Cập nhật mới

Dịch Full Tôi Bị Bạn Trai Bắt Cóc

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Tôi Bị Bạn Trai Bắt Cóc

Tôi Bị Bạn Trai Bắt Cóc
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tôi bị bạn trai bắt cóc
Tác giả: 媛媛
Edit: Uyển
Beta: Bun

—————————

Tôi bị bạn trai của mình bắt cóc rồi!

Mãi đến khi bản thân bị nhốt ở dưới tầng hầm, lúc đó tôi mới biết, trong lòng của gã có một ý nghĩ đen tối: Đó là muốn nuôi tôi giống như một con ch ó.

Chính xác mà nói, gã là bạn trai cũ của tôi.

Cách đây mấy phút, tôi và gã cãi nhau, trong phút nhất thời tôi đã nói lời chia tay.

Lần này thay vì cầu xin tôi đừng chia tay, gã lại cười khẩy nói: “Được thôi, nếu em đã không còn là bạn gái của tôi nữa thì tôi cũng chẳng cần phải thương hoa tiếc ngọc làm gì.”

Nói xong gã dùng dây rút trói cổ tay cổ chân của tôi lại, rồi kéo tôi xuống tầng hầm.

Bên dưới chỉ có một bóng đèn mờ.

Không khí ở đây lạnh lẽo và tối tăm càng làm cho tôi hoảng sợ, tôi nhanh chóng cúi đầu nhận sai với gã:

“A Nghị à, em sai rồi, chúng ta sẽ không chia tay nữa, đừng có làm loạn nữa được không.”

Nhưng đổi lại chỉ là tiếng cười lạnh của gã.

Gã thậm chí còn không thèm nói với tôi một lời, quay người bước ra khỏi tầng hầm, đóng cửa lại.

Nhìn động tác dứt khoát và phản ứng lạnh lùng của gã, tôi nghi ngờ gã cố tình lừa tôi đến đây chỉ để giam cầm và trả thù tôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1

Chính xác mà nói thì tôi bị bạn trai cũ bắt cóc.

Cách đây vài phút trước, tôi và hắn đã cãi nhau nên thuận theo tự nhiên mà chia tay với hắn.

Lần này, hắn không tiếp tục cầu xin tôi đừng chia tay mà cười khẩy nói: “Được, nếu em đã không còn là bạn gái của tôi nữa thì tôi cũng chẳng cần phải thương hoa tiếc ngọc làm gì.”

Nói xong, hắn dùng dây rút trói cổ tay, cổ chân của tôi lại, sau đó kéo tôi xuống tầng hầm.

Trong tầng hầm chỉ có một bóng đèn mờ.

Khung cảnh ở đây âm u lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy hoảng sợ, tôi nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi với hắn: “A Nghị, em sai rồi, chúng ta không chia tay nữa, đừng có làm loạn được không.”

Tôi cúi đầu nhận sai nhưng chỉ có thể đổi lấy tiếng cười lạnh của hắn.

Thậm chí hắn còn chả thèm nói chuyện với tôi, quay người đi ra khỏi tầng hầm rồi đóng cửa lại.

Nhìn hành động trôi chảy và phản ứng lạnh lùng của hắn, tôi nghi ngờ hắn cố ý lừa tôi đến đây chỉ để giam cầm và trả thù tôi.

2

Phải mất một lúc sau tôi mới thích nghi với ánh sáng mờ ảo của tầng hầm.

Tầng hầm có diện tích tương đương với ký túc xá trước kia tôi ở. Chỉ có một chiếc đèn chùm, trên sàn có vài chiếc ốc vít và mảnh sắt nằm vương vãi khắp nơi, không còn thấy gì nữa.

Trên đường bị kéo xuống đây, toàn thân tôi đau nhức, đầu thì cảm thấy choáng váng, còn hai tay đang bị dây rút siết chặt đến tím tái.

Trước tiên phải tìm cách tháo dây rút này ra.

Tôi nhặt một mảnh sắt lên và cố gắng mài đứt dây rút.

Cổ tay bị trói quá chặt nên tôi chỉ có thể dùng ngón tay kẹp mảnh sắt rồi mài từng chút một.

Cuối cùng chỉ còn một chút nữa, tôi dùng lực cả hai tay kéo đứt.

Lúc cảm nhận được hơi ấm của m áu truyền đến từ đầu ngón tay, trong nháy mắt tôi cảm thấy được hy vọng!

Bây giờ hai tay tôi đều đã tự do nên rất nhanh có thể mài đứt dây rút ở chân rồi.

3

Tôi lặng lẽ bước đến cửa tầng hầm, vểnh tai lên để nghe động tĩnh bên ngoài.

Sau một lúc lắng nghe, tôi không nghe thấy gì hết.

Thế là tôi mạnh dạn lặng lẽ đẩy hé cửa, nhìn ra bên ngoài.

Thấy không có động tĩnh gì, cũng không thấy người nào nên tôi vội vàng từ tầng hầm bò ra ngoài.

Lối vào tầng hầm là ở phòng bếp nên tôi thuận tay muốn lấy một con dao để tự vệ.

Phòng bếp nằm ở góc trong cùng của biệt thự, muốn mở cửa thì phải đi qua phòng ăn và phòng khách.

Trong phòng ăn và phòng khách không có người, nên tôi thuận lợi đi tới cửa. Chỉ cần mở cửa rồi đi qua sân nhỏ là tôi có thể trốn thoát!

Mọi việc diễn ra vô cùng thuận lợi!

Trước khi mở cửa, tôi nhìn xuyên qua cửa thủy tinh để nhìn tình hình ở sân nhỏ.

Nhưng vẫn không thấy Chu Nghị.

Chẳng lẽ Chu Nghị đang ở trên lầu? Như vậy lúc tôi chạy ra ngoài có thể sẽ bị nhìn thấy.

Nói đến chuyện chạy trốn thì tôi khẳng định không bằng hắn, một khi bị phát hiện, tôi chỉ có thể bị bắt lại.

Nhưng nếu tôi không chạy, chờ đợi tôi chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì cả, không bằng đánh cuộc một phen.

Sau khi chạy ra ngoài, tôi phải nhanh chóng tìm một nơi để trốn, tôi đánh cuộc là hắn sẽ không tìm được tôi.

4

Ổ khóa trên cửa có chút phức tạp, sau một hồi mò mẫm tôi đã thuận lợi mở ra.

Tiếp theo, tôi phải cố hết sức mà chạy.

Hít một hơi thật sâu, một, hai, ba, chạy!

Còn chưa chạy được hai bước thì tóc đã bị kéo lại.

Quay đầu nhìn lại, thì ra là Chu Nghị.

Trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ không tốt: Chẳng lẽ hắn đã núp ở sau cửa để chờ tôi chạy trốn ư?

Tôi vung con d ao về phía Chu Nghị nhưng đã bị hắn nắm lấy cổ tay khiến cho con d ao rơi xuống đất.

Tôi không cam lòng khi bị bắt trở về như thế nên khi ở bên ngoài tôi đã hét lên cầu cứu, mong rằng hàng xóm hoặc bảo vệ tuần tra sẽ đến cứu tôi!

Một tay của Chu Nghị kéo tóc tôi, còn tay kia đút vào túi quần, không ngại tôi ở nơi này hét lên:

“Em cứ kêu đi, cho dù kêu rách cổ họng cũng không có ai đến cứu em đâu.”

Tôi hét khoảng mười phút, Chu Nghị không nhịn được mà kéo tóc tôi vào nhà rồi lôi vào trong tầng hầm.

Hắn lại lấy dây rút ra, ra hiệu cho tôi đưa tay ra và trói tay chân của tôi lại.

Tôi biết vào lúc này mình không thể làm trái lời hắn nên im lặng giơ tay ra.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Chu Nghị đáng sợ như vậy.

5

Chu Nghị là bạn học thời đại học của tôi. Hắn nói rằng đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, nhờ có sự khích lệ của bạn bè nên hắn bắt đầu theo đuổi tôi.

Trong suốt một năm theo đuổi tôi, hắn đã biểu hiện rất tốt.

Mặc dù hắn là thẳng nam, có có khi còn rất thô lỗ. Nhưng hắn vẫn rất sẵn lòng dành nhiều tâm tư cho tôi.

Ba tháng trước, tôi trịnh trọng nhận hoa từ tay Chu Nghị, ở giữa đám đông đang ồn ào tôi đã nhận lời tỏ tình của hắn. Chấm dứt sự theo đuổi suốt một năm của hắn và cùng nhau bước sang một chương mới.

Chỉ là sau một năm theo đuổi dường như đã khiến hắn cạn kiệt sức lực, sau khi chúng tôi ở bên nhau, tôi cảm thấy hắn đã thay đổi. Giữa hắn bây giờ và hắn trước kia có rất nhiều điểm khác nhau.

Hắn không còn bám lấy tôi nữa, thậm chí có lúc tôi không tìm thấy hắn.

Sau mỗi lần lỡ hẹn, hắn đều sẽ tặng tôi những món quà xa xỉ để bù đắp lỗi lầm của mình.

Thỉnh thoảng, hắn sẽ chuẩn bị cho tôi thật xinh đẹp rồi đưa tôi đến bữa tiệc. Hắn sẽ vui vẻ tiếp nhận những ánh mắt hâm mộ của người khác.

Mà tôi giống như một công cụ được sử dụng để thỏa mãn sự hư vinh của hắn.

Tôi không thích như vậy, hắn căn bản không thật lòng thích tôi.

Mọi người xung quanh đều nói tôi sống ở trong phúc mà không biết hưởng, Chu Nghị đã là một người bạn trai rất ưu tú rồi.

Chỉ có bạn thân của tôi biết trước mặt Chu Nghị tôi thiếu cảm giác an toàn như thế nào.

Thế nào là cảm giác an toàn, tôi cũng không rõ nữa.

Nhưng mỗi khi tôi nói điều này với người khác, bọn họ đều cười: “Chu Nghị là một người đàn ông cao lớn một mét tám sáu. Nếu hắn không cho cô cảm giác an toàn thì trên thế giới này ai sẽ cho cô được cảm giác an toàn?”

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định nói chia tay với hắn sau một tháng hẹn hò.

Không biết sao mà Chu Nghị lại quỳ xuống trước mặt tôi, một bên tát mình một bên nói lời xin lỗi, khóc lóc muốn giữ tôi lại.

Cuối cùng, tôi vẫn không thể nào chia tay với hắn được.

Sau mỗi lần cãi nhau, mỗi lần nói chia tay, Chu Nghị đều tỏ ra vô cùng đáng thương hèn mọn.

“Khương Khương, tôi có thể mất đi bất cứ thứ gì, chỉ có em là điều duy nhất mà tôi không thể mất.”

Đó là những lời chính miệng hắn đã nói.

6

Sau khi trói tay chân tôi lại, Chu Nghị thong thả châm một điếu thuốc.

Hắn hít một hơi thật sâu rồi thổi một làn khói về phía tôi:

“Có thể làm đứt dây rút này coi như cũng có chút bản lĩnh.”

Tôi có hơi mẫn cảm với mùi khói thuốc, khi ngửi phải thì tôi sẽ không ngừng ho khan.

Trong một lần hẹn hò, sau khi chúng tôi cãi nhau vì mùi thuốc lá trên người hắn, tôi đã trực tiếp cùng bạn thân đi dạo phố.

Vì sự việc này mà hắn đã bỏ thuốc lá, ngay cả bạn bè của hắn cũng không dám hút thuốc trước mặt tôi.

Mà bây giờ, hắn không chỉ hút thuốc trước mặt tôi, còn cố tình thổi khói vào mặt tôi.

Nhìn tôi ho khan, trong mắt hắn hiện lên nụ cười khi trả thù thành công.

“Em đừng tiếp tục vùng vẫy nữa, tôi sẽ cảm thấy đau lòng.”

Chu Nghị ngậm điếu thuốc trong miệng, vừa nói những lời quan tâm, vừa dùng bàn tay đẫm mồ hôi chạm vào vết thương của tôi.

Hắn dùng những ngón tay đẫm mồ hôi lướt qua vết thương, k1ch thích dẫn đến cảm giác đau nhói.

Tôi hơi cúi đầu, nhìn anh bằng ánh mắt vô tội, nắm lấy tay hắn mà nũng nịu nói:

“Đừng trói em nữa mà, anh xem, da em cũng bị bầm tím hết rồi, đau quá ~”

Lúc đang yêu đương cuồng nhiệt, tôi cũng từng đưa ra những yêu cầu như vậy với hắn, chưa bao giờ hắn từ chối tôi.

Chu Nghị mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng lại khiến tôi cảm thấy lo lắng:

“Khi tôi đối xử tốt với em thì em muốn chia tay, bây giờ đối xử tệ với em, em lại đến lấy lòng tôi.”

“Xem bây giờ em ngoan ngoãn chưa kìa.”

“Ngoan ngoãn chờ tôi ở đây, tôi đi lấy kéo.”

Nói xong, Chu Nghị vỗ vỗ mặt tôi, mang vẻ mặt đắc ý và ngạo mạn rời khỏi tầng hầm.

7

Ngay khi tôi đang nghĩ xem tiếp theo nên làm gì để hắn thả tôi ra thì Chu Nghị đã cầm kéo quay trở lại.

Ngoài kéo ra, hắn còn mang theo một sợi dây xích ch ó.

Hắn cầm dây xích ch ó chậm rãi di chuyển vòng qua eo, tay và chân của tôi.

Cuối cùng, sợi dây xích ch ó quấn quanh cổ tôi và được khóa lại bằng ổ khóa.

Dây xích ch ó đã để lâu ngày nên có mùi rất khó chịu, còn có vài sợi lông chó trên đó.

Đầu kia của sợi dây xích ch ó được cố định vào tường, hắn kéo mạnh để kiểm tra độ chắc chắn, sau đó mới dùng kéo cắt đứt sợi dây rút trên người tôi.

Mùi khói thuốc còn chưa tan trên người Chu Nghị lại khiến tôi ho khan.

Sức nặng của sợi dây khiến tôi ngh ẹt thở, tôi phải lấy tay kéo sợi dây quanh cổ ra mới có thể ho được.

Trước ánh mắt không dám tin của tôi, hắn mỉm cười: “Tôi nói được làm được, không dùng dây rút để trói em nữa.”

Trong mắt hắn là sự chế giễu với món đồ chơi, đắc ý khi trò đùa này thành công.

Hắn ôn nhu chạm vào đầu tôi giống như đang sờ một con ch ó vậy:

“Tôi đã muốn làm như này từ lâu rồi.”

Nhìn thấy tôi sắp khóc, hắn hài lòng rời khỏi tầng hầm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


8

Khi cửa lần nữa mở ra, Chu Nghị mang theo hộp cơm đặt trước mặt tôi.

Mở hộp cơm ra, bên trong còn sót lại xương và cơm nguội, còn có một đống khăn giấy ngâm trong canh.

Tôi không muốn ăn nên im lặng đóng nắp lại rồi đẩy nó sang một bên.

Tôi còn một chuyện quan trọng hơn muốn nói với hắn:

“A Nghị, em muốn đi vệ sinh. Anh cho em đi vệ sinh một chút được không, em bảo đảm sẽ không chạy trốn đâu.”

Tôi kéo quần áo của hắn mà nũng nịu, cầu mong hắn có thể đồng ý với tôi một lần nữa.

Chu Nghị vô tình mà trả lời: “Chỗ này lớn như vậy, chỗ nào không thể giải quyết được?”

Tôi cố quên đi hoàn cảnh của mình, ôm lấy cánh tay của hắn như trước, tựa đầu vào vai hắn:

“Chỗ này thì giải quyết như thế nào? Lẽ nào đi đại tiểu tiện ở khắp nơi à. Như vậy thật buồn nôn!”

Tay của hắn sờ đầu tôi.

Nagy lúc tôi nghĩ hắn sẽ đồng ý thì hắn lại túm lấy tóc tôi, đối mặt nhìn chằm chằm tôi:

“Có phải em đã quên mình đang ở trong hoàn cảnh nào rồi hay không?”

Hy vọng của tôi hoàn toàn bị đập nát.

9

Chu Nghị không tiếp tục dài dòng với tôi nữa mà lấy ra một vật gì đó đưa đến trước mắt tôi.

Đó là điện thoại của tôi!

Hắn thừa dịp tôi không chú ý, dùng khuôn mặt của tôi để mở khóa điện thoại:

“Em có thể lấy điện thoại của tôi bao lâu tùy thích, nhưng tới bây giờ tôi chưa bao giờ xem qua điện thoại của em."

“Hôm nay, tôi phải xem thật kỹ trong điện thoại của em đang giấu bí mật gì.”

Có bí mật gì chứ?

Tôi chỉ nghĩ mỗi người nên có không gian riêng tư của mình thôi.

Tôi có thể tùy ý cầm điện thoại của Chu Nghị, nhưng tôi chưa bao giờ mở nó ra xem.

Nhưng hiển nhiên Chu Nghị không nghĩ như vậy, hắn nghi thần nghi quỷ mỗi một người khác giới trong danh bạ của tôi:

“Người này là ai? Tại sao em lại nói nhiều với hắn ta như vậy? Để tôi xóa giúp em.”

“Người này lại là ai? Tại sao mười một giờ tối rồi mà còn nói chuyện?”

“Em cũng nói ‘‘chúc ngủ ngon’’ với hắn sao? Em có biết từ này ám chỉ điều gì không? Tại sao em lại cợt nhã như vậy!”

“Người này lại là ai? Lịch sử trò chuyện trước đó ở đâu? Tại sao em lại xóa lịch sử trò chuyện? Trong lòng nhất định có quỷ?”

“Em chia tay tôi vì thằng khốn này phải không? Có phải hay không! Nói cho tôi biết!”

Chu Nghị đang tức giận nên căn bản không muốn nhận câu trả lời nào, hắn ném điện thoại đi, hai tay bóp lấy cổ tôi.

Tôi muốn cãi lại nhưng không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể yếu ớt đánh vào cánh tay hắn vùng vẫy.

Ngay tại lúc tôi nghĩ mình sẽ chết, thì Chu Nghị lại đột nhiên buông tay, ném tôi xuống đất:

“Còn chưa tới lúc, lần này coi như bỏ qua cho em.”

Sau khi nói xong, hắn cầm điện thoại của tôi đi ra khỏi tầng hầm, chỉ còn lại tôi nằm bẩn thỉu trên sàn nhà, tôi có cảm giác mình đã sống sót sau tai nạn.

Còn chưa tới lúc, là chưa tới lúc nào?

Hắn rốt cuộc bắt cóc tôi để làm gì.

10

Dưới tầng hầm không có ánh nắng, không có đồng hồ nên tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.

Chu Nghị lại bưng hộp cơm đi vào, thấy cơm thừa tối qua hắn cầm đến vẫn chưa được ăn, sắc mặt trở nên lạnh xuống:

“Không ăn sao? Lần sau em mà không quỳ xuống cầu xin tôi thì đừng mong tôi cho em ăn bất kỳ thứ gì.”

"Bây giờ mà còn tỏ ra thanh cao."

Sau đó hắn lại lấy điện thoại của tôi, rồi quét mặt để mở khóa.

Thừa lúc đang quét mặt, tôi thấy trên điện thoại hiển thị 15 giờ 34 phút.

Chu Nghị đã nhốt tôi một ngày rồi, tại sao chưa có người phát hiện tôi mất tích?

Chu Nghị dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi.

"Sẽ không có người nào phát hiện ra em mất liên lạc đâu, tôi đã trả lời wechat của em rồi."

"Tôi cũng đã đăng lên vòng bạn bè của em, em xem nè."

"Màu xanh của Tây Tạng là màu gột rửa tâm hồn. Tôi rất muốn tự mình đi đến đó du lịch."

"Vậy thì em có thể thuận lý thành chương mà « mất tích » ở Tây Tạng. Kế hoạch này có phải rất hoàn mỹ không?"

Ý của hắn khi nói điều này là…

Giọng nói tôi đang phát run: "A Nghị, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Chu Nghị trả lời: "Tôi muốn làm gì, tôi chỉ là không muốn mất em. Muốn vĩnh viễn sống cùng một chỗ với em."

"Nhưng phải dùng cách bắt cóc như này sao?" Tôi hỏi.

"Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, giữ nguyên hiện trạng, cũng không phải là không thể."

11

" Kính cong ~ "

Đột nhiên có tiếng chuông cửa truyền tới.

Chu Nghị lấy điện thoại ra xem, sau khi xem xong thì nói với tôi:

"Bạn thân của em đưa cảnh sát đến cứu em kìa. Đúng là chị em tốt."

"Nhưng em yên tâm, tôi sẽ không để cô ta làm phiền thế giới hai người của chúng ta."

Sau đó, hắn đặt điện thoại xuống đất rồi đi ra ngoài để ứng phó với những người đến thăm.

Hắn cố ý để lại chiếc điện thoại cho tôi nhìn.

Màn hình được kết nối với cửa biệt thự nên có thể dễ dàng thấy người đang bấm chuông cửa, trong màn hình là người bạn thân của tôi và hai vị cảnh sát.

Bạn thân của tôi vội vàng mà nhấn chuông cửa, hai vị cảnh sát đang cố gắng an ủi cô ấy.

Rất nhanh cánh cửa được mở ra, bạn thân của tôi và cảnh sát muốn bước vào.

Video còn chưa bị cắt đứt, bạn thân của tôi đã hỏi Chu Nghị: "Anh giấu Khương Khương ở chỗ nào?"

Nhưng bây giờ tôi không có thời gian để ý đến họ, tôi muốn lấy chiếc điện thoại đó rồi truyền tin cầu cứu.

Tôi nằm dưới đất rồi dùng chân kéo chiếc điện thoại tới chỗ mình.

Trong điện thoại không có thẻ sim, nó chỉ kết nối với WiFi của biệt thự.

Ngoài máy tính trên điện thoại di động, ứng dụng dự báo thời tiết, chỉ còn có một phần mềm để theo dõi.

Tôi muốn tải xuống WeChat hoặc QQ để liên lạc trực tiếp với bạn thân, nhưng tôi nhận ra muốn tải xuống cần phải có mật khẩu!

Tôi đã thử rất nhiều tổ hợp mật khẩu liên quan đến tên và ngày sinh của Chu Nghị, nhưng không có cái nào đúng hết.

Thôi, tôi trực tiếp gọi cảnh sát luôn đi.

Vào lúc tôi nhấn gọi cảnh sát thì tim tôi đập rất nhanh, sợ chưa kịp gọi điện xong thì Chu Nghị đã quay lại.

Gọi thất bại rồi.

Sao lại thế này?

12

Tôi không thể liên lạc được với bất cứ ai, vì vậy tôi chỉ có thể nhìn vào phần mềm theo dõi để tìm manh mối.

Tôi xóa lịch sử cuộc gọi, rồi mở phần mềm theo dõi thì phát hiện nó không chỉ được lắp ở cửa mà còn cả phòng khách và tầng hầm.

Tôi mở màn hình của phòng khách ra, thấy trên tay của bạn thân đang cầm thứ gì đó, cô ấy đang chất vấn Chu Nghị: "Anh giải thích thế nào đây? Ngày hôm qua Khương Khương ra ngoài đã đeo đôi bông tai này!"

Chu Nghị đáp: "Cô ấy quả thật có đến đây, nhưng cô ấy nói có hẹn với cô, nên ngồi một lát rồi rời đi."

Khi nói chuyện, vẻ mặt của Chu Nghị có chút khẩn trương, năng lực phản ứng của hắn không đủ để ứng phó một màn như vậy.

"Không thể nào, ngày hôm qua sau khi Khương Khương gửi định vị cho tôi cũng chưa có liên lạc với tôi lần nào!" Bạn thân của cô lập tức phản bác.

"Không phải sau đó cô ấy đã trả lời tin nhắn WeChat cho cô rồi sao?"

Chu Nghị cũng lập tức phản bác lại bạn thân của tôi, nhưng bạn thân của tôi đã nhận ra chỗ sơ hở:

"Tối hôm qua Khương Khương mới gửi tin nhắn WeChat cho tôi, sao anh lại biết?"

Chu Nghị vội vàng phủi sạch "Tôi đã nhìn thấy tin nhắn mà cô ấy gửi, lúc rời đi cô ấy đang gửi tin nhắn cho cô."

"Tin nhắn không nhất định là tự mình gửi, tôi gọi video cho cô ấy cũng không trả lời. Coi như là không tiện thì cô ấy vẫn gửi được tin nhắn thoại cho tôi chứ. Nhưng bây giờ gọi video cũng không nghe, gọi điện thoại cũng không trả lời, nhất định có vấn đề."

Bạn thân của tôi vừa nói vừa nhìn Chu Nghị một cách hung tợn.

"Vậy chẳng lẽ cô hoài nghi tôi làm. Tôi là bạn trai của cô ấy, làm sao tôi lại hại cô ấy chứ?"

Chu Nghị vẫn đang cố gắng bình tĩnh, nhưng ánh mắt lơ đãng cùng với động tác không tự nhiên đã bán đứng hắn.

"Ai biết được? Biết người, biết mặt nhưng không biết lòng!" Bạn thân của tôi gần như xác định là hắn khiến tôi mất tích.

Nhưng lối vào tầng hầm được che giấu quá kỹ nên cảnh sát không tìm thấy thứ gì hết. Bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc rời đi trước cùng với bạn thân của tôi dưới sự thúc giục của Chu Nghị.

13

Sau khi nhìn cảnh sát rời đi, Chu Nghị nhìn vào camera ở cửa, như thể đang nhìn tôi.

Tôi đoán hắn sắp xuống tầng hầm nên vội vàng trả điện thoại về chỗ cũ.

Quả nhiên, vừa đặt điện thoại về chỗ cũ thì đã có tiếng mở cửa ở cửa tầng hầm.

Vừa tiến vào, Chu Nghị bắt đầu nổi giận:

"Bạn thân của em thật khó đối phó, trước kia cô ta thích ngăn tôi theo đuổi em, bây giờ lại muốn hủy hoại chuyện tốt của tôi!"

"Vừa video lại vừa tin nhắn thoại, tại sao cô ta lại đa nghi như vậy!"

"Không phải chỉ là giọng nói thôi ư, gửi thì gửi đi! Bây giờ lập tức gửi cho cô ta!"

Sau khi nói xong, Chu Nghị lấy điện thoại di động của tôi ra, mở khung chat của bạn thân rồi đưa nó lại gần miệng của tôi:

"Chỉ cần nói rằng điện thoại của em hết pin nên tắt máy, nói bây giờ em rất ổn."

Nhìn vẻ mặt dữ tợn của hắn, tôi biết rằng bây giờ tôi chỉ có thể làm theo hắn, chẳng qua là…

"Thân ái… "

Giọng của tôi khàn như hết hơi, cho dù ai nghe đều cảm thấy không giống như không có chuyện gì.

Chu Nghị hủy tin nhắn thoại, hất điện thoại của tôi đi:

"Sao tất cả các người đều muốn đối nghịch với tôi!"

Tôi rúc vào góc tường, không dám gây ra tiếng động nào nữa.

14

Một lúc sau, Chu Nghị cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Hắn lặng lẽ nhặt điện thoại lên, sau đó lấy một chai nước tới.

Hắn ném chai nước vào tôi, không cần nói tôi cũng biết, đây là đưa cho tôi uống.

Sau khi nhìn tôi uống nước xong, nóng lòng mà muốn xem cổ họng tôi đã hồi phục như thế nào rồi.

Đáng tiếc mọi chuyện không diễn ra như hắn mong muốn, giọng của tôi vẫn còn khàn khàn.

Chu Nghị lại nói móc.

Tôi nhân cơ hội này xin đồ ăn và thuốc để làm dịu cổ họng.

Tôi cũng muốn nhanh khôi phục lại giọng nói của mình, mới có thể giao tiếp với thế giới bên ngoài, còn muốn tìm cách cầu cứu đây này.

Chu Nghị nghe thấy lời đề nghị đã gọi đồ ăn cho tôi.

Sau khi ăn uống và dùng thuốc thông cổ họng xong, giọng nói của tôi gần như khôi phục.

Chu Nghị lại cầm điện thoại đến, bảo tôi gửi tin nhắn thoại cho bạn thân báo bình an.

Hồi nãy hắn tức giận ném điện thoại khiến cho màn hình bị nứt. Cũng may là chiếc điện thoại này chất lượng tốt nên không ảnh hưởng gì.

Bây giờ đã là tám giờ tối, đã hơn ba giờ kể từ khi bạn thân và cảnh sát cùng rời đi. Với tốc độ mười phút một tin nhắn, bạn thân đã gửi cho tôi hàng chục tin nhắn trên Wechat.

Tôi hắng giọng mà làm theo yêu cầu của Chu Nghị nói: "Cục cưng, điện thoại của tớ hết pin nên tắt nguồn. Tớ không có chuyện gì đâu, cậu không cần phải lo lắng cho tớ, Moa moa da"

Khi tôi nói ‘‘moa moa da’’, tôi đột nhiên nghĩ tới, đó là ám hiệu của tôi và bạn thân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


15

Một lần tôi đi làm móng với bạn thân, tình cờ anh thợ làm móng đang trò chuyện về chủ đề hot search ‘‘Tín hiệu cầu cứu’’.

Tôi liền nói với bạn thân: "Đáng sợ quá, chúng ta nhất định phải đặt một tín hiệu!"

Hai chúng tôi cộng với người làm móng nghĩ ra một cách, cuối cùng đã tìm ra được một ám hiệu.

Khi nói chuyện phiếm, đôi khi chúng ta thường kết thúc bằng câu ‘‘moa moa da’’, nhưng nếu gặp nguy hiểm, chúng ta có thể dùng ‘‘moa moa ta’’ làm tín hiệu để cầu cứu!

Chỉ có âm điệu của từ cuối cùng trong hai câu là khác nhau, cả hai âm điệu đều được người ta sử dụng hàng ngày, trừ khi cố ý nhấn mạnh, nếu không sẽ không chú ý đến.

Chỉ là đã quá muộn để nhớ lại, những lời đó tôi đã nói xong.

Đúng lúc tôi đang tiếc nuối vì bỏ lỡ cơ hội thì Chu Nghị đã hủy tin nhắn thoại đó.

"Giọng không đúng, em nói lại lần nữa."

Tôi đã mừng thầm trong lòng, nếu hắn đã cho cô cơ hội thì tôi nhất định phải nắm bắt lấy nó!

"Cục cưng, điện thoại của tớ hết pin nên tắt nguồn. Tớ không có chuyện gì, cậu không cần lo lắng cho tớ đâu, moa moa ta."

Nói xong tôi lo lắng cúi đầu xuống, sợ hắn nhận ra điều gì đó bất thường.

Hắn lại hủy bỏ tin nhắn.

"Giọng không đúng, nói lại lần nữa."

Tôi lại lặp lại lần nữa nhưng hắn lại hủy bỏ.

Chẳng lẽ hắn đã phát hiện?

Nhưng hắn đâu có nổi giận đâu.

Nếu thực sự phát hiện ra điều gì đó, hắn không thể bình tĩnh như vậy được.

Tôi đã lặp đi lặp lại hơn chục lần nhưng vẫn luôn kết thúc bằng ‘‘moa moa ta’’.

Cũng may là cuối cùng hắn đã gửi tin nhắn cầu cứu đi.

"Có phải em giở trò trong giọng nói không. Nhưng sau khi lặp lại hàng chục lần, chắc em cũng không dám đâu, hahaha..."

Hóa ra hắn đang lừa tôi, may mà tôi không mắc câu.

Bây giờ mọi chuyện phụ thuộc vào việc bạn thân của tôi có còn nhớ ước định giữa chúng tôi hay không. Liệu cô ấy có thể phát hiện ra tín hiệu cầu cứu của tôi hay không.

16

Ngay sau đó, bạn thân của tôi đã trả lời lại bằng tin nhắn thoại:

"Khương Khương, cậu làm tớ lo lắng ch ết mất! Cậu không sao thì tốt rồi."

"Bây giờ cậu đang ở đâu? Ngày mai hai chúng ta đi dạo phố không?"

Theo sự ra hiệu của Chu Nghị, tôi từ chối mọi lời mời từ bạn thân của mình.

Còn nói là tôi phải đến Tây Tạng du lịch để lặng lẽ tiếp nhận lễ rửa tội cho tâm hồn mình.

Khi nói chuyện phiếm tôi mà nói lời này thì bạn thân nhất định sẽ cười nhạo tôi.

Hai chúng tôi đều giống nhau, so với việc đi tiếp nhận lễ rửa tội thì chúng tôi sợ tia cực tím làm cháy da dẫn đến đen sạm và xấu xí hơn.

Ngay cả biển Tam Á mà còn không muốn đi, chỉ trốn trong khách sạn để chụp hình. Làm sao mà tôi có thể đến một nơi có tia cực tím mạnh và dễ xảy ra phản ứng say độ cao như Tây Tạng chứ?

Ám hiệu của tôi đưa ra đã đủ rõ ràng, tôi hy vọng bạn thân của tôi sẽ hiểu.

17

Bạn thân của tôi biểu đạt sự tôn trọng đối với việc tôi đi du lịch một mình, sau đó lấy cớ đi tắm để kết thúc cuộc tán gẫu này.

Điều này khiến Chu Nghị cảm thấy bạn thân của tôi đã từ bỏ hiềm nghi đối với hắn.

Khi ai đó buông bỏ cảnh giác thì sẽ bắt đầu thả lỏng hơn.

Hắn mang bàn xếp vào, rồi dọn đồ nhắm rượu lên, sau đó bắt đầu uống rượu.

Uống được vài lon bia Chu Nghị đã hơi say. Hắn vừa uống vừa khóc lóc kể lể, nói rằng hắn yêu tôi đến nhường nào, còn tôi luôn nghĩ cách rời xa hắn.

Sau khi phàn nàn xong, hắn thay đổi chủ đề, bắt đầu khoe khoang về kế hoạch bắt cóc của mình.

Hắn nói rằng hắn đã lấy cảm hứng từ bộ phim điện ảnh và đã nảy ra ý tưởng giam cầm tôi. Trong lúc trao đổi cùng với bạn trên mạng, hắn đã từng bước thực hiện kế hoạch này.

Hắn đã chuẩn bị trước một biệt thự có tầng hầm và dây xích chó, chỉ là không nghĩ tới, cho dù đã trả lời tin nhắn trên điện thoại của tôi nhưng bạn thân của tôi vẫn tìm đến cửa.

Khi hắn dừng lại thì tôi sẽ đặt câu hỏi, thỉnh thoảng còn khen ngợi hắn, khiến cho hắn nói không ngừng, nói càng nhiều càng tốt.

Biết người biết ta, vậy mới có thể tìm ra cơ hội phản kháng.

Càng nghe về kế hoạch bắt cóc tôi của Chu Nghị, tôi càng trở nên kinh hãi.

Cái gì gọi là nếu tôi ngoan ngoãn thì sẽ được nuôi như một con ch ó, nhưng nếu không nghe lời thì tủ lạnh cũng đã chuẩn bị xong?

Hắn dự định nếu tôi không chịu phối lúc bị nhốt thì hắn gi ết tôi, sau đó đông cứng trong tủ lạnh sao?

Bây giờ hắn không còn lo lắng gì nữa, bất cứ lúc nào đều có thể động thủ với tôi.

Tôi sợ không thể đợi được đến lúc bạn thân tìm ra manh mối cứu tôi nên chỉ có thể tìm cách chủ động hơn.

Chu Nghị rõ ràng đã say rồi nhưng tôi vẫn thấy chưa đủ.

Tôi nói ‘‘Anh uống nhiều quá rồi, đừng uống nữa.’’ Trong khi vẫn mở lon bia đưa trước mặt hắn.

Người say làm sao có thể thừa nhận mình say, bọn họ sẽ chỉ tiếp tục uống để chứng minh mình không say thôi.

Đột nhiên, Chu Nghị sửng sốt một chút, sau đó loạng chà loạng choạng đi đến góc tường rồi c ởi quần ra.

Cùng với tiếng nước, mùi nước tiểu khó chịu tràn ngập khắp tầng hầm.

Điều này khiến tôi quyết tâm rời khỏi địa ngục này càng sớm càng tốt.

18

Cuối cùng, khi hắn sắp uống hết một thùng bia, Chu Nghị lớn tiếng nói với tôi:

"Tôi làm tất cả những điều này... đều vì... tôi không muốn rời xa em... tôi yêu em... tôi muốn... ở... bên em... mãi mãi..."

Sau đó hắn đã ngã quỵ trên bàn, vang lên tiếng ngáy và ngủ thiếp đi.

Vào lúc Chu Nghị say rượu thì chiếc điện thoại của tôi rơi xuống đất, cách tôi không gần lắm, dùng tay không thể với tới nhưng tôi có thể dùng chân.

Tôi nhìn chằm chằm vào Chu Nghị, một bên cố gắng kéo điện thoại tới chỗ mình.

Sau khi lấy được điện thoại, tôi cài chế độ im lặng rồi mở khóa, mở WeChat ra, sau đó mở khung chat của bạn thân và gõ chữ…

Trong lúc làm việc này tay tôi vô cùng run. Tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Chu Nghị, sợ hắn đột nhiên mở mắt ra nói với tôi rằng đây là cái bẫy mà hắn sắp đặt. Hắn sẽ phát hiện ra tôi không nghe lời, sẽ giấu tôi vào trong tủ lạnh.

"Tớ ở tầng hầm trong biệt thự của Chu Nghị."

"Lối vào ở phòng bếp."

Sau khi tin nhắn được gửi đi, tôi xóa lịch sử tin nhắn rồi thả điện thoại về chỗ cũ.

Sau đó tôi cuộn tròn vào trong góc, bắt đầu nghiên cứu tháo sợi dây xích ch ó.

19

Đầu dây xích ch ó này quấn quanh cổ tôi và khóa bằng một ổ khóa.

Tôi không biết chìa khóa ở đâu nên hiện giờ tôi chưa thể mở ra được.

Đầu còn lại được nối với một chiếc vòng cố định trên tường, nếu không dùng lực sẽ không kéo nó ra được.

Tuy nhiên, cái này dùng để xích ch ó nên Chu Nghị đã bỏ một điều.

Có một số việc ch ó không làm được nhưng con người thì làm được, chẳng hạn như việc vặn ốc vít.

Không sai, chiếc vòng trên tường được cố định bằng bốn chiếc ốc vít.

Bây giờ tôi chỉ cần tháo nó ra là có thể mang sợi dây xích ch ó rời khỏi tầng hầm này.

Đầu ốc vít lộ ra ngoài có hình lục giác, không thể vặn bằng tay mà phải dùng đến tua vít.

Ở tầng hầm không có tua vít, tôi có thể thay thế bằng cái gì đây?

Tôi vừa suy nghĩ vừa lục lọi, tìm kiếm những vật đang có ở đây.

Sự thật chứng minh, khi con người bị ép đến mức nóng nảy thì họ cái gì cũng làm ra được.

Tôi đột nhiên nghĩ đến việc dùng đũa kẹp song song đinh ốc, như vậy có thể mượn lực vặn lỏng ốc vít!

Tôi vội vàng lấy một đôi đũa.

Nó không dễ dàng nhưng tôi vẫn làm được.

Vào lúc tôi đang vui mừng thì phía sau lại truyền đến giọng nói của Chu Nghị:

"Em không trốn thoát được đâu."

Ngay lập tức huyết áp của tôi tăng cao, lông tơ đều dựng lên hết.

Khi nghe thấy tiếng ngáy lần nữa, tôi mới dám cứng ngắc quay đầu.

Nhìn thấy Chu Nghị vẫn còn nhắm mắt nằm trên bàn, giống như vừa mới nói mơ vậy.

20

Bị Chu Nghị hù dọa gần như sụp đổ, tay tôi run đến mức không thể tiếp tục được nữa.

Nhưng nếu bây giờ tôi không trốn, không biết lần sau còn có cơ hội hay không.

Tôi lấy một lon bia vừa khui rồi uống một hơi hết một nửa.

Uống bia khiến tôi can đảm hơn, sau vài lần hít thở sâu, tay tôi đã tốt hơn nhiều, miễng cường mà có thể tiếp tục.

Chất lượng đũa dùng một lần này không tốt lắm, cũng may là người bán hàng tặng thêm cho vài đôi đũa vì đặt nhiều đồ ăn.

Trước khi tất cả mấy đôi đũa bị gãy, tôi đã thành công vặn lỏng bốn chiếc ốc vít.

Tiếp theo, tôi dùng tay để tháo các ốc vít xuống.

Khi tôi vừa tháo con vít đầu tiên ra, phía sau đột nhiên có một tiếng động lớn khiến tôi sợ đến mức tim muốn ngừng đập vài nhịp.

Chậm rãi quay đầu lại, tôi thấy Chu Nghị đã ngã từ trên ghế xuống.

Tôi vội vàng đứng dậy, dùng cơ thể để che chỗ trên tường, một bên đem ốc vít vừa tháo ra vặn lại chỗ cũ.

Khá tốt, một lát sau, tiếng ngáy lại vang lên.

Tôi sợ hắn có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào nên luôn nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Chu Nghị, hai tay giấu phía sau lưng hành động.

Không gặp nguy hiểm, bốn chiếc ốc vít nhanh chóng được tháo ra bằng cả hai tay.

Tôi ôm dây xích vào trong ngực, cởi giày rồi rón rén bước ra ngoài.

Trước khi đi tôi vẫn không quên lấy điện thoại của mình.

21

Cuối cùng cũng trốn ra khỏi biệt thự của Chu Nghị.

Tôi lấy điện thoại ra định gọi cho bạn thân, nhưng đang gọi thì điện thoại hết pin mà tắt máy.

Tất cả các ngôi nhà đều có tường cao bao quanh, tôi là người duy nhất trên con đường rộng rãi này, không có chỗ nào để trốn.

Tôi không dám nhờ hàng xóm giúp đỡ, nếu lại bị lừa gạt đến tầng hầm nhà ai, đến lúc đó cảnh sát sẽ không thể tìm thấy tôi.

Tôi chỉ có thể lục lọi trí nhớ lúc tôi đến, theo hướng cổng biệt thự mà chạy trốn.

Nửa giờ sau, tôi nhìn cánh cửa biệt thự nhà Chu Nghị đang mở trước mặt, mắng một câu th ô tục.

Chu Nghị khẳng định đã lên kế hoạch từ trước, lúc tới hắn đã dẫn tôi đi một vòng. Nếu cứ tiếp tục đi theo lộ trình trong trí nhớ thì không biết phải mất bao lâu mới đến được cổng lớn.

Tôi cố gắng nhớ lại lộ trình lái xe của Chu Nghị trong đầu, nhưng tôi không biết gì về sơ đồ mặt bằng của các căn biệt thự nên cái này hoàn toàn vô dụng.

Trong lúc lo lắng, tôi chợt nghĩ đến khi bạn thân của tôi đưa cảnh sát đến đây thì chắc chắn họ đã đi con đường ngắn nhất!

Khi rời biệt thự, bọn họ đi về phía bên phải, nhưng con đường Chu Nghị đưa tôi đi lại là hướng ngược lại.

Hơn nữa Chu Nghị không đợi ở cửa quá lâu để tiễn họ, có nghĩa là chỗ ngoặt cũng không còn xa nữa!

Quả nhiên đi về phía bên phải khoảng 500m thì bên trái sẽ xuất hiện một ngã tư, sau khi rẽ trái thì đi thêm 200m nữa, tôi nhìn thấy cổng lớn!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,843
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Hoàn


22

Nhân lúc nhân viên bảo vệ ở cổng biệt thự đang ngủ, tôi chui ra từ khe hở phía dưới cổng.

Dây xích ch ó quá nặng nên tôi không thể chạy được, chỉ có thể đi bộ về phía khu nội thành theo ký ức của mình.

Trên đường đi không có đèn, may thay đêm nay trăng rất sáng nên tôi có thể nhìn rõ đường về.

Tôi cứ nghĩ đây là một điềm lành, nhưng vào lúc tôi mệt mỏi không muốn đi nữa, phía sau lưng lại truyền đến tiếng của xe thể thao.

Tôi vội vàng nằm sấp dưới dải cây xanh trong bụi cỏ, nhìn chiếc Ferrari màu vàng của Chu Nghị lao qua rồi tông vào một cái cây bên đường.

Chu Nghị loạng chà loạng choạng bước ra khỏi xe, rõ ràng hắn vẫn còn say, đá vào xe vài cái sau đó quay lại chửi bới.

Nhìn hắn bước tới, tôi vội vàng cúi đầu nằm xuống đất, cầu mong hắn không phát hiện ra.

Nhưng đôi giày của hắn vẫn dừng lại trước mặt tôi:

“Thật can đảm, ha, còn... Còn dám chạy trốn!"

"Vì nóng lòng mà tôi đã đâm hỏng một trong những chiếc xe yêu thích của mình, em định bồi thường cho tôi thế nào đây?"

Chu Nghị lại túm tóc tôi, kéo tôi trở về, muốn nhốt tôi lại dưới tầng hầm.

Tôi đã cố gắng hết sức để giãy giụa nhưng tôi vừa khát lại vừa mệt nên không thể chống lại Chu Nghị.

Ngay lúc tôi tưởng mình trốn thoát thất bại thì hai chiếc xe cảnh sát lao tới bên cạnh chúng tôi.

23

Cuối cùng tôi cũng chờ được cảnh sát đến.

Lúc tôi gửi tin nhắn cho bạn thân đã là 2h30 sáng, tôi lo bạn thân đã đi ngủ, có thể đến sáng mai mới thấy được tin nhắn của tôi.

Tôi càng sợ cảnh sát căn cứ vào đoạn chat trước đó, cho rằng tôi và bạn thân đang nói đùa nên không chịu cử người đến đây.

Tốt lắm, bạn thân của tôi rất nỗ lực, cảnh sát cũng rất nỗ lực nên tôi đã đợi được.

Trên người Chu Nghị không tìm được chìa khóa nên cảnh sát phải dùng dụng cụ để cắt dây xích ch ó.

Toàn bộ hành trình bạn thân đều ôm tôi vào trong ngực, để cho tôi cảm giác an toàn.

Khi bước lên xe cảnh sát, chân của tôi vẫn còn mềm nhũng, phải được dìu lên xe.

Mãi cho đến khi tắm nước nóng trong khách sạn, lúc bạn thân sấy tóc tôi, tôi mới hồn hồn lại, ôm lấy cô ấy mà khóc rống lên.

Việc tiếp theo rất đơn giản, tôi chỉ cần hợp tác điều tra là được.

24

Hai ngày sau, bạn thân đi cùng với tôi đến đồn cảnh sát để lấy lời khai.

Cảnh sát hỏi chúng tôi có biết một người có tên trên mạng là "Người bảo vệ công chúa Phỉ Phỉ " không và cho chúng tôi xem một phần của khung chat.

Người này đã giúp đỡ rất nhiều cho vụ bắt cóc của Chu Nghị.

Chu Nghị thực hiện vụ bắt cóc này cũng không thiếu sự giật dây của người bạn qua mạng này, tuy là một trò đùa nhưng bản chất vẫn rất xấu xa.

Ngay cả "công tâm kế" cố tình thả tôi đi mấy lần rồi bắt lại, để khiến tôi hết hi vọng muốn trốn thoát cũng là do hắn ta cung cấp.

Bạn thân tức giận siết chặt tay tôi, mắng bạn qua mạng nhàm chán này.

Tôi nhìn đoạn chat này, cảm thấy cách người bạn qua mạng này nói chuyện trông quen quen, nhưng tôi không thể nhớ ra đó là ai.

Nhưng sau khi người bạn này này phát hiện ra Chu Nghị thực sự đã bắt cóc tôi, hắn ta đã chặn và xóa Chu Nghị, hiện tại không thể liên lạc được nữa.

Mặc dù giật dây và cung cấp ý tưởng cũng là phạm tội nhưng hiện tại không có manh mối nào nào cả nên chỉ có thể định tội Chu Nghị thôi.

Cảnh sát cũng kết luận rằng Chu Nghị có thể mắc bệnh tâm thần và đã đưa hắn đến bệnh viện tâm thần để kiểm tra.

Nhưng mặc kệ hắn kiểm tra mắc bệnh hay không thì vẫn phải ngồi tù.

25

Sau khi tôi trốn thoát, bạn thân đã rủ tôi thuê một căn nhà ở ngoài trường để ở chung.

Vào ngày đầu tiên khi chuyển đến nhà mới, bạn thân đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho tôi.

Dù đều là thức ăn mua từ bên ngoài nhưng điều quan trọng nhất chính là tâm ý của cô ấy!

Bạn thân cũng rất tri kỷ chuẩn bị rượu vang đỏ, vì rượu vang đỏ có tác dụng thư giãn, cô ấy muốn tôi thả lỏng.

Cô ấy nói rằng ở địa bàn của cô ấy, cô ấy sẽ bảo vệ tôi thật tốt.

Tôi cảm động muốn khóc, khoảng thời gian này, chỉ khi ở bên cạnh cô ấy tôi mới cảm thấy an tâm.

Cảm giác này không thể diễn tả bằng lời, mọi thứ đều vây ở bên trong.

Sau vài ly vang đỏ, chúng tôi trò chuyện về quá khứ và kể về nhiều điều thú vị lúc nhỏ.

Đột nhiên, cô ấy nói: "Cậu có còn nhớ bộ phim hoạt hình mà cậu yêu thích khi còn nhỏ không? Đó là , tớ tìm thấy nó trên mạng, cậu có muốn xem không? "

Vừa nói cô ấy vừa lấy laptop ra, bắt đầu xem phim hoạt hình.

Tôi không có ấn tượng gì về bộ phim hoạt hình này, nhưng cùng bạn thân xem cũng không có trở ngại gì.

Tôi không thể nhìn rõ phim hoạt hình đang chiếu cái gì, tác dụng của rượu vang đỏ đã bắt đầu phát tác nên tôi dựa vào vai bạn thân ngủ thiếp đi.

Tôi mơ hồ nghe thấy bạn thân nói: "Khi còn nhỏ, cậu luôn muốn trở thành , còn tớ trở thành . Trong tương lai, tớ sẽ tiếp tục bảo vệ cậu giống như bảo vệ .

"Không ai có thể cướp cậu khỏi tay tớ."

Ngoại truyện:

1

Khương Khương và tôi gần như đã được hứa hôn từ nhỏ.

Hai mẹ của chúng tôi gặp nhau trong một lần khám thai ở bệnh viện. Sau khi trò chuyện, họ phát hiện ra có nhiều điểm chung về sở thích, họ lại còn sống cùng một tiểu khu, nên nhất thời họ muốn kết thân cho hai chúng tôi.

Vô cùng đáng tiếc, sau khi sinh ra, cả hai đều là con gái.

Nhưng điều này không ngăn cản hai bà mẹ trở thành bạn bè.

Khương Khương và tôi thật sự quen nhau từ khi còn trong bụng mẹ.

2

Khương Khương tuy sinh sớm hơn tôi mấy ngày nhưng lại là sinh non, còn tôi thì sinh đủ tháng.

Mẹ tôi nói với tôi rằng chị Khương Khương sức khỏe không tốt, còn tôi là một đứa trẻ ngoan nên phải bảo vệ chị Khương Khương.

Hừ, tôi mới không gọi là chị đâu, vì tôi khỏe hơn nên cậu ấy gọi tôi là chị mới đúng chứ!

Từ nhỏ Khương Khương vốn là người có tính cách hướng nội, không thích nói chuyện, nhưng tôi chỉ cần nhìn là có thể hiểu được suy nghĩ của cậu ấy.

Khi Khương Khương học mẫu giáo, đồ chơi đều bị người khác cướp đi, lại không dám nói cũng không dám khóc, chỉ có tôi giúp cậu ấy lấy lại.

Hồi tôi học tiểu học, trong lớp có một cậu bé cứ cố tình kéo bím tóc của Khương Khương, bị tôi nhìn thấy sau đó đánh cậu ta một trận thì cậu ta mới thành thật.

Khi Khương Khương học cấp hai lần đầu tiên có kinh nguyệt, cậu ấy bị đau bụng, không có cách nào mở miệng được nên tôi đã giúp cậu ấy xin nghỉ phép và đưa về nhà.

Khi Khương Khương học cấp ba, cậu ấy bị tên côn đồ ở ngoài trường dây dưa, muốn Khương Khương làm bạn gái của hắn ta. Tôi đã ngồi xổm ở đó một tuần lễ mới bắt được bằng chứng hắn lừa gạt trấn lột, tống hắn ta vào trại giam dành cho trẻ vị thành niên.

Vì những điều tôi đã làm cho cậu ấy mà cậu ấy dễ dàng gọi tôi là chị.

3

Mà mẹ tôi lại càng thích Khương khương hơn và luôn bảo tôi phải học theo cậu ấy. Bởi vì điểm của tôi không tốt mà Khương Khương luôn đứng trong top ba của lớp.

Hồi tôi học lớp 4, có lẽ cha mẹ nghĩ tôi quá ngốc nghếch nên muốn có em trai, đêm nào cũng ầm ĩ.

Buổi tối tôi ngủ không ngon nên ngủ quên trong lúc thi và nộp một tờ giấy trắng.

Mẹ tôi không quan tâm tại sao tôi buồn ngủ, bà chỉ nghĩ tôi cố tình chống lại bà nên đã đánh tôi.

Khi tôi cảm thấy tủi thân như vậy, nơi duy nhất tôi có thể nghĩ đến để đến chính là nhà của Khương Khương.

Khương Khương đưa tôi vào, cho tôi mượn quần áo mặc, chia nửa giường cho tôi ngủ, dạy tôi làm bài tập.

Mặc dù tôi nghi ngờ rằng cậu ấy chỉ không muốn làm bài tập về nhà và đang tìm lý do để nhờ tôi làm việc đó.

Tôi ở nhà Khương Khương hơn một tháng, mẹ tôi cảm thấy tôi làm phiền người khác nên đã bảo tôi về nhà.

Về đến nhà, tôi mới biết mẹ đang mang thai em trai.

Từ đó về sau, cha mẹ là của em trai tôi, tôi chỉ có Khương Khương.

4

Sau khi vào đại học, có rất nhiều chàng trai thích Khương Khương và tìm đến nói chuyện với cậu ấy.

Cậu ấy có chứng ngại xã hội, sẽ trốn sau lưng tôi khi gặp ai đó, tôi hiểu ngay và giúp cậu ấy đuổi người đó đi.

Nhưng có một số người không thể đuổi đi, ví dụ như Chu Nghị.

Chu Nghị mặt dày vô cùng, tôi chưa bao giờ gặp người nào như hắn.

Khương Khương đã nói không muốn yêu đương cũng không thích hắn, nhưng hắn vẫn mặt dày nói rằng tình cảm có thể bồi dưỡng.

Những cô gái xung quanh luôn trêu chọc Chu Nghị, nói rằng cậu ấy tìm được một người bạn trai giàu có như vậy, sau khi tốt nghiệp gả vào nhà giàu thì tốt hơn nhiều so với việc trở thành người lăn lộn trong xã hội.

Nhưng bọn họ không phải Khương Khương, bọn họ không biết Khương Khương bị Chu Nghị dây dưa đã sợ hãi đến mức nào.

Từ đó trở đi, từ hai người biến thành ba người, Chu Nghị luôn xuất hiện đột ngột, làm xáo trộn thế giới hai người giữa tôi và Khương Khương.

Nhưng thời gian trôi qua, Khương Khương dường như đã quen dần và có thể trò chuyện với Chu Nghị một cách bình thường.

Khương Khương có thể tiếp nhận, vậy tôi cũng có thể tiếp nhận hắn.

5

Nhưng tôi đã nghĩ quá tốt cho Chu Nghị, hắn đã chọn cách tỏ tình trước mặt mọi người!

Khương Khương có chứng sợ xã hội, không biết cách từ chối chứ đừng nói đến việc ở trước mặt nhiều người làm cho người khác khó xử.

Chu Nghị nhân lúc Khương Khương do dự, đặt bó hoa vào tay cậu ấy, rồi còn dám ôm Khương Khương, như thể cô đã đồng ý với hắn vây.

Khi Khương Khương trở về ký túc xá, giọng nói của cậu ấy run rẩy còn đôi mắt thì đẫm lệ.

Tôi khuyên Khương Khương nên tìm lúc nào đó để nói rõ với Chu Nghị.

Khương Khương nói rằng cậu ấy luôn quấn lấy tôi, làm phiền tôi nói chuyện yêu đương nên muốn cho tôi một chút không gian riêng tư.

Tên khốn nào đã nói vậy với Khương Khương?

Nhưng chuyện này đã kết thúc rồi, bây giờ Khương Khương đã là bạn gái của Chu Nghị. Chu Nghị có lý do chính đáng để đuổi tôi đi, để có thể tận hưởng thế giới hai người của bọn họ.

6

Khương Khương vốn nghĩ rằng yêu đương rất ngọt ngào, nhưng chẳng bao lâu cậu ấy lại cảm thấy không vui.

Cậu ấy nói rằng cảm thấy Chu Nghị đã thay đổi, cùng với người đã từng theo đuổi cậu ấy như hai người khác nhau.

Bởi vì ngủ quên mà lỡ hẹn, không còn để ý đến từng chi tiết như trước, sau khi cãi nhau sẽ đưa cho cậu ấy một chiếc túi hàng hiệu, còn nói rằng chẳng phải con gái đều thích mua túi sao?

Cậu ấy nói muốn chia tay với Chu Nghị, nhưng Chu Nghị lại yêu cầu gặp mặt, điều này khiến cậu ấy có chút sợ hãi.

Thế là tôi tình nguyện đi cùng cậu ấy.

Bởi vì tài xế taxi đi đường vòng nên chúng tôi đến trễ mười phút, Chu Nghị rất sốt ruột ném tàn thuốc ra khắp sàn nhà.

Đường hô hấp của Khương Khương rất nhạy cảm, khi ngửi thấy mùi khói sẽ ho khan. Chu Nghị theo đuổi Khương Khương lâu như vậy sao lại không biết?

Tôi và Chu Nghị đã cãi nhau, Khương Khương nắm tay tôi đứng cạnh bày tỏ lập trường, cuối cùng cuộc gặp gỡ kết thúc trong không vui.

7

Có lẽ chính sự có mặt của tôi đã khiến Chu Nghị nhận ra Khương Khương nghiêm túc muốn chia tay với hắn nên đã kiềm chế lại.

Hắn đã đăng trên trong vòng bạn bè rằng hắn muốn bỏ thuốc lá và yêu cầu bạn bè của hắn đừng hút thuốc trước mặt hắn.

Khương Khương đã vui vẻ một thời gian ngắn, có lẽ bọn họ còn cãi nhau, nhưng chỉ cần Chu Nghị chịu thay đổi thì mọi việc đều diễn biến theo chiều hướng tốt.

Nếu tôi không online thì sẽ không thấy bài đăng đó.

Ban đầu, tôi muốn tìm kiếm tin tức về một vụ bắt cóc để làm tài liệu tham khảo cho bài tập của mình, nhưng tôi tìm thấy một bài đăng "Tôi muốn giữ bạn gái bên cạnh mình mãi mãi, tôi nên làm gì đây?"

Thấy nó nằm ở thành phố này, tôi cảm thấy có chút bất an mà mở ra.

Người đăng chỉ nói rằng anh ta đang viết tiểu thuyết nên lên mạng tìm cảm hứng, những cách miêu tả của anh ta về nữ chính gần như giống hệt Khương Khương.

Tôi nhờ người kiểm tra lại địa chỉ IP thì thấy là trong ký túc xá nam của trường chúng tôi, nơi mà Chu Nghị đang sống.

Bây giờ tôi muốn nói cho Khương Khương biết Chu Nghị muốn bắt cóc cậu ấy, liệu Khương Khương có tin không?

Lần này Chu Nghị không thành công, rồi sẽ có lần sau nữa thì sao?

Tôi suy nghĩ hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không gọi cho Khương Khương.

Địch ở ngoài sáng tôi ở trong tối, nếu Chu Nghị cương quyết muốn làm, liệu Khương Khương có thể thoát khỏi hắn không?

Giống như tên côn đồ hồi học cấp ba đã dây dưa với Khương Khương vậy.

8

Tôi đã chuyển tiếp bài đăng của chủ topic kia và đưa ra cho hắn rất nhiều đề nghị, tất cả đều là những điều tôi đọc được trong tiểu thuyết.

Hắn đối với những đề nghị mà tôi đưa ra rất tin tưởng, đồng thời trao đổi với tôi rất nhiều chi tiết về vụ bắt cóc.

Sau khi biết về kế hoạch của hắn xong, mỗi ngày tôi đều ở bên Khương Khương và yêu cầu cậu ấy báo cáo vị trí của mình mọi lúc. Tôi có thể phát hiện ra sự mất tích của cậu ấy càng sớm càng tốt, sớm có thể giải cứu cậu ấy chỉ để cậu ấy chịu một chút khổ thôi.

Hôm đó Khương Khương kể rằng Chu Nghị mời cậu ấy đi ăn tối nhưng lại đưa cậu ấy đến thẳng một biệt thự ở ngoại ô. Ngày hôm đó, khi cậu ấy từ chối mọi cuộc gọi video từ tôi và chỉ trả lời tin nhắn, tôi biết rằng kế hoạch của Chu Nghị Nghị đã bắt đầu.

Thời gian đếm ngược để hắn rời xa Khương Khương mãi mãi cũng chính thức bắt đầu.

(Hoàn)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom