Cập nhật mới

Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: C80: Chiến thần côn luân


Gương mặt Viên Chỉ Cái lộ vẻ kinh hoàng.

Đứa con nhà bị bỏ rơi vừa bị ông ta coi thường hóa ra lại là một cường giả hàng đầu. Thậm chí ngay cả thầy Vương cũng không phải đối thủ ư?

Làm sao có thểi

Khác biệt về địa vị này khiến Viên Chi Cái không thể tin được.

"Không thể là cùng một người được nhỉ?" Viên Chỉ Cái tự an ủi: "Chắc chắn là cùng tên..."

Lúc này, ông cụ Triệu cũng bàng hoàng bối rối.

Ông ấy chỉ biết Diệp Lâm có y thuật vô song nhưng chưa từng nghe nói qua thân thủ của Diệp Lâm như thế nào.

Hơn nữa, đối thủ là một cường giả hàng đầu dưới Chiến Thần như Vương Phàm.


Ông cụ Triệu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, tìm một bức ảnh của Diệp Lâm để Vương Phàm xác nhận lại một chút.

“Không sai, chính là người trẻ tuổi này!” Vương Phàm khen ngợi: “Thật là một người trẻ tuổi lợi hại!”

Sau khi được xác nhận, ông cụ Triệu cũng bị chấn động, không ngờ lại đánh giá thấp Diệp Lâm, hóa ra anh lại là một anh hùng trẻ tuổi có y võ song toàn!

Viên Chi Cái vẫn không thể tin được, hỏi: "Thây Vương, ngài nhìn kỹ xem, có chắc chắn là cậu ta không?"

Vương Phàm cười nói: “Tôi cũng đâu có bị mờ mắt đâu, vừa mới giao thủ với cậu ấy, sao có thể nhận nhầm người được?”

"Ha ha ha ha..." Ông cụ Triệu cuối cùng cũng cười lớn, vỗ vỗ vai học sinh mình nói: "Chi Cái, thế nào? Tuy tôi đã già nhưng vẫn có mắt nhìn người đấy. Diệp Lâm này là một người rất phi thường."

“Nhà họ Diệp trục xuất cậu ấy sẽ là một mất mát to lớn đối với nhà họ Diệp!”

Viên Chi Cái cười xấu hổ, không ngờ người mà mình vừa khinh thường lại có thể lợi hại như vậy.

Vương Phàm cũng đồng ý với đánh giá của ông cụ Triệu.

"Không sai, tuổi còn trẻ như vậy mà chàng trai này đã có thực lực như thế, tương lai ắt vô hạn!"

Ông cụ Triệu tò mò hỏi lại: "Thầy Vương, theo ông thì Diệp Lâm đã học từ ai mà lại mạnh mẽ như vậy chứ?”

Vương Phàm trầm giọng nói: “Sau khi thua tôi cảm thấy kinh hãi, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều.”

“Nhưng trên đường về, tôi nhớ lại tình hình chiến đấu lúc ấy thì cảm thấy chiêu thức của chàng trai trẻ này cương mãnh bá đạo, rất có quyền phong như trong quân lại làm cho tôi nhớ tới một người!" "Là ai?" Ông cụ Triệu và Viên Chỉ Cái đồng thanh hỏi.

Dừng một chút, thân sắc Vương Phàm nghiêm túc, nói ra tên người đàn ông kia: "Chiến thần Côn Luân!"


"Gái gì?" "Chiến thần Côn Luân?"

Nghe vậy, ông cụ Triệu và Viên Chi Cái càng tỏ ra kinh ngạc hơn.

Nếu câu nói này đến từ người khác, đương nhiên nó sẽ bị coi là một lời nói đùa và cũng không ai thật sự coi trọng.

Tuy nhiên, thầy Vương - Vương Phàm là cao thủ hàng đầu đứng dưới Chiến Thần đã có cơ hội luận bàn với Chiến Thần của tất cả các bang phái lớn, độ tin cậy trong lời nói của ông ta là cực kỳ cao.

"Tôi may mắn được giao thủ cùng Chiến Thần Côn Luân tại một hội nghị quân sự." Vương Phàm lộ ra vẻ mặt hoài niệm và phấn khích: "Đúng! Không thể sai được! Cảm giác áp bức gần như giống hệt nhau!"

“Chiến Thần Côn Luân...” Ông cụ Triệu cũng lẩm bẩm, cảm giác hoài niệm trỗi dậy: “Đáng tiếc... một thế hệ Chiến Thần đã sụp đổ từ lâu...”

Viên Chi Cái lại kinh ngạc: "Thầy Vương, ý ông là Diệp Lâm... là truyền nhân của Chiến Thần Côn Luân?”

“Rất có thể!" Vương Phàm nói: “Mà với thực lực hiện †ại của cậu ấy, nếu chịu nhập ngũ, tương lai trở thành Chiến Thần cũng không phải chuyện nói chơi đâu.”

Đôi mắt của Vương Phàm sáng lên đầy phấn khích, như thể ông ta đang chứng kiến một vị Chiến Thần tương lai đang từ từ đi lên vậy!


Viên Chi Cái thấy vậy lập tức đứng dậy nói với ông cụ Triệu: "Ông cụ Triệu, việc Diệp Lâm nhờ ngài làm tôi sẽ lo ngay!"

“Xin hãy chờ xem tiêu đề tin tức của ngày mai”

Nói xong, Viên Chỉ Cái lập tức xin phép rời đi, trở về Bộ nội vụ chuẩn bị.

Mặc dù vừa rồi rất không tình nguyện làm việc cho Diệp Lâm, do sợ đắc tội với cả nhà họ Diệp.

Nhưng bây giờ, Viên Chỉ Cái cảm thấy làm việc cho Diệp Lâm chính là vinh quang. Dù sao người này rất có thể sẽ là Chiến thần tương lai, chỉ một nhà họ Diệp có quan trọng gì?

"Ừm..." Ông cụ Triệu cũng âm thầm gật đầu.

Sau chuyện hôm nay, địa vị của Diệp Lâm ở trong lòng nhà họ Triệu càng nặng hơn.

Hơn nữa, trong vòng một tháng ông cụ Triệu còn cầu đối phương luyện chế cho mình một loại thuốc cải mệnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: C81: Tất cả chỉ là sự khởi đầu


Cùng lúc đó.

Hứa Như Hải của nhà họ Hứa đang ở trong một nhà hàng cao cấp, cùng bạn bè uống rượu, ăn mừng, chờ đợi người của ông ta cử đến mang tin vui trở về.

Đột nhiên, “ầm” một tiếng!

Cánh cửa phòng bao bị đá mở.

Anh Cường dẫn đầu đám đông lao vào.

"Hả?" Hứa Như Hải mình, lập tức nhận ra đó là †ên côn đồ mình đã bỏ rất nhiều tiền thuê về. Tuy vừa kinh ngạc vừa tức giận nhưng ông ta vẫn kìm nén cơn tức giận hỏi: "Người mà tôi yêu cầu xử lý thế nào rồi? Anh mang nó đến đây? Hay là đã ném nó xuống sông?”

Anh Cường nghe vậy thì cười lạnh.

Đơn hàng này suýt nữa đã khiến hắn suýt thì khó giữ nổi mạng mình, tay cũng bị phế rồi.

Anh Cường tất nhiên phải trút hết lửa giận trong lòng trở lại cho người thuê.

"Lên!" Anh Cường vẫy tay, người của hắn lập tức vây quanh đám người.

"Các người đang làm gì vậy?" Hứa Như Hải kinh hãi: "Người đâu! Vệ sĩ đâu rồi?"

Nhưng dù Hứa Như Hải có hét thế nào thì vệ sĩ bên ngoài cũng đã sớm bị chế phục, không có ai đến cứu ông ta.


"Các người điên à?" Hứa Như Hải vừa kinh hãi vừa tức giận: "Các người dám đụng vào tôi sao? Tao là người nhà họ Hứa! Một tên côn đồ như mày có nghĩ đến hậu quả không?"

Anh Cường lạnh lùng nói: "Tao nhận lệnh Long Vương phải cho mày nếm chút đau khổi"

"Đầu tiên chặt đứt tứ chỉ của ông ta, ném ông ta xuống hào! Cử người canh chừng, không cho phép bất cứ ai đến cứu!"

Hứa Như Hải hét thảm một tiếng, bị kéo ra khỏi phòng bao.

Ông ta bị kéo xuống hào trước rồi mới bị dùng cực hình.

Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ, mình ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo. Tên côn đồ ông ta thuê lại đánh hỏng cả người ông ta.

Bên phía nhà họ Diệp.

Hứa Như Vân đã lâu không thể liên lạc được với anh trai mình.

Ban đầu chỉ muốn hỏi liệu có bắt được tên súc sinh Diệp Lâm đó không.

Không ngờ đến chiều rồi mà anh trai lại mất liên lạc. "Rối cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Hứa Như Vân đột nhiên cảm thấy bất an, mi mắt phải không ngừng co giật.


"Chồng à, em lo lắng anh trai em xảy ra chuyện, anh có thể giúp em được không..."

Hứa Như Vân vội vàng đến phòng làm việc và nhờ chồng bà ta là Diệp Nguyên Cát giúp đỡ.

Lúc này Diệp Nguyên Cát đang lục tung đồ đạc, lo lắng đến mức sứt đầu mẻ chán, không thèm nghe xem vợ ông ta đang nói gì.

"Sao vậy?" Hứa Như Vân lặp lại lần nữa.

"Công ty chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!" Diệp Nguyên Cát vừa nói vừa ném một số tài liệu vào máy hủy tài liệu để tiêu hủy: "Vừa rồi cha tôi vừa gọi điện đến nói rằng có người của Bộ Nội vụ đột nhiên tiến vào công ty chúng ta, muốn đến kiểm toán.”

"Nghe nói có người tố giác công ty chúng ta trốn thuế, hiện tại công ty đã loạn rồi!"

Cái gì?

Hứa Như Vân cũng bị hoảng sợ.

Rốt cuộc ai là người làm cho một công ty lớn tầm cỡ Tập đoàn như nhà họ Diệp loạn như vậy?

Chỉ cần kiểm tra sẽ thấy rất nhiều vấn đề xảy ra.

"Tôi phải về công ty hợp tác điều tra..." Sau khi tiêu hủy tài liệu quan trọng trong tay, Diệp Nguyên Cát lập tức rời đi.

Hứa Như Vân ngơ ngác nhìn chồng rời đi, trong lòng cảm thấy lo lắng.

Đầu tiên là anh trai mất liên lạc đã lâu, sau đó là gia đình nhà chồng bị điều tra.

Trong vòng một ngày, Hứa Như Vân cảm giác như bầu trời trên đầu sắp sụp đổ.

Nhưng không ngờ rằng tất cả chỉ là sự khởi đầu!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: C82: Vậy chúng tôi nên gọi là gì


Bên kia, tầng cao nhất của tòa nhà Long Môn. Sau khi Diệp Lâm tiễn Vương Phàm đi, anh cùng đám người Hắc Long trò chuyện một lúc mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Tạm biệt Long Vương!” Hắc Long lập tức đi theo, hộ tống anh một đường. Truyện Tổng Tài

“Đúng rồi.” Diệp Lâm lại nhớ đến cái gì, hạ lệnh: “Từ nay. trở đi, không được tùy tiện gọi bậy ở ngoài.”

Dù sao danh xưng "Long Vương" này quá khoa trương, với thực lực hiện tại của Diệp Lâm, anh không thể chống đỡ được danh hiệu "Long Vương" này.

Anh vừa mới ra tù nhưng vẫn muốn ẩn mình nếu sớm bị vạch trần, bị mọi thế lực nhắm đến sẽ là điều không khôn ngoan.

Hơn nữa, nếu muốn thật sự trở thành Long Vương của thế lực ngầm danh xứng với thực thì còn phải thu phục được tám vị Long khác.

Bây giờ, chỉ mình Hắc Long thần phục vẫn còn xa mới đủ.

"Vậy chúng tôi nên gọi là gì?"

Hắc Long hỏi. "Cứ gọi tôi là ngài Diệp." Diệp Lâm nhàn nhạt nói. "Vâng, ngài Diệp!"


Hắc Long vừa cung tiễn vừa muốn giữ Long Vương lại cùng dùng bữa

Lúc này di động của Diệp Lâm vang lên. Là Susan gọi đến.

"Diệp Lâm, cậu ở đâu? Tôi muốn mời cậu một bữa, cảm ơn cậu đã giúp tôi tìm việc làm!"

Hôm nay, Susan đã đạt được mong muốn của mình là gia nhập trụ sở chính của Tập đoàn Triệu thị. Cô ấy ngay lập tức được thăng chức lên vị trí trưởng phòng nhân sự.

Cô ấy biết tất cả những điều này là công lao của Diệp Lâm.

Vì vậy, hôm nay tan làm cô ấy định mời Diệp Lâm đi ăn cơm.

"Tôi đang ở tòa nhà Long Môn." Diệp Lâm nói.

“Vậy tôi đi tìm cậu.” Susan gợi ý, hai người hẹn gặp nhau ở đây.

Sau khi Diệp Lâm cúp điện thoại, lại nói với Hắc Long: “Tôi có một người bạn sắp đến đây, sắp xếp cho tôi một chút.”


"Không thành vấn đề." Hắc Long gợi ý: "Vậy chúng ta đến nhà hàng Sky tầng dưới đi, là nhà hàng ba sao. Michelin."

Rất nhanh, Hắc Long đã đặc biệt sắp xếp vị trí tốt nhất trong nhà hàng cho Diệp Lâm.

Trong nhà hàng Sky ở tầng hai, có thể quan sát được nửa Yến Kinh, đây cũng là địa điểm được nhiều người nổi tiếng trên Internet check-in. Thông thường, dù có hẹn trước, cũng phải xếp hàng chờ cả tháng.

Chẳng bao lâu, Susan đã đi taxi đến tòa nhà Long Môn, cô bị khung cảnh náo nhiệt bên ngoài làm cho kinh ngạc.

"Ồ, hôm nay có chuyện gì vậy? Sao xung quanh đây lại có nhiều vệ sĩ tuần tra như vậy?”

"Không biết, có lẽ là luyện tập nhỉ?" Diệp Lâm liếc nhìn bên ngoài, phát hiện Kim Lũ Y vẫn

đang canh giữ cách đó không xa, thật đúng là âm hồn không tan.

“Đi thôi, tôi đã sắp xếp xong rồi.” Diệp Lâm dẫn Susan lên tầng ăn cơm.

Không lâu sau khi Susan đến.

Một chiếc ô tô sang trọng khác chậm rãi dừng lại trước cửa tòa nhà.

Một thanh niên bước từ trên xe đi xuống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: C83: Anh họ


“Cha, sao cha lại gọi con đến đây vội thế?”

Người này tên là Tô Triết, con trai của Tô Cửu Xuyên.

"Hôm nay ở đây có một nhân vật lớn đến. Con hãy giả vờ ở gần đó ăn cơm rồi đi qua mời ly rượu, làm quen một chút đi!"

Hóa ra Tô Cửu Xuyên và Hắc Long vốn muốn đi với Diệp Lâm cũng nhau dùng bữa nhưng đã bị từ chối, không

cho bọn họ quấy rầy anh.

Vì vậy, Tô Cửu Xuyên nảy ra ý tưởng, nghĩ ra một kế hoạch khác.

Gọi con trai mình đến, giả vờ đang ăn tối gần đó, mời một chén rượu để làm quen một chút.

Hôm nay, sau khi tận mắt nhìn thấy thực lực của Diệp Lâm, Tô Cửu Xuyên mới ý thức được, ông ta nhất định phải

có quan hệ tốt với Diệp Lâm.

Nếu hai cha con họ bám được đùi của Diệp Lâm, sau này nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió.

"Nhân vật lớn nào?" Tô Triết đột nhiên trở nên hưng phấn.


"Long Vương!"

Tô Cửu Xuyên dẫn con trai vào thang máy, giới thiệu ngắn gọn vị trí ăn tối của Long Vương.

"Nó ở giữa nhà hàng, cạnh cửa sổ."

Tô Triết biết nơi đó: “Con biết chỗ đó rồi, có thể ngắm cảnh đêm của một nửa Yến Kinh. Trước đây con muốn dẫn bạn gái đến đó ngồi nhưng chỉ để hẹn trước mà phải đợi hơn nửa tháng.”

“Long Vương không muốn người khác quấy rầy ngài ấy, cho nên cha không thể xuất hiện.” Tô Cửu Xuyên cuối cùng cảnh cáo: “Trực tiếp đi vào, giả làm khách dùng bữa, mời ngài ấy một ly rượu, thuận tiện làm quen."

"Đã rõi" Đang nói chuyện thì thang máy đã đến.

Tô Triết bước ra khỏi thang máy, vẫy tay chào tạm biệt cha mình: "Chờ tin vui của conI"

"Được." Tô Cửu Xuyên không ra khỏi thang máy: "Mời rượu xong thì đến tầng trên tìm cha."

Lập tức, Tô Triết bước vào nhà hàng, bưng một ly rượu vang đỏ rồi đi về phía vị trí độc đáo kia.

"0?" Bước chân Tô Triết loạng choạng: "Sao cô ấy lại ngồi ở đó?"

Tô Triết nhiều lần xác nhận vị trí là chính xác.


Tuy nhiên, ở vị trí đó, anh ta không nhìn thấy đại lão ngầm nào mà thay vào đó lại nhìn thấy em họ của mình?

"Susan, tại sao em lại ngồi ở đây?" Tô Triết cầm ly rượu bước đến, vẻ mặt nghiêm nghị.

"Anh họ?" Susan thấy người đến cũng ngạc nhiên không kém.



Đồng thời cũng cảm thấy giọng điệu của anh họ không tốt, trong lòng nghi hoặc, thầm nghĩ, mình không thể đến đây ăn cơm sao? Đây không phải là nhà hàng của nhà họ Tô chứ?

Hóa ra Susan cũng là thành viên của nhà họ Tô, một trong mười gia tộc giàu có hàng đầu ở Yến Kinh nhưng gia đình cô ấy chỉ là một nhánh phụ mà nhân khẩu lại ngày càng giảm, cũng không mấy nổi tiếng.

Ban đầu Susan vốn có cơ hội gia nhập công ty gia đình, nhưng sau khi gia nhập không lâu, cô ấy bị tẩy chay, dưới cơn nóng giận bèn từ chức.

Thề sẽ vào một công ty lớn cùng đẳng cấp, cho dù rời khỏi nhà họ Tô cũng có thể thành công.

Một lần hành động thiếu suy nghĩ này của Susan lại càng khiến cho cả nhà cô ấy bị gạt ra khỏi gia tộc.

May mắn thay, hiện Susan đã chính thức gia nhập tổng công ty của Tập đoàn Triệu thị, mới miễn cưỡng có thể thở nhẹ nhõm một hơi.

"Susan, em có biết ai là người đã sắp xếp chỗ này cho em ngồi không?”

Susan lắc đầu chai rối.

"Đây là nơi Long Vương sẽ dùng bữa tối nay! Ai cho phép hai người ngồi!"

Tô Triết dùng giọng ra lệnh nói: "Hai người các người nhanh chóng tránh ra maul"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: C84: Thật là mạnh miệng


Lúc này, khách trong nhà hàng cũng quay đầu lại, thấp giọng nói chuyện.

"Nhìn xem! Đó không phải là ghế hoàng gia trong nhà hàng sao?”

“Ngồi đó sẽ có cảm giác nhìn ra thế giới. Thông thường, phải xếp hàng chờ vài tháng mới có thể đặt lịch hẹn”. "Sao hai thanh niên kia lại ngồi ở đó?"

“Có lẽ không biết đó là chỗ đặt trước nên thấy xung quanh không có ai mới thản nhiên ngồi nhỉ?”

Susan bị lời nói của anh họ làm cho choáng váng. Sau khi nghe những người khác thảo luận, lúc này cô mới nhận ra rằng chỗ hai bọn họ ngồi đúng là có khác biệt với người thường.

Vì hai người vừa mới ngồi xuống, hơn nữa cũng chưa gọi món nên có vẻ như họ chỉ tùy tiện ngồi vào thôi.

"Cậu nói không sai." Lúc này Diệp Lâm mở miệng nói: "Quả thực đây là nơi đêm nay Long Vương đã đặt."

Tô Triết nghe vậy thì sửng sốt, nhìn chằm chằm Diệp. Lâm, nói: "Biết chuyện này mà còn dám ngồi ở chỗ này?

Muốn chết đấy à?"

"Anh là ai?" Diệp Lâm ngẩng đầu liếc nhìn Tô Triết.


Nhìn khuôn mặt anh ta rất giống Tô Cửu Xuyên, anh đã mơ hồ đoán được thân phận của đối phương.

Không ngờ, Tô Cửu Xuyên mới gặp hôm nay, lại cùng một gia đình với Susan.

"Tôi là Tô Triết!" Tô Triết kiêu ngạo báo tên họ của mình: "Cha tôi là Tô Cửu Xuyên, phó chủ tịch tập đoàn Tô thị!"

Tô Triết là dòng chính của nhà họ Tô, đứng trước. Susan chỉ là một nhánh của gia tộc, anh ta có cảm giác ưu việt mãnh liệt.

"Thì ra là con trai lớn của nhà họ Tô!"

Lúc này, những vị khách khác trong nhà hàng nghe thấy Tô Triết giới thiệu nhà mình đều quay đầu lại, không khỏi liếc nhìn thêm mấy cái.

"Được, tôi hiểu." Diệp Lâm hiểu ý Tô Triết, vì không trách người không biết, anh gạt đi: "Trở về nói với cha cậu, tôi đã nhận tâm ý rồi. Cậu về đi."

Nghe được lời này, Tô Triết nhất thời không nói nên lời.

Tâm ý mẹ kiếp gì chứ? Sao anh lại dám đuổi mình đi?


Tô Triết tức thì bị tức giận đến bật cười: "Ai nên rời đi cơi Làm ơn tỉnh táo một chút, đừng để tôi phải gọi người đến!"

Susan thấy vậy cũng lo lắng bọn họ ngồi nhầm chỗ người khác đã đặt sẵn, vội vàng khuyên nhủ: "Diệp Lâm, chúng ta đổi chỗ đi. Bên kia còn rất nhiều ghế trống."

“Không cần.” Diệp Lâm ra hiệu cho cô ấy đừng lo lắng: “Đây là vị trí của tôi.”

"Tôi ngồi ở chỗ này, cho dù Thiên Vương có già đi, cũng không cần đổi!"

Lời này vừa nói ra, những vị khách xung quanh đều sửng sốt.

"Ôi vãi! Thăng nhóc này là ai?"

"Thật là mạnh miệng!"

"Trông quen quen... Mẹ kiếp, đây không phải là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Diệp sao?"

Vì ngày hôm qua khi vừa mới ra tù anh đã gây chú ý nên nhiều người vẫn có một số ấn tượng về Diệp Lâm.

Tô Triết cẩn thận nhìn Diệp Lâm, cười lớn: "Tôi còn đang hỏi không biết là ai mà lại có giọng điệu điên cưồng như vậy! Thì ra là cậu, đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Diệp!"

Vừa rồi thấy Diệp Lâm thốt ra những lời kiêu ngạo như vậy, anh ta đã thầm nghĩ, chàng trai này chẳng lẽ là Long Vương thế giới ngầm mà cha mình vừa nói đến sao?

Nhưng rất nhanh, khi có người ở hiện trường tiết lộ thân phận thực sự của Diệp Lâm, Tô Triết lại thở phào nhẹ nhõm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: C85: Hiện tại hối hận cũng đã muộn rồi


Một đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Diệp mà thôi, sao dám ra oai trước mặt anh ta chứ?

"Tên họ Diệp kia, tôi cho cậu ba giây, lập tức rời khỏi nơi này!" Tô Triết cười lạnh nói: "Nếu không tôi sẽ khiến cậu không còn chỗ đứng ở Yến Kinh!"

Nhà họ Tô là một trong mười gia tộc giàu có nhất ở Yến Kinh, vừa có tiền vừa có quyền, nếu như thật sự muốn nhắm vào một người bình thường thì đúng là không ai trốn được.

Thấy vậy, những vị khách tốt bụng xung quanh cũng ra sức thuyết phục: “Anh bạn trẻ, tốt nhất nên nhanh chóng rời đi.”

"Cậu vừa mới ra tù, bị gia tộc đuổi ra ngoài, không đấu lại nhà họ Tô đâu."

"Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt!" Mặc dù Susan rất tức giận trước hành vi độc đoán của anh họ mình nhưng cô ấy thấp cổ bé họng nên cũng không thể làm gì được.

Mà đêm nay, cũng không có người nhà họ Triệu đến chống lưng cho Diệp Lâm.

Thế là Susan cũng đã có ý định rời đi.

"Diệp Lâm, chúng ta đi chỗ khác ăn đi." Nếu không thể trêu vào, chả lẽ không chạy được à?

Tuy nhiên, Diệp Lâm vẫn bất động lạnh lùng liếc nhìn Tô Triết.


“Ngay cả cha của cậu cũng không dám nói như thế trước mặt tôi."

Diệp Lâm lạnh giọng cảnh cáo.

"Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu có ba giây để biến khỏi mắt tôi."

"Nếu không tôi sẽ khiến cậu không còn chỗ đứng ở Yến Kinh!"

Diệp Lâm đáp lại y nguyên những lời ban nấy. Hơn nữa còn nói được làm được!

Cái gì?

Nhưng lời này vừa nói ra, hiện trường đều im lặng.

Mọi người đều nhìn chằm chăm Diệp Lâm như nhìn kẻ điên.

Không ngờ anh lại dám nói chuyện với con trai cả nhà họ Tô như thế này?

"Để tôi không có chỗ đứng ư?"


Tô Triết tức đến bật cười. "Tôi muốn xem cậu có thể kiêu ngạo được bao lâu?"

Lúc Tô Triết đang định gọi điện người, chợt nghĩ đến cha mình cũng chưa có cơ hội đến nơi này mời rượu mà còn phải sai mình giả vờ đi ngang qua mới được.

Nếu gọi cha mình xuống, cùng nhau đuổi thằng nhãi này đi sẽ giành được sự đánh giá cao của Long Vương thế giới ngầm, có lế hai cha con có thể dùng bữa với đại lão.

Nghĩ đến đây, Tô Triết lập tức gọi điện cho cha mình.

"Mọi chuyện thế nào rồi? Đã nói chuyện chưa?" Tô Cửu Xuyên nghe điện thoại, lập tức hỏi.

"Ồ, đừng nhắc nữa” Tô Triết phàn nàn: "Ở đây có một tên không có mắt dám chiếm giữ vị trí của Long Vương. Cậu ta còn nói ai đến cũng không đuổi được cậu ta"

Cái gì?

Tô Cửu Xuyên nghe được lời này, trong lòng vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Ai dám chiếm giữ nơi ăn uống của Long Vương? Ngài Long Vương đã đồng ý chưa?

"Được rồi, đợi chút, cha sẽ xuống ngay!"

Cúp điện thoại xong, Tô Triết cười lạnh nhìn Diệp Lâm: "Không phải cậu nói cha tôi có ở đây cũng không dám làm gì cậu sao?"

“Thật may mắn, cha tôi đang ở trên lầu. Ông ấy sắp. sửa mang người đến giải quyết cậu! "

"Hừ, hiện tại hối hận cũng đã muộn rồi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: C86: Chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản đâu


Nhìn thấy anh họ Tô Triết gọi điện cho cha của anh ta, Susan không khỏi bắt đầu lo lắng.

“Chú thật sự đang ở đây à?” Susan lo lắng hỏi.

"Đương nhiên!" Khóe miệng Tô Triết nhếch lên, giống như sắp có trò hay xảy ra.

Không xong rồi!

Susan vẫn biết chút ít về cha của Tô Triết, Tô Cửu Xuyên.

Được biết, ông ta có mối quan hệ ngoại giao rộng rãi, biết cả hai bên trắng đen, đồng thời có quan hệ mật thiết với nhiều ông trùm thế lực ngầm.

Nếu Tô Cửu Xuyên thật sự đến đây, Susan lo lắng Diệp Lâm sẽ chịu thiệt thòi lớn.

Cho dù trưởng nữ nhà họ Triệu có mặt ở đây, cũng chưa chắc dám ra mặt.

"Diệp Lâm, chúng ta nhanh chóng rời đi đi." Susan có chút sợ hãi khuyên nhủ.


"Hừi! Hiện tại muốn rời đi?" Tô Triết chống tay lên hông, chặn đường: "Đã muộn rồi!"

Diệp Lâm bình tĩnh như Lã Vọng câu cá, thản nhiên điềm tĩnh.

"Cho dù Tô Cửu Xuyên xuống thì sao?" Diệp Lâm cười nói: "Tôi cam đoan về sau người sẽ hối hận, không phải là tôi."

Cái gì? Mọi người xung quanh nghe thấy thế thì ngây người.

Bọn họ thật sự không hiểu Diệp Lâm lấy đâu ra tự tin mà dám nói ra lời lớn mật như vậy?

Ngoài ra, Tô Cửu Xuyên và Tô Triết là cha con! Họ là một gia đình đấy!

Chẳng lẽ người ta đến còn có thể hướng cùi chỏ ra ngoài, giúp người ngoài đánh chính con trai mình sao?

"Diệp Lâm, chúng ta nhanh rời đi... Susan lo lắng: "Chú của tôi không phải là người tốt, ông ấy hoàn toàn khác với anh Tạ lần trước được cậu dạy cho một bài học”


Susan đã lầm tưởng rằng lần trước Diệp Lâm có thể dễ dàng đối phó với anh Tạ nên nghĩ là anh không để anh họ Tô Triết của mình có tuổi tác tương tự vào mắt.

Nhưng một khi chú Tô đưa người đến đây thì mọi chuyện sẽ càng trở nên rắc rối hơn.

“Hừ, tôi muốn xem cậu làm sao khiến tôi hối hận!” Tô Triết khoanh tay, liên tục cười lạnh.

Hai bên giằng co trong vài phút.

Tô Cửu Xuyên cùng Hắc Long dẫn theo mấy người tiến vào nhà hàng.

Cuộc điện thoại của Tô Triết khiến hai người lầm tưởng chỗ ngồi dành cho Diệp Lâm đã có người chiếm giữ?

Thế thì sao được chứ?

Bây giờ ngay cả Hắc Long cũng không thể ngồi yên, nhất định muốn đi xuống theo để xem tình hình.

"Ông chủ Tô thực sự ở đây!" Đám người trong nhà hàng chợt ầm ï.

"Nhìn này! Người đi bên cạnh ông chủ Tô... Vãi thật, đó không phải là ông trùm Hắc Long sao?"

"Ngay cả ông trùm lớn của thế lực ngầm ở Yến Kinh cũng bị kinh động à? Chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản nữa đâu!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: C87: Mau xin lỗi ngài diệp đi


Nhìn thấy Hắc Long cũng đi theo, một số khách hàng quen lần lượt đứng dậy, chủ động chào hỏi Hắc Long.

Nhưng lúc này Hắc Long làm như không có ai xung quanh, dùng đôi mắt tròn như chuông đồng nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm, sợ chiêu đãi có chỗ nào không chu toàn chọc cho vị Long Vương mới này sẽ không hài lòng.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong nhà hàng bắt đầu trở nên nặng nề.

Rất nhiều thực khách dừng bát đũa, tò mò nhìn về phía đó, như muốn xem cuối cùng Diệp Lâm sẽ có kết cục gì.

"Chú Hắc Long cũng ở đây à?" Tô Triết không chỉ gặp được cha mình mà còn gặp được ông trùm thế giới ngầm Hắc Long, điều này càng củng cố thêm lòng tin của anh ta. "Thằng nhãi, lân này mày chết chắc rồi!"

"Chú?" Susan nhìn thấy chú mình thì cũng hoảng hốt. Cô ấy tự hỏi liệu bây giờ mình lấy cha mình ra có thể giúp ích được gì cho việc này không?

Tuy nhiên, điều khiến Susan sợ hãi hơn cả chính là Hắc Long đang đi theo Tô Cửu Xuyên, thân hình vạm vỡ cao 1,9 mét áp bức đến mức khiến Susan choáng váng.

“Cha, chú Hắc Long!” Tô Triết vẫy tay với hai người nhưng chưa được đáp lại.

Chỉ thấy Tô Cửu Xuyên sau khi nhìn thấy Diệp Lâm thì bước nhanh đến.

"Ngài Diệp, ngài vừa đến sao?" Tô Cửu Xuyên nghe theo Diệp Lâm phân phó, không có gọi anh là Long Vương ở nơi công cộng.


Tuy nhiên, câu “ngài Diệp” này vẫn khiến tất cả những người còn đang cười trên nỗi đau của người khác ở đây ngây người.

Ông chủ Tô thực sự gọi chàng trai trẻ kia là “ngài sao? Lại còn gọi “ngài” một cách khách khí như thế?

Thái độ và giọng điệu giống như một cấp dưới chào cấp trên của mình.

"Cha? Cha..." Tô Triết ở bên cạnh cũng sửng sốt một chút, cho rằng có phải cha mình đã nhận nhầm người rồi không?

Và Susan cũng vô cùng ngạc nhiên. Không ngờ Diệp Lâm lại biết chú mình?

Nghĩ đến bộ dáng bình tĩnh vừa rồi của Diệp Lâm, Susan như hiểu ra điều gì đó.

Khó trách Diệp Lâm tự tin như vậy, hóa ra anh không hề sợ hãi!

"Ngài Diệp, tôi nghe nói vừa rồi có người không có mắt đã chiếm lấy vị trí của ngài phải không?" Hắc Long cũng thận trọng hỏi: "Cậu ta bị ngài đuổi đi rồi à?"

Nghe vậy, Diệp Lâm nhẹ nhàng cười: "Không có, tôi vân luôn ngồi ở chỗ này."


"Chuyện này..." Hắc Long và Tô Cửu Xuyên nghe được đều giật mình.

Tô Cửu Xuyên thậm chí còn trừng mắt nhìn con trai mình, cho rằng thằng nhóc này nói dối như thế?

Lúc này Diệp Lâm tiếp tục nói: "Ngược lại, chàng trai này ồn ào quá, không ngừng muốn đuổi tôi đi đấy."

"Ông chủ Tô, cậu ta là con trai của ông à?"

Đối mặt với sự chất vấn của Diệp Lâm, Tô Cửu Xuyên hít một hơi lạnh, thầm cảm thấy không ổn.

Vừa rồi lúc đến đã sơ sót không nói rõ cho con trai biết Long Vương ngầm rốt cuộc là ai.

Chắc là con trai thấy đối phương còn trẻ cho nên đã coi nhẹ.

Chuyện này nên làm gì cho phải đây?

Trong lòng Tô Cửu Xuyên cảm thấy hối hận không thôi.

Vốn định dể con trai đến để làm quen với Long Vương thế giới ngầm một chút nhưng hóa ra lại khéo quá thành vụng, làm hỏng chuyện!

"Cha?" Tô Triết dường như hiểu ra cái gì, cả người đổ mồ hôi lạnh: "Cậu ta... Cậu ta"

"Cậu ta cái gì?" Tô Cửu Xuyên tức giận, dùng tay trái tát vào mặt con trai mình: "Mau xin lỗi ngài Diệp đi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88: C88: Không phải ông chủ tô nhận nhầm người chứ


Âm thanh của cái tát chói tai vang vọng khắp toàn trường.

Cái tát này không chỉ khiến Tô Triết choáng váng mà còn khiến những vị khách khác trong nhà hàng cũng trợn mắt há hốc mồm không thể tin được.

Tất cả những người vừa cười nhạo Diệp Lâm không biết tự lượng sức mình, muốn xem anh bị chế nhạo đều. không ngờ rằng khi ông chủ Tô đến, thật sự đã đại nghĩa diệt thân, tóm lấy con trai mình đánh một trận.

"Sao còn không nhanh chóng xin lỗi ngài Diệp đi?"

Tô Cửu Xuyên lại mắng đứa con trai đang ngơ ngác của mình.

"Hả? Vâng... Vâng..."

Khi Tô Triết phản ứng lại, anh ta gần như khóc không ra nước mắt.

Lúc này mới hiểu rõ, hoá ra Diệp Lâm chính là Long Vương thế giới ngầm trong miệng cha anh ta?

Nếu biết sẽ phạm phải sai lầm lớn như vậy thì anh ta đã không đến.

Hai cha con vốn dĩ muốn nịnh nọt nhưng cuối cùng lại tự bê đá đập chân mình.

"Thực xin lỗi, ngài Diệp... Tôi có mắt không tròng. Tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, xin hãy tha thứ cho tôi lần này."


Dưới sự ép buộc của cha mình và áp lực của hiện trường, Tô Triết chỉ có thể cúi mặt xin lỗi Diệp Lâm.

Cảnh tượng này như tát vào mặt gần như tất cả những người có mặt ở đây.

Ngoại trừ Diệp Lâm, có lẽ không ai có thể nghĩ đến kết cục cuối cùng lại là Tô Triết phải cúi đầu thừa nhận sai lầm.

"Ha ha, vừa rồi không phải cậu uy hiếp tôi không có chỗ đứng ở Yến Kinh sao?" Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng.

Tô Triết sợ đến mức run rẩy, hèn mọn nói: "Không có... Là tôi nói bậy... Mong anh Diệp rộng lượng, đừng chấp nhặt với tôi.

Nói xong, Tô Triết lại quay sang em họ xin giúp đỡ.

"Em họ Susan, em và ngài Diệp quen nhau, xin em giúp anh cầu xin một chút..."

Susan giật mình, cô còn chưa phục hồi lại tinh thân trong nỗi khiếp sợ ban nãy đây.

Tuy nhiên, lần đầu tiên thấy người anh họ trịch thượng Tô Triết của mình, ngày thường luôn phớt lờ gia đình mình lại phá lệ quay sang mình cầu xin giúp đỡ. Chuyện này cũng khiến Susan không biết làm sao.

Trong lúc nhất thời, không biết phải mở miệng thế nào.

"Ngài Diệp..." Tô Cửu Xuyên cười khổ: "Việc này tôi cũng có trách nhiệm."


"Là tôi tự quyết định, muốn con trai tôi đến mời rượu ngài một lần. Không ngờ lại nảy sinh hiểu lầm như vậy."

Diệp Lâm gật đầu nói: "Ông chủ Tô, hôm nay tôi nể mặt ông. Hơn nữa, các người và Susan bạn tôi là người nhà, tôi có thể không làm khó cậu ta."

"Nhưng tôi không muốn gặp lại người này nữa." Diệp Lâm cuối cùng nói: "Đừng quấy rầy chúng tôi ăn cơm."

Tô Cửu Xuyên hiểu được ý tứ trong lời nói của Diệp Lâm, lập tức sắp xếp: "Trở về thu dọn đồ đạc rời khỏi Yến Kinh trong đêm. Nếu ngày nào ngài Diệp chưa hết tức thì mày cũng không cần phải quay lại nữa."

"Cha?" Tô Triết kinh hãi, không biết cha mình đang nói đùa hay là nghiêm túc?

"Không nghe thấy sao? Ngài Diệp không muốn gặp. lại mày đấy!" Tô Cửu Xuyên nhấn mạnh: "Muốn chết hay là cút đi?"

Tô Cửu Xuyên không dám nghỉ ngờ việc chọc giận ngài Diệp chỉ có một con đường chết.

Lúc này Tô Triết mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, anh ta ngập ngừng một chút rồi nói: "Con cút... Con cút ngay..."

Nói xong, Tô Triết vội vàng chạy ra khỏi nhà hàng.

"Ngài Diệp, chúng tôi sẽ không quấy rầy ngài nữa." Tô Cửu Xuyên và Hắc Long cũng cúi đâu khom lưng nói: "Chúc hai vị dùng bữa vui vẻ."

Cuộc xung đột ngắn ngủi đã kết thúc như vậy.

Nhưng kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.

“Đó thực sự là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Diệp. sao?”

"Không phải ông chủ Tô nhận nhầm người chứ?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89: C89: Đêm nay susan khó tránh khỏi kiếp nạn này sao


"Nhưng ngay cả đại ca Hắc Long cũng phải kính trọng anh ta ư? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

Lúc này không chỉ những người khác có thắc mắc như vậy mà ngay cả Susan cũng tỏ ra tò mò.

Đầu tiên là nhà họ Triệu đêm qua, sau đó là nhà họ Tô tối nay.

Cô ấy chợt phát hiện, Diệp Lâm trước mặt dường như bị bao phủ bởi một tấm màn che huyền bí, khiến cô ấy khó đoán ra.

Người có quan hệ đáng sợ như vậy thật sự là người mới ra tù sao?

"Làm sao cậu lại quen biết chú tôi?" Susan tò mò hỏi.

"Hôm nay vừa mới gặp mặt." Diệp Lâm cười nói: "Không ngờ rằng các người lại thật sự là người một nhà."

Susan cười khổ nói: "Người ta là gia tộc dòng chính của nhà họ Tô, còn gia tộc chúng tôi là một chỉ thứ. Ngoại trừ ngày lễ, ngày Tết cùng lúc tế tổ có thể tụ hợp lại thì ngày thường cũng không hề qua lại."

Diệp Lâm cũng nhìn ra được. Khi vừa tới, cậu con trai nhà họ Tô tên là Tô Triết kia hoàn toàn không coi trọng Susan. Ngay cả cha của Susan có mặt ở đây chỉ sợ cũng sẽ nhận được thái độ tương tự.


“Từ nay trở đi, nhà bọn họ sẽ không dám coi thường nhà cậu nữa.” Diệp Lâm tin tưởng, với mối quan hệ của mình, chỉ cần Tô Cửu Xuyên không phải kẻ ngốc, sau này ông ta sẽ chủ động xây dựng quan hệ tốt đẹp với nhà Susan.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
2. Tình Anh Duyên Em
3. Anh Cũng Có Ngày Này
4. Còn Lâu Mới Thích
=====================================

Lúc này, đồ ăn ngon lần lượt được bưng ra.

Cả hai đổi một số chủ đề nhẹ nhàng, trò chuyện rất vui vẻ.

Sau ba chén rượu, ăn một lượt đồ ăn. Bữa ăn chỉ mới ăn được một nửa.

Diệp Lâm đột nhiên giật mình, chăm chú nhìn chăm chäm khuôn mặt hơi say của Susan.

"Sao... Cậu cứ nhìn tôi hoài vậy?" Susan có vẻ ngượng ngùng: "Trên mặt tôi có dính gì à?"

Tất nhiên là có.

Nhưng Diệp Lâm sợ làm Susan sợ hãi, tất nhiên không thể nói ra sự thật.

Bởi vì Diệp Lâm phát hiện, ấn đường của Susan dần dần chuyển sang màu đen, thậm chí phía trên đầu cô ấy còn bắt đầu tụ tập một đám mây đen.

Đây là dấu hiệu đại hung hiện ra!

Nếu cứ tiếp tục xu hướng này, muộn nhất là trong vòng một ngày Susan sẽ gặp phải một tai nạn đẫm máu.


"Tôi sẽ không để cậu xảy ra chuyện gì đâu."

Diệp Lâm thử giúp Susan loại bỏ khí hung đang tụ tập trên đỉnh đầu trước.

Anh nhẹ nhàng vẫy tay. Đám mây đen ngay lập tức phân tán.

"Cậu làm sao vậy?" Susan thấy Diệp Lâm đột nhiên trở nên kỳ quái.

"Gần đây có thể cậu sẽ gặp phải phiền phức gì đó." Diệp Lâm nhắc nhở: "Hai ngày tới cố gắng ít ra ngoài nhất có thể. Hoặc là ngày mai xin nghỉ phép, không cần đi làm nữa."

Chỉ cần chịu đựng qua một hai ngày, có thể vận thế sẽ dần đảo ngược.

“Ngày mai là cuối tuần, đương nhiên không cần đi làm.” Susan mỉm cười: “Từ bao giờ mà cậu còn biết xem tướng cho người khác thế?”

"Biết một chút." Vị sư phụ thứ mười lăm của Diệp. Lâm là cao thủ Phong Thủy huyền học, có năng lực rất mạnh, tinh thông bói toán.

"Vậy cậu có thể tính toán ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì không?" Susan lại tò mò hỏi.

"Ngày mai còn chưa biết, ai có thể tính ra chứ?" Cho dù có thể, Diệp Lâm cũng không dám tùy tiện tính toán, tránh để lộ thiên cơ.

"Thật ra ngày mai có chuyện xảy ra đó." Susan mỉm cười: "Là họp lớp cấp ba của chúng ta, cậu có muốn tham dự không?”


Nghe vậy, Diệp Lâm lắc đầu: "Không có hứng thú, không đi."

Sau khi tốt nghiệp trung học, Diệp Lâm đã bị nhốt vào ngục giam, thoáng cái đã năm năm.

Các bạn cùng lớp cấp ba ngoài Susan ra thì anh không liên hệ với người nào khác.

Huống chỉ Diệp Lâm cũng không có thời gian.

“Được, cậu không tham gia cũng không sao.” Susan lại cười khổ: “Ồ, thực ra nếu không phải mình là lớp phó thì cũng không có ý định tham gia.”

Sau đó, cả hai nhớ lại những chuyện cũ ở trường. trung học.

Chẳng bao lâu, Diệp Lâm phát hiện ra năng lượng đen mà mình vừa xua tan lại tụ tập trên đỉnh đầu Susan, thậm chí còn lớn hơn trước một vòng.

Diệp Lâm cau mày, thầm nghĩ: Chẳng lẽ đêm nay Susan khó tránh khỏi kiếp nạn này sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 90: C90: Đây là mẹ tôi


"Chúng ta đi thôi."

Diệp Lâm thấy bữa ăn gần như đã ăn xong.

Hơn nữa, hung quang phía trên đầu Susan ngày càng mạnh mẽ hơn.

Diệp Lâm dự định đích thân hộ tống cô ấy về nhà để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Được!” Susan đứng dậy chuẩn bị tính tiền. Kết quả lại phát hiện bữa ăn của họ là miễn phí. Diệp Lâm đưa Susan và rời khỏi tòa nhà Long Môn.

Lúc này, Kim Lũ Y, chỉ huy đội cận vệ Yến Kinh đang đứng bên ngoài từ rất xa cũng chú ý đến Diệp Lâm.

Nhìn thấy anh đi cùng một cô gái xinh đẹp, hai người vừa đi vừa cười nói, không khỏi nắm chặt tay, rất tức giận.

Nghĩ đến mẹ mình đã ngủ sâu dưới đất mà hung thủ gây án chỉ cần ngồi tù năm năm đã có thể bắt đầu lại cuộc sống tự do và hạnh phúc rồi.

"Hừ, tên khốn này! Sống thật là quá thoải mái!"

"Chờ một thời gian nữa tôi đỡ bận nhất định sẽ bắt anh lại!"

Kim Lũ Y nghiến răng nghiến lợi, yên lặng thề trong lòng.


"Cho dù đó là tội danh vô căn cứ, tôi cũng sẽ tống anh vào tù! Đó mới là nơi thuộc về những người như anh!"

Hai người vừa trò chuyện khắp trời nam đất bắc vừa thong thả bước đi trên đường.

Nhưng Diệp Lâm dọc đường quan sát, phát hiện khí đen trên đầu Susan không những không giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng tụ lại.

Dường như vận rủi sắp ập đến bất cứ lúc nào.

Điều này không tốt... Diệp Lâm thầm nghĩ: Vốn tưởng rằng rời khỏi tòa nhà, thay đổi môi trường sẽ chuyển biến tốt hơn một chút.

Nhưng không ngờ nó lại trở nên tồi tệ hơn?

"Tôi gần về đến nhà rồi."

Ngay sau đó, Susan chỉ vào một ngã tư phía trước và nói: "Băng qua đường là đến tầng dưới nhà tôi."

"Cậu không cần tiễn nữa, tôi có thể tự mình trở về, cậu cũng nhanh chóng về nhà đi."

"Không được." Diệp Lâm lắc đầu: "Tôi phải đưa cậu đến dưới tâng nhà."

Kỳ thực nếu không phải quá đột ngột, tối nay Diệp Lâm rất muốn đưa cô ấy về nhà mình.


Như vậy thì dù có bất kể chuyện gì xảy ra, anh đều có thể hoá giải cho cô ấy trong thời gian sớm nhất.

“Không cần đâu.” Susan lịch sự nói: “Cậu không cần phải làm thế. Không sao đâu.”

Nhưng Diệp Lâm vẫn kiên trì lân nữa.

Đúng lúc này... tích tích!

Tiếng xe điện vang lên từ phía sau.

"San San, con tan làm rồi à?"

Chỉ thấy một người phụ nữ trung niên đi chiếc xe đạp điện mới toanh, chậm rãi tiến đến. Bà cũng nhìn lên nhìn xuống người đàn ông lạ mặt đang đi theo con gái mình.

“Mẹ!” Susan vẫy tay với người phụ nữ.

"Đây là ai?" Mẹ Tô tò mò hỏi, nghĩ thầm chàng trai này cũng khá đẹp trai, chẳng lẽ ngày đầu tiên đi làm mà con gái bà đã gặp được nam thần sao?

Quả nhiên là công ty lớn, phẩm chất đàn ông cũng rất cao.

“Mẹ, cậu ấy là Diệp Lâm, bạn học cấp ba của con.” Susan nói, giới thiệu với Diệp Lâm: “Đây là mẹ tôi.”

“Chào dì.” Diệp Lâm chủ động chào hỏi.

"Diệp Lâm?" Mẹ Tô vừa nghe nói người này không phải là đồng nghiệp cùng công ty với con gái bà mà là bạn học cấp ba từng ngồi tù sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Cậu chính là Diệp Lâm đã ngồi tù năm năm lại bị đuổi khỏi nhà họ Diệp đó ư?”

"À, nghe nói cậu vừa mới được thả ra lại đánh nhau cùng người khác? Báo hại con gái tôi phải chạy khắp nơi nhờ vả quan hệ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 91: C91: Hôm nay tao sẽ khiến mày phải trả giá đắt


“Loại người như cậu, về sau cách con gái tôi xa một chứt!”

Susan nghe vậy đã vội ngăn mẹ lại: "Mẹ! Mẹ nói gì thế?"

"Con đã nói với mẹ cả trăm lần rồi, người bạn cùng lớp này của con bị buộc tội oan!"

"Hơn nữa, con có thể làm việc trong công ty lớn của nhà họ Triệu đều nhờ vào mối quan hệ của Diệp Lâm!"

"Sao mẹ có thể nói những điều như vậy ngay khi vừa gặp người ta thế chứ? Thật quá đáng!"

Nói xong, Susan lại xin lỗi Diệp Lâm: "Thực xin lỗi, Diệp Lâm. Mẹ tôi là như vậy, bà ấy chỉ là thẳng tính thôi không có ý xấu gì đâu."

"Hừ!" Mẹ Tô hừ lạnh một tiếng: "Con còn nói là nhờ cậu ta có quan hệ sao? Về sau mẹ và cha con tính toán lại, công việc của con và cậu ta có thể có liên quan gì chứ?”

"Cậu ta không còn là thiếu gia nhà họ Diệp nữa. Chính bản thân mình còn khó tự bảo vệ, sao có thể giúp. con tìm việc làm chứ?”

"Con có thể vào một công ty lớn là vì con xuất sắc ưu tú."

Susan thấy mình không thể nói lại mẹ mình, lại sợ mẹ nói ra điều gì quá đáng vì vậy nhanh chóng kéo mẹ rời đi.

"Diệp Lâm, chúng tôi đi trước, cậu nhanh chóng trở về đi." Susan vẫy tay tạm biệt Diệp Lâm.


“Thằng nhóc kia, từ nay về sau tránh xa con gái của tôi ra!” Trước khi rời đi mẹ Tô còn không quên quay lại bổ sung.

"Mẹ, bớt nói vài câu đi!"

Hai mẹ con cứ cãi nhau mãi, không ai thuyết phục. được ai.

Vừa đến cổng tiểu khu.

Đột nhiên, hai người đàn ông mặc đồ đen lao ra khỏi một chiếc xe tải đậu bên đường.

Không một lời giải thích đã kéo Susan không kịp phòng bị vào trong xe.

Cửa xe đóng sầm lại rồi nghênh ngang phóng đi. “Ối!” Mẹ Tô lập tức hoảng sợ.

Sau khi ngơ ngác vài giây mới đột nhiên lớn tiếng kêu cứu.

"Cứu với! Có ai không? Bắt cóc!" "Có người đã bắt con gái tôi đi!" "Ah!"

Mẹ Tô lại lên xe đạp điện đuổi theo hướng chiếc xe tải đang bỏ chạy.

Nhưng làm sao chiếc xe hai bánh của bà ta có thể đuổi kịp một chiếc ô tô bốn bánh chứ?


Bà ta đuổi theo đến ngã tư nơi chia tay với Diệp Lâm vừa rồi thì thấy Diệp Lâm vẫn đứng đó.

Như tìm được vị cứu tinh, mẹ Tô vội vàng hét lên: "Diệp Lâm! Nhanh lên... Nhanh lên! Con gái của tôi đã bị chiếc xe tải đen đó bắt mất!"

"Nhanh giúp tôi đuổi theo!"

Lúc này, sắc mặt Diệp Lâm dần dần tối sầm, gương mặt anh lộ ra sát ý.

Cuối cùng anh cũng chờ được đại nạn của Susan xảy ra.

May mản là anh đã không rời đi ngay lúc đó.

Hơn nữa, vào lúc chiếc xe lao qua, Diệp Lâm cũng nhận ra một khuôn mặt quen thuộc thoáng qua trên cửa Sổ xe.

"Anh Tạ?"

Susan bị bắt cóc trong xe vừa kinh vừa sợ.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô ấy lập tức nhận ra một gương mặt quen thuộc giữa những gương mặt xa lạ.

"Anh định làm gì?"

Susan sợ hãi hỏi.

"Làm gì?"

Tạ thiếu gia nghiến răng nghiến lợi hung tợn quay lại nói: "Mày làm tao mất việc, cha tao cũng bị cách chức tạm thời! Tấy cả những chuyện này đều là do mày gây ra! Mày còn hỏi tao muốn làm gì sao?”

“Hôm nay tao sẽ khiến mày phải trả giá đắt!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 92: C92: Người đẹp tuyệt trần


Sau cuộc xem mắt với Susan ngày hôm kia, anh ta đã mất việc, ngay cả cha anh ta cũng chịu liên lụy bị chính phủ tạm thời cách chức, còn phải chịu điều tra.

Cuộc đời Tạ thiếu gia đột nhiên rơi vào đường cùng.

Anh ta đổ lỗi mọi chuyện cho Susan, nghĩ rằng mọi chuyện là do cô ấy gây ra.

Sáng nay anh ta lại bị người cha uống say thoá mạ một trận rồi đuổi khỏi nhà.

Tạ thiếu gia buồn bực, tìm đến đám anh em chuyên làm việc xấu với nhau uống rượu. Dựa vào men say có thêm can đảm, mọi người cùng thực hiện kế hoạch lớn mật này.

Nhìn nhóm người trong xe nồng nặc mùi rượu cùng với ánh mắt đầy ác ý kia, tất nhiên Susan có thể đoán được họ định làm gì cô.

"Anh làm vậy là phạm pháp đấy!" Susan lớn tiếng cảnh báo.

"Phạm pháp?" Tạ thiếu gia hừ lạnh một tiếng: "Đời tao đã bị mày hủy hoại, còn quan tâm đến chuyện này làm gì? Hơn nữa..."

"Tao sẽ để lưu lại chứng cứ! Nếu mày dám tố cáo, tao sẽ đưa toàn bộ đoạn video ngắn của mày ra ánh sáng! Chắc mày không muốn dùng cách này để nổi tiếng trên mạng chứ?”


Tạ thiếu gia tin rằng chỉ cần anh ta näm được nhược điểm này trong tay thì người phụ nữ này từ nay sẽ có thể bị anh ta điều khiển, muốn làm gì thì làm!

"Đồ khốn nạn!" Susan cũng bị suy nghĩ đê hèn của Tạ thiếu gia chọc giận: "Cho dù anh có đưa ra ánh sáng thì tôi cũng sẽ báo cảnh sát bắt anh! Đừng nghĩ đến việc lấy thứ đó ra đe dọa tôi!"

"Được rồi! Vậy thì chúng ta cùng chết thôi!" Hiện tại Tạ thiếu gia không để bụng đến điều gì nữa. Anh ta chỉ muốn trả thù Susan, khiến cô ấy cũng phải xui xẻo như mình.

Hai người đàn ông mỏ chuột tai khỉ ngồi ở ghế sau đã bắt đầu mất kiên nhẫn, giở trò.

Susan gào thét vùng vẫy, nước mắt tủi nhục chảy ra. "Dừng lại, đừng chạm vào cô ta vội!" Tạ thiếu gia lập †ức mảng: "Lần đầu tiên của cô ta là của tôi! Các người tránh ra"

Tạ thiếu gia còn chưa thành công, làm sao có thể để người khác đến trước?

"Được rồi, vậy để Tạ thiếu gia chơi trước!" Đám anh em của anh ta cũng rất thức thời.

Chẳng bao lâu, chiếc xe đã chạy đến một khu nhà xưởng bỏ hoang.

Họ đã sớm chuẩn bị tốt công cụ gây án ở chỗ này.

"Cứu với!" Susan vừa bước ra khỏi xe đã hét toáng lên kêu cứu.

Nhưng bây giờ là ban đêm lại ở vùng ngoại ô vắng vẻ này.

Dù Susan có hét to thế nào cũng không có ai đáp lại. “Ha ha ha ha..." Đám người Tạ thiếu gia cười đùa nói: “Cho dù mày có hét rách họng thì cũng sẽ không có ai đến cứu mày đâu.”

Sau một hồi xô đẩy và quát lớn, Susan bị lôi lên tầng hai.

Chỉ thấy một chiếc camera đã được lắp sẵn ở đó và một tấm nệm đặt trên mặt đất.

Trái tim Susan như hoàn toàn chìm xuống đáy vực.

Cô ấy chợt nghĩ tới bạn nãy Diệp Lâm còn nhắc nhở mình rằng gần đây sẽ gặp rắc rối.


Khi đó cô ấy vẫn còn cười nhạo Diệp Lâm như là thầy bói nhưng không ngờ anh thực sự nói đúng.

Susan cảm thấy vô cùng hối hận vì đã không nghe. lời Diệp Lâm về nhà sớm hơn.

Hoặc chỉ cần để Diệp Lâm hộ tống mình đi đến dưới †ầng nhà thôi thì chuyện bây giờ cũng chưa chắc sẽ xảy ra.

"Diệp Lâm... Cậu ở đâu... Cứu tôi...". Truyện Gia Đấu

Susan thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng một phép màu sẽ xảy ra.

Phịch!

Susan hét lên một tiếng, cô ấy bị đẩy xuống nệm một cách thô bạo.

“Mày tự mình cởi hay để tao giúp mày?”

"Nếu như mày không chịu phối hợp, để tao phải ra tay thì đừng trách tao không biết thương hoa tiếc ngọc!”

"Hì hì..."

Tạ thiếu gia nở cười độc ác như một tên ác ma, anh ta bước từng bước tới gần Susan.


"Tạ thiếu gia, xin anh hãy để tôi đi!"

“Ngày mai tôi sẽ nghỉ việc ở công ty và giao lại công việc cho anh.”

"Vì anh say rượu nên mới làm ra chuyện sai lầm như vậy, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra."

"Tạ thiếu gia, đừng phạm lỗi thêm nữa. Dừng tay lại đi..."

Susan thấy mình không cậy mạnh được vì thế lại mềm giọng năn nỉ. Dù chỉ có thể trì hoãn thời gian một chút cũng tốt.

Nhưng đám người Tạ thiếu gia lúc này đã hoàn toàn rơi vào trạng thái t*ng trùng lên não, hoàn toàn bất chấp tất cả.

Mọi chuyện đã đến nước này, liệu họ còn đường lui nào không?

Bây giờ họ chỉ muốn tham hoan, sao còn quan tâm đến luân thường đạo đức nữa?

Hơn nữa, Susan còn là người đẹp tuyệt trần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 93: C93: Đừng giết tôi


Lúc này hai tay Susan khoanh trước ngực, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy cảnh giác và sợ hãi, dưới đôi mắt xinh đẹp vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt chưa lau khô.

Bộ dạng đáng thương nhu nhược này không những không khiến những người này thông cảm mà còn khơi dậy rất nhiều ham muốn chiếm hữu của họ hơn.

"Thật ra hôm xem mắt đó, tao đã định chuốc say mày, cũng đã đặt phòng riêng ở khách sạn rồi."

Đôi mắt của Tạ thiếu gia sáng lên, anh ta cởi áo vứt ra một bên tiến từng bước một đến gần.

"Tối nay, mày không thể chạy trốn được nữa! Mày là của tao!"

Susan sợ đến mức vừa hét chói tai vừa lùi lại: "Đồ súc sinh, đừng đến đây! Cha tôi cũng là người của chính phủ. Ông ấy sẽ không buông tha cho các người! Không cần!"

Ngay khi Tạ thiếu gia như lang như hổ lao vào. Susan.

Rầm!

Phía sau truyền đến một tiếng vang lớn!

Chỉ thấy một chiếc taxi giống như được chắp cánh lao lên tầng hai, phá hỏng cánh cửa sắt lớn của căn phòng bỏ hoang.

"Cái quái gì vậy?"

Đám người Tạ thiếu gia quay lại, khi nhìn thấy chiếc xe taxi thì lập tức kinh hoảng biến sắc.

Mẹ kiếp, đây là tầng hai. Làm sao chiếc taxi này đến được đây?


Loảng xoảng!

Lại một tiếng vang lớn! Cửa xe bị người nào đó đá tung ra.

Ngay sau đó, một người bước xuống khỏi taxi.

"Là mày?"

Tạ thiếu gia nhìn thấy người này, ánh mắt đột nhiên bốc lửa.

Chính là thứ gọi là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt! "Diệp Lâm?" Khi Susan nhìn thấy Diệp Lâm bước xuống taxi như thể một vị thần từ trên trời rơi xuống thì không thể nhịn được nữa, cô ấy che miệng vừa khóc vừa cười rộ lên...

"Tôi biết... cậu nhất định sẽ đến cứu tôi..."

Lúc này, Tạ thiếu gia đã tức giận quay người chỉ tay vào Diệp Lâm.

"Thằng nhãi kia! Ngày đó chính là mày phá hỏng việc. tốt của tao, mày dám đánh tao! Nếu như nhà họ Triệu không ủng hộ mày thì tao đã giết mày từ lâu rồi!"

"Hôm nay mày còn dám đến phá hoại việc tốt của tao à? Đúng là tìm chết mài!"

Nói xong, Tạ thiếu gia ra lệnh cho anh em bên cạnh mình: "Lên! Bắt nó!"

"Mày còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Được rồi, lát nữa tao sẽ để mày đứng sang một bên trơ mắt nhìn!"

Ở trong mắt của Tạ thiếu gia thì bên bọn họ có năm người đàn ông, đối phó với một kẻ hèn như Diệp Lâm là chuyện cực kỳ dễ dàng.


Nhưng giây tiếp theo, bốn gã kia còn chưa đến gần đã bị Diệp Lâm tát một cái bay đi. Tên nào tên nấy như bùn đám bùn lầy, nặng nề dính vào tường, sống chết không rõ.

"Hít!"

Nhìn thấy tình huống này, Tạ thiếu gia không khỏi hít

một hơi khí lạnh, dường như không thể tin vào hai mắt mình.

Đây là năm người lớn sống sờ sờ đấy!

Bị ném đi như thế mà vẫn nằm trên tường không ngã xuống là sao?

Sao một người bình thường có thể làm thế được chứ?

"Mày... mày là người hay ma?”

Tạ thiếu gia đã sợ hãi đến mức run rẩy toàn thân, từng bước lùi lại phía sau.

Anh ta từng bước một đến gần cửa sổ, có ý đồ nhảy khỏi cửa sổ bỏ chạy.

Trong chớp mắt, Diệp Lâm như một bóng ma đến gần cửa sổ đó.

"Là mày đang tìm chết!"

Nếu tên này dám đến tìm anh báo thù, có lẽ còn có thể tha mạng chó của anh ta.

Nhưng anh ta ngàn vạn lần không nên, không nên chạm vào Susan.

Diệp Lâm dùng một tay tóm lấy cổ họng của Tạ thiếu gia.

Một tay rút con dao găm từ thắt lưng ra.

"Không... đừng... Tạ thiếu gia gian nan nặn ra mấy chữ: "Đừng giết tôi..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 94: C94: Cậu tránh xa con gái tôi ra


“Đừng!”

Chính vào lúc Diệp Lâm muốn ra tay, Susan lại đột nhiên bước tới vươn tay ra túm chặt lấy tay Diệp Lâm.

“Đừng để loại người này làm bẩn tay cậu!” Susan vội vàng khuyên nhủ.

“Cậu vừa mới ra tù, nếu lại dính tới mạng người thì đời này của cậu coi như xong.”

Diệp Lâm ngây người nhìn Susan, anh bỗng nhiên nhớ tới ngày mình ra tù, khi Kim Lũ Y tới tìm mình báo thù thì người ở bên cạnh mình cũng khuyên mình như vậy.

Ra tay với loại rác rưởi này, không đáng!

“Tôi vẫn luôn tin cậu bị oan!”

Susan tiếp tục nói.

“Đừng giết người! Đừng có để lại vết đen trên lý lịch!”

Ở trong mắt Susan đơn thuần thiện lương kia, Diệp Lâm vẫn luôn là người đàn ông trong mộng của cô.

Đây cũng là lý do ở trước mặt Susan, Diệp Lâm rất ít khi thể hiện bản thân mình.

Anh không muốn phá hủy hình tượng của mình trong lòng cô.

Không muốn khiến cô thất vọng. “Được!”


Nếu Susan đã mở miệng, vậy thì đương nhiên Diệp Lâm sẽ đồng ý.

“Chỉ có điều...Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha”

“Tôi phải tịch thu công cụ gây án của anh tai”

“Miễn cho sau này anh ta lại dùng thứ này hại cô gái khác!”

Cái gì? Susan nghe vậy nhất thời chưa phản ứng được.

Cô còn tưởng là mấy thứ như vũ khí khí giới linh tinh, còn cảm thấy mấy thứ này đâu có quan trọng lắm nhỉ?

“Susan, cha mẹ cậu tới kìa...

Diệp Lâm chỉ tay về một phía khiến Susan dời ánh mắt qua chỗ khác.

Chính vào lúc Susan quay đầu, Diệp Lâm ra tay nhanh như chớp.

Đầu tiên là phế thăng em của Tạ thiếu gia, sau đó đóng đỉnh tứ chỉ của anh ta xuống nền đất.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến Susan sợ tới mức giật thót mình. Tiếng kêu kia thảm thiết như vọng lên từ Địa ngục Cửu U, khiến người ta không rét mà run.

“Đừng quay đầu!”


Hình ảnh sau lưng không phù hợp với trẻ em.

Diệp Lâm ôm lấy bả vai Susan rồi nhanh chóng phá cửa sổ rơi xuống.

Sau khi hai người tiếp đất an toàn trong lòng Susan vẫn còn sợ hãi.

“Gậu làm gì anh ta rồi?” Susan bất an gặng hỏi.

“Cho anh ta một bài học nho nhỏ giúp anh ta phát triển trí nhớ thôi.”

“Chúng ta đi thôi!”

Diệp Lâm mang theo Susan rời khỏi nhà xưởng bỏ hoang này.

Chỉ cách một con đường nhưng nếu phía đối diện là đường phố phồn hoa thì bên này nơi khuất ánh mặt trời lại là nơi sinh ra vô số tội ác.

Diệp Lâm đi cùng Susan trên đường, đi được một lúc mà cô vẫn sợ hãi, giống như chưa hồi phục lại tỉnh thần †ừ nỗi khiếp sợ ban nấy.

Chỉ có điều Diệp Lâm không nhìn thấy đám khí đen trên đầu cô nữa rồi, chứng tỏ kiếp nạn này đã được vượt qua, cuối cùng anh cũng có thể yên lòng.

“San San!” Không lâu sau cha mẹ Susan chạy chậm tới. “San San, con không sao chứ?”

“Rốt cuộc là kẻ nào to gan lớn mật dám bắt cóc con? Cha nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!”

Một nhà ba người đoàn tụ bên nhau.

Tuy rằng Diệp Lâm đã cứu Susan nhưng mẹ của cô vẫn có thành kiến rất lớn với anh.

“Có phải là cậu ở bên ngoài chọc phải kẻ nào đó, kẻ thù không tìm thấy cậu cho nên mới bắt con gái bảo bối của tôi không?”

“Tôi nói rồi, cậu tránh xa con gái tôi ra”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 95: C95: Đúng là thần đầu tiên


Diệp Lâm lười giải thích cho bọn họ nghe, sau khi đưa Susan lên xe anh xoay người rời đi.

“Mẹ, mẹ thật quá đáng!” Sau khi Susan hồi phục tinh thần lại từ trong nỗi khiếp sợ thì lại tức giận nói với mẹ của mình: “Nhờ có Diệp Lâm đến kịp, nếu không con đã mất trinh rồi! Thế mà ban nãy mẹ còn nói cậu ấy như vậy!"

“Hừ, chưa biết chừng mọi chuyện là do cậu ta sắp xếp đấy!" Mẹ Tô vẫn không phục: “Đừng tưởng rằng cậu †a cứu con là mẹ sẽ cảm kích cậu ta.”

“Mẹ, mẹ có biết người bắt cóc con là ai không?”

Vốn Susan không muốn nhắc tới người này nhưng thấy cha mẹ mình hiểu lầm Diệp Lâm cho nên cô không thể không nhắc tới.

“Ai?” “Tạ thiếu gia!”

“Cái gì?” Cha Tô vừa nghe thấy thì suýt nữa đã đâm sầm vào đuôi xe ở trước: “Cậu ta... Cậu ta bắt cóc con làm gì?”


Susan giải thích sơ sơ cho bọn họ nghe nguyên nhân là vì Tạ thiếu gia oán hận mình.

Lúc này cha mẹ cô mới im lặng, không nghĩ tới đại thiếu gia ngày thường lịch thiệp thế mà lại làm ra việc cầm thú như vậy.

Nhưng mẹ Tô vẫn cố chấp nói: “Nếu như thật sự là như thế vậy thì thằng nhóc họ Diệp kia lại càng liên quan tới chuyện này.”

“Con nói thử mà xem, cậu ta sắp xếp chức vị gì cho. con mà chả được, thế mà còn cố tình cho con thay vị trí của Tạ thiếu gia? Đây không phải là khiến con gây thù với người ta à?”

“Mẹ!” Susan thấy mẹ mình nói lời đổi trắng thay đen thì tức giận tới cạn lời.

Lúc này cha Tô đang lái xe cũng mở miệng khuyên nhủ: “Mẹ của con cũng có ý tốt mà thôi, con cãi cha mẹ trăm đường con hư.”

“Hơn nữa thằng nhóc họ Diệp kia chỉ là ôm đùi nhà họ Triệu mà thôi, bản thân nó không có tài cán gì. Con ít tiếp xúc với nó lại, đừng có để bị nó dạy hư.”

Susan không nhịn được nói: “Cậu ấy cũng không ôm đùi nhà họ Tô mà. Cha à, con nói chuyện này có lẽ cha sẽ không tin nhưng mà ngay cả bác Tô Cửu Xuyên ở dòng chính của gia tộc mình khi nhìn thấy Diệp Lâm cũng cúi đầu cung kính đấy.”

Lời vừa dứt, cha mẹ cô đều nở nụ cười, tất nhiên bọn họ nghĩ những lời này chỉ là lời nói đùa.

Tô Cửu Xuyên là ai?

Đó là người có quyền lực rất cao trong gia tộc nhà họ Tô bọn họ, trong tương lai có hy vọng cạnh tranh vị trí gia chủ.

Tô Cửu Xuyên sẽ cung kính với một tên tội phạm mới ra khỏi trại giam ư?


Nói đùa thì thế?

Nhưng vào lúc này, điện thoại của cha Tô đột nhiên vang lên. Là một số máy lạ.

Cha Tô vừa nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia điện thoại thì giật mình, tiếp đó vội vàng dừng xe ở bên đường.

“Cậu Tô à, là tôi, Tô Cửu Xuyên.” Tô Cửu Xuyên chủ động gọi điện thoại cho cha của Susan.

Cha Tô được ưu ái mà sợ: “Anh Tô, có chuyện gì vậy?”

“Cũng không có gì, chỉ là lâu rồi không liên hệ cho nên gọi điện thoại hỏi thăm chút mà thôi.” Tô Cửu Xuyên cười nói: “Không làm phiền cậu chứ?”

“Không không không... Cha Tô vội vàng lắc đầu, đồng thời cảm thấy khó hiểu.

Gái gì gọi là thời gian dài không liên hệ, hai anh em bọn họ vốn chưa từng liên hệt


Số điện thoại của Tô Cửu Xuyên đối với cha Tô là một dãy số xa lạ.

“Cậu Tô à, dạo này cậu có rảnh hay không, anh định mời cả nhà cậu ăn cơm.” Tô Cửu Xuyên đưa ra lời mời.

“Được nha, khi nào cũng được, lúc nào em cũng rảnh. Ừ... Được...” Cha Tô nhận lời mời, mãi tới khi tắt điện thoại mà vẻ ngơ ngác trên mặt ông vẫn chưa biến mất.

Sao đột nhiên Tô Cửu Xuyên bên dòng chính gia tộc lại mời gia đình mình ở bên dòng nhánh ăn cơm chứ?

Đúng là thần đầu tiên!

Chỉ có Susan là rõ chuyện đang xảy ra, nhất định là do nể mặt Diệp Lâm cho nên bác Tô mới mời nhà mình ăn cơm.

“Nhất định là do con gái chúng ta làm giám đốc ở Tổng công ty nhà họ Triệu.” Mẹ Tô phân tích: “Sau này nếu nhà họ Tô có hợp tác với nhà họ Triệu, có khi con gái chúng ta có thể giúp được vài chuyện cho nên Tô Cửu Xuyên mới mời nhà chúng ta ăn cơm, xây dựng quan hệ trước!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 96: C96: Có muốn ra ngoài uống một chén với mấy anh không


Lúc này ở phía bên kia đường, Diệp Lâm rảo bước dưới bầu trời đầy sao cùng ánh trăng dịu dàng.

Anh vừa muốn gọi một chiếc taxi để trở về biệt thự: thì lại đột nhiên dừng chân lại, nhìn về phía cửa hàng

bán hoa ở phía đối diện đường.

Chỉ thấy một cô gái trẻ trung xinh đẹp ngồi trên xe lăn đang tiễn một vị khách đi.

“Là cô ấy... Thế mà chân của cô ấy lại...” Ánh mắt Diệp Lâm trở nên u ám.

Vụ tai nạn năm đó, một người chết bảy người bị thương.

Ngoại trừ mẹ của Kim Lũ Y chết thì còn có bảy người khác bị thương.

Mà cô gái ngồi trên xe lăn đang bán hoa kia cũng là một trong số những người bị hại.

“Haiz...”


Diệp Lâm thở dài.

Tuy rằng vụ tai nạn đó không phải do anh gây ra, nhưng trong âm mưu này có rất nhiều người vô tội bị liên lụy.

Diệp Lâm nhớ cô gái kia tên là Trần Thơ Nhã, tuổi sấp xỉ mình.

Lúc đó chân của cô bị thương nặng, không nghĩ tới cô lại trở thành kẻ tàn tật.

Diệp Lâm đang định cất bước qua đó giúp cô chữa trị vết thương ở chân. Lấy y thuật hiện tại của anh, trị liệu một cái chân bị phế chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức. Thế nhưng mới đi được một nửa anh lại dừng chân lại.

“Có lẽ cô ấy không muốn nhìn thấy mình đâu...”. Trải‎ 𝔫ghiệ𝐦‎ đọc‎ tr𝘶yệ𝔫‎ số‎ 1‎ tại‎ #‎ T‎ R‎ 𝘶‎ M‎ T‎ R‎ U‎ Y‎ E‎ N.V𝔫‎ ‎ #

Giống như Kim Lũ Y, trong mắt người bị hại năm đó Diệp Lâm chính là kẻ gây họa không thể tha thứ được.

Cho dù Diệp Lâm có lòng muốn trị liệu cho cô, cô cũng chưa chắc sẽ vui mừng.

“Haiz thôi bỏ đi.” Diệp Lâm cười khổ lắc đầu: “Đợi ngày sau khi mọi chuyện sáng tỏ, mình lại tới trị liệu cho cô ấy sau vậy.”


Chính vào lúc Diệp Lâm đang chuẩn bị rời đi thì Trần Thơ Nhã ở phía đối diện cũng chuẩn bị đóng cửa hàng.

Mấy năm nay nởi vì cô thành kẻ tàn phế cho nên không thể nào đi tìm việc được, bạn bè thân thích với những người tốt bụng có lòng trợ giúp giúp cô mở một cửa hàng bán hoa, miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai cô mới không đến nỗi chết đói.

Thế nhưng Trần Thơ Nhã đột nhiên cảm giác được xe lăn của mình bắt đầu mất khống chế chạy lùi về phía sau.

Trần Thơ Nhã sợ hãi kêu lên, nắm chặt xe lăn, suýt chút nữa đã ngã trên mặt đất.

Bên tai lại truyền tới một tràng cười khoái chí.

Trần Thơ Nhã dừng xe lăn quay đầu nhìn lại, là mấy thanh nhiên tóc vàng cả người nồng nặc mùi rượu đang trêu chọc cô.

Ban nấy là do bọn họ kéo xe lăn của cô về phía sau.

“Cô chính là Tây thi của cửa hàng bán hoa này à?” Thanh niên tóc vàng nhìn Trần Thơ Nhã bằng ánh mắt mờ ám, trong mắt gã lóe lên chút king ngạc, nhưng phần nhiều là tiếc hận: “Quả nhiên là một người đẹp! Ai da, đáng tiếc là một người què!”

“Chỉ cần gương mặt xinh đẹp, dáng người chuẩn, chân có què hay không cũng không sao... Lại có mấy. người mở miệng trêu đùa.

Trần Thơ Nhã cực kỳ bực bội, cô không phản ứng lại đám lưu manh đó, tiếp tục di chuyển xe lăn muốn trốn vào trong tiệm.

“Ai nha, người đẹp à, đừng có đi nha.” Thanh niên tóc vàng túm chặt lấy xe lăn, cưỡng ép giữ cô lại: “Có muốn ra ngoài uống một chén với mấy anh không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 97: C97: Chui qua đi


Trần Thơ Nhã cả giận nói: “Các cậu còn làm thế này thì tôi sẽ kêu người đó! Buông xe của tôi ral”

“Ha ha, cô em kêu đi.” Thanh niên tóc vàng không hề để ý: “Bọn anh cũng có làm gì cô em đâu, chỉ là muốn mời cô em uống một chén thôi mà! Sao nào, như vậy cũng phạm pháp à?”

“Cứu với!" Trần Thơ Nhã lớn giọng cầu cứu.

Chủ tiệm xung quanh nghe thấy tiếng kêu vội vàng chạy ra xem tình hình.

“Nhìn cái gì mà nhìn!” Thanh niên tóc vàng trợn mắt đập bình rượu trong tay xuống: “Tao xem bọn mày ai dám xen vào việc của người khác?”

Giọng điệu cùng khí thế kiêu ngạo như thế lập tức dọa cho đám chủ tiệm bên cạnh sợ hãi chạy về.

Mọi người là kẻ làm ăn buôn bán nhỏ, thành thật hiền lành, ai dám xen vào việc của người khác chứ?

“Hừ, đúng là không biết điều!” Thanh niên tóc vàng tỉnh táo lại, gã trợn mắt dung dữ nhìn Trần Thơ Nhã, buông lời uy hiếp: “Cô em nhất định không muốn đi uống rượu với bọn anh? Hả?”

“Không đi, không đi!” Trần Thơ Nhã cắn răng kiên trì: “Có chết cũng không đi!"


“Được lắm! Xem ra cô em đây là kẻ rượu mời không uống thích uống rượu phạt!”

Thanh niên tóc vàng vừa dứt lời đã ném xe lăn của Trần Thơ Nhã qua một bên, ngay cả cô cũng bị đẩy ngã trên mặt đất.

Sau đó nâng chân đứng trước cửa hàng, dang rộng hai chân, chỉ vào dưới háng nói.

“Chui qua chỗ này của anh đây, bọn anh sẽ lập tức đi ngay."

“Nếu không thì đừng có hòng từ chối!”

Mấy tên thanh niên khác cũng cười nói vui vẻ: “Chui qua đi, chui qua đi!”

Thậm chí còn cố ý kéo xe lăn của cô ra xa, khiến cô không thể lấy được.

Trần Thơ Nhã quỳ rạp trên mặt đất, hai chân mềm mại không có sức lực cho nên cô chỉ có thể chống tay. miễn cưỡng ngồi dậy.


Phải chịu sự sỉ nhục thế này, tròng mắt cô ngập. nước.

“Mấy tên xấu xa các người... Đợi lát nữa bạn của tôi tới... Tôi nhất định sẽ bảo cô ấy dạy dỗ các người...”

Thanh niên tóc vàng nghe xong cũng chẳng để trong lòng: “Vậy mau gọi bạn của cô tới nha! Bọn anh chờ!”

“Anh đây muốn nhìn xem, ai có thể dạy dỗ bọn anh?” Chính vào lúc thanh niên tóc vàng xoa eo nhìn từ trên cao xuống Trần Thơ Nhã bên dưới, thỏa thích bắt nạt và trêu chọc cô thì đột nhiên...

Một tiếng “vút” vang lên!

Chỉ thấy một viên đá nhỏ giống như viên đạn bay về phía hạ thân của thanh niên tóc vàng.

“A Thanh niên tóc vàng vừa hét lên một tiếng thảm thiết vừa giơ tay che phần bên dưới lại, hai chân khép. chặt, gương mặt tím tái ngã rầm xuống. Trần Thơ Nhã thấy thế không khỏi vừa mừng vừa lo, thân thủ như thế, vừa dứt khoát vừa lưu loát cho nên cô

còn tưởng bạn của mình tới, còn mình thì được cứu giúp.

Kết quả khi quay đầu lại chỉ thấy một người đàn ông xa lạ lạnh lùng đang đi chậm rãi về phía này.

Người kia tạo cho cô một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Nhưng Trần Thơ Nhã không nhớ nổi đây là ai...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 98: C98: Yên tâm đi sau này bọn chúng không dám đến đâu


Anh Cường không phải ai khác mà chính là kẻ nhận lời nhà họ Hứa - Hứa Như Hải đi tới trả thù Diệp Lâm ở cao ốc Kim Long ngày hôm đó.

Kết quả là bị Diệp Lâm giáo huấn ngược lại một phen.

Lúc này anh Cường vừa mới hoàn thành được công việc mà Diệp Lâm giao cho đó chính là đi tới nhà họ Hứa đánh cho Hứa Như Hải sợ chết khiếp rồi ném ông ta xuống sông.

Kết quả lại nghe bên phía cửa hàng bán hoa này, thằng em tóc vàng của mình bị người ta đánh.

Cho nên anh Cường mới dẫn thêm người vội vàng tới đây muốn báo thù.

Nhưng hẳn không thể nào ngờ được lại gặp được Diệp Lâm ở đây. Giây phút này, cả người anh Cường như bị điện giật.

Đàn em của mình chọc ai không chọc, sao mà cứ cố tình đụng phải vị đại thần này vậy?

Anh Cường bưồn khổ, căng da đầu bước ra chào hỏi, có loại cảm giác mặc cho số phận chờ người xử phạt.


Anh Cường nhìn bàn tay bị cụt của mình nghĩ thầm, xem ra phen này bàn tay còn lại của mình khó mà giữ được.

Nhìn thấy hình ảnh ấy, đám đàn em phía sau anh Cường kinh ngạc há hốc miệng.

Đặc biệt là mấy tên đàn em thuộc hạ của thanh niên tóc vàng kia, cả đám sợ hãi gương mặt xám ngoét.

Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến, đại ca làm chỗ dựa cho bọn họ ở trước mặt người ta lại không khác gì thằng nhãi con?

Ai dạy ai còn chưa biết đây. “Chuyện tôi bảo cậu làm, làm tới đâu rồi?” Diệp Lâm

không hỏi chuyện ban nãy mà là hỏi tiến độ công việc kia trước.

“Dạ đều làm tốt rồi” Anh Cường vội vàng nói: “Hứa Như Hải bị bọn em đánh gãy tứ chỉ, ném tới con sông ở vùng ngoại thành, cũng phái người canh gác, ít nhất đêm nay ông ta sẽ không lên được bời”

“Được.” Diệp Lâm vừa lòng gật đầu.

Sau đó anh lại chuyển giọng hỏi: “Cái đám thanh niên tóc vàng kia, là đàn em của cậu à?”

“Vâng... Vâng...” Anh Cường vừa mới thả lỏng lại lập tức trở nên căng thẳng, sợ hãi nói: “Bọn họ không biết ngài Diệp, anh yên tâm lúc về em nhất định sẽ đánh gãy chân chó của bọn nọ, giúp bọn chúng phát triển trí nhớ.”

“Ừ, nên giúp bọn chúng phát triển trí nhớ.” Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Nhưng không phải là vì bọn chúng không biết tôi, mà là vì bọn chúng làm xăng làm bậy ở bên ngoài!"

“Quản cho tốt người của cậu, nếu như còn lần sau, tôi sẽ đánh gãy chân chó của c:

Mồ hôi lạnh trên người anh Cường không ngừng túa ra, hắn liên tục đáp vâng.


“Cút đi!” Diệp Lâm xoay người trở về cửa hàng bán hoa.

Anh Cường như trút được gánh nặng, lùi về phía sau một bước.

Vào giây phút hắn xoay người lại, gương mặt lập tức. sa sầm, hắn trừng mắt nhìn đám đàn em của thanh niên tóc vàng kia, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Còn không mau bắt mấy thằng chó này lại cho tao, đánh gãy chân chó của bọn nó! Ai bảo bọn nó ra ngoài gây thêm phiền phức cho ông đây!”

Cả đám đàn em của thanh niên tóc vàng sợ tới mức ngây người.

“Anh Cường... Tha mạng cho em... Anh Cường..."

Nhưng mặc cho bọn chúng cầu xin thế nào, anh Cường há lại có thể nhẹ tay được?

Ban nấy lúc đám côn đồ này bắt nạt Trần Thơ Nhã kiêu ngạo bao nhiêu thì giờ lại thê thảm bấy nhiêu.

Từng tiếng hét thảm thiết vang lên.


Đàn em của anh Cường kéo mấy tên đó lên xe máy rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Lúc này bên trong cửa hàng bán hoa.

Trần Thơ Nhã nhìn thấy hình ảnh bên ngoài thì kinh ngạc há hốc miệng.

Cô vốn còn đang lo lắng khi Diệp Lâm ra ngoài sẽ bị bọn chúng đánh hội đồng thế mà không nghĩ tới đám lưu manh ngoài xã hội kia nhìn thấy Diệp Lâm cứ như chuột nhìn thấy mèo.

Đặc biệt là cái kẻ cầm đầu, sợ tới mức rắm không dám thả.

Ngược lại còn đánh cho cái đám bắt nạt Trần Thơ Nhã ban nãy một trận. Chuyện này giống như gián tiếp giúp Trần Thơ Nhã xả một cục tức ra vậy.

“Yên tâm đi, sau này bọn chúng không dám đến đâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 99: C99: Cậu có thể đứng lên rồi à


Diệp Lâm cũng không nghĩ tới lại trùng hợp như thế, gặp được “người quen.”

Cái đám vừa được dạy dỗ kia, sau này đi tới chỗ này nhất định sẽ đi đường vòng.

“Cô cũng nhanh chóng đóng cửa về nhà đi.” Diệp Lâm thấy nơi này không còn chuyện gì cho nên nói lời từ biệt.

“Ngài Diệp!” Trần Thơ Nhã thấy ban nãy những người đó gọi Diệp Lâm là ngài Diệp, vì thế cũng kêu lên, ngồi xe lăn đi tới bên cạnh anh: “Cảm ơn anh đã giúp tôi... Tôi Tôi thật sự không biết nên cảm ơn anh thế nào...”

“Không cần cảm ơn." Diệp Lâm nói: “Sau này sống cho tốt.”

“Ngài Diệp... Trần Thơ Nhã nhìn bóng dáng Diệp Lâm, lại kêu lên: “Ít nhất hãy cho tôi biết tên của anh.”

“Tôi tên... Diệp Lâm dừng một chút: “Diệp Côn Luân!”

Nói xong, Diệp Lâm cũng không dừng bước mà nâng chân rời đi...

Đồng thời duỗi tay phẩy nhẹ trên mặt mình một cái, khôi phục lại dung mạo của mình.


Đúng thế, ban nãy Trần Thơ Nhã không nhận ra Diệp Lâm là bởi vì Diệp Lâm tạm thời dịch dung thay đổi dung mạo.

Vị sư phụ thứ hai mươi của Diệp Lâm còn được gọi là sát thủ thần bí có ngàn mặt.

Diệp Lâm không chỉ học được năng lực ám sát từ ông ấy mà còn học được cả thuật dịch dung cao siêu.

Anh có thể thay đổi dung mạo bất cứ lúc nào và ở bất cứ đâu.

Ban nấy tình thế khẩn cấp, Diệp Lâm nóng lòng ra †ay cứu giúp, hơn nữa cũng không muốn khiến Trần Thơ Nhã phản cảm mất công giải thích.

Cho nên Diệp Lâm dịch dung, không cho Trần Thơ Nhã biết.

Mà lúc đám anh Cường tìm tới cửa, Diệp Lâm lại gỡ bỏ dịch dung, đánh lui bọn họ.

Hơn nữa, Diệp Lâm lấy “Côn Luân” làm tên cũng không phải là thuận miệng bịa chuyện.

Mà là anh kế thừa danh xưng “Côn Luân” của Tứ sư phụ, mà anh cũng đã hứa với ông sẽ khiến cho danh xưng “Côn Luân” này, một lần nữa đứng lên đỉnh vinh quanh.


Bởi vì Tứ sư phụ của Diệp Lâm chính là chiến thần Ung Châu, danh xưng Côn Luân.

Bên trong đám chiến thần ở Cửu Châu, cho tới bây giờ cũng mới có ba người võ công cái thế, nhận được danh xưng chí cao vô thượng.

Danh xưng chiến thần Côn Luân vang vọng khắp nơi mà bây giờ lại không có ai nhắc tới.

“Diệp Côn Luân...” Trần Thơ Nhã nhìn bóng dáng Diệp Lâm đã đi xa, khắc ghi cái tên này ở trong lòng.

Sau đó Trần Thơ Nhã trở về trong tiệm, bắt đầu đứng dậy tập đi lại.

Tuy bước đi tập tễnh nhưng cô lại rất thích thú.

Sau đó không lâu, phía ngoài cửa hàng có một chiếc xe tuần tra dừng lại.

“Ngại quá Tiểu Nhã, hôm nay tớ tăng ca cho nên tới hơi muộn.”

Lúc này, Kim Lũ Y mặc thường phục, bộ dạng thoải mái nhẹ nhàng bước vào cửa hàng bán hoa.

Lúc nhìn thấy bạn thân mình chống dù đi lại thì Kim Lũ Y lập tức sững sờ, trên gương mặt tràn ngập khiếp sợ dần dần lóe lên chút vui mừng.

“Tiểu Nhã? Cậu có thể đứng lên rồi à?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom