Cập nhật mới

Dịch Full Nương Nương Quá Cố

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Nương Nương Quá Cố

Nương Nương Quá Cố
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




《NƯƠNG NƯƠNG QUÁ CỐ》 

*Tên truyện do người dịch đặt lại, không phải tên nguyên tác.

Tên gốc: 尸娘娘

Tác giả: 海绵小裤衩

Tag: Linh dị.

Bản dịch: Chủ tiệm.

Giới thiệu:

Trong cái chuồng lợn nhà mình, tôi đào được mộ của Từ Hi Thái Hậu.

Xương cốt của Thái hậu vẫn nguyên vẹn, hai má phúng phính, cha tôi muốn tôi cưới bà ấy.

"Sau đám cưới ma này, gia đình chúng ta sẽ là hoàng thân quốc thích, anh trai của con có thể trở thành kẻ xuất chúng hơn người rồi!”

Vào đêm tân hôn của tôi, hàng trăm con ma đến ăn tiệc, hàng ngàn linh hồn ở bên ngoài gào thét.

Một đạo sĩ đi ngang qua hoảng hốt.

"Lễ vật mà nương nương quá cố muốn… chính là mạng sống của cả thôn các ngươi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Cha tôi phải mất rất nhiều công sức mới mở được nắp chiếc quan tài màu đỏ tươi kia ra.

Sau lớp bụi mù mịt, một vị nương nương nhà Thanh đang ngủ yên.

Bà ấy quấn một tấm vải liệm với hoa văn hình tròn, trên cổ đeo một chuỗi triều châu, trong miệng ngậm viên minh châu, hai má ửng hồng.

Thân thể không bị phân huỷ, khuôn mặt không bị thối rữa.

"Đây đúng là Lão phật gia rồi!”

Cha tôi cả kinh, ông ấy cũng được tính là một nửa thầy phong thủy, biết chút chút về đạo pháp.

“Người ta đều bảo rằng, phần lăng mộ phía Đông của Thái hậu đã bị Tôn tư lệnh dùng đạn pháo nổ tung. Hừm, những món đồ được chôn cùng bà ấy quả thật đã bị cướp đi hết. Nhưng ông cố nội của con ngày xưa ở trong quân đoàn sáu lại bảo là, sau khi tiến được vào bên trong lăng mộ, trong quan tài chẳng có ai cả.”

Bọn trộm mộ trắng trợn đến mức các lão thần đời trước tại thủ đô cũng hay tin.

Lập tức chuyển quan tài của Thái hậu đi ngay trong đêm.

Nếu không do những trận động đất thường xuyên xảy ra vào tháng sáu, chắc tôi cũng chẳng thể nào biết được:

Bên dưới cái chuồng lợn nơi mình sống đã nhiều năm, vậy mà ẩn giấu một ngôi mộ cổ.

Mặt mày cha tôi sáng bừng, đẩy tôi lên trước:

“Nhị Cẩu, con mau tới lấy viên dạ minh châu trong miệng Thái hậu ra đi!”

Nhưng mà… nếu chạm vào thi thể nữ giới, âm khí sẽ lan khắp cơ thể, nặng thì có thể mất luôn hồn phách.

Thấy tôi cứ do dự không dám quyết định, anh trai tôi khó chịu, tát tôi một phát thật mạnh.

“Mày mau đi đi, tao sắp phải thi đại học rồi, không thể chạm vào mấy thứ xui xẻo này.”

Hai bọn tôi là anh em sinh đôi, thế nhưng lúc sinh ra, cơ thể của anh tôi khoẻ mạnh, toàn vẹn.

Còn tôi, tay phải thiếu mất hai ngón, hai chân khập khiễng, chỉ đáng sống ở chuồng lợn như một con chó 𝘨𝘩ẻ.

Tôi bị anh mình đánh đến mức miệng mồm hộc máu, chỉ còn một chút sức lực, bước đến đưa một tay nắm lấy quai hàm của Thái hậu.

Trên mặt bà ấy phủ một lớp bụi than, nhìn từ xa, nước da mịn màng như thiếu nữ.

Nhưng chỉ cần chạm tay vào liền có thể sờ thấy những nếp nhăn bên dưới lớp bụi.

Giống như vỏ thân gỗ 𝘤𝘩ết, lạnh lẽo như vảy rắn.

Tim tôi đập nhanh như sấm chớp.

Lúc hoảng loạn cúi đầu, tôi cũng chẳng để ý đến việc máu nơi khoé miệng tôi nhiễu xuống giữa môi bà ấy.

Có lẽ do ánh sáng của ngọn nến ở rất xa, nửa sáng nửa tối lập loè, khiến tôi cảm thấy hình như lớp da môi bị nhuộm đỏ ấy bỗng nhè nhẹ động đậy.

2.

Đến hít thở, tôi cũng chẳng dám thở mạnh, chủ yếu là vì tôi đang ở quá gần.

Tôi có thể ngửi thấy một mùi tanh hôi nồng nặc từ mái tóc đen bóng của Thái hậu.

“Còn ở đấy lò mò cái gì? Mau lấy nó ra đi!”

Dưới sự hối thúc không ngừng của anh trai tôi, tôi cố hết sức bóp mở miệng của 𝘵𝘩𝘪 thể ấy ra.

Tim tôi như lỡ mất một nhịp.

Rồi cố gắng dùng ba ngón tay trên bàn tay thiếu mất hai ngón của mình mà thọc vào miệng bà ấy.

Lưỡi của 𝘵𝘩𝘪 thể kia thè ra ngoài, cứ như một sợi dây cao su đã mất hết độ đàn hồi, chạm vào lòng bàn tay tôi.

Cảm giác lạnh lẽo cùng ướt át khiến da gà da vịt của tôi nổi khắp người.

Cảm giác buồn nôn cũng theo đó chạy thẳng từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu.

Cũng chính một khắc này…

Hạt châu trơn trượt lọt xuống dưới, mắc kẹt lại nơi cổ họng.

Trong ngôi mộ không có gió, không khí mang cảm giác dinh dính, mồ hôi tôi đã đổ ra như tắm từ lâu, ba ngón tay chụm lại, cố sức nhét vào bên trong tìm kiếm viên châu.

Cuối cùng viên châu cũng đã về đến tay.

Ngày hôm sau, lần đầu tiên cha tôi cho phép tôi được ngồi vào bàn ăn cơm.

Thậm chí, ông ấy còn hỏi tôi một cách rất tử tế, nhẹ nhàng:

“Nhị Cẩu, con sắp mười tám tuổi rồi, cũng nên lập gia đình rồi đấy.”

Tim tôi bỗng đập thật nhanh, dâng lên một cảm giác không lành.

“Cha giúp con tính qua rồi, ngày sinh tháng đẻ của con rất hợp với Thái hậu. Ngày mai đi, chúng ta tổ chức tiệc vui luôn nhé.”

3.

Tôi như 𝘤𝘩ết lặng, ông ấy muốn tôi cưới ai?

Cưới cái xá𝘤 già đó ư?

Cha tôi bực bội, dập điếu thuốc trong tay rồi nói:

“Mày thì hiểu gì chứ?”

“ Âm thê vượng trạch - mày hiểu không? Thái hậu là người phụ nữ cao quý nhất thiên hạ, mộc gặp hoả là may mắn vô cùng lớn, vận mệnh cao quý không gì sánh bằng.”

* Âm thê vượng trạch: (tạm dịch) lấy vợ ma, gia đình thịnh vượng.

“Một khi làm xong cái đám cưới ma này, nhập vào gia phả hoàng gia thì gia đình ta cũng sẽ trở thành hoàng thân quốc thích. Tao tự có cách để Thái hậu bảo vệ anh trai mày, cho nó thi đậu, làm nở mày nở mặt, trở thành kẻ xuất chúng hơn người.”

Tôi ngơ ngác thầm nghĩ, từ khi nhà Thanh sụp đổ đến nay cũng đã hàng trăm năm.

Một hồn ma trăm năm mà có thể phù hộ cho người ở thời hiện đại hay sao?

Cha tôi làm chủ gia đình, nói một là một, nói hai là hai, không ai có thể trái lời ông.

Tôi nhìn sang mẹ tôi cầu cứu.

“Nhưng nếu chuyện này bị người trong thôn biết được, có khi nào người ta cười nhạo Đại Long hay không? Sau này làm sao nó tìm được vợ cơ chứ?”

Bà ấy quả thật là người mẹ tốt, suy nghĩ chu đáo đến mức đấy.

Anh trai tôi cười cười:

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con đã xây xong tường cao bao quanh chuồng lợn trong đêm qua rồi, ai mà biết được chứ? Nhị Cẩu tàn tật như thế sao có thể lấy được vợ, bây giờ như thế xem như là lợi cho nó quá rồi ấy chứ.”

Mẹ tôi mặt mày rạng rỡ, khen con trai mình thật giỏi.

Dáng vẻ mẹ con tình thâm tươi cười với nhau khiến trái tim tôi bỗng lạnh đi.

Trong mắt mẹ, tôi chỉ kẻ liên luỵ đến người khác.

Với những thứ rắc rối, bà ấy luôn gạt bỏ rất nhanh chóng, rất nhẹ nhàng.

Đấy có thể xem là sự thông minh của những người ở tầng lớp phía dưới, tự bảo vệ bản thân mình.

Ngay cả ông nội tôi, cả đời sống vì gia đình, vì đôi chân bỗng mất đi khả năng vận động mà phải đến bệnh viện huyện lấy thuốc định kì, họ cũng có thể nhẫn tâm ném ông vào tận núi sâu trong một ngày đông rét mướt.

Ông nội là người duy nhất đối xử tốt với tôi, tôi muốn ngăn họ lại, liền bị cha tôi đá cho một phát đến gãy xương sườn.

Ông ấy vừa đá vừa mắng chửi.

“Cái thứ làm tao mất mặt này! Tao đã tạo nghiệp gì mà lại sinh ra đồ tàn phế như mày chứ. Mày còn kiếm chuyện nữa thì tao cũng ném mày đi luôn đấy!”

Đêm hôm ấy, tôi mặc một chiếc áo chú rể rách nát.

Bị người nhà của mình đưa vào trong mộ.

4.

Cha tôi đốt lá bùa đỏ phía trên có ghi ngày sinh tháng đẻ của đôi vợ chồng, kéo tôi bị trói gô lại vào bên trong.

“Mày phải ở cùng với Thái hậu đến khi gà trống gáy sớm báo trời sáng thì mới xem như nghi lễ đã hoàn thành.”

Anh trai tôi đứng ở bên cạnh, cười một cách nham hiểm, kỳ quái.

“Tên nhóc mày làm được mà, từ giờ về sau mày được thành người ở rể chỗ Thái hậu rồi đấy.”

Tôi cười lạnh, trước khi ra khỏi nhà, cha mẹ tôi rõ ràng đã lẩm bẩm:

“Mệnh của Thái hậu là người cao quý, khuyết điểm duy nhất chỉ có âm khí quá mạnh, khắc chồng khắc con, Nhị Cẩu lần này đi ắt sẽ gặp chuyện. Nhưng mà ai bảo do số nó không may, sinh ra đã là đứa tàn tật chứ?”

Mẹ tôi thở dài:

“Có thể hi sinh vì cái nhà này là phúc phần của nó.”

Sợi dây thừng rất thô, rất dày, tôi không thể nào vùng vẫy ra được, bờ vai của 𝘵𝘩𝘪 thể kia dựa sát vào tôi.

Ánh mắt tôi liếc qua phần tai của 𝘵𝘩𝘪 thể, một con côn trùng màu vàng nhạt đang từ từ thò đầu, bò ra ngoài.

Không biết đã qua bao lâu, mấy cây nến đỏ được thắp trong hầm mộ bỗng nhiên chập chờn, chập chờn rồi vụt tắt.

Nhưng mà… dưới hầm mộ vốn không có gió mới đúng chứ.

Trong bóng tối, tôi cảm nhận được một loại cảm giác kinh hoàng chưa từng có.

Bởi vì…

Có một thứ gì đó ướt át, nhớp nháp đang chạm đến quần áo tôi.

Giống như một đôi bàn tay mềm nhũn, lạnh lẽo, xoa tới xoa lui trên bờ ngực tôi, nhào nặn liên tục không ngừng.

Toàn thân tôi đổ hết mồ hôi lạnh, thở hổn hà hổn hển vì sợ hãi.

Đầu óc cũng trở nên choáng váng, gần như nghẹt thở vì thiếu đi dưỡng khí.

Thế nhưng, ngay lúc chạm vào mặt dây chuyền gần tim tôi, bàn tay ấy cứ như bị bỏng, vội vã nhấc ra.

Cũng chính lúc đó, tôi tỉnh lại.

Vừa cúi đầu nhìn, gần như hồn vía lên mây.

Một bàn tay ma quỷ với những móng tay dài đến cả thước.

Thứ trên cổ tôi đang đeo là một chiếc gương bát quái, cũng là di vật của ông nội tôi để lại.

Năm ấy, khi ông nội bị ném vào trong núi, mỗi ngày tôi đều trộm đồ ăn đem đến cho ông.

Ông nội biết bản thân chẳng còn nhiều thời gian nữa, ông nói với tôi:

“Con à, cái này… con giữ lấy.”

“Ông cố nội của con ngày xưa đã cùng Tôn tư lệnh vào Nam ra Bắc, đã đến không biết bao nhiêu hầm mộ. Chiếc gương này có thể tránh tà, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, con cũng đừng tháo xuống. Tấm lòng hiếu thảo của con, ông nội nhớ kỹ rồi.”

Tôi hôn mê đến tận sáng hôm sau mới bị đánh thức bới tiếng la hét.

Mẹ tôi gào thét tên anh trai tôi.

Trong phòng, anh trai tôi giống như một khúc gỗ, nằm cứng đờ.

Nửa trên thân thể của anh ta để trần, phần da ở ngực hoàn toàn bị lột s@ch.

Nhìn từ xa, trông giống như chiếc áo vest đỏ mà chú rể hay mặc vậy.

Cha tôi hoảng hốt, lôi tôi từ trong hầm mộ ra, bắt đầu đánh đập.

“Tối hôm qua động phòng với Thái hậu tại sao lại là Đại Long? Mày đã làm gì hả?”

5.

Tôi lập tức phản ứng lại được ngay.

Chính là tác dụng của cái kính mà ông nội cho tôi!

Ngày sinh tháng đẻ của tôi và anh trai gần như trùng khớp, nếu không làm gì được tôi thì thứ đó chắc chắn sẽ tìm đến anh ta.

Nhưng tôi nào dám nói ra sự thật, tôi chỉ có thể dùng tay che đầu, khóc lóc xin tha.

“Cha! Cha canh chừng ngay ngoài hầm mộ, cha biết con chưa từng ra ngoài cơ mà! Chuyện cấp bách bây giờ là cứu mạng anh ấy kia kìa!”

Cha tôi là một kẻ gà mờ, bình thường nhiều lắm cũng chỉ làm mấy cuộc mai mối cho người âm, làm gì đã gặp qua mấy chuyện thế này.

Ông ấy lấy lại bình tĩnh, đi mời cao nhân đến giúp đỡ.

Người được mời đến này là một vị đạo sĩ có đạo hạnh rất cao, vừa trông thấy đã hiểu ra mọi chuyện.

“Lão Vương, ông làm chuyện ngu xuẩn gì thế!”

Người ấy nổi giận mắng.

Cha tôi sợ mất hồn:

“Đám cưới ma không phải tiến hành như thế à? Tôi đều theo sách cổ mà làm đấy thôi.”

“Người bình thường muốn cưới xin đều phải đưa sính lễ. Thân phận của Thái hậu thế nào chứ hả? Ông muốn lấy bà ấy cho con trai làm vợ ma, khiến cho gia đình thịnh vượng, phát tài nhưng một chút sính lễ cũng không có. Cưới con khỉ ấy chứ cưới!”

6.

Muốn rước Thái hậu về nhà thì phải cưới hỏi đàng hoàng.

“Gửi thiệp rồng phượng, tặng lễ vật đính ước, chiêng trống ăn mừng, tiệc lớn linh đình mời người thân và bạn bè, một điều cũng không thể thiếu. Nếu không mạng sống của cả nhà ông đều sẽ trở thành sính lễ cho nương nương!”

Những điều này khiến cha tôi nghe xong mà ngẩn người.

Trước kia đám cưới ma ở trong thôn cùng lắm chỉ là buộc mấy tờ giấy thôi, làm gì có chuyện bắt ép theo quy củ đến vậy.

Nhìn thấy bộ dạng sống dở chết dở của đứa con trai, mẹ tôi đau lòng, mắng:

“Bao nhiêu tuổi đầu rồi, còn từng là goá phụ, sao đến khi thành ma cũng còn kiêu ngạo như thế chứ!”

Anh trai tôi nhập viện, xem như miễn cưỡng giữ được tính mạng.

Lúc trở về, trên người anh ta đầy những vết áp xe, có vết to như hạt óc chó, sau khi vỡ ra thì chảy đầy những mủ.

Mỗi ngày anh ta đều nằm trên giường chửi bới, mẹ tôi khuyên bảo thì bị anh ta đạp ra.

Đạo sĩ kia liền khuyên cha tôi đem trả lại viên dạ minh châu.

“Bây giờ dừng lại cũng vẫn còn kịp.”

Cha tôi lại nói:

“Lúc nhỏ, ông nội tôi từng kể, vào thời dân quốc, có gia đình nọ phát hiện ra ngôi một của một vị quý nhân. Cũng làm đám cưới ma, cũng nhập vào gia phả rồi biến thành linh hồn độ cho nhà họ, vừa bảo vệ gia đình vừa phù hộ phát tài. Họ làm cái gì cũng đều giàu to, chỉ cần con cái thờ cúng hương hoả tốt, mấy đời sau cũng không gặp vấn đề gì, tha hồ mà hưởng phúc. Giờ nhà họ Vương chúng tôi muốn làm trái ý trời, tự thay đổi vận mệnh của mình thì mạo hiểm một chút có làm sao?”

Thảo nào, nói muốn anh trai tôi được vượt trội hơn người là giả.

Muốn vì chính bản thân mình đạt được nguyện vọng mới là thật.

Đạo sĩ xem tình hình hiện tại thấy có nói cũng như nước đổ đầu vịt nên bảo thôi bỏ đi, sau đó liệt kê ra một danh sách thật dài, bảo bọn họ đi chuẩn bị cho hôn lễ.

“Vàng giấy mười sáu cân, hình nhân cung nữ mười tám người, tiền giấy tám cân, một bộ mão phượng hoàng Hạ Kỳ, bàn ghế gỗ hoè mười bộ,...”

“Nhiều dữ vậy? Mua bấy nhiêu đấy thì tốn bao tiền mới đủ?”

Sắc mặt cha tôi vô cùng khó coi.

“Cưới một đứa con dâu thật cũng không tốn đến bằng đấy đâu!”

Đạo sĩ già cười lạnh:

“Cây hoè là cây mang âm khí, trăm quỷ đến ăn tiệc nếu không ngồi bàn ghế gỗ hoè thì ngồi ở đâu đây? Nếu ông không nỡ chi tiền mà vẫn muốn cưới vợ ma cho con thì tự mình nghĩ cách đi.”

Cha tôi lập tức ngăn ông ấy lại, bảo sẽ nhanh chóng chuẩn bị.

Khách đến dự tiệc chỉ là khách, không phải người thật.

Trông thấy tôi muốn chuồn đi, đạo sĩ già đưa tay túm cổ áo tôi kéo lại:

“Nhị Cẩu, tối nay cậu ra bãi tha ma mời lũ ma quỷ đến dự tiệc nhé.”

7.

Tôi không chịu, cha tôi lại rút dây thắt lưng ra, quất tôi.

“Mày cưới vợ thì mày phải đi mời cưới, không lẽ muốn cha mày đi thay mày nữa à?”

Tôi cúi gương mặt vừa bị đánh đến nóng rát xuống, cố gắng che giấu hận ý ngập tràn nơi đáy mắt.

Màn đêm buông xuống, nơi bãi tha ma vô cùng yên tĩnh, mộ phần ở khắp mọi nơi.

Tôi quỳ trước một ngôi mộ đã cũ, trên mộ cắm một lá cờ cầu hồn trông hết sức đáng sợ.

Trong bóng tối đen kịt chỉ có chút ánh sáng mơ hồ, nhìn chẳng rõ tên họ người đã khuất, tôi dập đầu lạy loạn xạ.

Trước khi xuất phát, lão đạo sĩ đã đặc biệt dặn dò:

“Mời ma quỷ đi ăn cưới cũng có quy tắc riêng. Ba quy tắc này cậu phải nhớ cho kỹ, nếu không mời đến thì dễ nhưng tiễn đi thì khó.”

“Thứ nhất, đốt thiệp cưới xong, cúi lạy hai cái, vì cậu không có duyên có phận gì với chủ mộ cả, không được lạy đến cái thứ ba.”

“Thứ hai, trước khi trời sáng nhất định phải trở về.”

“Thứ ba, trước mỗi ngôi mộ thắp một nén nhang, nhang cháy được phân nửa thì phải thổi tắt, nếu không ăn tiệc xong thì hồn ma chẳng biết đường trở về mộ của mình.”

Tôi thổi xong mấy nén nhang, đợi mãi một lúc sau vẫn chẳng thấy có chút động tĩnh nào.

Bốn phía ngoài tiếng gió hú ra, chỉ có tiếng tôi đang hít thở.

Bỗng nhiên, dưới mộ hình như có động.

Lưng tôi đổ mồ hôi lạnh, cứ cho là mình tự sinh ra ảo giác, những cơn gió âm u không ngừng thổi quanh, thổi đến mức cỏ dại xung quanh bắt đầu kêu lên xào xạc.

Tôi lấy hết can đảm, tai áp sát vào bên cạnh phần mộ để lắng nghe.

Từ bên trong truyền đến những âm thanh nghèn nghẹt.

Lần này tôi đã có thể nghe rõ, thoạt đầu là những âm thanh rất nhỏ, cộc cộc vài tiếng, rõ ràng là từ trong quan tài truyền ra.

Tôi kinh hãi đến ngã ngồi xuống đất, chân mềm nhũn ra không đứng dậy nổi.

Đạo sĩ có nói như thế nghĩa là bước đầu đã thành công rồi.

Theo tiếng gõ ấy, những âm thanh tiếp theo bỗng to hơn, nhanh hơn.

Trong tiếng gió cũng bắt đầu xen lẫn những tiếng khóc thảm thiết.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng tôi.

Không dám trì hoãn thêm chút nào nữa, môi tôi run rẩy lên tiếng:

“Mùng bảy tháng bảy, Vương Nhị Cẩu cùng Diệp Hách Na Lạp cùng nhau lập khế ước, kết mối lương duyên. Rượu nước đủ đầy, kính mời các vị đến chung vui…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


8.

Tôi cứ như thế quỳ lạy cả trăm ngôi mộ.

Mãi đến khi bầu trời dần xuất hiện một vệt trắng, tôi mới vội vã chạy về nhà.

Sức cùng lực kiệt, trán tôi toàn là máu, muốn cầm máu cũng không cầm nổi.

Tôi dè dặt hỏi mẹ xin một ít thuốc bôi.

Thế nhưng bà ấy lại nổi giận, ấn vào vết thương của tôi mà mắng:

“Mày chỉ bị rách da một tí mà có mặt mũi đòi bôi thuốc à? Mày xem anh trai mày hiện giờ đáng thương biết bao nhiêu. Tại sao đứa 𝘤𝘩ết đi không phải là mày hả?”

Sự ghê tở𝘮, chán ghét không chút che giấu trong ánh mắt của bà ấy khiến tôi hoang mang.

Đều cùng là con trai của bà ấy, cùng từ trong bụng bà ấy chui ra, tại sao lại đối đãi khác xa nhau đến thế?

Tay phải của tôi mặc dù tàn tật nhưng không hề cản trở tôi làm việc.

Tôi dùng tay trái luyện chữ, tất cả những bài tập mà anh tôi đạt điểm tối đa đều do một tay tôi làm cả.

Tối hôm diễn ra lễ cưới, trong sân nhà toàn là những hình nhân nha hoàn, chẳng biết cha tôi lấy đâu ra mười bộ bàn ghế làm từ gỗ hoè thật.

Trên bàn bày đầy những tô những đ ĩa sủi cảo, mì trường thọ được gấp từ tiền giấy.

Giờ lành vừa đến, nhiệt độ bỗng nhiên giảm mạnh, mẹ tôi cứ lẩm bà lẩm bẩm:

“Thật sự là sẽ có ma quỷ tới ăn tiệc à? Không phải vẫn trống trơn đấy sao…”

Lời vừa thốt ra, những chiếc sủi cảo giấy trên mỗi bàn bỗng biến mất từ từ từng cái một.

Trên mặt đất đã được rải một lớp bột mì từ trước, bên trên bỗng hiện lên những dấu chân to to nhỏ nhỏ khác nhau, tất cả mọi người đều như nín thở, thở mạnh chút cũng chẳng ai dám.

Cũng đạo sĩ hô lên, mời người mới bước vào.

Cha tôi vội vã giục tôi.

“Nhị Cẩu, mau đi đón tân nương.”

Tôi lấy can đảm bước đến phía trước cái kiệu, khuỵu nửa người, cõng Thái hậu ra.

So với khi còn ở trong mộ, thân thể của bà ấy đã mềm xuống không ít, mùi hôi thối thì nồng nặc hơn nhiều, hai cánh tay vắt vẻo trên vai tôi.

Thái hậu là người cao quý, không cần phải quỳ, cha mẹ tôi cũng không dám nhận.

Tôi cõng bà ấy, hướng về cha mẹ hơi hơi cúi chào.

𝘛𝘩𝘪 thể đ è xuống khiến lưng tôi hạ rất thấp.

Lúc tôi cúi lạy, tôi trông thấy trước mặt ngoại trừ cha mẹ, ở giữa còn xuất hiện thêm một đôi chân nữa.

Những ngón chân đã 𝘵𝘩ối rữ𝘢, má𝘶 thị𝘵 nhầy nhụa.

Tôi liếc mắt liền nhận ra ngay.

Đó chính là đôi giày vải rách nát mà ông nội tôi đã mang trước lúc qua đời!

9.

Ông nội cũng được mời trở về rồi.

Tôi cả kinh đến mức hét lên.

Dưới ánh trăng, mặt ông tôi trắng bệch, hai bên khóe miệng từ từ nhếch lên, cười toét đến tận mang tai.

Đạo sĩ già hoảng hốt, ma đói đến ăn tiệc, không hay!

Ông nội tiến thẳng đến bó𝘱 cổ cha tôi, siế𝘵 mạnh đến mức quần áo cha tôi xộc xệch, ngực bị chèn ép kịch liệt, cổ họng chỉ phát ra được tiếng a a kêu cứ𝘶.

Mãi đến khi đạo sĩ ném một lá bùa vào không trung mới có thể lôi bọn tôi ra, trở vào trong nhà.

Cha tôi thoát chết trong gang tấc, toàn thân mềm nhũn nằm bò trên mặt đất, không dậy nổi.

Tôi sợ hãi đến phát run:

“Đại sư! Sao ông nội tôi lại thành ra như thế?”

Đạo sĩ già cũng sửng sốt, đổ cả mồ hôi lạnh:

“Đó là ông của cậu sao? Trăm ma quỷ bị sát khí của ông ấy ảnh hưởng, bây giờ cũng bắt đầu làm loạn rồi.”

Từ bên ngoài vang lên tiếng hét chói tai của ông nội tôi, ông nói một hồi dài, vừa khóc lóc vừa phàn nàn:

“Con ơi, cha đói quá! Sao con nhẫn tâm đ ến thế, con ơi!”

Trăm ma trăm quỷ cũng hùa theo gào thét, từng đợt từng đợt xông về hướng trong nhà, cánh cửa gỗ bị đụng vào kêu lên cót két không ngừng.

Cha tôi quỳ xuống đất cầu xin cứu giúp, Cung đạo sĩ nghiêm túc hỏi:

“Tại sao cha của ông lại biến thành ma đói? Ông mau khai thật ra cho tôi, tôi mới giúp ông nghĩ cách được, chuyện gì cũng có giới hạn của nó.”

Mẹ tôi tự cho rằng mình thông minh:

“Do ông lão lâm bệnh lâu ngày, ăn không nổi nên mới mất. Lòng dạ ông ta ác độc như thế đó, đến con trai ruột của mình mà cũng không buông tha.”

Đạo sĩ bĩu môi:

“Con khỉ mốc! Bà nghĩ ai cũng có thể trở thành ma đói à? Các người bất hiếu, bất lương, 𝘤𝘩ết không tử tế. Các người nếu sống được tới lúc trời sáng là do mạng lớn, còn lại thì tôi cũng chẳng giúp được.”

Ông ấy vừa bỏ đi, bố tôi liền hoang mang, mất hết bình tĩnh, chẳng dám bước ra khỏi phòng dù nửa bước.

“Nhị Cẩu! Mày ra ngoài xem xem. Mày là con trai, dương khí đầy mình.”

Chẳng cần thêm lí do gì nữa, ông ấy đạp tôi một phát ra bên ngoài.

Những cơn gió đầy âm khí đập thẳng vào mặt tôi cứ như có vô số những bàn tay lạnh lẽo đang cùng lúc cào xé tôi.

Da đầu tôi tê dại cả đi.

Một ma nữ với nửa thân người đã 𝘵𝘩ối rữa xuất hiện ngay trước mặt tôi.

Khuôn mặt kia đã sắp chạm vào tôi.

Tôi khổ sở nhắm chặt mắt lại, cứ nghĩ mình sẽ bị lệ quỷ nhập vào.

Thế nhưng ngay sau đó, tôi lại nghe thấy tiếng hét thảm thiết của ma nữ.

Tôi ngơ ngác mở to mắt.

Dưới ánh trăng, ông nội tôi hướng về tôi cười với khuôn mặt đã 𝘵𝘩ối rữa của mình:

“Nhị Cẩu, ông nội về thăm con này.”

10.

Tôi thực sự không sợ ông nội.

Theo những gì tôi có thể nhớ, tôi đã bị cha mẹ mình đem bỏ đi rất nhiều lần, nơi nhà máy bỏ hoang, chỗ chuồng lợn bẩn thỉu cả chốn rừng sâu trong núi…

Lần nào cũng là ông nội lén lút đi nhặt tôi trở về.

Một ngày cuối đông năm tôi lên mười tuổi, tôi bị anh trai mình đẩy vào một hang băng rồi mắc bệnh viêm phổi.

Cha mẹ tôi đều bảo cứu cũng không sống nổi, còn ông nội thì chẳng nói một lời, chạy sang nhà hàng xóm mượn một chiếc xe ba bánh, đạp xe suốt cả một ngày đưa tôi lên bệnh viện huyện.

“Nhị Cẩu nghe rõ cho ông, chúng ta sắp đến nơi rồi.”

Khi gặp những con dốc, ông nội dồn hết tất cả sức lực, tấm lưng còng xuống cong như con tôm.

Khi gặp những cơn gió thổi ngược hướng, tiếng ông nội hít thở nghe như tiếng cái chiêng đã hỏng.

Tôi không nhẫn tâm nhìn ông nội như thế, yếu ớt lên tiếng.

“Ông ơi, đừng đến bệnh viện, tốn tiền lắm.”

Ông nội đáp, chúng ta có tiền mà.

Ông nội mò tìm từ trong túi ra một mảnh vải đỏ rất sạch sẽ, bên trong bọc cái nhẫn vàng mà bà nội để lại lúc còn sống.

Ông đem nhẫn đi bán, trả tiền khám bệnh cho tôi.

Tôi ở bệnh viện năm ngày, bác sĩ nói nếu chậm trễ một chút nữa thôi thì cái mạng nhỏ của tôi cũng chẳng còn.

Mẹ tôi biết chuyện, bà ấy nổi giận, làm ầm ĩ hết cả lên.

“Rõ ràng có tiền nhưng thường ngày cứ giả vờ nghèo khổ lắm, sợ bọn tôi tham lam đòi tí tiền đó của ông à? Giấu giấu giếm giếm chẳng lẽ còn muốn để dành cưới mẹ kế hả? Đồ già không ra gì!”

Lúc này, bọn họ đối với ông nội càng lúc càng không hài lòng.

Thậm chí lúc ăn cơm, bọn họ cũng không cho ông cùng ngồi vào bàn.

Đôi mắt xám đục của ông nội nhìn về phía tôi, tôi hướng ông đưa tay vẫy vẫy.

Sau đó lại đến phòng của anh trai tôi.

Anh ta đang nằm trên ghế dài, vội vã hỏi:

“Nhị Cẩu! Bên ngoài có chuyện gì? Cha mẹ đâu? Mau giúp tao!”

Tôi chẳng hề vội vàng, ngồi xuống cạnh giường đáp không có việc gì.

“Chỉ là ông nội về thăm chúng ta mà thôi.”

Đúng thế, là tôi mời ông nội về đấy.

Khuôn mặt vốn đã méo mó của anh trai tôi lại càng thêm trắng bệch doạ người:

“Mày điê𝘯 rồi hả?”

“Anh nói em làm đám cưới ma thì trăm ma trăm quỷ đều phải mời, nếu không mời ông nội thì còn ra thể thống gì nữa?”

Năm ấy, lúc cha mẹ tôi đi làm đồng, tôi lén trộm bánh màn thầu đem lên núi, giấu hết bọn họ.

Nhưng lại bị anh trai phát hiện.

Anh ta nhốt tôi trong nhà kho, lúc cha mẹ biết chuyện, họ khen anh ta làm rất tốt.

Mấy ngày đó tuyết rơi rất nhiều, tuyết rơi dày đặc suốt ba ngày ba đêm.

Tuyết phủ đầy khắp núi, đến lúc tôi tìm được ông nội, ông đã 𝘤𝘩ết vì đói rồi.

Trong miệng ông nội toàn là vỏ cây.

Hai mắt trợn trắng nhìn lên trời.

Ông mất ngay tại nơi chúng tôi hẹn sẽ gặp nhau.

Sau đó, anh trai tôi cho tôi xem đôi giày mới của mình.

“Mẹ nói, bớt đi một miệng ăn liền có tiền mua giày mới cho tao đây này.”

“Một đôi giày mới, thật là lí do hay ho đấy. Anh có biết ma đói toàn là những người 𝘤𝘩ết oan 𝘤hết uổng hay không? Diêm Vương gia cũng không thu nhận họ.”

Tôi nhất định phải cho ông nội một mái nhà.

Dưới ánh nhìn kinh hãi, hoảng sợ tột đột của anh trai tôi, tôi cắm nửa nén hương cháy dở lên đầu giường của anh ta.

“Anh là cháu đích tôn. Bây giờ anh cũng nên báo hiếu cho ông rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


11.

Mãi đến khi gà gáy, trời sáng hẳn, cha tôi mới dám bước ra khỏi cửa phòng.

Tối hôm qua, ông ấy đã 𝘨𝘪ết con gà trống duy nhất trong nhà, lấy máu gà bôi hết lên khắp người.

Máu gà trống có thể tránh tà, mẹ tôi cũng xin ông ấy chút ít nhưng bị ông ấy đá cho một cái.

“Đàn bà con gái dùng có lợi ích gì mà dùng? Cú𝘵 sang một bên đi!”

Từ sau tối hôm ấy, mẹ tôi như trở thành một người khác, rất sợ ánh sáng, cứ trốn trong một góc nhà nhìn chằm chằm cha tôi rồi cười cười một cách kì quái.

Cung đạo sĩ đến gặp riêng tôi, giọng điệu vô cùng tế nhị.

“Nhị Cẩu, cậu nói cho tôi xem tại sao trăm ma trăm quỷ không trở về mộ? Tôi đến bãi tha ma xem qua, nhang trên mộ đều đã cháy hết cả.”

Tôi ngồi xổm trước bếp lò, nhóm củi, mặt mày xám xịt toàn là tro bụi, nhìn ông ấy cười.

“Đại sư, mỗi câu ông dặn, tôi đều ghi nhớ, chắc là do mưa gió lớn quá, thổi cho nó nhanh cháy hết ấy.”

Mặc dù đám cưới ma có xảy ra chút chuyện, nhưng trên lí thuyết thì cũng tính là đã thành công.

Cha tôi lấy một mảnh xương của Thái hậu làm thành một tấm lệnh bài, đem theo bên mình.

Những ngày sau đó, vận may cờ bạc của ông ấy bỗng tốt đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Vì có thần châu, mua gì trúng nấy, phát tài lớn đến không biết bao nhiêu lần.

Người ở sòng bài chạy đến hỏi ông ấy bí quyết, ông ấy đắc ý nói nhà mình đã cưới về một cô vợ lắm tiền.

Người người ngưỡng mộ, nhưng chẳng ai biết cô vợ lắm tiền ấy lại là một cô vợ ma.

Mẹ tôi thấy nhà có tiền rồi, thế là lập tức đề nghị làm phẫu thuật ghép da cho anh trai tôi.

“Tôi đã hỏi qua ý kiến của bác sĩ, nơi nghèo khổ, nhỏ bé này không làm được phẫu thuật đâu, phải đến thành phố lớn. Nếu không đủ tiền thì có thể bá𝘯 thậ𝘯. Nhị Cẩu còn trẻ, một bên thận cũng sống được, đều là anh em ruột của nhau, giúp đỡ nhau là điều đương nhiên.”

Mí mắt tôi run run, không dám lên tiếng.

Cha tôi lại phản đối.

“Nhị Cẩu bây giờ đã có vợ rồi, nó có thể bảo đảm cho gia đình ta phát tài, còn A Long như thế này, đến bệnh viện có ích gì chứ?”

Anh trai tôi bây giờ mỗi ngày chỉ nằm ăn, không ngừng ăn.

Béo lên trông như cái thùng cơm, đến lá rau thối rơi trên đất cũng nhặt lấy nhét vào miệng, ăn đến mức bụng căng lên như người có thai năm tháng.

Mỗi ngày anh ta đều chỉ vào trong không khí, hét lên với biểu cảm quái dị:

“Cha! Ông nội muốn về nhà ăn cơm!”

Vốn dĩ trong lòng cha tôi có quỷ, anh tôi cứ thế khiến ông ấy càng không muốn trông thấy.

Mẹ tôi vẫn không từ bỏ, lật quan tài lên, mời Cung đạo sĩ đến giúp đỡ.

“Đại Long nhà các người bị ma đói ám. Miệng của ma đói sức ăn rất lớn, chỉ cần có thức ăn là nó sẽ không ngừng ăn, ăn tới khi người bị ma ám chướng bụng mà chế𝘵 thì thôi.”

Mẹ tôi suýt chút nữa ngất đi:

“Đến cháu ruột cũng hại, lão già kia là cái đồ sét đánh, không có lương tâm!”

Bà ấy vẫn còn muốn mắng nữa nhưng bị một câu nói của đạo sĩ ngăn lại:

“Bà đang phạm vào khẩu nghiệp đấy. Ai cũng không cứu nổi con bà đâu. Bây giờ các người nên chọn ngày lành tháng tốt để thỉnh hà𝘪 cố𝘵 ông cụ về, chôn cất lại đàng hoàng đi rồi tính tiếp.”

12.

Cũng may là dạo gần đây cha tôi kiếm được chút tiền.

Hàng xóm trong thôn trông thấy ông ấy dời mộ cứ nghĩ là ông ấy hiếu thảo, còn khen ông ấy thật có lòng.

Trước lúc làm phép, anh tôi vô tình thoát ra, chạy vào chuồng lợn, vục đầu xuống chỗ cám còn sót lại mà ăn vô cùng vui vẻ.

Mấy con lợn bị anh ta doạ sợ chết khiếp, trốn mãi đằng xa.

Trong mắt anh trai tôi toàn là sự tham lam, cuồng loạn, cứ như cả tám kiếp chưa được ăn bất kì thứ gì.

Chúng tôi phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể kéo anh ta ra khỏi chỗ đấy.

Đạo sĩ già vắt một sợi dây thừng qua xà ngang rồi treo ngược anh tôi lên.

Bàn thờ hương khói nghi ngút.

Anh tôi nặng gần một trăm năm mươi cân, giống như một con lợn đang chờ bị làm thịt.

Anh ta chỉ cần lắc lư, cả căn nhà cũng như đang rung chuyển.

“Muốn đuổi ma đói, hãy quỳ trước mặt Thực Thần. Các người chuẩn bị lấy ít cơm vào bát, ở giữa cắm một đôi đũa. Nếu đôi đũa rơi xuống trước cửa nhà các người thì có nghĩa là ông ấy bằng lòng rời đi.”

“Tiễn ma đói phải dùng đôi đũa làm thang, nếu như không thành…”

Thấy đạo sĩ muốn thừa nước đục thả câu, tôi vội vã hỏi:

“Ông còn có cách khác sao?”

“Nếu không chịu đi thì chỉ còn một cách cuối cùng.”

Đạo sĩ già vỗ vỗ lên bả vai đầy thịt của anh tôi:

“Ma đói không thể chịu được đói, bỏ đói nó ba ngày ba đêm, đói tới mức chịu không nổi thì ma sẽ tự bỏ đi thôi.”

13.

Cuối cùng, chiếc đũa cũng rơi xuống.

Nhưng vị trí nó rơi xuống không phải cửa lớn, cũng chẳng phải ngay cửa sổ.

Mà là rơi về hướng của cha tôi.

Đạo sĩ thử thêm vài lần nữa nhưng lần nào cũng thế.

Có nghĩa là… người tiếp theo bị ám chính là ông ấy.

Cha tôi sợ đến toát hết cả mồ hôi lạnh, lập tức vội vã quyết định bỏ đói anh trai tôi, mẹ tôi đau lòng nhào đến, đánh nhau cùng ông ấy.

“Bát Thiên! Ông định bỏ đói chết con trai ruột của mình đấy à?”

Cha tôi nổi điên, khoá chặt cửa phòng, cất chìa khoá đi.

Ông ấy không quên bảo tôi:

“Nhị Cẩu, mẹ mày bảo mày đem gì qua cho nó cũng không được đem, một giọt nước cũng không cho phép.”

Tôi đáp:

“Đại sư nói để một bát nước nhỏ cũng được, nếu không ma vừa đi thì người cũng mất mạng, thế thì còn ý nghĩa gì?”

Mới qua một lúc mà anh trai tôi đã gào thét từng hồi đến tê tâm liệt phế.

Tôi đem nước qua, anh ta tuyệt vọng xoay người lại, khuôn mặt toàn là thịt đang vặn vẹo, biến dạng, cứ như biến thành một con thú hoang.

Những người hàng xóm bị âm thanh ấy làm phiền đến chịu không nổi, chạy sang gõ cửa.

Cha tôi chỉ có thể giải thích với họ:

“Đại Long… đã bị n𝘨𝘩iện thứ gì đó không tốt rồi, đang phải trong quá trình cai ngh𝘪ệ𝘯.”

Mẹ tôi sống chết canh chừng trước cửa, nhiều lần bà ấy cố ý muốn lén đem đồ ăn vào cho anh tôi nhưng đều bị tôi ngăn lại.

Tôi thật lòng khuyên bảo:

“Nếu anh ấy muốn sống thì phải cố vượt qua ải này, mẹ nhúng tay vào sẽ chỉ hại anh ấy thôi.”

Bà ấy bỏ bánh bao cầm trên tay xuống, tát cho tôi một bạt tai rất mạnh.

“Nó là anh trai của mày, sao mày lại nhẫn tâm đ ến thế hả?”

Miệng toàn mùi máu tươi, tôi khẽ li3m, trong lòng không rõ là cảm giác gì.

Là tê dại?

Chắc là thế.

Tôi chỉ nhẹ nhàng nói.

“Đúng vậy, con tàn nhẫn, là do học từ cha mẹ hết đấy.”

Mẹ tôi chửi rủa um sùm rồi bỏ đi.

Thế nhưng vào ngày thứ sáu, anh tôi bỗng chẳng thấy la hét gì nữa.

Anh ta 𝘤hế𝘵 rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Hoàn


14.

Da bụng anh ta tét ra, má𝘶 thị𝘵 vương vãi khắp cả sàn nhà.

Mẹ tôi chịu đả kích quá lớn, lập tức ngất ngay tại chỗ.

Vì đêm qua, bà ấy thương xót con trai mình, lén lút ném mấy cái bánh bao vào bên trong.

“Tôi làm sao biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế này chứ, tôi cứ nghĩ ăn vài cái bánh bao thì có làm sao, cũng đã ngày thứ sáu rồi còn gì, một miếng thôi mà!”

Cha tôi mắng bà ấy là đồ vô tri, đánh bà ấy một trận, chẳng quan tâm tiếp theo xảy ra chuyện gì, lập tức chuyển thẳng ra khỏi nhà.

Dạo gần đây ông ấy kiếm được cũng khá khá tiền.

Tôi chú ý thấy rõ ràng, tấm lệnh bài chỗ ngực ông ấy càng lúc càng đen hơn trước.

Làn khói đen cứ như những con sâu chui vào trong da thịt ông ấy.

Tôi chỉ âm thầm nhìn, rồi mỉm cười.

Thất đầu tiên của anh trai tôi, ngoài cửa bỗng thật náo nhiệt, hoá ra là cha tôi đã trở về.

Ông ấy lấy chiếc xe máy mới mua, chở một người goá phụ xinh đẹp cùng về.

Góa phụ ấy họ Tôn, mới hơn ba mươi một chút, vô cùng duyên dáng, hai tay ôm lấy eo cha tôi vô cùng thân mật.

Điều đáng chú ý nhất là cô ấy đang mang thai.

Cha tôi cứ như kẻ chinh chiến khải hoàn trở về, người trong thôn chạy đến hóng chuyện, bàn tán đủ thứ.

“Chồng trước của goá phụ Tôn không phải là người cùng làm việc trong hầm mỏ với Vương Quý hay sao? Nửa năm trước, ông ấy đã mất trong một vụ tai nạn tại mỏ. Hai người còn là anh em tốt của nhau, thế mà bọn họ qua lại với nhau vậy à?”

“Mấy người biết không, cha ruột của Vương Quý bị hắn ta ném vào trong núi sâu nên mới chế𝘵 đấy…”

“Thật không vậy? Mấy lời này không nói linh tinh được đâu.”

“Lừa mấy người làm gì. Tôi đi đốn củi trên núi, tận mắt nhìn thấy đấy. Bây giờ con trai của hắn 𝘤𝘩ết rồi, chính là quả báo.”

Mẹ tôi nghiến răng nghiến lợi, trên mặt là biểu cảm thù hận điên cuồng, bà ấy cầm con da𝘰 làm bếp, chỉ thẳng mặt hai người họ.

“Vương Quý! Ông là đồ đáng chế𝘵! Lúc Đại Long mất, ông không thèm về dù chỉ một lần. Hóa ra là ở bên ngoài dan díu với con đàn bà này!”

Cơ thể bà ấy yếu đuối, bước đi còn loạng choạng làm sao có thể là đối thủ của cha tôi được.

Cha tôi tát mẹ một bạt tai khiến bà ấy ngã sóng soài rồi dắt tay goá phụ Tôn đi vào trong nhà.

Người đàn bà ấy cũng chẳng để tâm đ ến những lời đàm tiếu, cứ vậy ở lại nhà tôi.

Vóc dáng cô ấy đầy đặn, vô tư đứng trong sân gội đầu, quần áo ướt sũng, làn da như ẩn như hiện sau lớp vải.

Tôi đi ngang qua, liếc nhìn thấy, vô tình chạm mắt với cô ấy.

Người đàn bà ấy nhìn tôi, cười nịnh nọt:

“Nhị Cẩu, đẹp không? Người một nhà cả, sau này tôi cho cậu nhìn thoả thích nhé.”

Trước kia cha tôi chẳng nỡ tiêu tiền mua cho mẹ tôi một bộ quần áo mới, bây giờ thì ăn uống hay đồ dùng, cái gì cũng đem đến cho người goá phụ kia.

Mẹ tôi ganh tỵ đến điên lên.

Bà ấy xé hết quần áo của goá phụ Tôn, mắng cô ấy là con khố𝘯.

Góa phụ Tôn chỉ cười cười:

“Vương Quý thương tôi nên mới thế, chị có gan thì đi tìm ông ấy chứ. Bây giờ hai đứa con của chị, đứa thì chế𝘵, đứa thì tàn tật, vô dụng, chị lấy cái gì mà đòi so với tôi?”

Cô ta kiêu ngạo ưỡn cái bụng lớn của mình ra.

Cái thai đã được siêu âm rồi, là một đứa con trai hàng thật giá thật.

Thế nên cha tôi mới không quan tâm gì mà đưa cô ấy về nhà.

Mẹ tôi ngồi bệt xuống đất khóc lóc, hét to gọi tên anh trai tôi.

Tối hôm đó, bà ấy bỏ cả một lọ thuốc diệt chuột vào trong cơm canh bữa tối.

15.

Cũng may mùi thuốc quá nồng, cha tôi mới ăn vào là nhanh chóng nôn ra ngay.

Ông ấy nổi giận, trói gô mẹ tôi lại, ném vào trong nhà kho.

Buổi tối, tôi múc một bát cháo mang vào.

Đôi mắt bà ấy trũng sâu, nhìn cứ dại đi.

Tôi lấy thìa khuấy nhẹ, thổi nguội rồi đút đến bên miệng bà ấy.

Bà ấy nuốt vào, nhưng sau đó lại nhổ lên mặt tôi.

Tôi lau lau mặt, đặt bát xuống.

“Con vẫn luôn rất tò mò. Con và Đại Long đều là con của mẹ, tại sao chưa bao giờ mẹ xem con như một con người?”

Mẹ tôi cười lạnh:

“Lúc hai đứa mày sinh ra, thầy bói đã tính qua tử vi của cả hai. Trong hai đứa, một đứa sẽ tài trí hơn người, trở thành người học cao hiểu rộng. Đứa còn lại là thứ vô dụng, chỉ biết ăn no chờ 𝘤𝘩ết.”

Thế nên, ngay khi tôi vừa sinh ra, bà ấy đã ném tôi vào chỗ chuồng lợn bẩn thỉu.

Cũng may ông nội nghe tiếng khóc của tôi liền tìm đến, tôi mới may mắn sống sót.

Chỉ vài câu phán đại khái như vậy đã đủ để quyết định số phận của tôi.

Tôi hỏi ngược lại:

“Thế… tử vi có nói đứa nào mới là đứa tốt hơn không?”

Mẹ tôi khẳng định một cách rất đương nhiên:

“Không. Nhưng mày tàn tật như thế, mày có thể phát tài hay sao? Chắc chắn phải là Đại Long rồi.”

Tôi bật cười, nói với bà ấy:

“Mấy năm nay, người có trí nhớ vượt trội là con, bài tập của Đại Long tất cả đều do con làm hết; anh ta thi trượt, là con giúp anh ta thi lại. Đương nhiên, tất cả mọi việc con đều dùng tay trái.”

Trong sự ngạc nhiên tột độ của bà ấy, tôi cắt sợi dây thừng đang trói chặt bà ấy lại.

“Con đã giúp mẹ liên lạc với cậu rồi. Mẹ nhanh về nhà ngoại đi, đừng bao giờ trở lại nữa.”

“Đại Long cũng không phải do mẹ hại 𝘤𝘩ết đâu.”

16.

“Con biết mẹ nhất định sẽ lén đem đồ ăn cho anh ta. Tối hôm ấy, mấy cái bánh bao mẹ ném vào đều bị con nhặt hết. Nhưng chẳng được bao lâu, cha con đã bước vào.”

Tôi cố gắng giải thích với giọng điệu hết sức bình tĩnh.

Nhưng ông ấy chẳng nỡ bỏ thức ăn như vậy.

“Muốn bi3n Thái hậu thành linh hồn phù hộ, đón vận phát tài thì cần phải trả giá. Đại Long chính là vật hiến tế đầu tiên.”

Ánh mắt tôi như thắp lửa, nhìn ông ấy chằm chằm.

“Còn đứa tiếp theo, chính là mày.”

17.

Khi còn nhỏ, tôi đã từng rất thất vọng hỏi ông tôi.

Một người giống như tôi sống thì có ích gì?

Ông nội đáp, ông sinh ra vào thời chiến tranh loạn lạc, nạn đói triền miên, giây trước vẫn còn tốt đẹp, giây sau có thể bị bom nổ tung nửa người.

Đối với ông mà nói, còn sống đã là một điều đáng mừng rồi.

“Nhị Cẩu, tay phải con không viết được chữ thì con dùng tay trái, có người dùng chân vẫn viết được cơ mà.”

“Người còn sống là tốt, cứ mặt dạn mày dày mà sống, không cần quan tâm có ích hay không có ích.”

Ông nội âu yếm xoa đầu tôi, đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận bản thân mình cũng nhận được tình yêu thương, chẳng có gì là xứng hay không xứng cả.

Ngày hôm sau, mẹ tôi về nhà bà ngoại.

Nơi này là nơi mà bà ấy đã vất vả gần cả một đời, làm sao nỡ rời đi cơ chứ?

Bà ấy tự 𝘵ử.

Một thân áo đỏ nằm trong quan tài của anh tôi vẫn chưa kịp chôn cất.

Máu cứ thế không ngừng chảy vào chỗ thân xác anh tôi.

Cung đạo sĩ thấy thế chỉ thở dài:

“Nằm dưới đáy quan tài, bà ấy sắp biến thành lệ quỷ báo 𝘵𝘩ù rồi!”

Vẻ mặt cha tôi tràn đầy hận ý hung ác, tức tối đá vào quan tài trút giận.

Máu và oán hận của bà ấy đã làm bẩn vật hiến tế, nương nương không nhận.

Cha tôi vô cùng lo lắng, ông ấy rất cần tiền.

Mấy hôm trước, tôi nghe goá phụ Tôn nhỏ to bảo ông ấy tiếp quản nhà máy.

“Lão Vương, anh trai tôi vất vả lắm mới giúp ông liên lạc được với quản lý. Nhà máy làm pháo hoa đó, chỉ cần chúng ta tiếp quản là sẽ nhận được chính sách hỗ trợ, tương lai sau này của chúng ta sẽ được đảm bảo.”

“Nhưng mà… Nhiều tiền như thế…”

Cha tôi dao động rồi, nhưng đạo sĩ từng cảnh báo: Nương nương cần được cung phụng, tôn thờ từ từ từng bước một.

“Ông đừng nói ông muốn chui nhủi cả đời nơi sòng bạc đấy nhé?”

Goá phụ Tôn tức giận xoa xoa bụng.

“Ông muốn con trai của chúng ta sau này bị người ta chê cười là con của một tên 𝘯𝘨𝘩𝘪ện cờ bạc à?”

Câu nói này đã k1ch thích cha tôi.

Ông ấy sờ sờ lên lệnh bài trên ngực, hạ quyết tâm tàn nhẫn.

“Được! Nhà máy đó tôi sẽ tiếp quản, bà đi đặt cọc đi.”

Tôi nhìn thấy rất rõ ràng, làn khí đen từ trên tấm lệnh bài ấy đã sớm ăn mòn cả cơ thể ông.

Chạm tới linh hồn ông.

Đêm đó tối đen như mực, gió cứ lùa, mây đen che khuất hết ánh trăng, cha tôi cầm một cái rìu, lần mò đến cạnh giường tôi.

Ông ấy lẩm bẩm một câu thần chú, giơ cao cái rìu lên, loé ngang ánh sáng sắc lạnh.

“Nương nương trên cao, xin hãy ban phước cho tôi tài vận vĩnh viễn không ngừng!”

18.

Thế nhưng ông ấy chỉ chém vào không khí.

Trong chăn quấn một cái gối, tôi lao ra từ trong góc tối, khống chế ông ta.

Cha tôi muốn phản kháng lại nhưng ông ấy không biết, sức lực của tôi đã khoẻ mạnh hơn ông ấy từ lâu.

Tôi vặn ngược hai tay ông ấy lại, đè lên người ông, nói vào bên tai.

“Cha, nói cho cha biết một bí mật. Cái hầm mộ của Thái hậu này là giả đấy.”

“Ông cố chỉ nói với cha rằng lúc quân đoàn sáu tiến vào hầm mộ thì 𝘵𝘩𝘪 thể của Thái hậu đã biến mất, nhưng ông không nói rằng các vị lão thần năm đó vì để bảo vệ lăng mộ đã chia quân thành mười đội, mỗi một đội đều có những con rối giống hệt thế này để đánh lừa tai mắt.”

Con rối này dùng người còn sống mà luyện thành.

Dạ minh châu trong miệng nó được luyện từ ngàn vạn con sâu bọ.

“Cha dùng con rối để luyện hoá linh hồn, đúng thế, cũng có thể thu hút tiền bạc. Nhưng lấy được một phần thì phải trả mười phần. Phản phệ đã đến rồi, cha không cảm nhận được sao?”

“Thằng khố𝘯 kiế𝘱 này! Rõ ràng mày biết hết mà không nói gì với tao!”

Cha tôi nổi điên, tức giận mắng nhiếc.

Thế nhưng toàn thân ông ấy mềm nhũn, vô lực, căn bản chẳng làm được gì, chỉ có thể đỏ mặt chuyển sang cầu xin.”

“Nhị Cẩu! Cha biết cha sai rồi, con tha cho cha… gia đình mình có tiền thì không phải sau này đều để cho con hay sao?”

Lúc này, goá phụ Tôn vác cái bụng lớn đi vào.

Cha tôi vui mừng la lên: “Hỷ Nhi, mau cứu tôi!”

Góa phụ Tôn đóng cửa lại, đi đến trước mặt tôi.

“Nhị Cẩu, những chuyện tiếp theo cứ để cho tôi.”

Trên mặt cha tôi xẹt qua tia hoảng loạn: “Các người…”

Hóa ra người đàn ông của goá phụ Tôn - ông Trần cùng làm việc ở hầm mỏ với cha tôi.

Ông Trần là người siêng năng, chăm chỉ, dành dụm được mấy thỏi vàng, cha tôi lúc ấy nợ cờ bạc lại thèm thuồng sắc đẹp của vợ người ta.

Thế là ông ấy bóp cổ chế𝘵 ông Trần trong hầm mỏ, lấy luôn mấy thỏi vàng.

Góa phụ Tôn nhặt chiếc rìu rơi dưới đất lên.

“Đứa con trong bụng tao là của ông Trần, nếu không có đứa bé này, tao đã lôi mày cùng chế𝘵 rồi!”

Tôi ngăn cô ấy lại.

Sát sanh sẽ ảnh hưởng đến phúc đức sau này của đứa trẻ.

Dù sao thì quả báo cũng đã đến rồi.

“Dì Tôn dùng cái nhà máy để dụ ông. Ông muốn phát tài, tiền tài càng nhiều, thì thứ ông muốn có được càng nhiều. Thứ mà nương nương muốn lại càng hơn gấp bội. Ông không trả được thì nương nương sẽ gây rắc rối cho ông thôi.”

Làn khói đen được tạo thành từ oán khí bốc lên ngập trời, anh trai tôi chậm rãi bò ra ngoài, nước dãi nhễu nhão, ruột kéo lòng thòng, vồ lấy cha tôi.

Ông nội, mẹ, ông Trần cũng theo sát phía sau.

Giữa những tiếng la hét thảm thiết, tôi đóng sầm cửa phòng lại.

Ngẩng đầu lên, vừa lúc mây đen đã tan.

Vầng trăng lưỡi liềm cong cong dần xuất hiện.

Ánh trăng đêm nay thật đẹp, đúng không?

19.

Tôi tiễn góa phụ Tôn đi, bảo cô ấy cả đời này cũng đừng bao giờ quay trở lại.

Sau đó, tôi dùng thân phận của anh trai mình để nộp đơn thi vào một trường cấp Ba ở huyện khác.

Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ trở thành một học sinh cấp Ba rồi.

Vào ngày chôn cất cha tôi, Cung đạo sĩ cũng đến, ông ấy cứ liên tục nói thật đáng tiếc.

Tôi đáp: “Đáng tiếc gì chứ, chẳng phải đại sư đã nhận ra đó là một con rối từ lâu và cũng sớm biết trước được kết cục rồi, không đúng sao?”

Xác rối, ai luyện nó, kẻ đó ắt sẽ 𝘤𝘩ết.

Tôi không tin ông ấy không hề hay biết.

Vị đạo sĩ già vuốt vuốt bộ râu bạc trắng, không buồn cũng không vui:

“Lòng tham quá lớn, nhắc nhở ông ta thì có ích gì? Chẳng lẽ người bảo ông ta 𝘨𝘪ết người là tôi? Tôi đã nhắc nhở ông ta rất nhiều, việc gì cũng có giới hạn của nó, đừng vội vàng muốn có thành công."

Sau đó, đạo sĩ già có đến trường tìm tôi vài lần.

Ônh ấy tận tình đem đủ thứ đồ cho tôi, cũng quan tâm đ ến việc học của tôi.

"Tôi có duyên với gia đình nhà họ Vương của cậu. Ông nội tôi năm đó cũng phục vụ trong quân đoàn sáu của Tôn tư lệnh.”

Ánh mắt ông ấy rơi vào chiếc gương bát quái đeo trên ngực tôi.

“Ông cố của cậu lúc ấy là thân tín của thống lĩnh, ông ấy không để lại gì cho gia đình cậu sao?”

Tôi đáp chẳng có gì, nếu có thì gia đình tôi đã không như thế này.

Giọng điệu của đạo sĩ già có vẻ bí ẩn.

“Năm ấy, bọn họ đột kích lăng mộ và chuyển đồ đi suốt ba ngày đêm cũng không hết bảo vật. Trừ quân lương, Tôn tư lệnh đã mang những thứ đồ bồi táng này về và hố𝘪 𝘭ộ các 𝘲𝘶𝘢𝘯 chức cấp cao từ trên xuống dưới. Tuy nhiên, số tiền lúc đó ông ta đào được chỉ là một giọt nước nơi biển cả.”

“Sau khi bị bắt, ông ta cũng không hề tiết lộ tung tích của kho báu còn lại.”

"Tiểu Vương, cậu nhận tôi làm sư phụ, tôi đưa cậu đi tìm bảo vật Đông Lăng.”

20.

Tôi nói, đó không phải là điều mà một học sinh cấp Ba nên nghĩ tới.

Chẳng phải là sự từ chối, cũng không phải là ngõ cụt.

Học cấp Ba không nên nghĩ tới, không có nghĩa là khi lên Đại học thì cũng không thể làm.

Cung đạo sĩ rất ngưỡng mộ tôi, ông nói đúng như thế, bằng cấp là thứ quan trọng nhất hiện nay.

Ngay cả những người là đạo sĩ như ông ấy cũng phải đến học viện để lên lớp nữa là đằng khác.

Sau khi tiễn ông ấy đi, dường như tôi lại quay về những tháng ngày năm ấy.

21.

Lúc chúng tôi vẫn còn ở trên núi, ông nội tặng cho tôi chiếc gương bát quái có khả năng tránh được mọi tà vật.

Còn có một cuốn sách và một đoạn văn.

“Nhị Cẩu, năm đó Tôn tư lệnh chia chìa khóa của bảo vật Đông Lăng thành hai phần, giao cho hai người thân tín của ngài ấy cất giữ.”

"Ông cố của con là một trong số họ, nhưng người còn lại là Trương trung úy phản bội giữa chừng, muốn 𝘨𝘪ết ông cố của con để độc chiếm bảo vật. Ông cố của con đã thoát 𝘤𝘩ết nhưng lại sợ rước hoạ vào thân. Thế là ông ấy đã chọn sống ẩn dật ở thôn nghèo trên núi này. Ông ấy đem manh mối về bảo tàng kia giấu trong chiếc gương bát quái.”

Tôi không hiểu, thế còn ông nội, ông chưa bao giờ nghĩ đến việc đi tìm kho báu hay sao?

Ông nội cười khổ: “Đi tìm thì cũng sẽ rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, thân thể cũng tàn phế mất.”

Cũng có thể nói, biết được sự tồn tại của kho báu cũng xem như là một loại hạnh phúc khác.

22.

Về phần tại sao Cung đạo sĩ lại biết chuyện này…

Trương, Cung Trưởng Trương, hai chữ Cung giống nhau đấy thôi.

Bầu trời bao la, lúc này, các ngôi sao đang cùng nhau tỏa sáng.

Tôi lật một trang sách giáo khoa, không nhịn được cười.

Thật tuyệt, cuối cùng tôi đã tìm thấy rồi, đây mới chính là kho báu của tôi.

—————————

Có một số bác không hiểu phần kết cho lắm.

Ở phần kết, ông nội của Nhị Cẩu đã cảnh báo việc đi tìm kho báu có thể là ván bài đánh cược hoặc sống hoặc chết, có sống cũng tàn tật, ảnh hưởng nên cậu ấy mới không muốn chấp nhận lời mời của đạo sĩ mà chỉ trả lời một câu bỏ ngỏ.

Và kho báu mà Nhị Cẩu muốn nói đến chính là tri thức (hình ảnh cậu ấy vui vẻ khi lật từng trang sách giáo khoa), dù dùng thân phận của người anh nhưng cậu ấy được đường đường chính chính đi học, không phải trốn chui trốn nhủi, chỉ có thể là cái bóng vô danh sau lưng anh mình.

Cảm ơn các bác iu đã ghé đọc. Hẹn các bác ở bộ truyện tiếp theo.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom