Cập nhật mới

Dịch Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: C60: Đập vào mắt hai người họ một thiếu nữ xinh đẹp


Đột nhiên, hai người đàn ông cường tráng mặc quần áo hộ vệ của phủ Tư Mã lẻn ra khỏi khu rừng rậm rạp.

Hai người họ là hai tử sĩ bảo vệ Tư Mã Lan.

“Tiểu Ức, nhanh chóng điều tra nơi ẩn thân của những thiếu niên tàng kiếm đó, bên dưới chắc chăn có huyền cơ, chỉ cần làm rõ, chúng ta sẽ lập được đại công!”

Một người đàn ông cường tráng thúc giục: “Đến lúc đó, chúng ta nhất định sẽ có vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết!”

“Ha ha ha...”

Một người đàn ông cường tráng tên là Tiểu Ức hơi kích động: “Được!”

“Để chúng ta xem xem thuật ẩn thân của bọn họ, rốt cuộc có huyền cơ gì!"

Hai người đàn ông đó chia ra chạy đến chỗ thiếu niên tàng kiếm vừa ẩn thân, bắt đầu đào tuyết một cách điên cuồng, muốn biết bí mật dưới tuyết.

Đột nhiên, bọn họ chợt cảm thấy lạnh sống lưng, như có ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vậy?

Ánh mắt hai người đó lộ vẻ hung ác, chậm rãi xoay người lại, rút đao bên hông ra, bỗng chốc xoay người lại: “Ai?”


Đập vào mắt hai người họ một thiếu nữ xinh đẹp! Chính là Tư Mã Qua lộ ánh mắt tức giận.

Ngay lúc đó, mồ hôi to như hạt đậu chảy ra trên trán hai người đó.

Bọn họ như nhìn thấy con mãnh thú và dòng nước lũ, giọng nói hơi run rẩy hỏi: “Thủ lĩnh, sao ngươi lại ở đây?”

Lòng bàn tay Tư Mã Qua xuất hiện một thanh đoản kiếm sắc bén, lạnh lùng nói: “Câu này lẽ ra ta nên hỏi các ngươi mới đúng?”

“Tại sao lại tự ý rời khỏi đội, đào cái gì ở đây hả?” Hai người đó cố gắng giữ bình tĩnh, bàn tay cầm đao cũng run rẩy: “Vừa nãy bụng bọn ta hơi khó chịu, vào rừng giải quyết một chút.”. Truyện Dị Năng

“Không ngờ rằng đội xe lại đi trước... bọn ta đang chuẩn bị đuổi theo đấy!”

“Ha ha...”

Tư Mã Qua ngước mắt, sát ý trên người vô cùng đáng sợ, cười khẩy: “Xem ra các ngươi không muốn trả lời câu hỏi của †a phải không?”

“Không...”

Hai người đó điên cuồng xua tay.


Lúc này trong đôi mắt họ xuất hiện đoản kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ánh sáng đó khiến trái tim họ run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

“Thủ lĩnh, hãy tha mạng cho bọn ta..."

Hai người đó giơ đao ngăn cản: “Đừng giết bọn tai”

Bọn họ thật sự rất sợ hãi!

Chỉ có bọn họ mới biết rằng thủ lĩnh có thân hình nóng bóng trước mắt trông có vẻ ngây thơ vô hại, bình thường chung sống cũng rất tốt đáng sợ đến mức nào!

Nàng ta thật sự rất đáng sợ!

Nếu không nàng ta cũng sẽ không phải là hộ vệ thân cận của tiểu thư Tư Mã Lan.

Tư Mã Qua bước đến gần hai người họ: “Nói thật đi, các ngươi là người Thái tử gài trong gia tộc Tư Mã đúng không?”

Bọn họ tái mặt!

Hai người họ không muốn chết: “Thủ lĩnh, đừng giết bọn †a, bọn ta sống sẽ có ích với tiểu thư!”

“Bọn ta có thể truyền tin tức từ Đông cung đến!”

“Vù..

Thân hình Tư Mã Qua uyển chuyển để lại từng loạt ảo ảnh trong tuyết, giống như một cơn gió thổi qua hai người cường tráng, trên tuyết chỉ có mấy dấu chân nông cạn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: C61: Giống như bù nhìn


Cổ họng của hai người cường tráng đó bị cứa đứt, máu tươi chảy ra khỏi cổ họng, không thể bịt kín được.

Thanh đoản kiếm trong tay Tư Mã Qua biến mất: “Lúc ở Ổ Bảo Đào Hoa, các ngươi đã cố tình tiết lộ hành tung của bọn †a, thật sự tưởng rằng ta không biết gì hết sao?”

“Nếu không phải Hoang Thân Vương cố tình để cho các ngươi truyền tin thì ta đã giết các ngươi từ lâu rồi!”

Hai người họ đột nhiên hiểu ra!

Thì ra bọn họ vẫn luôn là công cụ truyền tin của Hoang Thân Vương!

Lòng dạ của Hoang Thân Vương thật sự rất đáng sợi “Phù phù..”

Hai người cường tráng đó không cam lòng ngã xuống đất tuyết.

Có điều, rốt cuộc trong tuyết có chôn giấu bí mật về tử sĩ kiếm tàng không?

Bọn họ chết đi mang theo nghi vấn này trong lòng.

Tư Mã Qua thoáng liếc nhìn cái hố do bọn họ đào, rồi xoay người rời đi: “Hoang Thân Vương là người cẩn thận như vậy, ngài ấy sẽ để lại bí mật về tử sĩ tàng kiếm cho các ngươi xem sao?”

“Sẽ để cho các ngươi đi lập công sao?”

“Đúng là ngu hết thuốc chữa!”

Tư Mã Qua đanh mặt, tâm trạng không được tốt lắm.

Bởi vì nội gián bị dọn dẹp lần này là người của mình.


Ở bên khác, núi Nhị Long.

Nơi này đều là rừng rậm nguyên thủy, cổ thụ cao chọc trời, tuyết trắng phủ đầy trên đầu, người đi trong đó rất khó bị phát hiện.

Trong rừng rậm.

Hạ Thiên dẫn chúng thiếu niên tàng kiếm leo lên sườn núi Nhị Long: “Tàng Nhất, ước muốn của ngươi là gì?”

Tàng Nhất thoáng ngẩn người, trả lời như phản xạ có điều kiện: “Đương nhiên là chết vì chủ nhân!”

Hạ Thiên chớp mắt nói: “Tiểu Cửu, còn ước muốn của ngươi thì sao?”

“Có khác với Tàng Nhất ca ca của ngươi không?”

Tàng Cửu lắc đầu với vẻ mặt kiên quyết: “Không, giống nhau”

“Ước muốn của ta cũng là tử trận vì chủ nhân sư phụ!”



Hạ Thiên vốc một nắm tuyết, xoa lên mặt mình, hơi lạnh: “Tiểu Cửu, sau này cứ gọi ta là sư phụ, không cần thêm hai chữ chủ nhân vào đằng trước nữa.”

Tàng Cửu nhìn Tàng Nhất với vẻ mặt bối rối.

Tàng Nhất gật đầu nói: “Tiểu Cửu, chúng ta phải nghe theo lời của chủ nhân.”

“Vâng!”


Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tàng Cửu lộ nụ cười ngọt ngào: “Sư phụ!”

“ỪI” Hạ Thiên đáp lại rất giòn giã.

Nhất thời, một cái xưng hô kéo gần khoảng cách giữa hai trái tim.

Ở bên cạnh, chúng thiếu niên tàng kiếm đều mỉm cười đầy cưng chiều nhìn Tiểu Cửu.

“Khụ, khụ, khụ...”

Hạ Thiên mỉm cười ho khan vài tiếng, bắt đầu hỏi về tình hình luyện tập và cuộc sống trước đây của chúng thiếu niên tàng kiếm.

Tàng Nhất thẳng thắn mà nói, chỉ một chữ thôi: Khổ.

Hai chữ: Rất khổ.

Thiếu niên tàng kiếm đều là một lũ trẻ vô cùng cực khổ.

Sau khi sinh ra cha mẹ đã qua đời.

Từ nhỏ đã bị truyền bá tư tưởng thù nước thù nhà, sẵn sàng cho cái chết và có thể chiến tử bất cứ lúc nào.

Giống như bù nhìn!

Điều này càng củng cố một vài suy nghĩ của Hạ Thiên.

Lúc này.

“Vù vù...”

Tàng Tam trở lại từ phía trước, giống như một con vượn nhanh nhẹn, đáp xuống trước mặt Hạ Thiên, vẻ mặt khá nghiêm túc: “Chủ nhân, Tàng Nhất, trạm gác của núi Nhị Long ở ngay phía trước, những thổ phỉ gian án đó đúng là súc sinh!”

“Ngài đi xem xem thế nào đi!”

Hạ Thiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt lóe lên ý lạnh: “Đi thôi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: C62: Giết không tha


Hang hổ của thổ phỉ năm trên đỉnh núi cao nhất của núi Nhị Long.

Giống như một viên long châu trơ trọi trên đỉnh núi cao nhất. Sau khi đến sườn núi, ba mặt vách đá dựng đứng, ở giữa sườn núi cũng chỉ có một con đường để đi lên.

Vị trí tuyệt hảo như vậy, dễ thủ khó công. Đây chính là mục tiêu của Hạ Thiên.

Giữa sườn núi có một ngôi nhà gõ, bên trong có trạm canh gác của thổ phỉ, quanh năm có một đám người canh gác ở đây.

Bên ngoài ngôi nhà gỗ có vô số thi thể, bả vai bị móc sắt xuyên qua, ngực bị banh ra, có thể nhìn thấy ruột gan bên trong, treo trên cây cổ thụ, đã bị đông thành tượng đá.

Đếm một chút, tổng cộng có chín thi thể, đều mặc y phục dân nghèo bình thường.

Trong đó có một đứa bé sơ sinh và một cô bé.

Trước ngôi nhà gỗ đó, có một tấm bảng gỗ cao một trượng, bên trên có một hàng chữ to tướng đỏ tươi: “Người tự tiện xông vào núi, kết cục sẽ giống như những tiện dân này!”. 𝙏rờ u𝘮 𝘵ru𝘮 hu𝒚ền 𝘵rù𝘮 { 𝘵r ù𝘮𝘵ru𝒚ện.VN }

“Giết không tha!” Mùi máu tanh tản ra trên tấm bảng gõ.


Còn con đường đăng sau ngôi nhà gỗ đó chính là con đường dẫn đến hang ổ của thổ phỉ trên đỉnh núi.

Lúc này.

Hạ Thiên dẫn chúng thiếu niên tàng kiếm đến nơi chỉ cách ngôi nhà gỗ khoảng một trăm mét. Khi nhìn thấy thảm cảnh trước ngôi nhà gỗ, cho dù tố chất tâm lý của họ không yếu ớt, từng thấy vô số cảnh tượng máu tanh, cũng không khỏi trợn mắt oán giận, muốn giết sạch những kẻ tạo ra những tượng đá này.

Sát ý vô tận xen lẫn trong tiếng gió gào thét, khuấy động trước ngôi nhà gõ.

Khuôn mặt Tàng Cửu tái mét, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, giết người chẳng qua cũng chỉ là đầu rơi xuống đất, nhưng bọn thổ phỉ gian ác này ngay cả đứa bé sơ sinh cũng mổ bụng chế tạo tượng đá, thật sự rất hung ác, thật sự rất đáng chết!”

Giọng nói của Tàng Nhất càng lạnh lùng hơn: “Chủ nhân, †a từng thấy những người như vậy, bọn họ giết người làm thú vui, mất hết lý trí.”

Lúc này, tất cả thiếu niên tàng kiếm đều nhìn Hạ Thiên, chờ đợi mệnh lệnh tiêu diệt thổ phỉ của hắn.

Hạ Thiên quay đầu lại, ánh mắt liếc nhìn mọi người, trong lòng vô cùng vui vẻ yên tâm.


Đôi mắt của hắn hơi ửng đỏ: “Tàng Nhất, đây chính là một nơi tà ác, trái tim của những người trong đó đã trở nên đen tối, giống như dã thú, giết không that”

“Rõ!” Tàng Nhất thấp giọng nhận lệnh: “Chủ nhân, ta đi đây!”

Nói xong, Tàng Nhất và chúng thiếu niên tàng kiếm cúi người xuống, chui vào trong tuyết, biến mất một cách thần kỳ.

Giống như một đám yêu quái băng tuyết hóa thân làm người. Lúc này lại hóa thành băng tuyết, hòa vào trong tuyết, khó có thể tìm thấy.

Chỉ có Tàng Cửu đứng bên cạnh Hạ Thiên, chứng minh rằng chúng thiếu niên tàng kiếm thật sự từng đứng ở chỗ này.

Hạ Thiên nhìn đến mức đôi mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị: “Tàng kiếm thuật, tàng kiếm, cũng tàng người... thú vị!”

Đột nhiên, tiếng hét thê thảm của một người đàn ông vang lên trong ngôi nhà gỗ: “A...”

“Đồ đàn bà chết tiệt, vậy mà lại dám đá vào của quý của lão tử, muốn chết hả?”

“Chờ một chút, lão tử và các huynh đệ sẽ thay phiên hưởng thụ ngươi, sau đó cắt vú của ngươi, banh lồ ng ngực của ngươi ra, biến ngươi thành tượng đá!”

“Cho ngươi đá ta này!"

“Ha ha ha...”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: C63: Lão nương nhiều sức lắm


Tiếng cười thô bỉ vang lên trong ngôi nhà gỗ: “Mau đến đây cho đại gia vui vẻ một chút đi!”

“Một lũ súc sinh các ngươi!”

Giọng nữ tràn đầy tức giận vang lên: “Sẽ có một ngày có một anh hùng đến san bằng hang ổ thổ phỉ của các ngươi, chém các ngươi thành trăm mảnh”

“Đến đây đi!"

“Muốn lão nương à!”

“Lão nương nhiều sức lắm!”

Bên ngoài ngôi nhà gỗ.

Tàng Cửu đi theo sau Hạ Thiên, bước từng bước một đi về phía ngôi nhà gõ, giống như một đôi huynh muội: “Sư phụ, vị nữ tử này hơi lại”

Hắn ta: “Lạ chỗ nào?”

Tàng Cửu suy nghĩ: “Trong giọng nói của nữ tử chỉ có tức giận nhưng lại không có sự sợ hãi.”

“Theo lý, một nữ tử yếu đuối nên cảm thấy sợ hãi trong tình huống như vậy mới đúng!”


“Tại sao nàng ta lại không sợ chứ?” Hạ Thiên cũng đã nhận ra!

“Nữ tử này đúng là hơi đặc biệt!” Lúc này...

“Leng kendg...”

Hạ Thiên cố ý giãm phải một đường dây nhỏ trong tuyết, chuông trước nhà gỗ vang lên.

“Ai?”

Ngôi nhà gỗ yên tĩnh trong chốc lát, tiếng quát vang lên, một tên thổ phỉ mặc đồ lụa, y phục xộc xệch, cả người bẩn thỉu chạy ra khỏi ngôi nhà gỗ.

Bộ y phục trên người tên thổ phỉ này không vừa người, vừa nhìn là biết cướp về.

Thủ lĩnh của bọn cướp có khuôn mặt dữ tợn, cao khoảng hai mét, trông như một kẻ man rợ, u ám nhìn Hạ Thiên và Tàng

Cửu: “Ha ha ha ha..."

“Thì ra là một tiểu lang quân tuấn tú và một tiểu nương tử àt"

“Trông xinh đẹp thật đấy!”


“Tiểu tử, ngươi da mỏng thịt mềm, đại gia thích ngươi rồi đấy, chờ lát nữa ta tắm rửa sạch sẽ cho ngươi, rồi “xơi” ngươi!”

“Ha ha ha ha...” Đám thổ phỉ nhìn thấy hai thiếu niên tới, trong lòng không khỏi thả lỏng hơn rất nhiều: “Lão đại, hôm nay đúng là một

ngày tốt lành!”

“Trong một nơi băng tuyết ngập trời này, không chỉ có mỹ nữ đến tận nơi để huynh đệ chúng ta hưởng thụ.”

“Còn có tiểu gia và tiểu thư không biết trời cao đất dày chạy đến đây cho chúng ta mua vuil”

“Lão đại, ra tay đi!” “Giao tiểu muội muội này cho tai”

“Sau khi chúng ta sung sướng xong, để ta chế tạo tượng đá hình người.”

Ánh mắt của đám thổ phỉ nhìn qua nhìn lại giữa Hạ Thiên và Tàng Cửu, giống như hai người họ đã trở thành cá nằm trên thớt.

Càng nhìn, thủ lĩnh thổ phỉ càng cảm thấy Hạ Thiên rất quen.

Bỗng nhiên, một cảnh tượng lóe lên trong đầu hắn ta, trong đó chỉ có một thiếu niên, dáng vẻ giống người trước mặt tám phần.

Hắn ta hít vào một hơi sâu: “Ngươi là Hoàng tử vô dụng xui xẻo đó sao?”

“Ha ha ha ha...”

Hạ Thiên ngước mắt, khuôn mặt tràn đầy ý cười: “Đúng vậy

“Ta chính là Cửu hoàng tử vô dụng muốn gi ết chết các ngươi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: C64: Cũng coi như là một sự giải thoát


“Cái gì?”

Thủ lĩnh thổ phỉ vô cùng sợ hãi: “Vậy mà ngươi lại chưa chết ư?”

Nụ cười trên mặt Hạ Thiên trở nên lạnh lẽo: “Vì vậy những người mà các ngươi cử xuống núi đã chết cả rồi!"

Chân thủ lĩnh thổ phỉ mềm nhữn, liên tục lùi ra phía sau, khuôn mặt lộ vẻ không thể tin được: “Không thể nào!”

“Chỉ với những binh lính già yếu bên cạnh ngươi, không thể nào chặn được người của bọn tai”

Hạ Thiên không phí lời nữa: “Tiểu Cửu, giết!”

“Vâng!”

Một thanh kiếm mềm xuất hiện trong bàn tay của Tàng Cửu một cách kỳ lạ, dáng người nhỏ bé của nàng ta khẽ động đậy, kiếm quang tiến trước, dán vào đầu của thủ lĩnh thổ phi.

Một nhát kiếm chém chân trái.

Một nhát kiếm chém đùi phải.

Một nhát kiếm chém tay trái.


Một nhát kiếm chém tay phải.

Nhát kiếm cuối cắt đầu lưỡi.

Chỉ trong chớp mắt, thủ lĩnh thổ phỉ trở thành “gậy người”.

Chân tay đều lìa khỏi cơ thể.

Tàng Cửu vô cùng căm ghét bọn thổ phỉ gian ác này, nàng ta không giết bọn chúng bằng một nhát kiếm mà muốn khiến

những tên thổ phỉ này bị giày vò đến chết.

Những người chết ngoài kia có lẽ cũng muốn nhìn thấy bọn thổ phỉ này phải chịu đau đớn đến chết!

Từng dòng máu tươi b ắn ra từ trên người thủ lĩnh thổ phỉ.

“Võ giả!”

Chúng thổ phỉ kinh hãi: “Trốn về sơn trại báo hiệu!”

Tuy bọn chúng đều là thổ phỉ bình thường nhưng trong sơn trại thổ phỉ Nhị Long có nhiều võ giả, đương nhiên vừa nhìn là biết.

Tuy nhiên, thân hình nhỏ bé của Tàng Cửu như tỉnh linh trong tuyết, bước chân nhanh nhẹn trên mặt tuyết, kiếm quang lưu chuyển theo sau.

Ngoại trừ tên thổ phỉ cuối cùng còn một đôi chân dài, tất cả những tên còn lại đều biến thành gậy người ngay lập tức.

Nhưng mà tên thổ phỉ này chạy đến trước cửa ngôi nhà gỗ, vươn bàn tay đen thùi lùi, chuẩn bị kéo một sợi dây thô nhỏ bằng ngón tay.

Tàng Cửu giật mình, đôi nhân nhảy lên, người như mũi tên bay ra khỏi cung, bắn về phía tên thổ phỉ đó.



Chắc chăn sợi dây đó liên kết với trại thổ phỉ, một khi giật lấy, trại thổ phỉ sẽ biết ngôi nhà gỗ bị tập kích ngay lập tức.


Biết rằng có kẻ địch đến xâm phạm! Tuy nhiên, cuối cùng nàng ta vẫn chậm một bước.

Trước khi Tàng Cửu lao đến, tên thổ phỉ đó một tay cầm lấy sợi dây, khóe miệng nở nụ cười nham hiểm: “Các ngươi đi chết đi!”

Tuy nhiên, tại sao hắn ta lại kéo hụt?

Thổ phỉ chân dài kinh hãi, ngước mắt nhìn lên, hắn ta nhìn thấy sợi dây đã bị một thanh đao bạc bé nhỏ cắt đứt, khiến hắn ta thất bại trong gang tấc.

Đao bạc đương nhiên là của Hạ Thiên.

Sau đó, trong con ngươi của hắn ta xuất hiện thanh kiếm của Tàng Cửu.

Lạnh lão, vô tình!

“Phù...”

Thổ phỉ chân dài bị Tàng Cửu cắt đứt cổ họng, máu chảy khắp người.

Mặc dù hắn ta báo động thất bại nhưng lại được chết dứt khoát nhất!

Cũng coi như là một sự giải thoát!

Máu nóng hòa vào băng tuyết trước căn nhà gỗ.

Mấy “gậy người” ngọ nguậy trong tuyết, im lặng tận hưởng nỗi đau tột cùng trên đời, giãy giụa yếu ớt, nhìn thi thể cứng đờ †reo trên cây, trong mắt dường như có chút hối hận!


Hạ Thiên khẽ liếc nhìn những thi thể cứng đờ đó, lạnh lùng nói: “Các ngươi yên tâm, bổn vương sẽ không tha cho những kẻ phát rồ này đâu.”

“Bổn vương muốn giảng đạo lý cho những kẻ điên rồ như các ngươi... Tùy tiện giết người vô tội đều phải chết!”

“Ông trời vô đạo, không gi ết chết các ngươi, bổn vương sẽ giết các ngươi!”

“Hôm nay, bổn vương thay trời hành đạo!”

Lúc này, một khí tức thần bí bao trùm lấy Hạ Thiên khiến Tàng Cửu rất sùng bái.

Sư phụ vào giây phút này thật sự rất đẹp!

Sau đó...

Hạ Thiên mở cửa ngôi nhà gỗ ra, nhìn thấy một thiếu nữ khỏa thân với mái tóc rối bù đang nhìn mình!

Nàng ta không có ý định che đậy những điểm quan trọng của cơ thểt

Còn đôi mắt của thiếu nữ rất đặc biệt, xanh sâu thẳm, giống như một con sói đói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: C65: Nàng ta muốn nói điều gì


Hạ Thiên cẩn thận quan sát thiếu nữ khỏa thân... Chỉ thấy khuôn mặt nàng ta xinh đẹp tuyệt trần, đầy dịu dàng, thân thể mềm mại nở nang, ngực to, eo nhỏ, chân rất dài, xương cốt đều đặn, không mập cũng không béo, vừa đẹp.

Làn da của thiếu nữ trắng trẻo như ngọc, vừa nhìn là nhận ra nàng ta là người sống trong nhung lụa.

Đương nhiên, những điều này đều không phải là trọng điểm quan sát của Hạ Thiên.

Trọng điểm là trên người thiếu nữ này không có vũ khí.

Cũng phải, trên người thiếu nữ này không mảnh vải che thân, cũng không có chỗ để giấu vũ khí.

Trừ phi, nàng ta giấu vũ khí trong chiếc miệng anh đào của mình.

Hiện giờ trong ánh mắt của thiếu nữ này không có sát ý, nhìn hắn với ánh mắt rất quái lại

Dường như có điều gì đó muốn nói với hắn vậy? Nàng ta muốn nói điều gì?

Hắn không dám xoay người vì sợ thiếu nữ xa lạ này tập kích mình.


Lúc này, Tàng Cửu đi vào phòng, khẽ cau mày: “Ngươi là ai?"

Lúc này Hạ Thiên mới xoay người, đưa lưng về phía thiếu nữ khỏa thân, cởi áo khoác trên người ném ra đăng sau: “Mặc vào đi!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Kim Liên đỏ bừng, lập tức cầm lấy áo khoác bọc lấy cơ thể.

Áo khoác của Hạ Thiên rất dày, cổ áo và khăn trùm đầu đều được làm bằng da chồn tốt nhất, nàng ta mặc vào cảm thấy rất ấm áp.

Sau đó, Hạ Thiên xoay người lại: “Ngươi là ai?”

Diệp Kim Liên khom người hành lễ: “Bẩm Hoang Châu Vương, ta là Diệp Kim Liên, là con gái của cố tổng đốc Thanh Châu!”

Nàng ta quỳ gối hành lễ, lại để lộ làn da mềm mại, thân thể xinh đẹp.

Rất mê người.

Hạ Thiên hơi bất ngờ: “Bổn vương chưa từng xuất cung, sao ngươi lại biết ta?”


Diệp Kim Liên chỉ vào những tên “gậy người” súc sinh bên ngoài: “Lúc những tên súc sinh đó bắt ta, vẫn luôn nói đến chuyện trùm thổ phỉ đương gia của bọn họ xuống núi giết Vương gia.”

“Cuộc trò chuyện vừa nãy của mọi người ở bên ngoài, ta đã nghe thấy cả rồi!”

Lời giải thích này phù hợp với logic: “Phụ thân của ngươi chết rồi sao?”

Đôi mắt sưng đỏ của Diệp Kim Liên tràn đầy hận ý: “ỪI”

“Ở cách núi Nhị Long không xa có một trại thổ phỉ tên là Mãnh Hổ trại. Lúc bọn ta đi ngang qua, đã bị thổ phỉ ở nơi đó chặn đánh, chỉ còn ta tham sống sợ chết.”

Hạ Thiên cau mày, hơi kinh ngạc: “Chặn đánh tổng đốc của một châu, những tên thổ phỉ này đúng là vô pháp vô thiên!”

Tuy nhiên, Hạ Thiên nghĩ đến việc mình là thân vương, vừa rời khỏi đế đô thì đã bị ám sát hai lần.

Những tên thổ phỉ và thích khách này ngay cả thân vương cũng dám giết, chứ đừng nói là tổng đốc một châu.

Có thể thấy sự kém cỏi trong việc thống trị địa phương của triều Đại Hạ.

Hạ Thiên có một nghỉ vấn: “Cả nhà ngươi hồi kinh, không dẫn theo binh lính sao?”

Diệp Kim Liên lắc đầu trả lời: “Không!”

“Sau khi nhận được thánh chỉ, phụ thân lập tức dẫn bọn ta lên đường. Lúc rời khỏi ranh giới Thanh Châu, phụ thân nói binh lính có vấn đề nên đã đuổi trở về, chỉ có mấy chục hộ vệ đi theo!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66: C66: Còn ta cũng không tự sát


“Nhưng không ngờ rằng những thổ phỉ đó gan to tày trời, vậy mà lại dám tập kích đoàn xe của bọn ta, tùy tiện giết hại!”

“Nếu không phải thổ phỉ thèm thuồng sắc đẹp của ta, muốn đùa bỡn con gái của tổng đốc là ta, thì có lẽ ta cũng đã chết rồi!”

Hạ Thiên nhìn vào đôi mắt đau buồn của Diệp Kim Liên... Không hề có chút ra vẻ, vì vậy có lẽ nàng ta nói thật: “Vậy ngươi chạy ra khỏi Mãnh Hổ trại bằng cách nào?”

Đôi mắt Diệp Kim Liên lóe lên hồi ức: “Ngày hôm đó, những tên thổ phỉ đó cũng đã lột s@ch y phục của ta, lúc đang định xâm phạm ta, một đám sát thủ hắc y lần mò lên núi, giết sạch những người trong trại thổ phỉ.”

“Thủ lĩnh của những tên sát thủ cũng là nữ nhân, có lẽ nàng ta thấy ta đáng thương, nên không giết ta.”

“Còn ta cũng không tự sát!”

“Nhưng ta đã thế, chỉ cần ta còn sống thì sẽ gi ết chết những tên ác phỉ trên thế gian!”

“Giết sạch bọn chúng!” “Bởi vì bọn chúng đều đáng chết!”


Đột nhiên, Hạ Thiên chợt nghĩ đến thủ lĩnh nữ sát thủ trong rừng cây tùng kia... Là nàng ta tha cho Diệp Kim Liên sao?

Hắn nhìn thiếu nữ đã trải qua bao nhiêu kiếp nạn này: “Vậy tại sao ngươi lại bị thổ phỉ núi Nhị Long bắt đến đây?”

Khuôn mặt Diệp Kim Liên đầy chua chát: “Tai họa, không bao giờ đi riêng.”

“Sau khi ta đi xuống núi Mãnh Hổ, vừa lạnh vừa đói, khi đi đến dưới núi Nhị Long thì bị hai tên thổ phỉ bắt đến đây.”

“Bọn chúng lại lột y phục của ta, muốn thân thể của ta...

Hạ Thiên: “Đứa trẻ xui xẻo này, có duyên với thổ phỉ nhỉ!”

Nói đến đây, Diệp Kim Liên nhìn thẳng vào Hạ Thiên hỏi: “Vương gia, có phải nam nhân trong thiên hạ đều háo sắc không?”

Đây là một chủ đề vẫn chưa được trả lời qua các thời đại.


Vẻ mặt Hạ Thiên đầy phức tạp: “Diệp tiểu thư, ta chỉ có thể nói rằng những thổ phỉ mà ngươi gặp đều háo sắc.”

Diệp Kim Liên gật đầu nói: “Nếu không phải Vương gia kịp thời đến đây, lần này ta chắc chắn sẽ bị làm nhục trước, sau đó lại bị bọn chúng làm thành thi thể đóng băng.”

Nói đoạn, Diệp Kim Liên quỳ xuống nói: “Kim Liên tạ ơn cứu mạng của Vương gial”

Nhất thời, da thịt cảnh xuân của Diệp Kim Liên lộ ra ngoài, rất bắt mắt.

Dường như Hạ Thiên nhìn ra điều gì đó: “Diệp tiểu thư, mau đứng dậy đi, ta chỉ đến đây để giết thổ phỉ, cứu ngươi chỉ là tiện đường thôi, không cần hành đại lễ như vậy.”

Diệp Kim Liên không đứng dậy ngay lập tức mà nhìn chằm chằm vào hắn: “Vương gia, vừa nãy Vương gia nói ở bên ngoài ngôi nhà gỗ rằng muốn giảng đạo lý cho những tên thổ phỉ trong thiên hạ vì thi thể đóng băng bên ngoài căn nhà gỗ và người lương thiện trong thiên hạ ta?”

Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Đúng vậy!”

“Trên đường bổn vương đến đất phong Đại Hoang Châu, sẽ thăm hỏi các trại thổ phỉ, nói rõ đạo lý của ta, trừng ác dương thiện, thay trời hành đạo!”

Bỗng nhiên, đôi mắt đẹp sưng đỏ của Diệp Kim Liên lóe lên ánh sáng, như thể một người sắp chết đuối năm được cọng rơm cuối cùng: “Vương gia, hiện giờ Kim Liên đã cửa nát nhà tan, chỉ còn một thân một mình, bằng lòng đi theo Vương gia đến Đại Hoang Châu, giúp Vương gia giảng đạo lý với thổ phỉ

Hạ Thiên lắc đầu nguầy nguậy: “Không được!”

“Ngươi là con gái đại nhân nhị phẩm triều đình, cho dù Diệp tổng đốc bị hại thì ngươi vẫn là quý nữ của triều đình, vẫn có gia tộc để dựa vào ở đế đô, có tài sản đếm không hết cung cấp cho cuộc sống của ngươi, sao có thể âm thầm theo ta đến đất phong chứ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67: C67: Tùy ngươi


“Nếu bị đồn thổi, chắc chắn trên dưới triều đình sẽ cho rằng ta bắt cóc ngươi bỏ trốn!”

“Điều này không phải là chuyện tốt cho cả ta và ngươi.”

Diệp Kim Liên lộ vẻ thất vọng, chậm rãi đứng dậy: “Vương gia, thật sự không được sao?”

Hạ Thiên rất kiên quyết: “Không được!”

“Có điều, ta rất muốn biết có phải hắc y nữ đã cứu ngươi ở núi Mãnh Hổ có phải ngực rất lớn, khuôn mặt như mười bốn mười lăm tuổi không?”

Diệp Kim Liên sửng sốt: “Đúng vậy!”

“Vương gia biết nàng ta sao?”

Hạ Thiên không tỏ rõ ý kiến, trầm giọng nói: “Nàng ta dẫn người hành thích ta ở Ổ Bảo Đào Hoa, bị ta g iết chết”


“Ngươi muốn giúp nàng ta báo thù không?”

Diệp Kim Liên trầm mặc một lúc nói: “Nàng ta hành thích Vương gia là tự tìm đường chết.”



“Mặc dù ta rất cảm kích nàng ta nhưng không phải là người cùng đường với nàng ta, chỉ cầu xin Vương gia cho ta chôn cất nàng ta, trả lại ân tình cứu mạng lúc đầu!”

Hạ Thiên gật đầu, ánh mắt nhìn Diệp Kim Liên dịu dàng hơn.

Diệp Kim Liên có chút thú vị. Hạ Thiên nói cho Diệp Kim Liên vị trí rừng cây tùng: “Diệp tiểu thư, ta vẫn phải lên núi Nhị Long giảng đạo lý với thổ phỉ, ngươi tự xuống núi đi!”

Diệp Kim Liên khẽ cắn đôi môi đỏ mọng: “Vương gia, nếu Vương gia không đưa ta đến Đại Hoang Châu thì ta sẽ làm người của Vương gia ở đế đôi”

Bên cạnh, Tàng Cửu trừng mắt, không khỏi xen vào: “Diệp tiểu thư, xin hãy tự trọng!”

“Sư phụ của ta không phải là người mà ngươi có thể trèo cao đâu!”

“Ha ha ha ha...”

Diệp Kim Liên cười rất thê lương, không hề giải thích điều gì. Nàng ta cởi áo khoác, cơ thể thiếu nữ xinh đẹp lại lộ ra trong ngôi nhà gỗ: “Vương gia, mọi người đều muốn thân thể của ta, cho dù có trở về đế đô, e rằng cũng khó có thể giữ được!”

“Vương gia cứu ta, Kim Liên không có gì báo đáp, chỉ có thể trao cho Vương gia thân thể trong sạch này, mong Vương gia thương xót!”

Hạ Thiên chỉ cảm thấy mũi nóng bỏng, máu xông lên đầu.

“Hầy..." Hắn khẽ thở dài, bước đến phía trước.


Tàng Cửu trợn trừng mắt... Sư phụ thật sự muốn tác thành cho cái người cuồng khỏa thân này sao?

Khuôn mặt của Diệp Kim Liên đỏ bừng: “Tiểu nha đầu ngươi còn không lui ra ngoài đi.”

“Chẳng lẽ ngươi muốn học hỏi sao?”

Gân xanh trên khóe mắt Hạ Thiên giật giật, cúi người xuống nhặt áo choàng lên, đích thân khoác lên vai cho Diệp Kim Liên: “Diệp tiểu thư, ngươi muốn dùng từ giậu đổ bìm leo cho bổn vương sao? Muốn khiến bổn vương bị thế nhân chửi rủa sao?”

Diệp Kim Liên không động đậy, chỉ thất vọng cúi đầu: “Vương gia chê thân thể của Kim Liên bị thổ phỉ nhìn thấy... Bẩn thỉu sao?”

Diệp Kim Liên không động đậy, chỉ thất vọng cúi đầu: “Vương gia chê thân thể của Kim Liên bị thổ phỉ nhìn thấy... Bẩn thỉu sao?”

Hạ Thiên lắc đầu trả lời: “Đương nhiên không phải!" “Thân thể của ngươi rất đẹp...” Vừa nói ra, Hạ Thiên liền cảm thấy không thỏa đáng.

Quả nhiên, Tàng Cửu hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Kim Liên.

Còn Diệp Kim Liên thì dũng cảm ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng nhìn thẳng vào Hạ Thiên: “Vương gia nhìn thấy thân thể của ta, vậy đời này, Kim Liên đã không cách nào xuất giá.”


“Sau này ta ở đế đô, làm tai mắt cho Vương gia, xin Vương gia tác thành.”

Nói thật, Đại Hoang Châu cách đế đô rất xa, cần tai mắt ở đế đô, cần một người đáng tin cậy truyền động tĩnh trong triều.

Hạ Thiên xoay người rời đi: “Chuyện này sau này hẵng nói”

Diệp Kim Liên tìm thấy y phục của thổ phỉ trong phòng, sau đó mặc bừa lên người: “Vương gia chờ ta với, ta đi xem Vương gia giảng đạo lý với thổ phỉ.”

Hạ Thiên không ngoảnh đầu lại: “Tùy ngươi!”

Tàng Cửu đi theo sát bên hắn.

Diệp Kim Liên nghiến răng đi theo sau hai người họ, đi về

hướng trại thổ phỉ núi Nhị Long... Vương gia giảng đạo lý thế nào?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68: C68: Dọc đường đi


“Vù vù...”

Gió bắc thổi qua mặt, khiến hai má người khác đau rát.

Trên con đường ở sườn núi Nhị Long, có ba bóng người một nam hai nữ đang chậm rãi đi về phía đỉnh núi.

Con đường này không quá rộng, được gọi là Nhất Tuyến Thiên, hai bên là vách đá dựng đứng, không thể leo lên được.

Diệp Kim Liên ngoan cố đi theo Hạ Thiên và Tàng Cửu, cho dù vô cùng khó khăn, bước đi nghiêng ngả lảo đảo, nhưng nàng ta vẫn nghiến chặt răng, nhất quyết không bỏ cuộc.

Hiện tại nội tâm của nàng ta vô cùng kiên cường.

Nàng ta nhất định phải nghe Vương gia giảng đạo lý với bọn cướp.

Dọc đường đi.

Vốn dĩ Diệp Kim Liên đã tưởng rằng nhất định không thể thiếu được cảnh tàn sát khốc liệt, không thể thiếu được cảnh mưa gió máu tanh, giãm lên xương cốt đi tới hang ổ của bọn cướp.

Hoặc là, cả ba người bọn họ đều sẽ chết trên con đường dẫn đến trại cướp.

Nhưng mà lại không phải như vậy.


Tuy rằng trên con đường này cứ một trăm bước lại có một trạm canh gác, đa phần đều là ác phi.

Nhưng đều là xác chết! Bất cứ nơi nào mà bọn họ đi qua, ác phỉ trong trạm canh gác đều đã chết ở hai bên đường, đều là một kiếm cắt đứt cổ họng, máu chảy giàn giua.

Diệp Kim Liên nhìn thấy Hạ Thiên và Tàng Cửu không hề sợ hãi, dáng vẻ vẫn vô cùng điềm nhiên bình tĩnh.

Nàng ta lập tức hiểu ra được, có người đã mở đường!

Bọn họ không phải chỉ có ba người cô độc. Chính chủ, 𝐫ủ bạn đọc ch𝘂ng || 𝙏 𝐫 U m 𝙏 𝐫 𝘂 y 𝙚 n.Vn ||

Tất cả mọi chuyện đều âm thầm, tiến hành một cách lặng. lẽ không tiếng động.

Thật sự vô cùng thần bí! Trận tuyết lớn lại bắt đầu rơi điên cuồng.

Tuyết rơi như lông ngỗng dần dần che đậy những thi thể và máu tươi ở trên mặt đất, che đậy mọi tội ác trên thế gian.

Con đường này đi mất nửa canh giờ.

Rốt cuộc ba người cũng đến được cổng trại cướp của núi Nhị Long.


Thủ vệ ở nơi này đã biến thành xác chết trên mặt đất.

Mà chín thi thể đóng băng được treo ở sườn núi kia lại đang đứng trên đỉnh núi băng tuyết một cách thần kỳ.

Diệp Kim Liên vô cùng khiếp sợi

Làm sao những thi thể đóng băng này lại có thể lên được đây?

Vừa rồi còn đang ở sườn núi mà!

Rốt cuộc thuộc hạ của Vương gia có bao nhiêu người?

Thật sự rất lợi hại!

Nhưng mà.

Nơi này thật sự rất lạnh.

Ngoại trừ những tên thổ phỉ canh gác ra, những tên thổ phỉ khác đều đang đứng trong phòng, đóng chặt cửa gỗ một cách nghiêm ngặt.

Bởi vì gió lạnh tràn vào trong phòng có thể khiến người khác đóng băng thành những bức tượng.

Vào lúc này.

Hạ Thiên phóng tầm mắt nhìn xung quanh, phạm vi của núi Nhị Long rộng vài cây số, bốn phía được bao quanh bởi một bức tường xây bằng gỗ, bao gọc lấy toàn bộ trại cướp.

Bên trong tường thành của trại cướp là những căn nhà gỗ đơn sơ, vô cùng bừa bộn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69: C69: Không đủ


Ở giữa có một căn nhà gỗ cao nhất, phía trên cửa có một tấm bảng gỗ được khắc ba chữ lớn “Sảnh Tụ Nghĩa”.

“Ha ha ha....”

Khóe miệng Hạ Thiên nhếch lên nụ cười giễu cợt đầy mỉa mai: “Chỉ với các người mà cũng xứng để chữ nghĩa ư?”

Hắn bước đến cửa “Sảnh Tụ Nghĩa”, lẳng lặng lắng nghe. động tĩnh bên trong.

Bên trong Sảnh Tụ Nghĩa.

Một nam tử mặc y phục màu đen lạnh lùng đang ngồi trên chiếc ghế da hổ, vừa uống rượu, vừa có vẻ say khướt nói: “Các vị huynh đệ, các vị đương gia của mọi người xuống núi làm việc, chỉ cần thành công, sau này, người của núi Nhị Song sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô tận.”

“Nào, uống cạn chén này đi!”

Bọn thổ phỉ trong sảnh Tụ Nghĩa cầm bát rượu lên, có chút say sưa hét lên: “Uống!”

Khí phách hào hùng. Bọn thổ phỉ uống một ngụm cạn sạch. “Ha ha ha..."

Sau khi uống rượu xong, bọn thổ phỉ bắt đầu reo hò: “Sảng khoái!"

“Tam thánh sứ, nghe nói bên cạnh tên Hoàng tử phế vật kia có một đại mỹ nhân tuyệt thế đi cùng!”


“Đúng! Đúng! Đúng!”

“Nghe nói nàng chính là mỹ nhân tuyệt thế đứng hạng thứ ba trong bảng xếp hạng mỹ nhân đứng đầu thiên hạ - Tư Mã Lan, dáng vẻ quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, vừa liếc mắt một cái lad có thể khiến người trên khắp. thiên hạ phải say lòng!”

Trong cơn say, bọn thổ phỉ càng nói càng trở nên táo bạo, càng nói càng dung tục: “Một tiểu mỹ nhân như vậy, một chân cũng đủ để ta chơi nửa năm rồi.”

“Nếu có thể chơi đùa cùng tiểu mỹ nhân như vậy, một đêm ta sẽ phải chơi mười lần, có chết trên bụng của nàng cũng đáng.... ha ha ha... đúng là một chuyện tuyệt vời!”

“Nếu như chơi chết, hãy lột da nàng ra phủ lên người của nữ nhân khác, để nàng vĩnh viễn ở bên cạnh tai”

“Còn nữa, chặt đầu của nàng xuống, moi hết máu thịt ra, ngâm thành rượu, mỗi ngày đều uống!”

“Không đủ, chúng ta còn có thể...”

“Tam thánh sứ, ngươi nói xem sắp xếp như vậy có được không?”.

“Ha ha ha..."

Tam thánh sứ mặc y phục đen như nghĩ đến điều gì đó, nở nụ cười d@m đãng: “Các ngươi nói đúng!”




“Tiểu mỹ nhân là dùng để chơi đùa” “Người càng xinh đẹp thì chơi càng vuil” Chính vào lúc này.

“Ầm..”

Cánh cửa gỗ của sảnh Tụ Nghĩa bị đẩy mạnh ra, bay ra khỏi khung cửa, rơi “ầm” xuống đất.

Bọn thổ phỉ hoảng sợ: “A?” Ánh mắt Tam thánh sứ tràn ngập sát ý: “Cút ra đây!”

Lúc này.

“Xoẹt xoẹt xoẹt..."

Chín thi thể đóng băng từ ngoài cửa bay vào sảnh Tụ Nghĩa, đáp xuống giữa đại sảnh.

“Ầm ầm ầm...”

Mặt đất cũng rung chuyển.

Trong các khối băng, dáng vẻ của đứa trẻ sơ sinh chết không nhắm mắt vô cùng bắt mắt.

Bọn thổ phỉ rút binh khí ra, đôi mắt nhập nhèm lờ đờ vì say khướt không khỏi tỉnh táo trở lại một nửa từ trong men say: “Đây không phải thi thể đóng băng ở sườn núi sao?”

“Sao lại chạy lên đây?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 70: C70: Dùng bạo lực đàn áp bạo lực


“Không xong rồi!”

“Kẻ địch tấn công!”

Vẻ mặt Tam thánh sứ trở nên nghiêm nghị, quát lên: “Là vị bằng hữu qua đường nào?”

“Mời ra đây nói chuyện!” Trong lúc nhất thời.

Đám thổ phỉ trong sảnh Tụ Nghĩa đều tập trung nín thở nhìn chăm chằm động tĩnh bên ngoài cửa.

Không để bọn thổ phỉ suy đoán.

“Ha ha ha..."

Hạ Thiên cười lạnh, bóng dáng cao lớn thon gầy xuất hiện ở cửa sảnh Tụ Nghĩa: “Ta không phải bằng hữu của các ngươi, bởi vì, ta là chính đạo, không cùng một đạo, không cùng suy. nghĩ”

“Ta đến đây, là muốn giảng đạo lý với các ngươi!”

Vào lúc này.

Hai mắt của Tam thánh sứ trừng lớn, không dám tin kêu lên: “Hoang Thân Vương phế vật!”

“Làm sao có thể?”

“Cái gì?”

Bọn thổ phỉ cũng vô cùng kinh ngạc: “Tên ẻo lã này chính là Hoang Thân Vương mà chúng ta muốn giết ư, vậy các vị


đương gia đâu?”

Tam thánh sứ nheo đôi mắt tam giác của mình lại: “Đương nhiên là đã chết!”

“Không thể nào!”

Bọn thổ phỉ trở nên náo loạn, gào thét một cách mất lý trí: “Các huynh đệ, báo thù cho các vị đương gia, vung đao chém chết tên Vương gia ẻo lã này, sau đó cướp mỹ nhân tuyệt thế đứng thứ ba thiên hạ về đây, gi ết chết hắn!”

“Im lặng!”

Tam thánh sứ tức giận hét lên: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ!”

“Hoang Thân Vương, ngươi muốn nói đạo lý gì với bọn ta?

Hạ Thiên nhếch mắt lên, sải bước đi qua ngưỡng cửa: “Ta muốn nói với các ngươi, kẻ giết người, sẽ luôn phải chết!

“Các ngươi hung ác như ma quỷ, giết người lung tung. Rồi sẽ có một ngày gặp phải một tên ma quỷ tàn bạo hơn các ngươi, gi ết chết các ngươi!”

“Hôm nay, bổn vương sẽ thay trời hành đạo!”

“Cho các ngươi xem thử, các gì mới là ma quỷ thật sự!”

“Ha ha ha...”

Dưới sự ảnh hưởng của rượu, bọn thổ phỉ đều bày ra vẻ mặt không phục: “Chỉ một tên ẻo lả như ngươi mà cũng muốn thành ma ư?”


“Ta khinh - giết!”

“Giết hắn!”

Bọn thổ phỉ vung đao chém về phía Hạ Thiên.

Ở phía đối diện.

Trong mắt Hạ Thiên lóe lên sát ý: “Mọi người, nghe lệnh!”

“Ta muốn rút hết máu trong cơ thể của bọn chúng, rút sạch toàn bộ, dùng máu tươi rửa sạch nghiệp chướng của ngọn núi này!”

“Ta muốn bọn chúng có miệng mà không thể nói thành tiếng, chịu hình phạt băm vẫm thành ngàn mảnh, cảm nhận nỗi đau đớn nhất thế gian!”

“Ta muốn rút gân, bẻ nát xương của bọn chúnghọ, chặt đứt tứ chỉ của bọn chúng, để bọn chúng nếm thử nỗi đau bị moi ruột.”

“Ta muốn chặt đầu bọn chúng, chất thành đống ở kinh thành, để người trong thiên hạ không còn suy nghĩ xăng bậy,

không còn gieo rắc tai họa cho nhân gian nữa!”

“Lý lẽ của ta rất đơn giản... nợ máu trả máu, dùng giết chóc ngăn chặn giết chóc!”

“Dùng bạo lực đàn áp bạo lực!”

“Dùng cái ác ngăn chặn cái ác!”

“Để cho người lương thiện có thể sống!”

“Giết!

“Vâng!”

Trong hư không đột nhiên truyền đến âm thanh lanh lảnh, vang vọng khắp trại cướp núi Nhị Long: “Chủ nhân nói, có một đạo lý muốn nói cho các ngươi biết...”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 71: C71: Giả thần giả quỷ


Âm thanh đó bất ngờ vang lên, không một chút cảm xúc, lặp lại những gì Hạ Thiên đã nói!

“Nợ máu trả máu, dùng giết chóc ngăn chặn giết chóc!” “Dùng bạo lực đàn áp bạo lực!” “Dùng cái ác ngăn chặn cái ác!”

“Để cho người lương thiện có thể sống

Tam thánh sứ và đám ác phỉ đều sợ hãi đến tái mặt, miệng hùm gan sứa quát lên: “Kẻ nào?” pụ

“Giả thần giả quỷ, cút ra đây!

Bầu không khí trong sảnh Tụ Nghĩa vô cùng nghiêm trọng.

Từ nơi tăm tối nhất.

Một luồng sát khí dường như bao trùm toàn bộ đám ác phỉ bên trong sảnh Tụ Nghĩa.

Gió lạnh bên ngoài cửa cuồn cuộn thổi tung bụi đất bên trong phòng, mang theo sát khí vô tận.

Đôi mắt của Tam thánh sứ lóe lên ánh sáng.... Bên ngoài cửa vẫn trống rỗng như trước, chỉ có bóng dáng của hai nữ tử.

Giọng nói phát ra từ phía sau tiểu Thân vương mặt trằng kia.


Giống như thật sự có ma quỷ đang ẩn náu bên trong. Giờ phút này. Trong lòng bọn ác phỉ rét run.

Tiểu Thân vương mặt trắng này thật sự là hóa thân của ma quỷ sao?

Nhưng mà.

Đám ác phỉ trước mặt Hạ Thiên không tin vào quỷ!.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Bọn họ tin vào thanh đao trong tay mình!

Bọn họ tin răng bóng tối và sự tàn nhãn có thể trở nên bất khả chiến bại, cũng có thể chém giết tiểu Thân vương mặt trắng này.

Bốn thanh đao của bọn ác phỉ mang theo sát ý vô tận, giống như muốn chém Hạ Thiên ra thành nhiều mảnh.

Đương nhiên, bọn họ không thể động vào đầu của tiểu Thân vương mặt trăng, không thể làm xước gương mặt nhỏ nhắn này.

Bằng không sẽ không thể lĩnh được phần thưởng!

Người chết vì của, chim chết vì tham ăn!


Phú quý có được từ cái chết nguy hiểm!

Đủ loại suy nghĩ đã ăn sâu vào lòng của bọn ác phỉ từ lâu, là tín ngưỡng dẫn dät bọn họ phạm tội.

Ánh đao mờ ảo, tử khí sâu hút, mang theo ý chí quyết tiêu diệt của bọn thổ phỉ.

Giết! Chính vào lúc này.

Ánh kiếm lóe lên từ phía sau Hạ Thiên, giống như một trận mưa sao băng tấn công hai phía trước sau.

“Keng keng keng....ˆ Đao của bọn ác phỉ va chạm với kiếm của Tàng Cửu, ánh lửa lóe lên khắp nơi, phát ra âm thanh kim loại ma sát chói tai.

Nhưng thanh đao muốn giết người này không có chân khí, bị Tàng Cửu đánh bay.

“Xoet....”

Thân hình nhỏ nhắn của Tàng Cửu xuất hiện trước mặt Hạ Thiên, giống như mũi tên sắc nhọn b ắn ra khỏi dây cung, giống như một ngôi sao băng, nhát kiếm cắt đứt cổ họng, một kiếm cướp đi bốn sinh mạng.

“Phốc phốc phốc...”

Máu b ắn ra bốn phía.

Một kiếm giết sạch đám ác phỉ trước mặt Hạ Thiên.

Liên tiếp giết bốn người, vô cùng mạnh mẽ.

“Phốc phốc phốc....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 72: C72: Khoảnh khắc này


Máu của bọn ác phỉ bản khắp nơi, thi thể tội ác nặng nề rơi xuống đất.

Lúc này, ở phía sau Hạ Thiên.

Diệp Kim Liên ngây ngốc nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Hạ Thiên, trong mắt đầy vẻ chấn động.

Đây chính là vị Hoàng tử ngu ngốc trong miệng người đời sao?

Nếu thật sự ngu ngốc... sao có thể nói ra những lời khiến người khác sôi trào nhiệt huyết, phân rõ thị phi như vậy?

Nếu có thể... nàng ta chỉ ước toàn bộ nam nhân trong thiên hạ này đều là kẻ phế vật ngu ngốc như thết

Nếu như vậy, toàn bộ những kẻ ác trong thiên hạ này sớm muộn cũng sẽ bị giết sạch.

Những người lương thiện trong thiên hạ này đều có thể sống!

Khoảnh khắc này.


Trong trại cướp phủ đầy tuyết trắng, một thiếu niên tuấn tú có thân hình cao lớn như cây tùng, không chút sợ hãi đứng trước mặt vô số ác phỉ, dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra “lý lẽ” giế t chết bọn ác phỉ của mình.

Loại phong độ tư thái này khắc sâu vào trong tâm trí của Diệp Kim Liên suốt đời, không bao giờ có thể xóa bỏ.

Nếu như hẳn là ma, Diệp Kim Liên cũng sẵn lòng thành ma cùng hẳn.

Ánh mắt của Diệp Kim Liên dần dần tràn ngập sự kính phục và sùng bái, cái miệng anh đào nhỏ nhắn chậm rãi mở ra: “Lý lễ mà Vương gia nói, chính là lý lẽ mà người lương thiện trong thiên hạ muốn nói với kẻ ác!”

“Nợ máu trả máu, dùng giết chóc ngăn chặn giết chóc!”

“Dùng bạo lực đàn áp bạo lực!”

“Dùng cái ác ngăn chặn cái ác!”

“Để cho người lương thiện có thể sống!”


“Những câu nói ra đều chạm vào lòng tal”

“Kim Liên chỉ hận bản thân không phải là nam nhil”

Vào lúc này.

“Rầm rầm rầm...”

Mái nhà của sảnh Tụ Nghĩa nổ tung, cặn gỗ bay tứ tung, rơm rạ tung bay khắp nơi, giống như trời sập.

“Xoẹt xoẹt xoẹt...”

Những đòn tấn công từ tên nỏ từ trên trời giáng xuống, giống như một trận mưa lớn, khiến máu chảy khắp nơi.

Trong phút chốc, vô số ác phỉ bị bắn trọng thương gục. xuống mặt đất, gào thét thê thảm. Đam Mỹ Hài

Sau đó, một loạt ánh kiếm từ trên trời giáng xuống, những bóng người cường tráng xuất hiện trên đầu bọn ác phỉ, những thiếu niên tàng kiếm cầm nỏ băng tay trái, tay phải cầm kiếm, từ trên trời bay xuống.

Mũi tên nỏ b ắn ra, quét sạch nơi trú ẩn của bọn thổ phỉ, dùng máu tươi rửa sạch mặt đất.

“Giết!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 73: C73: Chủ nhân


Thiếu niên tàng kiếm thu hồi nỏ, vừa tiếp đất thig lập tức triển khai một đợt tấn công điên cuồng.

Chạm trán với bọn ác phỉ không có nhân tính ở núi Nhị Long, những thiếu niên tàng kiếm thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng thật ra trong lòng tràn ngập nhiệt huyết, đã không còn kiềm chế được sát ý từ lâu.

Đừng cười nhạo giấc mộng của thiếu niên trong giang hồ, ai mà không có giấc mộng như thiếu niên trong giang hồ chứ!

Chủ nhân nói: Muốn dùng máu tươi của bọn ác phỉ này rửa sạch nghiệp chướng của ngọn núi Nhị Long.

Giết! Dùng máu tươi của bọn ác hiến tế cho những người lương thiện!

Chủ nhân nói: Muốn dùng đầu của bọn chúng để răn đe kẻ ác, để bọn chúng không dám có những suy nghĩ xăng bậy. vơi người dân lương thiện nữa.

Giết! Chặt đứt tay chân, để kẻ ác chịu nỗi đau đớn thê thảm nhất nhân gian.

Phần tứ chỉ còn sót lại bay tứ tung trong sảnh Tụ Nghĩa, máu tươi chảy ào ạt, rửa sạch mặt đất, tạo thành biển máu đỏ tươi.


Hàng trăm thiếu niên tàng kiếm hợp lực, chia nhau ra vây giết, hỗ trợ lẫn nhau, giết trên hơn ba trăm tên ác phỉ đang trong cơn hoảng loạn vô tận.

Trên bục cao.

Sắc mặt của Tam thánh sứ trầm lặng như nước: “Mọi người đừng hoảng sợ, kẻ địch chỉ là một đám thiếu niên, vừa mới bước vào cảnh giới võ đạo nội gia mà thôi, chỉ cần chống đỡ được đòn tấn công của bọn họ, làm tiêu hao khẩu khí của bọn họ, chúng ta có thể thắng!”

Tam thánh sứ kia đã nhìn ra, cảnh giới của thiếu niên tàng kiếm chỉ là võ giả hạng ba mà thôi.

Hắn ta là võ giả hạng hai, nếu như không bị vây đánh, đương nhiên không sợ kẻ địch tới.

Hơn nữa, bên cạnh hắn ta còn có người. Hiện tại, tình hình không rõ ràng.

Trước mắt phải dùng đám đạo tặc của núi Nhị Long làm tiêu hao thực lực của mục tiêu, đây là cách tốt nhất.

Bởi vì không ai biết được đằng sau tên Vương gia phế vật này có cao thủ hay không?


“Được, bọn họ ít người, chúng ta kéo chết đám trẻ ranh này!"

Bọn ác phỉ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dùng máu thịt của mình chống trả, hy vọng có thể khiến kẻ địch tiêu hao mà chết.

Tuy nhiên, không ai trong đám ác phỉ này muốn chết mà mang lại hy vọng sống cho người khác.

Vì thế.

Tất cả đám đạo tặc tuy rằng hét lên dữ dội, nhưng lại bắt đầu rút lui.

Cho nên.

Đám ác phỉ nhanh chóng bị đánh bại.

“Đau chết ta rồi!”

“Đừng chặt tay chân của tal”

“Ta sai rồi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 74: C74: Thánh sứ


“Ta thật sự biết sai rồi!”

Đám ác phỉ bị chặt đứt tứ chỉ đau đớn không chịu nổi, muốn dùng cách sám hối để giữ lại mạng sống: “Anh hùng, bọn ta thật sự biết sai rồi!”

“Bọn ta không nên giết người bữa bãi!”

“Bọn ta không nên tùy tiện giết người, làm thành thi thể đóng băng để vui đùa, hãy.... cho bọn ta một cơ hội nữa!”

Những thiếu niên tàng kiếm vẫn im lặng, chặt đứt tứ chỉ của bọn họ, để bọn họ gào khóc trong biển máu: “Chủ nhân nói, nếu các ngươi còn sống, chính là không tôn trọng những người lương thiện.”

Cả người nhóm thiếu niên tàng kiếm dính đầy máu tươi, xung quanh là những “gậy người” đã bị chặt đứt tứ chỉ, giống như ma thần đến từ địa ngục.

Đám ác phỉ vẫn còn lành lặn cơ thể vô cùng sợ hãi!

“Ta đầu hàng, ta biết nơi cất giấu kho báu của núi Nhị Long ở đâu, xin hãy tha cho ta!”

“Hảo hán! Chỉ cần không giết ta... ta nhất định sẽ thay đổi quá khứ, trở thành một người lương thiện!”



Thiếu niên tàng kiếm nở nụ cười tà ác, trong lòng cảm thấy sảng khoái hơn nhiều: “Chủ nhân nói, vậy ngươi đi làm người tốt ở kiếp sau đi!”


“Giết!"

“A..

Máu thịt mở đường cho nhóm thiếu niên tàng kiếm, biển máu dần dần được hình thành.

Đám ác phỉ thật sự sợ hãi!

“Thánh sứ, ngươi ra tay đi!”

“Nếu ngươi còn không ra tay, chúng ta sẽ bị giết hết!” Nhưng mà.

Tam thánh sứ vẫn ngồi trên ghế phía trên, lạnh lùng nhìn bọn cướp bị giết, mà không hề động đậy.

Những “gậy người” r3n rỉ trên mặt đất, phun ra máu tươi, điên cuồng gào thét, giống như ở địa ngục trần gian, bọn họ. nhìn Hạ Thiên, hét lên trong đau đớn: “Ma quỷ!”

“Ngươi mới là ma quỷ thật sự!”

La hét kêu gào, bọn họ đau đến tắt thở.

Rốt cuộc đám ác phỉ này cũng phải chịu báo ứng.


Bỗng nhiên.

Hai thiếu niên và đứa bé vốn bị mổ bụng, chết không nhắm mắt trong khối băng đột nhiên nhắm mắt lại, vẻ mặt rất bình yên.

Cuối cùng, tiếng kêu r3n trong sảnh Tụ Nghĩa hoàn toàn biến mất!

Thiếu niên tàng kiếm cầm thanh kiếm đẫm máu, từng bước đi về phía Tam thánh sứ mặc y phục đen.

Nhưng thoạt nhìn, Tam thánh sứ không hề sợ hãi. “Ha ha ha..."

Hạ Thiên lạnh lùng cười một tiếng: “Hẳn là võ công của ngươi rất cao, tại sao không cứu bọn họ?”

Khóe miệng Tam thánh sứ lộ ra nụ cười tàn ác: “Bởi vì, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi!”

“Vương gia phế vật, người của ngươi đã mệt mỏi, chân khí trong cơ thể bọn họ đã cạn kiệt!”

“Cho nên bây giờ, ngươi đi chết đi!”

“Xoẹt..”

Tam thánh sứ giãm chân một cái, cả người bay lên như chim én, người và kiếm hợp làm một, vượt qua những thiếu niên tàng kiếm, chém về phía Hạ Thiên.... sát khí khuấy động máu trên mặt đất thành từng đợt sóng nhấp nhô.

“Ngươi, là Thân vương đầu tiên chết trong tay ta!” “Ha ha ha...”

“Vạn lượng vàng kia!”

“Là của ta"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 75: C75: Ở cổng sảnh tụ nghĩa


Lúc này.

Quả thật các thiếu niên tàng kiếm đã cạn kiệt toàn bộ chân khí trong cơ thể, không thể dùng chân khí để bay lên cứu chủ nhân, cũng không thể sánh bằng tốc độ của Tam thánh sứ mặc y phục đen.

Hơn nữa, bọn họ cũng không có ý định quay lại cứu giúp.

Chỉ tập trung nhìn chằm chăm vào bức tường gỗ phía sau tấm rèm của sảnh Tụ Nghĩa.

Những thiếu niên tàng kiếm rút cung nỏ bên thät lưng, nạp tên nỏ vào, nhắm chuẩn mục tiêu.

Vẻ mặt Tàng Nhất nghiêm nghị, làm ra ám hiệu mà chỉ các thiếu niên tàng kiếm mới hiểu được, chậm rãi bao vây.

Phía sau bức tường gỗ kia dường như có kẻ thù lớn của bọn họ.

Vào lúc này.

Ở cổng sảnh Tụ Nghĩa.

“Giết!”

Tam thánh sứ mặc y phục đen nhanh chóng lao đến, dùng tốc độ thật nhanh lao đến trước mặt Hạ Thiên, sắc mặt dữ tợn: “Chết đi!”

“Cút ngay!”


Tàng Cửu không hề sợ hãi, chặn trước mặt Hạ Thiên, chân khí phủ lên bên ngoài thanh kiếm, bùng nổ sức mạnh toàn diện.

Nhưng nàng ta chỉ vừa mới tăng lên võ giả hạng ba, nội lực và chân khí có chênh lệch rất lớn so với võ giả hạng hai.

“Răng rắc...”

Thanh kiếm của Tàng Cửu bị đánh gãy, cơ thể nhỏ bé bị đánh bay ra ngoài.

“Phụt...”

Tàng Cửu cảm nhận được vị ngọt trong cổ họng, một ngụm máu tươi từ trong lòng ngực dâng lên, rốt cuộc cũng không kiềm chế được mà phun ra ngoài.

Máu, rất đăng chát.

Lúc này đây.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
4. Thập Niên Hoa Hạ Miên
=====================================


Thanh kiếm của Tam thánh sứ mặc y phục đen chỉ còn cách giữa trán của Hạ Thiên có 0.01 centimet, chân khí phủ

trên thanh kiếm đâm sâu vào giữa trán của Hạ Thiên.

Chính vào lúc này, Tam thánh sứ mặc y phục đen cho rằng hắn ta đã chiến thắng!

Chỉ trong giây tiếp theo, thanh kiếm sẽ xuyên qua giữa trán của tên Hoàng tử phế vật này.

Từ nay trở đi, hắn ta sẽ được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời.

Lợi ích, mỹ nhân, hẳn ta muốn gì có nấy.

Tên Hoàng tử phế vật này đã sai rồi!

Trong thời đại Đại Hạ hỗn loạn này, người tốt không thể sống lâu, tai họa kéo dài hàng ngàn năm, chỉ có kẻ ác mới có thể sống thoải mái!

Hản ta lấy sự độc ác của mình để thề!

Nhưng mà, tại sao kiếm của hẳn ta vẫn chưa xuyên qua giữa trán của tên Hoàng tử phế vật?

Phải chăng thời gian đang chậm lại? Hay thanh kiếm không đâm về phía trước?

Trong lòng Tam thánh sứ cảm thấy không có gì đó không ổn.

Hảẳn ta nhướng mắt lên... sao mũi kiếm lại bị Vương gia phế vật dùng hai bàn tay kẹp lấy rồi?

Từ khi nào mà... một người bình thường có thể kẹp lấy kiếm của một cao thủ hạng hai?

Hản ta nổi giận! Đúng là đang tự tìm cái chết mà!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 76: C76: Nhưng mà


Tam thánh sứ cảm thấy võ công của mình bị sỉ nhục!

Hản ta đang chuẩn bị tập trung toàn bộ chân khí trong cơ thể, đập nát bàn tay của tên Vương gia phế vật này, sau đó gi ết chết hẳn!

Nhưng mà!

Tại sao bụng của hắn ta lại đau như vậy?

Tại sao hản ta lại không thể tập trung chân khí?

Tại sao hản ta lại không thể cầm được kiếm?

Tại sao cơ thể của hẳn ta lại trở nên nặng nề như vậy?

“Xoẹt xoẹt..."


Tam thánh sứ mặc y phục đen quỳ xuống đất, buông thanh kiếm trong tay ra, cơ thể vô lực run rẩy.

Trái tim hẳn ta giống như rơi xuống vực thẳm, vô cùng hoảng hốt: “Rốt cuộc ta bị làm sao thế này?”

Tam thánh sứ cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện ra... có một cây kim dài lóe lên ánh sáng màu bạc đang ghim vào. phần dưới rốn hẳn ta ba tấc, xuyên vào đan điền của hẳn ta, phá hủy nơi tập trung chân khí nội gia của hắn ta.

Đã bị đâm vào từ khi nào?

Hản ta không biết!

Tam thánh sứ mặc y phục đen hét lên một tiếng đau đớn, giống như một con chó hoang bị thương nặng!

Từ sâu trong lòng, hẳn ta cảm nhận được một mối nguy hiểm khủng khiếp hơn đang đến gần.

Tam thánh sứ lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương gia phế vật cầm kiếm của hẳn ta lên, chém đứt cánh tay trái của hắn ta!


Cơn đau đớn dữ dội giống như có một cây dùi sắt đâm vào hồn vía hắn ta.

“Đừng!”

Giữa tiếng hét thảm thiết của Tam thánh sứ, tay phải của hẳn ta đã rơi xuống!

“Tại sao tốc độ của ngươi có thể nhanh hơn kiếm của ta chứ?”

Hai mắt Tam thánh sứ đỏ ngầu, tuyệt vọng hét lên: “Nhị Long Sơn chủ, ngươi còn không định ra tay sao?”

“Nếu ta chết ở đây, đại tỷ nhà ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Ngươi cũng phải chết!” Trong thời gian ba câu nói này, hai chân của Tam thánh sứ cũng biến mất, giống như đám ác phỉ trong sảnh Tụ Nghĩa,

biến thành “gậy hình người”.

Dáng vẻ r3n rỉ của hắn ta cũng không khác gì đám ác phỉ khác, đều khiến người ta cảm thấy hả giận!

Một lúc sau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 77: C77: Bản


Tam thánh sứ đau đến mức hôn mê bất tỉnh. Chính vào lúc này.

Tàng Nhất lạnh lùng nói: “Bản!”

“Xoẹt xoẹt xoẹt...”

Tiếng tên nỏ rít lên chói tai, những mũi tên xuyên qua bức tường gỗ phía sau tấm rèm, tạo ra vô số lỗ nhỏ.

“Ưm hừ..” Tiếng ai đó bị trúng tên vang lên.

Vào lúc này.

“Ầm..”

Bức tường phía sau bục cao sụp xuống, tro bụi long trời lở đất, những mảnh ván gãy bay khắp nơi.


Đột nhiên.

Một căn nhà gỗ không hề nhỏ hơn sảnh Tụ Nghĩa xuất hiện trước mặt mọi người.

Bên trong căn nhà còn có một cái bục cao khác.

Trên chiếc giường lớn có một đại hán to lớn mạnh mẽ, lông mày như chim ưng, mắt như sói, đầu đội mũ sắt, người khoác áo giáp, tay cầm thương, vẻ mặt u ám nói: “Vương gia, nghe đồn ngươi là kẻ ngu ngốc. Một kẻ ngu ngốc chỉ thích

đọc sách.”

“Nhưng Thái tử vẫn luôn nói rằng ngươi chỉ đang giả vờ mà thôi.”

“Ban đầu ta không tin”


“Nhưng hôm nay, tận mắt nhìn thấy phong thái của ngươi, †a mới biết Thái tử điện hạ đã đúng!”

“Ngươi che giấu quá sâu!” Lúc này. “Bùm bùm bùm..."

Một đám quân lính mặc áo giáp được trang bị đầy đủ vũ khí đứng trước mặt đại hán, bày ra quân trận: “

Sát khí ngập trời!

“Ha ha ha..."

Hạ Thiên rút cây kim bạc trên người Tam thánh sứ ra, lau sạch vết máu lên người mình rồi nhét lại vào trong ống tay áo, sải bước đi vào vũng máu loãng, từng bước đi đến trước mặt đại hán cao lớn:

“Hóa ra là Tả Ngạn thống lĩnh của Đông Cung!”

“Hóa ra là Tả Ngạn thống lĩnh của Đông Cung!”

“Hóa ra ngươi mới là người đứng sau thật sự của núi Nhị Long!”

“Hóa ra ngươi mới là kẻ độc ác thật sự!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 78: C78: Hôm nay ngươi chết chắc rồi


“Hóa ra Thái tử mới là nguồn gốc của mọi tội ác!”

lóa ra cuộc chặn đường giết người dưới chân núi, trận chiến ở sảnh Tụ Nghĩa, đều là mồi nhử” “Đây chính là cái bấy thật sự!” “Ha ha ha...”

Tả Ngạn đứng dậy, cơ thể cao ít nhất hai mét: “Hoang Thân Vương, ngươi nhận ra quá muộn rồi!”

“Ngươi muốn tự sát? Hay để ta đích thân ra tay?” Bàn tay to lớn của Tả Ngạn vung lên. “Vèo vèo vèo..."

Vô số móc sắt cùng dây thừng phá nát những tấm ván gỗ, chộp lấy những điểm trọng yếu trong ngôi nhà gỗ.

“Ầm..”

Những chiếc móc sắt kết hợp với nhau, kéo căn nhà gỗ chỗ Tả Ngạn ngồi cùng tường gỗ và nóc nhà của sảnh Tụ Nghĩa ra, đáp xuống ở phía xa.

Trong lúc nhất thời!

Căn nhà gỗ biến mất.

Hạ Thiên, Tàng Cửu, các thiếu niên tàng kiếm, Tả Ngạn và đội quân mặc áo giáp đều được phơi bày ra giữa trời.


“Xoẹt xoẹt xoẹt..."

Chỉ thấy những cung thủ mặc áo giáp xuất hiện từ trong tuyết trng bên ngoài căn nhà gỗ, giống như những bóng ma, giương cung rút tên ra, nhắm vào Hạ Thiên và những thiếu niên tàng kiếm.

Diệp Kim Liên sửng sốt! Nàng ta nhanh chóng chạy về phía Hạ Thiên, yên lặng quan sát tình hình xung quanh!

Đây chính là rơi vào quân trận của Đại Hạ rồi sao? “Ha ha ha..."

Tả Ngạn nhìn chung quanh, cười ngạo nghễ: “Vương gia, ngươi có biết biệt hiệu của Tả Ngạn trong quân đội là gì không?”

Bước chân của Hạ Thiên không ngừng lại: “Bổn vương cần phải biết sao?”

Vẻ mặt của Tả Ngạn đắc ý: “Biệt hiệu của bổn tướng trong quân là đồ tể!”

“Chuyện ta thích làm nhất chính là lột da người, làm thành đồ sưu tầm!”

“Vương gia, ngươi đợi một chút, da của ngươi sẽ trở thành một món đồ sưu tập quý giá trong nhà của Tả Ngạn ta!”


Lúc này, Hạ Thiên ở trong mắt Tả Ngạn chẳng khác nào cá năm trong chậu!

Chỉ cần hắn ta ra lệnh, “vạn lượng vàng biết đi” này sẽ biến thành con nhím.

Còn những thiếu niên tàng kiếm cũng đã là thịt ở trên thớt rồi.

Tử sĩ giang hồ ở trước mặt đại quân của triều đình cũng chỉ là đồ bỏ đi.

Hắn ta không ra lệnh bắn tên ngay lập tức.

Bởi vì Tả Ngạn vẫn còn một lòng tham khác: “Vương gia, trong truyền thuyết của triều đình và dân chúng có nói, Tiềm Long Hội bảo vệ kho báu của hoàng thất Tiền Tân, nếu như ngươi giao ra đây, ta có thể để ngươi chết thoải mái một chút!”

“Nếu không, kết cục của các ngươi sẽ còn thảm hại hơn đám sơn phỉ này!”

Hạ Thiên mỉm cười, không hề sợ hãi: “Ngươi tin chắc rằng có thể giết được ta sao?”

“Ha ha ha...”

Tả Ngạn đã tính sẵn trong lòng: “Vương gia, thuộc hạ của ngươi đã mất hết sức chiến đấu, Tư Mã Lan đã bảo vệ tài sản của ngươi đi trước, không còn ai có thể cứu được ngươi!”

“Cho dù ngươi có la hét nát cổ họng... cũng vô ích!”

“Hôm nay ngươi chết chắc rồi!"

“Trả lời ta... rốt cuộc kho báu của Tiền Tần ở đâu?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 79: C79: Hoàng thất tiền tân còn có kho báu sao


“Hửm?”

Hạ Thiên sửng sốt: “Hoàng thất Tiền Tân còn có kho báu sao?”

Tả Ngạn nheo mắt lại: “Vương gia, ngươi đang giả vờ hồ đồ đó à?”

“Mẫu phi của ngươi là đại công chúa Tiền Tân, năm giữ tất cả tài nguyên mà Tiền Tân để lại, truyền thuyết nói rằng kho báu cũng nằm trong số đó, bên trong cất giấu đủ loại bảo vật quý hiếm mà triều Tiền Tần để lại!”

“Nếu ai có được nó, người đó có thể thống trị cả thiên hại”

“Vương gia, thiên hạ ta nhắc đến không phải chỉ thống trị Đại Hạ, mà còn là cả thiên hạ của đại lục này.”

“Cho nên ngươi có biết tại sao sau khi đương kim Thánh thượng vào cung đã không giết mẫu phi của ngươi không?”

Trong lòng Hạ Thiên trùng xuống, dường như đã đoán ra được đáp án: “Tại sao?”

“Ha ha ha...”

Tả Ngạn cười nham hiểm: “Không phải chỉ vì nhan sắc không gì sánh bằng của mẫu phi ngươi, mà còn bởi vì ngài không thể ra tay được!”

“Lý do quan trọng nhất của ngài chính là... muốn thông qua mẫu thân của ngươi để tìm được kho báu này, thống trị thiên hạ.”


“Cho nên, sở dĩ ngài ấy nhẫn nhịn chuyện huyết mạch Tiền Tân trong người của ngươi hết lần này đến lần khác, chính là vì kho báu này!”

“Ha ha ha...”

Hạ Thiên ngửa mặt lên trời cười lớn, đi đến trước mặt Tả Ngạn: “Nếu như bổn vương nói không biết, ngươi có tin không?”

Tả Ngạn lắc đầu: “Không tin!”

Hạ Thiên nheo mắt lại: “Ngươi nói bí mật này cho ta biết, không sợ cái vị trên long ỷ kia sẽ giết ngươi sao?”

“Ha ha ha..." Giọng cười nham hiểm của Tả Ngạn càng trở nên cao

hơn: “Bổn tướng đã nói rồi, hôm nay không ai có thể cứu được ngươi!"

“Cung thủ chuẩn Chính vào lúc này. “Vèo vèo vèo...”

Âm thanh của những mũi tên bay vang vọng khắp núi Nhị Long.

Nhưng, không phải cung thủ của Tả Ngạn. “Phốc phốc phốc...”

Những mũi tên sắt kỳ lạ bay ra từ không trung, bắn vào cổ. họng của đám cung thủ mặc áo giáp.


Mũi tên sắc nhọn xuyên qua máu thịt ở cổ họng, xuyên qua gáy, mang theo một chuỗi máu.

Một trận mưa tên, toàn bộ cung thủ mặc áo giáp của Tả Ngạn đều bị bắn chết.

“Ai?”

Tả Ngạn hoảng hốt, nhảy xuống từ trên đài cao, đáp xuống giữa quân trận: “Phòng bị"

“Ầm..”

Đám thân vệ của hắn ta mở ra tấm chắn, bảo vệ hắn ta ở bên trong.

Bên trong gió tuyết. Bóng dáng uyển chuyển của Tư Mã Qua xuất hiện trên đỉnh núi, phía sau là đám tử sĩ của phủ Tư Mã, giương cung tên nhắm vào quân trận của Tả Ngạn.

“Vương gia, dựa theo sự sắp xếp của ngài, nội gián đã bị tiêu diệt.”

“Lính gác và trinh thám của Tả thống lĩnh đang mai phục bên ngoài cũng đã bị bọn ta diệt sạch.”

Sau đó, Tư Mã Qua từ trên trời bay xuống, đáp xuống trước mặt Hạ Thiên: “Vương gia, tiểu thư nói, mọi chuyện đều đúng như ngài dự đoán, sau khi con đường chính bị bọn ta chặn lại, có người đã dùng bồ câu truyền tin về đế đô.”

“Hiện tại, người truyền tin đã bị g iết chết!”

“Chim bồ câu đã bị bắn hạ, nướng chín, chờ ngài trở về thưởng thức.”

Khoảnh khắc này, trái tim Tả Ngạn như rơi xuống vực sâu! Hiện tại, hắn ta đã từ thợ săn biến thành con mồi!

Mọi chuyện ở đây đều là kế hoạch của tên Vương gia phế vật này.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom