Cập nhật mới

Dịch Đông Xưởng Truyền Kì

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Bước Tiến





"Người của Ninh Phú phái ra đi theo bảo vệ rất đông chỉ riêng các thị vệ quanh xe hàng cubgx tới hơn 100 người còn chưa tính tới những kẻ âm thầm trong bóng tối.

-Thưa đại nhân,chúng ta phái người bám theo liệu có hơi ít không ?
-Hơn 50 người là con số rất lớn rồi,lần này chủ yếu là thăm dò thông tin chưa đánh rắn động cỏ.

-Rõ.

Người của Đông Xưởng bám theo không ngờ đã bị những người bảo vệ trong bóng tôid phát hiện ra và đã có 1 màn giao đấu.

Những kẻ này rất kiêu ngạo không những không phát tín hiệu cho đội vận chuyển ngược lại còn chỉ để lại 1 nửa người giao đấu với thị vệ Đông Xưởng.

-Các ngươi từ đâu tới mà lại nhắm vào xe hàng của Mộc Bảo Các chúng ta.

Thị vệ Đông Xưởng không nói gì liền rút kiếm tấn công bọn chúng.

Vài người tiếp tục bám theo,còn những người còn lại ở lại giải quyết những tên của Mộc Bảo Các rồi mới đuổi theo.

Vốn kế hoạch của Ngụy Phong khi có trường hợp bị phát hiện ra là vậy nhưng không ngờ tới võ công của những tên này cao hơn hẳn lúc trước.

-Đội trưởng bọn chúng mạnh hơn chúng ta nghĩ nhiều.

-Phân thành 2 người tấn công liền 1 lúc.


Thị vệ Đông Xưởng đồng loạt tấn công mạnh mẽ khiến cho những tên này vào thế hạ phong phải lùi lại 1 đoạn.

-Võ công thế này ? Sơn tặc không thể nào.

Những tên này bị đánh bại gần hết không còn đường lui,1 tên trong số đó liền bắn pháo tín hiệu làm cho nhóm người đi phía trước phát giác vào thế phòng thủ nghênh địch.

-Chết tiệt chỉ là vài tên chuột nhắt mà cúng không giải quyết xong.

Nhóm người ẩn trong bóng tối liêng quay lạid để viện trợ.

Nhân lúc này,nhóm thị vệ đi trước liền tấn công vào đội vận chuyển.

Vì ít người nên họ đánh nhử địch,thị vệ Đông Xưởng phía sau liền quay lại viện trợ tấn công tàn dư còn xót lại.

-Người của đội trưởng sẽ tới đây ngay thôi mau nhử địch.

Nếu đã bị phát hiện thì hãy cướp hết chỗ hàng này.

Hơn 100 người thị vệ của Mộc Bảo Các bảo vệ quanh xe hàng liền bị tấn công bất chợt tuy nhiên vì có lợi thế về số lượng nên tên nào tên ấy đều hung hăng tấn công.

Sau 1 hồi giải quyết những tên tàn dư còn lại thì những người còn lại của Đông Xưởng đến tiêpa viện.

Giao đấu rất nhanh nổ ra người của Đông Xưởng tuy có võ công giỏi hơn nhưng do đã giao đấu với những tên âm thầm bảo vệ kia mà không còn thể lực nhiều.

-Mau bảo vệ hàng.

Đi.

Người của Mộc Bảo Các liền thúc ngực vận chuyển chạy nhanh về phía trước,vài người đi theo hộ tống còn lại ở lại cắt đuôi Đông Xưởng.

Hai bên chiến đấu giằng co 1 hồi thì người của Đông Xưởng đã đánh bại toàn bộ nhưng toàn bộ các thị vệ đầu bị thương.

-Mau đuổi theo.

Những người nào bị thương nặng thì mau đưa về cứu chữa.

-Rõ.


Người của Mộc Bảo Các di chuyển đã đi đuoejc hơn nữa quãng đường để tới nơi,bọn họ quyết định dừng lại nghỉ ngơi.

-Chúng ta còn lại bao nhiêu người hộ tống.

-Bẩm quản sự,hiện tại tinhs cả ta là vừa tròn 10 người ạ.

Số lượng này cũng quá ít rồi vì khi đi qua khu rừng này kiểu gì cũng sẽ gặp đám sơn tặc.

Đội hình hùng hậu như vậy chủ yếu là đối phó với đám sơn tặc mà Đông Xưởng đã đảo lộn nhiệm vụ của bọn họ.

Nhóm hộ tống sau khi nghỉ ngơi thì tiếp tục lên đường.

Chuyến hàng lần này rất quan trọng nếu mất hàng bọn họ cũng không còn đường sống.

-Đội trưởng có nhiều ngã rẽ quá chúng ta biết đi đường nào đấy.

-Bọn chúng chuyển hàng bằng xe vừa đi vừa xoá dấu vết như vậy ư ? Đúng là chuyên nghiệp.

Người được gọi với cái dánh đội trưởng này liền phân đội thành 2 tuyến đường mà đuổi theo.

số lượng thị vệ của mỗi đội hiện chỉ còn 10 người.

-Mau cho người nào đó nhanh nhẹn về báo tiên cho Các chủ.

- Vâng quản sự.

Người quản sự của chuyến hàng lâng này cũng không phải thuộc dạng vừa.


Ông ta liền cho 1 người thị vệ về báo tin trong tình hình như vậy.

Sau khi những thị vệ Đông Xưởng bị thương nặng trở về trị thương thì Ngụy Phong đã nắm được sơ qua về tình hình lần này,hắn liền cho thêm 1 tốp người nữa tiếp tục tiến về phía khu rừng chi viện.

Đội hộ tống đi được 1 đoạn thì liền bị sơn tặc chặn lại,9 người hộ vệ còn lại liền đứng tới rút sẵn kiếm.

May cho bọn chúng lần này không có quá nhiều tên sơn tặc chỉ có 20 đến 30 tên.

-Mau dàn trận.

Đám sơn tặc không nói nhiều trực tiếp tând công cướp hàng,đám hộ vệ cũng không chịu ngồi yên chờ chết mà tấn công.

Vì đã được huấn luyện nghiêm ngặt nên rất nhanh đám sơn tặc thua tan tác,không có 1 tên nào còn sống xót qua trận chiến.

-Mau đi nhanh thôi,đám sơn tặc còn lại rất nhanh sẽ phát hiênh ra chúng ta.

Đội vận chuyển liền nhanh chóng lên đường.

Lúc này người của Đông Xưởng đã đuổi tới nơi mà bọn chúng dừng nghỉ chân vẫn còn rất nhiều dấu vết chưa được xoá đi.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Tiếp Viện





"Người của Đông Xưởng được phái đến tiếp viện rất nhiều.

Lúc này Ninh Phú nhận được tin từ người quay về báo tin,hắn rất tức giận phái hơn năm trăm hộ vệ tiến vào khu rừng tiếp viện.

-Đại nhân Mộc Bảo Các có hành động rồi.

-Được rồi mau cho người theo dõi hành tung của Ninh Phú.

- Rõ.

Sau vài ngày tiếp theo người của Đông Xưởng cuối cùng cũng bắt được đám tàn dư còn lại của đội hộ tống.

-Đội trưởng,đại nhân bảo chúng ta mau rút nhanh thôi.

-Có chuyện sao ?
-Đám hộ vệ của Mộ Bảo Các đnag trên đường tới đây.

Người của Đông Xưởng liền rút lui bằng con đường khác,nhưng đi tới 1 nửa đoạn được thì người đi trước báo có đám người của Mộc Bảo Các.

-Đội trưởng không ổn rồi bọn chúng biết con đường này.

-Rút về Quận Thanh Miểu.

-Rõ.

Quận Thanh Miểu là 1 trong các quận thuộc sự quản lí của nhà Ngụy Gia- Ngụy Hùng.

Quận chủ quận này la anh họ của Ngụy Phong.


Đội trưởng liền cho người vào thành báo cho thái thú 1 câu.

Người của Ngụy Hùng liền đưa đám hộ vệ Đông Xưởng vào phủ quận chủ.

Tạm thời giam lỏng tâtd cả những tên này,trong lúc đó hộ vệ Đông Xưởng liền khám nghiệm các xe hàng này.

-Thưa đội trưởng toàn bộ những đồ trong này đều rất quý giá sợ cả thiên hạ chỉ có một.

-Mau báo tin cho đại nhân nhờ người điều tra các vụ trộm gần đây.

-Rõ.

Người của Mộc Bảo Các rất nhanh đã lần theo dấu vết tìm tới sơn trại của những tên sơn tặc gần đó.

Sau khi diệt toàn bộ và không tìm thấy hàng thì tên quản sự ở đó rất tức giận.

- Chết tiệt quận nào gần đây nhất.

-Thưa quản sự là Quận Thanh Miểu và Quận Tam Sơn.

Một trong 2 quận là thuộc quản lí của Ngụy Gia.

-Chia làm 2 nhóm lật tung lên tìm cho ta.

-Rõ.

Người của Mộc Bảo Các rất nhanh đã dẫn người vào thành,chia ra các khu buôn bán hay các nhà phú quý tìm đồ.

Bọn chúng tìm tất cả các ngóc ngách dù là nhỏ nhất.

-Thưa quản sự đã tìm toàn bộ xung quanh quận này rồi.

Ngoại trừ phủ quận chủ thì không nơi nào chúng ta không tìm.

- Quản sự hay chúng ta tìm ở phủ quận chủ thì sao.

-Ngươi điên à.

Ở địa bàn của Ngụy Gia mà dám làm như vậy chẳng phải không nể mặt Ngụy tướng sao.

Người của Mộc Bảo Các liền rút lui không dám làm gì thêm.

Nhím người Đông Xưởng liền áp giải toàn bộ về phủ Đông Xưởng 1 cách an toàn.

Ngụy Phong cho người thẩm vấn 1 hồi thì phát hiện địa điểm chợ đen nằm ngay dưới phủ của Ninh Gia ở Quận Thái Hà.

Ninh Phú muốn che dấu toàn bộ các tuyết đường mà cho toàn bộ cửa ra là ở rửng rồi cho người đánh sập ngay lập tức làm đường thông mới.

-Mau trình lên Chu Đế để ngài hạ chiếu thư.


-Rõ thưa đại nhân.

Tấu thư của Ngụy Phong rất nhanh đã tới tay của Chu Đế.

Chu Đế trầm ngâm 1 lúc rồi vẫn quyết định không đóng dấu rồi triệu Ngụy Phong vào triều.

-Thần Ngụy Phong bái kiến hoàng thượng.

-Ngụy ái khanh bình thân,chuyện ngươi điều tra ta cũng xem qua rồi nhưng về việc trừng phạt thì ta nghĩ vẫn nên bỏ đi.

-Thưa bệ hạ nhưng!
-Chuyện này cũng có rất nhiều ẩn khúc với lại Ninh Phú cũng là người cho công lớn trong triều đình.

Ngụy Phong cũng không nói gì nhiều rồi liền từ biệt Chu Đế về Đông Xưởng.

Từ bây giờ hắn cũng hiểu rừng nhũeng người có ảnh hưởng lớn đối với đất nước như Ninh Phú thì râtd khó để bắt hắn huống chi đến Chu Đế cubgx nói giúp cho hắn.

-Đại nhân, Chu Đế ?
-Vụ việc này lần này tạm dừng ở đây,đừng nhắc tới nó nữa.

Lạc Vân nghe những lời này liền hiểu ra.

Hắn liền cho người đi chôn những chứng cứ này xuống đất.

Có lẽ mãi mãi không dùng tới.

Ngụy Phong liền quay về nhà.

-Thưa thiếu gia,lão gia đang chờ người ở bên trong rồi ạ.

Ngụy Phong tiến vào thì thấy Ngụy tướng đang ngồi thẫn thà uống trà ở đó.

-Về rồi à,ta nghe bệ hạ nói rồi,chuyện này con dừng ở đây là quyết định sáng suốt đấy.

Không ai biết được nếu Ninh Phú bị bắt thì sẽ dậy lên q trận gió tanh mưa máu thế nào đâu.


-Nhưng thưa cha vậy thì Đông Xưởng không có tác dụng gì sao ?
-Đông Xưởng là nơi loại trừ những mối hiểm họa đến ngôi vị của hoàng nếu Chu Đế chưa ra lệnh thì vẫn nên an phận đi.

-Vâng cha.

Ngụy Phong liền tới tửu lầu uống rượu.

Những lần như thế này hắn chỉ có đến đây là mới có thể giải toả hết nỗi lòng của mình.

-Đại nhân,ngài lại tới đây uống rượu sao ?
-Ta có quen ngươi sao ?
-Ngài không quen ta nhưng ta biết ngài,sự vụ khiến ngài mệt mỏi lắm sao.

- Ta nghĩ ngươi không nên hỏi những câu đấy khi thấy ta đang uống rượu ở đây.

Người vừa nói chuyện với Ngụy Phong liền rời đi báo tin cho 1 người mặc áo đen bao chùm,che mặt.

-Có vẻ như là hắn thật.

-Ta sẽ báo cho các chủ.

Ngụy Phong lúc này vẫn đang uống rượu say mà vẫn chưa biết được mình đang gặp nguy hiểm như thê nào.

Trong đêm hôm ấy có rất nhiều cỗ xe ngựa tới Mộc Bảo Các.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Ám Sát





"Trong đêm có rất nhiều cỗ xe ngựa tới Mộc Bảo Các,những người đi xuống không phải tướng quân thì cũng là quan lớn trong triều đình.

-Mời các vị,các chủ đã đợi lâu rồi.

Mộc Bảo Các nơi luôn mở cửa kể cả khi đêm về mà lại đóng cửa 1 cách dứt khoát nhanh gọn.

-Các vị tới rồi à.

Tất cả những người ở đây đều đồng thanh nói.

-Bái kiến các chủ.

Ninh Phú liền gật đầu 1 cái rồi liền đưa bọn họ tới 1 căn phòng bí mật.

-Lần này ta triệu tập các vị ở đây là muốn bàn về Ngụy Phong.

-Đó không phải con trai của Ngụy tướng sao ?
-Đúng vậy.

-Ta nghe nói hắn đã dâng sớ bắt ta vào ngục vì nhiều tội danh khác nhau nhưng Chu Đế đã gạt bỏ.

-Chu Đế vẫn còn niệm tình cũ.

Vậy ngài muốn chúng ta làm gì ?
-Dọn dẹp những thứ cản đường đi.

-Nhưng Ngụy tướng.


-Không cần lo.

Chẳng phải chỉ là 1 lão già thôi sao.

Lệnh của các chủ Mộc Bảo Các vừa ra, các thế lực liền lục xục sắp xếp sát thủ.

Vì Ngụy Phong có thân thủ không tệ nên bọn chúng cần chuẩn bị kĩ lưỡng và các cách rút lui,tránh tai mắt của Chu Đế và Ngụy tướng.

Ngụy Phong lúc này đã được hạ nhân đưa về phủ.

Ở trong Ngụy Gia hắn tạm thời an toàn những 1 khi ra ngoài thì có hàng chục sát thủ sẵn sàng giết hắn.

-Tên tiểu tử đó thế nào rồi ?
-Thiếu gia đã ngủ say rồi ạ.

-Ta nghe nói Mộc Bảo Các tự nhiẻn tập hợp lại các thế lực,ngươi biết chuyện đó không ?
- Tại hạ cho người theo dõi hành tung của bọn chúng rồi ạ.

Có vẻ như làn này là nhắm vào thiếu gia.

-Khốn nạn,Ninh Phú uổng công ta coi hắn là 1 huynh đệ.

Nói xong Ngụy tướng liền tập hợp 1 đội quân dưới trướng ông ta.

Đội quân này được Ngụy tướng nuôi dạy từ nhỏ được coi là 1 trong các con bài của ông ta.

-Mau giết hết cho ta.

-Vâng lão gia.

Mệnh lệnh vừa xuống đội quân này liền tức tốc thi hành.

Những người có liền quan tới việc này đều bị cảnh cáo bằng cách giết toàn bộ những người thân cận.

Vì những kẻ tới giúp Ninh Phú có chức vụ không nhỏ nên nếu giết hết bọn chúng trong 1 lần thì không tránh được sự trừng phạt của Chu Đế.

-Lão gia,toàn bộ những thế lực của Mộc Bảo Các đã bị dọa cho đến nỗi mang quà tới tặng Ngụy Gia chúng ta rồi ạ.

-Ninh Phú hắn có động tĩnh gì không ?
-Nghe nói hắn đang triẹu tâm binh lực những không rõ mục đích.

Hai mắt của Ngụy tướng đỏ rực,khí huyết dần trở lại như hồi còn trẻ.

Ông biết lần này Ninh Phú hắn sẽ làm 1 chuyện lớn.

-Mau cho người tập hợp binh mã cho ta,đồng thời chuẩn bị xe ngựa vào cung.

Ngụy tướng trong đêm vào cung bài kiến Chu Đế.

Sau khi xác định mọi chuyện của Ninh Phú.


Chu Đế liền nổi giận đùng đùng vì nếu khi tập hợp binh mã dưới mắt của thiên tử mà chưa có lệnh thì không khác gì tạo phản.

-Ngụy khanh,binh mã của khanh đã tập hợp chưa ?
-Bẩm hoàng thượng chỉ cần có lệnh của ngài thì binh mã của thần sẽ xông vào bắt Ninh Phú ngay.

-Tốt,truyền ý chỉ của trẫm.

Ý chỉ của Chu Đế vừa có,Ngụy tướng liêng cho binh mã của mình vào quét sạch Mộc Bảo Các bắt giữ Ninh Phú.

Ninh Phú ttuowcs khi có binh mã xông vào thì hắn vẫn đang say sưa cùng với các tì thiếp bên cạnh.

-Muôn tâu bệ hạ,đã bắt được tặc nhân này.

-Ngụy khanh,khanh làm tốt lắm.

-Thần là thần dân của Đại Minh nên đây là trách nhiệm của thần.

Sau vụ việc lần này Ninh Phú bị xử trảm tru di tam tộc.

Những người từng có quan hệ với Ninh Phú đều bị Ngụy tướng tra xét.

Những thế lực dưới trướng Mộc Bảo Các cũng bị quét sạch.

Cơ nghiệp này được Chu Đế ban cho Ngụy tướng vì có công diệt mầm mống tạo phản.

-Chúc mừng lão gia.

-Không có gì,tiểu tử kia thế nào rồi.

-Thiếu gia khi nghe tin này thì liền lấy lại sức sống hiện đang ở Đông Xưởng tiếp nhận nhiệm vụ vừa được ban xuống rồi ạ.

-Có việc gì mà Chu Đế gấp gáp như vậy.

-Nghe nói là đại dịch ở phía Tây đang hoành hành cần Đông Xưởng tới đó điều tra nguồn bệnh ạ.


-Được rồi.

Ngụy Phong cùng với cacd thị vệ Đông Xưởng phải tức tốc trong đêm tới phía tây ngay lập tức.

Nếu không tìm được nguồn bệnh thì cả Đại Minh sẽ tràn ngập trong dịch bệnh.

-Đại nhân chúng ta đã đi cả đêm rồi,có nên nghỉ 1 chút không ?
-Không được,nếu không kịp thời điều tra ra thì toàn bộ Đại Minh khó lòng giữ được.

Phía tây nơi mà những thương nhân giàu có ở.

Nguồn kinh tế chính của Đại Minh tập hợp phần lớn ở nơi này.

Không ai biết được những thương nhân này giàu lên là nhờ viẹc gì nhưng những sản phẩm họ bán ra có chất lượng rất cao và rất độc lạ.

-Đại nhân chúng ta nếu đi tiếp thì sợ rằng ngựa không trụ nổi nữa.

-Được rồi,tạm thời nghỉ ngơi 1 chút nửa canh giờ sau quay lại.

-Vâng đại nhân.

Nhóm người của Ngụy Phong nghỉ ngoie oẻ 1 khu rừng,đột nhiên ở phía xa có làn khói đen bay lên.

Toàn bộ thị vệ tức tốc tiến về phía đó.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Dịch Bệnh





"Nhóm người Ngụy Phong đi tới phía trước thì thấy rất nhiều người đang vây quanh đó.

Lạc Vân liền tới hỏi thử 1 ông lão gần đó.

-Ông ơi,cho ta hỏi có chuyện gì ở đây vậy.

-Các cậu là người từ vùng khác mới tới đúng không ?
-Đúng vậy.

-Vậy mà các cậu không nghe tin dịch bệnh ở đây sao ? Người của quan phủ đang thiêu những người đã chết do dịch bệnh đấy.

Lạc Vân hỏi thêm 1 số chuyện rồi quay về bâme báo với Ngụy Phong.

Ngụy Phong nghe xong thì vẻ mặt đầy sự buồn rầu.

-Dịch bệnh đã lan tới đây rồi sao ? Nếu đi them sâu vào phía tây thì nó còn khủng khiếp thế nào nữa.

-Đại nhân chúng ta khởi hành thôi.

Nhóm người Đông Xưởng tức tốc tiến về phía tây.

Lúc này quân lính triều đình cũng đã chuẩn bị xong.

Chu Đế quyết định bao vây toàn bộ những vúng phiad tây và vùng giáp đấy.


Cho quân lính bảo vệ tuần tra liên tục tránh dịch bệnh còn lan vào.

Chu Đế còn cho 1 đại quân có chuẩn bị các vật dụng câng thiết tiến về phía tây giải quyết dịch bệnh và phòng bạo loạn.

-Đại nhân chúng ta càng vào sâu thì càng cần phải cẩn thận hơn.

-Đã cho mọi người những tấm vải chưa ?
-Ta đã phát cho mỗi người vài tấm vải ngoài ra còn cho mỗi người những đôi bao tay và giày kín người rồi.

Sau nhiều ngày đi liên tục thì nhóm người của Đoing Xưởng đã tới được Vân Phong Phủ.

Là tỉnh lớn nhất của phía tây Đại Minh nơi có những thương nhân lớn.

-Thưa đại nhân theo như chúng ta thám thình thì toàn thành này đã giới nghiêm hiện giờ không ai có thể vào đây được nữa.

-Báo cho họ chúng ta đã tới.

-Vâng.

Người của Đông Xưởng được quân lính Vân Phong Phủ đưa vào trong,trước khi vào còn được đại phu kiểm tra kĩ lưỡng nếu không nơi an toàn lớn duy nhất của phía tây sẽ bị phá vỡ.

Từ những ngày có dịch bùng phát ở những tỉnh khác thì Vân Phong Phủ đã cho toàn bộ tỉnh giới nghiêm đảm bảo an toàn cho những thương nhân ở đây.

Người đứng đầu Vân Phong Phủ là Trì An.

Người này có tính cách quyết đoán và rất thông minh theo điều tra của Lạc Vân thì ông ta đã đỗ trạng nguyên khi tuổi còn nhỏ.

-Ngụy đại nhân mời.

Ngụy Phong và Lạc Vân được quân lính dẫn vào đại sảnh của phủ Thái Thú.

Nơi này rất tao nhã có nhiều món đồ là lùng và được bảo vệ rất nghiêm ngặt.

-Ngụy đại nhân.

Mời ngồi
-Trì đại nhân.

Tình hình thế nào rồi ?
-Tạm thời thì vẫn có thể chống trọi được nhưng lương thực càng ngày càng ít sợ rằn không lâu nữa sẽ thất thủ.

-Đại nhân yên tâm quân lính triều đình đã được điều động rồi chỉ là còn vấn đề thời gian thôi.


Trì An mang tất cả những thông tin liên qhan đến dịch bệnh.

Nguồn gốc của dịch bệnh lần này bắt nguồn từ phía bên ngoài Đại Minh,nó lan sang 1 cách nhanh chóng khiêna cho các tỉnh giáp biên giới không chống trọi lại được.

-Nơi đầu tiên nhiễm ở đâu vậy ?
-Ở vùng giáp biên giới-Trấn Lăng.

-Hiện tại nơi đó ngài có nắm bắt được thông tin gì không ?
-Ta chỉ biết rằng nơi đó số người bị nhiễm bệnh và chết gần 1 nửa tỉnh rồi.

Ngụy Phong nghe thâyd cảm thấy rất bất lực và bất an.

Những nơi giáp biên giới như vậy mà bị chết số lượng đông như vậy có thể quá nửa là quân lính lần này phòng ngự phía tây của Đại Minh đã bị đe doạ.

Ngần ấy người chết là ngầy ấy gia đình bị tiêu tan.

-Lạc đại nhân đã có thông báo gì tới từ Chu Đế chưa ?
-Thưa đại nhân tin tức của Chu Đế ngoài thông báo có quân lính chi viện thì không còn gì nữa.

Ngụy Phong cũng hiểu rằng đại dịch này rất nguy hiểm nó không phải là cái mà triều đình có thể giải quyết được trong thời gian ngắn.

Lần này Ngụy Phong tự mình dẫn người tới Trấn Lăng điều tra.

-Ngụy đại nhân ra ngoài rất nguy hiểm,ngài không nên mạo hiểm.

-Nhiệm vụ của ta là điều tra ngọn nguông của dịch bệnh nếu không ra ngoài tìm hieur thì sao có thể tìm được gì.

Ngụy Phong dẫn 1 nửa số người đi cùng mình ra ngoài còn Lạc Vân ở lại chờ đợi tin tức của Chu Đế.

Khi Ngụy Phong đi ra ngoài thì mới phát hiện khung cảnh hoang tàn hơn lúc trước.


Người dân nằm la liệt ở đường như chờ đợi cái chết tới vậy.

Có những xác chết nằm ở ven đường không có ai giải quyết.

-Thưa đại nhân chúng ta có nên giải quyết những cái xác này không.

-Tạm thời đừng tiếp xúa với những cái xác đó nếu không chúng ta cũng chết chết cùng.

-Vâng thưa đại nhân.

Nhóm người Ngụy Phong tiếp tục tiến tới Trấn Lăng.

Trên đường rất nhiều nơi có khói đen trên đường ngoài những xác chết cùng với những người ăn xin nằm la liệt.

-Chúng ta đã tới nơi nào rồi.

-Để tôi đi hỏi thử thưa đại nhân.

Một thị vệ của Đông Xưởng liền gõ cửa nhà 1 người những không có ai hồi đáp,sau khi gõ cửa hơn 10 nhà ở đó thì chỉ có tiếng gió thổi qua chứ không hề có ai đáp lại.

Sau 1 hồi không hỏi được ai thì đột nhiên có 1 người tới.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Loại Bỏ





"Ngụy Phong cùng với các thị vệ đã gặp được 1 người của vùng Trấn Lăng mới trốn thoát ra được.

-Ngươi là ai ?
-Đại nhân! đại nhân ta là 1 người qua đường thôi.

Ngụy Phong nhìn dáng vóc của người này cao lớn tay chân bắp tay nhìn có vẻ rất cứng cáp dáng đi không giống 1 người dân thường tí nào.

-Ngươi là người của vùng Trấn Lăng sao ?
-Đúng vậy thưa đại nhân.

-Tình hình của vùng Trấn Lăng thế nào rồi ?
-Thưa đại nhân Trấn Lăng đã thất thủ rồi cả thái thú và tướng quân trấn thủ cũng đã trốn thoát từ lâu rồi.

Ngụy Phong nghe thấy liền tức giận,triều đình đã phái quân lính tới chi viện mà giờ quan lớn nhất vùng đã chạy thoát thân từ lâu.

Ngụy Phong cho người đưa người này đi cùng để biết thêm thông tin về vùng Trấn Lăng.

Vùng Trấn Lăng có 1 nơi được dựng lên để bảo vệ những người còn chưa bị nhiễm bệnh ngoài ra còn 1 số người trốn trong nhà chưa từng ra ngoài.

-Ngươi nắm bắt được nhiều thông tin vậy.

Những thông tin này chẳng phải chỉ có quan phủ mới biết sao.

-Ta cũng giấu gì ngài nữa,ta là 1 trong nhưng trấn quân của vùng Trấn Lăng.

Ngụy Phong nghe xong thì liền hiểu được tình hình của Trấn Lăng,hắn nhanh chóng dẫn người của mình đi.


Ngụy Phong tới cửa thành của Trấn Lăng,cánh cửa mở toang không hề có ai canh gác thậm chí còn có rất nhiều xác chết nằm la liệt ở trước cổng.

-Thưa đại nhân chúng ta có đi vào luôn không hay chờ quân triều đình tới.

-Nếu chờ quân triều đình tới thì số lượng người trong Trấn Lăng còn lại sẽ chết hết.

Ngụy Phong dẫn người xâm nhập vào Trấn Lăng.

Trong Trấn Lăng không hề có dấu vết của sự sống nào.

Theo lời chỉ dẫn của người lính kia thì nơi tụ tập những người sống xót là ở phủ Thái Thú.

-Một nửa số người đi tìm những người sống xót tập hợp lại phủ Thái Thú.

Còn lại đi theo ta tới đó.

-Rõ.

Ngụy Phong dẫn người tới phủ Thái Thú.

Phủ Thái Thú bên ngoài có rất nhiều mũi tên cắm ở dưới đất.

Ngụy Phong tới gõ cửa phủ Thái Thú không hề có tiếng ai vọng lại.

Một lúc sau có hàng trăm mũi tên phóng ra ngoài.

Các thị vệ của Đông Xưởng liền phải cố gắng trốn vào những nơi ẩn nấp.

Sau khi những múi tên được phóng ra thì liền có những người ra ngoài.

-Đã chết hết chưa.

-Thưa đại nhân không hề có xác chết nào hết.

Ngụy Phong thấy vậy liền phái người xông vào.

Bên trong có rất nhiều quân lính giơ giáo sẵn sang tấn công bên trong còn có 1 số người dân.

-Trang phục này ? Người của Đông Xưởng đã tới rồi sao.

Ngụy Phong tiến vào xem thì liền thấy có số lượng lớn người dân ở đây.

Họ ăn tất cả những thứ có thể ăn được để tiếp tục sống tiếp.

Lượng lương thực trong kho phủ Thái Thú cũng đã cạn kiệt.

-Bái kiến đại nhân.


-Ngươi là ?
-Tại hạ là trấn tướng phủ Thái Thú lập ra nơi trú ẩn này mong người dân có thể sống tiếp.

-Nhưng ngươi đã giết bao nhiêu người từng tới đây rồi hả ?
Tên trấn tướng này không thể phản bác lại điều gì liền im lặng không nói câu nào.

Ngụy Phong cũng hiểu rằng muốn đảm bảo an toàn cho tất cả những người dân ở đây thì cần phải làm như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn có chút không thoải mái.

Ngụy Phong liền cho người phân phát những túi gạo mang từ những nơi khác xuống phân ohats cho người dân và quân lính.

Theo những lời kể của trấn tướng phủ thì từ rất sớm thái thú và tướng quân đã rời đi lấy cớ là được Chu Đế triệu tập quay về triều đình.

Ngụy Phong nghe hết những chuyện về 2 tên này ở Trấn Lăng không khác gì súc sinh.

Bọn chúng có thể leo lên được chức quan này là do có người bên trong giúp đỡ.

-Tạm thời ngươi mau đi tập hợp dân chúng lại ăn uống rồi mang những thứ này vào chuẩn bị rút khỏi đây.

Tất cả dân chúng và quân lính nghe theo liêng chuẩn bị rất nhanh rời khỏi đây.

Quân lính sắp xếp dân chúng đi thành từng hàng chuẩn bị rời khỏi đây.

Để tránh bị lây nhiễm ai ai cũng ăn mặc kín kẽ không có chỗ hở.

-Đại nhân bây giờ chúng ta đi đâu ?
-Quay lại Vân Phong Phủ.

-Thưa đại nhân theo ta thấy thì rất khó để mang những người này vào Vân Phong Phủ đấy ạ sợ rằng chỉ tới cổng thành thôi cũng khó rồi.

-Vậy thì ngươi mau đi trước báo tin cho Trì An đại nhân xem ngài ấy có thể tiếp nhận hay không nếu không thì cắm trại lại gần đó.

-Rõ.

Sau vài ngày đi đường thì cuối cùng cũng tới trước cửa thành Vân Phong Phủ.


Ở đây vẫn giới nghiêm như vậy có rất nhiều quân lính đã đứng trên tường thành.

Người thị vệ mà Ngụy Phong giao phó cho nhiệm vụ thì đã ngồi run rẩy dưới cửa thành.

-Ngươi sao vậy ?
-Bẩm đ.

.

ạ.

.

i nh.

â.

.

n.

Ngươi thị vệ này nói chưa hết câu thì liền ngất xỉu.

Ngụy Phong liền cho người tới kiểm tra thì phát hiện hắn đã bị ốm việc này rất có thể đã bị nhiễm bệnh vì theo lời của những người ở Trấn Lăng thì biểu hiện ban đầu của bệnh chính là bị ốm rồi dần dần phát tác.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Không Cho Phép





"Ngụy Phong thấy vâyh liền hiểu cho Trì An vì các bách tính trong Vân Phong chỉ có thể làm như vậy.

-Cho người dựng trại lên ở gần đây.

Đưa cậu ta đi chữa trị đi.

-Rõ thưa đại nhân.

Các bách tính ở ngoài thành chỉ còn cách cùng Ngụy Phong dựng lên những túp lều ở gần đó.

Người của Trì An cũng tiếp viện thức ăn và đồ dùng xuống cho những người đi tránh nạn.

-Phân phát thức ăn cho mọi người đi,trước khi quân triều đình tới thì không được phép để xảy ra chuyện gì.

-Vâng thưa đại nhân.

Người của Đông Xưởng ở trong Vân Phong Phủ liền thông báo những bức thư mà Chu Đế gửi tới cho Ngụy Phong.

Trong thư Chu Đế có chhts muốn từ bỏ những người dân bách tính ở Trấn Lăng.

Còn bách tính ở Vân Phong Phủ tạm thời không được chỉ được chi viện thức ăn mà không được rời khỏi Vân Phong Phủ.

-Thưa đại nhân liệu Chu Đế có từ bỏ nơi này không ?
-Chu Đế chưa hề muốn từ bỏ bách tính của mình chỉ sợ rằng số quan lại trung thần không đồng ý.


Số người dân bách tính tránh nạn dưới Vân Phong Phủ càng lúc càng nhiều,những người còn sống khắp nơi ùa về Vân Phong Phủ muốn nương tựa tránh nạn.

Ở triều đình cũng căng thẳng không kém,số quan lại muốn Chu Đế từ bỏ số bách tính ở phía tây để bảo toàn cho những người ở phương khác lên tới con số rất đông.

Hầu như toàn bộ các quan lại đều dâng sớ bỏ đi bách tính ở nơi phía tây.

-Thưa bệ hạ,nếu để những bách tính phía tây tiến về Kinh Thành ta thì lúc đó chúng ta không thể kiểm soát được nữa.

-Đúng vậy thưa bệ hạ,chúng ta mà làm vâyn số bách tính những nơi khác sẽ có khả năng bị nhiễm bệnh làm cho Đại Minh ta thất thủ.

Chu Đế không rất đau đầu vì không biết lựa chọn nào rất nhiều lần phải rời khỏi buổi triều sớm hơn dự định.

Quân đội của triều đình sau nhièu ngày hành quân đã tới được Vân Phong Phủ.

Toàn bộ Vân Phong Phủ và kể cả những người tị nạn đã bị bao vây.

-Người nào dẫn quân tới đây vậy.

-Thưa đại nhân nghe nói chính là Triều tướng quân thuộc Trấn Quân Phủ.

-Mau liên lạc với Triều tướng cho ta.

-Rõ.

Người của Vân Phong Phủ cũng đã bày quân trên thành rất đông để chuẩn bị cho mọi tình huống liên quan tới sự tồn vong của Vân Phong Phủ.

-Nếu 2 bên giao chiến thì chúng ta sẽ ko thể bảo vệ hết được bách tính ạ.

-Mau đi liên lạc với Triều tướng ngay cho ta.

Ngụy Phong liền gửi 1 bức thư cho Triều tướng,bức thư bày tỏ đầy nhưng uấy hận và những gì mà Ngụy Phong mà gặp nhưng ngày trước.

-Thưa đại nhân,Ngụy đại nhân có bức thư gửi cho đại nhân.

Triều tướng mở bức thư ra xem thử thì liền đứng xem trầm ngâm 1 lúc rồi liền ra lệnh cho quân lính tạm thời không được chỉ quan sát không chờ lệnh của Chu Đế.

-Thưa đại nhân quân lính đã được tách giãn rồi.

-Mai thông báo cho Trì An đại nhân không cần phòng vệ như vậy nữa.

Chờ tiếp viện từ bên ngoài vào.

-Rõ.


Người của Đông Xưởng vẫn đang phân phát đồ ăn cho những dân đang tị nạn chưa có lệnh của Chu Đế những người này không thể rời khỏi nơi ở của mình.

-Cha ta có gửi thư gì không ?
-Ngụy tướng có gửi 1 bức thư cho đại nhân.

Ngụy Phong đọc bức thư biết được quan lại triều đình đang gây sức ép cho Chu Đế,Chu Đế chưa có lệnh nào.

-Tạm thời cho người thăm dò quân lính được canh gác bên ngoài đừng để xảy ra chuyện gì.

-Vâng.

Lạc Vân trong Vân Phong Phủ vẫn đang đợi lệnh.

Trong đêm,Ngụy Phong âm thần tới nơi đóng quân của Triều tướng.

Ngụy Phong gặp gỡ lại Triều tướng.

Triều tướng tỏ ra vẻ nghiêm nghị đối với mọi người nhưng khi gặp Ngụy Phong liền thay đổi thái độ hắn.

Ngụy Phong từng làm quân dưới trướng Triều tướng khi hắn mới đôi mươi.

-Ngụy Phong lâu ngày không gặp.

À không là Ngụy Bá mới đúng chứ.

-Triều đại nhân không cần gọi như vậy đâu dù gì ta cũng từng là quân dưới trướng của ngài.

Triều tướng mời Ngụy Phong tới bàn uống trà.

Vẻ mặt ông cũng không khá hơn là mấy thấm đậm nỗi buồn và có sự bất lực.

-Hmm,Chu Đế có lệnh gì không ?

Triều tướng uống ngụm trà rồi liền thở dài.

-Chu Đế vẫn chưa có lệnh gì hiện tại chỉ cần bao vây không cho người phía Tây tràn vào các phương khác thôi.

Ngụy Phong nghe thấy vậy liền tỏ ra vẻ chán nản,khi Chu Đế chưa có lệnh gì thì lúc đó chính là không có cách nào khác.

-Ngụy Phong,ta có lời khuyên dành cho cậu.

Đừng ở lại đây nữa,Ngụy tướng sẵn sàng đưa cậu về bất cứ lúc nào.

Chỗ này không còn an toàn nữa đâu.

-Ngài nói vậy là có ý gì ?
Triều tướng không nói gì liền quay mặt đi.

Ngụy Phong biết ý liền rời đi.

Câu nói của Triều tướng làm cho Ngụy Phong hiểu được Chu Đế cũng không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ toàn bộ dân chũng của phía Tây.

Nếu không từ bỏ sẽ dẫn tới 1 cuộc bạo loạn khó mà có thể dập tặd được.

Ngụy Phong liền quay về sắp xếp 1 số việc.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: 46: Cưỡng Ép





"Người của Ngụy tướng sau vài ngày đã tới được Vân Phong Phủ.

-Bái kiến Triều tướng quân.

-Ngài là quản gia của Ngụy Gia sao ?
-Đúng vậy.

Ngụy tướng lần này dẫn tới rất nhiều người chỉ có 1 nhiệm vụ duy nhất là đưa được Ngụy Phong.

Triều tướng nghe xong thì liền thay đổi sắc mặt ông ta biết rõ Chu Đế lần này đã từ bỏ phía Tây nên việc đưa những người có vị trí cao quay về Kinh Thành là tất yếu.

Ngụy Phong lúc này vẫn đang xem xét cho những người tị nạn ở dưới Vân Phong Phủ,hắn ta vẫn chưa thế biết được người của Ngụy tướng tới.

Lúc này đột nhiên có người xông vào.

-Ngươi là ai mà dám xông vào đây ?
-Là lão nô.

Ngụy Phong nhìn thấy quản gia của nhà mình thế thì biết trước được rằng mình phải rời khỏi đây và Chu Đế cũng đã từ bỏ.

-Ngươi tới để đưa ta về sao ?

-Đúng vâỵ mong thiếu gia về cùng lão nô,lão gia đã mong ngóng ngài từ lâu.

Ngụy Phong biết mình dù có làm thế nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi cách làm việc của Chu Đế.

Từ rất sớm Y Các đã không thể tìm ra được nguồn gốc dịch bệnh chứ đừng nói tới thuốc giải.

Ngụy Phong không còn cách nào khác ngoài nghe theo lời của quản gia.

-Ngươi có thể cho ta 1 ít thời gian được không ?
-Ngài có 1 ngày để chuẩn bị không thì chúng ta không còn cách nào để quay về nữa.

Ngụy Phong liền đi viết 1 bức thư gửi cho Lạc Vân.

Hắn muốn rút toàn bộ người Đông Xưởng khỏi Vân Phong Phủ quay về.

Điều này sẽ khiến cho Trì An nghi ngờ nhưng hắn cũng hiểu Trì An đã sớm được thông báo hộ tống quay về.

-Lần này đến đây triều đình còn muốn ai quay về nữa không ?
-Bẩm thiếu gia ta nghe được 1 chút tin tức,hộ tống những thương nhân lớn và Trì An đại nhân.

Ngụy Phong nghe vậy thì cảm thấy tóit hơn nhiều nhưng việc bỏ những bách tính mà chính tay hắn cứu về thì rất khó khắn.

Lạc Vân nhậc được thư của Ngụy Phong thì liền rời khỏi thành dẫn các huynh đệ Đông Xưởng rút hết.

-Bái kiến đại nhân.

-Việc trong thành thế nào rồi ?
-Trì đại nhân đã cho mở kho thóc của phủ thái thú ban cho những người dân ở đó đồng thời liên tục xin cứu trợ từ viện quân trấn giữ ngoaig thành.

Ngụy Phong biết rõ việc mở kho lúa vủa phủ thái thú ra là việc cuối cùng của ông ấy muốn làm cho bách tính rồi.

Trì An lúc này cũng nhanh chóng sắp xếp hành lí chuẩn bị rời đi trong âm thầm.

Nếu hắn rời đi trong âm thầm sẽ khiến cho những người ở Vân Phong Phủ tạm thời khônh phát hiện ra chuyện gì.

Ngày hôm sau ,Ngụy Phong dẫn người của Đông Xưởng đi cùng quản gia nhanh chóng quay về Kinh Thành.

Ngụy Phong vì không muốn cho những người dân kia biết về việc này nên đã lấy cớ là đi tìm thêm người và phân phát toàn bộ lương thực cho bách tính.


Quân lính trấn giữ ngoài cửa của Vân Phong Phủ đang chuẩn bị đầy đủ giáo kiếm,áo giáp như chuẩn bị cho 1 cuộc chiến thực thụ.

Thực chất là tiêu diệt toàn bộ nhưng bách tính ở phía Tây.

Việc này khiến cho Chu Đế mất ngủ không yên khi làm vậy với họ nhưng không còn cách nào khác,muốn bảo toàn tính mạng của toàn bộ bách tính Đại Minh thì không thể không làm cộng thêm sức ép của các vị đại thần Chu đế bất lực làm theo.

-Đại nhân bên đường đi có rất nhiều lưu dân tiến về phía Kinh Thành,việc này chẳng phải là công cốc sao ?
-Lạc đại nhân có điều không biết,ta từ Ngụy 00l tới đây cần phải đi qua rất nhiều thành nếu không có quyền hay tiền bạc thì không dễ qua cửa đâu.

Đám người Đông Xưởng đi qua nhiều cửa thành,đúng là họ chỉ cho những người có lai lịch rõ ràng vào thành thậm chí còn phải mất tiền.

Ngụy Phong đối với việc này càng thêm tức giận nhưng hắn ta không thể làm gì được.

-Thiếu gia chúng ta sắp về tới Kinh thành rồi.

-Ta biết,chuẩn bị đi chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở tòa thành này.

Trong đêm hôm đó Ngụy Phong đi dạo xung quanh thành,bất giác vào 1 tửu lầu xa hoa ở thành đó.

Nhìn những kẻ đang múa hát và vui vẻ ở đây so với những người dân đang chịu khổ ở phía Tây tâm trạng hắn liền trở nên bức bối.

-Tiểu nhị mang vài vò rượu ra đây.

-Có ngay.

Khi Ngụy Phong chuẩn bị uống thì liền bị người của Đông Xưởng ngừng lại.


-Đại nhân,ngày mai chúng ta phải đi sớm không thể uống rượu.

-Được rồi về thôi.

Người của Đông Xưởng luôn theo sát Ngụy Phong vì họ hiểu rằng tâm tình của hắn.

Ngụy Phong quay về phong trọ của mình với tâm trạng buồn bã.

Hắn liền mở cửa sổ ngắm trăng.

Tâm tình của hắn được in đậm vào những ánh trăng mờ nhạt trên bờ sông ko còn tin vào bất cứ thứ gì ở thế giới hiện thực quá tàn khốc.

-Người đâu ?
-Đại nhân có chuyện gì cần gọi tiểu nhân.

-Ngươi về phong ngủ đi đừng canh gác ở đây nữa.

Người của Đông Xưởng canh cửa đứng nhìn nhau rồi gật đầu.

Cả 2 người ko đứng canh nữa mà giám sát ở gần đó"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Quay Về Kinh Thành





"Ngày hôm sau Ngụy Phong đã sớm đi cùng người của Đông Xưởng đã rời đi.

Sau khi đi gần 1 ngày thì cuối cùng đã tới được Kinh Thành.

Kinh Thành nhộn nhịp giờ trở nên hoang vắng hơn hẳn.

Những người ở đây chủ yếu là quan lại và những phú ông giàu có nên họ đều sợ hãi trước dịch bệnh lần này.

-Thiếu gia chúng ta đã đến được Kinh Thành.

-Quay về Ngụy Phủ.

Ngụy Phong quay về Ngụy Phủ,Ngụy Phủ được bảo vệ rất nghiêm ngặt không ai có thể vào được phủ.

-Ngươi về rồi ư ?
-Cha sự việc sao có thể thành ra như vậy ?
-Phong nhi con phải biết rằng quyền lợi là thứ quan trọng hơn tất cả những thứ khác.

Nhưng gì mà động vào quyền lợi thì đều phải chết.

Ngụy Phong nghe 1 hồi thi liền hiểu ra nếu những người đó được cứu tế lương thực miễn phí thì số lượng tiền bạc mà triều đình mua lương thực sẽ lấy từ các vị quan lại không những thế hoạt động làm ăn của họ sẽ bị đình trệ nếu xuất hiện người bị nhiễm ở Kinh Thành.


Không 1 tên quan lại nào mà muốn bỏ đi 1 phần quyền lợi của mình.

-Con hiểu rồi,con đi ngủ đây.

-Đi đi.

Ngụy tướng liền cho người truyền tin đi tới Chu Đế về nhưng việc ở Vân Phong Phủ được quản gia kể lại.

Những việc này được Chu Đế rất quan tâm vì ông ta vẫn rất lo lắng với những người ở Phía Tây.

-Muôn tâu bệ hạ có người truyền tin từ Ngụy Phủ tới ạ.

-Mau mang tới đây.

Chu Đế nghe xong liền cảm thấy rất khổ tâm dù gì cũng đều là con dân của ông.

Nhưng không làm vậy thì rất dễ bị người của quan lại trong triều tung tin xấu về Chu Đế dậy lòng của bách tin.

Ngụy Phong tối hôm ấy liền chỉ ở trong phong ngắm trăng nghĩ về quyền lợi của chốn quan trường.

Sau nhiều tháng trôi qua thì dịch bệnh cuối cùng cũng ém xuống.

Theo kết quả từ triều đình thì có gần 1 nửa dân số phía tây chết gần như toàn bộ quân lính đều chết hoặc nhiễm bệnh.

-Thưa đại nhân chúng ta vừa nhận được 1 nhiệm vụ đến từ Chu Đế.

-Nhiệm vụ gì ?
Nhiệm vụ mà Ngụy Phong nhận được chính là tới Vân Phong Phủ bắt người đã giết toàn bộ bách tính ở đó.

Hoá ra sau khi Trì An rời đi, tình hình của Vân Phong Phủ càng nghiẻm trọng hơn.

Hầu hết lương thực đều rơi vào tay của nhưng kẻ có quyền,bọn chúng chém giết lẫn nhau để giành lương thực,sau khi quân lính áp chế xông vào thì cả Vân Phong Phủ là 1 mớ hỗn độn chỉ còn vài người may mắn sống sót.

Theo lời khai của họ thì bách tính nổi lên tấn công những kẻ thu giữ lương thực.

Trận chiến diễn ra rất lâu người chết vô kể rồi cuối cùng có 1 kẻ lạ mặt dân rất nhiều người từ đâu xuất hiện giết hết những người ở đó.

Lương thực vẫn còn nguyên chưa hề mất gì.


Vụ việc này có rất nhiều điều kì lạ nên triều đình phải phái Đông Xưởng quay lại Vân Phong Phủ để điều tra.

-Thưa đại nhân chúng ta quay lại Vân Phong Phủ điều tra liệu Trì đại nhân có tới không ?
-Ông ấy là thái thú đương nhiên phải tiếp nhận điều tra.

Có điều ta sẽ không để thù hận lúc trước mà quá tay đâu.

Sau nhiều ngày tới Vân Phong Phủ thì nơi này đã được quân lính triều đình tiếp nhận và bao vây không để tên nào vào giữ nguyên hiện trạng
-Thưa đại nhân chúng ta vào luôn thôi.

-Dù gì việc cũng gấp rút tạm thời chưa bái kiến được tướng quân trấn giữ.

Những vết tích sau khi Ngụy Phong rời đi ở ngoài thành vẫn nhue vậy không có gì thay đổi nhưng bên trong khắp nơi là mùi máu tanh quạ bay rất nhiều.

-Đại nhân ở nơi ta cảm nhận được sát khí râtd mạnh.

-Cũng phải thôi.

Ngụy Phong liền ra xem xét thử 1 xác chết ở đây,những xác chết này đều có cách chết khác nhau rất khó xác định được hung thủ đã giết nạn nhân như thế nào.

-Mau cho quân lính vào xếp các xác chết lại đi.

-Rõ.

Đội quân trấn giữ ở bên ngoài được lệnh liền tiến vào rất đông tên nào tên nấy tinh thần bất ổn.

-Chờ khi xếp các xác lại với nhau thì các người đi tìm nguyên nhân chết của từng xác chết ở đây cho ta.


-Rõ thưa đại nhân.

Người của Đông Xưởng bắt đầu làm việc ghi chép từng xác chết 1 cách tỉ mỉ để nhận biết được cách giết hại.

-Bái kiến đại nhân theo như ghi chép thì hầu như tất cả những người ở đây đều bị giết bằng vật sắc nhọn nhưng 1 điểm lạ ở đây là có 1 số người bị nhiễm độc.

-Đã ghi chép toàn bộ chưa ?
-Vẫn còn nhièu cái xác đang được di chuyển tới.

-Tiếp tục quan sát cho ta nhất là số lượng người bị nhiễm độc.

-Vâng thưa đại nhân.

Ngụy Phong rất muốn hoàn thành và bắt được tên thủ phạm này 1 cách nhanh chóng để có thể báo cáo về Kinh Thành vì còn 1 số người may mắn sống sót trong nhóm người mà hắn đưa về.

Hắn không còn mặt mũi nào để đối diện với việc này.

Việc này rất nhanh đã hoàn thiện gần xong,theo những ghi chép của Đông Xưởng thì số lượng người bị nhiễm độc rất nhiều.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Man Tộc





"Ngụy Phong nhận được bản ghi chép về cách thức bị giết mà thị vệ Đông Xưởng điều tra được.

Phần lớn người trong này đều bị chém bằng loại vũ khí sắc và có chiều dài như thanh kiếm.

Điều này khiến Ngụy Phong không thấy gì làm lạ vì phần lớn những vũ khí của Vân Phong Phủ đều không được mang theo khi di tản.

Điều mà Ngụy Phong chú ý nhất chính là có 1 phần số người ở đây bị giết đều mất đầu.

Thị vệ Đông Xưởng cũng tìm thấy những cái đầu đó treo ở thành Đông Vân Phong Phủ và kinh hãi hơn nữa nó đều bị treo lên ở cổng thành.

-Mau đến đó.

-Rõ thưa đại nhân.

Ngụy Phong đến đó và nhìn thấy cảnh tượng này không thể thể hiện được sự tão nhã mà nôn thốc nôn tháo.

-Đại nhân người xem vậy,chẳng lẽ có ẩn ý gì.

-Treo đầu người ở cửa Đông Vân Phong Phủ đương nhiên là phải có nguyên do.


-Mau điều tra sổ sách của Trì An.

-Rõ.

Thị vệ Đông Xưởng xông vào phủ thái thú thì phát hiện ở đây đã bị xáo trộn có vẻ là những người còn lại ở đây đã xông vào.

Kiểm tra kĩ 1 hồi thì chỉ phát hiện vàng bạc và lương thực,1 số đồ quý giá bị mất cắp chứ thư phòng thì vẫn còn lại 1 số sổ sách.

-Điều tra xem cái cái gì liên quan tới vụ việc ngoài kia không ?
Sau khi tra 1 hồi thì không có phát hiện gì mới mẻ,Ngụy Phong vào thế bí vì không có bàn đạp để đột phá vụ án.

-Đại nhân,sao chúng ta không xem thử những thứ như vậy có ý nghĩa như thế nào ?
-Phía đông hiện tại có vụ việc gì lớn không ?
-Thưa đại nhân hiện tại phía đông đang chuẩn bị 1 đội quân lớn để duyệt binh tiến về phía tây bảo vệ vùng biên giới.

-Không ổn,những cái đầu chẳng lẽ chỉ những người đứng đầu mũi nhọn sao.

-Người đứng đầu ? Thượng Quan tướng quân.

Lần duyệt binh này Chu Đế phái tổng cộng 20 vạn binh lực từ phía đông tới phía tây hoàn hiện lại thành trì và bảo vệ biên giới Đại Minh.

Trong đó người đứng đầu là Thượng Quan tướng quân giữ chức đô đốc cùng với 1 vị thái sư có tiếng Gia Cát Thiên tới phía tây.

-Nói vậy chẳng lẽ bọn chúng 1 nhắm tới 20 vạn đại binh của chúng ta và cả thái sư,tướng quân sao ?
-Thưa đại nhân việc này chỉ là suy đoán vì có thể đầu ở đây là chỉ bộ phận đầu não của triều đình ở phía đông.

Hai mươi vạn quân là phần lớn binh lực ở phía Đông một khi rút đi nơi khác thì phòng ngự của phía Đông sẽ yếu đi rất nhiều là cơ hội cho nước bên cạnh tấn công vào,cộng thêm số lượng quân về phía Tây có thể sẽ bị tập kích bất ngờ bởi Man Tộc.

Vậy nên Chu Đế mới phái 20 vạn quân tới đây.

-Việc này có nên báo với Chu Đế không ?
-Tạm thời chưa có chứng cứ gì vẫn nên điều tra rõ rồi bẩm báo cho người.

Ngụy Phong cùng vài thị vệ đi tới Trấn Lăng nơi diễn ra dịch bệnh đầu tiên.

Ở đây quân đội của triều đình vẫn chưa tới trấn thủ nhưng từ bên ngoài Ngụy Phong thấy có vài người đứng canh gác ở đó.


-Bẩm đại nhân nhìn thân hình to lớn và mang theo mình nhưng thanh đại đao như vậy thì thuộc hạ suy đoán đó là Man Tộc.

-Man Tộc ? Chúng chẳng phải đã bị quân ta ấp chế rút lui từ lâu rồi sao.

- Chuyện này thuộc hạ không biết được nhưng với thực lực của Man Tộc hiện giờ không có gan tiến vào thuộc địa của Đại Minh ta.

Ngụy Phong phái 1 người nhanh chóng quay về báo cáo cho Chu Đế biết việc này.

Thực lự của Man Tộc sau khi bị Chu Đế quét sạch thì không thể nào dám bước vào đây chỉ có thể là đã có người ở đằng sau giật dây.

Ngụy Phong liền dẫn các thị vệ đi gần tới Trấn Lăng thăm dò.

Vào buổi tối,họ đột nhập vào trong Trấn Lăng phát hiện ở đây toàn là Man Tộc,bọn chúng đã xây dựng nhiều doanh trại sinh sống như nơi ở của mình.

Ngụy Phong thấy vậy thì rất ngỡ ngàng vì Man Tộc cho bọn chúng 2 cái gan cũng không dám làm vậy mà bọn chúng sao có thể biết được tin Chu Đế từ bỏ phía Tây mà tiến vào.

-Đại nhân chúng ta có tiếp tục tiến vào điều tra không ?
-Rút lui thôi vì Man Tộc có thân hình rất khác chúng ta rất dễ bị phát hiện khi đó khó mà thoát thân được.

-Vậy chúng ta sẽ quay về ?
-Không.

Ngày hôm sau Ngụy Phong cũng đám thị vệ túc trực ở gần đó chuẩn bị hành động.

Lúc này có 1 đám người Man Tộc gồm 4 thành viên đi ra ngoài.


-Thưa đại nhân đám người này là đang đi do thám hả.

-Bám theo.

-Rõ.

Bốn tên Man Tộc này rõ ràng đang đi về phía Vân Phong Phủ.

Có vẻ như tộc trưởng Man Tộc muốn hành động đối với miếng mồi ngon này.

-Đại nhân,chúng ta.

-Bắt 4 tên này lại cho ta.

Thị vệ Đông Xưởng liền xông lên tuy Man Tọic trời sinh to lớn và khoẻ nhưng không có tốc độ bọn chúng rất chậm chạp chỉ cần có thể đánh vào điểm yếu này thì bắt Man Tộc dễ như trở bàn tay.

Đây chính là lí do tại sao Man Tộc lại bị đuổi khỏi Đại Minh.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: 49: Man Tộc





"Người của Đông Xưởng tấn công những tên Man Tộc.

-Các ngươi là ai ?
Vì người Đông Xưởng có võ công cao cường nên việc xử gọn mấy tên này không thành vấn đề.

Các thị vệ liền đánh ngất tất cả chỉ giữ lại 1 người để hỏi chuyện.

-Người Minh ?
-Man Tộc các ngươi sao dám chiếm đóng Trấn Lăng ?
-Ta không biết,mau thả ta ra nếu không các ngươi sẽ chết.

Ngụy Phong thấy hắn không chịu nói liền cho người tra khảo.

Vì Man Tộc rất to lớn và khoẻ nên việc tra khảo gặp rất nhiều phiền phức.

-Thưa đại nhân da của bọn chúng dày quá không thể tra khảo theo các bình thường được.

Ngụy Phong liền nghiến răng tức giận.

Hắn cho người lấy 1 tên Man Tộc khác đang ngất đe dọa hắn.


-Ngươi định làm gì ?
Ngụy Phong giương cây kiếm lên.

-Mau nói nếu không hắn sẽ chết.

Tên Man Tộc vì không muốn tộc nhân của mình chết mà đành thương lượng với Ngụy Phong.

-Nếu ta nói thì ngươi phải thả bọn ta ra.

-Được.

Tên Man Tộc này liền kể cho Ngụy Phong.

Man Tộc lâng trước do thất bại trước triều Minh mà nguyên khí đại thương rút về thảo nguyên mênh mông.

Vì đất đai trên thảo nguyên rất cằn cỗi khó trồng được các loại cây lương thực nên Man Tộc càng ngày càng có nhiều người chết vì đói.

Trươca tình hình ấy,tộc trưởng Man Tộc cho người xuống phía Tây quan sát tình hình của triều Minh.

Tiểu đội Man Tộc gồm tổng cộng 10 người,bọn họ thấy Trấn Lăng không có người thủ thành liền đi gần về phía ấy.

Một trong số bọn chúng xông vào phát hiện ra toàn là xác chết trong thành.

Sau khi báo cáo lên tộc trưởng thì Man Tộc trưởng lão hội tụ bàn về việc nên tiến đến Trấn Lăng.

Vì để đảm bảo an toàn và không mắc bẫy của Đại Minh mà 10 người đó trấn giữ ở đó vài ngày.

Phát hiện không có người nào tới,tộc trưởng Man Tộc quyết định cho tộc nhân của mình định cư ở Trấn Lăng và thường xuyên cho người đi thăm dò các thành khác để mở rộng bộ tộc.

Ngụy Phong nghe xong đến đây liền hiểu,nhưng 1 điều duy nhất mà cậu ta không hiểu là dịch bệnh ở Trấn Lăng là nặng nhất sao mà Man Tộc lại không bị làm sao.

-Các ngươi khi vào Trấn Lăng có bị nhiêmz bệnh gì không ?
-Lúc đầu 10 tên ấy tên nào tên nấy đều bị cảm xong dùng thuốc đặc chế của bộ tộc mới khỏi được.

-Thuốc đặc chế ? Nó là gì ?
-Loại thuốc này lưu truyền trong bộ tộc ta từ lâu rồi chuyên trị những bệnh cảm như này.

-Ngươi có mang theo loại thuốc này không ?

Tên Man Tộc đó thấy vậy liền muốn trao đổi lương thực với Ngụy Phong để lấy loại thuốc đó.

Vì đi nhanh nên Ngụy Phong chỉ mang theo chút lương khô nên hắn liền cho người tức tốc quay về mang vài bao lương thực tới.

-Ngươi có thể cho ta biết thành phần của thuốc này và cách chế thuốc thì ta có thể cho Man Tộc ngươi hơn trăm bao lương thực.

Tên Man Tộc này lúc đầu nghe nói không tin nhưng Ngụy Phong sẽ tham kiến tộc trưởng Man Tộc để hỏi thì hắn liền đồng ý và đưa trước cho Ngụy Phong 1 túi thuốc.

Ngụy Phong liền cùng 2 tên thị vệ còn lại cùng đám người Man Tộc vào Trấn Lăng.

-A Lạc sao hôm nay các ngươi về sớm thể ?
Tên Man Tộc nhìn thấy Ngụy Phong cùng 2 thị vệ thì mặt liền biến sắc hô to.

-Người Minh tới rồi !
Tiếng hô vừa dứt thì liền có rất nhiều tộc nhân của Man Tộc mang vũ khí bao quay Ngụy Phong.

Tên A Lạc này liền giải thích thì tộc trưởng Man Tộc liền tới.

-Lui hết đi,các ngươi đi theo ta.

Ngụy Phong được dẫn tới ngôi nhà to nhất Trấn Lăng,các trưởng lão của tộc đã ngồi đấy từ lâu.

-Người Minh ư ?
-Lâu vậy rồi ta mới thấy người Minh xuất hiện ở gần đây.

Tộc trưởng liền ra hiệu im lặng,sự im lặng bao trùm cả căn phòng.

-Tại hạ Ngụy Phong tham kiến tộc trưởng Man Tộc.


-Nói vào vấn đề chính đi các ngươi muốn thế nào ?
-Ngài cho ta nguyên liệu để chế thuốc cảm cùng với cách chế thuốc thì ta liền có thể cung cấp cho ngài hơn trăm bao lương thực thượng hạng.

Các trưởng lão nghe được tin này thì liền xôn xao cả lên,số lượng trưởng lão đồng ý với việc này là rất ít vì loại thuốc này đã lưu truyền từ đời tổ tiên.

-Các ngươi cứ ở đây 1 thời gian,rồi ta sẽ cho các ngươi câu trả lời sớm nhất.

-Được.

Ngụy Phong được tộc nhân Man Tộc đưa tới toà nhà dành cho khách ở,căn phòng đơn sơ không có vật dụng gì nhiều vì trước đây căn phong này dành cho quân lính nên có rất ít đồ.

Quân lính đóng quân ở Trấn Lăng không ngày nào là không căng thẳng có thể có kẻ địch tấn công bất cứ lúc nào nên việc có nhiều đồ đạc là vô dụng nhất.

-Đại nhân,ngài nghĩ hắn có đồng ý với ta không ?
-Cái này ta cũng không biết nhưng với tình hình hiện giờ của Man Tộc không thể chống chịu được bao lâu nếu không có lương thực.

Trấn Lăng vốn khí khí hậu buốt giá,lương thực luon được tiếp tế từ vùng khác đến nên cho sù bịn chúng có chiếm được cũng chết vì thiếu lương thôi.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: 50: Quyết Định





"Tộc trưởng Man Tộc cho tập hợp tất cả các trưởng lão cùng với các thành viên tinh anh trong tộc lại.

Toà lầu lớn nhất Trấn Lăng sáng chói cả đêm.

Các trưởng lão đã tập hợp từ rất sớm.

-Ta hôm nay tập hợp các ngươi lại đây chắc hắn các ngươi cũng biết được lí do rồi.

-Thưa tộc trưởng việc đổi phương thuốc này rất nguy hiểm,nếu bọn chúng lấy được phương thuốc liền lật lọng đuổi chúng ta đi.

-Tuy có khả năng như vậy nhưng ngươi nhìn tình hình hiện giờ đi.

Số lương thực mà chúng ta dự trữ đã không còn đủ nữa rồi.

Tộc trưởng Man Tộc ngồi nghe các vị trưởng lão cùng với tinh anh cãi nhau liên hồi,chia làm 2 phe đối lập với nhau.

Những người chấp nhận việc này có số lượng hơn hẳn.

-Được rồi,ta cùng các trưởng lão sẽ đưa ra phương pháp giải quyết.

Còn lại về hết đi thông báo cho mọi người trong tộc ngày mai tập hợp lại.

Cả đêm ấy tộc trưởng cùng các trưởng lão bàn bạc sự việc này có thể liên quan tới sự tồn vong của Man Tộc.


Tuy thiếu lương là vấn đề thực tế nhưng nếu 1 khi trao đổi phương thuốc thì Man Tộc không còn giá trị.

Ngày hôm sau,thành viên của Man Tộc tới gọi Ngụy Phong tới đại điện.

Tại đây toàn bộ thành viên Man Tộc tập hợp lại gần như đủ.

Tộc trưởng Man Tộc tỏ ra mệt mỏi sau 1 đêm bàn bạc kế hoạch.

-Sau khi bàn bạc với các vị trưởng lão thì ta quyết định sẽ cung cấp lượng thuốc cần thiết cho các ngươi.

Điều chế thuốc sẽ do chúng ta làm còn việc của các ngươi chỉ là đưa cho ta lương thực.

Ngụy Phong nghe tới đây liền có chút không vui.

Tuy Man Tộc có là tộc lớn nhưng không đủ để có thể điều chế thuốc cho toàn bộ Đại Minh được mà số lương thực mà Man Tộc muốn lại rất lớn cung cấp tốn rất nhiều nhân lực và tiền bạc.

Tuy vậy Ngụy Phong liền cho người báo thư cho Chu Đế.

Còn mình ở lại thương lượng thêm với Man Tộc.

-Liệu ngài có thể suy nghĩ lại được không ?.

-Ta chỉ có ngươi 1 cơ hội thôi.

Không có bất cứ sự nhân nhượng nào ở đây cả.

Tộc trưởng Man Tộc cho Ngụy Phong mấy ngày để suy nghĩ xin ý kiến của Chu Đế.

Mấy ngày sau,Chu Đế nhận được bức thư từ Ngụy Phong thì mới biết được Trấn Lăng đã bị Man Tộc chiếm giữ từ lâu.

-Thưa bệ hạ,Thái Tổng đại nhân cầu kiến ạ.

-Cho hắn vào đi.

Thái Tổng là 1 trong các võ quan của triều đình nắm giữ vị trí rất lớn.

-Thần thái tổng bái kiến hoàng thượng.

-Miễn lễ,ngươi tới có việc gì không ?
-Bẩm bệ hạ,đội quân của Thượng Quan tướng quân đã chuẩn bị xong rồi ạ.

-Tạm thời dừng lại,phái 5 ngàn quân kị binh tới Trấn Lăng đi.


-Thưa bệ hạ,sao lại vây ạ.

-Man Tộc trở lại rồi.

Thái Tổng nghe xong liền bàng hoàng.

Sở dĩ chính hắn ta là người cầm quân đi dẹp Man Tộc ép chúng trở về thảo nguyên.

Chu Đế đọc bức thư của Ngụy Phong liền phái 5 ngàn kỵ binh hộ tống hơn 1 ngàn bao lương thảo tới Trấn Lăng.

Người dẫn quân lần này chính là Thái Tổng,ngoài ra Chu Đế còn phát lệnh cho các đội quân đang ở Vân Phong Phủ gấp rút tiến về Trấn Lăng.

-Bái kiến tổng quan đại nhân.

-Lương thảo đến rồi hả ?
-Vâng thưa đại nhân.

Thái Tổng giơ tay về phía trước hô to "Xuất Phát".

Năm ngày kỵ binh hộ tống lương thảo đi rất nhanh.

Quân lính của Vân Phong Phủ nhận được thư của Chu Đế liền cùng thị vệ Đông Xưởng tiến về Trấn Lăng.

Ngụy Phong ở cùng Man Tộc được mấy ngày thì hắn cũng dần trở nên tha hoá.

Ngụy Phong hắn cảm thấy người của Man Tộc không đáng chết đến như vậy chẳng qua họ vì lương thực mới xâm chiếm đất Đại Minh.

Sau khi nhận được thư của Chu Đế thì Ngụy Phong cảm thấy rùng mình.

Chu Đế là muốn trao đổi 1 ngàn bao lương thảo để đổi lấy phương thuốc nếu không thì Man Tộc đừng hòng ở lại Trấn Lăng.


Chu Đế muốn dùng vũ lực để lấy phương thuốc đồng thời nếu Man Tộc đồng ý trao đổi thì Chu Đế sẽ tặng Trấn Lăng cho Man Tộc đồng thời tiếp tế lương thực đến khi Man Tộc trồng trọt được.

Trước điều kiện này thì tộc trưởng Man Tộc có phần lưỡng lự.

Ông ta liền mở ra cuộc họp với các trưởng lão.

Điều này cũng khiến cho những trưởng lão bỏ phiếu đồng ý tăng lên vọt.

Ngày hôm sau tộc trưởng Man Tộc đưa cho Ngụy Phong phương thuốc của tộc,hắn liền tức tốc quay về Kinh Thành.

Vài ngày sau thì hơn ngàn bao lương thực tới cho Man Tộc đồng thời giấy xác nhận quyền sở hữu Trấn Lăng do chính Chu Đế đóng dấu.

Còn vụ án của Vân Phong Phủ cứ thế mà bị đình trệ.

Chu Đế sai khi nghe Nguỵ Phong tường thuật lại vụ án ở Vân Phong Phủ thì biết được chuyện này không đơn giản.

-Phương thuốc nay thật sự có thể trị được bệnh này.

-Bẩm bệ hạ sau khi thần mang phương thuốc về thì đã thử đúng là trị khỏi bệnh nhưng người dùng thuốc phải chịu cơn đau bụng dữ dội trong 2 canh giờ.

- Chịu đau còn hơn là chết,mau mang cho Y Các truyền đi.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: 51: Từng Dấu Vết





"Sau khi vụ việc của Man Tộc được giải quyết thì vụ án Vân Phong Phủ được tiếp tục điều tra,Ngụy Phong được ngày đêm tới Vân Phong Phủ.

Theo như những gì mà tộc trưởng Man tộc cung cấp thì dịch bệnh mà người Minh nhiễm lúc trước đã từng xuất hiện ở biên cảnh nước Vân.

Đất nước này có ơn với Man Tộc nên tộc trưởng Man Tộc quyết định cung cấp thuốc cho bọn họ.

Vân Đế cũng từng cho người điều tra việc này nhưng 1 thời gian sau thì không còn quan tâm đến việc này nữa.

Rất có thể họ đã tra ra vài manh mối về việc này nhưng vì lí do nào đấy đã dừng lại.

Ngụy Phong cho rằng những người đã thảm sát ở Vân Phong Phủ cùng với dịch bệnh có liên quan tới nhau.

Ngụy Phong liền viết 1 bức thư gửi cho Chu Đế.

Đại Minh và Vân Quốc có mối quan hệ minh hữu với nhau,1 vị công chúa của Đại Monh đã được gả cho 1 vương tử ở đó.

Ngụy Phong viết thư muốn Chu Đế cho sứ giả tới Vân Quốc cầu kiến lấy những manh mối mà Vân Quốc điều tra được.

-Manh mối sao ?Thôi được phái Ngụy Phong trực tiếp tới Vân Quốc đồng thời đưa thứ này này cho cửu công chúa.

-Vâng thưa bệ hạ.

Ngụy Phong được cử làm sứ giả tới Vân Quốc thì vô cùng bất ngờ vì hắn chỉ là bá tước muốn đi sứ thì cần phải có cần ít nhất là hầu tước.


Ngụy Phong sau khi về nhận lệnh liền tức tốc lên đường,Chu Đế phái ra hơn ngàn quân hộ tống đi cùng.

Muốn tới Vân Quốc thì cần phải qua 1 nước nhỏ là láng giềng của Đại Minh.

-Thưa đại nhân còn khoảng một hai mươi dặm nữa là chúng ta tới biên cảnh nước Triệu rồi ạ.

-Cho người tới báo cho tướng quân trấn biên cảnh này đi.

-Vâng thưa đại nhân.

Nước Triệu vì là 1 nước nhỏ nên đã là nước chư hầu của nhà Minh nên việc tiến vào nước Triệu hết sức dễ dàng.

-Bái kiến Phong bá.

-Tướng quân không cần đa lễ.

Ngụy Phong được vị tướng quân này viết cho 1 bức thư có thể đến mọi nơi ở nước Triệu trừ những nơi cấm địa.

Ngụy Phong cùng đoàn tùy tùng liền nhanh chóng tiến về phía Vân Quốc.

-Phong bá của nước Minh sao ?
-Thưa công chúa,tên Ngụy Phong này thật là không biết điều,đã tới nước Triệu mà không tới bái kiến Triệu vương.

-Dù gì hắn cũng là con trai của Ngụy tướng là bá tước của Đại Minh.

Mau cho truyền Mộc tổng quản tới gặp ta.

-Vâng thưa công chúa.

Ngụy Phong muốn tới được biên cảnh của Triệu Quốc gần Vân Quốc thì cần phải đi qua Kinh thành của Triệu Quốc.

Ngụy Phong nhân cơ hội này cũng là dịp triệu kiến Triệu vương.

-Thưa đại nhân nghe nói Triệu vương là 1 người anh minh hắn đã đưa Triệu Quốc này trở nên phồn thịnh hơn nhiều khiến Chu Đế cũng có đề phòng nhất định.

Ngụy Phong nghe thấy vậy liền có hứng thú với tên Triệu vương này hơn.

Ngụy Phong lần này mang theo 1 vài thứ đồ xa xỉ của Đại Minh làm quà.

Sau vài ngày thì tới được Kinh thành của Triệu Quốc.

Nơi đây chỉ có thể so với 1 thành trì bình thường của Đại Minh.

-Mau cho người thông báo với Triệu vương đi.


-Vâng thưa đại nhân.

Quân lính hộ tống Ngụy Phong chỉ có hơn 20 người mới được cùng Ngụy Phong vào thành còn lại thì chỉ được ở bên ngoài Kinh thành Triệu Quốc.

Triệu vương khi biết được Ngụy Phong tới đây thì liền phái người tới đón Nguyh Phong vào cung.

-Tại hạ Hàn Thiên bái kiến Phong bá đại nhân.

Triệu Vương mời đại nhân tới hoàng cung.

-Được rồi đi thôi.

Ngụy Phong đi vào trong Hoàng cung Triệu Quốc,tuy chỉ là nước chư hầu nhưng so với Hoàng cung Đại Minh cũng không kém cạnh.

-Tại hạ Ngụy Phong bái kiến Triệu vương.

-Phong bá đừng đa lễ.

Ngụy Phong cho người dâng nhữnh thứ đồ xa xỉ cho Triệu vương.

Ông ta có vẻ như không hài lòng với những lễ phẩm mà Ngụy Phong dâng lên.

-Lần này ta tuân lệnh Chu Đế tới Vân Quốc có việc gấp.

-Vậy sao ? Nhưng ngài đã tới Triệu Quốc thì nên ở đây chơi vài ngày.

-Chuyện này có liên quan tới đất nước của ta nên việc chậm trễ là không được.

Triệu vương nghe nói đến vậy thì liền không ngăn cản,tối hôm đó liền mời Ngụy Phong ăn uống 1 bữa no nê.


Tối hôm đó,Ngụy Phong uống cùng Triệu đến say mèm được người hầu trong cung đưa đi.

-Hả ? Thần bái kiến công chúa.

-Đứng dậy đi,hắn chính là người tới từ Đại Minh.

-Đúng rồi thưa công chúa,vị công tử này chính là Phong bá của Đại Minh.

-Đưa hắn tới phủ ta.

Vị công chúa này chính là người mà Triệu Vương yêu quý nhất đồng thời cũng là người nổi tiếng xinh đẹp,1 trong tứ đại mỹ nhân của Triệu Quốc.

-Ngụy Phong ngươi lần này lại rơi vào tay ta.

Chẳng lẽ ngươi quên mất đi lời hứa của ngươi hồi nhỏ rồi sao.

Ngụy Tướng ngày xưa từng dẫn quân tới Triệu Quốc để chi viện,từ đấy mà Ngụy Gia có sản nghiệp ở Triệu Quốc khá lớn.

Ngụy Phong hồi nhỏ cùng Ngụy Tướng tới đây chi viện đồng thời cũng làm quen với Triệu công chúa từ nhỏ.

Cậu ta từng hứa rằng khi mình từ quay lại Triệu Quốc lần sau sẽ lấy Triệu công chúa.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: 52: Lời Hứa





"Triệu công chúa liền đưa Ngụy Phong tới 1 tiểu viện của phủ công chúa.

-Đưa hắn vào đó đi.

-Vâng thưa công chúa.

Ngụy Phong trong trạng thái say mèm không còn tỉnh táo.

Sáng hôm sau hắn tỉnh lại kjoong biết rằng mình trong phủ công chúa liền tỉnh dậy gọi gia nhân tới.

-Người đâu ? Mau tới đây cho ta.

Ngụy Phong gọi 1 hồi vẫn chưa có ai hồi đáp lại liền tức giận mở cửa ra ngoài.

Lúc này hắn mới nhận thức được rằng mình không ở trong phủ Ngụy Gia ở Triệu Quốc mà ở trong 1 tiểu viện không quen biết.

-Bái kiến đại nhân.

-Đây là ở đâu ?
-Thưa đại nhân đây là 1 trong các tiểu viện của công chúa nước ta.

-Không phải hôm qua ta đã bảo người đưa tới Ngụy Phủ rồi sao ?
-Thưa đại nhân việc này là do công chúa đích thân sắp xếp.

Ngụy Phong nghe thấy chữ công chúa của nước Triệu liền hốt hoảng nhanh chóng rời khỏi.


Nhưng chưa ra được tiểu viện ko xa thì liền bị quân lính chặn lại.

-Hỗn xược dám chặn được ta.

Các ngươi biết ta là ai không ?
-Thưa đại nhân,công chúa đã dặn dò ngài phải ở lại tịnh dưỡng.

Công chúa có việc sẽ về ngay.

Ngụy Phong thấy vậy liền nghĩ cách ra khỏi tiểu viện này bằng cách trèo tường nhưng vừa trèo lên thì liền thấy quân lính đi tuần canh giữ rất nhiều nếu hắn trèo ra sẽ bị gán cho cái tội tự ý xâm nhập phủ công chúa.

-Chết tiệt lại phải gặp lại cô ta.

Triệu công chúa này là 1 người bạn hồi nhỏ của Ngụy Phong từ nhỏ cô ấy đã được dạy lễ nghi hoàng cung mà cô ấy lại thích binh pháp nên rất hay chơi đánh trận giả với hắn khiến hắn rất sợ.

Lời hứa đó cũng khiến hắn không thể tiếp cận 1 cô gái nào khác vì Ngụy Tướng đã sắp xếp mọi thứ vì bản thân ông ta cũng đã coi Triệu công chúa là con dâu rồi.

-Bái kiến công chúa.

Ngụy Phong nghe thấy vậy liền vào phòng đóng cửa lại.

-Ngụy sứ giả đã dậy chưa ?
-Thưa công chúa ngài ấy đã dậy rồi ạ.

Ngài ấy đang ở trong tiểu viện.

Triệu công chúa tới gần tiểu viện.

Vẻ mặt thay đổi đầy đắc ý.

-Ngụy Phong ,ngươi lại lâu như vậy mới tới tìm ta biết ta chờ đợi ngươi bao lâu rồi không ?
Ngụy Phong ở trong phòng không dám lên tiếng.

Hắn toát mồ hồi cố gắng giữ im lặng.

-Vẫn không lên tiếng à.

Người đâu mau vào xem sứ giả có bị làm sao không mà mãi không lên tiếng vậy.

Quân lính ở ngoài liền cạy tới chuẩn bị đập cửa xông vào.

-Ta đây không cần vào đâu.

Các ngươi làm vậy không sợ Đại Minh ta sao,lính của ta ở ngoài thành chỉ cần ta bị làm sao là các ngươi chết hết đấy.

Triệu công chúa nghe tới đây liền bật cười.


Vẻ mặt rất khoái chí.

-Ngụy Phong ngày xưa nhút nhát giờ lại dũng cảm đến ta cũng không để vào mắt hả.

Ngụy Phong chưa kịp nói gì thì liền bị quân lính phía sau đánh ngất rồi đưa tới cung điện của Triệu Vương.

-Thưa bệ hạ,công chúa cầu kiến.

-Mau cho vào.

Triệu công chúa không biết từ khi nào làm vẻ mặt buồn rầu hời hợt có chút tiều tụy đem theo Ngụy Phong vào trong phủ.

Triệu công chúa liền quỳ xuống.

-Nhi thần tội nghịch bất đạo vào đêm hôm qua đã mất đi sự trong trắng của mình.

Triệu Vương nghe xong liền nổi giận đùng đùng,cơn giận hiện rõ trên mặt ông như là chuẩn bị tàn sát tứ phương vậy.

-Ai ? Rốt cuộc là ai dám làm như vậy với con gái của ta.

Ông ta hét lớn lên khiến cho người của toàn cung điện nghe thấy liền quỳ xuống.

Triệu Xương liền tức tốc xuống an ủi con gái mình.

-Mau truyền thái y cho ta.

Quân lính của phủ công chúa đi vào mang theo Ngụy Phong đang ngất xỉu ở đó.

Triệu Vương thấy vậy liền tức giận đùng đùng cầm kiếm định 1 kiếm kết liễu Ngụy Phong.

Nhưng Triệu công chúa liền cản lại khóc lóc.

Cô ấy còn nói thầm vào tai Triệu Vương.


Triệu Vương nghe xong liền hiểu ra,đứa con gái quậy phá của mình luôn gây chuyện.

Triệu Vương thở dài đành tiếp tục diễn tiếp vở kịch.

Khi Ngụy Phong tỉnh dậy hắn thấy mình đang bị trói tay và quỳ dưới đất trước mặt hắn chính là Triệu Vương.

Lúc này hắn vẫn chưa biết chuyện gì liền lớn tiếng.

-Triệu Vương ngài làm vậy là có ý gì ? Triệu Quốc muốn làm phản lại Đại Minh ta sao ?
-Ngụy sứ giả,ngươi làm ra chuyện tày trời như vậy mà còn dám lớn tiếng như thế à.

Lúc này Triệu công chúa giả bộ khóc lóc kể lại chuyện tối hôm qua mà Ngụy Phong làm với mình.

Vốn biết là bịa chuyện nhưng Triệu Vương cũng không thể tin được Triệu công chúa lại có thể nghĩ ra được.

Ngụy Phong nghe xong liền rất hốt hoảng,hắn ta chưa bao giờ phải đối mặt với chuyện như hế này.

Ở Đại Minh hắn có thể làm mưa làm gió là người đứng trên vạn người nhưng chưa bao giờ lại chịu nhục nhã như thế này.

Hắn hôm qua say mèm cũng không biết đã xảy ra chuyện gì chỉ biết rằng sáng nay đã ở trong phủ công chúa.

Nếu mà giờ hắn không giải quyết được thì sợ rằng không có mạng mà quay về nữa chứ đừng nói là tới Vân Quốc.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: 53: Cầu Hôn





" Ngụy Phong trở nên hoảng loạn.

Triệu Vương cũng không làm khó Ngụy Phong,ông ta liền viết 1 bức thư đến cho Ngụy Gia của Đại Minh.

Tin tức này cũng đã truyền ra khắp nước Triệu,Ngụy Gia ở nước Triệu cũng đã nắm bắt được tin tức cũng liền gửi thư cho Ngụy Tướng.

Ngụy Tướng khi nhìn thấy 2 bức thư này liền cười lên 1 tiếng sảng khoái vì ông ta biết rằng đây là trò đùa của Triệu công chúa.

Ngoài cha mẹ của Triệu công chúa thì Triệu Tướng là người hiểu rõ cô ấy nhất.

Ông ta cũng muốn có 1 đứa con dâu,Triệu công chúa là người khiến ông ta hài lòng nhất.

Ngụy Gia là võ gia nên ông ta rất thích người con gái hiểu binh pháp này.

-Gửi bức thư này cho Triệu Vương,ta sẽ cho lễ vật cầu hôn tới sớm nhất có thể.

-Vâng thưa lão gia.

Ngụy Phong bị Triệu Vương giam lỏng ở 1 căn biệt viện trong hoàng cung.

Quân lính bảo vệ Ngụy Phong đóng quân ngoài thành vẫn chưa nhận được tin tức gì từ Ngụy Phong có chút lo lắng.

-Bái kiến tướng quân.

-Có tin tức gì của Ngụy đại nhân chưa ?

-Thưa tướng quân,tin tức không được tốt cho lắm.

Vị tướng quân này liền không giữu được bình tĩnh mà trở nên nóng giận.

-Nói.

-Ngụy đại nhân vì trong đêm tới phủ công chúa làm mất đi sự trong trắng của Triệu công chúa-Triệu Vân Mộng nên giờ bị Triệu Vương bắt giam lỏng ở trong hoàng cung rồi.

-Chết tiệt,mau tập hợp quân lại xông vào Kinh thành cứu đại nhân.

Quân đội của Đại Minh ở đây lên tới hơn nghìn người nếu xông vào Kinh thành có thể cứu được Ngụy Phong.

-Thưa bệ hạ,quân đội hộ tống của Ngụy đại nhân ở ngoài thành đã có hành động rồi ạ.

-Bọn chúng đúng là trung thành thật đấy.

Dù gì chuyện này cũng chỉ là màn kịch,mau báo tin cho chúng đi.

-Vâng thưa bệ hạ.

Tướng quân hộ tống sau khi nhận được tin cùng với bức thư của Ngụy Tướng làm chứng cứ thì liền cho quân lính giải tán nhưng vẫn phải trong thế chuẩn bị đánh trận.

-Thưa phò mã gia,bữa tối đã có rồi.

-Ta không có tâm trạng ăn uống,mau mang đi đi.

Triệu Vân Mộng vừa đúng lúc đi tới biệt viện,khi nghe thấy được giọng nói có vẻ buồn rầu của Ngụy Phong thì cô liền trở nên tức giận.

Tậm trạng của Triệu Vân Mộng khi gặp lại Ngụy Phong rất vui mừng vì cô đã coi hắn là người để giao phó cuộc đời nhưng hắn không những không thực hiện lời hứa mà lại có vẻ trốn tránh cô.

-Ngụy Phong ngươi nghe đây cho ta,ngươi không những không thực hiện lời hứa với ta mà ngươi còn tỏ ra thái độ như vậy.

Đúng là ta nhìn nhầm người rồi.

Triệu Vân Mộng vừa nói vừa khóc.

Nỗi oan ức trong lòng cô được bày tỏ toàn bộ.

Cô chạy nhanh ra khỏi biệt viện này càng xa càng tốt.

Ngụy Phong trong biệt viện nhớ đến những kí ức mà hắn cùng với cô ấy cùng nhau chơi với nhau và có những lời hứa cuộc đời.

-Vân Mộng.

Ngụy Phong trở nên như 1 con người khác vừa đuổi theo vừa kêu tên to của công chúa.


Triệu Vân Mộng vì là con gái nên không có thể lực như Ngụy Phong vì vậy mà hắn ta có thể bắt kịp cô ấy 1 cách nhất nhất.

-Vân Mộng,ta xin lỗi là do ta hồ đồ.

Ta!.

Triệu Vân Mộng vẫn khóc ngoảnh mặt trong 1 bên.

-Ta là 1 người chỉ biết tới các vụ án,tiếp xúc với xác chết máu tươi không hiểu được phong tình nên đã để nàng chịu uất ức rồi.

-Ngươi đã không còn nhớ về lời hứa của ngươi nữa rồi chứ gì.

-Ta còn nhớ.

Nàng có đồng ý làm nương tử của ta không ?
Triệu Vân Mộng liền gật đầu,2 người ôm nhau dưới dưới ánh mắt của mọi người giống như tình cảm của họ đã được chứng minh vậy.

Nhiều ngày sau lễ vật của Ngụy Gia từ Đại Minh mang tới.

Lễ vật của Ngụy Tướng mang tới có đầy đủ những thứ quý giá có trong thiên hạ cùng với mấy ngàn lượng vàng tới từ Đại Minh.

-Tại hạ là Ngụy Viên,trưởng lão của Ngụy Gia ở Đại Minh bái kiến Triệu Vương.

-Đứng dậy đi.

-Ta tới đây thay cho lão gia tới mang lễ vật cầu hôn muốn cầu hôn công chúa.

Triệu Vương xem những món lễ vật mà Ngụy Viên mang tới trong đó có những 2 toà phủ ở Kinh thành Đại Minh mang tên của Triệu Vân Mộng bên trong cũng có hàng trăm gia nhân dành cho Triệu Vân Mộng.

-Được rồi ngày mai ta sẽ chính thức tổ chức đưa công chúa tới Đại Minh.

-Vâng thưa Triệu Vương.


Ngụy Phong trong tới đó được Triệu Vương triệu tập tới hoàng cung.

-Thưa bệ hạ,phò mã gia tới rồi.

-Cho hắn vào đi.

Ngụy Phong đi vào với 1 tâm trạng căng thẳng.

-Bái kiến nhạc phụ đại nhân.

Triệu Vương bày tỏ vẻ mặt đầy sát khí.

Ông ta cả đem giáo huấn Ngụy Phong không được để cho Triệu Vân Mộng được khóc,không được khiến cho cô ấy tổn thương.

Lần đầu Ngụy Phong thấy được vẻ mặt buồn rầu của Triệu Vương.

Người con mà Triệu Vương yêu thương nhất.

Lần này Triệu Vương Mộng phải đi xa tới tận Đại Minh khiến ông ta buồn rầu có chút không nỡ.

Ngụy Phong cũng biết được nỗi khổ tâm của Triệu Vương.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: 54: Động Phòng





"Ngày đón dâu,Triệu Vân Mộng trong bộ lễ phục màu đỏ rực rỡ,bộ lễ phục này do chính Ngụy Gia đặt làm đính rất nhiều vàng ngoài ra còn rất nhiều trang sức quý giá được Ngụy Tướng đưa tới cho Triệu Vân Mộng.

Ngụy Phong hôm ấy diện lên mình 1 bộ lễ phục cũng không thua kém gì.

Hắn ta đội trên mình 1 chiếc mũ màu đỏ rất đẹp đã được làm từ rất lâu mới có được.

Đám cưới diễn ra suôn sẻ.

Quân lính do Ngụy Tướng phái tới rất đông hộ tống công chúa về Đại Minh không những thế mà Triệu Vương cũng phái Long Vệ Quân đi theo.

Long Vệ Quân là quân lính được huấn luyện tinh nhuệ nhất của nước Triệu chỉ có 1 nhiệm vụ duy nhất chính là bảo vệ Hoàng Thất.

-Mộng nhi con là đứa con gái mà ta yêu thương nhất,con tới Đại Minh thì hãy viết thư báo cho ta nếu có uất ức gì thì dựa vào Long Vệ Quân mà về.

Lời nói của Triệu Vương đầy kì bí,quân lính của nước Chư Hầu không được quyền tiến vào nước khác khi mà chưa được cho phép mà Long Vệ Quân còn là quân tinh nhuệ của Triệu Quốc,Chu Đế đương nhiên sẽ không đồng ý.

Ngụy Phong lúc này bận tiếp những vị khách của Triệu Vương mà không để ý tới những vị Long Vệ Quân này nhưng trưởng bối của Ngụy Gia thì đã nhìn thấy rất rõ.

Nhưng trong lòng những người này chỉ có lợi ích của gia tộc nên không nói gì nhiều mà chỉ cho người để ý chơi 1 chút.


Cuối cùng cũng tới lúc chia tay 1 chiếc kiệu xa hoa đã đợi Triệu Vân Mộng từ lâu.

Giây phút này cô không kìm được nước mắt mà khóc,người cha bên cạnh cô bao lâu nay giờ phải chia xa.

Cô gạt đi nước mắt mà lên kiệu,Triệu Vương nhìn từ xa mà nước mắt cũng tuôn ra không ngừng,ông nhớ tới ngày mà Triệu Vân Mộng còn nhỏ nhưng chỉ vài giây sau ông liền thay đổi thái độ chấn chỉnh lại các quan đại thần và quân đội.

Gia đình đế vương luôn như vậy.

Ngày vui của Triệu Quốc chỉ trong nháy mắt đã trôi qua.

Vì Triệu Quốc mới chỉ đang trong đà phá triển nên Triệu Vương không thể nào buông lỏng được.

Ngụy Phong lúc này cưỡi ngựa dẫn đoàn rước dâu quay về Đại Minh,hắn đã quên mất nhiệm vụ của mình mà chìm đắm trong sự vui mừng của ngày cưới.

Biết được tin Ngụy Phong đã rước dâu quay về Đại Minh khiến cho Chu Đế có chút không vui vì nhiệm vụ mà ông ta giao cho hắn vẫn chưa được hoàn thành nhưng vì niệm tình hắn có chút công lao cho Đại Minh mà không nhắc tới.

Đoàn rước dâu đi mấy chục ngay cuối cùng cũng về tới Kinh thành Đại Minh.

Ở đây Ngụy Tướng đã sắp xếp người đón từ sớm.

Trong phủ Ngụy Gia lúc này cũng đã được trang trí hoàn thiện.

Các quan lớn triều đình,tướng quân đến cả các vương gia của Hoàng thất cũng tới dự.

Chu Đế cũng không quên ban quà cưới cho Ngụy Phong là 1 thanh kiếm được rèn từ thợ rèn của xưởng lớn nhất Đại Minh chỉ có người thuộc hàng quý tôc,quan lớn mới có thể dùng những thanh kiếm này.

Trên đó còn có 1 dấu ấn mà Chu Đế đích thân cho người khắc lên đại diện cho quà của Đế Vương.

-Chúc mừng Ngụy lão gia.

-Là Ngưu tướng quân sao ? Mời vào mời vào.


Các vị khách quý được phát thiệp mời đều đến đông đủ cả đây chính là mặt mũi của Ngụy Gia ở Đại Minh.

Lúc này đoàn rước dâu được đưa vào trong Kinh thành,người người đổ ra xem,ai cũng hiếu kì.

-Tới rồi tới rồi.

Tiếng kèn trống nổi lên tưng bừng,Ngụy Tướng ra ngoài đón cùng với các trưởng bối trong nhà.

Ngụy Phong xuống ngựa rồi bị Ngụy Tướng đưa tới phòng khách để tiếp đãi các vị ở đây.

Còn ông thì sắp xếp đưa Triệu công chúa tới phòng của mình,cô được Ngụy Tướng sắp xếp cho người hầu khi cần việc gì chỉ còn gọi 1 tiếng.

Ngụy Phong thì tiếp các vị khách quý đến nỗi say mèm.

Ăn uống tới nửa đêm thì Ngụy Phong được gia nhân đưa về phong của mình.

Triệu Vân Mộng đã ở trong phòng và trong kiệu trong thời gian dài vốn là người thích binh pháp nên trong thời gian đó cô đã lén ra ngoài tập luyện mãi mới về.

- Không biết Ngụy Phong về chưa ?
Khi cô ấy về phòng thì đã nghe thấy tiếng Ngụy Phong ở gần phòng khiến cô ta rất bối rối.

Liền đội lại khăn lên đầu rồi ngồi lại vị trí cũ nhưng mồ hôi đã thấm lên chiếc áo của cô ta khó mà giấu được.

Ngụy Phong được gia nhân vao phòng rồi nằm bất động trên giường.


Khiến cho Triệu Vân Mộng có chút ngỡ ngàng.

-Không ngờ tửu lượng của chàng kém vậy,chena rượu động phòng cũng chưa uống làm cho ta chờ lâu như vậy.

Chàng cuối cùng lại về nằm ngủ.

Triệu Vân Mông vừa nói dứt lời thì Ngụy Phong từ sau ôm lấy nàng.

-Tửu lượng của ta chưa thua kém ai bao giờ cả.

Hắn ta đứng dậy lấy bình rượu ở trên bàn,ót thành 2 chén đầy rồi cầm tới đưa cho cô ấy.

Hai người nâng chén rượu uống 1 hơi hết sạch.

Ngụy Phong và Triệu Vân Mộng có chút rượu liền động phòng hoa trúc.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: 55: Tiếp Nhận Chức Vị





"Sáng hôm sau,Ngụy Phong đi ra ngoài với vẻ mặt tiều tụy như hắn bị bỏ đói mấy ngày vậy.

-Thiếu gia,đây là thuốc bổ mà lão gia đưa cho người và tiểu thư ạ.

Ngụy Phong cầm chén thuốc bổ rồi uống sạch.

Lúc này Triệu Vân Mộng vẫn còn nằm ngủ,Ngụy Phong từ từ lại gần để gọi nàng dậy ai ngờ vừa chạm vào người thì đã bị Triệu Vân Mộng đánh 1 cú rất đau vào chỗ hiểm.

Cô ấy trời sinh có thiên phú về binh lược,võ công không tầm thường lúc ngủ cũng cảnh giác như vậy.

Triệu Vân Mộng khi đánh vào Ngụy Phong xong liền từ từ tỉnh dậy.

-Ngụy Phong,chàng làm gì vậy ?
Ngụy Phong liền chỉ tay khiến cho cô ấy hết sức ngượng ngùng,đỏ mặt.

Cả 2 người sau khi dùng xong bữa sáng thì liền có lệnh triệu 2 người vào trong cung.

-Sao tự nhiên Chu Đế lại gọi chúng ta tới sớm như vậy.

-Ta cũng không biết nàng hãy cẩn trọng lời nói.

Ngụy Phong vẻ mặt căng thẳng tiến vào cung,hắn biết bởi vì mình chưa hoàn thành mà Chu Đế giao cho mà đã quay trở về.

-Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.


Cả 2 người đều cúi người xuống đồng thanh nói.

-Hai vợ chồng các ngươi cũng hợp nhau quá nhỉ.

-Cảm tạ bệ hạ đã khen.

Nói xong Ngụy Phong liền quỳ xuống.

-Hạ quan lần này không hoàn thành nhiệm vụ được giao mong bệ hạ xử tội.

Chu Đế thấy vậy có chút khó xử rồi nói.

-Lần này khanh đúng là không hoàn thành nhiệm vụ mà ta giao phó nhưng khanh lấy công chúa của Triệu Quốc làm tăng thêm sự hoà hữu giữa 2 nước nên việc này cho qua đi.

-Tạ bệ hạ khai ân.

-Lần này công chúa Triệu Quốc được gả tới đây mà ta với Triệu Vương cũng là chỗ quen biết nên không thể không cho ngươi 1 danh phận trong triều.

Ta nghe nói người rất giỏi binh pháp.

-Dạ bệ hạ quá khen,ta tuy rất thích binh pháp nhưng nói đến trình độ thì vẫn thua xa.

-Được rồi ta phong cô làm phó tướng dưới trướng của Ngụy Phong đi bổng lộc ngang hàng võ tướng trong triều.

Ngụy Phong nghe tới đây liền có chút ngỡ ngàng,bổng lộc 1 năm của 1 tướng quân trong triều rất lớn đa phần họ đều có công đối với đất nước mà 1 cô gái từ Triệu Quốc tới chưa lập được công lao gì mà được ban thưởng như vậy khiến Ngụy Phong có chút ngờ vực.

-Tạ bệ hạ ban thưởng.

Trên đường quay về Ngụy Phong vẫn không thể nào tin được chuyện này nhưng cái này cũng ảnh hưởng rất lớn đến hắn.

Từ giờ đi điều tra vụ án là phải đưa cả Triệu Vân Mộng cùng như 1 hình thức theo dõi vậy.

-Nàng tiếp nhận chức này rồi thì ta sẽ phân công nàng tới Đông Xưởng quản lí vài việc.

-Ta muốn đi cùng chàng,Chu Đế đã nói rõ chức vị này chỉ dưới trướng chàng thôi.

Hay là chàng có gì giấu ta.

Ánh mắt của Triệu Vân Mộng trở nên lạnh như cắt nhìn Ngụy Phong khiến hắn trở nên có chút sợ hãi nhưng bầu không khí căng thẳng này bị đập tan bởi tiếng ồn ào bên ngoài cũng vơia kiệu dừng lại giữa chừng.

-Sao lại dừng lại vậy.


-Bẩm thiếu gia,phía trước người dân đã vây kín lại xem cái gì đấy rồi ạ.

-Cho người đi xem thử.

Sau 1 hồi nghe ngóc thì gia đinh quay trở lại báo tin cho Ngụy Phong.

-Thưa thiếu gia,phía trước có người đang ức hiếp 1 cô gái.

Sau khi nhìn kĩ thì đó là Dương thiếu gia của Dương Gia.

-Tên này hống hách thật,mau đuổi hân đi chỗ khác cho ta cho cô gái kia về nhà.

-Vâng thưa thiếu gia.

Ngụy Phong vừa có lệnh thì gia đinh của ngụy Phủ liền bao vây lấy đám đông.

-Thiếu gia nhà ta có lệnh tất cả các ngươi dẹp hết đi cho ta.

Tên Dương Thiên này nghe thấy vậy liền tức giận quát lớn.

-Các ngươi là ai ? Không biết bổn công tử sao ?
-Dương thiếu gia từ Dương Phủ sao ta có thể không biết được chứ.

-Coi như cũng có mắt nhìn người.

-Nhưng thế thì sao đắc tội với thiếu gia nhà ta thì có vài cái Dương Gia đi nữa cũng không đủ đâu.

Dương Thiên thực sự nổi cơn tức giận.

Người đi theo hắn liền phát hiện thấy kiệu của Ngụy Phủ ở phía sau mà lén nói cho hắn.


-Thiếu gia,người này chúng ta không chọc được thôi đi thôi.

-Hắn là ai mà bổn thiếu không chọc được.

-Đại thiếu gia Ngụy Phủ-Ngụy Phong,người đứng đầu Đông Xưởng ấy ạ.

-Sao lại gặp hắn cơ chứ.

Dương Gia là hào môn nổi tiếng của Kinh Thành nhưng cũng chỉ là thương nhân còn Ngụy Gia là gia tộc có chức quyền của Kinh Thành,so với Ngụy Gia thì Dương Gia chưa là gì cả.

-Gửi lời xin lỗi của ta tới Ngụy thiếu,ta đi ngay.

Dương Thiên vừa nói xong liền chạy đi ngay.

Còn cô gái thì được gia đinh của Ngụy Gia thả về.

Hành động của Ngụy Phong lần này không ít người cảm thán một người máu lạnh vô tình chuyên phá cũng có tâm tư riêng như vậy.

Ngụy Phong trong mắt người dân Kinh thành chỉ là 1 tên thiếu gia có chức quyền nhưng không có nhân tình.

Nhiều người khẳng định sau khi lấy vợ hắn đã thay đổi khác trước rồi không còn vô tình như trước.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: 56: Tiếp Tục Vụ Án





"Sau khi quay về Ngụy Phủ thì Chu Đế liền ban chỉ đốc thúc Ngụy Phong tiếp tục hoàn thành vụ án.

Lần đi này,Ngụy Phong lại thêm có 1 người ở bên.

-Nàng lần này đi cùng ta thì ta nghĩ nàng nên ở lại Triệu Quốc thăm nhạc phụ đại nhân.

-Không được,chàng định bỏ ta lại để đi tới Vân Quốc tìm thú vui hưởng lạc đúng không ?
Ngụy Phong vẻ mặt hoảng hốt luống cuống giải thích.

-Ta là người làm việc công sao lại tìm những thú vui như vậy được.

Triệu Vân Mộng khoing nghe nhất quyết muốn đi cùng Ngụy Phong.

Ngụy Tướng 1 bên nhìn thấy như vậy thì cũng rất vui vì bên cạnh Ngụy Phong đã có người chăm lo cuộc sống cho hắn.

-Được rồi,Phong nhi đưa cả Vân Mộng đi cùng đi.

Hai người mới thành thân không lâu nên ở cạnh nhau nhiều hơn.

-Phong nhi đã hiểu thưa phụ thân.

Tối đến,Triệu Vân Mộng chủ động khiến Ngụy Phong nằm xuống giường.


-Nàng đây là muốn làm gì ? Ngày mai chúng ta còn phải xuất phát nữa.

-Ta làm gì ư ? Phải khiêna cho chàng hết sức mới được.

Ngụy Phong đỏ mặt.

Ngày hôm sau gia nhân trong nhà đến gọi 2 người dậy.

-Ngụy Phong chàng còn không dậy là ta lãnh quân đi trước đấy nha.

Ngụy Phong lúc này vẫn còn hơi mơ ngủ.

Thấy trời đã sáng hắn liền tức tốc mặc quần áo chỉnh tề còn Triệu Vân Mộng thì đã đến gia viên ăn sáng trước đó.

Ngụy Phong chạy tới thở dốc khiến cho Ngụy Tướng ngồi ăn ở đó nóng giận.

-Con biết mặt trời đã lên từ lúc mấy giờ không hả ? Ngủ say đến nỗi mà Vân Mộng gọi con mà con không biết thế này đừng nói là chiến trường ngay cả trong quân đội cungc không được đâu.

-Là do,là do hôm qua con hơi quá sức khiến như vậy.

-Con còn trách sao ?
Ngụy Phong đúng là đáng thương đã dậy muộn rồi còn khiến cho Ngụy Tướng nổi dậy ngồi giáo huấn cho 1 trận ra trò.

-Cha đừng trách phu quân con nữa.

-Con thấy chữa ? Sau này con mà không đối xử không tốt với Vân Mộng thì con không còn mang họ Ngụy nữa.

-Vâng phụ thân.

Đến lúc xuất phát,lần này Chu Đế phát động hơn 5 ngàn quân lính đi theo hộ tống còn có thuộc hạ từ Đông Xưởng của Ngụy Phong cũng đi cùng.

Lần hộ tống này quy mô hơn lần trước nhiều.

-Sao tự nhiên Chu Đế phát động nhiều quân lính thế nhỉ ?
-Chàng đừng suy nghĩ mấy việc này được không ? Nghĩ xem chuẩn bị điều tra vụ án lần này này.

Ngụy Phong nghĩ 1 lúc rồi nói.

-Thôi chết,quà của nhạc phụ đại nhân ta còn chưa chuẩn bị.

Triệu Vân Mộng liền tức giận nói.


-Cha đã giúp chúng ta chuẩn bị quà rồi,chàng đấy không tập trung vào vụ án như vậy thì lúc nào mới có thể giải quyết xong vụ này.

-Vụ án này có rất nhiều uẩn khúc hơn cả là rất nguy hiểm.

Ta cũng không muốn nàng dính vào vụ này.

-Nguy hiểm đến mức nào ?
Ngụy Phong liền kể lại diễn biến vụ án xảy ra ở Vân Phong Phủ cho Vân Mộng nghe.

-Chuyện này thật là rùng rợn quá.

-Thế lực có thể giết hết những người trong thành trong khoảng thời gian như vậy thì sợ rằng rất lớn.

Triệu Vân Mông nghe thấy vậy trong lòng có chút không an tâm.

Ngụy Phong cho dù có quân đội bảo vệ đi chăng nữa thì đối mặt gới đội quân này khó mà sống được.

-Chàng nhất định phải cẩn thận.

-Nàng yên tâm đi ta chắc chắn sẽ phá giải vụ án này.

Có thể được thăng chức nữa đấy.

Triệu Vương khi nhận được thư từ Long Vệ thì lập tức cho người tới tiếp đón đợi sẵn ở vùng biên giới.

Chuyến đi lần này khiến Ngụy Phong có chút áp lực.

Trước khi đi Chu Đế đã cho cậu xem 1 phong thư được gửi tới Hoàng cung,trong thư đối phương thể hiện sự uy hiếp đối với triều đình.

Chu Đế rất tức giận nên mới đốc thúc Ngụy Phong nhanh chóng phá án bên cạnh đó Chu Đế còn phái thêm các thế lực khác của Hoàng thất điều tra nhưng vẫn chưa có manh mối gì.


Phong thư này theo nét chữ viết và ngôn từ thì các học giả của Hoàng cung có thể đoán rằng tới từ vùng Mông Cổ nhưng vùng Mông Cổ sau khi thoả hiệp với Đại Minh đã ký hiệp ước trong vòng mấy chục năm sẽ không đi vào đất Trung Nguyên nửa bước.

Nếu vậy có thể các thế lực người từ Trung Nguyên ở trên đất Mông Cổ.

Khả năng này rất cao vì Chu Đế có quyền hành lớn thế nào đi nữa cũng không thể vươn ra tới Mông Cổ được.

-Lần này đi nếu gặp nguy hiểm nàng phải tìm nơi trốn luôn.

-Chàng khinh thường ta quá rồi dù gì ta cũng từng luyện võ đấy không đến nỗi vậy đâu.

-Luyện võ đi chăng nữa trước ngàn địch cũng khó chống lại.

Ngụy Phong biết rõ lần này đi sẽ không được suôn sẻ nữa vì vẫn đang địa phận của Đại Minh nên mới có thể an toàn như vậy.

Một khi đi vào địa phận của Triệu Quốc rất có thể bọn chúng không nể mặt Triệu Vương mà ra tay luôn khó tránh khỏi 1 trận đẫm máu.

Ngụy Phong không biết được rằng có cả Long vệ của Triệu Quốc đi cùng mình cả chặng đường.

Những người này ẩn nấp trong tối nhận lệnh bảo vệ Triệu Vân Mộng.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: 57: Đẫm Máu





"Sau khi đi mấy ngày thì đoàn người Ngụy Phong đã tới được biên cảnh Triệu Quốc.

Sau khi nhìn thấy gia huy của Ngụy Gia thì không cần kiểm tra gì mà trực tiếp đi vào thành.

Lần này Ngụy Phong cần phải chuẩn bị kĩ cho những tình huống xảy ra.

-Tới Kinh thành thì nàng ở lại cùng Triệu Vương,ta đi dọn dẹp 1 lúc rồi sẽ đón nàng tới Vân Quốc.

-Ngươi đi dọn dẹp hay ngươi đi tới thanh lâu ?
Vì để Triệu Vân Mộng ngoan ngoãn ở lại mà Ngụy Phong bị giám sát bởi 2 người thân thuộc với Triệu Vân Mộng.

Kinh thành Triệu Quốc sau bao lâu không quay trở lại mà giờ nó trở lên tráng lễ hơn rất nhiều.

Triệu Vương đã nhân cơ hội hôn lễ của Triệu Vân Mộng ma tuyên bố sẽ cải cách lại đất nước xây dựng giống với 1 nước lớn.

-Tới phủ rồi.

-Đi thôi chúng ta vào bái kiến cha.

Sau khi gặp lại Triệu Vân Mộng thì Triệu Vương không nén nổi xúc động mà ôm cô ấy vào lòng.

Đằng sau ánh hào quang của bậc quân vương là sự cô độc.

Chỉ có đối với Triệu Vân Mông là ông ta không hề đề phòng gì,những người con khác của ông ta sẵn sàng dùng mưu để kéo ông xuống nước.

-Ngụy Phong nghe nói ngươi phải đi dọn dẹp gì đó.


-Đúng vậy thưa nhạc phụ.

Con phải thực hiênh 1 số nhiệm vụ sẽ không ảnh hưởng tới Triệu Quốc đâu.

-Nếu cần thì quân binh Triệu Quốc sẵn sàng.

-Vâng thưa nhạc phụ.

Sau khi tạm biệt Triệu Vân Mộng thì Ngụy Phong liền dẫn quân binh tới 1 ngọn núi cách đó vài trăm dặm.

Theo như tình báo của Chu Đế báo lên thì có ít nhất hơn một trăm sát thủ đã bám theo đoàn người của Ngụy Phong rồi.

-Thưa đại nhân,binh lính đã chuẩn bị đầy đủ rồi ạ.

Phía Triệu Vương cũng lan truyền ra tin tức ngài tới dãy núi này để kiếm thảo dược quý bồi bổ sức khoẻ cho thiếu phu nhân.

-Quân binh ta ẩn nấp kĩ rồi chứ.

-Đã hoàn thành hết rồi ạ.

Ngụy Phong cùng với 1 toán quân khoảng hơn trăm người ở trên dãy núi để chờ sát thủ còn quân lính đã chuẩn bị đầy đủ ẩn nấp xung quanh núi và dưới chân núi.

-Đại ca.

-Thám thính thế nào rồi.

-Thưa đại ca tên Ngụy Phong đã dẫn khoảng hơn trăm người tới dãy núi Vấn Đỉnh hái thảo dược.

-Gấp vậy sao ?
-Đúng vậy nghe nói để bồi bổ cho phu nhân hắn.

-Lần này không biết ta là thợ săn hay là con mồi đây.

Tập hợp mọi người lại tới Vấn Đỉnh.

Trong ngày hàng trăm bóng đen với tốc độ nhanh tiến thẳng tới dãy núi Vấn Đỉnh.

-Các huynh đệ phải nhớ rõ không được manh động,chúng ta chưa biết chắc được chuyện hải tháo dược là thật.

-Huynh yên tâm đi với hơn ngàn quân muốn tới dãy núi Vấn Đỉnh thì có động tĩnh lớn lắm không phải như thế này.

Với sát thủ bố trí đã bám sát hắn truyền tin về chỉ có hơn trăm người thôi.

-Được rồi nhưng phải hết sức cẩn thận.

Tên Ngụy Phong này không dễ giết đâu.


Nhóm người của Ngụy Phong đã tách nhau ra đi tìm thảo dược ở quanh dãy núi như bình thường chỉ để lại vài người bảo vệ Ngụy Phong.

-Thưa đại nhân thế này có quá mạo hiểm không ?
-Không mạo hiểm sao có thể dụ được bọn chúng tới chứ.

Sau khi tới dãy núi Vấn Đỉnh thì toàn bọi sát thủ được chia thành 2 nhóm.

Nhóm thứ nhất hạ gục tất cả những kẻ đang đi hái thảo dược.

Nhóm thứ hai thì tới chỗ Ngụy Phong.

-Đại ca ta thấy kế hoạch này nhìn trông rất thuận lợi,bố trí binh lính 1 cách rời rạc như vậy
-Đệ nói rất có lí.

-Nhị huynh nói vậy là sao chứ cơ hội ngàn vàng như vậy mà chúng ta không nắm bắt.

Hay huynh sợ ta sẽ cướp công của huynh.

-Lục đệ ăn nói cho đàng hoàng ta cũng chỉ nghĩ cho các huynh đệ thôi.

Một trận tranh cãi nổi lửa xảy ra.

-Im lăng hết đi.

Lục đệ nói không sai cơ hội như vậy không thể lãng phí được.

Thực hiện kế hoạch.

Tên mang danh đại ca này hắn đã muốn thành lâph 1 tổ chức sát thủ từ lâu nhưng không đủ kinh phí để nuỗi dưỡng sát thủ.

Nhiệm vụ lần này có thể khiến hắn kiếm được bộn tiền chỉ cần giết được Ngụy Phong thì ước mơ của hắn đã thành hiện thực.


Vậy nên cho dù kế hoạch có chút liều lĩnh nhưng vẫn thực hiện.

Quân lính đi kiếm thảo dược của Ngụy Phong đã được chuẩn bị từ lâu.

Một người đi hái thảo dược thì được mười người ẩn nấp bảo vệ.

Khu vực cũng bị giới hạn chỉ quanh chỗ của Ngụy Phong vậy nên đã hình thành 1 thế trận sẵn sàng chờ đám người sát thủ đi vào.

Tổng cộng hơn hai ngàn binh được điều động.

-Đại nhân đã có động tĩnh từ phía đông rồi.

-Tốt chuẩn bị đi.

Lúc này ở phía đông nhóm người sát thủ đã tấn công lên.

Quân binh ở gần đó đã nghênh chiến.

Nhóm sát thủ chỉ để lại vài người để giữ chân quân binh còn lại tiếp tục đánh lên tới chỗ của Ngụy Phong.

-Đại ca nhóm binh lính vừa rồi rất lạ vừa đánh vừa hô rất lớn.

-Chuyện này thì có gì là chúng ta là sát thủ tấn công chủ tử của bọn chúng đương nhiên phải làm vậy rồi.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: 58: Chết Chóc





"Toán sát thủ xông lên với tốc độ rất nhanh,quân lính từ dưới chân núi đã và quanh núi đã tập hợp lại ở chỗ Ngụy Phong bày trận chờ sẵn,vài tên sát thủ ở phía đông cũng đã bị giết sạch.

Dù bọn chúng có võ nghệ cao cường đến thế nào thì trước đội quân tinh nhuệ ngàn người vẫn không phải đối thủ.

-Mau ẩn nấp chờ bọn chúng đi vào thiên la địa võng.

-Rõ.

Quả nhiên đám sât thủ này đã đánh lên chỗ Ngụy Phong,nhưng dù sao cũng nhiều quân lính không thể che lấp được hết vậy nên đã khiến cho bọn chúng phát hiện và giết rất nhiều binh lính.

-Bẩm đại nhân bọn chúng chỉ cách ngài vài chục bước nữa thôi,đã đi vào đại trận chúng ta bày ra.

-Cho quân binh thu hẹp đại chân theo chân bọn chúng đi.

-Rõ.

Lúc này bọn chúng vẫn chưa biết gì mà chạy tới chỗ Ngụy Phong.

Nhưng khi nhìn thấy quân binh đã tập hợp rất đông ở đó thì bọn chúng có chút hoảng loạn.

-Các ngươi tới rồi sao ta đợi lâu rồi đó.

Ngụy Phong vẫy tay về phía trước,tất cả quân lính dàn trận tấn công nhóm sát thủ khiến cho bọn chũng trở tay không kịp.


Rất nhiều tên đã bị quân lính giết chết chỉ còn lại vài tên có võ công cao trụ lại được trước đại trận.

-Chết tiệt chúng ta bị bao vây rồi đại ca,chỉ còn vài huynh đệ ta thôi.

-Chết tiệt,hơn trăm huynh đệ của ta mà các ngươi nói giết là giết sao.

Nói xong tên này liền 1 mình cầm kiếm tấn công phá trận nhưng sức 1 người có hạn,hắn nhanh chóng bị giáo của quân binh xuyên qua người không thể sống xót.

Những tên còn lại thấy cảnh như vậy liền cúi đầu mà xin hàng.

-Ngụy đại nhân,chỉ cần ngài thả chúng tôi đi thì chúng tôi hứa sẽ khoing bao giờ xuất hiện trước mặt ngài nữa đâu.

-Nói cho ta biết tên kẻ sai khiến các ngươi rồi ta sẽ thả các người đi.

Đám sát thủ nhìn nhau rồi nói.

-Cái này khó rồi thưa ngài,những vị khách của chúng tôi đều đeo mặt nạ không nói danh tính nên ta cũng không biết đó là ai.

-Vậy sao.

Ngụy Phong liền cho người giết 1 tên sát thủ để cảnh cáo.

Bọn chúng liền sợ hãi tới tột độ.

-Bây giờ các ngươi có nói không ?
-Ta nói,ta nói.

Ngươi này đúng thật là chúng ta không biết tên chỉ biết tên đó có 1 hình xăm đầu lâu ở cánh tay phải thôi.

Ngụy Phong nghe xong liền cho quân lính giết hết bọn chúng.

Nhân từ với kẻ thù chính là độc ác với bản thân.

Những tên này trước ranh giới sống chết thì đều nói ra câu cải tà quy chính nhưng chỉ cần vài ngày sau bọn chúng không còn bị uy hiếp tới tính mạng nữa thì mọi chuyện sẽ khác.

-Thu dọn xác đi,tổ chức tang lễ cho những binh lính hy sinh ở Đại Minh.

-Vâng thưa đại nhân.

Ngụy Phong lâu rồi mới trải qua 1 trận chiến như vậy đồng thời hắn ta lại là người trực tiếp ra lệnh giết người khiến tinh thần của hắn bất ổn.


Hắn đi cùng vài người của Đông Xưởng về Hoàng cung trước.

-Thưa công chúa,theo như tin tức mới truyền về thì phò mã gia đang trên đường quay trở về rồi ạ.

-Huynh ấy có bị thương ở đâu không ?
-Bẩm công chúa phò mã ngài không bị làm sao cả đồng thời dã tiêu diệt hết đám sát thủ rồi ạ.

-Được rồi lui đi.

Khi tới cung của công chúa,thấy nàng,Ngụy Phong liền ôm nàng vào lòng ánh mắt đầy tâm sự.

-Ta về rồi,cảm thấy mệt.

-Được rồi huynh mau vào phòng đi để ta cho người chuẩn bị nước cho huynh.

-Không,ta chỉ muốn nàng bên cạnh thôi,vào phòng cùng ta.

Triệu Vân Mộng nghe thấy vậy liền đưa Ngụy Phong vào phòng.

Sáng hôm sau Ngụy Phong thức dậy với tinh thần sảng khoái hơn,hắn ta đã trải qua được chuyện hôm qua.

-Vân Mộng sáng rồi chúng ta đi ăn sáng thôi.

-Chẳng phải hôm qua chàng dày vò ta cả đêm sao,để ta ngủ thêm 1 lúc đi.

-Được rồi vậy ta tới gặp nhạc phụ trước,nàng cứ ngủ đi vậy.

Ngụy Phong liền đi tới thư phòng của Triệu Vương,hôm nay không bàn việc triều chính muốn gặp Triệu Vương chỉ cần tới thư phòng.

-Nhạc phụ.


-Ngồi đi,mới sáng sớm tới gặp ta có chuyện gì.

-Thưa nhạc phụ hiện tại đám sát thủ đã bị con giết sạch nhưng lại ở đất Triệu nên mong nhạc phụ chú ý an toàn.

-Được rồi,được rồi quân lính của ta tinh nhuệt gấp mấy chục lần so với ngươi đấy.

-Lần này con tới muốn nói với nhạc phụ về mỏ khoáng vật.

Triệu Vương nghe xong liền thay đổi sắc mặt.

-Khoáng vật ?
-Đúng vậy thưa nhạc phụ hôm qua tình cờ con thấy được 1 mỏ khoáng vật ở ngọn núi đó sau khi kiểm tra thì con biết được đó là 1 mỏ vàng.

-Cái gì ?
Mỏ vàng chứa hàm lượng lớn vàng có thể khiến cho 1 quốc gia nhỏ phát triển vượt bậc về mọi việc nhất là đối với các thương nhân khi buôn bán hàng hóa với các nước khác.

Hầu như tất cả các mỏ vàng của nước chư hầu đều phải giao cho nước lớn quản lí không được sodinjg vào dù chỉ 1 chút.

Vậy nên mọi nước chư hầu đều phát triển kém hơn rất nhiều so với các nước lớn.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
563,037
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: 59: Nguy Hiểm





"Triệu Vương đi đi đi lại 1 hồi lâu,ngẫm nghĩ 1 lúc rồi liền nói.

- Mỏ vàng này phải giao nộp cho Đại Minh mới đúng.

-Nhạc phụ nghĩ rằng Triệu Quốc sẽ phát triển mạnh dưới tình hình này à.

Cho dù nhạc phụ rất giỏi nhưng muốn phát triển mạnh hơn cần có tài nguyên.

-Ngươi không phải là người của Đại Minh sao ?
-Nhạc phụ đùng quên con là hiền tế của người.

Cho dù Đại Minh không có mỏ vàng này cũng còn các mỏ vàng khác của chư hầu khác.

Với cả con đã kiểm tra thử,mỏ vàng này không đáng để Đại Minh phải khai thác.

- Chuyện này rất hệ trọng vẫn nên báo với Đại Minh 1 tiếng.

-Nhạc phụ kiên quyết thì con không cản,con sẽ bẩm báo tới Chu Đế việc này.

-Được rồi vậy đi,tạm thời ta sẽ cho người tới canh gác ngày đêm.


Quân đội của Triệu Quốc điều động tới bao vậy cả mỏ vàng,chuyện này cũng đã tới tai Chu Đế.

Triệu Vương cũng không phải người ngu ngốc mà ngay trong đêm gửi thư tới cho Chu Đế tránh hoạ sát thân.

Ngụy Phong tiếp tục nhiệm vụ.

Sáng sớm đã cùng Triệu Vân Mộng tới Vân Quốc.

-Ngụy Phong,chàng nói gì với cha mà cả ngày ở thư phòng vậy ?
-Ta tìm thấy 1 mỏ vàng nhỏ ở Triệu Quốc.

Triệu Vân Mộng nghe thấy liền có chút bàng hoàng,cô không thể tin được rằng Triệu Quốc cũng có 1 mỏ vàng.

Vì từ xưa lập quốc tới nay Triệu Quốc chưa từng tìm thấy 1 mỏ vàng nào nên đất nước rất nghèo nàn kể cả bạc cũng khó tìm.

-Việc này cha ta muốn làm thế nào ?
-Nhạc phụ nhất quyết thông báo cho Chu Đế nếu Chu Đế mắt nhắm mắt mở thì có thể khai thác ngay còn nếu không thì phải phong toả toàn bộ chờ quân lính từ Đại Minh tới.

Triệu Vân Mộng thở dài rồi nói.

-Muốn phục quốc cũng khó.

-Nàng yên tâm,khi hoàn thành nhiệm vụ ta sẽ về nói tốt với Chu Đế
Triệu Vân Mộng liền cảm động ôm chặt lấy Ngụy Phong.

Ngoài tình cảm của mình thì trong cô vẫn có tình yêu bách tính đất nước và người cha của cô.

Sau nhiều ngày đi đường thì đoàn người của Ngụy Phong đã tới được Vân Quốc.

Muốn vào biên giới,Ngụy Phong phải đưa ra rất nhiều những giấy tờ hợp lệ từ Đại Minh.

Đi vào thành trì biên giới của Vân Quốc,Ngụy Phong thấy được cảnh tượng rất phồn hoa ở đây.

Hắn không thể tin được ở đây lại có cảnh phồn hoa thế này.

-Ngụy Phong nếu so sánh thì Đại Minh và Vân Quốc nước nào giàu có hơn.

-Nương tử của ta à,không thể so sánh được vì Vân Quốc không bao giờ thể hiện việc gì ra bên ngoài kể cả nước lớn như Đại Minh cũng không biết được tình hình của Vân Quốc.


Triệu Vân Mộng khi nghe xong thì càng cảm thấy thương cha mình hơn vì 1 nước nhỏ như Triệu Quốc có thể tồn tại giữa 2 nước lớn đúng là rất khó.

Đoàn quân của Ngụy Phong khi đi vào Vân Quốc thì thấy rất nhiều đoàn người di dân từ phía Kinh thành Vân Quốc tới biên cảnh mà không rõ lí do.

Thậm chí Ngụy Phong còn thấy 1 đoàn người phải lên tới con số nghìn người đi về phía biên cảnh.

-Cho người đi hỏi thử xem phía đó xảy ra chuyện gì mà lại di dân thế này.

-Rõ.

Sau khi dò thám 1 hồi thì người quân lính kia quay về nói hết toàn bộ với Ngụy Phong.

Do trong Vân Quốc,Đế vương Vân Quốc ốm trên giường nhiều ngày khó qua nổi nên mấy vị hoàng tử Vân Quốc nội đấu với nhau.

Do cưa có thái tử nên các hoàng tử đều có thể có cơ hội lên làm đế 1 phương.

Cả Kinh thành Vân Quốc bây giờ là chiến trường của Hoàng thất,quan lại trong triều thì gió chiều nào theo chiều đấy không có quyền lên tiếng.

Vì vậy bách tính ở Kinh thành và xung quang gần Kinh thành dần rời đi.

-Ngụy Phong,Vân Quốc đang loạn sợ rằng chúng ta khó lòng mà điều tra được.

-Chuyện này rất lạ,vài tháng trước Đế vương của Vân Quốc-Vân Đế còn gửi thư cho Chu Đế rằng đã có manh mối mới về vụ án cũ mà Vân Đế điều tra ra được.

Bây giờ ngài ấy lại đổ bệnh chuyện này rất lạ không thể trùng hợp vậy được.

-Vậy chúng ta tiếp tục tới Kinh thành.


- Không được,trong tình hình như vậy mà xuất hiện quân lính của Đại Minh thì chuyện này rất khó giải quyết.

Tạm thời chúng ta đóng quân ở trong rừng,đợi ta gửi thư cho công chúa xem xét tình hình.

Quân lính của Ngụy Phong toàn bộ đóng quân ở trong rừng.

Ngụy Phong gửi 3 bức thư.

Một bức gửi cho vị công chúa của Đại Minh được ả tới đây,1 bức gửi cho Triệu Vương chuẩn bị sẵn quân lính tiếp viện trong tình hình nguy cấp nhất còn 1 bức gửi cho Chu Đế thoing báo về tình hình ở đây.

Ngụy Phong biết rằng hiện tại mình không thể hành động khinh suất được.

-Ngụy Phong chãng nghĩ chuyến này chúng ta có thể an toàn trở về không ?
-Chắc chắn có thể,tuy vụ án đó chưa điều tra tới đâu nhưng lần đi này ta chắc chắn đưa nàng trở về an toàn đồng thời có đáp án cho Chu Đế.

Ngụy Phong nói vậy nhưng trong lòng hăn không biết được có thể an toàn quay về hay không.

Nội đấu giữa Hoàng thất là điều không thể tưởng tượng được thậm chí đây còn là 1 nước lớn.

"

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom