Cập nhật mới

Dịch Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 943: xấu xí tại tâm (2)


>

Trong lúc này phục vụ đã đi tới, nhìn thoáng qua Diệp Thanh cõng đứa bé ăn xin trên lưng, lại xoay qua nhìn Dương Tử Mi khuôn mặt lộ ra vẻ mỉm cười máy móc, ngữ khí vô cùng lễ độ.

-Em gái à, hai người này đi theo em hả? Xin lỗi nhưng mà em thấy đó, khách ở đây không hài lòng cho lắm, quán tụi chị tặng em một phần đồ ăn thiếu nhi hy vọng em có thể dẫn bọn họ ra ngoài ăn cơm, tránh ảnh hưởng đến khách ở đây, mong em thông cảm.

-Đây là cách chỗ anh tiếp đãi khách hàng hả?

Dương Tử Mi lạnh lùng nói:

-Tôi không thể trách việc các anh kì thị khách hàng sao? Về phần tặng đồ ăn, tôi có tiền không cần mấy cái đồ miễn phí, chỉ tính vào đây ăn một bữa yên lành mà thôi. Còn ý kiến của mấy vị khách kia, nếu như bọn họ nghĩ quần áo của mình sạch sẽ, thân phận thượng đẳng hơn người thường… Vậy xin mời bọn họ ra ngoài dùm, tôi sẽ thanh toán hết tiền cho bọn họ.


Giọng nói của cô tuy không lớn, nhưng bất kỳ ai ở đây đều nghe rõ.

Có vài người mặt đã nóng ran lên, nhưng vẫn còn vài người tiếp tục giữ bộ dáng mà bọn họ cho là thượng đẳng, ngữ khí càng thêm cay nghiệt.

Nhân viên phục vụ không biết nên xử lý tình huống này như thế nào.

Bình thường bọn họ được huấn luyện “khách hàng là thượng đế”, nên không thể kỳ thị bất cứ khách nào.

Nhưng mà…

Vì vậy, cô ta đành gọi điện cầu viện quản lý mà thôi.

Quản lý đã chạy đến.

Ông ta nhìn xung quanh một lần rồi lại quay sang nhìn Dương Tử Mi, mỉm cười nói.

-Để các vị khó chịu, đây là lỗi của tiệm chúng tôi, lầu một này quá nhiều người, các vị lên lầu hai dùng cơm được không? Để quán chúng tôi mở riêng điều hòa cho.

Bây giờ không phải thời điểm cuối tuần, hơn nữa còn đang ban ngày, khách hàng tương đối ít, vì để tiết kiệm điện nên lầu hai không hoạt động, chỉ mở cửa cho khách ăn ở lầu một.

Dương Tử Mi hài lòng với cách xử lý vẹn toàn đôi bên của vị quản lý này, ba người đi lên lầu lẳng lặng mà ăn, không cần phải chịu mấy lời khinh bỉ ở dưới này, cũng vừa ý cô rồi.

Lần này cô cũng không để Diệp Thanh cõng đứa bé kia nữa, mà để cô bế nó lên lầu.


Đúng thật là đứa bé này vừa bẩn mùi lại vừa hôi, vừa ôm vào lòng cô đã có cảm giác buồn nôn.

Nhưng mà, trong lòng cô cũng không ghét bỏ nó làm gì. Nếu không, chẳng khác gì cô tự khinh bỉ bản thân.

Ngay cả đứa bé như Diệp Thanh cũng hiểu được con người ngang hàng với nhau, không bởi vì bề ngoài mà sinh ra thành kiến với người khác, luôn quan tâm chăm sóc những người kém may mắn hơn mình.

Bước lên lầu hai, Dương Tử Mi đặt đứa nhỏ trên ghế.

Diệp Thanh cũng dơ ngón tay cái về phía cô nói:

-Chị à, chị khác với mấy người khác, chị quá vĩ đại mà.

Dương Tử Mi chỉ biết cười khổ, bởi vì cô biết người mà vĩ đại ở đây là Diệp Thanh chứ không phải mình

Chủ quán lên lầu hai mở điều hòa, nhanh chóng bưng lên ba phần thức ăn, mỉm cười nói:

-Chúc quí khách dùng cơm vui vẻ, đây là quán mời mọi người.

-Cám ơn

Lần này Dương Tử Mi cũng không cự tuyệt nữa.

Cô có thể nhìn được vị quản lý này là một người nhân hậu, ôn hòa, nếu không cũng không thể đưa ra quyết định hoàn mỹ như vậy được.


-Oa, thơm quá, so với gà của mẹ em làm thì ngon hơn nhiều.

Diệp Thanh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, mùi thơm của gà cay và hamburger xộc thẳng vào mũi, cẩn thận hỏi Dương Tử Mi.

-Em ăn được chưa chị?

-Tự nhiên đi em.

Dương Tử Mi vui vẻ nói.

Đứa bé ăn xin đã sớm duỗi bàn tay đen sì ra cầm lấy hamburger xơi tái, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Đây là món ăn ngon nhất trong đời nó từng ăn, có lẽ mỹ vị trong nhân gian cũng khó mà qua được món này.

Dương Tử Mi cũng thong thả cầm lấy một cái hamburger mà ăn.

Ở kiếp trước, mỗi lần đi ngang qua mấy cửa hàng đồ ăn nhanh, cô đều thèm thòm nhìn từng cái hamburger đến chảy nước miếng, chỉ có thể mong một ngày được thưởng thức một cái.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 944: xấu xí tại tâm (3)


>

Sau khi ăn KFC xong, Dương Tử Mi bảo Diệp Thanh dắt đứa bé ăn xin kia vào trong phòng vệ sinh rửa ráy sạch sẽ, còn cô thì đi sang mấy cửa hàng bán quần áo trẻ em bên cạnh mua đồ mới cho cậu bé đó mặc.

Trông thấy trong cửa hàng có mấy bộ váy công chúa rất xinh xắn thì cô cũng mua hết, chuẩn bị tặng nó cho Diệp Thanh.

Quay lại tiệm KFC, Diệp Thanh đã rửa sạch sẽ toàn thân cho đứa bé ăn mày đó.

Dương Tử Mi lấy quần áo mới ra cho cậu bé mặc vào.

Cô phát hiện, đứa bé ăn mày này rửa ráy sạch sẽ xong thì trông cũng mi thanh mục tú lắm.

-Diệp Thanh, đồ của em cũng ướt rồi, mau thay ra đi, chị cũng mua cho em này.

Dương Tử Mi trông thấy người của Diệp Thanh cũng bị ướt thì lấy một bộ váy màu hồng ra.


Diệp Thanh trông thấy bộ váy công chúa màu hồng đẹp như mơ thế thì hỏi với vẻ không dám tin:

-Chị, thật sự mua tặng cho em sao?

-Đương nhiên là mua cho Diệp Thanh đáng yêu của nhà chúng ta rồi.

Dương Tử Mi cười nói.

-Chiếc váy này đẹp như thế, em lại xấu xí thế này…

Diệp Thanh giơ tay sờ lên vết sẹo xấu xí trên mặt mình, nói với vẻ vô cùng tự ti.

-Diệp Thanh, em không hề xấu chúy nào, em chính là thiên thần xinh đẹp và thuần khiết nhất trên đời này, chiếc váy này được em mặc vào thì chính là may mắn của nó đó.

Dương Tử Mi giơ tay xoa đầu cô bé rồi nói.

-Thật thế ạ?

Diệp Thanh ngước mắt nhìn cô, trong đôi mắt trong veo lóe sáng lấp lánh.

-Đương nhiên là thật rồi! Hơn nữa, em yên tâm đi chị sẽ giúp em xóa bỏ vết sẹo này, em sẽ là cô bé xinh đẹp nhất trên đời này.

Dương Tử Mi gật đầu nói.

-Chị ơi, chị nói chị sẽ bỏ tiền tìm bác sỹ chữa lành cho em sao?

Diệp Thanh lúng túng nói:

-Mẹ của em nói muốn làm phẫu thuật thay da phải tốn nhiều tiền lắm! Chị ơi, em không thể dùng nhiều tiền của chị như thế… Hay là đợi em lớn lên rồi đi làm từ từ kiếm tiền phẫu thuật cũng được.


-Không tốn tiền đâu, chị biết cách chữa khỏi cho em. Chị cam đoan đến lúc đó mặt của em sẽ xinh đẹp hơn bất kỳ người nào khác.

Dương Tử Mi cười nói.

-Woa, chị là bác sỹ ạ?

Hai mắt của Diệp Thanh lại sáng lên, tràn ngập vẻ sùng bái.

Dương Tử Mi gật đầu, nhìn đứa bé ăn mày ở kế bên:

-Chân của em trai này chị cũng có thể chữa được.

-Thật vậy sao, chị đúng là giỏi quá đi mất.

Diệp Thanh hưng phấn ôm chầm lấy Dương Tử Mi.

Trong lòng Dương Tử Mi lại cảm động.

Mình có là cái gì đâu kia chứ?

Diệp Thanh chịu tặng hết toàn bộ thể xác lẫn con tim của mình cho người khác như vậy mới thật sự tuyệt vời.

Diệp Thanh đi vào trong nhà vệ sinh, thay quần áo ướt nhẹp trên người mình bằng bộ váy công chúa màu hồng kia.

Cô bé nhẹ nhàng kéo mép váy, nhón chân nhẹ nhàng bước ra, đầu cúi thấp, giống như không dám đối mặt với việc mình mặc bộ váy xinh đẹp như thế.

-Diệp Thanh đáng yêu quá đi.

Dương Tử Mi vỗ tay nói.

-Thật thế ạ? Vết sẹo trên mặt em không đáng sợ sao?


Diệp Thanh vẫn rất mực tự ti.

-Không đáng sợ tí nào hết, tóm lại, Diệp Thanh của chúng ta chính là đứa bé xinh đẹp đáng yêu nhất trên đời này.

Dương Tử Mi giơ một tay ôm lấy Diệp Thanh, tau còn lại thì nắm tay của đứa bé ăn mày kia, dắt hai đứa ra khỏi cửa hàng KFC.

Vừa mới đi không được bao xa thì chợt trông thấy một người phụ nữ hùng hổ xộc đến như một con sư tử cái, chỉ tay vào mặt Dương Tử Mi mắng to:

-Cái con dụ dỗ buôn bán trẻ em này, mày dám lừa con của tao, tao sẽ không tha cho mày đâu.

-Mẹ…

Đứa bé ăn mày kia sợ hãi kêu một tiếng:

-Chị gái này không có lừa con, chị ấy mời con ăn cơm, còn mua quần áo mới cho con mặc nữa.

Người phụ nữ kia giằng lấy đứa bé kéo về phía mình, còn quát to:

-Ăn cái gì mà ăn? Hôm nay mày đã xin đủ tiền cho tao chưa? Mặc quần áo mới làm cái gì hả? Mày mặc như thế thì còn ai chịu cho mày tiền nữa?

Nói xong, người phụ nữ kia cư nhiên trực tiếp đẩy đứa bé vào trong một vũng nước đọng kế bên, khiến cho toàn thân đứa bé lại bị bẩn như cũ.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 945: xấu xí tại tâm (4)


>

Đứa bé ăn mày kia òa khóc thật to.

Dương Tử Mi tức giận, kéo đứa bé lại từ trong tay của người phụ nữ kia, tức giận gào to:

-Bà làm cái gì vậy hả? Có người mẹ nào như bà không?

-Tao làm gì thì kệ tao, con của tao tao muốn làm gì thì làm! Mày đừng có chõ mũi vào chuyện của người khác.

Người phụ nữ kia giơ tay muốn kéo đứa bé trai kia lại nhưng Dương Tử Mi lại né sang một bên.


-Chị ơi, em không muốn đi theo mẹ đâu, ngày nào em không xin đủ tiền thì mẹ sẽ đánh em, không cho em ăn cơm cũng không cho em mặc quần áo mới. Hu hu, chị hãy đưa em đi đi.

Đứa bé ăn mày kia òa khóc, túm chặt lấy cánh tay của Dương Tử Mi, giống như sợ chỉ cần nới tay ra thì cô sẽ vứt bỏ nó vậy.

Con tim của Dương Tử Mi như thắt lại.

-Tiểu Kim, cái thằng chó đẻ này, mày nói cái gì đấy hả?

Người phụ nữ kia tức giận mắng to:

-Hôm nay tao mà không đánh chết mày thì tao không phải người.

Nói xong, bà ta giơ tay lên muốn đánh đứa bé ăn mày ở trong lòng của Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi giơ tay túm chặt lấy cổ tay của bà ta, đôi mắt đen láy của cô chợt trở nên lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nọ.

Người phụ nữ kia có bộ dạng cao to béo mập, sức lực vốn không hề nhỏ nhưng cánh tay bị Dương Tử Mi túm chặt lấy thì lại không thể nào cục cựa được.

Bà ta bị ánh mắt lạnh lẽo sắc bén tựa như thực chất của Dương Tử Mi dọa sợ mất mật, vẻ mặt vốn hung thần ác sát nay trở nên mềm nhũn:

-Mày… mày đừng có mà chõ mũi vào việc của tao… Nó là con tao, tao muốn đánh muốn mắng gì cũng là chuyện của tao, người ngoài không quản được đâu.

-Người ngoài không quản được à? Chẳng lẽ bà không nghe nói, ở trong xã hội pháp trị này, cho dù là cha mẹ ruột cũng không thể tùy tiện đánh con cái à?! Bà đối xử với thằng bé như thế, tôi sẽ đến cục cảnh sát kiện bà nói bà ngược đãi trẻ em!


Dương Tử Mi tức giận nói.

Cô thật sự không hiểu tại sao trên đời lại có loại mẹ thế này!

-Đừng có hòng điêu toa dọa tao, tao chỉ đánh con tao thôi, hoàng đế cũng không làm gì được tao.

Người phụ nữ này có hiểu pháp luật là gì đâu, theo bà ta thấy con cái là tài sản riêng của cha mẹ, có thể tùy tiện đánh mắng làm gì cũng được.

-Thế thì chúng ta đến cục cảnh sát đi.

Bởi vì Diệp Thanh, nên lần này Dương Tử Mi chắc chắn phải quản chuyện này, cô tuyệt đối sẽ không thể giao đứa bé trai tên Tiểu Kim này lại cho người phụ nữ có tâm địa độc ác, ngay cả cốt nhục tình thâm cũng chẳng màng này đâu.

-Tao không đến cục cảnh sát, tao không muốn đến cục cảnh sát….

Dù cho có phạm pháp hay không đi nữa, người bình thường ai cũng sợ dính dáng đến cảnh sát, tuy rằng người phụ nữ này không cho rằng mình phạm pháp gì nhưng vẫn không muốn đến cục cảnh sát nên rống họng la toáng lên.

-Không muốn đi cũng phải đi, bằng không thì giao Tiểu Kim cho tôi, tôi sẽ nuôi dưỡng thằng bé.

Dương Tử Mi lạnh lùng nói.

-Mày nuôi á? Mày lấy cái gì mà nuôi? Cho dù mày có đủ tiền nuôi nó thì tao cũng không thể để mày nuôi được, nó là con của tao, tao muốn tự mình nuôi không có nó tao không sống nổi.

Người phụ nữ kia la toáng lên.


-Á à, có phải là không có thằng bé đi ăn xin mỗi ngày đem tiền về thì bà sống không nổi đúng không? Cầm tiền do đứa con tàn tật xin về để đi đánh bài, loại đàn bà như bà đúng là không xứng với chữ “mẹ”!

Dương Tử Mi cười lạnh nói:

-Cho dù là thẩm phán trên tòa án cũng sẽ không cho phép Tiểu Kim tiếp tục ở lại bên cạnh bà đâu.

-Con tao kiếm tiền cho tao xài thì sao, liên quan gì tới mày? À, tao hiểu rồi, nhất định là mày ở trong đường dây lừa đảo muốn cướp Tiểu Kim của tao đi để ăn xin kiếm tiền cho mày, một ngày nó ít nhất cũng có thể xin được năm mươi tệ đây.

Người phụ nữ kia ra vẻ chợt hiểu.

Bốp!

Dương Tử Mi giơ tay lên tát cho bà ta một cái bạt tai thật mạnh.

Cô thật sự nổi giận rồi.

Hai kiếp làm người, cô đã trải qua đủ loại tình người bội bạc đổi thay, cũng gặp qua rất nhiều kẻ cực phẩm nhưng loại người coi con cái bất hạnh là công cụ kiếm tiền thế này đúng là chưa gặp qua bao giờ.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 946: xấu xí tại tâm (5)


>

- Mày dám đánh tao?! Con nhóc thối tha kia, tao liều mạng với mày!

Người phụ nữ kia trở nên hung tợn, lập tức đánh về phía Dương Tử Mi, Dương Tử Mi ôm Tiểu Kim tránh thoát.

Bà ta đánh hụt, lảo đảo vài bước rồi té xuống đất, lại bò dậy, giơ tay, giơ chân tiếp tục đánh Dương Tử Mi.

Người xung quanh vây lại xem rất đông, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Người phụ nữ kia thấy có nhiều người đến, lập tức đặt mông ngồi xuống đất, giống như một đứa trẻ, giẫm hai chân ục ịch, đen đúa, rên la:


-Số của tôi là sao vậy trời, có một đứa con trai lại bị một đứa con gái không biết ở đâu ra cướp đi. Ông trời ơi, ông có mắt hay không vậy, công bằng ở đâu vậy…

-Chuyện gì xảy ra vậy, tôi là cảnh sát đây.

Một người đàn ông mặc đồ cảnh sát đi đến hỏi.

Mà người cảnh sát này chính là đệ tử của cô - Hoàng Vân Quốc.

Hoàng Vân Quốc cũng thấy cô, định chào hỏi với cô nhưng nhận ra tình hình hiện tại hình như có liên quan đến cô, vì tránh để người khác nghi ngờ cho nên giả vờ không quen biết cô.

-Anh cảnh sát, anh giúp tôi với, giữa ban ngày ban mặt mà con bé này dám cướp lấy con trai của tôi, tôi muốn lấy mạng cô ta!

Người phụ nữ kia thấy Hoàng Vân Quốc như một chiếc phao cứu mạng, ôm chặt lấy ống quần Hoàng Vân Quốc kêu lên.

Hoàng Vân Quốc nhìn bà ta rồi nhìn về phía Dương Tử Mi, ra vẻ đang giải quyết việc chung hỏi:

-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Dương Tử Mi cũng hiểu được ý của anh ấy, kể lại những việc đã xảy ra.

Những người xung quanh nghe được hóa ra là người phụ nữ này dám lợi dụng đứa con trai tàn tật của mình để đi xin tiền đi đánh bạc, trong lòng mọi người đều rất tức giận, ồn ào trách mắng người phụ nữ kia độc ác không xứng đáng làm mẹ.

Thấy mọi người nghe theo Dương Tử Mi, người phụ nữ kia hơi hoảng sợ, thở hổn hển đứng lên lớn giọng chửi mắng:


-Con trai tôi là miếng thịt từ trên người tôi rớt xuống, tôi muốn nó làm gì thì nó phải làm cái đó, liên quan gì đến mấy người chứ?

Trên mặt mọi người đầy vẻ khinh thường.

Hoàng Vân Quốc lấy còng tay ra, trên mặt tràn đầy vẻ chán ghét, còng hai tay người phụ nữ lại.

-Hành vi của bà đã xâm phạm nghiêm trọng đến sức khỏe và tinh thần của trẻ em,. Hơn nữa còn có tội ngược đãi trẻ em, bây giờ tôi phải mang bà về cục cảnh sát, cuối cùng bà bị phán tội gì đó là do tòa án phán quyết.

-Trên đời này, không phải cứ là trộm cướp mới bị xem là tội phạm.

Hoàng Vân Quốc lạnh lùng nói:

-Bà ngược đãi trẻ em, chuyện này còn ghê tởm hơn cả trộm cướp.

Người phụ nữ kêu la.

-Thả tôi ra, về sau tôi không dám nữa, sau này tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt với Tiểu Kim! Đừng bắt tôi, anh bắt tôi đi rồi thì sau này sẽ không có ai chăm sóc cho Tiểu Kim nữa, nó sẽ chết đói đó.

Tiểu Kim khóc lên, ôm chặt lấy cổ Dương Tử Mi, nép vào người cô:

-Chị ấy sẽ chăm sóc cho tôi, tôi muốn ở cùng với chị! Không muốn ở cùng với bà nữa, ngày nào bà cũng ném tôi ra đường làm ăn mày, kiếm không đủ tiền thì đánh tôi, mắng tôi, không cho tôi ăn cơm, tôi không cần một người mẹ như vậy.

Mọi người nghe thấy Tiểu Kim nói thể đều thương cảm cho Tiểu Kim, chỉ trích người phụ nữ.


Người phụ nữ kia nổi giận trừng Tiểu Kim la lên:

-Tiểu Kim, mày là đồ đê tiện! Mày dám không giúp mẹ mày như vậy, tao đánh chết mày!

Tiểu Kim sợ hãi co lại trong lòng Dương Tử Mi:

-Chị ơi, cứu em, em không muốn bị đánh!

Thấy thân hình nhỏ bé run như cầy sấy trong lòng mình, Dương Tử Mi đau lòng ôm chặt lấy nó, an ủi:

-Sau này chị sẽ bảo vệ em, không cho phép bất kì ai bắt nạt em nữa!

Diệp Thanh ở bên cạnh giơ ngón cái ra, khen ngợi cô:

-Chị, chị thật là tốt!




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 947: xấu xí tại tâm (6)


>

- Bắt người phụ nữ không xứng đáng làm mẹ đó lại đi, giam bà ta mười năm tám năm, đứa bé này tôi có thể giúp đỡ nuôi dưỡng nó.

Một người phụ nữ trung niên tức giận đi ra, nói với mẹ của Tiểu Kim:

-Tôi cũng là người làm mẹ, con cái đối với tôi chính là máu của quả tim, là cốt nhục từ người mình mà ra sao bà có thể đối xử với nó như vậy?! Đúng là đồ đàn bà độc ác!

Người khác cũng nhao nhao nhổ nước miếng chỉ trích.

Trên mặt mẹ Tiểu Kim không hề có vẻ xấu hổ, ngược lại hung dữ trừng Tiểu Kim và Dương Tử Mi.


Bà ta cảm thấy mình phải chịu sự nhục nhã như vậy là do bọn họ.

Hoàng Vân Quốc đưa mẹ Tiểu Kim đến cục cảnh sát.

Dương Tử Mi gọi điện thoại cho Hạ Mạt, bảo cô ấy mua đồ cho mình rồi về trước, cô có chuyện không thể đến được.

Hạ Mạt sau khi mắng một trận, bất đắc dĩ nói:

-Được rồi, biết bạn là người vô cùng bận rộn, định nhờ bạn giúp chuẩn bị một chút xem ra không được rồi. Đêm nay đứng quên đến tham gia tiệc nướng của chúng mình cho đúng giờ nhé.

-Chắc chắn rồi.

Dương Tử Mi cũng không muốn bỏ qua hoạt động như vậy.

Đó chính là hoạt động tập thể đầu tiên của cô trong kiếp này, cũng là bữa tiệc chia tay không thể vắng mặt được.

Cô đi cùng Hoàng Vân Quốc đến cục cảnh sát, lấy một ít lời khai sau đó đến hội phụ nữ làm thủ tục giám hộ cho Tiểu Kim.

-Cháu chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể làm người giám hộ của đứa bé này?

Chủ tịch hội phụ nữ nhìn tài liệu của Tiểu Kim, ngẩng đầu nói với Dương Tử Mi.

-Hay là, để chúng tôi đưa Tiểu Kim đến nhà phúc lợi của thành phố B, nhà phúc lợi sẽ chăm sóc nó thật tốt.

Nếu Dương Tử Mi không thể chữa trị đôi chân của Tiểu Kim, có lẽ để nó đến nhà phúc lợi, còn bản thân sẽ đưa cho nhà phúc lợi một ít tiền để người trong nhà phúc lợi chăm sóc Tiểu Kim nhiều hơn. Đó là cách giải quyết tốt nhất, việc cô cần làm rất nhiều thật sự không thể chăm sóc một đứa bé tàn tật.


Nhưng mà cô đã kiểm tra, chân của Tiểu Kim bị tê liệt không phải là tàn tật bẩm sinh, cũng không phải bệnh bại liệt ở trẻ em mà là do gãy xương sau đó bị phong thấp mà ra.

Kết quả kiểm tra này khiến cô bàng hoàng, cô lại càng căm ghét mẹ Tiểu Kim hơn.

Rốt cuộc đó là một người mẹ như thế nào vậy?

Không ngờ lại nhẫn tâm đối xử với con ruột của mình như vậy.

Loại bệnh phong thấp này, chỉ cần cô châm cứu một tháng là có thể khỏi hoàn toàn, việc Tiểu Kim có thể đi lại không thành vấn đề gì.

-Chủ tịch, trong nhà cháu còn có bà nội và mẹ chăm sóc. Hơn nữa, cháu nhất định phải chữa khỏi chân cho Tiểu Kim trước đã.

Dương Tử Mi tha thiết nhìn chủ nhiệm hội phụ nữ.

-Cô yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc em ấy thật tốt! Nếu không thể nào chăm lo được, đến lúc đó cháu sẽ đưa em ấy đến nhà phúc lợi.

-Haizz, trên đời này những người yêu trẻ nhỏ như cháu không nhiều, vậy thì gọi cho người giám hộ của cháu đến đây đi. Nếu bọn họ đồng ý thì chúng tôi cũng không có ý kiến gì.

-Vâng ạ, bây giờ cháu sẽ gọi cho bố cháu ngay.

Dương Tử Mi gọi điện thoại cho Dương Thanh.

Dương Thanh nghe xong lời cô nói, lập tức nói:


-Cho dù Nữu Nữu con có quyết định như thế nào, bố đều ủng hộ con, bây giờ bố sẽ đến đó.

Dương Tử Mi rất cảm động với lời nói của cha mình.

Dương Thanh vội vàng đến đó, ký tên nhận nuôi Tiểu Kim.

Đi ra từ chỗ hội phụ nữ, Dương Tử Mi nhìn Dương Thanh đầy biết ơn.

-Bố, tại sao bố lại đồng ý cho con nuôi dưỡng một đứa bé như vậy?

-Con đang làm việc thiện, bố đương nhiên phải ủng hộ cho con rồi. Con cũng không cần phải cố sức quá, đừng lúc nào cũng nghĩ cho người khác nhớ nghĩ cho mình nữa.

Dương Thanh nhìn cô đầy ấm áp, hòa nhã nói.

Dương Tử Mi gật đầu, trong lòng vô cùng ấm áp.

Cô rất may mắn, có cha mẹ yêu thương không giống như Tiểu Kim, ngay cả mẹ ruột mà cũng đối xử tàn nhẫn với mình.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 948: biết ơn báo đáp (1)


>

- Chị ơi, em phải về nhà trước rồi.

Diệp Thanh hơi khó xử, kéo kéo chiếc váy mới trên người.

-Chị, em phải đổi lại quần áo lúc trước, nếu em về nhà như thế này em sợ mẹ em sẽ không vui.

Một tay Dương Tử Mi ôm Tiểu Kim, tay kia sờ đầu Diệp Thanh nói.

-Chị về cùng em. Chị muốn nói với mẹ em, giúp em chữa vết sẹo trên mặt, để em ở nhà chị một thời gian.

Diệp Thanh cảm động nhìn cô.


-Chị, chị vừa phải chữa chân cho Tiểu Kim, còn chữa mặt giúp em nữa, có phải chị sẽ tốn rất nhiều tiền hay không ạ? Nếu không thì chị chữa cho Tiểu Kim trước đi, còn em thì từ từ cũng được.

-Không sao cả, chị em không có bản lĩnh gì cả nhưng bản lĩnh này thì có.

Diệp Thanh lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, khiến cho Dương Tử Mi vô cùng cảm động.

-Vậy… Em đành phải làm phiền chị rồi.

Diệp Thanh áy này gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một việc cầm thứ gì đó từ trong túi áo ra:

-Suýt nữa em quên mất, đây là đồ ở trên người Tiểu Kim, vừa rồi giúp em ấy tắm rửa em đã lấy xuống.

Nhìn thấy vật đó, hai mắt Dương Tử Mi sáng lên.

Hóa ra là thẻ bài gỗ đào.

Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại đến tay.

Không ngờ trên người Tiểu Kim lại có thẻ bài gỗ đào.

Cô phấn khích nhận lấy thẻ bài gỗ đào, hỏi Tiểu Kim:

-Tiểu Kim, cái này là của em à? Là ai cho em vậy?

Tiểu Kim lắc đầu.

-Em không biết, vẫn luôn đeo bên người.

Dương Tử Mi vui mừng nói:


-Đưa cái này cho chị có được không?

Tiểu Kim gật đầu.

Dương Tử Mi vui vẻ thu thẻ bài gỗ đào vào trong nhẫn trữ vật của mình.

Cô vẫn luôn cực khổ đi tìm thẻ bài gỗ đào, nếu không phải lần này cố gắng ra tay giúp Tiểu Kim chắc đã bỏ lỡ thẻ bài gỗ đào này rồi.

Xem ra mình đúng là ở hiền gặp lành.

Dương Tử Mi nắm tay Diệp Thanh, dẫn em ấy về cửa hàng thịt gà của mẹ em ấy.

Cô lựa lời nói mình muốn Diệp Thanh đến ở với mình một thời gian, giúp em ấy chữa vết sẹo trên mặt, hi vọng bà ấy có thể chấp nhận.

Mẹ Diệp Thanh không tin trên đời này bỗng nhiên có chuyện tốt rơi xuống như vậy, nghi ngờ nhìn cô:

-Rốt cuộc cô có ý đồ gì? Không phải cô định lừa Diệp Thanh nhà tôi đi, sau đó sẽ bán nó đi lấy tiền phải không?

Dương Tử Mi đổ mồ hôi.

Mẹ của Diệp Thanh luôn nghĩ người khác xấu như vậy sao.

-Dì ơi, dì đi với cháu đến nhà cháu nhìn thử cũng được.

Dương Tử Mi chân thành nói:

-Diệp Thanh là một đứa bé tốt, không thể chỉ vì một vết sẹo trên mặt mà khiến em ấy tự ti, từ nhỏ cháu đã theo học y thuật có thể chữa được rất tốt.

-Cô lừa tôi à?! Cho dù cô học y từ trong bụng mẹ, còn trẻ tuổi như vậy làm sao có khả năng chữa bệnh lợi hại như vậy được?


Mẹ Diệp Thanh nói.

Dương Tử Mi nhìn sắc mặt bà rồi nói:

-Dì à, có phải dì bị sỏi thận không ạ? Cho nên ngày nào cũng bị đau eo?

Mẹ Diệp Thanh quát mắng Diệp Thanh:

-Làm sao cô biết được? Diệp Thanh nói cho cô à? Con bé này thật là, chuyện gì trong nhà cũng nói cho người ngoài.

-Chị ấy không phải người xấu.

Ánh mắt Diệp Thanh cố chấp nhìn mẹ cô bé:

-Con tin chị ấy!

Dương Tử Mi tha thiết nói:

-Dì ơi, bệnh sỏi thận của dì ít nhất đã mười năm rồi! Dì tin lời cháu đi, bây giờ cháu sẽ chữa cho dì một chút, nếu chữa không hết cháu sẽ không dám mang theo Diệp Thanh nữa. Nếu có thể chữa khỏi bệnh sỏi thận cho dì, hi vọng dì tin cháu, thu dọn một ít đồ đạc cho Diệp Thanh để cháu dẫn Diệp Thanh đến nhà cháu ở.

Mẹ Diệp Thanh nhìn cô, duỗi tay sờ eo mình.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 949: biết ơn báo đáp (2)


>

Quả thực, bà đã bị bệnh sỏi thận gần mười năm nay rồi, nhưng bình thường không bà dám lấy tiền đi chữa trị, vì thế cứ kéo dài mãi, dẫn đến bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, bác sĩ đề nghị bà nên nằm viện hai tuần.

Bệnh viện thu phí cao như thế, bà ấy không nỡ nằm viện hai tuần, đó chẳng khác nào khuynh gia bại sản cả, bình thường bà cũng chỉ để cho bác sĩ đông y kê ít thuốc về sắc uống mà thôi.

Thấy Dương Tử Mi nói nghiêm túc chắc chắn như thế, bà ôm tâm lí bán tín bán nghi:

- Vậy được, để cho cô xem xem, rốt cuộc con có học y giỏi hay không nào.


Dương Tử Mi để bà ấy nằm xuống giường, đâm ngân châm vào các huyệt vị giữa lưng bà ấy, đồng thời sử dụng nội lực để làm tan sỏi thận bên trong.

- Cô à, tay của cô từng bị gãy, mỗi khi trời mưa gió thì đều đau nhức, con thuận tay châm cứu giúp cô luôn nhé.

Trong quá trình Dương Tử Mi châm cứu, mẹ Diệp Thanh cảm thấy rất dễ chịu, vì thế cũng không nghi ngờ cô nữa, bà gật đầu đồng ý.

Sau khi châm cứu cho bà xong, Dương Tử Mi để bà đứng dậy:

- Cô ơi, cô thử đi tiểu xem sao.

Mẹ Diệp Thanh vào trong đi tiểu, thải sỏi thận đã bị nghiền nát ra ngoài, bà cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều rồi, lưng cũng không còn đau nữa, cổ tay có vung mạnh thì cũng không làm sao cả.

- Thật sự khỏi rồi, con quả thật biết chữa bệnh, vậy Diệp Thanh nhà cô xin giao cho con vậy. Không biết Diệp Thanh nhà cô có phúc từ đâu tới mà có thể gặp được con.

Mẹ Diệp Thanh kích động nói với Dương Tử Mi.

- Là con có phúc nên mới gặp được cô ấy, đương nhiên, cũng chính là phúc của mẹ, có thể sinh ra được một đứa con giống như thiên sứ như con đây.

- Phí trị liệu của con có phải rất cao không? Nhà của cô nghèo, không có nhiều tiền.

Mẹ của Diệp Thanh nói với vẻ khó xử.


- Một đồng con cũng không lấy, Diệp Thanh từng giúp đỡ con, lần này con chỉ trả ơn cho bạn ấy thôi.

- Dương Tử Mi mỉm cười.

- Diệp Thanh nhà cô là một đứa bé lương thiện, thích giúp đỡ người khác, thường xuyên trộm thịt gà nhà mình để mang cho người không có cơm ăn, lần này, cũng coi như là có người giúp đỡ con bé rồi, cô…

Mẹ của Diệp Thanh cứ nói, cứ nói, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào, vừa lau nước mắt vừa nói:

- Đều là lỗi của cô, trước kia không cẩn thận, để nước sôi làm bỏng mặt con bé, khiến cho gương mặt của con bé biến thành thế này nhưng lại chẳng làm gì được, hu hu…

- Mẹ à, con không trách mẹ đâu, mẹ là người mẹ tốt của con.

Diệp Thanh nhìn thấy mẹ mình khóc liền vội vàng bước lên ôm lấy eo mẹ cô:

- Con biết mẹ vẫn luôn nghĩ cách kiếm tiền để làm phẫu thuật cho con, thế nên mới không nỡ đi khám bệnh.

- Hu hu, Diệp Thanh ngoan của mẹ, sao mẹ lại có thể sinh ra một đứa con hiểu chuyện như con chứ?

Mẹ của Diệp Thanh ôm lấy Diệp Thanh khóc lên.

Dương Tử Mi cảm thấy rất đau lòng.


Mặc dù ở kiếp trước, mẹ của Diệp Thanh cuối cùng cũng không thể làm phẫu thuật cho cô, nhưng bà ấy vẫn rất yêu Diệp Thanh, không giống như mẹ của Tiểu Kim, không có tí tình cảm nào với con của mình, thậm chí còn đối xử ác độc với nó nữa.

Mẹ Diệp Thanh cũng không làm ăn nữa, về nhà giúp cô ấy thu dọn một ít đồ.

Bà ấy nắm tay Diệp Thanh, đi cùng với Dương Tử Mi đến trước tòa nhà lớn, bà rất kinh ngạc vì sự giàu có của nhà Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi không đưa hai người đến tòa nhà cô đang ở mà lại đưa họ đến căn nhà của người thân cô ấy.

Không phải là cô không muốn chăm sóc Diệp Thanh và Tiểu Kim mà là do họ chỉ là người bình thường, không thích hợp sống bên nhà cô.

Dương Tử Mi cũng đã nói với người nhà trước rồi, tuy rằng Hoàng Tú Lệ không biết tại sao Dương Tử Mi lại giúp đỡ người khác như thế nhưng bà vẫn đóng cửa tiệm bánh mì rồi chạy về nhà, tiếp đãi mẹ Diệp Thanh.

Nhìn thấy nhà họ Dương sống ở trong một căn nhà to đẹp như vậy, trừ ông nội Dương ra thì những người khác trong nhà nhìn đều có vẻ nhiệt tình lương thiện, mẹ Diệp Thanh hoàn toàn yên tâm rồi, bà dặn dò Diệp Thanh ở nhà người khác thì nhất định phải ngoan ngoãn hiểu chuyện, phải giúp mọi người làm việc nhà.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 950: cậu cả ở thôn họ hoàng (1)


>

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

----------------------

Sau khi Dương Tử Mi sắp xếp ổn thỏa chỗ ăn ở cho Diệp Thanh và Tiểu Kim thì cô bắt đầu làm trị liệu bước đầu cho hai người họ.


Điều trị cho Tiểu Kim khá là khó vì xương chân của anh ấy đều đã biến dạng rồi, vết sẹo của Diệp Thanh thì dễ hơn nhiều, chỉ cần dùng tuyết liên và nhân sâm làm thành cao thuốc rồi bôi lên là được.

Huống hồ, trong tay cô còn có tuyết liên và nhân sâm ngàn năm hàng thật giá thật, hiệu quả của nó thì càng không cần nói, chỉ cần một tuần là có thể hoàn toàn xóa được vết sẹo.

Khi nghe thấy Dương Tử Mi muốn giữ Tiểu Kim và Diệp Thanh ở lại nhà mình, ông nội Dương Tử Mi Dương Bách lập tức có ý kiến:

- Nhà chúng ta cũng không phải là nhà từ thiện, đưa hai cục nợ ấy về đây làm gì? Không phải nói là không có tiền sao? Sao bây giờ lại có tiền thừa để nuôi con cho nhà người ta chứ?

- Ông nội, Tiểu Kim và Diệp Thanh cũng giống như em trai và em gái của con vậy, ăn mặc đều dùng tiền của con, không cần ông phải lo, chăm sóc cho họ cũng chỉ là việc của mẹ bà bà nội, nếu như ông lại ý kiến ra ý kiến vào nữa thì ông về quê đi.

Dương Tử Mi thấy ông nội mình lại nói như vậy thì có hơi tức giận.

- Ai ôi, vì người ngoài mà đuổi ông nội ruột thịt của mình đi, ông không nói gì cả, con thích thế nào thì làm như thế đi, đưa cho ông một nghìn đồng, ông hẹn người ta đi uống trà.

Ông nội cô nói với giọng chanh chua.

Dương Tử Mi cạn lời nhìn ông ta, lấy ra năm trăm đồng:

- Ở thành phố A thì ba trăm đồng là đủ để uống trà rồi.

- Cho có ba trăm thôi à? Bây giờ các quán trà đều tăng giá rồi đấy nhé!


- Ông không lấy thì thôi vậy.

Dương Tử Mi định cất tiền lại thì ông nội cô cướp chúng đi, sau đó hùng hùng hổ hổ ra khỏi nhà.

Dương Tử Mi dặn dò người nhà chăm sóc cho Diệp Thanh và Tiểu Kim, cô phải chuẩn bị kĩ để đi tham gia tiệc nướng của lớp.

Cô vừa mới ra khỏi cửa thì liền đụng vào một người.

Người này lại là Cậu cả cảu cô Hoàng Lợi.

Hoàng Lợi đang không ngừng đi đi lại lại trước cửa nhà cô, trên gương mặt của ông ta có vẻ do dự không quyết.

Nhìn thấy ông ta, cô cảm thấy trong lòng như có một đám mây đen bay qua vậy, rất không thoải mái.

Bởi vậy, cô làm như không nhìn thấy ông ta, định cứ thế vòng ra đằng sau ông ta để đi.

Ai biết đúng lúc đó ông ta quay đầu lại và cũng nhìn thấy Dương Tử Mi.

Nhìn thấy cô, gương mặt ông ta biến hóa đủ loại biểu cảm phức tạp, dùng giọng nịnh nọt nói với Dương Tử Mi:

- Nữu Nữu, gặp được con thì tốt quá rồi, bác cũng đang muốn vào trong thăm mọi người đây.


Dương Tử Mi nhìn ông ta với đôi mắt cực kì lạnh lùng, cô nói:

- Ha, một người lắm tiền nhiều của như Cậu cả sao lại muốn đến thăm những người họ hàng nghèo rớt mùng tơi như chúng tôi chứ? Qủa thật chúng tôi không trèo cao được, mời ông về cho, nhà chúng tôi không nhận nổi sự thăm viếng của tôn đại Phật ông đâu.

Hoàng Lợi xanh cả mặt, vô cùng xấu hổ lúng túng.

Kể từ sau khi Dương Tử Mi cầu mưa rồi mưa đúng một trận thì thôn họ Hoàng lại rơi vào tình trạng hạn hán, mọi người đều rốt rít oán giận Hoàng Lợi, là ông ta đuổi Dương Tử Mi đi, họ yêu cầu ông ta phải đi mời cô về, nếu không thì từ đường nhà họ Hoàng sẽ không chấp nhận họ nữa.

Người Hoa Hạ rất coi trọng việc lá rụng về cội, nếu như sau khi chết không thể vào từ đường thì chẳng khác nào hồn ma lang thang không cội rễ.

Hơn nữa, cả nhà Hoàng Lợi ngày nào cũng bị người dân trong thôn chỉ trích, thậm chí còn có người đổ phân, nước tiểu, trứng gà thối, rác thải, v.v… vào trước cửa nhà ông ta, bất luận là nam nữ già trẻ, hễ nhìn thấy ông ta là lại khinh thường chỉ trích cả nhà ông ta.

Ông ta thật sự không chịu nổi áp lực này nữa, chỉ đành đi tới thành phố A tìm em trai thứ là Hoàng Cường.

Nhìn thấy cả nhà Hoàng Cường nhờ vào phúc của Dương Tử Mi nên được ở trong một tòa nhà xây theo kiểu kiến trúc phương Tây sang trọng, bệnh tật trong người cũng được chữa khỏi, lại còn tìm được một công việc nhẹ nhàng nữa, ông ta vừa ghen tị vừa hối hận mình ban đầu sao lại không có mắt nhìn người như thế, đối đãi với họ hàng có tiền có quyền như với mấy thân thích nghèo khó.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 951: cậu cả ở thôn họ hoàng (2)


>

- Nữu Nữu, cậu cả sai rồi, là cậu cả có mắt mà không thấy núi Thái Sơn nên đã xem thường con, cậu cũng đã hối hận rồi, xin con tha thứ cho cậu, dù thế nào thì cậu cũng là anh ruột của Tú Lệ mà.

Trên gương mặt Hoàng Lợi tràn đầy sự hối hận, hắn nói.

Dương Tử Mi lạnh lùng liếc hắn một cái:

- Thế ư? Nếu như bây giờ nhà chúng tôi vẫn còn nghèo rớt mùng tơi thì chắc hẳn Cậu cả sẽ coi chúng tôi như bùn đất dưới chân mà giẫm đạp, càng đừng nói tới việc thừa nhận là anh cả của mẹ tôi.

Hoàng Lợi đỏ cả mặt:

- Điều này… điều này…


- Nhà của tôi không chào đón ông, ông đi đi!

Dương Tử Mi nói xong thì liền nhấc chân lên đi.

- Bịch…

Dương Tử Mi đột nhiên nghe thấy phía sau lưng truyền đến tiếng Hoàng Lợi quỳ xuống và giọng nói của ông ta:

- Nữu Nữu, cậu cả quỳ xuống nhận tội với con!

Tim của Dương Tử Mi như bị kéo một cái, cô quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy, Hoàng Lợi đã cúi cái đầu không ai bì nổi của ông ta xuống, thật sự quỳ trên mặt đất, ông ta nhìn cô bằng đôi mắt chứa đầy cầu khẩn:

- Con có thể không nhận người cậu cả này, nhưng xin con hãy về thôn họ Hoàng, giúp thôn họ Hoàng nhà cậu giải quyết vấn đề hạn hán, bằng không, mọi người không thể sống nữa mất.

- Chuyện đó không liên quan gì đến tôi cả.

Dương Tử Mi nói một cách lạnh lùng:

- Trí nhớ của tôi rất tốt, quả thật không thể quên được hôm đó ông đã đối xử với tôi như thế nào, tôi cũng không có tấm lòng vĩ đại lấy ân báo oán đâu.

Nói xong, cô bước nhanh rời đi, không hề muốn quay đầu nhìn Hoàng Lợi một lần nào nữa.

Cô cứ đi cứ đi, đột nhiên nhớ tới con ma không người cô gặp được lúc trở về từ thôn họ Hoàng.

Nó đã từng hứa, nếu như mình có thể tìm thấy cơ thể đã bị thất lạc của nó thì nó sẽ nói cho mình biết một bí mật cực lớn.

Mấy ngày nay vẫn cứ bận rộn suốt, sắp quên béng mất chuyện này rồi.


Đúng lúc cô đang suy nghĩ thì điện thoại reo lên, cô lấy điện thoại ra xem, là điện thoại của Hoắc Văn Hoa.

- Hoắc tiên sinh, xin chào.

Cô chào hỏi lịch sự mà khách khí.

- Dương đại sư, xin chào, tôi tìm được bát tự ngày sinh cụ thể và quần áo mà em trai tôi mặc rồi.

Hoắc Văn Hoa nói với vẻ vô cùng hưng phấn:

- Cô có thể lập tức tính toán hộ tôi xem bây giờ em trai tôi đang ở đâu không?

- Tôi chỉ có thể nói là sẽ thử xem thôi.

Đối với việc tìm người thế này, Dương Tử Mi cũng không quá chắc chắn.

- Bây giờ cô vẫn đang ở thành phố Văn Nguyên sao? Tôi sẽ lập tức ngồi máy bay từ Hongkong sáng đó ngay. - Hoắc Văn Hoa nói với vẻ gấp gáp không thể chờ đợi thêm nữa.

- Tôi về thành phố A rồi, anh đến thành phố A tìm tôi đi. - Hoắc Văn Hoa là người cho cô ấy món tiền đầu tiên, để cô bắt đầu một cuộc sống khác. Thế nên, cô tất nhiên sẽ giúp anh ấy hoàn thành tâm nguyện này.

- Được, bây giờ tôi lập tức ngồi máy bay qua đó, ngày mai sẽ đến tìm cô.

- Được.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Hoắc Văn Hoa, thì cô lại nghe cuộc gọi của ba Dương Thanh:

- Nữu Nữu, Cậu cả của con tới rồi.

- Con đã gặp rồi, nhưng mà, con không muốn gặp lại ông ta nữa, cũng không muốn nhắc đến ông ta.


Dương Tử Mi biết ngay Hoàng Lợi sẽ không cam tâm từ bỏ như thế, chắc chắn ông ta sẽ lợi dụng việc cha mẹ mình niệm tình thân và lòng trắc ẩn của hai người họ để đạt được mục đích của ông ta.

Bởi vì con quỷ không người đó nên Dương Tử Mi quyết định phải quay về thôn họ Hoàng một chuyến.

Nhưng cô không muốn cứ đi thẳng qua đó như thế, cô muốn ông ta ăn nói khép nép, cầu khẩn khổ sở với mẹ cô, trước khi ông ta chưa trả hết nỗi nhục nhã mà ông ta đã đối với cô và mẹ cô vào ngày hôm đó thì cô sẽ không đồng ý đến thôn họ Hoàng.

- Nữu Nữu, dù sao thì đó cũng là cậu cả của con mà.

Dương Thanh thở dài một tiếng, nói:

- Con đối với người ngoài tốt như thế, tại sao lại khắt khe với người nhà như vậy?

Ngày đó Dương Thnah không đi cùng cô và mẹ đến thôn họ Hoàng, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, Hoàng Tú Lệ cũng không nói cho ông biết.

- Bởi vì vết thương do người thân gây ra sẽ càng nghiêm trọng, càng đau khổ hơn. Bố, hay là bố hỏi mẹ đi, hỏi mẹ xem rốt cuộc hôm đó Cậu cả đã đối xử với con và mẹ thế nào. Ông ta đã không niệm tình thân như thế thì con việc gì phải nể ông ta chứ?

Dương Tử Mi nói với vẻ tức giận:

- Ba, ông ta muốn thế nào thì cứ tùy ông ta, về sau ba đừng gọi điện thoại cho con nói về bất cứ việc gì có liên quan đến ông ta cả.

Cô nói xong liền cúp điện thoại.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 952: cơ hội đầu tư


>

Dương Tử Mi trở về nhà của mình, cô nghỉ ngơi một lát, thay một bộ quần áo thoải mái màu đen, nói với Sadako một tiếng rồi lái xe đến đường Văn Lai, sau khi giúp Tống Huyền làm trị liệu cần thiết thì cô đi vòng quanh tòa nhà phát hiện ra sư phụ,cô phát hiện bên trong đã không còn bất cứ tung tích gì nữa rồi.

Thím ấy cũng đã nói, không còn nghe thấy tiếng kêu của con mèo đen và cũng không nhìn thấy nó qua lại nữa.

Chắc là đã trốn xa rồi.

Dương Tử Mi lái xe đến nhà của Hạ Mạt.


Vừa đúng lúc Hạ Quốc Huy ở nhà, ông nói chuyện với cô một hồi, hỏi cô xem bất động sản của Hoa Hạ sẽ phát triển theo hướng nào, có phải là sẽ đi đến tình trạng khủng hoảng ‘bong bóng’ không.

Vào năm 2003, thị trường bất động sản quả thật ảm đạm, mua nhà còn có thể được tặng kèm phòng chứa đồ, nhà xe v.v…, hơn nữa, giá cả nhà cửa cũng không vượt quá lương bình quân lúc đó, chỉ có 800 nhân dân tệ/ mét vuông, các công ty bất động sản đều có cảm giác đến bước đi cũng khó khăn.

- Chú Hạ, con đầu tư cho chú năm triệu, chú đi mua hết toàn bộ đất ở khu vực bờ sông. - Dương Tử Mi vừa chỉ vào bờ sông cuả thành phố A trên bản đồ vừa nói.

- Tử Mi, chỗ này rất vắng vẻ đấy, không thể phát triển nhiều đâu, nếu như xây dựng khu nhà ở ở chỗ này thì chắc là sẽ chẳng có ai mua đâu.

Hạ Quốc Huy cau mày nói.

- Thành thị phát triển nhanh như vậy, rồi sẽ quy hoạch đến chỗ này thôi, chú Hạ, nếu như chính phủ muốn xây dựng thành phố A của chúng ta thành một thành phố tốt thì có phải sẽ phát triển hai bên bờ sông không? Trên thực tế, phong cảnh hai bên bờ sông là phong cảnh đẹp nhất thành phố A của chúng ta, thích hợp để ở nhất. Tuy rằng bây giờ nơi đó hoang vắng nhưng một khi có chính sách rồi thì đất hoang cũng có thể biến thành đất tốt nóng bỏng tay đấy.

Dương Tử Mi phân tích cho ông nghe.

Hạ Quốc Huy nhìn cô một cái thật sâu, gật đầu:

- Con nói cũng có lí, chỉ có điều, chẳng ai biết bao giờ chính phủ sẽ phát triển hai bên bờ sông cả, vốn của chúng ta cũng không thể kẹt lại đó quá lâu được.


Dương Tử Mi nhớ lại một chút, vào năm 2005 thì thành phố A bắt đầu phát triển hai bên bờ sông, giá cả đất đai ở đó lúc ấy tăng nhanh từ 300 nhân dân tệ/ mét vuông lên 3000 nhân dân tệ, thậm chí đến năm 2013 còn tăng lên đến 30000 tệ.

Quả thật là còn kiếm được nhiều lợi nhuận hơn cả buôn thuốc phiện.

- Hai năm.

Dương Tử Mi nhìn Hạ Quốc Huy, nói:

- Chú Hạ, nếu như con tính sai thì mười triệu tiền vốn của con đều thuộc về chú. Nếu như con đoán đúng thì con chỉ hy vọng chú Hạ làm một việc cho con thôi.

- Việc gì?

Nghe cô nói như vậy, trong lòng Hạ Quốc Huy đã có quyết định rồi, ông quyết định tập trung vốn phát triển hai bên bờ sông, ngồi đợi tăng giá.

- Con hy vọng chú Hạ có thể để lại mảnh đất đó cho con, giúp con xây một tiểu khu, tiểu khu này không dùng để kiếm tiền mà để làm khu nhà trọ giá rẻ cho những người nghèo khổ trong thành phố thuê, ngoài ra cũng thu nhận những người ăn mày lang thang ở thành phố, cho bọn họ có chỗ để ở.

Dương Tử Mi chỉ vào một khu đất có phong thủy khá tốt, nói.

Đôi mắt Hạ Quốc Huy nhìn cô với vẻ phức tạp, ông gật đầu đáp:


- Được

- Cảm ơn chú Hạ.

Dương Tử Mi vẫn chưa thực hiện nguyện vọng xây nàh trọ giá rẻ ở thành phố Quảng Nguyên, vì một nơi rộng lớn như thế thì sẽ có rất nhiều thứ liên quan, cô lại không quen biết với công ty xây dựng nào, bắt tay vào làm cũng cần một khoảng thời gian nhất định.

Nhưng nếu như ở thành phố A thì cô ấy tin rằng sẽ không có ai có thể quấy rối cô, lại có thêm sự phối hợp của Hạ Quốc Huy nữa thì tất cả đều dễ dàng hơn rồi.

Cô tiết lộ với Hạ Quốc Huy việc bất động sản sẽ lên giá không phải là tặng không cho ông ấy, mà là muốn thông qua ông ấy để hành thiện tích đức, bất luận là đối với mình hay đối với Hạ Quốc Huy thì cũng là một việc tốt.

Điều quan trọng nhất là cô tin tưởng Hạ Quốc Huy.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 953: bạn học à, bạn đúng là một truyền kỳ (1)


>

- Thật là, bạn đến đây là để giúp mình chuyển đồ nướng mà, sao lại nói chuyện bất động sản với bố mình thế hả?

Hạ Mạt thở hồng hộc xách một túi lớn nguyên liệu, sẵng giọng nói.

- Ha ha, mình đến giúp bạn ngay đây.

Dương Tử Mi và Hạ Quốc Huy đã đạt được hiệp nghị rồi, cũng không còn gì để nói nữa nên cô bèn đi chuyển đồ giúp Hạ Mạt.

Hạ Quốc Huy cũng ra giúp đỡ, ba người chuyển dụng cụ nướng, cánh gà, đùi gà nướng lên cốp chiếc Land Rover của Dương Tử Mi.

- Chiếc xe này của bạn cũng thật là oách, đến lúc đó lái đến trước mặt các bạn thì chắc hẳn sẽ dẫn tới náo loạn mất.

Hạ Mạt vuốt ve vỏ ngoài bóng loáng của chiếc Land Rover, cô ấy thích nó đến mức không nỡ buông tay, cô mở cửa xe chỗ ghế lái phụ ra rồi nhảy lên.


Dương Tử Mi cũng ngồi lên ghế lái.

- Bạn à, một thời gian nữa bạn mua một chiếc máy bay về, thỉnh thoảng đưa mình lên không trung bay lượn một lúc, đó chắc chắn là một việc rất đã.

Hạ Mạt hưng phấn nói.

Cách nghĩ này của cô ấy quả thật làm cho Dương Tử Mi ‘động lòng’.

Cô cũng chưa ngồi máy bay bao giờ đâu đấy.

Cô đã từng không chỉ một lần ngẩng đầu nhìn máy bay bay qua bầu trời, cô rất muốn biết, được ngồi trên đó bay lượn rốt cuộc có cảm giác gì.

Đương nhiên, nếu mình có thể lái máy bay bay lên trời thì chắc hẳn sẽ tự do giống như một chú chim nhỉ?

- Đợi đến khi có tiền rồi thì mình sẽ đi mua một chiếc máy bay về lái thử xem.

Dương Tử Mi nói với vẻ hưng phấn.

- Khoảng một tỉ tệ là có thể mua một chiếc máy bay tư nhân cỡ nhỏ rồi, đến lúc đó, mình muốn làm hành khách đầu tiên!

Hai mắt của Hạ Mạt phát sáng, cô ấy nói.

- Đó là đương nhiên rồi, nếu như bạn không sợ kĩ thuật lái máy bay của mình nát bét, sẽ làm cho máy bay rơi từ trên xuống.

- Vậy trước khi bạn lái máy bay thì giúp mình bói một quẻ xem xem có cảm giác an toàn không, ha ha.

Hạ Mạt cười lớn:

- Tóm lại ý, mình cảm thấy ở cùng với bạn thì mình sẽ không chết, mà bạn cũng không nỡ để mình chết đâu.

- Ha ha.

Dương Tử Mi cũng mỉm cười.


Đúng vậy, cô không nỡ để bất cứ người nào mà cô quan tâm chết đi.

Chỉ cần cô còn một hơi thở thì cô sẽ bảo vệ cho những người mà cô quan tâm.

- Wow, Land Rover đấy!

- Trâu vãi, lại còn là Land Rover có biển quân đội nữa chứ!

- Xe ngầu quá, lần trước mình thấy chiếc xe này ở trên đường, không biết là do quân nhân trâu bò nào lái, quả thật là trâu quá đi mà!

- Ở thành phố A của chúng ta mà lại có người lái chiếc xe trâu bò như thế, quả là mở rộng tầm mắt, nếu như có thể để tôi ngồi lên đó một chút thì tôi chết cũng thỏa mãn rồi.

- Để cho tôi sờ một chút thôi tôi cũng thỏa mãn rồi.

Trần Khải Văn đưa học sinh cả lớp đến trước công viên tổ chức hoạt động nướng thức ăn để đợi Hạ Mạt và Dương Tử Mi đến.

Lúc họ nhìn thấy một chiếc Land Rover biển số quân đội oai phong từ bên kia đường tiến lại thì hai mắt đều phát sáng, hưng phấn bàn tán không ngừng.

Vốn tưởng rằng, đối với bọn họ, chiếc xe Land Rover biển số quân đội kia là thứ xa xôi không thể chạm tới.

Nhưng ai biết, chiếc xe đó phanh gấp, dừng lại trước mặt họ.

- Xe đỗ rồi! Không biết là có một người đàn ông vô cùng đẹp trai, mặc quân phục từ trên xe bước xuống như trong phim không nhỉ.

Cô gái háo sắc Hoàng Lôi hưng phấn ôm lấy mặt mình, hai mắt hiện lên trái tim đỏ, cô ấy kêu lên.

- Mong chờ quá!

- Cắt, nói không chừng là mấy kẻ không đứng đắn đấy.

- Trên gương mặt của bạn học sinh nam Tiểu Cường hiện lên vẻ không cho là đúng, nói:


- Hoặc là một ông già cũng nên.

- Cho dù là ông già thì cũng hơn bạn!

- Đừng cãi nhau nữa, cửa mở rồi!

Ánh mắt của họ tập trung hết vào cánh cửa ghế lái sắp mở.

Cửa được mở ra, bóng người nhảy ra từ bên trong là bóng người mà họ rất quen thuộc, thân hình thon thả xinh xắn, hoàn toàn không phải là một quân nhân cao to uy phong lẫm liệt như họ tưởng tượng.

- Tử Mi?

Tiểu Cường kêu lên, những bạn học khác cũng hít một hơi, nói với vẻ không thể tin:

- Sao lại là Tử Mi?

- Là Tử Mi thì sao nào? Có gì đáng ngạc nhiên đâu!

- Hạ Mạt nhảy xuống từ ghế phụ, vừa trợn mắt vừa nói.

- Hạ Mạt?

Các bạn học khác lại kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc nữa.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 954: bạn à, bạn là một truyền kỳ đấy (2)


>

- Kêu cái gì mà kêu? Chẳng lẽ bạn chưa từng thấy bản đại tiểu thư tôi à?

Hạ Mạt cố ý nói.

- Lớp trưởng Hạ, đây là xe của bạn hay là xe của Tử Mi?

Các bạn học trong lớp đều biết cha của Hạ Mạt sở hữu một gia tài không nhỏ, còn cha mẹ của Dương Tử Mi chỉ là những người ở quê, cha là thầy giáo tiểu học, bây giờ mẹ mở một tiệm bánh mỳ, theo lý mà nói hẳn là sẽ không mua nổi cái xe như thế này.

- Mình làm gì có tiền mà mua được loại xe như thế này. Đương nhiên đây là xe xịn của Dương Tử Mi của chúng ta rồi. Hạ Mạt vỗ vai Dương Tử Mi rồi nói.

- Chắc là mượn à? Đây là xe quân đội đó, người bình thường không thể mua được đâu.


Tiểu Cường quan sát cẩn thận chiếc xe hàng hiệu kia một lần nữa rồi nói:

- Hơn nữa còn là nhãn hiệu xe khủng nữa chứ!

- Khủng đến mấy cũng chẳng khủng bằng Dương Tử Mi của chúng ta được! Cái xe này là của bạn ấy, nếu các bạn muốn ngồi thử thì cứ lên đi.

Hạ Mạt vô cùng hào phóng, nói.

Lập tức Dương Tử Mi lườm cô một cái.

Tần Khải Văn từ xa đi tới:

- Tử Mi, em còn chưa tròn mười tám tuổi, sao có thể điều khiển được nó? Nguy hiểm lắm đấy.

- Hì hì…

Dương Tử Mi nhe răng, cười một cách giảo hoạt, nói:

- Xe quân đội không bị kiểm tra, vì thế ở Quảng Nguyên em đi rất thoải mái, tự do, không bị ai chặn lại cả. Nhưng thầy đừng tố cáo em nha.

- Woa, Tử Mi, bạn còn đi đến thành phố lớn như Quảng Nguyên nữa à? Bạn lợi hại quá đi mất, rốt cuộc bạn lấy cái xe này ở đâu ra vậy? Loại xe quân đội này á, cho dù có tiền cũng không mua được đâu.

Tiểu Cường ở bên cạnh nghe vậy la lớn.

- Đây là bí mật, mình sẽ không nói cho bạn biết đâu.

- Sốc thật đấy, Tử Mi, thì ra bạn vẫn luôn là một truyền kỳ!


Tiểu Cường nói xong kéo cửa xe ra ngồi vào chiếc ghế ngồi được làm bằng da thật có tính đàn hồi cực tốt, sau đó nhắm mắt lại cảm thụ cảm giác sung sướng ấy.

- Thật sự là vô cùng, cực kỳ thoải mái! Tử Mi, mình mãnh liệt yêu cầu bạn chờ bọn mình đi hóng gió.

- Đúng vậy, bọn mình muốn được đi hóng gió trên cái xe này!

Những bạn học khác cũng rối rít phụ họa theo.

Dương Tử Mi nhăn nhó:

- Nhưng xe mình không chở được nhiều người như vậy, huống hồ chúng ta đến đây là để nướng đồ nướng chứ có phải là đến hóng gió đâu? Để sau này tính sau đi.

Tất cả các bạn học khác đều muốn cảm nhận trải nghiệm cái xe cao cấp này bèn thay phiên nhau lên xe ngồi với biểu tình cực kỳ hâm mộ.

Sau khi xuống xe với tâm trạng hưng phấn, các bạn học bắt đầu dò xét quan sát Dương Tử Mi lần nữa.

Thời gian bọn họ tiếp xúc với Dương Tử Mi không nhiều, bạn ấy vừa biết xem bói vừa biết y thuật, bình thường cũng chỉ mặc đồng phục học sinh giống như bọn họ, cũng không hề phách lối ngạo mạn mà vẫn cười cười nói nói vui vẻ với mọi người nên họ tưởng cùng lắm chỉ có chút bất đồng mà thôi, thật không ngờ lại có nhiều chuyện bọn họ không thể biết được như vậy.

Chỉ mới mười sáu tuổi đã có thể tung hoành khắp các nẻo đường trên con xe Landrover cao cấp chỉ những người thuộc bộ tư lệnh mới có thể đi, thật sự là quá thần kỳ!

Đương nhiên, bọn họ đều không biết rằng một miếng phỉ thúy hay một món đồ cổ mà Dương Tử Mi tùy ý bán đi đều tính bằng tiền triệu, cũng không biết rằng cho dù là bí thư thị trưởng của thành phố A khi đứng trước mặt cô cũng trở nên cung kính hết mực.

Những điều này chỉ có Hạ Mạt là biết sơ qua.

Thấy ánh mắt của mọi người trở nên khác thường, trong ánh mắt họ xen lẫn chút kính sợ, Dương Tử Mi có chút hối hận khi lái con xe Landrover đến đây.

Cô không muốn bọn họ xa cách với mình.


Cô chỉ muốn bọn họ đối xử với cô như một người bạn học bình thường thôi.

Cảm giác được tâm tư cô thay đổi, Hạ Mạt bèn quay sang nói với các bạn học:

- Thật là, các bạn đừng nhìn Tử Mi như thế chứ, cho dù bạn ấy có lái máy bay đến thì vẫn là bạn của chúng ta mà, có gì khác trước đây đâu.

- Đúng vậy, bất kể mình có thay đổi như thế nào thì mình vẫn là bạn học của các bạn, không có gì đặc biệt cả. Mọi người đừng đối xử với mình như người ngoài hành tinh nha, như thế sẽ khiến mình cô đơn và đau lòng lắm đấy.

Dương Tử Mi nói với vẻ chân thành và khẩn thiết.

- Đúng, bất kể thế nào Tử Mi cũng là bạn học của chúng ta, từ trước đến nay bạn ấy chưa từng khinh thường và chê bai những người bình thường như chúng ta, chúng ta cũng không thể vì thấy bạn ấy đi xe Land Rover mà trở nên xa cách với bạn ấy được!

Tiểu Cường lập tức phụ họa theo:

- Bất kể có thân phận địa vị thế nào, chúng ta vĩnh viễn là bạn học của nhau!

- Vĩnh viễn là bạn học của nhau!

Các bạn học bị lây nhiễm tinh thần của Tiểu Cường, bắt đầu tiến lại vây quanh Dương Tử Mi nói cười với cô.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 955: party đồ nướng (1)


>

Chỉ lát sau Dương Tử Mi đã hòa nhập vào cuộc trò chuyện của mọi người, cùng mọi người chuyển từng thứ đồ nướng một vào bãi nướng bên trong.

Dựa theo vị trí ngồi trước đây của mọi người, Hạ Mạt chia số người trong lớp ra thành mấy tổ, cứ sáu người một tổ.

Sau khi chuẩn bị xong dụng cụ nướng, đốt cháy than để nướng lên, mọi người bắt đầu không nhịn được mà xiên các loại cánh gà mình thích vào dĩa nướng, sau đó bắt đầu nướng.

Đời trước, khi trộm được gà Dương Tử Mi cũng chỉ tùy tiện rắc chút muối lên rồi nướng ăn, mục đích chỉ là làm no bụng vì thế chỉ cần nướng chín đồ ăn là được, căn bản không hề để ý hay nghiên cứu đến gia vị hay độ lửa gì đó.

Kiếp này, cô cũng không có tài nấu nướng gì mà chỉ việc ngồi không hưởng lộc, chờ Sadako nấu cơm cho cô ăn thôi.

- Tử Mi, bạn chưa nướng đồ nướng bao giờ à?


Bạn cùng bàn của cô - Hoàng Nhất Phong thấy cô cầm cánh gà, dáng vẻ hơi do dự bèn vội vàng hỏi.

- Ừ, đây là lần đầu tiên mình nướng như thế này nên vẫn chưa hiểu.

Dương Tử Mi gật đầu trả lời.

- Bạn cầm cái này đi, mình vừa tẩm tương lên rồi đó.

Hoàng Nhất Phong đưa cái xiên cánh gà đã được tẩm ướp đầy đủ mà mình đang cầm trên tay kia cho Dương Tử Mi.

- Cảm ơn bạn.

Dương Tử Mi không đành lòng từ chối ý tốt của cậu bạn đó nên đành nhận lấy cái xiên gà kia.

Sau đó Hoàng Nhất Phong cầm một cái xiên gà khác lên, dạy cho cô cách nên tẩm ướp gia vị thế nào, trong quá trình nướng cần phải chú ý đến những gì.

Dương Tử Mi lắng nghe vô cùng chăm chú vì thế lần này cô nướng rất dễ dàng, trong chốc lát đã nướng xong cái cánh gà đầu tiên rất thành công.

Ngửi thấy mùi thơm từ xiên cánh gà truyền đến, cô có chút cảm giác không nhịn được mà muốn ăn ngay.

- Mình nướng được rồi!

Hạ Mạt hoan hô một tiếng sau đó cầm xiên cánh gà đã nướng xong kia đi đến trước mặt Tần Khải Văn:

- Thầy Tần, mời thầy cái xiên cánh gà đầu tiên em nướng ạ, em cảm ơn thầy đã hết lòng dạy dỗ chúng em suốt một năm qua.


Tần Khải Văn nhận lấy không chút khách sáo, anh nói:

- Cảm ơn lớp trưởng Hạ của lớp ta nhé, các em đều tốt nghiệp cả rồi, sau này nếu gặp lại chúng ta đều là bạn, không cần phải gọi anh là thầy nữa đâu, nghe khách sáo lắm.

- Vậy em gọi anh là anh Văn nhé, he he.

Hạ Mạt cười nói.

- Được chứ.

Tần Khải Văn gật đầu một cách sảng khoái:

- Tháng sau thầy kết hôn, mời cả lớp ta cùng đến tham gia, không ai được phép vắng mặt đâu nhé!

- Woa, thầy, thầy sắp kết hôn sao? Chúc mừng, chúc mừng thầy!

Nghe vậy những bạn học khác rối rít vây lại, chúc mừng anh.

Tần Khải Văn nhìn Dương Tử Mi một cái rồi nói:

- Thầy ấy à, thầy có thể kết hôn được đều là nhờ bà mai Tử Mi cả đấy.

- Hả? Tử Mi làm mai cho anh sao? Là cô gái nào thế?

- He he, đây là bí mật.

Tần Khải Vắn giả bộ thần bí nói.


- Em biết rồi, em biết tại sao thầy có thể cho phép Tử Mi nghỉ học không đến lớp rồi, thì ra là vì bạn ấy đã tìm vợ cho thầy!

Hạ Mạt cố ý bày ra dáng vẻ như vừa bừng tỉnh hiểu ra, gật gù nói.

Sau đó các bạn học khác cũng bắt đầu phụ họa, bầu không khí ồn ào rộ lên từng trận vui vẻ.

Xiên cánh gà trên tay Dương Tử Mi cũng đã nướng chín.

Nhưng cô không ăn nó mà đưa nó cho Tần Khải Văn:

- Thầy Tần, thầy nhận cánh gà của Hạ Mạt rồi thì thầy cũng phải nhận cánh gà của em! Đây là cái cánh gà đầu tiên em làm trong đời đấy!

- Woa, thầy có lộc ăn ghê, được ăn cái cánh gà đầu tiên Tử Mi làm trong đời cơ!

Các bạn học khác kêu lên với sự hâm mộ.

- Đúng vậy, đúng vậy, vì thế cho dù có no đến chết thì thầy cũng phải ăn hết cái cánh gà này!

Tần Khải Văn cười to sau đó cầm lấy cánh gà gặm, hoàn toàn trút bỏ dáng vẻ và thần thái nghiêm túc của thầy giáo khi ở trong lớp học, cười vô cùng sung sướng vui vẻ, kể vô số chuyện cười thú vị, chọc cho tất cả mọi người cười ầm lên hết trận này đến trận khác.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 956: party đồ nướng (2)


>

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

---------------------

- Tử Mi, cảm ơn bạn đã chữa khỏi bệnh mùi cơ thể cho mình, mời bạn ăn xiên cánh gà này!

Vừa nói Hoàng Nhất Phong vừa đưa xiên cánh gà vừa nướng xong cho Dương Tử Mi, mặt mày tràn đầy vẻ xấu hổ và mong đợi.

- Cảm ơn bạn.

Dương Tử Mi nhận lấy vô cùng tự nhiên sau đó cắn một miếng thật to.

Ngon quá đi mất!


Hương vị của loại cánh gà đã được tẩm ướp tỉ mỉ rồi mới nướng này thật sự là quá ngon, hoàn toàn khác với loại cánh gà mà cô từng nướng trước đây.

- Có ngon không?

Hoàng Nhất Phong hỏi với vẻ vô cùng khẩn trương.

- Ngon cực kỳ luôn! Cảm ơn bạn cùng bàn đã cho mình hưởng thụ mỹ vị như thế này!

Nói xong Dương Tử Mi tiếp tục gặm cánh gà một cách ngon lành.

Nghe vậy Hoàng Nhất Phong cười rất vui vẻ.

- Tử Mi, đây là cái mình nướng, cũng cảm ơn bạn đã chữa khỏi bệnh mụn cho mình, khiến mình trở nên tự tin hơn.

Hoàng Thu Nhàn cũng cầm một xiên đùi gà đã nướng xong đến, nhẹ nhàng nói.

- He he, vậy mình nhận hết.

Dương Tử Mi cũng tiếp tục nhận lấy vô cùng sảng khoái.

Thấy vậy, Hoàng Thu Nhàn cũng cười rộ lên, vẻ mặt tràn đầy sự thỏa mãn.

Các bạn học khác thấy thế cũng cầm đồ nướng đến cho Dương Tử Mi, mà cô cũng cứ tiếp tục nhận lấy.

Nếu từ chối ý tốt của người khác, sẽ khiến người đó vô rất thất vọng.

Đúng lúc này có một nhân viên của tiệm khiêng một két bia đến tìm Tiểu Cường.

- Các bạn, để ăn mừng chuyện chúng ta đã tốt nghiệp, chúng ta uống say một trận chứ nhỉ?

Nói xong, cậu lại liếc Tần Khải Văn một cái, trong ánh mắt ánh lên vẻ nghịch ngợm:

- Anh Văn, anh sẽ không khiến mọi người cụt hứng mà không cho bọn em uống đấy chứ?

- Ha ha, có thể phá lệ cho các em uống một chút, nhưng không được uống quá nhiều, dù sao thì uống nhiều cồn sẽ khiến đau dạ dày.

Tần Khải Văn cười nói.


- Anh Văn vạn tuế!

Tần Khải Văn vừa dứt lời, các nam sinh bắt đầu hoan hô hò reo, rối rít bật nắp các lon bia, rót vào từng cái cốc một rồi chia cho tất cả các bạn khác.

Các nữ sinh cũng không giả bộ kiểu cách, không uống coca mà cũng đòi uống bia.

- Cho bạn này!

Hạ Mạt ném một lon bia cho Dương Tử Mi:

- Bạn có thể uống được đúng không?

- Mình chưa từng uống cái này bao giờ.

Dương Tử Mi cười cười.

- Uầy, bạn đúng là một cô bé ngoan, bình thường ở nhà mình cũng thường uống vài ngụm với ba mẹ.

Hạ Mạt cười nói.

- Bình thường mình chỉ uống rượu trắng với sư phụ thôi.

Vừa nhắc đến sư phụ, hốc mắt của Dương Tử Mi lại bắt đầu ươn ướt.

Nhớ lại những ngày tháng ở trên núi nói chuyện uống rượu với sư phụ, nghe sư phụ dạy dỗ chỉ điểm, lòng cô lại tràn đầy ấm áp.

- Chà, còn tưởng bạn là một cô bé ngoan đến cả bia cũng không uống, không ngờ bạn lại uống thứ rượu trắng mạnh như vậy.

Hạ Mạt vừa lẩm bẩm vừa mở nắp lon bia ra, sau đó dốc bia vào trong miệng, trông vô cùng ngầu.

- Lớp trưởng, sao bạn uống như trâu uống thế?

Tiểu Cường ở bên cạnh kêu lên.

- Mình thích uống như thế đấy.


Sau khi uống hơn nửa lon bia, đáy mắt của Hạ Mạt dâng lên chút men say khiến đôi mắt cô càng thêm lấp lánh, cũng khiến đáy mắt cô xen lẫn chút gì đó như là tư niệm ưu tư.

Dương Tử Mi cũng từ từ uống một hớp bia.

Nếu đem ra so sánh thì cô thích mùi vị của rượu trắng hơn, nó khiến người ta say mê hơn.

Có điều cảm giác uống bia, ăn cánh gà nướng thật sự rất tuyệt.

- Mình mang theo ghi-ta đó, hôm nay, mình sẽ hát cho mọi người nghe một bài.

Một lát sau, chàng vương tử ghi-ta của lớp - Lâm Phong lấy chiếc đàn ghi ta ra, lớn tiếng nói.

- Được, được!

Nghe vậy mọi người đều vỗ tay hoan hô.

Những ngón tay thon dài của Lâm Phong gảy lên từng sợi đàn ghi-ta, sau đó bắt đầu hát bài hát “Học sinh tốt nghiệp”. Giọng hát của cậu vừa đượm chút thương cảm lại xen lẫn chút ưu tư, khiến người khác nghe vào xúc động muốn khóc.

- Hôm nay, tuy chúng ta đã tốt nghiệp rồi nhưng chúng ta mãi là bạn học, bạn tốt! Chúng ta sẽ không vì tốt nghiệp mà vứt bỏ tình bạn này!

Sau đó Hạ Mạt đứng lên, nâng ly, nói:

- Cạn ly nào các bạn, chúc cho tình bạn của chúng ta sẽ dài lâu mãi mãi!

- Cạn ly!

Nói xong mọi người đều uống cạn bia trong ly của mình.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 957: trăng sáng bên ao sen (1)


>

- Tử Mi, bạn cũng hát một bài đi!

Lúc này Hạ Mạt đã ngà ngà say, cô cầm lon bia lên, khuôn mặt ửng hồng kêu lớn:

- Không phải chuyện gì bạn cũng có thể làm được sao? Mình muốn xem xem bạn có thể hát được không!

Lời này của cô lập tức được tất cả mọi người đồng ý.

- Tử Mi hát đi! Tử Mi hát đi!

Mọi người đồng thanh kêu lên.

Tất nhiên là Dương Tử Mi không thể từ chối được, vì thế cô chỉ đành đứng dậy, cười với tất cả mọi người:


- Đã như thế thì mình đành bêu xấu rồi.

- Thể hiện đi, đừng khiêm tốn nữa. Khiêm tốn quá chính là kiêu ngạo đó!

Hạ Mạt ồn ào.

- Vậy mình không khiêm tốn nữa, mình không biết nhiều bài, cũng không biết chơi ghi-ta nên chỉ hát chay thôi nha.

Sau đó Dương Tử Mi hắng giọng, bắt đầu cất tiếng hát.

- Cắt lấy một đoạn thời gian êm đềm trôi

Trút vào ánh trăng đang khe khẽ gợn sóng kia.

Chơi một khúc hương sen thơm dịu

Tiếng đàn tuyệt diệu lượn quanh em.

Bầy đom đóm thắp sáng ánh sao đêm

Ai đã dệt thêm cho em màu áo mộng mơ…

Bài hát cô hát tên là Trăng Sáng Bên Ao Sen. Đây là một bài hát kinh điển của nhóm Phượng Hoàng Truyền Kỳ mà già trẻ gái trai ai cũng biết, ai cũng có thể hát được.

Lời bài hát này vô cùng dễ nhớ, tiết tấu lại rất thánh thót thuận miệng. Trước kia khi còn ngồi ở bên đường, bởi vì đi đến đâu cũng nghe thấy bài hát này nên cô đã tự động ghi nhớ nó một cách rất tự nhiên.

Nhưng cô đã quên mất một chuyện rằng bài hát này đến tận năm 2011 mới xuất hiện, hiện nay nhóm Phượng Hoàng Truyền Kỳ vẫn chưa ra đời, cũng chưa có bài hát Trăng Sáng Bên Ao Sen này.

Khi nghe cô chậm rãi hát bài hát này với giọng hát trong sáng như thiên nhiên, tất cả mọi người đều ngẩn người.

Một là từ trước đến nay bọn họ chưa từng nghe thấy bài hát nào như thế này.


Hai là giọng ca của Dương Tử Mi thật sự là rất dễ nghe, âm sắc thanh điệu không hề thua kém những ca sĩ nổi tiếng, khiến người khác chìm đắm trong tiếng hát của cô, chìm đắm trong ý cảnh trong Hà đường nguyệt sắc…

Sau khi hát xong, Dương Tử Mi phát hiện mọi người đều đang nhìn cô với vẻ ngây ngốc, không hề có tiếng vỗ tay hoan hô như đối với Lâm Phong.

Điều này khiến cô cảm thấy có chút xấu hổ, cho rằng mình hát vừa khó nghe vừa lệch nhịp.

- Này mọi người, cho dù mình có hát khó nghe đi nữa thì các bạn cũng không đến nỗi phải bày ra biểu cảm đó chứ? Thật sự là đả kích người khác lắm đấy.

Dương Tử Mi bất mãn, lầm bầm trong miệng.

- Ba ba ba!

Tần Khải Văn là người phản ứng lại đầu tiên, anh bắt đầu vỗ tay.

Những bạn học khác nghe vậy cũng bắt đầu vỗ tay theo, vỗ nhiệt tình đến mức hai bàn tay đều đỏ hết cả lên:

- Thật sự là hay quá đi mất! Tử Mi, bạn thực sự chính là ngôi sao tương lai, vừa xinh đẹp lại vừa hát hay, nếu bạn đi làm ca sĩ chắc chắn sẽ vô cùng nổi tiếng cho xem!

Dương Tử Mi bật cười.

Thấy mọi người đều tán thưởng mình thật lòng như vậy, trái tim tự ti của Dương Tử Mi cũng khẽ thả lỏng ra.

- Tử Mi, bài bạn vừa hát là bài gì thế? Nghe hay thật đấy, bạn tự mình sáng tác à?

Hạ Mạt dùng đôi mắt lấp lánh ánh sáng hỏi.

- Là Trăng Sáng Bên Ao Sen của Phượng Hoàng Truyền Kỳ đó, chẳng lẽ các bạn chưa từng nghe bài hát này sao?

Dương Tử Mi hỏi với giọng điệu nghi hoặc.


Dù cô biết hát bài hát này nhưng cô lại không biết bài hát này xuất hiện vào lúc nào, cũng không biết nhóm Phượng Hoàng Truyền Kỳ ra đời từ khi nào.

- Phượng Hoàng Truyền Kỳ? Là gì thế? Bài văn Trăng Sáng Bên Ao Sen của Chu Tự Thanh bọn mình từng học rồi, nhưng thật sự chưa nghe thấy bài hát này bao giờ. Bạn nghe thấy ở đâu thế?

Nói xong Hạ Mạt quay ra hỏi tất cả mọi người với vẻ nghi hoặc:

- Các bạn đã từng nghe bài này chưa?

Tất cả mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ chưa từng nghe qua bài hát này.

Lúc này Dương Tử Mi mới nhận ra cô lại hát ra bài hát chưa xuất hiện ở đời này ra, không biết điều này có ảnh hưởng gì không nhỉ?

- Ha ha, Phượng Hoàng Truyền Kỳ là một nhóm nhạc mà mình biết, không nổi tiếng đâu, bài hát này là do bọn họ hát đấy.

Vì thế cô chỉ có thể giải thích như vậy.

- Thật sự rất hay, Tử Mi, bạn hát thêm một lần nữa đi, mình muốn học hát bài này!

Hạ Mạt la ầm lên.

- Đúng vậy, bọn mình cũng muốn học hát bài này, bài hát hay như thế này mà không học thì thật sự quá đáng tiếc.

Vừa nghe Dương Tử Mi hát các bạn học khác cũng lập tức yêu bài hát này ngay, bất kể là ý cảnh hay tiết tấu đều vô cùng dễ nghe, quan trọng là nó còn thánh thót thuận miệng, rất dễ hát.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 958: trăng sáng bên ao sen (2)


>

Vì thế Dương Tử Mi không thể làm gì khác hơn ngoài việc hát thêm một lần nữa.

Lần này lấy lại được sự tự tin nên cô hát còn hay hơn trước, truyền tải hết ý cảnh như thơ như tranh của bài hát này ra, khiến tất cả mọi người đều say mê.

Đứng cách cô không xa là một chàng trai mặc áo trắng.

Anh nhìn cô với vẻ si ngốc, vừa chìm đắm trong tiếng hát tự nhiên tuyệt vời kia của cô vừa hừ giọng hát theo:

- Anh như chú cá nhỏ trong ao sen của em


Chỉ muốn cùng em gìn giữ bóng trăng sáng ngời ấy

Tung tăng bơi lội qua bốn mùa, sen vẫn vương hương

Đợi chờ bóng em in trên mặt nước…

- Tử Mi, anh chỉ mong có thể được giống như con cá kia, có thể ở trong ao sen của em, gìn giữ bóng trăng sáng trong kia mãi mãi.

Anh cúi đầu, lầm bầm nói.

Dường như cảm giác được gì đó, Dương Tử Mi khẽ đưa mắt nhìn sang, sau đó cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Mẫn Cương.

Đời trước, mỗi khi cô hát bài hát này một mình, trong đầu cô đều tràn ngập hình bóng của anh, mong đợi mình có thể được tung tăng bơi lội bên cạnh anh giống như chú cá đó.

Nhưng vừa rồi, khi cô hát bài hát này, người cô nghĩ đến lại là Long Trục Thiên.

Cô mong đợi Long Trục Thiên có thể sớm ngày trở về, để hai người có thể ở bên nhau mãi mãi, cùng nhau chìm vào giấc ngủ dưới ánh trăng sáng trong, cùng nhau tỉnh giấc dưới vầng thái dương sáng ngời.

Nhưng, Mẫn Cương lại xuất hiện vào đúng lúc này.

Tình cảm của cô và anh, hoàn toàn trái ngược, hoán đổi với kiếp trước.

Có lẽ là ông trời thương cảm cho tình yêu đau khổ kiếp trước của cô nên mới khiến Mẫn Cương trả lại cho cô ở kiếp này.


Nhưng cô không muốn làm lỡ dở tình yêu và hôn nhân của Mẫn Cương, cũng không muốn quan hệ quá thân thiết với anh, lần nào cô cũng phân rõ giới hạn, hy vọng anh có thể từ bỏ tình yêu của anh dành cho cô.

Nhưng Mẫn Cương lại luôn miệng nói chỉ coi cô là em gái, luôn kiếm cớ để đứng bên cạnh cô.

Dù sao thì anh cũng là mối tình đầu của mình, đối với anh ấy, ít nhiều gì cô vẫn còn sót lại chút tình cảm, vì thế có lúc cô cũng hơi tham lam, muốn nhìn xem anh dần dần biến thành Mẫn Cương mà cô yêu trước đây như thế nào.

Trong không trung, ánh mắt của Mẫn Cương chạm phải ánh mắt của cô.

Sau đó anh khẽ nở nụ cười, vẫy tay về phía cô.

Cô cũng gật đầu với anh rồi tiếp tục hát tiếp.

Những bạn học khác cũng bắt đầu luyện hát theo, chỉ trong chốc lát đã học thuộc bài hát được truyền khắp nam bắc mấy năm sau này.

Mẫn Cương nhìn cô một cái thật sâu, sau đó xoay người rời đi.

Nghe nói hôm nay lớp cô đến đây tổ chức party nướng, anh cũng không nhịn được mà lặng lẽ đi theo, đúng lúc nhìn thấy cảnh cô đang hát bài hát mà từ trước đến giờ anh chưa từng nghe qua, ngay lập tức anh bị cô thu hút.

Không ngờ là anh lại bị cô nhìn thấy.

Anh biết người cô yêu không phải là mình, cũng không muốn gia tăng thêm gánh nặng cho cô vì thế anh đã rời đi trong âm thầm.

Nhìn theo bóng lưng rời đi đượm chút tịch mịch cô độc của Mẫn Cương, trái tim cô như bị bóp nghẹn lại một chút.


Thế gian nào có đôi đường vẹn.

Nếu cô đã lựa chọn Long Trục Thiên thì phải từ bỏ Mẫn Cương, khiến anh cô đơn một mình.

Đối với chuyện tình cảm của Mẫn Cương, cô cũng từng điều tra vài lần và phát hiện ra rằng anh luôn cô đơn một mình.

Chỉ hy vọng không phải là vì mình.

Sự xuất hiện của Mẫn Cương khiến tâm trạng của cô trở nên trầm hơn, sau khi hát xong hai lần, cô không chịu hát nữa.

Nhưng Lâm Phong không hổ là vương tử ghi-ta, trên phương diện âm nhạc cậu ta có năng lực cảm ngộ siêu đỉnh, chỉ trong chốc lát đã ghi lại được khúc phổ của Trăng Sáng Bên Ao Sen sau đó bắt đầu vừa đàn vừa hát.

Lời bài hát này rất dễ nhớ, hầu như các bạn học đều thuộc hết, sau đó hát lên theo tiếng đệm ghi-ta của Lâm Phong, hát vô cùng nghiêm túc.

Dương Tử Mi đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ hân hoan vui vẻ vì đã thuộc bài hát này mà trong lòng cô tràn ngập muôn vàn sự cảm khái.

Niềm vui hạnh phúc của một người không liên quan gì đến chuyện người đó sở hữu bao nhiêu thứ, mà quan trọng là người đó có cảm thấy thỏa mãn hay không, có yêu cầu đơn giản hay không mà thôi.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 959: hoa hướng dương không kiên cường


>

Sau khi uống rượu, ca hát, trò chuyện vui vẻ, có vài người bắt đầu mượn rượu kể lể tâm sự, ví dụ như ai thích ai hay là ai từng ghét ai vì chuyện gì đó.

Lần này thật sự Hạ Mạt đã uống rất nhiều, cô vô lực tựa vào người Dương Tử Mi, cả khuôn mặt ửng hồng vì rượu, cầm chiếc điện thoại trong tay cứ thỉnh thoảng lại lấy ra xem sau đó lại bỏ vào trong túi áo, ánh mắt tràn ngập sự mất mát.

Dương Tử Mi không nhịn được hỏi.

- Đang đợi điện thoại của La Anh Kình à?

- Bạn… Sao bạn biết?


Hạ Mạt ợ lên một hơi rượu, hai tay gác lên bả vai của Dương Tử Mi, vành mắt cô hoen đỏ:

- Mình thật sự rất thích anh ấy, mình phải làm thế nào đây? Hình như anh ấy không hề để ý đến mình, Tử Mi, nếu mình có thể xuất sắc như bạn thì tốt, như thế chắc chắn anh ấy sẽ thích mình.

- Sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ thích bạn thôi.

Nói xong Dương Tử Mi âm thầm thở dài một hơi.

Phải đến năm ba mươi lăm tuổi tình yêu của Hạ Mạt và La Anh Kình mới có thể đơm hoa kết trái được.

Bây giờ họ mới mười lăm tuổi, vẫn còn hai mươi năm dài đằng đẵng nữa, trong những năm này…

- Thật sao?

Hạ Mạt không nhận ra được vẻ lo âu trong mắt cô mà chỉ mừng rỡ, túm lấy bả vai của cô, hỏi:

- Bạn từng bói cho bọn mình ư? Bạn chắc chắn là anh ấy sẽ thích mình chứ?

Nhìn khuôn mặt tràn đầy sự mong đợi của cô, Dương Tử Mi thật sự không biết nên nói thế nào mới phải.

Nếu cô nói phải, chắc chắn Hạ Mạt sẽ tiếp tục thích La Anh Kình không hề chùn bước, sau đó sẽ phải chịu nhiều đau khổ trên đoạn đường tình dài đằng đẵng kia.

Nếu cô nói không phải, lại sợ sẽ đả kích cô ấy!


Thật là khó xử quá đi.

Cô né tránh ánh mắt của Hạ Mạt, hạ thấp giọng xuống hỏi:

- Nếu tình yêu của bạn và anh ấy phải trải qua rất nhiều trắc trở và đau khổ, bạn có còn muốn bắt đầu nó không?

- Mình thích anh ấy, tất nhiên là sẽ không sợ trắc trở hay đau khổ gì rồi. Cho dù có dài đằng đẵng như chạy marathon đường dài mình cũng không sợ, chỉ cần cuối cùng anh ấy có thể yêu mình, ở bên cạnh mình là được.

Đôi mắt đang dâng lên men say của Hạ Mạt kia tràn đầy kiên định, khiến cho đôi gò má của cô cũng trở nên sáng rỡ hẳn lên.

Dương Tử Mi nói với vẻ bất đắc dĩ.

- Nếu đã như thế thì mình cũng không thể nói gì thêm nữa, mình chỉ muốn bạn hãy chuẩn bị tâm lý trước. Dĩ nhiên nếu sau này trên đường tình bạn gặp phải đau khổ gì muốn giãi bày thì cứ việc tìm mình.

- Tử Mi, không phải bạn là thầy tướng vô cùng lợi hại sao? Hay là bạn giúp mình đi, làm cho con đường tình yêu của mình thuận lợi hơn một chút, được không?

- Chuyện này thì mình không giúp được, mình chỉ có thể giúp bạn hóa giải một chút khi bạn gặp khó khăn thôi, quan trọng nhất vẫn là suy nghĩ và ý chí của bạn.

- Được rồi.

Hạ Mạt vươn tay ôm lấy bả vai của Dương Tử Mi, nói:

- Mình chỉ đành dũng cảm tiến lên khiêu chiến số mệnh thôi vậy.


- Bạn có thể làm được!

Nhìn khuôn mặt trong sáng của Hạ Mạt, Dương Tử Mi nghĩ so với Lam Nha Nha thì cô khiến người khác càng yên tâm hơn, cảm giác như cô có thể chấp nhận tất cả mọi chuyện.

Thật ra cô đã sai rồi.

Trên đời này có một vài người nhìn như kiên cường, cởi mở, thực tế nội tâm lại yếu ớt đến vô cùng.

Còn một vài người nhìn như yếu đuối nhỏ bé, nhưng thực tế lại giống như cỏ dại, một khi gặp phải nghịch cảnh sẽ trở nên kiên cường hơn bao giờ hết.

Mà Hạ Mạt là loại người đầu tiên.

Từ nhỏ đến lớn Hạ Mạt phải trải qua quá ít sự thất bại, có gia thế, có dung mạo, tính cách lại tốt, học tập lại giỏi, được tất cả mọi người yêu mến, làm chuyện gì cũng thuận lợi, vì thế trông cô hệt như loài hoa hướng dương, nhìn như trong sáng kiên cường nhưng một khi gặp phải trắc trở thật sự sẽ không thể chịu nổi sự đả kích.

Còn Lam Nha Nha nhìn vẻ ngoài có vẻ nhu nhược yếu đuối, nhưng vì cô có âm dương nhãn bẩm sinh, từ nhỏ đã chịu đủ các loại kỳ thị, khinh thường, trải qua mọi sự đau khổ mà người thường chưa từng trải qua nên khả năng đối chọi với thất bại của cô lại rất lớn.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 960: trục thiên có người phụ nữ khác?


>

Lát sau, điện thoại của Dương Tử Mi reo lên.

Khi thấy số điện thoại hiển thị là từ Mỹ, lòng cô lập tức rạo rực vui mừng.

Đã ba ngày nay Long Trục Thiên chưa gọi điện hay nhắn tin cho mình rồi.

Thế là cô vội vàng chạy vào một góc nghe diện thoại.

Điện thoại vừa kết nối, cô đã nghe thấy câu nói này của Long Trục Thiên.

- Mi Mi, bây giờ anh về gặp em đây.

Lập tức trái tim Dương Tử Mi lâng lâng vui sướng như bay vọt lên trời cao, cô có chút không thể tin được hỏi lại:


- Thật chứ? Anh thật sự sắp trở về sao? Anh không lừa em đấy chứ?

Long Trục Thiên trả lời:

- Ừ.

Chỉ là một tiếng đáp lại nhỏ nhẹ, nhưng trực giác nhạy cảm của cô cho biết ngữ khí của anh có chút nặng nề.

Cô hỏi với vẻ bất an:

- Trục Thiên, không phải anh nói bây giờ anh bận đến nỗi không thể phân thân nổi sao? Tại sao bây giờ anh lại đột nhiên có thời gian rảnh mà trở về thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không tốt không? Anh đừng lo cho em, em không có chuyện gì cả.

Giọng nói trầm thấp của Long Trục Thiên vang lên.

- Anh chỉ muốn gặp em thôi.

Nghe vậy, trái tim của Dương Tử Mi lại khẽ trật nhịp.

Có lúc nào cô không nhớ, không muốn gặp anh ấy đâu?

Chỉ là anh ấy có lý do không thể không rời đi mà.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ?

Dương Tử Mi cảm giác có chút bất an.

- Mi Mi, anh yêu em!

Khi Long Trục Thiên nói những lời này dường như mang theo ma lực nào đó, khiến trái tim của Dương Tử Mi gợn lên từng đợt sóng bồi hồi rạo rực như vừa bị ai đó ném đá vào.

- Em cũng yêu anh!


Dương Tử Mi nói với giọng nói dịu dàng:

- Bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần anh không sao thì tất cả mọi chuyện đều không sao cả. Nếu như thật sự có chuyện quan trọng thì tạm thời anh đừng trở lại, bất cứ lúc nào em cũng luôn đợi anh.

Nghe được lời cô nói, Long Trục Thiên im lặng hồi lâu, sau đó anh trầm giọng trả lời:

- Ừ, mai anh sẽ trở về.

- Anh Trục Thiên, anh đang gọi cho ai đấy? Đừng nói là anh phản bội em, gọi điện thoại cho đứa con gái kia đấy nhé?

Đúng lúc này, Dương Tử Mi nghe thấy một giọng nói nhu mì xen lẫn chút giận dỗi của một cô gái trẻ vang lên từ phía Long Trục Thiên.

Nếu như là trước đây chắc chắn cô sẽ không hiểu một chuỗi tiếng anh dài ngoẵng này.

Nhưng bây giờ thì khác, trình độ nghe hiểu của cô đã tăng lên rất nhiều, có thể nghe rõ nội dung bên kia là gì.

Anh Trục Thiên?

Phản bội?

Thế này là sao?

Tại sao giọng điệu lại giống như vợ đang chất vấn chồng như thế?

Cô vừa định mở miệng hỏi thì giọng nói áy náy của Long Trục Thiên đã truyền đến:

- Mi Mi, anh có chút chuyện, chờ anh nhé, mai anh sẽ về.

Nói xong, anh nhanh chóng cúp điện thoại.

Dương Tử Mi siết chặt chiếc điện thoại di động trong tay, giọng nói của người con gái kia không ngừng quanh quẩn trong đầu cô, tâm trạng cô nặng nề như vừa bị một tảng đá lớn đè nghẹn trái tim, gần như là không thể hít thở nổi.


Không đâu, không đâu.

Long Trục Thiên sẽ không lừa dối cô đâu, anh sẽ không phản bội cô mà kết hôn với người phụ nữa khác đâu.

Nhưng nếu như không phải thì tại sao người phụ nữ kia lại nói như vậy?

Còn nữa, tại sao cô ta lại gọi anh là anh Trục Thiên thân thiết như vậy?

Long Trục Thiên của cô sao có thể để người khác gọi như thế được?

Nghĩ đến đây, trái tim của cô giống như là bị người ta cầm dao cắt ra từng miếng từng miếng một, đau đến mức không thể nào thở nổi.

Cô bắt đầu nhớ lại từng khoảnh khắc của Long Trục Thiên.

Mặc dù bọn họ yêu nhau như vậy nhưng anh ấy lại không hề kể cho cô biết về thân thế của mình, cũng không cho cô biết anh đến Mỹ làm gì, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng mà anh ấy không thể không đi.

Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là vì người phụ nữ kia?

Càng nghĩ cô càng thấy giống, trái tim cũng càng ngày càng đau đớn.

Không thể nhịn nổi, cô đành đưa ngón tay vào trong miệng cắn mạnh một cái, hy vọng sự đau đớn về thể xác có thể khiến đầu óc đang rối bời kia của cô thanh tỉnh lại, có thể làm dịu đi cảm giác đau đớn và bàng hoàng trong lòng mình.

Nhưng ngón tay cô dường như đã chết lặng, căn bản không thể nào làm dịu đi cảm giác đau đến xé tim kia, mà ngược lại còn khiến cảm giác đau đớn đó ngày càng mãnh liệt.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 961: tâm phiền ý loạn (1)


>

Dương Tử Mi vô lực ngồi bệt xuống dưới tán cây, nhìn về những khuôn mặt tràn đầy ngây thơ vui vẻ của các bạn học ở phía xa, đáy mắt cô lại là một mảnh hoang tàn, trái tim đau xé như bị vỡ thành vô số mảnh vụn.

- Tử Mi, bạn sao thế?

Lúc này, Hạ Mạt cầm một lon bia đi tới, hỏi với vẻ ân cần. Cô đưa tay sờ lên trán Dương Tử Mi, cảm giác cả người cô ấy lạnh như băng:

- Không phải là bạn bị bệnh đấy chứ?

Dương Tử Mi lắc đầu.


- Vừa rồi là điện thoại của ai thế? Rõ ràng khi nhận bạn rất vui vẻ, tại sao bây giờ lại trở nên thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Bạn nói cho mình nghe đi, cho dù mình không thể giúp được gì thì mình cũng có thể làm thùng rác cho bạn trút ra, nói ra sự thống khổ của mình sẽ dễ chịu hơn rất nhiều đấy.

Hạ Mạt vừa nói vừa đưa tay ôm lấy bả vai của cô.

Dương Tử Mi tựa đầu vào vai Hạ Mạt một cách vô lực, yên lặng không lên tiếng.

Cô không biết nên nói chuyện này với Hạ Mạt thế nào.

Tất cả vẫn chỉ là suy đoán của cô.

Ngày mai Long Trục Thiên sẽ trở về, vẫn nên đợi anh ấy trở về rồi hỏi thẳng vậy.

Nhưng cô thật sự không tự tin như thế, lòng cô rối bời vô cùng.

Thấy cô vẫn im lặng, Hạ Mạt cũng không nói gì nữa mà chỉ mặc cho cô tựa đầu vào vai mình, bàn tay liên tục vỗ nhẹ vào vai cô.

Đây chính là sức mạnh của tình bạn.

Không cần phải nói bất cứ điều gì, chỉ cần cứ yên lặng ở bên cạnh nhau như thế cũng có thể khiến cho người đang đau khổ không còn cảm thấy cô đơn như trước nữa.

Lúc này, điện thoại của Dương Tử Mi lại vang lên.

Cô tưởng là Long Trục Thiên gọi đến nên vội vàng bấm nghe máy, nhưng không ngờ lại là mẹ cô.

- Nữu Nữu, con đã về nhà chưa?


Trong giọng nói của Hoàng Tú Lệ xen lẫn chút bất lực.

- Vẫn chưa ạ, con vẫn đang ở cùng với bạn.

Dường như đoán được tại sao mẹ lại gọi điện cho mình, Dương Tử Mi trả lời với vẻ lười nhác.

- Nữu Nữu, bất kể thế nào thì thôn Hoàng cũng là nhà mẹ đẻ của mẹ, bây giờ tình hình khó khăn như vậy, cậu con cũng biết sai rồi, hôm nay cậu con đã nói rất nhiều lời hay trước mặt mẹ, con hãy tha thứ cho cậu đi.

Hoàng Tú Lệ nói với vẻ thận trọng.

Lúc này Dương Tử Mi đang vô cùng tâm phiền ý loạn, căn bản không hề muốn nghĩ ngợi gì đến chuyện của thôn Hoàng.

Khi đó, chính là vì đồng ý với mẹ sẽ đi thôn Hoàng, từ đó không thể ở bên cạnh Long Trục Thiên nhiều hơn một chút nên mới dẫn đến chuyện sự phân ly vội vàng của hai người.

Bây giờ, cho dù trời có sập xuống cô cũng không muốn nhúng tay vào nữa.

Cô chỉ muốn biết rõ rốt cuộc người phụ nữ nói chuyện ở đằng sau Long Trục Thiên có quan hệ gì với anh thôi.

Những chuyện khác, ngoại trừ chuyện của sư phụ ra đều không quan trọng.

- Mẹ, con biết rồi.

Cô không nhịn được trả lời:


- Bây giờ con bận lắm, không nói chuyện với mẹ nữa đâu.

- Nữu Nữu, con đừng cúp điện thoại vội, cậu con vẫn đang chờ câu trả lời của con mà. Cậu con hỏi khi nào con có thể đến thôn Hoàng một chuyến, nếu không cậu ấy sẽ không thể trở về thôn được. Cậu con còn nói là mọi người trong thôn đều chỉ trích cậu ấy, vứt những thứ rác rưởi bẩn thỉu khắp nhà cậu ấy, các em họ của con cũng bị người ta bắt nạt khắp nơi.

Hoàng Tú Lệ vội vàng nói.

- Đáng đời. Mẹ, mẹ đừng quên trước đây cậu ta đối xử với con như thế nào. Cậu ta đã không để ý đến tình thân máu mủ thì tại sao chúng ta phải suy nghĩ?

Dương Tử Mi nói với giọng điệu lạnh lùng.

- Nữu Nữu, cậu con đã biết sai rồi. Bất kể thế nào thì cậu ấy đều là cậu của con, chúng ta không thể trơ mắt nhìn cậu ấy như thế được.

Hoàng Tú Lệ thở dài nói.

- Vâng, con biết rồi, chờ con rảnh thì nói sau, mấy ngày nay tạm thời con không có thời gian về thôn Hoàng, con còn có việc quan trọng. Mẹ bảo cậu về đợi đi, con không thích nhìn thấy mặt cậu ta trong nhà mình.

Nói xong, Dương Tử Mi cúp luôn điện thoại, cảm giác còn tâm phiền ý loạn hơn.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 962: tâm phiền ý loạn (2)


>

Sau khi cúp máy, nghĩ đến thái độ thô bạo và sẵng giọng của mình với mẹ, cô lại cảm thấy sai lầm, có chút áy náy, vì thế cô lập tức gọi lại cho mẹ.

- Mẹ à, con xin lỗi, vừa rồi không phải con nổi giận với mẹ đâu, mà là con vừa gặp phải chút chuyện phiền lòng nên tâm trạng có chút không tốt thôi.

Dương Tử Mi lập tức xin lỗi mẹ.

Hoàng Tú Lệ hỏi với vẻ ân cần, khẩn trương:

- Không sao, Nữu Nữu, đã xảy ra chuyện gì sao? Con cãi nhau với bạn bè à?

- Không phải, mà là con có chuyện khác. Cụ thể thì con không muốn nói nhiều. Về phần thôn Hoàng bên kia thì chờ sau khi con giải quyết xong chuyện trước mắt rồi nói sau. Huống hồ bây giờ ngày nào con cũng phải châm cứu cho Tống tiên sinh, Tiểu Kim và Diệp Thanh cũng phải chữa trị hàng ngày, con thật sự không thể phân thân để đến thôn Hoàng nổi. Chờ một tháng sau rồi tính tiếp nhé mẹ.


Dương Tử Mi nói với giọng điệu bình thản.

- Được, mẹ sẽ nói với cậu con, con cứ giải quyết chuyện của mình trước đi.

- Tiểu Kim và Diệp Thanh ở nhà đã quen chưa?

- Diệp Thanh chơi rất thân với bọn Tử Hi, còn Tiểu Kim thì vẫn khá cô độc, nhưng nhìn qua trông vẫn rất vui vẻ, nó khá là ỷ lại vào Diệp Thanh và bà nội con.

- Vậy thì tốt rồi, mẹ với bà nội vất vả rồi. Con cúp máy đây, có chuyện gì thì nói sau nhé mẹ.

- Ừ, con cứ chơi vui vẻ đi, cố gắng đừng nghĩ nhiều đến những chuyện không vui kia nữa nhé.

Hoàng Tú Lệ dặn dò xong rồi cúp điện thoại trước.

Hạ Mạt vẫn luôn ở bên cạnh cô hỏi với vẻ nghi hoặc.

- Nhà bạn có chuyện rắc rối à?

- Chuyện rắc rối này không tính là gì cả.

Dương Tử Mi lắc lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao một lát rồi đứng lên, nói:

- Bây giờ mình phải trở về chuẩn bị chút chuyện, không ở lại chơi đến cùng với mọi người được rồi.

Hạ Mạt gật đầu nói:


- Được rồi, nhìn bộ dáng của bạn cũng không còn tâm trạng để chơi tiếp nữa đâu. Bạn về trước đi, mình là lớp trưởng nên không thể rút trước được mà phải ở lại đến cuối cùng.

- Bạn nói với thầy Tần và các bạn một tiếng giùm mình nhé, mình không lại đó chào nữa mà về luôn đây.

- Ừ, bạn lái xe cẩn thận!

Trong con ngươi đen nhánh của Hạ Mạt tràn đầy sự khích lệ, cô nhìn Dương Tử Mi nói:

- Bất kể gặp phải khó khăn gì, bạn phải tin tưởng là đều có thể vượt qua được! Thân là bạn của bạn, mình sẽ luôn ở phía sau cổ vũ tinh thần cho bạn!

- Cảm ơn bạn.

Dương Tử Mi vô cùng cảm động, cô ôm Hạ Mạt thật chặt rồi sau đó lặng lẽ rời khỏi bãi nướng, đi đến bãi đỗ xe chuẩn bị đi về.

Sau đó cô bị mấy thanh niên say rượu chặn đường.

Một thanh niên đi lên phía trước cười đùa cợt nhả, mồm miệng đầy mùi rượu:

- Em gái, em đến đúng giờ thật đấy! Đi chơi với bọn anh đi, được không?

Dương Tử Mi tức giận, nói:

- Cút!

- Hây dô, tính tình của cô em này ghê thật nhỉ, đi chơi với các anh cưng sẽ được lợi lắm đấy. Nhìn xem, con xe khủng kia chính là của anh, anh có thể lái nó đưa cưng đi hóng gió, để người khác hâm mộ cưng đến chết luôn.


Không ngờ thanh niên đó lại chỉ vào đúng chiếc xe Landrover của Dương Tử Mi, nói:

- Cưng thấy con xe quân đội kia chưa? Anh đây là con trai của đại tướng, là con nhà giàu chính hiệu đấy. Đi theo anh, cưng có thể ăn ngon uống say, anh sẽ cho cưng hưởng thụ đến chết thì thôi.

Nghe vậy Dương Tử Mi buồn cười nhìn vào anh ta:

- Được thôi, nếu anh có thể lôi chìa khóa của con xe đó ra.

Lập tức, tên thanh niên kia móc cái chìa khóa xe gắn máy từ trong quần ra, lắc lư trước mặt cô:

- Cưng nhìn đi, chìa khóa đây. Bây giờ cưng vui vẻ với mấy anh một chút sau đó anh sẽ lái xe đưa cưng đi hóng gió, cho cưng làm bạn gái của anh.

- Không có hứng!

Khuôn mặt Dương Tử Mi tràn đầy vẻ lạnh lùng, cô nói:

- Còn nữa, tôi muốn nói cho anh biết là, cái chìa khóa này của anh là chìa khóa xe máy, còn chìa khóa của con Land Rover bên đường kia là cái này.

Nói xong, cô móc chìa khóa ra quơ quơ trước mặt mấy tên kia.




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom