Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80


Khoảng chín giờ rưỡi tối, Yến Tu và Yến Linh cùng hai cấp dưới của cô nàng đến khách sạn.
 
Bởi vì Yến Linh có góp công không nhỏ trong vụ án cổ Trường Mệnh lần trước của Yến Tu cho nên bây giờ cô nàng đã trở thành đội trưởng phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt ở trụ sở chính tại thủ dô. Mặc dù đã rời khỏi trụ sở chính nhưng quyền quyết định của cô nàng đã lớn hơn, điều này cũng đồng nghĩa với việc cô nàng đang được bồi dưỡng trọng điểm.
 
Cô nàng cần rèn luyện bên ngoài mấy năm mới có thể trở lại trụ sở chính được.
 
Trên đường đến khách sạn, Yến Linh luôn nghĩ ngợi gì đó. Đến tận khi tới nơi rồi, cô nàng vẫn chưa nghĩ ra đáp án.
 
Vì sao chỉ một cuộc gọi mà Liễu Mộc Mộc đã có thể sai khiến anh họ cô nàng rồi?
 
Vấn đề của cô nàng được giải đáp rất nhanh.
 
Cửa phòng khách sạn được mở ra, Yến Linh còn chưa nhìn rõ tình hình bên trong thì một bóng hình yêu kiều đã nhào vào ngực anh họ cô nàng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Vào ngực… Ôi vãi, cô nàng vừa thấy cái gì thế này?
 
Yến Linh muốn rớt cả mắt ra ngoài, cứng người quay đầu sang nhìn. Liễu Mộc Mộc mặc áo thun, quần đùi đang ôm eo anh cô nàng không buông.
 
Trong khi đó anh họ cô nàng giữ Liễu Mộc Mộc lại, không hề đẩy cô ra.

 
Anh còn nghịch kẹp tóc hình dưa hấu trên đầu Liễu Mộc Mộc, trông có vẻ chơi vui lắm. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Không phải chứ! Hơn nửa đêm rồi, cô nàng tới phá án chứ có đến để ăn cơm chó đâu. Lừa cô nàng tới đây như vậy, vô nhân đạo vừa vừa thôi!
 
Ôm bạn trai mấy ngày chưa gặp đủ rồi, Liễu Mộc Mộc mới quay đầu vẫy tay với Yến Linh.
 
Yến Linh nhìn Liễu Mộc Mộc, lại nhìn sang anh mình. Mặc dù lần trước khi đến Khánh Thành, cô nàng đã phát hiện anh họ mình dễ dãi với Liễu Mộc Mộc hơn người khác, nhưng cô nàng vẫn cảm thấy việc hai người họ trở thành một đôi rất ảo diệu.
 
Không ngờ người như Yến Tu cũng biết yêu đương, ảo dữ ha.
 
Thấy Yến Linh nhìn hai người không chớp mắt, Yến Tu bất đắc dĩ lên tiếng: “Đừng nhìn nữa, tập trung chuyên môn.”
 
“Ồ.” Yến Linh dẫn người vào phòng. Cô nàng vừa đi được hai bước đã quay đầu nhìn lại, thành công gặt hái được ánh mắt hình viên đạn của anh họ mình.
 
Người nhà họ Đổng đều đang ở trong phòng. Đổng Chính Hào nghe bảo đã trúng chiêu đang bị trói bằng ga giường, trông rất thảm.
 
Hai cấp dưới của Yến Linh kiểm tra tình trạng của Đổng Chính Hào. Họ lấy dụng cụ bên trong va li ra rồi bắt đầu lắp ráp tại chỗ.
 
Khương Lệ biết bọn họ tới phá án nên vội đón tiếp.
 
Yến Linh không làm tốn thời gian thêm nữa mà hỏi thẳng: “Cô phát hiện chồng mình bất thường từ lúc nào?”
 
Khương Lệ hơi sửng sốt: “Tôi cũng không để ý. Lúc trước chỉ cảm thấy tâm trạng hai ngày nay của ông ấy không vui lắm, cứ tưởng là có chuyện gì phiền lòng. Nhưng vừa nãy ông ấy lại dám ném tách trà vào Mộc Mộc, lúc này chúng tôi mới phát hiện ông ấy khá bất thường.”
 
“Cô cảm thấy khi tức giận thì ông ấy sẽ không ném đồ vào người khác ạ?” Yến Linh thấy lạ.
 
“Cũng không hẳn.” Khương Lệ lắc đầu. Trước kia Đổng Chính Hào từng cãi nhau với bà, tuy không ra tay đánh bà nhưng có ném đồ.
 
Yến Linh chờ bà giải thích rõ, kết quả lại thấy Khương Lệ nhìn thẳng vào Liễu Mộc Mộc.
 
Liễu Mộc Mộc tựa vào cạnh bàn, thấy Khương Lệ nhìn mình thì trả lời thay: “Bởi vì chỉ cần ông ấy tỉnh táo thì sẽ không dám ném đồ vào chị.”
 
Yến Linh nhìn sang Khương Lệ, thấy bà gật đầu liên tục: “Lão Đổng nhà tôi khá sợ Mộc Mộc. Bình thường cả hai có mâu thuẫn gì thì cũng chỉ dám bàn bạc giải quyết thôi.”
 
Mà nguyên nhân mâu thuẫn thường là Đổng Kỳ, khi đó lão Đổng sẽ luôn bị Liễu Mộc Mộc thuyết phục, kết quả là Đổng Kỳ bị bố mình đánh một trận. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

 
Khóe miệng Yến Linh giật giật, cảm thấy lý do này đúng là mới lạ.
 
“Đội trưởng, cô qua đây xem này.” Viên cảnh sát chĩa dụng cụ trong tay vào một ngăn tủ, đèn báo hiển thị màu vàng chuyển thành màu đỏ, nhấp nháy không ngừng.
 
Như vậy có nghĩa là bên trong có chứa đồ vật bực xạ đặc biệt có thể gây ảnh hưởng nhỏ tới người khác.
 
Yến Linh quay đầu hỏi Khương Lệ: “Không biết chúng tôi có thể mở ra xem thử không?”
 
“Cứ tùy tiện đi.” Khương Lệ nhoẻn miệng cười, thầm mong các cô nàng có thể mau mau lấy thứ bên trong ra.
 
Ngăn tủ được mở ra, bên trong chất đầy đá và một cái hộp.
 
Mấy cục đá thô thì không có vấn đề gì, nhưng thứ trong hộp thì có vấn đề.
 
“Cái này là… Đá mã não nước mật hả?” Yến Linh đặt đồ trang trí hình cá chép vượt long môn lên dưới ánh đèn, khi lắc lư có thể thấy bên trong có nước. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Cô nàng không chắc lắm nên quay đầu hỏi Yến Tu: “Anh, anh biết cái này là gì không?”
 
Yến Tu bước tới nhận bao tay từ cấp dưới của Yến Linh, sau đó cầm lấy đồ trang trí Yến Linh đang cầm.
 
Yến Tu đo đạc một chút, ngón tay sờ lên từng đường nét cục đá, thậm chí còn ngửi thử, sau đó trả đồ trang trí lại cho Yến Tu, trầm giọng đáp: “Không phải đá mã não, mùi hương nó tỏa ra khá quen.”
 
Yến Linh cũng ngửi thử giống anh mình, sắc mặt để lộ vẻ nghi ngờ. Cô nàng ngửi thấy một mùi hương rất thoang thoảng như mùi thực vật nơi rừng rậm.
 
Mùi này rất nhẹ, nhưng lại dễ chịu, đồng thời còn khiến cô nàng thấy quen thuộc.
 
Thế nhưng tạm thời cả hai đều không nhớ ra mình từng ngửi thấy mùi này ở đâu. Suy nghĩ một lúc nhưng không ra, hai người đành bỏ cuộc.
 
Nhưng ít nhất có thể xác định cục đá này không chỉ đơn giản là một thứ đồ trang trí bình thường.
 
“Đồ trang trí này ở đâu ra vậy?”
 
Yến Linh đặt cục đá trở vào hộp, đóng gói kỹ càng, định lát nữa khi về cục thì sẽ kiểm tra thành phần trong nó.
 
Khương Lệ lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Mấy hôm trước ông ấy mang cái đó về, nhưng mà tôi không để ý lắm.”

 
Suy nghĩ một lát, bà lại vội nói: “Nhưng mà dạo này lão Đổng nhà tôi hay đi cùng một người tên là Lưu Đại Phú. Chuyến du lịch tới thủ đô lần này của nhà tôi cũng là do ông ta mời.”
 
“Cô có biết thân phận cụ thể của người tên Lưu Đại Phú đó không?”
 
Khương Lệ lắc đầu. Bà không hay hỏi chuyện làm ăn của Đổng Chính Hào, mà Lưu Đại Phú cũng chẳng có vợ để bà trò chuyện, hỏi thăm. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
“Chị biết này.” Bỗng nhiên Liễu Mộc Mộc lên tiếng.
 
“Ông ta có một cửa hàng tên Phúc Nguyên, chuyên bán đá quý, phỉ thủy các loại.” Liễu Mộc Mộc hất cằm, “Đồ trang trí kia cũng là do ông ta đưa bố chị.”
 
“Chị chắc không?” Yến Linh hỏi.
 
“Chị không bói sai đâu.”
 
Bói á?
 
Yến Linh bỗng nhớ tới vụ án tráo mệnh ở Khánh Thành, khi đó Phương Xuyên cũng nói Liễu Mộc Mộc đã bói ra cách phá hỏng nghi thức tráo mệnh. Lúc ấy cô nàng không để tâm lắm, nhưng bây giờ thì khác.
 
Cô nàng biết một người gieo quẻ có khả năng bói được gì. Nhưng nếu chi tiết tới mức tên cửa hàng cũng bói ra được thì có phần hơi khó tin.
 
“Nhưng mà…” Yến Linh còn định nói gì đó thì đụng phải ánh mắt Yến Tu. Cô nàng hơi do dự, cuối cùng không hỏi thêm.
 
Viên cảnh sát bên kia đã kiểm tra tình trạng của Đổng Chính Hào xong, báo cáo với cô nàng: “Ý thức ông ấy đã bị ảnh hưởng. Cảm xúc bị phóng đại nên khó mà điều khiển được hành động của mình. Nhưng trường hợp này cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần cách ly nguồn gây ô nhiễm là có thể trở lại bình thường trong vòng một tuần.”
 
Nói rồi viên cảnh sát lại thấy lạ: “Hình như ông ấy không thích ứng với nguồn ô nhiễm tinh thần này lắm cho nên tâm trạng dao động rất lớn, dẫn tới việc gia đình phát hiện sớm.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Thông thường thì nguồn ô nhiễm tinh thần nhỏ như vậy sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn cho nên không dễ bị phát hiện, ai ngờ gia đình này nhạy cảm đến thế.

 

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81


Khương Lệ nghe viên cảnh sát nói vậy thì nước mắt lã chã: “Lưu Đại Phú khốn nạn, dám hại lão Đổng nhà tôi thành ra vậy!”
 
Viên cảnh sát hoảng loạn nhìn người nhà nạn nhân nói khóc là khóc. Nước máy còn không chảy êm bằng bà đâu đấy, không biết kỹ năng diễn xuất này là bẩm sinh hay luyện tập mà có thế?
 
Viên cảnh sát khựng lại một chút rồi lại hỏi thăm: “Có thể cho tôi hỏi là vết thương trên người ông Đổng từ đâu được không?”
 
Biểu cảm trên mặt Khương Lệ cứng lại, áy náy nhìn lung tung: “Bất cẩn bị thương thôi.”
 
“Bất cẩn?”
 
“Thì vừa nãy chúng tôi có sây sát nhẹ.” Khương Lệ phản ứng cực nhanh.
 
Viên cảnh sát cúi đầu nhìn nạn nhân, thầm nghĩ sây sát nhẹ nhưng mà ảnh hưởng lớn ghê ha.
 
Vết thương ngoài da của ông nghiêm trọng hơn cả tinh thần bị ô nhiễm. Một tuần chắc còn chưa đủ để dấu răng trên tay ông lành lại ấy chứ. Thầm thương thay số phận của ông Đổng.
 
Sợ con gái tới mức mới ném tách trà vào người cô thôi đã khiến cả nhà thấy bất thường, sau đó còn bị vợ mình “sây sát” thành ra vậy. Rốt cuộc thì phải sống trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng cỡ nào mới như vậy chứ!
 
Lão Đổng còn đang ngậm tất: Hu hu hu hu…
 
“Đồng chí cảnh sát, các cậu có bắt Lưu Đại Phú kia không?” Khương Lệ lanh lợi chuyển chủ đề về Lưu Đại Phú.
 
“Cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra theo quy trình thông thường, không bỏ qua bất cứ nghi phạm nào.” Yến Linh lên tiếng trả lời.
 
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Nói rồi Khương Lệ lại nhìn sang Đổng Chính Hào, do dự hỏi, “Vậy phải xử lí lão Đổng nhà tôi kiểu gì đây? Cứ trói lại như vây hả?”
 
Mặc dù bà cũng không ngại làm thế.

 
Yến Linh lại tưởng bà lo lắng cho chồng nên đáp: “Với tình trạng hiện tại thì tốt nhất là nên đưa ông Đổng tới đơn vị y tế khám xem sao. Chúng tôi sẽ liên lạc với bệnh viện giúp gia đình mình.”
 
Cô nàng liếc mắt ra hiệu cho cấp dưới, viên cảnh sát đó liền ra ngoài gọi điện.
 
Bằng chứng, lời khai đều đã được lấy xong. Không lâu sau, đơn vị y tế mà Yến Linh liên lạc cũng cho người tới đón Đổng Chính Hào.
 
Vốn dĩ Khương Lệ định đi cùng chăm sóc ông nhưng Đổng Duyệt và Đổng Kỳ lạ đòi theo.
 
Bà nói mãi nhưng cả hai đều không chịu nghe, cuối cùng đành phải nhìn sang Liễu Mộc Mộc, có vẻ muốn nhờ cô tạm thời gánh vác trách nhiệm của chủ nhà.
 
Liễu Mộc Mộc giả vờ không thấy ánh mắt cầu cứu của Khương Lệ, quay sang hỏi Yến Linh: “Lát nữa các em định đi tìm Lưu Đại Phú hả?”
 
Yến Linh lắc đầu: “Sợ là bây giờ chưa được đâu, phải sang ngày mai cơ.”
 
Bây giờ chưa có đủ bằng chứng cho nên vụ án chỉ là lời nói một phía của nhà họ Đổng mà thôi. Cho dù Lưu Đại Phú là nghi phạm lớn nhất hiện tại thì cũng phải có bằng chứng sau khi kiểm tra đồ trang trí kia xong mới được.
 
Liễu Mộc Mộc không thất vọng mấy, hỏi tiếp: “Vậy khi nào các em đi điều tra ông ta có thể dẫn chị theo không?”
 
Yến Linh nhìn sang anh mình, thấy Yến Tu không có ý kiến gì mới thắc mắc: “Chị định làm gì?”
 
“Không có gì, chỉ là tò mò vì sao ông ta làm vậy trong khi bố chị không gây thù chuốc oán gì ông ta thôi.”
 
Nếu nói lão Đổng gần đây gây thù chuốc oán ai thì Liễu Mộc Mộc nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra mẹ ruột của mình mà thôi.
 
Mặc dù lão Đổng không kể hôm đó khi gặp mặt, ông đã từ chối bà ta thế nào, nhưng chắc chắn quá trình chẳng vui vẻ gì đâu.
 
Trùng hợp là mẹ ruột của cô lại cưới một người thuộc gia tộc huyền học nào đó.
 
Đến mức này rồi thì sao cô không nghi ngờ cho được.
 
Bọn họ chỉ tới thủ đô du lịch một thời gian, không thể ở lại đây mãi được. Thay vì đợi Yến Linh điều tra ra, cô cảm thấy mình tự đi xem rốt cuộc là ai giở trò quỷ thì nhanh hơn. Nếu là mẹ ruột của cô thật thì cũng phải có nguyên do chứ.
 
Yến Linh từ chối khéo: “Sợ là làm vậy không đúng quy trình thông thường đâu ạ.”
 
“Vậy thôi.” Liễu Mộc Mộc hơi tiếc nuối, biết ngay là không được mà.
 
Yến Linh không nghĩ gì thêm, thấy Khương Lệ dẫn hai đứa con đi theo Đổng Chính Hào thì nói với Liễu Mộc Mộc: “Bọn em đi trước đây. Nếu có chuyện gì thì cứ liên lạc với em bất cứ lúc nào nhé.” Sau đó cô nàng đưa số điện thoại của mình cho Liễu Mộc Mộc.
 
Liễu Mộc Mộc lưu số cô nàng vào danh bạ xong thì vẫy tay, “Bye bye.”
 
Trong hành lang khách sạn lờ mờ sáng, cô đứng bên cạnh Yến tu cao lớn bỗng nhỏ bé hơn hẳn. Khi cười lên, đôi mắt hạnh cong cong lóe lên tia sáng lấp lánh.
 
Hai người trái ngược như vậy mà khi đi cùng nhau lại trông hòa hợp đến lạ.
 
Yến Linh cũng vẫy tay với cô: “Bye bye.”
 
Cô nàng nhìn sang Yến Tu, thấy chân anh vẫn giữ nguyên tại chỗ thì biết anh không định đi cùng.
 
Cho dù bố mẹ Liễu Mộc Mộc không ở đây thì ở lại lúc hơn mười giờ đêm cũng bạo quá đó nha.
 
Nhưng cô nàng nào dám nói, chỉ dám thầm nghĩ trong lòng.

 
Sau khi tiễn bọn họ đi xong, Liễu Mộc Mộc đóng cửa phòng Đổng Chính Hào và Khương Lệ lại rồi về phòng mình.
 
Cô đứng bên ngoài cửa phòng, đang định lấy thẻ phòng ra mở cửa thì đột nhiên phát hiện sau lưng còn có người, quay lại hỏi Yến Tu: “Anh không đi hả?”
 
“Ừm.”
 
Liễu Mộc Mộc thầm nghĩ vậy cũng được, đúng lúc cô có chuyện muốn nhờ Yến Tu giúp.
 
Nhưng còn chưa kịp nói vậy thì Yến Tu đã lấy thẻ phòng từ tay cô mở cửa.
 
Cánh cửa răng rắc vài tiếng rồi đóng lại, thẻ phòng rơi xuống mặt đất, còn Liễu Mộc Mộc thì bị đè lên cửa.
 
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cô khẽ “A” lên một tiếng, chờ cô nói hết đã chứ.
 
Tiếc là Yến Tu không định để cô nói.
 
Hai tay đè lên cửa giam cô lại, chàng trai cúi đầu tìm tới cánh môi mềm mại của cô. Anh không chịu tiến vào, chỉ liếm láp bên ngoài như con sư tử vừa bắt được con mồi, dùng móng vuốt đùa nghịch cùng con thỏ nhỏ đang run lẩy bẩy.
 
Liễu Mộc Mộc quên mất mình định nói gì. Tất cả giác quan của cô đều đang tập trung vào xúc cảm nơi đôi môi chạm nhau.
 
Cơn triền miên qua đi, Liễu Mộc Mộc nghiêng đầu tránh khỏi đôi môi đang đuổi theo mình, khẽ nói: “Đừng hôn nữa.”
 
Yến Tu bật cười làm lồng ngực rung lên: “Không thích à?”
 
“Không, không hẳn.”
 
Liễu Mộc Mộc thầm nghĩ: Thích thì thích, nhưng làm vậy thì trễ nải việc quan trọng mất. Cứ vậy thì cô sẽ quên luôn mình định nhờ anh cái gì mất.
 
Một lúc sau, Yến Tu mới lùi lại. Anh cúi người nhặt thẻ phòng lên, cắm vào công tắc thẻ từ khiến đèn điện cả phòng sáng lên.
 
Ánh đèn chói mắt làm Liễu Mộc Mộc híp mắt lại. Cà vạt và áo khoác của Yến Tu rơi dưới chân cô, trên người anh bây giờ chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng chỉ còn cài hai cúc, vạt áo không biết bị kéo ra từ lúc nào.
 
Nếu không phải khi nãy cô lấy lại lý trí kịp thời thì có khi cả áo sơ mi của anh cũng mất tăm mất tích luôn rồi. Như vậy thật thì chết mất.
 
Thấy Liễu Mộc Mộc nhìn chằm chằm mình, Yến Tu cúi đầu nhìn quần áo trên người. Khóe môi anh nhoẻn lên, chậm rãi cài từng chiếc cúc áo lại.
 
Không biết vì sao khi nhìn anh cài cúc, Liễu Mộc Mộc lại đỏ mặt. Cứ cảm thấy anh làm gì cũng như dụ dỗ cô, đã vậy cô còn không khống chế được bản thân nữa chứ!
 
Liễu Mộc Mộc cố gắng để mình chỉ nhìn từ cổ anh trở lên. Cô chống một ngón tay lên ngực anh để anh không thể lại gần: “Anh không được qua đây, em còn có chuyện muốn nói.”
 
Yến Tu giữ tay cô hôn lên mu bàn tay: “Nói gì? Muốn tôi dẫn em đi gặp Lưu Đại Phú à?”
 
Liễu Mộc Mộc tròn mắt: “Sao anh biết?”
 
Yến Tu không đáp, đôi mắt sâu hun hút do dự dừng lại nơi gương mặt cô, cuối cùng cúi đầu cắn khuôn mặt mềm mại của cô một cái thật nhẹ.
 
Liễu Mộc Mộc khẽ la một tiếng, dùng sức đẩy anh ra: “Tự dưng đi cắn người vậy.”
 
“Tôi đang thu tiền trợ giúp, không được à?”
 
Được rồi, Liễu Mộc Mộc thầm nghĩ, sau đó chường bên mặt còn lại ra: “Vậy anh cắn luôn bên này đi? Mua một tặng một. Chúng ta phải xuất phát sớm một chút.”
 

Yến Tu bật cười, vùi vào hõm cổ cô. Hai người bám lấy nhau một lúc, cuối cùng Liễu Mộc Mộc cũng ném anh ra khỏi phòng được.
 
Bây giờ đã sắp mười một giờ. Cô biết tối nay Lưu Đại Phú sẽ ở trong cửa hàng nên không nóng vội mấy.
 
Khi bọn họ tới cửa hàng của Lưu Đại Phú thì đã mười hai giờ mười lăm phút.
 
Cả con đường vắng bóng người, chỉ còn vài bảng hiệu cửa hàng lấp lánh ánh đèn nê ông. Riêng cửa hàng của Lưu Đại Phú là chưa đóng, bên trong vẫn còn sáng đèn.
 
Tối nay nhân viên trong cửa hàng đều đã bị sa thải, chỉ còn một mình Lưu Đại Phú ở trong.
 
Ông ta vừa kết thúc một đơn hàng lớn, có một vị khách bán hai cục đất đá với cái giá rất cao.
 
Cục đất rỉ ra chất lỏng màu đỏ như máu được ông ta đặt bên trong cái hộp làm bằng bạch ngọc.
 
Ông ta say mê nhìn cục đất trong hộp. Loại đất này gọi là đất máu, chất lỏng màu đỏ kia không phải máu mà là chất lỏng chảy ra từ một loại thực vật. Đất máu chuyên dùng để trồng một số loại thực vật dễ chết, rất được các huyền sư yêu thích. Món hàng hai ngày trước ông ta mua cũng là do vị khách này bán.
 
Bề ngoài thì ông ta giao dịch đá quý, phỉ thúy, nhưng thật ra thì là bán đồ cho huyền sư. Thỉnh thoảng lại có vài huyền sư giấu mặt gửi danh sách và hàng cho bọn họ để bọn họ bán đi.
 
Mặc dù kinh doanh phỉ thúy đã kiếm lời nhiều hơn người thường rồi, nhưng hình thức kinh doanh này chẳng khác gì cá cược, sẽ không kiếm được nhiều tiền. Nhưng làm ăn với huyền sư thì khác, ông ta có thể vừa tạo quan hệ với những kẻ có năng lực ưu tú, vừa có thể lấy được những thứ tốt từ chỗ họ.
 
Có những thứ huyền sư bỏ đi lại được người thường ra giá rất cao để mua lại.
 
Ông ta có thể đứng vững ở đất thủ đô không chỉ là vì biết làm ăn mà còn là vì có quan hệ rộng. Ông ta xây dựng quan hệ với những người đó để được họ bảo vệ.
 
Nhưng dạo này nghe nói người đó vừa gặp sự cố gì đó, không biết liệu có giải quyết được chưa. Nếu không giải quyết được thì có lẽ chẳng mấy chốc nữa, ông ta sẽ bị đuổi khỏi nơi này.
 
Lưu Đại Phú châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi.
 
Ông ta nhìn sang mấy cục đá thô trên quầy hàng. Lúc trước ông ta chọn được mấy cục đá thô chứa phỉ thúy cao cấp, tiếc là bất cẩn để Đổng Chính Hào cướp mất một cục rồi.
 
Lúc đó ý thức của Đổng Chính Hào đã bị ảnh hưởng. Nếu không phải vì sợ Đổng Chính Hào tức lên làm hỏng chuyện thì Lưu Đại Phú đã không để Đổng Chính Hào lấy mất cục đá đó rồi.
 
Nhưng ông ta đã nhớ kỹ chuyện này, chờ sau khi xử lí mọi chuyện xong xuôi thì phải lấy cục đá đó về mới được.
 
Lưu Đại Phú nghĩ ngợi vu vơ, vừa ngẩng đầu lên thì chợt thấy một nam một nữ đứng bên ngoài cửa hàng. Chàng trai ngoại hình cao gầy, chỉ mặc quần tây và áo sơ mi trắng. Anh xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, để lộ mặt đồng hồ đắt đỏ nơi cổ tay.
 
Bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi nắm tay anh. Cô cột tóc đuôi ngựa, khoác chiếc áo khoác âu phục của chàng trai kia.
 
Ông ta cảm thấy cô gái đó rất quen mặt, không phải là con gái của Đổng Chính Hào đó à? Mấy ngày trước, bọn họ còn cùng ăn một bữa cơm đấy.
 
Đáy lòng Lưu Đại Phú giật thót, sao cô lại tới đây?

 

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82


Liễu Mộc Mộc đứng bên cạnh Yến Tu, nhìn thẳng Lưu Đại Phú. Ánh mắt của cô bình lặng như nước, dù là nhìn từ xa nhưng cũng đủ khiến người khác phải rùng mình.
 
Lưu Đại Phú cố kìm lại sự khó chịu trong lòng. Ông ta bước ra ngoài, nở nụ cười với Liễu Mộc Mộc: “Không phải Mộc Mộc đây sao. Đã trễ vậy rồi mà sao cháu lại tới đây?”
 
“Ông chủ Lưu tinh mắt thế mà không đoán được vì sao cháu tới ạ?”
 
“Không đoán được thật.” Nụ cười trên mặt Lưu Đại Phú cứng lại.
 
“Nói dối không phải thói quen tốt. Ai sai ông hại bố cháu đấy?” Liễu Mộc Mộc lười diễn kịch với ông ta.
 
“Ý cháu là sao?” Lưu Đại Phú ngơ ngác.
 
Liễu Mộc Mộc thầm cảm thán trong lòng, không hổ là kẻ lăn lộn nơi thủ đô nhiều năm, kỹ năng diễn xuất hơn hẳn người thường. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Tiếc là cô đã biết đáp án trước rồi, không cần ông ta thừa nhận.
 
Hôm nay cô đã dùng năng lực sứ giả một lần. Lúc ở khách sạn, Yến Tu đã vẽ một lá bùa cho cô cho nên bây giờ vẫn có khả năng sử dụng năng lực lần thứ hai.
 
Vừa nhìn thấy Lưu Đại Phú, mọi chuyện ông ta từng trải qua hóa thành một cuốn phim chảy đều trước mắt Liễu Mộc Mộc.
 
Có vẻ vì một năm nay số lần sử dụng năng lực sứ giả cảu thần tăng lên nên sức mạnh của cô cũng mạnh hơn. Lúc trước cô chỉ có thể nhìn thấy tương lai của một người, nhưng giờ dù là quá khứ thì cũng không còn khó khăn mấy.
 
Cảnh tượng bắt đầu từ cảnh ông ta đưa đồ trang trí cho Đổng Chính Hào. Ông ta đã cho người giao thứ đó tới vào ngày lão Đổng đến chơi. Mà trước đó, Lưu Đại Phú đã mua đồ trang trí kia từ một người khác.
 
Liễu Mộc Mộc nghe thấy tiếng người kia vang lên: “Đây là hổ phách nước dưới gốc cây đầu người, nước bên trong có thể bay hơi. Tiếp xúc với nó trong thời gian dài có thể khiến cảm xúc hung ác trong con người dần lớn lên, chỉ cần thấy người khác thì sẽ dễ cáu gắt.”

 
Lúc đó Lưu Đại Phú nói: “Trùng hợp là thứ tôi cần.”
 
Nhưng khiến lão Đổng dễ cáu gắt để làm gì? Để về nhà ông phát cáu với Khương Lệ ư?
 
Liễu Mộc Mộc vẫn không hiểu lý do khi họ làm vậy, đành phải xem tiếp.
 
Sau đó thấy ông ta nhận cuộc gọi từ một người họ Tề và đưa hổ phách nước cho Đổng Chính Hào theo mệnh lệnh của người họ Tề đó.
 
Thậm chí cô còn nhìn thấy trước khi Lưu Đại Phú quen biết Đổng Chính Hào, chính người họ Tề kia đã sai khiến ông ta từ xa để tạo cơ hội cho hai người làm quen.
 
Người họ Tề kia…
 
Tề… Chính là nhà họ Tề cảm thấy hứng thú với cô, ra lệnh cho Lữ Dao theo dõi cô đấy à?
 
Lúc trước Liễu Mộc Mộc đoán kẻ chủ mưu là Trác Gia Duyệt, nhưng bà ta chưa từng xuất hiện trong đoạn quá khứ của Lưu Đại Phú.
 
Nếu vậy thì vì sao nhà họ Tề lại có hứng với cô, thậm chí còn cố tình dẫn lão Đổng tới thủ đô để bày trò chứ không xuống tay nặng hơn?
 
“Người bảo ông ra tay với bố cháu họ Tề phải không?” Câu nói đột ngột khiến đôi con ngươi của Lưu Đại Phú co rút lại.
 
Sau đó, ông ta nâng cao tông giọng: “Hai người đi ra, ở đây không chào đón hai người.”
 
Nhưng Liễu Mộc Mộc và Yến Tu không hề di chuyện.
 
“Nếu hai người không ra ngoài thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
 
“Cứ báo đi.” Liễu Mộc Mộc ung dung nói, “Đúng lúc để cháu tâm sự với phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt một chút về việc ông có hành vi mua bán hàng hóa bị cấm.”
 
Sau đó cô quay đầu nói với Yến Tu: “Cố vấn Yến, anh mau phổ cập cho ông ta biết tội danh này sẽ bị phạt tù bao lâu đi.”
 
“Tùy theo tần suất giao dịch và mức độ ảnh hưởng, số năm tù sẽ dao động từ ba đến mười năm.”
 
Liễu Mộc Mộc cười híp mắt kết luận: “Dựa vào số tiền mà ông chủ Lưu thu được thì có lẽ sẽ phải vào tù mười năm đấy.”
 
Từng thớ thịt trên mặt Lưu Đại Phú cũng run lên. Dù ông ta ngốc cỡ nào thì cũng có thể nhận ra con gái Đổng Chính Hào không phải người thường.
 
Lúc trước khi ăn cơm, ông ta phát hiện tất cả mọi người trong nhà họ Đổng đều rất hòa thuận với cô. Thân là “người ngoài” duy nhất trong nhà, hiển nhiên là điều này rất bất thường.
 
Bây giờ thì ông ta biết nguyên do rồi.
 
Đầu óc Lưu Đại Phú hoạt động hết công suất, muốn nghĩ ra cách để lật ngược thế cờ. Hay là dùng sức mạnh?
 
Có lẽ ông ta có thể đấu lại Liễu Mộc Mộc, nhưng rõ ràng là chàng trai bên cạnh cô rất khó đối phó. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Vậy đành phải dùng cách khéo léo hơn.
 
Nghĩ vậy, giọng điệu Lưu Đại Phú chậm lại: “Cô Liễu, có chuyện gì thì từ từ nói. Chuyện của bố cháu thật sự không liên quan tới tôi. Tôi với ông ấy không thù không oán, tôi nghĩ nghe lệnh người khác mà làm thôi.
 

“Vậy tên người đó là gì?”
 
Lưu Đại Phú thoáng do dự, cuối cùng vẫn nói: “Tề Minh Chiêu.”
 
Cô chưa từng nghe cái tên này. Liễu Mộc Mộc kéo tay áo Yến Tu: “Anh biết người đó không?”
 
“Ừm, buổi tiệc tôi tham gia là tiệc nhà ông ta.”
 
Liễu Mộc Mộc không khỏi cảm thán, đúng là trùng hợp thật đấy.
 
Lưu Đại Phú nhìn sang Yến Tu, đáy lòng lo lắng. Người có thể được nhà họ Tề mời tới thì chẳng ai là dễ đắc tội cả.
 
Liễu Mộc Mộc bỗng nghĩ ra gì đó, lại hỏi: “Vậy anh có biết Trác Gia Duyệt không?”
 
Yến Tu duỗi tay vén sợi tóc rũ bên mặt cô, bình thản đáp: “Vợ sau của Tề Minh Chiêu.”
 
Khi nghe câu trả lời này, thật ra cô cũng chẳng bất ngờ cho lắm.
 
Tất cả manh mối về cô và nhà họ Tề hóa ra là có liên quan tới nhau, mà mối quan hệ đó là Trác Gia Duyệt.
 
Liễu Mộc Mộc quay sang Lưu Đại Phú: “Vì sao Tề Minh Chiêu lại sai khiến ông ra tay với Đổng Chính Hào?”
 
“Chuyện này…” Lưu Đại Phú khó xử, “Tôi chỉ làm việc thay ông ta nên ông ta sẽ không giải thích lý do làm vậy với tôi.”
 
Thấy sắc mặt Liễu Mộc Mộc lạnh đi, ông ta vội vàng bổ sung: “Nhưng tôi cảm thấy hình như mục tiêu của ông ta không phải Đổng Chính Hào. Sau khi ông ta bảo tôi kết thân với Đổng Chính Hào xong thì lại bảo tôi mời cả nhà Đổng Chính Hào tới thủ đô. Tôi nghi mục tiêu của ông ta là thành viên nào khác của nhà họ Đổng…”
 
Lưu Đại Phú phân tích rành mạch, sau khi dứt lời thì nhìn sang Liễu Mộc Mộc, bỗng im bặt.
 
Đến đây thì đáp án đã rõ.
 
Cả nhà họ Đổng toàn người bình thường, kẻ duy nhất khác thường chính là người đang đứng trước mặt ông ta hiện giờ. Nếu hỏi Tề Minh Chiêu sẽ thấy hứng thú với ai trong nhà họ Đổng thì chắc chắn chỉ có thể là cô.
 
Lưu Đại Phú nhăn mặt, cố nở nụ cười: “Tôi chỉ biết có vậy.”
 
Liễu Mộc Mộc khẽ chọt Yến Tu: “Anh thấy sao?”
 
“Thức thời lắm.”
 
Nhưng Lưu Đại Phú còn chưa kịp cười thì Yến Tu đã lấy giấy chứng minh thân phận trong túi ra: “Lưu Đại Phú mua bán hàng cấm, ông bị bắt.”
 
Sao Lưu Đại Phú có thể không biết mình bị các cô chơi một vố chứ. Ông ta lấy một ống thép dưới quầy bán hàng đập về phía Liễu Mộc Mộc, định nhân cơ hội bỏ trốn.
 
Yến Tu ôm eo cô đổi vị trí của cả hai, tay bên kia giữ lại ống thép đang hạ xuống. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Hai người giằng co với nhau. Anh và Lưu Đại Phú đều dùng lúc, nhưng khi ông ta bắt đầu gồng hết sức thì anh đột ngột thả lỏng làm Lưu Đại Phú ngã nhào về trước.
 
Yến Tu thuận theo đó, đá một cú vào bụng khiến ông ta bay ra xa mấy mét, đập mạnh lên quầy hàng khiến cửa kính vỡ tan.
 
“Chống đối lệnh bắt giữ, tấn công người thi hành công vụ.” Yến Tu bước từng bước về phía Lưu Đại Phú. Từng câu từng chữ anh nói khiến sắc mặt Lưu Đại Phú tái đi.

 
Ông ta chật vật cử động trong đống hỗn loạn, nhưng vừa nãy anh ra tay quá nặng nên ông ta không di chuyển nổi, chỉ đành trơ mắt nhìn Yến Tu lấy còng ra còng mình lại giá thép nơi quầy hàng.
 
Xong rồi, Lưu Đại Phú thầm nghĩ.
 
Liễu Mộc Mộc thấy ông ta đã bị khống chế thì bước về phía trước, khẽ hỏi Yến Tu: “Có cần thông báo với Yến Linh không?”
 
“Ừm.”
 
“Nếu em ấy thấy em ở đây thì có khó chịu không vậy?”
 
Dù sao thì cô cũng không phải cảnh sát điều tra, mà ở đây cũng không phải địa bản của Yến Tu.
 
Yến Tu nghe cô hỏi vậy thì quay đầu nhìn lại.
 
Đôi mắt đen sâu thẳm khiến cả người Liễu Mộc Mộc cứng đờ, sau đó anh hỏi: “Em sợ em ấy khó chịu, vậy sao trước giờ chưa từng thấy em lo lắng anh sẽ khó chịu?”
 
Liễu Mộc Mộc chớp chớp mắt: “Em đâu thân với em ấy đâu.”
 
“Khi đó tôi và em cũng không thân.” Từ đầu luôn là cô tự cảm thấy cả hai thân thiết, coi mình là bạn gái tương lai của anh.
 
Cũng phải ha. Liễu Mộc Mộc nhớ lại, nhưng không hiểu vì sao lúc ấy cô cứ cảm thấy Yến Tu sẽ chiều theo ý mình. Và rồi sự thật đã chứng mình cảm giác của cô là đúng.
 
Cái đầu nhỏ thông minh của Liễu Mộc Mộc hoạt động. Cô bước tới trước mặt Yến Tu, kéo vạt áo của anh khẽ hỏi: “Có phải lúc đó anh đã hơi thích em rồi không?”
 
Nếu không thích thì cần gì đối xử tốt với cô như vậy.
 
Yến Tu chỉ nhếch môi cười chứ không đáp.
 
Lúc đó có thích cô hay không à?
 
Yến Tu cũng không rõ nữa, nhưng anh có thể xác nhận cho dù khi ấy Liễu Mộc Mộc mặc định anh là bạn trai cô thì anh cũng không thấy tức. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Cô luôn có thể khiến anh mềm lòng.
 
“Nói đi mà~” Liễu Mộc Mộc cầm ngón tay anh lắc đi lắc lại.
 
Yến Tu giữ tay cô lại, mười ngón tay đan xen. Ngón tay mềm mại, tinh tế quần quýt bên ngón tay thon dài, mạnh mẽ của anh, truyền nhiệt độ cơ thể của nhau qua lại.

 

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,980
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83


“Ngủ ngon. Ngày mai ăn sáng cùng em nhé?” Yến Tu ôm cô khỏi giường, hôn lên mặt cô.
 
Liễu Mộc Mộc mở mắt, giơ tay hình số tám: “Trước tám giờ không được xuất hiện.”
 
Cô phải ngủ một giấc thẳng cẳng.
 
“Được.” Yến Tu cẩn thận đặt cô xuống giường rồi mới đóng cửa rời đi.
 
Khi anh về tới nhà thì đã là hai giờ hơn. Trong phòng khách vẫn còn sáng đèn, trên ghế sa lông có một bóng người mơ hồ.
 
Yến Tu hơi khựng lại, đi qua thì phát hiện là bố mình đang ngủ say.
 
Yến Tu khẽ đẩy ông ấy: “Bố, dậy đi.”
 
Yến Bách Văn bị đánh thức, liếc nhìn sang con trai, cử động cơ thể hơi cứng đờ: “Về rồi à.”
 
“Sao bố không vào phòng mà ngủ?” Yến Tu hỏi.
 
“Ai bảo con tham dự tiệc mừng thọ nhà họ Yến xong thì mất tích luôn. Mẹ con tưởng con lại bỏ trốn nên bắt bố xuống dưới này chờ con, không chờ được con về thì không cho về phòng.”
 
Giọng điệu Yến Bách Văn đầy chua xót.
 
Ngày nào cũng bị kẹp giữa vợ và con trai.
 
“Ồ.” Thái độ của Yến Tu rất lạnh nhạt, không hề đồng cảm với người bố đáng thương của mình.
 
Yến Bách Văn bó tay, đúng là không trông chờ con trai quan tâm mình được mà.
 
“Bữa tiệc đã kết thúc từ lâu rồi mà sao giờ mới về?”

 
“Có chút sự cố nhỏ.”
 
“Chuyện gì mà quan trọng tới nổi con trai phải đêm hôm khuya khoắt không chịu về nhà vậy?” Yến Bách Văn lại bổ sung. “Đây là nguyên văn lời mẹ con nói.”
 
Thấy vẻ mặt Yến Tu cũng bất lực, Yến Bách Văn bật cười: “Bố không muốn hỏi có chuyện gì, cũng không muốn biết vì sao nửa đêm nửa hôm con còn dẫn con gái nhà người đi gây chuyện. Nhưng con nhớ tự xử lí cho ổn thỏa, đừng để mẹ con biết, tốt nhất là giấu giếm kỹ vào.”
 
Yến Tu xoa xoa mũi, đúng là trước mặt bố anh thì anh chẳng còn chút riêng tư nào.
 
“À phải rồi, còn có chuyện này.”
 
“Mong bố có thể nói hết trong một lần.”
 
“Hai ngày nữa có một buổi đấu giá từ thiện, con phải đến tham dự đấy.”
 
Yến Tu nhíu mày: “Khi trước bố có nói đâu.”
 
“Mới thông báo đây thôi. Buổi đấu giá do Hiệp hội Gieo quẻ tổ chức ở quán rượu Lâm Hải. Vì lấy danh của trụ sở chính nên các gia tộc đều phải nể mặt đôi chút.”
 
“Hiệp hội Gieo quẻ?” Yến Tu hơi bất ngờ, “Không phải trước giờ họ vẫn luôn rất khiêm tốn à?”
 
Với những người xem vận mệnh của kẻ khác thì càng bói chuẩn, phúc báo càng ít, bệnh tật với họ như hình với bóng. Nhưng không phải là không có cách xử lí. Người gieo quẻ chú trọng làm việc công đức, mấy năm gần đây còn dẫn đầu tổ chức từ thiện quy mô lớn, cũng coi như đôi bên cùng có lợi.
 
“Mấy năm nay đúng là rất khiêm tốn, nhưng tự dưng chui ra một sứ giả của thần, nghe nói còn có thù oán với Hiệp hội Gieo quẻ cho nên họ mới muốn phô trương sức mạnh của mình.”
 
Nhà họ Yến cũng có hai người đi theo nghề này, tiếc là vẫn chưa học nghề xong, cũng chưa lấy được lệnh bài gieo quẻ.
 
Yến Bách Văn khá hiểu biết về Hiệp hội Gieo quẻ, tuy bề ngoài trông như một tổ chức chính phái quy mô lỏng lẻo, như thật ra lại có mối liên hệ chặt chẽ với trụ sở chính.
 
Nhà họ Yến không thù không oán với Hiệp hội Gieo quẻ, đương nhiên sẽ sẵn sàng tham gia.
 
“Sao vậy? Không muốn đi à? Nếu không muốn đi thì để bố bảo chú hai của con dẫn em họ con đi cũng được. Em họ con cũng lớn rồi, phải cho đi để mở mang kiến thức.”
 
“Không cần, để con đưa em họ đi cũng được.”
 
Thấy con trai đồng ý thì Yến Bách Văn bỗng bật cười đầy xấu xa: “Phải rồi, quên nói con biết là đối tượng xem mắt mà mẹ con sắp xếp cũng tham gia buổi đấu giá lần này đấy. Con gái nhà họ Vương, hình như tên là Vương Ngọc Huyền, học kiếm đạo bên ngoại nên kỹ năng rất tốt.”
 
Yến Tu im lặng nhìn Yến Bách Văn, cả buổi mới nói: “Bố không thể đối xử tốt với con trai duy nhất của mình một chút à?”
 
Yến Bách Văn bày vẻ mặt vô tội: “Bố đã giấu mẹ con, lén nói cho con chuyện này, vậy còn chưa đủ tốt à?”
 
Khái niệm “tốt” của hai bố con khác nhau, không ai thuyết phục được người còn lại, cuối cùng ai về giường nấy đi ngủ.
 
Tối hôm qua sau khi Yến Tu rời đi, Liễu Mộc Mộc lại ngủ tiếp, khi tỉnh dậy thì đã bảy giờ năm mươi.
 
Cô trở người lấy điện thoại ra, có một tin nhắn video do Đổng Duyệt gửi từ lúc sáu giờ rưỡi. Trong video, Đổng Chính Hào ở trong phòng bệnh một người, đang chỉ vào Khương Lệ gào thét điên cuồng. Sau đó phải nhờ hai cú tát vang dội thì ông mới im lặng rút tay lại, video cũng kết thúc.
 
Liễu Mộc Mộc phát video lại hai lần mới đóng. Xem ra tình hình hiện tại của lão Đổng khá tốt, đã khá hơn hôm qua rất nhiều, ít nhất là biết co được giãn được.
 
Cô thuận tay gửi tin nhắn cho Đổng Duyệt hỏi địa chỉ bệnh viện, định lát nữa sẽ ghé thăm lão Đổng.
 
Đổng Duyệt không trả lời ngay. Cô đặt điện thoại xuống rồi vào phòng tắm tắm vòi sen.
 
Tắm xong thì cô mặc quần áo, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
 
“Ai vậy?” Liễu Mộc Mộc đeo dép lê bước ra mở cửa. Cô mở cửa ra một khe hở, thò đầu ra thì thấy Yến Tu đang cầm hộp thức ăn đứng bên ngoài.

 
Thấy anh thì cô mới nhớ hình như tối qua anh có bảo sẽ mang đồ ăn sáng tới cho cô.
 
Vừa mở cửa đã có mùi dâu tây ngọt ngào xộc vào mũi, đây là mùi sữa tắm mà Liễu Mộc Mộc thích nhất. Yến Tu khẽ nhếch đuôi lông mày, giơ hộp thức ăn trong tay lên: “Cô Liễu, đồ ăn cô gọi đã ship đến, phiền cô ký nhận hàng.”
 
Liễu Mộc Mộc giơ tay nhận lấy nhưng Yến Tu lại né đi, không để cô lấy hộp thức ăn.
 
Liễu Mộc Mộc nheo mắt: “Anh muốn sao?”
 
Yến Tu nghiêm túc trả lời: “Em vẫn chưa trả tiền ship.”
 
“Bao nhiêu tiền?”
 
Yến Tu chỉ cười không nói, nhưng mắt lại nhìn thẳng vào cánh môi cô lộ rõ ý đồ của mình.
 
“Tiền ship của anh đắt quá, khỏi lấy hàng được không?” Liễu Mộc Mộc hậm hực trong lòng, cô vẫn còn nhớ tối qua trước khi ngủ mình đã bị lừa hôn một cái.
 
Cho nên hôm nay không cho hôn nữa.
 
“Không được. Đồ ép mua ép bán không có quyền trả hàng.” Yến Tu mỉm cười. Liễu Mộc Mộc còn chưa kịp lùi lại thì anh đã cúi người.
 
Sau bữa sáng hảo hạng, cuối cùng Liễu Mộc Mộc cũng bỏ qua phí ship “đắt tiền kia.
 
Cô ấn mở phần mềm tin nhắn, bên trong có địa chỉ do Đổng Duyệt gửi cho cô.
 
“Lát nữa em muốn đi thăm bố. Còn anh thì sao?”
 
“Tôi đưa em qua đó.”
 
Sau khi đưa Liễu Mộc Mộc tới bên ngoài phòng bệnh, điện thoại Yến Tu bỗng reo lên. Anh nhìn tên người gọi, bỗng thấy bất ngờ.
 
“Anh cứ gọi điện đi, em vào trước.”
 
“Được, tôi chờ em ở ngoài này.”
 
Sau khi Yến Tu cầm điện thoại rời đi, Liễu Mộc Mộc mới mở cửa phòng bệnh bước vào.
 
Bệnh viện này là một cơ sở y tế đặc biệt cho nên không có nhiều bệnh nhân. Những người vào đây đều là người có tình trạng giống Đổng Chính Hào, nhưng bệnh nhẹ như ông thì khá hiếm.
 
Cả nhà đều đang tụ tập trong phòng bệnh. Đổng Kỳ nằm trên ghế sa lông ngủ bù, còn những thành viên khác thì đang xem ti vi. Hai chân Đổng Chính Hào bị cố định lại trên giường, dáng vẻ như cuộc đời chẳng còn gì để luyến tiếc.
 
Thấy Liễu Mộc Mộc mở cửa bước vào thì Đổng Duyệt lập tức chạy lại: “Chị, chị đến rồi.”
 
“Ăn sáng chưa?” Liễu Mộc Mộc đưa hai túi thức ăn mới mua cho mọi người. Bên trong đủ loại đồ ăn vặt, hiển nhiên không dành cho bệnh nhân mà là cho con gái nhỏ của bệnh nhân.
 
“Ăn rồi ạ.” Đổng Duyệt vui mừng nhận lấy thức ăn, tận hưởng sự quan tâm của chị gái.
 
Đổng Kỳ vừa bị đánh thức ghét bỏ bĩu môi.
 
Sau một đêm nghỉ ngơi cộng thêm sử dụng thuốc chữa bệnh, Đổng Chính Hào đã có thể suy nghĩ bình thường trở lại. Ông nhìn con gái cả của mình, lẩm bẩm hỏi: “Bố bị sao vậy?”
 
“Bố không nhớ rõ à?” Liễu Mộc Mộc đi tới bên cạnh ông, Khương Lệ đang ngồi bên cạnh ông nhường chỗ cho cô.
 
Đổng Chính Hào do dự lắc đầu: “Không nhớ rõ lắm.”
 
Đa số ký cứ hai ngày nay của ông đều rất mơ hồ, thứ duy nhất còn nhớ được chính là cảm giác đau nhức tận óc khiến tâm trạng ông buồn bực. Còn về chuyện bản thân đã làm gì thì ông không nhớ nổi.

 
Đến tận buổi sáng hôm nay, ý thức của ông mới trở về.
 
“Đã bảo cái tên Lưu Đại Phú kia sẽ hại anh mà anh nào có nghe.” Khương Lệ chán chường lột vỏ quýt, mạnh mẽ nhét vào miệng ông.
 
Đổng Chính Hào vừa nhai một cái đã cảm nhận được vị chua khiến ông nhe răng trợn mắt muốn nôn, nhưng có một bàn tay chặn trước miệng nên ông đành phải cố gắng nuốt xuống.
 
Ông trừng mắt nhìn Khương Lệ, lại bị Khương Lệ hung hăng trừng lại: “Trừng gì mà trừng? Đêm qua còn đòi li hôn với tôi quyết liệt lắm mà, còn có cả bồ nhí bên ngoài. Ông cũng giỏi quá ha! Bỏ ra tận một triệu tệ đi cược đá, cuối cùng vác về một lô một lốc toàn đá vụn!”
 
Khương Lệ cứ như tìm được chỗ phát tiết, thế là chỉ vào ông nói như súng liên thanh.
 
“Tôi đã nói cái gì đâu.” Đổng Chính Hào tủi thân chết được. Khương Lệ chưa từng nặng lời với ông đến thế, nhưng mới chỉ ngủ một giấc thôi mà vợ ông cứ như đổi thành người khác vậy.
 
“Chứ anh còn muốn nói gì?”
 
Đổng Chính Hào đuối lý nên không nói gì thêm.
 
Xả giận xong, Khương Lệ mới quay đầu hỏi Liễu Mộc Mộc: “Vậy cái tên Lưu Đại Phú kia sao rồi? Tuy là bố con không sao, nhưng cũng không thể xử phạt qua loa rồi thả ông ta ra đâu đúng chứ?”
 
“Ông ta bị bắt rồi. Ngoại trừ hại người thì ông ta còn mua bán hàng cấm phi pháp nữa, ít nhất cũng phải ngồi tù mấy năm.”
 
Khương Lệ thở phào: “Vậy thì tốt. Con có biết vì sao ông ta lại hại bố con không?”
 
Liễu Mộc Mộc nhìn Đổng Chính Hào, cảm thấy vẫn nên chờ ông khỏe hẳn rồi hãy nói chuyện này.
 
Còn Khương Lệ chắc là chưa biết chuyện lão Đổng và mẹ ruột cô gặp nhau đâu. Liễu Mộc Mộc không muốn bọn họ biết chuyện của nhà họ Tề cho lắm, thế nên nói: “Chắc thấy bố con là kẻ ngốc lắm tiền nên muốn nhân cơ hội ăn chút tiền thôi.”
 
Mọi người đều nhất trí với lời cô. Bây giờ trong mắt Khương Lệ, lão Đổng rất hợp với cụm từ đó.
 
Liễu Mộc Mộc mới tới không lâu thì có bác sĩ vào kiểm tra phòng. Sau khi khám sức khỏe đơn giản, bác sĩ cười híp mắt nói với họ: “Tình trạng của bệnh nhân chuyển biến rất tốt. Quan sát thêm một ngày là có thể xuất viện.”
 
“Không thể quan sát hai ngày hả?” Bỗng nhiên lão Đổng xen vào, tội nghiệp duỗi ra hai ngón tay, “Bác sĩ, tôi cảm thấy đầu tôi vẫn chưa linh hoạt lắm.”
 
Khóe miệng bác sĩ giật giật, giải thích kiểu gì giờ.
 
Phải nói là cảm xúc của ông bị ảnh hưởng chứ không phải trí thông minh hả? Nhưng nếu nói vậy thì liệu có đả kích bệnh nhân quá không?
 
Liễu Mộc Mộc thì đâu lo được nhiều như vậy, cô không hề nể nang gì nói với Đổng Chính Hào: “Bố, bố nghĩ là được hay không được? Có vài người đầu có không linh hoạt là bẩm sinh đó.”
 
Lão Đổng chịu đả kích nặng nề, nằm về giường bất động.
 
Đổng Kỳ không nhịn được phụt cười, nhưng bị ánh mắt như muốn giết người của bố mình làm cho ngậm miệng lại.
 
Sinh nhiều con như vậy nhưng chẳng đứa nào ra hồn, chỉ biết làm ông tức chết rồi thừa kế tài sản!

 

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom