Cập nhật mới

Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1254


CHƯƠNG 1254

Tống Hân Nghiên bị dạy dỗ mặt mày xám xịt, đáng thương kéo tay áo Tống Dương Minh: “Anh à, em lạnh.”

Tống Dương Minh: “…”

Anh ấy thở dài: “Em đó! Thôi, về nhà trước rồi nói.”

Tống Dương Minh không dạy dỗ nổi nữa, mặt đầy vẻ bất lực cùng nôn nóng, vội vàng mở cửa sau xe ra nhét người vào.

Tống Hân Nghiên vừa về tới nhà liền ngủ ngay.

Khương Thu Mộc sắp xếp xong đúng lúc đi ra từ phòng ngủ thì nhìn thấy Tống Dương Minh khoanh tay dựa vào cửa.

“Ngủ rồi à?”

Tống Dương Minh ngước mắt lên, nhìn vào trong phòng ngủ.

Khương Thu Mộc làm động tác suỵt.

Hai người trở lại phòng khách.

Khương Thu Mộc nhỏ giọng nói: “Lần nào cũng thế, chỉ cần gặp phải chuyện ba con nhà họ Tưởng là Hân Nghiên cứ như mất hết lý trí vậy. Hai người này, sinh ra đã là khắc tinh của cô ấy rồi!”

Tống Dương Minh im lặng, đi vào phòng bếp rót một cốc nước cho Khương Thu Mộc: “Vất vả cho em phải chăm sóc cho con bé rồi.”

Nam thần rót nước cho cô ấy.

Khương Thu Mộc lập tức vui mừng hớn hở, kích động đến mức thành kính đón lấy bằng hai tay.

Như thể đó không phải một cốc nước mà là một cốc vàng vậy.

Không, là đong đầy tình yêu!

Ngón tay vô tình chạm vào Tống Dương Minh.

“Thình thịch! Thình thịch!”

Trái tim Khương Thu Mộc bỗng dập dồn dập, khuôn mặt nhỏ cũng hồng lên, càng ngày càng đỏ.

Từ đầu đến cuối Tống Dương Minh đều đăm chiêu cau đôi mày rậm lại, không hề chú ý tới những chi tiết nhỏ này.

Vừa ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt như sắp rỉ máu của Khương Thu Mộc liền quan tâm hỏi: “Có phải em bị bệnh không? Lẽ nào ban nãy ở cổng bệnh viện hứng gió lạnh lâu quá à?”

Nói vậy xong, anh ấy bắt đầu lo lắng cho Tống Hân Nghiên.

Con bé kia vừa mới rút 700cc máu, cho dù là sức đề kháng hay khả năng miễn dịch, lúc này chắc chắn đều yếu hơn người thường.

Mặt Khương Thu Mộc càng đỏ hơn, trong lòng thực sự vừa ngọt ngào vừa chua xót.

Cô ấy vội vàng lắc đầu: “Không đâu không đâu, em nóng quá thôi, nóng đó, nhiệt độ sưởi sàn cao quá.”

Nói rồi còn dùng tay làm quạt, quạt mạnh vào mặt mình.

Tống Dương Minh cảm thấy yên tâm hơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1255


CHƯƠNG 1255

Nghĩ tới Tống Hân Nghiên sẽ yếu hơn bình thường, cuối cùng anh ấy vẫn nói: “Đợi lát nữa anh bảo dì La nấu nước gừng đường đỏ, em và Hân Nghiên đều uống đi nhé.”

Nghĩ một lát xong vẫn chưa đủ yên tâm, lại hỏi Khương Thu Mộc: “Tối nay anh có thể ở lại chỗ của hai đứa không? Anh ngủ ở đây là được.”

Anh ấy chỉ sofa trong phòng khách, mặt mày đầy vẻ lo lắng: “Anh sợ Hân Nghiên mất nhiều máu như vậy sẽ xảy ra chuyện…”

Nam thần muốn ở lại, Khương Thu Mộc hưng phấn đến mức hai mắt phát sáng, làm gì từ chối được chứ.

Cô ấy vội vàng gật đầu: “Không sao, anh ngủ ở phòng em đi, em ngủ với Hân Nghiên.”

“Không cần đâu.” Tống Dương Minh từ chối thẳng.

Khương Thu Mộc hoàn hồn lại, lời mình nói khi nãy hình như không dè dặt cho lắm.

Cô ấy đỏ mặt, cũng không tiện khuyên nữa: “Vậy… vậy được rồi, em… em đi lấy chăn cho anh.”

Cô ấy bỏ lại lời này rồi lao vào phòng như chạy trốn, tìm chiếc chăn bông dự phòng của mình từ trong tủ quần áo ôm ra ngoài, xấu hổ đặt trên sofa.

Giọng nói Khương Thu Mộc rất khẽ, đè nén sự vui mừng và xấu hổ: “Anh Dương Minh, em đặt đồ vệ sinh cá nhân mới trong phòng tắm cho anh rồi đấy, nếu như còn cần gì nữa thì cứ gọi em nhé.”

“Cảm ơn em.”

Tống Dương Minh mỉm cười với cô ấy, đi vào phòng tắm.

Ở bồn rửa mặt đầy cảm giác nữ tính đặt một bộ đồ vệ sinh cá nhân mới.

Bàn chải đánh răng mới đã được làm sạch, bên trên còn chu đáo bóp kem đánh răng gọn gàng đẹp mắt.

Tống Dương Minh cầm bàn chải lên nhìn, hiểu ý mỉm cười: “Cô bé này cũng cẩn thận thật.”

Tắm rửa xong đi ra, Khương Thu Mộc vẫn còn ở phòng khách.

Khóe môi cô gái nhỏ nở nụ cười, đôi mắt to tròn xinh đẹp lanh lợi hơi cong lên, nhìn lên không trung không biết đang nghĩ điều gì.

Nghe thấy động tĩnh, cô ấy giật nảy mình hoàn hồn lại, ý cười ngọt ngào trên mặt cũng thêm phần câu nệ.

“Em… em trải xong sofa rồi, anh Dương Minh, anh xem xem còn thiếu gì không… thực ra sofa này đối với anh thì nhỏ quá, hay là anh qua ngủ ở phòng…”

“Thế này đã rất tốt rồi.”

Tống Dương Minh ôn hòa nói.

Những lời Khương Thu Mộc chưa nói hết cũng không nói được nữa.

Tống Dương Minh nhìn sofa được trải không một chút nếp nhăn kia, mỉm cười trêu chọc: “Hiền huệ như thế này, sau này ai cưới được em thì đúng thật là có phúc.”

Mặt Khương Thu Mộc đỏ bừng lên, nói: “Người phụ nữ được gả cho anh mới là hạnh phúc đó.”

Tống Dương Minh bật cười, tự giễu nói: “Theo như lời của các em thì anh là một thẳng nam sắt thép, vừa không khéo ăn khéo nói cũng không biết dỗ cho con gái vui vẻ. Người giống như anh, đối với con gái thì rất nhạt nhẽo có đúng không?”

“Làm gì có chuyện đấy!”

Khương Thu Mộc vội vàng nói: “Đàn ông không biết dỗ dành người khác mới là người có thể sống ổn định, nhất là những người như anh Dương Minh vậy, rất có cảm giác an toàn.”

Mỗi một chữ đều toát lên sự chân thành thật lòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1256


CHƯƠNG 1256

“Sao khen anh tốt thế hả?”

Tống Dương Minh buồn cười nhìn cô: “Nói thật đi, có phải em muốn đi giới thiệu anh Dương Minh của em với người khác không?”

Khương Thu Mộc sững sờ.

Giới thiệu thì đúng thật là muốn giới thiệu thật, chỉ là tự giới thiệu rồi tự mình hưởng thôi.

Con mắt cô ấy xoay chuyển, đã nói đến nước này rồi, chi bằng thử thăm dò xem.

Khương Thu Mộc cắn môi, cố ra vẻ tự nhiên mà hỏi: “Vâng, đúng vậy, anh Dương Minh thích kiểu con gái như thế nào? Em xem thử xem bên cạnh em có ai không.”

Tống Dương Minh chợt trở bên buồn bã, trong đầu không khỏi xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp của Tống Hân Nghiên.

Anh ấy lơ đễnh cong môi: “Chưa từng nghĩ tới. Bây giờ không có ý nghĩ đó, mấy năm gần đây cũng không có ý định yêu đương, chưa định kết hôn vội, cho nên những chuyện này tạm thời không nằm trong phạm vi xem xét của anh.”

Trái tim đang hưng phấn của Khương Thu Mộc đột nhiên rơi xuống.

Cô ấy gặng hỏi tiếp: “Vậy nhỡ đâu gặp được người anh thích thì sao? Hoặc là, tình huống lâu ngày sinh tình, vừa gặp đã yêu đột nhiên xảy ra thì sao?”

Tống Dương Minh cười lắc đầu: “Có lẽ sẽ không có chuyện như vậy đâu, vừa gặp đã yêu lại càng không thể có.”

Anh ấy là người chậm nhiệt, không giỏi quản lý những quan hệ này, thêm vào đó phương diện tình cảm cũng rất ngây ngốc trì trệ, cho dù thực sự gặp được người khiến anh ấy rung động, trong thời gian ngắn ngủi cũng không thể phát triển thành quan hệ thân mật gì được.

“Nếu như nhất định phải có, vậy thì cũng chỉ là lâu ngày sinh tình thôi. Phản ứng con người anh chậm chạp, tình cảm lại càng bị động ngờ nghệch, cho nên những tình huống mà em nói về cơ bản sẽ không xảy ra đâu.”

Khương Thu Mộc nghe mà trái tim lúc lên lúc xuống, vui buồn lẫn lộn, cứ như ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy.

Cô ấy lại hỏi: “Vậy nếu như có cô gái tỏ tình với anh thì sao? Anh Dương Minh, anh sẽ đồng ý chứ?”

“Không đâu.”

Tống Dương Minh đáp không chút do dự: “Không có tình cảm mà lại đồng ý với lời tỏ tình của người ta thì chính là hành vi không có trách nhiệm.”

Trong lòng Khương Thu Mộc vừa vui mừng vừa chua xót.

Vốn dĩ được Tống Hân Nghiên cổ vũ, cô ấy đã định tỏ tình rồi, bản thân cũng đã lấy đủ dũng khí rồi.

Nhưng nghe thấy Tống Dương Minh nói những lời này, dũng khí tích góp được cứ như quả bóng bị người khác chọc vỡ, xịt hơi hết sạch.

Khương Thu Mộc vừa mất mát vừa chua xót, buồn bã cụp mắt xuống: “Anh Dương Minh không tốt ở điểm này đấy, ngay thẳng quá, tình cảm đều coi trọng việc anh tình tôi nguyện, hợp thì ở bên nhau không hợp thì chia tay. Vui vẻ nhất thời là được, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy. Có điều…”

Cô ấy ngẩng đầu lên, vừa nghiêm túc vừa bướng bỉnh: “Anh Dương Minh, cũng chính vì sự ngay thẳng này nên anh mới khiến người khác khâm phục.”

Cũng càng khiến cô ấy thích.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1257


CHƯƠNG 1257

Khương Thu Mộc cười gượng: “Thôi muộn rồi, anh Dương Minh, anh nghỉ ngơi sớm đi nhé.”

Nói xong liền chạy vọt về phòng như chạy trốn.

Khương Thu Mộc ngã mình xuống chiếc giường lớn mềm mại, mặt vùi vào trong chăn, nước mắt lăn xuống không tiếng động.

Cô ấy khóc dữ dội một trận xong, sau đó đỏ mắt ngồi dậy, tự an ủi bản thân: “Khương Thu Mộc, không sao. Tuy mày không có cơ hội, nhưng người khác cũng không có cơ hội. Cứ tiếp tục như thế này, mày càng có ưu thế hơn so với người khác.”

Dù sao thì cô ấy và Tống Dương Minh cũng quen nhau!

“Cho dù anh Dương Minh bị mấy đồ đê tiện ưỡn ẹo bên ngoài tỏ tình thì anh ấy cũng sẽ không đồng ý đâu.”

Lâu ngày sinh tình, không ai có tỷ lệ cao hơn cô ấy!

Nghĩ vậy xong, Khương Thu Mộc lại lập tức tràn trề nhiệt huyết.



Tống Hân Nghiên gặp ác mộng.

Trong giấc mơ, khắp tay khắp mặt Tưởng Minh Trúc toàn là máu, nước mắt máu lăn ra từ trong mắt chạy xuống đất từng giọt từng giọt.

Cô bé nhìn cô đầy đáng thương, trong mắt trên mặt toàn là đau khổ.

Bàn tay nhỏ bụ bẫm đầm đìa máu vươn về phía cô: “Mẹ ơi… mẹ ơi…”

Tiếng kêu thảm thiết, như xé gan xé phổi, mang theo phẫn nộ oán giận, còn cả căm hận nữa…

“A!”

Tống Hân Nghiên giật mình kêu khẽ một tiếng, ngồi bật dậy từ trên giường, tỉnh giấc.

Trời còn chưa sáng, ánh sáng đèn đường màu vàng nhạt mờ ảo hắt vào kẽ hở của rèm cửa sổ, trông hơi đáng sợ.

Tống Hân Nghiên thở hổn hển từng hơi, với lấy điện thoại rồi lập tức gửi một tin nhắn cho Chúc Minh Đức.

“Trợ lý Chúc, bệnh tình của Minh Trúc thế nào rồi?”

Không biết là do Chúc Minh Đức bị đánh thức hay là do vốn dĩ còn chưa kịp ngủ mà trả lời rất nhanh.

“Đã ổn định rồi, chỉ là cơ thể vẫn còn rất yếu. Sếp và cậu Cố đã liên hệ với Chuyên gia huyết học và ADN nổi tiếng nước ngoài rồi, bọn họ sẽ đến nước Z để tham gia hội chẩn sớm thôi…”

Tống Hân Nghiên thở phào một hơi, không làm phiền Chúc Minh Đức thêm nữa.

Cô vén chăn bước xuống giường, định đến nhà bếp rót ly nước uống nhưng vừa mới mở cửa phòng thì một ly nước đã xuất hiện trước mặt cô.

Tống Hân Nghiên ngạc nhiên nhìn chằm chằm ly nước kia hai giây, sau đó nhìn dọc theo tay cầm nước lên phía trên: “Anh?”

Cô có hơi bất ngờ: “Sau khi anh đưa em về rồi mà vẫn chưa đi ư? Anh, anh vẫn còn lo lắng cho em à?”

Tống Dương Minh cưng chiều khẽ xoa tóc cô làm nó rối tung lên: “Tất nhiên là anh lo rồi, anh vừa mới tới Hải Thành xử lý công việc được một nửa thì hay tin em xảy ra chuyện, vội vàng tức tốc quay về luôn. Đến giờ đã hai ngày rồi, anh vẫn luôn không hề chợp mắt. Sau khi đưa em về thì cũng đã trễ, nên anh quyết định không về nữa, cứ ở chỗ mấy đứa mượn cái ghế sô pha để ngủ thôi.”

Thấy Tống Hân Nghiên nhíu đôi mày thanh tú lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1258


CHƯƠNG 1258

Tống Dương Minh cười nói: “Được rồi, em đừng nghĩ lung tung nhiều chuyện nữa. Mau về giường rồi ngủ đi, trời còn chưa sáng đâu.”

Anh khẽ ngừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Dù sao thì Tưởng Minh Trúc cũng là con gái của Tưởng Tử Hàn, cậu ta sẽ không bỏ mặc con gái mình xảy ra chuyện đâu, thu hồi trái tim kia của em lại đi, cứ an tâm thanh thản mà ngủ thôi.”

Tống Hân Nghiên cười khổ: “Em cũng muốn lắm chứ, chỉ là sau khi thức rồi thì không ngủ được nữa.”

Tống Dương Minh yên lặng nhìn cô: “Hân Nghiên, rốt cuộc Tưởng Minh Trúc có địa vị thế nào trong lòng e? Chẳng lẽ em không phát hiện, tình cảm của em dành cho con bé đó đã hơn sự yêu thích bình thường rồi hay sao?”

Anh đau lòng sửa lại mái tóc rối bời cho Tống Hân Nghiên: “Không phải là anh không cho em đối xử tốt với con bé, chỉ là anh sợ em sẽ đem phần tình cảm của mình đối với Tưởng Tử Hàn dời sang Tưởng Minh Trúc, rồi lại tiếp tục làm ra những chuyện không màng đến an nguy của bản thân thôi…”

Vẻ mặt Tống Hân Nghiên tràn ngập sự áy náy: “Không đâu anh.”

Cô lắc đầu: “Anh, anh cứ yên tâm, chút chừng mực này em vẫn có, em cũng tự hiểu rõ. Tình cảm giữa em và Tưởng Minh Trúc chắc chỉ là tri kỷ tâm đầu ý hợp thôi. Chỉ là ngay từ đầu em đã cảm thấy giữa mình và cô nhóc ấy có một loại duyên phận rất thần kỳ, phải nói thế nào nhỉ? Có lẽ là sự cuốn hút lẫn nhau, khi ở chung thì tính cách của tụi em có rất nhiều điểm giống nhau. Đã thế cô nhóc kia còn rất chững chạc, trên người lúc nào cũng mang theo một sự từng trải khiến người ta đau lòng, cho nên em mới không kìm lòng được mà muốn gần gũi với cô bé hơn. Nhưng mà em đảm bảo, tình cảm giữa bọn em chỉ là bạn bè thôi…”

Lúc này Tống Dương Minh mới thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, tự trong lòng em hiểu rõ là được. Mau đi ngủ đi.”

Tống Hân Nghiên gật đầu, định quay về phòng thì điện thoại được cô cầm ra trong tay chợt đổ chuông.

Cô nhìn màn hình, là số điện thoại của công ty.

Vào khoảng thời gian này?

Không biết vì sao mà đột nhiên cô lại có một linh cảm không lành.

Vừa bắt máy, giọng nói đầu dây bên kia lập tức truyền tới: “Hân Nghiên, có chuyện không hay rồi, phân xưởng dung dịch gốc trong nhà máy sản xuất sản phẩm mới bị nổ rồi.”

Tống Hân Nghiên như bị người ta giáng một gậy vào đầu!

Sau khi sửng sốt vài giây, cô vội chạy về phòng, tìm đại một cái áo khoác trong tủ, cũng chẳng kịp thay đồ ngủ luôn, chỉ khoác thẳng áo ngoài lên rồi đi ra khỏi phòng.

Lúc Tống Hân Nghiên mặc quần áo xong đi ra ngoài là Tống Dương Minh đã thay quần áo, giày dép chỉnh tề cầm chìa khóa xe đợi cô.

“Anh chở em đi.”

Hai anh em nhìn nhau mấy giây, sau đó Tống Hân Nghiên gật đầu.

Kỹ thuật lái xe của Tống Dương Minh đã được huấn luyện đặc biệt trong quân đội. Hơn nửa đêm nên đường vắng xe, xe phóng thẳng một đường, quãng đường nửa tiếng bị anh rút lại còn mười lăm phút.

Có hai nhà máy bị nổ.

Nhà máy này là nhà máy sản xuất lớn nhất trong nước của PL.

Đơn đặt hàng cho sản phẩm mới dồn dập, còn chưa mở bán là Tống Hân Nghiên đã đề nghị tăng giờ làm việc rồi, tất cả dây chuyền sản xuất đều chuẩn bị sẵn sàng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1259


CHƯƠNG 1259

Ai ngờ bây giờ mới bắt đầu mà đã xảy ra chuyện.

Đoạn đường mấy trăm mét bên ngoài để đến phân xưởng cũng đã bị phong tỏa.

Tống Dương Minh chỉ có thể tìm một chỗ đỗ xe ngoài đoạn đường bị phong tỏa.

Trước khi Tống Hân Nghiên xuống xe, anh nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô: “Em đừng sốt ruột, cũng đừng sợ. Cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng đều có anh trai ở đây chống đỡ.”

Tống Hân Nghiên cảm động đến mức ướt mi, cong môi cười với Tống Dương Minh: “Anh, em cảm ơn anh.”

Vừa định mở cửa xuống xe.

Điện thoại vang lên.

Là Đường Vũ Diệp.

Tống Hân Nghiên bắt máy: “Chị Vũ Diệp, em tới rồi.”

Giọng nói của Đường Vũ Diệp bình tĩnh, chín chắn. Tuy nôn nóng nhưng không hề rối loạn.

Cô ấy nhanh chóng chọn những việc trọng điểm rồi nói qua một lượt: “Phân xưởng bị nổ là nhà kho chứa dung dịch gốc. Khi ấy các nhóm công nhân đều đang làm việc tăng ca, có rất nhiều người. Nổ chết tại chỗ năm người, ba mươi sáu người bị thương, trong đó mười hai người bị thương nặng đã được đưa vào ICU, những người còn lại…”

Đường Vũ Diệp nói một hơi, rồi thở dài: “Cảnh sát đến rồi, đang điều tra nguyên nhân sự cố. Có điều, dung dịch gốc của chúng ta nháy mắt bị mất sạch như vậy, e rằng chúng ta phải kéo dài thời hạn của mấy đơn hàng rồi… Khó khăn lắm sản phẩm mới bùng nổ như vậy, mà bây giờ lại thành thế này…”

Trong lòng Tống Hân Nghiên vô cùng nặng nề, nhưng lý trí vẫn còn: “Bây giờ quan trọng nhất là trấn an gia đình người thiệt mạng, cứu chữa công nhân bị thương, phối hợp với cảnh sát điều tra nguyên nhân sự cố. Còn dung dịch gốc thì cứ từ từ nghĩ cách, xem thử có thể bổ sung hay không.”

Đường Vũ Diệp nói bằng giọng nghiêm trọng: “Làm gì có chuyện dễ dàng như thế. Dung dịch gốc của sản phẩm mới đều được vận chuyển từ tổng công ty của PL tới đây, từ lúc chuẩn bị đến hải quan thì ít nhất cũng phải nửa tháng. Không thể giao hàng đúng hạn, cộng thêm phải bồi thường cho sự việc này, rồi phân xưởng không cách nào vận hành trở lại ngay được… Lần tổn thất này khó mà ước tính, chị chỉ sợ…”

Hai bên đầu dây đồng thời im lặng.

Tống Hân Nghiên ngắt điện thoại.

Cô im lặng, cắn chặt môi, đôi mắt to tròn trong trẻo giờ đây ngập nước, vừa uất ức cam chịu lại vừa kiên cường.

Tại sao chứ!

Tạo sao lần nào cũng như vậy!

Chỉ cần cô sắp thành công thì sẽ lại xuất hiện đủ loại sự cố!

Là vì ai?

Là ý trời ư?

Chẳng lẽ cô khó được tha thứ đến vậy sao?

Tống Dương Minh nhìn cô mà đau lòng vô cùng.

Anh nắm chặt hai vai của Tống Hân Nghiên, cưỡng ép kéo cô vào trong lòng.

Tống Hân Nghiên nhắm mắt, lẳng lặng dựa vào anh vài giây.

Đến khi mở mắt ra, trên người cô như được khoác thêm một lớp áo giáp súng đạn bắn không thủng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1260


CHƯƠNG 1260

Hai người xuống xe, đi bộ đến nhà xưởng.

Nhà kho xảy ra chuyện bị vây hai đường cảnh giới.

Trong đường cảnh giới, hiện trường xảy ra sự cố vô cùng thê thảm, gần như đã lây lan hết cả nhà xưởng.

Nóc nhà bị lật tung, các loại nguyên vật liệu bị nổ bay hết, còn có máu của công nhân đã thiệt mạng…

Mùi khét của nguyên vật liệu tỏa khắp trong không khí.

John và mấy quản lý cấp cao trong công ty cũng đã có mặt.

Tuy rất nhiều người, nhưng bầu không khí lại vô cùng nặng nề và yên tĩnh.

Có cảnh sát nâng đường cảnh giới lên đi ra, ánh mắt đặt trên Tống Hân Nghiên là người tới cuối cùng: “Cô là Tống Hân Nghiên phải không?”

Nhóm người John quay đầu lại mới phát hiện cô đã đến.

Tống Hân Nghiên bước lên, gật đầu: “Phải.”

Cảnh sát cầm sổ ghi chép viết lại: “Người phụ trách phân xưởng nói cô là người tăng thêm thời gian làm việc?”

Tống Hân Nghiên mím môi: “Là do tôi đề nghị.”

Vẻ mặt cảnh sát nghiêm lại khiển trách: “Cô có biết việc này là trái luật hay không?”

Vẻ mặt Tống Hân Nghiên bình tĩnh, cô nói: “Việc kinh doanh của công ty cần thì công nhân trong công ty có nghĩa vụ phối hợp với để phát triển công ty. Công nhân tăng ca, quá giờ làm việc bình thường thì tiền tăng ca hàng ngày tăng gấp đôi tiền lương, cắt ngày nghỉ thì gấp ba tiền lương. Việc tăng ca được tiến hành dựa trên cơ sở tình nguyện giữa đôi bên.”

Sắc mặt cảnh sát không được tốt cho lắm: “Có phải đôi bên tự nguyện hay không thì còn cần phải điều tra. Trước khi chưa xác định thì việc cô bắt công nhân tăng ca bị nghi là hành vi trái luật, bây giờ cần cô đến cục cảnh sát cùng chúng tôi để phối hợp điều tra.”

John và các lãnh đạo cấp cao của công ty đều cau mày, lập tức tiến lên giải vây: “Anh cảnh sát, Tống Hân Nghiên chỉ là CTO của công ty, tất cả mọi quyết định về chính sách đều là ban giám đốc của công ty ban hành.”

“Đúng vậy, cô ấy chỉ chịu trách nhiệm nghiên cứu và phát triển.”

Tống Dương Minh cũng bảo vệ Tống Hân Nghiên ở sau lưng: “Nghiên cứu phát triển không liên quan trực tiếp với nhà máy sản xuất. Cho dù ý kiến là em ấy đưa ra nhưng việc này cũng không liên quan đến em ấy.”

“Rất xin lỗi.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cảnh sát tỏ vẻ nghiêm túc: “Mấy công nhân bị thương đều cáo buộc cô Tống phải chịu trách nhiệm vì sự cố lần này. Mặc dù kết quả cuối cùng vẫn chưa có kết luận, nhưng phối hợp điều tra là nghĩa vụ của cả công ty. Cho nên bây giờ chỉ là phối hợp điều tra thôi, không phải trực tiếp bắt giữ. Ngoài ra…”

Anh ta nhìn quanh mấy người đứng đó: “Rốt cuộc chuyện này là do người làm hay là sự cố ngoài ý muốn thì vẫn chưa thể xác định được. Vì lý do an toàn, mọi người đang ngồi đây, đặc biệt là anh John và các lãnh đạo cấp cao của PL đều phải đi theo chúng tôi một chuyến.”

Nói xong, anh ta gọi mấy nhân viên cảnh sát, mời mọi người lên xe.

Hàng mày rậm của Tống Dương Minh nhíu chặt, trên khuôn mặt cương nghị đè nén lửa giận.

Tống Hân Nghiên vội vàng trấn an: “Anh, em không sao đâu, chỉ là phối hợp điều tra thôi. Cũng không phải chỉ có một mình em, tổng giám đốc và tất cả quản lý cấp cao của công ty đều phải đi, anh không cần lo lắng. Huống hồ…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1261


CHƯƠNG 1261

Ánh mắt của cô sắc lạnh: “Em cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Tống Dương Minh muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài, vuốt ve mái tóc của em gái: “Lúc ở Hải Thành, nhà máy của em xảy ra chuyện, anh trai ở trong quân đội không thể giúp gì cho em. Lần này anh sẽ không để em gánh chịu một mình nữa đâu. Đi thôi, anh đưa em đi. Hân nghiên, anh sẽ ở bên ngoài đợi em. Đừng sợ, phải tự chăm sóc cho mình.”

Trong lòng Tống Hân Nghiên cảm thấy ấm áp, cô gật đầu mỉm cười.

Bệnh viện trực thuộc Tưởng Thị.

Khoa nhi.

Tưởng Tử Hàn túc trực ở phòng bệnh chăm sóc con gái suốt cả đêm. Lúc đi ra ngoài, dáng vẻ mệt mỏi khiến anh càng lạnh lùng hơn.

Chúc Minh Đức sốt ruột chờ ở bên ngoài đã sắp phát điên, vội vàng tới đón: “Nhà máy sản xuất sản phẩm mới của PL xảy ra chuyện rồi.”

Đôi mày kiếm của Tưởng Tử Hàn hơi nhíu lại.

Chúc Minh Đức không đợi anh đặt câu hỏi đã lập tức nói tin tức mà mình nhận được: “Tối qua, phân xưởng chứa dung dịch gốc trong nhà máy phát nổ. Lúc đó các công nhân đang tăng ca, vụ nổ lan ra diện rộng, năm công nhân thiệt mạng tại chỗ, ba mươi mấy người bị thương, thương tích không ngừng nghiêm trọng hơn… Anh John, cô Tống và những người có liên quan đều bị đưa đi điều tra.”

Hai đầu lông mày cụp xuống của Tưởng Tử Hàn che giấu vẻ âm u và sốt sắng.

Anh lạnh lùng quay sang Chúc Minh Đức: “Rồi sao?”

Chúc Minh Đức sửng sốt: “PL… cũng có… cổ phần của chúng ta.”

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn rét lạnh: “Cậu cho rằng John chết rồi à?”

Chúc Minh Đức: “…”

Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn híp lại: “Chúc Minh Đức, xem ra cậu rảnh quá nhỉ? Hay là cậu muốn chuyển đến PL?”

Chúc Minh Đức toát đầy mồ hôi: “Không đâu!”

“Vậy nghĩa là cậu cảm thấy tôi rất rảnh, sau khi ở bệnh viện trông chừng suốt cả đêm còn có tâm trạng đi lo chuyện rắc rối của người khác? Hay là, cậu cũng bị Tống Hân Nghiên mua chuộc, người ở chỗ tôi nhưng tâm lại ở chỗ của cô ta? Có muốn tôi phê duyệt thư xin nghỉ hoặc là thư từ chức cho cậu không?”

Chúc Minh Đức hối hận muốn chết, thật sự chỉ hận không thể tự tát vào miệng mình một cái.

Tại sao anh ta phải nói thêm một câu như vậy chứ!

Chúc Minh Đức lập tức dõng dạc bày tỏ lập trường của mình: “Sếp à, tôi tuyệt đối trung thành với anh và Tưởng Thị. Sở dĩ tôi lắm miệng là vì thấy anh và anh John là anh em, quan hệ tốt nên mới nói. Đương nhiên, tôi tin tưởng anh John sẽ có đủ năng lực để giải quyết ổn thoả những chuyện này! Bây giờ anh đến công ty hay là về nhà nghỉ ngơi trước? Tôi bảo tài xế lái xe tới!”

Tưởng Tử Hàn tức giận không có chỗ trút, người phụ nữ đáng chết kia đúng là âm hồn bất tán!

Anh tức giận nói ngay tại chỗ: “Tiền bạc và nghỉ ngơi có quan trọng bằng con gái tôi không? Cậu đặt tiền vào mắt hay là đầu óc bị chó gặm rồi hả? Chuyện của một người phụ nữ không liên quan gì cũng dám lấy ra làm lãng phí thời gian của tôi…”

Chúc Minh Đức khóc không ra nước mắt.

Tóm lại đều là lỗi của anh ta hết!

Cứ một hai phải đụng vào vết thương lúc tâm trạng sếp nhà mình không tốt.

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng mắng Chúc Minh Đức một trận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1262


CHƯƠNG 1262

“Trở về công ty.” Anh tức giận thốt ra ba chữ rồi bỏ đi.

Nhưng chưa đi được hai bước, trái tim đột nhiên nhói đau.

Giống như có vô số mũi kim đâm lên, chằng chịt khắp nơi, đau đến mức khiến anh không thở nổi.

Mồ hôi lạnh đồng loạt túa ra.

Bước chân Tưởng Tử Hàn lảo đảo, một tay vịn lên tường, tay kia ôm ngực, hơi khom người hít thở hổn hển.

Chúc Minh Đức bị dạy dỗ cho mặt mày xám xịt đang cúi đầu, đột nhiên nhìn thấy sếp của mình đứng khựng ở đó.

Anh ta ngẩng đầu lên, lập tức sợ hãi đến mức mặt mày tái nhợt, vội vàng chạy tới đỡ anh: “Là đau dạ dày hay là đau tim?”

Dạo gần đây, tình trạng này xảy ra rất nhiều lần với Tưởng Tử Hàn.

Tưởng Tử Hàn đau đến mức thần trí hỗn loạn, nhưng trong đầu lại xuất hiện giọng nói và dáng điệu của Tống Hân Nghiên, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng.

Lúc cười, lúc khóc, lúc giận, lúc đau lòng…

Ngổn ngang lộn xộn, vô số biểu cảm, giống như các ký tự rời rạc, hiện ra từng cái từng cái một.

Tưởng Tử Hàn cắn chặt răng, kiềm chế đến mức thái dương nổi gân xanh.

Anh tức giận hất bàn tay Chúc Minh Đức đưa tới, siết chặt vạt áo của anh ta chất vấn: “Có phải Tống Hân Nghiên đã hạ bùa mê trong đầu tôi hay không? Rốt cuộc cô ta đã hạ bùa mê gì, tại sao cứ như âm hồn bất tán, thỉnh thoảng lại xuất hiện rồi tra tấn tôi như thế!”

Chúc Minh Đức: “!”

Ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Tưởng Tử Hàn gầm lên chất vấn một trận, sau đó đẩy Chúc Minh Đức ra, đè nén cảm giác đau nhức kia. Mặt mày anh âm u tái nhợt, sải bước đi vào thang máy.

Chẳng lẽ những lời bọn họ nói đều là thật?

Trí nhớ của anh thật sự đã xảy ra vấn đề ư?



Cửa đồn cảnh sát.

Sáng sớm Khương Thu Mộc mới rời giường đã nhận được tin tức, cô ấy cũng vội vàng chạy tới.

Xe của Tống Dương Minh đậu ở bãi đỗ xe trước đồn cảnh sát.

Lúc này anh ấy đang dựa vào thân xe, ánh mắt thất thần nhìn vào cửa đồn cảnh sát.

Khương Thu Mộc nhìn thấy anh ấy, ánh mắt sáng lên, vội vàng chạy bước nhỏ tới: “Anh Dương Minh, Hân Nghiên đâu rồi? Cậu ấy vẫn chưa ra sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Cô ấy vừa mở miệng là hỏi liên tiếp, vô cùng sốt ruột.

Tống Dương Minh mỉm cười trấn an cô ấy: “Đừng lo lắng, không liên quan gì đến Hân Nghiên, em ấy chỉ hợp tác điều tra theo thủ tục thôi.”

“Sao có thể không lo được chứ.”

Khuôn mặt thanh tú của Khương Thu Mộc nhăn lại đầy vẻ lo lắng: “Bây giờ trên mạng đã rối tung cả lên rồi. Cũng không biết là tên khốn nào tung tin tức, nói là Hân Nghiên vì thành tích, vì tiền mà ép công nhân tăng ca, dẫn tới mệt mỏi, cho nên mới xảy ra chuyện…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1263


CHƯƠNG 1263

Hàng mày anh tuấn của Tống Dương Minh hơi cau lại, nhưng nét mặt lại không thay đổi gì: “Miệng của người khác, chúng ta không quan tâm bọn họ thích nói thế nào. Huống hồ sự thật ra sao cũng không phải do bọn họ quyết định.”

“Đạo lý này không sai, nhưng những kẻ ấu trĩ trên mạng…”

Khương Thu Mộc còn chưa nói hết đã thấy Cố Vũ Tùng bước ra từ bên trong.

Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc vội vàng tới đón, đồng thanh hỏi: “Thế nào rồi?”

Ánh mắt Cố Vũ Tùng dừng lại trên khuôn mặt Khương Thu Mộc, sau đó mới ra dấu OK với hai người: “Đừng lo lắng, bọn họ không sao cả. Những người đi vào nên nói thì cũng đã nói, bây giờ còn đang trong giai đoạn điều tra thu thập chứng cứ. Trước khi chưa có bằng chứng thì không ai dám bắt bọn họ.

Tống Hân Nghiên nắm lấy tay cô ấy, khóe miệng rướn lên nụ cười mỏi mệt: “Lấy lời khai bình thường ở xã hội pháp trị thôi mà, sao cậu hỏi lại như thành ra xã hội đen thế?”

Khương Thu Mộc thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Dù gì không sao là được.”

Tống Hân Nghiên nhìn về phía Tống Dương Minh: “Anh, để anh phải theo em chịu đựng suốt đêm làm anh vất vả quá rồi, lát nữa để Thu Mộc đưa anh về nghỉ ngơi. Em muốn cùng vài vị lãnh đạo về công ty trước tiến hành kiểm tra nội bộ, sau đó bàn bạc chuyện giải quyết sự cố và những công việc tiếp theo.”

Tống Dương Minh gật đầu: “Không cần lo lắng cho bọn anh, em cứ làm việc của mình đi.”

Giữa ba người họ, hoàn toàn không có chỗ thừa cho người khác chen vào.

Cố Vũ Tùng nhìn Khương Thu Mộc, rồi lại nhìn Tống Dương Minh hừng hực khí thế anh hùng đứng bên cạnh, trong lòng không khỏi nghẹn lại, trên mặt cũng xanh mét.

Ở một bên khác.

Trợ lý Owen của John là một người Mỹ cao to tóc vàng da trắng, đang chờ sẵn ở bên ngoài.

Anh ta đã chờ ở bên ngoài rất lâu.

John vừa bước ra, anh ta đã lập tức bước lên, nghiêm túc cẩn thận báo cáo: “Mới vừa nhận được tin từ tổng công ty, ngày mai người bên tổng công ty cử tới sẽ đến, bảo anh hãy báo cáo tình hình cho tốt, còn đặc biệt dặn dò bắt buộc phải biết được chân tướng sự thật cùng với nguyên nhân gây ra vụ tai nạn, nếu không…”

Nét mặt John càng thêm u ám sau một đêm lạnh lẽo: “Nếu không thì sao?”

Owen nuốt nước miếng, kinh hãi nói: “Nếu không thì bảo anh chuẩn bị bảng tự nhận trách nhiệm rồi từ chức.”

“Mẹ nó, còn bắt tôi tự nhận trách nhiệm rồi từ chức!”

John không nhịn được mà chửi tục, trong đôi mắt xanh lam hiện lên vẻ tức giận: “Không tin tưởng tôi như vậy thì thu hồi chức vụ luôn đi, còn điều tra làm chó gì nữa!”

Anh ta vừa mắng vừa tháo cà vạt xuống.

Các lãnh đạo cấp cao của công ty đứng phía sau không dám thở mạnh.

“Bây giờ không phải là lúc để nổi giận hay trách móc.”

Cố Vũ Tùng tiến lên an ủi, lại hạ giọng nói: “Phải tự mình điều tra sự thật trước khi có kết quả điều tra của phía cảnh sát.”

Đối diện với ánh mắt nặng nề của anh ta, John khẽ chửi thề một tiếng rồi dặn dò: “Về công ty.”

Tài xế lái xe đến đây.

Khi đoàn người đang chuẩn bị lên xe, không biết phóng viên từ đâu xuất hiện, lao đến như ong vỡ tổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1264


CHƯƠNG 1264

Đủ các loại camera ống dài ống ngắn tạo thành một vòng, vây mấy người của công ty PL ở chính giữa.

“Anh John, nghe nói sự cố cháy nổ ở công ty là do tăng ca mệt mỏi gây ra?”

“Có công nhân tiết lộ rằng người ra lệnh tăng ca là CTO Tống Hân Nghiên ở bộ phận nghiên cứu?”

“Nghe nói thứ bị nổ là dung dịch gốc sản phẩm mới của công ty, là thành phần quan trọng trong sản xuất sản phẩm mới. Bây giờ dung dịch gốc đã bị nổ, không biết công ty các anh định ứng phó thế nào?”

“…”

Vô số câu hỏi được đặt ra cho John và mọi người.

Hơn nữa, có một số người còn nhắm thẳng vào Tống Hân Nghiên.

“Cô Tống, sự cố vụ nổ lần này có phải là âm mưu cố ý chống lại cô không? Là ân oán cá nhân hay là cạnh tranh thương nghiệp?”

“Có người muốn ngăn cản, phá hỏng sản phẩm bán chạy mà các cô muốn tung ra thị trường sao?”

“Cô Tống, trên mạng có lời đồn đại nói cô là sao chổi, trước kia Tống Thị ở Hải Thành luôn xảy ra sự cố, cuối cùng suýt nữa bị đóng cửa. Sau này cô kết hôn với cậu ba Dạ chưa bao lâu, nhà họ Dạ lại bị dính kiện tụng khiến ba người phụ nữ trong nhà suýt bị ngồi tù, ai có liên quan đến cô đều bị xui xẻo hết, cô có gì muốn nói về lời đồn đại này không?”

Nét mặt Tống Hân Nghiên nặng nề, mím chặt đôi môi mỏng, còn chưa mở miệng thì Khương Thu Mộc đã giành lên tiếng trước.

Vốn dĩ cô cả Khương đã sắp sửa đi rồi, lúc này lại quay lại, giậm chân mắng các phóng viên: “Mấy người nói bậy nói bạ gì đó? Mình làm chuyện xấu còn muốn giận chó đánh mèo lên người khác à, bà nhà nó chứ, ai dạy các người cái lý đó thế? Từng người ở đây đều là sinh viên giỏi tốt nghiệp khoa khoa học xã hội, học mấy cái phong kiến mê tín thì nhanh lắm, đã giỏi như vậy rồi thì các người còn làm nhà báo làm gì? Chi bằng đi làm mấy nhà phong thủy chuyên làm mấy việc lừa gạt đi, mở miệng nói bậy vài câu là cuỗm tiền đầy tay…”

Giọng nói đầy nội lực của cô ấy lộ ra vẻ sắc bén, giọng nữ có tính xuyên thấu cực mạnh, chửi đến nỗi mấy người có mặt ở đây đều im lặng.

Thừa dịp đám phóng viên chưa kịp bình tĩnh lại, John nháy mắt ra hiệu với trợ lý.

Lãnh đạo cấp cao và trợ lý vội vàng tách đám phóng viên ra.

John và Tống Hân Nghiên lập tức nhân cơ hội leo lên xe, khóa cửa xe lại.

Những lãnh đạo cấp cao còn lại của công ty PL cũng lần lượt leo lên mấy chiếc xe khác.

Chỉ còn lại mình Khương Thu Mộc đứng đó không chịu tỏ ra yếu thế, đang ra sức chiến đấu, giận dữ mắng mỏ ở hiện trường.

Tống Hân Nghiên nằm nép người vào cửa sổ xe có dán tấm kính chống nhìn trộm, lo lắng nhìn ra ngoài.

John cũng nghiêng đầu đánh mắt nhìn qua, lạnh nhạt an ủi: “Đừng lo lắng, mục tiêu của những người đó là PL, bạn của cô sẽ không sao đâu.”

Nói xong, anh ta nở nụ cười tán thưởng, khen ngợi: “Bạn thân của cô rất trọng tình nghĩa đấy, chẳng những có gan mà còn có hiểu biết, tính cách cũng mạnh mẽ, không chịu thiệt thòi.”

Tống Hân Nghiên suy nghĩ một lát rồi cười khổ theo.

Cô dời mắt đi, ngồi thẳng người: “Tâm trạng anh tốt thật đấy, công ty xảy ra chuyện lớn như vậy mà không hề hoảng loạn, còn có tâm trạng phân tích tính cách của người khác nữa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1265


CHƯƠNG 1265

Nụ cười trên mặt John lập tức vụt tắt, nói với nét mặt nghiêm nghị: “Trước đây PL xảy ra rất nhiều chuyện, sự cố cũng có, cũng có người vô tội hy sinh, chỉ cần cô làm theo đúng quy trình thì không có gì phải sợ cả. Thương trường như chiến trường, có đủ mọi tình huống bất ngờ đã đành, còn toàn những âm mưu không có giới hạn. Tuy nhiên chuyện lần này hơi phiền phức, tôi ở PL mấy chục năm, từng giải quyết rất nhiều trường hợp đột ngột xảy ra, không có một trăm thì cũng có chín mươi, nhưng lần này số người chết là nhiều nhất. Vì thế việc lần này nhất định phải điều tra kĩ lưỡng!”

Hơn nữa đúng như Cố Vũ Tùng nói, nhất định phải điều tra ra trước cảnh sát!

Tốt nhất là có thể giải quyết vấn đề trước khi người của tổng công ty đến đây.

Tuy nhiên, việc này dường như là không thể nào.

John không nói gì nữa, Tống Hân Nghiên cũng không hỏi thêm.

Bên trong xe yên tĩnh.

Tống Hân Nghiên mệt mỏi dựa vào lưng ghế, những lời ký giả nói vừa rồi như ma âm lởn vởn trong tâm trí của cô.

Thậm chí những chuyện bọn họ nhắc tới cũng giống như ký ức ngược dòng, đưa những cảm xúc mãnh liệt và tức giận tràn vào đầu cô một lần nữa.

Nét mặt Tống Hân Nghiên nghiêm túc, tay đặt trên đùi siết chặt lại!

Ở cửa đồn cảnh sát.

Khi nhóm phóng viên lấy lại bình tĩnh thì John và Tống Hân Nghiên đã lên xe, khóa cửa rồi nổ máy rời đi.

Bọn họ đuổi theo xe một đoạn, mãi đến khi không còn đuổi kịp nữa mới chịu từ bỏ.

Khương Thu Mộc nhìn đám phóng viên giải tán, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hai chân lảo đảo ngã về phía sau.

Tống Dương Minh đỡ cô kịp lúc, thừa dịp trước khi đám phóng viên đó quay đầu lại, anh ấy kéo tay Khương Thu Mộc: “Chúng ta cũng nên đi thôi!”

Sau cơn tức giận, đầu óc Khương Thu Mộc hơi trống rỗng, cảm giác ấm áp trên tay khiến cô như bị điện giật, cả người giật thót một cái.

Cô vô thức liếc mắt nhìn bàn tay được nam thần nắm chặt, mặt bỗng đỏ lựng lên, ánh mắt lấm lét né tránh nhanh chóng lướt qua dáng người Tống Dương Minh, sự ngọt ngào rung động trong lòng khiến cô như muốn ngất đi.

Cố Vũ Tùng chậm hơn một bước, gượng gạo lạnh lùng rút lại bàn tay duỗi ra, trơ mắt nhìn hai người lướt qua trước mặt anh ta rồi lên xe.

Anh ta cười ảm đạm, trong lòng vô cùng thê lương.

Lục Minh Hạo vừa mới lấy chìa khóa bỏ quên trong cục cảnh sát xong, giờ quay lại nhìn Cố Vũ Tùng rồi lại nhìn đôi trai gái nắm tay nhau leo lên xe. Cậu ta bước lên, dùng cùi chỏ huých Cố Vũ Tùng: “Cô gái kia là bạn thân của chị dâu à? Cậu thích cô ấy hả?”

Cậu ta khựng lại chút rồi tiếp tục chém thêm cho một đao: “Xem ra tình cảm này của cậu có phần muộn màng nhỉ? Người ta và anh trai của chị dâu đã ghép thành một cặp rồi ư?”

âu, chắc lát nữa là bọn họ sẽ ra.”

Vừa nói xong, cổng lớn cục cảnh sát liền có một đoàn người đi ra, chính là Tống Hân Nghiên, John và những người khác.

Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc vội vàng bước tới đón.

Khương Thu Mộc kéo Tống Hân Nghiên lại, quan sát cô từ trên xuống dưới: “Bọn họ không làm khó cậu chứ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1266


CHƯƠNG 1266

Gương mặt Cố Vũ Tùng vốn đã nghiêm nghị nay lại càng lạnh lùng hơn.

Anh ta cướp chìa khóa xe từ tay Lục Minh Hạo rồi mở cửa lên xe: “Thích hóng hớt thế sao không đi làm phóng viên đi?”

Lục Minh Hạo ngoan ngoãn cười: “Cấp dưới tôi làm phóng viên đầy ra đó. Hây dà, thì cậu cứ nói có để ý cô gái kia không đi? Nam chưa cưới nữ chưa gả, đã để ý người ta thì hốt lẹ đi chứ, sợ cái gì.”

“Nhiều chuyện!”

Cố Vũ Tùng làm mặt lạnh: “Tôi có để ý ai cũng không để ý bà chằn lửa đó đâu.”

“Chậc!”

Lục Minh Hạo tặc lưỡi: “Bà chằn chỗ nào? Nhìn hiền hiền ngoan ngoãn thế mà. Nhưng mà đúng là miệng lưỡi ghê thật, còn nghĩa khí nữa. Cũng được đấy nha…”

Cố Vũ Tùng lườm cậu ta, thẳng tay đóng sầm cửa lại rồi ngồi vào trong xe: “Bớt hóng hớt lại đi! Có hóng hớt cũng chả liên quan gì tới cậu đâu!”

Anh ta giẫm ga phóng xe đi một lèo.

“Ơ kìa!” Lục Minh Hạo kêu lên: “Tôi vẫn chưa lên xe mà!”

Xe Cố Vũ Tùng đã mất hút từ lâu.

“Hì!” Lục Minh Hạo khẽ cười: “Thú vị ghê.”

Bệnh viện.

Trong phòng bệnh khoa nhi, Tưởng Minh Trúc uể oải tỉnh dậy.

Tưởng Tử Hàn nhờ người mang bát cháo nhỏ phòng sẵn đến, thổi cho nguội rồi đút cô bé ăn.

Cô nhóc đã tái cả mặt nhưng vẫn lạnh lùng quay đầu đi, không chịu há miệng.

Tưởng Tử Hàn nhíu mày: “Tưởng Minh Trúc, đừng bướng, không ăn chút gì thì dạ dày con không chịu nổi đâu.”

“Ăn kinh bỏ xừ.”

Cô nhóc chau mày chê bai: “Con muốn ăn cháo trắng Tống Hân Nghiên làm cơ.”

Mặt Tưởng Tử Hàn tức thì đen như mực, cảm thấy tức không chịu nổi.

Nhưng thấy gương mặt nhỏ bé không có chút máu nào của con gái, anh đành cố ghìm cơn tức giận xuống, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đây là cháo do khách sạn năm sao của chú Tô đưa tới đấy, không có chỗ nào nấu ngon hơn đâu. Mà con cũng đang bị bệnh, chỉ được ăn cái này thôi.”

Cô nhóc vẫn quay mặt sang một bên, không thèm nhìn anh lấy cái nào.

Tưởng Tử Hàn nhắm mắt, cơn tức giận cứ trồi lên rồi lại lặn xuống: “Khi nào con khỏe lại thì muốn ăn gì cũng được, muốn ai nấu cũng được, dù ai nấu cho con thì ba cũng… không ngăn cản!”

Ba chữ cuối nói là nặn ra từ kẽ răng cũng không ngoa.

“Xùy!”

Tưởng Minh Trúc quay đầu nhìn anh, khịt mũi khinh thường: “Đừng có xem con là con nít ba tuổi.”

Nói xong, cô nhóc bỗng hơi tủi thân, suy sụp: “Lão Tưởng, đừng gạt con nữa, con biết con hết đường cứu rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1267


CHƯƠNG 1267

Tưởng Tử Hàn bỗng sa sầm nét mặt, lạnh lùng hỏi: “Ai nói cho con đấy?”

Gương mặt bé nhỏ của cô nhóc càng tái nhợt hơn, lặng thinh không nói tiếng nào.

Tưởng Tử Hàn biết mình đã làm cô bé sợ, bèn dịu mặt xuống: “Tưởng Minh Trúc, ba là ba con, còn là bác sĩ, bệnh viện của nhà họ Tưởng có nguồn lực tốt nhất và trang thiết bị tiên tiến nhất cả nước, nằm trong top đầu thế giới, nếu đến mức như vậy mà cũng không cứu được con gái của mình thì ba không còn mặt mũi nào làm bác sĩ nữa. Nói ba nghe, ai đã nói linh tinh với con vậy?”

“Con tự nghe thấy.”

Mắt cô nhóc đỏ bừng lên, trông rất ấm ức nhưng vẫn kiên cường vô cùng: “Lúc ngủ mọi người nói gì con cũng nghe thấy hết. Con không chỉ nghe bác sĩ nói bệnh của con khó chữa mà còn biết lại là Tống Hân Nghiên ngốc nghếch kia rút máu cứu con.”

Mắt ngấn lệ nhưng lại không chịu rơi xuống.

Lòng Tưởng Tử Hàn bỗng nhói đau.

Chẳng biết cảm giác đau ấy từ đâu ra, anh chỉ biết khoảnh khắc ấy khiến nhịp thở anh run rẩy.

“Lại?”

Anh cau mày, ngờ vực nhìn gương mặt ngây thơ của con gái.

Tưởng Minh Trúc bị vẻ phẫn nộ của ông ba già nhà mình dọa cho mất hết bao nỗi xúc động, không còn tủi thân nữa, nước mắt cũng rớt xuống.

Hai hàng lông mày thanh mảnh, đáng yêu nhăn lại, cô nhóc mở to đôi mắt tròn trịa, trong veo của mình ra: “Lão Tưởng, ba già thật rồi đấy à, sao lại đãng trí thế này?”

Tưởng Tử Hàn bình tĩnh nhìn cô con gái chằm chằm.

Tưởng Minh Trúc vừa tức tối vừa bất đắc dĩ: “Năm ngoái ở Hải Thành con ăn trúng gì đó nên bị viêm dạ dày, dạ dày chảy máu, nôn ra máu nhiều lắm nên cần truyền máu, Tống Hân Nghiên đã truyền máu cho con. Vì con và cô ấy đều có máu hiếm nên lúc đó ba và mọi người còn nghi ngờ con là con gái của cô ấy, còn làm cả xét nghiệm DNA nữa, ba quên rồi sao?”

Tuy kết quả cuối cùng làm cô nhóc rất tiếc nuối, hơn nữa cũng không một người lớn nào nói cho cô bé biết về chuyện làm xét nghiệm cả.

Nhưng đừng tưởng cô bé còn nhỏ nên không biết gì!

Tưởng Tử Hàn nhíu mày lắng nghe.

Dường như có một sự kiện gì đó chợt lóe lên trong đầu anh, nhưng đến lúc anh muốn tìm tòi kỹ hơn thì lại chẳng nhớ được gì.

Trí nhớ anh rỗng tuếch, chẳng có gì ngoài cảm giác đau buốt như bị kim châm.

Anh hỏi, vẻ mặt rối rắm như tơ vò: “Con không lừa ba chứ?”

Tưởng Minh Trúc nguýt mắt lườm ông ba già: “Con lừa ba thì được gì?”

Tưởng Tử Hàn trầm ngâm.

Tất cả những người bên cạnh anh đều có thể bị Tống Hân Nghiên tẩy não lừa lọc, nhưng con gái anh thì chắc chắn không.

Con bé này nhìn nhỏ vậy thôi chứ thông minh lanh lợi từ bé, lúc còn bập bẹ nói đã biết bắt kẻ lừa đảo phải ói lại tiền ra rồi.

Rõ là một thần đồng hiếm có.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1268


CHƯƠNG 1268

Hơn nữa con gái anh còn rất có chủ kiến, người bình thường khó mà đả động được đến suy nghĩ của cô bé.

Tưởng Minh Trúc thấy thương cho tấm thân bé tí tẹo của mình quá. Lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình thôi chưa đủ mà còn phải nhọc lòng tìm cách cho ông ba già hạnh phúc nữa chứ.

Cô nhóc thở dài, thấy ba mình thất thần bèn quơ quơ bàn tay trắng trẻo, núng nính trước mặt anh: “Lão Tưởng, có phải ba lại trách móc Tống Hân Nghiên vì khi con xảy ra chuyện lại đúng lúc ở bên cạnh cô ấy không?”

Tưởng Tử Hàn hoàn hồn, mím môi không trả lời.

Tưởng Minh Trúc đau đớn sờ đường mép tóc đáng thương của mình, thở dài: “Người ta thường bảo dốt lần một lần hai thôi chứ không dốt lần ba lần bốn, sao ba lại dốt n lần luôn thế?”

Tưởng Tử Hàn: “!!!”

“Hỗn quá rồi đấy!”

Anh mắng một câu không nhẹ cũng không nặng, đặt bát muỗng xuống, cạn lời nhéo gò má đã gầy rộc đi của con gái: “Nể tình con bị bệnh nên ba không so đo với con đấy.”

Tưởng Minh Trúc lại ghét bỏ nguýt mắt lườm anh, đập tay anh ra.

Tưởng Tử Hàn lại thất thần.

Khoảnh khắc ấy, anh cứ ngỡ động tác này của Tưởng Minh Trúc giống hệt Tống Hân Nghiên vậy.

Nhưng khi anh nhìn kỹ thì lại có vẻ không giống lắm…



Hôm nay, bầu không khí trong cả công ty PL rất nặng nề, phòng họp thì áp lực đến nỗi như sắp sửa nổ tung.

Tất cả thành viên trong ban lãnh đạo cấp cao đều im như thóc ngồi tại bàn họp, như bị cáo đang chờ được tuyên án.

Cửa phòng họp bị đẩy bật ra một cách thô lỗ. Trợ lý Owen của John vội vàng cầm tập tài liệu đi vào: “Đã điều tra ra nguyên nhân nổ rồi!”

Tất cả mọi người vốn đang mặt mày nặng trĩu trong phòng họp đều giật bắn, không hẹn mà cùng ngồi thẳng người nhìn anh ta chằm chằm.

Owen thở hổn hển, nói tiếng nước Z sứt sẹo bằng giọng đặc sệt phương tây: “Là do thùng đựng dung dịch gốc có áp suất quá lớn, tự phát nổ.”

John nhíu mày, ngạc nhiên vô cùng: “Nếu tôi nhớ không lầm thì các thùng đựng dung dịch gốc của chúng ta đều được đổ theo quy chuẩn quốc tế cơ mà, sao lại có chuyện áp suất quá lớn được?”

“Phải đấy!”

Có quản lý cấp cao chịu trách nhiệm theo dõi thị trường lập tức đáp: “Vì là nguyên liệu sản xuất mỹ phẩm, tiếp xúc trực tiếp với da nên thùng chứa phải được sản xuất từ chất liệu riêng.”

Tất cả mọi người lại nhìn về phía Owen.

Owen gật đầu tỏ ý mọi người đều nói đúng.

“Kết quả điều tra sơ bộ cho thấy ban đầu chỉ nổ vài thùng, nhưng cú va chạm quá lớn đã khiến tất cả các thùng chứa dung dịch gốc đều nổ theo. Còn về việc có phải bị ai động tay hay không thì hiện tại vẫn chưa tìm ra chứng cứ, nhưng đang trong quá trình điều tra. Có điều xét theo thông tin trước mắt, lúc dung dịch gốc được vận chuyển từ tổng công ty qua đây đều không hề có vấn đề gì. Hơn nữa trước khi lên máy bay cũng đã được kiểm định, máy bay hạ cánh thì luôn để ở hải quan, chúng ta kiểm tra xong mới nhận hàng, nhập kho…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1269


CHƯƠNG 1269

John dựa lưng vào ghế, mệt mỏi day trán: “Tiếp tục điều tra đi. Bộ phận hậu cần và quan hệ công chúng làm tốt nhiệm vụ trấn an nạn nhân và gia đình của những người bị thương và thiệt mạng. Bộ phận y tế cử nhân viên đến theo dõi tình trạng của người bị thương, cố hết sức để cứu chữa. Các bộ phận còn lại hợp tác điều tra với cảnh sát!”

“Đã rõ ạ!”

Mọi người đồng thanh đáp lại, thu dọn đồ đạc rồi lần lượt rời khỏi phòng họp.

Suốt buổi họp Tống Hân Nghiên không nói năng gì, im lặng đứng dậy theo mọi người đi ra ngoài.

“Nghiên, chờ chút đã.” John gọi.

Tống Hân Nghiên dừng lại: “Còn có việc gì thế?”

Giọng cô khàn đi, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt.

John đứng dậy, đi về phía cô, vỗ vai an ủi: “Cô về nghỉ ngơi trước đi. Phía công ty cứ giao lại cho những người chuyên phụ trách đi. Còn nữa… Cô đừng quan tâm đ ến những lời đàm tiếu phỉ báng trên Internet, đợi đến ngày sự thật được phơi bày, những lời đồn ấy sẽ tự khắc biến mất thôi.”

Tống Hân Nghiên nhếch môi cười gượng gạo: “Tôi không quan tâm đâu. Nhưng tai nạn lần này quá nghiêm trọng. Cứ cho là điều tra được nguyên nhân thực sự đi chăng nữa thì chắc hẳn hình ảnh của công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng. Hơn nữa, sản phẩm mới…”

Cô dừng lại một thoáng rồi nghiêm túc đề nghị: “Tôi đề nghị nên dừng sản xuất và bày bán lại trước đã. Vừa mới tung ra thị trường đã xảy ra sự cố, nếu không có một lời giải thích thông báo thỏa đáng thì tin tức người tiêu dùng đồn nhau sẽ càng ngày càng thậm tệ hơn, kể cả chất lượng sản phẩm có tốt hơn đi chăng nữa cũng không chống đỡ nổi miệng lưỡi thiên hạ đâu.”

John cười khổ, gật đầu: “Dù cô không đề nghị thì tất nhiên cũng sẽ làm như vậy rồi. Đợt đầu tiên đã bán ra, bây giờ chúng ta không có hàng tồn kho, cũng không có dung dịch gốc. Kể cả muốn tiếp tục sản xuất cũng không thể sản xuất được.”

Anh ta vuốt mặt, than thở: “Tạm thời phía tổng công ty cũng sẽ không cung cấp dung dịch gốc cho chúng ta. Về đi, nghỉ ngơi cho khỏe, những việc sau để tôi xử lý.”

Ngoại trừ việc nghiên cứu và phát triển ra, Tống Hân Nghiên cũng không giúp gì được.

Cô gật đầu, quay người ra ngoài.

Ra khỏi công ty.

Tống Hân Nghiên đứng thất thần ở bên đường.

Nhìn hết này đến người kia đi qua trước mặt.

Có người vội vàng đi làm, bước đi vội vã, vẻ mặt nghiêm túc.

Cũng có người vội vàng trở về nhà, xách túi đồ ăn và đồ dùng hàng ngày mua ở trung tâm thương mại phía đối diện.

Có cả gia đình ba người đang đi dạo, hoặc cũng có thể là bốn, năm người.

Bà mẹ trẻ tuổi bụng bầu to tướng, đi lại hơi khó khăn.

Người chồng muốn chờ vợ mình mà cố ý bước chậm lại.

Hai người còn dắt theo một bé trai hai, ba tuổi.

Bé trai tung ta tung tăng, người ba trẻ tuổi cố gắng giữ cậu bé trong phạm vi quanh người người, tránh để đứa trẻ chưa hiểu chuyện này làm tổn thương đến người vợ yêu quý.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1270


CHƯƠNG 1270

Đứa trẻ còn nhỏ chưa hiểu được những nỗi lo của người lớn, tiếng cười khúc khích theo cùng làn gió.

Cặp ba mẹ trẻ tuổi nhìn nhau, hai mắt cong cong lại.

Tống Hân Nghiên nhìn mà thất thần, ánh mắt không giấu nổi sự buồn bã.

Nếu như cô không mạnh mẽ như vậy, không tập trung hết mình vào sự nghiệp như thế, liệu có thể cũng có được cuộc sống hạnh phúc, bình yên như họ không?

Có lẽ… không thể được.

Điều kiện tiên quyết của hạnh phúc và yên bình là phải có lòng thanh thản, bình yên.

Cô không có.

Trước kia muốn lập thành tích cho nhà họ Tống, để cho những người anh em kia nhìn thấy, nhìn xem một người phụ nữ như cô cũng có thể mạnh mẽ như đàn ông.

Mà giờ đây… Người trong lòng cô, có yêu có hận, không thể bình tĩnh được.

Gia đình ba người kia đi xa.

Tống Hân Nghiên cũng ngồi xuống chiếc ghế ở bên đường, vừa trống rỗng, vừa lạc lõng.

Một chiếc Lamborghini màu xanh “Kít” một tiếng đỗ lại bên lề đường.

Cửa xe nâng lên như cánh bướm, Dạ Vũ Đình bước từ trong xe ra ngoài.

Anh ta từ từ ngồi xuống bên cạnh Tống Hân Nghiên, ánh mắt nhìn theo hướng nhìn của Tống Hân Nghiên, giọng nói trầm thấp vang lên: “Anh biết người đứng sau vụ nổ PL này là ai.”

Tống Hân Nghiên khựng hai giây, đôi mắt rưng rưng chớp chớp, tỉnh táo lại.

Cô quay đầu, trong mắt đầy sự kinh ngạc: “Là ai?”

Dạ Vũ Đình nghiêng đầu về phía xe: “Lên xe đi.”

Nói xong, anh ta bước đi về xe trước.

Tống Hân Nghiên do dự một lát, sau đó ngồi vào ghế phụ.

Không gian của xe thể thao không lớn lắm, vừa đóng cửa lại, mắt có thể thấy, mũi có thể ngửi được mùi hương của người khác rõ ràng.

Bầu không khí quá mập mờ.

Tống Hân Nghiên vô thức nhíu mày lại.

Dạ Vũ Đình lại rất hài lòng với hiệu quả này.

Anh ta nhếch miệng nở nụ cười khó phát hiện, lấy ra vài bức ảnh từ hộp đựng bên cạnh ra: “Nhìn thử xem.”

Tống Hân Nghiên cầm lấy.

Bức ảnh được chụp lén, nhân vật chính là một người đàn ông trông khá quen mắt, nhưng lúc này cô lại chẳng thể nhớ nổi đã gặp ở đâu.

Dạ Vũ Đình đúng lúc trả lời nghi ngờ của cô: “Anh ta tên là Lưu Thái, là thư ký kiêm trợ lý riêng của Tống Thanh Hoa. Tất cả những chuyện lớn nhỏ, cả tin tức bí mật của Tống Thanh Hoa đều qua tay anh ta.”

Vẻ mặt Tống Hân Nghiên đanh lại, nghiêm túc nhìn lại những bức ảnh kia.

Bối cảnh trong ảnh là một nhà kho, nhìn logo bên cạnh thì có thể thấy được đó là một nhà kho chuyên dụng của sân bay.

Mà hàng hóa phía sau lưng Lưu Thái đều có nhãn hiệu PL, là đóng gói từ tổng công ty ở nước Z.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1271


CHƯƠNG 1271

Vây là…

Ngọn nguồn của chuyện này đã rõ ràng.

Tống Hân Nghiên nắm chặt bức ảnh: “Sau khi dung dịch gốc của chúng tôi đến cửa hải quan thì đã bị Tống Thanh Hoa sắp xếp người đến động tay động chân phía trong sao?”

Nghe rất có lý.

Dung dịch gốc từ tổng công ty không có vấn đề gì cả, hải quan kiểm tra cũng không có vấn đề gì hết.

Nhưng từ phía hải quan đến nhà kho rồi về đến nhà máy của mình lại có vấn đề.

Nếu như vấn đề nằm ở lúc sau khi hải quan đã kiểm tra, trước thời điểm bọn họ nhận được hóa đơn nhận hàng này…

Dạ Vũ Đình không trả lời, dửng dưng như thường, nói: “Trong tay anh còn có những hình khác nữa, cho dù chưa thể lật đổi được Tống Thanh Hoa nhưng có những chứng cứ này, ít nhất cũng đưa Lưu Thái ở tù đến mục xương.”

Anh ta dừng lại, quay đầu lại nhìn Tống Hân Nghiên, không nói gì tiếp.

Tống Hân Nghiên không ngốc, cảnh giác nheo mắt lại: “Tại sao anh lại có những thứ này?”

“Ghét một người mà thôi!”

Dạ Vũ Đình không hề che giấu sự bất mãn và căm ghét của mình với Tống Thanh Hoa: “Anh không muốn lúc nào cũng bị người ta chỉ đạo, càng không muốn lúc nào cũng bị người khác kiềm chế. Huống chi, Tống Thanh Hoa còn kiềm chế cả nhà họ Dạ! … Anh đã sớm cho người theo dõi bà ta và người bên cạnh của bà ta, đó cũng là lý do vì sao anh biết quan hệ của cô ta với Tưởng Diệc Sâm.”

Tống Hân Nghiên không tin vô duyên vô cớ lại có chuyện tốt như vậy được, nói thẳng: “Điều kiện của anh là gì?”

Sự căm ghét trong ánh mắt của Dạ Vũ Đình tản bớt, thay vào đó là nỗi u buồn và thâm tình.

“Hân Nghiên, nếu như anh nói anh chỉ muốn giúp em thôi, em có tin không?”

Anh ta nắm lấy tay của Tống Hân Nghiên.

Tay Tống Hân Nghiên vội co rụt lại về phía sau, tránh thoát.

Ánh mắt Dạ Vũ Đình thoáng qua vẻ ảm đạm, tự giễu nói: “Anh biết rằng bây giờ dù anh có nói anh thích em đi chăng nữa, em cũng sẽ không tin tưởng anh.”

Anh ta thở dài: “Nếu đã không tin, vậy anh sẽ không nói nữa. Nói thêm nữa cũng có ích gì đâu.”

Ánh mắt Tống Hân Nghiên nhoáng qua vẻ u tối sắc lạnh.

Cô lạnh lùng nhìn bức hình trong tay: “Dạ Vũ Đình, nếu như anh có thể đưa kẻ chủ mưu vụ nổ kia ra trước công lý, nợ máu phải trả bằng máu thì tôi sẽ đồng ý không nói đến chuyện ly hôn với anh nữa. Anh muốn diễn vợ chồng thương yêu nhau thế nào thì tôi sẽ cùng anh diễn thế ấy, chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng, diễn trong phạm vi thì tôi sẽ không từ chối!”

Dạ Vũ Đình ra vẻ thoáng ngạc nhiên.

Nhưng mà cũng chỉ nháy mắt mà thôi, nhanh đến nỗi Tống Hân Nghiên chẳng thể phát hiện ra.

Anh ta lại lắc đầu, vừa thâm tình lại vừa buồn bã: “Sao em lại không hiểu rằng anh không hề muốn cái diễn xuất đó. Từ đầu đến cuối anh chỉ mong em thật lòng với anh. Anh mong tình cảm thật lòng từ em, cùng em thật lòng sống bên nhau…”

“Vậy thì xin lỗi anh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1272


CHƯƠNG 1272

Tống Hân Nghiên trực tiếp lơ đi: “Tôi không thể có bất cứ tình cảm nào với anh nữa. Nếu như đây không phải là điều kiện của anh, vậy thì xin lỗi, tôi không thể đồng ý được.”

Cô vứt bức ảnh xuống ghế xe, kéo cửa ra định xuống.

“Hân Nghiên.”

Nhanh như chớp, Dạ Vũ Đình túm chặt lấy tay cô: “Hân Nghiên, ngoài những bằng chứng ở chỗ anh ra, em không thể tìm được bất kỳ bằng chứng nào khác nữa đâu. Tống Thanh Hoa hành động rất cẩn thận. Huống chi, bây giờ sự việc đã bại lộ. Bà ta hiểu nguyên tắc càng làm càng sai hơn ai hết. Vào thời điểm này, chẳng những không có thêm động tĩnh gì mà bà ta còn xóa sạch dấu vết sót lại nữa…”

Tống Hân Nghiên chau mày rụt tay lại, không kiên quyết đòi xuống xe nữa.

“Thì sao? Không điều tra được thì từ bỏ à?”

Cô quay đầu lại: “Dạ Vũ Đình, anh lắm lời như vậy là muốn nói với tôi điều gì? Rằng Tống Thanh Hoa lao tâm khổ tứ đối phó với PL như vậy chỉ để nhắm vào tôi sao?”

Dạ Vũ Đình lắc đầu: “Anh không rõ. Nhưng anh biết chắc chắn là dã tâm của Tống Thanh Hoa không chỉ có vậy. Với năng lực của bà ta mà muốn đối phó với em thì vô cùng đơn giản. Nhưng bà ta chưa bao giờ làm tổn thương em thật sự. Cho nên, dù có liên quan đến em đi chăng nữa thì em cũng chỉ là một trong số những nguyên nhân, có lẽ PL cũng phải chiếm một phần lớn nguyên nhân trong đó.”

Tống Hân Nghiên cười khẩy: “Không cần biết là nguyên nhân gì, bây giờ đã xảy ra án mạng thì buộc phải điều tra cho rõ ngọn ngành. Hơn nữa, bắt buộc phải có người chịu trách nhiệm cho vụ này!”

Người này nhất định phải là kẻ khởi xướng phía sau. Nếu không thì công lý ở đâu?

“Báo cảnh sát không có tác dụng đâu.” Dạ Vũ Đình nói thẳng: “Vả lại, báo cảnh sát gây động tĩnh quá lớn, sẽ chỉ đánh rắn động cỏ thôi. Anh vẫn giữ nguyên câu nói đó, Hân Nghiên, chỉ có anh nắm được bằng chứng. Nếu em không tin thì có thể tự mình thử xem.”

Tống Hân Nghiên lẳng lặng nhìn chằm chằm Dạ Vũ Đình, nhưng trong lòng lại do dự.

Chỉ trong giây lát, cô đã có quyết định.

“Cảm ơn anh đã cho tôi biết những điều này.”

Nhẹ nhàng dứt lời xong, cô dứt khoát mở cửa xuống xe.

“Hân Nghiên!”

Dạ Vũ Đình không cam lòng bèn cất tiếng gọi.

Như không hề nghe thấy, Tống Hân Nghiên sải bước rời khỏi đó.

Cô bỏ đi với dáng vẻ phóng khoáng, kiên quyết, vô cùng dứt khoát.

Dạ Vũ Đình ngồi trong xe siết chặt bàn tay đặt trên vô lăng, ánh mắt trìu mến ban đầu cũng trở nên tối sầm.

Anh ta cong môi, cất giọng nham hiểm: “Đợi đến lần sau em quay lại tìm anh, sẽ không còn là điều kiện này nữa đâu.”

Tống Hân Nghiên dường như không hề nghe thấy.

Sau cuộc trò chuyện với Dạ Vũ Đình, nỗi hoang mang trong lòng cô đã vơi đi, lúc này đang tràn đầy năng lượng.



Lúc Tống Hân Nghiên về đến nhà, trong nhà bếp tỏa ra mùi thức ăn thơm nồng.

Khương Thu Mộc lo cô gặp chuyện không vui nên đã dành cả ngày cùng dì vào bếp để học và chuẩn bị rất nhiều món ăn yêu thích của cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,929
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1273


CHƯƠNG 1273

Hai người gọi cả Tống Dương Minh đến. Họ khui rượu ra.

Ban đầu Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh còn lo rằng Tống Hân Nghiên sẽ sa sút tinh thần, nhưng giờ lại thấy cô ăn uống ngon lành, dường như không bị ảnh hưởng chút nào.

Khương Thu Mộc sợ cô giả vờ cho họ yên tâm, bèn gắp cho cô ít thức ăn, ướm hỏi: “Nghiên, về đến nhà rồi thì cứ thoải mái, không việc gì phải căng thẳng đề phòng nữa đầu.”

Tống Hân Nghiên nuốt thức ăn trong miệng, thản nhiên đáp: “Tớ thật sự không sao hết. Bây giờ tội nghiệp nhất là những công nhân viên vô tội đã hy sinh và bị thương, cả gia quyến của họ nữa.”

Cô dừng lại một thoáng, sau đấy giọng nói trầm hẳn xuống: “Hiện giờ đáng lý ra tớ cũng không nên căng thẳng hay thả lỏng. Lúc này điều tớ cần nhất là bình tĩnh. Tớ không có tư cách để suy sụp.”

Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh nhìn nhau. Trong đôi mắt hai người đều thấy được nỗi xót xa, nhưng cũng chỉ đành bất lực.

Có điều họ biết rằng, chắc Tống Hân Nghiên đã có cách rồi.

Dùng bữa xong.

Khương Thu Mộc giúp dì thu dọn bát đũa.

Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh vào phòng sách một mình.

Cô kể lại vắn tắt chuyện hôm nay gặp Dạ Vũ Đình, và những tin tức có được từ anh ta cho Tống Dương Minh.

Tống Dương Minh sửng sốt, sau đó chau mày lại: “Nếu như việc này đúng là do Tống Thanh Hoa gây ra thì bà ta đã thực sự đi quá giới hạn rồi!”

Dù gì Tống Thanh Hoa cũng là cô ruột của Tống Dương Minh nên ban đầu Tống Hân Nghiên còn hơi lo lắng.

Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh ấy, rồi nghĩ về chuyện Tống Thanh Hoa đã làm, cộng thêm tinh thần trách nhiệm và sứ mệnh mà người anh được luyện rèn trong quân đội, cô đột nhiên cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.

“Anh, chuyện này vẫn cần anh giữ bí mật giúp em. Nếu Tống Thanh Hoa muốn đối phó với em thật, hoặc là có mục đích khác lớn hơn, em sợ đây mới chỉ là bắt đầu. Càng nhiều người biết thì sẽ càng nhiều người rơi vào nguy hiểm. Vì sự an toàn của tất cả mọi người, chúng ta chỉ có thể âm thầm điều tra chuyện này thôi.”

Tống Dương Minh gật đầu tán thành: “Em quá nổi bật. Đừng nhúng tay vào việc này nữa, để anh lo.”

Dặn dò xong, anh ấy vội vàng rời khỏi.

Lúc Khương Thu Mộc bưng hoa quả đi vào, thấy căn phòng trống trải thì tràn đầy thất vọng.

Buổi tối, Cố Vũ Tùng gửi cho Tống Hân Nghiên một đoạn clip.

Là clip ghi hình Tưởng Minh Trúc.

Mu bàn tay cô nhóc vẫn đang đặt kim truyền, trên giường bệnh kê thêm một cái bàn, đầy bàn là suất ăn trẻ em được đặt riêng.

Trong clip, cô bé vừa vui vẻ ăn uống vừa nói với giọng trẻ con: “Tống Hân Nghiên, không được khóc đâu đấy nhé. Bây giờ con đã khỏe rồi, có thể ăn uống được rồi. Có ốm cũng không liên quan gì đến mẹ đâu. Còn nữa, không cần phải lo lắng, máu của mẹ đang chảy trong người con mà. Mẹ con mình bây giờ là một rồi. Con sẽ giống như mẹ, làm một con gián bất bại…”

Cô nhóc nói năng đơn giản bình tĩnh, nhưng Tống Hân Nghiên nghe xong, hai mắt lại đỏ hoe.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom