Cập nhật mới

Dịch Full Vì Em Là Duy Nhất! Nên Nhất Định Phải Là Em

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100: Chương 100


Vì cả cơ thể bị thương, cho đến thể lực của anh có chút yếu đi, cho dù kick boxing cũng không thể đánh hết một lúc mấy chục nghìn người như vậy được, chưa kể đám người này là đang muốn vờn ông đây sao?
Khoé môi anh chảy máu, vết thương trên người cũng chảy máu làm ướt một mảng lớn trên áo đen của anh, tóc anh cũng rối tung lên.

Tên thuộc hạ của Bách Tồng dùng đầu gối, đá vào đầu khiến anh bật ra phía sau, nhíu mài khó chịu, quỵ hai chân xuống, Hạ Bắc Sâm phun ra một ngụm máu đỏ thẩm.

“ Đừng để nó chết ” Bách Tồng cầm điếu thuốc trên tay nhàn nhạt ra lệnh cho người của ông ta.

Lúc này tiếng thắng xe chói tai trên đường lộ “ kétttttt ”.

Chiếc Mercedes E-class dừng ngay tại bến cảng, bước xuống xe chính là Doãn Từ Ân, bước chân của cô vô cùng gấp gáp trên tay còn có súng chỉa thẳng vào đáp người phía trước.


Cô quét mắt một cái đã nhìn thấy anh quỵ xuống đất cúi mặt trên người còn có máu, càng khiến cô vừa phẫn nộ vừa lo lắng.

Nhưng thái độ của Bách Tồng vô cùng ung dung, xem ra ông ta biết chắc cô sẽ đến, chỉ là không nghĩ rằng cô sẽ đến sớm hơn những người khác, anh cũng thật biết chọn phụ nữ, lại có lá gan lớn nganh ngửa anh dám chạy đến đây một mình mà không hề sợ hãi.

“ Nào nhìn xem ai đây? vợ mày đến cứu mày kìa haha ” Ông ta khinh bỉ lớn tiếng cười.

Hạ Bắc Sâm nghe vậy anh liền chậm rãi đưa mắt nhìn sang, nhìn cô không hề sợ hãi mà chạy đến đây anh liền mặc kệ cơ thể của mình đang không ổn, vẫn gắng gượng mà đứng dậy.

Anh nhìn cô vừa lo lắng vừa tức giận “ Ân Ân! em có biết nguy hiểm không hả? chạy đến đây làm gì? ” anh có chút lớn tiếng vì lo lắng cho cô.

“ Vậy anh có biết nguy hiểm không? anh chạy đến đây nhở xảy ra chuyện gì thì sao hả? ” Cô cũng uất ức mà nhìn anh.

Lúc này Bách Tồng như đang xem trò vui, ông ta thích thú nhìn anh và cô.

“ Đừng gấp, không chỉ có vợ mày đâu, bạn mày xem ra cũng sắp đến rồi ” Bách Tồng vừa dứt câu thì hàng loạt tiếng nổ xe và thắng xe vang lên liên tục không hề ngừng nghĩ.

Đi đầu là BMW, phía sau là Cadillac còn có Rolls Royce Ghost và còn cả một đoàn xe jeep đen lẫn một đoàn người lái G63 của Lăng Lục Phong đến, nhiều hơn mức ước lượng mà Bách Tồng đã tính toán.

Khiến ông ta có chút nhíu mài nhìn đám người mới đến, chưa dừng lại ở đó, người ông ta vừa nhìn đã lùi lại một bước, kiêng dè nhìn người mà Mộ Triết Viễn dẫn đến, đều là những tên côn đồ ở biên giới được huấn luyện nghiêm ngặt sau khi về Bắc Macao.


Còn chưa dừng lại ở đó, tiếng trực thăng trên bầu trời vang lên dữ đội, ông ta đưa mắt nhìn lên bầu trời đen kịnh, chỉ thấy từng người từng người một leo thang dây xuống một cách thuần thục.

Có bao nhiêu người ông ta cũng không sợ, nhưng ký hiệu màu trắng trên chiếc trực thăng mới khiến ông ta khẽ rùng mình, đây là ký hiệu của Wilson Lục Uy chẳng lẽ mọi chuyện đến tai anh ta rồi?
Wilson Lục Uy không tham gia, chỉ cử người đến giúp Hạ Bắc Sâm một tay, mà người anh ta cử đến đều mang áo chống nổ, chứng tỏ đây là lực lượng canh giữ kho bạc của anh ta được huấn luyện khắc nghiệt nhất.

Chỉ chông chốc lát người của anh đã áp đảo cả người ông ta, Lăng Lục Phong vứt điếu thuốc trên tay nhìn ông ta “ Chú Bách, cháu không phải lạ gì chú! Nhưng mà chú có biết nếu muốn mạng của Lão Sâm thì tốt nhất không nên gửi thông điệp để bọn con đến ”.

“ Còn nếu mà bọn con đến rồi! Thì chú không lấy nổi cái mạng của Lão Sâm mà bọn cháu thì có thể lấy cả mạng của chú ” Lăng Lục Phong cảm thấy ông ta quá ngu ngốc.

Muốn một lần loại bỏ hết bọn anh sao? nếu như vậy thì quá dễ dàng rồi, làm sao có thể được chứ, nếu không bọn anh mặt mũi đầu mà quay vêc nhìn người của mình.

“ Nói thừa, không thử sao biết không thể lấy, cho dù hôm nay tao có chết cũng phải mang tụi mày theo cùng ” Bách Tồng lên tiếng ông ta khẽ nghiên đầu mấy cái.

Rồi lớn tiếng quát “ Giết ch.ết hết cho tao, một đứa cũng không được chừa lại ”
Lăng Lục Phong xoăn tay áo nhìn Hạ Bắc Sâm “ Bách Tồng tôi giao cho cậu, còn đám người này cậu để bọn tôi ” vừa dứt câu Lăng Lục Phong đã lao vào đám ẩu đả sống chết của Bách Tồng.


Đường Ly kéo lấy tay của Doãn Từ Ân, hôm nay cô nàng phải bảo vệ cô, nhất định không được để cô xảy ra bất kỳ chuyện gì, cô nàng kéo cô nép vào một góc.

Vì đám người của Wilson Lục Uy là người được luấn luyện và kỹ thuật vô cùng tốt, cho nên sẽ đi giải quyết đội bắn tỉa của Bách Tồng.

Còn những người còn lại sẽ đánh trực tiếp với người của Bách Tồng, dọn chỗ cho Hạ Bắc Sâm đánh tay đôi với Bách Tồng.

Anh đứng đối diện ông ta, quyết tâm mang thù hận bao nhiêu năm ra giải quyết một lần cho xong, một là anh, hai là ông ta không có chuyện nhìn ông ta lấy đi tất cả của anh như vậy được.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101: Chương 101


Bách Tồng xoăn tay áo lên, ông ta nhướng mài nhìn anh, còn muốn anh ra tay trước, anh tất nhiên không thể nhịn vung về hướng ông ta một nắm đấm.
Nhưng ông ta cũng rất nhanh mà né được, ngược lại còn đá vào bụng anh một cái khiến anh lùi lại mấy bước, Hạ Bắc Sâm ngẩn đầu nhìn ông ta đang vô cùng đắc ý, anh nhíu hàng chân mài đen láy của mình.
Lấy đà một chút, Hạ Bắc Sâm rất nhanh đã đánh lừa được thị giác của ông ta mà đánh từ phía sau khiến ông ta không cẩn thận mà nhào về phía trước, hai tay chống xuống nền đất.
Anh không chịu dừng lại, còn di chuyển vô cùng điều luyện mà đá vào cằm khiến ông ta bật ngửa, rồi lại liên tục đánh vào mặt ông ta, sức ông ta cũng quá bền còn có thể đánh trả lại anh mấy cái khiến anh nhăn mặt.
Nếu còn kéo dài anh sẽ không chịu được lâu, sức của anh sắp cạn rồi, anh bóp lấy cổ của ông ta, đầu gối của anh đè lên hai mu bàn tay của ông ta khiến ông ta đau điến.
“ Ông có chết trăm ngàn lần cũng không đủ, Bách Tồng ông nhất định phải xin lỗi ba mẹ tôi cho hẳng hoi nếu không cho dù hàng vạn kiếp sau tôi cũng sẽ tìm ông báo thù ” Anh ánh mắt mang theo sự thù hận đỏ rực, chẳng khác nào đã biến thành quỷ satan rồi.
Mọi thứ xung quanh cũng không thể khiến anh lung lay, anh chỉ muốn bóp ch.ết ông ta ngay lập tức, nhưng chỉ sợ như vậy thì quá dễ dàng với ông ta.
Doãn Từ Ân đột nhiên mở to mắt khi thấy bàn tay của một tên thuộc hạ Bách Tồng, đang dơ lên chỉa thẳng súng vào bóng lưng của Hạ Bắc Sâm phía trước, cả người tên này đầy máu vậy mà vẫn cầm nổi súng.

Cô gạt tay của Đường Ly ra khỏi tay mình trực tiếp chạy về phía Hạ Bắc Sâm hét lớn.
“ Hạ Bắc Sâm...Cẩn Thận!!!!!!!! ”
Giây phút Doãn Từ Ân ôm lấy tấm lưng của Hạ Bắc Sâm thì tiếng súng cũng đã vang lên mà không ai cản lain nổi nữa, Đường Ly cũng ngơ ngác nhìn viên đạn ghim thẳng vào người của Doãn Từ Ân.
“ Đoàngggg ”.
Chỉ một tiếng đã khiến tất cả quay đầu, Đường Ly hốt hoảng bắn chết tên thuộc hạ đó rồi chạy đến chỗ cô và anh.
Cả cơ thể Hạ Bắc Sâm cứng nhắc, sắc mặt trắng bệch, anh cảm thấy cơ thể nặng nề từ phía sau kèm theo một lực lớn, Doãn Từ Ân đỡ đạn thay anh sao?
Anh sợ hãi buông Bách Tồng đang bất tỉnh ra, đỡ lấy cơ thể đang ngã dần của cô vào lòng mình, viên đạn ghim thẳng vào đầu vị trí gần tim của cô, máu từ khoé môi cũng dần dần chảy xuống.
Lời nói nhất thời không nói ra được, anh chỉ biết ôm lấy cô trong lòng.
“ Sâm...!Sâm...gặp được anh...thật tốt ”
Cô nhìn anh mỉm cười, máu không ngừng từ trong miệng chảy ra, cô vuốt lấy gương mặt nhợt nhạt tái mét của anh.

“ Sâm...Sâm...anh biết không, em rất thích ngắm mình binh, nhưng về sau mỗi sáng chỉ muốn nhìn thấy anh...!Với em cho dù ánh ban mai có đẹp thế nào cũng không đẹp bằng anh...”
“ Em yêu anh...thật sự...rất..rất yêu anh, anh đừng lo lắng, em cảm thấy anh rất tốt, không có chỗ nào xấu cả.....Cho dù anh có cảm thấy bản thân anh hoàn hảo hay không, thì với em anh chính người hoàn hảo duy nhất mà em gặp được....”
Hạ Bắc Sâm không nhịn nổi nữa anh tựa trán mình vào trán của cô, nước mắt cũng khô g kìm được mà rơi xuống gò má trắng noãn của cô.
“ Bé con...đừng nói...em đừng nói nữa, chúng ta đến bệnh viện...chúng ta đến bệnh viện Phong Vân nhất định sẽ làm được ” Anh hôn lên tóc rồi lại hôn lên trán của cô, ở giữa lớp vải của quần áo hai người, máu trên người anh và máu trên người cô tựa như hoà vào nhau trên vải áo đen.

Doãn Từ Ân lau nước mắt của anh “ Em không sao mà....anh đừng lo...em phải về với An Ly, con gái đợi chúng ta ở nhà ” nhưng đôi mắt cô mỏi quá, cô không mở nổi nữa.
Ngủ một chút có được không, cô thật sự rất buồn ngủ.
“ Bé con em đừng ngủ, làm ơn đừng ngủ...!chúng ta về nhà, về nhà thôi An Ly đợi chúng ta về ” Hạ Bắc Sâm bế cô lên, chạy vội ra chiếc xe gần anh nhất.
Anh để cô trong lòng mình, một tay cầm máu cho cô, một tay cầm vô lăng.

Lục Phong Vân lúc này mới định hình vội chạy theo anh, mặc kệ nguy hiểm xe đã nổ máy.
Anh ta lập tức phóng vào ghế phụ phía sau, cầm lấy một mãn vải xé trên áo khoác của Hạ Bắc Sâm, mà che lại vết thương cho cô “ Hạ Bắc Sâm đừng chạy vào chỗ dằn, vết thương sẽ chảy nhiều máu hơn....” anh ta nhìn vào bản đồ hiển thị liền nhíu mài.
“ Phía trước cậu quẹo phải, ở bến cảng này nếu chạy vào trung tâm Bạc Thành e là sẽ muộn, ở đây bệnh viện không lớn, những khả năng sẽ cầm cự được ”.
Bây giờ Lục Phong Vân nói cái gì anh cũng nghe theo, trực tiếp đánh lái quẹo phải theo ý của Lục Phong Vân...
Nhưng Doãn Từ Ân bây giờ động đậy một chút cũng không có, cô vẫn nghe thấy tiếng anh và Lục Phong Vân, nhưng lại không mở mắt nổi.


Mi mắt ngày cũng một nặng hơn, cô không gượng nổi nữa, cô mệt quá, thật sự rất mệt.
Bắc Sâm...Em không ổn...không...ổn rồi, em mệt quá không mở mắt nổi nữa.....
“ Doãn Từ Ân em cố lên, đến bệnh viện rồi, nhất định không sao đâu, anh và An Ly đợi em.

Vậy nên em đừng xảy ra chuyện nhất định không được xảy ra chuyện...”
“ Không có em, anh thật sự không sống nổi vậy nên cố lên....Bà Xã em không được bỏ cuộc, càng không được bỏ lại anh ”
Hạ Bắc Sâm cứ như chạm phải dây nói, anh cứ nói mãi bên tai cô, nói mãi, lời nào cũng nói không chịu ngừng lại, anh sợ nếu anh không nói cô sẽ chìm vào giấc ngủ sâu hơn, vậy nên anh phải nói....Phải nói cho cô nghe....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102: Chương 102


Một khoảng thời gian dài cấp cứu của Doãn Từ Ân, chính là khoảng thời gian mà Hạ Bắc Sâm cảm thấy thời gian ngưng động, trời đất không lay chuyển, anh chỉ biết nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu.
Anh thật sự muốn hỏi rằng kiếp trước anh mắc nợ Bách Tồng bao nhiêu? mà kiếp này ông ta đã lấy đi mạng của ba mẹ anh, còn muốn lấy đi mạng của người anh yêu nhất.
Thời gian cứ trôi, y tá ra vào gấp gáp ở phòng cấp cứu nhưng Hạ Bắc Sâm lại chỉ ngồi đó, cơ thể anh bị thương không ít, vậy mà lại chẳng cảm thấy đau.
Mộ Triết Viễn cùng Đường Ly chạy đến thì phòng cấp cứu vẫn chưa được mở.
Lăng Lục Phong mang tất cả những người ở bến cảng, lẫn Bách Tồng giam ở tầng hầm Bắc Lộ Thành cùng một chỗ với Bách Tâm Ly, vì nếu bây giờ giết ông ta thì thật sự quá dễ dàng, chỉ còn cách đợi xem Doãn Từ Ân sống hay chết.
Nếu cô thật sự xảy ra chuyện Hạ Bắc Sâm chắc chắn mang ông ta ra băm thành trăm ngàn mảnh, sau đó quăn cho đám cá sấu ăn, còn nếu cô không sao thì Hạ Bắc Sâm có khi sẽ chỉ rút gân hoặc là chặt tay chặt chân khiến ông ta chết dần chết mòn...
Kỷ Thư Ninh nhận được tin nhắn, đã chạy đến Đế Bắc ở cùng An Ly, nhưng đến nửa đêm lại khóc không ngừng, cũng may là ông nội Hạ và bà ngoại không nghe.
Cô nàng cố gắng dỗ dành cô bé, nhưng mà suốt mấy tiếng cũng không sao dỗ được, khiến cô nàng có chút bất lực muốn khóc cùng An Ly.

Đến tận 5 giờ rưỡi sáng An Ly mới chịu ngủ mà không khóc nữa.
Lúc đó cũng là lúc Doãn Từ Ân được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, tay cắm ống truyền dịch, mà Lục Phong Vân chỉ biết đứng nhìn Hạ Bắc Sâm không biết nói thế nào.
Cho dù đòi lại được mạng của cô từ tay thần chết, nhưng mà vết thương thật sự rất nghiêm trọng, anh ta khó khăn lắm mới có thể phẫu thuật giữ được mạng, nếu qua ngày mai cô không tỉnh lại.
Thì tùy thuộc vào ý chí của cô hoặc cô cũng có thể thành người thực vật cả đời không tỉnh lại nữa.
“ Lão Sâm! Vợ cậu không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có thể bình thường hoặc thành người thực vật thì tùy thuộc vào ý chí của cô ấy...Tôi cố gắng hết sức rồi ”
Mọi người đều đảo mắt nhìn anh, anh chỉ đứng bất động ở đó, cuối cùng cũng không gắng gượng được mà ngất đi.
Giữ lại được mạng của cô, Hạ Bắc Sâm còn thế này, nếu như cô thật sự xảy ra chuyện chỉ sợ anh sẽ không trụ nổi, mà phát bệnh nặng thêm.

Đường Ly nhìn cô được đưa về phòng chăm sóc đặt biệt mà trong lòng vô cùng áy náy, cô nàng xoay lưng rời khỏi bệnh viện.
Tự bắt bản thân về Macao, huấn luyện lại cho đến khi bảo vệ được những người cần bảo vệ mới thôi, nhưng một phần cũng vì Mộ Triết Viễn, phải nói thế nào nhỉ cuối cùng anh ta cũng đợi được người mình thích quay về rồi.
Cô nàng cũng không hi vọng quá nhiều, chỉ an phận làm thuộc hạ, vừa tự tung tự tại, vừa được đi khắp nơi mà không cần nhìn thấy Mộ Triết Viễn.

Đợi sau khi Mộ Triết Viễn thật sự không cần cô nàng nữa, cô nàng sẽ rời khỏi Macao.


Quay về nơi mà cô nàng đã bắt đầu mãi mãi không gặp lại anh ta nữa, giữa cô nàng và anh ta cuối cùng chỉ là bạn tình, là giải toả nhu cầu đôi bênh....Cũng chỉ có cô nàng là thầm thương trộm nhớ..
Doãn Từ Ân mê mang, không có dấu hiệu tỉnh lại, cô được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt, ngoài Hạ Bắc Sâm ra không ai có thể vào trừ khi có sự cho phép của anh.
Căn phòng máy móc, dây nhựa chằng chịt mùi thuốc khử trùng khó chịu, cũng không khiến cô cảm thấy khó chịu mà mở mắt ra nhìn anh.
Vừa tỉnh lại, anh đã chạy đến đây ngồi nhìn cô, trên người cô quấn băng gạt.

Bà ngoại vừa nghe tin xong liền ngất đi bây giờ cũng đang ở nhà nghĩ ngơi không thể đến đây...
“ Vợ...em đừng ngủ nữa, chúng ta về nhà đi...” Anh mấp mấy môi, áp tay cô lên má mình, giọng nói nhỏ như đứa trẻ.
Anh cứ hết hôn lên tay cô, lại gục mặt vào tay cô, mấy tiếng đồng hồ cứ như vậy “ Anh mua bánh đậu đỏ cho em nhé, em muốn cái gì anh cũng cho em...! An Ly nhớ em rồi Kỷ Thư Ninh nói con bé không chịu ngủ...”
Nhưng cô vẫn không đáp lại anh, một chút động đậy cũng không có.
Hạ Bắc Sâm đột nhiên đứng bật dậy, anh đặt tay cô dưới cái chăn cẩn thận, khom người hôn lên trán cô một cái, vén tóc ra phía sau

Anh mỉm cười nói “ Vợ em đợi anh, anh nhất định giúp em trả thù, nhất định khiến ông ta sống không bằng chết...!Đợi anh về em không được ngủ nữa ”
Anh như biến thành một con người khác, lời nói lẫn sắc mặt vô cùng kỳ lạ, trước khi đi còn nhìn cô chăm chú, anh rời khỏi bệnh viện.
Trực tiếp lái xe đến Bắc Lộ Thành, đôi mắt anh đỏ ngầu, như không kiềm chế được bản thân, chiếc xe cứ lau đi trên đường khiến người tham gia giao thông cũng phải kinh hãi mà nép vào trong không dám lưu thông.
Chiếc xe này chỉ có Thiếu Chủ Hạ Gia sở hữu, hôm nay thế này, xem ra ai đã chọc giận vị Hạ Gia này rồi có người không ngừng lắc đầu bất an.
Hạ Bắc Sâm đã nhẫn nại, anh đã vô cùng nhẫn nhịn đè nén sự phẫn nộ của bản thân từ giây phút Lục Phong Vân nói về bệnh tình của cô, cho đến khi anh tỉnh lại chạy đi gặp cô.
Làm thế nào cô cũng không chịu tỉnh, thì anh đã không kiềm chế được mà nhớ lại, rồi lại muốn trực tiếp lộ da, băm Bách Tồng thành trăm ngàn mảnh, mang đi cho cá sấu ăn.
Anh chính là đang phát điên, điên đến mức không nhớ nổi bất cứ thứ gì nữa....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103: Chương 103


Hạ Bắc Sâm cầm cả một túi ống sinh học, bước vào tầng hầm của Bắc Lôn Thành, anh như biến thành con người khác, ngay cả khách đến chơi cũng cảm thấy rùng mình khi nhìn thấy anh.
Mà Hoằng Tháo cũng giật mình khi vô tình va phải ánh mắt đầy sát khát máu của anh, cậu ta mở cửa tầng hầm, Bách Tồng nửa sống nửa chết bị treo h
lơ lửng trên không.
Anh nhìn ông ta chậm rãi ngồi xuống ghế đối diện vắt chéo chân “ Sao? không muốn lấy Vũ Xuyên với Bạc Thành nữa sao? ”.
“ Bây giờ nhìn ông chẳng khác nào cá mắc cạn chờ chết cả ” Anh tùy tiện cầm một lọ thủy tinh mân mê như bảo bối nhỏ, lại nở nụ cười rất đáng sợ.
Ông ta nhìn anh “ Nói nhiều muốn làm gì thì làm, cho dù là ma tao cũng không tha cho mày ” ông ta căm thù cả Hạ Gia của anh cho nên ngàn lần không cam tâm với kết cục này.
“ Hoằng Tháo đưa người xuống ” Hạ Bắc Sâm thông thả đứng dậy một tay đút túi quần lời nói lạnh ngắt khiến người khác muốn đắp cả chăn để mà đứng cạnh anh.
Bách Tồng được Hoằng Tháo thả dây xuống, cả cơ thể ông ta chạm mặt đất, anh liền chậm rãi đi đến bóp lấy miệng ông ta, cầm lấy từng lọ thủy tinh, trút toàn bộ chất lỏng sinh học vào hơn tận 10 lọ.
Đây là độc dược, loại mà người khác uống vào tựa như nước ngọt, nhưng mấy giây sau liền cảm giác ngứa ngáy như có sâu bọ bên trong người, cuối cùng chính là từ từ không còn giọt máu mà chết.

Cơ quan bên trong cơ thể cũng sẽ bị ăn đến không còn cái gì, đây là loại chất cấm chỉ có ít người sở hữu không nhiều, ngoại trừ tổ chức Shadow ra thì chưa ai có khả năng làm được những thứ này.
Cách giết người vừa nhẹ nhàng, vừa tàn độc không để lại một chút dấu vết nào khiến người khác vô cùng thích thú.

Anh đứng cách xa ông ta ra lúc đầu ông ta cũng chẳng có biểu hiện gì nhưng rồi lại bắt đầu uống éo cơ thể.
“ Bách Tồng! Ông sẽ chết dần để tạ tội cho ba mẹ tôi.

Loại người như ông không đáng tồn tại làm bẩn xã hội ”
“ Haha Hạ Bắc Sâm, mày là thằng ngu, cho dù mày có giết tao ba mẹ mày cũng không bao giờ sống lại được ” Ông ta khoé.

miệng chảy cả máu nhưng không khuất phục vẫn cười rồi mắng anh.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh cầm lấy điện thoại rồi nhìn ông ta “ Tôi biết.

Nhưng con gái ông cũng sẽ chết không nguyên vẹn như ông ”
Anh mặc kệ chất độc ăn mòn ông ta cũng không quay đầu trực tiếp cầm lấy áo vest bước ra ngoài ấn nghe điện thoại.
Dãy số này là của bệnh viện, chẳng phải cô xảy ra chuyện rồi đó chứ.

Nhưng khi anh ấn nghe máy thì giọng nói bên kia lại có chút khô khóc nhưng lại có chút dịu dàng mà lên tiếng kêu anh.

“ Sâm Sâm! Em muốn ăn bánh đậu đỏ ” Doãn Từ Ân ở bên kia vừa tỉnh lại, đã bị mùi thuốc làm cho khó chịu, cô không thể ngồi dậy cho nên đành nhờ y tá lấy điện thoại bàn gọi cho anh.
Anh đứng hình một lúc, xong liền vui vẻ bước chân ra xe cũng nhanh hơn rất nhiều vừa đi vừa nuông chiều đáp lại cô “ Được! anh sẽ mua thật nhiều bánh đậu đỏ cho em ”
Trong lòng anh suýt chút thì đã bật nhạc nhảy múa, mà người hoang mang nhất lúc này chính là Hoằng Tháo và khách đến chơi bạc, vừa nãy còn nhìn chẳng khác gì quỷ nhập, bây giờ lại như hoa nở mùa xuân.
Người này có phải bình thường không thế.
Anh đến cửa hàng bánh đậu đỏ, vẫn lịch sự xếp hàng cho dù bản thân rất gấp, anh muốn gặp cô, thật sự muốn gặp cô.
Hạ Bắc Sâm mua hết toàn bộ số bánh đậu đỏ ở cửa hàng rồi lái xe về bệnh viện, tâm trạng anh thật sự rất tốt, lúc nãy anh còn sợ anh sinh ra ảo giác, nhưng giọng của cô với hai chữ Sâm Sâm thì anh có chết cũng không dám quên.
Ở phòng bệnh chưa gì Kỷ Thư Ninh và Hoằng Tứ đã gặp nhau, cô nàng còn cúi mặt không muốn nhìn cậu, trên tay còn bế lấy Hạ An Ly mang đến cho Doãn Từ Ân, để con bé ở cùng cô nàng thêm một khoảnh khắc nữa thì cô nàng phát điên vì lo lắng mất, cái nết khóc kiểu này đúng là có khả năng sau này ngang ngược như mẹ nó.
Hoằng Tứ im lặng đứng phía sau Kỷ Thư Ninh cũng không dám nói gì.
Hạ Bắc Sâm cầm cả túi bánh đậu đỏ gấp gáp bước vào còn không thèm liếc mắt nhìn hai con người kỳ lạ kia, anh trực tiếp ngồi trên giường cùng cô, anh nhìn cô chăm chú xong lại nhìn An Ly cạnh cô.
“ Cậu tỉnh rồi, tớ về trước đây...Ở đây giao lại cho chồng cậu ” Kỷ Thư Ninh không nhịn nổi nữa liền đứng bật dậy mà chạy trước, Hoằng Tứ cũng đuổi theo.
“ Bé con.


Em làm anh đau lòng chết đi được ” Hạ Bắc Sâm uất ức nhìn cô.
“ Ừm em nói là em không sao mà ”
“ Em đột nhiên chạy ra làm gì chứ, thà anh bị thương anh cũng không muốn em bị thương, em khóc thôi thì lòng anh như vỡ thành trăm mảnh ” Anh mân mê cái chân nhỏ của An Ly bên cạnh cười tít cả mắt.
Cô mỉm cười nhìn anh cứ như con nít kể nổi oan “ Nhưng anh bị thương em cũng rất đau lòng ”
“ Có phải em yêu anh đến phát ngốc rồi không? ” Anh nhíu nhíu mài ngơ ngác hỏi cô.
“ Xin anh, đừng tự luyến nữa em đói rồi muốn ăn bánh ” Doãn Từ Ân cô mà cử động được có khả năng Hạ Bắc Sâm đã té từ trên giường xuống rồi đấy.
Anh bật cười rồi lấy bánh đậu đỏ cẩn thận đút từng chút cho cô, công chúa nhỏ bên cạnh cũng không ngừng khua tay múa chân vui vẻ nhìn anh, hơn nữa anh thấy cô như vậy trong chỉ muốn mang vợ anh đi giấu.
Bị thương cũng có thể xinh đẹp đến mức khiến anh không kiềm lòng được.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 104: Chương 104


Ở lại bệnh viện gần hai tháng, cô khó chịu mắng anh đến mức muốn từ mặt thì anh mới chịu cho cô về nhà tịnh dưỡng, ở bệnh viện khó chịu như vậy An Ly lại phải ở cùng cô, cô không muốn công chúa nhỏ nhà cô khó chịu.
An Ly được hơn 4 tháng đã bắt đầu biết bám người rồi, không phải là Hạ Bắc Sâm nằm bên cạnh thì đừng hòng con bé ngủ được.

Bởi vậy mỗi ngày anh đi làm đều phải về trước sáu giờ chiều chăm con bé vậy mà anh lại không hề than trách.
Cô không đến Vũ Xuyên làm việc nữa, làm việc cho anh cô sợ lâu dài sẽ quên mất rằng mình học luật mất, cho nên cô thà đến tòa án làm còn hơn, lương không nhiều bằng của anh nhưng ít nhất cũng không nhàn rỗi.
Bà ngoại về nhà lúc trước, còn ông nội Hạ phải ở nhà chính của Hạ Gia, bây giờ Đế Bắc chỉ có cô và anh cùng An Ly.

Bách Tâm Ly cũng đã bị Hạ Bắc Sâm giao cho Lục Uy xử vì cô ta ở Malaysia cũng gây ra không ít tội.
Còn Doãn Đạt một thời gian dài ở bệnh viện dưới sự canh gác nghiêm ngặt bởi người của Bắc Lộ Thành thì cũng qua đời vì bệnh tim, mà không ai hay biết.
Mà với cô không thể tự tay giải quyết cô cũng không tức giận, vì nếu cô ra tay, chỉ sợ Hạ Bắc Sâm mang cô đi rửa một chục chai xà phòng cũng không hết bẩn được.

Buổi chiều cô ngủ dậy đã là hơn sáu giờ, bên cạnh cũng không có An Ly cô lờ mờ nghe được tiếng của anh, cô đi xuống dưới nhà đã thấy anh một thân đeo tạp dề tay pha sữa cho con gái.
Nhìn quần áo còn chưa thay đã biết anh vừa đi làm về không lâu, sợ cô tỉnh giấc sẽ khó chịu cho nên không gọi cô dậy mà mang An Ly xuống nhà dưới để chăm con bé.

Bởi vì buổi tối cho nên người giúp việc của Đế Bắc không ở lại bọn họ sẽ làm vào ban ngày.
Anh đứng ở bếp rửa bát, như một ông chồng đảm đang không hơn không kém.

Doãn Từ Ân trên người mặc chiếc áo sơ mi của anh, cùng với quần jeans ngắn ngang đùi, cô vòng tay ôm lấy anh từ phía sau áp má vào lưng anh.
“ Thức rồi? có đói không chúng ta dùng bữa nhé, anh nấu cơm làm đồ ăn rồi chỉ còn đợi em ” Anh chậm rãi lên tiếng cũng từ từ xoay người lại hôn lên trán cô một cái đầy cưng chiều.
Cô tựa vào ngực anh “ Anh chăm con, buổi tối cũng nấu cơm sẵn, anh giỏi như vậy còn lấy em về làm gì? ”
Anh đột nhiên nhất bổng cô lên đi đến bàn ăn đặt cô ngồi xuống, anh xoa đầu nhỏ của cô một cái rồi nghiêm túc trả lời.
“ Lấy em về giúp anh tiêu tiền, tiền nhiều như vậy một mình anh không tiêu hết ”
“ Mật ngọt chết người, em đói rồi ” Doãn Từ Ân đẩy người anh ra chê bai.
Cô cúi người bế An Ly đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn hai người họ, cô cọ cọ má vào má cô bé, rồi hôn lên má một cái, công chúa nhỏ nhà cô ngày càng đáng yêu quá đi.
Nhưng Hạ An Ly lại đưa mắt nhìn bố mình, cô bé chẳng khác nào đang muốn cầu cứu bố mình, nhưng anh rốt cuộc lại ngơ đi mà dọn cơm.
Doãn Từ Ân ngồi ở ghế ăn cơm, cô đặt An Ly ở trên đùi mình chậm rãi gấp thức ăn bỏ vào miệng, đồ ăn anh nấu rất nhạt, nhưng quen rồi lại cảm thấy rất ngon vì cô biết anh cố tình nấu nhạt vì ăn mặn không tốt, ăn ngọt lại càng không.
Buổi tối Hạ Bắc Sâm chỉ mất mười lăm phút dỗ Hạ An Ly ngủ nếu là cô có lẽ là một tiếng đồng hồ, Doãn Từ Ân ở ngoài ban công hít thở không khí thoát mát lại trong lành một chút.
Nghĩ mới thấy hình như đã lâu rồi Hạ Bắc Sâm không hút thuốc nữa.
Anh dỗ công chúa nhỏ xong cũng mở cửa kính ban công ra mà ôm lấy cô từ phía sau, anh vùi đầu vào hõm cổ hít lấy mùi hương quen thuộc của cô, anh còn cắn lên vành tai của cô một cái.


“ Vợ, anh yêu em đến sắp phát điên rồi ” Anh nhỏ giọng lên tiếng.
Doãn Từ Ân mĩm cười “ Em nói anh nghe một chuyện, lúc sáng em đến toà án, em bắt gặp hai người muốn ly hôn, còn dẫn theo con nhỏ...!Chẳng hiểu sao em lại tức giận mắng bọn họ một phen ngau trước toà án, khiến bọn họ không nói được rồi về nhà cũng không ly hôn nữa...Lúc bị em mắng nhìn cô vợ rất thương chồng mình mà chồng của cô ấy cũng ra sức chắn phía trước cô ấy...Rõ ràng họ yêu nhau như vậy sao phải ly hôn anh nhỉ? ”
“ Có lẽ là do hoàn cảnh, cũng có thể do một phút nóng giận ” Anh siết lấy eo của cô, cứ hôn lên cổ của cô rồi lại hôn lên tóc của cô.
“ Sau này cho dù có chuyện gì em cũng đừng ly hôn với anh, vì nếu em ly hôn em dám đặt cược với em rằng sẽ không ai dám lấy em ”
“ Anh có phải tự tin quá rồi không? sao anh không nói là sợ em đá anh ” Doãn Từ Ân thật sự hết cách, rõ ràng lần đầu gặp anh đâu có thế này, vậy mà bây giờ không những vô liêm xỉ, mặt dày mà còn tự luyến nữa.
Hạ Bắc Sâm xoay người cô “ Chẳng lẽ không được sợ sao? anh thích em lâu như vậy, còn nữa từ bé đã chọn em rồi vậy nên em không thể lấy người khác.

Chỉ có thể lấy anh ” dứt câu anh áp môi mình lên môi cô mà hôn lấy.
Nụ hôn anh mang theo sự dịu dàng, cưng chiều lẫn sự dung túng thường ngày dành cho cô, nhẹ nhàng lại vô cùng tình cảm.
Đôi khi chỉ cần những khoảnh khắc ở cùng người mình muốn bên cạnh cả đời, thời gian từng chút từng chút trôi qua nhẹ nhàng, lại đơn giản nhưng khiến người ta lại cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Bao nhieu chuyện? bao nhiêu mâu thuẫn? bao nhiêu nguy hiểm cũng không thể làm lung lay tình cảm của nhau, đó chính một lòng một dạ, là tình yêu mà yêu đối phương hơn cả bản thân mình.
Có những chuyện không phải không muốn chấp nhận, mà bắt buộc con người ta phải chấp nhận, có những người nếu chậm một giây quay đầu người đó đã không còn đợi.
Nhưng đối với Hạ Bắc Sâm, nếu anh không thể cạnh cô, anh sẽ bảo vệ cô từ phía sau, nếu ở bên cạnh cô anh sẽ thẳng thừng đối mặt với tất cả mà bảo vệ cô.

Với anh bao nhiêu người tài giỏi anh cũng không cần.
Trong mắt anh và trong tim anh chỉ có Doãn Từ Ân vì cô là duy nhất, là người anh đã âm thầm chấm điểm từ nhỏ, cô chỉ có một trên đời và cô là vợ anh .
“ Hạ Bắc Sâm! Cảm ơn anh đã đến.

Chúng ta một lòng một dạ, bên nhau một đời, mãi mãi không chia ly ”.
“ Vậy Hạ Thiếu Phu Nhân, cảm ơn vì đã đến, nhất ngôn cửu đỉnh, bên em một đời, mãi mãi không buông tay ”
Hạ Bắc Sâm cưng chiều cô đến mức muốn mang tất cả đến cho cô, bao nhiêu sự tốt đẹp đều muốn dâng lên cho cô, có thể nói ở Bạc Thành này người được cưng chịu yêu thương nhất chính là Doãn Từ Ân.
Nhưng mà không phải ai cũng là Doãn Từ Ân.....
| Hoàn Chính Văn, còn ngoại truyện |

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 105: Ngoại Truyện Hoằng Tứ và Kỷ Thư Ninh


Kỷ Thư Ninh né tránh Hoằng Tứ rất lâu, ngau cả mặt cô cũng không muốn nhìn lấy anh ta, cái gì chứ lần trước ở quán bar, cô còn tưởng anh ta là để ý thích cô nhưng lại không ngờ đến chuyện xảy ra giữa hai người.

Hôm đó nếu không do cô say quá cũng không đến mức để hai người quan hệ với nhau, sáng ra Hoằng Tứ còn xin lỗi nói với cô thật ra chỉ là do cậu ấy giúp Hạ Bắc Sâm lấy thông tin của Doãn Từ Ân, không hề cố ý, là do uống quá nhiều.

Lúc cô sững lại một chút nhưng cuối cùng cũng không chịu được mà bỏ chạy.

Bây giờ cảm thấy mọi chuyện đều là do cô mà ra, vậy nên cũng không cần tức giận nữa, nhưng cũng không thể nhìn mặt nhau bình thường như trước.

Ở công ty luật cô ngồi giải quyết những đơn thân chủ muốn ly hôn, không những vậy trong lĩnh vực kinh doanh cũng nhiều như núi vậy, nhân viên của công ty làm đến mức sắp kiệt sức hết rồi.

Hai giờ sáng cô vẫn còn ăn mì ly để tăng ca, tuy nhà cô không nghèo nhưng chính là vì cô muốn đi làm, giải quyết xong cái đống này xem ra cũng phải đến ba giờ sáng.

Ở dưới công ty, lúc chiều đến định đón Kỷ Thư Ninh nhưng mà hỏi đồng nghiệp mới biết được cô hôm nay tăng ca, anh cũng biết nếu gọi cho cô cũng cũng sẽ không nghe máy.

Cho nên chỉ biết ngồi trong xe đợi cô ra.

Lúc Kỷ Thư Ninh liên tục né tránh, còn cắt liên lạc với anh thì anh mới nhận ra, sự xuất hiện của cô chính là thứ quan trọng nhất, và khi nhìn thấy cô bị đám người của Bách Tồng vây quanh, anh liền sợ hãi cô sẽ xảy ra chuyện, nhưng lại không sợ bản thân mất mạng.

Ba giờ rưỡi sáng Kỷ Thư Ninh mặc chiếc áo bành tô màu trắng, dáng người của cô có chút cao nên rất dễ nhìn ra, đút hai tay vào túi áo hai mắt của cô sắp mở không lên rồi.

“ Thư Ninh! ” Hoằng Tứ mở cửa xe đi đến chỗ của cô, bước chân có chút gấp gáp.

Hàng chân mài thanh tú của Kỷ Thư Ninh nhíu lại, nhưng chân lại không nhút nhích được để mà chạy.

“ Anh đưa em về, bây giờ đã trễ lắm rồi ”

“ Không cần đâu, tôi tự về là được ” Kỷ Thư Ninh thẳng thừng từ chối, dạo gần đây Hoằng Tứ cứ bám theo cô, từ lúc cô mang An Ly đến bệnh viện giao cho Từ Ân.

Thì Hoằng Tứ không những thay cô gọi đồ ăn tối, mà còn buổi tối đến công ty đợi cô, cứ tưởng tăng ca sẽ thoát rồi không ngờ giờ này rồi mà vẫn còn ở đây đợi cô.

Sức lực cũng thật nhiều.

Hoằng Tứ kéo tay cô lại, trực tiếp vác cô lên vai, khiến cô hoảng hốt đánh loạn xạ vào lưng của anh không một chút thương tiếc.

“ Hoằng Tứ, anh bỏ tôi ra, anh làm cái gì vậy hả ” Kỷ Thư Ninh tức giận, mặt đỏ phừng phừng mắng anh.

Để cô ngồi vào ghế phụ, khoá cửa lại rồi vòng qua phía bên kia ngồi vào ghế lái, Hoằng Tứ nhướn mài nhìn cô “ Em mà mắng nữa, anh trực tiếp đè em ra ở đây ”

“ Em giận cũng vừa vừa phải phải, suốt mấy tháng trời né tránh mặt anh, cắt liên lạc với anh. Anh khổ sở hối lỗi với em như vậy em còn không bỏ qua cho anh ” Anh lái xe trên đường miệng lại không ngừng lên tiếng trách cô, nhưng giọng điệu lại có chút uất ức.

Mặc kệ anh nói thì nói, từ khi nào Kỷ Thư Ninh đang tức giận lại biến thành ngủ một cách ngon lành ở trên xe. Anh quay qua nhìn thấy thì suýt bật cười, bình thường gặp mặt anh cô không mắng thì cũng chửi, chỉ có lúc ngủ mới im lặng một cách đáng yêu thế này.

Đến ngã rẻ anh lại có chút do dự, nếu lái xe về nhà cô sẽ rất xa, như vậy cô ngủ lâu trên xe sẽ không thoải mái thức giấc sẽ khó chịu, đến nhà cô mất 30 phút nhưng nếu đến nhà anh chỉ mất có 15 phút.

Anh đánh lái về đường nhà mình, thôi về nhà anh, hôm sau thức dậy anh sẽ nói là do cô ngủ say quá gọi không dậy cho nên không thể mở khoá nhà cô, chỉ có thể đến nhà anh ngủ tạm mà thôi.

Kỷ Thư Ninh tính khí cũng rất mạnh mẽ, nói không tính toán chuyện đó liền không tính toán, vậy mà ngay cả mặt anh cô cũng không nhìn, còn ghét bỏ anh thẳng mặt.

Anh bế cô trong lòng, trực tiếp nhận diện khuôn mặt với mật khẩu rồi vào nhà, cũng may phòng anh ở dưới chứ không phải ở trên tầng 2 nếu không sợ cô lại thức giấc mất.

Cô vậy mà mệt đến mức ngủ không hay biết cái gì, còn ngủ vô cùng ngon nữa. Anh đặt cô lên giường đắp chăn cẩn thận, để hai tay cô vào trong chăn rồi vén tóc cô ra phía sau.

“ Bảo bối ngủ ngon ”

Để cô ngủ ở giường, nhưng bản thân lại ngậm ngùi ôm gối đi đến sofa ngủ, sợ ngủ cùng cô sáng thức dậy cô sẽ mắng anh đến chết, chi bằng giả làm người tốt ngủ sofa một bữa.

Đổi lại năm tháng về sau ngủ cùng cô chung một giường, như vậy cũng rất hời rồi, không lỗ một chút nào, anh đây cam tâm tình nguyện đánh đổi tất cả để sau này cô và anh chung một giường
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 106: Ngoại Truyện Hoằng Tứ và Kỷ Thư Ninh


Buổi sáng thức dậy vừa mở mắt ra Kỷ Thư Ninh đã một phen hốt hoảng vì khung cảnh trước mắt của cô có hơi lạ, trong đầu cô liền cố gắng nhớ lại mọi chuyện.

Cô chỉ nhớ được là cô bị Hoằng Tứ vác lên xe, sau đó nghe anh luyên thuyên cô liền không chịu nổi mà ngủ quên mất, không phải lại xảy ra chuyện rồi đó chứ.

Lúc này cô mới hít thở sâu một cái rồi chậm rãi thở ra sau đó mới kéo chăn nhìn xuống.

Giây phút nhìn thấy quần áo ở trên người vẫn còn, cô như thở phào nhẹ nhõm. Kỷ Thư Ninh cầm lấy chun buộc tóc lên, phía trước có những tóc con đã mọc có hơi dài một chút, trông cô có chút đáng yêu.

Đứng dậy mở cửa phòng bước ra cô đã nhìn thấy Hoằng Tứ đeo tạp dề đứng ở trong bếp, dáng người anh không thể đem ra so với Hạ Bắc Sâm nhưng đúng là anh ta thế nào đàn em anh ta cũng như vậy, dáng của Hoằng Tứ cũng không thua Hạ Bắc Sâm là bao nhiêu.

Trên tai bên phải của anh, còn có đeo khuyên tai tận hai cái, mái tóc đen của anh rũ xuống trông anh vô cùng đẹp trai, chưa kể mũi anh cũng rất cao, anh nghiêm túc nấu ăn ở trong bếp khiến cô không thể dời mắt như bị thôi miên.

Hoằng Tứ cảm nhận được ánh mắt anh ngẩn đầu khẽ nhìn lại “ Em thức dậy rồi, sao không ngủ thêm một chút chỉ mới có 8 giờ rưỡi thôi ” đêm qua cô tăng ca khuya như vậy mà giờ này đã thức, anh sợ cô sẽ mệt.

“ Không sao, cảm ơn anh đã cho tôi ngủ nhờ, bây giờ tôi về đây ” Kỷ Thư Ninh sắc mặt không đổi, cô lạnh nhạt vừa lên tiếng vừa cất bước rời đi.

“ Về sớm như vậy làm gì? hôm nay em không có lịch làm ” Hoằng Tứ điều tra toàn bộ lịch trình của cô, cả tháng như vậy chẳng được bao nhiêu ngày nghĩ, lại còn tăng ca.

Kỷ Thư Ninh cúi người lấy giày cẩn thận mang vào cũng không quên trả lời anh “ Đi xem mắt, mẹ tôi đã hẹn người ta rồi ”.

Nghe đến đó thôi anh đã cảm thấy trong lòng sôi sùng sục vô cùng khó chịu, đi xem mắt? cô là đang đùa anh sao? cảm thấy anh rất dễ tính à.

Hoằng Tứ trực tiếp đặt muỗng xuống, gương mặt lạnh tanh đi đế trực tiếp bế Thư Ninh từ chỗ mang giày đi đến sofa để cô ngồi xuống có chút mạnh bạo, anh chống hai tay lên sofa ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.

Đôi môi của anh mấp mấy “ Luật sư Kỷ, em nói xem anh có bao nhiêu sự nhẫn nại? ” hôm nay đừng nói là anh vui vẻ để cô về, cô bước ra khỏi nơi này anh sẽ đánh gãy chân cô.

“ Liên quan gì đến tôi? anh tránh ra tôi muốn đi về ” Kỷ Thư Ninh chống hai tay lên ngực muốn đẩy Hoằng Tứ ra xa mình một chút.

Anh như vậy làm gì? chẳng nói không thích cô sao? bây giờ còn muốn quản chuyện của cô nữa, rốt cuộc anh lấy tư cách gì để quản cô?

Đôi mắt của Kỷ Thư Ninh trong veo nhưng lại mang theo sự tức giận nhìn anh.

“ Ở nhà, em dám bước ra khỏi đây tôi nhất định tìm người kia tính sổ, em nói xem người ở Bắc Lộ Thành có bỏ qua không? ” Hoằng Tứ mân mê những lọn tóc của đầy sự cảnh cáo mà đáp lại cô.

Cô im lặng không nói gì nữa, Hoằng Tứ vén tóc mái cô ra cho gọn một chút, gương mặt xinh đẹp của Kỷ Thư Ninh liền hiện ra vô cùng xinh đẹp. Anh hôn lên trán cô một cái rồi mới mỉm cười.

“ Dụng cụ cá nhân anh mua rồi, em ăn sáng đi anh nấu cháo thịt bằm cho em, còn có tôm luộc vỏ anh cũng bốc rồi, sẽ không bẩn tay đâu ” Anh đứng dậy thẳng người vươn tay nắm lấy tay cô đứng dậy, ngay cả siết tay cô mạnh một chút anh cũng không nỡ một chút nào.

Kỷ Thư Ninh chưa nhìn thấy bộ mặt này của Hoằng Tứ, cô cảm giác anh có chút chiếm hữu, lại luôn muốn người khác làm theo ý mình, bảo cô ở lại với giọng điệu đó của anh, có mười lá gan cô cũng chẳng dám đến chỗ hẹn.

Anh múc cháo vào bát cho cô, còn đặt trước mặt cô ly sữa ít đường cùng với đ ĩa tôm luộc được anh đẩy đến trước mặt cô.

Kỷ Thư Ninh cảm thấy nghi ngờ anh, con người này thay đổi nhiều như vậy sao? Vậy mà anh vẫn vô cùng thông thả tháo tạp dề, rửa tay cẩn thận rồi mới cầm lấy bát cháo ngồi xuống đối diện cô.

“ Thư Ninh! Em đừng làm việc nhiều quá, lương của anh ở Bắc Lộ Thành không ít, em lấy anh, anh không để em cực khổ như vậy được ” Hoằng Tứ vừa nhìn cô vừa nói, tay vẫn còn đang gấp một con tôm bỏ vào bát cho cô.

Kỷ Thư Ninh nghe xong suýt đã sặc chết cô rồi “ Ai nói tôi sẽ lấy anh? tôi có nói sao? ” cô đồng ý hồi nào chứ, anh chỉ nói như vậy làm sao mà chắc chắn được, còn chẳng có nhẫn cầu hôn.

“ Cmn, em nganh ngược vừa, không lấy cũng phải lấy. Nếu không lấy anh sau này cũng không ai lấy em ” Hoằng Tứ bị cô nói đến mặt mũi không còn, anh đã xuống nước chiều theo ý cô rồi vậy mà cô còn muốn lấy người khác.

Kỷ Thư Ninh cô là đang năm mơ giữa ban ngày à?

“ Sao anh biết không ai lấy ” Cô mím môi hỏi anh.

Nhưng anh lại liếc mắt nhìn cô một cái “ Bọn họ dám sao? được bao nhiêu người có can đảm? ”

“ Bảo họ đến đây anh giúp em tuyển chọn ”

Nói chuyện với cô một lúc chẳng khác nào cực hình cả, cô luôn lạnh nhạt muốn chống đối lại anh, còn muốn đá anh đi xem mắt? đừng hòng.

Bọn họ mà đến đây anh sẽ đánh gãy chân từng người một, lúc đó để xem còn ai dám lấy cô.

Kỷ Thư Ninh bị anh chọc giận đến mức không nói được gì nữa, chỉ có thể cúi đầu ăn sáng mà không thèm liếc mắt nhìn anh một cái nào.....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 107: Ngoại Truyện Hoằng Tứ và Kỷ Thư Ninh


Chủ Nhật bởi vì không cần đến công ty làm cho nên cô ghé sang nhà Doãn Từ Ân để gặp An Ly một chút, đã lâu vậy rồi không gặp con bé sợ là con bé sẽ quên cô mất.

Vậy mà cũng không ngờ hôm nay Hoằng Tứ lại đến gặp Hạ Bắc Sâm để nói chuyện công việc, cô không muốn để ý đến anh, liền bình thản lướt qua đi vào bếp tìm Doãn Từ Ân.

Hoằng Tứ nhìn theo cô nhíu mài.

“ Thái độ này của cậu xem ra đến năm sau cũng chưa đón được người ta về nhà ” Hạ Bắc Sâm thích thú lên tiếng trêu chọc, cũng không ngờ đi theo anh lâu như vậy Hoằng Tứ lại có ngày này.

“ Cô ấy là muốn vứt bỏ em ” Hoằng Tứ không vui lên tiếng trả lời.

Ở trong bếp Kỷ Thư Ninh bế Hạ An Ly rồi lại nhìn Doãn Từ Ân trách móc.

“ Anh ta ở đây cậu cũng không nói mình biết ”

“ Cậu ấy chưa đến đây bao lâu mà, với lại cậu ấy đến bàn công việc mình có thể đuổi đi sao? ” Doãn Từ Ân vừa ngồi ăn sáng vừa thông thả trả lời Kỷ Thư Ninh.

Tiếng chuông điện thoại vang lên Kỷ Thư Ninh liếc mắt nhìn thấy mẹ mình gọi liền không biết nên nhấc máy hay không, mẹ cô chắc chắn lại bảo đi xem mắt.

Kỷ Thư Ninh cũng không thể không nhấc máy “ Con nghe đây ”.

“ Hôm nay không đi làm thì đi xem mắt đi, con trai nhà họ Đổng lần trước đến nhà chơi rất thích con ” Mẹ cô bên kia đúng thật là bảo đi xem mắt.

Doãn Từ Ân cũng ngẩn đầu nhìn sắc mặt khó coi của Kỷ Thư Ninh, mẹ cô chính là sợ không có ma nào dám lấy cô sao?

“ Mẹ à con không....”

“ Được rồi mẹ gửi địa chỉ rồi đó, con đến đó đi mẹ cúp máy làm việc đây ”

Kỷ Thư Ninh thật sự rất bất lực cô không muốn dính líu đến mấy cái chuyện này chút nào, thậm chí còn rất ghét đi xem mắt. Cô nhìn địa chỉ chao mài lại còn chưa đến thăm An Ly được bao lâu.

Cô đưa lại cho Doãn Từ Ân rồi cầm túi xách lên, thâm tâm không ngừng than thở, chỉ có một ngày nghĩ mà cũng không thể bình yên vui vẻ được.

Ngày thứ thì làm việc, cuối tuần lại phải đi xem mắt.

Doãn Từ Ân bế An Ly ra phòng khách đưa con bé cho Hạ Bắc Sâm.

“ Anh bế con bé giúp em một chút, em còn phải ăn sáng nữa ”

“ Kỷ Thư Ninh mới đến sao lại về rồi? là ghét Hoằng Tứ ra mặt đến mức này sao? ” Hạ Bắc Sâm đón lấy Hạ An Ly để con bé ở trong lòng mình rồi ngẩn đầu nhìn cô lên tiếng thắc mắc cũng không quên trêu chọc con người đang bị tình yêu ngược đãi ở đây.

Doãn Từ Ân lắc đầu “ Không mẹ cậu ấy bảo cậu ấy đi xem mắt, hình như là con trai nhà họ Đổng lần trước có nghe nói cảm thấy cũng được có lẽ sẽ kết hôn ”

Hai người họ chẳng khác nào một người một người hát một người bè, ngược đãi tâm trạng của Hoằng Tứ đang ngồi bàn công việc.

“ Anh Hạ, anh gọi Hoằng Tháo đi em đi trước đây ”

Tốc độ lái xe của Hoằng Tứ không tồi, hơn nữa khung đường này cũng chỉ có một, anh trực tiếp bám theo xe của Kỷ Thư Ninh. Lần trước anh đã cảnh cáo rồi không phải sao? vậy mà cô vẫn đi xem mắt xem lời nói của anh như gió thoảng mây bay.

Anh trực tiếp lái vượt qua xe của cô, cách một khoản chặn đầu xe lại, sắc mặt anh rất khó coi mở cửa xe bước xuống.

Kỷ Thư Ninh hoảng hốt thắng gấp cả cơ thể đổ về phía trước, trái tim của cô như muốn nhảy ra ngoài, tay chân run rẩy, sút chút thì đã xảy ra tai nạn rồi.

Tiếng gõ kính xe vang lên, cô nâng mi mắt nhìn thấy Hoằng Tứ đang đứng bên ngoài, cô tắt chìa khoá mở cửa bước xuống, chẳng hiểu sao lúc này cô lại vô cùng tức giận.

“ Anh phát điên cái gì vậy? có biết nếu xảy ra tai nạn rất nguy hiểm không? ” Kỷ Thư Ninh tức giận nhìn anh khó chịu mà lên tiếng mắng anh.

“ Em đi xem mắt? ” Giọng điệu của anh không nóng không lạnh.

“ Thì sao? ”

Hoằng Tứ hít một hơi “ VỀ NHÀ ”.

“ Hoằng Tứ anh với tôi không là gì cả, anh không có quyền quản chuyện của tôi ” Kỷ Thư Ninh nhìn anh luôn luôn ra lệnh cho cô, khiến cô vô cùng tức giận, ánh mắt mang theo sự xót xa nhìn anh.

Anh sững người nhìn cô, lời định nói cũng không cánh mà bay hết, bất động không nói một lời nào, cuối cùng Hoằng Tứ chỉ cười nhạt “ Bây giờ mới nhớ, anh quên mất, quên rằng em vẫn chưa chấp nhận anh...”

“ Thời gian qua làm phiền nhiều rồi, Kỷ luật sư xin lỗi em ”

Cơn giận ở trong lòng anh nén xuống, tay cuộn thành nắm đấm xoay người rời đi, cô nói rất đúng, anh không có quyền quản cô, nghĩ đi nghĩ lại anh xuất thân cô độc, mồ côi được Hạ Bắc Sâm cưu mang.

Anh thô lỗ ăn nói khó nghe khiến người ta khó chịu.

Còn cô hoàn toàn trái ngược lại anh, cô muốn gì có đó, cái gì cô cũng có chẳng thiếu thứ gì, cho nên anh xem ra cũng không nên làm phiền người ta như vậy.

Kỷ Thư Ninh nhín bóng lưng của anh, cô bất giác không thể dời mắt cho đến khi chiếc xe đó rời đi cô mới hoàn hồn.

Anh gọi cô là gì? Kỷ Luật Sư sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 108: Ngoại Truyện Hoằng Tứ và Kỷ Thư Ninh


Kỷ Thư Ninh vì lịch sự vẫn đến gặp con trai nhà họ Đổng, Đổng Tường.

Nhưng mà bây giờ cô thật sự không có tâm trạng, chỉ muốn đến đây gặp anh ta giải quyết một lần cho xong, cô không thích anh ta, vừa nhìn thôi đã không thích rồi.

“ Đổng Thiếu chẳng phải tôi đã nói tôi có bạn trai rồi sao? ” Kỷ Thư Ninh không chút kiên dè, cái người này cứ như ma quỷ, chỉ có mẹ cô mới thích nổi anh ta.

Đổng Tường vắt chéo chân vô cùng ung dung “ Mẹ cô chấp nhận anh ta sao? mẹ cô không chấp nhận thì chứng tỏ anh ta không bằng tôi, Kỷ tiểu thư cô suy nghĩ lại cũng được mà tôi sẽ đợi cô ” anh ta vô cùng tự tin, còn coi thường người khác.

“ Đổng thiếu anh ăn nói cho cẩn thận, mẹ tôi chấp nhận anh nhưng tôi không chấp nhận anh. Tôi cũng chẳng cần suy nghĩ lại bạn trai tôi anh ấy vô cùng hoàn hảo, anh ấy có thể dùng mạng mình đổi mạng cho tôi cũng có thể vì tôi đợi mấy tiếng đồng hồ dưới cái lạnh của Bạc Thành còn anh? anh có thể lấy mạng mình ra đổi cho tôi sao. ” Kỷ Thư Ninh mỉa mai lên tiếng, anh ta mang ra đem so với Hoằng Tứ thì còn chẳng đáng xách dép cho anh ấy, anh ta khoác lên người vàng bạc đá quý, nhưng bên trong toàn là rác rưởi.

Hoằng Tứ của cô anh ấy đơn giản không cầu kỳ, bên trong lại quý hơn vàng bạc châu báo.

Đổng Tường nhướn mài bật cười khinh bỉ “ Nhưng tôi có tiền, kết hôn rồi tôi cũng có thể cho cô cuộc sống vô lo vô nghĩ ” nhà anh ta rất giàu, giữa hai gia đình cũng có giao tình rất tốt.

Kỷ Thư Ninh cầm cốc nước lọc nhấp một ngụm lấy lại bình tĩnh không được đánh người vì cô là Luật Sư.

“ Anh nghĩ tôi cần tiền? Đổng Thiếu tôi có tiền có rất nhiều tiền, bạn trai tôi anh ấy không những nhiều tiền, mà còn giàu tình cảm cũng không coi thường người khác như anh...”

Cô dừng lại một chút cầm lấy túi xách lên rồi nói tiếp “ Loại người như anh có cái gì mà so sánh với anh ấy? anh ấy tốt với anh hơn trăm ngàn lần, tôi nghĩ anh nên giữ mồm mép cho kỹ bạn trai tôi chỉ đối tốt được với tôi, anh ấy cũng rất giỏi Kick boxing và Muay Thái....Bảo trọng tôi đi trước về sau đừng gặp lại ” cô không chừa cho Đổng Tường chút mặt mũi nào mà trực tiếp mắng anh ta còn cảnh cáo anh ta rồi mới rời khỏi.

Cô mệt mỏi lái xe về nhà, chiếc BMW chậm rãi trên đường, cô chẳng hiểu sao lại nhớ đến những lời mà anh đã nói còn có vẻ mặt đó, cô luôn thấy một Hoằng Tứ táo bạo, chiếm hữu luôn luôn ra lệnh cho cô chưa từng thấy anh vì một câu nói mà thế này.

Kỷ Thư Ninh mở cửa nhà, cất đi túi xách cô mệt mỏi, rất mệt, cô biết mẹ cô không phản đối vấn đề yêu đương với ai, nhưng cô không muốn đi xem mắt, gặp hết loại người này đến loại người khác khiến cô phát ngán.

Bản thân không nhịn được cầm lấy điện thoại mở lên nhắn tin cho anh, vậy mà tin nhắn lại hiện lên dấu chấm than đỏ.

Anh kéo cô vào danh sách đen? anh chưa từng kéo cô vào danh sách đen.

Hoằng Tứ trực tiếp quay lại Bắc Lộ Thành, anh đi thẳng lên phòng VIP dành riêng cho cấp cao ở đó, lướt ngang Hoằng Tháo đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhưng anh ta biết ngay lúc này không nên hỏi nếu hỏi chắc chắn anh ta sẽ đánh nhau với Hoằng Tứ mất.

Anh ngồi xuống khui từng chai rượu vang, không cần rót ra trực tiếp cầm cả chai mà uống, chất lỏng cay đắng càng khiến anh vừa có chút mơ hồ, lại có chút tỉnh táo hơn.

Không xứng, quả thật anh một chút cũng không xứng.

Cô tài giỏi như vậy anh lấy cái gì mà xứng? anh suy cho cũng nói thẳng ra chỉ là xã hội đen, xuất thân cũng thua người ta.

Hoằng Tháo nhìn một hồi cũng không nhịn nổi “ Cãi nhau với bạn gái à? ”

“ Bạn gái? Tôi còn không xứng được làm bạn trai người ta thì làm gì có chuyện được xem người ta là bạn gái ” Hoằng Tứ nhếch mép cười nhạt, anh không xứng, vậy nên anh không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của cô nữa.

Cô tự do tự tại, như vậy cô sẽ vui vẻ kể từ khi gặp lại anh, anh chưa từng thấy cô vui vẻ bao giờ, mỗi lần gặp anh cô đều khó chịu, vậy chi bằng không gặp nữa.

“ Tôi thấy cô ấy rất để ý đến cậu, cậu suy nghĩ cho kỹ vào ” Hoằng Tháo cầm lấy sấp hồ sơ trầm mặc nhìn Hoằng Tứ nố xong rồi rời đi.

Anh nghĩ cái gì đây? cô đã nói như vậy thì anh còn có thể làm gì, anh không muốn cô nhìn thấy anh là khó chịu, anh chỉ muốn cô cảm thấy thoải mái mà thôi.

Anh chấp nhận biến bản thân thành kẻ hèn mọn trong mắt người khác, chỉ cần cô vui vẻ thoái mái và hạnh phúc là được, anh uống rất nhiều rượu, anh muốn quên, cái gì cũng muốn quên, quên quách đi cho xong.

Hai người hai suy nghĩ, hai người hai tính cách cuối cùng cũng chỉ có thể tự hành hạ bản thân mình và đối phương, khiến cả hai đều phải khổ sở.

Rốt cuộc tình yêu có lớn, nhưng nếu cái tôi còn lớn hơn thì sẽ chẳng bao giờ đến được với nhau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 109: Ngoại Truyện Hoằng Tứ và Kỷ Thư Ninh


Từ ngày hôm đó Hoằng Tứ không hề liên lạc cho cô, cũng chẳng đến gặp cô nữa. Buổi tối tăng ca trở về anh cũng không còn bên dưới đứng đón cô về nhà.

Anh như xoá bỏ cô khỏi cuộc đời anh rồi, không thèm để tấm đến cô nữa.

Kỷ Thư Ninh không nhịn nổi buổi tối lại trực tiếp đến Bắc Lộ Thành, anh có hỏi cô sẽ nói cô đến đánh bạc xả stress anh sẽ không có cớ bắt bẻ cô thêm lần nào nữa, cô như lần trước đến với Doãn Từ Ân trực tiếp tham khảo rồi ngồi uống rượu.

Bắc Lộ Thành không chỉ là sòng bạc lớn nhất Bạc Thành mà ở đây còn có rất nhiều loại rượu đắt tiền mà không ở quán bar khác không có. Kỷ Thư Ninh vừa uống rượu vừa đảo mắt tìm kiếm hình bóng của anh ở xung quanh, nhưng cô không hề hình thấy.

Đột nhiên từ đâu chui ra người đàn ông đến mời rượu cô.

“ Vị tiểu thư này, lần đầu đến đây sao? ” Anh ta vừa nói vừa ngồi xuống cạnh cô.

Kỷ Thư Ninh bài xích nhích người ra chỗ khác “ Tôi và anh quen nhau sao? không quen thì cút đi ” nhìn thôi cô đã thấy muốn buồn nôn.

“ Khó tính quá tôi chỉ em đánh bạc có muốn thử không? ” Anh ta không bỏ cuộc trực tiếp nhích người lại gần cô mà lên tiếng.

“ Cmn tôi nói anh tránh xa tôi ra ” Cô hất ly rượu vào người anh ta.

Đúng lúc Hoằng Tứ nhìn thấy, hai người họ bốn mắt chạm nhau, như vẻ mặt anh lạnh tanh trực tiếp đi lên trên, không có ý định đến giúp cô, khiến cô sững người lại.

Cảm giác tủi thân chẳng hiểu sao lại bao trùm lấy cô, cô dõi theo bóng lưng của anh để khi nó khuất đi. Anh thật sự dứt khoát vứt bỏ cô rồi? vậy lúc trước anh chạy đến nói muốn làm lại với cô làm gì chứ khiến cho cô hi vọng rồi vứt bỏ cô?

Người đàn ông kia thấy cô không để ý, anh ta muốn ra tay nhưng giọng nói lạnh lẽo của Hoằng Tháo truyền đến từ phía sau.

“ Muốn làm loạn chỗ của tôi sao? ” Anh ta bước đến trực tiếp thay Kỷ Thư Ninh ra mặt, mà không phải là Hoằng Tứ.

Chẳng hiểu sao cảm giác vừa tủi thân, vừa cảm thấy tổn thương lại khiến cô vô cùng khó chịu, hai mắt của cô bất giác ngấn nước.

Hoằng Tháo nhìn cô lên tiếng “ Kỷ Tiểu Thư cô về trước đi, cô lái xe được không hay để tôi nhờ người đưa cô về nhé ” anh ta lịch sự lại dịu dàng hơn Hoằng Tứ mấy phần thô lỗ.

“ Không cần đâu, tôi về trước đây cảm ơn anh ” Kỷ Thư Ninh lắc đầu cúi mặt cầm lấy túi xách rời đi, tửu lượng cô không tồi, nhưng rượu ở đây không phải loại bình thường.

Chỉ mấy ly mà khiến đầu óc cô có chút mơ hồ rồi, nhưng cô thật sự rất tủi thân.

Cô vừa rời Bắc Lộ Thành thì Hoằng Tứ đã trực tiếp từ trên lầu bước xuống, chưa để Hoằng Tháo ra tay, anh đã vơ lấy chai rượu đánh vào đầu người đàn ông kia sắc mặt của anh lạnh lẽo đến đáng sợ.

Ngay cả Hoằng Tháo cũng rất bất ngờ quay đầu nhìn anh, nhưng chuyện xảy ra ở đây như cơm bữa, cho nên khách đến chơi cũng không quan tâm bình thản mà đánh bạc.

“ Mày động vào bạn gái tao? nói tao nghe cánh tay nào cũng mày chạm vào cô ấy ” Hoằng Tứ vô cùng đáng sợ nắm lấy cổ áo anh ta quát lớn.

“ Tôi không động vào cô ta, tôi chỉ mời rượu thôi ” Người đàn ông kia đầu toàn chất lỏng rượu hoà với máu sợ hãi nói với anh.

Hoằng Tứ đấm vào mặt anh ta một cái, khiến anh ta bật ngửa ra phía sau “ Tránh xa bạn gái tao một chút có biết không? để tao có lần sau thì tao lấy mạng mày đấy ”.

Còn chưa nói hết tiếng chuông điện thoại của Hoằng Tứ vang lên, anh nhìn thấy là bảo vệ khu dân cư gọi cho anh.

Chẳng biết lại có chuyện gì rồi.

“ Alo ”

“ Anh Hoằng! Có...có một cô gái đến đây nói muốn gặp anh, nhưng anh không có ở đây tôi không dám cho cô ấy vào mà hình như cô ấy say rồi, anh về đây có được không? ” Giọng bảo vệ vừa bất lực vừa run run gấp gáp như muốn van xin anh mau về lệ đi, ông ấy sắp không giữ nổi cô rồi.

“ Anh giữ cô ấy lại đừng để cô ấy đi lung tung ” Hoằng Tứ nhíu mài nói xong cúp máy.

Xong ra ngoài lấy xe lái rời đi để lại Hoằng Tháo mi mắt giật giật không muốn hiểu, cái đám người này yêu đương thì liên quan gì đến anh hả? lúc trước thì anh Hạ bây giờ lại thêm cái tên này?

Tại sao lần nào cũng là anh dọn dẹp chiến trường tình yêu của bọn họ vậy.

Hoằng Tứ lái xe như bay trở về nhà, vừa cất xe đã nhìn thấy cô ngồi một góc trước cổng khu dân cư của anh, dáng người của cô rất nhỏ, cô mặc chiếc áo len xanh nhạt dài tai cùng với quần jeans ống suông.

“ Kỷ Thư Ninh!!!! ” Anh nhíu mài lớn tiếng gọi cô.

Mi mắt đang nhíu lại của cô, bất giác ngẩn đầu nhìn anh, cô đứng dậy trực tiếp chạy đến nhào vào lòng anh mà, tựa đầu mình vào lòng anh, khiến Hoằng Tứ dứng hình bất động, anh không nghĩ đến cô sẽ ôm lấy mình như vậy.

“ A Tứ! ” Cô trong lòng anh mấp mấy môi gọi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 110: Ngoại Truyện Hoằng Tứ và Kỷ Thư Ninh (Hoàn toàn văn)


Cô như con sâu bám người không chịu buông anh ra, cứ đứng ôm anh trước khu dân cư như vậy, miệng cũng không ngừng gọi anh nữa, khiến Hoằng Tứ không muốn mềm cũng không được mà muốn cứng cũng không xong.

Anh vòng tay vuốt lấy lưng cô nói nhỏ “ Được rồi, anh đưa em về nhà đừng làm loạn nữa ”.

Kỷ Thư Ninh đôi mắt ngấn nước giọng của cô ngẹn ngào “ Không về đâu, anh ghét bỏ em hức...hức anh không cần em nữa ” dáng vẻ uất ức của anh khiến anh vô cùng đau lòng.

“ Không ghét bỏ, không ghét bỏ, em say rồi ” Hoằng Tứ vô cùng kiên nhẫn, lau đi nước mắt cho cô, cô khóc đến nỗi ướt cả áo sơ mi trắng của anh hết một mảng khiến anh đau lòng chết đi được.

“ Anh nói dối, anh không đến đón em tan làm nữa, anh còn kéo em vào danh sách đen khi nãy còn mặc cho người ta ăn hiếp em ” Kỷ Thư Ninh không ngừng tủi thân, uất ức kể lễ với anh, rõ ràng anh đã ghét bỏ cô rồi.

Hoằng Tứ nhìn thấy bảo vệ mọi người còn đang nhìn hai người họ, cái con sâu rượu này cũng thật ra, khi nãy anh còn tưởng như vậy cô sẽ tức giận không nhìn mặt anh nữa vậy mà chạy đến đây.

Anh không muốn nói nữa trực tiếp bế cô lên, rồi đi vào nhà mình, cô không chịu yên cứ cựa quậy. Hoằng Tứ để cô ngồi lên bàn ăn rồi đi lấy nước cho cô.

“ Hoằng Tứ, anh thích người khác rồi đúng không? ” Kỷ Thư Ninh nấc lên cúi mặt ngồi yên lặng trên bàn, cô càng nghĩ càng cảm thấy bản thân vô cùng uất ức nha.

Anh đưa cốc nước cho cô rồi mới lên tiếng “ Sao? bây giờ còn muốn quản chuyện của anh ” bộ dạng này thật ra cũng có chút đáng yêu.

Cô nhấp một ngụm nước, lắc đầu “ Không có...em không quản anh nhưng anh quản em đi được không, anh đừng bỏ mặt em ” cô vừa nói vừa nước mắt tuôn trào trong tủi thân.

Anh bất lực lau đi nước mắt của cô rồi hôn lên trán cô một cái “ Anh không bỏ mặt em, đừng khóc nữa...” anh muốn bỏ mặt cũng không được nữa, bây giờ trái tim anh mềm nhũn hết rồi.

Cô gật gù đặt ly nước sang một bên vươn tay ra “ Em muốn ôm ”

Hoằng Tứ mỉm cười ôm lấy cô, hai chân cô mang đôi dép bông màu hồng mà anh vừa mới mua để sẵn trong nhà cách đây không lâu, còn tưởng sẽ không có dịp để cô mang nữa rồi.

Cô dựa vào anh, tay ôm lấy anh cũng rất chặt “ Em nói anh nghe ”.

“ Ừm anh nghe ”

“ Em đã mắng con trai nhà họ Đổng, anh ta xem thường anh ” Cô muốn kể anh nghe, muốn nói anh biết cô đã vì có anh mà từ chối rất nhiều người.

“ Mắng thế nào ” Hoằng Tứ vén tóc cô ra phía sau cho gọn gàng.

Kỷ Thư Ninh trong lòng anh “ Em nói anh ta không bằng bạn trai em, bạn trai em là người tốt nhất trên thế gian này, anh ta rất kém cỏi...” Cô ngẩn đầu nhìn anh, cô muốn xem anh phản ứng thế nào, cho dù cô đang rất mờ hồ đầu óc cũng không tỉnh táo.

Anh khom người về phía trước chống hai tay lên bàn hôn lên môi cô một cái “ Ai là bạn trai em? ”

“ Anh là bạn trai em ” Kỷ Thư Ninh đưa tay vòng qua cổ của anh.

“ Ừm ngoan ”

“ Hoằng Tứ, em không ghét bỏ anh đâu, em rất thích anh, thật sự rất thích. Em chỉ muốn anh cưng chiều em một chút thôi, anh đừng bỏ mặt em nữa, anh quản em đi em sẽ không mắng anh đâu ” Cô như đứa trẻ nhỏ đưa đôi mắt long lanh nhìn anh, mang theo sự ấm áp ngập tràn hi vọng và hối lỗi.

“ Ừm không bỏ mặt em, sau này phải ngoan có biết không ” Anh thật sự muốn bật cười tiểu quỷ trước mặt mình.

Anh hôn lên môi cô, cô cũng vô cùng nhiệt tình đáp lại anh không từ chối.

Cô muốn bên cạnh anh, cả đời này chỉ yêu mình anh, cô không muốn bị anh ngó lơ nữa rất khó chịu.

Hoằng Tứ càng hôn càng sâu cũng không muốn an phận, chậm rãi di chuyển nụ hôn lên người của cô, bọn họ không phải lần đầu, lại tựa như lần đầu, chỉ khác là lần này hai trái tim đều hướng về sau.

Kỷ Thư Ninh cũng đáp lại anh, lúc đầu anh còn nhẹ nhàng cưng chiều, về sau lại khiến cô bật khóc xin tha mạng, khiến cô mệt đến mức ngủ quên trên người anh.

Kéo lấy cô ôm vào lòng, anh đặt cằm l3n đỉnh đầu của cô.

Anh chưa từng bỏ mặt cô, cũng không ghét bỏ cô.

Cũng không phải không đến đón cô tan tầm, chỉ là lẳng lặng đợi, lẳng lặng lái chậm rãi vía sau đợi đến khi cô về nhà an toàn rồi, anh đứng ở đó hút thuốc rất lâu, đèn phòng cô tắt rồi thì anh mới rời đi.

Giây phút anh nhìn thấy người đàn ông đó cứ nhích người lại gần cô, suýt chút đã không nhịn nổi mà lao xuống gi3t chết anh ta ngay tại đó rồi, nhưng cuối cùng sợ cô gặp anh lại khó chịu cho nên anh đành bảo Hoằng Tháo ra mặt.

Anh thích cô, rất thích, chỉ là cách anh thể hiện lại chẳng giống người khác, nghe thoáng qua là đang ra lệnh, nhưng anh không muốn cô gặp gỡ người đàn ông khác, vì anh không biết bản thân có đảm bảo được sẽ không giết người hay không.

Không đến gặp cô nữa, nhưng mỗi ngày vẫn âm thầm phía sau cô.

Nếu như Đổng Tường bảo rằng anh ta hơn Hoằng Tứ, chỉ anh ta mới xứng với cô.

Thì phải nói Hoằng Tứ là người xứng với Kỷ Thư Ninh nhất, trên đời này người đàn ông yêu cô ấy nhất, thích cô ấy bằng cả tính mạng của mình chỉ có Hoằng Tứ, sẽ dung túng ở phía sau lo lắng cho cô cũng sẽ là Hoằng Tứ.

Anh không đối tốt với tất cả người phụ nữ khác, anh chỉ đối tốt với cô gái của anh.

Như Hạ Bắc Sâm đã từng nói với Doãn Từ Ân “ Vì Em Là Duy Nhất! Nên Nhất Định Phải Là Em ”

Thì Hoằng Tứ đối với Kỷ Thư Ninh “ Em là độc nhất vô nhị, không là em thì không là ai khác ”

_End_
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom