Cập nhật mới

Dịch Khế Ước Máu Chồng Quỷ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Khế Ước Máu Chồng Quỷ

Khế Ước Máu Chồng Quỷ
Tác giả: Tiểu Ngân Ngân
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả: Tiểu Ngân Ngân

Thể loại: Linh Dị, Ngôn Tình

Giới thiệu:

Tế Quỷ - Nghi thức này thực hiện như sau:

"Một tô máu gà."

"Một bộ đồ lót của thiếu nữ đồng trinh."

"Huyết mạch của Dương gia."

Dương gia là gia tộc trấn giữ núi S, ngọn núi nổi tiếng gần với Địa Phủ nhất. Là một gia tộc phồn thịnh từ xưa đến nay với tiếng đồn vang xa về những nghi thức cầu an, chữa bệnh rất thân kì. Dương lão gia có không dưới một trăm thê, thϊếp, hầu như mỗi năm đều rước hai, ba người về...

Nhà họ Dương luôn luôn là một bí ẩn trong miệng của người đời.
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: 1: Tế Quỷ


Giữa khu rừng hoang vắng của ngọn núi S, một trong những ngon núi mà người ta truyền miệng là nơi gần với Địa Phủ nhất.

Xung quanh nơi đây bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặt, tạo nên không khí âm u, lạnh lẽo và đầy mụ mị.
Lời truyền, đến rằm tháng 7 mỗi năm trong Dương gia đều sẽ có một cô gái tận số.

Nó giống như một lời nguyền lặp đi lặp lại, một khế ước máu với quỷ dữ!
Tế Quỷ - Nghi thức này thực hiện như sau:
"Một tô máu gà."
"Một bộ đồ lót của thiếu nữ đồng trinh."
"Huyết mạch của Dương gia."
Dương gia là gia tộc trấn giữ núi S, một gia tộc phồn thịnh từ xưa đến nay cực kì nổi tiếng với những nghi thức cầu an, chữa bệnh rất thần kì.

Dương lão gia có không dưới một trăm thê, thiếp, hầu như mỗi năm đều rước hai, ba người về...
Nhà họ Dương luôn luôn là một bí ẩn trong miệng của người đời.

Họ nói Dương lão gia là thần tiên tái thế vì có khả năng chữa được bách bệnh, cũng có người nói Dương lão gia là quỷ hút lấy linh hồn của người khác...
Bởi vì vậy nên mỗi năm rằm tháng 7 nhà họ Dương mới đều sẽ có người chết.
Tiếng quạ kêu vang khắp một vùng núi hoang lạnh lẽo...
Nghi thức tế quỷ bắt đầu, thầy pháp bắt đầu múa may quay cuồng, tiếng còng chiềng khua vào nhau tạo nên thanh âm đinh tai nhứt óc.


Trên dưới Dương gia từ già đến trẻ quỳ rạp dưới sàn nhà lạnh lẽo, cuối thấp đầu nghe những âm thanh kì lạ.
"Cha ơi, cha ơi con không muốn.

Cha ơi hãy cứu con với...Á aaaa..."
Sau tiếng thét thất thanh của thiếu nữ ấy thì không còn bất kì thanh âm nào nữa.

Năm nào cũng là viễn cảnh thế này, thầy pháp nói lúc này Quỷ Vương đang hiện diện và đang thưởng thức linh hồn của vật tế.

Ông ấy răn đe rằng không một ai được phép ngẩn mặt lên vì làm như vậy sẽ phạm vào ngài ấy.
Dương Uyển Chi là đứa con thứ tám mươi mốt của Dương lão gia, cô năm nay vừa tròn mười bảy tuổi.

Vào hai năm trước, trong một buổi tối đi tắm trăng cô gặp được một người đàn ông kì lạ.

Anh tặng cho cô một chiếc vòng ngọc rất đẹp, sau khi đeo lên tay thì không có cách nào tháo xuống được nữa.

Kể từ ấy cô có khả năng nhìn thấy những vong hồn vất va vất vưởng.

Dương Uyển Chi cũng không hề gặp lại người đàn ông ấy lần nào nữa.
Mười bảy năm sống trong Dương gia, cô đã chứng kiến mười bảy lần "Tế Quỷ", mỗi lần như thế chị gái của cô lần lượt chết đi.

Mẹ cô nói giữa Dương gia và Quỷ Vương có một "khế ước máu" cho nên năm nào Dương gia cũng sẽ dâng lên một người con gái đồng trinh đủ tuổi vị thành niên và có huyết mạch với nhà họ Dương ra làm vật tế.

Đó là quy luật từ trước tới nay, nên theo tính toán năm sau vật tế chính là Dương Uyển Chi cô.
Dương Uyển Chi vừa sợ, vừa tò mò.

Rốt cuộc là Quỷ Vương sẽ trông như thế nào, hắn ta sẽ dẫn chị gái của cô đi đâu?
Cô lén ngẩn mặt lên nhìn, trên dưới Dương gia không biết bao nhiêu người, cũng không ai để ý tới một cô gái nhỏ bé như cô đâu.

Trong tầm mắt của Dương Uyển Chi xuất hiện một đoàn người, mặt họ trắng toát trông rất đáng sợ.

Đứng đầu bọn họ là một người đàn ông thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, hắn có đôi đồng tử màu đỏ như lửa, mặc trên người một bộ đồ màu đen tuyền có nhiều hoạ tiết.
Hắn là Quỷ Vương ư, trông vừa trẻ vừa đẹp trai thế kia.

Sống lưng cô bỗng lạnh toát, cô rụt đầu né tránh tầm mắt đỏ như máu của hắn.

Linh hồn của chị gái cô thoát khỏi xác, lập tức có hai người trong đoàn người ấy tới xích tay chị ấy lại bằng một cái xích sắt.

Chị ấy bước đi như người vô hồn, rồi họ cũng dần biến mất sau bức tường.
Trái tim Dương Uyển Chi đập thình thịch, thật sự Quỷ Vương đã tới dẫn "vật tế" đi.

Vậy khế ước máu là có thật, nói vậy năm sau sẽ tới lượt cô.
Mặt cô phút chốc không còn một giọt máu, cô sợ hãi đến nổi trái tim đập nhanh như muốn rơi ra ngoài...
*
Đêm đến Dương Uyển Chi cảm thấy toàn thân rất lạnh lẽo, hôm nay đặc biệt lạnh hơn bình thường rất nhiều.

Cô mơ màng tỉnh giấc, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đứng ở đầu giường, hai mắt hắn ta đỏ như máu, mặt mày thì lạnh tanh nhìn cô.
Quỷ Vương, chính là hắn ta!
"Á á có quỷ, có quỷ...!Cứu với..."
Dương Uyển Chi bừng tỉnh, cô hét toáng lên rồi nhảy xuống giường bỏ chạy ra ngoài.

Nhưng cô giật tay nắm cửa, giật mạnh cỡ nào cũng không thể mở được cánh cửa phòng ra được.

Bóng đèn trong phòng chớp tắt liên hồi, Dương Uyển Chi sợ hãi quay đầu lại nhìn, người đàn ông lúc này đã đứng ở trước mặt cô.
Tim cô đập mạnh đến mức muốn nhảy ra ngoài.
Toàn thân hắn toát ra âm khí lạnh lẽo, cô rùng mình rồi sau đó liền có cảm giác lạnh sống lưng.

Ánh mắt của cô đề phòng, tay chân run bần bật lùi ra sau cho đến khi lưng cô dán chặt lên lớp cửa gỗ lạnh lẽo.
Hắn so với những oan hồn vất vưởng kia đáng sợ hơn gấp bội phần, hắn lạnh lẽo hơn, mắt hắn màu đỏ chứ không hề giống những oan hồn kia.

Bình thường cô đều giả vờ không nghe không thấy bọn họ.


Còn người đàn ông này hắn biết cô thấy hắn, có thể do hắn là Quỷ Vương.
Miệng của Dương Uyển Chi bắt đầu niệm Phật, cô vừa khóc vừa nhắm mắt miệng lẩm bẩm liên tục mặc dù lời nói đứt quãng chẳng rõ ràng.
"Câm miệng đi, ta ghét sự ồn ào."
Thanh âm lạnh như ở dưới mười tám tầng địa ngục phát ra từ miệng của Quỷ Vương.
Cô vẫn cố chấp niệm Phật, vì ngoài như vậy ra cô thật sự không suy nghĩ ra được cách gì hay hơn vào lúc này.
Bỗng, cả cơ thể Dương Uyển Chi bay lên rồi đáp xuống giường.

Cô sợ hãi mở mắt, nhìn thấy gương mặt cỡ đại của hắn đang rất gần cô.
Hắn đè cô?
Cảm giác nặng nề này...!
Sao hắn là Quỷ Vương mà lại dùng phương pháp bình thường thế này chứ, nhưng mà cô sợ muốn chết!
"Một là cô ngậm miệng lại, hai là ta đày cô xuống mười tám tầng địa ngục.

Cô chọn đi."
Dương Uyển Chi không dám niệm Phật nữa, cô sợ sắp tè ra quần rồi.
"Quỷ...!Quỷ Vương...!Năm...!Năm sau mới tới lượt tôi mà...!Ông...!Ông đến sớm thế ạ!!!"
Rõ ràng chưa tới ngày Tế Quỷ sao hắn lại tìm cô sớm thế, nội tâm của cô đang khóc ròng...

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: 2: Vòng Ngọc Và Khế Ước Máu


La Mục Khải rời khỏi người cô, hắn cũng không tính sẽ đè Dương Uyển Chi cũng tại vì cô cứ ồn ào nên hắn mới phải dùng vũ lực.

Hắn làm động tác phủi lại trang phục của mình, thái độ rõ ràng là ghét bỏ.

Dương Uyển Chi nhìn hành động này của hắn, gương mặt sợ hãi cùng đôi mắt ậc nước bây giờ đã đan xen một chút trách móc.

Ai bảo hắn đè cô, đè cho đã xong lại làm ra bộ dạng chê bai thế kia.
"Nói đi, tại sao cô có thể nhìn thấy được ta?" Hắn không nhanh không chậm hỏi, nhưng mà giọng hắn trầm, cực kì trầm.

Cô lại rùng mình, da gà sởn hết cả lên.
Dương Uyển Chi mấp mấy đôi môi, cô chỉ vào chiếc vòng ngọc trên tay nói:"Có một người đã tặng cho tôi cái này, sau đó không gỡ xuống được nữa.

Kể từ đó tôi có thể nhìn thấy người âm."
La Mục Khải muốn chạm lên tay cô nhưng cô lại nhanh chóng rụt tay lại giấu chúng ra sau lưng, giọng cô run run:"Ông định làm gì?"
"Đưa cho ta xem." Hắn yêu cầu.
Dương Uyển Chi lắc đầu ngay lập tức, cô nói:"Đây là đồ của tôi, ông muốn nó thì tôi có điều kiện."
"Cô dám nói điều kiện với ta?" Hắn đanh mặt, đôi mắt của hắn càng đỏ hơn.
Mặc dù Dương Uyển Nhi rất sợ, nhưng cô vẫn cố hết sức để bình tĩnh trước mặt hắn.


Đây là cơ hội cho cô cứu lấy bản thân mình cho nên cô phải làm bộ như không hề sợ hãi hắn mới được.
Cô nhìn hắn nói:"Năm sau ông chỉ cần nói với cha tôi là ông không nhận vật tế thì tôi sẽ đưa cho ông cái vòng này luôn."
"Vật tế?" Hắn nhíu mi tâm hỏi lại, kẻ trước mặt hắn đang nói nhăn nói cuội cái gì hắn hoàn toàn không hiểu.
Hắn là Quỷ Vương mới nhậm chức, cũng chưa từng nghe Quỷ Vương cũ bàn giao lại là có vật tế mỗi năm từ dương gian.

Mà chuyện ấy không thể xảy ra được, âm giới là âm giới còn dương giới là dương giới làm gì có chuyện gởi tế phẩm cho nhau?
Cô kể cho hắn nghe về "Khế Ước Máu" rồi nghi thức lễ "Tế Quỷ" mỗi năm, nghe xong hắn liền nói không hề có chuyện đó.

Hắn còn nói:
"Địa Phủ của ta chưa từng có khế ước gì với Dương gia các người cả.

Cô đừng có ăn nói hồ đồ sẽ tính vào nghiệp miệng rồi sau này khi cô chết đi sẽ bị đày vào con đường ngạ quỷ đau khổ cùng cực."
(Ngạ Quỷ: loài ngạ quỷ là loài quỷ đói thấy thức ăn mà ăn không được bởi nghiệp tham lam, ích kỷ, bỏn xẻn chiêu cảm.)
Dương Uyển Chi che miệng sợ hãi nhìn hắn, cô đâu có muốn nói tại hắn hỏi chứ bộ.
La Mục Khải vươn cánh tay ra, hắn nói:"Đưa chiếc vòng ấy cho ta, cô là con người không nên tò mò chuyện âm giới.

Mỗi người đều có phần số của mình, đừng để tâm của mình rơi vào tà đạo."
Dương Uyển Chi giữ chặt tay ở phía sau lưng, cô đề phòng hắn.

Cô không tin lời hắn nói, hắn nói không có khế ước máu là vì hắn muốn năm sau lại nhận vật tế, cô chắc chắn là vậy.

Bây giờ thứ hắn muốn là cái vòng này, cô không thể cho không hắn được.
Cô nhảy xuống giường lao ra khỏi phòng như tên bắn, rồi la hét ầm ầm lên nói "có quỷ" náo loạn cả Dương gia.

Sắc mặt La Mục Khải đen như đáy nồi, con người đúng là không đáng tin tưởng...
"Quỷ Vương đại nhân ngài phải về Địa Phủ rồi đấy ạ.

Dưới đó có sổ sách cần ngài phê duyệt."
Bất Âm hiện ra dịu dàng nói, cô là người hầu cũng là cánh tay đắt lực của La Mục Khải.

Cô đã ở bên cạnh hắn suốt 1000 năm nay rồi, kể từ khi hắn còn đang học đạo để trở thành một Quỷ Vương quyền lực nhất Địa Phủ...
Dương Uyển Chi náo loạn nửa đêm nên liền bị mắng, cho dù là bị mắng còn đỡ hơn là đối diện với Quỷ Vương ấy.

Hắn vừa lạnh nhạt lại hung dữ, không cẩn thận hắn ăn cô luôn cùng không biết được đó.
Lúc cô quay lại phòng đã không còn thấy hắn đâu nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.


Chắc hắn sợ người ta phát hiện nên hắn đi rồi, lần tới nếu hắn còn dám đến đây cô sẽ tạc máu chó vào người hắn.

(Lời truyền trong nhân gian: Tạc máu chó để đuổi quỷ đi.)
Giữa trưa cô đang nằm ở trên giường đọc sách thì Quỷ Vương hắn lại đến, nhìn thấy hắn cô liền sợ hãi lấy ra dưới gối ra một lá bùa.
Tờ giấy màu vàng có vẽ mấy nét mực này là do thầy pháp của Dương gia cho cô, ông ấy nói khi nào gặp ma quỷ cứ đưa ra chúng sẽ sợ hãi không dám lại gần.

Dương Uyển Chi đưa lá bùa ra, hắn liền cầm lấy rồi lật ra xem.

Hai mắt cô mở to nhìn hành động của hắn, cái gì mà sợ hãi không dám tới gần chứ, lừa gạt con nít!!!
"Có quỷ...!Mẹ ơi...!Có quỷ..."
Cô lại bỏ chạy ra khỏi phòng rồi la lối hệt như đêm qua, người hầu cùng mẹ của cô chạy lại.

Dương Uyển Chi khóc lóc chỉ vào hắn kêu là có quỷ, nhưng chẳng ai nhìn thấy hắn cả.
La Mục Khải đứng dựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực nhìn cô đang gào thét, cô gái này đúng là phiền phức lại còn to mồm to miệng nữa.
"Con đấy, bớt nói đến từ đấy đi.

Cha mà nghe được sẽ đánh chết biết chưa?"
"Ông Quỷ Vương đang đứng ở đó kìa mẹ, hôm trước cũng là ông ta đưa chị Mai đi đấy." Cô chỉ vào bức tường khóc lóc run rẩy nói.
"Đưa tiểu thư về phòng ngủ đi, đúng là điên cả rồi."
Mẹ của cô bực dọc nói rồi bỏ đi.

Người hầu trong nhà cũng không tin cô, còn lườm cô bằng ánh mắt chán ghét nữa chứ.
Dương Uyển Chi chạy lên lầu, cô phải đi lên phòng thờ Phật.


Đúng rồi hắn sẽ không dám vào chỗ đó đâu!
Cô lại sai rồi, hắn vào rồi còn ngồi bên cạnh nghe cô đọc kinh.
"Ông...!Ông không nhứt đầu sao?" Cô vừa khóc lóc khổ sở vừa hỏi.
La Mục Khải chống cằm nhìn cô, thong thả đáp:"Ta có đọc qua vài quyển, nói về mười tám tầng địa ngục cũng rất đúng."
Dương Uyển Chi trừng mắt nhìn hắn, hắn có phải là quỷ không vậy?
La Mục Khải lại làm động tác vươn tay ra, hắn nói:"Đưa chiếc vòng đây cho ta."
"Ông làm Quỷ Vương mà đi đòi đồ của người khác là sao, tôi nói rồi chỉ cần ông năm sau không lấy vật tế thì tôi sẽ đưa nó cho ông." Cô càng khóc lớn hơn, dù cô có cố gắng không sợ hắn.
Nhưng không thể nào làm được!
"Ta đã nói là không có khế ước nào cả, cô đừng có u mê trong hư ảo nữa." Hắn lạnh nhạt nói.
Cái gì mà không có, hắn gạt con nít.
"Tôi sống mười bảy năm rồi, chứng kiến bấy nhiêu lần Tế Quỷ vậy mà ông ăn có nói không.

Tôi sẽ không đời nào đưa chiếc vòng này cho ông đâu."
Cô nói xong lại chạy mất, dù gì năm sau cô cũng phải chết.

Nếu như hắn muốn lấy mạng cô thì bây giờ hay vài tháng nữa cũng không có khác nhau là mấy đâu.

Nhưng nếu hắn chịu thoả hiệp, biết đâu cô sẽ được sống.
Mẹ cô nói số mệnh không thể cãi, nhưng cô cứ cãi đấy thì làm sao?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: 3: Oan Hồn Người Phụ Nữ


La Mục Khải mới nhậm chức, công việc không hề ít.

Hắn không thể vì một cô gái có thể thấy được người âm mà lãng phí quá nhiều thời gian của mình.

Ở dưới Địa Phủ cũng có quy tắc, nếu như người sống không nguyện ý đưa ra thì người chết sẽ không được lấy.
Dù hắn là Quỷ Vương nhưng cũng không có ngoại lệ.

Nếu hắn lấy cái vòng tay ấy mà nữ nhân kia đồng thuận thì không có gì phải nói, còn cô cứ khăng khăng không đưa thì hắn không thể lấy.
Cô gặp hắn là khóc, lúc nào cũng giàn nước mắt.

Hắn biết là trông hắn có hơi đáng sợ, cô là con người thấy sợ là đúng nhưng mà hắn cảm thấy cô rất ầm ĩ.

Nên hắn mặc kệ, hắn sẽ không đến nữa đợi khi nào hắn rãnh rỗi mới tính tới cô đi...
*
Dương Uyển Chi thức tới hai giờ sáng cũng không dám ngủ, cô đã chuẩn bị sẵn máu chó rồi chỉ cần hắn xuất hiện là cô sẽ tạc vào người hắn.

Nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy hắn đâu, cô lim dim đôi mắt thiếp đi vì mệt mỏi.
"Oan ức quá...!Tôi oan ức quá, xin hãy giúp tôi với...!Oan ức quá...!Hức hức..."
Cô chạng vang mở mắt vì nghe được tiếng ai than ai oán rất thảm.

Vừa tỉnh ngủ đập vào mắt cô là một vong nữ tóc dài, cô ta mặc bộ đồ màu trắng tinh đứng ở trên đầu giường của cô.
Dương Uyển Chi bị doạ nhiều lần thế này rồi, nên cô vẫn cứ bình tĩnh giả vờ như không thấy.

Nói đúng hơn là cho dù các vong hồn kia có là oan hồn vất vưởng thì họ vẫn trông giống người, chỉ có xanh xao hơn người sống thôi, lúc đầu cô cũng có sợ hãi nhưng nhìn riết cũng thành quen.

Chỉ có Quỷ Vương nào đó là đáng sợ nhất, vì mắt của hắn màu đỏ như chảy máu, hơn nữa âm khí của hắn rất nặng.

Mỗi lần ở gần hắn cô liên tục bị lạnh sống lưng và ớn da gà cả lên.

Vừa nghĩ đến thôi cô đã thấy sợ rồi.
Dương Uyển Chi rời giường đi lại rót nước uống, cô vờ như không nghe không thấy thì tự khắc họ sẽ đi thôi.
Bình thường là thế, nhưng hôm nay thì không phải vậy.

Cô đang uống nước thì thấy một bên vai nặng trĩu, người phụ nữ nói bằng chất giọng âm trầm:"Dương tiểu thư tôi biết là cô nhìn thấy tôi...!Dương tiểu thư tôi bị oan...!Oan lắm Dương tiểu thư..."
...Phụt...
Cô phun ra một ngụm nước sau khi nghe xong, sao lần này họ đeo bám đến như vậy chứ.

Rõ ràng bình thường cô không chú ý họ đều đi mà, nhưng mà vai của cô nặng quá sắp niểng qua một bên luôn rồi.
"Được rồi mà, đừng nắm nữa sắp lệch đến nơi luôn rồi."
Cô nhăn mặt nói, thôi thì coi như cô làm phước đi.

Cô quay mặt qua nhìn người phụ nữ, cô ấy mỉm cười với cô, Dương Uyển Chi nhìn mà lạnh gáy.
Có thể đừng cười được không?
"Dương tiểu thư cám ơn cô đã chịu giúp tôi."
"Cô phải nói là cô muốn tôi giúp gì đã, nếu khó quá tôi không làm được đâu." Cô đi lại giường ngồi xuống, không dám nhìn thẳng cô ấy mà nói.
Cô chỉ là người trần mắt thịt thôi, cô sợ chứ.
Người phụ nữ nói cô ấy bị hãm hiếp đến chết, tính tới thời điểm hiện tại cũng đã quá mười năm rồi.

Hung thủ cũng đã bị bắt và xử lý cho nên cô ta sẽ không nhờ cô chuyện gì quá nguy hiểm, chỉ là ở nhà cổ còn một đứa con trai.


Cổ vất va vất vưởng mấy năm nay không chịu đi đầu thai cũng vì nguyên nhân này, cổ không yên tâm về đứa con trai của mình.
"Con trai cô cũng mười mấy tuổi đầu rồi, nó sống được mười năm không có cô thì nó cũng sẽ tự lập sống tiếp được thôi.

Chuyện này tôi không thể nào giúp cô được, tôi đâu thể nào đem con trai cô về nuôi đâu."
Dương Uyển Chi vừa nói xong lại nghe tiếng than khóc của người phụ nữ ấy, cô thở dài bất lực hỏi:"Tôi có thể giúp gì, cô nói đi."
"Cô dẫn con trai tôi về nhà chị gái tôi là được, lúc đó có người chăm sóc nó tôi mới có thể yên tâm.

Dương tiểu thư tôi chết oan ức nên đến bây giờ nó chẳng biết là tôi đã chết mà lúc nào nó cũng nghĩ là tôi bỏ rơi nó."
Dương Uyển Chi biết là mình lo chuyện bao đồng rồi, nhưng mà trông vong nữ kia cũng tội nghiệp lắm.

Cô đi một chuyến vậy, mà chưa chắc là cô có thể đi được vì nhà cô quản rất nghiêm.
Trời chưa sáng Dương Uyển Chi đã lén lút trèo tường ra khỏi Dương gia, cũng chỉ có cách này cô mới đi được.

Chứ xin phép mẹ cô, bà ấy chắc chắn sẽ không cho.

Nhà của vong nữ kia ở trên thị trấn, cô bắt xe đi hai giờ hơn mới đến.

Trong một ngôi làng nghèo có vô số người sinh sống, Dương Uyển Chi là người lạ ghé đến nên hầu như ai cũng chú ý tới cô.

Dương gia bao năm sống khép kín với mọi người, cho nên khi bị người khác nhìn chăm chăm rồi bàn tán cô cũng lo lắng vô cùng, chẳng biết là người ta nói cái gì về cô nữa.

Dương Uyển Chi dừng lại và gõ cửa một căn nhà gỗ, đợi một lúc mới có người ra mở cửa.


Thiếu niên thoạt nhìn chừng bằng tuổi cô, cậu vừa thấy cô đã tỏ vẻ kinh ngạc sau đó thì đơ ra.
"Xin hỏi cậu có phải là Chu An con của Chu Hiền không?" Cái này là vong nữ bên cạnh chỉ cô hỏi.
Cậu ta thoáng hoàn hồn, thật sự đây là lần đầu tiên mà Chu An gặp được một người con gái xinh đẹp như tiên nữ giáng trần thế này.

Dáng người cô nhỏ nhắn, da dẻ mịn màng, trắng trẻo.

Tóc còn rất dài và đen lay láy, gương mặt ngũ quan tinh xảo chẳng chê được một điểm nào.

Ở làng của bọn họ chưa từng có một cô gái nào xuất chúng đến thế.
"Đúng thế, cô tới tìm mẹ tôi à? Bả bỏ đi lâu rồi, từ thời tôi còn bé xíu." Cậu nói với giọng bất mãn, cùng lạnh nhạt.
Dương Uyển Chi nhìn vong nữ bên cạnh, cổ đang khóc thút thít.

Thấy vậy cô mới nói:
"Mẹ của cậu không phải bỏ đi đâu, cô ấy chết rồi!"
Nghe được tin này từ miệng cô, Chu An sốc đến mức trợn tròn hai mắt lên.

Cô mới nói tiếp:
"Dì hai của cậu ở trên thị trấn, cậu theo tôi lên đó đi.

Đó là tâm nguyện của mẹ cậu đấy."
"Sao cô biết, cô đã gặp bà ta à?" Chu An có vẻ không tin cô nên hỏi lại.
"Nếu tôi nói mẹ cậu đang đứng bên cạnh tôi, cậu có tin không?"
Chu An đương nhiên không tin, nhưng sau khi cô nói ra trên người cậu ở dưới sườn phải có một cái bớt thì cậu bắt buộc phải tin.

Vì chẳng ai biết cậu có cái bớt đấy ngoài mẹ của cậu cả...
Đưa được Chu An lên trên thị trấn đoàn tu với gia đình, cô cũng coi như là xong nhiệm vụ.

Kể ra khi thấy gia đình người ta đoàn tụ, trong lòng cô cũng rất vui.
Vong nữ cười với cô, rồi cô ấy rơm rớm nước mắt nói cảm ơn cô.


Dương Uyển Chi khách sáo nói không có gì, làm được chuyện tốt mà, quan trọng là cổ buông bỏ được và đi đầu thai chuyển kiếp.
"Người âm và người dương có một quy luật.

Người âm không thể tự ý lấy đồ của người dương khi người dương không cho phép.

Kể cả đó có là Quỷ Vương cũng không ngoại lệ, tôi hi vọng là nói ra chuyện này có thể giúp được cô.

Dương tiểu thư cám ơn cô nhiều lắm, tôi phải đi rồi."
Nói xong cô ấy biến mất vào trong không trung, nói vậy cổ đã đi rồi sao?
Dương Uyển Chi ngờ nghệch suy nghĩ mấy lời vừa rồi, cô bất giác nhìn lên chiếc vòng ngọc.

Cô ấy nói nếu như cô không đồng ý, kể có là Quỷ Vương hắn cũng không thể tự ý lấy đồ của cô sao?
Có chuyện tốt như vậy thật sao?
*
La Mục Khải đóng quyển sổ trên bàn lại, đột nhiên hắn nhìn Bất Âm hỏi:"Cô có biết chuyện khế ước máu không?"
"Quỷ Vương đại nhân ngài đừng nghe những lời đồn đại xằng bậy, hoàn toàn không có một giao ước nào đâu thưa ngài." Bất Âm dịu dàng nói, cô biết rõ gần đây La Mục Khải luôn để trong lòng những chuyện mà cô gái kia nói.
Hắn nghe Bất Âm nói xong, suy nghĩ gì đó rồi đứng lên rời khỏi ghế ngồi.

Bất Âm lập tức muốn đi theo, nhưng hắn nói "không cần" vậy là cô không có quyền được đi theo...
Dương Uyển Chi đang tắm, cô vừa mới bị mắng một trận te tát vì trốn nhà đi chơi.

Cũng may chuyện này chỉ có mẹ cô biết chứ Dương lão gia không biết, nên cô chỉ bị mắng mấy câu thôi.
Ngâm mình trong bồn tắm ấm áp cùng thư giãn, cô nhắm mắt tận hưởng cảm giác thư thả này.

Đột nhiên lại cảm thấy lạnh sống lưng, Dương Uyển Chi lập tức mở to mắt.
"Biến thái!!! Quỷ...!Có Quỷ...!Mẹ ơi!!!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: 4: Ngạ Quỷ


Linh hồn người đàn ông trung niên đến gần bồn tắm, gã thè ra cái lưỡi máu me.

Đôi mắt gã trắng dã, thì thào nói:"Bé cưng, anh tới đón em về làm vợ."
Dương Uyển Chi co rúm người đứng ở góc phòng, vớ được cái khăn tắm, cô che chắn có thể rồi dùng hết sức chạy ra ngoài.

Gã hì hục đuổi theo sau, cô cố giật cửa phòng.
Không mở được!
Tim cô đập nhanh đến mất kiểm soát, cảm xúc sợ hãi đến đỉnh điểm.
"Mở cửa...!Mẹ ơi cứu con...!Mẹ ơi..."
Dương Uyển Chi gào thét trong tuyệt vọng, nước mắt giàn giụa.

Cô siết chặt chiếc khăn quấn trên cơ thể mình quay lại nhìn gã ác quỷ kia.

Gã bị tật ở chân nên chỉ có thể chậm chạp lếch từng bước đến gần, từng bước đi của gã chậm chạp như kéo căng dây thần kinh của cô ra hết cỡ.

Khuôn miệng của gã chảy đầy máu làm vươn vãi khắp sàn nhà, tạo ra một hiện trường vô cùng kinh dị.
Cô nhắm mắt niệm Phật, mặc dù biết sẽ không có tác dụng nhưng lúc này cô không biết nên làm gì khác.
"Bé cưng, da của em mịn thật đó!"
Gã tới gần, mùi máu tanh xộc vào khoan mũi của cô, kèm theo đó là mùi hôi thối đến mức buồn nôn.


Gã sờ bàn tay lạnh ngắt vào da thịt của cô, Dương Uyển Chi run lên.
...!Rầm...
Một tiếng động cực đại làm cho Dương Uyển Chi phải mở mắt ra nhìn, trước mặt cô là gã quỷ ấy, nhưng gã đã bị một tia sáng tách đôi.

Sau đó gã tan biến thành một làn khói đen ngay trước mắt cô.
Sau khi không còn gã chắn tầm mắt, cô mới nhìn thấy Quỷ Vương đứng ở cách đó không xa.

Trên tay hắn cầm một thanh đao màu đen tuyền, chính hắn đã chém gã quỷ kia ư.
Dương Uyển Chi ngồi thụp xuống sàn nhà thở hổn hển, mồ hôi lạnh tủa ra đầy vầng trán xinh đẹp.

Mặt cô trắng bệt không một tia máu, cô sợ quá!
"Ta đã cảnh báo cô rồi, cô là người dương đừng tò mò chuyện người âm.

Sự tò mò có thể giết chết cô bất cứ lúc nào đấy."
Hắn làm vài động tác, thanh đao kia biến mất trong không khí.

Sau đó hắn đi lại gần rồi đứng trước mặt Dương Uyển Chi, vươn bàn tay thon dài của hắn ra nói:"Đưa chiếc vòng ấy cho ta."
"Không đời nào, trừ khi ông hủy khế ước máu đi, bằng không tôi sẽ không đưa cho ông đâu." Dương Uyển Chi vừa sợ vừa tức giận, nên vô cớ lớn tiếng với hắn.
La Mục Khải nhíu mày nhìn cô, hắn đang không hiểu vì sao cô lại gào lên như thế.

Lúc trước không phải rất sợ hắn sao, chẳng phải nếu gặp thì sẽ khóc lên khóc xuống hay sao.
Lần này lại dám cả gan lớn tiếng với hắn, không còn sợ hắn nữa?
"Con người họ Dương kia, nói chuyện không cần gào thét."
Dương Uyển Chi trừng mắt với hắn, cô đừng thẳng dậy dùng hết sức lực đẩy hắn ra ngoài.

Nhưng chỉ làm được một nửa thì cô phát hiện ra toàn thân mình đều lạnh chứ không riêng gì sống lưng, Dương Uyển Chi nhìn xuống cơ thể trần trụi của mình, sau đó thì hét toán lên.
La Mục Khải hắn biến mất trong không khí, bây giờ căn phòng chỉ còn lại một mình cô.

Dương Uyển Chi xấu hổ đến nổi mặt đỏ như quả cà chua, cô ôm khăn tắm chạy vào toilet.

Hắn ta...!Hắn ta nhìn thấy hết rồi!!!
La Mục Khải trở về Địa Phủ, hắn đứng ở bến đò Âm Dương một lúc.

Nhìn những vong hồn được quỷ sai dẫn qua dẫn lại, lúc ấy hắn mới bình tĩnh được.


Cái loài người kì lạ Dương Uyển Chi kia, sao cô ta lại có thể ngớ ngẩn đến mức không mặc quần áo.

Báo hại hắn nhìn thấy những thứ xấu xí kia, thật sự rất xấu xí.
"Quỷ vương đại nhân sao ngài lại đứng ở đây ạ?" Bất Âm hiện ra, vẫn là ngữ điệu nhẹ nhàng quan tâm hắn.
La Mục Khải chấp tay phía sau, thẳng lưng trở về với dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày.

Hắn hỏi:"Gần đây ngươi quản lý các loài Ngạ Quỷ sao thế hả, để cho chúng phạm tới Dương Gian?"
"Có chuyện này sao thưa ngài, nếu vậy để Bất Âm đi một chuyến điều tra xem."
Hắn gật đầu, Bất Âm lập tức biến mất theo không khí...
Tại một hang động của vùng núi S, Bất Âm đứng ở trước cửa động, một động tác của cô đã có thể khiến những con quỷ nhóp nháp lần lượt dính vào vách núi.

Những tiếng gào thét vang vọng tạo nên cảnh tượng ghê rợn khôn xiết, bây giờ đã là buổi sụp tối hầu như chẳng có ai đi ra ngoài để mà có thể nhìn thấy cảnh này.
"Các ngươi đúng là một lũ ăn hại, làm sao mà động tới ngài Quỷ Vương.

Báo hại ta bị ngài ấy truy hỏi, đúng là đáng chết."
"Thưa Quỷ Hậu oan quá, chúng tôi theo lời người bám lấy loài người kia.

Ngay cả anh em của chúng tôi cũng bị Quỷ Vương làm cho hồn phi phách tán kia kìa." Một đám quỷ có hình dạng méo mó, nhớm nháp lí nhí nói.
Bất Âm nhắm mắt thở một hơi, sau đó cô siết cổ tay thành nắm đấm.

Đám Ngạ Quỷ ấy cũng vì hành động này mà kêu lên một tiếng thảm thiết rồi tan biến thành đám khỏi đen tan đi mất.
Người phụ nữ mở mắt, đôi mắt màu đen tuyền vì giận dữ mà trở nên lạnh lẽo hơn.

Dương Uyển Chi cô ta nhất định phải chết!
*

Kể từ ngày hôm ấy Quỷ Vương cũng không đến lần nào nữa, Dương Uyển Chi cũng trút bỏ gánh nặng trong lòng.

Nếu hắn đến mà nhắc đến chuyện ngày hôm nọ, thật sự cô không còn cách nào mà đối diện.
Dù sao người ta chỉ là thiếu nữ mới lớn thôi, chưa từng gần gũi đàn ông.
Cô luôn có thói quen ngủ trưa, hôm nay đặc biệt vừa nằm xuống đã ngủ được ngay.

Cô nằm mơ, một giấc mơ kì lạ.
"Con gái ơi, con gái của mẹ ơi...!Mẹ nhớ con lắm, mau đến đây...!Đến đây..."
Trong giấc mơ, người phụ nữ ngồi ở một góc cây thân to xù xì, tóc đen buông xõa chạm đất, trên người mặc bộ đồ màu trắng rộng rãi.

Hai mắt bà ấy khóc đến chảy máu, cái miệng lẩm bẩm kêu "con ơi, con ơi" liên tục trông rất đau khổ.
Dương Uyển Chi bị một lực vô hình thúc đẩy đi tới trước mặt bà ấy, cô cố gắng cuối sát mặt nhìn vào người phụ nữ.

Đột nhiên bà ấy ngước mặt lên, là một gương mặt quỷ dữ lỡ loét doạ cho cô lùi về sau mấy bước.

Hai mắt bà ấy lồi ra, trong hốc mắt chứa đầy máu tươi.

Khuông miệng méo xệch mỉm cười với Dương Uyển Chi trông rất quỷ dị.
Dương Uyển Chi sợ hãi lùi về sau, rồi bỗng bà ấy nhào về phía cô túm lấy hai vai cô siết chặt.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: 5: Con Gái À Con Đói Bụng Sao


Dương Uyển Chi giật mình tỉnh giấc, hoá ra đó chỉ là giấc mơ thôi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngồi dậy cô lau lau mồ hôi trên trán, đây là lần thứ hai cô gặp quỷ.

Xuống giường rót một ly nước uống, cô tự trấn an lại bản thân mình.

Bọn họ cũng như cô thôi, chỉ có điều họ đã chết còn cô thì còn sống, sau này cô cũng sẽ chết nên không có gì phải sợ cả.
Dương Uyển Chi sau khi bình tâm lại thì xuống nhà, hôm nay bên dưới có khách đến.

Lúc cô xuống đã nhìn thấy một người phụ nữ đang than khóc với Dương lão gia, trông bà ấy khổ sở vô cùng.
"Dương lão gia tôi chết chồng, lạc con hiện tại không có nơi nào để đi nữa.

Cầu xin ông, xin ông thương tình mà thu nhận tôi với."
Cô nghe người phụ nữ van nài như thế.
Bước chân của cô càng ngày càng đến gần với bọn họ, cô có thể nhìn rõ mặt bà ấy.
"Á...!Có quỷ..."
Dương Uyển Chi bật ngửa ra phía sau khi phát hiện ra người phụ nữ này chính là người phụ nữ trong giấc mơ vừa rồi của cô.


Thấy Dương Uyển Chi thét toáng lên, Dương lão gia liền cau mày ho khan vài tiếng, ông ấy tỏ vẻ không hài lòng nhắc nhở:"Uyên Chi không được vô phép vô tắc."
"Cha, bà ta là quỷ đó.

Còn vừa nằm mơ thấy rõ ràng." Cô chỉ vào mặt bà ta mà nói.
Người phụ nữ liền chối bỏ ngay, bà than khóc rằng:
"Oan cho tôi quá Dương lão gia, ông nhìn tôi đi nếu tôi là quỷ sao lại dám xuất hiện vào ban ngày?" Rồi bà ta nắm lấy tay Dương lão gia, như một lời dẫn dụ nói:"Dương lão gia ông là thần tiên cái thế, nếu tôi là quỷ sẽ không dám tới đây đâu.

Có phải không?"
"Bà nói dối, bà chính là quỷ."
Cô nhào tới đẩy bà ta ra, ngay lập tức gương mặt thối rữa cùng giòi bọ bốc mùi hôi thối hiện ra trước mặt cô.

Dương Uyển Chi lùi về sau, cảm giác buồn nôn ập tới không nhịn được, cô chỉ vào bà ta nói với cha mình:"Cha nhìn đi, bà ta là quỷ, là quỷ."
"Dương Uyển Chi lên phòng cho ta!"
Tiếng gằn giọng của Dương lão gia làm cho cô hoàn tỉnh, cô nhìn lại người phụ nữ đang nằm dưới đất.

Gương mặt quỷ dữ chẳng còn nữa mà thay vào đó là gương mặt uất ức nước mắt.

Cô lắc đầu, rõ ràng bà ta là quỷ, cô thấy rõ ràng mà.
"Người đâu đem Dương tiểu thư lên phòng khoá cửa lại."
Vậy là Dương Uyển Chi bị lôi lên phòng giam lại, cô mơ mơ hồ không hiểu chuyện này là như thế nào.

Tình cảnh hiện tại cô chưa từng gặp phải, người phụ nữ đó rốt cuộc có phải là quỷ hay không?
Đêm đến cô lén lút ra ngoài uống nước, Dương lão gia thật ác độc, ông ấy giam cô lại còn không dặn cho cô ăn cơm.

Dương Uyển Chi đói run cả người rồi, cô ở trong bếp nấu mì gói, bộ dạng lén lén lút lút rất tội nghiệp.

"Con gái à, con đói bụng sao?"
Cô giật bắn cả người khi nghe thanh âm của người phụ nữ phát ra từ phía sau, cô quay nhìn lại thấy chính là người phụ nữ đó.
Bà ấy có gương mặt hiền hậu chứ không phải là mặt quỷ như lúc sáng, Dương Uyển Chi cho rằng mình bị ám ảnh từ giấc mơ thôi.


Nếu bà ấy là quỷ thì Dương lão gia đã không thể nhìn thấy bà ấy rồi, ngẫm lại cô cũng thấy đúng.
"Đói bụng rồi phải không, con ngồi đi mẹ nấu mì cho con ăn."
Bà ấy bắt tay vào bếp nấu mì, Dương Uyển Chi kéo ghế ngồi nhìn từng chuyển động của bà.

Nhìn không giống quỷ chút nào, thấy vậy cô thở phào nhẹ nhõm.
Năm phút sau tô mì nóng hổi được bưng lên, cô cảm động đến sắp khóc rồi, cô đói muốn chết.
Người phụ nữ trung niên giục cô mau ăn cho nóng, Dương Uyển Chi cầm đũa liên tục gắp mì cho vào miệng.
Tô mì này là tô mì ngon nhất từ trước đến giờ cô từng ăn luôn, cô ăn hoài, ăn mãi vẫn cảm thấy không no và ngon một cách đặt biệt.
"Uyển Chi con làm cái gì vậy hả?"
Mẹ của cô nói lớn, làm cô giật bắn mình.

Phát hiện ra người phụ nữ lúc nảy cũng không còn bóng dáng, cô nhìn mẹ ruột của mình.

Theo ánh mắt của bà mà nhìn xuống bàn ăn, ngay lập tức cô nôn ngay tại chỗ.
Cô ăn thịt sống, đã ăn được hơn nửa tảng thịt bò rồi.

Quái lạ cô đang ăn mì gói cơ mà.
"Nè Dương Uyển Chi con có phải bị quỷ ám rồi không? Mẹ dặn rồi đừng có trốn ra ngoài chơi mà, nôn ra đi...!Ngày mai mẹ gọi thầy đến xem."
Dương phu nhân vừa mắng vừa lau chùi cho cô, còn cô thì nôn đến thừa sống thiếu chết.


Sau khi tắm xong, cô mệt mỏi nằm trên giường.

Bụng thì đói meo, cồn cào vô cùng.

Cô lại suy nghĩ đến người phụ nữ đó, bà ta có phải là quỷ hay không?
Dương Uyển Chi thở dài nhắm mắt, hình ảnh gương mặt quỷ lại hiện lên trong tâm trí cô.

Doạ cô sợ ngay lập tức lại mở mắt ra, tim đập tay run.

Cô ngó dọc ngó ngang nhìn xung quanh, cảm giác da gà nổi lên từng đợt.
Cô sợ hãi đề phòng đi xuống giường, hai chân vừa chạm đất đã bị một đôi tay thò ra từ gầm giường nắm chặt.

Dương Uyển Chi hét toán lên rụt chân về, đôi tay ấy cũng không còn thấy nữa.
Sự sợ hãi cuốn lấy cô, Dương Uyển Chi co người lại một góc giường, đề phòng nhìn xung quanh, nước mắt giàn dụa.

Rốt cuộc cô đang gặp cái chuyện quái quỷ gì thế này?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: 6: Bị Che Mắt


Dương Uyển Chi thức trắng cả đêm trong sợ hãi, chỉ cần nhắm mắt lại cô sẽ nhìn thấy gương mặt quỷ của người đàn bà nọ.

Cô cũng không dám xuống giường vì sợ có ma quỷ kéo chân, cả đêm cô co ro ngồi trong một góc.
Đợi đến sáng, Dương phu nhân mời thầy pháp về xem tình hình của cô.

Thầy vừa tới nhìn thấy hai mắt của Dương Uyển Chi đen thui như gấu trúc, sắc mặt xanh xao nhợt nhạt.

Ông ta liền tặc lưỡi nói với mẹ cô rằng cô bị "Quỷ Ám" rồi.
Mẹ cô liền lập tức trợn mắt, rồi nhét tiền vào tay lão thầy pháp:"Thầy à có cách nào giúp bé con nhà tôi không?"
"Cái này là bị vong nam theo, gần đây cô bé có đi ngang ngôi mộ nào của người trẻ tuổi không?"
Mẹ cô đi tới hỏi han, cô liên lắc đầu.

Không có, rõ ràng cô không hề nói động gì tới người đã khuất mà.

Cô nói với thầy pháp về người phụ nữ mà cô đã gặp trong giấc mơ, ông ấy liền nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.

Sau đó ông ta nói cô vì bị ám nên mới sinh ra ảo giác chứ ông ta nhìn thấy có vong nam đi theo cô.
Nam cái con khỉ, cô có thấy bóng nam nhân nào đâu, nếu có là Quỷ Vương nhưng mà gần đây hắn đâu có đến nữa.
Dương Uyển Chi bị lôi ra lập đàn tế, thầy pháp múa may quay cuồng xung quanh cô.


Còn đem bùa dán khắp phòng cô nữa, mặc kệ đi có còn đỡ hơn không...
Đêm đến Dương Uyển Chi lại co mình ở trên giường nhìn dáo dác xung quanh, làm ơn đi người phụ nữ đó ám ảnh cô đến độ cô ăn không được, ngủ không yên.

Mới có một đêm mà cô đã tiều tụy hốc hác đến mức không còn nhận ra bản thân mình.
Đồng hồ tích tắc điểm mười hai giờ đêm, cánh cửa phòng kêu cót két...!Cót két...!Dương Uyển Chi trùm chăn kín đầu, cô nghe thấy tiếng mở cửa nên hé chăn ra quan sát.
Cánh cửa chậm rì rì mở ra, không có một ai cả.
...Rầm...
Bỗng cánh cửa ấy đóng lại cực kì mạnh tạo nên tiếng động cực kì lớn, cả người cô giật bắn lên, tay chân run cầm cập.
"Con gái, có đói bụng không? Mẹ nấu thức ăn cho con nè."
Dương Uyển Chi hé mắt ra nhìn, lại là người phụ nữ ấy, bà đứng ở đầu giường nở nụ cười quỷ quái.

Bà ta chắn là quỷ, cô sợ hãi lùi về góc giường nhìn gương mặt bị giòi bọ bu đầy và bốc mùi hôi thối của bà ta.
Trên tay bà ấy đang cầm một tô thịt sống còn dính đầy máu đưa tới cho cô.

Tay chân cô run rẩy, nước mắt giàn dụa muốn bỏ chạy.
Cô thò chân xuống giường liền bị bàn tay từ dưới gầm nắm chặt cổ chân, cô rụt chân lại co ro.
"Con gái nào mẹ đút cho con ăn nha, ngon lắm."
"Các người đi đi...!Huhu...!Đi hết đi!!"
Bà ấy càng lúc càng đến gần, Dương Uyển Chi thét lên sau đó bung chăn chạy ra phía hành lang.

Bà ấy cứ bưng tô thịt sống đuổi theo cô.

Ở dưới đất có một người đàn ông đang bò tới đây, chính ông ta là người đã nắm chân cô.

Cô cứ thụt lùi lại, cho tới khi lưng cô chạm vào ban công chắn lạnh ngắt.

Cô sợ hãi, nhìn xuống phía dưới lầu.

Chỗ phòng cô rất cao, nếu nhảy xuống chỉ có một đường chết.
Trong lúc này, đại não nhớ tới người đàn ông ấy, người mà cứu cô lần trước.
"Quỷ Vương cứu với, ông có nghe thấy không.

Cứu tôi với!!!"

Cô vừa khóc vừa gọi hắn, hy vọng hắn thần thông quản đại có thể nghe thấy.
La Mục Khải nghe có tiếng khóc ở bên lỗ tai, hắn đang bận xem sổ sinh tử.

Hắn cầm lên một quyển sổ, nhìn tên bên trên khiến hắn có chút kinh ngạc.
Dương Uyển Chi tận số vào hôm nay ư?
Hắn lật mở quyển sổ ra nhìn qua, lý do chết là nhảy lầu tự sát?
Rất...!Vô lý!
Bên tai hắn truyền đến kêu cứu rất thảm thiết, La Mục Khải ngồi một lúc cuối cùng cũng không nhịn được mà đi một chuyến.
Lúc hắn tới chỉ thấy một mình Dương Uyển Chi co ro ở góc hành lang khóc lóc rồi ôm đầu.

Hắn nheo mắt nhìn cô gái đang khổ sở kia, cảm nhận được tà khí trên người cô rất nặng.
La Mục Khải túm tay cô lôi dậy, lúc này cô mới nhìn thấy sự tồn tại của Quỷ Vương.

Cô liền ôm lấy hắn, liều mạng mà khóc, vừa khóc vừa nói:"Ông đuổi bọn họ đi đi, tôi sợ lắm, sợ lắm huhu..."
Đây là lần đầu tiên hắn bị nữ nhân mạo phạm thân thể, đã vậy còn là một con người nữa chứ.

Cơ thể cô ấm áp dính lên cơ thể vốn lạnh lẽo của hắn, La Mục Khải cảm giác rất kì lạ.
Hắn tách cô ra, nhăn mặt chỉnh đốn lại trang phục, thái độ rất chê bai.
Dương Uyển Chi sợ tới mức sắc nhợt nhạt chẳng khác gì người chết, cô thu người lại đứng gần hắn.

Nhưng mà hắn rõ ràng không hề thấy "bọn họ" mà cô nói, chỉ nhìn thấy ấn đường đen sì của cô thôi.
La Mục Khải bún tay lên trán cô, hắn lạnh nhạt nói:"Bị che mắt rồi, nói đi cô đã gặp ai?"
Cô xoa xoa cái trán đau điếng của mình.

Bắt đầu suy nghĩ chuyện mà hắn hỏi.


"Không có gặp, tôi chỉ nằm mơ thôi.

Ông Quỷ Vương ông quản lý chặt chẽ một chút được không, đừng để họ tới tìm tôi nữa." Nếu cô còn bị tình trạng này thêm mấy lần, nói không chừng cô sẽ chết trước khi bị tế luôn đấy.
La Mục Khải nghe xong, giống như vừa nghe được chuyện cười thế gian vậy.

Cô là con người đáng lý ra sẽ không bị những chuyện này nếu như không tò mò chuyện Địa Phủ, tất cả nghiệp đều do cô tự chuốc lấy giờ lại đi đổ lỗi cho hắn quản lý không nghiêm.
Loài người họ Dương này thật ngu ngốc.
Hắn nói:"Nếu cô muốn không thấy nữa thì đưa cái vòng ấy đây là được."
Dương Uyển Chi nhìn cái vòng, thật sự cô cũng không muốn nhìn thấy những cái đó nữa.

Nhưng đây là món đồ trao đổi duy nhất để hủy đi cái khế ước máu, nếu cô đưa cho hắn thì đăng nào năm sau cô cũng sẽ phải làm vật tế.

Còn nếu không đưa thì cô có khi còn chết trước lần tế quỷ năm sau, thật là khó chọn lựa.
Cô thở dài, vò đầu bức tóc.
La Mục Khải không hiểu cô do dự cái gì, rõ ràng là sợ muốn chết rồi còn chưa chịu đem đồ giao ra.

Hắn chắp tay phía sau lưng, nhìn loài người họ Dương đang rầu rỉ.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: 7: Duyên Âm


Dương Uyển Chi nhất nhất không chịu tháo cái vòng, cô còn nói với hắn nếu cô chết oan thì cô sẽ chạy đi ám hắn cả đời.
La Mục Khải thật sự hối hận vì chuyện tốt mà mình làm, loài người không biết phân biệt phải quấy.

Hắn không muốn nhìn mặt cô nữa nên liền trở về Địa Phủ, công việc hắn trăm bề, cũng tại hắn lo chuyện bao đồng.
Hắn ngồi xuống ghế tựa, an tĩnh nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, thân là Quỷ Vương hắn không nên có những cảm xúc tạp nham...
*
Dương Uyển Chi cuối cùng cũng an tâm đi ngủ, không biết vì sao sau khi gặp Quỷ Vương cô có cảm giác rất an toàn.

Có lẽ vì hắn đã hai lần cứu cô, cho nên cô tin tưởng nếu có hắn sẽ không có yêu, ma, quỷ, quái nào dám xuất hiện.
Nữ nhân an tĩnh ở trên giường ngủ, cũng không nhìn thấy nam nhân đứng ở trong góc phòng với gương mặt màu đen quỷ dị.

Gã nở một nụ cười kinh dị, rồi từ từ biến mất...
Sáng sớm tinh mơ Dương gia đã bị náo loạn một phen, dưới hồ bơi nhà họ Dương có một cái xác chết.
Dương Uyển Chi nghe xong liền tỉnh ngủ, cô chạy xuống nhà.

Người làm tụ tập lại đông đúc không ngừng nhìn ra hồ bơi bàn tán, thầy pháp nhà họ Dương cũng đã đến.
"Người chết là ai vậy?" Dương Uyển Chi kéo một cô hầu gái lại hỏi.
Mặt cô ta tái mét nói nhỏ với cô:"Thưa tiểu thư là A Hồng ạ, hôm qua cổ giặt đồ trễ chắc là ngã xuống hồ rồi."

Dương Uyển Chi chen lấn giữa đám người nhìn thấy một cái thi thể đã bị úng nước mà trở nên sưng phồng, mặt mũi, tay chân đều biến dạng trông thật sự đáng sợ.
Đột nhiên trước mắt cô tối sầm lại sau đó lại bình thường như chẳng có gì, rồi như có điều gì đó thôi thúc cô nhìn sang gốc cây bên tay trái.

Dương Uyển Chi cả kinh khi thấy một cảnh tượng ghê rợn, linh hồn A Hồng bị một gã đàn ông đen đúa giữ chặt.

Cô ấy khóc lóc, vũng vẫy nhưng không thể nào thoát ra được.

Gã cởi hết quần áo trên người A Hồng rồi làm chuyện đó ngay trước mắt cô, quá kinh tởm.
Ánh mắt A Hồng hướng về phía cô, sau đó từ trông hốc mắt của cô ấy chảy đầy máu tươi.
"Ông Quỷ Vương, ông Quỷ Vương..."
Cô gọi trong vô thức, cô muốn cứu lấy A Hồng nhưng cô sợ, cô không dám!
La Mục Khải đang ngồi thì bị réo tên, hắn mặc kệ hắn mới không thèm để ý loài người họ Dương không biết phải quấy đó.
Rồi hắn nghe cô gào thét gọi hắn, La Mục Khải giương ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Bất Âm.
Hắn nghiến răng nói:"Đi xuống Dương gia xem có chuyện gì, bảo cô ta ngậm miệng lại cho ta."
"Vâng thưa ngài."
Bất Âm lập tức đi ngay không dám chậm trễ, La Mục Khải tức giận là điều rất hiếm thấy...
Dương Uyển Chi gào lên nên bị Dương lão gia tống khứ trở về phòng ngủ, ông ấy lại nghĩ cô hồ đồ.

Trước khi bị dẫn đi, cô nhìn thấy xung quanh A Hồng toả ra một luôn khói đen nặng nề âm khí, cô ấy đang oán giận sao?
"Mục Khải nói cô đừng gọi ngài ấy nữa, cô phiền."
Nữ nhân xuất hiện trong không khí làm cho Dương Uyển Chi sợ mất mật, cô còn tưởng là quỷ.
Cô gái này ăn mặc sang trọng, sạch sẽ lại xinh đẹp.

Ngoài gương mặt nhợt nhạt và đôi đồng tử sâu hun hút của cô ấy thì thoạt nhìn rất giống con người.

Dương Uyển Chi nghĩ nếu cô ấy xuất hiện một cách bình thường, có thể cô sẽ không nhận ra cô ấy là ma đâu.
Cô tò mò hỏi:"Cô là ai?"
"Ta là Quỷ Hậu của ngài ấy."
"Chính là...!Chính là vợ đúng không?" Cô ngờ nghệch hỏi lại cho chắc.
Nhận được một cái gật đầu, cô liền mừng rỡ nắm tay của Bất Âm.

Kéo cổ ra hành lang nhìn xuống dưới, tên quỷ kia vừa nhìn thấy Bất Âm đã theo một làn khói đen biến mất.
A Hồng vẫn nằm ở đó loã thể, cả người vẫn là làn khói đen nặng âm khí ấy.

Cô nôn nóng nói:"Quỷ Hậu ơi có oan hồn, cô giúp cô ấy với.

Con quỷ kia cưỡng hiếp cô ấy, cổ chỉ vừa mới mất thôi."
"Chuyện này không liên quan tới cô, đừng làm phiền ngài Quỷ Vương nữa, biết chưa?"
Bất Âm nhe răng, ngay lập tức lộ ra hai chiếc răng nanh dài hoắm.

Dương Uyển Chi lùi về phía sau đề phòng, bây giờ thì trông cô ta giống quỷ rồi.
Rồi cô ta cũng biến đi đâu mất, cô mới chạy ra nhìn A Hồng, cổ cũng chẳng còn ở đó nữa.
Dương Uyển Chi bất lực, chuyện này ngoài tầm kiểm soát của cô.
Vài ngày sau đó, liên tiếp có vụ hầu gái bị chết hoặc mất tích ở Dương gia.

Nhưng Dương Uyển Chi không còn nhìn thấy bất cứ oan hồn của người nào nữa, cô luôn hoài nghi có phải là gã quỷ ấy đã bắt những cô gái đi hay không?
Cô muốn tìm ngài Quỷ Vương để trình báo sự việc, nhưng lại nghĩ tới Quỷ Hậu không thích cô tìm chồng cô ta.

Cuối cùng Dương Uyển Chi nhắm mắt làm ngơ, sự sống chết không hề liên quan tới cô, cho dù cô có muốn giúp e là cũng lực bất tòng tâm.
Đêm đến, Dương Uyển Chi đang ngủ thì nghe thấy tiếng cười nắc nẻ của đàn ông.

Cô giật mình bàng hoàng tỉnh giấc, nhìn xung quanh chẳng có ai cả nhưng cái tiếng cười ấy mỗi lúc một lớn, càng ghê rợn.
Cô che lỗ tai lại, tự trấn an mình tất cả chỉ là ảo giác, cô không nghe thấy gì hết.
Mãi cho đến khi nhìn thấy gã đàn ông ấy xuất hiện trước mặt mình thì cô mới tá hoả lùi về sau góc giường.

Cô đem lá bùa mà thầy pháp đã vẽ cho cô hồi hôm nọ ra doạ gã, gã lập tức lùi về sau ôm đầu né tránh.
Cô ngạc nhiên sau đó là vui mừng tốt cùng, nó có tác dụng với hắn.
"Thế này đã khiến em vui vẻ chưa?"

Gã nở nụ cười cực kì ám ảnh, mặt gã đen đúa còn răng thì trắng tinh, mắt thì đỏ lự khiến cô vô cùng sợ.

Gã đi tới gần cô, sờ lên gò má cô cất giọng thèm thuồng:"Mấy ngày nữa anh đem kiệu hoa tới rước em.

Cưng xinh đẹp quá, anh nhìn mà muốn chén ngay."
"Ông Quỷ Vương...!Cứu với..."
Dương Uyển Chi tránh né bàn tay lạnh lẽo của gã, cô khóc thút thít lầm bầm gọi hắn.

...Chát...
Gã nghe thấy cô gọi liền tát cô một bạt tay, sau đó túm tóc cô giật ngược ra sau.

Hắn trừng đôi mắt đỏ như máu của mình lên, cất giọng âm trầm cảnh cáo:"Mày mà còn dám gọi hắn tới, tao sẽ giết mày ngay bây giờ."
"Uyển Chi, mẹ đây con còn thức không?"
Là mẹ cô gọi, Dương Uyển Chi mếu máo không thành tiếng, nước mắt giàn dụa khổ sở.

Gã lạnh nhạt liếc cô một cái rồi biến mất, lúc này cô mới thở hổn hển chạy ra ngoài mở cửa.
Thứ đứng phía sau cánh cửa khiến cho Dương Uyển Chi té nhào xuống đất, đó không phải mẹ cô, đó là một vong hồn.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: 8: Kết Hôn Với Xác Chết


Dương Uyển Chi sợ hãi bò thụt lùi về phía sau, vong hồn người phụ nữ không đầu đi vào phòng cô.
"Các người...!Các người rốt cuộc muốn cái gì hả?" Cô khóc thét, sau đó thì ngất lịm, sự việc này quá sức chịu đựng của cô.
Nửa đêm Dương Uyển Chi vì lạnh mà tỉnh lại, ma nữ không đầu vẫn ngồi bên cạnh cô.

Mặt mày cô xanh mét, bọn họ lần lượt từng kẻ bám lấy cô để làm cái gì?
"Cô đừng sợ, tôi muốn giúp cô thôi." Ma nữ không đầu nói.
Vì không có đầu, thứ cô thấy chỉ là thân thể người phụ nữ trông cũng nhỏ nhắn và trẻ tuổi.

Phần cần cổ bị chặt ngang vẫn còn dính đầy máu tươi, nó thậm chí còn chân thật hơn phim kinh dị nữa đấy.
Bàn tay lạnh toát của ma nữ ấy nắm tay cô, Dương Uyển Chi rùng mình rụt tay lại, cô sợ sắp tè ra quần tới nơi rồi.
"Cô chạy trốn đi, gã lúc nảy là một tên biến thái.

Theo như tôi nghe ngóng được gã muốn cưới cô làm vợ đấy."
Đôi mắt của cô trợn trắng lên, thiếu chút nữa là chửi thề một tiếng.

Gã chết rồi còn đòi cưới cô, nghịch lý gì thế?
"Hai ngày nữa mẹ gã sẽ đến hỏi cưới cô cho gã."

"Cha tôi sẽ không đồng ý đâu.

Nhà tôi thiếu gì tiền, không cần thiết nhờ vào mấy cuốn hôn nhân vô bổ này để kiếm chát đâu." Hơn hết cô là vật tế của năm sau, nên cô không sợ.
Ma nữ không đầu nắm chặt tay cô gấp gáp nói:"Gã có khả năng khiến người khác đấy, do gã đã được hấp thụ quá nhiều âm khí của các oan hồn kia, sớm đã thành quỷ rồi."
(Khiến: Xui khiến người khác làm điều gì đó đúng với ý mình.)
Dương Uyển Chi càng nghe càng sợ, nếu như gã có khả năng đó vậy cô phải làm sao đây?
Trời gần sáng, ma nữ không đầu không thể ở lại lâu thêm mà phải đi trốn.

Cô ta nói cô ta sợ ánh sáng, nên chỉ xuất hiện vào ban đêm thôi.
Dương Uyển Chi cám ơn một lời, sau đó cô liền muốn gọi Quỷ Vương tới hỏi chuyện.

Rốt cuộc hắn quản lý cái kiểu gì mà có một vong quỷ dữ tác oai, tác quái mà hắn cũng không biết?
Đúng là tắc trách mà!
Cô gọi mấy lần, phải nói đúng hơn là gọi cả ngày hắn cũng không chịu xuất hiện...
Cô mắng hắn, không biết hắn có nghe thấy không mà chẳng thấy tăm hơi.
Nhưng mà lời của ma nữ không đầu không sai một tí nào, sáng sớm nọ có một gia đình tới hỏi cưới cô cho một người đàn ông đã chết.
Dương Uyển Chi thấy gã quỷ kia đứng ở phía sau người phụ nữ là mẹ của gã, hai mắt gã trừng lên nhìn cô, sau đó khuôn miệng gã xuất hiện một nụ cười lên tới tận mang tai.

Cô sợ hãi gào lên.
Vì thế nên Dương lão gia lại đem bắt nhốt cô lại, gã thật sự có thể sai khiến người khác ư?
Trong lúc quay cuồng trong mớ suy nghĩ hỗn độn
...Tạch...!
Cửa phòng mở ra, mẹ của Dương Uyển Chi đi vào phía sau lưng bà chính là gã quỷ hôm nọ.

Cô lùi về góc tường, lắc đầu mếu máo khóc trong sợ hãi.
"Uyển Chi con làm gì đấy?"
Mẹ của cô thấy lạ, con gái bà gần đây cứ giống như gặp quỷ.
Bà đi về phía cô, kéo cô đi lại giường ôn tồn nói:"Cái đứa bé ngốc này, sao mà mày ngu quá.

Mẹ đang cứu mày đấy!"

"Mẹ em đang cứu em đấy, biết chưa?" Gã sờ lên gò má của cô, bàn tay gã lạnh ngắt và hôi thối, rồi lặp lại lời mẹ cô nói như đang trêu đùa.
Cô rụt người lại, lùi ra sau né tránh.

Nước mắt rơi lã chả trên gương mặt xinh đẹp, cổ họng cô cứng lại, hoàn toàn không thể thốt lên bất cứ lời nào.
"Thay vì làm vật tế cho quỷ, mày lấy chồng chết thì may ra còn đường sống con ạ." Mẹ của cô nói cái gì cô hoàn toàn không nghe thấy, chỉ cảm nhận được lỗ tai ù ù, tim đập nhanh đến mức kiểm soát.
"Anh đi về chuẩn bị đây, ngài mai sẽ đến đón em nhé."
Gã cười xấu xa rồi biến mất.
Lúc này cổ họng cô mới hết nghẹn, cô thở hì hục siết chặt tay mẹ mình, khóc nức nở nói:"Gã đáng sợ lắm mẹ, con...!Con thà làm vật tế chứ không lấy gã đâu.

Mẹ, con không muốn lấy gã đâu."
...Chát...
Mẹ cô tát cô một cú rõ đau, sau đó bà đứng dậy khỏi giường, hừ lạnh nói:"Đồ ngu, tao cũng không muốn nói tới mày nữa.

Cha đã quyết định gả mày đi, liệu thần hồn mà làm cho đúng nghe con."
"Mẹ, cứu con đi...!Mẹ...!Mẹ con không muốn đâu."
Cô ôm chân bà, nhưng Dương phu nhân không một chút lưu tình đá cô ra rồi căn dặn người hầu bên ngoài canh chừng cô cho kỹ.

Lần này cô khó đường mà trốn thoát thật rồi!
Hôn lễ được diễn ra vào ngày hôm sau, Dương Uyển Chi bị chuốc thuốc mê bất tỉnh.

Người hầu giúp cô thay quần áo cô dâu, trang điểm xinh đẹp và lộng lẫy rồi đặt cô vào trong một cỗ quan tài khiêng đi.
Cô tỉnh lại, toàn thân nặng như đeo một tấn sắt.


Cô nhìn xung quanh, chỗ này là một gian phòng, trần nhà được bài trí toàn vải đỏ treo ở khắp nơi.

Dương Uyển Chi đang nằm trong một cái hộp ư, vì cô chỉ nhìn thấy trần nhà chứ không nhìn thấy xung quanh.
Mùi hôi thối bên cạnh bốc lên nồng nặc, cô quay đầu nhìn sang rồi bàng hoàng khi nhận ra mình đang nằm kế một cái xác chết.
Cô sợ tới mức hét toán lên, sau đó ngồi dậy muốn thoát khỏi đây.

Rồi cô phát hiện một điều đáng sợ hơn nữa là cô và cái xác chết ấy dính chặt vào nhau, những sợi chỉ đỏ quấn lấy cô và cái xác ấy.
Cái xác ở tình trạng thối rửa và đang phân hủy, giòi bọ bò lúc nhúc khắp nơi toả ra mùi hôi thối nồng nặc.

Cô che miệng lại ngăn chặn cảm giác buồn nôn, cô đang ở cái nơi quái quỷ gì thế này?
Dương Uyển Chi nhích người, thật sự không ngờ đến bàn tay của cái xác ấy vì sự động đậy của cô mà rơi ra.

Cả người cô toát mồ hôi lạnh, khi phát hiện ra mình đang nằm trong quan tài người chết.
...Rầm...
Cánh cửa bị đá ra, hướng theo đó Dương Uyển Chi nhìn ra bên ngoài.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: 9: Chạy Trốn


Dương Uyển Chi hồi hộp nghe từng chuyển động của căn phòng, tiếng mở cửa rồi tiếng kéo cửa hết sức nhẹ nhàng.

Song dây thần kinh của cô đều căng ra hết cỡ, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Từng bước chân chậm chạp di chuyển trên nền nhà gỗ.
Thanh âm...!Cộp...!Cộp đều đều vang lên.
Bỗng...
Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai, cả cơ thể của cô bị trì xuống như đang vác một tảng đá to.
"Chào mừng vợ yêu đến với thế giới của anh."
Thanh âm rợn người phả vào lỗ tai.
Dương Uyển Chi run rẩy ngoái đầu lại nhìn.
Gã cười nhìn cô, còn cô thì muốn ngất đi tại chỗ.
Khuôn miệng cô lại bị cứng đờ lại, gã đang khống chế cô.

Rồi gã cuối sát mặt xuống gần, càng lúc càng gần, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi thối bốc ra từ người gã.

Nó giống hệt như mùi của cái xác chết bên cạnh.

Trán cô lấm tấm mồ hôi, nước mắt ứa ra nhưng cô không tài nào nhúc nhích được.
Trong thâm tâm cô gào thét gọi Quỷ Vương với một hy vọng nhỏ nhoi rằng hắn có thể xuất hiện cứu cô ngay lúc này.
Môi gã chạm vào môi cô, Dương Uyển Chi muốn nôn, cảm giác bất lực khiến cô muốn chết đi cho xong.
Rồi gã bị tách đôi ra, giống hệt như gã quỷ lần trước.
La Mục Khải hắn đến rồi!
Sau khi gã quỷ tan biến, hình ảnh La Mục Khải dần xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Cổ họng cô vì sợ hãi mà cứng đờ, cô mấp mấy đôi môi, nước mắt giàn dụa nhìn về phía hắn.
"Thời gian này ta liên tục nghe thấy cô quấy nhiễu ta." Hắn lạnh lạnh nhạt nhạt nói.
Dương Uyển Chi vẫn chưa hết sợ hãi, cô nhìn cái xác chết đang trói chặt trên người mình.
La Mục Khải cũng hiểu ý, hắn làm một vài động tác.

Cô và cái xác ấy đã không còn bị trói vào nhau nữa.
Dương Uyển Chi trèo khỏi quan tài ngay lập tức, cô té xuống nền đất sau đó liền lồm cồm bò dậy.

Cô vuốt tay muốn gỡ cái vòng ra khỏi tay mình, nước mắt nối tiếp nhau rơi xuống, cô mếu máo nói:"Tôi đưa cho ông hết, làm ơn gỡ nó xuống đi.

Tôi...!Tôi không muốn nhìn thấy những thứ đó nữa...! Hức...!Hức..."
La Mục Khải giúp cô gỡ cái vòng xuống, nhìn cái vòng ngọc rời khỏi tay mình, lúc ấy Dương Uyển Chi mới dám thở mạnh.

Chân của cô bắt đầu có cảm giác đau nhói, lúc nảy té xuống đã bị trầy một mãng da lớn rơm rớm máu.

Cô kéo ống quần lên thổi thổi đầu gối, đây là lần đầu tiên cô bị thương nặng như vậy.

Nói đúng hơn là từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị thương vì quanh đi quẩn lại Dương Uyển Chi chỉ ở trong Dương gia, lâu lâu mới lén ra ngoài chơi một lúc thôi.
La Mục Khải nhìn hành động này của cô, hắn khó hiểu ngồi xuống đối diện.

Dương Uyển Chi lúc này mới chú ý tới sự hiện diện của hắn, sau đó cô sợ hãi lùi về sau, lấp bấp nói:"Sao...!Sao tôi vẫn còn thấy ông?"
Hắn đứng dậy, phủi lại bộ quần áo phẳng phiu của mình, lạnh giọng:"Làm sao mà ta biết, cô nói cái vòng ngọc này giúp cô thấy âm hồn.


Xem ra là cô gạt ta."
"Không thể nào...!Trước đây tôi không có thấy những người đó, kể từ khi đeo cái vòng lên tôi mới thấy.

Là nó, chính là nó đó."
Cô thật sự không muốn nhìn thấy mấy thứ đó nữa đâu, rất đáng sợ.
Bên ngoài truyền đến tiếng động lớn, là tiếng bước chân của rất nhiều người.

Càng lúc cô lại càng nghe rõ ràng, trong lòng cô lo sợ.
Cô sợ người nhà của tên quỷ kia tới, sau đó lại bắt cô bỏ vào quan tài cùng gã.

Dương Uyển Chi nghĩ vậy liền leo qua cửa sổ, mặc kệ cái chân đau nhứt mà cố gắng đi về phía trước, đi được bao xa thì cứ đi.
La Mục Khải không biết cô bị làm sao, hắn nhìn những người vừa vào phòng.

Bọn họ tìm kiếm một hồi, không thấy cô đâu liền kéo nhau đi tìm.
Đám người này thật khó hiểu.
Vốn hắn không định tới đây, tại vì cô khóc thảm quá quấy nhiễu hắn nên hắn mới miễn cưỡng đi một chuyến.

Lần gặp lại này hắn công nhận là cô thảm hơn trước rất nhiều.
Hắn nhìn chiếc vòng ngọc trong tay mình, trên vòng thật sự có nhiễm âm khí.

Cho nên hắn không nghi ngờ lời cô nói, còn việc cô vì sao vẫn có thể nhìn thấy hắn, cái đó hắn phải điều tra thêm.

La Mục Khải trở về Địa Phủ.
Dương Uyển Chi không biết mình đã đi đâu, cô cứ chạy về phía trước một cách vô định.

Trong tầm mắt cô xuất hiện một cái hang động, không do dự cô liền chạy vào đó nghỉ chân, lẫn trốn.
Cô ngồi xuống vách đá, dùng tay lau lau mồ hôi túa ra trên trán.

Lúc này tâm trạng cô mới bình tĩnh hơn được một chút, Dương Uyển Chi thở dài, số cô đúng là số khổ.
Bây giờ cô không có nơi để về, nếu trở về Dương gia cô cũng sẽ chết.

Không chết do bị bắt về nhà người chồng kia, thì cũng chết do lần "Tế Quỷ" tiếp theo.

Nên bây giờ nếu có thể trốn đi, cô cũng muốn trốn, cô cũng muốn được sống!
Nhưng vấn đề ở đây là cô chưa từng ra ngoài bao giờ, phải sống như thế nào cô cũng không biết.
Dương Uyển Chi lại thở dài thêm một lần nữa.
"Xin lỗi đã làm phiền nhưng chỗ này là chỗ của tôi."
Thanh âm của người đàn ông phát ra từ cửa hang động khiến Dương Uyển Chi giật bắn mình.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: 10: Bước Vào Bẫy


Người nọ là một người đàn ông lớn hơn cô vài tuổi, cô nhận ra anh.

Anh chính là người đã cho cô cái vòng ngọc vào đêm hôm đó.
"Anh...!Anh nhớ tôi không, tôi chính là người đã nhận cái vòng ngọc của anh đấy."
Dương Uyển Chi gấp gáp hỏi anh.
Dung Thành gật đầu, anh điềm đạm hỏi:"Cô là Dương tiểu thư?"
"Đúng vậy, tôi là Dương Uyển Chi." Cô đứng lên đi về phía anh, gấp đến độ không cần chú ý hình tượng mà nắm tay áo sơ mi của anh nói:"Anh đưa tôi cái vòng đó xong đi đâu vậy.

Hại tôi nhìn thấy những thứ đó, tôi sợ lắm."
"Cô thấy cái gì cơ?" Dung Thành tỏ ra ngạc nhiên hỏi lại.
"Thì thấy ma đó, anh là chủ của cái vòng chẳng lẽ anh không biết?"
Cô ngơ ngạc hỏi lại.
Dung Thành nhìn cô lắc đầu, anh điềm đạm nói:"Chuyện cô thấy ma tôi thật sự không biết đâu.

Cái vòng ấy là của ba tôi để lại, nó là cái vòng bình an."
Dung Thành nói anh cho cô cái vòng vì thấy cô nói chuyện dễ thương lại tốt bụng.

Trong lần gặp mặt đó, cô đã giúp anh băng bó vết thương bị rắn cắn.
Rồi anh hỏi cái vòng đâu.
Dương Uyển Chi nhìn lại cái tay trống trơn của mình, nhớ lại cái vòng đã bị quỷ vương lấy đi.

Cô nhìn anh khó xử.
Anh cũng nhìn cô, một cái nhìn thấu hết ruột gan con người.
Anh ngồi xuống tản đá, dường như có điều gì đó do dự.
...Lộp bộp...!Lộp bộp...
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Dương Uyển Chi chạy lại một góc co người như đang trốn tránh.
"Lục soát chỗ này đi, cô ta không thể chạy xa hơn đâu."
Dung Thành nhìn cô gái vì sợ mà run lên bần bật, trên người cô mặc hỷ phục đỏ rực.

Anh đương nhiên biết là cô sợ cái gì, chỉ có điều anh giả vờ như không biết.
Anh đi về phía cửa động.
Dương Uyển Chi nhìn theo bóng lưng anh, cô nghe anh nói với người nào đó rằng:"Chẳng có ai ở đây cả, đây là chỗ ta tu luyện các người không được phép quấy nhiễu."
Bọn họ cãi qua cãi lại, sau cùng anh cũng đuổi được người ta đi.

Dương Uyển Chi mới thở phào ngồi bệch xuống nền đất, doạ cô sợ chết khiếp.
"Dương tiểu thư, cô về nhà tôi ở không?"
Cô trợn mắt nhìn anh, lời đề nghị này quá trắng trợn rồi.
Thấy mình ăn nói khó hiểu, Dung Thành mới giải thích:"Ý tôi là giờ cô chẳng có nơi để đi..."
"Thật ra cha tôi là thầy pháp trước đây của Dương gia."
"Cha của anh..." Cô đi lại ngồi bên cạnh anh tò mò nghe anh kể chuyện.
"Cha của tôi là thầy pháp nổi tiếng trong vùng.

Ông ấy chính là người tế quỷ cho Dương gia mấy chục năm trước.

Vì ông ấy không tin thật sự có khế ước máu cho nên mới chống đối với Dương lão gia.

Kết quả ông ấy bị giết ngay tại chỗ."
Cô cả kinh, chuyện này cô chưa từng nghe ai nhắc đến.

Nói vậy anh chính là hận Dương lão gia tức là cha của cô đến tận xương tủy rồi.

Nghĩ vậy cô liền sợ hãi lùi về sau, có khi nào anh muốn trả thù không?
Thấy cô sợ hãi, anh mới phì cười:"Cô đừng lo, tôi không hại cô đâu.

Tôi biết cô cũng là nạn nhân mà.

Tôi có nghe nói Dương gia gả con gái cho Trần gia, cũng không ngờ cô đào hôn."
"Dựng vợ gả chồng gì chứ, nếu tôi nói người chồng đó là một cái xác chết anh có tin không?" Cô bí xị dùng cây cọ cọ xuống nền đá.

"Tôi biết mà.

Cho nên bây giờ cô đi đâu cũng đều là cửa tử.

Hiện tại nếu Dương tiểu thư không chê thì tới nhà tôi ở vài ngày đi, đợi tới khi cô có dự tính mới."
Hai mắt cô sáng lên, anh thật sự không chấp nhặt chuyện xưa mà cho cô ở nhờ sao?
Dung Thành là một người rất giỏi đoán tâm tư người khác, cô chỉ cần nhìn anh dò xét một chút, anh liền hiểu cô nghĩ cái gì.
Anh cười hiền nói:"Lần đó nếu không nhờ Dương tiểu thư giúp đỡ, e là tôi đã bị rắn cắn chết rồi."
"Vậy...!Cám ơn anh..."
Cô làm gì có lựa chọn khác, có lẽ ông trời đem Dung Thành đến để cứu lấy cô chăng.

Chứ nếu nói để cô tự sinh, tự diệt thì cô chỉ có tự diệt chứ không thể tự sinh đâu!!!
Đợi đám người kia rút khỏi, cô mới cùng Dung Thành về nhà của anh.
Nhà anh nằm ở một thôn nghèo ở dưới núi, ở đây có rất nhiều người sinh sống chứ không phải tách biệt như Dương gia.

Mọi người xung quanh thấy Dương Thành dẫn cô về cũng tò mò nhìn cô rồi xì xầm bàn tán, Dương Uyển Chi cuối mặt.
Cô sợ bọn họ.
Vốn cô chưa từng tiếp xúc với người lạ nhiều như vậy, Dương gia luôn khép kín mà.
"Nếu họ có hỏi, cô đừng nói cô là huyết thống của nhà Dương." Dung Thành mở cửa một căn nhà gỗ cũ kỹ, vừa dặn dò.
Cô hỏi lại là vì sao, cô đâu có làm gì sai mà phải dấu diếm.
"Để cho đám người kia không đuổi đến.

Cũng là để mọi người đừng bàn tán.

Cô không biết đâu có rất nhiều lời đồn ác ý về Dương gia đấy."
Cô gật gù tỏ vẻ đã hiểu, vậy nếu ai hỏi cô nói cô tên Uyển Chi là được rồi.

...!Cộc Cộc...
Ai đó gõ cửa cho nên anh liền đi tới mở cửa tiếp chuyện, một cụ bà đứng trước cửa.

Tay bà ấy cầm một dây thịt, mắt thì nhìn vào trong nhà lóng ngóng, cô nghe bà ấy hỏi.
"A Thành cô gái đó là ai thế?"
"Cô ấy là vợ của con, hôm nay chúng con kết hôn ở trên hang núi.

Bà nhìn xem cô ấy mặc hỷ phục có đẹp không?"
Dương Uyển Chi nghe người ta nhắc tới mình, cô cũng đứng lên gật đầu chào hỏi.
Bà An đi vào nhà, đi tới gần cô nắm tay cô, bà nói:"Ôi chao cô gái này xinh xắn quá, là con gái nhà nào vậy?"
"Con...!Con từ nhỏ lưu lạc trên núi.

Ở trong hang động, may mắn gặp được anh Thành..."
Bà An vỗ vỗ mu bàn tay cô, bà ôn tồn nói:"Không sao đâu, A Thành nó là người đàn ông tốt có thể dựa dẫm được.

Con cưới được nó là có phúc đấy nhé!"
Dương Uyển Chi cười gượng, tự nhiên cô có chồng rồi.

Cô năm nay mới có mười bảy tuổi thôi, còn chưa tới tuổi kết hôn đâu.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: 11: Gà Trong Thôn Làng Bị Mất Trộm


Căn nhà của Dung Thành là một căn nhà gỗ cũ kỹ, nội thất trong nhà hoang sơ đến mức chỉ có nổi một cái bóng đèn màu vàng chẳng thắp sáng nổi thứ gì.

Bên trong nhà có một cái bàn gỗ và một cái ghế sofa cũ rách, nói chung là đời sống rất tệ.
Dung Thành cũng không có đi làm, anh hay ở trong phòng "tu luyện" cô nghe anh nói vậy chứ cũng không biết gì nhiều.
Điều đặc biệt là từ khi cô bước vào nhà, xung quanh dán vô số lá bùa trên vách.

Cái thứ giấy màu vàng rồi vẽ mực tàu ấy thật sự có tác dụng với ma quỷ ư?
Trong nhà có hai gian phòng, cô ở phòng bên trái còn anh ở phòng bên phải.

Bình thường chẳng chung đụng gì với nhau ngoài lúc ăn cơm.

Ban đầu cô có hơi lo sợ thật, vì cô là phụ nữ, còn anh là đàn ông.
Trinh tiết đối với cô mà nói là thứ rất quan trọng, mẹ cô dặn cô phải bảo vệ trinh tiết của mình để tế quỷ.
"Có cơm rồi, cô ra ăn đi."
Cửa phòng bị gõ, làm cho cô giật mình.

Vừa rồi cô thất thần một lúc.

Dương Uyển Chi ra ngoài, dưới ánh đèn vàng trên bàn đã bày ra một mâm cơm.

Món cá cô hay ăn và cơm trắng nóng hổi, cô đi lại ngồi xuống chiếc ghế sofa cũ rách.
"Cá từ đâu mà có thế ạ?" Cô luôn thắc mắc, anh không đi làm thì lấy đâu ra tiền để mua thức ăn.
Dung Thành xới cho cô một bát cơm, anh đáp:"Ven thôn có một con sông, tôi bắt ở đó."
"Thì ra là thế."
Cô ậm ừ, rồi ăn cơm.

Dương Uyển Chi không kén ăn, hồi ở Dương gia cô thường xuyên bị nhốt lại trong phòng rồi bị bỏ quên, những lúc đói run người cô thường ăn mì gói để chống chọi.
Nên đối với cô, có ăn là tốt rồi, không đòi hỏi.
"Ngày mai cô có muốn ra ngoài bắt cá không? Sáng mai thì đi, bắt mấy con cá đổi gạo và thịt, nhà đã hết gạo rồi."
"Vâng được chứ, tôi nên phụ giúp một tay mới đúng.

Tôi đang ở nhờ nhà anh mà."
Dung Thành mỉm cười, tính ra anh cũng là một con người rất dễ nói chuyện.
*
Vậy là theo kế hoạch, sáng sớm cô đi theo Dung Thành ra con sông ven thôn làng để bắt cá.

Anh bắt cá rất giỏi, bách phát bách trúng phải nói là như thế.
"Anh siêu giỏi luôn đấy, bắt được một đống cá luôn nè."
Cô nhìn rỗ cá trong tay cười hí ha hí hửng nói với anh.
Dung Thành cười cười gãi đầu, có lẽ anh không quen được khen.
Bọn họ đem rổ cá về, đi đến nhà một người trong làng gõ cửa để đổi gạo.
Người đón tiếp bọn cô là một người đàn ông, trông cách anh ta nhìn bọn cô rất khó chịu.

Dung Thành đưa rổ cá cho anh ta, cũng không vui vẻ gì mà nói:"Nửa cân thịt, hai ký gạo."
Người nọ nhận lấy rổ cá, sau đó đưa ra những thứ mà anh yêu cầu.

Rồi anh ta đóng sập cửa như thể rất chán ghét bọn cô.


Dương Uyển Chi ngơ ngác nhìn, lúc này anh mới cười nói:"Cô đừng để ý, hắn ta là vậy."
"Vâng ạ.

Nhà của bà An ở đâu thế?"
Cô đổi chủ đề, không muốn vì một số người mà không vui.
Đôi nam nữ vui vẻ trò chuyện, ở trong nhà người đàn ông nọ cầm rổ cá nhìn theo nhỏ giọng mắn:"Đồ điên!"
Mấy ngày trôi qua đối với Dương Uyển Chi rất yên bình, bà An thường đến nhà trò chuyện với cô, nhờ vậy mà cô đã quên sành sạch những chuyện kinh khủng hôm nọ.
Hai bà cháu đang trò chuyện, bỗng có người nào đó đập cửa rất lớn.

Dung Thành đang ở trong bếp, anh đi ra ngoài mở cửa.
Người hàng xóm nọ nói bằng chất giọng rất đanh đá và rất lớn:"Có phải mày bắt gà của nhà tao không?"
"Không có."
"Trong cái thôn này chỉ có mày chứ không có ai ngoài mày hết, mau đền gà lại cho tao."
Dương Uyển Chi nghe thấy ồn ào, cô đi ra ngoài xem.

Người phụ nữ cùng một người đàn ông thi nhau chửi mắng anh, cô cảm thấy rất bất bình, rõ ràng mấy ngày nay bọn cô không có ăn gà.
Dương Uyển Chi nói:"Nè mấy người đừng có ăn nói ngang ngược thế, chúng tôi không có bắt gà của mấy người.

Nếu có bằng chứng thì đưa ra, không thì thôi chứ làm gì mà chửi chồng tôi hoài vậy?"
Đôi vợ chồng kia nhìn cô chằm chằm, sau đó bỏ đi không nói một lời nào.


Dương Uyển Chi cau mày nhìn theo, bộ cô hung dữ lắm sao mà họ vừa nghe đã bỏ đi ngay vậy?
"Sao anh im lặng để cho người ta mắng oan vậy, ngốc." Cô kéo Dung Thành đi vào nhà.
"Có gì đâu, bọn họ không ưa gì tôi."
Nói vậy họ hay kiếm chuyện với Dung Thành lắm à, kể ra anh hiền lành quá bị bắt nạt đây mà...
Ban đêm, Dương Uyển Chi đang ngủ thì bị đánh thức bởi rất nhiều tiếng kêu của gà.

Bọn chúng giống như bị ai đó dí mà gào lên một cách rất lớn, rất lộn xộn.
Trong đầu cô liền nghĩ đến tên trộm gà, lúc sáng đôi vợ chồng nọ còn đổ thừa cho Dung Thành ăn trộm gà mà.
Cô xuống giường, cái giường kêu cọt kẹt một tiếng làm cho cô giật mình.

Dương Uyển Chi mở cửa phòng từng bước, từng bước đi ra ngoài.
Căn nhà tối om, chỉ có ánh đèn bên ngoài màu vàng nhàn nhạt mờ mờ, ảo ảo.

Cô đi về phía cửa, từ khe hở của hai thanh gỗ nhìn ra ngoài cô nhìn thấy đám gà chạy loạn xạ rồi bay tứ tung lên.
Cô cố gắng nhìn xung quanh xem rốt cuộc ai là kẻ trộm gà...
Một bàn tay đặt lên vai cô, Dương Uyển Chi thét lên một tiếng thất thanh!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: 12: Quỷ Vương Đại Nhân Nổi Giận Rồi


Hoá ra là Dung Thành đứng phía sau cô từ nảy đến giờ, vậy mà anh chẳng phát ra tiếng động nào làm cho cô suýt nữa thì sợ đứng tim chết luôn.
Tiếng thét của cô làm kinh động tới kẻ trộm gà, phút chốc đàn gà trở lại trạng thái bình thường.

Điều này biểu hiện kẻ trộm gà đã tẩu thoát!
Dương Uyển Chi nhăn mặt nói:"Anh Thành anh doạ tôi sợ muốn chết luôn đó."
"Xin lỗi cô, tôi thấy cô ra khỏi phòng nên mới chạy ra nhìn xem có chuyện gì."
Cô đi lại sofa ngồi xuống uống miếng nước.

Anh còn chơi cái trò đó mấy lần nữa, cô chắc chắn sẽ thành oan hồn vất vưởng.
Cô lóng ngóng nhìn ra ngoài, kể cho anh nghe về chuyện có kẻ trộm gà.

Nhưng nghe xong anh lại thản nhiên nói cô đừng bận tâm, cái gì mà đừng bận tâm chứ!
"Nếu không bắt được kẻ trộm thì họ luôn nghĩ đó là anh đấy.

Mà rõ ràng anh đâu phải trộm!"
"Có vài người trong thôn không thích tôi.


Mấy chục năm sống ở đây nên tôi sớm đã làm quen và không quan tâm tới nữa, nên cô đừng vì tôi mà hao tâm tổn sức.

Tôi không sao."
Cô còn muốn phân tích rõ ràng cho anh nghe, vậy mà anh nói khuya rồi cô hãy đi ngủ đi.

Vậy là Dương Uyển chi đành bất lực nghe theo, ý tốt của cô người ta không cần thì cũng đành chịu...
*
La Mục Khải sau khi hoàn thành xong sổ sách, hắn mới rãnh tay được một chút.

Gần đây sổ sách tới tay hắn không ít, cái chức vụ Quỷ Vương này không dễ làm.
Bất Âm pha cho hắn một tách trà, dịu dàng quan tâm hắn:"Quỷ Vương đại nhân, ngài đừng làm việc quá độ.

Ngài cũng nên nghĩ ngơi một chút đấy ạ."
"Gần đây Dương gia thế nào?" Hắn đột nhiên rất muốn biết tình hình của cô gái kia, mấy ngày này hắn chẳng nghe cô gào thét gọi hắn nữa.
Xem ra đã ổn thoả mọi chuyện rồi.
Bất Âm bị hỏi bất chợt nên có chút không kịp ứng phó, cô qua loa nói:"Dương gia vẫn vậy, theo sổ sách thì không có người nào họ Dương chết cả thưa ngài."
"Ý ta hỏi cô gái đó." Hắn nhấn mạnh.
Bất Âm lập tức thay đổi sắc mặt, hắn quan tâm cô gái đó?
Tại sao?
"Ngươi không biết?" Hắn đoán là vậy, vì Bất Âm xưa nay rất dứt khoát, có bao giờ hắn thấy cô ngập ngừng như vậy đâu.
La Mục Khải rời khỏi đống sổ sách, hắn đứng lên đi về phái cánh cửa rồi nói:"Ngươi không cần theo ta."
Nói rồi hắn biến mất trong không khí.
La Mục Khải đi tới Dương gia, bây giờ là nửa đêm căn phòng của Dương Uyển Chi không có lấy một bóng người.

Hắn đi xuống nhà bếp cũng không thấy cô, trong đầu hắn có suy nghĩ là cô đang ở Trần gia.

Hay là cô bị bắt về đó rồi?
Nghĩ vậy hắn liền đi tới Trần gia một chuyến.

Nhà họ Trần vắng tanh, lạnh lẽo, chẳng có bóng dáng của Dương Uyển Chi đâu.

Hắn làm phép tìm xem tung tích của cô, kỳ lạ sao hắn không nhìn thấy?
La Mục Khải thử làm lại một lần nữa, vài lần nữa cũng không tìm thấy bất cứ tung tích nào.

Cô như là bốc hơi mất vậy.
Hắn trở về Địa Phủ, tìm sổ sinh tử của cô để xem.

Sổ của cô vẫn còn xanh, rõ ràng cô chưa chết.
"Quỷ Vương đại nhân, ngài cần tìm gì đấy ạ?"
"Cô đi dò xem Dương Uyển Chi đang ở đâu?" Hắn nhìn Bất Âm ra lệnh.
Cô lập tức nhìn thẳng vào mắt hắn, còn hắn vẫn nhìn cô, cô mới nói:"Ngài Quỷ Vương chuyện phàm giới tốt nhất chúng ta đừng phạm vào."
"Cô đang dạy ta phải làm thế nào đấy ư?"
Đôi mắt hắn đỏ lên, giọng nói cũng lạnh đi nhiều.

Có nghĩa là hắn đang tức giận, Bất Âm có ăn gan hùm cũng không dám cãi lời chọc hắn tức giận.
"Tôi không dám thưa ngài, để tôi đi ngay."
Bất Âm lập tức đi làm nhiệm vụ được giao, nhưng trong thâm tâm cô ta vẫn luôn căm ghét người phụ nữ kia.
Cô muốn nhân cơ hội này, diệt trừ hậu họa về sau...
La Mục Khải thở ra, hắn nhắm mắt ngồi ở giường ngủ.

Hắn có một dự cảm không lành, hắn đang...!Lo lắng cho loài người ấy sao?
*

Sáng hôm sau trong thôn lại bị mất trộm gà, hai vợ chồng nọ lại tới tìm Dung Thành để trách mắng.

Cô ở trong nhà, liền chạy ra cãi lại bọn họ.
"Nè các người vô lý vừa thôi nghen, đừng có nghĩ chồng tôi hiền mà tới đây kiếm chuyện hoài.

Đêm qua chúng tôi ở cùng nhau, anh ấy không hề đi ra ngoài."
Người phụ nữ sấn về phía cô, nói:"Vợ chồng các người đương nhiên bênh vực nhau rồi.

Trong cái thôn này chẳng có ai làm mấy chuyện mờ ám cả, chỉ có chồng của cô thôi."
"Cô ăn nói cẩn thận đó, chồng của tôi làm sao? Bà An cũng nói chồng của tôi rất tốt, ai cũng nói anh ấy tốt chỉ có hai người là kiếm chuyện thôi."
Cô càng cãi càng hăng, nhất định sẽ không chịu thua vụ này.

Cô không thể để anh bị oan được, tại anh hiền quá mới bị bắt nạt.

Nhưng có cô rồi, cô không thể để người khác bắt nạt anh, cô xưa nay giỏi nhất là "võ mồm".
Người phụ nữ nghe tới đây thì đơ ra, cô ta mơ hồ hỏi:"Bà An là ai?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: 13: Nói Với Lão Ta Là Trả Cái Xác Lại Cho Tao


"Khi nào các người có bằng chứng thì báo công an, còn không đừng tới làm phiền nhà tôi nữa."
Dung Thành nói xong liền đóng sập cửa.
Dương Uyển Chi có chút mù mịt, tại sao người phụ nữ ấy lại không biết bà An.

Trong thôn này có mấy người đâu chứ, bà ấy nói bà ấy sống trong thôn này mấy chục năm rồi, không thể nào bọn họ lại không biết bà.
"Cô đừng có cãi nhau với bọn họ, phí sức thôi." Anh đi vào bếp vo gạo nấu cơm, vừa làm vừa nói.
Cô chạy theo sau anh, thắc mắc hỏi:"Sao họ có vẻ ngơ ra khi tôi nói tới bà An vậy anh Thành?"
"Chắc là cãi hăng quá nên quên đấy."
Lý do này nghe chẳng hợp lý chút nào, nhưng mà mặc kệ đi.
Dương Uyển Chi phụ anh nấu nướng, cô cũng phải giúp đỡ một tay chứ, ăn nhờ, ở đậu mà đợi người ta hầu hạ, đúng thật là không nên chút nào.
Ăn cơm xong thì ngủ trưa, mỗi ngày của cô chỉ đơn giản như thế thôi.

Giữa trưa Dương Uyển Chi liu thiu đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên nghe thấy một mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Cái mùi này giống hệt như mùi của cái xác chết của người đàn ông nọ.
Cảm giác buồn nôn lập tức xông đến, cô tỉnh giấc toát mồ hôi.

Cô nhìn xung quanh, không có ai cả cũng chẳng có mùi hôi thối nào.

Hình như Dung Thành đã đi ra ngoài rồi, cô không thấy phòng anh đóng cửa.
Dương Uyển Chi xỏ dép đi ra ngoài, giữa trưa nên trong thôn vắng hoe người.

Cô đi được vài bước đã nhìn thấy một cô gái có mái tóc xoã dài ngồi bên hiên nhà, cô ấy gục mặt, đôi vai run run hình như là đang khóc.
Cô đi tới, do dự mấy lần mới mở miệng hỏi thăm:"Chị ơi?"
Người nọ vẫn gục mặt khóc mà không chịu nhìn cô.
Cô lại gọi thêm một lần nữa.
Lần này cô ấy đã có hành động khác, cổ dùng tay lau nước mắt sau đó ngước mặt lên nhìn cô.
Gương mặt cô ấy xanh xao, tái mét, hai mắt thâm quần nhìn rất đáng sợ.

Trái tim Dương Uyển Chi cơ hồ đập loạn xạ, cô lùi về sau thủ thế.
"Cô...!Cô nhìn thấy tôi sao?"
"Cô...!Cô là m...!ma hả?"
Cô gái kia đứng lên, trong bộ đầm màu trắng cô không hề thấy hai chân của cô ấy.

Dương Uyển Chi run rẩy rồi co giò bỏ chạy, cô nhắm mắt cứ chạy về phía trước.
Tại sao cô luôn nhìn thấy những người đó, cô không muốn nhìn thấy họ nữa đâu mà.
Cô cứ cắm đầu chạy, mặc kệ chạy đi đâu chỉ cần cô không nhìn thấy nữa là được.
"Cô mở mắt ra đi."
Thanh âm rợn người ấy văng vẳng bên tai cô.

Dương Uyển Chi từ từ hé mắt, cô vẫn đứng ở chỗ cũ không hề lệch đi chút nào.

Rõ ràng là cô đang chạy tại sao khi mở mắt ra vẫn là chỗ này, kỳ quái!
Oan hồn kia bay đến trước mặt cô, cổ khóc, hốc mắt tràn ra máu tươi nhìn còn đáng sợ hơn trong phim kinh dị nữa.

"Cô...!Cô muốn cái gì?"
Oan hồn kia dùng bàn tay lạnh ngắt kia nắm tay cô, cổ vừa khóc vừa nói:"Tôi là người trong thôn này, vừa mới chết cách đây một tuần lễ.

Chồng tôi vì ghen nên đánh tôi chết, rồi anh ta giấu xác tôi trong nhà.

Hiện tại cái xác vẫn ở trong phòng, chưa được mai táng nên tôi không thể đi đầu thai được."
"Cái gì cơ?" Dương Uyển Chi trợn mắt, còn có chuyện kinh dị như thế.
Oan hồn kia lại nói:"Cô giúp tôi mai táng được không, tôi muốn đi đầu thai chuyển kiếp."
Cô thật tình cũng muốn giúp lắm, nhưng mà bản thân cô lo còn chưa xong nữa là.
Nhìn thấy Dương Uyển Chi đang phân vân.
Biểu cảm trên gương mặt oan hồn kia thoáng chốc đã thay đổi, vừa mới hiền hậu đó bây giờ đã cực kì hung dữ.

Cô ta trợn mắt, rồi bàn tay cũng bắt đầu mọc ra móng tay màu đỏ rất đáng sợ.
Cô nhìn xuống cánh tay bị nắm chặt của mình, móng tay của cô ta cắm vào da thịt cô làm cho cô sợ hãi rụt tay về.
"Tại sao cô ác độc như vậy, có chuyện nhỏ như vậy cô cũng không chịu giúp tôi."
Cô lùi về sau, nhìn cô ta đề phòng và sợ hãi.

Từ một oan hồn hiền lành, phút chốc cô gái kia đã biến thành một con quỷ.
Cô ta vươn tay, một con gà không biết từ đâu bay tời nằm trong lòng bàn tay của cô ta.


Song cô ta cắn chết con gà ngay tại chỗ, máu bắn ra tung toé dính lên gương mặt đang toát mồ hôi lạnh của Dương Uyển Chi.
Lúc này cô mới ngờ ngợ nhận ra, thì ra số gà bị lấy trộm chính là do cô ta làm.
Nữ quỷ đem bàn tay siết chặt cổ của cô, móng vuốt cô ta rất sắc bén đâm vào trong da thịt cô rớm máu.

Dương Uyển Chi bị ngộp thở liên tục đánh vào tay cô ta chống cự, cô ta gầm lên:"Rốt cuộc mày có giúp hay là không?"
"Làm...!Làm cách nào?"
Cô đầu hàng, nếu cô không giúp cô ta, e là cô nữ quỷ sẽ bóp cổ cô đến chết...
Dương Uyển Chi chịu sự sai khiến của nữ quỷ, đi tới gõ cửa một căn nhà đầu thôn.
"Tới tìm ai?"
Người đàn ông mặt mày bậm trợn đi ra mở cửa, từ trong nhà mùi hôi thối nồng nặc của xác chết bốc lên.

Cô nhăn mặt, dùng tay che mũi, cô sợ nhất là cái mùi này, nó ám ảnh kinh khủng.
"Nói với lão ta là trả cái xác lại cho tao."
Nữ quỷ hung dữ ra lệnh cho cô.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: 14: Tặng Nhẫn Ngọc


Dương Uyển Chi mấp mấy đôi môi, nói người đàn ông hãy đem xác vợ anh ta ra mai táng.

Anh ta vừa nghe xong đã lập tức túm cô vào nhà rồi khoá trái cửa.
Cô sợ đến mức xanh mặt, ở trong nhà mùi tử thi bốc lên càng nồng nặc hơn.

Cô nhăn mày, nôn luôn tại chỗ.
Rồi gã đàn ông đó xách cổ áo cô lôi về phía phòng ngủ, Dương Uyển Chi thét lớn lên, mong sao cho ai đó nghe thấy làm ơn hãy cứu cô với.
"Sao mày biết ả ta đã chết?" Gã vứt cô xuống bên cạnh cái xác phụ nữ đang phân hủy.
Cô co ro lùi về một góc, lẫn tránh tất cả.
"Cầm cây lên giết lão cho tao."
"Không thể nào!"
Cô ôm đầu nói với người phụ nữ, cô gục mặt xuống bó gối né tránh.
Dương Uyển Chi biết cô không có cách làm gì được bọn họ, cô chỉ có thể đợi người đó tới cứu cô...
Ông Quỷ Vương, xin hãy đến đi mà!
"Tao nói mày cầm cây lên giết gã."
Cô bị nữ quỷ điều khiển, ả bắt cô cầm cây lên vun vào gã đàn ông kia.


Gã né tránh sau đó hất văng cái cây của cô lăn ra xa, cô sợ hãi khóc lóc nhìn gã.

Cô thật sự không có ý muốn giết gã đâu.
"Con khốn, định giết tao hả?"
Gã túm tay cô, Dương Uyển Chi nhe răng cắn mạnh vào tay gã, lúc gã kêu đau mà buông ra thì cô đẩy ngã gã rồi xông ra ngoài.

Nữ quỷ đuổi theo cô, rồi cô va phải một bờ ngực lạnh ngắt.
Cô nhìn La Mục Khải ở trước mặt mình, mếu máo ôm lấy hắn như một chiếc phao cứu sinh.
Cho dù cơ thể hắn có lạnh như tản băng thì cũng không đáng sợ bằng đám oan hồn đó.
"Ông Quỷ Vương làm ơn cứu tôi với."
Nữ quỷ thấy hắn thì quay đầu bỏ chạy, hắn chỉ cần làm động tác co tay lại đã túm được cổ cô ta.

Hắn lạnh nhạt nâng cô ta lên rồi vứt xuống đất, sau đó cô ta biến thành làn khói đen xì rồi tan đi...
"Ôm đủ chưa?"
Dương Uyển Chi nghe thấy hắn lạnh lẽo hỏi, lúc này mới dám mở mắt.
Cô phát hiện ra mình không còn ở trong căn nhà ấy nữa, mà đang ở khu rừng nào đó.

Cô buông hắn ra, dùng gương mặt đầm đìa nước mắt nhìn hắn nói:"Cám ơn."
"Mỗi lần có chuyện cô nhất định phải gào lên với ta như thế à?"
Hắn nghiên đầu nhìn cô, rõ ràng cô đã có chồng, sao không gọi chồng cô mà cứ gọi hắn như thế.
Dương Uyển Chi cắn môi, cô đuối lý.

Thật sự lúc tuyệt vọng nhất, người cô nghĩ đầu tiên luôn luôn là hắn, cô cũng không biết vì sao nữa.
"Những thứ đó chỉ có ông mới có thể...!Cũng tại ông quản lý không nghiêm."
"Lại là tại ta?" Lần nào tới giúp cô, hắn cũng bị cô trách khứ.
Những vong hồn ấy là những người chết oan ức, vì không cam tâm chết đi nên mới tìm cách chạy trốn quỷ sai.

Số ít vì còn lưu luyến nhân gian, số nhiều đều bị thù hận luyện hóa thành quỷ dữ.
Dương Uyển Chi thở dài, cô ngồi xuống vách đá gần đó.


Cầm trên tay một cái cành cây, cọ cọ xuống nền đất.

"Nói chuyện đi." Hắn không quen cái con người ồn ào này im lặng, lúc nào gặp hắn cô cũng luôn miệng không ngừng.
Gần đây có tâm sự rồi?
"Ông giúp tôi bình thường lại được không? Tôi thật sự rất sợ nhưng người đó." Cô chỉ mong muốn như vậy thôi.
"Cái đó ta đang xem xét, cô là trường hợp đặc biệt có thể thấy được vong hồn.

Lý do là gì, ngay cả ta cũng không rõ."
"Ông làm Quỷ Vương cái kiểu gì vậy?"
La Mục Khải:"???" Lại là lỗi của hắn nữa à?
Hắn thấy cô rầu rỉ, cứ ba giây là thở dài.

Cũng hiểu được vì khả năng đặc biệt này mà cô vướng vào không ít nguy hiểm, suy nghĩ hơn nửa ngày trời hắn mới miễn cưỡng cởi chiếc nhẫn ngọc trên tay mình xuống đưa cho cô.
Cô tròn mắt nhìn hắn, lại dụ cô đeo đồ trang sức, cô mới không thèm đeo đâu.
"Cầm lấy, khi nào gặp nguy hiểm thì gọi ta."
Hai mắt cô sáng lên, cô lập tức chộp lấy chiếc nhẫn hỏi lại:"Thật sao? Nếu tôi gọi ông sẽ đến ạ?"
"Lúc cô thật sự gặp nguy hiểm thì có thể, còn nếu cô dám gọi bừa để ta biết được sẽ không cứu cô nữa."
"Tôi biết rồi." Có cái nhẫn này trong tay, ít nhất cô an tâm hơn nhiều rồi.
La Mục Khải suy nghĩ một lát, xong hắn mới nói:"Ta tên La Mục Khải."
"Tôi tên Dương Uyển Chi." Cô cũng giới thiệu lại.
Hắn đen mặt, cái đó dĩ nhiên hắn biết rồi.
Dương Uyển Chi nhìn mặt trời đã dịu dần, bây giờ cũng là ngữ chiều có khi nào Dung Thành đã về nhà rồi không?

Nếu anh không thấy cô có thể là sẽ lo lắng đi tìm, nghĩ vậy cô muốn trở về nhà ngay lập tức.
Cô đứng lên, phủi phủi quần áo rồi dang tay ra với hắn nói:"Tôi muốn về nhà rồi."
Hắn không hiểu hành động này của cô lắm, cô đang muốn hắn ôm cô?
"Thế, thì sao?" Hắn lạnh nhạt hỏi lại.
"Ông đưa tôi về đi, chứ tôi làm gì mà biết đường về." Cô tỉnh bơ đáp lời.
Hắn còn đang định nói cô nằm mơ đi thì phía sau hắn truyền đến tiếng gọi.

Người đàn ông tên Dung Thành chạy xuyên qua người hắn rồi đi tới trước mặt cô, anh lo lắng hỏi:"Cô chạy đi đâu vậy, tôi tìm cô suốt."
"À...!Tôi đi dạo mát thôi."
"Về thôi, tôi nấu cơm rồi."
Cô theo Dung Thành trở về, bỏ mặt La Mục Khải đứng đó chẳng chào hỏi.

Cô cũng là bất đắc dĩ đó nha, nếu cô chào hỏi hắn, để anh nhìn thấy sẽ càng kỳ cục hơn vì chỉ một mình cô thấy hắn thôi mà.
La Mục Khải chắp tay phía sau, hắn nheo mắt nhìn bóng lưng của người phụ nữ.

Cô có sắc quên tình, hắn vừa mới cứu cô xong vậy mà...

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: 15: Mười Sáu Âm Lịch


Dung Thành dẫn cô về nhà, nhìn thấy vết thương trên tay cô, anh lo lắng hỏi nguyên nhân.
Dương Uyển Chi kể cho anh nghe chuyện nhà nọ có người phụ nữ bị chồng đánh chết, cô đã gặp được nữ quỷ.

Nhưng cô không kể cho anh nghe mình được Quỷ Vương cứu giúp, cô nghĩ cho dù có kể anh cũng sẽ không tin cô đâu.
Lúc nảy anh đã chạy xuyên qua người La Mục Khải còn gì?
"Để tôi báo cảnh sát, cô đấy...!Hắn là kẻ giết người mà cô còn dám lại gần.

Ăn gan trời rồi đấy hả!"
"Tại tôi bị ép buộc mà."
Cô dằm dằm chén cơm bí xị nói, nếu như có thể cô chẳng thà làm người vô tình chứ không hề muốn dính vào mấy chuyện này.
Dung Thành xoa đầu cô, anh dịu dàng nói:"Tôi không phải trách cô, tôi chỉ lo cô gặp nguy hiểm.

Tiếc là tôi không có mắt âm dương như cô, không thể thấy được nguy hiểm cận kề xung quanh để bảo vệ cô."
Dương Uyển Chi cảm động sắp khóc, lần đầu tiên có một người đàn ông đối với cô chân thành như vậy.

Ngay lúc cô sắp khóc rồi, đột nhiên La Mục Khải lại xuất hiện bất thình lình, hắn ngồi bên cạnh cô nghe bọn cô nói chuyện.

Cảm xúc của cô từ 100 trở về con số 0 ngay lập tức, hắn đúng là biết phá đám quá.
"Người chồng này cô nhặt ở đâu ra thế?" Hắn nhìn Dung Thành hỏi.
Cô không trả lời hắn, nếu cô trả lời cô mới đúng là kẻ điên đây.
Cô cười với anh, cực kì ngốc nghếch đáp:"Cám ơn anh nha, anh ăn nhiều vào chút."
Cô ăn thật nhanh sau đó chui tọt vào trong phòng.

La Mục Khải cũng đi theo cô, hắn khoanh tay trước ngực, dùng đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhìn cô.
Trước đây cô còn sợ chứ hình như bây giờ cô cũng quen dần với dáng vẻ của hắn rồi, cũng không còn thấy sợ nữa.
"Ông tìm tôi có chuyện gì hả?" Cô tròn mắt hỏi.
"Ừ, ta muốn nói cho cô biết xung quanh đây ta cảm nhận được tà khí rất nặng.

Cô tốt nhất đừng có ở đây nữa, nếu không thứ cô gặp không phải là ma quỷ đâu mà là thứ còn đáng sợ hơn."
La Mục Khải đã đi khảo sát một vòng rồi, chỗ này có một cái gì đó rất nặng nề.

Hắn luôn cảm giác là có rất nhiều vong hồn đang lẩn trốn quanh đây, nhưng khi hắn dùng pháp lực để truy tìm thì chẳng thấy gì cả.

Chỗ mày âm khí rất nặng, không hề bình thường.
"Thứ đáng sợ hơn ma quỷ là thứ gì?" Cô chưa hiểu lắm nên tròn mắt hỏi lại hắn.
"Cô có nghe qua mượn xác hoàn hồn chưa?"
Mặt của Dương Uyển Chi xanh lè, cái đó cô đương nhiên là nghe rồi.

Trên tivi, báo chí, phim ảnh đầy ra mà.
"Nên nói đó, đi sớm sẽ tốt hơn.

Ta bận việc phải về Địa Phủ một chuyến."
Nói xong hắn biến mất như một cơn gió, nói đi là đi liền như thế, cô lầm bẩm mắng hắn.
Mà cái gì là mượn xác hoàn hồn, nghe kinh dị quá!
...Cộc Cộc...
"Uyển Chi ơi bà An tới tìm cô nè."

Tiếng gõ cửa của Dung Thành làm cô giật cả mình, cũng tại La Mục Khải doạ cô sợ.
"Ơ, tôi biết rồi."
Cô xuống giường chạy ra ngoài, mặc kệ đi chuyện rời đi từ từ rồi tính.

Chứ giờ bảo cô rời đi, cô cũng không biết là nên đi đâu.
Ra phòng khách, người bà hiền hậu đã ngồi đợi sẵn.

Dương Uyển Chi mỉm cười đi lại, cô cười nói với bà An.

Cả hai lúc nào cũng cười nói vui vẻ như thế, rất hợp nhau.
Bà An đột nhiên nói tới chuyện ngày mai là ngày mười sáu âm lịch, làm cho cô cũng sởn da gà lên.

Cô biết chứ ngày này là ngày cô hồn dã quỷ tìm về mạnh nhất.

Ở Dương gia, mẹ cô có dặn những ngày này cô không được ra ngoài vào ban đêm.
"Mười sáu âm lịch trăng rất là tròn đó Uyển Chi, ngày mai còn cùng ba ra ngoài bờ sông ngắm trăng không?" Bà An cười hiền hậu.
Cô nhìn bà, định từ chối nhưng bà An lại nói tiếp:"Bà gần đất xa trời rồi, cũng không biết còn ngắm được bao nhiêu mùa trăng nữa."
Nghe thấy lời thê lương của bà, cô cũng không có cách nào mở miệng từ chối được.

Cô sờ cái nhẫn ngọc trên tay mình, cô cứ đi trước, nhỡ có cái gì đó không hay thì cầu cứu hắn, mà chắc sẽ không có gì đâu.
Nghĩ vậy cô gật đầu đồng ý.

Rủ được cô đi ngắm trăng bà cụ An rất vui, rồi nói là buồn ngủ rồi nên phải trở về nhà.
Cô cũng vui lòng tiễn bà ra cửa rồi khoá chốt.
Dung Thành đã đi tu luyện rồi, nên cô cũng vào phòng.

Vừa vào đã giật bắn mình vì La Mục Khải hắn vẫn còn đứng thù lù ở đó, hắn nói hắn đi về Địa Phủ cơ mà?
"Ông còn chưa đi nửa hả?"
La Mục Khải lườm cô, hắn vốn là đi rồi mà đột nhiên nhớ tới ngày mai là ngày âm khí nặng nên mới quay lại dặn dò cô vài chuyện.

Vậy mà cô bài xích hắn hệt như hắn cực kì phiền cô vậy, đúng là loài người không hiểu phải quấy, hắn chẳng thèm chấp.
"Ngày mai đừng ra ngoài."
"Tại sao?" Ngày mai cô lỡ hẹn với bà An rồi còn gì, sao lúc nảy hắn không nói luôn đi.
"Không nghe lời thì tự đi tìm đường chết, lúc đó chúng ta gặp nhau dưới Địa Phủ."
Nói xong La Mục Khải biến mất, hắn nghĩ mình có pháp lực thì hay lắm chắc.

Muốn tới thì tới, đi thì đi, hừm!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: 16: Hôn


Chuyện Dương Uyển Chi đã hứa với người khác không thể nói không làm là không làm được, từ trước đến giờ cô luôn là người rất giữ chữ tín.
Giống như việc buổi tối đi ra ngoài sông ngắm trăng cùng bà An.
Cô mặc một cái đầm màu trắng, đi dọc theo con sông.

Không khí ở đây thật sự rất trong lành, lại bà ban đêm nên càng yên tĩnh.

Cô vươn vai hít thở không khí, rồi quay đầu lại nói với bà An:"Chỗ này mát thật ha bà."
"Ừm, nước cũng rất mát." Bà An cười với cô, sắc mặt bà ấy xanh sao hơn bình thường rất nhiều.
Cô chạy lại gần bà, hơi lo lắng nắm tay bà.

Dương Uyển Chi cảm nhận được tay bà lạnh toát, không có một chút hơi ấm nào.

Cô bất giác lùi về sau đề phòng, không phải là gặp nữa rồi chứ?
"Bà đau bụng quá, không biết ăn trúng cái gì rồi." Bà An ngồi xuống tay chân run run, mặt mày trắng bệt.
Cô nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra bà ấy bị đau đến lạnh toát tay chân.


Cô còn tưởng...
"Hay là chúng ta đi về nha bà, hôm khác lại ngắm trăng cũng được ạ." Cô đề nghị.
Bà An vỗ tay cô, bà cười hiền nói:"Để bà về đi vệ sinh rồi trở ra, con ở đây chờ bà nha."
"Nhưng mà..."
"Bà ra liền, nước mát lắm con ngâm chân xem."
Nói rồi Bà An đi về phía thôn làng.
Dương Uyển Chi nhìn xung quanh đây toàn là cây cối, gió đêm rít qua làm cho cô cảm giác lạnh buốt sống lưng.

Cô tìm một tảng đá ngồi xuống, khi chỉ có một mình nơi này có chút đáng sợ...
Cô không biết rằng ở dưới nước đã hình thành một cơn sóng ngầm, mỗi một lúc càng xoáy mạnh hơn.
"Cô gái xuống đây chơi đi, nước mát lắm."
Dương Uyển Chi nghe có tiếng ai nói, cô nhìn dáo dát xung quanh mà chẳng thấy ai.
Rồi tiếng gọi thê lương ấy lại vang lên, người đó rủ cô xuống nước chơi.
Cô cũng không biết mình bị cái gì, hai chân tự động đứng dậy rồi đi ra hướng bờ sông.

Nhìn mặt hồ vốn phẳng lặng bây giờ lại gợn từng đợt lốc xoáy, Dương Uyển Chi lại cảm thấy chúng rất thú vị, rất thu hút.
...Tỏm...
Cô nhảy xuống dưới nước, lúc cô và làn nước lạnh ngắt kia chạm vào nhau.

Dương Uyển Chi mới sực tỉnh, cô vùng vẫy nhưng có thứ gì đó nắm chặt chân của cô.
Nó cứ kéo cô xuống, khiến cho cô không thể ngoi lên bờ được.

Sau một hồi vật lộn với làn nước, cô cuối cùng cũng kiệt sức và buông trôi xuống dòng nước lạnh lẽo.
Mặt hồ phút chốc lại trở nên phẳng lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

...Tỏm...
Dung Thành chạy như bay tới rồi lao xuống hồ.
La Mục Khải hắn đứng ở cách đó không xa tay chắp phía sau nhìn thấy cảnh tượng này, xem ra có người đến còn sớm hơn hắn.
Hắn nhìn thấy anh cứu được Dương Uyển Chi lên, lúc đó cô đã bất tỉnh.


Rồi người đàn ông đó hôn cô, anh ta cứ hụp lên hụp xuống hôn cô đến mấy lần.
Không hiểu vì sao khi La Mục Khải thấy hình ảnh này trong lòng hắn có chút khó chịu.

Hắn không nhìn nữa mà trở về Địa Phủ, hắn biết rõ cô sẽ không chết!
Dung Thành thấy cô hộc ra nước, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh phóng ánh mắt về phía khoảng không trước mặt, trên môi bỗng xuất hiện một nụ cười lạnh gáy.
Anh bế Dương Uyển Chi về nhà, cô đã bất tỉnh nhân sự rồi.
Anh vừa vào, đã nhìn thấy người phụ nữ từ trong phòng anh đi ra.

Cô ta nhìn Dương Uyển Chi tỏ rõ thái độ chán ghét.
Trên người cô ta là một bộ đồ ngủ màu đỏ rực, móng tay màu đỏ, và đôi môi cũng màu đỏ nốt.

Cô ta đi tới ôm lấy vai của Dung Thành, yêu mị vuốt ve lồng ngực của anh nói:"Thảo nào vừa chỉ hôn em một cái anh đã chạy đi, hứ."
"Đừng có làm mấy chuyện hồ đồ nữa, cô ta mà chết thì cô cũng đừng mong được yên." Anh lạnh nhạt nói, sau đó dùng khăn lông lau mặt rồi tay chân cho Dương Uyển Chi.
"Dù sao em cũng chết rồi, em cũng không sợ anh giết em chết lần nữa đâu." Nữ quỷ tức giận ngồi xuống ghế, còn không khách sáo ngồi hẳn lên người Dương Uyển Chi.
Dung Thành hất cô ra, khiến cô văng vào trên vách gỗ rồi ngã xuống.

Anh lạnh giọng:"Cho dù cô có chết, tôi cũng có cách trừng phạt cô.

Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi."

Nữ quỷ lồm cồm bò dậy từ sàn gỗ, cô ta căm phẫn nhìn Dương Uyển Chi đang yên lặng nhắm mắt.

Nhưng cuối cùng cũng không làm được gì khác chỉ có thể tức giận biến đi chỗ khác.
Dung Thành không mảy may quan tâm cô ta, anh đi vào bếp đun nước nóng để đắp cho cô.

Vì hình như cô sốt rồi, trán cô nóng như lửa...
*
La Mục Khải ngủ say, hắn nằm trên một chiếc giường cỡ đại, đắp một chiếc chăn màu đen tuyên.

Giấc ngủ hôm nay của hắn không mấy thoải mái, vì hắn liên tục nhíu mày.
Rồi hắn tỉnh giấc, người phụ nữ ấy quấy nhiễu giấc mơ của hắn!
La Mục Khải day day mi tâm, song lúc này hắn mới cảm giác được có kẻ đang nhìn hắn.
Hắn nhìn ở trong góc phòng, phát hiện ra một vong hồn nữ nhân đứng ở đó nhìn hắn chằm chằm.

Dương Uyển Chi chết từ bao giờ vậy, cô còn đến được tận phòng ngủ cá nhân của hắn.
Phải biết nơi này nơi riêng tư của hắn, ngay cả người hầu thân cận Bất Âm cũng không được phép vào khi không có sự cho phép của hắn.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: 17: Tâm Ma


Hắn nhìn vong hồn của Dương Uyển Chi mờ mờ nhạt nhạt, hắn nhận ra đây chỉ là một phần hồn bị lưu lạc của cô.

Có lẽ lúc rơi xuống nước do quá sợ hãi nên một phần hồn mới bị xuất ra khỏi xác và lưu lạc đến đây.
Hắn đi tới góc phòng, đứng đối diện cô.
La Mục Khải chú ý đến bờ môi của cô, cái tên chồng kia cũng đã hôn rất nhiều lần vào chỗ đó nhỉ.
Hắn cũng muốn thử cái cảm giác ấy.
La Mục Khải đặt tay lên đỉnh đầu của cô, từ trong lòng bàn tay của hắn phát ra thứ ánh sáng màu đỏ huyền ảo.

Đợi ánh sáng đó tắt, hắn mới bỏ tay xuống.
Dương Uyển Chi tiếng tới ôm cổ hắn, cô nhón chân như một con robot máy móc hôn môi với hắn.

La Mục Khải nhắm mắt ôm eo cô, hắn cảm nhận được đôi môi mềm mại của thiếu nữ, rồi cái lưỡi ướt át của cô trêu chọc hắn.
La Mục Khải bế cô lên sau đó đi về phía giường ngủ, đôi môi cả hai vẫn quấn lấy nhau không rời.

Cô hôn môi xong lại dời nụ hôn lên má, rồi đi dọc một đường xuống cổ hắn.


Chịu sự kích thích cực kì mới mẻ này hắn không nhịn được mà gầm nhẹ nơi cuống họng, từ trong cơ thể vốn lạnh hơn băng của hắn đột nhiên lại nhen nhóm một đóm lửa nóng rực.
Cô hôn lên yết hầu của hắn, thè lưỡi liếm liếm phần nhô ra đang chuyển động lên xuống của đàn ông.
"Thưa ngài Quỷ Vương đại nhân..."
La Mục Khải bừng tỉnh sau tiếng gọi của Bất Âm từ bên ngoài, hắn siết tay thành nắm đấm, Dương Uyển Chi liền biến mất như không khí ở trước mặt hắn.

Hắn nhắm chặt mắt.
Đợi tới khi hơi thở hắn dần ổn định lại, hắn mới cho Bất Âm vào.

Bất Âm nhìn thấy hắn khác lạ, nhưng cô không dám hỏi.

Gần đây tâm trạng của La Mục Khải không tốt, hắn hay nổi nóng bất thường, ngay cả cô cũng không dám chọc giận tới hắn.
"Có chuyện gì?"
"Ở toà có vong hồn kêu oan, cho nên mời ngài đến đó xem xét một chuyến đây ạ."
"Ta đã biết."
Hắn lạnh nhạt đáp.
Thấy Bất Âm không đi mà cứ đứng nhìn mình, hắn mới đưa đôi mắt đỏ ngầu cùng lạnh nhạt lên nhìn cô hỏi còn có chuyện gì?
"Bất Âm đợi ngài cùng đi."
"Không cần, ngươi đi tới đó trước chờ ta."
"Dạ vâng ạ."
Cô là cấp dưới của hắn, nên phải nghe lời hắn.

Cho dù không vui vẻ cũng không được phép tỏ thái độ.

La Mục Khải là một ngài Quỷ Vương rất khó nắm bắt, chỉ cần phật ý hắn có thể hắn sẽ khiến cho người đó tan biến bất cứ lúc nào mà hắn muốn.
Đợi tới khi Bất Âm rời khỏi phòng, hắn mới thả một phần hồn của Dương Uyển Chi ra.

Do chỉ là một phần hồn nên cô hoàn toàn không có bất cứ tri giác nào, mặc cho hắn điều khiển.
La Mục Khải nâng cằm cô lên, hắn cao ngạo đặt lên đó một nụ hôn rồi nói:"Đợi ta giải quyết công việc xong sẽ về với cô."
Sau khi hắn đã thoả mãn được niềm vui thích của mình, tâm trạng cũng tốt hơn mà rời khỏi phòng ngủ...

*
Dương Uyển Chi tỉnh lại vào sáng hôm sau, cổ họng cô đau đớn đến mức khiến cô nhăn mặt.

Nghe thấy tiếng động cọt kẹt phát ra từ giường ngủ, Dung Thành ngồi ở ghế bên ngoài lập tức chạy vào.
Cô nhìn anh bằng gương mặt tái nhợt, anh mới chạy lại đỡ cô hỏi thăm:"Cô có sao không? Có đau ở đâu không?"
"Tôi...!Tôi không sao, chỉ bị đau họng một chút xíu." Cô khều khào đáp.
Nghe thấy anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh sờ trán cô, động tác nhẹ nhàng, ánh mắt lại dịu dàng khiến cho cô cảm động muốn chết.
"Hôm qua cô ngã xuống hồ nước, cũng may là tôi đến kịp."
"Cám ơn anh, cũng nhờ có anh nếu không tôi chết rồi."
Cô nhớ rất rõ đêm qua cô ngã xuống hồ không phải là do ngẫu nhiên, sơ ý.

Cô rõ ràng nghe được tiếng gọi, điều đó xui khiến cô nhảy xuống hồ.
Dương Uyển Chi nhớ tới La Mục Khải từng nói về chuyện mượn xác hoàn hồn, đừng có nói là có thật nha!
Thấy mặt cô tái nhợt còn lộ ra vẻ đăm chiêu, Dung Thành mới nắm tay cô, anh trấn an:"Cô đừng ra bờ sông đó nữa, cứ ở nhà với tôi là an toàn thôi, không phải sợ."
Cô mím môi gật đầu.
Anh nói đúng, chỉ cần cô ở nhà với anh sẽ an toàn.

Cô không hiểu vì sao, nhưng mà chỗ nào đó có Dung Thành xuất hiện thì chỗ đó không có ma.
*
La Mục Khải trở về phòng ngủ sau khi đã giải quyết xong công việc ở toà án.


Hắn nhìn đông ngó tây chẳng thấy Dương Uyển Chi đâu, thấy vậy hắn đi xuống dương gian một chuyến để xem tình hình.
Nhìn thấy cô cùng người đàn ông nọ cùng nhau phơi quần áo, tự nhiên trong lòng hắn rất khó chịu, mà cảm giác khó chịu này hắn chưa từng có nhưng gần đây cực kì hay xuất hiện.

Cụ thể hơn là mỗi khi bắt gặp cô và người đàn ông kia.
Bất Âm cùng lúc đó đứng ở phía xa nhìn theo bóng lưng hắn, cô bậm môi hướng ánh mắt căm thù về phía Dương Uyển Chi.
Luồng âm khí toả ra từ phía sau Bất Âm, một con quỷ với hai cái đầu méo mó xuất hiện.

Dạ Xoa phát ra tiếng ồ ồ ghê rợn, cả thân thể méo mó trông chẳng ra con người.

"Chủ nhân ngài cần tôi làm gì cho ngài."
Cô giương mắt về phía Dương Uyển Chi, làm động tác siết bàn tay.

Dạ Xoa hiểu ý liền nói:"Tôi sẽ hút lấy linh hồn của ả, chủ nhân cứ yên tâm."
"Hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: 18: Nghi Ngờ


...Rầm...
La Mục Khải tức đến mức đập mạnh tay xuống bàn.
Bất Âm giả vờ run rẩy, cô cuối đầu nói:"Là do thiếu xót của Bất Âm, xin ngài hãy trách phạt ạ."
Đôi mắt đỏ ngầu của hắn lạnh đi, hắn giận dữ quát:"Trách ngươi thì được cái gì? Ngươi có biết quỷ Dạ Xoa nếu như thoát khỏi địa ngục sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào không?"
(Dạ Xoa là nhóm quỷ có một nửa thần.

Thường có hình hài xấu xí, quái lạ.

Thường nhân từ nhưng đôi khi lại thất thường và nghịch ngợm.)
Bất Âm lập tức quỳ xuống cuối đầu:"Bất âm biết sai rồi, tôi sẽ đi tìm tung tích ngay thưa ngài."
Hắn im lặng trầm mặt, có nghĩ là hắn đang tức giận.

Bất Âm không thấy hắn có ý muốn trách phạt nữa nên liền giả vờ đi sửa chữa lỗi lầm mà mình gây ra.
Người phụ nữ xuất hiện ở trong một khu rừng, toàn thân mặc một bộ đồ màu tím nhàn nhạt.

Bên cạnh cô là quỷ Dạ Xoa với hình thù xấu xí.
"Ngươi làm tới đâu rồi? Làm xong thì trở về Địa Phủ sớm, ngài Quỷ Vương đang tức giận."
"Quỷ Vương đã đem nhẫn ngọc tặng cho ả, tôi không thể tới gần ả được." Dạ Xoa giải thích.
Bất Âm đanh mặt, hai tay cô siết thành nắm đấm.


La Mục Khải hắn vậy mà bảo vệ cô ta, còn đem vật bảo bối của hắn cho một phàm nhân, thật nực cười.
Thấy gương mặt chủ nhân vô cùng khó coi, Dạ Xoa mới nói:"Chủ nhân hãy yên tâm, theo như tôi thấy xung quanh của ả toàn là quỷ dữ.

Ả sẽ không sống lâu đâu."
"Ngươi trở về đi, chuyện này không được tiết lộ ra ngoài."
Bất Âm ra lệnh, Dạ Xoa lập tức nghe theo răm rắp.

Chuyện của Dương Uyển Chi quả nhiên không đơn giản, cô cần xem xét kỹ hơn.

Dựa vào đâu mà La Mục Khải thích cô ta mà bỏ rơi cô, Bất Âm sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra đâu...
*
Buổi chiều gió mát, Dương Uyển Chi đi ra sau hè lấy quấn áo.

Cô gom hết đồ trên xào xuống mới nhìn thấy một nữ quỷ đứng ở cách cô ba mét.

Cô ta khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào mắt cô.
Theo cảm nhận của cô thì nữ quỷ này thật sự rất xinh đẹp, nhìn chẳng giống quỷ một chút nào.

Ngoại trừ môi cô ta đỏ đậm còn sơn móng tay và mặc trang phục màu đỏ.

Dương Uyển Chi biết cô ta không phải là người vì cô đang có cảm giác rất lạnh sống lưng.
Cô sờ lên chiếc nhẫn ngọc, nếu như nữ quỷ đó làm bậy thì cô sẽ gọi La Mục Khải đến.
"Dương Uyển Chi tôi có tin tức dành cho cô."
Nữ quỷ bay lại trước mặt cô, rất nhanh làm cho cô không kịp phòng bị.
Cô ta đem bàn tay với bộ móng nhọn hoắc đặt lên vai cô, ma mị nói:"Tôi không làm hại cô, đừng sợ hãi."
"Cô...!Cô muốn cái gì?" Cô lấp bấp hỏi.
Dương Uyển Chi không hiểu sao cô đối với nữ quỷ này có chút quen thuộc, cái luồng âm khí từ người cô ta phát ra không hề giống với những nữ quỷ khác.
"Tôi muốn cô giúp tôi..."
Dương Uyển Chi trở lại trong căn nhà gỗ, trong lòng có chút ngổn ngang, phức tạp.

Lời của nữ quỷ nói nghe có vẻ rất khó tin, nhưng mà lại vô cùng có lý lẽ.

...!Cạch...
Cửa gỗ mở ra, Dung Thành xách trên tay một con cá đi vào.


Nhìn thái độ bị giật mình của cô, anh liền hoài nghi nhìn xung quanh.

Nhưng rất nhanh sau đó liền tỏ vẻ như không hề nhìn thấy sự kích động vừa rồi của cô mà thong thả hỏi:"Cô đã lấy quần áo vào rồi sao, Uyển Chi cô còn bệnh sau này cứ nghỉ ngơi là được rồi."
"Chuyện nhỏ mà, tôi làm được." Cô cười cười.
Dương Uyển Chi cố tỏ ra rằng không có gì trước mặt Dung Thành, chủ yếu là để tránh anh nghi ngờ.
Vì cô và nữ quỷ có một giao kèo!
Nửa đêm, cô rón rén cố gắng rời khỏi giường nhẹ nhàng nhất có thể.

Song cô ra ngoài đứng trước cửa phòng của Dung Thành, Dương Uyển Chi áp tai lên cánh cửa gỗ nghe những thanh âm bên trong.
Trong căn phòng của anh là tiếng cười đùa của nữ nhân, còn có tiếng thở dốc của đàn ông, tất cả hỗn loạn và khó lòng tưởng tượng ra được những gì đang diễn ra bên trong.
Cô nhìn qua khe hở nhỏ của cánh cửa.
...Cạch...
Cánh cửa đột ngột mở ra, khiến cho Dương Uyển Chi sợ đến xanh mặt.
"Uyển Chi sao cô không đi ngủ?"
Giọng của Dung Thành lạnh nhạt, khác hẳn với sự ôn nhu bình thường của anh.

Cô theo phản xạ lùi về sau, tay chân lúng túng, miệng cũng mấp mấy không biết nên giải thích thế nào.
Anh cứ đi từng bước, từng bước đến gần hơn với cô.

"Dung Thành...!Anh...!Anh doạ tôi sợ đó!"
Cô lí nhí nói, còn chân cứ lùi ra sau né tránh anh.

Cho tới khi lưng cô chạm vào vách gỗ.
...Rầm...

Dung Thành chống tay lên tường gỗ, mạnh tới mức nó phát ra một tiếng động lớn.
Ngay lúc này cô định hét toáng lên vì sợ thì anh lại cười, vẻ mặt hiền hậu như mọi hôm lại xuất hiện.

Anh nói:"Nửa đêm mà không ngủ thì sẽ bị doạ đấy hiểu chưa?"
Dương Uyển Chi vừa sợ vừa giận đấm vào ngực anh, cô nhăn mặt nói:"Anh Thành anh làm vài lần nữa là tôi đứng tim chết luôn."
"Thôi ngoan không trêu cô nữa.

Cô khát nước hả, tôi lấy nước cho cô nhé?"
Dung Thành thong thả đi vào bếp, rót từ trong ấm ra một ly nước lọc rồi đưa cho cô.

Anh cười dịu dàng, xoa đầu cô:"Ngủ đi nhé, ngủ ngon."
"Cám ơn anh, anh cũng ngủ ngon."
Dương Uyển Chi chạy vào phòng mới dám thở mạnh, vừa rồi cô còn tưởng anh thật sự như lời nữ quỷ kia nói.
Cô ta nói Dung Thành cũng nhìn thấy ma như cô, hơn nữa còn giam cầm cô ta lại để đêm đêm cưỡng hiếp.

Nữ quỷ nói nếu như cô giúp cô ấy thoát ra thì cô ta cũng sẽ chỉ cách để cô hủy đi "khế ước máu".
Dương Uyển Chi sẽ không tin, nhưng khi nghe nhắc về cái khế ước ấy, cô cũng hết sức ngạc nhiên vì chuyện này chẳng có ai biết cả.
Đêm nay cô ấy hẹn Dương Uyển Chi để chứng minh những gì cô ấy nói là thật, vừa nảy cô quả thật nghe có tiếng nam nữ, mà chẳng kịp nhìn thấy cái gì đã bị phát hiện rồi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: 19: Quỷ Vương Say Rượu


Dung Thành đóng cửa trở lại phòng, anh đi tới giường túm lấy cổ của nữ quỷ, nghiến răng nói:"Đừng có giở trò sau lưng tao, nghe rõ chưa?"
"Người ta chỉ vì ghen thôi.

A Thành em sai rồi đừng có giận nữa nha."
Nữ quỷ sờ soạng cánh tay rắn chắc của anh.

Sau đó không kiên dè gì mà hôn lên môi anh.
Dung Thành nới lỏng tay, anh ôm lấy eo của nữ quỷ cùng cô ta hôn môi.
Môi lưỡi dây dưa quấn quít một lúc, anh dùng tay đè đầu của cô ta hướng xuống hạ bộ của mình.

Nữ quỷ hiểu ý liền giúp anh dùng miệng để thoả mãn.
Anh ngửa cổ, bật ra tiếng rên rỉ, đôi mắt nhắm hờ tận hưởng khoái cảm mà cô ta mang đến...
Trời rạng sáng, nữ quỷ nằm trong lồng ngực của Dung Thành.

Cô hôn lên lồng ngực của anh, thè lưỡi **** *** hai *** *** *** trước ngực.


Cô cong khoé môi nhìn anh tà mị hỏi:"Có thích không A Thành?"
"Ngoan, đi đi.

Uyển Chi sắp thức dậy rồi."
"Uyển Chi, Uyển Chi anh lúc nào cũng chỉ để ý tới cô ta thôi." Nữ quỷ nũng nịu trách móc.
Dung Thành choàng vai ôm nữ quỷ, cô ta lạnh ngắt chẳng có chút hơi ấm nào.

Anh nói:"Nghe lời thì mới được yêu, biết không hả Hiểu Huyên?"
"Biết rồi ạ."
Nữ quỷ mặc dù không cam tâm nhưng cũng ngoan ngoãn biến mất.
*
Dương Uyển Chi thức giấc, cô ra ngoài thì đã không còn Dung Thành ở trong nhà rồi.

Có lẽ là anh đi đánh cá chăng?
Cô nhìn vào cửa phòng mở toang của anh, đôi chân vì hiếu kì mà từng bước đi vào bên trong.

Nhìn gian phòng hết sức bình thường, cô mới tự trách mình đa nghi, anh là một người tốt!
Dương Uyển Chi định đi ra ngoài, nhưng đi được vài bước sàn nhà lại phát ra một tiếng kêu rất kì lạ.

Cụ thể hơn là tiếng gỗ bị gãy còn có tiếng rơi của một vật gì đó chạm xuống đất.
Cô nhìn xuống chân mình, trong đầu không khỏi suy nghĩ vài điều.

Cô nằm xuống áp tai lên sàn gỗ, rồi dùng tay gõ lên đó, nếu như cô đoán không nhầm thì ở dưới này có một tầng hầm?
"Dương tiểu thư!"
Cô giật bắn mình lập tức đứng thẳng lên, nhìn thấy ma nữ không đầu cô mới thở ra một hơi.

Vừa rồi cô ta gọi mà cô cứ tưởng là Dung Thành trở về, doạ cô sợ một phen.
"Dương tiểu thư tôi tìm cô mãi."
Ma nữ không đầu nói.

Dương Uyển Chi đi ra ngoài, cô sợ lát nữa anh về đột xuất thì không biết giải thích như thế nào.
"Cô tìm tôi có chuyện gì vậy?" Cô hỏi lại, theo như cô biết thì ma nữ này là một linh hồn tốt bụng, cô ấy đã giúp cô vài lần rồi mà.
Ma nữ không đầu đi theo sau cô, cổ nói:"Mẹ của cô ở nhà bị cha cô đánh thảm lắm, cô không trở về sao?"
"Cái gì cơ?"
Chuyện này cô cũng không nghĩ đến nên vô cùng ngạc nhiên.
Ma nữ không đầu kể mẹ của cô vì chuyện cô bỏ trốn mà bị Dương lão gia trách xuống, nói bà ấy không biết dạy con nên mới sinh ra cái thứ nghiệt chủng như cô.
Cô nghe xong thì tức lắm, rõ ràng ông ta mới là kẻ không hiểu chuyện.

Làm gì có ai gả con gái mình cho người đã chết chứ?
"Dương tiểu thư cô về nhà đi, chỗ này xung quanh toàn là âm khí." Ma nữ không đầu nhắc nhở.
Đúng lúc này Dung Thành trở về, anh đem cá về cười với cô nói:"Hôm nay bắt được nhiều cá lắm Uyển Chi."
"Vậy...!Vậy sao?"
Ma nữ không đầu biến mất, dù gì có anh cô cũng không có nói chuyện được.
Cả ngày hôm nay cô đều nghĩ tới chuyện mà ma nữ không đầu nói, cô có nên về không, nếu như không về thì mẹ cô sẽ bị Dương lão gia hành chết đó.

Còn nếu như cô về...!Cô sẽ chết!
Cô vò đầu bức tóc, đúng là khó lựa chọn quá đi...
"Ôi trời ơi ông Quỷ Vương làm tôi hết hồn."
La Mục Khải từ đâu bất thình lình xuất hiện doạ cho cô giật cả mình.
Hắn nhìn cô nghiền ngẫm mà không nói bất cứ thứ gì.
Cô cũng nhìn hắn, trong không khí có thể ngửi ra được mùi rượu thoang thoảng phát ra từ cơ thể hắn.


Nếu như cô đoán không lầm thì La Mục Khải đang ở trạng thái say rượu.
Dương Uyển Chi rít một hơi, đi tới gần hắn ngửi ngửi rồi nhăn mặt che mũi nói:"Hoá ra làm Quỷ cũng có thể uống rượu ha."
"Ta không phải Quỷ." Hắn ngà ngà say đáp.
"Ha, ông không phải Quỷ chẳng lẽ là tôi?"
La Mục Khải chẳng quan tâm tới cái miệng nhỏ của cô đang hoạt động, cô nói cái gì hắn cũng không thèm nghe.

Hắn tiến tới hai bước trực tiếp vòng bàn tay lạnh ngắt của hắn ra sau gáy cô rồi cuối xuống hôn môi.
Dương Uyển Chi trợn mắt nhìn gương mặt cỡ đại của La Mục Khải.

Còn hắn thì nhắm tịt mắt, đôi môi ướt át không ngừng cuốn lấy chiếc lưỡi cứng đờ của cô.
Lần đầu tiên bị người khác giới hôn, cái cảm giác tim đập mạnh còn hơn cả khi gặp ma.

Còn nữa, cô có cảm giác hắn đang hút lấy cô, giống như một cái nam châm muốn hút cô hoà vào hắn vậy.
Dương Uyển Chi đặt tay lên ngực hắn đẩy ra, rồi một luồng sáng phát ra giữa hai người...

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom