Cập nhật mới

Dịch Hệ Thống Nhiệm Vụ: Đại Chiến Lật Ngược Tình Huống

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Hệ Thống Nhiệm Vụ: Đại Chiến Lật Ngược Tình Huống

Hệ Thống Nhiệm Vụ: Đại Chiến Lật Ngược Tình Huống
Tác giả: Lam Nhất Dương
Tình trạng: Đang cập nhật




Thể loại: Hiện đại, hệ thống, đấu trí, nữ phụ văn....
Hậu biên tập: Lạc Y Thần

Có một cuốn truyện như thế này :

" Lạc nữ đấu tâm kế "...

Câu chuyện kể về hai chị  em.

Chị gái tên là Lạc Y Lam và em gái tên là Lạc Y Thần. Hai người sinh ra trong gia đình hào môn, nơi chữ tình vốn là một từ vô cùng lạnh bạc, vậy mà cả hai lại cùng để ý một nam nhân cường đại, lạnh lùng có cái tên kiêu ngạo Nguyên Tịnh Dương.

Chị gái thông minh, tâm kế...

Em gái ngốc nghếch, chân thành...

Cuộc đấu trí diễn ra, kết cục dường như từ sớm đã được định liệu...

Hai người con gái đều là người có tài có sắc nhưng người em gái Lạc Y Thần lại vẫn thua trong tay người chị Lạc Y Lam. Đừng hỏi tại vì sao, chỉ đơn giản là do cô đã thật sự yêu người nam nhân đó. Yêu thật lòng, không có mưu mô, toan tính, một lòng ngốc nghếch hướng về duy nhất một người đàn ông.

Trong ván bài tình yêu, chỉ số thông minh của người ta thường sẽ bị giảm xuống nên khi Lạc Y Thần thấy chị gái cùng người đó hôn môi thì ý chí, trái tim đang cuộn trào tình yêu của  cô cũng theo đó vỡ vụn.

Cuộc chiến này khi một người buông tay thì kết quả nhận được sẽ là mất tất cả, cái chết cũng cận kề. Lạc Y Thần quay lưng, chờ đón cô cũng là lưỡi hái tử thần.

Một hồi âm mưu tai nạn, Lạc Y Thần nắm chặt chiếc khăn tay năm đó anh vô tình đưa cho cô lau mặt vào một buổi chiều mưa rồi nở một nụ cười, tim cũng ngừng đập trong khoảnh khắc quá khứ hạnh phúc đó.

Lạc Y Lam sau khi không còn người em gái cản trở, tranh giành, thì bắt đầu vận dụng tâm kế vừa lừa vừa diễn. Cô không ngại phỏng tay để học nấu ăn cho nam chính, ăn cắp tài liệu quan trọng bán cho đối thủ của Nguyên Tịnh Dương làm công ty của anh tổn thất nghiêm trọng. Cuối cùng lại dùng hết gia sản của bản thân trợ giúp anh vực lại công ty, ngày ngày đi đàm phán, tối đến thì thức đêm cùng anh chia sẻ công việc.

Cuối cùng nhờ vào đó mà nhận được sự biết ơn, tín nhiệm, thương tiếc và tình yêu từ anh. Trái tim khép kín vì đã từng bị biết bao sự thương tổn, lừa dối của Nguyên Tịnh Dương lại một lần nữa rung động trước người con gái xinh đẹp, giỏi giang, " chung tình " đó.

Một ngày, trong căn phòng tổng giám đốc, Lạc Y Lam đưa tách cà phê cho Nguyên Tịnh Dương rồi nói:

" Nguyên, anh mấy tháng nay cũng rất vất vả, hãy đi du lịch thư thả một thời gian. Công ty em sẽ giúp anh trông coi thật tốt. "

Nguyên Tịnh Dương đang chăm chú xem hồ sơ, nghe vậy liền ngước mặt lên, biểu cảm bình thản, ngón tay vuốt ve chiếc bút rồi mỉm cười, dịu dàng nhìn người con gái mình yêu đứng gần trong gang tấc, nói:

" Được. Vất vả cho em."

Lạc Y Lam cười thật xinh đẹp:

" Vì tương lai chúng ta. Tất cả đều không vất vả."

Nguyên Tịnh Dương vươn tay nhẹ nhàng xoa một bên má Lạc Y Lam, thì thầm:

" Đúng. Vì tương lai chúng ta!"

Lạc Y Lam nhìn bóng dáng máy bay khuất khỏi tầm mắt. Môi nở ra nụ cười rực rỡ đầy sự toan tính.

Đợi đến khi Nguyên Tịnh Dương đáp máy bay trở về biệt thự thì tiếp đón anh vẫn là nụ cười xinh đẹp đó nhưng những gì cô nói đều là một đao chém xuống trái tim anh, khiến nó máu chảy đầm đìa.

Công ty đã lọt vào tay Lạc Y Lam. Chuyện này anh đã có chút mơ hồ biết chuyện cô làm, nhưng anh nghĩ của Nguyên Tịnh Dương anh cũng là của cô nên không sao cả, chỉ cần cô vẫn yêu anh, bên cạnh anh.

Chỉ là, đúng giờ khắc ấy, Lạc Y Lam lại nói:

" Tất cả! Tất cả chỉ là diễn kịch."

" Biết không? Nguyên Tịnh Dương, trên thế gian này, người duy nhất yêu anh thật lòng chỉ có một mình em gái em gái ngốc nghếch Lạc Y Thần đó mà thôi."

SE.

Bàn tay vuốt ve từng trang truyện, đôi mắt đen láy của Lạc Y Thần chứa chan nhiều cảm xúc.

" Bộp! " Dùng lực mạnh mẽ khép lại quyển sách, cô khe khẽ hạ xuống một tiếng thở dài.

Aiz, nam chính ơi là nam chính.

Thật sự là quá đáng tiếc đi mà.

Hôm nay tôi lại phải cứu vớt nhân vật ngu ngốc giống như anh... Đúng là lại một hồi bận rộn rồi đây.

Người ta " yêu " anh chẳng qua cũng chỉ là vì anh nắm trong tay một phần tài sản bí mật khổng lồ, anh còn tin vào người ta thật lòng. Nữ chính đã chém đoạt được tất cả rồi cũng nên thôi đi, đằng này lại... Không thể chấp nhận được, tôi đành phải gượng mình cứu vớt anh thôi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Tiếp nhận kịch tình


Tác giả : Lạc Y Thần

Biên tập: Lam Nhất Dương

Lạc Y Thần mở to mắt, chớp chớp mi nhìn đỉnh màn màu hồng kiểu công chúa trên đầu gần mười phút mới nhận ra cô thật sự đã xuyên không.

Trong đầu không ngừng hồi tưởng lại tình cảnh đêm hôm qua.

Chuyện là Lạc Y Thần cô rất thích đọc truyện, lại trùng hợp mua được một cuốn tiểu thuyết có tựa đề " Lạc nữ đấu tâm kế " nghe có vẻ vô cùng hấp dẫn liền không chờ đợi được mở ra đọc ngay.

Không đọc thì thôi, vừa đọc cô đã cảm thấy vô cùng thất vọng. Bởi vì sao hả? Nữ phụ trùng tên lại vì yêu mà trở nên ngốc nghếch, rồi bị hãm hại chết . Mà sau đó nội dung còn là nam chính não phẳng bị nữ chính tẩy não đến mức rơi vào kết cục thân bại danh liệt, sống chết không rõ.

Thật là đủ cẩu huyết mà!

Ai, nam chính ơi là nam chính!

Người ta " yêu " anh chẳng qua cũng chỉ là vì anh đang nắm trong tay một phần tài sản bí mật khổng lồ, anh lại còn tin vào người ta thật lòng. Nữ chính đã chém đoạt được tất cả rồi cũng nên thôi đi, đằng này lại... Không thể chấp nhận được, tôi nhất định sẽ cứu vớt anh!

Lạc Y Thần quá bức xúc cho nhân vật Nguyên Tịnh Dương mới suy nghĩ như vậy. Ai có ngờ suy nghĩ đó vừa xuất hiện, trong đầu cô lại có một tia sáng xẹt qua. Một âm thanh trung tính cũng theo đó vang lên.

" Thiếu nữ xuyên không số hiệu 100, cô có sẳn sàng xuyên không cứu vớt nam chính Nguyên Tịnh Dương?"

Mợ! Cái quái gì vậy?

Lạc Y Thần trong phút chốc bị dọa giật mình, khóe môi mấp máy e ngại đưa mắt nhìn khắp căn phòng vắng hoe.

" Không có ai mà? " Tiếng nói vừa rồi phát ra từ đâu, khoan đã, Nguyên Tịnh Dương? Nguyên Tịnh Dương không phải là tên nam chính ngu ngốc trong " Lạc nữ đấu tâm kế" hay sao? Đừng nói cho cô là cô chỉ nói bừa một câu liền trúng số độc đắc luôn đi nha?

" Không trả lời tức là đồng ý! Tiểu thư chúc cô có một chuyến du lịch vui vẻ trong thân phận Lạc Y Thần mới! "

Lạc Y Thần gào thét một tiếng, rất muốn mở miệng từ chối, nhưng lời còn chưa kịp nói ra cô đã oanh oanh liệt liệt ngất đi.

Chết tiệt! Ăn có thể ăn bậy, làm có thể làm bậy, nhưng tuyệt đối không thể nói bậy, nghĩ bậy, cô hôm nay xem như được kiến thức qua!

--- ------ ------ ------ --- -----

" Hệ thống, hệ thống, mau ra đây! Lập tức ra đây!"

Lạc Y Thần ngồi bật dậy, ôm chăn hét to. Vừa hét vừa lấy tay đập lên nệm êm mềm mại, trong lòng không khỏi cảm thán. Quả nhiên là hào môn, ngay cả cái nệm cũng làm người ta yêu muốn chết.

Không, không, đây không phải là vấn đề chính mà!

" A a a a a a a a... Mau ra đây!!!!"

" Đề nghị thiếu nữ xuyên không số hiệu 100 bình tĩnh. Hệ thống lần đầu tiên nhìn thấy người dữ tợn như cô vậy! Thật là khác biệt quá xa hình tượng Lạc Y Thần mà!"

Hệ thống đủng đỉnh xuất hiện, dù chỉ nghe được giọng nói nhưng chỉ cần nghe qua cũng khiến người ta cảm nhận đầy đủ vẻ biếng nhác cùng tiếc hận thật sâu.

Lạc Y Thần sém chút nữa giận đến mức giơ chân, nếu hệ thống là người thật cô liền không kiêng nể cho nó một đá vào mông. Nghĩ sao vậy? Hối hận vì đưa cô xuyên không, cô mới là người không thèm đó!

" Được rồi, được rồi! Thiếu nữ xuyên không số hiệu 100 bình tĩnh. Tôi còn chưa có nói gì mà, cô xem, cho cô xuyên không vào thân phận tiểu thư hào môn, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền cô còn không hài lòng? Ngày hôm qua thiếu nữ xuyên không số hiệu 99 còn phải làm khất cái, cô nói xem, chúng tôi ưu ái cho cô biết bao nhiêu!"

" Ý là tôi còn phải cảm ơn các người á hả? Làm ơn đọc lại kịch bản, nhân vật đó ngay đoạn đầu đã muốn chết không kịp ngáp rồi! Cho tôi xuyên nhân vật này là trù dập tôi ẻo mệnh sao?"

Lạc Y Thần không bị lời ngon tiếng ngọt của hệ thống dụ dỗ, hai tay bắt chéo vào nhau khoanh lại trước ngực, một chân đạp lên ghế, dáng vẻ cực kỳ đại ca hừ hừ hai tiếng nói.

" Này này, cô bỏ cái chân xuống, nhân vật Lạc Y Thần không phải là như thế này! Cô phải hiền thục, hiền thục, có hiểu hay không hả?"

" Hiền thục? không phải cũng chết đó sao? "

Lạc Y Thần vẫn cắn chặt không thả, bàn chân trắng muốt nhỏ nhắn đạp bình bịch lên ghế khiến giọng nói của hệ thống cũng có phần run rẩy, vội vàng cất tiếng ngăn cô lại.

" Được rồi! Được rồi! Cô xuyên không không phải thay đổi số phận hay sao? Cô chỉ cần quyến rũ được nam chính, đứng dưới hào quang chói lòa của anh ta chẳng lẽ còn sợ bị nữ chính hại chết? "

" Thật sự như vậy à?"

Lạc Y Thần nheo mắt, một điệu bộ bán tín bán nghi. Đầu óc trăm chuyển ngàn hồi phân tích đủ thứ chuyện, vẫn không mấy yên tâm, nhỏ giọng hỏi mang theo một chút không tin tưởng.

" Quyến rũ được nam chính liền không phải chết nữa sao?"

" Đó thì còn tùy vào công lực điên đảo nam chính của cô như thế nào! Cô dữ dằn như vậy, sợ là nam chính nhìn thấy cô đã ghét! Cô không thể tiểu bạch thỏ một chút hay sao hả?"

Hệ thống đối với nhân vật xuyên không lần này hết sức không hài lòng. Chẳng qua tại sao kết quả bói toán lại cho thấy cô ta thật sự có khả năng này nhỉ?

" Tiểu bạch thỏ? Lạc Y Thần nguyên tác không phải siêu cấp tiểu bạch đó sao? Nam chính cũng đâu yêu cô ấy!"

" Đó là vì chưa có cơ hội, và Lạc Y Thần đã buông tay quá sớm, còn cô, chả lẽ không biết chế tạo cơ hội sao? Nắm bắt tâm lý anh ta, từng bước từng bước thâu dây, còn sợ anh ta không khoanh tay chịu trói. Hơn nữa, tôi còn ở bên cạnh, tùy thời đi theo giúp đỡ cô đây mà!"

" Nghe cũng đúng lắm! Nhưng trong truyện cũng không kể rõ quá khứ của Nguyên Tịnh Dương, ngay cả thế lực bí mật cũng chỉ kể qua loa rồi lọt vào tay nữ chính Lạc Y Lam. Tôi chỉ biết đại khái như vầy làm sao quyến rũ anh ta?"

Lạc Y Thần nghĩ tới điểm mấu chốt, vội vàng cất tiếng hỏi. Cô không muốn giống như nữ chính kịch tình gây ra chuyện ác nhân thất đức như vậy để dành lấy tình yêu của nam chính. Chẳng qua, làm sao lấy lòng nhân vật này đúng là quá khó đi!

" Ừm, không vấn đề gì! Đêm nay đúng 12 giờ tôi sẽ gửi cho cô bản thông tin của anh ta cùng thiết bị đo độ hảo cảm tình nhân, cô cứ dựa vào đó liền được rồi. "

Hệ thống sau khi nói xong cũng không để Lạc Y Thần nói thêm gì. Trong đầu " tinh " một tiếng liền biến mất không thấy, xung quanh cũng chìm vào im lặng.

Lạc Y Thần nghiến răng nghiến lợi vò vò đầu... Được, được! Xuyên cũng xuyên rồi, chuyện không cách nào thay đổi cô đành phải thuận theo số phận. Dựa vào độ " đáng yêu" của cô và trợ giúp của hệ thống, cô không tin không đánh bại được nữ chủ nguyên tác và quyến rũ nam chính chưa bị tẩy não kia.

Hãy cứ từ từ thưởng thức xem nữ phụ " si tình hóa ngốc " tôi đây làm thế nào lật ngược tình huống đi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Gặp mặt - Câu truyện bắt đầu


Tác giả & Biên tập: Lam Nhất Dương - Lạc Y Thần

" Cốc cốc " Tiếng gõ cửa trầm thấp vang lên cùng lúc đó là giọng nói êm ái của người con gái:

" Tiểu Thần? ... Còn chưa tỉnh ngủ ư? "

Lạc Y Thần vừa mới đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại để đối đầu nữ chính lại nghe được nữ chính gọi mình khiến cô không khỏi có chút giật mình. Đôi mắt to tròn đảo loạn một vòng, nhanh chóng tìm ra đối sách.

" Ưm, em vừa mới dậy... "

Lạc Y Thần cố gắng ép giọng mình đến mức thấp nhất để lộ ra vẻ ngái ngủ biếng nhác, hai tay nâng lên dụi dụi mắt làm như thật sự vừa tỉnh ngủ vậy.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, Lạc Y Lam ngay sau đó đẩy cửa bước vào, gương mặt xinh đẹp dịu dàng cười nhìn cô.

" Tiểu Thần, xem em kìa." Lạc Y Lam đi tới chiếc giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, vươn bàn tay trắng trẻo, thon dài vuốt ve mái tóc đen ong ả có chút rối của em gái, đôi môi hồng nhuận khẽ nói:

" Ngày nào cũng ngủ dậy trễ, còn nhem nhuốc như vậy này. Em xem có giống con mèo hay không? " Cặp mặt phản chiếu lại khuôn mặt biết lỗi của cô thì phì cười nói tiếp:

" Hôm nay đi shopping với chị thế nào?" Dứt lời Lạc Y Lam liền chăm chú quan sát cô em gái nhỏ. Khí chất phát càng thêm nhu hòa.

Đi shopping?

Lạc Y Thần ngạc nhiên trợn tròn mắt, sau đó vội vàng cúi thấp đầu, đồng tử không ngừng đảo loạn. Theo cô biết, nữ chính dù đối với em gái cùng cha cùng mẹ này bên ngoài luôn tỏ ra thân thiện, nhưng thật ra chân chính cùng cô đi riêng ra ngoài quả thật chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

Người chị này đang suy tính cái gì vậy?

Lạc Y Thần mặc dù khó hiểu, nhưng một chút cũng không dám để lộ ra ngoài, ngoan ngoan ngoãn ngoãn gật đầu đúng với hình tượng tiểu bạch thỏ, nhu thuận đáp lại:

" Vâng ạ!"

--- ------ ------ ------ ---

Chiếc xe hơi sang trọng chở hai chị em Lạc gia dừng lại trước tòa trung tâm mua sắm thương mại PhiLy Nguyen. Tòa nhà được chia làm nhiều khu vực buôn bán khác nhau, các mặt hàng ở đây nổi tiếng về chất lượng, đa dạng về mẫu mã. Về phần giá cả trên trời là khỏi phải bàn.

Tài xế nhanh chân bước ra, kính cẩn mở cửa xe.

Lạc Y Lam phong thái yểu điệu, bàn tay đưa lên vén mái tóc ra sau tai, môi nở một nụ cười nhẹ như hoa lan mới nở bước ra. Sau đó quay đầu, chìa tay ra trước mặt em gái yêu quý nháy mắt tỏ rõ ý với cô.

Lạc Y Thần xoa nhẹ cách tay đã nổi lên một tầng da gà rồi miễn cưỡng đưa bàn tay nhỏ nhắn đặt lên bàn tay mềm mại nhỏ nhắn không kém ấy. Trong lòng hò hét " ai mới là ngây thơ, tiểu bạch thỏ đây ".

Sau đó cả hai cùng dắt nhau vào trung tâm khu vực mua sắm. Lạc Y Thần đi theo bước chân của Lạc Y Lam, chạy hết từ dãy này qua dãy khác, đã gần một tiếng đồng hồ vẫn không thể chọn được một món đồ nào.

Ở mỗi một dãy hàng, nữ chính đáng kính đều dừng lại một lát, ánh mắt đảo quanh một vòng như cố gắng tìm kiếm cái gì đó chứ không phải nhằm mục đích mua đồ.

Lạc y thần nhàm chán gãy gãy móng tay hồng hồng xinh đẹp, ánh mắt buồn bực nhìn Lạc Y Lam vẫn đang đi đằng trước, thật sự muốn lên lên tiếng để cô ấy dừng lại nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến hình tượng tiểu bạch thỏ nên của bản thân nên chỉ có thể ngậm miệng.

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn... Nữ chính, chờ tiếp chiêu đi!

" Tiểu Thần, em lại đây xem xem, bộ váy này như thế nào hả?"

Lạc Y Lam đã sớm nắm bắt được tin tức hôm nay người đó sẽ tới đây khảo sát trung tâm nên đã âm thầm suy tính một phen, rũ Lạc Y Thần đi theo cũng chỉ để làm nền cho ả diễn. Đáy mắt bất chợt lướt qua một bóng dáng, Lạc Y Lam đột ngột đứng lại, đôi mắt đen lấp lánh hướng về phía Lạc Y Thần đi phía sau, môi mọng nhẹ nhàng gọi một tiếng, gương mặt dịu dàng, tinh tế tựa thiên sứ thể hiện chuẩn xác hình tượng chị gái hiền lành chiều chuộng em gái khiến cô muốn co giật khóe miệng một phen.

Mợ, nữ chính, cô diễn đúng là quá sâu!

Lạc Y Thần đã mơ hồ đoán được Lạc Y lam có một mục đích gì đó, nhưng lại không biết đó rốt cuộc là cái gì, cho nên không còn cách nào khác vẫn ngoan ngoãn phối hợp với cô ta, nhẹ nhàng nâng bước tiến lại.

" Cái nào vậy ạ?"

Lạc Y Lam cầm một bộ váy được tinh tế treo trên móc đưa ra trước mặt của Lạc Y Thần. Đó thực sự là một thiết kế rất đẹp.

Bộ váy lấy màu đỏ làm chủ đạo, từng đường nét được cắt may cực kỳ tỷ mỉ, tinh vi, phần vải ren vắt ngang qua vòng eo nhỏ nhắn, mặc vào sẽ mơ hồ có thể nhìn thấy da bụng trắng mịn vô cùng hấp dẫn, chân váy đuôi cá phần trước cao đến ngang đùi dần dần uốn lượn xuống gót chân. Vừa có thể phô bày được toàn bộ đường nét quyến rũ, vừa có thể hình dung tư chất yểu điệu trời sinh của thiếu nữ.

Không thể không nói, Lạc Y Lam thật sự rất có mắt nhìn, gu thẩm mỹ càng thuộc loại cực phẩm, chẳng qua, cái này hoàn toàn không phải gu mặc đồ của Lạc Y Thần. Không nói đến nữ phụ nguyên bản trước kia chỉ thích những bộ độ đơn giản, tinh tế, màu sắc dịu dàng, mà ngay cả cô bây giờ cũng chỉ ưa chuộng quần jean áo sơ mi, cô làm sao có thể lựa chọn những bộ đồ như thế này được?

Lạc Y Lam cố ý giới thiệu là để mua cho cô hay muốn lựa cho cô ta? Mà hình như cô ta cũng không thích những loại như thế này thì phải.

Lạc Y Thần cẩn thận suy đoán tâm lý của Lạc Y Lam, tuy không biết cô ta xuất phát từ mục đích gì, nhưng vẫn mở to đôi mắt ngây ngô, lắc lắc đầu nhỏ, e dè nói:

" Ừm, thật quyến rũ quá mức!"

" Tiểu Thần không thích hay sao?"

Lạc Y Lam mím nhẹ môi, ánh mắt sáng long lanh bị phủ lên một tầng u buồn, giống như Lạc Y Thần vừa làm cô ta tổn thương vô cùng sâu sắc. Bàn tay xinh đẹp đặt bộ váy lại trên móc treo, ráng nở nụ cười trấn an cô rồi mới xoay người rời đi.

Chẳng qua đúng lúc này, biến cố lại phát sinh, giày cao gót của Lạc Y Lam đột nhiên trật ra, cô ta thảng thốt hét lên một tiếng liền ngã ập về phía trước.

Lạc Y Thần bị kịch tình biến đổi không lường trước được chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Y Lam ngã xuống. Mà sau đó trước mắt lại vừa vặn xuất hiện một người đàn ông vô cùng tuấn tú.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Thái độ thay đổi


Tác giả & Biên tập : Lạc Y Thần & Lam Nhất Dương

Bàn tay nhỏ nhắn của Lạc Y Lam nhanh chóng bấu lấy tây trang thẳng thớm của người đàn ông lạ mặt như bám được cọng cỏ cứu mạng, thân thể mềm mại không chút sai lệch dựa hẳn vào lòng anh ta tạo nên một hoạt cảnh bích nhân vô cùng hoàn mỹ.

Nam cao lớn, nữ thanh tú, lại còn nép vào lòng như một con chim nhỏ thế kia, đến người ngoài như Lạc Y Thần nhìn vào cũng đều muốn vỗ tay khen hay.

Cái này gọi là hào quang nữ chính vô đối đúng hay không? Không cần biết nữ chính làm gì, nhưng chỉ cần gặp bất kỳ hoàn cảnh xấu hổ nào thì lập tức sẽ có thiên thần xuất hiện cứu vớt. Sau đó dĩ nhiên chính là đánh thêm một dấu đỏ vứt anh ta vào đội ngũ bám đuôi chung tình đến chết đi sống lại.

Quả thật là khiến người ta mở to mắt mà nhìn!

Lạc Y Thần vừa âm thầm tặc lưỡi, vừa thật sự mở to hai mắt mà nhìn. Cô như vậy hoàn toàn chỉ là vì ngạc nhiên muốn xem kịch vui mà thôi, nhưng là đặc điểm ngoại hình của tiểu bạch thỏ Lạc Y Thần trước đó quá mức yêu nghiệt. Dáng người nhỏ nhắn xinh xắn chuẩn đến từng xen ti mét, không chê vào đâu được thì thôi đi, vậy mà đôi mắt còn to tròn đen láy, lúc nào cũng giống như bị bao phủ bởi một tầng hơi nước nhàn nhạt, bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống nước mắt khiến tâm người ta mềm nhũn, thêm vào đó đôi môi hồng chúm chím khép khép mở mở kia lại càng khiến người ta cảm thấy, cô đây chính là sợ hãi quá độ mới biến ngốc mà thôi.

Cái gì gọi là gương mặt lừa tình? Cứ nhìn Lạc Y Thần sẽ rõ. Cô hẳn được sinh để làm diễn viên trời sinh, không cần cố sức diễn, chỉ cần tùy tiện làm một động tác cũng có thể làm cho người khác bị thuyết phục.

Trong lúc Lạc Y Thần đang nỗ nỗ lực phân tích kịch bản thì người đàn ông đang đỡ Lạc Y Lam trước mặt lại ngẩng đầu lên. Đôi mắt màu hổ phách lãnh lệ không có một chút tia rung động nào ngược lại có thêm vài phần chán ghét cùng phiền toái.

Nguyên Tịch Dương không hiểu tại sao người phụ nữ này đột ngột ngã lên người anh. Nhưng bản thân anh lại là người có tính khiết phích cực đại, về cơ bản ghét nhất người khác chạm vào người mình, bất kể đó là ai. Hôm nay người phụ nữ này ngã xuống người anh, không thể nghi ngờ là đánh vào lòng anh một ấn tượng vô cùng xấu xí.

Nguyên Tịch Dương càng nghĩ sắc mặt lại càng hóa thành lạnh lùng như đóng băng tảng, anh cũng không tốn thời gian nhìn mặt ngang mũi dọc của người phụ nữ trong ngực, trực tiếp đem bàn tay run rẩy của cô ta đang nắm chặt tay áo của mình ép buộc buông ra giao cho trợ lý còn đang ngẩn người đứng ngay bên cạnh.

Trợ lý Tiểu Trần là trợ lý cho Nguyên Tịch Dương tính đến nay đã được năm năm. Dĩ nhiên là hiểu rõ chủ tịch của mình nhất. Chủ tịch có bệnh khiết phích, ai đụng vào anh ta cũng khiến anh ta chán ghét. Liền ngay cả vị mỹ nhân như hoa như ngọc này cũng không ngoại lệ.

Tiểu Trần không khỏi lắc đầu, tiếc rẻ một chút. Tiểu thư, không biết cô có phải cố tình ngã vào lòng chủ tịch hay không, nhưng tôi dám đảm bảo cô sai lầm rồi. Năm ngoái trong đại tiệc của tổng thống nước V, con gái ông ta ngã vào lòng chủ tịch mà còn bị anh ta không khách khí nhấc lên như nhấc một con nhái đẩy ra ngoài. Cô nghĩ mình có giá hơn con gái tổng thống hay sao?

Lạc Y Lam hoàn toàn không hề hay biết những suy nghĩ trong lòng của Tiểu Trần. Nhưng ả ta bây giờ cũng đang lâm vào trạng thái chết lặng cả người, không thể tin nhìn người đàn ông tuấn tú đến mức người người ghen tị kia đã không chút lưu tình đẩy ả ra, hơn nữa, anh ta còn đang dùng khăn tay lau đi vị trí vết nhăn ở tay áo, ngay cả trước ngực cũng không bỏ qua.

Sau đó dường như vẫn cảm thấy thật không thể nào sạch sẽ, liền quyết đoán tháo áo tay trang vắt ở khủy tay, toàn thân tản mác ra một luồng khí khái lãnh lệ đến cực điểm mà vẻ hấp dẫn nam tính lại càng tăng lên mấy phần, cũng không vì động tác tùy tiện kia mà giảm sút một chút nào.

Lạc Y Lam không hiểu. Bản thân ả là sai lầm ở đâu? Hôm qua khó khăn lắm mới từ miệng của một paparazzi nổi tiếng tại nước M biết được chủ tịch Nguyên muốn trở về nước, hôm nay còn lập bao nhiêu kế hoạch tự nhiên đến vậy, nhưng chẳng lẽ không thể đổi lại được một chút quan tâm của anh ta hay sao?

Đàn ông không phải thích nhất là phụ nữ như vậy à? Mềm yếu, yểu điệu ngã vào lòng như vậy đáng ra nên là nhất kiến chung tình. Thế mà tại sao tất cả đều không có? Lẽ nào tính toán từ đầu đến cuối đều sai lầm rồi?

Lạc Y Lam lâm vào trạng thái hoang mang cực độ, vậy nên ngay cả lúc Tiểu Trần đẩy ả ra ả một chút cũng không hay biết. Đôi mắt mở to mang theo thần sắc khó tin nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đi đằng trước, một lời cũng không cách nào nói ra được.

Ngực phập phồng lên xuống, thầm lấy lại bình tĩnh, đôi mắt ả nheo lại rồi chậm rãi hạ xuống nhìn ngón tay đang run rẩy. Thật thú vị. Chuyện hôm nay anh làm tôi mất mặt. Lạc Y Lam tôi thề sẽ khiến anh thanh bại danh liệt. Yêu tôi đến máu chảy đầm đìa.

Nhưng hiện trạng bây giờ mọi người nhìn vào chỉ thấy Lạc Y Lam bị chuyện này làm tổn thương đến run rẩy.

Nguyên Tịnh Dương đi thẳng về phía trước, lúc đi ngang qua Lạc Y Thần đột nhiên lại dừng bước, khoảng cách từ anh đến cô khoảng hai bước chân, đôi mắt màu hổ phách lạnh nhạt nhìn cô đang " sợ phát khiếp " nhưng lại không nói tiếng nào, thản nhiên cầm chiếc khăn tay vừa bị anh ta dùng qua lau quần áo ném vào tay của cô.

" Quản người đi bên cạnh cho tốt! Đừng để cô ta tự do xông ra đường như vậy!"

Lạc Y Thần suýt nữa bị sặc vì lời nói này. Anh ta vậy mà xem nữ chính đại nhân như là chó hoang mà quản lý sao? A, hình như vừa nãy cô nhìn thấy bảng tên của người này... Nguyên... Nguyên Tịnh Dương? Nam chính?

Nam chính không phải nên yêu thương nữ chính sao, vì cái gì lại không chút nể mặt như thế này? Còn có cái khăn tay này, đây đáng lẽ nên là khăn anh ta đưa cho cô trong một chiều mưa, tại sao lại biến thành lúc này rồi?

Chẳng lẽ, mọi thứ từ khi cô xuyên không đều đang bắt đầu từ từ thay đổi hay sao?

Lạc Y Thần phát hiện ra điểm này cũng là vô cùng ngạc nhiên, chẳng qua cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, lung tung nhét khăn tay vào túi rồi chạy lại đỡ Lạc Y Lam chưa phục hồi lại tinh thần.

Cô nhất định phải xử lý chuyện này thật tốt, nếu không nữ chính đại nhân nhất định ghi thù cô. Cô mới không muốn chưa câu được nam chính đã bị nữ chính thiết kế đi vào tử lộ đâu mà!

Nguyên Tịnh Dương bước chân ra khỏi cửa chính của khu trung tâm thương mại, chiếc xe AUZ đen bóng số lượng có hạng đã được đậu sẳn ở đường lớn. Anh nhanh chóng mở cửa xe bước vào.

Khi anh đưa tay khởi động chiếc xe thì " đing " một tiếng. Một viên ngọc tím rơi ra từ trên người. Ngay tức khắc trong mắt Nguyên Tịnh Dương xẹt qua tia chán ghét nhưng khi nhặt nó lên thì thái độ của anh dần dần thay đổi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Bí mật của Lạc Y Lam


Tác giả : Lạc Y Thần

Chính tả : Lam Nhất Dương

Biệt thự của Lạc gia tọa lạc trên một vị trí vô cùng được yêu thích, hoa lệ mang tên " khu nhà giàu Full House ". Chẳng qua " Full House " này không biết phải cắt nghĩa thế nào mới đúng, bởi lẽ, bên trong một hào môn thế gia, muốn tìm ra niềm hạnh phúc thật sự, quả thực là cực kỳ khó khăn.

Chiếc xe chở hai tiểu thư Lạc gia thong thả tiến vào biệt thự, cửa xe được tài xế cẩn thận mở ra, còn cung kính lách người sang một bên nghiêm trang cúi đầu với hai người bên trong. Tư thái và khí chất bậc này hoàn toàn phù hợp với những hào môn danh giá, nhưng Lạc Y Thần nhìn kiểu nào cũng thấy nó máy móc và thô kệch, một chút tình cảm cũng không có giống như chỉ để thỏa mãn tính hư vinh của con nhà giàu.

Hoàn cảnh này đối với cô thật là một chút cũng không phù hợp!

Tại sao hả? Kiếp trước, tức là khi cô chưa bị hệ thống buộc xuyên đến đây vốn là một đứa trẻ mồ côi, nằm gai, nếm mật cũng quen rồi, cay đắng nào mà chưa trải qua đâu? Bây giờ lại phải để người ta phục vụ mình như vậy, suốt ngày bày ra bộ dáng thục nữ yêu kiều, quả thật là muốn hành hạ cô chết sớm. Thực muốn gởi lời khen cho Lạc Y Thần nguyên tác, cô có thể chống chịu được những chuyện này cũng không phải dạng vừa đâu mà!

Lạc Y Lam nâng chân ưu nhã xuống xe, gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ đến từng chi tiết đã không còn bóng dáng của sự thất thần ban nãy. Nụ cười trên môi hé mở như gió mùa xuân, ánh mắt dịu dàng như có một luồng linh khí sinh động vừa được tuôn trào khiến bất kỳ ai cũng không nhịn được nhìn nhiều hơn một chút.

" Tiểu Thần, mau ra đây nào!"

Lạc Y Lam không chút cố kỵ chuyện ban nãy bị mất mặt, thản nhiên bước sang cửa xe bên kia, vươn tay chờ Lạc Y Thần đi xuống. Nhìn tình cảnh lúc này cô thật sự muốn buông lời cảm khái, nữ chính đại nhân nắm được buông được, chính là một đối thủ vô cùng khó nhằn, xem ra cô vẫn là nên chuẩn bị kỹ càng một chút nếu không sớm hay muộn cũng rơi vào trạng thái chết mất xác lúc nào cũng không hay biết.

Lạc Y Thần trong lòng giơ cao nắm đấm nho nhỏ, ngoài mặt lại càng phát ra vẻ ngây thơ, đơn thuần, nụ cười rực rỡ trên môi nhìn qua đã thấy là vô tâm vô phế, được chị gái gọi liền lập tức chui tọt xuống xe, bắt lấy bàn tay đang vươn ra, thân mật hi hi ha ha bước vào nhà.

Cả hai người tôi lừa chị diễn một phen đúng là tự nhiên đến lạ lùng, bất cứ ai nhìn đều muốn vỗ đùi khen một câu, chị em Lạc gia người ta thật sự là quá mức tình cảm rồi.

Hắc hắc!

Lạc Y Lam đứng trước cửa phòng Lạc Y Thần, bàn tay dịu dàng vuốt ve gò má của cô, cẩn thận gạt một vài sợi tóc đang vương lại trên đó, động tác cực kỳ cẩn thận như đang đối xử với vật quý ngược lại khiến người nào đó muốn nổi lên một tầng da gà. Chẳng qua... Nhịn... Nhất định phải nhịn... Chinh chiến còn dài, làm sao có thể lộ ra sơ hở trước mặt người ta đây?

Lạc Y Thần trong lòng sầu khổ muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn ngây ngô cười cười, còn không ngại hướng lòng bàn tay người đang vuốt má cô cọ cọ vài cái, nụ cười thiên chân vô tà giống như đang làm nũng.

" Chị ơi... "

Âm cuối thật rất nhũn... Quả nhiên là mặt bằng âm thanh của nguyên tác vô cùng tốt! Lạc Y Thần âm thầm gật đầu một cái.

" Ừ, Tiểu Thần à, em có quen biết với Nguyên tổng từ trước rồi sao?"

A, hóa ra là muốn hỏi chuyện về nam chính!

Lạc Y Thần cong cong mi mắt, dù trong lòng đã hiểu rất rõ ràng, nhưng vẫn làm ra vẻ không hề hay biết gì, đôi mắt như phủ thêm một tầng sương mơ hồ, mơ màng hỏi lại.

" Nguyên tổng? Nguyên tổng là ai ạ?"

Lạc Y Lam nghe được Lạc Y Thần trả lời, ánh mắt săm soi kín đáo nhìn vào mắt của cô, trên dưới đánh giá vào lần cảm thấy cô cũng không giống như đang nói dối. Tâm tình nhất thời được thả lỏng, nụ cười trên môi cuối cùng cũng ấm áp hơn rất nhiều, khác hẳn lúc nãy, thật sự giống độc xà bò quanh.

" Nguyên tổng chính là người vừa rồi chúng ta gặp qua đấy. Người đó rất đáng sợ, Tiểu Thần nhất định phải tránh thật xa mới được, có hiểu hay không?"

Lạc Y Thần trong lòng cắn răng thầm hận Lạc Y Lam lừa gạt trẻ con, hẳn là trước đây vẫn quen lừa gạt nguyên tác như vậy. Cũng may cô không phải thật ngốc nghếch như người ta, nếu không cũng khó tránh khỏi việc bị cô ả tâm kế này xoay vòng như chong chóng.

" Vâng ạ, người kia quả thật rất đáng sợ mà!"

Lạc Y Thần gật đầu thật kiên định, ánh mắt còn giống như nai con chạy loạn, toàn thân run rẩy, tưởng chừng là thật sư bị Nguyên Tịnh Dương dọa sợ phát khiếp đi rồi vậy.

Lạc Y Lam hé môi cười, ả hết sức hài lòng với thái độ của em gái lúc này. Ai ả có thể không rõ, nhưng em gái ngây thơ đơn thuần từ trước đến nay đều không hiểu cái gì là ngươi tranh ta đoạt. Yêu hay ghét cơ bản đều lộ hết ra ở trên mặt. Bởi vậy ả không cần lo lắng bị phổng tay trên nữa.

Nói cho cùng hôm nay bị Nguyên Tịnh Dương không nể mặt như vậy thật sự làm ả khó chịu vô cùng. Nhất là khi người kia còn nói chuyện với cô em gái đi cùng mình, đó chẳng khác nào lấy tay đánh vào mặt ả cả. Bất quá không vấn đề gì, ả không sợ đối thủ mạnh, chỉ lo bản thân mình không có bản lĩnh mà thôi. Chỉ là, bản lĩnh, ả còn thiếu hay sao? Thời gian còn rất dài, nhất định phải đem tâm của người kia thu về, lúc đó sẽ tha hồ đem những khuất nhục hôm nay nhân lên gấp trăm lần trả lại.

Lạc Y Lam cuối cùng cũng không làm khó Lạc Y Thần nữa, dịu dàng khuyên bảo cô vào phòng nghỉ ngơi, còn hứa hẹn lần sau đưa cô đi mua đồ để đền bù ngày hôm nay đã tan rã trong không vui. Lạc Y Thần dĩ nhiên là giả bộ cực kỳ thích thú gật đầu, nhanh nhẹn chạy về phòng mới dám phát ra ánh mắt khinh bỉ và phiền chán.

Đừng tưởng vừa rồi cô không nhìn ra ánh mắt người kia oán độc như vậy, hẳn là đang nghĩ cách nào trả thù nam chính đi. Nam chính hiện giờ là mái ô của cô, cô mới không để anh ta bị người chị này ám hại đâu. May mắn là từ trước đến nay Lạc Y Thần quả thật quá mức ngây thơ, nhờ vậy làm cho cảnh giác của Lạc Y Lam giảm xuống rất nhiều, giúp cho cô sẽ càng dễ hoạt động đi thôi...

Lạc Y Lam sau khi để Lạc Y Thần rời đi, từng bước tiến trở về phòng mình. Ả quăng túi xách lên bàn, ngã người xuống giường nhìn chằm chằm trần nhà, đôi môi xinh đẹp mím chặt một hồi lâu chưa từng hé ra. Phải một lúc sau ả mới chậm rãi ngồi dậy, lấy điện thoại bấm một dãy số, đợi kết nối thông liền mở miệng nói.

" Anh, kế hoạch đầu tiên thất bại rồi!"

" Em đã cài viên đá vào người hắn chưa?"

Bên kia đầu dây người nói dường như không để ý đến vế trước lắm, chỉ hỏi duy nhất một câu, giọng nói nam tính, tà mị xen lẫn một chút mị hoặc vang lên như dỗ dành lòng người.

Lạc Y Lam hít sâu một hơi, buồn rầu nói.

" Đã cài lên, chẳng qua chưa chặt, chỉ sợ sớm sẽ bị phát giác!"

" Anh không sợ bị phát giác, sợ chính là hắn không thể phát giác kìa. Em cứ chờ đi, thái độ của hắn nhất định thay đổi. Lam Lam, em đừng nên nản lòng. Có hiểu không?"

Bên kia người đàn ông nở nụ cười, giọng nói dịu dàng trấn an của anh ta phần nào làm Lạc Y Lam bình tĩnh lại, ả ta từ từ nâng lên khóe môi, vẽ ra một nụ cười, yêu kiều nói.

" Được, tất cả nghe anh!"

Tình hình là mỗ tiểu muội và mỗ đại tỷ làm việc càng lúc càng ăn ý với nhau, hơ hơ hơ hơ... Ngày mai là chương của mỗ đại tỷ, mấy bạn mời lên đọc nha... Hôm qua không có chương, thật là xin lỗi a!!! ^^

Lời dành cho Tiểu Vũ : Nhanh lên lọc lỗi chính tả đi nè!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Người đó là ai?


Trong một căn phòng làm việc sang trọng, tất cả các thiết kế ở đây đều toát lên hơi thở nghiêm trang, ga màu trắng xám càng tôn thêm vẻ lạnh lùng cho chủ nhận của nó.

Nguyên Tịnh Dương ngồi xem tập hồ sơ để kí hợp đồng nhưng bàn tay cầm chiếc bút cứ gõ lên gõ xuống mặt bàn, ánh mắt của anh tuy tập trung vào trang giấy nhưng thần trí thì lại đặt trên viên đá màu tím ở sát bên.

" Cạnh!" Buông chiếc bút xuống bàn, anh biết mình không thể tập trung làm việc được nữa, dứt khoát vươn bàn tay khớp xương rõ ràng cầm viên đá lên ngắm nghía.

Sau đó nhắm chặt mắt ráng hồi tưởng lại dáng vẻ của người phụ nữ va vào anh lúc nảy nhưng càng hồi tưởng thì trong trí nhớ cũng không thể phác họa rõ ràng diện mạo ấy vì anh căn bản có thèm để ý người ta một chút nào đâu. Ngoài việc giọng nói có vẻ yểu điệu, mềm yếu thì cũng không còn ấn tượng gì sâu sắc.

" Lộp cộp...lộp cộp..." Nguyên Tịnh Dương đưa ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, tiết tấu theo một bài hát. Gõ xong điệu cuối cùng anh dứt khoát đưa ra quyết định.

Cầm chiếc điện thoại lên, một dãy số điện thoại xuất hiện.

Đầu dây phát ra tín hiệu đã thông thì Nguyên Tịnh Dương liền ra lệnh:

" 8 giờ, 45 phút tầng 13, khu vực nữ, điều tra cô gái đã va vào tôi. Tôi muốn có kết quả trong vòng 5 phút."

Cúp máy, Nguyên Tịnh Dương đưa tay chống lên tay ghế, nâng cằm, ánh mắt lóe lên một thứ tình cảm phức tạp.

--- ------ ------ ------ -----

Lạc Y Lam soi mình trong gương. Môi hồng hé nở ra một nụ cười hài lòng. Cầm chiếc giỏ xách EXL lên, mở cửa phòng. Hôm nay người bạn thân của cô về nước. Vốn tưởng sẽ dụ được Nguyên Tịnh Dương rồi cùng anh ta đi đón bạn của mình. Vừa được tiếng lại có miếng. Nhất cữ lưỡng tiện nhưng không ngờ lại thành ra cái tình cảnh người cố tiến người lạnh lùng đi. Còn bị xấu mặt trước Lạc Y Thần.

Vuốt ve mái tóc, quăng đi cảm xúc không tốt đó. Lạc Y Lam ngồi lên xe, đọc địa chỉ rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Trong căn nhà sang trọng Lạc Y Thần nhìn nữ chính đi khuất. Trong lòng dâng lên một trận phiền muộn. Cô đương nhiên là biết nữ chính sẽ đi đâu. Trong sách có viết hôm nay Nguyên Tịnh Dương sẽ bị nữ chính làm chú ý, hộ tống nữ chính đi ra sân bay đón cô bạn thân làm bác sĩ tâm lí ở một bệnh viện nổi tiếng ở mỹ.

Người bạn thân đó chính là một cánh tay đắc lực của Lạc Y Lam trong cuộc tranh đấu. Nàng ta đã dùng tâm lí ám chỉ với Lạc Y Thần đơn thuần khiến cô ta nản lòng, buông tay và " chết ".

" Không được. Lạc Y Thần cô không thể khoanh tay chờ chết được." Bước chân đi qua đi lại trong phòng, Lạc Y Thần ráng nhớ lại từng chi tiết trong sách.

Chiếc đồng hồ cứ chạy " tích tắc ... tích tắc ".

Sắc mặt Lạc Y Thần càng ngày càng nhíu chặt, đôi mắt cũng nhắm lại. Miệng lẩm bẩm:

" Chương này không được, chương này cũng không thể...."

Ánh mặt chợt mở bừng ra, miệng hét ra tiếng:

" Aha. Để ta tìm được một lỗ hổng rồi." Lạc Y Thần vui vẻ nở nụ cười làm căn phòng tràn ngập màu hồng cũng phải thất sắc.

--- ------ ------ ------ --------

Tại sân bay đông đúc. Cảnh này khiến một tiểu thư quen đi máy bay như Lạc Y Lam cũng không thể thích ứng mà cau có. Ráng chen chúc vô trong. Chờ thấy khuôn mặt thân quen.

Người già, trai trẻ, gái xinh, rất nhiều người ra rồi người đó vẫn chưa ra. Lạc Y Lam bắt đầu mất kiên nhẫn, đưa tay nhìn đồng hồ liên tục.

Nếu là người khác thì ả đã quay lưng đi lâu rồi chứ đâu phải chịu đựng như vầy.

" Lam Lam! " Một giọng nói cao vút, ấm áp đập vào tai. Lạc Y Lam đưa mắt nhìn nơi phát ra âm thanh.

Rồi đưa tay che miệng, sau đó chạy tới, nhìn người đó từ trên xuống dưới, đánh chơi một cái nói:

" Trời đất! Niệm Vũ! Là cậu thật sao?"

" Thật hơn sự thật. Có tem chống hàng giả đây. Haha. Muốn xem không?" Người được gọi là Niệm Vũ bật cười vui vẻ, trêu đùa lại.

" Có hai năm không gặp sao cậu lại ăn mặc như một siêu sao nam vậy? Đã thế còn cắt tóc lãng tử. Nhìn như người mẫu ấy. Nhận không ra, báo hại tớ chờ mãi. " Lạc Y Lam chậc lưỡi cảm thán.

" Như vậy mới dễ cho công việc. Gần đây ở bệnh viện toàn tiếp những phụ nữ, tiểu thư mắc bệnh tâm lí. Phải đẹp trai như vậy mới dễ dàng được mấy bà cô đó tiếp nhận, thuận lợi trong việc điều trị bệnh." Siêu mẫu nam Niệm Vũ cũng rất bất đắc dĩ nói.

" Nhưng Niệm Vũ cậu là con gái đó. Đẹp trai như vậy thì có ai dám yêu cậu." Ả không sao cả nhưng vẫn quan tâm bạn thân nên nhắc nhở một câu.

" Không sao cả. Tình đến thì đến. Không có cũng chả sao. Còn cậu, càng lớn càng xinh, đã kiếm được con mồi ưng ý?!" Niệm Vũ thái độ sảng khoái nói.

" Đã có nhưng lại gặp một chút rắc rối." Lạc Y Lam cười nhạt nói.

" Ồ! Thú vị thật. Lại có người có khả năng tránh thoát ma trảo của cậu nhỉ? Chắc chắn là loại tảng băng." Niệm Vũ vuốt tóc mái, nhìn gương mặt đang ngạc nhiên thì cười càng thêm thâm thúy.

" Vì sao? " Lạc Y Lam không thể hiểu sao Vũ Vũ lại có thể đoán ra người đó thuộc dạng tảng băng vì cũng có rất nhiều kiểu người không thích ả.

" Vì chỉ có loại người đó mới có sức thu hút phụ nữ chinh phục nhất." Niệm Vũ cười nói. Và tiếp tục bổ sung thêm một câu:

" Đùng quên mình làm nghề gì. "

Lạc Y Lam nghiêng đầu, mái tóc xoăn óng ả chảy dài xuống như thác nước, đôi mắt ả có chút hiếu kì nhìn Niệm Vũ, lặp lại hai chữ:

" Vì sao?"

" Có lẽ... tớ thích đóng vai phản diện hơn. Rất thú vị, không phải sao." Niệm Vũ hiểu ý đáp lời.

Đời người ngắn ngủi, trải qua muôn mặt xấu xí, đối phó với người trong gia tộc. Niệm Vũ tay đã nhuốm không biết bao nhiêu máu tanh. Đã quen với bóng tối của tội lỗi, muốn làm việc tốt, thật không dễ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Thông tin đến từ hệ thống


" Cậu về nước rồi có dự tính gì hay không?"

Lạc Y Lam đưa Niệm Vũ đến một nhà hàng tây vô cùng nổi tiếng, đồ ăn, thức uống đều xếp vào hàng vip cho đến càng vip hơn nữa. Chẳng qua, đối với Lạc Y Lam mà nói, đây cũng không phải là con số không thể chi trả được.

" Tớ chưa biết nữa. Chắc sẽ nghỉ ngơi một thời gian, sau đó thì đi xin vào một bệnh viện tư nhân nào đó là được!"

Niệm Vũ vừa khuấy tan đường trong ly cà phê đen rồi đem phần dung dịch ấy chế vào ly đá đặt trên bàn, chậm rãi đưa đến bên môi nhấp một ngụm. Vẻ mặt tựa như đang chiêm nghiệm một điều gì đó, tùy ý khoát tay với Lạc Y Lam.

" Sao cậu không đi làm cho bệnh viện nhà nước? Vững chắc hơn nhiều đấy!"

Lạc Y Lam cảm thấy rất thú vị đối với cuộc sống của Niệm Vũ. Ả từ xưa đã biết cô nàng bạn thân này của mình vô cùng tùy tính, nhưng tùy tính đến mức này thì thật khó để hiểu nổi. Cô ấy dường như chẳng có chuyện gì cần quan tâm cả.

" Ôi!"

Niệm Vũ vừa nghe nói đến làm việc nhà nước liền cười phì một hồi lâu, phẩy phẩy tay lập tức phủ quyết.

" Cậu cũng thừa biết tớ ghét làm việc cho nhà nước thế nào mà. Quá mất tự do. Tớ không muốn có một ngày khách hàng thì chờ mà tớ thì không có hứng thú nên nằm bẹp ở nhà. "

Bệnh viện tư nhân thì có tự do sao?

Lạc Y Lam cảm thấy ả không có cách nào hiểu được lối tư duy của Niệm Vũ, nên chỉ có thể cười gượng không nhắc đến chuyện công tác nhàm chán như thế nữa. Vậy nên, không gian giữa hai người cứ như vậy trong tích tắc chìm vào im lặng.

" Này, nói nghe một chút đi, anh chàng cậu đang để ý như thế nào hả? Cool lắm à? Khó theo đuổi đến mức ngay cả Lạc Y Lam tiểu thư người gặp người mê cũng phải khoanh tay bó gối đó hả?"

Cuối cùng vẫn là Niệm Vũ mở lời đánh tan không gian trầm mặc. Lời nói của cô ta làm bàn tay đang khuấy cà phê của Lạc Y Lam thoáng dừng lại, nghĩ đến thái độ lạnh lùng của Nguyên Tịnh Dương đối với mình khi đó vẫn còn không thể tiếp nhận nổi. Nếu như không phải được hào môn giáo dưỡng ăn sâu vào máu đó thì ả hẳn đã hận đến nghiến răng nghiến lợi đi rồi.

" Tớ cũng chẳng biết. Anh ta không phải người bình thường, nhưng càng khiến tớ có tâm thu phục anh ta. Này, cậu học tâm lý, có nghĩ đến hợp tác giúp đỡ tớ không?"

" Tớ chỉ thích làm người xấu. Chuyện tình yêu của các người cứ nhuốm màu hồng như vậy tớ thật không có hứng thú!"

Niệm Vũ không chút lưu tình từ chối, nhưng Lạc Y Lam lại không dễ dàng bỏ qua như vậy. Bên môi vẫn là một nụ cười ngọt ngào, đôi mắt đen láy đầy bí ẩn lên tiếng.

" Dựa vào giao tình bao nhiêu năm qua của chúng ta, cậu chẳng lẽ không thể giúp tớ một chút chứ hả? Hơn nữa, làm sao cậu biết không có cơ hội để cậu làm người xấu?"

Niệm Vũ bị Lạc Y Lam nói vậy liền ngẩn ra, hai người đối mắt nhau nhìn ra bên trong đó đầy tự tin và khát vọng cao ngạo liền hiểu ý mỉm cười vô cùng sảng khoái, xem như đã đạt thành hiệp nghị.

--- ------ ------ ------ --------

Lạc Y Thần ngồi bấm máy tính kịch kịch kịch cả một buổi chiều để tìm thêm những tin tức về nam chính Nguyên Tịnh Dương. Nhưng thông tin về anh ta ở trên internet quả thật là vô cùng hiếm có, ngoại trừ cái tên ra, dường như cái gì cũng không được ghi lại.

Qua điều này, đủ biết bình thường anh ta làm người đã cẩn thận đến mức nào.

Đồng hồ trên tường lóc cóc lóc cóc điểm đến mười hai giờ, trong đầu Lạc Y Thần lại có một tiếng " tinh " vang lên. Không cần phải nói cũng biết là mỗ hệ thống đang đủng đỉnh xuất hiện, giọng nói có vẻ xem thường màn hình vi tính trống huơ trống hoác trước mặt cô.

" Có tôi rồi cô còn cần đến hàng phế phẩm thế này ấy hả?"

" Nếu ngươi có giỏi thì thay đổi tiểu thuyết đi, còn cần đưa một người từ thế giới ngoài kia như tôi vào đây làm gì?"

Lạc Y Thần rất không hiền lành đốp chát trở lại. Hệ thống ở trong đầu cô hừ hừ hai tiếng, có vẻ như thật sự bất bình nhưng vẫn phải không cam lòng nuốt xuống. Được rồi, bây giờ người kia là thân chủ của hắn, hắn có bất mãn cũng không thể làm gì được.

" Được rồi, được rồi mà, tôi nói sao cô một chút nữ tính cũng không có. Nam chính làm sao có thể thích cô đây? Hệ thống đang có một dịch vụ trao thưởng cho các thiếu nữ xuyên không, nếu các cô có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao còn có thể có cơ hội trở về thế giới hiện thực, có hứng thú sao?"

" Trở về thế giới hiện thực?"

Lạc Y Thần kém chút mở to mắt, không tin tưởng lắm hỏi ngược lại. Giọng nói còn phảng phất một tia nghi vấn thực sâu. Rõ ràng là xem hệ thống đang lừa gạt con nít.

" Đương nhiên là như vậy! Tôi sao mà phải nói dối cô làm gì chứ?"

Hệ thống thật sự rất buồn bực vì bản thân hết lần này đến lần khác bị sự nghi ngờ của Lạc Y Thần đả kích. Thật là tức chết hắn đi được mà!

Lạc Y Thần không quan tâm đến hệ thống đang tức giận muốn dậm chân, cô hiện tại đang bị vui mừng thay thế khiến cho suýt nữa không thể phân biệt ra đông tây nam bắc là gì luôn rồi.

Phải biết là ban đầu khi đột ngột bị xuyên qua thế giới tiểu thuyết khỉ ho cò gáy làm một nhân vật nữ phụ đầy bi ai thảm thiết này, cô rất không tình nguyện, nên dĩ nhiên cũng không ít lần suy nghĩ đến việc có thể trở về nhà ở thế giới thực.

Tuy rằng kiếp trước cô chỉ là trẻ mồ côi, không thân phận, không sắc đẹp, nhưng đó nói gì cũng là thế giới cô sinh ra và lớn lên. Không giống như thế giới này, tất cả mọi người đều không có liên quan gì đến cô, ngay cả cha mẹ, hay người chị thông minh sắc sảo kia cũng không ngoại lệ.

Bởi lẽ họ là người thân của Lạc Y Thần nguyên tác chứ không phải là cô - Lạc Y Thần đến từ thế kỷ 21!

Thế giới đầy những mưu toan, tính kế, lọc lừa này, không phải thế giới của cô, lại không có thứ gì đủ trọng lượng để níu kéo cô ở lại. Như vậy thì có cơ hội rời đi, cô làm sao lại không muốn được cơ chứ?

Lạc Y Thần càng suy nghĩ càng thấy nội tâm tràn đầy hưng phấn, không cần suy nghĩ đã vội vàng lên tiếng xác nhận.

" Được, tôi đồng ý!"

" Cô phải suy nghĩ cho kỹ. Nếu như đồng ý rồi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ cưỡng chế xuyên không đối với cô. Lúc đó, nếu như cô hối hận thì cũng đã muộn rồi!"

" Tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn về thế giới thực!"

Lạc Y Thần bất chấp ngang bướng nói.

" Được! Vậy nhiệm vụ của cô chỉ có một, chính là chinh phục bằng được Nguyên Tịch Dương!"

" Thành giao!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,243
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Kết quả điều tra - Kế hoạch của mỗ nữ chinh phục nam chính!


Nguyên Tịnh Dương ngồi trong phòng làm việc, hồ sơ cùng hợp đồng chất trên bàn anh đã cao gần bằng một ngọn núi nhỏ. Chỉ cần là người có mắt nhìn qua đều biết anh là một người cuồng công việc đến mức độ nào.

Chẳng qua, nếu như người ngoài đến gần hơn một chút, họ cũng sẽ dễ dàng nhận ra người đàn ông hoàng kim này thực tế là đang ngẩn người. Bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng này vô cùng phù hợp cho một nghệ sĩ đánh đàn giờ lại một tay nắm chặt cây bút, một tay lại mân mê một viên đá ánh lên tia sáng màu tím nhàn nhạt. Trong đôi mắt màu hổ phách sắc bén tràn ngập một tia phức tạp không rõ.

Cửa phòng làm việc của Nguyên Tịnh Dương đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa. Người bên ngoài rất lịch sự, chỉ gõ nhẹ ba tiếng, sau đó liền ngưng lại, quy cũ đứng ở một bên chờ được gọi tên. Người này chính là biết rõ, ông chủ của mình có giác quan vô cùng nhạy bén, dù chỉ là một tiếng động rất nhỏ, anh cũng có thể nghe thấy. Còn nếu như sau ba tiếng gõ nhẹ không được trả lời, cũng nên thức thời rời đi, bằng không, nhất định chọc giận người đàn ông một tay che trời kia.

" Vào đi!"

Quả nhiên không ngoài dự đoán của mình, trợ lý Tiểu Trần lúc này rốt cuộc cũng có thể thở phào, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa ra, thận trọng đi vào. Bước chân dừng lại cách bàn làm việc của Nguyên Tịnh Dương ba bước, trên tay vẫn ôm xấp tài liệu, yên lặng chờ chủ tịch phân phó.

" Có việc gì sao?"

Nguyên Tịnh Dương nắm viên đá màu tím trong tay, hờ hững ngẩng đầu, lướt mắt nhìn Tiểu Trần đứng ở một bên, tùy ý nói.

" Chủ tịch, điều ngài cần điều tra, Devil đã điều tra xong, sáng sớm nay tài liệu hoàn chỉnh vừa được gửi đến máy tính của tôi. Tôi đã giúp ngài in ra, ngài muốn đọc chứ?"

Tiểu Trần từ cách nói chuyện hay làm việc đều vô cùng cẩn thận. Tuy rằng đã làm việc cho Nguyên Tịnh Dương năm năm, nhưng cậu vẫn không thể hoàn toàn tự nhiên đối mặt với người đàn ông này. Không thể trách được, khí chất trên người anh ta quá mức đáng sợ, khiến người trước mặt chỉ cần nhìn thấy thì tay chân bắt đầu run rẩy, không biết đặt ở đâu. Tính ra, cậu có thể ở trước mặt anh ta lưu loát nói chuyện đã là tốt lắm rồi.

Cây bút trên tay Nguyên Tịnh Dương gõ xuống mặt bàn gỗ tử đàn, một nhịp lại một nhịp, gương mặt không chút biểu cảm một hồi lâu mới nâng lên, khóe môi khép mở hờ hững nói một câu.

" Để lại rồi đi ra ngoài đi!"

Tiểu Trần nghe Nguyên Tịnh Dương nói xong liền đem tài liệu trên tay thả xuống mặt bàn, cẩn thận lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ để sẳn lau qua tập tài liệu một chút rồi mới lui về phía sau, cúi đầu một cái lập tức bước nhanh ra khỏi phòng.

Nguyên Tịnh Dương chờ đến khi cửa hoàn toàn đóng lại, ánh mắt mới chuyển qua phần tài liêu mỏng dính trên bàn. Bàn tay đưa qua, nhấc tập tài liệu lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật ra tờ đầu tiên, chăm chú đọc từng chi tiết ghi lại trên đó.

Hơn mười phút sau, tập tài liệu lần nữa được thả xuống bàn. Nguyên Tịnh Dương ngả người ra ghế, xoay một vòng, ánh mắt nhìn thẳng ra cửa sổ sát đất. Bên ngoài, trời trong xanh, mây trắng trôi nhẹ, một khung cảnh yên bình đến vậy lại không thể nào cho anh một cảm giác thanh thản.

Nguyên Tịnh Dương khép hờ mi mắt, bắt đầu suy nghĩ đến những tư liệu trên tờ giấy kia.

Lạc Y Lam, hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp đại học Havard bằng MBA khoa quản trị kinh doanh! Là con cháu của hào môn Lạc gia.

Còn lại... Trống rỗng...

Lạc Y Lam? Lạc Y Lam?

Nguyên Tịnh Dương liên tục lặp lại cái tên này trong đầu, thắc mắc càng lúc càng dâng cao. Cô ta rốt cuộc là ai? Tại sao lại sở hữu viên đá này? Viên đá này là viên đá mà mẹ của anh yêu thích nhất? Nhưng từ rất nhiều năm trước đã không còn nhìn thấy nữa.

Anh nhất định không nhìn lầm, chẳng qua, vấn đề là, tại sao cô ta có viên đá? Cô ta, rốt cuộc là bạn hay thù?

Nguyên Tịch Dương nắm viên đá càng lúc càng chặt, đem tất cả mọi chuyện xâu chuỗi với nhau, ánh mắt càng lúc càng hiện ra tia âm tình bất định, dường như đã có đáp án chính xác rồi...

--- ------ ------ ------ ---------

Lạc Y Thần dựa vào ghế bành, đem thành quả từ nãy giờ cô tốn công tô tô vẽ vẽ đặt lên ngang tầm mắt nhìn ngắm, đột nhiên có một loại cảm giác hết sức hài lòng.

Nguyên Tịnh Dương, hai mươi chín tuổi, tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh tại Havard, ngành thiết kế đồ họa tại Imperial London. Ngoài ra còn có bổ túc một ngành lập trình máy tính tại Cambridge. Là kẻ cuồng công việc, con lai của hai dòng máu. Cha của anh ta là hầu tước Drogue Lincoln, mẹ là con gái của hào môn Nguyên Tịch Tịch.

Khi còn nhỏ, Nguyên Tịch Dương tên là Lavi Lincoln. Nhưng sau này không biết vì sao lại quyết định đổi thành Nguyên Tịch Dương theo họ mẹ.

Mẹ của Nguyên Tịnh Dương từ khi anh còn nhỏ đã mất, sau đó hầu tước Drogue Lincoln theo lệnh của nữ hoàng cưới công chúa Pariva Til về làm kế phu nhân, không lâu sau đã có thêm một con trai tên là Par Lincoln.

Gia đình Nguyên Tịch Dương bất hòa, đa phần là do anh không cách nào thân thiện được với mẹ kế cùng em trai ngập tràn dã tâm. Công tước Drogue Lincoln đối với hai bên biết không cách nào dung hòa được nên sau cùng liền quyết định bỏ mặc.

Năm Nguyên Tịnh Dương mười sáu tuổi, bắt đầu tách gia đình đến phố Wall làm kinh tế, bằng bộ óc tính toán cùng linh mẫn của mình, anh đầu tư vào chứng khoán và có một số tiền hơn hai vạn Euro lần đầu tiên, sau đó tài sản liên tục tăng theo cấp số nhân. Năm anh hai mươi tuổi, ông nội là công tước Larry Lincoln qua đời, truyền lại cho anh ta một tài sản bí mật trong ngân hàng nước T, cùng một hệ thống ẩn sĩ được ông đào tạo từ rất lâu về trước. Hầu như tất cả những gì Larry Lincoln có đều để lại cho anh vì chức vị ông đã trả lại cho nữ hoàng, thứ duy nhất mà cha anh và gia đình mới của ông nhận được chỉ có một tòa lâu đài cạnh biển S.

Tài sản bí mật của ông nội để lại cũng chính là thứ mà Lạc Y Lam nhắm đến sau này. Nếu không phải vạn sự bất đắc dĩ anh nhất định không lấy ra sử dụng.

Lạc Y Thần không muốn phân tích tại sao Lạc Y Lam biết về phần tài sản kia, bởi nhiệm vụ của cô lúc này chính là đem trái tim của Nguyên Tịch Dương câu về, sau đó cô sẽ được trở về thế giới của cô.

Người ta chẳng phải nói, nhất cự ly nhì tốc độ hay sao? Vậy bước đầu tiên chính là, kéo gần khoảng cách!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom