Cập nhật mới

Dịch Full Sư Phụ Đưa Một Nữ Tử Dưới Hạ Giới Về

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,478
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Sư Phụ Đưa Một Nữ Tử Dưới Hạ Giới Về

Sư Phụ Đưa Một Nữ Tử Dưới Hạ Giới Về
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




[ZHIHU] MỞ ĐẦU CÂU CHUYỆN BẰNG “SƯ PHỤ ĐƯA MỘT NỮ TỬ DƯỚI HẠ GIỚI VỀ”
- ------
Lược dịch bởi: Vịt
- -----
[47114] 提拉米苏
Sư phụ đưa một nữ tử dưới hạ giới về, tên Tần Ương, khuôn trăng nét ngài đậm phong tình, đẹp động lòng người.
Ta thẫn thờ xông vào tẩm điện của sư phụ, trông thấy Tần Ương nhẹ nhàng, e thẹn ngả trong lòng sư phụ. Sư phụ nhìn ta, quát: “Tự ý vào tẩm điện, ngươi còn biết phép tắc gì không!”
Tần Ương khóe miệng nhếch ý cười, quay đầu nhìn sư phụ, thỏ thẻ: “Chàng đừng trách nàng ấy, chẳng qua là do quá ngạc nhiên thôi.”
Giờ ta mới biết thế nào là đau đớn đến tận tâm gan.
Ta gào lên: “Sao người lại tìm đâu ra sư nương rồi! Con và đại sư huynh đã cược với nhau, nếu trong 5 vạn năm người tìm được sư nương cho bọn con thì con phải đưa cho huynh ấy mười vạn hai lượng bạc lận!!”
Sư phụ:?
Tần Ương cười gượng:?
Ta khóc cạn cả nước mắt: “Mười vạn hai đấy huhu, mệ nó, tại sao hả!!!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,478
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Ta là nữ phụ trong làng ngôn tình ngược. Vốn theo nguyên mẫu thì sư phụ ta mang Tần Ương về là để chọc ta giậ.n, để ta sớm nhận ra tấm tình cảm chôn giấu trong lòng. Nhưng ta lại tưởng là thật, buồn bã, uất giậ.n bỏ đi, trôi dạt tu luyện, rồi không may mà chế.t.

Sư phụ như phát điên muốn cứu ta sống lại, thậm chí còn muốn giế.t cả Tần Ương.

Còn Tần Ương vốn là nữ chính, sau những tháng ngày ở bên cạnh sư phụ bị người ngược thân ngược tâm, cuối cùng cũng tu thành chính quả.

Ta chẳng qua là xuyên sách đến đây, vậy nên sự tình thế nào đại khái cũng nắm được. Trong dòng chảy thời gian mà ta nhớ thì sư phụ ta 35 vạn tuổi mới đưa Tần Ương về, thế nên ta mới yên tâm đi cược với đại sư huynh, mà cược là cược cả gia sản của ta.

Ai mà ngờ bây giờ sư phụ mới 20 vạn tuổi!!!

Vốn nắm phần thắng trong tay tự nhiên thuyền lại lật, đại sư huynh âu yếm vuốt đầu ta như định xoa hói đầu ta luôn ấy: “Ngoan, đại sư huynh thương muội, ta sẽ để muội “trả góp” mà.”

*

Sư phụ bí mật gọi ta đến hỏi, người dạy ta như huấn luyện chó vậy, chửi cho mất mặt. Cơ mà người mất mười vạn hai là ta đấy sớm chả để ý chuyện ấy nữa rồi.

Đột nhiên, ta thấy có gì đó sai sai.

Thần sắc của sư phụ như đang cố nén lại sự sung sướng tột độ, mà mày thì lại cau cau, trông có khác gì tâm thần phân liệt không cơ chứ.

Ta nhìn người, lạnh nhạt cất lời: “Mấy mấy đấy.”

Sư phụ đáp lại vô cùng tự nhiên: “46, ta 6 nó 4.”

Ta tứ.c xì khói: “Con biết ngay mà!!!!”

Ta biết ngay người như sư phụ thì làm sao mà tìm được sư nương, lại còn cố tình tìm Tần Ương diễn tuồng, lại còn câu kết với đại sư huynh để lừa ta mười vạn hai!!!

Sư phụ:...

Sư phụ giả vờ bình tĩnh: “Thế thì đã làm sao. Vả lại thời gian qua lại gần đây, ta cũng có hảo cảm với Tần Ương cô nương.”

Ta tứ.c đến nỗi mắt nổi đom đóm, mệ nó, ai giúp người lấy sáu vạn hai thì chắc chắn người có hảo cảm rồi.

Tần Ương cô nương vừa nhắc đã đến, mà đến đúng lúc nghe được câu kia của sư phụ, lại tưởng là thật.

Tần Ương vuốt khăn tay, nhào vào sư phụ mắng yêu: “Tứ lang, sao chàng lại có thể nói những lời ngại ngùng như thế trước mặt đồ đệ cơ chứ.”

Ta: “Oẹ”

Sư phụ mặt xanh như phỉ thúy, cười miễn cưỡng: “Sao nàng lại đến rồi, ta còn có chuyện phải nói với Nguyễn Nhuyễn, nàng đi dùng vãn thiện* trước đi.”

(vãn thiện*: cơm tối)

Tần Ương ánh mắt đưa tình, bẽn lẽn: “Tứ lang, ta ở trong phòng đợi chàng.”

Người vừa rời đi, sư phụ cuối cũng cũng phải: “---Oẹ!!!”

- -------

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,478
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Sư phụ ngồi trên mái nhà ngắm mảnh trăng tàn, tinh thần không rõ: “Trăng hôm nay đúng là vừa to vừa tròn, vừa dài vừa rộng”

Ta hừ một tiếng: “Trước khi đưa Tần Ương về người đã nên nói rõ, đây chỉ là vở kịch mà thôi.”

Sư phụ: “Chẳng phải là ta muốn diễn chân thật nên mới không nói hay sao? Ta cứ nghĩ, đợi đến khi tiền vào tay rồi, đưa cho nàng ta chút ít để nàng ta đi.”

Ta thay tông giọng, vuốt họng, e thẹn: “Tứ lang, chàng không cần ta nữa sao?”

Sư phụ ngồi không vững, rơi từ trên nóc nhà xuống đất.

Ta nhảy xuống, chân đá cái người đang giả chế.t kia: “Đây là cái giá phải trả cho việc đi lừa tiền.”

Sư phụ: “ಥ╭╮ಥ”

*

Trong lòng ta hiểu rõ, câu chuyện này không thể thiếu Tần Ương, Tần Ương không thể rời đi.

Mặc dù là nữ chính ngôn ngược, nhưng dẫu sao cũng là nữ chính.

Đúng như dự đoán, sư phụ đem cả gia sản bao năm tích lũy đưa cho Tần Ương nhưng nàng ta kiên quyết không nhận.

Nàng ta giống như đóa hoa trắng giữa tiết trời giá lạnh: “Ta yêu con người chàng chứ không phải tiền của chàng. Tứ lang, ta sẽ ở đây cho đến khi chàng yêu ta.”

Cũng vì chuyện này mà sư phụ huhu tìm ta: “Tiêu đời rồi, nàng ta định ở đây cả đời.”

Ta: “…”

*

Từ đây, tông môn lúc nào cũng thoang thoảng mùi liên hoa*. (liên hoa: hoa sen)

Sư phụ chỉ có mình ta là nữ đệ tử, trên là sư huynh, dưới có sư đệ, ngay đến cả tạp dịch cũng đến tìm ta than thở.

Mới đầu gặp mặt, nam đệ tử còn bị vẻ bề ngoài của Tần Ương đánh lừa, nhưng rồi càng về sau càng phát hiện hương đóa bạch liên hoa free này nhức mũi đến nhường nào.

Nữ đệ tử càng không thích dáng vẻ vờ vịt của Tần Ương, chỉ là ai cũng nghĩ Tần Ương là sư nương, đành cắn răng nhịn.

Đến đây ta không khỏi thắc mắc: Tần Ương là nữ chính, chẳng lẽ đến sớm trước 10 vạn năm nên nàng ta chưa học được kỹ năng “trà xanh” mới đi diễn cùng lúc hai vai?

Ta lại ngồi ngẫm nghĩ nội dung nguyên mẫu mới để ý, nhị sư huynh đi tu luyện sắp trở về rồi.

Và “ta” cũng sắp phải bàn giao lại mọi việc cho nhị sư huynh rồi kiếm cái cớ, chăn gói quả mướp rời đi.

Nói thật, bảo ta vì cốt truyện mà rời bỏ tông môn, ta đây không muốn.

Nhưng giờ có Tần Ương, câu chuyện đã khác rồi.

Ban ngày phải nghe cả một nồi đệ tử than vãn, ban đêm lại phải nạp thêm tiếng hic hic huhu rồi chửi chửi bới bới, đầu ta sắp nổ tung luôn rồi, cái não của ta vốn đã không “dư dả” gì, giờ đúng là “đã lạnh vì tuyết mà còn phải giá vì sương.”

*

Ngày ngóng đêm trông, cuối cùng nhị sư huynh cũng trở về.

Huynh ấy mang theo cát bụi dặm trường bước vào, kính lễ chào sư phụ rồi đứng bên cạnh ta.

Nhị sư huynh ghé đầu hỏi nhỏ: “Không có ta ở đây, bọn muội lại trồng thêm liên hoa à?”

Ta: “…”

Ta: “Đâu có.”

Nhị sư huynh cau mày: “Không đúng, rõ là ta ngửi thấy mùi liên hoa mà.”

Ta chỉ về phía Tần Ương: “Huynh thấy không, bạch liên hoa thành tinh đấy.”

Nhị sư huynh ù ù cạc cạc gật đầu: “Mũi ta hơi nhức rồi đấy.”

*

Sư phụ ho một tiếng: “Lão nhị này, ra ngoài kia con có được gì nào?”

Trong lòng ta hơi kích động, đợi nhị sư huynh nói xong, ta sẽ nhân cơ hội này, xin sư phụ cho ta ra ngoài tu luyện. Chứ không, ta sắp ngất đi vì mùi liên hoa rồi.

Nhị sư huynh phấn khởi đáp: “Con có được ái tình!!”

Sư phụ:??

Sớm đã chuẩn bị trong đầu, ta buột miệng nói: “Sư phụ, con cũng muốn ra ngoài tu luyện như nhị sư huynh.”

Sư phụ trợn mắt: “Không được, con không được đi.”

Ta giãy đành đạch: “Sao không cho con đi, tỷ tỷ đi được, muội muội cũng phải được đi!!”

Sư phụ đập bàn đứng dậy: “Con mới có 4000 tuổi, lông còn chưa mọc đủ, đi được cái con khỉ.”

Đại sư huynh bên cạnh tiếp lời: “Nguyễn Nhuyễn, muội còn nhỏ quá.”

Nhị sư huynh nghe xong lời ta, mặt đầy cảnh giác: “? Không được, không thể được.”

Nói rồi, nhị sư huynh rút ra một con đao, nhẹ nhàng vuốt: “Khó khăn lắm ta mới có được sắt thần, rồi lại phải nhờ đại sư lừng danh luyện thành kiếm, đặt tên “ái tình”. Dứt lời, cười nhẹ, “Muội mà cũng đòi cướp nó với ta, muội xứng không?”

Đại sư huynh: …

Sư phụ: …

Ta: …

Mệ nó, tại sao chứ.

*

Mãi tới lúc này Tần Ương mới làm được chuyện giống người, nàng ta nhìn nhị sư huynh cười, nhẹ nhàng nói: “Sao lại nói với sư muội của ngươi như thế.”

Nhị sư huynh điêu đứng với nụ cười, chắp tay: “Đây chắc hẳn là Bạch cô nương, nghe danh đã lâu.”

Ta suýt cười không ngậm được mồm, bạch liên hoa, đúng là họ Bạch thật.

Bạch liên hoa lúc này biến thành lục liên hoa, nàng ta cười miễn cưỡng, đáp: “Ta không phải họ Bạch.”

Nhị sư huynh lập tức sửa lời: “Thứ lỗi, Liên cô nương, ta đường đột quá rồi.”

Thôi xong, tới công chiện, lục liên hoa mặt hơi xám xịt.

Hắc lục liên hoa nghiến răng cắn lợi: “…Ta cũng không phải họ Liên.”

Nhị sư huynh nhìn ta muốn cầu cứu, ta mỉm cười, đáp lại bằng ngón giữa trắng nõn.

Nhị sư huynh tắt nắng, nhắm mắt, rồi lại mở mắt như vị thần trở về. Huynh ấy lại nói: “Là ta sai, Hoa cô nương.”

Lúc này, nhị sư huynh, bóng dáng ấy, lại còn để ít râu nữa chứ, mép còn dính ít nước bọt, cười lên cái không biết cướp mất con tim ai.

Còn ta, con tim ta sắp cười ngất đi rồi.

*

Liên hoa dần dần khô héo: “…”

Liên hoa (đã hóa đen): “Gòi xong”*

(*Nguyên văn: 八嘎/ばか: ngu ngok, ngôn ngữ mạng của giới trẻ TQ)

*

Dẫu sao ta cũng phải rời khỏi tông môn, bởi phụ hoàng dưới hạ giới chuẩn bị tổ chức thọ thần, ta là con, ắt phải về rồi.

Cả đời phụ hoàng cầu tiên vấn đạo, vậy nên người mới đưa ta đi tu tiên. Lúc cáo biệt ta có đi lấy trường sinh đơn mang về cho người.

Dưới nhân gian, thường tuổi thọ chỉ khoảng 3000 tuổi, trong khi phụ hoàng ta ngồi lên ngai, tính đến nay cũng đã 6000 năm rồi. Người chăm lo cho dân, đất nước thái bình, thêm ta là tiên, thực lực cũng mạnh, dân chúng cũng không có ý kiến gì.

Sư phụ không yên tâm, trước khi rời đi cứ dặn đi dặn lại: “Con có thể có Ái Tình nhưng không được có ái tình.”

Ta:?

Sư phụ lại kéo ta hỏi: “Giờ con đã có người trong lòng chưa?”

Ta im lặng.

Sư phụ lớn tiếng hỏi: “Con ậm ừ không nói thế! Nói đi, là tên nào!”

Vẻ mặt vừa giậ.n, vừa không tin được, cứ như chỉ cần ta nói tên ra thôi là sư phụ lập tức đi xử lý vậy.

Ta: ….

Ta cười, trả lời hai chữ: “Thẩm Đằng”*

(Thẩm Đằng: diễn viên hài TQ, đóng trong “Xin chào, Lý Hoán Anh” nhé, phim hay lắm =)))

*

Ờm đây là lĩnh vực mù tịt của sư phụ nên là người không làm gì được, chỉ đành bám vạt áo ta: “Tên nghe đã xấu rồi, chắc chắn là tra nam, Nguyễn Nhuyễn, ngươi đừng thích hắn nữa.”

Ta hững hờ: “Thế người thấy tên ai hay.”

Sư phụ nhìn ánh mắt lạnh nhạt của ta, hơi run, nói nhỏ: Ta anfjknakrjio jcjanjfnsajkfskaj fakfjaksf cũng không biết”

Ta: …

*

Sư phụ lải nhải hai tiếng trời, cuối cùng cũng được toại nguyện, cùng ta về kinh thành.

Toang nhất là đóa liên hoa khô cằn cỗi kia cũng nhất quyết phải đi theo sư phụ. Mà cái lúc ấy đầu sư phụ lại tràn ngập niềm vui được đi cùng ta, thế rồi mu muội làm sao lại gật đầu mất rồi.

Đợi đến khi sư phụ tỉnh lại thì ta đã nắm lấy cổ rồi nghĩ xem nên vặt cổ hay vặt răng.

*

Chưa tới ba ngày, ba bọn ta đã tới hoàng cung.

Ta hành lễ chào phụ hoàng: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng. Chúc phụ hoàng phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.”

Phụ hoàng cười rạng rỡ, nét mặt điểm nếp nhăn. Người nắm lấy tay ta, nắn nắn: “Gầy rồi”

Phụ hoàng và ta hàn huyên một hồi, thọ yến sắp bắt đầu mới đành phải buông tay. Lúc này người quay ra chỉ hai người sau ta: “Hai vị này là?”

Ta giới thiệu: “Vị nam tử là sư phụ con.”

Phụ hoàng “ây dô” một tiếng rồi đứng dậy: “Thất kính, thất kính, người đâu, mang trà lên cho tôn giả!”

Tần Ương đứng bên cạnh nhìn ta, môi mấp máy như ám thị gì đó. Ta sắp xếp một hồi cũng không hiểu gì, đành từ bỏ.

Ta: “Ờ…vị nữ tử kia…là một loài thực vật.”

Phụ hoàng:?

Tần Ương:…

Tần Ương: “Mé.”

- -------

(CÒN TIẾP)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,478
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Thọ yến.

Mỹ nhân đàn ca múa hát đẹp thật đấy, nhưng không hiểu sao ta cứ thấy buồn ngủ.

“Hoàng tử nước Ba Tư yết kiến——”

Ta gật gà gật gù ngẩng mặt lên.

Não ta lại nghĩ lại cốt truyện mới phát hiện vị hoàng tử Ba Tư là nam số 0.

Từ đã??

Nam số 0?

Ta nhìn nam số 1 đang đứng bên cạnh ta – sư phụ.

Ta lại nghĩ, Tần Ương là nữ số t, không phải sẽ có nữ số p nữa chứ?

Đúng là, một nhà bốn người.

Hoàng tử Ba Tư mặt sáng như ngọc, mắt cong hoa đào, miệng đầy ý cười, tựa như gió xuân lướt qua.

Hắn cười: “Tại hạ là hoàng tử Ba Tư, họ Mã.”

Ta hơi tò mò, nghĩ, Mã nào? Mã Lệ Liên Mộng Lộ (Marilyn Monroe), Mã Cách Lệ Tháp (玛格丽塔)?

Ta phải dập tắt mấy suy nghĩ này, người ta là hoàng tử, làm sao mà để mấy cái tên ấy được cơ chứ.

Đúng lúc này hoàng tử nhẹ nhàng cất giọng: “Tên Mã Ca Ba Ca.”

(Mã Ca Ba Ka: Makka Pakka)

Ta: …

Mé, là do ta quá nông cạn.

*

Sư phụ thấy ta nhìn hoàng tử như vậy, không vui hỏi: “Con nhìn hắn làm gì?”

Ta cười thâm sâu: “Con đang nhìn người cô độc.”

Sư phụ không hiểu: “Cô độc?”

Ta: “Không nơi nương tựa, phiêu dạt khắp nơi.”

(Nguyên văn:无1无靠 ,遍地飘0, tác giả chơi chữ quá)

Sư phụ:?

Sư phụ nhìn ta suy nghĩ, rồi lại quay ra nhìn vị hoàng tử kia: “Nguyễn Nhuyễn, ta thấy con càng ngày càng dẹo, nào là muốn có ái tình, nào là xót xa hoàng tử Ba Tư cô độc, dẹo dẹo sao ấy.”

Ta:…

Ta: “Nói nhảm, ông đây vốn là nữ mà.”

*

Trong yến tiệc Tần Ương không có đất tỏa hương, đấy là ta nghĩ thế thôi, chứ một hồi sau ta lại tự vả chính mình.

Vốn liên hoa đã khô héo cả rồi, còn hoa bây giờ là nữu hỗ lộc bạch liên lục trà hoa cơ.

Nó vừa có mùi hương nhẹ của liên hoa, lại có thêm hương của trà xanh.

Thọ yến chuẩn bị kết thúc, Tần Ương tiến lên, cười duyên dáng: “Ta muốn tặng bệ hạ một điệu múa, tên “Phượng Cầu Hoàng”.”

Phụ hoàng phấn khởi cho phép.

Tần Ương để chân trần đứng giữa đài lắc lư, động tác cuối cùng để lộ chân trắng nõn, đẹp động lòng người.

Sư phụ chăm chăm nhìn Tần Ương, lòng ta than thở, đây chẳng phải là thích hay sao? Ghê thật, không hổ là Nữu Hỗ Lộc Thị.

Tần Ương cười e thẹn, chắc nghĩ sư phụ ta cắn câu chứ gì.

Bất ngờ thay, sư phụ chỉ vào chân nàng ta, lạnh nhạt: “Chân nàng....”

Ta đang nghĩ xem sư phụ sẽ khen như thế nào, Tần Ương cũng đỏ mặt, nhìn sư phụ, đợi người nói câu tiếp theo.

Sư phụ ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Sao lại để chân trần? Không sợ bốc mùi à?”

Lời từ kẽ răng chó tuôn ra.

Ta: …

Mọi người: …

Tần Ương: “!!! Chân chàng mới thúi!”

*

Mã Ca Ba Ca vào giải vây: “Tôn giả thật hài hước”

Ta không nhịn được hỏi: “Dám hỏi hoàng tử Mã Ca Ba Ca, phụ hoàng của người có phải Y Cố Tỷ Cố hay không?”

Mã Ca Ba Ca ngạc nhiên nhìn ta: “Công chúa, người quả thật liệu chuyện như thần, ngoài ra mẫu thân tại hạ là Mô Tây Địch Tây, ca ca là Thang Mỗ Bộ Lợi Bách”

Ta:.....

Thấy ta chăm chú nói chuyện với Mã Ca Ba Ca, sư phụ véo nhẹ rồi thấp giọng mắng: “Đừng nói với hắn nữa, ta thấy hắn thích con đó.”

Ta:…

Trời đất ơi, người tưởng gọi hắn là nam số 0 để vui à?

Mã Ca Ba Ca xuất hiện, nói không chừng người còn thích hắn ấy chứ.

Ta không thèm để ý tới người ngồi bên cạnh, tiếp tục hỏi hoàng tử Ba Từ: “Hmm…. Hoàng tử Mã Ca Ba Ca này, ta muốn biết tại sao da đen với da xanh lại có thể sinh ra da trắng?”

Mã Ca Ba Ca:???

Mã Ca Ba Ca hoang mang: “Công chúa nói gì cơ?”

Ngại quá.

Nước đi này hơi sai sai.

*

Nghe sư phụ nói, đêm đó ta và Mã Ca Ba Ca nói chuyện say sưa, cùng nhau ngắm tuyết, ngắm sao, rồi ngắm trăng, nói từ từ phú thơ ca sang triết học nhân sinh.

Ta phê phê cơn say, lại kéo Mã Ca Ba Ca lại nói chuyện nhiễm sắc thể với DNA, lúc đầu hắn vui vẻ tiếp chuyện, xong rồi cũng lăn ra ngủ say như chế.t.

Trước khi rời đi, ta còn đạp cho hắn tỉnh, hít một hơi rồi nhẹ nhàng trầm ấm nói: “Ngủ ngon, Tiểu Điềm Điềm. Ngủ ngon, Tiểu Đậu Đậu”

Sư phụ lôi ta thế nào ta cũng không chịu đi, chỉ đành nghe ta chúc ngủ ngon xong thì xách ta rời đi.

Để lại Tần Ương ngồi trong hoàng cung:??? Mé, có phải mấy người quên gì rồi không??

*

Trở về tông môn, sư phụ hỏi ta sao chẳng bao giờ chúc người ngủ ngon, ta vội an ủi: “Ngủ ngon, dũng sĩ diệt mồi!”

Sư phụ “hừ” khinh bỉ: “Còn nữa, sao con chưa từng ngắm tuyết, ngắm sao, ngắm trăng cùng ta, cũng chưa bao giờ đàm đạo từ từ phú thi ca đến triết học nhân sinh?”

Tim ta đập bình bịch, cái lời này sao nghe quen thế nhể.

Không phải chứ, chẳng lẽ sư phụ cũng xuyên sách đến đây?

Ta hỏi thử: “Về sau con sẽ chỉ ngắm tuyết, ngắm sao, ngắm trăng với người thôi, cả từ phú thi ca đến triết học nhân sinh nữa.”

Cảnh hai người nhận ra nhau không đến, mà chỉ thấy sư phụ mặt đỏ tía tai: “Con đừng nói linh tinh.”

Ta:?

Trái tim nam nhân đúng là mò kim đáy bể.

*

Nói ra kể cũng lạ, từ cái lần xuống hạ giới kết thúc tốt đẹp ấy, chẳng những nhìn thấy liên hoa tiến hóa, mà ta còn quen cả Mã Ca Ba Ca.

Cơ mà ta cứ thấy thiếu thiếu gì đó.

Lạ lắm.

Đúng lúc đang suy nghĩ thì đại sư huynh nhảy vào, ngửi ngửi bốn xung quanh như con chó rồi hỏi: “Sao dạo này không ngửi thấy mùi liên hoa nhỉ, Hoa cô nương đâu?”

Ta:!!!

Mé, ta biết ta thiếu gì rồi, ta quên cmn Nữu Hỗ Lộc Thị rồi!!!

*

Mặc dù liên hoa có mùi hơi sặc thật, nhưng mấy ngày này nàng ta cũng không làm chuyện gì xấu xa cả.

Để một nữ tử như vậy dưới hạ giới, ta cứ lo thế nào ấy.

Ta đang suy nghĩ xem có nên phát lòng thương đi lôi nàng ta về hay không thì một cục than đen xuất hiện trước mặt.

Ta: “Than đen thành tinh xin mời đến Sinh Hóa Sơn.”

Than đen lạnh lùng nhìn ta: “Ta là Tần Ương”

Ta:…

Ú òa, thành hắc liên hoa rồi nè.

Ta cố giải thích: “Gì nhỉ, thực ra ta vừa về là nghĩ đến cô vẫn còn ở đó, còn đang định đi đón nè.”

Than đen liếc mắt khinh: “Thế ngươi nghĩ hẳn một tháng?”

Ta: “Hắc cô nương, nói thế này là không đúng rồi nhá, không biết cô đã nghe qua tình cảm quan trọng hơn chưa?”

Than đen im lặng, siết bàn tay.

Nàng ta hỏi: “Sao ta lại họ Hắc rồi?”

*

Ta có thể cảm nhận được thái độ của liên hoa đã thay đổi. Ta tưởng là do nàng ta chịu lễ rửa tội của tông môn nên tự động tiến hóa, ai ngờ ngay giây sau, sư phụ vào phòng ta, gọi Nguyễn Nhuyễn thì mắt liên hoa đã sáng rực lên.

Tiếc là, đen quá không nhìn rõ mặt đỏ.

À thế à, thế là chỉ tiến hóa cho ta xem thôi à?

Sư phụ nhìn liên hoa than đen, cau mày hỏi: “Thứ gì đâu ra vậy, sao mà đen thế kia?”

Ta đang định mở miệng giải thích thì nghe liên hoa hắng giọng.

À, đây chẳng phải là không muốn người mình thích thấy mình xấu xí hay sao?

Liên hoa than đen hạ tông giọng: “Ta là nô tỳ Nguyễn Nhuyễn cô nương mua về.”

Sư phụ lại chẳng phát hiện mùi sai sai, người ngắm nghía một lúc rồi quay ra khen ta: “Thị lực bóng đêm của con tốt phết nhỉ”

Ta:…

- -------

Còn tiếp
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,478
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Sư phụ nói thêm, qua hai hôm nữa mật cảnh thương hải mở ra, các tông môn bàn bạc với nhau chuẩn bị đại hội tỷ thí tiên mạch.

Thực ra cũng chỉ là đồ đệ mấy tông môn đi vào mật cảnh rồi xem xem ai sẽ là người đoạt được Cửu U Liên mà thôi.

Ta thấy sai sai, trong nguyên tác, sư phụ và Tần Ương đồng tâm đồng lòng rồi mật cảnh thương hải mới mở cơ mà.

Thế tính ra mật cảnh thương hải mở sớm những 11 vạn năm.

Sư phụ vẫn đang lải nhải: “Khi con gặp nguy hiểm thì đừng cố quá, phải nhanh chóng chạy ra. Cỏ đuổi muỗi nhớ mang đi, cả mê hương nữa…”

Ta trả lời cho qua: “Con biết rồi, con biết rồi”

*

Nghĩ mãi không hiểu, thôi khỏi nghĩ.

Ta sắp xếp hành lý, chuyển vào mật cảnh ở cùng với đại sư huynh, nhị sư huynh và tiểu sư đệ.

Sư phụ làm giám khảo nên phải đến sớm hơn vài hôm. Mà liên hoa mặt trơ trán bóng ấy cũng sống chế.t đi theo người rồi.

Trên đường đi, nhị sư huynh lau chùi “ái tình”, đại sư huynh với tiểu sư đệ thì xét nét liên hoa tốt hay trà xanh tốt. Ta quyết định: “Thôi thì gọi luôn là hoa trà đi!”

Đại sư huynh kinh ngạc nhìn: “Đúng là muội của ta!”

*

Tham gia tỷ thí lần này có 10 tông môn tất cả, trong đó có Xu Tuyết, Ngọc Ôn, Ảnh Dụ v.v…

Tông môn Ô Ly bọn ta tuy thực lực mạnh nhưng bình thường không hay qua lại với các tông môn khác, thế nên chẳng ai đến, mà cũng chẳng ai dám đến nói chuyện với bọn ta.

Bốn huynh muội ta ngoan ngoãn im lặng rồi lần lượt vào mật cảnh.

*

Mật cảnh đang vào đêm, một mảng tối thui, giọt nước rơi tí tách, lá cây trải đầy trên đất, giẫm lên nghe xào xạc, xung quanh im lặng như tờ, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Đại sư huynh nắm chặt cánh tay ta, lẩy bẩy: “Ta, ta nghe sư phụ nói thị lực bóng đêm của muội rất tốt.”

Thường ngày trông huynh ấy to xác, thế mà lại sợ tối à.

Ta nhẹ nhàng đáp: “Bám một lần 10 vạn 2 bạc, ngoan, tiểu sư muội thương huynh, trả góp cũng được.”

Đại sư huynh:!!!

Gian thương!

*

Bọn ta đi được một lúc lại nghĩ ngay giờ nên ăn gì, đúng là không có ý chí!

Nhị sư huynh đem theo ái tình chuẩn bị săn bắt, tiểu sư đệ lo lắng: “Trời tối thế này…”

Đúng lúc này, đại sư huynh kéo tay ta lại, thấp giọng: “Đừng nhúc nhích!”

Bốn người tức thì cảnh giác.

Rừng cây lay động, thoắt cái hai con động vật to lù lù bổ ra.

Ánh trăng le lói: Là Hàn Băng Tông Hùng. (Hùng: con gấu)

Con này công lực cao, lại còn nói được tiếng người, cho dù có sư phụ ở đây thì cũng không dám chắc sẽ thắng.

Mặt ta biến sắc, tay đổ mồ hôi, bốn huynh muội ta chỉ có một đáp án: ắt sẽ chế.t.

Bọn ta chưa kịp nghĩ xong thì hai con dị vật đó đã nhào tới.

Tốc độ nhanh quá, không ai kịp phản ứng.

Ta nhắm mắt lại, tưởng là đau đớn giáng xuống, nào ngờ bên tai vang lên một giọng quen thuộc: “Ê mùi bọn này thơm ghê, nhất là đứa con gái ở giữa kia kìa, trông xinh gái quá.”

Ta từ từ cất giọng, rón rén hỏi: “….Hùng nhị?”

*

Huỳnh nhị ngạc nhiên: “Ủa sao biết tên ta hay vậy?!”

Ta cười gian, nắm chắc phần thắng trong tay: “Ca ca của ngươi có phải Hùng đại không?”

*

Và thế là, bọn ta, thêm cả Hùng đại, Hùng nhị ngồi xuống hơ lửa.

Hùng nhị thắc mắc: “Sao ngươi biết nhiều thế!”

Ta: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”

Hùng nhị nhìn ta đầy ngưỡng mộ: “Giỏi quá má ơi.”

Hai bọn ta hợp thật đấy, một đứa dám nói, một đứa dám tin.

- -

Còn tiếp:>
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,478
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Qua lời giới thiệu của Hùng đại, Hùng nhị, bọn ta còn quen thêm cả Cát Cát Quốc Vương.

Cát Cát Quốc Vương ưỡn ngực nói: “Kể mấy người nghe, ta mới phát hiện loại thức ăn mới, tên là “Thơm lòi sh*t”!! Èo ơi thơm dã man luôn í!”

Nói rồi, nó kêu Mao Mao mang lên…một đống sh*t.

Kinh cmn ngạc.

Giờ ta mới chợt nhận ra mình đang ở tập 94 của “Gấu bự rừng rậm”, Lẩu Nấm.

*Gấu bự rừng rậm: Gấu bự núi tuyết phake.

*

Nhìn cái thứ trông như sh*t, tên “Thơm lòi sh*t” kia, cả lũ đần người.

Hùng đại cất lời: “Đây có phải nấm đâu, đây phải là sh*t mới đúng chứ?”

Ta – người đã xem qua mấy tập đó giải thích: “Đây không phải! Cái này ngon lắm đấy!”

Đại sư huynh mặt mày khó hiểu nhìn ta: “Khẩu vị của muội đặc biệt thật đấy.”

Ta: …

Cát Cát Quốc Vương ăn trước, mặt đầy mãn nguyện: “Ngon quá!”

Hùng đại, Hùng nhị hơi do dự tí nhưng rồi cũng ăn, ăn xong gớt nước mắt: “Thơm quá, ngon quá má ơi!”

Ta cũng thử một miếng.

Ngon! Tuyệt! CMN! Vời!

Nhị sư huynh cổ vũ mãi mới nhăn mặt thử.

Đại sư huynh nửa tin nửa ngờ, cũng ăn.

..

Thế là 4 người, 2 gấu, 2 khỉ cùng nhau ăn uống vui vẻ.

*

Đúng lúc này, đệ tử Xu Tuyết tông đến chỗ bọn ta, định thăm dò xem thực lực của bọn ta rốt cuộc thế nào, ai ngờ lại bắt được cảnh ăn cơm kỳ dị.

Tên đệ tử đó vô cùng hoảng hốt, sợ hãi, rồi chạy thục mạng về đội nhà, hét: “Người của Ô Ly tông điên rồi, điên thật rồi!”

Chưa dứt câu đã thở ra một câu khác: “Bọn họ đang ăn sh*t tập trung”

*

Ăn xong “Thơm lòi sh*t”, bọn ta tạm biệt Hùng đại, Hùng nhị.

Hùng nhị gãi đầu: “Lần sau còn được gặp mấy người không?”

Ta nhớ lại xem sư phụ giả vờ giả vịt như nào, rồi cũng học theo: “Dựa vào duyên thôi, khó nói lắm.”

Hùng nhị mừng rỡ: “Mã Ca Ba Ca, nhất định sẽ gặp lại thôi!”

Ta:…

Ê này, nhầm hàng rồi.

*

Bọn ta tiếp tục đi, lại gặp đệ tử Xu Tuyết tông.

Ta lịch sự chào: “Chào các vị, ta là Ô Ly tông…”

Chưa nói xong thì bọn họ đã run rẩy cúi rạp người chào rồi bỏ chạy: “Chào các vị, làm phiền rồi!”

Ta:….

Bọn họ đi rồi, ta và đại sư huynh vẫn nhìn nhau ngây ngốc.

Tiếng họ vọng lại:

“Ê ăn xong sao không có mùi nhỉ??”

“Ngu thế, chắc chắn phải dùng thuật sạch sẽ rồi!”

Ta:??

*

Tiểu sư đệ: “Chúng ta cứ đi thế này cũng không phải cách.”

Ta đang định nói thì chân tay cảm giác có thứ gì đó trói lại, giãy thế nào cũng không ra.

Ta thét lên: “ÁI TÌNH!!”

Ái tình lập tức bay ra, ché.m ngay vào mắt cá chân.

Ta: ….

Thứ trói ta chả thấy bị gì, còn chân ta thì chảy máu.

Ta: “Đúng là, Ái tình kiếm có khác.”

*

Đại sư huynh định kéo ta, ta cố vươn tay ra nhưng huynh ấy không thể nào kéo nổi.

Một mảng sương xuất hiện, ta dần dần không thấy rõ mặt bọn họ nữa.

*

Mở mắt, xung quanh một màu đen tối.

Một giọng nói khàn khàn cất lên: “Năm nay nhiêu tuổi rồi?”

Ta chưa kịp trả lời thì hắn đã nói tiếp: “Lão phu đã 3000 tuổi rồi, không còn khỏe mạnh như lớp trẻ các ngươi nữa.” Nói xong, hắn bật cười “Không biết thịt ngươi có mềm không.”

Ta: …

Vch thật, ta không dám nói ta năm nay 4000 tuổi nữa mất.

Yêu quái trong mật cảnh này đều trẻ như thế à?

Chủ nhân của giọng nói kia hỏi: “Ngươi không sợ à?”

Ta bình tĩnh đáp: “Ta mất đi quyền làm người rồi đúng không lão già?”

Tên đó câm nín.

Hắn nghiến răng: “Ngươi vừa bước vào mật cảnh, nơi đó có thứ ngươi sợ nhất, phải đánh bại nỗi sợ hãi ngươi mới sống sót rời đi. Nếu không, ta sẽ nuốt sống ngươi.”

Dứt lời, ta bị một sợi dây trói chặt rồi rơi xuống một nơi khác.

Ta cố vực dậy, vết thương ở chân đang rỉ máu, xuýt xoa một hơi rồi nghĩ, sẽ có một ngày ta bẻ ái tình làm bốn rồi đưa trả nhị sư huynh.

Cho chế.t.

Từ rèm cửa đến giường, rồi máy tính, đều là màu hồng. Ớ, ta đang ở phòng hiện đại à?

Ta vừa nghĩ xem thứ ta sợ nhất là gì, vừa nín thở, sợ có thứ gì đột nhiên bổ ra.

Chỉ nghe từ trong máy tính có người nói: “Mở sách ra, trang 37, nay chúng ta học bài mới. Ai chưa bật camera thì bật nhanh lên, có 49 người bật, còn một người,….Nguyễn Nhuyễn? Nguyễn Nhuyễn đâu?”

Ta:???

Học…học onl?

*

Ta lập tức click chuột, mà ôi mãi không mở được cam.

Lại nghe tiếng thầy nhắc nhở, sợ hãi vch, click linh tinh mãi mới bật được.

Thầy có vẻ hơi bực: “Kêu bật cam mà mãi không bật được vậy?”

Ngữ khí giống sư phụ của ta quá cơ.

Ta: “Em xin lỗi thầy, nãy mạng em lag quá không bật được cam”

Nhìn mặt thầy, ta lạnh cả sống lưng.

*

Là sao, là phải đánh bại thầy xong ta mới được ra hả?

Đúng lúc ta đang hoang mang thì có người cất tiếng: “Thứ ngươi sợ đặc biệt thế?”

Người đó vừa nói thì màn hình hiện ra out cuộc họp.

Ta chửi: “Im mồm đi, không thấy đang không vào được lớp à?”

Người đó:??? Ngươi không sợ không ra được mật cảnh à?

Không biết có phải do mật cảnh ảnh hưởng hay không mà giờ ta chỉ muốn học onl thôi, có chế.t hay không cũng kệ: “Học onl làm ta vui. Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, tự do, bình đẳng, công bằng, ái quốc,…chủ nghĩa xã hội bảo vệ ta, ngươi không giế.t được ra đâu.”

Người đó: “Ngươi, con người ngươi….”

Ta nói tiếp: “Ta không phải người, ta là nhân vật thần kỳ được hỗn hợp bởi toán lý hóa anh sinh sử địa giáo dục công dân tạo thành, là mầm non tương lai của nước nhà.”

Hắn:….

*

Đột nhiên một tiếng “cạch” vang lên, xung quanh ta lại trở về một màn đen tối.

Ta mừng rỡ: Mật cảnh sập rồi!

Ta vênh mặt thét lên: “Chỉ thế này thôi à?”

Hắn im lặng một lúc, giọng bỗng trẻ ra.

Rồi hắn chửi một câu: “….Đệt.”

“Không được.” Ta giảng giải: “Zhihu không cho đệt đâu.”

- --

Còn tiếp
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,478
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Hắn:???

Ngửi thấy mùi sai sai, ta hỏi: “….Mã Ca Ba Ca?”

Hắn không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ chán chường nói: “Ngươi đã hạ gục được nỗi sợ hãi, ngươi đi đi.”

Bốn bên bỗng rộng mở, ánh sáng rọi vào mắt ta, chói quá, qua một hồi ta mới vực dậy được.

Giờ ta mới biết, nơi ta đứng là giữa một hang động rộng lớn.

Khập khiễng lết đến cửa động, chợt nghĩ.

Mã Ca Ba Ca là hoàng tử dưới hạ giới, sao hắn có thể vào được mật cảnh? Hắn lấy đâu ra pháp lực?

Nếu như có người cố ý sắp đặt, vậy thì tại sao chỉ để ta vượt qua sợ hãi là thả ta ra luôn?

Rồi cả, tại sao lại nhất quyết phải chọn Mã Ca Ba Ca?

Đã tốn công đưa ta đến đây, sao lại không giết? Lạ thật đấy.

Ghé.t ghê, biết thế ngày xưa đi học chú ý nghe giảng, không đã chẳng phải gì cũng không biết như bây giờ.

Mà kể ra Mã Ca Ba Ca diễn cũng giỏi thật đấy, đang là đứa đáng iu cute hột me, tự dưng quay ra làm con yêu quái nửa mùa này làm gì.

Mã Ca Ba Ca do dự một hồi: “Ngươi khoan đi đã”

Hắn nghiến răng: “Có vị tiên nhân cho ta ít pháp lực để ta tới đây thăm dò xem nỗi sợ của ngươi là gì.”

Cái tên yêu quái vừa muốn ăn thịt ta giờ đang lắp ba lắp bắp: “Vị tiên nhân đó còn nói, chỉ cần biết ngươi sợ gì nhất là được, đến lúc đó, cho dù có nói cho ngươi biết ta là ai thì cũng chả để làm gì nữa rồi.”

Ta nhìn hắn đầy thương hại: “Đù má, cảm ơn ngươi thành thật thế này nhiều.”

Mã Ca Ba Ca: ….?

*

Điều kiện vị tiên nhân kia đưa ra, Mã Ca Ba Ca đã làm rồi.

Chỉ là Mã Ca Ba Ca trước đây đối với ta rất tốt, hắn cũng không muốn làm hại ta, giờ còn đang nghĩ cách để chân ta khỏi chảy máu.

Ta khó hiểu hỏi hắn: “Ngươi đã đồng ý với người ta sẽ làm hại ta, sao giờ thế này?”

Mã Ca Ba Ca mắt đỏ hoe đáp: “Ta không muốn làm hại ngươi.”

“Ta đúng là hoàng tử thật, nhưng chung quy cũng chỉ là đứa con nuôi, vả lại ca ca thích ta, còn định thành thân với ta nữa.”

Nghe lời này, phản ứng đầu tiên của ta là yên tâm, an lòng.

Thế ta mới nói sao da đen với da xanh lại đẻ ra được da trắng!!! Tính ra kiến thức sinh học của ta vẫn rất ổn áp!!

*

Mã Ca Ba Ca: “Ta không thích huynh ấy, nhưng lại không thể phản kháng. Vừa hay vị tiên nhân đó nói cho ta ít pháp lực, ta nghĩ nếu như ta có sức mạnh thì chắc không bị huynh ấy bắt nạt nữa đâu nhỉ.”

“Ngươi đừng ghé.t ta, ta không muốn hại ngươi đâu huhuhu”

Ta thở dài, vuốt đầu hắn: “Giá mà não ngươi có giọt nước nào không bị phân liệt, thì ngươi đâu có ngáo như thế này.”

Mã Ca Ba Ca cúi đầu: “Ngáo là gì?”

Ta: “Không thông minh lắm.”

Mã Ca Ba Ca: …..

“Ngươi còn muốn hỏi gì không?”

Ta: “Máy biến âm mua đâu đấy?”

Mã Ca Ba Ca: “……Taobao”

Ta:???

Khiếp, Taobao phát triển vậy rồi cơ à!

*

Lang thang cả một đêm trong rừng, cuối cùng cũng nhìn thấy sư huynh, sư đệ.

Nước mắt chảy giàn giụa, ta nghĩ: Chắc hẳn mọi người đang lo lắng cho muội muội/ tỷ tỷ đáng yêu nhất trần đời này không biết có xảy ra chuyện gì không.

Ta tưởng tượng ra cảnh đại sư huynh tìm kiếm khắp nơi, nhị sư huynh tự trách ái tình vô dụng, còn tiểu sư đệ đau lòng khóc thút thít.

Ta còn chưa kịp chạy qua thì đã khóc vì màn tưởng tượng ấy rồi. Mắt đẫm lệ tiến đến, chỉ thấy 3 người đó quây quanh đốm lửa.

Đại sư huynh cười hê hê rồi rút ra một lá bài: “Joker!”

Tiểu sư đệ hơi ngập ngừng: “Sư tỷ còn chưa rõ sống chế.t ….”

Nhị sư huynh quay sang: “Tiểu sư đệ, tập trung chuyên môn đi”

Tiểu sư đệ kinh ngạc: “Thôi xong, nhị sư huynh, mình sắp thua rồi!!”

Ta:???

*

Thấy ta quay lại, bọn họ mặt lạnh tanh ném đống bài vào lửa.

Đại sư huynh giả vờ quan tâm: “Tiểu sư muội, muội ổn không?”

Tiểu sư đệ lấy ít nước nhỏ lên mặt.

Ta thở dài: “Oscar mà không có 3 người, ta đập nát buổi lễ đấy luôn.”

*

Chỉ có nhị sư huynh không giả vờ giả vịt, mặt vui vẻ hỏi: “Sao, ái tình quệt vào không đau chứ? Đúng là kiếm của ta, làm một đường cơ bản là sâu luôn”

Ta: …?

*

Chắc là do từ bé đến giờ, ta lúc nào cũng là đứa sứt đầu mẻ trán nên sư huynh, sư đệ quen quá chả buồn quan tâm.

Đại sư huynh xòe tay ra nhìn nhị sư huynh: “Đệ xem, ta đã nói là một giờ đồng hồ, đưa tiền đây”

Ta:!!!

Trái tim tan nát, lạnh thấu tâm can.

Ta run rẩy nhìn đại sư huynh nhả ra ba chữ: “Đã, hóa, đá”

Đám lửa ấm áp cũng không sưởi được tim ta.

Đại sư huynh lại đưa nửa số bạc cho ta: “Ừmmm….muội lấy không?”

Ta bật cười: “Ok huynh.”

*

Lửa không sưởi được nhưng tiền thì có thể!

*

Ta và đại sư huynh chuyên t@m đếm tiền.

Nhị sư huynh ôm ngực khóc: “Sư muội, muội quên đại sư huynh đã cược muội như thế nào rồi sao?”

Ta ngẩng mặt lên, thành khẩn đáp: “Cơ mà huynh ấy cho muội nhiều quá”

*

Đột nhiên núi rừng rung chuyển, chim từ lùm cây tung cánh bỏ chạy, cơn gió quỷ dị lướt qua.

Đại sư huynh dừng lại hỏi: “Tự dưng ta nghe thấy tiếng con tim vỡ nát của nhị sư đệ.”

Ta: ….

Ái tình của nhị sư huynh rục rịch, nhưng rồi nhị sư huynh vẫn bình tĩnh cất lời: “Huynh còn không nhìn xem phía sau lưng có ai, đồ ngốc.”

*

Đại sư huynh ngoảnh lại, kinh cmn ngạc.

Là sư phụ và Tần Ương.

Đại sư huynh biến sắc: “Sư phụ, đệ ấy nói người là đồ ngốc!”

Nhị sư huynh:???

Đại sư huynh tiếp tục chuyển đề tài nói, cười nhạt: “Mấy ngày không gặp, hoa trà đã trở thành trà hoa nhài rồi, trắng ra bao nhiêu, trông xứng đôi vừa lứa với sư phụ quá cơ.”

Tần Ương lúc này không biết nên tức vì bị gọi là hoa trà hay nên vui vì được nói là xứng đôi với sư phụ.

Hai loại cảm xúc đồng thời xuất hiện làm vẻ của nàng ta trông kỳ dị kinh khủng.

Ta không nén nổi kinh ngạc: Ối giời ôi! Cảm xúc hỗn tạp xuất hiện rồi!

*

Sư phụ quay sang bảo ta: “Bình thường đến thời gian nhất định là mật cảnh sẽ tự mở cửa, nãy đột nhiên sập, ắt có điều bất thường.”

Ta: “Tại sao người lại đưa hoa…..TẦN ƯƠNG đi theo?”

Tần Ương cũng chỉ là nữ tử dưới hạ giới, đưa nàng ta vào mật cảnh, ngoại trừ tăng nguy hiểm ra thì chả còn tác dụng gì nữa.

Sư phụ ghé vào tai ta nói nhỏ: “Ta mới phát hiện, mùi liên hoa trên người nàng ta đuổi được muỗi.”

Ta nhìn sư phụ đầy nghi ngờ: “Thì ra người xem người ta là công cụ!”

Sư phụ:…

*

Ta không thể tin sư phụ lại là người như vậy.

Bậc tiên nhân như người lại sợ muỗi đốt.

Ta kinh ngạc, chả lẽ sư phụ thích Tần Ương rồi sao?

Thích gì ở nàng ta? Cái đầu ngốc nghếch? Hay hoa trà ft trà xanh?

Sư phụ gõ đầu ta: “Con nghĩ vớ vẩn gì vậy?”

Ta nhìn người: “Con hiểu, con đều hiểu, không háo sắc không phải người mà.”

Dù gì Tần Ương trông cũng xinh, lại là nữ chính nữa.

Sư phụ:?

Sư phụ có vẻ hiểu hiểu, ngại ngùng nói: “Đâu ai tự luyến như con, tự khen mình đẹp?”

Ta:…..Người hiểu cái gì cơ chứ.

*

Nhị sư huynh hỏi: “Sư phụ, tông chủ khác đã vào cả rồi chứ?”

Sư phụ gật đầu: “Vẫn còn tông chủ khác ở ngoài kia quan sát, đề phòng. Nhiệm vụ trước mắt là phải nhanh chóng rời đi.”

Tiểu sư đệ chen lời: “Vậy còn Cửu U Liên thì sao? Đó là thánh vật mà.”

Sư phụ: “Giờ là lúc nào còn nghĩ cái này nữa? Đi mau!”

Tin tức này đến quá đột ngột, dù sao mật cảnh cả vạn năm nay không xảy ra chuyện này.

Đại sư huynh hơi do dự: “Không biết Hùng đại, Hùng nhị, Cát Cát Quốc Vương giờ ra sao.”

*

Sư phụ cùng tông chủ khác họp thành một chỗ. Cơ mà đệ tử Xu Tuyết không muốn đi ngang hàng với bọn ta, một mực phải vượt lên trước mở đường.

Đệ tử Tranh Chi tông xôn xao: “Xu Tuyết với Ô Ly có thù với nhau à?”

“Chưa từng nghe qua”

Đại đệ tử Xu Tuyết thở dài, quay sang nói với Tranh Chi tông: “Đệ tử Ô Ly ấy à, có sở thích quái đản lắm, bọn họ thích ăn sh*t cùng nhau”

Tranh Chi tông:!!!

Tự dưng hít được drama này tất nhiên không thể tin. Thế là đệ tử Xu Tuyết bắt đầu kể chuyện: “Vào một đêm gió lạnh…”

Từ đó về sau không có đội nào muốn giao lưu với bọn ta nữa.

*

Đoàn người đang tấp nập đi thì Tần Ương đột nhiên cất giọng.

Nàng ta cười nhạt, tiếng cũng to phết: “Đừng nói mấy người tưởng mình có thể sống sót trở về đấy nhé?”

Mọi người quay lại nhìn nàng ta một cách khó hiểu.

Ta: “Ủa thì chế.t rồi làm sao đi được nữa.”

Tần Ương câm nín, nàng ta hít sâu rồi lại bắt đầu điệu cười quái dị: “Nói thật với mấy người, ta đợi ngày này lâu lắm rồi!”

Ta muốn nói cho nàng ta biết điệu cười của nàng ta giống chó Shiba như nào quá.

Tần Ương: “Mật cảnh sập là do ta làm đấy”, rồi nàng ta nhìn chân ta, môi cong lên 90 độ, mặt suýt méo. “Nguyễn Nhuyễn bị què thế này cũng là do ta.”

Bốn bề im lặng, chả ai thèm tiếp lời, chả ai thèm hỏi “tại sao ngươi phải làm vậy.”

Ngại gì đâu ý.

Ta phi ra kéo mood: “Mã Ca Ba Ca rất đáng yêu, cảm ơn cho ta cơ hội hít drama nhé.”

Hoa hóa đen: …

- --

Còn tiếp
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,478
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Hoàn


Tức thì, Tần Ương bắt đầu bla bla “Ta, vốn là Cửu U Liên.”

Lời vừa dứt, mấy tông môn mắt sáng lên nhìn nàng ta. Tần Ương đắc ý lắm, xem ta nói thế nào đây.

Ta vỗ tay hoan hô: “Ồ thì ra là Hoa cô nương thật.”

Tần Ương: ….

*

Theo lời của Tần Ương thì tất cả mọi việc đều là nàng ta làm ra cả. Đại sư huynh nhìn Tần Ương: “Ngươi thông minh đến thế cơ à?”

Tần Ương nghe xong vui lắm.

Nhị sư huynh ở bên cạnh kinh ngạc: “Ta cứ ngỡ não ngươi có vấn đề cơ.”

Tần Ương: …

Tần Ương mặt cứng đờ, không can tâm hỏi: “Ý ngươi là sao?”

Sư phụ quở trách: “Sao lại nói thế, sao lại sỉ nhục người ta thế.”

Tần Ương nhìn sư phụ, ánh mắt thắm đôi phần.

Ta nghĩ chứ, sư phụ đâu phải người thế này.

Có mùi sai sai.

Quả đúng không phụ lòng ta, sư phụ: “Cửu U Liên mặc dù là thánh vật, nhưng dù sao cũng chỉ là đóa liên hoa”, ngừng một lúc, “đã là liên hoa thì làm gì có não?”

Tần Ương:….

*

Mấy tông môn kia bắt đầu rục rịch xôn xao.

“Cái người tự kêu là Cửu U Liên kia có phải điên rồi không?”

“Ai mà biết.”

“Hay là ăn sh*t nhiều quá nên để lại triệu chứng?”

Tranh Chi tông không nhịn được nữa hét lớn: “Liên cô nương, xin đừng h@m muốn như thế nữa!”

Đừng ăn sh*t nữa! Ăn mất não bây giờ!

Tần Ương:….

Tần Ương hỏi: “Bình thường ta ăn không nhiều, sao ngươi lại nói thế.”

Tranh Chi tông chủ giữ bình tĩnh: “Liên cô nương, cho dù có nghèo, thì cũng không đến nỗi phải tự cung tự cấp như thế…”

Tần Ương: ….

Ta lén lút chạy sang đệ tử tông môn khác nghe trộm, chỉ nghe thấy một đệ tử mất giọng, khàn khàn: “Giai nhân xinh đẹp thế kia mà lại nghèo đến nỗi tự ẻ tự ăn, thật đúng là mất lương tâm!!”

*

Tần Ương nổi khùng: “Ta là Cửu U Liên thật mà!”

Đại sư huynh cau mày hỏi: “Thế sao mùi trà lại bay tứ phương?”

Tần Ương: ….

Tần Ương:…..

Ta có ý tốt trả lời thay: “Là do tiến hóa rồi đấy.”

*

Tiếc là Tần Ương không biết cảm ơn.

Nàng ta: “Đúng là ta xem thường ngươi rồi, trước không phát hiện ra, thì ra ngươi cũng xuyên về đây.”

Ta há hốc mồm: “Ngươi nói gì?”

Hoa trà ngốc nghếch thế này cũng là xuyên đến?

Xuyên về rồi mà cũng chẳng thông minh ra tí nào.

Cơ mà sao nàng ta biết ta cũng xuyên đến? Ưu tú quá làm nàng ta nhức mắt à?

Tần Ương cười khinh bỉ: “Mã Ca Ba Ca nói cho ta biết thứ ngươi sợ nhất rồi.”

Ta…..ta hiểu rồi.

Tần Ương: “Ngươi khiếp học onl, thế là ngươi vẫn là học sinh nhỉ? Ngươi có biết ngươi xuyên sách đến không?”

Mọi người bắt đầu xôn xao.

Ta: “Thế ngươi đắc ý cái gì? Định khoe mình là nữ chính à?”

Tần Ương mặt xanh lét: “Ngươi mới là nữ chính” “À, chỉ là sắp không phải nữa rồi.”

Tần Ương trợn mắt dùng lực ghê quá nên bị chuột rút.

Tần Ương:…

Ta: “…PHỤT”

*

Xem đến đây, sư phụ tiến lên ngửi người ta, ta giật mình đẩy người ra: “Người làm gì vậy?”

Sư phụ cười e thẹn: “Con tránh xa nàng ta ra một chút, ta sợ truyền nhiễm não tàn.”

*

Tần Ương không nhịn được nữa, chỉ vào mặt sư phụ chửi: “Nếu không phải vì ngươi là nam chính, ta có cần phải van lạy cái thứ trai thẳng chế,t tiệt nhà ngươi không?”

Ta ngắt lời: “Thế là sỉ nhục trai thẳng rồi.”

Tần Ương tức méo miệng: “Ngươi tưởng ngươi được lắm hả?”

Ta cẩn thận hỏi: “Thế méo miệng như ngươi thì làm gì được ta?”

Tần Ương: ….

*

Tần Ương như phát điên: “Sư môn các người chẳng là cái thá gì tốt đẹp cả!”

Nàng ta chỉ về 4 đồ đệ bọn ta rồi nghiến răng: “Lão đại ham tiền, lão nhị nói nhảm, lão tam thần kinh có vấn đề, lão tứ ảnh đế Oscar! Đúng là không phải người nhà thì vào cùng nhà!”

*

Ta: “Ngươi xem Lộc Nhân?

Tần Ương dừng freestyle, đáp: “Hay lắm! Hay dã man!”

*

Tần Ương lại về lại dáng vẻ ban đầu, cười nhạt: “Ngươi có là Lộc Nhân tôn quý thì đã sao, hôm nay ta phải cướp vận may của ngươi!”

Ta: “Còn có chuyện tốt như thế sao?”

*

Rồi Tần Ương bắt đầu thao thao bất tuyệt “vạch trần” tội ác của Ô Ly tông bọn ta.

Thì ra Tần Ương mới xem được nửa quyển đến đoạn “Nguyễn Nhuyễn tức quá bỏ đi” nên mới tưởng ta là nữ chính.

Còn về phần tại sao không đọc hết, là do nàng ta đang đọc thì vô tình xuyên đến đây, làm bông hoa công cụ mang trong mình cái tên Cửu U Liên.

Tần Ương không cam tâm, không cam tâm người trong sách là nhân vật chính, còn mình xuyên đến đây chỉ là đóa hoa sen.

Thế là nàng ta ra sức tu luyện, tu thành hình người rồi phá mật cảnh chạy ra đây, lấy cái tên Tần Ương rồi giả vờ là phàm nhân gặp được sư phụ, đi theo con đường của phàm nhân Tần Ương, để Tần Ương thật không có đường đi.

*

Trong nguyên tác có nhắc đến vai phụ định cướp đoạt vận may của vai chính nhưng không thành. Bởi vậy mà Tần Ương đã tìm cách khác để cướp vận may đấy: để cho người đó cảm nhận nỗi sợ tột cùng.

Tần Ương nghĩ ta sẽ thích sư phụ, nên nàng ta định câu dẫn sư phụ. Chỉ là nàng ta không ngờ được là tim ta lạnh như đá. Sao ta lại thích người đó được chứ.

*

Tần Ương vẫn không chịu buông tha, nàng ta phái Mã Ca Ba Ca đến thám thính nỗi sợ của ta.

Cười ẻ.

Niềm vui của ta, mấy người sao hiểu được.

Mấy người tốt nghiệp hết rồi, sao cảm nhận được niềm vui của học onl chứ.

*

Tần Ương đột nhiên ngã xuống nước, moi người đều kinh ngạc, đại phu véo mũi Tần Ương rồi quát lớn: “Lúc nó nói đã bị nước mưa ngập vào khí quản, giờ chẳng còn gì nữa rồi!”

Mỹ nhân trong nước dần biến thành đóa thanh liên (hoa sen xanh).

Cái giá phải trả cho việc phá vỡ mật cảnh đắt thật đấy.

Ta nhấc nàng ta lên, hỏi các tông môn: “Cửu U Liên cũng là thánh vật, có tông chủ nào muốn đem về không?”

Không có ai trả lời.

Cuối cùng thì cũng là bọn ta đưa Tần Ương về Ô Ly tông.

Ta kể mọi chuyện trong nguyên tác cho sư phụ, sư huynh, sư đệ nghe. Bọn họ nghe xong im lặng hồi lâu.

Mãi về sau đại sư huynh mới thở dài: “Sư phụ, khẩu vị của người đặc biệt thật đấy.”

Sư phụ tứ.c nảy ngược: “Nói điêu! Đấy là trong sách thôi, ta còn lâu mới thích nàng ta!!”

Nhị sư huynh vươn người ra hỏi: “Thế người thích ai?”

Sư phụ hừ một tiếng: “Đừng troll ta”

Tiểu sư đệ đang tưới nước cho Tần Ương, hỏi: “Thế giờ đổi cách nói, người thích kiểu như nào?”

Sư phụ hắng giọng, rồi nhìn ta: “Ừm…ta thích kiểu con gái giống Nguyễn Nhuyễn.”

Ta: “Giống nhau thế, ta cũng thích!!”

Sư phụ:?

*

Sư phụ: “Nghe không hiểu tiếng người thì thôi vậy.”

Ta im lặng một lúc rồi chợt hiểu: “Con hiểu rồi, người muốn con giới thiệu Nhuyễn Nhuyễn chứ gì!!”

Đại sư huynh đang uống trà suýt sặc chế.t.

Tiểu sư đệ run tay vặt sạch lá hoa.

Cả căn phòng im lặng, chỉ nghe thấy giọng Tần Ương: “Tóc ta đâu?”

*

Đại sư huynh nói ta ngốc.

Ta: ‘Thế huynh giải thích ý của sư phụ đi.”

Đại sư huynh: “Không, ta cũng ngốc.”

Sư phụ từ sau lưng đại sư huynh bước qua: “Ý con là hai đứa mới là một đôi?”

Đại sư huynh:….

Đại sư huynh: “Không dám ạ.”

*

Câu chuyện cứ như thế. Sư phụ không nói, sư huynh, sư đệ cũng chẳng ai bảo ta.

Ta chạy đến hỏi Tần Ương chỉ thấy nàng ta chử.i rủa: “Cút đi.”

*

Cơ mà sư phụ cứ nhìn ta bằng ánh mắt lạ lắm.

Ta dựng cả da gà: “Sao người cứ giống như thê tử bị phu quân mình ghẻ lạnh vậy.”

Sư phụ cười nhạt: “Thì đúng là vậy.”

Ta:?

*

Về sau Tần Ương vẫn ở lại Ô Ly tông. Mọi người không ghé.t như trước nữa vì Tần Ương cũng không giả bạch liên như trước, cũng tốt.

Giá mà ít nói tục hơn.

*

Trong lúc dưỡng thương, nhiều lần Tần Ương muốn biến thành người. Cuối cùng cũng có một ngày nàng ta làm được.

Chỉ là Tần Ương sờ mấy cọng tóc còn sót, mặt xanh lét.

Rồi một lúc mặt lại đỏ, rồi tím, lại xanh, cuối cùng về nguyên hình.

Sau này Tần Ương cũng không hóa thành người được nữa, và từ thanh liên chuyển thành liên bảy sắc cầu vồng.

*

Lại là một ngày mới.

Đại sư huynh dậy sớm tập luyện, nhị sư huynh ngủ trong giờ bị sư phụ phạt đứng trên ghế học.

Tiểu sư đệ đang lúi húi chỉnh quần áo, hoa của liên hoa đang trổ cánh, đẹp lắm. Nhưng hễ nghe nhắc đến chuyện cũ là cánh lại thu hết lại.

Bầu trời trong xanh, mây trắng lơ lửng.

Từ xa xa nghe thấy tiếng nói cười của đám đệ tử, kèm theo tiếng chim hót líu lo, vô cùng hài hòa.

Lại là một ngày mới giống như mọi ngày.

Hết.

- --

PHIÊN NGOẠI

Gần đây sư huynh hay tụm lại buôn dưa lê với nhau, cứ khi nào ta nói chuyện với sư phụ là mắt bọn họ lại lóe lên.

Ta: “Mắt của bọn huynh còn sáng hơn đèn pha ô tô.”

Đại sư huynh: “Không dám, không dám.”

*

Một ngày nọ, tiểu sư đệ tìm ta: “Cái đám ngốc nghếch đó đang đem tỷ và sư phụ ra cược kìa”

Ta: “Súc zật, có tiền mà không gọi ta?”

Tiểu sư đệ: ….

Ta: “Bọn họ cược gì, cược bao nhiêu?”

Tiểu sư đệ hắng giọng: “Cược tỷ và sư phụ yêu nhau.”

Ta:?

Ta: “Cái đám đó nghĩ ta thích đồ ngốc à?”

Tiểu sư đệ: “Một nhát kiếm trúng 3 đích.”

Cùng một lúc đâm 3 trái tim.

*

Tiểu sư đệ hỏi ta có muốn cược cùng không.

Ta: “Sao ta có thể làm chuyện vô đạo đức thế chứ?”

Tiểu sư đệ cười nhạt: “Bọn họ mỗi người cược 10 vạn 2”

Ta: ….!

Ta e thẹn hỏi: “Thế kể sương sương cho ta xem nào”

Tiểu sư đệ: “Đại sư huynh với nhị sư huynh cược 1000 năm sau tỷ với sư phụ mới ở bên nhau, Tần Ương cược cả đời này không ở bên nhau, còn đệ tử ngoài kia hầu như cược theo đại sư huynh, nhị sư huynh.”

Mệ nó.

Ta sắp phát tài rồi.

Ta nhờ tiểu sư đệ cược hộ ta 10 vạn 2.

Chế.t cười, chẳng phải thắng 100% sao?

Tiểu sư đệ nhìn ta đầy hi vọng: “Vậy chúng ta chia 82, tỷ 8 ta 2”

Ta: “Sao tự dưng nói ta cha đệ con gì ở đây, hỗn độn huyết thống à”

Tiểu sư đệ:…

(8: 八 đồng âm với 爸-bố, 2: 二đồng âm với儿—con trai)

*

Ta chạy đến tẩm điện của sư phụ, thở hồng hộc: “Bọn mình…mình đến với nhau đi!”

Sư phụ đơ người, mặt ửng đỏ: “Con, con biết rồi à…”

Nói rồi sư phụ trừng mắt nhìn ta: “Sao giờ mới biết?”

Ta: “Người vốn đã biết rồi sao không nói với con?”

Có tiền mà không cùng nhau kiếm??

Sư phụ nghe xong càng đỏ mặt, nghiến răng siết lợi: “Ta ám thị bao nhiêu lần rồi….! Còn phải nói rõ hơn sao?”

Ta:?

Hình như hai đứa bọn ta đang nói không cùng chủ đề.

Ta: “Thì người phải nói rõ hơn chứ.”

Sư phụ: “Gì nhỉ, ta thích con. ”

Ta không nghe rõ: “Gì? Người muốn ăn gà?”

Sư phụ: ….

Sư phụ quát lên: “Ta nói! Ta thích con! Mé nó, nghe rõ chưa!!”

Đại sư huynh, nhị sư huynh nghe thấy giật mình:…..?

Tiểu sư đệ đang xem xem có kiếm được tiền:!!!

*

Ta: …

Ta: “Ồ”

Ta không trả lời, cũng không để ý mấy tên ngốc kia.

Ta cúi đầu trở về tẩm điện, suy nghĩ cả ngày trời.

Đến đêm, sao trăng đầy trời, ta đi tới trước mặt sư phụ, rút ra tờ giấy nhét vào lòng người.

“….Thực ra cũng không phải không được.”

*

Sau đó sư phụ hỏi ta sao lại đồng ý.

Ta giả vờ hắng giọng: “Vì ta lương thiện.”

Sư phụ tứ.c véo má ta: “Tra nam!”

….

Tự dưng ta thấy người đáng yêu phết.

*

Về sau mỗi lần cãi nhau ta đều lôi tờ giấy cũ ra. Người lại tức: “Trước đây con đưa tờ giấy này cho ta đâu có thế này đâu.”

Ta: “Con hối hận rồi.”

Người nắm chặt tay ta: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

Ta: “Người cũng xứng làm mã?”

*

Đối với việc này, đại sư huynh và nhị sư huynh cảm thấy bi thương, còn tiểu sư đệ không nhịn được hỏi: “Thế về sau ta gọi tỷ là sư tỷ hay gọi là sư nương?”

Ta: “Gọi ta là cha cũng được”

Tiểu sư đệ:?

- -END--
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom