Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,291
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 980


Chương 980

“…” Thân Nhã im lặng, hơi mím môi, không ngờ người đàn ông này nói dối tỉnh bơ như thế.

“Nếu đã tới rồi, không ngồi lại một chút ư?” Có người phụ nữ vội vàng cất tiếng, làm những người khác cũng hùa theo.

“Không được, tôi còn có bữa tiệc…” Anh thoáng mỉm cười, càng khiến mọi người thẫn thờ.

Thân Nhã tạm biệt Lý Minh Xuân. Ánh mắt cô ấy lại đổ dồn lên người đàn ông khí chất cao quý và nho nhã, véo cánh tay bạn mình, bắt Thân Nhã thành thật khai báo.

Thân Nhã thì thầm nói chờ khi nào rảnh thì sẽ gọi điện cho cô ấy: “Tới lúc đó cậu muốn làm gì cũng được.”

Kiểu người đàn ông này trời sinh là để người khác nghe theo anh, thản nhiên nói vài câu mà đã làm chủ được cục diện dễ như trở bàn tay.

Từ đầu đến cuối, Lâm Nam Kiều cũng không hề lên tiếng, cô ta bỗng nhiên trở nên yên lặng.

“Đi thôi?” Hoắc Đình Phong không nhìn nữa, đôi mắt sâu thẳm nhìn sang Thân Nhã, cô gật đầu sau đó hai người bước ra khỏi phòng.

Lâm Nam Kiều đứng tại chỗ mà không nhúc nhích, khi lướt ngang qua, vai của Hoắc Đình Phong đụng phải cô ta, mấp máy khóe môi. Anh ga lăng, trầm giọng thốt ra hai chữ: “Xin lỗi.”

Giọng nói khàn khàn đầy sức hút, vừa đúng lúc trêu ngươi, mùi khói nhàn nhạt và hương cỏ cây tản ra từ chiếc áo khoác đen của anh thoảng qua cánh mũi của Lâm Nam Kiều.

“Không sao đâu.” Cô ta nhìn chằm chằm anh. Hoắc Đình Phong không đáp lại, bước ra khỏi phòng cùng Thân Nhã, để lại bóng lưng cao lớn cho đám đông.

Lúc Hoắc Đình Phong đến không có tiếng động, không kịp đề phòng, nghênh ngang xuất hiện gây ngạc nhiên. Lúc anh rời khỏi lại tựa hòn đá to ném xuống mặt hồ yên tĩnh, nổi lên từng gợn sóng.

Những người phụ nữ có mặt đều dõi mắt theo bóng lưng anh, nửa ngày trời cũng không thốt nên lời. Trước giờ họ chưa từng nghĩ một người đàn ông có thể tao nhã và xuất sắc khiến người khác không thể khinh nhờn đến vậy.

“Chẳng lẽ Thân Nhã được anh ta bao nuôi ư?” Có người hỏi.

“Đừng nói là được anh ta bao nuôi, đổi lại là tôi bao nuôi anh ta cũng không thành vấn đề. Khí chất toát ra khắp người cũng đủ khiến người khác phải đỏ mặt tim đập dồn dập rồi.”

“Kiểu người đàn ông chín chắn, trầm ổn đúng là khiến người ta mê đắm. Haiz, sao chúng ta chưa gặp được người nào thế này!”

“…”

Điện thoại của Lâm Nam Kiều reo lên, cô ta nghe máy, là Trần Vu Nhất gọi. Anh ta gọi cô ta trở về biệt thự, ở đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa nên cô ta đồng ý.

Lâm Nam Kiều thản nhiên chào tạm biệt, đi ra khỏi quán bar. Trong lúc lơ đãng, ánh mắt cô ta lại nhìn sang người đàn ông và phụ nữ trước mặt.

Người đàn ông mặc áo khoác đen, chững chạc và phong độ cực kỳ, đi trước phía bên phải, mở cửa ghế phụ, sau đó vòng sang bên trái, khom người ngồi vào xe.

Lâm Nam Kiều đứng cách đó không xa nên thấy rõ đây là chiếc Mulsanne màu bạc, đường nét mượt mà, đúng lúc rất hợp với người đàn ông, xa hoa và khiêm tốn.

Giá của chiếc Mulsanne màu bạc chắc cũng khoảng mười bảy, mười tám tỷ. Chiếc xe này vốn không phải dòng xe hàng top.

Chiếc xe này Trần Vu Nhất còn chê giá thấp. Anh ta thích phong cách khoe mẽ, hơn nữa giá cả cũng không hề rẻ, trung bình trên ba mươi lăm tỷ.

Chiếc xe không đáng giá duy nhất mà anh ta từng lái cũng có giá mấy trăm triệu, hiệu Huyndai. Anh ta lái nó khi gặp cô ta trong lúc chưa ly hôn với Thân Nhã.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,291
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 981


Chương 981

Quả thật Trần Vu Nhất không có những đức tính như chín chắn, nam tính, trầm ổn, nho nhã này.

Nhưng về mặt tiền tài, anh ta chưa chắc hơn được Trần Vu Nhất. Dù gì nhà họ Trần cũng là gia tộc có tiếng tại thành phố S.

Lúc nãy khi đi ngang qua anh ta, trái tim cô ta chợt hẫng mất mấy nhịp. Lâm Nam Kiều nhìn chiếc xe mất hút trước mắt, cô ta cũng ngồi vào xe của mình, khởi động lái đi.

Thân Nhã sống rất tốt, còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô ta, điều này khiến cô ta thật sự rất khó chịu.

Lâm Nam Kiều tưởng rằng tối nay Thân Nhã sẽ bị chế giễu, nhưng kết quả cuối cũng không phải như vậy, cô ta cực kỳ ghét kết quả này.

Tại biệt thự, Trần Vu Nhất đang ký tên vào tài liệu, Lâm Nam Kiều đi vào. Cô ta có hơi mệt, không biết mệt do đâu, đặt chìa khoá xe lên bàn.

Trần Vu Nhất nheo đôi mắt đào hoa dài và hẹp lại, nhìn thoáng qua chiếc váy suông màu trắng của cô ta, lên tiếng: “Rượu trên váy em là sao vậy?”

Trước ngực là vết rượu, chỗ vạt áo cũng có vết rượu.

Lâm Nam Kiều nói thẳng: “Em tới buổi họp lớp, trùng hợp đàn chị Thân Nhã cũng ở đó. Em kính rượu, là chị ấy đẩy…”

Cô ta sẽ không nói về sự thay đổi của Thân Nhã trước mặt Trần Vu Nhất, cũng sẽ không nói về người đàn ông bên cạnh cô.

Vì khi nhắc đến sự thay đổi của Thân Nhã, Trần Vu Nhất sẽ tò mò, nói đến người đàn ông bên cạnh cô, anh ta cũng sẽ hiếu kỳ.

Cô ta chỉ cần nói tới đây rồi dừng là được rồi!

Quả nhiên, vẻ mặt của Trần Vu Nhất hiện lên vẻ bực bội. Anh ta không chịu được khi người khác nhắc đến Thân Nhã, nhắc tới là lại cảm thấy bực bội.

“Cô ta có thành kiến với em, mấy lần trước em đánh vẫn còn nhẹ đấy. Càng ngày cô ta càng điêu ngoa tùy hứng, sau này tránh xa cô ta một chút…”

“Em biết rồi.” Lâm Nam Kiều lên tiếng: “Em đi thay đồ, còn nữa, em quên mua đồ anh muốn mua rồi.”

“Quên mua thì thôi.” Trần Vu Nhất không thèm để ý, bưng ly rượu trên bàn nhấp nhẹ một ngụm, sau đó cầm tài liệu trên bàn lên xem.

Lâm Nam Kiều gật đầu, mang đồ ngủ đi vào nhà tắm. Cô ta không hy vọng Trần Vu Nhất biết tất cả mọi chuyện liên quan Thân Nhã.

Còn về sự thay đổi của Thân Nhã, trong lòng cô ta chỉ có chán ghét, không cam tâm…

Và nếu có thể thì cô ta sẽ cố gắng tránh để Thân Nhã và Trần Vu Nhất gặp mặt, tốt nhất là khiến cả hai mãi mãi không gặp nhau.

Tuy Lâm Nam Kiều đang tắm nhưng lại chưa từng ngừng suy nghĩ.

Nếu được thì dĩ nhiên cô ta hy vọng Trần Vu Nhất sẽ ghét Thân Nhã…

Trên xe.

Ánh mắt của Thân Nhã nhìn sang người đàn ông tao nhã ngồi bên cạnh, sau đấy lên tiếng, giọng cố tình trêu đùa: “Không phải anh còn có bữa tiệc khác à?”

“Em cảm thấy anh đang gạt em hả?” Dĩ nhiên Hoắc Đình Phong nghe hiểu ý bóng gió của cô, ánh mắt hơi đổi, giọng gợi cảm lại thật thà: “Anh đưa em tới đó, được không?”

Lần này, đổi lại là mở to đôi mắt vì ngạc nhiên: “Thật sự tham gia tiệc à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,291
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 982


Chương 982

Khoé miệng của Hoắc Đình Phong khẽ cong lên, khẽ cười nhưng không nói gì, xe rẽ sang trái.

Thân Nhã không nhìn thấu tâm tư của anh. Lúc này, thậm chí cô còn không phân biệt được anh nói đùa hay thật. Cô khẽ nhíu mày, trái lại cũng chẳng để ý lắm.

“Anh đã ăn tối chưa? Có muốn đi ăn chút gì không?” Cô hỏi.

Anh khẽ gật đầu, hỏi cô muốn ăn gì. Thân Nhã suy nghĩ một lúc, nói: “Không phải anh thích cháo trên đường Nam Yên sao? Chúng ta đi ăn cháo đi.”

Đôi môi mỏng của Hoắc Đình Phong càng nở nụ cười tươi hơn, tâm trạng rất vui vẻ.

Tiệm cháo nổi tiếng Nam Yên, trong tiệm chật kín khách. Hoắc Đình Phong đặt phòng riêng nhã nhặn, được trang hoàng cổ kính, bát múc cháo là bát gỗ.

Thân Nhã biết khẩu vị của anh, thích ăn táo đỏ chè hạt sen. Cô gọi cháo, còn gọi vài món ăn kèm, mùi vị tương đối thanh đạm.

Cô ăn cháo sơn tra, có vị chua chua ngọt ngọt, không chỉ ngon mà còn rất bổ.

Thân Nhã vừa ăn cháo vừa ngẩng đầu lên nói: “Bọn họ bảo em được anh bao nuôi.”

Tay Hoắc Đình Phong chợt khựng lại, khẽ nhướng mày, mỉm cười âu yếm nhìn cô: “Vậy em nói sao?”

Thân Nhã không trả lời câu hỏi của anh mà hơi nghiêng đầu, chớp mắt: “Anh cảm thấy bao nhiêu tiền thì đủ bao nuôi em?”

Hoắc Đình Phong vẫn nhìn cô, dịu dàng nói: “Vô giá! Sao em lại hỏi thế?”

Thân Nhã không nhịn được mà đỏ mặt, nhịp tim hỗn loạn: “Buồn buồn thì hỏi thôi, nhưng mà xem ra em cũng đáng tiền đấy chứ.”

“Nếu người khác muốn bao nuôi em, em sẽ phản ứng thế nào?” Hoắc Đình Phong hỏi.

Thân Nhã lập tức lắc đầu: “Không bao giờ có chuyện đó đâu. Em sẽ không đồng ý điều kiện như vậy.”

“Cho nên không thể dùng tiền bạc hay của cải vật chất để mua chuộc em được, cuộc đời em do em tự quyết định. Em như vậy chính là vô giá…”

Hoắc Đình Phong nhẹ nhàng nói, cũng bởi vì tính cách điềm đạm và ấm áp nên người khác mới có cảm tình với anh.

“Em đang nói là ví dụ. Nếu ở những nơi trăng hoa thì anh cảm thấy em đáng bao nhiêu tiền?” Thân Nhã hỏi một cách rất nghiêm túc.

Quả thật trong lòng cô rất tò mò muốn biết về chuyện này.

Hoắc Đình Phong khẽ cười, nói: “Anh không biết là em lại tinh nghịch như thế đâu đấy…”

“…” Thật ra thì không phải, Thân Nhã chỉ cảm thấy rất hiếu kỳ, vậy mà Hoắc Đình Phong lại cảm thấy cô nghịch ngợm.

Cuối cùng, hình như Hoắc Đình Phong nghĩ ra cái gì đó, anh nhìn Thân Nhã một lượt từ trên xuống dưới rồi nói với giọng trầm thấp: “Tối nay em mặc đẹp lắm…”

Dưới cái nhìn chăm chú mang theo cả sự dịu dàng của Hoắc Đình Phong, làm gì có người phụ nữ nào lại không thẹn thùng?

Gò má Thân Nhã ửng hồng, làn da trắng nõn dần đỏ ửng lên nhìn vô cùng quyến rũ.

Thường thì phụ nữ khi ngượng ngùng là đẹp nhất! Ánh mắt của Hoắc Đình Phong chợt dao động, anh đặt bàn tay ấm áp lên má cô.

Thân Nhã hơi sững sờ, cô lập tức cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ bàn tay to lớn của Hoắc Đình Phong.

Hoắc Đình Phong dùng ngón tay cái nhẹ nhàng chậm rãi chà lau khóe miệng cho Thân Nhã, anh chăm chú nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,291
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 983


Chương 983

Hoắc Đình Phong khiến Thân Nhã tưởng rằng anh sẽ hôn mình.

Nhưng cuối cùng Hoắc Đình Phong lại không làm thế. Bàn tay to lớn của anh vẫn vuốt nhè nhẹ, giống như rất thích khóe miệng cô.

Nhiệt độ càng lúc càng tăng lên, bên má càng ngày càng nóng như có một ngọn lửa thiêu đốt khiến Thân Nhã cảm thấy hơi khó chịu. Cô đang định tránh né thì Hoắc Đình Phong lại buông lỏng tay, tủm tỉm cười: “Cô bé ngoan…”

“…” Thân Nhã im lặng một lát sau đó mới lên tiếng: “Hai mươi bảy tuổi rồi vẫn gọi là cô bé được hả?”

“Sao mà không được?” Hoắc Đình Phong thản nhiên hỏi lại, vẻ mặt dịu dàng như bóng đêm.

Thân Nhã hít một hơi thật sâu…

Cách anh tán tỉnh thật sự rất khác với người bình thường, nhưng những lời thốt ra lại khiến người ta mặt đỏ tim run hơn cả người khác.

Hơn mười phút sau bọn họ ăn xong rồi rời khỏi quán cháo, Hoắc Đình Phong đưa Thân Nhã về chung cư.

Quãng đường không xa, thậm chí còn có thể nói là gần, vốn dĩ chỉ mất khoảng mười phút là đến nơi mà Hoắc Đình Phong lại đi mất hai mươi phút.

Xe dừng bên dưới căn hộ, Hoắc Đình Phong vẫn nắm chặt tay cô không chịu buông. Thân Nhã vén mấy sợi tóc vương bên má ra sau tai rồi nói: “Đến nơi rồi, anh có muốn lên trên uống chén trà không?”

Lúc nãy khi xe bắt đầu chạy Hoắc Đình Phong đã nắm tay Thân Nhã, suốt cả quãng đường không hề buông ra.

“Em ở cùng bạn, anh lên sẽ không tiện đâu, nhưng anh rất vui và ngạc nhiên vì lời mời của em…” Hoắc Đình Phong nói.

“Em lên trên đây, anh lái xe cẩn thận, chú ý an toàn.” Thân Nhã rụt tay lại, tháo dây an toàn, đang chuẩn bị xuống thì một bàn tay ấm áp túm lấy cổ tay cô.

Thân Nhã còn chưa kịp phản ứng thì thân hình to lớn của người đàn ông đã áp sát cô.

Thân Nhã bị đè xuống ghế da, nụ hôn nóng bỏng gợi cảm khiến hơi thở của cô trở nên dồn dập.

Nụ hôn của Hoắc Đình Phong rất sâu nhưng cũng rất dịu dàng. Không! Ban đầu thì nhẹ nhàng nhưng cuối cùng lại điên cuồng khiến cho Thân Nhã hơi đau, cảm giác giống như bị điện giật.

Đây là lần đầu tiên Thân Nhã cảm nhận được sự hoang dã nằm sau vẻ bề ngoài điềm đạm, nam tính của Hoắc Đình Phong.

Một lúc lâu sau Hoắc Đình Phong mới buông Thân Nhã ra, chóp mũi chạm vào cô, hết sức gần gũi.

Bầu không khí vô cùng yên lặng nhưng lại nóng rực, cả hai người đều đang ổn định lại hơi thở của chính mình, không hề cử động… Anh  không nhúc nhích, cô cũng thế.

Hoắc Đình Phong nhìn cô chằm chằm, nhưng Thân Nhã lại không có sức chịu đựng để tiếp tục nhìn thẳng vào anh.

Giờ phút này, đôi mắt của anh giống như mực không thể hòa tan, càng ngày càng đen và sâu thăm thẳm, bên trong hiện lên ham muốn một cách rõ ràng.

Nhưng rốt cuộc Hoắc Đình Phong vẫn là chính nhân quân tử. Anh chống tay nâng người dậy, dùng bàn tay khớp xương rõ rệt chỉnh lại quần áo có hơi xộc xệch cho Thân Nhã, vén mấy sợi tóc bay tán loạn ra sau tai cô: “Ban đêm lạnh lắm, em lên nhà đi…”

Hai má Thân Nhã ửng hồng, hơi thở vẫn còn hỗn loạn, cánh môi thì sưng đỏ. Cô khẽ gật đầu rồi bước xuống xe.

Thân Nhã muốn nhìn Hoắc Đình Phong rời đi trước nhưng anh lại muốn cô đi trước, cả hai đều nhất quyết làm theo ý mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,291
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 984


Chương 984

Cuối cùng Thân Nhã là người đi trước. Hoắc Đình Phong đợi đến khi bóng dáng mảnh khảnh kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mình rồi mới lái xe rời đi.

Trần Diễm An chỉ cần liếc mắt một cái đã biết Thân Nhã vừa trải qua chuyện gì. Miệng không ngừng xuýt xoa, xem ra nam thần cũng rất điên cuồng đấy chứ?

Khuôn mặt Thân Nhã vốn dĩ đã hơi đỏ, bị bạn thân trêu chọc như thế thì chẳng khác nào xung huyết. Cô véo mạnh cánh tay của Trần Diễm An.

Trần Diễm An bị véo đau, cố gắng tránh né, hỏi Thân Nhã về chuyện họp lớp.

Thân Nhã im lặng mất mấy giây sau đó mới mở miệng nói, Lâm Nam Kiều có đến, còn đeo cả chiếc nhẫn mà cô đeo cho Trần Vu Nhất lúc kết hôn nữa.

Đúng là ‘khốn nạn già mồm’, Trần Diễm An chửi mắng. Không cùng lớp cũng chẳng cùng khoa, người ta họp lớp thì liên quan quái gì đến Lâm Nam Kiều. Chắc chắn là cô ta đến để khoe khoang, cái đồ mèo mả gà đồng, trời sinh một cặp.

Thân Nhã rót một cốc nước rồi ngồi xuống ghế sô pha, không nói câu nào.

Trần Diễm An lại hỏi cô, những bạn học khác có bắt nạt cô không?

Thân Nhã cũng thành thật trả lời chuyện bọn họ nói cô được bao nuôi.

Đám người đó rặt một lũ ton hót nịnh nọt, Trần Diễm An chẳng thấy có gì ngạc nhiên. Sau đó cô ấy hỏi tiếp, rốt cuộc tại sao Thân Nhã lại hẹn hò với với nam thần?

Thân Nhã vẫn thành thật trả lời. Trần Diễm An suy nghĩ một lát rồi nói, quả thật nam thần rất chu đáo, rõ ràng là vì Thân Nhã nên anh mới ra mặt.

Thân Nhã thắc mắc, dựa vào đâu mà Diễm An nói như thế?

Trần Diễm An ném cho cô một câu, nam thần không phải là người thích xuất đầu lộ diện.

“…” Thân Nhã im lặng.

Sau đó, Trần Diễm An có điện thoại, người gọi đến chắc là mẹ của Quý Hướng Không. Thân Nhã thấy sắc mặt của Trần Diễm An không được tốt cho lắm, giọng điệu cũng khá gay gắt.

Trần Diễm An cúp điện thoại, Thân Nhã đoán không sai, đúng là mẹ chồng cô ấy gọi.

Mặc dù không ưa Trần Diễm An nhưng mẹ Quý Hướng Không cũng không phải loại người quá quắt, bà ta ăn nói rất thẳng thừng, bảo hai người ly hôn.

Trần Diễm An ném điện thoại sang một bên, đi vào trong phòng ngủ, Thân Nhã khẽ thở dài rồi cũng đi vào theo. Trong phòng ngủ có một chiếc giường lớn, hai người nằm cạnh nhau, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.

Thân Nhã nghĩ, nếu biết hôm nay đi họp lớp sẽ chạm mặt Lâm Nam Kiều thì đương nhiên cô sẽ không đi. Không phải vì Thân Nhã nhát gan hay trốn tránh gì cả mà là vì lâu nay cô vẫn ghét Lâm Nam Kiều, cảm thấy không cần thiết phải gặp nhau.

Sáng sớm hôm sau, chiếc Mulsanne màu bạc chạy trên đường, Hoắc Đình Phong ở phía sau tựa lưng vào ghế da nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiểu Trương đang lái xe, mở miệng hỏi: “Anh Hoắc, tối mai có một hội nghị kinh doanh mời anh tham dự.”

“Tìm lý do từ chối đi.” Vẻ mặt Hoắc Đình Phong thờ ơ, nhìn qua đã biết không hề có hứng thú.

Trước giờ anh vẫn luôn không thích tham gia hội họp, có thể tránh thì cố gắng hết sức để tránh.

“Nhưng ông chủ đã gọi điện nói phía bên kia là con bạn cũ của ông ấy, bảo anh Hoắc nhất định phải tham gia.” Tiểu Trương hơi khó xử.

Hoắc Đình Phong nheo mắt, hạ đôi chân dài đang vắt chéo xuống: “Trả lời ông ấy là ngày mai tôi sẽ đến.”

“Còn bạn gái đi cùng thì sao?” Tiểu Trương lại hỏi.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,291
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 985


Chương 985

Hoắc Đình Phong còn chưa lên tiếng, Tiểu Trương đã cười tủm tỉm giành nói trước: “Là cô Thân đúng không anh Hoắc?”

Khóe môi Hoắc Đình Phong hơi nhếch lên, vẻ mặt thản nhiên: “Cậu cũng biết không ít đấy nhỉ…”

Tiểu Trương vẫn cười, không suy nghĩ nữa mà bắt đầu tập trung tinh thần lái xe.

Ở một bên khác.

Hội nghị kinh doanh cũng gọi cho Trần Vu Nhất, mời anh ta ngày mai nhất định phải nể mặt đến tham dự.

Tập đoàn của Trần Vu Nhất cũng là một trong năm tập đoàn đứng đầu thành phố S, những hội nghị như thế này tham dự cũng được, không đến cũng không sao.

Nhưng vì hiện giờ hai công ty đang tiến hành hợp tác làm ăn cho nên không có mặt thì không được hay cho lắm.

Trần Vu Nhất bảo thư ký trả lời phía bên kia là anh ta sẽ đến đúng giờ.

Thư ký hỏi anh ta về chuyện bạn gái đi cùng, Trần Vu Nhất suy nghĩ một lát rồi nói anh ta tự có sắp xếp. Sau khi thư ký đi khỏi, Trần Vu Nhất gọi điện thoại cho Lâm Nam Kiều.

Nghe xong, Lâm Nam Kiều nhẹ nhàng lên tiếng trả lời. Ở đầu dây bên kia, vẻ mặt của cô ta tràn đầy vui sướng.

Hội nghị kinh doanh là cuộc gặp gỡ nổi tiếng nhất của giới thượng lưu ở thành phố S, mỗi năm được tổ chức một lần, người đến tham dự đều là những nhân vật có máu mặt.

Tất nhiên là ý nghĩa của việc đưa bạn gái đến một cuộc gặp như vậy cũng sẽ khác, tương đương với việc ngầm thừa nhận thân phận của cô gái kia.

Trần Vu Nhất là nhân vật có mặt mũi, chắc chắn anh ta sẽ không tùy tiện dẫn bạn gái đến những nơi như thế này.

Lâm Nam Kiều cực kỳ vui mừng. Sau đó, cô ta đến trung tâm thương mại để tìm lễ phục cho ngày mai, tham gia mấy hội nghị như thế này không được phép sơ suất.

Khi Thân Nhã tan làm, xe đã đợi sẵn ở khúc cua, hôm nay người lái xe chính là Hoắc Đình Phong chứ không phải Tiểu Trương.

Anh không đưa cô về nhà mà đi tới du thuyền ở trên sông. Dưới bóng đêm, những ánh đèn sáng lấp lánh, khung cảnh trở nên vô cùng rực rỡ.

Thân Nhã cảm thấy hơi khó hiểu, không biết vì sao Hoắc Đình Phong lại đưa mình đến đây. Hoắc Đình Phong bảo nhân viên phục phụ mang ghế và cả cần câu cho Thân Nhã.

Đây rõ ràng là muốn câu cá?

Hoắc Đình Phong đã chuẩn bị xong cần câu. Ban đêm trời rất lạnh, anh lấy ra hai chiếc áo khoác dài, một màu đen một màu đỏ, cả hai đều có cổ lông… Cổ lông rất lớn, không những thế còn bóng mượt mềm mại, màu sắc cũng đẹp.

“Em không biết câu cá.” Thân Nhã nói.

Hoắc Đình Phong mặc chiếc áo khoác màu đen ngồi trong gió, cổ lông càng tôn lên vẻ quý phái và khí chất tao nhã của anh, hình ảnh trước mặt khiến cho người ta không thể rời mắt: “Câu cá cũng không cần kỹ thuật gì cả, chỉ cần cầm cần ngồi một chỗ im lặng đợi cá cắn câu là được rồi. Việc này chủ yếu chỉ để thử thách tính kiên nhẫn của em thôi…”

Thân Nhã thì lại không có đủ nhẫn nại để ngồi im một chỗ, nhìn chằm chằm vào cần câu.

Hoắc Đình Phong ngồi trên bờ, nheo đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn mặt hồ, làn nước dưới ánh đèn càng tỏa ra ánh sáng lung linh.

Thân Nhã nhìn cần câu một cái rồi rời mắt, không hiểu sao lại bất giác nhìn vào Hoắc Đình Phong. Anh ngồi im lặng, khí chất tao nhã hơn người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,291
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 986


Chương 986

Thân Nhã nghĩ, đúng là đàn ông không phải ai cũng như ai! Cô rất ít khi gặp người đàn ông nào có thể ngồi yên lặng một chỗ như vậy.

Trong ấn tượng của cô, đàn ông nói chung đều thích mấy nơi phồn hoa, náo nhiệt như quán bar, rất ít người thích đi câu cá…

Vậy mà anh lại có thể ngồi yên ở đó trong tư thế nhàn nhã như vậy…

Cô biết anh là người điềm đạm, nhưng lại không biết anh có thể ngồi một chỗ yên tĩnh lâu như vậy. Đôi mắt khép hờ, lông trên cổ áo khoác màu đen phất phơ trong gió rét, quẹt qua khuôn mặt anh…

Đột nhiên, thân thể cao lớn của Hoắc Đình Phong nghiêng về phía trước, hai người nhìn vào mắt nhau. Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, cô có thể nhìn rõ mỗi một góc cạnh trên gương mặt anh: “Đang nhìn gì thế?”

Thân Nhã bị hành động của anh làm cho giật mình, tim không khống chế được mà nhảy lên, hơi bối rối nói: “Không… Không nhìn gì cả…”

“Vậy à?” Giọng anh dịu dàng, trên khuôn mặt mê người thoáng hiện nét cười, di chuyển cần câu, tất nhiên không tin.

Thân Nhã không nói gì, ánh mắt ngượng ngùng nhanh chóng đặt lên trên cần câu.

“Em thật sự không nhìn gì hết.” Cô âm thầm điều chỉnh hô hấp, một lần nữa giải thích cho mình.

Nhưng gương mặt ửng hồng lại hoàn toàn bán đứng cô…

Hoắc Đình Phong nhìn thấy hết nhưng cũng không vạch trần cô, cánh môi mỏng khẽ cong lên: “Có phải cảm thấy sở thích của anh rất tẻ nhạt không?”

Thân Nhã lắc đầu, mỗi người có những sở thích khác nhau, chỉ cần mình thích thì tuyệt đối sẽ không tẻ nhạt: “Sở thích này mang lại cho em cảm giác rất thấy chín chắn và nhẫn nại…”

Bây giờ đàn ông đều bị những nơi vật chất làm cho sa ngã, có vài người trở nên phù phiếm, lăng nhăng. Thời buổi này chẳng có mấy người đàn ông nhẫn nại đi câu cá cả…

Theo như lời lúc trước anh nói thì câu cá thử thách tính kiên nhẫn, quyết tâm và độ bình tĩnh. Đây đúng là những thiếu sót của đàn ông hiện giờ.

Cuối cùng, cô lại thêm vào một câu: “Em thích điềm đạm và yên tĩnh như vậy…”

Sau khi trải qua đoạn tình cảm lúc trước, cô đã không còn thích loại tình cảm nồng nhiệt, liều lĩnh, dữ dội nữa, trong lòng chỉ còn lại yên tĩnh mà thôi.

Vẻ mặt Hoắc Đình Phong ôn hòa: “Là thích hoàn cảnh yên tĩnh, hay là thích người trầm ổn?”

Thân Nhã im lặng không nói gì, nhìn mặt sông sóng nước lăn tăn.

Sau đó Hoắc Đình Phong cũng không tiếp tục đề tài này nữa, cũng không ép cô trả lời, nhìn về phía mặt sông giống cô.

Một lát sau, Thân Nhã lên tiếng đưa ra câu trả lời: “Đều thích cả.”

Cô cảm thấy, thời gian này ở chung với anh cảm giác rất thích. Hoắc Đình Phong chững chạc, trầm ổn rất thích hợp với tâm trạng của cô lúc này.

Hoắc Đình Phong cong môi, vẻ mặt càng thêm dịu dàng. Thời gian lẳng lặng trôi đi, không khí giữa hai người rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ quẩn quanh.

Đây là lần đầu tiên Thân Nhã đi câu cá, tính nhẫn nại hơi kém, ngồi yên được nửa tiếng là sẽ hết nhìn Đông rồi lại nhìn Tây.

Hoắc Đình Phong thấy vậy liền cầm lấy quyển sách, dù anh đang đọc truyện cười, nhưng với chất giọng trầm và truyền cảm như vậy, lại có chút hương vị khác.

Thân Nhã cũng không ngờ anh sẽ đọc truyện cười nên hơi giật mình, sau đó lắng nghe.

Dần dà Thân Nhã cảm thấy hơi mệt, khẽ nghiêng người qua, vùi đầu vào bả vai rắn chắc dày rộng của anh, yên tĩnh lắng nghe.

Cần câu khẽ nhúc nhích, Hoắc Đình Phong kéo cần câu, bỏ cá vào chậu nước bên cạnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,291
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 987


Chương 987

Thân Nhã nhìn thấy cá rất to, còn đang bơi trong chậu nước.

“Lúc ở bên anh có lẽ em sẽ cảm thấy ngột ngạt tẻ nhạt, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để em được vui vẻ…” Anh vuốt tóc cô: “Tuy anh lớn hơn em mấy tuổi, nhưng có lẽ giữa chúng ta sẽ không có sự cách biệt thế hệ…”

Thân Nhã hơi sửng sốt, trong lòng gợn sóng như thể hòn đá ném xuống mặt nước yên ả bắt đầu nhấp nhô, lan rộng.

Anh xuất sắc, cao quý, tao nhã, khí chất hiên ngang như thế, mà bây giờ lại nói những lời tình cảm như vậy với mình, khiến cô mặt đỏ tim run.

Đàn ông ba mươi tư tuổi, ở trong mắt bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ không coi là già. Ngược lại còn có cảm giác chín chắn, ổn định, là độ tuổi quyến rũ nhất.

Đàn ông trẻ tuổi sẽ không biết gánh vác, không có trách nhiệm. Bởi vì kinh nghiệm quá ít nên luôn cho người khác cảm giác tùy tiện, hời hợt.

Trải qua nhiều gian truân, kinh nghiệm đã ban cho anh sự trưởng thành. Dù là hành vi cử chỉ, hay là tu dưỡng cá nhân, đều áp đảo người khác.

“Trước giờ em chưa từng cảm thấy có cách biệt thế hệ.” Thân Nhã nói.

Tiếng cười trầm thấp của anh khẽ tràn ra khỏi cổ họng, ánh mắt sâu thẳm rực rỡ lung linh.

Trên boong tàu rất yên tĩnh, không có ai khác. Có lẽ cũng không ai lại đi câu cá trong đêm giá buốt như thế này.

“Anh rất thích câu trả lời này, còn nữa, anh muốn hôn em…” Hoắc Đình Phong đột nhiên nói.

Thân Nhã nghe vậy liền đỏ mặt, dời tầm mắt sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào anh.

Hoắc Đình Phong cười khẽ, bàn tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nắm cằm cô, sau đó là một nụ hôn nóng bỏng.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hôn.

Bàn tay khớp xương rõ ràng nâng gương mặt cô, anh dịu dàng hôn cô, từ đôi mắt, cánh mũi, bờ môi khiến cô tan chảy.

“Có thể chứ?”

Lúc hỏi câu này, anh đang hôn vành tai cô, giọng nói trầm thấp thường ngày giờ đây trở nên nặng trĩu, sâu thẳm, còn có một chút khàn khàn nói không nên lời, càng mang theo ý ám chỉ đặc biệt nào đó.

Cô căn bản không có cách nào trả lời câu hỏi này… Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Tuy anh muốn em, nhưng chuyện này anh sẽ cho em sự tôn trọng nên có…” Anh hôn lên vành tai và cổ cô lúc dày đặc, lúc thưa thớt: “Anh sẽ chờ em ba giây, nếu em vẫn không nói không, anh sẽ coi như em đồng ý rồi…”

Thân Nhã nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng.

Cô không từ chối đòi hỏi của anh, bởi vì bản thân cô cũng động tình, cảm giác động lòng này, không tìm được lý do từ chối…

Cô luôn là người nghe theo cảm nhận chân thật nhất dưới đáy lòng…

Anh dang tay bế bổng cô vào lòng, thân hình cao lớn đứng lên, áo khoác màu đen đẹp đẽ đắt tiền quẹt qua boong tàu.

Sau đó là một đêm ngọt ngào…

Sáng sớm hôm sau, Thân Nhã thức dậy trước, trong phòng kéo rèm nên rất tối dù đã mở đèn.

Cô nhìn sang thì thấy người đàn ông đang yên tĩnh ngủ bên cạnh, chăn chỉ che đến phần eo rắn chắn, lồng ngực vạm vỡ trơn bóng lộ ra ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,291
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 988


Chương 988

Quần áo ném lung tung dưới đất, quần tây màu xám, dây lưng màu đen, áo sơ mi màu xanh biển cùng áo vest và áo khoác lông của Hoắc Đình Phong.

Thân Nhã đỏ mặt, đêm qua là lần thứ hai, ban đầu Hoắc Đình Phong rất dịu dàng, nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng sau đó lại cuồng dã giống như sư tử.

Cơ thể Hoắc Đình Phong vừa rắn chắc cũng vừa sung sức, muốn cô rất lâu, cho đến khi cô rốt cuộc không chịu nổi nữa ngất đi.

Vẻ bề ngoài của Hoắc Đình Phong khiến cô luôn cho rằng anh là người dịu dàng và từ tốn, nhưng không ngờ anh cũng có thể điên cuồng như vậy…

Cô cảm thấy lần này động tác và biên độ của Hoắc Đình Phong càng lớn hơn so với lần đầu tiên, còn có hơi phóng đãng. Nhưng cô lại không cảm thấy khó chịu, chỉ có cảm giác thoải mái.

Lúc này di động đột nhiên rung lên, cô liếc nhìn thì thấy là Trần Diễm An.

Cô không bắt máy, nhưng di động lại không ngừng rung lên, cứ như nếu cô không nghe thì sẽ không bỏ cuộc vậy.

Thân Nhã cầm di động lên, nhưng vẫn không nghe mà trực tiếp tắt, sau đó tắt máy luôn, cô sợ làm quấy rầy anh thức giấc.

Còn nữa, cả đêm qua cô không về, Trần Diễm An đã biết thừa rồi, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho cô.

“Chào buổi sáng…” Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Đình Phong hé mở, giọng lười biếng, khàn khàn đặc trưng mà ngày thường hiếm khi nghe thấy.

Má cô ửng hồng, nói: “Chào buổi sáng.”

Anh đưa cánh tay cường tráng ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn môi cùng cơ thể cô: “Anh xin lỗi vì sự thô lỗ đêm qua…”

“…” Thân Nhã câm nín, bối rối vô cùng.

Hoắc Đình Phong cười khẽ, vui vẻ nhìn dáng vẻ vừa xấu hổ vừa bối rối của cô.

Cô kiệt sức còn anh lại sảng khoái, dồi dào sinh lực, hơi thở mang theo sự mê người.

“Bây giờ đã bảy giờ mười rồi, em muốn đi làm hay là xin nghỉ?” Hoắc Đình Phong hỏi.

Suýt chút nữa Thân Nhã đã quên béng chuyện phải đi làm, vội vàng nói: “Đi làm chứ.”

Hiện giờ công việc cô vừa tiếp nhận mới đi vào quỹ đạo, cũng vừa mới thuận buồm xuôi gió, cô sẽ không xin nghỉ đâu.

“Bảy giờ mười rồi, chúng ta có mười phút rửa mặt chải đầu, sau đó có mười lăm phút ăn sáng, trước bảy giờ năm mươi anh sẽ đưa em đến dưới lầu công ty đúng giờ, không gì phải sốt ruột hốt hoảng cả…” Hoắc Đình Phong hôn lên khóe môi cô, giơ tay lên nhìn đồng hồ trên tay rồi nói bằng giọng trầm thấp, chỉ trong một thời gian ngắn đã lên kế hoạch hoàn hảo cho cô.

Thân Nhã thấy còn ít thời gian như vậy tất nhiên cũng nôn nóng, nhưng giọng nói trầm thấp trời sinh của anh dường như có thể ổn định lòng người, khiến cô bình tĩnh trở lại.

Hai người làm theo kế hoạch đã vạch sẵn, mặc quần áo, tắm rửa, đánh răng, ăn bữa sáng, sau đó ngồi lên xe.

Lúc tới dưới lầu công ty đã là bảy giờ bốn mươi tám phút, Thân Nhã thở phào nhẹ nhõm, Hoắc Đình Phong vẫn thoải mái nhàn nhã như cũ, nở nụ cười tao nhã.

Sau khi hai người tạm biệt, Thân Nhã đi vào công ty còn anh lái xe đi.

Còn kém hai phút nữa là đến trễ, phải công nhận canh thời gian rất chuẩn.

Lúc làm việc cô luôn nghiêm túc, buổi trưa ăn cơm cùng với một em gái trong công ty, quan hệ giữa hai người khá tốt.

Đồng nghiệp biết ban đầu cô bắt đầu làm từ nhân viên vệ sinh lên, không khỏi tò mò vì sao cô lựa chọn ở lại mà không bỏ đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,291
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 989


Chương 989

Thân Nhã nghe vậy cười nói: “Lúc đó tôi vừa ly hôn, mới thoát khỏi cuộc sống sâu gạo, không hiểu chuyện ngoài xã hội lắm.

Không có học lực, không có kinh nghiệm xã hội, ngoài đôi tay này ra, tôi chẳng có gì khác cả.”

Đồng nghiệp cũng cười theo, thế còn không bằng đến siêu thị hoặc là công ty bách hóa làm thu ngân hoặc bán hàng.

Thân Nhã chỉ mỉm cười, cô cũng không ngốc, cùng là phải trả giá bằng lao động chân tay, nhưng ở lại công ty còn có thể có tương lai, nhưng nếu ở siêu thị thì…

Lúc đang uống cà phê thì Trần Diễm An gọi điện thoại đến, là phúc thì không phải họa, dù sao cũng tránh không khỏi. Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, vậy là Thân Nhã nhận cuộc gọi.

Giọng Trần Diễm An truyền tới: “Cậu còn dám nhận điện thoại cơ đấy, có giỏi thì tắt máy luôn đi, không bắt máy luôn đi, lớn rồi đúng là khác quá nhỉ?”

Thân Nhã cười khan, cũng chỉ có thể gượng cười rồi giả ngây giả dại.

“Ôi chao, còn đua đòi đi đêm không về ngủ cơ đấy? Xem ra đêm qua đi chơi bời ở đâu rồi, nam thần nhà tớ không ăn sạch cậu đấy chứ?”

Thân Nhã vẫn cười mà không nói gì, lúc này không có lựa chọn nào tốt hơn im lặng.

“Cậu nói xem cậu đi chơi thì cũng thôi đi, nhưng có thể gọi điện thoại về báo một câu bình yên cho tớ không? Tớ còn tưởng cậu bốc hơi khỏi trái đất luôn rồi chứ!”

Trần Diễm An rất tức giận, Thân Nhã quyết định không đổ thêm dầu vào lửa, lập tức thành thật xin lỗi, thái độ nhận lỗi vô cùng thành tâm.

Trần Diễm An mắng một hồi mới hết giận, cuối cùng bỏ lại một câu cho Thân Nhã: “Mắng khô miệng luôn rồi, tớ đi uống nước, cậu chờ đấy cho tớ.”

Thân Nhã: “…”

Nói thật, cô ấy mắng tới mức khát nước, còn mình bị mắng thì hơi đói bụng.

Một lát sau Trần Diễm An đã trở lại, cầm di động lên tiếp tục mắng, Thân Nhã đặt điện thoại qua bên cạnh, không để ý tới nữa, lo ăn cơm trưa của mình, mặc di động mắng chửi.

Đồng nghiệp trợn mắt, vô cùng khó hiểu với hành động của cô.

Thân Nhã mỉm cười, bất đắc dĩ nhún vai, trên có chính sách, dưới có đối sách.

Chiêu này là Thân Nhã học được để đối phó với Trần Diễm An đang trong cơn thịnh nộ. Hết cách rồi, cô ấy mà điên lên là có thể mắng hơn nửa tiếng.

Sau khi ra khỏi nhà ăn, trời lại đổ tuyết, trận tuyết đầu mùa rất lớn. Từng trận từng trận bông tuyết bay xuống, chỉ một lát sau cả thế giới đã trắng xóa.

Thật ra năm nay tuyết rơi sớm hơn mọi năm, mới chớp mắt đây mà đã đến cuối năm rồi.

Thân Nhã phả ra một hơi lạnh, cùng đồng nghiệp bước nhanh vào công ty. Trong lúc đó có nhận được điện thoại của Hoắc Đình Phong, nói là sau khi tan làm sẽ đón cô đến một nơi.

Bảy giờ tối tham gia tụ họp, Trần Vu Nhất nói sáu giờ rưỡi tối sẽ đến đón Lâm Nam Kiều, kêu cô ta chuẩn bị sẵn.

Lâm Nam Kiều mua một bộ đầm ren, có hiệu quả tuyệt vời như bộ Thân Nhã mặc lần trước.

Điểm khác nhau duy nhất là chiếc đầm màu đen này xẻ đến đùi, chỉ thiếu một chút là đến bắp đùi, để lộ ra đôi chân trắng nõn nà, rất gợi cảm.

Cô ta vẫn luôn thích ganh đua, lần tụ hội trước, bộ váy Thân Nhã mặc được khen rất nhiều, làm cô ta không cam tâm.

Bên trong mặc đầm đen dài, bên ngoài khoác áo lông chồn, không tự trang điểm mà kêu tài xế chở đến beauty club.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,291
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 990


Chương 990

Buổi tụ họp tối nay khác với lần trước, trong lòng cô ta hiểu rất rõ.

Năm giờ rưỡi đến beauty club, trang điểm và làm tóc hết một tiếng, sáu giờ rưỡi Trần Vu Nhất lái xe đến trước cửa.

Lâm Nam Kiều đã trang điểm xong, tóc uốn thành cuộn lớn, xoã trên vai, trên người toả ra mùi hương quyến rũ nhàn nhạt.

Tài xế đội tuyết lớn đi đến ghế sau mở cửa, Lâm Nam Kiều ngồi vào bên cạnh Trần Vu Nhất.

“Vu Nhất, váy hơi ngắn…” Cô ta hơi ngượng, kéo chiếc đầm dài trên người xuống không được quen cho lắm.

Trần Vu Nhất đang phê duyệt văn kiện, nghe cô ta nói lúc này mới dời mắt sang nhìn lên người Lâm Nam Kiều.

Vừa nhìn sang đã thấy đôi chân trắng nõn, thon dài gợi cảm nói không nên lời, mắt Trần Vu Nhất sa sầm xuống, yết hầu lăn lộn.

Trần Vu Nhất cúi xuống hôn cô ta, cơ thể Lâm Nam Kiều nhũn ra như nước mùa xuân, bám lên người anh ta: “Sẽ rớt trang điểm… rớt trang điểm mất…”

Trần Vu Nhất không để ý, vẫn hôn tiếp, một lát sau mới tách ra.

Lâm Nam Kiều hơi hờn dỗi đập nhẹ vào vai Trần Vu Nhất, rồi lấy gương và son môi ra, bắt đầu dặm lại trang điểm ngay trước mặt anh ta.

Trần Vu Nhất nhìn vài lần, lau khóe môi, trông hơi phóng đãng và đen tối.

Khách sạn năm sao, phòng tổng thống.

Hoắc Đình Phong ngồi trên chiếc sô pha màu trắng nhập khẩu từ Ý, bắt chéo chân, vẻ mặt lạnh nhạt. Thân Nhã ngồi bên cạnh anh, khẽ nhíu mày.

Ngồi đối diện là chủ nhân đảm nhiệm buổi tụ hội thương nghiệp lần này, Trương Đức Hải và vợ Vương Nhã Khiết.

Hoắc Đình Phong nói là buổi tụ hội bình thường thôi, cần phải có bạn nữ đi cùng. Nhưng Thân Nhã không ngờ lại là buổi tụ hội như vậy, ở trong sảnh đều là những nhân vật có mặt mũi.

Hoắc Đình Phong đang trò chuyện với Trương Đức Hải, vẻ mặt lạnh nhạt, thỉnh thoảng nhấp nước trà, cử chỉ tao nhã.

Thân Nhã cũng uống trà, trò chuyện với Vương Nhã Khiết, cũng chỉ là hỏi thăm xã giao vài câu mà thôi, hai người cũng không thân thiết gì lắm.

Có điều hoàn cảnh giờ phút này thực sự có hơi xấu hổ. Lúc trước, khi cô và Trần Vu Nhất kết hôn, Trương Đức Hải và Vương Nhã Khiết là người đưa lễ ăn hỏi.

Lúc này, thư ký đi vào nói khách khứa đã đến đông đủ rồi, Trương Đức Hải lập tức đứng dậy: “Anh Hoắc, mời.”

Hoắc Đình Phong đứng dậy, mấp máy đôi môi mỏng, giọng nói có vài phần xa cách: “Ông Trương là chủ nhân của buổi tối hôm nay, mời đi trước.”

Trương Đức Hải vẫn kiên trì, có một loại tôn kính nói không nên lời: “Không nhận nổi, không nhận nổi, anh Hoắc, cùng đi đi.”

Hai người đi trước, Thân Nhã và Vương Nhã Khiết đi theo sau, hướng về phía cầu thang, vừa đi vừa nói chuyện rất khẽ.

Lúc đi đến cửa cầu thang, Thân Nhã ngẩn ra, cơ thể cứng đờ như tảng đá, sắc mặt hơi cứng đờ, tái nhợt.

Trần Vu Nhất nắm tay Lâm Nam Kiều, hai người đứng ở chính giữa, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.

Lâm Nam Kiều ngẩng đầu lên nhìn lại theo âm thanh, cũng không ngờ lại nhìn thấy Thân Nhã. Còn có người đàn ông trầm ổn tao nhã, khí chất thâm trầm kia nữa, cô ta cũng thực sự hơi giật mình.

Sau đó lập tức nhìn Trần Vu Nhất bên cạnh theo phản xạ có điều kiện. Cô ta nghĩ có lẽ hai người rồi cũng sẽ gặp nhau, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,291
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 991


Chương 991

Ánh mắt Trần Vu Nhất giống như lốc xoáy, nhìn sâu vào Thân Nhã, chút u ám xẹt qua cực nhanh như sao băng, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú lại bình tĩnh không một gợn sóng.

Thân Nhã khẽ cụp mắt, sau khi ly hôn hai tháng, đây là lần đầu tiên cô và Trần Vu Nhất gặp nhau, thời gian không lâu nhưng cảm giác lại trở nên xa lạ.

Ngày đó quyết liệt như thế, hôm nay hà tất gì phải phản ứng mạnh như vậy?

Cô giật mình vì không ngờ tối nay lại gặp nhau một cách bất ngờ, không hề có chuẩn bị gì cả như thế này.

Nhưng Thân Nhã ngây ra không đến một phút đã trở lại bình thường, mỉm cười tao nhã, tự nhiên, làm như chưa từng nhìn thấy Trần Vu Nhất…

Cô trả giá bảy năm thanh xuân và tuổi trẻ đã đủ rồi, bây giờ mình và Trần Vu Nhất chỉ là người xa lạ…

Gặp lại nhau, không quen biết, coi như người lạ. Về sau vô tình gặp mặt, đến hận anh ta Thân Nhã cũng cảm thấy không đáng, anh ta là tên tư bản không có tư cách để cô hận.

Còn Lâm Nam Kiều bên cạnh anh ta, cô còn chẳng buồn liếc mắt một cái, loại phụ nữ như vậy không đáng để cô nhìn…

Trương Đức Hải đang nói chuyện, Hoắc Đình Phong đã dẫn cô đi xuống cầu thang. Trần Vu Nhất đứng chính giữa, còn cô đứng ở rìa ngoài cùng.

Ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Đình Phong nheo lại, hờ hững đi lướt qua người Trần Vu Nhất, không có bất cứ cảm xúc phập phồng nào…

Anh đã từng nói cảm thấy không cần thiết phải gặp loại đàn ông này, nhưng không ngờ Trần Vu Nhất cũng đến tham gia buổi tụ hội đêm nay.

Nếu như biết trước thì anh nhất định sẽ không dẫn cô tới tham dự bữa tiệc này…

“Có sao không?” Hoắc Đình Phong hơi cúi xuống, đôi môi quyến rũ ghé sát bên tai cô, giọng nói mềm mại cất lên.

Thân Nhã ngẩn ra, không kịp phản ứng…

Hơi thở của anh rất nhẹ, bàn tay gân guốc dịu dàng vén những sợi tóc bên gò má ra phía sau tai cô: “Nếu không thoải mái thì chúng ta có thể rời đi trước…”

Thân Nhã khẽ cụp mắt, nhìn anh, nói thật lòng mình: “Không phải em không thoải mái, chỉ là cảm thấy hơi bất ngờ thôi, không nghĩ sẽ gặp lại theo cách này.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hoắc Đình Phong khẽ mỉm cười, tâm trạng có vẻ rất tốt, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn: “Anh thích nghe em nói thật, vừa dễ nghe lại vừa thu hút, trông em bây giờ rất đẹp, anh tin câu nói đó của em không phải là nói dối…”

Ngay lập tức Thân Nhã liền đỏ mặt.

Rõ ràng không phải anh nói những lời ngọt ngào nhưng lại luôn khiến người ta dễ rung động, thẹn thùng.

Trong đại sảnh rất ấm, làm mọi người có cảm giác đổ mồ hôi, Hoắc Đình Phong cởi áo khoác cổ lông màu đen, chỉ mặc mỗi âu phục.

Thân Nhã cũng thấy hơi nóng, cô cởi áo khoác đỏ của mình ra, Hoắc Đình Phong đón lấy, tiện thể vắt trên cánh tay, sau đó tháo găng tay rồi đưa hết cho nhân viên phục vụ.

Áo khoác của anh màu đen, phần cổ cũng màu đen nốt, trông rất sang trọng, nổi bật.

Chiếc áo cô mặc chỉ khác của anh về màu sắc, của cô là màu đỏ, như thể mặc đồ đôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,291
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 992


Chương 992

Thân Nhã mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh ngọc do Hoắc Đình Phong chọn. Anh vẫn luôn có khiếu thẩm mỹ tốt, thế nên váy dạ hội anh chọn dĩ nhiên cũng nổi bật giữa đám đông.

Váy dài xanh ngọc thướt tha, yêu kiều dưới ánh đèn mờ ảo, tà váy như sông ngân rải trên thảm đỏ, đường eo bó sát tinh tế, đơn giản, thoải mái nhưng vẫn tôn lên làn da trắng nõn mịn màng, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Mái tóc đen nhánh không uốn, cũng không búi lên, chỉ dùng một sợi ruy băng buộc lại. Lúc di chuyển tà váy khe khẽ tung bay, tựa như nàng tiên trên trời.

Mặc dù cô trang điểm rất nhạt nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp, da dẻ mịn màng cùng đôi môi hồng hào khiến tất cả đàn ông có mặt ở đó đều phải liếc nhìn.

Lâm Nam Kiều không kiềm chế nổi mà nắm chặt tay, lúc nào cũng cảm thấy Thân Nhã như âm hồn không tan.

Thật ra thì phụ nữ không cần phải trang điểm quá đậm.

Mọi người ở đó đều đang chúc rượu, uống rượu, làm quen và kết thân với nhau để tạo dựng mối quan hệ sau này, chỉ có Hoắc Đình Phong là ngoại lệ.

Dường như anh chẳng hề hứng thú với những dịp như thế này nên đã dẫn theo Thân Nhã ngồi xuống một góc trong sảnh, trước mặt có rượu vang và trái cây.

Trần Vu Nhất là nhân vật có tiếng ở thành phố S, rất nhiều người đều muốn kết giao, vì thế nãy giờ liên tục có người đến chúc rượu anh ta.

Lâm Nam Kiều nhận được không ít lời khen ngợi, khóe môi cô ta cong lên, vẻ mặt rất đỗi nhu mì.

Lúc ánh mắt cô ta vô tình lướt qua người đàn ông và Thân Nhã đang ngồi ở một góc, trong lòng dấy lên cảm giác lạnh lẽo không thể nói bằng lời.

Cô ta nghĩ, quả nhiên mình đoán không sai. Người đàn ông kia trông vừa lịch lãm vừa quý thái, dường như sự trưởng thành, chững chạc và tất cả sức hút của một người đàn ông đều hội tụ ở anh ta.

Lái chiếc xe Mulsanne và có thể tham dự bữa tiệc này chứng tỏ anh ta cũng có địa vị nhất định, chẳng qua là vẫn không bằng được Trần Vu Nhất.

Nếu không thì cũng sẽ không có cảnh tượng như lúc này, trước mặt Trần Vu Nhất người người chen chúc, ai nấy đều muốn đến bắt chuyện với anh ấy, còn anh ta thì cô đơn vắng vẻ, chỉ ngồi cùng Thân Nhã ở một góc.

Chiếc váy màu xanh mà Thân Nhã đang mặc trên người cô ta từng thấy và cũng từng ướm thử, nhưng vì cô ta không được trắng lắm nên nghĩ sẽ không hợp.

Nào ngờ khi mặc lên lại đẹp đến thế, như có tiên khí vờn quanh, biết vậy thì lúc đó dù có không hợp đi nữa cô ta cũng sẽ mua.

Lâm Nam Kiều lại đưa mắt nhìn chăm chú Hoắc Đình Phong một hồi, sau đó mới dời sang chỗ khác.

Trần Vu Nhất hơi liếc qua hai người ngồi trong góc, đôi mắt khẽ híp lại, mới hai tháng không gặp mà cô đã thay đổi đến mức đáng kinh ngạc.

Lâm Nam Kiều thấy anh ta liếc nhìn qua đó bèn thấp giọng nói: “Người đàn ông ngồi cạnh chị Thân Nhã ấy, dạo trước họp lớp em từng gặp rồi…”

“Thế à?” Giọng Trần Vu Nhất bình thản, nghe có vẻ như chẳng buồn quan tâm nhưng ánh mắt dường như lại như có như không mà liếc qua.

“Tối đó chính người đàn ông ngồi bên chị Thân Nhã đã đến đón chị ấy, mọi người đều nói chị Thân Nhã được bao nuôi, mà chị ấy cũng không phủ nhận…”

Lâm Nam Kiều cố tình nhấn mạnh câu này.

Bao nuôi?

Ánh mắt Trần Vu Nhất khẽ lay động, bàn tay cầm ly rượu có vẻ siết chặt hơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,291
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 993


Chương 993

“Lúc trước em còn nghe các bạn học nói là hồi đầu chị Thân Nhã làm nhân viên vệ sinh, có lẽ vì không chịu nổi cuộc sống vất vả nên mới nhận bao nuôi…”

Lâm Nam Kiều không hề hay biết lúc ly hôn, Trần Vu Nhất đã cho Thân Nhã ba phần trăm cổ phần.

Những lời này tới tai Trần Vu Nhất hiển nhiên lại biến thành suy nghĩ khác, hẳn là tiêu tiền quá phung phí nên mới đến nỗi phải đi làm nhân viên vệ sinh.

Chỉ mới hai tháng không gặp, cô ta thay đổi đến mức khiến mình cảm thấy như một người xa lạ. Rốt cuộc thì cô ta cũng bị vật chất và cái xã hội thực dụng này tha hóa, trở nên thấp hèn như vậy.

Lâm Nam Kiều đúng là đang cố tình hủy hoại nhân phẩm và hình tượng của Thân Nhã, một khi hình tượng bị sụp đổ thì khó mà xây dựng lại lần nữa.

Trong góc yên tĩnh, ít người, Thân Nhã nhìn Hoắc Đình Phong: “Ngồi ở đây không sao chứ?”

Hoắc Đình Phong khẽ đáp, chất giọng trầm thấp cất lên. Đúng lúc này có ba người đàn ông trung niên mặc âu phục đi tới.

Trong tay họ đều cầm một ly rượu vang, lên tiếng chào hỏi: “Anh Hoắc, lâu rồi không gặp.”

“Lâu rồi không gặp.” Hoắc Đình Phong đứng dậy, Thân Nhã cũng không tiện tiếp tục ngồi đó. Cô chưa từng tham gia những bữa tiệc như thế này bao giờ.

Cô cầm ly rượu đứng lên, bối rối nhấp một ngụm, sau đó họ chuyển đề tài sang cô, đơn giản chỉ là khen cô xinh đẹp và nhã nhặn.

Thân Nhã biết đây đều là lời xã giao trong các bữa tiệc nên cũng chẳng để ý nhiều, giống như Hoắc Đình Phong, cô vừa nở nụ cười vừa nói: “Đâu có”.

Có lẽ cô không nhận ra rằng, ở bên nhau một thời gian dài dường như sẽ bị ảnh hưởng từ anh, ngay cả nụ cười nhạt cũng giống hệt nhau.

“Nếu không thì cô ấy đã chẳng thu hút tôi đến vậy…” Hoắc Đình Phong cong môi nói, ánh mắt thâm sâu, tràn đầy dịu dàng, giọng điệu vừa mập mờ vừa trầm ấm.

Thế là hai má Thân Nhã đỏ ửng…

Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, ngay lập tức bật cười, tỏ ý đã hiểu.

Hoắc Đình Phong khẽ cười, giơ ly rượu trong tay lên, sau đó khẽ nhấp một ngụm, uống một hơi cạn sạch, yết hầu chuyển động quả thực trông rất quyến rũ.

Sau khi họ rời đi, Thân Nhã ngồi xuống ghế sô pha, đặt ly rượu lên bàn, nói lẩm bẩm: “Được đằng chân lân đằng đầu.”

“Đang nói anh à?” Hoắc Đình Phong thoáng nghe thấy.

Thân Nhã hơi nhíu mày, ho nhẹ, giọng cô rất nhỏ nhưng không ngờ anh lại nghe được.

“Là lời khen mà sao em không nhận?” Hoắc Đình Phong nhìn cô chăm chú mất một lúc: “Cảm thấy chỉ là lời khách sáo giả tạo à?”

Thân Nhã gật đầu, đôi mắt anh hệt như mắt chim ưng, tinh ranh đến nỗi có thể nhìn thấu tất cả.

“Xã hội bây giờ rất thực tế, muốn được nghe lời khen thật lòng thì chỉ có thể nghe từ bạn bè, người thân, người yêu, hoặc là người thành thật, còn lại hầu hết đều là những lời giả dối. Nhưng dù là thật lòng hay giả dối thì chỉ cần có lời khen, em đều phải bình thản đón nhận. Có thể lúc này họ giả dối là vì họ còn có mục đích, có đòi hỏi riêng, nhưng kể từ lúc em không còn giá trị đối với họ nữa, cái em nghe được không còn là những lời khen giả dối đâu, mà hầu như đều là những lời chế giễu mỉa mai. Đây cũng là hiện thực của xã hội, không nhất thiết phải tính toán thật giả đến như vậy, chỉ cần trong lòng em hiểu rõ là được…”

Hoắc Đình Phong nói rất chậm, nhìn cô không chớp mắt, khóe môi mỉm cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,291
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 994


Chương 994

Thân Nhã cũng cười, mỗi câu anh nói cô đều cảm thấy có lý.

Lâm Nam Kiều chốc chốc lại đưa mắt nhìn sang, Trần Vu Nhất thỉnh thoảng cũng liếc mắt qua đó, nhưng chung quy lại, họ vẫn chưa nhìn chính diện hai người kia một lần nào.

Trong bữa tiệc, ai nấy đều có vẻ bận rộn, chỉ có Hoắc Đình Phong và Thân Nhã là rảnh rỗi, ngồi trò chuyện ở một góc.

Thân Nhã muốn vào phòng vệ sinh nên rời đi. Cô hỏi nhân viên phục vụ phòng vệ sinh ở đâu.

Lúc từ phòng vệ sinh đi ra, cô vô tình bắt gặp Trần Vu Nhất đang đứng cách đó không xa. Vẻ mặt cô điềm tĩnh, rửa tay xong, đang  định bước qua.

Nhưng Trần Vu Nhất đã chắn trước mặt cô, ngăn không cho cô đi. Thân Nhã không ngẩng đầu, chỉ thờ ơ nhìn đôi giày cao gót dưới đất: “Tránh ra!”

Trần Vu Nhất không tránh, đôi mắt đào hoa dừng trên người cô, chợt nhìn thấy vết hôn hiện rõ trên cần cổ trắng nõn.

Anh ta sa sầm mặt, bàn tay cuộn lại thành nắm đấm, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, đầy vẻ khắt khe: “Cô không có lòng tự trọng đến vậy sao?”

Thân Nhã không muốn nói chuyện với anh ta, lần nữa lạnh nhạt cất lời: “Chó ngoan không cản đường!”

“Chỉ một thời gian không gặp mà tính cách của cô lại càng ương bướng cứng đầu. Bây giờ còn được người khác bao nuôi. Nhìn dấu vết trên cổ cô mà xem, không cảm thấy xấu hổ à?”

Trần Vu Nhất nhìn thẳng vào cô mà nói, trong lòng như ngọn lửa đang thiêu đốt. Vì muốn có một cuộc sống sung sướng mà lên giường với người đàn ông khác ư!

“Cô có biết mỗi lần nói chuyện với cô tôi đều cảm thấy ghê tởm không, thế nên đừng nói gì với tôi, tôi thấy cô thật dơ bẩn!”

Trước những lời của anh ta, Thân Nhã chỉ cảm thấy cực kỳ mỉa mai, buồn cười. Hai tay cô khoanh trước ngực, vẫn ung dung nhìn Trần Vu Nhất, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, không hề có hơi ấm: “Giữa chúng ta không có gì để nói cả, còn nữa, bất kể tôi có như thế nào cũng là chuyện của tôi, anh không có quyền ở đây phê phán.”

Tình cảm suốt bảy năm trời, khoảng thời gian cô mang thai anh ta lại ngoại tình với Lâm Nam Kiều, còn cả chuyến du lịch trăng mật kia nữa, vậy mà dám nói cô không biết xấu hổ, ha ha…

“Cô không có tiền, tôi có thể cho cô. Tốt nhất cô nên chấm dứt trò dơ bẩn của mình đi.” Trần Vu Nhất lại nói.

Quả thật cô ta đã trở nên xinh đẹp hơn trước gấp nhiều lần, thậm chí các cô gái có mặt ở đó đều không thu hút bằng cô ta.

Nhưng sự xinh đẹp này là nhờ vào mấy trò dơ bẩn, cô ta không cảm thấy hèn hạ hay sao?

Trước kia cô ta không phải là người phụ nữ như vậy.

Thân Nhã không thèm đếm xỉa đến anh ta, lấy điện thoại ra bấm số, giọng nói nhỏ nhẹ: “Anh yêu à, em đang ở phòng vệ sinh, gặp phải chút phiền phức, anh tới đây đón em có được không?”

Bảy năm, ở bên nhau ngần ấy thời gian, anh ta không hiểu cô nhưng cô lại rất hiểu con người anh ta.

Anh ta không hề hiểu cô một chút nào, nếu không vừa rồi sẽ không nói ra những lời như vậy. Lẽ ra cô nên tức giận, nhưng tức giận rồi lại cãi nhau với anh ta, cô cảm thấy không đáng.

Tình yêu đã chết, lòng đã nguội lạnh, ngay cả hận cũng không còn, cô cảm thấy rất mệt khi phải nói chuyện với anh ta, nếu như có thể, cô không muốn nói với anh ta thêm một câu nào nữa.

Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ cãi nhau với anh ta một trận ra hồn, nhưng bây giờ cô tuyệt đối sẽ không làm vậy.

“Thân Nhã!” Trần Vu Nhất gằn giọng.

Cô làm như không nghe thấy, cố gắng nắm chặt điện thoại, chỉ một lát đã có tiếng bước chân vang lên, dáng người cao lớn của Hoắc Đình Phong đi tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,291
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 995


Chương 995

“Anh yêu!” Thân Nhã vẫy tay với Hoắc Đình Phong, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, rực rỡ như hoa.

Đôi chân dài sải bước, Hoắc Đình Phong đi qua người Trần Vu Nhất, dịu dàng nói: “Gặp phải phiền phức gì thế?”

“Không có gì.” Thân Nhã ôm lấy cánh tay anh, cực kỳ thân mật, đưa tay sửa lại tà váy, tư thế đoan trang, nền nã.

Trần Vu Nhất dĩ nhiên cũng nhìn thấy vết cào trên cổ Hoắc Đình Phong, kết hợp với dấu hôn trên cổ cô càng củng cố thêm bằng chứng.

Hai người họ từng làm chuyện gì, không cần nói cũng biết…

Ngọn lửa vẫn đang bùng cháy trong lòng Trần Vu Nhất, anh ta nhìn chằm chằm Hoắc Đình Phong, lên tiếng: “Đứng lại, cô ta là vợ cũ của tôi, tiền anh bao nuôi cô ta tôi sẽ trả đủ. Từ nay về sau giữa hai người không còn quan hệ gì nữa.”

Thân Nhã không quay đầu lại, càng không chấp nhặt với anh ta, chỉ mỉm cười giễu cợt.

Cô có nên cảm ơn lòng tốt và sự bao dung của người chồng cũ này không đây?

Nhưng Hoắc Đình Phong lại dừng bước, hơi xoay người, bàn tay xương khớp rõ ràng khẽ xoa xoa giữa mi tâm: “Xin lỗi, hình như anh có hiểu lầm gì đó rồi, cô ấy là bạn gái tôi…”

Vừa dứt lời, hai người nắm tay nhau bỏ đi, chỉ còn lại Trần Vu Nhất đứng ngây người tại chỗ, nhíu chặt mày.

Trần Vu Nhất về hơi trễ, Lâm Nam Kiều nhìn anh ta: “Sao anh đi lâu thế?”

“Ừ.” Anh ta lên tiếng đáp lại.

“Chị Thân Nhã cũng vừa mới đi vệ sinh…” Lâm Nam Kiều lại nói.

Trần Vu Nhất liếc cô ta một cái, dĩ nhiên hiểu ý cô ta muốn nói gì.

“Em biết hoàn cảnh chị Thân Nhã lúc này rất khó khăn, vả lại chị ấy dù gì cũng là vợ cũ của anh, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, anh không thể mặc kệ chị ấy gặp khó khăn là bởi vì anh quá tử tế. Em cũng không phải là người phụ nữ không biết điều, anh muốn giúp chị Thân Nhã tất nhiên em sẽ không phản đối, nhưng anh đừng giấu em bất cứ chuyện gì có được không?” Giọng Lâm Nam Kiều rất nhẹ nhàng, vừa mềm mại như một cơn gió lại vừa chiều lòng người.

“Anh xin lỗi.” Trần Vu Nhất chỉ nói xin lỗi mà không nói thêm gì, sau đó lại bổ sung một câu: “Cô ta thay đổi thật rồi, không còn là Thân Nhã trước đây nữa.”

Trước đây Thân Nhã cũng là một người rất dịu dàng, biết quan tâm và yêu thương người khác, nhưng bây giờ, anh ta không biết nên hình dung cô như thế nào. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lâm Nam Kiều gật đầu: “Người ta thường nói xã hội có thể khiến cho con người thay đổi hoàn toàn, hóa ra câu này cũng rất có lý, em thấy tiếc cho chị ấy…”

“Nếu bản thân không muốn thay đổi thì không ai có thể làm mình thay đổi được, cô ta trở nên như thể là vì chính cô ta muốn như thế.” Trần Vu Nhất nói.

Hai người đưa mắt nhìn sang, trong sảnh đã có người bắt đầu khiêu vũ, rất nhiều đàn ông lần lượt tới mời Thân Nhã nhảy nhưng cô đều mỉm cười từ chối…

Trần Vu Nhất nhìn thấy, Lâm Nam Kiều cũng nhìn thấy, nào là ghen tị, nào là đố kỵ, nào là căm hờn…

So với trước đây đúng là cô đã xinh đẹp hơn nhiều, đồng thời cũng khiến cho Lâm Nam Kiều càng tức tối, khó chịu hơn.

Nhưng cô ta biết cách kiềm chế cảm xúc của mình, cô ta sẽ không tỏ ra khó chịu trước mặt Trần Vu Nhất. Cô ta phải duy trì hình tượng trước mặt anh ta.

Hình tượng của phụ nữ trước mặt đàn ông là vô cùng quan trọng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,291
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 996


Chương 996

Cô ta có thể cảm nhận được ánh mắt của đám đàn ông dường như đều dán lên người Thân Nhã, hơn nữa cô ta cũng có thể thấy rõ ánh mắt của các cô gái đều đang nhìn về phía người đàn ông lịch lãm kia.

Không thể ngờ rằng tiêu điểm của bữa tiệc này lại là Thân Nhã và người đàn ông kia!

Mới đầu Lâm Nam Kiều nói với Trần Vu Nhất là Thân Nhã được bao nuôi, Trần Vu Nhất còn không tin!

Nói thế nào đi nữa trước đây anh ta và Thân Nhã cũng từng có mối tình bảy năm với nhau, đối với nhân cách của Thân Nhã , anh ta tự cho là mình hiểu rõ.

Cô ta không phải loại phụ nữ dễ dãi, chứ đừng nói là được người khác bao nuôi…

Thế nhưng ban nãy khi vừa nhìn thấy vết hôn hiện rõ trên cổ Thân Nhã, trái tim Trần Vu Nhất dao động, không còn dám chắc nữa…

Cô ta không phải là người dễ dãi, về chuyện đó cũng vậy, nói tóm lại là kiểu người khá truyền thống.

Anh ta còn nhớ, ngày trước khi đi xem phim Mỹ với cô ta, trong phim có rất nhiều cảnh trai gái quấn quýt. Lúc ấy, cô ta ngượng ngùng đến nỗi không dám nhìn thẳng, về đến nhà còn trách anh ta không biết xấu hổ, nhiều phim như vậy sao cứ phải chọn bộ này?

Điều quan trọng hơn hết là hai người họ yêu nhau bảy năm trời, bên nhau bao lâu, giờ đây mới chỉ chia tay có hai tháng, cô ta đã quên sạch cảm tình ban đầu, lên giường cùng người đàn ông khác?

Trần Vu Nhất không tin!

Nhưng sự thật là vết hôn trên cổ Thân Nhã còn đó, trên người đàn ông kia cũng có dấu vết bị móng tay cào thấy rõ mồn một, không phải được bao nuôi thì là gì?

Vậy nên trong suy nghĩ của Trần Vu Nhất, Thân Nhã chắn chắn đã được bao nuôi!

Trừ cái này ra, anh ta không thể nghĩ ra lý do nào khác giải thích cho việc Thân Nhã ngủ với người đàn ông kia chỉ trong một thời gian ngắn như vậy!

Có rất nhiều người đến mời Thân Nhã khiêu vũ nhưng cô đều mỉm cười từ chối tất cả, sau đó ngồi trên sô pha nhàn nhã uống rượu vang.

“Cô gái xinh đẹp này, tôi có thể mời em nhảy một điệu được không?” Âu phục phẳng phiu, giọng Hoắc Đình Phong dịu dàng, dáng người cao lớn hơi khom xuống, bàn tay đưa ra trước mặt cô, vô cùng lịch thiệp.

Thân Nhã bị trêu chọc liền bật cười, lắc đầu.

“Là thục nữ thì không nên một mực từ chối lời mời của người khác như thế…” Hoắc Đình Phong mấp máy môi.

Cô nheo nheo mắt, đặt rượu vang lên bàn: “Anh biết mà, em không biết khiêu vũ, lần trước giày da của anh suýt bị em giẫm hỏng đó.”

“Anh tin em có tiến bộ…”

Thân Nhã bĩu môi: “Ngay cả em còn không tin bản thân mình.”

Hàng mày thanh tú nhíu lên, anh lại mở lời lần nữa: “Em sẽ không làm anh thất vọng…”

Đã nói đến nước này rồi, Thân Nhã cũng không từ chối nữa, chỉ nói một câu: “Làm hỏng giày da của anh, em không chịu trách nhiệm đâu đấy nhé.”

Cô đặt tay vào bàn tay phải của anh, mười ngón tay đan xen. Cánh tay ấm áp của Hoắc Đình Phong vòng qua eo cô, đưa cô ra sàn khiêu vũ.

Trong sàn khiêu vũ có rất nhiều người, Thân Nhã hơi hoảng hốt, chuyện khiêu vũ cô thật sự không rành.

“Tự tin sẽ làm bước nhảy của em tỏa sáng…” Anh chăm chú nhìn cô hồi lâu, dường như rất quan tâm: “Cứ giao cơ thể của em cho anh, sau đó thoải mái di chuyển bước chân, em sẽ trở thành người khiêu vũ thu hút nhất ở đây…”

“Em không biết làm.” Cô nói. Tuy miệng anh nói đơn giản là thế nhưng đến lúc làm lại khác xa một trời một vực.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,291
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 997


Chương 997

“Vậy thì cứ nghe anh, hít thở thật sâu, nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân, lắng nghe âm nhạc du dương bên tai, sau đó tùy ý di chuyển, anh sẽ phối hợp với nhịp chân của em…” Giọng Hoắc Đình Phong rất nhẹ, rất nhỏ, hệt như đang thôi miên.

Làm theo lời anh, hít thở thật sâu, nhắm mắt lại, di chuyển cơ thể theo ý mình muốn.

“Cảm giác thế nào?” Hoắc Đình Phong cất tiếng, đặt tay lên vai cô.

Nghĩ nghĩ một lát, sau đó Thân Nhã thành thật: “Cảm thấy hơi mệt và buồn ngủ, mà phần lớn là cảm thấy mơ màng buồn ngủ.”

Câu trả lời nằm ngoài dự đoán, yết hầu Hoác Đình Phong lên xuống, tiếng cười trầm thấp phát ra từ trong cổ họng, anh khẽ lắc đầu, nét mặt có vẻ bất lực.

“Anh đang cười nhạo em à? Em nói thật đấy, không đùa đâu.” Cô cũng cảm thấy mình nhạt nhẽo, vào thời điểm lãng mạn thế này mà lại nghĩ đến việc đi ngủ.

“Không hề. Anh nói rồi, anh thích sự chân thật của em. Vậy thì cứ duy trì vẻ mơ màng buồn ngủ của em đi rồi khiêu vũ cùng anh…” Tròng mắt anh sâu thẳm, giọng nói êm tai.

Khóe miệng Thân Nhã cong cong, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười xán lạn mê người, cô khẽ gật đầu.

Trần Vu Nhất không khiêu vũ, Lâm Nam Kiều ngồi cùng anh ta trên ghế sô pha, chốc chốc lại đưa mắt liếc nhìn Thân Nhã trên sàn nhảy rồi cau mày.

Kết thúc một bản nhạc, Thân Nhã và Hoắc Đình Phong trở về chỗ cũ, có người lại đến mời cô nhảy nhưng cô lịch sự từ chối.

Hoắc Đình Phong ở bên tiếp lời cô: “Xin lỗi, cô ấy có bạn trai rồi, hơn nữa tối nay sẽ là bạn nhảy duy nhất của cô ấy và luôn ngồi cạnh cô ấy. Phải rồi, lẽ ra hôm nay không nên để em ăn vận xinh đẹp rạng ngời như vậy, mới có một lát mà có thêm bao nhiêu tình địch luôn rồi.”

Người đàn ông tới mời nhảy tự biết thân biết phận, mỉm cười nói xin lỗi rồi rời đi.

Gò má Thân Nhã đỏ ửng, hơi thẹn thùng trước những lời thẳng thắn của anh.

Trần Vu Nhất nghe thấy rõ ràng, trong lồng ngực bùng lên ngọn lửa, ánh mắt chầm chậm lướt qua Thân Nhã, sau đó dẫn Lâm Nam Kiều vào sàn nhảy. Trần Vu Nhất biết khiêu vũ, Lâm Nam Kiều cũng vậy, đôi trai tài gái sắc, hai người phối hợp hoàn hảo, không thể chê vào đâu được.

Thân Nhã chỉ liếc nhìn qua một chút rồi thôi, tiếp tục uống rượu vang, không nhìn họ thêm lần nào nữa.

Mặc kệ hai người họ có xứng đôi đến đâu, hoàn hảo đến đâu, đó cũng là chuyện của họ, không liên  quan đến cô. Cô sẽ không ghen tị, càng không ngưỡng mộ.

Đôi mắt của Hoắc Đình Phong nhìn cô chằm chằm, lúc thì bình thản lúc lại thâm sâu.

Bữa tiệc đến hồi kết thúc, vũ khúc dừng lại, cả hồi trường trở về vẻ yên tĩnh. Trương Đức Hải đứng trên bục, nói: “Hôm nay là bữa tiệc mang tính thương mại, về việc doanh nghiệp làm thế nào để tồn tại lâu dài, tôi hy vọng một trong những nhà doanh nghiệp thành công nhất có thể phát biểu đôi câu, đưa ra cho chúng ta một gợi ý.”

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Trần Vu Nhất, tổng giám đốc tập đoàn tài chính Thẩm Thị không đến, người thành công nhất ở đây chính là Trần Vu Nhất.

Để ý thấy những ánh mắt kia, Trương Đức Hải mỉm cười mời Trần Vu Nhất lên bục. Lâm Nam Kiều đứng bên cạnh anh ta, được vô số ánh mắt chú ý, cảm thấy rất tự hào và kiêu ngạo.

Trần Vu Nhất đi lên, anh ta phát biểu khoảng chừng hai mươi phút.

“Anh Hoắc, anh cũng lên phát biểu vài câu nhé.” Trương Đức Hải mỉm cười mời anh.

Mọi người lại đổ dồn ánh mắt lên người Hoắc Đình Phong, ban đầu họ ngưỡng mộ trước phong thái mạnh mẽ và sự chín chắn trưởng thành của anh, nhưng khi nghĩ kỹ lại, không ai biết thành phố S có một nhân vật như vậy từ bao giờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,291
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 998


Chương 998

Ở thành phố S có rất ít người biết đến Hoắc Đình Phong, anh không có doanh nghiệp và cũng không có tiếng tăm ở đây.

Hoắc Đình Phong thản nhiên lắc đầu, khoát tay từ chối, vừa khiêm tốn vừa lịch sự: “Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Trương, nhưng mọi người ở đây đều là nhân vật tầm cỡ, không tới lượt tôi múa rìu qua mắt thợ, vả lại giọng tôi hơi khàn, không tiện nói chuyện.”

Trương Đức Hải vẫn không chịu, nhất quyết phải mời bằng được anh phát biểu, dù chỉ nói vài câu thôi cũng được.

Trước tình thế khó xử, Hoắc Đình Phong đành phải bỏ chân xuống, bước lên bục, đứng ở chính giữa. Ánh đèn chiếu vào người anh, vô cùng tỏa sáng, nổi bật hẳn giữa đám đông.

Trời sinh anh đã mang khí chất vương giả.

“Thịnh tình khó lòng từ chối, nếu đã đứng ở đây rồi thì tôi xin được nói đơn giản vài lời. Doanh nghiệp có tồn tại được lâu dài hay không, liên quan mật thiết đến đội ngũ  nhân viên. Còn về vấn đề đãi ngộ đối với nhân viên, tôi chỉ nói vài điều như sau, một là bạn thưởng thế nào bạn sẽ gặt hái được thế ấy, hai là thưởng không rõ ràng thì chi bằng đừng thưởng, ba là khi giao nhiệm vụ thì phải đi kèm với sự tin tưởng, bốn là lập ra nguyên tắc mới có thể đạt được mục tiêu…”

Lời nói của anh ngắn gọn, súc tích, mang một vẻ điềm tĩnh và sắc bén không thể hình dung nổi, nói đến đâu thuyết phục đến đó.

Trương Đức Hải vỗ tay đầu tiên, mọi người cũng đồng loạt vỗ theo. Không thể không nói, về phương diện đối đãi với nhân viên, anh chỉ cần dùng đôi ba câu mà đã có thể vạch ra một con đường rõ ràng.

Dời tầm mắt sang bên này, đôi mắt đào hoa của Trần Vu Nhất nheo lại, dừng trên người Hoắc Đình Phong, âm thầm quan sát và đánh giá anh.

Rốt cuộc anh ta là nhân vật như thế nào?

Trong lúc Trần Vu Nhất nhìn quanh, vô tình chạm mắt với Thân Nhã.

Khóe miệng Thân Nhã vốn đang cong lên, vừa chạm phải tầm mắt của anh ta liền lập tức hạ xuống, lạnh lùng thờ ơ.

Bữa tiệc kết thúc, tất cả mọi người lần lượt ra về, Hoắc Đình Phong và Thân Nhã đi phía sau cùng, bên cạnh còn có Trương Đức Hải.

Chiếc Mulsanne dừng bên ngoài khách sạn, ba người đứng cạnh xe, Hoắc Đình Phong đang trò chuyện cùng Trương Đức Hải, còn Thân Nhã thì đứng kế bên.

Chuyện của cánh đàn ông cô nghe không hiểu lắm, cũng không có hứng thú. Cô đưa mắt nhìn quanh, cơn gió lạnh cuốn theo bông tuyết thổi tới làm cô chợt rùng mình.

“Xin lỗi, chờ tôi một chút.” Hoắc Đình Phong bỗng nhiên nói, sau đó anh đưa Thân Nhã tới chỗ ngồi kế bên tài xế, mở cửa xe, đồng thời bật máy điều hòa.

Làm xong hết mọi thứ anh mới xoay người trở lại trước mặt Trương Đức Hải, đeo bao tay da lên, mỉm cười giải thích: “Cô ấy mặc ít, ban đêm lạnh quá.”

Trương Đức Hải cười, tỏ ý đã hiểu: “Phụ nữ mà, ai chẳng thích đẹp, mặc ít cũng dễ hiểu thôi. Không quấy rầy anh Hoắc nữa, phiền anh gửi lời hỏi thăm của tôi tới ba và ông nội anh, còn bức thư này không biết anh Hoắc có thể chuyển cho ông cụ giúp tôi được không?”

Mục đích tối này ông ta mời anh tới dường như không cần nói cũng biết…

“Tôi sẽ chuyển lời hỏi thăm của ông Trương tới họ, còn về bức thư này, ông nội tôi có hòm thư riêng, mỗi ngày đều có người đi lấy, thời gian này tôi không về thủ đô, ông Trương gửi qua đường bưu điện chắc chắn sẽ nhanh hơn. Nếu ông Trương có chuyện quan trọng cần gấp thì dĩ nhiên tôi không thể làm lỡ dở được, hẹn gặp lại.” Hoắc Đình Phong xoay người bước lên xe.

Câu từ quả thực khéo léo mà hàm ý từ chối cũng rất rõ ràng, sắc mặt Trương Đức Hải có hơi khó coi nhưng cũng không thể làm gì.

Sở dĩ ông ta có thể mời được Hoắc Đình Phong đến dự bữa tiệc này là vì ông ta đã nhờ vả người bạn là ông nội anh ở thủ đô, như vậy mới có cơ hội tiếp xúc gần hơn với anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,291
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 999


Chương 999

Nhưng hết cách, anh rất cố chấp, ngay cả quà ông ta cũng đã chuẩn bị xong xuôi mà không thể tặng được.

Phía sau xe là một chiếc Bentley màu đen đang đỗ ở đó, Trần Vu Nhất và Lâm Nam Kiều đứng bên cạnh xe, trông thấy rất rõ hành động vừa rồi của Hoắc Đình Phong và Thân Nhã.

Hoắc Đình Phong dịu dàng, lịch thiệp, ân cần, chu đáo, Lâm Nam Kiều đều nhìn thấy hết.

Thân Nhã cười khẽ, uyển chuyển, thùy mị, Trần Vu Nhất dĩ nhiên cũng nhìn rõ. Đôi mắt đào hoa híp lại, bàn tay bám chặt cửa xe, nổi lên gân xanh.

Ánh mắt Lâm Nam Kiều lại dừng trên cửa sổ xe, Thân Nhã đang mặc áo khoác cổ lông màu đỏ, dáng người thon thả, vừa nền nã vừa quý phái.

Còn cô ta đang mặc chiếc áo lông thú, từ màu sắc đến chất liệu đều vô cùng sang trọng, mặc lên người  quả thực hệt như một phu nhân giàu có, nhưng so với dáng người thon thả của cô, trông cô ta có phần mũm mĩm.

Lâm Nam Kiều nhíu chặt mày, cảm thấy phụ nữ không được mê mẩn đến nỗi mất phương hướng, càng không thể chỉ biết truy lùng hàng hiệu và vật chất cao sang.

Những thứ như áo lông thú, sau này cô ta nên ít mặc đi thì hơn…

Xe rời đi, Thân Nhã khẽ thở dài, nhìn chằm chằm Hoắc Đình Phong.

Nghe tiếng cô thở dài, cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, Hoắc Đình Phong thả bàn tay trái đang nắm vô lăng xuống, nắm lấy tay cô: “Sao thế?”

Cô sợ lạnh, tay chân lúc nào cũng đều lạnh cóng, còn anh lại rất ấm áp. “Em đang nghĩ, rốt cuộc anh có khuyết điểm gì.”

“Tại sao lại nói vậy?” Tay phải đánh vô lăng sang bên phải, Hoắc Đình Phong rẽ hướng.

“Bởi vì trên người anh em chỉ thấy toàn là điểm thu hút, ưu điểm thì nhiều không đếm xuể, không thấy có bất kỳ khuyết điểm gì. Chẳng lẽ anh không có khuyết điểm hay sao?” Thân Nhã thật sự rất tò mò.

Hoắc Đình Phong cười khẽ: “Là con người ai chẳng có khuyết điểm. Anh là người từng trải, hầu như có thể che giấu đến mức không lộ ra chút sơ hở nào, ở bên cạnh anh lâu, em sẽ phát hiện ra…”

Nghe thấy vậy cô liền cười cười: “Anh Hoắc, em đang mong chờ đây!”

“Có phải em nên đổi cách xưng hô rồi không, người khác đều gọi anh là anh Hoắc nhưng em đâu có giống với họ.” Giọng anh rất nhẹ, chăm chú nhìn cô.Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Dưới cái nhìn ấy, Thân Nhã có hơi thẹn thùng, nghĩ nghĩ một lát, cô bèn thốt lên hai chữ: “Đình Phong…”

Trước giờ cô chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ hẹn hò với một người đàn ông như anh.

Anh khiến cho người ta có cảm giác anh rất cao quý, không thể xem thường. Bây giờ cô vẫn có cảm giác kính trọng anh mà chẳng hiểu tại sao, gọi thẳng tên anh cứ thấy không hay cho lắm…

Tuy nhiên đúng như anh nói, bây giờ hai người họ đang trong quan hệ yêu đương, cô không thể gọi anh là anh Hoắc được.

Nói thật lòng cô cũng không ngờ mình sẽ hẹn hò yêu đương với anh…

Hoắc Đình Phong đưa mắt nhìn cô, nụ cười dịu dàng nở trên môi: “Muốn thấy được khuyết điểm của anh thì chỉ có cách tìm hiểu về anh nhiều hơn…”

Trái tim Thân Nhã đập loạn nhịp, sau đó dần dần mất kiểm soát, đành dời tầm mắt.

“Từ giờ anh mong mỗi lần em gọi anh đều sẽ gọi là Đình Phong chứ không phải là anh Hoắc…” Anh lại nói.

“Rốt cuộc anh làm công việc gì? Tại sao lại có quen biết với chủ tịch thành phố và tổng giám đốc Trương Thị?” Cô  có hơi tò mò về thân phận của anh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom