Cập nhật mới

Dịch Full Đàn Ngọc Nát Rồi, Tình Cũng Đoạn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Đàn Ngọc Nát Rồi, Tình Cũng Đoạn

Đàn Ngọc Nát Rồi, Tình Cũng Đoạn
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




☁ Đàn Ngọc Nát Rồi, Tình Cũng Đoạn

☁ Tác giả: 小饶

☁ Edit: Nốt Nhạc Trắng Trong Mây

🎼🎼🎼🎼

Mẫu thân là thế thân cho bạch nguyệt quang của phụ thân.

Ông không cho phép bà cười, không cho phép bà nói, cũng không cho phép bà dùng ánh mắt nh/u nh/ược đ/áng th/ương nhìn ông.

Nương đều đáp ứng.

Nhưng sau này bạch nguyệt quang của phụ thân đột nhiên trở lại.

Từ ngày đó, mẫu thân bị nh/ốt trong một căn phòng bí mật.

Ta lén lút trốn đi gặp bà.

Bà không hỏi ta một câu nào, chỉ hỏi:

“Phụ thân con và vị cô nương đó thế nào rồi?”

Ta hơi co rúm lại, đáp:

“Tháng sau bọn họ sẽ thành thân, phụ thân muốn vị cô nương kia làm chính thê.”

Sau đó, nương đã lần đầu tiên không nghe lời phụ thân, ngày bọn họ bái đường thành thân, th/ắt c/ổ t/ự v/ẫn.

Ông ấy không thành thân nữa.

Người ph/át đ/iên rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Ta vẫn luôn cảm thấy mẫu thân không yêu phụ thân.

Lúc ở trước mặt phụ thân,người luôn giữ vẻ mặt lãnh đạm, cũng không bao giờ cười hay nói.

Ngay qua y phục màu trắng người đang mặc, cũng là thứ người chưa bao giờ thích.

Ta lặng lẽ hỏi mẫu thân: "Nương, sao người lại lãnh đạm với phụ thân thế? Người cũng chưa bao giờ cười với ông ấy.”

Nương rõ ràng là một người rất thích cười.

Lúc chỉ có hai người chúng ta,nương nói rất nhiều,cũng cười rất nhiều,người thường bị chính lời mình nói chọc cười.

Cả người tràn đầy sức sống.

Nhưng ở trước mặt phụ thân, mẫu thân như một tảng đá lạnh lẽo.

Ta hy vọng nương có thể đối xử tốt hơn với phụ thân ta một chút.

Phụ thân ta là nam nhân tốt mà.

Vẻ mặt mẫu thân rất phức tạp, sờ sờ đầu ta, dịu dàng mỉm cười, nhưng người chỉ nói:

"Con còn nhỏ, con không hiểu đâu."

Ta ngây thơ gật đầu.

Mãi tới khi mẫu thân ở trước mặt phụ thân, bị ta chọc cười một lần, phụ thân một giây trước còn đang ôn hòa cười nhẹ, bỗng nhiên đổi thần sắc lạnh lùng.

Nhũ mẫu vội vã ôm ta đi, ta giãy dụa không muốn, nhưng khi chạm phải ánh mắt phụ thân, liền yên tĩnh lại.

Phụ thân chưa từng dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn ta.

Cứ như ta là nữ nhi của người khác, còn đối với người cùng lắm chỉ là người xa lạ.

Bên trong phòng truyền tới tiếng ly trà v/ỡ v/ụn.

Ta nghe thấy phụ thân, một người trước giờ nhẹ nhàng thanh nhã, lạnh giọng nói:

"Không phải ta nói không cho phép ngươi cười rồi sao?"

"Ngươi cười, sẽ không giống nàng ấy nữa."

"Sao ngươi cứ không nhớ rõ vậy?"

"Không phải là ngươi nghĩ, ngươi sinh ra Doanh nhi, liền có thể thay thế nàng ấy sao?”

"Ta nói cho ngươi biết, đừng mộng tưởng, ngay cả một đầu ngón tay của nàng ấy, ngươi cũng không sánh bằng."

Tiếng mẫu thân khóc truyền tới đứt quãng, cứ như đang nỗ lực nhẫn nhịn, nhưng lại khiến phụ thân càng gi/ận hơn:

"Không được khóc! Sao ngươi lại khóc!"

"Nàng ấy chưa bao giờ khóc."

"Ngươi làm ra bộ dáng nh/u nh/ược đ/áng th/ương cho ai xem!”

Nhũ mẫu che lỗ tai ta: "Tiểu thư, đừng nghe, đừng nghe."

Thực ra ta nghe không hiểu lắm, núp trong lòng nhũ mẫu, nhỏ giọng nói: "Phụ thân h/ung d/ữ quá."

"Đều do ta chọc nương cười, phụ thân mới t/ức gi/ận như vậy."

"Ta s/ợ quá."

Nương hẳn là còn s/ợ h/ãi hơn.

2.

Bắt đầu từ ngày đó, ta biết phụ thân ta không thích nương cười.

Ta không hiểu.

Rõ ràng khi mẫu thân cười trông cực kỳ xinh đẹp.

Ta cũng không dám cười nữa.

Mẫu thân đ/au l/òng mà ôm ta:

"Doanh nhi, không liên quan đến con, con có thể cười."

"Mẫu thân thích nhìn Doanh nhi cười nhất.”

Nhưng ta không cười nổi.

Ta vừa nở nụ cười, liền nghĩ đến ánh mắt phụ thân nhìn ta ngày hôm ấy.

Lạnh băng, lãnh đạm, còn có một tia c/ăm gh/ét.

3.

Thế nhưng ngoại trừ hôm ấy, phụ thân vẫn đối xử ân cần và gần gũi với ta như thường ngày, khiến ta h/oảng h/ốt, hoang mang không biết ngày ấy có phải là ta nhớ nhầm hay không.

Lúc ta tới thư phòng của phụ thân, ông ấy đang vẽ tranh.

Người ôm ta lên đùi, khuôn mặt ôn hoà, tao nhã:

"Doanh nhi của ta."

Ta nhìn bức tranh trên bàn:

"Phụ thân vẽ nương đẹp quá."

Phụ thân dừng một chút, nụ cười trên khuôn mặt dần dần tiêu tán:

"Doanh nhi, con nhìn cho kĩ, đây không phải mẫu thân con."

Người đặt ta xuống đất, đầu ngón tay vuốt v e đôi mắt của người trong bức tranh:

"Mẫu thân con sao lại dám so với nàng ấy."

Ta muốn nói mẫu thân đẹp hơn, nhưng liếc mắt thấy vẻ mặt của phụ thân, ta mở miệng nhưng không nói nên lời.

4.

Lúc ta kể cho mẫu thân biết, ta cảm thấy rất đ/au l/òng.

Xin lỗi mẫu thân, con không thể dũng cảm nói mẫu thân mới là người đẹp nhất.

Mẫu thân vỗ lưng ta:

"Không sao đâu, Doanh nhi."

"Mẫu thân không để tâm đâu, có Doanh nhi thì mẫu thân thật sự cũng đã rất hạnh phúc rồi.”

Thế nhưng, nương, sao người lại khóc?

(Còn tiếp...)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


5.

Năm ta 8 tuổi, trong nhà có một vị khách nhân đến.

Vị khách kia mặc y phục trắng, mang theo khăn che mặt, lộ ra hai mắt cực kỳ giống mẫu thân.

Đây là lần đầu tiên ta thấy phụ thân xưa nay đạm nhiên bình thản, lại có vẻ mặt gấp gáp hoảng loạn như vậy.

Người thậm chí ngay cả khuôn mặt dưới khăn che mặt cũng không xem, chỉ nhìn cặp mắt kia đã nhận ra ai tới, hai bước tiến tới ôm người kia vào lòng.

"Doanh Nương......Cuối cùng nàng cũng chịu về nhìn ta một lần."

Mẫu thân vội vã chạy tới, thấy thế, mặt người trắng bệch, h/oảng s/ợ quay mặt đi rồi người vội vã kéo ta về phòng.

Như chạy tr/ối ch/ết, như ch/ó nhà để t/ang.

Trong phòng, mẫu thân ngẩn ngơ nhìn bạch y trên người, cười cười, hốc mắt chảy ra.

Ta nhón chân đi tới, lau giọt nước mắt của người:

"Mẫu thân, đừng khóc."

"Mẫu thân, vị khách hôm nay tới là ai vậy ạ?"

Mẫu thân vẫn cười:

"Là người phụ thân của con yêu."

Ta nhíu mày khó hiểu, nói: "Người phụ thân yêu không phải mẫu thân sao?"

"Nếu không thì tại sao hai người lại thành hôn chứ?"

Mẫu thân lắc đầu một cái, cười không nổi nữa, chỉ khóc lóc lắc đầu:

"Niếp Niếp, đừng hỏi, đừng hỏi nữa."

Lòng ta t/an ná/t, ôm mẫu thân mà khóc:

"Mẫu thân, con không hỏi, người đừng khóc, người đừng khóc mà."

6.

Kể từ ngày đó, mẫu thân không ra ngoài nữa.

Phụ thân cũng không hề tới thăm người.

Sau đó có một ngày, phụ thân say rượu, tới tìm mẫu thân.

Mẫu thân cực kỳ vui mừng, lại nghe được cha gọi người: "Doanh Nương, nàng đừng t/ức gi/ận."

"Ta quá nhớ nàng, nàng ta chỉ là vật an ủi ta mà thôi."

"Nếu nàng t/ức gi/ân, ngày mai ta sẽ sai người đuổi nàng ta khỏi phủ."

"Đừng t/ức gi/ận, được không?"

Nương cứ nghĩ nếu người chủ động tránh mặt, người có thể tiếp tục ở cạnh phụ thân như trước đây.

Dù sao tình cảm cũng nhiều năm, người không tin phụ thân không có một tia tình cảm nào với người.

Không có.

Thật sự một chút cũng không có.

Sáng sớm hôm sau, mẫu thân liền dọn xong đồ, chờ phụ thân đuổi người khỏi phủ.

Ta ôm chân người, gào khóc lớn: "Nương, người dẫn con đi cùng nhau đi mà.”

"Nương, người đừng không cần con mà."

"Nương, con cầu xin người, người đừng không cần con mà."

Nương sờ sờ đầu ta:

"Niếp Niếp, con ở trong phủ, mới có hôn sự tốt."

"Niếp Niếp, sau này phải…..."

Người nói không được nữa, nghẹn ngào, cuối cùng ngồi xổm xuống, ôm đầu ta mà khóc lớn.

Mẫu thân vẫn luôn như vậy.

Kiên cường, lại yếu đuối.

Tới đêm hôm đó, phụ thân cũng không tới đuổi mẫu thân đi.

Ta vùi trong lòng ngực mẫu thân:

"Phụ thân vẫn luôn luyến tiếc người mà!"

"Mẫu thân, người đừng đi nhé!"

Nhưng mẫu thân chỉ ôm ta vào lòng, không nói gì.

7.

Khi ta mở mắt ra,mẫu thân đã biến mất.

Ta cứ tưởng phụ thân vẫn đuổi mẫu thân đi.

Người làm trong phủ cũng nói như vậy.

Ta đ/au l/òng đổ b/ệnh nặng.

Lúc ta b/ệnh nặng nghiêm trọng nhất, phụ thân ôm ta tới mật thất.

Người ôm ta vào lòng, đứng ngoài phòng, lạnh lùng nói:

"Hôm nay nếu ngươi còn dám t/uyệt th/ực, Doanh nhi cũng không cần uống th/uốc nữa."

Đầu óc ta hỗn độn, mơ hồ nghe thấy trong phòng truyền thanh âm mẫu thân:

"Ta ăn, ta ăn, chàng đừng làm khó Doanh nhi."

"Hoắc Ninh, sao chàng có thể nhẫn tâm tới vậy?"

“Doanh nhi là con gái chàng mà.”

Là giả đi.

Tất cả đều là giả.

Ta không tin.

8.

Một tháng sau, phụ thân ta và Sở Thư Doanh thành hôn.

Người tìm 10 tú nương tới, làm việc ngày đêm để may áo cưới cho Sở Thư Doanh.

Người gửi thiệp cưới cho tất cả thế gia có thân phận trong kinh, náo động tới mức người dân buôn bán lớn nhỏ cũng biết tới, Hoắc thái phó - Hoắc Ninh sắp lấy vợ rồi.

Không ai biết mẹ ta tồn tại.

Cũng đúng.

Dù sao mẹ ta cũng chỉ là thiếp thất.

Áo cưới cũng chưa từng được mặc.

Đột nhiên ta phát hiện, ngoại trừ ta, trên đời đã không còn ai nhớ tới mẫu thân cả.

(Còn tiếp...)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


9.

Ta lén lút trốn để đến thăm mẫu thân.

Người chưa từng hỏi ta một câu, chỉ nắm tay của ta nói:

"Phụ thân con và vị cô nương kia như thế nào?"

Mẫu thân nắm tay khiến ta hơi đ/au, ta co rúm lại một chút, do dự nói:

"Tháng sau bọn họ thành hôn, phụ thân muốn cưới bà ta làm chính thê."

Mẫu thân sửng sốt một chút, quỳ rạp xuống mặt đất, lẩm bẩm nói:

"Bọn họ sắp thành hôn?"

"Cũng đúng, chàng thích nàng ta như vậy cơ mà."

"Chính thê."

"Chắc chàng rất hạnh phúc nhỉ, rốt cục cũng được như chàng ước nguyện."

Ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, bởi vì thoạt nhìn mẫu thân một chút thương tâm cũng không có.

Người phục hồi tinh thần lại, chạm trán ta, ánh mắt tràn đầy ôn nhu, nhẹ giọng nói:

"Doanh nhi, mẫu thân muốn rời khỏi nơi này. Chỉ là, mẫu thân không nỡ buông bỏ con."

Khuôn mặt ta nghiêm túc:

"Mẫu thân, không sao đâu, Doanh nhi trưởng thành rồi, sẽ tự mình ngoan ngoãn."

"Mẫu thân, người muốn đi thì đi đi."

"Phụ thân thật xấu xa.”

Ánh mắt mẫu thân rất ôn nhu, vỗ về khuôn mặt của ta, nói:

"Được, Doanh nhi của chúng ta lớn rồi, không cần mẫu thân lo lắng nữa."

Khi đó ta không biết, hóa ra, không gì đáng buồn bằng tâm đã ch/ết.

Hóa ra, khi con người ta đã thật sự ch/ết tâm, sẽ không khóc nữa.

10.

Ngày phụ thân ta thành hôn, người mặc bộ hỉ phục, mặt như ngọc, trong ánh mắt tràn đầy niềm vui vì đã đạt được điều mình mong muốn.

Tiếng chuông,trống vang lên, vẻ mặt phụ thân câu nệ, sắc mặt vui vẻ, nghiêm túc dập đầu.

Khách mời cũng vô cùng cao hứng phấn chấn mà quát lên:

"Tốt!"

Ta nhìn có hơi khổ sở, tốt cái gì chứ.

Ta cùng mẫu thân ta, một chút cũng không tốt.

Nhũ mẫu nhẹ giọng nói:

"Tiểu thư, cười lên, không thì lão gia sẽ không vui."

Nhưng ta không cười nổi.

Từ lâu rồi đã không thể cười.

Bỗng có một gã người hầu đi qua đám người, tiến tới bên tai phụ thân, không biết nói gì đó.

Sắc mặt phụ thân đột nhiên thay đổi, giây tiếp theo lại cười:

"Ngươi gạt ta."

Gã người hầu này đột nhiên lắc đầu:

"Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám."

Phụ thân t/át vào mặt gã người hầu một cái, lại đ/ạp vào miệng gã đến mức hộc m/áu, run giọng nói:

"Ngươi đang gạt ta."

"Dao Nương sao có thể ch/ết được."

Cả sảnh đường yên tĩnh.

Chỉ có ta không dám tin mà loạng choạng tiến lên, lung lay gã người hầu đã ngã trên đất:

"Ngươi nói cái gì?"

"Nương ta đã ch/ết?"

“Sao nương ta có thể ch/ết được?"

Ngày ấy, phụ thân không thành hôn nữa.

Người đ/iên rồi.

Mà ta, không còn mẫu thân nữa.

11.

Lúc bái đường, phụ thân ta bỏ lại tân nương mà mọi người vừa rồi còn đang cực kỳ hâm mộ.

Người lảo đảo đi tới mật thất, mặc kệ Sở Thư Doanh xốc khăn voan kêu to như thế nào, người vẫn không dừng lại bước chân.

Người đi nhanh như vậy, nhưng lại chậm như vậy.

Cứ như muốn xác định điều gì đó, nhưng lại sợ điều gì đó.

Bước chân ta ngắn như vậy,thế nhưng lại có thể miễn cưỡng bắt kịp người.

Nước mắt ta ào ào tuôn rơi, vừa đi, vừa khóc, ta không tin, không tin nương ta đã ch/ết.

Nhất định là nương không muốn phụ thân bái đường cùng người khác.

Nếu chút nữa phụ thân tức giận, ta sẽ khuyên người.

Nương, nương đừng sợ.

Có lẽ là bởi vì người trong mật thất sẽ không bao giờ chạy trốn, nên cửa mật thất không hề khóa lại, tùy tiện mà mở rộng.

Nương ta tre*o c/ổ trên xà, toàn bộ cảnh tượng b/i th/ương phơi bày.

Sắc mặt người trắng bệch, hai con mắt đóng chặt, dải lụa trắng treo người lên thật cao, không một tiếng động.

“Mẫu thân!”

Ta chạy lên trước muốn ôm nương xuống dưới, lại bị nhũ mẫu bế lên, bà che mắt ta, nghẹn ngào nói:

"Tiểu thư, đừng nhìn, đừng nhìn nữa."

Ta có thể không nhìn, ta sẽ nghe lời, ta sẽ ngoan, thế nên ai cứu mẫu thân ta đi?

Mẫu thân nhất định rất khó chịu.

Ai đó đi cứu mẫu thân ta đi mà?

Ta nhìn về phía phụ thân, người đứng ngoài cửa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mỗi bước đi về phía mật thất đều như nặng nghìn cân, chầm chậm, nặng nề, lung lay sắp ngã.

Khách mời và tân nương bị bỏ lại cũng tới đây.

Bọn họ liền vừa lúc có thể nghe được phụ thân gằn từng chữ:

"Bây giờ nàng xuống đây, hôm nay ta sẽ không thành thân nữa."

"Đừng làm loạn."

"Nàng còn muốn tùy hứng tới khi nào?"

Nhưng phụ thân ơi, nương chưa bao giờ tùy hứng, người không phải biết rõ nhất sao?

Nương nghe lời người, nương không cười, nương im lặng, mặc y phục trắng.

Nương đều nghe người.

Sở Thư Doanh nghe được, sắc mặt biến đổi liên tục, lạnh giọng nói:

"Hoắc Ninh, chàng có ý gì?"

Bà ta thật xinh đẹp, giữa lông mày có một nốt ruồi nhỏ, rõ ràng là khuôn mặt giống nhau, giờ khắc này ánh mắt lại lạnh băng, lời nói sắc bén:

"Là chàng vì muốn cưới ta, tha thiết trông mong nói với ta, sẽ đuổi Vệ Dao khỏi phủ,lúc này lại giả bộ thâm tình làm gì?"

Ta cuống quít nhìn về phía nương, nương ngày thường nghe được lời này đều rất thương tâm, nhưng lúc này người lại vẫn chỉ nhắm chặt hai con mắt, tự ngăn mình khỏi sự ồn ào, chỉ chừa lại sự yên tĩnh.

Cứ như người không hề nghe thấy.

Phụ thân cũng mắt điếc tai ngơ, chỉ gắt gao nhìn nương. Phảng phất nếu như nháy mắt tiếp theo, người sẽ đợi được nương đáp lời người.

Ta xem không nổi nữa, ra sức tránh khỏi vòng tay của nhũ mẫu, vọt tới bên cạnh nương, ôm lấy chân người, muốn ôm người xuống dưới.

Nhưng sức ta quá yếu, chỉ có thể bất lực mà khóc lóc: "Giúp ta một chút!"

"Ai tới giúp ta một chút, cứu nương ta đi mà?"

Đây là lần đầu tiên ta c/ăm h/ận sự yếu ớt của mình, ta nên học cưỡi ngựa, học bắn tên, học tất cả những thứ khiến cơ thể mình khỏe mạnh.

Nếu ta học được đủ sớm, học nhanh, ta nhất định có thể cứu người khi người vừa đứng lên ghế.

Chứ không phải chỉ có thể vừa khóc vừa kêu như hiện tại:

"Phụ thân, cứu nương, người cứu nương đi mà!"

Phụ thân hơi ngây người, chân trước mới vừa động, chân sau đột nhiên ng/ã q/uỵ xuống đất.

Trong miệng phun ra một ng/ụm m/áu t/ươi, người cười thê lương, sau đó nhắm mắt lại, ngất đi.

Phụ thân,người xem, người lại không thể cứu mẫu thân.

12.

Lễ thành hôn chưa hoàn thành cũng không thể tiếp tục.

Bởi vì sau khi phụ thân tỉnh lại, người mất trí nhớ.

Người h/ôn m/ê ba ngày ba đêm,ngự y trong cung liên tục đến, nhưng chỉ nói:

"Còn phải xem ý trời.”

Ta nghĩ, nếu như có ý trời thật, thì người nên đi theo mẫu thân đi.

Thế nhưng 3 ngày sau, phụ thân tỉnh lại.

Người nhìn Sở Thư Doanh đang canh giữ ở đầu giường hồi lâu, cuối cùng nắm chặt tay bà ta, nhẹ nhàng gọi:

"Dao Nương."

Sở Thư Doanh ngẩn ra.

Vẻ mặt phụ thân nhu hoà, là vẻ mặt đối với mẫu thân chưa từng thấy:

"Dao nương, hôm nay tại sao mặc y phục màu trắng? Ngày thường không phải nàng không thích mặc y phục trắng à? Làm lộ khí sắc không tốt của nàng, bình thường vẫn là nàng thích mặc y phục màu vàng nhạt cơ mà?."

Sở Thư Doanh cười lạnh một tiếng, chậm rãi rút ra tay nói:

"Hoắc Ninh, chàng nhìn kỹ xem là ai."

Phụ thân nhíu lông mày:

"Sao lại giận rồi?"

"Nàng không phải Dao nương, còn có thể là ai?"

Người nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt rơi vào trên người ta, nhíu mày càng sâu:

"Đây là hài tử nhà ai?"

Cả sảnh đường yên tĩnh.

Phụ thân ta, ngoại trừ mẫu thân, ai cũng không nhớ rõ.

Thậm chí cả ta.

(Còn tiếp...)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


13.

Phụ thân coi Sở Thư Doanh thành mẫu thân, liên tục gọi bà ta là:

"Dao Nương."

Thế nhưng trước giờ, phụ thân gọi mẫu thân ta, đều gọi là "Doanh Nương."

Nào từng gọi cái gì là: "Dao Nương."

Lúc đầu Sở Thư Doanh giả vờ như không nghe thấy, nhưng 3 ngày sau, bà ta không quan tâm lời dặn của ngự y, không được k1ch thích người bệnh, gọn gàng dứt khoát nói:

" Hoắc Ninh, chàng nhìn cho kỹ, ta là Sở Thư Doanh, không phải Vệ Dao."

"Vệ Dao sớm đã ch/ết."

Phụ thân nằm ở trên giường nhỏ, tay nắm thành quyền, trên mặt mồ hôi lạnh ròng ròng, trên mặt lại vẫn là cười:

"Dao Nương, không nên n/ói b/ậy."

Sở Thư Doanh trên mặt mang theo mặt trào phúng:

"Hoắc Ninh, t/ội gì l/ừa mình d/ối người chứ."

Ánh mắt phụ thân rét run, khóe môi vẫn mang theo cười:

"Dao Nương, không được n/ói b/ậy!"

"Không được n/ói b/ậy!"

Cảm xúc người dần hỗn loạn, đưa tay ôm đầu đến nhíu chặt lông mày, dùng sức đ/ấm vào giường:

"Nàng là Dao Nương!"

"Nàng là Dao Nương!"

Mãi tới sau đó người hầu thấy có gì không đúng lắm, đút thuốc cho người, người mới dần dần bình phục lại, nặng nề ngủ say.

Sở Thư Doanh ở một bên lạnh lùng nhìn, xoay người lúc nhìn ta đang núp trong góc, bỗng thở dài, một lúc lâu mới vươn tay về phía ta:

"Đi thôi."

Ta lùi về sau, đề phòng nhìn bà ta.

Chính bà ta.

Bà ta hại mẫu thân đau lòng th*t c/ổ t/ự v*n, hại phụ thân ta tuyệt vọng mất trí nhớ.

Vốn dĩ ta có một gia đình ấm áp.

Hiện tại mất rồi.

Khi đó ta còn chưa biết, có lúc người bị hại, mới là người hại người.

14.

Sở Thư Doanh là nữ nhân phụ thân dùng tam thư lục lễ rước về, dù chưa vào động phòng, nhưng trong thời gian phụ thân mất trí nhớ phải dưỡng bệnh, người trong phủ vẫn coi bà ta là nữ chủ nhân, mọi chuyện lớn nhỏ đều do bà ta tạm thời xử lí.

Ngày thứ tư phụ thân tỉnh lại, ta lặng lẽ tới tìm người.

Mặc dù người không nhớ rõ ta, nhưng từ lời nói của người ngoài, người đã biết ta là con gái của người và mẫu thân.

Đối xử với ta cực kỳ khoan dung.

Như là phụ thân ôn nhu lễ độ trước kia của ta.

Đẩy cửa ra, phụ thân đang vẽ tranh trên thư án. Người gầy đi rất nhiều,vẻ ngoài tuấn tú lại thêm phần sắc sảo.

Đáy lòng ta s/ợ s/ệt, nhưng vẫn có dũng khí gọi người:

"Phụ thân."

Đầu bút của người vẫn không dừng lại:

"Chờ một chút, sắp vẽ xong rồi.”

Ta liền thuận theo ý người, một bên chờ đợi.

Quả nhiên rất nhanh người đã dừng bút, trên mặt người mang theo ý cười, cầm lấy bức tranh cho ta xem:

"Con xem, giống mẫu thân con không?"

Không giống.

Tựa như Sở Thư Doanh.

Phụ thân, vì người vẽ Sở Thư Doanh quá nhiều lần nên dù người cố gắng bắt chước dáng vẻ mẫu thân, nhưng vẫn vẽ thành Sở Thư Doanh theo một thói quen sao?

Nhưng ta chỉ là gật đầu nói:

"Giống."

Giống như trước ta kia ta cũng gật đầu,đúng vậy, bà ta so với mẫu thân đẹp rất nhiều.

Đột nhiên ý cười trên mặt người thu liễm,phụ thân nhìn người trong bức tranh thật lâu, sau bỗng nhào bức tranh thành một quả bóng.

Phụ thân nhẹ giọng nói:

"Có chuyện gì?"

Ta hít sâu,quỳ trên mặt đất, nặng nề mà dập đầu lạy ba cái mới dám mở miệng nói:

"Phụ thân, nên ch/ôn c/ất nương rồi."

Bảy ngày rồi.

X/ác mẫu thân vẫn còn lẳng lặng mà nằm trong mật thất.

Thời tiết mặc dù không nóng, nhưng đã bắt đầu tản ra mùi lạ, th/i th/ể cũng bắt đầu th/ối r/ữa, trở nên d/ọa người.

Mẫu thân là người thực sự rất xinh đẹp.

Người nhất định sẽ không muốn cho những người khác nhìn thấy dáng vẻ đó của mình.

Bầu không khí trong phòng bỗng ngột ngạt lại.

Cơn thịnh nộ trong dự đoán cũng không xảy ra, chỉ là phụ thân lại tiếp tục bắt đầu vẽ tranh, sắc mặt như thường, thậm chí còn khẽ cười một tiếng nói:

"Doanh nhi bị hồ đồ rồi à?Nương con vẫn khoẻ mạnh, ch/ôn c/ất cái gì?

"Con lại nói lung tung như vậy, phụ thân sẽ cho người gọi đại phu nhìn con một chút."

Đột nhiên người dừng ngòi bút lại một chút:

"Doanh nhi."

"Danh tự này không tốt."

"Đổi cái tên khác đi."

"Gọi......Tư Dao?"

Hoài Doanh.

Tư Dao.

Ta nghĩ tới lúc nương nói về tên ta, con ngươi óng ánh:

“Cả đời hạnh phúc an nhàn vui vẻ, chính là Doanh. Phụ thân con đó, lấy cho con một cái tên hay.”

Mẫu thân, sau khi người biết tên con tựa như Sở Thư Doanh, người đã nghĩ gì?

15.

Cha không ch/ôn mẫu thân, không ai dám đem th/i th/ể người đi ch/ôn x/ác bà.

Ta vô dụng, chỉ có thể đi tìm Sở Thư Doanh.

Sở Thư Doanh nghe ý đồ ta đến,không hề trả lời, chỉ nâng ta quỳ trên mặt đất đứng dậy.

"Nghe nói phụ thân ngươi sửa lại tên cho ngươi, gọi là Tư Dao?"

"Thật buồn cười."

Ta gắt gao nắm thật chặt góc áo, lại nghe bà ta tiếp tục nói:

"Lẽ nào sự tồn tại của ngươi không có ý nghĩa sao? Lúc nào cũng trở thành nơi chàng ký thác tình cảm, ngươi cũng chẳng phải đồ vật."

Giọng bà ta trào phúng, cong cong khóe mắt, rõ ràng là dung mạo giống nhau, thế nhưng ta lại thấy được linh hồn hoàn toàn bất đồng.

Phụ thân, người coi mẫu thân là thế thân của bà ta.

Thế nhưng hai người rõ ràng khác nhau như vậy.

Hay là thứ người yêu, cũng chỉ là khuôn mặt này?

16.

Sở Thư Doanh đồng ý để mẫu thân ta được chôn cất, nhưng vì trông quá dọa người, người hầu cũng không muốn làm.

Ta không muốn làm khó bọn họ, cuối cùng ta và nhũ mẫu tới làm.

Nhũ mẫu không đành lòng, khăng khăng ngăn ta ở bên ngoài "Tiểu thư, người nhìn sẽ gặp á/c m/ộng đó."

Ta không cảm xúc nói:

"Gặp á/c m/ộng cũng tốt."

“Ta chính là sợ sẽ không còn được gặp lại mẫu thân.”

Nhũ mẫu ôm ta thấp giọng khóc nức nở:

"Tiểu thư của chúng ta đã trưởng thành rồi.”

Khuôn mặt mẫu thân đã th/ối r/ữa tới nỗi nhìn không ra bộ dáng ban đầu.

Bộ y phục màu vàng của người cũng đã rất bẩn.

Chỉ có tấm vải trắng dùng để thắt cổ kia,vẫn như trước đây, trắng tuyết không dính bẩn một chút nào.

Mẫu thân à, cuối cùng người cũng được mặc y phục người thích rồi. Sau đó ch/ết trên một sợi vải trắng.

Mẫu thân, người biết không, phụ thân thế lại mà biết người kỳ thực thích mặc y phục màu vàng.

Chỉ là người không thèm để ý mà thôi.

(Còn tiếp...)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


17.

Không biết vì sao, phụ thân lại phát hiện ra chuyện này.

Đây là lần đầu tiên người dùng gia pháp với ta, cây roi mây đ/ánh vào người ta liền d/a tr/óc th/ịt b/ong. Ta đ/au tới mức khóc lóc la to:

"Phụ thân, con sai, con sai rồi."

Ta không có cốt khí, ta sợ đ/au, ta nhát gan, nhút nhát:

"Là con ngớ ngẩn, là con vụng về. Phụ thân, đừng đ/ánh nữa, đ/au quá, con đ/au quá!"

Nhưng phụ thân mặt lại lạnh lùng nói:

"Tư Dao, mẫu thân ngươi đối xử tốt với ngươi như vậy, nhưng ngươi lại cố tình nói nàng đã ch/ết."

"Lòng lang dạ sói, còn không bằng ch/ết đi.”

Ta bị lời này dọa sợ tới mức sững người tại chỗ, cây roi mây hạ xuống, ta cũng không tránh, ngơ ngẩn nói:

"Phụ thân, con là con gái người mà."

Phụ thân, lúc trước người ôm ta vào lòng, mặc ta x/é loạn y phục người, mặc ta quăng hỏng nghiên mực người yêu thích, người một câu cũng không quở trách.

Sao có thể vì ta bất quá đem mẫu thân đã ch/ết nhiều ngày đi chôn cất, người liền muốn ta đi tìm ch/ết?

Tình phụ tử, cũng chỉ vậy thôi sao?

Ngày ta m/ất mẫu thân, hóa ra phụ thân ta cũng đã ch/ết.

Ta đột nhiên không muốn tránh, nếu ch/ết thì ch/ết thôi.

Ta nhớ mẫu thân.

Thế nhưng cây roi mây này lại rơi xuống vào người bất ngờ đứng trước mặt ta.

Ta sững sờ nhìn Sở Thư Doanh đang chắn trước mặt ta.

Cây roi mây lưu lại vết đỏ trên tay bà.

Bà giận trợn mắt nhìn phụ thân:

"Hoắc Ninh, chàng còn muốn đ/iên tới khi nào? Nó là con gái chàng!"

Phụ thân hơi ngừng lại, bỗng đỡ trán, nghiêm mặt nói:

"Dao Nương?"

Thân hình người đứng không vững, người lại chống bàn, vội vàng mà giải thích nói:

"Xin lỗi, ta không phải cố ý làm đ/ả th/ương nàng.”

"Không đúng, bọn họ nói Dao Nương đã ch/ết.”

Sắc mặt người lại dâng lên lệ khí, giơ cây roi mây lên: "Không cho các ngươi nói Dao Nương đã ch/ết!"

"Không cho phép!"

Đ/iên rồi, phụ thân thật sự đ/iên rồi.

Mắt thấy cây roi mây sắp rơi xuống.

Sở Thư Doanh lại đột nhiên nhẹ giọng nói:

"Hoắc Ninh, ta là Dao Nương."

"Đúng vậy, ta là Dao Nương."

"Ta không ch/ết."

"Đừng thương tổn Doanh nhi, được không?"

Trong nháy mắt, không chỉ có phụ thân ngây ngẩn cả người, ta cũng ngây ngẩn cả người.

Ánh mắt bà nhu hòa, giọng nói dịu dàng, giữa mày hơi chau.

Là khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.

Ta đột nhiên thả lỏng, hốc mắt ê ẩm, ngăn không được mà rơi lệ, ôm chân bà, ta nói:

"Mẫu thân, phụ thân đ/ánh ta, phụ thân muốn gi/ết ta."

"Mẫu thân, ta đ/au quá."

Người trước mặt cứng đờ, tay lại vươn ra nhẹ nhàng chậm chạp vỗ lưng ta.

Cây roi mây trong tay cha rơi xuống bên chân, người cười đến đỏ mắt:

"Đúng vậy, nàng là Dao Nương."

Từ đây, Sở Thư Doanh vì ta, trở thành Vệ Dao.

18.

Lúc Sở Thư Doanh bôi th/uốc cho ta, ánh nến hắt lên người bà, khuôn mặt trắng như tuyết chợt thêm nhiều tầng ánh sáng nhu hòa.

Ta xem đến thất thần.

Thật lâu sau, ta lên tiếng nói:

"Tại sao người cứu con?"

Bà từ trước tới nay tự phụ đạm mạc (*), kiêu ngạo như trăng, giờ khắc này lại vì ta, tự nhận mình là thế thân.

(*) Tự phụ đạm mạc: ý chỉ kiêu ngạo, tự tin phô diễn khí chất cao quý

Ta không hiểu.

Bà không phải người xấu sao?

Sở Thư Doanh không ngừng lại động tác:

"Ta đã từng suýt chút nữa đã có một hài tử."

"Ta nghĩ, nếu đứa bé lớn rồi, cũng sẽ rất giống ngươi."

"Cùng phụ thân sao?"

"Không phải."

Từ trước đến nay, Sở Thư Doanh đều ít nói, nhưng ngày hôm đó bà lại nói rất nhiều.

Bà nói bà tới từ một thế giới khác.

Có một thứ gọi là hệ thống, không ngừng khiến bà cứu vãn người công lược ở các thế giới.

Ban đầu bà không muốn, bị phạt rất nhiều.

Sau đó, bà bắt đầu công lược người khác.

Lúc mới bắt đầu, bà không khống chế được trái tim của chính mình. Lúc người kia thật lòng với bà, bà cũng giao nộp trái tim mình cho họ.

Thậm chí bà còn muốn vì người nọ sinh hài tử.

Nhưng hệ thống không đồng ý.

Thế nên lúc bà mang thai tới tháng thứ 8, bà ch/ết ở thế giới đó.

Ánh mắt Sở Thư Doanh mông lung nhìn về phía hư không:

"Nỗi đ/au kh/oét t/im, cũng chỉ vậy mà thôi."

Sau đó bà học được cách quản lý trái tim mình.

Phụ thân là mục tiêu ở thế giới thứ 15 của bà.

Lúc còn nghèo hèn hai người quen nhau, bà giúp ông thăng quan tiến chức.

Hai người trải qua â/m m/ưu qu/ỷ k/ế không đếm xuể, lúc nâng đỡ lẫn nhau, bà cũng từng vì phụ thân mà còng lưng, quỳ lạy rập đầu với người khác trong đêm mưa to.

Bọn họ ưng thuận thề non hẹn biển, nói hết lời ngon tiếng ngọt, ước định cẩn thận đợi đến khi công thành danh toại, liền bên nhau cả đời.

Ngày phụ thân trở thành thái phó trẻ nhất Đại Chu.

Người hài lòng tràn đầy vui mừng quyết định cầu xin cưới Sở Thư Doanh.

Nhưng người không thấy Sở Thư Doanh đâu.

Bà biến mất.

Lúc đó Sở Thư Doanh đã hoàn thành nhiệm vụ, đi tới thế giới khác.

"Sau đó......"

Sau đó, để ta tới nói đi.

Mẫu thân đã nói về lần gặp đầu tiên rất nhiều lần, ta đã sớm nhớ kỹ trong lòng.

Phụ thân tương tư thành tật, trải qua ngày qua ngày vô vọng chờ đợi, cuối cùng lựa chọn mẫu thân.

Mẫu thân là con gái của một người ngh/iện b/ài b/ạc.

Ngày phụ thân gặp mẫu thân lần đầu, là lúc mẫu thân bị người phụ thân ngh/iện b/ài b/ạc t/úm t/óc, kéo tới th/anh l/âu bán.

Mẫu thân t/uyệt v/ọng, cầu cứu người qua đường.

Người t/é ng/ã xuống đất, gắt gao lôi kéo góc áo người nọ, không màng tất cả mà cầu xin một con đường sống.

Người kia đúng lúc là phụ thân.

Cha mua lại mẫu thân.

Đúng, không phải cứu.

Là mua.

Mục đích của phụ thân từ đầu đã rõ ràng, cái người cần chỉ là khuôn mặt, chỉ muốn làm dịu đi cơn khát của mình.

Phụ thân chưa từng có bất kỳ ý nào khác với mẫu thân.

Thế nhưng mẫu thân chỉ có khuôn mặt tương tự, còn tính tình thì khác biệt.

Thế nên người mới muốn mẫu thân không nói lời nào, không cười, mặc áo trắng.

Người muốn nương lạnh nhạt như một tác phẩm tượng điêu khắc, thoải mái dâng lên mọi tình yêu cho người.

Mẫu thân cũng không có quyền được lựa chọn, người bần cùng, ti tiện, thật vất vả mới gặp được công tử như tùng như nguyệt, cũng không phải tới cứu rỗi người.

Mà là tới làm ác mộng của người.

Chỉ là không biết từ lúc nào, phụ thân bắt đầu yêu mẫu thân, không phải Sở Thư Doanh.

Thực ra nếu chuyện cũ chỉ dừng ở đây, cũng sẽ không quá mức lúng túng.

Chí ít mẫu thân có thể còn sống.

Bọn họ cứ như yêu nhau, thật giống tương kính như tân (*). Vậy thì cũng có thể nhắm mắt cho qua.

(*) Ý chỉ sự tôn trọng lẫn nhau

Có lẽ có một ngày, phụ thân sẽ dần phát hiện, cũng có thể bắt đầu nhận ra người là một người đàn ông không tốt, di tình biệt luyến (*).

(*) Ý chỉ sự lay động, thay đổi, rung động trong tình cảm. Ở đây ý cả câu có nghĩa là có lẽ một ngày ông này nhận ra bản thân tệ quãi, sau đó thay đổi tình cảm ban đầu với Sở Thư Doanh và chuyển qua yêu Vệ Dao.

Trong lúc vô tình, người bất tri bất giác đã xé bỏ lời thề, bội tín bội nghĩa, không thể kháng cự mà yêu một cô nương nhỏ thích cười.

Đáng tiếc.

Sở Thư Doanh cố tình trở lại.

Bà dùng vòng quay thưởng của 16 thế giới, đổi lấy cơ hội được sống hết một đời ở thế giới này.

Đáng tiếc, bà cược sai rồi.

Thời gian mười năm, bà lại trở lại thế giới này, đã là cảnh còn người mất.

Nam nhân bà tưởng sẽ chờ bà cả đời,thế nhưng chỉ chờ bà một năm, đã có nữ nhân khác.

Làm gì có một người vẫn luôn tại chỗ chờ mình quay đầu lại chứ?

Lời thề trong miệng nam nhân, nơi nào lại đáng giá tin tưởng đâu?

Lúc mẫu thân nhìn tới Sở Thư Doanh rồi chạy trối ch/ết, thực ra Sở Thư Doanh cũng muốn quay đầu rời đi.

Nhưng phụ thân lại ôm bà rất chặt.

Bà không quay đầu lại được.

Bà không có chỗ để đi.

Phụ thân sợ bà lại vô thanh vô thức rời đi, nên muốn thành hôn với bà.

Bà hơi chần chờ, phụ thân lại chủ động đưa ra ý định đuổi mẫu thân đi.

Sở Thư Doanh không từ chối.

Bà không có lý do gì để từ chối.

Đây là thứ bà nên có được.

Đây là phần thưởng sau hành trình khó khăn của bà.

Nhưng phụ thân lại l/ừa bà.

Người l/ừa g/ạt tất cả mọi người, nhốt mẫu thân trong mật thất.

Một bên muốn liều ch/ết triền miên với mẫu thân, một bên lại muốn ngọt ngào với Sở Thư Doanh.

Phụ thân ta, nhìn hai gương mặt tương tự nhau, thực sự có thể phân rõ ai là ai sao?

Ngày đó, ta hỏi Sở Thư Doanh:

"Tại sao người lại nói con biết?”

Tuy rằng ta nghe được, nhưng cũng không phải hoàn toàn hiểu được.

Sở Thư Doanh bỗng cười rộ lên:

"Bởi vì con còn nhỏ. Nếu con nói ra, người khác cũng không tin con."

"Có đôi khi đi quá xa, cũng muốn có người biết một đời của ta."

Đó là ta lần đầu tiên ta thấy Sở Thư Doanh cười.

Đẹp đẽ, sinh động.

Ánh trăng lạnh lùng rơi xuống nhân gian, hóa ra cũng sẽ ấm áp như vậy.

19.

Phụ thân hoàn toàn coi Sở Thư Doanh thành mẫu thân.

Người và Sở Thư Doanh như hình với bóng, gắn bó keo sơn, những lời nói của Sở Thư Doanh, phụ thân hoàn toàn ngoan ngoãn phục tùng.

Là sự chiều chuộng yêu thương mẫu thân chưa từng có được.

Giờ khắc này, tất cả đều dành cho Sở Thư Doanh.

Hóa ra cùng là thế thân, nhưng có người tốt số người lại không.

Phụ thân ta dần dần không hề c/uồng l/oạn, không hề dễ t/ức gi/ận táo bạo, không hề đ/ần đ/ộn không rõ.

Ánh mắt người bắt đầu tỉnh táo, số lần nôn ra m/áu vào đêm cũng dần ít đi, người phụ thân ôn hòa bình thản trước kia bắt đầu trở về.

Có đôi khi,ta cũng có thể hiểu phụ thân.

Sở Thư Doanh thực sự rất giống mẫu thân.

Ngay cả ta, vô tình ngây người cũng muốn gọi bà là mẫu thân.

Bà như th/uốc ph/iện, gương mặt đi theo ánh mắt từ ái nhìn về phía ta, chính là thứ mê hoặc tr/í m/ạng.

Nếu như ta hồ đồ chút, cũng sẽ vui sướng hơn chút.

Chỉ là ta quá nhớ mẫu thân mà thôi.

Nhưng không được.

Mẫu thân của ta, chỉ có ta.

Phụ thân đã không nhớ được người.

Nên ta đây phải nhớ người.

Mẫu thân, con nhớ người rất rõ.

Sở Thư Doanh cứ như thực sự hoàn toàn chấp nhận làm thế thân của mẫu thân để sống.

Bà bắt đầu thích cười, bắt đầu mặc y phục màu vàng, bắt đầu nói rất nhiều.

Bà nói bà sống ở thế giới kia tự do tự tại thế nào, nói kinh nghiệm từng trải của bà qua mỗi thế giới.

Ta hỏi bà:

"Người không thấy vất vả sao?"

Bà chống cằm, nghĩ một lúc:

"Có một chút”

"Có một mục tiêu công lược trong một thế giới, đặc biệt khó công lược, ta vì hắn mà ch/ết sáu lần, hắn mới chịu liếc mắt nhìn ta thêm một cái."

"Sau đó...."

Nghĩ tới nghĩ lui, bà nhíu mày, đột nhiên lắc đầu nói:

"Không được, không thể nghĩ nhiều, nếu không buổi tối lại mơ á/c m/ộng."

Ta nghĩ, có thể bà không phải người xấu.

Bà chỉ là người thực sự trải qua rất nhiều sự vất vả.

(Còn tiếp...)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


20.

Sở Thư Doanh càng ngày càng giống mẫu thân.

Giống như lúc mẫu thân ở trước mặt ta.

Bà không biết lúc mẫu thân ở cạnh phụ thân, thực ra người toàn lạnh mặt, không nói lời nào.

Bà cũng không biết, mẫu thân ở trước mặt cha, đều học bà, mặc y phục trắng.

Nhưng phụ thân không thấy lạ.

Dường như mẫu thân trong trí nhớ của người, hai người họ cũng vẫn chung đụng như vậy.

Người không nhớ rõ dáng vẻ mẫu thân hóa trang thành Sở Thư Doanh, người không nhớ rõ tất cả "h/ình ph/ạt t/àn kh/ốc" người đã dùng, người mất trí nhớ, theo tâm ý mà miêu tả ký ức thành những gì tốt đẹp nhất.

Che đậy đi tất cả.

Ta muốn rời đi.

Ta không hiểu được khúc mắc giữa người lớn với nhau.

Nhưng ta cảm thấy có chút gh/ê t/ởm.

Ta hận phụ thân bạc tình.

Cũng hận bản thân vô dụng.

Có đôi khi, ta cũng hận Sở Thư Doanh đang giả trang thành mẫu thân.

Á/c niệm không nhịn được mà nảy sinh trong lòng ta.

Nhưng âm thanh của mẫu thân từng lần từng lần hiện lên trong đầu ta:

"Mẫu thân ấy à, chỉ hy vọng Doanh nhi một đời bình an mỹ mãn."

Ta lần lượt ở đêm dài liền cuộn mình trong chăn, bình tĩnh trở lại.

Nếu như cái gì cũng không làm được.

Vậy ta muốn rời đi.

21.

Ta bí mật mà chuẩn bị hành lý đồ đạc để rời đi.

Ta nói cho nhũ mẫu, hi vọng người có thể cùng ta bỏ trốn.

Ta còn quá nhỏ, nhỏ tới mức ở trong thế giới rộng lớn, ta căn bản không sống nổi.

Tiền tài nhiều lúc không phải giấy thông hành.

Mà là bùa đòi m/ạng.

Thế nhưng khế ước b/án th/ân của nhũ mẫu còn trong phủ.

Ta liền đi tìm tới Sở Thư Doanh, quanh co lòng vòng đòi khế ước b/án th/ân của nhũ mẫu.

"Ta muốn cho nhũ mẫu sự tự do."

Sở Thư Doanh nhìn ta đánh giá một lúc lâu, lại không đồng ý, chỉ nói: "Chờ chút đi."

Ta không muốn chờ, thân thể phụ thân ngày càng chuyển biến tốt.

Ngự y nói rất nhanh phụ thân sẽ khôi phục ký ức.

Ta không muốn lại trải qua cảm giác một lần nữa cảnh tượng bị phụ thân cầm cây roi mây, muốn đánh ch/ết ta.

Những vết th/ương hiện tại kia đã kết vảy, nhưng mỗi đêm ta khó ngủ, cảm giác ấy lại khiến ta trằn trọc.

Nhưng dù ta nói thế nào, Sở Thư Doanh lại cũng chưa đồng ý.

22.

Mấy ngày gần đây, phụ thân nhìn Sở Thư Doanh thời gian ngây người ngày càng nhiều.

Có đôi khi, người sẽ hoảng hốt gọi tên Sở Thư Doanh: "Doanh....Nương?"

Người sẽ nhìn Sở Thư Doanh cười duyên mà ngớ ngẩn.

Cũng sẽ lúc nửa đêm bỗng nhiên người tỉnh giấc, như phát đ/iên chạy tới mật thất từng giam giữ mẫu thân, đứng cả một đêm.

Ta biết, phụ thân sắp nhớ lại rồi.

Ta nóng lòng như l/ửa đ/ốt, nhưng lại nghĩ không ra được biện pháp nào.

Nhũ mẫu an ủi ta, nếu thực sự không được, người có thể làm trốn nô.

Thế nhưng trốn nô, nếu bị bắt thì phải bị đánh ch/ết.

Ta không nghĩ nhũ mẫu muốn m/ạo h/iểm như vậy.

100 ngày m/ất của mẫu thân, vừa lúc là sinh nhật người.

Đêm khuya yên tĩnh, ta cùng nhũ mẫu lặng lẽ lén lút rời phủ, tới t/ế b/ái mẫu thân.

Mẫu thân được ch/ôn ở một nơi rất hẻo lánh.

Người không phải chính thê, không được gia chủ cho phép, thì tư cách tiến vào phần mộ Hoắc gia đều không có.

Chỉ có thể lẻ loi ch/ôn tại nơi vùng đất hoang vu hẻo lánh này.

Ta dọn cỏ trên mộ, nhìn trên bia mộ viết - Hoắc Hoài Doanh chi mẫu, đột nhiên có chút hối hận.

Nên viết Vệ Dao mới đúng.

Tên của ta, không tốt.

Ta đang nghĩ ngợi, bỗng phía sau truyền tới tiếng ho khan,

Ta sợ suýt mất h/ồn, cứng đờ mà xoay người, lại thấy phụ thân ta.

"Phụ thân…?”

Sắc mặt người tái nhợt, lúc này còn mặc bạch y, càng giống q/uỷ hơn. Nhưng người chỉ đứng đó, nhìn ng/ôi m/ộ mà không nói một lời.

Ta nhẹ giọng gọi người: "Phụ thân?"

Vẫn không ai trả lời.

Nhũ mẫu giật nhẹ tay áo ta: "Có lẽ là bóng đè, nhưng chắc chỉ là đang mộng du thôi."

Ta liền không dám lên tiếng nữa.

Phụ thân cứ đứng vậy cả đêm.

Mãi tới khi chân trời dần sáng, người mới quay đầu về phủ.

Ngày hôm sau, lúc gặp lại người, người như không có chuyện gì xảy ra. Đối với chuyện đêm qua, ta ngậm miệng không nhắc tới, cứ như người chưa từng đứng trước m/ộ mẫu thân cả đêm.

Chẳng lẽ thực sự là mộng du sao?

Ta cảm thấy phụ thân sắp khôi phục trí nhớ rồi.

Đêm đó, Sở Thư Doanh gọi ta tới.

Bà đưa ta một cái hộp gỗ, cũng không cho phép ta lập tức mở.

Ta khó hiểu nhìn bà, nhưng bà cái gì cũng không nói.

Lúc ta sắp rời đi, bà lại gọi ta lại: "Doanh nhi, ta hy vọng con không bị vây trong cái tên này."

"Bản thân con phải gánh chịu tình yêu vô vọng của sự chờ đợi của nương con, Doanh của con, không phải Doanh của Sở Thư Doanh."

"Mà là Doanh trong Doanh mãn vô khuyết (*)"

(*) Đầy đủ không thiếu sót.

Ta ngơ ngác nhìn bà.

Bà phất tay với ta một cái: "Đi đi."

Đi đi.

Lúc này ta mới nhận ra, bà đã đổi lại y phục trắng trước đây.

Sắc mặt cũng lạnh nhạt như lần đầu gặp gỡ.

Bà hình như đã trở lại thành Sở Thư Doanh.

23.

Ngày hôm sau, ta bị nhũ mẫu gọi tỉnh.

Sắc mặt người trịnh trọng: "Tiểu thư, phu nhân th*t c/ổ t* v/ẫn rồi.”

Phu nhân.

Th*t cổ t* vẫn rồi.

Mấy chữ kia từng chút từng chút quanh quẩn, ồn ào bên tai ta, làm mắt ta mơ hồ không rõ, làm ta trời đất quay cuồng, ồn ào đến mức tai ta ong ong.

Hình ảnh mẫu thân th*t cổ t* s/át lại xuất hiện trong đầu ta, những hình ảnh da thịt h/ôi th/ối, mùi t/anh t/ưởi, mẫu thân cười nói, mẫu thân muốn rời đi.

Bỗng nhiên hình ảnh biến đổi, Sở Thư Doanh nói với ta: "Đi đi."

Hóa ra là từ biệt ta.

Ta không tin.

Ta không tin.

Ta từ trên giường mà xoay người xuống đất, nhưng vì động tác quá nhanh mà ngã trên đất. Ta bất chấp đang đ/au mà bò dậy, chạy như điên trên đường.

Nhũ mẫu đuổi phía sau ta: "Tiểu thư, người chậm một chút, người chậm một chút."

Sao có thể chậm được đây?

Ta muốn nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa.

Ta có thể tới kịp không?

Tới kịp để cứu Sở Thư Doanh.

Cũng cứu mẫu thân ta...

(Còn tiếp...)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Hoàn


24.

Cứu không được.

Giống như ngày đó ta cũng không cứu được mẫu thân.

Sở Thư Doanh mặc bộ đồ trắng, lấy sợi vải vàng, th*t c/ổ t* v/ẫn trong mật thất trước kia mẫu thân t* v/ẫn.

Một bên trên giường, phụ thân nằm không nhúc nhích.

Người mở to mắt, dưới cằm đầy râu, mắt đầy tơ m/áu, như cỏ lụi tro tàn mà nhìn về phía Sở Thư Doanh.

Môi người cứ mở ra rồi khép lại, cổ họng khàn đặc nhưng không phát ra âm thanh nào.

Ta ghé sát lại mới miễn cưỡng nghe rõ.

Người gọi chính là: "Dao Nương...."

Thế nên, phụ thân, tới lúc nào người mới biết người đó là Sở Thư Doanh, không phải mẫu thân?

Tại sao lấy được thì chà đạp, mất đi rồi lại hối hận?

Thế nhưng, không quan trọng nữa rồi.

Dù sao cũng đều mất.

Trên đất còn di thư Sở Thư Doanh lưu lại.

Rất ngắn.

Hoắc Ninh tr/úng đ/ộc, ta hạ. 7 ngày sau ch//ết, không chữa được.

Ta đứng dưới x/ác bà mà nhìn.

Khuôn mặt bà điềm tĩnh.

Một chút không hề giống như là đi tìm cái ch//ết.

Mà giống như thực hiện lời hứa nào đó.

Ta nhẹ giọng nói với phụ thân: "Phụ thân, người xem, người cũng không thể cứu bà ấy."

Phụ thân không phản ứng lại, trên mặt dày đầy t/ử khí, thậm chí ta còn hoài nghi, người có thể sống tới ngày thứ 7 hay không.

Ta hy vọng người có thể sống tới ngày 7.

Sở Thư Doanh cũng hy vọng thế.

Phụ thân, người đ/au một chút, đau nhiều một chút.

Sở Thư Doanh từng nói với ta một câu:

Người phụ lòng người khác nên nuốt một nghìn cây kim.

25.

Hộp gỗ Sở Thư Doanh lưu lại cho ta, có chìa khóa kho hàng của Hoắc phủ, cùng tất cả khế sách của Hoắc gia.

Ta nhấc tập khế sách lên, bên dưới cất giấu một bức thư.

Doanh nhi, không cần lo lắng. Ta chỉ tiếp tục chuyến hành trình của mình mà thôi.

Ta ôm bức thư vào lòng.

Hoảng s/ợ, bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa.

Sở Thư Doanh, sao người dám chứ?

Quà tặng của 16 thế giới, đổi lấy một đời được ch//ết già, sao người dám lãng phí cả đời này như vậy chứ?

Sở Thư Doanh, người nhẫn tâm lắm.

26.

Ngày thứ 3, bên môi phụ thân bắt đầu chảy m/áu.

Ta ghé sát tai người, nghe được người nói giọng khàn khàn:

"Gi/ết… gi/ết ta đi."

Ta lắc đầu: "Phụ thân, đây là người nợ hai người họ."

"Người cố sống thêm 2 ngày đi, nói không chừng hai người họ có thể bớt h/ận người hơn một chút đó."

Phụ thân ta sững người.

Sau đó trong mắt người tràn đầy hy vọng sống.

Rõ ràng đại phu đều nói, nhiều nhất người chỉ sống được tới ngày thứ 5, thế nhưng phụ thân lại chống đỡ được tới ngày thứ 7 mới ngừng thở.

Phụ thân, cực khổ rồi.

Phụ thân, kiếp sau.

Người đừng yêu ai nữa.

(Hoàn chính văn)

[Phiên ngoại Sở Thư Doanh]

Sau khi công lược xong thế giới thứ 16, hệ thống đột nhiên nói với tôi, tôi được thưởng.

Tôi có thể lựa chọn vào thế giới giả lập nghỉ ngơi 50 năm, cũng có thể lựa chọn đổi thành tự do lựa chọn nhiệm vụ trong 5 thế giới tiếp theo.

Nhưng tôi hỏi hệ thống: "Tôi có thể đổi thưởng thành được trở lại thế giới của Hoắc Ninh, an ổn sống hết một đời không?"

Hệ thống hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nói: "Được."

Vì thế, tôi lựa chọn trở lại thế giới của Hoắc Ninh

Đây là lần đầu tiên hệ thống nói mấy lời như nhân loại: "Nhưng cô phải biết, tình ái hư ảo, như trăng, như hoa trong nước, không đáng đâu."

Tôi không nói gì.

Tôi cảm thấy Hoắc Ninh đáng giá.

Tôi nhớ lúc tôi rời khỏi thế giới, tôi từng lưu lại thư nói cho chàng biết, đời này chàng sẽ không bao giờ gặp lại tôi, không cần chờ tôi.

Nhưng chàng là Hoắc Ninh mà.

Sao chàng có thể không chờ tôi chứ.

Mãi tới khi tôi thấy Vệ Dao.

Tình ái hư ảo, như trăng, như hoa trong nước, quả thực như vậy.

Không đáng.

Phần thưởng của tôi, trở thành trừng phạt của tôi.

Nhưng không sao, tôi đã đánh cược thì phải chịu thua.

Tôi nghĩ, vậy thì thành hôn đi, cũng coi như hoàn thành lời hứa trước kia của chúng tôi.

Chờ thành hôn xong, tôi sẽ rời đi.

Tôi cứ như bịt tai trộm chuông, tha thứ cho sự nhát gan của chính mình, lưu luyến cảm giác vui vẻ thời khắc ấy, hưởng thụ cảm giác ấm áp lúc này.

Lá gan Vệ Dao cũng không lớn, sau khi tôi đến, nàng ấy đóng cửa không ra, cố tình né tránh tôi.

Hoắc Ninh cũng hay thất thần.

Sau đó, Vệ Dao biến mất.

Hoắc Ninh nói chàng đuổi Vệ Dao đi rồi.

Nhưng rõ ràng là chàng giấu Vệ Dao ở trong mật thất.

Tôi đều biết.

Nhưng tôi giả vờ không biết.

Sau đó nữa, Vệ Dao ch//ết, Hoắc Ninh cũng phát đ/iên.

Trí nhớ của chàng hỗn loạn, người cũng hỗn độn.

Tôi vốn chỉ định lạnh lùng nhìn.

Tôi như dân c/ờ b/ạc, đã sớm thua sạch, bây giờ chỉ muốn xem trò vui này nên hạ màn.

Mãi tới khi Hoắc Ninh định đánh ch//ết đứa bé gái nhỏ kia.

Hoắc Ninh, ngươi đ/iên à?

Tôi nên để chàng ch//ết dưới những mũi kiếm từ trước kia cho rồi.

Đứa bé gái kia rất đáng yêu.

Có lẽ là bởi vì cực kỳ giống Vệ Dao, nên cũng có vài phần giống tôi.

Khiến tôi nhớ tới rất nhiều thứ.

Cũng nói rất nhiều thứ.

Đứa nhỏ ánh mắt đề phòng mà nghe, ngây thơ mờ mịt, nhưng cũng không nói gì.

Cực kỳ đáng yêu.

Khiến dân c/ờ b/ạc thua sạch như tôi, cũng lại cược.

Quyết định cược lần cuối.

Hoắc Ninh muốn tôi giả thành Vệ Dao.

Tôi liền mặc y phục Vệ Dao thích, nhẹ nhàng cười mà nhìn chàng.

Thực ra, trước kia tôi cũng rất thích cười.

Trải qua nhiều thế giới, ý cười càng phai nhạt.

Tình cờ làm chính mình của quá khứ một chút, cảm giác cũng không tệ.

Quả nhiên, dưới sự k1ch thích của tôi, ký ức của Hoắc Ninh dần khôi phục,

Đứa bé gái đó rất sợ, thậm chí còn định trốn đi.

Đừng sợ, tôi sẽ che chở đứa nhỏ tới cùng.

Mãi tới ngày Hoắc Ninh đứng trước m/ộ Vệ Dao cả đêm.

Tôi biết, chàng nhớ ra rồi.

Ánh mắt chàng nhìn tôi, có phức tạp, có lưu luyến, có c/ăm h/ận.

Buồn cười.

Chàng làm gì có tư cách mà c/ăm h/ận ta.

Ta không tốn chút sức nào để h/ạ đ/ộc chàng, ngay trước mặt chàng, ở nơi Vệ Dao từng ra đi, tôi th*t c/ổ t* v/ẫn.

Tôi muốn chàng tận mắt nhìn thấy.

Rồi đ/au tới mức ch//ết đi sống lại.

Hoắc Ninh, là chàng phụ tôi.

Có thể 5 năm sau chàng yêu người khác, 10 năm sau chàng cưới vợ sinh con, thong dong buông ta xuống.

Nhưng mới một năm sau, sao chàng đã cưới người khác rồi?

Hoắc Ninh, phụ lòng người, nuốt 1000 cây kim có được không?

Tôi h/ạ đ/ộc chàng, như cắm 1000 cây kim x/uyên t/im.

Như vậy, chúng ta liền hòa nhau.

Không yêu chàng nữa.

Đừng bao giờ yêu ai nữa.

Không phải tôi không muốn sống nữa.

Chỉ là tôi mệt mỏi rồi.

Tiểu cô nương, xin lỗi nhé, lừa con rồi.

Tôi không có chuyến hành trình nào cả.

Ngay tại chỗ này, tôi xuống xe.

(Hoàn toàn văn)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom