Cập nhật mới

Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 180: C180: Lâu như vậy ư


"Không thể không nói, suy nghĩ của ngươi không tệ, chỉ tiếc lần này ngươi đã gặp phải ta", Trần Trường An nhìn Tinh Hồng Thụ trước mặt, cười nhạt nói.

"Đừng... Đừng giết ta".

"Ta còn chưa muốn chết".

Tinh Hồng Thụ này không biết đã sống bao nhiêu năm, đã trở thành thụ yêu, không chỉ có linh trí của mình, mà linh hồn

cũng rất cường đại. truyện xuyên nhanh

Nếu là người bình thường đến đây, đúng là chưa chắc đã có thể dễ dàng đi ra khỏi ảo cảnh mà nó chế tạo ra.

"Không muốn chết?"

"Cũng được, ta tới rừng Sinh Tử cũng không phải vì giết ngươi”.

"Thanh Sát Thảo ở nơi nào, ta cần Thanh Sát Thảo", Trần Trường An hỏi.

"Ta biết, tất cả mọi thứ trong rừng Sinh Tử này, ta đều biết hết".

"Bây giờ ta sẽ giúp ngươi tìm Thanh Sát Thảo". "Ừm, coi như ngươi biết điều".


Nói chuyện với sinh vật có linh trí đúng là thoải mái, ít nhất đối phương sợ chết, biết phải nên làm như thế nào.

Như vậy cũng tiết kiệm rất nhiều thời gian của Trân Trường An.

Chỉ chốc lát sau, một huyết thi mang theo vài cọng Thanh Sát Thảo chạy tới, đặt ở trước mặt Trần Trường An, sau đó trực tiếp quay người rời đi.

"Ngươi có thể ra lệnh điều khiển tất cả mọi thứ trong rừng Sinh Tử này sao?", Trần Trường An có chút hiếu kỳ hỏi.

"Vâng vâng vâng, những huyết thi này đều bị ta khống chế, Tinh Hồng Thụ khác cũng nghe theo mệnh lệnh của ta".

Hiển nhiên, Tinh Hồng Thụ này hẳn là vua trong rừng Sinh Tử, chỉ là nó cũng không có thực lực gì, chỗ cường đại duy nhất chính là linh hồn.

Cho nên nó chỉ có thể khống chế huyết thi và Tinh Hồng Thụ khác gây ra tổn thương cho những người tiến vào nơi này, bây giờ lại không có biện pháp nào, huyễn cảnh chính là thủ đoạn giữ mạng cuối cùng của nó.

Khi gặp phải loại người có linh hồn cường đại hơn như Trần Trường An, nó đã không có bất kỳ thủ đoạn gì cả.

Thật ra Tinh Hồng Thụ Vương này rất hoang mang, lực sát thương chân chính ở nơi này chính là khí huyết sát, nhưng vì

sao Trần Trường An lại không bị ảnh hưởng chút nào vậy?


"Ta đã tiến vào huyền cảnh bao nhiêu lâu rồi?", Trần Trường An hỏi.

Nhìn có vẻ thời gian trong ảo cảnh không dài, nhưng thật ra là không giống với thời gian hiện thực.

"Không đến một ngày".

Hả? Lâu như vậy ư?

Trần Trường An không có nhiều thời gian, thế là liền tranh thủ cất Thanh Sát Thảo đi, sau đó nói với Tỉnh Hồng Thụ Vương: "Bây giờ ta phải rời đi, tạo ra một con đường cho ta, đừng lãng phí thời gian của ta".

Đi?

Vậy mà đã đi rồi sao?

Tỉnh Hồng Thụ Vương chỉ ước gì Trần Trường An nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không nó sẽ luôn phải nơm nớp lo Sợ.

"Được được được, ta sẽ sắp xếp ngay". Chỉ thấy Tinh Hồng Thụ Vương hơi suy nghĩ một chút, trước mặt Trần Trường An liền không còn bất cứ thứ nào cản trở.

"Đi đây, chắc hẳn chúng ta... sẽ không còn gặp lại nhau đâu".

"Vâng vâng vâng vâng".

"Hả?"

"À, không tốt không tốt không tốt, ta sẽ luôn nhớ đến ngài”.

Trần Trường An mỉm cười, cũng không tiếp tục hù dọa Tỉnh Hồng Thụ Vương nữa, bóng người lóe lên, bay thẳng về hướng thành Bất Quy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 181: C181: Rừng sinh tử là nơi gì nữa


Tuy rằng thành Bất Quy rất rộng lớn nhưng tin tức lan truyền rất nhanh chóng, chân trước Trần Trường An vừa mới rời khỏi thành Bất Quy đến rừng Sinh Tử chẳng mấy chốc đã lan ra khắp nơi ai nấy đều biết.

Những nơi như rừng Sinh Tử sẽ không có ai vãng lai, dù sao nơi này cũng chẳng có gì đáng giá để mọi người mạo hiểm.

Vậy nên hành động của Trần Trường An khiến cho người người hoang mang.

Bây giờ đã sắp tới thời gian thi đấu ở chiến trường huy chương, Trần Trường An vẫn chưa thấy xuất hiện, điều này khiến người ta không thể không sinh lòng hoài nghi.

“Các ngươi nói xem liệu có phải tên Trần Trường An kia sợ mình thua quá thảm nên mới tìm cớ bỏ chạy không?”

“Nhưng thật ra cũng rất có khả năng, có ai rảnh đời mà đến rừng Sinh Tử đâu? Cái cớ này quá giả tạo rồi”.

“Nói trắng ra, cho dù hắn đến rừng Sinh Tử thật thì hơn phân nửa cũng thập tử nhất sinh”.


“Rừng Sinh Tử là nơi gì nữa? Nơi đó có người sống bước ra à? Cho dù có là Diên Hùng thì hắn ta cũng không dám đi, Trần Trường An là cái thá gì chứ?”

“Ta nói này, tên Trần Trường An đang trốn tránh thực tại, làm lớn chuyện như vậy mà hắn cũng là kẻ sĩ diện nên giờ khiếp hãi, lùi bước”.

“Hahaha, mấy hôm trước còn ngông cuồng lắm mà, ta chỉ biết rằng thằng oắt đó không có cái gan ấy”.

“Vậy hôm nay chúng ta có ta có đến chiến trường huy chương nữa không?”

“Đi, sao lại không đi, lúc này trận chiến ở chiến trường huy chương đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, ta còn đang định đặt cược kiếm một cước đây này”.

“Nhưng nếu Trần Trường An không đến thì làm sao đây?”

“Không đến chẳng phải thua rồi sao? Đặt cược hắn không lỗ đâu”.

Tuy rằng Trần Trường An đã rời khỏi thành Bất Quy đến nay vẫn chưa về, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự chú ý và bàn tán về độ quan trọng của trận chiến này.

Vì để chứa đủ những người đến xem Trần Trường An thăng cấp huy chương tử kim nên chiến trường huy chương cũng được điều chỉnh thích hợp.

Chiến trường thanh đồng vốn ở tầng hai giờ đã bị trưng dụng tạm thời trở thành chiến trường chính, diện tích lôi đài không chỉ được mở rộng mà còn được bố trí thêm kết giới.

Cùng lúc đó, tầng hai tầng ba và tầng bốn đã được thông suốt, ba tầng lầu này giờ đã trở thành khán đài đủ cho người xem đến quan sát trận chiến trên lôi đài ở tầng hai.

Có thể nói, từ khi thành Bất Quy tổ chức chiến trường huy chương đến nay, ngày người sở hữu huy chương bạch kim xuất hiện nhiều nhất chính là hôm nay.


Diên Hùng cầm đầu những người sở hữu huy chương bạch kim, bây giờ bọn họ đều đã tập trung hết trong chiến trường huy chương.

Đối với bọn họ mà nói, Trần Trường An sắp thăng cấp lên huy chương tử kim chẳng khác nào đạp lên xác bọn họ để thành công.

Cho nên mỗi một người sở hữu huy chương bạch kim đều có địch ý rất lớn với Trần Trường An thậm chí còn muốn đích thân dạy dỗ tên nhóc không biết trời cao đất rộng này.

“Các ngươi đặt cược chưa?”

“Tất nhiên là rồi, các ngươi không cược sao?”

“Cược rồi, hơn nữa ta còn cược Trần Trường An không một trận thăng, tỷ lệ chênh lệch rất cao nên ta cảm giác ngày phát tài của mình sắp tới rồi”.

“Không một trận thắng hả? Ngươi coi thường Trần Trường An vậy sao?”

“Hahaha, tất nhiên không phải rồi, Trần Trường An có thể thăng cấp lên huy chương bạch kim trong vòng một ngày thì ắt phải có chỗ hơn người rồi”.

“Nhưng mà ta và Lưu Nham đã bàn kỹ rồi, hắn ta sẽ ra tay trước hạ chiến ý của Trần Trường An xuống cho hắn thua ngay trận đầu, ngươi biết tình tình của Lưu Nham rồi đấy, Trần Trường An mà thua thì chẳng khác nào tử trận”.


“Một người chết thì còn cơ hội chiến thăng nữa sao?”

“Hả? Lưu Nham là người đầu tiên ứng chiến ư? Tên Trần Trường An kia gặp nguy rồi, không ổn, ta phải cược lại thôi”.

Bây giờ người đặt cược càng lúc càng nhiều, dù sao cũng là phủ thành chủ bắt đầu phiên giao dịch nên không ai lo lắng nhà cái sẽ quyt tiền.

Tổng quản Ngụy Phong Đường của chiến trường huy chương giờ mới tới, điều này khiến không ít người vô cùng kinh ngạc.

Phải biết rằng tuy Ngụy Phong Đường là tổng quản của chiến trường huy chương nhưng rất ít khi xuất hiện ở đây, không ngờ rằng lúc này lại có mặt, chuyện của Trần Trường An đã hấp dẫn hắn ta tới đây ư?”

Lễ nào hắn ta muốn đích thân chủ trì trận chiến hôm nay chăng?

Ngụy Phong Đường đi thẳng đến chủ vị rồi ngồi xuống, nói: “Tên Trân Trường An kia còn chưa tới à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 182: C182: Tặng quà nè


“Còn chưa có tin gì ạ, không biết tại sao tên nhóc đó lại bỗng dưng muốn chạy tới rừng Sinh Tử làm gì nữa”.

“Cũng không biết có thể sống sót trở về không, chuyện này †o như vậy, nếu giờ không mà không quay lại thì toang mất”.

Những quản lý khác của chiến trường huy chương giờ chứa đầy sự lo lắng, dù sao việc này đã gây náo loạn khắp thành Bất Quy, cuối cùng lại kết thúc nhạt nhẽo thì không biết phải nói gì nữa.

“Tại sao thành chủ cứ nằng nặc đòi xé to chuyện như vậy thế? Thành chủ tin Trần Trường An như vậy ư?”, một quản lý trong đó hỏi.

“Chuyện của thành chủ là chuyện mà ngươi lắm miệng được à?”

“Bảo các ngươi làm gì thì cứ làm thế đi”.

“Dù sao hôm nay không quy định phải bắt đầu khi nào, cứ chờ thôi”, Ngụy Phong Đường trầm giọng nói.

“Vâng thưa Nguy đại nhân”. Khoái Hoạt Lâu.


Ba ngày qua vẫn chẳng có tin tức gì về Trần Trường An, Cố Tiên Nhi lo lắng khôn xiết.

Còn Đại Hoàng lại rất tỉnh, mỗi ngày đều chơi quên trời quên đất với thiếu niên đần độn giống hệt Ngô Danh Đao kia, dường như chẳng hề lo lắng cho Trần Trường An.

“Tiền bối Đại Hoàng, nghe nói đã có không ít người đến chiến trường huy chương, sao giờ công tử còn chưa trở về?”, Cố Tiên Nhi không nhịn được bèn hỏi thăm.

“Hoảng cái gì chứ, Trần Trường An chắc chắn sẽ trở về, cứ chờ là được”, Đại Hoàng không thèm quay đầu lại mà chỉ nói mỗi một câu.

“Hì hì hì, sẽ về thôi, chờ là được”, thiếu niên ngốc nghếch cười ngây ngô nói theo Đại Hoàng.

“Thăng nhóc nhà ngươi thật là, nếu đúng là Ngô Danh Đao thật, đợi đến khi ngươi khôi phục trí nhớ, biết những gì mình đã làm thì liệu có lăn ra chết lần nữa không nhỉ?”

“Nếu là ta thì chắc ta không chấp nhận nổi hiện thực mất”. Đại Hoàng nhìn dáng vẻ ngu si của thiếu niên, thấy hơi bất đắc dĩ, Ngô Danh Đao từng kiêu ngạo cả đời, sự ngu dại đối với hắn ta còn đáng sợ hơn cái chết nữa.

“Hihihi, chết lần nữa, chết lần nữa”, thiếu niên si ngốc vừa cười vừa võ tay lặp lại.

“Vãi đạn, câu này cũng không được nói, quên mấy câu đó đi”.

“Hihihi, quên mấy câu đó đi, quên mấy câu đó đi”. Đại Hoàng nhìn thiếu niên ngu si, cảm thấy mình hơi căng thẳng quá đáng, người đã bị bệnh thần kinh rồi thì còn biết gì

sống chết nữa chứ.

“Tiểu tiểu, ta phải tiểu tiểu”, bỗng nhiên, thiếu niên ngu sỉ ấy đứng dậy c ởi quần xuống.

Thấy cảnh đó, Cố Tiên Nhi sợ hết hồn, thoắt cái đã chạy về phòng mình.

Đại Hoàng cũng không biết phải làm sao, thằng nhóc này đúng là mất vệ sinh, còn thoáng hơn cả nó nữa.


“Ngươi đi nhà xí cho ta”.

Đại Hoàng nhìn thiếu niên ngu sỉ bằng ánh mắt đầy sự trầm cảm rồi chợt phát hiện ra người ta chẳng nghe lọt tai lời mình nói.

“Thôi bỏ đi, để ta dẫn ngươi đi”.

Đại Hoàng chỉ có thể tóm lấy thiếu niên đần độn dẫn hắn đến nhà xí.

“Hả?”"

“Sao ngươi lại tới đây, Trần Trường An không có ở đây, ta không ngấm nổi cái ngữ của ngươi đâu”, thấy bà chủ đi tới, Đại Hoàng mất kiên nhẫn nói một câu.

“Tặng quà nè”.

“Vừa rồi có người bảo ta đưa hai thứ này qua”.

“Bảo là Trần Trường An chuyển cho ngươi để chữa trị thiếu niên kia trước”.


Hả?

Nàng ta nói thế khiến Đại Hoàng sửng sốt, Trần Trường An đã trở lại rồi à?

“Xem? Không xem, không có gì thú vị hết, dù sao kết quả sẽ không thay đổi gì”.

“Ngươi tin tưởng hắn vậy sao?”

“Liên quan quái gì đến ngươi, ngươi muốn xem thì tự đi mà xem, đừng quấy rầy việc của đại gia ta”, Đại Hoàng không chút khách khí nói.

“Được, vậy ta không quấy rầy Cẩu gia ngươi làm việc nữa”.

Bà chủ cũng không hề tức giận, dù sao thực lực của Đại Hoàng thâm sâu, bà chủ không muốn chấp nhặt với nó.

Bà chủ nhìn về hướng chiến trường huy chương, miệng thì thầm nói: “Trần Trường An, rốt cuộc ngươi còn bao nhiêu bí mật nữa đây?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 183: C183: Trân trường an về rồi


Việc đầu tiên Trần Trường An làm sau khi trở lại thành Bất Quy là bảo đội trưởng đội lính canh cổng thành dọn đồ đến Khoái Hoạt Lâu.

Trần Trường An dù sao cũng là người sở hữu huy chương bạch kim, theo quy tắc của thành Bất Quy hắn có quyền sai phái những lính canh này làm việc cho mình.

Ngay khi Trần Trường An vào thành Bất Quy, hắn đã hấp dẫn sự chú ý của nhiều người.

“Trân Trường An về rồi!”

“Trời đất, hắn về thật rồi ư?”

“Trời ạ, ta còn tưởng hắn chạy luôn rồi chứ”.

“Được, được, được, thế này thì trò vui ngày hôm nay sẽ không kết thúc đầu voi đuôi chuột rồi”.

“Hắn luẩn quẩn trong lòng rồi, nếu đã rời đi sao còn trở lại làm gì?”

“Có lẽ là... Muốn chết ở thành Bất Quy, hahahaha”. Trần Trường An không để tâm đ ến lời đàm tiếu của những người xung quanh, hắn đi thẳng đến chiến trường, cùng lúc đó

tin Trần Trường An xuất hiện cũng lan truyền nhanh chóng.

“Không phải có tin Trần Trường An về rồi sao? Thế hắn đâu?”


“Ừ nhỉ, với tốc độ của Trần Trường An, kiểu gì cũng phải nhanh hơn tốc độ lan tin mới đúng”.

“Chẳng lẽ hắn có việc bận nên trì hoãn?”

“Không biết, nhưng nếu đã về thì thể nào cũng đến thôi, chờ đi”.

Tin tức đã truyền đến chiến trường huy chương, nhưng Trần Trường An vẫn chưa xuất hiện, làm mọi người cảm thấy khó hiểu.

Không ai ngờ được Trần Trường An không đi tham gia thi đấu, mà đi đến bàn cá cược của chiến trường huy chương.

“Bây giờ còn có thể đặt cược không?”, Trần Trường An hỏi người phụ trách bàn cá cược.

Đối phương không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ vào bên cạnh, nói với giọng hờ hững: “Tỷ lệ đặt cược có hết ở đây, muốn cược thì tự chọn một cái, sau đó giao linh thạch là được”.

Trân Trường An xem thử, tỷ lệ cá cược kiểu gì cũng có, hắn tìm mãi mới tìm được kèo cá cược Trần Trường An.

“Trần Trường An thăng cấp huy chương tử kim, một ăn một vạn?”

“Tỷ lệ cá cược này được đấy chứ”, Trần Trường An cười nói.

“Đích xác không tệ, sao, ngươi hứng thú à? Hứng thú thì đặt cược đi”, giọng điệu của đối phương vẫn hết sức lạnh nhạt.


“Được, vậy ta cược Trần Trường An thăng cấp thành công, một vạn... Linh thạch cực phẩm”.

“Một vạn?”

“Được rồi, tự điền đơn đi, theo ta thấy một vạn của ngươi...”

Đang nói dở, đột nhiên quản sự chợt cảm thấy là lạ, một vạn gì cơ?

Một vạn linh thạch cực phẩm?

Vốn dĩ quản sự cho rằng Trần Trường An nói là một vạn linh thạch trung phẩm, tuy không nhiều nhưng cũng không ít, còn đang định bảo hắn suy nghĩ lại.

Nhưng đến khi tỉnh táo lại, hắn ta chết sững.

Một vạn linh thạch cực phẩm, đó là một con số như thế nào? Trong thành Bất Quy này, ai lại có được nhiều linh thạch cực phẩm như thế?

Hơn nữa tỷ lệ kèo còn là một ăn một vạn, có nghĩa là tỷ lệ thắng cực nhỏ, thậm chí có thể nói là thua chắc, muốn phá của thì cũng không cần hoang phí đến mức này chứ?

“Ngươi... Ngươi xác định muốn đặt cược một vạn linh thạch cực phẩm cược Trần Trường An thăng cấp?”, cuối cùng quản sự cũng ngẩng đầu lên, nhìn Trần Trường An với vẻ khiếp sợ không thể che giấu.

“Đúng vậy, cược một vạn linh thạch cực phẩm”.

“Linh thạch đây, ngươi lấy đi, hy vọng thành Bất Quy các ngươi có đủ linh thạch cực phẩm để trả tiền cược”, Trần

Trường An cười nói.

Hắn lấy một vạn linh thạch cực phẩm ra một cách dứt khoát, làm cho quản sự sững sờ tại chỗ.

Đỉnh! Quá đỉnh!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 184: C184: Lưu nham là ai


Lần đầu tiên trong đời hắn ta nhìn thấy nhiều linh thạch cực phẩm đến vậy, hắn ta phấn khích vì quá kích động.

“Ngươi chắc chăn Trần Trường An sẽ thăng cấp thật à?”, quản sự kinh ngạc ra mặt.

“Phải, ta tin tưởng hắn như tin tưởng chính mình”, Trần Trường An cười khẽ, nói.

“Được, vụ cược này ta nhận”.

Một vạn linh thạch cực phẩm, hơn nữa còn kiếm bộn không lo lỗ, mối làm ăn như thế thì ngu gì không làm?

Sau khi đặt cược, lúc này quản sự mới chú ý đến Trần Trường An đeo một tấm huy chương bạch kim trên ngực.

Còn trẻ mà đã sở hữu huy chương bạch kim? Người này là...

“Ngươi, ngươi là Trần Trường An?”

Cuối cùng quản sự cũng hiểu ra, Trần Trường An tự cược mình thắng?


Thảo nào hắn vừa mới nói hắn rất tin tưởng bản thân.

“Báo cho các ngươi chuẩn bị tinh thần trước, chuẩn bị linh thach cực phẩm đi, lát nữa ta sẽ đến đòi nơ”.

Trân Trường An mỉm cười, sau đó đi khỏi khu vực cá cược, đến tầng hai của chiến trường huy chương.

Khi bóng dáng Trần Trường An xuất hiện ở tầng hai của chiến trường, tất cả mọi người đều vô cùng phấn khích.

“Đến rồi! Hahahaha, rốt cuộc Trần Trường An đến rồi!" “Mẹ kiếp, cuối cùng cũng đến, lề mà lề mề, ghét thật!”

“Hắn chính là Trần Trường An à? Trông trẻ thế, tuổi còn trẻ mà đã có được thực lực như vậy rồi sao?”

“Cuối cùng trò hay cũng bắt đầu rồi, ta trông chờ lắm đấy, rốt cuộc Trần Trường An có thể thăng cấp thành công không đây”.

“Tuy ta cảm thấy hắn quá kiêu ngạo, nhưng ta vẫn hy vọng có thể tận mắt chứng kiến một người sở hữu huy chương tử kim xuất hiện”.

“Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế”. So với những khán giả đến hóng chuyện, thái độ của những người có được huy chương bạch kim với Trần Trường

An lại không mấy thân thiện.

Tâm mắt của mọi người đổ dồn về phía Trần Trường An, từng ánh mắt cất giấu những cảm xúc khác nhau.

Có người khinh miệt, có người xem thường, cũng có người nhìn hắn như đang nhìn một người đã chết.

“Diên Hùng, ngươi thật sự không ra tay trước à? Nếu chúng ta không hành động, e rằng không có cơ hội dạy bảo

tiểu tử ấy nữa đâu”, Lưu Nham nhìn Diên Hùng, nói.

Diêu Hùng cười khẩy, nói: “Đối phó với hạng người này mà còn cần ta ra tay à?”


“Ngươi muốn đi thì cứ đi, nhưng tốt nhất là đừng gi ết chết, đùa bốn mới càng thú vị”.

“Được, vậy ta phải chơi đùa với hắn một phen”.

Lưu Nham nhìn về phía Trần Trường An, ý chí chiến đấu hừng hực, hắn vội vàng lên võ đài như không thể chờ đợi thêm.

Ngụy Phong Đường cũng từ từ đứng dậy, bình tĩnh nhìn Trần Trường An, sau đó từ tốn nói: “Không còn sớm nữa, bắt đầu đi”.

“Vâng, Ngụy đại nhân”.

Ngụy Phong Đường nói xong thì người quản lý chiến trường huy chương giơ hai tay kết ấn, mở kết giới xung quanh võ đài.

Thấy kết giới đã được mở ra, Trần Trường An lập tức phi lên võ đài, cùng lúc đó Lưu Nham cũng tức tốc lao tới.

“Gì, sao lại là Lưu Nham? Trận đầu Lưu Nham đã lên luôn à?”

“Lưu Nham là ai?”

“Lưu Nham mà ngươi cũng không biết à? Đó là một trong những người mạnh nhất sở hữu huy chương bạch kim, tu vi đã đạt đến cảnh giới Hóa Thần Cảnh tầng thứ bảy, thực lực cực kỳ mạnh mẽ”.

“Trời đất, người đầu tiên mà đã là Hóa Thần Cảnh tầng thứ bảy? Thế chẳng phải Trần Trường An thua chắc rồi à?”


“Thế mà còn cần nghĩ à? Những người đó không muốn cho Trần Trường An đắc ý quá lâu, trận đầu tiên đã muốn khử hắn luôn”.

“Thế tiền ta đặt cược Trần Trường An hôm nay có thể thắng mười trận chẳng phải là mất trắng à?”

“Mẹ nó chứ, ngươi tin Trần Trường An thế à? Lại còn thắng mười trận, hắn có thể sống sót từ tay Lưu Nham không hãy còn là một ẩn số đấy”.

“Xong đời rồi, ta cược toàn bộ gia sản của mình đấyỊ”

Sự xuất hiện của Lưu Nham khiến không ít người khóc không ra nước mắt, tính tới tính lui cũng không có ai ngờ được ngay trận đấu đầu tiên đã có cường giả như Lưu Nham ra sân.

Tất cả mọi người đều không xem trọng Trần Trường An, tuy rằng khi hắn thăng cấp huy chương bạch kim đã đánh bại một người sở hữu huy chương bạch kim, nhưng người nọ cũng chỉ là Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất vừa mới thăng cấp huy chương bạch kim không lâu.

Tâng thứ nhất và tầng thứ bảy, sự chênh lệch giữa hai cấp bậc rất lớn, Trân Trường An thật sự có thể cười đến cuối cùng chứ?

Lưu Nham nhìn Trần Trường An, không coi đối phương ra gì. “Có thể đi đến nơi này, còn gây ra động tĩnh lớn như thế, ngươi cũng giỏi đấy”.

“Nhưng mà đáng tiếc, cuộc đời của ngươi chỉ có thể dừng bước ở đây!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 185: C185: Vậy thì đi chết đi


Lưu Nham nhìn Trần Trường An, vẻ mặt ngạo mạn, giọng điệu như đang nói, chàng trai, ta rất coi trọng ngươi, nhưng ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi.

Trần Trường An nhìn về phía Lưu Nhan, hắn cười khẽ, nói: “Nhưng ta cảm thấy ngươi chẳng ra sao cả”.

Hả?

Câu nói của hắn làm sắc mặt Lưu Nham thay đổi, tiểu tử, được đằng chân lân đằng đầu đúng không? Ta đây khách sáo với ngươi mà ngươi còn nghĩ mình lợi hại thật đấy à?

“Vốn dĩ định tha cho ngươi một mạng, nhưng nếu ngươi không biết điều”.

“Vậy thì đi chết đi!”

Ánh mắt Lưu Nham lạnh lẽo, khí huyết sát bỗng chốc bùng nổ, khí thế của hắn ta trở nên vô cùng đáng sợ.

Nhưng Lưu Nham không hề mất lý trí vì khí huyết sát, đôi mắt của hắn ta vẫn giữ được sự lý trí, đây chỉ là một cách để hắn ta tăng sức chiến đấu.

Có thể thấy được, Lưu Nham ở thành Bất Quy nhiều năm, đã nắm vững một loại khí huyết sát có thể khống chế được, đồng thời biết được cách lợi dụng nó.


“Gì vậy, Lưu Nham vừa ra sân mà đã nghiêm túc rồi sao? Hắn định giết Trần Trường An ngay lập tức à?”

“Thậm chí còn dùng cả Huyết Bạo, Trần Trường An nguy rồi”.

“Không ngờ Lưu Nham lại có thể sử dụng Huyết Bạo thuần thục đến vậy, thiên phú của hắn ta quả nhiên không tâm thường”.

“Đúng đấy, nếu tu luyện Huyết Bạo không cẩn thận thì sẽ bị phản phệ”.

Huyết Bạo?

Ban đầu Trần Trường An cũng cảm thấy được Lưu Nham chắc chăn có cách khống chế khí huyết sát, không ngờ nó lại tên là Huyết Bạo.

Thoạt nhìn đây có thể xem như một loại công pháp đặc biệt, chuyên nhằm vào khí huyết sát.

“Huyết Bạo? Thú vị đấy”.

“Bột phát khí huyết sát trong thời gian ngắn để tăng thực lực của mình lên à?”

“Ta cũng muốn nhìn xem nó có thể giúp ngươi mạnh hơn đến mức nào”, Trần Trường An cười nói.

Thấy Trần Trường An khinh thường mình, hai mắt Lưu Nham dần trở nên đỏ ngầu, trong lòng vô cùng phẫn nộ, khiến cho khí huyết sát bộc phát mãnh liệt hơn.

Trần Trường An thấy thế thì cười khẩy, quả nhiên loại công pháp này chắc chắn có khuyết điểm, đó chính là mọi cảm xúc tiêu cực.

Một khi cảm xúc tiêu cực xuất hiện, khí huyết sát sẽ bị ảnh hưởng, dẫn đến người tu luyện công pháp này vốn đang tỉnh táo trở nên xúc động.

Sự thật chứng minh, Trần Trường An đoán đúng, hiện tại Lưu Nham đã đến giai đoạn bùng nổ.


“Ta giết ngươi!”

Bóng dáng Lưu Nham chợt lóe lên, hắn ta xông về phía Trần Trường An với khí huyết sát dữ dội.

Song Trần Trường An không hề sốt ruột, hắn muốn nhì xem tu vi Hóa Thần Cảnh tầng thứ bảy kết hợp với Huyết Bạo sẽ phát huy uy lực mạnh nhường nào.

“Ông trời ơi!”

“Ta nhìn thấy cái gì thế này?”

“Mẹ ơi, ta không nhìn lầm đấy chứ?”

“Trần Trường An thật sự khủng khiếp đến thế ư?”

Chỉ thấy Trần Trường An đứng yên tại chỗ, mặc cho Lưu Nham tấn công mình một cách điên cuồng.

Điều đáng sợ nhất là dù Lưu Nham tấn công như thế nào thì Trần Trường An vẫn không nhúc nhích, hơn nữa không hề bị thương.

||||| Truyện đề cử: Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng |||||


Hình ảnh ấy k1ch thích tất cả mọi người có mặt ở võ đài, ánh mắt Diên Hùng giờ đây cũng trở nên nghiêm túc hơn, bởi vì hắn ta đang suy nghĩ, nếu đổi vị trí của mình với Trần Trường An, cho dù có sự chênh lệch về tu vi thì liệu hắn ta có thể không bị thương như đối phương được hay không?

“Thú vị thật, năng lực chịu đòn của tiểu tử thế này, có lẽ Động Hư Cảnh bình thường cũng không thể làm gì được hắn”.

“Thảo nào hắn tự tin đến thế, chỉ với khả năng này, cho dù không thắng thì cũng sẽ bất bại”.

Ban đầu Ngụy Phong Đường chỉ đến chiến trường huy chương theo mệnh lệnh, không ngờ chàng trai tên là Trần Trường An lại khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

“Nguy đại nhân, cơ thể của tên Trần Trường An này thật sự mạnh đến mức đó ư?”

“Nhưng dù là như vậy, nếu thực lực của hắn không tương xứng thì chỉ sợ cũng không thể chiến thắng trăm trận liên tục”.

“Dù sao trận hòa không được tính”.

“Ta cảm thấy có lẽ không thành vấn đề, nếu cơ thể đã mạnh như vậy thì khả năng tấn công nhất định sẽ không yếu”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 186: C186: Tại sao không ai lên nữa


“Nhưng mà Trần Trường An chưa từng đánh cận chiến, theo tình hình chiến đấu của hắn lần trước, có vẻ như hắn chủ †u kiếm đạo”.

“Có cơ thể rắn chắc không luyện mà lại chủ tu kiếm đạo? Thế chẳng phải không phân biệt được đâu là nặng đâu là nhẹ sao?”

Nghe những quản sự khác bàn tán, Ngụy Phong Đường cũng nghỉ ngờ, đáng lý thể chất của Trần Trường An vốn là thiên phú dị bẩm.

Nếu đi theo con đường tu luyện thể xác thì làm ít công to, nhưng sao lại cố tình chọn kiếm đạo?

Hay là hắn vẫn đang ẩn giấu năng lực?

Không một ai biết rằng, cơ thể của Trần Trường An mạnh là chịu đòn giỏi, bất cứ ai cũng không thể làm hắn bị thương, tương tự, cơ thể của hắn cũng không thể gây ra thương tổn

cho người khác.

Bằng không Trần Trường An không cần tu luyện gì cả là có thể vô địch thiên hạ rồi!

“Khốn khiếp!”

“Khốn khiếp!”


“Tại sao lại như vậy?”

“Tại sao lại như vậy?”

Hiện giờ tâm trí của Lưu Nham đã sụp đổ hoàn toàn, hắn †a rơi vào cơn điên cuồng, khí huyết sát đã phản phệ hắn ta, toàn thân tràn đầy lệ khí, lý trí cũng đã biến mất sạch sẽ.

“Tốt lắm, giữ nguyên trạng thái này, tiếp tục đi”.

“Để ta nhìn xem, sau khi rơi vào cơn điên cuồng sức chiến đấu của ngươi có tăng lên không”.

Những câu nói của Trần Trường An khiến nhiều người phải cau mày, hắn đang trêu đùa Lưu Nham, hơn nữa thủ đoạn vô cùng tàn nhãn.

Với trạng thái của Lưu Nham hiện nay nếu còn tiếp tục thì dù không chết, từ nay về sau cũng sẽ trở thành một kẻ điên chỉ biết giết chóc, mà ai cũng biết được kết cục cuối cùng của một kẻ điên như thế, hắn ta sẽ bị thành Bất Quy trừ khử ngay lập tức, để hắn ta không thể gây rối loạn trong thành.

Ác!

Quá ác!

Trần Trường An đang chơi chiến thuật tâm lý!

Nhưng mục đích thật sự của Trần Trường An chẳng qua là nhìn xem uy lực của Huyết Bạo, sức chiến đấu khi khí huyết sát tăng lên sẽ ra sao mà thôi.

Thời gian từ từ trôi qua, Lưu Nham đã bị khí huyết sát ăn mòn triệt để, hoàn toàn không thể tỉnh táo lại nữa, đến lúc này Trân Trường An mới dự định dừng trận đấu này lại.

“Đủ rồi!"

“Ngươi có thể chết rồi!”

Đột nhiên, một luồng khí tức mạnh mẽ b ắn ra từ người Trân Trường An, hất bay Lưu Nham ra ngoài.

Cùng lúc đó, một luồng kiếm khí thình lình xuất hiện, đâm thủng đầu Lưu Nham.

Bịch!


Xác Lưu Nham rơi xuống võ đài, thắng bại của trận đấu đã ngã ngũ.

“Trận đấu đầu tiên, Trân Trường An thắng!”

Thắng rồi!

Trần Trường An thắng rồi!

Có thể nói, mọi người không cảm thất bất ngờ với cơ hội này, dù sao những gì diễn ra trên võ đài bày ra rõ mồm một trước mắt.

Nhưng trước khi trận đấu bắt đầu, ai có thể ngờ được kết quả sẽ là như thế?

Đối với người xem, thiệt hại lớn nhất chẳng qua là vấn đề tiền cược, thua nhiều hoặc thua ít, song không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng với những người sở hữu huy chương bạch kim mà nói, bọn họ phải đối mặt với trận đấu tiếp theo như thế nào đây?

Lên sân? Lưu Nham chết thảm thế kia, ai dám lên nữa?

Không lên? Thế chẳng phải có nghĩa là Trần Trường An thuận lợi hoàn thành một trăm trận thắng liên tiếp?

“Tại sao không ai lên nữa?”

“Gì thế, những người mang huy chương bạch kim sợ rồi à?


“Không thể nào, vẫn còn người mạnh hơn Lưu Nham chứ? Lế nào bọn họ cũng sợ mình không phải đối thủ của Trần Trường An?”

“Trời đất, chẳng lẽ đánh một trận xong thì tất cả mọi người chịu thua, Trần Trường An thắng liền một trăm trận?”

“Thế thì ta kiếm bộn rồi, ta cược Trần Trường An thắng năm mươi trận liên tục, ta sắp phát tài rồi!”

“Vãi, ngươi cược thăng năm mươi trận liên tục? Ngươi tự tin thế à?”

“Làm gì có, đánh bạc mà, to gan lớn mật một tí, biết đâu lại có thể đổi đời? Sự thật chứng mình ta không cược sai mà”.

Không ai chịu lên võ đài, điều này làm cho Ngụy Phong Đường cũng phải cau mày, những người sở hữu huy chương bạch kim bình thường đều vô cùng ngang ngược, không sợ trời không sợ đất, bọn họ cảm thấy mình không thua bất cứ ai.

Sao đến khi có chuyện thì cả đám lại nhát như cáy thế?

“Trận thứ hai lẽ nào không một ai dám lên sân à?”

Một câu nói của Ngụy Phong Đường làm cho tất cả mọi người giật mình, ai cũng có thể nghe ra được sự khó chịu trong giọng nói của hắn ta.

“Mẹ kiếp, chết thì chết, để ta!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 187: C187: Nghe nói hình như là tấm chắn


Hiện giờ, chiến trường huy chương trở thành nơi thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong thành Bất Quy.

Bên ngoài chiến trường cũng đông nghịt người, bọn họ không vào được, nhưng cũng muốn biết rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì.

Nói cho cùng, trong số những người này, gần như chín phần mười đều tham gia cá độ.

Lần này có thể nói là cả thành cá cược, thậm chí nhiều người còn cược toàn bộ gia tài của mình.

“Gì vậy? Sao lần này không nghe thấy tiếng động gì cả?”

“Nghe nói hình như là tấm chắn, chỉ cần người ở bên trong không ra ngoài thì không một ai biết được chuyện gì xảy ra, rốt cuộc Trần Trường An thắng bao nhiêu trận, thua bao nhiêu trận”.

“Hầy, muốn vào đó nhìn tận mắt ghê, việc trọng đại thế này không biết bao lâu mới có một lần”.

“Ê, hình như có người từ bên trong ra kìa”.

“Ơ kìa, đúng thật, chúng ta vào không được, thế mà hắn lại đi ra không xem nữa à?”


Đang lúc mọi người bàn tán sôi nổi thì một người cúi đầu ủ rũ đi từ trong chiến trường huy chương ra, nhóm người gần đó nhất lập tức chạy tới bao vây người nọ.

“Này người anh em, tình hình bên trong thế nào rồi?”

“Đúng, đúng, đúng, mau nói cho bọn ta biết đi, bọn ta đều †ò mò chuyện gì xảy ra bên trong, Trần Trường An còn sống không?”

“Mẹ nó, ngươi nói đi chứ, ngươi câm à?”

“Ngươi có thể mở mồm ra nói chuyện được không, rốt cuộc là làm sao?”

Bất kể mọi người dò hỏi thế nào, người nọ vẫn cứ im ỉm không nói năng gì, đầu cúi gầm xuống, tâm trạng hết sức uể oải.

Điều này khiến những người khác có dự cảm chẳng lành, người này... Không phải là tán gia bại sản đặt cược, sau đó thua hết vốn liếng đấy chứ?

“Hahahaha, mất rồi, mất hết rồi”.

“Mất hết tất cả rồi!”

Đột nhiên, lại có người đi từ trong ra, xem trạng thái của hắn ta còn điên khùng hơn người đi ra đầu tiên.

“Mất gì cơ?” “Bên trong ra sao rồi?”, mọi người vội hỏi. “Tên khốn Trần Trường An, hắn là đồ súc sinh, súc sinh!”

“Thăng, thắng liên tục, hắn đã thăng liền tám mươi trận rồi!"

“Thế mạnh áp đảo, không gì cản nổi!”

“Toàn bộ gia tài của ta mất trắng rồi, mất hết rồi, thậm chí †a còn không có tiền để đóng phí cư trú ngày mai”.


“Ta... Ta phải lang thang đầu đường xó chợ rồi!”

Nói xong, một đấng mày râu như hắn ta thế mà lại bật khóc, bất luận bọn họ có tình cảm với thành Bất Quy không, có một điều không thể phủ nhận, rằng sống ở nơi này rất an toàn.

Một khi đi khỏi thành Bất Quy, thứ gì đang chờ đợi họ ở bên ngoài, không một ai biết được.

“Chiến thắng tám mươi trận liên tục, ngươi xác định là tám mươi trận liên tục?”

“Sao có thể thế được? Dù Trần Trường An mạnh một cách bất thường thì mới có bao lâu, sao có thể thắng liền một mạch tám mươi trận được?”

“Không thể nào, tuyệt đối không thể thế được! Trần Trường An thắng tám mươi trận đấu liên tiếp, vậy có nghĩa là ta...”

“Xong rồi, ta cũng xong đời rồi, thua sạch rồi, thua sạch rồi!"

Tin Trần Trường An thắng tám mươi trận liên tục thật sự khiến nhiều người không chấp nhận được, bởi vì đại đa số người đều cược Trần Trường An thua.

Tuy tỷ lệ kèo không cao nhưng có thể kiếm được một khoản, vậy nhưng ai có thể ngờ được, Trần Trường An lại có thể chiến thắng tám mươi trận liên tục trong thời gian ngắn.

Điều đó có nghĩa là việc Trần Trường An muốn hoàn thành mục tiêu thắng trăm trận chỉ còn là vấn đề thời gian.


“Không sao, ta đặt cược Trần Trường An không thể thắng liền một trăm trận đấu, còn có cơ hội, ta chắc chắn còn có cơ hội”.

“Đúng, đúng, đúng, nhất định Diên Hùng vẫn chưa lên sân, Diên Hùng là cao thủ Động Hư Cảnh, chỉ cần Diên Hùng ra tay, Trần Trường An chắc chắn sẽ thất bại thê thảm!”

Diên Hùng, bọn họ còn có cơ hội cuối cùng, đó chính là Diên Hùng ra tay, dù sao bọn họ vô cùng tin tưởng thực lực của Diên Hùng.

Dù vậy, bây giờ đã có rất nhiều người lén trốn đi khóc thầm, đành chịu thôi, bọn họ thua đậm.

Vốn cho rằng là chiến thắng đã năm trong tầm tay, cuối cùng lại thành Trần Trường An giành chiến thắng áp đảo liên tục.

Trong Khoái Hoạt Lâu, bà chủ nghe được tin Trần Trường An thăng tám mươi trận liên tiếp thì cũng kinh ngạc vô cùng.

Không phải nàng ta nghi ngờ thực lực của Trần Trường An, mà là bởi vì tốc độ quá nhanh.

Chỉ có một khả năng dẫn đến tình huống này, phần lớn người có huy chương bạch kim lựa chọn chịu thua, cho nên Trân Trường An mới có thể thắng liền tám mươi trận đấu trong khoảng thời gian ngắn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 188: C188: Đừng lãng phí thời gian của ta


“Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?” “Trân Trường An dùng thủ đoạn gì để khiến những người sở hữu huy chương bạch kim ngạo mạn ấy đồng loạt chịu thua?”, bà chủ tò mò hỏi.

“Phong thái vô địch”.

Phong thái vô địch?

Bốn chữ giản đơn, nhưng lại giải thích hết thảy, Trần Trường An dùng thực lực tuyệt đối khiến cho những người đó

không dám chống đối!

“Thú vị, ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú với tên Trần Trường An này rồi”.

“Xem ra, hiện nay chỉ có Diên Hùng có thể ngăn cản Trần Trường An hoàn thành mục tiêu trắm trận thắng”.

“Ngươi nghĩ hắn ta có năng lực ấy không?” “Việc này... Thuộc hạ không biết!”

“Thôi, ngươi lui ra đi, thời gian đã qua lâu rồi, có lẽ Trần Trường An... Thắng liên tục thêm nhiều trận rồi”.

Chiến trường huy chương.


“Trận đấu chín mươi chín, Trần Trường An... Thắng!”

Không gian lặng ngắt!

Ngay khoảnh khắc Trần Trường An thắng trận đấu thứ chín mươi chín trận, cả chiến trường huy chương chìm trong sự yên lặng chết chóc.

Tất cả mọi người đều biết Trần Trường An sẽ đạt được thành tựu này, nhưng khi điều này thật sự xảy ra, mọi người vẫn không thể khống chế được sự kích động của mình.

Người đầu tiên và cũng là người duy nhất chiến thắng chín mươi chín trận đấu liên tiếp của chiến trường huy chương từ xưa đến nay.

Giờ khắc này, bọn họ chứng kiến lịch sử, chứng kiến sự ra đời của một huyền thoại.

Chỉ một bước nữa thôi, Trần Trường An sẽ bước lên thần đàn, trở thành huyền thoại thật sự của thành Bất Quy.

Người duy nhất đạt được thành tựu một trăm trận thắng liên tiếp của chiến trường huy chương bạch kiml

Một lát sau, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Diên Hùng, ngay cả Ngụy Phong Đường cũng quay sang nhìn hắn ta.

Bây giờ, người có thể ngăn cản Trần Trường An hoàn thành trăm trận thắng chỉ có mình hắn taI

Hiện tại Diên Hùng cảm thấy áp lực gấp bội, hắn ta không thể nào ngờ được trần Trường An thật sự có thể đi đến bước này.

Nhất là sự chú ý của Ngụy Phong Đường, càng khiến Diên Hùng thấp thỏm.

Hắn ta hít sâu một hơi, cuối cùng cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Diên Hùng, thể diện của tất cả người sở hữu huy chương bạch kim nhờ cả vào ngươi đấy”.

“Đúng đấy Diên Hùng, nhất định phải xả giận cho bọn ta, tuyệt đối không thể để hắn cười đến phút cuối cùng được”.

“Diên Hùng, bọn ta ủng hộ ngươi, ngươi nhất định có thể làm được”.


Sự cổ vũ của những người này, đối với Diên Hùng, chỉ là những gông xiềng vô hình, đè lên người hắn ta khiến hắn ta không thở nổi.

Từ đầu đến bây giờ Trần Trường An tỏ ra quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức giống như hắn thật sự vô địch thiên hạ vậy.

Diên Hùng bồn chồn, song không thể hiện ra ngoài, hắn ta nở nụ cười tự tin với mọi người, rồi thình lình biến mất tại chỗ, ngay sau đó xuất hiện trên võ đài.

“Trần Trường An, không ngờ ngươi có thể chiến thắng chín mươi chín trận liên tiếp”.

“Thật ra nếu ta muốn thì ta cũng có thể làm được, chẳng qua là ta đã không cần phải hoàn thành mục tiêu trăm trận thắng liên tiếp, cho nên mới để cho ngươi trở thành người đầu tiên hoàn thành, ngươi hiểu chưa?”

Trần Trường An bình tĩnh nhìn Diên Hùng, nhếch miệng cười nói: “Ngươi nói như thế không phải là muốn cho người khác biết ngươi không thua kém ta”.

“Thật ra, trong lòng ngươi đang sợ, sợ thua trong tay ta”.

“Sở dĩ ngươi nói những lời này là muốn nói cho người khác nghe, tuy ngươi thất bại, nhưng ngươi vẫn có thực lực thắng chín mươi chín trận, thậm chí một trăm trận, vì để lấy lại một chút thể diện, đúng không?”

Trần Trường An có thể nhìn thấu nội tâm của Diên Hùng, điều này khiến hắn ta cảm thấy phẫn nộ, tại sao chỉ bằng một

câu mà tiểu tử này lại có thể nghĩ ra được nhiều như vậy?

Ngươi không thể đơn giản một chút, thiện lương một chút sao?


“Trần Trường An, ta thừa nhận ngươi một là thiên tài yêu nghiệt, năng lực chiến đấu nghịch thiên, cơ thể mạnh đến đáng kinh ngạc”.

“Nhưng tu vi của ngươi dù sao cũng mới chỉ đạt đến Siêu Phàm Cảnh, ngươi biết Động Hư Cảnh là gì không?”

“Ngươi biết Động Hư Cảnh mạnh đến mức nào không?” “Ngươi không biết, ngươi không biết gì cả”.

“Bởi vì không biết, cho nên ngươi mới không sợ hãi”.

“Ta khuyên ngươi một câu, nếu như muốn sống thì tốt nhất nên khiêm tốn, biết điều”.

Diên Hùng nói lảm nhảm, thoạt nhìn như đang đe dọa cảnh cáo Trần Trường An, nhưng người có đầu óc đều biết, Diên Hùng... Đang sợi

“Nếu có thực lực thật thì sẽ không nhiều lời vô ích”.

“Đừng lãng phí thời gian của ta!”

“Lên đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 189: C189: Ngươi chết đi cho ta


Nói càng nhiều thì càng chột dạ, câu này quá phù hợp với Diên Hùng.

Hiện giờ, Diên Hùng cũng đã nhận ra ánh mắt nhiều người nhìn về phía mình thay đổi, không còn chờ mong, trái lại biến thành khinh thường và trào phúng.

Diên Hùng không thể nào chấp nhận được những ánh mắt ấy, không bao lâu trước đây hắn ta mới là người nổi bật nhất trong những người đeo huy chương bạch kim.

Vì sao từ khi Trần Trường An xuất hiện, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hắn ta đã trở thành một kẻ đáng khinh bỉ và châm chọc trong mắt người khác?

“Trân Trường Anl”

“Ngươi chết đi cho ta!”

Diên Hùng tức giận gào lên, hắn ta dứt khoát thi triển Huyết Bạo để tăng thực lực của mình lên.

Nhưng lần này Trần Trường An không cho hắn ta cơ hội ấy, hắn đã biết được Huyết Bạo là gì, sao có thể cho Diên Hùng thời gian chuẩn bị?

Trần Trường An dùng ngón tay thay kiếm, nhân kiếm hợp nhất, nhằm về phía Diên Hùng.

Hắn ta vẫn chưa phát huy hoàn toàn Huyết Bạo, Trần Trường An đã tiến lại gần sát, làm cho Diên Hùng khiếp sợ và khó hiểu.

Tại sao?


Tại sao hắn lại ra tay nhanh như thế?

Tại sao tốc độ của hắn lại nhanh đến mức này?

Mình còn chưa hoàn toàn thi triển Huyết Bạo mà hắn đã đến trước mặt?

Rầm!

Một tiếng vang lớn, Diên Hùng bay ngược ra sau, cơ thể vẽ một đường vòng cung xinh đẹp trên không, từng luồng kiếm khí màu vàng b ắn ra khỏi cơ thể hắn ta, cuối cùng cơ thể chia năm xẻ bảy, chết không toàn thây.

Giết người trong nháy mắt? Thế mà lại giết người trong nháy mắt?

Trần Trường An với tu vi Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất giết Diên Hùng với tu vi Động Hư Cảnh tầng thứ bảy chỉ trong nháy mắt?

Thế này...

Kết quả trước mắt khiến tất cả mọi người trợn tròn mắt, có lẽ bọn họ đều nghĩ đến việc Trần Trường An sẽ thắng, nhưng không thể nào nghĩ đến việc Trần Trường An sẽ chiến thắng một cách áp đảo như vậy.

Đó chính là Diên Hùng, Diên Hùng tu vi cao cường đấy!


“Kiếp sau nhất định phải nhớ kỹ, với chiêu thức cần thời gian thi triển như thế này, không có ai sẽ chờ ngươi đâu”.

“Hoặc là thi triển trước, hoặc là không cần, bằng không ngươi sẽ chết rất thê thảm”.

Trần Trường An không phải kẻ ngu, không cần thiết phải chờ Diên Hùng thi triển xong Huyết Bạo rồi mới đánh, vốn dĩ trận đấu này không phải là trận đấu so tài hữu nghị, ở chiến trường huy chương chỉ có liều mạng ngươi sống ta chết.

Lúc này, người quản lý chiến trường huy chương kích động đến mức toàn thân run rẩy không ngừng.

“Trận đấu thứ một trăm, Trần Trường An... thắng!”

Aml

Ngay khoảnh khắc kết quả được công bố, cả chiến trường huy chương sục sôi, vào giờ khắc này, không một ai quan tâm đ ến kết quả cá cược nữa, thậm chí có thể nói, từ khi Trần Trường An thăng liên tục với khí thế như chẻ tre, nhiều người cũng đã đặt cược tất cả vào trăm trận thắng.

Huy chương bạch kim thắng liên tục thì có tư cách thăng cấp lên huy chương tử kim, chiến tích lừng lẫy ấy quá đỗi chấn động!

Hoan hô, sôi trào!

Bây giờ, Trần Trường An chính là thần trong lòng bọn họ! Chiến thần không ai địch nổi!

“Trần Trường Anl”

“Trần Trường Anl”

“Trân Trường Anl”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 190: C190: Ngươi nói cũng đúng


Tất cả mọi người trong chiến trường huy chương đang lớn tiếng hô tên Trần Trường An.

Khu vực hỗn loạn, vùng đất giết chóc, nơi đây không có hạng người lương thiện, nhưng không thể phủ nhận một điều rằng, bất kỳ ai cũng kính sợ và sùng bái kẻ mạnh!

Bây giờ Ngụy Phong Đường cũng nhìn Trân Trường An với ánh mắt tràn ngập hứng thú, thiếu niên thần bí này lấy tu vi Siêu Phàm Cảnh sáng tạo nên một thành tựu vô tiền khoáng hậu.

Những đối thủ mà hắn phải đối mặt không một ai có tu vi thấp hơn hắn, nhưng hắn đi thẳng một đường từ huy chương thanh đồng lên đến huy chương bạch kim, hiện nay... Hắn đã đứng ở đỉnh huy chương bạch kim, có tư cách thăng cấp lên huy chương tử kim.

“Tính đi tính lại thì cũng chỉ mới có năm, sáu ngày thôi, quá nhanh, quả thực là quá nhanh!”

“Hắn là con người thật sao? Làm sao mà hắn lại làm được?”

“Lấy cảnh giới Siêu Phàm sáng tạo huyền thoại vô địch?”

“Huy chương tử kim, đã không có bất kỳ ngoài ý muốn nào nữa, ngay cả Diên Hùng Động Hư Cảnh cũng không phải đối thủ của hắn, Trần Trường An sẽ trở thành người đầu tiên sở hữu huy chương tử kim”.

“Đúng vậy, chắc chắn không có ngoài ý muốn nào nữa”. Thậm chí quản sự của chiến trường huy chương cũng vô cùng hưng phấn, ngay cả hắn ta cũng cho rằng Trần Trường An lấy được huy chương tử kim đã là chuyện hiển nhiên.


Ngụy Phong Đường chậm rãi đứng dậy, có thể thấy được tâm trạng của hắn cũng không hề bình tĩnh.

Ngụy Phong Đường nhìn về phía Trần Trường An, sau khi bình tĩnh lại, hắn ta nói: “Trân Trường An, chúc mừng ngươi giành chiến thắng một trăm trận đấu huy chương bạch kim liên tiếp”.

“Thiên phú của ngươi, thực lực của ngươi đủ để cả Thái Huyền Giới chấn động, ta tin tất cả mọi người ở đây đều đồng ý với điều này”.

Nghe hắn ta nói vậy, không ít người gật đầu tán đồng, trên đời này người xuất chúng nhiều vô số kể, thiên tài kiểu gì cũng có, nhưng chưa từng nghe nói qua có người có thể giết Động Hư Cảnh chỉ trong một chiêu chỉ với tu vi Siêu Phàm Cảnh.

Có lẽ năm người xếp vị trí đầu trên Nhân Bảng cũng chưa chắc đã làm được.

Hở? Nhân Bảng?

Đột nhiên, mọi người phát hiện ra một vấn đề, cái tên Trân Trường An hình như chưa từng xuất hiện trên Nhân Bảng, hoặc là nói thứ tự của Siêu Phàm Cảnh xếp quá thấp, cho nên không ai quan tâm.

“Các ngươi có nhớ được trên bảng xếp hạng Nhân Bảng có tên Trần Trường An không?”

“Không nhớ, Siêu Phàm Cảnh, thứ tự quá thấp, ai mà nhớ được rõ ràng”.

“Cũng phải, tuy thứ tự không cao nhưng thực lực của Trần Trường An nhất định có thể xếp thứ nhất”.

“Hầy, nếu tu vi của Trần Trường An đột phá liên tục trong vòng ba năm thì hạng nhất Nhân Bảng không ai khác ngoài hắn”.

Tướng mạo và tu vi của Trần Trường An làm cho tất cả mọi người đều quên mất tuổi thật của hắn, rốt cuộc có tu giả Siêu Phàm Cảnh nào có thể sống một vạn năm đâu? Điều này nằm ngoài nhận thức của bọn họ.

Hơn nữa thể chất của Trần Trường An quá đặc biệt, không một ai có thể đoán được tuổi thật của hắn.

“Ta có thể tiếp tục hoàn thành việc thăng cấp không?”

“Chẳng phải chỉ cần khiêu chiến mười người và giành chiến thắng, cầm cự được một canh giờ là được à?”, Trần Trường An hỏi.


“Đúng vậy, đó là điều kiện để thăng cấp”.

“Chỉ có điều chuyện này thì ta còn phải báo cáo với thành chủ”.

“Về phần khi nào sắp xếp cho ngươi khiêu chiến thăng cấp cuối cùng, bọn ta sẽ báo cho ngươi biết sau”.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Ngụy Phong Đường nói làm Trần Trường An nhíu mày, không tiến hành cùng một ngày à?

“Ngươi không cần lo nghĩ nhiều, chẳng qua là vì lần đầu tiên xảy ra tình huống này, bọn ta chưa chuẩn bị”, Ngụy Phong Đường nở nụ cười, giải thích.

“Trời ạ, ta không nhìn lầm chứ, Ngụy đại nhân Ngụy Phong Đường đang mỉm cười giải thích với Trần Trường An?”

“Nói thừa lời, một thiên tài yêu nhiệt như Trần Trường An, thành tựu của hắn trong tương lai là không thể nào đoán trước được, chưa biết chừng sau này sẽ trở thành cường giả sánh vai với thành chủ, có ai lại không khách sáo với hắn?”

“Cũng phải, nhưng mà xem ra hôm nay chúng ta không được tận mắt chứng kiến Trần Trường An thăng cấp lên huy chương tử kim rồi nhỉ?”

“Được nhìn thấy hắn thắng trăm trận liên tục đã thỏa mãn lắm rồi, hơn nữa với thực lực của Trần Trường An, thăng cấp huy chương tử kim có gì khó à? Không hề”.

“Ngươi nói cũng đúng”.


Tuy khiến người ta tiếc nuối, nhưng cuộc chiến hôm nay đã đủ xuất sắc, vả lại dù bọn họ bất mãn cũng chẳng được tích sự gì, người có quyền quyết định trong thành Bất Quy là thành chủ Tu La.

“Được rồi, ta chờ tin của các ngươi”. “À phải rồi, trước khi tham gia thi đấu ta đã đặt cược ở bàn cá cược của các ngươi, ta muốn hỏi là khi nào có thể thanh toán cho ta?”

Câu hỏi của Trần Trường An làm Ngụy Phong Đường ngớ ra, đặt cược?

“Việc này đơn giản thôi, có thể trả ngay, ngươi cược mình thắng một trăm trận à?”, Ngụy Phong Đường cười hỏi.

“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ ta lại cược mình thua?”

“Ta dùng hết vốn liếng đấy, một vạn linh thạch cực phẩm, các ngươi không được quyt nợ”.

“Hahaha, yên tâm, thành Bất Quy bọn ta tuyệt đối không...

“Khoan đã, ngươi nói cái gì?”

“Ngươi cược một vạn linh thạch cực phẩm?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 191: C191: Một vạn linh thạch cực phẩm


Một vạn linh thạch cực phẩm?

Một vạn linh thạch cực phẩm đấy!

Thế này thì phải đền bù bao nhiêu? Cả thành Bất Quy cộng lại có thể thu thập được nhiều linh thạch như vậy sao?

“Ối mẹ ơi, nghe nói Trần Trường An có nhiều linh thạch, không ngờ hắn lại có nhiều đến mức đấy ư?”

“Ngươi nghe được thông tin này ở đâu?”

“Phòng bán đấu giá, trước khi đi vào rừng Sinh Tử, Trần Trường An đã mua một cây Bổ Linh Thảo ở phòng bán đấu giá, tốn một vạn linh thạch thượng phẩm”.

“Vãi, sao lại giàu thế?”

“Ta cho rằng lần đó đã đỉnh lắm rồi, không ngờ hôm nay hắn dứt khoát cược một vạn linh thạch cực phẩm, lần này thành chủ thành Bất Quy lỗ to rồi”.

“Đúng rồi, Trần Trường An cược gì? Tỷ lệ đặt cược là bao nhiêu?”


“Không rõ lắm, nhưng tỷ lệ đặt cược chắc chắn không thấp, cho dù là một ăn mười thì cũng là mười vạn linh thạch cực phẩm đấy”.

Tất cả mọi người đều giật mình vì hành động đặt cược của Trần Trường An, cho dù thu nhập mỗi ngày của thành Bất Quy rất nhiều, nhưng cũng đâu thể gánh chịu được vụ thâm hụt nghiêm trọng đến vậy?

Quan trọng nhất là tiền cược là linh thạch cực phẩm, ai có thể lấy ra nhiều linh thạch cực phẩm như vậy trong thời gian ngắn chứ?

Hiện tại, Ngụy Phong Đường cũng bày ra vẻ mặt như cười mà như không cười, như khóc mà như không khóc, nói tóm lại, vẻ mặt của hắn vô cùng đặc sắc, cực kỳ vặn vẹo.

“Khụ, khụ!”

Ngụy Phong Đường đằng hắng, hắn ta hít sâu một hơi, cố gắng trấn an cảm xúc của mình, sau đó hỏi: “Không biết ngươi đặt cược cái gì?”

“À, ta cược ta thành công thăng cấp huy chương tử kim”. Bùm!

Hắn vừa nói xong, hiện trường lại sôi trào ngay lập tức, bởi vì khi mọi người đặt cược cũng để ý đến tỷ lệ cược.

Tỷ lệ đặt cược một ăn một vạn, tuy rất hấp dẫn, nhưng không ai đánh cược.

Sàn cá cược dám đưa ra tỷ lệ đặt cược như vậy là vì bọn họ chắc chắn không ai có thể thành công, người khác không làm được, Trần Trường An cũng không làm được.

Nếu thua chắc thì còn có tên ngốc nào dám cá cược nữa?

Nhưng ai có thể đoán được Trần Trường An sẽ đặt cược cho mình chứ?

Lúc này, Ngụy Phong Đường cũng ứa mồ hôi lạnh, hắn ta là người quản lý chính của chiến trường huy chương, bộ phận cá cược cũng do hắn ta phụ trách.

Làn này gây ra đại họa, hắn ta chỉ muốn đi giết hết tất cả những người chịu trách nhiệm bàn cá cược.


Tiền đặt cược như thế mà các ngươi cũng dám nhận à? Một vạn linh thạch cực phẩm, não các ngươi bị úng nước à?

“Một triệu! Một triệu linh thạch cực phẩm đấy”. “Ông trời ơi, đời này ta chưa từng nhìn thấy linh thạch cực phẩm trông ra sao, thế mà Trần Trường An đã thắng cược một triệu rồi?”

“Xong đời rồi, về sau thành Bất Quy có phải đổi họ không vậy?”

“Một triệu linh thạch cực phẩm, thế này thì thành chủ thua lỗ đến mức không còn qu@n lót mà mặc ấy nhỉ?”

“Dám nói thế à? Ngươi cẩn thận kẻo thành chủ giận cá chém thớt lây sang ngươi”.

“Ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, người như thành chủ sao có thể chấp nhặt với ta được”.

Tiếng bàn tán xì xào của đám đông làm Ngụy Phong Đường chỉ muốn chết, biết phải trả lời thế nào đây? Liệu thành

chủ lột da mình không?

Một triệu linh thạch cực phẩm, bán mình đi cũng không đền nổi.

Hở? Không đúng!


Đột nhiên, một suy nghĩ hiện lên trong đầu Ngụy Phong Đường, hắn ta sực nhớ ra cái gì.

“Trần Trường An, ngươi vừa mới nói ngươi cược mình thăng cấp huy chương tử kim đúng không?”, Ngụy Phong Đường hỏi.

“Đúng vậy”.

“Được, được, được, thế thì được”.

Nghe hắn trả lời, Ngụy Phong Đường thở phào một hơi, rồi hắn ta cười nói: “Bây giờ ngươi vẫn chưa sở hữu huy chương tử

kim, ngươi còn chưa hoàn thành phần khiêu chiến cuối cùng”.

“Vì vậy số tiền cược này tất nhiên không thể đưa cho ngươi ngay bây giờ được”.

“Khi nào ngươi thành công thăng cấp, phủ thành chủ bọn †a tự nhiên sẽ trả tiền cá cược cho ngươi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 192: C192: Ngươi tự trở về xem đi


Ngụy Phong Đường nói làm Trần Trường An ngớ ra, hắn quên béng việc này, nhưng mà... Sớm hay muộn cũng xảy ra, hắn cũng không vội ngay.

“Được, chờ thêm vài ngày cũng không sao”, Trần Trường An gật đầu cười.

“Ta cảm thấy trận đấu thăng cấp cuối cùng lần này có lẽ sẽ trở nên thú vị hơn rồi?”

“Hả? Vì sao?”

“Nghĩ nghĩ đi, phủ thành chủ có muốn trả một triệu linh thạch cực phẩm không?”

“Tất nhiên là không rồi, đồ ngu mới muốn”.

“Vì thế, để mà không lỗ, cách duy nhất là làm cho Trần Trường An không thể thăng cấp thành công, tuy hơi đáng tiếc nhưng đó là một triệu linh thạch cực phẩm đấy”.

“Ý của ngươi là phủ thành chủ có khả năng sẽ phái người có thực lực mạnh mẽ hơn đi đối phó Trần Trường An?”

“Đúng vậy, chắc chắn là vậy rồi!”

Người thông minh đều nhận ra tính toán của Ngụy Phong Đường lúc này, dù sao một triệu linh thanh cực phần quá nhiều, dù thành chủ Tu La muốn giữ lời hứa thì cũng phải có nhiều linh thạch cực phẩm như thế mới được.


Biện pháp duy nhất là ngăn cản Trần Trường An thăng cấp bằng mọi cách.

Trần Trường An không tiếp tục ở lại chiến trường huy chương, dù sao hắn đã hoàn thành trăm trận thắng, tiếp theo là chờ đợi phần khiêu chiến cuối cùng.

Khi Trần Trường An đi ra khỏi chiến trường huy chương, hiện lên trước mắt hắn là biển người mênh mông không thấy tận cùng.

Bên ngoài đã bị vây chật như nêm cối, khi những người đứng ngoài nhìn thấy Trần Trường An, bọn họ trở nên phấn khích tột độ.

Ánh mắt của họ nóng cháy và hưng phấn, đó là sự sùng bái dành cho cường giả, là sự kính nể với người sáng tạo nên truyền kỳ!

Trần Trường An nhìn đám đông, hơi gật đầu xem như chào hỏi.

Bùm!

Chỉ một cái gật đầu đã khiến tất cả mọi người ở đây bùng

Tuy rằng bình thường những người này giết người như ngóe, không hề có quan niệm đạo đức, nhưng điều ngày không ảnh hưởng bọn họ ngưỡng mộ kẻ mạnh!

Hiện nay Trần Trường An càng ngày càng nổi danh ở thành Bất Quy, danh vọng của hắn cũng càng ngày càng cao.

Nếu hỏi trong thành Bất Quy này ai có thể cạnh tranh độ nổi tiếng với Trần Trường An, thì chỉ có một người, chính là

thành chủ Tu La thần bí!

Mọi người đang định hô tên Trần Trường An thì chợt phát hiện hắn đã biến mất.

Trân Trường An rời khỏi chiến trường huy chương và đi thẳng về Khoái Hoạt Lâu, hắn muốn nhìn xem tình hình của thiếu niên ngu dại thế nào rồi.

“Chúc mừng, chúc mừng”.

“Trần Trường An, bây giờ ngươi đã là truyền kỳ của thành Bất Quy này rồi”.


“Lấy phong thái vô địch hoàn thành một trăm trận huy chương bạch kim thắng liên tiếp”.

“Ngươi đúng là một kẻ đáng sợ”.

Trần Trường An nhìn bà chủ, nguồn tin tức của đối phương nhanh nhạy thật đấy.

“Bây giờ chúc mừng hãy còn quá sớm, ta vẫn chưa thăng cấp thành người sở hữu huy chương tử kim”.

“Chỉ còn một bước nữa thôi”, bà chủ cười nói.

“Ừ, đưa đồ về chưa? Tình hình của bạn ta thế nào?”, Trần Trường An hỏi.

“Ưm... Ngươi tự trở về xem đi”.

“Được”.

Trân Trường An không trò chuyện với bà chủ lâu, hắn trở lại đình viện của mình.

Thấy Trần Trường An về, Cố Tiên Nhi vui vẻ ra mặt, vội hỏi: “Công tử, có thành công không?”

“Ừ, chỉ còn một bước nữa”.

“Đại Hoàng, tiểu tử kia đâu rồi? Linh hồn chữa trị thành công không?”, Trần Trường An nhìn Đại Hoàng, hỏi.


Nghe thấy Trần Trường An hỏi mình, Đại Hoàng gật đầu, nói: “Thành công, cũng loại bỏ được khí huyết sát rồi”.

“Nhưng mà có lẽ hắn phải ngủ vài ba ngày mới tỉnh lại”.

“Nhưng... Ta không xác định hắn có thể nhớ lại chuyện quá khứ hay không”.

“Có lẽ có, cũng có thể là không, ngươi đừng hy vọng quá nhiều”.

Có thể nhớ lại ký ức của kiếp trước hay không, Trần Trường An không để ý, điều hắn thật sự quan tâm là rốt cuộc đối phương có phải là Ngô Danh Đao chuyển thế không.

“Hy vọng mọi việc có thể theo đúng ý ta”. “Nếu người đó thật sự là Ngô Danh Đao, ta sẽ giúp hắn khôi phục lại tất cả những gì từng thuộc về hắn ta, thiên phú, thực lực, sự tự tin!”

“Ta muốn hắn tận mắt chứng kiến hoàng triều Phụng Thiên diệt vong!”, Trần Trường An đanh giọng.

“Ngươi định khi nào đi đến hoàng triều Phụng Thiên?”, Đại Hoàng tò mò hỏi.

“Bây giờ chưa phải lúc, đợi khi nào thời cơ chín muồi, ta tất nhiên sẽ đi đến đó!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 193: C193: Biết uống rượu không


Nháy mắt đã qua hai ngày, thiếu niên ngu dại cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong cơn mê man.

Khoảnh khắc đối phương tỉnh lại, đôi mắt vốn mơ màng vẩn đục trở nên sáng ngời hơn.

Đứng dậy ngắm nhìn xung quanh, ánh mắt hắn ta lóe lên vẻ xa lạ, nhưng lại có cảm giác hơi quen thuộc.

Hắn ta đứng dậy, đẩy cửa phòng ra ngoài, lập tức thấy mấy người Trần Trường An đứng cách đó không xa.

Khi nhìn thấy Trần Trường An, trong lòng thiếu niên dâng lên cảm giác hết sức quen thuộc, dường như mình đã quen biết người này từ rất lâu.

Nhưng dù hắn ta nghĩ thế nào cũng không ra, ấn tượng duy nhất trong đầu là lúc hắn ta còn dại khờ, người này trợ giúp hắn ta, dẫn hắn ta tới nơi này.

Nhưng thiếu niên cảm thấy, mình quen biết Trần Trường An chắc chăn không phải bắt nguồn từ đây. Cảm giác này rất kỳ lạ, lại không thể nói rõ được.

Trần Trường An và Đại Hoàng liếc nhìn nhau, từ trong ánh mắt của thiếu niên này, bọn họ có vẻ như đã nhận ra điều gì đó.


"Biết uống rượu không?"

Đột nhiên, câu hỏi của Trần Trường An khiến thiếu niên sững sờ đứng đó, uống rượu?

Thiếu niên nhìn chằm chằm Trần Trường An, vì sao nghe được đối phương nói ra lời này, trong lòng hắn ta cảm thấy xúc động?

"Ta muốn... uống ba trăm chén", thiếu niên đột nhiên nói ra câu này theo bản năng.

Quả nhiên là ngươi!

Nghe được lời này, Trần Trường An có thể khẳng định thiếu niên này hẳn là người chuyển thế của Ngô Danh Đao.

Có lẽ do lúc trước linh hồn bị tổn thương quá nghiêm trọng, cộng với trải qua sau khi chuyển thế, khiến hắn ta không thể nhớ lại quá nhiều chuyện của kiếp trước.

Nhưng có chút thứ đặc biệt khắc sâu trong trí nhớ dường như còn ảnh hưởng đến hắn ta.

“Tiên Nhỉ".

"Công tử xin phân phó". "Chuẩn bị thịt rượu". "Vâng".

Cố Tiên Nhi đi tiền sảnh tìm người chuẩn bị thịt rượu, Trần Trường An nhìn thiếu niên, cười hỏi: "Có tên không?”

"Không có, trong trí nhớ của ta không có tên".

"Nhưng ta... Ta nhớ được một chữ Đao, không rõ nó có ý nghĩa gì", thiếu niên mê mang lắc đầu.


Chữ Đao? Đao trong Ngô Danh Đao sao? "Ta lấy cho ngươi một cái tên nhé?"

"Được", thiếu niên nhẹ nhàng gật đầu. Không biết vì sao, ở sâu trong nội tâm hắn ta không khỏi tín nhiệm Trần Trường An.

"Ngô Danh Đao, ngươi cảm thấy thế nào?" Ngô Danh Đao?

Thân thiết, quen thuộc, dường như cái tên này vốn thuộc về hắn ta.

"Được, sau này ta tên là Ngô Danh Đao", Ngô Danh Đao vừa cười vừa nói.

Ngô Danh Đao vô cùng thích cái tên này, lúc này, hắn ta cảm thấy mình như thể có được cuộc sống mới.

Không bao lâu sau, Khoái Hoạt Lâu mang rượu và đồ nhắm tới. Hai người Trần Trường An và Ngô Danh Đao cùng nhau nâng ly cạn chén.

Nói cho cùng, Ngô Danh Đao cũng chỉ có mười sáu tuổi, mà trước đó lại chưa từng uống rượu, cộng thêm không hề có tu vi, hắn ta chưa uống hết ba trăm chén mà ý thức đã hơi mơ hồ.

"Trần... Trần huynh, có thể gặp lại ngươi thật... Thật tốt".


Ngay trước khi Ngô Danh Đao bất tỉnh, hắn ta nói ra một câu thật lòng từ trong tiềm thức, có lẽ chính hắn ta cũng không biết vì sao lại nói ra câu này.

Nhìn Ngô Danh Đao say đến hôn mê, Trần Trường An cười nhạt đáp: "Đúng vậy, có thể gặp lại ngươi thật sự rất tốt".

Sau khi xác nhận đối phương chính là Ngô Danh Đao, trong lòng Trần Trường An giải quyết được một khúc mắc.

Nhưng tiếp đó, con đường của Ngô Danh Đao muốn đi như thế nào, Trần Trường An vẫn chưa suy nghĩ kỹ, hắn cũng chưa quyết định được có nên nói ra chuyện của kiếp trước hay không.

"Có một số việc không cần thiết nói ra, có lẽ nên để chính hắn ta đi tìm lại ký ức quá khứ sẽ tốt hơn".

"Tiểu tử Ngô Danh Đao này nên đi con đường chỉ thuộc về mình.

"Ngươi cảm thấy thế nào?", Đại Hoàng hỏi Trần Trường An. Nghe thấy Đại Hoàng nói vậy, Trần Trường An gật gật đầu. Quả thực như vậy, con đường của Ngô Danh Đao nên để tự hắn ta đi.

"Để tiểu tử này đi theo con đường mới hay con đường cũ?", Trần Trường An hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 194: C194: Ngoài thành


"Người mới đi đường mới, như vậy mới hợp lý".

"Hắn ta là Ngô Danh Đao, nhưng không phải là Ngô Danh Đao của quá khứ”.

"Có lẽ, chính bản thân hắn ta sẽ có lựa chọn".

"Ngày mai hỏi xem tiểu tử này là được, không phải sao?"

"Ừ, ngày mai hỏi hắn ta xem".

"Đúng rồi, việc ngươi thăng cấp lên huy chương tử kim vẫn chưa có tin tức à?"

"Không lẽ những người này thật sự đi tìm một người mà ngươi không thể chiến thắng?"

"Rốt cuộc sức chiến đấu chân thật hiện giờ của ngươi đạt tới trình độ nào rồi?", Đại Hoàng hiếu kỳ hỏi.

Sức chiến đấu chân thật?


Thật ra Trần Trường An vẫn chưa từng có định nghĩa rõ ràng, nhưng hắn có thể khẳng định một điểm, tuyệt đối sẽ không vượt qua Động Hư cảnh.

Hơn nữa hắn có cảm giác, vì biên độ tăng lên của sức chiến đấu ở các cảnh giới phía sau có biến động rất lớn, sức chiến đấu của hắn sẽ chịu ảnh hưởng nhất định.

Lúc tu vi của hắn đột phá đến Thần Thông cảnh, sẽ không xuất hiện sức chiến đấu cực mạnh, vượt qua mấy cảnh giới như trước nữa.

Dù như vậy, sức chiến đấu thực sự của Trần Trường An cũng đủ bi3n thái, ít nhất Đại Hoàng vẫn cho rằng, Trần Trường An chưa cần đột phá đến cảnh giới Đại Đế đã có thể vô địch tại thế gianl

"Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn". "Có thể thăng lên cấp huy chương tử kim hay không, thật ra không phải là chuyện quan trọng nhất. Đừng quên, mục đích của ta là trông thấy thành chủ, hỏi thăm tin tức".

"Ta không tin, thành chủ sẽ vẫn luôn trốn tránh không ra gặp người”.

Trần Trường An chưa từng quên mất mục đích thực sự của mình là gì, là tìm hiểu tin tức, tìm kiếm Thai Châu, từ đầu đến cuối hoàn toàn không phải là sáng tạo thần thoại, thu hoạch cái thứ gọi là huy chương tử kim kia.

Ngay lúc Trần Trường An và Đại Hoàng đang nói chuyện phiếm, bà chủ Khoái Hoạt Lâu lần nữa tìm đến.

"Ta nói này bà chủ, chỗ các ngươi chỉ có mình ta là khách thôi sao?"

"Ngươi sẽ không thật sự thích ta đấy chứ?" "Yêu thầm ta?", Trần Trường An cười cười chọc ghẹo.

Nghe vậy, bà chủ quyến rũ mỉm cười, không chút khách khí đáp: "Bà đây còn cần yêu thầm sao?"

"Chỉ cần ngươi bằng lòng, hiện tại ta lập tức có thể đẩy ngã ngươi làm việc".

"Ta không phải là tiểu thị nữ kia của ngươi, ngày ngày nhăn nhăn nhó nhó, thích cũng không dám nói".

Một câu nói đùa của bà chủ khiến khuôn mặt Cố Tiên Nhi lập tức đỏ bừng, muốn phản bác gì đó, nhưng lại không dám nói.

"Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi à?”


"Nói đi, lần này đến lại có chuyện gì?"

"Hừ, ta như thế đấy thì làm sao?"

"Trần Trường An, ngươi xem thường ta?"

Hả?

Ủa bà này, đùa giỡn thành nghiêm túc à?

Trần Trường An nhìn ra được, lửa giận trong ánh mắt bà chủ không phải giả, vậy mà bà ta thật sự tức giận?

"Ta tuyệt đối không có ý này, chẳng qua là nói đùa thôi".

"Nếu có chỗ mạo phạm, còn xin bà chủ thứ lỗi".

Từ trước đến giờ, Trần Trường An không phải là con vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, huống hồ nói thế nào đối phương cũng là nữ giới, không cần phải cứng đối cứng với bà ta, chỉ cần nói một câu mềm mỏng là có thể giải quyết vấn đề, làm gì phải chuyện bé xé ra to.

Đây là kinh nghiệm Trần Trường An tích lũy từ chỗ sư phụ, tuyệt đối không được để nàng có cơ hội tiếp tục bộc phát cơn tức giận.


"Hừ, được rồi, lười so đo mấy lời này với ngươi".

"Người của phủ thành chủ truyền đến tin tức, ba ngày sau, tiến hành trận đấu tăng cấp ở ngoài thành.

Ngoài thành?

Trân Trường An không ngờ, tại sao trận chiến thăng cấp này lại được sắp xếp ở ngoài thành? Thành Bất Quy này to như vậy, chiến trường huy chương cũng không nhỏ, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?

Ngẫm nghĩ lại, Trần Trường An liền hiểu được nguyên nhân đối phương làm như thế.

"Đang lo lắng tai bay vạ gió ấy mà. Thoạt nhìn, e rằng lần này bên phía phủ thành chủ sẽ phái ra mười tuyển thủ có thực lực không quá yếu".

"Tin tức của ngươi linh thông như vậy, có tin tức nội bộ gì không?", Trần Trường An cười hỏi.

"Tin tức nội bộ? Sao ta có thể có được tin tức nội bộ của phủ thành chủ chứ, ngươi đánh giá ta quá cao rồi", bà chủ vừa cười vừa đáp.

"Thật à?" Trần Trường An nhìn bà chủ thật sâu, sau đó cười nhạt nói: "Xem ra, chỉ có thể đợi đến ngày đó mới có thể biết đối thủ có thực lực gì".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 195: C195: Thật là quá đồ sộ


"Đồ sộ!"

"Thật là quá đồ sộ!"

"Đúng vậy, từ khi có thành Bất Quy đến giờ, chưa từng xuất hiện cục diện như vậy".

"Có lẽ, chỉ có Trần Trường An mới có thể tạo ra trường hợp như thế".

Thành Bất Quy là nơi rất nhiều người muốn tiến vào, nói thế nào, ở nơi này cũng xem như một mảnh đất lành tại khu Hỗn Loạn.

Không ai muốn đi ra ngoài, bởi một ra một vào sẽ tốn một ngàn linh thạch trung phẩm.

Nhưng riêng hôm nay, tất cả những người có thể đi ra khỏi thành Bất Quy đều chạy ra ngoài, bọn họ chỉ có một mục đích, chính là muốn chứng kiến tận mắt người sở hữu huy chương tử kim xuất hiện.

Năm mươi dặm bên ngoài thành Bất Quy là một mảnh đất trống, lúc này bốn phía đã đông nghìn nghịt người.


Phạm vi khoảng chừng mười dặm chính giữa mảnh đất đã bị kết giới bao vây, trong này chính là chiến trường chính ngày hôm nay.

Nhưng khi mọi người nhìn thấy tuyển thủ bên trong, ai ai cũng bối rối! "Này... Phủ thành chủ này thật sự làm việc như thế?"

"Không phải chứ? Phái mười người này xuất chiến? Này... Thật đúng là chẳng cần mặt mũi nữa".

"** má, bọn họ làm như vậy quá đáng quá đi? Dù có không muốn để Trần Trường An giành được huy chương tử kim thì cũng không cần làm đến rõ ràng như thế chứ".

"Ngay cả Ngụy Phong Đường cũng ở trong đó, sao Trần Trường An thắng được?"

Ngụy Phong Đường, chủ quản chiến trường huy chương, tu vi đạt đến Động Hư cảnh tầng thứ bảy, còn chín người khác cũng đều là tồn tại đạt tu vi Động Hư cảnh tầng thứ năm.

Trần Trường An đối mặt với mười người này tuyệt đối không có khả năng chiến thắng, cho dù bảo hắn chống đỡ một canh giờ vẫn không hề dễ dàng.

"Đội hình như vậy, Trần Trường An gặp khó khăn lớn rồi".

"Thiếu điều phái ra cả ba vị thống soái thôi, ba vị kia chính là tâm phúc của thành chủ, đều là Động Hư cảnh tầng thứ chín đỉnh phong".

"Đúng vậy, phỏng chừng chính thành chủ cũng biết nếu phái ra ba vị này thì quá không thể nào nói nổi".

"Suy cho cùng, quy củ năm đó không phải như thế. Có điều, bản thân quy củ này do thành chủ định ra, thành chủ muốn sửa đổi, người khác không tiện nói thêm gì".

"Các ngươi nói, sau khi Trần Trường An đến, thấy được cảnh tượng này có thể nhảy dựng lên chửi đổng không?"

"Chửi đổng? Nếu đổi thành ta, có mà muốn giế t chết luôn ấy".

"Hầy, chẳng có cách gì cả, tại địa bàn của người ta thì phải nghe người ta sắp xếp, yêu nghiệt như Trần Trường An cũng không ngoại lệ".


Đang lúc mọi người nghị luận hăng say, Trần Trường An nhanh chóng bay tới từ đằng xa, chỉ nháy mắt đã đi đến chiến trường.

Khi thấy bên trong đứng mười người, biểu cảm của Trần Trường An vô cùng bình tĩnh, dường như kết quả này không hề khiến hắn cảm thấy bất ngờ.

Sau khi tiến vào bên trong kết giới, Trần Trường An nhìn về phía Ngụy Phong Đường, dù gì thì hắn cũng không nhận ra chín người khác.

"Xem, Tu La thành chủ quả nhiên để mắt đến Trần Trường An ta".

"Đội hình như vậy quả thật không tệ", Trần Trường An cười nhạt.

"Trân Trường An, tất cả đều do thành chủ sắp xếp, chúng ta cũng không có lựa chọn khác".

"Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Một khi chấp nhận, ngươi sẽ đối mặt với mười người chúng ta cùng nhau tấn công".

"Ngươi đã thắng liên tiếp một trăm trận huy chương bạch kim, thua ở nơi này sẽ không ai nói gì".

"Nếu bây giờ ngươi muốn từ bỏ vẫn còn kịp", Ngụy Phong Đường vừa cười vừa nói.

Từ bở?


Từ trước đến giờ, đây không phải là phong cách của Trần Trường An.

"Nếu ta không nhớ lầm, chống đỡ được một canh giờ hẳn cũng xem như thông qua?”

Hả? Chống đỡ một canh giờ?

Trong lòng Ngụy Phong Đường đột nhiên chấn động, sao hắn ta lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.

Chẳng lẽ, Trần Trường An có lòng tin dựa vào thân xác của mình là có thể chống đỡ được mười người bọn họ liên thủ tấn công trong một canh giờ?

"Nhưng hôm nay ta không có tâm tình chậm rãi lăng phí thời gian".

"Mà vừa vặn, ta cũng muốn biết, thực lực chân chính của ta rốt cuộc đã đạt đến tình trạng gì rồi".

"Chư vị, chuẩn bị xong chưa?" Lời này vừa nói ra, mấy người Ngụy Phong Đường đồng loạt biến sắc. Hắn có ý gì? Trước đó Trần Trường An vẫn chưa bày ra thực lực chân chính?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 196: C196: Điều gì


Hắn vẫn luôn giữ lại một phần?

"Thật là ngạo mạn, chỉ là Siêu Phàm cảnh tầng thứ nhất thôi, mà tự cho rằng mình vô địch thiên hạ hay sao?"

"Không thể chủ quan, đừng quên Diên Hùng từng bị hắn giết trong nháy mắt".

"Hừ, chẳng qua là giết Diên Hùng trong chớp mắt thôi, ta cũng có thể làm được".

"Cho nên, chẳng khác nào thực lực của hắn không chênh lệch với ngươi bao nhiêu sao?”

"Dù có như vậy thì thế nào? Hắn đối mặt với mười người chúng ta, chẳng lẽ hắn còn có thể dùng một chiêu đánh bại toàn bộ chúng ta hay sao?”

So với chín người khác phẫn nộ, Ngụy Phong Đường lại lộ vẻ hưng phấn, bởi lần này hắn ta còn có một nhiệm vụ, chính là thăm dò thực lực chân chính của Trần Trường An đã đạt đến mức độ nào rồi.

"Trân Trường An, ra tay đi".

"Làm cho tất cả mọi người nhìn xem, rốt cuộc ngươi mạnh như thế nào!", Ngụy Phong Đường vừa cười vừa nói.

"Được!"


Còn chưa dứt lời, một luồng kiếm ý kinh khủng bản ra khỏi cơ thể Trần Trường An.

Trong khoảnh khắc, đám người Ngụy Phong Đường thay đổi sắc mặt! Kiếm ý thật là khủng khiếp!

Luồng kiếm ý này cực mạnh, khiến mấy người Ngụy Phong Đường cảm nhận được uy hiếp cực lớn, thậm chí sinh lòng sợ hãi.

"Đậu mái"

"Sao lại là kiếm ý?"

"Trần Trường An lĩnh ngộ kiếm ý lúc nào?"

Lúc này Đại Hoàng thấy rất bối rối, mặc dù Đại Hoàng không tới, nhưng với năng lực cảm nhận của nó, dù có cách xa, bên này xảy ra chuyện gì cũng không khác gì tận mắt nhìn thấy.

Chính vì vậy, Đại Hoàng mới bối rối đến vậy, Trần Trường An vẫn luôn ở cùng với nó, sao tự dưng lại lĩnh ngộ được kiếm ý?

"Tiền bối Đại Hoàng, sao vậy?", Cố Tiên Nhi tò mò hỏi.

"Ngươi... Ngươi biết Trần Trường An lĩnh ngộ kiếm ý khi nào không?”

Câu hỏi của Đại Hoàng khiến Cố Tiên Nhi ngây ngẩn cả người, nàng ta mới đi theo Trần Trường An không bao lâu, ngài còn không biết, làm sao ta biết được?

"Được rồi, hỏi cũng như không, sao ngươi biết được".

Đại Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó Ngô Danh Đao bên cạnh nói một câu theo bản năng: "Có lẽ, đối với một số người, vốn không cần đi lĩnh ngộ".

Sau khi nói xong, Ngô Danh Đao sững sờ, ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: "Hình như ta lại mắc bệnh".

Theo như lời Ngô Danh Đao, hắn ta thường xuyên nói ra một ít lời không thể giải thích được, đây chính là nguyên nhân tại sao chứng ngu dại lúc trước không được trị hết.

Đại Hoàng không nói gì nhiều, mà cho rằng Ngô Danh Đao nói rất có lý. Trần Trường An quá bi3n thái, chuyện xảy ra trên người hắn sao có thể dùng lẽ thường để giải thích?


"Thăng!"

Đại Hoàng đột nhiên mở miệng, khiến toàn thân Cố Tiên Nhi chấn động, thắng?

Nhanh như vậy? Mà lúc này, bên trong chiến trường ngoài thành Bất Quy,

Trân Trường An đứng trên hư không, bên dưới, mười người do Ngụy Phong Đường cầm đầu đã ngã xuống đất không dậy nổi.

Bốn phía lặng ngắt như tờ, chẳng ai có thể nghĩ tới, tại sao kết quả cuối cùng lại thành ra như vậy?

Kiếm khí xông thẳng lên trời vừa rồi là chuyện gì? Vì sao sau khi chợt xuất hiện một tia sáng chói mắt, đã phân ra thắng bại luôn rồi?

Đến tột cùng đã xảy ra chuyện ra ở bên trong kết giới này?

Ngoại trừ mười người Ngụy Phong Đường tự mình trải qua, những người khác đồng loạt trưng ra vẻ mặt hồ đồ, hoàn toàn không thể hiểu được chuyện này là như thế nào.

"Thắng? Trần Trường An thăng?"

"Ta tưởng rằng... Ta tưởng rằng sẽ Trần Trường An sẽ lâm vào khổ chiến, kết quả lại thắng?"

"Chẳng phải ta nên hưng phấn sao? Vì sao trong lòng ta lại chẳng có chút gợn sóng nào? Vì sao chứ?"

"Trân Trường An muốn hoàn thành câu chuyện truyền kỳ sao? Đây chính là chín cường giả Động Hư cảnh tầng thứ năm,


một Động Hư cảnh tầng thứ bảy đấy".

"Phù! Trần Trường An quả nhiên chính là người phi thường".

"Có điều, chẳng lẽ các ngươi không hề phát hiện điều gì sao?"

"Điều gì?"

"Trần Trường An tu kiếm đạo, nhưng có ai từng thấy hắn dùng kiếm?"

Hả?

Lời này vừa nói ra, người chung quanh đều sững sờ. Đúng vậy, từ đầu đến cuối Trần Trường An chưa từng dùng kiếm một lần nào.

Chẳng lẽ...

"Hắn vẫn còn ẩn giấu một phần thực lực?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 197: C197: Bây giờ ngươi gặp luôn à


“Bây giờ có thể dẫn ta đến gặp thành chủ của các ngươi chưa?”

Ngụy Phong Đường trên mặt đất từ từ đứng dậy, trận chiến này dù thua nhưng khiến hắn ta tâm phục khẩu phục, ánh mắt nhìn về phía Trần Trường An cũng chuyển từ thưởng thức sang bội phục.

Nếu nói trước kia Ngụy Phong Đường vẫn còn nghĩ rằng Trần Trường An là một nhân tài mới xuất hiện thì giờ trong lòng Ngụy Phong Đường, Trần Trường An đã trở thành một vị cường giả còn mạnh hơn mình.

“Ngươi thắng rồi, ngươi sẽ là người đầu tiên và cũng là duy nhất có huy chương tử kim tại thành Bất Quy, ngươi đã có quyền đi gặp thành chủ”.

“Bây giờ ngươi gặp luôn à?”

Ngụy Phong Đường hơi thắc mắc, sao Trần Trường An cứ vội vã đòi gặp thành chủ thế nhỉ? Lẽ nào có việc gì ư?

Lễ nào là...

“Trần Trường An, không lẽ ngươi sợ thành chủ đại nhân


cuỗm tiền đặt cược của ngươi đi mất hả?”, Ngụy Phong Đường bèn hỏi thử.

Hả?

Ngụy Phong Đường nghị thế khiến Trần Trường An thấy khá bất ngờ, dù sao hắn chẳng bận tâm chuyện đặt cược lắm, hắn không thiếu linh thạch, chỉ là thêm mấy trò đó thì sẽ tăng cơ hội gặp gỡ thành chủ Tu La mà thôi.

Hắn cũng không ngờ rằng Ngụy Phong Đường sẽ để ý như thế, nhưng mà âu cũng là chuyện thường tình, dù sao ở đây đều là đám quỷ đói chưa thấy sự đời thôi.

“Ngươi đừng quan tâm ta tìm hắn ta làm gì, cứ dẫn ta đi được rồi”.

“Hắn ta có ở thành Bất Quy không?”, Trần Trường An tức giận hỏi.

“Có, nhưng mà... ta cần phải đi báo tin trước, xem thử thành chủ có đồng ý gặp ngươi hôm nay không?”

“Có thể ngươi phải đợi một lát”.


Phải đợi nữa hả?

Gặp thành chủ đúng là gian nan vô cùng, nhưng mà Trần Trường An đã chờ nhiều ngày rồi nên giờ chờ thêm cũng chả sao, hắn cũng không vội lắm.

“Được, vậy ta về Khoái Hoạt Lâu trước đây, cố gắng nhanh chút nhé”.

“Bảo là ta có chuyện cần hỏi thăm hắn ta”. Hỏi thăm chuyện gì ư?

Ngụy Phong Đường gật đầu nói: “Ta sẽ chuyển lời của ngươi cho thành chủ”.

Trần Trường An không nói gì thêm, bóng người chợt lóe bay thẳng về phía thành Bất Quy.

“Thằng nhóc này đúng là tự nhiên, nói đi là đi”, Ngụy Phong Đường cười khổ.

“À thì... Ngụy đại nhân, kết giới... kết giới còn chưa mở thì phải”.

“Chưa mở thì mở đi, còn hỏi ta làm gì?”

“Không phải, ý của ta là kết giới chưa mở thì Trần Trường An đi ra kiểu gì?”

“Hả? Thì..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 198: C198: Hắn còn là người không


Ngụy Phong Đường bỗng nhiên sửng sốt, đúng thế, kết giới còn chưa mở thì Trần Trường An đi xuyên qua kết giới kiểu gì?

Phải biết rằng, kết giới này tạo ra để phòng việc bọn họ chiến đấu ảnh hưởng quá xa nên đã được thành chủ đích thân bố trí.

Nhưng Trần Trường An thì sao? Tự nhiên như nhà không cửa? Hắn không bị ảnh hưởng chút nào ư? Kết giới này như thùng rỗng kêu to đối với hắn sao?

“Tên Trần Trường An này rốt cuộc còn bao nhiêu thủ đoạn chưa thi triển thế?”

“Hắn còn là người không?”

Mỗi một lần bọn họ gặp Trần Trường An đều sẽ kinh ngạc trước thủ đoạn của hắn, dường như trên người hắn còn có vô số bí mật.

“Này... thằng nhóc này từ bỏ huy chương tử kim à? Thôi bỏ đi, đợi đến khi gặp thành chủ thì nhờ thành chủ đưa cho hắn vậy”.

Sau khi Trần Trường An rời khỏi, Ngụy Phong Đường mới nhớ còn chưa đưa huy chương tử kim cho Trần Trường An.

Người đầu tiên Trần Trường An gặp sau khi về tới Khoái Hoạt Lâu vẫn là bà chủ.

Dường như bà chủ rảnh rỗi cả ngày không cần làm gì hết, ngày ngày ở cửa chờ Trần Trường An hắn vậy.


“Ngươi không buôn bán à?” “Nhàn nhã vậy luôn?”, Trần Trường An hỏi.

“Chuyện kinh doanh gì quan trọng hơn một vị khách như ngươi chứ?”

“Mau cho ta chiêm ngưỡng coi thử huy chương tử kim ra sao đi, ta còn chưa từng thấy nó đâu đấy”, bà chủ hờn dỗi nói.

“Huy chương à? Ta không cần, nếu ngươi thích thì đến lúc đó sẽ tặng cho ngươi”, Trần Trường An bất cần nói.

Tặng cho mình hả?

“Cái này có được coi là tín vật đính ước không?”, bà chủ thâm tình hỏi.

Tín vật đính ước hả?

Ngươi đang nằm mơ hả?

“Ngươi không dẹo thì không nói chuyện được à?”, Trần Trường An hỏi câu chí mạng.


“Ồ? Làm vậy không được à? Chẳng phải đàn ông các ngươi đều thích phụ nữ như vậy à?”

“Đừng giả vờ chính trực, ngoài miệng bảo không thích chứ lòng mê quá chứ gì?”

“Làm gì có cái gọi là chính nhân quân tử chứ, chẳng qua chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi”.

“Không động lòng chẳng qua là chưa đủ hấp dẫn”.

Lời của bà chủ có lẽ không sai chỗ nào, có lẽ phần lớn đàn ông đều như vậy nhưng túm cái quần lại là luôn luôn có ngoại lệ.

Chẳng qua, Trần Trường An không muốn tốn nước miếng với nàng ta về vấn đề này, đây vốn không phải là vấn đề có thể tranh luận đúng sai rõ ràng.

“Mỗi người đều có lý giải của riêng mình, ngươi nói thế cũng không có gì sai”.

“Nhưng ngươi không cảm thấy mệt mỏi à?” Mệt mỏi?. ngôn tình tổng tài

Nghe vậy, bà chủ lắc đầu hờ hững rồi cười nói: “Còn sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì đúng không?”

Đúng vậy, đối với rất nhiều người mà nói, còn sống quan trọng hơn tất cả, cần gì phải để ý dùng cách gì để sống chứ.

Mỗi người có mỗi lý giải khác nhau, con đường họ lựa chọn cũng sẽ khác nhau.

Trong khi hai người họ nói chuyện, Ngụy Phong Đường đã đến Khoái Hoạt Lâu, tốc độ quá nhanh khiến Trần Trường An cũng khá bất ngờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
589,559
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 199: C199: Không cần ta đi với ngươi à


Ngụy Phong Đường không để tâm tới bà chủ mà chạy thẳng tới chỗ Trần Trường An.

“Ta nói này Ngụy đại nhân, tiểu đi3m này dù sao cũng là địa bàn của ta, ngươi đến đây mà không chào ta trước sao? Không phải lệ lắm nhỉ?”, bà chủ đứng bên cạnh cười như không cười hỏi.

“Ta tìm hắn có việc, nếu không ai thèm đến địa bàn của ngươi chứ”.

Ngụy Phong Đường vẫn không thèm nhìn bà chủ dường như hắn ta rất ghét Khoái Hoạt Lâu và bà chủ của nó.

Lúc này, Trần Trường An cũng thức tỉnh tinh thần hóng hớt, chuyện gì hay vậy ta?

“Có cố sự à?”, Trân Trường An hỏi bà chủ. “Người theo đuổi lão nương đấy nhưng mà ta từ chối”.

“Đừng tưởng bề ngoài ta trông lẳng lơ mà coi ta là người tùy tiện, ta là người có giới hạn đấy nhé”, bà chủ cười nói.

Đánh người không đánh mặt, chửi người không chỉ đích danh, bà chủ không hề băn khoăn vạch vết thương lòng của Ngụy Phong Đường ra, gương mặt già nua của hắn ta không khỏi đỏ bừng.

“Năm ấy ta tuổi trẻ nông nổi”, Ngụy Phong Đường cả giận nói.

“Tuổi trẻ nông nổi hả? Ngươi đúng là không biết ngượng”.


“Năm xưa khi ngươi theo đuổi ta chắc cũng gần trăm tuổi rồi nhỉ? Tuổi đó mà bảo là còn trẻ hả?”, bà chủ khinh thường đâm chọt.

“Tạ.”

“Cho qua đấy, ta lười so đo với đám đàn bà các ngươi”.

“Trần Trường An, thành chủ đã đồng ý gặp ngươi, theo ta đến phủ thành chủ đi”.

Phủ thành chủ ư?

Thành chủ Tu La vẫn luôn ở phủ thành chủ sao?

“Khí tức của phủ thành chủ quả thật rất khác lạ, nó tồn tại ở đó nhưng lại nhanh chóng biến mất đến ta cũng không lần tìm được”.

“Thành chủ rất thần bí, nếu không phải ở Đại Đế Cảnh thì ắt phải có bảo bối che giấu khí tức của mình”.

“Không cần ta đi với ngươi à?”


Đúng lúc này, trong đầu Trần Trường An truyền tới giọng nói của Đại Hoàng.

Trân Trường An không trả lời nó mà nhìn về phía Ngụy Phong Đường rồi cười nói: “Thành chủ vẫn luôn ở trong phủ thành chủ ư?”

“Ta không thể bại lộ chuyện của thành chủ được, nhưng nếu hiếu kỳ thì cứ hỏi trực tiếp”.

“Được, vậy mời dẫn đường”.

Trần Trường An không hỏi gì thêm, dù sao hắn cũng sắp gặp thành chủ Tu La rồi.

Trần Trường An đi theo Ngụy Phong Đường tới phủ thành chủ, phủ thành chủ trông rất oai phong, diện tích rộng rãi.

Chỉ có điều, Trần Trường An luôn cảm thấy nơi này thiếu chút hơi người, một nơi rộng lớn như vậy nhưng người sống lại quá ít.

Cho dù là để giữ tính thần bí thì cũng không cần làm đến mức này đâu nhỉ?

Ngụy Phong Đường dẫn Trần Trường An đi thẳng một mạch tới hoa viên sâu trong phủ thành chủ.

“Trong ngọn núi đằng trước có một hang động, sau khi ngươi đi vào đó thì có thể nhìn thấy một mật thất”.

“Thành chủ đang chờ ngươi ở đó”. Bí ẩn như vậy à?

“Thành chủ của các ngươi... làm chuyện gì khuất tất à?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom