Cập nhật mới

Dịch Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 160: C160: Rốt cuộc đây là thói đời gì vậy


Hạ Thiên mở chiến giáp của Tào Mã và lấy ra một tấm lệnh bài có khắc một chữ "Thanh trên đó.

Đây là lệnh bài thân phận của quân Thanh Châu.

Nhìn bộ giáp đen, hắn đã đoán được nhưng trong lòng vẫn nặng tru.

Thiên hạ này đầy rẫy những tên cướp độc ác, nhưng thay vì tiêu diệt kẻ cướp, bọn họ lại giả làm kẻ cướp và đến giết hắn.

Rốt cuộc đây là thói đời gì vậy?

Thiên hạ này, rốt cuộc cai quản như thế nào vậy?

Người cha hoàng đế của hắn mỗi ngày đều so sánh mình với minh quân, dường như ngày nào cũng lo lắng cho đất nước và con dân, nhưng tại sao ở Đại Hoang Châu lại để mặc cho đế quốc Thiên Lang khinh nhờn, còn con dân lại bị người ta bắt làm nô lệ giống như cừu hai chân mà không dám lên tiếng?

Chẳng lẽ ông ta thật sự là một bậc đế vương tốt muốn dốc sức vì nước sao?

Ông ta thực sự quan tâm đ ến con dân Đại Hạ sao?

Nếu như Đại Hạ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, kinh tế suy thoái, người chết khắp nơi, mặc người ức hiếp được coi là thời hưng thịnh, vậy Hạ Thiên hắn thà bị mù còn hơn nhìn thấy.

Nhưng thời đại thịnh vượng không phải như thế này!


Thịnh vượng thì phải có nhà để ở, có quần áo để mặc, có cơm ăn, người có nụ cười...

Đột nhiên.

Trong lòng Hạ Thiên nảy sinh chút cảm xúc.

Hạ Thiên nhảy lên xe ngựa bên cạnh, hắn kéo tâm vải lụa trên chiếc trống lớn ra, cầm lấy dùi trống lên và đánh trống trận!

"Thùng thùng thùng..."

Trống trận k1ch thích tinh thần chiến đấu, âm thanh khiến lòng kẻ địch chấn động.

Nhịp trống này là “Tướng Quân Lệnh”.

Khi Triệu Tử Thường, Lô Thụ và Cao Phi nghe thấy tiếng trống, tinh thần chiến đấu của họ tăng vọt.

Giờ đây, bọn họ sẽ hiến tế máu kẻ thù cho trời để đổi lấy bình an vĩnh cửu cho Đại Hoang Châu của bọn họ.

Tại thời điểm này. Hạ Thiên gầm lên theo nhịp trống, âm thanh rung chuyển trời đất: “Hoàng đế phong vương, ở Hoang Châu, đường khó đi,

thổ phỉ hoành hành, muốn giết vương.”


"Có chí sĩ, hộ đạo hộ vương, rút đao thương, xé rách ruột gan bọn cướp khiến hồn phách chúng tiêu tàn."

“Giương mắt nhìn chí lớn sục sôi, nổi trống nhìn về phía

Tây Bắc. "Nỗi nhục của Hoang Châu chưa rửa sạch." “Mối hận của vương, khi nào diệt?”

"Giết giặc trước, yên ổn lòng người, giãm nát Thiên Lang, băn Thiên Lang."

Âm thanh vang dội mạnh mẽ, lan rộng khắp bầu trời.

Trong cuộc chiến.

Triệu Tử Thường như thể được truyền vào một luồng sức mạnh vô biên, đôi mắt hổ rưng rưng, một phát bắn chết hai kẻ thù: "Hay cho câu bắn Thiên Lang."

“Không hổ là vương của ta!”

Cao Phi nghe hiểu được một nửa: "Triệu ca ca, ta nghe Vương gia nói như vậy thì cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, thấy lời Vương gia nói đều thật lợi hại."

“Nhưng mà rốt cuộc Vương gia đang nói cái gì vậy?”

Trong mắt Triệu Tử Thường tràn đầy tôn sùng: "Vương gia nói hoàng đế phong người làm Hoàng Châu Vương, trên đường đi bọn cướp hung hãn đến mức dám giết cả người, thực sự quá càn quấy."

"Nhưng may mà có chúng ta sẽ hộ tống hắn đến đất phong. Rút đao thương ra khỏi vỏ, toàn bộ ác phỉ sẽ chết sạch"

"Hắn là thân vương của Đại Hạ nhưng lại bị bọn thổ phỉ chặn giết, trong lòng phẫn uất, nổi trống lên để muốn nói rằng... Thân là Hoang Châu Vương, hắn muốn gột rửa đi sỉ nhục mà người Thiên Lang gây ra cho Hoang Châu và báo thù cho người dân Hoang Châu!”

"Tuy nhiên, trước tiên hắn phải tiêu diệt bọn cướp và cai trị tốt Hoang Châu, sau đó lái chiến xa tấn công đế quốc Thiên Lang, san phẳng thánh sơn của đế quốc Thiên Lang và bắn chết đế vương của bọn họ."

Mắt của Cao Phi và Lô Thụ sáng rực lên: "Giết!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 161: C161: Ta không tin


Triệu Tử Thường: "Giết!"

Lúc này.

Tư Mã Lan nhìn bóng người Hạ Thiên đang đánh trống trận, nàng ngây ngốc nói: "Thì ra mục tiêu của ngươi không chỉ có giữ gìn đất phong Hoang Châu."

Tư Mã Qua bày ra vẻ mặt không tin: "Tiểu thư, mặc dù hắn rất thông minh, cũng có năng lực, nhưng không thể nào đánh vào đế quốc Thiên Lang để báo thù được."

"Đế quốc Thiên Lang quá mạnh mẽ."

"Đại Hạ cử ra quốc lực cũng không thể đánh lại được huống chỉ là một Hoang Châu nghèo nàn căn cỗi.”

Tư Mã Lan trầm mặc một lúc: "Ngươi không tin hắn có thể làm được sao?"

“Ta không tin!”

"Ta tin!"

Tư Mã Qua: "Tiểu thư, người yêu hắn à?"

Tư Mã Lan mỉm cười không trả lời.

Lúc này.

Triệu Tử Thường đã giết hàng trăm ky binh, giống như một chiến thần chém giết không mệt mỏi, một người chặn giết cả ngàn ky binh.


Tại thời điểm này.

Hạ Thiên buông dùi trống xuống, trầm giọng nói: "Tàng Nhất, ra tay đi."

"Vâng."

Tàng Nhất vẫy lá cờ đỏ trong tay.

"Ầm ầm ầm..."

Trong bãi cỏ dại hai bên quan đạo, ở phía đuôi của ky binh giáp đen, một đám thiếu niên tàng kiếm chui ra từ đất, giống như những đầu hổ trồi lên nổ chết bọn cướp, thiết kiếm trong

tay giết người dính máu, cực kỳ sắc bén.

Nếu ky binh không xông tới thì chính là mục tiêu sống trên lưng ngựa.

"Giết!"

Thiếu niên tàng kiếm, kiếm quang ảo diệu. Người với kiếm như điện.

Tàng kiếm dụ hoặc, không gì cản nổi.

Ky binh giáp đen của Tào Mã chỉ có thể chiến đấu chống lại đến cuối cùng như một con thú bị mắc kẹt.


Chẳng mấy chốc, một đoàn ngựa trống không chạy điên cuồng trên quan đạo.

Ky binh giáp đen đã chết trên quan đạo.

"Chát chát chát..."

Trên người Triệu Tử Thường đầy máu, cả người bốc khói, hắn ta cưỡi ngựa trở lại trước mặt Hạ Thiên: "Vương gia, giặc cướp đã bị giết hết, Tử Thường trở về phục mệnh."

Hạ Thiên mỉm cười ôn hòa: "Vất vả rồi!"

"Tiểu Bạch”

"Dọn dẹp chiến trường."

"Vâng!"

Tiểu Bạch xoa xoa tay, vui tươi hớn hở nói: "Nơi này có ngàn chiến mã và ngàn bộ áo giáp đó."

"Phát tài rồi."

Hạ Thiên gật đầu: "Thu thập thi thể lại và thiêu toàn bộ. Nói cho mọi người rằng chúng ta chưa từng gặp những người này, cũng chưa từng đánh trận này."

"Vâng"

Lúc này.

Cao Phi và Lô Thụ đi tới bên người Tào Mã và tháo miếng vải đen che mặt của hắn ta ra: "Vương gia, ta biết tên cướp này."

Hạ Thiên cũng không ngạc nhiên: “Đây là tướng lĩnh đến từ đế đô sao?”

Tiểu Bạch gật đầu: “Tào Mã, tiểu nhi tử của Hữu thừa tướng Tào Uy.”

Bấy giờ, Tư Mã Lan lặng lẽ ôm Triệu Tử Anh đáng yêu đi tới: "Vương gia."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 162: C162: Tiêu đời rồi


"Đúng vậy, đây chính là Tào Mã, tiểu nhi tử của Hữu thừa tướng Tào Uy."

“Tào Uy là thái sư của Thái tử, là nòng cốt của phe phái Thái tử. Hai đứa con trai của ông ta đều đang cầm binh ở Thanh Châu. Con trai cả tên là Tào Báo, là phó thống lĩnh quân

đoàn ky binh Thanh Châu.”

"Lần này Tào Mã giả làm mã phỉ tấn công, nhất định là Tào Báo sắp xếp, có lẽ do thừa tướng Tào Uy sai khiến."

"Hiện tại Tào Mã đã chết trong tay chúng ta, Tào Uy và Tào Báo nhất định sẽ không buông tha."

"Chắc chắn sẽ lại phục kích đoàn xe của chúng ta ở trong Thanh Châu."

"Cho nên, Vương gia, chúng ta phải cẩn thận."

Hạ Thiên đã sớm có dự định: "Lan Nhi không cần lo lắng."

"Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn."

“Ta lại nhờ nhóm thợ rèn chế tạo một vài đồ chơi nhỏ. Nếu Tào Báo dẫn người tấn công, vừa lúc có thể dùng hắn ta làm

vật thử nghiệm.”


Đôi mắt đẹp của Tư Mã Lan sáng lên: “Vương gia, chẳng lẽ là một vật nhỏ giống như nỏ công thành sao?”

Hạ Thiên ra vẻ bí mật: "Nàng chờ xem đi."

"Được."

Lòng hiếu kỳ của Tư Mã Lan bị khơi mào.



Trên đường đi, đầu tiên nam nhân này cải tạo xe ngựa, chế ra xe trượt tuyết, khiến việc di chuyển trên tuyết trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Ngay sau đó, hắn lại sáng tạo ra cách làm món mì thơm ngon lại có thể làm no bụng.

Hơn nữa, hắn còn cho Tư Mã Lan trở thành người đầu tiên ăn thịt lợn xào lại.

Loại thịt vừa bỏ vào miệng đã ngào ngạt hương thơm khiến Tư Mã Lan phải thương nhớ rất lâu.

Cách đây không lâu, nàng nhìn thấy trang bị mới của chiến mã, một thứ thần kỳ có thể tăng gấp đôi sức chiến đấu của ky binh!

Thỉnh thoảng Tư Mã Lan thực sự muốn cạy đầu Hạ Thiên ra xem... rốt cuộc bên trong là cái gì?

Tại sao có thể mày mò ra được nhiều thứ như vậy?

Phải chăng đúng như lời phụ thân nói trong thư, hắn có được trí tuệ của thánh nhân?

Tư Mã Lan nhìn hai bên quan đạo... chắc hẳn có vài người sắp đến rồi!

Phía bên kia. Cuối cùng Lý Phi dẫn ky binh cũng đuổi tới cách Sát Hổ Khẩu không xa, nhìn thấy một con ngựa trống không dính máu chạy về.

Đây là ngựa của ky binh Thanh Châu, đương nhiên Lý Phi nhận ra.

Trong lòng hắn ta trầm xuống. Hiện tại.

Ngựa vẫn còn, khắp thân toàn máu nhưng không có tung tích của ky sĩ.

Chủ nhân của nó có thể đã chết trong trận chiến.


Việc này cho thấy con chó Tào Mã kia đã dẫn ky binh Thanh Châu tấn công đoàn xe của Hoang Châu Vương.

Hoang Châu Vương đáng thương nhất định là đã chết rồi.

Chỉ bằng trăm tàn binh của hắn thì sao có thể chống chọi được với cuộc công kích của ky binh Thanh Châu?

Tiêu đời rồi!

Lý Phi không còn hy vọng nữa.

Trong lúc nhất thời, hắn ta cảm thấy mình chẳng còn luyến tiếc gì để sống trên đời này.

Hắn ta ñ rũ lẩm bẩm: "Hoang Châu Vương, sao ngươi có thể chết được vậy!"

"Không có ngươi thì ta sống thế nào đây!"

"Ta thực sự không thể chịu nổi mười nữ nhân kia đâu."

Lúc này.

Ở bên kia của Sát Hổ Khẩu.

Tào Báo cũng nhanh chóng dẫn theo ngàn ky binh tới.

Phụ thân Tào Uy dùng bồ câu đưa tin, ra lệnh cho hắn ta không được sử dụng quân đội Hoang Châu, nếu không hoàng đế sẽ giết cả nhà hắn ta.


Hiển nhiên, hoàng đế đã đoán được phe phái Thái tử đang nghĩ gì.

Từ trước tới giờ, hoàng đế luôn làm đúng như những gì ông ta nói.

Nếu hôm nay Tào Mã gi ết chết Hoang Châu Vương thì Tào gia của hắn ta nhất định sẽ bị diệt môn.

Vì thế dọc đường đi, Tào Báo không ngừng cầu nguyện: “Hoang Châu Vương, ngươi không thể chết.”

"Nếu không thì cả nhà ta phải chết mất." "Không có ngươi thì ta sống thế nào đây." Trong lòng Lý Phi và Tào Báo đều đang rối ren. Bọn họ đều cầu nguyện.

Không lâu sau.

Ky binh của Lý Phi và Tào Báo xuất hiện tại hiện trường Tào Mã bị giết.

Lúc này.

Thi thể của đội ky binh Tào Mã mới được thu dọn, vẫn chưa thiêu hủy.

Mùi máu vô cùng nồng nặc.

Không khí bắt đầu trở nên quỷ dị...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 163: C163: Một ngàn chiến mã


Vừa vặn mọi người trong phủ Hoang Châu Vương vẫn đang phấn khởi dọn dẹp chiến trường.

Một ngàn chiến mã.

Một ngàn bộ giáp đen nhẹ của ky binh.

Một ngàn mã thương được chế tạo tinh xảo. Một ngàn đao thắt lưng.

Chiến lợi phẩm lần này đủ để phủ Hoang Châu Vương thành lập một đội ky binh một nghìn người.

Chiến mã và áo giáp ky binh rất quý giá.

Đây là những thứ mà ngay cả tiền cũng không thể mua được.

Vốn dĩ biên chế của Thân Vệ Doanh ở phủ Hoang Châu Vương là ba nghìn người, trong đó có năm trăm ky binh và hai nghìn năm trăm bộ binh.

Vì vậy khi Hạ Thiên tới Hoang Châu, triều đình chỉ cấp cho phủ Hoang Châu Vương năm trăm chiến mã và năm trăm bộ trang bị ky binh.

Tuyệt đối là không có dư.


Cho nên phủ Hoang Châu Vương nhiều nhất chỉ có thể trang bị năm trăm ky binh.

Bởi vì, bất kể là triều Đại Hạ hay triều đại nhà Tân trước. đây, đều không cho phép người nào tạo ra vũ khí làm của riêng.

Tất cả các xưởng binh khí trong thiên hạ đều do triều đình mở ra và quản lý, sau đó cung cấp cho quân đội và Thân Vệ Doanh của các đại thân vương.

Việc khai thác quặng sắt và đúc vũ khí, áo giáp hay là muối đều nẵm gọn trong tay triều đình, các cá nhân tuyệt đối không được phép nhúng tay vào.

Đặc biệt là các đại thân vương.

Nếu ai dám tự mình rèn vũ khí thì dù mục đích là gì cũng sẽ bị trừng phạt dựa theo tội mưu nghịch.

Giết!

Ban đầu Hạ đế giành được ngai vàng bằng cách tạo phản nên ông ta sợ nhất là người khác nổi dậy chống lại mình.

Vì vậy ông ta càng quản lý chặt chế hơn trong lĩnh vực này, đặc biệt là chiến mã và trang bị ky binh, tuyệt đối không thể chảy ra thị trường chợ đen.


Vì vậy, binh khí ở chợ đen của Đại Hạ có rất nhiều đao kiếm, nhưng sẽ không xuất hiện trang bị ky binh.

Đây là quy củ của chợ đen binh khí Đại Hạ.

Dù sao thì trong trận chiến phản công và giết chóc này, phủ Hoang Châu Vương kiếm được món hời lớn.

Không được thiếu một con chiến mã nào, cũng không được thiếu một bộ trang bị ky binh nào, tất cả đều phải thu vào trong kho, dùng để trang bị cho ky binh Hoang Châu sau này.

Vì vậy, phải lột s@ch sẽ những ky binh này. Thế là, tốc độ dọn dẹp chiến trường lần này là chậm nhất trong số các trận chiến mà phủ Hoang Châu Vương từng đánh.

Nhóm người mới của vương phủ cởi bỏ ky binh giáp đen rồi khiêng vứt sang một bên chất thành đống.

Bọn họ đang chuẩn bị khâu đốt lửa cuối cùng, để những tên cướp mặc áo giáp đen này trở về với cát bụi.

Kết quả là những tử binh giáp đen chỉ còn mặc mỗi chiếc khố và tr@n trụi nửa trên nằm chất đống bên cạnh quan đạo.

Quần áo dài mặc bên trong áo giáp ky binh cũng bị lấy hết.

Sau khi giặt sạch những bộ quần áo bẩn này, dọc đường có thể tặng cho người nghèo, không nên lãng phí.

Theo lời của Vương gia nhà mình, đây chính là làm việc. thiện thay cho đám ác phỉ giáp đen này.

Chỉ là chiến trường vẫn chưa được dọn sạch thì thiếu niên tàng kiếm phụ trách điều tra đến báo rẵng có hai nhóm ky binh giáp đen đang nhanh chóng tiến đến gần.

Không biết là địch hay là bạn?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 164: C164: Sau đó


Tuy nhiên, những người đến đều là ky binh Thanh Châu mặc áo giáp đen, rất có thể họ là kẻ địch.

Sau đó, Hạ Thiên sợ bị hai bên tấn công trước sau, không thể quan sát hai phía nên ra lệnh: “Chặt cây xây dựng quân trại phòng thủ.”

Hắn cầm dao rựa trong tay và dẫn dắt mọi người trong phủ Hoang Châu Vương cùng nhau xông vào rừng ven đường, cầm các loại binh khí chặt cây để xây dựng một quân trại đơn giản.

Đầu tiên, cho xe ngựa vào bên trong rồi sau đó lại buộc chiến mã vào trong.

Về phần thi thể của ky binh giáp đen còn chưa bị lột tr@n, toàn bộ đều được khiêng vào trong trại gỗ mới vừa dựng lên.

Những chiến lợi phẩm vất vả thu được thì không thể để người khác cướp mất.

Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng không thể để sót một kiện chiến lợi phẩm.

Nói đến việc dọn dẹp chiến trường, người của phủ Hoang Châu Vương tuyệt đối là chuyên nghiệp.

Bọn họ từng nhận được thân truyền của vương gia nhà mình, tư tưởng chủ đạo chính là: Ra ngoài không nhặt được thì mới vứt!


Điều này rất phù hợp với tính cách của những người mới ở phủ Hoang Châu Vương.

Bọn họ đều xuất thân nghèo khó, hiểu được tốt xấu và biết quý trọng.

Hiện tại, khi dọn dẹp chiến trường, bọn họ ghi nhớ lời dạy của Vương gia nhà mình và có phải cào đất ba thước cũng không bỏ sót một đồng xu nào.

Nơi bọn họ đi qua không có cỏ mọc, thậm chí thấy vũng nước cũng phải dùng cả hai chân giẫãm lên, cũng chẳng sợ ướt giày bị ướt.

Thái độ nghiêm túc, cẩn thận và đầy trách nhiệm này đã khiến chiến trường mà bọn họ dọn dẹp sạch sẽ đến nỗi ngay cả những con kiến ẩn nấp dưới lòng đất quan sát cũng phải lắc đầu tránh né.

Mà Hạ Thiên rất hài lòng với điều này.

Con cái nhà nghèo đều phải sớm lo liệu việc nhà.

Dân nghèo mới biết củi gạo, dầu muối đắt đỏ.

Chỉ người nghèo mới biết cuộc sống không hề dễ dàng.


Dù là kiếp trước hay kiếp này, dù là người thường hay là Hoàng tử, cuộc sống của Hạ Thiên vẫn luôn không dễ dàng.

Tính cách muốn chuyển mọi thứ về nhà của thành viên mới ở vương phủ rất phù hợp với hắn.

Thực sự là người không cùng đường thì không vào cùng một nhà.

Vì thế, khi Lý Phi và Tào Báo dẫn quân đến quân trại đơn sơ, bọn họ được chứng kiến một cảnh tượng choáng váng.

Trên quan đạo lầy lội vô cùng, nơi máu và tuyết trộn lẫn vào nhau, một nhóm dân thường với khuôn mặt đen đúa đang điên cuồng kéo người chết vào trong một quân trại đơn sơ.

“Nhanh! Nhanh lên!"

"Hai nhóm thổ phỉ giáp đen này có trang phục giống như những tên đã chết này, khẳng định là kẻ địch."

"Bọn họ nhất định sẽ sớm giết đến đây."

“Nhanh nữa lên.”

Những người mới đến phủ Hoang Châu Vương động viên nhau và kéo đám xác chết mặc áo giáp đen cuối cùng trở về quân trại.

Sau đó. "Ha ha ha..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 165: C165: Cảm ơn nghĩa phụ


Nhóm người mới của phủ Hoang Châu Vương hoan hô một trận: "Cuối cùng chúng ta cũng đã chuyển xong rồi."

"Vừa rồi thật sự quá hồi hộp đấy."

"Nếu không chuyển xong được, đến lúc phải chiến đấu trở lại, thi thể của những tên cướp đã chết này bị nát vụn cũng chẳng sao nhưng nếu áo giáp trên người chúng bị phá nát thì thật sự khiến người ta đau lòng."

Một phụ nhân khỏe mạnh khoảng hai mươi tuổi hai tay chống nạnh, trên mặt lộ ra vẻ nghĩ đến mà sợ.

"Đúng thế!"

"Đúng đấy!"

Những người mới của vương phủ vây quanh nàng ta đều có chung cảm nghĩ: "Tôn Tam Nương, vừa rồi cũng may là ngươi mạnh mẽ, nếu không chúng ta thật sự không kéo về nổi.

Lúc này Tôn Tam Nương nhìn thấy Lý Phi và Tào Báo đang chậm rãi đến gần quân trại đơn sơ, nàng ta hét lớn: "Vương gia, chờ một chút rồi hãy đánh nhau, người bảo Triệu thân vệ xuống tay đúng chỗ chút, vừa rồi khi ta lột chiến giáp, †a đếm được có ba mươi bộ giáp đen bị hắn chọc thủng một lỗ lớn đó, sau này có sửa chữa cũng thành sắt vụn mất thôi.”

"Bảo hẳn cố gắng đâm vào cổ họng những kẻ khốn nạn này đi, như vậy áo giáp sẽ không bị phá hỏng."

Hạ Thiên cảm thấy Tôn Tam Nương nói rất có lý: "Tử Thường, có nghe thấy không?"

Triệu Tử Thường gật đầu: "Mạt tướng hiểu rồi."

Bấy giờ, Triệu Tử Thường, Lô Thụ, Cao Phi và Tàng Nhất đều sẵn sàng chiến đấu, bọn họ đứng dưới vương kỳ để bảo vệ Hạ Thiên.


Bọn họ vừa mới dựng xong một quân trại đơn giản nên khắp người đầy bùn đất, trên đầu dính rơm rạ, thoạt nhìn có chút chật vật.



Đăng sau họ, nhóm thương binh được quấn băng gạc trắng mới vừa rồi hỗ trợ mọi người nên miệng vết thương có phần nứt vỡ ra, máu rỉ ra qua lớp băng gạc trằng khiến họ trông như thể vừa bị thương nặng vậy.

Ngoài mấy việc này thì các chiến sĩ trẻ và chiến sĩ trưởng thành mới được tuyển dụng trong số những người mới của vương phủ đã trang bị sẵn đao thương, sẵn sàng liều mạng.

Chỉ là bọn họ chưa được huấn luyện nên trông giống như một đám tạp nham cầm đao thương.

ở phía sau cùng của quân trại đơn sơ. Một nhóm phụ nhân đang điên cuồng lột bỏ áo giáp.

Bấy giờ nhìn chăm chăm vào những ky binh giáp đen bị lột tr@n truồng đó, trong lòng Tào Báo đau nhói.

Bởi vì, bên trong đó có đệ đệ ruột của hän ta, Tào Mã!

Một nghìn ky binh này chính là những tử sĩ ky binh mà hắn ta đã vất vả bồi dưỡng.

Nhưng bây giờ, bọn họ đều đã chết!

Sát ý trong lòng hắn ta sục sôi.

Nhìn vương kỳ có chữ "Hoang" trong quân trại đơn sơ kia, nhìn người thiếu niên anh tuấn mặc vương bào kia, tròng mắt hắn ta đỏ rực.


Phía bên kia.

Lý Phi vui muốn khóc.

Nhìn thấy thi thể của Tào Mã, trong lòng hẳn ta cảm thấy vô cùng sung sướng, giống như thả một viên đá lạnh vào miệng giữa ngày hè nóng bức.

Nhìn thiếu niên tuấn tú mặc vương bào kia, hắn ta muốn cảm ơn ông trời đã phù hộ.

Hoang Châu Vương không chết!

Cuối cùng thì cơ thể trong sạch của hắn ta không còn cần phải hiến tế cho mười nữ nhân xấu xí nhất thiên hạ nữa rồi!

Cảm ơn nghĩa phụ!

Cảm ơn công lao dưỡng dục của nghĩa mẫu!

Sau đó, hắn ta nghiêm mặt, chân khí làn tràn khắp cơ thể, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Bởi vì Tào Báo đã giương đao lên, hai mắt đỏ ngầu và đang dẫn quân đi về phía quân trại đơn sơ với vẻ mặt hung tợn.

Luồng sát ý khiến không gian này ngày càng trở nên ngột ngạt.

Vào lúc này. Lý Phi nhớ tới kế hoạch của nghĩa phụ.

Trong mắt hắn ta lóe lên một tia sáng, hắn ta cũng dẫn quân tiến về phía quân trại đơn sơ kia.

Tào Báo!

Ngươi muốn làm cái gì?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 166: C166: Ngươi cũng thấy vậy sao


Bên trong quân trại đơn sơ.

Lão Quỷ quấn vải sa đẫm máu xuất hiện ở bên cạnh Hạ Thiên: “Vương gia, hai ky binh này hơi kỳ lại”

Hạ Thiên: “Ngươi cũng thấy vậy sao?”

“Vâng!”

Lão Quỷ phân tích với vẻ mặt nghiêm túc: “Thứ nhất, hai ky binh Thanh Châu này không có quan hệ gì, khi đến đây cũng không hợp lực, xem ra bọn họ cảnh giác với nhau, hiển nhiên không phải cùng một giuộc.”

“Thứ hai, cả hai ky binh đang tiến về phía chúng ta cách chúng ta không đến năm mươi bước, nhưng vẫn chưa phát động tấn công, đây không phải là cách ky binh chiến đấu!”

“Nếu ky binh hạng nhẹ muốn phát động tấn công, họ thường sẽ bắt đầu tăng tốc ngựa ở khoảng cách ba trắm bước, ở khoảng cách một trăm bước, ngựa chiến sẽ bắt đầu chạy hết tốc lực, tấn công trại quân của chúng ta với thế gió cuốn mây tan!”

“Vì vậy, chưa chắc họ đến đây để tấn công chúng ta.”

“Nhưng, nếu là vì đến cứu ngài thì nên tiến hành thông báo, thể hiện tấm lòng của mình”

“Sẽ không im lặng như thế này!”

Giờ phút này.


Ánh mắt Triệu Tử Thường tràn đầy trí tuệ, ánh mắt thật thà đã biến mất từ lâu: “Vương gia, có lẽ bọn họ có sát ý đối với chúng ta, nhưng bị cái gì đó kiềm chế!”

Hạ Thiên gật đầu: “Tử Thường có cùng ý kiến với ta.”

“Tâm hại người không thể có, không thể không có tâm phòng người.”

“Luôn sẵn sàng cho cuộc tấn công của phía bên kia”

“Vâng!”

Các tướng nhận lệnh. Tại thời điểm này.

Hai đội ky binh Thanh Châu tiếp tục giữ im lặng, chậm rãi tiến đến gần quân trại đơn sơ.

Bốn mươi bước! Ba mươi bước! Hai mươi bước! Phía đối diện.

Đôi mắt đỏ như máu của Tào Báo đã có thể nhìn thấy rõ ràng.

||||| Truyện đề cử: Nghiện Em Cả Đời |||||


Râu của Lý Phi có thể nhìn thấy rõ! Bên trong quân trại đơn sơ.

Tư Mã Lan dẫn theo Tư Mã Qua xuất hiện bên cạnh Hạ Thiên: “Vương gia, võ tướng có vẻ mặt u ám bên trái tên là

Tào Báo, là phó thống lĩnh quân đoàn ky binh Thanh Châu: “Cũng là ca ca của Tào Mãi” “Người đàn ông râu quai nón bên phải, vẻ mặt lo lắng cũng là phó thống lĩnh Ky binh Hoàng Châu Lý Phi, nghĩa phụ là Lý quốc công.”

Lúc này.

Hạ Thiên vẫn chưa biết Lý quốc công Lý Kiếm đã là người của mình.

Lý quốc công chưa từng gặp mặt hắn bao giờ đã quyết tâm giúp hắn trở thành Thái tử, đã bắt đầu giúp hắn lôi kéo

các triều thần ở kinh thành và lên kế hoạch cướp ngôi.

Trong đầu hẳn thậm chí còn không có thông tin gì về Lý quốc công Lý Kiếm.

“Lý Quốc Công là ai?”

Tư Mã Lan lần lượt kể lại câu chuyện cuộc đời của Lý Kiếm: “Nhiều năm trước, một tổ chức bí ẩn ở đại lục nắm giữ bảng xếp hạng các tướng lĩnh nổi tiếng, Lý quốc công đứng thứ ba vào thời điểm đó.”

“Chỉ là sau này ông ta bị thương, quay trở lại đế đô để hồi phục, điều này làm cho người ta dần quên đi danh tiếng trước đây của ông ta.”

Đột nhiên.

Chiếc lồ ng sắt ở núi Nhị Long hiện lên trong đầu Hạ Thiên, bên trong là nhóm phụ nữ quý tộc xinh đẹp.

Trong chiếc lồ ng sắt đó, có một người phụ nữ xinh đẹp tên là Lý Phù Dung.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 167: C167: Khả năng này rất lớn


Hình như nàng ấy đã nói mình là nữ nhi của Lý quốc công.

Hạ Thiên không chắc lắm: “Lan Nhi, trong đế đô có bao. nhiêu Lý Quốc Công?”

Tư Mã Lan duỗi bàn tay ngọc mảnh khảnh ra: “Chỉ có một mình Lý Kiếm.”

Thình lình, một ý nghĩ lướt qua tâm trí hẳn.

Chẳng lẽ Lý Phi dẫn quân đi cứu hẳn?

Khả năng này rất lớn!

Sau khi Lý Phù Dung được giải cứu, dù không nói cho ai biết mình bị mắc kẹt ở núi Nhị Long, nàng ấy nhất định sẽ nói thật với cha mẹ.

Đôi mắt của Hạ Thiên lóe lên, hẳn bắt được một ít manh mối!

Phía bên kia.

Về phần Tào Báo, hẳn là hản ta đã chỉ thị cho Tào Mã giế t chết người của mình.

Bây giờ, Tào Mã đã chết ở đây, nói không chừng hắn ta đã nổi điên và dẫn quân tấn công.


Chắc chẳn muốn cùng hän không chết không ngừng.

Lúc này.

Đôi mắt đỏ như máu của Tào Báo giống như một con sói đơn độc, nhìn những binh lính bị thương của Hoang Châu phủ băng trắng màu máu, lẳng lặng đếm... Vậy mà còn có cả trăm người, mặc dù tất cả đều bị người của Tào Mã giế t chết và bị thương nặng nhưng không ai chết cả!

Tào Mã thật bất tài!

Đáng ghét!

Sau đó.

Ánh mắt hoang dại của hắn ta quét qua những người lính trẻ của Hoang Châu với vẻ khinh thường.

Những con búp bê này đều cầm binh đao, người còn không dài bằng kiếm, tóc chưa mọc hết, sức lực cũng không đủ, làm sao có thể chiến đấu?

Xem ra Hoang Châu Vương thật sự không có người nào dùng được!

Về phần những thanh niên kia, nhất định là mới chiêu mộ, thậm chí còn không cầm dao vững vàng nổi, có thể đánh trận sao?

Hắn ta chỉ cần rống to một tiếng thôi nhất định sẽ dọa những người này tè ra quần!


Thân là võ tướng hạng nhất, Tào Báo rất tự tin.

Bây giờ xem ra những người có khả năng chiến đấu duy nhất chỉ có các chiến tướng xung quanh Hoang Châu Vương. €ó lẽ, còn có những tử sĩ của phủ Tư Mã.

Tào Báo siết chặt năm đấm, nổi gân xanh khắp người, hẳn ta lẩm bẩm: “Tào Mã, ngươi đúng là không xứng đáng dẫn tử sĩ do ta dày công huấn luyện chết trong tay đám ô hợp này!"

Không!

Ngay cả đám ô hợp này cũng không thể đánh bại, xứng đáng bị chặt đầu rơi xuống ngựa!

Tại thời điểm này. Trong quân trại đơn sơ.

Lô Thụ được Hạ Thiên ra lệnh mang một xác chết bán khỏa thân và treo nó lên bức tường gỗ của quân trại đơn sơ.

“Là Tào Mãi”

Tào Báo nhìn xác chết của đệ đệ, đôi mắt như muốn bốc cháy, trong lòng đau buồn gầm lên: “Ngươi chết thảm quá!”

“Mặc dù ngươi luôn nhớ nhung tẩu tẩu của ngươi, trong lúc ta đi vắng, ngươi đã vào phòng và cởi yếm của nàng ấy... Nhưng, ta thực sự không bận tâm!”

“Bởi vì, chúng ta là huynh đệ ruột máu mủ tình thâm!”

“Huynh đệ như thể tay chân, phụ nữ giống như quần áo!”

“Đó là lý do tại sao ta cũng thường đến phòng của đệ muội và bàn luận võ nghệ với nàng ấy cả đêm”

“Ta chắc chắn răng ngươi cũng sẽ không phiền!” “Đúng không?” “Bây giờ, ngươi chết rồi!”

“Ta có thể quang minh chính đại đi tìm đệ muội chơi đùa, sử dụng bạc của ngươi để đánh đứa nhỏ của ngươi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 168: C168: Giờ phút này


“Nhưng, như người ta thường nói, thê không bằng thiếp, thiếp không băng vụng trộm, vụng trộm không bằng vụng trộm không thành.... Yêu đương vụng trộm là thú vị nhất!”

“Bây giờ, ngươi chết rồi, cũng chặt đứt mất thú vui của ca cai”

“Ngươi thật ích kỷ!”

“Hoang Châu Vương thật đáng ghét!”

“Đừng lo lắng, ta sẽ báo thù cho ngươi.” Nhưng chắc chắn không phải bây giờ.

Nếu hắn ta giết Hạ Thiên ở đây, toàn bộ Tào gia sẽ bị hoàng đế tiêu diệt!

Hắn ta không muốn chết!

Hoang Châu Vương không thể chết ở Thanh Châu.

Tào Báo lau đi máu và nước mắt trên khóe mắt, cưỡi ngựa mỉm cười, giống như một con sói, chắp tay chào: “Mạt tướng Tào Báo, phó thống lĩnh binh đoàn ky binh Thanh Châu tham kiến Hoang Châu Vương.”

“Khi Hoàng Châu Vương tiến vào Thanh Châu, bị ky binh Thanh Châu giả tấn công, là do mạt tướng hộ giá muộn, xin giáng tội!”

Những ky binh tử sĩ sau lưng Tào Báo đều chắp tay chào: “Tham kiến Hoang Châu Vương”

Hạ Thiên sửng sốt!

Có điều gì đó không đúng!


Ý chí giết hẳn của phe Thái tử không thể đảo ngược.

Hiện tại cho dù không giết Tào Mã, nếu Tào Báo nhìn thấy hẳn nhất định sẽ động thủ, cùng hän không chết không ngừng.

Nhưng, hắn ta lại không làm gì cả một cách khác thường.

Lúc này, thi thể Tào Mã treo lơ lửng trước mặt hẳn ta.

Nhưng hẳn ta giả vờ như không biết!

Điều này rất lạ!

Hành vi của Tào Báo cũng năm ngoài dự đoán của Lý Phi.

Điều này không giống với Tào Báo!

Tên này nhất định là có âm mưu!

Nhưng, cho dù tên này có bày ra âm mưu gì đi chăng nữa, chắc chắn hắn ta sẽ không thể tính toán được nghĩa phụ của mình.

Lý Phi cầm đao, gầm lên với vẻ mặt dữ tợn: “Thống lĩnh Tào Báo, ngươi nhận nhầm người rồi!”

“Nơi này không có Hoang Châu Vương!” “Những kẻ này là thổ phi!”


“Bọn họ chính là bọn cướp đã gi ết chết đệ đệ Tào Mã của ngươi!"

“Bây giờ, bổn thống lĩnh muốn trấn áp bọn thổ phỉ, nếu ngươi muốn báo thù cho huynh đệ của ngươi thì đi cùng ta!”

Khuôn mặt thô ráp của Lý Phi tràn đầy sát ý, chĩa đao về phía trước hô to: “Các huynh đệ, cùng ta giết bọn cướp!”

“Giết!”

“Giết!”

“Giết!

Ky binh phía sau Lý Phi vung vũ khí, sát khí tận trời! Trong mắt Hạ Thiên hiện lên một tia sáng.

Có điều gì đó không ổn với tên này!

Chính xác thì hắn ta muốn làm gì?

Phía bên kia.

Tào Báo sửng sốt, dừng lại trước mặt Lý Phi: “Lý Phi, sao ngươi dám?”

“Hôm nay chỉ cần Tào Báo ta ở đây, ngươi đừng hòng giết Hoang Châu Vương!” _

“Trừ phi ngươi giãm lên xác chết của tai

Giờ phút này.

Khuôn mặt Tào Báo đầy chính nghĩa, như thể hẳn ta muốn trung thành bảo vệ chủ.

Quang cảnh trước quân trại thậm chí còn kỳ lạ hơn nữa!

Ai cũng không biết được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 169: C169: Nhưng bây giờ


Bây giờ, Tào Báo là người duy nhất hiểu được!

Tào Uy đã nói rất rõ ràng trong thư rằng Lý Kiếm có xích mích nào đó với Hoang Châu Vương, có thể ra lệnh cho nghĩa tử của mình tấn công và g iết chết Hoang Châu Vương ở Thanh Châu.

Do đó, Tào Uy bảo Tào Báo để mắt đến Lý Kiếm.

Cũng cần phải bảo vệ Hoang Châu Vương trên mảnh đất Thanh Châu.

Chim bồ câu của Tào Uy bay đến hơi muộn nên làm cho Tào Mã chết ở đây.

Tào Báo đã quyết định khi trở về, hắn ta sẽ hầm canh chim bồ câu, hắn ta phải hầm nó 9981 giờ, nuốt nước mắt và tỏ lòng thành kính với người huynh đệ tội nghiệp của mình!

Nhưng bây giờ, nhiệm vụ quan trọng nhất là ngăn chặn Lý Phi đang phát điên.

Nếu không để hắn ta giết Hoang Châu Vương, Tào gia sẽ bị xóa sổ.

Phía đối diện. Lý Phi dường như hiểu ra điều gì đó! Tuy nhiên, hắn ta phải kiểm tra lại lần nữa.


Hắn ta dùng vẻ mặt tức giận chỉ vào xác chết của Tào. Mã, gầm lên: “Tào Báo, ngươi thật sự nhìn rõ chưa?”

“Đệ đệ Tào Mã của ngươi chết thảm hại như vậy, ngay cả qu@n lót cũng bị lột bỏ, bị treo ở đây trong gió lạnh. Ngươi thực sự không đau lòng sao?”

Tào Báo không muốn quay đầu lại nhìn!

Bởi vì hộp sọ của Tào Mã đã bị đập vỡ!

Chắc chắn khi đệ đệ qua đời đã phải chịu rất nhiều đau đớn!

Mắt Tào Báo càng đỏ hơn!

Hắn ta trừng mắt nhìn Lý Phi đây căm hận rồi hét lên: “Vớ vẩn, người này không phải là đệ đệ ta!”

“Người này dẫn người giả làm ky binh Thanh Châu của †a, còn giả làm đệ đệ ta, chết dưới tay Hoàng Châu Vương,

thật sự đáng đời!”


Nói ra những lời trái lương tâm như vậy, Tào Báo cảm thấy trái tim mình đau đớn vô cùng.

Trong ngực hắn ta sôi trào máu, cổ họng nghẹn ngào muốn nôn ra máu!

Thật sự rất khổ sở!

Lúc này.

Ánh mắt Lý Phi nheo lại!

Chính xác thì Tào Báo muốn làm gì?

Nếu không thể đích thân báo thù cho đệ đệ, hắn ta có thể trơ mắt nhìn mình giết Hoàng Châu Vương, ngồi đó ngư. ông đắc lợi!

Nhưng, hắn ta đã không làm như vậy!

Nói cách khác, chính hắn ta không thể để cho Hoang Châu Vương chết ở chỗ này!

Tào Mã được Tào Báo phái đi tấn công và gi ết chết Hoàng Châu Vương.

Bây giờ, chính hắn ta lại đến để bảo vệ người mà hắn ta muốn giết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 170: C170: Lý phi đã hiểu


Vậy thì Tào Báo hản là đã nhận được mệnh lệnh mới.

Giờ phút này.

Lý Phi có vẻ thô lỗ nhưng hoàn toàn nắm bắt được mấu chốt của sự việc.

Chuyện này chơi vui thật! Bên trong quân trại thô sơ. Hạ Thiên cũng đã nắm được mấu chốt.

Tào Báo bây giờ không những không dám giết hắn, mà còn không dám để bất luận kẻ nào giết hắn!

Rốt cuộc là vì cái gì?

Hạ Thiên nhìn thẳng vào Lý Phi... Còn tên này thì sao?

Tốt!

Tiếp tục xem kịch!

Đột nhiên.


Râu trên mặt Lý Phi giống như kim thép, dựng đứng như một con lợn rừng phát điên: “Tào thống lĩnh, ngươi đang nói gì vậy?”

"Nếu ngươi không dám ra tay, vậy tránh ra để ta làm!"

Tào Báo quyết không nhượng bộ.

Hai mắt hắn ta đỏ hoe, chịu đựng đau lòng, nháy mắt ra hiệu sau lưng Hạ Thiên, dùng cả ám chỉ rõ ràng lẫn ẩn ý: “Thống lĩnh Lý Phi, cha ngươi đã được cha ta tiến cử làm Binh bộ thượng thư!”



“Cho nên, cha ta ở đế đô xa xôi đã có lời nhắn nhủ trước khi ta đến... Bởi vì Hoang Châu Vương đã tuyên chiến với bọn thổ phỉ tà ác trên thiên hạ, cho nên khi đi qua Thanh Châu có thể sẽ có thổ phỉ tà ác tấn công, vì thế chúng ta phải đảm bảo an toàn cho Vương gia!”

“Bây giờ ngươi phải cùng ta bảo vệ Hoang Châu Vương!”

Lý Phi đã hiểu!

Chính là lão già Tào Uy ra lệnh mới! Hắn ta cứng cổ: “Ta không tin!” Con mẹ nó, đúng là gặp quỷ mà! Tào Báo sắp khóc rồi!


“Lời ta nói là thật!”

“Nếu ta không tin thì sao?”

Tào Báo nhìn Lý Phi, bộ râu trên mặt kia thật sự có thể xuyên thấu qua tim, hắn ta thật sự muốn nhổ hết ra!

“Nếu không tin, ngươi có thể viết thư hỏi cha ngươi!”

Lý Phi cười lạnh, đầy ẩn ý, gầm lên điên cưồng: “Các huynh đệ, chuẩn bị xung phong liều chết xử lý bọn cướp trong quân trại chó má này!”

Tào Báo: “Ngươi dám!”

Mí mắt Lý Phi nhướng lên: “Đương nhiên bổn thống lĩnh dám rồi!"

“Các huynh đệ, Tào Báo này cùng một giuộc với bọn thổ phi, giết bọn họ trước đi!”

“Giết!” “Phốc phốc phốc..."

Binh lính phía sau Lý Phi đột nhiên ra tay với người của Tào Báo, thúc ngựa tiến lên và đâm chết bọn họ.

Tào Báo sửng sốt: “Lý Phi, chúng ta đều là người của Thái tử, chúng ta cùng một nhóm!”

Đôi mắt hổ của Lý Phi mở to, vẻ mặt kiêu ngạo: “Thái tử mà lão tử đang đi theo không phải là người mà ngươi đang đi theo!”

“Tào gia các ngươi đã làm tất cả mọi cách để sinh ra một đứa con trai không có mắt, ta và ngươi không phải cùng một đường!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 171: C171: Có đẹp không


“Hôm nay, lão tử sẽ giết ngươi!”

Lý Phi cưỡi ngựa chiến chém về phía Tào Báo.

Tào Báo không kìm nén được cơn giận trong lòng, gầm lên: “Các tướng sĩ, giết bọn họ!”

“Giết!” Tào Báo vất vả chống cự lại công kích của Lý Phi, không để hän ta và ky binh vượt qua để tấn công Hoang

Châu Vương.

Lúc này ky binh của Tào Báo đang nằm giữa Lý Phi và Hạ Thiên.

Hạ Thiên nhìn Lý Phi, anh tuấn cười nói: “Thằng nhãi này có chút thú vị!”

“Biết diễn kịch đấy!”

“Lan Nhi, Lý quốc công là người như thế nào?”

Tư Mã Lan suy nghĩ một hồi: "Phụ thân ta nói, trong triều đình Đại Hạ, Lý quốc công là người mà ông không muốn trở thành kẻ thù nhất!”

Vẻ mặt Hạ Thiên khá nghiêm túc!


Tại thời điểm này.

“Ha ha ha..."

Lý Phi khí phách cười to chiến đấu với Tào Báo: “Vương gia, nghĩa phụ Lý Q quốc công của ta nhờ ta nhắn nhủ đến ngài... nói là nghĩa muội Phù Dung rất nhớ ngài!”

“Ra tay!"

Sau đó.

Sắc mặt Tào Báo thay đổi lớn!

Hắn ta biết mình đã rơi vào bẫy!

Hóa ra Lý Phi là người của Hoang Châu Vương!

Cho nên Thái tử trong miệng hắn ta chính là Hoàng Châu Vương?

Mà lão ác nhân Lý Kiếm kia nhập triều là vì giúp Hoàng Châu Vương đoạt ngôi sao?

Thế ư? Giờ phút này.


Tào Báo chỉ muốn mọc một đôi cánh, bay về đế đô nói với cha mình: Lão già bất tử Lý Kiếm là kẻ thù!

Thân là một tướng lĩnh trong quân đội, hắn ta biết quá rõ Lý Kiếm đáng sợ như thế nào!

Vị Hoang Châu Vương này có tài đức gì... mà lại có thể làm cho danh tướng đứng thứ ba của đại lục này đi theo chứ?

Phía bên kia.

Đôi mắt đẹp của Tư Mã Lan tràn đầy nghi hoặc, nàng cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng: “Phù Dung là ai?”

“Có đẹp không?”

Giọng nàng nhẹ nhàng, như đang lẩm bẩm một mình!

Nhưng mà giống như cũng đang hỏi Hạ Thiên. Hạ Thiên buộc lòng không nghe thấy. Hắn trầm giọng nói: “Giết!”

Triệu Tử Thường, Lỗ Thụ, Cao Phi và Tàng Nhất xông ra chiến đấu, bất khả chiến bại: “Giết!”

“Rầm rầm rầm...

Những thiếu niên tàng kiếm đã phục kích trong một thời gian dài đồng loạt lao ra khỏi lòng đất, xông thẳng vào ky binh của Tào Báo.

Máu đang chảy!

Chiến tranh đang hoành hành!

Và cách đó không xa, một thiếu nữxinh đẹp với nốt ruồi đỏ giữa lông mày giống như một nàng tiên lục địa, giãm lên những cành lá cổ thụ mà đến...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 172: C172: Lúc này


Lúc này.

Bàn chân ngọc ngà của thiếu nữ có nốt ruồi son chạm nhẹ vào lá cây, trọng lượng chỉ như chuồn chuồn, chiếc lá hơi rung rinh, nhánh cây không lay động.

Khi mũi chân của nàng ta rời khỏi chiếc lá, cơ thể uyển chuyển lập tức vẽ một đường cong hoàn hảo trên không trung, bước một bước có thể vượt qua nửa thân cây.

Nàng ta đi từ sâu trong rừng rậm tới, vượt qua những thân cây cổ thụ rợp trời, nhàn nhã như đi dạo, váy áo bay bay theo gió, bồng bềnh như tiên nữ bước ra từ sâu trong rừng già.

Giữa hai hàng mày của nàng ta có một chấm đỏ, chiếc khăn lụa che khuất gương mặt xinh đẹp.

Nhưng không che được đôi mắt vừa tròn vừa to của thiếu nữ xinh đẹp có nốt ruồi sonl

Cũng không che đi được sự tang thương của thời gian in dấu trong đôi mắt!

Lúc này.

Nàng ta đã tới gần Sát Hổ Khẩu, tiếng chém giết dữ dội đã vọng vào tai.

Theo thông tin tình báo thì hiện tại, ắt hẳn đội xe của Hoang Châu Vương đã tới gần đây.

Tám, chín phần mười tiếng đánh nhau này xuất phát từ đội xe của phủ Hoang Châu Vương.


Kỳ thật, thiếu nữ xinh đẹp có nốt ruồi son rất tò mò về thực lực của phủ Hoang Châu Vương!

Theo thông tin nàng ta nắm được thì khi Cửu Hoàng tử Hoang Châu Vương bị đuổi ra khỏi đế đô, bên người chỉ dẫn theo hai võ tướng hạng ba.

Mặc dù hai người võ tướng đó là con cháu nhà tướng, bắt đầu rèn luyện gân cốt từ nhỏ, tu luyện chân khí nội gia gia truyền nhưng thiên phú chỉ bình thường.

Có lẽ cả đời chỉ là võ tướng hạng ba!

Dựa theo tài liệu mà Hoàng đế cho nàng ta thì hai võ tướng ấy tên là Lô Thụ và Cao Phi, bọn họ vốn là bông hoa trong nhà kính, chưa từng đi chinh chiến xa nhà, cũng chưa từng tu luyện trong giang hồ.

Bọn họ chỉ sinh tồn trong hoàng cung, định bụng nương nhờ Thái tử, dựa hơi quan hệ để đi lên tới đỉnh cao cuộc đời.

Nhưng bọn họ quá xui xẻo khi đã nhìn thấy cảnh Thái tử bị Cửu Hoàng tử dọa sợ tới độ tè ra quần.

Nếu như sau này Thái tử đăng cơ, chuyện này sẽ trở thành vết nhơ mà Thái tử không muốn nhắc tới.

Nhưng nếu Thái tử ra tay giết bọn họ thì sẽ đắc tội Cao gia và Lô gia.

Cho nên, hai tên võ tướng tâm thường này mới bị đưa cho Hoang Châu Vương để người của Thái tử sẽ giế t chết tất cả chung một mẻ.

Còn về phần trăm tên thương binh đi theo Hoang Châu Vương, theo như tài liệu của quân bộ ở đế đô ghi chép thì trong người bọn họ đều đã trúng binh độc của người Thiên Lang, phải dùng thuốc giải độc tốt nhất trong hoàng cung mới có thể chữa được.

Nhưng thuốc đó được điều chế từ toàn những dược liệu quý báu chuyên dành riêng cho Hoàng đế và quý nhân trong cung sử dụng, sao có thể để cho những tên lính quèn không quyền không thế dùng được.

Cho nên, quân bộ không dám thỉnh cầu, đành để đám lính quèn ấy chậm rãi chờ chết.

Theo quân y của quân bộ dự đoán... Trên hành trình xóc nảy đi tới Hoang Châu, độc tố trong cơ thể những thương binh này sẽ nhanh chóng ngấm vào xương, đẩy nhanh tốc độ chết của bọn họ.

Cho nên, trong kế hoạch của Thái tử, trăm tên thương binh này chẳng những không hề có sức chiến đấu mà còn là vật cản gây thêm rắc rối cho Hoang Châu Vương Hạ Thiên.

Từ tất cả các thông tin hiện nắm được thì hiện tại bên cạnh Hoang Châu Vương chỉ có hai võ tướng tâm thường và đám thương binh vô dụng, sức chiến đấu xấp xỉ bằng không.

Còn đám hộ vệ của phủ Tư Mã thì có thể coi như không †ồn tại cũng được.


Ấy vậy mà, sau khi Cửu Hoàng tử được phong làm Hoang Châu Vương, rời khỏi đế đô, mọi chuyện hắn làm đều nằm ngoài dự kiến của mọi người!

Đầu tiên.

Đội xe của phủ Hoang Châu Vương giết được sát thủ đồng bài mà Thái tử sai đi ám sát ở Ổ Bảo Đào Hoal

Ngay sau đó, ở núi Nhị Long, hắn lại tiếp tục phá được cạm bẫy mà Thái tử giăng ra, diệt được bọn ác phỉ, g iết chết tử sĩ của Thái tử, khí thế mười phần, đánh ba trận thắng cả ba.

Một Vương gia thư sinh, hai võ tướng hạng xoàng, một trăm binh sĩ bị thương, không còn sức chiến đấu, tại sao đội ngũ như vậy lại có thể bách chiến bách thắng?

Thật kỳ lạ!

Trừ phi Cửu Hoàng tử Hoang Châu Vương kia có thể phun đao kiếm ra bằng miệng, biến thành một thứ vũ khí hình người, đao thương bất nhập.

Hoặc là có người đang giúp đỡ đội xe của phủ Hoang Châu Vương!

Nhưng, người đó là ai?

Trên đường đi, thám tử tiếp cận đội xe của phủ Hoang Châu Vương đều đã chết!

Cho nên, không ai biết trong đội xe của phủ Hoang Châu Vương có người như thế nào!

Không có gì phải nghi ngờ, chắc chắn đó là một cao thủ hộ đạo nên mới có thể xử lý hết toàn bộ thám tử xung quanh đội xe!

Cho nên mới có thể bách chiến bách thăng!


Cho nên Hoang Châu Vương mới có sức mạnh để tuyên chiến với ác phỉ trong thiên hại

Hôm nay.

Nàng ta mang theo ý chỉ của Hạ đế, tự mình đến đây xem thử xem rốt cuộc bên cạnh Hoang Châu Vương có ai đang hộ đạo?

Nàng ta muốn đích thân nhìn xem, Cửu Hoàng tử Hoang Châu Vương Hạ Thiên có thích hợp chấp hành nhiệm vụ kia

hay không?

Nàng ta tin chắc, thiên hạ này không có ai có thể ngăn mình tiếp cận đội xe của phủ Hoang Châu Vương!

Hôm nay.

Nàng ta muốn người hộ đạo của phủ Hoang Châu Vương quỳ trước mặt mình!

Thần phục hay là chết?

Thiếu nữ xinh đẹp có nốt ruồi son hất mái tóc dài đen nhánh lên, suối tóc đen bay múa theo gió.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 173: C173: Nhưng không sao


Nàng ta chính là người tự tin như vậy!

Nàng ta sắp sửa xuất hiện và tỏa sáng!

Thiếu nữ xinh đẹp đó nhắm đôi mắt to lại, hít một hơi thật sâu... Bế quan quá lâu, có lẽ người đời đã quên tên nàng ta, cũng quên đi uy danh hiển hách của nàng ta!

Nhưng không sao.

Từ giờ trở đi, cái tên Tân Hồng Y sẽ lại vang vọng khắp mảnh đất này.

Biệt danh Hồng Ma của nàng ta sẽ lại danh chấn thiên hạ một lần nữa.

Lúc này.

Nàng ta đang ngày một tới gần Sát Hổ Khẩu hơn.

Chân tướng ẩn giấu trong phủ Hoang Châu Vương sắp hiện ra trước mắt nàng ta.

Bỗng nhiên.

Một bóng người màu xanh di chuyển từ xa lại gần, bay qua các ngọn cây để tới đây.

Chẳng mấy chốc.

Bóng người màu xanh đó đã tới trước mặt, chặn đường đi của nàng ta.


Thật là to gan!

Người chặn đường nàng ta mặc nho sam, chân đi giày cỏ, đầu đội đấu lạp che khuất hoàn toàn khuôn mặt.

Nam nhân này ôm một thanh kiếm cổ trước ngực, ăn mặc dở dở ương ương, hết sức kỳ lạ.

Nhưng hơi thở trên người nam tử này lại sâu không lường được, chứng tỏ hắn ta là một cao thủ.

Trên người Tân Hồng Y tỏa ra chiến ý ngút trời: “Ngươi là ai?”

“Vì sao lại cản đường ta?” “Vù vù vù...”

Gió trên ngọn cây hơi lớn. Nam tử không trả lời.

Hắn ta chỉ yên lặng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt bên dưới chiếc đấu lạp: “Tân Hồng Y, ngươi muốn đi đâu?”

Thật là một khuôn mặt đáng sợi Tân Hồng Y giật mình. Khuôn mặt bên dưới chiếc đấu lạp của nam tử chẳng chịt vết thương, cái nào cái nấy giống như những con rết bò khắp. mặt hắn ta, thực sự không thể nhìn nổi!

Đây là một nam nhân không có dáng vẻ con người. Không!

Hắn ta vẫn còn một cặp mày kiếm còn nguyên vẹn và một đôi mắt phượng sắc như kiếm.

Bỗng nhiên.


Tân Hồng Y lại thấy tò mò khuôn mặt này khi vẫn còn lành lặn trông như thế nào!

Hẳn là một khuôn mặt rất anh tuấn!

Thế nhưng liệu có ai trong thiên hạ này có thể chữa trị được cho một khuôn mặt xấu như vậy chứ?

Liệu ả thầy thuốc hồ ly lẳng lơ kia có chữa được không?

Chắc chắn gương mặt này đã trải qua rất nhiều đau đớn và ẩn giấu rất nhiều câu chuyện!

Tần Hồng Y nheo mắt lại, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”

“Bản tông thích đi đâu thì đi, ngươi cấm được ư?”

“Ngươi có cấm nổi không?”

Nam tử mặt sẹo rút thanh kiếm cổ ra, nói thẳng: “Ngươi muốn đi tìm Cửu Hoàng tử của Đại Hạ, người hiện tại đã là Hoang Châu Vương đúng không?”

Tân Hồng Y ngước mắt lên: “Sao ngươi biết?”

Đôi mắt phượng của nam tử ngập tràn ánh sáng thông thái: “Đương nhiên ta biết!”

“Hai mươi năm trước, các ngươi giúp Hạ đế soán ngôi chẳng phải là vì muốn vào điện Cung Phụng trong hoàng cung †ìm manh mối của thứ kia đó sao?”

“Ta biết các ngươi đã tìm được manh mối rồi!"

“Nhưng tới giờ vẫn không giải ra được đúng không?”

Bàn tay ngọc ngà của Tần Hồng Y sờ lên chiếc đai ngọc ngang hông, nốt ruồi son giữa hai hàng mày tỏa ra sát khí vô biên: “Làm sao ngươi biết?”

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ha ha ha...”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 174: C174: Tân hồng y cười


Nam tử mặt sẹo ngửa mặt lên trời cười to: “Ta là ai?”

“Hai mươi năm nay ta đã quên mình là ai rồi, ta biết trả lời ngươi thế nào đây?” Tần Hồng Y nhìn chằm chằm nam tử mặt sẹo, chậm rãi rút một thanh nhuyễn kiếm trong đai lưng ngọc ra: “Nếu vậy thì †a sẽ giết ngươi trước rồi sẽ đi làm việc của mình saul”

“Hừ..”

Nam tử mặt sẹo không mảy may sợ hãi: “Tân Hồng Y, Hoang Châu Vương chỉ là một thiếu niên tương đối thông minh, không phải người có trí tuệ của bậc thánh nhân mà các ngươi muốn tìm đâu”

“Cho nên, đừng lãng phí công sức nữa!”

“Ha ha ha...”

Tân Hồng Y cười u ám: “Nếu như Hoang Châu Vương không giải được bí mật kia thì ta điều tra người của hắn xong đương nhiên sẽ không làm gì hắn, ngươi ngăn cản ta làm gì?”

Nam tử mặt sẹo lắc đầu: “Ta cản ngươi là vì ngươi là nữ nhân bi3n thái nhất trong số các nữ tông sư!”

“Các nam nhân mà ngươi từng điều tra cuối cùng đều bị thiến, trở thành thái giám, cả đời không thể làm chuyện phòng the.”

“Cho nên, ta không cho phép ngươi đi điều tra hắn!”

Tần Hồng Y vung một nhát kiếm, một luồng kiếm khí phóng ra: “Ngươi là gì của Hoang Châu Vương?”


“Tại sao phải che chở cho hắn?”

Nam tử mặt sẹo cầm thanh kiếm cổ trong tay cũng b ắn ra một luồng kiếm khí: “Hắn là người mà dân chúng Hoang Châu cần!"

“Hắn là người đã lập chí báo thù cho Hoang Châu!”

“Cho nên, ta muốn che chở cho hắn!”

Tần Hồng Y nhún người bay lên, ánh kiếm như điện xet: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Chắc chắn Hoang Châu không có ai như ngươi!”

“Trong số tông sư của đại lục cũng không có ai như ngươi!"

“Rốt cuộc ngươi tới từ đâu?” Ánh kiếm của thanh cổ kiếm trong tay nam tử mặt sẹo lóe lên trời: “Hai mươi năm trước, ngươi cũng chỉ là cao thủ hạng nhất mà thôi.”

“Hôm nay ngươi đã có thể trở thành tông sư thì sao người khác lại không thể?”

“Ngươi có thể gọi ta là Vô Diện Nhân!”

“Rầm rầm rầm..."


Hai người so kiếm, đấu chưởng, chân khí nội gia mặc sức khuấy động, đánh nát cây cổ thụ bên dưới thành bột mịn rồi bị gió cuốn đi.

Hai đại tông sư giao chiến dữ dội, quả là chuyện khó gặp trong thiên hạ ngày nay.

Ở một bên khác. Chiến trường Sát Hổ Khẩu.

Triệu Tử Thường dẫn đầu Cao Phi, Lô Thụ tiếp tục xông trận, không ai cản nổi!

Hắn ta xung phong liều chết trên trận mạc, quân ky binh của Tào Báo bị đánh tan tác, ai lo thân người ấy, sức chiến đấu càng ngày càng yếu, người chết càng ngày càng nhiều.

Ky binh của Lý Phi thừa cơ bày trận xông lên, chia tách đội ky binh của Tào Báo.

Sau đó.

“Giết!"

Ky binh do Tào Báo dẫn đầu bị tấn công từ hai phía, liên tục bị chém ngã khỏi ngựa.

Tào Báo giật giật khóe mắt: “Lý Phi, ông đây gi ết chết ngươi!”

Nhưng Lý Phi cũng là võ tướng hạng nhất, công phu cưỡi ngựa và sức mạnh cũng ngang ngửa Tào Báo, hai người giao thủ ngang tài ngang sức, không hao hết chân khí nội gia và sức mạnh thì khó phân cao thấp.

Lúc này.

Đội ky binh ngàn người của Tào Báo chỉ còn lại một mình hắn ta.

“Keng...”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 175: C175: Nếu không sẽ diệt tào gia


Vũ khí của Tào Báo và Lý Phi va vào nhau, song phương đều bị đánh ngã ngựa, rơi xuống đất, tạm thời ngưng chiến.

Hạ Thiên đi ra khỏi quân trại đơn sơ: “Tào Báo, ta gi ết chết đệ đệ ngươi, ngươi không chỉ không báo thù cho hắn ta mà

còn bảo vệ ta, rốt cuộc ý đồ của ngươi là gì?”

“Nói cho ta biết, có lẽ ngươi sẽ được chết nhẹ nhàng hơn một chút!”

Tào Báo lau vết máu ở khóe môi, trở mình đứng dậy: “Là Hoàng đế uy hiếp phụ thân ta, không cho phép quân đội Thanh Châu âm thầm động tới ngươi!”

“Nếu không sẽ diệt Tào gia!”

Hạ Thiên sững sờ: “Sao có thể như vậy được?”

“Hừ hừ..”

Tào Báo cười dữ tợn: “Lúc trước, ông đây cũng cho rằng chuyện này không đời nào xảy ra!”

“Nhưng mẹ kiếp, sự việc lại chính là như vậy!”

“Ông đây đã chịu đựng quá đủ tên Hoàng đế đó rồi, thay đổi xoành xoạch, làm hại phe Thái tử ta!”


Trong lòng Tào Báo oán khí ngợp trời: “Ông ta tung tin mình muốn giết ngươi, cuối cùng Thái tử lại vì muốn giết ngươi mà đến giờ vẫn còn bị giam lỏng ở Đông cung!”

“Phụ thân ta giúp Thái tử giết ngươi, kết quả, ông ta ra khẩu dụ cho Tào gia ta, nếu ngươi xảy ra chuyện ở Hoang Châu thì sẽ diệt cả nhà tal”

“Thế là, đệ đệ Tào Mã của ta đã chết uổng rồi!”

“Hự..”

Tào Báo nếm được vị ngọt trong cổ họng, không nhịn được phun ra một búng máu như mưa, đẹp một cách kỳ dị.

Hắn ta gào lên đầy phẫn uất: “Đệ đệ ta chết ngay trước mắt ta nhưng ta không dám nhận, cắn răng nuốt hận vào lòng, không thể báo thù cho đệ ấy!”

“Đồ chó hoang Hoàng đết”

“Ông ta đâu phải muốn giết ngươi!”

“Ông ta muốn diệt bè phái của Thái tửI”

“Ông ta muốn giết đàn ông của Tào gial”


Tào Báo càng nghĩ càng bi thương: “Hoang Châu Vương, ngươi nói đi... Có phải ngươi thông đồng diễn kịch với Hoàng đế, để ông ta đóng vai một phụ thân ác độc, còn ngươi đóng vai một Hoàng tử ngu ngốc của ông ta hay không?”

“Sau đó, ông ta khích Thái tử giết ngươi lập công, bại lộ thực lực của mình, để Hoàng đế thừa cơ diệt trừ tận gốc!”

“Cuối cùng, ông ta lại phế bỏ Thái tử, lập ngươi làm Thái tử, để ngươi trở thành Hoàng đế tương lai của đế quốc Đại Hạ!"

“Ngươi nói xem có phải vậy không?”

Phỏng đoán của Tào Báo hợp tình hợp lý tới mức không thể phản bác nổi.

Nhưng Hạ Thiên biết, đây không phải là chân tướng: “Không phải!"

Tào Báo không tin!

Một người thông minh như hắn ta đã nhìn thấu âm mưu của Hoàng đế.

Hắn ta điên cuồng gào lên: “Đúng là thế còn gì!” “Chắc chắn là thế!”

“Hoang Châu Vương, ngươi định lừa gạt cả một kẻ hấp hối sắp chết ư?”

Tào Báo tuyệt vọng nói: “Cho nên, lão già nham hiểm Lý quốc công mới được dùng lại kia cũng đi theo ngươi!”

“Lão già nham hiểm đó là danh tướng trong thiên hạ, môn hạ trải rộng trong quân, thực lực cường đại.”

“Nếu không phải Hoàng đế mở lời thì một kẻ dư nghiệt mang huyết mạch tiền triều như ngươi sao có thể lọt được vào mắt xanh của ông ta?”

“Nữ nhi của Lý Kiếm Lý Phù Dung được ông ta nâng niu như báu vật, nếu không phải Hoàng đế mở lời thì sao lại chịu gả cho ngươi làm trắc phi?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 176: C176: Ta thật sự tin tưởng người


“Mẹ kiếp, tất cả đều là âm mưul”

“Là âm mưul”

“Âm mưu nhằm vào Đông cung và Tào gia tai”

Tâm trạng Tào Báo phủ đầy mây đen.

Tất cả chuyện này là âm mưu của Hoàng đế và Hoang Châu Vương!

Suy luận này của hắn ta quá hợp tình hợp lý, khiến mọi người ở đây giật mình kinh ngạc.

Lúc này.

Tư Mã Lan nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Hạ Thiên, đôi mắt đẹp nhìn vào mắt Hạ Thiên: “Vương gia, ta biết sự việc không phải như vậy nên sẽ không hiểu lầm người, xin người yên tâm!”

Hạ Thiên vui mừng nói: “Lan Nhi...:

Tư Mã Lan ngắt lời hắn: “Người không cần giải thích!”

“Ta thật sự tin tưởng người!”

Nói xong, nàng dẫn theo Tư Mã Qua quay người rời đi.


Bỗng nhiên.

“Huych huych...”

Tào Báo quỳ gối trước mặt Hạ Thiên, khóc lóc: “Vương gia, ta đoán đúng hết rồi đúng không?”

“Ngươi nhìn đi, ta là người thông minh, sau này ta có thể bày mưu tính kế cho Vương gia!”

“Ngoài ra, ta còn là phó thống lĩnh ky binh Thanh Châu, có thể âm thầm chiêu mộ binh mã cho Vương gia, sau này có thể

giúp Vương gia tranh đoạt đế vị!”

“Hơn nữa, ta còn có thể thuyết phục phụ thân ta cùng đứng về phe Vương gial”

“Cho nên, ngươi nhìn đi... Ta vẫn hữu dụng, đừng giết ta!” “Đúng rồi!”

“Ta còn có thể hiến tặng mỹ nhân cướp được ở Thanh Châu cho Vương gial”

“Vương gia đừng chê các nàng không phải tấm thân trong sạch, thực ra, chỉ có trên giường của tiểu phụ nhân mới có thể thoải mái hành sự thỏa thích được!”

Khóe mắt của Hạ Thiên nổi gân xanh: “Tử Thường!”


“Coong..."

Cây côn sắt của Triệu Tử Thường đập nổ đầu Tào Báo.

Trong trận chiến này, cả hai nhi tử của Hữu thừa tướng Tào Uy đều đã chết trong tay Hạ Thiên.

Đội xe của phủ Hoang Châu Vương thu được trang bị của hai ngàn ky binh, trở thành cơ sở cho việc thành lập đội ky binh.

Sau đó không lâu.

Sát Hổ Khẩu bùng lên một ngọn lửa lớn.

Huynh đệ Tào gia và hai ngàn ky binh từ từ biến thành tro bụi.

Ngoại trừ vết máu dưới đất, không ai biết được nơi đây từng xảy ra chuyện gì!

Sau đó, Lý Phi dẫn ky binh bỏ đi.

Đội xe của phủ Hoang Châu Vương tiếp tục lên đường, vượt qua Sát Hổ Khẩu, hướng về phía Đại Hoang Châu.

Bỗng nhiên. “Huych huych...”

Hai bóng người máu me be bét rơi từ trên trời xuống, ngã xuống ngay trước mặt Hạ Thiên, không rõ sống chết!

Trong đó, một người là thiếu nữ xinh đẹp có nốt ruồi son giữa trán, khuôn mặt nhỏ đăng sau mạng che mặt cực kỳ xinh đẹp.

Người còn lại là một nam nhân mặt mày chẳng chịt vết thương!

Đôi mắt phượng tỏ ý khẩn cầu: “Cứu ta...”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 177: C177: Chuyện này rất kỳ lạ


Vốn dĩ, Hạ Thiên thấy chiến mã mà Vương phủ mới thu được rất đẹp nên không nhịn được chọn một mã vương có bộ lông trắng như tuyết, không pha tạp màu lông nào khác để luyện tập kỹ thuật cưỡi ngựa.

Hắn đang cưỡi đầy vui vẻ thì bỗng có hai người máu me từ trên trời giáng xuống.

Hảẳn vội kéo dây cương cho mã vương dừng lại.

Nhờ vậy mà tránh được “người rơi từ trên trời xuống”.

Lúc này.

Triệu Tử Thường đã chạy đến nơi, hai tay cầm côn sắt đứng chẳn trước mặt Hạ Thiên, sẵn sàng nện vỡ đầu hai “người máu” này bất cứ lúc nào.

“Vù vù vù...”

Tàng Nhất dẫn theo chín thiếu niên tàng kiếm xuất hiện một cách thần kỳ, tuốt kiếm sắt ra khỏi vỏ, chỉ vào cổ họng của hai kẻ máu me be bét, sẵn sàng cứa đứt cổ họng bọn họ bất cứ lúc nào.

Thật ra, Tàng Nhất và chín thiếu niên tàng kiếm vẫn luôn đi theo bảo vệ cho Hạ Thiên.

Chẳng qua là do cổ thuật Tàng kiếm đặc biệt nên người bình thường khó phát hiện ra bọn họ.

Lúc này, Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn đỉnh núi hai bên đường, chúng đều là vách núi cheo leo, cực kỳ hiểm trở.


Nhưng vách đá nằm cách quan đạo tối thiểu mười mấy mét, cho dù hai người có ngã từ trên núi xuống thì cũng không thể lộn vòng giữa không trung rồi lăn xa thêm mười mấy mét để ngã xuống ngay trước mặt hẳn được.

Chuyện này rất kỳ lạ.

Hai người này cũng có gì đó kỳ lạ.

“Hự hự..”

Vô Diện Nhân mặt sẹo phun ra mấy búng máu tươi: “Cứu

ta.

Hạ Thiên nghiêm mặt, vội vàng nhảy khỏi lưng ngựa, đi tới bên cạnh Vô Diện Nhân, móc túi kim châm ra, nhanh tay. dùng ngân châm phong tỏa huyệt vị của hẳn ta, ổn định lục

phủ ngũ tạng bị thương.

Sau đó, hẳn móc ra một bình sứ, đổ viên dược hoàn được làm từ dược liệu của hoàng thất ra đút cho Vô Diện Nhân.

Sau đó, Hạ Thiên mới đặt hờ tay lên cổ tay trái của Vô Diện Nhân để bắt mạch.


“Thịch thịch thịch...” Người này bị thương nặng như vậy nhưng mạch đập vẫn khỏe hơn người bình thường, sức sống trong cơ thể cực kỳ mạnh mẽ.

Đây là một loại sức sống mạnh mẽ mà Hạ Thiên chưa từng cảm nhận được.

Bỗng nhiên, Hạ Thiên nghĩ ngay tới một loại thần thú, chính là thần long trong truyền thuyết.

Có lẽ chỉ có rồng trong truyền thuyết mới có sức sống mạnh mẽ như vậy.

Nói cách khác, thân thể của nam nhân này có thể so với thần thú.

Ánh sáng tò mò từ từ xuất hiện trong mắt Hạ Thiên.

Tố chất thân thể của nam nhân từ trên trời giáng xuống này còn mạnh hơn Triệu Tử Thường hiện tại.

Hạ Thiên nhìn Triệu Tử Thường một cái, ánh mắt tỏ ý dò hỏi.

Mặc dù hắn không nói gì nhưng dường như Triệu Tử Thường vẫn hiểu ý, sau đó gật đầu.

Vậy là Hạ Thiên hiểu ra.

Võ giả có thân thể còn cường tráng hơn cả Triệu Tử Thường thì tối thiểu phải là Tông sư.

Chẳng trách khí huyết trong cơ thể nam nhân này lại dồi dào như vậy.

Lúc này, ngân châm phong huyệt và dược hoàn đã phát huy được tác dụng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 178: C178: Vô diện nhân sững sờ


Vô Diện Nhân không còn thổ huyết nữa.

Đôi mắt phượng của hẳn ta bộc lộ cảm xúc phức tạp: “Vương gia, vì sao ngươi không cứu mỹ nhân kia trước mà lại cứu nam nhân xấu xí như ta?”

“Ngươi không sợ khuôn mặt xấu xí của ta ư?”

Hạ Thiên cười ôn hòa: “Thương thế của ngươi khá nặng, nếu không lập tức cầm máu, có thể sẽ chết vì mất máu quá nhiều”

Vô Diện Nhân sững sờ.

Hắn ta hiểu rất rõ cơ thể mình.

Vết thương kiểu này chắc chăn không thể lấy mạng hắn ta được.

Hắn ta chỉ muốn Hạ Thiên dùng bí dược hoàng cung cứu chữa mình, khôi phục lại sức mạnh trước Tân Hồng Y rồi gi ết chết ả điên đó.

Nếu không, nếu để cho nữ nhân kia khôi phục sức chiến đấu trước thì người chết sẽ là hắn ta.

Người chết sẽ là tất cả mọi người của phủ Hoang Châu Vương.

Sức mạnh của Tông sư một địch một vạn. Chỉ cần một Tông sư là có thể giết sạch mọi người ở đây. Lúc này, Hạ Thiên nắn b óp tay chân của Vô Diện Nhân:

“Lúc ngươi rơi từ trên trời xuống, xương tay, xương chân đã bị nứt ra rồi, cần phải chữa trị.”


“Tiểu Cửu, tay chân của hắn ta cần được nẹp cố định, sau đó bôi thuốc, băng bó.”

Tàng Cửu lập tức lấy ván gỗ ra nẹp cố định lại cho hẳn ta. Bấy giờ, Hạ Thiên mới trả lời câu hỏi của hẳn ta: “Lương y như từ mẫu, trong mắt ta chỉ có bệnh nhân, không phân chia nam nữ đẹp xấu.”

“Mặc dù mặt ngươi có vết sẹo nhưng không phải bẩm sinh, có thể chữa hết được.”

Bỗng nhiên, hai mắt Vô Diện Nhân sáng lên: “Thật sao?”

“Ngay cả Thánh nữ y gia cũng nói mặt của ta không thể chữa khỏi được... Ngươi đừng lừa ta”

Hạ Thiên nhếch môi cười tự tin: “Ngươi đã nghe nói tới thuật chỉnh hình bao giờ chưa?”

Vô Diện Nhân sững sờ: “Thuật chỉnh hình là gì?”

“Nó có nghĩa là thay da mặt cho ngươi, giúp ngươi khôi phục diện mạo ban đầu.”

“Hoặc có thể thay cho ngươi một khuôn mặt khác.” “Khu khụ khụ...”

Vô Diện Nhân khá kích động, lồ ng ngực nóng lên, lại ho ra mấy ngụm máu: “Thật sao?”

Hạ Thiên gật đầu: “Đương nhiên.”

“Chỉ có điều ta cần một chút thời gian để nghiên cứu thuốc xong mới có thể chữa cho ngươi được.”


“Được”

Mắt Vô Diện Nhân rơm rớm lệ: “Ta có thời gian chờ Vương gia nghiên cứu.”

Hạ Thiên gật đầu: “Được.”

Nam nhân từ trên trời giáng xuống này vẫn luôn gọi hẳn là Vương gia, chứng tỏ hắn ta biết thân phận của hẳn.

Hạ Thiên hiểu rõ, có lẽ hai người này tới đây là vì hắn.

Trên người hai người đều có vết thương do kiếm, cả hai cũng đều sử dụng kiếm... Hẳn là quyết sống mái với nhau, sau đó lưỡng bại câu thương.

Trong lòng Hạ Thiên sáng như gương.

Đúng lúc này.

Vô Diện Nhân như chợt nhớ ra gì đó, chật vật quay đầu lại nhìn chằm chằm Tân Hồng Y nằm kế bên đang không ngừng thổ huyết, vội vàng nói: “Vương gia, mau giết yêu nữ này đi.”

“Nàng ta tới đây để giết ngươi đó.”

Hạ Thiên hỏi lại: “Vậy còn ngươi thì sao?”

Vô Diện Nhân nghiêm túc trả lời: “Ta tới cứu ngươi”

“Để ngăn nàng ta hại ngươi, hai bọn ta đã đánh nhau trong vùng núi này một trận.”

Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn lên trời: “Các ngươi bay trên trời đánh nhau ư?”

Vô Diện Nhân gật đầu: “Bọn ta khai chiến trên ngọn cây, sau đó đi theo đội xe của ngươi, đánh tới ngọn núi này, kết quả là lưỡng bại câu thương, rớt từ trên trời xuống.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 179: C179: Nhưng hiện thực quả là tàn khốc


Hạ Thiên ngẫm nghĩ, đi đến trước mặt Tân Hồng Y, dùng ngân châm phong huyệt trước, sau đó móc ra hai viên dược hoàn tròn trịa nhét vào chiếc miệng nhỏ của nàng ta: “Nói đi, tại sao ngươi muốn giết bản vương?”

Lúc này, đáy mắt Tân Hồng Y ngập tràn uất ức.

Vốn dĩ cứ tưởng lần này ra giang hồ là sẽ bät đầu truyền thuyết vô địch của bản thân.

Nhưng hiện thực quả là tàn khốc.

Còn chưa làm xong việc đã gặp phải tên quái dị kia đánh nhau lưỡng bại câu thương với mình.

Con đường vô địch của nàng ta bỗng chốc bị đứt đoạn.

Ghê tởm hơn nữa là, mục tiêu đang ở ngay trước mắt nhưng nàng ta không còn sức lực để hoàn thành nhiệm vụ.

Tay chân của nàng ta cũng đã bị gãy, nội tạng bị lệch vị trí.

Làn da mịn màng cũng bị tên quái dị kia dùng kiếm chém vô số nhát, nát hết rồi.

Thân thể đẹp như ngọc của nàng ta không còn hoàn mỹ nữa rồi.

Tân Hồng Y căm hận.

Nhưng nàng ta vẫn phải cố mỉm cười để bản thân trông càng xinh đẹp động lòng người hơn, nhất định phải chiếm được lòng thương tiếc của Hoang Châu Vương. Đam Mỹ H Văn

Nếu không sẽ chết.


Có điều, nàng ta tin tưởng nhan sắc và sức quyến rũ của mình hoàn toàn có thể mê hoặc được Hoang Châu Vương nhỏ tuổi.

Bởi vì, Hoang Châu Vương mới mười sáu tuổi, đang độ tuổi ngập tràn mơ mộng về nữ nhân xinh đẹp.

“Vương gia, đừng nghe người quái dị này nói bậy, thực ra là hắn ta muốn giết ngươi, ta mới là người bảo vệ ngươi.”

“Ta phụng lệnh đại công chúa tới bảo vệ ngươi.”

Đại công chúa chính là Tần quý phi, mẫu thân của Hạ Thiên.

Hạ Thiên nghe vậy, sâu trong đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh.

Nhưng Tân Hồng Y không phát hiện ra.

Nàng ta tiếp tục nói dối: “Vương gia, Hồng Y vì bảo hộ ngươi, suýt nữa đã đồng quy vu tận với hắn ta”

“Hiện tại, hắn ta đang bị trọng thương, không thể nhúc nhích, ngươi mau giết hẳn ta đi.”

Lúc này, Hạ Thiên nhếch miệng, nở nụ cười thâm sâu khó lường, đứng giữa hai người, ra vẻ khó xử: “Các ngươi đều nói đối phương tới đây để giết ta, vậy có ai có chứng cứ gì không?”

Vô Diện Nhân và Tân Hồng Y đều im lặng.

“Ngươi xem đi, các ngươi đều không có chứng cứ”


Hạ Thiên ngẫm nghĩ, chân thành nói: “Cho nên, bản vương có lý do hoài nghỉ, các ngươi đều tới đây để giết ta.”

Vô Diện Nhân và Tân Hồng Y ngập ngừng muốn nói. Nhưng không ai nói gì.

Bọn họ lại im lặng một lần nữa.

Hạ Thiên ngước mắt lên: “Người đâu, mang hai người họ. lên xe ngựa, mỗi người một chiếc, trước khi xác định ai là thích khách thật sự, ta phải chữa trị vết thương cho cả hai.”

“Vâng.

Tiểu Bạch vâng lệnh, chỉ huy người ta khiêng hai người lên xe ngựa.

Lúc này, Hạ Thiên cảm thấy mình đã có thể luyện võ rồi.

Bởi vì, ông trời đã đưa tới cho hẳn thân thể của hai vị Tông sư võ đạo, hắn có thể nghiên cứu tỉ mỉ một phen.

Ngân châm đã phong bế các huyệt lớn trên người hai người bọn họ, nếu như không giải huyệt dựa theo Thanh Nang châm pháp thì đan điền của bọn họ sẽ phát nổ.

Hai đại Tông sư này đã năm trong lòng bàn tay của hẳn.

Khóe miệng của hẳn nở nụ cười quái dị, hắn chui lên chiếc xe ngựa của Tân Hồng Y, tay lướt qua bộ ng ực cao vút của nàng ta, túm lấy cổ áo: “Nào, tiểu mỹ nhân, chúng ta cởi áo trị thương nào."

Tân Hồng Y biến sắc.

Bởi vì ngón tay ấm áp của thiếu niên đã chạm vào da thịt của nàng ta.

Có vẻ không giống như là chỉ đơn giản muốn chữa trị cho. nàng ta.

Rốt cuộc tên nhóc này muốn làm gì?

Lễ nào hắn muốn...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom