Cập nhật mới

Dịch Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 221


CHƯƠNG 221

Giản Nghệ Hân tưởng rằng Thẩm Quân bị Lâm Hàn Tình sai khiến nên anh ta mới lạnh lùng, thậm chí là uy hiếp cô như vậy.

Nhưng cô nghĩ quá đơn giản rồi.

Vì Thẩm Quân chợt thả Giản Nghệ Hân ra, lấy ra một chiếc máy ảnh, nụ cười dần trở nên đắc ý: “Cô nghĩ vẫn hơi sai một chút rồi, thật sự cho rằng tôi là người của Cục điều tra tội phạm kinh tế sao?” Thẩm Quân lấy thẻ công việc trước ngực ra lắc lư trước mặt cô: “Thứ này, là giả, ngoài đường sáu chục một cái.”

“Anh, anh không phải cảnh sát?!”

“Chẹp, đương nhiên là không rồi.” Thẩm Quân híp mắt, lúc này Giản Nghệ Hân mới chợt hiểu ra, hóa ra khi đó những người đi cùng Thẩm Quân đến tập đoàn Đế Quốc đều là diễn viên do anh ta tìm tới, bọn họ lại dám nghênh ngang làm trò đùa như vậy sao?

Không, đây vốn không phải trò đùa.

“Thẩm Quân, tôi hoàn toàn không quen biết gì với anh, anh mạo hiểm bắt tôi đến đây, không cảm thấy rất không đáng sao?” Giản Nghệ Hân Lâm gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, giây phút này mũi cô có chút chua xót, lại chợt có chút nhớ đến Lâm Thế Kiệt.

Lâm Thế Kiệt, anh đang ở đâu?

Liệu anh có biết cô đã bị dẫn đi rồi không…

Vành mắt Giản Nghệ Hân dần đỏ ửng, cô khịt mũi, sớm biết thế này lúc đó cô không nên tách khỏi bọn họ, hoặc cầu cứu Lâm Thế Kiệt, đều tại cô cho rằng mình có thể ứng phó được.

“Người đẹp đừng khóc.” Thẩm Quân bỗng lên tiếng: “Cô xinh đẹp như vậy, khóc lên sẽ không còn ai thích cô nữa.”

Dứt lời, Thẩm Quân đã đặt máy ảnh lên giá, đúng lúc quay về phía Giản Nghệ Hân, đèn flash lóe lên, cô vội quay đầu đi, vì ánh đèn chói mắt đó làm cô hơi khó mở mắt. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh nắng chiếu vào ô cửa sổ be bé.

Một giây sau, Thẩm Quân bỗng bật đèn lên, đèn đuốc sáng choang.

“Giản Nghệ Hân, muốn trách thì trách cô đã đắc tội với người khác.” Mắt Thẩm Quân thoáng qua tia hung ác, trước giờ anh luôn muốn có được Lâm Hàn Tình, lần này… nếu không phải cô ta thay đổi lấy lòng anh, thì anh sẽ không mạo hiểm như vậy.

Nhưng nếu người đã được đến rồi, sao anh có thể không nếm chút vị ngọt?

Nghĩ vậy, Thẩm Quân đã đi tới, Giản Nghệ Hân vùng vẫy kịch liệt, nhưng một giây sau anh ta bỗng đánh vào đầu cô, rồi trước mắt tối sầm, người đã ngất xỉu.

Thẩm Quân nhìn Giản Nghệ Hân đang tựa vào ghế, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam.

Không thể không nói, da Giản Nghệ Hân trắng trẻo như búp bê tinh xảo, gương mặt không hề trang điểm, nhưng gò má lại nhỏ nhắn mịn màng như trứng gà bóc, thật sự rất xinh đẹp.

“Thật đáng tiếc, từ nay về sau, cô sẽ rớt khỏi vị trí bà Lâm.”

Thẩm Quân đã điều chỉnh xong máy ảnh, chỉ cần anh chụp lại bức ảnh mờ ám của Giản Nghệ Hân, dù là giả, thì sức mạnh dư luận cũng đủ khiến Lâm Thế Kiệt từ bỏ một người vợ phóng đãng như cô rồi…

Thẩm Quân chụp xong thì gửi cho Lâm Hàn Tình ngay, rồi nhìn Giản Nghệ Hân ở trước mặt, anh bỗng nổi thú tính, tạm thời anh vẫn chưa có được Lâm Hàn Tình, không bằng… lấy Giản Nghệ Hân làm lãi đi.

Nghĩ vậy, Thẩm Quân đã bắt đầu cởi đồ, nhưng một giây sau cửa phòng đã bị đá văng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 222


CHƯƠNG 222

Rồi một bóng người xuất hiện ở cửa, Thẩm Quân còn chưa nhìn thấy rõ người tới là ai, đã bị Lâm Thế Kiệt đá bay. Lâm Thế Kiệt đá cực kỳ mạnh, dám động vào người phụ nữ của anh, đúng là chán sống rồi mà.

Lâm Thế Kiệt sải bước đi tới bên cạnh Giản Nghệ Hân, thấy bả vai cô đỏ ửng, như bị người khác đánh, áo khoác trên người cũng bị cởi ra, mặc dù không lộ bộ phận quan trọng, nhưng nhìn cũng rất quyến rũ.

“Chu Loan, bắt cậu ta lại cho tôi.”

Lần đầu tiên Lâm Thế Kiệt nổi giận, bình thường anh khinh bỉ thủ đoạn giết người cướp của, nhưng Thẩm Quân ở trước mặt này, đã chọc anh nổi sát ý.

Dứt lời, Lâm Thế Kiệt đã bế Giản Nghệ Hân lên, đi thẳng ra ngoài.

Chu Loan thấy Thẩm Quân nằm chật vật dưới sàn, thì lắc đầu đồng tình, tổng giám đốc bảo bắt lại có nghĩa là… dẫn người xuống tầng hầm nhà họ Lâm.

Trong tầng hầm nhà họ Lâm nuôi rất nhiều động vật nhỏ kỳ lạ, lần này có anh ta hứng chịu rồi.

“Anh thả tôi ra! Các anh không được dẫn tôi đi…” Cuối cùng trên mặt Thẩm Quân cũng hiện lên nỗi sợ, Chu Loan chỉ khẽ cười đáp: “Cậu nên nghĩ cách cầu xin tổng giám đốc Lâm đi…”

Xe lao nhanh về phía trước.

Nhìn Giản Nghệ Hân mê man trong lòng mình, mắt Lâm Thế Kiệt dần sâu thẳm, anh luôn nhíu mày, nếu không phải lúc nãy anh bảo vệ sĩ chặn những phóng viên kia ở bên ngoài, thì bọn họ hoàn toàn không bỏ qua cơ hội dò hỏi này.

Anh không dám nghĩ, nếu mình tới trễ một tý…

“Giản Nghệ Hân, sao em lại ngốc như vậy?”

Ngốc đến nỗi đi theo bọn họ ngay, trong lòng Lâm Thế Kiệt thật sự vừa bất đắc dĩ vừa tức giận. Anh vươn tay vuốt ve gò má Giản Nghệ Hân, như tác phẩm nghệ thuật quý giá dễ vỡ, tài xế ngồi ghế trước thấy thế, cũng đau lòng hít sâu một hơi.

Mặc dù khi nãy anh ta không bước vào, nhưng nhìn từ bên ngoài cũng biết tình huống bên trong, lần này e rằng bà chủ…

Haizz.

Lúc Lâm Thế Kiệt bế Giản Nghệ Hân xuống xe, thì Chu Loan đã giải quyết xong Thẩm Quân, anh liếc nhìn Chu Loan đang đứng ở cửa biệt thự, rồi nói một câu: “Cậu hãy giữ người lại, tôi không muốn cậu ta chết dễ dàng như thế.” Nghĩa bóng là cậu nhất định phải giày vò một trận.

“Vâng.”

Lâm Thế Kiệt gật đầu, rồi bế Giản Nghệ Hân về phòng, chân trời vẫn sáng rực, anh hơi đau lòng nhìn Giản Nghệ Hân đang nhíu chặt này, trong lòng không nói ra được cảm xúc gì.

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nhưng lúc này Giản Nghệ Hân bỗng mở mắt ra, cô hơi mơ màng nhìn người ở trước mặt mình, như không dám tin mình đang ở trong lòng Lâm Thế Kiệt.

Cuối cùng anh cũng tới cứu cô rồi ư?

Giống như mấy lần trước…

“Lâm Thế Kiệt…”

Lâm Thế Kiệt định đặt cô xuống giường, nhưng Giản Nghệ Hân còn chưa chạm vào thành giường, đã chủ động vươn tay ôm cổ anh, cô cũng không biết hành động vô thức này là gì, nhưng chỉ cần nhớ lại căn phòng nhỏ tối tăm đó, cô lại không muốn buông tay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 223


CHƯƠNG 223

“Tôi ở đây.” Lâm Thế Kiệt cảm nhận được người ở trong lòng hơi run rẩy, trong lòng bỗng nghĩ mà sợ.

Nếu anh không tới kịp, có phải Giản Nghệ Hân sẽ bị ức hiếp đúng không? Chết tiệt, anh tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ chủ mưu lần này.

Giản Nghệ Hân nghe thấy giọng nói quen thuộc, mới ló đầu ra khỏi ngực Lâm Thế Kiệt, lúc này gương mặt trắng nõn động lòng người đang đầm đìa nước mắt, có thể thấy cô thật sự sợ rồi.

Cô chỉ là cô gái tầm 20 tuổi, đã khi nào chứng kiến cảnh tượng này…

Nhất là lúc này đang trốn trong lòng Lâm Thế Kiệt, Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy cực kỳ ấm áp, nên không muốn ra khỏi ngực anh.

“Em nằm xuống trước đi, để tôi bảo dì Liễu hầm canh cho em.” Lâm Thế Kiệt cực kỳ bất đắc dĩ, giờ cánh tay Giản Nghệ Hân đang ôm cổ anh, bộ ngực mềm mại cọ vào ngực anh, dù anh là chính nhân quân tử cũng hơi khó chịu đựng được.

Không ngờ anh lại có phản ứng với cô gái này?

“Anh đừng đi… Lâm Thế Kiệt, tôi sai rồi…” Giản Nghệ Hân được anh đặt xuống giường thì nhất thời tủi thân, như mèo con bị bỏ rơi nắm lấy áo anh, lúc nãy cô bị nhốt ở nơi tối tăm thật sự rất đáng sợ…

Cô sợ Lâm Thế Kiệt rời đi rồi, cô vừa mở mắt ra lại nhìn thấy gương mặt đang uy hiếp của Thẩm Quân.

Cô không biết lúc này cô quyến rũ đến cỡ nào, mà chỉ cảm thấy đơn giản rằng ở bên Lâm Thế Kiệt, thì nỗi sợ trong lòng mới dần giảm xuống.

“Em sai rồi?” Lâm Thế Kiệt bỗng ngừng lại, rồi ngẩng đầu nhéo mặt Giản Nghệ Hân, mặt cô thoáng qua nỗi sợ, nhưng không hề né tránh, mà gật đầu đáp: “Nếu tôi gặp chuyện tới tìm anh, sẽ không bị lừa.” Giờ cô đã biết chắc rằng, lai lịch của Thẩm Quân kia không rõ ràng.

Cô nên sớm nhìn rõ tình thế, đừng nên đối chọi với Lâm Thế Kiệt, chí ít là lúc thích hợp phải dựa vào anh, dù gì có chỗ dựa vững chắc cũng tiện làm việc…

Giản Nghệ Hân nghĩ xong, thì ngón tay hờ hững vẽ vòng vòng lên cánh tay Lâm Thế Kiệt, cô hoàn toàn không biết hành động này của mình trêu ghẹo đến nhường nào.

Lâm Thế Kiệt chỉ cảm thấy cổ họng căng cứng, ánh mắt đã ảm đạm.

Anh túm lấy bàn tay lộn xộn của Giản Nghệ Hân, hơi thở đã nặng nề, nhưng vẫn Lâm kiềm nén, giọng nói khàn đặc: “Giản Nghệ Hân, em biết mình đang làm gì không?”

“Hả?”

Giản Nghệ Hân mơ màng nhìn anh, giờ đầu óc cô vẫn hơi hỗn loạn, có lẽ là vì mới trải qua chuyện ban nãy, nên giờ cả người cô như chim sợ cành cong, tay cô bị Lâm Thế Kiệt nắm chặt, cô nhíu mày khó hiểu, rồi anh bỗng tới gần, mặt hai người nhất thời sát vào nhau.

“Giản Nghệ Hân.”

Lâm Thế Kiệt lại lên tiếng, sao cô chẳng hề có ý thức an toàn thế?

Cô có biết làm vậy với đàn ông có nghĩa gì không…

Lâm Thế Kiệt chỉ cảm thấy một luồng nóng rực chạy xuống bụng mình, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao, nhưng Giản Nghệ Hân bỗng áp sát thêm nữa, bờ môi mềm mại của cô hồng hào, như màu hoa anh đào.

“Tôi biết chứ, nhưng anh đã cứu tôi ra khỏi tay Thẩm Quân, đã giúp thì giúp cho trót, anh có thể ở bên tôi thêm lát nữa không?” Giản Nghệ Hân cực kỳ ai oán, giờ cô thật sự rất sợ, như thể chỉ cần Lâm Thế Kiệt rời đi, cô sẽ mơ thấy ác mộng trong căn phòng nhỏ tối tăm đó.

Một giây sau, Lâm Thế Kiệt bỗng nở nụ cười: “Được thôi, tôi cứu em nhiều lần như vậy, nên em lấy thân báo đáp cũng không có gì quá đáng, đúng không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 224


CHƯƠNG 224

“Cái gì… Lâm Thế Kiệt! Anh…” Giản Nghệ Hân phồng má nói: “Vậy anh cứ đi đi, tôi không cần nữa.”

Sớm biết Lâm Thế Kiệt sẽ trêu chọc cô, thì cô chẳng thèm cầu xin anh.

“Giờ em muốn nuốt lời ư? Muộn rồi.”

Lâm Thế Kiệt đỡ gáy Giản Nghệ Hân, rồi hôn lên môi cô, hơn nữa còn từ từ hôn sâu. Anh chưa từng hưởng thụ cảm giác này, đầu óc nhất thời trống rỗng, như thể cả thế giới chỉ còn lại tiểu yêu tinh ở trước mặt này.

Hóa ra là cảm giác này ư?

“Lâm Thế Kiệt… ô…” Câu nói của Giản Nghệ Hân bị Lâm Thế Kiệt nuốt vào, anh hài lòng tận hưởng vẻ đẹp của cô, trong lòng lại hơi ân hận vì lúc này mới nhận ra sự ngọt ngào của cô, Lâm Thế Kiệt đè Giản Nghệ Hân ở dưới người, ánh mắt đã tràn đầy dục vọng, anh xoay người túm lấy cánh tay cô, giọng nói khàn đặc: “Lửa do em đốt thì em phụ trách dập đi.”

“Nhưng…”

Giản Nghệ Hân hoảng loạn, lúc nãy cô chỉ muốn Lâm Thế Kiệt ở lại trò chuyện với cô, để hóa giải nỗi sợ thôi. Nhưng hình như cảm giác bị anh hôn không hề tệ…

Mặc dù cô nghĩ như thế, nhưng lúc nước đến chân, Giản Nghệ Hân bỗng rút lui, tai cũng sắp nhỏ ra máu.

“Giản Nghệ Hân, em lấy thân báo đáp còn định lấp liếm?”

Có lẽ đàn ông đều thông thạo chuyện này, mặc dù trước đây Lâm Thế Kiệt chưa từng làm, nhưng giờ anh quyết định thuận theo trái tim mình, đầu óc Giản Nghệ Hân nhất thời rối như tơ vò, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của anh.

Cuối cùng đến khi giao mình ra, cô bỗng cảm thấy vành mắt nóng hổi…

Không ngờ cô lại không bài xích cảm giác này.

Lâm Thế Kiệt như không biết mệt mỏi, không biết anh đã muốn cô mấy lần, đến khi cô không trụ nổi cơn buồn ngủ tập kích, rồi ngủ thiếp đi.

Lâm Thế Kiệt thấy Giản Nghệ Hân đã ngủ thiếp đi, thì sắc mặt thâm trầm như gió lạnh.

Cô đang ở bên anh mà cũng có thể ngủ được?

Nhưng thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, Lâm Thế Kiệt nhanh chóng trở về bình thường, hôm nay, Giản Nghệ Hân thật sự bị kinh sợ rồi, còn anh… hình như có thứ gì đó đang bắt đầu thay đổi.

Hôm sau, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất to lớn, Giản Nghệ Hân lười biếng trở mình, bỗng cảm thấy toàn thân đau nhức.

Hả?

Trong đầu cô lóe lên cảnh tượng hỗn loạn, Giản Nghệ Hân vội mở mắt ra, không ngờ tối qua cô…

Giản Nghệ Hân vô thức nhìn ra ban công, nhưng nơi đó trống trơn, đâu còn bóng dáng của Lâm Thế Kiệt nữa.

Tim cô bỗng mất mát, anh đã phát sinh quan hệ với cô rồi, nên Lâm ý né tránh cô đúng không…

Trong lòng Giản Nghệ Hân đủ loại cảm xúc, rồi vén chăn ra định xuống giường, lần này không quan trọng, rồi cô chợt nhìn thấy một thứ trên ra giường…

“Em dậy rồi à?” Trong phòng tắm bỗng vang lên giọng nói quen thuộc, Giản Nghệ Hân ngạc nhiên trợn tròn mắt, rồi bỗng “cạch cạch”, cửa phòng tắm được mở ra, Lâm Thế Kiệt quấn khăn tắm đi ra ngoài, mái tóc ướt nhẹp dính sát vầng trán đầy đặn của anh, làm cả người anh không còn vẻ ác liệt như lúc bình thường nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 225


CHƯƠNG 225

“Sao anh lại không mặc đồ?” Giản Nghệ Hân hét toáng lên, vội che mắt mình lại, nhưng cô chợt nhớ ra điều gì đó, rồi sắc mặt trở nên kỳ lạ.

“Trong lúc em ngủ say, tôi đã mang đi giặt trước rồi.”

“…”

Sao nghe câu này có vẻ mờ ám vậy?

Giản Nghệ Hân lại mở mắt ra, thấy Lâm Thế Kiệt đang nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt hơi kỳ lạ, thì cúi đầu buồn bực, lần này không quan trọng, nhưng tại sao trên người cô lại có nhiều vết đỏ đỏ như vậy?

Đây, đây đều là dấu vết mà Lâm Thế Kiệt để lại tối qua?

“Em không đi tắm à? Hay là…” Lâm Thế Kiệt lau tóc, bỗng sáp tới nói: “Em muốn thêm lần nữa?”

Giản Nghệ Hân nhìn Lâm Thế Kiệt, rồi lại nhìn dấu vết trên người mình và vết tích nho nhỏ trên ra giường… Hình như anh cũng nhận ra rồi, nên ánh mắt thâm trầm, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên.

“Chẳng phải tôi và anh đã…” Giản Nghệ Hân gần như bật thốt, trước đây cô đã ngủ cùng Lâm Thế Kiệt rồi, sao giờ còn chảy máu? Chẳng phải đây là lần thứ hai à?

Lâm Thế Kiệt không ngờ cô lại hỏi thẳng như thế, nên sửng sốt, nhưng sau đó anh nhếch miệng nở nụ cười cực kỳ đẹp trai, trêu ghẹo: “Thật ra lần trước tôi chưa chạm vào em, nên đây là lần đầu tiên.”

Lúc nói anh bỗng sáp tới, nhìn Giản Nghệ Hân không chớp mắt, thu hết vẻ quẫn bách và xấu hổ của cô vào đáy mắt, ngày càng cảm thấy người phụ nữ trước mặt vô cùng đáng yêu.

“Mùi vị còn tốt hơn tôi nghĩ.”

Từng hình ảnh tối qua lóe lên trong đầu cô, lần này Giản Nghệ Hân hận không thể gõ vào đầu mình, cô bị gì vậy? Không ngờ cô còn hùa theo Lâm Thế Kiệt…

Lâm Thế Kiệt thấy mặt cô liên tục biến sắc thì biết cô đang xấu hổ, nên không nhịn được muốn trêu chọc thêm: “Giờ em lười không chịu dậy, là muốn làm thêm lần nữa đúng không? Ừm, mặc dù tối qua… tôi hơi mệt, nhưng nếu em muốn, thì tôi cũng có thể phối hợp.”

… Ai muốn chứ?

Giản Nghệ Hân hung hăng lườm Lâm Thế Kiệt, nhưng dù gì người chủ động cũng là cô, nên cô không nói được gì. Cô vội quấn chăn nhảy xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm, rồi kinh hồn bạt vía tắm rửa sạch sẽ, Giản Nghệ Hân luôn cảm thấy ước gì mình tìm được một cái lỗ để chui vào.

Ngay cả chuyện bị bắt cóc tối qua cũng bị gạt qua một bên.

Lúc cô tắm xong đi ra ngoài, vừa hay gặp phải dì Liễu đang đổi ra giường, Giản Nghệ Hân nhất thời quẫn bách: “Dì Liễu, để cháu làm cho…”

“Chuyện này sao có thể để mợ chủ tự tay làm được? Tôi đã đổi xong rồi, cậu chủ bảo tôi hầm canh gà bồi bổ cơ thể cho mợ chủ, cô mau xuống ăn đi.”

Canh gà?

Giản Nghệ Hân vốn cực kỳ vui mừng, không ngờ Lâm Thế Kiệt còn biết cô thích uống canh, nên Lâm ý bảo dì Liễu nấu cho cô, làm tim cô hơi ngọt ngào.

Nhưng một giây sau đối diện với ánh mắt mờ ám của dì Liễu, Giản Nghệ Hân nhất thời cười không nổi nữa.

Anh đang nói với dì Liễu rằng tối qua cô bị anh “ăn”, nên muốn bồi bổ cho cô à?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 226


CHƯƠNG 226

Đến khi ăn cơm, Giản Nghệ Hân cũng cúi đầu không dám nhìn Lâm Thế Kiệt, vì sợ anh nhắc đến chuyện tối qua, không ngờ cô thật sự là người chủ động.

“Em vẫn chưa ăn no à?” Lâm Thế Kiệt đã đặt đũa xuống, anh vốn ăn không nhiều, hơn nữa với anh đồ ăn chỉ để bổ sung năng lượng thôi, nên ăn gì cũng như nhau.

Giản Nghệ Hân định lên tiếng, nhưng miệng đang nhét đầy bánh mì nên hơi nghẹn, cô vỗ ngực mình, Lâm Thế Kiệt đã ân cần đưa nước cho cô, cô nhất thời cảm động, nhưng chưa kịp nói cảm ơn, đã thấy anh hơi buồn rầu nói: “Xem ra tối qua tôi đã làm em mệt rồi.”

“Phụt!”

Mới sáng sớm anh đừng nói đến chủ đề 18+ như này được không?

Giản Nghệ Hân ai oán nhìn Lâm Thế Kiệt, mặt mày đỏ bừng, cô định phản bác, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng nuốt xuống. Lâm Thế Kiệt hứng thú nhìn chằm chằm cô: “Em đỏ mặt như vậy làm gì? Chẳng lẽ…”

“Không có, không có!”

“Tôi còn chưa nói gì mà.” Lâm Thế Kiệt bỗng cảm thấy tâm trạng rất tốt: “Nếu em vẫn muốn thì tôi cũng có thể phối hợp…”

“Anh im đi!” Giản Nghệ Hân vội hét lên, sợ anh nói ra điều gì đó bị dì Liễu nghe thấy, Lâm Thế Kiệt càng cười xán lạn, nhưng đúng lúc này điện thoại bỗng đổ chuông.

Lâm Thế Kiệt nhíu mày, rất ít người gọi tới số máy riêng của anh, lúc nhìn thấy tên người gọi anh hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng nghe máy: “Ông Trình, ông có chuyện gì không?”

“Thế Kiệt, tôi đã đọc tin tức rồi, chuyện này cậu đừng để trong lòng, nếu cậu rảnh thì tới chỗ tôi một chuyến đi.” Ông cụ Trình nói.

Lâm Thế Kiệt im lặng, anh biết ông cụ Trình khá coi trọng mình, thỉnh thoảng cũng sẽ quan tâm đến chuyện của mình, nhưng đây là lần đầu tiên để ý đến chuyện riêng của anh.

“Vâng.” Nhưng Lâm Thế Kiệt vẫn đồng ý. Anh vừa cúp máy, thì thấy Giản Nghệ Hân đang nhìn chằm chằm mình như chú chuột đồng, ánh mắt đầy mong chờ.

“Sao thế, em muốn hôn tôi à?”

“…” Sao lại có người tự luyến như thế chứ? Mặc dù anh thật sự rất đẹp trai, nhưng Giản Nghệ Hân vẫn đè nén nỗi kích động trong lòng: “Ông cụ Trình mới gọi cho anh à? Khi nào tôi có thể gặp mặt ông ấy, Lâm Thế Kiệt…” Trong mắt Giản Nghệ Hân hiện lên vẻ van nài, mục tiêu lớn nhất của cô khi tới thành phố S là tìm thân thế của mình, lần trước không gặp được, nên giờ cô vẫn còn canh cánh trong lòng.

Sao Lâm Thế Kiệt lại không biết suy nghĩ trong lòng Giản Nghệ Hân chứ?

Anh nhướng mày nói: “Việc có em đi theo hay không, còn phải xem tâm trạng của tôi.”

“Vậy anh muốn thế nào mới có tâm trạng tốt?” Để biết được bí mật thân thế của mình, Giản Nghệ Hân cũng xem như liều mạng, cô vô thức cúi đầu sờ mặt dây chuyền trên cổ mình, nhưng cô sờ mấy lần vẫn không tìm thấy nó, mặt cô nhất thời tối sầm.

Dây chuyền của cô đâu?

“Có phải mình đã làm rơi trong phòng thẩm vấn rồi không?” Trưa hôm qua vẫn còn, nên chỉ có một khả năng duy nhất là làm rơi ở trên xe hoặc trong phòng thẩm vấn, Giản Nghệ Hân nhất thời cuống quýt. Nếu làm mất mặt dây chuyền, thì cô tìm người nhà của mình bằng cách nào?

Sắc mặt Lâm Thế Kiệt cũng trở nên nghiêm trọng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 227


CHƯƠNG 227

Khi đó anh chỉ nghi ngờ có khả năng mặt dây chuyền liên quan đến thầy, nhưng tại sao họ vừa rời khỏi bữa tiệc một ngày thì mặt dây chuyền của Giản Nghệ Hân lại biến mất?

“Em đừng lo.”

Lâm Thế Kiệt nhìn Giản Nghệ Hân lo đến sắp khóc, không kiềm được mà an ủi cô. Giản Nghệ Hân đứng bật dậy: “Giờ tôi về tìm.” Nhưng cô vừa cử động thì cơ thể đã đau nhức, sao Lâm Thế Kiệt lại không nhận ra được, anh cương quyết ấn Giản Nghệ Hân ngồi xuống: “Ngoan ngoãn ngồi đi.”

Giản Nghệ Hân vẫn muốn phản bác, nhưng cô biết nếu Lâm Thế Kiệt ra tay thì anh đi tìm còn thỏa đáng hơn cô, vì vậy cô chỉ đành gật đầu. Giản Nghệ Hân nghĩ ra gì đó, nói: “Thẩm Quân không phải cảnh sát, tôi cảm thấy anh ta bị Lâm Hàn Tình xúi giục nên mới đến hại tôi.”

Lâm Thế Kiệt đã sớm đoán được điều này.

“Ừm.”

Lâm Thế Kiệt nhìn dì Liễu, dì Liễu lập tức đỡ Giản Nghệ Hân, Lâm Thế Kiệt nói: “Giao cho tôi.”

Giản Nghệ Hân lo lắng gật đầu, lúng túng xoa tay, bây giờ cô chỉ có thể tin Lâm Thế Kiệt thôi: “Anh nhất định phải tìm được nó đấy!” Đó là món đồ duy nhất bà nội để lại cho cô.

Nhìn dáng vẻ Giản Nghệ Hân lo lắng, Lâm Thế Kiệt biết món đồ này rất quan trọng với cô.

Lâm Thế Kiệt đi ra ngoài cửa, vừa đi chưa được bao lâu thì thấy xe của Chu Loan lao tới. Chu Loan cũng nhìn thấy Lâm Thế Kiệt, anh ta mở cửa nhảy xuống xe, đi thẳng đến trước mặt anh, nói: “Không hay rồi tổng giám đốc, Thẩm Quân trốn rồi.”

Trốn rồi…

“Ai làm?”

Tầng hầm của anh đều dùng thiết bị chống trộm tốt nhất, nếu không có người giúp thì Thẩm Quân không thể trốn được. Vẻ mặt Lâm Thế Kiệt lạnh lùng, xem ra chuyện này phức tạp hơn anh tưởng nhiều.

“Là… là cô chủ.” Chu Loan khó xử nói.

Hệ thống an ninh ở tầng hầm đều là thiết bị hàng đầu trên thế giới, chỉ có người của Lâm Thế Kiệt biết, Lâm Hàn Tình muốn cứu người, đúng là khá tiện. Lâm Thế Kiệt nhìn Chu Loan, ra lệnh: “Đi tìm cô ta.”

Tối qua Giản Nghệ Hân đã trở thành người phụ nữ của anh, là một người đàn ông, anh sẽ không để cô bị Lâm Hàn Tình bắt nạt.

Chiếc Ferrari màu bạc lao nhanh, là điềm báo cho mưa gió sắp tới…

Trong căn biệt thự riêng của Lâm Hàn Tình, Thẩm Quân tắm rửa xong, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, hắn ta lau tóc rồi mới nhìn người trên giường. Không có gì phải nghi ngờ, Lâm Hàn Tình rất xinh đẹp, qua mỗi một cử chỉ hành động, vẻ đẹp của cô ta đều vô cùng quyến rũ. Kiểu tư thế trêu người đó, thật sự khiến người ta muốn ngừng mà không được.

“Hàn Tình, anh đến đây.”

Thẩm Quân kéo khăn tắm ra, bổ nhào lên giường nhưng lại nhào vào khoảng không, Lâm Hàn Tình cau mày: “Trên người anh còn mùi ẩm mốc đấy.”

“Sao có thể chứ? Tắm sạch sẽ rồi mà, chắc không phải em muốn nuốt lời đấy chứ.”

Thẩm Quân sa sầm mặt mày, hắn ta vất vả sắp đặt, quay video Giản Nghệ Hân trước rồi lại mạo hiểm trộm đi mặt dây chuyền của cô, bây giờ Lâm Hàn Tình lại đối xử với hắn ta như vậy.

Lâm Hàn Tình vừa thấy Thẩm Quân biến sắc thì lập tức sáp tới ôm eo hắn, Thẩm Quân là cậu út nhà họ Thẩm, cô ta cũng không đắc tội nổi. Huống hồ cô ta đã có được thứ mình muốn, Thẩm Quân trông cũng đẹp trai, cho dù để anh ta chiếm hời một lần thì cô ta cũng không thiệt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 228


CHƯƠNG 228

“Em chỉ đang làm nũng thôi mà, sao có thể nuốt lời được chứ. Chuyện lần này thật sự phải cảm ơn anh đấy.”

Thấy điệu bộ trêu ngươi này của Lâm Hàn Tình, Thẩm Quân chỉ cảm thấy máu toàn thân đều dồn hết xuống dưới, hắn ta dứt khoát đè người dưới thân…

Vẻ mặt Lâm Hàn Tình e thẹn, thực ra cô ta là người rất biết trêu ghẹo người khác, nhưng bình thường hoàn toàn không có cơ hội thể hiện bản thân, bây giờ tâm trạng tốt nên cô ta cũng ra sức đôi chút, khiến Thẩm Quân thỏa mãn, lần này thật sự rất đáng!

Lúc hai người đều đang vô cùng hưởng thụ thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa ‘rầm rầm rầm’.

Lúc đầu Lâm Hàn Tình tưởng mình nghe nhầm, sau đó hình như có người đạp cổng biệt thự của cô ta. Lâm Hàn Tình sửng sốt, lập tức đẩy Thẩm Quân trên người ra, Thẩm Quân mặt đầy hoang mang, hắn ta vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì. Lâm Hàn Tình đã nhanh chóng mặc quần áo vào, đưa quần áo của Thẩm Quân cho hắn ta: “Không ổn rồi, chắc chắn là anh trai em đến, anh mau mặc quần áo rồi nhảy xuống lầu đi, em xuống dưới ngăn anh ấy lại!”

Thẩm Quân bị Lâm Hàn Tình đẩy ra ban công, hắn ta không khỏi mắng thầm, cái đồ chết tiệt Lâm Thế Kiệt này, sao lại đến nhanh vậy chứ.

Nhưng hắn ta biết mình không chọc nổi Lâm Thế Kiệt, chỉ có thể vừa qua quýt mặc quần áo vừa nói với Lâm Hàn Tình: “Hàn Tình, lần này e là anh phải đi nước ngoài trốn, đợi anh về!”

Lâm Hàn Tình chẳng thèm quan tâm đến hắn ta, với cô ta mà nói, họ cùng lắm chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, duyên phận ngắn ngủi mà thôi. Cô ta sửa soạn xong thì lại soi gương, lúc này mới mở cửa ra ngoài, chỉ là vừa ra thì thấy Lâm Thế Kiệt đã lên tận đây rồi.

“Anh Thế Kiệt, sao anh đến đây?”

“Tránh ra.”

Lâm Hàn Tình đi tới nhưng bị Lâm Thế Kiệt đẩy ra, anh không hề thương hoa tiếc ngọc, thậm chí chỉ cảm thấy cực kỳ chán ghét Lâm Hàn Tình làm duyên làm dáng với mình.

Anh sải bước đi vào phòng ngủ, Lâm Hàn Tình hoàn toàn không dám ngăn lại. Lâm Thế Kiệt vào phòng, ngửi thấy mùi vị dâm đãng.

“Người đâu?”

Anh hỏi Lâm Hàn Tình, nhưng ngoài sự thờ ơ ra thì trong giọng điệu còn có thêm chút khinh bỉ. Anh biết tâm tư của Lâm Hàn Tình dành cho anh, nhưng không ngờ đời sống riêng tư của cô ta lại bẩn thỉu đến thế này.

Nụ cười trên mặt Lâm Hàn Tình hơi gượng gạo: “Anh Thế Kiệt, anh đang nói gì thế? Trong nhà chỉ có mình em thôi, anh muốn tìm người sao? Muốn tìm ai vậy?”

Còn giả vờ.

Lâm Thế Kiệt nhìn Lâm Hàn Tình với vẻ cực kỳ lạnh lùng khiến Lâm Hàn Tình nơm nớp lo sợ. Anh không nói gì nhiều, chỉ vòng qua Lâm Hàn Tình đi xuống lầu.

Lâm Hàn Tình đi ra theo, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy Thẩm Quân còn chưa mặc quần áo xong bị người ta đưa quay lại! Chu Loan bắt được Thẩm Quân ở vườn hoa nhỏ dưới lầu, không ngờ tên này lại muốn chạy trốn, may mà tổng giám đốc đã đoán trước, bảo anh ta canh dưới lầu.

Đấy, đã bắt được con thỏ này lại rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 229


CHƯƠNG 229

“Tổng giám đốc, đã bắt được người rồi, xử lý thế nào đây?”

Lâm Thế Kiệt nhìn Thẩm Quân, anh không giấu vẻ khinh thường trong mắt, ngoài ra còn lộ vẻ tức giận. Anh đi thẳng tới, đấm vào bụng Thẩm Quân.

“A!”

Thẩm Quân hoàn toàn không ngờ sẽ bị Lâm Thế Kiệt đánh, bất ngờ hét lên. Lâm Thế Kiệt nắm lấy cằm hắn ta, u ám nói: “Sao không chạy nữa?”

Tối qua anh giao hắn ta cho Chu Loan nhốt trong tầng hầm, muốn an ủi Giản Nghệ Hân xong sẽ đi xử lý, không ngờ hắn ta chạy trốn, còn lăn lên giường Lâm Hàn Tình.

“Lâm Thế Kiệt, mày đừng có động vào tao, nhà họ Thẩm tao không phải người mày có thể chọc vào đâu!”

Thẩm Quân hét vài tiếng, quả thực nhà họ Thẩm thuộc hàng nhất nhì ở thành phố S, nhưng Lâm Thế Kiệt anh chẳng sợ.

Thẩm Quân thở hổn hển nhìn Lâm Thế Kiệt, ánh mắt tràn ngập nỗi căm hận. Máu tươi thuận theo khóe miệng chảy xuống, ngực anh ta không ngừng phập phồng. Tuy anh ta là đứa con trai không được yêu thương ở nhà họ Thẩm, nhưng nhà họ Thẩm ở thành phố S này cũng rất ghê gớm đó!

“Lâm Thế Kiệt, anh đừng cho rằng anh có thể một tay che trời ở thành phố S, nơi này không phải chỉ do mình anh làm chủ đâu!”

Thẩm Quân lớn tiếng, không biết xấu hổ nói, anh ta đã bị Lâm Thế Kiệt đánh ngã xuống đất rồi, lúc này đến việc đứng thôi cũng không thể đứng vững, dáng vẻ này của anh ta khiến anh ta trông càng buồn cười hơn.

Lâm Thế Kiệt khinh thường cười khẩy một tiếng: “Được thôi, vậy tôi sẽ để cậu biết rốt cuộc ai là người làm chủ.”

Trên thế giới này, vẫn chưa có gì mà Lâm Thế Kiệt anh không dám làm.

Lâm Thế Kiệt như Tu La bước ra từ trong địa ngục, khắp người đều là sát khí, bao nhiêu năm qua, người dám khiêu khích sự uy nghiêm của anh đã không còn nhiều nữa.

“Trói cậu ta lại cho tôi, lột sạch rồi đưa về nhà họ Thẩm.” Lâm Thế Kiệt ép sát Thẩm Quân, từ trên cao nhìn xuống anh ta, giọng nói lạnh lẽo vô tình: “Tôi nghĩ, chắc cậu Thẩm biết nên làm như nào rồi nhỉ.”

“Không!!”

Thẩm Quân vừa nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, Lâm Thế Kiệt sao có thể tàn nhẫn như vậy đươc?

Nhà họ Thẩm rất giữ mặt mũi, nếu Lâm Thế Kiệt lột sạch anh ta, nhà họ Thẩm còn có thể chứa chấp anh ta nữa sao? Thẩm Quân thở hổn hển.

“Anh Thế Kiệt! Có lẽ Thẩm Quân chỉ bị che mắt tạm thời, nói gì thì nói nhà chúng ta và nhà họ Thẩm vẫn có giao tình, anh làm vậy thì không tốt đâu.”

Lâm Hàn Tình vừa nghe thấy lời của Lâm Thế Kiệt thì cũng ngây ra, cách làm này của Lâm Thế Kiệt không phải đồng nghĩa với việc khiêu chiến với nhà họ Thẩm hay sao? Tuy bây giờ anh gần như đã một tay che trời ở thành phố S rồi, nhưng cũng không cần thiết tạo thêm kẻ thù chứ.

Lâm Hàn Tình nhìn Thẩm Quân với ánh mắt ghét bỏ, có chút khinh thường dáng vẻ thê thảm của anh ta, nhưng vẫn bước đến kéo cánh tay Lâm Thế Kiệt: “Do cậu ta đã làm sai chuyện gì sao? Hay là nói cho rõ chuyện này ra, em và cậu ta là bạn đại học, Thẩm Quân đột nhiên đến tìm em, em còn tưởng rằng có chuyện gì, hóa ra là anh đang tìm cậu ta à.”

Hay cho một chiêu thuận nước đẩy thuyền này của Lâm Hàn Tình, phủi sạch mọi liên quan đến bản thân mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 230


CHƯƠNG 230

Lúc này Thẩm Quân mới hiểu ra, người phụ nữ trước mắt này ác độc đến nhường nào!

Lâm Thế Kiệt “Ồ?” một tiếng, không chút che giấu sự chán ghét trong ánh mắt mình, rút cánh tay ra khỏi tay của Lâm Hàn Tình rồi tránh đi, sự tiếp xúc của cô ta khiến anh thấy phản cảm.

“Nói vậy thì, cậu ta giả vờ làm người của Cục điều tra tội phạm kinh tế bắt cóc Giản Nghệ Hân, hơn nữa việc trộm mặt dây chuyền của Giản Nghệ Hân, mọi thứ đều không liên quan đến cô?” Lâm Thế Kiệt nhướng mày.

“Cái gì? Thẩm Quân, sao cậu có thể làm ra loại chuyện đó? Giản Nghệ Hân là vợ của anh trai tôi, là chị dâu của tôi đó, cậu… ai dà, lần này tôi cũng không giúp cậu nổi.”

Lâm Hàn Tình ra vẻ rất kinh ngạc, giả vờ như hệt.

Lâm Thế Kiệt nhìn hết mọi thứ vào mắt, chỉ thấy ghê tởm.

Thẩm Quân càng kinh ngạc hơn, anh ta không ngờ Lâm Hàn Tình lại không đáng tin đến vậy! Ánh mắt anh hiện lên vẻ lạnh lùng: “Lâm Hàn Tình, nếu cậu phủi sạch quan hệ như vậy thì cũng đừng trách tôi trở mặt!”

“Cậu, cậu nói bừa gì đó? Là cậu làm sai, bây giờ cậu còn muốn cắn bừa à?” Lâm Hàn Tình có chút sợ hãi.

Lâm Thế Kiệt không chút hứng thú với chuyện này của bọn họ, anh nhìn Chu Loan một cái, lạnh lùng nói: “Đưa đi.”

Anh sẽ không bỏ qua cho Thẩm Quân, nhưng trước đó, anh vẫn còn một chuyện quan trọng hơn.

Chu Loan nhìn Lâm Hàn Tình và Thẩm Quân bằng ánh mắt lạnh lùng, trong lòng thầm lo lắng cho hai người này, mà người Lâm Thế Kiệt đưa đến đã lật tung biệt thự của Lâm Hàn Tình lên rồi.

Giản Nghệ Hân sốt ruột ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Mặt dây chuyền là tín vật duy nhất bà nội để lại cho cô, nếu làm mất, cho dù sau này có tìm lại được người thân, nhưng cô cũng không thể nào chứng minh được thân phận của mình.

Cô cầm bút chì vẽ nguệch ngoạc trên giấy nháp, vốn định vẽ mặt dây chuyền, nhưng cứ vẽ rồi lại vẽ thành Lâm Thế Kiệt.

“Vào đi!”

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một loạt những tiếng ồn ào, Lâm Thế Kiệt giật mình, vội đứng dậy, liền nhìn thấy Thẩm Quân đang loạng choạng đi vào, phía sau còn có Chu Loan.

Giản Nghệ Hân vô thức lùi về sau một bước, thấy Thẩm Quân thì có chút cảnh giác và lo lắng, nhưng lại ngoài ý muốn thấy được, sao mặt Thẩm Quân lại sưng phù, xanh xanh tím tím thế kia?

“Mợ, mợ Lâm, xin lỗi! Là tôi khốn nạn, tôi không nên giả vờ làm người của Cục điều tra tội phạm kinh tế ức hiếp cô, càng không nên làm cô ngất đi, tôi sai rồi.” Thẩm Quân bị Chu Loan đè dưới đất, khó khăn nói ra những lời này.

Sắc mặt anh ta đỏ bừng, bảo anh ta nói xin lỗi còn không bằng giết anh ta đi.

Nhưng Lâm Thế Kiệt lôi gia đình của Thẩm Quân ra để uy hiếp anh ta, anh ta không thể không nghe theo.

Anh ta là cậu chủ nhỏ của nhà họ Thẩm, sự kiêu ngạo được hình thành từ bé đã khiến anh ta không muốn cúi đầu, nhưng anh ta lại không dám lấy tương lai của nhà họ Thẩm ra để đánh cược, nếu không anh ta sẽ chết không chỗ chôn thân.

“Là Lâm Thế Kiệt bảo anh tới sao?” Lúc này Giản Nghệ Hân đã bình tĩnh lại.

Có Chu Loan ở đây, Giản Nghệ Hân cũng không sợ Thẩm Quân sẽ làm gì cô cả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 231


CHƯƠNG 231

“Mợ chủ, tổng giám đốc Lâm đi tìm đồ của cô rồi, còn về việc xử lí Thẩm Quân như thế nào, giao cả cho cô đấy.” Chu Loan giải thích.

Ban nãy ra khỏi biệt thự của Lâm Hàn Tình, Lâm Thế Kiệt bảo anh ta đưa Thẩm Quân trở về, chỉ nói để Giản Nghệ Hân quyết định là được, còn về Lâm Thế Kiệt, anh cần phải “đưa” Lâm Hàn Tình về nhà họ Lâm.

Lâm Hàn Tình làm ra loại chuyện này, tuy nói cô ta là em gái của anh ta trên danh nghĩa, nhưng Lâm Thế Kiệt cũng sẽ không bỏ qua như vậy đâu.

Giản Nghệ Hân nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Quân, trong lòng không cảm thấy vui mừng, mà lại rất phức tạp.

Người có tiền như bọn họ có thể làm bừa đến mức này sao?

“Thả anh ta đi.” Giản Nghệ Hân nói.

Cô và Thẩm Quân vốn không có thù oán, anh ta cũng là người bị Lâm Hàn Tình lợi dụng, nên kẻ thù của cô chính là Lâm Hàn Tình, cho dù có trút giận lên người Lâm Hàn Tình thì cũng vô dụng. Huống chi, từ nhỏ Giản Nghệ Hân đã biết mọi nỗi khổ sở trong cuộc sống này, cô cũng không phải người vô lí không biết khoan dung.

“Thả anh ta? Mợ chủ, nhưng mà…”

Chu Loan vội nói, Lâm Thế Kiệt đã dặn dò rồi, nhất định phải khiến anh ta nhận quả báo!

Giản Nghệ Hân lại gật đầu một lần nữa, lúc Chu Loan do dự không quyết, bên ngoài lại truyền đến tiếng động cơ, ngay sau đó Lâm Thế Kiệt bước từ trên xe xuống, nhìn thấy cảnh tượng này, anh đi thẳng đến bên Giản Nghệ Hân.

“Tìm được mặt dây chuyền của tôi chưa?” Giản Nghệ Hân vui mừng hỏi.

Lúc này cô chỉ quan tâm đến mặt dây chuyền.

Cô tràn đầy mong chờ nắm lấy cánh tay Lâm Thế Kiệt, nhưng lại không đợi được câu trả lời cô mong muốn, Lâm Thế Kiệt hơi nhíu mày, đôi môi mỏng mấp máy: “Bị cậu ta gửi đi mất rồi.”

Ở nơi của Thẩm Quân và Lâm Hàn Tình đều không tìm được gì, Lâm Thế Kiệt không cho rằng mặt dây chuyền bị làm mất vô cớ, nhất định là Thẩm Quân đã động tay động chân.

“Vậy phải làm sao đây?” Giản Nghệ Hân vừa nghe thấy vậy thì liền thấy sốt ruột.

Lâm Thế Kiệt nhìn thấy hết mọi biểu cảm của cô, lần đầu tiên anh hứa với một người: “Tôi nhất định sẽ tìm về cho cô, được chứ?”

Giản Nghệ Hân cắn môi, biết chuyện này không thể trách Lâm Thế Kiệt được, vốn cũng là tại cô không bảo vệ tốt đồ của mình, cô gật đầu.

Rồi chỉ vào Thẩm Quân vẫn đang quỳ dưới đất: “Anh ta phải làm sao đây?”

Giản Nghệ Hân không cho rằng Lâm Thế Kiệt sẽ thật sự để cô xử lí Thẩm Quân, chắc là anh chỉ muốn cô xả giận mà thôi.

Nhắc đến Thẩm Quân, sắc mặt anh lại trầm xuống, sai người lấy một bình trà nóng tới, chậm rãi đổ đầy vào Lâmc, rồi đưa cho Giản Nghệ Hân: “Cậu ta để ý gương mặt của mình nhất, cô biết nên làm thế nào rồi đó.”

Lâmc trà trong tay vẫn còn đang bốc hơi nóng, Lâm Thế Kiệt thậm chí còn nắm cổ tay Giản Nghệ Hân, Giản Nghệ Hân sợ hãi, không dám tin nhìn Lâm Thế Kiệt.

“Anh muốn tôi hất nước nóng lên mặt anh ta?”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 232


CHƯƠNG 232

Giản Nghệ Hân nhìn Thẩm Quân, anh ta đã sợ hãi đến trắng bệch mặt, loạng choạng ngồi dưới đất không dám tin nhìn hai người họ, chỉ sợ Giản Nghệ Hân sẽ thật sự hất nước lên người anh ta.

Nếu gương mặt này bị hủy, sau này anh ta phải sống thế nào? Sau này nào còn cô gái nào chịu theo anh ta nữa?

“Cậu ta đã làm sai, phải trả giá.” Lâm Thế Kiệt nói một cách đơn giản.

Về phía anh, nếu không phải sợ Giản Nghệ Hân sẽ thấy sợ hãi, bây giờ thứ trên tay cô chắc đã là axit sunfuric rồi, dám bắt cóc người phụ nữ của anh, không muốn sống nữa à.

Bàn tay cầm Lâmc trà của Giản Nghệ Hân ngập ngừng một lúc, sắc mặt vô cùng rối rắm.

Cô thật sự rất ghét việc Thẩm Quân đã ức hiếp mình, nhất là ngày hôm qua cô đã vô cùng sợ hãi, nhưng bây giờ làm như vậy…

“Nghệ Hân, nếu cô vẫn cứ yếu đuối mãi, bọn họ sẽ cảm thấy cô dễ bắt nạt.”

Lần đầu tiên Lâm Thế Kiệt nói chuyện với Giản Nghệ Hân dịu dàng đến vậy, có lẽ là do những lời nói thì thầm hôm qua lúc hai người triền miên, khiến anh vô thức coi Giản Nghệ Hân là vật sở hữu của mình. Mà người của Lâm Thế Kiệt anh không thể bị người khác bắt nạt được.

Lâm Thế Kiệt biết thay đổi Giản Nghệ Hân trong giây lát có chút khó khăn, anh nắm chặt tay Giản Nghệ Hân, đưa cô bước đến trước mặt Thẩm Quân, dịu dàng nói: “Nhắm mắt lại.”

Cô không muốn làm, anh cũng muốn cô phải làm.

Giọng nói của Lâm Thế Kiệt giống như có ma lực, Giản Nghệ Hân do dự một lúc, rất nhanh đã nghe theo lời anh nhắm mắt lại, đứng bên cạnh Lâm Thế Kiệt, ngửi mùi bạc hà nhàn nhạt trên người anh, cô cảm thấy rất an tâm.

“Aaaaaaaa…”

Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy tay của cô bị người khác điều khiển, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như tiếng lợn bị cắt tiết, cô mở mắt ra thì liền thấy Thẩm Quân ôm mặt mình kêu gào, mặt anh ta sưng đỏ một vùng, nước thuận theo cằm anh ta mà chảy xuống.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Giản Nghệ Hân sợ hãi, Lâmc trà rơi xuống đất “keng” một tiếng.

“Đây là sự trừng phạt đối với cậu ta.” Lâm Thế Kiệt nói.

Giản Nghệ Hân Lâm gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, cô biết Lâm Thế Kiệt chỉ đang muốn tốt cho cô mà thôi, tục ngữ nói người hiền thường bị bắt nạt, gia tộc lớn giống như nhà họ Lâm, chắc chắn là có rất nhiều người nhìn chằm chằm như hổ rình mồi vào vị trí của bọn họ, vậy nên, có lẽ cách làm của Lâm Thế Kiệt là đúng.

“Đưa người xuống đi.”

Lâm Thế Kiệt biết Giản Nghệ Hân nhất thời khó mà bình tĩnh lại, liền bảo Chu Loan đưa anh ta đi, Chu Loan gật đầu, biết tiếp theo nên làm như thế nào rồi.

Tổng giám đốc làm việc, chưa từng để lại đường lui, không cho người khác có cơ hội ngược gió xoay chuyển tình hình.

Cho đến khi Thẩm Quân bị đưa đi, đôi mắt Giản Nghệ Hân hiện lên một lớp sương mù, nhìn không ra tâm trạng của cô, Giản Nghệ Hân ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Thế Kiệt tự cao tự đại: “Anh định xử lí Lâm Hàn Tình như thế nào? Trong chuyện này, cô ta mới là chủ mưu.”

Nhìn gương mặt với những đường nét rõ ràng, nam tính của Lâm Thế Kiệt, trái tim của Giản Nghệ Hân như bị thứ gì đó chặn lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 233


CHƯƠNG 233

Rõ ràng tối qua hai người mới… làm chuyện thân mật nhất, nhưng Giản Nghệ Hân lại cảm giác như cô chưa từng hiểu rõ về Lâm Thế Kiệt.

Thật ra Giản Nghệ Hân không ôm hi vọng gì hết. Dù sao đối với Lâm Thế Kiệt mà nói, cô cũng chỉ là một người vợ hợp đồng, còn Lâm Hàn Tình là em gái của anh.

Xem như là nể mặt nhà họ Lâm, anh cũng sẽ không quá làm khó Lâm Hàn Tình.

“Chuyện này, cô không cần quan tâm.”

“…” Quả nhiên, nghe lời nói lạnh nhạt, thờ ơ của Lâm Thế Kiệt, trái tim Giản Nghệ Hân như bị thứ gì đó đâm vào một nhát. Nhưng cô vẫn nở nụ cười: “Được, tôi tin anh.”

Nhìn nụ cười tươi sáng của cô, nhịp tim của Lâm Thế Kiệt chợt rối loạn, sao có thể…

Anh từng gặp vô số phụ nữ, những người có tiếng tăm của xã hội thượng lưu, hoặc nho nhã quý phái, hoặc tươi trẻ xinh đẹp, hoặc quyến rũ động lòng người. Nhưng chưa từng gặp ai giống với Giản Nghệ Hân, trên gương mặt cô rõ ràng là một nụ cười tươi sáng, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa nỗi u sầu.

“Hỏng rồi!” Giản Nghệ Hân đột nhiên vỗ tay, Lâm Thế Kiệt chỉ cảm thấy nhức đầu.

Anh trước nay vẫn luôn thích yên tĩnh, trầm ổn, sao Giản Nghệ Hân này cứ suốt ngày giật nảy mình lên vậy?

“Sao thế?” Nhưng nghĩ đến hương vị của cô đêm qua cùng trận triền miên trên giường, Lâm Thế Kiệt khống chế lại cảm xúc của mình, dù sao thứ quý giá nhất của con gái nhà người ta cũng đã bị anh cướp đi rồi, anh phải đối xử tốt với cô mới được.

“Tôi quên xin nghỉ rồi, bây giờ đã là trưa rồi, chị Đan sẽ không tính tôi thiếu công đấy chứ?” Giản Nghệ Hân khổ sở muốn khóc, tuy cô có tích cóp được một ít tiền làm việc trước kia, nhưng từ khi đến thành phố S cô đã rất ít khi kiếm tiền rồi, đối với một cô gái coi tiền là mạng như Giản Nghệ Hân mà nói, thiếu công là một chuyện rất tệ.

“…”

Còn tưởng chuyện gì to lớn lắm, Lâm Thế Kiệt xoa xoa cái tai sắp bị nổ của mình: “Mấy ngày này cô không cần đến công ty.”

“Hả? Sao lại không đi, tôi muốn đi.” Cắt đứt tiền tài của người ta có khác gì giết cha mẹ người ta đâu.

Cô không dễ gì mới có được một công việc ngồi văn phòng với mức lương không tệ, hận không thể làm việc hai tư giờ một ngày, sao có thể không đi làm cho được?

“Tôi nói không được là không được.” Lâm Thế Kiệt đương nhiên có lí lẽ của anh, nhưng anh không định nói cho Giản Nghệ Hân.

Sắc mặt Giản Nghệ Hân lập tức tối đi: “Dựa vào đâu?”

“Vì tôi là sếp của cô.” Lời nói của Lâm Thế Kiệt khiến người khác không thể nào phản bác được, sếp bảo cô nghỉ, cô lại dám không nghỉ à? Lần này Giản Nghệ Hân không phản bác lại Lâm Thế Kiệt, như có suy tư gì đó, gật gật đầu: “Có phải công ty của anh hết tiền rồi, không trả nổi tiền lương nữa nên cho tôi nghỉ không?”

Không trả nổi tiền lương nữa?!

Sắc mặt Lâm Thế Kiệt tối đi, Giản Nghệ Hân xem thường anh như vậy sao? Có điều, hôm nay tâm trạng của anh không tệ, không định chấp nhặt với Giản Nghệ Hân, anh nhìn Giản Nghệ Hân, nói nhẹ bang: “Cô không muốn đi gặp ông cụ Trình sao?”

Giản Nghệ Hân vốn đã định trở về ngủ bù rồi, tối hôm qua bị Lâm Thế Kiệt giày vò vô cùng khổ sở, sáng sớm dậy đã thấy mắt thâm quầng rồi, nhưng nghe lời Lâm Thế Kiệt nói, gương mặt Lâm Thế Kiệt lập tức trở nên kích động, Lâm Thế Kiệt đồng ý dễ dàng vậy sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 234


CHƯƠNG 234

Cô mong chờ nhìn Lâm Thế Kiệt, thì anh đã lên tiếng: “Đi thay quần áo, cho cô mười phút.”

Giản Nghệ Hân lập tức vui mừng thích thú, nhảy chân sáo chọn một chiếc váy màu trắng, chỉ là sau khi lên xe, lại có chút bồn chồn: “Mất mặt dây chuyền rồi, cứ đi như vậy cũng không sao à?”

“Ừm.” Lâm Thế Kiệt như có như không đáp một tiếng.

Nhà họ Trình, ông cụ Trình chỉ có một cô cháu gái nhỏ bé là Giản Thúy Vy, đương nhiên là hết mực yêu chiều cô ta. Nhất là đứa bé Giản Thúy Vy này còn rất ngoan, dịu dàng, khiến người ta yêu thích không thôi.

“Ông ngoại ~, Hàn Tình và cháu là bạn tốt, lần này cậu ấy thật sự bị đổ oan đó. Thẩm Quân kia đã thích Hàn Tình từ trước rồi, nhưng Hàn Tình chưa từng đồng ý với anh ta, có lẽ lần này anh ta lại có hứng thú với vợ của anh Thế Kiệt, cô gái tên Giản Nghệ Hân kia, nên mới Lâm ý thiết kế ra cái bẫy này để muốn vu oan giá họa cho Hàn Tình, ông ngoại ~ ông giúp cháu cầu tình bên anh Thế Kiệt đi mà. Lời ông nói nhất định anh Thế Kiệt sẽ nghe theo.”

Hai tiếng trước Giản Thúy Vy đã đến nhà họ Lâm, gọi hết tiếng ông ngoại này đến tiếng ông ngoại khác ngọt xớt, sáng nay cô ta đã nhận được tin tức, tên Thẩm Quân vô dụng kia đã bị bắt về nhà họ Thẩm rồi.

Thẩm Quân vốn là một kẻ không được yêu thương, nhà họ Thẩm không dám đắc tội với Lâm Thế Kiệt, đương nhiên đã lập tức giải quyết Thẩm Quân rồi.

Trước mắt, Thẩm Quân không thể nào làm bừa làm loạn được nữa, cô ta buộc phải cứu ả không có não Lâm Hàn Tình kia mới được.

“Ồ? Chuyện này ông cũng nghe nói rồi, nhưng từ bao giờ mà cháu lại quan tâm đến chuyện của nhà họ Lâm như vậy?” Ông cụ Trình vỗ tay Giản Thúy Vy.

Cô nhóc này từ khi vào cửa đến giờ vẫn luôn bóp vai rồi lại rót trà rót nước cho ông, hóa ra là đang đợi đến lúc này.

“Hàn Tình là bạn tốt của cháu đó, ông ngoại, ông đồng ý đi mà.” Giản Thúy Vy nũng nịu.

“Được rồi được rồi, đợi lát nữa Lâm Thế Kiệt đến đây, ông sẽ hỏi thằng nhóc đó.”

“Cảm ơn ông ngoại ~”

Giản Thúy Vy lập tức mỉm cười ngọt ngào, chỉ là ở nơi mà ông cụ Trình không nhìn thấy, ánh mắt cô ta lóe lên một tia sáng, vỗ về ông ngoại xong, Giản Thúy Vy mới đi về phòng ngủ, gọi điện cho Lâm Hàn Tình, điện thoại vừa được kết nối, phía bên kia đã truyền đến tiếng khóc của Lâm Hàn Tình: “Thúy Vy, cô nhất định phải cứu tôi, bây giờ chỉ có cô mới giúp được tôi thôi, mặt dây chuyền cô cũng đã lấy được rồi, bây giờ…”

“Tôi biết rồi.”

Giản Thúy Vy lười biếng nói một tiếng, không biết sao Lâm Thế Kiệt thông minh như vậy, nhưng sao Lâm Hàn Tình lại ngu như lợn thế không biết. Rõ ràng đều được nhà họ Lâm nuôi lớn, chẳng lẽ là vì không cùng huyết thống sao?

“Thúy Vy, cô giúp tôi, tôi không muốn xảy ra chuyện…”

“Im miệng đi, tôi đã nhờ ông ngoại giúp cô rồi.” Giản Thúy Vy dáng vẻ lười biếng, bây giờ nghe thấy giọng nói của Lâm Hàn Tình là cô ta lại thấy phiền, có điều nếu không phải Lâm Hàn Tình còn giá trị lợi dụng, cô ta đã không thèm làm bạn với một người phụ nữ ngu xuẩn như Lâm Hàn Tình rồi.

Cúp máy, Giản Thúy Vy lấy mặt dây chuyền từ trong túi ra, mặt pha lê trong suốt, sáng bóng, vừa nhìn đã biết là rất đáng tiền.

Chẹp, món đồ như vậy mà lại thuộc về Giản Nghệ Hân?

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 235


CHƯƠNG 235

Ánh mắt cô ta tối đi, sau đó liền cất mặt dây chuyền đi, rồi gọi đi một cuộc điện thoại, thấp giọng nói: “Alo, là tôi, tấm ảnh hôm qua tôi gửi cho anh, có thể gửi đi rồi. Nhớ lấy, nhất định phải tìm bên truyền thông mà anh quen biết, lan truyền càng nhanh càng tốt. Nhất định phải khiến càng nhiều người nhìn thấy tấm ảnh này trước khi Lâm Thế Kiệt phát hiện ra chuyện này.”

“Được.”

Cô ta làm việc từ trước đến giờ vẫn luôn dứt khoát, gọn gàng.

Cúp máy, nghe thấy tiếng động cơ ngoài cửa, chỉ nghe âm thanh thôi đã biết chắc chắn là xe sang rồi, Giản Thúy Vy cúp máy, gương mặt lập tức trở nên ngây thơ, trong sáng, rồi đi ra ngoài.

Tim của Giản Nghệ Hân đập rất nhanh, chưa bao giờ cô lại hồi hộp như lúc này, biệt thự trước mặt chính là căn biệt thự mà cô và Lâm Thế Kiệt đã tới hôm trước, chẳng qua lúc ấy không gặp được ông cụ Trình mà thôi

“Lo lắng lắm à?”

Nhảm nhí…

Trước câu hỏi của Lâm Thế Kiệt, Giản Nghệ Hân rất muốn trừng mắt liếc anh, hiện tại cô lo lắng đến mức lòng bàn tay toàn là mồ hôi, mặc kệ thế nào đi nữa, đã có cơ hội thì cô phải tìm cho ra thân thế của mình.

“Tôi… Tôi hơi sợ.” Giản Nghệ Hân bình tĩnh nói, lần này, cô đã xem Lâm Thế Kiệt là chỗ dựa của mình nên dù rất lo lắng cô vẫn không ngại nói cho Lâm Thế Kiệt, Lâm Thế Kiệt vốn tưởng rằng cô sẽ tức giận nhưng không ngờ cô lại nói thật với anh.

Anh đột nhiên nở nụ cười, trên gương mặt tuấn tú ánh lên sự vui vẻ, sau đó dang tay ôm bả vai Giản Nghệ Hân, kéo cô vào lòng, cất giọng nhẹ nhàng và trầm ấm đến bất ngờ, giống như tiếng đàn cello hay nhất trần đời vậy: “Đừng sợ, tôi sẽ … Che chở cho em. Cô vợ bé nhỏ à?”

Cô vợ bé nhỏ?!

Giản Nghệ Hân trừng mắt, hung dữ liếc anh, sao cô cứ có cảm giác, sau chuyện đêm qua, Lâm Thế Kiệt như thay đổi thành người khác thế nhỉ?

Nhưng trong lúc nói chuyện hai người đã bước vào biệt thự, Giản Nghệ Hân vừa nhìn đã thấy một ông già đang ngồi trong phòng khách.

Thoạt trông thì hai bên thái dương ông ta đã hoa râm, dáng vẻ ước chừng bảy mươi tuổi, ông ta mặc một bộ quần áo phong cách thời xưa, phong thái ung dung sang trọng, nhìn là biết người này là một học giả đáng kính.

Đây chính là người thân của cô sao?

Khoé mắt Giản Nghệ Hân không kìm được mà nóng lên, tay chân lúng túng không biết đặt đâu, lúc này ông cụ Trình đã thấy họ vào nên cầm chiếc kính lão đặt trên bàn lên: “Thế Kiệt đấy à, lại đây.”

Giọng ông già đã nhuốm màu thời gian nhưng không khó để nhận ra rằng lúc trẻ ông ta cũng là một người nho nhã.

Giản Nghệ Hân đứng tại chỗ, nhất thời quên mất phải phản ứng thế nào, mãi đến khi Lâm Thế Kiệt choàng vai cô đi tới, Giản Nghệ Hân mới đi theo như cái xác mất hồn, người thân của cô chính là ông cụ Trình ư? Cô Lâm gắng tìm kiếm bóng dáng thân quen trên người ông cụ Trình nhưng không thấy gì.

“Thưa thầy, lần này thầy gọi em tới có việc gì không?” Ông cụ Trình đã gọi cho anh từ trước đó nhưng bây giờ anh mới có thời gian tới thăm.

Ông cụ Trình lần này chú ý tới Giản Nghệ Hân, không hiểu sao cứ có cảm giác thân thuộc, một tia kinh ngạc chợt loé lên trong mắt nhưng ông đã nhanh chóng khôi phục lại, không để Giản Nghệ Hân kịp nhận ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 236


CHƯƠNG 236

“Đây là vợ của em à? Xem ra là một người rất dịu dàng hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, không biết cô Giản năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi hai.”

Giản Nghệ Hân lúng túng ngồi trên sô pha, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, chẳng lẽ ông cụ Trịnh này không biết cha mẹ mình là ai?

“Thưa thầy…” Lâm Thế Kiệt thấy ông cụ Trình sững sờ thì lên tiếng nhắc nhở. Anh dường như cũng nhận ra sự bất thường giữa hai người họ chẳng lẽ Giản Nghệ Hân thật sự có quan hệ gì đó với thầy giáo sao?

“Khụ khụ…Thế Kiệt này, thật ra lần này tìm em đến cũng không có chuyện gì quan trọng, có điều chắc em cũng biết cháu ngoại của thầy là Thuý Vy cùng con bé Tỉnh đó qua lại thân thiết, thầy nghe nói, hôm nay em nhốt con bé đó lại, chuyện này…” Không cần nói hết câu, Lâm Thế Kiệt đã hiểu được dụng ý của ông cụ Trình.

Chỉ là anh không ngờ chuyện này mà cũng làm kinh động đến thầy giáo của mình.

Tuy nhiên, Lâm Thế Kiệt không phải là người sẽ bị lung lay bởi người khác, ngay cả khi đối phương là thầy giáo của mình.

“Thưa thầy, đây là chuyện nhà của em, em sẽ biết nên xử lý thế nào.” Lâm Thế Kiệt nói.

Hàm ý trong lời anh là bảo ông cụ đừng chen vào chuyện này nhưng ông cụ Trình cũng không vì vậy mà mất vui, dù sao Lâm Thế Kiệt cũng lớn lên dưới sự dạy dỗ của ông nên ông dư biết tính cách của anh thế nào, nhưng hỏi vậy là để Giản Thuý Vy hết hy vọng mà thôi.

“Nếu đã vậy thì bỏ qua chuyện này vậy.” Ông cụ Trình nói. Nói xong, ánh mắt như vô tình liếc sang Giản Nghệ Hân, kỳ thật Giản Nghệ Hân hoàn toàn không để ý hai người họ đang nói gì, cô chỉ muốn nhanh chóng làm rõ thân phận của mình nhưng lại không biết phải mở lời thế nào, chỉ đành phải nhìn Lâm Thế Kiệt bằng ánh mắt cầu cứu.

Nhưng Lâm Thế Kiệt dường như không nhận ra điều đó và bắt đầu bàn luận những chuyện khác với ông cụ Trình.

Giản Nghệ Hân lo lắng như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, mắt thấy đề tài đã muốn bắt đầu chuyển hướng sang đồ ngọc nên Giản Nghệ Hân vội vàng xen mồm nói: “Thưa cụ Trình, cháu nghe Thế Kiệt nói ông rất quan tâm đến đồ ngọc, không biết ông có nghiên cứu về dây chuyền mặt ngọc không?”

“Dây chuyền mặt ngọc?” Ông cụ Trình đột nhiên thích thú, đôi mắt đã có chân chim khẽ nheo lại, Lâm Thế Kiệt thấy thế, cũng nói theo: “Uhm, năm xưa anh có thấy thầy giáo làm một sợi dây chuyền, nói là làm cho người thân? Thầy còn nhớ chứ?”

Lâm Thế Kiệt đã theo học ông cụ Trình từ khi còn bé, lúc ấy anh từng thấy ông cụ Trình làm ra sợi dây chuyền ấy cho nên khi thấy Giản Nghệ Hân mang nó mới kinh ngạc đến vậy, hiện tại ngẫm lại, nói không chừng giữa hai người có dính líu gì đó…

“Chuyện mà em nói ấy, thầy đã nhớ rồi. Đúng, đúng vậy, thầy làm nó cho Thuý Vy.”

Làm cho Giản Thuý Vy?

Nói vậy thì lạ thật.

Lâm Thế Kiệt chìm đắm trong suy nghĩ, năm xưa anh từng nghe nói cháu gái nhà họ Trình từng có một thời gian mất tích, sau đã tìm lại được, cũng chính là cô chủ Giản Thuý Vy của nhà họ Trình.

Giản Thuý Vy nấp sau cánh cửa nghe hết cuộc trò chuyện của họ, vẻ mặt càng thêm ảm đạm, nếu mặt dây chuyền này thực sự là của Giản Nghệ Hân, thì chẳng phải …
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 237


CHƯƠNG 237

Không được, cô ta không thể để cho bọn họ biết chuyện này được.

“Ôi trời, tại sao có thể như vậy?” Giản Thuý Vy ngạc nhiên thốt lên và chạy lon ton ra ngoài, ông cụ Trình nhìn thấy đứa cháu ngoại thường ngày hiền dịu của mình đột nhiên la hét rồi chạy ào ào như vậy liền lớn tiếng a nói: “Thuý Vy, không được vô lễ, sao lại thế này?” Kỳ thật ông cụ Trình không nỡ dạy dỗ cô nhưng có người ngoài ở đây, không thể không làm bộ được.

Giản Thuý Vy lo lắng cầm điện thoại di động đi tới, mặt băn khoăn: “Dạ… Là chuyện không hay của anh Thế Kiệt và Thuỷ Nhi, làm sao bây giờ?”

Nói xong, Giản Thuý Vy đã đưa điện thoại di động cho Giản Nghệ Hân.

Cô ta không đưa cho Lâm Thế Kiệt, là bởi vì chưa muốn trở mặt với Lâm Thế Kiệt bây giờ, cô ta chỉ muốn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Giản Nghệ Hân, chẳng hiểu sao cô ta không thích người con gái trước mặt.

Giản Nghệ Hân hơi bồn chồn, trực giác cho cô biết đây không phải chuyện tốt lành gì, nhưng vẫn cầm lấy điện thoại và đọc được một vài thứ rất khó coi.

“Bà Lâm lén lút hẹn hò với trai bao.”

“Giản Nghệ Hân bị cưỡng chế đuổi ra khỏi Đế Quốc, nghi ngờ là bị người ta xâm phạm…”

“Phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc dính vào scandal tình ái…”

Đây đều là những hotsearch, trên mạng xã hội đều ngập tràn những thứ này, Giản Nghệ Hân sửng sốt nhìn bức ảnh trên màn hình, mặt người đàn ông đã được photoshop nhưng cô thì bị trói trên ghế với gương mặt đỏ gay, nhìn vào hình ảnh như vậy ai sẽ khiến người ta tưởng tượng ra đủ thứ…”

Bầu không khí trong phòng khách chợt thay đổi vì xuất hiện đột nhiên của Giản Nghệ Hân, ông cụ Trình nhìn Giản Thúy Vy với vẻ nghi hoặc: “Thúy Vy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ông ngoại, hay là cứ để anh Thế Kiệt nói đi ạ, cháu… cháu không nói được.” Giản Thúy Vy nhìn Lâm Thế Kiệt, ánh mắt để lộ ra vẻ xấu hổ.

Người đàn ông như Lâm Thế Kiệt, sao cô ta có thể bỏ qua được?

Nếu không phải Giản Nghệ Hân đột nhiên xuất hiện, Giản Thúy Vy chắc chắn sẽ chiếm Lâm Thế Kiệt cho riêng mình, chỉ có điều, bây giờ cũng không muộn.

Lúc Giản Thúy Vy đưa điện thoại cho Giản Nghệ Hân, anh đã dựa vào ưu thế chiều cao này mà nhìn thấy hết những gì xuất hiện trên màn hình điện thoại rồi.

Những tấm ảnh đó… không ngờ đã được đăng trên những bên truyền thông lớn.

Anh lập tức nhíu mày lại, điều đầu tiên anh nghĩ đến không phải là an ủi mọi người rằng tập đoàn Đế Quốc sẽ không chịu ảnh hưởng bởi điều này mà là ngay lập tức giật lấy điện thoại: “Giản Nghệ Hân, đừng xem nữa.”

“Nhưng bây giờ mọi người đều đang thảo luận, em không thể để chuyện này tiếp diễn như vậy được.”

Lúc vừa cầm điện thoại Giản Nghệ Hân cũng rất kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại thấy giận dữ và xấu hổ, dù sao bất cứ một cô gái nào bị đăng ảnh lên mạng, rồi còn bị người ta vu khống đều sẽ không chịu đựng được.

Nhưng Giản Nghệ Hân biết, bây giờ cô là vợ của Lâm Thế Kiệt, vậy thì chuyện này sẽ không chỉ gây ảnh hưởng cho một mình cô nữa. Lỡ như cổ phiếu của tập đoàn Đế Quốc cũng bị ảnh hưởng thì phải làm sao?

Đến lúc đó Lâm Thế Kiệt sẽ bảo cô bồi thường tổn thất, sao mà cô đền nổi chứ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 238


CHƯƠNG 238

“Em muốn giải quyết thế nào?” Lâm Thế Kiệt hiếm khi không trực tiếp ra lệnh, mà lại muốn xem xem Giản Nghệ Hân định giải quyết chuyện này như thế nào. Anh biết Giản Nghệ Hân khác với những người phụ nữ khác, nói không chừng cô lại có cách riêng của mình.

Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, thấy dáng vẻ thảm hại của mình bị đăng lên mạng, phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ là một khóc, hai quậy, ba đòi treo cổ, nhưng Giản Nghệ Hân không làm vậy.

Điện thoại đã bị Lâm Thế Kiệt giật đi, nhưng những lời bình luận trên mạng vẫn ghim sâu trong lòng Giản Nghệ Hân.

Hai bàn tay để bên người dần dần siết chặt lại, lòng bàn tay đã ẩm ướt một mảng. Giản Nghệ Hân ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: “Em chưa từng làm, cũng không bị quấy rối, nên bây giờ em muốn Lâm Hàn Tình ra mặt giải thích.” Mọi chuyện đều do Lâm Hàn Tình ở phía sau âm mưu, cô sẽ không để Lâm Hàn Tình ung dung tự đắc đâu.

Dựa vào đâu chuyện mà cô ta làm sai lại để cô gánh tội chứ?

Ông cụ Trình nghe lời Giản Nghệ Hân nói thì khẽ kinh ngạc. Cô gái trước mắt này như là có khí chất khác với người bình thường. Nếu là những cô gái khác, chắc chắn sẽ nhờ Lâm Thế Kiệt giải quyết khó khăn, rồi sẽ núp phía sau Lâm Thế Kiệt. Nhưng suy nghĩ của Giản Nghệ Hân lại xoay chuyển nhanh đến vậy, biết được muốn tháo dây phải tìm người buộc dây.

“Ồ?”

“Để Lâm Hàn Tình thanh minh sẽ thuyết phục hơn so với việc để Thẩm Quân thanh minh. Ban nãy ông cụ Trình cũng nói là muốn chúng ta cho Lâm Hàn Tình một con đường sống không phải sao? Em cảm thấy đây là một cơ hội tốt.” Giản Nghệ Hân cười nói.

Như vậy vừa có thể bán cho ông cụ Trình một ân tình, vừa có thể dạy Lâm Hàn Tình một bài học, sao lại không làm chứ?

Còn về việc ai là người đã đăng tải những tấm ảnh này lên mạng, cô nhất định phải điều tra ra.

Giản Nghệ Hân cô cũng không dễ bắt nạt như vậy đâu.

“Không được!” Giản Thúy Vy đột nhiên lên tiếng, sắc mặt cô ta lúc xanh lúc trắng, cô ta biết Lâm Hàn Tình kia rất cần mặt mũi, chắc chắn cô ta sẽ không chịu đứng ra thanh minh đâu, đến lúc đó lỡ như Lâm Hàn Tình bị ép đến đường cùng, quay ngược lại cắn cô ta thì phải làm sao.

Nên Giản Thúy Vy gần như không nghĩ mà đã thốt ra thành lời, cô ta nói xong thì liền thấy ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cô ta.

Giản Thúy Vy thầm kêu không hay, có điều cô ta giải thích ngay lập tức: “Như vậy thì cả nhà họ Lâm đều sẽ bị kéo vào, liệu có ảnh hưởng đến nhà họ Lâm hay không?”

Giản Nghệ Hân nghe lời Giản Thúy Vy nói, lại không cho là vậy.

Cô nhìn ra được quan hệ giữa Lâm Hàn Tình và Giản Thúy Vy rất tốt, nên Giản Thúy Vy bảo vệ Lâm Hàn Tình cô không cảm thấy lạ chút nào. Chỉ là, Thẩm Quân bị Lâm Hàn Tình sai khiến, Lâm Hàn Tình muốn mặt dây chuyền của cô để làm gì?

Giản Nghệ Hân sờ cổ mình, thấy Lâm Thế Kiệt đã đứng dậy, nói với ông cụ Trình: “Thầy, hôm nay bọn em còn có chút việc riêng cần giải quyết, bọn em xin phép trước.”

Lâm Thế Kiệt nói xong, kéo Giản Nghệ Hân đứng dậy, trước khi đi còn nhìn Giản Thúy Vy với ánh mắt sâu xa.

“Anh Thế Kiệt …”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 239


CHƯƠNG 239

“Cháu còn ngây ra đó làm gì? Không mau đi tiễn đi?” Ông cụ Trình lập tức ra hiệu bằng ánh mắt cho Giản Thúy Vy, sao ông lại không biết chút tâm tư đó của Giản Thúy Vy cho được.

Tuy Lâm Thế Kiệt đã có vợ, ông không tán đồng việc cháu gái ngoại của mình có dây dưa về mặt tình cảm với Lâm Thế Kiệt, nhưng cũng không hi vọng vì một câu nói của Giản Thúy Vy mà khiến quan hệ giữa Lâm Thế Kiệt và nhà bọn họ có sứt mẻ.

Giản Thúy Vy do dự một lúc rồi vội đuổi theo.

Lâm Thế Kiệt và Giản Nghệ Hân đã đi đến bên cạnh xe rồi, Lâm Thế Kiệt ga lăng mở cửa ra, Giản Nghệ Hân không chút do dự ngồi vào, Giản Thúy Vy thấy vậy thì đáy mắt hiện lên vẻ ghen ghét.

Dựa vào đâu Giản Nghệ Hân có thể dễ dàng hưởng thụ mọi thứ?

Có điều cô ta vẫn nhanh chóng chạy tới: “Anh Thế Kiệt!”

Lâm Thế Kiệt vốn đang nói chuyện với Giản Nghệ Hân, nghe thấy giọng nói phía sau thì quay lại nhìn, liền thấy Giản Thúy Vy đang chạy về phía mình, vì chạy có hơi vội, tóc của cô ta bay theo chiều gió.

“Anh Thế Kiệt, xin lỗi, ban nãy em không Lâm ý, anh đừng để ý…”

Giản Thúy Vy và Lâm Thế Kiệt cũng xem như là có chút giao tình, hồi còn nhỏ lúc Lâm Thế Kiệt theo ông cụ Trình nghiên cứu về ngọc bích và đồ cổ, cũng thường xuyên chạm mặt với Giản Thúy Vy, tuy không nói chuyện nhiều, nhưng vì Lâm Hàn Tình và Giản Thúy Vy có chút giao tình, nên Giản Thúy Vy cũng gọi anh một tiếng anh Thế Kiệt.

Chỉ là khi lớn lên rồi thì không còn gọi như vậy nữa.

“Cô Giản, tôi còn có việc, mong cô chuyển lời cho thầy hôm khác tôi sẽ đến thăm thầy.”

Lâm Thế Kiệt xa cách mà gật đầu với Giản Thúy Vy, rồi vòng qua đầu xe đi vào xe, chiếc xe nhanh chóng rời đi, Giản Thúy Vy nhìn theo chiếc xe, ánh mắt hiện lên sự giận dữ.

Dựa vào đâu, Giản Nghệ Hân là cái thá gì chứ?

Cô ta sắp tức chết rồi, nhưng sắc mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.

Trên đường trở về, Lâm Thế Kiệt vẫn luôn nhíu chặt mày lại, Giản Nghệ Hân thấy anh như không quá vui, chủ động tìm chủ đề: “Này, chuyện đó… Lâm Thế Kiệt, có phải cô Giản thích anh không?”

Nghe thấy lời Giản Nghệ Hân nói, Lâm Thế Kiệt lập tức nhíu mày.

“Cô quản nhiều chuyện quá đấy.” Lâm Thế Kiệt lạnh lùng nhìn cô, nhưng thấy sắc mặt Giản Nghệ Hân vẫn bình thường khi nhắc đến chuyện này, không hiểu tại sao trong lòng có chút không thoải mái: “Cô đang ghen à?”

“Ấy, sao tôi có thể ghen được?”

Dáng vẻ của cô như hận không thể ngay lập tức phủi sạch quan hệ với Lâm Thế Kiệt, anh lập tức càng khó chịu hơn.

Cô không hề quan tâm đến anh và người phụ nữ khác chút nào sao?

“Sao lại không thể? Chúng ta, không phải đã làm chuyện đó rồi sao?” Ánh mắt Lâm Thế Kiệt hiện lên vẻ nóng nảy, lờ mờ ẩn chứa sự giận dữ, chỉ là giọng nói lại vô cùng mập mờ, thấy sắc mặt Giản Nghệ Hân dần trở nên ửng đỏ, tâm trạng của anh không khỏi tốt hơn một chút, anh cũng không biết tại sao mình lại luôn muốn trêu chọc Giản Nghệ Hân như vậy, thấy Giản Nghệ Hân đột nhiên đỏ ửng mặt như quả táo, anh chỉ thấy càng muốn trêu cô nhiều hơn nữa: “Nghe nói sau khi ngủ với nhau, phụ nữ sẽ càng ngày càng ỷ lại vào người đàn ông hơn.”

“Anh, anh nghe từ đâu ra đấy, toàn nói nhăng nói cuội!”

“Ha!”

Lâm Thế Kiệt khẽ cười một tiếng, không nói gì nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 240


CHƯƠNG 240

Giản Nghệ Hân cũng không dám nhắc đến chủ đề này nữa, lặng lẽ suy nghĩ những chuyện khác, ban nãy cô đã thăm dò rồi, có vẻ như ông cụ Trình đã thật sự làm một mặt dây chuyền tặng cho cháu gái ông ấy, vậy là không phải cái của cô rồi…

Chiếc xe ổn định di chuyển trên đường, sắc mặt Giản Nghệ Hân hiện lên vẻ hụt hẫng, nếu là như vậy, không phải manh mối đã bị chặt đứt rồi sao?

Cô thở dài một hơi.

Lại không biết mọi biểu cảm của mình đã bị Lâm Thế Kiệt thấy hết, sắc mặt cô như vậy là sao? Đang buồn sao?

Tại sao lại buồn?

Giản Nghệ Hân nghĩ ngợi, vô thức nhìn thấy tiệm thuốc bên ngoài cửa sổ, trái tim chợt đánh mất một nhịp, mặt cô lập tức nóng lên, cô nhìn Lâm Thế Kiệt: “Lâm Thế Kiệt, có thể dừng ở phía trước một lúc không, tôi muốn đi mua thứ này.”

“Ừm?” Lâm Thế Kiệt nhướng mày: “Cô muốn gì, nhất định phải mua vào lúc này sao?”

Bây giờ đang là thời kì nhạy cảm, huống chi trong nhà có thiếu thứ gì đâu?

Giản Nghệ Hân gật đầu, sao cô có thể không biết xấu hổ mà nói ra cô muốn mua gì được, chỉ có thể miễn cưỡng bịa ra một lời nói dối: “Tôi, tôi đến cái đó rồi. Đi mua thuốc giảm đau.”

“…” Lâm Thế Kiệt im lặng một lúc, có điều vẫn thả chậm tốc độ lại, sau đó anh tháo giây an toàn ra, lúc đầu Giản Nghệ Hân còn chưa hiểu anh định làm gì, thấy anh định xuống xe cùng cô, cô vội nói: “Tôi đi một mình là được rồi.”

Nếu Lâm Thế Kiệt đi cùng cô, thì cô sẽ bị vạch trần mất.

“Tôi giúp cô.”

Đôi môi mỏng của Lâm Thế Kiệt thốt ra ba chữ, Giản Nghệ Hân ngơ ra, ngay sau đó lập tức hiểu ra anh đang nói gì, mặt của Giản Nghệ Hân lập tức đỏ rực, cô vội tháo dây an toàn rồi nhảy xuống xe: “Tôi tự đi mua là được.”

Như là đang có gì đó đuổi theo phía sau, Giản Nghệ Hân chạy vội đi.

Lâm Thế Kiệt nhìn bóng lưng của cô, sắc mặt hiện lên vẻ sâu xa.

Giản Nghệ Hân đến trước cửa hàng thuốc, lúc này mới thở phào một hơi, may mà Lâm Thế Kiệt không đi theo, cô đi quanh tiệm thuốc một vòng, cuối cùng tầm mắt hướng về hàng thuốc tránh thai, cô căng thẳng nuốt nước miếng.

Hôm qua, cô xảy ra quan hệ ngoài ý muốn với Lâm Thế Kiệt.

Nhưng cô biết, lúc đó bọn họ không có bất cứ biện pháp tránh thai nào, lỡ như cô mang thai thì phải làm sao? Tuy cô có chút tình cảm với Lâm Thế Kiệt, hơn nữa Lâm Thế Kiệt vừa đẹp trai, vừa có tiền lại còn thông minh, đứa trẻ sinh ra nhất định sẽ rất ưu tú, nhưng cô mới hai mươi hai tuổi thôi, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt.

Nghĩ vậy, Giản Nghệ Hân đã nhanh chóng chọn hộp thuốc tránh thai trong vòng hai mươi tư giờ, rồi lập tức cầm ra quầy thanh toán, như sợ bị người khác nhìn thấy.

Thanh toán xong, nhân viên thu ngân chợt kêu lên một tiếng: “Cô có phải là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc không? Là cô sao?”

“Không phải, cô nhận nhầm người rồi!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom