Cập nhật mới

Dịch Full Sau Khi Cúp Điện, Tôi Hôn Nhầm Anh Em Tốt Của Bạn Trai

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Sau Khi Cúp Điện, Tôi Hôn Nhầm Anh Em Tốt Của Bạn Trai

Sau Khi Cúp Điện, Tôi Hôn Nhầm Anh Em Tốt Của Bạn Trai
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên truyện: SAU KHI CÚP ĐIỆN, TÔI HÔN NHẦM NGƯỜI, NGƯỜI TÔI VỪA HÔN HÓA RA LÀ...ANH EM TỐT CỦA BẠN TRAI NHƯNG KHÔNG AI TRONG CHÚNG TÔI NÓI GÌ

Tác giả: LL林夕

Thể loại: Hiện đại, báo thù

Số chương: 4 phần gồm 13 chương ngắn

Editor: Tanya (torryssi)

Giới thiệu:

Vào năm thứ năm tôi yêu Tần Dự, anh ta đã nhờ tôi quyến rũ người anh em tốt của anh ta.

Tần Dự cầu xin tôi: “Chỉ cần em ở bên Diệp Cảnh Hòa, Ninh Ninh sẽ từ bỏ.”

Ninh Ninh là nữ sinh anh ta thích.

Về sau, khi tôi đưa thiệp mời cưới của tôi và Diệp Cảnh Hòa, Tần Dự liền sụp đổ.

Anh ta nói với tôi: “Anh hối hận rồi, em hãy quay lại đi”.

Nhưng anh ta không hề hay biết rằng việc tôi thích anh ta là nói dối.

Bởi vì ngay từ đầu, mục tiêu của tôi là Diệp Cảnh Hòa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Tôi đã thích Tần Dự từ khi còn học trung học.

Mọi người xung quanh đều biết tôi thích anh ta, chỉ riêng anh ta lại không biết.

Tốt nghiệp cấp ba năm ấy, mọi người đều ngồi trong phòng bao, một vài nam sinh đã say khướt.

Trong lúc say rượu, một nam sinh nắm lấy tôi nói: “Tần Dự, cậu có biết rằng Trần Ngư đã thích cậu từ lâu rồi không? Ba năm cấp ba, khi cậu thi rớt, cậu ấy dạy bổ túc cho cậu, khi cậu chơi bóng rổ, cậu ấy mua nước cho cậu. Ngay cả quần áo bóng rổ đẫm mồ hôi của cậu cũng là do cậu ấy giặt. Hôm nay, cậu phải cho lớp phó học tập của chúng ta một câu trả lời đi nào!?”

Mọi người đều reo hò và hét lên "Ở bên nhau, ở bên nhau!”

Tôi đỏ mặt cúi đầu.

Tôi không hề lo sợ anh ta sẽ đồng ý chút nào vì tôi biết rằng Tần Dự sẽ không và anh ta sẽ chỉ giả ngu.

Tôi giúp anh ta học vì muốn nhân cơ hội được ở bên Diệp Cảnh Hòa.

Tôi mua nước cho anh ta, vì anh ta sẽ đưa cho Diệp Cảnh Hòa.

Về quần áo bóng rổ, tôi chỉ muốn giúp Diệp Cảnh Hòa, nhân tiện giặt cho anh ta mà thôi.

Quả nhiên, Tần Dự bật cười, ôm lấy vai tôi, tùy tiện nói: “Cậu đang nói cái gì vậy? Trần Ngư với tôi là anh em tốt. Đừng gây chuyện ồn ào, sẽ làm ảnh hưởng đến việc tìm kiếm đối tượng của chúng tớ, lúc đó cậu chính là thủ phạm đó biết chưa!”

Các bạn cùng lớp sợ tôi xấu hổ nên lập tức cười rồi chuyển chủ đề.

Sau bữa ăn, mọi người đi hát KTV, chơi đến khuya, Tần Dự uống khá nhiều.

Anh ta dựa vào vai tôi, ồn ào bảo đau đầu.

Tôi bảo anh ta uống thuốc giải rượu nhưng anh ta lại không chịu uống vì sợ đắng.

Tôi dùng sức nhét nó vào miệng anh ta và cho anh ta uống vài ngụm nước từ cốc giữ nhiệt.

Khi cảm thấy thoải mái hơn, anh ta lắc lắc tay tôi như một đứa trẻ và hỏi rằng: “Trần Ngư, em sẽ luôn đối xử tốt với anh như vậy phải không?”

Tôi thấy cánh tay anh ta có mấy vết muỗi đốt nên lấy tinh dầu trong túi ra bôi lên mà không trả lời câu hỏi này.

Sau khi đợi bên ngoài được một lúc, một chiếc ô tô dừng trước mặt chúng tôi.

Cửa sổ xe hạ xuống, người ngồi ở ghế lái liếc nhìn chúng tôi, bình tĩnh nói: “Nếu cậu nôn mửa trong xe của tớ, ông đây làm thịt cậu.”

“Diệp lão nhị, cho là ông đây sợ cậu sao!” Tần Dự trợn mắt nhìn anh.

Anh ta mở cửa xe, ngây ngẩn cả người.

Một cô gái trong sáng và quyến rũ lao vào vòng tay anh ta và cười: “Tiểu Tần Tử, sao lại choáng váng rồi? Bổn công chúa vừa mới về nước, vui vẻ không?

Tần Dự muốn đưa tay ôm lấy cô ta nhưng lại hốt hoảng đẩy ra, la lên: “Trên người tớ toàn là mùi tinh dầu, cậu tránh xa ra chút, cậu sợ nhất là mùi này.”

Cô gái này tên là Ninh Ninh, là thanh mai trúc mã lớn lên cùng Tần Dự.

Tôi nhìn nụ cười không rành thế sự của cô ta, thầm thì trong lòng: Ninh Ninh, cuối cùng tôi cũng đã đợi được cô.

Ninh Ninh chán ghét quạt tay, lại nhìn tôi, chế nhạo nói: “Bạn gái của cậu sao, không giới thiệu cho tớ biết à?”

Tần Dự lập tức nói: "Không phải! Làm sao tớ thích cô ấy được! Cô ấy là lớp phó học tập của lớp chúng tớ, sợ tớ say rượu xảy ra chuyện nên mới đi theo. Ninh Ninh, chúng tớ không chút quan hệ gì, tuyệt đối đừng hiểu lầm nhé!”

2.

Tôi nắm chặt chai tinh dầu trong tay, không nói gì.

Diệp Cảnh Hòa bấm còi xe, uể oải nói: “Được rồi, các cậu lên xe đi. Chỗ này không được đậu xe lâu đâu!”

Tần Dự và Ninh Ninh ngồi vào ghế sau.

Anh ta nói với tôi: “Trần Ngư, em tự về nhé. Mùi tinh dầu trên người em nồng quá, Ninh Ninh không thích.”

Có lẽ lúc này Tần Dự đã quên mất rằng, bây giờ đã là hai giờ sáng rồi.

Chỗ này rất khó để đón xe và có thời điểm này rất nhiều người đến đây để uống rượu và nhảy nhót.

Tôi là con gái lại đứng đây một mình, chắc chắn rất dễ trở thành mục tiêu cho những kẻ lưu manh, nát rượu.

Nhưng tôi vẫn mỉm cười nói: “Được rồi, cậu về trước đi, tôi đi taxi.”

“Lên xe đi, tôi không muốn nói lại lần thứ hai.” Diệp Cảnh Hòa có chút không kiên nhẫn.

Ninh Ninh lập tức nói: ”Trần Ngư, cậu lên nhanh đi. Cậu không biết đâu, anh hai của tớ là người thiếu kiên nhẫn nhất đó.”

Tôi lên xe và ngồi vào ghế phụ cạnh Diệp Cảnh Hòa.

Ninh Ninh ở phía sau bỗng chốc thốt lên: “Anh hai không thích người khác ngồi ở ghế phụ của mình.”

Diệp Cảnh Hòa khởi động xe, thản nhiên nói: “Chúng ta không thể để cô ấy ngồi trên nóc xe được đúng không? Cứ như vậy đi.”

Tôi nhìn vào kính chiếu hậu, thấy sắc mặt Ninh Ninh hơi thay đổi.

Ninh Ninh nói Diệp Cảnh Hòa là người không kiên nhẫn, tôi biết chứ, dù gì anh ấy cũng từng chê tôi hôn quá chậm.

***

Hai tháng trước, Tần Dữ tổ chức tiệc tại nhà, có mời tôi tới tham dự.

Hôm ấy trong nhà có chút chuyện nên tôi đến hơi trễ.

Tần Dự uống nhiều quá nên tôi vào bếp nấu canh giải rượu cho anh ta

Đột nhiên lúc này không hiểu sao lại mất điện, xung quanh tối đen như mực.

Tôi nghe thấy có người bước vào nên đẩy anh vào tường và hôn anh.

Động tác của tôi không thành thạo lắm nên đối phương chê tôi quá lề mề, vì vậy cắn môi của tôi một cái rồi hôn thật sâu.

Sau đó, có cuộc gọi đến.

Tôi nấu canh rồi lấy ra, sau đó ngồi xuống cạnh Tần Dự và Diệp Cảnh Hòa.

Dưới ánh mắt chần chờ của Diệp Cảnh Hòa, tôi nói với Tần Dự: “Cậu vừa vào bếp tìm tôi à, biết tôi sợ bóng tối phải không?”

Sắc mặt Diệp Cảnh Hòa đột nhiên lạnh lùng, bỏ đi.

Vì vậy anh không nghe được Tần Dự nói: “Tớ không có đi tìm cậu, vừa rồi cầu dao bị ngắt, cậu sợ à?”

Tôi chậm rãi cầm muỗng đưa cho Tần Dự, trong lòng cười nhẹ.

Diệp Cảnh Hòa, mẹ của anh đã từng nói rằng con gái do một người bảo mẫu sinh ra như tôi thật thấp kém.

Tôi muốn xem liệu người thấp kèm như tôi có thể kéo một người sinh ra đã cao quý như anh ra khỏi mây hay không.

3.

Tôi sẽ không bao giờ quên mùa hè năm tôi mười sáu tuổi, tôi đến Diệp gia để giúp mẹ tặng đồ.

Thì chứng kiến mẹ đang quỳ dưới đất, không ngừng cầu xin mẹ Diệp hãy tha cho tôi.

"Phu nhân, tôi không có ý định trèo cao Diệp gia!"

“Chỉ là con gái tôi trúng tuyển vào một trường trung học trọng điểm, tôi vui mừng nên nói chuyện nhiều hơn với thiếu gia một chút.”

“Tôi nói cho bà biết, đừng cố lợi dụng con gái của bà để quyến rũ Cảnh Hòa.” Bà Diệp kiêu ngạo và khinh thường nói: “Bà cho rằng tôi không thể nhìn thấu được suy nghĩ nhỏ nhặt của bà hay sao? Chỉ đơn giản là giả vờ lơ đãng tùy tiện nhắc con gái của bà trước mặt Cảnh Hòa nhằm muốn thu hút sự chú ý của nó. Kẻ thấp kém như mấy người đừng có mơ mà gả được vào hào môn.”

Nước mắt mẹ tôi lăn dài, không ngừng lắc đầu nói: “Thưa bà, tôi không hề có ý nghĩ như vậy. Xin bà đừng tìm con gái tôi gây phiền phức.”

Bà Diệp trợn mắt nhìn mẹ tôi và nói: “Nếu không phải vì Cảnh Hòa thích ăn đồ bà nấu, thì hôm nay tôi sẽ để bà cút ra ngoài rồi. Bà nên yên phận đi, bằng không tôi sẽ làm con gái bà đẹp mặt.”

Tôi đứng trong góc, lắng nghe từng chữ một.

Mẹ tôi không phải người nói nhiều nhưng mẹ rất vui khi tôi được nhận vào trường cấp 3 trọng điểm.

Chỉ là nói nhiều thêm vài câu với Diệp Cảnh Hòa, liệu mẹ tôi nên bị nhục nhã như thế này sao?

"Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy? Làm sao con có thể thích con gái của bảo mẫu được?" Một thanh niên bước ra khỏi cửa, sốt ruột nói:”Tần Dự cũng học trường đó, cho nên con mới hỏi thêm vài câu. Chẳng lẽ trong mắt mẹ con cũng có ý đó? Con sẽ tùy tiện thích bất kỳ người nào à?”

Người vừa lên tiếng chính là Diệp Cảnh Hòa.

Diệp Cảnh Hòa cáu kỉnh nói: "Mẹ Lâm, đứng lên đi. Niên đại nào mà còn làm chuyện quỳ gối này."

Tôi trở về nhà trong im lặng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Buổi tối, mẹ đi làm về, mua cho tôi chiếc bánh ngọt nhỏ tôi yêu thích.

Bà mỉm cười nói: “Hôm nay phu nhân khen mẹ làm việc cẩn thận nên đã thưởng cho mẹ. Ngày mai mẹ nghỉ nửa ngày dắt con đi mua váy đẹp nhé. Con gái đã lớn, nên ăn mặc đẹp một chút mới phải.”

Mẹ tôi làm như không có chuyện gì xảy ra, không hề nhắc tới sự tủi nhục hôm nay mà mẹ phải chịu, thậm chí còn bàn với tôi ngày mai ăn gì.

Mẹ luôn như vậy, luôn ngầm chịu đựng những điều tồi tệ, lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ.

Tôi cũng giả vờ vui vẻ nói ngày mai muốn ăn cá ở ngoài.

Sau khi bà ấy đi khỏi, tôi lặng lẽ viết hai cái tên vào sổ: Tần Dự, Diệp Cảnh Hòa.

Sau khi nhập học lớp 10, tôi và Tần Dự được xếp vào cùng lớp.

Tôi đã lặng lẽ tiếp cận anh ta và quen biết với Diệp Cảnh Hòa thông qua anh ta.

Chớp mắt, đã ba năm trôi qua.

Về sau, tôi lại thêm một cái tên khác vào sổ tay của mình.

Hai chữ màu đỏ đậm: Ninh Ninh.

Dòng chữ màu đỏ tươi trông như máu.

Để nhắc nhở tôi rằng, tiết mục phải lòng Tần Dự phải chân thực hơn nữa.

Kẻ săn mồi cao cấp là kẻ biết ẩn mình thành con mồi yếu ớt nhất.

Khi mọi người cho rằng tôi bị Tần Dự tổn thương sâu sắc thì đó chính là thời điểm tốt nhất để tôi tiếp cận Diệp Cảnh Hòa.

Ngày mà Diệp Cảnh Hòa rơi vào trong tay tôi, tôi sẽ làm cho Ninh Ninh và Tần Dự khốn khổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


4.

Tôi và Tần Dự đều thi đậu vào trường Đại học C, Diệp Cảnh Hòa cũng học khoa luật giống bọn tôi nhưng lớn hơn hai khóa.

Vào tháng thứ ba sau khi nhập học, lúc 9h tối khi đang ở ký túc xá thì tôi nhận được điện thoại của Tần Dự.

Giọng nói của anh ta khàn khàn, say khướt và đau đớn: "Trần Ngư, em đến tìm anh được không?"

Tôi không nói hai lời, ngay lập tức thay quần áo và đi ra ngoài.

Tôi đến quán bar thì thấy Tần Dự đang hồn bay phất lạc ngồi trên ghế dài.

Rất nhiều chai rượu chất thành đống để đầy trên bàn, tiếng nhạc ầm ĩ cũng không che lấp được nỗi buồn của anh ta.

“Sao lại uống nhiều rượu như vậy, anh thấy khó chịu à?” Tôi ngồi xuống cạnh anh, lấy chai nước trong túi ra đưa cho anh ta.

Tần Dự ôm mạnh lấy tôi, đau khổ nói: “Ninh Ninh từ chối anh..”

Tôi vỗ vỗ lưng Tần Dự, nhẹ giọng nói: “Không sao, em ở cùng anh.”

“Em có biết cô ấy đã nói gì với anh không?” Tần Dự lơ đãng nói: “Cô ấy nói cô ấy chỉ coi anh như anh trai mà thôi. Trần Ngư, anh thích cô ấy nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới có dũng khí để tỏ tình, ai mà ngờ lại nhận được đáp án như vậy.”

Anh ta buông tôi ra, vẻ mặt buồn bã: “Em nói cho anh biết đi, làm sao anh mới có thể theo đuổi được Ninh Ninh bây giờ?”

“Có câu cái gì không có được thì vĩnh viễn tốt đẹp nhất, quan trọng nữa là sự tự tin.”

Tôi chậm rãi nói: “Tần Dự, sao anh không giả vờ buông xuống Ninh Ninh để cô ấy có cảm giác xa cách. Khi đó cô ấy mới phát hiện được anh là người đàn ông thực thụ.”

Tần Dự vẫn rất thông minh, anh ta lập tức hiểu ý ở trong lời.

Anh ta nói với tôi: "Trần Ngọc, thể này được không? Hai chúng ta giả vờ yêu nhau đi, nếu Ninh Ninh quan tâm, cô ấy nhất định sẽ ghen tị."

Tôi nhẹ nhàng nói: “Được, chỉ cần anh vui vẻ, em sẽ làm bất kỳ mọi chuyện theo ý anh.”

Sắc mặt Tần Dự thoáng chốc hiện lên nét do dự, anh ta hỏi tôi: “Em… đối xử tốt với anh như vậy sao?”

“Em thích anh phải không?"

Tôi còn chưa trả lời, Tần Vũ đã cười, vòng tay qua vai tôi nói: "Ồ, sao lại có chuyện đó được. Chúng ta là anh em tốt cơ mà."

Nghe này, câu này nghe thật đáng khinh bỉ đó biết không?

Ninh Ninh vừa mới dùng những lời như vậy để từ chối anh ta, anh ta lại không biết xấu hổ dùng lại để qua loa lấy lệ với tôi.

Tần Dự ôm tôi một cách thân mật, chụp ảnh kèm theo caption có ba trái tim màu đỏ, rồi

đăng lên vòng bạn bè trên Wechat.

Rất nhanh sau đó, Ninh Ninh nhắn tin Wechat với anh ta, hỏi anh ta có ý gì.

Tần Dự ngập ngừng hỏi tôi phải làm sao.

Tôi cầm lấy điện thoại di động của anh ta rồi nhắn trả lời: [Ninh Ninh, sau hôm tỏ tình với em, anh đã nhìn rõ lòng mình. Hóa ra bấy lâu nay em chỉ là chấp niệm của anh mà thôi. Người anh thích thực ra là Trần Ngư.]

Sau khi gửi tin nhắn, tôi trực tiếp tắt điện thoại của anh ta.

Tần Dự ban đầu có chút bối rối, cho đến khi Diệp Cảnh Hòa gửi WeChat cho tôi.

Diệp Cảnh Hòa: [Em và Tần Dự là sao vậy, Không lẽ em không biết cậu ta thích Ninh Ninh sao? Cậu ta làm vậy rõ ràng là muốn Ninh Ninh tức giận mà thôi. Trần Ngư, em phải biết trân trọng bản thân và yêu thương chính mình. Em quen Tần Dự nhiều năm như vậy rồi, có lúc nào cậu ta thật sự coi trọng em không?]

Tần Dự liếc nhìn điện thoại của tôi, có chút khó hiểu nói: “Diệp lão nhị này thích dạy đời người khác như vậy từ khi nào thế? Lời nói còn khó nghe như vậy, đi theo là ý gì chứ?

Cậu ta là loại người trời sập cũng không quan tâm nhưng lại có tâm tự mà đi dạy dỗ em.”

Diệp Cảnh Hòa lại gửi một tin nhắn khác cho tôi: [Ninh Ninh đến gặp anh, bọn anh đang đến quán bar tìm bọn em để làm rõ chuyện này. Tần Dự là người tùy tiện, Ninh Ninh thì quen tùy hứng. Trần Ngư, tôi chỉ sợ rằng cuối cùng người duy nhất bị tổn thương sẽ là em.]

Tôi không trả lời.

Điều này thật sự quá thú vị, tôi đã lăn lộn trong cái vòng này của bọn họ nhiều năm như vậy, nghe nói Diệp thiếu nổi tiếng là người lạnh lùng và sợ phiền phức.

Anh sợ nhất việc dây dưa với người khác, chính vì vậy mà suốt nhiều năm Ninh Ninh không dám tỏ tình với anh.

Nhưng bây giờ, anh thực sự đã gửi cho tôi hết tin này đến tin khác chỉ để dạy tôi hãy tôn trọng và yêu thương bản thân, trong khi bản thân anh chỉ là người ngoài cuộc mà thôi.

Có vẻ như trong nụ hôn trong phòng bếp kia, chàng thiếu gia mắc chứng sạch sẽ này không đẩy tôi ra, điều này đủ chứng tỏ rằng trong lòng anh ấy đã có tôi.

Rất nhanh, Diệp Cảnh Hòa cùng Ninh Ninh đến.

Ninh Ninh vừa nhìn thấy Tần Dự, đã khóc: “Tần Dự, sao anh lại làm vậy với người khác chỉ để chọc em giận chứ? Anh tỏ tình với em thì em bắt buộc phải đồng ý à? Anh cứ việc thích Trần Ngư, làm như ai cũng quan tâm đ ến anh không bằng…. Từ nay về sau, ngay cả quan hệ anh em, em cũng không làm nữa.”

Nói xong cô ta quay người bỏ chạy.

Tần Dự lập tức đuổi theo cô ta.

Tôi không nói hai lời liền cùng chạy ra ngoài.

Bên ngoài, trời đang đổ mưa khiến tôi không thể mở mắt được.

Trời mưa to thật đúng lúc, không cần diễn cũng có vẻ đáng thương hơn bình thường.

Ninh Ninh lái xe, Tần Dự lên xe của cô ta.

Tôi đứng dưới mưa muốn đuổi theo nhưng đột nhiên lại ngã xuống đất.

“Em điên rồi!” Diệp Cảnh Hòa chạy tới kéo tôi dậy.

“Không phải chuyện của anh!” Tôi đẩy anh ra và quay trở lại quán bar.

Khi quay lại quán bar, tôi liền uống rượu.

Diệp Cảnh Hòa nắm lấy cổ tay tôi, cáu kỉnh nói: “Nếu không sợ em bị ức hiếp thì anh cũng không thèm quan tâm đ ến em. Trần Ngư, trên đời có nhiều đàn ông như vậy, sao em lại treo cổ trên một cái cây như Tần Dự chứ?”

Anh nửa ôm tôi, đưa tôi ra khỏi quán bar rồi nhét tôi vào ghế phụ của xe.

Quần áo của tôi gần như trong suốt, tôi ngồi co ro trên ghế, không ngừng khóc: “Nhưng tôi chỉ thích anh ấy thôi. Diệp Cảnh Hòa, anh xem thường tôi, có phải không?”

Diệp Cảnh Hòa cau mày, rút ​​khăn giấy đưa cho tôi.

Tôi nhào vào lòng anh, giả vờ say hôn anh: “Tần Dự, anh đừng đi. Anh quay lại nhìn em có được không?”

Diệp Cảnh Hòa không hề tránh né nụ hôn của tôi, còn tôi chỉ chạm vào anh một cái rồi giả vờ ngã vào vòng tay anh rồi ngủ.

Một lúc sau, tôi cảm thấy Diệp Cảnh Hòa nhẹ nhàng ôm tôi.

Tôi không biết anh ấy đã nghĩ gì trong hai phút im lặng đó, nhưng tôi biết rằng, nhịp tim anh ấy rất nhanh.

Tỉnh dậy sau chuyện giả vờ lúc nãy, tôi phát hiện mình đang nằm trong căn hộ của Diệp Cảnh Hòa.

Lúc này, trường học đã đóng cửa.

Tôi đi đến phòng khách thì thấy Diệp Cảnh Hòa ngồi trên ghế sofa, đang cúi đầu xem một cuốn nhật ký.

Diệp Cảnh Hòa ngước nhìn tôi với vẻ mặt mỉa mai: "Trần Ngư, tôi đã đánh giá thấp em. Em thật sự thích Tần Dự? Hay em chỉ muốn gả cho anh ta để đổi vận?"

Tôi biết rất rõ những gì tôi đã viết trong nhật ký.

Tôi viết về tình yêu thầm kín của tôi dành cho Tần Dự trong những năm qua.

Cuốn nhật ký này ngay từ đầu tôi đã cố tình viết như vậy để cho Diệp Cảnh Hòa đọc.

Mà câu mở đầu của cuốn nhật ký, là như thế này:

“Tôi vừa mới biết được rằng bạn cùng bàn của tôi - Tần Dự rất giàu có, nếu tôi có thể gả cho anh ấy thì mẹ và tôi sẽ không bao giờ bị người đời khinh thường nữa có phải không? Vì vậy, tôi đã quyết tâm âm thầm theo đuổi Tần Dự, chờ anh ấy động lòng với tôi.”

Tôi bước tới, tức giận giật lấy cuốn sổ, khóc nói: “Kẻ có tiền như anh thì biết gì chứ? Đúng là tôi thích Tần Dự. Nhưng tôi cũng muốn gả cho anh ấy để thay đổi vận mệnh của mình. Sau khi ba tôi qua đời, ông ấy đã để lại một khoản nợ rất lớn, tôi và mẹ phải trốn chui nhủi khắp nơi. Thậm chí là để giữ được công việc, mẹ tôi còn phải quỳ xuống xin ông chủ thương xót.”

“Kể từ khi biết mẹ tôi vì kiếm tiền, đến việc quỳ gối trước người ta cũng làm, tôi đã thề phải hơn hẳn kẻ khác. Diệp nhị thiếu, có phải trong mắt anh, tôi rất thực dụng và xấu xa phải không?”

Tôi cười tự giễu, nói: “Kỳ thật, tôi vẫn luôn biết anh coi thường tôi, anh cảm thấy tôi rất trơ trẽn hèn hạ khi cứ dính lấy Tần Dự. Nhưng không sao, chỉ cần Tần Dự có thể động lòng với tôi, thì hết thảy mọi thứ đều đáng giá.”

Diệp Cảnh Hòa cau mày, suy tư một lúc, ngập ngừng hỏi tôi: “Mẹ em họ Lâm phải không?”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh: “Sao anh biết?”

"Không có gì." Sắc mặt Diệp Cảnh Hòa thay đổi, vẻ mặt có chút buồn phiền: “Trần Ngư, giữa em và Tần Dự sẽ không có kết quả tốt. Cậu ta rất thích Ninh Ninh, hôm nay em cũng thấy rồi đó, cậu ta bỏ em lại. Trời thì mưa lớn nhưng cậu ta vẫn không chút nào quan tâm đ ến cảm xúc của em.”

Tôi lấy di động ra và đưa cho Diệp Cảnh Hòa xem bài đăng trên vòng bạn bè của Tần Dự, nhẹ nhàng nói; “Không sao cả, tôi có thể đợi. Hiện tại dù gì tôi cũng là bạn gái của Tần Dự. Nếu trong tương lai tôi có thể gả cho anh ấy, tôi nhất định sẽ đưa anh thiệp mời.”

Tôi không chờ Diệp Cảnh Hòa trả lời đã rời khỏi nhà của anh.

Về đến ký túc xá, tôi tắm rửa, thay quần áo và ngủ thoải mái.

Sau khi tỉnh dậy, thì thấy điện thoại xuất hiện một tràng tin nhắn của Tần Dự”

[Trần Ngư, phương pháp của em thật sự hữu hiệu. Hôm qua Ninh Ninh nói với anh rằng thật ra cô ấy có tình cảm với anh, chỉ là cần thêm thời gian”

Haha, tôi còn tưởng rằng đại tiểu thư Ninh Ninh rất thanh cao, hóa ra lại vừa nhớ thương Diệp Cảnh Hòa, vừa muốn ôm lấy Tần Dự.

Tần gia có nhiều tài nguyên làm ăn rất lớn, vì vậy Ninh gia vẫn luôn hợp tác với Tần già.

Về phần Diệp gia, họ là gia định có gốc rễ sâu, rất có tiếng nói trong tầng lớp kinh doanh - chính trị.

Ninh Ninh cô ta chắc sẽ không nỡ từ bỏ Diệp Cảnh Hòa Nhị thiếu bên này đi?

[Hôm qua em về bằng cách nào? Có bị dính mưa không?]

Khi xem tin nhắn này, tôi thực sự muốn trả lời lại anh ta rằng: [Ngu xuẩn]

Trời mưa to đến nỗi con kiến cũng ướt sũng, người to lớn như tôi đây chẳng lẽ lại không?

Tại sao anh ta lại nhắn hỏi một câu vô nghĩa như thế này, đơn giản chỉ là muốn giảm bớt áy náy trong lòng anh ta mà thôi.

Anh trai này, nếu có bộ môn giả ngu thì tôi và anh sẽ là một trong những người giỏi nhất đó biết không?

[Em vẫn chưa tỉnh à?]

[Ninh Ninh và anh đến nhà Diệp lão nhị, thế mà Ninh Ninh lại thấy trong phòng tắm của cậu ấy có một cái áo ngực!]

Tôi nhìn từng tin nhắn một, và khi thấy tin cuối cùng, tôi nhẹ nhàng mỉm cười.

Đây là cách làm cho mối quan hệ của tôi với Diệp Cảnh Hòa ngày càng sâu sắc hơn.

Cuốn nhật ký là bí mật chung của chúng tôi.

Qua đêm trong căn hộ của anh và cố tình để lại một chiếc áo ngực mập mờ.

Diệp Cảnh Hòa, cho dù tâm của anh có tĩnh như Thần Phật, cũng không thể nào không gợn sóng, có phải không?

5.

Tần Dự mời tôi buổi tối đến nhà Diệp Cảnh Hòa dùng bữa, còn nói với tôi: “Em có thể làm thêm ít bánh ngọt nhỏ mà mấy ngày trước em đã làm cho anh được không? Ninh Ninh rất thích nó.”

Tôi đã đồng ý.

Tôi tắm nước lạnh rồi đi lên lớp học luôn.

Trong giờ học, bạn cùng phòng thấy sắc mặt tôi không tốt, có chút lo lắng khuyên tôi nên xin phép về nghỉ ngơi.

Tôi cố gắng học hết buổi nhưng cơ thể tôi nặng trĩu, ba hồi nóng ba hồi lại lạnh.

Tôi chống đỡ một thân mệt mỏi, gắng sức đi đến tiệm bánh ngọt gần trường, thuê khuôn bánh để làm vài cái bánh nhỏ.

Chờ đến khi tôi đến nhà Diệp Cảnh Hòa thì đã 8h tối.

Ba người đang ngồi ở phòng khách chơi game.

Tần Dự nhìn thấy tôi, reo hò nói:”Quoa! Cứu tính của chúng ta đến rồi! Trần Ngư, em giúp bọn anh nấu mì hải sản đi. Tay nghề của em là đáng tin nhất.”

“Trần Ngư sao cái gì cũng giỏi thế, không giống em, nấu ăn chỉ tổ lãng phí nguyên liệu.” Ninh Ninh cười nói: “Tiểu Tần Tử, anh thật sự may mắn khi có người bạn gái tốt như vậy đó.”

Tần Dự ôi chao một tiếng, nói: “Ai nỡ cho em vào bếp chứ! Trần Ngư thì khác, mẹ em ấy làm bảo mẫu, lại không có cha, nên từ nhỏ cô ấy đã tự lập rồi!”

“Biết nói chuyện không?” Diệp Cảnh Hòa nghe xong liền đá Tần Dự một cái.

Tần Dự nói với vẻ thản nhiên: “Tớ và Trần Ngư hiểu rất rõ nhau. Cô ấy sẽ không để ý những gì tôi nói đâu. Phải không, Trần Ngư?”

Tôi đặt bánh lên bàn, mỉm cười: “Mọi người chơi trước đi, tôi đi nấu chút mì.”

Bước vào bếp, tôi chậm rãi nấu mì, cảm thấy cơ thể càng ngày càng khó chịu.

Tôi cảm thấy nước đã gần nóng nên đổ một ít nước nóng vào tay cho đến khi đủ nóng, rồi đập cái nồi xuống đất.

“Aaa!” Tôi hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Tần Dự là người đầu tiên chạy vào, thấy bộ dạng của tôi thì giật mình: “Trần Ngư, em có sao không? Em có bị phỏng không?”

Diệp Cảnh Hòa cũng đi vào, lập tức ôm lấy tôi, liền cảm giác được nhiệt độ trên người tôi cao bất thường, nên không nói một lời liền ôm tôi ra ngoài.

Ninh Ninh bị anh đụng một chút, xém chút nữa ngã sõng soài.

Cô ta tủi thân khóc lên: “Anh hai trông hung dữ quá! Trần Ngư bị bệnh à? Tại sao anh lại lo như vậy chứ?”

Tần Dự đuổi theo chúng tôi, đột nhiên nói: “Diệp nhị, đưa Trần Ngư cho tớ đi. Em ấy là bạn gái của tớ, nên để tớ chăm sóc.”

Tôi thực sự đã phát sốt, nằm choáng váng trong vòng tay của Diệp Cảnh Hòa.

Diệp Cảnh Hòa cười khẩy: “Cậu cũng biết cô ấy là bạn gái của cậu à? Hôm qua ai nữa đêm nữa hôm đã bỏ cô ấy dưới trời mưa. Cô ấy còn phải đi học, còn phải làm bánh cho cậu. Lúc cô ấy vừa đến, cậu có bị mù không, không thấy cô ấy đi cũng không vững sao?”

À, thì ra lúc tôi có hơi loạng choạng đã được Diệp Cảnh Hòa để ý đến, tôi tưởng anh chỉ nhìn chằm vào màn hình thôi.

Có vẻ như Diệp Cảnh Hòa quan tâm đ ến tôi nhiều hơn tôi tưởng.

Diệp Cảnh Hòa luôn là người ít nói, nhưng lời nói hôm nay của anh rõ ràng đầy mùi thuốc súng.

Ngay cả Ninh Ninh cũng ngơ ngác, sững sờ hỏi: “Anh hai vì sao nổi giận lớn như vậy chứ?"

Ba người họ đưa tôi đến bệnh viện, bác sĩ kê đơn thuốc và truyền dịch cho tôi.

Tôi bị sốt nên đổ nhiều mồ hôi, vì vậy cũng khiến kinh nguyệt của tôi đến sớm.

Diệp Cảnh Hòa nhìn thoáng qua quần của tôi rồi đi ra ngoài mua một đống đồ.

Anh nhờ y tá giúp tôi vào phòng vệ sinh để thay quần áo.

Ninh Ninh cũng muốn trợ giúp nên cô ta đã đi theo.

Trong phòng vệ sinh, cô ta nhìn thấy chiếc áo ngực lộ ra của tôi sau khi thay quần áo thì thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Chiếc áo ngực hôm nay tôi mặc không những giống màu mà còn cùng kiểu dáng với cái tôi để ở nhà Diệp Cảnh Hòa.

Con gái rất nhạy cảm với việc này, chắc chắn Ninh Ninh đã nhận ra điều đó.

Hôm nay, đường đi nước bước của tôi đã đúng hướng, tôi chỉ cần cô ta nhận ra việc này.

Lúc tôi rời đi, Tần Dự đã lại gần, ôm tôi, giúp tôi nâng chai truyền nước.

Anh ta lo lắng hỏi tôi, có đau bụng không, có muốn ăn chút gì đó không.

Ninh Ninh bị anh ta phớt lờ.

Đây là lần đầu tiên Tần Dự không để ý đến Ninh Ninh.

Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai.

Tôi ở trước mặt Tần Dự vẫn luôn rất khỏe mạnh kiên cường, nhưng sự việc xảy ra hôm nay khiến tôi nhận ra rằng tôi cũng có một mặt yếu ớt.

Yếu ớt đúng lúc sẽ là một vũ khí mạnh.

Tôi nhìn thấy Diệp Cảnh Hòa đứng bên cạnh anh ta, lông mày nhíu lại, vẻ mặt lạnh lùng.

Vốn dĩ anh định tiến lên dìu tôi, nhưng lại bị Tần Dự xen ngang, mà anh lại không có tư cách tranh giành với Tần Dụ.

Dù sao hiện tại tôi cũng là bạn gái trên danh nghĩa của Tần Dự.

“Anh hai, quần của anh dính bẩn rồi.” Ninh Ninh đi qua nói một câu.

Là kinh nguyệt của tôi đã dính lên quần của Diệp Cảnh Hòa.

Tôi mất tự nhiên một lúc, đỏ mặt nói: “Tôi giặt cho anh.”

Vẻ mặt Ninh Ninh có chút ghét bỏ, nói: “Anh hai của tớ là người có bệnh sạch sẽ, sẽ không cần cậu giặt, anh ấy nhất định sẽ bỏ đi chứ không mặc lại.”

Diệp Cảnh Hòa nói: “Được, anh đợi em khỏi bệnh rồi giặt cho anh, nếu còn sót lại vết bẩn nào thì em phải bồi thường đó.”

Anh vừa nói dứt lời, ngay cả người thần kinh thô như Tần Dự cũng ngẩng đầu nhìn Diệp Cảnh Hòa.

6.

Khi tôi bước ra khỏi bệnh viện, bầu không khí có chút kỳ lạ.

Tôi có thể cảm nhận được Ninh Ninh đang không ngừng dò xét nhìn tôi.

Hình như cô ta đang nghĩ, làm sao một cô gái bình thường như tôi lại có thể khiến Diệp Cảnh Hòa phá lệ.

Đúng lúc là ngày mai là ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, bạn cùng phòng của tôi gọi điện nói rằng ba người họ sẽ về quê.

Tôi giả vờ vô tình bật loa ngoài để ba người còn lại có thể nghe thấy.

Diệp Cảnh Hòa vốn định chở tôi về trường, nhưng sau khi nghe xong, anh ấy đã lái xe thẳng về phía nhà anh.

"Trần Ngư, mẹ cậu đâu? Bà ấy không thể chăm sóc cậu sao? Nghe nói cậu là người bản địa." Ninh Ninh tò mò hỏi tôi.

Bụng tôi đau quặn dữ dội sau khi nghe những lời của Ninh Ninh

Tôi không nói gì, giả vờ ngủ.

Tần Dự lẩm bẩm một câu: “Nói mới nhớ, hôm làm lễ tốt nghiệp cấp 3, Trần Ngư còn được tốt nghiệp loại xuất sắc nhưng mẹ em ấy cũng không đến tham dự.”

Khi về đến nhà Diệp Cảnh Hòa, anh đã gọi tôi dậy.

Ninh Ninh đẩy Tần Dự, cười nói: “Đồ ngốc, còn không nhanh đến ôm cậu ấy đi, muốn người khác chăm sóc bạn gái của mình à?”

Tần Dự gãi đầu, chủ động đi tới ôm lấy tôi.

Đây là lần tiếp xúc thân mật đầu tiên của chúng tôi.

Tôi tựa vào trong ngực anh ta, có thể nhìn thấy tai Tần Dự chậm rãi đỏ lên.

Tần Dự thấp giọng nói với tôi, tựa như đang dỗ dành: “Nhà Diệp Nhị bọn anh cũng thường xuyên đến ở, em đừng ngại, mấy ngày tiếp theo anh sẽ ở đây chăm sóc cho em."

Cửa thang máy mở ra, Diệp Cảnh Hòa đi vào trước.

Anh có vẻ hơi cáu giận, nhấn mạnh nút thang máy.

Về đến nhà, Ninh Ninh lúng túng nói: “Tôi không quen ở chung phòng với người khác.”

Ngôi nhà này chỉ có ba phòng.

Ninh Ninh lại nhìn Tần Dự, nói đùa: "Tiểu Tần Tử, dù sao hai người cũng yêu nhau, ngủ chung phòng đi."

Tần Dự nhanh chóng liếc về phía tôi.

Tôi đỏ mặt nói: “Được thôi, Tần Dự, anh có thể đưa em đi ngủ một lát được không? Hiện tại, em thấy khá mệt.”

Tần Dự nhanh chóng bế tôi lên phòng anh ta.

Vào phòng, tôi chủ động nói: "Em có thể ngủ trên sàn. Tần Dự, anh đừng lo lắng. Em biết, chúng ta chỉ đang diễn kịch vì Ninh Ninh mà thôi, sau khi cô ấy có hứng thú với anh thì chúng tôi sẽ giải thích rõ mọi chuyện."

“Em không cần lúc nào cũng nhắc nhở anh là chúng ta đang diễn.” Dường như Tần Dự có chút tức giận.

Anh ta để tôi ngủ trên giường, đắp chăn cho tôi.

Tần Dự đứng dậy định rời đi, nhưng tôi lại cố ý nắm tay anh ta.

Tôi cầu xin: “Tần Dự, anh có thể đợi em ngủ rồi mới đi, được không?”

Tôi biết, vẻ mặt của tôi lúc này vô cùng đáng thương, giống như một con chó con bị bỏ rơi.

Đôi mắt ngấn nước và đỏ hoe, làm cho người ta vô cùng thương xót.

Suy cho cùng, tôi đã luyện tập biểu cảm này nhiều lần trước gương, đến khi có thể đâm sâu vào trái tim đàn ông thôi.

Lỗ tai Tần Dự lại đỏ lên, ừm một tiếng, ngồi xuống bên giường

Tôi nắm tay anh ta, giả vờ ngủ.

Tần Dự không rút tay, vẫn để cho tôi nắm.

Sau đó, tôi còn giả vờ nói mớ, vừa nói vừa ch ảy nước mắt: “Tần Dự, em rất thích anh. Nhưng em biết người anh thích là Ninh Ninh..chỉ cần anh có thể ở bên cạnh em, em có thể làm bất cứ chuyện gì vì anh.

Tôi xoay người, gối lên đùi Tần Dự, ôm chặt eo anh ta.

Tôi cảm giác được toàn thân Tần Dự cứng ngắc, nhưng anh ta cũng không đẩy tôi ra.

Anh ta đưa tay lau nước mắt trên khóe mi của tôi, thấp giọng thì thầm: “Trần Ngư, anh thấy khó hiểu quá, rõ ràng người anh thích là Ninh Ninh, nhưng sao nhìn thấy em ốm đau khóc lóc lại cảm thấy khó chịu như vậy?"

“Bởi vì cậu là kẻ ti tiện.” Giọng nói của Diệp Cảnh Hòa vang lên trong phòng.

Anh đi tới, nhét tôi vào chăn, cười lạnh nói: “Tần Dự, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”

Dường như Tần Dự có chút tức giận, nói không lựa lời: "Diệp Nhị, cậu đừng tưởng tôi không nhìn ra được cậu xem trọng Trần Ngư. Cậu thèm muốn bạn gái của anh em, thật không biết xấu hổ!"

Diệp Cảnh Hòa tức giận nói: "Trần Ngư là bạn gái của cậu sao? Cậu chỉ lợi dụng cô ấy để k1ch thích Ninh Ninh thôi!"

Hai người kéo nhau đi ra ngoài.

Khi nghe tiếng cửa đóng lại, tôi từ từ mở mắt.

Quay đầu nhìn lại thì cô thấy thấy thuốc giảm đau và băng vệ sinh được đặt trên bàn đầu giường, hẳn là do Diệp Cảnh Hòa đem tới.

Ngoài cửa vang lên tiếng kêu của Ninh Ninh: "Đừng đánh nữa! Xin đừng đánh nữa!"

Tôi nhẹ nhàng vuốt v e chiếc vòng bạc cũ trên cổ tay và thầm nghĩ: Ninh Ninh, lúc cô hại chết mẹ tôi, cô có biết được hay không tôi cũng đã khóc nhiều như vậy.

Hãy nhìn đi, Diệp Cảnh Hòa và Tần Dự mâu thuẫn bởi vì tôi. Cô, một tiểu thư trịch thượng lại khóc lóc thảm thiết như vậy.

Dường như trong lòng cô ta, mạng sống của mẹ tôi còn không quan trọng bằng tình yêu của cô ta.

Tần Dự nói, đã lâu không thấy mẹ tôi.

Vì mẹ tôi đã qua đời sau một vụ tai nạn ô tô cách đây một năm.

Thủ phạm chính là Ninh Ninh.

Vị đại tiểu thư này đâm chết người rồi xem như không có chuyện gì xảy ra mà bay đi nước ngoài.

Trước khi xuất ngoại, cô ta đã gọi điện cho Tần Dự, khóc lóc, vô cùng tủi thân: “Chỉ là một bảo mẫu đã chết, lại hại tớ khổ sở như vậy.”

Lúc ấy, có biết Tần Dự phàn nàn gì với tôi không? Anh ta nói: “Hầy, Ninh Ninh cũng thật xui xẻo, say rượu lái xe ẩu đả, vô tình tông vào một người phụ nữ. Vốn tưởng rằng sẽ chỉ trả chút tiền, nhưng không ngờ người phụ nữ đó lại chết trước khi cấp cứu đến. Cậu ấy rất khó chịu, tôi nghe nói bà ấy là bảo mẫu, kết quả là Ning Ning phải ra nước ngoài. Nếu gia đình Diệp Cảnh Hòa không ra tay giải quyết chuyện này, thì tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra."

Nói xong, anh ta mới phản ứng lại, nhìn tôi và nói: "Ôi, anh lỡ miệng, mẹ em cũng là bảo mẫu, anh không hề có ý coi thường mẹ em đâu. Anh chỉ nghĩ rằng Ninh Ninh chỉ là sơ ý mà thôi, lại thành ra như thế này, khá là khó chịu.”

Lúc đó đã là tháng thứ ba kể từ khi mẹ tôi qua đời.

Cái gọi là giải quyết của gia đình Diệp Cảnh Hòa là dùng tương lai của tôi để đe dọa mẹ.

Sau khi mẹ tôi được cứu, phần th@n dưới của bà bị liệt, bà chỉ có thể nằm đến suốt đời.

Bà Diệp trịch thượng nói: “Bà và con gái củ bà hãy ký thỏa thuận này đi, lấy tiền xong chúng tôi sẽ yên tâm. Nếu con gái bà muốn kiện, chúng tôi sẽ luôn sẵn sàng hầu tòa. Đến lúc đó, gà bay trứng vỡ, tiền cũng không có mà còn đánh mất tương lai.”

Mẹ tôi đã ký thỏa thuận và tự mình rút ống oxy ngay trong đêm.

Mẹ chỉ để lại cho tôi một câu: “Ngư à, con cầm tiền đi du học nhé. Hãy đi thật xa và đừng gây gổ với họ. Chỉ cần con hạnh phúc là được. Đừng sợ cô đơn, mẹ ở trên thiên đường sẽ luôn dõi theo con.”

Sau khi biết tin mẹ tôi qua đời, bà Diệp đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, nhẹ nhàng nói: “Người ta nói mạng sống người nghèo thấp hèn, lời này cấm có sai. Mạng này của mẹ cô cũng không đáng bao nhiêu tiền của tôi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


7.

Đúng vậy, trong mắt bọn họ, đó chỉ là một bảo mẫu đã chết.

Ninh Ninh gây chuyện bỏ trốn, thương tâm khổ sở buộc phải lìa xa hai trúc mã Tần Dự và Diệp Cảnh Hòa.

Tần Dự oán giận rằng mạng sống của bảo mẫu này không đáng một đồng nhưng lại làm hại anh ta phải cách xa Ninh Ninh nhiều năm như vậy.

Còn bên Diệp phu nhân, bà ta chỉ cần nói vài lời đã có thể giải quyết vụ đâm xe bỏ chạy của Ninh Ninh.

Chơi với nhau ba năm, họ chỉ biết mẹ tôi là bảo mẫu, họ chưa bao giờ muốn biết nhiều thêm về gia cảnh của tôi.

Vì tôi không xứng để họ tìm hiểu sâu hơn.

Nhưng bây giờ thì khác.

Vì tôi, hai người Diệp Cảnh Hòa và Tần Dự đã đánh nhau.

Chuyện này bọn họ không nhắc đến, tôi cũng giả vờ như không biết chuyện gì.

Cả ba người họ đều biến mất cùng lúc, chỉ còn lại bảo mẫu được thuê để chăm sóc tôi.

Một tuần trôi qua, Tần Dự là người đầu tiên xuất hiện.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Em đã gọi điện và nhắn tin cho anh nhưng không thấy anh không trả lời." Tôi lập tức bước tới, lo lắng nắm lấy tay anh ta.

Tần Dự nhìn về phía bàn tay bị nắm, tôi như bị điện giật bỏ tay ra.

Tôi nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, em chỉ là quá lo lắng cho anh thôi.”

Vẻ mặt Tần Dự có chút hoảng hốt, anh ta lôi kéo tôi về phía ban công.

“Tần Dự, anh đang lo lắng điều gì à?” Tôi lo lắng hỏi: “Nếu anh có điều gì lo lắng thì phải lên tiếng, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết.”

Tần Dự nhìn chằm chằm mặt đất, đột nhiên nói: "Trần Ngư, em thực sự không biết Diệp Nhị thích em sao?"

Tôi giật mình, lắc đầu, hoảng loạn nói: "Em….em…không biết, nhưng mà Tần Dự à, thật ra em…..."

Tôi lưỡng lự, ấp úng nói không ra lời.

“Người em thích chính là anh.” Tần Dự nói một cách chắc nịch.

Tôi cắn môi, không nói gì xem như thừa nhận.

Tần Dự vuốt vuốt mặt nói: "Trần Ngư, anh mới biết được thật ra từ lâu người mà Ninh Ninh chính là Diệp Nhị. Hôm qua, trưởng bối ba nhà đã ngồi lại cùng nhau bàn bạc chuyện hôn sự của bọn anh. Nhà anh có ý để anh đính hôn với Ninh Ninh, nhưng sau đó lại nghe được Ninh Ninh tỏ tình với Diệp Nhị…”

Tôi cố gắng nhịn xuống xúc cảm muốn trợn trắng mắt, ráng nghe anh ta nói những lời lảm nhảm.

Đột nhiên, Tần Dự nắm lấy tay tôi, đau đớn nói: "Trần Ngư, em và Diệp Cảnh Hòa ở bên nhau đi! Nếu hai người yêu nhau, Ninh Ninh sẽ từ bỏ, sau đó sẽ đồng ý đính hôn với anh."

Chà, tôi thực sự muốn tát anh ta một cái rồi quăng anh ta đến Châu Phi, não anh ta chắc bị úng nước nặng rồi nên mới nói ra được những lời này.

Tôi sợ không kiềm chế được biểu cảm của mình, thế là vội vàng ôm lấy anh ta, giả vờ khóc: “Tần Dự, chỉ cần anh vui vẻ, thì bất cứ điều gì em cũng có thể đồng ý với anh. Anh ở trong lòng em luôn là người quan trọng nhất.”

Lúc này, tôi nhìn thấy bóng của Diệp Cảnh Hòa trên sàn nhà.

Anh ấy cũng quay lại và đang nghe lén cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Tôi càng khóc lớn hơn: “Tần Dự, em sẽ đi dụ dỗ Diệp Cảnh Hòa. Dù sau này giữa em và anh ấy có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, anh cũng phải nhớ rằng người em thực sự chỉ có anh mà thôi.”

"Xin lỗi, thật sự xin lỗi." Tần Dự lúc này cũng khóc nói: "Đầu óc anh thật sự rất hỗn loạn, anh thật sự thích Ninh Ninh rất nhiều năm rồi. Khi còn nhỏ anh từng đến nhà Diệp Nhị chơi, không may rơi xuống hồ bơi, lúc đó cô ấy còn nhỏ như vậy, lại không chút do dự nhảy xuống cứu anh. Từ đó trở về sau, anh đã thề sẽ luôn đối xử tốt với cô ấy."

Đây là lần đầu tiên tôi nghe Tần Dự nói đến chuyện này, tôi nhớ hồi nhỏ tôi đến Diệp gia tìm mẹ thì nhìn thấy một đứa trẻ ngây thơ rơi xuống hồ. Sau đó tôi liền khoác phao cứu sinh đi cứu người, vậy nên tên ngốc đó chính là Tần Dự rồi?

Tôi lười nhắc chuyện này với anh ta, Tần Dự đối với tôi không còn hữu dụng nữa.

Suy cho cùng, mục tiêu của tôi là Diệp Cảnh Hòa.

Diệp Cảnh Hòa, nghe lén có vui không?

Biết tôi sẽ tiếp cận anh chỉ vì Tần Dự mà thôi, anh sẽ đẩy tôi ra xa hay chấp nhận tôi?

8.

Dụ dỗ là phải như gần như xa, ai vội vàng thì sẽ là người thua cuộc.

Sau ngày Quốc Khánh, chúng tôi vẫn ở cùng với nhau như thường lệ.

Tần Dự đã quen gọi cho tôi khi có bất cứ việc gì.

Khi đói bụng, anh ta đòi tôi nấu ăn.

Trong lúc ba người chơi game thì tôi vào bếp nấu mì hải sản.

Tần Ngọc gắp mì, bất mãn hét lên: "Này, này, bạn học Trần Ngư à, đây là lần thứ ba em quên bỏ trứng chiên cho anh!"

Tôi mỉm cười, không nói gì, cúi đầu ăn mì.

Tôi liếc nhìn thì thấy Diệp Cảnh Hòa đang nhìn vào đáy chén của chính mình.

Dưới đáy bát của anh có một miếng trứng chiên hình trái tim.

Chúng tôi cùng nhau đến một quán bar chơi, Tần Dự uống quá nhiều nên đau đầu, anh ta dựa vào vai tôi, muốn tôi đút nước.

Tôi bình tĩnh đẩy anh ta ra, xách túi đi chỗ khác.

Trong một góc thoáng gió, Diệp Cảnh Hòa nhắm mắt tựa lưng vào tường, mùi rượu từ người anh phả ra.

Tôi đặt chiếc ly giữ nhiệt mới mua vào tay anh, trong ly là trà bưởi mật ong.

Sau khi quay lại ghế, Tần Dự liếc nhìn ly giữ nhiệt được đặt trong tay Diệp Cảnh Hòa, không nói gì một hồi lâu.

Ninh Ninh khiêu vũ trở về, ngồi bên cạnh anh ta chỉ đạo: "Tiểu Tần Tử, đưa cho bản công chúa một miếng trái cây."

Mà tôi nhìn thấy Diệp Cảnh Hòa có vẻ đau đầu nên lặng lẽ nhét mấy viên bạc hà vào tay anh.

Không ngờ lúc này anh lại nắm lấy tay tôi.

Trong góc tối của quán bar ồn ào, anh siết chặt ngón tay tôi.

Diệp Cảnh Hòa thật sự là có năng lực, sau lưng thì anh siết chặt tay tôi, ngoài mặt thì bình tĩnh trò chuyện với Ninh Ninh.

"Ngày mai chúng ta cùng nhau đón năm mới đi!" Ninh Ninh háo hức nói: "Em không cần ra nước ngoài, về sau em sẽ học luôn ở trong nước. Tết dương lịch này chúng ta cùng nhau ăn mừng đi. Anh hai, Tiểu Tần Tử, hai anh nghĩ xem chúng ta nên làm gì??"

"Em muốn trải qua kỳ nghỉ lễ như thế nào?"

"Trần Ngư, em muốn chơi thế nào?"

Diệp Cảnh Hòa và Tần Dự đồng thanh hỏi tôi.

Nụ cười trên mặt Ninh Ninh chợt cứng đờ.

Tôi dùng sức rút tay khỏi móng vuốt của Diệp Cảnh Hòa, lạnh nhạt nói: “Chỉ muốn ngắm tuyết thôi.”

"Vậy chúng ta đi khu trượt tuyết đi." Tần Dự lập tức nói: "Đúng lúc ở phía bắc nhà tớ có một khu trượt tuyết quốc tế, khá tốt."

Ninh Ninh cầm ly lên cắn ống hút, không nói một lời.

Sau khi họ giải tán, tài xế đã lái xe tới.

Tần Dự say rượu dựa vào người tôi, làm nũng: "Trần Ngư, đầu của anh đau quá, anh muốn ăn kẹo bạc hà."

Tôi nhẹ giọng nói: “Đưa cho người khác hết rồi. Tần Dự, là anh để em đưa cho người khác.”

"Trần Ngư, anh hình như hối hận rồi, anh đã nhìn thấy miếng trứng chiên mà em cố tình để cho Diệp Nhị." Tần Dự ôm chặt tôi, giọng điệu mang theo men say: "Hôm qua, gia đình anh đã đề cập đến chuyện đính hôn của anh và Ninh Ninh với nhà họ Ninh. Ninh Ninh không có từ chối, nhưng tại sao trong lòng anh lại không vui vẻ chút nào?”

Ninh Ninh và Diệp Cảnh Hòa đi ra trễ hơn hai người bọn tôi, tôi vừa nhìn thấy họ liền lập tức đẩy Tần Dự ra.

Ninh Ninh liếc nhìn ta, nhảy tới ôm Tần Dự: "Thật là một người đần độn, uống nhiều như vậy sao có thể không say?"

"Được rồi, đến chỗ tớ đi, say rượu như này mà về nhà sẽ bị mắng đấy." Diệp Cảnh Hòa bỏ một viên kẹo bạc hà vào miệng, rồi nhét tôi vào xe.

"Em cũng đi theo đi, dù sao Tết dương lịch được nghỉ, nên em không cần quay lại trường học.”

Diệp Cảnh Hòa đã đổi một căn hộ khác, có thêm một phòng đã được chuẩn bị sẵn cho tôi.

Khi tôi trở về căn hộ thì đã rất muộn.

Nửa đêm tôi ra ngoài rót nước.

Khi đi ngang qua ghế sofa, đột nhiên tôi bị đẩy một cái, ngã xuống dưới.

Tôi lập tức ngửi thấy hơi thở của Diệp Cảnh Hòa, đang định đứng dậy—

“Trần Ngư, em trở nên nghiêm túc từ khi nào vậy?” Giọng nói của Diệp Cảnh Hòa uể oải, anh đặt hai tay lên eo tôi, ôm chặt lấy tôi: “Trà bưởi mật ong, trứng chiên, kẹo bạc hà, những trò dụ dỗ Tần Dự lúc trước này toàn bộ đều dùng trên người tôi. Tôi không có đủ kiên nhẫn để chơi với em đâu.”

Tôi tự nhủ trong lòng, Diệp Cảnh Hòa, kẻ nào nôn nóng hơn kẻ đó bại.

Tôi không vùng vẫy nữa, mượn ánh sáng yếu ớt, tôi vuốt v e hầu kết và hôn lên môi anh.

Diệp Cảnh Hòa càng điên hơn tôi tưởng, anh hôn tôi rất gấp gáp và mãnh liệt.

"Trần Ngư,em thật sự nguyện ý vì Tần Ngư làm bất cứ điều gì sao?" Diệp Cảnh Hòa cắn cổ tôi, không cam lòng hỏi: "Ngay cả thân thể, em cũng sẵn lòng cho anh ư?"

Tôi bị anh ấy chất vấn đến bật khóc, lắc đầu nói: "Không biết, tôi không biết. Diệp Cảnh Hòa, nếu anh thấy tôi thấp hèn thì hãy buông tôi ra."

“Nghĩ cũng đừng nghĩ, là do em trêu chọc tôi trước.” Diệp Cảnh Hòa hôn lên khóe mắt tôi.

Cạch một tiếng, đèn được bật lên.

Ở cửa, là Tần Dự không biết xuất hiện từ khi nào.

Ninh Ninh cũng ở đó.

Diệp Cảnh Hòa giúp tôi sửa sang lại tóc tai, lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi rồi quay lại nhìn họ.

Ninh Ninh tuyệt vọng nói: “Anh hai, anh từ chối em gay gắt như vậy, còn nói rằng anh đã có người trong lòng rồi. Thì ra người đó lại là Trần Ngư. Cô ta thì có cái gì tốt chứ, cô ta chỉ là một con khốn mượn gió bẻ măng mà thôi. Trước thì câu dẫn Tần Dự, dụ dỗ không thành liền quay qua quyến rũ anh!

Càng nói, cô ta càng suy sụp, tức giận nói: “Loại người này suốt đời chỉ là một cái đồ chơi thấp hèn, dì Diệp sẽ không cho phép anh lấy cô ta.”

Sắc mặt của tôi rất khó coi sau khi nghe những điều này, tôi yên lặng ch ảy nước mắt.

Tôi đứng dậy định rời đi thì bị Diệp Cảnh Hòa ngăn lại.

Diệp Cảnh Hòa nắm lấy tay tôi, lạnh lùng nói với Ninh Ninh: “Ninh Ninh, nói năng cẩn trọng đi. Nếu em đã quyết định đính hôn với Tần Dự, thì đừng suốt ngày nghĩ đến những chuyện không liên quan. Về việc hôn nhân của tôi, mẹ tôi không quản được, em lại càng không có tư cách đó.”

Anh kéo tôi đi về phòng anh.

Tần Dự cản anh lại.

Tần Dự nhìn thấy dấu hôn trên cổ tôi, giọng run run nói: "Trần Ngư, anh hối hận rồi, anh thực sự hối hận. Xin em đừng ở bên cạnh Diệp Nhị nữa, có được không?"

9.

Tần Dự và Ninh Ninh đã đính hôn.

Với xuất thân như họ thì chuyện hôn nhân không thể tự mình quyết định được.

Ngày hôm đó Ninh Ninh suy đổ hỏi anh ta: “Tần Dự, chính anh là người đề nghị đính hôn, hiện tại mọi người đều biết chúng ta đã đính hôn. Bây giờ anh lại muốn đổi ý, anh muốn em bị mọi người chê cười đến cuối đời luôn sao? Khi còn bé, anh đã nói rằng sẽ đối tốt với em cả đời, anh quên rồi sao?”

Nếu như Tần Dự dứt khoát nói anh ta hối hận, muốn hủy hôn, thì tôi còn xem lại anh ta.

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Ninh Ninh, anh ta lại do dự một chút, đuổi theo Ninh Ninh.

Vào năm thứ 3 đại học của tôi, Tần gia và Ninh gia ký kết một thương vụ mua bán và sáp nhập doanh nghiệp lớn.

Cùng lúc đó, Tần Dự và Ninh Ninh cũng chính thức đính hôn.

Trong ba năm này, tôi với Diệp Cảnh Hòa đã hẹn hò, ăn uống, xem phim, nắm tay và hôn nhau.

Chúng tôi đã làm những chuyện cặp đôi hay làm, nhưng bên ngoài cả hai người đều nói rằng mình độc thân.

Có một sự ăn ý hiểu ngầm, không ai trong cả hai chất vấn đối phương cả.

Ninh Ninh âm thầm nhục nhã tôi: "Trần Ngư, cô uổng phí nhiều tâm tư như vậy, cũng không thể nào gả cho anh hai được đâu. Loại như cô chỉ xứng đáng l@m tình nhân không thể lộ mặt mà thôi.”

Tôi quay đầu liền nói lại những lời này cho Tần Dự nghe, vừa nói vừa rưng rưng nước mắt: “Tần Dự, Ninh Ninh nhục nhã em như vậy cũng không sao. Chỉ cần cô ấy chịu hết hy vọng, có thể sống tốt bên cạnh anh, thì dù l@m tình nhân trong bóng tối của Diệp Cảnh Hòa, em cũng không sao cả.”

Tần Dự nghe xong, trong lòng lại bắt đầu dao động, anh ta lập tức đii tranh luận với Ninh Ninh.

Trong ba năm này, tôi lạnh lùng nhìn họ cãi nhau rồi làm hòa, cứ thế như một chu kỳ. Và tôi biết rằng, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ xong đời thôi.

Ninh Ninh à, tất cả những gì cô có chỉ là quan cảnh bên ngoài mà thôi.

Ninh gia có rất nhiều con cháu, kẻ kém giá trị nhất chính là con gái.

Sở dĩ cô ta được Ninh gia coi trọng như vậy là do Tần Dự và Diệp Cảnh Hòa quan tâm cô ta.

Một khi mất đi sự bảo vệ của Tần Dự và Diệp Cảnh Hòa, Ninh Ninh sẽ chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi không quan trọng trong chính gia đình của cô ta mà thôi.

Nếu như cô ta thật sự được người thân yêu thương chiều chuộng, có thể tùy ý đến cùng cực. Cô ta nhất định sẽ làm ầm ĩ để chia tay Tần Dự.

Nhưng cô ta không dám, bởi vì cô ta biết Tần Dự chính là vũ khí của cô ta.

Tất cả những tin tức này là do tôi có được sau khi ở bên Diệp Cảnh Hòa.

Tôi được mời đến dự tiệc đính hôn của họ và đứng trong góc nhìn họ cắt bánh trên sân khấu.

Khi tôi ra vườn hít thở không khí trong lành thì bị một người chặn lại.

Người này chính là bà Diệp.

Hôm nay bà ta ăn mặc vô cùng sang trọng, chiếc vòng cổ lấp lánh những viên kim cương.

"Tôi thật sự đánh giá thấp cô rồi. Đã ba năm, Cảnh Hòa vẫn chưa chơi chán cô." Vẻ mặt bà Diệp chán ghét nhìn tôi, giống như đang nhìn một tên rác rưởi hèn mọn nào đó.

Hóa ra trong ba năm qua, bà ta luôn biết Diệp Cảnh Hòa ở bên tôi.

Không hổ danh là phu nhân nhà giàu, luôn giữ được bình thản như vậy.

“Đừng lo lắng, hôm nay sẽ llà ngày mà tôi và Diệp Cảnh Hòa chia tay.” Tôi khẽ cười nói: “Thật vất vả cho bà đã nín nhịn ba năm, mỗi ngày khi nghĩ đến đứa con trai quý giá của mình ở bên một con nhỏ có gia cảnh thấp hèn như tôi, sẽ làm cho bà mất ngủ đi?”

Bà Diệp bước tới tát thật mạnh vào mặt tôi, giận dữ nói: “Sao cô dám khiêu khích tôi! Tôi nói cho cô biết, Cảnh Hòa còn trẻ, chơi một người phụ nữ thì tính là gì chứ. Hiện tại nó sẽ ra để được đào tạo chuyên sâu. Tương lai, nó sẽ tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Cô đừng tiếp tục bám lấy nó nữa, bằng không tôi sẽ không khách khí với cô đâu!"

“Ồ, như thế nào là không khách khí?” Tôi tò mò hỏi: “Phá hủy việc học của tôi? Hay chèn ép tôi đến đường cùng?”

“Sao cô dám cười?” Bà Diệp có vẻ rất khó chịu với thái độ của tôi, muốn giơ tay nhằm đánh tôi lần nữa.

Ngay lúc này, Diệp Cảnh Hòa xuất hiện, ngăn bà Diệp lại, không vui nói: "Mẹ, xin mẹ đừng can thiệp vào việc của con."

Anh đưa tay chạm vào khuôn mặt sưng đỏ của tôi.

Tôi giơ tay tát mạnh vào mặt anh hai cái. Sau đó, nhìn thấy vẻ mặt khó tin của mẹ anh, tôi cười khẩy nói: “Tôi đánh con bà đó, tâm can đau lắm phải không?”

"Diệp Cảnh Hòa, chúng ta cứ như vậy đi." Tôi nhìn anh, nói từng chữ một: "Tần Dự và Ninh Ninh đã đính hôn, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành. Anh không biết đâu, ba năm qua, tôi luôn thấy ghê tởm khi ở bên anh. Mẹ anh đã bức hại mẹ tôi để bảo vệ Ninh Ninh, mà tôi còn quen với anh ba năm."

10.

Tôi nói lời cắt đứt với anh, xoay người rời khỏi.

Nhưng tôi biết Diệp Cảnh Hòa không đành lòng rời xa tôi.

Trong suốt 3 năm chúng tôi bên nhau, anh thường gọi tên tôi trong giấc mơ và ôm tôi trước khi đi ngủ.

Hiện tại, anh đã yêu thảm tôi rồi.

Quả nhiên, Diệp Cảnh Hòa đuổi theo tôi ra ngoài, giữ chặt lấy tay tôi.

Tôi sụp đổ nói: "Thả tôi ra! Anh có nghe thấy không? Tôi thấy chính mình thật ghê tởm quá. Mẹ anh đã nhục nhã tôi nhiều như vậy, anh cho rằng tôi thực sự không có lòng tự trọng và muốn làm người tình cả đời của anh sao?"

"Bình tĩnh nào" Diệp Cảnh Hòa ôm chặt tôi, không ngừng hôn lên má tôi: "Trần Ngư, em thừa nhận đi, em đã yêu tôi từ lâu rồi. Nhưng là em hận mẹ tôi nên mới không chịu thừa nhận."

Tôi càng khóc nhiều hơn, lắc đầu nói: "Không phải vậy! Tôi hận anh! Hận anh thấu cả tim gan!"

Diệp Cảnh Hòa nhìn chăm chú vào mắt tôi và hỏi: "Vậy tại sao khi em biết tôi sắp sang Mỹ, em cũng đăng ký học cao học ở đó?"

Tôi cứng rắn nói: “Tôi cũng muốn đi du học, sau này có tương lai tốt đẹp, có sai không?”

Diệp Cảnh Hòa trực tiếp lấy sổ hộ khẩu trong túi của tôi ra: "Cái này thì sao? Có chuyện gì vậy?"

Tôi cúi đầu, khóc liên tục, không nói không rằng.

Hôm qua Diệp Cảnh Hòa đã gọi cho tôi và bảo tôi mang theo sổ hộ khẩu.

Tất nhiên là tôi đoán được ý định của anh.

"Trần Ngư à, bây giờ chúng ta hãy làm rõ một số chuyện đi." Diệp Cảnh Hòa tóm lấy tôi, lên xe.

Anh cứ nắm tay tôi, cân nhắc hồi lâu rồi nói: “Khi gặp em, anh thấy em giống như cái bóng của Tần Dự vậy, luôn lẳng lặng đi theo cậu ta, luôn nhẹ nhàng, bình tĩnh đáp ứng mọi yêu cầu của cậu ta. Lúc ấy, trong lòng tôi có chút xem thường em, nhưng thời gian trôi qua, tôi vô tình phát hiện được rằng, thì ra tôi vẫn luôn dõi theo bóng dáng của em."

"Cái buổi tối phòng bếp bị cúp điện, em nhào tới hôn tôi, tôi đã không đẩy em ra. Lúc ấy, tôi mới nhận ra rằng mình đã yêu em. Về sau, em và Tần Dự cứ quấn lấy nhau, tôi ở cạnh nhìn thì thấy rất khó chịu và đau đớn.”

“Khoảng thời gian đó lòng tôi rất loạn, có một số việc đều không nhìn rõ.” Khi Diệp Cảnh Hòa nói xong câu này, anh đã im lặng một lúc lâu.

Tôi ngước nhìn anh, chậm rãi lau nước mắt trên mặt và cởi bỏ lớp ngụy trang mỏng manh của mình.

"Có phải là từ lâu anh đã phát hiện rằng tôi không hề thích Tần Dự, tôi chỉ cố ý ở bên cạnh anh ta chỉ là lợi dụng anh và Tần Dự để trả thù Ninh Ninh, phải không?" Tôi bỏ một viên kẹo bạc hà vào miệng, thay Diệp Cảnh Hòa đem những lời chưa nói, nói hết ra.

Ánh mắt Diệp Cảnh Hòa vô cùng phức tạp, thở dài nói: “Thích ai thì phải hiểu người đó. Năm đó, tôi nhìn thấy nhật ký của em thì cho rằng em rất muốn gả vào một gia đình giàu có, nên mới cố ý tiếp cận Tần Dự. Em lại cố ý tiết lộ chuyện của mẹ em cho tôi biết, sau đó tôi liền đi điều tra. Lúc này, tôi mới biết hóa ra em là con gái của mẹ Lâm. Ninh Ninh lái xe gây ra chuyện rồi bỏ trốn. Ngần ấy thời gian trôi qua, Tần Dự và Ninh vẫn không biết thân phận thật sự của em.”

Tôi mỉa mai: “Tôi chẳng là ai cả, vậy nên họ cũng chẳng quan tâm làm gì?”

Lúc này, điện thoại của tôi vang lên, là Tần Dự gọi tới.

Anh ta liên tục gửi tin nhắn Wechat cho tôi:

[Trần Ngư, em đang ở đâu vậy? ]

[Anh đói rồi, em có thể quay về giúp tôi nấu một chén mì được không? ]

[Trần Ngư, không biết vì sao, trong lòng anh cứ cảm thấy trống rỗng, rất nhớ em, em có thể nghe điện thoại được không? ]

Tôi chậm rãi chụp ảnh màn hình những tin nhắn này, gửi cho Ninh Ninh.

Tôi: [Ninh Ninh à, cho dù cô có đính hôn với Tần Dự thì sao? Tâm can của anh ấy đã thuộc về tôi rồi, tôi mới là người chiến thắng thực sự.]

Mà Diệp Cảnh Hòa ở ngay bên cạnh, chứng kiến hết mọi chuyện.

Diệp Cảnh Hòa đã nhìn thấy bộ mặt thật của tôi từ lâu, nhưng anh vẫn ở bên tôi lâu như vậy. Chứng tỏ rằng anh ấy yêu tôi đến mức tôi không cần phải tiếp tục diễn trước mặt anh nữa.

Tôi quay đầu lại nhìn anh, cười thoải mái nói: “Diệp nhị thiếu à, anh đã nhìn rõ chưa? Tôi đúng là một con khốn đạo đức giả và dối trá. Trong những năm qua, tôi đã cố tình đâm chọt quan hệ của Tần Dự và Ninh Ninh. Chỉ khi Ninh Ninh cô ta đủ đau khổ, tôi mới có thể cảm thấy hạnh phúc."

“Vậy thì việc em làm vẫn chưa đủ đâu.” Diệp Cảnh Hòa nghiêng người thắt dây an toàn cho tôi, lái xe ra ngoài, bình tĩnh nói: “Dù sao thì trong lòng Ninh Ninh vẫn luôn có tôi. Chỉ khi em hoàn toàn có được tôi, lúc này cọng rơm trí mạng mới có thể đè chết được con lạc đà Ninh Ninh. “​
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Hoàn


11

Diệp Cảnh Hòa tính chở tôi đến cục dân chính để đăng ký kết hôn.

Đáng tiếc là mọi chuyện lại không được như ý muốn của anh, chúng tôi không đến được cục dân chính.

Trên đường đến cục dân chính, một chiếc SUV lao như điên về phía chúng tôi.

Xe của chúng tôi bị lật ngay tại chỗ.

Chiếc xe vẫn tông vào ghế lái như muốn đâm chết những người bên trong.

Tôi ngồi ở ghế phụ, được bọc túi khí vây lấy, nghe thấy tiếng động từ bên ngoài liền an tâm ngất đi.

Cuối cùng, Ninh Ninh, cô đã không thể nhịn được nữa phải không?

Mới nửa giờ trước, tôi đã gửi tin nhắn cho Ninh Ninh và Tần Dự.

Tôi nhắn cho Ninh Ninh rằng:

[Ninh Ninh, cô còn nhớ vụ tông xe bỏ trốn của mình không? Người mà cô đâm chết lúc ấy chính là mẹ tôi. Trước đây tôi không thể trả thù cô, nhưng nửa giờ nữa, tôi sẽ trở thành vợ chính thức của Diệp Cảnh Hòa.

Còn nữa, người trong lòng vị hôn phu của cô bây giờ chính là tôi. Người mà cô yêu cuối cùng cũng cưới tôi, chỉ cần tôi còn sống dù chỉ một ngày, thì ngày đó tôi cũng sẽ làm cho cô đau khổ. Tôi muốn cô từng chút một mất hết tất cả những gì cô đang có.]

Tôi gửi bức ảnh sổ hộ khẩu cho Tần Dự:

[Tần Dự à, em đã phải lòng anh từ khi học cấp ba. Nhưng bấy lâu nay em luôn tự ti, không có dũng khí thổ lộ với anh. Cuối cùng hôm nay em cũng có dũng cảm để nói ra, bởi vì em sắp cưới Diệp Cảnh Hòa. Em rất yêu anh nên em không hề hối hận. Chúc mừng anh đã đính hôn với Ninh Ninh, anh đã đạt được điều mình mong muốn.

Ngoài ra, kỳ thực còn có một bí mật em chưa từng nói cho anh biết, người cứu anh ở Diệp gia lúc còn nhỏ chính là em. Cậu bé khờ dại không biết bơi lúc nhỏ sau này lại trở thành chú rể của người khác. ]

***

Sau khi tỉnh dậy ở bệnh viện, tôi nghe thấy tiếng cãi vã ở hành lang.

Ninh Ninh sụp xuống, lớn tiếng khóc: "Dì ơi, con sai rồi, con thực sự sai rồi! Con tưởng Trần Ngư ngồi ở ghế lái! Con chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương anh hai của mình! Xin dì hãy tha thứ cho con."

Qua khe cửa, tôi nhìn thấy Ninh đại tiểu thư kiêu ngạo ngày xưa đang hèn mọn quỳ dưới đất, khóc lóc van xin.

Tóc cô ta rối bù, lớp trang điểm trên mặt lấm lem, khóc như một con thần kinh.

Đúng vậy, cô ta đã bị điên rồi, càng nói càng kích động: "Đều là lỗi của Trần Ngư!"

Cô ta nói đúng, hành vi điên cuồng của Ninh Ninh hôm nay có một nửa là do tôi ép buộc.

Từ khi biết Ninh Ninh có tiền sử trầm cảm, tôi đã biết sớm muộn gì cô ta cũng sẽ bị tôi làm cho phát điên.

Hơn nữa, trong ba năm qua, tôi cũng có nấu không cho cô ta ăn đâu!

Mỗi lần làm thức ăn cho cô ta, tôi đều bỏ thêm một lượng thuốc cực nhỏ. cộng thêm một chút k1ch thích qua lời nói cử chỉ, cũng đủ chọc điên trái tim mỏng manh yếu đuối của cô ta.

"Đủ rồi! Câm miệng đi!" Bà Diệp tức giận nói: "Nếu không phải bởi vì trong đám con gái của Ninh gia, cô là đứa khá ngoan ngoãn và có quan hệ tốt với Cảnh Hòa và Tần Dự, thì cô cho rằng tôi sẽ ra mặt giải quyết sự tình năm đó cho cô sao?”

Bà ta vô cùng chán ghét và khó chịu, đẩy Ninh Ninh ra rồi sải bước về phía phòng bệnh.

Sau khi đi ra ngoài, tôi cười khúc khích nói: “Ninh Ninh à, cô vẫn chưa giết được Diệp Cảnh Hòa rồi, thật đáng tiếc!! Nếu anh ấy chết, cô nhất định sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình. Tính mạng bảo mẫu như mẹ tôi đáng tiền, nhưng của Diệp thiếu gia lại rất có giá trị à nha."

Ở hướng khác, y tá đẩy băng ca của Diệp Cảnh Hòa ra.

Anh đang nằm trên giường, đã tỉnh dậy và nghe rõ những gì tôi vừa nói.

Tôi không nhìn anh mà lẳng lặng nhìn Ninh Ninh đang phát điên.

Ninh Ninh lập tức hiểu ra, kinh ngạc nhìn tôi: "Là cô... chính là cô! Cô ở cùng ba người chúng ta nhiều năm như vậy chỉ là để báo thù cho mẹ cô mà thôi! Trần Ngư, tâm cơ của cô thật thâm hiểm!”

“Cô Ninh à, lần này cô sẽ không có cơ hồi trốn ra nước ngoài nữa đâu.”

Tôi nghiêng người nắm tóc, trừng mắt nhìn cô ta, nói từng chữ một: “Trong tù, cô sẽ nhớ đến tôi cả ngày lẫn đêm thôi.”

"Ahhh! Tôi muốn giết cô!" Ninh Ninh bị tôi k1ch thích đến điên loạn, nhảy dựng lên muốn đánh tôi.

Tôi liếc qua bên kia thì thấy Tần Dự xuất hiện, nhân lúc này tôi lấy con dao gọt trái cây từ trong túi ra lén đưa cho Ninh Ninh.

Hiện tại cô ta đã bị hận thù làm cho mù mắt, lúc Tần Dự lao tới, Ninh Ninh thậm chí còn không thèm nhìn anh ta. Cô ta trong vô thức vung con dao gọt hoa quả trong tay ra, đâm vào bụng Tần Dự.

"Trần Ngư, cút đi!" Tần Dự đau đến mặt mũi trắng bệch, nhưng anh ta lại tới bảo vệ tôi.

Từ đầu đến cuối, Diệp Cảnh Hòa đã ở gần đó xem từ đầu đến cuối vở kịch do tôi làm đạo diễn.

Ninh Ninh nhìn máu trên tay mình, toàn thân run rẩy.

Nhân viên y tế lao tới và khống chế Ninh Ninh.

Tần Dự ngất đi và được đưa vào phòng phẫu thuật.

Tôi đứng trong phòng tắm, cẩn thận rửa sạch vết máu trên tay.

Tôi nhìn vào gương, soi những vết xước trên mặt mình.

Sau một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng như vậy, nhưng tôi chỉ bị trầy xước vài chỗ.

“Mẹ, có phải là mẹ đang bảo vệ con phải không?” Tôi nhìn mình trong gương rồi nhẹ giọng nói.

12.

Ninh Ninh bị kết án rất nặng, cô ta sẽ phải ở tù suốt quãng đời còn lại.

Tuy Tần Dự mất rất nhiều máu nhưng cũng không bị thương nặng.

Sau khi nhìn thấy tôi, anh ta đã hỏi tôi với đôi mắt đỏ hoe: "Trần Ngư, tình yêu mà em dành cho anh ngần ấy năm có phải là giả hay không?"

Tôi không nói chuyện, không nhịn được cười.

Tần Dự đè nén cảm xúc, hỏi tôi: “Sao em lại cười?”

"Tôi chỉ nghĩ rằng anh thật buồn cười."

Tôi bước tới, giúp anh ta sửa sang lại cổ áo, thở dài:

“Tần Dự à, sau này đừng sống như một kẻ ngốc như vậy nữa. Tỉnh táo lại đi, bao nhiêu năm nay anh chỉ coi tôi như bảo mẫu để sai bảo. Không có chuyện thì nhớ tới Ninh Ninh, nhưng có việc gì thì mới nghĩ đến tôi. Anh như vậy mà còn mong đợi tô thật tâm thích anh sao? Tôi cũng không phải là người bị cuồng ngược đãi, nhưng anh thì thật sự là một kẻ ngu xuẩn."

Tần Dự nghe xong sửng sốt một hồi lâu, có lẽ không ngờ dưới lớp mặt nạ mềm mại trầm tĩnh của tôi lại có một khuôn mặt như vậy.

Tôi nhìn gương mặt có chút đáng thương của anh ta, không nhịn được nói:

“Trà chanh bưởi được pha tỉ mỉ của tôi thực chất là mua ở cửa hàng tiện lợi, còn có bánh ngọt nhỏ mỗi lần tự tay tôi làm, thật ra là do ông chủ cửa hàng bánh làm, tôi chỉ việc cho vào lò nướng.

Tần Dự, những thứ dịu dàng ân cần đối với anh đều là giả mà thôi.

Tỉnh lại đi, đừng mơ nữa!

Không có cô gái tỉnh táo nào lại đi thích một tên kiêu ngạo tự đại ngu xuẩn như anh đâu!”

***

Tôi đã xong một loạt cuộc kiểm tra ở bệnh viện, chuẩn bị định rời đi.

Bà Diệp ngăn tôi lại.

Hôm nay bà ta không trang điểm, mắt sưng đỏ, sắc mặt có vẻ u ám.

Trước đây, bà ta luôn kiêu ngạo tự đắc khi đối mặt với tôi.

Nhưng hôm nay, bà đã mất đi vẻ hung hăng càn quấy trước đây.

"Đi xem Cảnh Hòa đi." Bà Diệp bật khó nói: "Sự việc của mẹ cô là do tôi, tôi có lỗi với mẹ cô. Nhưng những năm qua, Cảnh Hòa luôn thật tâm thật ý với cô. Nó thậm chí muốn trở mặt với tôi chỉ vì muốn kết hôn cùng cô. Nó còn đem những bằng chứng bất hợp pháp kia của tôi cho cô để tôi không thể đến làm khó dễ cô.”

"Bà Diệp, con trai bà có ngày hôm nay đều là do bà làm hại, liên quan gì đến tôi?"

Tôi thong dong nói: "Nghe nói bà là vợ thứ hai của ông Diệp, bà đã hao tổn hết tâm cơ để sinh ra Diệp Cảnh Hòa, đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh ấy. Anh ấy vẫn luôn là niềm tự hào của bà.

Giờ đây, niềm tự hào và tâm huyết của bà đã trở nên uổng phí. Sau này, cuộc sống của bà trong Diệp gia sẽ trải qua không tốt đẹp như lúc trước nữa đâu. Vì vậy thay vì ở đây khóc lóc, thì tốt hơn hết nhân lúc còn trẻ, bồi dưỡng thân thể sinh thêm đứa khác đi.”

Tôi đã nhận được offer từ học viện luật nước ngoài, hôm nay tôi sẽ lên máy bay.

Như mẹ tôi đã nói, tôi sẽ buông bỏ tất cả mọi thứ, học tập chăm chỉ.

Mẹ ơi, liệu linh hồn của mẹ trên thiên đường có nhìn thấy con không?

Tôi bước đến cửa thang máy thì nghe thấy một giọng nói từ phía sau:

"Trần Ngư, em đã báo được thù rồi, sau này em có thể sống hạnh phúc vui vẻ hơn được không?"

Tôi bước vào thang máy mà không ngoảnh lại hay trả lời.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, tôi nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương thang máy.

Cuối cùng, tôi cũng có thể cởi bỏ chiếc mặt nạ mà tôi đã đeo bấy lâu nay.

Tôi mơ hồ nhớ lại cách đây rất lâu, hình như có lúc nào đó có người đã hỏi tôi rằng: "Trần Ngư, tôi cảm thấy em luôn khổ sở không vui. Đến khi nào thì em mới có thể buông bỏ những tâm sự để hạnh phúc hơn?"

13.

Nhiều năm sau, tôi du học trở về và gia nhập một công ty luật với tư cách là đối tác cấp cao.

Công ty đảm nhận một vụ án tài chính nên tôi đưa hai người trong đoàn đội của mình đến công ty của đối phương.

Trên đường đi, họ bàn chuyện về người khách hàng này.

"Vị khách lớn này của chúng ta là một nhân vật không dễ chọc, nghe nói tính tình anh ta kém vô cùng."

"Ôi, đâu còn cách nào khác. Ai bảo người ta là ông lớn trong giới tài chính chứ?"

"Nghe nói bảy năm trước, anh ta cùng với vị Tần gia kia vì tranh giành phụ nữ mà đánh nhau, bị đánh đến nỗi hai chân tàn phế."

"Wow, thật thú vị! Nhìn dáng vẻ cấm dục của anh ấy, tôi cứ tưởng anh ấy là gay cơ."

“Nói đến vị Tần gia kia… anh ta cũng là một kẻ điên, hẹn hò với 800 người bạn gái, nhưng lại không cưới ai trong số họ. Tôi nghe nói tình yêu đích thực của anh ta đã bị Diệp gia tống vào tù rồi. Những năm nay anh ta luôn tìm cách tranh giành với Diệp gia, chắc hẳn là muốn cứu vớt ánh trăng sáng của mình.”

Tôi nghe những lời bàn tán của hai người họ mà không hề bị lay động.

Khi chúng tôi đến công ty đối phương, mọi người đều chỉnh đốn lại cách cư xử và ngừng buôn chuyện.

Tôi bước vào phòng họp cao cấp phía trước.

***

Trong căn phòng họp yên tĩnh trống trải, có một người đàn ông ngồi trên xe lăn, lặng lẽ nhìn tôi một hồi lâu.

Anh lên tiếng trước, giọng hơi chậm và khàn.

Diệp Cảnh Hòa nói: “Trông em vui vẻ hơn nhiều, tốt quá.”

Tôi mỉm cười nói: "Hầu hết khi mọi người có chuyện vui thì tinh thần tự nhiên sẽ cảm thấy sảng khoái thôi. Tôi đã đính hôn nên đương nhiên tinh thần cũng vui vẻ. Cảm ơn Diệp tổng đã khen ngợi."

Diệp Cảnh Hòa bình tĩnh nói: "Đính hôn không phải kết hôn, đương nhiên dù cho đã kết hôn vẫn có thể ly hôn. Trần Ngư, em có nghĩ vậy không?"

HẾT TRUYỆN
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom