Cập nhật mới

Dịch Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 160


CHƯƠNG 160

Bây giờ cô chỉ có thể tự mình cứu mình thôi!

“Đừng lại đây? Ha ha ha… Giản Nghệ Hân, tôi khuyên cô hãy nhìn rõ tình hình hiện tại đi, cô chỉ là một con đi3m thôi, hầu hạ tôi xong, có thể tôi có thể làm cho cô vui vẻ, nếu cô vẫn không biết điều thì đừng trách tôi động chân động tay với cô.”

Giản Nghệ Hân vốn đã không còn đường lui, vừa nãy cô đã nhắm chuẩn hướng để rút lui, bây giờ người đã dựa vào xe Van.

Hơn nữa cô biết lát nữa chỉ cần động tác của cô nhanh hơn một chút là có thể lật người vào trong xe, lái xe trốn thoát.

“Nhiều lời với cô ta làm gì? Anh Hà Thuyết, không phải đến giờ anh vẫn thương hoa tiếc ngọc đấy chứ? Mau làm cho xong đi, nếu không lát nữa bị người khác đuổi theo… Anh mau xử đẹp cô ta, xong việc chúng ta đi luôn.” Tên tóc vàng nhìn dáng người nhỏ nhắn của Giản Nghệ Hân rồi thúc giục.

Anh ta muốn Hà Thuyết mau chóng xong việc để mình được chơi!

Nhưng Hà Thuyết lại lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Cút sang một bên! Chạy ra xa canh chừng cho tao, đừng quấy rầu tao làm chuyện chính, nếu không đến lúc đó mày cũng không có canh mà húp đâu.”

Tên tóc vàng cười lấy lòng, nếu không vì Hà Thuyết, có lẽ bây giờ anh ta vẫn đang bị người của tiệm đánh bạc đòi nợ, vì thế chỉ đành nghe lời Hà Thuyết chạy ra xa.

Nhìn tên kia đã chạy đi xa.

Hà Thuyết sờ chóp mũi, vừa định ra tay thì Giản Nghệ Hân đột nhiên tháo được dây thừng, ném về phía anh ta, sau đó cô vội nhảy vào xe rồi lái xe chạy đi. Nhưng mọi việc diễn ra rất nhanh, Hà Thuyết đã phản ứng lại, hai tay nhanh chóng túm được hai chân Giản Nghệ Hân, kéo cô xuống xe: “Con khốn, mày còn muốn chạy à?”

“Buông ra! Hà Thuyết, anh không được chết tử tế đâu!”

Giản Nghệ Hân cắn răng nghiến lợi mắng, bây giờ cô chỉ cảm thấy Hà Thuyết là một tên khốn nạn.

“Tôi không được chết tử tế? Được, nếu tôi xuống địa ngục cũng phải kéo cô đi cùng!” Hà Thuyết cười khẩy, nhanh nhẹn kéo được Giản Nghệ Hân xuống xe, trở mình đè lên người cô.

Giản Nghệ Hân bị đè dưới thân anh ta, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và bất lực.

“Hà Thuyết, anh buông tôi ra, anh không được làm như vậy với tôi!”

“Mẹ nó! Con khốn, nếu không vì mày thì tao cũng không mất việc, mày nên chịu trách nhiệm!” Hà Thuyết cười lạnh lùng, nhớ lại đã mất việc, lòng anh ta tràn ngập lửa giận, anh ta túm lấy quần áo Giản Nghệ Hân, “xoẹt” một tiếng…

Sợ không?

Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn

Hai mắt Giản Nghệ Hân rưng rưng, không phải cô không sợ. Trước đây cô luôn nghĩ chuyện thế này sẽ chẳng bao giờ xảy ra với mình, nhưng không ngờ bây giờ nó lại gần ngay trước mắt, cô đã không còn nghĩ tới việc ai là người thuê Hà Thuyết nữa rồi, lòng cô lúc này cực kỳ chua xót… Tại sao lúc đầu lại thích Hà Thuyết chứ? Bây giờ xem ra nó là chuyện vô cùng nực cười.

Cảm nhận được quần áo bị xé rách, không khí mát lạnh k1ch thích thần kinh của cô, nước mắt lặng lẽ chảy ra từ hốc mắt… Toàn thân Giản Nghệ Hân run lên.

Cô nhắm mắt lại, tràn ngập tuyệt vọng, khuôn mặt Lâm Thế Kiệt hiện lên trong đầu.

Giản Nghệ Hân vô thức gọi thành tiếng: “Lâm Thế Kiệt…”

“Ha? Vẫn muốn có người tới cứu cô à? Không biết lúc này Lâm Thế Kiệt đang vui vẻ ở chốn nào rồi!” Hà Thuyết cười đê tiện.

Giản Nghệ Hân tuyệt vọng nằm trên mặt đất, dáng vẻ này của cô đẹp như tranh vẽ. Mái tóc đen dài đẹp như rong biển, loà xòa rối tung sau lưng đối lập với thảm cỏ xanh mướt, bờ vai trắng nõn tròn trịa lộ ra bên ngoài, làn da trắng trẻo mịn màng như sữa khiến người ta thèm thuồng. Nghĩ đến đây, Hà Thuyết cũng duỗi tay ra, nhưng ngay sau đó bên tai đột nhiên vang lên một tiếng phanh gấp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 161


CHƯƠNG 161

Cùng lúc đó, tên tóc vàng hét lên: “Anh Hà Thuyết, mau chạy đi!”

Nói như vậy nhưng tên tóc vàng đã lao tới, lên xe rồi loạng choạng lái xe Van đi, mặc kệ Hà Thuyết sống hay chết!

“Này, mày chạy cái gì…”

Hà Thuyết còn đang thấy khó hiểu, bây giờ t1nh trùng đã lên não, nhìn cảnh tượng như búp bê bị vỡ nát trước mặt, anh ta cảm thấy thú tính nổi lên, một ngọn lửa tà ác bốc lên. Anh ta chẳng còn quan tâm gì khác nữa, bắt đầu cởi áo trên người mình, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Hôm nay dù Thiên Vương Lão Tử tới cũng đừng hòng chậm trễ chuyện tốt của ông đây!”

“A! Đừng… đừng động vào tôi… Lâm Thế Kiệt… cứu tôi…”

Nghe Giản Nghệ Hân hét lên, Hà Thuyết càng tức giận hơn. Anh ta muốn Giản Nghệ Hân, anh ta nhất định phải có được cô!

Anh ta và Giản Nghệ Hân yêu nhau ba năm, mới chỉ được nắm tay, thậm chí cô còn không cho anh ta hôn, nhưng anh ta đang độ thanh niên trai tráng, làm sao chịu được sự cám dỗ của sắc đẹp? Vì vậy khi Tào Nguyệt Hằng chủ động dâng tới cửa, Hà Thuyết chẳng nghĩ ngợi gì lập tức ngủ với cô ta.

Nhưng loại gái đi3m như Tào Nguyệt Hằng làm sao có được hương vị tuyệt vời như Giản Nghệ Hân?

Nghĩ như vậy, Hà Thuyết bắt đầu hành động.

Cảm giác mát lạnh từ từ thấm vào da Giản Nghệ Hân, cô muốn phản kháng nhưng hai tay hai chân đều bị kẹp chặt, cô không thể chống cự! Hàng mi dài của cô rung lên, nhưng nụ hôn trong tưởng tượng không rơi xuống, thay vào đó là một thứ gì giống như quần áo đắp lên người cô, sau đó cô nghe thấy tiếng gào thét quen thuộc.

“A, mẹ kiếp, buông tao ra…”

Hà Thuyết gào lớn, cực kỳ bi thảm.

Sao lại thế?

Lẽ nào… anh đến rồi?

Giản Nghệ Hân không dám mở mắt, cô sợ nhìn thấy cảnh tượng mình không muốn thấy! Hai tay cô đặt bên hông đã nắm chặt thành nắm đấm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận, mồ hôi trên trán chảy xuống sông mũi, trông như chú thỏ nhỏ đang cực kỳ sợ hãi.

Đáng thương, đáng yêu khiến người ta xót xa.

“Không sao rồi.” Lâm Thế Kiệt ngồi xổm xuống, nhìn Giản Nghệ Hân như thế này, đột nhiên anh cảm thấy cáu kỉnh. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình làm không đúng, nếu hôm nay anh không dặn tài xế đưa Giản Nghệ Hân về nhà mà tự đưa cô về thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này!

Nếu lúc trước anh tàn nhẫn hơn với Hà Thuyết một chút thì anh ta cũng không có gan làm vậy!

“Giản Nghệ Hân, em không sao rồi.” Thấy cô không nhúc nhích, Lâm Thế Kiệt cảm thấy lòng mình như bị thứ gì đó xuyên qua, anh lại cất tiếng gọi cô.

Thoáng chốc, đôi mắt như nai con ngập nước sợ hãi mở ra, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Lâm Thế Kiệt, những giọt nước mắt tủi thân cứ thế tuôn ra như thuỷ triều, Giản Nghệ Hân nghẹn ngào “hu hu” khóc thành tiếng: “Thật sự là anh!”

Giản Nghệ Hân quá đỗi ngạc nhiên, thuận theo lực của Lâm Thế Kiệt ngồi dậy, vòng tay ôm cổ anh, vùi mặt vào ngực anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 162


CHƯƠNG 162

Giản Nghệ Hân thút thít ôm lấy Lâm Thế Kiệt, hoàn toàn quên mất làm vậy có gì không ổn.

Cô thật sự rất sợ.

Một lúc lâu sau, giọng nói trấn an của Lâm Thế Kiệt truyền đến từ trên đỉnh đầu, Giản Nghệ Hân hít mũi, hai mắt đỏ bừng, cô lui ra khỏi ngực anh, lúc này mới cảm thấy xấu hổ: “Anh, sao anh lại tới đây?”

“Tôi không tới thì em đã bị người khác bắt nạt rồi.”

Nhắc đến chuyện vừa rồi, vẻ mặt Lâm Thế Kiệt trở nên u ám hơn.

Bao nhiêu năm qua, chưa người nào dám động đến người bên cạnh anh, đây gọi là gì? À đúng rồi, Hà Thuyết thật sự chán sống mà.

Mũi Giản Nghệ Hân cay xè, người đã được Lâm Thế Kiệt kéo lên.

Vừa nãy cô bị bọn Hà Thuyết trói lại Lâm gắng giãy giụa tháo dây thừng, vì thế cổ tay đầy vết đỏ lớn, bây giờ quần áo cũng chỉ miễn cưỡng che đi cơ thể, cổ áo khoác đã tụt xuống, để lộ cả vùng da lớn trắng nõn, mịn màng như sữa.

Lâm Thế Kiệt chỉ nhìn lướt qua rồi rời mắt, động tác lưu loát cởi áo khoác ngoài ra, có lẽ là hành động của anh quá tự nhiên, lại thêm Giản Nghệ Hân vẫn còn đang chìm trong sự sợ hãi mà Hà Thuyết vừa mang lại, bây giờ nhìn thấy động tác này của Lâm Thế Kiệt, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tái đi.

“Lâm Thế Kiệt, anh định làm gì? Anh mặc áo vào đi!” Giản Nghệ Hân mắt đỏ hoe, trong mắt đầy vẻ lên án, cô còn vô thức lùi về sau một bước.

Dáng vẻ sợ hãi này của cô lọt vào mắt Lâm Thế Kiệt, lòng anh dâng lên một cảm xúc khó tả, không biết vì sao, nhìn Hà Thuyết đã bị trợ lý Chu không chế mà anh càng thấy bực bội.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Vì thế anh bước tới đạp cho anh ta vài đạp.

Lúc này anh mới nhìn Giản Nghệ Hân, giọng nói hơi tức giận: “Tôi mặc áo vào thì em định cứ thế này đi về à?”

Thực ra vừa nãy Lâm Thế Kiệt đã chặn tầm nhìn của người khác, che cho người khác không nhìn thấy cơ thể cô. Lúc này Giản Nghệ Hân mới phát hiện vai mình đã lộ ra một nửa, quả thực không được hay lắm… Quan trọng hơn là cô đã hiểu lầm Lâm Thế Kiệt!

Rõ ràng anh chỉ muốn cô khoác áo vào, xuất phát từ sự quan tâm, nhưng cô lại… Khuôn mặt xấu hổ của Giản Nghệ Hân càng đỏ hơn, hai tay không biết đặt đi đâu, chỉ có thể lúng túng che trước ngực mình. Lâm Thế Kiệt thấy dáng vẻ này của cô, khoé miệng nhếch lên thành nụ cười nhẹ, thản nhiên ném áo khoác lên người Giản Nghệ Hân.

“Khoác vào!”

“Ồ…”

Giản Nghệ Hân cúi đầu ngoan ngoãn khoác áo lên người, sau khi chắc chắn không bị lộ nữa mới thở phào nhẹ nhõm, trên áo có mùi hương hoocmon nam thoang thoảng khiến cô cảm thấy an tâm.

Sắc trời tối dần, ráng mây đỏ hồng phía chân trời lúc này vô cùng đẹp, Giản Nghệ Hân theo sau Lâm Thế Kiệt, nhìn Hà Thuyết bị đánh bầm dập mặt mũi, ngập ngừng nói.

“Anh ta xử lý thế nào?” Không phải cô quan tâm Hà Thuyết, chỉ là vừa nãy anh ta làm chuyện đó với mình nên nhất thời cô không biết nên làm thế nào.

Lúc này Lâm Thế Kiệt mới thưởng cho Hà Thuyết một ánh mắt, anh ta đang bị trợ lý Chu ấn xuống đất, người run lẩy bẩy. Lâm Thế Kiệt nói: “Tôi không muốn nhìn thấy anh ta ở thành phố S nữa.”

“Vâng, tôi sẽ xử lý ngay!”

Trợ lý Chu gật đầu, kéo Hà Thuyết đi.

Nhìn bóng lưng họ rời đi,ngón tay đang nắm quần áo của Giản Nghệ Hân càng siết chặt hơn, Lâm Thế Kiệt đã nhìn thấy hết động tác nhỏ của cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 163


CHƯƠNG 163

Lúc này ráng đỏ phía chân trời đã nhuộm đỏ cả một góc trời, vẽ nên cảnh sắc tuyệt đẹp.

Giản Nghệ Hân cúi đầu, mái tóc đã hơi rối, bộ vest đắt tiền khoác trên đôi vai có phần mảnh mai của cô càng khiến cho chiếc áo trông có vẻ dày xụ, lúc cúi đầu dáng vẻ của cô rất dịu dàng.

“Chúng ta về về luôn nhé?” Giản Nghệ Hân cắn môi hỏi.

Cô thật sự không muốn ở lại đây nữa, chỉ cần ở lại đây là lại nhớ đến gương mặt của Hà Thuyết, Lâm Thế Kiệt gật đầu, ra lệnh cho tài xế lái xe tới, đồng thời chủ động mở cửa sau cho Giản Nghệ Hân khiến cô thoáng ngạc nhiên.

Xưa nay Lâm Thế Kiệt luôn kiêu căng ngạo mạn cơ mà?

Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao mà anh lại đích thân mở cửa xe thế này? Nhưng mà Giản Nghệ Hân cũng ý thức được rằng có lẽ anh e ngại cô vẫn còn đang sợ hãi, khoé mắt cô cay cay, ngoan ngoãn ngồi vào xe.

Khi chiếc xe đang chạy đều đều trên đường cao tốc, không biết có phải do sự hiện diện của Lâm Thế Kiệt hay không mà con tim vừa rồi vẫn luôn thấp thỏm không yên của cô giờ lại cảm thấy an tâm, bình tĩnh hơn hẳn.

“Về nhà.” Lâm Thế Kiệt nói.

“Lâm Thế Kiệt… Sao anh lại biết tôi bị đưa đến đây?” Giản Nghệ Hân nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lúc bị Hà Thuyết giở trò, cô suýt chút nữa đã tưởng rằng mình thực sự xong đời ở chỗ này luôn rồi.

“Trên đời này còn có chuyện mà tôi không biết à?” Lâm Thế Kiệt hỏi.

“… Có rất nhiều là đằng khác, ví dụ, nếu anh biết trước rằng tôi sẽ bị Hà Thuyết bắt cóc thì đã không cần phải chạy xa đến mức này… A xin lỗi, tôi không có ý đó.”

Giản Nghệ Hân bỗng nhiên ý thức được mình lỡ lời nên vội vàng bịt miệng lại.

Cô chỉ muốn phản bác lại anh theo bản năng chứ không hề có ý trách móc sự sơ suất của Lâm Thế Kiệt khiến mình bị bắt cóc!

Lâm Thế Kiệt chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, như muốn nói vì hôm nay cô đã phải chịu uất ức nên tôi mới không tính toán với cô.

Giản Nghệ Hân cũng không nói gì suốt chặng đường còn lại, bốn mươi phút sau xe dừng lại trước cổng một biệt thự, Giản Nghệ Hân mở cửa xe bước xuống, đợi một lúc không thấy Lâm Thế Kiệt xuống mà thấy hình như anh đang nói gì đó với tài xế.

“Đi thôi.”

Lâm Thế Kiệt xuống xe thấy cô vẫn đang đợi ở bên ngoài thì nhướn mày, trực tiếp khoác vai Giản Nghệ Hân đi vào nhà.

Ái chà chà… Ai có thể nói cho cô biết, đột nhiên dịu dàng như vậy là có ý gì không?

Giản Nghệ Hân lập tức đỏ mặt, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi theo, thấy hai người về muộn như vậy, dì Liễu hơi giận nên rầy rà đôi ba câu, Giản Nghệ Hân không biết trả lời như thế nào, còn Lâm Thế Kiệt thì nói: “Công ty hơi bận.”

“Thế nhưng cũng phải chú ý đến sức khoẻ chứ, nhất là cơ thể gầy gò của bà chủ phải bồi bổ nhiều vào, hôm nay tôi đã hầm canh gà đấy.” Dì Liễu vui tươi hớn hở đi dọn cơm, Giản Nghệ Hân lại nhìn về phía Lâm Thế Kiệt.

Bỗng nhiên phát hiện, Lâm Thế Kiệt thực chất không có lạnh lùng như bề ngoài…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 164


CHƯƠNG 164

Có lẽ người đàn ông này dịu dàng hơn vẻ bề ngoài nhiều.

Sau khi dì Liễu chuẩn bị xong món ăn, Giản Nghệ Hân vẫn luôn cắm cúi ăn cơm, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thế Kiệt, càng nhìn càng nhận ra người đàn ông này không chỉ đẹp trai mà gia thế tốt, bối cảnh cũng tốt, cô đột nhiên hiểu ra vì sao phụ nữ lại bám theo anh.

Một Lâm Thế Kiệt như vậy quả đúng là một sự ưu ái của tạo hoá mà.

“Không lo ăn đi, nhìn tôi làm gì?” Lâm Thế Kiệt đột nhiên lên tiếng, Giản Nghệ Hân vừa mới ăn một miếng cơm thì bị nghẹn, hai mắt đỏ hoe nhìn anh trân trối.

Lâm Thế Kiệt đưa một Lâmc nước, Giản Nghệ Hân lập tức xúc động và khóc không thành tiếng.

Người đàn ông này đúng là một phần tất yếu của cuộc sống mà.

Buổi tối, Giản Nghệ Hân về phòng sớm vì bị hoảng sợ.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, lúc trước bộ cô bị mù à, xem ra là cô bị lé rồi mới đi thích cái tên khốn nạn Hà Thuyết đó.

Giản Nghệ Hân thuận tay ôm lấy cái gối bên cạnh bực bội nhào nặn nó hai cái rồi đột nhiên nghĩ đến Lâm Thế Kiệt.

Có thích thì cũng phải thích một người đàn ông như Lâm Thế Kiệt chứ? Đến khi Giản Nghệ Hân ý thức được mình đang suy nghĩ điều gì, cô liền ném chiếc gối đang ôm trong lòng đi, phi phi phi, cô ôm cái gối của Lâm Thế Kiệt làm gì? Suy nghĩ đen tối à?

Mới được cứu có một lần đã muốn lấy thân báo đáp là làm sao, có phải thời cổ đại đâu chứ!

Hơn nữa, dù cô có muốn lấy thân báo đáp đi nữa thì người kiêu ngạo, ương ngạnh như Lâm Thế Kiệt nhất định cũng sẽ chướng mắt cô cho mà xem. Giản Nghệ Hân sụt sịt mũi và cảnh cáo bản thân không được tiếp tục mê trai nữa.

Vừa mới bình tĩnh được mấy phút liền nghe thấy tiếng mở cửa “cạch cạch”, Giản Nghệ Hân đang ngồi trên giường chưa kịp nghĩ ra tư thế nào để chào hỏi, liền nhanh chóng kéo cái mền mỏng mùa hè che chân mình lại.

“Đây là dì Liễu đưa cho cô.”

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

“… Hả?” Giản Nghệ Hân nhìn cái túi vứt trên giường, trong đó có gần như toàn bộ thuốc trị thương, dì Liễu biết cô bị thương sao?

Giản Nghệ Hân còn chưa kịp hỏi, Lâm Thế Kiệt đã cởi cà vạt, quay người đi vào phòng tắm.

Chỉ chốc lát sau trong phòng tắm đã có tiếng nước chảy.

Giản Nghệ Hân bò tới lấy thuốc, khóe miệng lơ đãng nở một nụ cười. Mặc kệ là dì Liễu hay là Lâm Thế Kiệt chuẩn bị thì cảm giác được người khác chăm sóc đều rất ấm áp.

Đến khi Lâm Thế Kiệt đi ra, Giản Nghệ Hân vẫn còn duy trì tư thế lúc đầu, anh cau mày nhìn chằm chằm số thuốc: “Cô đúng là vô dụng?”

“Cái này… Thật ra trên người tôi đều là vết thương nhẹ, không cần phải bôi thuốc.”

Giản Nghệ Hân trước đây cũng thường xuyên bị thương, nhưng cô lúc nào cũng xem nhẹ chuyện đó.

Nhưng thật ra Lâm Thế Kiệt, vừa mới tắm rửa xong, trên người mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám nhạt, giờ phút này sự sắc bén của anh đã giảm đi phần nào nhưng toàn thân vẫn toát lên sự lịch lãm của một người đàn ông trưởng thành.

Nếu không phải vì cặp mắt đó thì có lẽ mọi người đều sẽ chết mê chết mệt cái dáng vẻ này của anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 165


CHƯƠNG 165

“Vết thương nhẹ?” Lâm Thế Kiệt đi tới, ngồi xuống bên giường, động tác của anh khiến chiếc giường mềm mại lập tức lún xuống: “Giản Nghệ Hân, người của tôi không được bị thương dù là vết thương nhẹ, hiểu chứ?”

Nói xong thấy Giản Nghệ Hân đang nhìn chằm chằm mình bằng đôi mắt to tròn chớp chớp đáng yêu, Lâm Thế Kiệt ỷ tay mình dài nên trực tiếp kéo người ta lại gần, có lẽ bởi vì tư thế thuận tiện nên ngay sau đó, Giản Nghệ Hân đã nằm vững trong lòng ngực Lâm Thế Kiệt.

Nhưng anh vẫn chưa nhận ra có điều gì không ổn nên tiếp tục giữ chặt Giản Nghệ Hân: “Đừng nhúc nhích.”

Nói xong, anh cúi đầu mở nắp thuốc mỡ, bôi lên tay rồi nhẹ nhàng hướng về phía cổ của Giản Nghệ Hân…

“Tôi…tôi tự làm được!”

Giản Nghệ Hân sững sờ, cô có bao giờ thân mật với đàn ông như vậy đâu chứ? Huống hồ, anh ấy còn đẹp trai như vậy.

Cô lập tức vươn cổ muốn thoát khỏi vòng tay của Lâm Thế Kiệt nhưng lại bị Lâm Thế Kiệt đè lại, lần này giọng nói có chút nặng nề ra lệnh: “Tôi bảo cô nằm yên mà, bộ cô nghe không hiểu tiếng người à?”

Lâm Thế Kiệt chưa bao giờ là một người viển vông, những việc anh đã quyết định hiếm khi vì người khác mà thay đổi, nếu Giản Nghệ Hân không tự bôi thuốc thì một người đang rảnh rỗi như anh cũng không ngại làm thay.

Kỹ thuật bôi thuốc của Lâm Thế Kiệt nhẹ nhàng, động tác cũng dịu dàng chậm rãi nên Giản Nghệ Hân không dám nói chuyện, ngay cả thở cũng không dám.

Cảm giác được bàn tay đó đang di chuyển trên cổ mình, hai bên tai cô liền ửng đỏ…

“Được.”

Mãi đến khi được Lâm Thế Kiệt thả lỏng, Giản Nghệ Hân mới nhận ra cô đã hiểu lầm.

Cô vội vàng rời khỏi lồ ng ngực Lâm Thế Kiệt, lại phát hiện đầu gối tr@n trụi của cô chạm vào bụng của anh, mặt lại càng đỏ hơn, tay chân không biết đặt ở nơi nào.

“Một ngày ba lần, nhớ chưa?” Sao Lâm Thế Kiệt có thể không phát hiện ra cô gái này không bình thường, nhưng anh cho rằng Giản Nghệ Hân vẫn còn đang căng thẳng vì chuyện buổi chiều, cũng không nghĩ nhiều, ngược lại đặt thuốc mỡ vào lòng bàn tay cô.

Giản Nghệ Hân ngây thơ mờ mịt gật đầu, lập tức thấy Lâm Thế Kiệt từ trên giường ngồi dậy.

“Anh, anh định đi đâu? Anh không ngủ sao?”

Giản Nghệ Hân đột nhiên vội vàng nói, Lâm Thế Kiệt nhíu mày lại, anh nhìn sang, Giản Nghệ Hân vội vàng xua tay: “Ừm, ý của tôi là đã khuya rồi.”

Cô vừa nói cái gì đó?

Vì sao bầu không khí đột nhiên trở nên mập mờ thế này?

“Tôi đi đâu… cần phải báo cáo với cô sao?” Lâm Thế Kiệt gần như là buột miệng thốt ra, Giản Nghệ Hân bối rối, không lựa lời giải thích, nhưng giải thích kiểu gì cũng không rõ ràng lắm, lập tức nghe Lâm Thế Kiệt nhẹ nhàng nói: “Cả ngày hôm nay cô mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi. Tôi vào phòng làm việc xử lý công việc.”

“… Ồ, vậy chúc ngủ ngon.”

Giản Nghệ Hân đỏ mặt, không dám nhìn Lâm Thế Kiệt, mãi đến khi vang lên tiếng đóng cửa, cô mới bình tĩnh lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 166


CHƯƠNG 166

Khoan đã, cho nên lúc này Lâm Thế Kiệt đã Lâm ý quay về chỉ để đưa thuốc cho cô sao? Không không không, chắc là anh ấy về tắm rửa thay quần áo, đưa thuốc cho cô chỉ là thuận tiện mà thôi.

Giản Nghệ Hân, mày nghĩ cái gì thế?

Lúc trước cùng Lâm Thế Kiệt nằm trên cùng một cái giường cũng không cảm thấy gì, nhưng hôm nay sau mông giống như có bọ chó, làm cô không thể nào ngủ ngon được…

Láy nữa Lâm Thế Kiệt sẽ quay về, cô phải đối mặt với anh như thế nào đây?



Giản Nghệ Hân suy nghĩ, dần dần thiếp đi.

Trong phòng làm việc, kim đồng hồ đã chỉ đến mười một giờ, Lâm Thế Kiệt mặc quần áo thoải mái màu xám nhạt, tóc đen mềm mại phủ trên trán, trông có vẻ dịu dàng hơn ngày thường.

Anh mở máy tính trên bàn lên, mở cuộc gọi video lên, Chu Loan ở bên kia máy tính nhìn thấy Lâm Thế Kiệt như thế này cũng sửng sốt, nhưng lại nhanh chóng tự nhiên như thường báo cáo: “Đã xử lý xong, Hà Thuyết sẽ không quay về, còn người đứng phía sau…”

“Là Lâm Hàn Tình?”

Chu Loan gật đầu.

Thật ra anh cũng không phải không biết Lâm Hàn Tình giở trò ở phía sau, Lâm Hàn Tình chủ động xin vào tập đoàn Đế Quốc, mấy ngày nay cũng quá ngoan rồi.

Lâm Thế Kiệt xoa trán: “Tìm người theo dõi chặt chẽ cô ta.”

“Vâng, tổng giám đốc, còn có một việc…” Chu Loan dừng một chút: “Tôi nghe nói hoàn cảnh của mợ chủ trong công ty cũng không quá tốt, những đồng nghiệp khác rõ ràng muốn cô lập cô ấy. Hình như dạo gần đây mợ chủ cũng rất rầu rĩ vì chuyện này.”

Chu Loan là người của tổng giám đốc, cho nên nhưng tin tức bên dưới rất khó truyền đến tai anh.

Nhưng dù sao Giản Nghệ Hân cũng là vợ của tổng giám đốc, anh không khỏi chú ý nhiều hơn.

“Không cần phải xía vào.” Lâm Thế Kiệt nói: “Thân là mợ Lâm, nếu những việc này cũng không xử lý được, cô ấy cũng không có tư cách ở cạnh tôi.” Nói xong, mắt Lâm Thế Kiệt như tối hơn.

Kết thúc video trò chuyện với Chu Loan, hai mươi phút say trôi qua, Lâm Thế Kiệt mới tắt laptop, quay lại phòng ngủ thì lập tức nhìn thấy Giản Nghệ Hân nằm ngủ thành hình chữ X trên giường.

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Không thể không nói, tư thế ngủ của cô thật là… Không thể khen nổi.

Lâm Thế Kiệt day day ấn đường, đi qua đi lại không biết phải làm như thế nào, cuối cùng quấn chăn điều hòa nắm cánh tay cô kéo sang một bên, “Bốp”, Giản Nghệ Hân đang say giấc mộng đẹp duỗi tay đánh vào cánh tay Lâm Thế Kiệt.

Mặt Lâm Thế Kiệt càng sầm lại, nhưng nhìn thấy vệt đỏ trên cổ và cổ tay cô, vẫn ráng nhịn, nằm xuống khu vực không tính là lớn ở trên giường.

Người đàn ông kia kéo tay cô, một tay khác siết chặt cổ cô: “Giản Nghệ Hân, cô còn tưởng hôm nay sẽ có người đến cứu cô sao? Cô đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa! Hôm nay tôi sẽ cho cô nếm thử cảm giác bị người khác hãm hiếp…”

“A! Anh đừng đến đây, đừng đến đây…”

Giản Nghệ Hân liên túc duỗi chân, cô xoay người chạy đi, nhưng phía sau vẫn luôn truyền đến tiếng cười ph óng đãng của người đàn ông kia, tiếng cười của người đàn ông này giống như ác ma, luôn quanh quẩn bên cô.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 167


CHƯƠNG 167

Cô đang chạy nhanh, đột nhiên “bịch”, bị ngã, Giản Nghệ Hân dùng tay chống xuống đất xoay người, định bò dậy, nhưng đột nhiên nhìn thấy gương mặt phóng to của người đàn ông kia.

“Chạy đi, sao cô không chạy nữa đi? Chạy nữa đi!”

Người đàn ông cười dữ tợn ở gần ngay trước mặt, anh ta giơ nắm đấm đánh về phía cô, Giản Nghệ Hân kêu thảm: “A! Lâm Thế Kiệt, cứu tôi… cứu tôi…”

“Lâm Thế Kiệt!”

Tiếng kêu thê thảm cắt qua không trung, Lâm Thế Kiệt vốn ngủ không quá sâu, cảnh giác tỉnh lại duỗi tay mở đèn trên đầu giường lên, lập tức nhìn thấy Giản Nghệ Hân nghiêm mặt giãy dụa kêu gì đó, gương mặt tái nhợt đầy mồ hôi, Lâm Thế Kiệt lập tức biết cô đang mơ thấy ác mộng.

Chỉ sợ có liên quan đến buổi chiều.

“Giản Nghệ Hân, dậy, dậy nào.” Lâm Thế Kiệt hít sâu, dùng tay vỗ mặt cô, nhưng Giản Nghệ Hân không chỉ không tỉnh lại, còn duỗi tay túm tay anh.

Loại tình huống này, bình thường Lâm Thế Kiệt đều sẽ quăng ra, nhưng lần này… anh lại không làm thế.

Anh lại gọi vài lần, Giản Nghệ Hân mới mê mang mở mắt ra: “Đừng!”

“Là tôi, em đã an toàn rồi.” Lâm Thế Kiệt thấy cô tỉnh lại, đến chính anh cũng không phát hiện ra anh đã thở phào nhự nhõm, nhẹ nhàng an ủi.

Đầu óc Giản Nghệ Hân vẫn mờ mịt, cô chỉ nhớ rõ suýt chút nữa cô đã…

Cô không muốn nhớ lại ký ức đau khổ kia, lại nhìn thấy Lâm Thế Kiệt đang còn buồn ngủ mặc quần áo ở nhà ở trước mắt, Giản Nghệ Hân lập tức cảm thấy tủi thân, có lẽ con gái sau khi mơ xong đều sẽ khá yếu đuối, lúc đó cô lập tức nhào vào lòng Lâm Thế Kiệt, giọng nói cũng có hơi nức nở: “Lâm Thế Kiệt, tôi còn tưởng là sẽ không giờ được gặp lại anh, sau này tôi sẽ không bao giờ nói anh lạnh nhạt độc miệng nữa, hu hu…”

“…”

Lạnh nhạt? Độc miệng?

Thì ra trong mắt cô anh là loại người này?

Xung quanh Lâm Thế Kiệt lập tức tỏa ra khí lạnh, Giản Nghệ Hân không nhịn được rùng mình, lúc này mới phát hiện hình như… cô lại ôm Lâm Thế Kiệt?!

Mặt cô xám trắng chui ra khỏi lòng Lâm Thế Kiệt, ấp úng nói: “Xin lỗi, tôi tôi lúc nãy… xin lỗi.” Cô không tìm được từ gì, chỉ có thể yên lặng xin lỗi.

“Nếu cô không còn việc thì ngủ đi.” Lâm Thế Kiệt cũng không muốn tiếp tục so đo với cô, chủ yếu là bây giờ Giản Nghệ Hân giống như một con thỏ nhỏ vừa mới bị ăn hiếp chịu rất nhiều tủi thân, anh cũng không muốn so đo với cô.

Nhưng… xem ra chuyện buổi chiều ảnh hưởng rất lớn đến cô. Lâm Thế Kiệt sa sầm mặt mày.

Giản Nghệ Hân thấy Lâm Thế Kiệt đã bình tĩnh đi ngủ giống như không có việc gì, cô cũng đã bình tĩnh lại, thử từ từ nằm xuống nhắm mắt lại, có là bên cạnh có Lâm Thế Kiệt đang nằm, cô cũng không sợ như vậy nữa.

Lâm Thế Kiệt nói sẽ là Hà Thuyết biến mất ở thành phố S, cô tin Lâm Thế Kiệt chắc chắn có thể làm được. Nghĩ như thế, Giản Nghệ Hân lại dần ngủ mất…

Chỉ là, chờ đến khi Giản Nghệ Hân phát ra tiếng hít thở dài lâu, Lâm Thế Kiệt đột nhiên mở mắt, đôi mắt đen tối lóe lên ánh sáng trong bóng đêm, anh có cảm giác có thứ gì đó đang dần dần trở nên khác thường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 168


CHƯƠNG 168

Sáng hôm sau, Giản Nghệ Hân lười biếng duỗi người, gương mặt mềm mại thoải mái cọ cọ lên gối.

Đột nhiên, cô nhớ ra gì đó.

Ngay sau đó, cô ngồi bật dậy, chăn điều hoa rơi xuống eo, Giản Nghệ Hân chớp mắt, đột nhiên nhìn về phía đồng hồ thạch anh vô cùng quáy giá treo trên vách tường. May quá may quá, bây giờ mới bảy giờ rưỡi…

Cô còn tưởng cô trễ giờ rồi.

Giản Nghệ Hân xoa mắt bước xuống giường, mơ mơ màng màng đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc bỏ kem đánh răng và bàn chải đánh răng xuống đột nhiên nhìn thấy bên cạnh bồn rửa mặt còn bày bàn chải đánh răng của Lâm Thế Kiệt… Ừm, bàn chải đánh răng của cô và Lâm Thế Kiệt đặt ở cạnh nhau, có cảm giác mờ ám.

Giản Nghệ Hân vui vẻ buông bàn chải đánh răng xuống, đi đến cửa đột nhiên sửng sốt.

Cô đang nghĩ gì thế?

Lâm Thế Kiệt mắc mớ gì đến cô chứ? Bọn họ chỉ là quan hệ hợp đồng…

Giản Nghệ Hân yên lặng đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng xuống, dì Liễu đang bày thức ăn sáng, thấy Giản Nghệ Hân từ trên lầu bước xuống, vội nói: “Mợ chủ, cậu chủ đi chạy bộ, lát nữa là có thể ăn ngay.”

“Anh ấy đi chạy bộ sao?” Giản Nghệ Hân vịn tay vịn bước xuống, nhìn ra bên ngoài, nhưng lại không nhìn thấy cái gì, cô không suy nghĩ quá nhiều hỏi: “Lâm Thế Kiệt còn có thói quen chạy bộ buổi sáng sao?” Người đàn ông này cũng ưu tú quá rồi đó?

Hôm qua cô cũng nghe mấy nhóm Hà Ngôn bàn tán về Lâm Thế Kiệt, nói anh là kỳ tài thương nghiệp hiếm có, lúc trước mới hai mươi tuổi đã trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Đế Quốc, nắm giữ mạch máu kinh tế thành phố S, thậm chí còn vào cả bản xếp hạng những người giàu có nước C.

Rõ ràng công việc của anh rất bận rộn, nhưng vẫn sắp xếp thời gian tập thể hình, chẳng trách có được body rất đẹp.

Giản Nghệ Hân sờ cằm, dì Liễu nhìn thấy cô như thế, vô cùng tán thành: “Mợ chủ, có phải cô thức dậy không nhìn thấy cậu chủ cho nên nhớ đúng không?”

“Dì Liễu, dì nói bậy gì đó!”

Giản Nghệ Hân lập tức đỏ mặt, muốn cãi cọ vài câu với dì Liễu, vừa khéo lúc này Lâm Thế Kiệt đi đến, thấy Giản Nghệ Hân đỏ mặt, có hơi buồn bực.

“Cậu chủ đã về rồi sao? Chúng tôi đang nhắc đến cậu đây, sáng sớm mợ chủ thức dậy không thấy cậu còn rất sốt ruột.” Dì Liễu ra vẻ rất hiểu.

Giản Nghệ Hân lại càng thêm bối rối.

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Lâm Thế Kiệt lại không tin, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Giản Nghệ Hân, thấy lỗ tai cô thật sự hơi đỏ, anh lễ phép nói: “Tôi đi thay quần áo, cô ăn trước đi.”

“… Ừm.”

Giản Nghệ Hân giận dỗi nhìn dì Liễu, dì Liễu lại vui tươi hớn hở đi vào phòng bếp, Giản Nghệ Hân kéo ghế dựa ra ngồi một lúc, Lâm Thế Kiệt đã thay quần áo sạch sẽ đi xuống, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm, Giản Nghệ Hân cảm giác có lẽ anh đã đi tắm.

Sau đó, Lâm Thế Kiệt kéo ghế dựa ở đối diện cô ra, ngồi xuống, thấy Giản Nghệ Hân vẫn như mất hồn mất vía, còn tưởng rằng cô vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện ngày hôm qua.

“Bọn họ đã bị xử lý xong hết, cô không cần lo.” Lâm Thế Kiệt nói: “Còn nữa… Sau này tôi sẽ về cùng cô.”

“Được, cảm ơn!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 169


CHƯƠNG 169

Cái này, xem như lời hứa sao?

Giản Nghệ Hân còn đang suy nghĩ những việc cần làm sau khi đến công ty, đột nhiên nghe Lâm Thế Kiệt nói, khóe miệng lập tức nở nụ cười rạng rỡ. Thật ra cô cũng không phải đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, nhưng Giản Nghệ Hân lại đặc biệt ở chỗ cô giống như một tờ giấy trắng chưa bị nhuộm màu, thanh xuân dào dạt, sáng sủa rạng ngời.

Thấy cô cười, giống như mặt trời vào tám chín giờ sáng.

Lâm Thế Kiệt bị nụ cười của cô làm chói mắt.

Giản Nghệ Hân vẫn ngồi xe của Lâm Thế Kiệt đến công ty.

Trên đường, cô không giống như mọi hôm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, hoặc là tùy ý lướt Facebook.

“Sao nào, trên mặt tôi có cái gì sao?” Lâm Thế Kiệt đột nhiên nói, Giản Nghệ Hân đã nhìn về phía anh mười hai lần rồi.

“Không, không phải… khụ khụ, Lâm Thế Kiệt tại sao lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa kết hôn?” Giản Nghệ Hân cúi đầu chơi ngón tay, tay cô rất xinh đẹp, trắng nõn thon dài, khi thì ngẩng đầu nhìn Lâm Thế Kiệt, giống như đang chờ câu trả lời của anh.

Đúng vậy, Lâm Thế Kiệt cái gì cũng tốt, loại người như anh chắc hẳn ở thời học sinh cũng đã có rất nhiều cô gái theo đuổi nhỉ.

Nghĩ đến đây, đến cả Giản Nghệ Hân cũng không phát hiện ra trong lòng cô có chút mất mát.

“Không phải tôi đã kết hôn sao?”

“Hả?”

“Ha hả?” Lâm Thế Kiệt liếc xéo Giản Nghệ Hân, giống như đang nhìn một đứa ngốc: “Không lẽ là ma kết hôn với tôi sao?”

“Phụt…”

Giản Nghệ Hân phản ứng lại, biết Lâm Thế Kiệt là có ý gì, sắc mặt bối rối đỏ rực lên như quả cả chua, ngón tay lại quấn chặt nhau hơn, không biết nên vui hay nên giận nói: “Tôi không phải ý này, tôi.. ý của tôi là, trước khi gặp tôi anh không gặp được cô gái nào làm anh thích sao? Anh rất đẹp trai, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi đúng không, anh không nhắm được người nào hả?” Hơn nữa vì sao lại phải tìm cô kết hôn hợp đồng chứ.

Giản Nghệ Hân nghiêng đầu nghiêm túc hỏi, Lâm Thế Kiệt run rẩy khóe môi, trong mắt hiện lên một chút thâm ý mà Giản Nghệ Hân khó có thể phát hiện ra được.

“Hình như cô rất hứng thú với cuộc sống sinh hoạt tình cảm của tôi nhỉ?”

“Khụ!” Giản Nghệ Hân không biết vì sao cô lại hơi hoảng loạn, nhưng bị ánh mắt sắc bén của Lâm Thế Kiệt nhìn chằm chằm, tim nhịn không được đập thình thịch nhanh hơn, cô vội vàng giấu đầu lòi đuôi giải thích: “Tôi không có hứng thú với cuộc sống sinh hoạt của anh, mà là hiện tại chúng ta là vợ chồng đúng không? Anh cũng nói tôi cần phải giúp anh ngăn cản mấy cô gái hay quấn lấy anh, nhưng mà tôi lại không hiểu gì về anh cả, như vậy thì làm sao mà diễn được?”

Giản Nghệ Hân nghiêm túc giải thích.

Vừa lúc phía trước là ngã tư, Lâm Thế Kiệt gặp đèn đỏ dừng xe lại, nhìn chằm chằm Giản Nghệ Hân, ý đồ muốn thông qua vẻ mặt của cô để nhìn ra cái gì, nhưng ngoài ý muốn là anh không nhìn ra được gì cả.

Anh nhướng mày, không tiếp tục đề tài này nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 170


CHƯƠNG 170

Chỉ chốc lát sau xe đã đến trước cửa tập đoàn Đế Quốc, lúc này vừa lúc là giờ nhiều nhân viên đến đi làm, có thể thấy rất nhiều nhân viên văn phòng mặc quần áo công sở mang giày cao gót vội vàng đi ngang qua, trong tay các cô hoặc là cầm theo bữa sáng mới mua được từ bên KFC, hoặc là cầm điện thoại, có một số người đang cúi đầu chơi điện thoại, không biết là đang trò chuyện hay đang xử lý công việc.

Có thể nhìn ra được chờ mong tương lai từ trên người bọn họ.

“Hôm nay tan ca sớm hơn hai tiếng, dẫn cô tham dự tiệc rượu.” Lâm Thế Kiệt nhắc nhở.

“Là tiệc rượu của ông cụ Trình sao?!” Giản Nghệ Hân kích động, lúc trước Lâm Thế Kiệt có nhắc đến lần này sẽ dẫn cô đến tham dự tiệc rượu, cô đã sớm chờ mong được gặp ông cụ Trình, nếu cô… thật sự là con cháu của ông cụ Trình, cô nhất định phải hỏi thử xem vì sao lúc trước ba mẹ cô lại vứt bỏ cô.

Mắt Lâm Thế Kiệt lóe lên chút đen tối: “Ừ.”

“Tốt quá!” Giản Nghệ Hân hoàn toàn không ý thức được, cô gật đầu nói: “Tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị xong sớm!” Nói xong, Giản Nghệ Hân nhanh chóng chạy vào tập đoàn Đế Quốc, dùng thẻ nhân viên quẹt thẻ, đứng ở sảnh lầu một chờ thang máy.

“Úi chà, đây không phải là chị dâu của tôi sao? Sao chị lại đến đây một mình vậy?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Giản Nghệ Hân không cần xoay người cũng biết đây là Lâm Hàn Tình, cô không biết mọi chuyện đều là do Lâm Hàn Tình tính toán ở phía sau, chỉ là không thích Lâm Hàn Tình lần nào cũng làm trái ý cô, giống như cô thiếu cô ta vài tỉ vậy.

Thấy Giản Nghệ Hân không đến ý đến mình, Lâm Hàn Tình cảm thấy không thú vị, hừ lạnh: “Không phải hôm qua chị bị bắt đi sao? Sao người ta lại thả chị ra rồi? Giản Nghệ Hân, đừng nói là cô…” Cô nói đến một nửa, lập tức nhìn thấy Giản Nghệ Hân đột nhiên quay đầu, Lâm Hàn Tình cong khóe môi nở nụ cười châm chọc, quan sát Giản Nghệ Hân cẩn thận lần nữa: “Đừng nói là chị bị người ta làm gì đó rồi nha?”

“Cô thì biết cái gì?” Giản Nghệ Hân nói.

Ngón tay rũ ở bên người siết chặt lại thành nắm đấm. Từ trước đến giờ cô chưa từng nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Lâm Hàn Tình, nhưng mà sao cô ta lại biết.

“Tôi đương nhiên là biết rồi. Lúc tan ca, tôi nhìn thấy chị leo lên một chiếc Minibus.” Lâm Hàn Tình hơi mỉm cười.

“Là cô làm?”

“Giản Nghệ Hân, chị đừng có ngậm máu phun người!” Mặt Lâm Hàn Tình trắng bệch: “Tôi ngốc đến thế sao? Nếu là tôi làm, tôi chắc chắn sẽ làm chị không thể quay về, dù sao… Anh Thế Kiệt là của tôi.” Lúc này thang máy tới, Lâm Hàn Tình đi vào, Giản Nghệ Hân chần chờ một lúc rồi cũng vào theo.

Bởi vì hiện tại là thời gian nhiều người đi làm, sau đó lại có thêm mấy nhân viên vào, hai người đều không tiếp tục nói chuyện.

Nhưng trong lòng Giản Nghệ Hân đã gieo xuống một hạt giống nghi ngờ.

Vào công ty, Giản Nghệ Hân lập tức lao đầu vào công việc sắp xếp vô cùng căng thẳng… Ặc, nói là công việc sắp xếp căng thẳng thật ra cũng chỉ là giúp đỡ mà thôi, tất cả đều là công việc đơn giản nhất, mấy việc chạy chân chẳng hạn như đóng dấu tài liệu giúp người khác, hoặc là tìm kiếm một vài tài liệu gì đó, hoặc là giúp mọi người đặt cơm trưa, mua cà phê.

Tuy Hà Ngôn nói cô không cần làm thế, nhưng Giản Nghệ Hân không muốn từ bỏ bất cứ cơ hội nào có thể làm cô thân thiết với các đồng nghiệp.

Những người này đều dựa vào thực lực vào đây, cô làm như vậy cũng đáng.

Nhưng Lâm Hàn Tình vừa vào văn phòng đã tức giận quăng thẻ nhân viên lên bàn, hùng hổ đi vào phòng nghỉ nơ. Giản Nghệ Hân được phân đến bộ phận sáng tạo, nhưng mà cô ta lại bị phân đến bộ phận truyền thông. Thỉnh thoảng bộ phần truyền thông cần phải đi tiếp đón người mẫu hoặc siêu sao đến quay chụp quảng cáo, mấy người đó đều là người nổi tiếng, rất khó hầu, cho nên hai ngày nay Lâm Hàn Tình cũng không được như ý.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 171


CHƯƠNG 171

“Nè? Chuyện làm đến đâu rồi? Sao hôm này Giản Nghệ Hân lại bình an vô sự quay về đi làm?!” Vào phòng nghỉ, Lâm Hàn Tình nhịn không được gọi điện thoại, trong giọng nói đấy tức giận.

Cô tốn sức mới giúp Lâm Nhạn Mỹ ra khỏi tù, cũng không phải là làm từ thiện.

“Cô Lâm… Nguyệt Hằng nói đã không liên lạc được với hai người Hà Thuyết, hơn nữa…”

Nghe giọng nói ấp úng của Lâm Nhạn Mỹ, Lâm Hàn Tình giận sôi máu: “Cái gì mà không liên lạc được, không lẽ bọn họ có thể bốc hơi giữa không khí sao? Nếu hau người bọn họ không làm xong chuyện, mấy người đừng mơ lấy được số tiền còn lại!”

“Cô Lâm…” Ở đầu dây bên kia, giọng của Lâm Mỹ Nhạn đột nhiên biến thành Tào Nguyệt Hằng, Tào Nguyệt Hằng trừng mắt nhìn Lâm Nhạn Mỹ, trước kia cô cũng không phát hiện ra Lâm Nhạn Mỹ nhát cấy như thế, sao bây giờ lại trông có vẻ rụt rè sợ hãi như thế. Tào Nguyệt Hằng nói thẳng với Lâm Hàn Tình: “Bọn họ mất tích, nhưng tôi nhận được tin nhắn kêu chúng tôi ngoan ngoãn một chút, người gửi… người gửi là Chu Loan.”

Lâm Hàn Tình nghe Tào Nguyệt Hằng nói xong, điện thoại không cầm chắc, suýt chút nữa rơi xuống đất…

Mà lúc này trong văn phòng tổng giám đốc, Lâm Thế Kiệt mặc áo vest phẳng phiu, cổ tay áo hơi kéo lên trên một vài centimet, lộ ra cổ tay xinh đẹp và một đoạn cánh tay trắng nõn, tóc mềm mãi rũ xuống trán, cơ thể tỏa ra khí chất xuất sắc.

Chu Loan gõ cửa, vào cửa thấy cảnh này đều nhịn không được kinh ngạc cảm thán, haizz, tổng giám đốc đẹp trai như thế, chẳng trách đám phụ nữ kia hết người này nối tiếp người khác tiến tới dây dưa anh.

“Tổng giám đốc, cô Lâm đã đợi ngoài cửa một tiếng… Cô ta nói không gặp anh sẽ không đi. Có cần mời cô ấy vào không?”

Chu Loan hỏi thử, Lâm Thế Kiệt nghe vậy mày cũng không hề nhíu lại chút nào, đột nhiên nhớ đến Giản Nghệ Hân, lần trước anh bảo Chu Loan mời Giản Nghệ Hân đến đây ăn cơm, nhưng ai biết Lâm Nghi Đan lại không hề khách khí xông vào, bữa cơm kia anh cũng không ăn được bao nhiêu. Nhưng sau đó lại nghe nói Giản Nghệ Hân quay về ăn mì gói.

Hình như, cô rất không thích anh và Lâm Nghi Đan ở cùng nhau thì phải?

“Tổng giám đốc? Tổng giám đốc, anh có đang nghe không?”

“Khụ khụ…” Lâm Thế Kiệt nhíu mày, trước giờ anh chưa bao giờ phân tâm, hôm nay bị làm sao vậy. Buông bút máy xuống, lúc này Lâm Thế Kiệt mới nhìn Chu Loan, Chu Loan không hiểu sao lại cảm thấy lành lạnh, lập tức nghe Lâm Thế Kiệt nói: “Nói cho cô ta tôi bận, không gặp.”

“Vâng, còn có một việc, cô Lâm ở bộ phận truyền thông cũng xem như đã biết điều hơn, tôi đã cảnh cáo bọn họ, xem ra tạm thời chắc cô Lâm cũng không dám làm ra hành động gì.” Chu Loan nói.

Lâm Thế Kiệt đã đoán trước được điểm này, anh cũng không bày tỏ ý kiến gì, nhưng thật ra…

Có một việc làm Lâm Thế Kiệt nhất định phải để bụng.

Ngón tay gõ hờ lên mặt bàn, tỏ vẻ anh đang tự hỏi, Lâm Thế Kiệt mím môi: “Bên phía nhà cũ như thế nào?”

“Ông cụ kêu người tặng quà qua đó, nhưng hình như không có ý định tham dự buổi tối ngày hôm nay, chắc cô Lâm sẽ tham dự.” Chu Loan đương nhiên biết Lâm Thế Kiệt đang hỏi cái gì, đêm nay ông cụ Trình tổ chức tiệc rượu, một là ông về nước, hai là vì cũng cần phải giao tiếp, lót đường cho cháu gái của ông ta.

Mà cháu gái của ông ta…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 172


CHƯƠNG 172

Mắt Lâm Thế Kiệt hơi tối đi một chút, hình như đang tự hỏi gì đó, ông cụ Trình rất thân thiết với ông nội, cũng xem như là nhìn Lâm Chúc Khanh lớn lên, bây giờ Lâm Chúc Khanh không muốn giao thiệp với bên ngoài quá nhiều, nhất định sẽ bảo con cái của bọn họ tham dự tiệc rượu.

“Biết rồi, đến lúc đó tùy cơ ứng biến.” Lâm Thế Kiệt nói.

“A !! Nghệ Hân, sao tớ có cảm giác giống như tinh lực của cậu dùng mãi không hết vậy? Cậu chạy tới chạy lui bao nhiêu lần rồi, không mệt sao?” Mười một giờ rưỡi, Hà Ngôn dùng tay chống bàn, nghiêng đầu nhìn Giản Nghệ Hân, cô vừa mới chia cà phê mới mua xong cho mọi người, lúc này đang chỉnh sửa mấy tài liệu vừa mới in ra, giống như một chú ong mật chăm chỉ.

Giản Nghệ Hân liếc nhìn cô: “Cậu không nghe qua câu nói người chậm cần bắt đầu sớm sao? Tớ cái gì cũng không biết, đương nhiên phải chăm chỉ rồi.”

“Chậc ~ Chưa nghe câu người chậm cần bắt đầu sớm bao giờ, nhưng nghe câu người tài thường nhiều việc rồi.” Hà Ngôn hừ lạnh: “Tớ thấy công ty thuê cậu mới đáng giá đó, một người làm ba việc!”

“…”

“Nhưng dù sao tập đoàn Đế Quốc là do chồng của cậu mở mà, cậu làm việc cũng là làm cho nhà mình, có động lực!”

Nghe Hà Ngôn trêu chọc, Giản Nghệ Hân lại đỏ mặt. Nhưng mà nhà… sao? Đúng vậy, trước mặt người ngoài, cô còn không phải là vợ của Lâm Thế Kiệt sao? Nghĩ nghĩ, không biết vì sao miệng lại cong lên.

Giữa trưa hình như Lâm Thế Kiệt rất bận, khi Giản Nghệ Hân lên lầu anh còn dựa bàn làm việc, bình thường nếu gặp tình hình này Giản Nghệ Hân đã sớm tự đi ăn uống thỏa thích, nhưng lần này, chờ Lâm Thế Kiệt bận bịu xong mới phát hiện Giản Nghệ Hân vẫn chưa động đũa.

“Sao không ăn? Chờ tôi?” Lâm Thế Kiệt nói.

Giản Nghệ Hân bất an ngồi trên ghế sofa, thấy Lâm Thế Kiệt đi về phía mình, mặt lập tức đỏ bừng: “Tôi, ừm… anh là chủ nhân mà, anh còn chưa ăn, sao tôi lại ăn trước được? Như vậy không lễ phép.”

Giản Nghệ Hân gượng cười.

“Trước kia cũng không thấy em lễ phép như thế này?” Lâm Thế Kiệt ngồi xuống: “Đột nhiên đổi tính?”

“…” Giản Nghệ Hân bị anh nói móc cũng không giận, ngược lại cười tủm tỉm múc cho Lâm Thế Kiệt một chén súp bò hầm, Lâm Thế Kiệt nhìn dáng vẻ cô lấy lòng ôm chén đũa, không nói gì.

Giản Nghệ Hân đặt chén đũa trước mặt Lâm Thế Kiệt: “Sao anh không ăn? Dì Liễu đều làm món anh thích!”

Lâm Thế Kiệt quan sát cô một lúc lâu, thật sự không biết vì sao Giản Nghệ Hân lại đột nhiên thay đổi thái độ xoành xoạch như thế. Rõ ràng là một bà chằn lửa, sao đột nhiên lại trở nên… dịu dàng như thế?

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Giản Nghệ Hân, có phải em có việc gì cần tôi giúp không?” Lâm Thế Kiệt hỏi.

Giản Nghệ Hân bối rối, lúc này mới phát hiện hình như cô có hơi quá ân cần. Trời ơi vì sao cô lại ân cần như thế chứ? Nịnh nọt như thế làm gì?

Giản Nghệ Hân nặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc: “Nếu tôi nói tôi chỉ hy vọng buổi tối anh đừng làm tôi quá mất mặt, có tính không?”

Lâm Thế Kiệt đã sớm đoán trước có lẽ là chuyện này, chỉ hầm hồ “ừm”, không phát biểu ý kiến, lập tức cúi đầu ưu nhã ăn cơm. Giản Nghệ Hân thấy đã tránh được một kiếp, cũng cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

Nhưng bữa cơm này, ăn vô cùng dài lâu.

Trước kia khi cô ăn cơm luôn tập trung vào thức ăn ngon ở trước mặt, sau khi ăn xong thoải mái ợ hơi, nhưng bây giờ luôn nhịn không được lén ngẩng đầu nhìn Lâm Thế Kiệt. Vầng trán cao và rộng, mũi thẳng, môi nhỏ… Woa, đúng là giống như tác phẩm nghệ thuật do trời cao sáng tạo, Giản Nghệ Hân ăn xong nhịn không được sờ mũi, có hơi tò mò, vì sao Lâm Thế Kiệt lại được người sáng tạo vạn vật yêu thương như thế chứ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 173


CHƯƠNG 173

“No rồi?”

“Ừ ừ, Lâm Thế Kiệt, mũi của anh từ bé đã như vậy rồi sao?” Giản Nghệ Hân nhìn chằm chằm Lâm Thế Kiệt ngẩn người, thấy Lâm Thế Kiệt cũng đặt đũa xuống, gần như là buột miệng thốt ra, nói xong mới ý thức được cô lại… làm một chuyện ngu xuẩn rồi.

Đối mặt với ánh mắt đầy nghiên cứu của Lâm Thế Kiệt, Giản Nghệ Hân vội vàng luống cuống giải thích: “Ý của tôi là, anh thật sự quá đẹp, anh xem mũi anh cao như vậy, thật sự không giống như bẩm sinh, không không không… tôi không có ý nói anh phẫu thuật thẩm mỹ, tôi chỉ là…”

Giản Nghệ Hân càng nói càng loạn, mặt lập tức nhăn nhó lại, tức muốn hộc máu.

Sao cô cảm giác cô càng bôi lại càng đen vậy?

Đột nhiên, Lâm Thế Kiệt nhích lại gần, anh vốn không phát hiện ra Giản Nghệ Hân dị thường, chỉ đơn giản nghĩ cô vì muốn gặp ông cụ Trình nên mới ân cần với anh như thế, nhưng bây giờ xem ra, giống như cũng không đúng lắm.

“Giản Nghệ Hân, đừng nói là em thích tôi đó nha?” Lâm Thế Kiệt đột nhiên mở miệng, hơi thở ấm áp phả lên mặt Giản Nghệ Hân, anh thấy hai má Giản Nghệ Hân đỏ ửng, giọng nói trầm thấp mang theo cảnh cáo: “Em nhất định không được yêu tôi.”

Gương mặt điển trai của Lâm Thế Kiệt ở gần ngay trước mặt, Giản Nghệ Hân từ từ trợn to đôi mắt xinh đẹp, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Lâm Thế Kiệt.

Rất… làm người ta đầu óc tỉnh táo.

“Ha… Tôi, sao tôi yêu anh được? Lâm Thế Kiệt, anh tự đại quá rồi đó?! Tôi là một người tốt bụng đáng yêu ngây thơ người gặp người thích, người theo đuổi tôi có thể xếp hàng từ chỗ này đến viện bảo tàng thành phố đó được không? Tôi chọn cũng chọn không xong.” Giản Nghệ Hân trừng mắt, kiêu ngạo nói.

Cô không muốn yếu thế mà trừng mắt ngược lại, mắt Lâm Thế Kiệt lóe lên chút kinh ngạc.

Cô đang khoe khoang sao?

“Lâm Thế Kiệt, anh đừng tưởng anh đẹp trai có tiền là ghê gớm lắm, có rất nhiều người đẹp trai hơn anh, giàu có hơn anh, tôi không thèm anh đâu!” Giản Nghệ Hân hung dữ nói, nhưng bởi vì tốc độ nói quá nhanh, nghe không được rõ ràng lắm.

“Vậy thì tốt.”

Lâm Thế Kiệt đột nhiên đứng dậy, buông cô ra.

Thấy Lâm Thế Kiệt đứng dậy chỉnh sửa quần áo, Giản Nghệ Hân đột nhiên có hơi mất mát, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, vội vàng cúi đầu dọn dẹp đồ ăn trên bàn, Lâm Thế Kiệt thấy nói: “Để đó đi, sẽ có người dọn.”

“Sao anh có thể để trợ lý Chu dọn chứ? Anh ấy là con trai, không tiện làm mấy chuyện này.” Giản Nghệ Hân bĩu môi, dọn dẹp tất cả chén đũa trên bàn, cơm Lâm Thế Kiệt ăn cũng không giống như cơm hộp, tuy là gọi món xong dì Liễu sẽ gọi tài xế đưa đến, nhưng chén đũa dùng đều vô cùng quý giá xinh đẹp, bình thường đều sẽ mang về để dì Liễu rửa sạch.

Nhưng trước đó luôn là thư ký dọn dẹp, từ sau khi thư ký bị đuổi việc, lập tức rơi xuống đầu Chu Loan.

“Lâm Thế Kiệt, đến khi nào anh mới tuyển thư ký mới vậy?” Giản Nghệ Hân không rõ nhiệm vụ của thư ký là gì, nhưng từ vài câu nói đơn giản của Chu Loan, biết được nhưng thư ký trong đoàn thư ký không có tư cách tự tiếp xúc Lâm Thế Kiệt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 174


 

CHƯƠNG 174

“Sao nào, em có hứng thú sao?”

“Phụt… Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Giản Nghệ Hân nói.

“Thuận miệng? Giản Nghệ Hân, nếu tôi nhớ không lầm, mới lúc nãy em còn nói sẽ không yêu tôi, mới đây thôi mà đã học được chiêu điều tra lịch trình rồi sao?” Lâm Thế Kiệt cười nhạo, anh đã ngồi xuống bàn làm việc bắt đầu làm việc.

Lúc làm việc, Lâm Thế Kiệt cởi áo khoác vest ra, Giản Nghệ Hân có thể dễ dàng thông qua áo sơ mi trắng nhìn thấy dáng người tuyệt đẹp của anh…

Ừm, thật là đẹp.

“Giản Nghệ Hân?”

“A ha, tôi, tôi như vậy sao có thể nói là điều tra lịch trình cứ? Lâm Thế Kiệt anh có hiểu không, tôi chỉ sợ đến lúc đó nhiệm vụ đưa cơm và dọn dẹp việc nhà lại rơi xuống đầu tôi, tôi cũng không muốn làm nội trợ!”

Nói đến cái này, Lâm Thế Kiệt lại cười khẽ, hình như mang theo chút khinh thường: “Em làm việc ở bộ phận sáng tạo như thế nào? Tôi nghe nói em bị ăn hiếp?”

Lâm Thế Kiệt nói rất nhẹ nhàng, nhưng Giản Nghệ Hân lại nghiến răng soàn soạt.

Cô phải nên biết trước Lâm Thế Kiệt là tổng giám đốc của tập đoàn Đế Quốc, có cái gì có thể giấu được anh chứ? Anh đã sớm biết cô bị ăn hiếp nhưng trước nay lại không chịu ra tay, đúng là một người đàn ông máu lạnh vô tình! Không lẽ là vì cô không phải người anh yêu thật sự, cho nên anh cứ khoanh tay đứng nhìn sao?

Nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên có hơi mất mát.

Giản Nghệ Hân lạnh lùng liếc nhìn anh: “Không thèm quan tâm chuyện của anh!” Nói xong, cô lại kiêu ngạo “hừ”, cầm hộp cơm đã dọn dẹp xong đặt lên bàn trà, đi mất.

“…”

Lâm Thế Kiệt nhìn hộp cơm bị cô quăng trên bàn trà, khóe miệng hơi cong long, cô gái này tuổi con nhím sao?

Sau khi trốn ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, đúng lúc đụng phải Chu Loan vừa đi ăn về, anh thấy sắc mặt Giản Nghệ Hân đỏ bừng thì hỏi: “Bà chủ, cô bị sao thế?”

“Không có gì!” Giản Nghệ Hân vội chào hỏi, sợ Chu Loan nhìn ra điều gì đó, nên vội bỏ chạy như làn khói.

Chu Loan: “…”

Ai có thể nói cho anh biết tại sao bà chủ nhìn thấy anh lại chạy nhanh như nhìn thấy ma như thế không?

Lúc Giản Nghệ Hân quay về thì mấy người khác đã bắt đầu làm việc, cô không dám chậm trễ, vội vùi đầu vào trong công việc, thời gian cứ thế trôi qua…

Đến năm giờ chiều, Giản Nghệ Hân hơi mệt rã rời, suýt ngủ gật khi nhìn vào màn hình máy tính, Hà Ngôn bỗng sáp tới, đưa một ly cà phê hòa tan Nestle cho cô: “Cô có muốn uống cà phê không?”

“Ồ, cảm ơn.”

Giản Nghệ Hân mỉm cười, rồi đứng dậy định tới phòng giải khát rót một ly cà phê, tòa nhà tập đoàn Đế Quốc cực kỳ rộng lớn, mỗi bộ phận đều chiếm một tầng, nên đều có phòng giải khát, nhà vệ sinh và phòng hội nghị riêng vân vân, chỉ khi nào đi ăn mới phải đi xuống căn tin nhân viên ở dưới lầu.

Giản Nghệ Hân vừa đi tới bên ngoài phòng giải khát, thì bỗng nghe thấy cuộc trò chuyện ở bên trong.

“Các cô đã nhìn thấy chưa? Giản Nghệ Hân đó thật vụng về, bảo cô ta đi in một thứ cũng chậm như vậy…”

“Đúng đó, sao tổng giám đốc lại thích người phụ nữ như vậy chứ? Sáng nay tôi còn nhìn thấy cô Lâm đến tìm tổng giám đốc nhưng bị từ chối ở ngoài cửa đấy.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 175


CHƯƠNG 175

“Vì Giản Nghệ Hân mà vứt bỏ cô Lâm, thật đáng tiếc…”

“…”

Nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, Giản Nghệ Hân không khỏi siết chặt bàn tay đang cầm ly cà phê. Cô cười tự giễu, dù cô thế nào thì cô cũng thật sự dựa vào quan hệ mới được tiến vào, nên mọi người coi thường cô cũng là chuyện thường tình.

Nhưng không ai thích lúc nào cũng bị người khác bàn tán.

Cảm giác này… thật sự khiến người khác khó chịu muốn chết.

Giản Nghệ Hân cười hai tiếng, rồi mở cửa đi vào, người bên cạnh bỗng căng thẳng, mặc dù bọn họ thích tám chuyện, nhưng cũng không ngờ sẽ bị chính chủ bắt được, nên nhất thời hơi nhụt chí.

“Mọi người có dùng máy lọc nước nữa không? Nếu không thì để tôi dùng một lát, cảm ơn.”

Giản Nghệ Hân lễ phép đi tới, cô gái đang đứng trước máy lọc nước vội tránh qua một bên, lúng túng nhìn Giản Nghệ Hân. Cô ta đẩy cô gái ở trước mặt, rồi bọn họ vội vàng rời đi, nhưng bỗng bị cô gọi lại.

“Mọi người mới tám gì thế? Tôi thấy mọi người trò chuyện rất sôi nổi, tại sao tôi vừa tiến vào đã im lặng rồi?”

“Chúng, chúng tôi không có…”

Giản Nghệ Hân đã xé gói cà phê hòa tan đổ vào ly, rồi tiện tay rót ly nước nóng, nói tiếp: “Mọi người đã từng nghe qua câu tai mách vạch rừng chưa? Tôi đã nghe thấy hết những lời khi nãy rồi, nếu…”

“Giản Nghệ Hân, cô đang ỷ mình là vợ tổng giám đốc à? Đừng làm bộ nữa, cô Lâm đã nói cho chúng tôi biết rồi, cô chỉ là vật trang trí thôi.”

“Cô có nhìn thấy tôi không được chiều chuộng không? Dù tôi không được chiều chuộng đến đâu, thì tôi cũng là bà Lâm.” Giản Nghệ Hân nhướng mày nói.

Cô đâu phải người dễ bắt nạt, bọn họ thật sự cho rằng ai cũng có thể đè đầu cưỡi cổ cô à?

“Cô hung dữ cái gì? Cô là cái thá gì chứ? Nếu tổng giám đốc coi trọng cô sẽ cho cô làm thực tập sinh trong công ty ư? Cô chỉ là đứa không có bằng cấp thôi…”

Người phụ nữ ngang ngược nói, nhưng giây tiếp theo đã hét toáng lên, bởi vì Giản Nghệ Hân đã hắt cà phê lên mặt cô ta. Cà phê nóng hổi nhất thời chảy xuống cằm cô gái, rồi thấm ướt cả áo.

“Cô, cô đang làm gì đấy…”

“Chẳng phải cô đã nhìn thấy rồi à? Có giỏi thì đi tố cáo tôi đi, để xem liệu cô Lâm mà cô nói có đứng về phía cô không, à tôi quên mất, cô Lâm mà cô nói còn phải gọi tôi một tiếng chị dâu đó.” Giản Nghệ Hân nhướng mày, rất đắc ý.

Hình như người phụ nữ có hơi sợ hãi, nhưng lại không nuốt trôi cơn tức này, định đưa ra lý lẽ của mình, nhưng bị mấy người khác kéo đi mất.

Bọn họ vừa rời đi, nụ cười của Giản Nghệ Hân cũng dần cứng đờ, bàn tay cầm ly cà phê hơi run rẩy.

Liệu cô hành động quá đáng như vậy có gây rắc rối cho Lâm Thế Kiệt không? Nhưng cô chỉ bảo vệ bản thân thôi, nếu cô không làm thế, chắc chắn bọn họ sẽ càng hống hách hơn.

Giản Nghệ Hân hơi thất thần, nhìn vết cà phê dưới sàn, bọn họ nói cô đi in cũng lề mề ư? Cô phải chứng minh mình là người có thực lực.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 176


CHƯƠNG 176

Giản Nghệ Hân vừa lau chùi sạch sẽ phòng giải khát, thì Lâm Thế Kiệt gọi tới, bảo cô xuống lầu.

Giản Nghệ Hân đã sớm xin nghỉ với chị Đan rồi, cô cầm túi xách lên đi ra ngoài, cô đã đợi ngày này rất lâu rồi. Nếu tối nay có thể gặp được ông cụ Trình, cô nhất định phải hỏi về nguồn gốc mặt dây chuyền trên người mình.

Giản Nghệ Hân đi thang máy xuống lầu ngay, từ xa đã nhìn thấy chiếc Rolls-Royce màu xám bạc đang đậu ở trước cửa, hả? Đây đâu phải chiếc xe mà hồi sáng Lâm Thế Kiệt lái đi.

Giản Nghệ Hân do dự, rồi dứt khoát cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Thế Kiệt: “Tôi tới rồi, anh đang ở đâu?”

“Tôi đang ở trước mặt em.”

Đầu bên kia chỉ nói một câu ngắn gọn, rồi chiếc Rolls-Royce màu xám bạc đã hạ kính xe xuống, lộ ra khuôn mặt cực kỳ điển trai của Lâm Thế Kiệt.

Giản Nghệ Hân sửng sốt, cơ thể đã chạy tới trước khi đầu óc đưa ra phản ứng, cô nhìn Lâm Thế Kiệt đang ngồi ở trong xe, vẻ mặt mừng rỡ: “Đây đâu phải chiếc xe anh lái hồi sáng? Sao anh bỗng đổi xe thế?”

“Em lên xe đi!”

Lâm Thế Kiệt chẳng muốn trả lời câu hỏi ngu ngốc của Giản Nghệ Hân, mà kéo kính xe lên ngay, cô bĩu môi, rồi vòng qua bên kia ngồi lên xe, Lâm Thế Kiệt dặn tài xế lái xe đi.

Bình thường anh thích tự lái xe, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ sử dụng tài xế.

“Cái đó, Lâm Thế Kiệt, chúng ta có thể về nhà trước được không? Giờ tôi ăn mặc thế này… không thích hợp để đi dự tiệc cho lắm.” Không gian trong xe rất lớn, Giản Nghệ Hân nhìn xung quanh, rồi nhìn Lâm Thế Kiệt hỏi.

Giờ cô đang mặc đồ công sở màu đen trắng, như nhân viên văn phòng, nhưng nếu ăn mặc như vậy để đi dự tiệc, e rằng sẽ bị xem là nhân viên phục vụ.

“Hửm?”

“Ý tôi là chúng ta về nhà thay đồ trước.” Giản Nghệ Hân cười nói.

“Ồ? Em định ăn mặc đẹp như vậy cho ai xem?” Câu hỏi hờ hững lọt vào tai, làm Giản Nghệ Hân nhất thời quẫn bách.

Cô nhìn thấy tia bỡn cợt trong mắt Lâm Thế Kiệt, thì phồng má nói: “Chẳng phải chúng ta sắp đi dự tiệc à? Lỡ trong buổi tiệc có chàng trai điển trai lại nhiều tiền…”

“Giản Nghệ Hân, em đã kết hôn rồi.” Lâm Thế Kiệt nhất thời nhìn chằm chằm cô, như muốn thu hết vẻ mặt của cô vào đáy mắt, cô bỗng nhụt chí, nịnh bợ anh: “Cái đó, chẳng phải tôi ăn mặc đẹp một chút để anh khỏi mất mặt à?”

Giản Nghệ Hân nhìn đôi mắt đen láy của Lâm Thế Kiệt, trong lòng bỗng vui mừng, chẳng lẽ anh đang ghen ư?

Cô bật cười thành tiếng, nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo bỗng phóng tới của Lâm Thế Kiệt, cô lại càng quẫn bách…

Cũng may Lâm Thế Kiệt không nói gì nữa, mà chỉ cười chế giễu, anh dặn tài xế đến trung tâm thương mại, Giản Nghệ Hân đoán anh định đi tới đó để mua váy cho cô, nên nhất thời bức rức: “Cái đó, thật ra chúng ta về nhà thay đồ là được, nếu tới trung tâm thương mại sẽ tốn tiền nữa…” Huống hồ lần nào Lâm Thế Kiệt mua đồ cho cô cũng là đồ hiệu đắt tiền, mặc dù cô không biết nhãn hiệu, nhưng nhìn vào chất liệu cũng biết là rất đắt.

Dù anh có tiền cũng không được tiêu phung phí như thế.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 177


CHƯƠNG 177

Nhưng thấy vẻ mặt không được nghi ngờ của Lâm Thế Kiệt, như đang nói “Em khinh thường trình độ chi tiêu của tôi?”, nên Giản Nghệ Hân không dám nói gì nữa.

Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Giản Nghệ Hân, khóe miệng Lâm Thế Kiệt bất giác nở nụ cười, rất tốt, còn biết giữ mặt mũi cho mình…

Nửa tiếng sau, chiếc Rolls-Royce màu xám bạc dừng ở trung tâm thương mại Ginza, Lâm Thế Kiệt xuống xe trước, Giản Nghệ Hân cũng nhanh chóng đuổi theo, cô mang giày cao gót đế vuông tầm ba bốn phân, nên hơi khó khăn khi đuổi theo đôi chân dài của anh.

“Lâm Thế Kiệt, đợi tôi với…”

Giản Nghệ Hân trợn mắt, không khỏi lên tiếng, lúc này Lâm Thế Kiệt mới ngừng lại, lần này quả thật anh đã đi chậm lại.

Lâm Thế Kiệt dẫn cô vào cửa hàng chỉ bán đồ nữ trên tầng hai ngay, rồi nói với nhân viên đang đi tới: “Cô hãy chọn cho cô ấy một chiếc đầm dạ hội, để đi dự tiệc.”

“Dạ vâng, bảo đảm sẽ khiến anh hài lòng!”

Thế là Giản Nghệ Hân chưa kịp phản ứng lại, đã bị người khác dẫn vào phòng thử đồ Vip ở bên trong, nữ nhân viên tầm 20 tuổi mỉm cười phục vụ cho cô, thay xong đầm dạ hội, cô ta lại quỳ một chân xuống đổi giày cao gót màu da cho cô.

Đến khi Giản Nghệ Hân ra khỏi phòng thử đồ, nữ nhân viên cực kỳ ngưỡng mộ nói: “Cô thật xinh đẹp, chiếc váy này mặc lên người cô càng tôn lên làn da trắng trẻo mịn màng của cô, chẳng khác gì ngôi sao bước ra từ màn ảnh.”

Giản Nghệ Hân hiếm khi được người khác khen như thế, cô đỏ mặt, lúng túng nhìn mình ở trong gương.

Cô vừa nhìn cũng bị hết hồn.

Mái tóc nâu dài đang xõa sau vai, váy dài cúp ngực màu xanh ngọc càng tôn lên vóc dáng vốn yểu điệu của cô.

Người trong gương có làn da trắng trẻo mịn màng, đôi mắt long lanh như ngôi sao lấp lánh trong sáng nhất, hiện lên vẻ ngạc nhiên, thẹn thùng, bàn tay đang buông thõng bên hông hơi bức rức kéo chiếc váy.

Giản Nghệ Hân không ngờ mình cũng có thể xinh đẹp như vậy.

Người này thật sự là cô ư?

Cô mừng rỡ định nói cho anh biết, rồi nở nụ cười, xoay người nhìn về phía Lâm Thế Kiệt mới ngồi ở khu nghỉ ngơi: “Lâm Thế Kiệt, tôi… Á!”

“Ngu ngốc!”

Giản Nghệ Hân vốn định khoe khoang với Lâm Thế Kiệt, để anh chiêm ngưỡng hóa ra cô cũng xinh đẹp như vậy, nhưng cô hiếm khi mang giày cao gót mười phân, nên không chú ý, vừa xoay người đi được hai bước, đã ngã nhào về phía trước.

Giản Nghệ Hân nhất thời hoảng sợ, nếu cô ăn mặc thế này mà bị ngã, chắc chắn sẽ rất xấu.

Lúc cô tưởng mình sắp tiếp xúc thân mật với mặt sàn thì bỗng cảm thấy không đau như cô nghĩ, Giản Nghệ Hân chớp mắt không dám tin, rồi nghe thấy giọng nói quen thuộc mang theo sự chế giễu vang lên trên đỉnh đầu: “Em còn muốn ở trong lòng tôi bao lâu nữa?”

“Hả?” Giờ Giản Nghệ Hân mới nhận ra mình được Lâm Thế Kiệt ôm lấy.

Bên cạnh vang lên tiếng cười của nhân viên cửa hàng, Giản Nghệ Hân nhất thời đỏ mặt, lúng túng đẩy Lâm Thế Kiệt ra, một lúc sau mới nói được một câu: “Tôi không có Lâm ý.” Nghĩa bóng là, lúc nãy cô không Lâm ý ngã vào lòng anh, sợ anh không tin, cô lại giải thích: “Là vì đôi giày này thật sự quá cao.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 178


CHƯƠNG 178

“Đó là chuyện của em.” Lâm Thế Kiệt nói.

Không biết tại sao, lúc nãy bỗng bị Giản Nghệ Hân đẩy ra, rồi nhìn vòng tay trống trải của mình, trong lòng Lâm Thế Kiệt bỗng dâng lên cảm xúc kỳ lạ.

Anh không nói ra được đó là gì, nhưng rất khó chịu.

“Này, sao con người anh lại không có chút đồng tình nào vậy?” Giản Nghệ Hân không vui hỏi, cũng may lúc này có nhân viên tới dìu cô, nên cô mới không ngã nhào. Lâm Thế Kiệt bỗng lườm nữ nhân viên, rồi tới gần cô mờ ám nói: “Em căng thẳng như vậy sẽ làm tôi tưởng lúc nãy em Lâm ý ngã vào lòng tôi đấy.”

“Tôi, tôi không có.”

“Hửm? Trong vòng hai ngày ôm tôi ba lần, mà em còn nói là không Lâm ý.”

“…” Xấu hổ quá đi mất!

Lần này Giản Nghệ Hân thật sự khóc không ra nước mắt, ba lần này ngoài lần đầu tiên là cô bị dọa sợ nên vô thức ôm chầm lấy anh, còn hai lần khác thì nhìn sao cũng thấy giống là có âm mưu.

Lần này cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Cũng may đúng lúc này nhân viên bỗng lên tiếng: “Tổng giám đốc Lâm, đồ của anh đã chuẩn bị xong rồi.” Sau đó Lâm Thế Kiệt cũng vào phòng thử đồ để thay đồ, giờ Giản Nghệ Hân mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Cô sợ nếu cứ tiếp tục cùng Lâm Thế Kiệt thế này, cô sẽ chết ngạt mất.

Nhưng thấy Lâm Thế Kiệt đi vào phòng thử đồ, Giản Nghệ Hân bỗng khó hiểu: “Sao anh ấy cũng phải thử đồ?” Bộ đồ Lâm Thế Kiệt đang mặc đã rất khí chất rồi mà?

Nhân viên khẽ cười đáp: “Tổng giám đốc Lâm đã sớm gọi tới nói tối nay sẽ dẫn cô đi dự tiệc, nên Lâm ý bảo chúng tôi chuẩn bị đồ ạ.”

Ồ!

Hóa ra là vậy, đôi mắt long lanh của Giản Nghệ Hân thoáng qua tia cô đơn, thảo nào Lâm Thế Kiệt muốn dẫn cô đi mua đồ, hóa ra là anh cũng cần… hoàn toàn không phải Lâm ý chọn cho cô.

Cô còn tưởng… Giản Nghệ Hân mày đang nghĩ gì thế? Cô ảo não cúi đầu, hơi mất mát, xấu hổ, rồi chợt nhớ ra điều gì đó: “Vậy làm sao anh ấy biết số đo của tôi…” Vừa dứt lời, Giản Nghệ Hân nhất thời đỏ mặt.

Nhưng nhân viên đã che miệng lại, cười mờ ám.

Giản Nghệ Hân quẫn bách, dứt khoát không nói nữa, lặng lẽ đợi Lâm Thế Kiệt ra ngoài, chưa tới một phút, anh đã ra khỏi phòng thử đồ, nhưng lần này, cô không thể dời mắt nổi. Trời ơi… đây là thần tiên nào vậy? Sao lại… ngọc thụ lâm phong đến thế?

“Ực”, Giản Nghệ Hân không khỏi nuốt nước bọt.

“Em đã nhìn đủ chưa?”

Lâm Thế Kiệt đút một tay vào túi, rồi đi tới trước mặt Giản Nghệ Hân, thấy dáng vẻ kinh ngạc há hốc mồm của cô thì tâm trạng bỗng vui vẻ.

“Anh… anh thật sự chưa từng sửa mặt à?” Một lúc sau, Giản Nghệ Hân bỗng thốt ra một câu, sắc mặt Lâm Thế Kiệt nhất thời u ám.

Vì câu hỏi này của Giản Nghệ Hân, mà trên đường đến Bích Quế Viên, Lâm Thế Kiệt luôn phớt lờ cô.

Trên đường, Giản Nghệ Hân thử nói chuyện với Lâm Thế Kiệt mấy lần, nhưng đều bị khí thế lạnh lẽo trên người anh chặn lại.

Đến khi…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
595,858
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 179


CHƯƠNG 179

“Giản Nghệ Hân, chẳng lẽ em luôn cho rằng tôi sửa mặt à?” Lúc Giản Nghệ Hân tưởng Lâm Thế Kiệt sẽ phớt lờ cô, thì anh bỗng lên tiếng.

Không khó để nghe ra giọng điệu của Lâm Thế Kiệt hơi tức giận, bởi vì anh là một người đàn ông, vậy mà Giản Nghệ Hân lại cho rằng anh đi sửa mặt như những người phụ nữ kia?

Tim Giản Nghệ Hân đập mạnh, vội xua tay, nở nụ cười xán lạn: “Cái đó… có phải tôi đã nói bậy rồi không? Bởi vì anh điển trai như vậy, đẹp đến nổi không có đối thủ, hoàn toàn là tác phẩm nghệ thuật do ông trời ban tặng, nên tôi mới hỏi thế thôi. Nhưng anh thật sự chưa từng sửa à?… Ồ, vậy anh thật sự là xinh đẹp tự nhiên khó có thể chối từ.”

“Xinh đẹp tự nhiên?” Lâm Thế Kiệt hỏi.

Sao càng nghe càng giống như đang miêu tả phụ nữ vậy…

Giản Nghệ Hân nghẹn họng không nói nên lời, thấy mặt cô đỏ bừng, Lâm Thế Kiệt bỗng nổi hứng trêu chọc, sáp tới nói: “Có lẽ tôi thật sự đã sửa mặt đó, hay là em đích thân kiểm tra đi?”

“À, chuyện này, chuyện này không cần đâu…”

“Em thật sự không muốn thử à?” Sao Lâm Thế Kiệt lại không nhìn ra vẻ nóng lòng muốn thử trong mắt Giản Nghệ Hân chứ, rõ ràng cô đang rất muốn thử. Quả nhiên anh vừa dứt lời, cô đã vươn tay ra, ngón tay trắng trẻo nhanh chóng chạm vào mặt anh.

Lâm Thế Kiệt ôm chầm lấy Giản Nghệ Hân, bất ngờ cắn vào môi cô: “Em thật sự dám thử à?”

“Tại anh bảo… ưm ưm ưm!”

Giản Nghệ Hân chưa kịp phản ứng lại, đã bị Lâm Thế Kiệt ngậm lấy môi, anh ác ý cắn vào môi Giản Nghệ Hân, một lúc sau mới buông cô ra: “Đây là sự trừng phạt của em.”

“…”

Giản Nghệ Hân được buông ra thì sờ môi mình, không dám nói gì nữa.

Sau này cô không dám trêu chọc Lâm Thế Kiệt nữa.

Một lúc sau, Giản Nghệ Hân thở phào nhẹ nhõm, thử dời chủ đề: “Cái đó, lát nữa chúng ta sẽ đi gặp ông cụ Trình luôn à? Hay là…”

“Đến lúc đó hẵng nói.”

Không khí lại nhất thời ngưng đọng.

Giản Nghệ Hân chọc ngón tay mình, thật ra trong lòng cô rất sốt sắng, cũng hơi đỏ mặt, cô muốn làm chút gì đó để di chuyển sự chú ý của mình, nhưng không thể nào bình tĩnh lại được, nhất là khi bên cạnh còn có một anh đẹp trai đang ngồi.

Hôm nay hiếm khi Lâm Thế Kiệt mặc vest màu trắng, như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều giống như cậu chủ nhà giàu.

Điều này đã làm Giản Nghệ Hân cảm thấy áp lực.

Mười phút sau, chiếc Rolls-Royce màu xám bạc lái vào con đường nhỏ yên tĩnh, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một căn biệt thự nguy nga lộng lẫy, từ bên ngoài có thể cảm nhận được sự náo nhiệt và xa hoa ở bên trong, Giản Nghệ Hân xuyên qua kính xe nhìn ra bên ngoài, lòng bàn tay đã toát mồ hôi lạnh.

“Chúng ta đã tới nơi rồi à? Lâm Thế Kiệt…” Giản Nghệ Hân xoay người định gọi anh, đúng lúc đối diện với đôi mắt thâm trầm của anh, nên nhất thời đỏ mặt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom