Cập nhật mới

Dịch Lão Tổ Tu Chân Ở Đại Học

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: C40: Khó đấy


“Ông nội, sao khuỷu tay của ông lại hướng ra ngoài vậy...”

Ôn Thanh Lam mất hứng, trái lại thái độ cao ngạo, bĩu cái miệng nhỏ nhắn anh đào của mình: “Sau này cháu sẽ chăm chỉ, cháu nhất định sẽ vượt qua anh ấy”

“Khó đấy.”

Ôn Nguyệt nhìn về phía bóng lưng Ninh Thiên.

Người trẻ tuổi này vừa không sợ nhà họ Đoàn trả thù, lại không để võ hiệp vào. mắt, rốt cuộc là nghé con mới sinh không sợ hổ, hay là có sức mạnh gì đó?

“Ôn lão đầu!” Lúc này, một nam sinh đi tới bên bàn ăn, cười ha hả nhìn về phía Ôn Nguyệt.

Ôn Nguyệt hơi sửng sốt, Ôn Thanh Lam bên cạnh lạnh mặt, nói với cậu: “Cậu là ai?”

“Chào chị Ôn, em tên là Lê Huyễn Minh, là lớp phó lớp lâm sàng 2, hôm nay tìm ông Ôn có chút chuyện muốn báo cáo." Nam sinh còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, trên mặt nở nụ cười sáng lạn.


Ôn Nguyệt: “Cậu thật to gan!” Ôn Thanh Lam nổi giận, đập mạnh bàn.

Chỉ nghe “bộp!” một tiếng vang thật lớn, hai cái bàn ăn bị chấn động bay lên, một cái bàn thật dài cũng đều lung lay sắp đổ.

Cả gian căn tin lầu một ở đại sảnh, mấy trăm học sinh đều nghe thấy tiếng động, quay đầu lại.

“Ôn... Đàn chị Ôn, em chỉ muốn tìm lão hiệu trưởng để kiến nghị, điều hoà trong ký túc xá trường học đã cũ quá rồi, nên... nên thay...”

Lê Huyền Minh bị doạ đến mức ngồi phịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch.

Cho dù là khí thế của võ giả nhập môn ngoại kình, cũng không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

“Vậy sao cậu lại gọi Ôn lão đầu? Ôn lão đầu cũng là cậu gọi! Có phải chán sống rồi phải không?” Ôn Thanh Lam giận dữ mắng.

Nếu không phải ở căn tin trường học, cô cam đoan sẽ đánh thằng nhóc này ra phân.

“Em nghe thấy Ninh Thiên lớp chúng em gọi như vậy, em cho rằng lão hiệu trưởng thích...

Lê Huyễn Minh ấp úng trả lời, sau đó nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên, cúi đầu xin lỗi chín mươi độ: "Xin lỗi lão hiệu trưởng! Xin lỗi đàn chị Ôn! Em... em, em.. “

Đừng nói nữa, gọi cố vấn lớp các cậu tới đây!” Ôn Nguyệt cũng không phải không nóng nảy.

Mấy tiếng sau, đài phát thanh của trường học thông báo xử phạt vi phạm kỷ luật.

Lớp phó lớp 2 lâm sàng khoa y - Lê Huyễn Minh, không tôn trọng lão hiệu trưởng, vì kỷ cương nghiêm túc của trường học, giáo dục bản thân, trải qua sự cân nhắc quyết định của lãnh đạo trường, xử phạt cảnh cáo bạn học Lê Huyễn Minh!

Khi Ninh Thiên nghe được thông báo anh còn có chút ngoài ý muốn, nhìn không ra thằng nhóc Lê Huyễn Minh này, rất trâu bò...


Cuộc thi náo nhiệt nhất là vào buổi chiều, chính là chạy nước rút một trăm mét nam.

Vòng bán kết cuối cùng cũng khai hoả.

Ninh Thiên ở làn thứ tư, lấy tốc độ không nhanh không chậm chạy về phía trước, cuối cùng cũng thu hoạch được vị trí thứ hai, “hữu kinh vô hiểm” mà thẳng tiến vào trận chung kết.

Lúc này, hai nữ sinh xinh đẹp một cao một thấp đi ngang qua đường băng nhựa, vóc dáng tương đối thấp, kinh hỉ chỉ vào Ninh Thiên nói: “Thư Nhan, cậu xem, đó không phải là anh Đại Lực sao?”

Cô gái thấp là Khương Đường.

Nữ sinh cao lớn đương nhiên là Hứa Thư Nhan.

Cô liếc Ninh Thiên một cái, cảm thấy ngoài ý muốn: “Anh ấy cư nhiên lại có thể tiến vào trận chung kết.”

“Không ngờ anh Đại Lực không chỉ có sức lực lớn, mà tốc độ còn rất nhanh nữa!

Khương Đường lặng lẽ dùng bả vai đụng bạn thân nhất của mình một cái, giảo hoạt cười nói: “Thư Nhan, sau này cậu gả cho anh Đại Lực có phúc rồi.”

“Cậu nói hươu nói vượn gì vậy!” Hứa Thư Nhan nghe ra lời Khương Đường nói, tức giận trừng mắt nhìn cô ấy. “Đàn em Hứa?”


Đột nhiên, một nam sinh cao lớn đẹp trai, từ sân thi đấu bên kia chạy tới, kinh hỉ nhìn Hứa Thư Nhan.

Hôm nay Hứa Thư Nhan mặc dù đội mũ che nắng cùng với kính râm, một đường đi tới, cặp đùi đẹp cũng thu hút sự chú ý của vô số học sinh.

Hình Húc Phi liếc mắt một cái đã nhận ra chủ nhân của cặp đùi đẹp tuyệt thế này.

“Anh là ai?”

Hứa Thư Nhan tháo kính râm, quét mắt nhìn nam sinh này, liền biết lại là một người theo đuổi đáng ghét.

Nam sinh hơi sửng sốt: “Đàn em Hứa, anh là Hình Húc Phi, đội điền kinh, mấy ngày trước chúng ta còn ở căn tin nói chuyện phiếm...”

“À, là anh à” Hứa Thư Nhan đáp một tiếng, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm.

Trí nhớ của cô không kém như vậy, chỉ đơn thuần là không muốn phản ứng lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: C41: Cô ấy lại bị một nam sinh sờ đầu


Ai ngờ Hình Húc Phi không biết điều, vẫn cười tiến lại gần: “Đàn em Hứa, trận chung kết sắp bắt đầu rồi, muốn ở lại xem anh thi đấu sao?”

“Không, lát nữa tôi còn có việc.” Hứa Thư Nhan lạnh lùng nói. “Trận đấu sắp bắt đầu rồi.” Hình Húc Phi kiệt lực giữ cô lại.

Trên đường đua anh ta là đẹp trai nhất, anh ta nhất định phải để Hứa Thư Nhan nhìn thấy dáng người bước đi như bay của anh ta.

Lúc này, một số học sinh đi ngang qua nhận ra anh ta.

“Anh ấy chính là Hình Húc Phi của đội điền kinh, bộ dáng quả nhiên rất đẹp trai!"

“Nghe nói học trưởng Hình từ nhỏ đã luyện chạy nước rút, bây giờ là thành viên của đội tỉnh, còn có hi vọng thăng lên đội tuyển quốc gia, nói không chừng sau này còn có thể nhìn thấy bóng dáng của học trưởng tại thế vận hội Olympic!”

“Trong nhà học trưởng Hình còn mở công ty, rất giàu có!”

Không ít đàn em năm nhất trông thấy sườn mặt anh tuấn của Hình Húc Phi, khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn họ đều hơi phiếm hồng, trong lòng lại càng hoài xuân.

Thậm chí có người muốn xin liên lạc, nhưng sau khi nhìn thấy tư sắc của Hứa Thư Nhan và Khương Đường, bọn họ liền biết khó mà lui.

Hứa Thư Nhan không cần lộ mặt, chỉ dựa vào cặp đùi đẹp tuyệt thế trắng nõn kia, liền có thể miểu sát bọn họ.

“Anh nổi tiếng như vậy sao?”

Hứa Thư Nhan liếc mắt nhìn Hình Húc Phi.

Hình Húc Phi cười cười: “Hot boy trường mà thôi, không nhắc tới cũng được, đàn em Hứa vẫn nên ở lại xem anh đoạt giải quán quân đi, trận đấu sắp bắt đầu rồi”


Hứa Thư Nhan hừ lạnh một tiếng: “Thi còn chưa thi, anh đã biết anh có thể đoạt giải quán quân rồi sao?”

“Ha ha.”

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Hình Húc Phi lại cười, trên mặt tràn đầy tự tin: “Ở cái trường này, không ai có thể ở hạng mục chạy nước rút thắng anh, anh chính là vương giả tuyệt đối!”

“Đàn em đã từng nghe qua hàng duy đả kích chưa? Anh thành viên của đội tỉnh, tham gia đại hội thể thao là hàng duy đả kích.”

Hứa Thư Nhan khoanh tay, bán tín bán nghỉ nói: “Có thật không vậy, lợi hại như vậy...”

“Đàn em, anh đi trước, đợi lát nữa em sẽ thấy cái gì gọi là hàng duy đả kích.”

Hình Húc Phi nhướng mày với Hứa Thư Nhan, anh ta nháy mắt, thiếu chút nữa làm cô ghê tởm.

“Đúng là biết bịp bơm!”

Hứa Thư Nhan lắc đầu, cô ghét nhất là loại đàn ông bịp bợm này: “Tiểu Đường, chúng ta đi... Tiểu Đường?”

Khương Đường biến mất rồi.

Một đường chạy chậm, xuyên qua đường băng nhựa, xuất hiện sau lưng Ninh Thiên.


“Anh Đại Lực!”

Khương Đường từ phía sau vỗ vai Ninh Thiên một cái, cười tươi xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt anh: “Hi!”

“Tiểu Đường? Sao cô lại tới đây.”

Ninh Thiên kinh ngạc điên đầu, theo thói quen lấy tay sờ sờ đầu nhỏ của cô, trên mặt hiện lên ý cười.

“Mọi người nhìn xem, đây không phải hoa khôi trường bảng thứ năm Khương Đường sao?”

“Cô ấy lại bị một nam sinh sờ đầu!”

“Là bạn trai của Khương Đường sao?”

Xung quanh ném tới rất nhiều ánh mắt kinh ngạc.

Cằm Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân thiếu chút nữa rơi xuống đất. “Anh Đại Lực, tôi nói cho anh biết...”

Khương Đường kiễng mũi chân, thì thầm với Ninh Thiên vài câu.

Ánh mắt Ninh Thiên lập tức sáng ngời: “Thật sao?”

Khương Đường rất nghiêm túc gật đầu: “Không thể giả được!”

“Được, không thành vấn đề!”

Ninh Thiên vỗ vỗ ngực: “Không phải là quán quân sao, tôi nhắm mắt là lấy được.”

“Thật vậy sao, anh Đại Lực? Anh lợi hại như vậy sao?” Đôi mắt to xinh đẹp của Khương Đường tràn ngập sự ngạc nhiên.

“Em gái, em cứ nghe anh ta khoác lác đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: C42: Chuyện gì


€ó hai giọng nói của nam sinh năm hai truyền tới. Bọn họ đang khởi động trước trận đấu.

“Chạy cự ly ngắn một trăm mét, quán quân chắc chắn là Hình Húc Phi năm ba, cái này không cần nghĩ nữa.”

“Anh không xếp chót đã không tệ rồi, còn muốn đoạt giải quán quân, thật sự là nói chuyện viển vông...”

Hai nam sinh mặt mũi trào phúng, có một loại ý tứ khoe khoang trước mặt Khương Đường.

Ninh Thiên mặc kệ bọn họ.

“Tiểu Đường, cậu chạy tới đây làm gì vậy?”

Hứa Thư Nhan đuổi theo, vẻ mặt không vui.

Đúng lúc trận đấu bắt đầu, mười tuyển thủ đi về phía đường băng. Trên ghế sân vận động, vang lên sự cuồng nhiệt như núi như biển.

“Thư Nhan, vừa rồi tớ có nói với anh Đại Lực một chuyện.” Khương Đường cười hì hì nói.

“Chuyện gì?” Hứa Thư Nhan hỏi.

“Cái đó... Cậu nghe xong cũng không được đánh tớ đấy.” Ánh mắt Khương Đường có chút sợ hãi.

“Tớ đánh cậu làm gì?” Hứa Thư Nhan khó hiểu.


“Tớ nói với anh Đại Lực, nếu anh ấy có thể đoạt giải quán quân, Thư Nhan, cậu phải để anh ấy hôn một cái... AI”

Khương Đường còn chưa nói xong, Hứa Thư Nhan liền tức giận giơ tay lên, giả bộ muốn đánh cô ấy.

“Tiểu Đường, cậu thật quá đáng!” “A a a, Thư Nhan, đã nói không đánh người!"

“Tớ cũng chưa có nói!”

Bùm!

Theo lệnh súng khai hoả.

Mười người dự thi như mũi tên rời cung, tại chỗ mạnh mẽ bắ n ra. “Trạng thái cất bước của Húc Phi không tệ, ổn rồi.”

Ngồi ở chỗ nào đó, mấy nam sinh trong đội điền kinh của trường xem thi đấu nói chuyện phiếm.

“Cái này còn phải nói sao? Lão Hình khẳng định là đứng nhất.”

“Mười người tiến vào trận chung kết, tám người đã là người của đội điền kinh chúng ta, còn hai người còn lại có lai lịch gì?”

“Không có lai lịch gì hết, thuần tuý là không có người, thật giả lẫn lộn.”

Những sinh viên thể thao này, đối với việc Hình Húc Phi đoạt giải quán quân không có bất kỳ nghi ngờ nào.


Thành viên đội tuyển tỉnh tham gia đại hội thể thao của trường, không phải hàng duy đả kích sao.

“Đàn em Hứa đang nhìn mình sao?”

Bản thân Hình Húc Phi thậm chí cũng không chuyên tâm thi đấu, đi ngang. qua nơi vừa rồi gặp Hứa Thư Nhan, anh ta còn quay đầu lại ngắm trăng, quả nhiên nhìn thấy Hứa Thư Nhan và Khương Đường.

Lúc này, trong mắt hai người họ, mang theo kinh ngạc thật sâu!

“Chắc chắn là đang kinh ngạc về tốc độ của mình.”

Hình Húc Phi âm thầm bật cười.

Quả nhiên, chỉ có anh ta trên sân thi đấu mới có khí phách nhất.

Anh ta ảo tưởng, lát nữa sau khi chạm dây đầu tiên, Hứa Thư Nhan và Khương Đường đỏ mặt tim đập đi về phía anh ta, hỏi anh ta phương thức liên lạc.

“Không đúng, đàn em Hứa là hoa khôi trường, không thể không rụt rè như vậy được, hay là mình chủ động một chút vậy...”

Hình Húc Phi đang đắm chìm trong mộng đẹp.

Đột nhiên, một bóng đen từ bên người anh ta chợt loé qua, mang theo kình phong, thổi lên tóc anh ta.

“Cái gì!”

Hình Húc Phi nhìn thấy cái bóng đen chạy đến trước mặt anh ta, thiếu chút nữa trợn trừng mắt.

“Không, không có khả năng! Làm sao có thể có người vượt qua mình chứ?” “Tăng tốc! Tăng tốc a a al”

Hình Húc Phi hăng hái, bộc phát ra tốc độ nhanh nhất trong đời, muốn đuổi theo bóng dáng kia, thậm chí còn hắng giọng hô to.

Nhưng kết quả đổi lấy, lại là cách bóng dáng kia càng ngày càng xa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: C43: Là bạn của anh ấy sao


Hai nam sinh năm hai trào phúng Ninh Thiên trước cuộc thi, cũng đều trợn tròn mắt, một người trong hai người bọn họ còn vì quá giật mình, mà dưới chân vô ý, ngã nhào.

“A a a! Anh Đại Lực thật tuyệt!”

“Thư Nhan, cậu có thấy không! Anh Đại Lực đứng thứ nhất!”

Bên cạnh sân thi đấu, Khương Đường vừa nhảy, vừa hò hét cổ vũ cho Ninh Thiên.

Hứa Thư Nhan cũng không thể tưởng tượng nổi trừng đôi mắt đẹp, người này, sao lại chạy nhanh như vậy chứ? Đặc biệt tập luyện sao?

“Nhìn xem, đó là ai! Vậy mà lại còn chạy nhanh hơn cả sinh viên thể thao!” “Mẹ nó, quăng Hình Húc Phi bay mấy mét, trâu bò!”

“Hình Húc Phí là thành viên đội tỉnh đấy!”

Khán đài đều sôi trào.

Ánh mắt của mấy vạn thầy trò, nhanh chóng nhìn theo bóng dáng Ninh Thiên nhất ky tuyệt trần, cho đến khi xông qua vạch đích, gi ết chết trận đấu.

“11 giây 161” Giáo viên phụ trách ghi chép thành tích trực tiếp kêu lên, sau đó hai tay ôm lấy đầu: “Chết tiệt! Đây... Đây là trình độ của đội tuyển quốc gia! Cậu ta là ai? Cậu ta rốt cuộc là ai”

Nhiệt độ chạy nước rút một trăm mét, quả nhiên cao hơn nhiều so với trận đấu bóng chì, gần như mọi người ở hiện trường đều đang dõi xem.


Các học sinh lớp hai lâm sàng nhìn thấy Ninh Thiên dẫn đầu xông qua điểm cuối, có tiếng thét chói tai, cũng có người sững sờ.

“Quán quân, anh Trần là quán quân!” Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân kích động ôm nhau.

“Cậu ấy thật sự đoạt giải quán quân?” Tô Vãn Vãn hai tay che mặt, không thể tin được ảo tưởng vừa rồi của cô lại trở thành sự thật.

“Điều này không có khả năng!” Lê Huyễn Minh nghiến răng nghiến lợi, ghen tị muốn chết.

“Không ngờ Ninh Thiên lại lợi hại như vậy...” Lớp trưởng Trương Tân Hiên cũng trừng đôi mắt đẹp.

Rất nhanh, Tô Vãn Vấn cùng đi với mấy người bạn cùng phòng, cầm một chai nước, chạy xuống khán đài đi tìm Ninh Thiên.

Nhưng khi sắp đến gần, Tô Vấn Vãn lại từ từ dừng bước.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Bởi vì cô nhìn thấy có hai cô gái vô cùng xinh đẹp, đang vây quanh Ninh Thiên, trong đó có một người dáng người cao gầy, làn da trắng như tuyết, đẹp như tiên nữ hạ phàm.

“Vãn Vãn, hai người họ là ai vậy?” Bạn cùng phòng Tưởng Dĩnh hỏi.

“Không... Không biết...” Tô Vấn Vãn lắc đầu.

“Ninh Thiên đúng là cặn bã, có Vãn Vấn rồi mà còn muốn quyến rũ mấy em

gái khác, không biết xấu hổi” Một người bạn cùng phòng khác Từ Dung Lệ, xắn tay áo lên chuẩn bị tiến lên chất vấn.

“Dung Lệ, quên đi, tớ... Chúng tớ thật ra không phải là người yêu...” Tô Vấn Vấn túm lấy Từ Dung Lệ, lắc đầu.

“Hả?” Các bạn cùng phòng mở to mắt.

Tô Văn Vấn cầm chai nước, yên tĩnh nhìn Ninh Thiên và Khương Đường, Hứa Thư Nhan nói chuyện phiếm, trong lòng cô có loại cảm giác khó chịu không nói nên lời.

“Hai nữ sinh bên cạnh anh ấy, thật sự, thật sự rất xinh đẹp.”


“Là bạn của anh ấy sao?”

“Trách không được anh ấy đối với mình một chút hứng thú cũng không có.”

Tô Vãn Vãn nhịn không được so sánh bản thân với Hứa Thư Nhan, Khương Đường, vì vậy cô cảm thấy tự ti.

Phần tự ti này, càng nhiều là bắt nguồn từ gia cảnh. Hứa Thư Nhan và Khương Đường cả người mặc trên dưới cộng lại, không chừng sẽ không dưới một ngàn đồng (trên thực tế là mấy vạn), mà cô một thân

mặc hàng vỉa hè.

Tính cách đáng yêu như ánh mặt trời của Khương Đường, ngũ quan và dáng người gần như hoàn mỹ của Hứa Thư Nhan, đều khiến cô cảm thấy vô cùng tự ti. T𝘳ờ‎ 𝙪m‎ 𝙩𝘳𝙪m‎ h𝙪𝘺ền‎ 𝙩𝘳ùm‎ —‎ 𝙩𝘳ùm𝙩𝘳‎ 𝙪𝘺ện.𝑣n‎ —

Mà cách đó không xa, còn có một em gái hoa khôi trường khác, cũng đang chú ý tới Ninh Thiên.

Nhưng lại mang theo lửa giận thật sâu!

“Người này, coi lời nói của mình và ông nội là gió thoảng bên tai sao?”

“Tham gia tranh tài cầu chì còn chưa tính, chạy nước rút một trăm mét có nhiều người xem như vậy, anh ta cũng dám tham gia, còn sánh ngang được với trình độ của đội tuyển quốc gia!”

“Anh ta thật sự không sợ bị đưa tới võ hiệp điều tra sao?”

Ôn Thanh Lam dậm chân xuống đất, cô quyết định lát nữa sẽ đi tìm Ninh Thiên.

Mà sau khi nhìn thấy có hai cô gái xinh đẹp đến kỳ cục đứng bên người Ninh Thiên, cô liền hừ lạnh một tiếng: “Thì ra là muốn tán gái...”


Thảm nhất còn phải kể đến Hình Húc Phi.

Anh ta vốn cho rằng thành viên đội tuyển tỉnh mình trở về trường đại học thi đấu, chắc chắn là ổn định lấy được quán quân, hơn nữa còn là treo lên đánh.

Nhưng lại là một kết quả như vậy.

Anh ta vô cùng thất bại ngồi dưới đất, nhìn Ninh Thiên đang được muôn người chú ý, vẻ mặt hoài nghỉ nhân sinh.

Một sinh viên năm nhất, thành tích chạy có thể sánh ngang với đội tuyển

quốc gia, tin tức này rất nhanh đã truyền khắp sân trường Thanh Đại. Diễn đàn, post, không gian, các loại trò chuyện nhóm, spam khắp nơi. Ngay cả lãnh đạo trường cũng bị kinh động.

Nhưng khi Ôn Nguyệt gọi mấy cuộc điện thoại, trận sóng gió này mới dần dần lắng xuống.

Vị lão hiệu trưởng này ngồi ở trong phòng làm việc, sâu kín thở dài: “Người trẻ tuổi, thật sự là thích khoe mế, hai:

Sau khi chạy nước rút một trăm mét, sẽ không còn trận đấu nào của Ninh Thiên.

Dưới cái nhìn chăm chú của hơn năm mươi bạn học lớp hai lâm sàng, anh trực tiếp rời khỏi sân vận động, ngay cả lớp trưởng Trương Tân Hiên muốn nói chuyện với anh cũng không có cơ hội.

“Hứa Thư Nhan, cậu nên thực hiện lời hứa của mình rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: C44: Không cần


Sau khi phát hiện Ninh Thiên cũng ở đây, Trần Chí Hào thiếu chút nữa vung nắm đấm xông lên.

Hơn nửa tháng trước, hắn bị thằng nhóc này ấn vào trong canh cá trích thiếu chút nữa chết đuối, thù này hắn phải báo.

“Tiểu Thiên, cháu biết Chí Hào sao?”

Kiều Tĩnh nhíu nhíu mày, hỏi Ninh Thiên.

Trần Chí Hào là bạn cùng lớp cấp ba với Thư Nhan, một người không học vấn vô công rỗi nghề ăn chơi trác táng, bà cũng không hy vọng Ninh Thiên chơi với loại người này.

“Có từng gặp một lần, không tính là quen biết.” Ninh Thiên thành thật trả lời.

“À” Lúc này Kiều Tĩnh mới yên lòng.

“Dì Kiều, cháu đã đặt một bàn ở đây, còn mới mấy người bạn, dì có muốn cùng ăn bữa cơm không ạ?”

Trần Chí Hào thu hồi sự tức giận trong mắt lại, trái lại hắn bày ra một khuôn mặt tươi cười.

“Không cần, chúng tôi đã đặt phòng riêng rồi.”

Kiều Tĩnh không chút suy nghĩ, trực tiếp từ chối, sau đó mang theo ba người Ninh Thiên rời đi.


Nhà họ Trần và nhà họ Hứa giống nhau, đều làm kinh doanh bất động sản, giao tình chỉ có thể tính là bình thường.

Trái lại bà từng từ trong miệng Hứa Cảnh Sơn nghe nói qua, Trần Diệu Tổ, Trần Chí Hào hai bố con này đều không phải thứ tối lành gì, hơn nữa còn liên luy vô cùng sâu với cái bang phái trên đường.

Sau khi Trần Chí Hào bị từ chối, hắn có chút xấu hổ, cũng hơi thất vọng.

Hắn còn muốn nhân cơ hội thể hiện một chút tài lực trong nhà mình, để mẹ Hứa Thư Nhan nhìn xem, thuận tiện chèn ép tên tạp chủng Ninh Thiên này một chút.

Ngay khi hắn cho rằng hôm nay có cơ hội, thì bước ngoặt xuất hiện...

“Xin lỗi, Kiều tổng! Tiểu Lưu là người mới tới chỗ chúng tôi, làm việc quá cẩu thải”

“Tôi thay mặt khách sạn xin lỗi bà!”

Một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da, ở bên ngoài một gian phòng trên lầu sáu, không ngừng xin lỗi Kiều Tĩnh.

Bên cạnh có một cô gái lễ tân đi theo, sắc mặt lại càng khó coi, bởi vì cô †a nhớ lộn “phòng Mẫu Đơn” đã được đặt trước.

Dẫn đến việc Kiều Tĩnh cùng với một vị khách khác đồng thời đến, nhưng chỉ có một bàn ăn.

“Mấy người làm sao vậy!”


Kiều Tĩnh rất tức giận, lớn tiếng răn dạy: “Khách sạn lớn như vậy, mà lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy sao?”

“Thật sự rất xin lỗi, Kiều tổng! Đây đều là lỗi của chúng tôi!”

Eo của người quản lý trung niên và em gái lễ tân, đều khom thành chín mươi độ, vẻ mặt áy náy.

Người quản lý trung niên có ý đồ muốn vãn hồi, nói: “Kiều tổng, nếu không bà chờ một lát, để bồi thường, bữa này tôi có thể giảm giá 50% cho bà, bà xem...”

“Ai thèm mấy người giảm giá chứ?”

Hứa Thư Nhan cũng rất không vui: “Nhà họ Hứa chúng tôi thiếu chút tiền ấy sao? Ông coi thường ai đấy!”

“Vâng, vâng, vâng...”

Người quản lý trung niên cúi đầu khom lưng.

Khương Đường nhẹ nhàng thở dài, quay đầu liếc mắt nhìn Ninh Thiên một cái, người sau đang nhìn phong cảnh bên ngoài hành lang, lắng lặng tự hỏi cái gì đó.

Đúng lúc này, bốn phú nhị đại mặc đầy hàng hiệu, vừa nói vừa cười đi về phía bên này.

Một trong số đó chính là Trần Chí Hào.

Hắn nhìn thấy tình hình bên kia, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mãnh liệt võ đùi, vô cùng vui mừng.

“Em gái lễ tân đúng là đã giúp mình đại ân, đợi lát nữa ăn xong mình nhất định phải cho cô ấy tiền boa, ha ha!”

Trần Chí Hào trong lòng mừng thầm, ngoài miệng lại nói: “Dì Kiều, hay là chúng ta ngồi chung một bàn đi, dù sao chúng cháu chỉ có bốn người, cũng ngồi không đủ.”

“Cái này..”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: C45: Đồ nhà quê


Kiều Tĩnh đánh giá Trần Chí Hào và ba người bạn giàu có của hắn một cái, bà có chút do dự nhìn về phía Hứa Thư Nhan.

“Cô ấy chính là hoa khôi của trường Nhất Trung, Hứa Thư Nhan sao?”

“Cái gì mà trường Nhất Trung của thành phố, bây giờ người ta là hoa khôi của trường Thanh Đại, tin tức của cậu không được rồi lão Dương.”

“Trách không được Chí Hào thường xuyên nhắc ở bên tai chúng ta, cái này cũng quá xinh đẹp rồi, nữ thần...”

Ba phú nhị đại, một nam hai nữ, ánh mắt không rời khỏi Hứa Thư Nhan.

Nhất là nữ sinh kia, buổi sáng trang điểm ba tiếng, nhưng mặt mộc của Hứa Thư Nhan có thể giế t chết cô ta.

“Cái này...” Hứa Thư Nhan cũng rất do dự. Cô chắc chắn là không muốn ngồi cùng bàn ăn với Trần Chí Hào.

Nhưng cô đã tâm tâm niệm niệm đào nguyên “Cá Tây Hồ dấm” và “Tôm bóc vỏ Long Tỉnh” rất lâu rồi.

Lúc này, cô nhìn Ninh Thiên một cái, nghĩ thâm không phải Ninh Thiên có cừu oán với Trần Chí Hào sao? Sao không mượn cơ hội này, khiến anh xấu mặt, để anh trào phúng cô nấu ăn khó ăn!

Sau khi hạ quyết tâm, Hứa Thư Nhan ngẩng đầu lên, cười nói với Kiều Tĩnh: “Mẹ à, sắp trưa rồi, chúng ta ăn ở đây đi! Con muốn ăn cá dấm của nhà bọn họ, Tiểu Đường mẹ cảm thấy thế nào?”


Khương Đường lập tức trả lời: “Tớ muốn ăn măng hầm!”

“Vậy được rồi."

Kiều Tĩnh gật đầu, liền đi vào phòng bao.

Bà cũng không có nói lời gây phiền toái, dù sao bản thân cũng tốn mấy vạn mới đặt được bàn ăn này.

Lần xếp hàng tiếp theo không biết phải xếp hàng tới khi nào. “Phù...” Người quản lý trung niên cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Xong rồi!”

Trần Chí Hào ở phía sau siết chặt nắm tay, lại len lén nói với ba người bạn xấu của mình: “Vưu Na, Tiểu Tinh, Lương Bình, thằng nhóc đi theo Hứa Thư Nhan kia mấy cậu có thấy không?”

Ba phú nhị đại đều gật đầu: “Làm sao vậy?”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Đợi lát nữa đi vào mấy cậu nghe tớ chỉ huy, liều mạng giãm nó cho tớ, ông đây hôm nay muốn anh ta phải mất mặt ném đến nhà bà ngoại!" Trần Chí Hào hung tợn nói.

Ba phú nhị đại tỏ vẻ không có bất cứ vấn đề gì.

Đạp người, đả kích người gì gì đó, đối với bọn họ mà nói là chuyện bình thường như cơm bữa.

Đi vào phòng Mẫu Đơn.

Một cái bàn lớn đủ hai mươi người ngồi xuống bày ở bên trong, bên cạnh còn kết hợp ghế sô pha, bàn trà, phòng hút thuốc cùng với hai cái nhà vệ sinh.

“Phục vụ, mang thực đơn tới đây!”

Vừa ngồi xuống, Trần Chí Hào liền thét to.


Hai nữ phục vụ dáng người không tồi, vội vàng tiến lên.

Trần Chí Hào nhận lấy thực đơn, cười đưa cho Kiều Tĩnh: “Dì Kiều, dì là trưởng bối, dì gọi trước đi.”

“Chí Hào, cậu quá khách khí rồi.”

Kiều Tĩnh cười cười, nghĩ thầm thằng nhóc nhà họ Trần này còn rất lễ phép.

“Dì Kiều, dì gọi gì cũng được, bữa này cháu mời.” Trần Chí Hào võ ngực. “Không không, sao có thể không biết xấu hổ...” Kiều Tĩnh muốn từ chối.

“Sau này đều là người một nhà, dì chính là mẹ của cháu, có gì mà xấu hổ chứt

Trần Chí Hào cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Không sao, dì Kiều, dì thoải mái một chút...”

Vừa dứt lời, giọng nói của Ninh Thiên truyền tới: “Phục vụ, đem mấy món trên thực đơn lên hết một lần đi.”

Phụt! Hứa Thư Nhan và Khương Đường đang súc miệng, suýt nữa là phun ra! “Anh có bệnh à?”

Trần Chí Hào trừng mắt nhìn Ninh Thiên: “Gọi nhiều đồ ăn như vậy. ăn hết được không?”

“Yên tâm, ăn được.” Ninh Thiên liếc hắn một cái.


“Trên thực đơn có hơn một trăm món ăn, anh đều ăn hết được? Anh cầm tinh con heo sao?”

Nữ sinh trong mấy phú nhị đại, rất ghét bỏ liếc mắt nhìn Ninh Thiên một cái.

Cô ta tên là Lâm Vưu Na, tướng mạo cùng lắm là năm phần, trang điểm cũng không quá sáu phần, mặc Gucci đầy người, túi xách cũng là Hermes số lượng có hạn.

“Đồ nhà quê, chưa ăn cơm sao?”

“Người ta bảo Kiều tổng thoải mái một chút, chứ có nói với anh sao? Cười chết mất."

Hai phú nhị đại khác tên là Dương Tiểu Tinh và Diệp Lương Bình, cũng bắt đầu châm chọc Ninh Thiên.

Ninh Thiên cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn bốn người bọn họ.

Nếu tuỳ ý bị mấy người quần là áo lượt*này châm ngòi cảm xúc, thì hai ngàn năm đạo hạnh của anh, cũng tu vào trong bụng chó rồi.

“Tiểu Thiên là con nuôi của tôi!”

Lúc này, Kiều Tĩnh đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo: “Mấy người nói chuyện cẩn thận một chút.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom