Cập nhật mới

Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 104: C104: Cho tôi mười giây để dọn dẹp đống lộn xộn trước mắt này đã


Sáng sớm hôm sau.

Diệp Lâm và Bạch Vi Vi bắt xe đi tới tòa nhà Phú Quý để chuẩn bị chính thức gặp mặt với người của năm đại gia tộc.

Mà lúc này lập trường và thái độ của năm đại gia tộc cũng không hề giống nhau.

Đầu tiên là nhà họ Thôi, cũng là gia tộc đầu tiên thần phục dưới uy quyền của Diệp Lâm. Thay vì nói bọn họ tình nguyện phục thì chi bằng nói là bị đánh đến phục.

Sau khi tận mắt chứng kiến thực lực kh ủng bố của Diệp Lâm, nhà họ Thôi quyết định xuôi theo chiều gió, đánh cược một lần.

Nếu nhà họ Bạch có thể dựa vào người này để quật khởi, vậy nhà họ Thôi bọn họ cũng được đền đáp, một người làm quan cả họ được nhờ.

Bởi vậy nhà họ Thôi bây giờ giống như con nghiện cờ bạc, đổ hết tiền đặt cược lên người Diệp Lâm.

Trong lần gặp hôm nay, bất kể các đại gia tộc các lựa chọn thế nào, nhà họ Thôi cũng sẽ kiên định đi theo Bạch Vi Vi và Diệp Lâm, trói chặt với nhau không thể tách rời.

Mà tình huống của nhà họ Tô thì đặc biệt hơn.

Tuy rằng Tô Cửu Xuyên tận mắt nhìn thấy năng lực của Diệp Lâm, cũng đã biết Diệp Lâm có được lực lượng kh ủng bố, tiềm lực trong tương lai là vô hạn.

Nhưng chỉ dựa vào một lời của Tô Cửu Xuyên thì nhà họ Tô vẫn chưa thể đưa ra lựa chọn được.


Dù sao năm đại gia tộc có căn cơ sâu dày, cho dù nhà họ Bạch có muốn dốc sức làm hại cũng không phải là chuyện có thể làm trong một sớm một chiều.

Bây giờ lại bảo bọn họ tiếp tục nghe lệnh nhà họ Bạch, sao nhà họ Tô có thể cam tâm được?

Huống chỉ một khi năm đại gia tộc ngầm hiểu ý nhau, liên hợp chèn ép nhà họ Bạch vậy chuyện nhà họ. Bạch quật khởi đúng là hoa trong nước trăng trong gương.

“Cha! Anh!” Tô Cửu Xuyên cố gắng khuyên nhủ: “Ngài Diệp không chỉ là chỗ dựa của nhà họ Bạch mà thế lực của anh ta đã kéo dài tới tận bên phía thế giới ngầm. Một khi anh ta hoàn toàn khống chế được thế lực. Long Môn, vậy thì đó là kẻ mà nhà họ Tô ta không thể nào đắc tội được!”

“Con có thể bảo đảm với hai người, bây giờ hợp tác với nhà họ Bạch đối với nhà họ Tô chúng ta mà nói chỉ có lợi chứ không có hại! Nếu như chuyện này xảy ra sai sót, con sẵn sàng chịu trách nhiệm với chuyện này, từ chức!"

Người anh cả Tô Cửu Sơn nghe thấy đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình vì chuyện này mà sẵn sàng từ chức thì không khỏi cảm thấy hứng thú.

“Em trai à, chú phải nghĩ cho kỹ, bây giờ chú là phó tổng giám đốc công ty, là nhân vật số hai đứng đầu gia tộc, thế mà thật sự muốn từ bỏ hết những thứ này vì một thằng nhóc không rõ lai lịch à?”

Tô Cửu Xuyên cười nói: “Anh trai, tôi còn chưa nói xong mà.”

“Nếu nhà họ Bạch thật sự quật khởi, vậy nhà Tô chúng ta cũng có lợi, vậy thì tôi muốn 5% cổ phần trong tay anh. Anh có đồng ý cược với tôi không?”

Cái gì? Tô Cửu Sơn vừa nghe lập tức biến sắc.

Nếu mất đi 5% cổ phần trong tay, như vậy cũng có nghĩa bản thân ông ta sẽ hoàn toàn cút khỏi hàng ngữ người thừa kế.

Mà Tô Cửu Xuyên có được cổ phần của mình sẽ lập tức trở thành người có nhiều cổ phần nhất tập đoàn, vị trí gia chủ tương lai đã là chuyện ván đã đóng thuyền.

“Hóa ra ý của chú là thế này?” Tô Cửu Sơn hừ lạnh một tiếng.

“Anh à, anh chỉ nói một câu thôi dám hay không!” Tô Cửu Xuyên dùng phép khích tướng.

Chính vào lúc hai anh em bọn họ giẳng co.

“Đủ rồi!” Cuối cùng vẫn là ông cụ Tô lên tiếng: “Ta còn chưa chết đâu! Không tới lượt hai thằng nhãi bọn mày quyết định.”

“Nhà họ Tô chúng ta chưa bao giờ đánh một trận mà không biết rõ kết quả. Cửu Xuyên, con khen thằng nhãi kia nhiều như thế cũng phải đợi chúng ta tận mắt chứng kiến mới được."

“Đợi lát nữa gặp nhau tại tòa nhà Phú Quý, nhất định các gia tộc khác sẽ tìm cách làm khó dễ thằng nhãi kia, tới lúc đó chúng ta cứ chờ xem thực lực chân chính của nó.

“Nếu thằng nhóc đó không xử lý được bữa tiệc đầy cặm bãy này, vậy không cần nhiều lời nữa.”


Cuối cùng nhà họ Tô quyết định, dựa theo tình huống mà hành động.

Mà ba gia tộc Cát, Đàm, Thường cũng đã đồng ý kết minh, hợp tác với nhau để cho Diệp Lâm và nhà họ Bạch một bài học trong cuộc gặp này.

“Nhà họ Bạch còn muốn quật khởi ư?” “Ha ha, đúng là không biết tự lượng sức mình!” “Thời thế đã thay đổi, cho dù là thằng nhóc Bạch

Thủ Kỳ kia ra tù cũng đừng hòng mơ đến chuyện quật khởi! Huống gì là con nhóc kia?”

“Đừng tưởng rằng bên người có nhiều cao thủ lợi hại là có thể tiếp tục giành lại thiên hạ! Thật ngây thơ!”

“Giả đại sư, lát nữa nhờ ông cho thằng nhóc kia mở rộng tầm mắt, để nó biết sự lợi hại của ông!”

Lúc này trong một phòng họp của tòa nhà Phú Quý.

Một lão giả mặc đạo bào cũ nát, cười nhạt nói: “Tôi nghe nhà Tô nói thằng nhóc kia cũng giống như tôi, cũng là thuật pháp chân nhân, ngay cả Tông sư cấp bảy cũng không phải là đối thủ của cậu ta?”

“Ha ha, lâu lắm rồi lão phu chưa gặp được đối thủ. Hôm nay tôi bày Kỳ Môn trận pháp, mời người ứng chiến!"

“Chờ bọn họ ra khỏi thang máy, bước vào trận pháp của tôi, trò hay sẽ lập tức bắt đầu!”

Trên màn hình lớn trong phòng họp xuất hiện một hình ảnh, đây chính là góc nhìn của camera đối diện thang máy.

Vào lúc 9 rưỡi sáng, Diệp Lâm và Bạch Vi Vi đã đi tới tòa nhà Phú Quý, hơn nữa bọn họ còn đã tiến vào thang máy, đi tới tầng 18.

Cửa thang máy mở ra.


Hoàn cảnh xung quanh lập tức thay đổi,

“Đây là cái gì?” Bạch Vi Vi xoa xoa đôi mắt, bắt đầu sinh ra ảo giác.

Khung cảnh bên ngoài thang máy nhanh chóng thay. đổi.

Ngọn lửa ma trơi u ám, tứ chỉ bị cắt cụt, khung cảnh như núi thây biển máu.

Cứu như thể thang máy này dẫn thẳng tới mười tám tầng địa ngục!

“Ảo cảnh!”

“Trận pháp?”

Diệp Lâm bước ra ngoài tự mình cảm nhận một chút, đây là chuyện nằm trong dự tính của anh.

“Chút tài mọn mà thôi, cũng dám múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt tôi!”

Vi Vi, cô chờ trong thang máy, đừng có bước ra ngoài!”

“Cho tôi mười giây để dọn dẹp đống lộn xộn trước mắt này đã”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 105: C105: Quỷ tướng hiện thế


Chỉ thấy hình ảnh ở trên màn hình là cửa thang máy. mở ra, Diệp Lâm đi từ trong ra ngoài.

Trong phòng họp, người của năm đại gia tộc đều nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ ở trong màn hình.

Ở nơi này ngoại trừ nhà họ Thôi và nhà họ Tô từng nhìn thấy Diệp Lâm thì đây là lần đầu tiên mà người của ba đại gia tộc khác nhìn thấy anh.

“Đây là chỗ dựa mới của nhà họ Bạch à? Đúng là trẻ quá!” Ông cụ Cát cảm thấy bất ngờ.

Vốn nghe nói người đó tuổi còn trẻ, ông ta còn tưởng là một người đàn ông trung niên tầm ba mươi bốn mươi tuổi gì đó, thế mà không ngờ người đó lại mới chỉ hơn hai mươi tuổi?

“Ông Thôi, hai cha con ông thua trong tay thằng nhóc này à? Không thể nào?”

Gia chủ nhà họ Đàm cảm thấy hả hê khi người khác gặp xui xẻo, thậm chí ông ta còn cảm thấy hưng phấn vì phát hiện nhà họ Thôi yếu tới mức này, nói không chừng sau khi xong việc tứ đại gia tộc còn có thể cùng nhau xé xác nhà họ Thôi.


“Hừ!” Ông cụ Thôi hừ lạnh một tiếng: “Chưa biết mèo. nào cắn mỉu nào đâu!”

Ông cụ Thôi lười giải thích bởi chính ông ta cũng không rõ rốt cuộc Diệp Lâm mạnh tới mức nào.

Tóm lại, ông ta tin tưởng Diệp Lâm, đồng ý đánh cuộc một lần.

“Không phải nói là đã bố trí trận pháp bên ngoài thang máy à? Sao thằng nhóc kia ra khỏi thang máy mà vẫn chưa có phản ứng gì thế Gia chủ nhà họ Thường tò mò hỏi.

Lúc này, lão giả mặc áo đạo bào cũ nát khẽ vuốt chòm râu cười nói: “Chư vị chớ vọi hoảng sợ.”

“Trận pháp mà lão phu bày ra, chỉ có người rơi vào. trong trận pháp mới có thể nhìn thấy. Thiết bị Camera này há có thể quay được?”

“Mọi người nhìn xem, thằng nhóc kia đang dừng bước bởi cảnh tượng bên ngoài thang máy trong mắt cậu ta không khác gì địa ngục!”

“Không tới ba giây, thằng nhóc đó nhất định sẽ sợ tới mức tè ra quần, vắt chân lên cổ mà chạy!”

Nghe vậy, mọi người đều nhìn màn hình bằng ánh mắt hứng thú, chờ mong có trò hay diễn ra.

Mà cha con nhà họ Tô cũng đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết Diệp Lâm có thuận lợi vượt qua một cửa ải này hay không?

Lúc này, Diệp Lâm vừa đi bộ ra khỏi thang máy đã lập tức cảm nhận được từng cơn gió âm lãnh, còn có một đạo quỷ ảnh vọt về phía mình.

Cảnh tượng quỷ dị âm trầm như thế, nếu là người thường chỉ sợ đã sớm bị dọa chết khiếp.


Nhưng tu vi Diệp Lâm cao thâm, anh đã sớm phát hiện ra điều khác lạ.

Đừng nói là loại yêu ma quỷ quái do trận pháp biến ra này, cho dù thực sự có yêu ma quỷ quái thật, Diệp Lâm cũng một kiếm chém chết chứ không nói đùa.

Nhìn quỷ ảnh trước mặt, Diệp Lâm chỉ cười trừ. “Kim quang hiện hộ thân!”

Diệp Lâm vừa bấm tay niệm pháp quyết thì tức thì một đạo kim quang hiện ra.

Anh vừa phất tay, ảo cảnh địa ngục trước mặt như: gió cuốn mây tan, nhanh chóng bị xua đi.

Đương nhiên lúc này camera cũng không thể ghi hình được kim quang quanh thân Diệp Lâm, cũng không thể truyền hình ảnh tới màn hình lớn trong phòng họp.

Bởi vậy ở trong phòng họp, đám người nhìn qua màn hình lớn chỉ thấy Diệp Lâm liên tiếp phất tay, giống như đang xua đuổi thứ gì đó.

Nhưng mọi người nhìn thấy hình ảnh này thì không khỏi cười to, cũng không ngừng khen ngợi: “Quả nhiên giống y như lời chân nhân đây nói, có lẽ thằng nhóc kia đã bị dọa chết khiếp! Ha ha...”


“Bàng chân nhân đúng là thần tiên mà!”

“Hả?” Nhưng chỉ có Bàng chân nhân như cảm ứng được gì đó, trong lòng nghi hoặc không thôi: Chẳng lẽ thằng nhóc đó thật sự có chút đạo hạnh?

Có lẽ người khác không hiểu những gì đang diễn ra, nhưng ông ta là người bày ra trận pháp, bên trong trận pháp xảy ra chuyện gì ông ta vẫn cảm giác được.

“Cũng được! Nếu ảo cảnh không dọa được cậu, vậy thì để cho cậu mở rộng tầm mắt, nhìn thấy cảnh luyện ngục thật sự!”

Bàng chân nhân lại thi pháp, lần nữa khởi động tầng thứ hai của trận pháp... Quỷ tướng hiện thế.

Trong thoáng chốc, cảnh tượng huyền ảo bên ngoài thang máy lại thay đổi.

Chỉ thấy ở nơi vực sâu, một con quái vật bỗng nhiên trồi lên, giống như quỷ thần, đứng sừng sững giữa con đường phía trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 106: C106: Một cước phá trận


Con quái vật này cao khoảng ba mét, chạm tới mái vòm, trên thân là áo giám đen, trên người là ngọn lửa xanh biếc đang cháy phừng phừng, trong tay nó là một cái rìu lớn làm bằng huyến thiết, mỗi khi vung rìu lên như mang theo cuồng long hỏa diệm.

“Hử?” Diệp Lâm thấy thế thì hơi giật mình.

Khác với ảo ảnh vừa rồi, quỷ tướng trước mặt hắn bây giờ cũng là ảo ảnh, nhưng công kích của nó là thật.

Chuyện này cũng không có gì lạ, đây là quỷ tướng mà Bàng chân nhân phí tâm sức nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay.

Rầm!

Quỷ tướng nhấc chân bước về phía trước một bước.

Nền đất đưới chân nó lập tức rung chuyển dữ dội, từng vết nứt liên tiếp xuất hiện.

Thực lực cường đại như vậy, ngay cả Tông sư có cấp bậc cao thủ e là cũng khó có thể sánh bằng.

Phù! Ngay sau đó.

Quỷ tướng giơ rìu trong tay lên, bổ thẳng về phía Diệp Lâm.

“A... Không ngờ người bày trận lại còn có con át chủ bài như vậy?”

“Đáng tiếc, tiểu quỷ mà kẻ đó nuôi dưỡng bao lâu này hôm nay sẽ phải hoàn toàn biến mất!”

Nói thì chậm, tốc độ lại vô cùng nhanh.


Chiếc rìu khổng lồ đánh úp xuống, khí thế giống như: trời sập đất lún, uy áp bốn phía.

Đối mặt với một kích kh ủng bố này, Diệp Lâm từ từ giơ tay, anh muốn dùng thân thể máu thịt của mình, mạnh mẽ đối kháng với thế công của rìu lớn!

“Đúng là một thằng nhóc không biết tự lượng sức mình!"

Lúc này bên trong phòng họp, Bàng chân nhân nhìn thấy hành động của Diệp Lâm trên màn hình lớn thì không khỏi sợ hãi.

Ông ta không nghĩ tới, Diệp Lâm không chỉ không né tránh, mà còn dám giơ tay lên đón đỡ?

“Vậy thì trước tiên chặt đứt cánh tay này của cậu ta, cho cậu ta biết thế nào là lợi hại!”

Khóe miệng Bàng chân nhân nhếch lên, nở nụ cười lạnh lùng.

Thoáng chốc, cái rìu to lớn sắc bén đã nện vào trong lòng bàn tay của Diệp Lâm.

Rắc rắc... Nhìn về phía lòng bàn tay Diệp Lâm, không chỉ không bị rìu này chẻ làm hai mà quanh bàn tay anh còn có lôi điện bao phủ.

Tiếp đó, lôi điện thành hình, kết thành một tấm lướt lớn, bao phủ hết cái rìu, buộc chặt nó lại.

Hóa ra rìu lớn này vẫn chưa đụng tới bàn tay của Lâm, mà giống như rơi vào một cái lưới lớn, nhanh chóng bị bao phủ, treo ngược lên trên không trung...

“Sao lại thế được?”


Hình ảnh này lập tức khiến Bàng chân nhân biến sắc.

Bởi vì không ở hiện trường, lại cách một màn hình cho nên Bàng chân nhân cũng không biết được trong lòng bàn tay Diệp Lâm ẩn giấu huyền cơ gì?

Nhưng một rìu thất bại lại còn bị treo lên kia khiến ông ta rơi vào trạng thái như lâm đại địch, trong lòng bất an.

Bàng chân nhân đứng ngồi không yên, lập tức đứng dậy muốn đi ra cửa xem xét tình huống.

Nếu tình huống không ổn thì nhanh chóng thu hồi quỷ tướng.

Nhưng sao Diệp Lâm lại cho ông ta cơ hội ấy chứ.

Ngay sau khi Diệp Lâm lấy sức mạnh của lướt sét kìm chặt cái rìu lớn, thì một tay khác cũng khởi động lôi điện, đánh thẳng về phía ngực của quỷ tướng.

“Lôi đình vạn quân!”

Chỉ một thoáng nơi này đã vang lên tiếng sét ầm ầm, trời đất u ám!

Lại nhìn về phía quỷ tướng to lớn kia, nó như bị ngũ lôi đánh phá, ầm vang một tiếng, bị đánh nát thành bụi phấn, nháy mắt tan thành tro bụi!

Cuối cùng Diệp Lâm nhấc chân lên, dùng sức bước. ra, một chân phá vỡ trận pháp!

“Phá cho tôi!”

Tiếng hét của Diệp Lâm vừa dứt, vô số đạo tia chớp. đem theo cuồng phong xuất hiện quét ngang toàn trường.

Tất cả ảo cảnh được bố trí xung quanh trận pháp giống như thủy tinh vỡ vụn.

“AI” Lúc này Bàng chân nhân mới vừa đứng dậy đột nhiên hét lên thảm thiết, ông ta che lại ngực, phun ra một bũng máu tươi, gương mặt đầy sự hoảng sợ.

“Thằng oắt quát, mày dám phá hủy trận pháp, phá hủy căn cơ của tao!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 107: C107: Bọn họ tới rồi


Kể từ lúc Diệp Lâm xua đi ảo cảnh, diệt quỷ tướng, phá trận pháp; hành động liền mạch lưu loát chỉ phí vài giây ngắn ngủi.

“Hả? Mọi thứ trở về bình thường rồi?”

Bạch Vi Vi đang tránh ở trong thang máy nhìn thấy tất cả mọi thứ bên ngoài đã khôi phục bình thường cũng cất bước ra ngoài.

Đồng thời trong lòng không ngừng cảm thán: May mà có Diệp Lâm ở đây, nếu không chỉ dựa vào chính mình e là ngay cả cơ hội gặp mặt năm đại gia tộc cũng không có.

Chỉ là ra khỏi thang máy mà đã có sẵn chiến trường như thế rồi!

“Quả nhiên năm đại gia tộc này không có ý tốt, vừa mới xuất hiện đã muốn dạy cho chúng ta một bài học!”

“Sớm biết như thế thì chúng ta nên tự sắp xếp nơi gặp mặt!”

Bạch Vi Vi cảm thấy rất tức giận, quả nhiên bữa tiệc này không hề có ý tốt gì.

Không biết ở nơi gặp mặt còn có bao nhiêu cái bẫy đang chờ bọn họ nữa.

“Chỉ là chút tài mọn, không làm khó được tôi.”


Thần thái Diệp Lâm cực kỳ bình tĩnh.

Bởi vì so với vị sư phụ am hiểu nuôi quỷ kia của anh thì con quỷ nhỏ kia ngay cả tư cách xách giày cũng không có!

“Nếu bọn họ đã muốn ra oai như thế, vậy tôi sẽ cho. bọn họ mở rộng tầm mắt, xem cái gì mới gọi là kh ủng bối”

Vừa nói, Diệp Lâm vừa giương tay lên, thu lại ảo cảnh vừa mới xua đi ở trong lòng bàn tay mình.

Trong chớp mắt, càn khôn trong tay đã xoay chuyển! “Đi.

Rồi sau đó, Diệp Lâm lại ném tàn dư ảo cảnh đáng sợ kia về phía trung tâm phòng họp.

Có qua mà không có lại đúng là cực kỳ thất lễ!

Để cho đám người đang xem trò hay trong phòng họp cảm nhận một chút.

Lúc này, bên trong hội trường. Người của năm đại gia tộc thấy Bàng chân nhân tự nhiên hộc máu cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, tay chân luống cuống.


“Bàng chân nhân, ông làm sao vậy?” Ông cụ Cát vội vàng đứng dậy cuống quýt dò hỏi tình huống.

Bàng chân nhân này chính là Cung phụng của nhà họ Cát, là một vị khách quý mà bọn họ nương tựa.

Bây giờ Bàng chân nhân lại đột nhiên hộc máu, thân là gia chủ nhà họ Cát, ông cụ Cát cũng không khỏi cảm thấy hoảng sợ... Chẳng lẽ có đại địch xuất hiện à?

“Ông Cát, kẻ hèn này cảm thấy hổ thẹn vô cùng, đã phụ sự kỳ vọng của ông!” Bàng chân nhân lắc đầu nói: “Thằng nhóc bên ngoài kia... Tôi không đánh lại cậu ta!”

Cái gì?

Lời vừa dứt, người nơi này lập tức náo động.

Ban nãy Bàng chân nhân vừa lập lời thề son sắt sao. đột nhiên lại nhận thua rồi?

Hơn nữa hai người ngay cả mặt còn chưa thấy, thế mà lại có thể đánh Bàng chân nhân hộc máu sao?

Vậy thằng nhóc kia... Phải mạnh tới thế nào chứ?

“Mau nhì màn hình nói:

” Lúc này, gia chủ nhà họ Thường chỉ vào "Thằng nhóc kia đi tới! Bọn họ tới rồi!"

Chỉ thấy trên màn hình, Diệp Lâm và Bạch Vi Vi nhẹ nhàng đi tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 108: C108: Tôi chỉ vừa mới đến sao các người đã muốn đi rồi


Chuyện này cũng có nghĩa là, trận pháp mà Bàng tìm chân nhân dày công bày đã bị người ta phá vỡ rồ

“Ha ha...” Lúc này chỉ có cha con nhà họ Thôi là bày ra vẻ mặt quả đúng như dự đoán, đồng thời bọn họ cũng cảm thấy mừng thầm vì lần này mình đặt cược đúng người!

“Bàng chân nhân, rốt cuộc thằng nhóc kia... Lợi hại tới mức nào?” Ông cụ Cát vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.

Bàng chân nhân lắc đầu.

Trận pháp của mình ở trong mắt đối phương cứ như trò đùa. K hủng bố như vậy, ngay cả bản thân mình cũng không thể lường được.

Phù!

Đúng lúc này bên trong phòng họp đột nhiên xuất hiện một cơn gió lạ.

“Hả? Sao lại thế này? Gió ở đâu ra vậy?” “Cửa sổ cũng đâu có mở đâu!” “Chuyện gì thế này? Có hơi lạnh!”

Đúng lúc mọi người đang ngạc nhiên thì giây lát sau, hình ảnh xung quanh bắt đầu vặn vẹo, thay đổi.

Trong khoảng thời gian chớp mắt ngắn ngủi, mọi thứ vốn đang quen thuộc lại trở nên cực kỳ đáng sợ.


Chiếc ghế dựa bằng da thật biến thành con thú ăn thịt người.

Mà chiếc bàn tròn hội nghị cũng biến thành chảo dầu cực kỳ lớn, sóng nhiệt không ngừng tỏa ra, bên trong đó có rất nhiều ác quỷ đang giãy giụa la hét chói tai.

Phía trên mặt đất là hình ảnh máu chảy thành sông, xác chất thành núi. Khắp nơi đều tràn ngập ngọn lửa thiêu đốt khiến người ta không dám ở lâu.

Thậm chí ngay cả trong không khí, ma quỷ cũng lơ lửng tung bay, vẻ ngoài hung ác khiến người ta hoảng Sợ.

“Ôi vãi! Đây là cái gì? Tôi đang ở đâu thế này? Địa ngục à?”

“Má ơi! Có quỷ! Cứu mạng!”

Cảnh tượng kinh hoàng vừa xuất hiện tại hiện trường đã khiến đám đông hỗn loạn, tất cả mọi người bị dọa đến mức mặt cắt không còn chút máu, ôm đầu chạy tán loạn.

“Bàng chân nhân... Đây... Đây là thứ ông làm sao?” Ông cụ Cát cũng sợ hãi, tứm chặt lấy Bàng chân nhân giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng: “Mau... Biến nó trở về bình thường đi!”

Bàng chân nhân ở trong khung cảnh này cũng cảm thấy sợ hãi: “Không... Không phải tôi... Có lẽ là do thằng nhóc bên ngoài... Là nó làm!”


“Cha!” Lúc này, nhà họ Đàm đột nhiên hét toáng lên:

“Cha! Cha làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi!"

Hóa ra gia chủ nhà họ Đàm tuổi lớn, lại có bệnh tim, ở trong hoàn cảnh kh ủng bố này vừa nhìn thấy vài thứ đã bị dọa cho ngất xỉu.

Tuy mọi người biết những thứ này là giả, nhưng vì ảo. giác quá mức chân thật, thân ở nơi này cho nên cảm thấy sợ hãi. Đặc biệt là người lớn tuổi, không chịu nổi k1ch thích này.

Nhìn thấy trước mắt mình có đầu một con ác quỷ. đang trôi lơ lửng, ông cụ Cát cũng sợ tới mức tim đập thình thịch, ông ta cảm thấy ông ta cũng sắp mắc bệnh tim rồi.

“Bàng chân nhân! Mau... Mau nghĩ cách! Cứu bọn Ông cụ Cát nắm chặt cánh tay Bàng chân nhân, gấp tới độ sắp khóc.

Mới vừa rồi còn muốn thưởng thức cảnh Diệp Lâm bị dọa sợ tè ra quần. Thế mà không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt hình ảnh kh ủng bố đó đã xuất hiện ở bên phía bọn họ.

Đám người giống như ruồi nhặng không đầu, lạc ở nơi này, ngay cả cửa cũng không tìm ra được.

“Ở đây!” Bàng chân nhân lấy lại bình tĩnh, lắng nghe âm thanh, cuối cùng cũng tìm được cửa ra vào.

Mọi người đi theo Bàng chân nhân nhanh chóng đi về phía cửa.

Chính vào lúc Bàng chân nhân duỗi tay, kéo cửa phòng họp ra thì lại lập tức giật mình. Bởi vì đối diện bọn họ chính là Diệp Lâm đang lặng yên ngoài cửa, khóe miệng của anh khẽ nhếch lên.

“Tôi chỉ vừa mới đến, sao các người đã muốn đi rồi?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 109: C109: Chắc là các ông không cần đâu nhỉ


Lúc này gặp lại Diệp Lâm, năm đại gia tộc hoàn toàn không dám thất lễ, ai nấy đều cực kì sợ hãi.

Rốt cuộc thì ngay cả Bàng chân nhân được nhà họ Cát phụng dưỡng cũng bị Diệp Lâm đánh tới mức hộc máu.

Lại thêm cảnh tượng kh ủng bố trước mắt đều do một tay Diệp Lâm gây ra.

Một đám người thường từ năm đại gia tộc nào dám bất kính dù chỉ là một chút với Diệp Lâm? Mỗi khi Diệp Lâm bước lên trước một bước, đám

người đối diện đều sẽ sợ hãi mà lùi ra sau một bước.

Tuy rằng mọi người đều muốn thoát khỏi hiện trường, nhưng mà một cửa ra vào duy nhất lại bị Diệp Lâm chặn lại, dù có người gan dạ hơn nữa cũng không dám vượt qua Diệp Lâm nửa bước. Truyện Quân Sự

“Ơ, ở đây sao thế này?”

Bạch Vi Vi cũng đi theo vào, lập tức bị dọa sợ đến mức hô hấp dồn dập.

“Đợi đã!” Diệp Lâm quay người, lau nhẹ trước hai mắt Bạch Vi Vi một cái.

Trước mắt Bạch Vi Vi lập tức sáng ngời, xung quanh đều biến về dáng vẻ vốn có.


Năm đại gia tộc khác vẫn mang dáng vẻ thấy quỷ, bị dọa sợ cực kì, chắc là bọn họ vẫn còn đang ở trong ảo giác, không thể nào thoát ra được.

“Diệp tiên sinh... Diệp tiên sinh!”

Lúc này, người nhà họ Thôi thấy Diệp Lâm có cách giải quyết ảo giác trước mắt thì vội vàng đi lên xin giúp. đỡ.

“Chúng ta là người một nhà mà”

“Tất cả đều do nhà họ Các sắp xếp, không hề có liên quan gì đến nhà họ Thôi chúng tôi!”

“Xin Diệp tiên sinh ban ơn, giúp chúng tôi gạt đi ảo giác kh ủng bố kia đi!”

Diệp Lâm giơ tay, giúp người nhà họ Thôi gạt bỏ lớp. ảo giác.

“Phù...” Người nhà họ Thôi như trút được gánh nặng: “Rốt cuộc cũng trở nên bình thường rồi.”

“Diệp tiên sinh!”


Lúc này, Tô Cửu Xuyên dẫn theo vài người đi đến trước mặt Diệp Lâm, cung kính khom lưng chào hỏi Diệp Lâm.

“Đây là cha và anh cả tôi.”

“Nhà họ Tô chúng tôi sẵn lòng hợp tác với Diệp tiên sinh, tuyệt đối không có lòng riêng.”

“Xin Diệp tiên sinh giơ cao đánh khẽ. Cha tôi bị mắc bệnh tim...”

Diệp Lâm gật đầu, đồng thời khôi phục tâm mắt bình thường cho người nhà họ Tô.

Cha con nhà họ Tô cực kì biết ơn Diệp Lâm, hoàn toàn đánh mất suy nghĩ định làm kẻ hai mặt.

Ông cụ Tô cũng thầm quyết định là vì sự phát triển sau này của nhà họ Tô, xem ra là phải bỏ lớn giữ nhỏ, để con trai út Tô Cửu Xuyên làm người kế thừa nhà họ Tô.

“Và cả chúng tôi nữa..."

Ba nhà họ Cát, Đàm và Thường đều vội vàng đi lên xin được tha thứ, để có thể khôi phục như bình thường.

“Chắc là các ông không cần đâu nhỉ?” Diệp Lâm lập. tức từ chối.

Dù là trách phạt hay là ban thưởng thì đều là ban ơn.

Diệp Lâm tha cho nhà họ Sở và nhà họ Tô, đồng thời cũng muốn gây áp lực cho ba nhà Cát, Đàm và Thường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 110: C110: Ai tán thành ai phản đối


Bàng chân nhân run rẩy đi lên.

“Với cái loại trình độ gà mờ kia của ông mà cũng dám đấu pháp từ xa với tôi hả?”

Diệp Lâm dùng một tay xách ông ta lên, như là xách một con gà con.

Bàng chân nhân sợ tới mức liên tục cầu xin tha thứ.

“Ông thích nuôi quỷ lắm đúng không?” Dứt lời, Diệp Lâm ném ông ta lên bàn họp: “Vậy thì thử mùi vị chảo. dầu đi!”

Bịch!

Lời nói còn chưa dứt, Bàng chân nhân đã bị ném mạnh lên bàn.

Tuy rằng đây chỉ là một chiếc bàn họp bằng gỗ, nhưng sau khi thêm ảo giác vào, trong mắt đám người Bàng chân nhân thì đây chính là một cái chảo đầu trong địa ngục.

Bàng chân nhân bị ném vào trong nồi, cả người đều run rẩy, cảm giác da tróc thịt bong, đau đớn khó nhịn.

Ông ta giấy giụa định bò ra, nhưng ác quỷ mặt mũi hung tợn xung quanh lại dùng dao nĩa đẩy ông ta xuống chảo dầu lần nữa.

Ông ta ở trong chảo dầu lăn lộn gào khóc, chịu đủ mọi tra tấn.

Mặc dù ông ta biết mọi thứ đều là giả, nhưng mà ông ta vẫn phải chịu đau đớn giày vò, không thể tự thoát ra ngoài được.


Lúc này, năm đại gia tộc nhìn thấy tình trạng thê thảm của Bàng chân nhân thì đều cảm thấy rùng mình.

Đương nhiên, mọi thứ ở trước mắt đều là cảnh tượng khác nhau với người nhìn khác nhau.

Ví dụ như nhà họ Thôi và nhà họ Tô đã được tha thứ, bọn họ chỉ thấy Bàng chân nhân lăn lộn gào khóc thảm thiết trên bàn.

Nhưng trong mắt ba đại gia tộc còn lại cái cảnh Bàng chân nhân bị ném vào chảo dầu thật sự là rất khủng khiếp, khiến bọn họ sôi nổi dời mắt, không dám nhìn thẳng nữa.

“Ngồi xuống hết đi!” Diệp Lâm tiếp tục ra lệnh: “Ngồi xuống rồi nói chuyện.”

Ngồi xuống? Chỉ một yêu cầu nhỏ thôi mà, nhà họ Thôi và nhà họ Tô lập tức ngoan ngoãn làm theo, quay lại vị trí của mình.

Nhưng ba nhà Cát, Đàm và Thường thì lại giống như lên pháp trường vậy.

Bởi vì lúc này, ở trong mắt bọn họ, bàn ghế đều là quái vật có thể cắn nuốt bọn họ, giống như là có lửa mau thiêu mông, ai dám ngồi chứ?

Khi đám người Diệp Lâm ngồi xuống xong rồi...

“Hửm?” Diệp Lâm nhìn sang ba nhà vẫn còn đang đứng ở một bên, không dám ngồi xuống.

“Chúng tôi... đứng là được rồi..."

“Ở trước mặt Diệp tiên sinh, chúng tôi nào dám ngồi xuống...


Mọi người sôi nổi né tránh.

“Tôi bảo các ông ngồi thì các ông phải ngồi!" Diệp. Lâm lạnh lùng nói: “Ai dám đứng, tôi sẽ ném vào đó cùng với ông tal”

Dứt lời, Diệp Lâm gõ gõ bàn họp.

Nhưng ở trong mắt ba nhà thì đây chính là dấu hiệu bị ném vào chảo dâu.

“Được rồi... “Chúng tôi ngồi...” “Ngồi..”

Mọi người nhắm mắt, cắn răng, giống như đang trên pháp trường, căng da đầu ra mà ngồi xuống.

Toàn thân đều chảy mồ hôi lạnh, một giây trôi qua mà tưởng chừng như một năm. Giờ phút này, không khí tại hiện trường có phần là lạ.

Dưới loại không khí kh ủng bố thế này mà cũng có thể nói chuyện được hả?

Chắc là dù Diệp Lâm có đưa ra yêu cầu gì thì mọi người ở đây đều không dám nói nửa chữ không.

Rốt cuộc thì trước mặt còn có một người đang đau đớn giãy giụa gào thét trong chảo đầu kia kìa.

Thật sự là giống như giết gà dọa khỉ, khiến người ta sợ hãi, nào dám có suy nghĩ gì khác nữa.

“Hôm nay tôi tới đây là vì có hai chuyện muốn thông báo cho các ông biết.”

Diệp Lâm ra tiếng, tiếp tục nói.

“Thứ nhất, tập đoàn Lâm Thị vừa mới thành lập, còn thiếu tài chính, cần sự ủng hộ của năm nhà các ông.”

“Mỗi nhà chỉ tạm hai tỷ, gom đủ mười tỷ đưa tôi."

“Thứ hai, sau này năm nhà phải phục tùng tôi như phục tùng nhà họ Bạch trước đây. Lời nói của tôi chính là mệnh lệnh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 111: C111: Ai dám phản đối


Tán thành hoặc phản đối?

Đối mặt với vấn đề này, mọi người ở hiện trường ngay cả lòng muốn chết cũng có.

Mẹ nó cậu đang nói vô nghĩa đấy hả?

Ai dám phản đối?

Con mẹ nó ai dám phản đối chứ?

Lúc này, người trong năm đại gia tộc như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Giống như là đang ở trong địa ngục, đối mặt với Diêm La sống vậy.

Ai mà không gật đầu đồng ý?

Nếu dám nói môt chữ không, thì chắc là sẽ vĩnh viễn rơi vào địa ngục, không thể quay về nữa.

Tuy rằng nhà họ Thôi và nhà họ Tô đã được tha thứ, nhưng mà dưới bầu không khí thế này, bọn họ cũng sợ hãi, không dám thở mạnh.

Huống chỉ là ba nhà Cát, Đàm và Thường bị ảo giác kh ủng bố tra tấn. Bọn họ cực kì sợ hãi, có người nhát gan suýt nữa bị dọa sợ tiểu trong quần. Ông cụ Đàm vẫn còn hôn mê kia kìa.


“Chúng tôi đồng ý!” Nhà họ Thôi và nhà họ Tô dẫn đầu tỏ thái độ.

“Sau này, lời nói của Diệp tiên sinh chính là thánh chỉ, nhà họ Thôi chúng tôi xông pha khói lửa cũng sẽ không từ chối.”

“Nhà họ Tô chúng tôi cũng vậy!”

Thấy nhà họ Thôi và nhà họ Tô như vậy, ba nhà còn lại cũng liên tục tỏ vẻ đồng ý, không dám cò kè mặc cả một chút nào.

“Sau này, nhà họ Cát, nhà họ Đàm, nhà họ Thường chúng tôi đều sẽ nghe lệnh của Diệp tiên sinh!”

Thủ đoạn quyết đoán của Diệp Lâm khiến năm đại gia tộc lần lượt cúi đầu.

Và người vốn định ra oai phủ đầu với Diệp Lâm đã trở thành ác mộng với những người ở đây.

Bạch Vi Vi đứng bên cạnh thật sự không thể tin nổi.

Cô cho rằng hôm nay sẽ là một buổi đàm phán khó khăn, rốt cuộc thì hiện nay năm đại gia tộc có tiền có thế, sao lại dễ dàng phục tùng, nghe lệnh bọn họ chứ?


Kết quả cực kì bất ngờ, Diệp Lâm chỉ mới dùng vài thủ đoạn thôi mà đã khiến năm đại gia tộc giống như chim sợ cành cong, theo gió bay xuống.

Ngay sau đó, Diệp Lâm ra hiệu cho Bạch Vi Vi lấy ra hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, đưa cho năm nhà kí tên ấn dấu tay.

Tuy rằng biết năm nhà tạm thời không dám có lòng phản nghịch, nhưng trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, vẫn cần phải có một hợp đồng mang tính tượng trưng.

Năm nhà cầm hợp đồng, ngay cả xem cũng không xem, trực tiếp lật đến tờ cuối cùng, ký tên vào.

“Diệp tiên sinh, chúng tôi đã ký hợp đồng rồi, cũng đã đồng ý điều kiện của cậu rồi, bây giờ cậu hãy thu thần thông lại, tha cho chúng tôi đi...”

Đối mặt với cả phòng đều là quỷ quái, đám người nhà họ Cát thật sự không chịu nổi nữa.

“ừP Diệp Lâm phất tay, toàn bộ ảo giác xung quanh đều tan ra. Người trong ba đại gia tộc như trút được gánh nặng, nằm liệt trên ghế dựa.

Ngay cả Bàng chân nhân dường như cũng thoát khỏi biển khổ, nằm nhoài ra bàn, há to miệng thở hổn hển.

Lúc nhìn phía Diệp Lâm, trong mắt ông ta tràn đầy vẻ sợ hãi và nhát gan. Nhưng mà ở trong lòng ông ta thì lại tràn đầy giận dữ và thù hận.

Diệp Lâm, hãy đợi đấy!

Bàng chân nhân âm thầm thề, thù này không báo, thề không làm người!

Ông ta muốn trả lại gấp mười lần trăm lần nỗi khổ sở phải chịu hôm nay cho Diệp Lâm!

Chờ sư huynh tao tới, ta muốn để cho mày xuống địa ngục thật sự!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 112: C112: Diệp tiên sinh


Cho dù muốn tìm cơ hội trả thù Diệp Lâm, thì cũng phải tồn tại ra khỏi nơi này mới được.

Bọn họ thầm tính toán, dù cho có nhà họ Thôi và nhà họ Tô phục tùng Diệp Lâm, thì vẫn còn có ba đại gia tộc khác, tập trung toàn bộ lực lượng, không tin không đối phó được thằng nhãi họ Diệp.

Diệp Lâm tất nhiên có thể đoán ra được tâm tư của bọn họ.

Thật ra, với thực lực hiện nay của Diệp Lâm, cơ bản là không cần phải lo con kiến quanh mình suy nghĩ như thế nào.

Rốt cuộc thì dù con kiến có lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ cỡ nào, thì cũng đừng mong đạp đổ được con voi.

Nhưng nếu có rất nhiều con kiến gây chuyện, thì sẽ khiến người ta cảm thấy phiền phức.

Vì vậy, Diệp Lâm tiếp tục nói ¡ mặc kệ các ông thật lòng phục tùng hay là lá mặt lá trái. Nhưng nếu các ông dám nổi gan ngỗ nghịch tôi, thì có thể thử nhắm mắt lại cảm nhận xem!”

Nhắm mắt lại?

Nghe vậy, mọi người không hiểu ra sao.


Nhưng vẫn có người thử nhắm mắt lại.

Rồi lập tức sợ tới mức vội vàng mở mắt, mồ hôi lạnh toát ra.

Dường như sau khi nhắm mắt là sẽ gặp được một loại kh ủng bố.

“A!”

Càng lúc càng nhiều người nhắm mắt lại rồi nhận ra điều gì đó, đồng thời hét lên sợ hãi.

“Diệp tiên sinh...” “Rốt cuộc nó là cái gì vậy?” “Vì sao chúng tôi cứ nhắm mắt lại là...”

Hóa ra ảo giác kh ủng bố mới vừa bị đuổi đi đều được khắc sâu trong đầu bọn họ

Chỉ cần bọn họ nhắm mắt lại là sẽ giống như người lạc vào trong cảnh, cảm nhận được cảnh tượng kh ủng bố giống như là địa ngục.

“Đây là “địa ngục bất tử”, chỉ cần nhắm mắt hoặc là ngủ say, thì sẽ có ảo giác tiến vào trong địa ngục, không thể tự kiềm chế, đến khi nào chết mới thôi.”

“Trừ khi các ông vĩnh viễn không nhắm mắt hoặc là không ngủ. Nhưng đây lại là một loại tra tấn địa ngục khác.”

Rốt cuộc một đời người, có phân nửa đều đang trong giấc ngủ.

Nếu bảo một người không ngủ không nghị, thì cái loại tra tấn này có lẽ còn khó chịu hơn so với tử vong.

Diệp Lâm học chiêu này từ Nhị Thập Lục sư phụ. Ông ấy là một vị hàng thuật đại sư, người ta gọi là “Bóng Đè”, sở trường xâm nhập cảnh trong mơ của người khác, thậm chí có thể điều khiển cảnh trong mơ.

Ở trong mộng, ông ấy giống như là chúa tể, có thể khiến người ta đắm chìm, cũng có thể khiến người ta vĩnh viễn không tỉnh.


Nghe vậy, người trong ba đại gia tộc lập tức toát mồ hôi lạnh, tâm như tro tàn, giống như là bị tuyên án tử hình.

“Diệp tiên sinh, chúng tôi không có... chúng tôi không dám... cầu xin cậu tha cho chúng tôi đi...” Ông Cát dẫn đầu cầu xin.

Diệp Lâm lại nói: “Người ta có câu không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa!”

“Chỉ cần các ông có một chút suy nghĩ hại tôi, thì các ông phải chịu loại tra tấn giống như địa ngục.”

“Và chỉ cần các ông không có suy nghĩ hại tôi, thì có thể bình thường đi vào giấc ngủ.”

“Vậy nên, mọi thứ đều do các ông lựa chọn.”

Nghe vậy, đám người lập tức thu lại ý đồ không tốt đối với Diệp Lâm, rồi nhắm mắt lại thử, quả nhiên mọi thứ đều bình thường.

Lúc này, khi bọn họ nhìn về phía Diệp Lâm, đã tôn kính Diệp Lâm như thần minh, không dám bất kính một chút nào.

“Diệp tiên sinh.”

Ông Cát đứng dậy nói: “Chúng tôi có chuẩn bị một bàn tiệc ăn trưa, mời Diệp tiên sinh nể mặt cùng nhau ăn một bữa cơm xoàng.”


Bữa cơm này vốn là bữa cơm ăn mừng của bọn họ.

Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể dùng nó để chiêu đãi và lấy lòng Diệp Lâm. Thấy sắp tới trưa rồi, Diệp Lâm gật đầu đồng ý.

Sau đó, đám người đi về phía phòng ăn.

“Ơ kìa, Diệp Lâm, sao cậu cũng tới đây?”

Bọn họ mới vừa đi ra liền gặp được hai bóng dáng người quen.

Một trong hai người là Susan. Khi nhìn thấy Diệp Lâm, cô ấy vẫy tay gọi anh.

“Các ông đi trước đi, tôi đi gặp bạn học cái đã.” Diệp Lâm đuổi những người khác, rồi đi vê phía Susan.

“Diệp Lâm, không phải hôm qua cậu nói là không thể tới sao?” Sau khi thấy Diệp Lâm, Susan rất vui vẻ: “Cậu vẫn tới hả?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 113: C113: Lúc này


Trùng hợp vậy sao? Thấy vậy, Diệp Lâm nở nụ cười khổ.

Không ngờ nơi đây không chỉ là nơi gặp mặt của mình và năm đại gia tộc, mà còn là nơi bạn học cấp ba tụ tập ăn uống.

Thấy Susan nhiệt tình mời mình, Diệp Lâm cũng không làm ra vẻ, nghĩ rằng tới cũng tới rồi, vậy đi gặp mặt các bạn học một lần đi.

Dù sao cũng là bạn học học cùng nhau suốt ba năm cấp ba, xa nhau đã năm năm rồi, không biết mọi người đã trở thành dáng vẻ thế nào.

“Hừ, không ai mời cậu, cậu còn không biết xấu hổ đi theo!”

Lúc này, một cô gái trang điểm đậm đứng bên cạnh Susan nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Sơ Tuyết, sao cậu có thể nói như vậy chứ?” Susan vội vàng ngăn cản bạn thân: “Diệp Lâm cũng là bạn chung lớp với chúng ta mà. Hơn nữa, cậu ấy là do tớ mời đến.”

Nghe Susan gọi tên cô gái, Diệp Lâm mới miễn cưỡng nhận ra cô ta tên là Lư Sơ Tuyết.


Anh nhớ rõ thời cấp ba, Susan và cô ta là bạn thân, mối quan hệ giữa hai người rất tốt.

Bây giờ, Lư Sơ Tuyết trang điểm đậm đến mức Diệp Lâm có chút không nhận ra được.

Ba người nhanh chóng đi đến một phòng bao rộng thoáng. Bên trong đã có hai ba mươi người. “Wao, hoa khôi đến rồi!”

Susan vừa xuất hiện, lập tức dẫn đến sự nhiệt tình tung hô của đám nam sinh.

Hơn mười nam sinh chạy lên hỏi han ân cần, a dua nịnh hót, dồn Diệp Lâm và Lư Sơ Tuyết sang một bên.

Lư Sơ Tuyết có chút không vui quay đầu sang chỗ khác. Lần nào đi cùng Susan, cô ta cũng bị dồn thành vai phụ.

“Hoa khôi càng ngày càng xinh đẹp, cũng càng ngày càng có sức hút!”


“Hoa khôi Susan, có thể thêm zalo của cậu không?”

“Nghe nói Susan chưa có bạn trai, hôm nay cậu nhìn xem có coi trọng ai trong bọn tôi không?”

Đối mặt với sự khen ngợi của mọi người, Susan có vẻ tự nhiên hào phóng, đáp lời với từng người một.

“Được rồi, Susan mới vừa đến, các cậu bớt ồn ào một lát đi, muốn theo đuổi cũng không phải gấp thế này đâu.”

Lúc này, bên phía bàn chính, một người đàn ông ăn mặc đồ hiệu đột nhiên lên tiếng, rồi vẫy tay với Susan, nói: “Susan, qua đây ngồi đi!”

Anh ta tên là Đổng Kiến, đã từng là lớp trưởng, cũng là người đề nghị họp lớp.

“Hiện nay lớp trưởng ghê gớm lắm, mới vừa du học về đã được nhận vào tổng bộ tập đoàn Thiên Cát, lương một năm một triệu tệ cơ đấy!”

“Tập đoàn Thiên Cát thuộc top 100 cả nước, là tập đoàn gia tộc nhà họ Cát, một trong mười đại gia tộc, người bình thường không vào được tập đoàn gia đình đâu.

“Lớp trưởng nhà ta còn đang độc thân, tuổi trẻ nhiều tiền, hoa khôi muốn suy xét thử hay không?”

Có người biết chuyện ầm ï lên, còn đẩy Susan về phía lớp trưởng Đổng Kiến nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 114: C114: Bọn họ nhìn về phía hai người


“Ơ, đây là..." Lúc nhìn về phía Diệp Lâm, Đổng Kiến ngây ngẩn cả người. Anh ta thầm khó hiểu, anh ta có mời người này hả?

Không chỉ có Đổng Kiến, mà phần lớn bạn học ở đây đều cảm thấy xa lạ với Diệp Lâm.

Rốt cuộc thì Diệp Lâm đã ở trong tù năm năm, hình tượng khí chất đều thay đổi rất lớn.

So với dáng vẻ sa sút thời cấp ba, Diệp Lâm của hiện giờ có vẻ sáng sủa và đẹp trai hơn nhiều.

Anh thậm chí còn thu hút được một vài nữ sinh liên tiếp liếc mắt đưa tình. “Wao, anh chàng đẹp trai này là ai vậy?”

“Lớp chúng ta có bạn nam đẹp trai thế này sao? Vì sao tớ không nhớ vậy?” “Không phải là bạn trai của hoa khôi đấy chứ?”

Susan hào phóng mà giới thiệu: “Cậu ấy là Diệp Lâm lớp chúng ta. Các cậu không nhớ sao?”

Diệp Lâm?


Nghe thấy cái tên này, mọi người ở đây đều giật mình, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó là nhỏ giọng bàn tán.

“Cậu ấy là Diệp Lâm? Thay đổi lớn thật đấy! Suýt chút nữa không nhận ra luôn!”

“Haiz, dù sao cũng đã ngồi tù năm năm, đương nhiên là không giống chúng ta

rÓi.

“Ai gọi cậu ta tới vậy? Đi ăn cùng một tên tội phạm lao động cải tạo, đúng là đen đủi!”

Phần lớn bạn học đều mang lòng khinh thường.

“Là tớ mời cậu ấy đến.” Susan thản nhiên nói: “Hơn nữa, Diệp Lâm là bị oan, các cậu đừng nhắc đến chuyện cậu ấy từng ngồi tù nữa.”

Thấy hoa khôi chủ động bảo vệ Diệp Lâm, đám bạn học đều rất bất ngờ.


“Ha ha, chắc là các cậu còn chưa biết đâu nhỉ?” Lúc này, Lư Sơ Tuyết tung tin nóng: “Thời đi học, hoa khôi nhà ta từng yêu thầm Diệp Lâm đấy! Tiếc là vừa tốt nghiệp, còn chưa kịp tỏ tình thì Diệp Lâm đã đi tù rồi.”

Nghe vậy, mọi người lại xôn xao hẳn lên.

Bọn họ nhìn về phía hai người, nghĩ thầm chẳng lẽ hai người đang quen nhau?.

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Vậy thì đúng là một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu!

“Sơ Tuyết, cậu đừng nói bậy!” Susan sắc mặt ửng đỏ, không ngờ lúc này lại bị bạn thân đâm một dao.

Quả nhiên là phải phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân! Lúc này, lớp trưởng Đổng Kiến cũng thay đổi sắc mặt.

Khi nhìn về phía Diệp Lâm, trong mắt anh ta có thêm vài phần thù địch và sắc bén.

Rốt cuộc thì trong buổi họp lớp lần này, anh ta vốn định bày ra thực lực của mình và thử theo đuổi hoa khôi Susan.

Không ngờ giữa chừng lại bị thằng nhãi Diệp Lâm này chặn ngang một chân, làm rối kế hoạch của anh ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 115: C115: Lớp trưởng đổng kiến


“Bạn Diệp Lâm, năm năm ở trong tù thế nào? Kể cho bọn tôi nghe thử cuộc sống trong tù, để bọn tôi mở rộng tầm mắt xem.”

Lớp trưởng Đổng Kiến mặt ngoài có vẻ nhiệt tình trò chuyện với Diệp Lâm, nhưng câu nào cũng nhắc tới đi tù, còn nhắc đi nhắc lại, chính là vì làm cho Diệp

Lâm xấu mặt trước mặt mọi người.

Rốt cuộc thì đối với bất cứ kẻ nào, chuyện từng ngồi tù đều là dấu vết sỉ nhục trong đời, không muốn nghe người ta nhắc đi nhắc lại.

Susan càng không cho nói thì Đổng Kiến càng muốn nói.

Có điều, Diệp Lâm lại không hề để ý mấy thứ này, thậm chí còn cười cười nói nói.

Có lẽ ở trong mắt người khác, nhà tù là nơi cất giữ mọi thứ xấu xa. Nhưng với Diệp Lâm mà nói, đây là nơi khiến anh lột xác.

Anh không coi nó là sỉ nhục, ngược lại còn coi nó là vinh quang! Nhắc đi nhắc lại chuyện đi tù, sẽ không làm Diệp Lâm tự biết xấu hổ.

Thậm chí còn khiến Diệp Lâm đ ĩnh đạc mà kể lại mọi chuyện lạ thú vị trong tù, khiến các bạn học tràn đầy hứng thú, vẻ mặt mong chờ, liên tục hỏi thăm.


Nói qua nói lại, các bạn học đều bị sự dí dỏm hài hước của Diệp Lâm thuyết phục, không còn để ý nhiều đến chuyện anh từng ngồi tù nữa.

Thấy Diệp Lâm và các bạn học trò chuyện vui vẻ, hòa mình, giọng khách át giọng chủ, trở thành vai chính trong buổi họp lớp hôm nay, trong lòng Đổng Kiến càng thêm khó chịu.

Mẹ nó, vốn định làm thấp thằng nhãi kia, kết quả lại khiến anh ta nổi bật?

Sao da mặt anh ta lại dày như vậy chứ?

Đổng Kiến thầm nghĩ: được tồi, nếu nói chuyện ở tù không làm khó được cậu, vậy thì nói một vài chuyện hiện thực khiến cậu bị sốc đi.

Sau đó, Đổng Kiến điều chỉnh suy nghĩ, tiếp tục hỏi: “Diệp Lâm, cậu ra tù bao lâu rồi? Hiện giờ có chỗ ở chưa? Đang làm việc ở đâu?”

Đổng Kiến cảm thấy một tội phạm lao động cải tạo như Diệp Lâm không thể nào tìm được một công việc thể diện.

Quả nhiên, Diệp Lâm nói thẳng: “Tôi không có công việc.”


Lời nói này rất đúng ý của Đổng Kiến. Anh ta lập tức nói với giọng điệu quan tâm: “Không có công việc thì sao được chứ?”

“Cậu đi tù năm năm, vốn đã tách rời với xã hội, cần phải đi tìm công việc hơn nữa, để hòa nhập với xã hội.”

“Có điều, cậu đã có tiền án, chắc là khó tìm công việc lắm, đúng không?”

“Hay là thế này đi... Tôi quen biết với ông chủ tòa nhà này, có thể châm chước với trường hợp của cậu, cho cậu làm bảo vệ ở đây. Cậu thấy sao?”

Nghe vậy, các bạn học cũng thầm gật đầu, cảm thấy lớp trưởng nói có lý.

Đã ngồi tù năm năm rồi, cần phải mau chóng hòa nhập với xã hội mới được, nếu không thì coi như bỏ đi.

“Lớp trưởng đúng là người tốt, còn không quên giúp bạn học gặp nạn tìm công việc nữa.”

Một loạt câu nói móc của Đổng Kiến dành cho Diệp Lâm, lại được đa số bạn học khen ngợi.

Có thể nói là một hòn đá ném hai chim. Tiếp theo, Đổng Kiến chỉ cần chờ đợi phản ứng của Diệp Lâm.

Nếu Diệp Lâm đồng ý, thì tương đương với ăn nhờ ở đậu, sự chênh lệch về thân phận giữa hai người sẽ kéo dài hơn nữa.

Còn nếu Diệp Lâm từ chối, thì sẽ có vẻ là không biết tốt xấu, dễ bị người ta chỉ trích.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 116: C116: Người nhà họ cát


Nói giỡn hả, lúc này gia chủ nhà họ Cát đang ở một phòng bao khác trông chờ mình đến kìa.

Nếu ông ta biết cấp dưới của ông ta muốn mời mình đi làm bảo vệ cho tòa nhà của ông ta, thì ông ta sẽ có suy nghĩ gì?

Chắc là cho nhà họ Cát thêm mười lá gan, thì bọn họ cũng không dám có loại ảo tưởng kial

“Sao lại không dám chứ?” Lớp trưởng Đổng Kiến không hiểu ra sao: “Không phải là từng ngồi tù thôi sao? Cậu yên tâm đi, bảo vệ ở đây chưa chắc đều là chính quy.”

Các bạn học xung quanh cũng sôi nổi phụ họa: “Đúng vậy, Diệp Lâm, cậu đừng lo lắng, hiện nay lớp trưởng nhà ta đang đi làm ở tập đoàn gia tộc nhà họ Cát, dư sức để sắp xếp công việc bảo vệ cho cậu.”

“Diệp Lâm, cậu mau mời rượu lớp trưởng để cảm ơn cậu ấy giúp đỡ đi.”

“Sau này cậu cứ đi theo lớp trưởng, ngày lành sắp tới rồi.”

Nhắc tới công việc và nhà họ Cát, đám bạn học lại sôi nổi nịnh nọt lớp trưởng, rốt cuộc thì hiện nay lớp trưởng là người thành công nhất lớp.


Ai biết sau này có chuyện gì nhờ lớp trưởng giúp đỡ hay không, bây giờ cứ làm tốt quan hệ trước đi đã.

Lúc này, cửa phòng bao bị người mở ra.

Một anh chàng ăn mặc đồ hiệu, tay cầm ly rượu đi vào.

“Ơ, cậu Cát?” Lớp trưởng Đổng Kiến vừa thấy anh ta thì vội vàng đứng dậy đi đón.

“Tiểu Đổng, tôi nghe nói cậu tổ chức họp lớp ở đây nên đến mời các cậu một ly” Cậu Cát cười tửm tỉm nói, đôi mắt lại không thành thật mà đánh giá các bạn

học nữ trong phòng.

“Làm phiền cậu Cát quá rồi!” Đổng Kiến vừa nói cảm ơn vừa giới thiệu các bạn học.

“Cậu Cát là cậu ba nhà họ Cát. Tòa nhà Phú Quý này là món quà sinh nhật mà ông cụ nhà họ Cát đã tặng cho cậu Cát vào dịp sinh nhật mười tám tuổi.”


Các bạn học nghe vậy đều lộ ra vẻ hâm mộ, thầm nghĩ không hổ là thiếu gia của mười đại gia tộc, chỉ sinh nhật thôi cũng được tặng tòa nhà, có thể thấy là cậu

Cát rất được yêu thương trong gia tộc.

“Người nhà họ Cát?” Diệp Lâm nhìn thoáng qua cậu Cát, xác nhận là không quen biết.

Lúc nãy gặp mặt năm đại gia tộc, anh không thấy có người nào trẻ tuổi.

“Tiểu Đổng, cậu lại đây!” Cậu Cát mời rượu xong thì gọi riêng Đổng Kiến ra thì thầm vài câu.

Lúc đầu Đổng Kiến có vẻ vui mừng, nhưng mà nghe nghe rồi lại lộ vẻ khó xử. “Cậu Cát, làm vậy không ổn lắm đâu...

“Có gì không ổn chứ?” Cậu Cát trừng mắt: “Đây là cơ hội nghìn năm có một, người bình thường muốn đi còn không có tư cách nữa đấy!”

“Tôi nói cho cậu nghe, lần này không chỉ có gia tộc bọn tôi, mà còn có tứ đại gia tộc khác, và có cả một vị đại lão nữa.”

“Bảo vài cô bạn học xinh đẹp của cậu đi qua uống rượu, chỉ cần hầu hạ tốt những nhân vật lớn kia là bạn học cả lớp cậu đều có thể thăng chức.”

Đổng Kiến nghĩ nghĩ, cảm thấy đây thật sự là cơ hội nghìn năm có một. Vậy nên, anh ta quay người bàn bạc với đám bạn nữ.

“Tôi đồng ý!” Lư Sơ Tuyết vừa nghe có thể quen biết người của gia tộc lớn thì lập tức đồng ý.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 117: C117: Cậu cũng biết tớ


Hóa ra là cậu Cát coi trọng sắc đẹp của Susan nên chỉ thẳng mặt, buộc Susan phải đi tiếp rượu.

“Ai không đi cũng được, chỉ có cô là cần phải đi!”

Thấy thái độ của cậu Cát rất kiên quyết, đám người Đổng Kiến và Lư Sơ Tuyết vội vàng khuyên nhủ.

“Tuy nói là đi tiếp rượu, nhưng thực tế chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm thôi, không có chuyện gì đâu, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”

“Bữa cơm lần này đều là đại lão đứng đầu thương giới Yến Kinh, ngoài nhà họ Cát ra thì còn có đám gia chủ nhà họ Thôi, nhà họ Thường, nhà họ Đàm, chỉ cần quen biết một người thôi là kiếp sống nghề nghiệp trong tương lai sẽ xuôi gió xuôi nước hơn nhiều.”

Lư Sơ Tuyết cũng năn nỉ nói: “San San, cậu coi như là giúp tớ đi, tớ thật sự rất cần cơ hội lần này."

“Cậu cũng biết tớ muốn đi làm cho công ty nhà họ Đàm, nhưng mà đi phỏng vấn ba lần đều thất bại. Lần này có cậu ba nhà họ Thường nữa, tớ thật sự rất cần cơ hội này.”

Tuy rằng Susan rất lương thiện, cũng rất hiểu cho mọi người, nhưng mà cô không phải là thánh mẫu, vẫn có điểm mấu chốt của riêng mình.


“Tớ tới đây để tham gia họp lớp, sẽ không đi ăn cơm với bất cứ người lạ nào.”

Susan nói rõ ràng lập trường của mình, rồi tiếp tục nói với Lư Sơ Tuyết: “Sơ Tuyết, tớ không giúp gì cho cậu trong chuyện này được rồi. Nếu cậu bằng lòng tới công ty tớ, thì tớ có thể giúp đỡ cậu.”

Lư Sơ Tuyết hừ lạnh, nói: “Tớ cần công việc lương một năm một triệu tệ, cậu có thể giúp tớ sao?”

Susan cười khổ lắc đầu: “Không thể nào.”

Ngay cả bản thân cô cũng không đạt được tiêu chuẩn này nữa thì cô có thể đi giúp được ai.

“Vậy thì đúng rồi!" Lư Sơ Tuyết nhân cơ hội nói: “Nhưng chỉ cần hôm nay chúng ta có thể tham gia buổi tụ họp kia, làm quen một vài đại lão, thì chuyện lương một năm một triệu tệ không phải là vấn đề.”

“Sơ Tuyết nói không sai.” Lớp trưởng Đổng Kiến tiếp tục khuyên nhủ: “Chỉ cần có thể quen biết bất cứ người nào trong đám đại lão kia thì lương một năm một


triệu tệ chỉ là khởi điểm thôi.”

Cậu Cát cũng nói: “Yên tâm đi, đây là bữa tiệc của bậc cha chú các đại gia tộc, ngay cả tôi cũng chưa có tư cách tham gia.”

“Đây là một cơ hội để các cô thay đổi số phận.”

Mặc kệ người khác khuyên nhủ, thậm chí là bắt cóc đạo đức thế nào, thì Susan cũng kiên quyết từ chối.

“Haizz, nếu cậu không đi thì chúng ta đều phải bỏ lỡ cơ hội lần này!” Lớp trưởng Đổng Kiến vô cùng đau đớn.

“Cậu đúng là ích kỷ!” Lư Sơ Tuyết sắp trở mặt với Susan.

Thấy mọi người đang thảo luận về chuyện đi một phòng bao tụ tập đại lão khác tiếp rượu, Diệp Lâm thầm nghĩ có tám phần mười là bữa tiệc mà nhà họ Cát mời mình.

Có điều, mình không yêu cầu người đẹp tiếp rượu mà?

Không biết là ai tự ý quyết định đi ra ngoài tìm người đẹp tiếp rượu?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 118: C118: Mau buông tay


Vừa lúc buổi họp lớp chỗ Đổng Kiến có khá nhiều người đẹp ngây ngô mới vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu, nhất là cấp bậc hoa khôi như Susan, khiến cậu Cát nhìn một cái là coi trọng.

“San San, cậu coi như là đi cùng tớ đi, đi đi mà!”

Lư Sơ Tuyết bất chấp tất cả, nháy mắt với một bạn nữ khác, hai người mỗi người một bên mạnh mẽ kéo Susan ra ngoài.

“Tôi không đi... Susan dốc sức giấy giụa: “Buông tôi ra!” “Đủ rồi!" Lúc này, Diệp Lâm bước lên đẩy hai người Lư Sơ Tuyết ra.

“Cậu làm gì vậy?” Lư Sơ Tuyết giận dữ trừng Diệp Lâm: “Chuyện này có liên quan gì cậu hả?”

Diệp Lâm che trước mặt Susan, nói: “Tôi khuyên các cô đừng lãng phí tâm tư, dù có đi qua cũng sẽ bị đuổi ra thôi.”

“Có đuổi hay không, không phải do cậu quyết định!” Lớp trưởng Đổng Kiến cười nhạo: “Cậu biết trước đấy hả?”

Diệp Lâm lạnh giọng nói: “Chuyện này do tôi quyết định!”

Cái gì?

Nghe vậy, mọi người đều giật mình, nhìn Diệp Lâm giống như nhìn một kẻ điên.

Bọn họ thầm nói cậu là thứ gì mà do cậu quyết định?


“Ha ha...” Lúc này, ngay cả cậu Cát cũng bị chọc cười: “Tiểu Đổng, cậu ta là ai vậy? Nói không ngượng miệng chút nào! Ngay cả tôi cũng chưa có tư cách tham gia bữa tiệc, mà cậu ta lại nói là do cậu ta quyết định!”

“Cậu Cát đừng nghe cậu ta nói bậy.” Đổng Kiến vội giải thích: “Cậu ta từng ngồi tù mấy năm, đầu óc có vấn đề.”

Nghe vậy, cậu Cát mặc kệ Diệp Lâm, ngược lại tiếp tục giục Susan mau đi với mình, đừng không biết tốt xấu.

“Cậu Cát đúng không?” Lúc này, Diệp Lâm tiếp tục nói: “Đi về nói với ông nội cậu là tôi không cần tiếp rượu, bọn họ đừng tự ý quyết định nữa.”

Cái gì? Anh vừa dứt lời, cậu Cát lập tức sửng sốt, sau đó nói với Đổng Kiến: “Cậu vừa nói cậu ta đầu óc có vấn đề, tôi còn không tin. Bây giờ tôi tin rồi, cậu ta đúng là

đầu óc có vấn đề.”

“Cậu bảo tôi truyền lời với ông nội tôi? Cậu là cái thứ gì? Bữa tiệc bên kia lại không có chỗ của cậu!”

Lúc này, các bạn học cũng nhìn về phía Diệp Lâm với ánh mắt là lạ, thâm nghĩ: có khi nào bạn Diệp Lâm ngồi tù rồi ngồi hỏng đầu óc, hoặc là bị cái gì k1ch thích không nhỉ?

Nếu không thì cậu ta sẽ không nói ra những lời không thể nào hiểu được kia.

Chỗ người ta là chỗ tụ tập của đại lão thương nghiệp, có liên quan gì đến cậu †a chứ?


Vậy mà cậu ta cũng dám mạnh miệng, thậm chí còn ra lệnh cho cậu Cát? “Diệp Lâm, cậu gây chuyện đủ chưa hả?” Lớp trưởng Đổng Kiến mở miệng quở măng: “Người ta là một đám lão tổng giá trị con người hàng trăm triệu cùng

nhau ăn cơm, có liên quan gì đến cậu hả?”

“Với cái loại tội phạm lao động cải tạo như cậu, ngay cả tư cách đi vào phục vụ bưng trà rót nước cũng không có!”

“Mau cút sang một bên đi, đừng ở đây gây thêm phiền!” Thấy Diệp Lâm vì bảo vệ mình mà nổi lên xung đột với người khác, Susan vội vàng khuyên nhủ: “Các cậu đừng cãi nhau. Lớp trưởng, cậu Cát, cảm ơn ý tốt của các cậu, nhưng hôm nay tôi có chút khó chịu nên không đi được.”

Cậu Cát hừ lạnh, nói: “Đừng cho mặt mà không cần! Cô không muốn đi là không đi hả? Vậy chẳng phải là tôi không công đứng đây cả buổi? Đi theo tôi!”

Dứt lời, cậu Cát nắm cổ tay Susan, muốn kéo người đi theo.

Lớp trưởng Đổng Kiến và Lư Sơ Tuyết thấy vậy cũng vội vàng đẩy Susan từ phía sau.

Đám người kéo kéo đẩy đẩy buộc Susan đi ra ngoài. “Buông tay!”

Diệp Lâm bước lên, trở tay nắm cổ tay của cậu Cát.

“AI” Cậu Cát đau đớn hét lớn lên, rồi lập tức buông tay ra.

Dù vậy, Diệp Lâm cũng không buông tay ra, mà tiếp tục nắm cổ tay đối phương vặn qua một bên.

“Cổ tay của tôi sắp đứt rồi...”

“Mau buông tay!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 119: C119: Kết quả


Thấy Diệp Lâm đánh đánh cậu Cát, đám người Đổng Kiến đều bị dọa ngây cả người.

Cậu Cát là ai cơ chứ? Là cậu út nhà họ Cát!

Mà nhà họ Gát là một trong mười đại gia tộc của Yến Kinh, giàu nhất một vùng, thực lực hùng hậu.

Ngay cả sợi lông tơ trên người cậu Cát cũng to hơn eo của người bình thường.

Thằng nhãi cậu có mấy cái đầu mà dám đánh cậu Cát? Thật đúng là không sợ chết mà!

Đổng Kiến thấy vậy thì sợ đến mức tay chân luống cuống. Anh ta sợ liên lụy đến mình.

Dù sao Diệp Lâm cũng là bạn học của mình, mình thế nào cũng phải có liên quan...

“Diệp Lâm, cậu điên rồi hả?” Lư Sơ Tuyết hét chói tai, giống như Diệp Lâm không phải đánh cậu Cát, mà là đánh cô ta vậy.

Cô ta vốn định nịnh bợ cậu Cát và nhà họ Cát, để bước vào giới thượng lưu thương giới Yến Kinh.


Kết quả, ngay bước đầu tiên Susan đã không chịu phối hợp, tiếp theo là Diệp Lâm ra tay đánh cậu Cát.

Cái loại bạn học gì thế này? Sao cứ kéo chân sau cô ta mãi thế?

Diệp Lâm mặc kệ những người khác, lạnh lùng cảnh cáo cậu Cát: “Mày có nghe tao nói hay không?”

“Nghe rồi... nghe rồi...” Cậu Cát gật đầu liên tục như gà mổ thóc: “Mau buông tay đi... tay của tôi sắp gấy rồi...”

Răng rắc!

Khoảnh khắc Diệp Lâm buông tay ra, cổ tay của cậu Cát cuối cùng vẫn bị bẻ gấy.

“AI” Cậu Cát hét thảm một tiếng, lùi ra sau liên tục. “Cút!” Diệp Lâm lạnh lùng quát lớn.

“Mày... mày...” Cậu Cát nắm cổ tay lùi ra đến một khoảng cách an toàn mới giận dữ nói: “Mày chờ cho tao!”

“Mày dám bẻ gấy cổ tay tao... Tao sẽ không tha cho mày!” Đây chính là tòa nhà Phú Quý, là địa bàn của nhà họ Cát!


Dám ở địa bàn của mình bẻ gãy cổ tay mình?

Cậu Cát thề nếu không báo thù là sẽ không làm người! Thấy dáng vẻ chật vật bỏ đi của cậu Cát, các bạn học đều sợ ngây người.

“Diệp Lâm... điên thật rồi... ngay cả cậu Cát mà cũng dám đánh... còn bẻ gãy cổ tay người ta nữa!”

“Xem ra là ngồi không năm năm tù rồi. Có khi cậu ta sẽ vì chuyện lần này mà bị bắt đi tù thêm mấy ngày nữa. Cậu ta đánh cậu Cát mà, nhà họ Cát làm gì chịu

bỏ qual”

“Chúng ta có nên bỏ đi trước hay không? Lỡ như lát nữa liên lụy đến chúng ta thì làm sao bây giờ? Ai có thể chịu nổi lửa giận của nhà họ Cát?”

Một vài bạn học nhát gan thấy tình huống không ổn, sợ liên lụy đến mình, định đi về trước.

Nhưng khi ra tới cửa phòng, bọn họ phát hiện đã có vài tên bảo vệ chặn đường.

“Cát tổng phân phó người trong phòng tạm thời không được ra ngoài!” “Chờ khi Cát tổng đến lại xử lý!”

“Hừ, các cô cậu đúng là to gan, ngay cả cậu út nhà họ Cát chúng tôi cũng dám đắc tội!”

Lúc nãy cậu Cát đi, đã dặn dò bảo vệ tòa nhà chặn cửa phòng kia, vì sợ Diệp Lâm bỏ trốn.

Đám bảo vệ tới đây, bất chấp tất cả mà đi chặn mọi người, chờ cậu Cát quay lại xử lý.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120: C120: Cái gì


“Xem chuyện tốt cậu làm kia!”

Mọi người không nhịn được bắt đầu oán trách, đổ lỗi.

Có điều, chuyện đã đến nước này rồi, dù có nói gì thì cũng đã muộn.

“Xong rồi xong rồi...” Lớp trưởng Đổng Kiến mất hồn mất vía: “Lần này tôi bị cậu hại chết rồi!”

Người khác còn đỡ, chỉ có Đổng Kiến anh ta là đang đi làm trong tập đoàn gia tộc nhà họ Cát.

Xảy ra loại chuyện này rồi, anh ta còn có thể làm được trong tập đoàn nhà họ Cát nữa hả?

“Susan, cậu cứ phải dẫn cậu ta tới, cậu xem cậu ta làm chuyện tốt gì kìa!” Lư Sơ Tuyết sốt ruột đến mức phát khóc.

Không chỉ không quen biết đại lão có tiền có thế, ngược lại còn đắc tội một người.


Chuyện này gần như đã cắt đứt giấc mộng hào môn của cô ta. Lúc này, Susan cũng hồi hồn lại từ cơn hỗn loạn mới vừa rồi. “Diệp Lâm, cảm ơn cậu đã giúp tôi.”

Susan khác với những người khác. Cô nói lời cảm ơn với Diệp Lâm, khiến đám bạn học ngây người, thậm chí chọc giận đám bạn học.

“Hoa khôi Susan, cậu cũng điên rồi hả?” “Cậu thế mà lại đi cảm ơn cậu ta?” “Bọn tôi sắp bị cậu ta hại chết rồi kìa!”

Susan nói với vẻ đúng mực: “Vừa rồi cậu Cát buộc tôi phải đi, các cậu đều trơ mắt ra nhìn!”

“Còn có người nối giáo cho giặc, đẩy tôi ra bên ngoài!" Nói tới đây, Susan bất mãn mà nhìn về phía Lư Sơ Tuyết.

Cô bạn thân kia của mình đẩy mình vào trong hố lửa đây mà! “Tớ chỉ vì tốt cho cậu thôi!” Lư Sơ Tuyết không phục mà nói.

“Tốt cho tớ hả?” Susan hừ lạnh: “Vừa rồi Diệp Lâm làm vậy cũng là vì tốt cho tớ. Đương nhiên là tớ phải cảm ơn cậu ấy rồi!”

“Cậu...” Lư Sơ Tuyết nghẹn lời: “Hai cậu đều điên hết rồi!”

Lúc này, Diệp Lâm bình tĩnh ngồi xuống lần nữa, rót cho mình một ly nước, nhấp một ngụm nhỏ, lạnh nhạt nói: “Mọi người đừng sợ.”

“Diệp Lâm tôi làm tôi gánh, sẽ không liên lụy đến các cậu!”

“Cứ để tên họ Cát kia đi gọi người đi, tốt nhất là gọi đám đại lão trong miệng cậu ta tới đây.”

“Tôi muốn xem thử ai dám động đến tôi!”

Lớp trưởng Đổng Kiến nghe vậy thì khó tin mà nhìn về phía Diệp Lâm: “Điên rồi! Cậu điên thật rồi!”

“Chỉ một nhà họ Cát thôi cũng đủ để đè chết cậu. Thế mà cậu còn muốn thấy hết đám đại lão?”


Giờ phút này, cậu Cát kéo tay bị gấy, đi đến một phòng bao khác, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Vào đi!” Giọng của ông Cát truyền ra ngoài.

Bởi vì Diệp Lâm chưa đến, cho nên bầu không khí trong phòng bao khá là thoải mái, có thể tự do đi lại.

“Ông nội!” Cậu Cát vừa vào phòng bao liền khóc lóc kể lể.

Anh ta kể hết mọi chuyện mới vừa xảy ra lại một lần.

Ông Cát thấy đứa cháu trai út mà mình yêu thương nhất bị người ta bẻ gãy cổ tay thì giận tím cả mặt.

“Hay cho một thằng nhãi ranh kiêu căng, dám lên mặt tại địa bàn nhà họ Các bọn tôi!”

Ông Cát thầm nghĩ ngày hôm nay bị sao vậy? Đầu tiên là có một Diệp tiên sinh làm ầm ï nơi đây.

Tiếp theo lại xuất hiện một thằng nhãi ranh kiêu căng bẻ gãy cổ tay của cháu trai mình.

Những năm qua, có khi nào nhà họ Cát phải chịu nhục nhã như vậy chứ?


Ông Cát thầm nghĩ: Tôi đấu không lại cao nhân như Diệp tiên sinh, chẳng lẽ còn đấu không lại một thằng nhãi ranh dám lên mặt ở đây hay sao?

“Các vị, xin lỗi, tôi có chuyện ra ngoài một lát.” Ông Cát đứng dậy: “Khi nào Diệp tiên sinh đến, giúp tôi nói với Diệp tiên sinh là tôi sẽ quay lại ngay.”

Ông Cát định dẫn người đi giải quyết nhanh rồi về. “Ừ, ông Cát cứ đi đi!” Đám người còn lại sôi nổi đáp. Sau khi người nhà họ Cát đi hết rồi, trong phòng bao lại rơi vào im lặng.

Lúc này, Thôi Hữu Lượng nhà họ Thôi đột nhiên nói: “Diệp tiên sinh còn chưa đến hả?”

“Đúng vậy... Diệp tiên sinh nói là đi gặp bạn học mà sao đi lâu quá vậy?” Đám người còn lại bàn tán xôn xao.

“Cậu Cát mới nói là đám người họp lớp bên kia bẻ gãy cổ tay của cậu ta.” Lúc này, Thôi Hữu Lượng nghĩ qua nghĩ lại: “Các ông nói... người ra tay có khi nào là... Diệp tiên sinh hay không?”

“Cái gì?”

Nghe vậy, mọi người đều không nhịn được hít hà một hơi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121: C121: Ông cụ cát cũng tới nữa hả


Không bao lâu sau, cậu Cát dẫn theo một đám người nhà họ Cát, theo sau là một đám bảo vệ, mênh mông cuồn cuộn đi về phía bên này.

“Ông cụ Cát cũng tới nữa hả!”

Lớp trưởng Đổng Kiến đang đi làm tại tập đoàn nhà họ Cát, tất nhiên là quen biết mọi người trong nhà họ Cát.

Khi thấy lão gia chủ nhà họ Cát cũng tới, Đổng Kiến toát mồ hôi đầm đìa, thâm nghĩ lần này chơi quá trớn rồi.

Không chỉ có nhà họ Cát, mà ngay sau đó, đám người nhà họ Thôi không yên lòng cũng sôi nổi đi theo.

Khi thấy tộc trưởng năm đại gia tộc và một đám con cháu tầng lớp quản lý đều đến đây, Đổng Kiến sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, đồng thời cực kì hối hận.

“Là thật sự!”

“Tầng lớp quản lý của năm đại gia tộc thật sự đang tụ họp ở một phòng bao khác!”

“Loại cơ hội kết bạn nghìn năm có một thế này, không chỉ có không có, mà còn đắc tội đến nhà họ Cát nữa!”


Đổng Kiến quay lại phòng bao, thấy Diệp Lâm cứ như bình thường, ngồi ngay ngắn tại chỗ, vừa trò chuyện vui vẻ với Susan vừa thảnh thơi uống trà.

Đổng Kiến thấy vậy thì giận tím cả mặt.

“Cậu Cát đã dẫn người tới rồi!”

“Đúng như mong muốn của cậu, đám đại lão kia cũng lục tục đến đây!” “Tôi muốn xem thử cậu sẽ ứng phó thế nào cho xong chuyện!”

Các bạn học thấy vậy thì sôi nổi tránh sang một bên, tránh Diệp Lâm như là tránh ôn thần.

Trong nhất thời, chính giữa phòng bao trống không một khoảng lớn, chỉ có Diệp Lâm và Susan thản nhiên mà ngồi.

“Diệp Lâm, thật sự là không thành vấn đề hả?” Tuy rằng Susan trò chuyện với Diệp Lâm, nhưng mà trong lòng Susan cũng không nắm chắc.

Rốt cuộc thì bọn họ đang ở trên địa bàn của nhà họ Cát. Chẳng lẽ còn có thể giống hai lần trước, đối phương vì nể mặt Diệp Lâm nên không dám lỗ mãng?

Một nhà họ Triệu và một nhà họ Tô cũng đủ để Susan cảm thấy khó tin rồi. Cô không dám tưởng tượng nếu thêm một nhà họ Cát nữa thì sẽ thế nào?


“Yên tâm đi, có tôi đây rồi” Diệp Lâm vẫn cứ bình tĩnh ung dung, bễ nghễ thiên hạ, giống như là đế vương khống chế toàn cục.

Lúc bọn họ đang nói chuyện, cậu Cát đã dẫn người vào phòng.

“Ông nội, chính là thằng nhãi ranh kia!”

Cậu Cát nổi giận đùng đùng tách mọi người ra, chỉ thẳng vào Diệp Lâm.

Lớp trưởng Đổng Kiến thấy vậy thì vội vàng phụ họa: “Diệp Lâm, cậu còn dám ngồi hả? Mau quỳ xuống xin lỗi nhà họ Cát đi!”

Lư Sơ Tuyết cũng nhân cơ hội đứng ở đối diện phụ họa: “Diệp Lâm, mau quỳ xuống xin lỗi!”

Trong nhất thời, không khí bên trong phòng bao cực kì căng thẳng.

Diệp Lâm và Susan dường như trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người. Ngay cả bạn học của bọn họ cũng chủ động đứng ở mặt đối lập với bọn họ.

Quỳ xuống? Xin lỗi?

Đối mặt với tiếng la hét chói tai, Diệp Lâm mỉm cười, từ từ ngẩng đầu lên nhìn ông cụ Cát một cái.

Chỉ một cái nhìn kia đã khiến ông cụ Cát sợ tới mức chân cảng mềm nhữn quỳ xuống.

“Ông nội... ông bị sao vậy?” Cậu Cát vội vàng đỡ ông nội mình, nếu không thì ông cụ đã quỳ xuống thật rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122: C122: Cái trò cười quốc tế gì vậy


Ngay sau đó, ông cụ Cát dụi mạnh mắt mình, hít hà một hơi, nhận ra được là hiểu lầm rồi.

“Diệp... Diệp tiên sinh...”

Ông cụ Cát giấy ra khỏi tay cháu trai, bước lên khom lưng, nói: “Đây chỉ là hiểu lầm thôi!”

Diệp tiên sinh? Nghe cách xưng hô kia và cả dáng vẻ khom lưng xin lỗi của ông cụ Cát, đám người ở hiện trường đều giật mình há to miệng.

“Diệp tiên sinh?” Lớp trưởng Đổng Kiến trợn mắt há hốc mồm, giống như là gặp quỷ: “Tên tội phạm lao động cải tạo Diệp Lâm kia trở thành Diệp tiên sinh khi nào vậy?”

Nếu là người khác gọi là Diệp tiên sinh thì cũng bình thường thôi, rốt cuộc thì đây chỉ là một xưng hô bình thường.

Nhưng ba chữ “Diệp tiên sinh” được nói ra từ trong miệng gia chủ nhà họ Cát thì lại mang một ý nghĩa khác.

Người có thể khiến cho ông cụ nhà họ Cát gọi là “tiên sinh” chắc chắn là phải có thân phận hơn người.

Huống chỉ ông cụ Cát còn tự mình khom lưng xin lỗi, khiến người ta càng thêm khó tin hơn nữa.

“Diệp tiên sinh...” Lư Sơ Tuyết mở to hai mắt nhìn, nín thở, giật mình như bị người ta bóp chặt cổ họng: “Không phải là anh ta từng ngồi tù năm năm sao? Sao có thể quen biết loại đại lão tầm cỡ gia chủ nhà họ Cát chứ?”

“Có phải là nhận sai người rồi không?”


Ngay lúc mọi người ở hiện trường đều có loại suy nghĩ này... “Diệp tiên sinh!”

“Là Diệp tiên sinh đấy hả!”

“Diệp tiên sinh, chúng tôi tới muộn rồi!”

Nhà họ Thôi dẫn đầu mọi người lục tục đi vào phòng, thấy Diệp Lâm ngồi ngay ngắn bên kia thì vội vàng đi lên chào hỏi.

Sự suy đoán mới vừa rồi của Thôi Hữu Lượng lại trở thành sự thật! Nhà họ Thôi, nhà họ Tô, nhà họ Thường, nhà họ Đàm!

Thấy một đám cụ già hoặc ông tổng của các đại gia tộc đều chủ động đi lên chào hỏi Diệp Lâm, lớp trưởng Đổng Kiến và các bạn học khác đều bị sốc cực kì.

Nếu không phải có Đổng Kiến miễn cưỡng có thể nhận ra hơn phân nửa người trong tầng lớp quản lý các đại gia tộc, thì dù là ai khi nhìn thấy cảnh tượng khó tin thế này, đều sẽ cho rằng bọn họ là diễn viên quần chúng do Diệp Lâm thuê.

Chứ sao có thể là thật sự được?

Chỉ một nhà họ Cát cũng đủ để người ta chấn động rồi.

Lại thêm bốn gia tộc khác nữa... vậy là có một nửa gia chủ của mười đại gia tộc Yến Kinh ở đây, đồng thời chào hỏi Diệp Lâm.


Cái trò cười quốc tế gì vậy?

Ngay cả Susan ngồi bên cạnh cũng ngạc nhiên mà nhìn về phía Diệp Lâm, không thể tin nổi rằng nhân mạch của anh lại rộng như thế.

Có một nửa trong mười đại gia tộc nổi tiếng đều cung kính với anh! Giờ phút này, cả người cậu Cát đều bị sốc đến mức dường như hóa đá.

Vừa rồi thấy hành động khác thường của ông nội, anh ta còn tưởng rằng ông nội già cả mắt mờ nhận sai người rồi.

Anh ta còn chưa kịp sửa đúng thì các ông cụ của các đại gia tộc khác đều lục tục đi vào, chủ động khom lưng chào hỏi Diệp Lâm giống như là ông nội mình.

Dù thế nào thì cũng không thể có chuyện tất cả mọi người cùng nhau nhận sai người!

Lúc này, cậu Cát bị kẹp ở giữa, giống như là bị đặt trên lò nướng, cả người cực kì khó chịu.

Trong nhất thời, hiện trường rơi vào im lặng. Các bạn học của Diệp Lâm đều bị chấn động đến mức không thở nổi.

Còn năm đại gia tộc kể cả nhà họ Cát thì đều cảm thấy lo sợ không yên.

Sợ Diệp tiên sinh nổi giận, sợ không thể dập tắt lửa giận của Diệp tiên sinh.

“Ông nội... ông nội...” Cậu Các khó khăn mở lời, vừa định hỏi mình nên làm sao bây giờ, chỉ tiếc là hiện trường không có khe đất để mình chui vào.

Bốp! Ông cụ Cát trở tay tát mạnh một cái lên mặt cháu trai. “Cái thằng bất hiếu này! Sao lại dám đắc tội Diệp tiên sinh vậy hả?”

“Còn không mau quỳ xuống xin lỗi Diệp tiên sinh!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,436
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 123: C123: Quỳ xuống


Cậu Cát bị ông nội mình tát một cái lảo đảo cả người, đầu óc trống rỗng.

Đến tận lúc này, anh ta còn chưa hiểu ra sao về những gì đang xảy ra trước mắt.

“Quỳ xuống!”

Ông Cát lại quát lên.

Cậu Cát sợ tới mức run rẩy, bịch một tiếng, quỳ xuống.

“Cậu Cát... quỳ rồi?”

Cái cảnh tượng khó tin kia lại đánh sâu vào trong lòng mọi người ở đây. Lư Sơ Tuyết sợ ngây người!

Tất cả bạn học cũng sợ ngây người!

Đám người vốn cho rằng Diệp Lâm chết chắc rồi, dù có nằm mơ cũng không ngờ rằng đến cuối cùng người quỳ chính là cậu Cát.

Mẹ nó không khoa học một chút nào!

“Cái thằng bất hiếu này, chẳng lẽ cháu không biết khách quý mà chúng ta mở tiệc chiêu đãi lần này chính là Diệp tiên sinh hay sao?”

Ông Cát cực kì đau đớn trách mắng: “Cháu thế mà dám động đến người bên cạnh Diệp tiên sinh? Đôi mắt chó của cháu mù rồi hải”


Dứt lời, ông Cát đạp mạnh lên người cháu trai, đạp anh ta ngã lăn xuống đất.

Đương nhiên, ông Cát nói những lời kia cũng là vì cố ý giải thích cho Diệp Lâm nghe, gỡ tội cho cháu trai mình.

Nhà họ Cát vốn dĩ chỉ có ý tốt, muốn tìm vài người đẹp tiếp khách, kết quả là ngay cả loại chuyện nhỏ này mà cháu trai của ông ta cũng làm không xong... đi

tìm người quen của Diệp Lâm...

Đây là điển hình của không chụp được mông ngựa, mà chụp trúng chân ngựa, rồi tự gánh hậu quả.

Mọi người ở hiện trường lại một lần nữa bị sốc khi nghe những lời nói kia của ông Cát.

“Hóa ra hôm nay năm đại gia tộc tụ tập mở tiệc chiêu đãi khách quý, mà khách quý chính là Diệp Lâm?”

Susan chợt hiểu ra. Cô vốn dĩ còn cảm thấy lạ khi Diệp Lâm tìm đến đây. Bởi vì tối qua cô nói tin tức họp lớp với Diệp Lâm, Diệp Lâm đã từ chối rồi, cho nên cô

không nói vị trí cụ thể.

Kết quả hôm nay mình vừa tới liền gặp được Diệp Lâm. Cô còn tưởng rằng là người bạn nào đó báo với Diệp Lâm.

Hóa ra Diệp Lâm muốn đi dự tiệc chiêu đãi long trọng của năm đại gia tộc. Ngay cả cậu Cát cũng trợn mắt há mồm, mặt mày đầy vẻ ngạc nhiên.


Lúc này anh ta mới hiểu được mình gây ra chuyện lớn thế nào, thảo nào ông nội nổi giận như vậy, thậm chí không tiếc ra tay đánh mình.

Thật ra thì nếu là khách bình thường, cho dù có một chút hiểu lầm, cùng lắm là tự phạt ba ly, mọi người cùng cười ha ha là xong rồi, thật sự không đến mức phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi, rốt cuộc nhà họ Cát cũng cần mặt mũi.

Có điều, Diệp Lâm không phải là khách bình thường.

Nói dễ nghe là khách khứa, chứ thực tế thì lại là chủ nhân và tôi tớ.

Chỉ với dấu vết “Địa ngục bất tử” mà Diệp Lâm khắc vào trong đầu đám quản lý các đại gia tộc thôi cũng đủ khiến bọn họ sợ hãi rồi.

Ông Cát sợ người nhà đắc tội Diệp Lâm, sẽ bị Diệp Lâm trừng phạt, tra tấn ngày ngày đêm đêm, chắc cái mạng già của ông ta cũng mất luôn.

Lúc này, mọi người xung quanh cũng nhận ra điểm này, cực kì chấn động. ngôn tình hoàn

Rốt cuộc Diệp Lâm là khách khứa cấp bậc gì mà cần cậu Cát phải quỳ xuống xin lỗi?

Và rốt cuộc tình huống này là sao?

Mọi người không dám tin rằng gia chủ nhà họ Cát lại hèn mọn, sợ hãi một người trẻ tuổi như thế.

“Diệp tiên sinh... đều là tôi sai!”

“Tôi thật sự không biết...”

Cậu Cát mồ hôi đầy đầu, run rẩy giải thích.

“Tôi đã nói với cậu rồi!” Giọng nói lạnh lùng của Diệp Lâm vang lên: “Tôi đã bảo nhà họ Cát các cậu không cần tự ý quyết định. Tôi không cần người tiếp rượu.”

Nghe vậy, cậu Cát lại run rẩy cả người. Khi ấy, anh ta nào suy nghĩ đến điểm này, cứ tưởng rằng Diệp Lâm chỉ đang nói mạnh miệng mà thôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom