Cập nhật mới

Dịch Siêu Hệ Thống Thăng Cấp

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,432
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Siêu Hệ Thống Thăng Cấp

Siêu Hệ Thống Thăng Cấp
Tác giả: Hải Thiên Lam
Tình trạng: Đang cập nhật




Thể loại: hệ thống, khoa huyễn

Hoắc Hiểu Minh là một người làm công ăn lương vô cùng bình thường, tuy nhiên lại có khuôn mặt thực ưa nhìn.

Vào hôm hắn được khen thưởng, trên đường về nhà bỗng nhiên gặp tai nạn xe. 

Hắn vốn tưởng mình sẽ chết nhưng lại có một lực đạo hút linh hồn hắn vào.

Sau đó là một âm thanh máy móc vang lên trong đầu hắn, nhân hắn làm chủ.

Khi hắn thực hiện các nhiệm vụ của hệ thống đưa ra thì sẽ đạt được điều mình mong muốn.

Mời các bạn đón đọc và theo dõi bước chân của Hoắc Hiểu Minh nhé.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,432
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Hê thống nhận chủ


Hoắc Hiểu Minh. Một nhân viên làm công ăn lương vô cùng bình thường. Dù cho bộ dạng của hắn đúng là có chút soái.

Hôm nay, hắn vừa được cấp trên khen thưởng nên trên đường về nhà, hắn đã tự thưởng cho mình một cây kem dâu. Vừa đi vừa liếm láp.

Nhưng cuộc đời thì không có gì là không thể cả. Có thể nay bạn đang sống vui vẻ, nhưng ngày mai, có thể bạn sẽ phát hiện ra mình bị một căn bệnh nan y không thể chữa khỏi hay là bị tai nạn xe cộ. Việc gì cũng có thể xảy ra.

Cuộc đời của Hoắc Hiểu Minh cũng vậy. Hắn còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì...

Hồn hắn đã lìa khỏi xác.

Chứng kiến cảnh thân thể của mình lạnh ngắt, nằm giữa vũng máu đỏ thẫm... Ai mà chả đau lòng. Chẳng những vậy, hắn còn đang bị đè dưới cái ô tô... Trông thảm thương quá đi thôi... Ô ô ô ô... ai đó làm ơn hãy giải thoát cho hắn để hắn yên lòng siêu thoát đi mà... ô ô...

Hoắc Hiểu Minh đang âm thầm cầu nguyện cho chính mình thì bỗng dưng, có một lực đạo mạnh mẽ hút hắn vào.

Hắn cảm thấy tim gan phèo phổi của hắn lộn hết lên. Rồi hắn cảm thấy mình bị thu nhỏ lại, bị bóng tối bao trùm...

Rồi có một tiếng máy móc vang lên trong đầu hắn.

[Siêu cấp hệ thống phiên bản 1.0.1]

“Siêu cấp hệ thống nhận chủ thành công.”

“Hả?” Gì đây? Không phải hắn chết rồi sao? Vì lí gì mà hắn tự nhiên có cái hệ thống gì đó ở đây?

“Nhiệm vụ của hệ thống là giúp đỡ con cưng của trời có một cuộc sống tươi đẹp, vô lo vô nghĩ. Nhưng do có sự cố xảy ra trên thiên giới nên kí chủ đã chết oan. Do đó, để sửa chữa lại sai lầm của mình, thiên giới đã điều tiểu hệ thống là tôi đến giúp đỡ kí chủ ở kiếp mới. Thân phận mới của ngài là đại thiếu gia của Hoắc gia năm 3010. Cách thế giới của ngài 1000 năm. Chuẩn bị đếm ngược, mong kí chủ chuẩn bị tinh thần.”

3

2

1

Hoắc Hiểu Minh chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì cảm thấy bản thân ngột ngạt, khó thở. Giống như là chết đuối. Hắn liều mạng đạp tứ tung, nhằm thoát khỏi bóng tối.

Năm 3010...

Tại Tinh Không Chấn Vũ, khu vực Đại Thượng. Nơi Lâu đài của Hoắc gia tọa chấn. Bên trong lâu đài, không khí tấp nập, đông vui. Kể cả các nữ hầu, lính canh hay cả những chú chó canh cửa cũng tỏ ra hưng phấn. Vì hôm nay, phu nhân đáng mến của bọn họ chuẩn bị hạ sinh một tiểu thiếu gia làm người kế tục Hoắc gia!

Một người đàn ông, dáng người cường tráng. Ông cùng vài người khác đi nhanh trên hành lang. Trên người ông là huy hiệu Thượng Tướng. Tên ông là Hoắc Dịch Môn. Người đàn ông chỉ mới 20 thôi đã có thể dùng Phi cơ chuyên dụng có lắp tia laser. 25 điều khiển robot một cách thành thạo. 30 trở thành Thượng tướng trẻ tuổi nhất Tinh cầu. Hôm nay, người vợ xinh đẹp của Hoắc Khải Môn - Triệu Diêu hạ sinh!

Hoắc Khải Môn cảm thấy rất nôn nóng! Ông đã đợi ở đây 3 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy có tiếng khóc! Lẽ nào Tiểu Diêu khó sinh!? Ừm cũng có thể lắm... Lúc Hoắc Khải Môn đang chìm trong lo lắng thì có tiếng khóc truyền ra từ phòng sinh.

Cánh cửa bật mở, cô y tá trẻ tuổi cẩn thận bế một đứa trẻ đỏ hỏn ra. Hoắc Khải Môn nhanh chóng hồi phục tinh thần, bước lại gần cô y tá. Gì đây? Cảm giác kì lạ này là sao? Khi ông bế đứa con đầu lòng của ông cảm giác rất quái dị. Lẽ nào… đây là cảm giác thấy được tình địch? Và thế là một lần nữa, Hoắc Hiểu Minh cảm thấy rất oan ức. Hừ hừ, đúng là ông bố cực phẩm của hắn mà!!!

Hoắc Hiểu Minh đã được khai thông. Sau khi được tiểu Thống (?) giảng giải cho về thân phận mới, hắn đã trở thành con cưng của trời rồi. Nên mới được ban cho Tiểu Thống (?). Ừm. Làm con cưng của trời cũng không tệ.

“Này Hệ thống, tôi bây giờ là gì vậy?”

“Xin mời xem bảng thông tin.”

Trước mắt hắn là giao diện, nút bấm có hình người. Hắn bấm vào đó thì hiện lên một cái bảng.

[Bảng thông tin của kí chủ]

[•Tên: Hoắc Hiểu Minh

•Tuổi: 0

•Dị năng: Điều khiển không gian. (Chưa kích hoạt)

•Tiềm năng: 9/10

•Khả năng tiếp thu: 10/10

•Tinh thần lực: cấp độ 2

•Tố chất thân thể: SSS

•Thể lực: 10

•Mị lực: 2/10 (Sẽ thay đổi khi lớn lên)

•Chương trình học tập: (Chưa đủ độ tuổi)

•Robot chiến đấu: (Chưa đủ độ tuổi)

• Kĩ năng: (Chưa đủ độ tuổi)

•Phi hành cơ:( chưa Đủ độ tuổi)

•Thông thạo: (Chưa đủ độ tuổi)

•Vật phẩm: Không có

•Điểm tích phân: 0 (Kiếm được khi làm nhiệm vụ)

•Nhiệm vụ: Có một nhiệm vụ.

__Siêu cấp hệ thống 1.0.1___]

Hắn rất thắc mắc, nhiệm vụ gì vậy? Điểm tích phân là cái chi?

“Điểm tích phân có thể dùng để đổi vật phẩm. Nhiệm vụ thì xin hãy bấm vào nút nhiệm vụ. “

Hoắc Hiểu Minh làm theo. Hệ thống toàn năng luôn đúng. Chính nó tự nhận thế mà.

[•Nhiệm vụ:

Kích hoạt dị năng

Hướng dẫn: Tích tụ đan điền, cảm nhận không gian xung quanh rồi thử điều khiển.

Nhanh nhất là đẩy mình vào nguy hiểm. Sẽ tự động kích hoạt. May mắn còn có thể lên cấp ngay lập tức. *Khuyến cáo: Có thể mất mạng

Phần thưởng: 1000 Điểm tích phân

1 gói quà

Tinh không dược liệu ( Thượng phẩm): 3 lọ ( Nâng cao thể lực)

3 năm để hoàn thành]

Hoắc Hiểu Minh thấy, có vẻ nhiệm vụ này rất khó nên mới cần thời hạn là ba năm. Hiện tại, hắn chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi sữa với một tâm hồn thanh niên (khụ có hơi tự mãn quá thì phải) 26 tuổi.(Vậy mà bảo là thanh niên?) Vậy làm sao tự đẩy mình vào nguy hiểm được cơ chứ? Vì thế nên, hắn chỉ còn cách là cố tự kích hoạt mà thôi.

Trong khi Hoắc Hiểu Minh mới sinh ra được vài tiếng đã bắt đầu tu luyện, thì bên ngoài là một cảnh tượng khác.

“Hoắc Dịch Khiêm! Đó là cái tên hay mà ta nghĩ ra cho cháu ta! Ngươi thấy sao?”

Một ông cụ đầu tóc bạc phơ đắc chí cười nói.

Người đàn ông ngồi đối diện, mặt không cảm xúc thong thả nhâp một ngụm trà.

“Đối với con thì thế nào cũng được.”

“He he.”

“Cha, thực ra con...”

“Ting”

Người đàn ông định nói gì đó thì có tiếng cắt ngang câu nói.

Người đó mở chiếc đồng hồ đeo tay lên, bỗng dưng xuất hiện một hình ảnh 3D. Mặt anh trai hắn ta tràn ngập hạnh phúc.

“Tiểu Nhân! Vợ anh sinh rồi! Là con trai đó! Mọi người đến phòng sinh nhanh lên! Đi xuống lầu chỉ mất có vài phút thôi mà! “

Có vẻ ông cụ cũng nghe thấy điều đó nên đã biến mất từ lúc nào. Hoắc Nhân lắc đầu cười khổ. Haiz tính của cha thật là...

Dưới lầu...

“Ha ha! Cực khổ cho con dâu rồi!”

Ông cụ cười sảng khoái, sau đó ngay lập tức chạy đến bên chiếc nôi. Làm mặt cười, chơi với cháu. Nhưng Hoắc Hiểu Minh đâu có để ý, hắn đang tu luyện để kích hoạt dị năng cơ mà!!! Cho nên đành phải để thất vọng cho cụ rồi.

Cụ cũng không để ý nữa, quay sang nói với con trai cả và con dâu.

“Tên thằng bé là Hoắc Dịch Khiêm nhé! Lịch sự, khiêm tốn, cái tên này rất hay! “

Hoắc Hiểu Minh nghe vậy thì khóc toáng lên. Cái tên nhã nhặn đó làm sao mà hợp với hắn chứ!?

“Haha! Thấy chưa? Thằng bé thích kìa!”

Hoắc Hiểu Minh lại càng khóc to hơn.

Và thế là, tên của hắn đã được định ra.

Hoắc Hiểu Minh à không, nay phải gọi là Hoắc Dịch Khiêm sau khi nêu lên ý kiến trong vô vọng thì bất lực thở dài. Không còn tâm trạng tu luyện nữa nên đành phải ngủ một giấc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,432
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Kích phát dị năng!!


Hoắc Dịch Khiêm ngày thứ nhất tại Tinh Không Chấn Vũ. Không khóc, không nháo, chỉ ngủ. Lí do là, hắn muốn kịch hoạt dị năng thì phải nhắm mắt. Nên mọi người mới tưởng là hắn ngủ.

Không ai nói gì cả.

Ngày thứ hai Dịch Khiêm tại Tinh Không Chấn Vũ. Như ngày một.

Ngày thứ ba Dịch Khiêm Tại Tinh Không Chấn Vũ. Như ngày thứ nhất. Mọi người lo lắng, đưa hắn vào viện.

Ngày thứ tư Dịch Khiêm tại Tinh Không Chấn Vũ. Bắt đầu khóc nháo, thỉnh thoảng mới ngủ.

3 năm trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc, dây thanh quản của hắn đã mở rộng, có thể nói một cách rõ ràng. Chân tay linh hoạt, Hoắc Dịch Khiêm bây giờ có thể chạy với tốc độ tối đa là 4m/s. Đối với một đứa trẻ 3 tuổi, nhiều nhất cũng chỉ có thể chạy 2m/s, nhưng hắn lại gấp đôi. Quả thực là yêu nghiệt!!! Cả nhà ai cũng biết việc thiếu gia là một đại thiên tài, sau này có thể tung hoành ngang dọc!

Chỉ có điều, hôm nay chính là thời hạn cuối cùng của ba năm. Vậy mà hắn vẫn chưa kích hoạt dị năng! Thông qua sách vở ở thời đại này, đứa trẻ khi lên ba sẽ làm lễ trưởng thành, và kiểm tra tố chất thân thể xem đứa trẻ là thiên tài hay phế vật.

Điều quan trọng là, độ tuổi từ 1-3 là thời điểm tinh thần lực đề cao nhanh nhất, tỉ lệ kích hoạt dị năng thành công là 60%. Độ tuổi từ 4 trở đi, tỉ lệ kích hoạt dị năng thành công chỉ còn lại 20%-5% Trong khi đó, tỉ lệ thất bại lên tới 95 %! Thảo nào hệ thống chỉ cho hắn có ba năm. Vậy mà hôm nay là thời hạn cuối cùng, hắn Vẫn chưa thành công. Hoắc Dịch Khiêm trong lòng trở nên rối rắm, thay một bộ quần áo lịch sự, đi ra ngoài chuẩn bị làm lễ trưởng thành.

Ông nội của hắn là một người già hóm hỉnh. Thế nhưng đừng coi thường bởi vì cụ cũng là một cường giả người có dị năng hệ tinh thần có tính công kích mạnh nhất trong tất cả các loại dị năng! Thân thể SS cấp. Tinh thần lực có dị năng hệ tinh thần hỗ trợ, củng cố, hợp nhất với nhau! Cấp tinh thần 9! Chuẩn bị đột phá cấp linh hồn! Ông hắn chính là cường giả hệ tinh thần mạnh nhất Địa Cầu!

Nhân loại được chia làm 3 cấp bậc. Đầu tiên là “Cấp tinh thần”. Thứ hai là “Cấp Linh Hồn”. Thứ ba là “Cấp Tinh Hồn“. Mỗi cấp được chia làm 9 bậc. Người đạt tới cấp Tinh Thần 9 đã là người có tinh thần lực mạnh nhất thì hiện trên thế giới này chưa có ai đột phá lên cấp Linh Hồn.

Đó là tinh thần lực và dị năng. Còn về thân thể thì lại khác. Nó được chia theo bảng chữ cái từ A-S. Trong đó, cấp A là cấp yếu nhất và cấp S là cấp mạnh nhất. Tố chất thân thể dù là SSS đi chăng nữa thì nếu không khổ tu thì cũng chỉ là một tên phế vật lực lượng cấp A mà thôi. Như Hoắc Dịch Khiêm hắn mới chỉ là cấp A3. Mỗi cấp được chia làm 5 bậc. Bậc 5 là bậc yếu nhất và bậc 1 là bậc mạnh nhất trong cấp để đột phá lên một cấp mới.

Bố của hắn chính là Đại Tướng trẻ tuổi nhất trong quân đội. Năm nay ông mới có 33 tuổi! (Ở/s! Vượt qua 100m!

Chú của hắn là Hoắc Nhân, một cường giả ẩn thân, chỉ dịp đặc biệt mới xuất hiện ở nhà còn bình thường mất tăm mất tích nên hắn cũng không rõ về người chú này lắm.

Mẹ của hắn là Triệu Diêu, tuyệt thế mỹ nhân, dị năng hệ chữa khỏi, một nữ cường nhân mạnh mẽ!

Giới thiệu như vậy là đủ rồi. Hoắc Dịch Khiêm được người hầu đưa vào sảnh để chuẩn bị làm lễ trưởng thành.

Hắn trong lòng vẫn luôn lo lắng, nếu như không thể kích phát dị năng thì sau này, hắn sẽ là một người luôn phải cúi đầu trước mọi người kể cả ở trong một gia tộc bậc nhất ư? Hệ thống là một trí năng cao cấp, đương nhiên pà biết rõ suy nghĩ của kí chủ, cất tiếng giễu cợt.

“Tôi đã nói rồi, đẩy bản thân vào nguy hiểm còn có thể hoàn thành nhiệm vụ. Chứ coi cậu kìa, chậc chậc sắp 3 năm rồi mà vẫn chưa làm được gì.”

“Hừ! Tôi đã rất cố gắng!!!”

“Ồ?”

“Chắc chắn hôm nay tôi sẽ kích phát được dị năng!” Hoắc Dịch Khiêm cãi lại.

Bước vào sảnh chính, hắn nhanh chóng chửi vào một góc tối, khó có ai mà phát hiện ra được. Nhanh chóng ngồi xếp bằng, cảm nhận năng lượng xung quanh để kích phát dị năng. Dị năng của hắn là không gian, cho nên hắn phải cảm nhận năng lượng của không gian xung quanh. Chẳng qua, làm việc này thì cấm kị việc dừng giữa chừng vì nếu không, sẽ bị tàu hỏa nhập ma. Một là phát triển theo chiều hướng tốt, hai là phát triển theo chiều hướng xấu thực sự trở thành phế vật.

Trong lúc hắn đang ngồi xếp bằng, bên ngoài ồn ào, kẻ ra người vào. Một cô bé nhỏ xinh xắn trắng trẻo theo chân ba mẹ đi vào. Phỏng chừng là một đứa trẻ năm tuổi. Thức tỉnh dị năng hệ cảm giác. Cho nên khi vừa mới bước vào, bé đã cảm nhận được em trai dễ thương ở trong góc tối. Nhưng khi vừa đến gần, đã khôg cảm giác được bé trai đó nữa...

Hoắc Dịch Khiêm mở mắt, xung quanh hắn là một không gian rộng chừng 20m trống không. Bên trong không gian có một thứ thuộc dạng linh hồn, cười quỷ mị với hắn.

“Ồ, nỗ lực của cậu đã được đền đáp! Chúc mừng cậu đã hoàn thành nhiệm vụ! Tôi chính là hệ thống, từ giờ tất cả mọi thứ của cậu sẽ do tôi sắp xếp! Về dị năng của cậu, là dị năng không gian biến dị nên ngoài việc có dị năng, cậu có thể điều khiển không gian xung quanh. Mỗi cấp bậc sẽ có một năng lực mới. Hiện tại cậu ở cấp Tinh Thần 1. Không gian rộng 20m, đồng thời tạo ra không nhận cùng là chắn. Cậu hoàn toàn có thể điều khiển không gian ám sát người khác một cách siêu bí mật không ai có thể phát hiện ra!!!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,432
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Lễ trưởng thành


“Ồ dị năng của tôi bá đạo vậy sao?” Hoắc Dịch Khiêm có chút ngạc nhiên. Lúc đầu hắn tưởng không gian dị năng chỉ là nơi đựng vật thôi chứ? Không nghĩ tới còn có thể điều khiển không gian xung quanh nữa.

Linh hồn trong suốt lườm Hoắc Dịch Khiêm một cái.

“Đương nhiên! Dị năng của cậu là dị năng hiếm nhất trong các hệ đó! Khi lên cấp tinh thần 2 không gian rộng 30m, lực sát thương của không nhận tăng lên, lá chắn không gì có thể phá vỡ. Lên nữa còn bá đạo hơn. Nhưng để sau hẵng nói. Bây giờ là phần thưởng của cậu.”

Nói rồi linh hồn trong suốt tránh qua một bên, đằng sau nó là một chiếc rương màu đen. Hoắc Dịch Khiêm có chút tò mò, thân hình nhỏ bé của hắn tiến lại gần chiếc rương, ngó vào trong. Bỗng, trước mặt hắn xuất hiện dòng chữ.

[Nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành!

Sau đây là phần thưởng cho bạn!

Phần thưởng: 1000 Điểm tích phân

1 gói quà

Tinh không dược liệu ( Thượng phẩm): 3 lọ ( Nâng cao thể lực)

]

“Xem thông tin bây giờ của cậu không?” Hệ thống nói.

Hắn gật gật cái đầu nhỏ bé.

[Bảng thông tin của kí chủ]

[•Tên: Hoắc Dịch Khiêm

•Tuổi: 3

•Dị năng: Điều khiển không gian. (Tinh thần 1)

•Tiềm năng: 9/10

•Khả năng tiếp thu: 10/10

•Tinh thần lực: cấp độ 2

•Tố chất thân thể: SSS

•Thể lực: A3

•Mị lực: 3/10 (Sẽ thay đổi khi lớn lên)

•Chương trình học tập: Chương trình nâng cao thể lực

•Robot chiến đấu: (Chưa đủ độ tuổi)

• Kĩ năng: (Chưa đủ độ tuổi)

•Phi hành cơ:( chưa Đủ độ tuổi)

•Thông thạo: (Chưa đủ độ tuổi)

•Điểm tích phân: 1000

•Nhiệm vụ: Có một nhiệm vụ.

__Siêu cấp hệ thống 1.0.1__]

“Tôi vừa hoàn thành nhiệm vụ mà đã có nhiệm vụ mới rồi sao?” Cái miệng nhỏ nhắn của hắn chu lên, tỏ vẻ bất mãn.

“Đương nhiên! Hệ thống được lập ra để biến cậu thành cường giả mà! Con đường cường giả là không ngừng nỗ lực vươn lên. Chứ thiên phú cũng chỉ là thứ hỗ trợ xem con đường cường giả ngắn hay dài mà thôi. Cậu có chương trình học rồi đó. Vì là không gian dị năng đã có rồi nên tôi cần cải tiến không gian một chút. Để có đủ chỗ luyện võ, nghỉ ngơi. Cũng cần đủ phòng huấn luyện cho cậu nữa. Cho nên, tạm thời không thể vào đây trong khi tôi sửa sang mọi thứ. 2 ngày sau gặp lại! Mà thêm nữa, tên tôi là Thập! Cậu có thể gọi tôi là đại gia Thập!”

Hệ thống vừa nói xong, hắn đã cảm thấy một lực đạo đẩy mình ra bên ngoài một cách mạnh mẽ. Lúc hắn mở mắt đã là đại sảnh Hoắc gia. Hoắc Dịch Khiêm trong lòng âm thầm oán hận! Ta hận! Hệ thống chết tiệt! Tôi sẽ gọi cậu là tiểu Thập! Đó rõ ràng là không gian của tôi! Phải rồi! Hắn có ba lọ Tinh Không dược liệu! Nhưng nghe nói, từ khi Zombie xâm lấn, thể trạng con người tăng lên và lực lượng cũng tăng lên. Vì vậy, thể lực A3 của hắn đối với một người trưởng thành chỉ là kiến cắn. Còn đối với những đứa trẻ bình thường khác cũng chỉ mạnh hơn một chút.

Dịch Khiêm đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, tiến đến một chiếc bàn nhỏ xinh mà không kém phần sang trọng dành riêng cho hắn.

Thời gian 3 năm vừa qua, hắn nghĩ rất nhiều. Sau năm 2019 là đại dịch zombie xảy ra, con người cố gắng chống chọi. Sau 300 năm chiến đấu, họ đã tiêu diệt được toàn bộ zombie, lấy lại yên bình cho loài người. 500 năm sau, con người phát hiện ra các hành tinh khác trong vũ trụ bao la cũng có thể sống được. Cho nên, con người dần di cư đến các hành tinh khác nhau và thành lập một cường quốc cho mình.

Sau đó 100 năm, họ vẫn luôn giữ vững hoà bình giữa các hành tinh. Và các chủng tộc trên các hành tinh đó cũng đồng ý để loài người lên thống trị. Họ cũng muốn có một cuộc sống bình thường...

Trong đó phải kể đến 5 hành tinh mạnh mẽ nhất:

Địa cầu, Mặt trăng, Sao Hoả, Sao Kim, Sao Thủy và Sao Thổ.

5 cường quốc liên minh với nhau, tạo ra Liên Bang Thái Dương Hệ, cùng nhau giữ vững hoà bình ở vũ trụ bao la.

Thế nhưng, từ năm 3000-3010 đã diễn ra ít nhất 6 cuộc bạo động của quái thú (thú biến dị có trí tuệ, khả năng suy nghĩ như con người). Quái thú sống ở hành tinh có thể coi là đẹp đẽ nhất, Vực thẳm số 1. Nơi đó trồng nhiều hoa cỏ, cảnh sắc tuyệt đẹp. Rất nhiều người chọn nơi đó làm địa điểm du lịch số 1. Nhưng bọn quái thú đó không điều khiển được tham vọng của mình nên đã xây dựng lực lượng đi xâm chiếm các hành tinh khác. Liên Bang Thái Dương Hệ cố gắng ngăn chặn bằng mọi cách nhưng không thành công. Trong suốt 10 năm qua, Quái thú đã chiếm được khá đại vực thẳm, lập ra Liên Minh Quái Thú. Tình hình vũ trụ được chia ra như vậy.

Trong lúc Hoắc Dịch Khiêm đang chìm trong suy nghĩ thì lễ trưởng thành của hắn đã bắt đầu.

Đầu tiên, ông nội của hắn lên phát biểu đôi lời. Sau đó là bố hắn rồi mẹ hắn,...

Sau màn lê thê đó là tiết mục khiêu vũ hoa hoa lệ lệ. Nếu được chọn, hắn chắc hẳn sẽ chọn người mẹ hiền dịu của hắn. Nhưng cuối cùng vẫn phải chọn một con bé cùng tuổi, thấp hơn mình một cái đầu. Công nhận là cô bé có xinh xắn dễ thương thật đấy. Nhưng lúc nhảy cô bé cứ dẫm vào chân hắn thôi, làm chân hắn phải chịu khổ nhiều rồi...

Hoắc Dịch Khiêm nằm nhoài ra bàn sau tiết mục đó. Triệu Diêu thấy con trai có vẻ mệt mỏi thì âm thầm vận dụng dị năng tiếp sức cho hắn. Mẹ mà, tình yêu của mẹ bao la lắm! Dị năng chữa khỏi nhanh chóng làm hắn có cảm giác mát mẻ, tràn trề sức sống!!!

“Tiếp theo sau đây là mục kiểm tra tố chất, quan trọng nhất ngày hôm nay! “ Quản gia Trần đảm nhiệm chức vụ MC dẫn chương trình.

“Xin mời Hoắc đại thiếu lên sân khấu!!”

Thân hình nhỏ bé lao vụt lên sân khấu. Trên sân khấu xuất hiện một cậu nhóc chừng 3 tuổi. Làn da trắng hồng mịn màng. Hai cái má phúng phính đáng yêu cùng đôi mắt to tròn dễ thương. Chiếc mũi nhỏ xinh cùng nụ cười toả nắng của cậu bé đáng yêu cứ như vậy mà cướp đi bao trái tim bé nhỏ của người lớn. Cậu bé mặc một bộ vest, trông rất hợp thời. Cho dù cậu nhóc chỉ cao chưa đến 1m. Cậu bé cúi chào mọi người dưới sân khấu, tinh nghịch khoe răng khểnh, cất giọng nói non nớt lên.

“Xin chào mọi người. Tôi là Hoắc Dịch Khiêm. Cảm ơn mọi người vì đã đến dự lễ trưởng thành của tôi!”

Bên dưới sân khấu hoàn toàn im lặng. Các đại gia tộc mỗi người một ý nghĩ.

Trên địa cầu, có 6 đại gia tộc lớn.

Gia tộc quân đội: Hoắc gia, Triệu gia, Hạ gia

Gia tộc tài chính: Hàn gia, Đoan Mộc gia, Đường gia.

6 đại gia tộc này, là bá chủ địa cầu. Trong đó, Hoắc gia gia là boss ngầm điều khiển bộ máy quân đội. Còn Đoan Mộc gia gia cũng là boss điều khiển bộ máy tài chính địa cầu.

Hoắc Dịch Khiêm cũng khó mà không để ý đến từng nét mặt đó. Dù cho bên ngoài có Liên Minh với nhà mình nhưng bên trong không biết làm bao nhiêu việc hãm hại nhà mình nữa. Thấy có mấy gia tộc muốn đánh giá năng lực của hắn mà âm thầm trừ khử đây mà. Dịch Khiêm âm thầm cười lạnh.

“Thật tiếc cho mấy người là tôi không phải một thằng nhóc ba tuổi mấy người muốn chơi đùa đâu.” Hoắc Dịch Khiêm nghĩ.

Chiếc máy kiểm tra tố chất được đưa ra. Trên chiếc máy có 3 mục.

• Tố chất thân thể

• Dị năng

• Tinh thần lực

(Mọi người ở tương lai ai cũng có tinh thần lực. Nhưng cái này là biểu thị cho việc thông minh nha. Còn mâý cái dị năng tinh thần có thể điều khiển đồ vật hay phá hủy linh hồn là cái khác nha.)

Hắn đứng lên chiếc máy có hình dạng cái cân đấy. Khuôn mặt non nớt vẫn nở nụ cười. Toả ra phong thái tự tin khiến ai cũng thích.

Tia hồng ngoại chiếu thẳng từ dưới lên. Quét trên người hắn vài cái. 5" sau trên màn hình hiển thị:

• Tố chất thân thể: SSS

• Dị năng: Không gian biến dị

•Tinh thần lực: Cấp 2
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,432
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Mở ra chương trình học tập!!!


Toàn sảnh im lặng... Không có đến một tiếng động...

“Gì vậy?” Hoắc gia gia bình thường vui cười cũng sững sờ... Trong lòng cụ hiện tại chỉ có một cảm giác... Vui mừng mà thôi. Cháu trai của ông không những là một thiên tài mà còn chính là một yêu nghiệt. Biết gì không?

Dị năng hệ không gian biến dị mới chỉ có 5 người duy nhất có thôi đấy! Cháu ông thành người thứ 6 rồi! Tố chất thân thể SSS cũng mới chỉ có 3 người sở hữu mà thôi! Cháu ông thành người thứ 4 rồi đấy!!! Đến ông cùng hai con trai cũng chỉ mới có gien SS mà thôi... Vậy thì lí do gì mà cháu ông lại có gien vượt trội đến vậy? Chuyện này thực sự phiền phức rồi đây. Chắc chắn các gia tộc khác sẽ tìm cách ám hại thằng bé. Hoắc gia gia thật sự phiền não. Cho dù có không quan tâm đến việc trong gia tộc nhưng thật sự thì Liên Minh gia tộc không được tin tưởng nhau cho lắm.

Bố của hắn nhanh chóng lên phát biểu đôi lời rồi cùng kết thúc buổi lễ trưởng thành.

Hoắc Dịch Khiêm nhanh chóng về phòng của mình, nằm nhoài ra giường đánh một giấc ngon lành.

Trong khi đó...

Hoắc gia gia nhanh chóng mở cuộc họp Liên Minh. Yêu cầu mọi người giữ bí mật chuyện này. Và sẽ cho sửa tố chất thân thể còn SS và dị năng hệ không gian. Rồi mới đưa lên cho quân đội. Mọi người trong Liên Minh vẫn có người không đồng ý về việc này.

Hạ gia: “ Thằng bé chính là thiên tài trong thiên tài, vậy tại sao không đem nó vào quân đội huấn luyện đặc biệt?”

Hoắc gia gia: “ Tôi không muốn định sẵn tương lai cho cháu tôi. Tương lai của nó sẽ do nó quyết định.”

Hạ gia: “ Thằng bé chính là tương lai cho đất nước! Chúng ta cần đào tạo nó để đấu với bọn Liên Minh quái thú!”

Hoắc gia: “Cháu tôi không phải cỗ máy chiến đấu!!!”

Hoắc Dịch Khiêm trong lòng đúng là có chút lo lắng. Liệu hắn có yêu nghiệt quá không? Liệu hắn có trở thành đối tượng huấn luyện trọng điểm của hành tinh không? Liệu hắn có bị đưa đi nghiên cứu gien không? Hàng loạt câu hỏi được hắn đưa ra vào ngày hôm sau khi thức dậy. Nhưng mà, khi nghe ông hắn nói là mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa, cháu sẽ không bị quân đội đưa đi đâu thì lòng hắn có buông lỏng xuống một chút.

Hai ngày trôi qua một cách chóng vánh. Trong hai ngày này, hắn học một ít thể thuật ở Hoắc gia, nâng Thể thuật từ A3 sơ cấp đến A3 cao cấp. Tăng tỉ trọng từ 2 tấn lên đến 2,35 tấn.

“Vào đi. Chương trình học của cậu ổn rồi đấy!” Giọng nói quen thuộc của Tiểu Thập vang lên.

Hoắc Dịch Khiêm nghe vậy ngay lập tức nhắm mắt lại, tiến vào không gian.

Bên trong không còn là một không gian chỉ rộng tầm 20 m nữa mà nó đã lên tận 100m! Trong này chỉ có 3 phòng. Đó là sảnh chính, nơi mà hắn đang đứng và hai phòng nữa. Một phòng có biển là “Sách và dược liệu” còn một phòng có biển là “Phòng huấn luyện“.

Tiểu Thập bay xung quanh hắn, nói bằng giọng máy móc thường ngày.

“Vào “Phòng huấn luyện” đi. Sách và dược liệu để vào sau cũng được. Mà cái không gian của cậu bé thật đấy. Tôi phải cắt tận 80m từ không gian giới chỉ của mình ra và lắp vào cho cậu.”

“Cậu cũng có không gian?” Hoắc Dịch Khiêm trợn tròn mắt.

“Đương nhiên là vậy rồi! Tôi là ai chứ? Tôi chính là trí năng thông minh được “Ngài” tạo ra và võ trang đầy đủ cơ mà!!!”

“Nói vậy... Cậu cũng có không gian dị năng?”

“Đương nhiên không phải! Cái không gian giới chỉ này được cắt ra từ không gian thật chứ không phải tự nhiên mà có như cậu. Thiên Đình cũng chỉ có vài cái mà thôi. Tạo ra không gian giới chỉ rất là khó nên cậu cũng đừng mộng tưởng mà có một cái! Vả lại, nó cũng không thể lên cấp và rộng ra như dị năng của cậu được.” Tiểu Thập ngay lập tức đập tan suy nghĩ của hắn.

Dịch Khiêm âm thầm bĩu môi. Nhưng hắn đang chuẩn bị tiến vào thì bị Tiểu Thập giữ lại.

“Trước tiên, uống 3 lọ tinh không dược liệu xong đi đã rồi hẵng vào. Cái tôi lo lắng chính là cậu không chịu được tần suất huấn luyện trong thân hình bé bé con con đó.”

Dịch Khiêm cũng không nói gì, liếc Tiểu Thập một cái, im lặng uống ba lọ tinh không dược liệu.

Sau khi uống xong, hắn cảm thấy toàn thân trở nên khỏe mạnh, dường như là sắp đột phá thể thuật cấp A3 lên cấp A2. Tinh không dược liệu đúng là quá kì diệu!!!

Tiểu Thập khinh bỉ nhìn hắn, mở miệng nói.

“Tinh Không dược liệu này không thể nâng cao thể thuật đâu. Nó chỉ là tạm thời tăng thêm sức mạnh giống như là tăng MP trong game và cường hóa thân thể của cậu cho phù hợp với sức mạnh thôi nên không có chuyện cậu thăng cấp thể thuật hay gì gì đó đâu.”

“Nói vậy, sau này tôi sẽ trở thành một đại cường nhân cơ bắp?” Dịch Khiêm hỏi, hai mắt sáng long lanh.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy có một người muốn mình cơ bắp đầy mình mà không muốn mình đẹp trai đấy. Làm đại cường hán thì chỉ có cơ bắp thôi, vả lại cũng khó coi và kinh dị lắm! Thật tiếc cho cái mặt đẹp trai của cậu. Và ước mơ trở thành đại cường hán của cậu sẽ không thành hiện thực đâu vì ba cái lọ tinh không dược liệu này là do hệ thống tôi cung cấp nên thứ cậu hấp thu được chỉ có sức mạnh và thân thể tốt hơn thôi chứ không thể biến cậu thành cái thứ cơ bắp, óc bằng quả nho đâu...” Tiểu Thập cảm khái nói.

Dịch Khiêm nhìn nhìn tiểu Thập, lưỡng lự một chút rồi đi vào “Phòng huấn luyện“.

Bên trong phòng huấn luyện lại là một không gian trống rỗng khác, không có thứ gì là mới mẻ cả. Đứng giữa không gian là một người, à không, là một linh hồn của một vị quân nhân. Vị quân nhân này tỏa ra khí thế bức người khiến ai cũng phải lùi bước! Nhất Đạo Sư nhìn hắn bằng ánh mắt băng lãnh, nhìn chòng chọc vào hắn như muốn xé đôi hắn ra. Hoắc Dịch Khiêm cảm thấy mình không thể nào thở nổi, mồ hôi thành từng hạt rơi xuống sàn, tạo ra tiếng động tí tách. Giọng nói máy móc kèm theo chút run rẩy của tiểu Thập vang lên.

“Đây sẽ là Dẫn Đạo Sư của cậu ở phần thể thuật này. Ngoài ra thì còn một vài dẫn đạo sư khác dẫn dắt cậu ở các lĩnh vực khác. Mỗi người ở đây đều là linh hồn của những cường giả mạnh mẽ nhất trên thế giới. Như người trước mặt cậu đây chính là anh hùng của địa cầu nhưng năm có đại dịch Zombie. Người duy nhất không có dị năng trong đội ngũ giải cứu thể giới mà chỉ dựa vào thể thuật. Nếu nói về ở cấp độ nào thì có thể nói là ở cấp O1! Cấp độ mạnh nhất mà con người hiện nay có thể đạt tới!”

Hoắc Dịch Khiêm mím chặt môi, đề phòng nhìn người quân nhân trước mặt. Cảm giác bức người cùng áp lực đổ ập lên hắn. Hắn có cảm giác mình không khác gì một con kiến mà người này có thể dễ dàng bóp chết!

“Vị này chính là một người quân nhân bậc nhất trên địa cầu!Không có dị năng gì mã vẫn là một trong 5 cường giả giải cứu loài người khỏi đại dịch zombie!” Tiểu Thập tiếp tục giới thiệu.

“Đứng thẳng lên!” Giọng nói đanh thép như sấm rền vang lên.

Hoắc Dịch Khiêm ngay lập tức làm theo lời của người đó. Thân hình bé nhỏ lập tức đứng thẳng tắp. Dù sao thì ở kiếp trước cũng đã từng huấn luyện quân sự một lần nên hắn cũng có hiểu biết đôi chút.

“Thời gian huấn luyện của cậu ở đây là 3 tháng thời gian! Đồng nghĩa với bên ngoài là 3 tiếng đồng hồ! Dù cho việc huấn luyện thể thuật trong ý thức này cũng gia tăng bên ngoài hiện thực nhưng việc ý thức có thể kết hợp với thể thuật bên ngoài hay không thì đều là do cậu làm chủ!”

Nhất dẫn đạo sư nói một cách nghiêm túc.

“Tôi sẽ thực hiện đúng theo chương trình học mà “Ngài” đặt ra cho cậu. Thành quả cậu cần đạt được là 3 tháng sau phải đạt đến cấp B3 sơ cấp. Và cậu sẽ chỉ được tiến vào đây khi có chương trình học tập mới! Sau khi hoàn thành chương trình, nếu không có chương trình học mới thì sẽ không được phép tiến vào đây nữa!”

“Vâng thưa trưởng quan!” Giọng nói của Hoắc Dịch Khiêm trở nên kiên định hơn. Hắn nhất định phải mạnh mẽ! Để không phải cúi đầu trước người khác! Nhất định không để gia tộc mất mặt!

Quân nhân trẻ tuổi hài lòng gật đầu với hắn. Nói.

“Cậu gọi tôi là Trưởng quan cũng được mà gọi là Dẫn đạo sư cũng được. Chỉ là, ba tháng này cậu sẽ không ăn, không ngủ mà luyện tập liên tiếp. Càng lên cấp cao thì việc đột phá càng khó nên cậu hãy cố gắng hết sức mình.”

Hoắc Dịch Khiêm âm thầm nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ suy tư.

3 tháng... Nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng không ngắn. Dù sao cũng chỉ là 3 tiếng ở bên ngoài thế giới thực. Trong ba tháng này, Hoắc Dịch Khiêm cố gắng với thân hình nhỏ bé thực hiện tập huấn địa ngục dành cho người lớn. Cố gắng luyện tập như một vị quân nhân, không ăn không ngủ chăm chỉ luyện tập.

Đứng dưới nắng nguyên tuần mà không được nhúc nhích một cái gì hết. Đương nhiên là hắn ngất rồi. Mà cmn chứ! Cái không gian này vậy mà có thể mô phỏng y như bên ngoài thật vậy. Thử hơi xem đứng dưới cái nắng tầm 40-45 độ C ai mà không ngất? Vậy mà Trưởng quan đứng cùng hắn lại không xi nhê gì. Đương nhiên là về sau có khá hơn một chút. Dần dần đứng được 1h...2h...3h...4h... 1ngày... 2 ngày... rồi mới ngất. Chậc chậc phải luyện đúng một tuần mới đứng được lâu như vậy.

Tháng Tiếp theo là luyện thể thuật với trưởng quan. Đương nhiên là hắn bị ăn hành rồi... Nhưng dù sao thì sức chịu đựng và thể thuật của hắn cũng tăng lên.

Tháng Cuối cùng là sức kiềm chề. Trưởng quan nói với hắn rằng.

“Là một người quân nhân thì phải bình tĩnh trước mọi tình huống, xem xét và xử lý mọi việc thật bình tĩnh. Chẳng hạn như có bị bỏ đói cả năm đi chăng nữa nhưng nếu có một đĩa thức ăn ngon lành trước mặt mình thì cũng không được phép đụng vào mà phải suy xét xem tại sao nó lại đột nhiên xuất hiện, nó có độc hay không. Hoặc đứng trước một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ cũng không được phép động đậy phải suy xét xem người đó có chủ ý gì khi mà tiếp cận với mình. Đã rõ chưa?”

Đôi mắt kiên nghị trên khuôn mặt lạnh như tiền trừng lên một cái làm hắn ngay lập tức nổi da gà. Hoắc Dịch Khiêm gật gật đầu, nhìn trưởng quan bằng ánh mắt đề phòng. Đương nhiên việc đó cũng không giúp ích được gì. Cuối cùng thì hắn vẫn phải học bài tập về sức kiềm chế... Điều đó làm hắn sinh ra phản ứng tâm lý. Hắn ghét phụ nữ... Không thể tin được là hắn ghét con gái. Bây giờ, đối với hắn, người con gái nào tiếp cận hắn cũng mang theo mục đích xấu. Nhưng mà hắn cũng không mang tình cảm đặc biệt với đàn ông... Ca này khó rồi đây, làm sao để chữa khỏi căn bệnh này đây...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,432
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Đã đến tuổi đi học


Sau 3 tháng như địa ngục với cường độ cao, hắn đã được ra ngoài không gian. Đúng như trưởng quan nói, bên ngoài mới trôi qua có 3 tiếng đồng hồ. Việc hắn đột nhiên biến mất có vẻ không ảnh hưởng gì đến mọi người cho lắm vì hắn có không gian. Mọi người nghĩ hắn tiến vào không gian để làm gì đó. Mà sự thật đúng là thế mà... Hắn vào để huấn luyện quân sự chứ bộ.

Nhưng cái quan trọng nhất bây giờ là việc hắn sinh ra tâm lý với phụ nữ... Vậy không biết với mẹ của hắn thì có làm sao không? Ô ô hắn không muốn ghét mẹ của hắn đâu! Hoắc Dịch Khiêm đánh bạo một lần, đôi chân nhỏ bé bước đến phòng ba mẹ.

Triệu Diêu là một mỹ nhân, phong thái hiền dịu, lúc nào cũng trang nhã, hiền hậu. Nhưng lúc nổi giận lên cũng rất đáng sợ... Đáng sợ gấp mấy bà mẹ bình thường mấy chục lần ấy chứ...

Lúc cô đang nằm trên giường đọc sách, thì thấy con trai bé nhỏ chạy đến phòng. Cô rất yêu đứa con trai này của cô. Vì nó là đứa con trai đầu lòng, cũng là kết tinh tình yêu của cô với Hoắc Dịch Môn. Thằng bé thừa hưởng tất cả tính cách tốt đẹp của ba mẹ. Từ nhỏ đã là người hiểu chuyện, không phá phách nghịch ngợm. Lại có thiên phú cao, điều này làm cô không cần lo lắng về tương lai của thằng bé. Tính cách thì chăm chỉ cần mẫn, làm việc gì cũng cố gắng hết mình. Chỉ là, con trai trưởng thành quá sơm làm cô có chút đau lòng cùng cô đơn. Con của người khác tuổi này vẫn còn chơi đùa nghịch ngợm, trong khi đó con cô thì đã quá hiểu chuyện. Thằng bé cho rằng mình có trách nhiệm gánh vác công việc trong gia tộc.

Hoắc Dịch Khiêm từ cửa bước vào trèo lên giường của ba mẹ, nhào vào lòng Triệu Diêu. Dụi dụi đầu, vào lòng mẹ. Hắn thật sự rất vui mừng... Tốt quá! Căn bệnh không ảnh hưởng tới mẹ!

Triệu Diêu có chút ngỡ ngàng trước hành động làm nũng của con trai... Tốt quá, ít nhất nó vẫn có lúc giống trẻ con...

“Cực khổ cho con rồi...” Cô vừa nói, vừa xoa đầu con trai. Cực khổ cho con...

3 năm sau...

Hoắc Dịch Khiêm trong võ trường luyện thể thuật cùng quản gia thì ông nội hắn gọi hắn vào phòng.

Hoắc Dịch Khiêm 6 tuổi, bây giờ hắn đã trở nên cao lớn hơn, ừm 1m2. Tóc cũng dài hơn, khuôn mặt thì vẫn vậy thôi, vẫn non nớt như trẻ con vậy.

Đôi chân nhỏ bé của hắn bước đi trên hành lang, vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn thì có nghi vấn. Ông chưa bao giờ gọi hắn vào thư phòng của ông, không biết hôm nay lại gọi hắn vào vì chuyện gì?

Đứng trước chiếc cửa gỗ, Hoắc Dịch Khiêm nhìn nhìn một lúc... Mong rằng là không có bẫy....

Hắn gõ cửa “Cộc cộc” rồi đẩy của bước vào.

“Đùng!”

“Toe!”

“Bất ngờ chưa!?” Giọng nói già nua của ông vang lên, kèm theo đó là một đống giấy màu bay tá lả.

Một đống giấy màu bay đầy sàn, dính vào tóc hắn, quần áo hắn. Hoắc Dịch Khiêm có chút bất đắc dĩ trả lời. “ Ngạc nhiên ạ.”

Ông nội hắn bĩu môi. “ Ngạc nhiên mà giọng điệu chả ngạc nhiên gì cả. Uổng công ông chuẩn bị. Thôi ông mất hứng rồi. Chúng ta vào việc chính.”

Nói rồi, mặt cụ trở nên nghiêm túc hơn, cụ đi đến bàn làm việc, ngồi xuống, lật một tập tài liệu lên rồi đặt trên bàn.

“Cháu lại đây.” Cụ vẫy vẫy hắn lại.

Dịch Khiêm lại gần, cầm tập tài liệu lên. Trên đó ghi tên các học viện liên cấp.

“Cháu chọn đi. Chọn một trường mà cháu thích. Dù sao thì cháu cũng đã đến tuổi đi học rồi. Nhớ chọn cẩn thận, cháu sẽ học ở đó 9 năm luôn đó.”

Hoắc Dịch Khiêm cầm tập tài liệu lên xem. Cảm thấy có chút vô nghĩa, Vì hắn cũng đâu có biết gì về mấy học viện này đâu? Cho nên là, hắn đưa cho ông hắn, thờ ơ nói.

“Cháu chịu thôi.” Rồi cười hì hì. “ Hay là ông chọn hộ cháu đi!”

Hoắc Diệp Thần ngẩn ra, rồi thở dài một hơi. “Haha! Thằng nhóc! Xác định là không hối hận đó nha.”

Hoắc Dịch Khiêm cười rạng rỡ. “Đương nhiên rồi! Ông cháu là thiên tài mà sao mà cháu hối hận được cơ chứ!?”

...

Một buổi sáng mùa thu mát mẻ...

Trong căn phòng rộng lớn, bốn bức tường là những màn hình, hiệu ứng biển cả cùng với lũ cá đang bơi lội. Trông cứ như là đang ở giữa biển sâu...

Trên chiếc giường hình con sò mềm mại, có một cậu bé thiên thần say ngủ. Đôi mắt mơ màng của cậu từ từ mở ra. Đôi mắt màu đỏ nhuốm màu của máu... Cậu bé ngơ ngác ngồi dậy, màu mắt đã chuyển lại thành màu đen sâu hun hút...

“Ai! Tiểu Thập! Tại sao cậu không gọi tôi dậy hả!? Còn có 5 phút để chuẩn bị nếu không mẹ tôi sẽ xé xác tôi ra mất! Bà ghét nhất là trễ giờ đó!”

Hoắc Dịch Khiêm nhanh như cắt thay quần áo, vệ sinh cá nhân rồi phóng như bay ra ngoài.

“Lỗi tại cậu cả thôi...”

“Aish!”

Trong sảnh, người hầu tấp nập chạy đi chạy lại chuẩn bị mọi thứ. Lúc Hoắc Dịch Khiêm xuất hiện, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi. Chỉ cần hắn vượt qua khảo nghiệm thì ngay lập tức dọn vào trong ký túc nội trú luôn.

Hoắc Dịch Khiêm có chút ;;-;;. Muốn tui dọn đi vậy sao? Có cần máu lạnh như vậy không?

Triệu Diêu vùa thấy con trai toàn thân chỉnh tề đi ra, ngay lập tức chạy lại gần con, ôm chầm vào lòng.

“Sau này xa mọi người phải biết tự lo cho mình nghe không? Phải dọn phong, dọn giường sạch sẽ... bla bla bla.. “

Tai Hoắc Dịch Khiêm ù cả đi, đoạn sau đó, hắn thực sự nghe không ra.

Khi Hoắc Dịch Khiêm cầm túi hành lý ra đến cửa, mọi người trong nhà cũng đều đi ra, nhìn hắn bước lên chiếc xe bay. Hắn vẫy tay với mọi người rồi bước lên chiếc xe.

Từ trong xe nhìn ra, hắn thấy ba hắn đang ôm mẹ hắn, người đang khóc. Trong lòng một mảnh ấm áp... Có gia đình thật tuyệt.

Hoắc Dịch Khiêm ngồi trên xe, chiếc xe lao vun vút trên đường quốc lộ. Cảnh vật bên ngoài như nhòe đi, hắn lắc lắc đầu, dựa vào ghế, thờ dài một hơi.

Hắn-Hoắc Dịch Khiêm, nhất định sẽ vượt qua khảo hạch! Không thể để mọi người trong gia đình thất vọng! Phải trở thành cường giả để bảo vệ gia đình! Hắn đã mất gia đình một lần! Không thể để mất lần thứ hai!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,432
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Khảo hạch đầu vào


“Học viện liên cấp Thiên Tài là học viện được xếp vào hàng đầu địa cầu. Môi trường tốt cùng với trang thiết bị hiện đại, luôn là điểm đặt chân tốt nhất cho các em học sinh. Thêm vào đó, trường còn có những phòng huấn luyện có một không hai, căn tin với thức ăn độc đáo!”

Hoắc Dịch Khiêm vừa bước xuống, đã nghe thấy chiếc loa phóng thanh Pr cho trường mà hắn chuẩn bị tham gia khảo hạch. Hoắc Dịch Khiêm đem hành lí xuống, vẫy tay với bác quản gia rồi tự nhiên đi vào sân trường.

Học viện thực sự rất rộng, sân trường rất rộng. Đủ chỗ cho hàng ngàn học sinh đến dự thi. Nhưng chỉ có 1000 học sinh được tuyển vào mỗi năm nên mới có khảo hạch. Vào lớp thường dân hay lớp thiên tài phụ thuộc vào cuộc khảo hạch này. Ai nằm trong top 100 sẽ được phân vào 4 lớp A,B,C,D. Mỗi lớp 25 học sinh, xếp lẫn lộn trong top 100 đó. Còn lại, các học sinh khác sẽ học theo lớp thường dân, mỗi lớp 50 người.

Mỗi năm, sẽ có hai cuộc thi để phân lại lớp, Lúc đó lớp thường dân có thể đấu với lớp thiên tài để vào top 100 và trở thành một học sinh lớp thiên tài.

Và đương nhiên, phân biệt giai cấp cũng có. Lớp thường dân người đeo cà vạt đỏ phải cúi đầu trước lớp thiên tài người đeo cà vạt đen. Chỉ vậy thôi. Đó chính là cách phân biệt giai cấp ở trường. Thêm vào đó, các lớp trên mà là lớp thường dân cũng phải kính trọng lớp thiên tài dưới. Đó là cái lợi của thiên tài.

Hoắc Dịch Khiêm quan sát xung quanh, tìm nơi bắt đầu cuộc khảo hạch. Để vào được lớp thiên tài, cần có các yếu tố.

Tố chất thân thể, Thể thuật, dị năng. Mà đã có ý định tham gia ngôi trường này thi mọi người hẳn đã đủ tất cả các yếu tố trên rồi. Cho nên sẽ có một cuộc khảo hạch bí mật dành riêng cho các học sinh.

Bây giờ, thể thuật của hắn là cấp B4 trung cấp ( trong khi đó, thường chỉ lấy ở cấp A2. Tại vì lên cấp thể thuật cũng khá khó. Cho nên bình thường mọi người cũng chỉ lấy cấp A4-A3. Nhưng học viện số một địa cầu thì cao hơn một chút. Có năm lấy A1, có năm lấy A2.

Hoắc Dịch Khiêm xếp hàng tại chỗ đăng kí, lấy số báo danh. Đến lượt hắn, số báo danh đúng là 444 (Tử tử tử). Hừm...Đúng là có chút không may mắn... Tiểu Thập biết suy nghĩ của hắn thì gáo lên.

“Có chút không may mắn cái đầu cậu! Có mà quá xui xẻo thì có! Bao nhiêu người mà sao cậu lại đứng đúng số thứ tự này?”

“Chịu thôi. Số phận sắp đặt chăng?”

Hoắc Dịch Khiêm hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời nói sau đó của Tiểu Thập, thản nhiên ngồi chờ đến lượt khảo hạch.

Sau một thời gian khá là lâu... Cuối cùng cũng đến lượt hắn.

Bài thi có ba cửa. “Trí thông minh” “Thể thuật” “Tiềm năng” Mỗi bài thi là 50 điểm. Nhưng chỉ cần 100 điểm là qua. Đương nhiên, càng được điểm cao càng tốt.

Hoắc Dịch Khiêm bước vào căn phòng đầu tiên. Chỉ là vài câu hỏi liên quan đến lịch sử địa cầu, toán học. Xời, hắn đây trong sáu năm nhàm chán luôn đọc sách, kiến thức như in trong đầu hắn rồi, toán học lại còn dễ hơn nữa! Trả lời một cách lưu loát, hắn hoàn thành bài thi một cách xuất sắc. Cũng không hắn là vậy. Khi nghe được điểm từ miệng ban giám khảo nói ra, hắn thực sự rất sốc.

“30 điểm.”

Cái gì cơ?????????????? Mọi thứ hắn nói ra đều đúng cơ mà!!!! Không tin có thể so lại với sách vở!! Một người 32 tuổi đầu (26 năm trước cộng với 6 năm nay) mà lại không đủ điểm của một bài thi cho bọn 6 tuổi? Trong khi đứa nào bọn họ cũng chấm 50 điểm thì hắn lại 30? Hoắc Dịch Khiêm trong lòng một bụng căm tức, chỉ hận không thể một phát đấm bay hết mấy người chấm điểm này. Oán hận giẫm chân bịch bịch sang phòng bên cạnh.

Căn phong bên cạnh có hai vị giám khảo, là quân nhân. Trong phòng có đặt ba cái tạ. Cái thứ nhất là 1 tấn, cái thứ hai là 2 tấn và cái thứ 3 là 3 tấn. Hoắc Dịch Khiêm không chút do dự đi ngay đến chiếc tạ nặng 3 tấn, nhẹ nhàng nâng lên. Ừm nhẹ hơn hắn tưởng. Hoắc Dịch Khiêm dễ dàng nâng quả tạ lên bằng một tay. Dù sao thì, với thể thuật B4 trung cấp thì có thể nâng được 4,7 tấn. Việc này cũng không có gì là lạ cả.

Hai vị giám khảo có chút sững sờ, rồi sau đó cười hài lòng, hào sảng nói. “50 điểm.”

Cơn giận của Hoắc Dịch Khiêm giảm bớt một chút. Sang đến phòng tiếp theo, đo đạc vài thú, tất cả đều xuất sắc, 50 điểm.

Hoàn thành bài thi, Hoắc Dịch Khiêm lại ngồi ngần ngơ ở sân sau cùng với đống hành lí.

...

Xế chiều, khi tất cả đã kiểm tra xong, mọi người đều được ba mẹ đón về thì hắn mới xách hành lí đi xem điểm cùng xếp lớp. Ồ... Xếp thứ 15, học lớp C sao? Thế là ổn rồi. Hoắc Dịch Khiêm cười khẽ, xách hành lí hướng về khu ký túc xá.

Trong phòng, ký túc xá chưa có một người nào cả. Aish... cô đơn ghê...

Hoắc Dịch Khiêm để hành lí ở một bên rồi leo lên giường ngủ. Hôm nay hắn đã quá mệt rồi, bây giờ cần phải dưỡng sức...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,432
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Bốc thăm


Một tuần đã trôi qua, Hoắc Dịch Khiêm nhàm chán ở trong ký túc xá cũng có người đến. Người đầu tiên đến sau khi hắn đến là một cậu bé lai. Cậu bé có một mái tóc vàng, đôi mắt màu xanh lá cây. Đường nét khuôn mặt thì giống người Trung cả thôi. Chỉ duy nhất mái tóc cùng đôi mắt là khác biệt. Giọng nói trong sáng của cậu ta vang lên. 

"Chào cậu! Tớ tên Trung Nhất Lai! Không nghĩ tới là có người đến sớm hơn cả tớ đó!" Rồi cậu ta làm bộ tiếc hận thở dài. "Cứ tưởng mình là người đến sớm nhất chứ. Như vậy là có thể làm quen với nhiều người hơn nữa. À mà cậu đến đây từ lúc nào vậy?"

Hoắc Dịch Khiêm ngồi trên giường tầng, vẫn chăm chú vào quyển sách, thờ ơ trả lời. 

"Thi xong đã ở đây rồi." 

Trung Nhất Lai nghe vậy thì mở to mắt, há hốc miệng. Khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ ngạc nhiên trông rất buồn cười. "Bố mẹ cậu đồng ý sao?"

Hoắc Dịch Khiêm nhún nhún vai, bất đắc dĩ trả lời. "Đâu phải tớ muốn, trước hôm thi thì họ bảo tớ sắp xếp hành lý để thi xong thì ở lại trường luôn mà."

Trung Nhất Lai cười phá lên, rồi đem hành lí mang lên giường. Xong xuôi, hắn gỡ hành lí ra, nhét hết vào trong tủ dưới giường của Hoắc Dịch Khiêm. Rồi Trung Nhất Lai ngó đầu lên, nở nụ cười. "Mong giúp đỡ, bạn cùng phòng!" 

Hoắc Dịch Khiêm cũng cười. "Mong giúp đỡ." 

Kể từ đó, Trung Nhất Lai trở thành bạn thân nhất của Hoắc Dịch Khiêm, xưng là Lão Tam! Nhưng đó là chuyện sau này.

Sau Trung Nhất Lai, một cặp song sinh cũng đến.

Cặp song sinh giống nhau như đúc. Triệu Vũ Thiên và Triệu Vũ Long- đó là tên mà họ giới thiệu. Hai người này nằm ở tầng ba và tầng hai, đối diện với giường của Hoắc Dịch Khiêm và Trung Nhất Lai. Bất quá, tính cách của họ có chút tinh nghịch, nghe Hoắc Dịch Khiêm kể lí do tại sao đến sớm thì cười không dứt, thậm chí lâu lâu còn lôi ra kể lại, trêu đùa hắn.

Tiếp theo đó, là một cậu bé kiêu ngạo ăn từ trong máu. "Tên tôi là Hạ Minh Nhật. Từ giờ tôi là boss của phòng này! Tất cả phải phục tùng tôi!" 

Mọi người trong phòng liền nhìn sang cậu ta rồi nhao nhao lên phản đối. Tất nhiên, trong đó không có Hoắc Dịch Khiêm. Hắn vẫn không để ý đến mọi người mà chỉ chăm chú đọc sách. Có người mới đến thì nhìn qua một chút mà thôi. Việc giới thiệu để lại cho Trung Nhất Lai.

Trung Nhất Lai lên tiếng phản đối. "Cậu dựa vào cái gì mà đòi làm boss phòng này?" 

"Đúng, đúng!" Anh em song sinh bên cạnh phụ họa theo. 

"Dựa vào việc tôi là người của Hạ gia, vào việc tôi là người đứng nhất trong kì thi thử" Hạ Nhật Minh kiêu ngạo nói. 

Cả bọn nhao nhao cả lên, nói không công bằng các thứ này nọ. Còn Hạ Minh Nhật thì vẫn giữ bộ dáng kiêu ngạo như cũ, mặt hơi hướng lên trên, nhìn xuống dưới Trung Nhất Lai, Triệu Vũ Thiên và Triệu Vũ Long. Trung Nhất Lai cùng anh em song sinh có chút tổn thương. Chẳng qua chỉ là cao hơn một chút thôi mà? Bọn họ cũng chỉ kém tên này có 1 đến 2 cm chứ mấy? 

Hạ Minh Nhật thấy mấy người này có chút phiền phức. Cũng không muốn so đo nữa mà đi đến giường tầng. Cậu thấy giường của Hoắc Dịch Khiêm cao nhất, lại gần cửa sổ. Chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy sân trường. Hiển nhiên là chỗ tốt nhất trong phòng.

Minh Nhật chỉ tay về phía cậu bé đang ngồi chúi đầu vào trang sách, khinh thường nói. "Chỗ này là của tôi. Nhóc con, đi xuống!"

Hoắc Dịch Khiêm lúc này trở thành một người điếc, chính là người "trưởng thành" như hắn mới không thèm chấp trẻ con.

Hạ Minh Nhật cảm thấy người đối diện không phản ứng. Lại nghe thấy tiếng cười giễu cợt của mấy người cùng phòng: "Xem kìa, "BOSS" của chúng ta bị coi thường! Haha!" Tức thì, mặt cậu đỏ bừng, dường như, bản tính kiêu ngạo của cậu ta lại nổi lên. Lần đầu tiên có người dám làm cậu ta bẽ mặt. Unbelievable! (Lam: Xổ tiếng Anh luôn à?)

Hạ Minh Nhật liếc đám bạn cùng phòng một cái, lạnh lùng nói. "Vừa nãy ai nói?" Rồi lại nhìn về phía người đã coi thường cậu ta, buông thõng một câu. "Còn cậu, to gan phết nhỉ? Biết tôi là ai không?"

Không thèm liếc đối phương một cái, Dịch Khiêm thờ ơ trả lời. "Nhìn mặt tôi có giống đang quan tâm không? Đáp án là không nhé."

Lại một lần nữa, tiếng cười lại được dịp vang lên. Hạ Minh Nhật cảm thấy như bị hạ nhục bởi một thằng nhóc bằng tuổi mình. Bị tức giận lấn át lí trí, cậu nhảy lên giường của Dịch Khiêm. Tiếp đó là nắm lấy cổ áo của hắn, gằn giọng: "Mày vừa nói cái gì? Nói lại xem nào!"

Hoắc Dịch Khiêm cười khẩy. "Tôi không chấp trẻ con."

Hạ Minh Nhật tức giận cầm gối, đập vào mặt của hắn. Thế nhưng Dịch Khiêm sao có thể để một thằng nhóc ghè đầu mình ra mà đánh được, hắn nhanh chóng dùng tay đỡ lấy, ném gối ra phía cửa. Ngay sau đó, hắn lật người, đè Hạ Minh Nhật ra. Không chấp mày cũng không có nghĩa là tao để yên cho mày đánh đâu! Hoắc Dịch Khiêm vừa định nói ra câu này thì ở cửa truyền đến tiếng bịch. Một cậu nhóc mặt mũi nhăn nhó, đỏ cả lên đang ngồi bệt dưới đất. 

"A...đau."  Cậu ta rên lên. 

Hồi tưởng lại 10 giây trước:

Đặng Cách Chân trong lòng có chút hồi hộp,rảo bước trên hành lang ký túc, rồi đứng lại trước cánh cửa ghi số 702.

"Ừm, ký túc cũng không quá tệ."

Cậu nắm khoá cửa vặn đẩy cửa vào thì...

"Bịch"

Một tiếng gì đó lảnh lót vang lên. Cách Chân phát hiện rằng, mình mới ngày đầu tiên mà mình đã bị ăn một gối vào mặt. Chẳng những thế, chỉ là một cái gối thôi, vậy mà cảm giác như là bị một quyển sách dày đập vào. Cậu ngã phịch xuống đất, rên lên...

Không khí trong phòng im lặng một cách quỷ dị, mọi người ai cũng nhìn vào cậu bé đang ngồi bệt trên sàn. Hoắc Dịch Khiêm cũng ngay lập tức nhảy xuống khỏi người Hạ Minh Nhật, hắn chạy ra đỡ cậu bé kia dậy. 

"Cậu có sao không? Xin lỗi, tớ nghĩ là không có ai nên mới ném ra hướng đó." Trong lòng Dịch Khiêm hết sức áy náy, không nghĩ tới lại ném trúng người không liên quan. 

Cách Chân cười cười bỏ qua, rồi cậu nói. " Tớ là Đặng Cách Chân, mong mọi người giúp đỡ!" 

Sau khi xong xuôi, Hạ Minh Nhật cũng đã đem hành lí đến giường, ngồi xuống. Đặng Cách Chân tò mò hỏi. "Tớ đến sau cùng nên biết tên ít người nhất, mọi người có thể giới thiệu lại không?"

Mọi người lần lượt giới thiệu lại, Cách Chân lại hỏi thêm là tại sao lại gây gổ như vậy. Dịch Khiêm đơn giản trả lời: "Chỗ nằm."

Trung Nhất Lai nhịn không được kể lại một lượt, Cách Chân nghe xong thì thắc mắc: "Vậy tại sao không so tài đi? Người mạnh nhất sẽ làm lão đại, mạnh nhì sẽ làm lão nhị, rồi cứ như vậy sắp xếp?" 

Mọi người trong phòng ai cũng tán đồng ý kiến của Đặng Cách Chân, Hoắc Dịch Khiêm cũng không có ý kiến gì. Đặng Cách Chân lấy tờ giấy trong túi ra rồi làm phiếu thăm. Hoắc Dịch Khiêm bốc vào số 3, hắn nhìn của mọi người trong phòng, tất cả đều không hẹn mà cùng giơ giấy ra. Hoắc Dịch Khiêm hướng người đang cầm tờ giấy số 3, là Triệu Vũ Long... Đăng Cách Chân sau khi nhìn qua một lượt thì tổng kết. 

1. Triệu Vũ Thiên-Trung Nhất Lai

2.Đặng Cách Chân-Hạ Minh Nhật

3.Hoắc Dịch Khiêm-Triệu Vũ Long

Đăng Cách Chân thích thú giải thích luật chơi. "Cuộc thi sẽ diễn ra ở sân cách đấu, đầu tiên là đấu vòng loại, sau đó, 3 người thua sẽ đấu với nhau, người thắng trong ba người thua sẽ được quyền thi tiếp với ba người thắng. Vậy đó. Đơn giản vậy thôi." 

Hoắc Dịch Khiêm cũng không có phản đối gì. Chỉ nghe Hạ Minh Nhật bất mãn:" Dù sao tôi cũng thắng, việc gì phải thi?" Mọi người trực tiếp lơ cậu ta đi mà cùng đi ra sân cách đấu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,432
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Đoạt chức lão đại


Vì Đặng Cách Chân tự động từ bỏ, cho nên Hai anh em Triệu Vũ Long và Triệu Vũ Thiên tự động đấu với nhau.

Hiển nhiên, Triệu Vũ Long có chút chật vật mới thắng được, và phải sử dụng đến dị năng ánh sáng của mình vì Triệu Vũ Thiên đột nhiên thức tỉnh dị năng hệ bóng tối! Do mới thức tỉnh cho nên cậu điều khiển không được thành thạo, nên Triệu Vũ Long vẫn là cứ đánh thắng anh trai mình.

Trân tiếp theo là của Triệu Vũ Long và Hạ Minh Nhật, không cần dùng đến dị năng, Hạ Minh Nhật thắng cậu ta sau 10 chiêu.

Hoắc Dịch Khiêm lại đấu với Trung Nhất Lai. Trung Nhất Lai hất hất mái tóc vàng của mình, cười sáng lạn. Khi thấy Hoắc Dịch Khiêm thắng Triệu Vũ Long chỉ sau một cú đẩy ngã, cậu đã coi người này là lão đại. Thế nhưng, càng mạnh càng vui không phải sao? Trung Nhất Lai đáy mắt tràn ngập hưng phấn, cậu ta vui vẻ khởi động.

“Người này rất mạnh...Người này rất mạnh...” Trung Nhất Lai cứ vui vẻ mà bao bọc khí Tinh quanh thân mình, có thể thấy, cậu là một người rất cẩn trọng.

Trong khi đó, Hoắc Dịch Khiêm chỉ thong thả như đang đi chơi. Không cần kích hoạt khí Tinh hay dị năng hắn cũng có thể đánh bại cậu ta. Dựa vào vào việc giá trị vũ lực của cậu ta kém hắn một bậc. Cho dù hắn chưa mua đạo cụ [Đánh giá] thế nhưng, dựa vào trân đánh của cậu ta với Triệu Vũ Thiên vẫn có thể đoán ra.

Nét mặt hắn bình tĩnh, không nhìn ra một gợn sóng. Nét mặt non nớt toát ra vẻ bình thản mà quý khí, không giống những đứa trẻ miệng còn hôi sữa. Khí chất này có lẽ là từ thân thể này thực sự toát ra, chứ không phải là hắn kiếp trước đã có.

Khi bắt đầu trận đấu, Hoắc Dịch Khiêm cũng không muốn động thủ, chỉ tỏa ra sát khí áp bức, chấn động tinh thần của cậu ta một chút. Thế nhưng cậu ta vẫn tiến lên. Hoắc Dịch Khiêm thu liễm lại khí tức, nói.

“Chậc. Nếu cậu tiến lên nữa sẽ chết đấy. Giá trị tinh thần của cậu không bằng tôi đâu.” Bởi vì tôi là người đã qua huấn luyện địa ngục và là người lớn.

Trung Nhất Lai cũng dừng động tác, ngây ngô hỏi.

“Giá trị tinh thần là gì vậy?”

Hoắc Dịch Khiêm ôm trán, quay sang Đặng Cách Chân. “Giải thích hộ cậu ta đi kìa.”

“Giá trị tinh thần là sức chịu đựng, gây sức ép lên tinh thần người khác, xem tinh thần của cậu mạnh đến đâu.” Đặng Cách Chân dừng lại một chút rồi nói.

“Vừa nãy cậu không cảm thấy gì sao?”

Trung Nhất Lai nghiêng đầu suy nghĩ, nói. “Chỉ cảm thấy áp lực một chút thôi.”

Hạ Minh Nhật, Anh em họ Triệu à Đặng Cách Chân đứng bên ngoài còn cảm thấy cực kì áp lực vậy thì cậu ta còn phải hơn chứ!?

Hoắc Dịch Khiêm cũng cảm thấy kì lạ nên hỏi Thập Thập (Vì Đại gia thập không đồng ý việc gọi là tiểu Thập nên đã sửa lại.) Thập Thập cũng cảm thấy kì lạ, đang kiểm tra lỗi Bug thì Thập Thập phát hiện.

[Cậu ta không có não, trong đầu toàn đánh nhau, trải qua khá nhiều cuộc cách đấu, ý chí vượt bậc, chỉ thấp hơn cậu một chút.]

Hoắc Dịch Khiêm nói trong đầu. “Vậy là phải dùng thể lực à?”

[Giá trị thể lực của cậu ta không bằng, kể cả có bao bọc khí Tinh cũng không phải đối thủ của cậu, cậu lo cái gì? Chỉ cần đẩy nhẹ một cái là bị bay ra thôi.]

Không nghĩ tới, giá trị tinh thần lại có người gần bằng hắn. Cho nên, mặc dù giá trị vũ lực của mình hơn người, thế nhưng tâm tình của hắn vẫn rất kém. 

Khi Trung Nhất Lai vừa lao vào hắn, Hoắc Dịch Khiêm ngay lập tức đẩy mạnh cậu ta ra khỏi lôi đài. Hắn cảm thấy mình đúng là vẫn có chút trẻ con khi nổi giận vô cớ như vậy. Thế nhưng hắn thực sự vẫn là trẻ con, nên thoải mái một chút. Trung Nhất Lai bị đẩy ra, ngã bịch ra đất, mặc cho việc mông bị đau, cậu ta vẫn cười tươi, chạy lại gần Hoắc Dịch Khiêm mà nắm vai hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt sùng kính.

“Lão đại!”

Hoắc Dịch Khiêm toát mồ hôi hột, da gà nổi hết cả lên. Hắn nói với Hệ thống. “Tôi thực sự không quen một chút nào... Có thể bỏ nhiệm vụ này không.”

[Bị trừ rất nhiều điểm tích lũy đó ký chủ, mặc dù thưởng thì không được nhiều lắm...]

“Tch! Trừ bao nhiêu?”

[100 vạn!]

Hắn mới không có ngu như thế, mấy năm rồi hắn mới tích cóp được 10 vạn, sao có thể kiếm đủ mà trả 100 vạn chứ!?

Hoắc Dịch Khiêm lại quay ra nói với Trung Nhất Lai. “Ờ... Vẫn còn một trận nữa kia mà...”

“Không! Lão đại nhất định sẽ trở thành lão đại của cả phòng! Em sẽ là đàn em số một!”

Trận cuối cùng, là giữa Hoắc Dịch Khiêm và Hạ Minh Nhật.

Khi Hoắc Dịch Khiêm chuẩn bị né đòn của Hạ Minh Nhật, hắn lại theo phản xạ đẩy cậu ta ra. Nhưng cậu ta không bị bay ra khỏi lôi đài. Hạ Minh Nhật truyền khí Tinh vào tay, nhảy lên, tấn công hắn từ trên cao. Hoắc Dịch Khiêm né ra, để công kích của Minh Nhật đều vào hết lôi đài. Hắn hỏi Thập Thập. “Này, cấp bậc thể thuật của cậu ta là bao nhiêu?”

[A1 cao cấp.]

“Tại sao công kích lại mạnh như vậy!?”

[Cậu ta chồng khí lên tay, làm cho lực tay tăng lên 2 lần.]

“Còn có thể làm vậy ư?”

Hoắc Dịch Khiêm vừa nghe có chiêu thức mới lạ với hắn, sát khí của hắn liền tỏa ra, gây áp lực lên tinh thần của Hạ Minh Nhật. Cậu ta không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Hoắc Dịch Khiêm liền thử, hắn tập trung khí Tinh ở tay,cố gắng ngưng tự thêm một lớp nữa và lao vào Hạ Minh Nhật. Cậu ta không thể nhúc nhích hay tránh né, chỉ cần dính một chiêu này thôi, liền dính trọng thương. Cũng may Hoắc Dịch Khiêm dừng lại kịp. Hắn cười thật tươi, để lộ hàm răng trắng.

“Cậu thua.” Do mới học được chiêu thức mới, tâm tình của hắn khá tốt, tặng tên nhóc này một nụ cười vậy.

Đây chính là lúc hắn trở thành lão đại,dẫn dắt mấy đứa đàn em phiền phức.

Khi đang trở lại phòng, Hoắc Dịch Khiêm bị Hạ Minh Nhật giữ lại. Cậu ta hỏi hắn cấp bậc bao nhiêu, hắn trả lời là B5 (Thực ra là mới tiến vào B3). Từ đó, cậu ta vẫn cứ kiêu ngạo với tất cả mọi người, nhưng vẫn khá là tôn trọng hắn. Hắn nhận ra tron mắt cậu ta có một tia ngưỡng mộ và yêu quý. Ừm, có lẽ hắn nhầm... Để chắc ăn, Hoắc Dịch Khiêm mua đạo cụ [Đánh giá] từ Thập Thập. Hẵn có thông tin của tất cả mọi người trong phòng.

[Hạ Minh Nhật

Tuổi: 6

Thể thuật: A1 cao cấp

Danh hiệu: Lão tam

Giá trị tinh thần: 287

Giá trị vũ lực: 490

Dị năng: Phong

Độ hảo cảm với Ký chủ: 50 (Lúc đầu là 0, khá thích kẻ mạnh]

[Trung Nhất Lai

Tuổi: 6

Danh hiệu: Lão nhị

Thể thuật: A1 cao cấp

Giá trị tinh thần:480

Giá trị vũ lực: 505

Dị năng: Tốc độ

Độ hảo cảm với Ký chủ: 100 hoàn toàn sùng bái]

[Đặng Cách Chân

Danh hiệu: Quân sư -kun

Tuổi: 6

Thể thuật: A1 thấp cấp

Giá trị tinh thần: 480

Giá trị vũ lực: 306

Dị năng: Cảm giác

Độ hảo cảm với Ký chủ: 90 Sùng bái thôn minh một cách quá đáng.]

[Anh em họ Triệu (Chỉ số bằng nhau)

Danh hiệu: Lão tứ (Thiên) Lão ngũ (Long) Dù Triệu Vũ Thiên thua Triệu Vũ Long, thế nhưng Triệu Vũ Long vẫn muốn làm em hơn.

Tuổi: 6

Thể thuật: A1 trung cấp

Giá trị tinh thần: 359

Giá trị vũ lực: 390

Dị năng: Ánh sáng (Triệu Vũ Long) Bóng tối (Triệu Vũ Thiên)

Độ hảo cảm với Ký chủ: 70 Không hoàn toàn, chỉ cảm thấy hứng thú.]

Ồ cũng khá đó chứ, đáng để hắn bồi dưỡng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,432
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Khai giảng


Bọn trẻ có vẻ sùng bái hắn một cách quá đáng. Sau khi về phòng, hảo cảm đột nhiên tăng mạnh. Tên ngốc thì vẫn thế, còn mấy người kia lại tăng vọt lên 100. Trừ tên nhóc kiêu ngạo kia, có vẻ cậu ta chịu làm đàn em của hắn để một ngày nào đó lật đổ hắn đây mà.

Khi mọi người trong phòng đến, chỉ cách khai giảng có một ngày. Cộng thêm việc hôm qua đánh nhau, khí lực bị rút sạch. Họ đều lăn quay ra ngủ li bì. Khi Hoắc Dịch Khiêm thức dậy, đã là 7h sáng. Nhanh chóng thay ra đồng phục, đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi ăn sáng. Bọn trẻ vẫn chưa tỉnh dậy, hắn cũng mặc kệ. Nhưng do Thập Thập lải nhải quá nhiều về việc bây giờ hắn là lão đại, là người dẫn dắt. Bắt buộc phải đưa bọn trẻ đến khai giảng đúng giờ. Thế cho nên, tránh cho việc bị tổn thương lỗ tai, hắn quay lại phòng, bật đồng hồ báo thức lên tiếng to nhất rồi bình thản ngồi xuống ghế. Vì chiếc đồng hồ có kết nối với máy tính thông minh của hắn, nên Hoắc Dịch Khiêm tháo chiếc đồng hồ đeo trên tay ra, bảo nó biến trở lại máy tính. Phóng đại âm thanh lên gấp 10 lần rồi hắn thong thả đeo bịt tai lại.

Bị lôi dậy, bọn trẻ cũng không cằn nhàn gì nhiều mà đi thay quần áo rồi tất cả cùng đến sảnh. thầy hiệu trưởng giảng đạo một hồi, trong khi đó thì Hoắc Dịch Khiêm lại tiếp tục âm thầm đọc sách. Trung Nhất Lai bên cạnh, thì thầm hỏi.

“Lão đại đang đọc gì đấy?”

“Vật Lý Không gian.”

Cậu ta tỏ ra ngạc nhiên. “Lão đại hiểu không!? Nghe nói cái đó đại học mới học cơ mà!?”

“...Hiểu!” Vì dị năng của hắn là không gian, đọc cái này không phải là đúng sao?

“Ngưỡng mộ quá đi! Lão đại đúng là thần tượng của tôi.”

“Im miệng nghe hiệu trưởng nói đi.”

Trung Nhất Lai uất ức: Lão đại cũng đâu có nghe!

Dù cho có là tương lai, thì các cấp vẫn được chia ra là cấp 1, cấp 2 và đai học. Tại sao lại không có cấp 3? Vì cấp 3 ở trong đại học luôn rồi. Năm 15 tuổi, tất cả con trai thể lực trên cấp D trên khắp cả hệ mặt trời đều đến Trường Đại học quân sự thế giới. Còn con gái có vào hay không thì tùy. Hoặc là vào trường khác, học làm dược sĩ hoặc làm một số công việc khác. Những người con trai yếu hơn cũng có thể làm việc khác.

Hắn cũng cần cố gắng, núi cao rồi cũng sẽ có núi cao hơn. Chắc chắn sẽ có những người giống hắn, cũng được hệ thống và thiên đình gửi đến thế giới này. Nên nhớ, không chỉ có một mình hắn!

Diễn thuyết nửa tiếng đồng hồ, người đứng đầu trường là Hạ Minh Nhật lên phát biểu đôi lời rồi đến hội trưởng hội học sinh. Nói chung là kết thúc êm đẹp.

Chỉ có phần xếp lớp là có chút rắc rối, sau khi hắn nói là mình học lớp C, Trung Nhất Lai nháo lên, Đặng Cách Chân theo đà chen vào nói cũng học lớp C. Đến Hạ Minh Nhật và hai anh em sinh đôi cũng vậy, chỉ có mình Trung Nhất Lai học lớp A. Nước mắt lưng tròng, Nhất Lai đem cặp lủi thủi về lớp.

Sắp xếp chỗ ngồi, Hoắc Dịch Khiêm ngồi bàn cuối, dãy thứ 2. Cũng không đến nỗi tệ, tha hồ làm việc riêng. Mấy cuốn sách cấp 1 hắn đã đọc qua, căn bản không có thay đổi gì mấy so với 1000 năm trước. Vậy cho nên, với một người đã đậu đại học và đi làm như hắn đương nhiên không cần học mà vẫn được điểm giỏi. Hoắc Dịch Khiêm không thèm để ý đến xung quanh, mặc cho thầy giáo giải thích luật mà tiếp tục đọc Vật Lý Không gian. 

Đến khi cả lớp nháo nhào lên, đòi đổi chỗ cho nhau. Vì quá ồn ào nên Hoắc Dịch Khiêm mới rời mắt khỏi quyển sách. Quay sang hỏi người bên cạnh.

“Có chuyện gì vậy?”

Sắc mạt cậu ta có chút khó coi. “Cậu không nghe thầy nói à? Muốn đổi chỗ thì thi đấu đó.”

“Ồ? Thi đấu cái gì?”

“Học! Cái này chỉ có mấy người học giỏi dám thôi chứ như chúng ta thì xin khiếu.”

Hoắc Dịch Khiêm không quan tâm lắm, tiếp tục đọc sách. Cậu bạn bàn bên lại hỏi.

“Cậu đang đọc cái gì?”

“Vật Lý Không gian.”

“Là cái gì?”

“Tôi nghĩ có nói cậu cũng không hiểu.” Hoắc Dịch Khiêm mới phát hiện ra một người không có não khác Trung Nhất Lai!

Chỗ ngồi này đã là rất tốt, hắn không ý kiến. Chỉ là, vốn mọi người muốn đổi chỗ đến trung tâm của lớp vì nữ thần ngồi đó. Liêm Dao Tình, vốn đứng thứ hai toàn trường, gia cảnh tốt, hoàn hảo mọi mặt. Nhưng hắn vốn ghét giống cái cho nên xin miễn đi? Ầm thầm nổi da gà, Hoắc Dịch Khiêm cố gắng quên đi huấn luyện địa ngục hôm đó. Giống cái đều là rắn đều là rết! Trừ mẹ!

Trong những ngày huấn luyện, mấy người phụ nữ đều đè hắn ra rồi đánh, cướp lột, đánh phế tay chân hắn. Dù sao thì đó chỉ là huấn luyện tinh thần, thân thể không có tổn thương nhưng cũng đủ để tạo ra bóng ma tâm lý trong hắn.

Thập Thập nghe vậy, liền nói. [Sắp tới liền có huấn luyện tiếp đó!]

Hoắc Dịch Khiêm rùng mình. “Sẽ không như lần đó chứ?”

[Không đến nỗi, nhưng huấn luyện viên là nữ đó a~]

“Hự!”

[Không sao đâu, dù sao cũng là bà cố của cậu mà! Người có dị năng giống hệt cậu đó.]

“Bà cố?”

[Hứa Triệu An, luyện dược sư, dị năng giả hệ tinh thần, không gian một trong năm cường giả mạnh nhất thời mạt thế!]

“Ông cố của tôi là Hoắc Lôi Thần? Vậy hai người đó kết hôn?”

[Chính xác! Cậu không thấy đó à? Dù không có quan hệ thông gia nhưng hai nhà vẫn gắn bó thân thiết đấy thôi.]

“Nói chí phải, em họ siêu xa Hứa Không của tôi cũng khá thân và hay sang nhà chơi lắm. Vậy huấn luyện viên của tôi là một bà cụ?” Vậy có lẽ là không sao...

[Nah. Bà cố đã được trẻ hóa và trở lại thành Hứa tiểu thư xinh đẹp đó a~ Ông cố cũng vậy.]

Hoắc Dịch Khiêm âm thầm cầu may cho mình. Để cố gắng quên đi, hắn lại tiếp tục chú tâm vào quyển sách. Bỗng, trang sách tối sầm lại. Một bàn tay bé nhỏ, đập rầm lên bàn hắn.

“Tôi muốn tuyên chiến với cậu!”

“Được thôi, cậu ngồi đâu?”

Cậu bé chỉ vào bàn trên cùng đối diện giáo viên. Hoắc Dịch Khiêm đen mặt, vậy sao đọc? Hắn phải thắng!

“Tại sao cậu muốn đổi?”

“Tôi muốn cùng tổ với bạn học Liêm!”

Chậc chậc, sao giờ bọn trẻ con lớn nhanh thế nhỉ!? Hắn 6 tuổi chưa biết thích là gì đâu nha! Ngồi chung tổ với Liêm Dao Tình đúng là phiền phức, thà rằng chuyển đi cho rồi, thế nhưng hắn không muốn ngồi bàn đầu đâu a!~

“Được thi thì thi! Cậu muốn thi môn gì?”

“Toán học!”

“Thầy giáo ơi! Cho em xin hai tờ đề toán!”

Lâm Chính cười cười đưa hai tờ đề đến, Đặng Cách Chân ngồi ở đâu đó đến làm người trông.

Hoắc Dịch Khiêm nhìn qua một lượt, đều là toán cấp 1, hắn có thể giải dễ dàng. Hầu hết đều là trắc nhiệm, Hoắc Dịch Khiêm nhanh tay khoanh lại những đáp án đúng, chưa đầy 5 phút đã xong.

Thầy giáo với nụ cười hiền hòa trên môi đột ngột đi qua, cầm lầy tờ giấy thi của Hoắc Dịch Khiêm lên. Kiểm tra một lượt.

“Ừm... 100 điểm!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,432
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Khai giảng


Bọn trẻ có vẻ sùng bái hắn một cách quá đáng. Sau khi về phòng, hảo cảm đột nhiên tăng mạnh. Tên ngốc thì vẫn thế, còn mấy người kia lại tăng vọt lên 100. Trừ tên nhóc kiêu ngạo kia, có vẻ cậu ta chịu làm đàn em của hắn để một ngày nào đó lật đổ hắn đây mà. 

Khi mọi người trong phòng đến, chỉ cách khai giảng có một ngày. Cộng thêm việc hôm qua đánh nhau, khí lực bị rút sạch. Họ đều lăn quay ra ngủ li bì. Khi Hoắc Dịch Khiêm thức dậy, đã là 7h sáng. Nhanh chóng thay ra đồng phục, đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi ăn sáng. Bọn trẻ vẫn chưa tỉnh dậy, hắn cũng mặc kệ. Nhưng do Thập Thập lải nhải quá nhiều về việc bây giờ hắn là lão đại, là người dẫn dắt. Bắt buộc phải đưa bọn trẻ đến khai giảng đúng giờ. Thế cho nên, tránh cho việc bị tổn thương lỗ tai, hắn quay lại phòng, bật đồng hồ báo thức lên tiếng to nhất rồi bình thản ngồi xuống ghế. Vì chiếc đồng hồ có kết nối với máy tính thông minh của hắn, nên Hoắc Dịch Khiêm tháo chiếc đồng hồ đeo trên tay ra, bảo nó biến trở lại máy tính. Phóng đại âm thanh lên gấp 10 lần rồi hắn thong thả đeo bịt tai lại.

Bị lôi dậy, bọn trẻ cũng không cằn nhàn gì nhiều mà đi thay quần áo rồi tất cả cùng đến sảnh. thầy hiệu trưởng giảng đạo một hồi, trong khi đó thì Hoắc Dịch Khiêm lại tiếp tục âm thầm đọc sách. Trung Nhất Lai bên cạnh, thì thầm hỏi. 

"Lão đại đang đọc gì đấy?" 

"Vật Lý Không gian." 

Cậu ta tỏ ra ngạc nhiên. "Lão đại hiểu không!? Nghe nói cái đó đại học mới học cơ mà!?" 

"...Hiểu!" Vì dị năng của hắn là không gian, đọc cái này không phải là đúng sao? 

"Ngưỡng mộ quá đi! Lão đại đúng là thần tượng của tôi." 

"Im miệng nghe hiệu trưởng nói đi." 

Trung Nhất Lai uất ức: Lão đại cũng đâu có nghe!

Dù cho có là tương lai, thì các cấp vẫn được chia ra là cấp 1, cấp 2 và đai học. Tại sao lại không có cấp 3? Vì cấp 3 ở trong đại học luôn rồi. Năm 15 tuổi, tất cả con trai thể lực trên cấp D trên khắp cả hệ mặt trời đều đến Trường Đại học quân sự thế giới. Còn con gái có vào hay không thì tùy. Hoặc là vào trường khác, học làm dược sĩ hoặc làm một số công việc khác. Những người con trai yếu hơn cũng có thể làm việc khác. 

Hắn cũng cần cố gắng, núi cao rồi cũng sẽ có núi cao hơn. Chắc chắn sẽ có những người giống hắn, cũng được hệ thống và thiên đình gửi đến thế giới này. Nên nhớ, không chỉ có một mình hắn! 

Diễn thuyết nửa tiếng đồng hồ, người đứng đầu trường là Hạ Minh Nhật lên phát biểu đôi lời rồi đến hội trưởng hội học sinh. Nói chung là kết thúc êm đẹp. 

Chỉ có phần xếp lớp là có chút rắc rối, sau khi hắn nói là mình học lớp C, Trung Nhất Lai nháo lên, Đặng Cách Chân theo đà chen vào nói cũng học lớp C. Đến Hạ Minh Nhật và hai anh em sinh đôi cũng vậy, chỉ có mình Trung Nhất Lai học lớp A. Nước mắt lưng tròng, Nhất Lai đem cặp lủi thủi về lớp.

Sắp xếp chỗ ngồi, Hoắc Dịch Khiêm ngồi bàn cuối, dãy thứ 2. Cũng không đến nỗi tệ, tha hồ làm việc riêng. Mấy cuốn sách cấp 1 hắn đã đọc qua, căn bản không có thay đổi gì mấy so với 1000 năm trước. Vậy cho nên, với một người đã đậu đại học và đi làm như hắn đương nhiên không cần học mà vẫn được điểm giỏi. Hoắc Dịch Khiêm không thèm để ý đến xung quanh, mặc cho thầy giáo giải thích luật mà tiếp tục đọc Vật Lý Không gian.  

Đến khi cả lớp nháo nhào lên, đòi đổi chỗ cho nhau. Vì quá ồn ào nên Hoắc Dịch Khiêm mới rời mắt khỏi quyển sách. Quay sang hỏi người bên cạnh. 

"Có chuyện gì vậy?" 

Sắc mạt cậu ta có chút khó coi. "Cậu không nghe thầy nói à? Muốn đổi chỗ thì thi đấu đó." 

"Ồ? Thi đấu cái gì?" 

"Học! Cái này chỉ có mấy người học giỏi dám thôi chứ như chúng ta thì xin khiếu." 

Hoắc Dịch Khiêm không quan tâm lắm, tiếp tục đọc sách. Cậu bạn bàn bên lại hỏi. 

"Cậu đang đọc cái gì?" 

"Vật Lý Không gian." 

"Là cái gì?" 

"Tôi nghĩ có nói cậu cũng không hiểu." Hoắc Dịch Khiêm mới phát hiện ra một người không có não khác Trung Nhất Lai! 

Chỗ ngồi này đã là rất tốt, hắn không ý kiến. Chỉ là, vốn mọi người muốn đổi chỗ đến trung tâm của lớp vì nữ thần ngồi đó. Liêm Dao Tình, vốn đứng thứ hai toàn trường, gia cảnh tốt, hoàn hảo mọi mặt. Nhưng hắn vốn ghét giống cái cho nên xin miễn đi? Ầm thầm nổi da gà, Hoắc Dịch Khiêm cố gắng quên đi huấn luyện địa ngục hôm đó. Giống cái đều là rắn đều là rết! Trừ mẹ! 

Trong những ngày huấn luyện, mấy người phụ nữ đều đè hắn ra rồi đánh, cướp lột, đánh phế tay chân hắn. Dù sao thì đó chỉ là huấn luyện tinh thần, thân thể không có tổn thương nhưng cũng đủ để tạo ra bóng ma tâm lý trong hắn. 

Thập Thập nghe vậy, liền nói. [Sắp tới liền có huấn luyện tiếp đó!] 

Hoắc Dịch Khiêm rùng mình. "Sẽ không như lần đó chứ?"

[Không đến nỗi, nhưng huấn luyện viên là nữ đó a~]

"Hự!" 

[Không sao đâu, dù sao cũng là bà cố của cậu mà! Người có dị năng giống hệt cậu đó.]

"Bà cố?" 

[Hứa Triệu An, luyện dược sư, dị năng giả hệ tinh thần, không gian một trong năm cường giả mạnh nhất thời mạt thế!] 

"Ông cố của tôi là Hoắc Lôi Thần? Vậy hai người đó kết hôn?" 

[Chính xác! Cậu không thấy đó à? Dù không có quan hệ thông gia nhưng hai nhà vẫn gắn bó thân thiết đấy thôi.]

"Nói chí phải, em họ siêu xa Hứa Không của tôi cũng khá thân và hay sang nhà chơi lắm. Vậy huấn luyện viên của tôi là một bà cụ?"  Vậy có lẽ là không sao...

[Nah. Bà cố đã được trẻ hóa và trở lại thành Hứa tiểu thư xinh đẹp đó a~ Ông cố cũng vậy.]

Hoắc Dịch Khiêm âm thầm cầu may cho mình. Để cố gắng quên đi, hắn lại tiếp tục chú tâm vào quyển sách. Bỗng, trang sách tối sầm lại. Một bàn tay bé nhỏ, đập rầm lên bàn hắn. 

"Tôi muốn tuyên chiến với cậu!"

"Được thôi, cậu ngồi đâu?" 

Cậu bé chỉ vào bàn trên cùng đối diện giáo viên. Hoắc Dịch Khiêm đen mặt, vậy sao đọc? Hắn phải thắng! 

"Tại sao cậu muốn đổi?" 

"Tôi muốn cùng tổ với bạn học Liêm!"

Chậc chậc, sao giờ bọn trẻ con lớn nhanh thế nhỉ!? Hắn 6 tuổi chưa biết thích là gì đâu nha! Ngồi chung tổ với Liêm Dao Tình đúng là phiền phức, thà rằng chuyển đi cho rồi, thế nhưng hắn không muốn ngồi bàn đầu đâu a!~ 

"Được thi thì thi! Cậu muốn thi môn gì?" 

"Toán học!" 

"Thầy giáo ơi! Cho em xin hai tờ đề toán!" 

Lâm Chính cười cười đưa hai tờ đề đến, Đặng Cách Chân ngồi ở đâu đó đến làm người trông.

Hoắc Dịch Khiêm nhìn qua một lượt, đều là toán cấp 1, hắn có thể giải dễ dàng. Hầu hết đều là trắc nhiệm, Hoắc Dịch Khiêm nhanh tay khoanh lại những đáp án đúng, chưa đầy 5 phút đã xong. 

Thầy giáo với nụ cười hiền hòa trên môi đột ngột đi qua, cầm lầy tờ giấy thi của Hoắc Dịch Khiêm lên. Kiểm tra một lượt. 

"Ừm... 100 điểm!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom