Cập nhật mới

Dịch Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,629
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Sống sót trên hoang đảo (14)


Trương Hằng đã ở trên hoang đảo hơn một năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy thứ gọi là đạo cụ trò chơi.

Nhưng ngoại trừ âm thanh khó hiểu đột nhiên xuất hiện bên tai thì chẳng còn gì khác nữa.

Hắn không biết sử dụng thứ này kiểu gì, cũng chẳng rõ nó có hiệu quả gì. Có vẻ như âm thanh kia không định nhắc nhở hắn mà chỉ đơn thuần là thông báo rằng hắn nhận được vật phẩm trò chơi, sau đó không còn gì nữa.

Trương Hằng kiểm tra một lượt nhưng không nhận ra cái chân thỏ này có chỗ nào đặc biệt, đành nhét tạm vào bên hông.

Sau khi thấy vết thương trên bả vai của hắn, Bear không dám xem thường, lập tức dùng nước muối tiến hành khử trùng giúp hắn rồi cau mày nói: “Miệng vết thương của cậu quá sâu. Trên móng vuốt của các loài dã thú sống ngoài nơi hoang dã như vậy thường mang theo rất nhiều vi khuẩn, có thể gây nhiễm trùng.”

Đương nhiên Trương Hằng cũng hiểu nhiễm trùng đáng sợ tới mức nào. Trong thành phố thì chỉ cần tiêm một mũi kháng sinh là được, nhưng trên hoang đảo chẳng có gì thế này, một khi bị nhiễm trùng thì tỷ lệ sống sót sẽ vô cùng thấp. Ede cũng là vì vết thương trên đùi bị nhiễm trùng nên mới sốt cao rồi qua đời, tuy có một phần do kịch bản buộc phải chết, nhưng cũng có thể là thiết kế của trò chơi nhắc nhở người chơi phải chú ý đến nguy hiểm trong phương diện này.

Nhưng có một số việc, cho dù có biết trước cũng chẳng thể làm gì khác.

Tình hình lúc đó hắn còn làm thế nào được?

Có thể giết ngược lại trong lúc cực hạn đã là phát huy vượt qua trình độ bình thường, có nhìn thế nào cũng thấy muốn qua cửa mà không thương tích gì là điều không tưởng.

Bear an ủi: “Chưa chắc đã bị nhiễm trùng, cũng có thể sẽ không sao đâu.”

Trương Hằng cười gượng, bây giờ hắn cũng chỉ có thể nghĩ như vậy mà thôi.

Hai người quyết định nghỉ ngơi tại chỗ một ngày, đằng nào cũng đã đến đây, Trương Hằng đề nghị đi hẳn sang bên kia đảo, đương nhiên Bear cũng không có ý kiến gì.

Cho nên bọn họ lại tốn thêm hai ngày một đêm để đi xuyên qua khu rừng nguyên thủy rậm rạp này.

Ngay khi thấy bãi cát và mặt biển, Trương Hằng lại bất ngờ nhận được một thành tựu nhỏ là ‘ngắm cảnh trên đảo’, được thêm 3 điểm.

Nhưng lúc này hắn không có lòng dạ nào để quan tâm tới chuyện đó.

Bây giờ có hai chuyện khiến hắn đau đầu, một là hắn có nguy cơ bị nhiễm trùng, chuyện còn lại chính là sắp tới thời điểm Bear bị giết theo kịch bản.

Chuyện thứ nhất chỉ có thể xem vận may, hắn cũng chẳng còn cách nào khác. Riêng chuyện còn lại, hai người ở cùng với nhau một thời gian dài như vậy, Bear còn cứu hắn từ miệng trăn khổng lồ, Trương Hằng đã coi anh ta như bạn bè nên quyết định nhắc nhở anh ta một chút.

Đương nhiên hắn không nói rõ đây là trò chơi, anh là NPC, trên người có cái buff 19 ngày sau chắc chắn sẽ chết. Chưa nói đến chuyện làm vậy liệu có gây ra phản ứng chưa biết gì hay không, bản thân Bear cũng khó mà tin tưởng cách giải thích này, mười phần chắc chín là sẽ cảm thấy hắn sống trên đảo một mình quá lâu nên tinh thần có vấn đề.

Cho nên Trương Hằng chỉ nói với Bear rằng ngày mai anh ta phải chú ý an toàn hết mức.

Xem ra Bear có vẻ không quan tâm lắm. Dẫu sao hai con báo Châu Mỹ cũng đã bị xử lý, bây giờ cũng đã rời khỏi khu vực rừng rậm nguyên thủy, xem như vượt qua thời điểm nguy hiểm nhất. Sau này có xảy ra chuyện gì thì cũng không thể nghiêm trọng hơn được.

Suy nghĩ này của anh ta cũng không hề sai.

Nhưng sau khi trải qua chuyện anh trai mặc quần đùi ăn phải nấm độc, Trương Hằng biết ngày mai có thể xảy ra bất cứ chuyện hoang đường nào nào. Hắn cố thuyết phục Bear là sáng mai đừng đi săn nữa, đồng thời cũng theo dõi đối phương suốt 24 giờ.

Trương Hằng cũng muốn mượn chuyện này để xem thứ gọi là bị kịch bản giết chết sẽ làm tới mức độ nào, rốt cuộc có thể thay đổi được hay không.

......

Buổi sáng không có chuyện gì xảy ra.

Trương Hằng theo đuôi Bear như một thằng ngốc, khiến anh ta bị nhìn chằm chằm tới mức dựng hết cả gai óc. Buổi trưa Bear đề nghị ra ngoài rừng hái ít rau dại và nấm nấu canh hải sản nhưng cũng bị Trương Hằng nghiêm túc từ chối.

Đùa cái gì vậy, đã dùng chiêu này một lần rồi giờ còn định dùng lại à?

Trương Hằng đã sinh ra ám ảnh đối với nấm, cho dù có muốn ăn thì cũng có thể chờ hôm khác chứ chẳng thiếu một bữa này.

Bear hết cách, buổi chiều vốn còn muốn ra bờ biển dạo một vòng, nhưng thấy Trương Hằng kiên quyết như vậy cũng đành phải bỏ qua, cũng đỡ gây thêm rắc rối cho hắn.

Hai người cứ thế lẳng lặng đi về nhà.

Trên đường, ban đầu không ai mở miệng, cho dù Bear xem như tốt tính nhưng cũng cảm thấy Trương Hằng có vẻ nghiêm trọng hóa vấn đề lên quá.

Kết quả khi đi qua một chỗ nước cạn, vách đá bên tay trái của hắn đột nhiên sụp xuống mà không có dấu hiệu gì báo trước. Bear gặp chuyện bất ngờ không kịp chuẩn bị, trơ mắt nhìn tảng đá từ bên trên sắp rơi xuống đầu của mình. Nhưng ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một bóng người bỗng bổ nhào lên người anh ta, hai người cùng lăn sang một bên.

Tảng đá rơi xuống đập thẳng vào đá san hô bên cạnh, khiến Bear toát mồ hôi lạnh.

Sau đó anh ta thấy vết máu loang ra trong nước biển và Trương Hằng nằm bất động ở bên trọng, trái tim vọt lên tới cổ họng: “Trương, cậu sao rồi?”

Một lát sau mới nghe thấy giọng của Trương Hằng.

“... Tôi không sao, vừa rồi lao tới mạnh quá nên đập trúng mũi chảy máu.” Trương Hằng che mũi ngồi dậy.

Tình hình lúc đó thật sự rất nguy hiểm, nhưng dù sao Trương Hằng cũng luôn tập trung đề phòng. Khi trên đầu có động tĩnh thì hắn đã lập tức lao tới, cuối cùng cũng hoàn thành lần cứu viện mạo hiểm này.

“Trời ạ, cậu là tiên tri à? Không ngờ cậu lại còn biết trước chuyện tương lai thế này, đúng là thần kỳ!” Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Bear lập tức nhớ tới lời cảnh báo của ai đó ngày hôm qua, không khỏi hoảng sợ thán phục.

“Đừng vui mừng quá sớm, mọi chuyện còn chưa kết thúc đâu.” Trương Hằng nhắc nhở.

Thực ra hắn cũng không biết chuyện này bao giờ mới tính là kết thúc, là qua được ngày hôm nay hay sẽ kéo dài mãi tới tận lúc Bear bỏ mạng? Nếu là tình huống sau, vậy thì dù là quỷ thần cũng khó mà cứu được anh ta.

Trương Hằng không cho rằng hơn 100 ngày tiếp theo mình đều có thể giữ tinh thần tập trung cao độ như hôm nay.

May là có lần nguy hiểm này mở đầu cho tên tuổi của hắn, bản thân Bear cũng coi trọng lời tiên đoán lúc trước của hắn hơn.

Vì lý do an toàn, hai người không chợp mắt cả đêm. Khi mặt trời từ từ nhô lên trên mặt biển, Trương Hằng mới giật mình, hắn không ngờ sự giúp đỡ của mình đã thật sự giúp Bear vượt qua ngày thứ 20.

Bear ngáp một cái: “Sao rồi? Tôi đã an toàn chưa?”

“Tôi cũng không biết.” Trương Hằng lắc đầu: “Nhưng anh có thể hoạt động thoải mái rồi.”

Qua ngày thứ 19 nguy hiểm nhất, không ai nói chắc sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Cũng như vết thương trên người Trương Hằng, nếu bị nhiễm trùng thì cũng chỉ có nước chấp nhận.

Nhưng vận may của cả Bear lẫn Trương Hằng đều không tệ, người trước thì không gặp chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng nữa. Người sau thì vết thương kết vảy, không xuất hiện tình trạng sưng tấy mưng mủ.

Một tuần sau, hai người trở lại trước căn nhà gạch, nhìn Chuột Mickey đang phơi nắng trong vườn, Trương Hằng bỗng thấy rất đỗi thân thiết. Thậm chí còn cảm thấy đối phương không xấu như lúc trước nữa.

Chặng đường vừa rồi không tốn bao nhiêu thời gian nhưng đầy nguy hiểm, may là thu hoạch cũng không nhỏ.

Không những hắn có thêm 13 điểm, một đạo cụ không rõ tác dụng, quan trọng nhất là bây giờ Bear vẫn còn sống.

Chuyện này có nghĩa là 100 ngày tiếp theo, hắn không cần sống lẻ loi một mình trên hoang đảo nữa.

Trương Hằng thu dọn một phòng cho Bear, sau đó mở miệng hỏi: “Bear, anh có thể làm thầy của tôi không?”

“Được thôi, cậu muốn học cái gì?”

“Tiếng anh, tháng 12 tôi có bài kiểm tra cấp 6.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,629
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Sinh tồn trên hoang đảo (Hết)


Tiếng anh của Bear rất tót, có thể vì anh ta là người Anh.

...

Sau khi hai người thám hiểm từ trung tâm hòn đảo trở về, chuyện đầu tiên họ làm chính là trồng những hạt giống rau quả mới thu thập được vào trong vườn rau. Trương Hằng do dự mãi, cuối cùng bỏ qua chuyện làm cái váy quây da báo cho mình, chủ yếu là có váy mà không có gậy thì hắn cũng chẳng cosplay Tề Thiên Đại Thánh được.

Cuối cùng, hai con báo Châu Mỹ bị Bear chế thành tấm thảm để trải lên giường. Không bao lâu sau, trang trại cũng được Bear chất đầy những con mồi bị bắt về.

Chuột Mickey thấy mình bỗng chốc có thêm nhiều hàng xóm như vậy thì cũng khá giật mình. Thậm chí Trương Hằng còn tìm cho nó một cô vợ, như vậy sau này hai người bọn họ sẽ có trứng để ăn.

Bây giờ cuối cùng Trương Hằng cũng có một chút cảm giác chinh phục được thiên nhiên. Số loại rau quả ăn được lên tới hơn hai mươi loại, thậm chí còn có thêm hai loại gia vị. Cua cá trong hồ thì tha hồ vớt, mỗi ngày đều được ăn thịt, quan trọng hơn nữa là bên cạnh rốt cuộc cũng đã có người để nói chuyện.

Cảm giác này giống như Robinson gặp Thứ Sáu vậy.

Được rồi, xét theo góc độ thầy trò thì có lẽ hắn giống Thứ Sáu hơn.

Bây giờ mỗi ngày Trương Hằng đều bỏ ít nhất 4 giờ ra học tiếng Anh với Bear, đủ cả nghe nói đọc viết. Ngoài ra hắn cũng không bỏ qua việc tập bắn tên. Tuy bây giờ mục tiêu để gắng sức luyện bắn tên đã mất, nhưng sau khi kiên trì thói quen này 1 năm thì nó đã trở thành thói quen của hắn. chẳng qua Trương Hằng không bỏ nhiều thời gian như lúc trước nữa, ngoài ra Bear còn dạy hắn vài chiêu phòng thân.

Đến lúc này, cuối cùng Trương Hằng cũng có chút cảm giác như trở thành chủ nhân của tự nhiên.

Mà hành trình trên đảo hoang của hắn cũng sắp tới hồi kết thúc. Sáng sớm ngày thứ 520, một chiếc thuyền cứu hộ trông thấy đống lửa cầu cứu trên bãi biển nên đã thả thuyền cứu hộ nhỏ xuống. Còn chưa cập bờ đã có một người phụ nữ nhảy từ trên thuyền xuống nước, khóc lóc chạy tới.

“Vợ của tôi, Keira.” Bear buông cần câu tự chế xuống, kích động tới mức đứng bật dậy.

Hai người bọn họ ôm chầm lấy nhau.

Sau đó Bear tháo con dao găm bên hông ra, nhét vào tay Trương Hằng: “Theo lời hứa của chúng ta lúc trước, thứ này tặng cho cậu. Tôi từng tới rất nhiều nơi nguy hiểm trên Trái Đất như Bắc Cực, hoang mạc, cao nguyên... Nhưng đây là lần đầu tiên lực lạc đến đảo hoang. Đây là một kinh nghiệm quý báu khó mà quên được, cậu sẽ mãi mãi là bạn của tôi. Trong thời gian này, không chỉ riêng cậu học được kiến thức từ tôi, mà chính bản thân tôi cũng học được rất nhiều điều ở cậu. Ví dụ như lần đầu tiên tôi biết hóa ra trong tiếng Anh còn có thứ như ngữ pháp.”

“...”

“Đi thôi, bạn của tôi, chúng ta về nhà thôi.”

Trương Hằng theo hai vợ chồng Bear trèo lên chiếc thuyền cứu hộ, trên thuyền còn có vài phóng viên đài truyền hình, mọi người thấy Bear trở về bình an thì đều vỗ tay hoan hô.

Trương Hằng tắm nước nóng trên thuyền, thay một bộ quần áo thủy thủ, cuối cùng cũng có cảm giác được trở về xã hội văn minh. Nhưng hắn không tham gia buổi liên hoan chè chén sau đó mà tìm một góc khuất yên tĩnh không ai chú ý mà ngồi xuống, bởi vì chỉ 2 giờ đồng hồ nữa thôi là tới lúc hắn được trở lại thế giới thực.

Đây đúng là 2 giờ dài lê thê nhất trong đời hắn.

Trương Hằng vẫn lấy làm thắc mắc, rốt cuộc hắn phải làm thế nào để trở về thế giới thực? Kết quả một giây sau trước mắt hắn đột nhiên tối đen, bên tai vang lên âm thanh nhắc nhở quen thuộc.

[Tới kỳ hạn trở về, xác nhận hoàn thành nhiệm vụ...”

[Vượt ải phó bản sống sót trên đảo hoang của người mới, kết thúc vòng thứ nhất của trò chơi, chuẩn bị trở về thế giới thực...”

...

Khi thị giác của Trương Hằng khôi phục trở lại thì hắn phát hiện mình đang ngồi trước quầy rượu của quán bar. Trước mặt còn đặt cốc nước chanh mà hắn mới nhấp một hớp.

Trương Hằng lập tức giơ tay sờ lên gương mặt mình, kết quả trên đó không còn cảm giác râu ria xồm xoàm và thô ráp do hứng gió phơi sương nữa.

Cô nàng bartender chu đáo lấy một hộp phấn lót từ trong túi xách của mình ra, đưa cho ai đó.

Trương Hằng giở hộp phấn ra soi gương trong đó thấy mình hoàn toàn không khác gì lúc vừa tới đây, trên người vẫn mặc bộ quần áo và giày thể thao lúc đầu.

Con dao găm Thụy Sỹ cũng đang nằm trong túi áo.

“Thế này là gì đây, một giấc mơ lạ à?”

“Không, 2 giờ trước cậu đã thật sự biến mất. Không chỉ trong căn phòng này, quầy rượu này, bất cứ ngóc ngách nào trên đời này cũng không thể tìm thấy sự tồn tại của cậu.” Cô bartender nhận lại hộp phấn lót của mình. “Chắc bây giờ trong lòng cậu đang có rất nhiều câu hỏi lắm, nhưng đáng tiếc là tôi không thể trả lời phần lớn những câu hỏi này được, cần cậu tự mình tìm kiếm trong trò chơi mới được.”

“...”

“Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết một chuyện, đó chính là mỗi tháng trò chơi này lại tiến hành một vòng. Cậu có thể chọn bất cứ lúc nào để đến các điểm tổ chức và chơi, không bắt buộc là quán quán bar Sex and the City, bởi vì trong mỗi thành phố không chỉ có một điểm trò chơi. Nếu thật sự không tìm thấy thì có thể gọi điện thoại cho dịch vụ chăm sóc khách hàng. Sau khi trả giá nhất định thì sẽ được phục vụ đăng nhập đặc biệt, quá thời hạn mà không đăng ký thì sẽ bị hủy bỏ tư cách người chơi.”

“Người tham gia trò chơi xem như ngầm chấp nhận thỏa thuận bảo mật, đừng tiết lộ những chuyện liên quan tới trò chơi cho những người không phải người chơi hoặc nhân viên làm việc. Ừm, đây còn là ràng buộc cơ bản nhất, đừng ôm tâm lý may mắn.”

Cô bartender xoa cằm: “Còn gì nữa nhỉ, để tôi nghĩ cái đã... À, điểm trò chơi ngoại trừ để đăng nhập vào trò chơi thì còn cung cấp các dịch vụ khác, nội dung phục vụ chi tiết có thể hỏi nhân viên chăm sóc khách hàng.”

Cô ta kéo lấy một tờ giấy ghi chú, viết nhanh một dãy số ra: “Đây là số điện thoại của bên chăm sóc khách hàng, không có việc gì thì đừng gọi linh tinh, vì nhân viên chăm sóc của cậu là tôi.”

“Cô kiêm lắm việc thật đấy.” Trương Hằng cảm thán.

“Chịu thôi, ai bảo bây giờ giá nhà trong thành phố lớn lại đắt đỏ như thế chứ.” cô bartender thở dài: “Được rồi, cậu còn chuyện gì nữa nữa không?”

Trương Hằng lấy một cục lông trong túi ra: “Trong số những dịch vụ mà cô nói có bao gồm cả giám định không?”

Không chỉ râu ria trên mặt và vết sẹo trên bả vai, tất cả mọi thứ trong phó bản, bao gồm đống công cụ bằng đá và con dao găm mà Bear tặng cho hắn lúc cuối đều không thể mang về thế giới thực.

Chỉ có cái chân thỏ không rõ có tác dụng này là vẫn nằm yên trong túi của hắn.

“Đạo cụ trò chơi à?” Cô bartender kinh ngạc nói: “Xem ra thu hoạch lần này của cậu cũng không tệ, thứ này hiếm lắm, rất nhiều người chơi mấy vòng mà cũng không gặp được món nào. Đúng là chỗ tôi có thể giám định, nhưng mất phí thủ tục là 5 điểm trò chơi, cậu có không?”

“Thanh toán thế nào?”

Cô bartender lấy một cái máy tính bảng ra, ấn vài cái mở giao diện trả tiền: “Nhập ID người chơi của cậu vào rồi ấn xác nhận là được. Không phải sợ người khác dùng ID của mình, loại thanh toán này bắt buộc phải do bản thân cậu tự tiến hành mới có hiệu lực.”

Có lẽ sau khi bước vào quầy rượu đã thấy quá nhiều chuyện không khoa học, nên Trương Hằng cũng chẳng ngạc nhiên lắm.

Hắn đã thuộc lòng dãy số ấy từ lâu, sau khi nhập xong, cô bartender bèn đeo găng tay, cất cái chân thỏ vào một hộp gỗ.

“Giám định phải mất một thời gian, chắc khoảng hai đến ba ngày, sau khi xong thì tôi sẽ nhắn tin cho cậu.”

Trương Hằng lại bị hành động của cô ta thu hút, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm không lành: “Đợi đã, thế là thế nào, sao cô phải cẩn thận như vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
560,629
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Minh châu kề bên


“Được rồi, nể tình cậu vừa tiêu tiền ở chỗ tôi, tôi sẽ tiết lộ vài thứ có ích cho cậu.” Cô bartender tháo găng tay ra: “Cậu có biết vì sao đạo cụ trò chơi lại quý giá như vậy không?”

“Ừm, hình như cô từng nói số lượng của chúng rất hiếm.”

“Hiếm chưa chắc đã đồng nghĩa với giá trị. Cách gọi đạo cụ trò chơi ngu ngốc ấy chẳng qua chỉ để cho khớp với nội dung thôi chứ cũng không chính xác lắm. Thực tế đây là một thứ rất thần kỳ, bản thân nó ẩn chứa sức mạnh siêu tự nhiên khó mà tưởng tượng nổi, có hiệu quả cả trong hiện thực lẫn trò chơi. Nếu dùng hợp lý thì nó sẽ giúp ích rất nhiều, nhưng đôi khi nó cũng sẽ mang tới phiền phức cho cậu. Không ai dám chắc chắn sức mạnh này sẽ tạo thành ảnh hưởng tích cực, cho nên khi tiếp xúc với đạo cụ trò chơi chưa rõ thì chúng ta phải vô cùng cẩn thận. Chưa giám định không có nghĩa là hiệu quả của nó không tồn tại. Mà này, sau khi cậu nhận được thứ này thì xung quanh có xảy ra chuyện kỳ quái gì không?”

“Không có.” Trương Hằng nhớ kỹ lại, sau khi lấy được chân thỏ thì cuộc sống của hắn vẫn rất bình thường.

“Thế thì chắc không phải hiệu quả loại tiêu cực đâu, hoặc có thể là cần điều kiện đặc biệt gì đó để khởi động.” Không hiểu vì sao nghe giọng điệu của cô nàng bartender kia lại có vẻ tiếc nuối.

“Thực ra nếu sử dụng tốt thì một số đạo cụ trò chơi có hiệu quả tiêu cực vẫn có thể mang tới hiệu quả không ngờ. Hộp gỗ chế từ cây Tule có thể ngăn cách sức mạnh siêu tự nhiên, là lựa chọn tốt nhất để cất giữ đạo cụ trò chơi, nếu cần thì cậu có thể mua ở chỗ tôi. Ngoài ra, cậu có thể gửi bán đạo cụ trò chơi mà mình không dùng tới ở chỗ tôi, cuối năm đều có một buổi đấu giá cỡ lớn, nhớ để ý hộp thư của cậu, trước khi bắt đầu thì cậu sẽ nhận được tin nhắn thông báo. Không còn chuyện gì nữa thì lần sau gặp lại.”

...

Cô nàng bartender chẳng hề có tinh thần phục vụ gì cả, sau khi kích thích của 5 điểm qua đi là chẳng buồn nói thêm gì nữa.

Trương Hằng hỏi cô ta điểm trò chơi có những dịch vụ gì, cô ta nói lát nữa sẽ gửi file pdf qua Wechat cho hắn.

Đi ra gian phòng kia, sóng âm cực lớn lập tức ập tới, nhưng lần này Trương Hằng không cảm thấy ồn ào nữa. Hắn sống trên đảo hoang một năm rưỡi, khi nghe lại những âm thanh chỉ có ở xã hội văn minh này, hắn thậm chí còn có cảm giác thân thiết.

Trương Hằng đi xuống bậc thang, nhanh chóng chen vào đám người rồi biến mất tăm.

Tuy đã là 1 giờ sáng, nhưng số xe đỗ ngoài quán bar chẳng những không ít đi mà còn nhiều hơn lúc hắn tới một chút.

Trương Hằng không về trường học, một là vì bây giờ đã khá muộn, hai là vì trong 2 giờ đồng hồ vừa rồi hắn đã tiếp thu lượng tin tức quá khổng lồ, muốn tìm một chỗ nào đó sắp xếp và tiêu hóa. Ngoài ra hắn còn một số chuyện muốn kiểm chứng.

Cho nên Trương Hằng quyết định thuê một phòng ở khách sạn ven đường, hỏi xin giấy bút của nhân viên phục vụ. Lúc này hắn hoàn toàn không hề cảm thấy buồn ngủ, hắn bật đèn bàn lên, cố gắng ghi hết những chuyện quan trọng xảy ra trong ngày và suy đoán của mình ra giấy.

Sau khi bận bịu tới tận rạng sáng, hắn lần lượt đọc lại từng tờ giấy rồi xé nát toàn bộ, vứt vào trong bồn cầu.

Tiếp đó Trương Hằng lại trả phòng, đi sang hội quán bắn cung bên kia đường.

Đây cũng là nơi hắn đăng ký lớp tập bắn, 8 giờ sáng cửa vừa mở thì Trương Hằng đã không đợi nổi mà chạy vào, lấy cây cung SF Recurve mà mình gửi ở đó ra.

Hắn chọn một bia ngắm cố định không có người cách xa khoảng 30 mét, giương cung lắp tên, bắn luôn một mũi.

Vòng sáu điểm.

Trương Hằng vẫn bình tĩnh như thường.

Hắn đổi từ cung nguyên thủy sang cung hiện đại, đương nhiên sẽ sượng tay. Mũi tên đầu tiên chỉ là thử kỹ thuật, hắn không thấy kết quả này có gì lạ. Sau đó hắn lại điều chỉnh góc độ, kéo cung buông tên.

Mũi tên thứ hai khá hơn rất nhiều, vòng tám điểm.

Lúc này huấn luyện viên của Trương Hằng vừa đi từ ngoài cửa vào. Lúc đầu thấy Trương Hằng, ông còn định chào hỏi, nhưng thấy hắn đang tập trung tinh thần luyện tập nên không quấy rầy nữa. Ông chỉ lấy bình giữ nhiệt ra đứng phía sau, định chỉnh sửa tư thế và động tác của Trương Hằng.

Kết quả lại thấy mũi tên tiếp theo cắm lên vòng chín điểm.

Không tệ, là hạt giống tốt. Huấn luyện viên khen thầm, đại đa số người mới khi bắt đầu tập bắn tên sẽ có đủ thứ thói xấu. Ví như tay cầm cung không vững, đứng không đúng tiêu chuẩn, trọng tâm bị lệch.v..vv Còn Trương Hằng thì lại khác. Rõ ràng hắn chỉ mới học bắn tên không bao lâu, nhưng tư thế của hắn đã như được rèn luyện cả trăm nghìn lần, mang cho người ta một cảm giác bất động như núi.

Đây không phải thiên phú thì là gì?

Trước kia huấn luyện viên của Trương Hằng từng nằm trong đội tuyển bắn tên của thành phố, nhưng thiên phú có hạn, có chăm chỉ cố gắng thế nào cũng không thể tiến bộ thêm được. Về sau ông bị một tuyển thủ nghiệp dư mới tập bắn cung nửa năm đánh bại, nản lòng thoái chí nên rút khỏi giới chuyên nghiệp, được chủ hội quán bắn cung mời đến làm huấn luyện viên.

Hai năm gần đây, thấy môn thể thao này phát triển không tệ nên trong lòng ông lại không khỏi xao động. Nhưng tuổi tác của ông đã quá lớn, không còn tiềm lực nào để khai thác nữa, cho dù tái xuất cũng không có gì làm vốn liếng. Cho nên ông bắt đầu nhắm đến những thanh niên tập bắn cung trong hội quán nhằm xem thử có thể nhận một vài học trò có năng khiếu hay không.

Lỡ như có ai đó đi được vào giải thi đấu toàn quốc thì cũng xem như giúp ông hoàn thành giấc mơ của mình.

Sau khi có suy nghĩ này, ông bắt đầu tìm kiếm ứng cử viên thích hợp. Ban đầu ông chỉ chú ý tới mấy đứa trẻ từ 8 đến 14 tuổi. Độ tuổi này rất thích hợp để đặt nền tảng, lớn hơn chút nữa mới nhập môn thì hơi muộn, vậy nên ông cũng không quan tâm tới Trương Hằng mấy.

Ba buổi học trước không thấy cậu trai này có năng khiếu gì, không khác gì những người nghiệp dư tới chơi theo ý thích.

Nhưng sau đó, sự tiến bộ vượt bậc của Trương Hằng lại khiến ông giật mình.

Rõ ràng thời gian tập luyện của hắn không lâu, nhưng hiệu quả lại tốt đến mức kỳ lạ, là người có thành tích xuất sắc nhất trong số những thành viên gia nhập cùng khóa.

Nhưng đồng thời, ông vẫn cảm thấy tiếc nuối. Trương Hằng tiếp xúc với bộ môn này quá muộn, dù có thiên phú, nhưng tập luyện không đủ cũng rất khó tiến xa.

Trong lúc huấn luyện viên đang suy nghĩ thì chợt thấy Trương Hằng ở trước mặt đột nhiên hít một hơi thật sâu. Hắn đã điều chỉnh xong, ngay sau đó lại bắn một mạch năm mũi tên liền.

Khoảng cách giữa mỗi mũi tên không tới 2 giây.

Trong năm mũi tên có bốn mũi trúng vòng mười điểm, một mũi kém hơn một chút trúng vào vòng chín điểm.

Trương Hằng biết chuyện này có liên quan tới khả năng phối hợp của thân thể. Hắn đã quen với thân thể trên đảo, bây giờ trở lại một năm rưỡi trước đó nên cả sức mạnh và phản ứng đều chênh lệch lớn. Chẳng qua hắn đã kiểm tra được thứ mình muốn biết từ mấy mũi tên này.

Ký ức cơ thể và kỹ xảo mà hắn tập được trong trò chơi đều được lưu giữ hoàn chỉnh. Sau này chỉ cần hắn luyện tập thêm khoảng một vài tuần là có thể lấy lại trình độ trên đảo.

Hơn nữa đổi sang cung hiện đại với uy lực và độ chuẩn cao hơn thì độ chính xác và tầm bắn của hắn cũng sẽ rộng hơn.

Xem ra kỹ năng tập luyện được trong trò chơi có thể đưa vào trong hiện thực được.

Chuyện này cũng không bất ngờ lắm, dẫu sao những kỹ năng này đều không phải từ trên trời rơi xuống mà do hắn tự mình luyện ra được.

Trương Hằng còn phát hiện, trò chơi này hoàn toàn không có bốn thuộc tính (1) như trong trò chơi bình thường, sử dụng thân thể của chính mình, gặp khó khăn gì cũng chỉ có thể  dùng kiến thức và năng lực của bản thân để giải quyết. Vì vậy kỹ năng mà mỗi người nắm giữ đều càng quan trọng.

Nghĩ như vậy thì có vẻ 24 giờ dư ra của hắn cũng không phải chuyện xấu.

Bởi vì như vậy có nghĩa là hắn sẽ có nhiều thời gian trong trò chơi hơn những người khác, có thể tăng cường kỹ năng của bản thân tốt hơn. Quan trọng nhất là những kỹ năng tăng cường đó còn áp dụng được trong hiện thực.

Trương Hằng trầm ngâm, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện năm mũi tên vừa rồi đã khiến huấn luyện viên sau lưng chấn động cỡ nào.

Bình giữ nhiệt của ông suýt chút nữa đã rơi xuống đất.

Tuy những người thích bắn cung nghiệp dư mà chăm chỉ tập luyện thì cũng có thể đạt thành tích năm mũi tên 49 điểm. Nhưng phải biết là Trương Hằng chỉ mới học có ba buổi mà thôi, hơn nữa không mấy người thích bắn cung nghiệp dư bắn tên nhanh và liên tục được như hắn.

Đây là kỳ tài! Đúng là kỳ tài mà! Ngoại trừ nó ra làm gì còn cách giải thích nào khác?! Ánh mắt huấn luyện viên nhìn Trương Hằng đã hoàn toàn thay đổi.

Giống như đang quan sát một viên ngọc tuyệt thế chưa được mài giũa, càng nhìn lại càng thấy thích.

Có minh châu ngay bên cạnh như vậy, sao trước đây mình không phát hiện chứ?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom