Cập nhật mới

Dịch Độc Trị Tổng Tài Ác Nữ Nhân Bản

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: 20: Vụ Án Mười Năm Trước


Bắc Thiên Duật ra ngoài nhìn thấy Giản Viên Viên ở trước cửa tay còn cầm theo một bình hoa thuỷ tinh.
"Chào anh..em nghe nói anh vừa về"-Giản Viên Viên thư thả tiến lại dù sắc mặt của Bắc Thiên Duật trầm lặng không mấy vui vẻ.
"Cô ở đây làm gì ?" - Bắc Thiên Duật lạnh lùng.
"Em đến dọn vài cành hoa trưng vào tủ giúp anh..dù sao cũng nhiều hoa như thế mà" - Giản Viên Viên đi đến gần miệng cười nhẹ nhàng rồi nhìn ra phía sau.
"Không cần đâu..có người làm rồi" - Bắc Thiên Duật trầm giọng nói một câu khiến cô ta khựng người rồi lặng lẻ nhìn hắn ta vào xe rời đi..một người lạnh lùng vô tình như thế quả nhiên không dễ dàng gì có thể tiếp xúc.
.
Vệ Điềm trên lầu cao nhìn qua cửa kín thấy, nhìn nét mặt của Giản Viên Viên không nói cũng chẳng cười nữa.

Xem ra Bắc Thiên Duật đã nói gì đó khiến cô ta mất mặt không ít rồi...thật là chẳng nể nan ai cả.

"Để cô ta vào" - Vệ Điềm miệng uống chút trà nóng thuận tiện nói với quản gia.
"Vâng..thưa thiếu phu nhân" - Chu quản gia thật sự rất kinh nghiệm chuyên nghiệp vội vàng trả lời rồi đi xuống lầu làm theo những gì cô dặn dò.
...
Vườn hoa phía sau rộng đến khó tưởng lại còn phát ra hương thơm nồng lan toả khắp căn dinh thự.

Nơi này còn được chăm sóc kĩ hơn là những người bán hoa chuyên nghiệp nữa.
Giản Viên Viên đi theo quản gia ra sau vườn thấy Vệ Điềm đang uống trà ở đó, dáng vẻ của một nữ chủ nhân không hơn không kém nhìn cô ta.

Khoảng cách này giống như khẳng định được địa vị của cả hai và cũng là thứ mà Vệ Điềm muốn để cô ta chấp nhận sự thật.
"Vệ tiểu thư đúng là oai thế khiến tôi thật ngưỡng mộ đó nha" - Giản Viên Viên cười nhạt.
"Giản tiểu thư quá lời rồi chỉ là không biết cô Giản có được dạy dỗ tốt hay không...ngay cả phân biệt trên dưới cấp bật cũng không phân biệt được rồi" - Giọng nói nhẹ nhàng nhưng ba phần hóng hách kiêu ngạo của Vệ Điềm khiến cô ta tức đến run người.
"Với tính cách của anh Thiên Duật tôi không nghĩ là anh ấy thật sự cưới cô vì tình yêu...nên cô đừng đắc ý như vậy" - Giản Viên Viên vội thay đổi nét mặt nén lại cơn giận mà mỉm cười phản bác.
"Đắc ý được một lần vẫn hơn vài người cả đời cũng chẳng được đắc ý...cô Giản đã nói như thế thì xem ra cô đến đây vốn không phải để cắm hoa nhỉ" - Cô đặt cốc trà xuống bàn cười lạnh lùng nhìn cô ta một cách châm biếm.
"Vệ Điềm...cô muốn đấu với tôi không dễ đâu, chúng ta lần sau gặp lại sẽ không bình yên được đâu" - Cô ta cười đanh đá xem ra nén giận vô dụng nên chỉ có thể phô ra sự đanh thép ganh ghét trong lòng chính thức khiêu khích Vệ Điềm.
"Chỉ sợ cô Giản đấu không nỗi.." - Vệ Điềm không hề tức giận ngược lại còn mỉm cười giống như thương hại cô ả vậy.
Giản Viên Viên tức giận đùng đùng rời đi, cô ta ra đi còn đụng phải người hầu đang đi đến mà một tiếng xin lỗi cũng chẳng có.


Người quản gia vội đỡ nữ hầu gái đó đứng dậy cả Vệ Điềm cũng quan tâm một câu rồi bật cười sau đó.
Một nữ nhân mang nét đẹp không mấy làm lạ chỉ là cô gái này mang ba phần khá giống với Vệ Điềm đặc biệt là cặp mắt.

Mùi hương trên người chủ yếu là hoa hồng pha khá tự nhiên mái tóc cũng nghiêng vàng giống với Vệ Điềm ngay cả cô cũng có thể nhận ra.
....
Bắc Thiên Duật đến một khu đất hoang dã tận thành phố B chỉ để điều tra lại vụ án năm đó của Giản Viên Viên, cô ta mang một nét ngoài khá giống nhưng với trực giác của Bắc Thiên Duật thì hắn lại cảm thấy cô ta đang lừa gạt hắn và cố che giấu một điều gì đó.
"Nghe nói khu đất này bị bỏ hoang nhiều năm vì có người từng treo cổ chết...còn cái sông kia cũng bị ô nhiễm không ít" - Ân Giả Dương đi đảo một vòng rồi nói với Bắc Thiên Duật.
"Điều tra được nạn nhân không ?" - Bắc Thiên Duật đưa tay vơ đại một cành hoa trong đó rồi nói qua với Ân Giả Dương, nơi này có chút kì lạ...
"Nạn nhân là Đoàn Nghi Vân mười bảy tuổi...bị một đám người lạ mặt cưỡng hiếp nên tủi nhục tự xác và còn có một người em gái nhưng nghe nói cô ấy mất tích hơn chục năm rồi thì phải" - Ân Giả Dương nhìn xung quanh đây hoang sơ vắng vẻ cũng bắt đầu thấy lạnh sống lưng.
"Em gái sao ?..cậu giúp tôi lấy được hình ảnh và toàn bộ hồ sơ liên quan đến vụ án này đi" - Bắc Thiên Duật nói rồi thì đi thẳng vào căn nhà hoang bỏ trống phía trước mà không hề do dự...

"Này..đợi..đợi tôi với" - Ân Giả Dương thật hối hận lại đi chung với tên không biết sợ gì như Bắc Thiên Duật.
-------------------------
Vụ án này tuy không quá ảnh hưởng nhưng vẫn còn có người nhớ đến, nữ sinh mười bảy tuổi trên đường về nhà thì bị đám lưu manh cưỡng bức lại còn nhiều lần đe doạ uy hiếp suốt hai tháng khiến nữ sinh phải chịu áp lực tự sát ngay chính ngôi nhà của mình.

Em gái của Đoàn Nghi Vân tên thật là Đoàn Thái Châu lúc đó mười tuổi đã mất tích ngay sau đám tang của chị gái.
Là đôi chị em song sinh từ nhỏ mồ côi nên chỉ nương tựa vào nhau, người chị học rất giỏi nhờ học bỏng để được đi học như bao người còn phải vất vả đi làm để lo cho đứa em gái.

Chuyện tự sát này đã làm không ít người chấn động và hoảng sợ...đến cuối cùng cảnh sát khép lại là một vụ tự sát ngừng việc truy cứu bọn lưu manh kia..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: 21: Gặp Lại Nhau


Buổi tối tại dinh thự, Vệ Điềm đang trong phòng với người trang điểm và chuẩn bị trang sức để tham gia tiệc nhà Nam Gia.

Bắc Thiên Duật bên ngoài đi vào khuôn mặt không mấy đổi sắc chỉ là nhìn cô không chợp mắt, nữ nhân này không chỉ xinh đẹp mà còn biết cách thu hút con mồi nữa đấy.

"Hừm.

.

cô vẫn chưa xong à ?" - Bắc Thiên Duật ngồi xuống không ngần ngại nhìn cô còn đang làm tóc ở phía trước, những nhân viên cũng vì sự xuất hiện của hắn ta mà áp lực làm việc.

"Dù sao cũng là bộ mặt của Bắc Thị! tôi cũng không thể sơ sài đúng không" - Vệ Điềm mỉm cười đáp lại hắn ta một cách thư thả không lo không nghĩ đúng là một nữ nhân khác người.

"Xem ra cô xem trọng chức vị của mình quá nhỉ, còn tưởng cô sẽ làm gì khiến tôi mất mặt cơ đấy" - Hắn cười lạnh chậm rãi thưởng thức tách cafe trên bàn.


"Anh yên tâm! chỉ cần anh giữ thể diện cho tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không làm anh bẽ mặt" - Vệ Điềm cười nhạt nhẽo nói với hắn, đôi mắt sắc bén nhìn qua tấm gương phản chiếu chỉ thấy mỗi khuôn mặt điển trai lạnh lùng của người đàn ông đó.

!.

Vệ Điềm đứng dậy trong bộ váy tiệc màu kem tuyệt đẹp với những hoạ tiết không mấy cầu kì nhưng lại rất thanh tao trang nhã, bộ sưu tập của nhà thiết kế người Anh đúng thật không làm họ thất vọng.

"Thấy sao ?" - Vệ Điềm ngắm nhìn qua chiếc gương lớn trong căn phòng, nụ cười yêu mị liếc qua hắn khẽ hỏi một cách dịu dàng.

"Không tồi chút nào" - Bắc Thiên Duật nhếch môi tà mị nhìn một loạt đánh giá từ trên xuống dưới không hề có chút bất đồng nào vì nữ nhân này quá hoàn mỹ rồi! kim cương trên chiếc vòng cổ hay lắc tay mạ ngọc phỉ thuý cũng chỉ lót thêm sự toả sáng cho sắc đẹp này của cô ấy.

"Đừng có mê tôi quá đấy" - Vệ Điềm cười lạnh đi ra ngoài tiện thể lấy chiếc túi xách trên bàn cùng cả di động trên đấy.

"Sự ảo tưởng của cô xem ra không tầm thường chút nào đâu nhỉ" - Giọng nói phả nhẹ sát tai của cô làm cô phút chốc giật mình khựng lại! nam nhân này yêu nghiệt thật nhỉ lại đến gần sát như vậy mà không lấy ra chút tiếng động làm cô suýt nữa xoay lại thì!.

"Mọi sự ảo tưởng tôi sẽ biến nó thành sự thật anh có tin không ?" - Vệ Điềm cười nhẹ trả lời hắn.

"Nếu cô có bản lĩnh thì tôi chịu thua cô" - Hắn châm chọc đưa tay đùa với lọn tóc phòng phềnh của cô mà nói nhỏ.

"Bản lĩnh của tôi thế nào tôi nghĩ anh cũng biết đấy chỉ là! có vài chuyện tôi nghĩ không cần phô ra bản lĩnh này đâu" - Vệ Điềm bật cười nhẹ nhàng xoay qua đối diện gần sát mặt cạnh mặt không hề rung động hay lo lắng.

"Cũng phải nhỉ! làm được Bắc thiếu phu nhân thì cô quả là không tầm thường" - Bắc Thiên Duật càng nói lại càng tiến sát lại khiến cô cũng sắp không giữ vững thần sắc nữa! ngay lúc này quản gia bên ngoài gõ cửa phá tan không khí bên trong.

"Cốc.

.


cốc" - tiếng gõ cửa chết tiệt truyền đến.

"Thưa thiếu gia và thiếu phu nhân! đến giờ rồi ạ".

Vệ Điềm nhếch môi cười rồi nhìn hắn khiêu khích rời đi trước, Bắc Thiên Duật thì cũng chỉnh lại quần áo một chút rồi từ tốn bước ra xe.

!
Cả hai người sang trọng trên con siêu xe đắt tiền nổi trội nhất buổi tiệc, Nam Viết chủ tịch bước ra vẫn có chút không vui vẻ gì về chuyện hôn ước giữa hai bên nhà đã khiến con gái ông sốc một khoảng thời gian dài sao ông ta có thể xem như không có gì mà chào hỏi Bắc Thiên Duật và Vệ Điềm chứ.

"Chủ tịch Nam trước giờ hiểu chuyện công tâm khiến tôi ngưỡng mộ đã lâu nay mới có dịp gặp" - Vệ Điềm cười nhẹ nhàng mang ba phần lịch sự bảy phần thật lòng khiến ông ta cũng không thể không chào lại.

"Thiếu phu nhân Bắc Gia quả nhiên là một cô gái có nhan sắc thanh tú lại thông minh linh hoạt chả trách một người cứng rắn như Duật Thiếu cũng phải ngã gục trước cô" - Nam Viết cười nói trên tay nân nhẹ ly rượu nhìn qua Bắc Thiên Duật nét mặt bình thường.

"Ngài quá lời rồi.

.

vợ tôi ngốc lại rất hiền lành giết gà còn không dám sao có thể nói đến chiến tranh thương trường chứ" - Bắc Thiên Duật cười lạnh đáp lại lời khen của Nam Viết nói về Vệ Điềm, hắn giống như hiểu rõ cô lắm vậy nói mà không chớp mắt.


"Thật sự là hiền lành thế sao ?" - Giọng nói từ xa có phần quen thuộc đi đến, ba người cũng theo giọng nói đó liếc mắt sang kia!
Cố Dựt Xuyên đi cùng là Diệp Trác xem ra đây trùng hợp đến khó tả, Vệ Điềm vẫn ánh mắt trầm tĩnh vốn không hề nghĩ ngợi nhiều nhưng người nào đó thì lại không nghĩ như thế.

.

đôi mắt sắc lạnh của Bắc Thiên Duật như muốn bóp chết Diệp Trác và tên chết tiệt đầu tóc màu bạc Cố Dựt Xuyên.

"Cố tổng đúng là rất biết cách xuất hiện khiến người ta thật sự chán ghét" - Bắc Thiên Duật không kiêng kị cứ thản nhiên thể hiện thái độ chán ghét ra mặt.

"Duật Thiếu đừng hiểu lầm! tôi chỉ là tò mò chút thôi vì bạn của tôi có biết vợ của ngài" - Câu nói của hắn ta có vài phần âm mưu như đang muốn nói gì đó gây sự hiểu lầm cho mọi người.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: 22: Cháy


Diệp Trác đôi mắt âm trầm dường như không có ý định khiêu khích Bắc Thiên Duật mà chậm rãi cất lời xoay sang nhìn Nam Viết chủ tịch.

"Thật ngại quá tôi nhớ ra tôi có chút việc ở cơ quan nên đến tạm biệt ngài một tiếng"
"Ồ.

.

nếu là thế thì cậu cứ đi đi, chậm trễ sẽ không tốt đâu vì cậu là cảnh sát mà" - Lời nói của Nam Viết có chút ẩn ý đặc biệt nhấn mạnh chữ "cảnh sát" đúng là muốn khiêu khích cả hai tên kia! Bắc Thiên Duật và Cố Dựt Xuyên chẳng phải đều làm ăn phi pháp đó sao!

Phòng nghỉ của Nam Gia, từ lúc bước vào cả hai đều không nhìn thấy Nam Linh Ngọc ở đây đúng là thật vô lí.

"Cô định làm gì vậy ?" - Bắc Thiên Duật ngã người ngồi trên sofa nhìn Vệ Điềm đang từ trong phòng tắm đi ra.

"Làm gì là làm gì chứ" - Vệ Điềm cười lạnh lướt qua còn chẳng thèm liếc nhìn hắn.

"Mối quan hệ giữa cô và Diệp Trác đúng là bất bình thường nhỉ.

.

cậu ta vì cô mà ngậm miệng rời đi" - Lời lẻ chua chát nhưng ẩn ý phần ghen tuông người ta nhìn vào có thể thấy rõ.

"Sao hả.

.


anh đang muốn nói gì đây" - Vệ Điềm chịu không nỗi thái độ lòi lõm tra hỏi của hắn đành xoay người lại nhìn hắn.

"Tôi cảnh cáo cô tốt nhất đừng làm gì khiến tôi phải mất mặt nếu không tôi sẽ không để yên cho cô tiếp tục kế hoạch trả thù nữa đâu" - Bắc Thiên Duật âm trầm lời nói tuy nhẹ mà nặng nề cả đôi mắt sắc lạnh kia cũng làm cho người ta sởn gai óc.

"Anh đang ghen tuông đấy à ?" - Bước chân của hắn đột ngột khựng lại xoay mặt lại nhìn cô, chần chừ ba giây rồi bật cười thành tiếng.

"Ha.

.

cô bị bệnh à.

.

tôi.

.

lại ghen tuông sao, này không phải cô yêu tôi rồi đấy chứ" - Hắn nhúng vai tự tin.

"Tôi yêu anh thì sẽ ra sao nhỉ.

.

vậy nếu anh yêu tôi thì kết quả liệu có tốt đẹp hơn không!.

quả là một bí ẩn làm người ta tò mò nha" - Vệ Điềm hất nhẹ mái tóc ra sau thư thả điểm lại son môi má hồng liếc qua hắn rồi ra ngoài như một cơn gió vậy.

Phải nhỉ! thật tò mò liệu hai con người này yêu nhau sẽ thế nào, liệu thật sự có thể ư!
Bắc Thiên Duật đứng đó hơn năm phút sau câu đáp lời của Vệ Điềm đã khiến hắn phải suy nghĩ, đầu óc cứ nhớ lại câu nói lạnh lùng của cô lẫn nét mặt hững hờ xem như không có gì thật làm cho hắn khó chịu.

---------------
Bên ngoài, Vệ Điềm bước ra buổi tiệc nhưng vô tình đi nhầm đường đến hoa viện phía sau.

Một nhóm người lạ mặt tụ tập khi nhìn thấy cô đến thì lập tức giải tán, Vệ Điềm vốn nhạy bén đương nhiên nhận ra chút gì đó bất thường.

"Này.

.

các người là ai vậy ?" - Nam Linh Ngọc không biết từ đâu xuất hiện còn không kịp thấy Vệ Điềm ở gần đó, cô ta chỉ tập chung hỏi rõ mấy người kia sao lại ở đây.

.

vốn dĩ nơi này là hoa viện cấm của Nam Gia sao người lạ lại tự tiện ở đây được.


"Không được rồi còn cách đó thôi" - Một trong số họ lẩm bẩm nói với nhau rồi nhanh tay đập một cái thật mạnh vào bụng của Nam Linh Ngọc khiến cô ta bị bất tỉnh nhân sự.

Hai mắt Vệ Điềm trợn tròn kinh ngạc khi phản ứng thì quả nhiên có hai tên phía sau cũng dùng cách đó khiến cô ngất đi ngay sau đó.

Bắc Thiên Duật bên ngoài chờ hơn nữa tiếng, nhìn thấy cô mãi không ra khỏi nhà vệ sinh liền gọi điện nhưng điện thoại thì không ai bắt máy.

Hắn gọi Ân Giả Dương nhưng khi vừa nói được nữa câu thì toà nhà đột nhiên bốc khói đen nghi ngút.

.

cháy.

.

thậm chí là cháy rất to.

"Cháy rồi! người đâu! cháy rồi! " - Tất cả mọi người hoảng loạn chạy khắp phía một cách hỗn loạn chỉ có Bắc Thiên Duật là người điềm tĩnh nhanh chóng tìm Vệ Điềm trong khắp phòng ở phòng nghỉ phụ cạnh đó.

"Thiên Duật.

.

anh đi đâu vậy" - Giản Viên Viên xuất hiện đột ngột kéo tay hắn.

"Buông ra.

.

" - Giọng nói lạnh lùng quát lớn khiến cô ta bật sợ buông ra nhưng vẫn cố chấp đi theo.

"Anh Thiên Duật dừng lại đi lửa đã lan ra lớn lắm rồi anh cần gì phải tìm cô ta chứ.


.

" - Lời nói của cô ta đã khiến cho hắn dừng lại nhưng trái với suy nghĩ của cô ta thì hắn lại vô cùng tức giận.

"Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì tôi sẽ giết chết cái tên hung thủ khốn kiếp đó" - Bắc Thiên Duật lạnh giọng nói rồi đi xuống mật thất của Nam Gia.

.

lúc này ngọn lửa đã bao quanh căn nhà không còn lối thoát được nữa.





Hạ Khiếu Trình cũng đúng lúc ở đó dù không rõ tại sao nhưng Bắc Thiên Duật cũng nhanh chóng cùng anh ta phá cửa.

"Vệ Điềm.

.

" - Bắc Thiên Duật giật mình vội tiến đến bế cô lên.

"Nam tiểu thư" - Cả Hạ Khiếu Trình cũng nhanh cứu người ra ngoài.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: 23: Ngắm Hoàng Hôn


Bên ngoài đã cháy lớn đến nỗi bao quanh hết lối ra vào, Nam Linh Ngọc vốn dĩ thân thể yếu ớt cùng với lối sống tiểu thư từ nhỏ không thể chịu nỗi khói lửa ngợp trời thế này nên nhanh sau đó đã ngất đi trên lưng của Hạ Khiếu Trình.
"Không ổn rồi..chỉ còn một cách là nhảy xuống biển thôi" - phong cách của căn dinh thự này là hướng ra mặt biển thoáng mát nên chỉ còn tầng trên cùng nơi mà có cửa sổ đối diện ra biển mênh mong.
Hạ Khiếu Trình cõng Nam Linh Ngọc không hề nghĩ ngợi gì mà nhảy xuống một tay ôm chặt lấy cô.

Sau đó Bắc Thiên Duật và Vệ Điềm cùng lúc nhảy theo.
.
.
Bốn người cuối cùng cũng lên bờ được, theo hướng bến cảng gần đó cùng sự giúp đỡ của nhân viên cứu hộ nên tất cả đều được bình an.
Cung Ngọc Từ Yên ngay sau khi biết chuyện liền giật bấn người hốt hoảng chuẩn bị xe đi vào bệnh viện.

"Thiên Duật...con không sao chứ ?" - Bắc phu nhân nhìn thấy con trai bình an vô sự nên thở phào bình tĩnh lại nhưng sau đó lại phát hoả xoay người nhìn sang Vệ Điềm.
"Cô quả nhiên là mầm hoạ mà...vừa kết hôn mà con trai tôi đã phải gặp phiền phức rồi" - Giọng nói của bà cay nghiệt nhưng trái với phản ứng gây gắt của bà ta thì cô lại im lặng chỉ biết lắng nghe.
"Mẹ à..được rồi không phải lỗi của cô ấy" - Bắc Thiên Duật nhanh chóng kéo Cung Ngọc Từ Yên ra ngoài với thanh âm kiên nhẫn.
"Con..còn bênh vực con nhỏ đó sao, nó hại con suýt thì chầu trời rồi con biết không hả" - Cung Ngọc Từ Yên càng tức giận không ngừng nói năng chua chát với Vệ Điềm.
Bắc Thiên Duật đau đầu hậm hực thật sự phát điên với tình cảnh mẹ chồng nàng dâu thế này, chỉ là có một chuyện khiến hắn không khỏi bất ngờ đó là thái độ của Vệ Điềm đột ngột trầm lặng hiền hoà lạ lùng như vậy.
"Đi theo tôi" - Bắc Thiên Duật không lôi co với Cung Ngọc Từ Yên nữa mà ngang nhiên nắm tay kéo Vệ Điềm đi mất.
--------------------------
Trong xe, bầu không khí trầm lặng hai người cứ lặng thinh không ai nói với ai câu nào.

Bắc Thiên Duật lại không nghĩ rằng Vệ Điềm vì chuyện này mà sợ đến mức thay đổi tâm tính.
"Cô sợ đến mức thế à ?" - Bắc Thiên Duật suy nghĩ một lúc cũng cất giọng hỏi như không hỏi.
"Tôi sợ...người khác vì tôi mà chết" - Vệ Điềm chậm rãi cất giọng đáp lại sau một hồi lâu, hai mắt cô vẫn trầm lặng sâu thẳm chứa đầy bí ẩn.
Bắc Thiên Duật nhận được câu trả lời mà mọi động tác đều khựng lại, có phần bất ngờ nhìn ngược lại cô định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Không tin nỗi một người cứng rắn vì lợi ích bất chấp thủ đoạn như cô mà lại có một nỗi sợ như thế.
"Thắt dây an toàn vào" - Bắc Thiên Duật nói rồi lên ga lái xe đi một mạch, Vệ Điềm còn không kịp phản ứng lại lời nói của hắn.
"Anh đi đâu vậy ?" - Vệ Điềm nhìn tốc độ lái xe của hắn cũng thật là chán sống mà.

"Đến rồi sẽ biết" - Bắc Thiên Duật đúng là một tên lạnh lùng nhưng khuôn mặt của hắn ở góc cạnh nào cũng thật sự rất đẹp trai.
...
Một phong cảnh hết sức là bình yên, đó là bên cạnh bờ biển buổi chiều.

Ánh nắng lúc hoàng hôn đúng là cực kì nhẹ nhàng khiến người ta ngắm nhìn thôi đã đủ thấy an lòng.
Bắc Thiên Duật từ xa đi lại cầm trên tay là hai cốc cafe nóng rồi đưa cho cô một ly.
"Thấy tốt hơn chưa" - Bắc Thiên Duật cười hỏi cô vô thức nhìn sang cô mà khựng lại trong lòng có phần rung động.
Vệ Điềm với cốc cafe nóng chăm chú ngắm nhìn ánh nắng chiều tà và hoàng hôn chầm chậm lặng xuống dưới lớp nước biển mênh mong thật sự hài hoà đến mức yên bình.
Nụ cười yên ả của cô đó là lần đầu tiên mà Bắc Thiên Duật được nhìn thấy.

Tâm trạng của cô có thể thay đổi tốt như vậy chỉ vì một cảnh hoàng hôn sao...
"Cảm mơn anh...Bắc Thiên Duật" - Vệ Điềm uống ly cafe rồi nhẹ giọng nói với hắn ta, nụ cười thật tự do thoải mái.
"Người ta hay nói khi bình yên nhất đó chính là ngồi trước biển cả và ngắm hoàng hôn...tôi còn nghĩ tính cách của cô sẽ không thích" - Hắn chậm rãi nói.

"Đây là lần đầu tiên tôi ngắm hoàng hôn mà không sầu lo...cũng là lần đầu có cảm giác lạ thường đến như vậy" - Vệ Điềm càng nói lại càng khiến cho hắn càng tò mò về cô, nhìn khoé mắt cô đi chẳng phải là đã suýt khóc ra vì cảm động luôn hay sao.
"Cô xinh đẹp như vậy lẻ nào chẳng có chàng trai nào khiến cô an tâm à ?" - Hắn uống một chút cafe rồi cư nhiên mà hỏi.

"Xinh đẹp là một lợi thế nhưng không hẳn là một thứ tốt đẹp trong cuộc sống..." - Câu nói của cô trầm lại đột nhiên cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút.
"Gì chứ..phụ nữ ai mà lại không ham muốn nhan sắc tuyệt đẹp" - Hắn đúng là vô tư vô nghĩ, Vệ Điềm chỉ cười nhạt uống tiếp ly cafe còn ấm trên tay.
Cả hai người giống như thay đổi và lột xác hoàn toàn chỉ đơn giản là một người bình thường sống cuộc sống bình thường.

Không tranh đấu ít ra giây phút này họ có thể phô ra nụ cười vui vẻ an bình thực sự..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: 24: Mẹ Chồng Nàng Dâu


DINH THỰ SỬ THANH.

Lúc này cả hai người cùng về đến nhà tâm trạng tốt lên một chút thì đột nhiên khựng lại.

Cung Ngọc Từ Yên cũng ở đó, bà ta nhìn ra ngoài sân thấy Vệ Điềm và Bắc Thiên Duật ngày càng thân mật làm bà ta có phần bất an.

"Thiên Duật.

.

con nói chuyện với mẹ một chút" - Bắc phu nhân chậm rãi uống trà, thần sắc nghiêm nghị.

"Được rồi, cô về phòng nghĩ ngơi trước đi" - Hắn gật đầu rồi quay sang Vệ Điềm giọng nói nhẹ nhàng vài phần quan tâm nhắc nhở.

"Ít ra tôi nên chào mẹ chồng mình một tiếng" - Cô lại bước đến một bước thì Bắc phu nhân không mấy hài lòng thẳng tay hất nước trà xuống đất suýt nữa thì văng hết nước trà vào người cô.

"Mẹ à.

.

" - Bắc Thiên Duật tính khí nóng nảy định đến gần kéo Vệ Điềm về sau nhưng cô nàng ngăn lại nét cười nhẹ nhàng vẫn không đổi.


"Con biết mẹ không thích đứa con dâu này! mẹ thấy rồi đó dù mẹ đối xử thế nào đi nữa thì thân phận dâu con trong Bắc Thị vẫn không thể thay đổi.

.

" - Cô còn thậm chí không hề sợ hãi mà lời nói ẩn ý người nghe còn thấy khó chịu giống như đang bị khiêu khích.

"Vệ Điềm cô đừng vọng tưởng cao như vậy.

.

tôi cũng chẳng phải đồ ngu ngốc không nhìn ra hôn nhân dối trá này của hai cô cậu.

.

Thiên Duật nó tôi không thể hiểu nỗi góp cuộc cô uy hiếp con trai tôi thế nào mà khiến nó đồng ý cưới một người mưu mô xảo huyệt như cô vào nhà nữa"- Cung Ngọc Từ Yên tức đến run tay ngồi cũng không vững nữa, giọng bà đầy ấp sự giận dữ chán ghét đến nỗi người làm gần đó đều nỗi gai óc lên hết.

"Con vốn không thích đấu đá với người trong nhà chỉ là thưa mẹ con muốn mẹ đừng xen vào lợi ích và kế hoạch xây dựng kinh tế phát triển của con đối với cả tập đoàn Bắc Thị này" -Vệ Điềm đứng yên mạnh mẽ đối diện với Bắc phu nhân với giọng điệu đơn điệu nghiêm túc không lớn cũng không nhỏ.

"Cô.

.

" - Cung Ngọc Từ Yên bị Vệ Điềm làm cho tức đến tái mặt mà bỏ đi một nước ra xe lập tức rời đi.

Nếu không thể hoà bình mà giải quyết thì cô phải lấy cả nền kinh tế của Bắc Thị ra để nói.

Hiện nay cả hai tập đoàn lớn xác nhập thành một ngay cả cổ phiếu đi lên một cách kinh ngạc doanh thu tăng đến chóng mặt ngay cả chủ tịch Bắc Hinh cũng đánh giá cao về khả năng của Vệ Điềm.

Bắc Thiên Duật đứng ở vị trí giữa hai bên mẹ ruột và người vợ trên giấy tờ thật sự cũng chẳng biết nói thế nào.

Hắn không phũ nhận sự thông minh của cô chỉ là những cách thức làm việc của cô có đôi khi quá ác tâm tàn nhẫn, chuyện gì cũng rất dứt khoác không hề suy nghĩ.





Buổi tối, Vệ Điềm và Bắc Thiên Duật dùng cơm và có cả Ân Giả Dương cũng đến ăn trực vì hắn cũng đang cực kì đói bụng vì cả ngày phải chạy tìm tài liệu điều tra cho Bắc Thiên Duật.

"Cậu bị chết đói sao ?" - Bắc Thiên Duật ánh mắt có phần khinh miệt lạnh lùng nhìn cậu ta.


"Đồ vô nhân tính.

.

cậu còn hỏi tôi, cả ngày đi quay tối lại còn phải chạy đi giúp cậu điều tra vụ án rắc rối kia đến cả cơm còn chưa bỏ vào bụng" - Ân Giả Dương oán trách nhìn hắn mà tay vẫn liên tục gắp thức ăn.

"Vụ án.

.

hai người tham gia vụ án gì vậy ?" - Nét mặt bình thản không mấy quan tâm của Vệ Điềm nhưng vẫn không qua mắt được Bắc Thiên Duật.

"Thì đó là.

.

" - Ân Giả Dương còn chưa nói hết thì bị đá một cái vào bàn chân suýt nữa thì phun cả cơm ra ngoài.

"Không có gì.

.

chuyện thu mua vài mảnh đất tôi nhờ cậu ta đi xem giá thôi" - Bắc Thiên Duật giọng điệu lạnh lùng chậm rãi dùng cơm rồi trả lời.

"Phải.

.


phải đó, chỉ là chuyện công ty" -Ân Giả Dương cười gượng gạo nhìn qua cũng đủ biết chắc chắn hai người họ có gì đó muốn giấu Vệ Điềm.

"Ừm.

.

ngày mai tôi phải đến Anh tham gia dự án mới của công ty chắc sẽ lâu lắm mới về" - Vệ Điềm chậm rãi nói nhưng đổi lại chỉ thấy cái gật đầu hờ hững của người đàn ông kia.

"Cậu không nên im lặng vậy nhỉ" - Ân Giả Dương vội bỏ bát cơm ghé sát tai của Bắc Thiên Duật thì thầm.

Bắc Thiên Duật liếc cậu ta một cái rồi nhìn qua cô cả mắt cũng muốn sụp xuống luôn rồi lại còn mệt mõi nhiều chuyện như vậy.

Hắn đẩy nhẹ bát canh tổ yến đặc biệt chuẩn bị đến trước mặt cô.

"Tôi không thích nhìn cái xác chết di động đâu.

.

cô đã xanh xao như thế người ta nhìn vào nói Bắc Gia đối xử tệ bạc thì ảnh hưởng đến tôi" - Hắn đúng là chết cũng phải giữ liêm sỉ đến mức Ân Giả Dương chỉ biết cười một cách khinh bỉ lộ rõ nhìn hắn.

"Được rồi" - Vệ Điềm cầm lấy bát canh uống một hơi

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: 25: Tâm Không Yên


Ở một nơi khác, xung quanh bao phũ một không khí lạnh lẽo mang đầy sự câm phẫn.

Giản Viên Viên đứng trước một ngôi nhà gỗ trông có phần cũ kĩ, người phụ nữ bên trong nhà mở cửa nhìn thấy cô ta thì ánh mắt có phần trầm mặc không vui.

"Cô đến đây làm gì ?" - Người phụ nữ lớn tuổi chậm rãi hỏi cô ta.

"Loại thuốc lần trước.

.

tôi muốn lấy nó, bà đưa cho tôi mau đi" - Giản Viên Viên gương mặt lạnh lùng.

"Cô lại định hại người sao.

.

tôi tuyệt đối không đưa nó cho cô đâu" - Bà ta có thái độ tức giận nhưng lại bộc lộ không hết trước mặt cô ta.

Giản Viên Viên sắc mặt càng lúc càng trầm lạnh thật sự đáng sợ, cô ta tiến vào nhà ngang ngược lật tung hết cách kệ sách và ngăn kéo tủ đựng các loại thuốc khác nhau.

Người phụ nữ già nua kia chính là Chu Cẩm, một bậc thầy điều chế thuốc độc cổ xưa cũng là người đã cưu mang Giản Viên Viên lúc nhỏ khi cô ta cận kề với cái chết.

Ánh mắt của bà ta nhìn Giản Viên Viên điên cuồng tìm kiếm loại thuốc đó mà mang đầy sự thất vọng lại mang sự tức giận chất đống lên nhau.


Một cô bé hồn nhiên hiền lành ngày bé lại thay đổi ra hình dạng thế này vì sự thù hận thôi sao!
"Bà đủ rồi đấy! cuối cùng nó ở đâu hả ?" - Cô ta điên lên hét vào mặt bà ta một cách giận dữ gấp gáp.

"Loại mê dược mang độc tính lớn như vậy góp cuộc cô muốn làm gì hả.

.

" - Bà chống gậy rặn hỏi.

"Đó là chuyện của tôi.

.

bà mau đưa cho tôi" - Cô ta đi đến gần như muốn đe doạ gì đó ngay cả giọng điệu cũng trầm thấp không rõ.

Đống đồ lộn xộn kia thật sự bị cô ta lật tung lên, cô ả xoay người qua thì vô tình đụng phải một chiếc bình cổ màu trắng với hoa văn đặc biệt bên trong không bị rỗng mà còn có một chiếc hộp.

Giản Viên Viên lấy ra xem thì hoá ra mê dược mà cô ta tìm nằm ở đó!
"Này.

.

đưa lại đây cô không thể lấy nó" - Chu Cẩm cố dành lấy nhưng vô tình Giản Viên Viên xô bà ta ngã vào đống hàng rào sắt phía trước nhà.

"Đừng có cản tôi" - Giản Viên Viên đẩy ngã bà ta vô tình khiến bà ta đâm vào hàng sắt ngọn kia mà chết.

Đôi mắt của Giản Viên Viên nhìn lại đầy sự lo lắng sợ hãi với nơi đẫm máu thế này, lọ thuốc trên tay cô ta vẫn cố giữ chặt mà không chút phản ứng gì càng không có ý định sẽ gọi cứu thương hay cảnh sát.

"Không.

.

không phải tại tôi! bà.

.

bà.

.

đừng trách.

.


"



DINH THỰ SỬ THANH.

Bắc Thiên Duật nhìn thấy Vệ Điềm vẫn còn miệt mài với đống văn kiện cho cuộc họp cổ đông sắp đến mà trong lòng có chút không vui.

"Cô định không ngủ luôn à ?" - Trên tay hắn cầm ly cafe nóng đặt lên bàn làm việc của cô rồi hiên ngang ngồi xuống.

"Anh có gì muốn bàn với tôi sao" - Ánh mắt của cô vẫn chăm chú vào những hàng chữ trên màn hình mà không hề để ý đến hắn một chút.

"Cô.

.

à không.

.

ý tôi là cô định sang Anh thật sao nếu để cho bộ phận giao thiệp đi cũng được mà không phải sao" - Bắc Thiên Duật nói như không nói nhìn cô, sự thờ ơ của Vệ Điềm thật sự khiến người ta khó chịu.

"Tôi và Cố tổng sẽ đi nên công việc sẽ nhanh thôi sẽ không ảnh hưởng gì đâu" - Vệ Điềm bình thản nói.

"Phụt.

.

khụ.

.


khụ.

.

cô nói gì.

.

Cố Dựt Xuyên sao cái tên đó lại đi cùng cô" - Hắn đưa tách trà uống một ngụm nhưng vì nghe xong Vệ Điềm nói thì hắn suýt nữa thì phun hết nước trà ra ngoài.

Vệ Điềm cũng bị hắn làm giật mình, một Bắc Thiên Duật tính cách ngang tàn lạnh lùng giờ đây cứ như một tên ngốc vậy.

Cô thầm cười một cái bộ dạng hốt hoảng của hắn hệt như sợ mất vợ đến nơi vậy.

"Cố Tổng và tôi được chỉ định cho buổi triển lãm của ngài chủ tịch Roa nên đi cùng là tất nhiên" - Cô nhẹ nhàng trả lời hắn.

"Không được, người ta hiểu lầm thì tôi sẽ rất mất mặt đấy" - Hắn ngang ngược nói với cô.

"Không sao, Cố tổng đã sớm thông báo về chuyến đi với truyền thông cùng việc quảng bá sản phẩm mới nên anh không cần lo lắng" - Vệ Điềm vừa nói vừa đi đến các kệ sách sắp xếp lại chuẩn bị nghỉ ngơi.

Bắc Thiên Duật ngậm ngùi đành im lặng không biết nên nói gì thêm, sao hắn lại cảm thấy bực tức khi cô đi cùng người đàn ông khác và tại sao cảm thấy bức rức lo lắng khi nghe tin Vệ Điềm rời đi vậy chứ! giữa hai người rõ ràng là hôn nhân chính trị thậm chí chữ vợ chữ chồng còn in đậm trên giấy tờ hợp đồng ranh giới khoảng cách như vậy sao tâm hắn lại không yên.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: 26: Chung Một Kẻ Thù


Nữa đêm hôm trời khuya lại lạnh đến lạ, Vệ Điềm lại bị mất ngủ, cô đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra tay nhẹ nhàng cầm tách cafe ấm uống một chút cho tỉnh táo lại sau cơn ác mộng.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng cơn ác mộng kia nó cứ đeo bám cô không ngừng, không phải lần đầu cô bị mất ngủ mà đã rất nhiều lần thật sự rất hiếm hoi cho một giấc ngủ trọn vẹn của cô.
.
.
Sáng hôm sau, Vệ Điềm và Cố Dựt Xuyên có mặt tại sân bay Quốc Tế cùng với vài ba người trợ tá đi theo sau chuẩn bị lên máy bay.
"Vệ tiểu thư cô đúng là có mắt thẩm mỹ..bộ đôi trang sức lần trước cô chọn khiến Hạ phu nhân rất thích lại cực kì muốn cộng tác với cô" - Cố Dựt Xuyên nhìn cô khẽ cười một cách cuốn hút, từng câu từng chữ toát ra một phẩm chất quý ông.
"Tất cả đều nhờ Cố tiên sinh chiếu cố tôi nên cảm ơn anh mới phải" - Vệ Điềm thanh lịch trong bộ váy nhẹ nhàng màu xám nhạt thời trang cùng nụ cười toả ra ánh nắng động lòng người.
Hai người đứng cạnh nhau đúng là một cặp đôi sáng giá ngưỡng mộ, những tiếp viên ở đó đều bị cuốn bởi gương mặt cực phẩm của Vệ Điềm và độ đẹp trai lại tinh tế của Cố Dựt Xuyên.

-----------------------------------
Giản Viên Viên ở một nơi khác, cô ta diện một chiếc váy mỏng manh đứng trước gương soi một lúc thì lại bật cười ám mị.
"Vệ Điềm cô cứ chờ mà xem.." - Cô ta nhìn qua tấm ảnh treo trên tường, đó là ảnh của Vệ Điềm đang bị gạch xéo nhiều đường thật sự khá đáng sợ.
Cô ta lấy lọ thuốc để vào túi xách rồi lại thay ra một bộ đồ khác.

Rời ra khỏi cửa nhà, trên cách loa phát thanh bên ngoài reo tin tức về án mạng vừa xảy ra tại một căn nhà sơ xài trong rừng...nạn nhân tên Chu Cẩm khoảng năm mươi tuổi.
Giản Viên Viên sựng người một lúc rồi lại bình tĩnh đi tiếp đến quán cafe tấp vào, tay cô ta run lên khi nam nhân viên hỏi món nước cô ta chọn.
"Chào quý khách..cô muốn dùng gì ?" - Nhân viên có hơi lo lắng vì Giản Viên Viên cứ nhìn chăm chú vào tờ báo trên bàn một hồi mới trả lời.
"Tôi..một ly cafe ít đường" - Giản Viên Viên trả lời cả giọng điệu cũng bất thường không giấu nỗi.
Từ một nơi gần đó Giản Viên Viên không để ý thì có người dường như đang theo dõi cô ta, bầu không khí ngợp ngạt bàn tay Giản Viên Viên cứ run lên khi có người gọi tên cô ta.
"Chào cô" - Một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc thời trang đi đến chủ động bắt chuyện.
"Cô là ai vậy ?" - Giản Viên Viên liếc qua không mấy quan tâm mà hỏi lơ cô gái kia.
"Tôi tên là Bạc Diễm..người sống sót cuối cùng trong vụ án Kinh Hoa" - Cô nàng đó mỉm cười nhẹ nhàng lại mang chút đáng sợ mờ ám khiến cho Giản Viên Viên giật mình suýt nữa thì loay hoay rơi bể ly nước trên bàn.
"Tôi..không quen cô" - Giản Viên Viên tránh né ánh mắt của Bạc Diễm lại nhanh chóng cầm lấy túi xách chuẩn bị rời đi.
"Khoang đã, tôi biết cô đã lâu...tôi không có ý gì chỉ muốn bàn bạc và hợp tác với cô thôi" - Bạc Diễm vội kéo tay cô ta lại ngồi xuống.

Hợp tác sao ? Hai từ này thật mờ ám nghi ngờ.

Cô ta từ khi nào lại xuất hiện ở đây giống như theo dõi từ trước ở đây vậy.
Vụ án mạng Kinh Hoa đến giờ vẫn là một bí ẩn ngay cả cảnh sát cũng bắt đầu bó tay vì mãi vẫn không tìm ra được nghi phạm đáng ngờ nào hay bất kì vật chứng quan trọng nào cả.

Bạc Diễm là người sống sót cuối cùng nhưng cũng chẳng giúp ít gì vì cô ta là người mắc chứng bệnh rối loạn nhân cách và cũng bị đánh ngất trong ngày hôm đó.

Lời khai của cô ta đã bị cho là không phù hợp thậm chí có người còn nghĩ cô ta chính là nghi phạm đáng lo ngại nhất.
Giản Viên Viên nhìn Bạc Diễm cẩn thận quan sát có phần nghi ngờ nhưng vẫn lắng nghe kế hoạch điên rồ của cô ta.

Người đáng hận chính là Vệ Điềm vì cô ả cứ khăng khăng rằng Vệ Điềm là hung thủ khiến cả nhà cô ta ra như thế, dù không hiểu nổi vấn đề tại sao Bạc Diễm lại câm phẫn Vệ Điềm như vậy nhưng lợi dụng Bạc Diễm cũng không phải là cách tệ gì.

"Sao lại là tôi ?" - Giản Viên Viên chậm rãi hỏi.
"Vì chúng ta cùng chung một kẻ thù" - Bạc Diễm nở một nụ cười quỷ dị.
-----------------------
Tại một nơi khác, khu giải trí lớn của Đế Quốc đó là sòng bài JKS nằm tại mảnh đất vàng của thành phố nơi mà chỉ có các đại gia tỉ phú những cấp bậc tài phiệt mới có thể bước vào cửa.
"Bắc tiên sinh lâu quá không gặp" - Một người ngoại quốc tóc vàng cùng đôi mắt xanh vui vẻ nhìn hắn ta mà nói lớn.
"Louis tiên sinh, anh đến nhanh đấy" - Hắn nân một ly rượu vang được chuẩn bị sẵn uống với anh ta.
"Mỹ nữ bên cạnh cậu đâu rồi nhỉ" - Anh ta đôi mắt sắc bén quan sát rồi cười khẩy hỏi một cách thích thú..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: 27: Nhìn Thấu Tâm Can


Nữ nhân bên cạnh của Bắc Thiên Duật nhiều không đếm hết vả lại hôm nay là ngày đông vui trọng đại thế này mà hắn lại đi một mình đúng là khiến người ta tò mò chết mất.

"Vợ tôi cô ấy bận không đến được" - Bắc Thiên Duật trả lời cực kì thư thả không mấy chú trọng nhưng lời nói này có phần hơi quá rồi nhỉ.

"Xem ra cậu chấp nhận cuộc sống hôn nhân này rồi nhỉ! tôi còn tưởng cô ta giống như mấy cô chân dài kia thôi chứ" - Louis cười thích thú nói, lời nói có vài phần châm chọc đến Vệ Điềm khiến Bắc Thiên Duật cũng thật thấy chướng tai gai mắt.

"Nữ nhân bên cạnh của Bắc Thiên Duật này đợi bên ngoài xì xầm bàn tán hay sao ?" - Hắn ngồi xuống đặt ly rượu lên bàn khuôn mặt lạnh tanh, bầu không khí vui vẻ hoà hợp cũng bị hỏng mất rồi.

Louis nhận thức ra lời nói của mình nên lập tức lặng thinh ngay cũng vội vả chuyển sang câu chuyện nào đó trong bầu không khí chết lạnh kia.

Người đàn ông máu lạnh lại vô tình như Bắc Thiên Duật sao lại xem trọng cô vợ giấy tờ kia đến như vậy thậm chí còn nổi giận không để chút mặt mũi cho cậu ta.

"À phải phải.

.

vợ của Duật thiếu gia sao có thể để ai đó có thể tuỳ tiện nhắc đến" - Louis kéo một cô gái bồi rượu gần đó ngồi sát Bắc Thiên Duật.

"Louis tiên sinh say rồi" - Ân Giả Dương vội đưa tay ngăn lại cùng một nụ cười điềm đạm.

"Ân Giả Dương cậu có biết quy tắc không, tôi đang nói chuyện với Duật thiếu đấy" - Louis nói lớn dáng vẻ nữa thật nữa giả thật khiến người ta gai mắt.


Cô gái kia bị kéo tay đến nỗi đỏ cả lên nhưng cũng cố chịu đựng không dám kháng cự, Ân Giả Dương nhìn ra nên không kiêng dè gì mà dựt lấy người từ tay Louis.

"Cô gái này tôi lấy thay cậu ta vậy" - Ân Giả Dương nở một nụ cười chán ghét lại có phần lả lơi của một nam nhân hào hoa phong nhã thật sự rất đẹp trai.

"Được rồi, Louis anh cũng nên về nghĩ thì hơn" - Số người gần đó vội đi đến kéo nhẹ Louis rời đi không quên nhìn qua sắc mặt của Bắc Thiên Duật.

"Thôi được rồi tôi đi trước không làm phiền mấy cậu vui vẻ vậy" - Louis nhìn qua Bắc Thiên Duật vội cúi đầu chào một tiếng rồi rời đi ngay.

Ân Giả Dương buông tay cô gái kia ra rồi chậm chạp bước đến chỗ ngồi xuống.

"Xong rồi cô đi đi" - Giọng điệu nhẹ nhàng của cậu ta khiến cô gái giật mình lại thấy kinh ngạc vội vàng cảm ơn rồi rời đi ngay.

!
Quản lí nhìn thấy cô chạy ra nhanh như vậy liền phát hoảng liền tóm lấy tay cô lại giận dữ hỏi ngay.

"Tố Hân Hân cô lại quậy phá gì đúng không.

.

có biết hai vị đó là ai không hả mau quay vào đấy tiếp họ đi mau lên" - Quản lí Châu thật sự nóng giận.

"Là.

.

là Ân tiên sinh bảo tôi có thể đi.

.

thật đó quản lí tôi không làm gì cả" - Tố Hân Hân dường như rất sợ bà ta, cô vừa giải thích vừa run run.

Lúc này, một người trong phòng VIP của Bắc Thiên Duật đi ra nghe giọng nói ồn ào của quản lí Châu thì dừng lại nói.

"Đúng là Ân tiên sinh cho cô ta đi bà cũng đừng làm khó nữa đây là sòng bạc của Duật thiếu đấy"- Người này lạnh lùng vô cùng còn có một vết sẹo trên mắt trái nhìn qua thôi cũng đủ khiếp vía rồi.

"Ồ.

.

nếu vậy thì tôi an tâm rồi.


.

haha Hân Hân mau đi đi còn đứng đó làm gì" - Quản lí Châu nhanh chóng nhìn qua Tố Hân Hân nói, giọng điệu thay đổi đúng là rất biết thuận theo chiều gió.

-------------------------------------
BIỆT PHỦ LỚN BẮC ĐƯỜNG THIÊN GIA.

Cung Ngọc Từ Yên đang tịnh tâm trong phòng, tiếng chuông nhẹ nhàng cùng trầm hương toả ra khắp căn phòng thơm ngát bình yên.

"Phu nhân.

.

theo như tin tức được nhận từ thám tử thì ngày hôm nay Vệ Điềm và Cố Dựt Xuyên đã cùng đi đến Anh tham dự sự kiện thời trang" - Nữ hầu gái đi đến bước chân nhẹ nhàng không phát ra tiếng chậm rãi báo cáo cho bà ta.

"Chuẩn bị người hết chưa ?" - Cung Ngọc Từ Yên rất từ tốn bàn tay vẫn đang đốt trầm hương.

"Tất cả chỉ còn đợi mệnh lệnh từ phu nhân" - Nữ hầu nét mặt bình tĩnh dường như đã quá quen với công việc này.

"Xử lí cô ta đi.

.

phải làm cho ra một vụ tai nạn nhưng không được để Cố Dựt Xuyên bị ảnh hưởng" - Cung Ngọc Từ Yên đậy nắp lại ánh mắt mở ra cũng đáng sợ sắc bén không kém.

"Vâng" - Người nữ hầu lùi lại vội nhận lệnh rời đi.

Cố Dựt Xuyên là nhân vật chủ chốt ngang hàng với tập đoàn Bắc Thị lại còn là cháu trai của Cố Thiến Di ngay cả Bắc Hinh chủ tịch cũng nể mặt một chút chỉ vì hai nhà từ xưa có mối quan hệ tình nghĩa không ít nên Cố Dựt Xuyên cũng như cháu trai của Bắc Hinh chủ tịch vậy.




Bên ngoài, Bắc Hinh gia gia đang châm trà nhìn thấy cô con dâu đi ra ông liền thở dài nói trầm xuống.

"Từ Yên.

.

con làm dâu Bắc Gia đến bây giờ có chịu sự ấm ức nào không ?" - Lời nói của ông khiến bà kinh ngạc kèm theo sự lo lắng vội đứng cạnh đáp lời.

"Làm dâu Bắc Gia là phước hạnh của con, tất nhiên con không oán trách ấm ức điều gì rồi.

.

sao cha lại hỏi con điều này vậy" - Cung Ngọc Từ Yên nhìn ông.

"Ta biết con vẫn còn giận chuyện xưa nên bản tính nghi ngờ bảo thủ cũng dần dần hình thành! con bé Vệ Điềm ta biết con có cái nhìn thế nào" - Bắc Hình đặt chén trà xuống, trà đã nguội lạnh nhưng người thì vẫn vậy.

Ông điềm đạm nhìn bà với đôi mắt thấu rõ lương tâm của cô con dâu độc ác kia.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: 28: Nhân Vật Nào Đây


Cung Ngọc Từ Yên chỉ im lặng cũng chẳng biết nên trả lời thế nào, Bắc Hinh là người sống vô cùng hiểu chuyện tuy là người có tiền có thế nhưng ông chưa từng có thói quen hóng hách sinh sự đó là lí do mọi người nể trọng Bắc gia gia như vậy.

"Con chẳng hiểu nỗi, một cô gái tâm cơ lộ rõ như Vệ Điềm sao có thể không phònh bị" - Bà lộ vẻ bất mãn nói với ông.

"Trong ánh mắt của một kẻ tham vọng sẽ còn có vài thứ chuyện ẩn sâu vào đó! con bé đó không thể vừa lòng con nhưng có thể khiến cho Thiên Duật đồng ý mối hôn ước này thì con cũng phải biết suy nghĩ chứ đó là con trai của con cơ mà! " - Ông chỉ nói rồi trực tiếp đỗ ly trà đã nguội vào chậu cây gần đó rồi đứng lên quay về phòng nghĩ.

Cung Ngọc Từ Yên cúi đầu chào ông rồi ngồi đó một hồi lâu thật lâu, gương mặt bà trầm ngâm suy nghĩ rồi lại chuyện quá khứ ùa về khiến bà nặng đầu nhức nhói.

Nhớ đến lời nói thần sắc của con trai mình khi ở gần Vệ Điềm thì bà lại bất giác ngập ngừng.

"Nhược Hoa.

.

" - Bà cất giọng nhẹ nhàng gọi nữ hầu gái khi nảy đến bên cạnh.

"Thưa phu nhân! bà không khoẻ sao ?" - Cô gái đưa thuốc kèm theo nước ấm cho bà từ tốn hỏi thăm.


"Khuôn mặt của con bé đó.

.

làm ta nhớ đến nữ nhân kia thật sự khiến ta đau đầu" - Bà lấy tay vịnh chán dựa vào ghế sofa từ từ thả lỏng cơ thể.





Ở một khác tại Anh, bữa tiệc phải nói là quá xa xỉ có rất nhiều diễn viên ca sĩ người nổi tiếng đến tham dự tại đây là sàn diễn thời trang OKing lớn nhất tại Anh.

"Người đẹp từ xa đã biết là cô Vệ rồi" - Người có vẻ cao quý thanh lịch đây là tổng giám đốc hãng thời trang Roe nổi tiếng.

"Ngài Roe quá lời rồi tôi không thể sánh bằng những cô người mẫu kia đâu" - Vệ Điềm hôm nay xinh đẹp đến động lòng người thật sự không hổ danh là cực phẩm nữ nhân Vệ Gia, lời ăn tiếng nói cũng thật là khôn khéo.

"Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn rất thông minh cả tôi còn phải chết dưới tay cô ấy" - Lời nói của Cố Dựt Xuyên khiến cho người ta không khỏi hiểu lầm rằng họ có mối quan hệ không bình thường.

"Ồh ngài Cố thiếu cũng thế à.

.

" - Roe bật cười lấy ly rượu trên mâm của bồi bàn gần đó đưa cho Vệ Điềm nhưng Cố Dựt Xuyên nhanh tay lẹ miệng nói vào.

"Phải rồi cô ấy bị dị ứng với loại rượu này.

.

hay cứ để tôi uống dùm vậy" - Cố Dựt Xuyên tinh tế còn nhanh hơn cô nghĩ.

"Nếu vậy thật đáng tiếc nhưng Cố thiếu đã nói vậy thì uống với tôi một ly vậy" - Roe vui vẻ uống cùng với Cố Dựt Xuyên rồi khua tay tạm biệt rời đi.


Vệ Điềm liếc qua Cố Dựt Xuyên tuy không ác cảm gì với anh ta nhưng người đàn ông này cứ toả ra thứ gì đó như sát khí vậy giống như ở gần Bắc Thiên Duật cũng vậy.

"Anh vốn không cần uống thay tôi" - Vệ Điềm miệng nói nhưng mắt vẫn không nhìn anh ta.

"Nếu cô vì ly rượu đấy mà nổi đầy mẫn ngứa thì tôi sẽ cực kì thấy có lỗi" - Cố Dựt Xuyên nhếch môi cười nói một câu.

"Anh.

.

biết tôi dị ứng với loại rượu pha này ?" - Cô có hơi bất ngờ, việc cô dị ứng với loại rượu pha nho táo này đúng là chẳng ai biết mà anh ta lại rõ như vậy.

"Xem ra người chồng vô tâm của cô chẳng am hiểu phụ nữ gì cả đặc biệt là vợ mình" - Cố Dựt Xuyên nét mặt thư thả buông lỏng ly rượu trên tay xuống bàn.

Khuôn mặt Vệ Điềm nghi ngờ nhìn hắn nhưng rồi lại lạnh lùng quay lưng định rời đi thì bên ngoài tự dưng ồn ào cả báo chí cũng nháo nhào lên chụp ảnh liên tục! nhân vật nào mà có sức ảnh hưởng đến vậy ?
Người nhìn người liếc mắt hóng hớt, hoá ra là người mà họ nghĩ đến Bắc Thiên Duật, anh ta diện lên bộ âu phục màu xám đen thời thượng cuốn hút.

Một bộ mặt đẹp như vậy lại thêm vóc dáng đúng chuẩn thật là chiếm chọn vị trí quan trọng trong buổi tiệc này.

"Là anh sao Duật thiếu.


.

tôi nghĩ anh đã từ chối tôi cơ đấy, tôi đã rất buồn" - Roe đi đến mừng rỡ còn mang cả rượu đến đưa cho hắn, đôi mắt long lanh của ông ta thật làm cho Bắc Thiên Duật khó chịu.

"Chậc.

.

người bận rộn như Duật Thiếu lại đến tận đây tham dự sự kiện này thì đúng là phúc phần của hãng thời trang Sime" - Chủ tịch Sime là Vity cũng nhanh đến chào hỏi hắn.

Vệ Điềm từ xa nhìn thấy hai mắt trợn tròn bất ngờ cả người bên cạnh là Cố Dựt Xuyên cũng thấy hơi ngạc nhiên với tên này.

Cố Dựt Xuyên đột nhiên đổi sắc mặt nữa cười rồi âm trầm nhìn hắn.

Nếu không phải vì công việc thì đến vì nữ nhân này sao đúng là làm cho người hết kinh ngạc này lại đến kinh ngạc khác, miệng nói không quan tâm nhưng dứt câu lại chạy đến tận đây tìm cô ấy góp cuộc là hắn muốn gì mà làm như vậy thật là chẳng giống một Bắc Thiên Duật thường ngày.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: 29: Bất Bình Thường


Buổi trình diễn bắt đầu, những chiếc váy cưới được thiết kế một cách tỉ mỉ với sự uyển chuyển của các người mẫu nữ xinh đẹp tạo ra bầu không khí vui vẻ náo nhiệt.

"Sao anh lại đến đây ?" - Vệ Điềm ngồi giữa hai tên ác ma Cố Dựt Xuyên và Bắc Thiên Duật cũng cảm thấy áp lực không ít.

"Tôi thì không thể đến sao" - Bắc Thiên Duật điềm tỉnh trả lời cứ như đây là chuyện thường tình vậy.

"Thật là hiếm thấy Duật thiếu có thời gian đi du lịch như vậy nha" - Cố Dựt Xuyên cười lạnh nói.

"Cố tổng vẫn nên lo cho bản thân mình thì hơn phải cẩn thận một chút nếu không Cố Gia sẽ mất mát lắm đấy" - Bắc Thiên Duật vừa nói vừa cười khẩy một cái thật là làm cho người ta phát ghét.

"Nếu vậy thì phải xem tâm trạng của Duật thiếu có tốt hay không! tâm trạng không tốt thì tôi xem như lành ít dữ nhiều rồi" - Cố Dựt Xuyên không giận chỉ nhẹ nhàng đáp lại nhưng giọng điệu lại có sự cay cú không ít.

"Mạng Cố tổng lớn như vậy muốn lấy cũng thật mất công sức đấy" - Bắc Thiên Duật và Cố Dựt Xuyên cứ đấu khẩu qua lại khiến Vệ Điềm tức chết luôn rồi.

"Hai người có thôi đi không ?" - Vệ Điềm giọng điệu lạnh lùng lên tiếng, quả là bọn họ lập tức im lặng.


Buổi tiệc kết thúc, tất cả đều lên xe chuẩn bị quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Bắc Thiên Duật lái chiếc Audi màu trắng trước đầu xe của Cố Thiên Duật ngang nhiên gọi Vệ Điềm lên xe của hắn.

"Cô không định cùng chồng mình về sao ?" - Hắn là đang cố ý muốn cho Cố Dựt Xuyên biết vị trí của bản thân và khẳng định quan hệ giữa hắn và Vệ Điềm.

"Tôi tự mình về được" - Vệ Điềm nhìn hai người này giống như nước với lửa vậy, đôi mắt xanh biếc trong trẻo gây nghiện của cô liếc qua hắn nói nhẹ nhàng.

"Lên xe đi, tôi không thích nói hai lần đâu" - Hắn có chút nao lòng nhưng vẫn cố giữ vững thần sắc lạnh lùng nói với cô.

"Cô ấy không muốn thì anh cần gì phải ép buộc vậy nhỉ.

.

Duật thiếu anh cũng nên tôn trọng người khác chút đi" - Cố Dựt Xuyên bộ mặt không vui khàn lạnh giọng mà nói với hắn.

"Được rồi, dù sao tôi cũng có chuyện muốn bàn với anh ta nên Cố tổng anh về trước đi" - Vệ Điềm liền chen vào không đợi Bắc Thiên Duật phản bát.

Chiếc xe chậm rãi lái đi, Cố Dựt Xuyên không hiểu vì sao bản thân lại tức giận lại còn sinh sự với tên Bắc Thiên Duật đó nhiều như vậy chỉ vì một nữ nhân.





Trên đường về, Vệ Điềm trầm mặc cả hắn cũng lạnh lùng không nói gì.

Cả hai cứ yên tĩnh suốt quãng đường giống như các cặp tình nhân đang giận dỗi nhau vậy.

Hắn liếc qua nhìn cô nét mặt mệt mõi thấy rõ, gần đây cô ốm đi rất nhiều một chút sức sống cũng chẳng có nhìn cứ như bộ xương khô di động vậy.


"Tuần sau đi cùng tôi đến đảo Nam Gia có chút công việc ở đó" - Bắc Thiên Duật chậm rãi nói.

"Được" - Vệ Điềm mệt mõi trả lời.

"Sau này đừng qua lại với Cố Dựt Xuyên! tên đó rất phiền phức" - Hắn nói mà có chút ngập ngừng.

Không nghe thấy cô trả lời hắn liền khó chịu lập tức ngừng xe quay đầu nhìn qua thì thấy cô đã ngủ lúc nào không hay, cơn giận của hắn đột ngột vơi đi khi thấy dáng vẻ ngủ mê mang của cô xinh đẹp đến mê người thật biết cách làm người khác động lòng.

Hắn cẩn thận lấy áo khoác của mình đắp lên cho cô còn giảm độ lạnh trên xe xuống một chút.

Nhìn thấy cô như vậy hắn lại không nỡ đánh thức cô dậy một chút nào cứ như vậy ngắm nhìn gương mặt đó, thật sự không ngờ Vệ Điềm còn có nét mặt hiền dịu như thế này! yên bình đến lạ.

Ngay lúc này, chuông điện thoại của Bắc Thiên Duật reo lên một tiếng khiến Vệ Điềm tỉnh giấc ngay sau đó hắn cũng luốn cuốn nhấc máy nghe.

"Chuyện gì ?" - giọng điệu khó chịu.

"Cậu còn hỏi sao! chuyện vụ án Kinh Hoa phía cảnh sát đã bắt được hung thủ và hắn đã nói rằng còn có kẻ đồng phạm nhưng hắn lại muốn gặp một người trước khi khai báo" - Giọng nói của Ân Giả Dương có vài phần gấp gáp lại nghiêm trọng.

"Gặp ai chứ ?" - Hắn nhíu mày hỏi.


"Hắn luôn miệng muốn gặp một cô gái tên là Vương Khả Khả.

.

tôi điều tra ra được bốn năm trước cô ta đã bị Vệ Điềm chỉ tội ăn cắp gây thương tích nên đã bị cảnh sát giam giữ vừa được thả ra vào hôm trước"
"Tôi sẽ gọi lại cho cậu sau" - Bắc Thiên Duật nhìn cô rồi nhanh chóng cúp máy của Ân Giả Dương.

"Chuyện gì vậy ? Có vẻ nghiêm trọng nhỉ" - Cô nhìn hắn bình tĩnh hỏi.

"Không có gì chúng ta đi thôi" - Bắc Thiên Duật vội khởi động xe quay về khách sạn nhanh chóng.

Nhìn hắn có chút bất bình thường cô hơi chau mày ngẫm nghĩ một chút.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: 30: Bí Ẩn Chưa Có Lời Giải Đáp


Sáng hôm sau, cả ba người cùng lên máy bay về Đế Đô như lịch trình định sẵn.

Vệ Điềm có một cảm giác bất ổn không lành suốt lộ trình về đến dinh thự ngay cả di động mở lên cũng bị ngắt kết nối ngay sau đó.
.
Ở một nơi khác, Ân Giả Dương tra lại toàn bộ tài liệu mà Bắc Thiên Duật cần vào những vụ án gây tranh cãi nhiều năm về trước.

Trong đó có vụ án liên quan đến Vệ Điềm và Vương Khả Khả tội nặng nhất chính là cố ý gây thương tích và cô ta đã bị Vệ Điềm chỉ tội và thua kiện phải vào tù suốt hai năm.
Giang Huân Ngôn cũng nhanh chóng lục lại toàn bộ những thông tin quan trọng năm đó.

"Từ nhiều năm trước các vụ án xảy ra liên tục nhưng nó lại rất có trình tự" - Giang Huân Ngôn dựa người về sau ghế ngẫm một lúc rồi nói với Ân Giả Dương.
"Vương Khả Khả là trẻ mồ côi thường xuyên gây rối ở các cửa hàng thức ăn nhanh tội trộm cắp đã bị xử lí rất nhiều lần.." - Ân Giả Dương nhìn vào hồ sơ vụ án đọc đi đọc lại cũng chẳng hiểu thêm.
Tám năm trước Nhan Mỹ Hiên bị tai nạn qua đời lúc đó Vệ Thị đang trên con đường thăng hạng của sự nghiệp nên cũng có rất nhiều lời ra tiếng vào nhưng kết luận của cảnh sát vẫn là tai nạn.

Vài năm sau lại có cuộc tranh cãi gây gắt về vụ hiếp dâm nữ sinh và mất tích đột ngột đó là em gái của nạn nhân.
Vụ án được xem là tâm điểm của giấy mực báo chí có lẻ là vụ án mạng Kinh Hoa, đến giờ manh mối vẫn có chút vấn đề chưa được giải đáp.

Hung thủ rất có thể là hai người thậm chí là nữ...
Bên ngoài cửa truyền đến âm thanh bước chân đến còn không cần gõ cửa đã trực tiếp đi vào.

Bắc Thiên Duật gương mặt vẫn lạnh lùng không chút biểu cảm lo lắng bất thường nào mà lập tức lấy từ túi áo một bản hồ sơ kèm theo hình ảnh của một cô gái.
"Gì vậy ? Người này là ai vậy" - Ân Giả Dương lấy ra tấm ảnh nhìn cô gái lạ mặt này rồi ngước mặt hỏi.
"Đoàn Thái Châu sao ? Cô ta từng phẩu thuật thẩm mỹ thành Giản Viên Viên...trời ạ cái quái gì vậy chứ cậu tìm sao ra vậy" - Giang Huân Ngôn nhìn hai tấm ảnh so sánh qua lại cũng thấy chóng mặt.
"Nhìn xem..hai cậu có thấy cô ta phẩu thuật giống ai hay không ?" - Bắc Thiên Duật nhướng mày nói với hai người bọn họ, nét mặt bình tĩnh ngồi xuống gác chân lên bàn kiêu ngạo nhưng vẫn rất nghiêm túc.
"Đôi mắt này..cả gương mặt tuy không bằng nhưng thật sự rất giống với Vệ Điềm" - Giang Huân Ngôn là người nhạy bén nhìn sơ qua cũng bắt đầu nhận ra.

"Góp cuộc là chuyện gì vậy chứ ? Tôi hoa mắt hết cả rồi này" - Ân Giả Dương để bộ hồ sơ xuống bàn cau có mặt mày nhìn hai người kia.
"Nếu không lầm thì tôi đoán Giản Viên Viên này có liên quan đến vụ án Kinh Hoa còn có một người nữa đó là cô gái sống sót cuối cùng của Bạc Gia" - Giang Huân Ngôn ngồi xuống chậm rãi phân tích.
Bạc Diễm tuy tâm trí không ổn định nhưng may mắn cô ta vẫn còn sống sót chỉ là lời khai của cô ta đã bị cục trưởng bát bỏ không được tính là lời khai thuyết phục định tội hung thủ.

Dạo gần đây còn có tin đồn về một vụ giết người ở phía sau chân núi thành phố ngay cả hiện trường cũng không chút dấu vết gì.
"Tôi sẽ cho người theo dõi họ và tiếp tục điều tra chỉ là có điều này tôi muốn nhắc nhở cậu" - Giang Huân Ngôn nân nhẹ chiếc kính nhìn Bắc Thiên Duật một cách nghiêm túc lạ thường.
"Tôi biết cậu định nói gì..tôi tin cô ấy trong sạch bởi vì cô ấy là vợ của tôi" - Bắc Thiên Duật đã chặn sẵn lời muốn nói của anh ta khiến cả ba người cũng bất đồng một chút.
"Được rồi, tôi mong là cậu nói đúng" - Giang Huân Ngôn nói rồi nhanh chóng rời đi.
Mọi chuyện đều diễn ra theo một trình tự nhất định những người liên tục chết đều ít nhiều có mối liên kết với nhau nếu phá được một vụ án thì đáp án của tất cả sẽ được giải đáp nhanh chóng.
------------------

Ở một nơi khác, Vệ Điềm một mình lái xe đi đến toà cao ốc gần cảng biển A của thành phố.
Cô khoác áo ngoài màu đen với đôi giầy boot ngắn cùng một chiếc túi xách nhỏ chứa khẩu súng ngắn bên trong.
Trên sân thượng gió thổi cũng thấy run người vì quá lạnh, Vệ Điềm mang nón lưỡi chai xoã tóc đeo kính râm chậm rãi bước đến đối diện với một cô gái mang bên mình một cái túi lớn.
"Cô luôn đúng giờ nhỉ" - Giọng nói nhẹ nhàng mang vài phần con nít nhưng cũng cực kì nguy hiểm.
"Vương Khả Khả cô đúng là lì lợm không an phận gì hết...đáng lẻ tôi nên xoá sổ cô vào hai năm trước mà để cô nhởn nhơ đến bây giờ đúng là tôi quá lương thiện rồi" - Vệ Điềm bỏ chiếc kính ra lộ đôi mắt sắc lạnh độc ác nhìn cô ta đang cười nói trơ trẻn.
"Chậc..nghe nói cô kết hôn với người giàu có lại còn nhanh chóng nắm vững Vệ Thị xem ra tiền đúng là không thiếu đối với cô ha" - Vương Khả Khả chậm rãi bước đến nhếch môi nhìn Vệ Điềm đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.
"Vào vấn đề chính đi tôi không thích dài dòng với cô loại người dai dẳng đáng ghét" - Vệ Điềm cười lạnh..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: 31: Bạn Bè


Vương Khả Khả ngày càng lớn mật trực tiếp đưa một điều kiện trao đổi với Vệ Điềm, cô ả nói thầm vào tai của Vệ Điềm một số tiền con số có lẻ cũng hơn trăm tỷ để cô ta ra nước ngoài sinh sống đổi lại bí mật nào đó của Vệ Điềm.

"Cả trăm tỷ ? Cô nghĩ bản thân đắc giá vậy sao" - Cô hất mạnh tay Vương Khả Khả ra ánh mắt sắc lạnh đi đến gần cô ả.

"Đối với bí mật của cô thì đây mới là con số nhỏ thôi mà! tôi thay cô ở tù bao lâu nay điều kiện này cũng chẳng quá đáng đâu" - Cô ta bật cười nhìn Vệ Điềm khiêu khích càng nói chuyện lớn mật.

"Đừng có quên nhờ có tôi mà cô mới ra sớm như vậy thay vì trách móc thì nên cảm mơn tôi đi" - Vệ Điềm cười nhẹ nhàng lạnh lùng nhìn cô ta không chút cảm tình, cô đưa tay vào túi xách lấy khẩu súng đã chuẩn bị sẵn.

"Cô giết tôi ở đây không sợ cảnh sát sẽ biết sao"- Cô ả nhìn thấy khẩu súng trên tay của Vệ Điềm thì thần sắc biến đổi cả giọng điệu cũng lấp lững không còn tự tin như ban đầu.

Vương Khả Khả từng là bạn học của Vệ Điềm khi còn ở nước ngoài.

Hai người từng rất thân thiết thậm chí nhìn họ như chị em ruột trong gia đình nhưng Vương Khả Khả tính cách nóng nảy hỏng chuyện lại hay bất cẩn nhiều việc trái ngược lại với Vệ Điềm hoàn toàn.

Ngày hôm đó Vệ Điềm bị người của Vệ Gia phái đến truy sát suýt nữa thì chôn xác ở trong rừng sâu may mắn Vệ Điềm có thể chạy thoát được.


Một người như Vệ Điềm có những bộ mặt mà người khác hoàn toàn không ngờ đến.

Một cô gái tóc vàng mắt xanh đột ngột đến tìm cô trong gác xếp ở chung cư mà hai người họ đang ở.

"Mạng mày lớn hơn tao nghĩ" - Cô gái tóc vàng cười lạnh nhìn Vệ Điềm đánh giá một loạt từ trên xuống dưới.

"Jesi cô là người của ba tôi đúng không ?" - Vệ Điềm bình tĩnh không hề sợ hãi mà bước đến gần cô ta hỏi thẳng một câu.

"Ranh con thông minh lắm nhưng mà ngại quá chắc là phải để mày xuống âm phủ hỏi mẹ mày rồi" - Ả ta lấy khẩu súng để sẵn trong túi áo chỉa họng súng vào đầu của Vệ Điềm cười đắc ý.

Phía sau cánh cửa, Vương Khả Khả nhìn vào nét mặt tái nhợt run rẫy khi chứng kiến toàn bộ sự việc ngay trước mắt nhưng lạ lẫm cô ta lại không hề có ý định báo cảnh sát hay muốn cứu Vệ Điềm.

Trong giây phút cứ nghĩ người chết là Vệ Điềm thì lại bất ngờ Jesi bị một cú hất tay ngã nhào vào đống trà khô ở phía sau lưng, Vệ Điềm nhanh gọn đã cướp lấy khẩu súng trong tay ả ta trước sự kinh ngạc của Jesi.

"Tôi còn sống cho đến bây giờ không hoàn toàn nhờ vào may mắn đâu! tập đoàn Vệ Thị nhiều lần muốn loại trừ tôi cũng là chuyện đương nhiên vì tôi là mối đe doạ lớn nhất của chiếc ghế đồng chủ tịch mà nhỉ đúng là lũ sâu bọ dai dẵng" - Vệ Điềm cười khẩy đưa khẩu súng lên chỉa vào đầu của Jesi, dứt câu cũng là tiếng súng vang lên một phát.

Bầu không khí tĩnh lặng hoà vào mùi máu tanh trong căn gác xếp nhỏ, Vương Khả Khả cả kinh hồn vía run tay run chân không ngừng lùi lại phía sau nhưng cửa từ từ mở ra nhìn thấy Vệ Điềm nét mặt thư thả một chút sợ hãi cũng chẳng có.

"Khả Khả.

.

cậu thay mình gánh tội nhé" - Vệ Điềm cứ như một người khác khiến Vương Khả Khả sợ hãi.

"Tiểu Điềm cậu tha cho mình đi! mình không thấy gì hết, mình giúp cậu thu dọn cái xác đó nhé.

.

mình hứa không nói với ai hết" - Cô ta quỳ xuống vừa khóc nài nỉ nhìn Vệ Điềm sắc mặt bình tĩnh, gương mặt nàng ta xinh đẹp dưới ánh đèn ban đêm thật sự mỹ miều huyền ảo.


"Khả Khả.

.

cậu nói xem mình trước giờ chỉ tin người chết mới có thể giữ kín bí mật mà thôi nhưng cậu là bạn của mình nên mình sẽ cho cậu lựa chọn" - Điện thoại reo lên cùng tiếng còi cảnh sát bên ngoài như gần đến nơi.

Vệ Điềm chau mày một cái rồi ngồi khom người nhìn cô ta đang sợ đến mức tái hết mặt mũi, điện thoại cứ liên tục reo lên khi vừa nhấn bắt máy thì giọng điệu quen thuộc của đầu dây bên kia vang lên khiến cô ta tỉnh táo đột ngột.

"Khả Khả con có chuyện gì gọi cho mẹ sao ?" !
"Mẹ.

.

mẹ.

.

sao lại.

.


" - Vương Khả Khả kinh hãi nhìn cô rồi tóm lấy điện thoại trong tay của cô nói chuyện cứ như không có gì để bà ấy an tâm tắt máy.

Tiếng còi cảnh sát bên ngoài ồn ào cuối cùng cũng ập vào nhưng Vệ Điềm không biết từ khi nào mà đã lau sạch máu trên tay cả khẩu súng cũng nhanh gọn xử lí đưa cho Vương Khả Khả.

"Đừng lo, chỉ mất vài tháng mà thôi tôi hứa đấy"- Cô nhìn Vương Khả Khả nét mặt không mấy vui vẻ.

!.

Kể từ đêm hôm đó Vương Khả Khả thay Vệ Điềm tội giết người nhưng đúng với lời hứa cô ta chỉ ngồi tầm vài tháng là được thả ra vì Vệ Điềm đã làm cách nào đó biến vụ giết người thành tội cố tình gây thương tích cộng thêm thế lực Vệ Gia nhúng tay vào nên tội danh đã được xử nhẹ nhàng nhất có thể.

!
Vương Khả Khả đối diện với khẩu súng trước mặt mà cười bất lực hỏi Vệ Điềm.

"Tôi đã nghĩ chúng ta là bạn bè tốt nhất trên đời sao lại có ngày nhìn nhau như vậy nhỉ" - Vương Khả Khả gương mặt có ba phần nhan sắc nhưng không kém phần ranh ma nguy hiểm.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: 32: Đến Kịp Thời


Vệ Điềm giống như nghe được một câu chuyện cười mà ánh mắt không khỏi khinh thường nhìn ả ta.
"Có phải ở trong tù lâu quá nên cô quên mất những chuyện xấu xa mà bản thân đã làm rồi" - Cô nở một nụ cười lạnh lùng nhưng nhẹ nhàng đến đáng sợ.
"Vệ Điềm..cô đừng nghĩ ai cũng xấu xa như cô" - Cô ta tránh né ánh nhìn khiếp sợ kia giọng điệu chột dạ.
"Đừng có tưởng tôi là đồ ngốc, năm đó rõ ràng cô có thể chứng minh tôi bị oan nhưng cô vẫn im lặng mặc cho họ vu oan tội ăn cắp khiến tôi bị đình chỉ học hai tháng làm tuột mất cơ hội về nước của tôi..nếu cô tốt như lời cô nói thì tại sao lại cố tình bỏ thuốc cho tôi hôn mê suýt nữa bị người khác làm nhục chứ" - Âm thanh vang vọng khiến Vương Khả Khả run người.
Năm đó bọn họ tuy chung lớp chung trường nhưng hầu như thành tích học tập của Vệ Điềm luôn đứng đầu lớp, ngay cả về nhan sắc hay hoàn cảnh gia thế thì thật sự Vương Khả Khả không thể sánh nỗi với cô nhưng tất cả không dừng lại.
Vương Khả Khả mang lòng đắm say một người con trai khối trên tên là Doãn Kiêu, không chỉ là một học trưởng đẹp trai giàu có mà còn cực kì thông minh tài giỏi có rất nhiều ngưỡng mộ nhưng đời quả là trêu người anh ta lại mang lòng thích Vệ Điềm một cách công khai.


Cũng từ ngày đó Vương Khả Khả luôn tìm đủ mọi cách hãm hại bôi xấu Vệ Điềm khắp nơi ngay cả Doãn Kiêu cũng nghe được ít nhiều nhưng anh ta thay vì xa lánh Vệ Điềm thì anh ta lại tức giận trách mắng Vương Khả Khả đừng ngậm máu phun người.
Mọi chuyện Vệ Điềm đều biết, từ việc cô ta bỏ thuốc hại cô hay chuyện vu khống tiền quỷ bị mất tất cả cứ như trong kế hoạch mà Vệ Điềm lập ra vậy.
.
.
Vệ Điềm khuôn mặt lạnh tanh không chút tình cảm nhìn ả.
"Tất cả đều do cô tự mình chuốc lấy" - Ả cười lớn cứ như phát điên chỉ vào mặt cô nói lớn.
"Vương Khả Khả cô mất trí thật rồi..xem ra giữ lại cô chính là tự cản trở cho tôi" - Vệ Điềm nhíu mày trên tay cầm khẩu súng nhắm vào ả nhưng viên đạn bắn ra thì lại trúng vào cánh tay trái của ả.
"A...cô..Vệ Điềm..giết chết tôi đi, giỏi thì giết chết tôi đi này" - Ả ôm cánh tay đang chảy máu không ngớt kia thật sự đau đớn một chút sức lực cũng chẳng còn
"Muốn chết đến vậy sao ?" - Vệ Điềm không cười cô đưa khẩu súng nhắm vào đầu ả nhưng lần này cô ta lại may mắn thoát chết.
Từ phía sau vọng lên âm thanh trầm lạnh của người đàn ông quen thuộc, Bắc Thiên Duật hoàn toàn thư thả bình tĩnh đi đến còn chậm rãi siết hơi thuốc lá.
"Cô chơi bộ môn này từ bao giờ vậy, bắn súng tệ thế này sao" - Bắc Thiên Duật đi tới nhìn Vệ Điềm rồi lại liếc qua Vương Khả Khả đang khổ sở với sắc mặt tái nhợt trắng bệt sợ chết kia.
"Sao anh lại ở đây" - Vệ Điềm kinh ngạc nhưng cũng cố giữ lấy bình tĩnh đối diện với tên nam nhân này.
"Vậy sao cô lại ở đây ?" - Hắn ta không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà cười khẩy hỏi ngược lại.


Cánh tay đưa lên ra hiệu một cái là có người bước vào có hơn ba người đàn ông như hiểu rõ mệnh lệnh trực tiếp mang Vương Khả Khả đi.
"Đây là chuyện riêng của tôi, anh muốn làm gì" - Cô nhìn thấy người của Bắc Thiên Duật đưa Vương Khả Khả đi trong lòng có chút khẩn trương.
"Tôi cần lời khai của cô ta nên hiện tại tôi sẽ giữ cô ta một thời gian, cô thời gian đến tốt nhất làm tốt phận sự của mình đừng gây hoạ nữa" - Bắc Thiên Duật lộ rõ nét mặt tức giận lạnh lùng hệt như đây là một lời cảnh cáo nghiêm túc cho Vệ Điềm.
Hắn cứ vậy mà rời đi ngay cả khẩu súng cũng bị hắn lấy mất, mọi dấu vết ẩu đả trên sân thượng đều được xoá sạch đến ngạc nhiên.

Một người đàn ông có kinh nghiệm làm việc xấu xa như hắn thì đây cũng là điều tất nhiên nhưng làm đến mức này thì thật sự có điều gì đó khác thường.
Ngồi trên xe, Bắc Thiên Duật tự mình lái xe đưa cô đi về dinh thự Sử Thanh mà tâm trạng vô cùng không tốt.


Cả hai cứ im lặng suốt quãng đường, bầu không khí lạnh đến run người, ai nấy đều khư khư bộ mặt sát khí không ai chịu mở miệng nói với nhau một câu nào...
Bắc Thiên Duật cuối cùng cũng phải chịu thua cô sự ngang bướng thật làm người ta khó chịu hắn cũng nghĩ bản thân mình điên rồi mới rảnh rỗi bỏ cả cuộc họp quan trọng đến chỉ để can thiệp chuyện của cô chỉ vì sợ cô gặp nguy hiểm.

Nếu không phải Chu Dĩ Hinh vô tình nhìn thấy Vệ Điềm đến chỗ hắn mua cả súng đạn lậu thì hẳn hôm nay cô thật sự mất bình tĩnh mà gây hoạ.
"Cô góp cuộc có kế hoạch gì vậy ?" - Hắn mất kiên nhẫn hỏi cô.
"Không liên quan đến anh" - Câu trả lời của cô càng làm hắn bực mình không muốn nói thêm lời nào nữa chỉ đạp ga mạnh phóng xe một mạch về đến dinh thự..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: 33: Đối Lập


Tại một nơi khác ngay lúc này, Vương Khả Khả bị bắt về một căn phòng tối giống như đang ở trong tầng hầm bí ẩn nào đó vậy ngay cả không khí thở phào cũng khó khăn.
Hai tay cô ta bị trói chặt vào thanh ghế cả chân cũng bị xích lại cẩn thận còn có người đứng canh gác một cách kĩ càng.

Âm thanh từ bên ngoài vọng vào làm cô ta từ từ tỉnh lại sau cơn hôn mê choáng váng đầu óc kia.
"Xem ra lần này không phải chuyện nhỏ nhỉ..." - Một giọng nói trầm thấp vang vẳng bên tai cô ta, đôi mắt yếu ớt từ tốn mở ra nhìn người đàn ông trước mặt.
"Thả..tôi ra" - Vương Khả Khả cất giọng khó khăn cứ như khẩn xin trong sự tuyệt vọng.
"Nào nào, chúng ta sẽ kết thúc nhanh thôi..mong vị tiểu thư đây hợp tác một chút" - Đáp lại cô ta là một nụ cười gian xảo tà ác lại mang sát khí ớn lạnh kinh hồn.

Vụ án xảy ra nhiều năm có nhiều tình tiết bí ẩn khiến tất cả đều cảm thấy khó hiểu.

Mục Khiếu Hào thăm dò cô ta cùng những chiêu thức ép cung mà người thường nghe thôi cũng sởn hết gai óc vì sợ hãi.
Những cảnh vệ được bố trí ở đó cũng giật mình nhìn thấy cảnh tượng tra khảo cùng cách thức của những con người bên cạnh Bắc Thiên Duật tàn ác như vậy thì không khỏi sợ xanh mặt.

Họ nghe nói người đàn ông anh tú với khuôn mặt biết dụ người này chính là trợ thủ đắc lực của Bắc Thiên Duật, họ không chỉ là anh em bạn bè thân thiết mà còn hơn cả người thân trong gia đình.
Mục Khiếu Hào nhiều năm ẩn danh chỉ tham gia các phi vụ ngầm của giới mafia cùng quản lí các sòng bạc lớn nhất ở Đế Quốc, có người còn nghe được hắn giết người không gớm tay dù là ai hay bất kì kẻ nào ngán đường hắn hay có ý đồ phản bội hắn thì kết cục còn đáng sợ hơn cả cái chết.
....
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Mục Khiếu Hào sắc mặt buồn chán ngồi ung dung trên ghế sofa bên cạnh có cả rượu vang thượng hạng thưởng thức màn tra hỏi đẫm máu trước mắt.
Vương Khả Khả không bị đánh ngất đi thì cũng bị ép tay chân đau đớn không tả nỗi.

Ngay lúc này, Ân Giả Dương bên ngoài đi vào nhìn thấy cảnh tượng trước mặt cũng không mấy kinh ngạc hay chút bất ngờ gì mà chỉ từ từ đi đến ném vào người hắn một bao bì có chứa một số thứ được coi là vật chứng tạm thời.
"Thiên Duật bảo cậu đến tìm cậu ta và mang cả cái thứ này cho cậu ta xem" - Ân Giả Dương ngã người vào lưng ghế mệt chết đi được vì mất hẳn một ngày một đêm tìm ra manh mối chỉ để chứng thực cô gái tên Vệ Điềm kia không liên quan đến những vụ án khủng khiếp kia.

"Tôi sống cả đời này cùng cậu ta lớn lên tận bây giờ cũng chưa từng thấy cậu ta đối với một nữ nhân tận tâm tận lực như vậy...này Giả Dương góp cuộc cô ta là ai vậy xinh đẹp đến mức nào thế ?" - Thay vì thái độ nghiêm túc thì Mục Khiếu Hào lại thấy tò mò với nữ nhân mang cái tên Vệ Điềm đó, cô ta xinh đẹp ra sao thật sự như tiên tử ngoài đời à.
"Tôi nói cậu nhé Khiếu Hào, cái cô Vệ Điềm đó cô ta thật sự không hề giống với bất kì nữ nhân nào mà tôi từng gặp...quả thật cô ta trông như tiên tử giáng thế vậy nhưng tâm tư thì chẳng khác gì một yêu tinh khó có thể chống trả nỗi" - Ân Giả Dương khua khua tay nói vơ cho qua chuyện nhưng lời nói thì không hề có chút giả tưởng nào cả.
"Chậc..thật sự có một nữ nhân đặt biệt thế à" - Mục Khiếu Hào lắc lư ly rượu trong tay nét mặt cười nhạt nữa tin nữa không.
.
.
DINH THỰ SỬ THANH.
Vệ Điềm bị Bắc Thiên Duật trực tiếp nhốt trong nhà ngay cả cửa ra vào cũng bị thiết bị an ninh khoá hết lại.

Cảnh vệ cũng canh giữ không ngừng đến mức cô cũng phải chịu thua vì thật sự không thể nào trốn ra khỏi đây được.
"Bắc Thiên Duật anh điên rồi sao lại dám nhốt tôi lại như vậy..mau thả tôi ra" - Âm thanh truyền ra hiện rõ sự giận dữ lan toả cả một toà dinh thự mà người hầu trong nhà cũng bất lực vô năng.

"Thay vì la hét thì cô nên tỉnh táo lại đi, nếu tôi đến trễ một bước cô thật sự gây hoạ rồi đấy.." - Hắn lại bình tĩnh đến lạ còn chậm rãi cắt lát nhẹ nhàng từng miếng thịt bò đưa vào miệng thưởng thức.
"Ha..nói cứ như anh chưa từng giết người vậy" - Câu nói của Vệ Điềm vọng ra lớn đến nỗi người hầu gần đó đều có thể nghe thấy.
Bắc Thiên Duật không giận cũng không phẫn nộ chỉ là động tác dừng lại bỏ hết dao đĩa xuống bàn đứng dậy đi thẳng đến trước cửa phòng cô, nét mặt lạnh như băng một chút cảm xúc cũng chẳng có làm cho người ta thật sự không thể đoán chừng tâm tư của hắn là thật sự tức giận hay giận đến nỗi muốn giết cô luôn hay sao.
"Thiếu..thiếu gia cậu bình tĩnh chút đi.." - Quản gia là người lớn tuổi nhất nhìn thấy dáng vẻ hắn cũng thật sự sợ hãi thay cho cô gái bên trong căn phòng.
"Cô ta giỏi giang như vậy thì tôi sẽ cho để cô ta trãi nghiệm một chút vậy" - Hắn lấy chìa khoá mở cửa đi vào thấy Vệ Điềm ngồi trên giường khuôn mặt nhạt nhoà thiếu sức sống chỉ thấy cơ thể ốm yếu tiều tuỵ khá nhiều.
"Sao hả, thẹn quá hoá giận sao ?" - Cô cười khinh miệt nhìn hắn không chút e sợ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: 34: Hậu Thuẫn Cho Nàng


Vệ Điềm ngước mặt lên, khuôn mặt kiều diễm uỷ mị khiến hắn thật sự không biết phải hành hạ cô bằng cách nào.
Bắc Thiên Duật đi đến gần, thần sắc không vui cũng chẳng có gì khác.

Vẫn nét lạnh lùng như băng cùng sát khí ghê rợn phát ra từ hắn, người hầu bên ngoài bị doạ cho sợ xanh mặt nhưng cũng chẳng có ai bản lĩnh đến mức xen vào chuyện của hai người họ.
"Cô đúng là chẳng biết thân biết phận chút nào, dựa vào chút nhan sắc này cô nghĩ bản thân sẽ làm nên thứ gì được chứ" - Hắn nhếch môi cười lộ ra ý châm chọc khinh thường, dáng người cao lớn ngồi xuống ghế sofa ung dung nhìn cô.
"Sau khi tôi lấy được cổ phần của Vệ Thị tôi sẽ liền ly hôn với anh nên anh không cần lo nghĩ nhiều thế và tôi nghĩ anh cũng thả tôi ra là được rồi đấy...anh đây là muốn cả thế giới biết anh bắt nhốt bất hợp pháp với chính người vợ của mình sao ?" - Cô không mấy quan tâm đến suy nghĩ của hắn, điều cần thiết hơn bây giờ đó chính là thoát ra khỏi nơi này và tiếp tục kế hoạch còn dang dở.
"Cô muốn gặp Vương Khả Khả đến vậy sao ?" - Hắn điềm đạm nói, lời nói còn ẩn ý không rõ.

"Góp cuộc anh muốn gì" - Cô đứng lên mái tóc óng mượt bị làn gió nhẹ hiu hiu thổi qua lộ ra vẻ đẹp cao quý tuyệt mỹ của nàng.
Bắc Thiên Duật nhìn cô lại có cảm giác kì lạ, hắn vừa đi đến gần đưa tay lên vô thức chạm vào mái tóc lẫn gương mặt xinh đẹp của nàng.

Hành động của hắn cứ như mê muội không thể thoát ra khiến cô cũng bị ngỡ ngàng nhìn hắn ngơ ngác.
"Tôi sẽ giúp cô trả thù vì thế đừng liều lĩnh một mình như thế nữa được không ?" - Giọng nói của hắn nhẹ nhàng nhưng lại cực kì khó chịu khiến cô có chút bất ngờ nhìn hắn.
"Anh..anh đồng ý giúp tôi sao ?" - Vệ Điềm chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Bắc Thiên Duật sẽ giúp cô vậy mà hôm nay cô lại nghe chính miệng hắn nói ra.
"Cô muốn cổ phần của Vệ Thị như vậy tôi đều có thể cho cô" - Bắc Thiên Duật nhìn nàng không rời mắt.
"Vì sao..anh đột nhiên lại tốt như vậy" - Đối diện với dung mạo tuyệt vời của người đàn ông trước mặt lẫn mùi hương bạc hà dễ chịu khiến tim cô không khỏi loạn nhịp.
Hắn khựng lại một lúc, vì sao cả bản thân hắn cũng chẳng hiểu nỗi.

Nhìn cô gái trước mặt hắn nhìn xinh đẹp mong manh cứ như hạt ngọc cao quý khiến hắn chỉ muốn ôm trầm vào lòng mà bảo vệ.

Hắn nhận ra khi ở cạnh người con gái này tâm trạng hắn thật sự rất dễ chịu, đôi khi còn nhớ lại gương mặt mỹ miều tựa như tiên tử giữa đời thực lẫn nụ cười an nhiên mà hiếm thấy ở Vệ Điềm.

Đôi mắt long lanh của nàng đang trầm ngâm đối với hắn cô luôn phòng bị không khỏi thấp thỏm, nét mặt ấy vừa điển trai vừa pha lẫn sự xảo quyệt khó đoán.
"Không vì sao cả bởi vì tôi thấy thích thú với trò chơi này của cô thôi" - Hắn né tránh ánh nhìn đó không muốn để lộ ra cảm xúc bất thường nào ở hắn nên chỉ quay lưng rời ngay sau đó.
.
.
Vài ngày sau, Vệ Điềm ngày càng bận rộn việc công ty cho đến việc ở Vệ Gia thậm chí còn quên mất giờ giấc ăn ngủ.

Bắc Thiên Duật sau ngày đó cũng đến Pháp để công tác về dự án mới nào đó, trong vòng ba ngày đó mọi thứ đều trở nên suôn sẻ một cách lạ thường nhưng cô hiểu rõ vốn là Bắc Thiên Duật hậu thuẫn cho cô trong tập đoàn Vệ Thị nên những lão già kia cũng không dám không nể mặt cô.
Trong một quán cafe ở gần công ty, Vệ Điềm đi đến định mua cốc cafe dùng thay cho buổi trưa vì cô thật sự rất bận.
"Cô làm rơi ví này" - Thanh âm khàn lạnh phát ra từ phía sau khiến cô cảm giác lạnh sống lưng quay mặt lại nhìn người đàn ông mang vẻ lịch lãm kia.

"Cảm mơn anh" - Cô giữ nét mặt điềm tĩnh nhận lại ví và cảm mơn hắn ta nhưng khi vừa rời đi thì bị hắn trực tiếp chặn lại.
"Trông cô khá quen..tôi có thể hỏi cô vài câu không thưa quý cô xinh đẹp" - Nụ cười của người đàn ông này khiến cô đột nhiên run người, một hình ảnh nào đó không rõ ràng như lướt qua trong đầu cô làm cô đột nhiên lùi người lại.

"Tôi..tôi không rảnh, tôi cũng không quen anh" - Cô cứ như gặp ma cứ vậy mà rời đi thậm chí còn quên luôn cốc cafe trên bàn.
Hắn cười nhẹ nhàng để cho cô rời đi nhưng ánh nhìn vẫn dõi theo bóng lưng của cô, gương mặt anh tuấn nhâm nhi tách cafe nóng không khỏi thấy sự thú vị nào đó hiện lên trong lòng hắn.
"Thật sự là cô ta sao, xinh đẹp thật" - Bóng lưng cô từ từ khuất đi hắn nhẹ giọng ngẫm nghĩ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: 35: Bí Mật Của Vệ Điềm


Ân Giả Dương bên ngoài đi vào nhìn Mục Khiếu Hào có nhã hứng thưởng thức cafe một cách thong thả liền có chút ngạc nhiên.

"Cậu sao lại ở đây ?" - Ân Giả Dương khiều một cái vào lưng cậu ta lạnh giọng.

"Dạo này cậu cũng nghĩ làm diễn viên luôn à.

.

tôi lại thấy cậu hợp với nghề thám tử hơn đấy" - Mục Khiếu Hào cười đùa đáp lại, trong túi áo lấy ra bao thuốc lá châm một điếu siết một hơi.

"Tên Bắc Thiên Duật đó không biết biến đi đâu mất để lại đống công việc ở đây cho tôi" - Cậu ta không khỏi than vãn bất lực với xấp giấy tờ trên bàn.



PHÒNG NGHIÊN CỨU.


Bắc Thiên Duật nhìn qua sơ lượt về bản thuyết trình về loại thuốc đang pha chế chuẩn bị cho phi vụ giao hàng sắp đến.

Joly là người đảm nhận vai trò chính trong việc điều chế, người phụ nữ với mái tóc vàng đặc trưng cùng đôi mắt xanh trông trẻ trung nhưng lại cực kì dày dặn kinh nghiệm.

"Ba ngày đủ không ?" - Bắc Thiên Duật cầm lên một lọ chất lõng màu xanh nói với Joly.

"Vì hợp chất cần thời gian để hoà tan với số lượng lớn thế này e là khó khăn nhưng em sẽ cố gắn hoàn thành nhanh nhất có thể" - Joly mỉm cười nói chuyện khá nhẹ nhàng không thừa không thiếu.

Bắc Thiên Duật sắc mặt không đổi, tâm tình cũng có chút buồn chán.

Đã ba ngày hắn không gặp mặt Vệ Điềm ngay cả bóng dáng lướt qua cũng không thấy đột nhiên khiến hắn thấy bức bối vội vã muốn trở về.

Joly là người theo hắn đã lâu nên ít nhiều cũng nhìn được sắc mặt hắn không vui.

"Duật Thiếu không hài lòng chuyện gì sao ?" - Cô ta chậm rãi tiến lại gần, trước mặt hắn ta không giấu nỗi sự yêu mến ngưỡng mộ.

"Không có gì" - Hắn trực tiếp quay mặt đi thậm chí còn chẳng để ý đến Joly ngay trước mặt mà thẳng thừng rời đi ngay sau đó.

Cánh cửa phòng nghiên cứu đóng lại, bóng dáng người đàn ông đã đi mất một chút hương thơm bạc hà lưu lại cũng làm cô ta thấy dễ chịu nhưng nỗi ưu buồn thì vẫn lẳng lặng trong đáy mắt xanh kia.

!
Bắc Thiên Duật bên ngoài xe không kiềm được mà bấm dãy số quen thuộc gọi cho Vệ Điềm, nhưng hơn ba cuộc điện thoại vẫn không thấy ai nhấc máy.

Hắn cứ như nằm trên lò lửa không khỏi lo lắng gọi về cho quản gia dinh thự.

"Thiếu gia tôi nghe đây" - Quản gia nhanh chóng trả lời điện loại.

"Phu nhân không có ở nhà sao ?" - Hắn giọng điệu vừa khó chịu vừa lo lắng có chút gấp gáp khó tin.

"Vệ.


.

à phu nhân không có ở nhà ạ.

.

cô ấy vừa ra khỏi nhà nói là muốn ra ngoài đi dạo" - Quản gia bị tâm tình của Bắc Thiên Duật doạ suýt nữa thì nói năng lung tung.

Bắc Thiên Duật cũng cảm thấy bản thân bắt đầu bất bình thường ngay cả tâm trạng cũng bị cô gái đó làm cho ảnh hưởng.

Hắn ném bừa điện thoại qua ghế phụ nhẹ nhàng gác tay lên chán ngã người về sau ghế một lúc rồi điện thoại đột nhiên reo lên làm hắn vội bật dậy nhìn dãy số điện thoại kia thì nét mặt hoàn toàn suy sụp hắn còn nghĩ là ai.

"Có chuyện gì ?" - Giọng hắn không vui.

"Giọng điệu kiểu gì thế hả.

.

tôi nói nhé cậu may mắn lắm mới có được một người bạn như tôi đấy.


.

tôi còn bỏ cả lịch trình hôm nay vì mấy vụ án ngớ ngẫn này này cậu biết không" - Ân Giả Dương bất mãn không khỏi cằn nhằn làm cho Bắc Thiên Duật càng thêm nhức đầu.

"Được rồi nói chuyện chính đi" - Hắn trực tiếp vào thẳng vấn đề.

"Vương Khả Khả chết rồi! còn cả vụ án đó nữa chắc hẳn có ai đã nhúng tay vào đi trước chúng ta một bước rồi".

"Tôi hiểu rồi ngày mai tôi quay về nói tiếp" - Tắt điện thoại điều đầu tiên hắn lại nghĩ đến hình ảnh của Vệ Điềm nhưng góp cuộc vì điều gì mà cô lại sống chết muốn che đậy một cách liều lĩnh như thế.

Nếu không phải nàng ta thì còn có những ai, người mà có thể ra tay không chút nghi ngờ ngay cả chút chứng cứ cũng không thể tìm ra.

Gây ra nhiều vụ án mạng đến thế mà cảnh sát cũng phải bó tay, người của Bắc Thiên Duật cũng không lường trước được.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: 36: Run Lên


Buổi tối tại Biệt Viên Ngọc Ý.
Bắc Thiên Duật vừa đến đã nhìn thấy Vệ Điềm đang ngồi trầm ngâm ở phía xa kia, nét mặt nữ nhân xinh đẹp nhưng lại suy tính điều gì đó thật là quỷ kế tựa như một đoá hồng độc chết người nhưng lại thật sự khiến người ta không lo nghĩ cái chết mà đâm đầu về phía nàng ấy.
Bộ váy trắng cùng mái tóc đen dài óng mượt đung đưa nhẹ nhàng theo từng đợt gió hiu lạnh, cô ngồi bên thềm nhà ngắm nhìn từng cánh hoa quỳnh rơi xuống một cách chậm rãi.
"Không sợ cảm lạnh sao ?" - Giọng nói lạnh lùng có chút bất thường cùng mùi hương quen thuộc khiến cô ngẩn đầu nhìn lại.
Hai mắt chạm nhau với bầu không khí lặng lẻ, nàng nhìn hắn có chút gấp gáp nhưng lại muốn né tránh ánh nhìn của hắn.


Cái chết của Vương Khả Khả vốn dĩ đóng hết các bí mật của cô nên sự nghi ngờ đỗ dồn về phía cô cũng là lẻ đương nhiên.

Đây chẳng khác gì là giết người cô đã khiến chính đôi tay này nhuộm màu máu tanh dù có rửa đi bao nhiêu lần vẫn không thể nào rửa hết.
"Lại đây" - Bắc Thiên Duật ngồi xuống nhìn cô, lạnh giọng ra lệnh một cách bá đạo ngông cuồng nhưng thật không hiểu sao đối với Vệ Điềm thì thấy ấm áp dịu dàng.
"Anh cũng nghi ngờ tôi giết cô ta sao ?" - Cô đi đến trước mặt hắn ngữ điệu dè chừng không có ý thiện cảm trong lời.
"Hồ sơ vụ án của mười năm trước đã được cảnh sát lập lại truy cứu...đúng lúc Vương Khả Khả là nhân chứng cho vụ án đó lại chết một cách bất bình thường như vậy" - Giọng nói của hắn khiến cô cứng mình đờ ra trong giây phút đó.
Hắn có thể nhìn ra cô đang run lên nhưng thứ mà cô sợ không phải là việc cô bị nghi ngờ là thủ phạm mà là hung thủ thật sự sát hại người hàng loạt đó.

Có lẻ trực giác của Bắc Thiên Duật không sai, cô thật sự có phản ứng với hung tin này.
"Thì sao..tôi không giết người" - Vệ Điềm nhanh sau đó đã lấy lại bình tĩnh nhìn trực tiếp hắn nói rõ.
"Tôi tin em" - Bắc Thiên Duật đột nhiên nói một câu khiến cô sửng người, bóng lưng nàng chậm rãi quay đi nhưng lòng không khỏi rung động.
Lúc này, Bắc Thiên Duật nhận được cuộc gọi từ Ân Giả Dương thì liền lái xe đi mất.


Bóng dáng nữ nhân yếu đuối nấp sau hàng cây phía xa đó từ từ gục ngã xuống nền đất lạnh tự mình ôm bản thân mà lòng chua xót không ngưng.
....
Ân Giả Dương điều tra ra được Vệ Điềm từ nhỏ từng bị ngược đãi ở trường và tự mình chứng kiến những cảnh tượng bạo lực gia đình và sự ra đi của người mẹ trong quá khứ.

Ngoài việc mẹ kế và con riêng tất cả tài sản Vệ Thị trong lúc đó đều bị thu hồi khiến cô đã có lần nợ nần đến mức phải chạy trốn đám giang hồ ở thành phố H một khoảng thời gian dài.
Sau khi từ nước ngoài trở về cô đã khôi phục lại chức vị trong bộ cán sự quản lí tập đoàn Vệ Thị và hiện đã được sự bảo trợ từ Bắc Gia mà ngày càng thăng tiến.
Với sự thông minh xinh đẹp này nhưng phía sau đâu ai biết được những chuyện mà cô đã làm và trãi qua như thế nào.


Vệ Điềm từng giết người nhưng là ngộ xác nhưng bằng cách nào đó cô đã buộc Vệ Gia bảo lãnh cho cô ra ngoài còn có lần cô đã suýt giết một nữ sinh trong trường vì nữ sinh đó đã lấy mất sợi dây chuyền mà mẹ cô đã tặng sinh nhật năm cô tám tuổi và còn có cả hàng tá thông tin về sơ yếu lí lịch và nơi ở hàng năm của Vệ Điềm được Ân Giả Dương liệt kê lại không sót một chi tiết nào.
"Toàn bộ chỗ này đều viết về cô ta sao ?"-Mục Khiếu Hào nhìn thôi cũng bị rối hết mắt, còn kèm theo hình ảnh lúc nhỏ của cô.
"Thiên Duật cô gái này không tầm thường chút nào đâu tôi khuyên cậu nên tránh xa cô ta ra đi" - Ân Giả Dương còn chưa nói hết thì quyển sách trên bàn đã bị đập mạnh xuống bàn làm hai người giật mình.
"Tôi sẽ không từ bỏ cô ấy" - Hắn chỉ nói vậy rồi cầm lấy áo khoác chuẩn bị rời đi thì bị Mục Khiếu Hào nói.
"Cậu yêu cô ta sao ?" - Mục Khiếu Hào thật sự tò mò nhưng lại càng thấy lo lắng cho hắn ở cạnh một nữ nhân nguy hiểm như vậy.
"Không liên quan đến các cậu" - Hắn dứt khoác rời đi ngay sau đó, Ân Giả Dương thở dài ngồi bệt xuống còn Mục Khiếu Hào cũng bất lực chẳng biết nói gì hơn

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: 37: Manh Mối


Ở một nơi khác, Diệp Trác đến nơi mà Bạc Gia lúc đó còn đang trong tiến trình xây dựng nhưng bất thành khiến cho kinh tế của Bạc Thị bị ảnh hưởng lớn, tiếp đó còn xảy ra án mạng kinh hoàng như vậy.

"Cảnh sát Diệp nơi này bị bỏ hoang lâu rồi anh nghĩ chúng ta có thể tìm được manh mối gì chứ" - Người đi theo Diệp Trác là một viên cảnh sát trẻ tuổi mới vào nghề được xếp cùng đội với anh ta.

Diệp Trác không trả lời mà ánh mắt không ngừng rời đi một kệ sách lớn gần đó, anh ta chậm rãi đi đến rồi nói với viên cảnh sát trẻ.

"Cậu giúp tôi nân cái kệ này lên đi" - Diệp Trác mạnh tay nân kệ sách qua một bên, dưới đất có một kí hiệu màu đỏ trông như là biểu tượng của một tổ chức nào đó nguy hiểm.

"Anh xem này, chỗ này có kí hiệu RQ còn cả hình bộ xương sọ nữa! " - Viên cảnh sát nhìn xung quanh đã thấy rợn người rồi liếc qua thấy Diệp Trác còn đang định kéo hết những màn kính phía trước xuống.


Diệp Trác chỉ vừa đưa tay lên chuẩn bị kéo xuống thì ngoài cửa đã có động tĩnh dồn dập xông vào, nói thì đúng là oan gia nhưng họ cũng gặp nhau trong tình thế này.

Bắc Thiên Duật và Giang Huân Ngôn đi vào đối diện với hai tên cảnh sát trước mặt mà thần sắc vẫn bình thản ngược lại còn thấy nực cười.

"Còn tưởng là ai hoá ra là Duật thiếu" - Diệp Trác đi đến lộ ra ánh mắt phòng bị nhìn hắn.

"Xem ra cậu thật sự để tâm đến vụ án này" - Hắn chỉ nói nhẹ một câu rồi đi một vòng xung quanh căn nhà rồi liếc qua nhìn thấy biểu tượng dưới đất lạ lùng đó.

"Đây là nhiệm vụ của cảnh sát, nhưng một người có trăm công ngàn việc như anh sao lại xuất hiện ở đây vậy ?" - Diệp Trác miệng nói nhưng hành động tìm tòi lục lọi khắp nơi tìm kiếm manh mối.

"Tôi không có phận sự bẩm báo với cảnh sát Diệp có phải không nhỉ" - Hắn cũng cười lạnh không mấy để tâm đến hai người cảnh sát đó mà trực tiếp kéo hết các mảnh màn che phũ lên các kệ tủ bám bụi kia.

Giang Huân Ngôn cùng lúc tìm thấy một tấm ảnh nữ sinh lạ mặt còn kèm theo ghi chú phía sau, ít phút sau đó Bắc Thiên Duật cũng tìm được một bản hiệp ước trông cũ kĩ bám bụi đến mức khó mà có thể làm sạch hẳn được.

Hai người tìm được manh mối thì vội cất đi ngay sau khi Diệp Trác đi đến, Bắc Thiên Duật kiêu ngạo gây hấn một lúc lâu với Diệp Trác rồi mượn cớ rời đi cùng với Giang Huân Ngôn.

!
Ở trên xe, Giang Huân Ngôn phân tích từng chi tiết trong quá trình các vụ án, Bắc Thiên Duật vốn thông minh sắc xảo cũng đã lần ra được một chút khe hở cho đáp án hồ sơ tội phạm kia.


Là một luật sư nổi tiếng như Giang Huân Ngôn thì tất nhiên độ quan sát cực kì nhạy bén, tấm ảnh kèm theo ghi chú ẩn ý kia giống như của người bạn trai dành cho bạn gái của mình.

Ở Bạc Gia từng có tin đồn là con rể Ung Khiêm từng có một người bạn gái yêu nhau chín năm trước khi cưới Bạc Hiểu Nhi nhưng tin tức đã nhanh chóng bị bác bỏ và lặng xuống sau khi hôn lễ kết thúc.

Người con gái trong ảnh nếu nhìn kĩ thì có thể nhận ra cô gái đó chính là Kỷ Phù Hi hiện là nghệ sĩ dương cầm có tiếng tâm ở Pháp.

Hiệp ước ghi bằng tiếng Ý vừa bị lem lại còn mờ khá nhiều nhưng vẫn có thể hiểu được sơ quát nội dung của bản hợp đồng kia.

Chỉ là khi hiểu ra ý nghĩa của những từ ngữ đó thì Bắc Thiên Duật có phần đờ đẫn suy nghĩ trầm ngâm, Giang Huân Ngôn lấy tờ giấy xem qua thì cũng bị ngẩn người một lúc lâu.

Người ký giấy là chủ tịch Bạc Trạch Kiên với kiến nghị là thu hồi các lô đất quan trọng để cứu vãn kinh tế của Bạc Thị còn có cả việc ông ta buộc phải giao hết quyền điều hành ở các bến cản lưu thông vận chuyển ra nước ngoài cho bên A nhưng tất cả nằm ở chỗ người viết kiến nghị là Cung Ngọc Từ Yên.

.


người mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

"Thiên Duật cậu không sao chứ" - Giang Huân Ngôn khàn giọng nhưng trong lòng cũng có phần lo lắng.

"Cậu có nhớ cô gái mà tôi từng nói ở biển Mayly còn có Khiếu Hào ở đó nữa đấy" - Hắn có vẻ bình tĩnh.

"Nếu tìm được cô gái trong ảnh này chúng ta sẽ có khả năng biết được hết sự thật" - Giang Huân Ngôn nhanh nhạy không đợi hắn nói mà lập tức lấy điện thoại ra tra cứu một lúc về thông tin của Kỷ Phù Hi.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: 38: Anh Ta Rất Giống


Lịch trình của Kỷ Phù Hi đưa ra rằng cô ta đã xuất cảnh từ ba ngày trước mà cả quản lí của cô ta còn không biết cô ta ở đâu.
"Tôi muốn tìm cô gái này" - Vệ Điềm đến một khách sạn lớn ở thành phố đưa bức ảnh của Kỷ Phù Hi cho một nhân viên lễ tân.
"Người này đã rời đi cách đây ba mươi phút.." - Quầy lễ tân cứ ngớ người ra nhìn Vệ Điềm nhưng không có nói thêm gì nữa.
Trong một ngày mà có tận ba nhóm người đến tìm cô gái trong bức ảnh đó điều này đúng là khiến người ta không khỏi tò mò.

Nhân viên cũng có thể nhận ra cô gái Kỷ Phù Hi đó là một nghệ sĩ nhưng lại ở ẩn một thời gian dài gần đây.
Vệ Điềm lập tức lái xe như bay đến một trạm xăng dầu gần đó rồi dừng lại.


Diệp Trác quả nhiên cũng ở đó, hai người nhìn nhau cách khung cửa sổ xe nhưng cũng có thể nhận ra sự hiềm khích chớp nở từ đây.
"Điềm Nhi" - Diệp Trác lái xe chắn ngang đầu xe của cô lớn giọng gọi tên.
"Tránh ra đừng xen vào chuyện của tôi" -Vệ Điềm cứ như một con người khác khiến bản thân anh ta còn giật mình không tin nỗi người con gái trước mắt anh ta lại trở nên hung dữ như vậy.
"Anh không thể để em đi, cảnh sát đã lo liệu chuyện này nếu em tham gia vào sẽ gây ảnh hưởng đến Vệ Thị em không nghĩ cho bác Vệ sao" - Diệp Trác nhẹ giọng không dám lớn tiếng mà khuyên ngăn cô.
"Tôi phải tìm ra cô ta trước Bắc Thiên Duật..tránh ra tôi năn nỉ anh đó Diệp Trác" - Vệ Điềm hoàn toàn nghiêm túc thậm chí cả ánh mắt thành khẩn đó phút chốc khiến một người cứng rắn nghiêm khắc như Diệp Trác cũng phải động lòng.
"Thôi được, nhưng em phải gọi cho tôi ngay sau khi em đến nơi đó...được chứ ?" - Diệp Trác vuốt nhẹ mái tóc cô lo lắng chân thành.
"Được" - Vệ Điềm ngay lúc đó lạnh lùng trả lời rồi rời đi mất.
.
Vệ Điềm nét mặt tuy bình tĩnh nhưng cảm xúc thì có phần bất ổn, mọi chuyện sẽ bại lộ nếu Kỷ Phù Hi bị nhóm người bên Bắc Thiên Duật tóm được.
Năm đó Vệ Điềm sang nước ngoài không ngừng bị truy sát bởi người của Vệ Gia, cái chết của mẹ cô dù kết án là tai nạn nhưng vẫn có nhiều nghi vấn không rõ ràng.

Nhan Thị thì đột nhiên có biến cố nên đã di dời đến nơi khác sinh sống ở ẩn chỉ để lại các công ty con kinh doanh nhỏ ở Bắc Kinh.

Vệ Điềm mang nợ của nhóm xã hội đen, thủ lĩnh của hắc bang đó có tên là Kỳ Giả còn có một người đứng sau nữa nhưng rất ít ra mặt ngay cả cô cũng chưa có cơ hội thấy mặt lão ta.

Tổ chức đó chính là RQ lấy từ cái tên của một công ty kinh doanh do Kỳ Giả quản lí trong số những người ở đó Kỷ Phù Hi là người đứng sau các phi vụ mại dâm lớn ở các hộp đêm tại thành phố S ngày đó.

Vệ Điềm lâm vào đường cùng không biết vì sao RQ lại muốn chiêu mộ cô vào tổ chức còn muốn hỗ trợ việc báo thù của cô hết sức có thể.
Lí do mỗi lần cô nghe thấy giọng nói của Mục Khiếu Hào thì tay chân run lên có chút ám ảnh trong lòng đó là bởi vì người đàn ông đó cực kì giống với Kỳ Giả ngay cả mùi hương nước hoa cũng là mùi đặt chế có phong cách riêng nên chỉ cần ngửi qua là có thể nhận ra ngay.
.....
Bắc Thiên Duật ở phía trước, hắn giống như đã biết trước cô sẽ đến gây rối nên còn mang cả Mục Khiếu Hào đến trước cổng kho ở bến cảng.
"Tiểu Điềm em cũng muốn tham gia sao" -Bắc Thiên Duật cười khẩy giống như muốn khiêu khích người ta
"Anh muốn làm gì vậy ?" - Vệ Điềm đi đến lạnh lùng đối diện với Bắc Thiên Duật với phong thái tự tin cứ như là một kẻ nắm chắc phần thắng không hề lo sợ.

Ở xa xa phía đằng kia, ba người đàn ông điển trai cứ như đang xem một bộ phim tình cảm gia đình.
"Chà..hai vợ chồng nhà này nói chuyện cũng lạ lùng quá nha" - Mục Khiếu Hào ở một bên khác cười nói với Ân Giả Dương và Giang Huân Ngôn.
"Nên mới nói cô ta khác người..." - Ân Giả Dương lấy một điếu thuốc châm lửa rồi siết một hơi.
"Các cậu đoán xem Bắc Thiên Duật có đuổi cô ta về nhà không hay là..." - Mục Khiếu Hào còn chưa nói hết thì đột nhiên khựng lại ngay sau đó.
"Sao vậy..tự nhiên im miệng lại thế" - Giang Huân Ngôn cười dỡn nói.
"Không có gì, chúng ta vào trong trước đi" - Hắn gãi gãi đầu cười như không có gì đi vào trong trước..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: 39: Dùng Hình Ép Cung


Một lúc sau, Bắc Thiên Duật và Vệ Điềm bước vào cả đám năm người nhìn nhau trông bầu không khí cũng chẳng dễ thở chút nào.

"Người ở đâu ?" - Bắc Thiên Duật ngước mặt hỏi Ân Giả Dương đang lụi cụi với bao thuốc lá.

"Bên trong đó.

.

tôi dẫn đường cho" -Ân Giả Dương đi trước, Vệ Điềm cũng trầm lặng đi sát phía sau lưng của Bắc Thiên Duật và đặt biệt đứng cách xa Mục Khiếu Hào khiến cho Giang Huân Ngôn cũng thấy có gì đó bất thường.





Ngôi nhà cũ kĩ phũ đầy bụi bậm đúng thật là nơi tra khảo nhốt người mà Mục Khiếu Hào mới nghĩ ra.

Đi đến nơi, hai cô gái bị trói tay trên chiếc ghế lớn ở trước mặt.

Nhìn qua cũng nhận ra đó là Kỷ Phù Hi và cô gái còn lại chính là Giản Viên Viên, cô ta cũng bị nhóm người của Bắc Thiên Duật bắt về tra hỏi.


Vốn dĩ Kỷ Phù Hi đến thành phố S là để tham gia vô kế hoạch của tổ chức làm gì đó nhưng bất cẩn lại bị người của Bắc Thiên Duật tóm lại đem đi một cách ngang ngược như vậy.

Giản Viên Viên từ ngày giết người thì mất tích không rõ, sự xuất hiện của cô ta liên quan không ít đến vài chuyện mà Bắc Thiên Duật cần điều tra.

Giang Huân Ngôn bắt gặp cô ta ẩn nấp ở một khu nhà trọ ở tận ngoại thành, bên trong nhà tràn ngập mùi thuốc lạ hiện giờ còn chưa rõ góp cuộc cô ta đang điều chế ra loại thuốc gì.

Vệ Điềm đi đến trước kéo bỏ lớp băng keo dán trước miệng của Kỷ Phù Hi, ánh mắt sắc lạnh ngay cả Bắc Thiên Duật cũng có thể nhận ra cô đây chính là giao tiếp gì đó bằng mắt với ả nữ nhân kia.

"Cô nói đi, Bạc Gia phá sản rồi chết như vậy có liên quan đến cô không ?" - Giọng nói của nàng tựa như một cốc nước lạnh trầm tĩnh.

"Tốt nhất là biết điều chút đi đừng có dở trò" - Mục Khiếu Hào đi đến không đợi Kỷ Phù Hi mở miệng thì đã trực tiếp hâm doạ.

Giản Viên Viên bên cạnh cũng bị thế lực năm người kia làm cho phát hoảng, cả người cô ta run rẫy nhìn qua Vệ Điềm càng thấy hoảng sợ hơn.

Người của tổ chức không phải dễ dàng gì đối phó cô ta cũng từng chịu không ít cực hình khi đang huấn luyện ở Đại Bắc với Kỳ Giả nên những lời nói đe doạ tâm lí là hoàn toàn không ăn thua.

"Người đâu" - Giọng nói lạnh như băng phát ra, một đám thuộc hạ của Bắc Thiên Duật bước đến chờ đợi mệnh lệnh.

Vệ Điềm nhìn Bắc Thiên Duật định nói gì đó thì đã bị chặn họng lại ngay bởi câu nói tàn độc và thần sắc giết người kia.

"Anh làm gì vậy ?" - Vệ Điềm bước đến vô thức hỏi.

"Tra khảo bằng lời nói thì có tác dụng gì.

.

chẳng phải em muốn câu trả lời sao, tôi giúp em" - Hắn liếc qua một trong số thuộc hạ như ám hiệu gì đó.

Hai tên mặc vest đen hùng hỗ đi đến tóm lấy người như mệnh lệnh của Bắc Thiên Duật bọn chúng giữ chặt Kỷ Phù Hi lên trên bàn giống như cho cô ta cơ hội khai ra lời cuối cùng.

"Nói mau nếu không thì cả đời này cô cũng đừng mơ đánh được đàn nữa" - Giang Huân Ngôn lên tiếng.

Ánh mắt Vệ Điềm không hề sợ hãi trước độ tra tấn tàn nhẫn ép cung của Bắc Thiên Duật mà cô đang lo lắng liệu Bắc Thiên Duật có thật sự muốn rút xương tay của Kỷ Phù Hi trước mặt cô hay không.


"Tôi không biết gì cả.

.

thả tôi ra.

.

không! " - Sự ngoan cố của cô ta khiến Mục Khiếu Hào mất kiên nhẫn và một ngón tay trực tiếp bị cắt ra khiến Giản Viên Viên sơj tới nỗi ngất xĩu tại chỗ.

"A.

.

các người.

.

là quỷ dữ! thả ra, lũ khốn kiếp" - Ngay lúc này, Kỷ Phù Hi cứ hệt như hoá điên dại kèm theo cơn đau điếng như chết đi.

"Nói đi, Bạc Gia chết là do cô làm phải không! vì thù hận riêng tư nên cô mới giết hết cả nhà họ Bạc làm cho Kinh Hoa suy sụp đúng không ?" - Vệ Điềm tóm lấy tay đang chảy máu không ngừng nhìn thẳng vào mắt Kỷ Phù Hi mà hỏi.

.


giọng điệu áp lực kinh hồn.

Bắc Thiên Duật trực tiếp kéo tay Vệ Điềm đứng sát phía mình rồi thẳng thừng hỏi ả ta.

"Đừng lôi thôi nữa! nếu cô không nói vậy để em trai cô nói thay vậy nhé" - Hắn thật sự nghiêm túc hôm nay hắn nhất định phải làm rõ mọi chuyện dù đó là kết quả thế nào đi nữa.

"Không.

.

không được xin anh đừng động vào thằng bé, tôi nói.

.

anh muốn biết gì tôi sẽ trả lời" - Quả thật em trai cô ta luôn là điểm yếu, chẳng trách Kỳ Giả lại nhiều lần muốn xử lí cậu em trai của Kỷ Phù Hi.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom