Cập nhật mới

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,560
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4255


Chương 4255

Bà ta dứt lời, mọi người đều kinh hãi.

“Thiên Ma Châm Quyết?”.

Nhiều người hoang mang, chưa bao giờ nghe thấy loại châm quyết như vậy.

Ngược lại, đám người Nhị tôn trưởng sắc mặt trắng bệch, ai nấy bàng hoàng và sợ hãi có thể nhìn thấy rõ ràng trong mắt.

Giống như bọn họ nghe được chuyện gì đó cực kỳ ghê gớm.

“Không thể nào, cung chủ! Thiên Ma Châm Quyết chỉ là một lời đồn, là hư cấu! Trên đời này không thể tồn tại loại châm quyết nào như vậy!”, Ngũ tôn trưởng lớn tiếng nói, không chấp nhận nổi.

“Không sai, cung chủ, chắc chắn cung chủ nhìn lầm rồi. Huyết La Châm Quyết quả thật có tồn tại, nhưng Thiên Ma Châm Quyết là hư cấu. Nghe nói Thiên Ma Châm Quyết từ một kẻ lừa đảo giang hồ mà ra. Kẻ lừa đảo đó rêu rao khắp nơi, dọa người ta, có lần lừa đến cả thiên cung Trường Sinh chúng ta. Đó còn là chuyện mấy trăm năm trước, tên lừa đảo đó nói mình biết Thiên Ma Châm Quyết gì đó, kết quả bị người ta vạch trần ngay tại chỗ. Cung chủ, châm quyết này không hề có thật, sao bà lại tin?”, Trịnh Thông Viễn vội vàng kêu lên.

Nhị tôn trưởng lại quát khẽ: “Trịnh điện chủ cũng từng nghe qua chuyện đó sao? Thực ra Thiên Ma Châm Quyết trong câu chuyện đó… không phải hư cấu, nó thực sự tồn tại”.

“Ông lại nhìn thấy bức vẽ nào đó hay sao?”, Trịnh điện chủ nhìn chằm chằm ông ta, hỏi.

“Không phải bức vẽ”, Nhị tôn trưởng lắc đầu: “Tôi chỉ nghe lão cung chủ nhắc tới”.

“Lão cung chủ?”, Trịnh điện chủ ngạc nhiên.

Nếu ngay cả lão cung chủ cũng nhắc tới thì sao có thể là giả?

“Dù lão cung chủ nhắc tới, nhưng làm sao xác định được đó là thật? Chẳng lẽ lão cung chủ đã nhìn thấy?”, Ngũ tôn trưởng vội hỏi tới.

Nhị tôn trưởng không nói.

Ngược lại, Mạc Tâm lên tiếng.

“Lão cung chủ chắc chắn không nhìn thấy, nhưng nó thật sự tồn tại. Lý do rất đơn giản, thật ra Thiên Ma Châm Quyết được diễn hóa từ Huyết La Châm Quyết, có thể nói là phiên bản cuối cùng của Huyết La Châm Quyết”, Mạc Tâm cung chủ nói.

“Phiên bản cuối cùng?”.

Đầu óc tất cả mọi người kêu ong ong.

“Ngay cả Huyết La Châm Quyết cũng không ai có thể luyện thành, sao người này có thể luyện được Thiên Ma Châm Quyết?”, Mạc Tâm lẩm bẩm, trong mắt vẫn tràn ngập vẻ kinh ngạc vô tận.

E rằng lúc này không một ai có thể liên tưởng thủ đoạn mà người này sử dụng với Thiên Ma Châm Quyết.

Độ khó của nó gần như đồng nghĩa với người không biết chữ không những thi được thủ khoa toàn tỉnh, mà còn giải được đề khó thế kỷ học giả trên toàn thế giới không thể giải được.

Loại chuyện khó như vậy cũng dám tin?

“Cung chủ…”.

Bọn họ đều nhìn sang Mạc Tâm.

Mạc Tâm đâu dám chần chừ, nghiêng đầu quát: “Mọi người đừng có đứng nhìn nữa, mau đi theo tôi bắt kẻ đó! Nếu không, hậu quả không thể đo lường!”.

“Vâng!”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,560
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4286


Chương 4286

“Cô Tô cũng là bạn của tôi. Hơn nữa cô không thể nói là tôi có ý đồ đen tối được. Tôi tới thăm cô ấy cơ mà”, Long Giang Phong nhún vai.

“Anh…đúng là đồ vô liêm sỉ!”, Lạc Thiên vừa tức giận vừa cuống cả lên. Cô gái bật lực vung tay lên.

Vụt vụt…Vài cây châm bay ra. Thế nhưng chúng còn chưa tiếp cận được Long Giang Phong thì đã bị một nam một nữ đứng cạnh hắn chặn lại một cách dễ dàng.

“Cái gì?”, Lạc Thiên sững sờ.

“Châm bạc sao? Nghe nói cô Lạc trước đây cũng từng học ở học viện Huyền Y Phái. Có điều chút võ vẽ này chẳng thể khiến ai bị thương nổi đâu. Thật nực cười. Quá nực cười”.

“Bớt nói nhảm lại, nghe đây. Hôm nay anh đừng hòng động vào Tô Nhu”, Lạc Thiên bặm môi, nói với giọng đầy kiên định.

“Vậy sao?”, Long Giang Phong cười khẩy, đi thẳng tới trước mặt Lạc Thiên.

Lạc Thiên vô thức lùi lại, đôi mắt ánh lên vẻ kinh sợ và kiêng dè.

Một giây sau…Bốp! Hắn đưa tay lên tát thẳng vào mặt Lạc Thiên. Lạc Thiên không kịp phòng bị, bèn đập vào thành giường, ngã ra đất. Đầu cô gái chảy máu, suýt nữa thì cô ngất lịm.

“Tiểu Thiên”, Tô Nhu hét lên.

“Tiện nhân, cô không đủ tư cách nói chuyện với tôi. Bảo vệ Tô Nhu sao? Cô bảo vệ nổi không?”, Long Giang Phong chộp tóc của Lạc Thiên cười dữ dằn, sau đó hắn hất tay: “Đưa cô ta về cho tôi. Tối nay là cô ta”.

“Vâng ạ!”, người bên cạnh gật đầu, lập tức chộp lấy Lạc Thiên. Lạc Thiên giãy giụa nhưng không làm gì được

“Dừng tay. Tất cả dừng tay cho tôi”.

Tô Nhu lập tức bước xuống giường, nhưng cô vẫn còn rất yếu nên cơ thể chao đảo, vẫn phải dựa vào thành giường. Long Giang Phong lại tát cô một phát.

Bốp! Tô Nhu ngã ra giường. Nhìn cơ thể quyến rũ của Tô Nhu, đôi mắt Long Giang Phong ánh lên vẻ h@m muốn.

“Đồ tiện nhân, nghe đây, hôm nay tôi vốn định tới đây để đưa cô đi. Thế nhưng bạn cô đã tới thì đêm này coi như cô ta đỡ đạn cho cô vậy. Coi như cô may mắn, nhưng hết hôm nay thì sẽ khác nhé”.

Long Giang Phong cười nham hiểm sau đó hét lớn: “Chúng ta về”.

“Đứng lại!”, Tô Nhu hét lớn, vội vàng bước xuống giường đuổi theo. Thế nhưng cô mới đi được hai bước đã ngã xuống đất do quá yếu.

“Buông tôi ra! Mau buông tôi ra”, Lạc Thiên ra sức giãy giụa. Thế nhưng cô ấy đâu khỏe được bằng đối phương. Dù cô có làm thế nào thì cũng không thể thoát ra được. Trong lúc bất lực, cô ấy bèn cắn tay của đối phương.

“Á”, đối phương đau quá gào lên rồi phải buông tay ra. Lạc Thiên vội vàng bỏ chạy.

“Khốn nạn, con khốn này”, đối phương tức giận, lao tới, chộp lấy tay Lạc Thiên giật mạnh và tát vào mặt cô.

Bốp! Lạc Thiên lại ngã ra đất, miệng rớm máu, khuôn mặt xinh đẹp sưng vù.

“Mẹ kiếp!”, Long Giang Phong tức giận, lập tức đạp mạnh vào người đàn ông kia.

“Ây da”, người đàn ông không kịp phản ứng, bị đập mạnh vào tường, mặt mũi sưng vù.

“Ai bảo mày ra tay vậy? Đánh hỏng mặt con bé rồi. Tối nay ông chơi kiểu gì?”, Long Giang Phong tức giận lao tới đạp mạnh vào người đàn ông. Người đàn ông co cụm lại, không dám bật lại. Long Giang Phong không có ý định dừng lại, chỉ giơ chân lên đạp liên tục.

“Á!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,560
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4256


Chương 4256

Bọn họ đồng thanh đáp, đi theo Mạc Tâm xông tới phía trước.

Nhị tôn trưởng xung phong dẫn đầu.

Mặc dù người này cho ông ta một cảm giác quen thuộc, nhưng xuất phát từ lòng trung thành với thiên cung Trường Sinh, ông ta vẫn lao lên trước nhất, chiến đấu quên mình.

“Cửu Chuyển Thần Tuyệt Châm!”.

Mạc Tâm cung chủ khẽ giọng hô, hai tay phóng ra mấy chục cây châm bạc, đâm lên người bọn họ.

Trong nháy mắt, khí ý của các tôn trưởng và điện chủ điên cuồng dâng cao, mạnh đến mức khiến người ta phát run.

Bọn họ bao vây Lâm Chính từ trước sau trái phải.

Các đệ tử xung quanh thấy vậy đều lùi ra.

“Các tôn trưởng đã ra tay!”.

“Tốt quá rồi!”.

Các đệ tử lùi ra, không dám chọc giận kẻ đáng sợ đó nữa.

Lúc này, Lâm Chính vẫn đang dùng châm bạc dẫn máu, thi triển Thiên Ma Châm Quyết, hút sức mạnh khủng khiếp.

Da dẻ trên người anh dần dần hóa thành màu đỏ rực, hai mắt yêu dị, toàn thân tràn ngập khí tức lạnh lẽo, một sự lạnh lẽo không thể dùng lời nói để giải thích.

Đối mặt với tôn trưởng và điện chủ lao về phía mình, anh chỉ liếc nhìn qua, sau đó không màng quan tâm, tiếp tục hấp thu sức mạnh trong máu.

Mạc Tâm cung chủ thấy vậy, ánh mắt nghiêm nghị. Bà ta biết người này không dễ đối phó, lập tức khoanh chân ngồi xuống, lấy một dược vật kỳ lạ trông như cành cây ra, nghiền nát nó, sau đó cho vào miệng, dùng châm bạc đâm vào người.

“Dám phớt lờ chúng ta? Chết tiệt!”.

“Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là sự lợi hại của y võ thiên cung Trường Sinh chúng tôi!”.

“Giết!”.

Tiếng hô vang vọng. Trịnh Thông Viễn, Ngũ tôn trưởng vung tay đánh tới, chưởng của hai người tràn ngập khí ý tàn bạo, chính là Long Phụng Băng Hỏa Chưởng nổi danh của thiên cung Trường Sinh.

Một chưởng như lửa, nóng bỏng đáng sợ. Một chưởng như băng, đông cứng xương người. Uy lực của hai chưởng này đủ để hủy hoại mọi thứ trên thế gian.

Ầm!

Ầm!

Thế nhưng, khi hai chưởng đó đánh lên người Lâm Chính, cơ thể anh lại không có phản ứng gì, thậm chí ngay cả chút dao động cũng không có.

“Cái gì?”.

Hai người biến sắc.

“Thể xác người này chắc chắn không đơn giản. Xem tôi! Liên Vân Thần Châm Quyết!”.

Nhị tôn trưởng hô lên một tiếng, người như tia chớp, lao về phía Lâm Chính tựa như mây bay. Mười ngón tay như tinh linh không ngừng chuyển động, một lượng lớn châm bạc giống như dải Ngân Hà nương theo đầu ngón tay ông ta, đâm thẳng lên người Lâm Chính.

Keng keng keng…

Tiếng động to rõ không ngừng vang lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,560
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4287


Chương 4287

“Á!”, người dàn ông la lối. Bác sĩ nhân viên y tế nghe thấy thì đều vội chạy tới nhưng bị Long Giang Phong dọa đuổi đi hết. Một lúc sau người đàn ông không kêu nữa. Hắn đã bị Long Giang Phong đạp cho không còn ra hình người nữa rồi. Ngực hắn lõm lại, đầu ngoẹo qua một bên, cũng không biết là sống hay chết nhưng máu me thì be bét.

“Lôi nó đi, đúng là đen đủi”, Long Giang Phong vừa chửi vừa bước về phía Lạc Thiên.

Lạc Thiên lần này thì sợ thật sự. Đến cả thuộc hạ của mình mà hắn còn tàn nhẫn như vậy thì nếu là người khác chắc chắn hắn sẽ không bao giờ nương tay

“Đừng….đừng tới đây…”, Lạc Thiên run rẩy, mặt cắt không ra máu, vội vàng lùi lại.

“Mẹ kiếp, mặt bị thương rồi. Nhưng cũng không sao, tắt điện đi thì đều giống nhau cả thôi”, Long Giang Phong nheo mắt, đưa tay ra chộp lấy cánh tay của Lạc Thiên.

Đúng lúc này một cánh tay khác lao ra chộp lấy cổ tay của hắn.

“Hả?”, Long Giang Phong khựng người. Đám thuộc hạ phía sau lao lên, cảnh giác nhìn người vừa xuất hiện bên cạnh Lạc Thiên.

“Lâm Chính”, Lạc Thiên ngước nhìn. Cô ấy vui lắm, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Mấy người Nguyên Tinh vội tới. Thấy tình hình liền sẵn sàng ra tay.

“Anh là ai?”, Long Giang Phong nheo mắt, định giằng tay ra nhưng hắn không thể khỏe bằng Lâm Chính được.

Long Giang Phong đanh mặt, hắn phát lực chỉ thấy Lâm Chính ra tay.

Vụt! Anh vặn mạnh tay và đẩy Long Giang Phong về phía sau khiến hắn loạng choạng.

“Cậu chủ”.

“Cẩn thận”, đám thuộc hạ ở phía sau lao lên đỡ lấy Long Giang Phong. Nhưng hắn đẩy ra khiến đám thuộc hạ ngã xuống đất.

“Cậu chủ, là xảo kình”, có người nhận ra bèn lên tiếng.

“Tôi biết”, Long Giang Phong trầm giọng. Hắn biết người này có thân thủ không hề tầm thường, thế là hắn nhếch miệng cười.

“Anh bạn, anh ra tay mà không cần biết đầu cua tai nheo thì có phải là không phù hợp không?”

Nhưng Lâm Chính không buồn quan tâm, chỉ quay người kiểm tra vết thương cho Lạc Thiên.

“Lạc Thiên, cô không sao chứ?”, Lâm Chính dịu dàng hỏi.

Lạc Thiên rưng rưng nước mắt, sà vào lòng Lâm Chính và khóc nức nở.

“May mà anh tới, nếu không tôi thật sự không biết phải làm sao?”, Lạc Thiên ấm ức.

“Không sao nữa rồi, không cần lo lắng nữa. Tôi sẽ giải quyết chuyện ở đây. Lâm Chính an ủi, sau đó ra hiệu với Cung Hỉ Vân. Cung Hỉ Vân lập tức dìu Lạc Thiên rời đi.

“Thú vị đấy. Tôi bằng này tuổi rồi mà chưa có ai dám khinh thường tôi như vậy. Người anh em, thú vị quá. Nói cho tôi biết, anh là ai?”, Long Giang Phong nheo mắt cười.

“Người khác thường gọi tôi là chủ tịch Lâm”, Lâm Chính lên tiếng.

“Chủ tịch Lâm sao? Anh là chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa à?”, Long Giang Phong giật mình và bừng tỉnh; “Hóa ra là anh à? Ha ha tôi còn tưởng là cả đời này anh sẽ không xuất hiện cơ đấy”.

“Anh chính là Long Giang Phong à?”

Lâm Chính lên tiếng: “Nghe nói đại hội cử anh tới?”

“Đúng vậy, tôi là điều tra viên được nhận lệnh từ đại hội, chuyên đi điều tra về sự việc mất tích của đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt. Anh đi cùng tôi ngay lập tức, tôi phải đích thân lấy thông tin từ anh”, Long Giang Phong mỉm cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,560
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4257


Chương 4257

Cho dù Nhị tôn trưởng châm thuật cao siêu, nhưng đối mặt với đối thủ thủy hỏa bất xâm, đao thương bất ngập này, châm thuật của ông ta có tốt đến mấy cũng vô dụng. Châm bạc hoàn toàn không thể đâm vào cơ thể anh…

Sắc mặt Nhị tôn trưởng trở nên khó coi.

“Nhị tôn trưởng, tôi và ông cùng nhau hợp sức dùng Thiên Địa Thái Huyền Điểm Huyệt Pháp phá vỡ phòng ngự của cơ thể cậu ta, khiến xương cậu ta mềm như đậu hũ, da mỏng như giấy!”, lúc này Ôn điện chủ của Dưỡng Tâm Điện lớn tiếng nói.

“Được!”.

Nhị tôn trưởng gật đầu, lập tức phối hợp với Ôn điện chủ, thu châm bạc về, dùng ngón tay điểm huyệt Lâm Chính.

Vèo! Vèo! Vèo! Vèo…

Chỉ của hai người như sao băng, mỗi lần đánh ra, khí kình tích lũy trên đầu ngón tay kéo ra những vệt đuôi khí nhàn nhạt tựa như ánh sao, trông cực kỳ chói mắt.

Chỉ trong vòng mười mấy giây, hai người họ đã điểm vào mấy trăm huyệt vị trên người anh.

Nếu đổi lại là người bình thường thì đã nổ tung mà chết.

Nhưng đợi đến khi hai người thu chiêu, người đó vẫn đứng ở xa xa không động đậy.

“Không có tác dụng?”, Ôn điện chủ co giật khóe miệng, hơi ngây người ra.

“Sao lại như vậy? Người này châm không đâm vào được, điểm huyệt cũng không xong… Rốt cuộc… cậu ta là quái vật phương nào?”, Trịnh Thông Viễn, Ngũ tôn trưởng đều kinh ngạc không thôi.

Nhị tôn trưởng nhíu mày.

Ông ta đột nhiên nhớ tới điều gì, đồng tử co lại, cơ thể không khỏi run rẩy. Nhưng chẳng lâu sau, ông ta đã bình tĩnh lại, không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Sao có thể là cậu ta? Tuyệt đối không thể nào!”.

Hóa ra Nhị tôn trưởng có suy đoán phải chăng người này là Lâm Chính.

Bởi vì Lâm Chính có cơ thể võ thần. Nếu là cơ thể võ thần thì thật sự phù hợp với điều kiện đó.

Nhưng nghĩ kỹ thì lại cảm thấy khó tin.

Nếu Lâm Chính có thực lực này, vì sao lúc trước không trở mặt với cung chủ, mà lại ngoan ngoãn giao ra mười giọt Lạc Linh Huyết?

Hơn nữa… sao Lâm Chính lại biết Thiên Ma Châm Quyết?

Mặc dù cậu ta đúng là yêu nghiệt, nhưng chưa yêu nghiệt đến mức này!

Nhị tôn trưởng hít sâu một hơi, còn định cùng mọi người tấn công tiếp.

Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đằng sau.

“Mọi người đừng lãng phí sức lực nữa, lui xuống hết đi, nói đệ tử cũng lui xuống hết, ở đây để cung chủ tôi đích thân xử lý”.

Bà ta dứt lời, mọi người đều kinh ngạc nhìn lại.

Mạc Tâm cung chủ chậm rãi đi đến.

Lúc này, mái tóc bà ta đã biến thành màu đỏ, sát khí đằng đằng!

Nhìn sự thay đổi của Mạc Tâm cung chủ lúc này, vẻ mặt tất cả mọi người đều biến thành sợ hãi và kiêng dè.

“Cung chủ, người…”.

“Chẳng lẽ… là Ngũ Hành Thông Hồn Châm?”.

Bọn họ kinh ngạc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,560
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4288


Chương 4288

“Không cần phải vội, tôi phải làm rõ vết thương trên mặt Lạc Thiên là do ai làm đã?”, Lâm Chính thản nhiên nói và nhìn chăm chăm đối phương: “Có phải do anh làm không?”

Long Giang phong mỉm cười: “Đúng vậy, cô ta ngăn cản việc điều tra của tôi, nên tôi trừng phạt theo quy định thôi. Ngoài ra tôi nghi ngờ cô ta có liên quan tới việc mất tích của đội phán quyết và người tuyệt phạt nên tối nay tôi sẽ đích thân thẩm tra cô ta. Anh có ý kiến gì không?”

“Đương nhiên là không có ý kiến”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Nhưng anh chứng minh mình là người của đại hội thế nào đây?”

“Mắt anh bị mù à? Người này chính là con của Long Hâm đại nhân, là thành viên đội điều tra được cử tới Giang Thành, đừng có thấy núi Thái Sơn mà không biết”, người bên cạnh lạnh lùng nói.

“Nếu anh không tin thì vẫn còn lệnh bài ở đây. Người họ Lâm kia, thấy cậu chủ mà không nhanh chóng hành lễ à?”, người thuộc hạ lại đanh giọng, lấy ra tấm lệnh bài và đưa ra trước mặt mọi người.

“Một miếng lệnh bài rách nát thì có thể chứng minh được điều gì? Điều tra viên sao? Tôi thấy các người là một đám lừa đảo thì có”.

“Lừa đảo à?”

Long Giang Phong chau mày: “Xem ra chủ tịch Lâm cố tình làm vậy để ra tay trước với chúng tôi rồi. Nếu anh định như vậy thì tôi phải khuyên anh một câu rằng tốt nhất anh đừng có làm như vậy. Bởi vì anh làm vậy có nghĩa là anh đang muốn đối đầu với tôi. Anh hãy coi lại thực lực của Dương Hoa xem có muốn đối đầu với đại hộ không nhé?”

Dứt lời, đám người Nguyên Tinh ở phía sau phải tái mặt. Long Giang Phong nói rất khó nghe nhưng là sự thật.

Đối đầu với đại hội thì dù có là mười hay một trăm Lâm Chính cũng sẽ chết chắc.

Trước mặt đại hội, Dương Hoa đúng là chỉ như hạt cát. Mà có khi còn không bằng cả con kiến hôi dưới đất nữa.

“Thôi bỏ đi, người họ Lâm. Anh khiến tôi mất hứng, tự dưng không muốn chơi nữa. Có điều ngày mai thì khác. Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, hi vọng anh biết trân quý. Ngày mai tới chỗ tôi báo cáo. Tối mai đưa Tô Nhu tới biệt thự, nghe rõ chưa? Nếu không làm theo thì tôi đảm bảo anh sẽ hối hận cả đời đấy”.

Long Giang Phong nhếch miệng cười và vỗ vai Lâm Chính rồi quay người rời đi. Đám người còn lại của hắn cũng nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt khinh khỉnh.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Ai cho anh đi vậy?”

“Hả?”

Long Giang Phong khựng bước: “Thần y Lâm, còn việc gì nữa sao?”

“Tới đây quỳ xuống, chuyện này vẫn chưa xong đâu”, Lâm Chính đanh mặt.

Quỳ à? Đám đông nhìn nhau, tưởng mình nghe nhầm.

Thần y Lâm là một thằng đần phải không? Cậu chủ Long Giang Phong đã nói ra thân phận của mình rồi mà tại sao anh ta còn dám ăn nói như vậy. Lẽ nào người này chán sống rồi.

“Tên họ Lâm kia, mày nói cái gì? Mày bảo ai quỳ cơ?”, một người đàn ông tóc ngắn tối mặt nhìn Lâm Chính.

“Tai của các người có vấn đề à? Tôi lặp lại lần nữa vậy. Anh là Long Giang Phong phải không? Mau tới đây quỳ xuống, chúng ta tính cho xong món nợ với Tô Nhu và Lạc Thiên đã”, Lâm Chính điềm đạm nói. Dứt lời, tất cả cảm thấy hoang mang, họ nhìn nhau và không hiểu gì.

“Anh bảo tôi quỳ xuống sao?”, Long Giang Phong giật mình.

“Mẹ kiếp nó điên rồi, dám bảo cậu chủ quỳ xuống à?”

“Mày là cái thá gì? Mày đủ tư cách không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,560
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4258


Chương 4258

“Cung chủ, đối phó người này cần gì phải dùng đến chiêu đó? Di chứng của nó rất đáng sợ, làm kẻ địch bị thương mười thì bản thân cũng tổn hại hết tám, dùng chiêu này giết cậu ta không đáng!”, Ôn điện chủ nhíu mày, không nhịn được nói.

“Hừ, yên tâm, di chứng của Ngũ Hành Thông Hồn Châm đã được tôi xử lý một cách hoàn hảo, mọi người không cần lo lắng, phải mau chóng giải quyết người này. Nếu để cậu ta tiếp tục hấp thu sức mạnh của máu dưới mặt đất, cậu ta sẽ trở nên mạnh hơn. Lý do tôi bảo các đệ tử rút lui cũng là vì không muốn để bọn họ hi sinh vô ích, cung cấp nhiều máu cho kẻ này hấp thu”, Mạc Tâm cung chủ lạnh lùng nói.

Bọn họ gật đầu, chắp tay: “Vâng, cung chủ”.

“Hãy xem tôi giết cậu ta!”.

Mạc Tâm cung chủ quát lớn, đột nhiên mở to mắt, người nhảy vọt lên cao, lao bổ về phía Lâm Chính.

Lâm Chính nâng mắt nhìn sang.

Mạc Tâm cung chủ giơ cao hai cánh tay, toàn thân phóng ra đại khí đáng sợ không gì sánh kịp. Luồng đại khí đó ngưng tụ thành một quả cầu khổng lồ ngay phía trên bà ta. Theo động tác của Mạc Tâm, quả cầu khí kình to lớn đó hung hăng đè xuống chỗ Lâm Chính.

Lâm Chính lạnh lùng phất tay.

Ầm!

Quả cầu tròn rơi xuống, bị khí kình từ cánh tay Lâm Chính tung ra đánh tan.

Khi quả cầu nứt vỡ lập tức tuôn ra muôn vàn châm khí, giống như châu chấu tấn công về phía Lâm Chính.

Mình đồng da sắt của Lâm Chính sao có thể bị châm khí phá thủng?

Keng! Keng! Keng! Keng…

Châm khí vô cùng dày đặc, giống như mưa bão rơi lên mái ngói, vang lên tiếng va chạm to rõ, nhưng có thế nào cũng không thể đâm vào da thịt Lâm Chính.

Thậm chí sau khi đâm lên da thịt của Lâm Chính, châm khí đó còn nổ tung, hóa thành khí trở lại.

Nhìn thấy cảnh đó, nhiều người đã lộ vẻ tuyệt vọng.

Ngay cả người của Cô Phong cũng không tin nổi.

“Chẳng lẽ… ngay cả Mạc Tâm cung chủ cũng không đối phó được người này?”.

“Rốt cuộc người này là ai?”.

“Thật đáng sợ!”.

Người của các thế tộc nhỏ giọng xì xào, âm thầm thảo luận.

“Phó minh chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao?”, một người đi đến bên cạnh Nghiêm Tàng Hải, nhỏ giọng hỏi.

“Đừng vội, cứ quan sát thêm!”, Nghiêm Tàng Hải liếc nhìn những người dẫn đầu của các thế tộc khác, lạnh nhạt lên tiếng.

Rõ ràng ở đây, người muốn mạo hiểm vì Lạc Linh Huyết không chỉ có mình Nghiêm Tàng Hải.

E rằng trận chiến giữa cậu ta và cung chủ mới chỉ là món khai vị.

Đúng lúc đó, bọn họ ý thức được chuyện không ổn.

Số khí xung quanh Lâm Chính do châm khí tan thành không hề biến mất.

Chúng giống như một lớp áo lụa mỏng như sương, sau khi nổ ra vẫn che phủ quanh da dẻ của Lâm Chính, một lúc lâu không tan.

Nhìn thấy vậy, nhiều người cảm thấy kinh ngạc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,560
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4289


Chương 4289

“Nương nhẹ cho mày mà mày không biết điều à?”, đám đông hét lên. Bọn họ vốn là người của đại hội, được trọng vọng quen rồi. Từ khi nào mà họ bị một kẻ ngông cuồng như vậy cưỡi lên đầu lên cổ chứ.

“Cậu chủ, thằng này láo quá, tức thật sự? Để tôi lên đánh gãy tứ chi của nó rồi nói tiếp”, người đàn ông tóc ngắn bước lên, tức giận quát lớn.

“Vậy anh lên đánh nó rồi vứt ra ngoài đi! Đừng để tôi thấy ngứa mắt”, Long Giang Phong lên tiếng.

Người này nghe thấy vậy thì gào lên, lao về phía Lâm Chính. Thế nhưng hắn còn chưa tiếp cận được anh thì đám người Nguyên Tinh đã lao lên, chộp lấy vai hắn ghì xuống đất khiến hắn không thể nhúc nhích.

“Cái gì?”, đám người Long Giang Phong thất kinh.

“Một chiêu mà đã kiểm soát được người của tôi. Vị này lẽ nào là trưởng lão Nguyên Tinh của Đông Hoàng Giáo?”, Long Giang Phong nheo mắt cười.

“Vinh hạnh”, Nguyên Tinh gật đầu. Dù gì cũng là người của đại hội nên ông ta cũng phải lịch sự chút, có điều ông ta cũng không dám nhiều lời, chỉ quay lại hỏi: “Giáo chủ, xử lý người này thế nào?”

“Đánh gãy tay chân, rút mạch, phế công phu, vứt ra ngoài”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

“Hả?”, Nguyên Tinh giật mình.

“Thần y Lâm khẩu khí cũng gớm nhỉ. Anh có biết anh làm vậy có nghĩa là gì không? Anh tưởng rằng anh có thể đối đầu được với đại hội thật đấy ạ”.

“Được lắm. Vậy tôi cho anh cơ hội. Nào, anh đánh gãy tứ chi của anh ta đi, phế võ công của anh ta đi, Tôi muốn xem xem gan của anh to tới đâu”, Long Giang Phong mỉm cười, dáng vẻ trông vô cùng đáng sợ.

“Được, Nguyên Tinh, ra tay đi”, Lâm Chính đáp lại không chút sợ hãi.

“Hả? Giáo chủ…điều này…”, Nguyên Tinh do dự.

“Ra tay…”, Lâm Chính quát.

Nguyên Tinh quỳ xuống, chắp tay: “Giáo chủ, xin hãy suy nghĩ cho kỹ. Nếu như làm người của đại hội bị thương thì e rằng…chúng ta sẽ gặp rất nhiều phiền phức mất. Nếu họ mà điều động người tới thì không chỉ có Dương Hoa mà cả Đông Hoàng Giáo, Cổ Phái, Kỳ Lân Môn, đảo Vong Ưu cũng sẽ gặp phiền phức. Tới khi đó sẽ đối diện với họa tuyệt diệt mất”.

Với sức mạnh của đại hội thì họ có đủ khả năng để giải quyết tất cả những tông môn kia. Lâm Chính mà đi theo cảm tính, đối đầu với đại hội thì căn bản là không khác gì tự chôn sống mình.

Nhưng một giây sau, Lâm Chính đột nhiên đạp người đàn ông đang bị ghìm dưới đất kia.

Rắc! Tay người đàn ông bị đạp nát, hắn kêu la thảm thiết.

Đám đông sợ hết hồn. Lâm Chính cầm cây gậy ở bên cạnh, đập nốt vào hai chân kẻ này.

Anh không hề nương tay. Rắc! Rắc…Tiếng xương gãy vang lên.

Tứ chi của hắn bị Lâm Chính đánh gãy, hắn ngất ngay tại chỗ.

“Nguyên Tinh, rút gân đi, đừng nói với tôi là ông không dám đấy”, Lâm Chính vứt cây gậy qua một bên.

Nguyên Tinh tái mặt, sững sờ nhìn người đàn ông đã ngất trước mặt cùng với khuôn mặt thất kinh của Long Giang Phong. Một lúc lâu sau, ông ta lắp bắp: “Vâng, giáo chủ”.

Đánh cũng đánh ngất rồi, giờ rút thêm gân có hề hấn gì. Nguyên Tinh thở dài, liều mạng. Đám người của đại hội bỗng ý thức được điều gì đó bất ổn.

Long Giang Phong nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn bật cười, không ngừng vỗ tay: “Ha ha, được lắm thần y Lâm, quả nhiên là người có tiếng. Bái phục! Ha ha”.

“Không cần phải khách sáo. Tới đi, tiếp theo đến lượt anh”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Dứt lời, bầu không khí tưởng chừng lạnh đi nhiều. Long Giang Phong nheo mắt: “Sao, lẽ nào anh định đánh gãy tứ chi và phế võ công của tôi?”

“Không thể à?”, Lâm Chính hờ hững hỏi lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,560
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4259


Chương 4259

Đây chắc chắn là thủ đoạn của Mạc Tâm cung chủ.

Quả nhiên, sau một đợt châm khí đánh tới, sương xung quanh Lâm Chính vô cùng dày đặc.

Tiếp đó, Mạc Tâm cung chủ vung hai tay, rải một lượng lớn phấn lấp lánh như ngôi sao màu xanh lục về phía Lâm Chính.

Đợi đến khi phấn chạm vào lớp khí che phủ bên ngoài da Lâm Chính…

Rắc!

Rắc!

Rắc…

Phấn và khí nhanh chóng kết thành sương.

Trong chớp mắt, Lâm Chính bị đóng băng hoàn toàn.

Vừa rồi Lâm Chính còn vô địch một đời, kiêu ngạo nhìn người đời, bây giờ lại hóa thành tượng điêu khắc màu xanh lục!

“Woa!”.

Mọi người kinh ngạc kêu lên.

“Đây là thủ đoạn gì?”.

“Phép thuật thần tiên sao?”.

“Thật thần kỳ!”.

Mọi người kinh ngạc kêu lên.

Nghiêm Tàng Hải cũng không khỏi sửng sốt: “Đây là thuật gì?”.

“Đây là con nhộng tê liệt!”.

Ôn điện chủ ở bên này vuốt râu nói.

“Con nhộng tê liệt?”.

“Đúng, thuật này dùng phấn của bướm đêm màu xanh lục có độc kết hợp với khí kình đặc thù của thiên cung chúng ta nhốt con người vào trong con nhộng. Trong nhộng bướm có chứa chất độc tê liệt mạnh mẽ nhất thế gian, bất cứ ai vào trong đó cũng sẽ bị tê liệt. Không những chức năng hô hấp bị tổn thương, mà lục phủ ngũ tạng, huyết quản toàn thân, thậm chí là tim và não cũng sẽ bị tê liệt. Bây giờ e là cậu ta còn không được tính là người thực vật, chỉ có thể nói là một thi thể chưa chết mà thôi!”, Ôn điện chủ cười đáp.

Vô số người của các thế tộc nghe vậy không khỏi hít ngược một hơi.

Thiên cung Trường Sinh còn có thủ đoạn đáng sợ như vậy?

“Chúng ta chiến đấu thực tế, con nhộng tê liệt ít nhất phải có ba người phối hợp, tiêu tốn một canh giờ. Cung chủ lại chỉ cần có khí kình hỗ trợ, dùng tay không đã hoàn thành trong nháy mắt. Xem ra trình độ của cung chủ đã đến đẳng cấp mà chúng ta không thể tưởng tượng được”, Nhị tôn trưởng nói.

“Người đâu!”.

Lúc này, Mạc Tâm cung chủ lại quát lên.

“Cung chủ, người có gì dặn bảo?”.

“Mau đi lấy Tước Cốt Bảo Đao của thiên cung ra đây! Tôi sẽ dùng Tước Cốt Bảo Đao phá cương thân của người này, tiễn cậu ta về Tây Thiên!”, Mạc Tâm cười nhạt.

“Tuân lệnh!”.

Ngay lập tức có đệ tử chạy đi.

Mọi người ngạc nhiên.

“Cái gì? Tước Cốt Bảo Đao?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,560
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4290


Chương 4290

Quá ngông! Nếu là người khác thì chắc chắn đã không dám nói như vậy rồi. Vậy mà Lâm Chính đã nói ra. Anh nói với vẻ vô cùng ung dung và thoải mái.

Nguyên Tinh và Khang Gia Hào ở phía sau thì ớn lạnh toàn thân. Nhưng bọn họ cũng có thể hiểu được. Dám động vào Tô Nhu và Lạc Thiên, dám động vào những người thân nhất của Lâm Chính thì dù có là cậu ấm của đại hội, Lâm Chính cũng sẽ không bỏ qua. Long Giang Phong đúng là đen đủi.

“Thú vị đấy”, Long Giang Phong biết chuyện này không bỏ qua được nên hắn cũng không nhiều lời, chỉ ra tay ngay lập tức. Đúng lúc này có tiếng quát vang lên.

“Dừng tay”, ngay sau đó một người đàn ông đội nón lá màu đen không biết từ đâu chui ra. Người này mặc kín mít, nhìn không rõ mặt nhưng có một tấm lệnh bài màu vàng lấp lánh đeo ở eo. Đó là lệnh bài đại hội.

“Là Vệ Sử đại nhân”.

“Yết kiến Vệ Sử đại nhân”, đám đông lần lượt hành lễ.

Long Giang Phong chau mày: “Sở Vệ Sử, ông tới đây làm gì? Bố tôi có mệnh lệnh gì sao?”

“Cậu Long, ông chủ có lệnh, rằng cậu không được làm loạn ở Giang Thành, nếu không sẽ khó cho ông ấy”.

“Tôi có làm gì đâu”.

“Cậu Long, đây là mệnh lệnh của ông chủ. Ông ấy đã dặn, cậu không được để xảy ra xung đột với thần y Lâm”, người tên Sở Vệ Sử lại nói.

“Tại sao?”, Long Giang Phong giật mình.

Người tên Sở Vệ Sử ghé lại gần, khẽ nói: “Ông chủ đã dặn, nếu thần y Lâm là người hãm hại đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt thì với thực lực của cậu, cậu không phải là đối thủ của cậu ta đâu”.

“Sao thế? Các người thật sự cho rằng thần y Lâm giỏi giang tới vậy sao? Đó là đội Thiên Khải và người tuyệt phạt đấy. Một tên bán thuốc giả như anh ta lại có bản lĩnh tới mức đó cơ à? Đừng đùa nữa”, Long Giang Phong phụt cười.

“Trước khi chân tướng được tìm ra thì không nói trước được gì. Cậu chủ, ông chủ bảo cậu tới Giang Thành chỉ là muốn cậu được rèn luyện. Mong cậu tự bảo vệ mình, nếu có chuyện gì thì ông chủ cũng khó ăn nói”, Sở Vệ Sử trầm giọng

“Biết rồi, biết rồi, nói nhiều quá”, Long Giang Phong mất kiên nhẫn: “Lần này tôi nể mặt ông đấy”.

Sở Vệ Sử khẽ gật đầu và nói với Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu có thể đi được rồi”.

“Đi sao? Tôi còn chưa đòi nợ xong mà, sao có thể đi được”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.

Sở Vệ Sử chau mày: “Thần y Lâm, cậu không động vào vị này được. Tôi khuyên cậu nên biết tự trọng, đừng làm những việc khiến người khác phải oán hận”.

Thế nhưng một giây sau…Vụt…Lâm Chính đã lao như bay về phía Sở Vệ Sử.

Sở Vệ Sử đanh mặt, lập tức đỡ đòn. Tốc độ của Lâm Chính nhanh hơn tưởng tượng của ông ta. Ông ta còn chưa kịp giơ tay lên thì Lâm Chính đã ghim một cây châm vào vai của ông ta rồi.

Trong nháy mắt Sở Vệ Sử bất động, một luồng điện như xuyên qua cơ thể ông ta. Chưa tới vài giây mà Sở Vệ Sử đã bị khống chế.

Long Giang Phong giật mình: “Anh dám thật à?”

Dứt lời, cổ của Long Giang Phong bị Lâm Chính siết chặt, cả người hắn bị ghì sát vào tường.

Rầm…Bức tường nứt toác. Long Giang Phong bị đập tới mức choáng váng, suýt nữa thì ngã ra đất.

“Cậu chủ”.

Những người khác hét lớn, lao tới. Thế nhưng đám người Nguyên Tinh đã chặn họ lại.

“Không ai được làm loạn, nếu không các người sẽ đều mất mạng ở đây đấy”, Nguyên Tinh hét lớn. Lúc này tên đã được bắn khỏi cung, chẳng thể cứu vãn được nữa nên ông ta cũng không ngán gì cả. Có Nguyên Tinh, đám người kia không dám làm gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,560
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4260


Chương 4260

Chắc hẳn rất nhiều người trong Thiên Cung đều đã từng nghe nói đến đại danh của thanh bảo đao này.

Trong thiên cung Trường Sinh có một vũ khí sắc bén, đó là thanh bảo đao giải phẫu được người sáng lập Thiên Cung sử dụng để chữa bệnh trị thương.

Nghe nói, người sáng lập Thiên Cung đã sử dụng thanh bảo đao này để chữa lành bệnh cho rất nhiều người, khiến quỷ thần khiếp sợ, chấn động các linh hồn. Thanh bảo đao này sắc bén đến mức có thể chém xương cốt như bùn, không có vật nào trên thế giới có thể chịu được một nhát chém của nó.

Nhiều người ngưỡng mộ thanh bảo đao này, nhưng cung chủ Thiên Cung chưa bao giờ đem ra sử dụng, do đó thanh bảo đao này chỉ có danh tiếng bên ngoài, chưa mấy ai tận mắt nhìn thấy.

Không ngờ hôm nay, Mạc Tâm cung chủ lại muốn dùng thanh bảo đao để kết liễu tính mạng của người này.

Bỗng chốc, vô số ánh mắt nóng hừng hực của mọi người dồn về nó, tràn đầy vẻ mong đợi.

Thậm chí rất nhiều người trong Thiên Cung cũng không khỏi kích động.

Không lâu sau, một nhóm đệ tử do Ngũ tôn trưởng dẫn đầu mang theo thanh Tước Cốt Bảo Đao bước vào Nhật Nguyệt Tinh Cung.

“Cung chủ, bảo đao ở đây!”

Hai tay Ngũ tôn trưởng cầm hộp ngọc màu trắng, kích động hô lớn.

“Tốt lắm!”

Mạc Tâm mở hộp, lấy thanh bảo đao bên trong ra.

Đó là một thanh bảo đao dài hơn con dao gọt trái cây một chút.

Toàn thân bảo đao màu trắng tuyết, tựa như ngọc không tì vết, thoạt nhìn không giống đao, mà giống món hàng thủ công mỹ nghệ hơn.

Vô số người nhón chân nhìn thanh bảo đao.

Dường như có thể thấy một chút khói trắng bay lơ lửng trên thanh bảo đao, thật thần kỳ.

“Đây là Tước Cốt Bảo Đao sao?”

“Đúng là vật phi phàm!”

Nhiều người lên tiếng cảm khái.

Mạc Tâm cung chủ cầm lấy thanh bảo đao, đi thẳng đến chỗ con nhộng tê liệt, vươn tay vuốt ve cổ của Lâm Chính, sau đó đưa bảo đao xuống dưới, cuối cùng đặt ở vị trí trái tim của Lâm Chính, nhắm chuẩn mũi Tước Cốt Bảo Đao vào tim.

“Tuy rằng tôi không biết cậu lấy đâu ra dũng khí dám khiêu chiến với tôi, nhưng nể tình cậu đưa đến cho tôi hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, giúp tôi rạng danh muôn đời, không ai sánh kịp, tôi sẽ cho cậu được toàn thây!”

Mạc Tâm cung chủ cười nói, sau đó chợt dùng lực.

Xoẹt!

Tước Cốt Bảo Đao xuyên thẳng qua con nhộng tê liệt, đâm vào cơ thể Lâm Chính bên trong con nhộng, nhưng chưa chạm vào tim!

Trước mặt thanh bảo đao này, dường như ngay cả cơ thể võ thần cũng không thể chống lại.

Mạc Tâm cung chủ tiếp tục dùng sức, với ý đồ đâm sâu hơn.

Một lúc sau bà ta chợt rút đao ra.

Xoẹt!

Mọi người thở dốc, sốt sắng liếc nhìn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,560
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4261


Chương 4261

Có thể thấy, Tước Cốt Bảo Đao lúc này bị nhuốm đỏ như máu!

“Người đó… chết rồi!”

“Cung chủ đã giết chết kẻ ác đó rồi!”

“Ha ha ha, thắng rồi! Cung chủ vạn tuế!”

“Đây chính là kết cục của việc đối đầu với thiên cung Trường Sinh chúng ta!”

Đám đệ tử reo hò phấn khích.

Điện chủ và các tôn trưởng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Tên này đã chết! Thiên cung chúng ta lại có thể thu được hai mươi ba giọt Lạc Linh Huyết, đủ để cho Thiên Cung xưng bá thiên hạ, không có đối thủ! Tốt! Tốt! Tốt quá!”, Ôn điện chủ kích động đến mức mặt đỏ bừng, vỗ tay không ngớt.

Đám người còn lại cũng vô cùng phấn khích, trên mặt lộ ra vẻ tôn kính, cứ như thể ai ai cũng nhìn thấy tương lai xán lạn.

Khác với sự phấn khích và kích động của đám người Thiên Cung, sắc mặt của những người thuộc các thế lực và gia tộc khác đều vô cùng u ám.

Thiên Cung càng ngày càng mạnh, đối với bọn họ mà nói, cũng không phải là tin tức tốt!

“Phó minh chủ!”, một người hô to.

“Chuẩn bị ra tay!”

Nghiêm Tàng Hải trầm giọng nói, rồi cất bước, lặng lẽ đến gần Mạc Tâm.

Đám người Cô Phong đều đã sẵn sàng.

Sau khi giết Lâm Chính, Mạc Tâm không hề chậm trễ mà đập vỡ con nhộng tê liệt, chém vào cánh tay của Lâm Chính để lấy Lạc Linh Huyết trước.

Nhưng khi bà ta vừa gõ vào con nhộng tê liệt bao phủ trên cánh tay của Lâm Chính, một cảm giác chóng mặt choáng váng vô hình ập đến.

Sắc mặt Mạc Tâm biến đổi, bà ta lập tức ý thức được mình trúng độc, vội vàng cầm lấy kim châm.

Nhưng khi bà ta vừa lấy kim châm ra định thi triển.

Bùm!

Con nhộng tê liệt trước mặt bà ta đột nhiên nổ tung, sau đó một bàn tay hung hăng bắt lấy tay bà ta.

“Cái gì?”

Tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Hô hấp của Mạc Tâm càng trở nên gấp gáp, bà ta lập tức vung Tước Cốt Bảo Đao về phía bàn tay đó.

Xoẹt!

Không nằm ngoài suy đoán!

Bàn tay đó bị Tước Cốt Bảo Đao chém đứt.

Máu tươi phun trào, bắn tung tóe khắp người Mạc Tâm.

“Cơ thể xác thịt lại dám đối kháng với Tước Cốt Bảo Đao, thằng ranh! Để tôi xem cậu có thể chống đỡ được mấy lần!”, Mạc Tâm cung chủ hung dữ hét lên, rồi dùng Tước Cốt Bảo Đao đâm vào cơ thể Lâm Chính.

Xoẹt!

Xoẹt!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,560
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4262


Chương 4262

Xoẹt!

Xoẹt!

Mỗi nhát đâm đều dùng hết toàn bộ sức lực của Mạc Tâm cung chủ.

Tước Cốt Bảo Đao sắc bén xuyên thẳng qua con nhộng tê liệt, đâm vào cơ thể của Lâm Chính.

Mỗi khi Tước Cốt Bảo Đao rút khỏi cơ thể của Lâm Chính, đều có một dòng máu phun trào.

Con nhộng tê liệt màu xanh ngọc ban đầu chuyển dần sang màu đỏ.

“Tên gian tặc đó vẫn chưa chết sao?”

“Đúng là sinh mệnh ngoan cường!”

“Nhưng lần này hắn chết chắc! Bị Tước Cốt Bảo Đao đâm như tổ ong vò vẽ thì sao có thể sống sót! Trừ phi người này là quỷ!”

Mọi người mở to mắt, cảm thấy không thể tin được.

Mạc Tâm cung chủ tiếp tục vung Tước Cốt Bảo Đao.

Bà ta liên tục vung tay, đâm vào những chỗ yếu trên cơ thể Lâm Chính.

Hết nhát này đến nhát khác, muốn Lâm Chính hoàn toàn chết hẳn.

Tuy nhiên, khi bà ta liên tục đâm không ngừng, con nhộng tê liệt cũng hoàn toàn lỏng lẻo.

‘Tượng băng’ ban đầu đã có rất nhiều vết nứt, sau đó bị bong ra từng mảnh, cuối cùng người bên trong cũng lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.

Mạc Tâm cung chủ không khỏi ngẩng đầu ngước nhìn.

Thế nhưng… chỉ liếc mắt mà Mạc Tâm cung chủ đã giật nảy mình, sắc mặt tái nhợt!

Người trước mặt lại mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào bà ta!

Đôi mắt dưới chiếc mặt nạ lạnh lùng như băng và đằng đằng sát khí.

Chuyện này là thế nào?

Người này vẫn chưa chết?

Không thể nào! Trái tim của Lâm Chính đã bị đâm thủng rất nhiều nhát!

Mạc Tâm cung chủ gầm nhẹ, sau đó một tay lại dùng bảo đao đâm tới.

Nhưng lúc này, một bàn tay đột nhiên nâng lên, bóp chính xác vào cổ tay Mạc Tâm cung chủ.

Trong tích tắc, thanh bảo đao đã cắm chặt vào ngực người trước mặt.

Mạc Tâm cung chủ sững sờ…

Độ sắc bén của Tước Cốt Bảo Đao là điều không thể nghi ngờ.

Mạc Tâm cũng có thể cảm nhận được rõ ràng thanh Tước Cốt Bảo Đao của bà ta đã hoàn toàn đâm xuyên vào cơ thể của Lâm Chính.

Nhưng… tại sao người này vẫn còn sống?

Phải chăng vì sức sống quá mãnh liệt, miễn cưỡng níu kéo?

Đúng! Chắc chắn là như vậy!

Mạc Tâm nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức lực mình, cố gắng đâm vào chỗ yếu của Lâm Chính một lần nữa bằng Tước Cốt Bảo Đao.

Nhưng lần này, bà ta kinh ngạc phát hiện, sức lực của mình còn không bằng Lâm Chính!

Cho dù bà ta cố gắng thế nào, cũng không có ích!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,560
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4263


Chương 4263

Mạc Tâm vô cùng sợ hãi.

Không đúng!

Nếu người này chỉ dựa vào sinh mệnh cường đại để chống đỡ thì sao lại có được thực lực mạnh mẽ đến vậy?

Chẳng lẽ, vết thương do Tước Cốt Bảo Đao tạo ra hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến người này?

Ánh mắt Mạc Tâm cứng đờ, bà ta lại tung ra một chưởng vào ngực Lâm Chính.

Chưởng này đã dùng hết toàn bộ sức lực trong cơ thể bà ta, uy lực vô cùng lớn, hơn nữa còn có phấn độc hỗ trợ, lực sát thương kinh người.

Bụp!

Cú đánh lao đến, Lâm Chính quả thật đã buông tay, anh liên tục lui về phía sau, cơ thể hơi lảo đảo.

Lúc cúi đầu nhìn xuống, trên ngực anh xuất hiện một vết hằn bàn tay bị ăn mòn, máu me đầm đìa, trông vô cùng ghê tởm.

Lâm Chính nhướng mày liếc nhìn, lập tức cầm kim châm lên.

Nếu kim châm không được sử dụng kịp thời, lực ăn mòn này sẽ lập tức lan ra, đến lúc đó toàn bộ lồng ngực của Lâm Chính sẽ bị ăn mòn hết.

Nhưng chỉ sau vài mũi kim châm, Mạc Tâm lại tấn công Lâm Chính bằng một loạt đòn đánh như vũ bão.

Lâm Chính liên tiếp ngăn cản, nhưng lúc này vết thương ở ngực ảnh hưởng đến anh, anh không thể hoàn toàn phớt lờ nó.

Bốp bốp bốp!

Một tiếng rên phát ra, xương trong lồng ngực của Lâm Chính gần như bị sức mạnh khủng khiếp của Mạc Tâm đánh vỡ vụn. Lâm Chính không thể không lùi về sau, cuối cùng va vào bức tượng khổng lồ bên ngoài Nhật Nguyệt Tinh Cung mới dừng lại.

Rầm rầm!

Bức tượng không ngừng dao động sau khi bị va chạm, những vết nứt liên tiếp xuất hiện, lảo đảo như sắp đổ sập xuống.

Phịch!

Lâm Chính phun ra một ngụm máu.

Mọi người chỉ thấy máu nhỏ giọt dưới lớp mặt nạ màu sắt.

Như vậy có thể thấy, đòn công kích của Mạc Tâm cung chủ cũng không phải là vô dụng.

Nhưng điều khiến bà ta kinh ngạc là Lâm Chính vẫn chống cự được.

Nếu đổi lại là bất kỳ một người nào khác thì sớm đã chết hàng chục lần.

Hơn nữa… Tước Cốt Bảo Đao đã đâm vào điểm yếu của Lâm Chính, trái tim đã bị xuyên thủng mấy lỗ, tại sao vẫn chưa chết?

Người này… cực kỳ quỷ dị.

Mạc Tâm cung chủ trở nên cảnh giác, không tấn công nữa.

Bởi vì lúc này, vết thương trên người Lâm Chính đã bắt đầu lành lại.

Trên người Lâm Chính tỏa ra năm tia sáng màu ngọc bích, nhìn kỹ thì chỉ có một điểm, dưới màn ánh sáng ấm áp chiếu rọi, tất cả khí huyết bị rút ra đều bám vào vết thương trên người Lâm Chính, giống như một bàn tay to ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve những vết thương trên cơ thể anh.

Những vết thương đó gần như đang lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Chẳng mấy chốc, những vết thương đã được hồi phục.

Lâm Chính khỏe mạnh như lúc ban đầu!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,560
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4264


Chương 4264

Dù là vết thương trên da thịt hay vết thương trí mạng đều đã biến mất không thấy đâu nữa.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người xung quanh há hốc mồm.

“Thiên Ma Châm Quyết! Đây chắc chắn là Thiên Ma Châm Quyết!”, Nhị tôn trưởng hét lớn, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.

“Trúng kế rồi, trúng kế rồi… Thiên Ma Châm Quyết có máu thì sẽ không chết! Người này cố ý một mình xông vào Nhật Nguyệt Tinh Cung để khiêu khích tôi! Còn để lộ trên người có hai mươi giọt Lạc Linh Huyết là để dụ tôi huy động toàn bộ lực lượng của thiên cung diệt trừ cậu ta. Mà những đệ tử này một khi đánh nhau với cậu ta, cậu ta có thể chém giết đến mức máu chảy thành sông, tạo điều kiện thi triển Thiên Ma Châm Quyết… cho nên chúng ta đã rơi vào bẫy của cậu ta rồi, bị cậu ta lợi dụng rồi!”, Mạc Tâm cung chủ hung dữ nói.

“Cung chủ, bây giờ nơi này máu chảy thành sông, người này có thể dùng dòng máu liên tục tự chữa trị cho mình. Chúng ta muốn giết cậu ta là chuyện khó như lên trời. Tôi cho rằng, chi bằng chúng ta tạm tránh mối nguy hiểm, rời khỏi đây trước thì sẽ ổn thỏa hơn!”, Nhị tôn trưởng định thần lại, mở lời.

“Rời đi sao? Ý của ông là muốn tôi từ bỏ hai mươi giọt Lạc Linh Huyết này hả?”, Mạc Tâm cung chủ hừ một tiếng.

“Ý của tôi không phải như vậy, tôi chỉ cho rằng dù muốn động vào cậu ta thì ít nhất cũng phải đổi địa điểm, cậu ta đã biến nơi này thành sân nhà của mình, muốn đánh bại cậu ta, e rằng chúng ta phải trả giá đắt…”, Nhị tôn trưởng do dự nói.

“Ông không cần nhiều lời, tên này chẳng qua là dựa vào đan dược và kim châm để cưỡng ép tăng thực lực, thực lực cũng không phải quá mạnh, có Thiên Ma Châm Quyết và thêm hai mươi giọt Lạc Linh Huyết thì đã sao? Nơi này là thiên cung Trường Sinh, cung chủ tôi sao có thể sợ cậu ta chứ?”, Mạc Tâm cung chủ lạnh lùng nói, sau đó tung người nhảy lên, định đánh với Lâm Chính lần nữa.

“Làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm gì nữa chứ? Mau đi trợ giúp cung chủ!”

Sau khi đám điện chủ bàn bạc xong, toàn bộ đều xông về phía trước.

Ngũ tôn trưởng cũng ra tay.

Mọi người đồng loạt vây đánh Lâm Chính, tuy rằng Lâm Chính mạnh nhưng hai nắm đấm khó địch lại bốn đối thủ. Có điều, với cơ thể võ thần, đám điện chủ và tôn trưởng này muốn đả thương anh cũng không dễ. Duy nhất chỉ có thanh Tước Cốt Bảo Đao có thể khiến anh bị thương, nhưng không có hiệu quả của con nhộng tê liệt thì lần này Tước Cốt Bảo Đao cũng không thể dễ dàng đâm xuyên vào người Lâm Chính, chỉ có thể để lại một số vết nông trên bề mặt da của anh.

Vẻ mặt Nhị tôn trưởng lo lắng, chần chừ một chút, cũng vội vàng tiến lên trợ giúp.

Thế là, Nghiêm Tàng Hải và đám người của các thế lực lớn lại nhìn thấy một nhóm cao thủ thiên cung Trường Sinh đang vây đánh một chàng trai trẻ đeo mặt nạ sắt!

Mà chàng trai trẻ lại không phải ở thế yếu!

Đúng là một cảnh tượng kỳ dị.

Phải biết rằng, thiên cung Trường Sinh vốn dĩ là một thế lực siêu cấp phi thường.

Trong số những người tham gia vây đánh chàng trai đó, có ai không phải là cao thủ hàng đầu chứ? Bất cứ ai trong số họ cũng đều là nhân vật có thể xưng bá một phương ở bên ngoài.

Tuy nhiên, rất nhiều người vây đánh như vậy, mà lại không thể làm gì được chàng trai trẻ…

Quá khủng khiếp!

“Người này rốt cuộc là ai?”, hàm răng của thủ lĩnh một thế lực nào đó đã va vào nhau lập cập.

“Mặc dù người đó đeo mặt nạ, nhưng từ những điểm khác có thể phán đoán, người này có lẽ vẫn còn trẻ, cùng lắm cũng chỉ khoảng hai mươi mấy…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,560
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4265


Chương 4265

“Hai mươi mấy tuổi liệu có thể có thực lực như vậy sao? Rốt cuộc cậu ta là kỳ tài kiểu gì? Xếp trong top ba của bảng Thiên Kiêu cũng chẳng qua chỉ có vậy…”

“Rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào?”

Mọi người đều nhao nhao bàn luận.

Đám người bên phía thiên cung hoàn toàn phí sức, ngoại trừ Mạc Tâm cung chủ, Lâm Chính không thèm để ý đến những người đang cố đánh hết sức khác.

Ngược lại, Lâm Chính bắt đầu phản đòn, anh dùng kim châm ám sát.

Vèo vèo vèo…

Một số lượng lớn kim châm phóng ra.

Nhìn thấy uy lực của kim châm trong tay Lâm Chính, mọi người không dám xem thường, vội vàng né tránh.

Tuy nhiên, tốc độ của kim châm quá nhanh, mỗi người ít nhiều đều bị đâm trúng.

“Mau ngồi xuống trị thương giải độc, kim châm của người này chắc chắn có kịch độc!”

Nhị tôn trưởng hét lớn.

“Trị thương cái gì? Mau đi theo tôi bao vây tiêu diệt cậu ta, không thể cho cậu ta cơ hội hít thở!”, Mạc Tâm cung chủ gào lên.

“Nhưng… Cung chủ…”

“Nếu không diệt trừ người này thì thiên cung của chúng ta sẽ khó bảo toàn, chẳng lẽ các người không dám hy sinh thân mình vì thiên cung sao?”, Mạc Tâm lạnh lùng hừ một tiếng.

Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều khó coi, đâu còn dám phản bác?

“Cung chủ, chúng tôi không thể làm cơ thể của người này bị thương, không đả thương được cậu ta thì có đánh giết nữa cũng tốn công vô ích!”, lúc này, Ngũ tôn trưởng than thở.

“Sợ gì chứ? Các người theo tôi thi triển Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm! Khiến xương cốt của cậu ta tiêu tan, mạng chôn dưới hoàng tuyền!”, Mạc Tâm quát lớn.

“Cái gì? Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm sao?”

Mọi người đều kinh hãi.

“Cung chủ, cái này…”

“Còn ngây ra đó làm gì? Mau khởi động Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm! Nếu không dùng châm này thì sẽ không phá được cơ thể của người này đâu! Các người đừng lo, yên tâm làm là được, cho dù vết thương của các người nặng đến mức nào thì tôi cũng sẽ chữa lành cho các người!”

Mạc Tâm cung chủ hét lớn, lập tức ném kim châm, bắt đầu giam chân Lâm Chính.

Đám người Nhị tôn trưởng, Ngũ tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn, Ôn điện chủ hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợi làm theo.

“Thôi vậy, liều mình đánh trận này!”, Ôn điện chủ lớn tiếng quát, tự đánh vào hông mình.

Bụp!

Hông và bụng ông ta lập tức lõm xuống.

Ôn điện chủ phun ra một ngụm máu, nhưng ông ta không dừng lại, ngược lại còn giơ tay tự đánh vào hông mình, đột nhiên móc ra một cái xương sườn đẫm máu.

Ông ta lập tức thở hổn hển, quấn và chà xát xương sườn, mài xương sườn đến mức kích thước chỉ bằng một cây kim bạc trong thời gian rất ngắn.

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm.

Đây là… cây kim châm làm bằng xương sườn sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,560
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4266


Chương 4266

Thủ đoạn này trông vô cùng tàn nhẫn. Rất nhiều người phải chau mày. Chắc chắn đây là cấm thuật, chẳng trách các vị tôn trưởng, điện chủ không muốn sử dụng.

Thế nhưng lúc này thiên cung đang rơi vào thế nguy hiểm nên chẳng ai nghĩ được quá nhiều. Toàn bộ tôn trưởng, điện chủ đều bất đắc dĩ phải hành động. Mặc dù mọi người đều bị thương, vô cùng chật vật nhưng chỉ có cách này mới có thể thi triển được Càn Khôn Huyền Ma Châm.

“Cung chủ, hình thành châm!”, Ngũ đại trưởng tôn hô lớn.

“Thi triển châm”, Mạc Tâm hô vang, nhảy bật lên với nguồn sức mạnh hùng hậu. Lâm Chính đanh mắt, lập tức lao về phía Ngũ tôn trưởng với ý đồ chặn đám người này thi triển Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm.

Thế nhưng anh vừa hành động thì…

Vụt…Mạc Tâm đột nhiên điều khiển một luồng sức mạnh tấn công về phía anh.

Luồng sức mạnh như một bàn tay vươn dài chộp lấy cổ tay Lâm Chính. Lâm Chính kháng cự. Nhưng về phương diện sức mạnh thì có vẻ là anh vẫn yếu hơn cung chủ một chút nên không thể nào thoát ra khỏi sự kìm kẹp.

“Tốt quá”, đám đông mừng rỡ.

“Khai châm”, Ôn điện chủ, Trịnh Thông Viễn bao vây Lâm Chính, họ phóng châm liên tục về phía anh. Mặc dù số châm này đều bị cơ thể của Lâm Chính chặn lại nhưng anh biết nếu cứ kéo dài thì anh chắc chắn cũng sẽ chết.

Bởi vì số châm này được phóng ra nhằm mục đích kích hoạt bề mặt da của Lâm Chính. Nghịch Chuyển Càn Khôn Huyền Ma Châm dùng để phá vỡ hàng phòng ngự của những người có cơ thể siêu mạnh.

Một lúc sau, Lâm Chính bị ghim hàng nghìn cây châm trên người. Đám đông nhìn thấy cảnh tượng đó đều há mồm trợn mắt. Họ nín thở. Ai cũng bàng hoàng.

Bỗng nhiên…Ôn điện chủ gầm lên, lao về phía anh như một tia chớp. Lặc Cốt Châm trong tay ông ta ghim vào Tam Trì Huyệt ở bụng của Lâm Chính.

Vụt! Lặc Cốt Châm đâm vào cơ thể anh như đâm vào một miếng đậu phụ. Lâm Chính run bắn người như bị điện giật.

“Hả ?”, đám đông thất kinh.

“Cơ thể của người này đã bị phá vỡ hàng phòng ngự rồi sao?”

“Lợi hại quá! Đây là mật thuật của thiên cung Trường Sinh à?”

Những tiếng kêu thảng thốt vang lên. Đám người Nghiêm Tàng Hải cũng trở nên nhốn nháo.

“Đâm”, lúc này Ngũ tôn trưởng lại hét lên và đâm Lặc Cốt Châm về phía trước.

“Đâm!”

“Đâm!”

Trịnh Thông Viễn lập tức phản ứng lại và đồng loạt lao lên.

Lặc Cốt Châm đâm vào cơ thể Lâm Chính. Anh run rẩy toàn thân, miệng phun ra máu tươi, hốc mắt hốc mũi cũng chảy máu, trông vô cùng thê thảm.

Nhị tôn trưởng cuống cả lên, không biết phải làm thế nào.

“Nhị tôn trưởng, tại sao còn đứng im thế?”, Mạc Tâm quát.

“Điều này…cung chủ, tại sao không bắt sống kẻ này?”, Nhị tôn trưởng do dự hỏi.

“Bắt sống? Kẻ này phải giết nhanh để trừ hậu họa, ông lằng nhằng thế thì sao làm thành việc lớn được?.

Mạc Tâm hừ giọng. Bà ta mặc kệ Nhị tôn trưởng, chỉ thọc tay vào bụng mình rút ra một đoạn xương sườn, mài thành châm và đâm vào Thiên Trung Huyệt của Lâm Chính.

Vụt…Luồng sức mạnh bạo phát. Lặc Cốt Châm của Tâm Mạc có uy thế vô cùng kinh người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,560
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4267


Chương 4267

Một nhát châm đâm vào, sức mạnh khủng khiếp như ngày tận thế. Mây đen vần vũ, trời đất tối đen, cảm giác như không gian bị đảo lộn, sức mạnh dường như được rót thẳng vào Lặc Cốt Châm.

Đám đông nhìn theo. Một nhát châm thôi e rằng cũng đủ để lấy mạng người.

“Chuẩn bị ra tay”, Nghiêm Tàng Hải không nhịn được thêm nữa bèn gầm lên. Những người lãnh đạo của các thế tộc khác cũng hành động theo.

Lâm Chính mà chết, bọn họ không cướp ngay Lạc Linh Huyết thì sẽ mất cơ hội. Người của Tử Huyền Thiên trong góc khuất cũng bắt đầu lao ra.

“Nhanh, mau đưa Lâm Chính đi”.

“Hành động nhanh lên”.

Đám đông lao lên như phát điên. Thế nhưng tốc độ của họ chưa là gì. Lâm Chính ngước nhìn Mạc Tâm với đôi mắt đỏ như máu từ trên lao xuống. Anh không hề né đòn, cứ thể để cho Lặc Cốt Châm đâm vào người.

Cuối cùng thì…Phụt…Cả cây châm đâm ngập vào ngực của anh.

Máu tươi b ắn ra. Sức mạnh của cây châm lan ra khắp cơ thể của Lâm Chính. Da trên người anh nứt ra, lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung. Máu bắn tung tóe, cả người như sắp vỡ đến nơi.

Tay anh chộp mạnh tay của Mạc Tâm như muốn đẩy tay của bà ta ra. Mạc Tâm không hề cho anh có cơ hội.

“Người bạn nhỏ, lần này e rằng cậu sống không nổi rồi”, Mạc Tâm nhếch miệng cười.

Vố số các điện chủ và tôn trưởng đều bao vây Lâm Chính, bọn họ cứ giữa chặt vào Lặc Cốt Châm, không chịu buông ra. Mạc Tâm cũng giữ châm đâm ngập cơ thể anh.

Lúc này, Mạc Tâm chỉ cần dùng Lặc Cốt Châm làm điểm dẫn ,rồi không ngừng rót khí công của bà ta vào người Lâm Chính để anh bị phát nổ và chết.

Lâm Chính nôn ra máu, máu chảy từ miệng dọc xuống cơ thể trông vô cùng đáng sợ. Anh vừa thở hổn hển vừa chộp chặt tay của Mạc Tâm, nói giọng khàn khàn: “Muốn giết tôi? E rằng…không dễ như vậy đâu!”

“Sao thế? Tình cảnh thế này rồi mà cậu còn có thể chạy nổi sao? Hay là cậu có người tới cứu?”, Mạc Tâm mỉm cười.

“Bà tưởng rằng không có ai cứu tôi sao?”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

Đám đông thất kinh…

“Hả?”, Mạc Tâm chau mày giống như nghĩ ra điều gì đó bèn quay đầu lại. Bà ta thấy Nghiêm Tàng Hải tay cầm một thanh kiếm đang chém về phía bà ta.

Không hay rồi…Mạc Tâm hét lên, khí công trong cơ thể bùng nổ giống như một qua bom, tỏa ra bốn phía.

Bùm bùm…Ngũ tôn trưởng ở bên cạnh và Trịnh Thông Viễn, Ôn điện chủ cũng không kịp phòng bị, bị luồng sức mạnh đánh bay, ngã sõng soài ra đất.

Nghiêm Tàng Hải cũng không may mắn hơn là bao, ông ta khó có thể tiếp cận được sâu hơn. Ông ta không chịu từ bỏ, chỉ thở hắt ra, chém mạnh thanh kiếm về phía họng của bà ta.

Thanh kiếm với sức mạnh không hề tầm thường. Người thường chắc chắn không thể né kịp. Mạc Tâm cũng vậy.

Cao thủ đánh lén cỡ này thì né đòn rất khó.

Mạc Tâm đương nhiên cũng có sự đề phòng. Trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bà ta cầm châm ngáng lên cổ.

Keng! Âm thanh giòn giã vang lên. Thanh kiếm bị cây châm của bà ta chặn lại. Ánh lửa bắn tung tóe.

“Cái gì?”, Nghiêm Tàng Hải tái mặt.

“Hừ!”, Mạc Tâm búng ngón tay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,560
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4268


Chương 4268

Cây châm lóe sáng va chạm trực diện với thanh kiếm. Nghiêm Tàng Hải bặm môi, định tấn công tiếp. Thế nhưng lúc này người của thiên cung đã lao lên chặn ông ta lại. Cục diện vô cùng hỗn loạn.

Mạc Tâm cũng hiểu ra tại sao Lâm Chính lại để cho đám người Nghiêm Tàng Hải ra tay. Có lẽ tình huống này rồi thì chẳng có thế lực nào lại trơ mắt để cho một mình bà ta nuốt gọn 30 giọt Lạc Linh Huyết hết.

“Nghiêm phó minh chủ! Ông đang làm gì vậy? Tại sao lại giết tôi?”, Mạc Tâm mỉm cười hỏi.

“Mạc Tâm cung chủ. Một mình bà lấy nhiều Lạc Linh Huyết như vậy mà không cảm thấy quá đáng sao? Chúng tôi muốn lấy vài giọt mang về, có lẽ cung chủ không bận tâm chứ?”, Nghiêm Tàng Hải trầm giọng.

“Đương nhiên là không bận tâm, có điều tôi cảm thấy hơi lo lắng”.

“Lo lắng điều gì?

“Tôi lo mọi người có mạng lấy được Lạc Linh Huyết mà lại mất mạng khi quay về”, Mạc Tâm nheo mắt, phất tay: “Gi ết chết cho tôi”.

“Vâng”.

“Giết!”, người của thiên cung gầm lên, lao vào đám người Cô Phong.

“Mặc kệ họ, tìm người đàn ông đeo mặt nạ lấy Lạc Linh Huyết đi. Lấy rồi đi”, Nghiêm Tàng Hải gào lên.

“Vâng phó minh chủ”, đám đông đồng loạt lao về phía Lâm Chính.

Đồng thời các thế lực khác cùng lao lên. Thiên cung dù đông người nhưng khi phải đối diện với những đội quân tinh nhuệ kia thì họ vẫn không thể chặn lại được.

“Được! Được lắm. Rất tốt. Các người đâm lén sau lưng, thấy lợi quên nghĩa, đáng phải chết. Sau khi bổn cung có được Lạc Linh Huyết thì sẽ tiến hành một cuộc rửa máu”, Mạc Tâm cười dữ dằn, mặc kệ tất cả và quay người lao về phía Lâm Chính.

Bà ta phải lấy được Lạc Linh Huyết trước đã. Sau khi có được 30 giọt Lạc Linh Huyết thì bà ta sẽ trở thành vô địch và khi đó không ai còn đối đầu nổi với bà ta nữa. Khi đó tất cả đám người này không khác gì cọng cỏ, bà ta có thể gi ết chết một cách dễ dàng.

Thế là tất cả đều lao rào rào về phía Lâm Chính. Anh đã trở thành thứ khiến đám đông mất kiểm soát. Lâm Chính nôn ra mấy ngụm máu, liếc nhìn xung quanh và rút Lặc Cốt Châm từ trong cơ thể ra.

Lúc này, có vài người tiếp cận anh và hét lớn: “Lâm Chính, đi theo chúng tôi”.

“Giọng nói này…là Chấn Hám Sơn sao?”, Lâm Chính chau mày.

“Là tôi! Thiên Diệp phó chưởng môn sẽ dọn đường, cậu mau chóng rời khỏi đây. Nhanh!”

Chấn Hám Sơn hét lớn, chộp lấy cổ tay Lâm Chính và lôi đi. Thế nhưng ông ta phát hiện ra mình không thể nào lôi được anh.

“Chuyện gì vậy?”, Chấn Hám Sơn vội quay đầu lại. Ông ta sững sờ.

“Ai nói với ông là tôi sẽ đi thế?”, Lâm Chính lên tiếng.

“Cậu…cậu điên rồi sao?”, Chấn Hám Sơn cảm tưởng đầu mình như sắp nổ tung.

Đúng lúc này, quân địch đã áp sát. Thiên Diệp dẫn theo đội quân tinh nhuệ lao về phía Lâm Chính và chặn kẻ địch lại giúp anh.

“Đi thôi, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì?”, Thiên Diệp hét lớn.

Thế nhưng…vô ích. Lâm Chính nhìn xung quanh: “Đám người này không xứng để tôi phải bỏ chạy”.

“Cậu…”, Chấn Hám Sơn không biết phải nói gì.

Nghiêm Tàng Hải cũng đã lao lên tung chưởng về phía Chấn Hám Sơn nhân lúc ông ta không để ý.

Phụt…Chấn Hám Sơn nôn ra máu, ngã về phía Lâm Chính.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,560
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4269


Chương 4269

“Đi thôi…”, ông ta ngẩng đầu hét lên với anh.

Nhưng Nghiêm Tàng Hải đã đâm kiếm về phía cổ họng ông ta…

Lúc này trong mắt tất cả mọi người chỉ có mỗi Lâm Chính. Bọn họ cho rằng, Lâm Chính đã trúng phải Lặc Cốt Châm thì sẽ không còn sức chiến đấu nữa. 20 giọt Lạc Linh Huyết sẽ dễ dàng rơi vào tay họ.

Giờ ai mà chặn trước mặt Nghiêm Tàng Hải thì ông ta sẽ g iết chết kẻ đó. Ông ta mặc kệ tất cả, cứ giết rồi tính.

Đúng lúc cây đao lao về phía người cản ở phía trước thì…

Vụt…Hai ngón tay vươn ra kẹp chặt lấy nó. Cây đao không nhúc nhích được thêm một phân nào nữa.

“Cái gì?”, Nghiêm Tàng Hải nín thở, nhìn lên. Lúc này ông ta mới phát hiện ra người ra tay chính là Lâm Chính.

Không thể nào…Người này không phải đã bị đám người Mạc Tâm tấn công rồi sao. Tại sao vẫn còn sức mà chặn mình vậy?

Nghiêm Tàng Hải đanh mắt, lập tức phát lực. Thế nhưng…dù ông ta có cố gắng thế nào thì cũng không thể đẩy được thanh đao. Lẽ nào sức mạnh của mình lại không bằng cả tên này? Nghiêm Tàng Hải cảm thấy nghi ngờ.

Lúc này, bàn tay đang ghìm thanh đao khẽ búng nhẹ. Một luồng sức mạnh truyền qua thanh đao chạy dọc cơ thể Nghiêm Tàng Hải.

“Hả?”, Nghiêm Tàng Hải tái mặt, vội vàng buông vũ khí và lùi lại. Nhưng đã muộn…Cơ thể của ông ta bay bật ra sao, ngã mạnh xuống đất, không thể bò lên được. Cả người ông ta trầy trật, trông vô cùng đau đớn.

“Phó minh chủ”, người củ Cô Phong vội vàng đỡ Nghiêm Tàng Hải dậy.

Nghiêm Tàng Hải nín thở, cố gắng ổn định khí huyết. Ông ta đang định ra tay một lần nữa thì bỗng nhiên phải khựng lại.Vì có không ít các cao thủ khác đang vây lấy Lâm Chính. Lâm Chính với cơ thể đầy máu bỗng trở kiên kiên cường không chút sợ hãi. Sức mạnh của anh cực kỳ khủng khiếp. Mỗi đòn tấn công, mỗi cũ đạp đều khiến cho kẻ thù bay bật ra.

Người nào trúng phải đòn tấn công của anh không ngất ngay tại chỗ thì cũng lăn lộn chật vật và rất khó đứng dậy. Bất luận là ai thì cũng đều bị đánh phế.

Quá khủng khiếp. Nghiêm Tàng Hải giật mình, cảm giác da đầu tê dại, làm gì còn dám lao lên nữa. Đám người Thiên Diệp thấy Lâm Chính không chịu rời đi mà còn phản công thì cũng bất ngờ.

“Lâm Chính, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?”, Chấn Hám Sơn bò dậy, quát lớn.

“Chấn đại nhân, tôi khuyên các ông mau rời đi đi. Các người mà giúp tôi thì sẽ bị cho rằng cùng một giuộc đấy. Tới khi đó các người bị thương nặng thì tôi không lo nổi đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Cậu…”, Chấn Hám Sơn á khẩu.

“Lâm Chính, chúng tôi mạo hiểm đều là vì cậu. Dù cậu không muốn gia nhập Tử Huyền Thiên thì cũng thôi. Tôi chỉ hi vọng cậu có biết trân trọng tính mạng của mình, trân trọng cơ hội hiếm có này. Cậu đừng nghĩ rằng cậu có từng đó Lạc Linh Huyết thì đã là vô địch. Đối diện với các thế lực hùng hậu này mà cậu vẫn còn ở lại thì sẽ bị chia năm xẻ bảy thôi. Cậu hà tất phải cứng đầu như vậy?”, Thiên Diệp cũng cuống cả lên, vừa chưởng bay một kẻ địch vừa đến lại gần khuyên bảo Lâm Chính.

Tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát của Tử Huyền Thiên. Một vài người đứng đầu của các thế lực khác cũng lao về phía Lâm Chính.

“Cẩn thận, mau cản họ lại”, Chấn Hám Sơn hét lớn, cùng vài cao thủ khác của Tử Huyền Thiên lao lên. Thế nhưng bọn họ sao có thể là đối thủ của những kẻ kia. Ngay lập tức họ rơi vào thế hạ phong, căn bản không thể chặn được đám người này.

Cục diện càng lúc càng tệ. Đúng lúc này…

Vụt…Một bóng hình lao ra…Mấy người Tử Huyền Thiên bừng tỉnh. Họ tái mặt.

Đó chính là Mạc Tâm. Bà ta đã ra tay. .
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom