Cập nhật mới

Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: C60: Trần trường an


Lang Gia, Vân Xuyên.

"Đại Hoàng, ngươi cố ý phải không?"

"Ta không có nha, ngươi đừng đổ oan cho ta." "Còn nói ngươi không có à?”

Trần Trường An nhìn Đại Hoàng với ánh mắt đầy oán hận, tên khốn này tuyệt đối là đang cố ý trả thù mình.

Bảy ngày, ròng rã bảy ngày, tên khốn kiếp Đại Hoàng vặn hết tốc độ mà không cho mình chút phòng hộ chắn phía trước.

Thân thể của Trần Trường An thì chịu được, nhưng làm sao bộ quần áo này chịu nổi tốc độ của Đại Hoàng chứt

"Sao ngươi không tự chăm sóc bản thân mình tử tế chút nào vậy?"

"Ôi trời, ta quên mất, ngươi mới tu luyện, yếu lắm." "Lỗi ta, là lỗi của ta."

Đại Hoàng vờ như đã hiểu ra, nở nụ cười đểu nhìn Trần Trường An.

"Được, ngươi chờ đấy."

Trần Trường An cũng không để ý đến Đại Hoàng nữa, khi định thay bộ quần áo khác thì bỗng nghe một tiếng hét to!


"Trần Trường An!"

"Đồ khốn, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi!" Hả?

Cái quỷ gì vậy?

Mới đến Lang Gia đã gặp bạn cũ à?

Chẳng lẽ là Lâm Tương Liễu? Không đúng, Lâm Tương Liễu không có nhiều oán khí với mình như vậy.

Trần Trường An và Đại Hoàng đều tò mò, nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, thấy cách đó không xa, một tên ăn mày nhìn Trần Trường An với vẻ căm hận.

"Ăn mày?"

"Mẹ nó, ta quen ăn mày à?"

Lúc này, Trần Trường An muốn lật tung ký ức xem có quen biết ai không, nhưng vẫn không tìm ra manh mối.

"Đại Hoàng, ngươi nhận ra không?" Trần Trường An hỏi. "Cũng hơi quen quen, không nhớ rõ." Đại Hoàng lắc đầu.


Tên ăn mày là một người trung niên, mặt đen như than, quần áo thì rách rưới khó tả.

Nhưng Trần Trường An phát hiện, bộ dạng hiện tại của mình có vẻ giống như bộ dạng của tên ăn mày kial

Tên ăn mày nhìn Trân Trường An với vẻ căm hận, thấy bộ dạng hiện tại của hắn, ánh mắt hắn ta như rất sung sướng, hả hê.

Trần Trường An và Đại Hoàng nhìn chằm chằm đối phương, bởi vì người biết tên hắn thật ra cũng không nhiều.

"Hình như từng gặp ở đâu đó."

"Ừ, ta cũng cảm thấy quen quen."

"Đây không phải là..."

"Má nói"

"Huyền Vô Đạo?"

"Ngươi chính là Huyền Vô Đạo sao?"

Bỗng nhiên, Trần Trường An và Đại Hoàng mở to mắt, hoàn toàn không ngờ tên ăn mày trước mặt lại là Huyền Vô Đạo.

Huyền Vô Đạo không phải người của Lang Gia, hơn nữa đã quen biết Trần Trường An cách đây ba nghìn năm.

Huyền Vô Đạo năm xưa chính là đệ nhất thiếu niên thời kỳ đó, tiền đồ vô lượng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: C61: Quả thật là đại trượng phu


Lúc Trân Trường An gặp Huyền Vô Đạo chính là thời kỳ hắn ta nổi danh, mới năm mươi tuổi đã đạt đến Động Hư Cảnh

đỉnh phong!

Chớp mắt đã ba ngàn năm, người cũ chưa chết mà lại hóa thân thành tên ăn mày à?

Thời gian quá lâu, Trần Trường An nhất thời cũng bối rối, không hiểu oán hận của Huyền Vô Đạo với mình bắt nguồn từ đâu?

Giữa hai người dường như không có ân oán gì mà?

"Mẹ kiếp, ngươi xưa kia là thiên kiêu một thời, bây giờ đang làm gì thế?"

"Trải nghiệm khổ ải nhân gian à?"

"Nếm trải nhân sinh?" Trần Trường An trưng ra biểu cảm vô cùng ngạc nhiên.

Thấy vẻ mặt của Trần Trường An, Huyền Vô Đạo hoàn toàn tức giận.

Quên rồi!

Hắn thật sự quên rồi ư?


Chịu thiệt đã ba ngàn năm, có đau khổ cũng hết lòng tuân thủ lời hứa, thế mà tên khốn kiếp này lại quên mất chuyện năm xưa!

"Ta ra nông nỗi như ngày hôm nay còn không phải do ngươi ban tặng sao?”

"Trần Trường An, ngươi hại ta khổ lắm rồi!" Oán niệm của Huyền Vô Đạo gần như hóa thành thực chất, trực tiếp siết cổ Trần Trường An.

"Đợi đã, chuyện này liên quan gì đến ta chứ?"

"Ta lại..."

Còn chưa nói xong thì Trần Trường An bỗng dưng sững người, một ký ức xa lạ mà quen thuộc đột nhiên hiện lên trong đầu.

Trời má!

Chuyện này... dường như thật sự liên quan tới mình.

Đại Hoàng càng không nhịn được, dùng chân trước che miệng cười trộm.

Nó cũng nhớ ra rồi.


"Ba ngàn năm, ngươi biết ta tìm ngươi khổ cực thế nào không?"

"Mẹ nó, lão tử không cần làm ăn mày nữa rồi."

"Ta tự do rồi!" Huyền Vô Đạo ngửa mặt hét lớn, dường như oán hận ba ngàn năm nay đã được giải tỏa ngay giây phút này.

"Tên ăn mày này thật đáng thương, đã thế còn điên nữa."

"Phải đấy, ngươi xem, hai tên ăn mày này tình cảm khá tốt, nói chuyện vui vẻ ghê."

"Than ôi, đều là người khốn khổ, bọn họ còn nuôi một con chó, chứng tỏ là người tốt bụng."

"Đúng vậy, bản thân đã sa sút nghèo túng như thế mà con chó kia vẫn được nuôi dưỡng sạch sẽ, quả thực là người tốt."

"Thôi, cho họ ít tiền, để họ được ăn bữa ngon." "Ta cũng thấy nên làm vậy."

Nghe cuộc đối thoại của người qua đường, Trần Trường An, Huyền Vô Đạo, thậm chí cả Đại Hoàng đều chết lặng.

Thật sự coi họ như ăn mày sao? Có thể nói Huyền Vô Đạo quả thật là ăn mày hàng thật giá thật, còn Trần Trường An thì không cho mình là ăn mày, quần áo chỉ hơi rách một chút thôi.

Đại Hoàng nghe người ngoài nghị luận, liền quay đi chỗ khác, cúi đầu làm như không quen biết hai người kia.

"Cút đi, ta giống ăn mày lắm sao?"

“Ánh mắt của các ngươi là có ý gì hả?” Huyền Vô Đạo tức giận nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: C62: Đứng lại đứng lại


Nghe vậy, mọi người nhìn Huyền Vô Đạo như nhìn kẻ điên, ánh mắt như muốn nói, chẳng lẽ không giống sao?

Huyền Vô Đạo vốn còn hơi cứng rắn, nhưng nghĩ kỹ, mình không phải ăn mày thì ai mới là ăn mày?

"Đi thôi, đừng đứng đây chịu mất mặt nữa." "Mẹ nó, ta mất mặt đã ba ngàn năm rồi."

"Bao năm qua, ta luôn tránh gặp người quen, sợ bị ai đó nhận ra."

Huyền Vô Đạo vội vàng thúc giục Trần Trường An rời khỏi nơi này, giờ đã tìm được Trần Trường An, hắn ta không cần

phải làm ăn mày nữa.

"Được rồi, tìm chỗ nào tắm rửa, thay bộ quần áo sạch sẽ đi."

"Ta biết một nơi, chỗ đó không †ồi, ta nhòm ngó lâu rồi nhưng không có tiền đến."

"Lần này ngươi mời đi." "Được rồi, ta mời thì ta mời, đại gia có tiền."

Trần Trường An lắc đầu, sau đó bị Huyền Vô Đạo dẫn đến lầu xanh!

"Hoán Hoa Lâu?”


"Đây chính là nơi ngươi nhòm ngó bấy lâu sao?" Trần Trường An tỏ vẻ bất đắc dĩ.

"Nói nhảm, chỗ này tuyệt lắm đấy. Tiểu tử ngươi đừng nói nhiều năm như vậy, ngươi chưa đến lầu xanh nhé?"

"Ta nói cho ngươi biết, bấy lâu nay ta đi khắp nơi, dành dụm được ít lượng bạc rồi tiêu hết ở lầu xanh rồi." Huyền Vô Đạo vô cùng đắc ý.

Mẹ kiếp!

Tên khốn nạn này bao năm qua đã đến bao nhiêu lầu xanh thế?

"Với tu vi của ngươi, còn phải dành dụm bạc mới đi lầu xanh sao?" Trần Trường An tò mò hỏi.

"Ngươi nói xem? Còn không phải vì ngươi sao." Huyền Vô Đạo không vui nói.

Trần Trường An cũng cười khặc khặc, lúc gặp Huyền Vô Đạo năm xưa, tên khốn này kiêu ngạo lắm, tự cho là bá chủ thiên hạ.

Ban đầu Trần Trường An cũng không làm gì, cuối cùng lúc chia tay, Huyền Vô Đạo nhất định đòi giao thủ luận bàn với Trần Trường An.

Trần Trường An bèn đánh cược với hắn ta.

Trần Trường An cho Huyền Vô Đạo thời gian một nén hương, bản thân hắn đứng yên không nhúc nhích, nếu Huyền Vô Đạo có thể làm Trần Trường An bị thương dù chỉ một chút, tức là hắn thua.


Nếu Huyền Vô Đạo thua, hắn ta phải làm ăn mày sống qua ngày đoạn tháng cho đến lần sau gặp lại Trân Trường An.

Kết quả cuối cùng là Huyền Vô Đạo cố hết sức tấn công Trần Trường An trong một nén hương, nhưng Trần Trường An không hề hấn gì.

"Má nó, ba ngàn năm rồi, nếu ngươi vẫn không tìm được †a, cứ phải làm ăn mày hoài sao?" Trần Trường An tò mò hỏi. "Nói nhảm, nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, một lời hứa đáng gía ngàn vàng, sao có thể làm trái lời hứa của mình chứ."

"Quả thật là đại trượng phu!"

"Thôi bớt nói nhảm, mời ta chơi vui vẻ đi." "Được rồi, đi thôi."

Trần Trường An bất đắc dĩ lắc đầu, dù sao mình cũng chưa đến lầu xanh bao giờ, vừa hay trải nghiệm xem sao.

"Đứng lại đứng lại!"

"Các ngươi không nhìn xem đây là nơi nào à?”

“Hai tên ăn mày mà còn muốn đến Hoán Hoa Lâu ư?”

Hai người vừa đến cửa thì bị gã sai vặt chặn lại, bởi vì với trang phục của hai người, còn dắt theo một con chó, thật sự hơi khó coi.

"Nói nhảm quá."

"Dẫn đường phía trước đi."

Trần Trường An cũng không thèm rườm rà, trực tiếp ném ra vài thỏi vàng, dù sao món đồ này cũng không có ích gì, chỉ là tiền tệ thông dụng của thường nhân, đối với người tu luyện thì linh thạch mới quan trọng.

"À, tiểu nhân vừa rồi có mắt như mù, nhìn lầm rồi, nhìn lầm rồi.

"Hai vị đại gia, mời vào trong!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: C63: Buồn cười


“Buồn cười, thật là buồn cười!”

“Đây là Hoán Hoa Lâu mà ta biết ư? Sao giờ loại người nào cũng có thể vào đây vậy?”

“Ngay cả ăn mày mà cũng vào đây được ư? Vậy các khách khứa chúng ta đây là ai?”

“Ôi chao, đẳng cấp hạ xuống rồi, sau này ta không tới đây nữa.

“Mất hứng, quả là mất hứng, không khí ở đây bị ô nhiễm rồi, hôi thối khó ngửi, hôi thối khó ngửi quá.”

Hai người Trần Trường An vừa dắt Đại Hoàng vào trong Hoán Hoa Lâu lập tức thu hút không ít ánh mắt xem thường và lời lế trào phúng.

Trong mắt bọn họ, mặc dù Hoán Hoa Lâu là chốn làng chơi nhưng không phải là nơi mà ai thích tới đều có thể tới.

Nếu tên ăn mày đặt chân vào đây thì chẳng phải đã hạ thấp thân phận của bọn họ rồi ư?

“Ngươi lên hay ta lên đây?” Huyền Vô Đạo nhìn Trần Trường An một cái, biểu cảm không lộ rõ mừng giận ra sao.

“Để ta cho, chuyện nhỏ nhặt thế này không cần phải đổ máu.”

Trân Trường An cười nhạt một tiếng, sau đó nhìn về phía những người khác.


“Các ngươi... Thân phận của các ngươi là gì?” “Tạ.” CạchI

Không đợi đối phương trả lời, Trần Trường An đã ném thẳng một thỏi vàng vào người đối phương.

“Ngươi...”

Cạch!!

Cạch!

CạchI!

Sau khi thấy hắn ném ra hết thỏi vàng này tới thỏi vàng khác, những người vốn tỏ thái độ bực dọc lập tức thay đổi hẳn sắc mặt.

Giàu!

Quá giàu!

Đây mới thật sự là lấy tiền nện người chân chính!


“Ta không có thân phận gì, không có thân phận gì hết, ngài là cao quý nhất, ngài là cao quý nhất.”

“Đúng đúng đúng, thơm, quá thơm, còn thơm hơn cả các cô nương ở Hoán Hoa Lâu nữa.”

“Ta bảo rồi mà, nhìn hai vị này là đã thấy có khí chất xuất chúng, khí vũ hiên ngang rồi, chúng ta sao có thể bì kịp được,

sao có thể bì kịp được.”

Mọi người vừa nói vừa cúi đầu nhặt những thỏi vàng, gã sai vặt đứng bên nhìn cũng cực kỳ thèm thuồng.

“Chiêu này của ngươi không tồi, sao ta không nghĩ tới nhỉ.”

Huyền Vô Đạo không ngờ biện pháp giải quyết của Trần Trường An lại là như vậy, quả là thú vị.

“Ngươi nghĩ tới thì sao? Ngươi có tiền không?” Trần Trường An tỏ ý khinh bỉ, hỏi Huyền Vô Đạo.

“Chuyện này... Ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Huyền Vô Đạo cũng rất tò mò, đối với tu luyện giả thì thứ này chỉ là rác rưởi, đâu quý giá như linh thạch.

Thông thường, tu luyện giả hầu như không tích trữ những thứ tục tăn như vàng bạc nhưng Trần Trường An lại khác, hắn không chỉ có mà còn có khá nhiều.

Số vàng mà hắn vừa mới lấy ra thôi đã lên tới hơn một vạn lượng hoàng kim rồi.

“Sống lâu thì đương nhiên sẽ có nhiều hàng tích trữ thôi.”

“Đại Hoàng ham ăn biếng làm, ngươi cũng biết đấy, không phải nơi nào cũng dùng linh thạch làm tiền tệ thông dụng.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: C64: Quá bẩn


“Cho nên ta mới cất giữ không ít thỏi vàng như thế này.”

“Để tính sơ sơ xem nào, à mà thôi, ta cũng nhớ không rõ, tóm lại là rất nhiều.”

Không nhớ rõ ư?

Vậy rốt cuộc là phải có bao nhiêu vàng cơ chứ?

Gã sai vặt đứng bên nghe vậy cũng trố mắt, ngẩn người, thời nay, rốt cuộc người giàu có bị làm sao vậy nhỉ? Thích giả làm ăn mày ư?

Chẳng lẽ là thích bị người ta xem thường, sau đó lật ngược tình thế một cách ngoạn mục?

“Tiểu nhị, cho hai gian phòng thượng hạng, chuẩn bị một ít nước nóng là được, bọn ta phải rửa ráy sạch sẽ một phen.”

“Vâng, mời nhị vị lên lầu.” Đây chính là thần tài, gã sai vặt không dám lạnh nhạt với bọn họ, vội vàng mời hai người vào gian phòng riêng tốt nhất ở trên tầng.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, Trần Trường An và Huyền Vô Đạo thay y phục sạch sẽ.

“Dễ chịu!” “Sảng khoái!”

“Ba ngàn năm rồi không được sạch sẽ như thế này!” Huyền Vô Đạo cười to.


Trần Trường An và Đại Hoàng khinh bỉ nhìn Huyền Vô Đạo một cái, ánh mắt ngập tràn ghét bỏ.

Quá bẩn!

Bảo ngươi làm ăn mày chứ có bảo ngươi không được tắm đâu.

Hửm?

Không tắm?

“Không phải ba ngàn năm nay ngươi không hề tắm rửa đấy chứ?” Trần Trường An kinh ngạc hỏi.

“Làm ăn mày thì phải cho ra dáng ăn mày chứ.”

“Tắm rửa sạch sẽ quá thì sẽ trái với dự tính ban đầu.” Huyền Vô Đạo nói đầy đắc ý.

“Vậy ngươi nói xem ăn mày có tắm rửa không?”

“Ồ? Chuyện này... Ăn mày vẫn tắm rửa à?”


Huyền Vô Đạo sững người trước câu hỏi của Trần Trường An, bản thân hắn ta cũng bối rối không biết rốt cuộc ăn mày...

Có tắm hay không?

“Ăn mày cũng là người, bọn họ chỉ nghèo thôi, nếu có cơ hội thì sẽ vẫn tắm rửa chứ”

“Bao nhiêu năm nay ngươi đi chơi lầu xanh nhiều như vậy mà không hề tắm rửa một lần nào ư?”

“Má, thế mà bọn họ vẫn tiếp đãi ngươi à?”

“Bọn họ ham kiếm tiền tới mức không cần mạng sống nữa rồi chắc?”

Trần Trường An chỉ mới nghĩ thôi đã thấy ghê tởm rồi. “Ngươi nói cái gì vậy, ta có phải người bình thường đâu, sao người của ta có thể bẩn được, chẳng qua không tắm thì thấy hơi nhớ nhung mà thôi.”

“Được rồi, tắm thì cũng đã tắm xong rồi, có phải là đã tới lúc vui vẻ rồi không?” Huyền Vô Đạo vừa cười vừa hỏi.

Vui vẻ?

Trần Trường An gật đầu bất đắc dĩ, sau đó giao cho Huyền Vô Đạo toàn quyền xử lý, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn tới lầu xanh.

Huyền Vô Đạo thể hiện mình là một người rất quen thuộc với lầu xanh, gọi gì cũng rất thuần thục.

Hắn ta bảo gã sai vặt dẫn tất cả những cô nương tốt nhất của Hoán Hoa Lâu tới đây.

“Ngươi không cần phải nhìn ta, ta mời ngươi, ngươi cứ thoải mái đi.”

Thấy Huyền Vô Đạo nhìn mình, Trần Trường An lắc đầu. Trong mắt hắn, những người này chỉ là thô chỉ tục phấn, thật không hiểu nổi tại sao một nhân vật như Huyền Vô Đạo lại thích lầu xanh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: C65: Ta biết ý nó là gì rồi


“Vậy ta cũng không khách sáo đâu nhé.”

“Ngươi, cả ngươi nữa, mấy người các ngươi đều ở lại”

“Đúng rồi, Đại Hoàng, ngươi có muốn không?”

Không biết có nên nói Huyền Vô Đạo là người chu đáo không nữa, ngay cả lúc thế này cũng vẫn không quên nghĩ đến

Đại Hoàng.

Mà lúc này Đại Hoàng lại tỏ ra nhăn nhó như thể hơi ngượng ngùng.

Nó nhìn Trần Trường An một chút rồi lại nhìn Huyền Vô Đạo một chút, cuối cùng từ từ giơ cẳng chó của nó lên.

“Ồ, ta hiểu rồi, ngươi muốn chứ gì.”

“Thế ngươi đi qua đó hầu hạ huynh đệ Đại Hoàng của ta đi”

“Ồ? Đại Hoàng, ngươi muốn nói gì?”

Huyền Vô Đạo chọn cho Đại Hoàng một cô nương tương đối ưa nhìn, sau đó thấy Đại Hoàng lại lắc đầu.

Ở nơi này, Trần Trường An không cho Đại Hoàng được phép tùy tiện mở miệng nói chuyện nên hiện tại tên nhóc này cũng rất bức bối.

Đại Hoàng lại giơ cẳng chó của nó lên một lần nữa và lắc đầu.

“Ta biết ý nó là gì rồi”


“Nó muốn năm người.”

Cái gì?

Năm người?

Huyền Vô Đạo sực hiểu ra, hóa ra giơ cẳng chó lên không phải nghĩa là một người mà là năm người!

“Được, được, được, Đại Hoàng huynh đệ, không hổ là người đồng đạo.”

“Năm người các ngươi tới hầu hạ Đại Hoàng huynh đệ của ta cho tốt, yên tâm, không lo thiếu tiền cho các ngươi.”

Tuy đây là lần đầu tiên các cô nương ở đây hầu hạ chó nhưng bọn họ cũng không hề thấy chuyện này thì có vấn đề gì.

Dù sao hầu hạ chó cũng sướng hơn hầu hạ người nhiều.

Ít nhất thì con chó này... Không thể động tay động chân với bọn họ.

“Mang tất cả rượu ngon, thức ăn ngon lên đây cho ta.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Trong Ánh Chiều Tà
4. Âm Mưu

=====================================

“Đừng tiếc tiền, ông đây có tiền.”

Huyền Vô Đạo cứ như thể một tên nhà giàu mới nổi, dường như muốn đòi lại toàn bộ thiệt thòi mà mình đã chịu đựng suốt ba ngàn năm trong một buổi ngày hôm nay vậy.

Đại Hoàng ngồi bên cũng vui vẻ híp mắt, không ngờ nó lại có thể hòa tan nhanh như vậy, mới đó mà đã thông đồng làm bậy với Huyền Vô Đạo rồi.

“Lão Trần, ngươi thật sự không cần à?” Huyền Vô Đạo tò mò hỏi.

“Các ngươi cứ chơi đi, ta ngồi xem là được” Trần Trường An lắc đầu.

“Được, vậy ta không quan tâm ngươi nữa nhé.”

Trần Trường An lắc đầu bất đắc dĩ, không ngờ một nhân vật như Huyền Vô Đạo mà cũng có ngày sa đọa như thế này.

Có lẽ bản tính của hắn ta vốn là như vậy, chẳng qua là trước đây hắn ta giấu đi mà thôi.

“Xin lỗi khách quan, nô gia tới chậm”

Một giọng nói trong trẻo vang lên, Trần Trường An không khỏi liếc nhìn.

Người tới mặc váy dài trắng trông cực kỳ nhã nhặn, trang điểm nhạt, có phần không hợp với một nơi như lầu xanh.

Tuy nữ tử này không phải là tuyệt sắc nhưng nhìn lại thuận mắt hơn nhiều.

“Ồ, hôm nay hai vị khách quan quả là có phúc lớn” “Đây chính là hoa khôi Tiên Nhi của Hoán Hoa Lâu bọn ta.”

“Bình thường không phải ai nàng ấy cũng chịu tiếp đâu nhé.

Một nữ tử đang có mặt ở đây giới thiệu nàng ta với bọn họ nhưng giọng điệu không hề thân thiện chút nào.

“Hoa khôi?”

“Thú vị đấy!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66: C66: Ngươi biết đánh đàn à


Trần Trường An và Huyền Vô Đạo đã nhìn ra hoa khôi Tiên Nhi này không phải là người bình thường.

Nàng ta là một tu luyện giả, chẳng qua tu vi chỉ bình thường.

Dẫu vậy, đáng ra nàng ta không đến nỗi phải lưu lạc tới nơi này mới đúng.

Sau khi nhìn thấy Trần Trường An, Tiên Nhi không khỏi sững sờ, bởi vì nàng ta nghe nói rằng hai kẻ có tiền tính tình kỳ quái này mặc đồ ăn mày.

Nhưng tướng mạo, y phục và khí chất của Trần Trường An thì làm gì có gì giống một tên ăn mày đâu cơ chứ?

“Ngươi biết đánh đàn à?” Trân Trường An thấy Tiên Nhi ôm đàn trên tay bèn hỏi.

“Thưa khách quan, Tiên Nhi chỗ bọn ta chỉ bán nghệ, không bán thân đấy ạ”

Lại có một nữ tử khác mở miệng trêu chọc, điều này làm Huyền Vô Đạo nhướng mày, nhìn đối phương nhìn một cái tỏ ý không vui.


Huyền Vô Đạo là ai chứ, những cô nương lầu xanh này sao có thể chịu đựng nổi khí thế của hắn ta.

Hắn ta chỉ nhìn một cái đơn giản thôi mà mấy người kia đã sợ hãi không còn dám nói hươu nói vượn gì nữa rồi, trong lòng bọn họ cũng biết, hôm nay khách tới đây không phải người bình thường, bọn họ nhất định không thể đắc tội.

“Vậy tiểu nữ tử xin được trình bày chút tài nghệ kém cỏi của mình.”

Tiên Nhi thấy hai người Trần Trường An có vẻ không giống những tên yêu râu xanh mà nàng ta vẫn gặp thường ngày, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ta đi qua một bên, bày cổ cầm xong, những ngón tay thanh tú vuốt nhẹ dây đàn, sau đó, tiếng đàn êm tai, xúc động lòng người vẳng đưa vào tai hai người Trần Trường An.

Tiếng đàn dịu dàng, da diết, đây rung cảm, thấp thoáng nét buồn thương.

Mặc dù Tiên Nhi đã cố gắng giấu cảm xúc của bản thân đi nhưng Trần Trường An và Huyền Vô Đạo vẫn hiểu được.

Hai người liếc nhìn nhau một cái, cô nương này là người có câu chuyện trong lòng.


“Cầm nghệ của tiểu nữ không giỏi, xin hai vị khách quan thứ lỗi”

Gâu, gâu, gâu! “À, xin lỗi, là ba vị”

Thấy Đại Hoàng sủa mấy tiếng, tỏ ý không vui, Tiên Nhi cảm thấy khá thú vị.

Lần đầu tiên nàng ta nghe nói có người dắt chó tới lầu xanh, thậm chí còn gọi mấy cô nương cho chó.

“Hoa hướng dương hướng về mặt trời, con người luôn hướng về phía trước.”

“Không buồn chuyện cũ, chỉ mong quãng đời còn lại luôn mỉm cười.”

“Con người... Không nên sống trong quá khứ.”

Câu nói của Trần Trường An khiến Tiên Nhi run rẩy, nàng ta không ngờ Trần Trường An lại hiểu được.

“Lão Trần quả là có tài, ngươi cũng hiểu à?”

“Trước đây ta đi chơi lầu xanh, hễ thấy các thư sinh hôi chua kia là lại thấy bực mình, mẹ kiếp, đúng là giỏi vờ vịt, ta chịu, không làm được.”

Trần Trường An bất đắc dĩ nhìn Huyền Vô Đạo một cái, rốt cuộc tên khốn này sống nhiều năm như vậy đã làm được những gì?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67: C67: Ta biết nàng đang ở đây


“Ngươi không hiểu à?” Trần Trường An hỏi.

“Không, ta cần biết thứ này làm gì? Có giúp tăng cao tu vi không? Có giúp tăng tốc độ tu luyện không?” Huyền Vô Đạo tỏ ý khinh thường.

“Tuy nó không thể nhưng... Nó có thể giúp ngươi có trí tuệ hơn”

“Ôi, ông đây cần thứ đấy để làm gì? Ta vẫn tôn thờ nguyên tắc nói chuyện bằng thực lực.” Huyền Vô Đạo không thèm để ý.

“Nó có ích lắm đấy, nếu như ngươi có một chút trí tuệ thì ngươi đã không rơi vào cảnh bao nhiêu năm như vậy vẫn không biết là ăn mày có tắm rửa hay không rồi.”

“Ngươi...”

Huyền Vô Đạo trừng mắt nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào, về phương diện đầu óc thì hắn ta thực sự tương đối đơn giản.

“Cố Tiên Nhi!”

“Cố Tiên Nhi, nàng ở đâu?”


“Ta biết nàng đang ở đây, nàng ra đây gặp ta đi!"

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng nam tử quát tháo. Nghe thấy tiếng người này, Cố Tiên Nhi không khỏi biến sắc.

“Ôi, xem ra lại không thể tiếp tục ở đây nữa rồi”

“Xin ba vị khách quan thứ lỗi, hôm nay gặp nhau là hữu duyên, khúc đàn vừa rồi xem như là tiểu nữ tặng cho ba vị.”

“Ba vị khách quan, tiểu nữ xin phép cáo lui trước.” Nói rồi, Cố Tiên Nhi quay người định đi. Thấy vậy, Trần Trường An không khỏi ngẩn người.

Nàng ta trốn tránh, hắn ta đuổi theo, hắn ta đuổi theo, nàng ta trốn tránh?

Tiết mục này... Thật là máu chó.

“Đại Hoàng, ngươi đã xem tiết mục kiểu này bao giờ chưa?” Trần Trường An hỏi.

Nghe hỏi vậy, Đại Hoàng lắc đầu nguầy nguậy, nó đã đi khắp trời nam đất bắc rồi nhưng đúng là chưa từng gặp chuyện này.


“Tiên Nhi cô nương, xin chờ đã.”

“Trốn tránh không phải biện pháp giải quyết vấn đề.”

“Ngươi có thể trốn tránh mãi mãi được không?”

“Chi bằng đôi bên hãy nói chuyện thẳng thắn với nhau xem sao, chưa biết chừng vấn đề lại có thể giải quyết một cách dễ dàng, ngươi thấy sao?” Trần Trường An ngăn Cố Tiên Nhi đang định rời đi lại.

“Cảm ơn ý tốt của công tử nhưng có một số người, một số việc không thể nói rõ, không thể kể rõ được.” Cố Tiên Nhi lắc đầu nói.

“Không thử một chút thì sao biết được?”

Trong lúc họ đang nói chuyện thì cửa phòng bị đá văng ra, một thanh niên xông từ ngoài vào phòng, lao thẳng tới chỗ Cố Tiên Nhi.

“Tiên Nhi, đúng là nàng rồi!”

“Ta nghe người ta nói từng gặp nàng ở đây nên ta lập tức chạy tới.

“Tiên Nhi, nàng đừng đi nữa, ta xin nàng, đừng trốn tránh ta được không?”

Thấy nam tử xông về phía mình, Cố Tiên Nhi lùi lại mấy bước, nới rộng khoảng cách giữa hai người.

“Tiên Nhi, nàng...”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68: C68: Lâm tương liễu


Thấy phản ứng của Cố Tiên Nhi như vậy, rõ ràng nam tử rất đau lòng, ánh mắt ngập tràn u sầu.

“Lâm công tử, tại sao lại cứ dồn ép ta, không chịu tha cho ta như vậy?”

“Chẳng lẽ công tử muốn ta chết trước mặt công tử thì công tử mới chịu thôi ư?”

“Chuyện giữa ta và công tử mãi mãi chẳng bao giờ có thể, chắc hẳn công tử cũng hiểu rõ chuyện này”

Ánh mắt của Cố Tiên Nhi kiên nghị, giọng điệu cực kỳ kiên quyết, không hề chừa lại chút cơ hội nào.

“Không, không đâu, chắc chắn sẽ có cách.” “Ta đã nghĩ kỹ rồi, ta có thể...” “Đủ rồi!"

Không đợi Lâm công tử nói xong, Cố Tiên Nhi trực tiếp ngắt lời hắn ta.

“Lâm gia nhà ngươi đã diệt cả nhà Cố gia, ngươi cho rằng chuyện này có thể nói bỏ qua là bỏ qua được ư?”

“Cố Tiên Nhi ta không có năng lực báo thù Lâm gia của ngươi, ta nhịn.”

“Tại sao ngươi vẫn dồn ép không tha?”

“Lâm Nhược Hành, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Ồ?

Lại còn có cả thù giết cả nhà?


Thế này thì máu chó quá rồi.

Tình yêu đau khổi

“Ta bảo này, nhóc con, nếu đã giết cả nhà người ta rồi thì ngươi còn tới đây dây dưa với người ta làm gì nữa?”

“Nếu biết trước có ngày hôm nay thì sao trước đây còn như vậy?”

“Sao ngươi vẫn còn mặt mũi mà tới đây? Nếu ta là ngươi, ta thực sự không có mặt mũi nào nhìn mặt cô nương nhà người ta nữa đâu.” Huyền Vô Đạo đứng bên cạnh, tỏ ý khinh bỉ.

Nghe vậy, Lâm Nhược Hành biến sắc, phẫn nộ nhìn về phía Huyền Vô Đạo.

“Ngươi là cái thá gì, vấn đề này liên quan gì tới ngươi?” “Không muốn chết thì mau cút đi cho ta”

“Sao các ngươi dám bảo Tiên Nhi hầu hạ các ngươi, ta không tới gây phiền phức cho các ngươi là đã tốt lắm rồi.”

“Ngươi còn dám nói nhảm nữa, bản công tử sẽ cho các ngươi chết không có chỗ chôn.” Lâm Nhược Hành phẫn nộ quát.

Chết không có chỗ chôn?

“Thú vị, thật thú vị.”

“Lâu rồi không có ai nói chuyện với ta như vậy.”


“Nhóc con, hôm nay ta sẽ nghiêm túc chơi đùa với ngươi!” Huyền Vô Đạo cười khẩy nói.

“Thôi, hắn ta chỉ là phận cháu chắt thôi, ngươi chấp hắn ta làm gì”

Trân Trường An đưa tay ra ngăn Huyền Vô Đạo lại, liếc nhìn Lâm Nhược Hành, hỏi: “Ngươi là người của Lâm gia Lang Gia à?”

“Hừ, coi như ngươi còn có chút hiểu biết. Nếu như ngươi đã biết ta là người của Lâm gia rồi thì ngươi phải hiểu là các ngươi không động vào ta nổi đâu." Lâm Nhược Hành “hừ” một tiếng, nhìn Trần Trường An, tỏ thái độ khinh thường.

Không động vào nổi ư?

“Lâm Tương Liễu còn sống không?”

Nghe hỏi vậy, Lâm Nhược Hành không khỏi giật mình.

Lâm Tương Liễu?

Hắn ta không nghe lầm chứ?

Vừa rồi người này nhắc tới Lâm Tương Liễu ư?

“Ngươi... Ngươi thật to gan, sao ngươi dám gọi thẳng tên của lão tổ Lâm gia ta!”

“Toàn bộ Lang Gia không có ai dám xấc xược như vậy Lâm Nhược Hành tức giận quát.

“Nói vậy thì xem ra hắn ta vẫn còn sống rồi.”

“Nhóc con, ta to gan cỡ nào thì ngươi có thể đích thân hỏi Lâm Tương Liễu thử xem”

“Hoặc là bảo hắn ta tới gặp ta!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69: C69: Ai dám đắc tội với lâm gia


Trong phòng riêng, bầu không khí trầm mê, Lâm gia mới là vương giả thực sự tại Lang Gia.

Ai dám đắc tội với Lâm gia?

Nhưng hết lần này tới lần khác, hai người trước mặt này thậm chí còn gọi thẳng tên của vị cường giả Lâm Tương Liễu!

Ở Lang Gia này, Lâm Tương Liễu không chỉ là cường giả mạnh nhất mà còn là một truyền kỳ, một thần thoại.

Là mục tiêu mà tất cả những người tu luyện sùng bái, và đó cũng là sự tồn tại mà họ mơ ước vượt qua.

Hai người Trần Trường An và Huyền Vô Đạo nhắc tới Lâm Tương Liễu bằng giọng điệu nhẹ nhàng và bình tĩnh.

Từ những hành vi khác nhau của hai người, đều không nhìn ra được bọn họ đang giả vờ giả vịt.

Lúc này Lâm Nhược Hành cũng cau mày, đến tột cùng là hai người này đang lừa gạt mình, hay là thật sự biết lão tổ Lâm gia?

“Hừ, nếu các ngươi thật sự biết lão tổ nhà ta, sẽ biết lão tổ đã bế quan nhiều năm”


“Sao các ngươi nói thấy là thấy được?”

Lâm Nhược Hành hừ lạnh một tiếng, dự định thử lại lần nữa, không nên qua loa đưa ra quyết định.

“Bế quan sao?”

"Chuyện này ta thật sự không biết, dù sao... ngàn năm không gặp, đây là lần đầu tiên tới Lang Gia này." Trần Trường An thản nhiên nói.

Ngàn năm không gặp?

Chẳng lẽ là lão tổ biết người này từ ngàn năm trước sao?

Nhưng ngàn năm trước, Lâm Tương Liễu cũng chỉ là một người trẻ tuổi mà thôi.

“Ta càng chưa từng thấy, chỉ là nghe nói qua thôi.”


“Ta sống nhiều năm như vậy, còn chưa đến mức phải đi hỏi thăm tin tức của một tiểu bối” Huyền Vô Đạo khinh thường nói.

Cái quái gì thế?

Điều này còn khủng khiếp hơn, trực tiếp gọi Lâm Tương Liễu là tiểu bối?

Lần này, Lâm Nhược Hành có chút không chịu nổi, chẳng lẽ hôm nay mình thật sự đụng vào hai nhân vật lớn sao?

“Hai vị tiền bối chớ trách tội, vãn bối có mắt không nhìn thấy Thái Sơn”

“Ta đây cũng là... Trong khoảng thời gian ngắn Lâm Nhược Hành có chút nghẹn lời, không biết nên nói cái gì cho phải.

“Quên đi, chúng ta cũng sẽ không so đo với một vãn bối như ngươi.”

“Cô nương người ta cũng đã nói rất rõ ràng là không thể rồi: “Ngươi cần gì phải khổ sở dây dưa chứ?”

“Buông tha người khác, cũng là buông tha cho chính mình” Huyền Vô Đạo có chút không kiên nhẫn nói.

“Chuyện này....”

Rất hiển nhiên, Lâm Nhược Hành này là một loại sỉ tình, dường như nhớ mãi không quên được Cố Tiên Nhi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 70: C70: Hoặc là còn có nguyên nhân khác


Cũng không biết rốt cuộc là Cố Tiên Nhi dùng thủ đoạn gì lại có thể khiến cho Lâm Nhược Hành chấp nhất như thế.

Nhưng rất hiển nhiên, Cố Tiên Nhi cũng không có tâm tư xấu, nếu không, nàng ta có thể làm bộ dựa vào Lâm Nhược Hành để tìm kiếm cơ hội báo thù cho Cố gia.

Nhưng mà Trần Trường An lại không hiểu Cố Tiên Nhi không nghĩ tới điểm này, hay là khinh thường đi làm chuyện như vậy.

Hoặc là còn có nguyên nhân khác!

Thấy Lâm Nhược Hành còn đang do dự, Trần Trường An thản nhiên nói: "Bạc đầu cũng không phải tuyết có thể thay, quen biết đã là tốt nhất”

“Lâm Nhược Hành, không phải cái thích nào cũng sẽ có kết quả, có lẽ trong cuộc đời của ngươi, có vài người, có thể gặp được cũng đã là khó rồi.”

“Chưa nói đến chuyện phụ lòng, chớ hỏi tiền đồ, chúng ta hãy sống tốt và không quấy rầy lẫn nhau đi.”

Lời nói của Trần Trường An làm cho Lâm Nhược Hành rơi vào trong trầm tư, mà ánh mắt của Cố Tiên Nhi cũng thay đổi, dường như hơi cảm động.

Chỉ có Huyền Vô Đạo ở một bên là khinh thường bĩu môi.

Ánh mắt nhìn về phía Trần Trường An có hâm mộ, nhưng nhiều hơn là khinh bỉ.

“Cho ngươi giả bộ này." “Phi!” “Con mẹ nó, còn không nói tiếng người.”


“Đại Hoàng, mặc kệ hắn, hai ta đi chơi để cho hắn tự giả bộ.”

Huyền Vô Đạo nhất thời mất đi hứng thú xem kịch, còn không bằng tiếp tục vui đùa sẽ thích hợp với mình hơn.

Mà lúc này Đại Hoàng đang nằm ở trong ngực cô gái mỉm cười vui vẻ, ánh mắt híp thành một khe hở, không ngừng lăn lộn trong lòng người ta.

Đức hạnh của một người một chó này, Trần Trường An cũng mặc kệ.

“Đa tạ tiền bối dạy bảo, vãn bối... xin nhớ kỹ.”

“Vậy không quấy rầy tiền bối nữa, vãn bối xin cáo từ.”

“Được, mà đúng rồi, nếu Lâm Tương Liễu xuất quan thì nhớ bảo hắn tới tìm ta, ta có việc hỏi hắn”

“Chuyện này.... Vấn bối nhất định truyền đạt lại cho trưởng bối trong nhà, để bọn họ thuật lại thay.”

Rất hiển nhiên, mặc dù Lâm Nhược Hành là người Lâm gia, nhưng hắn ta cũng không có tư cách tiếp xúc trực tiếp với

lão tổ như Lâm Tương Liễu.


Sau khi Lâm Nhược Hành rời đi, Cố Tiên Nhi nhìn Trần Trường An, cảm kích nói: "Đa tạ tiền bối đã ra tay tương trợ.”

“Tiện tay mà thôi.”

“Con người ta, có hơi... thích nghe chuyện xưa.”

“Nào, kể chuyện giữa hai người đi.”

Tên Trân Trường An này cái gì cũng giỏi nhưng lại thích buôn chuyện, nhất là loại chuyện xưa hắn chưa từng nghe qua,

có thể khơi dậy sự tò mò của hắn nhất.

“Chuyện này... Không biết tiền bối muốn biết cái gì?” Cố Tiên Nhi có hơi xấu hổ hỏi.

"À, nhiều lắm, tại sao Lâm gia lại tiêu diệt Cố gia, nếu đã tiêu diệt thì tại sao Lâm Nhược Hành là người của Lâm gia mà lại có tình cảm sâu đậm với ngươi?"

“Ngươi thân là người của Cố gia, vì sao không mượn thân phận của Lâm Nhược Hành để báo thù?”

“Ừ... Hay là để ngươi tự nói đi”

Nghe nói như thế, Cố Tiên Nhi cười khổ một tiếng, đây không phải là muốn bảo mình nói ra tất cả đầu đuôi câu chuyện sao?

“Vậy.... Đổi một nơi yên tĩnh hơn đi.”

Nơi này còn có những cô nương khác của Hoán Hoa Lâu, tuy răng Cố Tiên Nhi biết mình không thể tiếp tục ở lại đây nữa, nhưng có một số việc, bọn họ không biết thì vẫn tốt hơn.

“Được”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 71: C71: Không có là tốt


Trần Trường An gật đầu, vốn dĩ hắn định hỏi Huyền Vô Đạo và Đại Hoàng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ vô tư của một người một chó, hắn cảm thấy mình thật ngu ngốc khi đi hỏi.

Cố Tiên Nhi đưa Trần Trường An tới khuê phòng của mình.

Khuê phòng của Cố Tiên Nhi tỏa ra mùi thơm ngát nhàn nhạt, không nồng đậm, cũng không gay mũi, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác yên tâm.

Toàn bộ căn phòng được trang trí rất đơn giản, từ trong ra ngoài đều không hợp với một nơi như thanh lâu.

Có lẽ, đây cũng là đặc quyền chỉ có hoa khôi mới có. “Ân công, mời ngồi.”

“Ngươi đừng gọi ta là ân công, chỉ là nói mấy câu đơn giản mà thôi”

"Huống hồ, ta và Lâm Tương Liễu của Lâm gia là người quen cũ, không phải ngươi nói mấy câu là ta sẽ giúp ngươi làm gì Lâm gia đâu." Trần Trường An đi đến một bên ngồi xuống, cười nhạt nói.

“Ân công hiểu lầm rồi, Tiên Nhi cũng không có ý này”


“Không có là tốt.”

Nghe được Trần Trường An nói như vậy, sắc mặt của Cố Tiên Nhi vẫn bình tĩnh, nàng ta đi đến một bên ngồi đối diện với

Trần Trường An.

“Kỳ thật, Lâm Nhược Hành chỉ là một vị thiếu gia của Lâm gia. “Mà Cố gia ta cũng không phải là đại gia tộc ở Lang Gia.” “Chuyện này, phải nói từ một năm trước..."

Theo Cố Tiên Nhi kể lại, Trần Trường An cũng hiểu được đại khái.

Ừm... Chẳng qua là vãn bối của Cố gia nói không lựa lời, vừa lúc bị người Lâm gia nghe được.

Mà người ra tay tiêu diệt Cố gia chính là gia tộc của Lâm Nhược Hành.

Thật trùng hợp chính là, trước đó, Lâm Nhược Hành và Cố Tiên Nhi quen biết nhau, Lâm Nhược Hành cũng thầm nảy sinh tình cảm với Cố Tiên Nhi.

Lúc đầu, tuy Cố Tiên Nhi không thích Lâm Nhược Hành nhưng vẫn có ấn tượng tốt.

Cố gia bị diệt môn, Lâm Nhược Hành cũng phải đau khổ cầu xin mới cứu được Cố Tiên Nhi một mạng, nhưng cha của Lâm Nhược Hành lo lắng sau này hai người có quan hệ với nhau nên đã hạ lệnh, để cho Cố Tiên Nhi từ nay về sau không được rời khỏi Lang Gia, cuối cùng cả đời chỉ có thể sống qua ngày ở trong thanh lâu.

Coi như là hoàn toàn xua tan những tâm tư nhỏ của Lâm Nhược Hành, dù sao, tuy rằng chỉ là phụ hệ nhưng làm sao thiếu gia của Lâm gia có thể cưới một nữ tử thanh lâu được chứ?

Nhưng ngờ Lâm Nhược Hành này cũng là một kẻ si tình, vẫn luôn dây dưa không ngớt với Cố Tiên Nhi.


“Nói như vậy, Lâm Nhược Hành cũng là một người sỉ tình.” Trần Trường An thản nhiên nói.

“Ân công nói đùa rồi, tuy răng Lâm Nhược Hành mới hơn hai mươi, nhưng bên cạnh hắn cũng không thiếu phụ nữ.”

“Si tình, nhưng mà là yêu mà không được nên không cam lòng thôi!”

Nếu Lâm Nhược Hành thực sự là một kẻ si tình thì có lẽ Cố Tiên Nhi còn có thể do dự, nhưng Lâm Nhược Hành này lại nhiễm một ít tật xấu của công tử bột.

Dựa vào thân phận của hắn ta, không có nhiều cô gái có thể khiến hắn ta để mắt tới, nhưng hết lần này tới lần khác Cố Tiên Nhi là một ngoại lệ.

Điều này có lẽ đã khơi mào lòng hiếu thắng và ham muốn chiếm hữu của vị thiếu gia này.

“Ngươi không nghĩ tới chuyện mượn thân phận của Lâm Nhược Hành để báo thù cho Cố gia sao?”

Cố Tiên Nhi nói nhiều như vậy nhưng lại chưa từng đề cập tới chuyện báo thù, càng không có biểu hiện ra bất kỳ thù hận nào, điều này làm cho Trần Trường An rất tò mò.

“Nghĩ tới, nhưng không làm được.”


“Thứ nhất, ta không thể lợi dụng tình cảm của một người để đạt được mục đích nào đó.”

“Thứ hai, cho dù thật sự muốn làm thì cũng không thể thành công được.”

“Thứ ba, ta còn sống, Cố gia còn có huyết mạch, nếu ta chết, Cố gia... sẽ thật sự không còn tồn tại.”

Cố Tiên Nhi rất tỉnh táo, nàng ta cũng không vì thù hận mà khiến mình mất đi lý trí.

Nàng ta muốn báo thù, nhưng sẽ không đi làm những chuyện mà mình không chắc chắn.

“Ân công, ta sẽ không thỉnh cầu ngài làm gì cho ta”

“Nhưng ta... Muốn bái ngài làm sư phụ, có được không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 72: C72: Đúng là một nha đầu thông minh


Lời nói của Cố Tiên Nhi làm Trần Trường An sửng sốt. Bái sư?

Trân Trường An nhìn chằm chằm Cố Tiên Nhi, sau đó nở nụ cười.

“Đúng là một nha đầu thông minh”

Cố Tiên Nhi thông minh, bình tĩnh, hơn nữa biết cách nắm bắt cơ hội.

Không phải nàng ta không muốn báo thù, mà là vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.

Trong tình huống vừa rồi, biểu hiện của Trần Trường An và Huyền Vô Đạo đã khiến Cố Tiên Nhi có một suy nghĩ sâu hơn.

Chỉ sợ cho dù Trần Trường An không yêu cầu nàng ta kể chuyện, nàng ta cũng sẽ tự mình nói ra, thậm chí nghĩ cách nói thêm vài lời với Trân Trường An.

Còn lý do tại sao chọn Trần Trường An mà không phải Huyền Vô Đạo...

Không chỉ bởi vì Trần Trường An chủ động đáp lời, mà là so sánh hai người với nhau, Cố Tiên Nhi có cảm giác Trần Trường An có lẽ đáng tin hơn.


“Cả đời này của ta có lẽ chỉ có cơ hội lúc này.”

“Không chỉ vì báo thú, ta cũng chán ghét những ngày tháng ở trong thanh lâu.”

“Ân công, ngươi đã nói sẽ không ra tay, nhưng ta... có thể bái ngài là sư”

“Hy vọng ân công có thể chấp thuận.”

Cố Tiên Nhi là người thông minh, biết khi nói chuyện với Trần Trường An phải nói thật, như thế sẽ tốt hơn.

Chơi tâm cơ trước mặt cường giả là một chuyện rất ngu xuẩn.

Trân Trường An từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến chuyện nhận đồ đệ.

Giữa Trần Vân Hiên và Trần Trường An mặc dù thật sự thầy trò nhưng lại không có cái danh là thầy trò.

Cố Tiên Nhi hiện giờ đã hai mươi tuổi, tu vi mới ở cảnh giới Chân Khí tầng một.


Cảnh giới Chân Khí ở độ tuổi hai mươi tại Bắc Vực có lẽ không tệ, nhưng nếu nhìn vào Trung Thiên Vực thì chỉ có thể coi như thiên phú bình thường.

Thấy Trần Trường An do dự, Cố Tiên Nhi cũng hơi lo lắng.

“Ân công cho rằng Tiên Nhi tu chất ngu dốt, khó đạt được thành tựu?”

“Nếu là như thế, Tiên Nhi chỉ có thể từ bỏ việc bái sợ, cho dù ở lại bên người ân công hầu hạ cũng có thể”

Đối với Cố Tiên Nhi mà nói, thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện tại cần cường giả như Trần Trường An trợ giúp.

Ít nhất ở mảnh đất Lang Gia này, ngoài Trần Trường An ra, nàng ta không biết ai còn có thể không cho Lâm gia mặt mũi nữa.

Cho dù thật sự có, nàng ta có cơ hội tiếp xúc đối phương ư?

“Có lẽ, vận mệnh đã định.”

“Lang Gia rất lớn, có thể gặp được ngươi cũng coi như duyên phận”

“Thôi, ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi Lang Gia, có điều... không phải lúc này.”

“Ta còn có một số chuyện cần ở lại Lang Gia, sau khi xử lý xong ta sẽ dẫn người đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 73: C73: Thình thịch


“Còn con đường sau này ngươi muốn đi như thế nào thì tự mình quyết định.”

Thình thịch!

Sau khi Trần Trường An nói xong, Cố Tiên Nhi trực tiếp quỳ xuống.

Hy vọng, nàng ta cuối cùng đã nhìn thấy hy vọng trùng sinhl

“Đa tạ ân cứu giúp của ân công.”

“Từ nay về sau, Cố Tiên Nhi nguyện hầu hạ ân công, cả đời không đổi.”

“Nếu vi phạm lời thế này, linh hồn Cố Tiên Nhi ta sẽ vĩnh viễn rơi vào luyện ngục, vạn kiếp bất phục.”

Trần Trường An nhìn Cố Tiên Nhi, hơi gật đầu, nói: “Đứng lên trước đi.”

“Vâng, ân công.”

“Ân công, không biết từ nay về sau ta nên gọi ân công như thế nào?”

“Gọi công tử hay là thiếu gia?” Sau khi đứng lên, Cố Tiên Nhi hỏi.


Gọi là gì?

Trong khoảng thời gian ngắn Trần Trường An không nghĩ ra được, dù sao tuy hắn sống lâu nhưng lại chưa từng có thị nữ hầu hạ.

Vẫn luôn làm tôn tử cho sư phụ của mình...

Gọi thiếu gia thì không ổn, hắn đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn thiếu gia?

Công tử... “

Thôi, sau này cứ gọi công tử đi”

“Vâng, công tử.”

“Nếu ngươi đã thành thị nữ của ta, vậy cũng không thể quá yếu.

“Mặc dù thiên tư ngươi bình thường, nhưng không phải không đủ để thay đổi thiên mệnh”

“Đây là một gốc cây phượng tiên thảo cửu phẩm, ngươi dùng đi”


Phượng tiên thảo cửu phẩm?

Thứ này là gì, tác dụng ra sao, Cố Tiên Nhi đều không biết, nhưng nghe tên có vẻ không phải vật tầm thường.

Phượng tiên thảo cửu phẩm này là Mục Vân Dao đưa cho Trần Trường An, thứ này không hợp dùng cho nam nhân.

Theo ý của Mục Vân Dao lúc trước là, sau này có người trong lòng thì hãy đưa cho người đó.

Nhưng Trần Trường An không chú ý nhiều, tận dụng tất cả mọi thứ, về phần cho ai, không quan trọng.

“Công tử, vật này quá mức quý trọng, ta chỉ là...”. Truyện Võng Du

“Được rồi, cho ngươi thì ngươi cứ cầm đi, lời của ta, ngươi chỉ cần phục là được, nhớ chưa?”

“Vâng, công tử.”

“Dùng đi, xem nó có thể cải thiện thể chất của ngươi không.”

“Tuân mệnh.”

Cố Tiên Nhi không nói nhiều, trực tiếp ăn Phượng tiên thảo cửu phẩm.

Phượng tiên thảo cửu phầm này vào miệng là tan, vô cùng thần kỳ, làm cho Cố Tiên Nhi rất khiếp sợ. Nàng ta vốn tưởng rằng rất khó nuốt, không ngờ nó lại hóa thành năng lượng tiến hành tẩy rửa cơ thể của nàng ta.

“Mẹ nó, lão Trân, ngươi làm gì vậy? Dao động năng lượng lớn thế?”

“Mà sao ngươi cũng chẳng thèm lập kết giới luôn, ngươi không sợ tất cả những người xung quanh đều đến đây tụ tập à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 74: C74: Ngươi dám không


Năng lượng trong cơ thể Cố Tiên Nhi càng ngày càng mạnh, Huyền Vô Đạo vốn đang uống rượu hoa trực tiếp lao tới đây.

Đại Hoàng và Trần Trường An khá ăn ý, mặc dù không tới nhưng lại bố trí kết giới ở phòng Cố Tiên Nhi.

“Không nghĩ tới lại có phản ứng lớn như vậy, chỉ là cho nàng ta ăn mấy thứ mà thôi.”

“Ngươi không nghĩ tới? Ngươi cho nàng ta ăn phượng tiên thảo cửu phẩm đấy, đây chính là thứ có trong truyền thuyết,

nghe nói mấy vạn năm qua chưa từng xuất hiện.”

“Tên tiểu tử ngươi sao lại tùy tiện đem một chí bảo như thế cho một thị nữ chứ?”

“Con mẹ nó, đúng là phá của.”

Thật ra Trần Trường An không mấy để ý những thứ này, bởi vì nó vô dụng với hắn, hắn không dùng được.

Nhưng trong mắt Huyền Vô Đạo lại khác, mặc dù không có mặt ở đây nhưng hắn ta vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này.

Khi nghe đến Phượng tiên thảo cửu phẩm, Huyền Vô Đạo suýt chút nữa phun ngụm rượu trong miệng ra.


Trong lòng mắng to Trần Trường An là tên phá của. “Mấy đồ này còn không phải lấy ra để dùng hả?”

“Còn ai dùng thì, ta là chủ nhân của nó, tất nhiên ta sẽ là người quyết định.”

“Ta không lo, ngươi lo cái rắm.”

“Hoàng đế không vội thái giám đã vội.” Trần Trường An khẽ nói.

“Má, ta chưa từng thấy ai phá của như ngươi.” “Không đúng, mẹ nó ngươi nói ai là thái giám?”

“Ba ngàn năm không gặp, muốn xem thử thực lực hiện tại của ta như thế nào không?” Huyền Vô Đạo trừng mắt hỏi.

“Còn muốn đi làm cái bang à?”

“Ngươi.”

“Không bằng lại đánh cược đi? Quy củ cũ, nhưng tiền đặt cược lúc này là làm thái giám!”


“Ngươi dám không?” Hắn vừa dứt lời, Huyền Vô Đạo lập tức ủ rũ, tiền đặt cược này quá ác, mà Trần Trường An làm điệu bộ như thể đã nắm

chắc thăng lợi khiến Huyền Vô Đạo mất tự tin.

Mặc dù ba ngàn năm nay tu vi của Huyền Vô Đạo vẫn luôn tăng trưởng, hiện giờ có thực lực rất mạnh mẽ.

Nhưng hắn ta không dám đảm bảo ba ngàn năm nay Trần Trường An vẫn luôn trì trệ không tiến bộ.

“Thôi, lười chấp nhặt với ngươi.”

“Nhưng mà ta thật sự rất tò mò hiệu quả sau khi dùng phượng tiên thảo cửu phẩm.”

Huyền Vô Đạo nhìn Cố Tiên Nhi.

Hiện giờ Cố Tiên Nhi đang bị một nguồn năng lượng cường đại bao phủ, cả người phải chịu đựng nỗi đau rất lớn.

Nhưng từ đầu đến cuối nàng ta không hề rên rỉ thành tiếng.

“Ta thật sự đã coi thường nha đầu này, với lực ý chí như thế này, nàng ta có thể làm được việc lớn.”

Lúc này Huyền Vô Đảo không khỏi lau mắt nhìn lại Cố Tiên Nhi.

“Nguồn năng lượng này hình như... hơi mạnh quá!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 75: C75: Cái này gọi là ăn ý


Năng lượng trong cơ thể Cố Tiên Nhi càng ngày càng nhiều, hơi thở toát ra cũng ngày càng mãnh liệt.

Ngay cả sắc mặt Huyền Vô Đạo lúc này cũng thay đổi, tình huống này có gì đó không ổn!

Huyền Vô Đạo đang muốn xoay người rời đi lại bị kết giới do Đại Hoàng bố trí chặn lại.

“Mẹ kiếp, không ổn!”

“Đại Hoàng!"

Trân Trường An gọi Đại Hoàng một câu, sau đó bóng dáng chợt lóe, trực tiếp rời khỏi Hoán Hoa Lâu.

Thấy Trần Trường An rời đi, Huyền Vô Đạo hơi sửng sốt sau đó vội vàng chạy theo sau.

“Mẹ nó, may là ngươi phản ứng nhanh” Sau khi ra ngoài, Huyền Vô Đạo không nhịn được chửi bậy một câu.

“Cái này gọi là ăn ý.”

Cùng lúc đó, sau khi bố trí kết giới một lần nữa, Đại Hoàng cũng chạy ra khỏi Hoán Hoa Lâu.

“Người bên trong phải làm sao bây giờ?” Huyền Vô Đạo hỏi Trần Trường An.

“Vừa rồi tuy là chỉ trong nháy mắt, nhưng khoảnh khắc kết giới mở, khí tức cường đại đó đã lao ra ngoài.”


“Những người đó chắc là sẽ không ngốc đến nỗi ở lại bên trong tiếp tục hưởng lạc đâu ha?”

“Cái này thì... không nói trước được.”

Không lâu sau, hình như có người nhận thấy điểm bất thường, chạy từ bên trong ra, đặc biệt là mấy cô nương vốn đang hầu hạ Huyền Vô Đạo và Đại Hoàng, họ là những người chạy ra trước.

Chỉ trong chốc lát, trong Hoán Hoa Lâu chỉ còn lại mình Cố Tiên Nhi.

“Tình hình vừa nãy rốt cuộc là như thế nào? Thật đáng sợ, có cảm giác như nghẹt thở.”

“Ta cũng cảm nhận được, Hoán Hoa Lâu này không phải chỉ là một thanh lâu bình thường thôi sao? Chẳng lẽ còn có cường giả ẩn nấp ở đâu ư?”

“Không rõ lắm, nhưng rượu hoa hôm nay không thể uống được nữa rồi, ta cảm thấy hôm nay rất nguy hiểm.”

“Đúng, đúng, đúng, giải tán đi, ngày khác lại tới.” “Đi đi đi”

Không ít người lựa chọn rời đi, bà chủ Hoán Hoa Lâu lúc này rất đau khổ.

Bà ta muốn mở miệng mắng nhưng lại không dám, nếu đắc tội với người không nên đắc tội, vậy đừng nói việc làm ăn trong hôm nay, cái mạng của bà ta giữ được hay không còn chưa chắc.

Thật sự là ép người câm ăn hoàng liên, khổ mà không nói nên lời.

“Lão Trần, ngươi nói xem tình hình này là như thế nào?”.


||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||

“Nếu nguồn năng lượng đó đều tụ tập bên trong kết giới, thân thể Cố Tiên Nhi có thể chịu đựng được không?” Huyền Vô Đạo cau mày hỏi.

“Cái này thì...

Trần Trường An cũng không rõ lắm, dù sao đây là lần đầu tiên hắn gặp loại chuyện này.

“Ta không biết cơ thể của nàng ta có chịu đựng được hay không...

“Nhưng ta biết kết giới của ta sắp không chống đỡ được nữa rồi”

Đại Hoàng vẫn luôn không nói gì lúc này trong mắt đầy vẻ khiếp sợ.

Kết giới mà Đại Hoàng bố trí sắp không chống đỡ được?

Đại Hoàng là thú vương cửu giai của Rừng Cấm, thực lực của nó vô cùng cường hãn, nếu không phải vì Thái Huyền giới dường như có quy tắc tồn tại nào đó, thực lực của Đại Hoàng e rằng không yếu hơn Mục Vân Dao.

Cho dù là thế, kết giới do nó bố trí vậy mà sắp không chịu đựng nổi nữa?

“Đại Hoàng huynh, ngươi đừng đùa vui thế chứ” “Kết giới của ngươi đến ta còn không mở được, giờ ngươi lại nói với ta, năng lượng trong cơ thể Cố Tiên Nhi sắp phá vỡ kết giới của ngươi?”

Lúc này Huyền Vô Đạo lộ vẻ khiếp sợ, hoàn toàn không tin được những gì mình nghe thấy.

Hắn ta là thiên tài đã tu luyện ngàn năm, vậy mà còn không bằng một nha đầu miệng còn hôi sữa?

Hơn nữa, Phượng Tiên Thảo cửu phẩm này có năng lượng cường đại như thế sao?

Mặc dù thứ đó vô cùng hiếm thấy trên đời, nhưng chí bảo †ồn tại trong nhân gian không đến mức đó chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 76: C76: Kết thúc rồi hả


“Không đùa, nguồn năng lượng này rất mạnh, sắp phá kết giới rồi.”

“Nhưng mà, đây chỉ là kết giới ta tùy tiện bố trí, ta không ngờ năng lượng trong cơ thể Cố Tiên Nhi lại mạnh như thế.”

Tùy tiện bố trí? Vậy thật đúng là có khả năng phá kết giới.

Lúc Huyền Vô Đạo và Đại Hoàng đang trò chuyện với nhau, đột nhiên, kết giới do Đại Hoàng bố trí bị phá tan.

Một nguồn năng lượng cường đại vọt thẳng lên trời.

Trong một khoảnh khắc, năng lượng đã lan tới phạm vi mấy trăm dặm.

Một tiếng phượng hót vang vọng bầu trời! Phượng múa chín tầng, bay lượn chín tầng mây!

Một bóng phượng khổng lồ đột nhiên bay vọt lên từ trong Hoán Hoa Lâu.

Cảnh tượng này khiến người khắp Lang Gia đều sửng sốt!

Mọi người ngẩng đầu nhìn hư ảnh phượng hoàng trên bầu trời, trong lúc nhất thời, tất cả đầu sửng sốt!


Tình huống gì đây?

Cái nơi như Lang Gia đã không còn yêu thú cường đại chứ nói gì là thần thú đã biến mất từ lâu như phượng hoàng?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Mẹ kiếp, Trần Trường An, mẹ nó ngươi lời to rồi!”

“Thị nữ này của ngươi tuyệt đối không phải phàm nhân.”

“Mặc dù Phượng Tiên Thảo cửu phẩm rất hiếm có, có thể thay đổi thể chất của một người, nhưng tuyệt đối không thể

nào mang đến hiệu quả này.”

“E rằng bản thân Cố Tiên Nhi cũng quan hệ mật thiết với phượng hoàng, nếu không chắc chăn sẽ không như thế này.”

“Ngươi... con mẹ nó, ngươi gặp vận cứt chó gì thế hả?”

Lúc này Huyền Vô Đạo hâm mộ không thôi. Hắn ta đã nghe thấy Cố Tiên Nhi muốn bái Trần Trường An làm sư, nhưng hắn ta không để ý, cũng không cho rằng Trần Trường An sẽ nhận đồ đệ.

Nếu đổi lại là hắn ta, chỉ sợ đến cả làm thị nữ thì hắn ta cũng sẽ không đồng ý, hắn ta rất ghét phải mang theo một nữ nhân rắc rối.

Nhưng ai mà ngờ được, Cố Tiên Nhi thoạt nhìn tâm thường này vậy mà lại có tiềm lực lớn đến thế?

“Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là người tốt sẽ nhận được quả tốt."

“Ta là người tốt.” Trần Trường An cười nhạt nói.

Người tốt?

Huyền Vô Đạo khinh thường nhìn Trần Trường An, tên tiểu tử này cùng lắm chỉ được tính là không phải người xấu, còn người tốt ư? Hắn ta ư?


Phi!

Có cái rắm á!

“Động thái bất thường này có lẽ sẽ kinh động đến toàn bộ người của Lang Gia.”

“Nếu Lâm gia biết Cố Tiên Nhi thật sự bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, bọn họ sẽ có cảm tưởng như thế nào đây?” Huyền Vô Đạo cười nói.

“Tốt nhất bọn họ đừng dám nghĩ, nếu không, Lâm Tương Liễu cũng không cứu được bọn họ đâu.” Trần Trường An khẽ nóii!."

“Ha ha ha, ta phát hiện, ba ngàn năm không gặp, hiện tại tính tình của ngươi có phần thay đổi rồi đấy."

“Ngươi trong quá khứ đều là dĩ hòa vi quý.” Huyền Vô Đạo tò mò hỏi.

Trước kia hắn dĩ hòa vi quý ư? Con mẹ nó, đấy là bởi vì không có năng lực đánh trả.

Không hòa khí chẳng lẽ để bị đánh mỗi ngày à? Mặc dù không chết nhưng cũng sẽ mất mặt.

Lúc này, bóng phượng hoàng bay lượn trên bầu trời một lúc, sau đó lại lần nữa bay vào phòng Cố Tiên Nhi.

Ngay sau đó, nguồn năng lượng kinh người lúc trước cũng biến mất tăm, mọi thứ bình ổn trở lại.

“Kết thúc rồi hả?”


“Chẳng lẽ Cố Tiên Nhi thức tỉnh phượng hoàng tiên thể trong truyền thuyết?” Huyền Vô Đạo tò mò hỏi.

“Phượng hoàng tiên thể? Ngươi biết loại thể chất này hả?” Trân Trường An hỏi.

“Từng nghe nói qua, tương truyền, người thức tỉnh phượng hoàng tiên thể cuối cùng là vào năm vạn năm trước.”

“Người đó là một nhân vật rất khó lường năm ấy, nhưng vì niên đại đã quá xa xăm, ghi chép về đối phương rất ít. Thậm chí đến giờ, sợ rằng có rất ít người biết đến họ tên người ấy.”

“Nếu thật sự là phượng hoàng tiên thể, thị nữ của ngươi trong tương lai sẽ đạt được cảnh giới Đại Đế”

“Thị nữ cảnh giới Đại Đế, Trân Trường An, ngươi giàu to rồi đấy!"

Huyền Vô Đạo càng nói càng hâm mộ, cuối cùng biến thành nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đánh đập Trần Trường An một trận.

Tên khốn nạn này sao lại may mắn thế chứ?

“Cố Tiên Nhi ra rồi, ngươi hỏi nàng ta xem có phải phượng hoàng tiên thể hay không!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 77: C77: Ngươi có đức độ và tài năng gì chứ


Cố Tiên Nhi vẫn mặc một bộ váy dài màu trắng, nhưng toàn bộ khí chất của nàng ta đã có sự thay đổi kinh thiên động địa.

Khí chất tao nhã ban đầu đã biến mất, thay vào đó càng trở nên rực rỡ hơn.

Tuy rằng dung mạo không có biến hóa quá lớn nhưng rõ ràng đã có sự thay đổi, càng trở nên đẹp đế hơn.

Càng như vậy, Huyền Vô Đạo càng buồn bực!

Trần Trường An! Ngươi có đức độ và tài năng gì chứ?

“Tiên Nhi đa tạ ơn tái tạo của công tử.”

Tuy rằng lúc này bề ngoài của Cố Tiên Nhi rất bình tĩnh, nhưng chỉ có nàng ta mới biết nội tâm của mình kích động đến mức nào.

Phượng hoàng tiên thể chính là thể chất cường đại mà biết bao người mơ ước có được, Cố Tiên Nhi không ngờ mình có thể đánh thức được thể chất cường đại như vậy.

Tu vi của nàng ta không chỉ trong nháy mắt đã tăng lên Chân Khí Cảnh tầng chín đỉnh phong, mà trong đầu nàng ta còn hiện ra một công pháp tu luyện hoàn toàn phù hợp với thể chất.

Trần Trường An nhìn Cố Tiên Nhi, rõ ràng cũng thấy bất ngờ, có thể coi là kinh ngạc.


“Đây chính là vận may của ngươi.”

“Không phải ai cũng có cơ hội thức tỉnh được thể chất như vậy.

“Có lẽ có liên quan đến tổ tiên của ngươi. Cố gia của ngươi... có tộc ký hay những thứ tương tự như vậy không?”

“Tổ tiên có từng xuất hiện cường giả nào không?” Trần Trường An tò mò hỏi.

“À... Ta cũng không biết.”

Cố Tiên Nhi thân là một nữ nhi, cho dù thật sự có tộc ký này nọ thì đó cũng không phải là thứ nàng ta có thể nhìn thấy.

“Thôi vậy, đây là sự thật, không cần phải hỏi quá rõ ràng.”

“Là phượng hoàng tiên thể à?”

“Dạ bẩm công tử, quả thật là phượng hoàng tiên thể, hơn nữa bên trong đầu của ta còn xuất hiện một loại công pháp,

tên là phượng hoàng chân quyết.”

“Hẳn là phượng hoàng tiên thể mới có thể tu luyện được công pháp này.”

Hả? Ngay cả công pháp cũng có luôn rồi sao? Điều này khiến Trần Trường An càng thêm ngạc nhiên, nhưng như vậy cũng tốt, nếu không hắn cũng chưa nghĩ ra sẽ

truyền thụ công pháp gì cho Cố Tiên Nhi.

“Nếu đã như vậy thì ngươi cứ tranh thứ hạng ở Nhân Bảng đi”

Nhân Bảng mới mở không bao lâu, tổng cộng có ba năm, tuy rằng khởi đầu của Cố Tiên Nhi hơi chậm một chút, nhưng hôm nay đã thức tỉnh được phượng hoàng tiên thể, lại có được phượng hoàng chân quyết.

Trong ba năm, để lọt vào bảng cũng không khó.

Nhân Bảng?


Cố Tiên Nhi kinh ngạc nhìn Trần Trường An, hiện giờ tất cả mọi người trong Thái Huyền giới đều biết.

Nhưng Cố Tiên Nhi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nàng ta có thể tham gia, thậm chí có tư cách tranh thứ hạng.

“Công tử, ta... thật sự có thể làm được sao?” Cố Tiên Nhi không mấy tự tin vào bản thân.

“Ngươi là phượng hoàng tiên thể, ở toàn bộ Thái Huyền giới, e là ít nhất vạn năm mới xuất hiện một người.”

“Ngươi không làm được thì ai làm được?” Trần Trường An cười nói.

“Được, nếu công tử đã hạ lệnh thì Tiên Nhi sẽ tranh thứ hạng ở Nhân Bảng”

Cố Tiên Nhi hít sâu một hơi, trong lòng đã xác định mục tiêu, tuyệt đối không để Trần Trường An thất vọng.

Nàng ta nhất định phải xông lên giành lấy thứ hạng trong Nhân Bảng.

“Có người tới, giờ chúng ta rời đi hay thế nào?” Huyền Vô Đạo nhìn Trần Trường An hỏi.

Vừa rồi náo loạn thật sự quá lớn, ở Lang Gia Vân Xuyên vẫn có những kẻ có thực lực, đương nhiên muốn đến đây xem tình huống gì.

Trần Trường An nghỉ ngờ nhìn Huyền Vô Đạo, chẳng phải tiểu tử này là một tên ăn mày ư? Tại sao giờ thấy người là lại muốn bỏ trốn thế?

Đã có bóng ma tâm lý rồi hả?


“Năm đó ngươi cũng không phải là kẻ gặp chuyện thì trốn.”

“Hiện tại ngươi lại hỏi một câu thế này?” Trân Trường An cười nói.

Huyền Vô Đạo nghe Trần Trường An nói cũng sửng sốt một chút, đúng vậy, trước kia có khi nào lão tử trốn người đâu?

“Mẹ kiếp! Còn không phải tại ngươi à? Ba ngàn năm nay, ta cứ gặp người là trốn, sợ gặp phải người quen.”

“Còn nhớ lúc đó, ta...”

“Được rồi, đừng nghĩ về quá khứ nữa, nhìn xem ai đang đến đây. “Ta rất muốn xem bọn chúng đến đây để làm gì.”

Dù năm đó Trần Trường An không có tu vi hay là hiện giờ đã có thể tu luyện, cho tới bây giờ chưa từng sợ người nào đến gây phiền phức, dù sao cũng không thể chết được.

Điều quan trọng nhất là nếu sợ phiền phức thì sao có thể góp vui được đây?

Lời còn chưa dứt đã có mấy người nhanh chóng bay về phía Hoán Hoa Lâu cách đó không xa.

Lúc này ở gần Hoán Hoa Lâu không có bao nhiêu người, ba người Trần Trường An đứng ở nơi đó, rất dễ thấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 78: C78: Về nhà hỏi cha ngươi đi


“Các ngươi vẫn ở đây suốt à?” “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Sau khi một người bay tới, hắn ta nhìn đám người Trần Trường An, vẻ mặt ngạo mạn hỏi.

“Hả?”

“Tông chủ bọn ta nói, các ngươi trả lời đi. Có phải các ngươi bị câm điếc không hả?”

Thấy đám người Trần Trường An không trả lời, một người trong đó trừng mắt hung dữ nói.

“Quỳ xuống nói cho tai”

Sắc mặt Huyền Vô Đạo tối sâm, trong cơ thể toát ra một luồng khí tức cường đại.

Đối mặt với khí tức của Huyền Vô Đạo, người tới lập tức quỳ xuống, trong mắt tràn đầy kinh hãi.

“Không... không biết tiền bối đang ở đây, đã mạo phạm rồi, xin thứ lỗi ạ”

“Tiền bối, bọn ta có mắt như mù, bọn ta là... bọn ta là...”

Đối phương còn chưa nói xong, Huyền Vô Đạo đã cười khẩy, đối phương toát mồ hôi lạnh, quỳ rạp xuống đất, không nói được một lời.


“Các ngươi là ai, liên quan gì đến ta.”

“Cút mau đi!”

Nói xong, Huyền Vô Đạo vung tay lên, đám người này lập tức bị thổi bay ra ngoài.

“Mẹ kiếp, có chút xíu bản lĩnh đó mà cũng dám đến đây lên mặt.” Huyền Vô Đạo khinh thường nói.

“Nơi này là Lang Gia, cũng không có bao nhiêu cường giả, huống chỉ lại là một nơi như Vân Xuyên này.”

“Cường giả mạnh nhất ở đây cũng chỉ có Hoá Thần Cảnh mà thôi, còn không bằng ngươi lúc còn trẻ.” Trần Trường An cười nói.

“Ta nói này, ngươi có ý gì hả?”

“Ngươi kêu ta ở lại đây là trở thành tay đấm cho ngươi à?”

“Tại sao phải bận tâm đến đám người này? Hay là chúng †a đi thôi” Huyền Vô Đạo bất đắc dĩ nói.

“Ngươi ra tay quá nhanh rồi.”

“Vốn là ta muốn hỏi một chuyện”

“Giờ thì hay rồi, ngươi đã doạ cho người chạy mất rồi.”

Trân Trường An cũng bất đắc dĩ nở nụ cười, Huyền Vô Đạo vừa phô trương thanh thế, những kẻ muốn tới đây xem xét tình huống đều quay người bỏ chạy, ai còn chần chừ chính là biểu hiện không tôn trọng Huyền Vô Đạo.

“Hỏi một chuyện? Chuyện gì?” Huyền Vô Đạo tò mò hỏi.

“Không có gì đâu, chỉ là một số vấn đề cá nhân thôi.”

Trân Trường An lắc đầu, không trả lời.

Mục đích chính của việc đến Lang Gia lần này là để tìm thai châu.


Năm đó Trần gia ở nơi nào của Lang Gia, bên trong tộc ký không hề ghi chép lại chính xác, nhưng nếu hỏi mấy ông bà lão, hẳn là có nghe nói đến Trần gia.

Nhưng Lang Gia quá lớn, Trần Trường An cũng không biết thực lực năm đó của Trần gia như thế nào, nếu bình thường thì e là cũng khó mà hỏi thăm.

“Cho nên, lần này ngươi chạy tới Lang Gia chỉ vì một ít chuyện riêng ư?”

“Ừ, cho nên ta muốn ở lại Lang Gia nghỉ ngơi một thời gian, còn ngươi thì sao?”

Huyền Vô Đạo nghe vậy thì bối rối, hắn ta làm ăn mày đã ba ngàn năm, lưu lạc ba ngàn năm.

Bây giờ bất ngờ được tự do, hắn ta lại không biết mình nên làm gì.

“Ngươi đoán xem, ta muốn làm gì?” Huyền Vô Đạo nhìn Trần Trường An hỏi.

Đoán?

Trân Trường An nhìn Huyền Vô Đạo giống như nhìn một kẻ ngốc: “Ngươi đoán xem ta có đoán được hay không?”

“Hả? Khụ khụ, chỉ đùa thôi, đùa thôi mà”

“Thôi bỏ đi, đã ba ngàn năm rồi, ta cũng nên trở về xem thử tình hình thế nào”

“Không biết hiện tại người trong tông môn còn nhớ ta hay không nữa” Huyền Vô Đạo cười nhạt nói.

“Được rồi, đừng than thở nữa.”


“Cha ngươi là thái thượng trưởng lão của Vô Cực Tông, chẳng lẽ ông ta lại quên ngươi được à?”

Hửm?

“Chết tiệt! Sao ngươi lại biết cha ta là ai?”

“Ở Vô Cực Tông, những người biết chuyện này không nhiều lắm” Huyền Vô Đạo kinh ngạc nhìn Trần Trường An, sao cái gì †ên tiểu tử này cũng biết thế?

Trân Trường An nhìn Huyền Vô Đạo, trên mặt hiện lên nụ cười xấu xa, thấp giọng nói: “Về nhà hỏi cha ngươi ấy.”

“Có một chuyện mà ta vẫn chưa từng nói cho ngươi biết.”

“Năm đó cha ngươi đuổi theo sau lưng ta, muốn kết bái huynh đệ với ta.”

“Vô Đạo à, ta suýt nữa đã trở thành đại gia của ngươi rồi." Đại gia?

“Trần Trường An, đại gia cái con khỉ, ngươi dám lợi dụng ta hả?”

“Không tin à? Về nhà hỏi cha ngươi đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 79: C79: Mười nghìn năm


Tin tức này thật sự làm cho Huyền Vô Đạo hơi sững sờ.

Hắn ta biết Trần Trường An này rất thần bí, năng lực cũng sâu không lường được.

Nhưng hắn ta tuyệt đối không ngờ được giữa bản thân mình và Trần Trường An lại có căn nguyên như vậy.

Ông cha không ai bì được, cũng không phục ai của mình kia, năm đó thế mà lại chạy theo Trần Trường An kết bái thành huynh đệ chứ?

Đây có còn là lão Đăng mà ta biết không?

Nếu cẩn thận suy nghĩ, Huyền Vô Đạo cảm thấy không phải là không có chút khả năng nào.

Trần Trường An trông thì khá trẻ tuổi không có nghĩa là tuổi của hắn nhỏ.

Ba nghìn năm trước lúc Huyền Vô Đạo quen biết Trần Trường An thì tên khốn này đã có ngoại hình khoảng hai mươi, bây giờ bản thân mình đã trở thành ông chú trung niên rồi mà tên kia vẫn chỉ khoảng hai mươi.

Cũng không phải Huyền Vô Đạo không có cách giữ gìn dung mạo trẻ trung, chỉ là hắn ta cảm thấy mình đã lớn tuổi

như vậy rồi, giả vờ nai tơ thì có hơi khó coi.

“Nói thật đi, rốt cuộc ngươi đã sống bao nhiêu năm rồi?” Nét mặt của Huyền Vô Đạo nghiêm túc nhìn Trần Trường An.


“Khoảng mười nghìn năm rồi.” Trần Trường An cũng không hề giấu giếm.

Mười nghìn năm?

Mẹ nó, thế mà Trần Trường An đã sống mười nghìn năm rồi ư?

Điều này có nghĩa là gì? Tuyệt đối là siêu cấp cường giả rồi.

Thế mà năm đó bản thân mình còn muốn cá cược với hắn? Có phải mình ăn no rửng mỡ không?

“Ngươi... Ngươi là cảnh giới Đại Đế ư?” Huyền Vô Đạo khiếp sợ hỏi.

Huyền Vô Đạo làm cho Cố Tiên Nhi bên cạnh cũng được một phen chấn động trong lòng. Đại Đế, cảnh giới chỉ tồn tại trong truyền thuyết lại ở bên cạnh mình ư?

Hơn nữa mình còn là thị nữ của đối phương?

“Đại Đế?”

“Ta chỉ có thể nói, Đại Đế đỉnh phong, không thể mảy may gây tổn hại đến ta.” Giọng điệu của Trân Trường An bình tĩnh,

giống như đang nói đến một câu chuyện râu ria.

Nhưng lúc này chỉ có Huyền Vô Đạo biết nội tâm của hắn †a đang sụp đổ thế nào.

Đại Đế đỉnh phong, không thể mảy may gây tổn hại đến hắn ư? Năm đó mình còn cá cược với hắn? Không biết là nên vui hay buồn đây?

Điều này có nghĩa là hắn ta được đối xử ngang ngửa với Đại Đế đỉnh phong ư?

Sao lại cảm thấy có chút vui vẻ khó hiểu vậy chứ?

Hừ!

Bình tĩnh, bình tĩnh nào!


Sau khi Huyền Vô Đạo đã che đậy hết những suy nghĩ loạn cào cào trong đầu mình xong thì lại nhìn về phía Trần Trường

An, ánh mắt đã thay đổi.

Thâm tàng bất lộ, cường giả lánh đời, cả người tràn đây màu sắc thần bí.

Chủ yếu nhất là Trần Trường An khác với những cường giả khác, hắn... Rất giống một người.

Đúng vậy, chính là giống một người, Kkiểu người bình thường!

Huyền Vô Đạo không thể không thừa nhận, cho dù là chính bản thân hắn ta, theo sự tăng lên của thực lực thì tính cách cũng sẽ sinh ra thay đổi.

Xem tính mạng con người như cỏ rác, cao ngạo, không dễ dàng chung đụng...

Nhưng Trần Trường An thì sao? Tuỳ tiện, tâm tính bình thản, mặc kệ đối phương có thân phận gì hắn cũng sẽ đối xử như nhau.

Lễ nào, đây mới thật sự là cảnh giới của cường giả chân chính?

Nghĩ đi nghĩ lại, Huyền Vô Đạo cảm giác bản thân đã hiểu ra vài điều.

“Lão..."

Đột nhiên trong lúc đó, Huyền Vô Đạo không biết nên xưng hô với Trần Trường An như thế nào.

Gọi là Lão Trân? Đối phương còn quen biết với cả cha ruột của mình.


Gọi đại gia? Má nó, câu này thì không mở miệng gọi được đâu.

“Được rồi, trước kia gọi thế nào thì sau này chứ gọi như thế”

“Chúng ta phân tích từng cái nhé, cha ngươi gọi ta là đại ca, ngươi gọi ta là lão Trần, đều giống nhau.” Trân Trường An cười nhạt nói.

“Được, vậy gọi ngươi là lão Trần, cứ như vậy đi, cơ mà như thế thì có phải vai vế của ta lớn hơn cha ta không?”

“Cũng không đúng, cùng thế hệ? Cái món này cuối cùng phải tính thế nào đây?”

Có thể Huyền Vô Đạo là một người tu luyện giỏi nhưng ở phương diện khác chỉ e là không am hiểu lắm.

“Sao cũng được, không quan trọng lắm.”

“Được rồi, không quan trọng.”

“Ha ha ha, đột nhiên cảm thấy tâm trạng thoải mái không ít”

“Chỉ là, ta thật sự phải đi rồi.” “Được, sau này có duyên sẽ gặp lại.” “Được.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom