Cập nhật mới

Dịch Trọng Sinh Vi Quan

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 641: Lên Bắc Kinh cầu viện


Hứa Lập hôm đó đã lặng lẽ ghi hình lại sự việc, nhưng chuyện đó ngoài hắn ra thì những người khác đều không biết. Mà Hứa Lập sở dĩ không lấy ra ngay từ đầu chính là muốn dùng đoạn phim đó làm con bài chủ lực, hắn xem tình hình phát triển đến đâu mới quyết định có công bố đoạn phim này ra không. Hôm nay Kim Thân Thành đã bị Mã Tuấn Tùng buông bỏ, mà trung ương bị qư ép quá mức cũng đang bất đắc dĩ. Lúc này công bố đoạn phim có thể nói là thời cơ tốt nhất, chẳng những có thể minh oan cho Kim Thân Thành, hơn nữa cũng là căn cứ để ép lại qư.

- Vậy lúc nào sẽ đi.

- Đương nhiên là càng nhanh càng tốt.

Văn Thiên nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hơn 3h chiều, Văn Thiên gọi điện cho Tôn Tiết Lễ bảo đối phương đặt hai vé đi Bắc Kinh. Chuyện lần này rất quan trọng nên người biết càng ít càng tốt. Vì thế Văn Thiên không mang theo Tôn Tiết Lễ, chỉ có y và Hứa Lập lên Bắc Kinh.

Mặc dù Văn Thiên làm chủ tịch tỉnh nhưng công ty hàng không đâu thể cung cấp máy bay riêng cho y. Văn Thiên và Hứa Lập lên Bắc Kinh đã là hơn 6h chiều. Phó Nguyệt tự mình tới đón Văn Thiên cùng Hứa Lập, trời đã hơi tối nên hai người Văn Thiên không đến quấy rầy Thủ tướng.

Mấy người cũng không có trực tiếp quay về văn phòng Bắc Kinh nghỉ ngơi, mà là bảo Phó Nguyệt chạy tới Tề gia. Chỉ cần tranh thủ được sự ủng hộ của Tề gia cùng Lâm gia là Kim Thân Thành có thể qua cửa lần này.

Trong phòng khách Tề gia, Tề lão gia tử tự mình tiếp đón hai người Văn Thiên, Hứa Lập. Hứa Lập kể qua câu chuyện từ đầu tới cuối, Tề lão gia tử không tỏ thái độ gì nhưng tay ông không ngừng gõ gõ lên thành ghế.

Văn Thiên ngồi trên ghế cũng rất lo lắng. Lần này đến chúc tết nhờ có Hứa Lập nên Văn Thiên coi như thành đồng minh với Tề gia, đây có thể coi là thử thách đầu tiên sau khi hai bên hợp tác. Văn Thiên không biết Tề lão gia tử có nhiệt tình giúp mình không?

Tề lão gia tử suy nghĩ một lúc, ông thấy Văn Thiên hơi khẩn trương liền cười nói:

- Văn Thiên, tôi cũng nghe qua về sự kiện lần này nhưng không chi tiết như tiểu Hứa nói. Nghe tiểu Hứa nói thì trách nhiệm là của phía qư, hơn nữa còn có đoạn phim làm chứng thì qư còn gì để mà nói. Hơn nữa chuyện này có thể nói là một cơ hội tốt, chỉ cần có thể xử lý tốt là địa vị của anh trong mắt lãnh đạo trung ương sẽ tăng lên, đồng thời uy tín của Mã Tuấn Tùng sẽ giảm xuống, nó có lợi cho sự triển khai công việc của anh ở Cát Lâm. Nhưng cái này cũng có chút khó xử, qư đã điều hơn trăm ngàn quân đội tới biên giới thì sao có thể vì một đoạn phim mà lui dễ dàng được.

- Lão gia tử, thị phi trong lòng người, dù qư có muốn ăn vạ thì chẳng lẽ bọn họ dám khai chiến với Trung Quốc? Như thế thì qư càng mất hình tượng trên trường quốc tế. Còn có Mỹ, Hàn đứng bên nhìn chằm chằm, nếu ngay cả Trung Quốc còn không ủng hộ qư thì sợ là rất nhanh Liên hợp quốc sẽ thông qua nghị quyết cấm vận toàn diện qư, qư không sợ ư?

- Cấm vận? Cấm vận có tác dụng ư? Nếu ép qư quá thì bọn họ chỉ có thể dùng chiến tranh giải quyết vấn đề. Khi đó chuyện càng khó có thể khống chế hơn.

Tề lão gia tử thở dài một tiếng.

Hứa Lập vốn tưởng có đoạn phim mình quay làm bằng chứng, lãnh đạo qư biết tin sẽ ngừng công kích, sẽ rút binh. Nhưng giờ nghe Tề lão gia tử nói thế, Hứa Lập mất tự tin không ít. Điều trăm ngàn lính tới biên giới nếu vì một đoạn phim mà rút thì thể diện qư sẽ để đâu. Cho nên qư sẽ cứng tới cùng.

Chiến tranh sợ rằng không thể tránh khỏi, mà phía qư tấn công chỉ có hai hướng nam, bắc. Trung Quốc mấy chục năm qua chú trọng phát triển kinh tế, chuẩn bị cho chiến tranh không đủ nên sợ là sẽ bị thiệt thòi.

Nghĩ đến đây, Hứa Lập thậm chí đổ mồ hôi lạnh, nếu vì sự kiện lần này khiến Trung Quốc, qư có chiến tranh, vậy Hứa Lập sẽ là tội nhân của quốc gia. Hứa Lập và Văn Thiên nhìn nhau và đều thấy sự lo lắng trong mắt đối phương.

- Lão gia tử, chẳng lẽ không có biện pháp giải quyết hòa bình ư? Chẳng lẽ cứ để qư ép mình sao?

Hứa Lập vội la lên.

Tề lão gia tử cười nói:

- Đừng nóng vội, tôi chỉ đang nói tới kết quả xấu nhất mà thôi. Trung Quốc và qư là nước lân cận, có quan hệ hữu hảo nhiều năm. Nếu không có Trung Quốc ủng hộ qư ở Liên hợp quốc thì sợ là Mỹ, Hàn sớm đã cấm vận qư về mọi phương diện. Cho nên qư không dám gây chiến tranh với Trung Quốc. Mà nếu thật sự khiêu chiến thì sợ là ba tỉnh đông bắc nước ta khó tránh khỏi ngọn lửa chiến tranh, qư cũng sẽ có thể mất nước. Vấn đề nặng nhẹ trong đó bọn họ cũng có thể suy nghĩ cẩn thận!

- Ồ, xem ra cháu suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Hứa Lập có chút hối hận nói. Hơn nữa Hứa Lập cũng âm thầm có quyết định, nếu như cuối cùng thật sự chỉ có thể lấy thỏa hiệp để giải quyết xung đột thì hắn sẽ nghĩ cách do mình gánh hết.

- Tiểu Hứa, cháu không phải rất quen với Lâm gia ư? Ông vừa nãy chỉ nói theo ý mình mà thôi, hơn nữa tôi chỉ làm bên chính quyền, suy nghĩ vấn đề đều đứng ở góc độ chính trị. Cháu nên tới Lâm gia hỏi xem ý kiến của bọn họ về sự kiện lần này.

Hứa Lập biết Lâm gia có thể nói là có thế lực lớn bên quân đội, đặc biệt là Lâm lão gia tử từng qua ngọn lửa chiến tranh nên có lẽ suy nghĩ sẽ khác người làm bên chính quyền. Nghĩ tới đây Hứa Lập không ngồi yên nổi, Tề lão gia tử cũng thấy vậy nên cười nói:

- Được rồi, hai người đi lo việc của mình đi.

Hứa Lập cùng Văn Thiên cáo biệt Tề lão gia tử, bọn họ không kịp ăn tối mà chạy thẳng xe tới Lâm gia xin gặp Lâm lão gia tử.

Hứa Lập chưa được gặp Lâm lão gia tử lần nào nhưng tên tuổi của ông đã sớm nghe từ lâu. Lâm lão gia tử năm nay đã 86 tuổi, mà Lâm lão gia tử từ năm mười mấy tuổi đã tham gia cách mạng, đã qua thảo nguyên, tuyết sơn, qua thời kháng chiến chống Nhật, là sư trưởng sư đoàn chủ lực hồi giải phóng, có thể nói là một trong mấy vị lãnh đạo cao cấp của quốc gia, từng làm phó chủ tịch Quân ủy trung ương, cấp dưới của Lâm lão gia tử năm đó bây giờ thấp nhất đều có quân hàm cấp đại tá. Lâm lão gia tử mấy năm nay tuổi cao, sức khỏe giảm xuống nên rút khỏi vị trí lãnh đạo, ông về cơ bản không hỏi qua việc của quốc gia, ngày thường chỉ ở nhà chăm cây cảnh và tập luyện. Cho nên nhìn qua thì Lâm gia trông không khác gì so với nhà người bình thường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 642: Bản sắc quân nhân


Mặc dù Lâm lão gia tử đã về hưu nhưng một câu nói của Lâm lão gia tử có thể ảnh hưởng đến các quân khu lớn toàn quốc. Nhất là cứ đến dịp tết là trong Lâm gia toàn những người đeo quân hàm cấp tướng đến gặp lão gia tử. Qua đó có thể thấy sức ảnh hưởng của Lâm lão gia tử trong quân đội Trung Quốc là lớn đến mức nào.

Văn Thiên và Hứa Lập tới xin gặp, Lâm lão gia tử phá lệ tự mình tiếp hai người. Lâm Uyển Nhi cũng ở bên rót nước.

- Lâm lão gia tử, chào ông.

Hai người cung kính chào Lâm lão gia tử.

Đối Lâm lão gia tử Văn Thiên cùng Hứa Lập căn bản không dám nói vòng vo gì, thậm chí ngay cả mấy câu khách khí cũng không nói. Với thân phận của Lâm lão gia tử nếu có ai không nghe qua mới là lạ. Có không ít bộ phim chiến tranh là lấy hình tượng của Lâm lão gia tử mà viết.

Lâm lão gia tử tuy tuổi đã cao nhưng đầu óc vẫn minh mẫn, biết hai người Văn Thiên đến là có việc cần nhờ mình. Vì quan hệ giữa Hứa Lập và Hồ gia nên Lâm lão gia tử mới gặp hai người. Chỉ là ông không quen bọn họ nên không khách sáo mà hỏi thẳng.

- Tôi nghe Uyển Nhi nói hai người có việc.

Văn Thiên cùng Hứa Lập liếc nhau, sớm nghe nói Lâm lão gia tử từ nhỏ đã đi quân đội, tính thẳng thắn nhưng không nghĩ lại thẳng tới mức này. Lâm Uyển Nhi ngồi bên dìu Lâm lão gia tử ngồi xuống ghế nói.

- Ông nội tôi sức khỏe không được tốt, hai vị có việc gì cứ nói thẳng.

Lâm lão gia tử lại nhìn cháu gái mà có chút kinh ngạc. Lâm lão gia tử rất yêu thích Lâm Uyển Nhi, nếu không ông cũng không giữ Lâm Uyển Nhi lại lo việc nhà. Lâm lão gia tử thích chính là tính cách của Lâm Uyển Nhi, nếu không có một người thích náo nhiệt thì sợ sớm làm nhà của ông ồn ào tới mức không chịu nổi rồi. Nhưng Lâm Uyển Nhi luôn lạnh nhạt với người vậy mà hôm nay lại chủ động xin ông gặp hai người Văn Thiên, lúc này còn giải thích giúp ông, Lâm lão gia tử không khỏi thấy đây là việc lạ.

Lâm Uyển Nhi thấy ông nội nhìn mình như vậy, cô cúi đầu, hai má đỏ lên không dám đối mặt với ông.

Lâm lão gia tử từng này tuổi sao không đoán được tâm tư của cháu gái. Ông không nói chỉ mỉm cười nói với Văn Thiên, Hứa Lập:

- Có việc gì cứ nói. Dù sao nể mặt Hồ gia và Uyển Nhi nên tôi cũng không thể để hai cậu đến không công được.

Hai người Văn Thiên, Hứa Lập nghe Lâm lão gia tử nói thế cũng vui mừng. Văn Thiên ra hiệu cho Hứa Lập nói. Dù sao Lâm lão gia tử nhắc đến Hồ gia và Lâm Uyển Nhi thì Văn Thiên đều không quen, Hứa Lập lên tiếng là tốt nhất. Hơn nữa Hứa Lập là bậc con cháu có nói sai cũng không bị chấp.

Hứa Lập gặp qua không ít lãnh đạo nhưng đối mặt với Lâm lão gia tử, hắn vẫn có chút khẩn trương. Nhưng bây giờ Hứa Lập như tên đã lên cung, không thể không bắn. Chuyện đến nước này chỉ còn có thể nhờ Lâm lão gia tử giúp đỡ.

Hứa Lập nói vắn tắt chuyện xảy ra ở khu tự trị trong thời gian qua với Lâm lão gia tử, sau đó hắn lấy điện thoại di động ra đưa cho Lâm Uyển Nhi.

Lâm lão gia tử nghe đoạn bắt hung thủ thì mặt còn bình tĩnh, chuyện này đối với cả Trung Quốc mà nói thì đó là việc nhỏ. Nhưng nghe nói hung thủ là bộ đội đặc chủng Triều Tiên, nắm giữ bí mật quân sự phía Triều Tiên, ông hơi giật mình. Lâm lão gia tử biết rõ tầm quan trọng của tin tình báo kia đối với đất nước. Nhưng ông không cắt lời Hứa Lập mà chỉ lẳng lặng lắng nghe.

Nghe tới việc đưa người nhập cư trái phép về trả Triều Tiên, nghe nói bộ đội biên phòng Triều Tiên ngược đãi những người phụ nữ, ông có chút tức giận. Cuối cùng nghe nói Triều Tiên lấy cớ này mà định chèn ép Trung Quốc, Lâm lão gia tử không nhịn được mở miệng mắng.

- Đám Triều Tiên này không biết điều.

Lâm Uyển Nhi bật đoạn phim Hứa Lập đã ghi lại cho Lâm lão gia tử xem, Lâm Uyển Nhi cũng ở bên cẩn thận xem. Khi thấy mấy người phụ nữ Triều Tiên bị lính biên phòng dùng que sắt xuyên qua tay, cô không khỏi hét lên. Mà mặt Lâm lão gia tử cũng sa sầm lại khi thấy cảnh này.

- Đám người này không còn là người nữa.

Lâm Uyển Nhi xem đến cuối cùng thấy hơn 50 người phụ nữ Triều Tiên đều bị thương được lính Trung Quốc đưa về mới thở dài một tiếng. Nhưng cô cũng nghiến răng nghiến lợi với đám bộ đội biên phòng Triều Tiên kia.

- Là người? Đám người Triều Tiên này đâu có là người.

Lâm lão gia tử đau đớn nói:

- Tiểu Hứa, cậu cho tôi đoạn phim này, mai tôi tự mình đi gặp Tổng bí thư. Hừ, đám Triều Tiên muốn lừa Trung Quốc ư, đúng là ăn gan hùm rồi. Muốn đánh thì đánh, tôi xem bọn họ dám đánh không.

Lâm lão gia tử đã từng ở trong quân đội nhiều năm, ông sợ gì chiến tranh chứ? Lại nói Lâm lão gia tử không chỉ tham gia chiến tranh chống Nhật, còn tham gia chiến tranh liên Triều, ông còn gì phải sợ chứ.

- Ông nội.

Lâm Uyển Nhi thấy lão gia tử đã tức giận, cô vội vàng nói:

- Không thể đánh được đâu ông, mấy chục năm qua quốc gia chú trọng phát triển kinh tế, không chuẩn bị tốt cho chiến tranh, nếu chiến tranh thật thì dù không sợ Triều Tiên thì sợ là quốc gia khác sẽ nhân cơ hội mà …

- Sợ gì chứ? Năm đó ở Triều Tiên bọn ông đối mặt với quân đội các nước có trang bị, vũ khí hiện đại hơn nhiều, khi đó chúng ta có sẵn sàng cho chiến tranh chưa. Nhưng kết quả thì sao, không phải đánh cho bọn họ phải đàng hoàng ngồi xuống đàm phán ư? Mà hiện nay quốc gia phát triển như vậy thì sợ gì chứ. Đánh, Chẳng những muốn đánh mà còn phải đánh ra khí thế của nước lớn.

- Lâm lão gia tử, xin ngài bớt giận. Cháu thấy Triều Tiên chỉ dọa người mà thôi. Nếu chúng ta chiếm lý rồi ra vẻ chuẩn bị chiến tranh thì bọn họ sợ là sẽ lập tức nhận thua.

Hứa Lập biết địa vị của Lâm lão gia tử tại quốc gia, nếu Lâm lão gia tử quyết tâm khai chiến thì sợ là phía Triều Tiên không muốn đánh cũng phải đánh. Nếu chiến tranh thật thì tuy Trung Quốc không sợ thực lực của Triều Tiên, thậm chí còn có thể biểu hiện thành tựu của Trung Quốc nhưng dân chúng ở biên giới sẽ như thế nào? Ai dám cam đoan chiến tranh không ảnh hưởng tới dân chúng bình thường chứ? Nếu Triều Tiên bắn tên lửa sang thì không phải dân chúng sẽ bị họa ư? Dù là Mỹ cũng không dám đảm bảo chặn được mọi tên lửa nhằm vào mình.

Lâm Uyển Nhi cũng nói:

- Ông nội, ông phải suy nghĩ cho dân chúng chứ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 643: Tuổi già, chí chưa già


Lâm lão gia tử không đồng ý với lo lắng của mấy người.

- Đám trẻ bây giờ đúng là, nhớ tám năm chống Nhật năm đó, ba năm nội chiến khi đó, đánh tới cuối cùng còn lại gì chứ? Chỉ còn là tinh thần mà thôi, nhưng chỉ có dựa vào tinh thần không chịu khuất phục thì chúng tôi mới có thể đứng dậy, mới chống lại được kẻ địch, mới thành lập được Trung Quốc. Nhưng đám trẻ bây giờ thì sao, từ trên xuống dưới đều sợ chiến tranh, sợ xung đột, ngay cả quân đội cũng chỉ biết thủ mà không biết tấn công, quân đội không qua chiến tranh có còn là quân đội tốt không? Tướng lĩnh không qua ngọn lửa chiến tranh có còn là tướng lĩnh giỏi không? Bỏ đi, các người còn trẻ không biết cái này. Mai, không, tôi phải lập tức gọi mấy lão già kia đến đây thương lượng nên làm như thế nào.

Lâm lão gia tử mặc dù tuổi cao, sức khỏe yếu nhưng vừa nói tới chiến tranh là tỉnh táo hẳn, nhìn ông không giống người hơn 80 tuổi. Ông đứng lên định về phòng gọi điện thoại.

Lâm Uyển Nhi cũng biết mình không thể ngăn được lão gia tử, cô đành xin lỗi Hứa Lập và Văn Thiên.

- Xin lỗi hai vị, hai vị ngồi một lát.

Nói xong cô vội vàng chạy theo dìu lão gia tử vào phòng.

Văn Thiên và Hứa Lập ngồi ngẩn ra đó. Bọn họ tìm Lâm lão gia tử là hy vọng lão gia tử nói mấy câu công bằng, tốt nhất là giữ được Kim Thân Thành. Nhưng chuyện phát triển tới nước này, không biết Lâm lão gia tử nghĩ gì mà muốn chiến tranh với Triều Tiên. Chiến tranh nói diễn ra là diễn ra ư? Đây có phải là hai đứa bé đánh nhau đâu.

Nhưng lão gia tử cùng Lâm Uyển Nhi đã quay về phòng, Hứa Lập Văn Thiên lại không tiện rời đi, bọn họ muốn ở lại nghe kết quả. Lại nói dù muốn đi cũng phải gặp lão gia tử chào hỏi mới đi được.

Lâm lão gia tử cùng Lâm Uyển Nhi vào nhà một lúc lâu không đi ra, cũng may Lâm Uyển Nhi suy nghĩ khá chu đáo, cô đoán được Văn Thiên và Hứa Lập chưa ăn tối nên mang ít điểm tâm, trà tới cho hai người, để hai người không đói.

Hứa Lập cùng Văn Thiên cũng không khách khí, ngồi ở ghế sa lon vừa ăn vừa nói chuyện, đồng thời cũng đoán xem Lâm lão gia tử tức giận sẽ dẫn tới hậu quả gì. Nhưng hai người vẫn không thể ngờ được kết quả cuối cùng.

Hai người ngồi ở phòng khách trong ăn hết bốn cái bánh, uống hết hai lần nước trà thì đột nhiên thấy một đám người từ ngoài tiến vào. Văn Thiên cùng Hứa Lập giương mắt nhìn không khỏi khiếp sợ. Hứa Lập há hốc mồm ra, Văn Thiên tay đang rót trà mà không biết mình đã rót đầy, nước nóng rơi vào tay mà y cũng không biết.

Người cầm đầu thấy hai người Hứa Lập như vậy, ông chỉ chỉ bàn trà cười nói:

- Cậu kia, nước tràn ra kìa.

Văn Thiên lúc này mới cúi đầu nhìn, cốc sớm đầy và chảy tràn xuống mặt đất, y vội vàng bỏ ấm xuống. Hứa Lập cũng tỉnh lại, hắn ngậm miệng. Hai người đứng dạy chào đám người vừa tới.

Trong đám người này thì người ít tuổi nhất sợ là đã trên 70 tuổi nhưng mặt ai cũng đầy phấn chấn đi vào trong.

- Hứa Lập, vừa nãy tôi không nhìn lầm chứ.

Văn Thiên có chút không thể tin được hai mắt của mình. Mới vừa rồi đám người kia mặc dù không mặc quân phục nhưng những gương mặt đó lại là thẻ chứng minh thân phận tốt nhất. Trong đám người đó quân hàm thấp nhất là trung tướng nhưng mấy năm gần đây ít xuất hiện trên thời sự, chắc bọn họ đều đã lui về nhà hưởng phúc. Nhưng dù thế dù là vị tướng nào lên tiếng cũng có thể ảnh hưởng tới một quân khu. Ngày xưa có thể thấy một người đã hiếm vậy mà hôm nay bọn họ lại thành đội tới chỗ Lâm lão gia tử.

Mấy vị lão tướng quân đi vào vài phút, Hứa Lập chỉ nghe thấy bên trong có tiếng tranh cãi. Mà bên ngoài lại có người tới đều là người trông quen mặt, vai đeo quân hàm lấp lánh. Hứa Lập và Văn Thiên không ngừng phải đứng dậy chào các vị lão tướng quân.

Chỉ trong nửa tiếng không ngừng có người tiến vào phòng khách hơn nữa đều là lão tướng quân có quyền cao chức trọng. Văn Thiên, Hứa Lập về cơ bản chưa ngồi ấm mông đã phải đứng dậy chào. Hai người thầm tính từ đầu tới giờ phải có gần 20 vị lão tướng quân tiến vào. Nếu những người này cùng xuất hiện công khai ở nơi nào đó sợ sẽ khiến cả Trung Quốc chấn động, sợ là sẽ có chiến tranh xảy ra.

Phòng trong đang rất ồn ào, ngay cả Lâm lão gia tử cũng không thể ngồi im, ông không ngừng tranh cãi với các vị lão tướng quân. Các lão tướng quân đã nghe Lâm lão gia tử nói qua sự việc, mọi người đang tranh cãi không phải là có nên khai chiến hay không mà là khai chiến như thế nào, phái bao quân lực, đánh ra sao và đánh như thế nào.

Các vị lão tướng quân tham gia quân đội từ nhỏ, trải qua bao chiến dịch, cuộc sống nhàn nhã vài chục năm qua làm bọn họ cảm thấy người mình như sắt bị rỉ. Lần này Triều Tiên dám khiêu khích khiến các lão tướng quân sáng mắt lên cảm thấy có thể được ra trận một lần nữa.

Văn Thiên, Hứa Lập ngồi ở phòng khách mặc dù không thấy có lão tướng quân nào đến nữa nhưng người trẻ cấp trung tá, thượng tá không ngừng đến. Hứa Lập nhìn tay những người này đều cầm bản đồ, dụng cụ đo đạc. Cuối cùng còn có mười mấy thanh niên bê một sa bàn dài hơn 20m tiến vào. Tuy sa bàn bị vải phủ trên nhưng không cần hỏi cũng biết đây là sa bàn về Triều Tiên và ba tỉnh đông bắc. Xem ra các vị lão tướng quân muốn đánh thật.

Việc tới nước này thì Văn Thiên, Hứa Lập không thể nào làm chủ được nữa, bọn họ chỉ có thể ngồi xem tình hình phát triển, cũng hy vọng Triều Tiên biết điều mà rút quân nếu không các vị lão tướng quân không ngại cho Triều Tiên một bài học.

Lâm gia càng lúc càng đông người, càng lúc càng náo nhiệt. Hứa Lập, Văn Thiên muốn lui nhưng không tìm được người Lâm gia. Bọn họ không chào mà về sẽ thất lễ hơn nữa nếu không biết kết quả thì trong lòng cũng không yên.

Đã 9h, hai người Hứa Lập đến Lâm gia đã hơn 2 tiếng, phòng bên trong vẫn đang bàn tán sôi nổi mà không có một ai đi ra.

Lúc này bên ngoài lại có tiếng động cơ xe truyền đến, xem ra lại có người tới. Văn Thiên, Hứa Lập ngồi trên ghế hai tiếng đừng nói là Tv mà ngay cả báo cũng không có, bọn họ chỉ có thể ngồi đó mở to mắt nhìn người đi tới, đứng dậy chào, ngồi xuống nhìn rồi lại đứng chào. Lúc này thấy người đi vào, bọn họ rất giật mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 644: Tổng bí thư đến


Người đến mặc dù không nhiều nhưng cầm đầu là Tổng bí thư Trung Quốc – Bành Kỷ Lễ, người bên cạnh y cũng là Thủ tướng Quốc vụ viện – Tô Tại Khởi.

Văn Thiên cùng Hứa Lập đương nhiên không dám chậm trễ, họ vội vàng đứng lên chào. Văn Thiên cẩn thận nói:

- Tổng bí thư, Thủ tướng.

Hứa Lập không có tư cách mở miệng, hắn chỉ có thể đứng sau lưng Văn Thiên.

Bành Kỷ Lễ nhìn thấy Văn Thiên, ông lắc đầu cười khổ nói:

- Văn Thiên, lần này anh chọc vào tổ kiến lửa rồi.

Văn Thiên sao không hiểu ý của Tổng bí thư. Một loạt lão tướng quân đến Lâm gia đã khiến lãnh đạo quốc gia chú ý, ngay cả Tổng bí thư và Thủ tướng Quốc vụ viện cũng phải tự mình đến đây.

- Tổng bí thư, là tôi sơ sót, suy nghĩ không chu đáo.

Văn Thiên rất thành tâm nhận sai. Y không dám nói vòng vo trước mặt Tổng bí thư, Thủ tướng. Y chỉ hy vọng hai lãnh đạo không vì việc này mà tức tối với mình.

Tô Tại Khởi ở phía sau nói:

- Anh đó, có tình huống gì sao không báo cáo trước với tôi mà lại trực tiếp kinh động tới Lâm lão gia tử? Bây giờ Lâm lão gia tử đang cùng một loạt lão tướng quân ở trong nghiên cứu xem nên chiến tranh với Triều Tiên như thế nào. Nếu các vị lão tướng quân thật sự quyết tâm muốn đánh thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Ngay cả Bành Kỷ Lễ cùng Tô Tại Khởi đều tới Lâm gia cũng không dám chắc có thể làm nguôi cơn giận của các vị lão tướng quân, qua đó có thể thấy quyền thế và địa vị của các lão tướng quân này tại Trung Quốc.

Thủ tướng Tô còn chưa dứt lời đã có người từ phòng trong nói vọng ra.

- Có hậu quả nghiêm trọng gì chứ? Đánh thì đánh, đánh cho bọn chúng xin tha mới thôi.

Mấy người nhìn tới thì thấy Lâm lão gia tử được Lâm Uyển Nhi dìu đi ra phòng khách, phía sau ông là hơn 10 vị lão tướng quân khác.

Tổng bí thư Bành cùng thủ tướng Tô chứng kiến các lão tướng quân, bọn họ đều đứng lên. Tổng bí thư Bành còn đi lên giúp Lâm Uyển Nhi dìu Lâm lão gia tử ngồi xuống rồi mới cùng Thủ tướng Tô ngồi ở bên dưới Lâm lão gia tử. Các lão tướng quân cũng tìm chỗ ngồi cho mình. Do chỗ ngồi có hạn nên không đủ chỗ, Văn Thiên và Hứa Lập ở tỉnh Cát Lâm coi như lãnh đạo cao cấp nhưng giờ ghế cũng không có mà ngồi. Phải đến khi vài nhân viên phục vụ ở Lâm gia xách thêm ghế thì bọn họ mới được ngồi.

- Đại tướng Lâm…

Tổng bí thư Bành biết Lâm lão gia tử nóng tính, sợ chọc giận ông nên cẩn thận nói.

- Được rồi, đừng gọi đại tướng gì cả nếu không tôi không nể mặt anh là Tổng bí thư đâu, có gì cứ nói thẳng.

Lâm lão gia tử lớn tiếng nói.

Hứa Lập cùng Văn Thiên thấy thái độ của Lâm lão gia tử với Tổng bí thư như vậy, bọn họ thầm lè lưỡi. Tuy biết Lâm lão gia tử có sức ảnh hưởng lớn ở Trung Quốc nhưng không nghĩ đến mức này. Phải biết tuy Tổng bí thư Bành Kỷ Lễ lên chức chưa lâu nhưng sớm được cả chính giới, quân giới Trung Quốc tán thành, ngày thường có ai dám nói với Tổng bí thư Bành như vậy?

Nhưng tổng bí thư Bành nghe xong lại không giận mà còn mỉm cười. Ông biết rõ tính của Lâm lão gia tử, nghe Lâm lão gia tử nói thế chứng tỏ Lâm lão gia tử đang khá vui vẻ.

- Lâm thúc, trận này không thể đánh.

- Không thể đánh, sao không thể đánh! Có những lão già chúng tôi ở đây cam đoan trong ba tháng giải quyết xong, đánh tới tận Bình Nhưỡng để xem Kim gia bọn họ có dám lớn tiếng nữa không?

Lời này chỉ có Lâm lão gia tử dám nói, dù sao cuộc chiến liên Triều năm đó Lâm lão gia tử là đồng đội với Tổng bí thư Triều Tiên lúc đó, Tổng bí thư Triều Tiên bây giờ gặp Lâm lão gia tử cũng không dám ra vẻ, ít nhất cũng phải giống tổng bí thư Bành gọi Lâm lão gia tử một tiếng “Lâm thúc”

Tổng bí thư Bành thấy Lâm lão gia tử kiên quyết như vậy, y cười khổ nói:

- Lâm thúc, chuyện lần này quá đột nhiên, nước ta không chuẩn bị cho chiến tranh được tốt, nếu mạo muội khai chiến cho dù cuối cùng thắng lợi thì cũng phải trả giá rất đắt. Nếu phía Triều Tiên liều chết bắn tên lửa vào Trung Quốc nhất định sẽ khiến dân chúng bị chết nhiều, cũng khiến kinh tế nước ta bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Mà quan trọng nhất là nếu Mỹ, Hàn cũng tham chiến thì kết quả chiến tranh chúng ta không thể khống chế. Lại còn cả Nga nữa, bọn họ nhất định không chịu đứng ngoài nhìn, cũng sẽ tham gia vào. Cháu chỉ sợ chúng ta đánh rồi không được gì mà còn khiến người khác được lợi.

- Hừ, bọn chúng dám.

Lâm lão gia tử nghe tổng bí thư Bành nói thế, ông càng tức đến mức đập ghế nói.

- Đây là chuyện giữa Trung Quốc và Triều Tiên, nếu ai dám nhúng tay thì đánh luôn.

- Ông nội, ông bớt giận đi, có gì từ từ nói.

Lâm Uyển Nhi thấy thái độ của ông nội có chút không đúng, cô vội vàng khuyên. Ngồi trước mặt ông nội cô là Tổng bí thư, Thủ tướng Quốc vụ viện, mặc dù họ lấy tư cách người cháu nhưng đó là họ nể mặt ông, nếu không người ta là Tổng bí thư ra lệnh thì ai dám tự tiện khai chiến. Dù là hơn mười vị lão tướng quân ngồi đây cũng không được!

Lâm lão gia tử đương nhiên cũng rõ ý của cháu gái, ông thở dài một tiếng rồi nói tiếp:

- Kỷ Lễ, không phải chú cậy già lên mặt nhưng nhìn sự phát triển mấy năm qua của quốc gia, chú có vài lời muốn nói.

Tổng bí thư Bành cung kính ngồi thẳng lưng lắng nghe. Lâm lão gia tử và bố tổng bí thư Bành năm đó là đồng đội, là bạn, tổng bí thư Bành ngồi lên được vị trí Tổng bí thư cũng là do Lâm lão gia tử hết lòng ủng hộ nếu không sao ông có thể dễ dàng ngồi được vào vị trí này.

- Lâm thúc cứ nói.

Lâm lão gia tử gật đầu, ông rất hài lòng với thái độ của tổng bí thư Bành.

- Mấy năm qua quốc gia phát triển quả thật rất nhanh, cuộc sống dân chúng được tăng lên nhưng vấn đề cũng có không ít. Vấn đề tham nhũng, vấn đề vật giá … mấy vấn đề này chú không hiểu mấy, không biết sẽ không có quyền lên tiếng. Chú muốn nói chính là vấn đề xây dựng quân đội. Mấy năm qua quốc gia chúng ta một mực đẩy mạnh cải tiến trang thiết bị cho quân đội, vấn đề này chú đồng ý. Phát triển công nghệ cao là chuyện tốt, cũng là xu thế mà chiến tranh hiện đại cần có. Nhưng phát triển công nghệ cao thật sự là có thể quyết định sự thắng bại của chiến tranh sao? Không thể. Chú cho rằng công nghệ cao tuy quan trọng nhưng quan trọng nhất vẫn là tinh, khí, thần của bộ đội. Không có tinh thần chiến đấu ương ngạnh, không có truyền thống chịu gian khổ, không có quyết tâm chiến đấu thì dù khoa học kỹ thuật cao tới đâu, vũ khí tối tân tới đâu cũng không thể thắng trận được.

- Mà quốc gia chúng ta mấy năm gần đây phát triển nhanh chóng nhưng vẫn có chút chênh lệch với các quốc gia phát triển Âu, Mỹ, hơn nữa chênh lệch đó không phải là ba, năm năm tới sẽ có thể đuổi kịp. Chẳng lẽ chiến tranh tương lai của chúng ta chỉ đối mặt với Triều Tiên, với các nước Châu Phi ư? Chẳng lẽ vì các nước Âu, Mỹ có khoa học kỹ thuật phát triển hơn chúng ta thì sẽ không dám chống trả ư? Không thể, mà khi đó nếu muốn đánh thì chúng ta dựa vào gì? Là dựa vào tinh, khí, thần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 645: Vũ khí quốc gia


Lâm lão gia tử nói được các vị tướng quân đồng tình. Hồi chiến tranh chống Nhật, liên Triều năm đó thì quân đội quốc gia đều dựa vào tinh thần mà giành thắng lợi. Mà các vị tướng quân ngồi đây đều đi qua thời đại đó, tinh, khí thần ấy đã sớm hòa vào làm một với họ.

Lâm lão gia tử ra hiệu mọi người im lặng rồi nói tiếp:

- Đã vài chục năm quốc gia không có chiến tranh, toàn quân từ trên xuống dưới đều không còn cảm giác chiến tranh, tưởng rằng quốc tế bây giờ rất tốt đẹp, không thể nào có chiến tranh. Nhưng nếu thật sự có chiến tranh thì sẽ có bao nhiêu thời gian cho các vị chuẩn bị đầy đủ? Chiến tranh người không có chuẩn bị sẽ thắng lợi? Không thể nào, lại nhìn ở Trung Quốc xem hiện nay có ai có ý thức nguy cơ không? Đừng nói là các chiến sĩ, ngay cả các tướng lĩnh có mấy người đã cầm quân đánh giặc? Đừng để quá khứ hào hùng làm mê đi cảm giác của các vị chứ.

- Kỷ Lễ, cho nên chú cho rằng xung đột với Triều Tiên lần này dù cuối cùng có đánh hay không thì cũng phải chuẩn bị như là có chiến tranh, ít nhất có thể làm toàn quân khẩn trương lên. Nếu phía Triều Tiên không biết điều thì chúng ta cũng không cần phải sợ đầu sợ đuôi làm gì. Chúng ta có thể nhân cơ hội rèn luyện quân đội thật tốt.

- Nhưng mà quốc gia bây giờ còn không giàu có, nếu chiến tranh xảy ra thì sẽ tăng gánh nặng cho nền kinh tế, cuộc sống của dân chúng nhất định bị ảnh hưởng, có thể không đánh là tốt nhất.

Thủ tướng Tô thấy tổng bí thư Bành không có mở miệng, ông đành phải mở lời khuyên Lâm lão gia tử.

Dù sao Tô Tại Khởi làm Thủ tướng quốc gia, ông hiểu tài chính quốc gia ở mức nào. Tuy những năm qua kinh tế Trung Quốc phát triển nhanh nhưng hầu hết chỉ là biểu hiện bên ngoài, hơn nữa các con số thống kê có nhiều là làm cho đẹp, con số thực có lẽ ngay cả Thủ tướng Quốc vụ viện cũng không rõ mấy. Hơn nữa cái gọi là chỉ số GDP bình quân thường hơn xa so với thu nhập thực của dân chúng. Chiến tranh vừa diễn ra thì dân chúng bình thường sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, có khi còn ảnh hưởng tới ổn định của quốc gia.

Tổng bí thư Bành thấy thủ tướng Tô cũng đã mở miệng, ông cũng nói:

- Lâm thúc, quốc gia chúng ta qua bao thế hệ mới được như bây giờ, nếu vì việc nhỏ này mà phá hủy sự ổn định của quốc gia, cháu sợ sẽ bị dân chúng cả nước mắng.

Lần này không đợi Lâm lão gia tử lên tiếng, một vị lão gia tử khác đã chống gậy từ phòng trong đi ra. Tổng bí thư Bành thấy người này không khỏi hét lên nói:

- Ba, sao ba lại ở đây.

Người đi ra là bố của tổng bí thư Bành, Bành lão gia tử.

Bành lão gia tử căm tức nhìn tổng bí thư Bành, ông vung gậy lên gõ gõ vài cái vào nền đất phát tiết cơn tức trong lòng mình. Ông lớn tiếng nói:

- Dân chúng mắng? Dân chúng mắng đám quan đen không làm gì cả. Chỉ cần trong lòng các anh nghĩ đến dân chúng, làm việc vì dân chúng thì dân chúng dù khổ mệt đến mấy cũng không làm khó chính phủ. Hồi chống Nhật dân chúng có khổ không, nhưng mấy năm chiến tranh qua đi có ai nói một chữ không chứ. Không có, quân đội quốc gia là gì hả? Là vũ khí của quốc gia, là chỗ dựa cam đoan sự an toàn của quốc gia. Không trải qua mưa gió sao thấy được cầu vồng chứ. Quân đội không trải qua chiến tranh sao có thể mạnh được/ Anh sợ đầu sợ đuôi như vậy thì uy nghiêm của quốc gia ở đâu?

Bành lão gia tử nói làm các vị tướng quân ở đây đều khen hay. Hứa Lập ngồi bên trố mắt nhìn. Hứa Lập mặc dù chưa gặp qua Bành lão gia tử nhưng đã sớm nghe nói tên tuổi của ông. Bành lão gia tử cùng Lâm lão gia tử giống nhau, đều đã trải qua các cuộc chiến, đều là lãnh đạo quốc gia thế hệ trước. Bây giờ Bành lão gia tử đã hơn 80 mà vẫn nóng tính như vậy, trước mặt bao người vẫn trách mắng tổng bí thư Bành.

Bị lão gia tử hỏi, tổng bí thư Bành không có cách khác chỉ có thể nhìn thoáng qua Thủ tướng Tô rồi cười khổ nói:

- Tại Khởi, chúng ta về nghiên cứu một chút.

Tô Tại Khởi cũng là lắc đầu thở dài nói:

- Bành lão gia tử, chú đừng tức, chuyện này bọn cháu sẽ giải quyết tốt.

- Nghiên cứu? Nghiên cứu gì nữa hả? Chuyện này trách nhiệm hoàn toàn do phía Triều Tiên, các anh xem đoạn phim này đi, đám bộ đội biên phòng Triều Tiên không coi người nước mình là người. Là bọn họ khơi mào chiến tranh, nếu ngay cả như vậy cũng thỏa hiệp thì sau này Trung Quốc còn đặt chân trên trường quốc tế như thế nào nữa.

Bành lão gia tử nổi giận mắng thẳng mặt tổng bí thư Bành cùng thủ tướng Tô.

Văn Thiên cùng Hứa Lập ngồi trốn sau các vị tướng quân. Chuyện hôm nay xảy ra là do bọn họ đến xin gặp Lâm lão gia tử. Mà giờ Bành lão gia tử trách mắng tổng bí thư Bành, các vị tướng quân khác ở đây đều là bề trên của tổng bí thư Bành cùng thủ tướng Tô, thấy cảnh này không vấn đề gì. Nhưng mình lại thấy cảnh không nên thấy, bọn họ chỉ muốn mình có thể tàng hình để tổng bí thư Bành cùng thủ tướng Tô có thể hoàn toàn bỏ qua mình.

Nhưng sợ gì thì cái đó lại tới, thủ tướng Tô đột nhiên nói:

- Bành lão gia tử, chú yên tâm, cháu cam đoan trận này không đánh được.

- Không đánh được? Vì sao? Sao anh khẳng định như vậy?

Bành lão gia tử có chút không tin lời Thủ tướng Tô nói.

- Chẳng lẽ các anh muốn đáp ứng yêu cầu của Triều Tiên?

- Không ạ, không ạ.

Thủ tướng Tô nhìn vẻ mặt âm trầm của các vị tướng quân, ông vội vàng giải thích:

- Không phải chúng ta muốn thỏa hiệp, mà là Triều Tiên căn bản là không dám khai chiến!

- Tại Khởi, lời này của anh hơi quá. Triều Tiên như thế nào chẳng lẽ mọi người không biết ư, bọn họ sợ gì chứ?

Lâm lão gia tử lắc đầu nói. Dù sao các vị tướng quân ở đây tuy không quan tâm chính sự nhưng các văn kiện bí mật đều đưa cho các vị tướng quân một bản, cho nên bọn họ đều biết rõ tình hình trong nước, quốc tế, cũng biết tình hình cơ bản của Triều Tiên.

- Nói ra việc này còn phải nhờ vào các đồng chí tỉnh Cát Lâm. Đồng chí Văn Thiên cũng ở đây.

Văn Thiên nghe thủ tướng Tô nhắc tới mình, y đành đứng lên nói:

- Thủ tướng Tô, tôi ở đây.

Thủ tướng Tô thấy Văn Thiên, cũng thấy Hứa Lập ở bên cạnh Văn Thiên. Ông cười nói:

- Tiểu Hứa, cậu có mặt ở hiện trường hôm đó, cậu giải thích cho các vị tướng quân.

Văn Thiên và Hứa Lập đi lên trước, họ cúi đầu như học sinh thấy giáo viên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 646: Giới thiệu tình hình


Chứng kiến Văn Thiên cùng Hứa Lập như vậy, tổng bí thư Bành đoán được bọn họ lo gì, ông cười nói:

- Văn Thiên, tiểu Hứa, hai người không cần khẩn trương, chuyện hôm nay không trách hai người, là chúng tôi không rõ tình hình.

Nói xong tổng bí thư Bành ra hiệu Thủ tướng giải thích với Hứa Lập.

Thủ tướng Tô cũng cười nói:

- Mấy hôm trước tôi gọi điện cho Văn Thiên không phải là muốn xử lý ai, dù sao chuyện xảy ra ở tỉnh Cát Lâm, các anh có quyền lên tiếng nhất, hiểu rõ nhất cho nên tôi mới muốn trưng cầu ý kiến các anh. Nếu có sai lầm đương nhiên phải phạt, có công đương nhiên phải thưởng. Nói tới đồng chí Kim Thân Thành ở khu tự trị tỉnh Cát Lâm đi, tôi cảm thấy ở sự kiện lần này anh ta xử lý rất thỏa đáng, cứu được tính mạng hơn 50 người. Mặc dù những người này là dân chúng Triều Tiên nhưng tính mạng là vô giá, đồng chí Kim Thân Thành không thỏa hiệp với hành vi phi nhân tính của phía Triều Tiên, đây là thể hiện rõ tính cách yêu dân của một đảng viên, chỉ là tôi không ngờ lại làm các anh hiểu lầm.

Hứa Lập mặc dù cúi đầu, nhưng thủ tướng Tô nói từng từ từng từ lọt vào tai hắn. Có lẽ thủ tướng Tô lúc đầu có ý này nhưng người bên dưới lại hiểu lầm. Có lẽ thủ tướng Tô vốn muốn kỷ luật ai đó ở tỉnh Cát Lâm nhằm dẹp yên sự kiện. Nhưng bây giờ thì dù lúc trước thủ tướng Tô có ý gì cũng không quan trọng, hôm nay thủ tướng Tô nói ra lời này thì chuyện đã có kết luận là người bên dưới đã hiểu lầm.

Văn Thiên đương nhiên rõ ràng đạo lý này, chẳng những không dám nói gì mà còn phải thừa nhận sai lầm về mình.

- Thủ tướng Tô, là sai của chúng tôi, tôi xin kiểm điểm với ngài.

Thủ tướng Tô xua tay chặn lại:

- Được rồi, không nói tới cái này, sau khi về làm bản báo cáo chi tiết cho tôi là được.

Thủ tướng Tô nói vài câu đã giải trừ điều lo lắng nhất trong lòng Văn Thiên, Hứa Lập. Hai người yên tâm không ít, thủ tướng Tô nói tiếp:

- Tiểu Hứa, trong thời gian này tôi nghe không ít tên cậu. Hôm nay vừa gặp đã thấy là tuổi trẻ tài cao.

Thủ tướng Tô nói làm cho Hứa Lập sửng sốt, mình chỉ là một phó chánh văn phòng tỉnh Cát Lâm mà lọt vào mắt thủ tướng Tô ư? Đây là chuyện tốt hay xấu? Được thủ tướng Tô khích lệ làm Hứa Lập có chút không yên.

- Thủ tướng Tô, ngài quá khen, tuổi tôi còn quá nhỏ, cân nhắc vấn đề không chu toàn, kinh nghiệm xử lý không đủ hy vọng thủ tướng Tô phê bình nhiều hơn.

Thủ tướng Tô chỉ cười nói:

- Được rồi, tôi nghe tổng cục trưởng Cổ ở tổng cục an ninh quốc gia nhắc tới lần trước bọn họ đến khu tự trị phá án nhờ cậu giúp, cậu là người đương sự nên hiểu rõ tình hình, cậu giới thiệu với mọi người một chút.

Hứa Lập vừa nghe thủ tướng Tô nhắc tới tổng cục an ninh quốc gia là biết tại sao vừa nãy thủ tướng Tô nói Triều Tiên không dám khai chiến. Tin tình báo Thôi Minh Hạo cung cấp là thật, Thôi Minh Hạo cung cấp chi tiết tổng cộng 19 căn cứ quân sự bí mật của Triều Tiên, hơn nữa ngày đó Hứa Lập cũng tận mắt thấy 19 căn cứ quân sự này trải khắp Triều Tiên. Từ tình hình phân bố mà phá hủy hết 19 căn cứ quân sự ít nhất làm thực lực quân sự Triều Tiên giảm một nửa. Hoặc là Trung Quốc có thể tiết lộ tình hình 19 căn cứ quân sự này cho Mỹ, Hàn, đến khi đó không cần Trung Quốc tự mình ra tay thì Triều Tiên cũng gặp họa.

Hứa Lập nói qua việc bắt hung thủ ở tỉnh Cát Lâm cùng với việc thẩm vấn Thôi Minh Hạo ra sao, cuối cùng hắn nói:

- Tôi chỉ biết đến đây, tình hình cụ thể còn phải hỏi đồng chí ở tổng cục an ninh quốc gia. Bọn họ mới là nhân viên chuyên môn, có thể căn cứ vào tin tình báo do Thôi Minh Hạo cung cấp mà phán đoán thực lực quân sự của Triều Tiên.

- Tiểu Uyển, cháu gọi điện cho Cổ Lâm bảo là ông tìm cậu ta.

Lâm lão gia tử nghe Hứa Lập nói xong, ông nói. Từ vẻ mặt của Lâm lão gia tử thì không ai biết là ông vui hay tức, mà người khác cũng không dám làm trái ý Lâm lão gia tử.

Cổ Lâm –- Tổng cục trưởng tổng cục an ninh quốc gia là nhân viên cũ của Lâm lão gia tử. Lâm Uyển Nhi lấy điện thoại gọi cho Cổ Lâm, Cổ Lâm nghe thấy giọng của Lâm lão gia tử lập tức nói:

- Chủ tịch Lâm, chào ngài, Cổ Lâm xin trình diện chờ chỉ thị.

Cổ Lâm năm đó phụ trách đội cảnh vệ cho Lâm lão gia tử, mấy năm qua dựa vào Lâm lão gia tử mà đi tới vị trí hôm nay. Vì thế Cổ Lâm rất cung kính với Lâm lão gia tử.

- Cổ Lâm, nói cho tôi biết tình hình các căn cứ quân sự bí mật phía Triều Tiên, chúng ta biết được bao nhiêu? Nếu khai chiến thì việc phá hủy các căn cứ quân sự này thì phía Triều Tiên sẽ tổn thất như thế nào?

Cổ Lâm không dám giấu diếm, y nói:

- Thời gian trước chúng tôi bắt được một quan quân cao cấp phía Triều Tiên, chúng ta bây giờ nắm giữ 19 căn cứ quân sự bí mật của Triều Tiên. Theo chúng tôi dự tính Triều Tiên có khoảng 24 đến 28 căn cứ quân sự khổng lồ, nếu có thể hủy đi 19 căn cứ kia thì ít nhất sẽ làm thực lực quân sự của Triều Tiên giảm đi 70%. Thêm cả việc Triều Tiên phải đề phòng Hàn Quốc thì có thể nói bọn họ không có năng lực tấn công chỉ có thể bị động phòng thủ. Cho nên chúng tôi kết luận nếu Triều Tiên mất 19 căn cứ quân sự kia thì thậm chí gặp nguy cơ mất nước.

Lâm lão gia tử bỏ điện thoại xuống thở dài một tiếng.

- Xem ra trận này không đánh được rồi.

Các vị tướng quân ở bên lộ vẻ thất vọng, bọn họ tưởng trước khi mình mất còn có thể tham gia cuộc chiến tranh khổng lồ, coi như là dấu chấm tròn cho cuộc đời mình. Nhưng nghe Cổ Lâm nói xong, bọn họ cũng biết nếu diệt 19 căn cứ quân sự kia thì Mỹ, Hàn sẽ không bỏ qua cơ hội tiêu diệt Triều Tiên. Mà không có Triều Tiên làm lá chắn thì Trung Quốc sẽ trực tiếp tiếp giáp với Hàn Quốc, điều này bất lợi cho an ninh quốc gia nên trận này không thể đánh. Hơn nữa chỉ cần thoáng tiết lộ một chút tin tình báo về các căn cứ quân sự kia là phía Triều Tiên không dám kiêu căng nữa. Có lẽ bọn họ phải đến Bắc Kinh xin tha ngay.

Tổng bí thư Bành cùng thủ tướng Tô thở phào nhẹ nhõm, hai quốc gia khai chiến không phải hai đứa đánh nhau, một khi có chiến tranh thì dù cuối cùng giành thắng lợi thì cái giá phải trả cũng không hề nhỏ, hơn nữa sẽ thay đổi cục diện quốc tế, càng đi ngược lại nguyên tắc chung sống hòa bình của Trung Quốc.

Trung Quốc sau mấy chục năm phát triển tuy có thành tích nhất định nhưng vẫn có chênh lệch nhất định với các quốc gia phát triển phương tây ví dụ như Mỹ. Mỹ có thể lấy lý do đánh Iraq nhưng Trung Quốc dù đại sứ quán bị đánh bom cũng chỉ có thể đưa ra thông cáo ngoại giao chứ không giải quyết được gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 647: Muốn đánh thì đánh


- Được rồi, trận này không đánh được đâu. Nhưng cũng không thể có thái độ mềm mỏng với Triều Tiên được nếu không sẽ mất lòng dân. Các anh phải chuẩn bị cả hai tay, nếu nếu như Triều Tiên chết cũng không hối cải như vậy đánh! Chiến tranh không có gì đáng sợ, mấy lão già này sẽ hết lòng ủng hộ các anh.

Lâm lão gia tử nói với tổng bí thư Bành và thủ tướng Tô.

- Vâng, chú yên tâm, bọn cháu về sẽ lập tức nghiên cứu phương án, nếu Triều Tiên cố chấp thì sẽ không nương tay, nhất định cho Triều Tiên một bài học.

Tổng bí thư Bành cam đoan với Lâm lão gia tử.

- Ừ, mấy lão già chúng tôi không mấy khi tụ tập, tối nay phải say một bữa, các anh về trước đi.

Lâm lão gia tử ra lệnh đuổi khách.

Tổng bí thư Bành đứng lên đi tới trước mặt Bành lão gia tử, nhỏ giọng nói:

- Bố, sức khỏe bố không tốt, đừng uống nhiều.

Mặc dù tổng bí thư Bành cũng biết Bành lão gia tử uống ít với đồng đội mới lạ là nhưng vẫn phải khuyên.

- Cút, dám quản chuyện của bố anh hả. Về xử lý tốt vấn đề của anh đi, đừng làm phiền chúng tôi.

Bành lão gia tử không cảm ơn, ông đuổi tổng bí thư Bành đi.

Tổng bí thư Bành, thủ tướng Tô cùng nhau cáo từ rời khỏi Lâm gia, trước khi đi còn điện thoại di động của Hứa Lập. Trong điện thoại di động của Hứa Lập có ghi đoạn băng cảnh bộ đội biên phòng Triều Tiên hành hạ dân chúng, đây là chứng cứ để phản kích lại Triều Tiên. Về phần tin tình báo kia nếu không tới bước cuối cùng thì không cần đưa ra. Văn Thiên và Hứa Lập cũng không có lý do ở lại đây, bọn họ đi theo tổng bí thư Bành, thủ tướng Tô ra khỏi Lâm gia.

Ra cổng Lâm gia, tổng bí thư Bành và thủ tướng Tô còn thân thiết bắt tay Văn Thiên, Hứa Lập, cổ vũ bọn họ sau này tiếp tục cố gắng công tác. Nhất là đối với Hứa Lập, tổng bí thư Bành và thủ tướng Tô còn cười nói lần này Hứa Lập đã lập công lớn.

Nhìn tổng bí thư Bành và thủ tướng Tô lên xe rời đi, Văn Thiên và Hứa Lập khẽ thở dài một tiếng. Trước mặt hai vị lãnh đạo cao cấp nhất của quốc gia đúng là có áp lực rất lớn, đặc biệt vừa nãy ở trong phòng khác chẳng những có hai vị lãnh đạo quốc gia mà còn có nhiều lão tướng quân, Văn Thiên cùng Hứa Lập thật sự cảm thấy mình như không thở nổi.

Hai người ngồi trên xe, Phó Nguyệt vẫn ngồi trong xe chờ đang sáng mắt. Vừa nãy cảnh Tổng bí thư và Thủ tướng bắt tay Văn Thiên và Hứa Lập, cô thấy tận mắt. Có thể được hai lãnh đạo quốc gia tán thành thì tương lai của Văn Thiên và Hứa Lập sẽ như thế nào? Nhất là Hứa Lập mới 28 tuổi, Phó Nguyệt thấy mình dựa được vào Hứa Lập thì đó là lựa chọn sáng suốt nhất đời mình.

Ngày hôm sau đoạn băng ghi hình trong điện thoại di động của Hứa Lập được đưa ra bàn đàm phán, phía Triều Tiên thấy đoạn băng này á khẩu không nói nổi một câu. Hình ảnh rõ ràng như vậy, thể hiện rõ vẻ dữ tợn của bộ đội biên phòng Triều Tiên, hơn nữa còn có cả cảnh cột mốc biên giới thì phía Triều Tiên còn muốn nói gì cũng không có lý do. Nhưng lần này phái đoàn Triều Tiên lại mang theo sứ mạng trên người, nếu không mang được lương thực về thì bọn họ có thể trực tiếp nhảy xuống biển mà không cần về nước.

Đàm phán bị dừng lại, phía Triều Tiên lập tức liên lạc về trong nước. Tuy có chứng cứ như vậy mà lãnh đạo Triều Tiên vẫn không chịu bỏ qua, dù sao điều trăm ngàn quân tới biên giới nếu cứ thế rút về thì quốc tế sẽ thấy Triều Tiên như thế nào? Bọn họ ăn nói sao với dân chúng trong nước?

Một tiếng sau đại biểu phía Triều Tiên một lần nữa trở lại bàn đàn phán. Bọn họ không thừa nhận tính chân thật của đoạn phim, một mực cho rằng đây là ngụy tạo. Mà cùng lúc đó ở Triều Tiên tên đội trưởng và toàn bộ lính của y đã bị bắt đưa đến căn cứ quân sự bí mật chuẩn bị chờ đưa ra xét xử ở tòa án binh.

Phụ trách đàm phán phía Trung Quốc bây giờ là phó bộ trưởng Bộ Ngoại giao – Vưu Thế Long. Thấy phía Triều Tiên kiêu căng như vậy, chẳng những phủ nhận chứng cớ, thậm chí còn nói nếu trong ba ngày không có câu trả lời thuyết phục thì vì đảm bảo cho an toàn dân chúng nước bọn họ thì sẽ không thể đảm bảo an toàn biên giới hai nước. Nói cách khác phía Triều Tiên có thể dùng vũ lực đoạt lại hơn ngàn người nhập cư trái phép đang bị giam giữ.

Phó bộ trưởng Vưu Thế Long hồi sáng được Tổng bí thư, Thủ tướng dặn trên bàn đàm phán không cần chú ý lời nói phía Triều Tiên, không cần nhượng bộ nữa. Có mười mấy lão tướng quân chú ý tình hình phát triển, nếu bây giờ không tỏ vẻ cứng rắn thì các lão tướng quân không ngại tự mình ra trận cho phía Triều Tiên một bài học.

- Bộ trưởng Kim, các anh đã không có thành ý đàm phán thì tôi thay mặt chính phủ Trung Quốc tuyên bố dừng đàm phán vô thời hạn tới khi các anh tỏ ra đủ thành ý mới thôi. Nếu như trong thời gian này mà các anh dám có hành vi gây hấn thì mọi hậu quả do các anh chịu trách nhiệm.

Vưu Thế Long nói xong nghiêm mặt dọn đồ rời đi.

Phó bộ trưởng Bộ quốc phòng Triều Tiên há hốc mồm. Hôm qua tên phó bộ trưởng Vưu Thế Long này còn có thái độ thân thiện, mặc dù không đáp ứng yêu cầu mình đưa ra nhưng vẫn cố duy trì đàm phán. Nhưng hôm nay mình mới nói có hai câu mà hắn đã vỗ bàn rời đi, sao lại như vậy. Chẳng lẽ chỉ vì có đoạn phim kia là đủ để phía Trung Quốc tự tin vậy sao?

Phó bộ trưởng Kim lại một lần nữa báo cáo tình hình với lãnh đạo trong nước. Lãnh đạo Triều Tiên không hiểu phía Trung Quốc có ý gì, chỉ là một ngày sau bọn họ lập tức rõ ràng.

Từng chiếc xe, từng đội quân binh từ các hướng tập kết tới biên giới. Chỉ trong một ngày phía Triều Tiên thông qua ống nhòm có thể thấy bên kia bờ sông tụ tập vài chục ngàn người. Mà đây chỉ có một ngày, theo tình báo các nơi thì ít nhất còn vài chục người đang trên đường, trong vòng ba ngày sẽ tới biên giới.

Lúc này phía Triều Tiên thấy Trung Quốc tập trung quân tới biên giới, bọn họ không dám có hành vi khiêu khích nữa mà ngoan ngoãn ở lại doanh trại, thậm chí không dám dễ dàng ra biên giới tuần tra. Ai biết phía Trung Quốc có giống mình vài hôm trước là nổ pháo không.

Trung Quốc và Triều Tiên có mâu thuẫn khiến quốc tế chú ý. Nhất là trong trụ sở Liên hợp quốc, đại biểu các nước đều vội vàng chạy đi chạy lại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom