Cập nhật mới

Dịch Full Người Phán Xử

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Người Phán Xử

Người Phán Xử
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




NGƯỜI PHÁN XỬ
***
Tác giả: 玖鸽
Thể loại: Hiện đại, Trinh thám, Báo thù
Editor: Qynn
- -----

Giới thiệu:

Trong thành phố xảy ra vụ án giêt người liên hoàn. Tình tiết giống hệt với cuốn tiểu thuyết mà tôi viết.

Cảnh sát yêu cầu tôi hợp tác điều tra.

Tôi chọn ngoảnh mặt làm ngơ.

Bởi vì bọn chúng đều là hung thủ hại chêt em trai tôi, chúng đáng chêt!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Một th.i thể không đầu bị treo trong nhà thờ, hai tay chắp vào nhau, nhưng đôi chân lại cong vẹo kỳ quặc giữa không trung, như đang quỳ xin sự cứu rỗi, má.u nhỏ từng giọt tí tách, dần thấm đẫm cả thánh giá.

Đây là phương thức tử vong của nạn nhân đầu tiên trong cuốn tiểu thuyết tôi viết.

Sáng nay, tôi đã đăng tiểu thuyết dài kỳ mới có tựa đề "Người phán xử" lên trang web.

Khi cuốn sách được đăng tải trên mạng, lượt đọc nhanh chóng vượt mốc một triệu, đồng thời đang tăng với tốc độ chóng mặt.

Tôi tưởng rằng, sau nhiều năm rèn giũa, rốt cuộc cũng sắp nổi tiếng rồi.

Nhưng chẳng bao lâu, cảnh sát đã đến nhà bắt giữ tôi.

Thì ra vào ngày tôi phát hành sách mới, ở nhà thờ vùng ngoại ô xuất hiện một th.i thể, hệt như những gì tôi mô tả trong sách.

Tiểu thuyết tôi viết đã trở thành hiện trường vụ án thật.

Cảnh sát đặt ảnh chụp t.ử thi trước mặt tôi, trong ảnh là một xá.c nữ không đầu bị treo trên thánh giá của nhà thờ.

Hai tay chắp vào nhau, nhưng đôi chân lại cong vẹo kỳ quặc giữa không trung, như đang quỳ xin sự cứu rỗi, má.u nhỏ từng giọt tí tách, dần thấm đẫm cả thánh giá.

Sau lưng cô ta bị viết hai chữ chói mắt "Đáng chết".

Hiện trường này giống y đúc phần mở đầu trong chương một của tiểu thuyết, tôi nhìn bức ảnh hiện trường đỏ thẫm quái dị, cảm thấy ớn lạnh khắp người.

Nhà thờ đó bị bỏ hoang từ lâu, không có dân cư xung quanh.

Thời gian tử vong là vào tối hôm trước, nhưng đúng lúc tôi đăng tải sách thì có người gọi báo cảnh sát, hơn nữa còn thông báo sự việc cho phóng viên.

Đồng thời, tiểu thuyết của tôi cũng bị đẩy lên hot search của nhiều trang mạng xã hội.

2.

Cảnh sát tiến hành thẩm vấn tôi: “Từ 12 giờ khuya đến 2 giờ sáng hôm kia, cô đang làm gì?"

Tôi biết nếu không có bằng chứng ngoại phạm, tôi sẽ trở thành kẻ tình nghi và bị tạm giam.

"Đêm đó, tầng trên bị thấm nước, liên tục nhỏ xuống căn hộ của tôi. Thú thật cũng hơi khoa trương, tôi đã tìm bên quản lý toà nhà."

"Muộn như vậy, phải tìm ngay lúc đó sao."

"Vì nước cứ nhỏ xuống chỗ giường ngủ, tôi không nghỉ ngơi được, chỉ đành bất chấp đêm hôm tìm họ giải quyết thôi."

Nhân viên quản lý đã chứng minh lời tôi nói, tôi được tạm thời tại ngoại, nhưng chưa thể rửa sạch mọi nghi ngờ. Do vụ giêt người này xảy ra trước lúc tiểu thuyết của tôi ra mắt.

Cảnh sát còn dò hỏi: "Trước khi đăng tải còn ai biết đến cuốn tiểu thuyết này không?"

"Không."

Vì tôi là một tác giả vô danh, chỉ xem viết lách là nghề tay trái. Thậm chí còn không có nổi biên tập viên để cùng trao đổi về cuốn sách này.

Sau khi lên ý tưởng trong đầu, tôi chỉ xây dựng dàn ý trên máy tính, viết xong vài chương đầu mới đăng tải lên trang web.

Cảnh sát quyết định thả tôi, nhưng cũng yêu cầu phải giữ liên lạc mọi lúc mọi nơi, tiếp theo có lẽ còn vài vấn đề cần sự hỗ trợ của tôi.

3.

Tôi bắt taxi về nhà.

Gần đây con đường chỗ tôi đang sửa chữa, nên chỉ có thể đi bộ hết đoạn còn lại để về nhà.

Lúc tôi xuống xe, sắc trời đã khuya, bầu trời tối đen như mực, còn trút xuống cơn mưa, ngay cả đèn đường hình như cũng bị chập vài cái, cứ nhấp nháy liên hồi.

Tôi để ý sau lưng có một bóng đen, ung dung đi theo tôi.

Không biết có phải do vừa trải qua sự việc hôm nay nên khiến thần kinh căng thẳng hay không, tôi cảm giác người đó đang theo dõi mình.

Tôi cố ý bước nhanh hơn một chút, quả nhiên động tĩnh phía sau cũng tăng lên. Tôi sợ đến mức chạy thục mạng, tiếng động sau lưng lại càng tăng tốc.

Mưa lộp độp trút xuống mặt, chẳng rõ bên trong có trộn lẫn những giọt nước mắt sợ hãi của tôi không.

Đột nhiên tôi va phải ai đó, hệt như với được cọng rơm cứu mạng.

"Có người theo dõi tôi, làm ơn gọi cảnh sát với."

“Đằng sau cô có ai đâu.” Người đàn ông nhìn tôi với vẻ mặt ngờ vực.

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, ngoảnh lại ngó chừng.

Giữa khung cảnh mờ mịt quả thật không một bóng người, nhưng tiếng bước chân vừa nãy giờ thực sự rõ ràng bên tai, không giống là giả.

Người đàn ông tên Triệu Lăng, sống cùng tòa nhà với tôi, anh ấy đã đưa tôi về.

Sau khi về đến nhà, tôi thiếp đi trong sợ hãi.

Giấc ngủ chập chờn, tôi bừng tỉnh giữa cơn mơ, vừa mở mắt ra đã trông thấy một đôi mắt đỏ ngầu, tóc tai bù xù bẩn thỉu, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng rõ mồn một là khoé môi ả đang nhếch lên, thật khiến người hãi hùng.

Mùi má.u tanh lan tràn khắp không gian, tôi chuyển tầm mắt xuống. Nó là một cái đầu trống rỗng, không có thân thể, trên cổ còn nhỏ má.u tí tách, lơ lửng giữa không trung.

Cô ta bật cười quỷ dị, sau đó nói một câu.

"Bị mày phát hiện rồi, trả mạng cho tao."

Dứt lời, cô ta há to cái miệng đầy máu lao về phía tôi.

"Aaaaaa!"

Tôi bật dậy khỏi giường, trán toát mồ hôi hột.

Thì ra vừa rồi là mơ trong mơ.

Tôi xuống giường rót ly nước, muốn giảm bớt căng thẳng tinh thần.

Đột nhiên, tầm mắt tôi dừng ở chiếc bật lửa trên bàn, nó đã bị dịch chuyển.

Vì tôi không hút thuốc nên chiếc bật lửa này là chuẩn bị cho khách.

Tôi thường để nó trong hộp đồ trên bàn, hộp đồ tổng cộng ba tầng, bình thường đều đặt ở tầng dưới cùng, nhưng giờ chiếc bật lửa lại nằm ở tầng trên cùng.

Có thể còn kẻ khác hiện diện trong nhà.

Rất có khả năng, hắn đã ngồi chỗ này, kề sát đầu giường tôi, đùa nghịch bật lửa, đồng thời chiêm ngưỡng bộ dạng kinh hoàng của tôi trong mơ.

Những k1ch thích liên tiếp, nỗi sợ lan tràn khắp cơ thể.

Tôi cầm lấy cây gậy, bước ra khỏi phòng, phát hiện cửa tủ lạnh bị hở một khe nhỏ.

Cả ngày hôm nay tôi không hề mở tủ lạnh.

Tôi chợt nhớ đến nội dung cuốn tiểu thuyết, ở chương thứ hai, khi nhân vật chính trở về nhà, phát hiện trong tủ lạnh có một cái đầu người.

Đó chính là sự khiêu khích của kẻ sát nhân dành cho cảnh sát.

Khi tôi bước tới mở tủ lạnh. Một cái đầu bù xù bẩn thỉu xuất hiện bên trong, má.u vẫn đang thấm ra từng chút.

Bên cạnh cái đầu còn đặt một tờ giấy, trên đó dán những ký tự cắt ra từ báo, viết rõ ràng.

"Đây là món quà tôi tặng cô, hy vọng cô hài lòng, nếu không hài lòng cũng không sao."

Loại người điên khùng gì, lại có thể nói thứ này là món quà.

4.

Tôi bị đưa đến đồn cảnh sát lần nữa.

Lần này, lại là cảnh sát Hàn Kiệt thẩm vấn tôi. Ánh mắt anh ta nhìn tôi sắc lẹm, như thể muốn moi ra thứ gì đó trên người tôi.

Họ hỏi những chuyện xảy ra sau khi tôi về từ đồn cảnh sát.

Tôi kể lại đầu đuôi sự tình.

“Là cô lên kế hoạch mọi chuyện.”

Anh ta dùng tông giọng chắc như đinh đóng cột.

Tôi tức giận đập bàn, cười khẩy: "Anh có bệnh à. Chuyện này ích lợi gì cho tôi ngoại trừ cuốn sách được chút danh tiếng?"

"Sách chưa ký hợp đồng, tiền cũng chưa có một xu, thời gian đâu để tôi nhét đầu lại tủ lạnh."

"Từ lúc bị anh bắt đến lúc trở về, tôi không có đi đâu hết."

Anh ta phớt lờ cơn thịnh nộ của tôi, hai tay chống lên bàn, nhìn thẳng vào tôi, nói: “Người chêt tên Chu Phương, cô hẳn là biết chứ, Thẩm Yên Hồng."

Khi cái tên Chu Phương này xuất hiện, tôi không nén nổi tiếng cười.

Tôi quả thật biết Chu Phương.

Giờ phút này, tôi cảm thấy câu "Đáng chết" của tên sát nhân đúng là chính xác vô cùng.

Cô ta chêt rất đẹp.

5.

Hồi trước Chu Phương là người cùng thôn với tôi, cô ta rất xinh xắn, được không ít người trong thôn mến mộ.

Nhưng nói toạc ra là không biết liêm sỉ, ngày thường ưa trang điểm lộng lẫy, còn thích đưa đẩy mập mờ với người khác.

Một đêm nọ, cô ta gặp phải mấy tên côn đồ trong thôn do Tiền Tốn cầm đầu, bị chúng kéo vào cánh đồng ngô.

Sau khi bị lột quần áo, cô ta bắt đầu liều mạng kêu cứu, đúng lúc em trai Thẩm Chiêu của tôi đi ngang nghe thấy được.

Nó ném chiếc xe đạp, lần mò theo tiếng động thì bắt gặp hai người ghì chặt tay chân của Chu Phương.

Còn Tiền Tốn đang đứng đó cởi qu@n dài.

Hắn hung hăng mắng em tôi cút đi.

Em tôi không hề sợ hãi mà nhào lên đánh nhau với bọn chúng, để Chu Phương chạy thoát trước, rồi tìm người đến giúp đỡ.

Cuối cùng, em tôi đơn độc yếu thế, bị ba tên kia đánh đến mức chỉ còn nửa cái mạng.

Sau đó được người qua đường gọi xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, toàn thân gãy xương nhiều chỗ, tổn thương nội tạng, hai chân còn bị tàn tật suốt đời.

Hôm đó là ngày em trai tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, thằng bé thi đậu ngành hàng không, ước mơ trở thành phi công.

Nó nóng lòng trở về thôn là để báo tin vui cho cả nhà tôi.

Nhưng chào đón em tôi lại là một tương lai u ám tuyệt vọng.

Phí điều trị cao ngất ngưởng đã đẩy gia đình tôi vào cảnh túng quẫn.

Không ai trong nhà Chu Phương đến thăm dù chỉ một lần, thậm chí ngay cả một câu cảm ơn chúng tôi cũng không nhận được.

Kể cả khi cảnh sát đến, cô ta vẫn không chịu ra mặt làm chứng, chính Tiền Tốn muốn làm bậy với cô ta, còn em trai tôi vì ra tay giúp đỡ mới đến nông nỗi này.

Gia đình tôi, một xu tiền bồi thường cũng không có.

Ngược lại trong thôn còn lan truyền tin đồn, nói đêm đó em tôi mới là kẻ muốn làm chuyện xấu với Chu Phương, bị Tiền Tốn bắt gặp nên mới bị đánh đến mức như thế.

Người giúp đỡ lại biến thành kẻ tấn công.

Em trai tôi bị cơn đau giày vò suốt một thời gian dài, tâm trạng ngày càng suy sụp, cuối cùng không thể chống đỡ nổi mà qua đời.

Gia đình tôi còn nợ khoản phí y tế khổng lồ.

Chu Phương đáng chêt, không, còn chưa đủ, vẫn chưa kết thúc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


6.

"Đội trưởng Hàn, lại phát hiện th.i thể mới."

Một cảnh sát mở cửa bước vào, vẻ mặt nghiêm trọng thông báo với Hàn Kiệt.

Tôi ngước nhìn anh ta, bình thản nhướng mày, giơ còng trên tay lên, mỉa mai một câu: "Giờ tôi thoát khỏi hiềm nghi rồi nhỉ."

Tôi đang ở cục cảnh sát, án mạng xảy ra lần nữa, hoàn toàn có thể rửa sạch hiềm nghi của tôi.

Hàn Kiệt nhờ người trông chừng tôi, đứng dậy đi ra ngoài, nói chuyện một lúc rồi trở vào.

Anh ta lấy trong túi ra một hộp thuốc lá, tôi nhìn hộp thuốc, lúc này lại có cảm giác bức bối, rất muốn rít một hơi.

"Cho tôi một điếu đi."

Anh ta sững sờ giây lát, rốt cuộc vẫn đưa qua.

Tôi mượn đốm lửa trên điếu thuốc của đối phương để châm thuốc, đối diện đôi mắt anh ta, dưới sự trong veo lại mang nét sắc bén.

Như thể muốn nhìn thấu trái tim tôi.

Anh ta nói: “Nạn nhân lần này tên Trịnh Nhất.”

Trải qua vết xe đổ Chu Phương, tôi cũng không quá bất ngờ khi người chêt tiếp theo chính là Trịnh Nhất.

Tôi cũng đã hiểu hàm ý của câu nói được đặt trong tủ lạnh kia “Không hài lòng cũng không sao”.

Trịnh Nhất là một trong ba kẻ năm đó muốn hãm hiêp Chu Phương, còn đánh em trai tôi tàn phế.

Phương thức tử vong của hắn, có lẽ là...

“Anh ta bị đói chêt, trước mặt để một cái màn thầu, nhưng chỉ có thể nhìn, nhìn hy vọng ở ngay trước mắt."

"Chắc tuyệt vọng lắm nhỉ, chỉ cách một bước chân là có thể ăn được, nhưng không tài nào với tới, đến tận lúc tử vong."

Hàn Kiệt bị vẻ kiêu ngạo của tôi chọc tức, anh ta hung hăng trừng mắt với tôi.

"Nếu theo hiểu biết của cô, người tiếp theo là ai, Tiền Tốn hay Ngô Thanh?"

Năm đó chính Tiền Tốn, Ngô Thanh và Trịnh Nhất đã đánh em tôi tàn phế.

Tôi, với bộ dạng điếc không sợ súng, chậm rãi đáp lại một câu: "Sao tôi biết được, cũng đâu phải tôi làm."

"Chẳng phải các anh có thể cử người đến bảo vệ bọn họ à?"

Đương nhiên, cảnh sát làm sao không biết một chuyện đơn giản như vậy.

“Bọn họ biến mất rồi, từ tháng trước đã không biết ở đâu. Đối mặt vấn đề trong gia đình, hầu hết đều chọn cách giải quyết là ra ngoài tìm việc."

Tôi thoả mãn rít điếu thuốc trên tay, hóa ra đây là mùi vị nicotine, thật khiến người ta mê nghiện.

Rít xong một hơi, tôi nở nụ cười: “Ồ, vậy đúng là đáng tội.”

Hàn Kiệt bị thái độ của tôi chọc tức đến mức phải hút vài hơi thuốc.

"Cô nên phối hợp với cảnh sát, bằng không làm sao rửa sạch được nghi ngờ."

"Tôi đã ở cục cảnh sát rồi, lý gì mà vẫn bị tình nghi?"

"Vậy sao cô biết phương thức tử vong của Trịnh Nhất?"

"Sếp à, có muốn xem chương thứ ba tôi viết thế nào không?"

Nạn nhân thứ hai ở chương ba, bị giam trong viện dưỡng lão bỏ hoang suốt bảy ngày, đương sống sờ sờ mà bị đói chêt.

"Giao cho tôi phần bản thảo còn lại."

"Tôi chỉ mới viết tới đó."

"Dàn ý đâu?"

"Sếp à, để tôi kể sếp nghe một câu chuyện nhé."

Hàn Kiệt không lên tiếng cũng chẳng ừ hử gì.

Tôi như tự kể cho chính mình.

7.

"Trước đây, có một cô gái vừa lọt lòng đã bị gia đình ghét bỏ."

"Sau khi em trai chào đời, cô đã có khả năng phụ giúp chăm em, nhờ vậy mới nhận được sắc mặt tốt từ ba mẹ."

"Hồi nhỏ cô cũng ghét em trai mình, dựa vào đâu, nó vừa sinh ra đã lấy được tất cả tình thương của ba mẹ, còn cô lại chẳng có gì."

"Nhưng khi em trai ngày một trưởng thành, luôn ngoan ngoãn theo sau cô, khuôn mặt tròn xoe ấy sẽ cười ngây ngô gọi chị ơi, chị ơi."

"Có món gì ngon cũng giấu kỹ rồi chia cô phân nửa."

"Thằng bé đã thuyết phục ba mẹ cho cô đi học cùng nó, khiến ba mẹ tiếp nhận cô, rằng con gái cũng là người một nhà."

"Ở trường, nếu biết có người bắt nạt chị mình, thằng bé dù bị đánh bầm dập cũng quyết đòi lại công bằng cho chị."

"Theo thời gian chung sống bên nhau, dần dà cô cũng thật lòng yêu thương em trai mình."

"Tiền trong nhà chỉ đủ trả học phí đại học cho một người."

"Em trai định cố tình thi điểm kém để chị gái được vào đại học."

"Người làm chị sao có thể không hiểu tâm ý thằng bé, bản thân cô ngoại trừ môn văn khá giỏi, thành tích các môn khác không tốt lắm."

"Năng lực của cô cùng lắm chỉ đậu một trường dạy nghề tầm trung."

"Nhưng em trai thì khác, từ nhỏ đến lớn thằng bé luôn học rất giỏi, nhất định có thể thi vào trường đại học tốt."

"Cô thuyết phục em mình, bảo thằng bé sau này có tiền đồ rồi, thì có thể dẫn cô theo hưởng phúc."

"Chị ơi, mai mốt em thành tài, nhất định sẽ đưa chị đến thành phố lớn, mua cho chị một căn nhà lớn. Nếu ba mẹ không cho chị của hồi môn đàng hoàng, em sẽ kiếm thêm nhiều tiền, không để chị bị người khác coi thường."

"Nhưng đứa em trai này, vào ngày nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, vì cứu một người phụ nữ, mà bị ba tên côn đồ đánh đập tàn nhẫn, cuối cùng ra đi trong u uất."

"Trước khi chêt, người thằng bé cảm thấy có lỗi nhất chính là chị mình, thằng bé không kiên trì nổi nữa. Không thể thực hiện lời hứa ban đầu, đưa chị đến thành phố lớn, sống ngày tháng tốt đẹp."

Kể đến đây, giọng tôi nghẹn ngào.

Thằng bé ấy đúng là đồ ngốc, từ nhỏ đã ngây ngô, luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người, đối với ai cũng tốt.

Cuối cùng đánh đổi mạng sống một cách vô ích.

Hàn Kiệt đưa khăn giấy cho tôi, ánh mắt đầy phức tạp.

"Cho nên cô thừa nhận đã giêt người? Bởi vì đám người Chu Phương đã hại chêt em trai cô."

Mắt tôi đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi.

“Chuyện của tôi vẫn chưa kết thúc."

"Tôi quả thật căm hận bản thân tại sao lúc đó không có can đảm giêt chêt bọn chúng."

"Mới dẫn đến những chuyện sau này."

8.

Sự im lặng của Chu Phương đã khiến cái chêt của em trai tôi biến thành tin đồn lan truyền khắp thôn.

Sau khi em ấy qua đời, sức khỏe của ba mẹ tôi ngày càng suy yếu, đặc biệt là mẹ tôi, bà cũng mắc bệnh, về sau khám ra là bệnh tim, cần phải thay tim càng sớm càng tốt.

Quãng thời gian em tôi nằm viện, nguồn tài chính của gia đình đã hoàn toàn cạn kiệt. Chỉ có thể vay mượn người thân họ hàng để chạy chữa.

Nhưng tiền vay được cũng có giới hạn, muốn thay tim phải cần 50 vạn.

Gia đình tôi vốn không kiếm nổi số tiền lớn như vậy.

Ngay thời điểm đó, Chu Phương mang theo rất nhiều thuốc bổ tới nhà tôi, thái độ cũng vô cùng chân thành.

Còn không ngừng xin lỗi, cô ta kể lể là sợ bọn Tiền Tốn trả thù nên mới không dám nói sự thật, nếu có khó khăn gì, cô ta sẽ dốc hết khả năng, nhờ gia đình giúp đỡ chúng tôi.

Tôi quả thật đã tin những lời đó.

Chu Phương kêu tôi đến ngọn núi sau thôn để lấy tiền, nói gia đình cô ta có thể cho nhà tôi vay 10 vạn.

Sau khi tôi đến đó, ngoài Chu Phương, còn có Tiền Tốn, Ngô Thanh và Trịnh Nhất.

Chu Phương sắc mặt thản nhiên, nói với tôi: “Tôi cũng bất đắc dĩ thôi. Họ nói nếu không gọi cô ra thì sẽ bắt tôi thế chỗ. Cô tuyệt đối đừng trách tôi.”

Dứt lời, cô ta đã bỏ chạy mà không thèm ngoảnh lại.

Ba tên kia ôm chặt lấy tôi, còn tát vào mặt tôi.

"Là mày, con khốn này, dám ở trong thôn nói bọn tao là lưu manh, là súc sinh, hại chêt thằng em mày."

"Thằng em mày là thứ đáng chêt."

"Nó cũng cứng miệng lắm, tụi tao đánh cả buổi trời mà nó không chịu xin tha một câu."

"Không biết mày có lì như em mày không nhỉ."

Bọn chúng vừa ra tay dã man vừa thốt lên những câu tục tĩu.

Sao tôi có thể ngu ngốc đến mức tin lời Chu Phương?

Tôi vùng vẫy, cầu xin đến sự tuyệt vọng cuối cùng.

Đêm đó, tôi trải qua một đêm sống không bằng chêt.

Tôi cảm thấy sao tôi vẫn chưa chêt.

Sao trời còn chưa sáng?

9.

Bọn chúng còn nhốt tôi ở một nhà máy bỏ hoang sau núi, trong lúc Trịnh Nhất phụ trách canh giữ, hắn thường dùng đồ ăn trêu đùa tôi, để tôi nhìn nhưng không cho tôi ăn.

Đến khi tôi thật sự đói lả đi, hắn mới trút hết nước lên mặt tôi, còn đổ đồ ăn ra đất như cho chó ăn.

Tôi căm hận nhìn hắn, hận không thể ăn thịt, uống má.u hắn ta.

Tôi nằm bò ra đất, ăn những thứ vương vãi đó, bởi tôi biết, chỉ khi sống sót mới có hy vọng trả thù.

Để hắn nếm trải nỗi đau tôi từng chịu, gấp trăm gấp ngàn lần.

Phải nói rằng, hắn bị đói chêt, kết cục này tôi rất hài lòng.

Ba tên đó thay phiên tra tấn tôi suốt ba ngày, mỗi ngày trôi qua đều sống không bằng chêt.

Chẳng biết có phải chán ngấy không, bọn chúng đã lơi lỏng cảnh giác, tôi tìm thời cơ cởi trói rồi bỏ chạy qua ô cửa sổ cũ nát.

10.

Khi tôi nói xong, bầu không khí trong phòng thẩm vấn càng u ám hơn lúc nãy.

Hàn Kiệt rít một hơi cuối cùng, sau đó ấn thẳng ngón cái vào đầu điếu thuốc, gợn lên thoang thoảng mùi khét.

Anh ta mặt không đổi sắc, ánh mắt tối sầm: "Sao không báo cảnh sát?"

"Báo cảnh sát ư. Lần đầu báo cảnh sát, vì không có nhân chứng vật chứng nên làm qua loa lấy lệ."

Tôi rầu rĩ đáp lời, đồng thời ấn đầu thuốc lên bàn.

“Anh biết không, trong thôn mà xảy ra chuyện như thế, tức là gia đình mất hết mặt mũi. Ba mẹ tôi nhốt tôi trong phòng, không cho ra ngoài, còn bắt tôi tắm rửa."

Nếu dấu vết trên người bị bọn chúng tìm cớ chối bỏ, tôi hoàn toàn không có bằng chứng.

Người nhà Tiền Tốn tìm đến cửa, bồi thường cho gia đình tôi 50 vạn.

50 vạn đã mua được sự trong sạch của tôi và mạng sống của em trai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Ba tôi nói dù sao em tôi cũng đã mất, ông ấy lại lớn tuổi rồi, đào đâu ra số tiền lớn như vậy?

Người sống vẫn phải tiếp tục sống.

Mẹ tôi cần 50 vạn để chữa bệnh, ba tôi chấp nhận thỏa hiệp. Sau khi nhận tiền, chuyện của tôi buộc phải bỏ ngỏ.

Tôi nghe Hàn Kiệt chửi thầm một câu rồi hỏi vặn lại: "Nên cô ôm hận trong lòng. Kể những chuyện này, là đang thừa nhận cô chính là hung thủ của vụ án giêt người liên hoàn."

Tôi nhìn đồng hồ trên cổ tay, lắc đầu tỏ vẻ bất mãn.

"Dĩ nhiên không phải."

"Tôi nói điều này là muốn biểu đạt sự tuyệt vọng, không có nhân quyền của mình."

"Một người phụ nữ trói gà không chặt như tôi, sao có thể giêt hay giam cầm ba tên đàn ông tán tận lương tâm và ả đàn bà vô liêm sỉ như vậy?"

"Chính vì cùng đường bí lối tôi mới rời khỏi cái thôn đó, nếu không, kết cục có thể là phải gả cho Tiền Tốn."

"Có người nào quen thân với cô, hơn nữa còn biết rõ những chuyện này không? Một người có mối quan hệ mật thiết, thậm chí sẵn sàng vì cô mà giêt người."

"Hàm ý của từ "món quà" ghi trên của mảnh giấy đó, ám chỉ mạng sống của những người này."

"Không, tôi không biết, bằng không sao phải báo cảnh sát chứ?"

"Những kẻ như chúng còn tồn tại, đâu lý gì chỉ đắc tội mình tôi?"

Hàn Kiệt im lặng nhìn tôi hồi lâu, “Có thể họ không chỉ đắc tội một người, nhưng dính líu ân oán với cả bốn người thì quả thật chỉ có mỗi cô thôi.”

"Mong cô hợp tác với cảnh sát."

Tôi bĩu môi tỏ ý bất mãn.

"Sếp ơi, tôi còn chưa đủ hợp tác sao? Phát hiện vấn đề lập tức báo cảnh sát. Các anh hỏi gì tôi cũng đáp hết mà."

"Sau khi rời khỏi thôn cô đã đi đâu? Trong thời gian đó có gặp ai không?"

Tôi cúi đầu trầm tư, nhìn chằm chằm đồng hồ, khoảng chừng 15 phút trôi qua, tôi mới trả lời tiếp.

“Sau khi đến thành phố A, tôi nhận ra cảm xúc của mình rất bất ổn, thường dùng cơn đau thể xác để xoa dịu nỗi đau tâm lý."

Vừa nói tôi vừa vén phần áo dài tay lên, để lộ vết sẹo trên tay, những vết sẹo chằng chịt khiến người ta kinh hãi.

“Trong ba tháng ở thành phố A, tôi đã đến gặp bác sĩ tâm lý, tiến hành điều trị tâm lý dài hạn."

"Thời gian còn lại, tôi trốn trong căn nhà thuê để viết lách. Hiếm khi giao thiệp với thế giới bên ngoài, tôi rất sợ tiếp xúc với đám đông."

"Cô đã đến bệnh viện tâm lý nào?"

"Phòng khám tâm lý Thanh Sơn."

"Cử người đi điều tra."

11. Góc nhìn của Hàn Kiệt

Tôi đã cử người đến Phòng khám tâm lý Thanh Sơn để kiểm tra hồ sơ bệnh án của Thẩm Yên Hồng.

Qua quá trình đối chiếu liên tục, cuối cùng tôi đã tra ra manh mối.

Lần nào Thẩm Yên Hồng đến gặp bác sĩ cũng có một người đàn ông tên Triệu Lăng xuất hiện ở đó. Nhưng khi chúng tôi trích xuất camera thì phát hiện hai người có bất cứ tiếp xúc gì.

Cùng lúc đó, viên cảnh sát mà tôi cử đến nhà Thẩm Yên Hồng để kiểm tra máy tính của cô ấy cũng đã trở lại.

"Đội trưởng, chúng tôi đã kiểm tra nhà của Thẩm Yên Hồng, phát hiện kể cả phòng ngủ hay nhà vệ sinh đều bị lắp camera siêu nhỏ."

"Còn máy tính, không chỉ bị cài camera quay lén mà còn một phần mềm có thể đồng bộ bất kỳ tài liệu nào của cô ấy."

"Vậy dàn ý tiểu thuyết của Thẩm Yên Hồng thì sao?"

Có thể thấy hung thủ quả thật đã sử dụng ý tưởng trong tiểu thuyết của Thẩm Yên Hồng để thực hiện tội ác.

Chỉ cần đọc được dàn ý, có lẽ sẽ biết hung thủ đã đưa hai người còn lại đi đâu.

Thu hẹp phạm vi tìm kiếm.

"Lúc chúng tôi tìm thì bị xóa rồi."

"Đem đến bộ phận kỹ thuật khôi phục lại, còn nữa, xem xem có truy được người cài theo dõi trên máy tính không."

"Có lẽ hắn chính là hung thủ thật sự.”

Bộ phận kỹ thuật đã khôi phục thành công nội dung dàn ý tiểu thuyết.

Nạn nhân thứ ba và thứ tư trong sách đều xuất hiện tại nhà kho bỏ hoang.

Thành phố A có ba nhà kho bỏ hoang, lần lượt nằm ở các hướng Đông, Nam và Bắc.

Tôi lập tức phân công lực lượng đến bao vây cả ba nhà kho để thăm dò tình hình bên trong.

Song song đó, thông qua việc truy ngược lại manh mối trên máy tính, địa điểm cũng được xác định là nhà của Triệu Lăng.

Có vẻ như thủ phạm thật sự của vụ giêt người liên hoàn này chính là Triệu Lăng.

Vậy tại sao hắn muốn làm những việc này vì Thẩm Yên Hồng.

Từ các tư liện hiện có, hai người ngoại trừ việc cùng điều trị tại một phòng khám tâm lý thì còn sống chung một toà nhà.

Nhưng cả hai thậm chí chưa từng xuất hiện cùng lúc.

12.

Cuối cùng, thông qua công cuộc tìm kiếm, chúng tôi đã tìm thấy Triệu Lăng, Tiền Tốn và Ngô Thanh trong nhà kho bỏ hoang ở phía nam thành phố.

Khi tôi đến hiện trường, dù đã thân kinh bách chiến nhiều năm nhưng vẫn bị sốc bởi cảnh tượng đẫm má.u trước mắt.

Tiền Tốn vẫn còn sống, nhưng nửa phần dưới ướt đẫm má.u tươi, nửa thân trên cũng chi chít vết dao chém, còn thêm nhiều dấu vết bị đâm.

Ước chừng cỡ hai ba chục vết dao.

Trong tình trạng đau đớn như vậy, thế mà vẫn tỉnh táo. Miệng còn không ngừng lẩm bẩm tôi sai rồi.

Mà bên cạnh anh ta chính là Ngô Thanh đã bị tra tấn đến chêt.

Khuôn mặt Ngô Thanh đau đớn đến mức biến dạng, toàn thân anh ta có lẽ khó mà tìm được một mảng da nguyên vẹn. Nhìn sơ chắc là bị ăn mòn bởi axit sulfuric, bao gồm cả phần th@n dưới.

Nhưng Triệu Lăng vẫn có thể sạch sẽ chỉnh tề ngồi trong phòng. Khi cảnh sát ập vào, vẻ mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh.

Một người như vậy, trông quá mức đáng sợ.

Hắn bình tĩnh đối mặt với cảnh sát, đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, tặc lưỡi tiếc nuối.

"Hơi đáng tiếc, nếu chậm một chút, có lẽ hắn cũng tiêu rồi."

Chắc là đang ám chỉ Tiền Tốn.

Tôi ra lệnh còng tay hắn ta đồng thời cử người gọi xe cấp cứu.

Triệu Lăng giơ tay phối hợp: "Tôi tự đi được."

Toàn bộ quá trình, Triệu Lăng có vẻ cực kỳ hợp tác, nhưng khi về đến cục cảnh sát, hắn ta lại im lặng như hến.

Cuối cùng, hắn nói với tôi: "Tôi muốn gặp Thẩm Yên Hồng, tôi sẽ giải thích mọi chuyện với cô ấy."

Tôi đồng ý.

13. Góc nhìn của Thẩm Yên Hồng

Hàn Kiệt nói với tôi đã tìm thấy hung thủ thật sự, là một người đàn ông tên Triệu Lăng.

Anh ta muốn gặp tôi rồi mới giải thích toàn bộ quá trình phạm tội.

Tôi bị đưa đến một phòng thẩm vấn khác.

Tôi gặp Triệu Lăng, hóa ra chính là người đàn ông lịch thiệp mà tôi đụng mặt trên đường về nhà tối hôm đó.

Lúc này, anh ta đang ngồi trên ghế, hai tay bị còng, mặc một bộ vest đen, kính gọng vàng ngay ngắn trên mũi.

Nhìn kiểu nào cũng ra dáng tầng lớp tinh anh chứ không phải một hung thủ giêt người liên hoàn hay bi3n thái theo dõi phụ nữ.

Khi nhìn thấy tôi, anh ta nở nụ cười: "Ngồi đi."

Tôi ngồi trước mặt anh ta, trong lòng rối ren trăm mối. Anh ta đã giêt đám người Tiền Tốn, tôi có lòng biết ơn.

Bọn chúng quả thật đáng chêt.

Nhưng mặt khác, nghĩ đến chuyện anh ta đã theo dõi tôi suốt ba tháng qua.

Tôi cũng cảm thấy hơi sợ hãi.

Tôi ngồi đối diện anh ta: "Nghe nói anh muốn gặp tôi? Tại sao anh lại giúp tôi? Còn nữa, sao lại theo dõi tôi?"

Nghe xong những nghi vấn của tôi, ý cười trên mặt Triệu Lăng càng lúc càng sâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,467
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Hoàn


Giống như đang tranh công, kèm theo cảm giác tự hào hiện rõ trong nụ cười.

Anh ta nhấp một ngụm cà phê để trước mặt, chậm rãi lên tiếng: "Rốt cuộc cũng có thể trò chuyện nghiêm túc với cô lần nữa."

Tôi hơi kinh ngạc nhìn đối phương, "Chúng ta từng trò chuyện ư?"

Triệu Lăng khá thất vọng nhưng cũng nhanh chóng kể lại lần đầu tiên anh ta gặp tôi.

Chính là trong một đợt đi khám ở Phòng khám tâm lý Thanh Sơn.

Sau khi hoàn thành buổi điều trị, anh ta đã đến toà nhà bên cạnh, lên tầng cao nhất rồi ngồi đấy đợi mặt trời mọc. Một lúc sau, khi tôi lên tầng thượng thì bắt gặp anh ta đang ngồi đó.

Tôi tưởng rằng anh ta gặp vấn đề khúc mắt nên đã bắt chuyện hỏi han. Rõ ràng bản thân trông cũng chán chường, không thiết sống nhưng vẫn khuyên anh ta cố gắng sống tốt.

Triệu Lăng nói đã nhiều năm rồi anh ta chưa trò chuyện với ai lâu như vậy, ngoại trừ mẹ mình. Trước khi mẹ Triệu Lăng qua đời, bà vẫn luôn khích lệ con trai hãy cố gắng sống tốt.

Sau dạo ấy, anh ta thường xuyên gặp tôi ở phòng khám nhưng cũng không chủ động đến chào hỏi.

Nghe có vẻ khá vô lý, nhưng chính từ lúc đó anh ta bắt đầu nhìn trộm tôi. Thậm chí còn thuê một căn nhà trong cùng khu nhà với tôi.

Chỉ để nhìn thấy được tôi.

Thông qua dấu vân tay hằn lâu ngày trên ổ khoá, anh ta đã thành công đoán ra mật khẩu nhà tôi.

Vì theo dõi suốt thời dài nên cũng nắm rõ lịch hẹn khám bệnh của tôi.

Nhân lúc tôi vắng mặt, anh ta đột nhập vào nhà, lắp đặt toàn bộ hệ thống theo dõi.

Triệu Lăng phát hiện tôi có rất nhiều thói quen giống với người mẹ quá cố của anh ta, chẳng hạn như tình yêu với hoa sơn chi, sở thích mặc váy hoa, ăn bánh quế hoa. Ngay cả chiếc răng khểnh lộ ra khi cười cũng đặc biệt tương đồng.

Mặt tôi tỏ rõ sự khó chịu, nhưng anh ta vẫn chìm đắm trong câu chuyện của mình, không hề để tâm đ ến.

Anh ta cứ huyên thuyên về cách quan sát cuộc sống sinh hoạt của tôi, và cả những việc tôi làm hàng ngày.

Tôi nhịn hết nổi, ngắt lời anh ta: "Vậy tại sao anh lại lên kế hoạch giêt người? Còn nữa, anh đã dùng cách gì?"

14.

Lúc nghe tôi hỏi như vậy, vẻ mặt Triệu Lăng sựng lại giây lát, chiếc cốc giấy trong tay hơi biến dạng.

Rõ ràng anh ta khá tức giận, ánh mắt rất u ám.

Qua phần mềm theo dõi trên máy, Triệu Lăng đã biết được quá khứ của tôi.

Bởi đôi lúc không có nơi nào để trút bỏ nỗi đau, tôi sẽ viết vài chuyện vào nhật ký trên máy tính, rồi lại xóa đi.

Đây là lời khuyên mà bác sĩ tâm lý dành cho tôi, như vậy mới có thể giải phóng cảm xúc tiêu cực.

Nếu được, hãy thử chia sẻ những cảm xúc đó với người đáng tin cậy nhất.

Tôi không có, chỉ đành thông qua cách này để giải toả.

Anh ta biết nỗi đau tôi trải qua.

Còn đọc tiểu thuyết của tôi.

Cũng biết tôi đã viết tiểu thuyết nhiều năm, nhưng mãi vẫn chưa gặt hái được thành tựu.

Kể từ khi nghỉ học, tôi đã lao đầu vào công việc.

Các ngày trong tuần, sau giờ làm tôi sẽ dành thời gian để viết tiểu thuyết.

Nhưng rõ ràng đã viết suốt ba năm mà vẫn chìm nổi bấp bênh, cũng chưa từng đạt được danh tiếng. Thậm chí còn không có biên tập nào chủ động muốn ký hợp đồng.

Anh ta đã đọc tiểu thuyết mới nhất của tôi, cảm thấy bản thân phải làm chút gì đó cho tôi.

Dùng tiểu thuyết trinh thám để thực hiện âm mưu giêt người liên hoàn, như vậy vừa có thể trả thù những kẻ từng tổn thương tôi, vừa giúp tiểu thuyết của tôi được càng nhiều người biết đến.

Phải nói là anh ta suy tính rất hoàn hảo, thậm chí còn hiện thực hóa mọi thứ.

Tôi nhớ cảnh sát từng đề cập, cách đây một tháng, mấy người bọn họ đã nói với gia đình là muốn ra ngoài tìm việc.

"Sao anh dụ được đám người Chu Phương ra ngoài?"

Anh ta nói đã tìm người làm giả một bản báo cáo giám định xâ.m hại của tôi lúc trước, thậm chí còn dùng tên tôi để liên lạc với đám Tiền Tốn, yêu cầu bọn chúng không được nói cho ai biết.

Về việc tại sao cả đám lại dễ dàng bị lừa như vậy.

Có lẽ do đọc không hiểu bản báo cáo.

Nhất định chúng cũng đã nghĩ cách liên lạc với tôi, sau đó ngấm ngầm giải quyết tôi.

Còn Triệu Lăng đã thành công tìm cớ hẹn bọn chúng đến Thành phố A. Địa điểm gặp mặt chính là nhà kho bỏ hoang ở phía Bắc.

Triệu Lăng tự nhận là luật sư đại diện của tôi, hẹn gặp là vì muốn tố cáo bọn chúng, thậm chí anh ta còn đưa ra thẻ luật sư.

Cả đám Tiền Tốn xúm nhau chửi rủa tôi, lại chẳng hay biết Triệu Lăng đã cho thuốc mê không màu không vị vào nước.

Sau đó, Triệu Lăng cầm tù cả bốn người, còn tịch thu luôn điện thoại, thậm chí định kỳ một thời gian sẽ dùng điện thoại đó để báo bình an với gia đình bọn chúng. Đều nói rằng ra ngoài làm chút chuyện, mọi người chăm sóc lẫn nhau.

Sau khi biết tiểu thuyết của tôi sắp đăng tải dài kỳ, anh ta bắt đầu ra tay xử lý kẻ đầu tiên, chính là Chu Phương.

Trước lúc Chu Phương chêt, bởi vì bị nhốt chung với đám của Tiền Tốn, cô ta đã sớm bị giày vò vô số lần.

Khoảnh khắc Triệu Lăng xuống tay, cô ta thậm chí còn nở một nụ cười giải thoát.

Triệu Lăng kể rằng, lúc anh ta giêt Chu Phương trước mặt ba người kia, bọn chúng sợ đến chêt khiếp, còn són cả ra quần.

Sau đó anh ta phân xá.c Chu Phương.

Đều học theo nội dung tiểu thuyết của tôi, treo xác trong nhà thờ, dùng dây kẽm cố định chân, để cô ta giống như đang quỳ xuống chuộc tội.

Cảm thấy vẫn chưa đủ, anh ta còn lấy dao khắc hai chữ “Đáng chết” lên lưng cô ta.

Làm xong xuôi đâu đó, anh ta dùng sim rác báo tin cho giới truyền thông.

Thành công giúp tiểu thuyết của tôi vừa đăng tải đã leo lên bảng hot search.

Kể đến đây, anh ta nhìn tôi đầy áy náy rồi nói tiếp: "Rốt cuộc vẫn không suy tính kỹ càng, lại để cảnh sát dẫn cô đi."

"Thế nên tối hôm đó là anh đã theo dõi tôi."

Vậy ra, tối đó có lẽ cũng không phải là ảo giác.

Tôi nhớ con hẻm ở khu đó thông mọi ngóc ngách, chắc là anh ta chạy vào lối nào đấy rồi giả vờ như tình cờ gặp tôi.

"Tôi chỉ lo cô bị cảnh sát dọa sợ nên đi theo xem sao, xác nhận không có chuyện gì rồi âm thầm đưa cô về. Nhưng mà, tôi biết vụ tiếp theo vẫn sẽ khiến cảnh sát nghi ngờ cô, nên tôi đã để cái đầu vào tủ lạnh, còn kèm thêm mảnh giấy."

"Sau khi cảnh sát đưa cô đi lần nữa, tôi thực hiện vụ phán quyết thứ hai, cô sẽ thoát khỏi diện tình nghi."

"Thật ra anh không cần phải làm vậy, suy cho cùng chúng ta cũng đâu liên quan gì."

"Tôi lại thấy đáng giá, thứ cảm giác được người ta chú ý này, khiến tôi rất vui sướng, mà giúp được cô cũng rất tốt."

"Cuộc sống vốn dĩ phải có ý nghĩa, đây có thể là ý nghĩa của tôi."

Kế tiếp, anh ta kể đến cách bỏ đói Trịnh Nhất.

Anh ta bắt hai người kia trông chừng, thậm chí cảnh cáo nếu dám cho Trịnh Nhất chút đồ ăn thì chúng sẽ phải thế chỗ.

Hai kẻ nhát gan đó, quả thật chỉ nhìn Trịnh Nhất chêt dần chêt mòn, chưa từng đưa tay giúp đỡ.

Ngay từ đầu Triệu Lăng đã bỏ thuốc khiến bọn chúng không thể phản kháng, về sau, anh ta không dùng thuốc nữa.

Vậy mà mấy tên đó cũng không hề có ý nghĩ phản kháng.

Kể đến lần cuối cùng, đối với Tiền Tốn và Ngô Thanh, anh ta mua axit sunfuric để ăn mòn phần th@n dưới của chúng, còn bắt cả hai chiến đấu giành cơ hội sống.

"Chỉ là cảnh sát đến hơi sớm, nếu không bọn chúng đã sớm chêt rồi."

Tôi bất giác tiếp lời: "Đôi khi sống sót mới là một kiểu tra tấn khác."

Anh ta sững sờ giây lát, sau đó gật đầu thừa nhận: “Vậy chúc hắn có thể sống tiếp, nửa đời còn lại thê thảm khốn cùng.”

Anh ta dứt lời, tôi cũng im lặng hồi lâu, không biết phải nói gì.

Lúc rời khỏi phòng thẩm vấn, Triệu Lăng nói một câu cuối cùng: "Xem ra sau này không còn ai có thể uy hiếp cô nữa."

Rốt cuộc, cảnh sát đã tìm thấy toàn bộ bằng chứng tội ác mà Triệu Lăng gây ra, anh ta cũng thừa nhận tất cả hành vi phạm tội và bị kết án tử hình.

15.

Tôi được cảnh sát phóng thích tại chỗ.

Trong số các biên tập viên liên hệ với tôi, tôi chọn bên có đãi ngộ tốt nhất để ký hợp đồng.

Bởi vì hưởng thêm dư âm từ vụ án có thật trước đó nên sách của tôi ngay khi ra mắt đã được đẩy lên top hot search của nhiều nền tảng.

Tuy vẫn chưa kết thúc nhưng đã có bên liên hệ ký hợp đồng xuất bản và chuyển thể thành phim truyền hình.

Tôi bán bản quyền thành công, kế tiếp là tổ chức một buổi ký tặng sách.

Trong buổi ký tặng, khi ký tên đến người cuối cùng, tôi nhận ra là Hàn Kiệt.

Anh ta đang cầm cuốn sách "Người phán xử" của tôi trong tay, sau đó đặt lên bàn.

Tôi ký bút danh mình bằng một nét bút.

Sau buổi ký tặng sách, tôi bắt gặp Hàn Kiệt đứng ở hành lang, vừa thấy tôi liền nhanh chóng bước đến.

"Cảnh sát Hàn cũng đọc sách của tôi à, thật là vinh dự."

"Thẩm Yên Hồng, là cô sắp đặt mọi chuyện."

Mặt tôi đầy vẻ vô tội, "Sếp à, sếp đang nói gì vậy?"

"Nếu không thì tại sao ngoại truyện trong sách của cô lại viết thế này?"

[NGOẠI TRUYỆN]

Sóng gió qua đi, mọi việc đi đến hồi kết, hung thủ đã đền tội.

Kẻ sát nhân thật sự có đúng như kết luận.

Thực ra không phải vậy, tôi phát hiện anh ta đặc biệt chú ý đến tôi.

Vì căn bệnh của mình nên tôi cũng có vài nghiên cứu nhất định về bệnh tâm lý.

Tôi nhìn ra được, hung thủ là một kẻ cực kỳ cố chấp.

Đối với đồ vật mà mình sở hữu, anh ta có tính bảo vệ rất mạnh mẽ, không để dính chút dơ bẩn.

Nếu có, anh ta chỉ còn cách hủy diệt kẻ làm tổn hại đồ của mình.

Chỉ khi tôi trở thành vật sở hữu của anh ta, mới có thể lợi dụng anh ta để loại trừ kẻ tôi muốn loại trừ.

Sau khi anh ta bắt đầu theo dõi tôi, tôi cũng bí mật điều tra đối phương.

Tôi biết anh ta đã mất mẹ từ nhỏ, thậm chí còn có d*c vọng vô thức đối với mẹ mình.

Tôi yêu mùi hoa sơn chi, thích mặc váy hoa, thích bánh quế hoa.

Những thứ này chỉ làm cho anh ta xem.

Rồi tôi ngồi trước máy tính khóc lóc thảm thiết kể lại những bi ai đã trải qua, kể rõ sự khao khát thành công suốt nhiều năm trời, cả nỗi căm hận đối với đám người kia, viết ra trong đau đớn tận cùng.

Mọi thứ đều nằm trong tính toán, liệu anh ta có thật sự giúp tôi ra tay.

Quả nhiên, kế hoạch của tôi đã thành công.

Anh ta đúng là đã giúp tôi xử lý tất cả, thậm chí tính kỹ thời gian tôi phát hành sách.

Tôi công thành danh toại, còn nhanh chóng loại trừ những kẻ tôi muốn loại trừ.

Đây là ngoại truyện trong cuốn tiểu thuyết "Người phán xử" của tôi.

Tôi nhìn ánh hoàng hôn dần lụi tàn ngoài cửa sổ.

"Sếp à, tôi chỉ là nạn nhân bị một kẻ b3nh hoạn đeo bám và chịu đủ loại giày vò."

"Đây là tiểu thuyết cơ mà, tiểu thuyết phải có kịch tính đảo ngược ở phút chót."

"Tôi chỉ viết cho khán giả thôi, sao anh có thể xem là thật chứ?"

"Chẳng phải cảnh sát coi trọng nhất là chứng cứ à?"

_ HẾT_ 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom