Cập nhật mới

Dịch Full Quỳnh Hoa Ủ Rượu, Cùng Quân Bên Nhau

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Quỳnh Hoa Ủ Rượu, Cùng Quân Bên Nhau

Quỳnh Hoa Ủ Rượu, Cùng Quân Bên Nhau
Tác giả: Vãng Sinh Hoa
Tình trạng: Đã hoàn thành




Nàng là trưởng công chúa của Chiêu Vân Quốc, song thân phụ mẫu luôn hoà hợp và tôn trọng lẫn nhau, trong nhà chỉ có hai người con là nàng và đệ đệ của nàng. 

Thời niên thiếu, nàng và người đó quen biết nhau, tuy rằng chẳng thể nhớ được rõ ràng tình cảnh vào lúc đó nhưng chỉ cần nàng nhớ về người đó là chóp mũi lại ngửi được thoang thoảng mùi thơm của hoa quỳnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Chiêu Vân Quốc là một quốc gia giàu có và hùng mạnh nhất trên toàn bộ đại lục. Phía Đông tiếp giáp với biển, phía tây là Mặc Lịch Quốc đang hăm he như hổ rình mồi. Quốc chủ Vân Tiêu Nhiên của Chiêu Vân Quốc là một người si tình nổi tiếng trên thế gian, trong hậu cung của ông chỉ có mỗi một mình quốc hậu, cho nên dưới gối cũng chỉ có hai người con một trai và một gái. Trưởng công chúa Vân Kha và đại hoàng tử Vân Dược là long phượng thai*, Vân Kha chào đời sớm hơn Vân Dược một nén hương, tư chất cũng cao hơn nhiều so với Vân Dược.

Mùa xuân tháng ba, cỏ hoa đua sắc chim chóc lượn bay, là thời điểm náo nhiệt nhất của Chiêu Vân Quốc trong một năm. Quốc chủ sẽ cử hành lễ tế trời vào tháng ba, đến lúc đó văn nhân mặc khách, vương hầu và thương nhân ở năm sông bốn bể đều sẽ đổ về quốc đô Lãm Vân thành, để cầu điềm lành mưa thuận gió hoà cho một năm.

Lạc Vân Lâu

"A Tỷ, phụ hoàng có ý năm nay sẽ tuyển phi cho đệ đó!" Vân Dược chỉ mới mười ba tuổi đang có chút hưng phấn, nắm cánh tay của Vân Kha lắc mạnh.

Vân Kha bị cậu lắc lư dữ dội chỉ đành buông quyển sách trong tay xuống: "Tiểu Dược, phụ hoàng sẽ không chỉ hôn cho đệ đâu."

"Hả? Không phải chứ, rõ ràng là đệ đã nghe phụ hoàng nói rằng "đúng là nên lấy vợ rồi" cơ mà." Vân Dược có chút không cam tâm, thế nhưng cậu cũng biết được rằng A Tỷ sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ nói như vậy.

"Đầu năm nay khi mà Sứ thần của Mặc Lịch Quốc đến thăm hỏi, đã để lộ ra ý đồ muốn hoà thân của mình. Như tỷ được biết, Mặc Lịch Quốc không hề có huyết mạch hoàng thất nào trạc tuổi đệ cả, theo như tính cách của phụ hoàng thì tuyệt đối sẽ không chỉ hôn cho chúng ta một cách dễ dàng như vậy." Vân Kha vỗ nhẹ lên trán của Vân Dược, khóe miệng cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.

"A Tỷ, tỷ có tâm sự sao?" Vân Dược hơi ngây người, cậu chưa bao giờ nhìn thấy A Tỷ cười khổ sở như vậy.

Vân Kha khẽ lắc đầu, chỉ hờ hững nói: "Không biết nữa, chỉ là tỷ có chút gì đó bất an mà thôi."

Đầu tháng ba, tại tế đàn.

Vân Kha đã sớm quen với những nghi thức rườm rà của lễ tế trời, nàng đều thể hiện ra sự lãnh đạm đối với tất cả mọi thứ. Còn về phần Vân Dược thì lại đang rất vất vả và mệt mỏi, mồ hôi toát ra một lớp dày bên trong bộ hoa phục khiến cho cậu bí bách đến mức cả gương mặt đều bừng đỏ.

"Đệ cố mà nhẫn nại thêm chút nữa, tỷ sai người đi chuẩn bị đá lạnh và cả trái cây của Mặc Lịch Quốc cho đệ." Giọng nói của Vân Kha nén xuống trầm thấp, mà không ngờ Vân Dược lại nghe thấy hết sức bình thường.

Đến lúc quốc chủ nói đôi lời, Vân Kha bèn nghe thấy một số thứ không giống với những năm trước.

"Như mọi người đều biết, Chu Vân Triệt Chu tướng quân là tướng lĩnh nổi danh của nước ta. Mặc dù ông ấy đã mất nhiều năm và đứa con phải mồ côi từ khi còn trong bụng mẹ - Chu Lâm Uyên nay cũng đã trưởng thành. Vì để tưởng niệm Chu tướng quân, trẫm sẽ nhận Chu Lâm Uyên làm nghĩa tử, phong làm Lũng Tây Vương." Vân Tiêu Nhiên dứt lời thì dẫn theo quốc hậu bước xuống phía dưới tế đàn.

Vân Dược đã không đợi được nữa rồi, rảo bước đi theo, đợi đến lúc đã đi được một nửa thì chợt không còn nhìn thấy A Tỷ nữa. Cậu lại đi ngược về phía sau thì trông lấy Vân Kha với gương mặt cùng nét cười đau khổ. Vân Kha giống hệt như cuối cùng cũng không thể nào chống đỡ được nữa mà ngã xuống đất, nàng chỉ cười, nụ cười khiến cho người khác nhìn thấy phải đau lòng.

"A Tỷ?" Vân Dược bỗng thấy sợ hãi, cậu đột nhiên cảm thấy A Tỷ của cậu bây giờ tựa như một chiếc lá phong đỏ chầm chậm rơi, trong chốc lát sẽ lụi tàn và khô héo.

Vân Kha không nói gì cả, nàng tự mình đứng lên rồi lê bước chậm rãi xuống bên dưới tế đàn và rời khỏi.

Bỗng chốc Vân Dược hiểu ra được điều gì đó. Phụ hoàng không sắc phong cho Chu Lâm Uyên từ trước mà cứ khăng khăng vào ngay lúc nào, há chẳng phải ý đồ của phụ hoàng sao. Cậu đột nhiên nhớ đến lời nói của phụ hoàng và mẫu hậu, thì ra người mà bọn họ nói phải kết hôn lấy vợ lại chính là Chu Lâm Uyên ư? Nghĩ đến đây, cậu lại đưa mắt nhìn về phía của Vân Kha, chỉ trông thấy bóng hình với phong thái trác việt thường ngày giờ đây đã có chút nghiêng ngả và cô quạnh.

- ----

[Chú thích]

*Long phượng thai - 龙凤胎: câu dùng để biểu thị một cặp con trai, gái song sinh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Lãm Vân thành vào nửa đêm, ngoài vầng sáng yếu ớt toả ra từ những ngôi sao lác đác trên bầu trời đêm thì chẳng còn ánh sáng nào khác nữa. Vân Kha mặc y phục cung nhân gõ cửa lớn của phủ tướng quân, nàng cũng không biết mình đến đây để làm gì, nàng chỉ biết nếu như nàng không đến thì sẽ mất đi chàng.

Khi nàng nhìn thấy Chu Lâm Uyên thì chàng đang ăn mặc rất chỉnh tề đứng ở bên cạnh bàn, trên tay cầm bút nhưng lại chần chừ không viết. Vân Kha đứng cách chàng ba bước chân và chẳng có ai mở lời cả. Ngoài ánh đèn lập loè của ngọn nến ra, trong phòng chẳng còn chút động tĩnh gì nữa. Vân Kha đứng yên trong chốc lát, sau đó thì xoay người muốn rời đi.

"Nàng đoán được rồi ư." Chu Lâm Uyên đặt chiếc bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn bóng hình của Vân Kha, trong đôi mắt in lên ánh lửa mờ nhạt của ngọn nến nhưng lại chẳng có sức sống là mấy.

Vân Kha hít một hơi thật sâu, tiếp đó nàng mở lời: "Chàng nghĩ thế nào?"

Chu Lâm Uyên không đáp lời mà đi về phía nàng, ôm chầm lấy nàng từ phía sau: "Lúc trước ta đã thấy nàng mỏng manh, không ngờ lại gầy yếu thế này." Trong giọng nói là sự dịu dàng và thương tiếc đến luyến lưu, thế mà trong tim Vân Kha chỉ có thể cảm nhận được từng cơn rùng mình. Đây là lần đầu tiên hai người họ gần nhau đến vậy, thậm chí còn cảm nhận được nhịp đập trong trái tim của nhau.

"Chu Lâm Uyên, chàng có dám đi cùng ta không?" Vân Kha quay người lại, cố chấp nhìn vào đôi mắt của Chu Lâm Uyên.

"A Kha, tuổi nàng vẫn còn nhỏ, vẫn chưa hiểu..." Chu Lâm Uyên vươn tay vuốt nhẹ lên tóc mai của nàng, đôi mắt chẳng chút dao động.

Vân Kha lớn tiếng ngắt lời chàng: "Đúng đấy, ta không hiểu, ta cũng không muốn hiểu. Không muốn hiểu cuộc liên hôn sẽ liên quan đến sự an nguy và tình

hữu nghị của hai nước, ta không muốn hiểu rằng nếu như từ chối sẽ rất có thể tạo nên một cuộc chiến loạn. Chu Lâm Uyên, ta chỉ muốn biết là chàng rốt cuộc..." Nói đến đây thì nước mắt cũng bất giác tràn mi.

"A Kha, về đi." Chu Lâm Uyên buông nàng ra, quay người đi trở về cạnh bàn.

Vân Kha đứng đấy một lúc, cuối cùng nước mắt cũng ngừng rơi. Nàng ngẩng đầu, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào: "Được, ta sẽ quay về, đợi đến lúc Lũng Tây Vương thành thân thì đừng quên gọi ta đến uống một ly rượu mừng."

Có thể nhìn ra được quốc chủ đã chuẩn bị rất chu đáo, ngày hôm sau bèn cử hành buổi lễ sách phong cho Lũng Tây Vương. Vân Dược trước giờ vẫn luôn thích náo nhiệt mà lúc này lại đang ở Lạc Vân Lâu cùng với Vân Kha.

"A Tỷ..." Vân Dược muốn tìm gì đó để nói, mượn cớ để phân tán sự chú ý của Vân Kha.

Vậy mà mới mở lời thì đã bị Vân Kha cắt ngang: "Tiểu Dược, đệ có biết là tại sao lúc đầu tỷ lại cố chấp chọn Lạc Vân Lâu làm tẩm cung không?"

Vân Dược bỗng nhiên bị hỏi đến, bèn có chút khó hiểu.

"Bởi vì mẫu hậu từng nói rằng nơi đây được xây nên khi phụ hoàng cưới bà làm vợ, điều đó tượng trưng cho tình yêu độc nhất vô nhị mà phụ hoàng dành cho mẫu hậu. Tỷ hy vọng phu quân của mình trong tương lai cũng có thể giống như phụ hoàng, ba ngàn con sông nhưng chỉ múc một gáo nước*." Vân Kha nói xong thì trong đôi mắt chợt dâng lên chút ảm đạm.

"A Tỷ thích Chu Lâm Uyên và muốn cùng hắn bên nhau cả một đời, chuyện này thật ra đơn giản vô cùng. Đệ đã điều tra rõ danh sách đoàn sứ giả của Mặc Lịch Quốc rồi, chỉ cần mang vị công chúa hòa thân kia..."

"Chuyện liên quan đến hoà bình hai nước, đệ không được phép tự ý làm càn. Tỷ và chàng, và kể cả Lũng Tây Vương đã chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa rồi."

"A Tỷ, hôm qua đệ nghe mẫu hậu nói rằng đại hôn đã được định vào giữa tháng ba. Sau khi đại hôn kết thúc, hắn ta sẽ dẫn theo tân nương về đất phong."

"Đi cùng với ta đến Quỳnh Hoa Lầu trong thành uống rượu đi, đã lâu lắm rồi không uống rượu hoa quỳnh ở nơi đó."

- ----

[Chú thích]

*Ba ngàn con sông nhưng chỉ múc một gáo nước - 三千弱水只取一瓢饮: Câu nói được bắt nguồn từ một câu chuyện trong kinh Phật, mang nghĩa là trong bể nước mênh mông, chỉ cần một gáo nước cho mình là đủ. Nó cũng dùng để chỉ sự chung thuỷ, sắt son trong tình yêu. Trong Hồng lâu mộng, Giả Bảo Ngọc cũng mượn câu này để nói với Lâm Đại Ngọc: tỏ ý bao nhiêu mỹ nữ trong thiên hạ, ta chỉ yêu mình nàng là đủ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Quỳnh Hoa lâu

Triệu Kỳ đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ của lầu hai, ung dung uống rượu. Điệu bộ nho nhã lịch sự vô cùng, cộng thêm gương mặt thanh tú với đường nét sắc sảo đã khiến cho biết bao nhiêu nữ tử trong quán rượu đưa mắt nhìn sang.

"Thế... Công tử, lão gia gửi thư đến hỏi người khi nào thì trở về?" Một người trông điệu bộ như võ phu cung kính bẩm báo với Triệu Kỳ.

"Dù sao thì việc hòa thân đã được quyết định rồi, ít hôm nữa sẽ trở về." Triệu Kỳ đột nhiên đặt chiếc ly ở trong tay mình xuống, giống hệt như đã nhìn thấy thứ gì đó rất mới mẻ.

Người võ phu kia xuôi theo tầm mắt của Triệu Kỳ và thứ hắn nhìn thấy là một chiếc xe ngựa có kiểu dáng cổ xưa đơn giản: "Công tử?"

"Tuy kiểu dáng đơn giản nhưng vật liệu và chế tác thì thế gia vọng tộc bình thường cũng chưa chắc có thể dùng được." Triệu Kỳ nhếch môi, không khỏi tò mò về người đang ngồi bên trong xe.

"Có cần thuộc hạ đi nghe ngóng một chút về thân phận của chủ nhân chiếc xe ngựa đó không ạ?"

"Không cần đâu, phương hướng của chiếc xe ngựa đó trông có vẻ cũng đang đi về phía Quỳnh Hoa lâu này." Triệu Kỳ lại rót thêm một ly rượu nữa, bàn tay trái của y đặt lên bàn, ngón trỏ như cố ý vô tình gõ nhẹ.

Chẳng bao lâu sau, tiểu nhị trong quán dẫn theo hai công tử trẻ tuổi đi lên trên cầu thang: "Hai vị thiếu gia đã lâu không đến rồi, lần này hai vị muốn uống rượu gì ạ?"

"Có rượu hoa quỳnh không?" Vân Kha tuỳ ý chọn một chỗ ngồi và ngồi xuống, ngữ khí thản nhiên.

Tiểu nhị đáp lại lời Vân Kha bằng gương mặt nịnh hót: "Có ạ, nó được ủ theo cách riêng của công tử cho đấy ạ, mùi vị đúng là độc nhất vô nhị đấy ạ."

"Lấy một vò ra đây, hôm nay ta muốn uống thật thoả thích." Vân Kha nói với ngữ khí hào sảng nhưng Vân Dược thừa biết tửu lượng của nàng thì không được tốt lắm.

Triệu Kỳ chăm chú quan sát hai người họ và trong lòng y cũng đã đại khái đoán được thân phận của họ: "Lâm Qua, ngươi đi tìm tên tiểu nhị lúc nãy hỏi thăm cách ủ rượu hoa quỳnh xem."

Lâm Qua bèn nghe lệnh đi xuống lầu, Vân Kha bỗng đứng lên và chầm chậm bước về phía Triệu Kỳ. Dưới ánh mắt bình tĩnh của Triệu Kỳ, nàng ngồi xuống đối diện trước mặt y. Vân Dược vội đi theo với gương mặt hoang mang, ánh mắt nhìn qua nhìn lại hai con người đang im lặng kia: "A... ca, ca quen biết vị công tử này sao?"

Vân Kha lấy một chiếc ly từ bàn khác sang đặt trước mặt mình, Triệu Kỳ mỉm cười kéo vò rượu sang rót cho nàng một ly rượu. Vân Dược trông thấy hai người họ đều không nói gì cả nên cũng chẳng hứng thú mấy. Sau khi tự ý ngồi xuống thì cũng tự rót cho mình một ly rượu.

"Tại sao hôm nay công tử không ở trong cung? Hôm nay là lễ sách phong của Lũng Tây Vương cơ đấy." Triệu Kỳ nhìn Vân Kha chậm rãi uống ly rượu, vẫn chưa có ý muốn mở lời thế nên y đã mở lời trước.

Vân Kha nghe vậy ngước mắt lên nhìn về phía y, không trả lời mà hỏi ngược lại y: "An Vương Thế Tử của Mặc Lịch Quốc không phải cũng đang ở ngoài cung đấy sao?"

Triệu Kỳ khẽ nhướng mày, không nói gì cả. Vân Dược thì lại vô cùng bất ngờ: "Ngươi... là An Vương Thế Tử Triệu Kỳ à?"

"Công tử, rượu hoa quỳnh mà ngài muốn đến rồi... Ôi! Sao công tử lại ngồi bên này rồi vậy? Nào, rượu hoa quỳnh của ngài." Tiểu nhị vẫn tươi cười rạng rỡ, thậm chí còn cười hớn hở hơn cả lúc trước.

"Triệu công tử uống thử xem, tuy nó không quý giá như vò rượu này của người nhưng cảm giác lại chẳng kém cạnh gì đâu." Vân Kha mở nắp vò rượu ra, hương thơm thoang thoảng của hoa quỳnh bỗng chốc tỏa ra khắp tửu lầu.

Triệu Kỳ là một người rất thích rượu, y bỗng ngửi được hương thơm như thế này ngược lại chẳng còn mấy kích thích nữa. Vân Kha lấy một ít bỏ vào bình rượu, rót ra một ly cho Triệu Kỳ trước: "Công tử, mời."

Triệu Kỳ nâng ly rượu lên, khẽ nếm thử một ngụm. Y cứ tưởng rằng phàm là rượu ngon thì sẽ khó tỏa ra hương thơm. Nhưng sau khi vò rượu này được mở ra, hương thơm lập tức tỏa ra khắp nơi, thế mà chẳng ảnh hưởng chút nào đến mùi vị của rượu, y không thể không khen ngợi một câu: "Rượu ngon."

"Nếu Triệu công tử vẫn cảm thấy hợp khẩu vị của mình thì ta sẽ tặng cho người một vò." Vân Kha bật cười, bảo Vân Dược đi tìm tên tiểu nhị lúc nãy lấy thêm một vò rượu nữa đến.

"Người hoà thân là muội muội của người, Triệu Hinh." Vân Kha đưa mắt nhìn xuống dòng người đang rộn ràng trên con phố bên dưới lầu, thản nhiên mở lời.

"Đúng. Ngươi thích Chu Lâm Uyên nhỉ." Triệu Kỳ cũng nhìn xuống bên dưới lầu và nói với giọng điệu tương tự.

"Phải." Vân Kha thu tầm mắt về, úp ngược ly rượu trong tay xuống bàn: "Triệu Kỳ, người là người thông minh. Ta, thì không thích người thông minh."

Khi Lâm Qua quay trở lại, Triệu Kỳ đang sững sờ nhìn chiếc ly bị úp ngược trên bàn ở đối diện.

"Công tử?" Lâm Qua nhìn thấy Triệu Kỳ đang ngẩn người, hắn không biết nên làm gì.

Triệu Kỳ lại đột nhiên lật chiếc ly úp ngược đó lên, dùng chiếc khăn tay bọc nó lại cho vào trong tay áo: "Vị công chúa này, không đơn giản." Sau khi thốt ra câu phán đoán đó, y bèn bật cười khó hiểu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


"A Tỷ, sao tỷ nhận ra hắn được hay vậy?" Vân Dược có chút phấn khích hỏi nàng.

Vân Kha hơi buồn cười trả lời cậu: "Tỷ từng nhìn thấy bức hoạ vẽ hắn trong tay của cung nữ đấy."

"Hả? Mặc dù hắn là An Vương Thế Tử Mặc Lịch Quốc nhưng cũng không đến nỗi có cả bức hoạ của hắn ở trong cung của Chiêu Vân Quốc chúng ta chứ?"

"Hắn không chỉ là một thế tử thôi đâu, hắn còn là một kỳ tài xuất chúng đấy. Là người mà nữ tử trong cả đại lục này đều mến mộ." Vân Kha nói hết từng lời đánh giá của người đời cho Vân Dược nghe, cuối cùng thì bổ sung thêm một câu: "Hắn sẽ là kẻ địch lớn nhất của Chiêu Vân Quốc."

Khi trở về đến hoàng cung thì mới được biết rằng lễ sách phong đã kết thúc. Trông thấy một số đại thần đi về phía này, Vân Kha bất giác muốn tránh đi nhưng có một vài người ở phía trước vẫn đi đến trước mặt để hành lễ với bọn họ: "Chúng thần xin thỉnh an công chúa và hoàng tử."

Vân Kha biết lần này chẳng còn cách nào né tránh được nữa, thế nên nàng và Vân Dược chỉ đành làm lễ chào hỏi với từng thần tử. Sau khi chào hỏi xong, Vân Kha nhìn Chu Lâm Uyên đang đi về phía mình, nàng cố gắng hết sức để áp chế sự hỗn loạn trong lòng mình.

"Vi thần Chu Lâm Uyên, xin thỉnh an công chúa và hoàng tử." Chàng có đôi phần khác lạ với dáng vẻ mà Vân Kha bình thường đã quá quen thuộc. Chàng không còn mặc những bộ y phục có màu nhạt nữa mà là bộ quan phục màu tím đậm, nó khiến cho chàng càng thêm khí khái hào hùng.

Chàng khom người tỏ ra vô cùng khiêm nhường. Vân Kha chỉ lẳng lặng nhìn mà

không nói gì cả. Còn Vân Dược ở bên cạnh thì lại cảm nhận được áp lực rất rõ ràng đến từ A Tỷ mình nên cũng không dám tiến lên khuyên ngăn. Cũng không biết cuộc giằng co này đã kéo dài được bao lâu, Vân Kha bỗng bước qua người của Chu Lâm Uyên, nàng biết rằng không thể nào giữ chàng lại được. Vân Dược đi theo nàng, cậu cũng trở nên rất im lặng.

"Tiểu Dược, tỷ muốn đến gặp phụ hoàng, đệ tự mình trở về trước đi." Vân Kha nói xong câu này bèn tự ý bước về phía ngự thư phòng.

"Tiểu Kha, sao con lại đến đây?" Vân Tiêu Nhiên đã uống rất nhiều rượu trong buổi lễ sách phong, gương mặt đã hơi ngà ngà say.

Vân Kha thổi thổi ly trà đã được pha trên bàn, đưa cho Vân Tiêu Nhiên: "Hôm nay, nhi thần đã gặp được An Vương Thế Tử Triệu Kỳ của Mặc Lịch Quốc ở bên ngoài cung ạ."

Vân Tiêu Nhiên là một người cha tốt, thường ngày rất mực thương yêu hai tỷ đệ Vân Kha và Vân Dược, ông cũng chẳng truy cứu việc Vân Kha tự tiện rời khỏi cung. Sau khi uống trà, cơn say cũng dần được dịu lại: "Triệu Kỳ? Trẫm không hề nhìn thấy cái tên này trên danh sách sứ giả mà nhỉ."

Vân Kha trầm ngâm một lúc nhưng cũng hiểu được đôi phần: "Nhi thần đã phái ám vệ âm thầm theo dõi bọn họ rồi ạ, chỉ cần hắn có chút động tĩnh khác thường sẽ giết không cần luận tội."

"Ừ, cũng tốt. Vân kha, trẫm nghĩ con cũng đã đoán ra được mục đích mà trẫm sách phong Lũng Tây Vương rồi, con đối với Chu Lâm Uyên..." Vân Tiêu Nhiên đột nhiên khó mở lời.

Vân Kha chợt cúi người hành lễ, ngữ khí thản nhiên: "Nhi thần hiểu rõ, đây là cách mà hai nước Chiêu Vân Quốc và Mặc Lịch Quốc biến chiến tranh thành tơ lụa*, bách tính của hai nước cũng có thể thoát được nỗi khổ từ chiến loạn mang đến."

"Là phụ hoàng nợ Chu Lâm Uyên, nợ cả con nữa. Nếu ngày sau con có bất cứ yêu cầu gì, phụ hoàng nhất định sẽ đồng ý với con." Vân Tiêu Nhiên thở dài, sau đó thì ngủ thiếp đi trên giường của mình.

Khi Vân Kha bước ra khỏi ngự thư phòng thì sắc trời cũng đã tối. Nàng không cho thái giám gác đêm đi theo mà chỉ một mình chậm rãi bước về Lạc Vân Lâu. Trên đường đi, nàng nhìn thấy cung nhân gác đêm thắp sáng từng ngọn đèn bên trong cung. Nàng chợt nhớ đến việc mẫu hậu sợ nhất là đi đường về đêm, vì vậy mà phụ hoàng hạ lệnh xuống chỉ cần trời vừa chập tối thì phải thắp sáng tất cả đèn lồng trong cung. Nhớ đến đây, Vân Kha đột nhiên lại thay đổi phương hướng đi về phía Phụng Nghi Điện nơi ở của mẫu hậu nàng.

- ----

[Chú thích]

*Biến chiến tranh thành tơ lụa - 化干戈为玉帛: Câu này có nghĩa là dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp. Can qua là hai thứ vũ khí cổ, chỉ chiến tranh, tơ lụa quý là các thứ lễ vật để hai nước dùng dâng tặng nhau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Vân Kha không để cho công công gác đêm thông báo, nàng tự mình bước vào trong một cách quen thuộc. Nàng vừa đi đến tấm bình phong ở cửa chính dùng để chắn gió thì nghe thấy có tiếng khóc nghẹn ngào truyền đến. Vân Kha chợt ngẩn người, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Hiện nay nương nương đang là hoàng hậu địa vị cao quý, có những việc cũng nên buông bỏ ạ." Có một người với dáng vẻ thị tì lấy một chiếc khăn từ trong tay áo ra, đưa cho hoàng hậu lau nước mắt.

"Buông bỏ? Sao có thể buông bỏ được chứ? Hôm nay trên lễ sách phong, ai mà không nghe ra được người có ý muốn nâng đỡ Lũng Tây Vương cơ chứ. Chẳng qua bệ hạ muốn con của tỷ tỷ được ngồi trên quốc vị mà thôi, đã bao giờ người nghĩ đến Vân Dược đâu. Ta biết người mà bệ hạ yêu chẳng phải ta, mà là tỷ tỷ của ta. Nếu như năm đó Chu Vân Triệt và tỷ tỷ không phải tâm đầu ý hợp, ngươi nghĩ rằng bệ hạ sẽ chọn cách giải quyết tốt nhất là lấy ta hay sao? Tiểu Thanh, ngươi là nha hoàn tâm phúc của ta, mấy năm nay chắc là ngươi cũng hiểu được ít nhiều. Ta cũng đã từng nghĩ rằng Lạc Vân Lâu là được xây nên vì ta, thế nhưng đến cuối cùng ta mới biết được, nơi cao nhất của Lạc Vân Lâu có thể nhìn thấy được cả Lãm Vân Thành, có thể nhìn thấy được phủ tướng quân." Vân Kha đứng ở phía sau bức bình phong trái tim run lên lạnh buốt từng hồi, người mà phụ hoàng yêu không phải mẫu hậu mà là mẫu thân của Chu Lâm Uyên.

"Ta cũng biết rằng tỷ tỷ không yêu người nhưng ta đố kỵ với tỷ ấy, đố kỵ đến mức phát điên lên. Nhân lúc Chu Vân Triệt xuất chinh, ta đã giở trò trong thuốc an thai của tỷ ấy nhưng tỷ ấy rõ ràng có thể bỏ đi đứa trẻ để bảo toàn chính mình, thế mà lại liều mạng để sinh nó ra. Ta cứ nghĩ rằng mình độc ác, không ngờ rằng bệ hạ mới là người thật sự độc ác, người đã âm thầm sai khiến trên chiến trường khiến cho Chu Vân Triệt một đi không quay trở lại. Ha ha, ta cảm thấy thật mừng vì mình ra tay đủ nhanh, còn người tỷ tỷ kia của ta cũng thật ngốc." Trong giọng nói tràn

ngập sự khoái chí và cũng ngập tràn sự đau khổ, "Tỷ tỷ chết rồi, ta chẳng đêm nào là không mơ thấy ác mộng cả, ban đêm cũng chẳng dám ra ngoài. Bệ hạ cũng thật chu đáo đấy, mỗi một góc ngách trong cung đều được thắp đèn sáng trưng, sợ rằng người trong thiên hạ không biết được mình thâm tình."

"Nương nương, hôm nay người uống nhiều rượu quá rồi ạ." Tiểu Thanh dứt câu bèn đỡ hoàng hậu đã không còn sức lực đi vào bên trong.

Vân Kha đứng nguyên tại đó một lúc lâu, lâu đến mức hai chân nàng đã có chút tê buốt. Thì ra tất cả những thứ được gọi là thâm tình kia, những thứ được gọi là phu thê hoà hợp và tôn trọng lẫn nhau kia đều là giả, và điều hai người bên nhau suốt đời suốt kiếp mà nàng vẫn hằng mong đợi không ngờ lại chẳng hề tồn tại. Vân Kha như trốn chạy rời khỏi Phụng Nghi Điện, chân nam đá chân chiêu suốt cả một đường. Nàng nhớ ra Chu Lâm Uyên, muốn đi đến đó tìm chàng nhưng lại nhớ đến lời của mẫu hậu. Vân Kha bật cười, nước mắt cuối cùng cũng không thể kiềm chế mà trực trào rơi xuống. Bây giờ hai người họ bị ngăn cách bởi nỗi thù giết mẹ giết cha, đến cuối cùng vẫn đi đến bước đường chẳng cách nào cứu vãn được nữa.

Dịch quán Lãm Nguyệt Thành

Triệu Kỳ sau khi nghe Lâm Qua nói xong, y đột nhiên gấp chiếc quạt trong tay lại. Trên môi nở một nụ cười với độ cong rất đẹp, sau đó nói: "Xem ra ta phải tìm cơ hội nói chuyện vui vẻ với người em rể này mới được."

"Thân phận của Chu Lâm Uyên đặc biệt như vậy, thuộc hạ lo lắng hắn ta sẽ không nghe theo thế tử."

"Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn mà, ta nghĩ mối thù lớn như giết mẹ giết cha thế kia, hắn ta sẽ báo thù hay không đây. À phải rồi, người truyền tin..."

"Đã sắp xếp thoả đáng rồi ạ, xin thế tử yên tâm."

"Sắc trời này của Triệu Vân Quốc đúng là nói thay đổi là thay đổi ngay, ngày mai

nhớ chuẩn bị thêm ít ô giấy dầu."

"Thuộc hạ tuân lệnh."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Lạc Vân Lâu

Mây đen bao phủ toàn bộ Lãm Vân Thành, cơn mưa lớn như trút nước kéo dài liên tiếp ba hôm liền khiến cho trong và ngoài căn phòng đều ngập trong hơi nước. Vân Kha chẳng có chút tinh thần gì cả, nàng mệt mỏi ngồi trên giường uống trà đọc sách. Giống hệt như tối hôm qua chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng chỉ có riêng nàng hiểu được rằng tất cả mọi thứ đều đã thay đổi. Sáng sớm hôm nay Vân Dược chạy đến tìm nàng, nàng thì đóng cửa không gặp cậu. Vân Kha biết được rằng chỉ cần Vân Dược nhìn thấy mình, không cần biết bản thân cố gắng biểu hiện bình thường đến mức nào thì cậu cũng đều có thể nhìn ra sự bất thường của nàng.

Nàng lật quyển sách trong tay sang một trang khác, ở bên trên không viết theo loại văn tự thông thường mà đó là mật ngữ. Từ lúc nàng mười tuổi, Vân Tiêu Nhiên đã giao toàn bộ mạng lưới tình báo của Chiêu Vân Quốc cho nàng. Vậy nên nàng mới có thể liếc mắt một cái đã nhận ra được Triệu Kỳ, không chỉ vì bản thân Triệu Kỳ đã được quá nhiều người biết đến mà là vì mấy năm nay âm thầm giao tranh với Mặc Lịch Quốc nên mới có thể hiểu rõ được con người này như thế. Con người này, có dã tâm và cũng đủ thông minh. Có thể dây dưa lôi kéo các vị hoàng tử của Mặc Lịch Quốc và quốc chủ, khiến cho việc kinh doanh của cả An Vương Phủ trở nên vô cùng kiên cố. Vân Kha rất kiêng kỵ con người này, song, nội gián đặt ở Mặc Lịch Quốc đã nhiều lần dò thám nhưng không những chẳng thu hoạch được gì, thậm chí thiếu chút nữa còn khiến cho mạng lưới vất vả bao nhiêu năm cài cắm bị phát hiện toàn bộ, cái giá như thế này không thể gọi là nhỏ được.

Vân Kha bỏ qua những suy nghĩ phức tạp trong đầu mình và tiếp tục đọc. Trong đó có một thông tin khiến cho Vân Kha không thể không nhíu mày, trên đó viết "Thế tử An Vương bị mất dấu nửa đường, nơi mất dấu: Giới Khưu". Vân Kha dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ qua lại trên hàng chữ đó, như có điều suy nghĩ. Giới Khưu là một tòa thành nhỏ, nơi đó không có bất cứ ai hay việc gì có thể khiến người ta khơi

dậy sự hoài nghi. Nếu phải nói ra một điểm đặc biệt duy nhất của nó, thì đó chính là con đường bắt buộc phải đi qua khi muốn đến thái ấp của Lũng Tây Vương. Thế nhưng bây giờ cách ngày đại hôn vào giữa tháng ba chỉ còn có mười mấy ngày, xem ra y cố tình lấy Chu Lâm Uyên ra để thăm dò nàng. Nhưng mà Chu Lâm Uyên thì có gì đáng để y hao tổn tâm trí đâu chứ, và trong chốc lát Vân Kha chợt nhớ lại câu chuyện của tối hôm qua, chẳng lẽ Triệu Kỳ đã...

"Nhận, vào đây." Vân Kha siết chặt nắm tay, chỉ trong phút chốc đã cảm thấy cả người lạnh run.

"Chủ tử." Một người mặc áo tơi* như thị vệ bước vào trong.

"Điều tra thật kỹ những kẻ đáng nghi ở Phụng Nghi Điện cho ta."

"Rõ." Người đó vừa định bước ra thì đột nhiên lại bị gọi lại.

"Không cần nữa, hắn ta nhất định sẽ có chuẩn bị, bây giờ chúng ta điều tra thì cũng chẳng tra ra được gì." Vân Kha có chút nản lòng, "Ngươi đi chuẩn bị để liên lạc với từng nội gián, canh chừng Giới Khưu cho ta, ba ngày sau ta sẽ đến đó."

"Rõ." Sau khi Nhận rời đi lặng yên không một tiếng động, Vân Kha nhìn chăm chăm vào trang sách trên tay, lặng im chẳng nói gì.

Giới Khưu

"Thế tử, làm như thế này có phải đang đánh rắn động cỏ không ạ?" Lâm Qua thắp một ngọn đèn trong căn phòng tối om, sau đó nhìn Triệu Kỳ đang nằm trên ghế thái sư rồi hỏi.

"Những chuyện này, chỉ cần thực hiện trên quốc thổ của Chiêu Vân Quốc thì không thể nào tránh được tai mắt của nàng ta." Triệu Kỳ nhắm mắt lại, ngữ khí rất đỗi thản nhiên.

"Vương Gia lại gửi thư đến rồi ạ."

"Lại hối thúc ta trở về chứ gì. Nếu vẫn có những lá thư như vậy gửi đến thì không cần thiết phải bẩm báo với ta nữa."

"Rõ, thế tử."

"Chỉ còn hai canh giờ nữa thì nàng ta sẽ đến Giới Khưu rồi, Lâm Qua đi chuẩn bị một chút đi."

Vân Kha đi mất ba ngày đường, vẫn chưa kịp gột rửa cơ thể dính đầy bụi đường mà nàng đã bắt đầu liên lạc với các nội gián được sắp xếp điều tra cả thành Giới Khưu. Đến khi Vân Kha mệt đến mức không thể tiếp tục được nữa, nàng trở về khách điếm, chợt nhìn thấy Triệu Kỳ ở trong căn phòng của mình.

—--

[Chú thích]

*Áo tới - 蓑衣: Soa y hoặc áo lá là cách gọi một loại áo khoác hờ để tránh mưa nắng của người Á Đông từ xưa, nay vẫn còn được dùng tuy ít hơn. Được cấu tạo bởi nhiều lớp lá đan xen và cố định bằng chỉ khâu, áo dài đến bắp chân, tay áo cộc, dây buộc ở vị trí cổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


"Đi theo ta nhé. Ta sẽ đưa nàng rời khỏi Triệu Vân Quốc." Triệu Kỳ ung dung đủng đỉnh nhìn Vân Kha ngồi ở phía đối diện, thản nhiên mở lời.

"Đi đâu? Mặc Lịch Quốc ư? Vân Kha nằm xuống bàn trông vô cùng mệt mỏi, ngay cả giọng điệu cũng có chút lười biếng.

"Không lẽ nàng vẫn còn muốn ở lại đây sao? Đối mặt với phụ hoàng và mẫu hậu dối trá kia của nàng, hay nàng chuẩn bị phò tá đệ đệ của mình đăng cơ, hay là nàng vẫn chưa buông bỏ được Chu Lâm Uyên?" Nói đến câu cuối cùng, ngữ khí của Triệu Kỳ ngập tràn sự châm biếm.

"Đây là chuyện của ta, không liên quan gì đến ngươi." Vân Kha bị hắn xát muối vào vết thương nhưng chỉ có thể cãi chày cãi cối.

Triệu Kỳ mở chiếc quạt vẫn luôn gấp lại trong tay của mình ra, khóe môi khẽ cong lên: "Vậy thì ta sẽ không ngại đi tìm người em rể sắp đại hôn kia của mình trò chuyện đâu."

Vân Kha không thích ánh mắt đắc ý kia của y, nàng cố hết sức bình ổn lại cảm xúc của bản thân và nói: "Ngươi tìm chàng ấy, chẳng qua là vì ngươi cảm thấy chàng sẽ có ích cho việc ngươi trở thành quốc chủ của Mặc Lịch Quốc thôi. Vậy nếu như ta nói rằng ta có thể giúp ngươi thì sao?"

"Không ngờ tâm tư của công chúa lại sắc bén lanh lợi như thế này, không hổ là người mà ta chọn." Triệu Kỳ nheo mắt quan sát Vân Kha một cách tỉ mỉ, hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu xanh tím, là cách ăn vận của một nam tử. Mái tóc đen như vẩy mực được búi đơn giản ở sau đầu, sau đó có lẽ là do quãng thời gian cưỡi ngựa quá dài nên trông có vẻ hơi tiều tuỵ.

Vân Kha cũng cảnh giác nhìn đối phương và thuận thế quan sát y. Gương mặt với góc cạnh sắc sảo rõ ràng thanh tú, phong thái khi y cử động kiến cho người khác chẳng thể bì kịp, đúng thật là y có mị lực khiến cho nữ tử trong thiên hạ đều mê đắm. Nhìn tiếp về cách ăn vận của y, chiếc áo lụa mỏng nhạt màu bên ngoài tựa như khói càng khiến cho khí chất thoát tục của y được tôn lên, khác biệt hoàn toàn với người thường.

"Vậy nên, ngươi có muốn hợp tác với ta hay không?" Vân Kha tiếp tục hỏi, giống như đánh một trận khi vẫn chưa được chuẩn bị vậy.

Triệu Kỳ đột ngột gấp chiếc quạt lại, chầm chậm mở lời: "Vẫn là điều kiện đó, nàng đi cùng ta. Chỉ cần nàng đi cùng ta, ta đảm bảo sẽ không đến tìm Chu Lâm Uyên nữa."

"Được, ta đi cùng ngươi."

Phủ tướng quân

"Thiếu gia, An Vương Thế tử đã xong việc rồi ạ." Một người với bộ dạng giống như gã sai vặt trình lên một lá thư.

"Lui xuống đi." Chu Lâm Uyên cầm lấy lá thư, giọng nói rất nhẹ.

Khi Chu Lâm Uyên biết sự thật về cái chết của cha mẹ mình, chàng đã mười lăm tuổi. Thuộc hạ cũ của cha mẹ chàng còn sống sót sau trận chiến đó nhưng vẫn bị thương rất nặng. Sau khi khoẻ lại thì phi ngựa không quản đường xa ngàn dặm đến để nói cho chàng nghe mọi chân tướng của sự việc, chỉ vì muốn trả hết ân tình của phụ thân. Chàng của năm mười lăm tuổi vẫn chưa hiểu được thế nào là ngấm ngầm chịu đựng, trong đầu lúc nào cũng chỉ có nợ máu phải trả bằng máu. Thế là lần đó chàng mạo hiểm mang theo một con dao găm vào cung, người đầu tiên mà chàng gặp chính là Vân Kha. Lúc đó, Vân Kha chỉ mới bảy tám tuổi, khuôn mặt tròn trịa non nớt ửng hồng vẫn chưa hết ngây thơ. Khi Chu Lâm Uyên nhìn thấy nàng, nàng đang xắn tay áo màu hồng của mình lên, để lộ ra cánh tay nhỏ bé màu hồng cánh

sen. Chu Lâm Uyên cảm thấy khá thú vị nên im lặng ở một bên ngắm nhìn. Thì trông thấy Vân Kha đang leo lên một cái cây lớn nhưng cứ leo lên được một chút thì lại bị tuột xuống. Nhìn một lúc lâu nhưng thấy nàng chẳng có vẻ gì là muốn từ bỏ. Chu Lâm Uyên đi qua đó, vỗ nhẹ vào bờ vai nhỏ của nàng. Khi Vân Kha quay người lại, gương mặt của nàng toàn là mồ hôi và nó cũng hiện lên dáng vẻ không thể nào chịu thua của nàng.

"Muội leo cây để làm gì?"

"Phụ hoàng và mẫu hậu chẳng bao giờ chịu cho muội uống rượu hoa quỳnh, năm nay muội đã tám tuổi rồi thế nên mới thả lỏng cho muội. Hai người họ đồng ý với muội, chỉ cần muội có thể hái được đoá hoa quỳnh trên cây này xuống thì sẽ cho phép muội uống một ít."

"Muội rất muốn uống ư?"

"Ừ ừ, muội muốn thử lắm."

...

Sau ngày hôm đó, chàng chôn con dao găm trong tay áo của mình dưới gốc cây hoa quỳnh. Chàng cảm thấy mình nên đợi tiểu cô nương này lớn thêm một chút, đợi đến khi nàng không cần đến sự che chở của phụ mẫu nữa thì lúc đó chàng mới có thể báo thù mà chẳng phải lo ngại điều gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


Chu Lâm Uyên mở lá thư đó ra, bên trên chỉ vỏn vẹn một hàng chữ - Thời cơ đã đến, chúc tân quốc chủ mã đáo thành công. Đọc xong lá thư chàng lập tức đốt nó đi, nhắm mắt lại và trong đầu chàng chỉ toàn là hình bóng của Vân Kha. Đột nhiên chàng nhớ đến hôm sinh thần mười tuổi của nàng, nàng bỏ lại những lời chúc mừng của các đại thần, chỉ triệu mỗi chàng vào nội điện. Khi chàng nhìn thấy nàng, nàng đang mặc trên người bộ hoa phục bằng gấm màu đỏ, cây trâm cài màu vàng ở hai bên rũ xuống nhè nhẹ đong đưa. Nhưng gương mặt nàng chỉ toàn là nước mắt. Nàng cũng không còn giống với lúc trước nữa, vừa gặp được chàng bèn nhào đến liên tục gọi "Lâm Uyên ca ca, Lâm Uyên ca ca".

"Tối hôm qua muội giết người rồi." Giọng Vân Kha nhẹ nhàng, mang theo chút nghẹn ngào, có thể nghe ra nàng đã khóc rất lâu.

Chàng nhìn vào đôi mắt sưng tấy, vằn vện tia máu kia, nhất thời chẳng nói được lời nào.

"Phụ hoàng nói, muội là công chúa của Chiêu Vân Quốc, chỉ cần cả đời bảo vệ Chiêu Vân Quốc thôi. Người mà muội hạ lệnh giết, hắn là một kẻ giết người. Hắn sợ hãi cầu xin muội, muội... Lâm Uyên ca ca, lần đầu tiên muội cảm thấy những chuyện như giết người cũng cần phải có dũng khí lớn như vậy." Cuối cùng Vân Kha cũng chịu nói hết nhưng khi nói xong thì cả người nàng đã không ngừng run lên bần bật.

Chàng cũng đã hiểu, đây là lần thí luyện đầu tiên mà Vân Tiêu Nhiên dành cho Vân Kha. Nàng chỉ mới mười tuổi, ngay cả lòng người khó lường nàng vẫn chưa hiểu thì sao nàng có thể học được cách giết người. Chỉ khi gặp được chàng, nàng mới chịu cởi bỏ lớp ngụy trang của mình, phơi bày hết phần yếu mềm nhất của mình ra. Chàng đã biết cô nương này đã yêu mình rồi, và chàng cũng thừa nhận rằng mình cũng đã yêu cô nương này. Cô nương này kiên cường dũng cảm, yêu

thương người trong gia đình mình, trong lòng có thiên hạ và cũng chính là người duy nhất trong thiên hạ khiến cho chàng chẳng thể nào yên tâm buông bỏ, là sự ấm áp duy nhất mà chàng cảm nhận được trên thế gian này.

Cũng bắt đầu từ giây phút đó, chàng mới thật sự quan sát thời cuộc, giúp đỡ Vân Kha trong âm thầm. Sau này chàng tìm đến Triệu Kỳ và mới có được mọi chuyện xảy ra như ngày hôm nay. Bọn họ lấy hoà thân làm điều kiện hợp tác chính thức, gắn liền phủ tướng quân của Chiêu Vân Quốc và An Vương phủ Mặc Lịch Quốc với nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Chu Lâm Uyên nói cho Triệu Kỳ biết về bí mật thân thế của mình, Triệu Kỳ đặt ra một cái bẫy để dẫn dụ Vân Kha, cũng gián tiếp làm tê liệt mạng lưới tình báo của Chiêu Vân Quốc. Chiêu Vân Quốc vào lúc này giống hệt như binh sĩ mất đi khôi giáp của mình. Không chỉ như thế, chuyện đại hỷ như việc hai nước hoà thân sẽ khiến cho tất cả mọi người buông lỏng cảnh giác. Trong mắt của Chu Lâm Uyên và Triệu Kỳ, lần hoà thân này không chỉ là nhịp cầu của sự hợp tác mà còn là một lá bùa đòi mạng. Chỉ có điều trong chuyện này, Chu Lâm Uyên đã tính kế đánh lừa luôn cả Vân Kha, và cũng tính được chuẩn xác rằng nàng sẽ vì chàng mà không màng gì cả.

Lãm Vân Thành

Lụa đỏ được giăng khắp tất cả các con phố, mỗi nhà mỗi hộ đều giăng đèn kết hoa vì để chúc phúc cho cuộc hôn lễ này. Trong biển người chỉ toàn là tiếng hò reo, trong không trung thỉnh thoảng có hoa tươi và dải lụa màu bay đến. Mà lúc này Chu Lâm Uyên đang cưỡi trên lưng ngựa, lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía hoàng cung cách mình ngày một gần.

An Vương phủ Mặc Lịch Quốc

"Vân Kha, nàng đoán xem hoàng cung của Chiêu Vân Quốc bây giờ có chuyện gì đang diễn ra?" Triệu Kỳ thay ra một bộ trường bào bằng gấm màu lam phớt hồng, hơi thở của y cũng có đôi phần nặng nề hơn.

Vân Kha lấy một chiếc tách bằng sứ trắng trên bàn rồi rót cho mình một tách trà

nóng, giữ nó trong lòng bàn tay: "Chu Lâm Uyên bức vua thoái vị đoạt quyền, quốc chủ quốc hậu đều hi sinh vì đất nước, Vân Dược bị giam lỏng."

Vẻ mặt vốn đang vô cùng đắc ý của Triệu Kỳ đột nhiên biến sắc, đôi mắt nguy hiểm nheo lại: "Nàng đều biết ư?"

Vân Kha nắm chặt tách trà, nước trà rất nóng nhưng nàng vẫn không buông tay: "Ngày mà ta đặt chân đến Giới Khưu thì đã đoán được bảy tám phần, nhưng khi ngươi thật sự xuất hiện, ta mới hiểu được tất cả mọi thứ. Nếu như không có nội ứng, sao ngươi có thể đi lại tự do dưới tầm mắt của ta như thế được?"

"Nhưng nàng có hiểu thì cũng đã muộn rồi, bây giờ nàng đang ở Mặc Lịch Quốc xa xôi thế này thì có thể làm được gì cơ chứ?" Triệu Kỳ đưa tay lấy đi tách trà trong tay của Vân Kha, ngữ khí của y chỉ toàn là sự khiêu khích.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


"Chẳng thể làm gì cả, cơ mà chúng ta có thể cược thử, cược xem lần này ngươi có mất cả chì lẫn chài hay không?" Vân Kha lại lấy một chiếc tách khác và rót thêm một tách trà nữa.

"Ý nàng là gì?" Triệu Kỳ chăm chăm nhìn nàng, trong mắt có một luồng sáng sắc lạnh loé lên.

"Trong toàn bộ kế hoạch này, ngươi đã nhìn sai ba điểm. Điềm đầu tiên, ngươi đã nhìn nhầm Chu Lâm Uyên. Ngươi nghĩ rằng tất cả mọi người đều đầy rẫy dã tâm giống như ngươi, còn Chu Lâm Uyên mà ta biết thì không. Điểm thứ hai, ngươi đã nhìn lầm Vân Kha ta. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ buông tay chịu trói, nhưng ngươi không phát hiện ẩn vệ không ở bên cạnh ta hay sao? Điểm thứ ba, ngươi đã nhìn lầm tình cảm Chu Lâm Uyên dành cho ta. Ngươi cho rằng chàng yêu ta, nhưng lại không nghĩ tới chàng có thể lợi dụng ta mà không chút nghĩ ngợi, thì làm sao có thể yêu ta cơ chứ. Nay ngươi muốn lấy ta ra để trói buộc chàng, ngươi không mất cả chì lẫn chài thì là cái gì? Ồ, đúng rồi, còn phải mất đi muội muội của mình nữa." Vân Kha liếc mắt nhìn lòng bàn tay bị phỏng có hơi đỏ ửng của mình, sau đó nhẹ nhàng cầm tách trà lên rồi ném thật mạnh xuống nền đất.

Chỉ trong nháy mắt có rất nhiều người lẻn vào từ trên nóc nhà, không chỉ là ẩn vệ trong bộ y phục màu đen, còn có cả những người với dáng dấp thị vệ. Triệu Kỳ đã kịp phản ứng, thế nhưng đã không kịp nữa rồi. Khi y bị thị vệ giữ chặt, y nhìn thấy được gương mặt của Lâm Qua.

"Ngươi là người của lão hoàng đế à!" Triệu Kỳ như điên lên, liều mạng vẫy vùng.

"Mang đi!" Lâm Qua không quan tâm đến y, chỉ khẽ vẫy tay ra hiệu cho những người khác động tác nhanh chóng hơn một chút.

Khi lướt qua Vân Kha, Lâm Qua chắp tay với nàng rồi quay người rời đi.

"Vân Kha, trên đời này chẳng có ai là không ham muốn vinh hoa phú quý cả, chắc chắn Chu Lâm Uyên đã ngồi lên ngai vàng mất rồi..."

Vân Kha đợi đến khi những người đó rời đi, cuối cùng mới thả lỏng người như không còn sức lực.

"Nhận, ngươi tin tưởng Chu Lâm Uyên chứ?"

"Chủ tử tin không?"

Vân kha không có câu trả lời. Từ lúc ở Quỳnh Hoa lâu, Lâm Qua đại diện cho quốc chủ của Mặc Lịch Quốc tìm đến nàng, khi đó nàng đã hiểu rằng bản thân chỉ có thể cược, cược trái tim của Chu Lâm Uyên. Nếu như nàng thắng, Chu Lâm Uyên có thể báo được huyết hải thâm thù, nàng có thể diệt trừ được mối hoạ lớn nhất với Chiêu Vân Quốc là Triệu Kỳ, đạt được mối liên hệ hữu nghị với Mặc Lịch Quốc, sau đó thì bình an trở về hoàng cung phò tá Vân Dược đăng cơ. Nhưng nếu như nàng thua...

"Về cung thôi." Vân Kha đứng dậy, bước chân như lâng lâng.

Lãm Vân Thành

"Chu Lâm Uyên, đa tạ." Vân Dược cầm lấy ngọc tỷ truyền quốc, nước mắt lã chã tuôn rơi: "Phụ hoàng mẫu hậu làm chuyện sai trái, là bọn họ không đúng. Còn huynh không giết họ là vì a tỷ của ta sao?"

"Ta không giết bọn họ, chỉ là muốn cho họ mãi mãi ghi nhớ tội nghiệt mà mình đã phạm phải, để cho bọn họ vào trong chùa, dùng nửa đời còn lại của mình để chuộc tội."

"Vậy còn a tỷ của ta thì sao?"

"Nàng ấy sao, nàng ấy sẽ trở về nhanh thôi. Tiểu Dược, thân là tân quốc chủ của Chiêu Vân Quốc, người phải suốt đời bảo vệ Chiêu Vân Quốc." Chu Lâm Uyên vỗ nhẹ lên trán của Vân Dược, sau đó chầm chậm bước ra khỏi đại điện trống trải.

"Huynh đi đâu?" Nước mắt Vân Dược vẫn trực trào rơi, cậu đã không còn nhìn rõ bóng hình của Chu Lâm Uyên nữa rồi.

"Ta phải đến một nơi nở đầy hoa quỳnh, ủ thật nhiều thật nhiều rượu hoa quỳnh." Chu Lâm Uyên không ngừng đi về phía trước, chàng giống hệt như cuối cùng cũng đã buông bỏ được điều gì đó, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Đầu năm nay

Quốc chủ của Mặc Lịch Quốc trà trộn vào đoàn sứ giả đến Lãm Vân Thành, sau khi dò thám bằng đủ mọi cách thì chọn được Chu Lâm Uyên. Sau khi trải qua vài lần đàm phán bí mật, hai người họ cuối cùng cũng cùng nhau lên kế hoạch. Chỉ có điều sau cùng, quốc chủ Mặc Lịch Quốc hỏi chàng một câu.

"Ta rất tò mò, đến cuối cùng ngươi sẽ lựa chọn điều gì?"

"Ta cũng rất tò mò."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom