Cập nhật mới

Dịch Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,748
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 180: C180: Cho nên


Lúc này, Tân Hồng Y nhìn chăm chằm vào mắt Hạ Thiên.

Trông thấy đôi mắt đó không ánh lên vẻ dâm tà, trái lại còn cực kỳ trong sáng, con ngươi linh động khiến người ta mê đảm.

Nàng ta từng gặp vô số người nhưng chưa bao giờ thấy đôi mắt nào trong sáng như vậy.

Nàng ta vẫn luôn sống trong hoàng cung, gặp vô số chuyện hoang đường giữa Hoàng đế và hậu phi nên rất thấu †ỏ chuyện nam nữ, thực sắc tính dã.

Cho nên, dù trong lòng căng thẳng nhưng không hề sợ hãi.

Huống chi, chỉ cần chờ nàng ta khôi phục lại sức mạnh thì sẽ không cần phải đóng kịch nữa.

“Vương gia, ngươi làm gì vậy?”

Hạ Thiên cười nhạt một tiếng: “Đương nhiên là cởi y phục của ngươi ra để chữa ngoại thương cho ngươi rồi.”

“Trên người ngươi toàn là vết thương do kiếm gây ra vẫn đang liên tục chảy máu, nếu không cầm máu thì dù mặt ngươi có đẹp như tranh vẽ, xinh đẹp như hoa cũng vẫn sẽ chết vì mất máu quá nhiều.”

Tân Hồng Y căn hờ cánh môi đỏ: “Vương gia thực sự chỉ muốn trị thương cho ta thôi sao?”

“Không phải là muốn xé y phục của ta làm mấy chuyện khiến người ta xấu hổ ư?”

Hạ Thiên dừng tay: “Đương nhiên là không.”


Tân Hồng Y liếc nhìn hắ iểu nữ hài ban nãy băng bó vết thương cho nam nhân xấu xí kia là truyền nhân của ngươi à”

Hạ Thiên gật đầt thuốc cho ngươi à?”

“Ngươi muốn tiểu đồ đệ của ta bôi

“Đúng vậy.”

“Thủ pháp bôi thuốc của nàng ta không thành thạo bằng ta. “Ta không quan tâm.”

“Nàng ta sẽ làm ngươi bị đau, còn ta thì không.”

“Ta có thể chịu được đau, không kêu r3n.”

Nhất thời, Hạ Thiên và Tân Hồng Y đều không bên nào chịu thỏa hiệp.

Song phương giắng co trong xe.

Lúc này, phía sau xe ngựa cách đó không xa.

Tư Mã Lan đang cưỡi ngựa, Tư Mã Qua đi sát đăng sau.

“Tiểu thư, tiểu nương tử kia đẹp như tranh vẽ, dù cho khắp người máu me cũng vẫn đẹp đến mức chỉ thua tiểu thư một chút xíu, hơn nữa giữa trán nàng ta có nốt chu sa, xem ra vẫn còn là hoàng hoa đại khuê nữ trong sạch, nếu ta là Vương gia, nhìn thấy một mỹ nhân như thế, ta cũng sẽ nảy sinh ý đồ.”


Tư Mã Lan bình tĩnh hỏi: “Ý đồ gì?”

Tư Mã Qua tỏ ra sốt ruột: “Tiểu thư của ta ơi”

“Vương gia chỉ là một thiếu niên huyết khí tràn đầy. Hiện tại lại có thể mượn cớ chữa trị vết thương do kiếm gây ra để c ởi sạch y phục của người ta, sờ khắp thân thể yêu kiều của

người ta... Nếu ta là Vương gia, ta cũng sẽ làm như vậy.”

“Giống như có khi ta không ngủ được, muốn xem thân thể nam nhân vậy.”

Gân xanh ở khóe mắt của Tư Mã Lan không khỏi giật giật mấy cái: “Vương gia không dê như ngươi đâu”

“Ngươi sợ Vương gia không kìm lòng được mà nhìn hết, sờ hết người tiểu nương tử này nên mới gọi ta ra đây ư?”

“Tiểu thư.”

Tư Mã Qua thấy tiểu thư không hề sốt ruột, trong lòng nàng ta thấy sốt ruột giùm tiểu thư: “Nếu như Vương gia cởi áo của nữ nhân kia, chạm vào thân thể của nữ nhân kia, theo truyền thống của Đại Hạ, nữ nhân kia bắt buộc phải gả cho Vương gia."

“Đến lúc đó, tiểu thư còn chưa gả, Vương gia đã lại có thêm một vị trắc phi, vậy có ổn không?”

Tư Mã Lan nghiêm mặt: “Ngậm miệng.”

“Vương gia làm việc biết chừng mực, nặng nhẹ, đâu đến lượt ngươi nói hươu nói vượn.”

Tư Mã Qua không phục hỏi: “Vậy chuyện nữ nhi của Lý quốc công, Lý Phù Dung nhớ thương Vương gia thì phải giải thích thế nào?”

Tư Mã Lan nhướng mày: “Đó là Lý Phi cố ý nói cho ta nghe.”

“Ông già họ Lý đó muốn dùng mấy lời này để thăm dò thái độ của ta.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,748
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 181: C181: Ta tin vương gia


Tư Mã Qua không hiểu: “Là sao ạ?”

Tư Mã Lan cười nhạt một tiếng: “Nữ nhi của ông ta, Lý Phù Dung được Vương gia cứu, sau khi trở về, chắc chắn sẽ nảy sinh tình cảm với Vương gia.”

“Thiếu nữ nào mà chẳng mộng mơ chứ?”

“Cho nên, ông cụ của Lý gia muốn giúp nữ nhi chiếm được vị trí trắc phi của phủ Hoang Châu Vương”

“Nhưng Vương gia không có ý gì với nàng ta.”

“Ta tin Vương gia.”

Tư Mã Qua chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Tiểu thư, vậy còn chuyện trên xe ngựa thì sao?”

“Tiểu thư không lại đó kiểm tra tình hình ư?”

“Hoặc là chui vào xe ngựa đề phòng bọn họ củi khô lửa bốc.

Tư Mã Lan quay đầu ngựa lại: “Ta tin tưởng hắn”

“Hắn muốn cởi áo của nữ tử kia nhất định là có lý do phải cởi ra, nhất định là có thâm ý gì đó.”


Tư Mã Qua không còn biết nói gì nữa.

Tiểu thư bị trúng tình độc của Hoang Châu Vương ư?

Đúng là niềm tin mù quáng.

Trắc phi ư?

Tuyệt đối không được.

Tư Mã Qua suy nghĩ lung tung một hồi.

Bỗng nhiên.

Trong xe ngựa vang lên tiếng nói yêu kiều của Tân Hồng Y: “Có điều, nếu Vương gia muốn mượn cớ chữa thương để nhìn thân thể của nô gia thì nô gia cũng không phản kháng.”

“Dù sao hiện tại nô gia cũng đang bị trọng thương, tay chân bị gãy, không thể phản kháng, Vương gia muốn làm gì thì làm đi”

Lập tức, Tư Mã Lan ghìm dây cương ngựa đứng lại, không đi tiếp cũng không lùi lại, säc mặt lạnh lùng, không rõ đang. nghĩ gì.

Tư Mã Qua cắn răng nghiến lợi mắng: “Đồ yêu tinh vô liêm sỉ”


“Hít....”

Tư Mã Lan hít thở, thầm cắn răng: “Tiểu Qua, đừng nói nhiều, tiểu thư ta vẫn tin tưởng Vương gia.”

Nhưng nàng xoay đầu ngựa, tiếp tục đi theo sau xe ngựa Hạ Thiên: “Ta thật sự tin tưởng Vương gia.”

“Ngươi cũng nhất định phải tin tưởng.”

Tư Mã Qua: “..."

Lúc này. Trong xe ngựa. Bầu không khí giằng co đã bị đánh vỡ.

Khóe môi Hạ Thiên bỗng nở nụ cười xấu xa: “Tiểu mỹ nhân đang nghĩ lung tung gì vậy?”

“Hay là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt để quyến rũ bản vương vậy?”

“Giờ bản vương sẽ nới lỏng áo của ngươi ra để xem vết thương."

Hạ Thiên từ từ kéo cổ áo của nàng ta ra... Nếu kéo mạnh thêm chút nữa có lẽ sẽ nhìn thấy hai bầu ng ực tròn căng đầy.

Hạ Thiên hoàn toàn nhập vai.

Tân Hồng Y nhíu hàng mày thanh tú lại, không dám chắc Hạ Thiên muốn làm gì.

Có điều.

Nàng ta là Tông sư.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,748
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 182: C182: Vương gia không cần gấp gáp như vậy


Cho dù bản thân bị trọng thương, tay chân bị gãy hết nhưng chỉ cần trong cơ thể vẫn còn lại một chút chân khí thì dù chỉ có thể nhổ một ngụm nước bọt, dưới sự hỗ trợ của chân khí cấp độ Tông sư cũng có thể đánh chết tên nhóc. đáng ghét này.

Để nước bọt bắn thủng khuôn mặt tuấn tú này đi.

Lúc này, trong đan điền của nàng ta vẫn còn sót lại một chút chân khí dùng để bảo mệnh.

Tân Hồng Y nảy ra ý hay: “Vương gia không cần gấp gáp như vậy.”

“Trước khi ngươi cởi váy áo của nô gia ra, nô gia có một câu muốn nói nhỏ với ngươi, phiền ngươi kề tai lại đây.”

Lúc này, không khí mập mờ trong xe ngựa ngày càng đậm nét.

“Ồ!”

Hạ Thiên không chút do dự kề tai lại gần: “Ngươi nói đi”

Phía sau xe ngựa, đôi mắt đẹp của Tư Mã Qua sắp phun ra lửa: “Cẩu nam nữ”

Tư Mã Lan trừng mắt nhìn nàng ta: “Không được vô lễ.”

“Cho dù Vương gia kề tai lại gần... Chắc chắn Vương gia cũng có lý do để kề lại gần.”

Tư Mã Qua phiền muộn tới mức muốn cắn con ngựa đang cưỡi một cái: “Tiểu thư à, sao người gặp phải Hoang Châu Vương là lại hồ đồ như vậy.”


“Bọn họ đã làm tới mức đó rồi” “Mà người vẫn còn tin Vương gia ư?” “Chúng ta về đế đô đi.”

Tư Mã Lan quật cường läc đầu, sắc mặt phức tạp, nói đầy nghiền ngẫm: “Chắc chắn Vương gia có nỗi khổ tâm”

Tư Mã Qua: “...

Lúc này.

Trong xe ngựa.

Tân Hồng Y thấy Hạ Thiên kề tai lại gần, ánh mắt nàng ta trở nên độc ác, tụ chân khí lại, hóa nước bọt thành cây định để giết tên Hoang Châu Vương đáng ghét này.

Nàng ta dùng nốt chút sức lực cuối cùng, kề đầu lại, để sát miệng vào... Chết đi.

Nhưng, chẳng có gì cả.

Sợi chân khí trong cơ thể kia đã bị ngân châm khóa lại, hoàn toàn không thể sử dụng được.

Cho nên, nước bọt của nàng ta không hề có chút sức mạnh nào.

Hơn nữa, vốn dĩ cũng không nhổ ra khỏi miệng được.


Bởi vì một con dao màu bạc đã kề lên cánh môi đỏ mỏng của nàng ta.

Hạ Thiên cầm dao, nghiêm túc nói: “Ngươi bướng bỉnh thật đấy”

“Dạng liễu yếu đào tơ như ngươi không lọt nổi vào mắt xanh của bản vương đâu.”

“Trong lòng bản vương chỉ có một người, nàng ấy tên là Tư Mã Lan, là nữ nhân đẹp nhất trong thiên hạ, cũng là nữ nhân mà trong lòng ta trân quý nhất.”

“Ngươi hãy tỉnh lại đi”

Đằng sau xe ngựa, Tư Mã Lan nghe vậy thì mỉm cười ngọt ngào, quay đầu ngựa lại: “Đi nào, về thôi.”

“Vương gia lại không nghiêm chỉnh rồi.”

Tư Mã Qua thở dài một hơi: “Vương gia tinh nghịch quá.”

Tư Mã Lan thả lỏng cơ mặt: “Trên vai hắn gánh vác toàn bộ vương phủ, tất cả mọi người đều dựa vào hắn nên hẳn phải giữ vững tinh thần, dân mọi người tới Đại Hoang Châu, mở ra một con đường sống.”

“Suốt quá trình đó, hắn bảo vệ gia đình, bảo vệ vương phủ, bảo vệ người nhà, hẳn trưởng thành tới mức làm người ta quên mất... Vương gia chỉ mới mười sáu tuổi thôi.”

"Hầu hết quý công tử ở tuổi này còn đang bắt ưng, chọi chó, đùa bỡn thị nữ nhà mình.”

“Chỉ có Hoàng tử này lại phải chiến đấu vì mạng sống.”

“Thỉnh thoảng nghịch ngợm một chút cũng có thể hiểu được mà?”

Chẳng biết tại sao, Tư Mã Qua lại đỏ mặt, thì thào nói: “Đùa bỡn thị nữ, thiếu niên quý tộc đúng là xấu xa”

Lúc này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,748
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 183: C183: Ngươi tìm người đó làm gì


Trong xe ngựa. Tân Hồng Y uất ức tới mức muốn phát nổ ngay tại chỗ.

Kể từ ngày nàng ta chào đời tới nay, nàng ta vẫn luôn nổi tiếng là xinh đẹp.

Đã từng có vô số văn nhân mặc khách viết rất nhiều thơ ca ngợi vẻ đẹp của nàng ta.

Bởi vì, nàng ta đã từng là mỹ nhân đứng thứ mười trong thiên hạ.

Có người đã từng dâng cả một tòa thành chỉ để đổi lấy một nụ hôn của nàng ta.

Vậy mà tiểu tử này chẳng buồn đếm xỉa tới nụ hôn của nàng ta, lại còn tỏ ý chê bai.

Đúng là vô cùng nhục nhã.

Thật là không thể nhãn nhịn được nữa: “Hoang Châu Vương, ta nhất định sẽ giết ngươi.”

“Ha ha ha..."

Hạ Thiên bật cười đầy đùa cợt: “Ngươi không giả vờ nữa à”

Cổ Tân Hồng Y nổi gân xanh: “Ngươi cũng đừng giả vờ nữa. “Nói đi” “Ngươi muốn lấy được gì ở chỗ ta?”

Hạ Thiên nghiêm mặt: “Tên ngươi là gì?”

“Tần Hồng Y”

“Ngươi tới từ điện Cung Phụng trong hoàng cung?”


Tân Hồng Y nheo mắt lại: “Phải”

“Ngươi nhận lệnh của Hoàng đế tới giết ta?”

Tân Hồng Y ngẫm nghĩ: “Xem như vậy.”

Hạ Thiên nhướng mày: “Xem như ư?”

“Vậy ngoài giết ta ra, ngươi còn nhiệm vụ gì nữa?”

Tân Hồng Y lảng tránh không trả lời, hỏi ngược lại: “Tiểu vương gia không biết điện Cung Phụng có quy định nếu nói ra thứ không nên nói thì sẽ chết hay sao?”

“Kỳ thật, ta rất tò mò, lúc ngươi ở trong hoàng cung, bọn

†a đều từng bí mật quan sát ngươi rồi, mặc dù không ngốc nhưng tuyệt đối không thể nói là thông minh.”

“Mặc dù có chút mưu kế nhưng không thể gọi là người mưu lược.”

“Mặc dù đọc nhiều sách nhưng chắc chän không thông hiểu tất cả.”

“Cả chín nhi tử của Hoàng đế đều đã được bọn ta quan sát và báo cáo những gì quan sát được cho Hạ đế”

“Cho nên mới có tin đồn Cửu Hoàng tử ngu dại.”




Nói đến đây, Tân Hồng Y lộ vẻ tò mò: “Nhưng sau khi ngươi bị đuổi ra khỏi đế đô thì tính cách và phương thức làm việc lại hoàn toàn thay đổi, như thể bỗng nhiên được mở mang đầu óc, hiểu thấu được chân ngôn của Thánh đạo và Vương đạo bá ngôn vậy.”

“Vương gia, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc ngươi đã trải qua chuyện gì không?”

“Ngươi đã ăn tiên dược gì ư?”

“Hay là lúc ở trong hoàng cung, ngươi bị cao thủ phong bế cánh cửa trí tuệ, để trông ngươi có vẻ ngu dại.”

“Nhưng sau khi ngươi ra khỏi hoàng cung thì cao thủ kia đã mở phong ấn cánh cửa trí tuệ cho ngươi nên ngươi lại khôi phục về trí tuệ tầm cỡ thánh nhân.”

Lượng thông tin trong những lời Tân Hồng Y nói thực sự quá lớn.

Hạ Thiên suy nghĩ rất nhiều: “Cao thủ phong bế cánh cửa trí tuệ đó chính là người mà ngươi muốn tìm à?”

Tân Hồng Y gật đầu: “Phải.”

“Ngươi tìm người đó làm gì?”

Tân Hồng Y nhắm hai mắt lại, sắc mặt tái nhợt: “Ngươi còn không cầm máu cho ta thì ta sẽ chết vì mất máu thật đấy.

“Nếu vậy thì ngươi đừng hòng biết được bí mật gì nữa.” “Nhanh lên.” “Ta lạnh quá.” Hạ Thiên cười khẩy: “Đừng giả bộ.”

“Sức sống trong cơ thể Tông sư là vô tận, tốc độ hồi máu rất nhanh, không thể chết được.”

Tân Hồng Y tức tới độ mở to mắt, quát: “Đan điền, kinh mạch, huyệt vị của ta đều đã bị ngân châm của ngươi khóa lại rồi”

“Chẳng khác gì sức sống trong cơ thể đã bị ngươi khóa lại: “Ta còn hồi máu cái của nợ gì nữa”

“Nói đi, phải thế nào thì ngươi mới chịu cứu ta?”

“Rốt cuộc ngươi muốn lấy được gì ở chỗ ta?”

Hạ Thiên rất nghiêm túc hỏi: “Làm thế nào để trở thành cao thủ cấp độ Tông sư?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,748
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 184: C184: Đúng một nửa


Lúc này.

“Ha ha ha...”

Tân Hồng Y dường như nghe thấy câu hỏi ngu ngốc nhất trên đời, tiếng cười của nàng ta ngập tràn trào phúng: “Hoang Châu Vương muốn trở thành Tông sư võ đạo ư?”

“Đúng vậy.”

“Cho nên, vừa rồi ngươi mới muốn kéo áo của ta ra không phải là vì dâm dê đê tiện mà là muốn dùng y thuật của ngươi nghiên cứu cơ thể của Tông sư?”

“Đúng một nửa”

Tần Hồng Y nhíu cặp mày thanh tú lại: “Nửa còn lại là gì?”

Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ta muốn nghiên cứu xem một nữ nhân già bảy mươi, tám mươi tuổi như ngươi làm thế nào mà khuôn mặt vẫn là thiếu nữ?”

“Ta muốn nghiên cứu thử xem cơ thể của ngươi có già yếu hay không?”

Hạ Thiên lộ vẻ tò mò ra mặt.

Bí mật của Tân Hồng Y bị Hạ Thiên nói toạc ra.


Sắc mặt nàng ta ửng hồng, xấu hổ: “Năm đó, khi ta tu luyện tâm pháp nội gia bị tẩu hỏa nhập ma, không hiểu sao dung nhan lại mãi mãi dừng lại như lúc ba mươi tuổi.”

“Sau đó, ta tấn cấp cảnh giới Tông sư, khuôn mặt bắt đầu lão hóa ngược, dung nhan càng ngày càng trẻ ra, tuổi càng ngày càng nhỏ lại”

“Như thế không phải là trẻ mãi không già.”

“Mà là cải lão hoàn đồng.”

Hạ Thiên nhìn khuôn mặt non nớt của nàng ta: “Quả nhiên là một yêu quái già.”

“Ngươi dám mắng bản tông là yêu quái già ư?”

Tần Hồng Y bị chọc giận: “Được.”

“Hoang Châu Vương, kỳ thật sau khi ngươi chào đời, trong điện Cung Phụng của bọn ta có một lão quỷ đã kiểm tra thân thể của ngươi.”

“Kết quả là... Kinh mạch của ngươi bẩm sinh thô to gấp ít nhất mười lần người bình thường, xương cốt bẩm sinh cứng cỏi nên có tỉ lệ thần lực bẩm sinh.”

“Nhưng kinh mạch của ngươi bị bế tắc bẩm sinh, bên trong có tạp chất không thể khơi thông.”


“Cho nên, ngươi bẩm sinh không thể tập võ.” “Bởi vì, chân khí không thể đi qua kinh mạch của ngươi tới

khắp toàn bộ cơ thể, không thể trợ lực cho thân thể, dung hợp trở thành sức mạnh thực sự”

“Ha ha ha...”

Tần Hồng Y nói đến đây, tâm trạng vô cùng khoái trá, thỏa thích mỉa mai: “Cho nên ngươi thậm chí không thể bước vào cánh cửa võ đạo nội gia.”

“Dù ngươi có tu luyện cả đời cũng không thể trở thành võ gia hạng ba.”

“Hoang Châu Vương, những gì ta nói đều là thật, có phải ngươi thấy tuyệt vọng lắm phải không?”

Hạ Thiên lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không hề.”

“Bởi vì, nếu như ta luyện võ thì có thể trực tiếp vượt qua cảnh giới võ giả hạng ba.”

Tần Hồng Y không tin: “Nếu như ta là ngươi thì ta sẽ từ bỏ ý định luyện võ.”

“Bởi vì phế vật võ đạo thì dù thế nào cũng vẫn là phế vật võ đạo, dù ngươi có luyện tập chăm chỉ đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ vẫn chỉ là phế vật.”

Tần Hồng Y muốn bóp ch3t mong muốn luyện võ của Hạ Thiên.

Nhưng Hạ Thiên hoàn toàn không hề để tâm.

Bởi vì hắn tuyệt đối không phải phế vật võ đạo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,748
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 185: C185: Lúc này


Dịch Cân Kinh và Tẩy Tủy Kinh trong đầu hắn đã đủ để hắn trở thành kỳ tài luyện võ trong vạn người chưa chắc đã có nổi một người.

Nhưng hắn sẽ không nói chuyện này cho Tần Hồng Y biết.

Hắn muốn lặng lẽ luyện võ, sau đó gây ấn tượng trước cả thiên hạ.

Đặc biệt là trước những lão quái vật ở điện Cung Phụng cho rằng hắn là phế vật võ đạo.

Có lẽ đến lúc đó, người kinh hãi nhất chính là vị phụ thân “hờ” và triều đình Đại Hạ.

Lúc này.

Ánh mắt Tân Hồng Y nhìn Hạ Thiên chẳng khác nào nhìn một kẻ ngu: “Đúng là chết cười.”

“Được rồi, nể tình ngươi là phế vật võ đạo, ta sẽ cho ngươi biết điều kiện tiên quyết đầu tiên để trở thành Tông sư.”

Hạ Thiên bình tĩnh nói: “Xin chỉ giáo.”

“Muốn trở thành Tông sư, đầu tiên, ngươi phải tu luyện tâm pháp võ đạo cấp độ Tông sư.”

“Ngươi có không?” Hạ Thiên cười đầy ẩn ý: “Ngươi có.”


Lời này tựa như một thanh kiếm cắm trúng tim Tân Hồng

Con ngươi của Tần Hồng Y thu nhỏ lại: “Ngươi nằm mơ đi.”

Sau đó, sắc mặt nàng ta lập tức dịu lại: “Ngươi là phế vật võ đạo, dù có cho ngươi tâm pháp võ đạo cấp độ Tông sư thì ngươi cũng không thể tu luyện được”

Hạ Thiên chỉ ra ngoài xe ngựa: “Ta có rất nhiều tùy tùng, cho dù ta không học được thì bọn họ vẫn có thể học.”

Tần Hồng Y ngạc nhiên: “Ngươi có biết tâm pháp võ công cấp độ Tông sư quý giá biết chừng nào không?”

Hạ Thiên gật đầu: “Biết.”

“Trên đời này đâu chỉ có ngàn tỉ người, thiên tài có thiên phú luyện võ đâu chỉ có chục triệu người nhưng trong thiên hạ này, cao thủ cấp độ Tông sư lại chỉ có lác đác vài người mà thôi.”

“Nói vậy là đủ để thấy công pháp võ đạo cấp độ Tông sư quý giá như thế nào.”

Tần Hồng Y im lặng một lát rồi nói: “Ngươi đã biết tâm pháp Tông sư quý giá như vậy rồi mà vẫn bằng lòng dạy nó cho những người bên cạnh ngươi ư?”

Hạ Thiên đáp không chút do dự: “Bằng lòng.”


“Bọn họ tu luyện càng mạnh lên thì thực lực của Vương phủ của ta sẽ càng mạnh”

Tương lai, trong đại quân của phủ Hoang Châu Vương đương nhiên sẽ có vô số võ tướng có thực lực lớn mạnh.

Hắn sẽ đích thân chỉ dạy bọn họ.

Tần Hồng Y nhìn xoáy vào Hạ Thiên: “Sau khi rời khỏi đế đô, ngươi đã khác trước rất nhiều.”

Hạ Thiên chẳng ừ hử gì cả: “Ai rồi cũng sẽ thay đổi.” “Đúng vậy.”

“Nếu như ngươi có thể kể cho ta một vài chuyện về quái nhân kia, ta sẽ tặng tâm pháp tu luyện võ đạo cho ngươi.”

“Thành giao.” “Hoang Châu Vương, ngươi nói cho ta biết, Thánh đạo và

Vương đạo mà ngươi hiểu ra có phải là do quái nhân kia tặng cho ngươi không?”

Hạ Thiên bất chấp tất cả trả lời: “Phải.”

Yêu nữ này bị thương ra nông nỗi này rồi vẫn còn gặng hỏi tung tích của quái nhân kia, xem ra chuyện này không phải là bịa đặt.

Cho nên, hắn quyết định kể một chuyện có liên quan tới cố nhân: “Ta nhớ, ban đầu lúc ở hoàng cung, quái nhân kia xuất hiện đánh ta một trận tơi bời, sau đó cả ngày ta đều váng đầu,

chỉ khi nào ngồi yên đọc sách thì mới thấy khá hơn một chút.”

“Lần này ta rời khỏi đế đô, đêm đến nghỉ chân ở Ổ Bảo Đào Hoa, nửa đêm ông ấy tới, lại đánh ta một trận tơi bời.”

“Thế là bệnh váng đầu của ta lập tức khỏi hẳn”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,748
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 186: C186: Đây là ý trời


“Đầu óc trở nên nhanh nhạy hơn nhiều.”

Ánh sáng trong mắt Tân Hồng Y tỏa sáng, nhìn Hạ Thiên đầy hâm mộ: “Đúng rồi. Đây chính là cách ông ấy dạo chơi nhân gian.”

“Đánh người có tuệ căn một trận làm người ta trở nên ngu dại trong một khoảng thời gian.”

“Sau đó, một thời gian sau, ông ấy lại xuất hiện, đánh đối phương một trận, đối phương sẽ đột nhiên thông minh ra, ít nhất là có trí tuệ cấp độ siêu phàm”

“Vừa thần kỳ mà cũng đáng sợ”

Tần Hồng Y càng nói càng hâm mộ: “Trước đây, ở thời triều Tân, Nho Tử của Nho gia, Đạo Tử của Đạo gia, Cự Tử của

Mặc gia đều đã từng bị ông ấy đánh.”

“Cho nên, có người nói ông ấy là thánh nhân nên mới có thể giúp người ta thông minh hơn.”

“Cho nên, ngươi thật may mắn.” Hạ Thiên: “...” Hắn chỉ nói hươu nói vượn thôi mà cũng đúng ư?

Đây là ý trời hả?

Hay là Tân Hồng Y đang trêu chọc hắn?


Nhưng lúc này Tân Hồng Y rất chân thành, không giống như diễn kịch.

Hạ Thiên chìm vào suy tư: Nếu như muốn người thông minh hóa thành kẻ ngốc thì cách ngang ngược nhất chính là làm hỏng đầu của người ta.

Nhưng muốn chữa khỏi một cái đầu đã bị đập hỏng lại còn làm người ta thông minh hơn thì dù có Hoa Đà ở đây cũng chẳng thể làm được.

Cho dù là Hoa Hạ ở thời đại khoa học kỹ thuật tân tiến, não người vẫn là thành lũy mà loài người không thể chinh phục được.

Đầu óc là thứ rất thâm ảo khó hiểu.

Lúc này.

Hạ Thiên nổi hứng tò mò về quái nhân.

Nếu như sau này may mắn gặp được, nhất định hắn phải luận bàn y thuật với quái nhân.

Cũng thỉnh giáo luôn bí kíp làm sao để đánh cho não người thông minh lên.

Tương lai nhất định sẽ có ích lợi lớn.


Nhưng mà, điều Hạ Thiên tò mò nhất là: “Các ngươi tìm quái nhân kia là để phá giải bí mật trường sinh ư?”

Tần Hồng Y biến sắc: “Sao ngươi biết?”

“Rốt cuộc là ai nói cho ngươi biết?”

“Lễ nào trong điện Cung Phụng có nội ứng?” “Là ai?”

Hạ Thiên không trả lời.

D*c vọng của con người quả là khôn cùng.

Hoàng đế và Tông sư đã là những người đứng trên đỉnh cao kim tự tháp trên đời này, hưởng thụ vinh hoa phú quý vô biên, có được quyền lực và sức mạnh siêu phàm.

Nhưng bọn họ vẫn không biết đủ.

Còn muốn trường sinh bất lão.

Muốn vĩnh viễn xưng bá thiên hạ.

Trong lịch sử Hoa Hạ, có rất nhiều Hoàng đế từng tu tiên, luyện đan, mục đích là vì muốn được trường sinh bất lão, mãi mãi nắm giữ quyền lực trong tay.

Nhưng cuối cùng bọn họ đều đã chết.

Bọn họ dùng cái chết của chính mình nói cho người đời biết rằng, mong muốn bất tử chỉ có thể dừng lại ở ý nghĩ chứ khó có thể thực hiện được.

Cho nên, Vạn Lý Trường Thành vẫn còn tồn tại đến nay nhưng Tần Thủy Hoàng thì đã đi về đâu?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,748
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 187: C187: Nghĩ lại mà sợ


Lúc này.

Tân Hồng Y thấy váng đầu, cơ thể càng ngày càng lạnh, máu trong người càng ngày càng ít.

Nàng ta hơi luống cuống.

“Hoang Châu Vương, cứu ta.”

Sau đó, nàng ta nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.

Mắt Hạ Thiên sáng lên: “Tiểu Cửu”

“Dạ”

Tàng Cửu đã ẩn mình trong xe ngựa từ lâu nhưng Tần Hồng Y bị phong bế cảm giác toàn thân nên không phát hiện ra.

Hạ Thiên xoay người lại, móc trong tay áo ra một chiếc

khăn tay, bịt mắt mình lại: “Giờ ngươi làm theo lệnh ta, c ởi sạch y phục của nàng ta, đắp kim sang dược cho nàng ta.”

“Sau đó, dùng kim châm kiểm tra phản ứng kinh mạch của nàng ta.”


“Vâng”

Khuôn mặt ngoan ngoãn của Tàng Cửu ngập tràn cảm xúc hưng phấn, nàng ấy cởi đai áo của Tần Hồng Y ra, lột chiếc áo dính máu ra.

Sau đó, cởi cả chiếc yếm bên trong ra.

Cởi ra.

Cởi hết toàn bộ.

Bởi vì vết thương do kiếm gây ra chằng chịt khắp người Tần Hồng Y, không c ởi sạch thì không thể bôi thuốc được.

“Sư phụ, tại sao lại phải đợi nàng ta mất máu quá nhiều rồi mới bôi thuốc ạ?”

Hạ Thiên ngồi quay lưng lại với hai nữ nhân: “Bởi vì ta muốn kiểm tra tố chất thân thể của nàng ta thì phải rút ngân

châm phong bế toàn thân nàng ta ra.”

“Chức năng cơ thể của Tông sư quả là mạnh mẽ, khác hẳn người bình thường.”


“Nếu để cho nàng ta lấy lại được chân khí thì nàng ta chỉ cần thở ra một hơi thôi, đầu của hai sư đồ ta sẽ nở hoa ngay.”

Hạ Thiên nhớ tới hành vi độc ác ban nãy Tần Hồng Y định nhổ nước bọt để giế t chết mình.

Nghĩ lại mà sợ.

Võ giả cảnh giới Tông sư đúng là bất phàm.

Tàng Cửu sực hiểu ra, bàn tay nhỏ vuốt nhẹ bộ ng ực đầy đặn của Tân Hồng Y: “Sư phụ, nàng ta có ngực lớn, eo nhỏ, chân dài, sư phụ không nhìn một chút ư?”

Hạ Thiên cười mắng: “Nghịch ngợm”

“Rút ngân châm phong đại huyệt đan điền của nàng ta ra đi”

“Vâng.”

“Đâm vào lòng bàn chân của nàng ta.”

Khuôn mặt nhỏ của Tàng Cửu lộ vẻ nghiêm túc, một cây kim châm được đâm vào huyệt Dũng Tuyền của Tân Hồng Y.

“Á..” Dù Tân Hồng Y đang ngất xỉu nhưng vẫn vô thức kêu đau.

Có lẽ nàng ta là Tông sư đầu tiên trên đại lục này bị người bình thường nghiên cứu thân thể.

Lúc này, Hạ Thiên ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, vừa chỉ huy Tàng Cửu đâm kim châm vừa dựa theo tâm pháp Dịch Cân Kinh, bắt đầu hít thở một cách có quy luật...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,748
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 188: C188: Bây giờ nghĩ lại


Trong xe ngựa.

Sau khi Tàng Cửu rút ngân châm phong ấn đan điền của Tần Hồng Y ra.

Lập tức, sợi chân khí còn sót lại trong đan điền của Tần Hồng Y được tự do, không còn bị vây nhốt nữa, lập tức chảy ra khỏi đan điền, hướng về phía huyệt Dũng Tuyền mà Tàng Cửu vừa cắm ngân châm.

Sợi chân khí đó giống một con mãng xà khổng lồ hung dữ dùng sức mạnh thô bạo đẩy ngân châm ra ngoài.

“Phá.”

Tàng Cửu cắn răng, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, dồn hết sức bình sinh để giữ ngân châm, chống lại luồng lực kia.

Song phương tạm thời rơi vào thế giằng co.

Đúng lúc này.

Một sợi gân xanh nổi gồ lên trên người Tân Hồng Y như một con ác long chiếm cứ cơ thể của nàng ta, bắt đầu từ huyệt đan điền, dần dần kéo dài ra xa.

Tàng Cửu mừng rỡ: “Sư phụ, ta biết đường đi của chân khí trong người nàng ta rồi.”


“Chân khí xuất phát từ đan điền, đi qua huyệt Kinh Thận Dũ, huyệt Kiên Giáp, huyệt Thiên Xu, huyệt Phong Trì, huyệt Tâm Dũ... Cuối cùng trở về lại đan điền.”

“Tốt”

Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Thiên ngập tràn nụ cười: “Giờ ngươi hãy đâm vào huyệt Bách Hội của nàng ta, quan sát đường đi của chân khí xem có còn đi qua những đại huyệt vừa rồi nữa không?”

“Vâng” Hai hôm nay, Tàng Cửu đi theo Hạ Thiên học cách châm cứu, vì không có người sống để luyện tập nên nàng ấy vẫn chưa nắm vững kỹ năng châm kim.

Hiện tại, có cao thủ Tông sư Tân Hồng Y ở đây đúng là vật mẫu tốt nhất để luyện tập châm kim.

Bởi vì sức sống trong cơ thể của Tông sư rất mạnh, dù có đâm kim nhầm chỗ cũng không sợ chết người.

Huống chỉ, Tân Hồng Y còn là kẻ địch.

Bây giờ nghĩ lại, nếu không nhờ có cao thủ mặt đầy sẹo kia ngăn cản nàng ta ra tay với phủ Hoang Châu Vương thì Hạ Thiên suy đoán... Có lẽ hiện tại mình đã bị nữ nhân này lấy mạng rồi.

Có lễ toàn bộ người của phủ Hoang Châu Vương đều đã là vong hồn dưới kiếm của nàng ta.


Lúc này, Tàng Cửu đã rút cây ngân châm ra khỏi huyệt Dũng Tuyền ở lòng bàn chân, c ắm vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu.

Huyệt Bách Hội đúng như tên gọi của nó, là khiếu huyệt mà trăm mạch trong cơ thể cùng hội tụ, là đại huyệt quan trọng nhất trong cơ thể.

Vị trí của huyệt này rất đặc biệt, nằm ở chính giữa đỉnh đầu, ở vị trí cao nhất của cơ thể người, cũng chính là đỉnh đầu của con người.

Theo truyền thuyết ở đại lục này, huyệt Bách Hội là cánh cổng trời, nếu như khiếu huyệt này được đả thông thì có thể người và trời hợp làm một, mở ra thiên nhãn có thể nhìn thấu bản chất của thiên địa, trở thành thánh nhân có trí tuệ vô biên.

Nói cách khác, nếu như đục một cái lỗ ở huyệt Bách Hội thì có thể sẽ được ông trời rót trí tuệ tối cao vào đầu.

Đại khái là trở thành thánh nhân của loài người có trí tuệ vô biên, không gì không biết, không gì không hiểu, từ chuyện

năm trăm năm sau, cho tới chuyện năm ngàn năm trước.

Mọi người ở mảnh đại lục này đều tin tưởng truyền thuyết này.

Chẳng rõ ai là người đã nói nó ra?

Có điều.

Hạ Thiên hiểu rất rõ, nếu như mở huyệt Bách Hội ra thì óc ở trong đầu sẽ tiếp xúc thân mật với các thể loại vi trùng ở ngoài đất trời.

Khi đó, các loại vi khuẩn, vi rút sẽ xâm nhập vào não người, gi ết chết người đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,748
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 189: C189: Nhưng chết là cái chắc


Hoặc là biến người đó thành người thực vật.

Có trở thành thánh nhân có trí tuệ vô biên hay không thì hắn không biết.

Nhưng chết là cái chắc.

Bởi vì, huyệt Bách Hội chính là một trong các tử huyệt của cơ thể người.

Tàng Cửu hết sức thận trọng, bàn tay nhỏ từ từ cắm ngân châm vào huyệt Bách Hội của Tân Hồng Y.

Lập tức, sợi chân khí trong cơ thể của Tần Hồng Y kia lại tự động biến mất khỏi huyệt Dũng Tuyền, xuất hiện ở huyệt Bách Hội, ngăn cản ngân châm đâm vào cơ thể.

Đôi mắt to của Tàng Cửu nhìn chăm chú cơ thể của Tần Hồng Y: “Sư phụ, đường đi của chân khí vẫn như vậy, chân khí xuất phát từ đan điền, đi qua huyệt Kinh Thận Dũ, huyệt Kiên Giáp, huyệt Thiên Xu, huyệt Phong Trì, huyệt Tâm Dũ... Cuối cùng trở về lại đan điền.”

“Tạo thành một vòng tuần hoàn.” Khuôn mặt nhỏ của Tàng Cửu ngập tràn hưng phấn.

Đây chính là cách vận công của tâm pháp nội gia cấp độ Tông sư.

Chỉ cần nắm giữ thêm tần suất hô hấp trong lúc luyện công pháp nội gia này là có thể mô phỏng lại được tâm pháp nội gia mạnh mẽ này rồi.


Bỗng nhiên.

Tàng Cửu toát mồ hôi lạnh: “Sư phụ, ta không chịu nổi sự phản kích của sợi chân khí này.

Tàng Cửu chỉ là võ giả hạng ba, cho dù có dồn hết sức bình sinh cũng không chịu nổi sức mạnh của một sợi chân khí của Tông sư.

Có thể thấy được phần nào chân khí của cảnh giới Tông sư mạnh đến đâu.

Đúng lúc này.

Một cây côn sắt thò từ ngoài xe vào trong, đè lên lưng Tàng Cửu, một luồng lực thuận theo thân côn tràn vào trong kinh mạch của Tàng Cửu khiến vạt áo của nàng ấy không ngừng rung lên.

Giọng nói thuần hậu của Triệu Tử Thường mang tới cho Tàng Cửu cảm giác vô cùng an toàn: “Tiểu Cửu, đừng kháng cự

chân khí ta truyền cho ngươi, hãy dùng nó để đánh tan luồng chân khí trong cơ thể của nàng ta.”

Tàng Cửu mừng rỡ: “Vâng.”

Một cách lặng lẽ.


Tàng Cửu đã mượn chân khí nội gia của cao thủ hạng một như Triệu Tử Thường đánh tan sợi chân khí còn sót lại trong cơ thể Tân Hồng Y.

“Hự.."

Tân Hồng Y vốn đã mất máu quá nhiều chợt rung đầu, há chiếc miệng nhỏ, phun ra một búng máu.

“Vương gia, Tiểu Cửu, giờ hai người có thể yên tâm nghiên cứu rồi.”

Hạ Thiên nghiêm giọng: “Thu ngân châm về.” Tàng Cửu nghe vậy rút ngân châm ra, băn khoăn hỏi: “Sư phụ, nếu tu luyện theo công pháp của lão yêu nữ này thì liệu chúng ta có cải lão hoàn đồng giống nàng ta không?”

Hạ Thiên nhếch môi cười bí hiểm: “Cứ chờ nàng ta tỉnh lại đã”

“Sau đó chúng ta sẽ tìm ra câu trả lời từ chỗ nàng ta.”

“Dạ!”

Hai chiếc răng to trắng ngần của Tàng Cửu cắn nhẹ cánh môi dưới, trong lòng vẫn còn chưa hết sợ hãi: “Sư phụ, vừa rồi trong cơ thể nàng ta chỉ còn sót lại một sợi chân khí cảnh giới Tông sư nhưng ta đã không thể ngăn cản nổi rồi.”

“Nếu như không có Triệu đại ca hỗ trợ thì có lẽ ta đã bị phản kích trọng thương.”

“Nếu như đợi nàng ta tỉnh lại, khôi phục lại nhiều chân khí hơn thì e là chúng ta không phải là đối thủ của người ta.”

“Chi bằng nhân cơ hội này giế t chết nàng ta luôn đi, đỡ lo hậu hoạn.”

Lúc này, ánh mắt của Tàng Cửu vốn trông vô hại, ngây thơ lại lóe lên sát ý hết sức kiên quyết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,748
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 190: C190: Một bên khác


Hạ Thiên lắc đầu: “Chúng ta còn cần cách hô hấp của nàng ta nữa thì tâm pháp Tông sư mới hoàn chỉnh”

“Đợi lấy được rồi, chúng ta hằng xử nàng ta”

Vừa rồi, Hạ Thiên ngồi khoanh chân trong xe ngựa thử luyện tập cách hô hấp của Dịch Cân Kinh thì phát hiện ra đúng là kinh mạch trong cơ thể của hắn bị tắc nghẽn nghiêm trọng, khí của thiên địa không thể đi qua kinh mạch, thấm vào đan điền.

Đương nhiên không thể tu luyện được chân khí nội gia.

Có điều Dịch Cân Kinh đúng là rất thần kỳ, khi dùng cách hô hấp trong kinh để luyện tập thì khí của thiên địa mà hắn hít vào trong lại có thể thanh lọc tạp chất trong gân mạch.

Thật là mạnh mẽ.

Chẳng trách lại tên là “Dịch Cân”.

Đến đây, Hạ Thiên không còn lo lắng về chuyện luyện võ sau này nữa.

Chỉ có điều, hắn cần thời gian tu luyện để thanh lọc toàn bộ tạp chất trong kinh mạch.

Sau đó lặng lẽ luyện võ, gây chấn động thiên hạ. Bỗng nhiên.


Hạ Thiên giữ nguyên tư thế ngồi khoanh chân, xoay người lại, vẫn che mắt, tai hơi nhúc nhích, hình như hắn nghe được động tĩnh gì đó?

Ngay sau đó.

Khóe miệng của hắn nở nụ cười xấu xa, hắn lấy ngân châm ra, cắm lần lượt từng cây vào trong người Tân Hồng Y: “Tiểu Cửu không cần lo lắng.”

“Vi sư có một bộ châm pháp tên là Bạo Liệt Thần Châm.”

“Cắm mười hai cây ngân châm này vào mười hai đại huyệt của nàng ta theo thứ tự của một trận pháp cổ là có thể phong ấn đan điền của nàng ta.”

“Cho dù trong đan điền của nàng ta có lấp đầy chân khí của cảnh giới Tông sư thì chân khí cũng không thể thoát ra khỏi đan điền được.”

“Nếu như sau này nàng ta không rút kim ra theo đúng phương pháp giải trận thì chân khí trong cơ thể sẽ tán loạn, công kích lục phủ ngũ tạng, gân mạch, khiếu huyệt của nàng ta, khiến cơ thể nàng ta nổ tung ngay tại chỗ.”

Mắt Tàng Cửu sáng lên: “Bộ châm pháp này thật là lợi hại, †a muốn học.”

Bỗng nhiên, cơ thể không mảnh vải che thân của Tần Hồng Y run lên như thể co giật một cách tự nhiên vì đau đớn.

Hạ Thiên cắm nốt cây ngân châm cuối cùng vào: “Tiểu Cửu, lau sạch máu trên người nàng ta đi, sau đó thay y phục cho nàng ta luôn.”


“Làm xong thì ngươi ở lại đây trông chừng nàng ta, nếu như nàng ta tỉnh lại thì cho nàng ta ăn một chút canh thịt nhé.”

Tàng Cửu tỏ thái độ không tình nguyện ra mặt: “Sư phụ, không phải sư phụ nói phải đối xử với kẻ địch tàn nhẫn như gió thu quét lá rụng hay sao?”

“Nàng ta tới đây để giết sư phụ, giết tất cả chúng ta, nàng †a là kẻ thù.”

“Tại sao sư phụ còn đối xử tốt với nàng ta như vậy?”

“Ha ha ha...”

Hạ Thiên quay người ra khỏi thùng xe, cười phóng khoáng: “Tiểu đồ đệ, ngươi phải nhớ rằng, dù có muốn giết heo để ăn thịt thì cũng phải vỗ béo rồi mới ra tay.”

“Người nàng ta chỉ có vài lạng thịt như vậy, dù có băm ra làm bánh bao nhân thịt thì cũng chẳng được mấy cái.”

Tàng Cửu bĩu môi: “Ồ” Lúc này.

Cơ thể yêu kiều chỗ lồi chỗ lõm của Tân Hồng Y lại không nhịn được giật nhẹ mấy lần.

Tai Hạ Thiên khẽ nhúc nhích nhưng hắn không quay đầu lại.

Một bên khác.

Vô Diện Nhân nằm trong thùng xe, hai mắt đau đớn nhìn Hạ Thiên leo lên xe, nhìn không chuyển mắt, đôi mắt phượng tỏa sáng, miệng lẩm bẩm: “Giống! Giống quá... Thật sự là quá giống.”

Hạ Thiên cởi bộ đồ rách rưới trên người hắn ta ra, bắt đầu làm sạch vết thương: “Ta giống ai?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,748
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 191: C191: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì


Hắn giống ai?

Hạ Thiên rất hứng thú với đề tài mà Vô Diện Nhân vừa mở ra: “Giống mẫu phi của ta ư?”

“Đúng.”

Sâu trong đáy mắt của Vô Diện Nhân như in bóng hình của một nữ tử: “Mặt mày của ngươi cũng giống nàng ấy.”

“Cho nên ngươi mới tuấn tú như vậy.” Hạ Thiên thở phào.

May mà nam nhân mặt đầy sẹo này không nói hắn giống những người khác.

Nếu không hắn sẽ phải hoài nghỉ “nhân sinh”. Lúc này.

Hạ Thiên vươn tay, đặt tay lên cổ tay trái của Vô Diện Nhân, bắt mạch lại cho hắn ta.

Không đúng.

Lúc nam nhân này ngã trước mặt hắn, sức sống trong cơ thể còn rất dồi dào, không thua kém Tần yêu nữ kia là bao.


Tại sao chỉ mới đó mà sức sống trong người nam nhân này đã yếu ngang người bình thường như thể dầu hết đèn tắt, sắp chết đến nơi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hạ Thiên không tỏ thái độ gì.

Hắn lấy rượu ra bôi lên vết thương trên mặt Vô Diện Nhân, sau đó nhanh chóng bôi kim sang dược rồi dùng băng gạc băng bó lại.

Rượu ở thời này chỉ được khoảng hơn hai mươi độ, khả năng sát trùng không cao.

Nhưng có một ít còn hơn không có gì.

“Ngươi là ai?”

Hạ Thiên hơi tò mò: “Tại sao ngươi lại liều mình bảo vệ ta?

Vô Diện Nhân thản nhiên nói: “Ngươi cứ gọi ta là Vô Diện Nhân đi.”


“Sở dĩ ta liều mình bảo vệ ngươi là vị nợ mẫu thân ngươi một mạng, nàng ấy bảo ta trả lại cho ngươi.”

Vô Diện Nhân?

Nếu như một người ẩn giấu tên thật thì có khả năng nghĩa là người đó có một đoạn đời không muốn để người khác biết.

Hoặc là hắn ta không muốn nhắc tới người và việc có liên quan tới cái tên thật của mình.

Hạ Thiên ngẫm nghĩ: “Mẫu phi của ta lớn lên trong hoàng cung từ nhỏ, chưa từng xuất cung.”

“Nếu ngươi có quan hệ với mẫu phi của ta, vậy thì ta đoán... Ngươi là người Tiền Tân phải không?”

“Ha ha ha...”

Vô Diện Nhân vui mừng cười ha hả: “Quả nhiên ngươi đã khai khiếu rồi. Quả nhiên đã thông minh ra rồi.”

“Đúng là ông trời phù hộ đại công chúa.” “Ông trời phù hộ Đại Tần ta”

Hạ Thiên nhìn vào mắt hắn ta, nói: “Đại Tân đã diệt vong

rồi” “Không.” Vô Diện Nhân nói đầy kích động: “Không vong.”

“Đại Tân sống mãi trong lòng ta.”

Hạ Thiên thấy vậy thì biết không thể tiếp tục bàn luận chuyện về Đại Tân được nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,748
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 192: C192: Hay là nhìn mẫu phi ta


Hắn bèn nói sang chuyện khác: “Ngươi từng thấy ta giả ngốc rồi ư?”

Vô Diện Nhân nghe vậy mới tỉnh táo lại: “Cứ cách ba năm một lần, ta lại lén lẻn vào hoàng cung nhìn ngươi từ xa một lần”

Hạ Thiên nhướng mày: “Ngươi tới nhìn ta?”

“Hay là nhìn mẫu phi ta?”

Vô Diện Nhân nghiêm túc trả lời: “Nhìn ngươi.”

“Ta không có mặt mũi nào gặp đại công chúa.”

Hạ Thiên nhìn khuôn mặt “cực kỳ bi thảm” đó: “Ta nói rồi, ta biết thuật chỉnh hình, có thể khôi phục dung mạo cho ngươi.”

“Ngươi là Tông sư, sức sống trong cơ thể rất mạnh mẽ, chắc hẳn sẽ hồi phục nhanh thôi.”

Vô Diện Nhân lắc đầu: “Không.”


“Mặc dù ta rất muốn khôi phục dung mạo, để gặp đại công chúa một lần trước khi chết.”

“Nhưng ta đã trải qua hai mươi năm chém giết, nguyên khí trong cơ thể bị tổn hại nặng nề, cơ thể đã như ngọn đèn trước gió, trận chiến vừa rồi đã thiêu đốt hết toàn bộ chân khí của ta mới có thể lưỡng bại câu thương với yêu nữ Tân Hồng Y.”

“Khụ khụ khu...”

Vô Diện Nhân thều thào ho khan mấy tiếng nói: “Ta biết ta sắp chết rồi”

“Vương gia, hôm nay, ta trả mạng lại cho ngươi, coi như là không phụ lời nhờ vả của đại công chúa.”

“Trước khi chết, biết Vương gia không chỉ không phải người ngu dại mà còn có trí tuệ siêu phàm, ta cũng coi như chết được nhắm mắt.”

Giờ hắn mới hiểu vì sao Vô Diện Nhân và yêu nữ Tần Hồng Y đều có cơ thể cảnh giới Tông sư nhưng sức sống trong cơ thể Vô Diện Nhân lại sụt giảm nhanh như vậy.

Hắn cởi chiếc trường sam rách rưới của Vô Diện Nhân ra.

Lúc này, hắn mới phát hiện ra trên người Vô Diện Nhân chằng chịt rất nhiều vết thương, trên người không có mấy chỗ da thịt lành lặn, không khỏi giật mình.


Phải trải qua bao nhiêu trận chiến khốc liệt mới lưu lại trên cơ thể ngần ấy vết thương?

Rốt cuộc những vết thương này đã ghi dấu bao nhiêu lần nam nhân này từ cõi chết trở về?

Hắn bắt đầu xử lý những vết thương mới do kiếm gây ra trên người Vô Diện Nhân: “Những vết thương trên mặt và người

ngươi là vì sao mà có?”

Vô Diện Nhân nói đầy kiêu hãnh: “Đương nhiên là kẻ địch để lại cho ta.”

“Ngươi có rất nhiều kẻ địch ư?”

“Mẫu thân của ngươi có bao nhiêu kẻ địch thì ta có bấy nhiêu kẻ địch.”

“Những kẻ địch đó là ai?”

Ánh mắt Vô Diện Nhân lóe lên sự thù hận: “Những kẻ hủy hoại căn cơ của đế quốc Tiền Tân, giúp Hạ Chu chiếm lấy giang sơn của Tần gia và những thế lực đứng sau lưng bọn họ”

“Ta muốn giết sạch bọn họ.”

“Kẻ nào giúp tên khốn Hạ Chu kia thì ta giết kẻ ấy.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,748
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 193: C193: Có những món nợ máu


Hạ Thiên ngước mắt lên nhìn: “Triều Tiền Tân đã biến thành triều Đại Hạ rồi, toàn bộ thiên hạ đều là người của Hạ Chu, ngươi có giết hết nổi không?”

“Ha ha ha...”

Vô Diện Nhân cười có phần điên cuồng: “Vậy thì giết được kẻ nào hay kẻ đó.”

“Có những món nợ máu nhất định phải trả bằng máu”

“Có những mối thù nhất định phải dùng mạng để trả.”

“Có rất nhiều huynh đệ vẫn luôn chờ ta đưa kẻ thù của bọn họ xuống dưới âm tào địa phủ gặp bọn họ, sao ta có thể để bọn họ thất vọng được?”

“Thù nước mất nhà tan nhất định phải báo.”

“Cho dù người cả thiên hạ trở thành kẻ địch của ta thì có sao?”

Giọng nói của Vô Diện Nhân chất chứa ý chí báo thù vô cùng kiên định, mặc dù hắn ta bị thương rất nặng nhưng từng chữ vẫn được cất lên đầy đanh thép.



Những lời nói đầy hào khí này đi kèm với những vết thương trên cơ thể của hắn ta càng khiến hắn ta thêm phần ngông nghênh, đầy khí thế.

“Hai mươi năm qua, ta đã giết nhiều đến mức làm đám phản đồ và thế lực sau lưng bọn chúng phải bạt vía kinh hồn,

ăn không ngon, ngủ không yên.”

“Bọn họ từng phục kích ta vô số lần, muốn gi ết chết ta, muốn ngăn ta báo thù.”

“Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn thành vong hồn dưới kiếm của ta.”

“Bọn họ không ngăn cản nổi bước chân báo thù của ta.” Nhất thời, Hạ Thiên không biết nên nói gì.

Đây là một Tu La bước ra từ núi thây biển máu.

Một chiến thần gánh vác mối thù máu đậm sâu.


Trong thùng xe lặng đi trong một thoáng.

Ánh mắt Vô Diện Nhân dần tỉnh táo trở lại, hắn ta bình tĩnh nói: “Có phải vừa rồi ta làm ngươi sợ không?”

Hạ Thiên lắc đầu, tháo bình rượu vỡ treo bên hông Vô Diện Nhân ra: “Có phải đánh nhau xong ngươi thường hay uống rượu không?”

Vô Diện Nhân gật đầu: “Không uống say thì không ngủ được.”

“Hễ nhắm mắt lại là khuôn mặt của những huynh đệ cũ đã chết oan ức lại xuất hiện trước mắt ta, khiến ta hận phát điên, nghĩ phát cuồng.”

“Không uống say, ta sẽ thấy trái tim đau đớn, chảy máu đầm đìa, không thở nổi.”

“Cho nên, ta chiến đấu hai mươi năm, cũng uống say hai mươi năm”

“Đại Hạ này có rượu nào ngon, rượu nào mạnh ta đều đã uống hết.”

“Càng uống lại càng thấy vô vị.”

“Càng muốn say lại càng không say nổi."

Vô Diện Nhân thì thào nói: “Không biết là rượu trên đời này càng ngày càng giả hay là tửu lượng của ta càng ngày càng tăng lên.”

Hạ Thiên không khỏi mỉm cười: “Rượu ở đây không đủ mạnh, tửu lượng của ngươi cũng đã tăng lên.”

“Ha ha ha...”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,748
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 194: C194: Tuyệt đối không được


Lần này, Vô Diện Nhân cười to, ánh mắt rất tỉnh táo, hầu kết trượt lên trượt xuống một chút, hắn ta mím môi, vẻ như hơi khát: “Vương gia, chỗ ngươi có rượu ngon không?”

“Cho ta một vò đi.”

Hạ Thiên gật đầu: “Có.”

“Nhưng nội tạng của ngươi đang bị lệch vị trí, vết thương rất nặng, giờ mà uống rượu thì không tốt cho ngươi.”

“Đợi vết thương lành rồi, ta sẽ ủ cho ngươi vò rượu mạnh nhất thiên hạ, chúng ta uống không say không thôi.”

“Để cho ngươi nếm thử thế nào là rượu ngon đích thực.” Vô Diện Nhân cắn răng nói: “Vương gia, ta không uống say là sẽ mơ thấy ác mộng, nếu như ta mộng du, e là sẽ làm ngài và người của phủ Hoang Châu Vương bị thương.”

Hạ Thiên tự tin cười một tiếng: “Ta sẽ giúp ngươi ngủ.” “Không cần lo lắng.” Vô Diện Nhân tò mò: “Vương gia giúp ta như thế nào?”

Hạ Thiên giơ cây kim châm trong tay lên: “Chính là cái này. “

"Vù vù vù...”


Ngân châm trong tay Hạ Thiên phóng nhanh như điện xẹt, tới tấp c ắm vào đầu và mặt của Vô Diện.

Lập tức. Nét mặt Vô Diện Nhân chấn động như thể giật mình.

Sau đó, hắn ta nhắm hai mắt lại, cổ mềm nhữn, gục xuống ngủ mê.

Hạ Thiên tiếp tục băng bó vết thương cho hắn ta: “Hai mươi năm nay, ngươi đã sống quá mệt mỏi rồi.”

“Cần phải ngủ một giấc thật ngon.”

“Ngươi yên tâm, có bản vương ở đây, cho dù thân thể của ngươi đã như ngọn đèn trước gió, ta cũng sẽ giúp ngươi như cây khô đón xuân về.”

Hạ Thiên băng bó cho vết thương của Vô Diện Nhân xong, đi sang xe ngựa của Tần Hồng Y.

Bởi vì sức sống trong cơ thể của yêu nữ kia mạnh mẽ như vậy có liên quan tới công pháp mà nàng ta tu luyện.


Công pháp mà yêu nữ kia tu luyện có thể giúp nàng ta cải lão hoàn đồng thì về lý mà nói, Vô Diện Nhân cũng có thể.

Vô Diện Nhân lê cơ thể dầu hết đèn tắt còn có thể đánh với Tân Hồng Y lưỡng bại câu thương, chắc hẳn ở thời kỳ đỉnh cao phong độ, hắn ta phải là cao thủ hàng đầu trong số các Tông sư.

Nếu như hắn ta tu luyện thành công công pháp của Tần Hồng Y, khôi phục lại sức sống thì sau này chắc chắn sẽ còn mạnh hơn trước kia.

Vậy thì còn ai là kẻ địch của Vô Diện Nhân nữa?

Tương lai, cuối cùng rồi cũng có ngày hắn phải đánh một trận với đế quốc Thiên Lang.

Trong đế quốc Thiên Lang có vô vàn cao thủ võ đạo, có rất nhiều nhân vật làm người ta chỉ nghĩ tới thôi đã thấy tê rần cả da đầu.

Nếu như sau này có Vô Diện Nhân đi theo bảo vệ thì không còn phải sợ gì nữa.

Cho nên, Vô Diện Nhân không thể chết.

Hắn cũng không cho phép một nhân vật hào kiệt như vậy chết đi theo kiểu uất ức như thế.

Tuyệt đối không được.

Tần Hồng Y, đã đến lúc ngươi phải tỉnh lại rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,748
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 195: C195: Trong xe ngựa


Chỗ xe ngựa của Tần Hồng Y.

“Vù..”

Hạ Thiên bước đi như bay, hai chân đạp một cái, nhảy lên thật cao, vững vàng đáp xuống càng xe, sốt ruột vén rèm xe lên, đi vào trong.

Trong xe ngựa.

Tàng Cửu đã băng bó xong vết thương và mặc cho Tân Hồng Y một bộ váy đen.

Nhưng bộ đồ này vẫn không giấu hết được cơ thể chỗ lồi chỗ lõm và những đường cong lả lướt của nàng ta.

“Sư phụ” Tàng Cửu hơi ngạc nhiên: “Nàng ta vẫn chưa tỉnh.” Hiện tại, tâm trạng Hạ Thiên hơi kích động.

Hắn lạnh lùng nói: “Tân Hồng Y, đã đến lúc ngươi nên tỉnh rồi:

Lúc này, Tàng Cửu thấy sư phụ nhà mình khác hẳn ngày thường.

Giọng nói thêm phần vội vã.


Bấy giờ Tân Hồng Y vẫn nhằm mäảt, không có phản ứng gì.

Đôi mắt Hạ Thiên lóe lên ánh sáng lạnh, hắn móc ra một cây ngân châm vừa dài vừa nhỏ: “Nếu như ngươi còn giả bộ ngủ nữa, ta sẽ dùng cây ngân châm này đâm xuyên đan điền của ngươi, phế võ công của ngươi.”

Đột nhiên.

Tân Hồng Y mở to mắt, phẫn nộ ra mặt: “Hoang Châu Vương, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Hạ Thiên nhìn chằm chằm nàng ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Trước khi trị thương cho ngươi, chúng ta đã thống nhất rồi, nếu như ta nói ra chuyện của quái nhân kia thì ngươi sẽ giao tâm pháp võ đạo cấp độ Tông sư ra.”

“Ta đã nói cho ngươi chuyện của quái nhân kia rồi”

“Giờ đã đến lúc ngươi thực hiện lời hứa.”

Ánh mắt Tân Hồng Y đầy phức tạp: “Nếu ta không thực. hiện thì sao?”

“Ha ha ha...”


Hạ Thiên cười cực kỳ lạnh lùng, hàm răng trắng trông có phần đáng sợ: “Vậy thì bản vương sẽ cạo sạch tóc của ngươi trước, sau đó cạo lông mày, nhổ răng, khắc lên mặt ngươi bốn

chữ [Nói Không Giữ Lời]”

“Sau đó, bôi thuốc màu lên, ngâm trong nước muối, khiến ngươi biến thành một quái vật xấu xí”

“Để cả thiên hạ đều biết chuyện ngươi nuốt lời” “Ngươi dám”

Tân Hồng Y giận dữ.

Nàng ta muốn vùng lên gi ết chết người này.

Nhưng đan điền của nàng ta bị ngân châm phong bế, không thể điều động chân khí.

Hai tay, hai chân cũng đã bị gấy, gân mạch bị thương nặng, tuy có sức mà lại chẳng thể dùng.

Tân Hồng Y vùng vẫy mấy lần dưới sàn xe, cơn đau đớn dữ dội lập tức lan khắp toàn thân, k1ch thích thần kinh của nàng ta.

Nàng ta không nhịn được kêu đau.

Nếu như nàng ta khôi phục thực lực, nàng ta nhất định phải băm vẫm tên Vương gia phế vật này ngàn nhát.

Hạ Thiên nhìn ra sự độc ác giấu trong ánh mắt của nàng †a.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,748
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 196: C196: Nếu vậy


Hắn cúi người, móc ra con dao bạc lạnh giá dán lên mặt Tân Hồng Y: “Nếu như ngươi dám thất hứa thì giờ ta sẽ cho ngươi hủy dung luôn.”

“Để ngươi không còn mặt gặp người khác.”

“Đương nhiên, ngươi là Tông sư, tính tình cứng cỏi, có lẽ ngươi sẽ vẫn không nói.”

“Nếu vậy, ta sẽ chặt tiếp tay và chân của ngươi rồi cắt tới lưỡi của ngươi, cho ngươi nếm thử mùi vị thế nào là sống không bằng chết.”

“Đương nhiên, có khi tính tình của ngươi còn cứng cỏi hơn một chút, có lẽ ngươi vẫn còn có thể quật cường tiếp.”

“Nếu vậy, ta sẽ đục một cái lỗ trên chiếc đầu trọc của ngươi rồi rót thủy ngân vào trong.”

“Sau đó, ngươi sẽ thấy da đầu ngứa điên cuồng, chỉ muốn tìm một cái lỗ để đào chúng ra.”

“Cuối cùng, ngươi nhận ra trên đầu mình có một cái lỗ, vậy là ngươi bèn kéo đầu mình lên, kết quả là da đầu và da mặt bị ngươi lột ra, ngươi trở thành người không có da mặt.”

“Dù sao thì ngươi cũng là người không giữ lời hứa, có da mặt cũng chẳng để làm gì.”

Hạ Thiên nhếch miệng cười xấu xa: “Tân Hồng Y, ngươi thấy cách của bản vương có trị được kẻ không biết giữ chữ tín như ngươi không?”


Nhất thời, trong xe ngựa chìm vào khoảng lặng.

Những lời này của Hạ Thiên như một cơn gió lạnh thổi qua làm toàn thân Tần Hồng Y rét run.

Nàng ta sống nhiều năm như vậy, đã chứng kiến nhiều loại cực hình trong hoàng cung, vốn cho rằng cực hình trên đời này cũng chỉ vậy mà thôi.

Nhưng nghe xong cách tra tấn của Hạ Thiên, nàng ta mới biết kiến thức của mình vẫn còn nông cạn.

Đôi mắt to của Tàng Cửu gợn sóng, nàng ấy thầm giật mình: “Vừa rồi sư phụ ra ngoài bị chuyện gì k1ch thích ư?”

Đăng sau xe ngựa.

Chẳng biết từ lúc nào, Tư Mã Lan và Tư Mã Qua đã cưỡi ngựa đi tới.

Tư Mã Qua hơi kinh ngạc: “Tiểu thư, bình thường Vương gia đâu có nói chuyện như vậy.”

“Những cực hình mà Vương gia kể ra thật là đáng sợ.”


Tư Mã Lan hé miệng cười một tiếng: “Có khi phải có thủ đoạn tàn độc thì mới có thể làm bật lên tấm lòng Bồ Tát.”

“Ngươi phải tin tưởng Vương gia, hẳn đe dọa yêu nữ này chắc chắn là có lý của hắn.”

Tư Mã Qua: “...”

Nhìn đi, ở trong mắt tiểu thư, bất kể Vương gia làm gì cũng đều có lý hết.

Lúc này. Trong xe ngựa.

Tân Hồng Y căn răng nuốt hận vào lòng: “Được, công pháp của ta tên là Bất Lão Hồi Xuân Công, giờ ta sẽ truyền thụ khẩu quyết hô hấp nửa phần đầu cho ngươi.”

“Nhưng một nửa còn lại dạy cách vận hành chân khí trong gân mạch thì phải chờ ngươi chữa khỏi cho ta xong ta mới truyền thụ cho ngươi.”

Hiện tại, Tân Hồng Y phải dùng phương pháp hô hấp ở nửa đầu của Bất Lão Hồi Xuân Công để đổi lại Hạ Thiên không giết nàng ta ngay, cho nàng ta có thời gian để khôi phục thực lực.

Dù sao Hạ Thiên chỉ lấy được cách hô hấp thì cũng không luyện được Bất Lão Hồi Xuân Công.

Nhưng nàng ta không biết là vừa rồi trong lúc nàng ta hôn mê vì mất máu, nửa phần còn lại của Bất Lão Hồi Xuân Công dạy cách vận hành chân khí trong cơ thể đã bị Hạ Thiên học. được rồi.

Hiện tại, chỉ cần nàng ta giao ra nửa phần đầu của Bất Lão Hồi Xuân Công là bộ công pháp Tông sư này sẽ hoàn chỉnh.

Vô Diện Nhân sẽ có thể tu luyện.

Có lẽ lại có thể như cây khô đón xuân về, tỏa sáng mùa xuân thứ hai một lần nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,748
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 197: C197: Cửa thành


Hạ Thiên sầm mặt lại: “Không được.”

“Ta muốn toàn bộ tâm pháp tu luyện.”

Tân Hồng Y quật cường nói: “Không được, ta nhất định phải đợi đến khi khỏe rồi mới có thể dạy nốt nửa sau cho ngươi."

“Nếu không thì ngươi giết ta bây giờ luôn đi.”

“Dù sao ta mà chết thì ngươi chẳng lấy được gì hết.”

Hạ Thiên thấy vậy mới bất đắc dĩ đồng ý thỏa hiệp: “Được, vậy ngươi truyền thụ khẩu quyết hô hấp nửa đầu đi.”

Lúc này, Tân Hồng Y mới thở phào nhẹ nhõm, tự cho là mưu kế của mình đã thành công: “Vương gia yên tâm, bản tông nhất định sẽ không lừa gạt ngươi”

Ngay sau đó.

Tân Hồng Y nói thật tỉ mỉ cho hắn biết khẩu quyết hô hấp. của Bất Lão Hồi Xuân Công.

Hạ Thiên nghe xong, xoay người rời đi.

Tân Hồng Y sững sờ: “Khẩu quyết phức tạp như vậy mà ngươi nghe một lần đã nhớ rồi ư?”

Hạ Thiên vén rèm xe lên, không quay đầu lại: “Ngươi đã bao giờ gặp người nào chỉ nhìn một lần là nhớ, chỉ nghe một lần là thuộc chưa?”


“Chưa từng.”

Giọng Hạ Thiên vọng từ xa tới: “Vậy thì giờ ngươi gặp rồi đấy.

“Cái gì?”

Đôi mắt tròn của Tân Hồng Y lóe lên thần quang, nàng ta kinh hãi, thì thầm: “Chỉ nhìn một lần là nhớ, chỉ nghe một lần là thuộc... Trí tuệ của thánh nhân à?

Lễ nào?

Hản là?

Một ý nghĩ hoang đường xuất hiện trong đầu Tần Hồng Y.

Lế nào đẳng cấp trí tuệ của tên phế vật võ đạo này lại đạt tới cấp thánh nhân?

Sao có thể chứ? Tân Hồng Y càng nghĩ càng kinh ngạc.

Quái nhân đánh vào đầu người thật sự có thể làm người †a có trí tuệ của thánh nhân ư?

Vậy liệu Hoang Châu Vương có thể dựa vào cách hô hấp nửa phần đầu của Bất Lão Hồi Xuân Công để suy ra phương pháp vận hành chân khí trong gân mạch không?

Tân Hồng Y bắt đầu thấy thấp thỏm không yên. Sau đó.


Nàng ta quyết định lặng lẽ quan sát. Nếu như trong phủ Hoang Châu Vương này có người tu luyện Bất Lão Hồi Xuân Công hoàn chỉnh thì chứng tỏ trí tuệ của Hoang Châu Vương đã đạt tới cấp Thánh.

Nhưng nàng ta mãi mãi không biết rằng mình chỉ hôn mê một lát mà nửa bộ sau của Bất Lão Hồi Xuân Công đã bị Hạ

Thiên học được rồi.

Lúc nàng ta tỉnh lại giả vờ hôn mê thì đã quá muộn.

Lúc này.

Một thành trì lớn đã hiện ra xa xa trong tầm mắt.

Đó chính là thành Thanh Châu cổ kính.

Cửa thành.

Một nữ tướng quân có tư thế hiên ngang, khuôn mặt như. ẽ dẫn một ngàn ky binh ra khỏi thành, chờ đội xe của Hoang

Châu Vương đến. Tên ngốc kia đã trở nên thông minh rồi ư? Nàng ta cũng phải xem thử xem sao.

Thế nhưng, nhiều năm rồi không gặp, liệu hắn có còn nhận ra mình nữa không?

Trong lòng nữ tướng quân hơi thấp thỏm.

Có điều, nàng ta nhất định phải nói cho tên ngốc này biết hập đại ác nhân trong thiên hạ đã tề tựu về trại phỉ ở Thiên Môn quan trước Hoang Châu cùng với ba ngàn tên ác phỉ hòng g iết chết hẳn.

Một bên khác. Hạ Thiên chép lại cách hô hấp của Bất Lão Hồi Xuân

Công xong, mắt lóe sáng: “Tàng Nhất, lan truyền chuyện ta là phế vật võ đạo khắp thiên hạ đi.”

“Vâng”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,748
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 198: C198: Vương gia có gì dặn dò


Lúc này. Tư Mã Lan và Tư Mã Qua đều đã trở lại trong xe ngựa.

Bỗng nhiên, Tư Mã Qua đang điều hòa hơi thở chợt nhíu mày: “Tàng Nhất, ngươi tới tìm tiểu thư à?”

Giọng Tàng Nhất vang lên ngoài xe ngựa: “Vâng.”

“Tiểu thư Tư Mã, Tàng Nhất phụng lệnh Vương gia tới đây.

Đây là lần đầu tiên Hạ Thiên phái người tới cầu kiến chính thức.

Tư Mã Lan rất tò mò: “Vương gia có gì dặn dò?”

“Nói đi”

Lúc này, bóng dáng Tàng Nhất xuất hiện trên càng xe, chắp tay hành lễ với người ngồi trong xe ngựa: “Tiểu thư Tư Mã, hai người vừa rồi ngã xuống trước ngựa của Vương gia đều là cao thủ võ đạo, một trong hai người là cao thủ cảnh giới Tông sư của điện Cung Phụng, theo như lời nàng ta nói thì từ nhỏ kinh mạch của Vương gia đã bị bế tắc, cả đời không. thể tập võ”

Trong xe ngựa.


Ánh mắt Tư Mã Lan sáng lên vẻ thông tuệ: “Được, ta biết rồi:

“Chẳng bao lâu nữa, người ở triều đình và trên giang hồ đều sẽ biết tin này.”

Sâu trong đáy mắt lạnh nhạt của nàng là lòng tôn kính.

Tư Mã Vương phi tương lai quả nhiên thông minh hơn người.

Hơn nữa, còn ăn ý với Vương gia.

Thật là, không phải người một nhà, không vào cùng một cửa.

Tương lai, phủ Hoang Châu Vương có một nữ chủ nhân thông tuệ như vậy đúng là phúc của Vương gia.

Cũng là phúc của phủ Hoang Châu Vương. “Tàng Nhất cáo từ”

Lời còn chưa dứt, bóng dáng của Tàng Nhất đã biến mất khỏi xe ngựa.


Tư Mã Qua ngơ ngác chớp đôi mắt to: “Đại Hạ có chín đại Hoàng tử. Theo như lời đồn thì Thái tử và bảy vị đại thân vương khác đều là thiên tài võ đạo, được học võ học chân truyền của Hoàng gia.”

“Cho nên trong lời đồn, bọn họ đều là những người văn võ song toàn, được người trong thiên hạ ca ngợi, có rất nhiều thiên tài đi theo sau lưng.”

“Uy danh bên ngoài cực kỳ oai phong.”

“Chuyện Cửu Hoàng tử không thể luyện võ không phải là chuyện gì vẻ vang, giấu đi còn chẳng kịp.”

“Tiểu thư, tại sao Vương gia lại phải công bố chuyện mình là người không có tư chất học võ đạo cho cả thiên hạ biết chứ?”

Tư Mã Lan mỉm cười, hỏi đầy nghiền ngẫm: “Tiểu Qua, ngươi nghĩ thế nào về chuyện này?”

Tư Mã Qua ngẫm nghĩ rồi đáp: “Trước khi Vương gia rời khỏi đế đô vốn đã mang tiếng là người ngu dại, không giỏi văn cũng chẳng giỏi võ, không trọng thần nào trong triều muốn đi theo Vương gia.”

“Trên chặng đường vừa qua, chẳng dễ gì Vương gia mới giũ bỏ được tiếng xấu ngu dại, nổi tiếng là một người có trí tuệ xuất chúng, có thể khiến người ta ngưỡng mộ, có lý do để đi theo.”

“Nhưng rồi Vương gia lại lan truyền chuyện mình không học được võ đạo khắp thiên hạ, làm vậy để làm gì?”

“Lẽ nào nếu mang tiếng là phế vật thì đi đường sẽ nhanh hơn, vui hơn ư?”

Tư Mã Lan: “...”

“Tiểu Qua, ta đã nói với ngươi rồi, Vương gia làm gì cũng đều có lý do cả, ngươi chỉ cần tin tưởng Vương gia là được”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,748
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 199: C199: Tiểu thư


“Chỉ cần tin tưởng Vương gia là được ư?”

Mắt Tư Mã Qua sáng lên: “Tiểu thư, lẽ nào Vương gia muốn...”

Nàng ta không nói hết câu.

Tư Mã Qua xinh đẹp, kiêu ngạo, lạnh lùng dường như đã nắm bắt được trọng điểm.

Trong thùng xe.

Khuôn mặt đẹp tuyệt trần của Tư Mã Lan ngập tràn ý cười: “Cuối cùng Tiểu Qua ngốc cũng khai khiếu rồi.”

“Xưa nay Vương gia làm việc cũng đều có mục đích cả.”

“Sau này, nếu như thích khách thật sự cho rằng Vương gia là thư sinh yếu đuối... Tất nhiên sẽ có rất nhiều chuyện thú vị để xem, chúng ta lại càng có nhiều thú vui hơn.”

Hai mắt Tư Mã Qua tỏa sáng: “Thì ra là thế”

“Tiểu Qua, đây là lần đầu tiên Vương gia sử dụng mạng lưới ngầm của phủ Tư Mã ta để phát tán tin tức, nhất định phải làm thật gọn gàng cho Vương gia yên tâm đấy”


Tư Mã Qua nghiêm mặt: “Tiểu thư yên tâm.” “Chắc chắn sẽ không để Vương gia phải thất vọng đâu ạ” “Từ giờ trở đi, ta tin tưởng Vương gia làm gì cũng đều có thâm ý, làm gì cũng đều có mục đích mà ta không nhìn thấu được.”

Tư Mã Lan cười đầy tươi xinh: “Trên đường đi, ấn tượng của ngươi về Vương gia đã thay đổi gì chưa?”

“Tắc tắc...”

Tiếng vó ngựa của phủ Hoang Châu Vương đi trên đường đá nghe vui tai như tiếng trống.

Câu hỏi này khiến trước mắt Tư Mã Qua lướt qua vài hình ảnh.

Nhớ trước đây, khi gặp Vương gia lần đầu tiên ở cửa thành đế đô, nàng ta cho rằng Vương gia chỉ giỏi nói miệng, nói suông, nói vòng vo, chỉ là một Vương gia mạnh miệng mà thôi.

Trong trận phản tập kích ở Ổ Bảo Đào Hoa, nàng ta đã được chứng kiến thế nào là trí tuệ, đợt phục kích đó đánh rất hay.

Sau đó, chuyện bắt được nội ứng tử sĩ Tư Mã khiến nàng †a nhìn thấy được trí tuệ của Hạ Thiên.

Cuối cùng, ở trận sơn phỉ tại núi Nhị Long, nàng ta lại thấy được tỉnh thần sát phạt của một Vương gia trẻ tuổi.


Vừa rồi, trong trận phản kích ở Sát Hổ Khẩu, thiếu niên mặc vương bào trên người, oai phong, không sợ hãi, cảnh Vương gia mặc vương bào gõ trống vẫn thường xuất hiện trong lòng Tư Mã Qua.

Hoàng tử phế vật trong truyền thuyết này đã mang đến cho nàng ta rất nhiều rung động cảm xúc.

Hoang Châu có hắn là vương chính là phúc của người Hoang Châu.

Đương nhiên, trước hết là phải bảo vệ hắn sống sót đi tới đất phong đã.

Sau đó thì phải bảo vệ hẳn đứng vững gót chân ở Hoang Châu.

Cuối cùng là giành lại phần đất năm nay đã bị đế quốc Thiên Lang chiếm mất.

Sau này Hoang Châu mới có thể phồn vinh. Ánh mắt Tư Mã Qua bất giác nhìn về phía chiếc xe ngựa của Hạ Thiên: “Tiểu thư, nếu có một ngày, ta không muốn làm tử sĩ nữa thì sao?”

Trong xe ngựa.

Đôi mắt Tư Mã Lan lóe lên vẻ thông tuệ: “Tiểu Qua, ngươi muốn làm nha hoàn thiếp thân của ta không?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tư Mã Qua chợt ửng đỏ. Nhưng đột nhiên, nàng ta chợt nghĩ tới điều gì đó.

Màu đỏ biến thành tái nhợt, nàng ta cụt hứng nói: “Một ngày là tử sĩ, cả đời là tử sĩ”

“Tiểu thư, thôi vậy.”

Tư Mã Lan biết nàng ta đang suy nghĩ điều gì: “Có một số việc ta không giúp được ngươi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom