Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,444
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1708


Chương 1708

Cây dao trong tay gã bác sĩ trung niên đó không ngừng xoay chuyển, máu tươi trên mũi dao chảy xuống dọc lưỡi dao.

Ông ta nhìn cô, bảo: “Đến nước này rồi mà mày còn uống nước được à? Nhìn cho rõ đây, lát nữa đến lượt mày đấy.”

“Tôi rất khát nước, thật sự muốn uống một ít nước.”

Đường Tiểu Nhiên dùng ánh mắt chân thành tràn đầy sự mong chờ nhìn chăm chăm đám người đó:

“Các người nhiều người thế, một người phụ nữ như tôi thì có thể giở trò gì trước mặt mấy người? Chẳng lẽ các người đang sợ tôi à?”

Bác sĩ trung niên cười khẩy: “Giỡn chơi à, đưa nước cho nó!”

Đường Tiểu Nhiên cầm ly nước lên uống ực ực, nhanh chóng uống xong cả một ly nước: “Cảm ơn.”

Đối với thái độ từ đầu tới cuối luôn đúng mực của cô, bác sĩ trung niên đó thật sự có hơi tò mò: “Mày thật sự không sợ sao?”

“Sợ thì có ích gì à?”

Ánh mắt Đường Tiểu Nhiên lạnh lùng sắc bén nhìn ông ta: “Dù tôi có sợ đi chăng nữa thì cũng không thoát được kiếp nạn này, các người cũng không thể nào thả tôi đi, đúng không?”

“Mày cũng có ánh nhìn thấu đáo thật đấy. Đúng vậy, tuyệt đối không thể nào thả mày đi!”

Gã bác sĩ trung niên chau mày bảo.

“Thế nên tôi mới không sợ, từ nhỏ số mạng của tôi đã không được tốt rồi, mới ra đời ba mẹ đã mất hết, tôi bị đưa vào trại mồ côi, lớn lên trong sự ngây ngô dại dột thế mà chân lại bị què, không dễ gì mới học xong đại học, còn chưa kiếm được việc làm đã lấy chồng sinh con.”

“Nhưng ba đứa nhỏ lại yêu người phụ nữ khác, đòi ly hôn với tôi, quyền nuôi dưỡng con trai tôi cũng bị gã ta cướp mất, tôi ra đi trắng tay, bắt đầu mở sạp bán đồ…”

Nói đến đây, cô tự cười chế giễu: “Những người có số mạng không tốt kia, có ai tồi tệ bằng tôi không?”

Những kẻ đang nghe đó không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào cô.

“Lúc trước tôi cứ cho rằng ông trời công bằng lắm, lấy mất của tôi thứ gì thì sẽ bù đắp lại cho tôi thứ khác. Nhưng sự thật là ông ta chỉ khiến tôi thê thảm hơn thôi. Khi bị cuộc sống ép đến đường cùng, tôi thậm chí còn từng muốn đi giết người cướp của. Không có cách nào khác, ngay cả bản thân tôi cũng sống hết nổi rồi, còn lo pháp luật gì nữa?”

“Đến ông trời còn bất công, nói gì đến pháp luật. Nhưng tôi còn có con tôi, thằng bé còn nhỏ thế, tôi không muốn hai tay mình nhuốm đầy máu tươi, sợ rằng sau này không thể ôm lấy thằng nhỏ nữa. Người đời luôn thấy những kẻ trong tù đáng ghét đáng hận.”

“Nhưng trong số đó có phần lớn đều là bị ép thôi, không ai muốn đi vào đường cùng, trừ khi bị ép. Các người cũng thế phải không?” Cô hời hợt nhìn đám người kia: “Thật ra cũng là kẻ tội nghiệp mà thôi, chẳng phải sao?”

Câu nói này thật sự nói đến tâm can bọn họ.

Nếu như không phải bị cuộc sống ép đến đường cùng, ai lại đi làm những chuyện như này?

Ánh mắt Đường Tiểu Nhiên hơi cụp xuống, hai tay bị trói ở đằng sau đan xen vào nhau.

Vì dùng sức quá nên hai tay cô đã bị bầm tím.

Cô cố tình nói thế đấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,444
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1709


 

Chương 1709

Cô bị què nên chạy không được nhanh, còn đang bị trói, việc duy nhất có thể làm lúc này là kéo dài thời gian!

Kéo dài được bao lâu thì hay bấy lâu. Còn về sau đó rốt cuộc có được cứu hay không thì cô không biết. Nghe theo số trời vậy.

Nếu như diêm vương muốn cô chết canh ba thì ai dám giữ cô đến canh năm chứ?

Đám người đó đều yên lặng không nói gì, tình trạng của ai cũng đều rất đáng buồn.

Chả ai sống tốt hơn ai, thậm chí có người còn phun nước miếng, mắng chửi.

Trong xí nghiệp, bỗng dưng lại yên tĩnh lạ thường, xung quanh đều im lặng không một tiếng động.

Con dao ấy cũng không được khứa tiếp nữa, chỉ có tiếng rên đau đớn của bác tài vẫn còn vang vảnh.

Có thể thấy, những lời vừa nãy đã có ích tác dụng.

Một lát sau, gã bác sĩ trung niên “phụt” một tiếng.

Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, nhìn chăm chăm vào người Đường Tiểu Nhiên:

“Không lẽ mày đang muốn kéo dài thời gian? Hay là mày muốn đánh thức sự đồng cảm trong lòng bọn tao để bọn tao thả mày đi?”

“Bây giờ tao nói cho mày biết! Dù bọn tao có đồng cảm với số phận bi thảm của mày thì cũng sẽ không thả mày đi đâu! Có biết chưa?”

Không ngờ lại bị nhìn thấu nhanh như thế, Đường Tiểu Nhiên ổn định lại cảm xúc, sắc mặt vẫn như thường rồi bình tĩnh bảo:

“Tôi biết! Các người sợ tôi sẽ tiết lộ bí mật của các người. Tuy tôi sẽ hứa rằng sẽ không nói ra, nhưng các người sẽ không tin đâu.”

“Vì thả tôi ra rồi thì tính mạng các người sẽ gặp nguy hiểm. Tôi không có nghĩ nhiều như thế, cũng chưa từng nghĩ rằng các người sẽ thả tôi đi.”

“Trong túi áo tôi có điện thoại, có thể nào phiền các người giúp tôi lấy điện thoại ra không? Trong đó có hình của con trai tôi, tôi muốn xem. Còn nữa, điện thoại các người có thể cầm lấy, tôi sẽ không chạm vào nó, xin hãy thông cảm cho tâm trạng của một người mẹ.”

Gã đàn ông trung niên kia nghĩ một lúc rồi ra hiệu với kẻ bên cạnh.

Kẻ đó bước đến, lục chiếc điện thoại ra, mới mở máy, tiếng chuông điện thoại đã reo lên.

Tên bác sĩ liền lấy giày ném thẳng lên đầu tên đó: “Đồ ngu! Rút sim ra cho tao!”

Sau đó, trong xí nghiệp lại rơi vào im lặng.

Mùi máu tanh lại tràn ngập trong hơi thở, tiếng r3n rỉ đau khổ của bác tài lại ngày càng lớn.

Cô nghe thế, trái tim như muốn vụn vỡ, nhưng cô cũng chỉ có thể đứng nghe thôi.

Cô rất muốn cứu ông ấy, nhưng hết cách rồi, bây giờ bản thân cô còn khó giữ, huống hồ chi là đi cứu người khác?

Ở một nơi khác.

Đám thuộc hạ của Hoắc Đình Phong luôn để ý tin tức.

Điện thoại của Đường Tiểu Nhiên vừa chớp nhoáng, bên đó đã bắt được tin tức ngay.

Nghe thế, Hoắc Đình Phong nhếch khóe miệng, trầm giọng bảo: “Tiếp tục điều tra, nhanh chóng phá cái nơi đó cho tôi!”

Đến lúc này Tô Chính Kiêu vẫn đứng ngồi không yên, tay siết chặt lại, đứng dậy, ngồi xuống, rồi lại đứng dậy, ngồi xuống, cứ như đang diễn tập vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,444
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1710


Chương 1710

Sau khi anh lặp đi lặp lại động tác ấy mấy chục lần, Hoắc Đình Phong bước đôi chân dài ra: “Có tin tức rồi.”

“Bừng” một cái, Tô Chính Kiêu bước nhanh đến trước mặt Hoắc Đình Phong, cảm xúc đầy kích động: “Cô ấy đang ở đâu?”

“Trong xí nghiệp cũ nát bị bỏ hoang ở khu khai phát cũ.”

Hoắc Đình Phong trầm giọng bảo.

“Được, tôi lập tức đi qua đó!”

Tô Chính Kiêu gật đầu thở hổn hển, định phóng xe qua đó.

“Cậu đi một mình sao?”

Hoắc Đình Phong chau mày.

“Đông người phức tạp, vả lại bây giờ cô ấy ở trong tay đám người kia, tôi báo cảnh sát hay huy động thuộc hạ thì cũng rất bất lợi cho hoàn cảnh bây giờ của cô ấy.”

Tô Chính Kiêu bảo: “Đám người này chả phải người tốt gì, cậu biết mà.”

Suy nghĩ một lúc, Hoắc Đình Phong gật đầu, ra dấu bảo anh đi trước, bây giờ ít nhất phải biết tình hình như nào đã.

Ngồi trên xe, Tô Chính Kiêu phóng xe điên cuồng.

Chân ga cứ mãi ở mức cao, chiếc xe cứ như muốn bay lên!

Nhanh, nhanh, nhanh hơn nữa!

Những lúc như này, tuyệt đối không thể chậm trễ được!

Mùi máu tanh sặc mũi duy trì rất lâu, có lẽ là một tiếng, cũng có lẽ lâu hơn thế nữa.

Cô đang chảy nư0c mắt, đôi mắt nhìn điện thoại, từ đầu tới cuối cô không dám nhìn bác tài trên bàn mổ.

Cuối cùng, gã bác sĩ trung niên cũng nói câu “xong rồi.”

Sau đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào cô.

Đường Tiểu Nhiên nhắm mắt rồi mở mắt ra, sau đó nói: “Tôi muốn tự đi!”

Đám người đó nhếch mắt, hoàn toàn là thái độ cứ tự nhiên, mặc kệ cô muốn sao cũng được

Dù gì bây giờ cô cũng như kiến trong lòng bàn tay rồi, bóp ch3t cô là chuyện dễ như trở bàn tay!

Hai chân cô nặng nề như nén chì, khó khăn bước từng bước bước đến bàn mỗ.

Nằm lên đó, nhắm mắt lại. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Bác sĩ Quách, thuốc tê đem theo không đủ.” Một tên nhìn thùng thuốc bảo.

“Không đủ thì dùng không đủ thôi, chỉ có thể trách số cô ta không tốt, đoạn cuối mà cũng ra đi không êm ấm thế.” Gã bác sĩ trung niên đã bắt đầu chuẩn bị.

Chiết hết thuốc tê vào ống tiêm, đẩy ống, tiêm hết vào người cô.

Hình như liều lượng của thuốc tê thật sự không đủ thật, không có cảm giác rõ rệt lắm.

Vẫn còn tỉnh táo như ban nãy.

“Lần này bắt đầu ra tay từ đâu trước đây?” Gã đàn ông trung niên cầm dao ướm thử: “Vẫn là bắt đầu từ bụng đi, vừa nãy tiến hành rất suôn sẻ, tao cảm thấy cảm giác tay hôm nay tốt lắm luôn, rất suôn sẻ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,444
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1711


Chương 1711

Lời này phát ra từ miệng ông ta, cứ như bảo thời tiết hôm nay rất trong lành vậy.

Khoảnh khắc quần áo cô được vén lên, Đường Tiểu Nhiên cắn chặt môi.

Cô gần như dùng hết sức lực cả người mình để cắn, vì dùng sức quá mạnh nên đôi môi đã bị cắn ra một đường hằn đỏ.

Mũi dao sắc bén khứa nhẹ lên vùng da bụng cô, cảm giác đáng sợ âm u đó ùa tràn khắp người.

Con dao được khứa xuống, cơ thể cô đau đến nỗi lập tức co rút lại.

Thậm chí cô có thể cảm nhận được, có thứ gì đang chảy ra ngoài.

Thật ra, lúc này còn có gì chảy ra ngoài được nữa chứ, chắc chắn là máu tươi chứ còn gì!

Cô chau mày thật chặt, Đường Tiểu Nhiên đau thương nghĩ.

Chẳng lẽ, kiếp này của cô thật sự kết thúc như thế sao?

Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên: “Bỏ cô ấy ra!”

Giọng nói đó rất quen thuộc, rất rõ ràng đó là giọng của Tô Chính Kiêu.

Chắc là cô nảy sinh ảo giác rồi, sao anh lại đến đây được chứ?

Ngay cả việc cô bị bắt cóc anh còn không biết, chẳng phải sao?

Nhưng một giây sau, giọng nói của gã bác sĩ trung niên đã vang lên: “Mày là ai?”

“Tôi bảo bỏ cô ây ra!” Đôi mắt Tô Chính Kiêu như bốc lửa, xương khớp ở tay đang không ngừng tạo ra âm thanh.

“Mày nói thả là thả luôn à? Mày tưởng mày là ai? Giỡn chơi hả!”

“Mục đích của mấy người chẳng phải là vì tiền sao? Tôi có thể đưa tiền cho các người, nhưng ông thả cô ấy ra!” Tô Chính Kiêu lái xe nhanh quá nên lúc này chân còn hơi đau.

Gã bác sĩ trung niên nhíu mày, ánh mắt nhìn khắp người anh rồi lại nhìn Đường Tiểu Nhiên: “Cô ta là gì của mày?”

Không chút do dự nào, Tô Chính Kiêu nói từng chữ một: “Vợ của tôi!”

Giọng nói bên tai sao mà thân quen, chân thật quá.

Đường Tiểu Nhiên mở mắt ra, vừa hay nhìn thấy Tô Chính Kiêu.

Cô vừa thấy bất ngờ vừa kinh hãi, sau đó hai mắt cay cay.

“Nhưng cô ta bảo bọn mày ly hôn rồi mà? Vậy mày là chồng cũ à? Không nhìn ra mày còn có chút nghĩa khí đấy. Muốn cô ta cũng được thôi, 15 tỷ!”

15 tỷ đối với Tô Chính Kiêu có đáng là gì, anh lập tức nhận lời: “Được, tôi đưa cho các người 15 tỷ, thả cô ấy ra trước!”

“Vội gì chứ? Lấy chi phiếu ra đã, bọn tao lấy được tiền rồi thì tự khắc sẽ thả người.”

Không nhiều lời, Tô Chính Kiêu lấy chi phiếu ra, nhanh chóng ký tên, ném qua đó: “Còn vấn đề gì nữa không?”

Gã bác sĩ trung niên nhìn tờ chi phiếu, xác nhận một lúc lâu, đôi mắt xoay chuyển nhanh chóng: “Bọn tao vẫn chưa thả cô ta đi dược, nhất định phải đợi sau khi bọn tao an toàn đã!”

Tô Chính Kiêu tức giận: “Bây giờ, lập tức, ngay tức khắc, nhanh chóng thả cô ấy ra cho tao, đừng có giở mấy trò này trước mặt tao, nếu không!”

“Ui cha, bây giờ lộ rõ tính nết rồi à? Mày là tổng giám đốc của Tô Thị đấy, hôm nay cho dù bọn tao có thể rời khỏi đây suôn sẻ thì vẫn có thể bị mắt bắt lại bất cứ lúc nào. Bọn tao đâu có ngu!”

“Mẹ kiếp! Đừng có nhiều lời với tao! Cô ấy đang chảy máu!”

Tô Chính Kiêu tức giận gào thét.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,444
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1712


Chương 1712

Gã bác sĩ trung niên ra hiệu, những người xung quanh lập tức đi về hướng Tô Chính Kiêu, cả đám người xông vào đánh nhau.

Tô Chính Kiêu ra tay vừa nhanh vừa chuẩn xác lại còn mạnh, nhưng đối phương nhiều người quá, anh thật sự không có nhiều lợi thế lắm.

Đường Tiểu Nhiên nhịn cơn đau dữ dội dưới bụng, cô cắn răng nhìn anh với ánh mắt đầy lo lắng.

Tuy thua về số lượng, nhưng chất lượng thì có hơn không có kém, nên dần dần, đám người đó cũng mất ưu thế.

Gã bác sĩ trung niên có hơi sốt ruột, không biết anh có báo cảnh sát hay không.

Tóm lại, không thể tiếp tục ở lại đây nữa, phải nhanh chóng rút quân, không thể kéo dài ở đây mãi!

Nghĩ đến đây, ông ta lấy cây súng từ trong túi ra, nhắm chuẩn vào chân Tô Chính Kiêu.

Nghe thấy tiếng động, Đường Tiểu Nhiên cũng nhìn qua.

Cô nhìn thấy bàn tay ông ta đang bóp còi liền giật mình.

Cô chịu lấy sự đau đớn dữ dội trên người, dào sang phía bác sĩ trung niên, la lớn: “Tô Chính Kiêu cẩn thận, ông ta có súng!”

Bị đẩy mạnh đột ngột như thế, gã đàn ông trung niên nhắm lệch.

Súng bị lệch, thế là liền bắn vào chân tên đồng bọn, lập tức truyền đến tiếng la lối.

Bác sĩ trung niên thẹn quá hóa giận, tay cầm dao, nhìn Đường Tiểu Nhiên đang nằm đó với ánh mắt hung dữ, mắng rủa: “Con đĩ khốn nạn này, chết đi!”

Múi dao hướng thẳng về phía cô.

Tim Đường Tiểu Nhiên đập điên cuồng, lập tức nhắm mắt lại, đợi sự đau đớn ập xuống.

Nhưng đợi một lúc, sự đau đớn đó vẫn không đến, trái lại là tiếng kêu gào.

Cô thấy lạ bèn vội mở mắt ra, Tô Chính Kiêu đã đứng trước mặt cô, gã bác  sĩ trung niên bị đánh cho một đấm ngất ra đất.

Cô vui mừng nhìn anh: “Anh không sao!”

“Đừng nói tôi có sao hay không! Hai tay ôm chặt vết thương cho tôi! Nếu còn dám chảy một giọt máu nữa thì sau này em đừng hòng gặp Cảnh Hiên nữa!”

Giọng điệu của anh rất tàn nhẫn, không giống như đang nói đùa.

Tới tận bây giờ, ngoài Cảnh Hiên có thể uy hiếp được cô ra, anh không nghĩ ra được lợi thế nào khác.

“Đừng coi lời tôi là gió thoảng qua tai, tôi luôn nói được làm được!”

Cô nghe vậy, nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh, chỉ cười lạnh nhạt ra tiếng: “Được!”

Trên thế giới này, cũng chỉ có anh mới mang người mình quan tâm ra uy hiếp!

Đường Tiểu Nhiên nhìn thấy cảnh tượng sau lưng anh, sắc mặt thay đổi kịch liệt, sau đó quát to: “Cẩn thận, sau lưng có người!”

Tô Chính Kiêu lập tức quay đầu lại, đánh nhau với người phía sau.

Thể lực của anh dần giảm bớt, số lượng bên đối phương lại đông, động tác của anh càng chậm dần.

Đường Tiểu Nhiên không thể nhúc nhích.

Việc duy nhất mà cô có thế làm đó là dùng một tay che vết thương đang chảy máu, còn một tay khác cầm tảng đá dưới đất lên ném vào đám người kia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,444
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1713


Chương 1713

Một người đàn ông té ngã sau lưng cô, Đường Tiểu Nhiên không hề phát hiện ra.

Đôi mắt gã đàn ông lộ vẻ hung ác, mặt không biểu cảm từ từ tiến tới gần cô, giơ con dao nhỏ trong tay lên.

Một người chống lại bảy kẻ thù, bị bao vây ở giữa, Tô Chính Kiêu cố gắng hết sức để đối phó với chúng, đầu khẽ nghiêng sang một bên, khóe mắt nhìn thấy gã đàn ông sau lưng cô thì lập tức gầm nhẹ: “Cẩn thận!”

Đường Tiểu Nhiên ngớ người rồi nhìn sang bên cạnh, đôi mắt hai người đối diện nhau, cô thầm giật thót, tấm lưng đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Cô muốn đứng lên nhưng không thể, chỉ đành bị động nhìn gã đàn ông đó nhích tới gần!

Mấy hòn đá bên cạnh đã hết sạch, không còn thứ gì có thể đối phó cả!

Thấy thế, Tô Chính Kiêu không còn ham đánh nữa, xoay chân lập tức đi tới bên kia.

Thế nhưng sao đám người đó chịu buông tha cho anh chứ!

Anh nhanh chân chạy sang, đá văng gã đàn ông cầm dao ra xa rồi mới đánh nhau với người bên cạnh, không để ý đến đằng sau có một người đột ngột đẩy anh.

Vì không để mình đè cô bị thương, Tô Chính Kiêu cưỡng ép bản thân ngã sang bên cạnh, bị vài người đạp ngã xuống đất.

Mà gã đàn ông sau lưng anh đã đợi rất lâu, mới vừa nhìn thấy lưng anh, gã lập tức cầm dao nhỏ trên tay, đâm mạnh đến…

Máu tươi tức khắc tuôn trào, Tô Chính Kiêu che ngực, gắng gượng dùng cái chân gần như đã mềm nhũn đá văng gã ta ra xa, sau đó cố gắng đứng lên.

Anh dùng hết sức lực cuối cùng tiếp tục đánh nhau với những người đó, không để họ tiến đến gần Đường Tiểu Nhiên một bước nào.

Máu ở ngực càng chảy càng nhiều, Tô Chính Kiêu không dám rút con dao nhỏ đang cắm ở ngực ra.

Sắc mặt anh tái nhợt, loạng choạng như thế sắp ngã xuống, cuối cùng Hoắc Đình Phong đã dẫn người tới.

Tô Chính Kiêu lấy tay che lại miệng vết thương đang không ngừng chảy máu. Khi ánh mắt đối diện với Hoắc Đình Phong, không nhịn được mà khẽ chửi một tiếng: “Bà mẹ nó! Cậu có dám đến đúng lúc một chút được không?”

Dường như bầu không khí lúng túng và không được tự nhiên giữa hai người đã lập tức biến mất không thấy đâu.

Họ nhớ tới khoảnh khắc lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Hoắc Đình Phong đi đến, cánh môi mỏng khẽ cong lên, tay vỗ vào bả vai của anh: “Ngại quá, hôm nay tôi thật sự đã đến đúng lúc rồi!”

Anh ấy khẽ nhếch khóe miệng, nhưng cuối cùng lại không thể bật cười thành công.

Cơ thể của Tô Chính Kiêu thoáng cái lảo đảo, cả người ngã thẳng về phía sau.

Đường Tiểu Nhiên ngồi đằng sau anh thấy thế lập tức lo lắng kêu lên: “Tô Chính Kiêu!”

Hoắc Đình Phong tay mắt lanh lẹ nhanh chóng đứng ra phía sau anh, bàn tay to lớn đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống.

Lúc này anh ấy mới nhìn thấy con dao đang cắm ở ngực Tô Chính Kiêu, vẻ mặt ôn hòa lập tức thay đổi, trầm giọng nói với người đằng sau: “Mau gọi điện cho bệnh viện, gọi xe cứu thương tới đây!”

Ngay sau đó, anh ấy bảo thêm mấy người bên cạnh để họ nhẹ nhàng nâng Tô Chính Kiêu và đặt lên xe, cố định tư thế của anh.

Trên ngực Tô Chính Kiêu vẫn còn cắm con dao nhỏ nên họ không thể làm quá mạnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,444
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1714


Chương 1714

Hơn nữa không được rút dao ra, nếu không anh còn chưa đến bệnh viện đã chảy máu mất mạng!

Sau đó, Hoắc Đình Phong bế Đường Tiểu Nhiên đang ngồi dưới đất lên, bước từng bước vững vàng vào trong xe.

“Cảm ơn.”

Do đánh nhau đau đớn nên Đường Tiểu Nhiên nhíu chặt mày, giọng nói cũng yếu ớt.

Trước kia Hoắc Đình Phong cho cô cảm giác anh cực kỳ tôn quý, không thể khinh thường hay gần gũi, nhưng lúc này lại khiến người ta có cảm giác khác lạ.

“Tốt nhất bây giờ đừng nói gì hết, nếu không sẽ chảy nhiều máu hơn…”

Hoắc Đình Phong nghe vậy bèn cụp mắt xuống, nhìn vào mặt cô: “Cô và Chính Kiêu đến bệnh viện trước đi, tôi sẽ tới sau…”

Đường Tiểu Nhiên gật đầu, đôi mày nhíu chặt vẫn chưa từng giãn ra: “Anh ấy… anh ấy… có sao không?”

“Có thể có cũng có thể không, nhưng cả tôi và cô đều hy vọng cậu ấy bình yên vô sự!”

Hoắc Đình Phong trả lời.

Xe rời đi, Hoắc Đình Phong xoay người quay lại nhà xưởng bỏ hoang.

Đám người kia đã bị bắt lại, lúc này đang quỳ trên mặt đất.

Người bên cạnh thấy thế bèn đặt một chiếc ghế sau lưng anh, Hoắc Đình Phong ngồi xuống, gương mặt dửng dưng lộ vẻ lạnh lùng, bờ môi mỏng thốt ra một chữ: “Đánh!”

Tiếng k3u rên bống chốc vang vọng tứ phía.

Hoắc Đình Phong cứ như một khác giả, ngồi nhàn nhã lạnh nhạt ở chỗ đó.

Tuy lúc này đang ở trong hoàn cảnh như vậy nhưng vẫn không làm rối loạn nét ưu nhã của anh, đã vậy trên áo vest của anh còn dính phải máu của Đường Tiểu Nhiên.

Không biết đánh bao lâu, đám người trên mặt đất thở hổn hển, mặt mũi bị đánh sưng húp, toàn thân đau đớn không cách nào động đậy, mất gần nửa cái mạng.

“Làm ra chuyện không nên làm thì kiểu gì cũng phải trả giá đắt. Nhưng tới bây giờ tôi vẫn cảm thấy cái giá mà các người đã trả vẫn chưa đủ, tiếp tục! Không thấy máu thì không được ngừng tay!”

Lời nói khát máu đến thế được thốt ra từ miệng anh càng lộ vẻ nguy hiểm hơn.

Không thấy máu thì không được ngừng tay!

Cánh tay của bác sĩ trung niên đã bị chặt đứt, nhìn người đàn ông nho nhã và cao quý trước mắt, không ngờ anh lại là người tàn nhẫn như thế!

Hoắc Đình Phong đứng dậy đi tới trước mặt ông ta, cúi cơ thể cao lớn xuống, con dao chuyển động giữa các ngón tay của anh, phác họa ra một vòng cung: “Là do ông chủ đạo sao?”

Gã bác sĩ lùi về sau, hoảng sợ tột độ.

“Kỹ thuật dùng dao rất chính xác đấy. Có lên có xuống lại gọn gàng, thi thể đó được cắt vô cùng hoàn mỹ. Nói thật, tôi rất tán thưởng.”

Bờ môi mỏng của Hoắc Đình Phong tiếp tục mấp máy, chậm rãi nói từng câu từng chữ.

Nhưng gã bác sĩ lại cảm thấy hoảng sợ tột độ với những lời khen ngợi ấy. Lỗ chân lông toàn thân dựng đứng hết lên, thậm chí mồ hôi lạnh càng tuôn ra nhiều hơn.

“Thế nên nếu dùng kỹ thuật này tự cắt chính mình, chắc cảm giác sẽ càng thêm đặc sắc. Tôi luôn thích những thứ có tính khiêu chiến, có lẽ ông cũng thế.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,444
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1715


Chương 1715

Giọng điệu của anh hiền hòa, vừa nói vừa đưa con dao vào tay gã bác sĩ trung niên, nhàn nhã bày ra tư thế mời: “Làm đi.”

Gã bác sĩ lắc đầu không muốn, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi rất mỏng, cơ thể lùi tụt về sau.

“Sao lại tránh thế? Tôi rất nôn nóng muốn thưởng thức kỹ thuật của ông mà.”

Đôi mắt thâm thúy hẹp dài của Hoắc Đình Phong nheo lại, ánh sáng u ám lóe ra từ trong đó, nhìn đăm đăm vào người trước mặt.

Gã bác sĩ càng hoảng sợ hơn, bàn tay nắm lấy con dao không ngừng run lên.

Trong khoảnh khắc đó, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, bàn tay to lớn của Hoắc Đình Phong đặt vào chuôi dao, nhanh chóng đâm phập xuống.

Trong nháy mắt, tiếng thét như giết heo vang lên trong nhà xưởng.

Mũi dao sắc bén ấy đã đâm lên đùi ông ta.

Đúng lúc ấy, chuông điện thoại bất ngờ reo lên, là Thân Nhã gọi đến hỏi xem tình hình bên phía anh thế nào.

Giọng nói của anh rất dịu dàng và ôn hòa: “Đã đưa đến bệnh viện rồi, anh sẽ về nhanh thôi, được.”

Hoắc Đình Phong cúp điện thoại, không quan tâm đến đám người trên mặt đất nữa, lập tức bảo cấp dưới gọi điện cho cảnh sát.

Thời gian trôi qua lâu như thế, tính tình của anh đã bị mài mòn hết các góc cạnh từ lâu.

Đáng lẽ loại chuyện máu me thế này sẽ chỉ làm được vào hai mươi năm trước. Nhưng khi nhìn đến thi thể vô tội bị vứt trong nhà xưởng, sự khát máu trong lòng anh bất giác bị k1ch thích.

Ở một bên khác.

Vết thương của Đường Tiểu Nhiên đã được băng bó kỹ lưỡng, cô ngồi trước phòng cấp cứu, Tô Chính Kiêu vẫn chưa được đưa ra ngoài làm cô đứng ngồi không yên.

Tô Chính Kiêu mang theo con dao tiến vào phòng phẫu thuật.

Trong suốt dọc đường đến đây, con dao vẫn luôn cắm v4o ngực anh, cô không thể không sợ.

Một lát sau, Hoắc Đình Phong và Thân Nhã đi tới, còn ôm con theo, tay thì dắt Cảnh Hiên.

Cảnh Hiên vừa thấy Đường Tiểu Nhiên đã gọi mẹ rồi chạy đến, nhào vào lòng cô, không cẩn thận chạm vào vết thương làm cô đau đến mức phải nhíu mày.

Hoắc Đình Phong giao con cho Thân Nhã: “Anh muốn nói vài lời với cô ấy.”

Thân Nhã gật đầu, nhận lấy đứa trẻ: “Nhanh lên chút nhé, con trai anh không cho em ôm. Hiện tại thằng bé không thương em, đợi em sinh con gái rồi, em cũng sẽ không thương thằng bé!”

Hoắc Đình Phong khẽ mấp máy môi cười khẽ.

Sau đó anh rời đi với Đường Tiểu Nhiên, cả hai cùng tiến vào phòng nghỉ.

“Vốn dĩ tôi không nên can thiệp vào chuyện giữa cô và Chính Kiêu, nhưng mọi việc đã phát triển đến nước này, tôi vẫn muốn nói vài câu.”

Hoắc Đình Phong bưng ly nước trên bàn lên:

“Tôi chứng kiến toàn bộ cuộc hôn nhân giữa cô và cậu ấy. Vào đêm trước khi Chính Kiêu và cô kết hôn, cậu ấy có đến tìm tôi, tôi đã từng nói với cậu ấy một câu thế này.”

“Cô dư sức xứng đáng với Chính Kiêu nhưng cậu ấy lại không xứng với cô. Từ khi Như Bội mất đi, tinh thần của cậu ấy luôn luôn không tốt, mất ngủ cả đêm, đó là ám ảnh tâm lý chứ không phải tình yêu…”

Đường Tiểu Nhiên cắt đứt lời anh: “Anh ấy từng nói những lời này với tôi rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,444
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1716


Chương 1716

“Tốt lắm, vậy chúng ta nói chuyện lần này. Tối qua Chính Kiêu đến căn hộ của cô, sau khi phát hiện cô không có ở đó thì đến công ty trước, rồi lần lượt đến nhà đồng nghiệp và bạn trai của cô, nhưng cậu ấy vẫn không tìm thấy cô, bèn quay về căn hộ rồi đợi đến khi trời sáng. Sau đó Chính Kiêu vẫn không đợi được cô nên đã điều động thuộc hạ để cảnh sát đi tìm cô, cuối cùng mới tới tìm tôi.”

“Nếu không cũng chẳng thể tìm thấy cô kịp thời như vậy. Sau khi tìm thấy người bị tình nghi đã bắt cóc cô xong, trợ lý điều tra ra là đường dây buôn lậu nội tạng người.”

“Cậu ấy không ngủ cả đêm cứ thế chạy đến chỗ của cô, ai ngăn cản cũng không nghe. Nhưng khi cậu ấy mới rời đi, tôi lập tức điều người đuổi theo.”

“Mặc dù trên đường bị kẹt xe nhưng Chính Kiêu đều dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến đây. Nhưng dù vậy thì nơi này vẫn cách quá xa cậu ấy. Cô tưởng tượng thử xem dọc đường cậu ấy lái xe thế nào. Trên thế giới này, cũng không nhiều người có thể mặc kệ sống chết của bản thân vì cô, đúng không?”

Anh khẽ nhấp một ngụm nước:

“Xưa nay tôi không phải người nhiều lời, nhưng hôm nay đành phá lệ một lần. Tinh thần của cậu ấy trầm trọng đến mức có lần bắt cóc cả vợ tôi, hai người suýt nữa đã chết trong rừng núi hoang vu. Được rồi, những lời còn lại tôi không nói nhiều nữa, trong lòng cô tự khắc có suy nghĩ riêng mình.”

Thân Nhã đợi một lúc mới thấy hai người quay về, cô nhìn Hoắc Đình Phong: “Sao đi lâu vậy?”

“Nói chút chuyện.”

Hoắc Đình Phong tiến đến ôm lấy con, thấy Thân Nhã muốn nói gì đó, anh bèn ngắt lời: “Anh đã nói rồi.”

Thân Nhã gật đầu không nói gì nữa, thật ra nhìn tình hình của hai người họ cũng khiến cô lo sốt vó theo.

Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn chưa tắt, bác sĩ trưởng nói vết thương cách chỗ hiểm cực kỳ gần, lại sợ mất máu quá nhiều nên phải tiến hành phẫu thuật vô cùng cẩn thận.

Đường Tiểu Nhiên rất sốt ruột, nhìn chằm chằm vào bác sĩ trưởng.

Cô cực kỳ nôn nóng muốn biết tình trạng của Tô Chính Kiêu, trong lòng cuống cuồng không thể ngồi yên.

Ngay cả hô hấp cũng căng thẳng, không dám thở mạnh dù chỉ một chút.

Thân Nhã và Hoắc Đình Phong không rời đi, vẫn ở đây trông chừng.

Bé con tuy nhỏ nhưng rất ngoan ngoãn, im lặng nấp trong ngực ba mình, không khóc cũng không quấy.

Chỉ có chờ đợi mới làm cho người ta lo lắng nhất. Chắc chắn tình hình vô cùng nguy hiểm, nếu không một cuộc phẫu thuật cũng không cần nhiều thời gian đến thế.

Trong lòng cô rất sợ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, ngoài nhớ đến lời an ủi của anh ra thì không nghĩ được gì khác nữa.

Đường Tiểu Nhiên thầm nhủ trong lòng hết lần này đến lần khác:

Anh ấy sẽ không sao đâu, anh ấy sẽ không sao, chắc chắn anh ấy sẽ bình an!

Cô chẳng dám suy nghĩ lung tung, cũng không dám nghĩ theo chiều hướng xấu. Nếu không cô sợ bản thân không chống đỡ nỗi.

Thời gian dần dần trôi qua, mọi người đợi tới gần sẩm tối.

Cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật cũng đã mở, bác sĩ trưởng mệt mỏi bước ra: “Anh Hoắc?”

“Tình hình thế nào rồi?”

Hoắc Đình Phong hỏi, lời nói rất gấp gáp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,444
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1717


Chương 1717

“Cách chỗ hiểm quá gần, nhưng cũng may là cuộc phẫu thuật đã thành công an toàn. Bây giờ chuyển đến phòng bệnh thường là được, chỉ thiếu chút nữa thì cả mạng cũng không còn.”

Bác sĩ vừa nói xong, mọi người đều yên tâm, hô hấp cũng trôi chảy theo.

Suốt cả ngày không có gì vào bụng, hơn nữa lại có vết thương trên người, cuối cùng Đường Tiểu Nhiên không kiên trì được nữa, lập tức ngất đi.

Cảnh Hiên la lên. Cậu bé vẫn còn quá nhỏ, tình huống bất ngờ xảy ra như thế làm cậu bé bị dọa sợ.

Thân Nhã ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cậu bé: “Không sao, cơ thể của mẹ con chỉ bị suy nhược thôi.”

Cảnh Hiên lã chã nước mắt đầy mặt: “Dì Thân, có phải không còn ai cần cháu nữa hay không?”

“Mẹ của cháu chỉ ngất xỉu thôi, còn ba cháu đã an toàn rồi. Không ai cần gì chứ, cháu còn cho rằng mình là cậu bé bán diêm đấy à?”

Thân Nhã nói giỡn với cậu bé: “Đi nào, đi ăn gì đó với dì Thân nhé. Chờ cháu ăn xong quay lại, cả mẹ và ba đều sẽ tỉnh lại.”

Sáng sớm hôm sau.

Người tỉnh lại trước là Đường Tiểu Nhiên.

Cô nhổ kim tiêm truyền dịch xuống, đi đến phòng bệnh của Tô Chính Kiêu. Anh vẫn chưa tỉnh, vẫn đang an bình ngủ say.

Khuôn mặt của anh rất yếu ớt, không có chút hồng hào nào.

Mấy cọng râu lún phún mọc trên cằm, trông vừa lếch thếch lại vừa yếu ớt.

Đường Tiểu Nhiên lẳng lặng ngồi bên cạnh, nắm chặt bàn tay anh. Như có cảm ứng, Tô Chính Kiêu nằm trên giường bệnh từ từ mở mắt, mấp máy đôi môi mỏng khô nứt: “Em có sao không?”

Cô ngớ người, trong lòng dâng lên cảm giác khó nói thành lời, lắc đầu đáp: “Tôi có thể ngồi đây thì sao có chuyện gì được. Tại sao lúc đó anh lại làm như vậy?”

Điều Đường Tiểu Nhiên muốn hỏi chính là sao anh lại ngăn một dao thay cô mà không hề do dự như thế.

Cảnh tượng anh không chút do dự lúc đó làm cô kinh hãi.

“Đâu ra mà lắm sao trăng thế. Ban đầu em biết rõ tôi không thích em, sao lại chọn lấy tôi mà không hề chùn bước?”

Tô Chính Kiêu chăm chú nhìn thẳng vào cô, dường như nhận ra mình nói hơi nhiều, anh bất giác ho nhẹ:

“Trước kia tôi chưa từng có cảm xúc, chưa từng trải qua cảm giác sinh ly tử biệt. Nhưng vào thời khắc đó tôi đã cảm nhận được rõ ràng, trên đời này tôi không còn người thân nữa, chỉ có em với Cảnh Hiên thôi. Tôi không thể để em gặp nguy hiểm… khụ khụ…”

Đường Tiểu Nhiên vội ngăn anh lại: “Anh đừng nói nữa, cơ thể đã yếu đến mức này rồi, phải nghỉ ngơi đi chứ.”

“Được, vậy để tôi nắm lấy tay của em đi. Nếu không tôi không ngủ được…”

Sắc mặt của Tô Chính Kiêu vẫn tái nhợt đến đáng sợ.

Dù sao anh cũng đã mất nhiều máu đến thế cơ mà, sao có thể không tái nhợt cho được?

Đường Tiểu Nhiên gật đầu, nắm lấy tay anh:

“Ngủ đi, tôi ở đây không đi đâu hết, ngủ đi.”

Lúc này anh mới yên lòng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Đường Tiểu Nhiên cứ giữ mãi tay ở đó.

Đúng lúc này, di động đổ chuông.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,444
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1718


Chương 1718

Cô cầm lên, là Lưu Canh Hoằng gọi tới…

Anh vừa mới nhắm mắt lại, lúc này mà nghe điện thoại thì sẽ không hay lắm, sẽ làm ồn đến anh.

Nghĩ tới đây, Đường Tiểu Nhiên không nghe mà cúp máy luôn.

Phòng bệnh trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hô hấp lên xuống đan xen, giao hòa cùng nhau của hai người họ.

Chính vì bầu không khí yên tĩnh này, tâm trạng của Đường Tiểu Nhiên mới hoàn toàn bình tĩnh lại.

Cô đang nghĩ, nghĩ tới rất nhiều người, cũng nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Cô cũng nhớ lại những lời mà Hoắc Đình Phong đã nói với mình.

Anh nói rằng, trên thế giới này cũng chỉ có mấy người có thể vào sinh ra tử vì cô, vì cô mà không tiếc hy sinh mạng sống của mình…

Ít nhất là từ trước đến nay, bên cạnh cô chưa có ai đối xử với cô như thế, ngoài Tô Chính Kiêu ra…

Cảm xúc trong lòng rất rối bời, sự mờ mịt trước nay chưa từng có bỗng điên cuồng nảy sinh.

Trong thâm tâm cô cũng từng nghĩ không muốn lại quay về quá khứ nữa.

Nhưng luôn có những tình huống bất ngờ xảy ra…

Một giấc này, Tô Chính Kiêu ngủ rất lâu.

Mãi đến lúc sắp chạng vạng tối, ánh trăng dần nhô lên trên bầu trời đêm, anh mới từ từ tỉnh lại.

Mà Đường Tiểu Nhiên thì vẫn nắm tay anh, nằm úp bên mép giường mà say ngủ, hơi thở khẽ khàng và bình ổn.

Anh khẽ cựa người, muốn ngồi dậy.

Nhưng anh vừa mới động một chút, cơn đau xé rách lan ra khắp người. Anh r3n rỉ một tiếng nặng nề rồi lại ngã trở lại giường, ho khù khụ.

Đường Tiểu Nhiên bị đánh thức.

Cô mở mắt ra, vội vàng nhìn anh: “Anh muốn cái gì, để tôi đi lấy cho anh.”

Tô Chính Kiêu lắc đầu nói: “Không muốn lấy gì cả, thấy em nằm không thoải mái nên định bế em lên giường thôi.”

“Bây giờ trên người anh vẫn đang bị thương nặng đấy, tuyệt đối đừng cử động lung tung. Nếu không sẽ chạm phải miệng vết thương, tôi ngủ thế này cũng khá thoải mái, anh đừng lo cho tôi.”

Đường Tiểu Nhiên dịu dàng nói: “Có đói không? Muốn ăn chút gì đó không?”

“Muốn ăn một ít cháo.” Anh nói.

“Để tôi đi mua, anh chờ một lát.” Đường Tiểu Nhiên dặn dò kỹ càng xong mới xuống lầu.

Tuy Tô Chính Kiêu đang bị thương nhưng tâm trạng lại rất tốt.

Đã lâu rồi không thấy vẻ mặt dịu hiền như vậy của cô, đối xử dịu dàng với anh.

Cảnh Hiên cũng chạy vào phòng bệnh, khụt khịt rồi nằm bò lên ngực anh, liến thoắng gọi: “Ba ơi!”

Anh cười, một tay ôm lấy Cảnh Hiên: “Khóc gì mà khóc, chẳng phải ba vẫn ổn đấy thôi. Đàn ông con trai không dễ rơi lệ, có mất mặt không chứ?”

“Ba mới mất mặt ấy, không phải ba nói mình sẽ không bị thương đấy ư? Nhưng ba xem thử mình đi, bị thương đến mức suýt chảy cạn cả máu luôn rồi.” Cảnh Hiên giơ bàn tay nhỏ lau nước mắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,444
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1719


Chương 1719

“Chẳng phải ba đã cầm cự trở về đấy thôi? Để một mình con ở đó, ba không yên tâm cho nên quay lại rồi còn gì?”

Lúc Đường Tiểu Nhiên bước vào phòng thì trông thấy cảnh tượng này.

Cô nói: “Cảnh Hiên, mẹ mua đồ ăn vặt cho con nè, tới sofa ngồi đi.”

Cảnh Hiên rất nghe lời, cậu bé đi qua đó ngồi, còn cô thì ngồi bên mép giường bón cháo cho anh.

Bầu không khí trong phòng bệnh thật sự rất ấm áp.

Lúc này, Tô Chính Kiêu hoàn toàn có thể cảm nhận được cái gì là nhất quả đất. Trong lòng anh cực kỳ vui vẻ, Đường Tiểu Nhiên đối xử với anh rất tốt!

Nếu biết sớm thì đừng nói là một dao, dù có mười nhát anh cũng chịu nổi!

Cô nói chuyện dịu dàng, còn săn sóc bón cháo cho anh ăn.

Tuy thỉnh thoảng cô sẽ nổi nóng, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy rất thân thiết, không hề có cảm giác xa lánh.

Mấy ngày nay, Cảnh Hiên cũng không đến trường.

Ba người cứ ở trong phòng bệnh. Có lúc, Tô Chính Kiêu cãi nhau ầm ĩ với Cảnh Hiên, Đường Tiểu Nhiên sẽ nổi giận.

Sau đó hai ba con đều sẽ im re, không dám cãi vã hay hó hé câu nào nữa.

Buổi tối tới giờ đi ngủ, Cảnh Hiên không chịu tới phòng suite ngủ mà đòi ngủ cùng với Tô Chính Kiêu.

Đường Tiểu Nhiên không chịu, vì bụng anh đang bị thương.

Buổi tối Cảnh Hiên ngủ không ngoan, chỉ cần ngọ nguậy một chút là e rằng sẽ đá vào chỗ vết thương.

Cảnh Hiên khăng khăng đòi ngủ cùng ba, Tô Chính Kiêu cũng chiều con, cũng muốn ngủ cùng con trai.

Đường Tiểu Nhiên không nói được hai người, lập tức nổi nóng với Tô Chính Kiêu: “Anh có còn cần bụng nữa không đấy?”

Cô xoay người lại nói với Cảnh Hiên: “Con muốn lấy mạng ba mình đúng không?”

Hai ba con hoàn toàn câm như hến, im lặng không ai nói gì.

Một lát sau, Tô Chính Kiêu nhìn cô chăm chú rồi lên tiếng: “Em cũng ngủ cùng luôn đi, ngủ ở giữa tách bọn anh ra, chắc chắn sẽ không sao hết.”

Vì Đường Tiểu Nhiên vẫn còn đang tức giận nên lồng ng,ực không ngừng nhấp nhô. Nghe thấy vậy, cô trợn tròn mắt nhìn anh. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Cùng nhau ngủ đi, anh ngủ ở bên trái, em ngủ ở giữa, Cảnh Hiên nằm bên phải.”

Tô Chính Kiêu nói tiếp, bờ môi mỏng thoáng nở nụ cười.

Sở dĩ cô tức giận là vì lo lắng đến vết thương của anh!

Cảnh Hiên cũng vui vẻ, vội gật đầu lia lịa: “Mẹ cũng ngủ cùng nhé, lâu lắm rồi chúng ta không ngủ cùng nhau, cùng ngủ thôi ạ!”

“Con đừng nghịch!”

Đường Tiểu Nhiên khẽ quở trách cậu bé.

“Con không nghịch.”

Cảnh Hiên dụi mắt: “Một tối thôi cũng không được ạ? Chỉ ngủ một đêm thôi, đi mà mẹ!”

Đường Tiểu Nhiên vẫn im lặng, trừng mắt với hai người họ.

Nhưng vẻ mặt đã nói ra đáp án trong lòng cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,444
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1720


Chương 1720

Không thể được!

“Một là cùng nhau ngủ, hai là không cần quan tâm hai ba con anh.” Tô Chính Kiêu mở miệng nói vậy, không tiếp tục lằng nhằng với cô nữa: “Cảnh Hiên, đi ngủ!”

Cảnh Hiên gật đầu, hai ba nhát đã cởi dép rồi bò lên giường, động tác mau lẹ.

Đến khi Đường Tiểu Nhiên muốn đi túm cậu bé thì cậu bé đã chui vào trong chăn rồi.

Hai người ôm lấy nhau, cơ thể dán sát vào nhau.

Như thể sống chết không rời, còn cô lại giống kẻ ác vậy!

Đường Tiểu Nhiên thật sự lo lắng cho vết thương của anh, cô tét mấy phát lên mông của Cảnh Hiên, lại vỗ lên lưng cậu bé một cái rồi cởi dép lên giường.

Vẻ mặt Tô Chính Kiêu vui vẻ, Cảnh Hiên cũng kích động không thôi, hai người vỗ tay.

Cuối cùng Cảnh Hiên cũng bị tách ra.

Đường Tiểu Nhiên nằm ngủ ở giữa, màn đêm đã đen nhánh, nhưng cô lại không ngủ nổi.

Bên cạnh là Tô Chính Kiêu, tất cả hô hấp cùng hơi thở của anh đều thoang thoảng xộc vào cánh mũi, quấy rầy suy nghĩ của cô, làm cô không tài nào ngủ được.

Còn Cảnh Hiên thì lại ngủ ngon lành.

Một lúc sau, giọng nói trầm thấp của Tô Chính Kiêu vang lên: “Không ngủ được à?”

Đường Tiểu Nhiên không trả lời anh, vẫn giữ nguyên cơ thể cứng đờ, không dám cử động bừa bãi.

“Anh biết em vẫn chưa ngủ, thật ra anh cũng mất ngủ. Sau này một nhà ba người chúng ta cứ sống như bây giờ không tốt ư?”

Anh hỏi.

Cô vẫn không đáp lại, chỉ cảm thấy như vậy quá gần, hơi thở của anh quá bức bách.

Lần này, Tô Chính Kiêu duỗi tay ra, cứ nằm ngang như thế rồi dứt khoát ôm cô vào lòng: “Nếu em muốn giãy ra thì cứ giãy, vết thương của anh bị nứt cũng không sao, anh không quan tâm.”

Anh vừa nói như thế, Đường Tiểu Nhiên không còn giãy dụa nữa: “Ngủ thôi.”

“Được.” Trong lòng anh tràn đầy thỏa mãn, từ từ khép mi lại, ôm lấy cô rồi thiếp đi.

Trái tim Đường Tiểu Nhiên đập loạn, cánh tay anh đặt hơi sai chỗ, không nghiêng không lệch để ngay lên ngực cô.

Không biết anh đã ngủ chưa, nhưng cô lại mặt đỏ tía tai, gò má ửng hồng, nóng rát, không thể nào ngủ nổi.

Trước kia anh chưa từng ôm cô ngủ như thế bao giờ.

Lúc này, cô không thể điều khiển được nhịp đập của trái tim, hô hấp của anh phả hết lên cổ cô, càng khiến cô mất ngủ.

Giày vò một lúc lâu, mãi đến rạng sáng, cô mới dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Tô Chính Kiêu tươi tỉnh sáng láng, vẻ mặt hồng hào, tâm trạng tốt như nở hoa.

Đường Tiểu Nhiên lại oán hận trừng mắt nhìn hai người.

Lúc này, điện thoại chợt reo lên, là Lưu Canh Hoằng gọi tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,444
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1721


Chương 1721

Suy nghĩ một chút, Đường Tiểu Nhiên bắt máy.

Lưu Canh Hoằng gọi điện thoại nói muốn gặp mặt một lần, hẹn gặp ở bên cạnh quán cà phê.

Cô đáp: “Được.”

Tô Chính Kiêu nghe thấy, vẻ mặt lập tức thay đổi, tựa như trời tháng sáu, không biết lúc nào râm, lúc nào thì nắng khi nào lại đổ mưa rào rào.

Ngay tức khắc, anh che vết thương lại: “Ui đau.”

Thực ra, ý định rất rõ ràng. Chính là muốn cô ở lại, không muốn để cho cô đi gặp tên đàn ông chết tiệt chướng mắt kia!

Đường Tiểu Nhiên nói: “Tôi sẽ quay lại nhanh thôi, chỉ hơn mười phút chứ không lâu lắm đâu. Cứ để Cảnh Hiên ở với anh đã nhé.”

Cô đã quyết định rồi, Tô Chính Kiêu biết có nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì, bèn không mở miệng ngăn cản nữa.

Buổi chiều, Đường Tiểu Nhiên rời đi, đi tới quán cà phê đã hẹn với Lưu Canh Hoằng.

Kể từ giây phút cô vừa bước ra khỏi cửa phòng, Tô Chính Kiêu đã canh thời gian, tính toán từng giây từng phút, xem rốt cuộc cô muốn đi bao lâu!

Cảnh Hiên nhàm chán vẽ tranh.

Cứ thỉnh thoảng Tô Chính Kiêu lại cúi đầu xem giờ, chỉ cảm thấy thời gian trôi quá chậm!

Nháy mắt đã trôi qua một tiếng.

Tô Chính Kiêu bắt đầu mắng: “Tên đàn ông không biết xấu hổ, nói cái gì mà mười phút. Mười phút khỉ gió gì, đã sáu mươi phút rồi đây.”

Nhưng vẫn chưa thấy cô trở về!

Tận một lúc lâu sau, Đường Tiểu Nhiên mới quay về.

Tô Chính Kiêu lập tức lật mặt, miệng toàn lời nói dối, vẻ mặt ai oán y như một oán phụ bị ruồng rẫy: “Đau quá, đói quá.”

Vẻ mặt của cô vô cùng bình tĩnh, tựa như một vũng nước tĩnh lặng, không dậy nổi một gợn sóng. Nhưng trong đó tựa như đang cất giấu một điều gì đó: “Tôi có việc muốn nói.”

Tô Chính Kiêu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn cô chăm chú, đợi cô nói tiếp.

“Ba ngày sau, tôi và Lưu Canh Hoằng sẽ đính hôn…” Cô cũng nhìn thẳng vào anh rồi nói.

Tô Chính Kiêu còn tưởng rằng mình nghe lầm. Anh hoàn toàn không tin, vẫn nhìn chằm chằm vào cô: “Em đang đùa đấy à?”

Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên hỏi vặn lại: “Anh nhìn tôi trông giống như đang nói đùa lắm sao?”

Biểu cảm trên mặt cô rất nghiêm túc, không có một chút dáng vẻ như đang đùa giỡn.

Sự bực bội trong lồng ng.ực Tô Chính Kiêu lập tức bị nghẹn lại, trở nên vô cùng ngột ngạt, bàn tay theo bản năng nắm chặt chăn trên người, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên: “Sao tự dưng lại như vậy?”

“Tự dưng sao? Tôi và anh ấy vốn là người yêu với nhau, bây giờ cũng tương đối hiểu rõ nhau, cả hai đều có tình cảm với người kia, cho nên đính hôn cũng là chuyện đương nhiên thôi.” Đường Tiểu Nhiên nhìn anh rồi nói.

“Vậy còn tôi thì sao? Suốt bao nhiêu ngày qua em cứ mãi ở đây không rời chút nào, vậy tôi là cái gì?”

Sự tức giận cuồn cuộn trong lòng anh không kiềm chế được mà bộc phát.

“Toàn bộ vết thương trên người anh đều là do tôi mà ra. Về tình hay về lý, tôi cũng nên chăm sóc cho anh ngày đêm tận tình, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,444
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1722


Chương 1722

Tô Chính Kiêu hung hăng nhìn chằm chằm cô: “Thật sự chỉ xuất phát từ trách nhiệm và nghĩa vụ thôi sao?”

Cô không chần chừ, trả lời vừa lưu loát vừa ngắn gọn: “Đương nhiên!”

“Vậy thì sao đêm qua em lại ngủ cùng tôi và Cảnh Hiên? Em có biết hành động như vậy có ý nghĩa gì không? Hay là em có thể đi chăm sóc một người đàn ông bị thương vì em mà không có bất cứ giới hạn hay đề phòng nào? Chỉ là vì trách nhiệm và cảm giác áy náy?”

Ánh mắt cô vẫn nhìn thẳng vào anh ta, Đường Tiểu Nhiên đáp lại: “Bởi vì trách nhiệm và sự áy náy, tôi quả thực có thể làm chuyện như tối qua.”

Tô Chính Kiêu thở hổn hển từng hơi, cả người căng chặt như một quả bom, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Câu trả lời của cô không khác nào một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào lồng ng.ực anh.

Anh khép mắt rồi lại mở ra, nói: “Vậy thì ngủ đi, em với anh ngủ cùng nhau một lần nữa, không phải vì trách nhiệm và sự áy náy là có thể bỏ qua giới hạn sao? Bây giờ ngủ đi!”

“Đây cũng là giới hạn của tôi, câu nói kia của anh chính là giới hạn của tôi.” Cô mở miệng nói: “Nằm ngủ cùng nhau và ngủ một lần là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.”

“Vậy đổi cách nói khác vậy, em ngủ với tôi, từ nay về sau không còn nợ nần gì nữa, thế nào?”

Không chút cân nhắc hay do dự, cô kiên quyết từ chối: “Không thể được!”

Nghe vậy, Tô Chính Kiêu bỗng nở một nụ cười u ám, nhuốm đầy sự mỉa mai và bi thương: “Giữ thân vì gã ta à?”

Đường Tiểu Nhiên không nói gì, chỉ im lặng.

Đối với anh mà nói, im lặng chính là ngầm thừa nhận.

Bàn tay anh to lớn chống ở mép giường, mạnh mẽ đè nén nỗi đau đớn đang trào lên từ trong lòng: “Chuyện này còn có cơ hội cứu vãn được nữa không? Em muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho tôi?”

Lúc này, cô vẫn không nói một lời.

Tô Chính Kiêu nhìn chằm chằm cô, xoay người, để gò má đối mặt với cô: “Em muốn tôi làm thế nào cũng được, chỉ cần em nói ra là tôi sẽ làm ngay. Nếu như cho tôi một cái tát có thể làm tiêu tan oán hận trong lòng em, vậy thì em làm đi!”

Đường Tiểu Nhiên vẫn đứng im: “Tôi đánh anh để làm gì?”

“Khúc mắc của em xuất hiện từ lần tôi định bóp ch3t em, vậy thì cho tôi một nhát đi, chém thêm một dao trên ngực tôi…”

Vừa nói, anh vừa đặt con dao gọt hoa quả trên bàn vào trong tay cô, nhìn cô thật sâu.

Dùng mũi dao sắc bén đặt lên phần bụng bị thương của mình: “Chính là chỗ này, đâm thêm chút nữa. Đâm vào rồi, sau đó quên sạch những chuyện không tốt mà tôi từng làm với em đi. Chúng ta lại bắt đầu một lần nữa, em làm đi…”

“Anh đừng nổi điên nữa!

Mũi dao đặt trên vết thương, nếu tiến sâu thêm một chút là có thể nhìn thấy máu tươi, Đường Tiểu Nhiên khẽ nói.

“Ai nổi điên với em? Tôi cũng đang rất nghiêm túc, nếu làm vậy có thể được tha thứ và bắt đầu lại từ đầu, tôi không quan tâm!” Tô Chính Kiêu nói bằng giọng khàn khàn.

Hiện tại cô và anh vẫn còn có cơ hội.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,444
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1723


Chương 1723

Nhưng đợi đến khi cô thực sự đính hôn rồi, đến lúc đó tất cả đã chỉ còn là dĩ vãng, không còn có khả năng. Cơ hội của anh chỉ có lúc này thôi.

Điên ư?

Không, anh không hề điên.

Ngược lại, anh đang tỉnh táo và sáng suốt hơn bất cứ lúc nào.

Chẳng qua lâu nay tính tình của anh luôn rất cố chấp, cách làm cũng vô cùng cực đoan.

Đây chính là phong cách làm việc của anh từ trước tới giờ, cực đoan, cố chấp, điên cuồng.

Đường Tiểu Nhiên nắm con dao không nhúc nhích.

Nhưng anh lại cầm tay cô, từng tấc từng tấc kéo vào trong lòng, từ từ tới gần.

Tay cô đang run lên.

Nhưng ánh mắt anh lại rất cứng rắn, hoàn toàn không có một chút dao động. Cứ như thể thứ mà con dao sắp đâm vào không phải là ngực anh.

“Đủ rồi đấy! Anh tưởng rằng đâm một dao là có thể bắt đầu lại lần nữa hay sao? Nếu như anh sống còn nói được, thế nếu anh chết rồi thì sao? Anh vừa mới bị thương nặng vì cứu tôi, giờ lại chết trong tay tôi. Anh cố tình muốn tôi áy náy cả đời hay là muốn tôi vào tù? Lẽ nào anh vẫn không hiểu, vấn đề giữa hai chúng ta hoàn toàn không phải như anh nói. Mà là lâu như vậy, trái tim đã chết rồi, làm sao có thể tiếp tục ở bên nhau được nữa đây?”

Đường Tiểu Nhiên nhìn anh, từ từ gằn từng chữ: “Đã tới mức này rồi, anh còn muốn bức bách tôi nữa sao? Còn có ý nghĩa gì nữa?”

Bàn tay nắm mũi dao khẽ run lên, bàn tay cầm chuôi dao của Tô Chính Kiêu từng chút, từng chút một, dần dần buông xuống, sắc mặt của anh trắng bệch.

Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn như hạt cát thô của Tô Chính Kiêu vang lên: “Tối nay em không cần phải ở lại đây đâu, về đi.”

Đường Tiểu Nhiên hơi sững người, bỏ khay hoa quả trong tay xuống.

“Nếu như chỉ xuất phát từ sự áy náy mà cứ cố ở lại đây, thế thì không cần đâu. Cơ thể tôi đã khôi phục khá ổn rồi, em đi đi.”

Cô nhìn vào đôi mắt anh, gật đầu rồi khẽ đáp một tiếng.

Cô cụp mắt, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.

Phòng bệnh khôi phục sự yên tĩnh, Tô Chính Kiêu ngồi ở chỗ đó.

Anh đối mặt với màn đêm đen kịt, như chợt nghĩ tới điều gì đó, anh gọi điện thoại cho chú Lưu, kêu ông đưa Đường Tiểu Nhiên về nhà.

Bầu không khí nặng nề căng thẳng, vết thương của anh đau râm ran.

Dường như, trong lồng ng.ực, đâu đâu cũng chỉ toàn là đau đớn, cả người cũng vậy.

Anh bỗng thấy không chịu nổi, thuận tay sờ sờ, từ bên cạnh rút ra điếu thuốc, ngậm vào trong miệng, nuốt mây nhả khói.

Thế nhưng sự đau đớn trong lồng ng.ực vẫn không chấm dứt.

Mà ở một bên khác.

Đường Tiểu Nhiên đã về tới bệnh viện.

Mặt mũi cô tái nhợt, lúc đi gặp Lưu Canh Hoằng đã nôn ra máu hai lần.

Vừa nhìn thấy cô, bác sĩ đã sầm mặt xuống: “Trong thời gian hóa trị không ngoan ngoãn ở lại trong bệnh viện đi mà còn dám đi ra ngoài à?”

Đường Tiểu Nhiên cười xòa: “Xin lỗi ạ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,444
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1724


Chương 1724

Nằm lên giường bệnh, cơn quặn đau từng cơn kéo tới, cô ôm người, liên tục quằn quại trên giường.

Quá đau.

Kiểu đau đớn lan tràn ra khắp người này, khiến cô thậm chí còn từng nghĩ thà chết đi cho rồi, chết rồi thì không cần phải tiếp tục chịu giày vò nữa.



Lúc Hoắc Đình Phong đẩy cửa phòng bệnh vào, mùi khói nồng nặc khiến anh sặc, anh nhíu mày lại.

Bước vào trong liền thấy Tô Chính Kiêu ngồi đối diện cửa sổ hút thuốc lá.

Cơ thể cao lớn của Hoắc Đình Phong hơi cúi xuống, cứ thế bóp dập điếu thuốc: “Không cần mạng nữa à?”

“Tới rồi đấy à.” Tô Chính Kiêu khẽ ho khan vài tiếng.

Khỏi nói, đúng là rất đau, âm ỉ từng chút một.

Ngồi xuống ghế sô pha ở đối diện, Hoắc Đình Phòng lập tức rót một cốc nước ấm: “Cậu với cô ấy thế nào rồi?”

Anh nghĩ rằng, những lời mà anh nói với cô ngày hôm đó cô vẫn sẽ nghe vào một chút, nên tưởng rằng mọi chuyện đã chuyển biến tốt đẹp.

“Cậu đúng là không tới thì không sao, vừa tới đã chọc vào vết thương của tôi. Ba ngày sau cô ấy sẽ đính hôn, cùng với Lưu Canh Hoằng…” Yết hầu Tô Chính Kiêu chuyển động, chậm rãi nói.

Bàn tay cầm cốc nước của Hoắc Đình Phong hơi khựng lại: “Cậu chắc chắn là không nghe nhầm chứ?”

“Tôi nghe tận hai ba lần rồi, cậu nói xem tôi có nghe nhầm không?”

Giọng Tô Chính Kiêu u ám, nghe cực kỳ uể oải rệu rã.

“Thế thì là thật rồi. Lúc cậu vào trong phòng phẫu thuật, tôi đã từng tìm cô ấy…”

Nhấp nhẹ một ngụm nước, Hoắc Đình Phong mở miệng:

“Tôi đã nói với cô ấy rất nhiều chuyện về cậu, còn nói cho cô ấy quá trình cậu đã cứu cô ấy thế nào. Những gì nên nói, có thể nói, tôi đều đã nói không ít, nhưng không ngờ cô ấy vẫn không chịu quay đầu lại…”

Tô Chính Kiêu nhìn anh, quả thật không ngờ anh lại đi tìm Đường Tiểu Nhiên.

“Lúc kết hôn, cậu tới tìm tôi, nhờ tôi cho cậu ý kiến. Tôi từng nói với cậu, cô ấy thừa sức xứng đôi với cậu, nhưng cậu lại chưa chắc có thể xứng với cô ấy. Mọi chuyện phát triển đến tình trạng như bây giờ…”

“Tôi nghĩ, tôi cũng nên cho cậu một lời khuyên. Dù cho trước đây cậu từng phụ lòng cô ấy, nhưng đều không phải là cố ý. Mà cho dù là cố ý, ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm. Giờ cậu là đang sửa sai, đang tiến bộ, đang dốc hết lòng với cô ấy. Cô ấy không thèm quan tâm, thực ra cũng bình thường thôi, lúc trước cậu đã khiến cô ấy quá tổn thương, cô ấy sợ.”

“Thế nhưng, trong nhà xưởng bỏ hoang, cậu lại không chút do dự mà trả giá cả mạng sống của mình vì cô ấy. Trên đời này, những người có thể vì cậu mà trả giá bằng mạng sống của mình không có nhiều.”

“Cậu không chút do dự mà bỏ cả mạng sống của mình, cô ấy lại vẫn không bị lay động, như vậy cho thấy cô ấy thực sự không yêu cậu. Ngay cả khi cậu có vì cô ấy mà trả giá bằng cả tính mạng cũng không thể khiến cô ấy dao động được.”

“Vậy thì cậu còn có thể làm được cái gì để khiến cô ấy cảm động, khiến cô ấy thay đổi thái độ nữa đây? Thế nên, buông tay đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,444
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1725


Chương 1725

Giọng nói ấm áp của Hoắc Đình Phong cất lên: “Đây chính là lời khuyên mà tôi dành cho cậu.”

Tô Chính Kiêu không nói tiếng nào, nhưng những lời này, anh cũng đã thực sự nghe vào.

Anh cúi thấp đầu, trầm tư không nói câu gì.

“Xem ra hôm nay tâm trạng của cậu không tốt, tôi cũng không quấy rầy cậu nữa, đi đây.”

Hoắc Đình Phong để lại giỏ trái cây rồi xoay người rời đi.

Trong căn phòng chỉ còn lại một mình anh, anh quay mặt ra ngoài cửa sổ, bóng đêm đen đặc như sắp hút anh vào trong đó, sau đó hòa làm một thể.

Không ai có thể nhìn thấu, cũng không ai đoán được lúc này trong lòng anh đang nghĩ cái gì.

Sáng sớm hôm sau.

Sau khi thân thể đã nhẹ nhõm hơn một chút, Đường Tiểu Nhiên vẫn phải tới bệnh viện một chuyến.

Gặp được lần nào thì hay lần đấy.

Nhân lúc bây giờ vẫn còn có thể đi lại.

Nhưng trong phòng bệnh không một bóng người, khi cô vẫn còn đang kinh ngạc thì y tá đẩy Tô Chính Kiêu tới.

“Tới rồi đấy à.”

Anh nói: “Sau này cũng không cần tới nữa. Cơ thể đã khôi phục khá tốt rồi, đã có thể về nhà họ Tô để điều dưỡng.”

“Bệnh viện vẫn tiện hơn nhà họ Tô, cũng tốt hơn nhà họ Tô mà.” Đường Tiểu Nhiên nói.

Tô Chính Kiêu không nói một lời, chỉ cầm cốc nước, ngồi trên xe lăn. Một lát sau, anh ngẩng đầu lên: “Sau khi đính hôn, hai người sẽ rời khỏi nước K đi.”

“Vì sao?”

Cô kinh ngạc nhíu mày.

“Ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng thấy. Tình trạng như vậy không ổn lắm.” Anh nói.

“Tôi đã ở nơi này từ bé đến lớn, Canh Hoằng cũng vậy, tại sao lại muốn bọn tôi rời đi? Hơn nữa, công việc của bọn tôi cũng đều ở đây, dựa vào đâu mà bọn tôi phải rời đi?”

Đường Tiểu Nhiên cảm thấy lời nói của anh thật vô lý.

Lông mày Tô Chính Kiêu khẽ run lên, không nói gì nữa.

Trợ lý Lưu cũng đã tới, anh bảo trợ lý Lưu dọn dẹp đồ đạc.

Lúc này, điện thoại di động của Đường Tiểu Nhiên cũng đúng lúc reo lên, cô vội vàng lấy điện thoại từ bên người ra, bắt máy. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Không biết người kia nói cái gì, cô vừa nói vừa đi ra khỏi phòng bệnh.

Xe lăn chuyển hướng, anh nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô.

Nhìn một lúc lâu mới đánh mắt về, bảo trợ lý Lưu đẩy anh lên xe.

Tình huống này dường như đã từng xảy ra rồi. Lúc anh mới về nước K, chân của Cảnh Hiên cũng không tiện, phải ngồi xe lăn.

Anh bực tức dùng một tay nhấc xe lăn lên, cô lại tưởng rằng anh muốn ném đi, lập tức sợ hãi cầm lấy tay anh, nói rằng Cảnh Hiên cần dùng.

Khi đó rõ ràng cô rất sợ sệt anh, nên khi nói chuyện đều hết sức thận trọng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,444
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1726


Chương 1726

Ký ức này vẫn còn như mới, tựa như vừa mới xảy ra hôm qua, nhưng thực ra đã qua rất lâu rồi.

Lúc đó bọn họ vẫn còn là vợ chồng, giờ đây cô đã trở thành vợ sắp cưới của người khác.

Chú Lưu hỏi: “Quay về nhà họ Tô sao?”

Anh lắc đầu, bảo tới trường học đón Cảnh Hiên.

Cũng vừa khéo đến thời gian tan học của Cảnh Hiên, cậu bé đeo cặp sách, nhìn thấy xe là băng băng chạy tới.

“Ba ơi, ba cũng ngồi xe lăn ạ? Ngồi xe lăn không tốt đâu, đi đâu cũng không tiện!” Cậu bé tràn đầy cảm xúc.

“Cho nên, bây giờ ba đang trải nghiệm con đường mà con đã từng đi qua đây. Sự thật chứng minh, xe lăn đúng là ngồi không tốt chút nào, đã bất tiện lại còn cứng nhắc.”

Tô Chính Kiêu đưa tay xoa tóc cậu bé.

Sợi tóc của cậu bé mềm lại, sáng bóng, còn hơi vểnh lên nữa, trông rất đẹp.

Trở lại nhà họ Tô, lúc hai người ăn cơm, Cảnh Hiên hỏi: “Ba ơi, buổi tối có tới chỗ của mẹ không?”

“Không đâu, con đi làm bài tập rồi đi ngủ đi.” Tô Chính Kiêu nói.

Cảnh Hiên gật đầu, ghé người lên bàn trà bắt đầu làm bài tập. Anh cũng cầm một tờ giấy và một cây bút lên, biểu cảm trầm ngâm không biết đang viết cái gì.

Đợi đến khi Cảnh Hiên viết xong, cũng là lúc anh dừng bút. Dọn dẹp đồ đạc lại một chút, Tô Chính Kiêu đưa Cảnh Hiên về phòng.

Cảnh Hiên làm ầm ĩ trong chăn, chui tới chui lui, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là hai gò má ửng hồng: “Con cảm thấy mình đã lớn rồi mà vẫn ngủ với ba, thật sự rất mất mặt!”

“Lúc con còn nhỏ hai chúng ta chưa từng ngủ chung, bây giờ xem như bù đắp, hai người đàn ông ngủ với nhau thì xấu hổ cái gì!”

Tô Chính Kiêu nhíu mày nói.

Cảnh Hiên cười tủm tỉm, muốn ăn đồ ăn vặt, bèn kêu người giúp việc đem đồ ăn vặt để lên giường ăn.

Hiếm khi Tô Chính Kiêu không nổi nóng, cho dù thằng con mình nhét bánh quy đầy miệng, lúc ăn phát ra âm thanh rộp rộp nhộn tai.

Ban đêm, hai ba con kề vai nhau mà ngủ ngon lành.

Cảnh Hiên càng ngủ say thì chân tay cứ lộn ngược lên trời, vắt vẻo lung tung.

Ngày hôm sau, Tô Chính Kiêu dậy từ rất sớm, một lúc sau Cảnh Hiên cũng dậy theo.

Vì là thứ bảy nên không cần phải đi học, anh sai trợ lý Lưu đưa Cảnh Hiên về với Đường Tiểu Nhiên.

Và thế là, Cảnh Hiên kéo theo hành lý cùng lên xe với chú Lưu trong trạng thái vẫn còn mơ màng chưa tỉnh ngủ.

Đợi hai người đi rồi, anh mới lôi tờ giấy hôm qua vẫn chưa viết xong ra để viết tiếp, xong xuôi thì bỏ gọn vào phong thư.

Sau đó gọi mấy người giúp việc của nhà họ Tô đến thu dọn đồ đạc hành lý.

Chú Lưu về đến nơi thì đã là buổi chiều.

“Đưa thằng bé về chưa?”

Chú Lưu nói: “Cô Đường không có ở nhà nên tôi đưa cậu chủ nhỏ về lại rồi.”

Tô Chính Kiêu nhíu mày.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
562,444
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1727


Chương 1727

Không có ở nhà?

Chẳng lẽ vội đến nhà Lưu Canh Hoằng bàn chuyện đính hôn đến thế sao?

Trái tim Tô Chính Kiêu hơi đau nhói, đưa bức thư cho chú Lưu: “Đợi ngày mốt rồi đưa bức thư này cho cô ấy.”

Trợ lý Lưu rất ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi gì nhiều, cất kỹ phong thư, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Nháy mắt trời đã sập tối, Tô Chính Kiêu sai trợ lý dọn dẹp đồ.

Những đồ vật cần mang theo đều bỏ vào trong vali, anh định sẽ rời đi, rời khỏi nước K.

Như Hoắc Đình Phong đã từng nói, ngay cả mạng sống của bản thân cũng có thể trao cho cô ấy, nhưng cô ấy chẳng thèm bận tâm, anh còn có thể làm gì được kia chứ?

Cô ấy đã đính hôn với Lưu Canh Hoằng, nếu mình vẫn ở lại nước K thì khó tránh sẽ chạm mặt, đến lúc đó cả hai bên đều cảm thấy khó xử.

Hơn nữa anh cũng sợ cái tính cố chấp của mình sẽ tái phát, giống như việc bắt cóc Thân Nhã trước đây vậy.

Anh không muốn sự việc tương tự sẽ xảy ra, vậy nên rời đi là lựa chọn tốt nhất.

Còn về Cảnh Hiên, anh không định mang cậu bé theo.

Những năm qua anh chưa từng nuôi dưỡng cậu bé, vì vậy rất có lỗi với con mình. Để nó đi theo mẹ sẽ tốt hơn ở với ba.

Thằng bé và Đường Tiểu Nhiên đã sống với nhau tám năm trời, đối với những thói quen hàng ngày hay sở thích của con trai thì cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Không phải thứ mà anh chỉ cần tốn công tốn sức mấy ngày là thay đổi được.

Trên đời này anh chẳng có lấy một người thân, người nhà họ Tô đều chết hết rồi, chỉ còn lại một mình anh lẻ loi thôi.

Trước đây anh cũng đã quen với cô đơn, cũng chẳng màng cuộc sống cô độc sau này. Cho dù có không quen đi nữa, anh có thể làm gì đây?

Trên đời này, có ai đau lòng vì anh không?

Những người đau lòng vì mình đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi, từ ba mẹ cho đến Hoài Giang. Và cả cô nữa, người đã rời xa anh. Thật ra, một mình cũng rất tốt.

Có lẽ sau này anh vẫn sẽ quay về.

Đến lúc đó, có lẽ vẫn sẽ nhớ về cô, hoặc cũng có thể đã quên đi cô.

Nhưng anh nghĩ rằng, lúc đó tính tình của mình sẽ không nóng nảy như trước nữa, ngược lại sẽ trầm tĩnh hơn rất nhiều…

Màn đêm buông xuống, Tô Chính Kiêu vẫn chưa thể chợp mắt.

Anh ngồi trong phòng khách, đối diện với những linh bài đang bày ra trước mắt.

Theo thứ tự là ba mẹ, ông cụ, rồi đến Hoài Giang. Trên dưới nhà họ Tô đều đã hội tụ đông đủ, chỉ thiếu mỗi mình anh…

Trước kia anh cũng từng đa sầu đa cảm nghĩ rằng, đời người ai cũng phải một lần trải qua sinh ly tử biệt, thật không ngờ bản thân mình lại phải trải qua nhiều lần như vậy!

Đầu tiên là ba mẹ, lúc đó anh vẫn còn nhỏ, khóc đến mức long trời lở đất.

Sau đó lại là ông cụ, nhưng ông cụ tuổi đã cao, ốm bệnh lâu năm.

Cho nên khi tin dữ truyền đến, mặc dù rất đau đớn khổ sở, nhưng anh vẫn có thể gắng gượng được.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom