Cập nhật mới

Dịch Full Công Chúa Muốn Làm Kỵ Sĩ Rồng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Công Chúa Muốn Làm Kỵ Sĩ Rồng

Công Chúa Muốn Làm Kỵ Sĩ Rồng
Tác giả: Tô Tửu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Bạn đang đọc truyện Công Chúa Muốn Làm Kỵ Sĩ Rồng của tác giả Tô Tửu. Nghe mọi người nói, có một con ác long ở trên núi Tây, một con rồng hung bạo vô cùng, có vô số ngọc ngà châu báu.

Nó còn bắt một công chúa xinh đẹp mỹ miều về hang ổ.

Các kỵ sĩ nghe tin, hăm hở lên đường, muốn giải thoát công chúa, giết chết ác long.

...

Rồng con đếm mớ đồng vàng không nhiều nhặn gì của mình, nước mắt lưng tròng nhìn Công chúa: "Ta... ta không nuôi nổi cô. Cô về nhà đi."

Công chúa lén quẳng dũng sĩ và Hoàng tử đi, dâng số tiền vàng, châu báu cướp được cho Rồng con, biểu cảm yếu đuối: "Rồng xem, đã lâu vậy rồi mà vẫn không có ai đến đón tôi. Tôi không còn chỗ nào để đi cả. Tiền vàng cho Rồng hết, đừng đuổi tôi đi có được không?"

Rồng con nhìn số tiền vàng sáng lấp lánh, do dự vươn móng vuốt: "Vậy được rồi, chỉ được ở một năm thôi đấy."

...

Rất nhiều năm sau đó...

Rồng con: Tức á! Ta bắt cô về làm máy rút tiền, cô lại muốn cưỡi ta!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


CÔNG CHÚA MUỐN LÀM KỴ SĨ RỒNG - Chương 1
Tác giả: Tô Tửu
Edit: Alex
_____________
Ta tên Miou Jean Senna Louis Faith Claudia.
Cái tên này nghe có vẻ rất dài, nhưng ở tộc Rồng của bọn ta thì đã thuộc dạng ngắn rồi.

Nếu còn chê dài nữa thì ta còn một cái tên thân mật, là Mập Mập.

Trong tộc Rồng của bọn ta thì đó là một lời chúc phúc cực kì tốt lành, bởi vì con rồng càng hùng mạnh thì thể trọng sẽ càng lớn.


Bọn họ hy vọng ta trở thành một con rồng mạnh mẽ, đáng sợ, thế nên mới đặt tên ta là Mập Mập.
Ta nghĩ mấy trăm năm sau, nếu có ai tìm được nhật kí của ta thì chắc chắn người đó sẽ cảm thấy rất kinh ngạc bởi tên ta.

Vì nghe nói nhìn từ góc độ của con người thì cái tên này mang vẻ nghịch ngợm, đáng yêu.

Nhưng đứng ở góc độ của tộc Rồng thì tên này lại đầy chúc phúc và mạnh mẽ.
Với cả, chuyện đó là do con người mà ta nuôi nói ta biết.
...
Claudia khép sổ nhật kí lại, ngáp nhẹ một cái, sau đó không khống chế được mà hộc ra một nhúm lửa nhỏ.
Năm nay nó mới một trăm tuổi, ở trong tộc Rồng thì vẫn còn là em bé, thế nên rất khó khống chế được hơi thở rồng của mình.
Nếu là bình thường thì còn đỡ, bởi vì trong hang động của nó chỉ có đá quý, tiền vàng cùng đủ thứ đồ sáng lấp lánh, cho dù bất cẩn nung chảy thì lượng cũng sẽ không hao hụt.

Nhưng giờ không được.

Hiện giờ, chỗ nó ở có thêm một con người.

Con người là loài hết sức yếu ớt, sơ sẩy một tí là ngoẻo ngay.

Nó thở ra một hơi là con người yếu ớt kia sẽ mất mạng.
Còn vì sao mà trong nhà nó lại có một con người, kể ra thì hơi phiền phức.
Bình thường, rồng con cỡ tuổi Claudia là sẽ không rời khỏi hang động của cha mẹ.

Đối với tộc Rồng mà nói thì tuổi này thật sự quá nhỏ, vẫn cần cha mẹ bảo hộ.
Nhưng Claudia lại bỏ nhà ra đi.


Đúng vậy, bỏ nhà ra đi.
Nó một lòng hồ hởi, lập chí trở thành một con rồng tàn bạo có thanh danh còn vang dội hơn cả cha mẹ.

Thế nên vào ngày sinh nhật một trăm tuổi, nó đã thu thập hành lí, sau đó bỏ nhà ra đi.
Điều kiện tiên quyết để trở thành một con rồng tàn bạo là gì? Trước nhất là phải chiếm cứ một lâu đài, tiếp đến phải bắt một cô Công chúa, sau đó là có thể chờ đông đảo dũng sĩ đến nộp mạng, cống điểm kinh nghiệm cho nó.

Thế thì danh tiếng của nó sẽ càng lúc càng vang xa, trở thành con rồng tàn bạo, hùng mạnh mà người người đồn đại.
Vì vậy, sau khi bỏ nhà ra đi, chuyện đầu tiên Claudia thực hiện chính là tìm một chỗ thích hợp để làm sào huyệt, rồi lại bắt một cô Công chúa về.
Nó phải lựa chọn kĩ càng, bởi vì Công chúa bắt về phải đẹp.

Công chúa xấu thì không có bao nhiêu dũng sĩ đến cứu.
Vụ này có vết xe đổ.
Công chúa lần đầu nó bắt về rất đẹp, dùng ánh mắt của tộc Rồng mà xem thì đúng là thế.

Công chúa có nước da đen bóng lưỡng, có thân thể được xem là khổng lồ với con người, có đôi mắt thật to, có giọng nói vang dội.
Tiếc là không có vảy, bằng không đã xem như tuyệt sắc.
Sau đó, Claudia mới phát hiện, định nghĩa cái đẹp của loài người không giống loài rồng lắm.

Con người thích kiểu Công chúa có nước da trắng nõn, mịn màng, vóc dáng mảnh khảnh, dong dỏng cao.
Nó đành phải thả Công chúa này đi, lại bắt một người mới về.
Công chúa mới trăng trắng, gầy gầy, lúc cười rộ lên thì trên má còn có lúm đồng tiền.


Claudia thấy xấu, thứ duy nhất có thể xem như đẹp chắc là nàng ta có một đôi mắt đen, đen như vảy của Claudia.
Cơ mà loài người thích Công chúa như thế.

Claudia bắt nàng ta về sào huyệt xong lại bắt đầu đe dọa: "Viết thư đi! Viết thư gửi về cho cha của cô, bảo ông ta triệu tập dũng sĩ đến cứu.

Không là ăn cô luôn đấy! Cà uồm!"
Claudia khoe hàm răng bén nhọn, khoang miệng to như chậu máu cùng với tiếng gầm khủng khiếp.

Sau đó, cảm thấy Công chúa chắc hẳn đã bị mình hù sợ điếng người, nó hết sức hài lòng.
Công chúa hình-như-đã-sợ-điếng-người đứng đó, im lặng thật lâu.

Lát sau, nàng chợt nở nụ cười, cất giọng nói êm dịu: "Được, tôi viết thư ngay."
_____________
Hố mới cực kì nông làm giải trí (人*∀`)。*゚+
Em bé là rồng phương Tây, con mặp thù lù mà cánh có chút chéo á.

Đặc tính đám rồng này là cực kì thích tiền vàng, châu báu.
Muốn để tên em bé là Mặp Mặp ghê =)))).


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


CÔNG CHÚA MUỐN LÀM KỴ SĨ RỒNG - CHƯƠNG 2
Tác giả: Tô Tửu
Edit: Alex
_____________
Claudia dậy rất sớm, tính theo thời gian của loài người là khoảng tám giờ.
Hôm qua Công chúa viết thư rồi.

Claudia đã lẻn vào trấn nhỏ loài người gần đó, quẳng thư vào hòm thư, sau đó vui vẻ chờ đợi các dũng sĩ tổ đội đến xử mình.
Nó ngáp một cái, bò xuống khỏi chiếc giường được tạo nên từ vàng bạc đá quý chất chồng, bắt đầu nghĩ xem hôm nay ăn gì.


Lúc còn ở nhà thì nó hay ăn thịt ma thú, một loại ma thú mà con người gọi là địa long.
Con người vẫn luôn xem địa long là loài rồng thứ cấp, nhưng nói thật, tộc Rồng nghe thế chỉ khịt mũi xem thường.

Địa long có lớp da dày thô ráp, dùng cách của con người thì khó có thể xử lí, nhưng nanh vuốt của rồng vô cùng sắc nhọn, có thể xé rách dễ dàng.
Thịt bên trong không thể xem là mềm nhưng lại giàu dinh dưỡng.

Trong nhà Claudia có nuôi hơn một ngàn con địa long, nuôi trên đảo, hệt như con người nuôi gà vịt vậy.
Từ khi cai sữa đến giờ thì Claudia vẫn luôn ăn địa long.

Bây giờ xa nhà, nó lập tức cảm thấy lúng túng.

Nó không biết nấu cơm.
Vì thế, bước chân Claudia trĩu nặng.

Nó chậm rãi bước ra ngoài, sau đó phát hiện chỗ ở của mình hình như hơi lạ...
Con người thích ở lâu đài, thích ở nhà cửa.

Claudia thì khác, nó thích ở hang động.


Bởi vì khi tuổi tăng, thân thể của rồng cũng sẽ dần to lên, nhà ở bình thường đối với nó là quá thấp.

Mà một cái hang động rộng lớn, khô ráo, chất đầy vàng bạc đá quý chẳng phải sẽ hay hơn sao?
Hang động của nó không sửa sang gì nhiều, chỉ có chỗ sâu nhất, nơi buổi tối nằm ngủ là dọn dẹp một tí, bởi vì phải dùng để chất vàng bạc châu báu.
Nhưng hiện tại...!mặt đất được quét dọn sạch sẽ, sạch đến mức không thấy một hạt bụi.

Mấy cây nấm, cỏ dại các thứ mọc trong góc đã bị nhổ sạch.

Ngay cả vách đá gồ ghề cũng được sửa sang sơ qua một lượt, mài hết những góc nhọn có thể quẹt trúng người ta.
Công chúa ngồi bên ngoài, trước mặt là một cái bàn xếp từ những cục đá.

Nàng ta đang dùng những ngón tay linh hoạt đan chiếu.
Thấy Claudia bước ra, Công chúa cười cười, buông tấm chiếu trong tay, sau đó dùng một vài cành hoa dại còn thừa bện ra một cái vòng hoa đội đầu.
“Thích không?”
Claudia cúi đầu.

Trên vòng hoa điểm xuyết những bông hoa nhỏ màu trắng, màu vàng, màu đỏ.

Cành lá non mềm đỡ lấy những bông hoa li ti, trông khá đáng yêu.

Nhưng...!nó là một con rồng hung ác cơ mà! Siêu hung luôn ấy! Sao có thể thích thứ vòng hoa này cho được?
Claudia gắng hạ giọng, ồm ồm nói: “Hông đẹp chút nào!”
Hình như Công chúa không hề tức giận, giọng nàng vẫn êm dịu: “Nhưng mà tôi cảm thấy Rồng mang sẽ rất đẹp!”
“Rồng không có thèm cái này đâu.” Claudia hung hăng nói: “Đừng làm chuyện dư thừa! Không là ăn cô luôn đấy!”
Công chúa có vẻ tiếc nuối, đặt vòng hoa xuống bàn, rồi lại đặt cả tấm chiếu sắp đan xong lên đó, đoạn mới nói: “Xin hỏi có gì ăn được không?”
Bấy giờ Claudia mới nhớ ra, con người cũng cần ăn cơm.

Rõ ràng Công chúa không thể chết đói được, bằng không thì chẳng có dũng sĩ nào đến cho nó xử.
Claudia hung tợn nói: “Con người thật sự quá phiền phức! Cô đứng yên ở đây!”
Nó đập đôi cánh nhỏ, bay từ trong hang động ra ngoài.

Cánh của rồng là một đôi cánh thịt hoàn toàn không tương xứng với thân hình, thoạt trông không giống có thể kéo nổi cả cái bộ hình như thế.
Trông khá đáng yêu.
Công chúa nói vậy.
_____________.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


CÔNG CHÚA MUỐN LÀM KỴ SĨ RỒNG - CHƯƠNG 3
Tác giả: Tô Tửu
Edit: Alex
_____________
Claudia bắt mấy con thú hoang về.

Gần chỗ này không có ma thú, thứ nó bắt đều là thú hoang bình thường.

Cơ mà con người cũng không ăn ma thú được, bởi vì năng lượng ẩn chứa trong đó quá nhiều, con người bình thường ăn vào có thể sẽ nổ banh xác.

Claudia xách mấy con thú trở về, ném xuống trước mặt Công chúa: "Ăn đi."
Công chúa vẫn đứng im, nụ cười còn ẩn chứa một chút cam chịu.

Thoạt tiên Claudia chưa nhận ra, lát sau nó mới sực nhớ.

Con người rất yếu ớt, bọn họ không thể ăn đồ sống, có thể sẽ ăn hư bụng mà đổ bệnh.

Con người không có nanh vuốt sắc bén để xử lí nguyên liệu nấu ăn, cũng không có dụng cụ để sử dụng.
Nó hơi bực bội một tí, nhưng nghĩ đến việc con người này là thứ nó dùng để thu hút các dũng sĩ thì lại bình tĩnh.

Claudia dùng móng vuốt sắc nhọn của mình xẻ ngực con mồi, rồi lột da.

Hơi thở rồng của nó không dùng để nướng chín con mồi được, bởi vì sẽ nướng thành tro luôn.
Suy cho cùng thì mấy này đâu phải ma thú.
Claudia quẳng con mồi đã xử lí sơ cho Công chúa: "Tự cô nghĩ cách được mà đúng không? Nếu đã tới đó rồi mà vẫn không biết đường ăn cho no thì cứ đói chết luôn đi.

Ta không thèm nuôi một con người vô dụng thế đâu."
Nói đoạn, Claudia vênh váo ngửa đầu, mang mấy con mồi khác vào sâu trong hang động.

Tuy không có ma thú để ăn nhưng thú hoang cũng miễn cưỡng chấp nhận được, cứ bỏ bụng trước rồi tính.
Claudia ngậm con ngồi vào sâu trong hang động, không để ý đến Công chúa con người kia nữa.

Nó nằm ườn trên giường, vừa đếm đồng vàng và đá quý của mình, vừa chán chường gặm con mồi trong miệng.
Thịt sống thật sự không quá ngon, Claudia ăn mà chẳng mấy gì vui vẻ.

Thứ duy nhất có thể khiến nó cảm nhận được niềm vui sướng chắc chỉ có ảo tưởng rằng sắp có vô số dũng sĩ đến để giết rồng, xây dựng cho nó danh tiếng con rồng hung hăng tuyệt thế.
Nó, Claudia, nhất định sẽ trở thành một con rồng tàn bạo mà mới nghe tên thôi đã khiến người ta run rẩy, chỉ dựa vào tiếng tăm đã có thể làm vô số người và rồng phải sợ hãi thối lui!
Rồng tàn bạo hung hăng cắn xé con mồi, sau đó phát hiện bên mép giường của mình có cái vòng hoa, là cái trước đó Công chúa đã bện, thứ vòng hoa mà mấy bé gái sẽ thích, nhưng rồng tàn bạo thì không.
Claudia ngậm con mồi, ngồi đó nhìn thật lâu.
Vẫn thấy đẹp một xíu.
Chỉ có chút xíu thôi.
Claudia thề, nó không có thích cái vòng hoa đội đầu này.

Nó chỉ nghĩ đây là thứ mà con người kia dâng lên cho mình, là cống phẩm của Công chúa nó nuôi thôi.

Thế nên, Claudia quyết định ban cho tế phẩm mà Công chúa đã dâng lên này một chút lòng thương.


Nó cẩn thận cầm lấy vòng hoa bằng chi trước.

Mấy thứ như vòng hoa này thật sự quá mong manh, sơ sẩy một tí là hỏng ngay.

Sau đó, nó từ từ đặt lên đầu.
Claudia còn tìm một mặt đá quý đã được đánh bóng làm gương, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên đó.

Rồng tuyệt thế quả đúng là rồng tuyệt thế, dù có mang thứ vòng hoa ảnh hưởng đến hình tượng thế này, nó vẫn anh tuấn, hung mãnh, đẹp ngời ngời như cũ!
Claudia xoay một vòng, tâm trạng tốt lên tí chút.
Giây tiếp theo, có cái đầu từ bên ngoài dò vào, còn mang theo mùi đồ ăn thoang thoảng.
"Tôi có nướng chút thịt, Rồng muốn ăn không?"
Claudia nhìn cái vòng hoa trên đầu, mặt rồng cứng đờ.
Nó gầm lên một tiếng, quẳng vòng hoa qua một bên: "Cái gì rớt lên đầu Rồng ta thế này?"
_____________.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


CÔNG CHÚA MUỐN LÀM KỴ SĨ RỒNG - CHƯƠNG 4
Tác giả: Tô Tửu
Edit: Alex
_____________
Claudia thấp thỏm lén liếc mắt nhìn con người.

Hình như Công chúa không hề phát hiện nó vừa làm gì, độ cong của nụ cười nơi khóe miệng nàng thậm chí còn chẳng mảy may thay đổi.
Claudia lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, song vẫn cảm thấy có một xíu xấu hổ, nên nó nói: “Để đó đi.

Đồ mà cô dâng lên, ta sẽ nếm thử.


Nhưng chưa được ta cho phép, sao cô có thể tùy tiện xông vào phòng ta được chứ? Lần này tha cho cô, nhớ sửa đấy.”
“Được.” Công chúa mỉm cười nói: “Rồng nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không.

Nếu không hợp thì nhớ nói cho tôi.”
Sau đó Công chúa rời đi.
Claudia nhìn cái vòng hoa nằm trên mặt đất.

Nó ném mạnh quá, vòng hoa hỏng mất rồi.
Rồng tàn bạo rất không vui.

Nó nhìn chằm chằm cái vòng hoa mà thẫn thờ mất một lúc, cuối cùng quay đầu đi, vờ như mình không thấy gì cả.
Claudia nếm thử thịt nướng mà con người dâng lên, sau đó ngây ngẩn cả rồng.

Vì sao lại ăn ngon hơn nó làm dữ vậy?
Cũng ngon hơn ba nó làm nhiều lắm!
Đương nhiên Claudia không biết, chúng nó thân là rồng, trời sinh tính tình tương đối cẩu thả.

Tuy lúc nướng thịt cũng sẽ cho một ít gia vị nhưng hầu hết chỉ là những loại gia vị tự nhiên, tỷ như xát lên chút muối này kia.
Mà về phương diện ăn uống, sự nghiên cứu của con người thật ra vượt xa loài rồng.


Cho dù chỉ sử dụng những nguyên liệu có sẵn tìm thấy nhưng vẫn phong phú hơn gia vị của tộc Rồng bọn họ rất nhiều.
Bất giác Claudia đã ăn sạch sẽ, còn không nhịn được mà thò đầu dòm ngó con người mình nuôi.

Công chúa vẫn đang nướng thịt ở đó.

Trên mặt những tảng thịt tươi rải đầy gia vị.
Bột ớt đỏ tươi, một chút muối ăn, lá hương thảo,...
Nàng đưa thịt vừa nướng xong cho Claudia: “Muốn ăn nữa không?”
Claudia hơi mất tự nhiên một xíu, nhưng chẳng mấy chốc đã bình thường trở lại.

Đây là Công chúa nó bắt về, cũng là con người mà nó nuôi, dâng cống chẳng phải là chuyện quá ư bình thường hay sao?!
Vì thế, Claudia sung sướng nhận lấy thịt bắt đầu gặm, vừa gặm còn vừa hỏi: “Sao cô tìm được nhiều gia vị hiếm có, lạ lùng thế?”
“Vừa tồi tôi tìm quanh hang động.” Con người cười nói: “Tôi còn tưởng Rồng không quen ăn ớt cay cơ đấy.”
Claudia là một con rồng tàn bạo thưởng phạt rõ ràng: “Con người, cô làm tốt lắm.

Ta rất thích thứ mà cô dâng lên.

Vậy nên cô có muốn thứ gì không? Ta có thể thưởng cho cô.”
“Vậy tôi ngủ ở bên trong có được không?” Con người khẩn khoản hỏi: “Ngủ gần Rồng thì tôi sẽ có cảm giác an toàn hơn.”
Theo bản năng, Claudia muốn từ chối.


Nhưng sau đó, nó lại nghĩ đây là lần đầu tiên nó khen thưởng cho con người, nếu cứ thế mà từ chối thì có vẻ mình không được oai phong, sáng suốt lắm.

Hơn nữa, con người thật sự rất yếu ớt, đặc biệt là cô gái mảnh mai thế này.

Khoan hẵng nói đến cọp hay sư tử, không chừng chỉ một con chó hoang thôi cũng có thể cắn chết nàng ta rồi.
Với cả...
Nàng ta vừa nói gì ấy nhỉ? Cảm giác an toàn đúng không?
Claudia ngẩng đầu, mang theo một chút kiêu hãnh.

Ha, nếu ngay cả một con rồng vĩ đại cũng không thể bảo vệ một người, thế thì người này sẽ chẳng thể nào an toàn tuyệt đối được.
“Được rồi.

Nếu cô đã khát khao đến thế thì đại nhân ta đây sẽ thỏa mãn cô.” Claudia dùng bên móng không bận cầm thịt vỗ vỗ mặt đất: “Nhưng cô phải nướng thêm thịt dâng lên cho đại nhân ta mới được.”
Vì thế, một ngày sau khi bắt Công chúa về, hai đứa sống chung (không phải).
_____________.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


CÔNG CHÚA MUỐN LÀM KỴ SĨ RỒNG - CHƯƠNG 5
Tác giả: Tô Tửu
Edit: Alex
_____________
Nghe nói gia vị càng phong phú thì hương vị của thịt sẽ càng thơm ngon.

Thế nên hôm sau, Claudia nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định dẫn con người của mình đến chợ loài người xem thử.
Sở dĩ nó suy ngẫm lâu như thế đương nhiên không phải vì cái ăn nên mới đi chợ, thế thì chẳng có phong thái của một con rồng tàn bạo gì cả, mà là nếu đi chợ với hình dạng rồng thì có thể sẽ gây ra rất nhiều phiền toái.

Nhưng Claudia lại không muốn xuất hiện dưới hình dạng khác, thế nên mới đắn đo thật lâu.

Mãi đến khi con người mà nó nuôi nói một câu: “Không ai biết đó là Rồng đâu.”
“Nhưng cô biết.” Claudia híp đôi mắt rồng to oạch, hung hăng nhìn Công chúa loài người.

Công chúa trắng nõn, mảnh mai đặt bàn tay lên móng vuốt của nó.
Móng rồng rất lớn, thoạt trông còn hơi dữ tợn.

Lớp vảy trên đó phản xạ ánh sáng lạnh lẽo.

Tay con người rất nhỏ, vừa trắng vừa gầy, thậm chí còn có thể nhìn thấy được mạch máu màu xanh lá thấp thoáng dưới da, nhưng ngón tay lại rất thon dài, móng tay ánh hồng thoạt trông hết sức đáng yêu.
Hai bàn tay hình thành sự đối lập rõ rệt.
“Nhưng tôi là của Rồng mà.”
Claudia lập tức hạ quyết định: “Đúng vậy, cô là của ta, thế nên chắc chắn là cô không có gan nói ra đâu.

Một khi đã thế, Rồng tàn bạo ta đây sẽ hạ mình một lần, cùng cô đến thành thị loài người nhìn xem.”
“Cô nhắm mắt lại đi.”
“Được.” Công chúa khép hai mắt lại.

Chừng vài giây trôi qua, nàng nghe thấy giọng nói hung hăng của Claudia: “Giờ mở mắt được rồi.”
Công chúa mở mắt ra.


Con rồng tàn bạo trước mắt đã biến mất, chỉ còn lại một bé gái mặc váy màu hồng phấn.
Cô nhóc có đôi mắt to tròn xoe, đồng tử đen láy dường như ánh lên một chút màu vàng kim.

Gương mặt còn thấp thoáng vẻ phúng phính của trẻ con, thoạt trông sẽ khiến người ta cảm thấy non nớt.
Năm nay công chúa hai mươi, nhìn như chị của Rồng.
Cô nhóc mặc váy hồng phấn chống nạnh hai tay, hung hăng nói: “Nhìn cái gì? Nhìn cái gì? Chưa gặp con rồng tàn bạo hung hăng vậy bao giờ sao?”
“Chưa.” Công chúa không ghìm được phải cong môi, sau đó vươn tay với cô nhóc: “Tôi ôm Rồng được không?”
Cách nghĩ của Claudia lúc nào cũng rất kì quái.
“Con người cứ vọng tưởng trở thành Kỵ sĩ cưỡi rồng mà không thèm nhìn lại xem ở trong mắt của rồng, mình là con kiến bự bao nhiêu.

Thế nên Rồng ta hôm nay sẽ làm Kỵ sĩ cưỡi người.

Ha, trở thành tọa kỵ cho ta là vinh hạnh của cô.” Gương mặt hãy còn chút phúng phính của nó hất lên, dường như đang nói ‘cô đang đợi gì nữa, còn không mau lại đây ôm ta?’
Ý cười của Công chúa càng đậm hơn.

Đôi mắt, hàng mi mảnh mai của nàng giãn ra.

Bờ môi hồng hào mềm mại hơn cả cánh hoa.

Nàng chủ động vươn tay bế Claudia lên.

Claudia ở hình dạng con người đương nhiên không nặng như ở hình dạng rồng, nhưng vẫn nặng hơn vẻ ngoài rất nhiều.

E là một người đàn ông trưởng thành cũng chưa chắc có thể bế nó lên dễ dàng như thế.

Nhưng Công chúa trông có vẻ yếu đuối lại ôm lấy Claudia không chút khó khăn.

Cả hai cùng nhau đi ra ngoài.
Nơi mà một người một rồng cư trú còn cách thành thị một khoảng.

Vì lâu đài này được xây trên núi, mà hang động hai người cư ngụ lại nằm phía sau lâu đài.
Muốn vào thành thị thì đầu tiên phải xuống núi, sau đó là đi một quãng đường rất xa.
Mới đầu, Claudia nằm trong lòng Công chúa, sau lại vì bất tiện mà chuyển lên lưng lưng.

Claudia gác cằm lên hõm vai Công chúa, cảm thấy không hài lòng vì tốc độ của con người.
Sau đó, trong sự chòng chành nhè nhẹ, nó ngủ mất.
_____________.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Khi Claudia tỉnh dậy thì cả hai đã đến thành thị của loài người.

Nó quệt miệng, sau đó phát hiện bờ vai của con người đã ướt đẫm bởi nước miếng của nó.
Ánh mắt Claudia đờ đẫn trong thoáng chốc, sau đó lại bình tĩnh ngay.

Đây chính là nước bọt rồng, có thể giống với nước bọt bình thường sao?
“Tới rồi à tới rồi à?” Claudia dò đầu ra, tò mò nhìn ngắm chung quanh.
“Tới rồi.” Giọng Công chúa nghe nhỏ nhẹ, rất dịu dàng, cứ khiến người ta liên tưởng đến một đóa hoa mảnh mai, yếu ớt.
Vừa nghe đã tới, Claudia lập tức hưng phấn hẳn lên.


Vốn đang nằm ườn trên lưng Công chúa, nửa người trên của nó bật dậy trong nháy mắt.

Điều đó khiến người cõng nó phải gồng sức rất nhiều, nhưng hiển nhiên quý cô Rồng không bận tâm nhiều như thế.

Ở trên lưng Công chúa, nó ngó trái ngó phải, hoàn toàn bị thế giới loài người thu hút.
Đừng quên, từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên Claudia rời khỏi Đảo Rồng.
Thật ra Đảo Rồng rất lớn, dù sao cũng có rất nhiều rồng sinh sống trên đó, còn lớn hơn quốc gia nào đó của loài người, nhưng trên Đảo Rồng không có con người.
Rồng có thể chung sống với rất nhiều sinh vật nhỏ yếu.

Trên Đảo Rồng có đủ loại động vật nhỏ, nhưng lại không có con người.

Bởi vì con người quá giảo hoạt.

Cũng như rồng, bọn họ thích vàng bạc, châu báu, thích những thứ sáng lấp lánh.
Đối với rồng mà nói thì chúng không muốn loài sinh vật có cùng sở thích với mình sinh sống gần đó, đặc biệt là loài người giảo hoạt.

Thế nên trước giờ Claudia chưa từng gặp con người, lại càng chưa thấy qua thành thị của loài người.

Thì ra thành thị của loài người lại phồn hoa đến thế?
Claudia vui sướng như một đứa trẻ.

Rõ ràng mục đích của hai người là hương liệu, là gia vị nhưng cuối cùng lại mua về một đống những thứ linh tinh.
Để rồng trả tiền mua đồ là một chuyện hết sức bực bội, nhưng tạm thời Claudia không muốn bại lộ thân phận, thế nên đành phải nhịn nhục móc đồng vàng ra mua những món đồ mà nó nhìn trúng.
Cũng may đồng vàng có giá trị rất cao.

Một đồng vàng đã có thể mua được rất nhiều, rất nhiều thứ.

Nó muốn mua gì là mua, hoàn toàn không sợ thiếu tiền.
Quá hưng phấn, mua quá nhiều đồ linh tinh, kết quả chính là...!rất khó mang về.
Sau khi được Công chúa nhắc nhở, Claudia nhìn một đống đồ lỉnh kỉnh, chẳng nỡ bỏ cái nào.

Quý cô Rồng phẫn nộ vỗ mặt đất: “Đây đều là Rồng ta bỏ tiền ra mua! Không được lãng phí! Rồng tàn bạo vĩ đại muốn mang hết về!”
Nét mặt Công chúa thoáng một nỗi u sầu: “Nhưng nhiều đồ quá, chúng ta không mang hết...”
Vấn đề này...
Gương mặt mềm mại của Claudia ngơ ngẩn.

Nhìn chằm chằm đống đồ, nó bắt đầu thấy rầu.

Ngay lúc này, giọng nói êm dịu của Công chúa vang lên: “Tôi có một đề nghị nho nhỏ...”
“Nói.”
“Hỡi quý Rồng tàn bạo vĩ đại, hình thể của ngài to lớn, đồ sộ biết bao.

Nếu biến trở lại thành hình rồng thì hẳn là có thể dễ dàng mang hết số đồ đạc này về.

Vấn đề duy nhất chính là...!tôi.” Công chúa thở dài một tiếng rồi nói: “Chẳng phải Rồng không thích bất kì ai ở trên lưng mình sao? Không thì cứ để tôi từ từ đi về thôi.

Tuy hơi mất thời gian một chút, có lẽ lúc về tới thì trời đã tối mịt, sẽ không kịp nấu ăn, nhưng mà...”
Claudia đập móng vuốt, chậm trễ chuyện nấu ăn thì sao mà được: “Ta đặt cô chung với đám đồ đạc là được rồi.

Như vậy thì không gọi là cưỡi rồng đâu nhé!”
Vì thế, ngày thứ ba sau khi bị Rồng tàn bạo bắt về, Công chúa được bước lên lưng rồng như ý nguyện.
_____________.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


CÔNG CHÚA MUỐN LÀM KỴ SĨ RỒNG - CHƯƠNG 7
Tác giả: Tô Tửu
Edit: Alex
_____________
Claudia đặt một đống đầy những thứ linh tinh cùng với một con người lên lưng mình, sau đó giương đôi cánh nhỏ, nương gió bay lên.
Công chúa vuốt ve lớp vảy rồng bóng loáng, cứng rắn trên lưng Claudia, ánh mắt mềm mại.

Vảy của Claudia có màu đen, thuộc về loại hấp thụ ánh sáng.

Chỉ khi đặt dưới thứ ánh sáng đặc biệt mới phiếm hào quang lạnh lẽo.
Vảy lành lạnh, không có độ ấm, phần rìa cực kì sắc bén, bình thường sẽ không giương lên.

Nhưng chắc vì đây là lần đầu tiên Claudia chở người, rất mất tự nhiên nên phần vảy quanh cổ hơi vểnh lên một chút.
Công chúa chỉ chạm nhẹ vào đó mà lòng bàn tay đã bị cắt, máu tươi đỏ thắm tươm ra.
Rồng, chính là loài sinh vật hùng mạnh, xinh đẹp mà lại diệu kì như thế.

Ánh mắt nàng nhìn Claudia thậm chí còn ẩn chứa một chút mê đắm.

Lát sau, Công chúa áp mặt lên vảy Claudia, thấp giọng hỏi: "Claudia, vì sao lại rời khỏi Đảo Rồng?"
"Đương nhiên là bởi vì ta muốn trở thành con rồng hung ác nhất trên đời rồi.

Danh tiếng của ta phải lan truyền rộng rãi.

Mọi người nhắc đến Rồng tàn bạo ta đây đều cảm thấy sợ hãi và khiếp đảm." Claudia gầm lên cà uồm một tiếng.

Đương nhiên nó sẽ không nói cho con người mà mình bắt về này biết ước muốn ban đầu của nó chỉ đơn giản là muốn ra ngoài chơi thôi.
Kể từ khi sinh ra, Claudia vẫn luôn sống trên Đảo Rồng.

Đảo Rồng tuy rộng nhưng thật sự có quá ít thứ để chơi.

Càng lớn, nó càng cảm thấy nhàm chán.
Vào ngày sinh nhật một trăm tuổi, có một con thuyền vì gặp nạn mà đưa một con người dạt đến Đảo Rồng.

Tuy chẳng mấy chốc mà những con rồng lớn đã phát hiện con người này, còn ném hắn ta sang một hòn đảo nhỏ cách xa Đảo Rồng nhưng trước đó, Claudia đã gặp người nọ, còn nghe hắn diễn tả nơi con người sinh sống là như thế nào.
Điều đó khiến Claudia cảm thấy hứng thú sâu sắc.
Cơ mà đối mặt với con người, Claudia tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

Nó hung hăng nói: "Một con người tầm thường như cô, làm sao mà hiểu kế hoạch vĩ đại của Rồng tàn bạo ta cho được? Còn nữa, không được gọi Claudia, phải gọi ta là Rồng tàn bạo vĩ đại!"
"Tôi sẽ là người chứng kiến cơ ngơi đồ sộ của Rồng.

Thân là tùy tùng đầu tiên bên cạnh Rồng tàn bạo vĩ đại, liệu tôi có tư cách được đến một danh xưng đặc biệt hay không?"
Giọng nàng rất đỗi dịu dàng, hết sức mềm mại, là tiếng nói mà trước giờ Claudia chưa từng nghe qua.

Hẳn là chỉ con người yếu ớt mới có một tiếng nói mềm mại như thế.

Nó khiến Claudia cảm thấy từ chối nàng là một chuyện quá sức tàn nhẫn.
Ầy, đành chịu thôi, ai bảo đây là con người đầu tiên mà nó nuôi cơ chứ?
Dung túng cho nàng ta một lần vậy.

Claudia trầm tư một lúc rồi nói: "Cô muốn danh xưng đặc biệt thế nào?"
Công chúa cười cười: "Ngoài Claudia ra, Rồng còn tên gì khác không?"
Claudia trầm tư thật lâu.
Mỗi con rồng đều có một cái tên thân mật, điều này rất giống với loài người.

Nó có một cái tên rất hay, là Mập Mập.
Đối với loài rồng, cái tên này tượng trưng cho tình yêu và chúc phúc.

Bởi vì con rồng càng hùng mạnh thì thể trọng sẽ càng to lớn.

Rồng càng khỏe, càng nặng cân.

Thế nên cái tên này chứa đầy tình yêu mà các trưởng bối dành cho Claudia.
Nó do dự một lúc.

Vì văn hóa của loài người và loài rồng không mấy gì giống nhau nên Claudia không biết đối với con người thì tên mình có ý nghĩa gì đặc biệt hay không.
Giọng Công chúa càng êm dịu hơn nữa: "Tôi có thể nhận được vinh hạnh đặc biệt ấy không?"
Claudia lại do dự thêm lúc nữa, cuối cùng vẫn nói: "Ta có một cái tên khác, Mập Mập, nghĩa là hùng mạnh, khỏe khoắn, xinh đẹp."
"Đối với con người thì sao?"
"Đáng yêu!" Công chúa bật thốt theo bản năng.
Claudia:??
Công chúa ho khan một tiếng: "Đứng ở góc độ của con người thì cái tên này mang nghĩa nghịch ngợm và đáng yêu.

Đứng ở góc độ của rồng thì tên này ngập tràn chúc phúc và hùng mạnh.

Ai đặt cho Rồng tên này chắc chắn là rất yêu Rồng."
Bản thân Claudia cũng thấy ngượng ngùng: "Đó...!đó là đương nhiên.

Mẹ ta chính là con rồng yêu ta nhất trên đời."
Claudia vỗ đôi cánh nhỏ, tốc độ bay cũng tăng lên rất nhiều, hòng che giấu một chút thẹn thùng trong lòng.
Quả nhiên, dù ở chỗ con người thì tên của nó cũng siêu hay, rất giàu ý nghĩa.

Hơi nhớ mẹ rồi.

Nhất định nó sẽ nhanh chóng trở thành con rồng tàn bạo vĩ đại nhất trên đời này, sau đó trở về Đảo Rồng thăm mẹ.
"Mập Mập." Công chúa áp sát người lên lưng Claudia.

Rõ ràng vảy rồng lạnh băng nhưng nàng lại vui sướng híp cả mắt.
Claudia rất không vui: "Phải gọi là Mập Mập đại nhân!"
Công chúa không khỏi bật cười, khoang ngực rung động.

Nàng hạ giọng, sự dịu dàng trong giọng nói cũng trầm đi một chút: "Được, Mập Mập đại nhân."
Claudia bay càng nhanh.

Nó nghĩ chắc con người không biết, vảy rồng cũng như làn da của con người, thế nên...!thật ra nó có thể cảm nhận được rất rõ thân thể mềm mại kia đang kề sát vảy của nó, không một khoảng hở.

Ấm áp, mềm mại, thậm chí còn từ từ nóng lên.
Đôi cánh nhỏ của Claudia đập càng lúc càng nhanh.

Thân là một con rồng vừa tròn một trăm tuổi, nó không rõ lắm vì sao trong khoảnh khắc ấy, tim nó lại đập rộn ràng, xuất hiện rung động kì lạ.

Chưa ai dạy nó cả.

Nó còn nhỏ, ngây ngô, hoàn toàn không hiểu biết về thứ gì đó.
Vì thế, khi cảm giác kì quái ấy nảy sinh, nó thậm chí còn cảm thấy hốt hoảng, đành bay ào ào về ổ, buông hết tất cả đồ đạc trên người, gồm cả nguồn cơn khiến nó hốt hoảng, sau đó chui tọt vào đống đá quý, vùi mình trong số đá quý lạnh lẽo.
Thậm chí nó còn quên luôn cả việc bận tâm những thứ đồ mà trước đó nó rất thích, còn bỏ tiền ra mua về.
_____________.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


CÔNG CHÚA MUỐN LÀM KỴ SĨ RỒNG - CHƯƠNG 8
Tác giả: Tô Tửu
Edit: Alex
_____________
Claudia không được vui.

Nó đã có Công chúa và lâu đài, cũng có một số lượng lớn vàng bạc châu báu.


Đá quý của nó có thể chất thành một ngọn núi nhỏ, chíu chíu lấp lánh.
Nhưng lâu thế rồi mà nó còn chưa phát hiện một dũng sĩ nào đến khiêu chiến với rồng.

Thế là không đúng, chuyện cổ tích đâu có kể như vậy!
Quý cô Rồng tàn bạo rất bực bội, bắt đầu hoài nghi kế hoạch của mình xuất hiện vấn đề tí tẹo.
Nhưng bản thân vấn đề này nhất định là vô cùng bé nhỏ.

Dù gì thì một con rồng tàn bạo vĩ đại như nó, sao có thể mắc phải sơ hở lớn cho được?
Khi suy xét vấn đề này thì Claudia đang ăn cơm.

Tay nghề nấu nướng của con người mà nó nuôi rất tốt, đặc biệt là sau khi đến chợ loài người mua đủ thứ gia vị về.

Con người có thể tạo ra nhiều hương vị khác nhau từ một loại thịt y hệt, mà vị nào cũng rất ngon.

Claudia cực kì thích.
Thậm chí, thi thoảng con người mà nó nuôi còn làm ít rau.

Dù sao thì sinh vật như con người quá mức yếu ớt, dạ dày của họ không chịu đựng được nếu chỉ ăn mỗi thịt mà không bổ sung thêm những thứ khác như thực vật, không là sẽ bị bệnh.

Lúc nhàm chán, Claudia đã nếm thử rau mà con người làm, hóa ra cũng rất ngon.
Nó vừa ăn bữa trưa do Công chúa nấu, vừa suy xét về sự nghiệp của bản thân.

Đây quả là một chuyện hết sức phiền toái, bởi vì Claudia không sao hiểu được vì cớ gì mà dũng sĩ còn chưa đến.
Có khi nào là do cách nghĩ của rồng và người khác nhau nên nó mới không phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu hay không?
Vì thế, Claudia nghiêm túc hỏi con người mà nó nuôi.
Công chúa ngẫm nghĩ thật lâu, sau đó đáp: "Có thể là dũng sĩ đang trên đường đến rồi, nhưng bọn họ không giống Mập Mập, có đôi cánh xinh đẹp, đáng yêu...!à không, đôi cánh mạnh mẽ, thế nên muốn đến đây phải mất một khoảng thời gian."
Claudia cảm thấy rất có lí.

Con người chỉ có hai cái chân ngắn ngủn, dữ lắm thì cũng chỉ là cưỡi ngựa.

Muốn đến được nơi này thật sự phải tốn không ít thời gian.
Dù sao lúc bắt Công chúa, nó cũng đã bay rất lâu mới chọn được nơi này làm lãnh địa.

Nghĩ thế, đúng là tính sai mà! Quên béng đi mất chuyện quan trọng là thể lực của con người rất kém, rất yếu.
"Vậy ta đây sẽ chờ thêm lát nữa! Tức ghê! Vì sao bọn họ không thể đi nhanh một chút cơ chứ!"
Rồng con phẫn nộ vỗ mặt đất, sau đó được Công chúa bình tĩnh đút ăn.


Thịt thật sự rất ngon.

Lớp da hơi cháy nhưng bên trong lại tươi mềm, tươm nước, kết hợp với mùi của gia vị hỗn hợp, quý Rồng tàn bạo một ngụm có thể ăn bảy tám cục.
Nó bắt đầu bình thản chờ các dũng sĩ đến.

Không còn nôn nóng, những ngày tháng chờ đợi thật ra cũng chẳng mấy gì khó khăn, bởi vì phong cảnh chỗ con người quả thật khác xa trên Đảo Rồng.

Những lúc rảnh rỗi, Claudia sẽ mang con người mà nó nuôi ra ngoài chơi, đi ngắm cảnh khắp nơi, đi thưởng thức món ngon mới, bắt một số sinh vật đặc sản chỗ con người về nướng ăn.
Đương nhiên, hai người sẽ không đi quá lâu, như vậy có thể đề phòng trường hợp dũng sĩ đến nơi, không thấy rồng lại quay đầu bỏ đi.
Dù sao Claudia có thể bay rất nhanh, có đi chơi ở nơi xa xa thì qua lại cũng chẳng mất quá nhiều thời gian.
Vấn đề duy nhất chính là không biết bao lâu đã trôi qua, một đêm nào đó, nó nằm lên đống đá quý, chuẩn bị ngủ thì vô tình sờ đến cái bụng nhỏ của mình, sau đó hoảng sợ phát hiện...
Nó béo!
_____________.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


CÔNG CHÚA MUỐN LÀM KỴ SĨ RỒNG - CHƯƠNG 9
Tác giả: Tô Tửu
Edit: Alex
_____________
Béo ú khác với cường tráng.
Cũng như một con người, đều là 90kg nhưng một người đầy mỡ với một người đầy cơ bắp, chỉ nhìn thôi đã thấy khác rồi.
Có lẽ con người không thể phân biệt được một con rồng là cường tráng hay béo ú, trừ phi con rồng này béo quá rõ ràng.

Nhưng mà bản thân rồng thì nhận ra được.
Ánh mắt khiếp sợ của Claudia dừng trên cái bụng nhỏ.


Sau đó, nó giơ móng vuốt, vỗ nhẹ một cái.

Núng nính, mềm mụp, đều là thịt mỡ mượt mà.
Claudia:!!
Ước mơ của nó là trở thành một con rồng tàn bạo, cường tráng, đáng sợ, hung danh truyền khắp các quốc gia loài người, còn lan đến tận Đảo Rồng.

Chứ không phải biến thành một đứa béo ú, bụng núng nính núng nính toàn mỡ!
Claudia còn chìm trong nỗi khiếp sợ, nhất thời chỉ chú ý vào cái bụng nhỏ của mình, thế nên không phát hiện con người vốn nên ngủ bên ngoài đã lặng lẽ đi vào hang động nơi nó ngủ tự bao giờ.
Claudia nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ, thế nên nó ngẩng đầu lên từ nỗi khiếp sợ.
Công chúa mặc váy trắng, thân hình gầy gò, tựa một bông hoa thủy tiên bị bão táp mưa sa tàn phá, xinh đẹp nhưng lại yếu ớt, mong manh.
Đương nhiên, làm một con rồng có quan niệm thẩm mỹ khác hẳn loài người, Claudia chỉ cảm thấy con người này ốm nhom, trông như rất dễ chết.
Nó hơi lo lắng.

Nếu Công chúa chết thì nó phải đi bắt một Công chúa mới.

Công chúa mới chưa chắc đã nghe lời như Công chúa này, cũng chưa chắc sẽ nấu ăn ngon như Công chúa này.
Vậy nên, nếu nàng ta thật sự chết đi...!hình như có hơi đáng tiếc.
Vì thế, Claudia nghiêng nghiêng đầu: "Giờ khuya rồi, dựa theo lịch sinh hoạt của con người thì cô hẳn nên ngủ mới phải.

Sao tự dưng lại đến tìm ta?"

Thiếu nữ con người đứng yên trước mặt Claudia.

Cẳng tay, cẳng chân nàng trắng nõn, non mềm, không có lớp vảy cứng rắn bảo vệ như rồng.

Nhưng mà tay chân nàng, mỗi chỗ trên cơ thể nàng đều rất mềm mại, ấm áp.
Nhưng lúc này, nàng lại khẽ run, ngay cả giọng nói nghe cũng vô cùng đáng thương: "Tối hôm nay lạnh quá..."
Tiếng nói của thiếu nữ hơi run rẩy.

Nàng cúi mặt, thoạt trông hết sức yếu đuối, bất lực.

Nhìn thấy nàng như thế, e là ngay cả người đàn ông có trái tim sắt đá nhất cũng cam nguyện dâng hiến tất cả những gì mình có.
Mặt rồng Claudia ngơ ngác.

Mãi một lúc sau, thân thể thiếu nữ run rẩy càng dữ dội, Claudia mới chợt nhận ra.

À phải rồi, giờ đang là mùa đông!
Con người và rồng không giống nhau.

Rồng không cảm thấy lạnh, năng lực chịu nóng cũng rất mạnh.


Thế nên đối với rồng mà nói thì mùa đông cũng chẳng khác gì so với mùa xuân, mùa hạ, mùa thu.

Nhưng con người thì biết lạnh, ở đây cũng chẳng có chăn dày gì, nàng ta lại ăn mặc phong phanh như thế.
Cuối cùng cũng nhận ra điều đó, Claudia nhìn con người đang run lẩy bẩy, cảm nhận được sự hốt hoảng chẳng thua gì cái bụng béo gây ra.

Đây chính là con người đầu tiên mà nó nuôi!
Con người yếu ớt như thế, có khi nào sẽ chết rét hay không?
Trước đó thế mà lại quên khuấy đi mất việc phải mua một vài món quần áo cho con người mặc.

Đành chịu thôi, Claudia chưa bao giờ cảm thấy lạnh, sao nhớ mua quần áo cho được?
Thiếu nữ mảnh khảnh chậm rãi kề sát.

Gương mặt mềm mại dường như ẩn chứa một chút ỷ lại, một chút ngọt ngào, cùng với một chút quyến rũ.
Nàng vừa định cất tiếng nói thì Claudia đã lập tức giương đôi cánh thịt nho nhỏ: "Ta đi mua quần áo mùa đông cho cô! Cả cái chăn thật dày nữa! Ta bay nhanh lắm! Nhoáng cái là về ngay!"
Công chúa:...
_____________.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10


CÔNG CHÚA MUỐN LÀM KỴ SĨ RỒNG - CHƯƠNG 10
Tác giả: Tô Tửu
Edit: Alex
_____________
Claudia không bay lên được.
Bởi vì một bàn tay mềm mại đã túm lấy chân nó.
Claudia cúi đầu, nhìn thiếu nữ loài người trông càng mảnh mai, cả người đầy ngập vẻ yếu đuối, đáng thương, nó còn nghi hoặc một xíu.
Thiếu nữ nhẹ giọng nói: “Khuya lắm rồi.

Giờ này thì phần lớn con người đã nghỉ ngơi hết, cửa hàng bán mấy thứ đó cũng không còn mở cửa.


Mai hẵng đi.”
“Con người quá yếu ớt.

Bọn họ thấy rồng tàn bạo hùng mạnh như Mập Mập sẽ sợ chết khiếp.

Tôi ráng chịu một đêm vẫn được.”
Nhưng mà trông nàng lảo đảo như sắp ngã đến nơi, Claudia rất lo sáng mai tỉnh lại, nó thò đầu ra ngoài chỉ thấy thi thể của thiếu nữ loài người nằm chèo queo trong góc hang động, đã cứng đờ.
Vì thế, Claudia do dự một lúc, cuối cùng đưa ra quyết định: “Lại đây.”
Nó vươn móng vuốt, khều thiếu nữ loài người.

Công chúa nó bắt về này thật sự quá gầy, chỉ khảy nhẹ một cái mà thiếu nữ đã loạng choạng ngã về phía nó.
Claudia dùng móng vuốt nhét thiếu nữ xuống bụng mình, rù rì nói: “Vậy là hết lạnh.”
Cả người nó được bao phủ bởi lớp vảy, trên bụng đương nhiên cũng có.

Nhưng khác với thứ vảy đen ở những chỗ khác trên người, vảy trên bụng Claudia có màu trắng, là loại vảy mịn tương đối mềm mại.
Cũng như động vật không bao giờ để lộ bụng của mình trước người xa lạ, rồng cũng sẽ không để người mà chúng không tin tưởng chạm vào bụng.

Bởi vì đối với một con rồng thì bụng là chỗ hết sức yếu ớt.
Tương tự, trái ngược với lớp vảy lạnh băng trên người, cái bụng trắng của Claudia là ấm.

Nó còn cố ý khống chế lực, miễn cho bất cẩn đè con người yếu ớt này bẹp dúm thành một đống thịt nát.
Còn...!khá kì quái.
Mềm mại, ấm áp, non nớt, yếu đuối.
Một cục bé xíu như vậy, dựa sát vào nó.

Trái tim Claudia cũng mềm đi một chút.

Nó đè thấp giọng, bắt chước giọng điệu dỗ dành rồng con của những con rồng lớn: “Từ từ còn nóng lên nữa.

Đừng sợ.

Sẽ rất thoải mái.”
Công chúa:...
Nhưng mà...!hình như có chỗ nào đó không đúng.
Cả đêm Claudia không ngủ.

Nó rụt móng, hệt một con gà mái già ấp trứng...
Không đúng, rõ ràng là Rồng tàn bạo canh chừng kho báu.
Chắc là nó lo mình ngủ rồi sẽ không cẩn thận đè lên con người.

Một buổi tối không ngủ thì rồng cũng sẽ không mệt mỏi.

Nó dứt khoát rụt tay, ngẩn người đến hừng đông.
Vì thế, trong suốt thời gian ấy, Claudia cảm nhận rõ rệt, dưới cái bụng nhỏ của nó, con người kia được nó ủ ấm lên từng chút một, sau thậm chí còn nóng hầm hập, truyền nhiệt ngược lại cho nó.
Nói vậy chắc con người đã có được một đêm yên ổn, thoải mái, tuyệt vời.

Claudia không nhịn được phải khen bản thân một câu.

Nó đúng là một con rồng tàn bạo chững chạc mà hùng mạnh, cũng là một chủ nhân hết sức tuyệt vời.

Những con rồng khác có săn sóc thú cưng của mình như thế không?
Không có!
Mặt trời dâng lên, Claudia vui tươi hớn hở lúc này mới nhích bụng, thả con người ra.

Sau đó, nó phát hiện gương mặt của thiếu nữ ửng đỏ.

Không phải đỏ ngượng ngùng mà là đỏ kiểu bất thường.
Claudia sững sờ mất một lúc, lại cẩn thận sờ lên trán con người.
Nóng hổi.
Trong đầu nó chợt lóe lên, đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Nó chậm rãi nhìn xuống bên dưới thân thể thiếu nữ, chỗ đống đá quý kia.
Ở trên là bụng rồng ấm áp, bên dưới là đá quý lạnh băng cấn cộm.
Đây chính là “băng hỏa lưỡng trọng thiên” mà con người nói sao?
Trong hoàn cảnh băng hỏa lưỡng trọng thiên, con người yếu ớt, đáng thương này đã thành công phát sốt.
Không chỉ vậy, Claudia căng da đầu lật người thiếu nữ lại, rồi cẩn thận kéo vạt áo nàng lên...
Quả nhiên.
Bầm xanh cả rồi.
_____________.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11


CÔNG CHÚA MUỐN LÀM KỴ SĨ RỒNG - CHƯƠNG 11
Tác giả: Tô Tửu
Edit: Alex
_____________
Trái tim bé bỏng của Claudia buốt giá.
Rồng là loài da dày thịt béo, không dễ bị thương.

Cho dù thật sự bị thương thì mấy chuyện va đập cỏn con này, rồng cũng chẳng để tâm.
Nhưng mà...!nhưng mà khi áp lên con người, chẳng hiểu vì sao chút vết thương cỏn con kia lại khiến Claudia nhìn mà hết hồn, hoảng sợ.

Có lẽ là do con người nó nuôi quá mềm mại, quá yếu ớt.
Phỏng chừng vì cảm xúc của Claudia dao động khá lớn, nó không khống chế được mà hơi mạnh móng một chút, lỡ xé rách cái váy của Công chúa.
Làn da của Công chúa trắng đến gần như trong suốt.

Từng mảng xanh tím hiện hữu trên sống lưng trắng nõn của nàng, tựa bức tranh loang nét mực, rồi lại vì những đốm lớn nhỏ gần như che kín cả lưng mà nom có vẻ dữ tợn.
Claudia tê rần cả con rồng.

Nó biết con người rất yếu ớt, lại không ngờ con người mà nó nuôi lại có thể yếu ớt đến độ này.
Claudia sững sờ, nhất thời không biết làm sao cho phải.

Theo bản năng, nó vươn đầu lưỡi.
Trong tộc Rồng của bọn nó, khi con non bất cẩn đụng trúng đâu thì những con rồng lớn sẽ hôn hít, liếm láp con non của mình, hơi giống với kiểu “thổi một chút là hết đau” của con người.
Claudia hẳn đã quên mình đang ở hình rồng, so với con người thì hình thể tương đối lớn, vậy lên nó liếm một cái, hình ảnh quá đẹp.
Cái lưng vốn đã xanh tím, nháy mắt trở nên ướt nhẹp.

Công chúa hoàn toàn không ngờ Claudia sẽ làm ra hành động ấy:...
Cũng không thể nói là hoàn toàn không ngờ đến, chỉ là hành động thực tế rõ ràng không giống với tưởng tượng của nàng.
Suy cho cùng thì đó là một hành động cực kì thân mật, sẽ khiến người ta ngượng chín.
Nếu miêu tả sắc tình hơn một chút thì còn bị kiểm duyệt nữa.

Nhưng mà...
Cái này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của nàng!!
Ngay cả tóc nàng cũng ướt sũng nước miếng! Cho dù đây là nước miếng rồng trong truyền thuyết...!Không! Vẫn thấy hơi khó thở!
Như không hề nhận ra hành động này của mình quái dị cỡ nào, Claudia chỉ hơi ngại ngùng.

Nó lặng lẽ vươn móng vuốt, khều quần áo của Công chúa, miễn cưỡng quấn nàng lại: “Ta đi mua chăn cho cô!”
Hẳn là vì hơi chột dạ nên động tác của Claudia lanh lẹ đến lạ thường, quăng Công chúa xuống là nó bay đi ngay.
Công chúa rớt cái bẹp lên đống đá quý, hơn nữa còn sấp mặt:...
Nàng bắt đầu mất lòng tin.
Có những con rồng ấy, quan niệm thẩm mỹ chẳng những khác hẳn con người mà tính cách lại còn quá ngu ngơ, cứ khiến người ta cảm thấy chắc cả đời con rồng ấy cũng không thông suốt nổi! Chỉ xứng làm một con rồng ế mà thôi!
Đứa ngơ số một Đảo Rồng không biết mình đang bị gài.

Sau khi gom đủ hết những món cần mua, nó nhanh chóng bay về.

Lúc mua còn khiến không ít người hoảng sợ.
Bởi vì quên biến thành hình người, nguyên một con rồng to đùng từ trên trời giáng xuống, tay cầm đồng vàng đập cái bẹp trước mặt người ta, còn chưa kịp mở miệng nói muốn mua gì thì con người trước mắt đã trợn trắng, nằm chết giấc dưới đất.
Claudia:??
Nó dứt khoát quẳng đồng vàng ở đó, cầm lấy thứ mình cần, lại sang cửa hàng khác.


Sau vài lần như thế, cả thị trấn đã chìm trong hoảng sợ.
Là rồng! Rồng xâm lược trấn của họ rồi! Còn là một con rồng đen nữa!
Claudia ôm hết đồ đạc trở về ổ, hoàn toàn không biết thế giới loài người đã khiếp sợ đến mức độ nào.
Đã rất nhiều năm rồi bọn họ không gặp phải rồng.
Lời đồn đại lập tức lan truyền khắp trấn.

Vì sao một con rồng lại xuất hiện trong trấn của họ? Muốn vàng bạc ư? Muốn ăn thịt người ư? Hay là có tham vọng gì khác?
Mãi đến khi người bị hại đứng dậy, giàn giụa nước mắt kể lại mình đã bị rồng hãm hại thế nào: “Con rồng kia! Nó...!nó trộm chăn nhà tôi! Là hai cái dày nhất trong tiệm!”
“Thuốc nhà tôi cũng bị cướp!”
“Cả váy trong tiệm tôi nữa!”
“Cải trắng nhà tôi!”
“Nó còn cắp đi một cái quần lót!”
Tập thể con người:...
_____________.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12


CÔNG CHÚA MUỐN LÀM KỴ SĨ RỒNG - CHƯƠNG 12
Tác giả: Tô Tửu
Edit: Alex
_____________
Claudia thở hổn hển mang đồ về ổ.

Phải về đến rồi nó mới sực nhớ ra ban nãy mình quên biến thành hình người.

Cơ mà cũng chẳng sao, chuyện đó có lợi cho việc lan truyền danh tiếng của Rồng tàn bạo.

Claudia cõng đồ đạc, từ từ bước vào hang động.

Trong lòng nó còn hơi thấp thỏm.

Nó đã đi rồi về bằng tốc độ nhanh nhất, song vẫn lo lắng khi trở về, thứ mình nhìn thấy sẽ là thi thể của con người kia.
Cũng may Công chúa kiên cường hơn so với tưởng tượng của nó một chút.

Khi Claudia thò đầu vào thì đúng lúc nhìn thấy Công chúa đang ngồi đó, chậm rãi cởi chiếc váy trên người ra.
Nàng quay lưng về phía Claudia.

Cái cổ trắng ngần, thon thả, yếu ớt.

Từ chỗ gần vai cổ trở đi dần bị màu xanh tím chiếm lĩnh.

Thân thể thiếu nữ hết sức mảnh mai.

Da thịt trên lưng trắng như muốn sáng lên.

Vì thế, có màu xanh tím đối lập, một chút màu trắng còn sót lại trông càng thêm phần non mềm.


Kéo đến tận nơi gần thắt eo, vòng eo gầy gò, mảnh khảnh bị tổn thương tương đối nhẹ, chỉ có lấm tấm một vài đốm màu xanh tím nhạt.
Claudia cứ cảm thấy mình chỉ cần dùng móng vuốt chọt nhẹ một cái là eo của nàng ta sẽ gãy ngay.
Nhìn đến cảnh sắc ấy, Claudia chẳng có lấy một chút suy nghĩ kì quái, ngoại từ chột dạ thì cũng chỉ có lo lắng.

Nó tay chân nhanh nhẹn, móng vuốt bên trái cầm băng vải, móng vuốt bên phải mang thuốc ra, lao về phía thiếu nữ loài người với tốc độ sét đánh.
“Ta mua thuốc về rồi! Yên tâm! Sẽ khỏe nhanh thôi!”
Công chúa còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Claudia bôi đầy thuốc lên lưng, lên eo, sau đó dùng băng vải quấn hết vòng này đến vòng khác.

Claudia hơi mạnh tay, quấn xong lại dùng lực siết chặt, ép cho ngực Công chúa phẳng lì.
Trong một khoảnh khắc, Công chúa đã cảm thấy mình sắp tắt thở đến nơi.

Sau đó, Rồng con sấm rền gió cuốn nhanh chóng lấy chiếc váy mình mua về ra, nhét Công chúa vào.

Nó cố ý chọn cỡ hơi lớn một tí, giờ xem ra làm vậy là đúng đắn.

Bởi vì Công chúa quấn trên người không biết bao nhiêu lớp băng vải, cho dù bản thân nàng cực kì mảnh khảnh thì giờ cũng phình ra không chỉ một chút.
Nếu mua quần áo dựa trên hình thể của nàng ta thì tuyệt đối nhét không vừa.
Dùng tốc độ nhanh nhất băng bó cho Công chúa xong, Claudia cảm thấy rất hài lòng: “Ta mua loại thuốc tốt nhất.


Cô sẽ khỏe lại chóng thôi!”
Công chúa:...
Tâm trạng phức tạp quá.
Dù có đá lông nheo với người mù đi chăng nữa thì cũng không đến mức ảm đạm như bây giờ.
Nàng thấy hơi phiền muộn, song tâm thái lại bình tĩnh hơn rất nhiều, hẳn là vì đã thấu hiểu được bản chất của Claudia.
Cơ mà chẳng mấy chốc, Công chúa lại nhận được một tin tốt.

Sợ tối đến, con người đáng thương mà yếu ớt này của mình sẽ gặp chuyện ở nơi mà mình không nhìn thấy nên Claudia quyết định cho Công chúa dọn vào ở.

Thế thì dù là buổi tối, nó cũng có thể trông chừng Công chúa, miễn cho nàng chết bất đắc kỳ tử ở chỗ nào nó không biết.
Claudia mang về hai chiếc chăn thật nặng cùng với một cái đệm dày.

Trải đệm và một cái chăn lên đống đá quý, đặt công chúa lên đó, rồi lại đắp thêm một lớp chăn nữa, chắc là nàng ta sẽ không thấy cộm đâu nhỉ? Hơn nữa cũng đủ ấm áp.
Claudia cảm thấy mình giỏi quá, còn tự cho mình một like.
_____________.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13


CÔNG CHÚA MUỐN LÀM KỴ SĨ RỒNG - CHƯƠNG 13
Tác giả: Tô Tửu
Edit: Alex
_____________
Chắc Claudia chưa từng nghe qua câu chuyện mang tên “Công chúa và hạt đậu”, càng không biết có một số người cam tâm tình nguyện chịu đựng.

Tóm lại là giờ Công chúa tạm thời ở chỗ đống đá quý.
Hẳn vì đang là mùa đông, ngay cả rồng còn không muốn ra ngoài chứ nói gì đến con người nên mãi vẫn chẳng thấy dũng sĩ đến.


Chịu thôi, Claudia đợi hoài không thấy người thì phải tìm một lí do.
Nhưng khi mùa đông trôi qua được một nửa thì Claudia cuối cùng cũng gặp được dũng sĩ lần đầu tiên.
Dũng sĩ loài người mặc áo giáp thật dày, cầm kiếm to, còn dẫn theo đồng đội.

Bọn họ có tổng cộng ba người, thoạt trông hẳn là có tank, có vú em, có chuyên sát thương.
Ngoài dũng sĩ cầm kiếm to ra thì còn có một cung thủ và một cô gái trông như mục sư.
Đối với chuyện cuối cùng cũng được gặp dũng sĩ, Claudia vô cùng hưng phấn.

Nó hằm hè xoa tay, chui ra khỏi hang động.

Hình thể to lớn của nó tuy không thể nói là che trời nhưng cũng đủ khiến ba dũng sĩ kia cảm thấy đầu tê cứng.
Claudia đã đợi rất lâu, rất lâu rồi! Nó nhớ mang máng hình như trước khi đánh nhau thì phải nói mấy câu thoại, nhưng vì quá hưng phấn nên ngoại trừ một tiếng gầm “cà uồm”, nó chẳng nói năng gì cả, cứ thế lao lên nguyên con.
Thật ra rồng là chủng tộc rất hiếu chiến.

Trên Đảo Rồng của chúng, ngày nào mấy con rồng lớn cũng choảng nhau.

Tụi rồng con vị thành niên lúc nhàm chán cũng hay cào cấu.


Trong đám rồng con bằng tuổi, Claudia có thể nói là bách chiến bách thắng, thường xuyên đánh cho các bạn nhỏ ôm đầu khóc lóc về nhà kiếm mẹ.
Tuy số lượng rồng con là rất ít nên trên Đảo Rồng, con rồng con nào cũng quý như kho báu nhưng những phụ huynh cũng sẽ không ngăn cản chúng đánh nhau, thậm chí còn cổ vũ đám rồng con đánh lộn.
Dù sao thì chúng da dày thịt béo, cũng chẳng bị thương nghiêm trọng gì cho được.
Lâu lắm rồi Claudia không đánh nhau.

Hình thể to lớn của nó vừa nhào lên, chi trước cường tránh nhẹ nhàng quét ngang, kỵ sĩ con người đứng đầu đã văng ra ngoài.
Thế công của Claudia vẫn chưa dừng lại, cung thủ cũng chẳng may mắn tránh được.

Chỉ có chị bé mục sư thân là vú em đứng hơi xa là không bị lan đến.
Nàng ta đã đờ cả người, ôm chặt một thứ trông như quyển sách, nhìn chằm chằm vào Claudia.
Vẻ ngoài của Claudia nhìn thì vẫn khá là đáng sợ.

Con rồng đen với hình thể khổng lồ có hàm răng bén nhọn, lớp vảy phản xạ ánh sáng lạnh lẽo, tròng mắt hẹp, dựng đứng như mắt rắn thoạt trông lạnh lùng mà hung ác.

Bị đôi mắt ấy nhìn chằm chặp khiến người ta không khỏi cảm thấy da đầu tê cứng.
Chị mục sư trẻ tuổi chưa từng trải, đâu đã gặp qua sóng to gió lớn gì.

Bọn họ chỉ nghe nói nơi này có một con rồng tàn bạo, cực kì hung ác, rất nhiều dũng sĩ loài người đến tiêu diệt đều một đi không trở lại.


Nếu bọn họ có thể giết được con rồng tàn bạo này thì chẳng phải danh tiếng của họ sẽ nổi như cồn hay sao?
Vì thế, mấy đứa nhỏ khờ khạo cứ vậy mà vui vẻ đến đây.
Kết quả, mới chỉ đụng mặt thôi mà hai đồng đội của nàng đã bị hạ đo ván.
Sức rồng khủng khiếp biết bao.

Hai dũng sĩ bị đụng bay chắc là đã gãy xương, nằm bẹp trên mặt đất không bò dậy nổi.

Chị mục sư ngửa đầu, cũng không dám quay lại xem hai người bạn của mình đã bị thương cỡ nào, bởi vì con rồng đen kia hiện đang đứng ngay trước mặt nàng, chậm rãi cúi đầu.
Đôi con ngươi hẹp dài, dựng đứng như hai chiếc đèn lồng nhỏ nhìn chằm chằm vào nàng, dường như đang suy nghĩ xem nên cắn từ chỗ nào.
Chị mục sư thật sự chịu không nổi nữa, "oà" một tiếng bật khóc.
Không ngờ mấy con người này lại yếu ớt đến vậy, cũng không ngờ mọi chuyện lại kết thúc nhanh chóng như thế, Claudia còn đang suy nghĩ xem nên bổ sung màn tự giới thiệu mà ban nãy quên khuấy đi mất kiểu gì:??
Cô đừng khóc chứ!
_____________.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14


Cô nàng mục sư thoạt trông rất trẻ, chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi.

Người trẻ tuổi thì thường hăng hái, nhất thời mơ mộng muốn giết rồng tàn bạo, ai có ngờ rồng tàn bạo lại mạnh đến thế?
Người trẻ tuổi thường chỉ biết sau khi giết rồng, dũng sĩ trong chuyện cổ tích đã vang danh khắp thiên hạ chỉ trong nháy mắt như thế nào, còn cưới được Công chúa gì đó ra sao, song lại không thấy được phía trước dũng sĩ thành công này thì đã có bao nhiêu người vì thất bại mà xác chất thành đống.
Chị mục sư khóc tức tưởi, thân thể không ngừng run rẩy.

Trong một thoáng chốc, Claudia đã do dự.


Sau đó, nó nghe thấy ở sau lưng, cách đó không xa, con người mà nó nuôi dùng tiếng nói khẽ khàng, yếu ớt gọi: “Mập Mập, tôi hơi lạnh...”.

Truyện Hài Hước
Rồng con thở dài, cuối cùng vẫn không hạ độc thủ.

Nó vươn hai cái móng vuốt be bé, búng bay chị mục sư.
Nó không định xử lí ba kẻ mang danh dũng sĩ này, chủ yếu là để bọn họ có thể trở lại thành trấn của loài người, truyền bá chuyện nơi này có một con rồng tàn bạo, hung mãnh.
Có điều trước khi thả về, Claudia đã lụm cái kiếm lớn trong tay dũng sĩ cầm kiếm kia, chủ yếu là bởi vì trên thân kiếm có một viên đá quý rất xinh đẹp.

Viên hồng ngọc cực lớn, có màu thiên về sắc đỏ của hoa hồng, sáng lấp lánh dưới ánh nắng, trông như cả viên đá đều chíu chíu, chói mắt lạ thường.
Không con rồng nào có thể từ chối một viên đá quý sáng lấp lánh, Claudia cũng thế.

Nó móc viên đá ra rồi quẳng thanh kiếm trả lại, sau đó vui vẻ cầm viên đá đi về.
Công chúa bị nó quấn như xác ướp đứng cạnh cửa hang động.


Tuy vòng eo mảnh mai giờ đã phì lên khá nhiều nhưng cả người nàng vẫn toát lên một cảm giác như liễu yếu trong gió.
Hình như trời sinh nàng đã có loại khí chất ấy, yếu đuối, mỏng manh.
Claudia nhanh chóng ngậm Công chúa vào ổ.

Đầu tiên là bỏ viên hồng ngọc xinh đẹp vào đống đá quý của mình trước, sau đó nó lại đặt Công chúa lên tấm chăn mềm mại, tấn lại, đè dưới thân.
“Cô mảnh mai quá rồi.

Không có ta thì cô làm sao vượt qua mùa đông đây?” Claudia thoáng u sầu nghĩ.
Con người vuốt ve lớp vảy non mịn trên bụng Claudia, giọng cực kì mềm mại: “Đúng vậy, sẽ chết.

Thế nên Mập Mập đừng rời khỏi tôi có được không?”
Trong lòng Claudia lập tức dâng trào một thứ ý thức trách nhiệm và ý muốn bảo hộ khó có thể lí giải: “Rồng tàn bạo vĩ đại sẽ không vứt bỏ cô! Cô đừng sợ hãi!”
Claudia khí phách hăng hái đương nhiên không nhìn thấy con người yếu đuối, mảnh mai kia đang đưa ngón tay, khẽ khàng vuốt ve từng miếng vảy của nó.

Khóe mắt nàng ửng đỏ, trong mắt ngập tràn mê đắm.
...

Từ khi ba dũng sĩ bị Claudia vung tay một cái hất bay thì một khoảng thời gian rất dài sau đó, không có dũng sĩ nào mới đến quấy rầy nó.
Ngày nào Claudia cũng hết sức muộn phiền.

Chuyện cổ tích đâu phải như thế.

Là Công chúa không đủ xinh đẹp, hay là lâu đài không đủ huy hoàng, hoặc là vàng bạc không đủ hấp dẫn?
Rõ ràng nên là lớp lớp dũng sĩ muốn đến đây giết chết Rồng tàn bạo mới phải!
Tuy cuộc sống hiện tại cũng rất thoải mái nhưng thi thoảng cũng sẽ thấy nhàm chán.

Chính vào lúc Claudia chán đến mức sắp lên mốc đến nơi thì càng lúc càng có nhiều người bắt đầu tiếp cận chỗ ở của nó.
Nơi này có một con rồng tàn bạo cực kì hung mãnh.
Giết nó, hoặc là chinh phục nó..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15


Tác giả: Tô Tửu
Edit: Alex
_____________
Một con rồng trưởng thành thì hiếm có ai dám động, bởi vì quá mạnh, không phải thứ mà loài người có thể địch lại.
Bất luận là con người hay sinh vật nào khác, có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng có hạn chế.

Một người đánh không lại thì mười người.

Mười người đánh không lại thì một trăm người, một ngàn mười, một vạn người.


Chiến thuật biển người luôn có thể bào chết phần lớn những kẻ mạnh.
Nhưng rồng thì không được.
Đối với rồng thì loài người chẳng khác gì mấy so với kiến.

Cho dù có một vạn con kiến thì rồng hắt xì một cái, hà hơi là có thể đốt trọi.
Cho nên cái gọi là Kỵ sĩ cưỡi Rồng trong truyện cổ tích cùng lắm chỉ cưỡi loài rồng thứ cấp, chính là giống lai khi rồng giao phối với sinh vật khác sinh ra, sau đó sinh vật mang dòng máu rồng ấy lại tiếp tục lai giống, chờ đến khi huyết mạch bị pha loãng đến một mức độ nhất định thì đó chính là loài rồng thứ cấp thường thấy.
Nhưng Claudia lại là một con rồng con.
Nó mới một trăm tuổi, đối với loài rồng thì vẫn là em bé.

Nanh vuốt của nó còn chưa đủ sắc bén, vảy chưa đủ cứng rắn, cũng không phun ra được hơi thở rồng hủy thiên diệt địa.
Thế nên biết được điều đó, con người lập tức trở nên điên cuồng.
Nếu có thể bắt được Claudia, thuần dưỡng nó thì con người sẽ có được Kỵ sĩ Rồng chân chính.

Nếu không thể bắt thì giết Claudia cũng được.

Máu rồng, thịt rồng, thậm chí vảy, nanh, vuốt của rồng, tất cả đều là bảo bối.
Claudia không hề hay biết những dũng sĩ mà nó mong chờ đã tổ đội đến bắt mình.

Nó còn đang hưởng thụ cuộc sống vui vẻ.

Hôm nay là một lần hiếm hoi Claudia không ở hang động canh chừng kho báu của nó mà ở lâu đài.

Tòa lâu đài bị nó chiếm không phải quá lớn nhưng lại có một cái quảng trường nhỏ.

Giờ Claudia đang nằm tại đó, rên hừ hừ.
Nó thoải mái đến sắp ngủ tới nơi, bởi vì con người mà nó nuôi đang làm vệ sinh vảy cho nó.

Bắt đầu từ tứ chi trước, sau đó đến lưng, cuối cùng mới là bụng.
Công chúa chỉ cầm một miếng vải mềm, thấm nước chà lau từng cái vảy.

Thế nên khi lau đến bụng thì mặt trời cũng đã sắp khuất núi.
Nàng không thấy mệt, thậm chí còn đặc biệt vui vẻ.

Lau bụng cho Claudia xong, nàng còn làm vệ sinh cái đuôi của nó.
Nếu được thì chắc là nàng muốn hôn lên từng mảnh vảy của Claudia.
Claudia thoải mái, sung sướng thiếp đi một lúc, sau đó ngáp một cái.

Cả người nó sạch sẽ, sáng bóng, ngay cả vảy cũng đang phản quang.

Nó không nhịn được mà muốn khen con người mình nuôi thật quá chăm chỉ.
Nhưng chỉ khen thôi thì hình như không đủ, hẳn nên thưởng cho nàng nữa.
Claudia trầm ngâm giây lát, sau đó nói: “Cô chờ ở đây, ta sẽ về ngay!”
Nó thở hồng hộc bay đi.


Công chúa phủi phủi tay, lau khô bọt nước, mi mắt cong cong.
Đúng lúc có thể nhân cơ hội này giải quyết chút chuyện.
Công chúa gầy như liễu mảnh trong gió chậm rãi bước ra ngoài.

Bọn chúng đến sớm quá, tuy còn đang trong giai đoạn phái người thăm dò nhưng vẫn không được.

Phải chậm một chút, không được quấy rầy kế hoạch của nàng...
Quá phiền phức...!Quá nhiều chuyện phiền phức.

Nhưng nếu không đủ kiên nhẫn thì không cách nào nàng có được thứ mình mong muốn.
Công chúa lẩm nhẩm hát, tháo từng vòng băng vải trên người, miễn cho máu bắn lên lại khó giặt sạch.

Bờ lưng trắng nõn của nàng vẫn đầy những vết xanh tím chưa biến mất.

Chiếc váy trắng dài tản ra, tựa như...
Tựa như đóa hoa mảnh mai bị dày xéo một cách tàn nhẫn, chưa điêu linh, héo tàn nhưng cánh hoa lại ứa ra chất lỏng kịch độc phiếm mùi thơm ngọt ngào..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16


Tác giả: Tô Tửu
Edit: Alex
_____________
Khi Claudia vui vẻ trở về thì nó thấy con người mình nuôi đang ngồi xổm ngoài cửa động giặt quần áo hết sức đảm đang.
Mùa đông còn chưa qua, Công chúa cũng không nấu nước ấm.

Tay nàng bị nước lạnh làm đỏ lên, thoạt trông càng mềm mại.

Claudia không khỏi nghĩ sao con người mà nó nuôi này lại yếu ớt đến thế, ngay cả một chút nước lạnh cũng chịu không nổi.

Từ không trung đáp xuống bên cạnh Công chúa, nó thở hồng hộc nói: “Cô đừng giặt, lỡ cóng tay bị thương thì Rồng ta lại phải đi tìm thuốc cho cô nữa à?”
Claudia dùng móng vuốt đẩy nhẹ Công chúa, đẩy nàng ta ra, sau đó tự hóa thành hình người, chà khí thế cái váy lụa trắng đã giặt được phân nửa.

Nó da dày thịt béo, đương nhiên không sợ nước lạnh.
Công chúa bên cạnh:...
Đảm đang ghê ấy.
Claudia cấp tốc giặt quần áo.

Bản thân cái váy trắng này đã sạch lắm rồi, chỉ là chỗ mép váy bị bắn lên mấy đốm đỏ đỏ thôi.

Vì đã giặt qua một nước nên giờ chỉ còn mấy vết nhàn nhạt, không xác định được đó là cái gì.
Claudia không nghĩ nhiều, giặt xong lại đem quần áo ra ngoài treo lên phơi, sau đó kéo Công chúa vào hang động.
“Nè!”
Claudia lấy ra một thứ trái cây màu đỏ tựa hiến vật quý.

Quả kia nom như một giọt nước lật ngược, màu đỏ trong, sáng bóng, thậm chí còn có thể thấy được hoa văn hình ngọn lửa bên trong.
Hệt một viên lưu li chứa đựng một ngọn lửa đang cháy hừng hực, nhìn lâu thậm chí còn khiến người ta thấy lóa mắt.
Claudia thẳng tay đưa thứ trái cây đó cho con người nó nuôi: “Ăn nó đi, mùa đông cô sẽ không thấy lạnh thế nữa! Đây là đại nhân ta thưởng cho cô đấy.”

Công chúa cầm trái cây, hơi ngơ ngác.

Loại quả này có rất nhiều tên gọi, trong đó cái tên mà mọi người thường gọi nhất chính là Quả Xích Diễm.

Thứ nhất là vì thuận miệng, thứ hai là bởi vì bên trong thật sự giống như có một ngọn lửa đỏ.
Nếu để ai biết được Claudia lấy thứ này cho con người mà nó nuôi ăn chỉ nhằm mục đích khiến Công chúa trời sinh thể hàn bớt lạnh vào mùa đông thì chắc sẽ tức đến hộc máu.
Suy cho cùng thì nếu lọt vào tay đại sư luyện kim, loại quả này có thể tạo ra vô số nước thuốc quý giá!
Cũng không phải Công chúa thấy lãng phí.

Nàng chỉ nghĩ đến một chuyện càng quan trọng hơn.

Phương Đông xưa có câu nói thế nào nhỉ?
Tìm mòn gót sắt mà chẳng thấy, có được chẳng tốn chút công lao?
Nàng cúi mặt, nhận lấy thứ quả kia rồi ăn ngay.
Da quả rất mềm, cắn nhẹ là rách.

Nước quả đỏ tươi từ từ tươm ra, cần phải nhanh chóng hút vào miệng.


Hương vị rất ngọt ngào, nhưng khi chạm đến đầu lưỡi thì sẽ hơi kích thích, sau đó lại nhanh chóng bị vị ngọt khoả lấp.
Nhoáng cái đã ăn xong.

Trên môi Công chúa còn dính một chút màu đỏ tươi, khiến màu môi nàng thoạt trông càng quyến rũ.
Claudia cảm thấy mình đúng là một con rồng thưởng phạt rõ ràng.

Nó tự khen bản thân một lần, sau đó lại quay về với đống đá quý của mình.
Claudia chỉ biết ăn Quả Xích Diễm vào thì có thể chịu được giá rét, nhưng nó lại không biết ngoại trừ loài rồng ra thì những loài sinh vật khác muốn ăn Quả Xích Diễm đều phải xử lí trước.

Bằng không thì tác dụng phụ khá nghiêm trọng.
Nếu tố chất thân thể tốt một chút thì chỉ cảm thấy cả người khó chịu, nóng hừng hực, hơn nữa...!khụ khụ.
Ai tố chất thân thể hơi yếu có thể sẽ chết ngay lập tức.
Vì thế, đêm đến, Claudia đang ngủ ngon lành thì tự dưng lại cảm thấy thân thể của con người nằm dưới bụng mình càng lúc càng nóng, thậm chí còn tản ra một thứ mùi...!giống như mùi tộc Rồng tìm bạn đời.
_____________.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17


Tộc Rồng không có kì động dục cố định, nhưng khi tìm bạn đời thì sẽ tỏa ra một mùi hương độc đáo, gần với mùi thơm ngọt ngào.
Nếu đối tượng theo đuổi cũng đồng ý kết bạn thì sẽ tỏa ra mùi hương tương tự, sau đó chúng có thể...
Rồng là một loài sinh vật rất cực đoan, nói theo cách của con người là lăng nhăng.

Nếu không gặp được tình yêu đích thực thì chúng là một con rồng tệ bạc, tự mang nguyên cả bụi hoa.

Nhìn biết bao nhiêu chủng rồng thứ cấp thì biết.

Chỉ cần là khác giới thì chúng đều chấp nhận.

Đồng giới cũng không phải không được, chủ yếu xem có hứng thú hay không.

Mà nếu gặp được tình yêu đích thực thì cả đời chúng chỉ có duy nhất một phối ngẫu.

Cho dù phối ngẫu qua đời, làm một con rồng góa, chúng cũng tuyệt đối không liếc mắt nhìn ai khác dù chỉ một lần.
Trước đó cũng đã nói qua, Claudia mới một trăm tuổi, vẫn chưa trưởng thành, chưa trải qua việc tìm bạn đời.

Nhưng nó vẫn lờ mờ biết chút đỉnh, dù sao đó cũng xem như bản năng.
Nó cứng đờ cả người, lặng lẽ nhích ra một chút, cúi đầu nhìn Công chúa.
Công chúa gần như là co rụt người lại.

Sống lưng trắng nõn hơi cong, run nhè nhẹ, dường như còn thốt lên những tiếng nghẹn ngào khe khẽ.
Claudia luống cuống chân tay.

Con người cũng có kì động dục á? Sao nó nhớ là không có?!
Quá mức hoảng loạn nên lúc vươn móng vuốt khều Công chúa, nó còn bất cẩn cào rách chiếc váy của nàng ta.
Vì nguyên nhân nào đó không tiện nói ra mà một mảng lớn da thịt Công chúa chuyển thành màu hồng phấn xinh đẹp, thậm chí còn đang thay đổi, trở nên càng kiều diễm.
Claudia vội rụt móng về, lo lắng suốt nửa ngày, cuối cùng nó biến thành hình người.

Vậy chắc không làm tổn thương Công chúa nữa đâu nhỉ?!
“Cô không sao chứ? Sao tự dưng...”
“Mập Mập...” Khóe mắt Công chúa ửng đỏ, ướt át, quyến rũ.

Nàng câu lấy vai Claudia, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Tôi khó chịu quá...”
“Cô chờ chút!” Claudia nhanh chóng bọc lấy Công chúa bằng tấm chăn, cõng nàng lên lưng rồi lập tức bay ra ngoài.
Cơ thể hình người của nó mọc ra hai cái cánh nhỏ, vỗ phành phạch, thoạt trông khá đáng yêu.


Mặt Công chúa kề sát lưng Claudia, không nhịn được vươn tay sờ một chút.
Claudia run lên theo phản xạ, da đầu tê tê.

Nó thở hổn hển nửa ngày, cuối cùng không nói gì cả.

Giữa đêm, nó phá sập cửa giáo đường.

Bác sĩ tốt nhất trong thành chắc chắn chính là mục sư, khỏi cần phải nghĩ.
Để giải quyết vấn đề bằng tốc độ nhanh nhất, trong khoảnh khắc đâm sầm vào giáo đường, nó đã biến sang hình rồng.

Rầm! Sập hết hai cây cột.
Mục sư nghe tiếng bước ra:??
Ta hoài nghi ta còn đang mơ.
Claudia chụp một phát, đè mục sư dưới móng vuốt, hung hăng nói: “Khám cho nàng ta! Có phải nàng sinh bệnh hay không?! Nhanh lên! Không là ăn ngươi đấy!”
Mục sư:...
Ta khám! Nhưng nhà thả ta ra cái được không?!
Lăn lộn nửa ngày, mục sư mới nhìn thấy được Công chúa lúc này đã đỏ bừng.

Hắn bước lên kiểm tra cẩn thận, cuối cùng ngay cả biểu cảm cũng chết lặng: “Nàng ta có ăn thứ gì không?”
“Quả Xích Diễm?” Claudia ngẫm nghĩ cả buổi, cuối cùng mới nhớ ra hình như chỉ có mỗi Quả Xích Diễm...
Chẳng lẽ là nó làm phước phải tội?!!
Mục sư:??

Lãng phí vậy cơ á?
Đây là rồng sao?
Hệt như nhà giàu mới nổi thế?!
Claudia đẩy mạnh gã mục sư: “Vậy phải chữa thế nào?! Ngươi đừng có ngẩn người! Không là ăn ngươi luôn á!”
Mục sư có rất nhiều lời trào phúng muốn nói ra, nhưng lại không dám.

Hắn dằn xuống không biết bao nhiêu lần, cuối cùng ương ngạnh nói: “Này xem như tác dụng phụ.

Rất đơn giản, tìm cho nàng gã trai để giải quyết một chút là được.

Nếu không giải quyết thì sẽ để lại di chứng.”
Tìm gã trai? Giải quyết một chút?
Claudia nửa hiểu nửa không, chậm rãi nhìn sang Công chúa, hơn nữa còn bật thốt lên nghi vấn của bản thân: “Tại sao phải tìm trai, con gái không được à?”
Mục sư muốn châm chọc Claudia một chút: “Con gái? Con gái có thứ vừa to vừa dài vừa...”
Hắn còn chưa nói dứt lời thì đã thấy Claudia nhìn xuống cái đuôi của nó.
Vừa to, vừa dài, vừa cứng rắn...
Mục sư:!!
Không! Sẽ chết người đó!.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18


Mục sư quỳ trên mặt đất, sám hối với Thượng đế, bởi vì hắn cảm thấy có lẽ mình đã làm hại tánh mạng của một người.
Suy cho cùng, con rồng kia thật sự không nghe lọt tiếng người.

Khi hắn còn chưa kịp phản ứng thì nó đã cắp nạn nhân tương lai đi mất.
Claudia cõng Công chúa về đến hang động, biểu cảm hết sức rối rắm.

Trên bản mặt rồng to bự ngập tràn vẻ do dự.
Ai cũng biết đuôi rồng rất to, chỗ nhỏ nhất cũng gần bằng cổ tay con người, chỗ to nhất thậm chí còn to hơn cả thùng nước.
Ánh mắt rồng con đáng yêu, ngây ngô dừng trên người Công chúa, đặc biệt tò mò.


Đuôi phải nhét vào đâu? Đoạn giữa cái đuôi đã to hơn vòng eo của Công chúa rất nhiều rồi, thật sự có thể nhét vừa sao?!
Vẻ mặt Rồng con hết sức nghiêm túc mà phức tạp, mắt mũi gần như là nhíu lại với nhau.

Nó rất thích con người đầu tiên mà nó nuôi này, không muốn đổi người mới.

Nhưng mà...!nhưng mà nếu làm chuyện này với con người...
Hình như có thứ gì đó sắp sửa thay đổi.
Nó không nói gì, Công chúa cũng không nói gì.

Nàng chỉ dùng cặp mắt đỏ rực, mênh mông sương mù, như sắp trào lệ kia, yên lặng nhìn nó.
Rồng con do dự mãi, cuối cùng hạ quyết tâm.

Nó nắm lấy cái đuôi, bắt chước giọng điệu trưởng thành của người lớn: “Không đau đâu.

Nhanh lắm.

Ngoan.”
Mà Công chúa thì chỉ lặng lẽ vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy cái móng nhỏ nhất của nó: “Rồng sẽ...!sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tôi chứ...”
Claudia nghiêng nghiêng đầu, không hiểu lắm vì sao Công chúa lại muốn hỏi câu này.

Nó cuộn cái móng be bé kia lại, tựa như con người ngoéo tay: “Không nha.


Bởi vì ta sống lâu hơn cô rất nhiều, thế nên chúng ta không thể nào vĩnh viễn ở bên nhau được.

Nhưng trước khi cô chết đi thì hai ta sẽ luôn bên nhau.”
Rồng là loài sống lâu.

Một trăm tuổi đối với con người đã thọ lắm rồi, nhưng đối với rồng thì đó mới chỉ là thời non trẻ.

Cho nên, Claudia có thể sống lâu hơn Công chúa rất nhiều.

Nó là nó sẽ không vứt bỏ Công chúa, cho đến khi cái chết đến với nàng.
Nó khom lưng, cái bóng to lớn bao trùm lấy Công chúa.

Gương mặt hình thú mang theo một kiểu hoang dã, hồn nhiên sẵn có: “Đừng sợ ha.

Cô còn sống được ít nhất là tám chục năm nữa.”
Ngay từ đầu Claudia đã nói rồi, nó rất thích con người mà nó nuôi, sau này cũng sẽ không thay đổi.

Trước giờ nó vẫn luôn là một con rồng nói được làm được, tuyệt đối sẽ không vi phạm lời hứa.
Hơn nữa, Công chúa quả thật không giống lắm so với những con người mà nó từng gặp.

Dù nghĩ sắp phải làm loại chuyện này với nàng, hình như nó cũng không thấy phản cảm.


Vậy cứ nuôi nấng con người này thì có sao?
Đối với rồng mà nói thì bọn chúng quá hùng mạnh, vì thế chúng chỉ một mực theo đuổi niềm vui, theo đuổi sự thỏa mãn về mặt tinh thần.

Thứ gì khiến chúng cảm thấy quen thuộc và thoải mái thì vĩnh viễn chúng sẽ không thay đổi.
Đó là nguyên nhân vì sao rồng vừa tệ bạc lại vừa không tệ bạc.
Trấn an Công chúa xong, Claudia lại đặc biệt hưng phấn lắc lắc đuôi: “Tiếp theo thì ráng nhịn chút ha.

Ta sẽ cố gắng để cô không quá đau!”
Rồng con nhỏ tuổi hãy còn rất tò mò kết cấu cơ thể con người.

Nó bừng bừng hứng thú, bắt đầu thăm đò.

Thoạt tiên, bản mặt rồng trông như thế này: 0.0
Sau đó: (⊙o⊙)
Cuối cùng:!!
Con người quả là loài sinh vật hết sức thần kì, hơn nữa còn rất giàu tiềm lực!.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19


Tác giả: Tô Tửu
Edit: Alex
_____________
Claudia có một giấc mơ.
Một giấc mơ ướt át, trơn tuột.
Hình như nó bị nhốt trong một hang động rất chật hẹp, rất ấm áp, suốt một đêm.

Bên tai còn văng vẳng tiếng khóc thút thít thật khẽ.
Khi nó mở mắt ra thì trời đã sáng rỡ.


Nó nằm trong lồng ngực ấm áp của con người, nguyên con rồng hãy còn ngơ ngác.
Tối hôm qua, Rồng con nhỏ tuổi đã mở ra cánh cửa của thế giới mới.

Tuy nó chỉ lờ mờ hiểu được một chút về chuyện đó, suy cho cùng thì những con rồng lớn cũng không dạy sấp nhỏ, chờ đến khi gần trưởng thành mới từ từ chỉ bảo.
Chủ yếu là sợ rồng con chưa trưởng thành quá tò mò mà đi thử, sau đó để lại con lai khi bản thân còn chưa lớn.
Thế nên tối hôm qua, Claudia nửa hiểu nửa không cuối cùng cũng hiểu hết toàn bộ.
Rồng con quá nhỏ còn có một đặc điểm rất lớn nữa, chính vì chưa từng trải nên chỉ cần xảy ra quan hệ, chúng sẽ thân thiết với người kia theo bản năng.

Nếu nói trước hôm qua, Claudia chỉ xem con người mà mình nuôi như thú cưng đơn thuần thì hôm nay, bầu không khí giữa cả hai đã có điều thay đổi.
Tuy vẫn chưa hoàn toàn chuyển biến thành kiểu như tình nhân nhưng không khí đã dần trở nên ái muội.
Tuy nói Claudia cũng mới tiếp xúc với tri thức về phương diện này thôi nhưng nó cũng lờ mờ hiểu được, rằng sau khi thế này thế kia thế nọ đêm qua, hôm nay thân thể Công chúa chắc chắn sẽ không được thoải mái, ít nhất thì cũng hơi bủn rủn.

Thế nên, Claudia cảm thấy mình thân là một con rồng có trách nhiệm, không nên để Công chúa vất vả nữa.
Vì thế, nó lặng lẽ bò dậy, biến thành hình rồng rồi bay ra ngoài, chuẩn bị tìm ít đồ về nấu cơm ăn.
Chân trước Claudia vừa đi thì sau lưng, Công chúa đã tỉnh.

Trên người nàng còn đắp chiếc chăn mà Claudia cố ý phủ lên, lười biếng tựa vào gối.


Đuôi mày, khóe mắt nàng mang theo một chút quyến rũ.
Tất cả đều thuận lợi hơn so với tưởng tượng của nàng, thậm chí còn hơi quá.
Cơ mà...!Mập Mập của nàng, thật sự quá mức đáng yêu.
Hẳn là nhớ đến vẻ vụng về lại đáng yêu của Claudia đêm qua, Công chúa không kìm được mà bật cười mấy tiếng, sau đó rụt trở vào chăn.
Phải nhẫn nại.
Nhẫn nại thêm nữa.
Đừng làm Mập Mập sợ.
Claudia mang về rất nhiều thứ, làm một bữa tối hết sức phong phú.

Tuy không đủ thuần thục nên sắc, hương, vị đều không xong nhưng lần đầu tiên làm ra một bàn ăn lớn như thế, Claudia hiển nhiên vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng của sự thành công.
Cho đến khi nó ăn vào miệng.
Claudia: Ọe...
Sau đó, tự nó làm nó giật mình.

Rõ ràng là dùng những loại gia vị y hệt, mua về cùng một lúc, rõ ràng các bước cũng giống nhau như đúc, cớ sao Công chúa làm ra thì ăn rất ngon, nó làm thì mùi vị lại kì cục như thế?!
Vậy mà Công chúa còn ăn với vẻ mặt hết sức bình tĩnh!
Nếu không phải đã chính miệng nếm qua, Claudia còn tưởng rằng đồ ăn rất bình thường!
Công chúa thấy bộ dáng đáng thương của Claudia còn cười, sau mới nói: “Tôi đi nấu cho Rồng một ít vậy.”

Vốn Claudia muốn ngăn Công chúa lại, nhưng rồi nghĩ đến thứ mình làm thật sự không ăn được, nó mới lẽo đẽo đi theo Công chúa, xem nàng nấu cơm, hệt một cái đuôi to tướng.
Công chúa làm hai món, mùi vị quả nhiên vẫn thơm ngon như thế.

Claudia nếm thử, vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Công chúa còn đang ăn mấy món cực khó nuốt mà nó làm.
Rồng con khiếp sợ.jpg
_____________
Tác giả: Tuy nói để mọi người tự tưởng tượng, nhưng có phải mấy người tưởng hơi đáng sợ rồi không!!!
Cái đuôi to bằng này —————————— này!
_____________
Lên đây cỡ nhỏ quá.

Kích thước mà tác giả diễn tả là khoảng 5cm nhe.

Đường kính á =))).


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom