Cập nhật mới

Dịch Full Làm Thầy Một Ngày, Cả Đời Làm Chồng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Làm Thầy Một Ngày, Cả Đời Làm Chồng

Làm Thầy Một Ngày, Cả Đời Làm Chồng
Tác giả: Lão nương không đặt nổi tên
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên gốc: 一日为师,终身为夫  (Nhất nhật vi sư, chung thân vi phu)
Thể loại: đô thị, võng du, HE
Số chương: 04
Edit: ღ Linh Nhiღ
Beta: ๖ۣۜTâm ๖ۣۜVy

Có sư phụ thật là tốt! Trang bị tiền tài đều được bao!

Bang chủ nói sư phụ sẽ không chơi game nữa, cô rất thất vọng.

Nhưng mà không ngờ tới, một tuần sau sư phụ trở lại, giúp cô báo thù, giúp cô PK, thậm chí so với trước còn hoàn hảo gấp trăm lần!

Nhưng mà nhìn sư phụ thật quen mắt, rốt cục cô đã gặp hắn ở đâu?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Truy sát


Edit: ღ Linh Nhiღ

Beta: ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy

[Thế giới] Mai Thái Bạch: Tuyết Ly Hương ở ngoại ô Lạc Dương.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy dòng chữ này, Tô Nhược Tuyết lập tức ném khoáng thạch đang cầm qua đầu, nhanh chóng thi triển kỹ năng của thích khách, ẩn thân chạy đến điểm truyền tống gần đấy, chuẩn bị trốn vào khu an toàn để tránh đầu sóng ngọn gió.

Chung quanh không có người nào chơi nghiệp giả, cho nên tạm thời cô vẫn an toàn, lúc nãy trên thế giới có người báo ra vị trí của cô, người chơi trong Thiên Hạ sẽ chạy đến rất nhanh, khả năng thoát thân của cô không lớn.

Mắt thấy cách điểm truyền tống ngày càng gần, Tô Nhược Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Gần đây đang được nghỉ quốc khánh, mỗi người chơi trong Thiên Hạ đều đặc biệt phấn khởi, mấy ngày nay cô bị đuổi giết rất nhiều lần, mỗi lần sửa trang bị mất mười kim, giờ đây cô chỉ còn 1 ngân 94 đồng.

Nếu mà lại bị giết, cô sẽ không có tiền sửa trang bị.

Kỳ thật, bọn họ trước đây không có ân oán. Người chơi trong Thiên Hạ đuổi giết cô nhiều như vậy, đơn giản chỉ vì cô là người của bang Thất Chén Rượu Đục.

Bang Thất Chén Rượu Đục từng là bang phái lớn mạnh nhất trong Thiên Hạ Vô Song, bọn họ có người lãnh đạo tài giỏi, có trang bị hoa lệ, thao tác khủng, cùng với nhân dân tệ nhiều làm cho người chơi khác giận sôi gan, đương nhiên, ngoại trừ Tô Nhược Tuyết làm chức vụ tiểu thích khách, cô chỉ là một thành viên nhỏ trong bang phái.

Chỉ tiếc vào một ngày nào đó của ba tháng trước, tập thể quản lý của bang phái mất tích, cùng lúc đó bang phái đối địch lại điên cuồng trả thù, những người còn lại trong bang vì không chịu được áp lực, sinh ra tranh cãi, cuối cùng rời đi hết, ngoiạ trừ mấy người quản lý bang mất tích, chỉ còn lại đúng một mình Tô Nhược Tuyết.

Vì thế cô trở thành đối tượng để cho kẻ địch hả giận, chẳng qua chỉ giết một người, lâu dần cũng không còn hưng phấn, nhưng mà giờ đang là kỳ nghĩ lễ chính là thời điểm trợ hứng cho người ta giết người, kỳ nghỉ quốc khánh này, những người trong Thiên Hạ lại bắt đầu tìm cô gây phiền toái.

Lúc này, ở điểm truyền tống có hai người, trong đó còn có một người có thể nhìn thấu kỹ năng ẩn thân của cô.

Không cản được … Tô Nhược Tuyết thở dài, đứng yên tại chỗ chờ hai người kia đến giết mình.

Nhưng mà đúng lúc này, tin tức của hệ thống ở bên góc trái hiện ra, làm cho cả người cô run lên, nhìn dòng chữ kia mà ngẩn người.

[Thế giới] Cửu chuyển y thánh “Phần Cầm Chử Hạc” và thần khí [Bích Hải Ngân Châm] xuất hiện ở mười dặm Đào Lâm. (*Phần Cầm Chử Hạc: đốt đàn nấu hạc. Vy cũng k hiểu nó có điển cố điển tích gì không nên sẽ để nguyên tên nam chính nhé!)

[Bang phái] Bang chủ Phần Cầm Chử Hạc login.

Ánh mắt Tô Nhược Tuyết đau xót, suýt chút nữa thì rơi lệ.

Phần Cầm Chử Hạc từng là Y tiên đứng đầu trong Thiên Hạ Vô Song, bất luận là thao tác hay trang bị. Chỉ là ba tháng hắn không onl, giờ trang bị đã bị tụt xuống đứng thứ ba.

Nếu bang chủ đã trở lại, có phải những người khác cũng trở lại? Bao gồm cả sư phụ cô? Ánh mắt Tô Nhược Tuyết không chớp nhìn chằm chằm thông báo trên màn hình, nhưng mà đợi hồi lâu, cũng không thấy sư phụ login.

Theo bản năng Tô Nhược Tuyết mở icon bang phái xem thành viên online.

Từ trước, chỉ có tên cô sáng.

Mà giờ đây, trên Tuyết Lý Hương, còn có Phần Cầm Chử Hạc, nhưng mà chỉ có một mình Phần Cầm Chỉ Hạc.

Nhìn danh sách người onl Tô Nhược Tuyết có chút thất vọng, cô mở kênh bang phái ra, muốn hỏi tin tức về sư phụ, đúng lúc này tin trong bang nhảy ra.

[Bang chủ] Phần Cầm Chử hạc: Một mình em?

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Vâng

[Bang chủ] Phần Cầm Chử Hạc: Đã chết rất nhiều lần?

Tô Nhược Tuyết sửng sốt, sau đó liền trả lời.

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Bang chủ, làm sao anh biết?

Đợi hồi lâu không thấy đối phương trả lời, mà trên kênh Thế Giới người trong Thiên Hạ đang sục sôi.

[ Thế giới ] Kiếm Kiếm Tiêu Huyết: Mười dặm Đào Lâm, giết Phần Cầm Chử Hạc, mọi người nhanh chóng đến vây xem.

[Thế giới] Ta Là Nước Tương: Nhiều người khi dễ ít người.

[Thế giới] Mai Thái Bạch:  Thất Chén Rượu Đục không phải là đệ nhất bang sao? Phần Cầm Chử Hạc, chúng ta chờ ngươi gọi người đến.

Nhìn thấy mấy tin này, trong lòng Tô Nhược Tuyết run lên, cô nói trong kênh bang phái.

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Bang chủ, anh bị bao vây sao? Em đến giúp anh.

[Bang chủ] Phần Cầm Chử Hạc: Không cần đến, cản trở.

Tô Nhược Tuyết thoáng sửng sốt một chút,thao tác của cô chỉ là một tiểu thích khách, cho dù đến Đào Lâm, cũng không giúp được gì. Hơn nữa trang bị trên người cô hiện tại không có tiền để sửa, trang bị của cô đều là do sư phụ cho, vì vậy cô không muốn bị bạo mất.

Lại qua một lúc, những người đứng xem xung quanh đang ở trên kênh thế giới đếm số lần tử vong của Phần Cầm Chử Hạc. 

Dòng chữ kia, làm cho ánh mắt Tô Nhược Tuyết đau đớn.

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Bang chủ, bọn họ quá kiêu ngạo.

Sau một lát Bang chủ mới trả lời. 

[Bang chủ] Phần Cầm Chử Hạc: Trước kia chúng ta cũng kiêu ngạo.

Tô Nhược Tuyết trầm mặc.

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Bang chủ, mấy anh không bỏ nữa chứ?

[Bang chủ] Phần Cầm Chử Hạc: Sẽ không.

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Vậy sư phụ em đâu? Sư phụ còn chơi không?

[Bang chủ] Phần Cầm Chử Hạc:?

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Sư phụ của em là Phong Lăng Vân.

Nhìn thấy tên này, bàn tay vốn đang ấn phím cực nhanh bỗng dừng lại, nhân vật Y tiên trong nháy mắt ngã xuống, mười dặm Đào Lâm trở nên nhạt nhòa, trước mắt chỉ còn một màu màu đỏ đẫm máu.

Trên màn hình hiện ra dòng chữ: Ngài đã tử vong, muốn lựa chọn sống lại hay không?

Tần Mộc không ấn nút nào, chỉ giơ tay lấy thuốc lá, khói thuốc lượn lờ, cách lớp khói thuốc, hình ảnh trên màn hình càng mờ ảo, anh cảm thấy tầm mắt của mình trở nên mơ hồ không rõ, ánh mắt cũng có chút đau nhức. 

Tử vong trong trò chơi bị hạn chế lần sống lại, không có chức năng tự sống lại, chỉ có khung chọn lựa.

Tần Mộc hút liên tiếp mấy điếu thuốc, khói dày đặc làm anh ho khan. Anh đứng dậy đi rót cốc nước, lúc ngồi trở lại trước màn hình máy tính, thì phát hiện nằm bên cạnh anh còn có một tiểu thích khách tên Tuyết Lý Hương. 

Tần Mộc khẽ nhíu mày, sau đó liền chat trên kênh bang phái.

[Bang chủ] Phần Cầm Chử Hạc: Không phải anh đã bảo em đừng tới đây sao?

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Bọn họ mắng rất khó nghe, cho nên em mới đến đây nhìn xem.

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Chúng ta cùng một bang, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!

Tần Mộc khẽ cười, một lúc sau mới đáp lại “Ừ”. Đối phương cũng không nói nữa, chỉ lẳng lặng nằm trên đất, mà người chơi xung quanh vẫn đang nói, nói anh sợ chết. Rốt cục Tần Mộc cũng sống lại, áo trắng phiêu phiêu, vốn dĩ màn hình u ám bỗng sáng hẳn lên, tiếp theo đó là một loạt người ngã xuống.

Anh lựa chọn sống lại tại chỗ, tiêu phí năm mươi kim.

Kẻ địch xung quanh như hổ rình mồi, anh sống lại có hai mươi giây vô địch, liền đại sát khiến những người xung quanh ngã hết xuống. Anh không sợ chết, chết một lần chẳng qua cũng chỉ bị bạo mất trang bị mà thôi, có cái gì phải sợ?

Đúng lúc này, kênh bang phái nhảy ra tin tức.

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Bang chủ, em hết kim, không thể sống lại tại chỗ cùng anh.

Sau những lời này là một icon xin lỗi.

Hai mươi giây trôi qua, cho dù thao tác, trang bị của anh tốt, cũng không chịu nổi bị mọi người vây công.

[Bang chủ] Phần Cầm Chử Hạc: Không sao, anh có thể chết cùng em.

Tin nhắn vừa gửi đi, Y tiên của Tần Mộc lại ngã xuống đất.

Lúc này đây, hắn không chọn sống lại, mà cho nhân vật đi cùng tiểu thích khách, sống lại ở bên bờ Vong Xuyên. Nơi đó là góc hoang vắng trên bản đồ, đồng thời cũng là khu an toàn. 

Phía trước bờ Vong Xuyên chính là cầu Nại Hà.

Người chết đã qua đời, sống lại ở đây. Nhìn nơi này vài lần, lòng Tần Mộc lại đau, anh lại châm thuốc. Hút vào, nhả khói, nhìn tiểu thích khách trong trò chơi đang nhảy xung quanh anh, cuối cùng cũng ngồi ngay ngắn trước mặt anh. 

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Bang chủ, sư phụ em thực sự không chơi nữa sao?

Tần Mộc cảm thấy tay của mình đang run lẩy bẩy, hồi lâu sau, anh mới đánh ra một chữ: Ừ.

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Vâng

Chỉ một chữ ấy, mà Tần Mộc lại cảm thấy tiểu thích khách kia đang thất vọng.

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Bang chủ, em out trước.

Sau khi nói xong câu đó, tiểu thích khách trước mặt anh liền biến mất. Tần Mộc bỏ mẩu thuốc lá vào gạt tàn, cũng thoát khỏi trò chơi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Sư phụ trở lại


Edit: ღ Linh Nhiღ

Beta: ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy

Tô Nhược Tuyết login lại lần nữa đã là chuyện của một tuần sau.

Buổi tối tan học thứ sáu tuần trước, trên đường trở về phòng, cô bị một người say rượu ôm lấy chân, đã thế lại còn bị nôn ra khắp người, lúc ấy cũng không thấy có chuyện gì, kết quả sau khi tắm rửa chân lại vô cùng đau đớn, ngày hôm sau chân bị sưng phù lên, sau đó lại bị cảm rồi phát sốt, lần bệnh này đã giày vò cô đến chết đi sống lại, nằm suốt một tuần ở bệnh viện.  

Vừa mới đăng nhập vào trò chơi, trò chuyện mật của cô nhảy ra tin nhắn.  

[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân → bạn]: Đồ đệ login?

Tô Nhược Tuyết sợ ngây người, sư phụ đã trở lại!

[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: Sư phụ sư phụ!!! Sư phụ thực sự đã trở lại? Sư phụ còn chơi không? Hay là chỉ về ngắm phong cảnh thôi?

[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân → bạn]: Ngắm phong cảnh cái gì, sư phụ trở lại vì đồ nhi.

Nhìn thấy dòng chữ này, Tô Nhược Tuyết hơi sửng sốt, sau đó cô liền nhìn thấy ở gốc cây trước mặt xuất hiện một bóng người chậm rãi đi ra, đúng rồi, sư phụ và cô đều là thích khách, có kỹ năng ẩn thân, cho nên cô mới không phát hiện sư phụ ở bên cạnh mình.  

[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân → bạn]: Nhìn xem vi sư có đủ soái không?

Hôm nay sư phụ mặc một bộ đồ trắng, áo trắng bay bay tựa như tiên nhân, kết hợp với khí chất hắc ám của thích khách thực sự không hợp.

[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: Rất trắng, không phù hợp với thích khách.

[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân → bạn]: (trừng mắt) Không cho đồ nhi xem nữa.

Tô Nhược Tuyết vừa nhìn thấy icon trừng mắt của sư phụ, thì sư phụ liền biến mất.  

[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: Bang chủ nói sư phụ không chơi nữa.

[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân →bạn]: Bọn họ không chơi, nhưng chẳng phải vi sư còn có một đồ đệ chưa học thành nghề đây sao, dù sao bọn họ cũng không chơi, tiền đều cho vi sư, trang bị cũng cho hết, xem trang bị hiện tại của vi sư đi, hiện giờ vi sư là thích khách trâu bò nhất rồi, ha ha ha.

Lấy đồ của bạn bè, sư phụ, sư phụ thực đáng khinh, hạ lưu, còn tự cho mình là siêu phàm…

Tô Nhược Tuyết oán thầm nói.

[Hệ thống] Phong Lăng Vân muốn giao dịch với bạn.

Tô Nhược Tuyết xác nhận giao dịch, liền phát hiện sư phụ để vào mấy bộ trang bị và đá sửa đồ, giá mấy thứ kia ít cũng phải mấy ngàn nhân dân tệ, cô không thể nhận. Tô Nhược Tuyết quyết đoán ấn hủy giao dịch, Phong Lăng Vân ở bên kia liền tiến hành spam.  

Đồ đệ, nhận.

Vi sư muốn đồ nhi nhanh chóng trưởng thành, một mình có thể đảm đương được một phía!  

[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân →bạn]: Cho dù hiện tại vi sư đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng thích khách, vi sư cũng không đánh lại khi bị vây công.

Được rồi, lời này cũng không sai, cô kỳ thật là người chơi bị giết suốt ngày, ba tháng trước tử vong vô số lần, đếm không xuể, các bạn cùng phòng đều đã quen với âm thanh người chơi của cô tử vong, không bị giết, bạn cùng phòng còn thấy ngạc nhiên.  

[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân →bạn]: Tại sao mấy ngày gần đây không login, vi sư còn tưởng đồ nhi không chơi nữa.

[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: Bi kịch, hôm đó đồ nhi tan học đang trên đường về phòng ngủ, thì bị một người say rượu ôm lấy chân, sau đó lại bị bệnh nên nằm viện, thiếu chút nữa thì đồ nhi quy tiên.

[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân →bạn]: Thảm như vậy?

[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: Còn thảm hơn nữa kìa, bị người ta nôn ra khắp người.

Mãi cho đến khi trước mặt xuất hiện một kiếm khách, đối phương cũng không có trả lời.

Theo thói quen, Tô Nhược Tuyết định chạy trốn, nhưng kiếm khách Mai Thái Bạch kia đang cưỡi ngựa vọt lại đây, cô liền sụp vai, mắt thấy mình sắp bỏ mạng trong tay địch, liền thấy sư phụ sử dụng kỹ năng song đao, cột máu của Mai Nhất Bạch hết sạch, một chiêu cũng không kịp phản ứng, nằm ngay xuống đất.

[Thế Giới] Mai Thái Bạch: Mẹ nó! Đánh nén!

Hừ, khẳng định người này cho rằng ở đây chỉ có mình cô, cho nên liền vọt tới, mà không ngờ được sư phụ cô đang ở đây, thành ra trộm gà không được còn mất nắm gạo…

Lần đầu tiên nhìn thấy kẻ thù phơi thân dưới chân, tâm tình Tô Nhược Tuyết không tồi, đúng lúc này, một tin nhắn mật nhảy ra.

[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân →bạn]: Đồ nhi, về sau đồ nhi làm mồi dụ, vi sư sẽ giết tất cả những kẻ trước đây từng giết đồ nhi.  

[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: (icon chống hông cười to) Được, sư phụ!

Dừng một chút, Tô Nhược Tuyết lại bắt đầu gõ chữ.

[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: Sư phụ đột nhiên tốt với đồ nhi như vậy, đồ nhi thực sự không quen.

Tuy rằng cô thích sư phụ, nhưng trước đây sư phụ không có tốt tính như vậy. Bình thường sư phụ cũng nhiệt tình dẫn cô đi thăng cấp, nhưng mà sư phụ là phần tử hiếu chiến, đặc biệt thích đánh nhau, bởi vì muốn giết người mà thường quăng cô sang một bên, cuối cùng thì bồi thường cho cô một chút kim tệ hoặc trang bị thôi.

Hiện tại sư phụ lại không tìm người đánh nhau, còn muốn mỗi ngày mang theo cô đi báo thù? Tô Nhược Tuyết nhíu mày, cô cảm thấy sư phụ thật đáng khinh, những câu nói của sư phụ độ tin cậy thường rất thấp. Trước kia nhiều lần sư phụ nói sẽ đem cô đi luyện qua cấp bảy mươi đấy! 

[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân →bạn]: (gõ mõ) Chẳng lẽ trước đây vi sư đối với đồ nhi không tốt?

[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: Làm gì có chuyện đó, sư phụ đối với con tốt nhất, là sư phụ tốt nhất trong trò chơi này.

Tô Nhược Tuyết chân chó nịnh nọt.  

Đối phương tựa hồ nhìn thấu tâm tư trong lòng của cô, trả lời cô bằng một icon lé mắt nhìn.

T_T…

Sự thật chứng minh, Tô Nhược Tuyết lo lắng nhiều, sư phụ thật sự đã thay đổi triệt để, chỉ cần sư phụ online, liền ẩn thân như hình với bóng đi theo cô.

Việc này làm cho cuộc sống trong game của Tô Nhược Tuyết biến hóa nghiêng trời nở đất.

Trước kia cô chơi chỉ đi đào khoáng thạch kiếm mấy đồ linh tinh, sau đó bất cứ lúc nào cũng phải trốn kẻ địch đuổi giết.

Hiện tại thì …

Gặp phải kẻ thù, cô có thể kiêu ngạo đi lên chạm mặt, lúc mới bắt đầu đều bị đối phương áp chế, sau đó đến khi cô gần chết, sư phụ vẫn ẩn thân bên cạnh liền hành động, vung hai chiêu là có thể giải quyết, ở phía kia kẻ thù đang cực kỳ phấn khích, nghĩ đến sắp giết được cô liền chuẩn bị mắng chửi, kết quả … 

Sư phụ nói, cái này là phá hủy tinh thần kẻ địch.

Sau đó, sư phụ lai giúp cô nâng kỹ năng trang bị, lại dạy cô các thao tác PK một chọi một, ngoại trừ là nghề nghiệp tương khắc, trang bị chênh lệch quá lớn, thì Tô Nhược Tuyết tức Tuyết Lý Hương đã có thể tự tay giết địch mà không cần đến sư phụ giúp đỡ.

Mỗi ngày cô cùng sư phụ đi Thảo Nguyên chặn giết những người làm nhiệm vụ mật thám, hại bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ, sau đó sẽ có người nói bọn họ.

[Thế Giới] Mai Nhất Bạch:  Tuyết Lý Hương, Phong Lăng Vân, một đôi cẩu nam nữ, gian phu dâm phụ!

[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Sư phụ, chúng ta chặn người khác làm nhiệm vụ, hình như không được tốt lắm?  

[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Đồ nhi cảm thấy thế nào?

[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Trước kia đồ nhi làm nhiệm vụ còn bị một đám người đuổi giết kìa…

[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Ngoan, những ngày đau khổ đã qua.

[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Sư phụ, bọn họ mắng chúng ta là gian phu dâm phụ!

[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Đồ nhi cảm thấy sao?

Cảm thấy như thế nào là như thế nào, Tô Nhược Tuyết thấy má bắt đầu nóng lên, cô cầm cốc nước, sau đó nhìn màn hình cười ngây ngô, liền bị lão đại trong phòng ngủ cười nhạo.

“Không phải cậu muốn võng luyến (yêu người chơi trong game online) đấy chứ?” Lão đại nói.  

“Sao có thể được chứ?” Tô Nhược Tuyết vội vàng giải thích, chỉ là chính cô cũng không biết, lúc cô nhìn màn hình, đuôi mày khóe mắt đều mang ý cười.  

Chờ cho đến khi lão đại bĩu môi đi vào toilet, cô lấy tay ôm má, nhìn lên màn hình nhân vật thích khách đeo song đao của sư phụ vẫn đang đứng nhìn cô, bên tai vang lên giọng nói của sư phụ, làm cho đầu cô ngứa ngứa. Giọng nói của sư phụ réo rắt, như là tiếng đàn sư dương uyển chuyển.  

Trước kia cô vẫn cảm thấy sư phụ nhà mình thuộc loại lưu manh cà lơ phất phơ, không ngờ rằng giọng nói lại ôn nhu từ tính như vậy, điều này làm cho cô có chút không chịu nổi!

Trong lúc Tô Nhược Tuyết còn đang si ngốc, trên màn hình lại nhảy ra tin nhắn của sư phụ.

[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Đồ nhi cảm thấy như thế nào? Đồ nhi cảm thấy như thế nào? Đồ nhi cảm thấy như thế nào?

[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Sư phụ thật là đáng khinh, đồ nhi cảm thấy không có ai mặt dày hơn ngài, thỉnh ngài tiếp tục cố gắng, nó sẽ giúp ngài nổi danh.

Cởi quần áo lừa người ta xuống nước, mua loa lên thế giới trào phúng mười tám đời tổ tông nhà kẻ địch, độ vô sỉ của sư phụ mỗi ngày lại đạt thêm một tầng cao mới, không có giới hạn. Tô Nhược Tuyết nắm chặt tay, cô còn cần phải phấn đấu nhiều, tranh thủ cố gắng để có thể đứng bên cạnh sư phụ, mà không phải là kẻ chân chó nịnh bợ…  

[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Sư phụ, đồ nhi cảm thấy hai chúng ta đều là thích khách, lúc giết địch không phải là đội hình mạnh nhất, hay là đồ nhi đi luyện một nick Y Tiên? Sư phụ công kích cao giết người, đồ nhi thì thêm máu cho sư phụ. 

[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Luyện Y Tiên làm gì, không phải có nick Phần Cầm Chữ Hạc rồi sao?

Phốc ——

Nhân vật của Bang chủ đại nhân, sư phụ cô cũng dám lấy. Dù gì thì lúc trước Bang chủ đại nhân cũng là người đứng đầu Y Tiên, bí hiểm, lạnh lùng, vô tình, được rất nhiều người chơi nữ hâm mộ!

[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Nhân vật của Bang chủ đại nhân đồ nhi sao dám cầm, sẽ làm mất mặt Bang chủ.

[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Ai bảo đồ nhi chơi nhân vật đó, con chơi thích khách, vi sư chơi Y Tiên. (lé mắt, nhíu mày)

[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Đồ nhi giết người, vi sư thêm máu, thật đúng với câu phu xướng phụ tùy.

Này, sư phụ hình như nói ngược rồi? Nhà khác đều là tướng công giết người, nương tử thêm máu mà! Tô Nhược Tuyết liền vỗ hai má, nghĩ lung tung cái gì vậy?

Không thể không nói, có một Y Tiên trâu bò thêm máu ở đằng sau, Tô Nhược Tuyết cảm thấy hết lo lắng, hiện giờ thao tác của cô cũng không tồi, trang bị hoàn hảo cô cũng đã có bảy tám cái, ngẫu nhiên biến thành một tiểu thần thích khách, giờ lại có Y Tiên mạnh nhất làm hậu thuẫn, gặp phải đội ngũ có năm người cũng không lo, cho dù có gặp đối thủ mạnh đến đâu, cũng có thể kéo theo mấy người làm đệm lưng.

[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Sư phụ, không ngờ rằng sư phụ chơi nhân vật Y Tiên cũng tốt như vậy.

[Tổ đội]Phần Cầm Chử Hạc: Ừ.

[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Sư phụ, sư phụ chơi nhân vật của Bang chủ thì trở thành người thâm trầm rồi.

[Tổ đội]Phần Cầm Chử Hạc: Nhân vật thay đổi quá nhanh, sẽ làm mất mặt Bang chủ. Không quen?

May… Cũng may. Tô Nhược Tuyết nghĩ rằng, độ sùng bái của cô với sư phụ lại tăng lên rồi.  

[Tổ đội] Phần Cầm Chử Hạc: Tuyết Tuyết, chúng ta gặp mặt đi. (icon lăn lộn).

Trước kia Bang chủ sẽ không lăn lộn như vậy, Tô Nhược Tuyết nở nụ cười, sau đó mới phản ứng lại. Cái gì? Sư phụ vừa nói gì? Gặp mặt?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Gặp mặt, chân tướng


Edit: ღ Linh Nhiღ

Beta: ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy

Không thể nào! Tuy rằng cô biết sư phụ cũng ở thành phố A, bọn họ ở cùng một thành phố, hít chung một bầu không khí, có đôi khi cô cũng tưởng tượng, ngẫu nhiên khi đi dạo phố có thể gặp, người qua đường nào đó có thể là sư phụ, nhưng mà cô chưa từng nghĩ tới bọn họ sẽ gặp mặt thực sự.

Được rồi, thực ra cô đã nghĩ tới rất nhiều lần, chẳng qua không dám nói.  

[Tổ đội] Phần Cầm Chử Hạc: Ừ, ngày mai rảnh không?

Gặp bạn trên mạng? Tô Nhược Tuyết vô cùng rối rắm, nếu là trước kia cô nhất định sẽ từ chối.  

[Tổ đội] Phần Cầm Chử Hạc: Ngay ở cổng trường em đang học, được không? Cửa chính phía bắc? Đúng rồi, trường đại học C là trường cũ của anh. Anh đã tốt nghiệp được hai năm.

Trường học? Cổng chính phía bắc? Sư huynh hai khóa trước?

Tô Nhược Tuyết bị những tin tức liên tiếp này làm cho khiếp sợ, cô nuốt nước miếng, một lúc lâu mới hồi phục.  

[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Sư phụ, anh, làm sao anh biết điều đó?

Cô nhớ là mình chưa từng nói rõ về bản thân với sư phụ…

[Tổ đội] Phần Cầm Chử Hạc: (nhíu mày) Lần trước tụ họp mọi người đều đã nói địa chỉ và IP, không nhớ? Ngốc!

Lại bị sư phụ vô tình trào phúng…

[Tổ đội] Phần Cầm Chử Hạc: Buổi chiều ngày mai em không có tiết chứ? Hai giờ ở cổng trường học. Tín vật thì mỗi người chúng ta cầm một cốc nhựa của siêu thị gần đấy, như thế nào? (đắc ý).

Cái này…tại sao anh biết chiều mai cô không có tiết?

Còn nữa, khi người khác gặp bạn trên mạng, không phải đều lấy tạp chí hoặc hoa làm dấu hiệu sao, làm gì có ai cầm cốc nhựa đứng ở cống trường? Còn là cốc nhựa ở siêu thị gần trường nữa?

Theo bản năng cô nhìn thoáng qua cốc nhựa màu hồng trên bàn, bên cạnh còn có nhãn hiệu của siêu thị, khóe miệng Tô Nhược Tuyết giật giật, cô cảm thấy bản thân mình sắp hỏng rồi.

[Tổ đội] Phần Cầm Chử Hạc: Cứ quyết định như vậy, anh out trước.

Này này, cô còn chưa đồng ý mà!

[Hệ thống]: Hảo hữu Phần Cầm Chử Hạc đã rời mạng.

Tô Nhược Tuyết: …

A a, sư phụ thật không biết xấu hổ, không cho cô cơ hội cự tuyệt!

Lần đầu tiên gặp bạn trên mạng, Tô Nhược Tuyết có chút khẩn trương, hơn nữa người mà cô gặp, lại là sư phụ. Cả một buổi sáng cô ngồi chọn quần áo, gần đến giờ hẹn rồi mà vẫn chưa chọn được. Cuối cùng vẫn mặc quần áo như bình thường, áo sơ mi, quần bò, còn đội mũ lưỡi chai.

Bởi vì khẩn trương, cô đến điểm hẹn sớm hơn, cất cốc nước ở trong túi. Cô cũng không đứng ở cửa, mà đứng ở chỗ có thể nhìn được cửa chính, giống như đang đợi xe.

Chỉ là khi đang vụng trộm quay đầu nhìn về phía cổng trường, đột nhiên thấy một người đàn ông đi từ phòng bảo vệ đi ra, đứng đối diện nhìn cô, làm cho tim cô nhảy dựng. Hiện giờ mới 1 giờ 30 phút, không phải là sư phụ đâu? Mà trong tay anh ta cũng không thấy có cốc nhựa!

Tô Nhược Tuyết khẽ chấn định, lại quay đầu nhìn về phía đường cái. Người đàn ông vừa rồi thật đẹp trai, Tô Nhược Tuyết thầm nghĩ.

Chỉ nhìn thoáng qua, lòng cô liền xao động, gợn sóng. Chỉ sợ cửa chính của trường cũng trở thành nền cho anh ta.   

“Chờ xe?”

Bên cạnh đột nhiên có tiếng nói vang lên làm cho cô giật cả mình.  

Người đàn ông vừa rồi đã đứng bên cạnh cô, trong tay còn cầm một cái cốc nhựa màu xanh nhạt. 

Tô Nhược Tuyết sợ ngây người, một lát sau mới lắp bắp nói: “Sư, sư, sư…”

“Ừ.”

“Làm sao mà anh nhận ra em?”

Cốc của cô vẫn còn ở trong túi mà!

“Nhìn bộ dạng em lén lút rung đùi đắc ý, anh liền cảm thấy giống, giống hệt em trong trò chơi.” Tần Mộc mỉm cười, nụ cười kia mặc dù nhàn nhạt, nhưng lại làm cho tim Tô Nhược Tuyết đập nhanh, khẩn trương đến không nói được gì.  

Thật may, anh cũng không hỏi gì nhiều.  

“Đi ăn cái gì trước đi.”

“Vâng.”

Lần đầu gặp mặt, Tô Nhược Tuyết cũng không muốn đi xa trường học, cho nên bọn họ đến nhà hàng Tây gần đấy.  

Lúc ăn cơm, hai người nói một ít về trò chơi, không khí cũng sinh động hơn, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, bao quanh anh một tầng sáng.  

Dáng vẻ của anh thật hấp dẫn, cũng rất quen thuộc.

Tô Nhược Tuyết do dự hồi lâu, rốt cục cũng không nhịn được mà hỏi: “Sư phụ, có phải em đã từng gặp anh ở đâu rồi không?”

Từ lúc gặp mặt, rồi trên xe, thậm chí là lúc này, Tô Nhược Tuyết vẫn vụng trộm nhìn anh, vẫn luôn cảm thấy đã gặp qua ở đâu đó rồi, nhưng lại không nghĩ ra. Người đàn ông đẹp trai lại có khí chất như vậy, sao cô lại không có ấn tượng gì nhỉ?

Sư phụ đẩy đĩa bít tết đã cắt nhỏ đến trước mặt Tô Nhược Tuyết, đuôi lông mày anh khẽ nhếch, khóe miệng lại nở nụ cười, cất giọng như suối trong: “Em cảm thấy sao?”  

Lại là cảm thấy sao …

Tô Nhược Tuyết yên lặng xem thường, ở trong trò chơi, mỗi lần sư phụ nói, “Đồ nhi cảm thấy sao?”, cô đều tưởng tượng ra một người đang bò trên đất cười lăn lộn, giờ gặp mặt, cô mới biết tưởng tượng của mình biến thái như thế nào, quả thực quá kém.

Dung mạo này, nụ cười này, giọng nói này, làm sao có thể giống như sát thủ đầy nữ tính mà cô tưởng tượng!

“Em nhớ ra rồi!” Kích động, Tô Nhược Tuyết vỗ mạnh vào bàn ăn.

Làm cho phục vụ tiến đến, cẩn thận hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, Tô Nhược Tuyết quẫn bách, quyết định rụt cổ làm đà điểu, cuối cùng vẫn là do sư phụ cười xua tay, bảo phục vụ rời đi.

Thật ra, cô muốn đi ăn ở căng tin trường học hơn…

Sát thủ đầy nữ tính! Mặc kệ là thầy giáo hay sinh viên, hay bác gái nấu cơm ở căng tin, đều quỳ gối trước người này. Anh chính là học trưởng làm mê đảo hàng vạn nữ sinh viên – Tần Mộc. Tuy rằng học trưởng đã tốt nghiệp được hai năm, nhưng trong trường vẫn lưu truyền về anh, ở trên điễn dàn trường vẫn còn ảnh của anh…

“Tần Mộc… Sư phụ…” Tô Nhược Tuyết lắp bắp.

Tần Mộc ở đối diện hơi nhíu mi, sau đó tầm mắt rơi vào cốc nước màu lam trên bàn, xuyên qua lớp vỏ cốc, hắn nhìn thấy tay Tô Nhược Tuyết trắng nõn, làm cho người ta không nhịn được mà muốn nắm lấy.

Trên đường về, Tô Nhược Tuyết cũng quên đi sự khiếp sợ và khách sáo lúc đầu, người đàn ông này xuất chúng như thế, sao ở trong trò chơi lại có thể biến thành một người lưu manh như vậy? Cô thực sự không thể liên hệ Tần Mộc với cái vị sư phụ ở trong trò chơi, ngồi cùng cô trong khu an toàn ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà người khác…

Bởi vì cô thất thần, nên đi tụt lại phía sau, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng cao ngất của Tần Mộc, cô cảm thấy điều này thật không thể tưởng tượng được.  

“Sư phụ…”

“Sao?” Anh quay đầu, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

“Vì sao anh ở ngoài đời và trong trò chơi lại khác nhau đến vậy?” Tô Nhược Tuyết hỏi, một người sao có thể có hai tính cách như vậy? Trước kia cô cũng nghe nói về học trưởng Tần Mộc, nếu hiện tại kết hợp cùng với người ở trong trò chơi, thì thật sự làm cho người ta khó có thể nhận ra là cùng một người.

Tần Mộc khẽ nhíu mày, anh không trả lời, ngược lại đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu hỏi cô, “Vậy em thích kiểu nào?”  

Ánh chiều tà chiếu lên mặt anh, lông mi dài khẽ rung, trong lòng Tô Nhược Tuyết khẽ run, trong nháy mắt cô thấy đầu mình trống rỗng, thậm chí cô đã quên phải trả lời.

Hai ngày sau, Tần Mộc có việc, không thể login. Mà thời gian Tô Nhược Tuyết chơi game cũng ít đi, tuy nhiên phần lớn thời gian cô đều cầm điện thoại. Từ lần ăn cơm cùng anh, hai người bọn họ vẫn tiếp tục liên hệ, mỗi ngày đều nhắn tin nói chuyện phiếm, cô cảm thấy bản thân và anh có rất nhiều đề tài để nói. Vì thế phần lớn thời gian cô đều treo máy, sư phụ không online, trò chơi bỗng trở nên vô vị.  

Hôm nay, bang phái xuất hiện một người onl, Tảo Tuyết Nấu Rượu. Anh này là Phó bang chủ. Không giống như Bang chủ cao cao tại thượng, Tô Nhược Tuyết tiếp xúc với Phó bang chủ tương đối nhiều. Bởi vì trước đó sư phụ luôn kéo anh đến làm công, mang cô đi phó bản, sau đó nửa đường sư phụ lại chạy trốn, cuối cùng chỉ còn lại cô cùng đi với Phó bang chủ. Cho nên bây giờ Phó bang chủ login, Tô Nhược Tuyết rất vui vẻ, lập tức hoan nghênh ở kênh bang phái.  

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Phó bang chủ, đã lâu không thấy. (icon tươi cười)

[Phó bang chủ] Tảo Tuyết Nấu Rượu: Tiểu Hương còn chơi à? Anh lên xem chút.

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Phó bang chủ, giờ mọi người chơi game nào vậy?

[Phó bang chủ] Tảo Tuyết Nấu Rượu: Làm gì còn tâm trạng chơi game, lần trước gặp mặt xảy ra chuyện, sau đó bọn anh không chơi nữa.

Gặp chuyện không may? Trong lòng Tô Nhược Tuyết có gì đó rơi lộp bộp.

[Phó bang chủ] Tảo Tuyết Nấu Rượu: Lần trước bang ta gặp mặt có uống rượu, sau đó khi trở về sư phụ của em gặp tai nạn xe, hắn đã mất, sau đó bọn anh đều không chơi game nữa.

[Phó bang chủ] Tảo Tuyết Nấu Rượu: Nếu khi đó không tổ chức gặp mặt, hoặc là khi gặp mặt không uống nhiều rượu, thì đã không xảy ra chuyện như vậy.

[Phó bang chủ] Tảo Tuyết Nấu Rượu: Em nói xem vì sao sinh mệnh con người lại yếu ớt như vậy? Nói chết là chết…

Phó bang chủ còn lải nhải rất nhiều, Tô Nhược Tuyết đều không đáp lời, bởi vì cô đang choáng váng. Phó bang chủ vừa nói sư phụ gặp tai nạn xe đã chết? Vậy người vẫn ở bên cô là ai?  

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Phó bang chủ nói đùa, sư phụ vẫn chơi game mà!

Phó bang chủ không trả lời, Tô Nhược Tuyết kéo lên trên xem lại nội dung trò chuyện, sau đó cô thấy Phó bang chủ nói, quên đi, anh out, nhìn game này liền khó chịu. Em nên vào bang khác đi, nguyên lão trong bang sẽ không chơi lại nữa.  

Trong lòng Tô Nhược Tuyết trống rỗng. Cô nắm chặt di động, soạn tin rồi lại xóa, cuối cùng vẫn không gửi đi. Thôi, có chơi cũng sẽ có rời.  

Tô Nhược Tuyết vẫn ngỗi canh giữ trước máy tính, thời điểm Phong Lăng Vân login cô liền phát hiện.

Anh là sư phụ cô, rất tốt, lúc nào cũng có thể truyền tống đến bên cạnh.  

[Hệ thống]: Bạn muốn mời sư phụ Phong Lăng Vân truyền tống đến bên cạnh bạn?

Tô Nhược Tuyết trực tiếp ấn xác định.

Sau một lát, Phong Lăng Vân liền xuất hiện ở trên cầu Vong Xuyên, gió trên cầu thổi từng trận, áo trắng bay bay, thật giống như tiên nhân.  

Đúng rồi, từ trước đến nay sư phụ không bao giờ mặc đồ trắng.

Phong Lăng Vân xin tổ đội, Tô Nhược Tuyết đồng ý.

[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Hôm nay truyền tống đến đây lại không thấy em cầm khoáng thạch hoặc cây cỏ, quá ngạc nhiên rồi.  (icon ngoáy lỗ mũi)

[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Vừa rồi anh có nhìn qua hoạt động lễ Noel, kết hôn có sủng vật, đồ nhi, hay là kết hôn với vi sư đi? Vi sư sẽ ngậm đắng nuốt cay, bằng không sẽ để người khác chiếm mất tiện nghi. (icon cười lớn).

[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Phần Cầm Chử Hạc?

[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Em muốn gả cho nhân vật đó sao? Đương nhiên có thể.

Trong lòng Tần Mộc khẽ bổ sung thêm một câu, được như vậy thì quá tốt. Ít nhất thì Phần Cầm Chử Hạc mới thực sự là anh. Anh có thể vì cô mà biến thành lưu manh, cũng có thể vì cô mà dịu dàng. Nhưng mỗi ngày đều phải giả bộ đi đánh giết rồi mắng chửi người, thực sự có chút vất vả đối với anh, anh còn mua cả một quyển sách dạy mắng chửi người, cho nên mỗi lần mắng người cả buổi cũng không lặp lại một câu nào. 

Nhưng mà câu tiếp theo của cô lại làm cho tâm tình đang nhảy nhót của anh rơi xuống tận đáy vực.

[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Lừa gạt người khác thú vị như vậy sao?

[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Anh không phải là sư phụ em.

[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Bang chủ, Tần Mộc, giả dạng làm sư phụ của em, lừa gạt em thú vị lắm sao?

[Hệ thống]: Đồ đệ Tuyết Lý Hương rời mạng.

Tần Mộc luống cuống……
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,577
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Cho em một đời hạnh phúc!


Edit: ღ Linh Nhiღ

Beta: ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy

Tô Nhược Tuyết nằm ở trong chăn ngẩn người, cô cảm thấy bản thân đang phát sốt, đầu chóang váng miệng đắng lưỡi khô, nước mũi chảy hoài. Trong phòng ngủ hiện tại không có ai, cô sờ soạng đứng dậy rót cốc nước ấm. Lúc trước không để ý, trong cốc nước vẫn còn lá trà chưa vứt, trước đây cảm thấy bạc hà thanh mát giúp nâng cao tinh thần, mà lúc này cô chỉ cảm thấy đắng trát, không nhịn được nước mắt liền rơi xuống.

“Tô Nhược Tuyết, Tô Nhược Tuyết!”

Cô mơ hồ nghe thấy có người gọi, bất quá toàn thân cô giờ rét run, không có sức mà trả lời nên lại nằm bẹp xuống, kết quả vừa mới nằm không lâu, liền nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, lão đại thét chói tai chạy vào: “Tiểu Tuyết, bên ngoài có người tìm cậu.”  

Cô vươn đầu từ trong chăn ra: “Tớ không thoải mái, cậu bảo hắn lần sau rồi đến!”

“Là Tần Mộc …”

Trong lòng Tô Nhược Tuyết run lên, sau đó xoay người lại, quay mặt vào phía tường, “Đầu tớ rất đau, tớ ngủ trước.”  

Cô nghe thấy lão đại kéo rèm cửa sổ ra, nói xuống phía dưới: “Tiểu Tuyết bị ốm, đang nghỉ ngơi, ngày mai anh hãy đến!”

“Này, làm sao mà cậu biết Tần Mộc? “

“Trời ạ, nhìn thấy Tần Mộc đứng ở dưới kỹ túc xá nữ, tớ liền chấn kinh. “

“Tiểu Tuyết!” Lão đại lải nhải truy vấn, Tô Nhược Tuyết vẫn không hé răng, cô cảm thấy bản thân sắp không chống đỡ được, mí mắt cũng không nâng lên được.

“Haiz, cậu nghỉ ngơi đi!” Lão đại nói.

Thế giới rốt cục im lặng.

Nhưng thế giới chỉ im lặng trong nháy mắt.

Ngay sau đó, phòng ngủ lại vang lên tiếng thét chói tai của lão đại, suýt nữa phá hỏng màng nhĩ của cô.  

“Anh… Tại sao anh lên được đây?”

Tô Nhược Tuyết chỉ cảm thấy có một bàn tay to đang đặt lên trán của mình, cô còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được bản thân mình bị ôm lấy, sau đó bọn họ chạy ra khỏi phòng ngủ, dọc đường đi liên tục vang lên tiếng thét chói tai, cô còn nghe được có người kêu lên: “Oa, rất đẹp trai!”   

Đây là xảy ra chuyện gì vậy?

Tô Nhược Tuyết cảm thấy bản thân hỗn loạn, cô cố gắng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mơ hồ trước mắt, lại cảm thấy thân thể không có sức.

“A a a! Chảy máu!”

Lão đại lo lắng chạy theo sau, cuối cùng lại hét lên: “Chẳng lẽ sảy thai sao?”

Hai ngày nay Tô Nhược Tuyết vẫn cảm thấy bụng đau âm ỉ, nhưng cô chưa từng nghĩ đến vào lúc này, dì cả của cô đến…

Trời ạ, cô trực tiếp ngất đi.

Lúc tỉnh lại, cô phát hiện ra mình đang ở trong bệnh viện. Bên cạnh giường là Tần Mộc, thấy cô tỉnh lại, anh lập tức tiến lên rót cho cô một ly nước ấm.

“Ngày hôm qua em sốt 39,7 độ.”

Tô Nhược Tuyết không trả lời, đầu hơi hơi cúi, ánh mắt nhìn chằm chằm túi bóng màu trắng của bệnh viện, cô cảm thấy bản thân mình giống như đã quên mất chuyện quan trọng gì đó.  

“Thời điểm đến ngày (ở đây là chỉ những ngày mà con gái hàng tháng đều có ấy nhé^^) sức đề kháng sẽ kém, thân thể em lại yếu, cần bồi bổ cho tốt. Anh đút em uống canh gà…”

Mặt Tô Nhược Tuyết đỏ bừng.

Còn nữa nhưng cô đều không nghe rõ, chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, cô đưa tay muốn kéo chăn, động tác đột nhiên dừng lại, tay kia vụng trộm sờ soạn dưới mông.  

Mặt Tần Mộc cũng khẽ đỏ, hắn nhẹ giọng nói: “ Bạn cùng phòng em vẫn luôn ở đây, vừa mới trở về, cô ấy làm giúp em.”

Tô Nhược Tuyết cảm thấy mặt của mình đã nóng cháy, chắc là do sốt, khẳng định là vậy, nhất định là do còn sốt, đúng!  

“Lúc nãy anh có đi siêu thị mua mấy gói, em xem loại nào em thích thì dùng.” Nói xong, Tần Mộc liền lấy một túi lớn băng vệ sinh ra để trước mặt cô, Tô Nhược Tuyết cảm thấy tốt nhất là nên tiếp tục mê man đi.  

“Đầu em còn hơi choáng váng!” Nói xong, cô liền nhắm mắt lại, đơn giản là giả chết.  

Đúng rồi, thích khách cũng có kỹ năng giả chết để bảo vệ mạng! Đương nhiên, kỹ năng đó chỉ có thể lừa được NPC …

“Tiểu Tuyết, em còn nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp mặt không?”

Tô Nhược Tuyết không dám mở mắt, nhưng lông mi của cô lại rung rung vài cái.

“Tiểu Phong xảy ra tai nạn xe cộ, cố gắng điều trị ba tháng cuối cũng cũng không qua khỏi, hôm đó anh say rượu là do cử hành nghi thức tiễn đưa cậu ấy…”

Tô Nhược Tuyết mở to mắt ra, trừng mắt to nhìn Tần Mộc: “Anh là…”

Khó trách vì sao cô lại cảm thấy quen thuộc, không phải bởi vì do anh nổi danh trong đại học C, mà là vì tối hôm đó dưới đèn đường mờ ảo, người say đến bất tỉnh nhân sự đó chính là anh. Anh lôi kéo cô nói rất nhiều, nói anh say rượu sau đó lái xe, kết quả xảy ra sự cố,  làm bạn của anh chết, anh tự trách áy náy, hận không thể để bản thân chết theo luôn.

Tối hôm đó, Tô Nhược Tuyết còn an ủi anh, cốc nước của mình cũng đưa cho anh luôn, sau đó đi đến siêu thị mua cốc khác. Ở sân thể dục ít ánh sáng, anh lại say dưới gốc cây đại thụ, nếu không phải anh đưa di động cho cô xem ảnh chụp của bạn, cô cũng sẽ không thấy rõ mặt của anh.  

Người tiều tụy, cằm nhọn, mắt thâm.  

“Là em nói với anh, phải thay cậu ấy sống tốt.”

“Anh xử lý xong hết mọi chuyện, đột nhiên nhớ ra trong trò chơi cậu ấy còn có một đồ đệ, mà đồ đệ kia vẫn chơi, cho nên anh mới login vào xem, ít nhất là ở trong trò chơi vẫn có người nghĩ cậu ấy còn sống, nghĩ cậu ấy đang sống tốt ở nơi nào đó. Chỉ là anh không ngờ được, Tuyết Lý Hương lại chính là em.” Khóe môi Tần Mộc khẽ cong, nụ cười kia có chút đau khổ, làm cho trái tim Tô Nhược Tuyết run lên.  

“Thực xin lỗi.”

Tần Mộc không nói gì nữa, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ vẻ mặt cô đơn.  

Tô Nhược Tuyết chậm rãi ngồi dậy, nơi này là bệnh viện, mấy cái cây bên ngoài cửa sổ đã trang trí đầy đèn màu, cô mới nhớ ra hôm nay là Noel.

Đột nhiên, Tần Mộc quay đầu đến: “Tiểu Tuyết, anh sẽ thay cậu ấy chiếu cố (chăm sóc, lo lắng) em.”

Tuy rằng trong lòng đau, nhưng khóe miệng Tô Nhược Tuyết vẫn nở nụ cười: “Vâng…Không cần. Từ trước đến giờ sư phụ chưa từng để em dựa vào, tuy rằng đối xử với em rất tốt, thường xuyên cho em tiền và trang bị, nhưng mà không có kéo em đi theo, càng không thể theo em một tấc cũng không rời, anh đã làm cho em quá nhiều rồi.”  

Tần Mộc đối với cô tốt như vậy, đơn giản chỉ vì cô là đồ đệ của sư phụ thôi sao? Đột nhiên cô cảm thấy trong lòng có chút chua sót.

Tô Nhược Tuyết cúi đầu nhẹ giọng nói: “Kì thật quan hệ sư đồ trên Internet chính là như vậy, anh không cần làm quá nhiều.”

Tô Nhược Tuyết kéo góc chăn, cảm thấy hai mắt của mình có chút đau nhức, nước mắt không khống chế được khẽ rơi xuống, cô không muốn để anh thấy, cho nên cúi đầu sâu xuống, cho đến khi cằm bị một bàn tay nâng lên.   

Này…

Đây không phải là cách mà lưu manh đùa giơn tiểu cô nương kinh điển trên truyền hình sao?

Trong nháy mắt Tô Nhược Tuyết ngẩn người, sau đó nức nở nói: “Anh… Đây là … Lưu manh, đùa giỡn?”

Vẻ mặt vốn buồn bã cô đơn của Tần Mộc giờ lại giống như gió xuân hòa tan băng tuyết, trên mặt nở nụ cười nhợt nhạt, giống như hoa đào chậm rãi lan ra: “Tiểu Tuyết, anh thích em. Không liên quan gì đến sư phụ của em, anh – Tần Mộc thật tâm thích em.”

Vốn dĩ anh vẫn sợ hãi Tô Nhược Tuyết thích Tiểu Phong, nhưng mà hiện giờ anh mới biết, kì thật trước đó quan hệ của bọn họ cũng không tốt như trong tưởng tượng.

“Anh chỉ là lưu manh đùa giỡn với một mình em.” Tần Mộc nhẹ giọng nói.

Anh ấy đang nói cái gì? Tô Nhược Tuyết sợ ngây người, cô lẳng lặng nhìn anh, nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, nhìn anh hạ thấp trọng tâm thân thể, chậm rãi hướng về phía cô, chỉ cần một chút nữa là hôn lên môi cô.

“Tiểu Tuyết, chúng ta cùng ở bên nhau đi.”

Cô còn chưa tới kịp trả lời, môi liền bị ngậm lấy, mùi bạc hà thơm ngát làm cho cô rơi vào những đám mây, cả người mềm nhũn, trong lòng lại tràn đầy xúc cảm ngọt ngào.

[Hệ thông] Đại hôn lễ, chúc mừng [Tuyết Lý Hương] và [Phần Cầm Chử Hạc] kết thành cặp phu thê thứ 520 trong [Thiên Hạ Vô Song]. 

Trên màn hình, hai dáng người đỏ rực của Tuyết Lý Hương và Phần Cầm Chử Hạc đang bái đường thành thân, mà người chủ hôn đang mặc quần áo hắc y, chính là Phong Lăng Vân.

Hắc y lưu manh, kia mới là diện mạo vốn có của sư phụ. Tuy rằng vẫn như cũ là Tần Mộc login, nhưng ở trò chơi, Phong Lăng Vân luôn luôn tồn tại.

Hai người ở trong game kết hôn, đồng thời cũng nói chuyện trên QQ.  

“Chờ em tốt nghiệp đại học chúng ta liền kết hôn đi! Còn hơn một năm nữa, chờ thật lâu.”

“Được, lúc tổ chức hôn lễ, cũng sẽ mặc giá y màu đỏ.” Tô Nhược Tuyết không cần nghĩ ngợi liền đáp.

“Đều nghe nương tử.”

Cùng nắm chặt tay, hứa cho em một đời hạnh phúc!

Hoàn
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom