Cập nhật mới

Dịch Full Hữu Tình Tất Ứng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Hữu Tình Tất Ứng

Hữu Tình Tất Ứng
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tần Tự - Thái tử gia Bắc Kinh là một con chó điên chính hiệu, anh còn vô cùng trân trọng chuỗi phật châu trên đeo trên cổ tay mình.

Nghe nói chuỗi hạt ấy có được chính là do người trong lòng đã từng bước quỳ gối, cầu xin nơi cửa Phật cho anh.

Từng có một cô ảnh hậu vô tình chạm phải chuỗi hạt, ngay ngày hôm sau đã bị cấm sóng, xoá sạch hình ảnh chẳng còn tung tích.

Trong bữa tiệc hôm ấy, tôi bất cẩn làm đổ rượu lên cổ tay Tần Tự.

Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi lạnh thay tôi.

Lại chẳng ngờ được rằng, anh chỉ rút một tờ khăn giấy rồi nhẹ nhàng lau sạch, thờ ơ bảo: “Không sao, tiếp tục đi.”

Đêm đó, Tần Tự được như mong muốn, đeo một chiếc chuông nhỏ lên mắt cá chân tôi.

Tiếng chuông lanh lảnh trắng đêm chẳng ngừng...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Trong tiệc mừng doanh thu phòng vé đạt 20 tỷ.

“Mấy người nghe tin gì chưa, hai ngày trước ảnh hậu Ôn không cẩn thận chạm vào chuỗi phật châu trên cổ tay Tần tổng có một cái thôi, đến nay đã bị cấm sóng hoàn toàn rồi.”

“Sao mà không biết được, bây giờ tất cả các nhãn hàng đều huỷ hợp đồng với cô ta rồi, Ôn Tinh còn phải bồi thường một khoản kếch xù nữa đất.”

“Nghe nói chuỗi phật câu kia là của Tần phu nhân tặng chồng đấy, đúng là hâm mộ quá đi, được Thái tử gia nâng niu đến như vậy cơ mà!”

Lúc này, Thái tử gia trong lời bàn tán của bọn họ đang vân vê ly rượu trong tay, sắc mặt vô cùng lạnh nhạt.

Đạo diễn lau mồ hôi trên trán, cũng không hiểu sao đột nhiên hôm nay anh lại tới nơi này thăm hỏi.

Tuy bộ phim này thắng được rất nhiều tiền, nhưng Tần Tự cũng chẳng phải người sẽ quan tâm đến những con số chẳng đáng nói ấy.

“Tần tổng, hôm nay rồng tới nhà tôm, thật là vinh hạnh quá. Không biết là có chuyện gì?”

Tần Tự gõ nhẹ ngón tay lên bàn.

Nghe xong câu nói kia, anh lười biếng ngẩng đầu lên: “Không có chuyện gì, tiếp tục đi.”

2.

“Tần tổng, tôi là Phó Mang, nữ chính số 1 của bộ phim này. Tôi xin mời ngài một ly, cũng rất biết ơn ngài vì đã cho tôi cơ hội này, sau này tôi sẽ cố gắng ngày càng phát triển, hết lòng vì Công ty Truyền thông JM!”

Cô ta bưng chén rượu, mỗi bước đều vô cùng uyển chuyển lả lướt.

Mùi nước hoa nồng nặc đập thẳng vào mặt, Tần Tự hơi nhíu mày.

Anh châm một điếu thuốc, đôi mắt hơi híp lại, ánh nhìn đảo qua đám người đang đứng phía sau, cuối cùng dừng lại trên người tôi vài giây.

“Mùi nước hoa của cô ta quá nồng, đổi thành cô đến mời đi.”

Tôi bị Tần Tự điểm danh, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Tôi kiên nhẫn rót một ly rượu, bước qua chỗ anh.

“Tần tổng, tôi mời anh, cảm ơn anh đã đầu tư cho bộ phim của chúng tôi.”

Tần Tự mặt mày lạnh tanh, bưng ly rượu trước mặt lên, một hơi cạn sạch.

Đạo diễn và nhà sản xuất đồng thời thở phào một hơi, còn nở nụ cười cực kỳ mập mờ.

“Mộc Mộc, đêm nay cô cứ ngồi bên cạnh Tần tổng đi, nhất định phải để ý đến ngài ấy đấy!”

Lời từ chối còn chưa nói khỏi miệng, người đại diện của tôi đã hai mắt rưng rưng, khiến tôi cực kỳ có ảo giác mình sắp cặp kè qua đêm với ông chủ lớn, rồi nổi tiếng sau một đêm.

Tôi im lặng uống một ngụm nước hoa quả.

Tôi ra mắt đã 10 năm nay, đến bây giờ vẫn còn được tính là minh tinh tuyến 18 chẳng có lấy một tác phẩm tiêu biểu nào.

Thứ duy nhất tỏa sáng là khuôn mặt của tôi.

Nếu dùng hai chữ để miêu tả, chắc chắn nó sẽ là: hút hồn!

3.

Tôi phát hiện ra có một ánh mắt tràn đầy ác ý đang nhắm thẳng vào mình.

Vừa ngẩng đầu nhìn, đã thấy Phó Mang.

Cô ta bị Tần Tự từ chối ngay trước mắt mọi người, cực kỳ xấu hổ, nên tính hết tủi hổ này qua, muốn chèn ép tôi.

Tôi cong môi cười khẽ, cũng chẳng thèm đặt cô ta vào mắt.

Cô ta còn chủ động khiêu khích: “Mộc Mộc, cô ngồi bên cạnh Tần tổng mà không biết điều à? Nhanh tay rót rượu cho Tần tổng đi kìa.”

Tôi quay qua nhìn chén rượu của anh.

Ngón tay vừa chạm vào bình rượu, người đứng phía sau đã đẩy tôi một cái thật mạnh.

Khiến tôi mất đà lao thẳng về phía trước.

Tình huống này quá gấp, tôi đưa tay chống lên mặt bàn, còn bất cẩn quơ phải chén rượu ngay bên cạnh.

Rượu trắng cứ thể đổ thẳng vào cổ tay Tần Tự.

4.

Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, im lặng chờ Tần Tự nổi giận.

“Khương Mộc toi đời rồi, ảnh hậu Ôn có bao nhiêu mối quan hệ trong giới còn không tránh nổi chuyện bị cấm sóng, huống chi là một minh tinh không tên không tuổi như cô ấy.”

“Mấy người nói nghe coi, liệu trong cơn thịnh nộ, Tần tổng có giếc chếc cô ấy mất không?”

“Sao mà nói nổi, ai chẳng biết Tần tổng nâng niu chuỗi phật châu kia đến như thế nào!”

Tần Tự nhíu mày.

Trợ lý vội vàng đưa khăn giấy cho anh.

Ngón tay thon dài của Tần Tự chậm rãi lau sạch phật châu, hệt như thứ đeo trên tay ấy là báu vật quý giá nhất trần đời.

Ba phút trôi qua.

Đối với người trong tiệc, ba phút này thật sự dài đến vô tận.

Đạo diễn mạnh dạn giải thích: “Tần tổng, Khương Mộc không cố ý đâu, ngài…”

Nhìn phật châu đã sạch sẽ, bấy giờ Tần Tự mới hài lòng.

“Không sao, tiếp tục đi.”

Tất cả mọi người:???

Bọn họ nghe nhầm đấy à?

Tần tổng không quan tâm nữa sao?

Bởi có sự ưu ái của Tần Tự, tôi lại càng đón được nhiều ánh mắt ghen ghét hơn.

Đáy lòng tôi lại không nhịn được mà cười khẽ.

Chuỗi phật châu trên cổ tay Tần Tự là chính tôi đưa anh đấy.

5.

Từ trong toilet ra ngoài.

Tôi bị Phó Mang chặn lại giữa hành lang.

“Khương Mộc! Tôi khuyên cô một câu, Tần tổng có phu nhân rồi, nếu như người ấy biết cô muốn quyến rũ Tần tổng, cô sẽ sống không bằng chết đấy.”

Tôi lạnh nhạt nhìn Phó mang nhe nanh múa vuốt trước mặt.

Còn không kiên nhẫn mà cau mày lại.

Đợi cô ta nói xong, tôi như nghe một vở hài kịch cực kỳ buồn cười: “Tần phu nhân?”

“Tất nhiên, tôi còn từng gặp Tần phu nhân một lần, cô ấy xinh đẹp như thiên tiên, cô chẳng là cái thá gì cả. Nếu cô dám tới gần Tần tổng, tôi sẽ nói cho Tần phu nhân, bóp nát toàn bộ đường lui của cô từ giới giải trí ra ngoài đấy.”

Cô ta cũng vất vả thật đấy, diễn bộ phim này chỉ để nâng cao độ phủ sóng của bản thân, còn định trèo cả lên giường Tần tổng, tiếc là lại bị chặn đứng giữa chừng.

Sao có thể không tức điên được?

Tôi nghiền ngẫm nhìn về phía sau cô ả.

“Tần tổng, ngài nghe thấy gì không? Phó Mang có quen Tần phu nhân thật sao?”

Phó Mang như nghe được sấm đánh giữa trời quang, cứng đờ xoay người lại: “Tần tổng, tôi…”

6.

Khi cô ta quay lại, mới phát hiện ra mình bị chơi xỏ.

Phó Mang giận điên người, thở phì phò giơ tay lên: “Khương Mộc!”

Tôi tóm lấy cổ tay cô ta, hất sang một bên, bước từng bước đến gần.

“Nếu cô còn muốn an ổn phát triển trong giới giải trí, thì đừng chọc vào tôi.”

Dứt lời, tôi giẫm lên giày cao gót, cất bước rời đi.

***

Tại Tần gia.

Ánh trăng sáng trong treo trên đầu cành.

Khoé môi Tần Tự thoáng cong lên, giọng kính tơ vàng bị anh tiện tay ném lên trên tủ đầu giường.

Tôi vô thức muốn tông cửa chạy mất, lại bị Tần Tự nhanh chân hơn một bước chặn đứng ngay trước cửa.

“Bé Mộc, em biết anh cực kỳ trân trọng chuỗi hạt này, ngày nào cũng đeo trên tay không rời. Hôm nay em lại khiến nó dính bẩn, phải bồi thường.”

Anh nắm chặt eo tôi, không cho tôi cơ hội phản kháng lại.

Thuận thế ức hiếp, triền miên vô tận.

Tôi muốn đẩy anh ra, cuối cùng lại thành càng ôm càng chặt.

Cuối cùng, mặt mày tôi đỏ bừng, đành phải thoả hiệp: “Bồi thường thế nào?”

Anh lấy ngay ra dây đỏ đeo chuông bạc dã chuẩn bị từ lâu, buộc lên mắt cá chân của tôi.

Dây đỏ siết lại.

Chuông bạc leng keng.

Thắt trên mắt cá chân trắng như tuyết, đẹp khắc vào tim.

Tiếng chuông lanh lảnh trắng đêm chẳng ngừng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


7.

Sáng sớm, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn ghi chú.

“Chị Từ, làm sao thế?”

Vừa mở miệng tôi đã giật mình, sao họng lại khàn đến thế này rồi?

Người được gọi là chị Từ sững người, ngay sau đó rống lên như sư tử Hà Đông: “Cô còn hỏi tôi làm sao! Cô chọn ai không chọn, cứ nhất quyết phải quyến rũ Tần tổng, bây giờ nhân dân khắp cả nước biết cô làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình Tần tổng rồi! Vất vả lắm tôi mới tìm được cơ hội để cô rạng rỡ tiến lên, lần này cô toi rồi, một tháng sau kết thúc hợp đồng rồi, cô còn như thế, thà tôi mặc kệ cô còn hơn!”

Tần Tự ăn mặc chỉnh tề đi từ toilet ra, giọng điệu chị Từ cũng không tính là nhỏ, anh hơi cau mày lại.

Chị Từ nghe được tiếng đóng cửa, lập tức lạc giọng: “Cô đang ở cạnh ai!?”

Bây giờ tôi còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.

Miệng đi trước não, chưa kịp suy nghĩ đã thốt lên: “Tần Tự.”

Lời ra khỏi miệng tôi mới giật mình, vội vàng che miệng muốn vớt vát lại đôi chút.

Chị Từ bên đầu dây kia liều mạng hít sâu: “Khương Mộc! Cô lăn đến công ty cho tôi, ngay - lập - tức!”

8.

40 phút sau, tôi chạy tới công ty.

Hotsearch treo đỏ cả Weibo:

#(Khương Mộc có gì dùng nấy, dựa vào gương mặt quyến rũ Tần tổng)

#(Phó Mang ra mặt thay Tần phu nhân, hai người họ là chị em thật sao?)

#(Trên cổ Khương Mộc đầy dấu hôn, trải qua một đêm xuân cùng ai, Tần tổng hay một người khác?)

Chị Từ đứng bên cửa sổ, vội vàng gọi cho bộ phận truyền thông đang PR: “Phó Mang đẩy cái hotsearch kia lên, rốt cuộc cô ta muốn gì? Mấy người mặc kệ để nghệ sĩ cùng một công ty xâu xé nhau sao?”

Ai cũng là hồ ly ngàn năm cả, bộ phận PR chỉ nói vài câu tắc trách qua loa.

“Bây giờ chuyện này bị đẩy thành hot đến thế, sao mà ép xuống trong một sớm một chiều được. Chị Từ yên tâm, chúng tôi sẽ chú ý chuyện bên ấy đầu tiên, không để chị chờ lâu đâu!”

Nói xong còn chẳng đợi Từ Anh đáp lại, cúp điện thoại cái roẹt.

Tôi chống cằm, trên màn hình điện thoại là video phỏng vấn được Phó Mang đăng lên sáng nay.

Giọng điệu cô ta cực kỳ kích động.

“Đã biết người ta là người có gia đình, còn giả bộ ngây thơ rồi yêu thương nhung nhớ! Có giải thích thế nào cũng không chối được cái danh làm kể thứ ba, Tần phu nhân khóc đến nỗi hai mắt sưng húp cả rồi, lòng tôi đau chết đi được, ôm chị nhỏ một cái.”

Nói bóng nói gió tôi và Tần phu nhân.

Tôi cười lạnh: “Đúng là không biết điều.”

Chị Từ vỗ một cái vào gáy tôi: “Cô giải thích tôi nghe xem, những… dấu đỏ trên người cô là cái gì? Đừng nói với tôi đây là muỗi cắn, tôi nghe thấy trong nhà cô có người đấy, không lẽ là Tần tổng thật? Cô đi làm kẻ thứ ba thật đấy à?”

Tôi biết không thể giấu nổi nữa.

Dứt khoát nói đến chuyện tôi và Tần Tự kết hôn nhưng không công bố cho chị biết.

Từ Anh trợn mắt há hốc mồm, miệng rộng đến độ nhét được một quả trứng gà vào trong.

Còn áp tay lên trán tôi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không sốt mà nhỉ, hay là bị Phó Mang châm chọc khiêu khích mà phát điên rồi? Cô ngấp nghé Tần tổng thì cũng không thể nói như vậy được chứ.”

Tôi chống cằm, cười như không cười nhìn thẳng vào chị.

Sau nửa ngày.

Chị Từ hỏi: “Là thật sao?”

Tôi chẳng nhịn được nữa, phì cười thành tiếng: “Là thật.”

9.

Từ Anh hớn hở vỗ tay, đi qua đi lại: “Quá tốt, giờ xem ai còn dám khinh thường cô nữa, Tần tổng tiện tay nói một câu thôi, vô số tài nguyên sẽ được đưa tới trước mặt ngay.”

Chị Từ vô cùng hưng phấn, hệt như tôi đã sắp đứng vào lễ trao giải Kim Mã đến nơi rồi.

“Nên là đêm qua cô ở chung với Tần tổng thật, những cái… dấu đỏ kia cũng là do Tần tổng để lại?”

Tôi “ừm” một tiếng.

“Chị Từ, chị vẫn than em không hot còn gì, bây giờ đã hot rồi đấy thôi.”

“Tôi muốn tự cô hot lên, chứ đâu phải bị người ta bôi đen!”

“Chị từng nói bôi đen cũng là hot.”

“...”

Cuối cùng Từ Anh cũng ngửi được mùi hơi sai sai: “Ý cô là gì?”

“Chị Từ, bây giờ em không muốn công khai quan hệ với Tần Tự.”

Từ Anh thắc mắc: “Vì sao lại thế? Người khác cầu còn không được, cô có chỗ chống lưng mạnh vậy lại không cần?”

“Rất phiền.”

Từ Anh giả bộ “Cô xem tôi có tin không”, còn nhìn tôi chằm chằm.

“Chị Từ, càng ngày chị càng không dễ lừa rồi.”

“...”

10.

Một lát sau, chị Từ như bừng tỉnh “à” một tiếng.

“Nên cô cược với Cảnh tổng, nếu cô tự dựa vào bản thân lăn lộn được trong giới giải trí, thì sẽ không phải về nhà kế thừa gia nghiệp nữa?”

Lý do này nghe quá thiếu đòn.

Chị Từ không thể tin nổi.

“Tần tổng cũng cứ vậy đồng ý luôn?”

Nhắc tới chuyện này, tôi lại cảm thấy đau thịt.

Tần Tự từng không chỉ một lần muốn công khai, đều bị tôi cản lại cả.

Mà cái giá phải trả sẽ được bồi thường theo một cách khác.

Từ Anh: “Thôi không sao, bây giờ vấn đề lớn nhất là bên kia cũng không xử lý tốt, nhất là việc cô và Tần tổng cùng ngồi trên hotsearch rồi, lại bị nói thành qua đêm với đàn ông lạ.”

Mà người đàn ông này, ngoài Tần Tự thì còn ai vào đây?

Nếu dân mạng mà biết được, sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

Cuối cùng, chị cau mày: “Được rồi, bôi đen cũng là hot. Mấy ngày nữa chương trình truyền hình thực tế của đạo diễn Lý, cô tự lo cho bản thân đi, tranh thủ tẩy trắng một chút. Còn hotsearch kia, tôi sẽ tạo áp lực cho bộ phận PR để họ nhanh nhanh xoá đi.”

“Được.”

11.

Chớp mắt cái đã tới chương trình thực tế.

Kịch bản hôm nay là dã ngoại, hình thức là phát sóng trực tiếp.

Khách mời có ba nam ba nữ.

Làn đạn đồng loạt chạy qua:

[ Tôi nhìn nhầm hả, Khương Mộc chưa bị Truyền thông JM cấm sóng nữa kìa, sao vẫn còn nhảy nhót được ở đây thế? ]

[ Khương Mộc giải thích xem nào, hôm đó cô qua đêm với ai, Tần tổng sao? ]

[ Lầu trên nói chuyện nghe buồn nôn thế, ai mà không biết Tần tổng và Tần phu nhân tình cảm son sắt, vô cùng ân ái, sao mà vừa mắt loại người không biết xấu hổ như Khương Mộc được, không chừng là lêu lổng với đàn ông lạ đó. ]

Lập tức đẩy độ hot của chương trình lên cực cao.

Đạo diễn: “Quay Khương Mộc và Phó Mang nhiều hơn đi, khán giả thích xem.”

Phó đạo diễn không hiểu: “Bình luận nói Khương Mộc toàn theo chiều hướng tiêu cực, đây là bôi đen chương trình của chúng ta mà?”

Đạo diễn không nói gì, chỉ cho hắn số người xem và xu hướng dẫn đầu.

Phó đạo diễn lập tức hiểu ra.

Quả nhiên, hắn không lên được chức đạo diễn cũng có nguyên nhân cả.

Từ khi Phó Mang phát ngôn mình là chị em của Tần phu nhân, fans hâm mộ tăng hơn 10 vạn người, danh tiếng cũng cực tốt, cô ả nếm được ngon ngọt rồi còn muốn vắt đến tận cùng.

“Khương Mộc, hay là cô xin lỗi Tần phu nhân trước hơn 10 vạn người hâm mộ đi, sau đó rời khỏi ngành giải trí, thể hiện cho fans biết thế nào là quay đầu là bờ.”

Những lời này của cô ả đã gián tiếp thay tôi thừa nhận sự thật làm kẻ thứ ba.

Tôi mỉa mai: “Lý do xin lỗi là gì?”

“Đương nhiên là vì đêm hôm đó cô và Tần tổng… Cô không biết Tần phu nhân đau lòng đến mức nào à, tôi nhìn cũng thấy xót.”

Làn đạn chạy qua như điên, đạo diễn sắp ngửi thấy mùi tiền đến nơi rồi.

[ Phó Mang sống cuộc sống của tiên nữ nhỏ phải không, nhìn cách cô ấy nhắc tới Tần phu nhân kìa, hẳn là hai người ấy quen thuộc lắm. ]

[ Cười quãi, Khương Mộc làm như mình vô tội lắm, lại còn hỏi lý do, cô phá tan nát nhà người ta rồi, lý do này chưa đủ à? ]

[ Đề nghị cấm sóng Khương Mộc, loại người này không xứng được tham gia chương trình. ]

Bình luận trên làn đạn ngày càng nhiệt, độ hot cũng được đẩy lên cao.

Tôi: “Đêm đó tôi ngủ với chồng, chẳng lẽ còn phải báo cáo cho cô biết à?”

Một câu này trực tiếp vả vào mặt Phó Mang, khiến cô ta trợn tròn mắt.

Chưa nói tới chuyện kết hôn, chỉ cần có bạn trai, nghệ sĩ đã phải chuẩn bị phương án, kế hoạch đầy đủ rồi nhờ vả bộ phận PR mới dám nói ra.

“Khương Mộc, đến người yêu cô còn không có thì móc đâu ra chồng, lý do sứt sẹo thế mà cô cũng nghĩ ra được?”

Tôi chẳng hoảng hốt chút nào: “Còn phải lấy giấy chứng nhận kết hôn cho cô xem à?”

Phó Mang thấy tôi không có ý đùa giỡn, cũng thay đổi cách nói: “Dù cô có chồng rồi thì sao, ai chứng minh được đêm đó cô ở với chồng hay với Tần tổng? Mà cô có ở với chồng thật cũng chẳng liên quan gì, chính mắt tôi còn thấy cô quyến rũ Tần tổng đấy!”

Những lời này của Phó Mang cho fans hâm mộ thêm một đống tin mới.

[ Khương Mộc đúng là không biết xấu hổ, có chồng còn đi quyến rũ Tần tổng, người đại diện ra đây chịu trách nhiệm đi! ]

[ Kiểu phụ nữ như Khương Mộc mà cũng có người thích à? ]

[ Yếu ớt phát biểu một câu, sao tôi lại cảm thấy Phó Mang đang cố tình làm khó Khương Mộc nhỉ, còn cố ý dẫn dư luận công kích cô ấy. Khương Mộc đã nói đêm đó cô ấy ở cùng với chồng, Phó Mang vẫn còn lải nhải, phải gán bằng được tội danh này lên người Khương Mộc mới chịu, cảm giác Phó Mang cũng chẳng phải người tốt lành gì đâu. ]

[ Lầu trên bị điên à? Nói thật biến thành làm người khác khó xử từ bao giờ thế? ]

[ Phó mang và Tần phu nhân là chị em, ra mặt thay chị em bị tổn thương vốn là chuyện nên làm mà! ]

Tôi lạnh nhạt nhìn về phía Phó Mang, trong mắt cô ả đong đầy đắc ý.

“Tiệc mừng hôm ấy, tất cả mọi người đều có mặt, do cô xịt quá nhiều nước hoa gây ảnh hưởng đến Tần tổng nên anh ấy mới bảo tôi mời rượu đấy.”

Phó Mang cắn môi, ánh mắt long lanh như muốn khóc: “Rõ ràng là cô cố ý mượn cơ hội rót rượu, dán lên người Tần tổng mà.”

[ Gì cơ? Phó Mang bị Tần tổng chê bai hả?? ]

[ Ha ha ha ha ha hài hước quãi, mới tưởng tượng lại thôi đã thấy xấu hổ chếc đi được. ]

[ Hai người bên trên đừng độc ác thế có được không, không thấy chị bé Phó Mang sắp khóc rồi à? Tích đức đi trời. ]

“Đêm đó tôi và Tần tổng từ đầu đến cuối vẫn giữ khoảng cách, anh ấy không so đo chuyện tôi làm bẩn phật châu vì chính anh ấy ôn hoà, sao lại biến thành phát sinh quan hệ không đứng đắn rồi? Cô nói thế này, Tần tổng có biết không?”

Vừa chụp mũ xong, Phó Mang bối rối không trả lời nổi.

“Tôi chỉ không đành lòng nhìn Tần phu nhân khổ sở thôi, nếu cô cảm thấy cô không sai thì đâu cần phải xin lỗi.”

“Cô thân với Tần phu nhân lắm sao?”

Phó Mang như chỉ đợi những lời này, cô ta nhìn vào camera:

“Tần phu nhân là chị gái tôi.”

[ Uây, bảo sao Phó mang có khí chất như con ông cháu cha thế, hoá ra là em gái của Tần phu nhân. Vậy Tần tổng cũng chính là anh rể của cô ấy rồi, bảo sao cô ấy tức giận như thế. Ai mà nhìn nổi cảnh anh rể bị người phụ nữ khác quyến rũ chứ. ]

[ Phó Mang trợn mắt nói dối đấy à? Tần phu nhân là thiên kim tập đoàn Cảnh thị, theo tôi biết Cảnh thị chỉ có duy nhất một cô con gái, thất lạc nhiều năm giờ mới tìm về được, sao lại mọc ra cô thứ hai rồi? ]

[ Lầu trên không biết gì đừng có nói linh tinh! ]

Vị lầu trên trực tiếp quăng link Baidu ra, người vừa chất vấn cũng trợn tròn mắt.

Phó Mang đã nghĩ xong lời giải thích từ lâu: “Mọi người hiểu lầm rồi, tôi gọi cô ấy là chị chứ cũng không có quan hệ huyết thống. Tần phu nhân bình thường vẫn hay quan tâm chăm sóc tôi, có gì ăn ngon cũng giữ cho tôi một phần, trong lòng tôi, chị ấy là chị gái tôi yêu thương nhất.”

[ Hoá ra là như thế, hâm mộ tình cảm của hai người thật đấy. ]

[ @(Cách xa lúm đồng tiền ra) Nhìn chị em nhà người ta đi, bao giờ bà mới mời tui một chầu đồ ăn vặt? ]

12.

Đạo diễn Lý thấy độ hot đã đạt đến mức ổn định rồi mới ra mặt.

“Chào mọi người, tôi là đạo diễn Lý của chương trình lần này. Xế chiều hôm nay, mọi người có hai nhiệm vụ, một là dựng lều, hai là chuẩn bị bữa tối.”

“Lều vải của bên nam và bên nữ giống hệt nhau, chúng tôi cũng không cung cấp bất cứ thứ gì cho bữa tối của mọi người, nên mọi người sẽ phải tự tìm trên đảo.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


13.

Trước khi đến, tất cả mọi người cũng đã được nhắc nhở rằng đây là sinh tồn nơi hoang dã chứ không phải tới để hưởng thụ.

Tất cả mọi người cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Phó Mang: “Trước đây tôi đi dã ngoại với Tần phu nhân có tự dựng lều rồi, để tôi phân công mọi người.”

“Điềm Điềm, cô dùng những thứ lặt vặt kia chống lều vải lên đi.”

“Mộc Mộc, cô cắm cây cọc xuống, sau đó đóng lều vào đi.”

[ Phó Mang nhìn quen tay thế nhỉ, đúng là thiên sứ nhỏ! ]

[ Thiên sứ cái cức, xem cô ta đang làm gì đi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người dựng lều mà cắm cả cây cọc xuống đất thế này, cô ta từng dựng lều thật đấy à? Chưa bị gió thổi bay cả người lần lều là may rồi. ]

“Á!”

Nghe tiếng động, tôi quay đầu nhìn sang.

Lúc này, toàn bộ khách mời của chương trình cũng vây lại.

Phó Mang chỉ bị xước một chút xíu trên đầu ngón tay, mọi người phản ứng thái quá rồi.

“Có băng cá nhân không chị, tranh thủ dán vào, còn có thời gian diệt khuẩn nữa.”

Người vừa lên tiếng là Triệu Điềm Điềm, nghệ sĩ mới ký hợp đồng với Truyền thông JM, đi theo hình tượng ngọt ngào.

Tôi không qua đó, chỉ im lặng rút cọc sắt bị Phó Mang cắm thẳng xuống đất lên, chỉnh thành một góc 45 độ.

[ Ha ha ha ha ha cười chếc mất, tôi mới thấy sự bất đắc dĩ trong mắt Khương Mộc đó hả? ]

[ Là tôi thì tôi cũng chịu, tự xưng là biết dựng lều một cách “chuyện nghiệp” mà đến kiến thức cơ bản cũng chẳng có, tôi nghi ngờ Phó Mang chưa bao giờ dựng lều đấy. ]

[ Mấy người đừng đẩy câu chuyện đi xa, không thấy chị nhỏ bị thương rồi sao? ]

[ Cái vết xước bé tí đó cũng gọi là “bị thương” à? ]

[ Chỉ tôi thấy Phó Mang đang tỏ ra yếu ớt đáng thương đấy à? Xước sát tí thôi cũng xé thành chuyện to, còn muốn tất cả mọi người vây quanh cô nàng nữa? ]

Sau khi băng bó kỹ càng, Phó Mang lên tiếng: “Cảm ơn mọi người, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian dựng lều thôi, một lát còn phải ra ngoài tìm nguyên liệu nấu ăn đấy.”

Hai cái lều vải tốn bốn tiếng mới dựng xong.

Khi mọi người xuất phát tìm đồ ăn, Mặt Trời đã sắp xuống núi rồi.

14.

Hòn đảo này được tổ tiết mục chuẩn bị trước rất nhiều chim chóc, mọi người nhất trí quyết định bắt gà rừng ăn cho chắc bụng.

Đi hơn một tiếng, cũng không tìm được một cọng lông gà.

Tất cả đều đói đến nỗi ngực dán vào lưng.

“Đi lâu thế rồi, chưa nói tới gà, tới cọng lông gà còn chẳng có.”

“Cứ theo đà này, tới lúc làm xong được mâm cơm, chắc tôi cũng chếc đói rồi.”

“Xì xì.”

“Tiếng gì thế?”

“Hình như là rắn.”

“Gì cơ?! Tôi sợ rắn nhất, chúng ta tranh thủ đi khỏi chỗ này trước đi, tôi không muốn bị rắn cắn đâu.”

Triệu Điềm Điềm cứng người đứng nguyên tại chỗ, toàn thân run lẩy bẩy: “Rắn, hình như có rắn trên chân em…”

Mọi người theo lời cô nàng nhìn qua.

Một con rắn phun lưỡi phì phì đã quấn lên tận đùi cô nàng, tất cả đều ngừng thở không dám tiến lên.

Triệu Điềm Điềm khóc: “Cứu, cứu em với…”

Tôi cau mày: “Đừng nói chuyện, đừng nhúc nhích.”

Đánh rắn phải đánh bảy tắc.

Tôi chậm rãi tới gần, đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với loài máu lạnh này ở khoảng cách gần đến thế, tim đập bịch bịch như sắp bung ra ngoài tới nơi.

Tôi vươn tay, vừa định đánh vào chỗ bảy tắc của nó.

Một cục đá lớn đột nhiên bay tới, con rắn cũng bị kích động, trườn khỏi chân Triệu Điềm Điềm, phóng thẳng về phía tôi.

[ Phó Mang bị điên à, ban nãy Khương Mộc cũng bảo đánh rắn phải đánh bảy tấc, cô ta còn ném thẳng một hòn đá qua. Bây giờ thì hay rồi, lo cho Khương Mộc quá. ]

[ Phó Mang đến đây quấy rối thật đấy à? ]

[ Chị nhỏ cũng vì muốn cứu Triệu Điềm Điềm thôi mà, không phải cố ý đâu, có cần thiết phải nói đến vậy không? ]

Con rắn kia bò lại về nhánh cây, nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Tôi nhặt một cục đá ném về phía nó, nó tránh được.

Còn bị chọc giận, lao thẳng về phía tôi.

Tôi nắm chặt cành trúc trong tay, khi nó nhào đầu về phía trước cũng cắm thẳng vào bảy tấc của nó.

Con rắn giãy giãy hai cái, sau đó mềm nhũn, không cử động nữa.

Tôi nhũn người dựa vào tàng cây.

Má ơi, sợ muốn chếc.

Triệu Điềm Điềm phục hồi tinh thần lại, mi mắt đỏ bừng, thò tay kéo tôi lên.

“Cảm ơn chị Khương Mộc, vừa rồi hẳn cả em với chị mà không cẩn thận sẽ đều bị nó cắn phải không?”

Phó Mang lại dẫn cameraman tới trước mặt tôi, ngạc nhiên kêu lên:

“Khương Mộc, cô giết nó rồi? Đây không phải giống rắn gì đó rất quý à?”

Đồng đội cũng chẳng còn lời nào với cô ta.

[ Phó Mang có ý gì đấy? Không giết, chẳng lẽ để đấy cho nó cắn mỗi người mấy cái à? ]

[ Công ty cho cô ta đi theo hình tượng nào đây? Đây không phải đáng yêu, đây là ngu xuẩn không có não đấy. ]

[ Rõ ràng Khương Mộc bị doạ đến nhũn chân mà cũng không chùn bước, xả thân cứu Triệu Điềm Điềm. Nếu cô ấy không phá hư tình cảm của vợ chồng Tần tổng, tôi thật sự muốn trở thành fan của cô ấy. ]

[ Lầu trên đừng để bị lừa, Khương Mộc cố tình tham gia chương trình để tẩy trắng đó, nhỡ đâu đây cũng là kịch bản được sắp đặt từ trước thì sao? ]

[ Thật đến thế này, Khương Mộc cũng tâm cơ ghê nhỉ. ]

15.

Chuyện này qua đi, mọi người không dám tìm đồ trong rừng nữa, chuẩn bị rời đi, đổi đồ ăn.

“Tốc tốc tốc!”

“Gì gì, tiếng gì thế? Đừng nói là rắn nữa nhé?!”

Tôi chỉ về phía bóng dáng của sinh vật kia: “Không phải rắn, là gà rừng.”

Mọi người cùng trao đổi ánh mắt, quyết định vây bắt nó.

Phó Mang lại bắt đầu chỉ huy: “Mọi người bước chậm thôi, một chốc tất cả bổ nhào qua, chắc chắn sẽ bắt được nó.”

Gà rừng vẫn còn chưa biết nó bị theo dõi.

Đột nhiên, một tiếng “rắc” vang lên.

Phó Mang le lưỡi: “Bất cẩn quá mà, tôi không chú ý nên giẫm vào cành khô rồi—”

Cô ả vẫn còn đang tranh đáng yêu, nhưng lúc này chẳng ai có tâm tình diễn cùng cô ta cả.

“Gà rừng chạy mất rồi, mau bắt nó lại!” Một thiếu niên hô to.

Trừ Phó Mang, bảy người còn lại đều đồng loạt đuổi theo, người xem nhìn cảnh này vừa thấy thê thảm, vừa thấy buồn cười.

Cũng may, cuối cùng gà rừng đã bị tóm lại.

Phó Mang đứng im lại chỗ đợi chúng tôi, bụng đầy lửa giận.

Rõ ràng cô ta mới là center.

Con gà rừng này rất nhỏ, còn chẳng đủ nhét kẽ răng tám người.

Phó Mang nhìn con gà rừng bé tí trong tay tôi: “Khương Mộc, nó nhỏ như vậy, cô cũng nỡ làm thịt nó sao? Nhỏ thế cũng chẳng đủ tám người cùng ăn đâu, tôi đề nghị thả nó ra đi.”

Cô ta muốn xây dựng hình tượng hiền lành lương thiện, không sát sinh.

Nhưng có điều áp dụng ở sai chỗ rồi. Bây giờ ai cũng đói đến mức ngực dán vào lưng, cô ta lại muốn phóng sinh con gà khổ sở lắm mới bắt được, mọi người không thể không tức giận được.

Có điều nể tình cô ta là người có lượng fans đông đảo nhất, nghệ sĩ có độ hot cao nhất.

Nên dù bực bội, mọi người cũng chỉ có thể nhịn lại, không ai chủ động nói ra.

16.

“Bây giờ tất cả mọi người đều đói meo rồi, nếu cô thích thì tự đi mà bắt một con, sau đó phóng sinh đi, đừng mơ tưởng đến con gà rừng của tôi.

Phó Mang giận giữ nhiếc móc: “Nó vẫn chỉ là một em bé, làm gì có tác dụng gì chứ.”

Tôi hít sâu, không muốn nói đạo lý với cô ta: “Chỉ số thông minh của cô cũng còn là một em bé đấy. Bây giờ tôi về nướng gà, hoan nghênh mời cô tình nguyện ở lại nơi này siêu độ cho nó.”

Triệu Điềm Điềm không dám nói lời nào, nhưng nhìn tôi cứng rắn đốp chát lại Phó Mang, trong lòng không nhịn được mà reo hò ầm ĩ.

Tôi vừa đi, tất cả mọi người cũng theo bước tôi.

Phó Mang đột nhiên xông tới, hung hăng va vào người tôi một phát.

Tôi ngã gục xuống đất, đau đến mức hít hà từng tiếng, gà rừng cũng chạy mất.

Mọi người thấy thứ duy nhất ăn được cũng đã chạy mất, cuối cùng không nhịn nổi nữa.

“Phó Mang, cô bị điên à! Gà rừng này của Khương Mộc bắt được, dù cô muốn phóng sinh cũng phải xem Khương Mộc có đồng ý hay không chứ!”

“Vì bắt gà rừng cho mọi người, Khương Mộc vồ gà đến nỗi bắp chân cũng chảy máu. Cô đòi phóng sinh, thế có hỏi ý kiến mọi người chưa?”

Phó Mang vốn tưởng hành động của cô ta sẽ được mọi người ủng hộ.

Không nghĩ lại trở thành thế này.

“Tôi… Tôi không nghĩ nhiều đến thế, tôi chỉ thấy con gà rừng kia đáng thương quá, tôi muốn thả nó, chúng ta có thể tìm những thứ khác để ăn mà…”

“Gà rừng đáng thương, còn chúng tôi phải chịu đói không công vì hành động của cô! Chúng tôi đáng đời, cô tự đi mà thương đi!”

Mi mắt Phó Mang đong đầy nước, chẳng nói được lời nào, cứng người nhìn về phía thiếu niên vừa tức điên mà quát cô ta.

Thiếu niên kia cũng sợ sẽ bị fans của Phó Mang mắng, ảnh hưởng tới chuyện sau này.

Cuối cùng nổi giận đùng đùng, quay người rời đi đầu tiên.

[ Trước đây tôi cực kỳ thích Phó Mang đó, nhưng hành động của cô ta hôm nay gây mất hảo cảm thật đấy, cô ta nghĩ thế này là vô cùng “lương thiện” à? ]

[ Thiếu niên kia là ai đó? Đẩy cho hot đi, mắng quá đúng, Phó Mang úng não rồi, nên bị chửi cho tỉnh. ]

[ Đột nhiên xót xa cho Khương Mộc ghê, khó khăn lắm mới tóm được con gà, lại bị người ta thả cho chạy mất, nhìn bóng lưng cô ấy lẻ loi quá. ]

[ Ngón tay Phó Mang xước có tí thôi đã hô to gọi nhỏ đòi băng bó, bắp chân Khương Mộc bị quẹt trúng rách da thế kia cũng chỉ hít khí mấy lần… ]

[ Chị nhỏ Khương Mộc đỉnh quá, tôi yêu rồi! ]

[ Sao tôi lại cảm thấy Khương Mộc sẽ không phải kiểu người đi phá hoại tình cảm gia đình người khác nhỉ? Chuyện này có hiểu lầm gì không đấy? ]

[ Ủng hộ lầu trên! ]

17.

Mọi người ủ rũ đi vào lều vải.

Triệu Điềm Điềm rót nước cho tôi: “Mộc Mộc, uống chén nước đi chị, có thể giảm được cảm giác đói bụng đó. Đợi sau khi chương trình kết thúc, em mời chị ăn tiệc nha.”

Tôi: “Bên cạnh đảo nhỏ này là biển sao?”

Triệu Điềm Điềm “dạ” một tiếng, lại hỏi tôi: “Mộc Mộc, chị muốn đi bắt cá sao? Bây giờ cũng muộn lắm rồi, không an toàn đâu, chúng ta cố chịu một đêm, sáng mai đi nhé?”

Vừa nói xong, bụng cô nhóc kêu vang “ọt ọt ọt”, cũng xấu hổ gãi gãi đầu.

“Chúng ta chế một ít công cụ bắt cá đơn giản là được, cũng không thể nhịn đói qua đêm được.”

Phó Mang khinh khỉnh nói: “Khương Mộc, mọi người hao phí bao nhiêu sức lực rồi, ai còn có sức mà đi bắt cá với cô. Hay là cứ cố nhịn đi, sáng ngày mai rồi nói sau.”

“Khương Mộc, tôi đi cùng cô, ngày hôm nay mệt quá rồi, nếu không ăn gì thì mai sao mà có sức được đây.”

Tần Hạo là nghệ sĩ của một công ty giải trí khác, trước đây đóng một bộ phim bi kịch rất nổi, độ hot cũng cao lắm.

“Tôi cũng đi, tôi đói đến mức không chịu nổi rồi.”

“Tôi đi với!”

Phó Mang đứng lên: “Mấy… Mấy người!”

“Trên đảo có rất nhiều trúc, mọi người tự bẻ một cây rồi vót nhọn, coi như dụng cụ bắt cá đi.”

Một đoàn người xuất phát tới bờ biển.

Không ai thèm để ý tới Phó Mang.

Cô ả nhìn theo bóng dáng chúng tôi xa dần: “Trễ thế này rồi, tôi xem ai bắt được cá!”

Nói xong bèn chạy vào trong lều.

***

Bên bờ biển, mọi người mở đèn pin chiếu về phía mặt biển: “Bên đây có cá này!”

Mọi người vô cùng phấn khởi, có cá có nghĩa là đêm nay không phải nhịn đói.

Sau một tiếng, chúng tôi bắt được mười ba con cá tất cả, có lớn có nhỏ.

Tuy không thể no bụng, nhưng cũng không đến mức chịu đói.

Quay trở về lều vải, tôi đốt lửa, xử lý qua cá rồi bắt đầu đặt lên nướng.

Mùi thơm phức toả ra bốn phía.

Ban đầu Triệu Điềm Điềm cực kỳ ghét tôi, bây giờ lại vô cùng hâm mộ.

“Chị Mộc Mộc, chị giỏi thật đó, khả năng thích ứng quá mạnh luôn.”

Tôi cười cười không nói chuyện.

Trước khi được Cảnh gia nhận về, đa phần thời gian tôi vẫn luôn tự lực cánh sinh, bắt gà nướng cá cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Tần Hạo: “Mộc Mộc, tôi không có ác ý, cô thật sự dan díu với Tần tổng à?”

“Không phải.”

Tần Hạo nhẹ nhàng thở phào: “Không phải là tốt rồi, hôm nay ở chung, tôi thấy cô cũng chẳng phải kiểu người như thế. Sau này cô giải thích rõ ràng với fans hâm mộ đi, để hiểu lầm mãi như vậy cũng không tốt đâu.”

[ Ánh mắt Tần Hạo không đúng nha, sao hai tai còn đỏ bừng rồi, anh thích Khương Mộc đấy à? ]

[ Anh trai, không được không được! Ngành giải trí nhiều người thế này, sao anh cứ phải đâm vào loại người không biết đúng sai như thế chứ! ]

[ Tôi thấy chuyện Khương Mộc và Tần tổng chắc chắn là hiểu lầm rồi, Khương Mộc không phải loại người như thế. ]

[ Ha ha ha ha ha Khương Mộc là người rừng đấy à, đánh cá bắt gà đều giỏi thế. ]

[ Đây rõ ràng là có sự chuẩn bị, kịch bản được sắp xếp từ trước rồi phải không! ]

18.

Phó Mang nằm trong lều vải ngửi thấy mùi thơm, không ngừng nuốt nước miếng.

Cô ta kéo kín chăn, không nghĩ nữa, không nghe không thấy.

Cuối cùng vẫn không nhịn được, đi ra ngoài: “Khương Mộc, mọi người có nhiều cá như thế, cho tôi một con được không?”

[ Phó Mang chẳng làm gì cả, giờ còn không biết xấu hổ bò ra ngoài đấy à? ]

[ Cô ta đòi nhịn đến sáng mai cơ mà, bây giờ người ta nướng cá xong lại muốn xin ăn, mặt dày vừa thôi. ]

[ Trước đây tôi thích Phó Mang lắm, giờ thì thấy tởm rồi. ]

Không ai đáp lời, Phó Mang xấu hổ đứng nguyên tại chỗ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


19.

Đúng lúc này, đạo diễn lại truyền lời qua loa:

“Các vị, ngày mai chương trình của chúng ta sẽ đón hai vị khách quý, một nam một nữ. Tiết lộ trước cho mọi người một chút, một trong hai người đó là Tần tổng.”

Triệu Điềm Điềm: “Tần tổng cũng muốn tới tham gia show sinh tồn nơi hoang dã à? Đạo diễn Lý không muốn sống trong giới giải trí nữa rồi kìa, còn để Tần tổng tự đi kiếm đồ ăn, kích thích thật đấy.”

Đạo diễn Lý: “...”

Chưa ai nghĩ tới vấn đề này cả.

Một nghệ sĩ khác lên tiếng: “Người đi cùng Tần tổng là Tần phu nhân à?”

Phó Mang vừa nghe đã tỉnh táo lại: “Chắc chắn là vậy rồi, nếu không Tần tổng còn định xuất hiện với ai trên chương trình nữa đây? Tôi đoán lần này Tần tổng đang muốn cảnh cáo ai đó có suy nghĩ không yên phận đấy.”

Những lời này của Phó Mang nhằm vào tôi.

Mọi người vô cùng xấu hổ.

Có người còn đưa cá nướng của mình cho Phó Mang: “Chị Mang, ban nãy con cá này hơi nóng, bây giờ thì ăn được rồi.”

Phó Mang khiêu khích nhìn về phía tôi.

Nhân lúc camera quay đi hướng khác, Triệu Điềm Điềm tháo micro ra, nói nhỏ với tôi: “Chị Mộc Mộc, ngày mai mà Tần phu nhân làm khó chị, chị cứ trốn sau lưng em. Em sẽ bảo vệ chị.”

Tôi cau mày: “Cảm ơn em.”

20.

Sáng sớm hôm sau, Phó Mang sửa soạn xong đã đứng sẵn bên ngoài chờ đợi khách quý.

Thế này lại càng khiến tôi tò mò hơn, bây giờ cô ta không lo lời nói dối bị vạch trần à, sao còn hớn hở đến thế kia?

Tần phu nhân cô ta quen, rốt cuộc là ai?

21.

Một chiếc Maybach đen tuyền dừng ngay tại cửa.

Tần Tự mặc sơ mi trắng và quần tây, ánh mặt trời hắt lên từng lọn tóc anh.

[ Tần tổng!! Tần tổng thật kìa!! ]

[ Tần tổng có nghĩ tới chuyện tiến vào giới giải trí không ạ? Dáng người này, nhan sắc này, một đêm thôi cũng có thể đạt đến đỉnh cao rồi, còn bỏ xa một đám nghệ sĩ nam đấy! ]

[ Người trên xe là ai thế? Tần phu nhân à? ]

Mọi người trông mong nhìn về phía bên kia xe.

Tới khi thấy người trên xe bước xuống, tôi vui vẻ định tiến lên.

Còn chưa cất bước, Phó Mang đã vọt đến.

“Chị ơi, em nhớ chị lắm!”

Tần Ngữ: “???”

“Người đẹp, cô là ai?”

[ Ha ha ha ha ha ha, cười quãi, Phó Mang nhào đến ôm người ta, cuối cùng Tần phu nhân còn không biết người ôm mình là ai. ]

[ Tôi ngồi sau màn hình còn phải xấu hổ thay Phó Mang. ]

Phó Mang: “Chị, chị không nhớ sao, lần trước chị cứu em một lần ở quán bar DK đó.”

Trí nhớ Tần Ngữ rất tốt, cô ta nhắc nhở đến thế, cuối cùng chị cũng nhớ ra.

“Tôi nhớ ra rồi, cũng chẳng phải chuyện lớn, tiện tay mà thôi. Có điều sao cô lại gọi tôi là Tần phu nhân?”

Tôi cố gắng nhịn cười.

Ai ngờ được Tần phu nhân Phó Mang luôn treo bên miệng lại là Tần Ngữ chứ.

Chị gái ruột của Tần Tự.

Chị dùng ánh mắt hỏi thăm tôi đã có chuyện gì, tôi lại im lặng để chị tuỳ cơ ứng biến.

Phó Mang thân mật kéo tay chị: “Chị là vợ của Tần tổng, chắc chắn em phải gọi Tần phu nhân rồi.”

Tần Ngữ: “Cô nhận lầm người rồi, tôi là chị gái Tần Tự, không phải vợ nó. Vợ nó đứng kia kìa.”

Tất cả mọi người đều nhìn theo tay chị.

!!!

Phó Mang không thể tin nổi: “Chị, chị đùa em đấy à?”

Tần Ngữ là người phụ nữ nổi danh trên thương trường, khi không cười, chỉ cần đứng bên cạnh chị cũng cực kỳ áp lực.

“Cô thấy tôi sẽ đùa với cô à?”

[ Quãi quãi quãi, chuyện gì thế này? Sao Khương Mộc lại là Tần phu nhân?! ]

[ Nên đêm đó Khương Mộc thật sự ở cùng chồng, có điều chồng cô ấy là Tần tổng. ]

[ Bảo sao ảnh hậu Ôn động vào phật châu một cái thôi đã bị cấm sóng, Khương Mộc đổ cả cốc nước lên lại chẳng bị làm sao. Vốn phật châu là cô ấy đưa Tần tổng chứ còn ai! ]

[ Nhưng Tần phu nhân họ Cảnh cơ mà? ]

[ Cái này thì tôi biết. Năm đó trước khi Cảnh gia nhận người, Tần phu nhân tên Khương Mộc. Cô ấy còn là Trạng nguyên tỉnh trong kỳ thi Đại học, cũng là thiên tài đó! ]

Tần Ngữ đi tới, lấy một chiếc hộp gỗ cực kỳ tinh xảo ra.

“Chị đi nước ngoài, có mua quà về cho em. Thích không bé?”

[ Vòng ngọc Đế Vương kìa, nhìn kích thước này đi, xa xỉ phẩm đó trời! ]

[ Đương nhiên, chị gái của Tần Tự đấy, chứ mấy người cho đó là phế phẩm à? ]

Phó Mang còn muốn cứu vãn tình thế: “Chị Tần…”

Tần Ngữ cắt ngang lời cô ả: “Tôi không quen cô, đừng gọi tôi như thế.”

[ Chị gái chất quãi, tôi ghét Phó Mang từ lâu rồi, yêu chị yêu chị! ]

[ May mà cô ta tham gia chương trình này, chứ không làm sao tôi thấy bộ mặt thật của cô ta được. ]

22.

Tần Tự lấy chiếc nhẫn tuỳ thân ra: “Vợ à, anh muốn có danh phận.”

[ Nhìn vẻ xin xỏ hèn mọn của Tần tổng kia, cầu Khương Mộc cho danh phận ạ! ]

Sau khi kết thúc chương trình, tôi ngồi chễm chệ trên hotsearch.

#(Sau nhiều năm bí mật kết hôn, Tần tổng hèn mọn cầu danh phận)

#(Khương Mộc — nghệ sĩ nhỏ tuyến thứ mười tám lại là con gái của Cảnh thị siêu giàu)

#(Phó Mang lộ ra bộ mặt thật, chuyên gia giẫm đạp người khác để bò lên trên, cuối cùng bị lộ toàn bộ lòng tư lợi khi tham gia show sinh tồn trực tiếp)

23.

Sau khi quay về công ty, Phó Mang phát điên một trận, đập nát hết mọi thứ trong phòng hoá trang.

Người đại diện cũng mặc kệ cô ta phát tiết.

“Đập xong chưa? Phát tiết xong rồi?”

Phó Mang: “Về sau đừng để tôi thấy kiểu chương trình này nữa, kéo đạo diễn Lý vào danh sách đen đi.”

Người đại diện đưa một tờ hợp đồng cho cô ta.

“Về sau cô muốn tham gia cũng chẳng ai mời đâu. Cô biết bây giờ trên mạng nói cô ra sao không?”

Người đại diện lại ném điện thoại qua: “Tự đọc đi. Bây giờ ai ai cũng chửi cô, tất cả công việc của cô sau này bị huỷ hết rồi, vai diễn cũng đã có người thay thế, những nhãn hàng cô đại diện cũng xoá quảng cáo, nhao nhao gọi điện đòi bồi thường, nói cô tạo ra sức ảnh hưởng xấu tới sản phẩm của họ. Đây là hợp đồng kết thúc, cô tự xem đi.”

Phó Mang ném mạnh qua một bên: “Tôi không lý, hợp đồng của tôi và công ty còn chưa hết hạn, tôi yêu cầu công ty tiếp tục cho tôi làm việc!”

“Được, vậy tôi nói qua một chút về những gì công ty sẽ sắp xếp cho cô thời gian tới. Công ty quyết định sẽ cấm sóng cô, hơn nữa còn trả tiền vi phạm hợp đồng cho cô. Nếu cô đồng ý kts vào hợp đồng này, dù tay trắng ra đi, nhưng còn có thể ký hợp đồng với những công ty truyền thông khác, Đông Sơn tái khởi.”

Phó Mang không phải người ngu, đã nói đến mức này rồi, lợi hại thế nào cô ta tự hiểu, chỉ có thể cầm bút ký vào hợp đồng.

24.

Sau show sinh tồn trực tiếp, tôi nổi tiếng.

Kịch bản và show đưa tới nườm nượp.

Tôi còn nhận được điện thoại của Cảnh Hồng: “Ba.”

“Ta đã xem show sống còn, không tồi chút nào. Nếu con thích thì cứ chơi trong giới giải trí mấy năm nữa đi, nhưng sau này vẫn phải về nhà kế thừa gia sản đấy.”

“Dạ.”

Sau khi cúp máy, tôi nhìn Tần Tự lén lén lút lút bên cạnh.

“Anh làm gì thế?”

“Công khai thôi.”

Tôi mở điện thoại, thấy Tần Tự đăng ảnh kết hôn của chúng tôi lên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom