Cập nhật mới

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 303


Chương 303

Tả Dao đẩy Tô Thư Nghị, nói: “Đừng tưởng hôm nay ăn vận ra vẻ, lát nữa đứng trước mặt mợ Cố cao quý, cô nên nhanh chóng tìm cái lỗ mà chui vào đi! Rồi cô xem đến lúc đó Cố tổng sẽ đối xử với cô thế nào.

Anh ấy sẽ tuyệt đối không nói lời nào với cô trước mặt vợ anh ấy đâu, cô chỉ là trò cười trước mặt mợ Cố thôi! Tôi khuyên cô mau rời đi đi, lát nữa trong buổi đấu giá mà làm trò xấu mặt, cô không gánh nổi đâu.”

Vì quyền lực và tiền bạc, con người bị phân thành ba bảy loại, như vậy không hề đúng.

Quan điểm của người đời nói rằng có tiền là có thể sống cuộc sống hào nhoáng bậc nhất, không tiền chỉ có thể sống cuộc sống thấp hèn. Vậy niềm hạnh phúc, sự vui vẻ và sức khỏe thì sao? Nên định nghĩa thế nào, nên phân cấp mấy? Tô Thư Nghi cảm thấy quan điểm của Tả Dao quá khác biệt so với cô.

Tô Thư Nghi hỏi ngược lại cô ta: ‘Vậy cô thì Sao, cô trong mắt mợ Gố thì tính là gì?”

“Tôi, tôi á?” Tả Dao ngẩng đầu mỉm cười, nói: “Tôi là sao nữ nổi tiếng Tả Dao, tôi cũng là người có địa vị, tôi còn là đại diện hình ảnh của Tập đoàn Ngôn Diệu, đừng nói là Cố tổng Cố Mặc Ngôn, ngay cả mợ Cố cũng phải tươi cười tiếp đón tôi.”

Người đứng trước mặt Tả Dao chính là mợ Cố mà cô ta đang nhắc đến, đáng tiếc là cô ta không hề hay biết. Tô Thư Nghi nghĩ thầm. Cái chức mợ Cố này của mình đúng là không dê làm mà.

Tả Dao hất tóc, mùi nước hoa Dior nồng nặc phả vào mặt cô. Mũi Tô Thư Nghi bị sặc mùi nước hoa làm cô hắt hơi một cái.

Trên mặt Tả Dao lộ ra vẻ cười cợt nói: “Nghe nói vật phẩm trong buổi đấu giá hôm nay đều có giá hàng chục tỷ, với mấy đồng lương quèn của cô mà cũng mặt dày dám mang ra khoe khoang. Những khách mời hôm nay đều là những tỷ phú giàu có, vung tay một cái cũng là cả mấy chục tỷ bạc. Chắc cô cũng có thể đứng trơ mắt nhìn thôi chứ không mua nổi gì đâu nhỉ?”

Tô Thư Nghi cười mà không nói gì. Vốn dĩ cô đến đây là đi cùng Cố Mặc Ngôn, nếu không phải quan tâm đến thể diện và tâm trạng của ông nội, còn lâu cô mới đến nơi như thế này.

Cô cũng không thích buổi đấu giá, cho rằng đây là nơi của những người có tiền tùy hứng, tuy nói là vì mục đích từ thiện nhưng vần có cảm giác đã biến chất rồi.

“Tô Thư Nghi, cô đang nghĩ cái gì thế?

Không có tiền thì mau cút đi, nơi này không chào đón cô!

Tả Dao lại đẩy Tô Thư Nghị, lần này còn dùng lực mạnh hơn.

Cả người Tô Thư Nghi ngả về phía sau, vốn cô đi giày cao gót đã không đứng vững, sắp ngã ra đến nơi.

Đúng lúc này, Cố Mặc Ngôn đột nhiên xuất hiện phía sau cô, đỡ cô ngồi lên xe lăn.

Tả Dao thấy là Cố Mặc Ngôn thì lập tức thay đổi sắc mặt, mỉm cười chào đón.

“Cố tổng…” Giọng Tả Dao ngọt xớt.

Cố Mặc Ngôn không thèm quan tâm tới lời chào của Tả Dao, anh tiến lên năm lấy bàn tay nhỏ lạnh toát của Tô Thư Nghỉ: “Em vừa đi đâu mà lâu thế?”

Tô Thư Nghi bật cười, sự xuất hiện kịp thời của Cố Mặc Ngôn khiến trái tim cô cảm thấy ấm áp.

Cô nói với anh: “Không có gì, đừng lo lăng.

Em chạm mặt Tả Dao nên trò chuyện một lát, không có chuyện gì đâu.”

Cố Mặc Ngôn vươn tay chỉnh lại trang phục cho Tô Thư Nghỉ, xác định cô không làm sao mới gật gật đầu.

Tả Dao bị phớt lờ bên cạnh, há hốc miệng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 304-305


Chương 304

Cố Mặc Ngôn này bị trúng tà gì vậy? Lần nào cũng bảo vệ Tô Thư Nghi như vậy, ánh mắt anh nhìn cô luôn tràn đầy tình cảm, ấm áp như ánh mặt trời. Còn mỗi lần Cố Mặc Ngôn nhìn cô ta, Tả Dao luôn cảm thấy ớn lạnh.

Tả Dao ghen tị với Tô Thư Nghi chết đi được! Giữa ban ngày ban mặt mà Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghỉ lại ngang nhiên thể hiện tình cảm trước công chúng như thế, hai người họ đặt mợ Cố ở đâu, không sợ bị mợ Gố phát hiện gian tình giữa họ sao?

Tả Dao giật thót, đột nhiên nhận ra điều gì đó. Cô ta không dám tin đó là sự thật.

Không lẽ…

Tô Thư Nghỉ chính là mợ Cố? Cho nên mới ngang nhiên như thế?

Tô Thư Nghi cùng Cố Mặc Ngôn nhìn về phía Tả Dao, đứng cạnh nhau, trên tay hai người đeo nhãn giống hệt nhau.

Cô ta chỉ tay vào Tô Thư Nghi, giọng nói run rẩy: “Không… không lẽ cô chính là mợ cố?”

Tô Thư Nghỉ và Cố Mặc Ngôn cùng tiến vào sảnh trong của buổi đấu giá, để lại Tả Dao ngây người đứng đó vì kinh ngạc.

Tả Dao biết được sự thật sẽ có suy nghĩ gì đây? Không biết cô ta có muốn mua thuốc hối hận về uống không? Lần này có lẽ cô ta sẽ vì những lời nói lỗ mãng của mình mà khóc rống nhiều ngày mất.

Tô Thư Nghi cứ nghĩ đến biểu cảm buồn cười lúc Tả Dao sốc đến xám ngoét cả mặt là cô lại buồn cười, không nhịn được mà cười thành tiếng.

Cố Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn Tô Thư Nghi cười, sau nhiều ngày chiến tranh lạnh, cuối cùng anh cũng thấy nụ cười của cô. Tâm trạng Cố Mặc Ngôn cũng tốt hơn.

Hai người châm chậm bước đi, giữ im lặng.

Những người tham gia buối đấu giá đều quyên góp một món đồ, số tiền thu được từ đấu giá đều sẽ được đem đi làm từ thiện. Trước hết, cần đến khu nhận đồ đấu giá để quyên góp vật phẩm, đăng ký vào sổ rồi đợi cuộc đấu giá bắt đầu.

Cố Mặc Ngôn cùng Tô Thư Nghi đến khu nhận đồ đấu giá.

Lúc này đã có một số người đến đăng ký rồi, đều là vật phẩm có tạo hình tinh xảo và giá trị sưu tập nhất định.

Nhân viên khu nhận đồ đấu giá hỏi Tô Thư Nghi đồ mà cô muốn quyên tặng đặt ở đâu, Tô Thư Nghi nhíu mày. Cô nói: “Chết rồi, hôm nay tôi không chuẩn bị gì cải”

Nhân viên ngạc nhiên nhìn Tô Thư Nghị, ai lại đến buổi đấu giá mà không mang theo vật phẩm đấu giá? Thực sự là lần đầu gặp cô gái kỳ lạ thế này.

Tô Thư Nghi hơi đỏ mặt, cảm thấy mất hết thể diện trước mặt các nhân viên ở đây, có lẽ anh ta sẽ cảm thấy cô là kẻ lừa bịp, đến ăn chực uống chực mất.

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi đứng đó như đứa trẻ phạm lôi, sau đó anh lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp nhung màu xanh.

Cố Mặc Ngôn nhờ nhân viên công tác mở ra, nói rằng đó là vật phẩm đấu giá hôm nay của mợ Cố Tập đoàn Ngôn Diệu.

Thật ra Cố Mặc Ngôn đã chuẩn bị vật phẩm đấu giá từ sớm rồi, không cần để Tô Thư Nghi lo lắng, chỉ là nhân viên hỏi gấp quá, anh còn chưa kịp lấy ra.

Nhân viên thấy chiếc hộp nhung mang lại cảm giác rất tốt, trong lòng nghĩ bên trong chứa bảo vật quý giá gì đây, anh ta vội vàng mở ra, lập tức kinh ngạc!

 

Chương 305

Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 306


Chương 306

Lâm Bảo Châu đang suy nghĩ làm thế nào mới phá được cuộc đấu giá của Tô Thư Nghỉ? Nghĩ một lúc, cô ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Cô ta nhếch mép, cười khẩy.

Lâm Bảo Châu mỉm cười khách khí với nhân viên rồi nói: “Anh làm việc đúng là nghiêm túc và có trách nhiệm thật đấy, tôi rất thích cách làm việc của anh. Hay là chúng ta kết bạn đi.”

Buổi đấu giá rất nổi tiếng, người đến rất nhiều, Quý Trung Khánh cũng đến. Anh †a lịch sự chào hỏi Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi, sau đó bận rộn đi giao thiệp với những người khác Những người ở đây, Tô Thư Nghi chỉ có thể nhận ra một vài người quen thôi, còn lại đều không quen.

Còn Cố Mặc Ngôn thì lại biết rất rõ về họ, mọi người lần lượt đến chào hỏi, sau khi biết cô là mợ Cố, ánh mắt không khỏi đánh giá một phen. Nhìn đến mức Tô Thư Nghi cảm thấy hồi hộp, bất giác thấy lo lắng và bất an.

Cố Mặc Ngôn nhẹ nhàng võ vào tay cô, để Tô Thư Nghi cảm thấy bình tĩnh lại đôi chút.

Cố Mặc Ngôn nói: ‘Những dịp như thế này sau này còn nhiều lắm, dần dần em sẽ quen thôi, không cần lo lăng, có anh ở đây »ịm rồi.

“Ừ.’ Nghe Cố Mặc Ngôn khích lệ, Tô Thư Nghỉ cũng thả lỏng một chút.

Từ lúc Tô Thư Nghi bước vào, ánh mắt của Cố Gia Huy chưa từng rời khỏi cô.

Anh ta phát hiện ra Tô Thư Nghi luôn dựa vào Cố Mặc Ngôn bên cạnh, dường như rất ỷ lại vào anh.

Ngâm lại cũng không lấy làm lại, đây nhất định là lần đầu cô tới nơi như thế này, khó tránh cảm thấy căng thẳng.

Chỉ là trong lòng Cố Gia Huy vẫn cảm thấy rất khó chịu, bởi vì giờ phút này đứng bên cô là một người đàn ông khác chứ không phải anh ta.

Cố Gia Huy muốn tiến lên chào hỏi Tô Thư Nghi, nhưng Lâm Bảo Châu ở bên cạnh luôn theo dõi sát sao, nên anh ta cũng không cách nào thoát thân.

Buổi đấu giá sắp bắt đầu, Tô Thư Nghi hơi căng thẳng, lại muốn vào nhà vệ sinh.

Cố Mặc Ngôn hỏi: “Cần anh đi cùng không?”

Tô Thư Nghỉ lắc đầu, xách túi ra ngoài.

Cố Gia Huy thấy Tô Thư Nghi ra ngoài liền muốn đi theo, không ngờ Lâm Bảo Châu lại nói trước: “Anh Huy, em ra ngoài một lát, †ẹo nữa em quay lại.”

Cố Gia Huy thấy Lâm Bảo Châu ra ngoài, anh ta cũng không tiện đi theo Tô Thư Nghi nữa. Trong bụng Lâm Bảo Châu còn có giọt máu của anh ta, anh ta cũng không muốn làm cô ta không vui vào lúc này, tâm trạng của phụ nữ mang thai vẫn cần chú ý.

Tô Thư Nghi vào đến nhà vệ sinh, để túi xách cạnh bồn rồi rửa tay, sau đó liền để quên túi ở đó.

Lúc này, Lâm Bảo Châu lén lút tiến vào.

Cô ta vốn định lôi kéo nhân viên công tác của buổi đấu giá rồi nhân cơ hội hủy đi dây chuyền kim cương, ai mà ngờ được lại thấy Tô Thư Nghỉ vào nhà vệ sinh, cô ta nghĩ có lẽ đây là một cơ hội, bèn đi theo thử vận may.

Vận may của cô ta không tồi, Tô Thư Nghi đi vệ sinh lại để quên túi xách trên bồn rửa tay.

Lâm Bảo Châu nghĩ đây đúng là cơ hội trời cho mài Cô ta nhanh chóng vớ lấy chiếc túi da nhỏ, nhẹ nhàng lục lọi tìm bên trong, quả nhiên phát hiện một thứ, có nó, Tô Thư Nghi hôm nay cứ đợi mà mất mặt điI Lâm Bảo Châu cầm lấy món đồ, dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi nhà vệ sinh, hướng về phía khu nhận đồ đấu giá.

Khi Tô Thư Nghỉ bước ra khỏi nhà vệ sinh, mở túi để trang điểm lại, phát hiện bùa bình an trong túi đã biến mất rồi! Đó là bùa bình an do Tô Ninh Kiều đặc biệt xin về cho cô, sao lại không thấy đâu nữa rồi?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 307


Chương 307

Tô Thư Nghỉ sốt ruột tìm kiếm.

Cô trút hết mọi thứ trong túi ra, son môi, khăn giấy, điện thoại, chìa khóa… trên dưới bồn rửa cô cũng tìm nhưng vẫn không thấy.

Phải biết rằng chiếc bùa bình an này đã theo cô rất nhiều năm, do mẹ quỳ lạy nguyên một đoạn đường dài, cực khổ cầu xin được, không thể mất như thế được!

Tô Thư Nghi lo lắng đến toát mồ hôi.

Chẳng lẽ rơi ở ngoài sảnh?

Tô Thư Nghi vội vàng chạy ra khỏi nhà vệ sinh, cũng không ngẩng đầu nhìn đường, thế là đụng trúng ngực một người đàn ông, bờ ngực săn chắc đẩy ngã Tô Thư Nghi yếu ớt.

“AI”

“Cô à, cô có sao không!” Người đàn ông cũng giật cả mình, vội hỏi han.

Anh ta vừa đi đến hành lang thì một người phụ nữ đã lao vào vòng tay anh ta, tình huống gì thế này? Cố thu hút sự chú ý của anh à?

Người đàn ông cũng không nghĩ phức tạp vậy, anh ta vẫn lịch thiệp đỡ Tô Thư Nghi dậy.

Anh ta đánh giá người phụ nữ trước mặt, cô ăn mặc sang trọng, cư xử phải phép, đôi mắt sáng ngời ôn hòa, là một cô gái xinh đẹp khiến người ta liếc qua rồi là không thể dời mắt, có điều trông cô ấy có vẻ đang rất lo lắng và bối rối.

“À, tôi không sao, xin lỗi anh, thành thật xin lỗi anh.” Tô Thư Nghỉ đáp lời anh ta, nhưng khi ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, cô sững sờ.

Người đàn ông này thực sự rất đẹp trai.

Da trăng tuấn tú, sống mũi cao thẳng, đôi môi cương nghị nhưng lại không làm mất đi vẻ mềm mại, đôi mắt trong veo sáng ngời, hàng mi dài cong vút, giống như nhân Vật từ trong truyện tranh bước ra.

Anh ta quá đẹp, Tô Thư Nghỉ hoàn toàn tự thấy mình không bằng, cảm thấy tự thẹn kém người.

Người đàn ông tò mò nhìn cô gái trước mặt, sau khi thấy mặt anh ta thì liền đứng đó toét miệng cười.

Rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy, biểu cảm trông kỳ lạ thế kia?

Người đàn ông hỏi: “Cô à, cô… có chắc mình vẫn ổn chứ?”

Lúc này Tô Thư Nghỉ mới phản ứng lại, cười ngọt ngào, lộ ra hàm răng nhỏ trắng bóng, đáp lại câu hỏi của người đàn ông: “Tôi rất ổn, không đau.”

Người đàn ông cũng bớt lo lắng: “Cô cũng đến tham gia buổi đấu giá từ thiện phải không?”

Tô Thư Nghỉ vừa cười vừa đáp: “Phải, đúng vậy. Anh cũng vậy phải không?”

“Phải, có vẻ cô rất vội, có việc gì gấp sao?”

Người đàn ông thấy cô gái cứ ngây ngốc nhìn chằm chăm mình, vội vàng nhắc nhở.

Chết tiệt! Tô Thư Nghỉ võ trán, suýt chút nữa cô quên luôn chuyện quan trọng là tìm bùa bình an, bỏ quên việc lớn còn đứng đây tán gâu với trai đẹp!

Nhưng mà cũng lạ, cô cũng không phải người háo sắc, vậy mà chẳng biết vì sao người đàn ông trước mắt lại đem đến cho cô cảm giác vô cùng thân thiết.

Tô Thư Nghĩ nói liến thoăng: “Đúng rồi đúng rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở! Đúng là một việc vô cùng cấp bách! Vừa rồi là tôi vô ý đụng trúng anh, xin lỗi nhé, tôi đi trước đây!”

Bời vì đi quá nhanh, Tô Thư Nghi vừa bước một bước, không ngờ do không quen đi giày cao gót nên cô lỡ trượt chân, sắp té ngã đến nơi! Đừng mài “AI Tô Thư Nghỉ lớn tiếng kêu, trong lòng nghĩ thảm rồi, thành trò cười mất thôi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 308


Chương 308

Không sớm không muộn, vừa đúng lúc Cố Mặc Ngôn đẩy xe lăn chạy tới, ngay lập tức đỡ được Tô Thư Nghi.

Nguy hiểm quát!

Tô Thư Nghỉ còn chưa hết sợ, trái tim nhỏ đập thình thịch, nhưng cô vẫn rất biết ơn Cố Mặc Ngôn kịp thời cứu giúp cô biết bao lần như vậy.

Cô nói: ‘Cố Mặc Ngôn, cảm ơn anh.”

Nhưng Cố Mặc Ngôn lại không đáp lại cô, chỉ đưa mắt nhìn nhau với người đàn ông phía trước, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt hiện lên sự không thiện cảm.

Tô Thư Nghỉ ngạc nhiên.

Hai người này nhất định có ân oán tình thù gì đó, nếu không sao chỉ đứng nhìn nhau mà không nói câu nào, ngay cả câu chào cũng không nói luôn.

Tô Thư Nghỉ thử thăm dò: “Hai người quen nhau à?”

Lúc này Cố Mặc Ngôn mới thu lại ánh mắt.

Người đàn ông bên cạnh Tô Thư Nghi nhìn biểu hiện tình cảm của họ là biết mối quan hệ của hai người rất bền chặt, chỉ là không biết là thù hay là bạn.

Người đàn ông nói trước: “Cố Mặc Ngôn, đã lâu không gặp. Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Cố Mặc Ngôn vẫn không nói gì.

Oan gia ngõ hẹp? Tô Thư Nghi thầm nghĩ, người đàn ông đẹp trai như vậy, cô nhìn thấy cũng không giống người xấu, sao lại nói là oan gia ngõ hẹp? Là một trong những đối thủ kinh doanh của tập đoàn Ngôn Diệu ư?

Người đàn ông cũng không để ý đến sự lạnh nhạt của Cố Mặc Ngôn, quay đầu giơ tay về phía Tô Thư Nghĩ: “Tôi tự giới thiệu trước. Tôi tên Trình Nam Quyền, không biết tên cô là gì?”

Hóa ra tên người đàn ông đẹp trai này tên Trình Nam Quyền à. Tô Thư Nghi nhìn anh †a không chớp mắt.

Tô Thư Nghỉ mỉm cười, đưa tay ra nhẹ nhàng bắt tay với người đàn ông rồi nói: “Xin chào. Tôi tên Tô Thư Nghĩ. Tôi là mợ 6 Cố Mặc Ngôn hắng giọng một tiếng, ngắt lời Tô Thư Nghỉ: ‘Được rồi, chúng ta đi thôi, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi.”

Tô Thư Nghi hoàn hồn, mỉm cười lịch sự rồi vãy tay chào Trình Nam Quyền.

Nhưng đúng lúc này, Trình Nam Quyền đột nhiên hỏi Cố Mặc Ngôn: “Cô ấy chính là người cậu lấy làm vợ phải không?”

Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghỉ quay lại, Cố Mặc Ngôn trả lời với vẻ mặt thản nhiên: “Đúng, là cô ấy.”

Nói xong, anh quay người tiếp tục bước về phía trước.

Trình Nam Quyền khit mũi, dùng giọng trầm nhưng rõ ràng nói: ‘Cô ta so với Thu Uyển thì còn kém xa.”

Thu Uyển?

Trình Thu Uyển?

Tô Thư Nghi sững sờ.

Cố Mặc Ngôn không hề dừng bước, phớt lờ những lời của Trình Nam Quyền, dẫn Tô Thư Nghỉ rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 309


Chương 309

Tô Thư Nghi tò mò về mối quan hệ giữa người đàn ông này và Cố Mặc Ngôn. Anh †a nhắc đến Trình Thu Uyển, vậy anh ta là gì của Trình Thu Uyển? Lẽ nào trước đây ba người họ là bạn thân của nhau? Lễ nào người đàn ông này cũng thích Trình Thu Uyển?

Cô phát hiện khi Trình Nam Quyền nhắc tới ba từ Trình Thu Uyển, trong ánh mắt Cố Mặc Ngôn lộ ra vẻ đau buồn. Có lẽ Trình Thu Uyển luôn là nỗi nhớ nhung không thể nào quên được trong lòng anh.

Tô Thư Nghi vừa đi vừa hỏi: ‘Cố Mặc Ngôn, rốt cuộc Trình Nam Quyền là ai thế? Anh không thích anh ta hả?”

Cố Mặc Ngôn như không nghe thấy câu hỏi của Tô Thư Nghị, vẫn tiếp tục đi về trước.

Lúc này Lâm Bảo Châu đã quay lại sảnh trong của buổi đấu giá, cô ta và Cố Gia Huy đang ngồi cách vài hàng ghế trước mặt nhóm Tô Thư Nghi.

Bên trái Tô Thư Nghi là Cố Mặc Ngôn, bên phải là Quý Trung Khánh, được hai anh chàng đẹp trai hộ tống, rất nhiều người phụ nữ nhìn thấy ba người họ đều tỏ thái độ thù địch với Tô Thư Nghĩ.

Trình Nam Quyền cũng quay lại ghế ngồi, ngay phía bên trái trước mặt họ.

Anh ta nhìn thấy nhóm Tô Thư Nghi bèn lịch sự chào cô, Tô Thư Nghỉ cũng mỉm cười gật đầu với anh ta.

Sân khấu, ánh đèn, khai mạc, buổi đấu giá bắt đầu.

Người dẫn chương trình nói một tràng về hoạt động từ tiện và chào mừng những người nổi tiếng trong giới kinh doanh, sau khoảng nửa tiếng buổi đấu giá mới chính thức bắt đầu.

Vật phẩm đầu tiên được bán đấu giá là đồ do Trình Nam Quyền quyên góp.

Một cây bút máy.

Nghe người dẫn chương trình giới thiệu, Tô Thư Nghỉ mới biết hoá ra người đàn ông đẹp trai đó là Trình Nam Quyền, cậu cả nhà họ Trình, cũng chính là anh ruột của Trình Thu Uyển?

Vậy thì cũng có thể hiểu tại sao anh ta lại nhớ Trình Thu Uyển đến vậy.

Người dẫn chương trình giới thiệu: ‘Mọi người đừng coi thường cây bút máy này, xin hãy nhìn kĩ những viên kim cương được nạm trên đó, chúng có chất lượng hàng đầu và được gia công rất công phu. Đây là cây bút máy kim cương đặt làm riêng do Trình tổng của nhà họ Trình quyên góp.

Nó là món quà kỷ niệm vô giá đối với Trình tống. Đây là đồ cũ của cô cả Trình Thu Uyển nhà họ Trình khi còn sống. Bút máy được bảo quản rất tốt, nó là cây bút máy được đặt làm riêng chỉ có một.”

Bút máy vừa xuất hiện, Quý Trung Khánh và Cố Mặc Ngôn lập tức thay đổi sắc mặt.

Cố Mặc Ngôn sầm mặt lại, cau mày.

Thu Uyển…

Cố Mặc Ngôn chìm vào hồi ức.

Đây là món quà sinh nhật anh tặng cho Trình Thu Uyển năm cô ấy tròn mười hai tuổi, với hi vọng cô ấy có thể tiến bộ hơn trong học tập và đạt được hạng nhất khối.

Cố Mặc Ngôn còn nhớ Trình Thu Uyển rất thích cây bút máy này, năm đó Trình Nam Quyền còn nhỏ muốn cầm xem, Thu Uyển nhất quyết không cho.

Không ngờ nhiều năm sau, Trình Nam Quyền lại bán đấu giá cây bút máy này để làm từ thiện!

Vẻ mặt Cố Mặc Ngôn càng thêm khó coi.

Quý Trung Khánh làu bàu: “Trình Nam Quyền thật độc ác.”

Quý Trung Khánh hiểu rất rõ tính cách của Trình Nam Quyền, rõ ràng anh ta đang trả thù và cố ý chọc giận Cố Mặc Ngôn.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 310


Chương 310

Nhưng lời nói của Quý Trung Khánh lại bị Tô Thư Nghỉ ở bên cạnh nghe thấy, cô cũng rất muốn biết lý do nên đã hỏi anh ta tại sao lại nói vậy?

Quý Trung Khánh biết Tô Thư Nghỉ đã biết về quá khứ của Trình Thu Uyển và Cố Mặc Ngôn, bèn nói nhỏ với cô: “Đây là quà sinh nhật Cố Mặc Ngôn tặng cho Trình Thu Uyển năm mười hai tuổi.”

Tô Thư Nghi nhìn thấy biểu cảm của Cố Mặc Ngôn, quả thật không được tốt lắm.

À, ra vậy.

Tô Thư Nghi nghĩ, đồ của bạn gái cũ khi còn sống bị lấy ra bán đấu giá, thảo nào Cố Mặc Ngôn lại căng thẳng và tức giận.

Trình Nam Quyền là anh trai, tại sao lại không biết giữ gìn di vật của em gái mình thế? Chẳng lẽ anh ta không biết ý nghĩa của món quà này với Trình Thu Uyển và Cố Mặc Ngôn ư? Hay là hôm nay anh ta đến đây bán đấu giá cây bút máy này là do cố tình, cố tình làm Cố Mặc Ngôn tức giận?

Rốt cuộc bây giờ Cố Mặc Ngôn đang nghĩ gì?

Người dân chương trình hỏi: “Trình tổng, anh có muốn lên sân khấu nói vài lời với mọi người không ạ?”

Thấy Trình Nam Quyền đứng dậy đi lên, người dân chương trình cười bảo: “Xin mời mọi người nghe Trình tổng phát biểu.”

Trình Nam Quyền lịch sự cầm míc lên, những người phụ nữ dưới sân khấu lập tức kinh ngạc thốt lên, đẹp trai quá.

Trình Nam Quyền nhìn về phía Cố Mặc Ngôn rồi nói: “Sở dĩ tôi quyên góp di vật của em gái mình cho buổi đấu giá ngày hôm nay là vì muốn con bé được hạnh phúc trên thiên đường và tích phúc, đồng thời giúp đỡ những người nghèo có được cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi nghĩ nếu hôm nay em gái tôi còn sống, con bé cũng sẽ rất tán thành với hành động của tôi ngày hôm nay!”

Tiếng võ tay vang lên dưới sân khấu.

Đợi Trình Nam Quyền quay lại chỗ ngồi, người dân chương trình mới nói: “Vâng, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu đấu giá. Giá khởi điểm là ba trăm triệu, đấu giá bắt đầu!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cây bút máy này được gia công vô cùng tỉnh xảo và bảo quản rất tốt, nó lấp lánh dưới ánh đèn sợi đốt, quả là một thứ tuyệt đẹp. Ngòi bút máy được làm bằng vàng ròng, viết êm, để nhiều năm vẫn không hỏng, rất đáng giá, dùng nó ký hợp đồng cũng có vẻ rất có thân phận.

Mọi người bắt đầu lần lượt đấu giá, ai nấy đều kích động.

“Ba trăm triệu!”

“Bốn trăm năm mươi triệu!”

“Sáu trăm triệu!”

Rất nhiều người tỏ ra như thể quyết tâm giành được nó, đây là vật phẩm đấu giá đầu tiên của buổi đấu giá, ai cũng muốn có được nó để nở mặt nở mày.

Lòng bàn tay Cố Mặc Ngôn đang siết chặt đổ mồ hôi, anh đang nhân nhịn, nhưng khi nhìn thấy những người tham gia buổi đấu giá thích thú với cây bút máy này như thế, cuối cùng anh không nhịn nữa, dù thế nào anh cũng phải có được cây bút máy này!

Cây bút máy này chỉ có thể thuộc về anhI Anh không thể trơ mắt nhìn nó bị người lạ lấy đi, anh biết nếu Trình Thu Uyển còn sống cũng sẽ nhất định không đồng ý! Cô ấy thích cây bút máy anh tặng này biết baol Quý Trung Khánh và Tô Thư Nghi đều quay sang nhìn Cố Mặc Ngôn, không biết anh có ra tay hay không.

Trong lòng Tô Thư Nghi đầy mâu thuần, cô vừa không muốn Cố Mặc Ngôn đấu giá, vừa không muốn anh là một người không nhớ tình xưa.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 311


Chương 311

Cố Mặc Ngôn sẽ làm đây? Một sợi dây chuyền thuỷ tinh được anh nâng niu nhiều năm, Tô Thư Nghi chỉ lấy ra xem mà anh đã tức giận vô cùng, huống hồ cây bút máy này còn bán đấu giá cho người khác, anh sẽ cam lòng ư?

Lúc này giọng nói và khuôn mặt của Thu Uyển liên tục xuất hiện trong đầu Cố Mặc Ngôn.

Cô ấy cười với anh, nhẹ nhàng bảo: ‘Cố Mặc Ngôn, Cố Mặc Ngôn, bút máy của em, em thích cây bút máy này, anh tặng nó cho em mà…”

Buổi đấu giá đã bắt đầu trở nên gay cấn, không một ai muốn nhường nhau.

“Ba tỷ!’ Cố Mặc Ngôn đột nhiên giơ bảng đấu giá lên.

Mọi người ồ lên, đây là cái giá cao nhất hiện tại.

Rất nhiều người không đấu giá nữa, họ đều †ừ bỏ. Cái giá chín trăm triệu đã vượt xa giá của bản thân món đồ rồi.

Cuối cùng Cố Mặc Ngôn vẫn đấu giá, anh muốn mua cây bút máy này vì nó là đồ của Trình Thu Uyển, người mà anh không thể quên năm ấy.

Tô Thư Nghi sững sờ, không thể diễn tả cảm giác trong lòng mình.

Quả nhiên anh vân yêu Trình Thu Uyển hơn.

Phải, chắc chắn là thế.

Tô Thư Nghỉ nghĩ vậy.

Chưa kể đến Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển yêu nhau từ thời thanh xuân tươi đẹp nhất, bạn thuở ấu thơ, tình cảm này sao có thể thay thế? Chỉ riêng một người phụ nữ xinh đẹp và giỏi giang như Trình Thu Uyển, có lẽ cô đã không thể so sánh rồi.

Càng chưa kể cô ấy đã mất, trở thành đoá hoa hồng đỏ trong lòng Cố Mặc Ngôn, mãi không thể quên.

Tô Thư Nghi không biết cảm xúc trong lòng mình là gì.

Lúc này Trình Nam Quyền cũng giơ bảng Ì’ đấu giá lên.

“Ba tỷ bai”

Mọi người lại ồ lên, Trình Nam Quyền là người bán thứ này mà vần giành với Cố Mặc Ngôn? Chuyện gì đây? Anh ta hối hận rồi ư? Có lẽ cũng đúng, đây là di vật của em gái ruột cơ mà!

Cố Mặc Ngôn nhìn chằm chằm vào cây bút máy này, tay lại giơ bảng lên.

“Ba tỷ sáu!”

Mọi người bắt đầu thì thầm với nhau.

Những người có mặt ở đây đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, cho nên có khá nhiều người biết quá khứ của Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển, dù sao vụ bắt cóc và phóng hoả năm đó cũng là tin tức rất chấn động. Một số người trong số họ cũng đã quen biết nhà họ Trình và nhà họ Cố nhiều năm nên biết nhiều chuyện hơn.

Nếu năm đó Cố Mặc Ngôn không thoát ra khỏi đám cháy, có lẽ anh và Trình Thu Uyển đều đã vùi mình trong biển lửa. Vì cứu Cố Mặc Ngôn, Trình Thu Uyển đã hi sinh bản thân để anh chạy trước, không ngờ lửa lại lớn đến mức thiêu sống cô chủ nhà họ Trình xinh đẹp, thật đáng tiếc, thật bi thương.

Có vẻ như tình cảm Cố Mặc Ngôn dành cho Trình Thu Uyển rất sâu đậm, vợ anh đang ngồi bên cạnh mà anh vẫn muốn đấu giá đồ của Trình Thu Uyển.

Trình Nam Quyền tiếp tục giơ bảng báo giá, cười khẩy.

“Ba tỷ chín!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 312


Chương 312

Cố Mặc Ngôn, cậu là đồ giả nhân giả nghĩa, cậu xứng có được bút máy của Thu Uyển à?

Cố Mặc Ngôn tiếp tục giơ bảng.

“Bốn tỷ hail”

Tô Thư Nghỉ cúi đầu nhìn túi xách của mình, cô không dám nhìn thẳng vào mặt Cố Mặc Ngôn, cũng không dám nhìn cây bút máy kia.

Mọi người lần lượt nhìn về phía Tô Thư Nghi, nghĩ rằng Cố Mặc Ngôn thích cây bút máy này như thế thì chắc chắn là còn tình cảm với Trình Thu Uyển, đây là vật đính ước của họ mà.

Như vậy sẽ làm người vợ hiện tại của Cố Mặc Ngôn xấu hổ biết bao.

Tô Thư Nghi càng cúi đầu thấp hơn.

Quý Trung Khánh cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này thì Tô Thư Nghi sẽ không chịu được nữa, lỡ như cô đứng dậy rời khỏi đây thì lại càng không ổn, bèn an ủi cô: “Này, chị đừng nghĩ nhiều, tất cả đều đã là quá khứ rồi, chỉ là một cây bút máy thôi mà, bây giờ chị mới là vợ của Cố Mặc Ngôn.”

Quý Trung Khánh không nói thì thôi, anh ta vừa nói, Tô Thư Nghi càng cảm thấy khổ sở hơn. Hôm nay cô đúng là xui xẻo, đang yên đang lành lại làm mất bùa bình an mà mẹ cầu cho cô, bây giờ lại xuất hiện bút máy của Trình Thu Uyển, đúng là một ngày xui xẻo.

Ra giá cao mua di vật của bạn gái cũ ngay trước mặt vợ mình, hành động này có ổn không? Anh không hề quan tâm đến thể diện của cô, có thể thấy vị trí cao nhất trong lòng Cố Mặc Ngôn là Trình Thu Uyển chứ không phải Tô Thư Nghi cô.

Nhưng nếu Cố Mặc Ngôn không phải người nhớ tình xưa, cô có còn thích anh không?

Có lẽ Cố Mặc Ngôn cũng không sai, dù sao hai người cũng từng có một khoảng thời gian đẹp đẽ khó quên, anh nên ghi nhớ và trân trọng nó. Tâm trạng của Tô Thư Nghỉ vừa phức tạp vừa bối rối.

Trình Nam Quyên lại giơ bảng lên.

“Bốn tỷ năm!”

Người dẫn chương trình đợi vài giây rồi giơ búa lên bắt đầu đếm giây.

Không! Không thể để Trình Nam Quyền đấu giá được nó! Cố Mặc Ngôn đã quyết tâm giành được cây bút máy này!

Cố Mặc Ngôn đưa ra giá cao.

“Sáu tỷ!”

Trời ạ! Có vẻ như buổi đấu giá ngày hôm nay sẽ vô cùng đặc sắc đây, tất cả mọi người đều trầm trồ khen Cố tổng hay lắm, Cố tổng thật sỉ tình!

Người dẫn chương trình cũng rất phấn khích, một cây bút máy đã đấu giá ba tỷ, đây là một cái giá rất hiếm có đối với phòng đấu giái Người dẫn chương trình lại giơ búa lên: “Sáu tỷ lần một! Sáu tỷ lần hai! Sáu tỷ lần ba! Đấu giá thành công!”

Hội trường lập tức vang lên một tràng tiếng võ tay như sấm.

Trình Nam Quyền nhìn chằm chằm cây bút máy này, không cầm được thở dài. Có lẽ đây cũng là kết quả là Trình Thu Uyển muốn nhìn thấy.

Tên Cố Mặc Ngôn này giỏi lắm!

Vật phẩm đấu giá tiếp theo là đồ của Quý Trung Khánh, đó là một món đồ thủ công mỹ nghệ nước H. Món đồ thủ công mỹ nghệ đẹp rực rỡ, kỹ thuật nạm vàng nạm ngọc hàng đầu, tóm lại là một món đồ trang trí mỹ thuật hiếm có. Đồ của Quý Trung Khánh được một ông chủ đầu tư béo mua.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 313


Chương 313

Thứ mà Lâm Bảo Châu quyên góp là một chiếc túi Hermes phiên bản giới hạn. Cô ta đã mua nó ở nước P vào năm ngoái, bây giờ cô ta không thích kiểu này nữa nên lấy đi đấu giá. Chiếc túi xách này đã trở thành món đồ được săn đón trong buổi đấu giá, rất nhiều quý bà lớn tuổi đấu giá chiếc túi này, thích đến mức phải mua cho bằng được.

Lâm Bảo Châu thấy túi xách của mình bán được giá tốt thì rất đắc ý, coi như cô ta đã giành được kha khá sự nổi bật trong buổi đấu giá.

Buổi đấu giá tiếp tục đấu giá vài món đồ, mặc dù chúng đều là hàng chất lượng cao nhưng chưa từng xuất hiện cảnh tượng gay cấn như lúc đầu đấu giá cây bút máy kim cương kia, cảm xúc của người dẫn chương trình không khỏi giảm xuống.

Chẳng mấy chốc đã đến lượt đồ quyên góp của Tô Thư Nghi.

Hầu hết những vật phẩm đấu giá trước đó đều là những món đồ phổ biến, không có gì đáng mong đợi, nhưng đồ quyên góp của vợ Gố tổng tập đoàn Ngôn Diệu thì sẽ không phải loại bình thường rồi, chắc chắn là một món đồ quý giá!

Mọi người đều mở to mắt mong đợi.

Vật phẩm đấu giá được bưng lên.

Tô Thư Nghỉ vừa nhìn thấy đồ quyên góp của cô thì trố mắt.

Thế này… là saol Tại sao nó lại ở đây?

Rõ ràng thứ cô quyên góp là một sợi dây chuyền kim cương đắt đỏ mài Tại sao nó lại xuất hiện trong vật đấu giá của buổi đấu giá? Tô Thư Nghi sững sờ.

Cố Mặc Ngôn giữ tay Tô Thư Nghi lại để ra hiệu cho cô đừng hành động thiếu suy nghĩ, phải bình tĩnh, anh bảo cô cứ bình tĩnh ngồi trên ghế.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều không thể tin vào mắt mình, nhìn chăm chằm vào món đồ đấu giá này. Phải nói đây là vật đấu giá vô lý nhất từ trước đến giờ của phòng đấu giá.

Mợ Cố này thật đặc biệt!

Cố Gia Huy cảm thấy sốt ruột vô cùng, phải làm sao đây? Đây là trò đùa quái ác của ai? Tô Thư Nghi sẽ không bao giờ lấy thứ này làm vật đấu giá! Lẽ nào lại là Lâm Bảo Châu? Anh liếc nhìn Lâm Bảo Châu, nhìn dáng vẻ đắc ý của cô ta, trong lòng đã có suy đoán gần như chắc chăn.

Tất nhiên là Lâm Bảo Châu đang rất hả hê, mưu kế của cô ta lại thành công!

Tô Thư Nghi, để tôi xem chị sẽ giải quyết như thế nào trước mặt những người quyền quý sang trọng này!

Con của một người mẹ thấp hèn sinh ra mà xứng giành đàn ông với Lâm Bảo Châu cô ta à? Tôi sẽ cho chị nếm thử cảm giác bị hàng nghìn người chửi bới! Những người này đều không dễ động vào, miệng và mắt của họ đều có thể giết người! Hừ!

“Trời ạ! Đó là gì thế?” Trong hội người bỗng có người thốt lên: “Xấu quá vậy!”

“Sao đấu giá từ thiện mà không có chút lòng thành nào thế, dùng một thứ tệ hại như thế để lừa người ta à?”

“Ha ha, đúng là một người chưa trải sự đời ma.

Đường đường là vật đấu giá do vợ Cố tổng Cố Mặc Ngôn tập đoàn Ngôn Diệu trứ danh của thành phố S quyên góp mà lại là một lá bùa bình an rách rưới, hơn nữa có vẻ đã cũ, thậm chí các cạnh cũng đã bị sờn!

Thế này đúng là làm từ thiện không có chút lòng thành nào cả, với lại quyên góp một lá bùa bình an rách rưới như vậy cũng keo kiệt quá đấy, cô chưa từng nghĩ sẽ làm Cố tổng mất mặt sao?

Thấy vợ của Cố tổng quyên góp một thứ như vậy, mọi người đều nhìn về phía Tô Thư Nghỉ bằng ánh mắt đầy khinh thường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 314


Chương 314

Tô Thư Nghi không quan tâm đến ánh mắt khinh thường của mọi người.

Bùa bình an là món quà chất chứa tình yêu thương của mẹ dành cho cô, cô không thể để nó bị người khác đấu giá được!

Cô nắm chặt cánh tay Cố Mặc Ngôn, tội nghiệp nhìn anh: “Phải làm sao đây? Em không thể mất nó được, đó là quà mẹ tặng cho em, không thể bị đấu giá!”

Cố Mặc Ngôn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là ai đã đổi sợi dây chuyền kim cương đó?

Nhưng bất luận là ai thì đều rõ ràng là đang nhằm vào anh và Tô Thư Nghi, người này không phải Tả Dao thì sẽ là Lâm Bảo Châu.

Chắc hẳn Tả Dao không to gan như vậy, Cố Gia Huy, mặc dù không muốn nói như vậy, nhưng vì Tô Thư Nghi nên cũng có thể là cậu ta.

Cố Mặc Ngôn vô cùng tức giận, không ngờ lại có người dám ngấm ngầm hãm hại Tô Thư Nghi!

Nhìn thấy Lâm Bảo Châu ngồi trước cô mấy hàng quay đầu lại cười đắc ý, Tô Thư Nghỉ biết ngay là do cô ta động tay động chân, chắc chăn là cô ta cố tình đổi vật đấu giá, mục đích là muốn làm cô bẽ mặt.

Bởi vì chỉ có cô ta mới biết cô luôn mang lá bùa bình an này bên mình, và cũng chỉ có cô ta mới biết sự quan trọng và ý nghĩa của lá bùa này đối với cô!

Tô Thư Nghi căm hận nhìn Lâm Bảo Châu, lần này cô ta thật sự quá đáng quá rồi!

Hội trường vang lên một tràng tiếng cười nhạo, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.

“Đây chỉ là một lá bùa bình an rách rưới thôi mà.”

“Sao vợ của Cố Mặc Ngôn lại có thể như vậy nhỉ, không có lòng thành làm từ thiện thì đừng đến, đâu có ai ép buộc cô ta, không nỡ bỏ ra đồ tốt mà lại muốn có danh tiếng tốt, đúng là được mở mang tầm mắt!”

“Nghe nói cô ta là phóng viên kiêm biên tập của một tòa soạn, không có gia thế hay lai lịch gì, chắc là chưa dự nhiều sự kiện lớn, tưởng cứ quyên góp bừa một thứ là được.”

“Như vậy mà cũng đến buổi đấu giá, ha ha, buồn cười muốn chết.”

“Buổi đấu giá hôm nay mới mẻ thật đấy.”

Mặc dù mọi người đều đang thì thào, nhưng hội trường không lớn lắm, Tô Thư Nghi vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Nhưng lúc này cô không thể giải thích về lời bàn tán của họ, chỉ có thể cắn chặt môi, nhíu mày.

“Tôi nghe nói cô ta không phải con gái nhà danh gia vọng tộc, chim sẻ biến thành phượng hoàng thôi, không biết Cố tổng của tập đoàn Ngôn Diệu thích cô ta ở điểm nào nữa.”

“Loại phụ nữ này không được phóng khoáng, chẳng ra gì, tưởng hội đấu giá là chợ bán thức ăn à, hừ!”

Lâm Bảo Châu nghe mọi người xì xào mà mừng thầm trong lòng. Tô Thư Nghi, bây giờ chị đã mất hết thể diện rồi, để tôi xem lần này chị sẽ giải quyết như thế nào!

Chẳng phải lần nào Cố Mặc Ngôn cũng giúp chị sao, nhìn biểu cảm của anh ta lần này là biết ngay anh ta cũng cảm thấy rất mất mặt, lần trước anh ta không quan tâm đến bức ảnh cưỡng hôn, nhưng lần này chị làm tập đoàn Ngôn Diệu bế mặt trong hội đấu giá, anh ta có còn mặc kệ nữa không?

Trình Nam Quyền quay đầu nhìn về phía Tô Thư Nghỉ và Cố Mặc Ngôn, khóe miệng hơi cong lên. Ồ, hoá ra cũng có người ghét hai người họ, muốn phá hoại bọn họ như anh ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 315


Chương 315

Ha ha, Cố Mặc Ngôn, để tôi xem hôm nay cậu sẽ bảo vệ cô vợ mới cưới của cậu bằng cách nào.

Lúc này Tô Thư Nghi rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nhưng nghĩ lại vẫn thấy bùa bình an của mẹ là quan trọng nhất.

Mặc dù đây chỉ là một lá bùa bình an rất bình thường, nhưng nó được mẹ cô thành †âm thành ý cầu cho cô.

Một mình mẹ đã rất vất vả nuôi cô khôn lớn. Sở dĩ bà ấy đi câu bùa bình an này, một là hy vọng cô sẽ được bình an và khoẻ mạnh, hai là hy vọng cô sẽ được vui vẻ và hạnh phúc, có thể ngây thơ và vui vẻ như con gái của những gia đình khác, trưởng thành không buồn không lo.

Một lần nọ biết được chùa miếu và bùa bình an trên núi Ngũ Đài tỉnh A linh nghiệm nhất, mẹ đã đi ô tô cả một quãng đường dài để đến đó. Lúc ấy cô còn đang học đại học.

Mẹ đã vừa quỳ vừa dập đầu, vất vả vượt qua những bậc thang thật dài mới cầu được bùa bình an cho cô.

Cô cũng không biết rốt cuộc mẹ đã đi bao xa, mẹ chỉ nói với cô rằng đường càng xa lòng càng thành kính, bùa bình an và ước nguyện của bà sẽ càng linh nghiệm, cô nhất định sẽ hạnh phúc và vui vẻ…

Chúng ta đến thế giới này với hai bàn tay trắng, công ơn dưỡng dục của mẹ dành cho chúng ta là điều mà cả đời này chúng †a cũng không thể báo đáp. Nghĩ tới đây, Tô Thư Nghỉ càng lo lắng hơn, cô nhất định phải lấy lại lá bùa bình an này, không thể để nó bị đấu giá được!

Để làm dịu sự bất mãn của mọi người, người dân chương trình bắt đầu giữ trật tự.

“Rồi rồi rồi, yên lặng đi nào, mọi người yên lặng trước đã. Buổi đấu giá lần này có thể tiến hành đấu giá bất kỳ thứ gì, bởi vì buổi đấu giá lần này là hoạt động từ thiện, chỉ cần mọi người có lòng có sức thì giá trị mà bản thân vật đấu giá sở hữu sẽ vượt xa giá gốc của nó. Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu đấu giái”

Bởi vì hội đấu giá chưa bao giờ đấu giá một thứ giá rẻ như thế này, tạm thời mọi người không biết nên bắt đầu đấu giá như thế nào.

Người dân chương trình bàn bạc với phòng đấu giá trước, sau đó nói: “Vì bùa bình an mang lời chúc vô giá nên mọi người có thể đấu giá tuỳ ý!”

Không ai muốn bỏ tiền ra mua một lá bùa bình an cũ rách như vậy, thế chẳng phải vứt tiền xuống sông xuống biển à? Có khi còn bị mọi người gọi là đồ ngu, nhưng dù sao đây cũng là vật đấu giá của vợ Cố tổng, vần có người bắt đầu đấu giá để lấy lòng Cố Mặc Ngôn và để lót đường cho mình sau này.

Có người đấu giá ba mươi triệu, người đấu giá một trăm năm mươi triệu, người thì đấu giá hai trăm bốn mươi triệu…

Tô Thư Nghi nghe mọi người báo giá, căng thẳng siết chặt tay, làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ bị người khác đấu giá thành công thì phải làm sao? Gô bất lực nhìn sang Cố Mặc Ngôn.

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Thư Nghị, Cố Mặc Ngôn đưa tay nắm tay cô, nói nhỏ với cô: ‘Em yên tâm, anh nhất định sẽ giữ được lá bùa bình an này, không để người khác đấu giá được nói”

Lúc này Cố Mặc Ngôn đột nhiên giơ bảng đấu giá lên, đưa ra một cái giá trên trời: “Ba tỷ!”

Hội trường lập tức yên lặng như tờ.

Ba tỷ!

Một lá bùa bình an rách nát mà đáng giá ba tỷ? Đùa đấy à? Thậm chí còn không đáng ba trăm nghìn!

Ba tỷ cơ đấy, Cố tổng ra giá thật kinh khủng!

Họ đều đang nghĩ Cố Mặc Ngôn điên rồi phải không? Đầu tiên là đấu giá bút máy kim cương của bạn gái cũ, sau đó lại ra giá trên trời mua bùa bình an của vợ mình, tiền nhiều không có chỗ cất hay sao?

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 316


Chương 316

Tô Thư Nghi cũng ngây người, muốn bảo Cố Mặc Ngôn cô không cần, nhưng anh lại nắm chặt tay cô, ra hiệu cho cô đừng lo lắng.

Những người có mặt tại hội trường đều hiểu, chỉ là không dám nói xấu Cố Mặc Ngôn.

Mọi người bắt đầu có cái nhìn mới về Tô Thư Nghỉ, vẻ hâm mộ hiện lên trên mặt. Cố Mặc Ngôn tốt với cô như thế, yêu vợ anh như thế, người phụ nữ này có phúc thật đấy!

Tô Thư Nghi cũng không ngờ Cố Mặc Ngôn lại ra giá cao như thế! Anh đang lo lắng nó sẽ bị người khác đấu giá hay là anh nhiều mưu trí?

Nhưng ba tỷ có nhiều quá không?

Mọi người đều nói lá bùa bình an này được đấu giá cao như thế thì làm gì có ai tranh giá? Như vậy không phải bị ngu à? Đúng là giàu thích làm gì thì làm.

Tô Thư Nghỉ còn chưa kịp cảm ơn Cố Mặc Ngôn thì Cố Gia Huy đã đột nhiên báo giá!

Cố Gia Huy la lên: “Ba tỷ bal”

Mọi người ồ lên, vân có kẻ đần đi giành thật này! Trời ạ, chuyện gì đây? Vốn dĩ chuyện lấy bùa bình an đi đấu giá đã đủ kì lạ lắm rồi, không ngờ còn có người nhảy ra tranh giái Lá bùa bình an này linh nghiệm thật sao?

Mọi người không thể hiểu nổi, tại sao cả hai người nhà họ Gố đều đối đầu nhau vì một lá bùa bình an nhìn có vẻ bình thường này?

Cố Gia Huy, anh hùa theo làm gì thế? Tô Thư Nghi không nhịn được trách anh ta.

Tô Thư Nghi nhìn về phía Cố Mặc Ngôn, anh sẽ tăng giá chứ? Hay là sẽ từ bỏ?

Trong lòng cô mong anh sẽ không từ bỏ như cái cách mà anh không từ bỏ cây bút máy kim cương kia, ít nhất như vậy sẽ chứng minh ở trong lòng anh, cô và Trình Thu Uyển đều rất quan trọng.

Nhưng trông Cố Mặc Ngôn rất bình tĩnh, anh nhìn chằm chằm lá bùa bình an kia không nháy mắt, giơ bảng đấu giá lên.

“Ba tỷ sáu!”

“Ba tỷ chín!” Cố Gia Huy tiếp tục báo giá.

Lá bùa bình an này rất quan trọng với Tô Thư Nghỉ, anh ta muốn bảo vệ cô, giúp đỡ cô! Đây cũng là cách đền bù duy nhất mà anh ta có thể làm.

“Bốn tỷ hail”

“Bốn tỷ năm!”

Trong khi hai người liên tục tăng giá cạnh tranh…

Tất cả mọi người trong hội trường đều đã biến thành khán giả, cứ thế nhìn hai người thay phiên nhau liều mạng nâng giá.

Hào phóng thật! Không hổ danh là người nhà họ Cố! Biết thế họ đã lấy bùa ở nhà đi đấu giá rồi, hoá ra bùa bình an được người nhà họ Cố thích như vậy!

“Cố Gia Huy, anh dừng lại đi!” Lâm Bảo Châu nhỏ giọng bảo anh ta.

Lâm Bảo Châu hận Tô Thư Nghỉ vô cùng, không ngờ vật đấu giá của cô ta lại không bằng bùa bình an của mẹ Tô Thư Nghi, đạo lý gì thế này? Một lá bùa bình an rách rưới mà cũng có thể giúp Tô Thư Nghi giành được sự nổi bật! Nếu biết trước sẽ như vậy, cô ta cần gì phải đổi sợi dây chuyền kim cương!

Điều đáng giận hơn là Cố Gia Huy đấu giá rất hăng say! Ý đồ của anh ta quá rõ ràng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 317


Chương 317

Mặt mũi của cô ta biết để ở đâu bây giờ, danh tiếng kiếm được trước đó đều đã mất đi ánh hào quang, thậm chí còn biến thành bụi bặm dính trên mặt Lâm Bảo Châu cô tai Người dân chương trình kích động đến mức nói văng nước miếng: “Quá đặc sắc!

Cảm ơn hai vị Cố tổng đã quan tâm đến buổi đấu giá từ thiện lần này, cảm ơn tấm lòng của hai anhI”

‘Sáu tỷ!” Cố Mặc Ngôn lại giơ bảng đấu giá lên không chút do dự.

“Á, sáu tỷ! Sáu tỷ!” Người dẫn chương trình run cả tay luôn rồi!

Cố Mặc Ngôn nhếch môi cười khinh bỉ.

Cố Gia Huy, cậu nghĩ đây là lúc để cậu xun xoe à?

Cậu sai rồi! Cậu sẽ không bao giờ có cơ hội với Tô Thư Nghỉ đâu!

Cố Mặc Ngôn trút hết mọi sự kiêng dè và ghen tị với Cố Gia Huy vừa qua vào buổi đấu giá này, anh muốn phá huỷ hoàn toàn sự tự tin của Cố Gia Huy!

Cố Gia Huy cắn răng giơ bảng lên.

“Chín tỷ!”

Trái tim Lâm Bảo Châu như đang rỉ máu.

Cố Gia Huy, anh muốn bảo vệ Tô Thư Nghỉ đến khi nào?

Mọi người nhìn về phía Cố Gia Huy! Nếu nói Cố tổng đấu giá vì vợ mình thì còn dễ đoán, vậy còn Cố Gia Huy quan tâm lá bùa bình an này như thế là vì sao đây?

Lâm Bảo Châu hỏi: “Cố Gia Huy, anh có cần phải làm thế không?”

Cố Gia Huy đáp: ‘Hừ, bê đá đập chân mình, cô cần phải trả giá đắt vì những gì cô đã “

làm.

“Anh…’ Lâm Bảo Châu im miệng.

Quả nhiên Cố Gia Huy biết về lá bùa bình an, hiểu Tô Thư Nghi, anh ta không cần điều tra cũng biết là do cô ta giở trò mờ ám.

Tô Thư Nghi không biết Cố Gia Huy đấu giá bùa bình an với mục đích gì, nhưng cô không muốn anh ta sẽ thắng. Cô hi vọng cuối cùng Cố Mặc Ngôn sẽ giành được bùa bình an, dù anh không định trả nó lại cho cô, cô cũng mong bùa bình an mà mẹ cầu được có thể ở trong tay người đàn ông mà cô thích.

Cố Mặc Ngôn nghĩ thầm, Cố Gia Huy, cậu nghĩ làm vậy sẽ có thể làm Tô Thư Nghỉ cảm động quay lại với vòng tay của cậu à?

Đúng là ảo tưởng! Cậu không đấu lại tôi đâu.

Anh không muốn tiếp tục chơi với Cố Gia Huy nữa, anh đã mất kiên nhãn rồi, như vậy quá chậm, cần gì phải phí thời gian với cậu †a?

Cố Mặc Ngôn giơ bảng lên, lần này anh sẽ khiến Cố Gia Huy hoàn toàn hết hi vọng với bùa bình an.

“Ba mươi tỷ!” Cố Mặc Ngôn báo giá.

Tất cả mọi người ồ lên, hành động của Cố Mặc Ngôn khiến cả phòng đấu giá xôn xao! Ba mươi tỷ mua một lá bùa bình an!

Dù nó được làm bằng kim cương cũng không đáng giá như vậy!

Người dẫn chương trình run rẩy hỏi: “Ba…

ba mươi tỷ… Ba mươi tỷ, còn ai lên giá nữa không ạ?”

Cố Gia Huy siết chặt bảng đấu giá, dáng vẻ không cam lòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 318


Chương 318

Anh ta còn có thể tiếp tục, còn có thểi Lâm Bảo Châu đã không thể chịu đựng hành vi của Cố Gia Huy từ lâu rồi! Bùa bình an của Tô Thư Nghi đáng để anh ta liều mạng tranh giành như thế ư?

Cố Gia Huy, anh coi Lâm Bảo Châu em không tồn tại sao? Muốn tiêu hết gia sản trong một lần ngày hôm nay à! Chuyện này không thể được!

Lâm Bảo Châu đè tay Cố Gia Huy xuống, hạ thấp giọng: “Cố Gia Huy, anh điên rồi sao? Anh coi em là gì chứ? Nhiều tiền như thế, ba mươi tỷ! Anh… dù anh có đi xin ba anh thì ông ấy cũng sẽ không cho đâu!”

Lời Lâm Bảo Châu nói không phải không có lý. Dù hôm nay anh ta có đấu giá thành công bùa bình an, ba anh ta cũng sẽ rất tức giận, anh ta không thể góp được nhiều tiền như vậy trong một thời gian ngắn, không từ bỏ thì cũng chỉ có thể từ bỏ.

Cố Mặc Ngôn, chú thật tàn nhần!

Tô Thư Nghi, anh xin lỗi.

Người dẫn chương trình tiếp tục run rẩy nói: ‘Ba mươi tỷ lần một! Ba mươi tỷ lần hai! Ba mươi tỷ lần ba! Đấu giá thành công!”

Cuối cùng Cố Mặc Ngôn giành được lá bùa bình an này.

Người dẫn chương trình phất tay lên: “Chúc mừng Cố tổng!”

Cố Gia Huy rất thất vọng về bản thân mình, †âm trạng lập tức trở nên suy sụp, không còn hứng thú gì với mọi thứ xung quanh, bất lực ngồi trên ghế như một quả bóng xì hơi.

Anh ta đã thua, lại lân nữa thua Cố Mặc Ngôn.

Tô Thư Nghĩ biết ơn nói với Cố Mặc Ngôn: “Cảm ơn anh.”

Cố Mặc Ngôn cầm tay cô đặt vào lòng bàn tay trái. Giờ phút này hai người không cần nhiều lời, từ lâu họ đã đứng cùng một chõ, có cùng một mục tiêu, đó là làm cho đối phương yêu mình và vui vẻ hơn.

Tất cả khách mời đều khiếp sợ, cực kì hâm mộ Tô Thư Nghi.

Gố tổng yêu vợ mình thật đấy! Ngay khoảnh khắc anh đấu giá bùa bình an, cây bút máy kim cương đấu giá ban đầu đã không còn là gì cả.

Lúc này Tô Thư Nghỉ đã hoàn toàn sững SỜI Gì cơ? Cố Mặc Ngôn đấu giá bùa bình an của mẹ cô với giá ba mươi tỷ?

Sự kinh ngạc của những người ở hội trường cũng không bằng sự chấn động trong lòng Tô Thư Nghi.

Cô biết anh sẽ bảo vệ cô, nhưng không ngờ anh sẽ vì cô mà làm đến nước này.

Còn nhiều hơn cả Trình Thu Uyển.

Vậy có phải chứng tỏ ở trong lòng anh, cô quan trọng hơn Trình Thu Uyển không?

Tô Thư Nghi không thể không thừa nhận răng gặp được Cố Mặc Ngôn là may mắn của cô.

Cô nhìn Cố Mặc Ngôn, không kìm được hỏi: ‘Cố Mặc Ngôn, anh làm vậy có đáng không?”

Cố Mặc Ngôn bình tĩnh nhìn Tô Thư Nghi: “Chẳng phải lá bùa bình an này rất quan trọng với em sao? Cho nên nó đáng giá.”

Chỉ có thế thôi? Cố Mặc Ngôn không cảm thấy ba mươi tỷ này không đáng chút nào sao? Quả nhiên anh quan tâm cô, cũng rất để ý bùa bình an của cô, cũng coi nó như bảo bối giống cô.

Lúc trước Tô Thư Nghỉ giận Cố Mặc Ngôn vì chuyện của Cố Gia Huy giờ cũng đã dịu đi, cứ coi như lúc đó anh đang giở tính trẻ con vậy.

Nước mắt biết ơn ứ đọng trong mắt Tô Thư Nghi, núi băng trong lòng cô đã hoàn †oàn tan chảy, chưa từng có ai có thể cho cô nhiều ấm áp và ánh sáng như thế.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 319


Chương 319

Lúc Cố Mặc Ngôn báo giá ba mươi tỷ thì buổi đấu giá cũng sắp đến hồi kết thúc, những vật phẩm còn lại lần lượt được người khác đấu giá.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc là bữa tiệc tối từ thiện cảm ơn, mọi người trong hội trường di chuyển đến nhà hàng.

Sau khi trải qua buổi đấu giá kịch liệt như thế, đến nhà hàng được trưng bày hoa tươi và đồ ăn ngon, nghe khúc nhạc du dương, †âm trạng cũng trở nên thoải mái hơn và bắt đầu chuyện trò vui vẻ.

Nhưng chủ đề chính của mọi người vân xoay quanh buổi đấu giá hôm nay đặc sắc cỡ nào.

Rất nhiều người đến mời rượu và nói chuyện với Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi không xen vào.

Cô không thích những nơi náo nhiệt và nhiều người lắm, cũng không biết nói lời khách sáo, thế là cô đi sang một bên, ngồi một mình trong góc nhà hàng uống rượu vang đỏ.

Buối đấu giá hôm nay đã mang lại rất nhiều cảm xúc cho Tô Thư Nghỉ. Cố Mặc Ngôn dũng cảm đấu giá, thêm cả việc ra tay cứu giúp nhiều lần làm cô cảm động.

Nhìn dáng vẻ anh ngồi trên xe lăn qua lại giữa đám đông, tràn đầy sức hút, trò chuyện vui vẻ, cô chợt cảm thấy rất yên tâm.

Cuối cùng cô cũng có người bảo vệ, hơn nữa người này rất đẹp trai và đầy nam tính.

Mặc dù đôi khi trông anh hơi lạnh lùng, biểu cảm lạnh như băng, nhưng thực chất rất ấm áp, yêu rất mãnh liệt.

Cố Mặc Ngôn đang nói chuyện với vài vị khách nước ngoài cách đó không xa, đột nhiên ngoảnh đầu lại nhìn về phía Tô Thư Nghỉ. Anh nháy mắt với cô, cô lập tức đỏ mặt. Cô cười ngọt ngào với anh, giơ ly rượu lên với anh rồi uống một hớp.

Ánh mắt Tô Thư Nghi vân dõi theo bóng dáng Cố Mặc Ngôn, chợt nghe thấy tiếng cãi vã từ góc bên cạnh, hình như là Cố Gia Huy và Lâm Bảo Châu.

Lâm Bảo Châu hỏi: “Cố Gia Huy, anh có biết vừa rồi trong buổi đấu giá anh đã mất bình tính không? Anh để mặt mũi của vợ chưa cưới mình ở đâu, anh có nghĩ em sẽ mất mặt cỡ nào không? Chồng chưa cưới của em tranh giành một lá bùa bình an rách nát với chồng người khác, ba mươi tỷ đấy, anh điên rồi sao?”

Cố Gia Huy rất không kiên nhẫn đáp: “Sao.

nào, cô còn nổi giận với tôi à? Tôi hỏi cô, vụ bùa bình an là do cô làm đúng không?

Bùa bình an của Tô Thư Nghi không thể do cô ấy lấy đi bán đấu giá được! Lâm Bảo Châu, tôi đã đồng ý không chia tay cô rồi, tốt nhất là cô đừng có được voi đòi tiên!”

Trái tim Tô Thư Nghĩ run lên.

Suy cho cùng hôm nay Cố Gia Huy cũng vì bảo vệ cô nên mới đấu giá.

Bởi vì chắc chắn anh ta biết rõ nhất tâm quan trọng của lá bùa bình an này đối với cô.

Cô còn nhớ năm đó ở trường, cô đưa bùa bình an cho Cố Gia Huy xem, nói rằng: “Gia Huy, anh nhìn này, đây là bùa mà mẹ em cầu ở núi Ngũ Đài đấy, nghe bảo nó rất linh nghiệm. Mẹ em nói là bà ấy còn được cho thêm một điều ước.”

Cố Gia Huy mỉm cười ôm Tô Thư Nghi vào lòng, gió thổi nhẹ qua mái tóc dài của Tô Thư Nghỉ, toả hương hoa nhài thơm dịu.

Họ của lúc ấy tốt đẹp biết bao.

Nhưng hôm nay mọi thứ đều đã thay đổi.

Tiếng hét của Lâm Bảo Châu cắt ngang hồi ức xa xăm của Tô Thư Nghi.

Lâm Bảo Châu nghiến răng bảo: “Được, dù anh không quan tâm đến cảm xúc của em, thế còn con của chúng ta, anh định để nó vừa ra đời đã biến thành đứa trẻ nghèo rớt mồng tơi sao? Chính vì sự nông nổi nhất thời của anh, sau này anh định nói với con trai mình rằng ba nó tiêu hết tiền của gia đình vì một lá bùa bình an rách nát sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 320


Chương 320

“Lâm Bảo Châu, cô đừng quá đáng! Chẳng phải tôi không mua được sao? Hơn nữa cũng không khoa trương như cô nói, Cố Gia Huy tôi đây chỉ có tài sản ba mươi tỷ?”

“Vậy nên anh có thể mua lá bùa bình an rách nát kia vì con khốn Tô Thư Nghỉ này àt”

“Lâm Bảo Châu, trong mắt cô đó là một lá bùa bình an không đáng tiền, nhưng ở trong mắt một số người đó là một thứ rất quý giá! Cô hiểu không hả?”

Lâm Bảo Châu tức sôi máu, cô †a tức giận vì Cố Gia Huy quan tâm Tô Thư Nghị, nhưng cô ta càng tức giận vì lời nguy biện của anh ta hơn!

“Em không hiểu, em thực sự không hiểu!

Em yêu anh nhiều như vậy, tại sao anh lại không yêu em?” Lâm Bảo Châu thực sự tức giận trước sự thờ ơ của anh ta: “Em ghen đến phát điên rồi này! Gia Huy, em mới là người anh cần bảo vệ và yêu thương cơ mà.”

Cố Gia Huy dựa vào tường, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Anh ta nói: “Lâm Bảo Châu, sự kiên nhân của tôi có giới hạn thôi. Tôi mệt rồi, chúng ta đừng cãi nhau nữa, tôi muốn yên tĩnh một chút, được không?” Lâm Bảo Châu trách móc: “Cố Gia Huy, anh đúng là không có lương tâm! Em tốt với anh như thế, yêu anh nhiều như thế, tại sao anh vẫn không thể quên Tô Thư Nghi? Tại sao hải! Tại sao anh thà thích một người không còn trong sạch như cô ta cũng không muốn yêu em chứ?”

Cô ta không muốn nói chuyện với Cố Gia Huy nữa, trái tim cô ta đã nguội lạnh!

Lâm Bảo Châu chạy ra từ góc bên cạnh, từ khóe mắt nhác thấy Tô Thư Nghi đang ngồi một mình.

Tốt lắm! Tô Thư Nghị, tôi không đi tìm chị, chị lại tự mình xuất hiện! Lâm Bảo Châu cảm thấy hiện tại Tô Thư Nghi đang chiếm ưu thế trong mọi việc, chắc chắn cô đã nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa cô ta và Cố Gia Huy vừa rồi.

Cô còn không thấy ngại mà ngồi đây, trong lòng cô nhất định đang vui đến nở hoa, ngồi xem trò cười của Lâm Bảo Châu cô tai Lâm Bảo Châu vô cùng phấn nộ, cô ta nhìn ly rượu vang đỏ trong tay, độc ác hắt về phía Tô Thư Nghi!

Mà lúc này Tô Thư Nghi đang ngây người nên không chú ý đến Lâm Bảo Châu.

Lâm Bảo Châu mang thai rồi! Cô ta đã mang thai con của Cố Gia Huy!

Tô Thư Nghỉ còn đang đắm chìm trong sự chấn động vì nghe được tin tức vừa rồi, không nhìn thấy Lâm Bảo Châu đã xuất hiện trước mặt mình.

“Tô Thư Nghỉ, con khốn này!” Lâm Bảo Châu quát lớn một tiếng, hắt rượu về phía co.

Khoảnh khác Tô Thư Nghi nhìn thấy Lâm Bảo Châu hắt rượu về phía mình, cô hoảng Sợ mặt tái mét! Theo bản năng lùi về sau rồi nhắm mắt lại.

Đến khi cô mở mắt ra thì phát hiện trên người mình không có rượu vang đỏ, chuyện gì thế này?

Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc vừa rồi, có người đã chắn rượu cho cô.

Tô Thư Nghỉ quay đầu qua thì nhìn thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn kia, vẻ mặt lạnh như băng!

Là Cố Mặc Ngôn! Rượu vang đỏ đã hắt hết vào cánh tay và người anh.

Lúc đó Cố Mặc Ngôn sợ Tô Thư Nghi đợi lâu sẽ cảm thấy cô đơn và buồn chán nên đã đẩy xe lăn về phía cô, không ngờ vừa khéo nhìn thấy Lâm Bảo Châu bước tới từ bên cạnh.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 321


Chương 321

Anh linh cảm sắp có chuyện chẳng lành nên đã tăng tốc, không ngờ lại trùng hợp nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Lâm Bảo Châu và ly rượu vang đỏ đang giơ lên trong tay cô tai Cố Mặc Ngôn lạnh lùng nhìn Lâm Bảo Châu đang sợ tới choáng váng.

Lâm Bảo Châu lật đật ném ly ra xa.

Ly rượu vỡ tung toé khắp sàn thu hút sự chú ý của mọi người, nhà hàng cũng trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

Tô Thư Nghi đứng bên cạnh Cố Mặc Ngôn, lo lắng hỏi: “Cố Mặc Ngôn, anh có bị thương ở đâu không? Để em xem nhé?”

“Anh không sao.”

Quý Trung Khánh bước tới quan sát sơ lược tình hình, sau đó nói với mọi người trong nhà hàng: ‘À, không có gì không có gì đâu, chỉ là bất cẩn làm rơi ly rượu thôi.

Mọi người cứ tiếp tục, mọi người cứ tiếp tục đi!”

Thấy không có tranh chấp xảy ra, mọi người tiếp tục chủ đề nói chuyện của mình, nhà hàng trật tự trở lại.

Quý Trung Khánh đưa khăn lụa của mình cho Cố Mặc Ngôn lau cánh tay.

Quý Trung Khánh hỏi: ‘Ai da, có chuyện gì thế, Cố tổng anh uống rượu vang đỏ lên người mình luôn à? Ha ha, tôi phải nói chuyện với quản lí nhà hàng này để bảo họ sau này đừng nhập rượu vang đỏ nữa mới được, xui thật.”

Cố Mặc Ngôn nhận lấy khăn lụa tự lau.

Quý Trung Khánh nhìn động tác của anh, ánh mắt chợt đờ đẫn, dường như nhớ lại điều gì đó.

Lâm Bảo Châu cảm thấy sự việc đi hơi xa, bèn vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi anh, Cố tổng, người tôi hắt không phải anh, à không, tôi không cố ý.”

Tô Thư Nghỉ ý thức được rằng Lâm Bảo Châu đang nhằm vào cô.

Lúc này Cố Gia Huy cũng chạy lại đây.

Anh ta đã uống rất nhiều rượu, năm lấy tay Tô Thư Nghi, cuống quýt hỏi: “Tô Thư Nghị, em có bị thương không?”

Vừa nhìn thấy là Cố Gia Huy, Tô Thư Nghi vội vàng rút tay ra, cúi đầu trả lời: “Tôi không sao.”

Cố Gia Huy nhìn Tô Thư Nghỉ, nhất thời ngơ ngác.

Thấy Cố Gia Huy làm mình mất hết thể diện trước mặt mọi người, Lâm Bảo Châu tức giận đến nồi giậm chân.

Tất cả mọi người đều đang nhìn họ, một số người biết chuyện đã châu đầu ghé tai bàn tán.

Trong số đó có người nói: “Thấy chưa? Chú cháu nhà họ Gố có vẻ không hoà thuận lắm.

“Người cháu này có vẻ rất quan tâm đến thím út của mình, anh quên vừa rồi trong buối đấu giá, cậu ta cũng là một trong số những người đấu giá bùa bình an à?”

Cố Mặc Ngôn không thích Cố Gia Huy đến gần Tô Thư Nghi, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên khiến người ta không rét mà run.

Cố Mặc Ngôn nói: ‘Cố Gia Huy, tốt nhất là cậu nên coi chừng vợ chưa cưới của mình đi”

Cố Mặc Ngôn công khai khiêu khích khiến Cố Gia Huy hơi giật mình.

Anh ta không ngờ Cố Mặc Ngôn lại không nể mặt nhà họ Cố, quở trách anh ta và Lâm Bảo Châu ngay trước mặt nhiều người như vậy. Con hổ này đã tỉnh giấc rồi, điệu bộ như đang sắp nhào tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 322


Chương 322

Mặc dù trong lòng kinh ngạc nhưng ngoài mặt Cố Gia Huy vẫn khách sáo với Cố Mặc Ngôn: “Cháu sẽ coi chừng vợ chưa cưới của mình, thưa chú.”

Nhưng anh ta cũng quay sang nói với Tô Thư Nghĩ: “Xin lỗi ạ, cháu xin nói lời xin lỗi với thím thay vợ chưa cưới của cháu.”

Dù sao Lâm Bảo Châu cũng đã quen thói ngang ngược, lúc này cô ta hơi bực: “Cố Gia Huy, ai cần anh xin lỗi? Em… em chỉ cầm ly rượu không chắc thôi, em không cố ụ Cố Gia Huy trừng mắt nhìn Lâm Bảo Châu, ý bảo cô ta im lặng.

€ó cố ý hay không, chẳng lẽ Cố Mặc Ngôn và anh ta đều bị mù chắc? Nếu không phải do càng lúc càng có nhiều người tập trung lại đây, Cố Gia Huy rất muốn dạy cho Lâm Bảo Châu một bài học ngay trước mặt Tô Thư Nghi.

Nhưng Tô Thư Nghỉ sợ làm lớn chuyện, mọi người đều sẽ mất mặt, bèn chủ động lên tiếng: ‘Nếu mọi người đều không sao thì bỏ đi, không có gì phải xin lỗi cả, tất cả chỉ là hiểu lâm thôi, đúng không, Cố Mặc Ngôn?”

Nếu Tô Thư Nghi đã muốn chuyện lớn hoá nhỏ, sao Cố Mặc Ngôn có thể không hiểu nỗi khổ tâm của cô?

Chắng qua Lâm Bảo Châu đã hại Tô Thư Nghi nhiều lân, không cho cô ta một bài học thì sao mà được? Huống hồ vừa rồi trong buổi đấu giá, vì sao dây chuyền kim cương mà họ quyên góp lại biến thành bùa bình an Tô Ninh Kiều tặng cho con gái mình, không phải quá kì lạ sao? Trong số ít những người này, Lâm Bảo Châu rất đáng nghi.

Cố Mặc Ngôn nhìn chăm chăm Lâm Bảo Châu, cô ta chột dạ, không dám nhìn anh nữa mà quay đầu sang một bên, giả vờ như đang nhìn về phía xa.

Anh đẩy xe lăn đi một vòng quanh người Lâm Bảo Châu để quan sát cô ta, Lâm Bảo Châu sợ đến mức toát mồ hôi hột.

Cố Mặc Ngôn hỏi: “Cô Lâm, chị cô đang ở đây, cô chưa chào hỏi cô ấy à?”

Trong phẫn Lâm Bảo Châu căm phãn! bảo cô ta chào hỏi con khốn đó, cô ta không làm được! Lâm Bảo Châu phớt lờ lời nói của Cố Mặc Ngôn.

Tô Thư Nghi kéo vạt áo Cố Mặc Ngôn, nói nhỏ: “Cố Mặc Ngôn, đừng làm gắt nữa.”

Nhưng Cố Mặc Ngôn không thể bỏ qua cho Lâm Bảo Châu.

Anh nói với Quý Trung Khánh: “Quý tổng, tôi muốn nhờ cậu một việc, đó là yêu cầu ban tổ chức của buổi đấu giá lần này điều tra rõ một vụ mất đồ đấu giá, món đồ bị mất là một sợi dây chuyền kim cương trị giá sáu tỷ.”

Cố Mặc Ngôn dời mắt về phía Lâm Bảo Châu.

Mặt mũi cô ta lập tức tái mét!

Nguy to rồi, ngộ nhỡ bị điều tra ra là do Lâm Bảo Châu cô ta đổi sợi dây chuyền kim cương, chẳng phải cô ta sẽ mất tất cả sao, nói không chừng còn phải ngồi tùi Phản ứng của Lâm Bảo Châu cũng rất nhanh, cô ta lập tức tươi cười nói với Tô Thư Nghĩ: “Chị ơi, chị nhìn anh rể kìa, lúc nào anh ấy cũng bắt nạt em. Hôm nào anh chị về nhà ăn bữa cơm đi.”

Dường như Tô Thư Nghỉ cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Quả nhiên vụ bùa bình an vừa rồi là do Lâm Bảo Châu gây ra.

Mặc dù cô căm hận hành vi của Lâm Bảo Châu, nhưng dù sao cô ta cũng đang mang thai, là một người phụ nữ có thai, cô không muốn so đo nhiều với cô ta.

Tô Thư Nghỉ nói với Quý Trung Khánh và Cố Mặc Ngôn: ‘Được rồi, mọi người đều là người quen cả. Cố Mặc Ngôn, em muốn về nhà, chúng ta về nhà thôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 323


Chương 323

Thấy Lâm Bảo Châu tìm được đường xuống nước, Tô Thư Nghi còn cầu xin anh, Cố Mặc Ngôn cũng cảm thấy sự việc nên dừng lại tại đây. Sợi dây chuyền kim cương mất cũng không sao, Tô Thư Nghi bình an là tốt rồi.

Cố Mặc Ngôn ngẩng đầu lên, nghiêm khắc cảnh cáo Lâm Bảo Châu: ‘Lâm Bảo Châu, cô nhớ cho kĩ đây, tôi nhắc cô lần cuối, cô đừng quá đáng, nếu không nhà họ Lâm sẽ phải trả giá đắt vì những gì cô đã làm đấy.”

Lâm Bảo Châu thầm kinh hãi, chân nhữn ra, đứng không vững được nữa.

Cố Gia Huy vội vàng đỡ cô ta, Cố Mặc Ngôn thật đáng sợi Nói xong lời cần nói, Cố Mặc Ngôn dẫn Tô Thư Nghi rời khỏi nhà hàng.

Quý Trung Khánh đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn bóng lưng Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghỉ, cầm chiếc khăn lụa được đặt may riêng của mình. Động tác lau cánh tay của Cố Mặc Ngôn vừa rồi có vẻ hơi quen, hình như đã từng xuất hiện ở đâu đó rồi thì phải?

Sau khi Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi rời khỏi buổi đấu giá, hai người lên thắng xe rồi chuẩn bị về nhà.

Buổi đấu giá từ thiện xảy ra chuyện lớn như thế, không biết sau này tin đồn trong các giới sẽ biến thành thế nào nữa.

Nhất định đấu giá với giá ba mươi tỷ trên trời của Cố Mặc Ngôn sẽ trở thành tin sốt dẻo của thành phố S, chưa biết chừng còn là tiêu đề đăng trên mặt báo nữa.

Sau khi Tô Thư Nghi lên xe, cô cầm chiếc khăn tay nhỏ lau đi vết rượu dính trên cánh tay và trên người Cố Mặc Ngôn.

Cô nhỏ giọng: “Xin lỗi, tất cả đều là lôi của em, em lại gây thêm rắc rối cho anh rồi.”

Gây thêm rắc rối ư?

Cố Mặc Ngôn bật cười.

Tô Thư Nghi, em đúng là một rắc rối to lớn.

Nhưng anh bằng lòng bị cô làm phiền, có cô ở bên cạnh, Cố Mặc Ngôn anh bằng lòng gặp rắc rối mỗi ngày vì cô.

Cố Mặc Ngôn võ nhẹ lên người cô rồi nói: “Không sao, anh thích.”

Tô Thư Nghi rất biết ơn Cố Mặc Ngôn, lần nào cô cũng có thể cảm nhận được tình yêu ấm áp của anh.

Những thứ mà anh làm vì cô đều không thể cân đo đong đếm bằng giá trị được.

Có thể có được tình yêu của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ thấy mình rất may mắn. Từ nhỏ đến lớn cô luôn sống trong cảnh bơ vơ lạc lõng, ban đầu Tô Thư Nghỉ cũng không hiếu thế nào là yêu, quen biết Cố Gia Huy cô cứ ngỡ đó chính là yêu, mỗi ngày có thể sống dưới ánh mặt trời, rất vui vẻ.

Nhưng phải đến khi gặp được Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi mới thật sự cảm nhận được yêu là thế nào.

Ngay từ ban đầu Cố Mặc Ngôn đã bảo vệ cô, ngày xem mắt anh còn trả tiền bữa ăn cho cô tránh để cô xấu mặt. Sau đó anh lại kết hôn với cô, gián tiếp giải quyết vấn đề hộ khẩu của cô, mẹ của cô Tô Ninh Kiều mới có thể khỏe lại. Sau này anh lại thương yêu và cứu cô không biết bao nhiêu lần, một người đàn ông như thế, đáng để cô gửi gắm cả đời.

Tự dưng Tô Thư Nghi lại không kìm lòng được, cô ôm chầm lấy Cố Mặc Ngôn.

Lồng ngực của anh rất ấm áp, cũng rất rộng rãi, Tô Thư Nghi thấy rất thoải mái.

Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và tiếng trái tim đập của anh, lúc này cô chỉ muốn cứ như thế tựa vào vòng tay của anh rồi quên đi tất cả những chuyện không vui.

Tô Thư Nghi nói: ‘Cố Mặc Ngôn, cảm ơn anh, không phải là cảm ơn vì ba mươi tỷ mà là vì tình yêu và sự bảo vệ anh dành cho em, cảm ơn anh.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom