhiên quay sang nhìn anh: “Chú Út, anh đừng nói đùa nữa! Vậy lỡ như… em sinh ra một
đứa bé, nhưng nó không phải con anh thì sao?”
“Chỉ cần do em sinh là được!”
Câu trả lời ấy của Lục Lăng Nghiệp khiến Nghiên Ca rất bất ngờ.
Đến tận bây giờ, cô vẫn không ngờ một người đàn ông như anh sẽ có suy nghĩ như thế.
Vì anh là Lục Lăng Nghiệp, cho nên mỗi một câu anh nói ra, Nghiên Ca chưa từng hoài nghi.
Anh nói thích, vậy thì chắc chắn sẽ thích!
Chỉ là
Cô thầm suy nghĩ trong chớp mắt, sau đó đôi mắt lại nhìn về phía biển khơi xa xăm, đáy mắt tràn ngập vẻ chua
chát: “Chú Út, em nói đùa với anh thôi! Hơn nữa, nếu như em có con với người khác, tất nhiên là quá bất công cho
anh! Cũng… không xứng với anh nữa!”
Khi nói câu cuối cùng, Nghiên Ca nói mà trong lòng lại khổ sở đến nghẹn thở


Đã rất lâu rồi, cô vẫn luôn không muốn suy nghĩ đến vấn đề này, cho dù tận sâu tiềm thức, từ đầu đến cuối cô vẫn cảm thấy mình
không xứng với anh.
Lúc này, bóng đêm đen đặc, nơi đây chỉ có hai người bọn họ, nên có mấy lời bất đắc dĩ phải nói ra.
Lục Lăng Nghiệp dừng lại, nhìn Nghiên Ca đang đứng bên mình, lại quật cường không chịu quay đầu nhìn anh.
Anh khẽ thờ dài một tiếng, tiến lên một bước ôm cô từ phía sau: “Em lại suy nghĩ lung tung gì vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 216


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Em lại suy nghĩ lung tung gì vậy?”
Lục Lăng Nghiệp ôm Nghiên Ca, hai người hướng mặt về phía biển khơi.
G3ió biển mát rượi cũng không làm với bớt đi hơi ấm từ phía sau lưng.
Nghiên Ca nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực Lục Lăn1g Nghiệp, đặt hai tay mình lên trên đầu ngón tay của anh: “Chú
Út, lỡ có gì bất ngờ..” “Nếu như là bất ngờ đến từ em, vậy9 thế nào cũng được.”
Từ trước đến giờ, Lục Lăng Nghiệp vẫn giữ thái độ lạnh lùng, đột nhiên lại nói lời đường mật3 khiến Nghiên Ca
cảm thấy được yêu thương mà lo lắng vô cùng. Khuôn mặt cô dịu dàng như nước, cô bình tĩnh nhìn dáng vẻ
n8ghiêm túc của Lục Lăng Nghiệp: “Chú Út, anh nói thật chứ?”
Lục Lăng Nghiệp hôn lên trán cô: “Anh đã từng lừa gạt em chưa?”
Nghiên Ca suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Hình như là… chưa từng!” Cô dựa vào ngực Lục Lăng Nghiệp, khẽ
nhìn vào mắt anh, từ trong đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng ấy, cô có thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình.
Trong lòng Nghiên Ca đong đầy những điều tuyệt vời mà anh đã mang đến, giờ khắc này, mọi thứ đều chỉ là hư vô.
Cô chỉ muốn mình và anh cứ đứng bên bờ biển như thế, cho đến khi trời cùng đất tận.
“Ngày mai, anh sẽ rất bận. Mùng một đầu tháng sau, nhớ kỹ lời em nói.” Nghiên Ca kinh ngạc, xoay người lại
đứng đối mặt với anh: “Có chuyện gì sao?”
“Ừ, dự án Khu mới ven vịnh sẽ bắt đầu đấu thầu từ ngày mai!”
“A!”
Nghiên Ca cụp mắt, nhìn dọc theo khu mới ven vịnh, lần trước cô và chú Út tới thành phố B công tác đã nghe sơ
qua về chuyện này trong cuộc họp.
Cô biết dự án này rất quan trọng đối với 1.U nên ngay lập tức hỏi anh: “Cần em giúp một tay không?”
Lục Lăng Nghiệp khẽ nhướng mày: “Em muốn giúp thế nào?”
Giọng điệu của anh hệt như đang đùa cợt, nhưng Nghiên Ca vẫn chớp mắt rồi thở dài: “Ừm, hình như em cũng
không giúp được gì.”
“Em tự chăm sóc bản thân cho tốt chính là đã giúp anh rồi!”


Lời nào chủ Ủt nói tới nay đều vô cùng ấm áp!
Ngắm bầu trời sao trên cao, Nghiên Ca không nhịn được đảo tròn con người: “Chú Út, có phải là anh đã làm
chuyện gì sai rồi đúng không? Sao tối nay anh lại ngọt ngào như vậy?”


Sắc mặt lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp hơi giãn ra, anh dùng giọng nói trầm thấp sau đắm lòng người nói với cô: “Ngọt sao? Vậy
thử nếm thêm một lần nữa nhé.” Nói đoạn, anh kéo Nghiên Ca vào lòng, phút chốc phủ môi mình lên chiếc miệng nhỏ nhắn của cô,
chầm chậm tiến vào trong.
Bóng đêm lạnh lẽo như nước, nước biển xanh như mực.
Hai người ôm hôn nhau thắm thiết.
***
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 217


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Hai ngày sau đó, Nghiên Ca thật sự không gặp lại Lục Lăng Nghiệp.
Khu mới ven vịnh là một dự án béo bở, nên chắc hẳn lần nà3y sẽ có không ít công ty tham gia đấu thầu.
Mặc dù chú Út không có ở đây, nhưng Yến Thất cả ngày vẫn cứ thoắt ẩn thoắt hiệ1n bên cạnh cô.
Chỉ cần cô có ý định ra ngoài cùng Lục Thiếu Nhiên, Yến Thất sẽ lao ngay vào ghế lái, ung dung làm một tài 9xế
đúng tiêu chuẩn và kiêm luôn có chức vệ sĩ. Điều này khiến Lục Thiếu Nhiên hết sức đau khổ.
Anh ấy muốn đi dạo phố cùng3 Nghiên Ca, sẵn tiện mua quà cho Sơ Bảo, kết quả Yến Thất cứ liên tục cố ý xuất
hiện trước mặt hai người họ, vô cùng chướng mắt!
Ngày hôm nay đã là ngày hai mươi chín. Lục Thiếu Nhiên không thể làm gì khác, chỉ đành để mặc cho Yến Thắt lái
xe còn Nghiên Ca và anh ấy thì ngồi ở hàng ghế sau.
Chiếc xe màu bạc không khởi động được, may mà trong nhà vẫn còn một chiếc SUV tầm thường.
Nội thất bên trong chiếc xe này tất nhiên là không thể so sánh với chiếc siêu xe của họ.
Suốt cả đường đi, Lục Thiếu Nhiên bĩu môi, hai tay khoanh trước ngực, không ngừng trợn mắt trùng sau đầu Yến
Thất.
Có cô ấy ở đây, có vài chuyện anh không tiện nói ra. Dù sao thì chuyện của Sơ Bảo cũng chỉ có mình anh biết.
Đây là bí mật của Nghiên Ca, cho dù bình thường anh hay ra vẻ không đúng đắn, nhưng cũng sẽ không tùy tiện tiết
lộ chuyện này.
Lục Thiếu Nhiên tức nghẹn trong lòng, Nghiên Ca nhìn tính tình trẻ con của anh thì vô cùng buồn cười, cô không
nhịn được nói với Yến Thất: “Yến Thất, lát nữa chị với Thiếu Nhiên vào trung tâm mua sắm, sẵn tiện gặp một
người bạn. Em ở trong xe chờ là được rồi. Hôm nay trời nóng nực, em cũng không cần vất vả đi theo đầu.”
Yến Thất nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Đi dạo trung tâm thương mại thì có gì mà vất vả đầu. Hai người cứ việc
gặp bạn, em im lặng đứng ở bên cạnh thì đâu có vấn đề gì đâu ạ!”
Nghiên Ca nghẹn họng, còn đang nghĩ nên giải thích thế nào thì Lục Thiếu Nhiên đã nổi giận đùng đùng nói: “Này,
chị đại à! Em vẫn không hiểu hả! Anh cùng vợ đi dạo phố, em lại cứ thích làm kỳ đà cản mũi làm gì!
“Thiếu Nhiên!”
Nghiên Ca khẽ gọi tên anh, cô vừa không biết phải làm sao vừa thấy buồn cười. Yến Thất giễu cợt: “Xi! Em thích
Nghiên Ca đấy, được không hả! Còn anh ấy à, anh muốn em đi theo em cũng chẳng thèm đâu!” “Yến Thất… chị xin


đấy!” Nghiên Ca biết Yến Thất đi theo cô và Nghiên Ca mọi lúc mọi nơi như vậy là để giám sát hai người giúp chú
Út. Cô cũng cảm thấy làm vậy thật sự rất không cần thiết.
Lục Thiếu Nhiên si mê điên đảo vì Quý Thần, anh ấy đã sớm “cong” lâu rồi, không thể bẻ thẳng lại được nữa.


Chủ Út cũng thật là, ngay cả cháu mình mà cũng không yên tâm! Được rồi được rồi! Không đi theo hai người nữa là được chứ gì!
Chị à, em lớn như vậy rồi, ghét nhất chính là đi dạo phố! Em đi thì đi thôi chứ chẳng vui vẻ gì đâu.” Yến Thất không chối từ được lời
năn ni của Nghiên Ca, cuối cùng phải xuống nước. Hai hàng này đang nhíu chặt của Lục Thiếu Nhiên giãn ra, anh ấy lầm bầm: “Nếu
em không muốn thì cũng đâu có ai bắt em đi.”
Hai người không ngừng cãi qua cãi lại trên xe, cuối cùng, xe dùng lại ở trung tâm thương mại Yến Toa, Yến Thất vẫn ngồi bất động
trên xe, xua xua tay với hai người họ: “Mau đi đi, em ở đây sho hai người quay lai.”
“Yến Thất, càm ơn em!”
Lúc sắp xuống xe, Nghiên Ca với qua lưng ghế, vỗ vai Yến Thất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 218


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Sau khi bước vào thang máy ở tầng trệt, vẻ mặt không vui của Lục Thiếu Nhiên lập tức biến mất, anh quay lại trạng
thái hoạt3 bát nhiều lời như mọi ngày: “Vợ à, hơn nửa năm rồi anh chưa gặp Sơ Bảo, em nói anh nên mua quà gì
cho nó đây?”
Ng1hiên Ca cười lắc đầu: “Anh đã tặng cho nó rất nhiều quà rồi!”
“Vậy không được! Anh còn chưa dặn Sơ Bảo phụng dưỡng9 anh lúc về già đầu! Đi thôi, đi mua vài món đồ chơi
trước! Anh nhớ Sơ Bảo rất hứng thú với các sản phẩm điện tử, lát nữa 3lại mua thêm mấy cái iPad, Macbook mới
cho nó!”
Nghiên Ca thở dài: “Nó chỉ có một mình, anh mua nhiều như vậy nó c8ũng không dùng hết.”
“Không sao, không dùng hết thì cứ để đấy. Dù sao thì nó cũng thích mà!”
Lục Thiếu Nhiên đưa Nghiên Ca đến tầng 7, khu bán đồ chơi cho trẻ em. Hai người đi vào trong cửa hàng của
Disney, anh không thèm xem đã chỉ luôn vào mấy món đồ chơi mới trên tường, rồi nói với nhân viên: “Gói hết mấy
món đồ chơi này lại cho tôi!”
Nghiên Ca: “…”
Cô vội vàng kéo Lục Thiếu Nhiên: “Anh mua nhiều như vậy làm sao mang đi hết, với lại những món đồ chơi này ở
đâu cũng có mà!”
“Khác nhau đó nhé! Em nghĩ xem, đợi đến khi Sơ Bảo nhận được, thằng bé thấy anh không quản ngại xa xôi mang
nhiều đồ chơi tới cho nó như vậy, nó sẽ cảm thấy rất vui. Con nít mà, vui vẻ là được. Vợ à, đừng suy nghĩ nhiều, cứ mua thỏa mái đi, nếu thật sự không mang đi được thì anh sẽ gửi quà bằng đường hàng không sang đó trước thời
hạn luôn!”
Nghiên Ca chỉ đi dạo cùng Lục Thiếu Nhiên trong cửa hàng đồ chơi một lát thôi, mà trên sàn nhà đã có tới bốn túi
đựng đầy đồ chơi.
Xa xa, trong cửa hàng bán mô hình xe ô tô bên cạnh, Yến Thất cầm một cái mô hình che mặt mình rồi lén lút quan
sát Lục Thiếu Nhiên với Nghiên Ca.
Xem ra, gặp bạn là giả, mua đồ chơi mới là thật!
Đồ chơi? Mua cho ai vậy! Yến Thất khẽ đảo đôi mắt to tròn một vòng, rồi nở nụ cười. Xem ra là hiệu suất làm việc
của Lục lão đại chất lượng thật, hai người đã sắp có bé con rồi.


Đến khi có cơ hội, cô ấy nhất định phải chế nhạo anh một phen mới được.
Yến Thắt lén la lén lút cầm mô hình khiến nhân viên tò mò hỏi: “Cô gái, cô muốn mua mô hình này sao? Đây là xe mô hình nguyên bản tỉ lệ 1:18, mỗi một chi tiết đều sử dụng linh kiện của xe hơi nguyên bản.”
Nhân viên cửa hàng xuất hiện, làm gián đoạn quá trình nhìn lên của Yến Thất.
Cô ấy cúi đầu nhìn mô hình trong tay mình, rồi cười cười muốn trả lại cho nhân viên. Phía kệ hàng bên cạnh chỗ cô
ấy, thấp thoáng hai bóng người đi qua.
Yến Thất thoáng liếc sang, tay cô lập tức cứng đờ giữa không trung. “Anh Lãnh, cái này trông cũng không tệ, khá
giống với chiếc xe của anh.” Bên người anh ta là một bóng dáng nhỏ xinh sở hữu chất giọng ngọt ngào, nháy mắt,
Yến Thất quên mất việc mình đang làm, bình tĩnh đứng đợi đối phương trả lời. “Ừ, cũng được! Em thích là được!”
Cô gái che miệng cười: “Anh Lãnh, anh tốt quá. Ôi chao, cái mô hình này có vết xước. Bạn nhân viên ơi, cho tôi hỏi
có còn mô hình tương tự không?” Người nhân viên đứng bên cạnh Yến Thất vội vã đi tới đó, cô ấy xem thử rồi nở
nụ cười khó xử: “Thưa cô, mẫu này còn một cái nữa, cô chờ một chút!” Nhân viên đi một lát rồi quay lại chỗ Yến
Thất, cười nói nhìn cô: “Cô ơi, thật ngại quá, cho tôi hỏi cô có muốn mua mô hình này không?”
Nhân viên cất tiếng hỏi đã thu hút sự chú ý của cô gái bên kia.
Cô gái cất giọng lạnh nhạt đầy tiếc nuối: “Anh Lãnh, làm sao bây giờ? Hình như người khác cũng muốn mua mẫu
này.”
Lãnh Mục Dương có vóc dáng cao ráo mạnh mẽ, khuôn mặt anh tuấn, anh ta nhìn sang từ kệ hàng bên kia, bắt gặp
gương mặt cứng đờ của Yến Thất
Hai người họ mặt đối mặt, trong không gian thoang thoảng mùi thuốc súng!


Yến Thất cắn răng, thấy họ đang bước qua từ bên kia, cô ấy cũng nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp của cô gái kia.
Dáng người nhỏ bé, mái tóc mềm mại lại thêm đôi mắt to tròn trông vừa đáng yêu vừa trong sáng. Dịu dàng nhưnước, lại còn yêu
kiều quyến rũ. Bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy một cô gái nhưr vậy, cũng sẽ muốn ra tay bảo vệ Đầu như cô, lúc nào cũng toát ra
vẻ cứng ngắc, sống lâu ngày trong quân đội khiến tính cách cô trở nên cực kỳ độc lập.
Haizz, chênh lệch quá lớn!
Yến Thất không ngừng tự ti, sau đó lại ngay lập tức tỉnh mộng, cô ấy thôi không nhìn Lãnh Mục Dưrơng nữa, rồi đưa mô hình cho
nhân viên, nói: “Tôi mua, cô viết hóa đơn cho tôi đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,332
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 219


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Yên Thất đưa mô hình cho nhân viên, cô gái đứng bên cạnh Lãnh Mục Dương lại ra vẻ đáng thương: “Anh Lãnh,
làm thế nào bây giờ?
Đáng 3ghét!
Nhân viên gật đầu cười mỉm, sau đó áy náy nhìn hai người họ: “Thật xin lỗi cô, mô hình này đã có người mua rồi!”
“Anh1 Lãnh…”
Cô gái kia ngước nhìn Lãnh Mục Dương đang đứng bên cạnh, hai hốc mắt đỏ ửng lên.
Yến Thất híp mắt, để lộ ánh nhìn9 coi thường Lãnh Mục Dương. Cô hờ hững thúc giục: “Gói lại nhanh một chút
giúp tôi, tôi còn có việc!”
“Vâng thưa cô, cô chờ một chú3t!”
Cuối cùng, Yến Thất cầm mô hình trên tay, ngẩng cao đầu ưỡn ngực lướt qua người Lãnh Mục Dương và cô gái nọ
rời khỏi cửa hàng. 8Sau khi cô ấy rời đi, nét mặt buồn bã của cô gái kia cũng lập tức thay đổi. Cô ấy ngửa đầu, liếc
nhìn Lãnh Mục Dương: “Anh, anh xong đời rồi!” Gương mặt Lãnh Mục Dương cứng lại: “Im miệng!”
Cô gái cười ranh mãnh, cả khuôn mặt trở nên tươi tắn rạng rỡ.
***
Một giờ sau, Nghiên Ca vội vã quay trở lại bãi đậu xe.
Trong xe, Yến Thất nghiêm mặt, ngồi yên không nhúc nhích.
Thấy Nghiên Ca trở lại, cô ấy điều chỉnh lại tâm trạng, nhẹ giọng hỏi: “Lục Thiếu Nhiên đâu?”
Nghiên Ca ngồi vào ghế phụ lái, cô vừa kéo dây an toàn vừa trả lời: “Anh ấy còn có chuyện khác, sẽ về sau. Chúng
ta về trước đi, không cần chờ anh ấy.”
Yến Thất gật đầu, không hỏi gì thêm nữa. Tảng đá nặng trong lòng Nghiên Ca cuối cùng cũng rơi xuống. Sau khi
hai người lái xe rời đi, thang máy trong tầng hầm để xe lại vang lên một tiếng “Tinh.”
Lục Thiếu Nhiên cười khổ, xách bảy tám túi đồ, anh ấy còn đeo trên cổ một cái cặp sách dành cho trẻ em có hình
chú vịt màu vàng.


Anh ấy đứng bên ngoài thang máy, thở hổn hển mở điện thoại: “Phù… chủ u Dương, chủ đến đón cháu đi!”
***
Trên đường trở về, Nghiên Ca thỉnh thoảng lại nhìn sang Yến Thất đang lái xe như bay. Cô cau mày, cất tiếng hỏi:
“Yến Thất? Em sao vậy?”
Yến Thất đánh tay lái, cô ấy ngơ ngác nhìn Nghiên Ca: “Em à? Em có làm sao đâu?”
Nghiên Ca lắc đầu: “Không phải vậy! Em có tâm sự đúng không?” “Hứ, em thì có tâm sự gì được chứ. Một người
cô đơn như em thì lấy đâu ra mấy chuyện đa sầu đa cảm.” Nghiên Ca cười khẽ, đôi mắt sáng lên: “Chị không nói
em đa sầu đa cảm nha!”
“Két…”
Yến Thất đạp mạnh phanh xe, Nghiên Ca suýt nữa bị văng ra đập vào kính chắn gió.
Cô ngồi ở ghế phụ lái, sau khi ngã nhào hai lần thì sợ hãi nhìn Yến Thất: “Yến Thất, tính mạng của chị giao cả cho
em rồi, em có nói hay không đây?”
Yến Thất dừng xe ở ven đường, gương mặt đầy vẻ hờn dỗi hỏi cô: “Nghiên Ca, chị nói xem, nếu như bỗng dưng chị
bắt gặp Lục lão đại dẫn một cô gái đi dạo phố, thì chị sẽ nghĩ gì?”
“Chuyện này?” Nghiên Ca ngẫm nghĩ một lát: “Không nghĩ gì cả, trước hết là hỏi rõ mọi chuyện rồi tính tiếp!”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Yến Thất ra vẻ không thể hiểu nổi, hai người ông nói gà bà nói vịt, còn hỏi gì nữa!
Nghiên Ca đại khái đoán được vấn đề của Yến Thất, cô nghiêm túc nhìn cô ấy: “Đúng vậy, chỉ vậy thôi! Yến Thất,
mặc dù chuyện tình cảm không thể chấp nhận nổi một hạt cát, nhưng nhất định không thể quá đa nghi để hiểu lầm
đối phương. Thật ra, nếu như chị thật sự bắt gặp chủ Út dắt một cô gái khác đi dạo trên phố thì cũng sẽ buồn bã
khó chịu, nhưng chị vẫn sẽ hỏi rõ mọi chuyện thay vì cứ tự mình suy nghĩ miên man.
Yến Thắt liếc nhìn cô, nở nụ cười như có như không: “Nói thì dễ thật! Lần trước, lúc Lục lão đại muốn đính hôn với
Hoàng An Kỳ, chị đã nói chuyện rõ ràng với anh ấy chưa?”
Nghiên Ca ngẩn ra, không khỏi thở dài: “Yến Thất, hai chuyện này không giống nhau. Tình huống lúc đó xảy ra đột
ngột, hơn nữa chị cũng không có thời gian tìm chú ấy để hỏi rõ mọi chuyện. Có phải… vừa rồi
em nhìn thấy ai không?”
Cô ngập ngừng hỏi Yến Thất, trong đầu hiện lên hình ảnh thị trưởng Lãnh Mục Dương ở ngoài cổng Cục Cảnh sát
Tân Cảng lần trước. “Không!” Yến Thất mạnh miệng phản bác: “Em vẫn luôn ở trong xe chờ hai người, làm gì có
thời gian để gặp gỡ ai!”


Nghiên Ca cười: “Ô! Vậy hóa ra mô hình ở ghế sau là người bán bảo hiểm đưa cho em à?”
Yến Thất thở dài, cau mày: “Ừ, đúng! Chị thật thông minh!”
Đã nói đến nước này, Nghiên Ca chi có thể len lén mim cười.
Yến Thất thật sự là rất đáng yêu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom