Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1282: Chương 1282


CHƯƠNG 1282
Nghe vậy, Thân Nhã nhíu mày, sững người tại chỗ, cảm ơn? Cảm ơn Lâm Nam Kiều?
“Nếu không có cô ta, em và anh cũng chỉ dừng ở giai đoạn quen biết, có lẽ sẽ phát triển trở thành bạn bè, nhưng sẽ không có qua lại sâu hơn, anh không thể có em giống như bây giờ, cho nên đối với sự xuất hiện của cô ta, anh rất cảm ơn, lúc này có phải cũng cảm thấy anh rất ích kỷ không?”
Anh mở miệng, lại nói: “Có điều cho dù ích kỷ, anh của lúc này cũng cảm thấy rất vui sướng, sự xuất hiện của cô ta mang tới cho anh cơ hội, lại mang tới đau đớn khó nói thành lời cho em, những tổn thương em phải chịu anh cho rằng cũng là nên phải trải qua để cùng anh yêu nhau, anh sẽ càng thương em hơn, yêu và che chở cho em…”
Thân Nhã đột nhiên nghĩ tới một câu, có lẽ, tổn thương lúc đó chỉ là vì sự gặp gỡ tốt hơn của sau này.

“Em không muốn anh có suy nghĩ như vậy, cũng không muốn anh yêu thương che chở em, những tổn thương trước kia có lẽ là chuyện để em trưởng thành buộc phải trải qua, chúng ta chỉ là cặp đôi bình thường, sẽ cãi nhau, sẽ phạm sai.

” Cô nói: “Những chuyện trước kia chỉ là quá khứ của em, không liên quan tới anh.


Cô không muốn anh có suy nghĩ như vậy, nếu không anh sẽ càng ngày càng dung túng cô.

“Được….


” Anh khẽ mỉm cười, gật đầu, cúi người, hôn lên khóe môi của cô.

“Còn nữa anh trước giờ đều không ích kỷ, khi gặp được tình yêu, đó chẳng qua là phản ứng bình thường mà ai cũng có, em cũng thích sự ích kỷ đó của anh.


Hoắc Đình Phong nhướn mày, giọng nói trầm thấp rất nhẹ nhàng: “Có biết em như vậy rất mê người không?”
“Biết.

” Cô gật đầu, cười híp mắt, không hề e ngại: “Anh từng nói, bất luận em làm gì cũng mê người cả.


“Phải…” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lâm Nam Kiều lúc này rất đè nén, cô ta không biết mình bây giờ trong hoàn cảnh nào nữa, cũng không biết Trần Vu Nhất nghĩ như nào.


Đã một sáng không có ăn gì, cô ta đâu có ăn nổi, mà Cát Mỹ Ngọc cũng không gọi cô ta, Trần Bội Linh cũng vẫn ở dưới tầng.

Trên TV đang phát tin tức đó hết lần tới lần khác, cô ta chỉ cảm thấy chướng mắt, lồng ngực phập phồng kịch liệt, chỉ muốn đập TV đi.

Hoàn cảnh của cô ta lúc này vốn tiến thoải lưỡng nan, không ngất được, cũng không giải thích được, sợ lộ sơ hở.

Điện thoại đã sắp bị gọi cháy máy rồi, không chịu được, trực tiếp khóa máy, ném ở đằng xa.

Cô ta dùng điện thoại bàn trong nhà gọi điện cho Trần Vu Nhất, âm thanh truyền tới lại là không có ai nghe, lần này, trong lòng không khỏi càng hoảng sợ.

Trước giờ không cảm thấy cuộc sống khó khăn đến thế, ngồi khó yên, đứng lên ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng dậy.

Đang thất thần, cửa phòng bị người ta đẩy ra, Trần Bội Linh lại lao vào, vẫn đấm đá túi bụi: “Cô tốt nhất mong chuyện này có thể nói rõ, nếu không nhìn chết ở trong tay tôi như nào đi!”
Lâm Nam Kiều liên tiếp nói là hiểu lầm, sau đó tránh né, dưới tầng truyền tới âm thanh, giống như là Trần Vu Nhất trở về rồi.

Thấp thoáng có thể nghe thấy âm thanh Trần Vu Nhất ở dưới tầng nói chuyện với Cát Mỹ Ngọc, bỗng chốc những triệu chứng kia tập kích, hai chân của cô ta không khỏi bắt đầu run rẩy, mềm nhũn, đứng không vững, trái tim giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, phải làm sao đây, sợ quá!
Sau đó tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng Trần Vu Nhất đi vào, cho dù mềm nhũn, sợ hãi, Lâm Nam Kiều vẫn cố chống đỡ, túm tay áo của anh ta.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1283: Chương 1283


CHƯƠNG 1283
Sắc mặt của Trần Vu Nhất phải nói là vô cùng khó coi, đen xì, âm trầm, giống như mây đen bao phủ, lại giống như gió bão càn quét: “Buông ra!”
Cô ta vô cùng sợ hãi, không có buông ra, chỉ khẩn trương nói: “Anh nghe em nói, Vu Nhất.


Trần Vu Nhất đâu có nghe cô ta nói, giật mạnh tay ra, trực tiếp làm cô ta ngã ra sàn, lưng vô tình đựng phải mép bàn trang điểm, chỉ cảm thấy đau đớn.

Trong phòng lần nữa chỉ còn một mình cô ta, mãi tới lúc này mới phát hiện, trên trán, trong lòng bàn tay của cô ta đều toát đầy mồ hôi.

Đầu xuân, thời tiết vẫn còn lạnh, vậy mà có thể lo lắng tới mức toát mồ hôi, Lâm Nam Kiều cảm thấy loại cảm giác này còn khó chịu hơn chết.

Bất lực ngồi trên sàn, cô ta mềm oặt, toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, chân còn hơi co rút.

Thời gian một ngày, tin tức không những không biến mất, ngược lại nháo càng lúc càng lớn, thậm chí có thể nói là ai ai cũng biết.


Lâm Nam Kiều kéo cửa sổ ra, lại thấy một đám phóng viên canh ở đây, chặn kín cửa lớn của nhà họ Trần, ngay cả sơ hở cũng không có.

Nếu còn không ăn tối nữa, không nói người mang thai, cô ta cũng không cầm cự được mà ngất đi, cho nên khi ăn tối, Lâm Nam Kiều xuống tầng
Trần Vu Nhất, Trần Bội Linh, ba Trần mẹ Trần đều có mặt, cô ta không biết phải nói chuyện thế nào ngồi xuống ở trước bàn ăn.

Ngược lại cũng không có ai để ý tới cô ta, Lâm Nam Kiều tự ý ngồi xuống.

“Chuyện này điều tra như thế nào rồi?” Sắc mặt của ba Trần cũng không tốt: “Mau chóng tra cho ba, tra rõ ràng, nhà họ Trần chúng ta không thể mất mặt như vậy!”
“Đã đang bắt đầu điều tra rồi.

” Trần Vu Nhất mở miệng nói.

Đôi đũa Lâm Nam Kiều cầm trong tay suýt nữa rơi xuống đất, cắn răng, siết chặt.

“Phải, Cố Thanh Thành nói anh ta ngày mai sẽ mở cuộc họp báo.


” Trần Vu Nhất lại nói.

Nghe vậy, Trần Bội Linh nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt cố tình quét qua Lâm Nam Kiều nói: “Chị ngược lại muốn xem xem anh ta ngày mai nói cái gì.


Lâm Nam Kiều lại cố giải thích: “Thật đấy, chuyện này em không biết, em tuyệt đối chưa từng làm…”
“Im miệng!” Trần Vu Nhất trực tiếp quát, cảm xúc vô cùng xấu, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Lời đã tới cửa miệng chỉ đành nuốt trở lại, Lâm Nam Kiều đã bị dọa thành như này rồi, đầu cũng không dám ngẩng lên, nhưng vẫn cắn lưỡi giả bộ trấn định.

Trong lòng lại nghĩ, Cố Thanh Thành muốn mở cuộc họp báo, anh ta muốn mở cuộc họp báo nói cái gì?
Bầu không khí trong phòng khách rất u ám, ở đó cũng không ngồi nổi, Lâm Nam Kiều mang cái mặt đầy vết cào cấu đó lên tầng.

Cuộc sống như vậy rốt cuộc phải tiếp tục như thế nào!
Còn nữa, Trần Vu Nhất liệu có từ trong đó tra ra cái gì không?
Lại một đêm không ngủ, mắt Lâm Nam Kiều trợn trừng, nhìn chằm chằm trần nhà.

Sáng sớm ngày hôm sau khi thức dậy, dưới mắt Lâm Nam Kiều có quầng thâm, bây giờ cô ta chỉ cần vừa nghe thấy Trần Bội Linh và Trần Vu Nhất nói chuyện thì giống như chuột thấy mèo, cả người run rẩy không ngừng.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1284: Chương 1284


CHƯƠNG 1284
Ở một bên khác, Cố Thanh Thành đã đang bắt đầu chuẩn bi chuyện họp báo.

Bất kỳ ai của nhà họ Trần đều không phỏng vấn được, lúc này không dễ gì mới có người chấp nhận phỏng vấn thì đâu có đạo lý bỏ qua?
Từ sớm, khách sạn được phóng viên chen kín rồi, thật sự có thể dùng từ nước không lọt để hình dung.

So với thời gian ấn định, Cố Thanh Thành đến muộn nửa tiếng, nhưng anh ta vừa tới, ánh đèn nhấp nháy không ngừng, làm chói cả mắt.

“Cậu Cố, chuyện bức hình giường chiếu anh có gì muốn nói?”
“Cậu Cố, hôm nay tại sao tổng giám đốc Trần không có chấp nhận phỏng vấn cùng với anh?”
“Còn nữa, cô Trần cũng không tham gia sao?”

Một loạt câu hỏi linh tinh được đưa ra, Cố Thanh Thành nhíu mày, uống ngụm nước nói: “Hôm nay chỉ có một mình tôi chấp nhận phỏng vấn, nhưng nói sẽ nói rõ toàn bộ chuyện liên quan, vì vậy đừng lôi người khác vào.



“Đầu tiên tôi nói trước, tôi là con rể của nhà họ Trần, cô ta lại là con dâu của nhà họ Trần, chúng tôi sao có thể đại nghịch bất đạo mà làm ra chuyện như thế được chứ? Cho nên tôi cảm thấy có người đang hãm hại chúng tôi, gây chia rẽ quan hệ của chúng tôi và nhà họ Trần, còn người kia có được lợi từ bên trong.

Còn nữa mọi người lẽ nào không có nhìn ra, thật ra bức ảnh đăng trên báo đó không phải là thật, mà là ảnh đã qua photoshop.


Cố Thanh Thành nói: “Liên quan tới bức ảnh đó, mọi người có thể tìm người chuyên nghiệp tới giám định thì sẽ biết lời tôi nói là thật hay giả.


“Vậy cậu Cố hôm qua tại sao không nói rõ?”
“Phải đó, tại sao khi sự việc vừa xảy ra lại không nói rõ, mà đến hôm nay mới nói?”
“Vốn ý của chúng tôi là muốn xem ai ở đằng sau muốn giở trò hãm hại, và làm cái trò quỷ gì, nhưng người đó đến nay không chịu lộ diện, hơn nữa tin tức náo ra càng lúc càng lớn, vậy nên không thể không ra mặt nói rõ trước, chuyện này kết thúc tại đây.

Không chỉ có tôi, nhà họ Trần cũng không muốn nhìn thấy tin tức như này nữa, náo nữa, tính giải trí cũng mất đi ý nghĩa, dừng lại đúng lúc.

” Cố Thanh Thành lại nói.


Câu nói này của anh ta nói rõ ràng rồi, nhà họ Cố và nhà họ Trần không muốn nhìn thấy tin tức như này nữa, dựa vào nhà họ Trần và nhà họ Cố liên hợp lại, đánh sập mấy công ty báo vẫn là không thành vấn đề.

Ý trong lời nói các phóng viên cũng đều hiểu, vậy nên bắt đầu nghiên cứu rõ bức ảnh đó, tìm chuyên gia giám định.

Trong lời nói của Cố Thanh Thành thật ra còn mang theo một chút ý cảnh cáo uy hiếp, nếu ai tiếp tục đăng tin tức như này nữa, chính là đối đầu với nhà họ Cố, nhà họ Trần!
Tuy anh ta háo sắc, nhưng cũng biết nặng nhẹ, bức ảnh trên điện thoại đó quả thật là của Lâm Nam Kiều, đây là sự thật không thể chối cãi, anh ta lại động tay động chân ở ảnh gốc.

Lâm Nam Kiều ở nhà họ Trần xem buổi họp báo, nhìn thấy lời giải thích rõ ràng của Cố Thanh Thành, cô ta chỉ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn may, Cố Thanh Thành không ngốc, bất luận nói như nào, nói rõ như vậy là tốt nhất, may mà hôm qua cô ta không có loạn hoảng tới mức loạn tâm thần.

Tin tức buổi họp báo Trần Vu Nhất cũng đang xem, khóe miệng lại cong lên cười lạnh lùng, đối với Cố Thanh Thành, anh ta luôn không có thiện cảm gì cả.

Chỉ là chuyện này anh ta không có từ bỏ điều tra, vẫn đang điều tra chuyện này, lời của Cố Thanh Thành, Trần Vu Nhất là không tin.

Một lát sau, trợ lý đi vào, đưa một xấp tư liệu cho anh ta, anh ta mở ra, bên trong là hành tung lần lượt của Lâm Nam Kiều và Cố Thanh Thành ngày hôm đó.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1285-1287: Chương 1285


CHƯƠNG 1285:


Tư liệu cho thấy, hai người là gặp nhau ở quán bar, sau đó cùng nhau uống rượu, sau đó cũng lần lượt rời đi.

Trần Vu Nhất không chỉ xem tư liệu, đồng thời cũng lấy cả video, một mình ngồi ở trong phòng xem video.

Lâm Nam Kiều uống say rồi, say không nhẹ, cuối cùng là được đỡ ra khỏi cửa quán bar.

Sau đó người rời đi là Cố Thanh Thành, trên mặt anh ta nở nụ cười, cũng uống rất say, Trần Vu Nhất nhìn kỹ video, cho nên vừa hay bắt được ánh mắt khác thường của anh ta.

Người khác không hiểu Cố Thanh Thành, nhưng Trần Vu Nhất anh ta còn có thể không hiểu sao?
Sau đó lại tra hành tung, Lâm Nam Kiều đến khách sạn năm sao ở nội thành, vừa hay là sản nghiệp của nhà họ Cố, đi vào khách sạn và rời đi đều là một mình cô ta hoàn thành, Cố Thanh Thành không có xuất hiện.

Từ trong hộp thuốc rút ra một điếu thuốc, Trần Vu Nhất phóng video lên to nhất, nhìn thấy thần sắc của Lâm Nam Kiều có chút cảm giác khó nói rõ, khác biệt rất lớn so với bình thường.


Theo lý mà nói chuyện xảy ra hôm qua, nếu Lâm Nam Kiều không sai, cô ta nhất định sẽ làm ầm lên, tức giận, cật lực chứng minh sự trong sạch của mình.

Trần Bội Linh đối xử với cô ta như vậy, cô ta sẽ càng thêm giận dữ, hôm qua cô ta cũng tức giận, có giải thích, chỉ là theo anh ta thấy, lại có chút tiêu cực.

Nếu thật sự không xảy ra gì cả, cô ta đâu cần thiết tiêu cực như vậy?
Tư liệu của khách ở khách sạn đều là bảo mật, đặc biệt đó lại là sản nghiệp của nhà họ Cố, đối với hành tung của Cố Thanh Thành chắc chắn rất bảo vệ.

Có điều còn có một phần tư liệu, đồng thời cũng từ video nhìn ra, Cố Thanh Thành vào hai giờ đêm đến nhà bạn, hình như ở lại đó, không có đến khách sạn.

Nhưng ánh mắt của Cố Thanh Thành không nói dối được, cảm giác khó nói rõ kia của Lâm Nam Kiều cũng không nói dối được.

Sáng sớm đến nhà bạn ở, không đại biểu anh ta cả đêm không có thời gian đi làm chuyện khác, không phải sao?
Tuy không có chứng cứ chính xác, nhưng trong lòng anh ta có vài phần rõ ràng.

Trần Vu Nhất hút hết một điếu thuốc, sau đó tùy ý ném vào trong thùng rác, trong phòng làm việc đều là khói, lông mày của anh ta nhíu chặt, sau đó bật cười thành tiếng giống như phát điên.

Về đến nhà, Cát Mỹ Ngọc ở phòng khách, hỏi anh ta điều tra như thế nào rồi?
Trần Vu Nhất không nói gì, trực tiếp ngã ra sô pha, thần sắc rõ ràng rất bực bội, không muốn nói gì cả.

“Mặc kệ chuyện con tra ra như thế nào, bây giờ đều phải đi theo bước của Cố Thanh Thành, giá cổ phiếu của công ty không dễ gì mới ổn định lại, nếu vào lúc này xảy ra scandal, sự dao động của công ty sẽ rất lớn.

Con mới ngồi lên vị trí tổng giám đốc chưa lâu, bên dưới có bao nhiêu người đang nhìn? Còn nữa cảm xúc của chị con quá nóng nảy, cái gì cũng đừng nói với nó, con muốn làm thế nào, muốn tiến hành thế nào thì tiến hành âm thầm, đợi vài tháng sau khi gió yên biển lặng, đến lúc đó chuyện gì cũng dễ làm rồi.

” Cát Mỹ Ngọc nói.

“Con biết rồi.

” Trần Vu Nhất tùy ý nhả ra một câu.

“Còn nữa, ly hôn là phải chia một nửa tài sản cho cô ta, mẹ không phải chê bai gì cả, chỉ là mẹ không thích cô ta, cảm thấy không xứng.

Con lúc này còn chưa ổn định căn cơ, chia một nửa tài sản cho cô ta, con sẽ đại thương nguyên khí!”
Trần Vu Nhất mở miệng: “Tài sản, cô ta một xu cũng đừng hòng có được!”

CHƯƠNG 1286

Thiết kế anh vào bẫy, khiến anh phát triển theo kế hoạch của cô ta, hiện nay lại tạo ra scandal như vậy, còn muốn có được tài sản, có thể sao?

“Trong lòng con nắm chắc là được, giống như lúc đầu cho Thân Nhã tài sản, mẹ cái gì cũng không nói, có một số người là xứng đáng, có một số người không xứng đáng, với lại cô ta còn mang thai, chuyện bây giờ phải nói là rối như mớ bòng bong.”

Mang thai sao?

Trần Vu Nhất bây giờ cái gì cũng không tin, lúc này đương nhiên cũng không tin đứa trẻ này là của mình.

Giữ lại, cũng là một lựa chọn không tồi, đến lúc đó sau khi giám định thì cũng nắm được một chứng cứ cô ta ngoại tình.

Bụng của cô ta cuối cùng sẽ lớn, đứa bé đương nhiên cũng sẽ lớn.

Anh ta đợi ngày làm báo cáo đó…

Lâm Nam Kiều bị dọa cả một ngày, lúc này cuối cùng cũng có thể ngồi xuống, vuốt lồng ngực, thở hổn hển, cửa đột nhiên bị đẩy ra, tinh thần của cô ta lập tức tập trung cao độ.

Người đi vào là Trần Vu Nhất, anh ta nhìn cô ta.

“Vu Nhất, anh xem, em là trong sạch, em thật sự là trong sách, Cố Thanh Thành đều nói rõ rồi.” Cô ta lo lắng chỉ vào TV, chứng minh mình trong sạch, quầng thâm dưới mắt, cô ta vừa dùng kem che khuyết điểm che đi.

“Ừ, tôi biết, đứa trẻ mấy tháng rồi?” Trần Vu Nhất gật đầu, trong vẻ mặt thâm trầm nhìn không ra cảm xúc khác.

“Còn chưa được hai mươi ngày.” Lâm Nam Kiều cẩn thận quan sát thần sắc của anh ta, không nhìn ra cảm xúc gì, mới dám thả lỏng, hai ngày nay sống thật sự là thấp thỏm.

Sự thấp thỏm suýt nữa khiến cô ta không sống yên, bây giờ cuối cùng mưa xong trời lại sáng rồi!

Trần Vu Nhất hỏi như vậy, Lâm Nam Kiều nghĩ trong lòng, anh ta có phải cảm thấy hai ngày nay bạc đãi cô ta, cho nên đang quan tâm cô ta, quan tâm đứa bé trong bụng không?

“Ăn nhiều một chút, như vậy đứa trẻ mới có thể khỏe mạnh phát triển.” Sau đó, Trần Vu Nhất lại nói một câu, trong đó ý tứ sâu sắc.

Đứa trẻ rốt cuộc có phải của anh ta không, rất khó nói rõ…

Quả nhiên, trong lòng anh ta có áy náy với cô ta, đồng thời cũng cảm thấy áy náy với đứa bé trong bụng cô ta, cho nên mới ân cần hỏi han.

Lâm Nam Kiều vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, không thể thoát ra.

Cô ta căn bản không có nghĩ kỹ ý trong lời của Trần Vu Nhất, chỉ tự cho rằng là như vậy.

“Anh có phải còn chưa ăn tối không, em kêu nhà bếp làm bữa tối cho anh.” Lâm Nam Kiều lại khôi phục dáng vẻ dịu dàng trước kia.

Mắt của Trần Vu Nhất mang theo hàn ý quét qua người cô ta, rất nhanh thì biến mất, lắc đầu: “Trong phòng sách còn có rất nhiều văn kiện phải duyệt.”

Vì vậy, Lâm Nam Kiều hiểu ý người, dịu dàng chu đáo, cũng không nói gì nữa, chỉ bảo anh ta buổi tối nghỉ ngơi sớm.

Về tới phòng, Lâm Nam Kiều phải nói là thở phào một hơi, nhìn thần sắc và bộ dạng của Trần Vu Nhất rõ ràng là tin tưởng cô ta rồi.

Chuyện này có thể thuận lợi giải quyết, chắc chắn có liên quan tới Cố Thanh Thành, trước đó ngược lại nhìn không ra, Cố Thanh Thành cũng là người có não, có vài phần tác dụng.

CHƯƠNG 1287

Nói đi cũng phải nói lại, mấy ngày nay cô ta cũng không ăn gì cả, sau khi thả lỏng, mới cảm thấy thật sự đói.

Đi xuống tầng, cô ta bảo nhà bếp làm không ít đồ ăn, canh cá, thịt gà, rau xào, một mình ngồi ở phòng khách ăn.

Ở góc rẽ ở cầu thang tầng 2, Trần Vu Nhất mặc áo sơ mi trắng, hai tay chống ở lan can hoa văn, lặng lẽ nhìn xuống tầng.

Trần Bội Linh cũng không tới tìm cô ta, chắc chắn cũng tin, lại nhìn gương mặt đầy vết cào của mình, cô ta hận không thể cào mấy phát vào mặt Trần Bội Linh.

Con người dường như là như vậy, khi bạn ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, cái nghĩ tới là thoát khỏi nguy hiểm, đợi sau khi thoát khỏi suy hiểm, điều nghĩ tới lại là làm sao để giết kẻ thù.

Ở một bên khác.

Đối với tin tức được giải thích sau đó, Trần Diễm An nói: “Tớ miêu tả thế này với cậu vậy, vốn đang hot hót họt, sau đó một thùng nước lạnh dội từ trên đầu xuống, cậu hiểu không?”

Thân Nhã gật đầu, tỏ ý mình rất hiểu: “Cậu không được thỏa mãn nhu cầu, bởi vì người cậu không được thỏa mãn, sau đó chuyển sang chuyện này.”

Trần Diễm An nheo mắt lườm cô: “Cậu có muốn làm bạn với tớ nữa không? Tớ đang suy nghĩ, sau khi trở về có nên block cậu không?”

“Đổi lại người khác, không ai đưa ra ví dụ kiểu này cả.” Thân Nhã uống ngụm nước hoa quả.

“Khoảng thời gian này chung sống với anh Hoắc như thế nào?”

“Rất ngọt ngào, ân ái vô cùng.” Thân Nhã không hề e ngại, cười híp mắt nói.

Trần Diễm An khẽ thở dài: “Tớ cảm thấy kiểu người đàn ông trưởng thành như nam thần, ở trong cuộc sống khá là nhàm chán, rất nề nếp.”

Nói đến đây, mắt của Thân Nhã sáng lên, hình như nghĩ tới cái gì đó, cô từ trong túi rút điện thoại ra: “Cho cậu xem cái này.”

Cái cô mở là video, khi ấn mở, Trần Diễm An sững sờ há to miệng tới mức có thể nhét một quả trứng gà.

Hình ảnh trước mắt rõ ràng quá đẹp, khiến người ta không thể nhìn thẳng…

Video là đoạn Hoắc Đình Phong mặc váy dài nhảy, người đàn ông trưởng thành nho nhã như vậy lại để trần thân trên, mặc váy dài của phụ nữ… Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trần Diễm An suýt nữa chảy nước mắt, không dám tin mà nhìn nam thần nhà cô ấy.

“Cậu còn cảm thấy cuộc sống của bọn tớ nhàm chán không?” Thân Nhã tắt điện thoại, nhét vào trong túi.

Trần Diễm An cảm thấy Thân Nhã đã hủy hoại nam thần nhà cô ấy, căn bản không thể chấp nhận đả kích trước mắt.

Vào lúc này, Hoắc Đình Phong sau khi thông qua điện thoại, gọi tới cho Thân Nhã, Trần Diễm An đang luôn đánh giá, không hề tìm được bóng dáng khi nhảy cả.

Ánh mắt đánh giá của cô ấy có chút thâm sâu, có chút kỳ lạ, Hoắc Đình Phong cảm nhận được, ánh mắt của anh luôn rất nhạy bén.

Hai người ngồi trên chiếc xe màu xám bạc, Hoắc Đình Phong khởi động xe, quay đầu: “Ánh mắt cô ấy nhìn anh có hơi lạ so với bình thường…”

Thân Nhã rất thẳng thắn: “Có lẽ là hình ảnh hoàn mỹ của anh trong lòng cậu ấy bị hủy hoại rồi…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1288: Chương 1288


CHƯƠNG 1288
Lông mày hơi nhướn lên, Hoắc Đình Phong tỏ vẻ nghi hoặc không hiểu, không biết câu này của cô là có ý gì?
“Em cho cậu ấy xem video anh nhảy cho em xem.

” Cô trả lời rất dứt khoát, không hề che giấu.

Nghe vậy, ngón tay dài của Hoắc Đình Phong khẽ day mi tâm, có hơi bất lực, thấy vậy, Thân Nhã nói: “Có phải bởi vì ít đi một người hâm mộ xinh đẹp, cho nên cảm thấy không thoải mái không?”
“Không có…” Anh lập tức để tay xuống, hờ hững mỉm cười: “Video quay lại, chỉ muốn cho một mình em xem…”
“Một mình xem rất nhàm chán.

” Lại suy nghĩ một chút, cô tiếp tục nói: “Anh có phải cảm thấy em phá hỏng hình tượng của anh không?”
“Chỉ cần em vui…” Hoắc Đình Phong lúc này là cái gì cũng không để tâm, chỉ cần tâm trạng cô vui vẻ.

“Em cảm thấy lời này của anh có chút gượng.



Anh mở miệng: “Anh rất nghiêm túc, nhưng em lại không tin, vậy em nói cho anh biết, em cảm thấy như thế nào mới không gượng?”
Nghĩ một lát, cô cũng không nghĩ ra làm sao mới không gượng, mở miệng lại nói ra lời thì đổi thành ngáp, sau đó lười biếng ngả ra ghế, hơi híp mắt, cơ thể cuộn lại, giống như một con mèo lười biếng.

Hoắc Đình Phong bị bộ dạng của cô chọc cười, bàn tay rõ khớp xương nhéo nhẹ gương mặt của cô: “Em sao lại thú vị như vậy chứ?”
Xe chạy được nửa đường, Tô Chính Kiêu gọi điện tới, nói anh ta từ nước K tới đây, buổi tối chuẩn bị ở trong biệt thự.

Muốn qua đưa chìa khóa cho anh ta, Hoắc Đình Phong hỏi Thân Nhã có muốn đi cùng không?”
Thân Nhã gật đầu, cùng đi.

Tô Chính Kiêu ở thành phố S là có nhà, hà cớ gì muốn chìa khóa của biệt thự, anh ta căn bản chính là làm khó, cố ý làm khó!
Tô Chính Kiêu lái xe, đợi ở trước cửa biệt thự, nhìn thấy chiếc xe không thể quen thuộc hơn và hai người ngồi ở trong xe, khóe miệng nở nụ cười lạnh.


Hoắc Đình Phong đưa chìa khóa cho anh ta, trong lòng Tô Chính Kiêu đang nghĩ gì, anh cũng biết.

Mở cửa xe, Tô Chính Kiêu lấy di ảnh của Tô Hoài Giang ra, trực tiếp đi vào biệt thự, đặt di ảnh của Tô Hoài Giang ở chính giữa phòng khách.

Còn có một số thứ khác, đều là đồ Tô Hoài Giang dùng khi còn sống, anh ta vậy mà mang tới toàn bộ, bày ở xung quanh biệt thự.

Thân Nhã cảm thấy tâm lý của người này thật biến thái, Hoài Giang không còn, anh ta đau buồn, đau khổ, những cái này cô đều hiểu.

Nhưng anh ta có cần thiết làm như vậy không?
Khi Thân Nhã định mở miệng, đôi mắt sâu thẳm hơi nhướn lên, Hoắc Đình Phong cản cô lại, lắc đầu, ra thế tay với cô, ý bảo cô đừng mở miệng.

Thấy vậy, Thân Nhã cũng không lên tiếng, cầm ly nước ấm, nhấp từng ngụm.

Nhìn Tô Chính Kiêu dằn vặt, Hoắc Đình Phong cũng không mở miệng, cứ để mặc anh ta, kệ anh ta vui là được, muốn dằn vặt thế nào thì dằn vặt như vậy.

Đợi khi Tô Chính Kiêu dằn vặt xong, Hoắc Đình Phong nâng cổ tay lên, nhìn giờ, mở miệng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi cũng phải trở về rồi, những thứ chưa sắp xếp xong, nếu cậu muốn thì sắp xếp tiếp, nếu không muốn sắp xếp thì tôi kêu dì giúp việc qua…”
Nghe vậy, Tô Chính Kiêu chợt sững người, ngây ra ở đó, thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi cũng phải trở về, trở về?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1289: Chương 1289


CHƯƠNG 1289
Thuận tay cầm chiếc áo vest trên giá treo đồ, anh giang hai cánh tay, mặc áo vào, vừa chỉnh cổ áo của chiếc sơ mi trắng, mở miệng nói: “Đúng rồi, vừa rồi quên nói với cậu, tôi bây giờ sống ở chung cư của cô ấy…”
Quên nói với anh ta? Ha ha, máu của Tô Chính Kiêu lập tức chảy ngược!
Ánh mắt của Thân Nhã nhìn anh ta hai lần, thần sắc đó nói cho với cô biết, Tô Chính Kiêu rõ ràng bị chọc tức không nhẹ…
Cô thật sự cảm thấy Hoắc Đình Phong vừa rồi khá xấu bụng, không nói một lời, chỉ nhìn anh ta sắp xếp, đợi khi anh ta sắp xếp mệt rồi mới nhẹ nhàng ném ra câu đó.

Anh cũng là cố ý!

Vào buổi sáng khi đang ăn bữa sáng, điện thoại của Lâm Nam Kiều đổ chuông.

Cô ta nhìn điện thoại, là số lạ, cô ta không có nghe, trực tiếp tắt máy.

Từ sau khi lên báo, Lâm Nam Kiều ở nhà họ Trần thu liễm không ít, cũng trở nên yên tĩnh, dù sao là bôi nhọ lên mặt nhà họ Trần, ba Trần không có sắc mặt tốt.

Mới cúp máy, điện thoại lại đổ chuông, Lâm Nam Kiều lần nữa tắt máy, nhìn động tác của cô ta, người ở bên bàn ăn đều dừng đũa.


“Số lạ, em không biết.

” Cô ta giải thích, rất nhẹ nhàng, khéo léo.

Ánh mắt của Trần Vu Nhất không nóng không lạnh quét qua người cô, sau đó tiếp tục ăn sáng, điện thoại lại lần nữa đổ chuông, cũng vẫn là số điện thoại lạ đó.

Lâm Nam Kiều cho rằng, đối phương chắc chắn là có chuyện gấp gì đó, nếu không sẽ không gọi cho cô ta hết lần này tới lần khác.

Ở trước mặt tất cả mọi người, cô nghe máy: “Alo?”
“Là tôi.

” Đối phương nói, là giọng của một người đàn ông, nghe có vài phần quen thuộc, lại có vài phần xa lạ.

Lâm Nam Kiều nhất thời nghe không ra giọng, nhíu mày, hỏi lại: “Ông là ai?”

“Bác sĩ Trương.


Sau đó, trái tim của Lâm Nam Kiều lần nữa đập điên cuồng, tay cầm điện thoại đang run rẩy, cổ họng rất khô.

Vừa khéo, ánh mắt của Trần Vu Nhất vào lúc này nhìn qua bên này, vừa hay dừng trên mặt cô ta.

Cả người Lâm Nam Kiều mềm nhũn, run rẩy, tay cầm đũa siết chặt lại, trên mặt duy trì sự trấn định bình tĩnh: “Phải, tôi đang ăn sáng, đợi sau khi tôi ăn xong sẽ gọi điện lại.


Cát Mỹ Ngọc thuận miệng hỏi là ai, Lâm Nam Kiều lại giật mình làm rơi đũa xuống đất, cúi người nhặt lên, khẽ mỉm cười, nói bạn.

Sau khi ăn sáng xong, Trần Vu Nhất đến công ty, Lâm Nam Kiều không có đi, cô ta tìm cớ, nói cơ thể cảm thấy không khỏe, cũng vừa hay muốn gặp bạn, xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều sẽ tới công ty.

Trần Vu Nhất không nói gì, ánh mắt chỉ lướt qua cô ta như có như không, đi ra khỏi phòng khách, lái chiếc Bentley rời đi.

Một tay ôm ngực, Lâm Nam Kiều gọi điện lại cho bác sĩ Trương, hỏi ông ta gọi điện tới có chuyện gì.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1290: Chương 1290


CHƯƠNG 1290
Bác sĩ Trương nói, bây giờ ông ta gặp chuyện, cần tiền, trong điện thoại nói không rõ, muốn hai người gặp mặt.

Lâm Nam Kiều đã đồng ý, từ nhà họ Trần bắt taxi đến nơi hẹn trước, quán cà phê, một nơi khá khuất, đặt phòng bao.

Bác sĩ Trương nói năm nay ông ta gặp hạn, từ sau khi bị đuổi khỏi thành phố S, tinh thần của ông ta không được tốt, một hôm khi khám bệnh cho bệnh nhân, sơ ý kê sai thuốc, kết quả người đó chết, người nhà bắt bồi thường, còn cả vợ của ông ta cũng mắc bệnh nặng, con trai tới tuổi kết hôn, định sau khi kết hôn thì sang Mỹ du học với bạn gái, bây giờ ông ta rất cần tiền.

Lâm Nam Kiều nhíu mày, lẽ nào những năm nay ông ta đều là làm việc free sao? Tới cuối cùng, trong tay không có chút tiền tích lũy?
Cô ta không có hỏi, hỏi nhiều như vậy làm gì, cho dù hỏi, cũng chưa chắc ông ta sẽ nói thật.

Vậy nên, Lâm Nam Kiều hỏi thẳng, muốn bao nhiêu.

Suy nghĩ một chút, bác sĩ Trương nói: “15 tỷ!”

Lâm Nam Kiều cảm thấy ông ta căn bản là tống tiền, 15 tỷ, ông ta cho rằng 15 tỷ là con số nhỏ sao, còn nữa cô ta lấy đâu ra 15 tỷ?
15 tỷ, ông ta cho rằng là 150 nghìn, 15 tỷ, nói thật thuận miệng!
“Tôi không có 15 tỷ, số tiền ông nói là không thể, nếu thật sự muốn tiền thì hạ giá xuống cho tôi.

” Lâm Nam Kiều nói.

Bác sĩ Trương lắc đầu, kiên trì hơn cô ta: “15 tỷ, một đồng cũng không được thiếu, thật ra lúc đầu tôi định là đòi 24 tỷ, đã bớt đi rất nhiều rồi, muốn bớt nữa, vậy tuyệt đối là không thể! Với lại, cô là mợ chủ của nhà họ Trần, nhà họ Trần có địa vị gì, là mợ chủ của nhà họ Trần lại không có nổi 15 tỷ, cô cho rằng tôi sẽ tin sao?”
Nghe thấy lời này, Lâm Nam Kiều cười lạnh một tiếng, ông ta không nhắc còn tốt, vừa nhắc tới chuyện này, lập tức đụng trúng một bụng lửa giận, nó trở nên sôi sục.

Lúc đầu sau khi kết hôn, cô ta vì duy trì dáng vẻ sự dịu dàng chu đáo, hiền lương thục đức của mình, cũng vì để có thể ở trước mặt Cát Mỹ Ngọc làm cô gái độc lập tự chủ, Trần Vu Nhất sau khi kết hôn cho cô ta thẻ ngân hàng, cô ta không có lấy, không có đưa tay cầm.

Trần Vu Nhất ngược lại cứng rắn nhét thẻ cho cô ta, lúc đầu cô ta sĩ lại nhét lại cho Trần Vu Nhất, không giữ lại chiếc thẻ nào cả.


Sự việc tới nước này, sự hối hận trong lòng cô không thể dùng từ ngữ để hình dung.

Lúc đó trong lòng Lâm Nam Kiều là tính toán lâu dài, chỉ cần cướp được trái tim của Trần Vu Nhất và Cát Mỹ Ngọc, đến lúc đó muốn bao nhiêu không phải cô ta mở miệng là được hay sao, nói không chừng, hai người lúc đó quá mức tin tưởng cô ta, ngay cả trọng trách quản lý nhà họ Trần cũng giao cho cô ta.

Chỉ là hiện thực và tưởng tượng khác nhau, tất cả mọi chuyện không diễn ra theo ý nguyện của cô ta, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.

Sự việc tiến hành tới mức như ngày hôm nay, hình tượng không thể duy trì, một chút tiền cũng không có, phải nói là rất thảm.

Nói ra lời này chỉ sợ không có ai tin, nhưng đều là sự thật không cần bàn cãi.

“Tôi lừa ông làm cái gì, trong tay tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy, nếu có tiền tôi có thể không cho ông sao? Trong này có rất nhiều góc khuất ông không hiểu.

” Lâm Nam Kiều càng nói càng giận, càng nói càng cảm thấy mình thật bi thương, không phải là thê thảm bình thường.

Cô ta nói những điều này, bác sĩ Trương không tin, góc khuất, không có tiền, tuyệt đối không thể, khả năng duy nhất là không muốn cho ông ta tiền.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1291: Chương 1291


CHƯƠNG 1291
“Tôi thay đổi chủ ý rồi, sửa giá.

” Bác sĩ Trương nói.

Trong lòng Lâm Nam Kiều không khỏi vui mừng, tưởng rằng ông ta thay đổi suy nghĩ trong lòng sau khi nghe những lời đó của cô ta.

“Tôi bây giờ không cần 15 tỷ nữa, tôi muốn 30 tỷ.

” sĩ Trương nhướn mày: “Lần này cô không muốn cho tôi tiền như vậy, lần sau đương nhiên cũng không có khả năng, vậy nên tôi buộc phải thông minh hơn chút, một lần đòi tới cùng luôn! Xem ra con người đều giỏi thay đổi sắc mặt, lúc đầu vì giúp cô mà khiến mình bị đưa tới vùng núi xa xôi, bây giờ tới muốn ít thù lao, cô lại không tình nguyện như vậy, tôi không phải không chuẩn bị cho tương lai của mình.


“Ông…” Lâm Nam Kiều tức tới nỗi suýt nữa không thở được, nghẹn chết rồi.

“30 tỷ, một đồng cũng không được thiếu, cô đưa tôi tiền tôi lập tức ký giấy cho cô, từ nay về sau sẽ không tới tìm cô nữa.


Chuyện đó tôi cũng sẽ không nói cho bất kỳ ai, nếu không hai chúng ta đừng ai sống yên, tôi cũng sẽ liều chết cho cá chết lưới rách!”
Bác sĩ Trương lúc này rõ ràng cũng là bị ép đến đường cùng, cái gì cũng mặc kệ.

Thần sắc của ông ta cũng rất nghiêm túc, Lâm Nam Kiều nhìn ra, chuyện giữa cô ta và Cố Thanh Thành không dễ gì mới kết thúc, nếu lúc này còn xảy ra chuyện với ông ta, vậy cô ta còn có đường sống sao?
Đáp án là rất chắc chắn, tuyệt đối không có!
Vậy nên, hiện nay bày ở trước mắt cô ta chỉ có một con đường có thể lựa chọn, chính là cho bác sĩ Trương tiền, nếu không ông ta nói chuyện đó cho nhà họ Trần, tiền đồ của cô ta thật sự sẽ bị hủy hoại.

Sau khi suy nghĩ, cân bằng một chút, Lâm Nam Kiều mở miệng: “Số tiền ông muốn không phải con số nhỏ, tôi cần thời gian.


“Tôi cho cô thời gian, nhưng tôi không thể ở lại thành phố S quá lâu, chỉ có thể ở hai ngày, trong hai ngày, cô buộc phải đưa đủ tiền cho tôi!”
Kết quả cuối cùng được đưa ra chính là như vậy, 30 tỷ, hai ngày sau đưa đầy đủ tới tay bác sĩ Trương.

Chiều hôm đó đến công ty, khi làm việc Lâm Nam Kiều luôn không tập trung, thỉnh thoảng lại xuất thần.


Cô ta đang nghĩ, 30 tỷ, cô ta rốt cuộc kiếm từ đâu 30 tỷ!
Tiền trong tay cô ta đối với con số 30 tỷ mà nói căn bản không phải cái đinh gì, không đáng nhắc tới, không có cách nào để không đau đầu.

Nghĩ rất lâu, cách duy nhất bây giờ Lâm Nam Kiều nghĩ được là đòi Trần Vu Nhất.

Buổi tối về đến nhà họ Trần, Trần Vu Nhất vẫn ở trong phòng sách, đi tới đi lại suy nghĩ rất lâu, Lâm Nam Kiều vẫn gõ nhẹ cửa.

Sau khi truyền tới âm thanh, cô bước vào, vẫn mỉm cười dịu dàng, còn có chút quẫn bách, nói có chuyện muốn nói với anh ta.

Trần Vu Nhất đáp, kêu cô ta tiếp tục.

Lâm Nam Kiều cắn môi, nói rằng anh của em bây giờ nhìn trúng một hạng mục đầu tư, nhưng trong tay không có tiền, cho nên nhờ em mượn anh một chút, anh ấy bảo đảm sẽ trả.

Không lên tiếng, ánh mắt của Trần Vu Nhất ngước lên, nhìn cô ta.

“Anh ấy nhất định sẽ trả, cũng sẽ viết thấy bảo đảm, nếu anh ấy thật sự không trả, đến lúc đó em cũng sẽ trả.

” Lâm Nam Kiều bảo đảm.

Mắt hơi lay động, Trần Vu Nhất ký tên vào văn kiện dưới tay: “Muốn bao nhiêu?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1292: Chương 1292


CHƯƠNG 1292
“30 tỷ.


Lông mày của Trần Vu Nhất nhướn lên, Lâm Nam Kiều cũng cảm thấy mình dùng công phu sư tử ngoạm rồi, thần sắc như này của anh ta, cô ta cũng không biết phải nói gì.

Từ khi bắt đầu tới bây giờ, ngay cả bản thân cô ta cũng chưa từng có 30 tỷ.

Suy nghĩ một lát, sau đó Trần Vu Nhất nói: “Trưa mai sẽ lấy cho em.


Trong lòng Lâm Nam Kiều vô cùng vui sướng, trong lòng chợt kích động, lao tới, cô ta ôm lấy Trần Vu Nhất.

Lông mày nhíu càng chặt, Trần Vu Nhất không thay đổi sắc mặt mà đẩy cô ta ra, ánh mắt lóe lên: “Đi ngủ đi, hai ngày nay việc ở công ty rất nhiều.


“Được, vậy anh nhớ nghỉ ngơi sớm, cần em pha một ly cà phê cho anh không?”

“Không cần, đi ngủ đi.

” Trần Vu Nhất cầm bút lên, tiếp tục bận rộn.

Thấy vậy, Lâm Nam Kiều rời đi, hơn nữa còn đóng cửa phòng sách lại, dù sao thứ cô ta muốn có được đã có được rồi.

Nghĩ lại, vậy mà phải cho tên bác sĩ mập đó 30 tỷ, cô ta rất đau lòng, 30 tỷ, nếu như có thể thuộc về cô ta thì tốt biết mấy!

Thân Nhã rất buồn ngủ, hơn nữa rất mệt, có hơi lười, không chịu đi tắm.

Cơ thể cao lớn của Hoắc Đình Phong hơi cúi xuống, ôm ngang người cô lên, nước trong bồn tắm đã xả xong, độ ấm cũng thử rồi.

“Mệt không thể tắm, vậy thì còn có sức cởi quần áo không?” Anh hỏi.

Nếu đã đến phòng tắm, lại xả xong nước, Thân Nhã vực dậy tinh thần: “Không sao, em có thể tự tắm.


Hoắc Đình Phong lại không chịu, ngược lại nói kiểu rất đương nhiên: “Anh luôn thích phục vụ tới cùng, nếu đã tới bước này, cũng phải có đầu có cuối…”

Thân Nhã còn muốn nói gì nữa, tay của Hoắc Đình Phong đã nhanh chóng cởi quần áo của cô ra.

Động tác quá đột ngột, khiến cô không kịp phòng bị, Thân Nhã hét lên một tiếng, anh lại đẩy nhanh động tác, một lát sau, anh đã cởi sạch cô giống như một đứa trẻ mới sinh.

Cái gì cũng không mặc, Thân Nhã cảm thấy có hơi mất mặt, lập tức nhảy vào trong nước, vô cùng bực tức, trực tiếp hắt nước vào anh.

Anh mặc áo sơ mi trắng, nước ấm rất nhanh làm ướt áo, dính chặt vào lồng ngực, ướt người, thậm chí cách lớp áo còn có thể nhìn thấy thứ lồi lên.

“Anh thật mẫn cảm…” Thân Nhã liếc qua anh, nheo mắt lại.

“Anh cũng cảm thấy như vậy…” Hoắc Đình Phong nhìn trước ngực, sau đó vẫy tay với cô: “Qua đây, anh giúp em tắm.


Cô lắc đầu, hai tay ôm trước ngực, không chịu, nhưng anh cũng không chịu tha cho cô, cánh tay dài vươn ra, ôm cô vào trong lòng.

Anh mới đầu giúp cô tắm, kì cọ, cuối cùng, anh dứt khoát cũng cởi đồ ngồi vào.

Hai người đang nghịch thì điện thoại đổ chuông, vẫn là Tô Chính Kiêu, anh ta nói anh ta mơ thấy Hoài Giang, không ngủ được, muốn uống rượu với anh.

Hoắc Đình Phong nhíu mày, đáp ứng, sau đó cúp máy.

Khi đối đãi với Thân Nhã, lại dịu dàng như nước, dùng khăn lông lau nước trên người cô, sau đó dùng khăn tắm quấn cô lại, hôn lên môi cô: “Anh đi rồi sẽ về…”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1293: Chương 1293


CHƯƠNG 1293
Hai tay Thân Nhã chống má, nhìn người đàn ông đang mặc quần áo trước mặt mình: “Khi đi có cần mang một chậu nước tắm đi cùng không, để anh ta uống cho đủ, anh ta thật là khiến người ta khó chịu.


“Nghịch ngợm.

” Anh khẽ mỉm cười: “Nhưng anh cũng đang có suy nghĩ như vậy…”
“Hợp ý!” Thân Nhã kéo chăn, đắp lên: “Anh ta khá phiền, giống như một hoàng đế, thỉnh thoảng lại muốn gọi người đàn ông của em, ai không biết còn tưởng là sủng hạnh.


Hoắc Đình Phong vén tóc ở bên tai cô: “Chuyện này anh sẽ giải quyết triệt để…”
Thân Nhã lắc đầu, nhún vai nói: “Giải quyết không được cũng không sao, em thấy anh ta hình như có bệnh tâm thần, vậy nên không thể so đo bình thường với loại người này.


“Cục cưng ngủ ngon, anh sẽ trở về trong thời gian nhanh nhất.



“Ngủ ngon…”
Tô Chính Kiêu uống không ít rượu, khi Hoắc Đình Phong tới, anh không định uống, cô không thích ngửi mùi rượu.

Tô Chính Kiêu kêu anh uống, anh không có đưa tay nhận, mà trực tiếp từ chối.

“Bây giờ Hoài Giang đi rồi, không có ai là gáng nặng của cậu nữa, có phải cảm thấy vô cùng tự tại thoải mái không?” Tô Chính Kiêu nói chuyện không dễ nghe, thần trí không tỉnh táo.

Hoắc Đình Phong cảm thấy, chủ đề không có ý nghĩa thì không cần thiết trả lời.

“Vậy Tả Như Bội thì sao? Cô ấy tính là cái gì?”
“Cô ấy là quá khứ, mà tôi bây giờ có người yêu mới rồi, tôi rất yêu cô ấy…” Lần này, Hoắc Đình Phong không hề do dự mà trả lời dứt khoát.

Tô Chính Kiêu lại cười lạnh, trong lòng cảm thấy bị chế giễu: “Quá khứ sao? Cậu đã quên cô ấy chết như thế nào rồi sao? Bởi vì cái gì mà chết?”

“Không quên, nhưng những chuyện đó suy cho cùng là quá khứ, tôi vốn cho rằng tôi luôn dừng ở trong đoạn ký ức đó, cho tới khi gặp được cô ấy, giữa hai điều không có xung đột, tôi vào năm 20 tuổi người tôi yêu là Tả Như Bội, năm 34 tuổi người tôi yêu sâu đậm là Thân Nhã, nếu không xảy ra chuyện như thế, tôi sẽ đi cùng với cô ấy tới già, nhưng không có nếu như, tôi nghĩ gặp được Thân Nhã, là sứ mệnh trong cuộc đời này của tôi, hai đoạn tình cảm, tôi chia rất rõ ràng.


Anh luôn chia tình cảm rất rõ ràng, sẽ không mơ mơ hồ hồ.

Ha ha, Tô Chính Kiêu chỉ muốn cười lạnh: “Cô ấy chết thảm như vậy, cậu sao có thể quên chứ? Làm sao có thể yên tâm mà đi thân mật với người phụ nữ khác?”
“Như cậu nói, nếu tôi có thể yên tâm, vậy thì tôi là thật sự đã buông cô ấy xuống, nhớ một người đã mất thì phải mãi mãi giam cầm mình ở trong đau khổ, đó là cảm giác và suy nghĩ của cậu, đừng áp đặt lên tôi….

” Ngón tay dài của Hoắc Đình Phong xoay chai rượu, nhìn chai rượu đang xoay trên đất: “Cậu luôn cho rằng tôi không biết, chỉ là tôi trước nay không có vạch trần, cậu yêu Như Bội…”
Cơ thể chợt cứng đờ, Tô Chính Kiêu siết chặt chai rượu: “Tôi không có!”
“Không có sao? Vậy cần gì phải siết chặt chai rượu như vậy? Nếu cậu dùng thêm sức, nói không chừng chai rượu sẽ vỡ trên tay cậu đấy.


“Tôi thích cô ấy! Tôi yêu cô ấy! Thì như nào! Thì như nào?” Tô Chính Kiêu cũng bực tức, gào lên thừa nhận, măt đỏ lên.


30 tỷ là đưa bằng chi phiếu, Lâm Nam Kiều gọi điện cho bác sĩ Trương, địa điểm hẹn vẫn là quán cà phê hôm qua.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1294: Chương 1294


CHƯƠNG 1294
Khi ra khỏi nhà họ Trần, cô ta cũng khá cẩn thận và lưu ý, dù sao chuyện lớn như vậy, vẫn phải thận trọng một chút.

Khi cô ta đi tới đó, bác sĩ Trương đã ở đó rồi, từ trong ví lấy ra chi phiếu, cô ta đưa qua, kêu bác sĩ Trương viết giấy bảo đảm.

Chỉ là Lâm Nam Kiều luôn không để ý, từ khi cô rời khỏi nhà họ Trần, đằng sau đã có một đôi mắt nhìn chằm chằm cô ta.

Người đó là người Trần Vu Nhất phái tới theo dõi Lâm Nam Kiều…
Tiền lấy từ trong tay anh ta, anh ta đương nhiên phải biết tung tích, không phải nói một câu là xong, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con.

Dùng một số tiền, moi ra bí mật mà cô ta muốn che giấu, khá hay.

Bác sĩ Trương cũng khá sảng khoái, dù sao tiền đã tới tay, hai người sau này cũng sẽ không có bất kỳ dây dưa gì nữa, viết thì viết.


Giấy trắng mực đen, sau khi lấy được giấy bảo đảm, Lâm Nam Kiều rời khỏi quán cà phê, 30 tỷ đổi một tờ giấy trắng, thật đau lòng!
Trần Vu Nhất ở công ty, người theo dõi mà trợ lý phái đi cũng trở về rồi, lấy những bức ảnh đã chụp ra.

Người cô ta gặp ngược lại nằm ngoài dự liệu của Trần Vu Nhất, anh ta quả thật không ngờ, người cô ta đi gặp lại là bác sĩ Trương.

Vậy thì, chi phiếu anh ta đưa cũng là cho bác sĩ Trương sao?
Mắt nheo lại, Trần Vu Nhất ngồi ở trên ghế, chiếc bút trong tay gõ nhẹ lên bàn làm việc, phát ra âm thanh…
Cảm xúc trên mặt anh ta không phải là tối tăm bình thường, vậy nên không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

Rất lâu sau, anh ta mới trầm giọng mở miệng dặn dò trợ lý.

Nghe vậy, trợ lý không ngừng gật đầu, ý bảo mình đã hiểu.

Bác sĩ Trương mua vé máy bay, định ngồi chuyến bay sớm nhất vào buổi chiều để trở về, dù sao tiền đã tới tay, chỉ có điều điều mà ông ta không ngờ là vào buổi chiều trên đường tới sân bay vậy mà bị người ta chặn lại.


Trợ lý không có đưa ông ta về công ty, mà chờ đợi ở quán cà phê gần đó.

Người trước mắt này là có vài phần quen mắt, bác sĩ Trương nhớ anh ta là trợ lý bên cạnh Trần Vu Nhất hay là gì đó, nếu như vậy, vậy chứng tỏ là Trần Vu Nhất chặn ông ta.

Trần Vu Nhất tại sao muốn chặn ông ta?
Nghĩ đi nghĩ lại, bác sĩ Trương cảm thấy có liên quan tới tiền, ông ta định tùy cơ ứng biến, bảo vệ ông ta an toàn, bảo vệ tiền an toàn.

Suy đoán của ông ta quả nhiên không sai, người tới quả nhiên là Trần Vu Nhất.

Không có hàn huyên với bác sĩ Trương, Trần Vu Nhất đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi chuyện tấm chi phiếu.

Bác sĩ Trương biết không nói ra quan hệ giữa mình và Lâm Nam Kiều là thông minh nhất.

“Trước đó, chúng tôi đã có thỏa thuận, tôi giúp cô ta tính kế tổng giám đốc Trần, cô ta trả thù lao cho tôi, mãi tới bây giờ chưa thanh toán, lần này tôi tới là để lấy tiền.

” Bác sĩ Trương nghĩ một lát rồi nói như vậy.

Trong tay Trần Vu Nhất cầm ly cà phê, cà phê là vừa đưa lên, lúc này còn bốc khói trắng, anh nhìn khói trắng, khóe miệng nở nụ cười lạnh như có như không: “Giá cả hai người bàn ngược lại không thấp, ha ha…”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1295: Chương 1295


CHƯƠNG 1295
Hai tiếng cười lạnh này khiến bác sĩ Trương cảm thấy có hơi lạnh, hơn nữa, nụ cười khiến ông ta cảm thấy rất không thoải mái.

“Giấu tôi, ở sau lưng bắt tay với nhau tính kế tôi, hiện nay lại còn muốn cầm chi phiếu của tôi đi, ông cảm thấy có thể không?” Trần Vu Nhất lạnh lùng nhìn bác sĩ Trương.

Ông ta còn chưa kịp phản ứng lại, trợ lý đứng ở một bên đã đi tới, động tác cường thế, hai ba cái thì lục được chi phiếu từ trên người ông ta, thu hồi.

Khi bác sĩ Trương đưa tay bảo vệ, sớm đã muộn rồi, giương mắt nhìn chi phiếu bị giật mất, sắc mặt của ông ta thay đổi, rất khó coi, nhưng không dám xông tới.

“Trước giờ không có ai sau khi coi tôi là khỉ để đùa bỡn còn có thể lấy được đồ của tôi đi, sau này đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, tốt nhất đừng xuất hiện ở thành phố S, nếu không hậu quả tự chịu…”
Đứng dậy, Trần Vu Nhất từ trên cao nhìn xuống bác sĩ Trương, lạnh lùng ném lại một câu rành mạch rồi rời đi.

Tới cuối, bác sĩ Trương vẫn là tay trắng, không có được gì cả, lồng ngực phập phồng dữ dội vì tức giận.


Suy nghĩ một lát, ông ta lại gọi điện cho Lâm Nam Kiều, nói chi phiếu bị Trần Vu Nhất cướp mất rồi, chuẩn bị lại một tờ chi phiếu khác cho ông ta.

Lâm Nam Kiều rõ ràng không tin lời này, nói: “Sao có thể chứ!”
Chuyện này cô ta chưa từng nhắc tới với Trần Vu Nhất, càng không nhắc tới bác sĩ Trương, Trần Vu Nhất làm sao có thể biết chứ?
“Tôi lừa cô làm cái gì, cậu ta thật sự cầm chi phiếu đi rồi.

” Bác sĩ Trương tiếp tục nói: “Cô chuẩn bị lại một tấm chi phiếu cho tôi, rồi nhanh chóng đưa tới.


Lâm Nam Kiều vẫn không tin, cô ta cảm thấy bác sĩ Trương vẫn là muốn lừa cô ta, cô ta ghét nhất là người tham lam, cho chi phiếu 30 tỷ lại không biết đủ, bây giờ lại đòi thêm 30 tỷ, coi cô ta là ngân hàng à?
Với lại, cô ta mới mở miệng xin Trần Vu Nhất một lần, mở miệng xin 30 tỷ lần nữa, có thể không?
Không có hứng thú nói tiếp nữa, Lâm Nam Kiều trực tiếp tắt máy.


Ngay cả nói dối cũng không biết, Trần Vu Nhất đi tìm ông ta, đòi lại chi phiếu, lừa trẻ con 3 tuổi à!

Nghe tiếng hét của Tô Chính Kiêu, vẻ mặt của Hoắc Đình Phong rất lạnh nhạt: “Vậy nên nói thật, thái độ của cậu đối với tôi như vậy, có vài phần là vì Hoài Giang, có vài phần là vì Như Bội sao? Cậu tự hỏi lòng mình, sau đó trả lời câu hỏi của tôi.


Cảm xúc trở nên rất kịch liệt, thậm chí có thể nói là cực kỳ kịch liệt, Tô Chính Kiêu há miệng thở dốc, không nói chuyện.

“Hoặc cậu không phải vì Hoài Giang, mà là vì Như Bội, cậu cảm thấy xứng với Hoài Giang không?”
Ánh mắt của Tô Chính Kiêu hơi dao động, dòng suy nghĩ bay ra, không có gì để đối đáp.

Hoắc Đình Phong mở một chai rượu, chỉ nhấp hai ngụm, nheo đôi mắt sâu thẳm: “Cậu ngay cả trái tim của mình cũng không khống chế được, thì làm sao khống chế trái tim của người khác?”
“Cậu có lỗi với Hoài Giang, có lỗi với Như Bội, cậu có lỗi với tất cả!” Tô Chính Kiêu là nghe không lọt nữa.

“Có lỗi hay không có lỗi, đó là chuyện của bản thân tôi, nói rồi do tôi quyết, cậu nói không tính, người khác nói càng không tính…”
Nghe vậy, Tô Chính Kiêu nổi giận: “Cậu không biết hối cải.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1296: Chương 1296


CHƯƠNG 1296
Có gì có thể nói với người như này chứ? Có gì để nói?
“Tự mình xử lý, tắm rồi đi ngủ đi, sau này vấn đề như này đừng tới tìm tôi nữa, cậu khiến mình chìm đắm trong đau khổ, nhưng cũng không cho phép người khác vui vẻ, tâm trí của cậu vốn không được ổn lắm, có thể nói chuyện được với ai đây?” Hoắc Đình Phong hiếm khi không có nhẫn nại, trên gương mặt góc cạnh mang theo vài phần thâm trầm.

Tính khí của anh nóng, vậy nên càng thêm tức giận, trực tiếp cầm chai rượu ném xuống đất, chai rượu và mặt đá hoa cương cứng va chạm với nhau, phát ra âm thanh giòn tan, chai rượu vỡ thành từng mảnh.

“Sao lại tức giận như vậy, vậy chúng ta đổi góc độ để suy nghĩ, cậu không phải rất yêu Như Bội sao, vậy cuối cùng tại sao kết hôn sinh con với người vợ bây giờ.


Tô Chính Kiêu vẫn không lên tiếng, vẫn duy trì sự trầm mặc, bởi vì câu nói này, anh ta vẫn không có lời để đối đáp.

“Nếu tình yêu của tôi cậu thật sự không hiểu được, vậy cậu có thể tự mình cho rằng tôi ở trong con đường đời chẳng qua đã chọn con đường giống với cậu mà thôi…” Hoắc Đình Phong lạnh nhạt nói.

Đối với loại người như Tô Chính Kiêu, bạn nói đạo lý với anh ta là vô dụng, ở trong lòng anh ta, chỉ đi theo lối suy nghĩ của anh ta, anh ta cho rằng cái gì thì là cái đó.

Nói nhiều vô ích, chẳng qua chỉ là lãng phí nước bọt mà thôi.

Khi Hoắc Đình Phong trở về chung cư, Thân Nhã đã ngủ rất say, tiếng hít thở ổn định.


Anh ngồi xuống, một bên giường lập tức lún xuống, Thân Nhã hơi có cảm giác, mắt từ từ híp thành một khe: “Trở về rồi sao?”
“Làm em tỉnh giấc rồi sao?” Hoắc Đình Phong hạ thấp giọng, rất dịu dàng.

“Vẫn ổn.

” Cô lại nheo mắt, vỗ vị trí bên cạnh.

Hiểu ý của cô, Hoắc Đình Phong vén chăn ra, chui vào trong chăn, dòng cảm xúc có hơi nặng nề.

Anh đang nghĩ tới Tô Chính Kiêu…
Xuất phát từ bản năng, Thân Nhã xoay người, hai tay ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, mặt dán vào ngực của anh: “Kết quả như thế nào?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Không lý tưởng, anh nghĩ, có lẽ vừa rồi thật sự nên mang chậu nước tắm đó qua, cho cậu ta uống.

” Tay Hoắc Đình Phong vuốt tóc của cô.

Thân Nhã cười: “Ở trong có thể cho thêm một chút phụ gia đặc biệt.



“Mau ngủ thôi, bây giờ đã một giờ sáng rồi, em cần phải nghỉ ngơi rồi…” Tay của anh đặt ở eo của cô, ôm lấy người cô lên đặt một nụ hôn trên trán cô.

“Nhưng em bây giờ không buồn ngủ, em không muốn ngủ, muốn nói chuyện với anh.

” Cô lúc này đã tỉnh táo, đâu còn buồn ngủ nữa, căn bản không ngủ được.

“Nhưng anh không muốn nói chuyện với em, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, không được nói chuyện.


Thân Nhã chớp mắt, mang theo vị lên án rất rõ ràng: “Anh bây giờ bắt đầu hung dữ với em rồi!”
Ngay lập tức, Hoắc Đình Phong day mi tâm, dịu giọng nói: “Không có…”
“Rõ ràng là hung dữ với em, lẽ nào em còn có thể nghe không ra hay sao?” Cô bắt đầu nhíu mày, rất không tình nguyện.

“Được được được, anh nói chuyện với em, em muốn nói chuyện gì, nhưng có điều kiện, chúng ta chỉ có thể nói chuyện 10 phút.

” Anh buông vũ khí đầu hàng.

Trong lòng Thân Nhã rất thỏa mãn, cười híp mắt, sau đó lật người lại, nhắm mắt: “Đột nhiên em lại không muốn nói chuyện nữa, ngủ ngon.


“…”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1297: Chương 1297


CHƯƠNG 1297
“Tại sao đột nhiên lại không muốn nói chuyện?” Đưa tay kéo chăn cho cô, Hoắc Đình Phong mở miệng, hỏi.

Suy nghĩ một lát, Thân Nhã rất nghiêm túc trả lời: “Dằn vặt đủ rồi.


“…”
Sau khi mang thai luôn ham ngủ, buổi sáng có loại cảm giác không dậy nổi, nằm ở đó, không muốn dậy.

Vì vậy, Hoắc Đình Phong thấy bộ dạng rối rắm đó của cô thì đau lòng, nếu không dậy được, vậy thì dứt khoát đừng đi nữa, anh gọi điện thoại cho quản lý, xin nghỉ.

Nghe vậy, Thân Nhã ngẩng đầu lên, ý kiểu, anh như vậy là không đúng, dung túng người khác cúp việc.

Anh khẽ mỉm cười, cưng chiều: “Bởi vì là em nên mới dung túng, nếu là người khác, dám làm vậy với anh sao?”
“Mới sáng sớm thì nói lời buồn nôn như vậy thật sự tốt sao?” Thân Nhã lười biếng nằm bò trong ngực anh, Hoắc Đình Phong nói câu khá tốt, ôm cô đi vào nhà tắm.


Cô cựa quậy ở trong lòng anh, tìm một tư thế thoải mái nhất, ôm cổ của anh, cười ngọt ngào, em thật sự thích lời buồn nôn kiểu đó.

Anh trả lời: “Anh biết.


Tới phòng tắm, Hoắc Đình Phong muốn rửa mặt cho cô, đánh răng, Thân Nhã không chịu, nhìn anh nói: “Như vậy cho người ta cảm giác giống như cuộc sống không thể tự lo liệu, em cảm thấy không thể cứ như vậy, nói không chừng anh rất nhanh sẽ chán em, vẫn là tự lập một chút thì tốt hơn.


“Em thật sự rất biết phá tình thú…” Hoắc Đình Phong hết cách với cô, vẩy tay, rất là bất lực.

Cô lại túm lấy tay của anh, trực tiếp đưa mặt tới trước mặt anh: “Rửa đi.


Anh nghi hoặc nhìn cô: “Không phải nói muốn tự lập sao?”
“Thứ hai và thứ ba anh giúp em rửa, thứ tư đến chủ nhật em tự lập.


” Cô ngẩng đầu, nói chuyện rất chi là đương nhiên, thẳng thắn, không có gì bắt bẻ.

“Trước đây sao không phát hiện em vậy mà nghịch như vậy chứ…” Anh bị chọc cười rồi.

Thân Nhã nhún vai: “Đó là vì em diễn tốt, không có nói cho anh, thật ra em là Bạch Cốt Tinh!”
Hoắc Đình Phong bật cười, ý cười ở khóe mắt không có ngừng được, chưa từng thoải mái, vui vẻ như vậy, nước ấm lau trên mặt cô.

Anh từ khi gặp được một người phụ nữ có thể khiến anh cảm thấy vui vẻ như thế, loại cảm giác vui vẻ trong tim đó rất khó tả.

Cô rất hài lòng, ngửa mặt hưởng thụ…
Sau đó, anh lại đưa cô đến công ty.

Trong biệt thự, lửa giận của Tô Chính Kiêu vô cùng lớn, tính cách của anh ta là như vậy, muốn đau khổ thì cùng nhau đau khổ, không ai được hạnh phúc cả!

Hai ngày nay, bác sĩ Trương cứ luôn gọi điện cho Lâm Nam Kiều, giống như dội bom, gọi không ngừng.

Lâm Nam Kiều không nghe, mới đầu là tắt máy, cuối cùng là tắt nguồn, diễn biến tới cuối cùng, cô ta trực tiếp block số điện thoại của bác sĩ Trương.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1298: Chương 1298


CHƯƠNG 1298
Quả thật là người tham lam, đòi 30 tỷ vậy mà còn muốn nữa!
Cô ta làm sao đi mở miệng lần nữa với Trần Vu Nhất được, lẽ nào lại nói, anh của em nói tiền vốn không đủ, muốn mượn thêm 30 tỷ sao?
Mấy chục tỷ không phải mấy chục triệu, đó không phải là con số nhỏ, Lâm Nam Kiều không muốn làm như vậy.

Khi đi làm, cô ta lái chiếc xe Trần Vu Nhất mua cho cô ta, tuy chuyện trên báo đã qua, nhưng vẫn bị bàn tán riêng.

Có điều, người ta chung quy là vợ của tổng giám đốc, cũng không có ai dám bàn tán ở trước mặt.

Công việc rất nhanh đã kết thúc, tan làm, cô ngồi vào trong xe, nhìn thấy số lạ gọi tới, cô ta nghe, một giây sau giọng nói của bác sĩ Trương truyền tới.

Lông mày của Lâm Nam Kiều nhíu lại, bực bội nói ra một câu âm hồn bất tán rồi trực tiếp tắt máy, loại người này không có độ tin cậy, cho dù lần này cho ông ta, ông ta nói không chừng thấy cô ta yếu đuối, rồi đòi cô ta nhiều hơn, đối với loại người có tính cách như này, cô ta không thể dung túng.


Buổi tối không có về nhà họ Trần, cô ta hẹn Hà Thu Trúc cùng nhau đi ăn tối, tới nhà hàng tây.

Lại là bít tết, rượu vang, còn có biểu diễn violin, Lâm Nam Kiều cảm thấy mình rất lâu không có thoải mái hưởng thụ như vậy rồi.

Nhưng điều cô ta không biết là, ở một bên khác, có chuyện lớn sắp xảy ra.

Gọi điện thoại căn bản không nghe, bất luận là dùng số điện thoại nào để gọi, chỉ cần nghe thấy giọng của ông ta thì cúp máy, muốn gặp người thì lại không gặp được, hết cách, bác sĩ Trương cũng bị ép tới đường cùng.

Lúc đầu sau khi sự việc xảy ra, ông ta gánh chịu hậu quả, kết quả sự nghiệp sụp đổ, cô ta lại gả vào nhà họ Trần trở thành mợ chủ, vinh hoa phú quý hưởng không hết, hiện nay đòi cô ta ít tiền, vậy mà như thế!
Nếu ông ta đã không sống tốt, vậy cô ta cũng đừng sống tốt, vì vậy bác sĩ Trương đã tới nhà họ Trần.

Chuyện bác sĩ Trương và Lâm Nam Kiều bắt tay tính kế Trần Vu Nhất, Cát Mỹ Ngọc biết, hiện nay lại nhìn thấy bác sĩ Trương thì đã không có sự thân thiết như trước, thái độ rất lạnh nhạt.


Bác sĩ Trương đương nhiên cũng biết, nói là ông ta có vài chuyện muốn nói, có vài chuyện giấu diếm muốn nói với bà.

Cát Mỹ Ngọc để ông ta vào phòng khách của nhà họ Trần, thái độ vẫn lạnh nhạt như thế, lúc này Trần Vu Nhất cũng vừa hay trở về, trên cánh tay tùy ý vắt chiếc áo vest, nhìn thấy bác sĩ Trương, đôi lông mày sắc bén của anh lập tức nhíu lại, hàn ý tỏa ra.

Bác sĩ Trương có chút kiêng kỵ Trần Vu Nhất, nhưng hiện nay đã ngồi ở đây, bất luận như thế nào cũng phải nhịn, chống đỡ.

Rất lâu không được thả lỏng, sau khi Lâm Nam Kiều ăn đồ tây xong thì định đi xem phim, sau đó tới quán bar, nhưng Hàn Thu Trúc đột nhiên có việc, cô ta đi một mình cũng chán, vì vậy khởi động xe trở về nhà họ Trần.

Nhìn thấy xe của Trần Vu Nhất, sắc mặt chợt vui mừng, khóe miệng nở nụ cười, chân vừa bước vào phòng khách thì nghe thấy tiếng nói chuyện truyền ra.

Tiếng nói chuyện là của đàn ông, truyền vào trong tai cô ta, còn có vài phần quen thuộc, lẽ nào là có khách mà cô ta biết tới sao?
Lâm Nam Kiều nghi hoặc, tiếp tục đi về phía trước, khi nhìn thấy bác sĩ Trương ngồi trên sô pha, cô ta giống như bị điện giật, chìa khóa xe trong tay rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1299: Chương 1299


CHƯƠNG 1299
Ông ta sao lại tới đây?
Khuỵu xuống đất, cô ta muốn nhặt chìa khóa xe lên, nhưng giống như bị ai đó từ đằng sau kéo cổ áo, siết chặt cổ, không thở được, ngay cả chìa khóa cũng không thể thuận lợi nhặt lên, hàm răng đều đang run rẩy, cơ thịt trên gò má theo đó mà cứng đờ, siết lại.

Âm thanh rất lớn, mấy người sau khi nghe thấy thì xoay người nhìn thấy là cô ta, vẻ mặt không có dao động quá lớn, lại quay lại.

Lúc này đi lên tầng, vậy thì sẽ không biết bác sĩ Trương rốt cuộc nói gì với hai người, chỉ có thể cố đứng ở đó.

Ánh mắt của bác sĩ Trương quét qua người cô ta, sau đó từ từ mở miệng: “Thật ra lúc đầu giao dịch giữa tôi và mợ chủ không phải như vậy, không phải là giao dịch tiền, mà là sau khi say rượu trong lúc hồ đồ tôi và cô ta đã xảy ra quan hệ, mượn chuyện này cô ta uy hiếp tôi, bắt tôi che giấu bệnh tình của cậu chủ…”
Cơ thể run rẩy kịch liệt, giống như lá rụng trong gió thu mà run rẩy, hai tay Lâm Nam Kiều siết chặt lại, cảm xúc kích động, giọng nói càng sắc bén: “Ông nói linh tinh!”
Cát Mỹ Ngọc nhíu mày, thần sắc đã rất không vui, cô ta không ngờ, con dâu mà con mình cưới về lại có cuộc sống riêng dâm loạn như vậy.


Chuyện của cô ta và Cố Thanh Thành mới qua, còn không biết chuyện đó là thật hay giả, hiện nay lại thêm một bác sĩ Trương, cô ta thật sự là không chịu được cô đơn! Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Biểu cảm trên mặt Trần Vu Nhất đương nhiên cũng không tốt, chiếc ly cầm trong tay, trên bàn tay có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên.

Tâm trạng hôm nay của Lâm Nam Kiều vốn rất tốt, ngàn vạn lần không ngờ có chuyện sét đánh giữa trời quang như này đợi cô ta.

“Tôi không có nói linh tinh, trong lòng cô không phải biết rõ hơn ai hết hay sao?” Bác sĩ Trương nhìn Lâm Nam Kiều, nếu không phải cô ta ép ông ta quá đáng, ông ta cũng sẽ không cá chết lưới rách như vậy.

“Vu Nhất, anh đừng tin ông ta, những điều ông ta nói đều là giả, đều là lừa người, mục đích của ông ta là muốn tống tiền em.



Lâm Nam Kiều hoảng rồi, cô ta lao tới, khuỵu xuống ở trước mặt Trần Vu Nhất, nắm lấy tay của anh ta, giải thích, nói rõ, cố bao biện:
“30 tỷ đó là ông ta tống tiền em, đều là ông ta một tay nên kế hoạch.


Bác sĩ Trương lại nói: “Tôi lên kế hoạch gì? Lúc đầu nếu như không phải cô uy hiếp tôi? Tôi có thể giấu diếm lừa dối bệnh tình của cậu chủ.


“Ông nói linh tinh, ông nói vớ vẩn, ngậm máu phun người, Vu Nhất, anh đừng bị ông ta mê hoặc, đừng tin ông ta, ông ta đang nói dối!”
Trần Vu Nhất không có lên tiếng, nhưng lại hất tay của Lâm Nam Kiều ra khỏi tay mình, nheo đôi mắt đào hoa hẹp dài.

“Tôi nói linh tinh, cô có dám đối chất với tôi không, lúc đầu tên khách sạn chúng ta đi tôi còn nhớ, bây giờ có cần đến khách sạn đối chiếu không? Thuận tiện xem camera khách sạn?” Bác sĩ Trương cũng tức giận, bị cắn ngược một miệng, lửa giận trong bụng không nhỏ.

Lâm Nam Kiều bị tóm điểm yếu, bắt đầu nói linh tinh: “Là ông xâm phạm tôi, là ông chuốc say tôi rồi làm loạn với tôi, vậy nên tôi mới lấy chuyện này uy hiếp ông, nếu không ông làm sao bị tôi nắm thóp? Nếu không ông làm sao ngoan ngoãn nghe lời của tôi như vậy? Tôi kêu ông làm gì thì ông làm cái đó!”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1300: Chương 1300


CHƯƠNG 1300
Bác sĩ Trương bây giờ mới thật sự biết cái gì gọi là ngậm máu phun người, lúc đầu ông ta sao lại ngu xuẩn tin lời của cô ta, nếu không sự nghiệp của ông ta bây giờ có thành tựu, đâu rơi vào bước đường này?
Người phụ nữ này mang kim độc, hại ông ta vô cùng thảm!
Hai người cãi nhau ông một câu tôi một câu như chốn không người, coi như không có ai ở phòng khách, cãi nhau rất lợi hại, kiểu sắp lao vào nhau.

Cát Mỹ Ngọc đã không muốn nghe tiếp nữa, nói một câu mẹ mệt rồi, sau đó lại ném lại một câu xử lý cho xong với Trần Vu Nhất, bà ta xoay người, đi lên tầng.

Bất luận ai ép ai, đều sẽ cắn người, Lâm Nam Kiều và bác sĩ Trương lúc này đều đã bị đối phương ép quá, hai người giống như chó điên, bắt đầu cắn loạn.

Mà Trần Vu Nhất rõ ràng là đương sự, bây giờ lại giống như người ngoài cuộc, siết chặt ly nước, lồng ngực phập phồng kịch kiệt, nghe hai người cãi nhau.


Lâm Nam Kiều cảm thấy mình nhất định không thể thua, phải đè bác sĩ Trương xuống! Cho dù lúc này trái tim và cơ thể của cô ta đều run rẩy không đứng nổi nữa.

Âm thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng to, thậm chí ngay cả người giúp việc bận rộn trong bếp cũng có thể nghe thấy, còn đưa mặt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì.

Trần Vu Nhất mãi không lên tiếng cuối cùng đã nổi giận, ném ly nước trong tay xuống đất, chỉ nghe một tiếng “choang”, ly nước thủy tinh vỡ tan, nước bắn tung tóe, đồng thời vang lên giọng nói giận dữ kèm hàn ý lạnh thấu xương: “Im miệng!”
Âm thanh đột ngột khiến Lâm Nam Kiều không phòng bị mà bị dọa hét lên, cơ thể mập mạp của bác sĩ Trương cũng run rẩy, không dám nói chuyện nữa.

Nhất thời, trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh trở lại, không có âm thanh, rất yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ mồm một…
“Cãi nhau đủ chưa?” Thần sắc của Trần Vu Nhất vô cùng lạnh lẽo, giống như tỏa ra hàn khí.

Lâm Nam Kiều một câu cũng không dám nói, trầm mặc, hai tay để dọc bên người siết chặt lại.


Bác sĩ Trương càng không dám thở mạnh, rất kiêng kỵ đối với Trần Vu Nhất, dùng dư quang nhìn.

Ánh mắt tức giận dừng trên người bác sĩ Trương, Trần Vu Nhất mở miệng nói từng câu từng chữ: “Quậy đủ rồi chứ?”
Bác sĩ Trương nhạy bén lưu ý tới, từ ngữ mà anh sử dụng là quậy, vậy thì điều rõ ràng có nghĩa là Trần Vu Nhất căn bản không tin lời ông ta vừa nói.

“Cậu chủ tôi không nói dối, mọi lời tôi nói đều là sự thật, là thật, cậu phải tin tôi!” Thần sắc của bác sĩ Trương vô cùng lo lắng, vội vàng mở miệng nói.

“Muốn thuận lợi về đến thành phố A thì đừng thử chọc tôi điên, cảnh cáo ông lần nữa, sự kiên nhẫn và nhẫn nại của tôi là có hạn, đừng thử khiêu khích lần nữa, hiểu chứ? Tôi đã nhân từ một lần với ông, ông dựa vào đâu cảm thấy tôi sẽ nhân từ với ông lần thứ hai?”
Trong mỗi một câu của Trần Vu Nhất đều mang theo khí tức sắc lạnh, khiến người khác nghe, không khỏi cảm thấy rét lạnh.

“Tôi sai rồi, cậu chủ, tôi thật sự sai rồi!” Bác sĩ Trương lập tức cầu xin, chỉ thiếu chút là quỳ xuống đất.

“Cút! Lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi! Nếu còn có điều muốn nói gì về tôi thì cứ nói, ông xem cuối cùng liệu có ai tin ông không…”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1301: Chương 1301


CHƯƠNG 1301
Câu nói này mang thâm ý, bác sĩ Trương là có thể nghe ra, ông ta không dám tiếp tục ở lại nhà họ Trần nữa, lập tức rời đi, một đồng cũng không có được.

Ở trong nhận thức của ông ta, Trần Vu Nhất từ đầu tới cuối một câu tàn nhẫn cũng không có nói với Lâm Nam Kiều.

Đối với việc ông ta liệu có nói chuyện này với người khác không, hoặc có nói cho phóng viên không, Trần Vu Nhất căn bản không để tâm.

Bác sĩ Trương cảm thấy khi ông ta xử lý chuyện này là rất nắm chắc, làm lớn chuyện, đối với ông ta không hề có lợi ích gì, ngược lại sẽ càng chọc giận Trần Vu Nhất.

Hiện nay, ông ta tốt nhất dừng lại trước.

Trong nhà họ Trần.

Trần Vu Nhất không phải hướng về phía Lâm Nam Kiều, mà là ở trước mặt bác sĩ Trương, anh căn bản sẽ không tranh cãi với cô ta, nếu không chỉ để bác sĩ Trương xem trò cười.


Nhưng còn nữa, Trần Vu Nhất căn bản lười tranh cãi với cô ta.

Trong lòng anh ta đã có cân nhắc và tính toán, tranh cãi với cô ta chẳng qua chỉ là tăng thêm sự chán ghét và bực bội mà thôi, việc gì phải khổ vì một người chẳng quan trọng mà khiến người rơi vào hoàn cảnh nào đó?
Sau khi bác sĩ Trương rời đi, Trần Vu Nhất không có quan tâm Lâm Nam Kiều, xoay người, đi lên tầng.

Đối với hành vi và lời nói này của Trần Vu Nhất, Lâm Nam Kiều nghĩ không thông cũng không đoán được, theo lý mà nói, lời bác sĩ Trương nói với anh ta, anh ta chắc chắn sẽ nổi giận, phát hỏa, nổi điên với cô ta, không chừng sẽ giống như lần trước mà động tay với cô ta.

Nhưng lần này rất khác thường, anh ta không nói gì với cô ta cả, càng không làm gì cả, giống như chưa từng nghe thấy những lời đó, còn coi cô ta như không khí, ngay cả nhìn cũng không thèm.

Lâm Nam Kiều cảm thấy loại cảm giác này rất không tốt, trong lòng càng giống như một cái hố sâu không đáy, vô biên, không có điểm rơi, vô cùng bất an.

Nói thật, cô ta càng hy vọng anh ta có thể mắng cô ta, hoặc động thủ, như vậy có thể thật hơn một chút, ít nhất khiến cô ta không sợ hãi như vậy.


Trần Vu Nhất đi lên cầu thang, cô ta theo sát, khi anh ta sắp đi vào phòng sách, Lâm Nam Kiều lắc người chặn ở trước mặt anh ta, lưng dán vào cửa, ngăn động tác tiếp theo của anh.

“Anh muốn ăn gì không? Em bây giờ đi nấu cho anh.

” Cô ta nói.

“Không cần cái gì cả.

” Trần Vu Nhất lạnh lùng nhìn hành động của cô ta.

Lâm Nam Kiều thật sự sắp bị ép tới điên rồi, bác sĩ Trương đã nói chuyện như thế, nhưng anh không nói gì cả, không làm gì cả, cô ta sắp điên rồi!
Không kiên nhẫn được nữa, cô ta trực tiếp mở miệng nói: “Anh muốn cãi nhau một trận với em không?”
Vẻ mặt thong dong, Trần Vu Nhất nhìn cô ta, nhíu mày: “Tại sao?”
Hàm răng sắc cắn chặt vào môi, Lâm Nam Kiều lớn tiếng nói: “Chuyện đó thật sự không phải là lỗi của em! Đều do bác sĩ Trương, ông ta cố ý dùng rượu chuốc say em, sau đó đưa em tới khách sạn, em uống say cái gì cũng không biết, ngày hôm sau tỉnh lại mới phát hiện mình bị ông ta xâm hại, em lúc đó tâm ý nguội lạnh ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có, nhưng vừa nghĩ tới anh, em cảm thấy mình không thể chết, ông ta xâm hại em như vậy, cho nên em mới uy hiếp ông ta, kêu ông ta lừa anh!”
Trần Vu Nhất cũng không lên tiếng, vẫn duy trì dáng vẻ vừa rồi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1302: Chương 1302


CHƯƠNG 1302
“Em biết anh cảm thấy em bẩn! Ngay cả chính em cũng cảm thấy như vậy! Nhưng chuyện này rõ ràng có thể đơn giản hóa, anh trước đó cũng từng ngủ với Thân Nhã, hơn nữa không chỉ một hai lần, mà em không cẩn thận ngủ với ông ta một lần, như vậy xem ra là công bằng!”
“…” Khóe mắt của Trần Vu Nhất dường như hơi dao động, bỗng xuất hiện ý cười lạnh lẽo.

“Còn nữa, anh không thể ly hôn với em, cho dù bởi vì chuyện này, nhưng em cũng tuyệt đối sẽ không ly hôn với anh! Sau khi say rượu em ý thức không rõ ràng quả thật đã bị bác sĩ xâm hại, nhưng lúc đó là trước khi kết hôn, mà em và anh cũng trong quan hệ chia tay, cho nên em căn bản không tính là ngoại tình!”
Lần này, Trần Vu Nhất đã mở miệng: “Nói xong chưa?”
“Tại sao anh không nói gì cả! Em nói nhiều như vậy, anh ngay cả một câu cũng không chịu nói, rốt cuộc là ý gì?” Lâm Nam Kiều không chịu được nữa.

“Cô nói đều đúng, cũng đều có lý, còn muốn tôi nói cái gì nữa?” Trần Vu Nhất không nóng không lạnh nói.

Lâm Nam Kiều không có lời nào để đối đáp, cô ta không biết nói gì nữa, cũng không biết trả lời thế nào nữa.

Nghĩ một lát, cô ta mở miệng nói: “Vậy anh là tha thứ cho em rồi sao?”
Trần Vu Nhất ném lại một câu trả lời mơ hồ không rõ cho cô ta: “Cô cảm thấy sao?”

Anh ta bất luận là biểu cảm hay thần sắc đều quá huyền ảo, căn bản không để người khác suy đoán, Lâm Nam Kiều hoảng loạn nói: “Anh muốn ly hôn với em sao?”
“Đúng.

” Trần Vu Nhất trả lời rất dứt khoát, không hề lòng vòng.

“Nhưng em tuyệt đối không thể ly hôn với anh! Tuyệt đối không thể, em bây giờ mang thai, anh không thể ly hôn với em.

” Cảm xúc của cô ta lần nữa trở nên kích động.

“Cô nói rất đúng…” Trần Vu Nhất hoàn toàn tán thành lời nói của cô ta: “Vậy nên cô không cần để tâm lời của tôi, chỉ cần ăn no ngủ ngon, điều chỉnh cơ thể của mình tốt, tôi bây giờ phải làm việc, tránh ra.


“Lời này của anh là có ý gì?” Lâm Nam Kiều không hiểu, vẫn chặn ở trước cửa, không chịu tránh ra: “Tối nay anh vẫn là đừng làm việc nữa, cùng em về phòng nghỉ ngơi, chúng ta nói chuyện triệt để.



Sự kiên nhẫn đến lúc này đã gần như tiêu hao hết, Trần Vu Nhất cuối cùng đã nổi giận, phát hỏa: “Tránh ra!”
Hai chân chợt mềm nhũn, Lâm Nam Kiều suýt nữa quỳ trên đất, lại nghĩ tới hai lần bạo lực trước của Trần Vu Nhất, cô ta lập tức theo phản xạ có điều kiện mà dịch người ra.

Cửa phòng sách ở trước mặt cô ta, rầm một tiếng đóng lại, âm thanh vô cùng chói tai, khiến tai của cô đau nhức.

Sau khi về phòng, Lâm Nam Kiều vẫn đang há miệng thở dốc, lồng ngực phập phồng không ổn, sự phát triển của sự việc càng lúc càng nằm ngoài dự tính.

Hiện nay, Trần Vu Nhất là quyết tâm muốn ly hôn với cô ta, cô ta có thể nhìn ra.

Ngồi trên sô pha, Lâm Nam Kiều nghĩ kỹ lại, nghĩ tới câu nói vừa rồi mà Trần Vu Nhất đã nói.

… Vậy nên cô không cần để tâm lời của tôi, chỉ cần ăn no ngủ ngon, điều chỉnh cơ thể của mình tốt.

Anh ta, tại sao lại nói ra câu này?
Dựa theo tâm trạng lúc này của anh ta, căn bản không thể nói ra câu nói này, cô ta cảm thấy, trong này nhất định ẩn chứa thâm ý.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1303: Chương 1303


CHƯƠNG 1303
Ngồi ở đó, nghĩ rất nhiều, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, cô ta đang suy đoán dụng ý trong lòng Trần Vu Nhất!
Đột nhiên nghĩ tới đứa bé trong bụng mình, toàn thân Lâm Nam Kiều theo đó mà run lên, ý của anh ta chắc không phải là chỉ đứa bé trong bụng của cô ta chứ?
Càng nghĩ, Lâm Nam Kiều cảm thấy càng có khả năng, ý trong lời của anh ta là muốn đợi sau khi đứa trẻ được sinh ra thì ly hôn với cô ta, hay là nghi ngờ đứa bé không phải của anh ta?
Đứa trẻ này rốt cuộc là của anh hay của Cố Thanh Thành, ngay cả bản thân cô ta cũng không rõ.

Nếu trong lòng Trần Vu Nhất cảm thấy đây không phải là con của anh ta, đến lúc đó muốn làm giám định DNA thì phải làm sao?
Kết quả giám định nếu là con của anh ta, vậy thì tạm thời sẽ gió yên biển lặng, đợi qua thời gian cho con bú, anh ta vẫn sẽ yêu cầu ly hôn!
Nếu không phải là con của anh ta, sau đó sẽ là cuồng phong mưa bão, cô ta không có đường để lui.

Bây giờ, cô ta phải làm sao đây?

Lâm Nam Kiều sắp bị ép tới điên rồi, hai tay đập mạnh vào đầu, cảm thấy đầu rất đau!
Ngay cả bản thân cô ta cũng không biết, rốt cuộc tại sao lại ép bản thân tới bước này, tiến thoái lưỡng nan, sống không bằng chết, không, khó chịu hơn chết.


Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Nam Kiều xuống tầng, đi ăn bữa sáng, Cát Mỹ Ngọc không thèm nhìn cô ta, Trần Vu Nhất đương nhiên cũng vậy.

Đối với Cát Mỹ Ngọc mà nói, ly hôn đã là chuyện tất nhiên, bây giờ là vì mang thai, cho nên mới nhẫn nhịn, đợi ngày đó đến.

Lâm Nam Kiều tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, bụng càng đau, nhưng lại có cách gì được?
Cô ta nói với Trần Vu Nhất, muốn một chiếc thẻ ngân hàng, bây giờ có rất nhiều thứ muốn mua, cô ta muốn mua ít đồ cho con.

Bắt đầu từ bây giờ, cô ta cũng không thể không vì mình làm tính toán, có thể đào được bao nhiêu tiền từ trên người anh ta thì đào bấy nhiêu.


Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trần Vu Nhất cũng trả lời cô, sau khi đến trung tâm thương mại mua đồ cho con, ký tên của anh ta trên hóa đơn, nhưng phải nhớ, mỗi lần ký hóa đơn, điện thoại của anh ta sẽ nhận được tin nhắn tương ứng, phải được sự đồng ý của anh ta.

Ném lại một câu này, anh ta rời đi, Lâm Nam Kiều về đến phòng thì quét hết đồ đạc như ly trà, còn cả đồ trang điểm xuống dưới sàn.

Trần Vu Nhất đã bắt đầu quản cô ta ở phương diện tiền bạc, không cho cô ta thẻ tín dụng, ngay cả mua đồ cũng phải đợi sau khi anh ta xem, đồng ý mới có thể ký tên.

Như vậy, cô ta sẽ moi được cái gì?
Thời gian trôi qua nhanh chóng, bụng của Thân Nhã cũng dần dần thấy rõ, bây giờ cũng không thể mặc quần áo bình thường nữa, phải mặc đồ rộng một chút.

Hoắc Đình Phong đến trung tâm thương mại giúp cô mang về rất nhiều đồ, đều là quần áo rộng, nhưng mẫu mã cũng như chất liệu đều vô cùng tốt, đều là đồ thương hiệu, giá cả cũng không rẻ.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom