Cập nhật mới

Dịch Thiên Chủ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Thiên Chủ

Thiên Chủ
Tác giả: Năm Đó Trăng Tròn
Tình trạng: Đang cập nhật




Thể loại: huyền huyễn,đô thị, tiên hiệp khoa huyễn, huyền ảo 

Có đôi khi lại thấy tiên thần tọa trước mắt, nhưng nhìn lại kỳ thực rất xa xôi.

Vào một ngày trên thế giới xảy ra đại tai biến, khắp nơi cổ điện trồi lên, mang theo nguyên khí ngập trời sừng sững xuất hiện tại Địa cầu.

Mà cho đến khi con người có cơ hội đi vào cổ điện, cũng là lúc thế giới triệt để thay đổi.

Thành phố nhỏ có chó Husky ngốc manh, cũng không con manh, trực tiếp hóa thành Cự Cổ Thiên Lang, hình thể to như tòa núi đứng trên đỉnh nhà cao tầng, phát ra tiếng kêu lanh lảnh.

Phương Tây có đại bàng, bay vượt mây, vừa ló ra đã hóa Phượng Hoàng, trên mình có cuồng cuộng hỏa diễm bốc lên, như một viên đạn đạo cắt ngang mặt trời.

Người ngẩng mắt nhìn lên, vô tình bị mặt trời làm chóa mắt, không nhịn được vươn tay lên che chắn, lúc này nhìn lên mặt trời, vậy mà thấy từ trong đó mơ hồ một bóng người, đang lướt xuống.

Trong kim quang lóe mắt, hay là hắc ám âm trầm, từng cái con người đều mãnh liệt bước đi, hướng về cổ điện truy cầu bất tử trường sinh.

Dùng máu tanh này, thấm đẫm bàn tay, dùng thanh đao này, hủy diệt cản trở.

Diệp Phàm, bình sinh tầm phàm thiếu niên, vì cổ điện xuất hiện mà thay đổi, mấy triệu năm nhân loại văn minh, để cho ta làm chúa tể.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Huynh muội


Thành phố Đông Hải, đây là mùa Đông, không khí giá lạnh, khắp nơi đều là tuyết.

Phía Bắc chịu lấy khí lạnh từ cực bắc tràn về, cho đến Đông, Đông Hải lại bị giá lạnh bao phủ. Trên đường tấp nập, nhìn đi nhìn lại, khắp nơi đều là áo lông ấm áp, mũ lông che đầu chỉ để lộ ra một khuôn mặt mày ửng đỏ.

“Tháng 10 nhiệt độ chỉ có 5 độ, ngươi chú ý trong nhà một chút, lò sưởi nhớ coi chừng, cũng đã mấy năm rồi không có thay”

Diệp Phàm hai tay xỏ túi quần, cầm điện thoại nói nói.

Bên trong lúc này nghe Diệp Phàm nói, liền chậm rãi đáp:

- Ừm, ta đã biết. Nhưng mà trong nhà cũng đã ấm lắm rồi, ngươi đem một đám rơm rạ từ trong nông trại về phủ khắp nhà, ta cảm thấy không mở lò sưởi cũng không lạnh chết a.

Giọng nói nữ tử này rất non nớt, đoán chừng niên kỷ cũng không lớn. Mà trong giọng của nàng, mang theo một chút ương bướng, làm người dễ phiền.

Diệp Phàm nghe nàng nói, biết nàng nói có đạo lý, chỉ là cẩn thận hồi đáp:

- Ta biết, chỉ là không an tâm ngươi ở nhà một mình. Thời tiết năm nay thay đổi qua nhanh, mới ngày hôm kia là 10 độ C, hôm nay đã giảm đi 5 độ, ta đoán chừng thời gian sau còn có thể tiếp tục giảm.

- Lò sưởi, tốt nhất là vẫn nên mở, đã lâu không thay ai lại biết tắt đi rồi lại mở không được nữa a.

Hắn mấy ngày trước đi ra nông trại xin một vị thúc ít rơm rạ, sau đó chuyển về nhà che chắn nhà cửa, trong nhà mấy cái lỗ thông gió đều bị hắn bịt kín, cho nên trong nhà vẫn là rất ấm áp. Nhưng mà thời tiết quá không nể mặt người, không ngừng lạnh xuống, hắn không thể không nhắc nàng cẩn trọng.

Dù sao thì, nàng chỉ mới có 14 tuổi, sức khỏe không giống hắn khỏe mạnh.

“Bất quá, Tiểu Hinh, nếu cảm thấy trời không quá lạnh, lại mang áo ấm ra ngoài nhà vận động một chút. Khí trời ấm lạnh, không thích nghi cũng không được”

Bên kia Tiểu Hinh có chút lầu bầu, ậm ừ nói:

- Ta biết rồi, Diệp Phàm, đừng coi ta giống như con nít, ta đều nhanh lớn a. Còn có cái này, cuối năm thành phố có “Năm ấy bốn mươi” bộ phim này, ta nghĩ bảo ngươi dẫn ta đi thành phố một chuyến.

Diệp Phàm nghe nàng nói, có chút sầu mi khổ kiếm. Tiểu nữ a, chính là đại bộ phận sẽ xem phim tình cảnh, tâm trạng buồn vui vì nam nhân vật chính này nọ, nhưng mà tiểu cô nãi nãi nhà mình, tựa hồ tinh thần không giống người thường, đều sẽ tìm xem phim hắc đạo đại ca, anh em bốn bể là nhà loại phim đó a.

Hắn từng suy nghĩ qua rồi có một ngày, Diệp Vũ Hinh xuất hiện tại cửa nhà hắn, trên người đầy máu tươi, còn cầm một thanh đao bén trên tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn rồi mở miệng gào lên.

“Giết, vì miếng ăn, vì snack, vì khoai tây chiên, vì thịt nướng chị em xông lên”

Phía sau, phía sau đó, là một đám thiếu nữ mập mạp mồm đầy nước dãi, mặt lạnh tanh, thiệt là hận không thể xâu xé ngươi, lại vì “đàn chị” hô hào, liền nhảy lên ăn ngươi.

Hắn rùng mình một cái, cả người có chút tê lạnh, ho khan một tiếng, vẫn là gật đầu:

- Được, ngươi nhắn cho ta lịch chiếu, đến hôm đó ta trở về chở ngươi đi.

Diệp Phàm vừa nói xong, bên trong điện thoại liền vang lên tiếng cười vui vẻ, hắn còn nghe được nàng đang hướng điện thoại hôn mạnh mấy cái, lần nữa nổi da gà, sau đó bất đắc dĩ thở dài một tiếng tắt điện thoại.

Hắn và Diệp Vũ Hinh quan hệ là huynh muội, nhưng cũng không có huyết thống. Năm đó hắn 8 tuổi, thời điểm cũng là mùa đông, ba mẹ của Diệp Vũ Hinh bị tai nạn qua đời, nàng lúc đó chỉ có 4 tuổi, thân cô thế cô, lại còn con nít, tiểu nữ nhỏ, không trông không được, mà nàng dễ thương, lại rất nghe lời, trông không phiền. Hơn nữa dòng họ đi làm ăn xa, ở đây chỉ có hai nhà quen thuộc, tự nhiên nàng cũng sẽ được ba mẹ hắn mang về nuôi nấng.

Nhưng mà thế sự vô tình, tám năm trước, ba mẹ hắn cũng lần lượt bạo bệnh mà qua đời. Đau khổ cam chịu, lại rèn hắn một tâm sắt đá, tám năm qua, hắn một bên đi học tranh thủ tiền đồ, một bên lại làm thêm, kiếm thu nhập nuôi nàng.

10 năm trôi qua, lần nữa đến một cái mùa đông, nàng cũng đã 14 tuổi, trổ mã yêu kiều. Dựa theo lời của ba mẹ hắn nói lúc sắp qua đời, chính là để cho Tiểu Hinh đủ 18 tuổi, sẽ cho nàng một cuộc sống riêng, đến lúc đó nàng cưới chồng, sinh con, có gia đình mới, sẽ rời bỏ hắn.

Tiểu Hinh 14 tuổi, nhiều chuyện không hiểu được, hắn cũng không giảng giải. Chỉ là hi vọng nàng có thể an ổn sống đến 18 tuổi, khi đó hắn mới an tâm.

Hắn cho điện thoại vào túi quần, bên trong vải dày điện thoại cũng sẽ không bị đông, vẫn còn tốt.

“Tin tức mới, Tây Tạng xuất hiện động đất, thương vong rất lớn, chủ yếu là du khách hành hương, trong đó có 10 người Hoa, hiện Đại sứ quán đang tiến hành đưa người giúp đỡ”

“Khu vực núi Tây Tạng xảy ra chấn động, các nhà khoa học dự đoán đây là một trận động đất cực mạnh, khả năng toàn bộ công trình trên núi sẽ bị phá hủy. Bọn họ kêu gọi tổ chức đưa các thầy tu cùng du khách xuống núi an toàn, hiện đã có bảy đơn vị quân đội gần đó tiến lên trợ giúp”

“Số lượng thương vong vượt quá 100 người,đây là chuyện gì đang xảy ra? Siêu động đất?”

Diệp Phàm nhíu mày nhìn tin tức, siêu động đất a, hi vọng là không lan đến Đông Hải, nếu không hắn và Tiểu Hinh lại muốn dọn nhà. Nhìn nhìn mọi người sợ hãi theo dõi tin tức, hắn lắc đầu một cái, mạng người, thật là quá nhỏ bé. Cho dù là thời hiện đại, không gặp phải cái gì khủng long tàn sát, cũng gặp phải động đất, sóng thần, mấy năm qua, người chết mấy ngàn.

“Cũng không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần nó không lan đến Đông Hải, cũng không gì phải lo lắng!”

Diệp Phàm lẩm bẩm, liền đi vào một tòa nhà hai tầng, dãy nhà kéo dài mười mấy phòng.

Đây là ký túc xá của đại học Văn Đại, mà đằng kia dãy nhà hùng vĩ, chính là “Nhất nhị tam trung, đệ nhất Văn Đại”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Hai khái niệm


Thành phố Đông Hải có nhiều trường đại, cạnh tranh nền tảng kịch liệt. Nhưng mà chân chính đệ nhất, chỉ có Văn Đại.

“Nhất nhị tam đệ nhất Văn Đại” hàng chữ này, nhìn như tự cao tự ngạo, phách lối nhưng cứ lấy thành tích 10 năm liên tục đều có học sinh đề danh Trạng Nguyên, tại Đông Hải thành tích không ai bì nổi của Văn Đại, mấy chữ này trên danh nghĩa đều là đích xác không bàn cãi.

Hơn nữa Văn Đại nổi tiếng không chỉ vì bảng thành tích nghịch thiên, mà còn vì nơi này không hề có chuyện dùng tiền đổi điểm, dùng quan hệ nhập học, thành tích mười phần đều phải dùng thực lực chứng minh.

Tài phiệt phú hào, quan hệ trên đông đảo nhiều lần muốn dùng quan hệ cho con cháu chen chân vào Văn Đại, nhưng đều vô ích. Văn Đại có thể lật trời, thành tích tốt như vậy, cũng không phải là nhà trống. Dù sao hiệu trưởng của nó, chính là đại danh đỉnh đỉnh Kim giáo sư, Kim Tài Bình, nổi tiếng là đệ nhất văn giáo, thủ tọa Viện Khoa học kỹ thuật quốc gia, danh tiếng trong nước cực thịnh.

Lại nói, Diệp Phàm tuy là cô nhi hoàn cảnh khó khăn, nhưng thành tích của hắn lại rất tốt. Trung học phát huy vô cùng nổi bật, tuy không đề danh Trạng Nguyên, Thám Hoa cái gì, nhưng nếu nắm top 10 gọi tên, nhất định có tên của hắn. Mà lên đến Đại học, lấy thành tích vô cùng ưu việt nhập học, trực tiếp được đưa vào danh sách bồi dưỡng của Văn Hệ, lại trực hệ quản lý của một vị giáo sư có tiếng.

Người nói, ngươi sinh ra khắp nơi đều là bụi bẩn, bần hàn không chịu nổi, năm tháng dài rất nhiều năm, vậy khi ngươi lớn lên, dùng khoảng tích lũy đó, bạo lực mà đứng lên, trở thành ngôi sao sáng nhất.

Diệp Phàm mộng tưởng bình thường, không phải là muốn trở thành giám đốc, quan chức cao xa, chỉ là muốn tìm một công việc tốt, dành khoảng thời gian chiếu cố tiểu muội, lại đến vài năm sau, nàng rời đi, sẽ tiếp tục làm một người bình thường, cưới vợ, sinh con, nhàn nhã sống qua ngày.

Ngươi chê cười, mộng tưởng này không đủ vĩ đại, nhưng nhìn lại mình, nhìn lại bản thân, ngẫm xem, đủ vĩ đại, chỉ là trong suy nghĩ của ngươi hoặc là của ta, như thế nào!

Diệp Phàm đi vào ký túc xá, ánh mắt đầu tiên là quét về tên bảo vệ đang ngồi đọc báo, vẻ mặt có chút chăm chú theo dõi tin tức trước mặt. Hắn diện mạo bình thường, nói trắng ra là có chút khó coi, nhưng tánh tình tốt, thuộc dạng ngoài nóng trong lạnh. Nhiều lần ký túc xá mất trộm, không cần bảo, chính hắn đầu tiên xung phong kiếm trộm, không được nhất định mày ủ mày chao, mà kiếm bằng ra, lại sẽ giảng đạo lý a.

Trương Phi giảng đạo lý, khó nghe. Hắn cũng vậy, bảo vệ sẽ giảng đạo lý a?

“Anh Lý”

Diệp Phàm đánh tiếng chào hỏi, đối với vị bảo vệ này, hắn cũng rất thân thuộc. Lúc trước mất một cái nồi điện, cũng là hắn tìm ra giúp, về dần gặp nhau nhiều, cũng dần quen thuộc.

Tuy nói chức trách của hắn là như vậy, nhưng dù sao ở thời đại này,. làm một tên bảo vệ quèn, còn có thể tận lực như hắn, thật cũng không dễ dàng tìm gặp.

Bảo vệ họ Lý, tên là Trương Định. Hắn mặc áo ấm, có chút vò, thở ra một hơi lạnh rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Phàm, sắc mặt hơi giản ra, nặn ra một nụ cười hiền lành, nói:

- Ây da, tiểu Diệp ngươi đi đâu mấy ngày không thấy a? Với lại cuối năm thật xui xẻo, ta hôm qua vừa bắt được một tên trộm laptop, giảng đạo lý với hắn một hồi, hắn lại chửi ta vô sỉ. Con mẹ nó, nếu như ngươi có ở đây, ta nhất định nhờ ngươi cho hắn một trận.

Lý Trương Định nhớ lại chuyện hôm qua, nhất thời tức giận chửi lên.

Diệp Phàm gượng cười. Mặc dù Lý Trương Định nhìn rất dọa người, nhưng cũng rất ít động tay đánh ai cả, cho dù là trộm cướp cũng chưa hề động tay chân. Chỉ là nếu trộm quá hung hăng, sẽ để cho đám sinh viên ra tay, để bọn họ trút giận, dù sao mất cũng là của bọn họ mất, ngươi giành chén ăn này, không ngon a.

Diệp Phàm biết mình bản thân không có chỗ dựa, năm mười tuổi đã đi võ quán luyện võ. Học chính là võ phòng thân. Học 8 năm, võ nghệ cũng không tệ, vật lộn với một đám trộm cướp cũng sẽ không thiệt thòi. Hắn cũng không biết mình có phải là thiên phú trời sanh hay không mà, hắn ra tay, nhất định có người sẽ gào cha gọi mẹ.

“Lý ca bớt giận”

Diệp Phàm cười nói, lại nói:

- Mấy ngày này đệ trở về ngoại ô chuẩn bị đón lạnh, tiểu Hinh ở nhà một mình đệ cũng phải về mấy lần.

Nghe hắn nói, Lý Trương Định mới chợt cau mày, bỗng nói:

- Tiểu Diệp, đệ để tiểu Hinh ở nhà một mình, bản thân lại phải đi học, làm sao chiếu cố cho nó được a? Tuy nói chỗ đó trị an tốt, chung quanh người nhiều, nhưng cũng không phải không lo.

Diệp Phàm cười cười, khoát tay nói:

- Chuyện này đệ cũng nghĩ rồi, sắp tới khai giảng sẽ ra ngoài mướn phòng, căn nhà nhỏ sẽ nhờ hàng xóm trông coi,sau đó đưa nàng lên thành phố.

Lý Trương Định cười cười, vỗ trán:

- Đúng là đệ chu đáo a, ta lo nghĩ nhiều rồi.

Diệp Phàm khoát tay, chào hắn một tiếng rồi liền đi vào dãy nhà.

Nhìn nhìn bóng lưng của Diệp Phàm, Lý Trương Định không khỏi lắc lắc đầu, chậc lưỡi một tiếng.

“Thật là một thanh niên tốt a!”

...

Dọn vào ký túc xá đã ba tháng, mà khai giảng phải cuối tháng 10 mới bắt đầu, Diệp Phàm ban đầu sẽ rất ít ở lại ký túc xá, toàn bộ đều sẽ giành thời gian đi làm thêm. Trừ ban đêm về ngủ, còn lại đều sẽ ở trên đường.

Hắn đi vào phòng của mình, dọn dẹp một chút lại kéo ra một chiếc xe đạp, đằng yên sau buộc lấy một cái thùng lón, bên trong có phủ bao nhựa. Đem thùng ôm vào, lại đi lên tầng trệt.

Nhà trọ có tầng trệt, dùng là để cho bốn người ở. Lúc này ba người kia đều về nhà chuẩn bị đồ đạc chuẩn bị nhập học nên chỉ có một mình hắn sử dụng hai tầng này. Nói là tầng trệt, tầng dưới là ngủ nghỉ, tầng trên cũng chỉ là để đồ linh tinh. Cũng may Văn Đại rất chiếu cố sinh viên của mình, còn xây ra một cái sân thượng. Nói là sân thượng, diện tích bất quá 3m dài, 1m ra mà thôi. Nhưng Diệp Phàm chỉ cần bao nhiêu đó.

Hắn lấy trong góc ra một đống bắp sống, cẩn thận than một đống củi nhỏ, liền bắt đầu xiên bắp lên nướng.

Trời lạnh cũng không thể ngăn được lửa, chỉ một ít phút bắp đã vàng đậm.

Đã vào tháng 10, thời tiết rất lạnh, người đi đường một xoạc tay vào quần, một bên cũng sẽ muốn tìm thứ gì đó nóng hổi làm ấm người. Mà bắp nướng, có hành mỡ, chính là thiên đại ăn ngon a.

Vừa nóng, lại nức mũi, sinh ý này không làm, Diệp Phàm sợ thẹn với mình, thẹn với tiểu Hinh.

Cẩn thận cho hành mỡ lên bắp nướng, một ít bắp đã than đen, hắn lấy một đống bao ni lông ra chậm rãi bọc vào, liền cho vào thùng, sau đó đóng kỹ nắp lại, sợ khí lạnh làm cho nguội.

Hồi lâu cũng làm nướng hết số bắp sống, hắn nặng nề ôm thùng xuống, cho lên xe, cố định cẩn thận rồi liền chậm rãi rời khỏi ký túc xá.

...

Lâm Khinh Tuyết dáng người cao gầy, dung mạo vô cùng xuất chúng là mỹ nhân khó gặp. Nàng năm nay thi vào Văn Đại, thành tích rất nổi bật, chính là đề danh Trạng Nguyên.

Mà lúc đến báo danh, cũng đã bị khắp nơi nhòm ngó, hiển nhiên trở thành tân Nữ thần của Văn Đại. Trên mạng, có rất nhiều topic nói về nàng, chủ yếu là lai lịch của nữ thần, nữ thần đã có bạn trai chưa hoặc là nữ thần thích ăn gì, đại loại như vậy.

Hơn nữa đó là khi nàng mới xuất hiện lần đầu, nếu như đến trường thường xuyên, nhất định sẽ bắt gặp hình ảnh một người thanh niên đầu vuốt keo, mặt mày sáng lạn từ trong siêu xe bước ra, tay cầm hoa hồng, chính là 999 đóa, hướng nàng tỏ tình.

Bất quá bên trên rối loạn, Lâm Khinh Tuyết cũng không quá để ý, nàng ở trung học đã chịu quen với chuyện này. Tự nhiên không quá nhiều bận tâm. Còn tỏ tình, người hướng nàng tỏ tình không có mấy chục cũng là một trăm.

Cái gì hoa hồng? Ngươi dùng 999 đóa, thật cũ mốc, ta đây dùng 988 đóa.

Siêu xe? Ta đạp xe đạp tỏ tình, nữ thần vừa nhìn là biết nàng không thích chơi lớn, ta dùng xe đạp nhất định thành công...Thật sự thì không cần nghĩ đến đoạn sau đó.

Vô số người muốn làm bạn trai mình, Lâm Khinh Tuyết cũng chỉ cười nhẹ bảo người ta tránh đường, còn muốn làm lớn. Được, chỉ cần ngươi ra cổng, nhất định có áo đen đứng chờ, cho ngươi đẹp mắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Nàng


Thành phố Đông Hải, một con đường lớn.

Đây là Ngũ Triều Đại Chinh, con đường lớn kéo dài toàn bộ Đông Hải, cũng chính là chỗ người qua lại tấp nập nhất.

Bởi vì trời trở lạnh, trên đường xe cộ cũng không nhiều, mà ven đường người đi lại ít ỏi, vào lúc này người đi ra đường chủ yếu là vì muốn ra ngoài mua sắm vật dụng chuẩn bị đón lạnh, một ít cá biệt lại tụ thành nhóm run rẩy đắm chìm trong sương tuyết.

Ở góc đường lúc này Diệp Phàm chậm rãi dừng xe đạp, sau đó mở ra thùng lớn, lập tức bên trong bốc ra từng làn khói trắng, mà cỗ thơm nồng của hành mỡ bay ra, nhất thời người đi đường tấp nập kéo lại.

“A, thì ra là tiểu Diệp, vậy ta mua ủng hộ cậu ba trái”

“Thì ra là Diệp Phàm, ta hôm qua có đi ngang qua đây không thấy cậu, còn tưởng cậu không bán hàng ở đây nữa. Đây, cậu lấy cho tôi 5 trái, đây, trái này.. này!”

Mấy người đi đường ngạc nhiên kêu lên, nhận ra là Diệp Phàm đứng bán hàng liền vui vẻ móc ra tiền, chỉ vào thùng bắp nướng thơm phức, miệng chẹp mấy cái. Mà mấy người kia, có vẻ như đều quen mặt Diệp Phàm, nên là nhìn thấy thùng bắp nướng, liền rất vui vẻ mua lấy mấy trái. Hơn nữa trời lạnh, có thứ này cho vào miệng thật đúng là không gì sánh bằng.

Diệp Phàm cười cười, cánh tay nhanh nhẹn lấy bắp ra ngoài, miệng liên tục cảm tạ, cũng không có gì thích hợp nói nói.

Thùng bắp rất nhanh đã bán hết, Diệp Phàm cầm lấy sắp tiền trên tay đếm đếm, liền hài lòng cất đi. Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời, đã chiếu lên tới đỉnh, mà bởi vì trời lạnh, thật là thấy có chút ấm áp hơn rất nhiều. Cảm thấy buổi sáng hôm nay đã bán đủ, hắn liền thu dọn xe hàng, vừa muốn đạp xe rời đi, phía đằng xa chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên, nhất thời ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp mặc áo khoác sẫm màu, quần jean đen mang giày thể thao màu trắng. Mái tóc dài quá vai, tóc mai phất trên trán, một vài sợi tóc rũ xuống, đè lên chiếc mũi cao, một đôi mắt đen thăm thẳm, như là trời sao thâm thúy, có ánh sáng dụ hoặc phi thường lôi cuốn người khác.

Nếu đặt vào thời cổ đại, nàng nhất định là thiên địch của toàn thiên hạ, tựa như Đắc Kỷ, Tiêu thị quốc sắc thiên hương, nhưng mà đều có thể khiến cho cả một vương triều chao đảo vì mình.

“Hại nước hại dân a”

Thấy nàng đi đến, ánh mắt mang theo lơ đãng nhìn mình, Diệp Phàm không nhịn được buồn bực, mở ra thùng bắp, trước ánh mắt soi mói của cô gái, hé răng mà nói:

- Bắp nướng thơm phức, mỹ nữ đừng vội, ghé mua một trái a.

Vị mỹ nữ nhàn nhạt nhìn hắn, mày liễu hơi nâng, có chút chăm chú nghiêng đầu nhìn vào thùng bắp, thấy bên trong chỉ còn lại hai trái bắp, liền cười nói:

- Ta muốn mua nhiều, ngươi chỉ còn bao nhiêu đây, làm sao bây giờ?

Nàng nhíu mày, có vẻ như là cảm thấy khó chịu.

Diệp Phàm cười khổ, chỉ chỉ mấy người đang đi đường:

- Ngươi nhìn xem, bắp bán hết rồi, thời tiết lạnh lẽo, xe hàng của ta thật sự rất là đắt. Nếu cố đến trễ một chút thì sợ rằng ngay cả cùi bắp đều sẽ bị chuột cắp đi vào hang a.

Hắn lấy ra một trái bắp, cẩn thận lựa trái ít than đen, liền cười đưa cho nàng:

- Vẫn là ăn một trái thôi, ăn nhiều sợ ngươi mập.

Nghe đến đây, mỹ nữ liền bật cười, bất quá dường như cảm thấy có chút quá không thục nữ liền vội lấy tay che miệng. có điều ánh mắt vẫn là híp lại thành khe nhỏ, chăm chú nhìn hắn không nói.

Một hồi lâu, nàng lại duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, bất đắc dĩ vươn tay ra cầm lấy bọc bắp, nhàn nhạt gật đầu:

- Cảm ơn.

Nói xong liền tìm một bậc cao chậm rãi ngồi xuống, nhàn nhã ăn bắp nướng.

Diệp Phàm cười cười nhìn nàng, biết cô gái này có tâm sự, lặng yên đứng một bên không nói. Chỉ là ánh mắt có chút không tự chủ liếc nhìn nàng mấy lần.

Nàng đúng là vô cùng xinh đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách. Lẳng lặng nhìn nàng, chỉ thấy cô gái mở ra miệng nhỏ, chầm chậm cắn lấy hạt bắp, có lẽ bởi vì hoàn cảnh, nàng ăn uống rất có ý tứ. Trời lạnh, gió tạt vào tóc nàng, tóc mỏng như sương tùy ý bay trên bờ vai, nàng làm như không thấy, mặt đỏ ửng vẫn chăm chú ăn bắp.

Mà có thể bởi vì được ăn ngon, mắt của nàng cũng đã dần híp lại, nhìn giống như trăng khuyết, rất là vui vẻ.

Hắn từ nhỏ không bao giờ ngẫm tới, đời này mình sẽ có thể gặp được một cô gái xinh đẹp như nàng. Hơn nữa, nàng và hắn, cũng không phải là người dưng.

“Đã lâu không gặp!”

Có lẽ bởi vì thân phận của hai người, Diệp Phàm mở miệng có chút trễ, lúc này mới cười hỏi một câu vô vị.

Mỹ nữ làm như không nghe hắn nói, vẫn chăm chú cắn hạt bắp, hai chân dài đã có chút bập bè xuống mặt đường, vui vẻ mà ăn.

“Lần này ta nghe nói ngươi cũng nhập học tại Văn Đại a!”

Nói câu này, Diệp Phàm lại hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào. Ta đây làm cái gì đây a, nàng là đề danh Trạng Nguyên, thành tích so với hắn tốt hơn rất nhiều, hắn đây có thể đi vào Văn Đại, nàng làm sao sẽ không đây?

Hắn không để ý tới ánh mắt của nàng hơi nhìn mình, gượng cười ho khan một tiếng, vuốt mũi lại nói:

- Ta nhập học Văn Đại, là khoa thể chất.

Nếu như có người biết Diệp Phàm ngồi chỗ này nói chuyện với nữ thần, lại còn độc thoại, báo ra cả khoa học của mình, nhất định sẽ thô tục chửi hắn, ngươi đây, là cóc ghẻ mà còn muốn ăn thịt thiên nga sao? Nàng là nữ thần, sẽ đi gặp ngươi a?

Mỹ nữ lần này giống như là nghe được lời hắn nói, miệng nhỏ dừng lại, chợt thè lưỡi ra liếm môi, chầm chậm gật đầu, ý là nàng đã biết.

Nhìn như lơ đãng, lại làm cho Diệp Phàm có chút vui mừng. Tuy nói hắn và nàng sẽ không có kết quả gì tốt đẹp, nhưng chí ít nàng xem hắn là bạn bè, vậy là đủ. Hắn với nàng, gặp nhau nói chuyện vài ba câu, nhìn nhau chào hỏi, đùa giỡn một chút, đều sẽ cảm thấy thoải mái. Giống như là, mỗi khi có tâm sự, nàng nhất định đến tìm hắn, lơ đãng mà gặp, cũng không chính thống. Nhiều khi biết hắn sẽ đi con đường này, nàng sẽ tự lấy lý do đi dạo, mà gặp hắn.

“Trong nhà có chuyện? Lần này nhìn ngươi, cảm thấy có chút khác lạ”

Diệp Phàm bình tĩnh nói. Hắn vẫn cảm thấy là nàng đang che dấu rất nhiều cảm xúc. Nếu là không, nàng nhất định không bởi vì một trái bắp nướng, nghe hắn nói vài câu mà tâm trạng vui vẻ như vậy.

Ông bà thường nói, người phiền muộn càng nhiều, càng sẽ dễ giải phóng bản thân, thường chỉ vì một ít điều nhỏ nhặt, mà trở nên vô cùng vui vẻ.

Tựa như nàng lúc này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Cổ điện


Dường như Diệp Phàm nói ra câu này làm cho nàng lay động, nàng ánh mắt chợt nhìn hắn chăm chú, môi đỏ há như muốn nói, rồi lại thôi, một hồi hình như là nàng làm ra dứt khoát, cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nói:

- Diệp...Phàm. Chúng ta, tạm thời không gặp nhau nữa... Được không?

Nàng nói rất nhẹ nàng, nhưng trong giọng điệu lại khó có thể che dấu run rẩy. Có thể nàng biết, một khi nàng nói ra điều này, sẽ có người tổn thương. Nàng từ trước không ngại từ chối nam sinh tỏ tình, làm bọn họ tổn thương rất nhiều, nhưng bọn họ lại là người bình thường, trong mắt nàng đơn thuần xa lạ, cố nhiên nàng sẽ không vì bọn họ cảm thấy cái gì mà thương xót.

Nhưng mà, người này, lại khác. Hắn dù sao cũng là trong đời nàng, là duy nhất xem nàng nhưlà nữ sinh bình thường, có thể đùa giỡn nàng, mặc dù rất không buồn cười, có thể tỏ ra khó chịu với nàng, dù là nàng rất xinh đẹp.

Có điều, lần này gặp hắn, thật muốn một câu nói dứt khoát, bởi vì nàng sợ rằng nếu như không dứt khoát, hắn sẽ tổn thương.

Không, chính là thật sự tổn thương, so sánh với lúc này, nhất định sẽ tàn khốc hơn rất nhiều.

Diệp Phàm bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh, gương mặt bình tĩnh, thậm chí khóe miệng hơi cười. Hắn thản nhiên quay đầu đối diện nàng, cười khẽ:

- Dù sao thì, cũng cho ta biết lý do a?

Hắn là người bình thường, không có gia thế to lớn, chỉ vì thành tích tốt một chút mà nghĩ nữ thần sẽ là của mình. Hắn trưởng thành rất sớm, có rất nhiều chuyện từ lâu đã hiễu rõ. Nếu không như vậy, sợ rằng đã không có ngày hôm nay. Trong nhà còn có tiểu Hinh, nhiều chuyện muốn làm, hắn đều sẽ nghĩ cho cô em gái này.

Nàng cúi đầu, Diệp Phàm nhìn thấy, chợt cười khổ nói:

- Là Lâm gia! A?

Nàng nghe hai chữ “Lâm gia”, cả người liền có chút run nhẹ, rồi gật đầu. Ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không gặp hắn nhìn mình, nàng chợt thở dài, nhẹ nhàng nói:

- Diệp Phàm, ta có chuyện muốn nói cho ngươi.

Diệp Phàm nghe nàng xác nhận cũng không bất ngờ, hắn sớm biết sẽ có ngày này. Chỉ là không ngờ đến sớm như vậy. Cũng đúng, một tên cô nhi không thân phận thấp kém làm sao sẽ để Lâm gia làm ngơ nhìn hắn gặp mặt nàng. Bất quá mặc dù thất lạc, cũng sẽ thể hiện vô cùng bình tĩnh, hắn nghi hoặc nhìn nàng, đã nghe nàng lên tiếng.

Nàng tâm trạng nặng nề, nói:

- Ngươi biết việc ở Tây tạng a?

Diệp Phàm gật đầu, sáng nay còn nghe báo cáo thương vong trên TV, số người chết đã vượt quá 200 người. Tạo thành chấn động không nhỏ trên thế giới, dù sao Tây tạng là nơi linh thiêng, Phật giáo cũng một phần từ đây khai sinh mà ra, hiển nhiên xảy ra tai ương, không tránh khỏi khiến người xôn xao.

Cũng không biết nàng nhắc đến chuyện này làm gì.

Nàng gật đầu, chợt cau mày nói:

- Vậy ngươi biết nguyên nhân là bởi vì cái gì không?

Diệp Phàm tất nhiên sẽ không biết, nhưng động đất, tám chín phần là do biến động trong lòng đất gây ra. Hắn cười khổ lắc đầu, bất quá trong đầu đã hơi cảm thấy ngạc nhiên. Nàng là người của Lâm gia, mà Lâm gia làm siêu cấp gia tộc, sẽ đánh hơi được cái gì đó. Nếu như là nguyên nhân bình thường, nàng sẽ không làm ra quan trọng đến như vậy

Nghĩ mãi cũng không thể ra cái gì, hắn chỉ có thể tiếp tục nghe nàng nói.

Nàng không biết suy nghĩ trong đầu của Diệp Phàm, nói tiếp:

- Ta là người của Lâm gia, mấy ngày trước ở nhà tình cờ nghe gia gia nói, chuyện ở Tây tạng có động đất là bởi vì Địa Cầu xuất hiện dị tượng, từ trong lòng đất mở ra dị không gian, bên dưới Cổ Điện trồi lên, bên trên tự nhiên cũng sẽ bị phá hủy. Mà không biết bởi vì nguyên nhân gì, từ sau khi Cổ Điện xuất hiện, chung quanh nó vô số thựcvật biến đổi. Đặc biệt là thú hoang. Ta nghe gia gia kể, có một đầu ngựa núi của người dân nơi đó, sau dị tượng, đã hóa thành một con ngựa khổng lồ, to bằng một chiếc xe tải. Còn có sói núi, chó săn đều sẽ biến hóa, mà thương vong gia tăng liên tục cũng một phần vì bọn chúng hung hăng giết người mà ra.

Nàng nói xong, cũng quan sát vẻ mặt của Diệp Phàm. Nhìn đến, lại chợt nhiên mỉm cười, ánh mắt của hắn, thậm chí là sau khi nghe nàng nói chuyện này, cũng đều sẽ như ban đầu nhìn thấy nàng, vô cùng trong suốt.

Lúc này, nàng cảm thấy, trái tim thật thất lạc, như là biến mất, hoặc là đã đóng băng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Khắp nơi biến hóa


Diệp Phàm thật cảm thấy vô cùng chấn động. Nếu như lúc trước có người nói với hắn chuyện này, hắn nhất định là cười bàng quang. Dù sao thế giới mấy ngàn năm rồi đều không có biến đổi gì, đột nhiên xuất hiện dị dạng, sẽ làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.

Nhưng mà lúc này nghe nàng nói ra, hắn lại mười phần mười là tin nàng nói thật.

Không kể đến làm sao nàng nghe được gia gia nói kể cho hắn nghe, chỉ cần nghĩ đến trận chấn động ngày hôm qua, suy đi ngẫm lại đều cảm thấy là chuyện có thật.

Sắc mặt của hắn có chút trầm trọng, chợt gật đầu trầm giọng nói:

- Ta đã biết.

Lại xoay người nhìn nàng bắt gặp ánh mắt động lòng người kia, muốn nói cái gì đó, lại tựa hộ không làm được, chỉ cười nhẹ một cái, chậm rãi đứng dậy.

“Chuyện kia, ta sẽ đáp ứng”

Hắn nhẹ nhàng nói, hai người cũng chưa phải là quan hệ kia, không gặp nhau có lẽ sẽ không có cái gì quá đau buồn, có thể là như vậy.

Lâm Khinh Tuyết ánh mắt có chút đờ đẫn, hai cánh tay nâng người từ từ đứng dậy, gật đầu, khẽ nói:

- Về sau ta cũng sẽ rất ít khi đến trường. Ngươi ở trường phải thật cố gắng, còn có, cho ta gửi lời hỏi thăm tiểu Hinh.

Cũng không bao lâu sau, hai người đường ai nấy đi. Mặc dù có nhiều lời muốn nói, nhưng đều sẽ im lặng. Đôi lúc, chỉ cần một ánh mắt đã là đủ. Thân phận thật khác biệt, cũng sẽ đẩy hắn và nàng đi hai con đường hoàn toàn khác biệt. Tựa như bây giờ, nàng rời xa cuộc sống tầm phàm lúc xưa, trở về nơi mà mình vốn sẽ thuộc về, sẽ không còn là người mà hắn có thể tiếp cận.

...

Thời gian như xiềng xích, trói buộc con người vào bên trong, đi đến một đoạn đường của đời người, đều sẽ hung hăng giày xéo ngươi. Nhưng càng là làm vậy, ngươi sẽ cảm thấy, mình tựa hồ càng cứng rắn, càng mạnh mẽ.

Mùa đông tháng 10 năm 2020, thời tiết khắp nơi trên thế giới đều đột ngột hạ thấp. Đồng thời gian này, Tây tạng xuất hiện tin tức chấn động, từ bên trong lòng đất, một cái tòa tháp khổng lồ cao mấy ngàn m trồi lên bên trên mặt đất. Không tính chiều cao nằm trong lòng đất, mỗi một tòa tháp, đều sẽ đạt đến tầng mây xanh. Mà chung quanh tháp, đại lượng sinh thực vật biến đổi, cây cối sẽ biến to, cao mấy trăm m, thú hoang hóa rồ, biến dị to như tòa nhà.

Mà mấy ngày sau đó, không chỉ là Tây tạng, dãy núi Ural của Nga, dãy Himalaya vĩ đại, châu Mỹ rừng Amazon, núi Phú sĩ của Nhật Bản, Côn Lôn Trung Quốc, Nhạn Hành sơn... tất cả đều xảy ra chấn động, vô số cổ điện mang theo sấm sét đầy trời ầm ầm trồi lên trên mặt đất. Bởi vì ban đầu cổ điện chỉ xuất hiện ở Tây tạng, thực vật sinh vật biến đổi chỉ bao phủ mấy trăm km chung quanh núi Tây tạng, nhưng bây giờ, tựa hồ là cả thế giới đều xuất hiện cổ điện. Lúc này, cả thế giới đã hoàn toàn bị thay đổi.

Cũng ngày này, ở trên mạng xã hội, không biết là từ trang cá nhân của ai, đã xuất hiện một đoạn video ghi lại hình ảnh một người thanh niên mình trần đứng trên một tòa cao ốc không rõ tên, hai cánh tay bị một thứ gì đó giống như vảy bao phủ vô cùng khủng khiếp, trên lưng của người này, vậy mà sinh sinh mọc ra một đôi cánh dơi to lớn. Hắn quay đầu nhìn đến vị trí người quay phim, lập tức một đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện, chợt chỉ nghe rít gào một tiếng, người này giống như là bị điên phóng người từ trên cao ốc phi xuống mặt đất. Trong tiếng la hét kinh hãi của người quay phim, chỉ thấy người quái dị thân hình như tên lửa lao xuống đất, nhưng giữa chừng chỉ còn cách mặt đất khoảng 10m, lại vù một tiếng, giống như là một con dơi giang rộng đôi cánh ra bay đi, trong phút chốc đã không còn nhìn thấy hắn.

“Ta xxx, mấy người là đang làm phim quỷ hút máu hả?”

“Post ở trên, ta cam đoan đây không phải là kỹ xảo, ta lúc đó ở ngay dưới tòa cao ốc, vừa nghe có người hét lên sợ hãi, ta nhìn lên tưởng có người tự tử, vừa nhìn lên thì liền thấy hắn mở ra cánh dơi bay ra thành phố.”

“Post trên +1, ta làm trong tòa nhà đối diện, con mẹ nó, người kia rõ ràng là quỷ hút máu a, vậy mà có thể bay được. Bất quá sẽ không như trong phim, con mẹ nó đi cắn người đi nha?”

...

“Ắc, mọi người có nghe tin tức về mấy tòa tháp xuất hiện khắp nơi trên trái đất không? Ta nghe nói có rất nhiều thú hoang biến thành quái thú tấn công con người. Rất có thể người này cũng bị biến đổi giống như bọn chúng đấy”

“Post trên nói có lý +1”

“Siêu nhân, người nhện, oa, vậy mấy cái này sắp thành sự thật a”

“Ta bây giờ đang liên hệ chiến hữu lập tiền đồn chống lại ác quỷ, có đồng đạo nào muôn gia nhập, liên hệ ta xxxxxxx9. Phí tham gia chỉ 1000 đô, liện hệ ta xxxxxxx9”

...

Mà tại Trung Quốc, cách trung tâm thành phố Hành Dương 50km, trên núi Hành sơn.

Làm một nơi Phật giáo trải dài, Hành sơn hương khói cực thịnh. Bất kỳ thứ gì nằm trên núi, đều sẽ mang một tầng linh thiêng, một ngọn cây, nghe đồn đều có phật tử quỳ bái qua một lần.

Bởi vì sáng sớm, lại là mùa Đông, Hành sơn bị sương mù bao phủ, khắp nơi đều là tuyết trắng, ở trong sương mù, mơ hồ có một tòa cổ điện khổng lồ nhô lên cao. Xung quanh cổ điện, mây mù tản đi, để lộ không khí vô cùng tinh nhuần. Mà ngắm nhìn nó thật kỹ, chỉ thấy cổ điện này, lại không có đường vào, chỉ đơn thuần ghồ ghề như vách đá dốc dựng đứng.

“Đoàng đoàng”

Hành sơn mặc dù cao, tiếp lấy bầu trời, nhưng quanh năm sẽ không có sấm sét. Bất quá lúc này vậy mà có sấm sét, ở trên bầu trời không ngừng bổ xuống. Vị trí, lại chính là nơi cổ điện nhô lên. Vô số sấm sét không ngừng giáng xuống cổ điện, vô cùng khủng bố.

Vô số chùa miếu trên Hành sơn lúc này, bởi vì Cổ điện xuất hiện mà đã bế môn tập niệm, một số phật tử có gan lớn mò đến bên cạnh cổ điện, cũng sẽ bị oanh lôi dọa chạy, không dám đến gần. Bất quá Hành sơn có Chúc Dung, thiên chi đỉnh, là nóc Hành sơn. Đứng trên này vừa vặn nhìn rõ cổ điện.

Lúc này bên trên đỉnh Chúc Dung, một đám người mặc quần áo quân đội đang chăm chú nhìn cổ điện. Bọn họ sắc mặt đều là cương ngạnh, hiển nhiên toàn bộ đều là tinh anh trong quân đội. Một tên trung niên cao lớn, cầu vai Thiếu tướng cau mày nhìn sấm sét không ngừng giáng xuống cổ điện, trầm giọng nói:

- Lệnh cho ta, kể từ bây giờ thiết lập quân trạm ở chung quanh cổ điện 1km, bất kỳ người nào không được lệnh, kể cả phật tử đều không được phép vào.

“Rõ”

Lập tức có người nhận lệnh, nhanh chóng chạy đi hạ lệnh.

Mà vị Thiếu tướng nói xong, hai mắt có chút híp lại, cười nhẹ nói với một tên Trung tá ở bên cạnh:

- Thế giới lần này biến đổi, nhiều người sẽ sợ hãi, ta ngược lại cảm thấy vui mừng. Tần Quân, nơi này do ngươi làm Trạm trưởng.

Tần Quân sắc mặt lập tức vui vẻ, hắn hô “Rõ” một tiếng, liền cười nói:

- Lâm tướng quân, ta nhất định sẽ không để ngài phụ lòng..

Hắn dứt lời, bỗng nhiên người đi lên một bước, hai chân khẽ cong, phát lực một cái, người giống như là một con chim đạp lên tán cây, thần kỳ rời đi. Trên người hắn, lúc này còn có kim quang ẩn hiện, mà khí tức, mơ hồ như giao long.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Rết khổng lồ Tập kích


Khoảng thời gian này trôi qua đúng là không hề yên ả chút nào. Tin tức cổ điện xuất hiện đã lan tràn ra khắp thành phố. Mà bởi vì nguyên nhân cổ điện, sinh thực vật bị biến đổi, người dân cũng lâm vào khủng hoảng chưa từng có.

Đại bộ phận người dân ở những nơi chưa bị hung thú tập kích đã cảm thấy vô cùng sợ hãi, bởi vì trên mạng có rất nhiều video hung thú đồ sát con người. Có chó sói cao ba bốn m cắn nát xe tải, một đầu trâu cao tám mét chạy băng băng trên đường cao tốc, trong như một cỗ pháo đài hình thú. Mà ở trên bầu trời, lại có vô số đầu chim khổng lồ, không ngừng công kích các tòa nhà cao tầng. Đại dương sâu mấy ngàn m, ghi lại tình cảnh lúc đó, một đôi mắt to mấy chục m, lạnh như băng chuyển động ở bên dưới đáy biển.

Hung thú công kích con người không rõ ràng là bởi vì bọn nó bị cổ điện xuất hiện làm cho biến hóa dẫn đến hung hăng, hay là oan khí tích tụ bao nhiêu năm qua, mới trở nên tàn bạo tấn công khắp nơi như vậy.

Khắp nơi trên thế giới đều lâm vào tình trạng báo động, lượng người thương vong vượt quá mấy chục ngàn.

Nhưng mà trong lúc này, ở một số thành phố bị hung thú tập kích, chợt có xung chấn lan tràn, trong nháy mắt đánh động cả nhân loại nhìn về.

Trong ký túc xá, Diệp Phàm dùng laptop của mình chăm chú xem tin tức, bởi vì thế giới biến đều xảy ra biến hóa cho nên lúc này mọi nhà đài đều sẽ đưa tin về chuyện này.

Hôm qua sau khi chia tay Lâm Khinh Tuyết, trong đầu của hắn cảm giác rất loạn. Cả ngày đều xem tin tức, hắn phát hiện ra một chuyện rất trọng đại.

Đó là thú hoang sau khi bị biến đổi đều rất hung hăng, cơ hồ gặp người là sẽ tấn công. Tin tức ngày hôm nay rất nhiều đều sẽ là báo cáo thương vong bởi vì hung thú tập kích.

]

Ngay khi biết chuyện này, hắn đầu tiên là nghĩ đến tiểu Hinh ở nhà một mình. Muốn lập tức trở về nhà gặp nàng. Sáng nay gọi điện thoại, hỏi thăm nàng một chút, còn dặn nàng cẩn thận chờ hắn về. Nghĩ đến lại muốn lập tức trở về nhà, Diệp Phàm dứt khoát tắt laptop, mặc áo khoác sau đó lấy một ít đồ quan trọng, liền chạy ra bên ngoài.

“Tiểu Diệp, ngươi trở về hả? Nhớ cẩn thận”

Phía sau bảo vệ Lý Trương Định lo lắng hô một tiếng, Diệp Phàm nghe vậy khoát tay, liền chạy ra khỏi cửa ký túc xá.

Trên đường, hắn nhìn thấy rất nhiều người di chuyển vội vã, sắc mặt lo lắng, hiển nhiên tin tức trên đài phát huy tác dụng, khắp nơi đều đã mơ hồ có cảm giác hỗn loạn.

Hắn lúc này đạp xe đạp, hướng là muốn đi đến trạm xe buýt. Nhà của hắn nằm ở ngoại ô, cách trung tâm cũng không phải là quá xa. Chỉ cần đi xe 30 phút sẽ tới mà thôi.

Trên xe người cũng không ít, mà tình cảnh lại có chút nhốn nháo. Nhiều người giọng điệu lo lắng gọi điện về nhà hỏi thăm tin tức, mà có một vài người thi ôm đầu vẻ mặt vô cùng khó coi. Diệp Phàm nhìn nhìn, thở dài một cái, lại cầm điện thoại lên chuẩn bị diện cho tiểu Hinh, lại dặn dò nàng cẩn thận một chút.

Bất quá hắn vừa cầm điện thoại lên, đã nghe bên cạnh có người thét lên chói tai. Diệp Phàm nghi hoặc nhìn người nó, chỉ thấy hắn vẻ mặt hoảng loạn, hai cánh tay đã không ngừng run rẩy, trong miệng mơ hồ nói:

- Quái.. quái thú đến.

Nghe người nọ nói, mọi người vẻ mặt tái nhợt, không hẹn cùng nhìn ra cửa xe quan sát. Diệp Phàm đồng dạng cũng nhìn ra bên ngoài, chỉ là vừa ló đầu, trái tim của hắn đã hung hăng nhảy lên.

Bởi vì lúc này xe buýt đang chạy trên đường ra ngoại ô, bốn phía đều khá là vắng vẻ. Nhưng mà nhà cửa có không ít. Lúc này cách xe buýt vài trăm m, chợt có tiếng chấn động mạnh. Mặt đất không rõ nguyên nhân, lại đột nhiên sụp xuống. Nhìn giống như là có thứ gì đào bới lao tới, mỗi giây sụt lún mười mấy m, mà lại đang không ngừng tiến gận xe buýt. Người nọ lúc nảy hét lên sợ hãi, cũng chính là vì nhìn thấy cái này.

“Rết”

Diệp Phàm sợ hãi nói một tiếng. Bởi vì hắn thấy được chỗ sụt lún có xuất hiện lớp một cái đuôi có vảy màu nâu, hai bên có hai cái đuôi nhọn giống như là mũi kim chẻ ra. Hắn quan sát tốt, tất nhiên sẽ không nhìn nhằm. Quái vật đang đến, là một đầu rết khổng lồ, Diệp Phàm tâm trạng chùng xuống, giống như là rơi vào hầm băng.

Thời tiết lạnh, cũng không bằng, cái này một lần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Nhảy


Tiếng của Diệp Phàm tuy nhỏ, nhưng vừa vặn trong xe đều nghe thấy, tức thì có người hoảng sợ nói:

- Nó là rết biến dị, hơn nữa kích cỡ có thể lớn đến mấy chục m. Xong rồi, chúng ta xong rồi.

“ Lúc này làm sao sẽ xuất hiện quái vật đây? Không được, ta không muốn chết, a cho ta ra ngoài.”

“Ha, ta có mẹ già ở nhà chờ ta về, bây giờ sợ là không có cơ hội về rồi. Mẹ a, con bất hiếu”

“Ta không muốn chết, tài xế đâu, tài xế, mau chạy nhanh lên đi, nói không chừng chúng ta có thể cắt đuôi nó”

Tiếng chửi rủa, khóc mắng, nhất lời vang lên inh ỏi trong xe buýt. Có người mở ra điện thoại mếu máo gọi điện về nhà nói lời từ biệt. Một tên thanh niên tóc xanh còn trực tiếp hơn, móc điện thoại chụp mình một tấm, vẻ mẹ rất là nghiêm túc, còn hé hé cười, nhìn là biết muốn chụp di ảnh cho mình rồi. Mà phụ nữ càng loạn, bọn họ bám lấy chồng mình không ngừng gào thét, nói là sắp chết rồi, vậy ôm nàng một cái, bốn mươi năm chiếu lạnh hi vọng hôm nay làm lành.

“Không được, ta không thể chết”

Diệp Phàm nhìn rết khổng lồ cách xe buýt chỉ còn có mấy trăm m, trong lòng gầm thét.

Mặc dù tài xế đã cho xe chạy rất nhanh nhưng rết khổng lồ lại dùng tốc độ khủng bố đuổi theo không ngừng, đằng sau ở trong không khí đều bụi mịt mù, tuy không nhìn rõ được hình dáng của con rết, nhưng Diệp Phàm phán đoán, nó sẽ không ít nhất to gấp 2 lần chiếc xe buýt này.

Dùng bản tính của loài rết, lại bởi vì nguyên nhân bị biến dị, xe buýt sợ rằng khó có khả năng chạy khỏi nó. Dưới tình huống này, người ở trong xe bao gồm hắn nhất định đều sẽ bị nó giết chết.

“Ta phải làm gì đây, làm gì a”

Diệp Phàm vò đầu, hắn thật không muốn chết. Phụ mẫu chết, hắn còn chưa hoàn thành tâm nguyện của họ, hắn sẽ không chết. Tiểu Hinh mới 14 tuổi, hắn chết nàng sẽ thiếu đi chỗ dựa, sinh hoạt sẽ rất khó khăn.

“Mọi người bám chặt, sắp lên cầu”

Đột nhiên tài xế hét lên một tiếng, làm mọi người bừng tỉnh. Bọn họ quay đầu nhìn phía trước, liền thấy dốc cầu cao dốc bắt qua sông lớn Ninh Giang.

“Sắp qua sông rồi?”

Diệp Phàm quay đầu nhìn con rết đang đào phá lòng đất, dùng tốc độ viễn siêu tầm thường lao đến, bỗng nhiên hắn nhướng mày, nhìn về một điểm mà rết biến dị vừa qua, chợt cắn răng một cái, quay đầu nhìn tài xế hét lớn:

]

- Tài xế, đến giữa cầu ngài lái xe sát thành cầu, chúng ta sẽ nhảy xuống.

Thanh âm của hắn rất chói tai, mọi người nhất thời bối rối quay đầu nhìn hắn.

Một tên trung niên chợt nói:

- Không được, rết đều biết bơi, chúng ta nhảy xuống ngước lại sẽ rất nhanh thành mồi ngon cho nó. Ngươi mặc dù có ý muốn giúp chúng ta, nhưng ta nói thật là ý này rất ngu xuẩn.

Hắn nói xong liền có người đồng thanh.

“ Đúng rồi, ta đồng ý với lão huynh này, mặc dù ta rất sợ nhưng mà nhảy xuống sông rết sẽ không truy a? Không, ta chắc chắn là không, ta hồi nhỏ có chơi qua rết, ác tâm thả nó xuống sông kết quả nó không những không chìm mà còn chạy ngược lên hung hăng cắn ta một cái, đến giờ ta vẫn còn sợ đây”

“ Có lý, có lý a, vẫn là tìm cách khác đi”

“Nghe lời ngươi chỉ tổ chết nhanh thôi a. Tiểu tử còn trẻ, thật là ngu xuẩn”

“Chàng trai trẻ chỉ là có ý tốt, mọi người không cần trách cậu ta, vẫn là nghĩ cách khác đi”

Một số người tuyệt vọng nói vài câu không lọt tai, bất quá Diệp Phàm không thèm để ý.

Hắn lúc cảm giác thật gấp gáp, quay đầu nhìn thấy rết biến dị đã cách đuôi xe không đến 200m, mày cau lại thật chặt. Hắn nhìn bao quát mọi người, chợt trầm giọng nói:

- Đó chính là cách duy nhất. Con rết biến dị này tốc độ vô cùng nhanh, rất nhanh sẽ tiếp cận xe buýt, đến lúc đó không ai có thể thoát. Ta sở dĩ bảo mọi người nhảy sông, là bởi vì con rết này từ đầu chí cuối truy chúng ta đều sẽ chỉ nằm trong lòng đất đuổi đến, vừa rồi ta nhìn thấy lúc con rết lao đến một đầm nước, nó không trực tiếp băng qua mà là giảm tốc độ vòng đi qua, nói như vậy rất có thể bởi vì bị biến đổi, nó lúc này đã trở nên sợ nước. Nếu là ta nói đúng, thì nhảy sông chính là lựa chọn tốt nhất.

Lão tài xế đằng trước điều khiển xe, chợt dùng sức lực bình sinh hống một cái:

- Đến cầu, vịn chặt.

Mọi người hoảng sợ vịn thành xe, mà Diệp Phàm lại lao ra, nhanh nhẹn bắt lấy búa chuyên dụng, bổ vào cửa kiếng, tức thì cửa kiếng bị hoàn toàn phá vỡ, hắn quay đầu nhìn thoáng sau lưng, liền chòm ra ngoài cửa, thật là muốn nhảy sông.

Bên cạnh hắn có một số người cũng rục rịch động tay chân phá vỡ kiếng, ban đầu tuy cảm thấy nhảy sông là vô lý, chỉ sẽ càng mau chóng trở thành mồi ngon cho rết biến dị, nhưng sau đó nghe Diệp Phàm giải thích một câu, lại cảm giác có hi vọng. Dù sao dùng tốc độ của con rết kia, bọn họ đều hiểu rõ sẽ không thể chạy thoát, sớm muộn cũng sẽ bị chết sống trong xe.

Trong xe có chừng 30 người, mà theo Diệp Phàm phá vỡ cửa sổ lại có hơn 20 người. Mười người kia có mấy người vừa chửi Diệp Phàm ngu xuẩn, lúc này sắc mặt phân vân, đều là vịn chặt thành xe, nửa nghĩ nhảy nửa lại không muốn nhảy.

“Cành”

Bất quá thời gian gấp gáp, xe buýt vọt lên cầu, lập tức xe rung mạnh một cái, chạy cán vào bậc, một số người hung hăng ngã sắp.

Mà ngay tại thời điểm này, Diệp Phàm bỗng hô lên:

- Lão tài xế cố gắng lái xe lại gần thành cầu, giảm tốc sau đó theo chúng ta nhảy.

Quay lại nhìn sau lưng, rết biến dị đã cách xe không đến 100m, mà mọi người bây giờ mới nhìn rõ, một đôi mắt đen tuyền, dày đặc sát khí đang nhìn về phía này.

Lão tài xế đạp ga một cái, cách giữa cầu có gần 10m, chợt cười lớn một cái tức giận nói:

- Các ngươi nhảy, ta lớn tuổi nhảy ra ngoài không chết cũng sẽ trọng thương. Hừ, nhớ năm đó ta cùng chiến hữu vào Nam ra Bắc, bắn bao nhiêu tên địch, hun bao nhiêu là khói súng, đều không có sợ. Bây giờ gặp một con rết, ta thà chết chứ không muốn nằm giường một chỗ, húng chi chỉ một con trùng lớn, nghĩ làm ta sợ sao haha. Năm đó cùng chiến hữu thề một câu, thà chết không thương, ta sớm hứa với bọn hắn. Hoàng tuyền không đi chung, dùng lời hứa năm xưa bồi trả bọn họ.

Nói xong, liền nghiến răng bẻ lái vào thành cầu.

Cứng rắn, kiên cường, lão tài xế 54 tuổi, từng là chiến sĩ chiến tranh Nam Đài, đối với lão, một khi đã cầm súng trên tay mang lấy quân hàm, sẽ luôn thà chết chứ không sợ sệt, cho dù là lão đã nghỉ hưu, làm một tên tài xế quèn, hằng tháng ăn phúc lợi, dù là lời hứa, đôi khi không quan trọng bằng sinh mạng.

Có cố chấp, bất quá đủ gan trường.

Diệp Phàm thật sâu nhìn lão, chợt xông về trước, mở ra cửa xe chính, nhếch miệng nói:

- Ta dẫn ngài nhảy, không nhảy cũng phải nhảy.

Hắn chợt cười lạnh, trước ánh mắt tức giận của lão tài xế, hai tay giống như là gọng kiềm, cắp lấy thân hình nhỏ bé của lão tài xế, nhìn sau lưng một cái đầu rết khổng lồ trồi lên, chân phát lực, ôm lấy lão già nhảy ra thành cầu.

Cùng lúc, vô số người bởi vì xe dừng lại mà nhảy ra ngoài, nhất thời, chỉ để lại một đầu rết vẻ mặt quái dị ở đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Thật là náo nhiệt


“Ùng ục”

Diệp Phàm chỉ cảm thấy đầu óc nhoi nhói, cổ họng nghẹn ứ, mũi phủ một tầng bình chướng lạ kỳ.

Cảm giác như bị người nhấn đầu vào trong nước, thở không được, cũng không thể vùng vẫy.

Phảng phất hắn đang bị nước bao phủ, từ từ, từ từ mà thôn phệ.

Hơi thở gấp rút, nhưng bịt kín không ra. Mắt đau rát, mờ ảo không thấy gì. Tai ù ù, như có người chộp đến bít lại đôi tai.

“Ta... ta chìm!”

Trên cầu rết khổng lồ không tiếp tục công kích mọi người, dường như ứng với suy đoán của Diệp Phàm, nó sợ nước, chỉ lẳng lặng đứng trên cầu nhìn xuống.

Nhưng mà khủng bố, không chỉ là trên mặt đất.

Khủng bố, còn ở dưới lòng sông.

Ninh giang nước sông rất sâu, một màu xanh thẳm. Bởi vì nối với biển Nam Hoàng, quanh năm nước sông rất siết, có thể hình dung kinh đào hải lãng cuồn cuộn.

Lúc mọi người lựa chọn nhảy từ trên xe buýt ra ngoài, hoàn toàn là hạ sách. Không ai nguyện ý lao đầu vào trong nước sông cuồn cuộn, để bị nhấn chìm. Nhưng đối mặt với tự nhiên, hoặc là quái vật, không có ai có thể lựa chọn phương án phía sau.

Thời đại dị biến đến, thời tiết chuyển sang đông rét. Mặt sông đã có dấu hiệu kết băng, tuy nhiên nước sông mãnh liệt, từng đợt phá tan băng kết, chưa có dấu hiệu đóng băng. Có điều nhiệt độ lòng sông vẫn rất lạnh, lạnh đến không chịu được.

Điều này thật là kinh khủng, nhiệt độ này có thể giết chết bất kỳ người nào nếu như họ ngâm mình quá lâu trong lòng sông. Cũng có thể giết chết hầu hết sinh vật trong lòng sông, do không kịp thích nghi thời tiết thay đổi mà chết.

Thế nhưng là, khủng bố sao lại ở đầu chương?

Khủng bố chân chính luôn ẩn sau bức màn, không cần người vén, luôn phủ phục trong bóng tối, phóng nhãn mà nhòm.

Diệp Phàm, chỉ thấy mình đang dần dần tê lạnh, cả người bị một dòng nước cuốn lấy, rồi kéo xuống đáy sông.

Hắn dãy dụa, nhưng không có tác dụng. Hắn bơi rất tốt, lúc này lại không giúp ích được gì.

Cổ lực lượng bên dưới lòng sông, như có ủng lấy thiên quân vạn mã gia trì, không ngừng lôi kéo hắn, lôi kéo một tên nhân loại nhỏ bé, dần dần thôn phệ.

“Ta... ta làm sao có thể chết? Cứ như vậy mà chết sao? Nhưng còn tiểu muội!”

Ánh mắt Diệp Mạc lóe ra lãnh mang.

“Ta không cam tâm!”

“Ta chưa hoàn thành tâm niệm, thời gian chưa đủ.”

“Thế giới dị biến, muốn dìm chết ta.”

“Ta sao mà cam tâm!”

Nội tâm Diệp Phàm phẫn nộ cùng cực.

Vì cái gì không cho ta thời gian, sớm như thế đoạt ta đi hoàng tuyền?

Nếu cho ta thêm thời gian, ta sẽ thay đổi tất cả. Muốn dìm ta? Có cần như thế hèn mọn sao?

“Chết tiệt!”

Diệp Phàm dẫy dụa kịch liệt, hắn muốn thoát khỏi gông xiềng, muốn tránh thoát dòng nước, muốn ngòi lên trên mặt nước.

Thế nhưng ác quỷ có lúc nào đã nhân từ? Muốn giết người, còn dông dài dai dẳng, há sẽ buông tha sinh mạng nhỏ bé này dãy dụa mà tha cho nó?

Dòng nước kéo ngày càng mạnh, Diệp Phàm như người đã chết, bất động, càng ngày càng chìm sâu. Hắn dùng khóe mắt nhìn bốn phía, nước xanh thẳm, mơ hồ thấy được, vô số sinh mạng, giống như hắn hướng hoàng tuyền mà đi, như trẩy hội.

Thật... con mẹ nó náo nhiệt!

...

Ngoại ô Đông Hải.

Lúc này quân đội đã tập kết quân doanh ở ngoại ô Đông Hải.

Lấy nơi này làm trạm trung chuyển, cách 30 km là khu tị nạn.

Bởi vì yêu thú tập kích lấy thành thị làm trung tâm, cho nên tất cả cư dân được lệnh sơ tán về ngoại vi thành phố lớn. Quân đội sẽ lập trạm trung chuyển, tiếp nhận cư dân, sau đó di chuyển họ về khu tị nạn.

Trong một khu nhà, có thể thấy ở cuối góc khu có một ngôi nhà nhỏ, đằng trước phủ một đống rơm lớn đã lạnh cong, mà cửa sổ và cửa chính khắp nhà đều có nhét rơm, bên trên cửa, có một tấm bảng nhỏ, đề là “Diệp Môn”, bên cạnh có thuê một đóa hoa nhỏ, phía dưới thì đề thêm dòng chữ “Chính tông”.

“Diệp môn chính tông.”

Trong nhà, bày trí đơn sơ, nhưng không khí lại rất ấm áp, khiến cho người ta khó tưởng được, một ngôi nhà nhỏ giữa đông rét lại có thể có khí tức ấm áp đến vậy.

Giữa phòng, có một cô gái nhỏ, cao chừng 1m6, dáng người thon dài linh động, tóc kéo ngang vai. Mặt nàng trắng hồng, mũi quỳnh cao vút, môi hồng răng trắng, có một chiếc cổ thiên nga trắng ngần. Nàng mới 14 tuổi, nhưng đã có dung mạo vô song, tương lai lớn lên thì nhất định sẽ trở thành vưu vật hại nước hại dân.

Bây giờ nàng đang thu thập đồ đạc, trên người mặc một kiện áo ấm màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, bên dưới thì mặc quần bò, chân đi giày vải màu xanh. Nàng mang một chiếc ba lô màu đen sau lưng, di chuyển sẽ kêu lênh xột xoạt, hoặc là rột rột, hiển nhiên toàn là bánh kẹo.

Vẻ mặt của nàng có chút cau có, nàng đi đến bên cửa sổ hé mắt nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy bên ngoài đã có rất nhiều người, họ mang theo hành lý và thú cưng, đi đến một đoàn xe quân đội xếp thành hàng dài, rồi từng người một đi vào xe.

Đây là đoàn xe phụ trách sơ tán người dân về khu tị nạn của quân đội.

Diệp Vũ Hinh nhìn cảnh này, không nhịn được mở điện thoại lên. Điện thoại nàng là dùng phím ấn sử dụng, đã rất cũ, bên trên có gắn một đóa hoa nhỏ, mà phía sau còn có một bức ảnh nhỏ.

Là ảnh nàng và Diệp Phàm, lúc nàng 13 tuổi, được hắn dẫn đến sở thú dạo chơi, tiện tay chụp một tấm.

Một tấm, sợ rằng 13 năm mới có một tấm.

Nàng ấn vào số 1 trên bàn phím, điện thoại truyền đến tiếng tút tút, sau đó là âm thanh khô khan của nhà đài.

Nàng không liên lạc với Diệp Phàm được.

Cái này làm cho nàng có chút khó chịu, cũng vì thế mà mới chần chừ chưa chịu đi vào đoàn sơ tán.

Quân đội đến cũng không thông báo trước, mãi cho đến nơi thì mới ra lệnh di tản cho cư dân. Mọi người đều theo dõi tin tức, nên biết việc yêu thú xuất hiện khắp nơi, vì thế mà không do dự đi theo quân đội.

“Thối Diệp Phàm, dám không bắt máy, hừ hừ, đợi ngươi về ta nhất định không cho ngươi ăn đồ của ta.”

Diệp Vũ Hinh ngoài miệng hừ lạnh, nhưng trong lòng thì vô cùng lo lắng. Nàng và Diệp Phàm từ nhỏ nương tựa nhau mà sống, trong lòng nàng sớm đã xem hắn là người thân nhất trên đời này của mình. Mặc dù ngày thường nàng rất hay cãi lời hắn, có lúc còn mắng hắn nhưng mà chính nàng, thậm chí chính hắn, đều biết rằng, một trong hai không còn bên cạnh người kia, thì người kia cũng sẽ thống khổ cả đời.

Nàng chậm rãi đi đến cửa, cánh tay xoay nắm cửa.

Nàng muốn xoay, đi đến đoàn người, nàng có thể an toàn.

Nhưng nàng không muốn xoay, bởi vì nàng lo lắng Diệp Phàm.

Nếu hắn về nhà không thấy mình, lo lắng đi tìm thì sao bây giờ?

Mình nên để lại thư cho hắn, để hắn đến khu tị nạn tìm mình?

Thế nhưng là...

Diệp Vũ Hinh vặn xoay nấm cửa, đột nhiên ngón tay hướng vào giữa nấm cửa, ấn nhẹ.

Nàng ấn, lại ấn rồi lại ấn.

Nàng thở phì phò, tức muốn sôi máu.

“Nấm cửa này bị hư rồi, thối Diệp Phàm ta muốn khóa cửa cũng không được. AAA”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Nam nhân 1


Một tòa cung điện thần bí, nguy nga đồ sộ đứng vững trên mặt đất.

Nham thạch màu đen phủ lấy cung điện, bốn bề minh châu sáng lấp lánh, ánh hiện tương quan, vô cùng thần bí.

“Ngao...!”

“Nguyên Thủy Luyện Kim Lô, 9 vàng...!”

“Thái Thất Thanh Dương Quán, 5 vàng...!”

“Đây đã là cực hạn, đừng có nhiều lời...!”

“Ngao...!”

Khắp nơi đều là nhân ảnh, đối diện tề tụ nhau phát ra tiếng quát như sấm. Một số người lẩm bẩm trong mồm, đột nhiên bật thốt kêu lên một tiếng thê thảm, liền tiêu tán trong cung điện.

Cung điện nham thạch sừng sững, thạch bích lạnh tanh, tiếng quát như sấm.

Không biết bao lâu, Diệp Phàm mới tỉnh lại.

Việc đầu tiên hắn làm là đưa tay lên bụm lấy miệng của mình, sau đó ra sức hít vào không khí rồi thở hồng hộc. Cảm giác khó thở dần dần tiêu tán, rốt cuộc sau một lúc Diệp Phàm đã có thể thở được bình thường.

Nhưng ngay lúc này một tràng tiếng sấm kịch liệt lọt vào trong tai của hắn, làm tai hắn như có vạn mã bôn đằng, cực kỳ đau nhức.

Khó khăn xoay đầu nhìn, nhất thời liền thấy một tòa cung điện uy nga hùng vĩ, bốn bề thạch bích lạnh tanh, có một cổ khí tức tang tương không nói được, khiến cho người ta nhịn không được mà có cảm giác cổ đại xa xăm.

Khắp nơi trong cung điện đều có đứng rất nhiều người, những người này trên thân mặc đủ loại y phục khác nhau, trường bào trắng tinh như tiên nhân tại thế thoát tục, áo bố lộ ra thân thể rắn chắc như là sắt thép hoặc là chiến giáp cổ kỹ cứng cáp oai vệ vô cùng.

Bọn họ đứng trong cung điện, phảng phất như hòa cùng một thể với cung điện này.

Tựa như là, thần tiên đang đứng trong bồng, không khỏi lộ ra khí tức thần tiên.

Đáng tiếc nơi này chỉ có một cổ tang thương cổ kỹ, nào có cái gì gọi là khí tức thần tiên.

“Lẽ nào đây là Địa ngục? Ta chết rồi sao?”

Diệp Phàm hoài nghi chính minh đã chết, nếu không chết làm sao từ trong lòng sông đi đến được chỗ này?

Trăm mối nghi hoặc trong lòng, Diệp Phàm đứng dậy, đang muốn mở miệng nói cái gì, thì đã thấy bả vai bị vỗ nhẹ, bên cạnh truyền đến tiếng nói:

- Này...!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9-2: Nam nhân 2


Thanh âm vô cùng âm trầm.

Ta...

Diệp Phàm thật sự rất muốn chửi lên một trận, đột nhiên từ sau lưng nhảy đến một người, sau đó vỗ bả vai hắn rồi phát ra thanh âm như là Cửu u truyền đến, khiến cho hắn không khỏi cảm thấy giật thót.

Hắn quan sát người này, chỉ thấy người này là một nam nhân vô cùng tuấn mỹ, trên trán vẽ ra ba nét mực đỏ, đầu tóc để dài tới vai, trên thân thì mặc một bộ trường bào trắng tinh không chút tì vết.

Nhìn người này Diệp Phàm không khỏi nghĩ đến những minh tinh ca nhạc hoặc là diễn viên thần tượng ở trên dương gian, nếu như so sánh những diễn viên ca sĩ kia với nam nhân này thì chỉ có thể dùng một từ để hình dung...

Không cần so...!

Lại không để Diệp Phàm có thể mở miệng, nam nhân đã cười hì hì nói, nụ cười khiến cho người ta khó rời mắt, nói:

- Đã đến chỗ này thì sao còn đứng đây, mau mau lấy ra tiên khí hay là thần khí gì đó chơi với chúng ta một trân, ha ha.

Nam nhân này vừa nói vừa cười, nụ cười mê hoặc cực kỳ. Thậm chí làm cho Diệp Phàm có cảm giác thật nghi ngờ giới tính thật của hắn, đồng thời cảm thấy lạnh cả người.

Nhưng càng khiến cho hắn nghi hoặc là lời mà nam nhân vừa nói.

Tiên khí...Thần khí...!

Chính là vũ khí của tiên nhân và thần trong truyền thuyết cổ đại hay sao?

Hắn không phải là người chưa từng nghĩ thế giới sẽ có tiên nhân hay là thần, nhưng trải qua sự việc trên dương gian, hắn đã không có quá nhiều nghi ngờ nữa.

Địa cầu đại biến, khắp nơi trồi lên cổ điện, vô số hung thú biến dị công kích nhân loại...

Đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy thì việc có tiên nhân tồn tại cũng không phải là chuyện gì quá vô lý.

Diệp Phàm tất nhiên là không có tiên khí hay thần khí gì cả, cho nên hắn gãi mũi nói:

- Ta mới đến đây, không có tiên khí hay thần khí gì cả...

Vừa nói đến đây, nam nhân đã cắt lời Diệp Phàm, sau đó trừng trừng nhìn hắn, mồm quắp lên lộ ra hàm trăng trắng buốt, kế tiếp bàn tay vung lên cao, tay áo bào theo đó cũng bị cuốn lên, nhất thời một cổ kim quang hừng hực xuất hiện, trong nháy mắt che kín bàn tay của nam nhân.

Chỉ thấy trong tay nam nhân có kim quang hừng hực, bên trong hiện lên một thanh gỗ nhỏ, hình dạng như là cây gõ mỏ của tăng nhân.

Boong!

Gõ mỏ dùng tốc độ kinh người, như là truy tinh đạn lạc hung hăng gõ ra, mà đích đến hiển nhiên chính là đầu của Diệp Phàm.

Coong!

Diệp Phàm, không biết phải dùng từ thế nào để hình dung tình cảnh lúc này của mình. Hắn chỉ cảm thấy máu huyết cuồn cuộn đảo lộn, cả người như là cái bao cát bị người ta một phát đánh bay ra ngoài, sau đó hung hăng nện vào trên thạch bích, cảm nhận một trận lạnh lẽo tê hàn truyền đến.

Cảm giác ấy, như quả bóng bị cự chùy vung mạnh vào vách tường.

“Đinh! Trúng thưởng...!”

Nam nhân cười hì hì thu hồi gõ mỏ, kim quang tiêu thất để lộ ra bàn tay trắng nõn.

Hắn lấy chay che mắt, híp mắt nhìn Diệp Phàm nằm như chó chết cạnh vách tường, đột nhiên thân hình búng mạnh nhảy ra xa, trong nháy mắt tiếp cận Diệp Phàm.

Hắn an tĩnh nhìn Diệp Phàm đang nằm dưới đất, cất giọng hì hì nói:

- Tiểu tử, chào mừng ngươi gia nhập Bất Tử Thần Điện!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom