Cập nhật mới

Dịch Full Hào Môn Quý Phụ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Hào Môn Quý Phụ

Hào Môn Quý Phụ
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: 酒酿圆子
Dịch:Ling2
- -----------------------
Kết hôn ngày đầu tiên, chồng tôi liền thêm tôi vào nhóm chat gia đình.

Chồng tôi: “Đây là vợ con, hy vọng mọi người sau này chiếu cố nhiều hơn.”.

Cả nhóm chat lập tức trở nên sôi nổi.

Bố chồng tôi đã chuyển cho tôi 50 vạn tệ. (~1,7 tỷ)

Bác cả đã chuyển cho tôi 20 vạn tệ. (~680tr)

Chị hai chuyển cho tôi 18 vạn tệ. (~610tr)

Em họ đã chuyển cho tôi 5 vạn tệ. (~170tr)



Mẹ chồng: “Tất cả tránh ra để ta trang bức.”

Mắt tôi nhìn chằm chằm một chỗ, tài khoản thẻ liền nhận được 10 triệu tệ (~34 tỷ).

Mẹ chồng gửi biểu tượng cảm xúc kiêu ngạo nói: "Con dâu, ra sức tiêu, không đủ thì tìm mẹ lấy thêm."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1

Tôi cùng với con trai của trùm kinh doanh thành phố này có một cuộc hôn nhân chớp nhoáng.

Cầm cuốn sổ đỏ trên tay, tôi vẫn còn ngơ ngác: “Như này liền kết hôn rồi?”

Người đàn ông cầm tờ giấy kết hôn bằn ngón tay thon dài của mình, mắt sáng răng trắng, nở nụ cười cao quý và lạnh lùng nói: "Vợ à, sau này xin hãy chỉ giáo nhiều hơn."

Anh ấy nói xong liền bảo tôi đợi một chút...

Tôi còn chưa kịp thoát khỏi sự bối rối sau khi kết hôn, thì điện thoại của tôi liên tục kêu ting.

Sau khi nhìn kỹ, tôi nhận ra mình đã bị kéo vào một nhóm chat mới.

Tên nhóm là "Một gia đình tương thân tương ái".

Chồng mới cưới-Úc Hoành liền phát tin nhắn mới: "Báo cho mọi người một tin vui. Con kết hôn rồi. Đây là vợ con. Sau này mọi người hãy chăm sóc chiếu cố cô ấy thật tốt nhé".

Cả nhóm chat im lặng suốt mười phút.

Tôi lúng túng nhìn vào nhóm chat.

Liệu Úc Hoành có đứng ngoài cuộc không?

Hoặc là nói bọn họ không chào đón thành viên mới trong gia đình là tôi?

Tôi đặt tay lên màn hình, vốn định gửi một biểu tượng cảm xúc để xoa dịu tâm trạng một chút.

Kết quả là giây tiếp theo, tin nhắn tràn ngập màn hình.

Úc gia soái nhất: “Con trai lão tử cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, hahahaha, lão tử cuối cùng cũng có hậu rồi, phi phi phi, lão tử cuối cùng cũng có tôn tử rồi.”

Nhất ổn trọng đại ca: "Nhị đệ, cậu kích động làm gì? Còn không mau đưa cho cháu dâu mới một chút gọi là tấm lòng?"

Yêu moto đệ đệ: “Woa, đây là cây vạn tuế đột nhiên liền nở hoa rồi. Quả thực là bom tấn”.

Úc tỷ: “Đệ đệ cuối cùng cũng biết củng cải trắng nhỏ rồi, tỷ tỷ ta cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.”

Xinh đẹp nhất bà bà: "Cái gì, ta ngoài ý muốn trở thành mẹ chồng. Ta đi, đây là chuyện ta có thể mơ thấy sao? Con dâu ta đâu? Ta muốn xem xem con dâu ta là tiểu tiên nữ từ đâu đến."

Nhìn thấy những câu nhắn này, tôi mỉm cười khúc khích.

Từ xưa đến nay, bố mẹ chồng trong mắt mọi người luôn là người cổ hũ.

Nhưng mà……

Có vẻ như bố mẹ chồng mới của tôi dễ chung sống hòa hợp hơn rất nhiều?

Giọng nói trầm thấp của Úc Hoành truyền đến: “Cùng bọn họ ra mắt một chút?”

Tôi ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Úc Hoành.

Một phần lý do khiến tôi có cuộc hôn nhân chớp nhoáng với anh ấy là vì ngay vừa gặp tôi đã nhất kiến chung tình với khuôn mặt tuyệt đẹp này.

Thực sắc tính dã.

Tôi là một người siêu bị ám ảnh bởi sắc đẹp.

Chúng tôi gặp nhau trong một buổi xem mắt.

Tất nhiên là nhầm người.

Vô tình gặp mặt, anh ấy liền thay tôi dạy cho người đàn ông tự tin đến mức tự phụ kia một bài học.

Và tôi đã giúp anh ấy thoát khỏi vị tiểu thư nhà giàu kiêu ngạo.

Vì lòng biết ơn, và không muốn tiếp tục chịu đựng nỗi đau khi xem mắt này nữa nên chúng tôi đã quyết định kết hôn.

Anh đưa ra tất cả giấy tờ chứng minh, bao gồm cả giấy chứng nhận y tế, để chứng minh rằng anh ấy không phải là kẻ lừa gạt.

Tôi gật gật đầu.

Dù anh ấy không đưa ra chứng minh nhưng tôi vẫn biết anh ấy là ai.

Vốn Úc Hoành là con trai của Úc Lâm Phong, một ông trùm kinh doanh nổi tiếng ở thành phố này.

Lý do tôi đối với anh ấy có nhiều hiểu biết, không phải vì sự chi tiêu hoang phí của anh ấy mà vì hằng năm anh ấy đều lên tiếng kêu gọi bảo vệ động vật hoang dã.

Và tôi là một phóng viên.

Tôi đã muốn phỏng vấn anh ấy từ lâu rồi.

Tôi vẫn choáng váng, trong nhóm chat liên tục đổi mới.

Yêu moto đệ đệ: "Này chị dâu, sao chị lại phớt lờ chúng tôi a? Không phải là bị chúng tôi làm cho sợ chứ?”

Úc tỷ: “Lão đệ, cậu bắt nạt cô ấy à?”

Nhất ổn trọng đại ca: “Ta nghĩ chúng ta nên thiết thực chào đón thành viên mới của Úc gia. Ta tới trước.”

‘Nhất ổn trọng đại ca’ đã chuyển 20 vạn tệ.

"Này này này, đây là con dâu của tôi, anh đi đầu làm gì?"

‘Úc gia nhất soái’ đã chuyển cho tôi 50 vạn tệ.

‘Úc tỷ’ đã chuyển cho tôi 18 vạn tệ.

‘Yêu moto đệ đệ’ đã chuyển cho tôi 5 vạn tệ.

"Chị dâu, gần đây thẻ của tôi bị quản lý, tôi chỉ có bấy nhiêu thôi, ô ô ô, đừng cho là tôi keo kiệt, tôi vẫn rất hoan nghênh chị, thả tim."

Tôi nhìn dãy phong bì màu đỏ mà chết lặng.

Úc Hành cười nói: "Nhận đi."

Này cũng không tốt lắm nhỉ?

Nếu là hàng chục, hàng trăm đô la thì tôi sẽ nhận rồi lúc sau phát trở lại, cũng coi như là mọi người tìm hiểu và nâng cao mối quan hệ lại.

Nhưng ngay từ đầu mới bắt đầu, tôi hoảng sợ luôn rồi.

Sau đó toàn bộ là tin nhắn thúc giục tôi nhận phong bao lì xì màu đỏ.

Mẹ chồng tôi, người nãy giờ im lặng, đột nhiên lên tiếng.

Một lúc sau, điện thoại của tôi có tin nhắn đến, khi tôi kiểm tra, hàm tôi gần như sắp rớt ra luôn rồi.

Tài khoản vừa có thêm mười triệu tệ.

Giây tiếp theo, mẹ chồng nhắn trong nhóm: “Con dâu, mẹ chuyển cho con 10 triệu, nỗ lực tiêu tiền, nếu không đủ thì hỏi mẹ đưa thêm."

Yêu moto đệ đệ: “Thẩm thẩm 666…”

Úc tỷ: “Thần tiên bà bà a.”

Nhất ổn trọng đại ca: “Xem ra Úc gia vẫn là do em dâu quản lý.”

Úc gia nhất soái: “Chậc, đó là vì tôi yêu vợ mình. Anh có vợ không? Ồ, anh có vợ, nhưng chị ấy đang ở nước ngoài, hahahaha.”

Tôi-Sở Lâm Lang ngày đầu tiên kết hôn, còn chưa nói cho cha mẹ biết.

Tôi liền đã trở thành một phụ nữ triệu phú.

Tôi nhìn chồng mới cưới: “Em cảm giác như mình đang mơ?”

Anh ấy chạm nhẹ xoa đầu tôi: “Vậy mong em nằm mộng không tỉnh.”

“Đi thôi.” Anh ấy chủ động nắm tay tôi.

Tôi có điểm không tự nhiên.

Nghĩ đến muốn được tự do, nhưng nghĩ nghĩ, chúng tôi vừa mới được pháp luật công nhận là vợ chồng rồi.

Hơn nữa, tôi vừa nhận được nhiều phong bao lì xì như vậy, nếu không giúp anh ấy một tay thì có vẻ hơi vô lý?

Thế là tôi chủ động nắm lại tay anh ấy.

Anh ấy sửng sốt một lát, đôi mắt đẹp hơi cong: "Bây giờ em dẫn anh đi nhạc phụ nhạc mẫu phải không?”.

À cái này...

Tôi quên mất, bố tôi là huấn luyện viên đấm bốc.

Nếu biết được đứa con gái yêu quý của mình lại bị một người đàn ông xa lạ dụ dỗ kết hôn chớp nhoáng.

Chỉ sợ là sẽ tức giận.

Tôi nuốt nuốt nước bọt.

Tôi có nên mua bảo hiểm tai nạn ngay cho anh ấy không?

2.

Trong phòng tập boxing, bố tôi vừa hạ gục một học sinh.

Tôi nuốt khan và liếc nhìn Úc Hoành.

Anh ấy trông khá cao và gầy, tôi nghĩ một cú đấm của bố tôi có thể khiến anh ấy không thể nhìn thấy mặt trời vào ngày mai.

Tôi còn chưa kịp nghĩ ra giải pháp nào hiệu quả thì bố tôi đã nhìn chúng tôi bằng ánh mắt sắc bén.

“Con gái ngoan, con tới rồi!” Vui mừng chưa đến ba giây, ông ấy liền nhướng mày nhìn Úc Hoành: “Cậu là ai?”

"Xin chào nhạc phụ, con tên Úc Hoành."

“Nhạc phụ?” Đôi mắt bố tôi mở to, vẻ mặt đầy sát khí.

Tôi che mặt.

Trong phòng thay đồ, tôi lo lắng nhìn Úc Hoành.

Bố tôi có biệt danh là One-Punch Man, tôi đây không muốn trở thành góa phụ ngay sau khi vừa kết hôn đâu.

Anh ấy đang thay găng tay đấm bốc, nhưng vì tay kia không thể tự đeo được nên vẫy tay với tôi như một con mèo con: "Lâm Lang, lại đây."

Tôi nhảy chân sáo qua.

Anh ấy đưa tay ra, dùng giọng điệu ôn hòa như gió mát thổi vào mùa hè: "Giúp anh đeo một chút."

Tôi lo lắng: “Cái kia, bố em bình thường vẫn khá tốt. Một khi ông ấy bước vào võ đài, ông ấy dường như trở thành một người khác. Anh phải cẩn thận, nếu thực sự không đánh bại được ông ấy thì liền nằm xuống.”

Tiếng cười trầm trầm lọt vào tai tôi như những viên ngọc rơi khỏi đ ĩa.

Đầu tôi hơi cúi xuống, sau đó ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt sâu tựa biển của anh ấy.

Anh ấy dùng bàn tay đeo găng nhẹ nhàng chạm vào đầu nhỏ của tôi: "Đừng lo lắng, anh sẽ thận trọng, với cả anh cũng rất vui."

Tôi thắc mắc: “Anh vui cái gì?” Vui vì bị đánh?

Trên môi anh ấy nở nụ cười, trông rất vui vẻ: “Anh rất vui vì em lo lắng cho anh.”

Trước trận đánh, tôi đã thương lượng với bố tôi: “Lão ba, người nhất định phải thủ hạ lưu tình nha. Con chỉ là một người chồng, chính là con rể của người, nếu tàn tật rồi, sau này vẫn là con gái người phải chăm sóc chiếu cố.”

Bố tôi sờ cằm: “Con gái ngoan nói cũng có lý, tiếp đó bố sẽ hạ thủ nhẹ một chút.”

Kết quả, bố tôi vừa lên sân đấu đã lật mặt, hét lên một tiếng liền tiến tới đánh Úc Hoành.

Được rồi, tiếng khóc than là do nội tâm tôi phát ra, kỳ thật Úc Hoành dù có bị đánh bao nhiêu cũng sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh.

Hơn nữa, anh ấy chỉ né tránh, không phản kháng.

Tôi nhịn không được nữa: “Chồng à, anh phản kháng a!” Tôi khàn giọng hét lên, âm thanh còn vương vấn bên tai.

Bố tôi lẫn Úc Hoành cùng lúc dừng lại và nhìn tôi.

Bố tôi đôi mắt đều ánh lên sự tổn thương.

Nhưng lời nói của tôi đã có tác dụng, mặc dù Úc Hoành vẫn ở thế bất lợi trong hiệp hai nhưng ít nhất anh ấy cũng biết cách phòng thủ, tuy không biết đấm bốc nhưng tôi cũng lớn lên trong một phòng tập boxing nha.

Tôi phát hiện ra Úc Hoanh đây là đang giả heo ăn thịt hổ nha.

Sau trận đấu, bố tôi dùng bàn tay to lớn của mình đập Úc Hoành một cái: "Tiểu tử này, rất được nha. Con có muốn đến phòng tập boxing với tư cách trợ lý không?"

“Bố.” Tôi thấp giọng nói: “Anh ấy là chủ tịch tập đoàn Úc thị.”

Bố tôi: “……”

Sau khi ra khỏi nhà, Úc Hoành nói muốn dẫn tôi chính thức ra mắt gia đình anh ấy.

Nhưng nhìn thấy anh ấy vừa bị bố đánh, tôi lại cảm thấy rất áy náy: “Cái kia, anh còn đau không?”

Nếu gia đình anh ấy biết bố tôi đánh con trai yêu quý của họ, họ khẳng định sẽ chặt tôi ra thành từng mảnh.

Anh ấy nghiêng người nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi đồng tử đen sâu, có ánh sáng nhàn nhạt, nếu nhìn lâu sẽ dễ bị hút vào đó, không thể thoát ra được.

Tôi vội ngoảnh mặt đi.

"Lâm Lang, từ hôm nay chúng ta là vợ chồng, anh sẽ không giấu diếm em điều gì, cũng sẽ không lừa gạt em. Tương tự như vậy, nếu như em không vui thì cũng phải nói cho anh biết, minh bạch không?"

Giọng anh ấy rất nhẹ nhàng, giống như người lớn đang dạy một đứa trẻ tập nói.

Nhẹ nhàng đến nỗi nó gần như làm tôi tan chảy.

Tôi chợt nhớ đến bức ảnh tôi đã lén chụp anh ấy.

Trên thảo nguyên, người đàn ông ôm một con hươu sao nhỏ trong tay, dịu dàng nhìn nó, ánh mặt trời chiếu vào người, người đàn ông như được bao bọc trong một tầng ánh sáng thánh thiện.

Rất đẹp.

Đã từng không thể với tới thần, nay liền đã ở trong tầm tay.

Khi xe chạy đến biệt thự của Úc gia, tôi bắt đầu cảm thấy bất an.

Bởi vì ‘tương thân tương ái’ trong nhóm nói rằng họ muốn tạo cho tôi một bất ngờ lớn.

3

Tôi có điểm lo lắng.

Tôi an ủi sự lo lắng của bản thân, bọn họ sẽ không khiến người ta xấu hổ hơn so với việc Haidilao hát chúc mừng sinh nhật phải không?

Hóa ra.

Haidilao chỉ là đệ đệ.

Ngay khi Úc Hoành vừa mở cửa, có hai tiếng nổ vang lên, pháo hoa rơi xuống khắp người chúng tôi.

Tôi sợ đến mức rùng mình ba lần, cảm thấy tóc trên đầu đều run rẩy.

Trước khi tôi kịp bình tĩnh lại sau cú sốc, một người đàn ông trông giống Úc Hoành khoảng năm sau phần đã tiến về phía tôi, tay cầm hộp bốc thăm.

Tôi nheo mắt nhìn cậu ta.

Sao tôi lại cảm thấy cậu ta trông quen quen nhỉ?

Hình như đã thấy ở đâu đó?

“Chào chị dâu.” Cậu ta mỉm cười, khoe hàm răng trắng đều.

"Xin chào."

Phải chăng đây là Yêu moto đệ đệ?

Úc Hoành cau mày: "Mọi người đang làm gì vậy?"

"Ây da ca, đừng làm gián đoạn kế hoạch của chúng tôi. Đến đến đến chị dâu, nhanh rút thưởng đi, chị có ba cơ hội."

Rút, rút thưởng?

Đây là nước cờ gì?

Trước sự thúc giục của cậu em, tôi không còn cách nào khác ngoài việc đưa tay vào và lấy ra một mảnh giấy.

Cậu em trai nhận lấy, nhìn một cái, hai mắt sáng lên: “Oa, chị dâu quả nhiên là chị dâu, vừa vào nhà liền may mắn như vậy, trúng được một biệt thự ngoại thành ngay trong lần rút thăm đầu tiên."

TÔI:"!"

Cậu đang đùa tôi à?

“Lại nữa, lại nữa.” Cậu em thúc giục.

Tôi tâm trạng bất an nhìn Úc Hoành.

Vốn dĩ anh ấy rất xem thường những chiêu trò nhàm chán của em trai mình, nhưng khi nhìn thấy tôi rút được biệt thự, sắc mặt anh ấy đã giãn ra rất nhiều, còn khoanh tay trước ngực động viên: “Cố lên.”

Tôi cảm ơn anh nha.

Tôi căng da đầu tiếp tục rút.

Cậu em trai hét lên: "Chúc mừng chị dâu đã trúng được một chiếc Rolls-Royce. Wow wow wow, chị dâu tôi may mắn quá. Có thể hay không phân cho đệ đệ một chút?" Vừa nói cậu ta vừa tiến tới nắm tay tôi.

Úc Hoành gần như lóe lên đứng trước mặt tôi, tát cậu ta một cái: "Đây là chị dâu của cậu, không phải mấy cái gọi là anh anh em em của cậu. Lại dám lộn xộn, xem xem tôi có chặt móng vuốt của cậu không."

Nhìn thấy Úc Hoành như đang bảo vệ cừu con, trong lòng tôi bất giác dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

Mặc dù hiện tại chúng tôi chưa hiểu biết rõ về nhau, nhưng anh ấy đối xử với tôi thực sự không có gì để chê.

Tôi muốn công lược anh ấy.

Nắm giữ trong tầm tay!

Còn một cơ hội khác để rút thăm, nên tôi hít một hơi thật sâu đưa tay chạm vào nó.

Làm ơn, như vậy là đủ rồi.

Tôi đã giành được một biệt thự, một chiếc Rolls-Royce, tiếp theo là phiếu trắng là được rồi.

Tổng không nên nhận quá nhiều những điều tốt đẹp.

Cậu em cầm lấy tờ giấy trên tay tôi, đọc ba lần, đôi mắt mở to, cuối cùng hít một hơi, giơ ngón tay cái lên cho tôi: "Chị dâu, chị chính là nữ hoàng bốc thăm, nữ hoàng a!"

Trong lần rút thăm thứ ba, tôi trúng được một hòn đảo.

TÔI:"……"

Tôi thề là trước đây tôi chọn bừa đáp án chưa bao giờ chính xác, hôm nay là bị nữ hoàng bốc thăm ám?

Một tràng pháo tay vang lên, một đám người từ mọi hướng bước ra.

Nhìn những người đó, tôi như hóa đá.

Họa sĩ thiên tài khó tìm Thành Hiên.

Nhà thiết kế thời trang quốc tế Sunny.

Đạo diễn nổi tiếng Trần Hưng Lam.

Lăng Nhất, nhà văn vĩ đại



Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, tôi biết cậu em yêu moto này của mình là ai, cậu ta không phải là Úc Lâm, một chàng trai gần đây khá nổi tiếng sao?

Thần tượng của người bạn thân nhất của tôi!

Đây là loại may mắn kỳ diệu nào đối với tôi vậy.

Một người phụ nữ có phong cách duyên dáng, khuôn mặt hiền hậu vui vẻ bước đến trước mặt tôi, nắm tay tôi: "Con chính là Lâm Lang phải không, xin tự giới thiệu. Ta là mẹ chồng của con, lần đầu gặp mặt. Từ nay về sau, hãy gọi ta là mẹ nhé."

TÔI:"……"

Một người đàn ông trung niên trông rất giống Úc Hoành nắm chặt tay và ho nhẹ: "Nhu Nhu, đừng dọa đứa trẻ."

Sunny bước đến gần tôi với một hộp quà, người mà tôi chỉ thấy trên TV và trên báo giờ lại đang đứng trước mặt tôi.

4.

Tôi như đang ở trên mây, toàn thân đều bồng bềnh.

"Em dâu, lần đầu gặp em, chị cũng không biết nên tặng gì. Món quà nhỏ nhỏ này em chớ để ý nha. Mở ra xem xem có thích hay không?" Tôi liếc nhìn Úc Hoành, anh ấy gật đầu khích lệ tôi.

Tôi hồi hộp mở hộp quà.

Châu báu trang sức như muốn làm mù mắt tôi.

Bộ trang sức này mà là một món quà nhỏ?Thật sự là vô nhân đạo a! Thành thật mà nói, tôi thực sự không dám nhận.

Nhưng cậu em họ Úc Lâm, không biết lúc nào đã đứng cạnh tôi động viên: “Ai da, chị dâu, chị cứ nhận đi. Nhìn xem, chị xem chị đã giành được một hòn đảo rồi, có còn kém một bộ trang sức nữa không?".

Cậu ta vừa dứt lời, liền nhận được một cú kí mạnh vào đầu, Sunny liếc cậu ta nói: "Đừng có ăn nói linh tinh. Dọa em dâu của tôi, cậu bồi không nổi."

TÔI:"......"

Không chịu thua kém, mẹ chồng tôi liền tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay một cách liền mạch, cầm lấy tay tôi đeo vào, nhìn Sunny đầy tự hào: “Lúc trước ta đã hỏi con muốn tặng gì, nhưng con lại không chịu nói. Lén lén lút lút chuẩn bị trang sức châu báu. Còn may là ta còn giữ một tay.”

Úc Lâm giống như một bình luận viên tận tâm: “Chị dâu, chiếc vòng ngọc của thẩm thẩm là bảo bối vô giá.”

Làm ơn hãy để tôi im lặng, im lặng! Đại họa sĩ Thành Hiên đi tới, dường như anh ta không giỏi ngôn từ, đưa cho tôi một cuộn giấy: "Tôi không biết tặng gì cả, đây là tranh tôi vừa vẽ, mong em dâu nhận lấy."

Tôi run rẩy nhận lấy bức tranh từ tay anh ta, vui mừng xúc động không nói được lời nào.

Thành Hiên, thầy giáo thần tượng của tôi lúc học đại học! Tiếp theo, tôi nhận quà nhận đến nhũn cả tay.

Cuối cùng, khi mọi chuyện cũng kết thúc, mẹ chồng nhìn khuôn mặt bối rối của tôi thì cười nói: “Làm đứa nhỏ mơ hồ luôn rồi, con trai mau đưa con dâu quý báu của mẹ đi nghỉ ngơi đi. "

Úc Hoành nắm tay tôi nói: “Chúng ta lên lầu đi.” Úc Hoành nói trong lúc đánh boxing mồ hôi đổ toàn thân nên muốn đi tắm, bảo tôi đợi một lát.

Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi những suy nghĩ vô nhân sinh, trong đầu tôi chỉ còn trôi nổi hai từ.

Tắm rửa.

Thế còn sau khi tắm xong thì sao? Tôi vẫn chưa sẵn sàng.

Hôm nay tôi vừa nắm tay Úc Hoành phải không? Đang suy nghĩ lung tung thì tiếng nước trong phòng tắm im bặt, tôi lo lắng co ro trên ghế sô pha.

“Thở đi.” Một mùi sữa tắm sảng khoái phả vào mặt tôi, theo sau là giọng nói của Úc Hoành.

Tôi chợt ngước mắt lên và bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của anh.

Người ta nói, người có đôi mắt hoa đào đến cả khi nhìn chó cũng đều có tình, nhưng cách anh ấy nhìn tôi, phảng phất tích ra nước vậy, khiến trái tim tôi nhảy lên nhảy xuống như một con nai, không biện pháp để dừng lại.

Tôi ngoan ngoãn hít một hơi thật sâu để tránh bị ngạt thở mà chết.

"Em mệt mỏi cả ngày rồi, anh đã chuẩn bị sẵn đồ ngủ và khăn tắm cho em rồi, em đi tắm rửa và nghỉ ngơi sớm đi."

“Vâng” Tôi bước chậm rãi vào phòng tắm.

Sau khi tôi tắm xong đi ra, Úc Hoành vẫn đang ngồi trên sô pha, c ởi quần áo, không hề khoa trương lộ ra cơ bụng.

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Anh ấy xấu hổ ho một tiếng và nói: "Xin lỗi, khả năng cần sự giúp đỡ của em. Tôi không thể bôi thuốc lên lưng."

Tôi chậm chạp phản ứng lại.

Đúng vậy, hôm nay Úc Hoành bị bố ta đánh đập dã man, hiện tại hẳn bị thương rất nặng.

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy rất áy náy và đau lòng, tôi bước ba bước làm hai đi đến.

Tôi tò mò: “Vết thương này của anh... từ đâu mà có?”

Úc Hoành dường như không quan tâm lắm nói: “Một số bị động vật nhỏ vô tình làm bị thương, còn một số vết thương do lúc chiến đấu với bọn săn trộm để lại.”

Những kẻ săn trộm...những người đó không phải là người tốt.

Tôi biết Úc Hoành đang làm công tác từ thiện để bảo vệ động vật hoang dã, anh ấy không chỉ kêu gọi mà còn tự mình thực hiện.

"Thật ra..." Lời còn chưa dứt, tôi đột nhiên cảm giác được tấm màn lay động.

Tôi có chút sợ hãi nói: “Anh... nhà anh có nuôi mèo không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


5.

Úc Hoành nhìn rèm cửa lay động, ánh mắt tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Ra đây.”

Tấm rèm cửa phút chốc ngừng chuyển động.

Tôi sợ rớt tim ra ngoài.

Trong căn phòng lớn như vậy liệu có ma không? Nhìn phản ứng của Úc Hoành, có vẻ anh ấy đã quen về điều này.

Tôi bắt đầu nghĩ suy nghĩ liên miên.

Tại sao Úc Hoành lại muốn cùng tôi lãnh chứng, tại sao người nhà anh ấy lại nhiệt tình với tôi như vậy, chẳng lẽ trong đây có gì đó không hợp lẽ thường?

“Còn không mau ra, nếu không ta liền mách mẹ cháu chuyện cháu ăn vụng gà rán!”

“Rầm” một bóng người nhỏ bé nhảy ra, là một cậu bé, khoảng năm tuổi hét lên:

"Cậu, không liên quan gì đến cháu, bà nội bảo cháu tới đây, bà đưa cho cháu cái này, nói có thể chụp lại để chơi rất vui."

Tôi xuất hiện một vạch màu đen trên mặt.

Sắc mặt Úc Hoành tối sầm.

Anh ấy cái máy ảnh từ tay Bánh bao nhỏ, sau đó dùng một tay bế cậu bé lên, nói với tôi: "Rất xin lỗi, em nghỉ ngơi trước đi, anh đi xử lý một số gia sự."

Từ "gia sự" được nhấn mạnh.

Bánh bao nhỏ nuốt nuốt nước bọt, đôi mắt to nho nhỏ vô cùng ngây thơ: “Cậu, cháu vô tội.” Úc Hoành vừa rời đi, tôi lập tức áp tai vào cửa nghe ngóng âm thanh.

Bên ngoài giọng nói của bọn họ mơ hồ có thể nghe được.

Có vẻ giống giọng của mẹ chồng: "Ồ, mẹ chỉ cùng thằng bé đùa chút thôi, Duệ Duệ, sao con có thể lén chụp ảnh của cậu mợ? Điều này rất là vô đạo đức."

Bánh bao nhỏ phản đối: “Bà ơi, rõ ràng là bà…”

“Mọi người đều yên lặng đi!” Úc Hoành gầm lên.

Giọng bố chồng như xen vào: “Ai da đừng cãi nhau nữa, cho tôi một chút mặt mũi đi.”

Mẹ chồng: "Huhuhu con trai anh bắt nạt em, mau đánh nó đi."

Tôi: “…” Nhà họ Úc thật náo nhiệt.

Lúc Úc Hoành quay lại, tôi liền giả vờ ngủ trên giường.

Tôi là con rùa rụt đầu, dũng khí chỉ dùng được trong đầu, đột nhiên liền kết hôn lãnh chứng rồi.

Tôi nghĩ tốt nhất là cứ để tình cảm phát triển thuận theo tự nhiên.

Tiếng bước chân dừng lại trước mặt tôi.

Tôi hồi hộp nín thở, dù nhắm mắt lại tôi vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy.

Anh ấy cúi xuống xoa đỉnh đầu tôi, sau đó chăn bông của tôi được kéo lên, một giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên trong căn phòng rộng lớn: “Mau ngủ thôi, ngủ ngon.”

Anh ấy tắt đèn rồi rời đi.

Tôi mở mắt ra nhìn tia sáng nơi khe cửa, cảm thấy có chút vui mừng, lẫn có chút thất vọng.

Cho dù đã trở thành con dâu hào môn, tôi vẫn phải đi làm.

Sáng sớm, tôi chuẩn bị đi làm.

Mẹ chồng đã đợi sẵn ở dưới lầu, thấy tôi xuất hiện, bà mỉm cười nói: “Con dâu yêu quý, con muốn ăn sáng kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây?”

“Mẹ, chào buổi sáng.” Tôi ngượng ngùng mỉm cười với mẹ chồng.

“Ei!” Bà lớn tiếng đáp lại, sau đó dùng tay chống cằm, vẻ mặt say mê: “Con dâu, con gọi thêm mấy tiếng nữa nhé?”

Tôi:"......"

Không hiểu sao bố chồng lại nói: “Em quên hôm qua a Hoành nói gì rồi à? Thằng bé bảo chúng ta bình tĩnh chút, đừng dọa Lâm Lang.”

“Ồ, Đúng.” Mẹ chồng tôi lập tức nghiêm túc nói: “Con dâu bảo bối, con chuẩn bị đi làm à?”

"Vâng."

“Ta nghe nói con là một nhà báo, trời ạ, ta luôn cho rằng các nhà báo rất vĩ đại, họ dùng ngòi bút của mình để trừng phạt cái ác và đề cao cái thiện, làm cho thế giới trở nên tươi sáng và công bằng…” Cũng không đến mức vậy

"Hòa bình của thế giới đều giao cho con nha." Nhân sinh vẫn còn một chặng đường dài để đi.

Bố chồng tôi ôm trán ở một bên, có lẽ ông đã quen với những phát ngôn vô nghĩa của mẹ chồng rồi.

Tôi hơi xấu hổ: “Mẹ ơi, thật ra con chỉ là một phóng viên bình thường. Bình thường con là người đi phỏng vấn…” Mẹ chồng tôi im lặng một lúc rồi nhanh chân rời đi.

Khi quay lại, trên tay bà cầm một cuốn sổ dày: “Nói cho mẹ biết con muốn phỏng vấn ai, Thị trưởng Trần, Thư ký Lâm, hay là…”

Tôi hít sâu một hơi…

Cuối cùng, tôi cũng chấm công kịp vào giây phút cuối cùng.

Điều này cũng là nhờ bố chồng tôi đã kéo mẹ chồng nhiệt tình rời đi.

Trước khi đi, mẹ chồng tỏ vẻ bất đắc dĩ không muốn rời xa: “Con dâu bảo bối, tan làm về sớm nhớ. Mẹ ở nhà một mình chán lắm, khó lắm mới có con dâu, mẹ muốn đi cùng nhau đi mua sắm và ăn tối."

Cuộc sống xa hoa này tôi cũng muốn a! thực sự tôi vẫn rất cảm động.

Biết bao phụ nữ gả vào gia đình giàu có nhưng lại bị bố mẹ chồng yêu cầu ở nhà chăm chồng nuôi con, cách ly với thế giới.

Nhưng mẹ chồng đã động viên tôi: “Con dâu bảo bối, không sao đâu. Con cứ đi làm đi. Con kiếm được bao nhiêu không quan trọng. Điều quan trọng nhất là, con làm được gì cho xã hội này!.”

Nhìn mẹ chồng ríu ríu rít rít trong lòng tôi thấy rất ấm áp.

Bây giờ tôi đã hiểu tại sao Úc Hoành lại quyết tâm bảo vệ động vật hoang dã.

Bởi vì anh ấy đang làm một điều gì đó có ý nghĩa.

"Sở Lâm Lang, người không bao giờ đến muộn hoặc về sớm, suýt nữa thì đến muộn?”

Vừa bước vào công ty, một giọng nói ác ý truyền đến.

6

Tôi thở dài một hơi.

Lâm Diêu bước đến gần, cố tình khoe chiếc nhẫn kim cương sáng ngời của mình: "Sở Lâm Lang, tôi sắp kết hôn. Bạn trai tôi hôm qua đã cầu hôn tôi.”

Tôi cười cười: “Xin chúc mừng”.

Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Chúng ta cùng tốt nghiệp cấp 3 và đại học, sau khi tốt nghiệp lại vào cùng một công ty. Cậu xem, bây giờ tôi sắp kết hôn, nhưng cậu vẫn..." Cô ta che miệng cười khúc khích một cách giả tạo: "Vẫn độc thân từ trong bụng mẹ."

Tôi hé miệng, muốn nói với cô ta rằng tôi thực sự đã kết hôn nhưng nhìn vào ngón tay trống của mình…

Quên đi, tôi có nói thì cô ta cũng không tin, thậm chí càng hăng hái hơn.

Lâm Diêu, bạn cùng lớp của tôi từ cấp ba đến đại học, thậm chí còn cùng vào một công ty sau khi tốt nghiệp.

Giống như cô bạn thân nhất của tôi đã nói, tôi và Lâm Diêu chính là nghiệt duyên!

Hồi cấp 3, cô ta suốt ngày khoe rằng bố cô ta giàu có như thế nào.

Ngoài việc thể hiện mình đồng thời cô ta còn dẫm lên tôi để thể hiện sự cao quý của bản thân.

Bố tôi là một huấn luyện viên boxing, cô ta miêu tả ông ấy là một gã ngu ngốc, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển và dễ gặp rắc rối.

Tôi nhịn.

Mỗi lần cô ta đưa cho tôi những món ăn vặt nhập khẩu đó, cũng sẽ nói: "Sở Lâm Lang, chắc cậu chưa bao giờ được ăn đồ ăn vặt ngon như vậy, không sao đâu, tôi cho cậu một ít. Gia đình chúng tôi có rất nhiều đồ ăn ngon mà cậu chưa từng được nếm thử.”

Quá khứ không nên nhắc lại.

"Cuối tuần này là sinh nhật lần thứ 60 của thầy Trần, con trai thầy Trần tổ chức tiệc chiêu đãi. Đến lúc đó cậu cũng nên đến đó phải không?"

Tất nhiên là tôi sẽ đi.

Thầy Trần không chỉ là ánh sáng dẫn đường mà còn là ân sư của tôi.

"Chậc, cậu không phải mỗi ngày đều mặc mấy bộ quần áo trên tao bao trị giá mấy chục tệ à, hiện tại mặc như vậy còn tạm. Đi dự tiệc của thầy giáo cũng đừng để mất mặt, nếu cậu không có váy, tôi có thể cho cậu mượn, nhưng đừng làm bẩn nó nhé...."

Tôi ngắt lời cô ta: “Cám ơn, tôi không cần, tôi tự có biện pháp.”

Cô ta rất không vui khi bị tôi từ chối thẳng mặt: “Ồ, vậy ư, váy nhưng không hề rẻ, cậu có thể hỏi mượn ai được?”

Tôi mỉm cười nói: “Vậy thì cũng không liên quan đến cậu.”

Khi tôi tan sở, người bạn thân nhất của tôi là Ngân Ngân đã mời tôi đi ăn lẩu.

Tôi đang định kể cho cô ấy nghe về cuộc hôn nhân của mình.

Vừa đến quán lẩu, cô bạn thân của tôi đã đi thẳng vào vấn đề: "Đúng rồi Lâm Lang, mình có một đứa em trai..."

"Mình đã kết hôn rồi."

"Vẫn độc thân, cậu có... mẹ kiếp, cậu kết hôn?"

Cô bạn thân của tôi mở to mắt: "Kết hôn khi nào? Sao mình lại không biết? Không phải cậu lừa mình đấy chứ?”.

Tôi thở dài, lấy điện thoại ra đưa cho cô ấy.

Cô bạn thân của tôi nhìn mấy lần rồi cười lớn: “Bạn yêu, cậu hiện tại vì trốn tránh việc xem mắt, rất được nha, đến cả photoshop cũng quá giống!”

"Không phải photoshop, là thật đấy."

“Cậu cùng với chủ tịch tập đoàn Úc thị kết hôn phải không?” Tôi gật đầu.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào tay tôi và nói: “Vậy tại sao cậu không đeo nhẫn kết hôn?”

Tôi:"......"

Mạch não tư duy của cô bạn thân tôi luôn rất độc lạ.

Cuối cùng, sau nhiều lần xác minh thì cô ấy rốt cuộc cũng tin lời tôi nói.

Cô ấy vỗ vai tôi với vẻ mặt vui vẻ của một bà mẹ già: “Con à, cuối cùng con cũng lấy chồng rồi, mẹ thực sự rất hạnh phúc…”

Tôi:"......"

"Nhân tiện, tuần sau là đại thọ 60 tuổi của thầy, cậu định tặng gì?"

Tôi còn chưa kịp trả lời, cô ấy đã tức giận nói: “Cái đuôi kia của Lâm Diêu đã vẫy cao lên trời rồi, đại thọ của thầy còn chưa đến, suốt ngày trong nhóm khoe khoang mình tài giỏi đến thế nào, sẽ chuẩn bị một bất ngờ lớn cho thầy. Bạn yêu, cậu bây giờ là con dâu hào môn rồi không thể để cô ta coi thường được!”

Tôi: “….”

Buổi tiệc gặp mặt ngày hôm đó, tôi từ sớm đã đến rồi.

Lâm Diêu khoác tay một người đàn ông bước vào, đúng lúc tôi đang xếp bánh.

Cô ta đi giày cao gót đến gần tôi với nụ cười khinh thường: "Sở Lâm Lang? Cậu đây là đã mẻ lại còn sứt à? Mua không nổi váy mới, liền đến đây làm phục vụ bàn à?”.

Tay tôi vẫn không ngừng, trả lời: “Đang thiếu người, mà tôi lại vừa hay rảnh rỗi”.

Cô ta lắc đầu thở dài: “Đây cũng chính là số phận của cậu.”

Người đàn ông bên cạnh cô ta hỏi: "Đây là ai?"

Lâm Diêu dường như đang giới thiệu tôi, nhưng thực chất là đang coi thường tôi, từng chữ từng chữ nói: “Ồ, bạn cùng lớp của em, hiện tại làm cùng công ty, hoàn cảnh gia đình cô ấy không mấy tốt, từ nhỏ đến lớn em đều giúp đỡ cậu ấy.”

"Em thật là cô gái tốt bụng và lương thiện!”.

Tôi: "..." Thức ăn cho chó này hơi ngấy.

Lâm Diêu chắc cảm thấy tôi chưa đủ thảm hại liền nói tiếp:

"Ồ đúng rồi, tôi quên nói với cậu một điều. Cuộc phỏng vấn với Sunny, sếp đã giao lại cho tôi rồi. Cậu sắp xếp thời gian gửi thông tin cho tôi.”

Cuộc phỏng vấn với Sunny, tôi đã chuẩn bị kỹ càng rồi, việc hiện giờ cô ta mới thông báo, là đợi chiếm tiện nghi từ tôi?

Nếu nhịn không nổi nói, tôi thực sự muốn ném cái bánh này vào mặt cô ta.

"Nhìn cậu bủn xỉn như này, chắc cũng không có quà gì để tặng thầy giáo đâu, không giống tôi, tặng cho thầy một quả đào vàng". Kèm đó là lời khen ngợi của bạn trai cô ta.

"Nói vậy, đào vàng có ăn được không, có uống được không? Không sợ gãy răng à?" Bạn thân của tôi đến dập lửa kịp thời.

"Quả nhiên, người phàm tặng đồ tục."

"Cậu... "

Tôi trấn an bạn thân: "Hôm nay là đại thọ của thầy, đừng cãi nhau, náo loạn lên không dễ nhìn.”

7

Lâm Diêu tỏ ra kiêu ngạo: “Hôm nay là đại thọ của thầy, tôi đã đặc biệt mời ca sĩ Trần Hảo Hảo. "

Bạn thân lạnh lùng nói: "Lâm Diêu, cậu đây là cố ý đối đầu với thầy phải không? Trần Hảo Hảo có tiếng xấu rất lớn. Thầy Trần ghét loại người này nhất. Cậu còn mời anh ta? Cậu đúng là học sinh ngoan của thầy!”

Lâm Diêu khịt mũi: "Không ăn được nho thì đừng nói nho chua. Ít nhất tôi có thể mời Trần Hảo Hảo. Tôi nghĩ Lâm Lang của cậu, đến cả cô quét rác cũng không mời được!”.

"Cậu..." Cô bạn thân của tôi liền bước tới.

Tôi cau mày. Bạn thân tôi nói đúng, thầy ghét những người như Trần Hảo, nếu anh ta đến, tâm trạng của thầy chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Bạn thân tôi không chịu thua kém nói: “Cậu chỉ có thể mời được Trần Hảo Hảo, Lâm Lang của tôi còn có thể mời đến nam diễn viên xuất sắc nhất Úc Lâm!”.

Tôi: "..." Đại tỷ, chị đang làm gì vậy? Lời này có thể tùy tiện nói sao?

Tôi kéo mạnh cô ấy, nhưng cô ấy như điên rồi nói: "Không chỉ ảnh đế Úc Lâm, bảo bối nhà tôi còn có thể mời được cả Úc Hoành, còn cả đại họa sĩ…ngô ngô ngô”.

Tôi bịt miệng cô ấy lại, kéo sang một bên.

Bạn thân không chịu nhượng bộ: “Cậu ta đã cưỡi lên đầu cậu rồi, cậu còn không đánh trả, cậu là đồ ngốc à?”

Tôi bất lực: “Hôm nay là sinh nhật thầy.”

"Sinh nhật thì làm sao? Chúng ta chính là vả mặt thật mạnh trong bữa tiệc sinh nhật để cậu ta hiểu rằng nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên! Cậu bây giờ gọi cho anh yêu nhà cậu, bảo anh ấy đến giải cứu!”.

Tôi lắc đầu: “Tôi không biết rõ lắm về Úc Lâm, hơn nữa cậu ta lại là một ngôi sao lớn…”

Bạn thân nhìn tôi bằng ánh mắt hận sắt không thành thép.

Bữa tiệc bắt đầu.

Lâm Diêu bước đến gần hai chúng tôi, khoanh tay trước ngực rồi nói với vẻ mặt giễu cợt: "Đã một tiếng rồi, tại sao ngôi sao điện ảnh họ hàng nhà cậu còn chưa tới?”

Tôi không nói gì.

"Tôi còn tưởng rằng cậu thật sự có năng lực này, xem ra cậu cũng chỉ là nói nhảm, khoác lác không sợ lè lưỡi, lại còn có thể mời ảnh đế đến, làm người ta chê cười."

Vừa dứt lời, cánh cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài, Úc Lâm mặc lễ phục chỉnh tề xuất hiện trước mặt mọi người.

Tất cả mọi người sững sờ trong mười giây, sau đó phát điên lên rồi.

Tôi cũng choáng váng.

Tại sao Úc Lâm lại ở đây?

"A a a a, là Úc Lâm, ảnh đế Úc Lâm!"

"Trời ơi, tôi tham dự tiệc sinh nhật, liền gặp được ảnh đế. Cuộc đời này với tôi là đủ rồi".

"Cậu ấy ngoài đời còn đẹp trai hơn, chân tôi mềm rồi, tôi đây không phải là thấy thần tiên chứ?”

"Thầy giáo quả thật là thầy giáo, mặt mũi to như vậy, ngay cả ảnh đế cũng đến chúc mừng sinh nhật!”

…………

Tôi nhìn cô bạn thân của mình.

Bạn thân tôi lắc đầu: “Không phải mình, mình không có, cậu đừng trách nhầm mình”.

Nhìn thấy Úc Lâm xuất hiện, sắc mặt Lâm Diêu trở nên cực kỳ xấu xí.

Đôi mắt sắc bén của Úc Lâm nhìn thấy tôi, định gọi tôi là “chị dâu”, tôi lắc đầu, cậu ta cũng rất thông minh, phản ứng ngay lập tức.

Lâm Diêu vẫn đang giãy giụa: “Chậc, sao cậu có thể chắc chắn rằng cậu ta là do Sở Lâm Lang gọi đến? Có lẽ cậu ta và thầy giáo tình cờ quen biết nhau…”

"Lâm Lang, chị vừa gọi cho tôi, tôi liền đến ngay. Có phải hay không vẫn đến muộn rồi?”. Úc Lâm mỉm cười nói, giống như đang tranh công.

Tôi gọi cho cậu ta khi nào, đang định nói thì cô bạn thân của tôi đã lên tiếng: "Cậu xem, đây không phải là lời mời tới sao, Lâm Diêu phục hay không phục nha?"

Lâm Diêu tức giận.

Khi bữa tiệc kết thúc, thầy giáo gọi giữ lại một vài học sinh chúng tôi ở lại.

Thầy trả lại quả đào vàng cho Lâm Diêu.

Lâm Diêu mặt mũi nhịn không được nói: “Thầy, đây là tâm ý của em.”

Thầy giáo thản nhiên nói: "Nếu em đối với thầy có tâm ý, em sẽ không tặng tôi một quả đào bằng vàng. Em là thực sự muốn tặng quà cho tôi hay là muốn thể hiện bản thân?"

Lâm Diêu bị nói đến mức mặt đỏ bừng.

Cô ta vẫn không phục nói: “Ít nhất em cũng có tặng. Còn tốt hơn Sở Lâm Lãng đến tay không phải không?”

Úc Lâm ở một bên không nhịn được tức giận: “Ai nói chị dâu của tôi… Lâm Lãng tay không đến đây, cô ấy chính là tặng cho thầy giáo cô bức tranh của họa sĩ Thành Hiên!”.

Nói xong, trên tay cậu ta liền xuất hiện một bức họa.

Tôi: “…”

Cô bạn thân của tôi tiến lại thì thầm: “Em rể nhà cậu có phải là Doreamon phải không?”.

Lâm Diêu vẻ mặt ngơ ngác hỏi: “Thành Hiên là ai?”

Tất cả chúng tôi đều ôm trán.

Ngay cả bạn trai của Lâm Diêu cũng không thể chịu đựng được nữa, nói một cách yếu ớt: "Có phải hay không là đại họa sĩ Thành Hiên khó có thể tìm thấy?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Hoàn


8.

Bước ra khỏi nhà thầy giáo, Úc Lâm đứng cạnh tôi như một con husky tranh công: “Chị dâu, tôi vừa rồi làm khá tốt phải không?”

Lâm Diêu và bạn trai đi theo phía sau xen lời. "Ảnh đế thì thế nào? Cũng chỉ là một diễn viên…”

Tôi cau mày.

Cái này Lâm Diêu, ức hiếp tôi quen rồi, bây giờ liền bắt đầu công kích bừa bãi.

Kết quả là tôi chưa kịp nói gì thì bạn thân của tôi đã không thể kiềm chế nổi: "Cậu mỗi ngày súc miệng bằng phân à? Thối như vậy…”

Hai người chửi mắng lẫn nhau.

Minh tinh Úc Lâm nhìn bạn thân tôi rồi nói với tôi: "Chị dâu, tôi có thể đuổi theo bạn thân của chị được không?"

Tôi ôm trán.

Giữa lúc hỗn loạn, một chiếc Rolls-Royce lao tới trước mặt chúng tôi.

Bạn trai của Lâm Diêu kêu lên: "Mẹ ơi, đây không phải là mẫu xe mới nhất của BMW sao? Với lại bữa tiệc vừa kết thúc, vẫn còn người đến sao?”

Lâm Diêu chế nhạo: "Dù sao cũng không phải là Sở Lâm Lang, một con quỷ nghèo nàn.”

"Cậu nói ai là quỷ nghèo?"

"Cô nói ai là quỷ nghèo?"

Úc Lâm và bạn thân tôi đồng thanh nói, khá ăn ý.

Đúng lúc này, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc vest, đi giày da bước ra.

Trong đêm tối, anh ấy từng bước từng bước một đi về phía tôi, mỗi bước đi đều in sâu trong lòng tôi.

“Anh, anh tới rồi!"

Úc Hoành không để ý tới cậu ta, đi thẳng tới chỗ tôi, sau đó cởi áo khoác khoác cho tôi, dịu dàng vuốt mái tóc đang tung bay của tôi: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Bạn trai của Lâm Diêu mở to mắt với vẻ khó tin: "Úc tổng của tập đoàn Úc thị!"

Lâm Diêu sắc mặt rất khó coi nói: "Bọn họ có quan hệ gì?"

Úc Lâm trợn mắt nhìn cô ta: “Cô bị mù à? Đây không phải rõ ràng là quan hệ vợ chồng sao?”.

“Vợ chồng?!” Lâm Diêu cao giọng, vẻ mặt ghen tị vặn vẹo.

Úc Hoành thậm chí không buồn nhìn Lâm Diêu cùng những người khác, nắm lấy tay tôi và lên xe.

Bàn tay anh ấy ấm áp và to lớn, bao bọc lấy lòng bàn tay tôi khiến tôi cảm thấy an tâm.

Bàn tay anh ấm và to, bao bọc lấy lòng bàn tay tôi, khiến tôi cảm thấy yên tâm và xúc động.

"Úc Lâm tới đó, không gây phiền phức gì cho em chứ?”. Anh ấy hỏi.

"Sao anh biết em đến dự tiệc của thầy giáo, lại còn gọi Úc Lâm tới? Anh... không phải là anh đang theo dõi em chứ?”.

“Nếu anh nói sự thật, em có trách anh không?” Anh ấy nhìn tôi chăm chú hỏi.

Tôi:"?"

"Lần trước cùng bố vợ nói chuyện, lúc anh đang thay quần áo, ông ấy có nói chuyện với anh.”

A, nói về cái gì cơ?

"Bố vợ nói rằng em trước nay đều nói về điều tốt chứ không nhắc đến điều xấu. Từ cấp ba đến đại học và thậm chí đi làm, đều bị một cô gái tên Lâm Diêu bắt nạt. Ông ấy nói, với tư cách là một người bố, rõ ràng một đấm có thể gi ết chết một con bò, nhưng lại không thể đòi lại công lý cho con gái mình.”

"Vì vậy, anh đã an bài một tai mắt ở công ty em."

Anh ấy nhẹ nhàng chạm vào tóc tôi, ánh mắt đầy sự đau lòng: “Từ hôm nay trở đi, sẽ không có ai dám bắt nạt em nữa.”

Tôi cắn cắn môi, mắt rưng rưng.

Tôi từ nhỏ đã không có mẹ, chính là ba tôi một mình nuôi dưỡng tôi.

Ông ấy đã rất cực khổ, nên tôi không muốn nói cho ông ấy mấy chuyện vặt vãnh này khiến ông ấy phải khó chịu. Việc bị Lâm Diêu bắt nạt, tôi luôn che dấu rất tốt.

Nhưng vào lúc này, chỉ vài lời nói của Úc Hoành đã khiến cánh cửa bí mật này mở ra.

Anh ấy nhẹ nhàng ôm tôi, để tôi vùi mình vào ngực anh ấy, lồ ng ngực vững chắc và ấm áp: “Khóc đi. Khóc xong lúc sau, sẽ chỉ còn nụ cười.”

9

Về đến nhà, mắt tôi đỏ hoe như mắt thỏ.

Mẹ chồng đau lòng nói: “Ai da, đây là sao vậy con trai, con đang bắt nạt con dâu quý giá của mẹ à?”

Úc Hoành đỡ tôi ngồi xuống, bảo dì Lâm pha trà nóng và mang cho tôi chiếc khăn ấm: "Con nào dám."

Mẹ chồng vỗ ngực nói: "Ồ ồ, không phải là tốt, con dâu tốt như vậy, con làm mẹ xém sợ, nếu thật thì liệu hồn với mẹ."

Vừa nói, bà ấy vừa tiến tới nắm lấy tay tôi: "Sao tay con lạnh thế? Chắc là ở ngoài chịu ủy khuất rồi. Con nói cho mẹ, mẹ sẽ thay con làm chủ!"

"Mẹ, con không sao."

Mẹ chồng quay sang Úc Hoành hỏi: “Con trai, nói cho mẹ biết, tên khốn nào dám ức hiếp con dâu quý giá của mẹ?”

“Mẹ, chuyện này mẹ đừng lo, con có thể tự xử lý được.” Mẹ chồng tuy ngốc bạch ngọt nhưng cũng không phải kẻ ngốc.

Bà gật đầu, vỗ vai Úc Hoành với vẻ mặt nghiêm túc: "Việc đó giao cho con, trời trở lạnh rồi, nên làm cho cái tên bắt nạt Lâm Lang đó phá sản thôi."

Tôi nhịn không được mỉm cười. Nhìn thấy tôi cười, mẹ chồng tôi cũng vui lây.

"Này mới đúng, Con cười lên trông xinh đẹp hơn rất nhiều.”

Tôi thật may mắn khi có thể đến ngôi nhà này, quen biết Úc Hoành và bọn họ.

Sau khi Úc Hoành chườm nóng cho tôi xong, anh ấy đang chuẩn bị rời đi để tôi nghỉ ngơi thật tốt. Vừa đứng dậy, tôi đã nắm tay anh ấy lại.

Anh ấy sửng sốt và quay lại nhìn tôi.

Mặc dù chúng tôi đã kết hôn nhưng mấy ngày này anh ấy vẫn ngủ ngoài ghế sofa.

Anh ấy biết tôi chưa sẵn sàng nên đã cố kiềm lại bản thân.

Người đàn ông tốt như vậy vừa yêu bạn lại vừa tôn trọng bạn. Tôi còn nghi ngờ gì nữa?

Điều nghi ngờ duy nhất là tại sao anh ấy lại tốt với tôi như vậy. Nghe theo trái tim mách bảo, tôi liền hỏi điều nghi vấn bấy lâu nay vẫn giấu kín trong lòng:

"Úc Hoành, anh trước đây có phải hay không biết em?"

Nghe tôi nói xong, ánh mắt anh ấy không né tránh hay bất ngờ, mà là cảm thấy nhẹ nhõm, kèm vui mừng.

Anh ấy nói: “Cuối cùng em cũng nhớ ra anh?”

Tôi:"?"

Nhớ gì?

Tôi nhớ tôi cùng anh ấy chưa bao giờ gặp nhau trước đó, làm sao tôi có thể nhớ được, điểm giao thoa duy nhất là bức ảnh tôi lén chụp anh ấy trên thảo nguyên.

Nó hiện tại vẫn nằm một trong những cuốn sách yêu thích của tôi.

"Bảy năm trướ, chúng ta từng gặp mặt, em còn nhớ không?"

Bảy năm trước, tôi vừa thi xong đại học, lúc đó mới mười tám tuổi.

Để ăn mừng việc kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học cùng với lễ trưởng thành của tôi, bố tôi đã đưa tôi đến thảo nguyên chơi.

Khi còn trẻ, ông ấy cũng là một người đam mê du lịch và phiêu lưu mạo hiểm.

Tôi cũng đã bị ảnh hưởng bởi ông ấy từ khi còn nhỏ, nên tôi cũng thích những điều này, nhưng vì sức khỏe của tôi không được tốt nên tôi chưa bao giờ được tùy ý đi lại.

Lần đó, bố con tôi đã đi nhiều nơi, thấy nhiều cảnh đẹp, thậm chí còn cứu được một con sư tử nhỏ bị linh cẩu tấn công.

Sau đó, trên đường chúng tôi gặp một thanh niên.

Người đàn ông nằm trên mặt đất mắt nhắm chặt, trên người còn có vết thương, nhưng vết thương không phải do động vật gây ra mà là của con dao sắc nhọn để lại.

Bố tôi nói: “Ở một nơi như thế này thường có rất nhiều kẻ săn trộm. Một số rất điên rồ. Bố không biết chàng trai trẻ này đã làm gì, nhưng anh ta hiện vẫn còn sống và có thể được cứu”.

Chúng tôi đã đưa anh ấy đến bệnh viện.

Anh ấy bị sốt cao nên tôi đã ở lại với anh ấy.

Khi anh ấy cảm thấy khó chịu, liền nắm chặt tay tôi, tay anh ấy dù rất nóng nhưng tôi vẫn nắm chặt.

Anh ấy rất đẹp trai, tuy không mở mắt, sắc mặt tái nhợt, môi nứt nẻ nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét của anh ấy đẹp như tranh vẽ và rất rõ ràng.

Lúc đó là một tiểu thiếu nữ, tôi đối với anh ấy khá ấn tượng.

Sau đó, tôi đem chuyện này quên mất.

Sau này khi quay lại chỗ cũ, tôi gặp Úc Hoành và tình cờ chụp được ảnh của anh ấy.

Trong một khoảnh khắc, hình dáng của họ chồng lên nhau.

Nhưng tôi từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ họ là cùng một người.

Hóa ra, khoảnh khắc anh ấy mở mắt ra, cuộc đời của tôi liền được trói buộc lại.

"Thật ra anh biết có người đã cứu anh, nhưng anh lại không biết là ai."

Úc Hoành dịu dàng nói: “Anh chỉ biết khi sốt cao, có người không ngừng động viên, kể chuyện bên tai, giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu như chiếc lông vũ.”

"Anh luôn muốn tìm thấy cô ấy, nhưng lại giống như mò kim đáy bể, cho đến khi trong nhà hàng đó, anh đã nghe thấy giọng nói của em."

Ánh mắt như nước nhìn tôi: “Đó là giọng nói anh đã tìm kiếm suốt bảy năm, Lâm Lang, tận bảy năm anh mới tìm thấy em.”

Nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng của tôi, anh ấy chọc chọc mũi tôi một cách hài hước: “Hôm đó cùng bố vợ trò chuyện, ông ấy cũng nhận ra anh”.

"Trên cổ tay của anh có một vết sẹo hình lưỡi liềm. Đó là vết thương lúc đó để lại. Bố vợ nói, có lẽ đây là duyên phận. Em cứu anh một mạng, anh đền đáp em cả đời.”

10.

Ngày hôm sau đi làm.

Lâm Diêu đã đến từ lâu, môi vẽ đỏ tươi, lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi phớt lờ cô ta, thu dọn đồ đạc và ngồi xuống.

Giọng nói của cô ta không lớn cũng không nhỏ, nhưng vẫn đủ để vang vọng trong văn phòng rộng lớn này: "Dùng sắc thượng vị thì thế nào? Những người làm nghề viết văn như chúng ta, chẳng lẽ không biết câu nói tình yêu tàn phai khi sắc tàn phai sao?"

Một đồng nghiệp hay tám chuyện hỏi: “Lâm Diêu, cô đang nói ai vậy?”.

Lâm Diêu nhìn tôi, tựa cười không cười nói: "Sở Lâm Lang, cậu kết hôn tại sao không nói cho mọi người biết, là không xem mọi người là đồng nghiệp, hay là nói, cậu đã dùng thủ đoạn không thể nói để thượng vị, trở thành con dâu hào môn, xấu hổ không dám nói?”.

“Náo nhiệt như vậy?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, cắt ngang lời nói của Lâm Diêu.

Tôi nhìn về phía phát ra âm thanh, chị chồng tôi đang đứng ở cửa, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt thờ ơ nhìn Lâm Diêu.

Bên cạnh là lão sếp đang mỉm cười.

Nhìn thấy Sunny, các đồng nghiệp đều rất hưng phấn, Lâm Diêu thậm chí còn chỉnh lại váy, nịnh nọt đi đến chỗ chị chồng.

"Xin chào Sunny, tôi là Lâm Diêu, rất vinh dự khi có cơ hội phỏng vấn chị…”.

Chị chồng cười nói: “Làm sao tôi lại nghe nói người phỏng vấn ban đầu không phải là cô, mà là Lâm Lang?”.

Biểu cảm của Lâm Diêu thay đổi, nhìn lão sếp của mình xin giúp đỡ.

Lão sếp không để ý tới cô ta, nói: "Lâm Diêu, cô đang nói nhảm gì thế? Người cô muốn phỏng vấn hôm nay rõ ràng là Trần Hảo Hảo. Được rồi, cô nhanh chóng chuẩn bị đi."

"Triệu tổng!" Lâm Diêu nịnh nọt nói: "Anh..."

“Mau đi đi!” Triệu tổng gầm lên, sợ cô ta nói ra điều không nên nói. "Lâm Lang a, cô qua đây, chiêu đãi cô Sunny thật tốt. Ngàn vạn đừng sơ suất tiếp đãi cô ấy."

Sunny nháy mắt với tôi, sau đó từ từ nói với ông chủ: "Không có gì là sơ suất ở đây cả. Tôi và Lâm Lang là người một nhà."

Văn phòng... nổ tung rồi.

Tôi che mặt.

Sau cuộc phỏng vấn, Sunny nắm tay tôi ngồi vào xe của chị ấy.

"Thế nào? Có cảm thấy hả giận hơn không?" Sunny thay đổi thái độ lạnh lùng trước đây, mười phần kiêu ngạo hỏi.

"Sunny..."

"Ai za, em không cần cảm ơn chị, mặc dù tên tiện nghi Úc Hoành nhờ vả, nhưng giữa chúng ta có cái gì mà phải cảm ơn, nhưng vừa rồi chị đây cảm thấy thật đã, đã lâu rồi chị chưa thưởng thức qua trà xanh!"

Thấy tôi im lặng, chị ấy nhẹ nhàng chạm vào đầu tôi: "Đồ ngốc, trước kia một mình em chịu ủy khuất, nhưng giờ không còn nữa. Sau lưng em có Úc Hoành, chị và Úc gia, ai dám ức hiếp em? Tất cả mọi người sẽ giúp em đòi lại công đạo!”.

Lòng tôi tràn ngập sự ấm áp, lẫn chua chát và cảm động, tôi nói: “Chị, thật sự cảm ơn chị.”

Tôi nghe nói Lâm Diêu và lão Triệu đã bí mật làm rất nhiều điều xấu, làm tổn hại đến hình ảnh của công ty, trụ sở chính đã trục xuất bọn họ hoàn toàn, thậm chí còn đưa ra cảnh báo đến các công ty trong ngành không được tuyển dụng bọn họ.

Gia đình Lâm Diêu vốn kinh doanh vật liệu xây dựng nhưng gần đây bị phanh phui ra việc đã làm rất nhiều điều trái pháp luật.

Bố Lâm Diêu phải vào tù.

Nhà họ Lâm phá sản chỉ sau một đêm.

Khi bạn thân tôi nhìn thấy tin này, cô ấy nói rằng cô ấy cảm thấy rất hạnh phúc.

"Bạn yêu, chồng cậu vì cậu mà sát phạt tứ phía. Cậu có muốn làm gì để báo đáp anh ấy không?"

Tôi: "Làm bánh à?"

Bạn thân tôi tặc lưỡi và nói: “Gỗ mục không thể đẽo”.

Bạn thân tôi gửi chủ ý, tôi xem hướng dẫn mà cô ấy gửi và âm thầm block cô ấy trong vòng mười phút.

Buổi tối, khi Úc Hoành trở về, tôi vừa mới tắm xong.

Tối nay anh ấy có buổi tiệc, chắc hẳn đã uống chút rượu, vẫn còn tỉnh táo, nhưng môi đỏ mọng, mắt có chút mờ mịt.

Úc Hoành nửa say nửa tỉnh như vậy khiến tôi đau lòng.

Tôi vội vàng đứng dậy khỏi giường, đỡ anh ấy: “Anh ngồi xuống đi, em pha trà giải rượu cho anh.”

Tôi vừa định rời đi thì anh ấy ôm lấy tôi khiến tôi ngồi lên đùi anh ấy.

Anh ấy vòng tay qua eo tôi, đôi mắt như nước, hàng mi dài như chiếc quạt: “Vợ ơi, em đừng đi, ở lại với anh một chút!”.

Sau đó anh ấy xoa xoa cổ tôi. Tôi bị choáng váng, người như muốn tan chảy.

Lúc sau, anh ấy hồi lâu không cử động, trái tim nhỏ bé của tôi bắt đầu đập mạnh: “Úc Hoành?”

“Gọi là chồng.” Anh ấy sửa lại.

Tôi đỏ mặt vì xấu hổ, rất lâu sau tôi vẫn không thể nói ra.

Nhưng anh ấy đã mở mắt, kiên định nhìn tôi, đôi mắt cong cong: “Ngày hôm đó trên võ đài, em đã không ngần ngại gọi anh là chồng.”

Giọng tôi bé như con muỗi: “Chồng ơi.”

"Gọi nữa đi..."

"Chồng... ô ô ô." Gió thổi qua tấm rèm trắng, đến cả trăng bên ngoài cũng ngượng ngùng đỏ mặt.

Ba tháng sau, tôi phát hiện mình có thai.

Sau khi Úc Hoành biết được, anh ấy vui mừng đến mức cả đêm không ngủ, ngày hôm sau, anh ấy lại tỏ ra lo lắng.

Tôi cũng có chút lo lắng: “Em có con rồi, anh không vui sao?”

Anh ấy nhẹ nhàng vuốt v e cái bụng phẳng lì của tôi: “Không phải anh không vui, anh rất vui, chỉ là anh sợ em mang thai chín tháng mười ngày cực khổ, cũng sợ em…”

Tôi biết anh ấy muốn nói gì.

Mẹ tôi qua đời vì chứng khó sinh khi sinh ra tôi. Điều này luôn là nỗi đau trong lòng tôi và bố tôi.

Tôi nắm tay anh ấy và nói: “Có anh ở bên, em và bảo bảo sẽ bình bình an an”.

Đầu tháng thứ mười, tôi sinh được một trai, một gái.

Điều này khiến cả gia đình họ Úc rất vui mừng.

Nhóm gia đình tương thân tương ái lần nữa lại sôi động lên.

‘Úc gia nhất soái’ đã chuyển 50 vạn tệ. (~1,7 tỷ)

‘Nhất ổn trọng đại ca’ đã chuyển 50 vạn tệ.

Úc tỷ đã chuyển 50 vạn tệ.

‘Yêu moto đệ đệ’ đã chuyển 50 vạn tệ.

Mẹ chồng là người nói cuối cùng: “Mọi người tránh ra, đến ta.”

Mẹ chồng đăng ảnh vào nhóm.

"Chúc mừng con dâu quý báu của mẹ cũng như cháu gái và cháu trai của bà đã giành được một trang viên."

Tôi:"......"

Úc Hoành ôm tôi: “Để đứa bé cho bọn họ chăm sóc. Chờ em khỏe hơn, chúng ta sẽ đến thảo nguyên xem sư tử.”

Tôi mỉm cười: “Được.”

Năm tháng sau, tôi và Úc Hoành cùng đứng trên thảo nguyên.

Tôi đang cho một con hươu ăn.

Tiếng bấm máy khẽ vang, tôi ngẩng đầu nhìn thấy Úc Hoành đang cầm máy ảnh trong tay, mỉm cười với tôi: “Lần trước em lén chụp ảnh anh, lần này anh sẽ lén chụp ảnh em.”

Hóa ra là anh ấy biết.

Buổi tối, chúng tôi tựa vào nhau ngắm hoàng hôn trên thảo nguyên.

Úc Hoành nói: “Em có biết câu nói anh thích nhất là gì không?”

"Nó là gì?"

"Người ấy tựa như cầu vồng, đã gặp liền sẽ nhận ra." Câu đó là do tôi viết.

Úc Hoành lấy tấm ảnh ra, phía sau có dòng chữ tôi viết: “Vợ à, chúng ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ chia xa, được không?”

Tôi nhào vào người anh ấy và nói: “Được rồi, móc ngéo, trăm năm cũng không thay đổi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom