Cập nhật mới

Dịch Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,509
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 883: lại thấy thẻ bài gỗ đào (1)


>

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

----------------------

Sau khi nhảy loạn một hồi, bạn nam kia cũng chịu dừng lại, sau đó chớp chớp đôi mắt to tròn dưới hàng lông mi cong dày kia hỏi Dương Tử Mi:

- Cậu cũng chưa có chết đúng không?

- Chưa.

Dương Tử Mi không nhịn nổi ném cho cậu ấy một cái nhìn khinh bỉ:

- Ngốc chết đi mất, còn không phân biệt được là người còn sống hay đã chết nữa.

Cậu ấy hơi đỏ mặt, xoa xoa tóc gáy tỏ ra ngại ngùng:


- Tôi đã chết bao giờ đâu, làm sao phân biệt rõ được sống với chết chứ?

Vẻ đỏ mặt của cậu ấy vô cùng đáng yêu, giống như một quả cà chua chín mọng làm Dương Tử Mi muốn giơ tay véo má cậu ấy một cái.

Nhìn dáng vẻ của cậu ấy, chắc cũng khoảng 17, 18 tuổi nhỉ?

Sao mà vẫn còn dễ đỏ mặt như mấy bé học sinh nhỏ tuổi vậy chứ?

- Thật đáng yêu quá!

Dương Tử Mi không nhịn nổi buột miệng nói.

- Cậu... đang nói tôi à?

Cậu nam sinh kinh ngạc nhìn cô.

- Ừm, cậu rất đáng yêu.

Nhìn dáng vẻ của cậu nam sinh, Dương Tử Mi không ngừng muốn trêu chọc cậu ấy.

Mặt của cậu nam sinh lại càng thêm ửng đỏ, giả vờ như đang giũ hết nước ở trên tóc đi.

- Haha, chúng mình làm quen nhé, tôi là Dương Tử Mi, còn cậu?

Dương Tử Mi cười nói.

- Hi hi, tôi là Lưu Thiên Vũ, học sinh lớp 10 trường trung học Quảng Nguyên.

Lưu Thiên Vũ có chút bối rối trả lời, đối diện với một Dương Tử Mi vui tươi cởi mở, cậu ấy lại không biết nên làm gì.

- Hi hi...

Dương Tử Mi cũng học theo kiểu cười của cậu ấy:

- Tôi cứ nghĩ cậu đang học trường mầm non cơ.

- Hả?


Lưu Thiên Vũ ngạc nhiên nhìn cô:

- Ý cậu là sao? Tôi đâu phải đứa nhóc tí tuổi đầu, sao lại học trường mầm non chứ?

- Tại vì cậu đáng yêu như mấy nhóc học mầm non vậy.

Dương Tử Mi cười nói.

Mặt Lưu Thiên Vũ lại ửng đỏ lên, cúi đầu xoa xoa gáy, cười cười:

- Mọi người cũng thường nói tôi đáng yêu mà tôi chả biết tôi đáng yêu chỗ nào.

- Phì!

Nghe cậu ấy nói mà Dương Tử Mi không nhịn nổi phì cười.

Tên nhóc này đúng là không chỉ đáng yêu bình thường đâu mà.

Nhìn cô phì cười, Lưu Thiên Vũ cảm thấy rất khó hiểu. Cậu không hiểu, cô thích cười vậy à? Hay là cách mình hành xử, nói chuyện buồn cười?

Nhưng nhìn cô cười, cậu cũng cảm thấy an tâm.

Đã cười được rồi chắc sẽ không nhảy sông tự sát nữa đâu nhỉ?

À đúng rồi, lúc mình ngã xuống chỗ sông sâu là ai đã cứu mình lên?

Trong lúc đang hoảng hốt hình như có một bàn tay mềm mại kéo mình lên...

Chẳng lẽ là cô ấy?

Cô ấy khoẻ vậy á?

- Cậu biết bơi đúng không? Là cậu cứu tôi à?

Cậu ấy không nhịn nổi liền hỏi.

- Có một bác qua đường cứu lên.


Dương Tử Mi nói dối.

- Hoá ra là vậy, thật là may mắn!

Lưu Thiên Vũ nói sau khi tai qua nạn khỏi.

Dương Tử Mi mím môi cười cười.

Thật đúng là một nam sinh trong sáng đáng yêu!

Lưu Thiên Vũ giũ giũ quần áo ướt sũng nước.

Dương Tử Mi hơi nheo mắt lại.

Tất nhiên không phải vì vẻ ướt đẫm sexy khêu gợi của Lưu Thiên Vũ, mà là vì từ trong áo của cậu ấy rơi ra một vật trang sức.

Vật trang sức này lại chính là thẻ bài gỗ đào mà cô đang tìm kiếm.

Trên người cậu ta tự nhiên lại có thẻ bài gỗ đào, điều này không thể không làm cho Dương Tử Mi giật mình, trực tiếp đưa tay ra để xác nhận.

Lưu Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt bất thường của cô, cánh tay lại cố sờ tới cơ thể mình thì sợ hãi lùi lại vài bước không cẩn thận vấp phải một hòn đá, khua tay múa chân ngã chổng vó trên mặt cát.

Dương Tử Mi buồn cười đi đến muốn đỡ cậu ấy dậy.

Ai mà biết cậu ta lại kinh hãi ôm ngực kêu lên:

- Cậu muốn làm gì?




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,509
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 884: lại thấy thẻ bài gỗ đào (2)


>

Dương Tử Mi ngạc nhiên toát cả mồ hôi.

Nhìn dáng vẻ phòng vệ của cậu ta, quả thực rất giống thiếu nữ ngoan hiền bị lưu manh đùa giỡn vậy.

Mà kẻ lưu manh này lại là chính mình.

Nhìn mình có vẻ háo sắc vậy à?

Nhưng, nhìn dáng vẻ này mà không đùa giỡn cậu ta chút thì đúng là thật có lỗi với lương tâm rồi.

Cô cũng cố ý ra vẻ háo sắc, nhe răng nhếch mép:

- Đừng làm loạn, cho người ta sờ cái nào!

Lưu Thiên Vũ nghe thấy sởn cả tóc gáy, không ngừng bò lùi lại phía sau:


- Cậu... cậu...

- Tôi chính là muốn đùa giỡn với cậu đấy!

Dương Tử Mi vừa nói xong liền điểm trúng huyệt của cậu ta khiến cậu không thể động đậy, sau đó đôi tay gian tà kia cố ý sờ vào gương mặt đã nóng lên vì đỏ ửng kia.

Lưu Thiên Vũ không hiểu tại sao không thể cử động được, chỉ có thể kinh hãi nhìn ma nữ háo sắc trước mặt sàm sỡ mình.

- Không được! Thả tôi ra không là tôi hét lên đấy.

Lưu Thiên Vũ kêu la.

- Phì!

Nhìn dáng vẻ thiếu nữ ngoan hiền của hắn, Dương Tử Mi thật sự không nhịn nổi mà phì cười, không thể tự chủ nổi, cười lăn cười lộn.

- Ha ha ha...

Cô cười ha hả làm cho đầu Lưu Thiên Vũ phát run cả lên.

Dương Tử Mi cười một trận vỡ bụng cuối cùng cũng dừng lại.

Cô nhận ra là đã từ lâu lắm rồi cô mới được cười thoả thích như vậy.

Hôm nay gặp được Lưu Thiên Vũ mới cảm thấy đời người có thật nhiều thú vui.

Cô cười hả hê một hồi cô lại giơ tay về hướng cổ của cậu ta.

Lưu Thiên Vũ run lên từng đợt, nhưng vì bị điểm huyệt nên không thể cử động, chỉ có thể sởn hết cả da gà.

Dương Tử Mi cầm thẻ bài gỗ đào trên của cậu ta lên xem.

Quả nhiên là giống ý đúc thẻ bài gỗ đào, chỉ là hình vẽ có chút thay đổi.


- Cậu lấy đâu ra thẻ bài gỗ đào này?

Cô giải huyệt cho cậu ta rồi đứng dậy lấy lại dáng vẻ nghiêm túc.

- Là ông nội để lại cho tôi.

Lưu Thiên Vũ phát hiện cơ thể đã có thể cử động liền vội vàng lùi lại phía sau một bước.

- Có thể cho tôi không?

Dương Tử Mi hỏi.

- Không được, đây là đồ ông nội để lại cho tôi.

Lưu Thiên Vũ lấy lại thẻ bài gỗ đào, lắc đầu nói:

- Những đồ khác tôi đều có thể cho cậu nhưng cái này thì không được.

Dương Tử Mi nhe răng nhếch mép, cố ý nói:

- Vậy tặng cậu cho tôi là được rồi!

- Hả?

Lưu Thiên Vũ lại sợ đến ngây người:

- Cậu... sao cậu biến thái vậy?

- Hi hi...

Dương Tử Mi cười đùa, ghé sát vào cậu:

- Tôi chính là biến thái vậy đấy, tiểu soái ca, tặng cậu cho tôi đi.

Lưu Thiên Vũ sợ tới mức đẩy cô ra, co chân muốn chạy.


Dương Tử Mi liền bắn âm sát khí vào cẳng chân cậu ta.

Lưu Thiên Vũ thấy cẳng chân mình bỗng dung cứng lại, kêu một tiếng rồi ngã xuống đất.

Cậu ấy cố đứng lên, đi được vài bước rồi ngã xuống

Cậu kêu la thảm thiết, không hiểu hôm nay bị cái gì mà cứ ngã suốt.

Dương Tử Mi nhìn điệu bộ đáng yêu của cậu ta, vừa bực lại vừa buồn cười:

- Được rồi, không đùa với cậu nữa, mặt tôi ngây thơ thế này mà cậu lại biến tôi thành ma nữ háo sắc vậy à? Thật tổn thương lòng tự trọng quá mà.

Cô nói xong bèn giả bộ dạng vô tội đáng thương...

Lưu Thiên Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì tự nhiên lại thấy có lỗi.

Cũng đúng, cô ấy xinh đẹp như vậy, xinh đẹp hơn tất cả mọi đứa con gái cậu gặp thường ngày, nhìn cô cũng ngây thơ, sao mình lại cho rằng cô ấy là ma nữ háo sắc cơ chứ?

Vừa này cô ý sờ vào người mình chỉ là muốn xem tấm thẻ bài gỗ đào này thôi mà.

Cậu ấy kinh ngạc hơn khi phát hiện trên cổ Dương Tử Mi cũng đeo một thẻ bài gỗ đào giống hệt cậu.

Hoá ra là vậy...

Cậu hiều rằng mình đã hiểu lầm cô nên thấy vô cùng áy náy, khuôn mặt lại đỏ lên.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,509
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 885: lại thấy thẻ bài gỗ đào (3)


>

- Sao cậu cũng có cái này?

Lưu Thiên Vũ cầm thẻ bài gỗ đào lên nhìn, lại nhìn sang tấm thẻ bài gỗ đào trên cổ Dương Tử Mi, càng nhìn lại càng kinh ngạc:

- Ông tôi bảo tấm thẻ bài gỗ đào này là vật báu độc nhất vô nhị của nhà họ Lưu được truyền lại cho tôi, sao cậu cũng có một cái? Chẳng lẽ ông nội nói dối tôi?

- Ha ha, tấm thẻ bài gỗ đào này có thể nói là độc nhất vô nhị. Bởi vì thẻ của tôi và thẻ của cậu thoạt nhìn thì có vẻ giống nhau, nhưng nhìn kĩ thì hình vẽ trên mặt không hề giống. Trong tay tôi có hai tấm thẻ này.

Dương Tử Mi lấy ra một tấm thẻ khác từ trong nhẫn trữ vật, đung đưa trước mặt của Lưu Thiên Vũ.

- Đúng là nhìn giống nhau như đúc, xem ra là ông nội đã lừa tôi.


Lưu Thiên Vũ nhìu mày nói.

- Ha ha, nếu thẻ bài gỗ đào này đã không phải đồ độc nhất vô nhị, thì cậu bán lại cho tôi được không? Tôi rất cần cái này.

Khó khăn lắm mới lại tìm thấy một tấm thẻ bài gỗ đào nên Dương Tử Mi không dễ dàng từ bỏ:

- Muốn bao nhiêu tiền, cậu nói giá đi.

Lưu Thiên Vũ lắc đầu:

- Cứ coi như không phải là độc nhất vô nhị đi, nhưng đây là món quà quý giá mà ông nội để lại cho tôi, dù có nhiều tiền thế nào thì tôi cũng không bán.

- Tôi trả 10 vạn, cậu bán không?

Dương Tử Mi nháy mắt hỏi cậu ấy.

- Mười vạn?

Lưu Thiên Vũ dường như giật mình vì con số này:

- Cậu muốn trả 10 vạn để mua tấm thẻ bài gỗ đào này của tôi?

Dương Tử Mi gật gật đầu.

Lưu Thiên Vũ lắc đầu.

- Không chịu bán?

Dương Tử Mi không nghĩ là cậu ấy không hề động lòng trước 10 vạn.


- Là không thể bán, đây là đồ mà ông nội rất trịnh trọng trao cho tôi, cứ cho là không phải vật quý giá độc nhất vô nhị gì, nhưng cũng là một món quà quý báu, làm sao tôi có thể bán đi chứ?

Lưu Thiên Vũ lắc đầu rất kiên định nói.

- 20 vạn thì sao?

Nhìn đôi mắt trong veo của cậu ấy, Dương Tử Mi cảm thấy thật tội lỗi khi dùng tiền để dụ dỗ cậu ta.

Nhưng cô lại không nghĩ phức tạp như vậy, chỉ hi vọn có thể trực tiếp dùng tiền để giải quyết vấn đề này

Bây giờ tấm thẻ bài gỗ đào này đã có ảnh hưởng nhất định trong giới học thuật và chơi đồ cổ rồi, Lưu Thiên Vũ lại đeo thế này kiểu gì cũng thu hút sự chú ý của người khác, chắc chắn sẽ có người trả giá cao mua lại hoặc là sẽ dùng đến thủ đoạn nào đó để có được nó.

Chi bằng để cô giữ nó còn an toàn hơn.

Tấm thẻ bài gỗ đào này có liên quan đến than thế của Long Trục Thiên, chắc chắn phải có nó thì bọn họ mới có thể mở được lối vào trung tâm lăng mộ cổ.

Cho dù phải dùng cách gì đi nữa thì cô cũng phải thu thập được nó.

- Cậu điên rồi à? Cậu có nhiều tiền như vậy sao?

Lưu Thiên Vũ trợn tròn mắt hỏi cô.

- Có, chỉ cần cậu chịu đưa tấm thẻ bài gỗ đào cho tôi thì tôi sẽ lập tức đưa tiền cho cậu.

Dương Tử Mi gật đầu.

- Cứ coi như là cậu có tiền đi thì tôi cũng không bán, tôi không thể vô liêm sỉ đến mức vì tiền mà bán đi món quà ông cho tôi được.

Lưu Thiên Vũ kiên định lắc đầu.


Ánh mắt của cậu vẫn trong sáng như cũ, xem ra cậu không hề động lòng với tiền.

Nam sinh này thật sự có một tâm hồn thuần khiết.

Cô thử nâng giá lên một lần nữa:

- 50 vạn? 100 vạn? Bán hay không?

- Cạn lời với cậu.

Lưu Thiên Vũ hoàn toàn xem cô như người điên rồi, lắc đầu nói:

- Vì sao cậu lại chịu bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua nó? Cho tôi một lí do, tôi sẽ quay về hỏi ông nội xem có nên đưa tấm thẻ bài gỗ đào này cho cậu không.

- Tôi đã nói rồi, tấm thẻ bài gỗ đào này rất quan trọng với tôi, nhưng tôi không thể nói cho cậu lí do cụ thể được. Ông nội của cậu vẫn còn sống à?

Dương Tử Mi vừa mới nghĩ tấm thẻ bài gỗ đào này là di vật ông nội cậu ta để lại, thế nên mới kiên quyết không động lòng vì tiền.

Nếu như ông cậu ta vẫn còn sống thì việc này dễ giải quyết hơn nhiều rồi.

Tiền tài không làm lay động được một nam sinh nhưng sẽ làm lay động được một người biết tác dụng của tiền.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,509
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 886: lại thấy thẻ bài gỗ đào (4)


>

- Ông tôi tất nhiên là vẫn còn sống rồi.

Thấy cô hoài nghi ông mình còn sống không, Lưu Thiên Vũ có chút tức giận nói.

- Thật xin lỗi, cậu cứ nói tấm thẻ bài gỗ đào này là món quà ông nội cho cậu làm tôi hiểu nhầm.

Dương Tử Mi vội vàng giải thích.

- Ừm.

Lưu Thiên Vũ cũng không trách cô nữa, nói với cô:

- Tôi có thể đưa cái này cho cậu không, cô tốt nhất nên đi hỏi ông tôi đi.


- Được.

Dương Tử Mi gật gật đầu:

- Bây giờ tôi đi cùng cậu luôn.

Lưu Thiên Vũ nhìn lướt qua bộ quần áo ướt sũng của cô:

- Cậu không cần thay quần áo à? Cậu là con gái, mặc thế này sẽ bị cảm lạnh đấy.

Dương Tử Mi có nguyên khí hộ thân, ướt thế này với cô chẳng thành vấn đề.

Hồi trước ở trên núi, thời tiết đều lạnh giá như giữa tháng chạp mà cô vẫn nhảy xuống đầm nước để tu luyện.

Nhưng bộ dạng ướt át này cũng không tiện để đi gặp ông của Lưu Thiên Vũ.

Cô nhìn thấy một nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa liền nói với Lưu Thiên Vũ:

- Cậu đợi chút, tôi đi thay quần áo.

Lưu Thiên Vũ gật đầu.

Nhìn bóng cô đi vào phòng vệ sinh, Lưu Thiên Vũ nghi hoặc gãi đầu.

Chẳng phải cô đi tay không sao?

Lấy đâu ra quần áo mà thay chứ?

Thật ra, trong nhẫn trữ vật của Dương Tử Mi có hai bộ quần áo phòng bị.

Cởi bỏ bộ quần áo ướt đẫm, cô mặc lên một bộ váy trắng, tóc rối ướt sũng đi ra.


Trong tà váy trắng bước đi nhẹ nhàng, làn tóc rối màu xanh dương xoã dài đến eo, trông cô như một thiên thần đi lạc xuống nhân gian. Lưu Thiên Vũ giật mình, trước giờ trái tim này chưa từng bị rung động bởi tình cảm vậy mà giờ lại đập loạn mãnh liệt thế này.

Một cô gái xinh đẹp trong tà váy thướt tha thế này mà khi nãy cậu lại nghĩ cô là ma nữ háo sắc biến thái, thật đúng là buồn cười chết mất.

Nhưng rốt cuộc là cô ấy lấy quần áo ở đâu ra?

Chẳng lẽ cô ấy dùng phép thuật biến ra quần áo?

Thật quá kì lạ.

Nhìn vẻ mặt đầy nghi ngờ của cậu ấy, Dương Tử Mi sờ lên mặt:

- Sao cậu lại nhìn tôi như vậy? Trên mặt tôi nở hoa à?

Lưu Thiên Vũ đỏ mặt, gãi đầu:

- Không có, chỉ là cảm thấy cậu quá xinh đẹp, còn nữa tôi không hiểu cậu lấy quần áo từ đâu ra.

- Hi hi, là tôi dùng phép biến ra đấy.

Dương Tử Mi nhe răng cười tươi.

- Không tin.

Lưu Thiên Vũ lắc đầu

- Có muốn xem tôi biến ra mấy thứ nữa không?

Dương Tử Mi nháy mắt gian xảo hỏi.


Đi cùng với Lưu Thiên Vũ, cô cảm giác giống như đi với người bạn thưở nhỏ vậy, cảm thấy rất thoải mái vui vẻ, luôn muốn trêu chọc cậu ấy.

Lưu Thiên Vũ nhìn cô một lượt, không thấy cô mang theo túi xách gì, trên váy cũng không có túi, không có một thứ gì để đựng đồ cả nhưng cậu vẫn không tin là cô có thể biến ra đồ vật.

- Biến!

Dương Tử Mi kêu nhỏ một tiếng, lấy ra gương cổ có chiếu linh hồn người từ trong nhẫn trữ vật.

Thấy trên bàn tay trống không của cô tự nhiên lại xuất hiện gương đồng cổ kính, Lưu Thiên Vũ thật sự kinh ngạc muốn chết:

- Cậu lấy đâu ra thứ này vậy?

- Không nói cho cậu, hi hi!

Dương Tử Mi gian xảo nói với cậu:

- Tôi còn có thể làm cậu không soi vào trong gương được cơ.

- Không soi vào gương được? Sao có thể chứ?

Lưu Thiên Vũ nói xong thì lấy gương soi mình.

Dương Tử Mi đừng phía sau cậu, cô muốn xem xem linh hồn cậu có thật là thuần khiết như những biểu hiện ban nãy không.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,509
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 887: lại thấy thẻ bài gỗ đào (5)


>

Lưu Thiên Vũ kinh hãi phát hiện trong gương chỉ có Dương Tử Mi và cảnh vật bốn phía, thực sự không có hình ảnh của cậu.

- Chuyện gì thế này? Sao tôi lại không có trong gương?

Lưu Thiên Vũ quay đầu nhìn Dương Tử Mi:

- Sao cậu lại làm được vậy?

Dương Tử Mi phát hiện linh hồn trong gương của Lưu Thiên Vũ thuần khiết đến mức sắp sánh bằng Lam Nha Nha rồi.

Đúng là con người trong ngoài như một!


Người bạn thế này cô cũng muốn kết giao.

Dương Tử Mi lấy lại gương, sau đấy giả bộ ngơ ngác:

- Gương nào cơ? Tôi có thấy cái gì đâu?

Thấy chiếc gương trong tay cô lại biến mất trong nháy mắt, Lưu Thiên Vũ đều khó mà tin được, đó là ảo giác của mình.

Cậu ấy vừa mới tự tay cầm chiếc gương mà.

Sao lại biến mất đâu rồi?

Hai mắt cậu săm soi Dương Tử Mi từ trên xuống dưới xem cô giấu chiếc gương ở chỗ nào nhưng đều không thể tìm thấy.

Thật không thể tưởng tượng được.

- Đừng tìm nữa, tôi đã nói với cậu rồi, tôi là nhà ảo thuật, tôi sẽ không nói cho cậu mánh của tôi đâu, hi hi.

Dương Tử Mi nhìn bộ dạng tò mò muốn chết của cậu ấy liền nói:

- Giờ đưa tôi đi gặp ông cậu đi.

Lưu Thiên Vũ đành phải kìm nén sự nghi hoặc của mình.

Nhà của cậu cách đây không xa, chỉ cần đi 500m là đến rồi.


Dương Tử Mi cũng không rời khỏi Land Rover, theo Lưu Thiên Vũ về nhà cậu.

Lưu gia là một căn nhà nhỏ đơn độc hai tầng được lát gạch đỏ, hoa dây leo kín bốn bức tường xung quanh. Lưu Thiên Vũ đẩy cửa ra, bên trong cũng là một khu vườn tràn đầy sắc xuân, trăm hoa đua nở toả ngát hương, có ở trên giá, có cả ở dưới đất, thật sự là một vườn hoa thu nhỏ.

- Không nghĩ là ở Quảng Nguyên này lại có căn nhà như của cậu, thật khó mà có được.

Dương Tử Mi tán thưởng.

- Đây là căn nhà do ông tôi thiết kế.

Lưu Thiên Vũ nói đầy tự hào:

- Tổ tiên bốn đời nhà chúng tôi đều ở đây, đời con cháu về sau cũng sẽ tiếp tục sống ở đây.

- Ha ha, đẹp quá.

Dương Tử Mi gật gù, giọng điệu có ý ngưỡng mộ.

Nhưng cây cối hoa cỏ ở đây quá nhiều, nhất là loài dây leo, rất dễ bị thiếu dương khí. Thảo nào Lưu Thiên Vũ lại thẹn thùng giống con gái như vậy.

- Tôi khuyên cậu trên mỗi một cây nên buộc một sợi dây tơ hồng.

Bệnh nghề nghiệp khiến cô không nhịn được lại bắt đầu chỉ ra vài điểm phong thuỷ.

- Hửm? Sao cậu lại nói vậy?

Lưu Thiên Vũ khó hiểu.


- Từ góc độ phong thuỷ, đa số các loài thực vật đều thuộc tính âm, đặc biệt là loài dây leo, dễ kéo đến sát khí, ảnh hưởng đến từ trường của người ở, thậm chí ảnh hưởng đến cả sức khoẻ. Nếu buộc lên cây một sợi dây tơ hồng thì có thể điều hoà âm dương cân bằng.

Dương Tử Mi giải thích.

Lưu Thiên Vũ cười cười từ chối.

Cậu trước giờ không tin mấy thứ phong thuỷ này, cảm thấy cách nói của Dương Tử Mi rất nực cười, lại càng không thể hiểu cô gái trẻ lại đi tin mấy thứ như vậy.

Thấy cậu ấy không tin, Dương Tử Mi cũng chẳng còn cách gì, cô không thể để lộ ra thân phận thầy tướng siêu cấp của cô để cậu tin tưởng được.

Nhưng, nơi đây cũng có không ít loài hoa đẹp, hơn nữa lại có cả hoa hồng và hoa đỗ quyên cùng nở một lúc, có tác dụng hoá giải sát khí.

Nói theo phong thủy, loại cỏ rậm có gai nhọn là thực vật có thể hóa giải sát khí cực tốt, có thể ngăn sát khí ở bên ngoài, có tác dụng bảo vệ nhà cửa, thích hợp gieo trồng ở ban công.

Nhưng không được trồng ở trong phòng trừ khi có loài sát vị.

Ngoài ra, trong khu vườn này lại có Thiết Thụ - vua của các loài cây, ít nhiều cũng có thể bù đắp lại cho nơi không khí âm u vì quá nhiều dây leo này.

Bởi thế mà mấy đời thế hệ nhà này mới có thể sống bình an, khoẻ mạnh ở đây.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,509
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 888: ông lão giống long trục thiên (1)


>

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

-----------------------

Trong bụi hoa ở bên cạnh cái giếng có một ông lão đội mũ rơm đang khom người múc nước.

Lưu Thiên Vũ vội vàng chạy qua, giúp ông xách thùng nước lên, thân thiết nói:

- Ông ơi, lưng của ông không được khoẻ, sao ông lại đi múc nước làm gì? Dùng nước máy tưới hoa là được rồi.

- Nước máy nhiều chất tẩy lắm, ông lo hoa không thích.


Ông lão bỏ mũ rơm xuống, thấm mồ hôi trên trán.

Nhìn khuôn mặt của ông lão, Dương Tử Mi ngẩn người.

Khuôn mặt của ông lão giống hệt với Long Trục Thiên, nhất là hàng lông mày, càng nhìn càng thấy không sai một li.

Chẳng lẽ là người thân của Long Trục Thiên?

Lưu lão gia cũng nhìn thấy Dương Tử Mi, mỉm cười với cô, sau đấy hỏi Lưu Thiên Vũ:

- Tiểu Vũ, bạn học của con à? Còn không mau dẫn bạn vào phòng, ở đây nắng lắm.

- Ông ơi, cô ấy không phải bạn học của con, là con gặp ở trên đường, cô ấy có việc tìm ông.

Lưu Thiên Vũ có chút lúng túng giải thích.

- Ố? Tìm ta sao?

Lưu lão gia nghi hoặc nhìn Dương Tử Mi:

- Cô bé, chúng ta có quen nhau à?

- Chào Lưu lão gia, cháu là Dương Tử Mi, lúc trước không quên, bây giờ quen ạ.

Dương Tử Mi cười nói dịu dàng.

- Ha ha, cũng phải.

Lưu lão gia thấy Dương Tử Mi ngoan ngoãn lễ phép tự nhiên cũng cảm thấy quý cô, gật đầu trìu mến:


- Nhưng, cô bé, sao cháu lại muốn tìm ta?

- Cháu muốn mua lại tấm thẻ gỗ đào mà Lưu Thiên Vũ đeo nhưng Thiên Vũ bảo đấy là ông tặng cậu ấy, phải hỏi ý kiến của ông mới được.

Dương Tử Mi cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề chính.

Lưu lão gia nhìn lên cổ Lưu Thiên Vũ, rồi lại nhìn Dương Tử Mi:

- Tại sao cháu lại muốn mua nó? Chẳng lẽ nó có ý nghĩa đặc biệt với cháu?

- Vâng, cháu muốn thu thập thứ này.

Dương Tử Mi gật đầu:

- Không biết Lưu lão gia có đồng ý đưa cho cháu không? Bao nhiêu tiền cháu cũng trả.

- Cô bé, cháu cho rằng ta cần tiền sao?

Lưu lão gia nở nụ cười, đấm nhẹ vào cái lưng đau mấy cái:

- Tấm thẻ gỗ đào này cũng không phải là vật quý giá gì nhưng lại là thứ mà ông ta truyền lại cho ta, ta cũng phải truyền lại cho con cháu, Tiểu Vũ lại truyền lại có con cháu của nó, cứ thế nối tiếp. Một thứ đồ như này, cháu nghĩ có thể dùng tiền để cân nhắc sao?

Dương Tử Mi hơi đỏ mặt.

Chính xác, muốn mua lại vật truyền đời của dòng tộc thật quá là mạo muội rồi.

Nhưng, cô không thể từ bỏ, nếu để lỡ mất lần này thì lần sau sẽ rất khó để tìm lại.

- Lưu lão gia, cháu cũng có một tấm.

Dương Tử Mi lấy ra tấm thẻ gỗ đào của mình, thành khẩn nói:


- Cháu biết là rất mạo muội nhưng cháu có lí do không thể không thu thập nó.

Lưu lão gia nhìn kĩ tấm thẻ gỗ đào của cô, có chút kinh ngạc:

- Đến tận bây giờ ta vẫn cứ nghĩ tấm thẻ bài gỗ đào này là độc nhất vô nhị, không ngờ lại còn có tấm thẻ khác trên thế gian này.

- Ông ơi, cô ấy có tận hai tấm.

Lưu Thiên Vũ đứng một bên nói chen vào.

- Thực ra cháu có tất cả bốn tấm.

Cộng cả tấm của Long Trục Thiên và một tấm bị mất với hai tấm của Dương Tử Mi là có bốn tấm.

- Nhiều vậy sao?

Lưu lão gia kinh ngạc hỏi.

Dương Tử Mi gật gật đầu:

- Nếu không nhầm thì loại thẻ gỗ đào này có tổng cộng 12 tấm, cháu phải thu thập đủ mới có thể mở được một cánh cửa.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,509
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 889: ông lão giống long trục thiên (2)


>

- Trong này có gì huyền bí à?

Ông cụ Lưu hỏi.

Nghe vậy Dương Tử Mi hé miệng cười cười :

- Ông ơi con xin lỗi, mối quan hệ này rất phức tạp, con không thể nói ra được.

- Hở?

Thấy cô nói thế ông Lưu cũng không hỏi nhiều nữa mà gật gật đầu vẻ đã hiểu.


- Ông ơi, để bày tỏ thành ý của mình, con sẽ dùng bảo bối này để đổi lấy tấm thẻ gỗ đào kia của ông.

Nói xong, Dương Tử Mi lấy một miếng phỉ thúy màu xanh lục mà mình từng mua ở phố đổ thạch từ trong nhẫn trữ vật ra rồi đưa cho ông Lưu.

Lưu Thiên Vũ thấy một viên phỉ thúy đột nhiên xuất hiện trên tay cô một cách thần kỳ như ảo thuật thì lập tức chạy ra sau lưng cô ngó thử nhưng chẳng thấy gì cả.

Vì vậy nên ông Lưu cực kỳ kinh ngạc.

Chẳng hiểu cô lấy đâu ra viên phỉ thúy to thế nữa.

Viên phỉ thúy này của Dương Tử Mi không hề nhỏ, chắc là phải to bằng đầu của một đứa trẻ, tuy đây chỉ là loại phù dung nhưng giá cũng phải ba trăm vạn nhân dân tệ.

- Ông ơi, viên phỉ thúy này đã được thợ giám định đá quý kiểm định rồi, giá khoảng ba trăm vạn nhân dân tệ, con hy vọng có thể đổi được tấm thẻ gỗ đào kia của ông.

Dương Tử Mi nói với giọng điệu đầy khẩn thiết.

Ông Lưu nhìn viên phỉ thúy rồi lại quay quay nhìn Dương Tử Mi một lúc, sau đó mới nói :

- Nhóc à, con cứ giữ lại viên phỉ thúy ấy đi.

Dương Tử Mi nghe xong thì lòng trầm xuống, đôi mắt nhìn ông lão với vẻ thất vọng :

- Ông à, ông vẫn không muốn đổi sao?

- Tiểu Vũ! Tặng tấm thẻ gỗ đào cho cô ấy đi.

Ông Lưu nhìn Lưu Thiên Vũ và nói.


Nghe lời ông nên Lưu Thiên Vũ gỡ tấm thẻ gỗ đào trên cổ xuống rồi đưa cho Dương Tử Mi.

Thấy vậy Dương Tử Mi vui mừng khôn xiết, cô đưa tay nhận lấy tấm thẻ rồi tặng viên phỉ thúy cho anh ta.

Nhưng Lưu Thiên Vũ không nhận mà quay ra hỏi ông mình :

- Ông ơi, chúng ta có thể nhận viên phỉ thúy có giá ba trăm vạn nhân dân tệ này của người ta không?

- Không được.

Ông Lưu nhìn Dương Tử Mi một cái rồi nói :

- Mau cất viên phỉ thúy kia đi cô nhóc. Vì thấy con thực sự cần tấm thẻ gỗ đào này nên ông mới tặng con chứ không phải muốn đổi lấy thứ gì cả. Ngày xưa khi ông nội đưa nó cho ông đã từng bảo tấm thẻ này sẽ gặp người có duyên với nó. Trước đây ông còn không hiểu, nhưng giờ thì khác, có lẽ con chính là người có duyên đó. Mà nếu đã có duyên thì nó chính là của con.

Nghe xong, Dương Tử Mi nhìn hai ông cháu với vẻ mặt cảm động.

Khi biết cô rất cần tấm thẻ gỗ đào này, bọn họ không những không thét giá lên tận trời để trục lợi mà ngược lại còn tặng không nó cho cô.

Vậy mà lúc nãy cô còn định dùng tiền để mua chuộc họ, cô đúng thật là…

Nghĩ đến đây, mặt Dương Tử Mi lập tức đỏ lên.

- Nhưng mà ông có một câu hỏi, ông muốn cô nhóc phải trả lời thật thẳng thắn.

Nói xong, ông Lưu nhìn Dương Tử Mi với vẻ mặt đầy hứng thú :

- Lúc nãy con giấu viên phỉ thủy ở đâu vậy?


- Đây cũng là một bí mật.

Dương Tử Mi không thể nói cho ông biết cô có nhẫn trữ vật được.

Cũng may là ông Lưu thấy cô không muốn trả lời cũng không hỏi tiếp nữa mà gọi cô vào nhà ngồi.

Sau khi vào phòng, Dương Tử Mi phát hiện nơi này trồng rất nhiều thực vật nên khiến không khí bên trong lúc nóng lúc ấm.

- Ông Lưu ơi, có phải ông thường đau lưng đau chân kiểu như phong thấp, có đi chữa cũng không khỏi đúng không?

Dương Tử Mi nhìn ông Lưu rồi hỏi một câu.

Nghe vậy ông Lưu đấm đấm chân một cái rồi gật đầu trả lời :

- Đúng vậy! Dạo này còn đau nặng hơn trước, hầu như cả nhà ông ai cũng bị mấy bệnh đau thấp kiểu này, có mỗi Tiểu Vũ còn trẻ là không sao thôi.

Dương Tử Mi nghe thế thì cười khổ.

Trong nhà trồng nhiều thực vật như thế sẽ dẫn đến việc thiếu ô-xy, đã vậy còn nhiều âm khí, nên họ bị phong thấp là đúng rồi.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,509
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 890: ông lão giống long trục thiên (3)


>

- Ông ơi từ nhỏ con đã học được chút châm cứu từ một vị thầy thuốc cao minh, con có thể khám thử bệnh cho ông được không?

Cô thực sự muốn làm chút gì đó cho ông Lưu để cảm ơn việc ông đã tặng thấm thẻ gỗ đào cho mình.

- Ha ha! Ông đã mời một thầy thuốc đông y cực giỏi đến để châm cứu cho ông mỗi tuần, nhưng nó cũng chỉ có chút hiệu quả nhất định mà thôi.

Ông Lưu cười nói.

Dương Tử Mi biết ông không tin mình nên chỉ biết nhếch nhếch miệng.

Thấy cô như vậy, ông Lưu tưởng lời từ chối của mình làm tổn thương lòng tự trọng của cô, nên đã vội vàng nói :


- Nhóc vẫn còn trẻ mà đã hiểu biết y thuật, đúng là rất giỏi.

- Nếu đã thế thì ông hãy để con xem thử cho ông đi, nhỡ đâu lại có kỳ tích gì thì sao?

Dương Tử Mi nhìn ông bằng ánh mắt khẩn thiết rồi nói :

- Được ông tặng món quà lớn như vậy, mà con không thể làm gì cho ông thì thấy lòng khó chịu lắm.

Ông Lưu nhìn vào ánh mắt kiên định kia của Dương Tử Mi, cảm thấy nếu mình mà từ chối ý tốt của cô thì sẽ làm cô tổn thương nên đành phải gật đầu đồng ý.

- Tử Mi, bạn thực sự biết châm cứu sao? Bạn đừng có khiến bệnh tình của ông mình nặng thêm nhé!

Lưu Thiên Vũ lên tiếng, giọng điệu có chút lo lắng.

- Chắc chắn là không.

Dương Tử Mi nói bằng một giọng điệu hết sức tự tin.

Thấ vậy, ông Lưu vội ra dấu bảo Lưu Thiên Vũ không cần nói nhiều nữa.

Sau khi bắt mạch cho ông Lưu, Dương Tử Mi phát hiện hàn khí trong cơ thể ông đã tích tụ từ lâu lắm rồi, hơn nữa còn bị sát khí quấn thân, y thuật bình thường sẽ không bao giờ giải trừ hết được.

Một lúc sau, Dương Tử Mi lấy từ đâu ra một bộ châm bạc mà sư phụ đã cho mình ra như diễn ảo thuật.

Sau đó cô mới bảo ông Lưu nằm xuống để bắt đầu châm cứu.


Vì muốn trừ hết hàn khi nên Dương Tử Vi đã sử dụng châm pháp tụ dương để dẫn dương khí vào kinh mạch của ông Lưu thông qua mấy cái châm bạc kia.

Do tuần nào ông Lưu cũng châm cứu trị liệu nên cô cũng dễ khơi thông kinh mạch của ông, quá trình châm cứu diễn ra rất thuận lợi.

Sau khi được Dương Tử Mi châm cứu cho, ông Lưu chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt nóng chạy khắp toàn thân, nó chạy tới đâu là ông dễ chịu tới đó. Cảm giác đau nhức như bị kiến cắn kia cũng dần dần biến mất.

Lưu Thiên Vũ đứng bên cạnh nhìn cô châm cứu thì kinh ngạc mãi không thôi.

Dáng vẻ cúi người châm cứu kia của Dương Tử Mi vô cùng động lòng người, thậm chí còn mang theo chút thần thánh thiêng liêng, khiến người ta nín thở im lặng vì sợ nhỡ đâu thở mạnh một cái sẽ làm ảnh hưởng đến cô.

Khoảng nửa tiếng sau, khi Dương Tử Mi cảm giác đã gần như đẩy hết hàn khí ra khỏi cơ thể của ông Lưu thì mới chịu dừng lại.

- Ông ơi ông thử đứng lên xem có thấy dễ chịu hơn không đi.

Dương Tử Mi cười rồi nói.

Nghe cô nói ông Lưu cũng thử đứng lên, duỗi tay duỗi chân ra thì nhận ra toàn thân sảng khoái dễ chịu như trẻ ra cả mười mấy tuổi vậy.

- Ông thấy thế nào?

Lưu Thiên Vũ vội vàng hỏi.

- Thoải mái lắm! Ông còn đau nữa rồi!

Ông Lưu nhìn Dương Tử Mi bằng ánh mắt cảm kích rồi nói :

- Thật không ngờ y thuật của nhóc lại cao siêu như vậy, ngay từ lúc con đâm cây kim đầu tiên vào người, ông đã cảm nhận được sự khác biệt rồi.


- Ha ha! Đó là do sư phụ con lợi hại đấy chứ!

Dương Tử Mi cười cười, khi cô nghĩ đến cái ngày mà sư phụ đích thân chỉ cho cô những huyệt vị phức tạp trên cơ thể người thì đột nhiên thấy mắt mình ươn ướt.

Sư phụ dạy cô nhiều như vậy, còn cô thì chẳng làm được chuyện gì cho ông cả, đến cả khi ông mất tích cũng chỉ biết trơ mắt đứng nhìn.

- Ông Lưu ơi, nếu con có nhiều lời thì mong ông tha thứ nhé.

Sau khi nhìn đám cây cối tươi tốt quanh nhà, Dương Tử Mi nói với ông Lưu :

- Trong nhà có chút cây cối tuy khiến tinh thần sảng khoái, mát mắt mắt lòng, nhưng nếu trồng quá nhiều thì sẽ thành có hại. Nguyên nhân khiến cả nhà ông bị phong thấp là do trồng quá nhiều cây, con hy vọng ông có thể bỏ bớt cây cối trong nhà đi, và tốt nhất là nên che một tấm khăn mỏng lên mỗi cây để giảm bớt âm tính của chúng đi.

Lưu Thiên Vũ nghe cô nói vậy thì cũng gật đầu đồng ý.

Cô là một bác sỹ tài giỏi như vậy, chắc chắn là sẽ hiểu nguồn gốc gây bệnh xuất phát từ đâu.

Nên cô nói thế thì chắc chắn sẽ không sai.

Ông Lưu không ngờ rằng những cây cối mình trồng do yêu thích lại chính là nguyên nhân gây bệnh cho cả nhà.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,509
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 891: người quen cũ của sư phụ


>

- Ông ơi ông có tin vào thầy phong thủy không?

Đột nhiên Dương Tử Mi hỏi ông Lưu một câu.

Nếu như ông tin thì cô sẽ tặng mỗi người trong gia đình họ một tấm Tụ Dương Phù, thế là có thể hóa giải nốt chút khí âm hàn vẫn còn trong cơ thể họ kia.

Còn nếu họ không tin thì thôi vậy, chỉ cần bỏ bớt mấy cái cây trong nhà đi là được.

Ông Lưu nghe vậy thì nhìn cô một lúc, sau đó ông nói :

- Cô nhóc, chẳng lẽ con là thầy phong thủy biết pháp thuật à?


Dương Tử Mi gật gật đầu.

- Ha ha! Thật không thể tin được! Con đúng là một kỳ nhân đấy nhóc à!

Lần này ông Lưu đã nhìn cô bằng một con mắt khác.

Thấy ông nói thế thì Dương Tử Mi cũng chỉ cười cười :

- Con không phải kỳ nhân gì đâu. Chẳng qua là do con gặp được một người sư phụ tốt thôi.

- Sư phụ của con là ai?

- Lý Ngọc Thanh.

Khi nói ra tên của sư phụ mình, Dương Tử Mi lại cảm thấy lòng mình chua xót.

- Thì ra là đạo trưởng Ngọc Thanh, trước đây bọn ông từng là chiến hữu đấy.

Sau khi nghe cô nói tên sư phụ mình ra, vẻ mặt ông Lưu hào hứng nói :

- Thật không ngờ còn có thể gặp được đệ tử của ông ấy ở đây. Đúng là có duyên quá mà.

- Hả? Ông cũng quen sư phụ con ạ?

Dương Tử Mi nghe ông bảo quen sư phụ mình thì rất đỗi vui mừng.


Chỉ cần là vật gì hay ai đó có quan hệ với sư phụ mình thì Dương Tử Mi sẽ đều cảm thấy rất thân thiết.

- Đúng vậy! Quan hệ của bọn ông rất tốt, nhưng mà đã sáu mươi năm rồi chưa gặp lại nhau. Không biết giờ ông ấy sống ẩn dật ở đâu. Ông vẫn còn bức ảnh chụp chung với sư phụ con đấy, để ông lấy cho mà xem.

Nói rồi ông Lưu đi vào phòng, lôi ra một tấm ảnh đưa trắng rồi đưa cho Dương Tử Mi xem.

Dương Tử Mi vội vàng nhận lấy bức ảnh một cách kích động

Nhìn sư phụ trong ảnh thì trạc khoảng hơn ba mươi tuổi.

Nhưng đây là tấm ảnh được chụp từ sáu mươi năm trước, chắc lúc đó sư phụ cô cũng phải hơn năm mươi tuổi rồi.

Trong bức ảnh, sư phụ cô búi tóc kiểu đạo sỹ, ông mặc đạo bào, tay cầm một cây phất trần. Nhưng có lẽ là do chiến tranh nên lúc đó gương mặt ông đầy vẻ nam tính và hơi dữ tợn chứ không hề từ ái và hiền hậu như cái lúc cô gặp ông.

- Thì ra sự phụ con thời trẻ đẹp trai như vậy.

Hai mắt Dương Tử Mi ươn ướt nhìn chằm chằm vào bức ảnh rồi khẽ thì thầm một câu.

- Thời đó, đạo trưởng Ngọc Thanh là một truyền kỳ trong chiến đội của bọn ông đấy. Trên chiến trường ông anh dũng hiên ngang, đã vậy còn am hiểu kỳ môn trận pháp, bao nhiêu kẻ địch đều bị ông quay cho như chong chóng. Thế nên cứ trận nào có ông ấy là y như rằng trận đấy thắng chắc.

Khi nói đến Ngọc Thanh, ông Lưu hồi tưởng lại tư thế oai hùng rong ruổi xa trường ngày xưa ấy, hai con mắt đục ngầu cũng sáng rỡ hắn lên, cả mặt hừng hực sức sống.

Dương Tử Mi ở bên cạnh lặng yên lắng nghe.

Thì ra sư phụ cô đã từng anh dũng huy hoàng như vậy, chỉ tiếc là cô ra đời quá muộn nên không có cơ hội được tận mắt chứng kiến.

- Chỉ đáng tiếc là sau khi đánh đuổi bọn giặc ngoại xâm xong, đạo trưởng Ngọc Thanh bị mấy kẻ ghen ghét phao tin đồn nhảm là mê tín dị đoan nên đã bị đuổi khỏi đội. Thậm chí sau đó ông còn nghe nói có người âm thầm mai phục ở con đường ông ấy bắt buộc phải đi qua để giết người…


Nói đến đây, vẻ mặt ông Lưu cũng trở nên đầy căm phẫn.

Khi biết sư phụ mình bị oan như vậy, lửa giận trong lòng Dương Tử Mi cũng phừng phừng nổi dậy, cô phẫn nộ nói :

- Tên khốn đó là ai?

Ông Lưu nhìn cô một cái rồi im lặng lắc đầu :

- Con không cần biết đâu, chuyện cũng đã qua hơn năm mươi năm rồi, là ai thì cũng không còn quan trọng nữa. À đúng rồi nhóc, giờ sư phụ con còn khỏe không? Ông muốn đến thăm ông ấy một chút.

Nghe ông nói vậy, vành mắt Dương Tử Mi lại đỏ lên, cô khóc nức nở :

- Sư phụ con mất tích rồi, con đã đi tìm ông ấy mấy ngày nay mà không thấy.

- Tính ra thì đạo trưởng Ngọc Thanh cũng đã một trăm mười tuổi rồi nhỉ? Với từng tuổi ấy mà vẫn còn khỏe mạnh thì là chuyện tốt. Con cũng đừng quá đau buồn, chắc là ông ấy chỉ đi du lịch đâu đó thôi, sớm muộn gì cũng sẽ về mà. Đến lúc đó con nhớ bảo với ông ấy một tiếng là Lưu Nghị ông rất nhớ và muốn uống rượu hàn huyên với ông ấy nhé.

Ông Lưu nói rồi đưa tay vỗ vỗ vai cô một cái.

Dương Tử Mi nghe xong thì gật đầu.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,509
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 892: người thân


>

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

---------------------

- Ông ơi, ông có thể cho cháu bức ảnh này được không?

Dương Tử Mi rất hối hận, cô sống với sư phụ những mười năm mà chẳng có bức ảnh nào của ông, đừng nói gì đến ảnh chụp chung.

Cô nghĩ, nếu có bức ảnh này thì ít ra cũng sẽ phần nào giảm bớt được nỗi nhớ sư phụ của cô.

- Đây là bức ảnh duy nhất mà tôi chụp chung với đạo trưởng…


Lúc này, ông Lưu có chút khó xử.

- Ông, để con đi ra tiệm rửa thêm một bức nữa nhé?

Thấy ông như vậy, Lưu Thiên Vũ vội lên tiếng:

- Nếu làm thế thì ai cũng sẽ có ảnh.

Nghe xong thì cả ông Lưu và Dương Tử Mi đều gật đầu.

Được sự đồng ý của hai người, Lưu Thiên Vũ lập tức cầm tấm ảnh đi rửa.

Sau đó Dương Tử Mi cứ quấn quýt đòi ông Lưu kể những sự tích năm đó trong quân đội của sư phụ cho mình nghe.

Đang lúc hai người nói chuyện sôi nổi thì đột nhiên có một người đàn ông to lớn từ đâu đi vào.

Khi nhìn thấy người đàn ông kia, Dương Tử Mi không nhịn được khẽ hô lên một cái kinh ngạc :

- Trục Thiên? Sao anh lại tới đây?

- Trục Thiên?

Nghe cô gọi thế thì người đàn ông kia nhìn cô một cách kinh ngạc.

Lúc này Dương Tử Mi mới nhận ra nhìn qua thì người đàn ông này giống Long Trục Thiên đến bảy phần, có điều màu mắt của hai người lại khác nhau.

Mắt của Long Trục Thiên có màu đen hơi ngả sang màu lam, còn người đàn ông này thì là màu mắt bình thường, với cả khí chất của họ cũng không giống nhau.

Tuy dáng người anh ta to cao nhưng lại đeo một cái kính gọng vàng, mặc áo sơ mi trắng, nhìn có chút nho nhã lịch sự, hơn nữa, với lại người này cũng phải tầm ba bốn mươi tuổi rồi.

- Đây là con trai tôi, tên là Lưu Hoán Thanh, nó cũng là chú của Tiểu Vũ.

Nói rồi, ông Lưu dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Dương Tử Mi , sau đó ông hỏi :


- Chẳng lẽ cháu quen ai giống con trai tôi sao?

Dương Tử Mi gật gật đầu.

- Bố, cô ấy là…- Lưu Hoán Thanh vẻ mặt nghi hoặc nhìn Dương Tử Mi.

- Cố ấy là đệ tử của một chiến hữu cũ đến thăm bố ấy mà.

Ông Lưu giải thích.

- Cháu chào chú Lưu, cháu tên là Dương Tử Mi.

Tuy Dương Tử Mi cảm thấy gọi ông ta là chú thì hơi kỳ nhưng cuối cùng cô vẫn chào một tiếng.

- Chào cô. - Lưu Hoán Thanh nhìn về phía Dương Tử Mi gật đầu một cái, sau đó ông đặt chiếc cặp lên cái ghế gỗ đỏ rồi ngồi xuống, đưa mắt đánh giá cô một lượt.

Bị một người giống y hệt Long Trục Thiên nhìn nhìn, Dương Tử Mi cứ cảm thấy kỳ kỳ.

Cô thực sự không hiểu tại sao cả nhà Long Trục Thiên lại giống nhau đến vậy chứ?

- Ông Lưu ơi, trước đây nhà ông sống ở đây à?

Dương Tử Mi hỏi.

- Đúng vậy! Chúng tôi đã sống ở nơi này từ đời bố tôi rồi. Cô nhóc hỏi chuyện này làm gì? - Ông Lưu trả lời.

- Cháu thấy chú Lưu rất giống với một người quen của mình, thế ông còn anh chị em ruột gì không?

- Tôi không có anh chị em ruột. Nhưng mà cha tôi có một người anh em sinh đôi đã không liên lạc được từ thời chiến cho đến giờ, điều này khiến ông day dứt mãi. Mà không lẽ cháu biết quan hệ của họ à?

Ông Lưu nói với vẻ mặt đầy chờ mong :


- Cháu có thể nói cho tôi biết giờ họ đang ở đâu được không?

Dương Tử Mi nghe vậy thì cười khổ một tiếng :

- Mọi người nhìn giống nhau thế, cháu vừa nhìn cái là biết có quan hệ huyết thống rồi, nhưng mà…

Cô thực sự không biết nên nói về thân thế của Long Trục Thiên với họ thế nào cho phải.

Với cả cô vẫn chưa biết rốt cuộc đây là ông ngoại anh hay ông anh có quan hệ với nhà họ Lưu nữa.

- Cháu cũng không rõ lắm ông à. Chẳng qua cháu chỉ quen một người nhìn giống với nhà ông thôi. Đợi lần sau anh ấy từ Mỹ trở về, cháu sẽ đưa anh ấy để ông hỏi rõ nhé?

Dương Tử Mi nói với giọng điệu dịu dàng.

- Đi Mỹ rồi à?

Lúc ấy sắc mặt ông Lưu có chút thất vọng, ông nói:

- Vậy phiền cháu nhé.

- Vâng ạ.

Dương Tử Mi cũng thật sự hy vọng Long Trục Thiên có thể tìm được người thân, tìm được cội nguồn của mình. Nếu được như vậy thì chắc anh sẽ vui lắm.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,509
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 893: lạc trong cổ mộ


>

Sau đó Dương Tử Mi còn ở lại tán gẫu với Lưu Hoán Thanh một lúc lâu.

Sau khi nói chuyện với ông, cô phát hiện hóa ra ông cũng là một người vô cùng hiền lành ấm áp, giờ ông đang làm giáo sư khảo cổ học ở trường đại học Quảng Nguyên.

Còn Lưu Hoán Thanh thì phát hiện, tuy Dương Tử Mi còn nhỏ tuổi nhưng lại có kiến thức phong phú về lịch sử hay đồ cổ, nên ông cũng nói chuyện rất thành thật chứ không dám coi cô như đứa trẻ nữa.

- Đúng rồi! Chú Lưu ơi, chú đã từng đi khảo sát ở Châu Tây bao giờ chưa?


Dương Tử Mi nghĩ đến khu cổ mộ có liên quan mật thiết với Long Trục Thiên kia thì không nhịn được hỏi một câu.

- Châu Tây? Năm ngoái tôi mới đi một lần. Trước đó cảnh sát bắt được một đám trộm mộ, thông qua lời kể của họ thì nghe nói có một khu cổ mộ trong núi Châu Tây. Khi khám phá ra nó thì bọn họ có vào thử nhưng không hiểu sao lại bị đẩy ra ngoài một cách khó hiểu. Bọn họ bảo chỉ nhớ là hình như có một khu lăng mộ cực lớn, khí thế phi phàm, có thể đó là mộ của đế vương. Điều này đã khiến giới cổ mộ dấy lên hứng thú, vậy nên tôi đã theo một đoàn chuyên gia khảo cổ đến đó để khảo sát.

Lưu Hoán Thanh đáp lại lời cô.

Nghe vậy, Dương Tử Mi vui vẻ vô cùng, theo như cô đoán thì chắc khu cổ mộ mà ông nói kia chính là khu cổ mộ trên tấm bản đồ.

Thế nên cô giả vờ kinh ngạc rồi hỏi :

- Vậy các chú có tìm thấy khu cổ mộ đấy không?

Nhưng Lưu Hoán Thanh chỉ cười khổ lắc đầu :

- Nhóm của chúng tôi căn cứ vào địa thế phong thủy để tìm huyệt động, tuy có tìm ra long mạch nhưng không tài nào tìm thấy lối vào lăng mộ mà đám trộm mộ kia nói. Sau đó cục cảnh sát đưa một tên trong số đó đến để phân biệt địa hình như hắn ta cũng không tìm được. Có lẽ do lúc đầu bọ họ vô tình vào được thôi, còn ra về sau ra ngoài thế nào thì lại rất mơ hồ kỳ quặc. Vậy là sau kiểm tra nơi đó tròn một tháng, đội khảo cổ của chúng tôi đành phải tay trắng trở về.

Họ không tìm thấy lối vào cổ mộ sao?


Ngày đó sư phụ cô đã từng nói rằng ông ấy đuổi theo một đám trộm mộ đó vào cổ mộ, rồi sau đấy lại ra ngoài một cách quỷ dị.

- Đúng rồi! Tiểu Mi, vì sao cháu lại hỏi chuyện Châu Tây? Chẳng lẽ cháu quen người ở đấy sao?

Lưu Hoán Thanh hỏi cô.

- Vâng ạ! Cháu từng nghe sư phụ mình kể là ông ấy từng vô ý lọt vào tòa cổ mộ đó, nhưng mà sau đó lại đi ra một cách đầy quái lạ, nên cháu thấy rất hứng thú.

Dương Tử Mi gật đầu rồi nói.

- Thì ra là vậy! Chỉ tiếc là chúng tôi còn chẳng có ai vào được đó. Thật đáng tiếc! Mới đầu nghe mấy tên trộm mộ kia kể lại, thì tôi cảm thấy ngôi mộ đó không phải văn hóa cổ mộ tồn tại trong thời kỳ lịch sử mà chúng tôi biết. Có lẽ nó xuất hiện ở một thời nào đấy chưa ai biết đến. Nếu tìm ra được thì đó tuyệt đối sẽ là một phát hiện vĩ đại, chấn động năm châu.

Lưu Hoán Thanh nói, gương mặt đầy vẻ đăm chiêu.

Dương Tử Mi nghe ông nói vậy thì vô thức đưa tay sờ sờ cổ mình.

Đúng vậy! Cô cũng rất mong mình có thể tập hợp đầy đủ tấm thẻ gỗ đào để tìm ra bí mật trong khu cổ mộ đất với Long Trục Thiên, để xem xem rốt cuộc huyết thống của anh là gì.

Còn về phần nhà họ Lưu, cô có thể nhìn ra họ chỉ là huyết mạch của người bình thường, khác hẳn với Long Trục Thiên.


Huống chi, Dương Tử Mi nhớ là Tuyết Hồ từng nói rất có thể chiếc vòng tinh thạch màu lam trên tay cô kia và cả bài hát mà Long Trục Thiên hát đều thuộc về hồ tộc của anh ta.

Còn huyết mạch của nhà họ Lưu thì chỉ là một bộ phận trong nhánh đó mà thôi.

Một lát sau, Lưu Thiên Vũ mang tấm ảnh về.

Sau đó anh đưa một tấm ảnh vừa mới được rửa và phơi xong cho Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi đưa tay đón lấy bức ảnh rồi nhìn nhìn, bỗng nhiên tim cô lại khẽ thắt lại.

Sư phụ, rốt cuộc người đang ở đâu?




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,509
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 894: hai kẻ ngốc


>

Tạm biệt nhà họ Lưu xong thì Dương Tử Mi quay lại cầu để lái xe về.

Sau khi trở lại nhà họ Tống, cô thấy Sadako đang ngồi trên ghế giữa sân, ngửa đầu nhìn trời đầy ngơ ngẩn.

Sao lại ngẩn người ra rồi?

Dương Tử Mi thấy cô như vậy thì biết chắc chắn là do viên Tinh Mang Toản kia.

Nhưng khi nhớ lại câu nói kia của bà cụ thì cô lập tức quyết định sẽ không đưa nó cho Sadako.

Nghĩ vậy nên Dương Tử Mi giả vờ không biết gì, đi lên nói :

- Em về rồi đây.


Thấy cô về Sadako cũng khôi phục lại tinh thần, vội vàng đứng lên nói chuyện với giọng điệu xa cách :

- Chủ nhân về rồi đấy à.

- Ừ.

Dương Tử Mi gật gật đầu, cô cũng chẳng hỏi lí do vì sao mà Sadako ngẩn người nữa mà chỉ bảo :

- Tiểu Thiên đâu? Vẫn đang ngủ à?

- Vâng.

Sadako gật đầu trả lời, đôi mắt cô đen láy nhìn chằm chằm Dương Tử Mi với vẻ ái oán trách móc.

Dương Tử Mi bị cô nhìn như vậy thì suýt chút nữa thì đưa viên Tinh Mang Toản kia cho Sadako.

Nhưng cuối cùng cô vẫn kìm lại.

- Thế tôi đi tìm Tiểu Thiên.

Nói rồi Dương Tử Mi rẽ vào phòng của Tiểu Thiên, lảng tránh ánh mắt của Sadako.

Vào đến nơi thì thấy Tiểu Thiên vẫn đang cuộn tròn ngủ mê man như con mèo nhỏ trên giường.

Còn Liên Y thì ngồi bên cạnh nhìn nó ngủ.

Trước khi rời khỏi nhà, Dương Tử Mi đã bảo nó chăm sóc Tiểu Thiên, ai ngờ nó làm thật, chăm sóc nó hết nước hết cái, điều này khiến cô cảm động vô cùng.

Liên Y thấy cô về thì nhảy từ trên ghế xuống, dúi đầu vào lòng cô làm nũng.

- Vất vả cho mày quá Liên Y.

Sau khi sờ sờ đầu nó một cái, Dương Tử Mi nói :


- Tiểu Thiên vẫn ngủ suốt vậy sao?

Liên Y vội lắc lắc đầu.

Cô ôm Liên Y rồi ngồi xuống ghế, khi duỗi tay sờ thử vào mặt Tiểu Thiên để kiểm tra nhịp đập của nó thì Dương Tử Mi phát hiện sức mạnh kỳ quái đó vẫn còn, nhưng có vẻ đã yếu đi đôi chút, như thể nó đã bị đan điền của Tiểu Thiên hấp thụ rồi vậy.

Cô chỉ mong đây là sức mạnh bình thường có lợi cho Tiểu Thiên, chứ đừng là tà đạo.

Vào lúc Dương Tử Mi đang định đứng lên thì nghe thấy tiếng gọi khẽ của Tiểu Thiên :

- Chị ơi…

Dương Tử Mi quay đầu thì thấy Tiểu Thiên đang ngồi trên giường, khuôn mặt đáng thương vô cùng, nó nhìn cô rồi mở miệng nói :

- Em đói quá.

- Tên nhóc này! Em ngủ lâu thế không đói mới là lạ đấy!

Thấy nó tỉnh dậy, Dương Tử Mi vội thả Liên Y xuống rồi lấy một bình sữa cho nó uống.

Sau khi nhận lấy bình sữa, Tiểu Thiên tu ừng ực một hơi hết sạch.

- Cuối cùng cũng thấy có chút sức sống.

Tiểu Thiên uống hết bình sữa xong thì đưa tay xoa xoa bụng với vẻ mặt thỏa mãn :

- Đói chết mất thôi! Chị ơi, chị mau bảo Sadako nấu cháo cho em đi, em phải ăn một bữa thật no nê mới được

- Chỉ sợ em không ăn được thôi.

Dương Tử Mi nói rồi bế nó dậy, đặt lên chiếc cũi trẻ em :

- Giờ còn buồn ngủ không?


- Khỏe hơn chút rồi.

Tiểu Thiên thè lưỡi nói :

- Em cảm giác giấc ngủ này dài như cả thế kỷ vậy.

- Tên nhãi này! Em có biết chị sợ thế nào không hả?

Sau khi mắng nó một trận, Dương Tử Mi kể lại chuyện mình phát hiện ra thuốc ngủ trong máu và một luồng sức mạnh kỳ quái trong kinh mạch của Tiểu Thiên ra cho nó nghe.

Tiểu Thiên nghe xong thì thử vận khí rồi nói :

- Em chẳng thấy có gì khác ngày thường cả. À cơ mà thấy hơi nóng máu kiểu muốn bùng cháy chạy như điên ấy.

- Thế em thử bò trên đất đi, trẻ con mà cứ ngồi xe mãi không tốt đâu.

Dương Tử Mi nói xong thì đặt nó xuống đất.

Thấy cảnh này, Liên Y trực tiếp dùng đuôi vỗ vào mông Tiểu Thiên mấy cái rồi lúng búng nói vài câu “cha cha…” như kiểu cưỡi ngựa.

Tiểu Thiên cũng bò ra ngoài, dáng vẻ vô cùng phối hợp.

Còn Liên Y thì tiếp tục vỗ vào mông nó một cách khoái trá.

Dương Tử Mi thấy hai đứa đùa như hai kẻ ngốc thì buồn cười đến đau cả bụng.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,509
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 895: cuộc chiến dơ bẩn (1)


>

Vụ Chu Khiết Oánh gây tan nạn giao thông rồi bỏ chạy không hề được lên báo, nhưng lại bị đăng tải trên hai bài viết trên mạng, ngay sau đó lại bị xóa đi không dấu vết, thậm chí công an còn vào cuộc tra xét và buộc tội chủ bài viết là bịa đặt làm rối loạn trật tự xã hội. Vụ này khiến những người bất mãn vụ Chu Khiết Oánh đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sợ mất mật, không ai dám lên tiếng ho he gì nữa.

Còn về phần hai người bị đâm kia, vì bị ba mươi vạn nhân dân tệ bịt miệng nên cũng kín như bưng, không nói gì hết. Khi có phóng viên đến hỏi thì lại bảo mình không cẩn thận nên mới bị tai nạn.

Khi Tăng Thiên Hoa tìm được Hồng Y thì phát hiện cô đã cắt cổ tay tự sát trong bồn tắm.

Chứng kiến cảnh tượng máu me của cô vương vãi khắp nơi thế này, nhớ lại quãng thời gian bọn họ gắn bó bên nhau thì tim Tăng Thiên Hoa như vỡ vụn.


Nhưng mà ông cảm thấy rất lạ.

Ít nhiều gì thì ông đã quen cô hơn nửa năm.

Theo như những gì ông biết thì cô không phải loại người động tí là tự sát.

Sau đó pháp y đến kiểm tra thì phát hiện quả nhiên cô bị người khác dìm vào bồn tắm sau đó cắt cổ tay của cô nhằm ngụy tạo hiện trường giả.

Tăng Thiên Hoa hiểu đây chắc chắn là vụ án giết người diệt khẩu.

Mấy ngày nay việc làm ăn của ông cháu ông cũng gặp muôn vàn khó khăn, ngay cả cháu gái mình đi chơi cũng bị người khác chọc thủng lốp xe.

Tình cảnh bên Hoàng Hoa Sâm cũng chẳng khá hơn là bao, thằng con trai đang học trung học của ông đang đi trên đường cũng bị bọn côn đồ đánh cho một trận tơi tả.

Mà mẹ ông thì phát hiện một quả mìn giả trong túi rau mà bà mua về.

Tóm lại, cả nhà bọn họ rơi vào trạng thái bất an khó tả.

Không thể chịu được nữa, Hoàng Hoa Sâm lập tức gọi điện cho Chu Cường:

- Làm người đừng nên quá ti tiện thị trưởng Chu à.


- Ha ha! Phó bí thư Hoàng sao thế? Từ trước đến nay Chu Cường tôi luôn quang minh lỗi lạc, ông bảo tôi ti tiện chỗ nào cơ? Ông đừng có lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử chứ phó bí thư Hoàng.

Nghe vậy, Chu Cường cười rồi nói.

- Thị trưởng Chu à, có câu tục ngữ thế này, giữ lại cho người khác con đường sống để sau đỡ phải khó xử. Làm người đừng nên quá tuyệt tình, không sau này sẽ không còn đường lui đâu.

Khi thấy Chu Cường muốn giết chết ông và Tăng Thiên Hoa, lại còn khủng bố người nhà mình mà vẫn thong dong bình tĩnh như không thì Hoàng Hoa Sâm tức đến nỗi hộc máu mồm.

- Ha ha! Hình như phó bí thư Hoàng nói lời này hơi có ý khủng bố thì phải. Chẳng lẽ ông không biết điện thoại của tôi có chức năng ghi âm sao? Ông có biết nếu tôi mà gửi đoạn ghi âm này cho cánh nhà báo thì ông sẽ gặp bao nhiêu rắc rối không?

Chu Cường cười to một tiếng rồi nói.

Hoàng Hoa Sâm nghe vậy thì lòng trầm xuống.

Ông thật không ngờ Chu Cường lại ghi âm cuộc nói chuyện này.

Đúng là một tên cáo già khó chơi!

Nghĩ đến đây, ông cúp máy, không nói gì nữa, sau đó vội gọi điện thoại cho Tăng Thiên Hoa để hẹn gặp mặt tại nhà hàng Lục Thủy Sơn Trang.

- Chu Cường làm việc rất cẩn thận, rõ ràng chúng ta biết mọi việc đều do ông ta làm nhưng lại chẳng làm gì được. Thầy Tăng à, giờ chúng ta phải làm gì đây?


Sau khi gặp được Tăng Thiên Hoa, Hoàng Hoa Sâm nói với vẻ mặt âu sầu :

- Chúng ta thì lại không thể làm những việc bỉ ổi như ông ta được.

- Lẽ ra thầy muốn ra tay với con gái ông ta, định báo cáo lên trên về vụ cô ta sở hữ hơn hai trăm khu bất động sản, nhưng không được. Ai ai cũng biết Chu Khiết Oánh là đệ tử của Đổ vương, nên cũng kiếm được không ít do khả năng chơi đổ thạch cao siêu. Do vậy chúng ta hoàn toàn không có chứng cứ chứng minh cô ta tham nhũng được.

Tăng Thiên Hoa hút một điếu thuốc rồi nói tiếp :

- Trước kia chúng ta đều xem nhẹ Chu Cường, nếu sớm biết ông ta âm hiểm như vậy thì thầy nên ngăn cản con đường thăng quan tiến chức của ông ta vào cái ngày ông tranh cử chức thị trưởng rồi.

- Đúng vậy. Chúng em còn ở cùng phòng với nhau suốt bốn năm đại học cơ. Ông ta xuất thân nhà nông, nhìn thì có vẻ trung thực thật thà, luôn luôn đối xử rất tốt với mọi người. Khi bọn em vừa mới bước chân vào con đường chính trị, vì nể tình cùng là bạn học nên em còn giúp đỡ ông ta suốt, mãi cho đến mười lăm năm sau, khi mọi người cùng ứng tuyển vào chức cục trưởng thì mới nhìn rõ bộ mặt thật của ông ta. Nhưng thật không ngờ giờ ông ta còn muốn giết chúng ta nữa.

Hoàng Hoa Sâm nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ hãi.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,509
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 896: cuộc chiến dơ bẩn (2)


>

- Đúng như lời Nữu Nữu nói, con người này đúng là ác độc như rắn rết.

Tăng Thiên Hoa nhìn Hoàng Hoa Sâm một cái rồi nói :

- Em đã nói chuyện này với bí thư Lý chưa?

- Vẫn chưa. Chưa tìm được bất kỳ bằng chứng nào mà em đã vội nói với bí thư Lý thì ông ấy sẽ trách em cố ý công kích Chu Cường rồi nảy sinh ác cảm với em mất.

Hoàng Hoa Sâm lắc đầu ủ rũ nói.

- Em nói đúng. Trước khi chưa có được bằng chứng xác đáng, chúng ta không thể hành động lỗ mãng được.


Tăng Thiên Hoa cũng đồng ý với suy nghĩ của ông. Sau đó hai người họ bắt đầu thương lượng xem nên làm thế nào để tìm được điểm yếu của Chu Cường.

Sau một hồi lâu bàn bạc, cuối cùng hai người đã nghĩ ra được mấy phương án. Vào lúc chuẩn bị rời khỏi Lục Thủy Sơn Trang thì lại đụng độ Chu Cường và bí thư Lý Ninh Kiệt.

- Ô! Sao phó bí thư Hoàng với ông Tăng lại đi cùng nhau thế này? Tôi ngưỡng mộ tình thầy trò của hai người quá đi mất, mấy chục năm rồi mà vẫn thân thiết như cũ.

Chu Cường thấy hai người thì mở miệng nở nụ cười giả tạo xông lên chào hỏi.

Còn Lý Ninh Kiệt thì đứng một bên nhìn hai người một cái, miệng ông hơi mấp máy. Tuy ông không nói gì nhưng vì đã ở cạnh ông ta bao nhiêu năm nên chỉ cần nhìn hành động của Lý Ninh Kiệt, Hoàng Hoa Sâm đã hiểu ông ta đang không hài lòng với mình.

Do vậy lòng ông lập tức trầm xuống.

Nếu là trước kia thì Lý Ninh Kiệt sẽ không bao giờ để ý mối quan hệ giữa ông và Tằng Thiên Hoa.

Nhưng giờ ông lại bất mãn chỉ bởi vì một câu nói của Chu Cường, rốt cuộc là tại sao?

Chẳng lẽ trước đó Chu Cường đã nói gì với ông ta chăng?

Thấy Lý Ninh Kiệt, Tăng Thiên Hoa vội chủ động chào hỏi :

- Lâu rồi không gặp nhỉ bí thư Lý.

- Lâu rồi không gặp ông Tăng. Ông vẫn còn trẻ khỏe quá.

Lý Ninh Kiệt nói, giọng điệu mang theo chút trào phúng.

- Ha ha! Bí thư Lý mới trẻ khỏe ấy chứ. Tôi chỉ như mặt trời sau núi, sắp gần đất xa trời mà thôi.


Đương nhiên Tăng Thiên Hoa cũng nghe ra vẻ thù địch thông qua giọng điệu của ông ta, nhưng cũng chỉ cười nhạt rồi nói.

Trong thời khắc quan trọng này, ông không thể dây vào Lý Ninh Kiệt được.

- Ha! Ông Tăng thật biết đùa! Giờ tôi có chút chuyện, rảnh chúng ta lại tán gẫu nhé.

Lý Ninh Kiệt khẽ cười một cái, không nói nhiều nữa mà trực tiếp bước đi.

Dù thế nào thì ông vẫn còn chút quan hệ với nhà họ Tăng sau lưng Tăng Thiên Hoa ở thủ đô, ông không thể làm căng quá được.

Nhìn bóng lưng của Lý Ninh Kiệt, Tăng Thiên Hoa và Hoàng Hoa Sâm thấy lòng rối như tơ vò, trước nay quan hệ giữa ba người vẫn rất tốt, chẳng hiểu sao giờ lại thành ra như vậy.

Sau khi đưa Lý Ninh Kiệt vào một căn nhà, Chu Cường đi ra thì phát hiện hai người kia vẫn chưa đi, lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười tiến lại gần :

- Phó bí thư Hoàng, ông Tăng, có phải hai người rất bất ngờ với thái độ hôm nay của bí thư Lý không?

- Có phải ông giở trò quỷ gì đúng không?

Hoàng Hoa Sâm lạnh giọng hỏi.

- Ha ha! Sao mà tôi dám giở trò sau lưng bí thư Lý chứ.

Chư Cường cười to rồi nói :

- Chẳng qua do ông Tăng làm sai chút chuyện thôi.

Nghe vậy, Tăng Thiên Hoa nhìn ông với vẻ khó hiểu.

- Ông Tăng à, ông có biết…


Nói đến đây, Chu Cường ghé sát vào tai Tăng Thiên Hoa rồi nói thầm một câu :

- Y Hồng cũng là người phụ nữ của bí thư Lý.

Nghe xong câu này, sắc mặt Tăng Thiên Hoa đại biến :

- Ông nói cái gì?

- Ha ha! Tôi chẳng nói gì hết! Tôi chỉ muốn nói cho ông biết là, Y Hồng không đơn giản như ông nghĩ đâu.

Nói xong, ông ta cười vài cái rồi quay trở lại căn phòng, bỏ lại Tăng Thiên Hoa đang giận đến run người.

Từ trước đến nay Tăng Thiên Hoa luôn cho rằng Y Hồng chỉ là một cô gái đơn thuần đáng thương được ông cứu giúp, nên ông đã đối xử cực kỳ tốt và bao bọc cô vô cùng.

Nhưng ông không ngờ, cô lại bán đứng mình như vậy.

Điều khiến ông bất ngờ hơn là, cô lại còn là một quân cờ được Chu Cường sắp xếp bên cạnh mình và Lý Ninh Kiệt.

Dù có là bất kỳ người đàn ông nào thì cũng không thể chịu được việc mình dùng chung phụ nữ với kẻ khác.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,509
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 897: cuộc chiến dơ bẩn (3)


>

Chả trách một người luôn khách sáo với mình như Lý Ninh Kiệt nay bỗng dưng thay đổi thái độ.

Có lẽ sau này họ sẽ không bao giờ xóa tan được khoảng cách đó đâu.

Hoàng Hoa Sâm nghe vậy thì cảm thấy cả người lạnh toát, trực tiếp kêu lên một câu không ổn.

Sở dĩ Hoàng Hoa Sâm vẫn có thể giữ được cái chức phó bí thư này là vì Lý Ninh Kiệt còn tương đối tán thưởng và bảo vệ ông, lần này ông ta còn đang định để ông tiếp nhận vị trí bí thư của mình nữa kìa.

Nhưng thật không ngờ lại xảy ra một chuyện như vậy.


Chốn quan trường, chẳng ai là không biết đến mối quan hệ giữa ông và Tăng Thiên Hoa cả.

Nếu Lý Ninh Kiệt có định kiến với Tăng Thiên Hoa thì chắc chắn cũng sẽ giữ khoảng cách với ông ta.

Thể nào ban nãy khi nhìn thấy hai người bọn họ, vẻ mặt của Lý Ninh kiệt lại không vui.

Không lẽ lần này ông thua thật rồi sao?

- Xin lỗi Hoa Sâm, em bị thầy hại rồi.

Tăng Thiên Hoa nhìn vẻ mặt buồn rầu của học sinh mình thì lòng cũng trầm xuống, ông cảm thấy rất có lỗi :

- Thật không ngờ thầy từng tuổi này rồi mà vẫn thua trong tay một người phụ nữ. Nếu không phải có Nữu Nữu giúp thì chắc giờ thầy đã sớm thân bại danh liệt rồi. Và cũng may có Nữu Nữu nên mới không lôi bí thư Lý ra.

Tăng Thiên Hoa vừa dứt lời thì đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đấy, sắc mặt đại biến, ông kêu lên một tiếng :

- Không xong rồi!

Nghe ông hét lên, Hoàng Hoa Sâm cũng giật nảy mình :

- Sao thế?


Sau đó hai người cùng quay trở lại căn phòng có tính cẩn mật cực cao kia.

- Y Hồng vừa chết là đã có hồ sơ trong cục cảnh sát rồi. Trước đó thầy nghe cục trưởng nói ông ta đã thông báo chuyện này lên báo. Trước đây thầy từng nghĩ mình là đàn ông độc thân thích một cô gái kém mình bao nhiêu tuổi thế này cũng chẳng phải chuyện lạ gì, huống hồ giờ thầy đã rút khỏi giới chính trị, mấy lời đồn kia cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mình cả. Cùng lắm là chỉ bị người ta chê người vụ trâu già gặm cỏ non thôi nên cũng chẳng để ý nữa. Lúc đó thầy chỉ muốn mau chóng công bố sự thật cái chết của Y Hồng để bắt được tên đầu sỏ Chu Cường mà không ngờ cô ta còn có quan hệ với Lý Ninh Kiệt, nếu chuyện này mà bị điều tra thì…

Tăng Thiên Hoa vừa phân tích vừa nói.

Nghe ông nói vậy, sắc mặt Hoàng Hoa Sâm cũng trầm xuống :

- Xem ra lần này Chu Cường còn muốn bí thư Lý chết chung cùng chúng ta nữa.

- Nhưng mà Hoa Sâm, chúng ta không có bằng chứ gì chứng minh mọi chuyện đều do Chu Cường đứng phía sau thao túng Y Hồng cả. Ngược lại thì Lý Ninh Kiệt sẽ nghĩ chúng ta sắp xếp Hồng Y bên cạnh mình để lật đổ ông ta, vậy nên mới về một phe với Chu Cường

Tăng Thiên Hoa nói với giọng điệu lo lắng :

- Giờ Y Hồng đã chết rồi, không ai có thể chứng minh cô ấy là người của Chu Cường nữa.

- Aizz!

Bỗng Hoàng Hoa Sâm thở dài một hơi, ông cảm thấy lòng mình nặng trĩu.

Vào đúng lúc này thì Dương Tử Mi gọi điện đến cho Tăng Thiên Hoa.


- Ông ơi, ông phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi. Cháu có dự cảm Hoàng Hoa Sâm sẽ chết trong mấy ngày tới.

Vì mối quan hệ ông cháu nên lúc nãy Dương Tử Mi đã bói một quẻ cho Hoàng Hoa Sâm, sau đó cô phát hiện ông hoàn toàn không có khả năng thay đổi tình thế.

- Cháu đừng ăn nói lung tung nữa. Nữu Nữu, cháu có phải thần tiên đâu mà biết được người khác sắp chết chứ?

Bây giờ Tăng Thiên Hoa đang rất phiền lòng nên khi nói chuyện, ngữ điệu có chút trách móc cô.

- Ông phải tin cháu ông à.

- Được rồi cháu đừng nói nữa, chuyện của ông ông sẽ tự mình giải quyết. Giờ ông bận chút, nói chuyện sau nhé.

Vừa nói dứt lời, Tăng Thiên Hoa trực tiếp cúp điện thoại.

Sau đó ông nhìn về phía Hoàng Hoa Sâm thì phát hiện sắc mặt của ông ta bỗng trở nên xám ngắt, môi tím tái,tay ôm ngực ngã ra ghế…




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,509
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 898: tiết lộ thân phận


>

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

---------------------

Ngay lập tức, Hoàng Hoa Sâm được đưa vào bệnh viện, bác sỹ chẩn đoán ông bị tắc nghẽn tim mạch cấp tính, may mà đưa đi cấp cứu kịp thời nên mới nhặt được cái mạng của ông ta từ tay thần chết về. Nhưng phía bệnh viện bảo tình hình không được khả quan lắm, trong mấy ngày tới có thể phát tác bất cứ lúc nào, họ khuyên nên để nằm viện cho tiện quan sát.


Nghe vậy, Tăng Thiên Hoa quay qua nhìn gương mặt tím tái của Hoàng Hoa Sâm một hồi.

Rõ ràng còn đang khỏe mạnh, sao tự nhiên lại bị tắc nghẽn tim mạch chứ?

Hơn nữa còn vào đúng thời khắc quan trọng thế này nữa.

Đột nhiên ông nhớ lại những lời mà Dương Tử Mi đã nói với mình, lòng lập tức trầm xuống.

Chẳng lẽ Nữu Nữu thực sự có dự cảm phi thường thế sao?

Cô thực sự có thể biết được một người sắp chết?

Tăng Thiên Hoa nghĩ đến đây thì lập tức gọi điện cho Dương Tử Mi, kể lại tình hình của Hoàng Hoa Sâm cho cô nghe :

- Nữu Nữu, ông không ngờ dự cảm của cháu là đúng, rốt cuộc là vì sao?

- Ông à, tuy bí thư Hoàng đã được cấp cứu kịp hời, nhưng sẽ không trụ được đến tối mai đâu, các ông hãy chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất đi.

Dương Tử Mi nhắc nhở ông.

- Thật sao?


Nghe vậy, Tăng Thiên Hóa bỗng thấy lòng mình trầm xuống, ông không kìm được hỏi cô một câu:

- Vậy ông phải làm sao bây giờ?

- Ông, cháu thực sự không giấu ông nữa. Từ nhỏ cháu đã theo học huyền học, thuật bát quái xem mệnh. Tuy cháu biết ông không tin, nhưng có vài thứ, cho dù ông không tin thì nó vẫn sẽ tồn tại.

Vào lúc này rồi thì Dương Tử Mi cũng chẳng giấu diếm thân phận của mình làm gì nữa.

Bởi vì cô biết tình cảnh của Hoàng Hoa Sâm và Tăng Thiên Hoa đang ngày càng nguy hiểm, phải hóa giải ngay thì ông ấy mới có thể qua được kiếp nạn này.

- Cháu không đùa chứ Nữu Nữu? Mấy thứ huyền học như này dù có ảo diệu đến đâu thì cũng chỉ dùng để lừa người khác thôi. Cháu còn nhỏ, học cái gì không học, lại đi học thứ này, bây giờ không phải lúc để đùa đâu.

Nghe cô nói những thứ này thì Tăng Thiên Hoa nhíu mày vẻ không tin.

- Cháu thực sự không lừa ông đâu. Hay là thế này đi, ông đưa cho cháu ngày sinh tháng đẻ và tên tuổi của một người để cháu bói một quẻ xem, nếu quẻ bói mà đúng thì ông phải tin cháu, còn không thì cháu cũng không ép nữa. Nhưng mà người này không được có quan hệ ruột thịt với ông, vì cháu không thể xem cho người cùng huyết thống được.

Để chứng minh, Dương Tử Mi đành phải dùng cách này.

Tăng Thiên Hoa nghe vậy thì suy nghĩ một lúc, rồi sau đó nói ngày sinh tháng đẻ và tên tuổi của con dâu mình ra.

Giờ người con dâu này của ông đang ở thủ đô, nên dù là người Quảng Nguyên cũng ít ai biết đến, chứ đừng nói gì Dương Tử Mi.


Sau khi bấm đốt tay tính toán, Dương Tử Mi đã nói một cách chính xác từ bối cảnh gia đình, những sự kiện lớn xảy ra trong đời của con dâu ông ra, ngay cả việc cô sinh non trong âm thầm cũng đúng một trăm phần trăm.

Tăng Thiên Hoa càng nghe thì càng thấy kinh ngạc, nhưng vẫn chưa tin nên ông lại nói sinh nhật và tên tuổi của một người con dâu khác ra.

Và Dương Tử Mi cũng vẫn nói không sai câu nào.

- Ông à, nếu ông không tin cháu thì ông có thể gọi điện đến thành phố A của cháu. Mấy vị quan to ở đấy chẳng ai là không biết đến cháu cả, nếu không ông nghĩ cháu dựa vào đâu mà lại khiến Mộ Dung Vân Thanh không tiếc tiền tài để đánh một canh bạc lớn thế chứ?

Dương Tử Mi nói.

Ít nhiều gì thì Tăng Thiên Hoa cũng hiểu được con người Mộ Dung Vân Thanh, ông cũng biết anh ta là một người cao ngạo, không bao giờ chịu khuất phục người khác. Nhưng anh ta lại nghe lời một người còn kém tuổi mình như Dương Tử Mi, thậm chí, lúc nói chuyện còn tỏ vẻ khiêm tốn nữa chứ.

Trước nay ông vẫn luôn tin tưởng vào khoa học hiện đại, không bao giờ dính đến mấy chuyện mê tín dị đoan hay thầy phong thủy xem tướng kiểu này, thậm chí ông còn có chút bài xích.

Mà giờ, đứa cháu ông yêu thương lại là thầy phong thủy bói đâu trúng đó, điều này khiến ông khó mà chấp nhận được.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,509
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 899: khó mà cướp người từ tay tử thần


>

- Ông cậu à, chuyện ông có tin con hay không để sau đi. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là mọi người nên xử lí hậu sự của bí thư Hoàng cho thật tốt.

Dương Tử Mi thấy Tăng Thiên Hoa vẫn còn rất do dự đành nói.

-Con… Chắc chắn sự việc sẽ như vậy sao?

-Vâng ạ.

-Vậy để ông cậu thương lượng cùng cậu ấy một chút xem sao, việc này thật sự quá là…

Tăng Thiên Hoa không biết nên diễn tả tâm trạng lúc này của mình như thế nào.


Lúc này ông còn chưa kịp làm quen với thân phận thầy bói của Dương Tử Mi nhưng mà trong tiềm thức của ông đã vô thức tin theo lời của Dương Tử Mi nói rồi.

Ông trở lại phòng bệnh, lúc này Hoàng Hoa Sâm đã tỉnh lại nhìn ông rồi yếu ớt hỏi.

-Thầy Tăng, tình huống hiện tại của em thế nào?

Tăng Thiên Hoa không đành lòng khi nhìn Hoàng Hoa Sâm.

Tuổi của Hoàng Hoa Sâm mới hơn bốn mươi mà thôi, còn đang trong thời kì sung sức. Nếu quả thật giống như lời Dương Tử Mi nói Hoàng Hoa Sâm không cầm cự nỗi qua buổi tối ngày mai, thì thật là quá đáng tiếc mà…

Tình cảm giữa hai người bọn họ vô cùng sâu đậm, vừa là thầy mà cũng vừa là bạn cùng giúp đỡ nhau đi đến được ngày hôm nay.

Vậy mà lúc này phải gặp cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?!

Nghĩ vậy, trong lòng ông không khỏi đau như cắt…

Thấy sắc mặt của Tăng Thiên Hoa vô cùng nặng nề còn pha chút đau buồn, Hoàng Hoa Sâm tất nhiên đoán được tình huống của mình không được lạc quan lắm.

-Thầy Tăng, nói đi em muốn biết tình huống lúc này.

Lúc này tâm tình Hoàng Hoa Sâm cũng đã trấn tĩnh lại đôi phần, ông nhìn Tăng Thiên Hoa với bộ dáng chờ đợi số phận.

-Hoa Sâm, em có tin vào mấy thứ như thầy bói, tướng số không?

Tăng Thiên Hoa hỏi.

Hoàng Hoa Sâm không hiểu tại sao thầy Tăng lại hỏi mình như vậy, nhưng vẫn gật đầu.


-Em tin chứ! Năm ngoái lúc em đi Thái Lan đã gặp được một vị đại sư, ông ấy nói với em rằng bản thân em năm nay có tử kiếp. Lúc trước em còn chưa tin nhưng mà bây giờ muốn không cũng khó.

-Cháu gái của thầy vừa nói… Nó là một thầy tướng, nó nói em...

Tăng Thiên Hoa nhìn Hoàng Hoa Sâm, không nỡ lòng kể ra chân tướng mọi việc, sợ nói ra thì ông khó mà chấp nhận được.

-Cô bé cũng nói em có sinh tử kiếp đúng không? Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào thoát khỏi vận mệnh à? Em cố gắng biết bao năm, cuối cùng vẫn là công dã tràng sao?!

Giọng nói của Hoàng Hoa Sâm có chút bi thương.

-Em cũng đừng tin nó làm gì, con nít con nôi thì biết cái gì chứ?!

Tăng Thiên Hoa vội an ủi.

-Không phải đâu, lúc trước gặp cháu gái nhà thầy, em cảm giác trên người Tử Mi có một dòng từ trường rất kì quái, đôi mắt của cô bé cũng rất kì lạ giống như vị đại sư mà em gặp ở Thái Lan vậy. Dường như có thể xem thấu linh hồn của người khác, nếu như cô bé nói em khó tránh khỏi kiếp này thì em sẽ tin.

Hoàng Hoa Sâm nói bằng giọng điệu vô cùng âu sầu.

Tăng Thiên Hoa cũng im lặng.

Tại sao ông chưa từng cảm thấy có gì đặc biệt trên người Dương Tử Mi chứ?

-Thầy Tăng, cho cháu gái của thầy tới gặp em một chuyến được không? Em muốn nói chuyện với con bé một chút.

Hoàng Hoa Sâm suy nghĩ một hồi rồi nói.

Tăng Thiên Hoa bấm điện thoại gọi cho Dương Tử Mi, báo số phòng bệnh cho cô biết.


Dương Tử Mi vội vàng chạy xe đến bệnh viện.

-Tử Mi à, không phải con biết y thuật sao? Nhìn thử xem có thể giúp Hoa Sâm hay không? Có khi châm cứu có tác dụng đó?!

Tăng Thiên Hoa thấy cô, chợt nhớ tới lần trước cô giúp Tống Huyền trị bệnh bèn ôm hy vọng hỏi thử cô.

Dương Tử Mi cười khổ.

-Ông cậu à, bí thư Hoàng là người đã bị tử thần chọn trúng con không thể giành được từ tay tử thần đâu.

Ngoại trừ sư phụ cô, Dương Tử Mi sẽ không bao giờ vì bất cứ người nào mà nghịch thiên cải mệnh nữa. Huống hồ chi chỉ là một người không thân thiết như Hoàng Hoa Sâm.

Ông và Tống Huyền khác nhau.

Tống Huyền tuy bị ung thư nhưng chỉ là một đại kiếp nạn, trên người không có cái khí u ám như của Hoàng Hoa Sâm nên cô có thể giúp đỡ chữa trị được.

Còn Hoàng Hoa Sâm thì thuộc dạng người số mệnh đã tận, tuổi thọ cũng hết. Cô cũng không ngu gì mà đắc tội với tử thần.

---HẾT---




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,509
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 900: trộm long tráo phụng.


>

Cuộc nói chuyện của hai người bọn họ bên ngoài cửa đã bị Hoàng Hoa Sâm ở trong phòng vệ sinh nghe được.

Nghe xong thì không khỏi khiến sắc mặt của ông trở nên trắng bệch, tay chân lạnh như băng, ngồi thừ ở trên giường môi run rẩy, toàn thân không còn chút sức lực.

-Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ mình thật sự phải chết sao?

Hoàng Hoa Sâm không tự chủ thì thào với bản thân, hai tay yếu ớt vuốt lòng ngực của mình.

Lúc này, Tăng Thiên Hoa và Dương Tử Mi cũng bước vào.

-Hoa Sâm, có phải trong người lại thấy không khỏe rồi không? Cần gọi bác sĩ tới hay không?


Tăng Thiên Hoa lo lắng hỏi.

Hoàng Hoa Sâm khoát tay, hai mắt nhìn Dương Tử Mi nói.

-Tiểu Mi, cháu nói cho tôi biết! Cuối cùng thì tôi còn sống được bao lâu nữa?

-Chắc là không đến ngày mai đâu.

Dương Tử Mi tuy không đành lòng nói ra sự thật tàn khốc này nhưng không thể không nói được, để ông ta sớm có thể an bài hậu sự cho thật tốt.

Mặc dù trước đó đã nghe lén hai người nói chuyện, Hoàng Hoa Sâm cũng đã chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này nghe những lời này từ miệng Dương Tử Mi nói ra cả người ông giống như bị búa tạ đập vào vậy.

Dương Tử Mi lấy ngân châm ra, châm vào mấy huyệt vị của Hoàng Hoa Sâm giúp ông trấn tĩnh lại.

-Hoa Sâm, nếu như chuyện này là thật thì em tính làm như thế nào đây?

Tăng Thiên Hoa thương tiếc nhìn Hoàng Hoa Sâm, lo lắng hỏi.

-Em không thể chết được!

Hoàng Hoa Sâm lắc đầu nói.

-Tranh đấu với Chu Cường bao nhiêu năm nay rồi, đến thời khắc mấu chốt này lại chết đi. Vậy khác gì tạo điều kiện cho tên kia thuận lợi thăng chức?! Em quả thực không cam lòng!

Dương Tử Mi thầm thở dài.


Mạng còn không giữ được, còn muốn dùng một chút hơi tàn mà tranh đấu làm gì?

-Thầy Tăng, em muốn tiếp tục kéo dài tính mạng của mình đến khi nào đánh bại được Chu Cường thì mới thôi. Nếu lúc này mà chết đi thật sự em không cam lòng đâu!

Vẻ mặt Hoàng Hoa Sâm mong chờ nhìn Dương Tử Mi .

-Tiểu Mi, cháu có thể nhìn ra được tình trạng của tôi vậy có cách nào giúp tôi hóa giải được kiếp nạn này không? Năm trước lúc tôi ở Thái Lan có gặp một vị đại sư, ông ấy nói có thể giúp tôi hóa giải kiếp nạn này! Đáng tiếc lúc ấy tôi cho mấy lời đó là vô căn cứ chẳng để trong lòng làm gì.

Dương Tử Mi cười khổ.

-Nếu có thể giúp… Thì nể mặt ông cậu, tất nhiên cháu sẽ ra tay hỗ trợ. Nhưng mà vào năm trước, tử thần vẫn chưa đến gần đúng là có thể lẩn tránh nhưng mà hiện tại đã quá muộn rồi. Cho dù vị đại sư kia cũng không giúp ông được đâu, ông tranh thủ thời gian an bài hậu sự cho tốt đi tránh việc ra đi quá vội vàng.

Hoàng Hoa Sâm cuối đầu xuống, nói với vẻ không cam tâm.

-Tôi không cam lòng, thật sự không cam lòng!!!

-Đó là số mệnh rồi, dù không cam lòng thì ông cũng chẳng thay đổi được đâu! Thời gian không còn nhiều nữa, nếu như cháu mà là ông thì không tiếp tục xoắn xuýt đấu tranh với Chu Cường làm gì nên về ở cạnh người nhà của mình lần cuối đi.

Dương Tử Mi thật lòng khuyên nhủ.

Hoàng Hoa Sâm trầm mặc một hồi lâu, khoác tay ra hiệu cho Dương Tử Mi đi ra ngoài, ông có chuyện muốn nói cùng với Tăng Thiên Hoa.

Dương Tử Mi bước ra bên ngoài chờ.

-Thầy Tăng, thầy cũng biết em theo nghiệp này không phải vì bản thân, à là vì sự thịnh vượng của nhà họ Hoàng. Vạn nhất mà em chết đi thì nhà họ Hoàng cũng xong đời, sẽ trở thành một trò cười cho người trong thôn. Em tuyệt đối không muốn chuyện này xảy ra, em phải tiếp tục làm rạng rỡ tổ tông mới phải.

Hoàng Hoa Sâm nắm lấy tay Tăng Thiên Hoa.


-Cho nên em muốn nhờ thầy giúp một chuyện.

So với bất cứ ai thì Tăng Thiên Hoa là người hiểu rõ Hoàng Hoa Sâm nhất, ông gật đầu nói.

-Chỉ cần thầy có thể làm được, thì thầy nhất định sẽ giúp!

-Em có một đứa em, mong thầy giúp em trộm long tráo phụng để nó thay thế thân phận của em mà sống tiếp.

-Hả?

Tăng Thiên Hoa bị suy nghĩ này của Hoàng Hoa Sâm dọa sợ.

-Sao có thể làm thế được chứ?

-Thầy cũng biết em còn một đứa em có bộ dạng cực kỳ giống mình, cũng thông minh tài hoa nhưng mà bởi vì em, nó mới mở một cửa hàng nhỏ ở trong nhà. Để cho nó thay thế em, thì sẽ nhanh thôi, em muốn nó thay em đánh bại Chu Cường!

Hoàng Hoa Sâm nói.

Tăng Thiên Hoa thấy Hoàng Hoa Sâm như vậy thì cũng trầm tư hồi lâu.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,509
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 901: lục thủy sơn trang (1)


>

Thấy Hoàng Hoa Sâm vẫn còn sống sờ sờ trên các phương tiện truyền thông làm cho Dương Tử Mi vô cùng khó hiểu.

Bất luận cô tính thế nào kết quả đều là Hoàng Hoa Sâm đã tử vong.

Một người đáng lý phải chết rồi, như thế nào còn sống được chứ?

Chẳng lẽ mình tính sai sao?

Dương Tử Mi nghĩ hoài vẫn không ra.


Cô bắt đầu hoài nghi năng lực bấm đốt tay của chính mình.

Cô sợ trước kia mình dòm lén thiên cơ quá nhiều, do vậy mà ông trời mới thu lại dị năng của mình.

Cô nhịn không được gọi điện thoại hỏi Tăng Thiên Hoa.

Tăng Thiên Hoa cũng hẹn gặp cô ở Lục Thủy Sơn Trang.

Lục Thủy Sơn Trang là nơi mà các nhân vật quyền quý thích tập trung nhất.

Nơi này cảnh vật cực kỳ đẹp, không khí thoáng đãng, có bao nhiêu chuyện bực bội chỉ cần ở chỗ này một hai ngày cũng có thể bình tĩnh trở lại.

Huống chi, ở đây còn có nhiều cơ hội kết giao với vài nhân vật khó mà lường được.

Dương Tử Mi dựa theo chỉ dẫn, lái xe tới bãi đỗ xe của chỗ này kiếm một chỗ đậu xong bước đến cửa tụ họp với Tăng Thiên Hoa.

-Tử Mi, con tới đây kiểu gì?

Tăng Thiên Hoa thấy cô bước ra từ bãi đậu xe, thắc mắc hỏi:

-Ông tưởng con ngồi taxi tới đây?


-Tự con lái xe tới.

Dương Tử Mi híp mắt cười nói.

-Thiệt là, con mới mười sáu tuổi, giấy phép lái xe còn chưa có sao lại dám tự tiện lái xe? Nguy hiểm như vậy Tống tiên sinh cho con mượn xe sao? Làm sao mà anh ta có thể yên tâm được như thế chứ?

Tăng Thiên Hoa không nhịn được bèn cất lời quở trách.

-Ông cậu à, chuyện này không liên quan tới Tống tiên sinh đâu, tự con lái xe tới Quảng Nguyên, ở chỗ này tự mình lái xe còn thuận tiện hơn ngồi taxi nhiều. Mặc dù con còn nhỏ nhưng kĩ thuật lái xe không tệ lắm đâu, ông cứ yên tâm.

-Quảng Nguyên không giống thành phố A nho nhỏ của con đâu, kiểm tra bằng lái xe rất nghiêm ngặt. Lỡ mà còn bị bắt lại còn không có giấy phép lái xe, thêm việc đang ở tuổi vị thành niên nữa sẽ bị phạt nặng lắm đó.

-Ha ha, ông cậu à không có ai dám kiểm xe con đâu.

Dương Tử Mi lè lưỡi nói.

Tăng Thiên Hoa cũng đành bất đắc dĩ xoa đầu Dương Tử Mi, cùng cô bước vào trong Lục Thủy Sơn Trang.

Vừa bước vào Dương Tử Mi cảm ứng được linh khí bên trong vô cùng nồng đậm, nhắm mắt lại cảm nhận có thể cảm thấy linh khí từ bốn phía tụ lại, khá giống nhà của cô là một tụ linh chi địa. Vì vậy hoa cỏ cây cối trong này có vẻ xanh tươi hơn nhiều, không khí cũng vô cùng thoáng đãng.

Cô nhịn không được mở thiên nhãn ra, phát hiện ở đây có một tầng cát khá mỏng khí màu trắng bao phủ xung quanh, không biết là chỗ này tự nhiên hình thành tụ linh chi địa hay giống như nhà cô do có người bố trí Tụ Linh Trận.


Có thể bố trí Tụ Linh Trận ở một chỗ như thế này, cũng không phải là cái giá mà người bình thường có thể bỏ ra ngay cả cô muốn bố trí cũng có chút khó khăn.

-Ông cậu ơi, Lục Thủy Sơn Trang này được thành lập được bao lâu rồi?

Dương Tử Mi hiếu kỳ hỏi.

-Nếu muốn nói về nguồn gốc của nơi này, phỏng chừng cũng hơn một trăm năm. Chủ quán ở đây cũng không phải người Trung Quốc chúng ta, mà là người Nhật Bản.

Tăng Thiên Hoa thấy bộ dạng của Dương Tử Mi vô cùng hứng thú, tiếp tục giải thích.

-Nơi này đất thiêng sinh nhân tài, không khí lại thoáng đãng là nơi mà những người có thân phận ở Quảng Nguyên nghỉ ngơi, đặc biệt là để nuôi dưỡng con người. Tử Mi, sau này cậu dẫn con ở trong đây cảm giác vô cùng thoải mái.

-Ha Ha, lão Tăng ông lợi hại thật đấy! Vừa rồi mới chết một tình nhân trẻ tuổi, hiện tại lại cặp kè với một cô bé đáng yêu thế này. Trâu già thích gặm cỏ non, quả thật không tệ chút nào?!

Sau lưng vang lên một giọng nói có giọng điệu kỳ quái.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,509
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 902: lục thủy sơn trang (2)


>

Tăng Thiên Hoa và Dương Tử Mi quay đầu lại phát hiện ra là thị trưởng Chu Cường.

-Thị trưởng Chu, ăn cơm có thể ăn bậy nhưng mà lời nói không thể nói lung tung, đây là cháu gái của tôi.

Tăng Thiên Hoa tức giận nói.

-Ha ha, lúc đầu là họ hàng xa sắp tới thành họ hàng gần chứ gì?! Ha ha…

Chu Cường cười quái dị vài tiếng.

Tăng Thiên Hoa đỏ mặt lên.


-Ông có thể vũ nhục tôi, nhưng không được phép vũ nhục nó!

-Vũ nhục nó hồi nào? Không có nha, tôi đang khen tiểu cô nương này xinh đẹp đáng yêu mà!

Chu Cường nói bằng giọng điệu kì quái, sau đó nhìn nhìn hai người giả bộ lo lắng.

-Aiya, Chu lão tôi không có thời gian tám chuyện với ông nữa, tôi còn có hẹn với bí thư Lý với uỷ viên Trần đi đánh gôn rồi, thời gian sắp tới quả thực quá bận rộn.

Chu Cường vừa dứt lời, ngẩng đầu bước đi.

Tăng Thiên Hoa tức giận đến nỗi run rẩy toàn thân

Dương Tử Mi trừng mắt nhìn hắn, từ ngón tay cô bắn ra một luồng âm sát khí quấn quanh dây nịt của Chu Cường.

Pặc!

Dây nịt của Chu Cường đột nhiên đứt làm hai.

Bởi vì vừa giễu cợt Tăng Thiên Hoa xong, tâm tình của Chu Cường còn đang sung sướng ngửa đầu sải bước đi không để ý tới dây nịt của mình.

Dây nịt của Chu Cường mang là hàng Hermes chính hiệu, chất lượng không giống như đồ nội địa, ai mà ngờ nó có thể đứt đôi chứ?!

Đang bước đi đột nhiên ông ta cảm thấy eo mình có hơi lỏng lẽo, cả thân dưới mát lạnh người xung quanh thì đang nhìn mình với ánh mắt khác thường.

Chu Cường ông ta vội vàng cúi đầu xuống, mới phát hiện ra quần của mình đã tụt xuống tận đầu gối.


Ông ta chợt giật mình, vội khom người xuống kéo quần lên nhưng lại cảm giác sau lưng có chút mát lạnh. Tại sao ông ta không thể khom người đến eo, tay thì không kéo tới quần chỉ có thể cắm mặt xuống chân mình.

-Hì hì...

Xung quanh truyền đến tiếng cười khẽ của nữ khách và nhân viên phục vụ.

Chuyện này làm ông talúng túng gần chết, không ngừng đưa tay với xuống chân.

Nhưng mà mấy năm gần đây do Chu Cường ăn uống quá nhiều, bụng đã phình to ra cho dù cố gắng như thế nào cũng không với tới quần được.

Không cẩn thận cả người Chu Cường chợt ngã nhào trên mặt đất.

Bộ dáng kia vốn đã buồn cười nay còn buồn cười hơn.

May mắn thay lúc này thư ký của Chu Cường đi ra tìm ông ta thì thấy bộ dáng của Chu Cường như vậy, mới đỡ ông ta dậy kéo quần lên giúp.

Quần của ông ta cần phải có dây nịt mới buộc lại được nên thư ký của Chu Cường quyết đoán tháo dây nịt của mình ra đưa cho Chu Cường mang vào, còn cậu ta thì tự tay giữ quần của mình.

Chu Cường chật vật bước vào một căn phòng không người, ngồi bên trong rít gào chửi bậy thề phải kiện Hermes một trận.

Vốn Tăng Thiên Hoa còn đang bị Chu Cường chọc giận run cả người, thấy tên kia bị như vậy không nhịn được cười đến đau cả bụng.

-Nữu nữu, buồn cười chết ông cậu rồi! Tiếc là ông quên mang theo camera nếu mà chụp được cảnh này, đúng là kiệt tác!

Tăng Thiên Hoa vô cùng hớn hở nhìn Dương Tử Mi nói.

-Đây là hậu quả của diễu võ dương oai, ha ha.


Dương Tử Mi cũng cười cười, theo chân Tăng Thiên Hoa đi lên quán cà phê nằm ở tầng cao nhất của Lục Thủy Sơn Trang.

Tăng Thiên Hoa muốn cô vừa uống cà phê, vừa thưởng thức cảnh quan của Lục Thủy Sơn Trang sau đó mới nói mấy chuyện liên qua đến Hoàng Hoa Sâm.

Tất cả phòng ở quán cà phê đều được xây kín, tính riêng tư vô cùng cao rất thích hợp với ai muốn bàn chuyện công việc hay chuyện riêng tư.

Tăng Thiên Hoa biết Dương Tử Mi sẽ thích nơi này nên đã sớm đặt một phòng có vị trí ngắm phong cảnh tốt nhất.

-Nơi này quả thật rất đẹp.

Dương Tử Mi bước lên tầng cao nhất, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh cảm thán nói.

Đứng ở đây cô phát hiện ra chỗ này chính là một tụ linh chi địa tự nhiên, chứ không phải dựa vào Tụ Linh Trận mà hình thành.

Khắp Lục Thủy Sơn Trang, vừa vặn lọt vào bên trong một cái linh nhãn không ngừng hấp thụ linh khí xung quanh.

Cái linh nhãn này, linh khí so với linh nhãn ở hắc đầm kia càng thêm dồi dào.

Rốt cuộc là trước đây ai lại có tuệ nhãn như vậy, có thể tìm được một chỗ như thế này.




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom