Cập nhật mới

Dịch Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền

Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền
Tác giả: Vân Phi Mặc
Tình trạng: Đang cập nhật

--- oOo ---


Văn án:

Vừa mở mắt, Lâm Diệp Nhi bi ai phát hiện mình trở thành một bé gái mồ côi nông thôn, bên người còn có hai tiểu hài tử. Trước mặt là căn nhà tranh tồi tàn tùy thời có thể sụp, một đám cực phẩm thân thích như lang như hổ.

May mắn 【 không gian 】 trên tay, ăn mặc không lo.

Cuộc sống vừa khởi sắc, cực phẩm thân thích lại nháo tới cửa.

Ta phi, tưởng ta là bánh bao mềm, tùy ý để các ngươi vuốt ve hay sao. Bàn tay vung lên, trực tiếp sút người ra cửa.

Làm làm ruộng, bắt quỷ, đuổi trừ tà......

Cuộc sống gia đình trôi qua mỹ mãn.

Chỉ là, nam nhân kia xảy ra chuyện gì.

Rõ ràng là cừu con ngốc manh, đảo mắt đã hóa thành sói xám.
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Xuyên Thành Cô Nhi


Tác giả: Vân Phi Mặc
Trong một gian cỏ tranh tàn tạ, gió lạnh lọt qua cửa sổ lạnh buốt, ở bên trong phòng, trên giường gỗ đơn sơ, một nữ hài đang nằm người gầy trơ xương, sắc mặt vàng như nến, đôi mô khô ráo tróc da. Đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt bất thình lình mở ra, một đôi mắt bình tĩnh, cơ trí, cực kỳ không hợp với biểu hiện non nớt trên khuôn mặt.

Con ngươi Lâm Diệp Nhi chợt lạnh, nhìn lên nóc nhà tồi tàn, trong mắt hiện lên một tia mê mang. Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, mày gắt gao nhăn lại.

Nàng đưa tay lên, nhìn đôi tay thô ráp không thuộc về chính mình kia, nhìn nhìn lại nơi ở đơn sơ xung quanh, cùng với giường gỗ dưới thân nằm sẽ sụp bất cứ lúc nào, trong óc hiện lên một ý niệm.

Nàng xuyên qua.

Không phải cái này, nàng nghĩ không ra loại khả năng khác có thể lý giải được những điều thấy trước mắt.

Lâm Diệp Nhi muốn đứng dậy, lại phát hiện thân thể này phi thường suy yếu, mềm mại vô lực, mà ngay cả bò sợ cũng làm không được.

"Tỷ tỷ, ngươi tỉnh." Một nữ hài nhỏ gầy đi đến mép giường, đầu thân không cân xứng, rõ ràng dinh dưỡng không đủ, duy nhất bắt mắt chính là đôi mắt sáng ngời kia, nhấp nháy nhấp nháy, đang nhìn chằm chằm nàng, trong mắt tràn đầy vui sướng, "Ngày hôm qua những người đó đều nói tỷ tỷ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Bọn họ muốn đem tỷ tỷ tiễn đi, ta đều đuổi bọn họ đi. Tỷ tỷ, ngươi không cần ngủ nữa được không?"

Khuôn mặt vàng như nến đầy ắp sự sợ hại cùng lo lắng, đôi tay nhỏ gắt gao cầm tay Lâm Diệp Nhi, giống như là sợ nàng sẽ ngủ tiếp.

Lâm Diệp Nhi trong lòng tự dưng đau xót, cố sức trở tay cầm đôi tay nhỏ nhắn kia, muốn làm đứa nhỏ an tâm, "Ân, sẽ không."

Lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh. Rất nhanh liền nghe được tiếng bước chân ầm ỹ, chậm rãi tới gần nhà ở. Tiểu gia hỏa vừa nghe, liền biết là ai tới.

Nâng khuôn mặt nhỏ, nàng vẻ mặt trịnh trọng nói: "Tỷ tỷ, đừng sợ, Tiểu Đoàn Đoàn đem người xấu đuổi đi." Nói xong, liền nhanh chân chạy ra bên ngoài.

Lập tức bên ngoài liền có tiếng của nữ hài cùng vài thanh niên.

"Tỷ tỷ đã tỉnh, các ngươi không thể mang nàng đi." Tiểu nha đầu giống như gà mái bảo vệ con chắn ở cửa nhà, không cho người tiến vào.

"Nha đầu, chớ có hồ nháo." Một lão già cất tiếng quở mắng.

"Nha đầu này lại bắt đầu ngớ ngẩn nói mê sảng. Người đã chết, sao có thể tỉnh lại. Nha đầu, ngươi nhanh lên tránh ra." Lần này vang lên là tiếng của một phụ nữ, giọng nói mang theo phần bất mãn cùng ghét bỏ.

"Các ngươi là người xấu, tránh ra, tránh ra. Ta sẽ không cho các ngươi mang tỷ tỷ đi." Tiểu gia hỏa đỏ mắt, căm tức nhìn nhóm người này, thân hình nho nhỏ che ở trước cửa, vẻ mặt kiên định.

"Tránh ra nhanh lên." Trong đó một nam tử trung niên có chút không kiên nhẫn, liền muốn động thủ xách con ngốc này đi.

Đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ truyền tới từ ngoài cửa.

"Các ngươi đang làm gì?"

Đứng ở cửa là một tiểu nam hài mười một hai tuổi gầy yếu vội vã chạy về phía bên này, thấy tiểu muội đáng thương vô cùng bị một đám người bức bách, tức khắc đỏ mắt, xông lên tiến đến, đem muội muội ra sau người, căm tức nhìn bọn họ.

Lâm Võ đang nhìn thấy Lí chính cùng nhị thúc công cũng đang tới gần đây, hỏa khí tức khắc không còn lớn như trước nữa, chỉ là ánh mắt vẫn căm giận nhìn về phía đôi phu thê trung niên kia, người nọ không phải ai khác, đúng là nhị thúc, nhị thẩm ruột thịt của bọn họ.

Phụ nhân trung niên nhìn thấy Lâm Võ, trong lòng thầm mắng một tiếng, vốn tưởng rằng tiểu nhãi con này ba bốn lần mặt trời lặn không trở về, chắc chắn là đã chết ở bên ngoài. Trùng hợp nha đầu kia cũng đã sinh bệnh tắt thở, trong nhà chỉ để lại một cái ngốc tử.

Hôm nay mời Lí chính cùng nhị thúc công lại đây, chính là muốn đưa nha đầu chết tiệt kia đi chôn, để bọn họ thu gian nhà tranh này làm tài sản trên danh nghĩa trưởng bối. Tuy nói nhà ở có chút tồi tàn, nhưng là dùng để làm chuồng gia súc cũng không tệ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Vô Sỉ Nhị Thẩm


Tác giả: Vân Phi Mặc
Nào biết thằng nhãi Lâm Võ còn trở lại, còn cố tình lúc này đã trở lại. Nếu là muộn thêm một chút nữa, nhà ở đã lấy được, bọn họ có rất nhiều biện pháp làm hắn không thể đòi lại.

"ngươi tới cũng đúng lúc, đại tỷ người đã đi rồi. Chúng ta đây là muốn chôn nàng, chớ có tiếp tục càn quấy nữa." Lão già bên cạnh đại thúc trung niên nói.

"Các ngươi nói cái gì?!" Thình lình xảy ra tin dữ, làm cho Lâm Võ choáng váng, trực tiếp ném đồ trong tay đi, vội vã chạy vào trong phòng.

Ngoài phòng người cũng đi theo tiến vào nhà chính, tự nhiên đập vào mắt là Lâm Diệp Nhi tựa tiếu phi tiếu (*) nhìn bọn họ, tất cả mọi người đều cả kinh.
(*) Cười như không cười

Lâm thị hét lên một tiếng, "Xác chết vùng dậy, xác chết vùng dậy." Bước lui vài bước, đụng trúng ngạch cửa, ngã ngồi trên mặt đất, những người khác cũng bị sợ tới mức không thể không lui lại mấy bước.

Lâm Diệp Nhi ho nhẹ vài tiếng, "Thím, đây là làm sao vậy?"

Lâm nhị thẩm chỉ tay vào Lâm Diệp Nhi, "Ngươi, ngươi......"

Ngày hôm qua rõ ràng nàng đã tận mắt thấy nha đầu chết tiệt kia tắt thở, sao có thể còn sống.

"Ta làm sao vậy, thím." Lâm Diệp Nhi dùng ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm làm Lâm nhị thẩm trong lòng phát lạnh.

"Ngươi rõ ràng đã chết."

"Nhị thẩm!" Lâm Võ phẫn nộ mà trừng nàng liếc mắt một cái, ánh mắt hung hãn Lâm nhị thẩm ngậm miệng. Lí chính cùng nhị thúc công nhìn nhau liếc mắt một cái, trong lòng cũng có chút nghi hoặc.

Tiểu nam hài thẳng sống lưng như tiểu đại nhân đối mặt với hai vị trưởng giả :"Nhị thúc công, Lí chính bá bá, tỷ tỷ của ta không có chuyện, phiền toái hai vị đi một chuyến."

Nhị thúc công cùng lí chính nhìn thấy người trên giường rõ ràng rất có nhân khí, Lâm nhị thầm sáng nay tự dưng lại thúc giục họ đến, sao có thể không biết trong lòng nàng đang tính toán chuyện gì, đối với hai người vợ chồng bọn họ lắc đầu trong lòng.

"Không đáng ngại, có chuyện gì lại đây tìm chúng ta là được."

Ở buổng trong nam nhân không nên ở lâu, nói liền đi ra ngoài, nhị thúc công thấy hai vợ chồng sững sờ ở nơi đó, không vui nói: "Còn không ra đi."

Sau khi tiến lí chính cùng nhị thúc công, Lâm Võ liền thấy ánh mắt của Lâm thẩm nhìn chằm chẳm vào thứ hắn mang về, nếu không cố kỵ Lâm Võ, sợ là đã tự mình động thủ lấy đồ về.

"Võ tử, đại tỷ ngươi không có việc gì, thím liền an tâm rồi. Ngươi mang thứ gì trở về sao, để thím nhìn xem." Nói liền muốn động thủ đưa tay tới, lại bị Lâm Võ chặn.

Đối mặt ánh mắt bất thiện của Lâm Võ, sắc mặt Lâm thị cũng là lạnh lùng, không khách khí nói: "Võ tử, ngươi đi ra ngoài lâu như vậy, ta vẫn luôn chăm sóc hai tỷ muội ngươi. Ngươi nhặt được thứ tốt, dù nói như thế nào cũng phải hiếu kính cho trưởng bối như ta."
Tiểu Đoàn Đoàn thở phì phì nói: "Đại Yến đem tỷ tỷ đẩy xuống sông, tỷ tỷ liền bị bệnh, Đại Yến là người xấu, các ngươi đều là người xấu."

Lâm Võ vừa nghe, tức khắc khí không đánh vừa ra tới. Hảo a, hắn không ở nhật tử, lại khi dễ các nàng trên đầu tới.

Lâm nhị thẩm tức khắc nổi giận, trừng mắt Tiểu Đoàn Đoàn, "Ngươi tên ngốc này, nói bậy gì đó. Võ tử, ngươi sẽ không tin tưởng lời nói của ngốc tử chứ."

"Nhị thẩm, nàng ấy không phải ngốc tử."

Lâm nhị thúc vỗ vỗ ống tay áo lão bà, ý bảo nàng đừng nói chuyện, cười nói với Lâm Võ, "Võ tử, nhị thẩm ngươi nghĩ sao nói vậy, ngươi đừng để trong lòng. Tỷ tỷ ngươi là không cẩn thận té xuống sông, A hồng trong thôn cũng thấy, ngươi không tin có thể đi hỏi một chút.

Ngươi đi ra ngoài mấy ngày nay, nha đầu Diệp Nhi kia liền bị bệnh, nhị thúc đã lấy một lượng bạc cho nàng xem bệnh, bốc thuốc tới. Hiện tại ngươi đã trở lại, tiền thuốc này ta cũng biết là ngươi không thể nào có được bây giờ.

Đừng nói nhị thúc không giúp ngươi, da hươu ngươi săn kia vừa đủ một lượng bạc, dù sao nó cũng nhỏ như vậy, đưa lên trấn bán cũng không được bao nhiêu tiền."
Mấy người tỏ ra hiền hòa vậy mới đáng sợ >.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Tiểu Đoàn Đoàn Bất An


Tác giả: Vân Phi Mặc
Lâm Phúc mới cùng Lâm thị hai người vừa lòng đi ra khỏi sân, Lâm thị trên mặt giấu không được ý cười, nghiêng đầu đối với đương gia nói: "Đương gia, vẫn là ngươi thông minh, tùy tiện nói hai câu, liền được một tấm da hươu. Tấm này đưa lên trấn trên cũng phải được nửa lượng bạc."

Lâm Phúc trừng mắt nhìn Lâm thị, "Nhỏ giọng một chút, ngươi sợ người khác không biết hay sao."

Lâm thị bị hắn trừng như vậy, ngượng ngùng im miệng, chỉ chốc lát sau lại nhỏ giọng lẩm bẩm nói:
"Đáng tiếc, hôm nay không lấy được căn nhà kia."

Lâm thị nghĩ đến căn nhà, vẫn là vẻ mặt căm giận.
Lấy được đồ tốt éo mất gì còn đòi JJ a (\ /)

Đều do Lâm Võ đáng chết, sớm không tới, muộn không tới, cố tình lúc này tới.

"Được rồi, chuyện nhà ở tạm thời cũng đừng suy nghĩ. Chờ thêm một đoạn thời gian, rồi xem xét lại cũng không muộn."

Lâm phúc biết rõ trong thời gian ngắn không thể xuống tay, không có lí do chính đáng, hắn cũng không thể ra với tay bọn họ, lại tránh miệng lưỡi của xóm giềng.

Mặt khác, Lâm Diệp Nhi vẫn luôn an tĩnh nằm ở trong phòng, tuy rằng không ở bên ngoài, vẫn nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện bên ngoài, trong lòng cũng đại khái hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của chính mình.

Bây giờ trong nhà, chuyện lớn chuyện nhỏ đều không có một cái trưởng bối ra mặt, ngược lại vị trưởng bối có thể làm chủ, nếu không phải trong nhà cha mẹ không có ở nhà, nếu không chính là không có.

Lâm Diệp Nhi nhìn tình hình trước mắt này, khả năng thứ hai là rất lớn. Nếu là như thế thì thật đúng là không xong.

Hiện tại nàng chiếm hữu thân thể này, hẳn là chủ nhân hôm qua liền đã chết, mà du hồn của nàng nhập vào đây.

Ai, nếu đã tới, cũng coi như là một loại duyên phận, chỉ là thân thể này quá yếu, có thể sống sót hay không cũng rất khó nói.

Lại nói, nàng không nghĩ chết lại một lần nữa. Chết đi cũng không biết còn có cơ hội đầu thai hay không.

Nói nàng suy yếu, thật ra phải nói là cực kì suy yếu. Có lẽ là nàng tỉnh đã lâu, thân thể có chút không chịu nổi, lại lâm vào hôn mê lần nữa.
Tình trạng này giống như là pin hết rồi có được một chút rồi tắt luôn vậy. Haizz, nàng số khổ thật -.-

Chờ nàng lại lần nữa tỉnh lại, chỉ cảm thấy thân thể có một ít sức lực, hơn nữa có thể cảm nhận được mát lạnh trên đầu. Nhè nhẹ khí lạnh, làm đầu nàng có chút choáng váng dần trở nên tỉnh táo.

Lâm Diệp Nhi nhìn người bên cạnh nằm cuộn lại, thanh lãnh trong mắt hiện lên một mảnh nhu sắc, cảm nhận được thân thể có chút sức lực, muốn ngồi dậy, nàng đã nằm trên giường rất lâu rồi.

Động tác của nàng đánh thức tiểu Đoàn Đoàn, vừa thấy nàng đã tỉnh, trong mắt tràn ngập nước mắt, khóc nhè lên án nói: "Tỷ tỷ, ngươi gạt ta. Ngươi lại ngủ lâu như vậy."

Tiểu gia hỏa hẳn là bị nàng hôn mê liên tục làm cho sợ hãi, lúc này, mũi nhỏ bị nghẹt, thanh âm nhu thanh nhu khí, nghe làm lòng người mềm như bông.

"Ta ngủ bao lâu?"

Tiểu gia hỏa giơ hai ngón tay, "Hai ngày, ca ca như muốn bị hù chết. Nếu mà vẫn chưa tỉnh lại, ca ca chuẩn bị ngày mai mang ngươi trấn trên tìm đại phu."

Lộc cộc lộc cộc mấy ngày chưa ăn cơm, bụng đã đói cực.

"Tỷ tỷ, ta lấy đồ ăn cho ngươi."

Tiểu gia hỏa nhảy xuống giường, vui sướng chạy đi. Chỉ chốc lát sau, tiểu gia hỏa thật cẩn thận đặt xuống một chén cháo ngô nóng hầm hập, mặt trên còn bày một viên lá cải.

Lâm Diệp Nhi nếm một ngụm, hương vị không phải thực ngon, nhưng thân thể này đói cực kỳ, ừng ực ừng ực húp vài miếng, chén cháo liền thấy đáy.

Tiểu gia hỏa cầm chén, lại thực nhanh bưng tới một chén.

Tiểu gia hỏa mắt trông mong nhìn cháo, cái miệng nhỏ không tự giác nuốt. Lâm Diệp Nhi chú ý tới, đem chén đưa tới trước mặt nàng, tiểu gia hỏa lắc đầu, nãi thanh nãi khí nói: "Không cần, tỷ tỷ uống. Uống no rồi, liền không ngủ được."
Tự nhiên thấy xúc động T.T
Chương sau là vui rồi mn ^^ *lau nước mắt*
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Linh Tuyền Tẩy Tủy


Tác giả: Vân Phi Mặc
"Tỷ tỷ, no rồi. Ăn không vô được nữa."

Tiểu gia hỏa chớp chớp mắt, giống như ở tự hỏi, suy tư nửa ngày, tiếp nhận chén, vui vẻ đem phần còn lại uống hết.

Lâm Diệp Nhi nhìn bộ dáng thỏa mãn của tiểu gia hỏa, lại nhìn thân hình gầy trơ xương của nàng, cảm thấy đáy lòng cực kì chua xót.

Tiểu gia hỏa lại bưng một chén thuốc đen ngòm, đưa đến trước giường nàng, chu cái miệng nhỏ hô hô thổi, chờ đến khi cảm thấy ấm, mới đưa chén lên trước mặt nàng.
Huhu, ta cũng muốn có một đứa em như vậy T.T

"Tỷ tỷ uống, uống xong là bệnh sẽ tốt thôi." Tiểu nha đầu nhấp nháy nhấp nháy mắt to nhìn nàng, tiểu dáng vẻ manh manh kia làm lòng Lâm Diệp Nhi ngứa ngáy, nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu nàng.

"Võ tử đâu?"

Từ ngày hôm qua bọn họ nói chuyện, nàng biết tên hai người này, cũng tránh cho nàng bị bại lộ chuyện xuyên qua chỉ có trong truyền thuyết này.

"Ca ca ra bên ngoài hái thuốc, chờ mặt trời xuống núi là ca ca có thể về nhà."

Tiểu gia hỏa nói rất rõ ràng, rất có tính hình tượng.

Tiểu gia hỏa rõ ràng thực thông minh, vì sao ngày hôm qua phụ nhân kia lại nói nàng là ngốc tử.

Thời gian không sớm không muộn, Lâm Võ đã trở lại, cùng hắn cùng trở về còn có đại phu. Đại phụ xác định nàng chỉ cần bổ dưỡng tốt là được, không cần phải đưa lên trấn làm gì. Nếu là nhà giàu có, có lẽ còn có thể dưỡng tốt, nhưng gia cảnh hiện tại có chút khó khăn.

Không bao lâu, Lâm Diệp Nhi lại cảm giác có chút muốn ngủ, xem ra thân thể này thực sự suy yếu.

Lúc này đây, Lâm Diệp Nhi mới vừa một lâm vào bóng tối, trước mắt liền xuất hiện một tầng đám sương mênh mông, nhìn toàn cảnh chung quanh, giống như là trong ánh mắt bịt kín một tấm màn, thấy không rõ.

Thanh âm nước chảy rì rầm từ trong sương mù truyền đến, nàng bước đến gần chỗ đó. Bỗng chốc, trước mắt thình lình trở nên rõ ràng, một hồ nước bắt nguồn từ một cái suối, thanh âm lúc này chính là từ đây mà ra.

Đang tới gần nước suối thì thân thể nặng nề như gánh ngàn cân của Lâm Diệp Nhi đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, linh hoạt. Nàng đi đến cạnh suối, hồ không lớn, chỉ như một vũng nước lớn mà thôi.

Một cỗ mùi hương nhàn nhạt tràn vào mũi, Lâm Diệp Nhi để sát vào ngửi ngửi, mùi hương chính là từ trong nước tràn ra, có lẽ là đã vì không thoát khỏi dụ hoặc của mùi hương, Lâm Diệp Nhi vốc một chút nước suối uống một ngụm, ngọt lành dư vị.

Bất tri bất giác, liền uống liên tiếp vài ngụm, thẳng đến khi bụng có khó chịu, vuốt cái bụng tròn trịa, Lâm Diệp Nhi ngả người trên mặt đất, đến cả động cũng lười.

Chờ đến khi Lâm Diệp Nhi lại lần nữa mở mắt thì đập vào mắt lại là nóc căn nhà tranh tồi tàn.
Đúng là một giấc mộng kì quái!

Nhưng mùi gì tại sao lại thúi như vậy.

Lâm Diệp Nhi vừa động thân mình, phát hiện thân thể này đã không có suy yếu như lúc trước nữa, thậm chí cảm thấy toàn bộ đặc biệt nhẹ nhàng, phảng phất như gánh nặng ngàn cân luôn đè nặng lập tức toàn bộ dỡ xuống.

Lâm Diệp Nhi ngửi ngửi, hương vị này giống như chính xuất phát từ trên người nàng thì phải. Nàng cúi đầu vừa thấy, thiếu chút nữa là hù chết bản thân. Tuy nói thân thể này hàng năm đều là xanh xao vàng vọt, nhưng là hiện tại toàn thân trên dưới giống như có một lớp đất bám lên, đen đen bẩn bẩn, giống như là từ hầm cầu bò ra tới.

Lâm Diệp Nhi vội vàng xuống giường, từ phòng bếp nội tìm được lu nước, dội nước lên người, bắt đầu tẩy rửa toàn bộ thân mình . Chờ đến khi nàng tắm xong, kinh ngạc phát hiện da thịt trắng nõn nà bóng loáng, làn da cực tốt, quả thực so với lột xác trứng gà chỉ có thể hơn chứ không kém.

Đây là có chuyện gì?!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Ban Ngày Gặp Quỷ


Tác giả: Vân Phi Mặc
Trái lo phải nghĩ, khả năng duy nhất có thể xảy ra chính là giấc mộng kì quái kia.

Dòng nước suối kia, cùng với thế giới sương mù mênh mông......

Giây tiếp theo, Lâm Diệp Nhi hoảng sợ phát hiện bản thân lại xuất hiện ở ngay nơi đó!

Sau vài giây chấn kinh, Lâm Diệp Nhi có một cái ý tưởng lớn mật, để nghiệm chứng suy nghĩ của nàng. Nàng làm vài lần thực nghiệm, cuối cùng phát hiện thật sự như thế.

Chỉ cần trong đầu có ý niệm, thì bản thân lập tức sẽ xuất hiện ở cái địa phương thần bí này. Nếu muốn trở lại thế giới hiện thực, cũng chỉ cần làm tương tự, lập tức liền sẽ trở về.

Nơi này giống như là một không gian thần bí độc lập, mà dòng suối này, chắc chắn là nguyên nhân tạo ra sự thay đổi đang kinh ngạc của thân thể này.

Lâm Diệp Nhi đặt mông ngồi dưới đất, cúi đầu nhìn một thân da thịt non mịn của mình, đầu lại một trận đau nhức. Từ trước, nằm mơ cũng muốn, hiện tại có, lại phải tìm biện pháp che giấu.
Ai, làm thế nào để trở lại bộ dáng trước kia?

một ý tưởng xẹt qua trong đầu nàng , đôi mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm hình ảnh ngược trong hồ nước, mặt hồ phản chiếu thân hình gầy yếu, tiểu nha đầu mặt vàng khô gầy, cả kinh đến nỗi ngơ ngác cả nửa ngày.

Nàng không nhịn được nhéo nhéo mặt, không có bất luận sơ hở gì. Nếu không phải đã từng thấy thân hình lúc trước trắng nõn như ngọc, bộ dáng phấn điêu ngọc trác, cơ hồ nàng nghĩ là mình bị hoa mắt.

Ta phi, cái không gian này cũng thật là trâu bò. Bất quá, nàng thích.

Lâm Diệp Nhi vừa bước ra khỏi không gian, lập tức bưng tới một chậu nước, nhìn thấy thân hình giống như của nguyên chủ lúc trước, tảng đá lớn trong lòng tức khắc rơi xuống.

Lúc này, nàng bỗng dưng chú ý tới ngực lại xuất hiện một đóa hoa mai diễm lệ, giống như là hoa thật, tươi mới, yêu diễm.

Nàng ngốc lăng trong nháy mắt, đột nhiên trong óc giống như là bị bổ một phát, một trận đau đớn, một lượng khổng lồ kí ức không hẹn mà ập tới.

Một vài hình ảnh như một dòng điện xẹt qua trong đầu nàng.

Nàng biết đây là ký ức thuộc về thân thể này.

Nguyên chủ cùng chính mình có tên giống nhau, Lâm Diệp Nhi. Lúc Lâm Diệp Nhi chín tuổi, phụ thân săn thú không cẩn thận té xuống núi mà chết, mẫu thân không quá hai năm cũng chịu không nổi mà đi theo. Thân thích Lâm gia không ai muốn chịu trách nhiệm nuôi dưỡng ba tỷ muội bọn họ, cuối cùng năm ấy Lâm Diệp Nhi mười một tuổi một mình mang theo đệ đệ chín tuổi cùng muội muội ba tuổi tự kiếm sống

Trong nhà nguyên bản có năm mẫu ruộng tốt, hiện tại bị nhị thúc cùng tam thúc lấy mất, mỗi năm bọn họ sẽ đưa một lượng lương thực nhất định tới đây, nhưng căn cứ vào ký ức của Lâm Diệp Nhi, mỗi lần đều là thiếu cân thiếu lạng, đặc biệt là nhị thúc, có lúc còn đưa cải trắng nói là để thay thế.

Cũng may Lâm Võ thân thủ tốt, thường xuyên vào trong núi săn thú, ba người mới không đến nỗi đói chết.

Lâm Diệp Nhi tiếp nhận ký ức xong, biết thân thể nguyên chủ lúc đầu không có đóa hoa mai kia, hiển nhiên đóa hoa này là nàng tới mới có.

Hoa mai?

Lâm Diệp Nhi nghĩ tới bản thân luôn đeo một miếng ngọc bội gia truyền, nhưng lại không phải là hoa mai.

Chẳng lẽ là viên ngọc bội kia biến thành? Lâm Diệp Nhi lắc lắc đầu, nghĩ không ra nguyên do khác.

Đã biết không rõ, dứt khoát cũng không suy nghĩ vớ vẩn. Nàng xuống giường, bắt đầu đánh giá căn nhà của chính mình, từ trong ra ngoài nhìn một lần, đúc rút lại còn bốn chữ, nhà chỉ có bốn bức tường.

Nghèo đến nỗi sợ là lão ăn mày cũng ghét bỏ.

Lâm Diệp Nhi vừa bước ra khỏi nhà, liền thấy tiểu gia hỏa đang bưng thùng nước mà với sức nàng ấy hiện tại không thể nào làm được, đang cố di chuyển về phía trước.

Lâm Diệp Nhi vốn muốn xông lên trước hỗ trợ, lại đứng ngốc ở nơi đó, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi phu thê trung niên đứng gần Tiểu Đoàn Đoàn, chỉ là thân hình bọn họ trong suốt, không thấy rõ ràng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Ưng thuận Hứa Hẹn


Tác giả: Vân Phi Mặc
Hai vợ chồng kia không phải là người!

Quỷ, từ này lập tức xuất hiện bên trong óc nàng.

Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, cho dù dưới ánh mặt trời, nàng cũng cảm thấy sân lạnh căm căm.

Hai người kia cũng chú ý tới nàng, hai người động tác nhất trí bay về phía nàng.

"A!" Lâm Diệp Nhi theo bản năng hét lên một tiếng.

Nhưng nàng cũng chỉ theo bản năng hét lên, thực ra trong lòng cũng không có bao nhiêu sợ hãi.

Tiểu Đoàn Đoàn nghe được tiếng kêu của tỷ tỷ, đặt thùng nước sang một bên, bạch bạch chạy đến trước mặt nàng, thấy nàng sợ hãi nhìn bọn họ, nghiêng đầu xem xét bmtộ chút, lại cười ngọt ngào với đôi vợ chồng kia.

"Tỷ tỷ, ngươi cũng có thể nhìn thấy cha cũng mẫu thân." Tiểu Đoàn Đoàn thực vui vẻ, rốt cuộc có người giống nàng, có thể nhìn thấy cha cùng mẫu thân.
Lí do gọi ngốc tử là đây chăng?

Lâm Diệp Nhi mở nửa con mắt, nhìn thấy bọn họ tựa hồ bởi vì chính mình sợ hãi, không có tiếp tục tiến lên phía trước. Nàng cũng cảm nhận được hai người đối với mình không có ác ý, lá gan dần dần lớn lên.

"Các ngươi là cha mẹ Tiểu Đoàn Đoàn?"

Hai người tựa hồ không thể nói chuyện, chỉ là gật gật đầu.

Tiểu Đoàn Đoàn hoang mang nhìn nhìn phu thê Lâm thị, lại nhìn nhìn Lâm Diệp Nhi.

"Thực xin lỗi, chiếm cứ thân thể nữ nhi của hai người. Mà thực tế, khi ta tới đây, nữ nhi của các ngươi hẳn đã chết." Nàng từ nơi khác đến, đối với cha mẹ nguyên chủ vẫn phải cho bọn họ một chút công đạo, tuy nói hai người có khả năng đều biết rõ ràng, nhưng là nên nói cho rạch ròi.
Vợ chồng hai người gật gật đầu, hai người chỉ vào Tiểu Đoàn Đoàn, lại chỉ vào chính mình.

"Ý ngươi là muốn ta hảo hảo chiếu cố bọn họ?"

Vợ chồng hai người gật đầu.

"Đây là ta nên làm. Nếu ta chiếm cứ thân thể nữ nhi của hai người, ta chính là đại tỷ của bọn họ. Ta sẽ chiếu cố hảo bọn họ, nuôi nấng bọn họ trưởng thành."

Vợ chồng hai người cười yên tâm. Nháy mắt, thân hình bọn họ lấy mắt thường có thể thấy được đang dần. Lâm Diệp Nhi thấy tình thế, một tay ôm Tiểu Đoàn Đoàn vào trong ngực, che khuất mắt nàng.

Gần lúc sắp biến mất, mơ hồ nghe được một tia thanh âm:
"Cảm ơn."

Đôi vợ chồng này sau khi chết, không bỏ xuống được hài tử, mới dùng loại hình này để đi theo bên người bảo vệ chúng.

Có thể thấy được, đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Lâm Diệp Nhi buông tay ra, Tiểu Đoàn Đoàn nâng đầu nhỏ, nghiêng đầu đi tìm cha mẹ, không có nhìn thấy, không khỏi nhìn về phía nàng, "Tỷ tỷ, cha cùng mẫu thân đâu?"

"Bọn họ đi rồi, đi về nơi rất xa rất xa."

"Bọn họ sẽ trở về sao?"

Vốn định nói sẽ không, nhưng nhìn thấy ánh mắt cực nóng như khát cầu hạnh phúc kia, cuối cùng......
"Có một ngày sẽ trở về."

Lúc này, cánh cửa bằng rào tre vừa mở ra, chỉ thấy một thân hình nho nhỏ đang gánh một gánh ước chừng gấp ba bốn lần hắn bước vào sân.

Lâm Diệp Nhi tiến lên hỗ trợ, đặt gánh xuống. Nhìn vai hắn hằn vết đỏ vì gánh nặng, trong lòng từng đợt đau xót.

"Có đau hay không?" Lâm Diệp Nhi dùng tay nhẹ nhàng xoa đầu vai hắn.

Lâm Võ cười hắc hắc, lộ ra hai răng nanh đáng yêu, "Không đau. Tỷ, ta hôm nay bắt được một con gà rừng, vừa lúc có thể tỷ tẩm bổ một chút."

Ở trong trí nhớ, mỗi lần săn được cái gì, bọn họ đều luyến tiếc ăn, đem lên trấn trên bán, sau đó đổi chút gạo và mì hoặc là tiền bạc.

Một lần kia, Lâm Võ ở trong rừng ngồi xổm vài ngày có được một tấm da hươu, vốn dĩ có thể đổi chút ngân lượng mua lương thực, lại bị nhị thúc lừa gạt qua.

Lâm Diệp Nhi vẫn luôn hoài nghi nhị thúc keo kiệt kia, căn bản là không bỏ ra tiền bạc.

Lại nói, trong trí nhớ nguyên chủ hoàn toàn không có ấn tượng, mà Tiểu Đoàn Đoàn còn quá nhỏ, cũng không hiểu, chỉ có thể tiện nghi nhị thúc vô lương kia.
Haizz 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Công Năng Chữa Trị


Tác giả: Vân Phi Mặc
Gà rừng, nàng không cần bổ, nhưng là nhìn huynh muội bọn họ hai người thân hình gầy còm do dinh dưỡng không đủ, quyết định giết gà rừng ăn. Ăn trước đã, sau đó lại nghĩ cách.

Chầu cơm này, Lâm Diệp Nhi chuẩn bị tự mình động thủ, nhưng hai người Lâm Võ cùng Tiểu Đoàn Đoàn sống chết không đồng ý, vì không muốn phụ hảo ý của hai tiểu gia hỏa, nên tùy ý để bọn họ làm.

Ba người đi vào phòng bếp, lúc nàng kiểm tra lu gạo thì bên trong chỉ còn lại có non nửa chén gạo, nhìn nhìn lại trên giá, chỉ có mấy cái bánh bột bắp đen tuyền mà thôi.

Loại đồ vật này là dùng gạo đen làm, loại này không giống như ở hiện đại, mà là một loại lương thực phụ. Chỉ có những người nghèo khó không có gì ăn, mới ăn cái này. Loại này ăn nhiều, dễ dàng táo bón, hương vị cũng không tốt.

Ở trong nồi còn có một chén cháo, nói là cháo, kỳ thật đều là nước nhiều gạo ít, trên mặt có vài miếng lá cải, cháo như vậy trước kia cha mẹ Lâm gia lúc nào cũng thường ăn, hiện tại là rất ít khi được ăn.

Hiện tại trong nhà không có đồ ăn, trong nhà còn một chút gạo cũng vì nàng sinh bệnh mà đã xài gần hết.

Xem ra nàng phải nghĩ biện pháp, kiếm tiền cải thiện điều kiện gia đình. Nàng sợ là cháo gạo cũng không ăn được, càng miễn bàn đến cái loại bánh bao đen thui kia.

Lâm Diệp Nhi ở một bên nhìn, hai người đem gà xử lý sạch sẽ, cắt thành khối, để vào trong nồi, cho nước vào, sau đó liền nấu như vậy.

"Các ngươi không bỏ gia vị sao?" Lâm Diệp Nhi kỳ quái hỏi một câu.

Huynh muội hai người ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ nhìn nàng, "Gà không phải vẫn luôn nấu như vậy sao?"

Lâm Diệp Nhi lật lại ký ức nguyên chủ, quả nhiên như thế.

Nguyên chủ trước kia nấu cơm, chỉ là đem đồ vật bỏ vào trong nước, nấu chín là được. Loại hình thức nấu cơm này, tựa hồ toàn bộ thôn đều là như thế.

Đến nỗi, gia vị gì đó không có, nhiều nhất cũng chỉ là cho chút muối.

Thật là, ăn kiểu này thực đủ đơn giản thô bạo.

Nhưng ăn thế quả là thiếu cảm giác a!

Gà rừng đã ngon sẵn rồi, chỉ cần thêm chút muối, hương vị vẫn tươi ngon như cũ, thậm chí khi còn chưa nấu xong, Tiểu Đoàn Đoàn đã mắt trông mong nhìn nồi thịt gà, ngửi được mùi hương, nước miếng đều đã chảy ra.

Tỷ đệ muội ba người đã thật lâu không có ăn qua vị thịt, đêm nay gà rừng thỏa mãn điều đó, ăn đến lúc bụng ba người đều căng tròn, sau khi ăn xong, ngay cả Lâm Diệp Nhi đều là vẻ mặt chưa đã thèm.

Hương vị gà rừng thật sự thực tươi ngon, thậm chí có lẽ là ngon hơn bất kì món nào trước đây.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Lâm Võ lại lên núi săn thú. Lâm Diệp Nhi ở trong sân nghĩ biện pháp kiếm tiền, Tiểu Đoàn Đoàn nằm trong lòng tỷ tỷ, hai người híp mắt phơi nắng.

Tiểu Đoàn Đoàn đột nhiên hô ra tiếng: "Tỷ tỷ, chim kìa, chim kìa."

Trong sân không biết khi nào một con chim nhỏ nằm bị thương, hơi thở thoi thóp nằm trên mặt đất.

"Chim nhỏ làm sao vậy?" Tiểu Đoàn Đoàn nhìn con vật vẫn không nhúc nhích trên mặt đất.

Lâm Diệp Nhi lật xem một chút, phát hiện cánh chim bị thứ gì đánh trúng, cánh chim đã thấm đầy máu tươi.

"Chim nhỏ bị thương."

"Vậy nó sẽ chết sao?" Tiểu gia hỏa tựa hồ đối với cái chết rất để ý, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Xem ra nguyên chủ tử vong làm Tiểu Đoàn Đoàn có bóng ma tâm lý, Lâm Diệp Nhi đem Tiểu Đoàn Đoàn ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: "Sẽ không, tỷ tỷ đem nó cứu sống."

Lâm Diệp Nhi thừa dịp lực chú ý Tiểu Đoàn Đoàn đang ở trên chú chim, từ trong không gian lấy ra một chút nước suối đặt trong lòng bàn tay, để chim nhỏ uống.

Nước suối có thể chữa trị cho nàng, vậy chắc có thể chữa có động thực vật khác.

Đột nhiên, trong đầu Lâm Diệp Nhi linh quang vừa hiện, đôi mắt chợt tỏa sáng.

Chim nhỏ có thể được chữ lành, thực vật có phải hay không cũng có thể.

Lâm Diệp Nhi hứng thú tức khắc nổi lên, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm con vật trên mặt đất. Không bao lâu, chim nhỏ nguyên bản chỉ còn thoi thóp bỗng chốc trở nên tràn đầy sức sống.

Lâm Diệp Nhi nhìn lại chú chim giương cánh bay cao lần nữa, ánh mắt trở nên nóng rực. Tiểu Đoàn Đoàn vui vẻ vỗ tay, Lâm Diệp Nhi trong lòng ngứa ngáy, đã gấp không chờ nổi muốn nghiệm chứng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Làm Thực Nghiệm


Tác giả: Vân Phi Mặc
Lâm Diệp Nhi nghĩ đến sau nhà còn một chút đồ ăn, chỉ là những những cây cải trắng đó, vừa thấy đã biết sẽ không lớn được bao nhiêu. Lâm Diệp Nhi chuẩn bị dùng mấy viên làm thực nghiệm, đem pha chế nước suối thành nước tưới cho cây.

Tiểu Đoàn Đoàn tò mò ở một bên nhìn, thỉnh thoảng còn giúp tỷ tỷ lấy nước. Theo một hồi, Tiểu Đoàn Đoàn mệt nhọc, Lâm Diệp Nhi đặt tiểu gia hỏa lên trên giường, tung ta tung tăng chạy đến hậu viện nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm một hồi lâu, một chút biến hóa cũng không có, vẫn là bộ dáng uể oải như cũ.

Lâm Diệp Nhi có chút thất vọng, bất quá thực mau liền bình thường trở lại.Thứ nước này có thể cải thiện thể chất, lại có thể chữa miệng vết thương, quả thật đã là trời cao ban ân.

Lâm Diệp Nhi nghĩ đến Lâm Võ cùng Tiểu Đoàn Đoàn đều là bộ dáng gầy yếu dinh dưỡng không đủ dài ngày, thân thể khẳng định không thế nào tốt được. Ở trong ấm trà cho chút nước suối, không dám cho nhiều, nếu là hai người đột nhiên có sự thay đổi lớn, khẳng định sẽ làm cho người khác chú ý, cũng sẽ dọa đến bọn họ. Chậm rãi thay đổi một chút, mới không làm cho người khác chú ý.

Lâm Diệp Nhi nhìn thấy lu nước trong phòng bếp không còn nước, cầm thùng nước đến giếng nước ở sau nhà múc nước, ngạc nhiên phát hiện mới vừa rồi cải trắng đang bộ dáng uể oải, hiện tại trở nên tràn đầy sức sống, bộ dáng như được chăm sóc tốt, nhìn liền cảm thấy ăn ngon.
Đối với chuyện này, Lâm Diệp Nhi cảm thấy thực vui vẻ.

Nước suối đối thực vật cũng có tác dụng, chỉ là vấn đề thời gian, phỏng chừng cũng do pha loãng nên hơi chậm.

Nhưng nàng cũng không chắc có phải nồng độ quyết định thời gian biến hóa của thực vật hay không. Để nghiệm chứng, Lâm Diệp Nhi bắt đầu pha loãng nhiều kiểu, tưới từng loại cây phân biệt, sau đó ghi nhớ thời gian.

Một thời gian sau lại quan sát chúng nó mọc như thế nào.

Trừ lần đó ra, Lâm Diệp Nhi chuẩn bị tìm thật nhiều thứ để kiếm chứng nước kia có bao nhiêu tác dụng. Không biết hạt giống gieo xuống đất bao lâu sẽ thành cây con.

Lâm Diệp Nhi từ trong nhà tìm được một ít hạt giống cất trữ. Đem hạt giống đến hậu viện, sau đó tưới nước pha nước suối tỉ lệ khác nhau. Đồng thời, còn có loại ngâm trong nước.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ chu toàn, mặt trời cũng đã dần xuống núi, lúc này Lâm Võ cũng sắp trở lại. Lâm Diệp Nhi nhìn phòng bếp chỉ có mỗi muối là gia vị, thở dài một hơi, không bột đố gột nên hồ.

Trong nhà nghèo không có gì khác, cũng chỉ đành ăn tạm như vậy.

Tiền, tiền, tiền...... Lâm Diệp Nhi hiện tại bức thiết muốn kiếm tiền, không nói đại phú đại quý, ít nhất cũng phải đạt mức ăn no mặc ấm mới được.

Lâm Diệp Nhi đến hậu viện hái được hai củ cải trắng, sau đó đem gạo được ngâm trong nước linh tuyền trước đó lên, bắt đầu nấu cơm.

Lâm Võ sau khi về nhà đã thấy một bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn, "Tỷ, đệ không phải đã nói là đợi đệ trở lại mới nấu sao."

"Tỷ tỷ đã tốt rồi, đệ không cần lo lắng."

Lâm Diệp Nhi nhìn bộ dáng đệ đệ giống như tiểu đại nhân, trong lòng vừa đau lòng lại vừa vui mừng.

"Chắc hẳn là mệt mỏi rồi đi! Uống một chút nước cho đỡ khát."

Lâm Diệp Nhi múc một chén nước đưa cho Lâm Võ. Lâm Võ uống lên hai ngụm lớn, nói thầm một câu, "Hôm nay nước có chút ngọt."

"Là do đệ quá khát mà thôi." Lâm Diệp Nhi cười nói, "Đệ đi kêu muội muội lên ăn cơm."

Nhìn đồ ăn trên bàn, Lâm Võ ăn thử một chút cơm, trên mặt lộ ra thần sắc quái dị, lại ăn thêm một miếng nữa, như là một xác nhận cái gì đó.

"Kỳ quái hôm nay gạo chỉ nghẹn yết hầu một chút, ăn còn có chút ngọt." Lâm Võ kỳ quái lẩm bẩm.

Gạo đen tương đối thô, khá giống với trấu hiện đại, lúc ăn vào sẽ dễ nghẹn ở yết hầu, loại thức ăn này nhà giàu đểu cho cho gia súc ăn. Chỉ có những nhà khó khăn quá mức mới dùng để ăn.

Tiểu Đoàn Đoàn ăn rất ngon miệng, "Ăn ngon, ăn ngon. Đồ ăn tỷ tỷ nấu là ngon nhất."

Công dụng của linh tuyền này quả thật tốt hơn nhiều so với những gì nàng tưởng tượng.
Bất quá, như thế cũng tốt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Lên Núi Tìm Lương Thực


Tác giả: Vân Phi Mặc
"Đệ đệ, ngày mai đệ lên núi sao?"

"Ân. Hôm nay không có thu hoạch gì, ngày mai lại vào núi nhìn xem, chứ lại sắp đến mùa thu hoạch rồi. Ngoài ruộng sắp đến lúc nhiều việc, sẽ không có thời gian đi. Chờ đến mùa đông thì con mồi sẽ không còn. Hiện tại chuẩn bị sớm một chút, cố gắng tích cóp chút tiền, mùa đông năm nay trải qua cũng tốt hơn."

"Ngày mai tỷ cũng muốn lên núi với đệ."

Người xưa nói rất đúng, dựa núi ăn núi, cũng nên đi nhìn xem liệu có cái gì có thể ăn hay không.
"Tỷ, tỷ bệnh mới khỏi, vẫn là chờ mấy ngày nữa rồi đi. Trong núi nhiều mãnh thú, một mình đệ đi là tốt rồi." Lâm Võ nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp phản đối.
Ta cảm giác như Lâm Võ đang đá xéo Diệp Nhi nhà chúng ta là đồ phiền phức ^^

Trong nhà cũng không còn nhiều thứ để ăn, Lâm Diệp Nhi kiên định muốn lên núi xem xét tình hình.

"Đệ cứ yên tâm. Ta nhất định sẽ chiếu cố bản thân thật tốt, lại nói còn không phải có đệ ở một bên bảo vệ. Ngươi cũng nói, hiện tại phải cố gắng tích cóp chút tiền, nếu không mùa đông liền khó khăn. Ta muốn lên núi, là để xem có thể hái chút rau dại."

Mỗi năm mùa đông, đều là thời kì gian nan của bất kì nhà nào. Thời tiết quá lạnh, nếu không kiếm được cái gì để sống, ăn cũng ăn không đủ no, thời kì giáp hạt, trên đói khổ dưới lạnh lẽo, thường xuyên có thể nghe được nhà ai có người đói chết hoặc là lạnh chết.

Lâm Võ vẫn không đồng ý, nhưng trong giọng nói có chút buông lỏng, "Hiện tại cũng không có rau dại, căn bản là đã bị hái hết."

"Đi tìm xem, còn hơn là nằm dài ở nhà."

Lâm Võ thấy tỷ tỷ kiên trì, cũng biết nàng lo lắng. Sinh bệnh mấy ngày nay, đã tiêu gần hết số tiền tích được lúc trước, nếu không cố gắng kiếm thêm tiền, năm nay mùa đông liền khổ sở.

Lâm Võ bất đắc dĩ chỉ có thể gật đầu, "Vậy được. Nhưng khi vào trong núi, tỷ phải nghe lời ta, nhất là không được chạy loạn."

"Ta bảo đảm." Lâm Diệp Nhi thật nhanh bảo đảm, chỉ sợ hắn đổi ý, "Ta tuyệt đối sẽ không tạo thêm phiền phức cho đệ."

"Muội cũng muốn đi." Tiểu Đoàn Đoàn la hét.

Tiểu gia hỏa hiện tại rất dính Lâm Diệp Nhi, Tiểu Đoàn Đoàn bây giờ còn nhỏ, để nàng một mình ở nhà, hai người cũng không yên tâm, liền cũng đồng ý cho nàng đi theo.

Ăn xong bữa cơm này, tuy nói không phải thịt cá, ba người lại cảm thấy thư thái. Cơm nước xong, dọn dẹp lai một chút, lại chuẩn bị đồ đạc lên núi, ba người nghỉ ngơi, đi ngủ sớm.

Ngày hôm sau, lúc trời đang còn tờ mờ sáng, Tiểu Đoàn Đoàn liền lôi kéo Lâm Diệp Nhi, kéo nàng ra khỏi giấc mộng. Sáng sớm bọn họ đã ăn chút bánh bao đen, sau đó bọc sáu cái lại, mang theo một chút nước, coi như là chuẩn bị cho bữa trưa. Đem công cụ đã chuẩn bị tốt tối hôm qua mang lên, nhờ ánh trăng đi về phía rừng rậm.

Trời còn chưa sáng, mọi thứ như được bao phủ bởi một tầng sương, hơi nước mênh mông, mang theo một tia mờ ảo, không rõ ràng. Lúc ba người vào núi, chân trời mới dần dần có tia sáng, ánh sáng bắt đầu lan tràn, xua đi sương mù mênh mông.

Lâm Diệp Nhi quay đầu nhìn liếc mắt sơn thôn ở nơi xa, khói bếp lượn lờ, đám sương dần tan, thôn trang như ẩn như hiện, bốn phía là rừng xanh ngút ngàn, nông trại ở giữa, ruộng tốt, dưới tia nắng ban mai nghiễm nhiên trở thành một bức tranh sơn thủy tuyệt mĩ.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Diệp Nhi bị làm cho ngây người. Bức họa này, dù bao lâu Lâm Diệp Nhi đều chưa từng quên mất, nó vẫn luôn ẩn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng nàng.

"Tỷ tỷ đang nhìn cái gì a?"

Thanh âm của Tiểu Đoàn Đoàn kéo suy nghĩ của nàng về, Lâm Diệp Nhi thu hồi ánh mắt, "Không có gì."

Tỷ muội hai người đều không thông thạo đường núi, Lâm Võ dặn dò nói: "Sau khi vào núi, hai người tận lực theo sát đệ."

Lâm Võ tận lực lựa chọn đường tốt nhất.

"Đã biết, ca ca." Tiểu Đoàn Đoàn vui vẻ đáp lời.

Trên núi không có đường, đều là theo cảm tính mà đi. Lâm Diệp Nhi vốn định nhìn xem có thể hay không tìm chút rau dại linh tinh, phát hiện đúng như lời Lâm Võ nói, đã sớm bị thôn dân lân cận hái hết.

Ba người đi hết một buổi sáng, không có thu hoạch gì, trong nhà lại không có gì ăn, rơi vào đường cùng, chỉ có thể vào sâu trong núi, nếu là lại tìm không thấy, chỉ có thể trở về. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Nấm Dại


Tác giả: Vân Phi Mặc
Đi đường suốt một buổi sáng, Tiểu Đoàn Đoàn có chút chịu không nổi, Lâm Diệp Nhi lại một chút cảm giác cũng không có. Lâm Võ cũng đã nhìn ra thân thể Lâm Diệp Nhi thật sự tốt.
"Đi thêm một đoạn đường nữa, nếu vẫn không có gì, chúng ta chỉ có thể quay trở về." Ba người ngồi ở gốc cây đại thụ gần đó lấy ra bữa trưa đã chuẩn bị.
Lâm Diệp Nhi nhìn đại thụ che trời, sum xuê, loại cây như thế này ở hiện đại đúng là tìm đỏ mắt cũng không thấy. Lâm Diệp Nhi nhìn đến cách đó không xa, loại địa phương này hẳn là có nấm.
Lâm Diệp Nhi nói với hai người: "Ta qua bên kia nhìn xem."
Tiểu Đoàn Đoàn đi theo đứng dậy, nhắm mắt đi theo sau nàng.
Lâm Võ nhìn về phía cây gỗ đổ xuống nơi đất trống, nói, "Hai người phải chú ý, có việc liền kêu đệ. Đệ đi qua bên đó nhìn xem có gì có thể mang về hay không."
"Một canh giờ sau, ở chỗ này tụ họp."
"Được."
Ba người tách ra, Lâm Võ không dám đi xa, vì sợ các nàng gặp nguy hiểm, bản thân lại tới không kịp. Lâm Diệp Nhi cùng Tiểu Đoàn Đoàn hai người chỗ cây ngã xuống kia, trên mặt đất quanh năm suốt tháng tích lũy lá rụng, người dẫm lên đi lên rất mềm mại, giống như là đạp lên nệm cao su vậy, có co có dãn.
Cây cối đã như vậy nhiều năm, trong không khí cũng phảng phất mùi nấm mốc. Lâm Diệp Nhi đến gần , kinh ngạc phát hiện ở đây có rất nhiều nấm.
Lâm Diệp Nhi trong lòng vui mừng, vội vàng chạy đi hái, Tiểu Đoàn Đoàn lại kêu la nói: "Không thể ăn, không thể ăn, bụng sẽ đau."
A!
Lâm Diệp Nhi chợt dừng động tác.
Lâm Diệp Nhi soát lại ký ức nguyên chủ, hai năm trước đại hạn, trong thôn có người thật sự đói đến hoảng, hái thứ này ăn, ăn liền chết.
Người trong thôn ai ai cũng biết thứ này nhưng chưa từng có người dám ăn. Bởi vì biết ăn cái này đã có người chết, cho nên các thôn dân dần dà đều là kính nhi viễn chi (*). Trước hai năm thật sự là đói đến hoảng, có người nhịn không được ăn, cuối cùng trực tiếp độc chết.
(*) Kính trọng từ xa. Trong trường hợp này là chỉ nhìn chứ không dám ăn.
"Tỷ tỷ biết cái này không thể ăn, nhưng không phải loại nào cũng thế. Những loại xinh đẹp diễm lệ đều là có độc, còn những cây giống trên tay tỷ là không có độc, có thể ăn." Lâm Diệp Nhi giải thích nói.
Càng đẹp thì càng độc ^^
Tiểu Đoàn Đoàn nhíu lại mày, vẻ mặt ngây thơ nhìn nàng, ở trong lòng Tiểu Đoàn Đoàn, nếu tỷ tỷ nói có thể ăn được, vậy thật sự là có thế.
"Muội giúp tỷ hái những cây như thế này, loại khác thì không cần."
Lâm Diệp Nhi khi đi huấn luyện sinh tồn đã học qua cách phân biệt nấm. Lại nói, sau đó nàng cũng thường xuyên cùng bà ngoại lên rừng hái nấm, cũng có không ít kinh nghiệm. Nói có thể phân biệt toàn bộ thì thật không dám, nhưng là những cây trong tay nàng, chính là những cây nàng thường hái cùng bà ngoại.
Loại thực vật này không có người dám mơ ước, nhưng thật ra làm nàng có cơ hội. Hai người hái được một lúc đã đầy túi. Đến lúc các nàng sử dụng hết tất cả các túi, mà vẫn còn một khoảng chưa hái xong.
Không còn đồ để đựng, hai người đành phải dừng tay, nhìn xem thời gian cũng không sai biệt lắm, hai người khệ nệ xách một túi lại một túi. Lâm Võ còn chưa có trở về, hai người đành ngồi ở gốc cây cũ chờ hắn.
Không bao lâu, liền nghe được tiếng sột sột soạt soạt gần đây, hai người cảnh giác nhìn rừng cây phía trước, một hình bóng quen thuộc xuất hiện ở trước mặt các nàng.
Lâm Võ cầm trên tay hai con gà rừng, vẻ mặt vui mừng đi tới, nhìn hai người đầy những túi cũng lại càng vui mừng hơn. Nhưng đến khi nhìn vào túi, mày liền nhăn lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Cái Này Có Thể Ăn


Tác giả: Vân Phi Mặc
"Tỷ, cái này không thể ăn."
Lâm Diệp Nhi chỉ có thể lại giải thích một lần, "Ta trước kia đã thấy qua rồi, loại nấm này nấu canh, ăn cũng rất ngon, không trúng độc." Nàng bảo đảm nhiều lần, Lâm Võ vẫn như cũ bán tín bán nghi.
Lâm Võ lo lắng sốt ruột, Tiểu Đoàn Đoàn nhưng thật một lòng tin tưởng tỷ tỷ, hái nấm đến thực vui vẻ. Lâm Diệp Nhi biết vụ ăn nấm chết người đã ăn sâu bén rễ trong lòng hắn, muốn lập tức làm hắn tin tưởng, còn cần một chút thời gian.
Lâm Diệp Nhi cũng không muốn giải thích nhiều, sau khi quay về, làm cho bọn họ ăn thử, ăn qua rồi sẽ biết.
Chờ đến lúc bọn họ về đến nơi, mặt trời đã đã xuống núi, nhìn khói bếp lượn lờ ở xa xa, trong tay xách theo cực nhiều nấm, Lâm Diệp Nhi tâm tình không tồi.
Lúc tỷ muội ba người trở lại thôn, mọi nhà đều đã ăn cơm, vừa vào đến nhà, Tiểu Đoàn Đoàn liền đến phòng bếp rửa nấm.
Lâm Võ thấy Lâm Diệp Nhi cũng đi rửa nấm, có vẻ như là làm bữa tối cho hôm nay là ăn nấm.
"Tỷ, cái này thật không thể ăn." Lâm Võ đứng trước cửa phòng bếp, khuyên nhủ: "Tỷ, trong nhà còn có một ít ngô. Thứ này, vẫn là không cần ăn. Vạn nhất ăn xong lại có chuyện gì, thật là hối hận cũng không kịp. Mấy năm trước, trong thôn có người ăn cái này đã chết rồi."
Lâm Diệp Nhi cũng minh bạch rằng nếu mình làm bọn họ cũng sẽ không ăn, ngược lại sẽ cực lực ngăn cản nàng ăn, nên đành đề nghị nói: "Như vậy đi. Đệ mang về hai con gà đều còn sống, vậy ta làm xong sẽ để cho gà thử trước. Nếu là có độc, ta lập tức vứt bỏ chúng. Còn nếu không, chúng ta giữ lại làm thức ăn."
Lâm Võ trong lòng đắn đo một hồi lâu, cuối cùng cắn răng đáp ứng. Tuy rằng đau lòng vì mất con gà, nhưng để tỷ tỷ từ bỏ ý niệm tự sát, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Lâm Diệp Nhi lập tức động thủ làm canh nấm gà, ba người liền mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm con gà rừng. Đợi cả nửa ngày, cả cơm cũng đã nấu xong, mà con gà vẫn như cũ tung tăng nhảy nhót.
Trên bàn cơm, Lâm Võ vẫn là không dám chén canh nấm hương, nhưng thật ra Tiểu Đoàn Đoàn ừng ực ừng ực uống một hớp lớn, sau đó chép chép miệng, "Ăn ngon, ăn ngon."
Lâm Diệp Nhi cười nhìn Tiểu Đoàn Đoàn kia ăn đến phình phình khuôn mặt nhỏ, cũng uống một ngụm canh, cuối cùng cũng cảm nhận được mỹ vị của nhân gian. Hai ngày này, cuối cùng cũng có thể cảm nhận được một chút mỹ vị, quá thỏa mãn.
"Đệ không nếm thử sao? Ngon lắm đó nha."
Lâm Võ nhìn hai người tỷ một ngụm muội một ngụm uống canh, cũng có chút động tâm, trộm nếm thử một ngụm, đôi mắt chợt sáng ngời, lại uống một hớp lớn. Hương vị này, sợ là có thể nuốt lầm cả đầu lưỡi.
Lâm Diệp Nhi thấy hai người ăn vui vẻ, trong lòng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Diệp Nhi đã sớm nghĩ kỹ rồi, nhiều nấm như vậy không giữ tươi được lâu, bọn họ cũng ăn không hết, tốt nhất rửa sạch phơi khô, chờ tới rồi mùa đông cũng có cái ăn.
Lâm Diệp Nhi đem ý nghĩ cua mình nói cho Lâm Võ, Lâm Võ cảm thấy không tồi, nghĩ đến trên núi còn có rất nhiều loại nấm này, chuẩn bị ngày hôm sau tiếp tục vào núi.
Lúc này đây, lấy toàn bộ túi có trong nhà, lại thêm mỗi ngươi hai cái rổ, sáng sớm đã ra cửa. Bọn họ bây giờ đã có mục tiêu xác định, chính là nơi hái nấm hôm trước.
"Tỷ tỷ, cái này có thể ăn sao?" Tiểu Đoàn Đoàn cầm một cây nấm trắng muốt phấn phấn nộn nộn lên hỏi.
Loại nấm này nàng không rõ ràng, Lâm Diệp Nhi không dám bảo đảm, "Không rõ ràng lắm, chúng ta chỉ hái loại cũ thôi. Đệ phải nhận rõ, ngàn vạn đừng hái sai. Những loại khác rất có thể có độc."
Tiểu Đoàn Đoàn đáng tiếc nói: "Loại này có thật nhiều."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Chó Con Ngốc Manh


Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Lâm Diệp Nhi thấy tiểu dáng vẻ rối rắm của nàng, cười nói: "Đừng tiếc nữa, đợi lát nữa chúng ta đến địa phương khác tìm xem xem." Nếu người trong thôn đều không hái nấm này thì trên núi sẽ có rất nhiều loại như thế này.
Sau khi hái xong toàn bộ, trong tay còn có vài cái túi không, ba người chuyển dời đến nơi khác.
"Sang bên kia đi, ngày hôm qua đệ bắt gà rừng ở đó có rất nhiều nấm."
Ba người lập tức hành động, có thu hoạch, đi đường vô cùng vui vẻ. Lâm Võ mang theo hai người tới chỗ hắn nói, quả thực có rất nhiều nấm.
Lâm Diệp Nhi nhìn mà cảm thấy vui sướng, nơi này khí hậu cùng độ ẩm thực thích hợp cho nấm sinh trưởng, hơn nữa nấm lại không có người nào để ý tới, tự nhiên có rất nhiều. Lúc này mới có một buổi sáng, đã hái được bốn túi lớn. Thu hoạch phá phong phú, nếu là phơi mà nói cũng không ít.
"Ta đi tìm xem xem, còn có loại khác hay không." Lâm Diệp Nhi để hai người hái nấm, một mình đi về phía trước.
Trong núi hẳn là có nhiều thứ có thể ăn, chỉ sợ nàng có biết hay không mà thôi.
Sao tự nhiên lại nghe thấy thanh âm ô ô ở gần đây?
Lâm Diệp Nhi vểnh tai lên nghe, thanh âm có vẻ đứt quãng. Tính hiếu kỳ dâng lên, Lâm Diệp Nhi đi về nơi phát ra tiếng kêu, thấy được một con chó trắng như quả cầu nằm trong bụi gai, tiểu thân thể đầy lông xù xù rất là đáng yêu.
Tiểu gia hỏa bị bụi gai quấn lấy chân, trên chân đã rỉ máu, tiểu gia hỏa anh anh ô ô với Lâm Diệp Nhi, rất là đáng thương.
"Ngươi đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi." Lâm Diệp Nhi cẩn thận lấy sợi gai ra khỏi chân nó.
Tiểu gia hỏa vừa bước ra, Lâm Diệp Nhi mới phát hiện hai chân sau của nó bị làm cho huyết nhục mơ hồ, thân mình cũng có không ít vết thương. Lâm Diệp Nhi từ trong không gian lấy ra một chút nước suối, không cần nàng phân phó, gia hỏa này tựa hồ biết cái này là thứ tốt, tự mình đến liếm.
Uống xong lại dùng ánh mắt trong mong Lâm Diệp Nhi.
Lâm Diệp Nhi bị nó nhìn đến tâm mềm nhũn, lập tức lại lấy ra một chén lớn đặt trước mặt nó. Tiểu gia hỏa vẫy cái đuôi nhỏ như thực vui sướng.
Một lát sau, tiểu gia hỏa trên người đã lành vết thương, thân mật liếm tay nàng.
"Tiểu gia hỏa, mau đi tìm mẫu thân của ngươi đi." Lâm Diệp Nhi nhìn chó con trước mặt, trong lòng rất thích thú, rất muốn chiếm cho riêng mình, nhưng cũng biết nó vẫn nên đi theo mẫu thân là tốt nhất.
Nàng hiện tại nuôi bản thân còn không xong, sao có thể còn có thể nuôi chó, bất quá, loài chó hoang trên núi này thật đúng là xinh đẹp, toàn thân đều màu tuyết trắng.
Chó hoang lông trắng, tỷ ở Park Cực à ?-.-
Tiểu gia hỏa anh ô một tiếng, đi hai bước lại quay đầu lại, thấy Lâm Diệp Nhi vẫn đứng ở nơi đó, lại lần nữa chạy đến bên người nàng, sau đó cắn ống quần nàng kéo về phía trước.
"Ngươi muốn ta đi theo ngươi hay sao?" Lâm Diệp Nhi cười hỏi.
Tiểu gia hỏa như là nghe hiểu lời nói của nàng, anh ô đáp lại một tiếng.
"Đi phía trước dẫn đường."
Tiểu gia hỏa đi ở phía trước, còn thường thường quay lại nhìn một cái, giống như sợ để mất nàng. Hai người đi qua một đoạn đường gập ghềnh, xuất hiện khe núi ở phía trước, lúc đưa mắt nhìn qua cây cối dưới khe núi, đôi mắt Lâm Diệp Nhi đều sáng lên như ánh đèn.
Đó là hạt dẻ, lại có rất nhiều, Lâm Diệp Nhi nhìn trên mặt đất có rất nhiều hạt dẻ, hưng phấn không thôi. Tiểu gia hỏa thấy lực chú ý của nàng toàn bộ đặt ở những thứ đâu đâu, anh ô một tiếng, một ngụm cắn lôi kéo ống quần của nàng, muốn dịch chuyển lực chú ý của nàng trở về.
Lâm Diệp Nhi nhìn tiểu gia hỏa nóng vội, khóe môi cong lên, "Được rồi, ta sẽ đi theo ngươi."
Xuyên qua những cây dẻ, chung quanh cỏ dại mọc thành cụm, đẩy ra những cây cao hơn phần eo, lộ ra một cái cửa động bí ẩn, bên trong truyền đến thanh âm của loài sói.
Lâm Diệp Nhi dừng chân, nhìn tiểu gia hỏa đã bò đến cửa động.
Gì cơ, hoá ra tiểu gia hỏa này không phải chó hoang mà là sói hoang.
Nhưng mà, nhìn ngang nhìn dọc, quả cầu nhỏ thật là giống chó a.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Tìm Được Hạt Dẻ


Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Tiểu gia hỏa thấy nàng lại bất động, lại anh ô một tiếng, tựa hồ thúc giục nàng nhanh lên.
Vì sao nàng lại có cảm giác như mình là con mồi đang bước vào hang kẻ địch.
Lâm Diệp Nhi không có động đậy, ánh mắt hướng vào trong động nhìn lại lần nữa, một đôi mắt xanh lục sắc bén nhìn chằm chằm nàng. Lâm Diệp Nhi càng thêm không dám tiến lên, vạn nhất nó nhào lên thì mạng nhỏ cũng tèo.
Tiểu gia hỏa quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Diệp Nhi đang dần lùi bước, kêu to vài tiếng vào trong động, con sói kia mới thu hồi ánh mắt nguy hiểm, gục đầu xuống.
Tiểu gia hỏa tiến đến bên người con sói, chui vào phía dưới bụng nó. Lâm Diệp Nhi mắt tinh nhìn thấy dưới bụng nó có máu, nhìn kỹ lại, lập tức liền phát hiện cách đó không xa còn có một vũng máu.
Mới vừa rồi bởi vì nhìn thấy cặp ánh mắt dã thú hung mãnh kia, nên xem nhẹ những chi tiết này.
Tiểu gia hỏa trong chốc lát lại chạy lại kéo ống quần nàng, tựa hồ là ở thúc giục nàng chạy tới trị thương cho mẹ nó.
Lâm Diệp Nhi đi lên trước, con sói toàn thân tuyết trắng kia vẫn không nhúc nhích, đôi mắt dã thú lúc này dường như đã bớt đi vẻ hung ác so với lúc nãy.
Lâm Diệp Nhi nhìn trên mặt đất toàn máu, nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ sẽ vì máu quá nhiều mà chết. Lâm Diệp Nhi không dám trì hoãn, nhanh chóng từ trong không gian lấy ra nước linh tuyền.
Nước linh tuyền vừa xuất hiện, sói trắng lập tức sáng mắt lên, chỉ một lát liền uống hết, cao ngạo mà nâng mắt chó sói lên nhìn nàng.
Lâm Diệp Nhi lại từ trong không gian lấy thêm một lượng lớn nước linh tuyền, tiểu gia hỏa cũng tiến lên ừng ực ừng ực uống. Chờ một lớn một nhỏ uống no nê, trên thân sói trắng những vết thương cũng bắt đầu lành lại.
Thấy nó đã bắt đầu hồi phục, nàng sờ sờ đầu con sói nhỏ, cười nói: "Đã chữa khỏi mẫu thân ngươi, bây giờ ta phải đi."
Tiểu gia hỏa anh anh ô ô kêu to, tựa hồ có chút luyến tiếc, nhưng nhìn thoáng qua mẫu thân bị thương, cuối cùng vẫn là ở lại trong động.
Lâm Diệp Nhi tưởng tượng đến một vùng toàn cây dẻ cách đó không xa, có chút gấp không chờ nổi.
Sau khi cáo biệt hai con sói lớn nhỏ, Lâm Diệp Nhi lập tức tiến đến mảnh rừng dẻ kia, trên mặt đất có rất nhiều đã hạt dẻ đã chín rơi xuống, nàng liền đem tất cả bỏ vào không gian. Nếu không phải là do khôngg gian thần bí này không thể để lộ ra ngoài, thật đúng là muốn đem tất cả những gì có thể lấy được bỏ hết vào không gian.
Lâm Diệp Nhi ở chỗ này vui rạo rực nhặt hạt dẻ, núi rừng mơ hồ truyền đến thanh âm của Lâm Võ. Lâm Diệp Nhi chạy nhanh đến chỗ hai người, đứng ở vách núi vẫy tay.
Lâm Võ nhìn Lâm Diệp Nhi đang lột thứ gì đó, "Tỷ, đây là cái gì?"
"Cái này gọi là hạt dẻ, lột vỏ bên ngoài, bên trong là thứ có thể ăn." Lâm Diệp Nhi đưa hạt dẻ ra trước mặt bọn họ như đang hiến một vật quý ngàn vàng khó cầu.
Lâm Võ cầm lên cắn một cái, nhíu mày lại, "Cái này cứng quá."
Lâm Diệp Nhi nhìn hắn thế nhưng không bóc vỏ liền ăn, không khỏi cười phá lên, "Tiểu tử ngốc, phải bóc vỏ bên ngoài trước, bên trong mới có thể ăn."
IQ thấp
Lâm Diệp Nhi lột hai hạt, đưa mỗi người một hạt. Lâm Võ cùng Tiểu Đoàn Đoàn ăn xong mắt đều sáng cả lên.
"Thật ngọt, ăn thật ngon." Tiểu Đoàn Đoàn hưng phấn nói.
"Tỷ, sao tỷ biết cái này có thể ăn?" Lâm Võ hỏi
Ai nha nha, vấn đề này......
"Ta lúc nãy có nhìn thấy một con sóc ăn cái này, cũng liền ăn thử, không nghĩ tới hương vị không tồi."
"Nơi này có nhiều như vậy, mùa đông năm nay chúng ta không bị đói bụng rồi." Lâm Võ trên mặt đều là ý cười.
Ba người cũng không chém gió nữa, lập tức bắt đầu bắt tay đi nhặt hạt dẻ. Lâm Võ leo lên cây dùng một chiếc gậy đập cho hạt dẻ rớt xuống, chờ khoảng vài khắc, Lâm Diệp Nhi hai người liền nhặt dưới tàng cây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Biện Pháp Kiếm Tiền


Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Chờ bọn họ nhặt được hạt dẻ của bốn năm cây dẻ, mặt trời cũng đã dần về phía Tây, rừng rậm ban đêm nơi nào cũng thập phần nguy hiểm, phần còn lại phải chờ tới ngày mai tới hái được. Ba người đều khiêng rất nhiều thứ, đặc biệt là Lâm Võ trên vai khiêng hai túi, khuỷu tay lại kẹp một túi.
Lâm Diệp Nhi kỳ thật thật sự muốn đem mấy thứ này bỏ hết vào không gian, nhưng một màn quỷ dị như thể e là sẽ hù chết bọn họ, đến lúc đó bị người coi là yêu ma quỷ quái thì hận đời cũng vô dụng.
Khi bọn họ lần này xuống núi tự nhiên không có nhẹ nhàng như ngày hôm qua, tuy rằng mệt đến mức thở dốc, nhưng là trên mặt lúc nào cũng là là vẻ tươi cười thỏa mãn.
Bọn họ xuống núi thì trời đã tối đen, toàn bộ thôn bị bóng tối bao phủ, trong thôn người đã sớm đi vào giấc ngủ, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một vài nhà còn thắp đèn dầu.
Lâm Diệp Nhi dùng hạt dẻ trộn vào làm cơm hạt dẻ, lại xào cải trắng, nhìn rất ngon miệng. Mệt mỏi suốt một ngày, ba người rửa mặt xong liền leo lên giường ngủ. Ngày hôm sau, Lâm Diệp Nhi cùng Tiểu Đoàn Đoàn không đi tiếp nữa, mà ở trong nhà dọn dẹp sửa sang, hai ngày này ở lại để sửa soạn cho mùa đông, Lâm Võ tiếp tục vào núi nhặt hạt dẻ.
Lâm Diệp Nhi đem nấm hương rửa sạch sẽ, sau đó đưa ra sân phơi, thừa dịp hai ngày này thời tiết tốt nên phơi sớm một chút. Miễn cho đến lúc trời mưa dầm thì thật phiền phức.
Lâm Diệp Nhi tìm được trong phòng ngủ chỗ để tiền của nàng, chỉ còn có một quan tiền.
Một quan tiền nghe thì rất ít, kỳ thật ở cổ đại có thể mua được không ít đồ. Một quan tiền tương đương một ngàn đồng, tương đương với nửa lượng bạc. Đừng xem thường một lượng bạc, tương đương với 2000 đồng ở hiện đại. Một lượng bạc có thể mua được rất nhiều thứ. Bá tánh bình dân thường sử dụng đồng tiền, còn ngân lượng rất ít dùng đến. Sau một hồi tính toán, nàng nói với tiểu muội: "Đoàn Đoàn, ta đến chỗ thợ rèn một chuyến, muội ngoan ngoãn ở nhà."
Tiểu Đoàn Đoàn lắc đầu, tay nhỏ gắt gao túm góc áo nàng, ánh mắt kia phảng phất như nói rằng nàng vừa đi liền sẽ không trở về, làm lòng Lâm Diệp Nhi tức khắc mềm nhũn.
Lâm Diệp Nhi mang theo tiểu gia hỏa đến chỗ thợ rèn. huynh muội Lâm gia ba người ở cuối thôn, đến thợ rèn đầu thôn, phải đi qua toàn bộ thôn, dọc đường đi gặp không ít người có tâm, nhiệt tình thăm hỏi.
"Lâm nha đầu, hết bệnh rồi?" Vương thẩm cách vách quan tâm hỏi.
"Đã tốt, cảm ơn Vương thẩm quan tâm."
Ngưu bà bà nhắc nhở nói: "Bệnh vừa khỏi, phải hảo hảo nghỉ ngơi."
"Ân, đã biết. Ngưu bà bà."
Dọc đường đi đều có người tiến lên nói vài câu, đương nhiên đi ngang qua nhà Lâm gia đại thúc thúc, lại nghe thấy tiếng chửi bẩy của nhị thẩm, "Cái thằng nhãi ranh, mấy ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói, muốn ta có hay không đánh chết ngươi."
Ngay lập tức nhìn thấy tiểu nhi tử Lâm gia từ sân nhà mình chạy vụt ra, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng, Lâm thẩm đuổi tới cửa nhìn thấy Lâm Diệp Nhi, lạnh lùng liếc mắt một cái quát nàng, trong miệng la hét, "Tang Môn tinh."
Loại chỉ cây dâu mà mắng cây hòe này, Lâm Diệp Nhi trực tiếp làm lơ. Từ ngày nàng tỉnh lại, liền thấy qua sự lợi hại của Nhị thẩm, vì nàng phá hủy tính toán của bả, hiện tại nhìn thấy nàng trong lòng dĩ nhiên là thấy khó chịu.
Lâm Diệp Nhi trực tiếp làm lơ, đạm mạc bước qua nhà bọn họ. Rồi nàng cùng Vương thợ rèn nói ý tưởng của bản thân, Vương thợ rèn nghe thực cẩn thận, sau đó liền khích lệ Lâm Diệp Nhi thông minh.
"Vương bá, lúc nào có thể xong, thứ này con cần rất gấp."
"Để xem, hai ngày là đã có thể hoàn thành rồi."
"Cảm ơn, Vương bá."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Phiền Toái Tìm Tới Cửa


Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Nghe tên là thấy phiền rồi -.-
Đến khi về nhà, Lâm Diệp Nhi về nhà nấu một nồi nước ấm, chờ Lâm Võ trở về liền có nước ấm để tắm. Lâm Diệp Nhi nghĩ đến ngày hôm qua ở suối nước thấy có một ít hành, trong nhà lại có hai quả trứng gà, buổi tối vừa lúc có thể làm món trứng thái hành.
"Đoàn Đoàn, muội ở nhà trông nước, tỷ tỷ đi ra ngoài kiếm ít đồ."
Tiểu Đoàn Đoàn muốn đi theo, nhưng nhìn nồi nước đang nấu, cuối cùng nghe lời ngồi xuống trông lửa.
Ở suối nước cách đó không xa có hành mọc hoang. Đồ ăn có thêm hành, sẽ rất thơm. Lâm Diệp Nhi hái được một lúc, sau lại đào một gốc để vào không gian, liền trở về. Còn chưa đến gần, đã nghe được thanh âm, thanh âm là từ trong sân nhà truyền ra.
Vừa đến gần, liền nhìn thấy một đám người đứng trước cửa, thanh âm bén nhọn của Nhị thẩm vang lên rất rõ ràng.
Người trong thôn nhìn thấy Lâm Diệp Nhi liền tách ra để nàng đi vào, trong viện Nhị thẩm một tay chống nạnh, ngón tay chỉ Tiểu Đoàn Đoàn, trong miệng nói toàn lời không sạch sẽ.
"Còn tuổi nhỏ sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy, muốn đem nhị Hổ Tử độc chết, nhị Hổ Tử cũng là đệ đệ ngươi, ngươi như thế nào có thể ngoan độc như vậy. Các vị hương thân, các ngươi nhìn xem, đồ có độc quá nhiều, nàng đây là muốn hại chết chúng ta."
Tiểu Đoàn Đoàn nước mắt tuôn như suối, nghẹn ngào nói: "Không có độc, không có độc."
"Ngươi tên ngốc này, tại sao lại không có độc. Chính ngươi muốn chết, cũng đừng kéo theo Hổ Tử nhà chúng ta. Đồ ngốc nhà ngươi khẳng định sẽ không làm như vậy, nhất định là có người dạy ngươi. Nói, là ai dạy ngươi làm như vậy?"
Tiểu Đoàn Đoàn bị bộ dáng hung thần ác sát của nhị thẩm dọa sợ, Lâm thị một phen xách vạt áo nàng lên, nhấc toàn bộ thân người nàng lên, giống như là nhắc một con gà con, trái ném phải quăng. Vạt áo thít chặt làm nàng thở không nổi, Lâm thị làm như không thấy.
Người chung quanh ở một bên chỉ chỉ trỏ trỏ, không ai tiến lên hỗ trợ.
"Ngươi đang làm gì!" Một đạo thanh âm phẫn nộ đột nhiên vang lên.
Lâm Diệp Nhi xông lên phía trước, một phen đoạt lấy Tiểu Đoàn Đoàn từ trong tay Lâm thị, Lâm thị không kịp phản ứng lảo đảo ngã trên mặt đất.
Lâm thị bị té ngã đau, lúc nhìn thấy Lâm Diệp Nhi, tức giận bùng lên, ngón tay chỉ vào Lâm Diệp Nhi, "Các ngươi nhìn xem, nhìn xem, thân làm tiểu bối, thế nhưng lại đánh trưởng bối. Này còn có thiên lý hay không a!"
Lâm thị ngồi dưới đất la lối khóc lóc, người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, Lâm thị nháo đến càng thêm hăng say, khóc kêu Lâm Diệp Nhi bất hiếu, không tôn trọng trưởng bối, ẩu đả trưởng bối.
Lâm Diệp Nhi từ đầu đến cuối tùy ý nàng ở nơi đó làm loạn, toàn bộ tinh thần đặt ở trên người Tiểu Đoàn Đoàn. Tiểu gia hỏa tựa hồ bị nhị thẩm dọa sợ, núp trong lòng ngực nàng, tay nhỏ gắt gao túm vạt áo nàng, khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt.
"Đoàn Đoàn, nói cho tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Đoàn Đoàn nghẹn ngào nói, thanh âm đứt quãng, "Nhị Hổ Tử hư, ăn vụng đồ vật." Tiểu Đoàn Đoàn chỉ vào chỗ đầy nấm rơi xuống đất.
Lâm thị vừa nghe, lập tức nhảy dựng len, "Loại thứ có độc này, Hổ Tử nhà chúng ta sao có thể sẽ ăn, nhất định là có người xui khiến hắn ăn. Nhị Hổ Tử nếu là có chuyện gì, ta nhất định phải đem các ngươi đến quan phủ, các ngươi phải đền mạng cho hắn."
Lâm Diệp Nhi nhẹ nhàng vỗ về tiểu gia hỏa, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía Lâm thị, "Nhị thẩm nói muốn báo quan, đang muốn ta cũng muốn báo quan. Có người có ý định mưu sát, vừa lúc cũng có thể tìm hiểu một chút việc ta bị đẩy xuống nước là như thế nào."
Lâm thị bị nàng ánh mắt lạnh lùng làm cho chột dạ, "Báo quan thì báo quan." Thanh âm rõ ràng so vừa nãy yếu hơn rất nhiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Chứng minh


Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Lâm Diệp Nhi nhìn tiểu nam hài trong lồng ngực Lâm thị, thấy nàng nhìn qua, còn hướng về phía nàng làm mặt quỷ, "Thím, ngươi nói nhà ngươi nhị Hổ Tử trúng độc, ta xem này không phải còn rất tốt hay sao."
Lâm thị nhắc tới đến cái này, ngầm nhéo nhị Hổ Tử một cái, nhị Hổ Tử ăn đau, oa oa khóc lớn ra tiếng, "Oa, có phải hay không đau nơi nào? Ai nha, ngươi ngàn vạn không cần có việc a. Chúng ta Lâm gia là độc đinh, nếu ngươi có chuyện gì, ta liền không sối nổi."
Người vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí bắt đầu hoài nghi các nàng.
"Sẽ không thật sự trúng độc đi?"
"Ta thấy không giống, nhưng tiếng khóc cũng thật dữ dội."
"Êm đẹp như thế nào lại khóc, khẳng định là trong bụng khó chịu. Mấy năm trước,cả nhà lão Lý chỉ vì ăn cái này mà chết."
Có người nhắc tới đến nhà lão Lý, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhìn nhìn cả viện đều phơi nấm, trong lòng đều tin Lâm thị nói.
Lâm thị nghe được thôn dân nghị luận, trong lòng đắc ý, nhưng là cũng không tránh được bắt đầu có chút lo lắng cho con mình, dù sao cũng là miếng thịt từ trên người mình rơi xuống, xảy ra chuyện gì, nàng thật đau lòng chết.
Lí chính nghe được tiếng gió, vội vàng chạy tới, vừa đến đã nhìn thấy tình cảnh này. Lâm thị vừa thấy Lí chính, tâm tư tức khắc lung lay lên, hướng tới lí chính khóc hô: "Lí chính, ngươi tới vừa lúc. Ngươi phải đem hung thủ bắt con ta lại."
Lí chính ở tới trên đường đại khái cũng nghe được sự tình, hiện tại thấy Lâm thị bộ dáng kêu cha gọi mẹ, trong lòng phiền chán, trên mặt vẫn là vẻ bình thản, "Nhị hổ nương, ngươi đừng vội, chờ sự tình rõ ràng rồi suy xét."
Lâm thị vừa nghe, kêu gào nói: "Sự thật đã ở trước mắt, còn muốn rõ ràng cái gì nữa. Chính là này một nhà Tang Môn tinh muốn hại chết nhi tử ta."
"Nháo cái gì." Lí chính gầm lên một tiếng, đánh gãy tiếng la hét của Lâm thị, quay đầu nhìn về phía Lâm Diệp Nhi, "Đây là có chuyện gì?"
Lí chính ánh mắt đảo qua nấm phơi trong viện, trong lòng cũng có mấy phần nghi hoặc. Mấy thứ này hắn cũng biết, đều là không thể ăn. Nhưng ba hài tử này như thế nào lại mang mấy thứ này về.
Lâm thị nháo ở chỗ này, đơn giản là muốn chiếm tiện nghi nhà bọn họ, sớm từ trong trí nhớ nguyên chủ Lâm Diệp Nhi liền biết Lâm thị muốn chiếm gian nhà tranh này làm của riêng, vẫn luôn không có cơ hội, lần này nhìn thấy nhị Hổ Tử ăn mấy thứ này, còn không muốn nháo đến trời đất đảo lộn hay sao.
Giải quyết chuyện này rất đơn giản, chỉ cần chứng minh nấm này không có độc là được.
Lâm Diệp Nhi đối với Lí chính nói: "Lí chính thúc, cũng không có việc gì lớn, chính là nhị Hổ Tử tham ăn, ăn mấy thứ vấm này. Thím kêu la muốn Đoàn Đoàn đền mạng cho nàng. Thúc, nấm này của ta không có độc, điểm này ta có thể bảo đảm."
"Không có độc, ngươi tưởng chúng ta không biết thứ này là gì sao?" Lâm thị kêu la, người chung quanh cũng là vẻ mặt không tin.
Lâm Diệp Nhi thấy Lí chính nhíu mày lại, trên nét mặt cũng là không tin, nàng biết nấm có độc đã ăn sâu bén rễ trong lòng bọn họ, giống như Lâm Võ hai ngày trước đây, muốn cho họ tin tưởng phải có bằng chứng thuyết phục.
"Các vị hương thân, ta biết tất cả mọi người đều không tin. Ta đây liền dùng này nấm làm một nồi canh, ăn xong là biết ta có chết hay không."
"Lâm nha đầu, ngươi làm gì vậy." Lí chính nhíu mi lại, hiển nhiên không đồng ý cách nàng làm.
Lâm thị ở một bên kêu la, "Ngươi giỏi thì làm đi, xem ngươi có dám ăn hay không."
Lâm Diệp Nhi không để ý đến Lâm thị kêu gào, tiến vào phòng bếp nấu một nồi canh nấm, bên trong còn cắt một chút hành thái, còn chưa chờ nàng mang sang, rất nhiều người đều nghe thấy được một cỗ mùi hương ngào ngạt trong không khí.
"Nghe cũng thật thơm." Không ít người bị gợi lên thèm ăn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Ngáng chân


Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Một đám người duỗi dài cổ chờ, nhìn thấy chén canh nấm thái hành đưa sang, mùi hương càng thêm dày đặc. Thôn dân xem náo nhiệt đều bị mùi thơm làm cho bụng cồn cào, không ít người liếm miệng, muốn nếm thử hương vị.
Lâm Diệp Nhi làm trò trước mặt mọi người uống một hớp lớn,tư thế không có chuyện gì, "Không có ai muốn nếm thử sao?"
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không có người dám tiến lên, đợi nửa ngày, thấy Lâm Diệp Nhi còn hoàn hảo không có việc gì đứng ở nơi đó, có người gan lớn đứng dậy.
"Cho ta một ngụm nếm thử." Ngưu đại thúc cùng ở cuối thôn đứng dậy, tiếp nhận chén canh Lâm Diệp Nhi đưa qua, uống một ngụm, đôi mắt sáng lên tức khắc.
"Rất được, uống quá ngon." Ngưu đại thúc lập tức lại uống một hớp lớn.
Có một người dám nếm thử, lập tức có người đi theo, rất nhiều người nếm, đều là liên tục tán thưởng. Lần này làm tất cả mọi người tò mò xem món kia có bao nhiêu ngon.
Người không tiến lên nếm thử trước vẻ mặt tiếc nuối, sôi nổi nhìn về phía Lâm Diệp Nhi.
Lâm Diệp Nhi đem chỗ canh còn lại đều cho bọn họ.
Hiện tại không cần nhiều lời, ở đây người đều tin nấm này không có độc.
Lâm thị lại không thuận theo không buông tha, "Hiện tại không có việc gì, không đại biểu về sau không có việc gì. Sợ không một đêm, liền chết người."
Lời này vừa tuôn ra, nhiều người sắc mặt biến đổi, có người lập tức vẻ mặt đưa đám, sôi nổi gia nhập trận doanh Lâm thị, chỉ thẳng mặt Lâm Diệp Nhi mà mắng.
Lí chính thúc hét lớn một tiếng, "Đều câm miệng cho ta. Các ngươi tự quản lão bà của mình đi."
Lúc này, đại phu duy nhất trong thôn, được người mời tới. Người đến là một người khoảng năm mươi, lão giả tóc trắng được người nâng chậm rãi tiến vào sân.
Lí chính thấy ông ta tới, lập tức tiến lên, "Lý lão, ngài đã đến rồi. Ngài hay xem giúp Nhị hổ tử cũng mọi người một chút."
Lý đại phu xem mạch vài người, lại sai người lấy chén canh lại đây, bên trong còn có một chút nước canh, dùng ngân châm thử một chút, không có đổi màu.
"Không có việc gì, Lâm gia nha đầu thương thế trước kia cũng rất tốt." Lão Lý đại phu thu ngân châm lại.
Lâm thị thấy hắn không có nói đến nhị Hổ Tử, sắc mặt không vui, la hét nói: "nhị Hổ Tử nhà chúng ta đâu?"
Lý đại phu nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, vẫn rất tốt."
Sao có thể không có việc gì! Lâm thị trong lòng hung ác, lại ở trên eo nhị Hổ Tử hung hăng nhéo, nhị Hổ Tử tránh không thoát ôm ấp của mẫu thân, oa oa kêu to.
"Như thế nào không có việc gì, không có việc gì mà Hổ Tử sẽ khóc như vậy sao? Lý đại phu, ngươi nhưng đừng bao che người khác." Lâm thị ám chỉ.
Lý đại phu nghe xong, tức khắc nổi giận, sắc mặt hơi trầm xuống, "Không tin, ngươi tự mình đến trấn trên nhìn lại."
Lâm thị thấy Lý đại phu sinh khí, vội vàng nhận lỗi, tay mới vừa buông lỏng, nhị Hổ Tử không bị kiềm chế tức khắc chạy ra khỏi lòng nàng, xoa eo, trong miệng còn ồn ào: "Nương, nương làm gì vẫn luôn véo ta, đau chết mất."
Mọi người nhìn qua, thấy một vệt sưng đỏ vì bị nhéo, một đám người ánh mắt khinh thường nhìn về phía Lâm thị. Lâm thị sắc mặt tức khắc trở nên rất khó coi, hận không thể một phát đập nát miệng tiểu tử thối kia.
Lâm Diệp Nhi cười nói: "Nha, thím ngươi đối với độc đinh Lâm gia cũng thật tốt. Ngươi vẫn đem Hổ Tử nhà ngươi nhìn kỹ, nếu là chạy đến trong phòng nhà khác, có một số việc đã có thể nói không rõ. Có va chạm cái gì thì sợ rằng không bồi thường nổi."
Nếu trưởng bối không giống trưởng bối, nàng cũng không cần thiết phải tôn trọng, một câu nói, đã làm Lâm thị đứng đối lập với mọi người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Chạy Trối Chết


Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Các thôn dân vừa nghe nàng nói vậy, tức khắc nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhìn về phía Lâm thị đều trở nên không tốt, mang theo một tia phòng bị.
Có vị phụ nhân trong thôn vội vàng hưởng ứng nói: "Lâm gia nha đầu nói đúng. Hổ Tử nương, ngươi nên chăm sóc kỹ hài tử của ngươi đi. Nếu là có bệnh gì, nhưng ngàn vạn đừng chạy đến nhà người khác đi, đừng để gây hiểu lầm không đáng có a."
Lâm thị hung hăng liếc xéo phụ nhân như kẻ thù truyền kiếp của mình, trong lòng ảo não, cũng thật hận nhi tử nhà mình, tiểu tử này thật không biết giữ miệng, thì nàng cũng không đến nỗi mất hết cả thể diện như vậy.
"Hồ quả phụ, ngươi là cái đồ miệng thối, coi chừng ta xé nát cái miệng đó ra." Lâm thị hung hãn cả giận nói.
Hồ quả phụ cũng không phải loại người dễ chọc, "Ngươi bản lĩnh thì tới đây, xem người bị xé là ta hay ngươi, e là ta sẽ đập nát ngươi cái đồ đê tiện."
Hai người tức khắc chửi loạn lên, trong miệng lời nói ô uế không ngừng tuôn ra, chưa nói được hai câu, liền bắt đầu lao vào solo, người trong thôn nhanh chóng kéo hai người ra ngoài.
Hồ quả phụ tóc tán loạn, Lâm thị lại càng thảm, trên mặt bị long trảo thủ của đối phương cào cho hai phát, đau đến lệch miệng.
Lâm thị thấy nhị Hổ Tử giận sôi máu, đang muốn dần hắn một trận, nhị Hổ Tử thấy tình thế không ổn lập tức tốc biến chạy mất. Nhi tử chạy, Lâm thị không còn mặt mũi ở lại đây nữa, đành phải rút về.
Xem khi xem náo nhiệt một hồi, Lâm Diệp Nhi quay đầu cười đối với một chúng hương thân nói: "Các vị cũng thấy được, ta không có việc gì, các ngươi cũng không có việc gì. Hiện tại Lý đại phu cũng đã đi qua nghiệm chứng, nấm này là không có độc. Loại nấm này, huynh muội ba người chúng ta ngày hôm trước đã ăn rồi, hiện tại vẫn như cũ hảo hảo đứng ở chỗ này."
Thôn dân cũng dần dần tin tưởng, nhìn bọn họ trong viện phơi đầy nấm, có vài người đã động tâm tư. Nếu thật là có thể ăn được, sau vụ thu hoạch là bắt đầu mùa đông, có thứ này cũng không đến nỗi khổ sở lắm.
Lâm Diệp Nhi nhìn ra tâm tư của bọn họ, sợ bọn họ nhặt nhầm loại nấm độc, vội vàng bổ sung một câu, "Những cây này là không có độc, ta cũng là ngẫu nhiên nhìn thấy có người ăn mới biết được. Nhưng những loại khác, có độc hay không ta không rõ ràng lắm, nhưng ta nhìn thấy có con vật ăn nấm, không lâu sau liền chết."
Lí chính minh bạch ý tứ trong lời nói của Lâm Diệp Nhi, đây là nhắc nhở mọi người nếu đi hái nấm, ngàn vạn không thể hái nhầm, "Lâm gia nha đầu, ngươi đưa một người một cây coi như hàng mẫu, đỡ phải có người hái nhầm."
Lâm Diệp Nhi tự nhiên sẽ không keo kiệt, đưa cho họ mỗi người một cây, họ đều tươi cười nói lời cảm tạ.
Đến khi mọi người đi rồi, Lâm Diệp Nhi kiểm tra thân thể Tiểu Đoàn Đoàn, nhìn xem có hay không bị thương ở chỗ nào, đến lúc xem trên cổ áo, nhìn thấy vệt đỏ trên cổ nàng, nhất thời lửa giận ngút trời.
Nữ nhân này thật đáng chết!
Lâm Võ sau khi trở về, nghe được việc này, cũng thực tức giận, tức giận đến nỗi định đi tìm nhị thẩm tính sổ, bị Lâm Diệp Nhi cản lại.
Nhị thẩm dù sao cũng là trưởng bối, dù thực chất là không xứng, nhưng cũng không thể bất kính, bằng không phải bị người đời lên án, nói xấu.
Ngày hôm sau, nữ nhân trong thôn sáng sớm đều lên núi hái nấm dại. Chỉ qua mấy ngày, trên núi gần như không còn một cây nấm nào có thể ăn được nữa.
Lâm Võ một bên phơi phơi nấm dại, một bên oán giận nói: "Tỷ, nếu tỷ không nói, thì toàn bộ nấm trên núi đều là của chúng ta. Bây giờ lên núi đệ tìm đỏ mắt cũng không thấy một cọng nấm nào."
Lâm Diệp Nhi cười nói: "Không sao cả, tỷ về sau tỷ sẽ thật tìm thật nhiều đồ ăn ngon khác cho đệ."
Trong thôn ngoài thôn, loại sự tình này muốn giấu cũng giấu không được. Nếu giấu không được còn không bằng nói ra, dạy cho người trong thôn, cũng coi như là làm việc thiện, để mọi người có thêm một loại thức ăn, đỡ phải chết đói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Bán Hạt Dẻ


Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Qua mấy ngày, nấm dại rất dễ dàng phơi khô, lúc sau Lâm Võ mang về toàn những đồ mới mẻ. Đến một ngày, Lâm Võ mang theo một cái bếp lò đi vào sân.
"Tỷ, Bếp lò tỷ yêu cầu đã làm xong rồi."
Lâm Diệp Nhi nhìn bếp lò, trong mắt tràn đầy vui sướng.
"Tỷ dùng cái này để làm gì?" Lâm Võ trên đường trở về liên tục xem xét, cũng không hiểu được tỷ tỷ mình nói dùng cái này để kiếm tiền, là kiếm tiền như thế nào.
"Chờ ngày mai các ngươi sẽ biết." Lâm Diệp Nhi hưng phấn mà nói, quay đầu về phía Lâm Võ, "Tiểu Võ, ngày mai đưa hạt dẻ để trong phòng đưa lên trấn trên. Ta chuẩn bị đem chúng đi bán."
"Sẽ có người mua sao?" Lâm Võ tỏ vẻ hoài nghi.
"Đến lúc đó đệ sẽ biết."
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, huynh muội ba người liền xuất phát về phía trấn trên. Từ chỗ bọn họ đến thị trấn gần nhất, đi đường nhanh nhất cũng mất hai canh giờ.
Lúc bọn họ đến nơi, mặt trời đã lên cao, cửa hàng nào cũng đã mở cửa, trên đường phố đã có rất nhiều người lui tới.
Lâm Diệp Nhi tìm đoạn đường nhiều người, bắt đầu nổi bếp lò.
"Tỷ, tỷ đây là muốn xào những hòn đá nhỏ này?" Tiểu Đoàn Đoàn há hốc mồm mà nhìn Lâm Diệp Nhi đem toàn bộ những hạt dẻ chọn hôm qua bỏ vào trong nồi.
Lâm Diệp Nhi để Tiểu Đoàn Đoàn sang một bên, nhắc nhở Lâm Võ nói: "Tiểu võ, chú ý nga, ngàn vạn lần đừng dừng đảo."
Ở hiện đại đường xào hạt dẻ đều không cần đảo nhiều, nhưng loại hạt dẻ này sẽ mở ra một cái lỗ nhỏ, lộ ra thịt hạt dẻ màu vàng, mùi thơm bên trong cũng dễ dàng tràn ra, nhìn càng thêm mê người.
Ta cũng muốn ăn T.T
Lâm Diệp Nhi không dám cho nhiều, trước lấy ra nửa túi hạt dẻ bắt đầu xào, mới đầu nhưng thật ra không có gì đáng chú ý, chờ đến lúc hạt dẻ chín, có mùi hương tràn ra, thu hút không ít ánh mắt của người đi đường.
Loại hạt dẻ này, bên ngoài người ta không biết là cái gì, nhưng là nghe mùi hương, nhìn cũng có vẻ là có thể ăn, nhưng thật ra có tiểu hài tử tham ăn vây quanh ở trước quán trông mong nhìn.
Tiểu Đoàn Đoàn cũng mắt tràn đầy lửa nóng, nhưng nàng biết đây là dùng để bán, trong lòng muốn ăn, lại không dám nói, đành trông mong nhìn.
Lâm Diệp Nhi bị nàng tiểu dáng vẻ kia nhìn làm lòng mềm nhũn, gắp vài khối hạt dẻ ra, hảo hảo lột vỏ , đưa cho nàng. Tiểu Đoàn Đoàn vẫy tay nhỏ ngắn ngủn, "Không cần, cái này dùng để kiếm tiền."
Lâm Diệp Nhi nhìn bộ dáng hiểu chuyện này của tiểu gia hỏa, trong lòng một trận chua xót.
"Không có việc gì, có rất nhiều. Đoàn Đoàn ăn cũng không sao cả." Lâm Diệp Nhi thực đau lòng, lột vỏ rồi để một bên để nàng tự mình từ từ ăn.
Tiểu tử Lâm Võ này lại là chết sống cũng không ăn. Lúc này, tiểu hài tử vây quanh ở một bên, nhìn Tiểu Đoàn Đoàn ăn rất ngon miệng, miệng cũng thèm, kêu la cha mẹ đòi mua.
"Cô nương, đây là cái gì?" Có tiểu phụ nhân bế oa tử lại đây hỏi.
"Cái này gọi là hạt dẻ, có thể ăn đỡ đói, cũng có thể làm đồ ăn vặt cho tiểu hài tử. Đại tỷ, ngươi nếm thử." Lâm Diệp Nhi vừa nói vừa đưa hai khối hạt dẻ đến tay mẫu tử hai người.
Lâm Diệp Nhi quan sát phản ứng của hai người, thấy thần sắc của tiểu phụ nhân, trong lòng có phổ. Tiểu phụ nhân trong tầm tay tiểu hài tử, ăn xong liền trực tiếp ồn ào, "Nương, ta còn muốn ăn."
Tiểu phụ nhân cười hỏi: "Cô nương, cái này bán thế nào?"
"Mười văn tiền một cân." Lâm Diệp Nhi đại khái cũng hiểu giá cả của thế giới này là như thế nào, tỷ như: Thịt heo mười văn một cân, gạo 6 văn một cân, bạch diện 5 văn một cân.
Ta cũng không biết bạch diện là gì, chắc hẳn là muối. Ai biết giúp ta với T.T. dò GG ca ca thì ra là những người nn nớt, thiếu kinh nghiệm??
Tiểu phụ nhân sửng sốt, "Đắt như vậy?"
Lâm Võ ở một bên nghe cũng cả kinh, giá này tương đương với giá thịt heo cmnr, trong lòng lo lắng, đắt như vậy không biết có người mua hay không.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom