Cập nhật mới

Dịch Đừng Lo, Anh Vẫn Bên Em

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Đừng Lo, Anh Vẫn Bên Em

Đừng Lo, Anh Vẫn Bên Em
Tác giả: Man Ca
Tình trạng: Đang cập nhật




Truyện được lấy cảm hứng từ những tác phẩm "Hãy nhắm mắt khi anh đến" của Đinh Mặc và lấy cốt truyện làm nền tảng. Tuy nhiên đã thay đổi tình tiết, thông tin của nhân vật chính cũng như nhân vật phản diện.

Doãn Thiên - một phó giáo sư tâm lý học cùng cậu bạn thân chuyên viên pháp y Thiết Tiểu Văn đã trở thành cặp bài trùng của nnghixkhi giải quyết các vụ án liên hoàn hay những vụ án liên quan đến những tên sát nhân biến thái làm khiến cho cảnh sát phải đau đầu suy nghĩ.

Ái Nhi vô tình được nhận làm trợ ký cho Doãn Thiên. Hai người trong thời gian làm việc với nhau đã nẩy sinh tình cảm với đối phương.

Fresh Flower, là đàn anh đi trước trong ngành tâm lý học cũng là thiên tài về hóa học, do không chấp nhận được việc Doãn Thiên vượt trội hơn nên vô tình để cho 1 kẻ bí ẩn đằng sau kích thích suy nghĩ biến hắn trở thành một tên tội phạm gây ra hàng loạt vụ án lớn nhỏ làm chấn động Hoa Kỳ, được FBI đặt cho mật danh là Death (tử vong).

Sau khi bị giam vào nhà tù trại giam Edinburgh ở Indiana, hắn đã trốn thoát và đến nơi Doãn Thiên đang làm việc tiếp tục cuộc đấu trí cùng anh thông qua những thông điệp hắn tạo ra tại hiện trường các vụ án do tác phẩm hắn tạo ra.

Đối mặt với những nguy hiểm từ những tên liên hoàn gây án thì liệu Doãn Thiên và Ái Nhi có phá triệt gốc rễ hay không? Khi sau lưng Death, là một tên bí ẩn có thể nói là giỏi hơn thiên tài như Death.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Phỏng vấn


Đang trên đoạn đường tấp nập người qua lại, 1 cô gái gương mặt thanh tú, dáng vẻ không cao nhưng cũng gọi là ưa nhìn cầm trên tay là tờ báo tìm việc làm, cô ngước lên bản tin thời sự trên tivi tòa nhà cao ốc.

_Cảnh sát đã phát hiện ra 2 xác chết nam được bọc trong túi ni-lon đen chôn ở gần khu vực rừng phía Tây Bắc Kinh và phía Đông ngoại ô gần nơi cắm trại của trường sinh viên kinh tế, danh tính của nạn nhân đã được xác minh là Hà Khiêm và Phó Trạch Mã chung đặc điểm điều có vết tích bị hành hạ dã man và kết thúc bằng 1 nhát dao cắt đứt động mạch chủ ở cổ dẫn đến mất máu tử vong tại chổ,theo như Doãn tiên sinh phó giáo sư chuyên gia tâm lý học tội phạm thì đó có thể là do 1 người gây ra.

"Chắc vị phó giáo sư này lớn tuổi lắm nên lú lẫn rồi, 2 nơi cách nhau 1 khoảng như vậy sao lại có thể cùng 1 hung thủ cơ chứ, hắn dám mang xác phi tang cách nhau xa như vậy làm gì"

(cô vừa đi vừa nghĩ thầm)

(Nói về cô 1 chút,cô gái này tên Trần Ái Nhi 21 tuổi là sinh viên mới ra trường,con cả trong nhà có 2 chị em, ba cô là 1 cảnh sát do theo đuổi vụ trọng án giết người không may bị phát hiện và thủ tiêu, mất lúc cô và em gái còn rất nhỏ, mẹ cô là giáo viên dạy trung học cho trường Đông Lãnh gần nhà, gia đình cũng không mấy khá giả)

_Trở lại với câu truyện, đang đưa mắt nhìn ngang liếc dọc bổng thấy có 1 chổ đang cần tuyển trợ lý,cô vội nhấc điện thoại trong túi xách và gọi,sau hồi chuông đầu dây bên kia giọng của 1 người đàn ông lạnh lùng nghe máy.

-Alo

-Vâng, cho hỏi đây là số điện thoại tuyển trợ lý không ạ.

-Ừm (đầu dây bên kia nói)

-Tôi muốn đăng ký làm việc ạ

-Ừm (vẫn lạnh lùng đáp)

-Vậy khi nào tôi có thể đến phỏng vấn ạ

-Ngay bây giờ, địa chỉ có trên báo (Vừa dứt lời đã tắt máy)

"Cái tên này đúng là khó ưa mờ, tôi mà không phải xin việc thì đã mắng cho 1 trận rồi, hứ"

(Ái Nhi nheo mắt nghĩ bụng)

_Sau cả tiếng tìm theo địa chỉ ghi trên báo thì Ái Nhi đến nơi khá tĩnh lặng ít người qua lại, trước mặt cô là ngôi biệt thự khá cổ trang nghiêm nghị, bấm chuông 1 lúc thì thấy có một anh chàng đẹp trai..ăn mặc chỉnh tề dáng người bảnh bao nở nụ cười ra mở cửa.

-Chào người đẹp..em đến đây phỏng vấn có phải không?

-Vâng ạ...tôi tên Trần Ái Nhi, đừng gọi là người đẹp ạ.

(Anh ta dẫn cô đến 1 căn phòng toàn sách là sách..được để ngăn nắp trên 2 tủ kệ to đùng đối diện cửa ra vào, không gian khá u ám vì tấm rèm cửa sổ che kính ánh sáng)

-Em dùng trà đi, anh tên Thiết Tiểu Văn sẽ phỏng vấn em..mình vào thẳng vấn đề nhé!

-Vâng ạ (Ái Nhi vừa nói vừa nhìn sang cái bàn để hồ sơ kèm theo vài tấm ảnh chụp ghê rợn..nói thẳng đó là xác người mà cô thường thấy trong phim)

-Em biết soạn bản thảo hồ sơ chứ (Tiểu Văn nở nụ cười)

-Vâng..tôi biết.

-Ok, em soạn 1 bản anh xem thử..đề tài nào cũng được, tùy ý người đẹp!

(Sau 15p Ái Nhi đưa cho anh ta 1 văn kiện..soạn rõ quá trình khám nghiệm pháp y trong 1 vụ án điều tra)

-Sao em lại soạn hồ sơ pháp y vậy (Tiểu Văn bất ngờ hỏi)

-Vâng, tại tôi nghĩ soạn chủ đề chuyên môn của anh sẽ dễ đánh giá hơn ạ.

(Tiểu Văn nhìn cô có vẻ bất ngờ)

-Sao người đẹp biết anh là pháp y

-Đơn giản thôi ạ..gu bàn tay phải nhu rõ vết sần do cầm dao kéo..thiết bị y tế lâu ngày tạo thành..chỉ những thợ làm tóc hoặc bác sĩ khám nghiệm lâu ngày mới có thôi.

(Tiểu Văn khoái chí)

-Bác sĩ thẩm mỹ cũng dùng dao kéo vậy.

-Đúng vậy..nhưng tay của anh còn mùi cùa thuốc phân tử..70% là khám nghiệm xác mới dùng thôi, còn nữa..tấm thẻ ghi "Chuyên viên pháp y cao cấp Thiết Tiểu Văn" trên ngực áo vest anh treo ngay cửa không lẽ là giả?

(Bên ngoài cửa phòng có 1 ánh mắt nhìn vào và lắng nghe..xong rời khỏi bước lên sân thượng biệt thự..ngồi xuống chiếc ghế mây tiếp tục đọc sách)

_1 lúc sau giọng của Tiểu Văn từ đằng sau lên tiếng.

-Doãn Thiên..cô này tôi thấy được đó, khả năng quan sát tốt..rất khó tìm đấy.

-Đoán mò như vậy có gì đáng khen..như tôi mới khó tìm (Doãn Thiên lạnh lùng đáp)

-Tính cách kì quái như cậu đúng thật khó tìm haha.

-Nhận cô ta đi..tôi không muốn mất thời gian nữa (Doãn Thiên nheo mắt)

-OK

-Ngày mai em đến đây nhận việc nhé..sẽ là trợ lý cho Doãn Thiên bạn anh.(Tiểu Văn cười nói)

-Ơ..Doãn Thiên ạ, vậy tôi có thể gặp anh ta ngay được không?

-Cậu ta hiện giờ không muốn ai làm phiền..mai em hãy đến nhé!!

-Vâng, chào anh (Ái Nhi lặng lẽ ra về)

_Nói về Doãn Thiên và Thiết Tiểu Văn..họ là bạn thân khi còn du học bên USA..tuy học ngành khác nhau nhưng cùng chung 1 chổ là tìm ra sự thật trả lại công bằng cho những nạn nhân bị hại, Doãn Thiên có thể nói là hoàn hảo từ vẻ ngoài đẹp lạnh lùng với bộ não thiên tài IQ 195 nên mới 26 tuổi đã lên tới tầm phó giáo sư..nhưng tính cách thì kì quái lặp dị.

-Này..cô bé Ái Nhi về rồi..mà cậu đã có manh mối gì của vụ án 3 người mất tích gần đây chưa. (Tiểu Văn nhìn ra ngoài cửa)

-Tôi chỉ có hứng thú với những tên giết người liên hoàn án tầm quốc tế..nếu không phải cậu quen trưởng cục cảnh sát thì tôi đã không nhận vụ này. (Doãn Thiên miệng nói nhưng tay vẫn cầm cuốn sách)

-Vậy cậu tính làm thế nào? theo như hồ sơ thì hung thủ hoàn toàn không để lại bao nhiêu manh mối quan trọng cả..cậu có cần tôi trực tiếp khám nghiệm lại xác Hà Khiêm và Phó Trạch Mã hay không?

-Không,chỉ cần điều tra Hà Khiêm khi còn sống có quan hệ hoặc trước khi mất tích đã gặp những ai. (Doãn Thiên bình thản đáp)

-Sao không điều tra luôn Phó Trạch Mã? (Tiểu Văn hỏi)

-Không cần (Doãn Thiên vẫn bình thản lạnh lùng)

-Tôi vẫn chưa hiểu!!!

-Cậu thử nhớ xem khi phát hiện xác 2 người họ..có cùng vết thương chí mạng như nhau, vết thương như nhau, vết chí mạng như nhau nhưng có điểm gì khác. (Doãn Thiên hỏi)

-2 thi thể được phát hiện cách xa nhau, hết rồi thì phải.

-Vậy sao xác Hà Khiêm bị bịch miệng mà Phó Trạch Mã lại không có (Doãn Thiên đáp)

-Ý cậu là.......

-Hà Khiêm quen biết hung thủ..nên có thể trước khi bị giết hung thủ không muốn hắn gọi tên mình, chỉ cần điều tra quan hệ của hắn thôi (nói xong Doãn Thiên đi vào phòng)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


_Sáng hôm sau Ái Nhi trong 1 bộ váy thiết kế nhã nhặn, tuy không phải là đồ hiệu nhưng cũng rất ưa nhìn.

-Quéo quèo queo, hôm nay nhìn người đẹp xinh hơn hôm qua đó nghen (Tiểu Văn ngồi xem laptop nói)

-Xin chào ạ, anh Tiểu Văn nè..không biết chi tiết công việc tôi là gì vậy ạ

-À, cái này phải để Doãn Thiên sắp xếp rồi..cậu ta đang trên lầu 1, phòng thứ 2 bên trái ấy..em lên gặp đi.( Tiểu Văn chỉ tay vào hướng cầu thang)

_Cọc cọc..cọc, Ái Nhi nhẹ nhàng gõ cửa kèm theo cất giọng hỏi.

-Doãn tiên sinh có ở trong phòng không ạ..tôi là Trần Ái Nhi hôm nay là ngày đầu tiên đi làm.

(Bên trong sau hồi lâu 1 giọng lạnh lùng cất lên, đúng là giọng trong điện thoại hôm qua cô đòi mắng đây mà) Ái Nhi nheo mắt.

-Vào đi.

(Vừa mở cánh cửa thì cô tròn xoe mắt, vì trước mặt cô là dáng 1 chàng trai đẹp tựa người mẫu, mang kèm khuôn mặt anh tuấn nhưng đậm nét lạnh lùng đang đứng nhìn vào tấm bảng màu trắng được gắn đầy hình ảnh xác chết hôm qua lúc phỏng vấn được mấy viên nam châm giữ chặt)

-Doãn..Doãn tiên sinh (Ái Nhi bổng nhiên thấy 2 chân cứng đơ ra)

-Cô lại đây xem những ảnh này, có gì khác biệt, và giống nhau chổ nào. (Nói xong Doãn Thiên bước đến ghế sofa ngồi)

(Ôi mẹ ơi, sao những tấm hình này đầy máu me thế này, cô thầm tò mò tên Doãn Thiên này là ai)

-Xem cho kỹ, sau này cô sẽ phải thường xuyên nhìn thấy những cảnh này, nên làm quen đi (Doãn Thiên giọng lạnh lùng)

_Nhìn những tấm hình này đã đủ ghê rồi, còn thêm vào cái giọng của tên này nữa..thiệt là muốn dọa người mà..sau 1 lúc nhìn thì Ái Nhi lên tiếng.

-2 người này là ai vậy Doãn tiên sinh.

-Là 2 trong 3 người bị mất tích trong tuần vừa qua (Doãn Thiên đáp)

_Hình như cô có nghe tin này ở đâu rồi nhỉ, à..hôm qua trên đường tìm việc bản tin trong ngày có nhắc đến..vậy vị Doãn tiên sinh này..có lẽ nào là phó giáo sư chuyên gia tâm lý tội phạm hay không nhỉ, chắc không đâu..người này còn quá trẻ..bổng đang suy nghĩ thì bị cắt ngang bởi 1 giọng nói.

-Thế nào, xem rõ chưa..nói tôi nghe xem 2 cái xác trong hình có gì khác nhau và giống nhau. (Doãn Thiên nhìn cô nghiêm nghị)

-Thân thể 2 người này có những vết thương hình chéo, rộng khoảng 3 cm..rất giống do dây thắt lưng gây ra, tay chân điều trầy xước nặng.

-Còn gì nữa (Doãn Thiên nhìn cô)

Chưa kịp nói tiếp thì Thiết Tiểu Văn bước vào..lên tiếng

-Doãn Thiên..cậu đoán không sai..trước khi mất tích Hà Khiêm quả thực có đi gặp 1 người, và người này dùng địa chỉ giả.

-Hắn tên gì? (Doãn Thiên cười nhếch môi)

-Theo lời các nhân chứng..thì hắn là Trương Tam, hiện cảnh sát vẫn chưa tìm được tung tích của hắn (Tiểu Văn nói liền 1 mạch)

-1 tên giết người biến thái để thỏa mãn dục vọng sao..thú vị đây.

(Ái Nhi vẫn chưa hiểu họ đang nói chuyện gì, liền tò mò)

-2 vị đang nói gì vậy ạ?

Doãn Thiên phất lờ câu hỏi của cô, quay sang Tiểu Văn nói.

-Tôi sẽ trực tiếp tìm hiện trường gây án của hắn, rất có thể người mất tích còn lại đang gặp nguy hiểm.

Nói xong Doãn Thiên lấy trên bàn 1 bộ hồ sơ đưa cho cô..

-Cô đi với tôi (Doãn Thiên bước ra ngoài)

_Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn theo sau bước chân của Doãn Thiên (lái xe đến 1 khu chợ)

-Này, Doãn tiên sinh đưa tôi đến đây làm gì.

-Tìm..(Doãn Thiên liếc ngang dọc khu chợ sau đó đi thẳng về những cửa hàng tập hóa)

-Doãn tiên sinh..bộ nơi này có gì sao? (Cô vẫn đi theo Doãn Thiên)

_Không nói gì..anh đưa cho Ái Nhi bộ hồ sơ vừa nảy cầm theo

-Tự xem đi (Doãn Thiên lạnh lùng đáp)

_Nạn nhân Hà Khiêm và Phó Trạch Mã, có trên người 19 và 17 vết thương kích thước độ sâu do 6 loại dao lớn nhỏ gây ra, 12 và 8 vết thương trên khắp thân thể do thắt lưng hoặc roi tác động tạo thành...v..v

-Anh đưa tôi xem cái này làm gì..có liên quan gì với khu chợ này hay sao (Cô hỏi)

-Vì đây có nhiều tập hóa, khu chợ nằm giữa hướng đông tây, nơi 2 thi thể được tìm thấy (Doãn Thiên nheo mắt)

-Ý anh là sao? (Cô gãi đầu)

-Nếu cô là hung thủ..cô có dám mua nhiều loại dao ở chổ khác mà không sợ bị người ngoài nghi ngờ, thây vì chọn 1 nơi cách xa với nơi có thể di chuyển qua 2 phía đông tây dễ dàng phi tang gọn lẹ thì cô chọn cách nào?

-A..ý anh là hung thủ mở hoặc liên quan đến tiệm tập hóa mới có thể chứa nhiều dao mà người ngoài không để ý, khu chợ này nằm giữa phía đông và tây nên khi gây án hắn sẽ có thể phi tang ở 2 phía nhanh hơn có phải không? (Ái Nhi tròn mắt)

-Giờ mới hiểu (Doãn Thiên vừa đi vừa gọi cho ai đó)

_Ngang qua 1 tiệm tập hóa gần cuối khu chợ, Doãn Thiên nhìn vào 1 người đàn ông tuổi trung niên liên tục đưa mắt hướng ra ngoài.

-Trương Tam (Doãn Thiên nhìn hắn lên giọng lạnh lùng)

_Người đàn ông sau khi nghe Doãn Thiên gọi tên mình thì 2 bên trán mồ hôi tuôn không ngừng, cộng thêm bên ngoài có tiếng còi xe của cảnh sát..hắn lập tức bỏ chạy thẳng xuống tầng hầm ngôi nhà.

-Đứng lại (Doãn Thiên đuổi theo)

-Các ngươi không được đến gần.

_Trương Tam vừa la lớn vừa đưa con dao lên cổ 1 người mang nhiều vết thương hắn giữ chặt trong tay..đó là người mất tích còn lại, tên Phó Quân Nhu, Doãn Thiên mặt không đổi sắc bình thản vừa nói vừa tiến lại gần.

-Thử đi, nói ta nghe..khoái cảm của ngươi ra sao, là hoảng sợ hay sung sướng. (Doãn Thiên vừa nói vừa bình thản bước đến)

-Đừng lại gần

_Hắn hét lớn

-Trò chơi này chẳng còn thú vị nữa, khi cảm giác vui sướng giết chóc của ngươi mất đi, thây vào đó ngươi chỉ là 1 con mèo nhỏ đang run lên không phải sao? (Doãn Thiên vẫn đến gần).

_Lúc này Trương Tam tay chân run lên liên tục..run tới mức rơi cả con dao trên tay, cảnh sát liền tóm gọn hắn và mang Phó Quân Nhu đi cấp cứu.

(Ái Nhi lúc này chỉ có 1 suy nghĩ trong đầu..rốt cuộc anh ta là ai, Doãn tiên sinh này là ai, vừa tính hỏi thì 1 người trong xe cảnh sát bước ra)

-Phó giáo sư, rất cảm ơn ngài đã giúp chúng tôi bắt được tên biến thái này. (tươi cười nhìn Doãn Thiên)

-Cái...cái gì..Doãn tiên sinh..anh là phó giáo sư thật hay sao (Ái Nhi bất ngờ hỏi)

_Doãn Thiên lạnh lùng quay người không lên tiếng cùng Ái Nhi cô trợ lý lên xe trở về.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


_Về tới biệt thự, cô được giao nhiệm vụ soạn hồ sơ phá án vừa rồi để gửi cho cục cảnh trưởng, 1 lúc sau cô mang lên Doãn Thiên xem qua.

Cọc cọc...cọc

-Doãn tiên sinh, tôi mang hồ sơ cho anh xem qua đây.

-Vào đi (1 lúc sau Doãn Thiên lên tiếng)

_Vừa mở cửa vào, trước mặt Ái Nhi anh ta đang nằm nhắm mắt dưới sàn nhà,..không phải mê trai chứ anh ta lúc này nhìn thật giống những nam thần oppa, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

-Doãn tiên sinh, anh đang làm gì vậy? (cô tò mò lên tiếng hỏi)

-Hồi tưởng. (Doãn Thiên vẫn nhắm mắt lạnh lùng trả lời)

-Tôi không hiểu, hồi tưởng là sao ạ?

_Thấy anh ta vẫn im lặng, Ái Nhi nheo mắt nói thầm..cái tên đá lạnh này, dáng vẻ đẹp bao nhiêu thì lặp dị bấy nhiêu..hừ.

-Hồi tưởng về dục vọng của hung thủ khi giết chóc như thế nào.

-Anh là phó giáo sư tâm lý thật sao? (Cô buộc miệng hỏi)

-Không được à.

-Tôi không có ý đó, tại tôi thấy anh còn quá trẻ thôi.

-Đó là lý do tôi chỉ là phó chứ chưa thể làm giáo sư.

-Tôi để hồ sơ trên bàn nhé!!

(Cô đặt hồ sơ xuống bàn rồi ra ngoài đóng cửa lại.."đúng là kiêu ngạo, khó ưa mờ)

(Đang ngồi trên ghế, bổng cô giật mình vì có cảm giác ai đó đang đứng nhìn mình từ phía sau)

-Này, tôi đói rồi.

-Anh đói thì tự làm đồ ăn đi, tôi đâu phải bảo mẫu của anh chứ. (Ái Nhi nhăn mặt quay đầu lại).

-Trong bếp tôi không biết nguyên liệu để đâu, cô vào tìm xong nấu đi (Doãn Thiên bước lên phòng).

(Dù hơi bực nhưng cô vẫn đi vào phía bếp, xào 1 chút mì với thịt bò, vừa quay lưng tìm dĩa đựng mì thì....)

-Khó ăn quá (Doãn Thiên đứng gắp mì, đầu lắc nhẹ)

_Cái tên đá lạnh này sao đi chẳng có 1 chút động tĩnh nào vậy trời, tính hù chết người ta hay sao vậy..Ái Nhi quay sang nhìn hắn nghĩ bụng.

-Tôi chỉ nấu được như vậy, chê thì đừng có ăn (Cô nheo mắt sớt mì ra dĩa)

-Không ăn đói thì sao, tuy khó nuốt nhưng đành dùng tạm vậy. (vừa nói vừa đến tủ lạnh lấy 1 chai sữa xong mang hết đi lên phòng)

-Này, sao anh nói không biết đồ ăn để đâu mà.

-Chưa thấy ai đẹp trai nói xạo bao giờ hay sao? (Doãn Thiên vừa đi vừa quay đầu lại nói)

-Hơ, anh..anh..(Cô tròn mắt nhìn theo Doãn Thiên)

Em gái cô, Ái Kim vừa thấy cô về đã chạy lại như là nhà báo đang phỏng vấn.

-Chị hai, em nghe bác Trịnh nói chị đang làm trợ lý cho 1 vị phó giáo sư hã..ông ta trong ra sao, lớn tuổi lắm phải không, hôm nay trong vụ phá án 3 người mất tích có chị tham gia nữa hã, bla...bla.

-Này này, em hỏi ít thôi để chị còn thở nữa chứ..ông gì mà ông, anh ta chỉ lớn hơn chị vài tuổi thôi..rất đẹp trai, nhưng tích cách quái gở khó ưa, hừ (Ái Nhi bĩu môi trả lời).

-Chị đi nghĩ ngơi đây, không hơi đâu nhắc tới tên đá lạnh này..(Nói xong cô bỏ lên phòng).

Vừa mới tắm xong, điện thoại của cô bổng reo lên...là Thiết Tiểu Văn gọi.

-Alo, tôi nghe đây.

-Người đẹp, sáng mai anh không qua bên Doãn Thiên được, khi em đến sẵn mua cho cậu ta vài chai sữa nhé..trong nhà hết sữa rồi.

-Hã, sao anh ta không tự đi mua (Cô nheo mắt)

-Cậu ta rất ít khi ra đường, chỉ thích yên tĩnh nên ngoài anh ra thì chỉ còn em nhờ được thôi.. (Tiểu Văn cười nói).

-Tính cách của anh ta đúng thật không giống ai.

-Ngày xưa anh cũng khó lắm mới có thể làm bạn với cậu ta đấy..nghĩ lại anh cũng nể phục mình thật..mà cậu ta không như em nghĩ đâu, từ từ người đẹp sẽ hiểu (Tiểu Văn cười khoái chí).

-Vâng, tôi biết rồi.

(Cúp máy, Ái Nhi nằm gọn xuống giường..nhưng chẳng hiểu sao trong đầu cứ thoảng qua gương mặt lạnh lùng nhưng trong đôi mắt có phần ấm áp lạ thường của Doãn Thiên, sau 1 lúc suy nghĩ cô đã chìm vào giấc ngủ khi nào không hay).

_Cùng lúc này ở gần ký túc xá của ngôi trường đại học, trong không gian tối đen tĩnh lặng, xung quanh gió thổi lạnh đến rợn tóc gáy, 1 cô gái đang trên đường về..bổng cô giật nảy mình vì tiếng bước chân của ai đó từ đằng sau, bất ngờ quay lưng lại..rất nhanh cô đã bị ai đó dùng tay không chế, cố gắng dùng lực kéo cô vào trong phía ven đường không có người qua lại, "aaaa" tiếng la của cô gái nhỏ dần, nhỏ dần rồi tất cả trở về với sự im lặng vốn có trong màn đêm tối.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Vụ án nốt ruồi son


Sáng hôm sau, Ái Nhi trên đường tấp vào quán tập hóa mua 1 lốc sữa mang đến cho Doãn Thiên, vừa đến cổng ngôi biệt thự thì có chiếc xe hơi đang đậu sẵn, kế bên là hình dáng mà cô trông rất quen thuộc.

-Ũa, bác Trịnh..bác làm gì ở đây thế. (Cô lên tiếng)

-Ái Nhi, bác đến tìm Doãn tiên sinh có chút chuyện..nhưng gọi điện cậu ta không nghe máy, nên bác đành đứng ở đây.

-Sao bác không vào nhà đi ạ. ( cô buộc miệng hỏi)

-Với tính cách của Doãn tiên sinh thì e rằng khi bác vào chưa kịp mở miệng thì cậu ta đã mời bác ra ngoài rồi..?

-Tên kỳ quái đó đúng thật là khó ưa. (Cô nheo mắt).

-Mà cháu đến thì tốt quá..cháu có thể vào thông báo cho Doãn tiên sinh 1 tiếng giúp bác không?

-Vâng, vậy bác đợi cháu ở đây nhé.

(Nói xong cô bước vào bên trong..tìm khắp nhà cũng không thấy ai, cô đành đến phòng của Doãn Thiên..gõ cửa lên tiếng)

Cọc..cọc

-Doãn tiên sinh, anh có trong đó không?

1 hồi vẫn không thấy trả lời..cô bạo gan mở cửa, thấy anh ta đang ngủ, chăn kéo lên tới cổ.. "ngủ say như chết ấy" bổng cô đứng khựng lại, trong thấy gương mặt anh lúc ngủ..bổng nhiên tim cô đập nhanh hơn bình thường, càng bước lại gần, tim cô đập càng nhanh hơn..đưa tay lên mặt anh vỗ nhẹ.

-Doãn tiên sinh, có bác Trịnh ở cục cảnh sát muốn gặp anh này.

(Bổng cô cảm giác như điện giật, vì bàn tay cô được anh khẽ nắm lấy, mặt cô đỏ ửng..nhưng có chút hụt hẫng)

-Tiểu Ngạn, để anh ngủ chút nào..ngoan.. đừng có phá nữa (Doãn Thiên hình như đang nói mớ)

-Tiểu Ngạn ư, rõ ràng là tay tôi, tay của Ái Nhi tôi mà.

-Doãn tiên sinh (Cô vừa gọi vừa lây anh dậy)

_Á, cô vội lấy tay che mắt lại, vì khi vừa kéo chăn ra cô mới biết anh không mặc áo, "chết rồi, nguyên bộ ngực rắn chắc và cái bụng 6 múi của anh đang ở trước mặt cô", tim cô đập càng nhanh hơn, mặt càng đỏ ửng..bất ngờ anh mở mắt..thấy cô nên Doãn Thiên bất ngờ kéo chăn che người lại.

-Này này, cô làm gì trong phòng tôi thế hã (Doãn Thiên nheo mắt)

-Tôi..tôi..vào gọi anh dậy (2 tay cô vẫn che mắt, miệng lắp bấp trả lời).

-Sao cô không gõ cửa? mà dám vào rồi hã.

-Tôi..tôi gọi anh mãi anh có dậy đâu, mà anh mặc áo vào đi..ghê quá à.(Cô lén mở 2 tay ra xong vội che lại)

-Này, nhìn đã xong bảo ghê là thế nào, đây là phòng tôi..bây giờ tôi không thích mặc mà còn muốn cởi ra thêm nữa (Doãn Thiên cười nhẹ)

-Anh là đồ biến thái..

-Cô đi ra ngoài đi, 1 chút tôi ra.. (Doãn Thiên đáp).

(Cô vội chạy ra đóng cửa lại, tay vội đưa lên tim mình)

-Sao mà tim đập loạn lên thế này (cô lấy lại bình tĩnh xong bước xuống nhà).

_Cô và bác Trịnh đang ngồi nói chuyện với nhau, 1 lúc sau anh ta đi xuống..bác Trịnh liền đứng lên và cười chào anh, còn cái cô trợ lý kia thì ngó xuống sàn nhà, vì chuyện khi nảy làm cô mặt vẫn còn đỏ ửng lên.

-Doãn tiên sinh, gặp ngài tôi mừng quá..dạo gần đây ở gần ký túc xá của 1 trường đại học liên tục có 5 người mất tích rồi, mà họ điều là nữ sinh trong trường.

-Thì sao? (Doãn Thiên lạnh lùng ngồi xuống sofa)

-Chúng tôi muốn nhờ ngài trợ giúp phá án có được không ạ?

-Tôi không có hứng với những vụ án hạng xoàn (Doãn Thiên nhìn ra chổ khác)

_Lúc này bác Trịnh biết mình không thể thuyết phục được Doãn Thiên, nên nhìn qua Ái Nhi, ánh mắt nhờ nói giúp vài lời..cô cũng hiểu ý nên đưa mắt sang nhìn Doãn Thiên.

-Doãn tiên sinh, dù sao 5 nữ sinh mất tích cũng gọi là vụ án liên hoàn, anh giúp bác Trịnh đi nhé.

-Thôi được (Doãn Thiên nhìn cô và nói).

_Bác Trịnh cười và đưa cho Ái Vi 1 bộ hồ sơ về vụ án..cô đọc lên để Doãn Thiên bên cạnh ngồi nghe.

-5 nạn nhân điều là nữ sinh cùng 1 trường đại học, quan hệ hòa đồng với mọi người, không có bất kì tranh chấp cũng như cãi vả với ai trong hoặc ngoài xã hội.. họ điều không thấy trở về ký túc xá sau khi ra ngoài nên bạn bè đã báo với cảnh sát..

(Suy nghĩ 1 lúc, Doãn Thiên lên tiếng)

-Có 2 khả năng, khả năng thứ nhất là thủ phạm cũng là người trong ký túc xá, khả năng thứ 2 là bên ngoài..thông tin hiện tại không nhiều nên chỉ có thể tạm kết luận khả năng thứ nhất cao hơn.

-Tại sao (Ái Nhi gãi đầu)

-5 người họ điều là nữ sinh chung 1 trường, người bên ngoài không thể nào biết chính xác được, mất tích không theo 1 thời gian trình tự, không chung 1 địa điểm..có thể thủ phạm cũng là người trong ký túc xá nên không rành khu vực ở bên ngoài, chỉ theo dõi và ra tay khi nạn nhân đi đến nơi vắng vẻ..

-Ra là vậy (Cô tròn mắt lắng nghe)

-Thử tìm xung quanh cách ký túc xá 3km xem có khu vực nào ít người qua lại, đất trống hay bất kì chổ nào có thể phi tang không (Doãn Thiên nhìn sang bác Trịnh)

-Doãn tiên sinh, ý anh là họ...có thể đã..(Ái Vi ngơ ngát)

_Không trả lời, Doãn Thiên nhìn 5 tấm ảnh của 5 nữ sinh mất tích xong đưa cho cô, lạnh lùng hỏi.

-Cô xem đi, ảnh 5 cô gái này có gì giống nhau không?

_1 lúc sau, cô vẫn lắc đầu nhìn sang Doãn Thiên.

-Tôi không có kinh nghiệm quan sát nhiều, mong Doãn tiên sinh chỉ giáo (Cô nheo mắt)

-Nhìn xem, cổ bên trái của 5 người họ điều có 1 nốt ruồi son (Doãn Thiên lạnh lùng đáp)

-Như vậy có nghĩa là sao? (bác Trịnh tò mò hỏi)

-Hung thủ là 1 tên biến thái, rất có thể hắn từng bị đả kích rất lớn với những cô gái có nốt ruồi son trên cổ bên trái, có nghĩa là cảnh sát nên giữ an toàn cho những cô gái có chung đặc điểm này..nếu không hắn sẽ tiếp tục gây án, để tìm niềm vui sung sướng mới, vụ này tôi sẽ nhận..(Doãn Thiên khoái chí).

-Vâng, tôi đã hiểu..tôi sẽ lập tức thông báo và cho người bảo vệ những ai có nốt ruồi son trên cổ như lời Doãn tiên sinh, tôi đi đây.

_Sau khi bác Trịnh ra về, cô nhìn sang Doãn Thiên, vẫn tò mò hỏi lại.

-Lúc nảy anh nói phi tang, có thể ý anh là 5 cô gái mất tích đã bị giết không?

-Rất có khả năng (Doãn Thiên lạnh lùng nói)

-Sao những người họ lại tàn nhẫn như vậy chứ (Cô mắt rưng rưng nhìn xuống sàn).

-Đối với những tên tâm lý bị lệch hướng, thì không có khái niệm tàn nhẫn hay không..vì họ đã từng bị đối xử tàn nhẫn hoặc đả kích rất lớn về tinh thần, 1 khi khái niệm sai lệch đó đã lấn áp con người, thì tìm thứ giúp họ giải phóng cảm giác khao khát được sung sướng mới là tất cả.

-Anh sẽ bắt được bọn chúng chứ (Cô nhìn anh)

-Chúng là món ăn của tôi, chúng giết chóc để được thỏa mãn..còn tôi sẽ đưa chúng vào tù để có được sung sướng (Doãn Thiên cười nhếch môi).
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Bây giờ chúng ta đi đâu? (Cô quay sang Doãn Thiên hỏi)

-Đến ký túc xá.

_Vừa đặt chân đến, Doãn Thiên đã được khá nhiều ánh mắt của các nữ sinh nhìn anh say mê, "ôi nam thần kìa tụi bây ơi", "anh gì kia ơi, anh có bạn gái chưa"..bla bla, bỏ ngoài tai, anh và Ái Nhi đi đến 1 căn phòng nằm gần cuối dãy hành lang..nhìn vào trong, là 1 bạn nữ đang ngồi đọc sách..

"Cọc..cọc", bên ngoài là tiếng gõ cửa mặc dù cửa không phòng đóng..người bên trong giật mình nhìn ra

-Đây là phòng có người bị mất tích phải không? (Doãn Thiên lạnh lùng hỏi)

-Đúng vậy, 2 người là....? (Cô gái nhìn ra phía ngoài hỏi)

-Chúng tôi đang phụ trách vụ này ạ (Ái Nhi lên tiếng đáp)

-Mời 2 người vào trong.

"Bạn cô mất tích khi nào, lần cuối 2 người gặp nhau là ở đâu?" (Vừa nói anh vừa hướng về phía bàn có 1 khung ảnh úp xuống.

-Tôi tên Mã Tiểu Lộ, vào chiều ngày hôm qua..tan học là 5h15p đã hẹn nhau xuống căn-tin dưới trường để tán dóc, sau khi gọi 2 ly nước chanh bọn tôi nói chuyện đến 5h45 thì Đình Đình nói là có việc phải đi 1 tý, bảo tôi về phòng trước..nhưng đến giờ ký túc xá đóng cửa là 10h tối vẫn không thấy cô ấy về, cho nên sáng nay tôi đã gọi cho cảnh sát.

-Có phải cô ấy là người chụp chung trong hình này với cô không?

-À..ừm phải rồi ạ (Cô gái lúng túng đáp)

-Cô có bạn trai chưa (Doãn Thiên quay nhìn cô gái)

_Ái Nhi sau khi nghe anh hỏi cô gái này thì nheo mắt nói thầm "Hừ, lúc này còn hỏi những câu vớ vẩn..chắc thấy con gái người ta đẹp nên tính giở trò gì đây mà"..nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cô lúc này có chút khó chịu, bực tức không vui.

-Vâng..tôi..tôi có bạn trai rồi ạ (cô gái đỏ mặt trả lời)

-Cảm ơn cô đã giúp thêm thông tin (Doãn Thiên nhìn chằm chằm vào cô gái)

_Nói xong anh và Ái Nhi ra khỏi phòng, lúc này nét mặt của cô chẳng hiểu sao tỏ vẻ khó chịu, không thèm lên tiếng gì cả.

-Này, ăn trúng ớt phải không?(Doãn Thiên nhìn cô)

-Tôi đâu có ăn ớt, ý anh là sao

-Chưa nghe câu, mặt nhăn như khỉ ăn ớt à.

-Hơ,..anh..anh dám ví mặt tôi như khỉ sao (cô bĩu môi).

_Cùng lúc này điện thoại của anh bổng reo lên.

-Alo (Doãn Thiên lạnh lùng nhấc máy)

-Doãn tiên sinh, sở cảnh sát vừa nhận tin báo.. 1 đôi nam nữ trong lúc đi dạo ven khu rừng ngoài ký túc xá trường đại học bất ngờ phát hiện có 1 thi thể nằm trong bụi cây.

-Tôi đang ở ký túc xá đây, sẽ đến ngay.

-Có chuyện gì vậy ạ (Cô nhìn anh tò mò)

-Đi thôi, phát hiện được 1 nạn nhân rồi.

_Nói xong Doãn Thiên đi được vài bước quay lại nhìn cô, Ái Nhi vẫn đứng yên.. tay chân cô hình như đang run lên.

-Sợ à (Doãn Thiên nghiêm giọng hỏi)

-Tôi không đi có được không? (Cô khẽ lên tiếng)

-Vậy cô ở yên đây đừng đi đâu cả, chờ tôi về. (anh nói như ra lệnh)

_Lái xe đến hiện trường, xung quanh điều là rừng cây rậm rạp, ít người qua lại..quả đúng là 1 nơi lý tưởng để phi tang xác chết.

-Doãn tiên sinh, nạn nhân được xác minh danh tính là Ngô Đình Đình, thời gian tử vong là từ 9h đến 10h tối hôm qua, trên người nạn nhân trang sức, tiền bạc vẫn còn y nguyên.

-Dẫn đường đi (Doãn Thiên nhìn sang chổ khác)

_Đến nơi, nhìn thấy có 1 pháp y đang ở đó..vừa hỏi anh vừa nhìn xung quanh thi thể nạn nhân.

-Tiểu Văn, nguyên nhân tử vong là gì.

-Doãn Thiên à, nạn nhân có hiện trạng hôn mê trước khi bị mang đến đây..còn nữa..mặt của nạn nhân bị rạch 5 nhát khá sâu, nhưng nguyên nhân dẫn đến tử vong là động mạch chủ ở cổ tay bị cắt đứt..mất nhiều máu..để tôi xem xét xong sẽ cho cậu biết rõ hơn.

-Doãn tiên sinh, cách bụi rặm 1m chúng tôi tìm thấy chiếc khăn này.

_Doãn Thiên cầm khăn lên ngửi thử.

-Trên khăn còn mùi của thuốc mê xịt lên..là Forane.

_Nói xong Doãn Thiên quay về ký túc xá để đón cô..vừa thấy anh, Ái Nhi liền vui mừng chạy đến.

-Tôi tưởng anh không quay lại đón tôi chứ.

-Có chuyện gì sao (Doãn Thiên hỏi)

-Có 1 người đứng trên kia nhìn xuống tôi chằm chằm, tôi lo lắm (vừa nói cô vừa chỉ tay lên bậc thang)

-Ũa, mới nảy còn đứng ở đây mà (cô nheo mắt)

-Về thôi.

_Ngồi trên xe, Ái Nhi cứ liếc mắt qua Doãn Thiên..nét mặt tỏ vẻ tò mò, 1 lúc sau..khi không kềm chế được thì cô lên tiếng hỏi.

-Doãn tiên sinh, anh thấy cô Mã Tiểu Lộ ấy có xinh đẹp không?

-Sao cô lại hỏi vậy (Doãn Thiên lạnh lùng đáp)

-Thì tôi thấy anh hỏi người ta có bạn trai chưa mà (cô ngước mặt ra hướng bên ngoài)

-Ghen à (anh liếc qua Ái Nhi, cười nhẹ)

-Anh..anh đừng có nói bậy, tôi chỉ tò mò thôi.( mặt cô lúc này đỏ hồng)

-Cô có biết nạn nhân mới được phát hiện chính là Đình Đình, bạn cùng phòng với Mã Tiểu Lộ không?

-Hã, mới mất tích ngày hôm qua thôi mà (Cô tròn mắt).

-Vụ này theo tôi thấy không liên quan đến vụ mất tích liên hoàn, mà là do tư thù cá nhân gây ra chẳng hạn.

-Vậy anh có manh mối gì chưa? (cô nhìn sang Doãn Thiên)

-Hung thủ có thể là nữ (Anh lạnh lùng nói)

-Sao anh lại kết luận như vậy (cô tò mò)

-Nạn nhân trước khi tử vong đã bị làm cho hôn mê, mất nhận thức..hơn nữa, xác nạn nhân được tìm thấy cách không xa nơi được cho là hiện trường gây án thứ nhất..có thể hắn sợ nạn nhân ra sức kháng cự nên dùng thuốc mê tấn công bất ngờ từ phía sau, và khi gây án hắn cũng không đủ sức kéo nạn nhân vào sâu trong rừng, khuôn mặt bị rạch 5 nhát dao, có khả năng động cơ là do ghen ghét hoặc là xích mích trong chuyện tình cảm.

-Anh không nghĩ hung thủ là nam nhưng đồng tính hay sao? (Ái Nhi tò mò)

-Hỏi hay lắm, có khả năng tôi sẽ nghĩ hung thủ là nam bị đồng tính nếu như tôi và cô chưa đến tìm Mã Tiểu Lộ.

-Ý anh là sao.

-Đầu tiên là trong phòng của Mã Tiểu Lộ và Đình Đình xung quanh rất ngăn nắp, chỉ có khung ảnh 2 người chụp chung bị úp xuống mặt bàn..tuyệt đối không phải vô tình mà là có người cố ý úp xuống, thứ hai..người bạn mình bị mất tích nhưng Mã Tiểu Lộ vẫn bình thản ngồi đọc sách như là đã biết bạn mình đang ở đâu, thứ ba..lời nói của cô ta là đang thuật lại 1 bài văn chuẩn bị sẵn nên thời gian điều được nêu lên rõ ràng rành mạch, chứ không phải đang nhớ lại tình tiết..

-Hóa ra từ đầu anh đã thấy cô ta có vấn đề sao? (2 mắt cô tròn xoe)

-Với người có IQ 195, chuyên gia tâm lý tội phạm như tôi thì chuyện phát hiện là quá đơn giản (Doãn Thiên cười nhếch môi)

"Bộ anh không từ tốn được 1 chút hay sao tên kỳ quái này" Ái Nhi nheo mắt nghĩ bụng.

- À,còn kẻ gây án mất tích liên hoàn thì sao (cô chợt nhớ)

-Hắn cũng sẽ nhanh bị tôi tóm thôi, không cần lo...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


_Cùng Doãn Thiên về biệt thự, xem lại đồng hồ cũng đã hơn 12 giờ trưa rồi..bụng cô lúc này cũng kêu thành tiếng "ột...ột", cô đỏ mặt liếc sang anh.

-Để tôi nấu gì ăn, anh có ăn không?

_Lúc này Doãn Thiên im lặng không trả lời, bước thẳng lên phòng anh ta..để mặc cô dưới nhà làm gì thì làm.

-Hừ, cái tên này lại trở về thành cục đá lạnh nữa rồi. (Cô nheo mắt)

_1 hồi xoay quanh dưới bếp, cuối cùng cô cũng lắp đầy cái bụng đang đói.."mà anh ta không ăn gì thật sao", nghĩ xong cô lắc đầu lia lịa.."cơ mà sao mình phải lo cho tên đá lạnh đó chứ, mình đâu có phải bảo mẫu của anh ta", xong cô cũng nheo mắt nấu chút gì đó mang lên phòng Doãn Thiên..bước lên tới phòng, thấy cửa không đóng nên Ái Nhi nhìn vào.

-Doãn tiên sinh, anh đang làm gì vậy. (Cô bất ngờ hỏi)

_1 tấm bảng màu trắng..anh ta ghi chằn chịt lên đó, giống như những công thức toán học..hóa học vậy, Ái Nhi nhìn mà chẳng hiểu gì cả.

-Sơ đồ phạm tội biến thái. (Doãn Thiên lạnh lùng đáp)

-Tôi mang chút thức ăn cho anh đây.

-Những lúc như vậy tôi không ăn, cô nên nhớ điều này..đừng làm phiền tôi.

(Người ta lo sợ hắn đói mà còn lên mặt như vậy nữa hã..tức chết, tức chết đi mà)

-Không nghe rõ sao, đi ra (Doãn Thiên nheo mắt)

_Cô mang thức ăn xuống nhà, chẳng hiểu tại sao mắt cô lại rưng rưng đỏ nhòe, "do tức giận, hay vì lý do gì..lo lắng cho hắn mà lại bị đuổi ra ngoài 1 cách lạnh lùng như thế này sao".

(Bên ngoài có tiếng nói vọng vào, làm cho cô giật nảy mình nhìn ra, Thiết Tiểu Văn..hôm qua chẳng phải anh ta nói không đến đây được sao?)

-Ũa người đẹp, em khóc sao?

-Dạ không có gì (Cô ngước mặt xuống sàn, khẽ nói)

-Anh biết lý do gì rồi (Tiểu Văn nhìn vào dĩa đựng thức ăn lên tiếng)

_Nhẹ nhàng ngồi xuống sofa rót tách trà nhâm nhi, Tiểu Văn ra hiệu cho cô ngồi xuống..xong anh đáp.

-Doãn Thiên trong lúc tập trung thì bất kì ai vào trong đều bị cậu ta khó chịu đuổi ra hết, kể cả là người thân hay bạn bè..cho nên em bị câu ta khó chịu phải không?

-Sau này tôi mặc kệ anh ta (Cô vừa nói vừa đưa tay dụi mắt).

_Trong cô lúc này thật dễ thương, nhìn cứ như 1 cô bé giận dỗi vì bị cướp mất cây kẹo..tuy cô không phải mẫu người của Tiểu Văn thích nhưng anh cũng phải tròn xoe mắt mỉm cười.

-Mà chẳng phải hôm qua anh bảo không đến đây được sao?

-Nếu anh không đến đây thì sợ sẽ có người bị cậu ta làm cho khóc rồi (Tiểu Văn cười)

-Tôi..tôi không khóc (Cô nhìn lên bĩu môi)

-Anh đùa thôi, anh đến để đưa Doãn Thiên hồ sơ khám nghiệm thi thể của nạn nhân Ngô Đình Đình.

_Trên cầu thang có tiếng chân đi xuống, khỏi nói cô cũng biết là cái tên kỳ quái đá lạnh ấy.."Sao không trên đó luôn đi, tên đáng ghét"

-Cô lại ăn phải ớt à (Doãn Thiên nhìn cô)

-Không.

-Tôi xin lỗi vì chuyện lúc nảy. (anh vừa nói vừa ngồi xuống sofa cạnh cô)

-Cái gì, Doãn Thiên nhà ta xin lỗi, là xin lỗi hã (Tiểu Văn ngơ ngát)

-Có phát hiện gì mới sao (Anh liếc sang Tiểu Văn)

-À, ờ..ờ đúng như cậu nói, nạn nhân do bị Farane làm cho hôn mê nên không có 1 chút kháng cự với hung thủ, vết thương là 1 loại dao ngắn gay ra.

-Tôi biết rồi (Doãn Thiên lạnh lùng nói)

_Nhìn sang Ái Nhi, cô đang quay mặt về hướng khác..tỏ vẻ uất ức bĩu môi.

-Còn giận tôi sao?

-Ai dám giận phó giáo sư ạ (Cô nói giọng rung rung)

_Hình như quên sự có mặt của Tiểu Văn rồi..anh ta đang nhìn chăm chăm vào 2 người "xin lỗi ư, trước giờ Doãn Thiên làm gì biết xin lỗi người khác chứ..tôi đang ở đâu vậy ta"..

-Này Doãn Thiên, vậy cậu đoán ra động cơ hay chưa?

_Nhìn hồ sơ 1 lúc, bất ngờ Doãn Thiên nheo mắt, kế bên Ái Nhi cũng nhìn vào những tấm hình được chụp, như là sự tò mò của cô làm cho vô thức nên lên tiếng.

-Lạ quá, trên mặt nạn nhân là 5 vết dao gây ra nhưng nhìn hình như là không được thẳng..nhưng trên tay lại là 1 vết cắt gọn rất chỉnh tề thì phải.

-Cô nhìn ra được sao? (Doãn Thiên cười khoái chí)

_Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười, 1 nụ cười làm cho tim cô đập mạnh, trong lòng cảm giác ấm áp lạ thường..làm cho cô quên luôn cô đang làm gì.

-Bộ tôi nói sai ạ (cô nhìn)

-Không, ngược lại là rất chính xác.

-Ý cậu là sao? (Tiểu Văn hỏi)

-Là do 2 người khác nhau gây ra, 1 nữ và 1 nam..nhưng họ không phải là đồng phạm (Doãn Thiên lạnh lùng đáp)

_Cô và Tiểu Văn nhìn nhau như có vẻ không hiểu được câu nói của anh ta..tại sao 2 người gây ra mà lại không phải là đồng phạm, hiểu ý, Doãn Thiên bình thản trả lời.

-Người thứ nhất là nữ do ghen ghét hoặc xích mích chuyện tình cảm chẳng hạn, nên đã dùng thuốc mê tấn công làm cho nạn nhân mất nhận thức từ phía sau, xong kéo nạn nhân về hướng bụi cây nơi tìm thấy chiếc khăn tẩm thuốc mê, sau khi rạch mặt nạn nhân xong đã bỏ đi, vì là lần đầu nên tâm lý người này không quen, có thể nói là tay run nên tạo ra 5 vết thương không toàn vẹn.

-Vậy còn người thứ hai (cô tò mò)

-Người thứ hai, mới chính là kẻ biến thái..cũng đã theo dõi nạn nhân từ lúc đầu, sau khi người thứ nhất bỏ đi, thì hắn ta bước đến..lúc này thuốc mê có lẽ hết tác dụng nên nạn nhân đã cố gắng lết đi kêu cứu, bằng chứng là mũi giầy nạn nhân có vết bùn cát thẳng chiều do chà xuống đất liên tục tạo thành, sau khi thưởng thức tiếng la của nạn nhân thì hắn đã sát hại bằng việc dùng con dao của người thứ nhất bỏ lại hiện trường cắt đứt cổ tay nạn nhân.

-Vậy tại sao hắn lại không phi tang thi thể nạn nhân? (Tiểu Văn hỏi)

-Hắn rất thông minh, vì nếu hiện trường bị thây đổi thì người thứ nhất không còn làm bia thế tội cho hắn được.

-Ra là vậy, vậy cậu đã đoán ra 2 người này chưa.

-Người thứ nhất là Mã Tiểu Lộ, bạn cùng phòng nạn nhân..còn tên biến thái kia tạm thời chưa có câu trả lời. (Doãn Thiên lạnh lùng đáp)

-Nhưng tại sao lại là Mã Tiểu Lộ, chẳng phải họ là bạn thân sao (Ái Nhi thắc mắc)

-Đó là lý do tôi hỏi cô ta đã có bạn trai chưa, rất có thể nút thắc xích mích của 2 người bọn họ chính là bạn trai của Mã Tiểu Lộ, và nạn nhân là người thứ 3 trong chuyện tình cảm của họ.

-Thì ra anh đã nghi ngờ cô ta ngay từ đầu rồi sao...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


Trong khi 3 người họ nói chuyện, thì bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại của Tiểu Văn.

-Alo, tôi đang ngồi cùng với Doãn tiên sinh đây..được, tôi và cậu ta sẽ đến ngay.

-Chuyện gì vậy (Doãn Thiên nhìn sang)

-Phát hiện thêm 1 thi thể rồi. (Tiểu Văn đáp)

-Doãn tiên sinh, anh cho tôi theo chứ (Cô lên tiếng)

-Không sợ sao.

-Tôi nghĩ mình nên thích ứng với việc này (Cô lắc đầu đáp)

_3 người cùng đi đến hiện trường, vẫn là nơi cách ký túc xá 2km chổ đã phát hiện thi thể nạn nhân Ngô Đình Đình..nhưng lại ở sâu bên trong gần nửa phạm vi khu rừng, lúc này Doãn Thiên nhìn sang cô, ánh mắt tỏ vẻ quan tâm.

-Nếu không ổn thì cô ở đây đi (anh nói)

-Tôi..ổn mà.

_Vào đến nơi, Tiểu Văn cùng 1 trợ lý của cậu ta bắt đầu làm việc, còn cô thì nheo mắt đứng rút lại phía sau lưng Doãn Thiên, trong suy nghĩ của cô lúc này ngoài cảm giác hoảng sợ ra..thì còn có thêm được cảm giác ấm áp an toàn khi ở đằng sau lưng anh ta, 1 lúc sau thì cô cũng đã lấy lại chút bình tĩnh.

-Tiểu Văn, sao rồi (Doãn Thiên hỏi)

-Nạn nhân nữ, tuổi từ 20 đến 23..thân thể có nhiều vết đánh đập, gân 2 tay và chân bị cắt đứt, dựa trên nhiệt độ thi thể suy đoán thời gian tử vong là từ 24 đến 28 tiếng trước, vết chí mạng nằm ở vùng cổ, độ sâu vết thương có lẽ do 1 loại dao gây ra.

-Trước khi chết có lẽ cô ta đã chịu nhiều nổi đau lắm (vừa nói tay cô vừa cáu chặt lưng Doãn Thiên).

-Cô đến xem có điểm gì khác lạ (Doãn Thiên nhìn xung quanh)

-Tôi..tôi không có chuyên môn này đâu.

-Đừng lo, có tôi đây. (Anh nhẹ giọng cầm tay cô bước đến)

_Cảm giác sợ hãi trong cô tự dưng dần tan biến, Doãn Thiên nhìn thật khác..trái ngược với hành động lạnh lùng thì bàn tay của anh thật ấm áp nhẹ nhàng.

-Tay chân nạn nhân bị trói chặt, quần áo không có vết bẩn của đất cát xung quanh đây, chân nạn nhân không mang giầy dép..như vậy có thể nạn nhân bị người ta sát hại ở trong nhà xong mang đến đây. (Cô vừa nói vừa nhìn sang Doãn Thiên)

-Chính xác, nhưng nếu nạn nhân có chống cự, thì hắn chỉ cần cắt đứt gân tay chân hoặc trói nạn nhân thôi, tại sao hắn lại làm cả 2? (Tiểu Văn lên tiếng)

-Hắn đang muốn thể hiện lại cuộc đời hắn, (Doãn Thiên đáp)

_Nói xong Doãn Thiên quay lưng đi, cô cũng chạy theo sau..nhưng bỗng cô có cảm giác là ai đó đang nhìn mình, trong lúc hoảng sợ vô ý cô không biết tay mình đang nắm chặt tay Doãn Thiên.

-Cô sao vậy?

-Tôi..tôi có cảm giác là ai đó đang nhìn tôi (Cô run lên)

-Xung quanh đây đều có cảnh sát canh giữ, người không phận sự không vào được đâu, do cô suy nghĩ thôi.

(Ngồi trên xe cùng với Doãn Thiên, cô vẫn nhớ lại cảm giác được anh che chở cô ở đằng sau lưng..cô khẽ mỉm cười nhìn ra ngoài cửa xe)

-Này, hôm nay tôi muốn qua nhà cô dùng cơm, cô chuẩn bị đi.

_Cô quay sang nhìn Doãn Thiên, đưa ánh mắt như muốn nói lên "tôi nghe lầm phải không?".

-Anh nói gì, đến nhà tôi sao? (Ái Nhi tròn mắt)

-Nghe cục trưởng Trịnh nói mẹ cô nấu ăn rất giỏi (Anh bình thản đáp)

-Nhưng bất ngờ quá tôi không kịp thông báo cho nhà biết.

_Không trả lời cô, anh tấp vào 1 siêu thị mua ít trái cây và bánh kẹo vặt..mặc kệ ánh mắt dò xét của Ái Nhi, mặt anh vẫn lạnh lùng lái xe đưa cô về nhà, "reng", em gái Ái Kim cô chạy ra mở cửa..nhưng xong ngơ người ra khi thấy sau lưng chị mình là 1 nam thần cực kì đẹp trai thanh lịch.."Cóc"..1 cú gõ vào đầu em gái của Ái Nhi.

-Này, sao em đứng hình luôn vậy hã (Cô nheo mắt)

-Mẹ ơi, chị hai đưa bạn trai về nhà nè (Ái Kim cười ha há)

_Bước vào trong nhà, Doãn Thiên theo sau nhìn xung quanh, bên trong bếp mùi thơm thức ăn nhẹ đưa vào mũi..kèm theo tiếng nói và bước chân đi ra, Doãn Thiên gật đầu chào.

-Con nói gì cơ?

-Mẹ đừng nghe nó nói bậy, đây là sếp con..Doãn tiên sinh.

-Hã, sếp chị là phó giáo sư cơ mà, là anh nam thần đẹp trai này sao, không giống em tưởng tượng? (Ái Kim bất ngờ)

-Chào cả nhà, tôi tên Doãn Thiên..mạo muội đến làm phiền, có chút quà mong bác nhận (Doãn Thiên lạnh lùng đáp)

_Cả nhà dùng cơm vui vẻ cười đùa, nhưng chỉ 1 người là im lặng ai hỏi thì anh ta trả lời..dùng cơm xong thì mẹ và em gái cô vào trong dọn dẹp, để cô bên ngoài tiếp chuyện Doãn Thiên.

-Doãn tiên sinh, hồi chiều ở hiện trường anh nói hung thủ muốn thể hiện là sao ạ?

-Tay chân nạn nhân bị cắt gân và trói chặt, nếu như hắn sợ nạn nhân kháng cự thì chỉ cần làm 1 trong 2 cách để buộc nạn nhân nằm im thôi, tại sao hắn lại tốn sức làm như vậy?

-Vậy thì hắn muốn thể hiện gì? (Cô tò mò).

-Cắt gân là thể hiện cho sự mất mác, còn trói tay chân là thể hiện cho sự giam cầm tự do..có thể hắn từng bị đả kích về tâm lý, nên trở thành đa nhân cách. (Doãn Thiên giải thích)

-Sao anh biết hắn bị đa nhân cách? (cô bất ngờ)

-Cô không để ý tay và chân nạn nhân bị 2 kiểu trói khác nhau sao, tay là thắt chân là buộc..có thể khi đó 2 nhân cách của hắn đang đấu tranh để dành lấy quyền kiểm soát thân thể, nên hành động không theo 1 hướng..nhưng bất luận là nhân cách nào được giải thoát, thì con mồi cũng bị hành hạ và sát hại..xong hắn sẽ hành động lên con mồi tiếp theo..

-Quá biến thái (Ái Nhi nheo mắt)

-Không còn thời gian nữa, vì hắn đã bắt đầu thú vui giết chóc nên vẫn còn 3 người đang gặp nguy hiểm, tạm thời gạt Mã Tiểu Lộ sang 1 bên, tôi sẽ tóm tên đa nhân cách này trước. (Doãn Thiên lạnh lùng nheo mắt).
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Mật mã 21 số


_Trong khi Doãn Thiên và cô bên phòng khách nói chuyện cho đến lúc anh về thì hình ảnh qua gương cửa sổ phản chiếu 1 dáng người đứng bên ngoài nhìn chăm chăm vào họ, nở 1 nụ cười nhếch môi..Sáng hôm sau, khi cô vừa sửa soạn chuẩn bị đi làm thì Ái Kim vào phòng, trên môi cười khá nham hiểm.

-Chị hai, thật ra chị và nam thần kia có phải đang quen nhau không?

-Không..không có mà. (cô đỏ mặt)

-Vậy sao nam thần mới sáng sớm đã đứng trước nhà mình kìa (Ái Kim cười ha há)

-Cái gì (Cô bất ngờ).

_Gạt qua những lời trêu ghẹo của em gái mình, cô sửa soạn thật nhanh xong vội chạy ra ngoài..nheo mắt nhìn, quả thật anh ta đang đứng trước nhà..không khí lạnh do gần mùa đông của buổi sáng trong cô không còn nữa khi nhìn vào nét mặt của anh ta, "thật ấm áp".

-Doãn tiên sinh, anh đến từ bao giờ thế.

-Nảy giờ rồi, bây giờ chúng ta đến ký túc xá phòng nạn nhân thôi. (vừa nói anh vừa lịch sự mở cửa xe mời cô vào).

_"Sao anh ta thây đổi thất thường vậy nhỉ, có lúc lạnh như băng..làm cho người khác phải khó chịu, cũng có lúc anh ấy lại ân cần chu đáo..ánh mắt cử chỉ làm cho cô thấy vô cùng ấm áp vui vẻ", Ái Nhi vào trong xe, cả 2 đến khu ký túc xá..vừa đến, 1 người tuổi trung niên ăn mặc chỉnh tề đến gần, cô xem bộ dạng nghề nghiệp giống như thầy giáo.

-Doãn tiên sinh, tôi sẽ dẫn đường.

-Đi thôi.

(Đến 1 căn phòng khóa trái, ông lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa, cô và Doãn Thiên bước vào bên trong..nhìn cũng khá là u ám)

-Nạn nhân không có bạn cùng phòng sao? (Vừa nói anh vừa liếc mắt xung quanh)

-Không ạ.

_Nhìn căn phòng có vẻ bừa bộn, nằm gần giường là 1 mảnh giấy nhỏ bị vo tròn..cô nhặt lên xem thử.

-84488-7777266-5552-62999. (Cô ngơ ngát quay sang Doãn Thiên)

_Nhìn 1 lúc, Doãn Thiên nheo mắt..lấy điện thoại trong túi ra gọi cho ai đó.

-Alo, cục trưởng Trịnh, ông thử hỏi thăm bạn bè hay trước lúc mất tích nạn nhân có nhận được thứ gì có 21 con số không? (Doãn Thiên lạnh lùng)

-Doãn tiên sinh, bộ tờ giấy này có liên quan gì tới vụ án sao. (Cô tò mò)

_Anh quay sang hỏi người kia.."có điện thoại bấm phím hay không" xong đưa cho Ái Nhi..

-Nút thắt giải mã nghĩa chính là những chữ cái trên phím này, cô vào tin nhắn gõ từng số trên giấy vào xem ra câu gì (Doãn Thiên tiếp tục ngó xung quanh)

_Sau khi cô vào soạn tin nhắn gõ theo con số trên giấy 84488-7777266-5552-62999, cô tròn mắt kinh ngạt "THU-SAN-LA-MAY" (THÚ SĂN LÀ MÀY).

-1 bức thư cảnh báo bằng những con số đơn giản nhưng lại có phần phức tạp, thú vị thật đấy (Doãn Thiên nhếch môi)

-Nhưng nhìn tờ giấy bị nhàu nát, có thể nạn nhân khi nhận đọc không hiểu gì nên đã vo lại ném sang góc giường.. (Cô nói)

-Đi thôi (anh lạnh lùng đáp)

-Cô theo Doãn Thiên vào trường của ký túc xá, anh lại vô tình làm tâm điểm chú ý của các nữ sinh xung quanh..những ánh mắt dõi theo cùng với những tiếng hét lớn của họ "ôi nam thần hôm nọ kìa bây ơi"..v..v

-Doãn tiên sinh, bây giờ chúng ta đi đâu (cô nheo mắt).

-Đến phòng giáo vụ (anh đáp)

-Làm gì ạ? (cô tò mò)

-Loại giấy hung thủ dùng ghi mã số là giấy CARBOLESS 2 liên, dùng để in các biên lai..vì là phạm vi ký túc xá trường học nên chắc chắn là dùng để in học phí hoặc thư mời chẳng hạn.

_Đến phòng giáo vụ..1 người thanh niên đứng lên cười nhẹ.

-Hai người cần gì ạ?

-Cần tìm những nạn nhân mất tích, anh có biết họ ở đâu không? (vừa nói anh vừa đưa những tấm hình ra).

_Ái Nhi đưa mắt xuống bàn giáo vụ, quả thật có nhiều loại giấy giống như giấy cô tìm thấy trong phòng nạn nhân lúc nảy.

-Ôi, tôi không biết, anh hỏi như vậy là ý gì?

-Vậy sao (Doãn Thiên nhìn chằm chằm)

-Nếu không có việc gì mời 2 người đi cho (Chàng trai tỏ ra vẻ khó chịu)

-Đừng khẩn trương, thật ra tôi đến là muốn hỏi thăm anh và bạn anh thôi. (vừa nói Doãn Thiên vừa nhìn xuống bàn)

-Bạn..bạn tôi? anh quen cậu ta sao.

-Xem ra anh chỉ có 1 người bạn thôi nhỉ, vì thế tôi chỉ mới hỏi thăm anh đã biết tôi quen ai rồi phải không (Doãn Thiên nhếch môi).

-Mời 2 người đi ra (Giọng của anh ta đã run lên, ánh mắt đỏ ngầu).

_Ái Nhi bắt đầu lo lắng đứng nấp vào lưng Doãn Thiên,hiểu ý..anh đưa mắt sang cô cười nhẹ, như là đang chấn an tinh thần lại cho cô.

-Đừng chối nữa, bạn anh hôm trước có liên lạc với tôi bảo là đang cùng anh chơi 1 trò chơi rất vui (Doãn Thiên bình thản)

-Nói dối, cậu ta đã chết rồi..chỉ tại không nghe lời tôi nên bị những con đàn bà khốn khiếp đó lừa gạt tình cảm đến mức không còn ý trí sinh tồn nên đã treo cổ tự vẫn. (lúc này hắn ta ôm đầu thét lên).

-Cô gái đó có nốt ruồi son trên cổ phải không?

-Tất cả những ai như vậy cũng điều đáng chết,cậu ta từ nhỏ đã bênh vực giúp tôi không bị người khác bắt nạt ức hiếp..người tốt như vậy tại sao lại vì con đàn bà đó mà phải chết?

_Ái Nhi nhìn thấy hắn như vậy càng hoảng sợ dùng tay nắm chặt tay Doãn Thiên.. lên tiếng.

-Chính vì như vậy mà anh đã phạm tội giết người hay sao?

-Những con đàn bà khốn kiếp đó, để nó sống cũng sẽ đi lừa gạt người khác..chúng tôi chỉ giúp xã hội loại bỏ chúng, có gì là sai (ánh mắt của hắn càng đỏ rực lên, tức giận nhìn sang Ái Nhi).

-Tao sẽ không tin bọn đàn bà khốn kiếp đó nữa,..tao sẽ làm cho chúng phải đau đớn hơn cả tao. (Hắn lao vào cô)

_Doãn Thiên bất ngờ gạt tay xô cô lùi lại mất đà té về phía sau, còn anh dùng tay khóa chặt hắn ta lại..anh ra hiệu cho cô gọi cảnh sát, sau 1 hồi anh cùng những người bảo vệ cũng khống chế được hắn..cảnh sát cũng tới nơi đưa hắn đi.

-Cô không sao chứ (Doãn Thiên nheo mắt)

-Vâng, bị trầy 1 chút nhưng không sao.

-Những tên có vấn đề về tâm lý sau này cô không được lên tiếng đả kích như lúc nảy, cô không biết cách nắm bắt trạng thái tình huống tốt nhất im lặng đứng sau tôi, đây là lệnh.

-Nhưng cuối cùng vụ án cũng kết thúc (Ái Nhi thở phào nhẹ nhỗm)

-Vẫn chưa (Doãn Thiên đi về hướng phòng Mã Tiểu Lộ)

_Lúc này Ái Nhi mới nhớ ra Doãn Thiên suy đoán Mã Tiểu Lộ cũng có liên quan đến vụ án bạn thân mình.."cọc cọc", anh ta vẫn đứng ngoài cửa gọi nhẹ.

-Chào, hai người còn muốn biết gì sao? (Tiểu Lộ bất ngờ nhìn ra ngoài)

-Muốn biết động cơ tại sao cô làm hại bạn thân mình (Doãn Thiên lạnh lùng đáp)

-Anh nói gì tôi không hiểu (Tiểu Lộ nheo mắt)

-Tất nhiên tôi sẽ không đến khi chưa tìm thấy bằng chứng thuyết phục để buộc tội cô.

_Doãn Thiên vừa nói vừa bước đến tủ kính nhỏ được đặt gần giường sát cạnh tường, lấy ra 1 lọ thuốc màu trắng đưa lên trước mặt Mã Tiểu Lộ.

-Gì, chỉ lọ thuốc an thần này thôi sao (Tiểu Lộ nhếch môi)

-Đây không phải thuốc an thần đơn thuần,vì bên trong cô đã thêm vào corin, và các chất hữu cơ có tác dụng vào hệ thần kinh con người..tạo thành thuốc mê Forane tự chế. (anh lên tiếng)

-Anh đừng nói nhãm (Tiểu Lộ gắt giọng)

-Nhãm sao, để tôi giao lọ này cho bên pháp chứng xét nghiệm để xem có trùng khớp với những thành phần trong khăn tẩm thuốc được tìm thấy không..vì đây là thuốc tự chế thành phần mỗi thứ khác nhau, nên chắc chắn không có lọ nào thứ 2 giống như vậy. (anh ta lườm mắt Tiểu Lộ)

_Ái Nhi đứng bên cạnh nhìn Tiểu Lộ đầu cuối xuống đôi mắt rưng rưng đỏ nhòe, cô thật sự mong lời Doãn Thiên nói là sai sự thật..tại sao bạn thân lại hãm hại nhau chứ, bỗng Tiểu Lộ khẽ lên tiếng.

-Không cần đâu, phải..là tôi đã rạch mặt cô ta, vì cô ấy đã cùng bạn trai tôi lén lút quan hệ sau lưng tôi..đáng lẽ tôi không dám tin đây là sự thật cho đến khi cô ta xác nhận chuyện này với tôi..trong lúc thiếu suy nghĩ tôi đã...nhưng tôi không thể ra tay giết cô ấy, không thể..(Tiểu Lộ rơi lệ)

-Gọi cục trưởng Trịnh đi (Doãn Thiên nói xong ra ngoài)

_Sau khi áp giải hai người về trụ sở lấy lời khai,Tiểu Lộ được tạm giam để phục vụ cho việc điều tra..còn phía tên kia cảnh sát đến nhà hắn ta đang ở cuối cùng cũng tìm thấy 3 người mất tích còn lại, 1 trong số 3 người bị hành hạ nặng nhưng rất may hắn chưa kịp ra tay sát hại thì cũng đã bị bắt.

(Trường đại học sau đó cũng nháo nhào hết nửa buổi học, bên ngoài Doãn Thiên và cô cũng lên xe đi về biệt thự, vẫn có 1 ánh mắt đứng từ xa dỗi theo xe họ)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


_Cùng với Doãn Thiên về ngôi biệt thự, Thiết Tiểu Văn cũng đang ngồi trên ghế sofa vẻ mặt hiện lên nét căng thẳng..dường như đang lo lắng chuyện gì đó, vừa thấy 2 người bước xuống xe thì đã vội chạy đến.

-Doãn Thiên, đợi cậu từ nảy giờ..có thông báo khẩn từ trại giam Edinburgh ở Indiana (Mỹ), 1 tù nhân đã trốn thoát và hiện đã có mặt tại đây.

-Là ai (Doãn Thiên lạnh lùng)

-Là..là tên 5 năm trước cậu đã bắt hắn ta.

-Fresh Flower, kẻ làm cho 16 người chết trong trò chơi của hắn..biệt danh là Death sao? (Anh nheo mắt).

_Lúc này Ái Nhi đứng bên cạnh.. "Death sao, nghĩa là tử thần" cô liền tò mò nhìn Doãn Thiên..nhưng chỉ thấy nét mặt lạnh lùng của anh đi thẳng vào phòng, cô quay sang Tiểu Văn, hiểu ý..anh giải thích.

-Death, 5 năm trước hắn đã gây những vụ án làm chấn động ở Hoa Kỳ..giống như Doãn Thiên, hắn cực thông minh, cũng biết dùng những cách tấn công vào ý trí nạn nhân..vì hắn cũng từng là 1 chuyên gia tâm lý, nhưng do không phục việc Doãn Thiên giỏi hơn..nên đã trở thành tên tội phạm nguy hiểm.

-Vậy hắn tại sao lại đến đây? (Cô lo lắng)

-Có thể hắn biết Doãn Thiên đang ở đâu, vì những vụ án hắn gây ra cũng chính là lời hắn muốn gữi đến cho Doãn Thiên, chỉ cậu ta mới giải được thông điệp ấy. (Tiểu Văn nhẹ lắc đầu)

_Sau 1 hồi thì Doãn Thiên đem laptop đặt trên bàn, anh thì ngồi xuống sofa..cô và Tiểu Văn cũng đến gần xem anh ta làm gì, bên trong màn hình có giọng nói vang lên.

-Xin chào Genius, lâu rồi không gặp..cậu vẫn khỏe chứ, có cả Talented nữa sao, cô gái xinh đẹp đứng chung với 2 người là ai vậy? (ông ta cười)

-Bớt nói nhãm đi, tình hình bên đó thế nào? (Doãn Thiên lạnh lùng hỏi)

-Được rồi, được rồi..cậu vẫn chẳng hài hước gì cả, tình hình ở Indiana từ khi Death trốn thoát vẫn không vấn đề gì xảy ra..rất có thể hắn đang ở chổ của cậu đấy..Genius ạ!

-FBI làm việc thế nào mà lại để tù nhân trốn thoát thế hã (Tiểu Văn nheo mắt)

-Bình tĩnh đi Talented của tôi ơi, nhân viên canh giữ đã bị hắn mua chuộc và tẩu thoát rất có bài bản, chắc chắn hắn đã sắp xếp kế hoạch từ lâu rồi..chúng tôi rất tiếc về chuyện này.(Ông ta lắc đầu)

-Thiệt tình...(Tiểu Văn nheo mắt)

-FBI chúng tôi đã cử 1 điều tra viên thành tích phá án rất tốt để hỗ trợ cho Genius bắt Death rồi.

-Gặp lại sau (Doãn Thiên tắt laptop)

_Ái Nhi nhìn sang Doãn Thiên, cô thấy có chút gì lo lắng trong đôi mắt lạnh lùng của anh ta..cô tò mò lên tiếng.

-Doãn tiên sinh, hắn sẽ trả thù anh sao?

-Không, hắn chỉ đang cố chứng tỏ bản thân giỏi hơn tôi (Doãn Thiên đáp)

-Có lẽ sắp tới trong thế giới tội phạm sẽ có rất nhiều vụ án liên quan đến Death (Tiểu Văn khẽ nói)

_Doãn Thiên vẫn giữ ánh mắt lạnh lùng bước thẳng lên phòng..để lại sau lưng ánh mắt của Tiểu Văn và cô nhìn theo.

-Tôi cảm giác như Doãn tiên sinh đang lo lắng điều gì đó.

-Ừm..vì điều tra viên mà FBI nhắc đến có thể là Tiểu Ngạn, em gái anh (nói xong Tiểu Văn đi về)

_"Tiểu Ngạn ư, chính là tên mà Doãn tiên sinh lúc ngủ đã nhắc sao"?, tự nhiên trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu mà chính cô cũng không biết lý do, trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi về cái tên Tiểu Ngạn này.

_Cọc cọc..cọc

-Doãn tiên sinh, tôi vào được không? (Cô khẽ lên tiếng)

-Vào đi.

_Mở cửa bước vào, xung quanh căn phòng hoàn toàn u ám do rèm cửa sổ che kính ánh sáng lọt vào trong, Doãn Thiên đang ngồi trên giường, mặt cuối xuống..nét mặt lạnh lùng càng làm không gian phòng thêm lạnh hơn.

-Có chuyện gì không?

-Tôi..tôi (đột nhiên lúc này cô lại khó mở miệng)

-Sao (anh nhìn cô)

-Có phải điều tra viên mà FBI cử đến để giúp anh thì tôi không...không còn..!! (cô lắp bắp thành tiếng)

-Không còn gì? (anh nheo mắt)

-Không còn làm trợ lý cho anh nữa phải không?

-Tại sao?

-Vì đây không phải chuyên môn của tôi, điều tra viên đó chắc chắn sẽ giúp anh nhiều hơn là tôi (Cô nhìn xuống sàn)

-Nói nhãm đủ rồi, ra ngoài đi..trợ lý ngốc (Doãn Thiên nhìn cô cười khẽ)

_"Bộ anh không biết phép lịch sự khi nói chuyện sao, lại trở về làm tên đá lạnh khó ưa rồi..nhưng anh ta cười nhìn nam thần quá" cô nghĩ thầm trong bụng..vừa quay lưng tính ra ngoài thì...

-Tôi chọn cô làm trợ lý là vì khả năng quan sát khá nhạy, còn khá dễ thương trong mắt tôi..sau này đừng hỏi vớ vẩn như vậy nữa (Doãn Thiên lên tiếng)

(Đóng cửa phòng lại, mặt cô đỏ bừng lên thấy rõ khi nghe hai chữ "dễ thương"..trong cô có phần hơi ấm áp vui vẻ khi anh khen cô, thấy có 1 chút đói bụng rồi, cô đi xuống bếp làm tý thức ăn..bỗng nhiên đâu sau lưng 1 tiếng "chê" quen thuộc vang lên)

-Khó ăn quá (Doãn Thiên lắc nhẹ đầu)

-Trả đây, đồ vô duyên..ai cho anh ăn mà chê hã (cô nheo mắt)

-Cô có biết thế nào gọi 1 món ăn gia vị hoàn mĩ không, tôi sẽ giải thích cho cô hiểu (Doãn Thiên cầm đũa lạnh lùng nói)

-Gì? (Cô tròn mắt)

_"Thứ nhất là thịt bò cô xào quá lâu để lửa lớn nên mùi vị cũng sẽ bị ảnh hưởng" vừa nói anh vừa đưa vào mồm lắc đầu lạnh lùng .."thứ hai là nước sốt, do có nhiều dầu nên độ béo và mùi gia vị trên lệch khá lớn, người ăn sẽ rất dễ nhàm", trong khi Doãn Thiên đang giải thích thì đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào anh ta..phải công nhận lúc này anh ta thật phong độ.

-Này, tôi nói cô có nghe không? (Doãn Thiên nhìn cô lạnh lùng hỏi)

-Hã, ờ có..tôi đang nghe đây (cô giật mình)

-Bây giờ tôi bận rồi, lần sau sẽ giải thích cho cô nghe (Nói xong anh lấy 1 chai sữa đem lên phòng)

_Lúc này khuôn mặt của Ái Nhi từ mơ hồ chuyển sang giận dữ khi nhìn vào dĩa thức ăn "aaa tên khó ưa, trả đồ ăn lại đây", thì ra trong lúc anh ta vừa làm mẫu vừa giải thích đã ăn hết rồi, để lại trong dĩa chỉ còn 1 chút nước sốt còn lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10


_Doãn Thiên và cô được bác Trịnh mời đến buổi giảng thuyết để cập nhật thông tin về tên Death, đến nơi cùng Doãn Thiên bước vào thì anh vẫn luôn là tâm điểm của sự chú ý.

-Chào phó giáo sư, vị này là...? (1 nhân viên cảnh sát hỏi)

-Vâng, tôi là trợ lý của Doãn tiên sinh (Cô đáp)

-Mở cửa vào phòng, anh đưa mắt cho cô ngồi xuống ghế và đi thẳng về hướng bụt giảng.."nếu là người khác thì khó có ai tin chàng nam thần lạnh lùng này là 1 phó giáo sư tâm lý được", cô đang suy nghĩ nhìn theo đằng sau thì có 1 tiếng nói khẽ bên tai khiến cô chợt giật mình.

-Người đẹp, làm gì mà nhìn Doãn Thiên ghê vậy (Tiểu Văn vừa nói vừa ngồi xuống cạnh cô)

-Hết hồn, anh ở gần Doãn tiên sinh lâu quá cũng đi không thành tiếng giống anh ta rồi đấy (Cô nheo mắt)

-Không phải đâu, tại có người bị cậu ta làm cho ngơ ngát nên không để ý xung quanh đó chứ (Tiểu Văn cười mỉm).

_Cô đỏ mặt nhìn xuống bàn, nhưng có Tiểu Văn cạnh cô cũng cảm thấy bớt chút căng thẳng..vì đây là lần đầu cô có mặt trong buổi thuyết trình đông người như vậy..đang nghĩ thì giọng lạnh lùng quen thuộc vang lên làm cô nhìn sang.

- Fresh Flower, tên thường gọi là Death 34 tuổi..quá khứ đã từng gây 5 vụ án làm 16 người chết và khi bắt được hắn FBI giải cứu thêm 11 người bị thương..4 ngày trước đã vượt ngục từ trại giam Edinburgh ở Indiana.

-Hắn có động cơ gây án gì không ạ (người bên phía cảnh sát hỏi)

-Không, hắn gây án 1 đích chỉ muốn chứng minh suy nghĩ của hắn hoàn mĩ hơn tôi. (Doãn Thiên lạnh lùng)

_Buổi giảng thuyết sau 25p cuối cùng cũng kết thúc, cô cùng Doãn Thiên và Tiểu Văn ra ngoài cổng trụ sở, chợt bụng cô "ột..ột", thấy Tiểu Văn bật cười ha hả..quả thật lúc này không biết nên chui vào đâu trốn đây.

-Người đẹp, giờ này bụng em còn đánh trống được sao (Tiểu Văn cười)

-Tại..tại tôi chưa ăn gì cả (Cô liếc nhẹ sang Doãn Thiên)

_Doãn Thiên hiểu ý,.. tại thức ăn cô làm anh đã ăn hết rồi còn đâu, "đi thôi"..nói xong anh cùng Tiểu Văn đưa cô ra nhà hàng.

-Này, tôi không quen ăn uống nơi sang trọng này đâu (cô tròn mắt)

-Ăn hay muốn nhịn? (Doãn Thiên nhìn cô tỏ vẻ khó chịu)

_Sau khi gọi đồ ăn cho cô xong Tiểu Văn gọi Doãn Thiên ra ngoài nói chuyện riêng, tuy có thắc mắc nhưng lúc này cô phải măm măm trước đã.

-Này Doãn Thiên, tôi nghĩ cậu biết thông tin gì đó khi Death về đây phải không?

-Vụ án của tên đa nhân cách vừa rồi có thể do Death gián tiếp nhúng tay vào. (Doãn Thiên bình thản đáp)

-Có gì lạ sao (Tiểu Văn thắc mắc)

-Chính Death gợi ý cho tôi bắt tên đó..tờ giấy trong phòng nạn nhân thật ra hung thủ không hề gữi cho nạn nhân, mà chính là Death..hắn gợi ý cho tôi hung thủ làm việc trong phòng giáo vụ..và 21 số trên giấy 84488-7777266-5552-62999 chính là thông điệp hắn muốn nhắn cho tôi, vì Death luôn thích chơi trò giải mã con số.

-Nếu như theo cách giãi mã của Death thì 21 số đó nghĩa là (THU-SAN-LA-MAY) sao? (Tiểu Văn khẽ giọng)

-Đúng vậy, cô trợ lý gà mờ của tôi cũng bảo là luôn cảm giác như ai đó đứng đằng sau nhìn chúng ta (Doãn Thiên nheo mắt)

-Nói như vậy chẳng lẽ hắn muốn trả thù cậu

-Không, hắn chỉ đang chứng tỏ cho tôi thấy..những hành động suy nghĩ hắn điều dắt mũi tôi trước. (Anh nhếch môi)

-Rốt cuộc hắn muốn làm gì? (Tiểu Văn khó chịu)

-Tôi từng bắt hắn 1 lần, thì lần này cũng sẽ không ngoại lệ..cậu lo mà tiếp đón điều tra viên của FBI cử đến đi, tôi nghĩ là người quen đấy.

-À...à ừm, tôi cũng nghĩ như vậy. (Tiểu Văn lắc đầu)

-Này, tôi ăn xong rồi (Cô đứng đằng sau lên tiếng)

_Cả 3 cùng đi về biệt thự, tất nhiên phía họ vẫn không biết có 1 đôi mắt nhìn chằm chằm đằng sau họ "Mày vẫn giống như xưa.. Genius".

-2 người có chuyện gì sao, mặt ai cũng giống như mới ăn phải ớt vậy (Cô hỏi)

-Này, người đẹp học câu này từ Doãn Thiên đúng không (Tiểu Văn cười)

-Ừm thì..thấy hay nên ghim vào bộ nhớ, hì hì.

-Phải chi bộ não cô dùng để ghi nhớ những cách giúp tôi phá án thì hay hơn đấy (Doãn Thiên đáp)

-Tôi chỉ ghi nhớ cách anh đánh lạc hướng và ăn sạch thức ăn tôi nấu thôi..hứ (cô nheo mắt)

_Đúng là trên xe có anh chàng pháp y Thiết Tiểu Văn vui hơn, lúc nào cũng pha trò để chọc ghẹo người khác,..bổng tiếng chuông điện thoại của Doãn Thiên reo lên làm bầu không khí hiện tại im lặng.

-Alo

-Ôi, Genius của tôi ơi, anh đã gặp điều tra viên của FBI chúng tôi chưa.

-Chưa (Doãn Thiên lạnh lùng đáp)

-Lạ thật, sao cô ta lại bảo đã gặp mọi người bên đấy rồi nhỉ.

-Cô ta? (anh nheo mắt)

-Đúng vậy, Thiết Tiểu Ngạn đã bay đến chổ các anh 48 tiếng trước rồi.

_Ngồi kế bên. tuy cuộc nói chuyện của họ không lớn nhưng cũng đủ cho Ái Nhi nghe thấy cái tên "Thiết Tiểu Ngạn", trong lòng cô lại cảm thấy có chút gì đó hụt hẫng khi nhớ đến cảnh Doãn Thiên say ngủ cầm tay cô gọi tên "Tiểu Ngạn"..anh cúp máy, nét mặt có chút khó chịu, quay sang Tiểu Văn giọng lạnh lùng.

-Em gái cậu về rồi đấy, Tiểu Văn.

-Lại sắp bùng nổ những cảnh tượng chiến tranh lạnh tôi không muốn thấy nữa rồi (Tiểu Văn ngao ngán).

-Là sao ạ (Cô tò mò)

_"Người đẹp không biết thôi, Tiểu Ngạn em gái anh từng là..." bổng có tiếng ho khẽ bên phía Doãn Thiên, như là không cho anh ta nói tiếp..nhìn sang nét mặt của Doãn Thiên hiện tại, lạnh lùng từ đôi mắt cho đến cử chỉ lái xe.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11


_Tiểu Văn sau khi cùng về biệt thự thì nhận được điện thoại của ai đó xong đi vội, cô cùng Doãn Thiên ngồi xuống sofa..

-Doãn tiên sinh, người tên Tiểu Ngạn có phải quan trọng với anh lắm không? (cô nhìn anh)

-Phải, nhưng là quá khứ (Doãn Thiên bình thản đáp)

-Tôi thấy anh lúc ngủ có gọi tên cô ấy (cô nhìn xuống sàn)

-Giấc mơ của 1 người là tái hiện lại cảnh vật..suy nghĩ khi họ từng trải qua, thậm trí 1 khuôn mặt lạ trong giấc mơ cũng có thể là người họ từng nhìn thấy trong quá khứ, điều đó không thể tránh,nhưng 95% khi tĩnh giấc 5 phút sẽ quên đi 1 nửa giấc mơ..nên cô có nhắc tôi cũng chẳng nhớ đã mơ gì lúc đó.

-Anh không thể giải thích ngắn gọn hơn sao (Cô tròn mắt)

_Doãn Thiên nhìn cô 1 lúc lắc đầu cười mỉm xong bỏ lên phòng, "Nói chuyện với anh ta thà nói với đầu gối vui hơn"..có nói thầm, bổng suy nghĩ bị cắt ngang vì tiếng bước chân từ ngoài cửa đi vào, 1 cô gái ăn mặc gọn gàng dáng người chữ S kèm theo khuôn mặt lạnh lùng nhìn cô.. lên tiếng.

- Little Nana, tên trong nước là Tiểu Ngạn..cô là ai, sao lại trong nhà Doãn Thiên. (Tiểu Ngạn nhìn cô dò xét)

_Ái Nhi chưa kịp trả lời thì trên lầu có tiếng nói của Doãn Thiên vọng xuống "trợ lý của tôi đấy", anh bình thản bước nhẹ nhàng xuống nhà..lúc này 2 ánh mắt lạnh tanh của anh và Tiểu Ngạn nhìn nhau, không gian lúc này khiến Ái Nhi vô cùng căng thẳng.

-Doãn Thiên, lâu rồi không gặp..khỏe không anh yêu?

_Cô đang ngồi bổng nhiên 2 từ "anh yêu" như khiến cô muốn đứng dậy ngay, trong lòng cô cảm giác bức rức khó chịu này rốt cuộc là sao..hiện tại Ái Nhi chỉ biết đưa ánh mắt khó hiểu lên nhìn Doãn Thiên chờ đợi câu trả lời của anh mà thôi.

(Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô nhưng vẫn đưa ánh mắt lạnh buốt lên nhìn Tiểu Ngạn,.. "khỏe", Tiểu Ngạn lúc này ngó sang cô..khiến cô cũng đờ người ra.)

-Anh nói cô này là trợ lý của anh sao, hình như trước giờ anh chưa từng dùng trợ lý nữ thì phải?

-Thế không có nghĩa là tôi không thể dùng (Anh đưa mắt sang cô)

-Bây giờ có em trợ giúp anh phá án rồi (Tiểu Ngạn lên giọng)

_Lúc này cô không biết có phải bị lời nói của Tiểu Ngạn chọc tức hay lý do nào đó làm trong lúc vô thức Ái Nhi đứng dậy lên tiếng, khác hoàn toàn với bộ dạng rụt rè ban đầu.

-Vâng, nhưng tôi là trợ lý do Doãn tiên sinh chọn..tôi cũng tin rằng mình làm được (cô nheo mắt)

-Được thôi, để xem cô giúp anh yêu tôi như thế nào. (Tiểu Ngạn nhếch môi)

-Ở đây không phải hiện trường vụ án, nên cô cũng chẳng có quyền gì dò xét thực lực của tôi..thưa Ngạn tiểu thư.

_Tiểu Ngạn nhìn sang Doãn Thiên..nhưng anh vẫn ngồi vẻ mặt vẫn lạnh lùng không lên tiếng nên liếc thoáng qua cô xong tỏ vẻ bực tức đi về,

-Không tệ (Anh cười khẽ)

-Cách nói chuyện của cô ta còn khó ưa hơn cả anh nữa (Cô nheo mắt)

-Gì cơ? (Doãn Thiên hỏi)

-Mặc kệ anh, mặc kệ cô ta luôn.

_Ái Nhi bỏ đi sang chổ khác, bỗng khựng lại vì đằng sau có 2 từ vang lên "ghen à", lúc này cô mới đỏ mặt.."rốt cuộc mình đang làm gì thế này, tại sao lại khó chịu khi nghe Tiểu Ngạn gọi Doãn Thiên là "anh yêu"..cô nghĩ thầm.

-Không có, anh mơ sao (Cô quay sang nói)

-Thật chứ (Doãn Thiên nhìn cô cười)

_Không hiểu tại sao cảm súc của anh ta lại thây đổi nhanh như chong chóng như vậy nhỉ, vừa mới lúc nảy lạnh như băng..còn bây giờ khuôn mặt lại nở nụ cười ấm áp như vậy.

-Thôi không đùa nữa, cô lại xem người trong hình có phải là tên đứng nhìn khi cô ở lại ký túc xá để chờ tôi hay không? (Doãn Thiên nói)

_Cầm tấm hình anh đưa trong tay, "chính xác là người này"..Ái Nhi lên tiếng chắc chắn.

-Tuy lúc đó cách xa không nhìn rõ gương mặt nhưng cánh tay trái hắn có xăm hình bông sen màu đen nằm cạnh đầu lâu giống người này (cô nhìn anh)

-Xem ra tôi đoán không sai, là Death đã gián tiếp gợi ý manh mối cho tôi đoán hung thủ.. (Doãn Thiên nheo mắt)

-Ý anh là tấm giấy chúng ta thấy trong phòng không phải của hung thủ sao?

-Chính xác, Death mượn tay hung thủ để chơi trò giải mã với tôi..xem ra hắn sẽ tiếp tục tạo nên những phiên bản tội phạm khác để đấu với tôi.

-Vậy ý nghĩa 21 số trên giấy là Death nhắn cho anh sao (cô tò mò)

-Đại khái là vậy, nhưng không phải hắn muốn khử tôi đâu..vì mục đích vẫn giống như 5 năm trước, Death muốn thắng được tôi (Doãn Thiên bình thản đáp)

-Vậy 5 năm trước anh bắt hắn bằng cách nào (cô tò mò)

-Death rất thông minh, hắn tấn công vào tâm lý nạn nhân, khai thác nổi tuyệt vọng của họ để biến họ thành đồng minh phạm tội biến thái của hắn..trong đó có tôi.

-Ý anh là trong số 11 người bị hắn bắt giam cũng có tên anh. (cô sửng sốt)

-Vì Tiểu Ngạn bị hắn dùng làm con mồi để gài bẫy dụ tôi đến, rất may mắn Tiểu Văn có thể nhận ra ám hiệu tôi hay dùng để tìm ra địa điểm.

_Cô nhìn anh tròn xoe mắt. "không ngờ anh ta lại bất chấp 1 mình đi gặp Death vì Tiểu Ngạn", trong lòng cô thoáng chút buồn bực nhưng vẫn lắng tai nghe anh kể tiếp.

-Suốt 1 tuần trong nơi giam giữ của Death, hắn liên tục dùng tâm lý lấn áp suy nghĩ cho đến hành hạ tôi và những người khác, thì hắn cũng bị FBI bắt được.

_Tuy cô nghe Doãn Thiên kể về vụ án của 5 năm trước, nhưng nhìn sâu trong đôi mắt hồi tưởng của anh dường như vẫn đang che đậy 1 thứ gì đó không muốn cho ai biết,.."rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao Doãn Thiên không muốn cho ai biết về tình tiết vụ án 5 năm trước" cô nghĩ thầm)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Đồng hồ Ngưng kim chạy


-Alo

-Người đẹp, em có ở bên Doãn Thiên không?

_Sau khi nói chuyện 1 lúc thì Doãn Thiên lên phòng điện thoại cô reo lên, là Tiểu Văn gọi..giọng nói có chút hơi gấp rút.

-Anh ta vừa lên phòng rồi, chuyện gì thế ạ (cô tò mò)

-Em lên bảo cậu ta cảnh sát vừa tìm thấy 1 thi thể trong ngôi nhà riêng ở ngoại ô thành phố nhé.

-Vâng.

_Cọc cọc..cọc, cô đứng trước cửa phòng anh ta gõ nhẹ.

-Doãn tiên sinh, Tiểu Văn nói cảnh sát vừa tìm thấy 1 thi thể nằm trong ngôi nhà riêng ở ngoại ô thành phố. (Cô nói vọng vào)

-Cô ra xe trước đi.

_Ái Nhi đi ra xe đợi, khoảng 5p sau thì anh ta bước đến..cô và anh cùng đi đến hiện trường, vừa mới bước vào thì cô thấy Tiểu Văn và bên cạnh là Tiểu Ngạn..

-Doãn Thiên, cô trợ lý của anh cũng đến à? (Tiểu Ngạn nhìn cô chằm chằm)

-Thế nào Tiểu Văn (anh lườm Tiểu Ngạn)

-Nạn nhân nữ, tuổi từ 20 đến 24, thời gian tử vong từ 9 giờ đến 11 giờ đêm hôm qua, cơ thể ngoài vết sưng sau đầu thì không còn dấu hiệu bị tổn thương, nguyên nhân tử vong là động mạch chủ ở cổ tay bị dao trên sàn nhà cắt đứt dẫn đến mất máu nhiều..suy đoán ban đầu là tự sát. (Tiểu Văn lên tiếng)

-Xem ra vụ này không phải do Death làm (Doãn Thiên nhìn xung quanh)

-Đằng sau áo ngủ của nạn nhân có 2 vết tỳ hình tròn có dính bùn này là sao ạ (Ái Nhi nhìn sang Doãn Thiên)

-Ừ nhỉ, hình này là do cái gì tạo thành vậy, người đẹp quan sát được đấy (Tiểu Văn lên tiếng)

-Do hung thủ qùy gối tạo nên (Doãn Thiên đáp)

-Ý anh đây là 1 vụ mưu sát sao (Cô hỏi)

-Vết bùn rất giống với đất bên trong vườn nhà này, nhưng sao đầu gối hung thủ lại dính bùn (Tiểu Ngạn thắc mắc)

-Thời tiết quanh khu vực này là 33°/25°, khả năng tối qua có mưa, vết tỳ sau áo nạn nhân là bùn đất giống bên ngoài khu vườn, có thể hung thủ đã tấn công từ ngoài vào trong đánh ngất xong đã rửa sạch bùn đất trên cơ thể và xung quanh hiện trường, thây đồ ngủ sau đó mới sát hại, khi ra tay nạn nhân đang nằm nên hắn phải qùy gối vô tình dính bùn lên đằng sau áo ngủ nạn nhân.

-Phân tích hợp lý (Tiểu Ngạn nhìn anh)

_"Hừ, cô ta được FBI cử đến để giúp Doãn Thiên bắt Death hay là đến để khen anh ta vậy nhỉ", Ái Nhi nhìn Tiểu Ngạn tỏ vẻ khó chịu.."mà sao mình phải quan tâm chứ", cô nheo mắt nghĩ bụng.

-Này, cô trợ lý của anh nhìn em ghê quá kìa.

_Doãn Thiên lạnh lùng kéo tay cô đi vào trong, để mặc ánh mắt lạnh giá của Tiểu Ngạn nhìn cô từ phía sau, nhưng lúc này trong lòng cô lại ấm áp vui vẻ hẵn ra..nhất là khi cô Tiểu Ngạn kia nhìn Ái Nhi như vậy.

-Trợ lý ngốc, cô nhìn xem xung quanh căn nhà có gì đặc biệt không?

-Tôi không nhìn ra được, mong Doãn tiên sinh chỉ giáo (Cô đưa ánh mắt tròn xoe nhìn anh)

-Tất cả những đồng hồ xung quanh căn nhà điều chạy đúng giờ, nhưng chỉ riêng đồng hồ trên tường là đứng yên vị trí với giờ hiện tại.

-Có gì lạ ạ, chắc tại do đồng hồ hết pin thôi mà? (Cô tò mò)

_Đang nhìn ngơ ngát đồng hồ bị lệch giờ theo hướng chỉ tay của Doãn Thiên, tư dưng giọng của anh khẽ cất lên lạnh lùng, khiến ngay cả cô cũng khó hiểu.

-Death.

-Anh nói sao cơ (cô hỏi)

-Tôi sẽ cho cô xem đồng hồ hết pin hay còn gì khác (Doãn Thiên lên tiếng)

_Kéo tay cô vào phía nhà tắm, anh bình thản bước lại tấm gương soi treo đối diện cửa ra vào..phía dưới là 1 hũ bột giặt màu vàng đặt ngay ngắn, Doãn Thiên lấy 1 ít chà nhẹ vào tấm gương..lúc này Ái Nhi mới bất ngờ sau khi bột giặt tạo thành 1 hàng chữ nhỏ.."hello old friend..Genius"

-Genius, hắn đang chào anh ư? (Cô hỏi)

-Hắn biết tôi sẽ đến đây (Doãn Thiên bình thản)

-Vậy chính hắn gây ra vụ này sao ạ?

-Không, hắn sẽ không làm những vụ án sát hại tầm thường như vậy.

_Bất ngờ bên ngoài Tiểu Ngạn bước vào "này, 2 người làm gì ở đây thế",..vừa nói dứt lời cô nhìn lên dòng chữ trên tấm gương, liếc sang Doãn Thiên.

-Death, hắn đã từng đến đây.

_Doãn Thiên phất lờ câu nói của Tiểu Ngạn,..quay sang nhìn cô khẽ giọng "đi về thôi", cô cùng anh ra xe..bỗng nhiên cảm giác như ai đang nhìn từ phía sau lại xuất hiện, vội vàng ôm chặt tay của Doãn Thiên cô liếc ngang dọc xung quanh không để ý tới ánh mắt dò xét của anh.

-Sao thế trợ lý ngốc (Anh sờ nhẹ vào đầu cô)

_Lo lắng sợ hãi trong cô cũng dần dần lắng xuống..nhìn sang Doãn Thiên cô nói khẽ trong miệng "tôi lại có cảm giác ai đó đang nhìn phía sau chúng ta"..bỗng nhiên cô giật mình vì tiếng nói sau lưng của Tiểu Ngạn.

-Trợ lý thôi có cần ôm tay của Doãn Thiên như vậy không, nhìn chướng cả mắt.

-Mình đi thôi (Doãn Thiên nhẹ nhàng nhìn cô)

-Anh tính tình tứ với người khác trước mặt em vậy sao? (Tiểu Ngạn đưa mắt lườm cô)

-Vậy thì sao? bây giờ không giống 5 năm trước nữa. (anh nheo mắt nhìn Tiểu Ngạn)

-Này này, 2 người đừng cãi nhau nữa..sau khi đưa thi thể về khám nghiệm xong tôi sẽ chuyển hồ sơ cho cậu sau (giọng Tiểu Văn nói vọng ra)

-Anh..anh (Tiểu Ngạn lắp bấp)

_Không quan tâm đến những lời nói, anh đưa Ái Nhi vào trong xong bình thản lái xe đưa cô về nhà..
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13


-Cô vào nhà nghĩ sớm đi.

_Doãn Thiên dừng xe bên ngoài cửa nhà cô.."Vâng", Ái Nhi khẽ nói xong bước vào nhà..

-Chị hai, được nam thần đưa đón sướng thật đấy. (Ái Kim nhìn cô cười lên tiếng)

-Em chỉ giỏi nói tào lao.

_Ăn cơm dưới nhà xong, cô mệt mỏi lên phòng tắm..định bụng xong sẽ ngủ 1 giấc cho đến sáng hôm sau, thì dưới nhà có tiếng của mẹ cô gọi.

-Ái Nhi, bác Trịnh có việc tìm con này.

-Vâng ạ.

-Cảnh sát vừa mới thu thập được 1 số thông tin xung quanh vụ án, bác đến để đưa cho cháu đây.

-Sao bác không gữi cho Doãn Thiên ạ (cô tò mò)

-Bác có gọi cậu ta, nhưng bị cậu ta quăng cục lơ mất rồi.

(Đối với cô khi nghe vậy thì không còn lạ gì tính cách của anh ta nữa, đến cả Tiểu Ngạn người lúc ngủ cũng gọi tên mà anh ta cũng lạnh lùng thế kia, thật sự cô thấy vô cùng tò mò về quá khứ 2 người đó đã xảy ra chuyện gì)

-Ái Nhi, cháu có nghe bác nói không?

-Vâng, mai cháu sẽ đem hồ sơ này cho Doãn Thiên ạ (Cô khẽ giật mình)

_Mang hồ sơ lên phòng, cô tò mò mở ra xem.."Nạn nhân Cảnh Nhã, 22 tuổi..sống độc thân, làm việc tại công ty Thuần Phát, quan hệ không có tranh chấp với ai", đọc tới đây cô đóng lại lên giường ngủ..Sáng hôm sau cô đến biệt thự.

-Sao không có ai vậy nhỉ (Cô ngó xung quanh)

(Rầm..rầm, tiếng động tuy không lớn nhưng cũng đủ cho cô giật mình, phát ra trong phòng Doãn Thiên..cô tò mò đến gõ cửa)

-Doãn tiên sinh, anh trong đó phải không?

_Tiếng động bỗng nhiên dừng lại, "cạch", anh ta bước ra bình thản, thấy cô đưa ánh mắt tò mò nhìn mình.

-Không có gì.

-Hôm qua bác Trịnh đến bảo tôi đưa hồ sơ thông tin nạn nhân cho anh (cô tròn xoe mắt)

-Không cần, những hồ sơ vô bổ này đối với tôi chẳng có thú vị. (Doãn Thiên đi xuống nhà)

_Cô nheo mắt đi theo sau anh "hừ..lại trở thành cái tên khó ưa nữa rồi đấy", bỗng Doãn Thiên dừng lại..làm cô bất ngờ đụng đầu mình vào vai anh "Ui da".

-Doãn Thiên, em có mua sữa cho anh này (Tiểu Ngạn bên ngoài cùng Tiểu Văn đi vào)

-Không cần, bây giờ tôi có việc phải đi với Ái Nhi rồi (anh lạnh lùng lên tiếng)

_"Gì cơ, đây là lần đầu tiên cô nghe Doãn Thiên gọi tên mình", tuy cô hiểu trước mặt Tiểu Ngạn nên anh cố tình nói như vậy nhưng trong lòng cô có chút gì đó thoải mái vui vẻ là lạ.

-Ái Nhi sao, anh có cần gọi tên âu yếm như vậy không (Tiểu Ngạn nheo mắt)

-Thôi thôi, 2 người hễ gặp nhau là giống như quả boom nổ chậm vậy (Tiểu Văn lên tiếng)

_Doãn Thiên khẽ nắm lấy tay cô đi thẳng ra ngoài, bước ngang qua mặt Tiểu Ngạn..ánh mắt hình viên đạn đang lườm qua cô nhưng cô cảm thấy rất vui vẻ..ra ngoài xe thì Tiểu Văn nói vọng ra.

-Này, 2 người đi đâu vậy?

-Đến Thuần Phát. (Anh đáp)

_Doãn Thiên nhẹ nhàng mở cửa xe cho cô vào.."Anh ta không xem hồ sơ mà biết nạn nhân làm việc ở Thuần Phát sao" trong bụng cô nghĩ thầm, ngồi trên xe cô vẫn đưa ánh mắt tò mò nhìn anh.

-Đừng nhìn tôi ngạc nhiên như vậy, hôm qua ở hiện trường tôi đã biết nạn nhân làm việc ở Thuần Phát rồi.

-Sao cơ (cô gãi đầu)

-Thuần Phát là 1 công ty chuyên ngành thời trang, vì thế phòng làm việc nạn nhân treo rất nhiều hình vẽ thiết kế..trên bàn là những cây bút chì khác màu trùng với màu của những hình thiết kế, chứng tỏ nạn nhân đã sử dụng.

-Nhưng đâu phải chỉ có Thuần Phát chuyên ngành thiết kế chứ? (cô tò mò)

-Những công ty thiết kế họ thường làm gì để ra mắt trang phục (Anh bình thản hỏi)

-Tổ chức buổi triển lãm.

-Chính vì thế giờ hẹn rất nhiều, không thể nhớ nên bắt buộc phải ghi chú trên lịch..bằng chứng là rất nhiều đồng hồ cài giờ thông báo khác nhau trong nhà.

-Nhưng mà...(Cô ấp úng)

-Chậm hiểu vậy sao? trên lịch trong nhà nạn nhân điều có những buổi hẹn với những công ty thiết kế trong nước, mà lại không có tên công ty lớn như Thuần Phát, đơn giản đó là lịch trình của nhân viên Thuần Phát hẹn với công ty khác, hiểu chưa?

-À..cũng giống như tôi, nếu có hẹn với bạn thì chỉ ghi lên giấy là hẹn với ai, chứ không cần ghi tên tôi phải không? (cô cười)

-Đúng là trợ lý ngốc (anh khẽ cười)

_"Phải công nhận IQ 195 có khác, rất thông minh và nói chuyện cũng...cực khó ưa", cô nghĩ thầm..sau 1 lúc cô cùng Doãn Thiên cũng đến trước bãi giữ xe của công ty Thuần Phát.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14


-Doãn tiên sinh, có nhiều ánh mắt đang nhìn đấy..chúng ta có thể vào trực tiếp như vậy sao?

_Ái Nhi vừa đi theo sau lưng anh vừa nói, đúng lúc này có 1 cô gái trông giống như thư ký bước lại chổ họ lên tiếng

-Thưa, anh chị muốn tìm ai ở đây ạ?

-Tổng giám đốc (Doãn Thiên đáp)

-Anh có hẹn trước không?

_Không trả lời câu hỏi của thư ký đó, anh nắm tay Ái Nhi đi thẳng vào hướng phòng kính khá to ngay trước mặt..cô thư ký hốt hoảng gọi bảo vệ chạy theo lên tiếng ngăn lại "anh à, phòng giám đốc không phận sự không vào được đâu"

-Doãn tiên sinh (Cô lo lắng)

_Bất ngờ anh rút trong túi áo ra 1 tấm thẻ màu vàng kim..quét nhẹ lên hệ thống an ninh trước cửa kính, "bíp", cửa tự động mở ra trước sự há hốc miệng của Ái Nhi và những nhân viên đằng sau.

-Mọi người ra ngoài hết đi (Bên trong vọng ra tiếng nói của 1 người phụ nữ)

_Thư ký và nhân viên bảo vệ cúi đầu nghe lệnh bước ra ngoài, chiếc ghế bên bàn tổng giám đốc xoay lại..1 người phụ nữ trẻ trung kèm theo gương mặt đẹp lạnh lùng nhìn về phía họ.

-Nhớ chị hã nhóc (người đó lên tiếng)

_"Gì chứ", cô ta là chị gái của Doãn Thiên sao..lúc này cô mới nhìn rõ thì ra trông cô ta cũng có nhiều nét giống với Doãn Thiên, nhất là đôi mắt lạnh lùng đến độ làm cho người đối diện muốn đóng băng.

-Tôi có việc muốn tìm chị (anh ta đáp)

_Đang bàng hoàng chưa kịp thích nghi với không khí căng thẳng hiện tại thì Doãn Thiên nhìn sang cô lên tiếng.

-Nạn nhân tên gì?

-Trong..trong hồ sơ tên Cảnh Nhã (cô khẽ nói)

-Cô bé này là ai thế nhóc (Chị ta nhìn sang Ái Nhi)

-Trợ lý (Doãn Thiên bình thản đáp)

-Ồ, em trai chị cuối cùng cũng chịu để 1 cô gái bên cạnh rồi, chị còn tưởng tính cách kỳ quái của nhóc sẽ bị cô đơn tới già chứ (chị ta cười nhếch môi)

_"Eo ơi, đúng là chị em có khác..cách nói chuyện cũng rất khó hiểu đó nha" cô cuối mặt xuống nghĩ thầm.

-Bớt nói nhãm lại đi, tôi đến là muốn biết công ty này có nhân viên thiết kế nào tên Cảnh Nhã không (anh lên tiếng)

-Có đó nhóc, Cảnh Nhã là nhân viên thiết kế và cũng là gương mặt đại diện công ty gặp đối tác..nhưng 2 ngày nay không đến rồi, liên lạc cũng không được (chị ta đáp)

-Tôi đến đây hỏi về Cảnh Nhã thì chắc chị cũng biết cô ta bị sao rồi chứ (Doãn Thiên kéo tay cô ngồi xuống ghế sofa)

-Gì, ý của nhóc là Cảnh Nhã đã...(Chị ta khẽ giọng)

-Vâng, cảnh sát hôm qua tìm thấy thi thể cô ta tại nhà (Ái Nhi bất ngờ lên tiếng)

_Chị ta đưa mắt sang nhìn Ái Nhi 1 lúc xong quay sang Doãn Thiên, như là muốn hỏi lại có đúng như vậy không..hiểu ý chị mình nên anh lên tiếng.

-Phải, khám nghiệm ban đầu là tự sát..đáng lý ra tôi không muốn dính vào vụ án đơn thuần này, nhưng vì liên quan công ty chị và kẻ tôi đang muốn bắt.

_"Dù anh là phó giáo sư cũng không nên nói như vậy trước mặt chị mình chứ", Ái Nhi nhìn anh ta nheo mắt.

-Alo, lên phòng tôi có việc gấp (chị ta nhấc điện thoại lên gọi)

_"Bíp", cánh cửa phòng kính mở ra..cô thư ký lúc nãy chạy theo Doãn Thiên nhẹ nhàng bước vào bên trong khẽ gật đầu chào lên tiếng.

-Tổng giám đốc gọi tôi ạ?

-Cô đưa 2 người này đến phòng làm việc của nhân viên Cảnh Nhã bộ phận thiết kế đi (chị ta nói)

_Ái Nhi và anh theo sau cô thư ký đến 1 căn phòng cũng khá tiện nghi, bên trong còn có 3 người đang làm việc và 1 chổ còn trống..khỏi nói cũng biết là nơi nạn nhân ngồi làm việc rồi.

-Không còn việc của cô nữa, ra ngoài đi (Doãn Thiên lên tiếng)

_"Đúng là em trai tổng giám đốc có khác nha, vào công ty người ta mà có tiếng nói thật..khó ưa ghê"..bên trong 1 nhân viên nam đưa ánh mắt chăm chú lên nhìn Ái Nhi.

-Xin chào, tôi có thể giúp gì cho 2 người không?

-Được, giúp tôi cất ánh mắt nhìn chằm chằm vào trợ lý tôi đi (Doãn Thiên đưa ánh mắt viên đạn nhìn anh ta)

_Lúc này cô mới để ý nam nhân viên kia nhìn mình nảy giờ, "sao Doãn Thiên lại như vậy nhỉ, bình thường anh ta đâu thèm quan tâm ai", đang suy nghĩ thì anh ta nắm tay cô đến bàn làm việc của Cảnh Nhã.

-Trợ lý ngốc, được trai nhìn làm cho đầu óc không tĩnh táo à..thật chẳng có logic. (Doãn Thiên nhìn cô)

-Liên quan gì anh chứ (Cô chớp chớp mắt)

-Cô nhìn xem xung quanh nơi nạn nhân làm việc có gì khác lạ không?

-Đây đâu phải chuyên môn của tôi (cô thắc mắc)

-Tập khả năng quan sát đi. (anh đưa mắt ngó xung quanh)...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15


-Thông thường người vẽ thiết kế hoặc tranh lâu dần sẽ có 1 thói quen là hay vẽ gì đó lên giấy, tay mình hoặc những thứ xung quanh khi họ rảnh rỗi. (Doãn Thiên giải thích)

-Nhưng xung quanh đây hầu như chẳng có hình vẽ nào cả, có thể lao công dọn phòng đã đem bỏ mất rồi (Ái Nhi nhìn anh)

-Trợ lý ngốc, 1 công ty lớn có hệ thống an ninh từng phòng để đảm bảo an toàn cho các hồ sơ quan trọng thì lao công nào vào được. (anh chỉ tay ra hướng cửa phòng)

-Cũng phải nhỉ, nhìn xung quanh bàn thì giấy tờ hồ sơ điều ngăn nấp, không giống như bàn lộn xộn bút màu giấy vẽ ở nhà nạn nhân..

-Có người không muốn cho ai phát hiện bí mật ở bàn này. (Doãn Thiên lên tiếng)

-Vậy ý anh là gì? (cô gãi đầu)

-Tự động não đi

_Doãn Thiên vừa nói vừa nhìn qua hướng 3 người nhân viên trong phòng, xong bình thản bước về phía họ..cô tò mò đi theo sau lưng anh, dừng chân ngay người phụ nữ ở giữa anh lên tiếng.

-Cô tên gì?

-Tôi tên Sang Sang.

-Cô là bạn cùng học chung trường thiết kế với Cảnh Nhã phải không? (Doãn Thiên nhìn cô ta)

-Vâng, sao anh biết.

-Nhìn những hình phát thảo trên bàn cô vẽ rất giống với nét vẽ Cảnh Nhã, tuy thiết kế luôn phải sáng tạo nhưng thói quen vẽ chi tiết của 2 người rất giống nhau. (anh đáp)

-Tôi với Cảnh Nhã học chung với nhau 3 năm, xong cùng xin vào làm công ty này. (cô ta đáp)

_Ái Nhi đứng bên cạnh tròn xoe mắt nhìn anh ta.."không ngờ đến hình vẽ Doãn Thiên cũng tìm ra được chổ giống với khác nhau sao, thật sự muốn bổ cái đầu anh ta ra xem thử rốt cuộc có gì trong đó", cô nghĩ thầm trong bụng.

-Vậy 2 người rất thân nhau đúng không? (Doãn Thiên nhìn lạnh lùng)

-Vâng, cũng có thể nói vậy.

-Thân đến nổi bạn thân mình chết cũng không biết sao?

-Anh nói gì, tôi quả thật không biết.

-Vậy hôm qua cô đến nhà Cảnh Nhã làm gì?

_Bổng cô ta và Ái Nhi nghe xong câu anh hỏi đều giật mình nhìn Doãn Thiên..Ái Nhi tò mò không hiểu tại sao anh ta có thể biết được.

-Anh đừng nói bậy, hôm qua..tôi.. không có đến nhà Cảnh Nhã. (cô Sang Sang bắt đầu lúng túng)

-Ý cô là Cảnh Nhã đến tìm cô và đưa đầu cho cô đánh à (Doãn Thiên cuối xuống nhìn cô ta)

_Ái Nhi nhớ lại "đúng thật Tiểu Văn khi khám nghiệm có nhắc ngoài vết sưng trên đầu ra thì nạn nhân không còn dấu hiệu bị tổn thương", chẳng lẽ cô Sang Sang này là hung thủ sao?

-Tôi..tôi (Sang Sang ấp úng)

_Lúc này cả căn phòng đều đưa ánh mắt nghi ngờ về phía Sang Sang, không gian trở nên im lặng căng thẳng..chỉ riêng Doãn Thiên vẫn đứng bình thản lên tiếng.

-Nếu như tôi đoán không sai thì cái nhẫn bằng đá cẩm thạch tay phải cô đeo đã tạo ra vết sưng sau đầu Cảnh Nhã đúng không?

-Doãn tiên sinh, làm sao 1 chiếc nhẫn dù bằng đá cẩm thạch cũng có thể tạo vết sưng được. (Ái Nhi tò mò)

_Nhìn qua thái độ lo lắng của Sang Sang, tay vội che lại cái nhẫn đang đeo trên tay của mình, Doãn Thiên giải thích.

-Do Cảnh Nhã bị cô ta dùng tay đeo nhẫn ấn chặt đầu xuống bàn, chiếc nhẫn do lực tay mạnh áp vào gáy khá lâu nên hằn lên vết sưng không toàn vẹn, vì lúc đó nạn nhân áp mặt xuống cuốn tập hoặc là khăn bông nên trên trán không hiện gì, chỉ có sau gáy bị sưng do chiếc nhẫn đá cẩm thạch tạo ra..tôi nói không sai chứ (anh nhìn Sang Sang)

-Phải, tôi có đến nhà Cảnh Nhã..nhưng tôi không giết cô ta, các người tin tôi đi.

_Vậy cô đến nhà Cảnh Nhã làm gì (Ái Nhi thắc mắc)

-Vì ganh tị trong công việc, 2 người họ từ bạn thân trở thành kẻ thù..cô ta không chấp nhận được việc cùng tốt nghiệp trường thiết kế, cùng thời gian làm việc trong công ty mà Cảnh Nhã giỏi hơn mình, có đúng không? (Doãn Thiên lên tiếng)

-Đúng, cô ta đã bí mật dùng ý tưởng thiết kế tôi đưa ra để dành quyền thăng tiến cho riêng mình, gần đây tôi mới phát hiện ra nên đã đến nhà cô ta..thấy Cảnh Nhã vẫn ung dung tắm xong ngồi trên bàn làm việc lau tóc..tôi nhất thời không kềm chế được nên đã đến dùng tay ấn đầu cô ta xuống, xong đã gay gỗ với Cảnh Nhã và tôi bỏ về nhà. (Sang Sang khẽ giọng)

-Trợ lý ngốc, gọi cảnh sát đến lấy thông tin lời khai cô ta đi (Doãn Thiên nhìn qua cô)

_Ái Nhi đi theo sau anh ra khỏi công ty Thuần Phát, cô vẫn đưa mắt nhìn anh ta tò mò lên tiếng hỏi.

-Cô Sang Sang đó không phải hung thủ sao?

-Cô ta không nói dối, hung thủ là 1 người khác.

-Anh đoán được ai chưa (Ái Nhi tò mò)

-Tạm thời vẫn chưa.(Doãn Thiên bình thản trả lời)

-Có liên quan gì đến Death đúng không?

-Hắn không dễ ra mặt như vậy đâu (anh nhìn cô)

_Doãn Thiên và cô bước vào bên trong xe..bên đường cách không xa chổ của họ, 1 người đàn ông áo khoác trùm lên đầu che đi ánh mắt đỏ ngầu nhìn theo chiếc xe họ đang chạy..cười nhếch môi "Genius, tao đang chờ mày đấy".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16


_Anh đưa Ái Nhi đến nhà, 1 mình chạy xe về biệt thự..tuy cô không hiểu anh ta suy nghĩ gì nhưng được về sớm thì cứ nghĩ ngơi thôi, cần quái gì quan tâm cái tên đá lạnh này.

-Anh đến công ty của chị Doãn Cơ làm gì vậy?

_Xe của Doãn Thiên vừa về đến nhà thì chỉ còn Tiểu Ngạn đang đứng trước cửa lên tiếng hỏi.

-Đừng gọi chị tôi thân mật như vậy? (Doãn Thiên đáp)

-Em muốn nói chuyện với anh (Tiểu Ngạn kéo tay anh lại)

_Doãn Thiên dừng lại 1 hồi lâu..xong đưa mắt sang nhìn Tiểu Ngạn, gạt tay cô ra khỏi người mình lạnh lùng lên tiếng.

-Chuyện gì?

-Anh còn giận em chuyện ngày xưa sao.

-Nếu không phải do cô thì ở Indiana có xuất hiện 1 tên tội phạm liên hoàn như Death không?

-Em không nghĩ hắn sẽ...(Tiểu Ngạn cuối mặt)

-Tôi hi vọng ngoài thời gian làm việc ra không thấy cô trước mặt tôi.

_Nói xong Doãn Thiên bước lên phòng..để mặc cho Tiểu Ngạn đứng rưng rưng nước mắt nhìn theo phía sau lưng mình, "chính tay em sẽ bắt Death trả giá", cô bước ra về.

_Sáng hôm sau, Ái Nhi đến khá sớm.. đứng từ bên ngoài nhìn vào khung cảnh lúc này ánh nắng nhẹ chiếu xuống căn biệt thự trông chẳng khác gì bức tranh lắng động, nếu như cô không phải nghe bên tai 1 tiếng nói quen thuộc phá tan không khí ban đầu.

-Trợ lý ngốc, rình gì ngoài đó thế.

_Ái Nhi tỏ vẻ khó chịu ngước mặt xuống nhìn Doãn Thiên, nhưng tim bắt đầu đập mạnh liên tục khi thấy anh ta bước từng bước đến gần.."Eo ơi, 1 bức tranh khung cảnh lắng động xuất hiện thêm 1 soái ca được ánh nắng ban mai phủ nhẹ trên gương mặt ấy", không phải mê trai chứ lúc này Doãn Thiên cực kì đẹp trai..khiến cô như muốn mất hồn.

-Này...này trợ lý ngốc (Doãn Thiên gọi)

-Hã..tôi, tôi nghe (Cô đỏ mặt ấp úng đáp)

-Theo như hiện tại nét mặt cô tỏ ra 67% ngại ngùng, 13% lo lắng, và 20% mất tự chủ..thống kê nhịp tim trẻ sơ sinh: 120-160 từ 1 - 12 tháng tuổi 80-140 khi từ 1 - 2 tuổi: 80-130 nhịp/phút và 2 - 6 tuổi: 75-120 trẻ từ 7 - 12 tuổi: 75-110 người lớn từ 18 tuổi trở lên: 60-100 ; vận động viên: 40-60..tuổi của cô lúc này thây vì 60-100 thì chắc chắn sẽ tăng lên 63-104 nhịp/phút. (Doãn Thiên đưa tay lên chạm vào chán cô)

-Cái gì vậy trời, anh không thể giải thích đơn giản hay sao (Ái Nhi nheo mắt)

-Đơn giản lắm rồi, do cô ngốc thôi.

-Đầu anh rốt cuộc có chứa USB hay thẻ nhớ không vậy, cái gì cũng nói được.

_Anh và cô đi vào nhà..không lên tiếng Doãn Thiên bước thẳng lên phòng, "hơ, chưa nói mình biết giờ làm gì mà"..cô chạy theo anh lên phòng.

-Theo tôi lên đây làm gì (Doãn Thiên quay lại)

-Anh chưa cho biết giờ tôi phải làm gì mà?

-Cô có thấy 2 cuốn sách nhỏ ở trên kệ đặt bên phải 42° không (Doãn Thiên chỉ tay)

-Thấy ạ (cô nhìn theo)

-Tốt, cô đọc hết những cuốn sách kế bên trái đi..giết thời gian.

-Hã (Ái Nhi nói lớn)

_Anh quay đi cười khẽ sau lưng là ánh mắt tròn xoe của Ái Nhi đang nhìn nguyên đống sách dày cuồn cuộn trên kệ.."Doãn Thiên, anh là..là tên ác độc".

(2 tiếng sau anh ta bước xuống nhà, nhìn xung quanh không thấy cô đâu..bước chân đến phòng sách thì thấy cô đang nằm ngủ gật trên bàn, không hiểu tại sao anh lại phì cười..bước đến gần lớn tiếng gọi Ái Nhi "trợ lý", bất ngờ cô giật mình đứng dậy quay mặt về hướng Doãn Thiên, 2 cặp mắt cách nhau 3 cm..còn môi thì chạm môi)

-Aaaaaa, Doãn Thiên..sao anh dám hôn tôi (Ái Nhi đẩy anh ra che mặt lại)

_Doãn Thiên lúc này cũng đứng hình mất vài giây, 1 cái hôn thật bất ngờ..trong đầu anh bây giờ cũng hoàn toàn trống rỗng.

-Này, cô hôn tôi mới đúng..ai biết cô chạy vào đây đọc sách thật chứ, trả nụ hôn đầu lại đây.

-Trả sao..anh từng gọi tên Tiểu Ngạn lúc ngủ nói nụ hôn đầu ai tin, tôi mới là nụ hôn đầu này..đồ lợi dụng.

_Bất chợt Doãn Thiên trở về nét mặt lạnh lùng như bình thường..im lặng hồi lâu anh quay mặt đi ra ngoài, kèm theo 1 câu nói khẽ đủ để cho cô nghe.

-Tôi chưa từng hôn cô ta, đừng nói nhãm.

_Lúc này Ái Nhi cũng nhìn theo sau lưng Doãn Thiên.."chưa từng hôn Tiểu Ngạn sao" mà có nói sai cũng có cần tỏ thái độ như vậy không chứ, tên khó ưa..cô nghĩ bụng rồi đi theo hướng anh ta.

-Doãn tiên sinh, bây giờ mình làm gì

"Đến Thuần Phát", nói xong cô và anh cùng lên xe..trong lúc lái xe ánh mắt hai người vẫn lén nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng nói câu nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Video tố hung thủ


Doãn tiên sinh, xin chào ngài (cô thư ký công ty khẽ cuối đầu)

-Do chuyện hôm qua Doãn Thiên đến công ty nên tất cả nhân viên biết được anh ta là em trai của tổng giám đốc Doãn Cơ, nên không còn ai dám cản anh lại nữa..theo sau lưng anh ta vào phòng làm việc của Cảnh Nhã, trong phòng chỉ còn lại 2 nam nhân viên.

-Này, đây là lần thứ hai anh nhìn chằm chằm vào trợ lý tôi rồi đấy (anh đưa mắt lườm sang 1 nam nhân viên)

_Giờ Ái Nhi mới để ý..anh chàng này hôm qua cũng bị Doãn Thiên lên tiếng vì nhìn cô "Người ta chỉ nhìn thôi có sao đâu mà Doãn Thiên phải khó chịu nhỉ"..cô tò mò lên tiếng hỏi.

-Doãn tiên sinh, hôm qua chúng ta đến đây rồi mà..bộ còn chuyện gì chưa xong ở đây sao?

-Tất nhiên, vì chỉ mới tìm ra được ai làm vết sưng sau đầu nạn nhân thôi..còn nhân vật chính vẫn chưa lộ diện.

_Doãn Thiên vừa nói vừa bước chân đến tủ kính để hồ sơ cạnh bàn làm việc của Cảnh Nhã..nhìn vào bên trong ngoài đống hồ sơ kẹp thành cuộn ra chẳng có gì khác.

-Trợ lý ngốc, lại đây xem trong đây có gì lạ (Doãn Thiên lên tiếng)

-Thì chỉ có những hồ sơ công ty thôi (cô gãi đầu)

_Bỗng nhiên cô tròn xoe mắt nhìn thẳng vào bên trong kính, "phần bên trên là những hồ sơ kẹp thành cuộn đều được kèm những con số theo thứ tự 1 2 4 5 7 9..còn ở giữa là 2 3 5 6 9, phần cuối cùng là 3 6 8 1 4 7 8"..cô khẽ nhìn qua Doãn Thiên.

-Cảnh Nhã là nhân viên thiết kế cũng là gương mặt đại diện công ty, sao cô ấy xem hồ sơ xong lại để lung tung vậy nhỉ.

-Quan sát tốt lắm, nhưng cô ta không phải để lung tung..mà là không muốn quên thứ gì đó, để ý ở hàng cuối có 7 số..được ghép từ mỗi hàng trên giữa tạo thành (Doãn Thiên nhìn xung quanh)

-Tôi vẫn chưa hiểu (cô gãi đầu)

-Nhìn từ bên ngoài vào thì những cái này không có gì lạ, nhưng thật ra đây là thông tin có người cố ý để lại..tủ kính này sát bên bàn làm việc nạn nhân, 89% là Cảnh Nhã (Doãn Thiên đáp)

-Có thể Cảnh Nhã đã biết trước mình sẽ gặp chuyện nên để lại manh mối gì đó..nhưng xung quanh công ty lớn thế này chắc hẳn có rất nhiều camera theo dõi. (Ái Nhi lên tiếng)

-Suy luận của cô bắt đầu linh hoạt rồi đấy, chính xác Thuần Phát có gắn 14 chiếc camera theo dõi.

-Sao, có tới 14 chiếc lận cơ à..như vậy làm sao biết camera nào có đoạn ghi hình của mã số cô ấy để lại (Ái Nhi gãi đầu)

_Không trả lời Doãn Thiên bình thản bước ra ngoài..cô cũng tò mò đi theo anh ta, lên tới phòng giám đốc Doãn Thiên dùng tấm thẻ vàng hôm trước mở cửa..Doãn Cơ, chị gái của anh ngước mặt về phía họ lên tiếng.

-Có manh mối gì chưa nhóc

-Chị kiểm tra xem camera nhà xe, căn-tin, và hướng hành lang xem có danh sách thu hình nào mang số 3681478 không.

_Doãn Thiên vừa lên tiếng vừa kéo tay Ái Nhi ngồi xuống sofa, rót tách trà ngồi nhìn xung quanh căn phòng..thấy cô nhìn anh có vẻ không hiểu nên lên tiếng giải thích.

-14 chiếc camera là quá nhiều, nên chỉ tập chung vào những nơi ít người chú ý..vì những camera ở nơi chính rất nhiều người qua lại..không ai khùng mà làm gì bí mật trước đám đông cả.

-Vâng, hi vọng anh đoán không sai (Ái Nhi đáp)

-Hơ..quả thật camera ở nơi giữ xe có mã số ghi hình 3681478 này, sao chị lại không biết nhỉ (Doãn Cơ thắc mắc)

_Lúc này Doãn Thiên và Ái Nhi vội đi đến laptop của Doãn Cơ nhìn vào, đoạn ghi hình ngắn 15 giây chỉ cho thấy người đàn ông đang để những bao ma túy trắng vào 1 cái vali nhỏ cất trong xe..mặt ngó xung quanh, bỗng tiếng nói của Doãn Thiên lên tiếng "dừng"..xong anh khoanh tay lại như phát hiện được gì trong hình.

-Camera của chị không ghi hình vào lúc này, bằng chứng chính là đoạn video không có thời gian và màu phân giải của đoạn này 1920x1080..là do điện thoại quay, rất có thể người quay là Cảnh Nhã..và người đàn ông này đã phát hiện được cô ấy. (Doãn Thiên đáp)

-Hình như người này không ở trong công ty chúng ta, nếu như nhóc nói thì lúc đó là 4h45 đến 5h10p chiều..tất cả camera phải dừng để kiểm tra hằng ngày, ngày ghi là 3 ngày trước (Doãn Cơ nheo mắt).

-Có nghĩa là trước thời gian Cảnh Nhã chết 1 ngày (Doãn Thiên đáp)

-Theo tôi hắn ta là bạn trai hay người quen của Cảnh Nhã, rất thường đến rước cô ta đi làm về..cho nên hắn biết được camera giờ nào sẽ ngưng hoạt động, xong bị Cảnh Nhã phát hiện và quay lại được việc mình liên quan đến ma túy cho nên cố ý sát hại cô ta..Cảnh Nhã biết mình khó tránh được nguy hiểm cho nên lén lút gữi đoạn này vào danh sách của camera công ty và để mã số trong tủ kính hồ sơ ở phòng làm việc mình. (Ái Nhi lên tiếng)

_Thấy Doãn Thiên và Doãn Cơ nhìn mình không chớp mắt, cô lúng túng "bộ tôi nói sai sao"..

-Nhóc, cô ta suy luận có phần giống nhóc ha (Doãn Cơ nhìn cô)

-Trợ lý ngốc, có tiến bộ rồi đấy.

-Làm tôi hết hồn (Ái Nhi thở phào).
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Món quà từ bạn cũ


-Alo, cục trưởng Trịnh phải không? điều tra xem những người nam có quan hệ với Cảnh Nhã đem hồ sơ thông tin gửi cho tôi (Doãn Thiên lấy điện thoại ra gọi)

-Cô cùng Doãn Thiên ra ngoài công ty, đi đến xe anh ta mở cửa.."Ui da", tiếng Ái Nhi kêu lên, đầu cô đụng phải lưng của anh.

-Doãn Thiên, sao anh lúc nào cũng dừng lại bất ngờ vậy hã (cô xoa đầu nhìn anh)

-Có người đã vào trong xe (Doãn Thiên nheo mắt)

_Cô nhìn theo ánh mắt lạnh lùng của anh xuống dưới thảm xe ghế ngồi, quả thật có 2 vết đất tạo thành hình giầy in lên..

-Kích thước hình dáng là giầy của đàn ông (Cô lên tiếng)

_Doãn Thiên đưa ánh mắt ngước nhìn xung quanh..bên kia phía ra khỏi bãi đổ xe đối diện đường là 1 người đang trùm áo khoác không thấy rõ mặt đứng đằng sau cây ven đường.

-Death, đứng lại.

_Ái Nhi đang bên cạnh cũng giật mình khi đây là lần đầu tiên thấy Doãn Thiên phản ứng như vậy, trái ngược với hành động bình thản thường ngày..cô chưa kịp định thần lại thì đã thấy anh ta chạy theo người đàn ông đó và chỉ lên tiếng vọng lại với cô.

-Cô không được vào trong xe.

-Doãn Thiên (cô gọi theo anh ta)

_Anh chạy theo người đàn ông đó đến 1 khu đất trống xung quanh vắng người qua lại, dừng chân Doãn Thiên không còn thấy bóng dáng hắn ta ở đâu.

-Tên khốn (Doãn Thiên tức giận)

_Ái Nhi vẫn đứng cạnh chiếc xe chờ anh quay lại, Doãn Thiên lúc này nét mặt lạnh lùng bước đến.

-Anh bắt được người đó chưa? (cô tò mò)

-Không đuổi theo kịp.

_Vừa nói anh vừa đưa mắt ngó vào bên trong và xung quanh chiếc xe, Ái Nhi tò mò chỉ tay về hướng ghế ngồi bên trong..lên tiếng.

-Tôi thấy bên trong xe 1 mảnh giấy được dán bên dưới ghế đằng sau, nhưng nhìn mãi chẳng hiểu ghi gì.

_Doãn Thiên nhìn theo hướng chỉ tay của cô vào tờ giấy dòng kí tự " ıɐʃ dɐɓ uɐʃ oɥɔ ʎɐɥʇ ɯoq ɐnb ʇoɯ˙˙snıuәɓ oɐɥɔ uıx " bỗng nhiên Doãn Thiên nheo mắt kéo tay cô về đằng sau lưng của mình.

-Sao vậy (cô thắc mắc)

-Đừng đến gần, trên xe có bom (Doãn Thiên đáp)

-Sao anh biết (cô giật mình)

_Doãn Thiên nhẹ nhàng lấy mảnh giấy ra khỏi xe mà không chạm vào bất kì vật nào bên trong, đưa tờ giấy cho Ái Nhi anh khẽ giọng "xoay ngược lại"..lúc này cô mới tròn mắt khi " ıɐʃ dɐɓ uɐʃ oɥɔ ʎɐɥʇ ɯoq ɐnb ʇoɯ˙˙snıuәɓ oɐɥɔ uıx " có nghĩa là (xin chào Genius..một quả bom thây cho lần gặp lại).

-Để tôi gọi bác Trịnh mời chuyên gia gở bom đến giải quyết.

_Ái Nhi vừa nói vừa mở túi xách tính lấy điện thoại ra gọi thì Doãn Thiên liền ngăn tay cô lại "không được mở điện thoại", anh nói xong nhẹ nhàng tháo tấm nhựa nhỏ ngay cạnh tờ giấy lúc nảy, bên trong tấm nhựa là 1 quả bom dây nối chằn chịt đủ màu..Ái Nhi lo lắng nhìn theo..

-Đây là bom cảm ứng, nếu bị tác động của sóng điện thoại trong phạm vi 6m nó sẽ tự động kích hoạt, thành phần là plastic explosives (A1, A2, B1, B2, C1, C2,C3, C4) và nitrat hóa hexamin kèm HEXAMINE [(CH2)6N4] tác dụng với AXIT NITRIC đậm đặc (HNO3)

(CH2)6N4 + 4HNO3 —> (CH2-N-NO2)3 + 3HCHO + NH4+ + NO3..nếu như phát nổ phạm vi ảnh hưởng sẽ là 15,3 đến 17m đủ sức phá tan khu vực xung quanh đây.

-Anh đừng dài dòng nữa, bây giờ phải làm sao (Ái Nhi hốt hoảng)

-Hắn dùng bom cảm ứng mục đích là ngăn chúng ta gọi người đến giúp (Doãn Thiên nheo mắt)

_Bên trong ghế sau dưới quả bom bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại reo lên.."bípppp" quả bom bắt đầu đếm ngược, cả hai người giật mình nhìn vào bên trong xe.

-Chết tiệt, thì ra tên khốn đó để sẵn 1 chiếc điện thoại bên cạnh quả bom (Doãn Thiên lên tiếng)

-Giờ phải làm sao, chỉ có 10p cho dù gọi người giúp cũng không đến kịp nữa (Ái Nhi lo lắng nhìn qua anh)

-Cô đi ra khỏi nhà xe và không để ai bước vào đây (anh lên tiếng)

-Còn anh thì sao? hay anh chạy chung với tôi ra khỏi đây (cô níu tay anh)

-Tôi sẽ trực tiếp xử lý quả bom..nếu không khu vực này sẽ nổ tung (Doãn Thiên gạt tay cô)

-Không được (Ái Nhi càng cố sức kéo tay anh)

-Mau lên, đừng làm tôi mất tập chung (Doãn Thiên quát)

_Lúc này đôi mắt của Ái Nhi bỗng nhiên đỏ nhòe sau tiếng quát của anh, cô quay lưng chạy ra ngoài..những giọi nước mắt bắt đầu tuôn ra, không phải là vì bị anh quát lớn tiếng làm cô khóc..mà là cảm giác lo lắng sợ mất đi thứ gì đó trong lòng cô đột nhiên xuất hiện.

-Phải làm sao bây giờ (Ái Nhi bàng hoàng đứng không yên)

-Sao vậy người đẹp (Tiểu Văn khẽ lên tiếng)

-Tiểu Văn, sao anh lại đến đây..Doãn Thiên đang cố vô hiệu hóa 1 quả bom bên trong nhà xe (cô vội vả lên tiếng)

-Em nói cái gì (Tiểu Văn hốt hoảng hỏi lại)

-Làm sao bây giờ..chỉ còn lại 2p thôi (cô không kềm chế được khóc lớn tiếng)

-Em bình tĩnh đi, anh tin chắc chắn cậu ta sẽ làm được mà..chúng ta không thể làm gì hơn đâu (Tiểu Văn cũng bắt đầu lo lắng nhìn vào bên trong)

_Cô liên tục cầm điện thoại lên xem giờ đang đếm ngược, chỉ còn 15 giây nữa thôi.."Doãn Thiên, làm ơn an toàn bước ra đừng xảy ra chuyện gì nha..tôi xin anh" cô lo lắng nói thầm trong miệng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19


_Đồng hồ trên điện thoại cũng đã đến số 0..bên trong nhà xe cũng không phát ra tiếng nổ, gương mặt Ái Nhi lúc này vui mừng cùng Tiểu Văn chạy vào bên trong tìm Doãn Thiên.

-Doãn Thiên (cô vừa gọi vừa chạy đến ôm lấy anh)

-Anh có biết tôi lo tới mức nào hay không? (tay cô càng xiết chặt)

-Hụ..hụ (Tiểu Văn lên tiếng ho)

_Lúc này Ái Nhi mới biết mình vô thức đang ôm chặt Doãn Thiên, cô đỏ mặt buông tay ra dụi nước mắt vẫn chưa kịp khô trên gương mặt mình.

-Làm cô lo lắng rồi, tôi xin lỗi..mọi chuyện đã xong (Doãn Thiên nhẹ nhàng đặt tay lên xoa đầu cô)

-Này, tôi tàng hình rồi sao (Tiểu Văn cười nhẹ)

-Sao cậu lại đến đây (anh nhìn sang Tiểu Văn)

-Nghe cục trưởng Trịnh nói cậu phát hiện ra manh mối gì đó, nên tôi đến đây xem cậu cần giúp gì không..mà quả bom dưới đất này là sao?

_Tiểu Văn nhìn xuống quả bom bị tháo rời vài bộ phận, dây nối chằn chịt đang nằm dưới chân của Doãn Thiên.

-Là của Death (Doãn Thiên lạnh lùng đáp)

-Phải, hắn còn để 1 cái điện thoại này bên cạnh để kích hoạt bom nữa.

_Ái Nhi vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc điện thoại màu đen đang nằm bên trong hàng ghế đằng sau xe..Tiểu Văn nhìn theo nheo mắt.

-Bom cảm ứng sao? không thể nào..Death sao có thể muốn giết cậu (Tiểu Văn gắt giọng)

-Chẳng phải Doãn Thiên đã từng bắt hắn vào tù à, sao lại không thể chứ (Ái Nhi tò mò)

-Nhưng Death...

_Nói tới đây, Tiểu Văn bị Doãn Thiên lườm mắt ngăn không cho lên tiếng nữa..hiểu ý nên Tiểu Văn đổi sang chủ đề khác.

-À..mà vụ nạn nhân Cảnh Nhã sao rồi?

_Ái Nhi cảm thấy vô cùng tò mò về quá khứ của Doãn Thiên, kẻ thù nguy hiểm như tên Death từng làm chấn động nước Mỹ mà tại sao Tiểu Văn lại nói không thể nào ra tay với Doãn Thiên được..bỗng suy nghĩ của cô bị cắt ngang bởi giọng của Doãn Thiên.

-Vẫn đang điều tra.

-Mà này, tôi biết cậu từng vô hiệu hóa được bom hẹn giờ..bom nơtron và bom điện từ, nhưng loại bom cảm ứng này có tới 16 dây đồng dẫn, sao cậu biết dây nào là chính được hay vậy? (Tiểu Văn vừa nói vừa ngồi xuống nhìn quả bom)

-Bom cảm ứng ngoại trừ các cuộc giao tranh liên xô thì không thể thấy được, quả bom này do Death tự chế và chỉ gắn vào thiết bị cảm ứng của lò vi sóng..trong 16 dây này có 14 dây tách rời là giả và chỉ 2 dây đỏ đen quấn nhau là thật (Doãn Thiên đáp)

-Quào, vậy mà cậu cũng nhìn ra sao (Tiểu Văn tròn mắt)

-Vì thế mà tờ giấy Death dán trong xe tôi chỉ có 2 màu chữ đỏ đen được ghi xen lẫn nhau,..có nghĩa hắn muốn nói tôi biết dây đỏ và đen là 2 dây đặc biệt..chỉ cần cắt 2 dây đó là xong.

_Doãn Thiên vừa nói vừa đưa ra tờ giấy chữ ghi ngược cho Tiểu Văn xem.

-Như vậy có nghĩa là Death không có ý giết anh mà chỉ muốn thử anh thôi phải không?(Ái Nhi lên tiếng)

-Đúng vậy (Doãn Thiên nhìn cô)

_Sau 1 hồi cảnh sát cũng đến thu thập quả bom và chiếc điện thoại, tất cả nhân viên công ty Thuần Phát điều nháo nhào khi nghe tin khu để xe có bom.. chỉ riêng Doãn Thiên bình thản cùng Ái Nhi và Tiểu Văn quay về biệt thự..ngồi trên xe Doãn Thiên lấy điện thoại nhắn tin cho ai đó, xong cô quay sang Tiểu Văn thì anh ta lại cười nham hiểm.."thật khó hiểu".

-Tiểu Văn, em gái anh không đến sao?

_Sau khi về thì Doãn Thiên không lên tiếng bước thẳng lên phòng đóng cửa lại, nên Ái Nhi quay sang tò mò hỏi Tiểu Văn.

-Không, Tiểu Ngạn đang có nhiệm vụ bảo vệ cho 1 nhà tỷ phú nên thời gian này nó không rảnh đâu..(Tiểu Văn ngồi xuống sofa)

-À..ừm.

-Sao thế, Tiểu Ngạn không gần Doãn Thiên người đẹp phải vui chứ (Tiểu Văn cười khẽ)

-Anh nói gì vậy (Ái Nhi đỏ mặt)

-Người đẹp thích Doãn Thiên phải không?

_Cô vừa nhấp môi vào tách trà tính uống thì bị câu hỏi của Tiểu Văn làm mém đi nữa phun ngược ra, gương mặt Ái Nhi lúc này càng đỏ ửng cuối mặt xuống ấp úng thành tiếng.

-Không..không có.

-Gì chứ, vậy ai đã lo đến phát khóc và ôm chặt cậu bạn tôi vậy nhỉ (Tiểu Văn lườm cô cười thành tiếng)

-Tôi..tôi.

-Trúng tim đen rồi phải không?

-Phải, tôi thích Doãn Thiên đấy, anh đừng chọc tôi nữa được không? (Ái Nhi đưa tay lên che mặt lại)

_Bỗng nhiên Tiểu Văn cười thật hả hê..cô nheo mắt lên nhìn "bộ anh ta cũng bị hâm giống tên đá lạnh kia rồi chăng", vừa tính lên tiếng hỏi thì ánh mắt Tiểu Văn cứ nhìn ra sau lưng cô, tò mò cô quay lại thì....

-Á, Doãn Thiên, anh xuống từ lúc nào vậy (Cô che mặt lần 2).

-Cách đây 1p36 giây, đủ thời gian nghe được em nói thích tôi (Doãn Thiên lên tiếng)

_Cô quên mất Doãn Thiên đi không có tiếng hay xuất hiện bất ngờ đằng sau lưng mình, thì ra Tiểu Văn thấy anh đi xuống nên mới cười như vậy..thôi rồi, biết tìm chổ nào chui xuống đây.

-Hai..hai người..(Ái Nhi ấp úng)

-Cảm ơn cậu, Tiểu Văn (Doãn Thiên nhìn cô cười khẽ)

-Cảm ơn...? (Ái Nhi tròn xoe mắt)

_Thấy Doãn Thiên và Tiểu Văn nhìn nhau cười..cô mới nhớ lại lúc trên xe Doãn Thiên có nhắn gì đó trong điện thoại, thì ra là nhắn cho Tiểu Văn..mắt cô rưng rưng vì nghĩ mình bị hai người họ chọc ghẹo, bực tức dụi mắt đi ra ngoài..thì bỗng nhiên bị tay Doãn Thiên kéo cô lại ngã vào lòng anh.

-Đừng giận, vì tôi không biết nói thế nào cho em hiểu nên mới dùng cách này (giọng Doãn Thiên dịu dàng khẽ nói)

_Ái Nhi được anh ôm gọn trong lòng, bỗng nhiên bao nhiêu bực tức ngại ngùng ban đầu của cô điều dần tan biến.."thật ấm áp" suy nghĩ của cô bây giờ chỉ có như vậy.

-Trợ lý ngốc, tôi yêu em..ngay từ lúc đầu nhìn thấy em rồi (Doãn Thiên càng ôm cô chặt hơn)

_Ái Nhi như 1 con mèo nhỏ ngoan ngoãn khi được anh ôm lấy, bỗng nhiên anh và cô nhìn nhau..xong cả hai điều liếc sang Tiểu Văn đang ngồi chống tay vừa uống trà vừa nhìn họ chớp chớp mắt.

-Hai người sao vậy, tiếp tục đi đang hay mà..xem như tôi không có ở đây (Tiểu Văn cười)

_5 phút sau Tiểu Văn bước ra ngoài cổng biệt thự, với 1 dáng đứng hiên ngang đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc lên tiếng nói khẽ "cái tên này, mình chỉ nhìn thôi mà cũng đuổi ra ngoài..vô tình thế nhỉ".
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom