Cập nhật mới

Dịch Anh Đã Tìm Em Rất Lâu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Anh Đã Tìm Em Rất Lâu

Anh Đã Tìm Em Rất Lâu
Tác giả: Ứng Tinh Tinh
Tình trạng: Đã hoàn thành




Khi còn trẻ vô tri, tôi hẹn hò trên mạng với một thiếu gia Bắc Kinh.
Ngày chia tay, thiếu gia khóc lóc cầu xin tôi đừng chia tay, anh nói anh sẵn sàng cho tôi tất cả mọi thứ. Nhưng tên và tuổi của tôi đều là giả, tôi căn bản không dám trả lời.
Sau đó, khi tôi đến Bắc Kinh để học đại học, nghe nói nam thần trong trường đã có một người bạn gái rất nhiều năm.
Trong lớp học mở, điện thoại của anh vô tình kết nối với màn hình lớn, mà tài khoản được lưu là "Bảo bối" kia... Là tài khoản QQ của tôi nhiều năm trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1.

Hôm nay là ngày khai giảng đại học.

Đây là lần đầu tiên tôi đến Bắc Kinh, rất nhiều chuyện đều không quen.

Đàn anh đón người mới do trường phân phối đã sớm chờ ở cửa đón, nhẹ nhàng xách hành lý của tôi lên.

Sau đó vươn tay về phía tôi: "Chào em, anh tên là Tống Dật Trần, năm nay năm tư."

Tôi bắt lại: "Chào anh, gọi em là Thẩm Du là được rồi."

"Thẩm Du...", Tống Dật Trần nở nụ cười, khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền," Xin chỉ giáo nhiều."

Tôi gật gật đầu, trong lòng có chút khẩn trương.

Dọc đường đi anh ấy cùng tôi hàn huyên rất nhiều, căn tin nào ăn ngon, chỗ nào thích hợp tự học, môn tự chọn nào cho điểm cao…

Rất phù hợp với tưởng tượng của tôi đối với đàn anh đại học, thẳng thắn hào phóng.

Rất nhanh đã đến dưới lầu ký túc xá, anh vừa giúp tôi chuyển hành lý vừa trò chuyện câu được câu không.

Tống Dật Trần dọn xong chuyến cuối cùng, đứng ở dưới lầu ký túc xá tạm biệt tôi.

Vẻ ngoài anh rất đẹp, đường nét thanh tú, hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều nữ sinh xung quanh.

Anh nhướn mày nhìn tôi, nụ cười trong mắt cũng không giấu được.

"Nếu như em có thời gian, chúng ta cũng có thể thường xuyên hẹn bữa cơm, tôi là người địa phương, quen thuộc với nơi này."

Rõ ràng là lời nói rất bình thường, tôi lại không hiểu sao cảm thấy anh ấy có ý ám chỉ.

Hẳn là tôi suy nghĩ nhiều.

Sau khi tạm biệt Tống Dật Trần, tôi trở về sửa sang lại hành lý, những bạn cùng phòng khác cũng dần dần đến ký túc xá.

Đợi đến khi mọi người dọn dẹp xong, ngồi trên ghế, bạn cùng phòng Tần Nguyệt không nhịn được mở miệng.

"Các cậu thật lạnh lùng, đều không nói lời nào!"

Bầu không khí xấu hổ đột nhiên bị phá vỡ, mọi người rất nhanh liền trò chuyện với nhau.

Tần Nguyệt và Tạ Nhiên là người địa phương, còn tôi và một người bạn cùng phòng khác là Văn Thư đến từ tỉnh khác.

Tần Nguyệt làm bộ ho khan hai tiếng, ra vẻ huyền bí.

"Các cậu đoán xem tớ vừa mới tới trường học nhìn thấy ai?"

Tôi rất phối hợp trả lời: "Ai vậy?"

"Tiền bối Tống Dật Trần! Nam thần đó! Tớ nhìn thấy anh ấy dẫn theo một đàn em, rốt cuộc là ai may mắn như vậy chứ?"

Tôi phối hợp đặt câu hỏi:

"Anh ấy làm sao vậy?"

Tần Nguyệt vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn tôi, gọi Tạ Nhiên tới, bảo cô ấy phổ cập khoa học cho tôi.

Mỗi đứa trẻ ở Bắc Kinh đều nghe qua truyền thuyết của Tống Dật Trần.

Gia cảnh anh ấy rất tốt, chỉ số thông minh cao, vẻ ngoài hoàn hảo. Giải thưởng nhiều không đếm xuể, lúc học trung học cơ sở đã đại diện cho trường học giành được giải vàng Olympic quốc tế.

Năm thi tốt nghiệp trung học còn là thủ khoa khoa học tự nhiên của Bắc Kinh, cao hơn người đứng thứ nhì 20 điểm.

Khuyết điểm duy nhất chính là người lạ chớ gần, tính cách anh ấy rất lạnh lùng, trên cơ bản không cho người khác cơ hội tiếp cận.

Nhưng cho dù như vậy, anh ấy vẫn ưu tú đến không giống một người trái đất.

Tôi ngắt lời họ một cách yếu ớt:

"Nếu như tớ nói, đàn em mới mà anh ấy đón kia là tớ..."

Tôi càng nói càng nhỏ giọng.

Tần Nguyệt nhìn tôi như nhìn xổ số năm trăm vạn.

"Cậu chính là đàn em kia?"

Tôi gật đầu.

Ký túc xá im lặng ba giây, sau đó là tiếng Tần Nguyệt và Tạ Nhiên thét chói tai.

Tôi lặng lẽ bịt tai.

Tần Nguyệt phát điên, tiếp tục cảm khái kiếp sống tình cảm của Tống Dật Trần.

Anh ấy có cái bạn gái từ thời trung học đến nay, mặc dù chưa từng có người gặp qua, nhưng tất cả mọi người đều biết.

Tôi siết chặt ngón tay, có chút không thể tin được.

Bộ dạng của Tống Dật Trần, thật sự không giống có bạn gái.

2.

Các cậu ấy còn đang líu ríu nói chuyện phiếm, tôi ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe.

Lúc này điện thoại di động đột nhiên rung lên.

Đến từ Tống Dật Trần.

"Sắp xếp đồ đạc xong chưa? Có muốn anh dẫn em đi ăn cơm không?"

Còn đi theo một biểu tình gấu nhỏ rất đáng yêu.

Tống Dật Trần cùng với người bọn Tần Nguyệt nói, căn bản không giống cùng một người.

Con gấu nhỏ này…

Là biểu tình nhỏ trước kia tôi tự mình vẽ, lúc ấy chỉ gửi cho mấy người thân cận, hiện tại đã nổi tiếng đến trình độ này sao?

Tôi không nghĩ nhiều, gõ chữ cự tuyệt Tống Dật Trần.

Đã có bạn gái, nên tuân thủ nam đức.

Đến giờ cơm, tôi từ chối lời mời của mấy người Tần Nguyệt, tự mình đi dạo sân trường, thuận tiện ăn cơm.

Có nam sinh tìm tôi xin wechat, tôi ngẩn người, theo bản năng nói ra:

"Thật có lỗi, tớ có người trong lòng rồi."

Đợi đến khi nam sinh xin lỗi rời đi, chính tôi cũng không tỉnh táo lại.

Trước khi lên trung học, tôi từng dùng nick phụ QQ yêu một người.

Anh là thiếu gia thành phố Bắc Kinh, lúc ấy vừa thi tốt nghiệp trung học xong.

Tôi giả mạo tên và tuổi của mình, nói dối cũng vừa thi tốt nghiệp trung học xong.

Khi đó tình yêu qua mạng đều rất thuần túy.

Nhiều năm vậy rồi, tôi vẫn nhớ rõ lúc tuyết rơi ở Bắc Kinh, anh mạo hiểm tuyết lớn quay video cho tôi xem.

Trong video, giọng nói của anh vừa nghiêm túc vừa lưu luyến: "Chỗ anh có tuyết rơi."

Phần rung động kia ta hiện tại cũng còn nhớ rõ.

Nhưng sau đó, tôi nhận ra không thể như vậy.

Tên và tuổi của tôi đều là giả, phần tình cảm này cũng không thể là thật.

Tôi đã đề cập đến việc chia tay.

Anh ấy gọi điện thoại cho tôi, khóc rất thương tâm, nói chỉ cần không chia tay, sẵn sàng đến chỗ tôi phát triển, tất cả đều có thể cho tôi.

Sau đó, không có sau đó nữa.

Tôi xóa tài khoản trên điện thoại di động của mình, đoạn tình cảm này không còn kết quả nữa.

Nhưng khi báo nguyện vọng, tôi vẫn điền vào thành phố Bắc Kinh mà không chút do dự

Cũng như bao nhiêu năm qua, anh ấy luôn là lý do tôi từ chối người khác.

Tôi cũng không biết tại sao.

Chắc là muốn xem tuyết ở thành phố Bắc Kinh.

Đột nhiên tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.

Tôi ngẩng đầu lên.

Tống Dật Trần ngồi ở hàng bàn trước mặt tôi, vẻ mặt u oán.

Tôi nhíu mày không hiểu tại sao.

Tống Dật Trần nở nụ cười với tôi, giơ ngón tay cái lên.

Anh ấy không có chuyện gì chứ?

3.

Điểm danh buổi tối.

Lúc Tống Dật Trần đi lên bục giảng, toàn trường sôi trào.

Tôi vừa giương mắt liền không cẩn thận đối mặt với anh.

Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười như có như không, mở PPT ra: "Chào mọi người, tôi là trợ giảng của mọi người, bây giờ tôi giúp giáo viên hướng dẫn nói một số chuyện..."

Tôi cúi đầu, tim đập có chút nhanh.

Nữ sinh bên cạnh đột nhiên kêu lên.

Sau đó là tiếng cười ầm ĩ của cả hội đường.

Tần Nguyệt cười đến không đứng thẳng lưng, liều mạng vỗ tay tôi:

"Mau nhìn mau nhìn, đàn anh Tống không cẩn thận kết nối màn hình di động với máy chiếu, cái tài khoản kia..."

Có nam sinh to gan ồn ào: "Đó chính là bạn gái nhỏ mà đàn anh Tống cất giấu!"

Tôi cũng cười theo, thuận tiện ngẩng đầu nhìn màn hình lớn.

Sau đó tôi không thể cười nữa.

Trang chủ của Tống Dật Trần là một tài khoản QQ có ghi chú.

Hình đại diện hồi cấp 2 kia, có hơi xấu hổ....

Đây không phải là tài khoản QQ của tôi khi còn trẻ vô tri sao?

Bên tai Tống Dật Trần đỏ lên, tôi vẫn sững sờ trên ghế.

Lúc này, anh đột nhiên đi xuống bục giảng, dừng lại trước mặt tôi.

Trên mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng lại giống như có thêm chút gì đó.

"Bạn học này, sao lại không cười?"

Tôi ra vẻ trầm tư: "Bởi vì em trời sinh tính không thích cười."

Đáy mắt Tống Dật Trần càng lộ vẻ trêu trọc, anh nhướn mày, lại đặt câu hỏi:

"Thật sao?"

Không biết vì sao, tôi có loại cảm giác bị nhìn thấu hết thảy.

Tống Dật Trần không đợi tôi trả lời, liền trở lại bục giảng tiếp tục nói những điều cần chú ý.

Chỉ để lại tôi, tim đập như trống.

Ánh mắt Tần Nguyệt nhìn tôi đã không thể dùng từ ngưỡng mộ để hình dung, đó quả thực là đang nhìn thần linh.

"Tiểu Du! Sao mệnh cậu lại tốt như vậy!"

Đồng thời ngữ khí lại có chút oán hận: "Dù sao tớ cũng là đàn em hồi cấp ba của Tống Dật Trần, mà tớ còn chưa nói chuyện với anh ấy câu nào..."

Tôi xoa cái đầu nhỏ của cậu ấy, kích động trong lòng dần dần vơi đi.

"Không sao, chắc chắn có cơ hội."

Tần Nguyệt bĩu môi: "Hưởng phúc của Tiểu Du chúng ta, tớ cũng cảm thấy nhất định có cơ hội."

Nói bừa.

Nhưng tôi cũng không có phản bác cậu ấy.

Tôi cúi đầu, nhận thấy tầm mắt Tạ Nhiên chuyển từ chỗ tôi.

Tôi không để ý, tiếp tục lật điện thoại của mình.

Tài khoản QQ nhỏ kia tôi đã sớm không dùng, nhưng nhiều năm như vậy, nó vẫn nằm trong danh sách tài khoản.

Tôi lặng lẽ nhấp vào.

Lại phát hiện, phía dưới cái nick hồi trung học kia, có rất nhiều lời nhắn.

Đó là một người có ID tên là Ngư.

Mỗi năm hắn đều bình luận một câu.

[ Anh cũng không đồng ý chia tay đâu, em không thể tự tiện quyết định, hừ...... ]

[ Thật sự không quay lại sao? Hu hu hu.. ]

[ Sao em có thể đối xử với bạn trai thân thiết của mình như vậy, em là không có trái tim! 
[Diendantruyen.Com] Anh Đã Tìm Em Rất Lâu
 ]

[ Dù sao anh cũng không đồng ý chia tay, cho nên hôm nay là kỷ niệm hai năm của chúng ta! ]

……

Nếu như tôi đoán không sai, đây hẳn là Tống Dật Trần.

Tôi ngẩng đầu nhìn Tống Dật Trần trên bục giảng.

Hắn dáng người cao gầy, đứng ở trên đài, giống như một gốc cây tuyết tùng cao lớn.

Khắp người đều là một cỗ khí tức trong trẻo lạnh lùng.

Xin hỏi anh ta có phải là cá mập người đã gửi bình luận này không?

Chú ý tới ánh mắt Tống Dật Trần đảo qua, tôi vội vàng thu hồi điện thoại di động.

Tuy rằng chuyện yêu đương qua mạng đến Tống Dật Trần rất kỳ diệu, nhưng bị Tống Dật Trần vạch trần sẽ càng ảo ma hơn nữa.

Tôi nhất định phải bảo vệ tốt acclone của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


4.

Cuộc sống sau đó gió êm sóng lặng, tôi cũng không nhìn thấy Tống Dật Trần nữa.

Tôi tiếp tục làm một nữ sinh đại học ngây thơ của mình, Tần Nguyệt cũng có bạn trai, Văn Thư nghe nói chuyện tốt sắp tới, Tạ Nhiên quyết tâm trở thành vua của các bài thi.

Tương lai tươi sáng cho tất cả mọi người.

Buổi tối, tôi vừa mới học xong, đã bị Văn Thư vội vàng gọi lại.

Cô ấ nhìn tôi thật lâu, mới do do dự mở miệng.

"Tiểu Du, đêm nay có một buổi tụ tập, tớ muốn cậu đi cùng mình."

Văn Thư luôn là một người nhút nhát hướng nội, chuyện có thể khiến cậu ấy chủ động mở miệng…

Tôi nhớ tới tin đồn chuyện tốt sắp tới kia.

Đây là muốn một người thân cùng đi xem mắt sao?

Thấy tôi không trả lời, Văn Thư càng đỏ mặt hơn.

"Đương nhiên có thể."

Văn Thư nghe tôi đồng ý, sắc mặt lập tức giãn ra, cho tôi một cái ôm thật chặt.

Đợi đến địa điểm họp mặt, tôi đột nhiên có chút hối hận.

Tôi nhìn thấy Tống Dật Trần, còn có cô gái tôi không quen biết bên cạnh anh. Lần này tôi biết vì sao Văn Thư lại gọi tôi, có thể cô ấy cảm thấy, tôi và Tống Dật Trần quen biết, là người thích hợp nhất cho lần tụ hội này.

Cô gái không quen này…

Văn Thư áy náy nhìn tôi một cái.

Tôi ra hiệu bảo cậu ấy không sao, cậu ấy mới đưa tôi đi vào.

Tống Dật Trần nhìn thấy tôi, trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt trống rỗng.

Tôi giơ tay lên chào hắn.

Anh rất nhanh khôi phục bộ dáng thường ngày, hướng về tôi gật đầu.

Trong buổi họp mặt, chơi một trò chơi, yêu cầu nam nữ sinh ngồi đây tạo thành một đội.

Lại nhìn vẻ mặt xấu hổ mang theo sợ hãi của Văn Thư....

Tôi nhìn cô ấy nhanh chóng tổ chức tốt một đội với một nam sinh khác, bỏ lại tôi lẻ loi một mình.

Bề ngoài gió êm sóng lặng, nội tâm tôi đã bị đảo lộn.

Nữ sinh bên cạnh Tống Dật Trần rất tự nhiên mời hắn, đôi mắt anh nhìn tôi, không nói gì.

Tôi nhất thời cũng không biết làm gì, vẫn đứng ở nơi đó.

Văn Thư nháy mắt ra hiệu với tôi, thoạt nhìn là muốn tôi cùng tổ với Tống Dật Trần.

Thế nhưng....như vậy còn không bằng giết tôi đi.

Cô gái bên cạnh Tống Dật Trần tên là La Y, nghe đồn là thanh mai trúc mã với Tống Dật Trần.

Bây giờ tôi mà chung nhóm với Tống Dật Trần, vậy không phải giống như đánh vào mặt cô ta sao.

La Y thấy Tống Dật Trần không có phản ứng, bĩu môi, quay đầu tổ đội với một nam sinh khác.

Bây giờ chỉ còn lại tôi và Tống Dật Trần.

La Y vén mái tóc sau tai, giọng hờn dỗi: "Dật Trần vẫn như vậy, sẽ luôn lo lắng đến cảm xúc của người xa lạ."

Sau đó lại bĩu môi nhẹ nhàng đánh Tống Dật Trần: "Nếu không phải là tớ quen biết cậu, người khác còn không biết nghĩ như thế nào."

Tôi cắn răng thật chặt.

Tống Dật Trần cẩn thận liếc tôi một cái, đến gần tôi một chút.

Mặt La Y tối sầm lại.

Tôi mím môi, chủ động mở miệng: "Xin lỗi, tôi không biết chơi trò này, tôi ở bên cạnh xem vậy."

Lời này vừa nói ra, hiện trường rơi vào trầm mặc quỷ dị.

La Y nhàn nhạt quét mắt nhìn tôi một cái, khóe miệng nhếch lên một độ cong: "Dật Trần, cậu xem người ta cũng không muốn chung đội với cậu, không bằng chúng ta chung nhóm, ba người cũng không phải không thể chơi."

Nắm tay tôi siết chặt hơn.

Ngoài ý muốn chính là, Tống Dật Trần cự tuyệt không chút do dự: "Tôi cũng không muốn chơi nữa."

Sau đó tiếp tục dùng đôi mắt to ẩn tình của hắn nhìn chằm chằm vào tôi.

Lại nhìn chằm chằm vào tôi, tôi thật sự rất tức giận.

"Nhàm chán."

La Y lầm bầm một câu, chào hỏi mọi người chơi trò chơi, nhưng khóe mắt lại không rời khỏi tôi.

Tôi có thể cảm nhận được địch ý của cô ta, hoặc là nói, là địch ý đối với chuyện của tôi và Tống Dật Trần.

Vì thế tôi đặc biệt ngồi dịch sang một góc.

Ánh mắt Tống Dật Trần nhìn tôi nhất thời giống như một con chó nhỏ ủy khuất.

Anh uỷ khuất cái gì mà ủy khuất, rõ ràng là tôi ủy khuất.

Tôi ngồi trong góc, tức giận bất bình lướt video.

Tống Dật Trần không biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh tôi.

Anh liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động của tôi, ngón tay nhẹ nhàng xoay một vòng: "Nhàm chán?"

Tôi thờ ơ, thoáng nhìn ánh mắt La Y ném tới: "Có chút."

Ánh mắt Tống Dật Trần sáng lên.

Không có cơ hội cự tuyệt, anh rầm rầm rì rì nói cho tôi rất nhiều chuyện.

Kể cả chuyện anh và La Y không có quan hệ gì, anh cũng lặp lại ba lần.

Thật khó để không nghi ngờ…

Cuối cùng, anh hỏi tôi: "Tại sao hôm nay em lại đến đây?"

“Là bởi vì anh sao?"

Khá lắm, anh cũng thật là dám nói ha.

Bên tai Tống Dật Trần đỏ lên một cách bất ngờ.

Tôi chỉ chỉ Văn Thư: "Đi với bạn cùng phòng mà thôi."

Con ngươi trong suốt của anh lập tức tối sầm lại, trong miệng không biết đang lầm bầm cái gì.

5.

Không nghĩ tới chính là, ảnh chụp buổi tụ họp kia lan truyền điên cuồng trên diễn đàn.

Vốn là một nam sinh tùy ý chia sẻ cuộc sống hằng ngày, nhưng bởi vì Tống Dật Trần xuất hiện trước ống kính, bộ ảnh kia lập tức bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Hầu hết mọi người đều chú ý đến La Y, nhưng cũng có người tinh mắt chú ý tới tôi.

Khi tất cả mọi người đang chơi trò chơi, dáng vẻ tôi và Tống Dật Trần ngồi ở góc vô cùng nổi bật.

Thế là nhiều thuyết âm mưu đã xuất hiện.

Cái gì mà Tống Dật Trần và La Y thanh mai trúc mã, nhưng lại có tiểu nhân thừa cơ chen vào…

Cái gì mà tôi cố ý cô lập La Y, còn muốn cướp đi Tống Dật Trần…

Cái gì mà tôi dùng bạo lực đoạt lấy tình yêu, không biết liêm sỉ dây dưa Tống Dật Trần…

Tống Dật Trần xin lỗi tôi qua wechat, nhưng bởi vì không phải chuyện lớn gì, tôi cũng không để ở trong lòng.

Buổi tối, trở lại ký túc xá, tôi mở một túi cà phê bắt đầu pha.

So với bát quái, vẫn là hai ngày sau thi cấp bốn thích hợp với tôi hơn.

Không bao lâu, Tạ Nhiên đã trở lại.

Tôi nhận thấy một cách sâu sắc rằng cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp.

Sau đó mới nói: "Bạn gái trong truyền thuyết của học trưởng Tống Dật Trần đã về nước."

Tốc độ pha cà phê của tôi lập tức chậm lại.

Thú vị đấy.

Tạ Nhiên liếc tôi một cái, thấy tôi không có phản ứng gì, tiếp tục mở miệng.

"Nghe nói đàn anh Tống và bạn gái anh ấy lớn lên cùng nhau từ nhỏ, quan hệ rất tốt, không ai có thể chia rẽ được bọn họ."

Tần Nguyệt tựa hồ cũng ý thức được có điều không đúng, cười haha.

"Cậu nói cái gì vậy, cũng không có ai muốn chia rẽ bọn họ."

Vẻ mặt Tạ Nhiên vẫn lạnh lùng cứng rắn, cứng cổ nói một câu "Vậy chưa chắc".

Cái này cho dù người không nhạy bén, cũng rõ ràng những lời này là ám chỉ cái gì.

Nói đến tôi.

Tôi đặt cốc cà phê trong tay xuống, đứng dậy hỏi Tạ Nhiên:

"Tạ Nhiên, những lời này của cậu là có ý gì?"

Tạ Nhiên ngửa đầu nhìn tôi, không chút sợ hãi: "Tớ nói cái gì trong lòng cậu rõ ràng, ai mà không biết cậu chẳng biết xấu hổ quấn quýt đàn anh Tống."

Tôi cười khẽ một tiếng, lấy điện thoại di động ra cho cô ấy xem.

Bên trong là wechat Tống Dật Trần vừa mới gửi tới.

[ Tiểu Du, tối nay có rảnh không? Muốn cùng em ra ngoài dạo chơi. Đáng yêu.gpj ]

Tạ Nhiên há miệng còn chưa khép lại, đờ đẫn đứng tại chỗ.

"Đây chính là học trưởng Tống Dật Trần trong miệng cậu sao? Thật không khéo, hình như anh ta đang theo đuổi tớ.”

Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không có ý định giả bộ.

Về phần anh ấy và La Y, xin lỗi nha, Tống Dật Trần ở trước mặt tôi vẫn luôn nhấn mạnh với tôi rằng anh ta và La Y không có quan hệ.

Tạ Nhiên hất điện thoại di động của tôi ra, tôi chẳng hề để ý lắc lắc bàn tay.

Tôi cũng mệt mỏi vì phải giơ cho cô ấy xem lâu như vậy.

"Cậu không xứng với anh ấy.”, Tạ Nhiên gần như hung tợn nhìn tôi, “Chỉ có đàn chị La Y mới xứng với anh ấy, cậu căn bản không xứng!"

Cô tê tâm liệt phế ngồi dưới đất, miệng vẫn lặp lại mấy câu này.

Giống như điên rồi.

Tôi cầm điện thoại lên, không quên nhắc nhở cô ấy.

"Phí sửa chữa năm trăm, giảm giá cho cậu, 499, trước buổi tối chuyển cho tớ."

Nếu nói lúc trước tôi không định đi ra ngoài với Tống Dật Trần, nhưng bây giờ thì khác.

Lần này, những gì tôi mất đi, đều phải đoạt lại toàn bộ.

6.

Lúc tôi xuống dưới lầu ký túc xá, Tống Dật Trần đang đứng bên bồn hoa chờ tôi.

Anh túm lấy áo sơ mi trắng của mình, cả người tản ra một chút hơi thở ngây ngô.

Tôi cúi đầu nhìn nhìn cách ăn mặc của mình, cả người mặc váy liền áo màu trắng, đi chung với anh có một chút gì đó nói không nên lời…

Cảm giác rất phù hợp.

Tống Dật Trần nhìn thấy tôi, ánh mắt sáng lên, chạy tới.

"Tiểu Du..."

Trong lúc nói, còn không dám nhìn tôi.

Sao lại trông anh giống như cô gái mới lớn vậy.

Vì là lịch hẹn dự kiến nên nhiều điểm tham quan đã hết vé.

Cuối cùng, tôi và Tống Dật Trần quyết định đi dạo công viên bên cạnh trường học.

Tống Dật Trần cũng nhận ra tâm tình tôi không tốt, gần như vắt hết óc để chọc tôi vui vẻ.

"Cũng không có gì, chỉ là nghe nói bạn trai cấp ba có bạn gái mới, trong lòng khó chịu."

Nói xong, tôi giả vờ lau nước mắt.

Mặt Tống Dật Trần mắt thường có thể thấy được ủy khuất, nhưng vẫn cố giả bộ không thèm để ý: "Em còn thích hắn sao?"

"Đúng vậy, tốt xấu gì cũng nói chuyện lâu như vậy, em cũng chỉ thích một mình cậu ấy."

Tôi tiếp tục trêu chọc anh.

Giọng Tống Dật Trần càng buồn bực: "Thích anh ta như vậy sao?"

Tôi gật gật đầu, ngoài mặt bi thương không thôi, nhưng thực ra vẫn luôn để ý đến biểu hiện của anh ấy.

"Có đôi khi em có thể nhìn người bên cạnh, tuyệt đối không kém so với... bạn trai cũ của em, ví dụ như..."

Tôi giả vờ không hiểu: "Ví dụ như cái gì?"

Anh ấy không nói được, khuôn mặt đỏ bừng.

Từ sau khi biết anh ấy là bạn trai yêu qua mạng tuổi trẻ vô tri của tôi, tôi lại càng cảm thấy anh ấy đáng yêu.

Tống Dật Trần không nói tiếp, trực tiếp chuyển đề tài.

"Tiểu Du, nếu như đối tượng không để ý tới mình thì làm sao bây giờ?"

Anh vừa nói vừa vụng trộm nhìn tôi.

Tôi không trực tiếp trả lời: “Đàn anh Tống Dật Trần, tuy rằng em thường xuyên nghe nói anh có bạn gái, nhưng em còn chưa nghe chính anh nói tới cô ấy đâu."

Mặt Tống Dật Trần vừa trắng bệch lại đỏ lên.

Còn mang theo chút cô đơn.

Anh đưa trang QQ kia cho tôi xem, tôi không nhìn lầm, đó chính xác là tài khoản QQ của tôi.

"Thật ra anh và cô ấy quen nhau trên mạng."

Anh vừa nói vừa run rẩy, thỉnh thoảng nhìn lén tôi một cái.

Nói về người bạn gái trên mạng nhưng anh vẫn không thể nói trực tiếp, giọng nói Tống Dật Trần rất dịu dàng.

"Cô ấy là cô gái tốt nhất mà anh từng gặp, mặc dù tính tình có chút trẻ con, nhưng anh vẫn rất thích cô ấy."

Anh vừa nói, ánh mắt chậm rãi chuyển dời đến trên người tôi, quang minh chính đại nhìn tôi:

"Nhưng trí nhớ của cô ấy hơi kém, còn thích chiến tranh lạnh với anh."

Anh nói xong, đột nhiên nở nụ cười.

Bề ngoài tôi cố giả bộ bình tĩnh, thế nhưng nội tâm đã nổi sóng mãnh liệt.

Ai ngờ, lúc ấy không cẩn thận nhặt được bạn trai trên mạng, định cướp về nhà.

Tôi thậm chí hoài nghi, anh đã sớm biết dưới lớp tài khoản kia là tôi.

Tôi rất muốn hỏi Tống Dật Trần một câu.

Vậy đối tượng của anh đã chiến tranh lạnh với anh gần bốn năm rồi sao?

Lúc ấy tôi cũng không nghĩ tới anh lại cố chấp như vậy.

Đương nhiên, loại lời nói trái với sự thống nhất này tôi sẽ không nói.

Tôi chỉ có thể giả vờ như không biết.

Bàn tay Tống Dật Trần vừa mới vươn ra lại rụt về, hốc mắt cậu ửng đỏ, nhắm mắt lại.

"Không còn sớm nữa, Tiểu Du. Anh đưa em về ký túc xá."

Tôi có chút không đành lòng.

Khi lên lầu, tôi lặng lẽ nhìn thoáng về phía anh.

Anh lẳng lặng đứng dưới lầu ký túc xá, hơi cúi đầu, cả người thoạt nhìn đều tràn đầy yếu ớt.

Chờ khi trở lại ký túc xá, tôi mới phát hiện anh gửi cho tôi một loạt bài viết trên tài khoản chính thức.

[ Sau khi chia tay không quên được người yêu cũ, làm thế nào để đánh lạc hướng sự chú ý? ]

[ Tâm lý học: Không quên được người cũ không phải bởi vì yêu, là vì chấp niệm quấy phá. ]

[ Tại sao người ta không thể quên người cũ, cái hố này cần phải bước qua! ]

……

Tài khoản anh bị hack?

Tin nhắn này tôi đương nhiên không dám gửi qua, dứt khoát gửi một cái icon Gấu Nhỏ cảm ơn.

Sau đó liền để điện thoại xuống, đi rửa mặt.

Chờ khi tôi xem lại tin nhắn, tin nhắn của Tống Dật Trần đã 99+.

Tôi kéo lên xem lịch sử tin nhắn, đột nhiên phát hiện một vấn đề lớn - -

Icon gấu nhỏ kia là tôi vẽ, hiện tại tôi gửi đi, không phải là tự chui đầu vào lưới sao?

Tốt.

Tin nhắn mới nhất của anh là: [ Tiểu Du, cái biểu cảm này, em tìm được ở đâu? ]

Tống Dật Trần nói chuyện có một đặc điểm, chính là sẽ mang theo xưng hô, bất kể là năm đó yêu qua mạng lúc là Tiểu Ngư hay là bây giờ Tiểu Du.

Giống như một lão già bảo thủ.

Tôi hít sâu một hơi trả lời: [ Nhìn thấy trên mạng, cảm thấy đẹp nên em lưu lại. ]

Trong nháy mắt ấn nút gửi đi, phòng tuyến tâm lý của tôi chợt tan rã.

Dường như tôi không thể từ bỏ mối quan hệ này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


7.

Ngày hôm sau, tôi nhận được tin tức của Tống Dật Trần, anh muốn gia nhập vào viện nghiên cứu, có thể một tháng cũng không liên lạc được với anh ấy.

Một tháng này, tôi cũng có thể tĩnh tâm suy nghĩ rốt cuộc phải làm sao bây giờ.

Hiện tại ở bên Tống Dật Trần, tôi chính là một tên lưu manh đùa bỡn tình cảm, quên đi người bạn trai rẻ tiền của mình và vẫn tâm tâm niệm niệm về người yêu cũ của cô ấy.

Mà anh, thủy chung thâm tình như một, đối với bạn gái nhỏ nhặt được trên mạng này nhớ mãi không quên.

Đây là chuyện gì trời!

Tống Dật Trần, đại thiếu gia Bắc Kinh, cao lãnh đầu óc tốt, chỉ duy nhất là vấp phải tôi.

Không đợi tôi suy nghĩ cẩn thận, Tần Nguyệt đột nhiên gửi cho tôi một tấm hình.

Ảnh chụp màn hình trên forum của trường.

[ Mọi người, đàn em trung học của Tống Dật Trần tiết lộ, cậu ấy cùng La Y… ]

Là một người tự xưng là đàn em trung học của Tống Dật Trần đăng bài post, đại ý là nói Tống Dật Trần và La Y từ tiểu học đến trung học đều ở cùng một chỗ, sau đó La Y xuất ngoại mới bắt đầu yêu xa.

Dòng thời gian cũng được sắp xếp rõ ràng.

Về sau Tống Dật Trần thi tốt nghiệp trung học, bạn gái của hắn liền "biến mất", từ nay chỉ tồn tại từ miệng hắn.

Đó không phải là bởi vì La Y ra nước ngoài sao?

Xem toàn bộ bài post, tôi cũng không khỏi bội phục trí tưởng tượng của quần chúng ăn dưa này.

Đương nhiên, cũng có một ít bình luận đến tôi, Tiểu Tần Nguyệt theo lý tranh luận, nói tôi chỉ là đàn em mới mà Tống Dật Trần đón, không có quan hệ gì khác.

Tôi nhìn ra được, Tần Nguyệt giúp tôi chống chọi bạo lực mạng.

Cũng không biết sau này cô ấy biết chân tướng, có khi nào đánh chết tôi hay không.

Run lẩy bẩy-ing.

Một tuần sau, bài post này lại một lần nữa được đưa lên bảng xếp hạng nóng.

La Y ở phía dưới bài post comment.

[ Cảm ơn mọi người quan tâm, Dật Trần ở phòng thí nghiệm, tôi thay mặt anh ấy trả lời một chút, tôi cùng Dật Trần quả thật là từ nhỏ đã quen biết, về phần tiến thêm một bước quan hệ không tiện tiết lộ, cũng hy vọng mọi người không nên làm hại những người khác, cám ơn nha. ]

Xem xong câu trả lời của cô ấy, tôi chỉ có thể nói một câu không hổ là tài nữ.

Cái gì cũng không nói, lại giống như là cái gì cũng nói.

Còn nói đến chọn không sai chỗ, làm cho người ta suy nghĩ miên man.

Khu bình luận đã bị fan Trần Y CP chiếm lĩnh, tất cả mọi người đang la hét.

Tôi lướt xuống bình luận, thấy ID của Tần Nguyệt.

[ Có chút giả dối, không chắc chắn, nhìn lại xem. ]

Không ngoài dự đoán, cậu ấy đã bị tấn công.

Nhưng cô vẫn quật cường không xóa bình luận.

Tôi quyết định đợi lát nữa sẽ mang cho cậu ấy một ly trà sữa.

8.

Chớp mắt là cuối tuần, Tần Nguyệt đã tổ chức một team building trong ký túc xá của chúng tôi. Quan hệ giữa tôi và Tạ Nhiên từ sau chuyện đó vẫn rất căng thẳng, mượn cơ hội này cũng không biết có thể hòa hoãn hay không.

Chúng tôi quyết định đi xe đạp đến đảo xanh Tây Hồ.

Môi trường đảo xanh Tây Hồ rất tốt, có rất nhiều làn xe một chiều, phân bố dọc theo đảo.

Cảm nhận được gió mát thổi trên mặt, tôi thoải mái nheo mắt lại.

Tần Nguyệt có vẻ rất vui vẻ, luôn xông lên phía trước.

Văn Thư cũng không cam lòng yếu thế, đuổi sát Tần Nguyệt.

Chỉ có tôi và Tạ Nhiên ở phía sau chậm rãi ung dung.

Chờ đi qua mấy khúc quanh, tôi đã không nhìn thấy bóng dáng Tần Nguyệt và Văn Thư nữa.

Tôi đành phải đi theo Tạ Nhiên, cô ấy đột nhiên đạp rất nhanh, tôi suýt nữa theo không kịp.

Khi đi ngang qua ngã rẽ, tôi vô tình bị ngã.

Tạ Nhiên cũng chú ý đến, dừng xe lại đỡ tôi.

Chờ cô ấy đỡ ta đến tảng đá bên cạnh, hai người chúng tôi nhìn nhau không nói gì.

Tôi đề nghị một cách yếu ớt: "Hay là tớ gọi điện thoại cho Tần Nguyệt."

Tạ Nhiên lắc đầu, nhìn tôi rất phức tạp.

Tôi không thể nhìn thấu mắt cô ấy.

Hồi lâu, cô ấy rốt cục mở miệng: "Tớ gọi điện thoại cho chị La Y, chị ấy lập tức đến, muốn nói với cậu chút chuyện."

Sự nghi ngờ trong tôi càng rõ ràng hơn.

"Thẩm Du, cậu đừng trách tớ, cậu thật sự không xứng với Tống Dật Trần, cậu buông tay đi."

Ánh mắt Tạ Nhiên vừa thương hại vừa bi ai.

"Tạ Nhiên, có đôi khi tớ cảm thấy cậu cũng rất đáng thương."

Về phần nào sao?

Nửa câu sau tôi không hỏi nữa, có một số chuyện cần tự mình lĩnh ngộ.

Lại qua một hồi lâu, La Y mới khoan thai đến.

"Xin lỗi, vừa mới ăn cơm ở nhà Dật Trần, đến trễ rồi."

Sau đó lại híp mắt nhìn tôi: "Cô chính là Thẩm Du?"

Tôi gật đầu, ngẩng đầu lên, không chút khách khí quay lại nhìn cô ta.

Dù nói thế nào, khí thế cũng không thể thua.

La Y thờ ơ sờ viên kim cương đính trên móng tay: "Cô biết tôi tìm cô là vì sao không?”

Còn có thể bởi vì cái gì, bởi vì Tống Dật Trần thôi.

"Thế nào, chị không nhận ra tôi à, bạn gái của Tống Dật Trần?"

Không thể không nói, những lời này của tôi vẫn rất có uy lực.

Ít nhất La Y đã sắp tức chết.

Cô ta bước nhanh tới trước mặt tôi, muốn mắng tôi sao lại không biết xấu hổ như vậy.

"Tôi nói thật với cô vậy, tôi chính là cô bạn gái bốn năm trời của Tống Dật Trần, cô không có cơ hội.", Sau đó tôi giơ bốn ngón tay của tôi lên, "Tôi chỉ trời thề, trong miệng tôi nếu có một câu nói dối, thì sẽ bị trời đánh chết."

"Cô muốn cướp bạn trai của tôi sao?"

La Y không nói gì, Tạ Nhiên cũng chấn kinh.

Toàn bộ rơi vào trầm mặc.

Sau khi La Y phản ứng lại, hận không thể tát tôi một cái.

"Cô muốn khi dễ người bị thương sao?”

Tôi nói ra một câu.

Quả nhiên, bất cứ lúc nào, điên cuồng đều có thể giải quyết hết thảy vấn đề.

La Y đưa tay ra mạnh mẽ thu lại, ánh mắt nhìn tôi đều là lửa giận: "Thẩm Du, cô nói điên cái gì vậy?"

Tôi thương hại nhìn cô ta một cái, người si tâm đáng thương, đối mặt với sự thật lại yếu ớt như thế sao?

Này nếu để cho cô biết Tống Dật Trần vì không chia tay mà nói những lời kia, cô ta chắc sẽ điên mất.

La Y đã tức giận đến nói năng lộn xộn: "Cô có giấc mộng xuân thu gì vậy? Tôi là đối tượng phù hợp nhất với Dật Trần, cha mẹ anh ấy cũng biết tôi..."

Lời nói của cô không tiếp tục, bởi vì Tống Dật Trần đã đến.

Phía sau anh là Tần Nguyệt và Văn Thư, hai người vừa tới đã kéo Tạ Nhiên qua một bên.

Hiện tại nơi này chỉ có tôi, Tống Dật Trần và La Y.

Bầu không khí như ở điện tu la!

Tống Dật Trần không chút khách khí kéo La Y ra khỏi tôi.

"La Y, tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, tôi đối với cô chưa từng có bất kỳ cảm giác gì, cô không nên xen vào chuyện của tôi."

Mặt La Y lập tức trắng bệch.

"Cô đừng lấy cha mẹ ra áp bức tôi, tôi sẽ mang theo Tiểu Du gặp cha mẹ, tất cả những chuyện này không liên quan gì đến cô."

"Trước kia tôi từng bận tâm với cô vì mối quan hệ, tôi nhịn, tôi không nghĩ tới cô lại sai lầm đến mức độ này."

"Sau này chúng ta cũng đừng liên lạc nữa, Tiểu Du chính là cô gái tôi thích bốn năm, cô vĩnh viễn không bằng cô ấy."

Không thể không nói, lúc Tống Dật Trần nghiêm túc, rất có cảm giác uy hiếp.

La Y há miệng, cuối cùng là không nói ra một câu.

Sau đó cô ta nổi trận lôi đình rời đi.

Tôi sảng khoái.

Tống Dật Trần ngồi xổm xuống, lấy hòm thuốc băng bó cho tôi.

Ta nhìn đỉnh đầu bồng bềnh của anh, đột nhiên có chút ác độc.

“Đàn anh Tống Dật Trần, anh như đối với em như vậy, bạn gái của anh sẽ không ghen sao?"

Động tác băng bó của Tống Dật Trần chậm lại, ngẩng đầu, sắc mặt không rõ nhìn tôi.

Tôi không né tránh ánh mắt của anh, rất kiên nhẫn nhìn thẳng vào mắt anh.

"Tống Dật Trần, em nhớ rõ trước kia cũng có một người bạn trai yêu qua mạng."

"Bây giờ em có chút hoài nghi, anh ấy rốt cuộc còn thích em hay không đây?"

Tôi nhìn miệng Tống Dật Trần há rồi lại khép, khép rồi lại há.

Đến cuối cùng vẫn không dám hỏi bạn trai yêu qua mạng kia có phải là anh ta hay không.

Chậc, nhìn không ra, tiểu tử này còn tự ti.

9.

Đến khi quay lại trường học, Tạ Nhiên đã xin nghỉ dọn ra khỏi ký túc xá, La Y cũng trở về Mỹ.

Ánh mắt Tống Dật Trần nhìn tôi cũng càng ngày càng kỳ lạ, mang theo chờ mong như có như không.

Một lần nữa, khi mời tôi đi chơi, anh mở miệng thăm dò:

"Hạ Nhạc Ngư.”

Cái tên xấu hổ mà tôi lấy thời trung học này từ trong miệng anh ấy chậm rãi phun ra, tôi nhất thời cứng đờ tại chỗ.

Nhìn thấy phản ứng của tôi, Tống Dật Trần nở nụ cười, bả vai run lên, ngữ khí lại trở nên ủy khuất hơn:

"Thật sự không nhớ anh?"

Tôi đột nhiên nghĩ đến một câu nói, bất luận kẻ nào ở trước mặt người mình thích đều sẽ cảm thấy tự ti.

"Tống Dật Trần."

Ta lần đầu tiên nghiêm túc đem ba chữ này nói ra, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.

"Em nhớ anh rất rõ!”

Giống như pháo hoa đột nhiên nổ tung trong đầu, trong nháy mắt khi nói ra những lời này, toàn bộ trái tim tôi đều tràn đầy chua xót cùng ngọt ngào.

Tống Dật Trần hiển nhiên cũng không nghĩ tới, nói chuyện cũng không thông: "Vậy, vậy tại sao làm bộ như không biết?"

Câu tiếp theo của anh: "Năm đó vì sao phải chia tay?"

Tôi cúi đầu, không trả lời.

Tống Dật Trần nhẹ nhàng gõ gõ trán tôi: "Quả nhiên, chính là tính tình trẻ con."

"Khi đó còn gạt anh, nói cùng tuổi với anh, ngốc."

Anh cằn nhằn liên miên, từng chuyện năm đó anh đều nhớ rõ, anh đối với đoạn tình cảm này, so với tôi nghĩ nghiêm túc hơn nhiều.

Càng nói ngữ khí càng không đúng, đến cuối cùng, anh cơ hồ muốn khóc lên.

Càng áy náy.

"Để em suy nghĩ lại được không?, Tôi bình tĩnh chạm vào mắt anh.

Tống Dật Trần hít sâu một hơi, khẽ nhắm mắt lại: "Được, anh chờ em nghĩ kỹ."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


10.

Sau khi tạm biệt Tống Dật Trần, tôi một mình tản bộ trong rừng cây nhỏ.

Sau khi do dự hồi lâu, tôi dùng số điện thoại di động tìm lại số QQ lúc trước.

Tình yêu của Tống Dật Trần, chưa bao giờ chỉ là lời nói mà thôi.

Là hơn một ngàn ngày chào buổi sáng ngủ ngon, là chia sẻ hằng ngày chưa từng đứt đoạn, là quà tặng và bánh ngọt mỗi năm vào ngày sinh nhật tôi đều có.

Còn có trạng thái QQ của anh: [ Cùng Tiểu Ngư yêu đương cuồng nhiệt. ]

Tôi chậm rãi lật lịch sử trò chuyện lên, hình như tôi thấy được một Tống Dật Trần hoàn toàn mới.

[ Tiểu Ngư, không chia tay được không? ]

[ Sản nghiệp nhà anh cũng không tệ lắm, đều có thể chuyển đến nhà em bên kia, anh cũng có thể ở rể… ]

[ Đừng từ bỏ anh được không? ]

Không thể đọc nữa, mắt đã dính cát rồi.

*bả dối lòng đó.

Đáy lòng lại cảm thấy có một chút may mắn, may mắn anh kiên trì, may mắn tất cả cũng không muộn.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Là Tần Nguyệt gửi tin nhắn cho tôi.

[ Có "dưa" sốc, quán trà sữa lầu một nhà ăn, mau tới. ]

Tôi chớp mắt để nước mắt quay trở lại.

Đợi đến cửa hàng trà sữa, Tần Nguyệt gọi cho tôi một ly trà sữa, cắm ống hút vào cho tôi.

"Tớ và Tạ Nhiên học cùng một trường trung học, cũng chính là trường Tống Dật Trần, cậu biết không?"

Tôi gật đầu, không yên lòng: "Sao vậy?"

Tần Nguyệt cong môi cười, trong ánh mắt thường ngơ ngác dường như có lanh lợi.

Tôi giống như phát hiện ra thứ gì ghê gớm.

Sau đó cô lấy điện thoại di động ra mân mê, cả khuôn mặt đều bởi vì hưng phấn mà đỏ lên.

"Tớ đã nói sao tớ cảm thấy cái tên Tạ Nhiên này quen tai, thì ra là cô ấy…"

Trong lúc Tần Nguyệt hoa chân múa tay vui sướng kể lại, tôi biết một câu chuyện khác.

"Hồi cấp hai Hạ Nhiên thích đàn anh Tống Dật Trần, khi đó ở trường học có rất nhiều tin đồn, sau đó liền không còn tin tức gì nữa, mãi đến khi đàn anh Tống có bạn gái, chúng tớ đều cho rằng cô ấy sẽ buông tha."

"Cô ấy vẫn cho rằng bạn gái của đàn anh Tống là La Y, nhưng La Y lại rất ưu tú, so với cô ấy thì cô ấy quá kém cỏi."

"Nhưng khi học đại học, cô ấy nhìn ra đàn anh Tống đối với cậu không bình thường, nhưng cô ấy lại cho rằng cậu không thể so với cô ấy, vậy là cô ấy cho là điều này không công bằng..."

Tần Nguyệt càng nói càng hăng say, vẻ mặt hào hứng.

Vất vả cho cái đầu nhỏ nhắn này của cô rồi.

Trong lòng tôi sắp xếp lại lời nói, quyết định thẳng thắn với Tần Nguyệt:

"Kỳ thật, tớ chính là bạn gái trong truyền thuyết của Tống Dật Trần."

Tần Nguyệt dường như không bất ngờ, thản nhiên liếc xéo tôi một cái:

"Tớ đã sớm đoán được rồi, hừ."

"Dù sao đàn anh Tống Dật Trần đối với cậu thế nhưng là không bình thường đâu, anh ấy cũng không giống như tra nam, cho nên chân tướng chỉ có một!"

Tôi cũng bị sốc.

"Sao đột nhiên cậu lại thông minh như vậy?"

Tần Nguyệt tức giận bóp bóp cánh tay tôi: "Cho cậu một cơ hội sắp xếp lại ngôn ngữ!"

Sau đó cậu ấy cầu xin tôi một cách đáng thương để biết thêm chi tiết.

Đợi đến khi tôi nói cho cô ấy biết tôi và Tống Dật Trần quen biết qua mạng, tâm hồn nhỏ bé của Tần Nguyệt lại một lần nữa bị chấn kinh.

"Hay lắm, các cậu đang có một tình yêu thuần khiết đúng không?"

"Nói cách khác, cái trang chủ QQ thật bệnh kia là cậu nha hahaha..."

Tôi cũng cười theo, cảm thấy ánh mặt trời hôm nay rực rỡ hơn rất nhiều.

11.

Mấy ngày nay, Tống Dật Trần đối với tôi quả thực là rất ngoan ngoãn.

Thì là có một người bạn trai ngoan ngoãn.

Tôi cũng quyết định cởi bỏ hiểu lầm nhiều năm trước.

Ngày đó, Tống Dật Trần mặc T-shirt trắng cùng giày thể thao trắng, cả người thoạt nhìn không giống như là một nghiên cứu sinh, càng giống như một nam sinh ngây thơ.

Anh đứng ở dưới bóng cây, nhìn tôi ngượng ngùng cười.

Không biết vì cái gì, càng quen thuộc với anh, càng cảm thấy anh chính là kiểu mặt ngoài sói xám nội tâm tiểu bạch thỏ nhỏ ngây thơ.

Cũng khó trách năm đó lại bị tôi lừa xoay vòng…

Tôi và Tống Dật Trần thẳng thắn nói chuyện tâm sự.

Vì sự tùy hứng trước kia của tôi mà xin lỗi, cũng vì sự kiên trì mấy năm nay của anh mà xúc động.

Lúc ấy tôi cảm thấy mình lừa anh, hơn nữa không xứng với anh…

"Còn nữa, cái gọi là bạn trai thời trung học của em, là em bịa đặt, em lừa anh…

Tống Dật Trần, anh nguyện ý đi cùng em không?"

Nói ra cũng kỳ quái, những lời tập luyện nhiều lần kia, trong nháy mắt nói ra khỏi miệng, cũng không khó khăn lắm.

Tống Dật Trần đau lòng ôm lấy tôi, đầu vùi chặt vào cổ tôi.

"Tiểu Du, cám ơn em đã không từ bỏ anh."

Tôi bình thường như vậy, là do tình yêu của anh khoác cho tôi một tầng ánh sáng.

Sau khi chính thức xác định mối quan hệ, Tống Dật Trần lấy điện thoại di động ra, trân trọng chụp một tấm ảnh chung.

Hôm nay cũng là trận tuyết đầu tiên rơi ở thành phố Bắc Kinh trong năm nay.

Tuyết trắng rơi xuống, tôi và Tống Dật Trần gắt gao dựa sát vào nhau.

Tống Dật Trần đăng lên nhóm bạn bè.

[ Từ 18 đến 22, vẫn chỉ có một mình cô ấy! ]

Nếu cuộc đời này có thể cùng nhau ngâm mình trong tuyết.

12.

Tôi nhớ hồi trung học, vì áp lực học tập quá lớn, tôi đã quen một người anh trai lớn hơn trên mạng.

Anh ấy khuyến khích tôi vượt qua những ngày khó khăn nhất.

Lúc đó anh ấy nói với tôi: "Thi đậu đại học Bắc Kinh, em sẽ có được bạn trai tốt nhất trên thế giới!"

Lúc đó tôi không hiểu, hiện tại đột nhiên có một suy đoán.

Tống Dật Trần hiểu rõ tất cả tuổi thanh xuân của tôi, lại ở khai giảng đại học liền nhận ra tôi.

Đây không phải là trùng hợp, điều này chỉ có thể nói rõ, anh vẫn luôn chú ý đến tôi.

Trong khoảng thời gian tôi tự cho là cực khổ không nơi nương tựa, anh vẫn luôn ở phương xa cổ vũ tôi, yêu tôi.

Tôi quay đầu nhìn Tống Dật Trần.

Anh nắm chặt tay tôi, bên tai đã đỏ như chảy máu.

Là ai 22 tuổi còn giống như một chàng trai ngây thơ, hoá ra là bạn trai tôi.

"Em ở Bắc Kinh thật sự kết giao được người bạn trai tốt nhất trên thế giới nha!"

Tống Dật Trần lập tức choáng váng.

Lại rất nhanh phản ứng lại, nắm giữ quyền chủ động:

"Rốt cuộc đã biết rồi?"

Nếu như anh có cái đuôi nhỏ, hiện tại phỏng chừng đã vểnh lên trời rồi.

Tôi lặng lẽ tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn một cái vào mặt anh.

Nếu trời có tình sẽ không để đôi tình nhân chia lìa.

Thật may mắn.

( Hoàn toàn văn)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom