Cập nhật mới

Dịch Full Tiểu Thuyết Hồi Hộp

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Tiểu Thuyết Hồi Hộp

Tiểu Thuyết Hồi Hộp
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




TIỂU THUYẾT HỒI HỘP
Tác giả: 溘埃风余上征
Edit: Henry
Beta: Naz
___________________________

Hôm sau tôi thức dậy vào sáng sớm, khi tôi vặn vòi nước thứ chảy ra thế mà lại là m.á.u.
Cũng không có gì đáng sợ cả, tôi lấy bừa cái khăn vẫn còn ẩm đã dùng từ tối qua để lau mặt đỡ vậy.

Suýt nữa thì quên mất vụ tôi ném con nhỏ kia vào bồn nước trên sân thượng ngày hôm qua.
Chắc là rất nhanh sẽ được phát hiện ra thôi nhỉ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Phần 1


Hôm sau tôi thức dậy vào sáng sớm, khi tôi vặn vòi nước thứ chảy ra thế mà lại là m.á.u.

Cũng không có gì đáng sợ cả, tôi lấy bừa cái khăn vẫn còn ẩm đã dùng từ tối qua để lau mặt đỡ vậy.

Suýt nữa thì quên mất vụ tôi ném con nhỏ kia vào bồn nước trên sân thượng ngày hôm qua.

Chắc là rất nhanh sẽ được phát hiện ra thôi nhỉ.

Khoác lên mình bộ trang phục đặc trưng, áo sơ mi trắng, quần âu đen, giày da đen mũi nhọn.

Cầm chiếc kính ở bồn rửa tay lên, đeo vào, mỉm cười với người trong gương. Ồ, phải thêm chiếc cặp táp màu đen nữa.

Trong chiếc thang máy đáng ra phải đông nghịt lúc này lại chẳng được mấy mống người.

Ha~ mới có nhiêu đây đã bị dọa đến mức không dám ra ngoài rồi?

Ở tầng dưới, cụ Lý thích đánh cờ, thím Chu thích khiêu vũ ở quảng trường cùng với anh Lâm thích dắt con chó chăn cừu Đức của mình chạy khắp tiểu khu đang tụm lại để thảo luận về điều gì đó rất sôi nổi.

"Chời đất ơi! Chuyện sáng nay khiến tôi hú hồn hú día hà, còn tưởng do mình chưa tỉnh ngủ nữa chứ!"

"Đúng vậy, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa? Sáng nay tôi đã khiếu nại với ban quản lý, họ nói rằng họ đã báo cảnh sát rồi."

"Chú, thím, hai người đừng nhắc đến nữa! Sáng nay sau khi chạy bộ xong con đi tắm, lúc bước ra cả người bê bết m.á.u, làm vợ con sợ chet khiếp! Nhà con bây giờ toàn mùi m.á.u tanh, thật là xui xẻo."

"Đúng vậy, đúng vậy! Ý? Thầy Trương, thầy đi làm sao?"

Tôi mỉm cười khách sáo với bọn họ, gật đầu chào hỏi.

Sau khi đi ngang qua, giọng nói lanh lảnh của thím Chu vẫn không ngừng truyền đến từ phía sau: "Mới sáng sớm đã xui xẻo như vậy, cmn chứ, ngay cả cơm cũng không nấu nổi."

Chà, đương nhiên rồi, tôi không phải là người duy nhất nghĩ rằng thím là đồ xui xẻo đâu.

Mẹ thím cũng nghĩ như vậy đó. =))

Buổi sáng hôm nay tôi chỉ dạy hai tiết, sau khi tiết học kết thúc, bác bảo vệ nói với tôi rằng hiệu trưởng đang đợi tôi ở văn phòng. Tôi đến phòng hiệu trưởng. Lúc bước ra ngoài, những ánh nắng gắt khiến tôi chói mắt. Ha~, lại là một ngày tốt lành được thăng chức và tăng lương.

Sau khi ăn trưa tại trường, tôi trở về chung cư. Khu chung cư đã bị giăng dây phong tỏa, một nhóm cảnh sát đang tra hỏi người dân cái gì đó, mấy cha nội lớn xác cũng đang tụ lại sôi nổi thảo luận mấy chuyện vui vẻ, ái chà, sao thím Chu thích buôn dưa lê lại không có mặt ở đây nhỉ? Tôi cầm trên tay tài liệu dự án thí nghiệm, bước vào trong.

Một cảnh viên sát trẻ tuổi đi tới: "Này, anh làm gì vậy? Anh không biết nơi này không cho phép tùy tiện ra vào sao?"

Tôi đẩy gọng kính, cố gắng nâng khóe miệng lên: "Đồng chí, tôi sống ở đây, lầu 8, phòng 802."

"Ra là sống ở đây, vậy chờ một chút, đúng lúc chúng tôi đang cần làm một cuộc điều tra."

"Vâng thưa chú cảnh sát, tôi nhất định sẽ phối hợp điều tra, hy vọng chú cảnh sát có thể nhanh chóng bắt được hung thủ đã giet cô gái kia."

Một vị cảnh sát lớn tuổi hơn, nước da ngăm đen, ánh mắt sắc bén đi tới: “Làm sao cậu biết người chet là một cô gái?”

"Đây là đội trưởng đội Cảnh sát Hình sự của chúng tôi, đội trưởng Lâm."

Tôi mỉm cười, đưa tay phải về phía ông ta tỏ ý muốn bắt tay: “Chào anh, đội trưởng Lâm!”

Nhưng ông ta chỉ đưa tay đẩy viên cảnh sát trẻ lùi lại một bước, nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi lại lần nữa: “Làm sao cậu biết người c.h.e.t là một cô gái?”

Móa, ghét nhất cái ánh mắt này, giống như cặp mắt của một con diều hâu vậy.

Tôi lẳng lặng thu lại tay phải, cười nói: "Vừa bước vào cửa tiểu khu đã nghe mọi người bàn tán rồi."

Cảnh sát Lâm liếc nhìn đám người đứng bên ngoài rào chắn, sau đó nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Cậu tên gì?"

"Tôi họ Trương, giảng viên tại Đại học Lệ Tân."

"Thầy Trương, thầy vừa mới từ bên ngoài trở về?"

"Buổi sáng có hai tiết học, vừa về sau khi dạy xong."

“Dạy học.” Ông ta nhắc lại hai chữ này, ngẫm nghĩ gì đó, hỏi: “Sáng nay thầy Trương không đánh răng rửa mặt gì sao?”

"Có chứ, tôi biết cảnh sát Lâm định hỏi gì, lúc tôi phát hiện nước có vấn đề, đang định báo cảnh sát thì nghe nói hàng xóm đã báo cảnh sát rồi."

"Khi xảy ra chuyện như vầy thầy Trương có vẻ không kinh ngạc hay sợ hãi gì nhỉ?"

Đôi mắt ông ta trở nên sắc bén, dường như lóe lên tia sáng. Thật khiến người khác chán ghét. Đáng ghét giống như con chó chăn cừu Đức kia vậy.

"Mấy chuyện kiểu này không phải trên thế giới ngày nào cũng xảy ra sao? Không thể vì xảy ra chút chuyện mà phá vỡ đi mọi quy luật của cuộc sống được. Hơn nữa, tôi chỉ là một giáo viên, cũng chả giúp được gì. Tin rằng có những sĩ quan cảnh sát tận tâm như cảnh sát Lâm, nhất định sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ, cho người đã khuất và gia đình của họ một lời giải thích xác đáng.” Tôi nói chuyện một cách ung dung, giọng điệu nhất định phải tràn đầy sự phụ thuộc của một công dân tốt vào cảnh sát.

Ông ta thoáng trầm ngâm một lúc, không ngừng nhìn chằm chằm vào mặt tôi, tôi mỉm cười với ông ta.

"Thầy Trương, từ 11h-1h tối hôm qua anh ở đâu?"

"Ngủ ở nhà, tôi thường đi ngủ lúc 10h."

"Thầy Trương sinh hoạt lành mạnh nhỉ, có ai chứng minh được không?"

"Đồng chí Lâm lại nói đùa rồi, tôi sống một thân một mình, lúc tôi ngủ làm sao có người chứng minh được."

"Gia đình thầy Trương không còn ai khác sao?"

"Tôi sống ở đây một mình." Tôi không trả lời ông ta trực tiếp, có những chuyện phải tự mình điều tra thì mới thú vị chứ.

Ông ta cuối cùng cũng dời tầm mắt, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, rít sâu một hơi rồi nói: "Thời gian sắp tới có thể chúng tôi sẽ thường xuyên đến làm phiền, hy vọng thầy Trương đừng chạy lung tung mà hãy phối hợp điều tra, nếu như có bất kỳ manh mối nào hãy liên hệ với chúng tôi ngay lập tức."

“Đương nhiên rồi.” Tôi vẫn mỉm cười như cũ.

Ông ta tránh người qua một bên, nhường đường cho tôi.

Tôi gật đầu với hai viên cảnh sát, đi về phía khu chung cư.

Ánh mắt phía sau lưng tôi không hề dời đi, điều này khiến tôi khó chịu, có điều, cũng không phải là vấn đề lớn gì.

Trong lúc chờ thang máy, một vài cảnh sát từ thang máy đi ra khiêng theo một chiếc cáng phủ vải trắng, nước nhỏ từng giọt từng giọt từ trên cáng xuống, có vài bà thím đỡ thím Chu đang khóc lóc ầm trời đi theo phía sau. Tôi né người sang một bên. Không phải sáng nay còn mắng là xui xẻo sao? Ha~, đúng là giả tạo.

Tôi liếc nhìn thang máy, bước vào, nhấn tầng 8, nhìn lên CCTV trong thang máy, nở nụ cười tiêu chuẩn, không, khóe miệng cao hơn bình thường một chút.

"Sếp, sếp cảm thấy ông thầy Trương này có vấn đề gì sao?"

Ông ta nhìn theo bóng người phía trước lùi vào tường để né người khiêng cáng, do dự nói: "Không biết, người này, không đơn giản."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Phần 2


10h30 tối, ăn lẩu xong, tôi đặt đôi giày đã đi cả ngày lên tầng trên cùng của kệ giày trước cửa rồi lên giường nằm nghỉ.

Con chó chăn cừu Đức chet tiệt kia đã khiến tôi ngủ muộn mất nửa tiếng.

Trong đêm tối, một con rắn quấn chặt lấy một con gà, cho đến khi con gà không giãy dụa được nữa, thì con rắn mới từ từ buông lỏng ra, đột nhiên một bóng đen phủ lên người con rắn và con gà, con rắn ngóc đầu lên, bày ra tư thế tấn công. Dưới ánh trăng sáng ngời, có một con chó có đôi mắt phản quang ra những tia sáng màu xanh lá cây, há to miệng, thè lưỡi, phát ra tiếng gầm gừ nho nhỏ. Trong khi con rắn và con chó đang âm thầm giằng co với nhau, một con diều hâu lao xuống từ trên không, dùng móng vuốt sắc nhọn tóm chặt lấy tấc thứ 7 của con rắn, tung cánh bay lên.

Tôi choàng tỉnh khỏi giấc mơ, cơ thể mồ hôi nhễ nhại, ngồi dậy, dựa vào đầu giường, lau đi mồ hôi trên mặt, cố gắng ổn định lại tâm trạng.

Tại sao lại mơ thấy giấc mơ như vậy?

Chắc chắn là do ban ngày gặp phải cặp mắt khiến người khác chán ghét kia.

Chợt có tiếng chó sủa ngoài cửa sổ, hết đợt này đến đợt khác.

Tôi vươn tay ra, lấy chiếc kính trên tủ đầu giường, đeo lên, thấy tay có chút run, liền siết chặt thành nắm đấm.

Không bật đèn lên mà dựa vào ánh trăng bước đến bên cửa sổ.

Dưới ánh đèn đường ở lầu một, một con chó Labrador màu trắng vừa xoay tròn vừa sủa vang, dường như đang bối rối.

Biết ngay mà, đâu thể nào là con chó mà tôi đang nghĩ tới.

Chú cún con này thật là tội nghiệp quá đi thôi, bị chủ vứt bỏ rồi sao? Đáng tiếc thật đó. Tôi liếc nhìn tủ lạnh, xoa xoa chiếc bụng của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Phần 3


6h sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, là ban quản lý khu chung cư, họ nói theo như yêu cầu của phía cảnh sát thì bồn nước vẫn chưa thể thay cái mới, phải bảo vệ hiện trường vụ án, vì vậy mỗi ngày chúng tôi sẽ được giao nước hai lần từ tòa nhà chung cư bên cạnh. Tôi bày tỏ lòng biết ơn và thấu hiểu với bọn họ. Tôi cất hai thùng nước vừa được giao đến, lúc quay người định đóng cửa thì đã thấy họ gõ cửa phòng 801.

Tôi có nên tốt bụng nói cho bọn họ biết rằng sẽ không có ai mở cửa cho bọn họ hay không?

Thôi bỏ đi, hơi đâu lo chuyện bao đồng.

Sau khi đóng cửa lại, tiếng gõ cửa liên tục kéo dài hai phút rồi dừng lại.

Tôi mở tủ lạnh ra, phải làm thế nào đây? Có lẽ hôm nay sẽ có người đến.

Thôi thì cứ ra ngoài ăn sáng cho lành.

Tôi lấy chiếc túi nilon màu đen từ trong tủ lạnh ra rồi cho vào túi rác trong phòng khách, lại lấy thêm rác từ nhà bếp và phòng tắm đổ lên trên.

Tôi quay vào trong thay quần áo, đeo kính lên, kiểm tra lại nụ cười của mình trong gương rồi mới đi ra ngoài.

À, đúng rồi, hôm nay là thứ bảy, thế thì không cần phải mang theo cặp táp nữa.

Khi thang máy xuống đến tầng 5, anh Tống bước vào, nét mặt có vẻ không được vui cho lắm, nhưng khi nhìn thấy tôi, anh ấy vẫn giãn cơ ra và gượng cười, tôi cũng cười đáp lại.

Thấy không, mọi người đều cười như thế này cả, và tôi chỉ là một trong số họ mà thôi.

"Thầy Trương, thầy đang xuống lầu vứt rác sao?"

"Ừm, đúng, là “rác rưởi”."

"Thầy Trương, thầy có thấy Thất Thất nhà tôi không? Ngày hôm qua chúng tôi đều kinh hãi, đến hôm nay mới phát hiện cả ngày hôm qua không thấy Thất Thất nhà tôi đâu cả. Không chỉ thế, vợ tôi bắt tôi ra ngoài đi tìm, còn nói nếu không tìm được thì đừng có mà mò mặt về nhà ăn cơm. Thầy nói xem, tôi biết tìm ở đâu đây, bây giờ bên ngoài nguy hiểm lắm, đến bản thân cổ còn không dám ra ngoài, thế mà lại bắt tôi ra ngoài.” Anh Tống phàn nàn.

"Thất Thất sao?"

"Uhm, chính là con chó chăn cừu Đức mà tôi thường dắt ra ngoài đi dạo, tên nó là do vợ tôi đặt."

"Tên rất đẹp" Qīqī? Chī chī? Tôi mỉm cười: “Tôi cũng không để ý nữa.”

Anh ta cũng không tỏ ra tiếc nuối gì, chỉ gật nhẹ đầu. Khi xuống đến tầng trệt, tôi lịch sự chào tạm biệt anh Tống tiện thể chân thành chúc cho anh ta nhanh chóng tìm lại được Thất Thất của mình.

Tôi nhìn thấy những thùng rác đáng lẽ ra phải được dọn hàng ngày ở tầng dưới vẫn đầy ắp như cũ, chắc hẳn là do “cặp mắt chettiet” kia đã đánh tiếng trước rồi.

Tôi bước ra khỏi tiểu khu, nhìn thấy nhân viên vệ sinh đang lái một chiếc xe rác để thu gom những thùng rác ven đường. Tôi tiến đến chào hỏi một cách lịch sự, đồng thời chủ động ném rác trên tay vào xe rác để giảm bớt khối lượng công việc. Không ngoài dự đoán, tôi nhận được lời cảm ơn chân thành kèm theo nụ cười tràn đầy hạnh phúc trên gương mặt của bọn họ. Èo, không cần phải khách sáo làm cái khỉ gì, thật đó. Còn bây giờ tôi nên ăn gì nhỉ? A! Nghĩ ra rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Phần 4


8h30 sáng, quả nhiên có người gõ cửa, là đội trưởng Lâm và viên cảnh sát trẻ tuổi kia.

Tôi nhiệt tình mời họ vào nhà và rót nước nóng vừa đun xong.

Đội trưởng Lâm lên tiếng trước: "Thầy Trương, xin lỗi vì lại quấy rầy thầy lần nữa, chúng tôi tới đây để điều tra theo thông lệ, xin hãy hợp tác. Tiểu Vương, cậu ghi chép cho cẩn thận."

Viên cảnh sát trẻ tuổi ngồi thẳng lưng lên: “Dạ, đội trưởng.”

Gương mặt của tôi vẫn mang theo cười tiêu chuẩn: “Điều đó là đương nhiên, hợp tác với công việc của cảnh sát là nghĩa vụ của công dân.”

"Họ tên."

"Trương Diệu."

"Tuổi."

"38."

"Thật trùng hợp, thầy Trương cũng tuổi con rắn sao?"

“Vâng.” Tôi liếc ông ta một cái, ông ta ngược lại không nhìn tôi chằm chằm giống hôm qua nữa.

"Đêm ngày 4/9, tức là đêm hôm kia, thầy có phát hiện điều gì bất thường không?"

"Tôi ngủ rất say nên không nghe thấy gì."

“Vậy thầy có quen biết cô Chu Quỳnh không?” Ông ta lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt sắc bén.

"Chu Quỳnh? Cái tên này hình như có chút quen tai."

"Chu Quỳnh là con gái của thím Chu sống ở lầu 7."

"Ồ, hóa ra là cô ấy, thế thì có quen biết."

"Trong ấn tượng của anh thì cô ấy là người như thế nào?"

"Chỉ là gặp qua vài lần thôi, hình như là một cô gái xinh đẹp, tôi đã nhìn thấy cô ấy đi dạo với dì Chu vài lần, cô ấy hẳn là một người rất có hiếu, những thứ khác tôi không biết."

"Thầy có biết nạn nhân là cô ấy hay không? Thầy cảm thất ai sẽ ra tay tàn nhẫn với một cô gái như vậy?"

"Từ câu hỏi của ông tôi có thể đoán được đại khái, trước đây thì tôi không biết. Còn về việc là ai đã hãm hại cô gái kia, vấn đề này quá khó, tôi không trả lời được."

“Hôm qua thầy Trương trở về mà không có một chút hiếu kỳ nào sao? Không nghe ngóng thử xem nạn nhân là ai sao?” Ánh mắt của ông ta lập tức trở nên sắc bén, tựa hồ muốn nhìn thấu tôi vậy.

Tôi nhìn thẳng vào ông ta: “Tôi chưa bao giờ ngồi lê đôi mách.”

Lúc này, có tiếng gõ cửa, kèm theo tiếng chó sủa.

Nghe thấy tiếng chó sủa, tôi nhướn mày, giống như những gì tôi đang nghĩ.

"Xin lỗi, xin phép ngưng tiếp chuyện một lúc."

Cảnh sát Lâm làm động tác “cứ tự nhiên”, tôi mới đi mở cửa.

Đó là hai viên cảnh sát trẻ tuổi khác, dắt theo một con chó, con chó này có đôi mắt hung dữ hơn con kia rất nhiều, chó cảnh sát thực sự rất khác biệt.

Tôi còn chưa kịp chào hỏi hai anh cảnh sát kia thì con chó nghiệp vụ đã sủa ầm ĩ về phía tôi, nếu không có anh cảnh sát có nốt ruồi ở đuôi mắt giữ chặt sợi dây xích thì chắc nó đã nhào lên người tôi rồi.

Quả nhiên, tất cả bọn chúng đều là những thứ đáng kinh tởm giống nhau.

Tôi lùi lại hai bước, con chó kéo theo viên cảnh sát vào trong, vẫn sủa mãi không ngừng.

Viên cảnh sát nhìn thấy đội trưởng Lâm đã đứng dậy, nghiêm chào, nói: "Đội trưởng Lâm, chúng tôi vốn muốn lên tầng 9 tiến hành điều tra theo lệ, nhưng Lục Lạc đến tầng 8 thì không chịu đi nữa."

Lục Lạc? Còn có Thất Thất! Những cái tên này thực sự rất thú vị.

Cảnh sát Lâm nhìn con cảnh khuyển, rồi lại nhìn tôi, dường như trong mắt ông ta có sự chắc chắn nào đó.

"Thầy Trương, thầy xem, Lục Lạc của chúng tôi là chú chó có khứu giác nhạy bén nhất, chẳng lẽ trên người thầy Trương có cái gì đó khiến nó kích thích như vậy?"

Tôi cố làm ra vẻ bối rối, rồi lại như vừa nghĩ ra điều gì đó, cười nhẹ: "À, cái này chắc là do sáng nay tôi có đến quán lẩu thịt chó cạnh trường ăn một bát hoành thánh, có thể trên người đã ám mùi lẩu thịt chó. Chắc là chú cảnh khuyển này đã ngửi thấy mùi tương tự rồi." Tôi lắc đầu, trông có vẻ hơi áy náy.

Cảnh sát Lâm không thể phủ nhận điều đó, ông ta liếc nhìn cảnh sát Tiểu Vương bên cạnh mình, Tiểu Vương lập tức cầm bút lên và ghi chép lại gì đó.

"Thầy Trương, cuối tuần mà thầy lại đi xa đến tận cổng trường chỉ để ăn sáng như vậy sao? Vậy chắc hẳn hoành thánh của quán lẩu kia ăn rất ngon nhỉ, không biết là quán đó tên gì ha, nếu như có thời gian rảnh tôi cũng muốn đến ăn thử."

"Đội trưởng Lâm thật khéo đùa, thật ra nó cũng không ngon gì cho lắm đâu, chẳng qua nó là một quán ăn nhỏ do một gia đình học sinh nghèo trong lớp của chúng tôi mở mà thôi, chỉ cần có cơ hội tôi đều sẽ đến đó, hình như tên quán là "Tiệm lẩu Niên Niên", nằm ngay cạnh cổng trường chúng tôi, rất dễ tìm."

Nụ cười của đội trưởng Lâm ngày càng dịu dàng, nhưng kết hợp với khuôn mặt không hề dịu dàng của ông ta, èo, trông khiếp chet đi được.

“Thầy Trương, chắc thầy không phiền để đồng nghiệp của chúng tôi và Lục Lạc vào nhà thầy xem thử một chút đâu nhỉ?” Tuy là một câu hỏi, nhưng tôi thực sự không nghe ra một chút thương lượng nào. Vừa nói, ông ta vừa liếc nhìn phòng bếp và sàn phòng khách, "Thầy Trương ở đây một mình, quét dọn rất sạch sẽ nha, thậm chí sàn nhà có thể phản chiếu bóng người luôn kìa."

"Đội trưởng Lâm chê cười rồi, tôi mắc bệnh sạch sẽ quá mức mức độ nhẹ, cho nên mỗi ngày đều sẽ quét dọn mấy lần. Mọi ngươi kiểm tra thoải mái."

Hai viên cảnh sát trẻ và cảnh sát Tiểu Vương dắt theo Lục Lạc nhìn lướt qua nhà bếp, phòng tắm, phòng khách và cả phòng ngủ.

Đội trưởng Lâm ngồi xuống, cầm ly nước lên rồi uống vài ngụm, còn tôi đứng trong phòng khách, sững sờ nhìn ly nước của ông ta.

Lục Lạc bắt đầu sủa vang.

Đội trưởng Lâm ngay lập tức đặt ly nước xuống, chạy đến, khi đi ngang qua tôi ông ta còn liếc tôi một cái.

Tôi mỉm cười, đi theo ông ta.

Là do cái tủ lạnh, Lục Lạc nhìn vào tủ lạnh rồi sủa ầm lên, thậm chí nó còn có xu hướng mất khống chế.

Đội trưởng Lâm ra hiệu yêu cầu viên cảnh sát trẻ tuổi kéo Lục Lạc ra xa một chút, quay đầu nhìn tôi: "Thầy Trương, không ngại để tôi mở tủ lạnh ra xem một chút chứ?"

"Tất nhiên rồi, đội trưởng Lâm cứ tự nhiên".

Còn hy vọng có thể tìm thấy thứ gì khác nữa chứ? Chẳng phải chỉ có 1kg thịt heo, 2 con gà, nửa con vịt, thêm 2 con cá thôi sao? Tôi đang mỉm cười trong lòng, nhưng khuôn mặt vẫn bình thản như cũ.

Có thể nhìn thấy sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt hai viên cảnh sát trẻ tuổi, chỉ có đội trưởng Lâm là vẫn điềm tĩnh như cũ.

"Thầy Trương sống một mình, đồ ăn trong tủ lạnh lại phong phú như vậy sao?"

"Từ trước tới giờ tôi không thích dạo siêu thị cho lắm, vì vậy mỗi lần đi tôi đều sẽ tích trữ nhiều hơn một chút".

Đội trưởng Lâm nhìn tôi, như thể ông ta muốn tôi khuất phục trước ánh mắt rực lửa của ông ta.

Cảnh sát Tiểu Vương cũng bước đến, lắc đầu với đội trưởng Lâm.

"Thầy Trương, hôm nay đã làm phiền thầy rồi, cảm ơn sự phối hợp của thầy, sau này đồng nghiệp ở bộ phận điều tra pháp y sẽ đến lấy mẫu, mong thầy có thể tiếp tục hợp tác".

"Chắc chắn rồi, tôi sẽ hợp tác hết mình."

Nói xong bọn họ ra ngoài, tôi tiễn họ ra đến cửa.

Cảnh sát Tiểu Vương trả lời điện thoại ở ngay cửa: "Hả? Không phải của cùng một người sao? Ba loại khác nhau? Chẳng lẽ là của hung thủ?" Anh ta ngưng một chút, nhìn tôi: "Ừm, được, bên chúng tôi cũng gần xong việc rồi, chúng tôi quay lại ngay."

Cảnh sát Tiểu Vương nhỏ giọng báo cáo điều gì đó với đội trưởng Lâm rồi dần dần đi xa. Tôi liếc nhìn phòng 801, cuối cùng thì mọi thứ cũng sẽ từ từ hé lộ thôi. Sau khi đóng cửa, tôi nhìn vào hai thùng nước đầy do ban quản lý chung cư đưa tới nằm ở cửa ra vào, rồi lại liếc nhìn hai ly nước đang uống dở trên bàn trà. Tôi mỉm cười, một nụ cười từ tận đáy lòng. Không phải cái thứ này vẫn uống tốt đó sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Phần 5+6+7


5.

Khi bọn họ rời đi, va li của một vị cảnh sát vô tình đập vào tủ giày phía trước cửa nhà, khiến vài đôi giày da rơi ra.

Anh ta đặt chiếc va li xuống, chuẩn bị giúp tôi xếp giày lại: "Thật xin lỗi, thầy Trương."

“Đợi đã” một sĩ quan cảnh sát to cao khỏe mạnh ngăn anh ta lại: “Cho mấy cái đế giày này phản ứng với luminol luôn.”

Vài phút sau, 4-5 nhân viên cảnh sát ngước nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp.

Tôi nhướn mày, huh? Phát hiện ra rồi?

“Thầy Trương, phiền anh đến đồn cảnh sát cùng chúng tôi một chuyến.” Viên cảnh sát đó nói với giọng điệu thương xót: “Đã phát hiện có vết máo trên đế giày của anh, chúng tôi cần lấy mẫu xét nghiệm thêm, trước khi chúng tôi công bố kết quả xét nghiệm nếu như anh khai báo thành khẩn vẫn sẽ được tính là tự thú”.

Tôi vẫn giữ nụ cười thường ngày: "Anh đừng có nói giỡn chứ, tôi cũng không biết trên đế giày này dính máo từ đâu ra, đây là đôi giày mà tôi đã mang vào ngày hôm qua, đại khái là đi từ bên ngoài về, cũng chưa chắc đó là máo người mà."

"Có phải máo người hay không đợi chúng tôi xét nghiệm là sẽ biết, trước tiên phiền anh đi cùng chúng tôi một chuyến."

"Được thôi, phiền anh chờ tôi một chút, tôi đi đóng cửa sổ phòng ngủ, lỡ đâu buổi tối trời mưa thì phiền lắm."

6.

Trong đội CSHS Lệ Tân, đội trưởng Lâm đang nghe Tiểu Vương báo cáo.

"Thưa sếp, báo cáo giám định pháp y cho thấy nạn nhân trước tiên là bị ngạt thở mới dẫn đến bị sốc, sau đó bị người ta dùng vật sắc nhọn cắt đứt động mạch ở cả hai cổ tay, kết luận tuvong do mất máo quá nhiều, thời gian tuvong là từ 23:30-00:30 ngày 4/9, trên người không có vết thương do chống cự, có dấu vết bị kéo lê, vết kéo hình thành trước khi tuvong. Bộ phận giám định dấu vết cho thấy, vết máo ở bồn nước trên sân thượng chứa 3 loại máo khác nhau. Báo cáo xét nghiệp DNA cho thấy, một trong những mẫu máo có hàm lượng nhiều nhất thuộc về người đã chet, mẫu máo còn lại thuộc về một phụ nữ khác nhưng hàm lượng không nhiều, còn về mẫu máo thứ ba, mẫu thứ ba thuộc về động vật có răng nanh, chẳng hạn như sói hoặc chó, hàm lượng mẫu máo này thấp hơn đáng kể so với mẫu máo của các nạn nhân, bộ phận giám định dấu vết nhận định rằng nó thuộc về máo của một loài chó."

Đội trưởng Lâm vẫn còn đang suy ngẫm.

"Sếp, điều này phải chăng nói lên hung thủ là nữ? Còn có thêm một con chó, theo như lời mẹ nạn nhân kể lại, nạn nhân rất thích chó, trong khu chung cư vẫn thường cho chó của người khác ăn, nhưng bởi vì mẹ mình bị dị ứng với lông chó nên cô ấy chưa từng nuôi con chó nào."

"Chưa thể nói rõ được, máo của người thứ hai có thể là của hung thủ, cũng có thể là của nạn nhân khác, hoặc có thể là của nhân chứng còn sống sót." Đội trưởng Lâm mở mắt ra, trên tay cầm chiếc bật lửa gõ từng nhịp từng nhịp lên mặt bàn: "Kết quả điều tra về những người dân xung quanh thế nào?"

"Điều tra cho thấy, nạn nhân sống ở tầng 7 với mẹ, còn bố đi làm ở nơi khác, sau khi xảy ra vụ việc, hôm nay ông ấy mới từ ngoại thành trở về. Hàng xóm nhận xét nạn nhân là một cô gái xinh đẹp, thích ăn diện và trang điểm đậm, khó có thể gặp được cô ấy vào ban ngày, nhưng cô ấy thường đi mua sắm và đi dạo với mẹ, khi gặp hàng xóm sẽ chào hỏi, cô ấy cũng chưa bao giờ có xung đột hay mâu thuẫn gay gắt với bất kỳ ai.

“Theo như hồi tưởng của mẹ nạn nhân, vào đêm xảy ra vụ án, sau khi ăn cơm xong nạn nhân đi ra ngoài lúc 7h tối cùng với một chiếc balo khá lớn, nói rằng đi gặp một người bạn, còn nói 2 ngày sau mới quay lại. Theo như lời kể của một người bạn cho biết, cách đây không lâu nạn nhân có vay nặng lãi, đã bị đòi nợ suốt một khoảng thời gian rồi nhưng đến chiều hôm xảy ra sự việc cô ấy mới vội vội vàng vàng nói với bạn của mình rằng cô ấy đã gom đủ tiền rồi. Nhưng theo như lời của mẹ nạn nhân, con gái bà ấy chưa từng xin tiền gia đình, cũng chưa từng vay mượn họ hàng.”

"Cũng vào đêm hôm đó, dân cư ở tầng 10 nghe thấy tiếng chó sủa rất to nhưng những người sống ở các tầng khác lại không nghe thấy. Ngoài ra, có một dân cư ở tầng 6 gần đây bị mất ngủ, thường phải đến 3-4h sáng mới ngủ được. Theo như lời kể của anh ta, vào tối hôm đó, khoảng 6h hơn sau khi ăn cơm xong anh ta có cãi nhau với vợ vài câu, vẫn luôn đứng ngoài cầu thang bộ hút thuốc, đến gần 3h sáng mới quay vào nhà, chỉ có khoảng 11h tối thấy con chó của anh Tống ở tầng 5 chạy ngang qua cầu thang tầng 6 rồi tiếp tục chạy thẳng lên trên, ngoài ra không có bất kỳ ai lên xuống cầu thang.

Ngoài ra, thông qua CCTV của thang máy có thể thấy rằng vào đêm xảy ra vụ án nạn nhân không hề xuống lầu bằng thang máy.”

Sau khi nói xong, Tiểu Vương lấy ra vài bức ảnh giám sát (ảnh cắt ra từ CCTV), qua ảnh có thể thấy rõ thầy Trương và anh Tống lầu 5 cùng nhau đi thang máy xuống lầu vào sáng sớm, thầy Trương có mang theo một túi rác màu đen trông có vẻ rất nặng.

Sau khi xuống lầu, anh Tống liên tục tìm kiếm thứ gì đó ở mọi ngóc ngách của khu chung cư, cử chỉ của anh ta rất đáng ngờ. Còn thầy Trương thì mang theo túi rác rời khỏi chung cư.

"Sau khi một đồng nghiệp đến quán thịt chó cạnh trường đại học để điều tra đã báo lại rằng sáng nay thầy Trương thật sự có đến quán để ăn hoành thánh, camera giám sát ở cửa hàng có thể chứng minh điều đó."

Đội trưởng Lâm đứng dậy, có chút kích động: "Mang rác ra khỏi khu chung cư? Cậu mau dẫn theo hai người nữa đi kiểm tra CCTV bên lề đường ngay trước cổng khu chung cư liền đi, nhìn xem hắn vứt rác ở đâu, tốt nhất là tìm cho ra rồi mang về đây. Tiện thể đi dò hỏi xem anh Tống đang tìm cái gì, anh ta đã trò chuyện những gì cùng với thầy Trương.".

Lúc này, có người gõ cửa, người bước vào là viên cảnh sát đã dắt theo Lục Lạc sáng nay.

"Đội trưởng, bộ phận giám định dấu vết phát hiện trên giày thầy Trương có một mẫu máo, đang tiến hành xét nghiệm rồi, đồng thời đã đưa thầy Trương đến đây, anh ta hiện đang ở trong phòng thẩm vấn, sếp cảm thấy nên xử lý thế nào?"

Đội trưởng Lâm và cảnh sát Tiểu Vương nhìn nhau, Tiểu Vương lập tức dẫn theo hai đồng nghiệp ra khỏi văn phòng.

"Trước tiên cứ mặc kệ anh ta một lúc đã, đợi kết có quả của bộ phận kiểm tra dấu vết rồi tính, khi nào Tiểu Vương quay lại sẽ đến gặp anh ta." Đội trưởng Lâm ném bật lửa lên bàn: "Nhân tiện, Tiểu Lý, cậu đi điều tra xem trong khu chung cư còn có phụ nữ nào khác mất tích không?"

"Đội trưởng, chiều nay tôi có hỏi qua rồi, không có gia đình nào khác có phụ nữ trong nhà bị mất tích, có điều người ở phòng 801 mãi vẫn chưa được tìm thấy, nghe quản lý khu chung cư nói đó là căn hộ của một bà lão sống một mình, bà ấy hiếm khi ra ngoài, cũng không tiếp xúc nhiều với người ngoài, không ai biết bà ta đang ở đâu cả. Chúng tôi cũng đã tìm một công ty sửa khóa đến mở cửa nhà và xem qua, căn hộ dường như đã lâu không có ai ở, đồ đạc trong nhà đều đã bị phủ bụi, nhưng căn hộ rất ngăn nắp, không hề có dấu vết xô xát, chỉ là không có ai biết được bà ấy đã đi đâu.”

Đội trưởng Lâm liền nhìn cảnh sát Tiểu Lý: "Bây giờ cậu đến căn hộ 801 ngay lập tức, tìm thử xem có mẫu tóc hoặc nước bọt hay không, sau đó gửi cho Cục giám định dấu vết để so sánh với DNA của người phụ nữ còn lại trong bể nước."

"Vâng."

7.

Tôi đã ngồi trong phòng thẩm vấn này gần một tiếng rồi.

Chỉ có một nữ cảnh sát bước vào đưa một ly nước. Sau đó không có bất kỳ ai đến nữa.

Ha~, thế mà vẫn còn có người sử dụng loại chiến thuật tâm lý cấp thấp này à.

Mặc dù rất kinh tởm nhưng tôi vẫn giả vờ lo lắng và căng thẳng.

Đã một giờ trôi qua rồi, chắc cũng đã có kết quả kiểm tra, hy vọng đội trưởng Lâm sẽ thích niềm bất ngờ nho nhỏ mà tôi tặng cho ông ta.

Lúc này, Đội trưởng Lâm đi vào cùng với cảnh sát Tiểu Vương và một vị cảnh sát trẻ khác.

Đội trưởng Lâm ngồi xuống mà không thèm nhìn tôi, chỉ nói: "Thầy Trương, không ngờ rằng chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy.".

Tôi chỉnh lại kính, vẫn mỉm cười như thường lệ, nhưng cái kiểu giả vờ bình tĩnh này chắc sẽ dễ dàng nhận ra thôi nhỉ: “Đúng vậy nha, đội trưởng Lâm, tôi cũng không ngờ tới đó.”

Cuối cùng, cặp mắt sắc lạnh kia lại nhìn chằm chằm vào tôi: “Anh có gì muốn giải thích không?”.

"Đội trưởng Lâm đang ám chỉ điều gì vậy? Nếu như tôi biết thì cái gì tôi cũng sẽ nói ra, còn nếu như đã không biết thì tôi cũng đành chịu thôi."

"Chẳng hạn như trên giày của thầy Trương có vết máo của người bị hại thì sao? Thầy Trương không có gì muốn giải thích sao?"

"Ồ, chuyện này ban đầu tôi cũng không biết nữa, nhưng vừa mới nhớ ra cách đây một tiếng trước, đôi giày mà mấy người nhắc tới là đôi tôi đã mang vào ngày hôm qua, nếu như là máo của nạn nhân, vậy thì hẳn là do máo đã dính trong thang máy trước khi tôi bước vào rồi, chẳng phải sau khi cảnh sát khiêng cáng bước ra thì trùng hợp tôi bước vào hay sao."

Đội trưởng Lâm liếc nhìn Tiểu Vương, Tiểu Vương gật đầu, đi ra ngoài, đổi cho một viên cảnh sát khác bước vào.

"Thầy Trương giải thích như vậy rất hợp lý, chúng tôi kiểm chứng lại một chút là được, nhưng chẳng phải thầy Trương mắc bệnh sạch sẽ quá mức hay sao? Một ngày đều phải quét dọn vệ sinh mấy lần, thế mà lại không chà đế giày sau khi mang xong sao?"

Ông ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi, nói chuyện với giọng điệu rất dịu dàng, nhưng lại nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng hung dữ, thật sự muốn móc cặp mắt đó ra ghê.

Giọng tôi nhẹ như gió thổi mây bay: “Hôm qua mệt quá, quên mất.”

"Vậy được, để tôi đổi câu hỏi khác, tại sao mới sáng sớm thầy Trương đã mang rác ra khỏi chung cư? Thầy đã vứt cái gì?"

Tôi bắt đầu nhìn thẳng vào mắt ông ta: "Vứt rác của nhà bếp với nhà vệ sinh ấy mà, buổi sáng có trò chuyện với anh Tống mấy câu, anh ta có nói rằng con chó nhà anh ta đi lạc, tôi cứ mải nghĩ xem lần cuối tôi nhìn thấy con chó của anh ta là khi nào, nghĩ vẩn vơ một hồi cái quên vứt rác luôn, tới khi sực nhớ ra thì đã đi ra khỏi chung cư rồi, nên tiện thể vứt rác gần đó luôn, có vấn đề gì sao?"

Viên cảnh sát trẻ bên trái không nhịn được xen vào: “Có vấn đề gì thì tự trong lòng anh hiểu rõ”.

Tôi chuyển tầm mắt, liếc nhìn vẻ mặt phẫn uất của anh ta, khẽ mỉm cười, không nói gì rồi tiếp tục nhìn đội trưởng Lâm.

"Vậy thì thầy Trương nên cầu nguyện rằng các đồng nghiệp của chúng tôi sẽ không tìm thấy cái túi rác đó." Đội trưởng Lâm cũng mỉm cười: "Lại đổi một câu hỏi khác, thầy Trương biết bao nhiêu về người sống ở căn hộ 801 đối diện nhà thầy?"

“Người ở phòng 801 sao?” Tôi giả vờ suy nghĩ, chậm rãi nói: “Hình như là một bà lão, tôi mới chuyển đến đây chưa được một năm, ban đầu có gặp qua hai lần, về sau không gặp lại bà ấy nữa. Bà ấy đã làm gì? Chẳng lẽ bà ấy là hung thủ sao? Không thể nào có chuyện đó đâu."

Đội trưởng Lâm làm ra vẻ rất có hứng thú: "Ồ? Không thể sao? Tại sao anh lại nói như vậy?"

"Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy bà ta đã quá già rồi, không thể làm nổi mấy chuyện khó khăn như giet người đâu."

Đội trưởng Lâm nhìn tôi, cầm cây bút gõ theo nhịp lên mặt bàn, cũng chả biết ông ta có tin hay không.

Cảnh sát Tiểu Vương gõ cửa và nháy mắt với đội trưởng Lâm, đội trưởng Lâm nhìn tôi thật sâu rồi mới đi ra ngoài.

Thiệt tình, đến một câu khách sáo cũng không biết đường mở mồm ra mà nói sao? Đúng là bất lịch sự, tôi thầm cười thành tiếng.

Đáng tiếc tôi không thể nhìn thấy bộ dạng tức đến giậm chân của bọn họ. Thật là quá đáng tiếc.

"Sếp, đồng nghiệp tại hiện trường xác nhận đúng thật là có phát hiện ra vết máo trên sàn thang máy, kiểm tra CCTV cho thấy, lúc chúng tôi khiêng cáng ra đúng là có máo nhỏ xuống sàn, hơn nữa chúng tôi cũng đã xác nhận được đôi giày Trương Diệu mang lúc đó chính là đôi anh ta đã mang ngày hôm qua, trùng hợp sao giẫm đúng lên những vết máo trên sàn, điều quan trọng nhất là, sếp nhìn cái này đi." Cảnh sát Tiểu Vương chỉ vào màn hình giám sát, gương mặt đỏ bừng vì tức giận.

Trên màn hình, Trương Diệu đang đứng trong thang máy nhìn về phía CCTV cười toe toét.

"Sếp, anh ta thật sự rất đáng nghi."

Đội trưởng Lâm mặt vốn không đổi sắc, thế nhưng khuôn mặt vô cảm của ông ta cũng dần lộ ra một chút cảm xúc rồi, càng không cần nhắc đến bàn tay phải đang siết chặt của ông ta: "Hắn ta rõ ràng đang khiêu khích cảnh sát chúng ta, cố ý để lại vết máo trên giày, cố ý đến cửa hàng thịt chó ăn sáng. Hắn ta đang dẫn dắt chúng ta từng bước một. Cái chúng ta đang thiếu bây giờ đó chính là bằng chứng, điều tra mau, tra cho kỹ vào, từ cầu thang tầng 7 đến tầng thượng, mọi dấu vết trên sân thượng, điều tra cả mối quan hệ giữa Trương Diệu với chủ hộ 801. Cái quan trọng nhất tìm cho ra cái bịch rác hắn ta đã vứt, cho dù có phải lục tung cả bãi rác lên cũng phải tìm ra bằng được cho tôi."

"Vâng thưa xếp, vậy còn phía Trương Diệu thì sao?"

“Mặc kệ hắn, nhốt đủ 24 giờ đã rồi tính.” Trong phòng thẩm vấn, nhìn Trương Diệu hướng về camera giám sát với gương mặt tươi cười, đội trưởng Lâm bất ngờ dần bình tĩnh lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Phần 8


Tôi ở đây hết nằm rồi lại ngồi gần 20 tiếng rồi.

Rốt cuộc thì bọn họ có thể tra ra được cái khỉ gì không vậy?

Chi bằng trực tiếp hỏi tôi còn lẹ hơn.

Nếu như không phải vì bọn họ thẩm vấn luân phiên cả đêm qua khiến tôi không thể chợp mắt thì có lẽ tôi đã nói cho bọn họ biết rồi, dù sao thì tôi cũng là một người rất coi trọng giấc ngủ.

Đáng tiếc rằng, chiến thuật nên được sử dụng thì không dùng, cái không nên dùng thì lại được sử dụng một cách mù quáng.

Với tốc độ của họ, để điều tra ra việc đó còn phải mất bao nhiêu thời gian nữa đây?

Có lẽ là 24 giờ nữa, không, có lẽ không lâu đến mức đó.

Có điều... không còn nghi ngờ gì nữa, mất bao lâu để tìm ra bằng chứng đây? Haha.

Đội trưởng Lâm vẫn luôn thông qua CCTV trong phòng thẩm vấn theo dõi Trương Diệu.

Từ chiều hôm qua đến giờ, anh ta vẫn luôn tỏ ra rất ung dung nhàn nhã, như thể trong đầu đã có sẵn kế hoạch chu toàn, sự căng thẳng ngày hôm qua dường như chưa từng tồn tại.

Anh ta rất lịch sự với những đồng nghiệp đến đưa nước và chăn cho anh ta, trên môi luôn nở nụ cười.

Thoạt nhìn cảm giác rất nhẹ nhàng thoải mái, nhưng lâu dần lại trở nên rất quỷ dị, khiến người ta muốn vạch trần bộ mặt giả tạo của anh ta.

Cảnh sát Tiểu Vương gõ cửa và bước vào.

"Thưa sếp, đồng nghiệp đi tìm túi rác báo lại, nhà máy xử lý rác thải nói rằng hôm qua rác thải của toàn bộ thành phố đã được thu gom và nghiền nát, họ đang định mang đi chôn lấp, mặc dù họ vẫn chưa vận chuyển đi, nhưng mà trước tiên chưa cần bàn đến số lượng khổng lồ của rác sau khi bị nghiền nát, chỉ riêng với mức độ nát vụn của nó, cho dù có tìm ra gì đó cũng không cách nào chứng minh được nó là do Trương Diệu vứt ra, căn bản không thể nào dùng nó làm bằng chứng.

Ngoài ra, điều tra về chủ hộ 801 và Trương Diệu cho thấy, bà cụ 801 từ Lâm Thạch chuyển đến đây vào 5 năm trước, có 2 người con trai và 3 đứa cháu, nhưng mà hình như cả hai gia đình đều đã đoạn tuyệt quan hệ với bà cụ từ hơn 20 năm trước rồi, nguyên nhân cụ thể còn phải chờ báo cáo của mấy anh em vừa đến Lâm Thạch điều tra.

Trương Diệu, năm nay 38 tuổi, cũng là người Lâm Thạch."

Nói đến đây, cảnh sát Tiểu Vương ngẩng đầu nhìn đội trưởng Lâm, đúng lúc chạm mắt với đội trưởng Lâm, cậu ta nhanh chóng dời mắt đi và tiếp tục: "Trên hồ sơ của anh ta có ghi chép rằng anh ta sống trong cô nhi viện từ nhỏ, đến khi học đại học mới chuyển đến Lệ Tân, cho dù là học đại học, thi lên thạc sĩ hay tiến sĩ anh ta đều học tại Đại học Lệ Tân. Sau khi tốt nghiệp, anh ta lựa chọn ở lại Đại học Lệ Tân để giảng dạy. Sinh viên và thầy cô trong trường đều đánh giá cao anh ta, anh ta được nhận xét là một người hiền lành nho nhã, chưa từng nổi giận với bất kỳ ai. Ngày xảy ra vụ án, anh ta từ phó giáo sư được phong thành giáo sư vì có thành tích xuất sắc trong nghiên cứu tinh chế xyanua từ rễ cây, trở thành vị giáo sư trẻ tuổi nhất tại Đại học Lệ Tân và cũng là giảng viên được các sinh viên yêu thích nhất.

Điều tra cho thấy, giữa anh ta và nạn nhân thực sự không có nhiều liên hệ, điều trùng hợp duy nhất là vào ngày 4/9, cả anh ta và nạn nhân đều đeo một chiếc balo leo núi cỡ lớn ra ngoài, khi trở về thì chiếc balo này đã biến mất, lúc đi cách nhau 2 tiếng, lúc về cách nhau 3 tiếng. Ngoài ra, mấy anh em đến Lâm Thành điều tra đã tìm ra cô nhi viện anh ta từng sống nhưng nó đã đóng cửa và họ đang cố gắng tìm cách liên lạc với người phụ trách cô nhi viện. Điều trùng hợp nhất là vào lúc 6h sáng ngày 4/9, bà lão ở 801 từ bên ngoài trở về, hớt ha hớt hải đi thang máy lên sân thượng, đến nhà cũng không về, sau này cũng không bao giờ thấy bà ta xuất hiện nữa".

Đội trưởng Lâm nhìn Trương Diệu đang ngồi ngay ngắn trong phòng thẩm vấn, suy nghĩ một lúc: "Còn bao lâu nữa thì đủ 24 tiếng?"

Cảnh sát Tiểu Vương liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Còn 75 phút nữa.”

“Đủ rồi, đi, vào hỏi anh ta thử xem”. Đội trưởng Lâm nói xong, cầm lấy áo khoác trên lưng ghế, đi ra ngoài trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Phần 9


Cuối cùng cũng quay lại rồi kìa, cứ tưởng cái lũ vô dụng kia định để tôi im lặng đợi cho đủ 24 tiếng luôn chứ.

Điều tra ra được gì rồi? Mụ già đã chet kia sao? Không, điều đó là không thể.

Lẽ nào thật sự đã lật tung cả cái bãi rác lên rồi? Hahaha, cười chet mất, không phải chỉ là một con chó thôi sao? Cùng lắm là phải bồi thường 2.000 nhân dân tệ mà thôi. (6,6 triệu VND)

Thấy bọn họ hùng hổ xông vào, đặc biệt là ánh mắt của cảnh sát Tiểu Vương nhìn như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, càng khiến tôi tò mò hơn.

Đội trưởng Lâm nói chuyện chậm rãi, tựa hồ đang cố giả bộ dịu dàng: “Thầy Trương tối qua ngủ có ngon không?”

Tôi trả lời qua loa nhưng thực chất là đang quan sát biểu cảm của ông ta: "Cũng không đến nỗi tệ, dù sao thì cũng không có nơi nào an toàn hơn đội CSHS, khiến tôi vô cùng yên tâm ngủ cả đêm, còn phải cảm ơn sự quan tâm đội trưởng Lâm."

Nhưng mà hình như ông ta không có bất kỳ biểu cảm nào, chậc, thật là nhàm chán.

Vẫn là cảnh sát Tiểu Vương thú vị hơn đôi chút, nhìn anh ta kìa, đôi mắt anh ta sắp phun ra lửa tới nơi luôn rồi, quả nhiên đùa với người trẻ tuổi vẫn vui hơn.

Nghĩ nghĩ, tôi tiếp tục nói: “Đội trưởng Lâm, mặc dù phối hợp với công việc điều tra của cảnh sát là điều tôi nên làm, nhưng hôm nay đã là chủ nhật rồi, sáng mai tôi còn có tiết học, không biết khi nào đội Lâm mới chịu thả tôi về để tôi còn yên tâm chuẩn bị lên lớp?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt của đội trưởng Lâm, nhìn riết nên có lẽ không còn cảm thấy đáng sợ như trước nữa.

Chắc hẳn ông ta thấy rất rõ sự tự mãn trong mắt tôi, có cần thể hiện rõ hơn chút nữa hay không nhỉ?

Ông ta nhìn sang hướng khác, như kiểu vừa nhìn phải thứ gì đó rất bẩn thỉu vậy: "Thầy Trương quả thật là một giảng viên tận tâm với nghề, thầy yên tâm, chúng tôi chỉ hỏi thêm hai câu nữa thôi là thầy Trương có thể rời đi rồi cho nên xin thầy Trương hãy hợp tác."

Ha~, cũng có lúc ông ta phải di dời tầm mắt trước kìa.

"Vâng, tôi đang ngửa tai lắng nghe đây."

Ông ta tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt của ông ta dường như từ con diều hâu biến thành một con rắn độc, cố gắng giet tôi ngay tại chỗ chỉ bằng một vết cắn: "Thông qua CCTV có thể thấy vào lúc 10h sáng ngày 4/9, thầy Trương có đeo một chiếc balo leo núi rời khỏi chung cư, thầy Trương đã đi đâu và làm gì? Trong balo chứa những gì?"

“Ngày hôm đó à...” tôi rơi vào trạng thái hồi tưởng, “Ngày hôm đó tôi định dẫn mấy nghiên cứu sinh đi leo núi, nhưng tiếc rằng hiệu trưởng không đồng ý để một mình tôi tự dẫn theo các em đi du lịch riêng, thế là không đi được nữa. Trong balo chẳng qua là đựng mấy thiết bị leo núi thôi mà."

"Không ngờ rằng thầy Trương lại có sở thích leo núi."

Tôi mỉm cười, không hề phủ nhận.

"Vậy xin hỏi khi thầy Trương quay về cái balo đã đi đâu mất rồi? Để quên ở văn phòng rồi sao? Có tiện để chúng tôi chiêm ngưỡng các thiết bị leo núi của thầy Trương một lát hay không?"

"E rằng không được đâu đội trưởng Lâm à, hiệu trưởng không đồng ý để tôi dẫn học sinh ra ngoài, tâm trạng nhất thời không tốt, nên đã ném cái balo vào thùng rác ven đường gần trường học rồi."

"Thầy Trương trông không giống một người bốc đồng như vậy."

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt ông ta: “Là con người thì đều sẽ có cảm xúc, đúng không, đội trưởng Lâm.”

Đội trưởng Lâm cũng phải mỉm cười, khuôn mặt đen thui của ông ta khi mỉm cười còn xấu hơn cả nụ cười gượng của tôi trong gương.

"Vậy không biết là thầy Trương có thể giải thích một chút hay không, chẳng lẽ mang giày da leo núi cũng là sở thích của thầy Trương?" Đội trưởng Lâm ném ra một bức ảnh, hình như là ảnh chụp màn hình từ CCTV, đó là cảnh trong thang máy, tôi đeo một chiếc balo, dưới chân là một đôi giày da màu đen sạch sẽ đến sáng bóng vô cùng thu hút ánh nhìn.

Tôi hơi do dự một lúc, và đúng như dự đoán, tôi nhìn thấy ánh mắt của cảnh sát Tiểu Vương lập tức tỏa ra sự phấn khích. Ha~, cậu còn non lắm.

"Đội trưởng Lâm thật khéo đùa, chỉ là đột nhiên quyết định đi leo núi cho nên mới nhất thời quên thay giày thôi mà."

“Anh…” Tiểu Vương kích động đứng lên, chỉ ngón trỏ tay phải về phía tôi, hiển nhiên là đang vô cùng tức giận.

Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ngón trỏ của anh ta.

Đội trưởng Lâm kéo tay cảnh sát Tiểu Vương: “Thầy Trương trông không giống một người bất cẩn như vậy.”

Tôi ngưng nhìn Tiểu Vương, chuyển sang nhìn đội trưởng Lâm, cười nói: "Đội trưởng Lâm lại nói đùa rồi, không có ai là hoàn hảo cả, cho dù một người có cẩn thận đến đâu đi chăng nữa, ai có thể đảm bảo rằng cả đời sẽ không bao giờ phạm sai lầm?"

Đội trưởng Lâm nhìn tôi thật sâu, xen lẫn khẳng định rằng ông ta nhất định sẽ chiến thắng: “Thầy Trương nói đúng, một người cho dù làm việc cẩn thận đến đâu rồi cũng sẽ để lại dấu vết.”

Tôi gật đầu, mỉm cười giễu cợt.

“Thả hắn ra.” Đội trưởng Lâm đứng dậy, rời khỏi phòng thẩm vấn.

Cảnh sát Tiểu Vương giận dữ nhìn tôi, dùng cuốn sổ ghi chép của mình hung dữ đập đùng đùng lên mặt bàn rồi mới bỏ đi.

Tôi nhìn bóng lưng của cậu ta, ngẫm nghĩ, làm cách nào để cắt phăng mấy ngón tay của thằng nhóc đó đây?

Chỉ có mấy thằng vô dụng mới dùng âm thanh để hù dọa đối phương.

Rất nhanh đã có người đến tháo còng tay và đưa tôi ra khỏi phòng thẩm vấn.

Tôi ngoái đầu lại nhìn chỗ ngồi trong phòng thẩm vấn, thở dài, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau chứ?

Ánh nắng bên ngoài cục cảnh sát thật dễ chịu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Phần 10+11


10.

Cảnh sát Tiểu Vương lặng lẽ bước vào văn phòng của đội trưởng Lâm, đắp chăn cho đội trưởng Lâm đang ngủ trên ghế.

Đội trưởng Lâm tỉnh dậy, dụi dụi đôi mắt: "Tiểu Vương, mấy giờ rồi?"

Cảnh sát Tiểu Vương có chút áy náy vì đã đánh thức ông, nói: "Thưa sếp, đã 10h tối rồi, cũng đã hai đêm ngài không về nhà rồi, ngài trở về nghỉ ngơi đi, ở đây vẫn còn có chúng tôi mà."

Đội trưởng Lâm ngáp một cái: "Tôi không sao, thế nào rồi, có tin tức gì từ Lâm Thành không?"

"Tiểu Lý và những người khác đã đến thăm nhà của hai người con trai của chủ hộ 801. Hơn 30 năm trước, chủ hộ tin vào lời phán của một nhà sư lang thang, tin rằng con trai của gia đình con cả và con gái lớn của gia đình người con thứ hai đã được định sẵn là xung khắc với bà ta, sau này có thể khắc chet bà ta cho nên bà ta đã bí mật ném hai đứa trẻ xuống sông Lâm Giang ở Lâm Thành vào một đêm mùa hè.

Hai gia đình kia thì lại luôn cho rằng hai đứa trẻ đã bị bọn buôn người bắt đi, tìm kiếm suốt mấy năm trời nhưng không có tin tức gì mới bắt đầu sinh thêm con. Mười mấy năm sau, bà lão vô tình tiết lộ sự thật khi khoe khoang về tuổi thọ của mình, hai gia đình lúc này mới biết sự thật, nhất quyết đoạn tuyệt quan hệ với bà già đó. Sau này khi quê hương bị phá bỏ và đền bù di dời, nhà của bà cụ cũng bị phá bỏ, mới chuyển đến căn hộ này của thành phố chúng ta."

Giọng Tiểu Vương có chút thổn thức: “Nhưng mấy tháng trước, một mình bà lão quay trở về Lâm Thành, tìm người con trai cả, nói cho ông ta biết, bà ta nhận được thư nói cháu trai lớn năm đó vẫn chưa chet, có thể dựa theo manh mối để tìm kiếm. Nhưng người con trai cả đã thất vọng triệt để về mẹ của mình nên không tin, dù sao cũng đã hơn 30 năm rồi, cho dù con trai ông ta có còn sống đi chăng nữa thì cũng đã gần 40 tuổi rồi, khó có thể nhận ra được nữa. Sau đó bà cụ đã tự mình đi tìm, bọn họ cũng không biết bà ta đã đi đâu."

“Gần bốn mươi rồi à?” Đội trưởng Lâm chậm rãi hỏi, như đang suy nghĩ gì đó: “Ông ấy đã xem qua bức thư đó chưa?”

"Vẫn chưa, là bởi vì bà lão đó chỉ nói suông, căn bản không có chứng cứ, cho nên ông ấy mới hoàn toàn không tin một lời nào của bà ta."

"Bên phía cô nhi viện thì sao?"

Vẻ mặt của Tiểu Vương rất phức tạp: "Họ đã tìm thấy viện trưởng của cô nhi viện, người này thậm chí còn nhớ ra Trương Diệu. Nghe nói hơn 30 năm trước, một bà cô làm việc ở cô nhi viện đã vô tình tìm thấy hắn khi dì ấy đang giặt quần áo bên bờ sông. Mấy hôm đó trời mưa liên tục, đứa trẻ được phát hiện nằm thoi thóp bên bờ sông, có vẻ như nó đã phải chịu lạnh suốt một khoảng thời gian dài, dì ấy thấy nó vẫn còn thở nên đã ôm nó về cô nhi viện, đứa trẻ đó phát sốt mấy ngày liền mới nhặt lại được cái mạng về. Sau khi đứa nhỏ khỏi bệnh cũng không chịu mở miệng nói câu nào, mọi người đều nghĩ rằng đứa nhỏ này sốt đến ngoo người rồi. Họ đặt tên cho hắn ta theo họ của viện trưởng, Trương Diệu, hồi nhỏ hắn ta rất lầm lỳ khép kín, hỏi nhà anh ta ở đâu, trong nhà còn ai sống không anh ta đều không trả lời. Khi hắn ta vào cấp ba, hắn ta đột nhiên trở nên thích cười, vui vẻ lạc quan hơn rất nhiều, rất lịch sự, cũng rất tốt bụng, từ viện trưởng cho đến những đứa trẻ mới đến cô nhi viện đều rất thích hắn. Sau này hắn ta đậu đại học, có hộ khẩu riêng, hầu như không bao giờ quay về cô nhi viện nữa. Một thời gian sau cô nhi viện đóng cửa, từ đó không có thêm tin tức gì về hắn ta nữa. Viện trưởng rất vui khi nghe Tiểu Lý kể rằng hắn ta lấy được bằng tiến sĩ và trở thành giảng viên đại học."

Không biết đội trưởng Lâm đang nghĩ đến điều gì đó: “Lại là hơn 30 năm rồi, trùng hợp đến vậy sao?”

Lời vừa dứt, điện thoại di động của Tiểu Vương reo lên. Đội trưởng Lâm nhìn Tiểu Vương từ phía sau bàn làm việc, Tiểu Vương và đội trưởng Lâm đối mắt nhìn nhau rồi mới trả lời điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Vương quay sang nhìn đội trưởng Lâm: "Sếp à, đã xác nhận được rằng Trương Diệu chính là cậu bé bị vứt bỏ hơn 30 năm trước, cha mẹ cậu ấy muốn đến gặp cậu ấy, sếp thấy thế nào?"

Đội trưởng Lâm gõ bàn, suy nghĩ một chút: "Cậu bảo bọn họ sáng mai hẵng bắt đầu đi, buổi chiều là đến nơi rồi."

"Vâng."

Đội trưởng Lâm đội cắt ngang Tiểu Vương: "Chờ một chút, Tiểu Vương, Trương Diệu chuyển đến 802 từ khi nào?"

Tiểu Vương suy nghĩ một chút, mở ra một phần văn kiện trên bàn, nhìn lướt qua, ánh mắt sáng lên: "Sếp ơi, chính là 8 tháng trước."

Con lắc đồng hồ trên tường kêu ding doong, đội trưởng Lâm nhìn lên, đã 11h rồi, trời sắp sáng rồi.

"Cậu về nghỉ ngơi một lát đi, ngày mai chúng ta cùng đến gặp thầy Trương."

11.

Tôi tỉnh dậy từ trong ánh nắng chói chang, nắng ban mai xuyên qua cửa sổ khiến tôi không mở nổi mắt, chỉ biết lấy tay che đi.

Thật ra từ ba ngày trước tôi đã muốn không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Sau hơn 30 năm bị ám ảnh, dường như cuộc sống của tôi đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Tuy nhiên, khi nghĩ về đôi mắt diều hâu đó, tôi cảm thấy rằng đùa giỡn với bọn họ cũng có chút thú vị đó chứ.

Chỉ có điều là sau khi trò chơi kết thúc thì sao? Tôi phải làm gì tiếp đây?

Tôi đến bồn rửa tay, nước chảy ra từ trong vòi không còn là màu đỏ nữa.

Tôi trong gương vẫn là tôi trước đây.

Mặc áo sơ mi trắng của tôi, còn mang đôi giày da đen của tôi, ôi không, đôi giày này vẫn chưa chà nữa, vẫn còn ám mùi hôi thối nồng nặc của con đàn bà đó, phải thay một đôi mới thôi

Phải ra ngoài thôi, ý? Cặp táp của tôi đâu?

À, cmn, lần trước vứt mọe nó rồi mà vẫn chưa mua cái mới, hôm nay phải nhớ mua cái mới thôi.

Không biết hôm nay có thể đi siêu thị không nhỉ.

Cửa mở ra, từ ngoài cửa có hai cặp mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi biết ngay chuyện này sẽ xảy ra mà. Không ổn rồi, tôi không thể nhìn vào mắt bọn họ nữa.

"Thầy Trương, xin lỗi lại làm phiền thầy rồi, buổi học sáng nay, chúng tôi đã xin phép nhà trường cho thầy nghỉ rồi." Giọng nói của đội trưởng Lâm vẫn đều đều như vậy, giống như chỉ đang hỏi tôi ăn cơm chưa thôi vậy.

Thành thật mà nói, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi nha.

“Đội trưởng Lâm đúng là làm việc quần quật từ sáng đến tối, có được một cảnh sát có trách nhiệm như ông đúng là vinh hạnh cho tất cả công dân chúng tôi.” Tôi châm chọc nói, nhưng vẫn xoay người, nhường đường để bọn họ vào từ cửa.

Tôi đi rót hai cốc nước, đột nhiên cảm thấy đáng tiếc, nước trong bồn sao không đợi hai ngày nữa rồi hẵng thay.

Tôi cũng ngồi xuống: "Nếu đội trưởng Lâm có bất kỳ câu hỏi nào, cứ trực tiếp hỏi thẳng."

Đội trưởng Lâm đan hai tay vào nhau, làm ra vẻ sẽ ngồi trò chuyện một lúc lâu.

Cảnh sát Tiểu Vương mở sổ ghi chép của mình.

Bọn họ đã biết được gì rồi? Có thể chắc chắn như vậy sao? Đáng tiếc rằng, bất kể bọn họ đã biết được gì, đều sẽ không tìm ra bằng chứng đâu.

"Nghe nói thầy Trương chuyển từ Lâm Thành đến đây để học tập, không biết trong nhà thầy Trương còn ai khác không? Bọn họ hiện tại đều sống ở Lâm Thành sao?"

Tôi nhất thời thật muốn giễu cợt bọn họ, ha ha, hóa ra là muốn nói về cô nhi viện, cảnh sát cũng đạo đức giả như vậy, biết thì biết, còn giả vờ hỏi làm conme gì nữa vậy.

Ai mà không biết giả bộ chứ: "Chắc hẳn đội trưởng Lâm cũng đã biết, tôi từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, không hề có người thân nào."

"Ồ? Từ nhỏ sao? Theo chúng tôi được biết, lúc thầy Trương vào cô nhi viện đã 6,7 tuổi rồi, những chuyện xảy ra trước năm 6,7 tuổi thầy Trương một chút cũng không nhớ gì sao?" Nhờ thị lực tốt, tôi có thể hiểu được sự tò mò mà ông ta muốn thể hiện trên khuôn mặt ngăm đen của mình.

Tôi để lộ ra một chút hối hận cùng bất đắc dĩ một cách hoàn hảo, chắc hẳn là ông ta nhìn ra được chứ nhỉ: "Nếu đội trưởng Lâm đã biết rõ như vậy, vậy chắc ông cũng biết rằng lúc đó tôi đã sốt cao mấy ngày liền. Tôi thực sự không nhớ nổi những chuyện đã xảy ra trước đó, nếu như tôi nhớ được, thì ai lại không muốn về nhà mà đi ở lại cô nhi viện cơ chứ? Đội trưởng Lâm thấy tôi nói có đúng không."

Đội trưởng Lâm lắc lắc ly nước trong tay: “Thầy Trương, chúng tôi dựa vào một số thông tin tìm thấy người nhà của thầy rồi. Thầy có hứng thú muốn biết không?” Nói xong, ông ta trợn mắt nhìn tôi chằm chằm.

Đây ngược lại là điều tôi không ngờ tới.

Tôi cầm cốc nước lên và uống một ngụm nước.

Gặp mặt bọn họ sao? Không, tôi không thể gặp mặt bọn họ.

“Đã nhiều năm trôi qua rồi, tôi cũng đã trở thành một người trung niên rồi, có biết hay không cũng không còn ý nghĩa gì nữa.” Tôi hy vọng ông ta có thể tìm ra nỗi buồn trên gương mặt của tôi.

"Thầy Trương như vầy là không đúng rồi, bọn họ vẫn luôn nhớ đến thầy. Đúng rồi, bà nội của thầy cũng đang ở thành phố này, thầy cũng đã từng gặp qua rồi."

Ông ta dường như biết rất rõ cách nói những điều gì sẽ có thể chọc giận tôi.

Bà nội? Mụ ta xứng sao?

Không được, tôi phải giữ bình tĩnh. Mặc dù có bị bọn họ phát hiện ra điều gì đó cũng không quan trọng, nhưng mà như vậy thì còn gì là vui nữa đúng không nào.

"Ồ? Đội trưởng Lâm nói như vậy ngược lại khiến tôi rất là tò mò nha." Sự tò mò trên khuôn mặt của tôi chắc còn thật hơn cả biểu cảm vừa rồi trên mặt đội trưởng Lâm.

"Ở rất gần thầy thôi" Ông ta lại liếc tôi: "Chính là bà cụ ở phòng 801 đối diện nhà thầy."

“Ồ?” Tôi tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Chẳng trách lúc trước nhìn thấy bà ấy tôi có cảm giác rất quen thuộc, hóa ra là do có nhân tố huyết thống trong đó.”

Tôi suýt tự làm bản thân mình mắc ói tới nơi rồi, thứ khiến tôi buồn nôn nhất chính là trên người tôi dính máo của mụ ta, cmn chứ.

“Thầy Trương có biết bà ấy đã đi đâu không?” Giọng điệu rất nhẹ nhàng, như thể đang nói chuyện một mình vậy, nhưng ánh mắt của anh ấy nhìn tôi rất sắc bén.

Tôi có chút hoảng hốt rồi nè, làm sao bây giờ, hay là bây giờ cho bọn họ một chút gợi ý, dù sao cũng sẽ không có tác dụng gì cho lắm.

“Hôm nay tôi mới biết tin này, trước đây tôi cũng không để ý đến bà ấy cho lắm, nhưng mấy tháng trước khi rời khu chung cư, hình như bà ấy có nói là đi thăm cơ sở nuôi cá sấu ở ngoại ô, tôi cũng không biết có phải là bà ta đã đi đến đó rồi hay không nữa."

Tôi nghĩ đến mấy con cá sấu khiến người ta mắc chứng sợ lỗ, chắc cũng chỉ có bọn nó mới thích nổi một bà già như mụ ta.

Đúng như tôi mong muốn, tôi nhìn thấy cảnh sát Tiểu Vương nhìn đội trưởng Lâm với ánh mắt kinh hoàng, tất nhiên đội trưởng Lâm chỉ nhìn tôi chằm chằm chứ không thèm đếm xỉa đến cậu ta.

"Đây quả là một tin tức quan trọng, vô cùng cảm tạ thầy Trương đã cung cấp manh mối." Giọng điệu của ông ta vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng sao lại nghe được có chút nghiến răng nghiến lợi vậy nhỉ, há há há. “Thầy Trương, người nhà thầy đã rời Lâm Thạch từ sáng sớm rồi, buổi chiều bọn họ sẽ đến đội cảnh sát hình sự, xin thầy Trương chịu khó một chút, 2h chiều đến gặp bọn họ được không?"

Vẫn không thể nào tránh được sao? Mấy người đó à, hy vọng, hy vọng chỉ một gia đình đến.

"Vậy tôi cung kính không bằng tuân lệnh. Tôi vẫn chưa cảm ơn đội trưởng Lâm đã không bỏ bê ngó lơ vụ án của tôi mà lại làm việc chăm chỉ, tận tâm tận lực hết sức mình vì tôi." Tôi không thể giữ nụ cười tạm thời trên khuôn mặt mình nổi nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi e rằng tôi sẽ đấm vào mặt ông ta mất thôi.

May mà bọn họ hiểu được cái gì tốt thì nhận.

“Vậy chúng tôi không quấy rầy thầy Trương nữa, buổi chiều gặp lại.” Nói xong bọn họ đứng lên.

“Đi thong thả.” Tôi cười cười tiễn bọn họ ra cửa, bọn họ chắc hẳn là sẽ nhanh chóng tìm đến cơ sở nuôi cá sấu thôi nhỉ, đáng tiếc thật, đã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, chắc đến miếng da cũng không còn sót lại.

Tôi bật cười.

Nghĩ đến buổi chiều, mặt tôi lại xị xuống ngay.

Tôi đến bên bồn rửa tay, rửa mặt, chống hai tay lên bồn, nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong bồn nước.

Dần dần, dần dần khuôn mặt của tôi biến thành một khuôn mặt khác.

Một cô bé thắt hai bím tóc hai bên.

Tôi hoảng sợ ngồi dưới đất, ôm chặt lấy đầu, cuộn tròn người lại.

Đã nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn không chịu buông tha cho tôi sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Phần 12+13


12.

1h30 chiều, tôi ở nhà dọn dẹp bồn rửa tay và cái gương đã bị đập bể.

Tôi vuốt vuốt ấn đường, đã rất lâu, rất lâu rồi bản thân không làm ra những hành động vô lý như vậy.

Đã đến lúc phải đi rồi, mà tôi lại có một dự cảm xấu.

Xe taxi càng đến gần đồn cảnh sát thì linh cảm xấu càng mạnh.

Xe dừng lại.

Tôi hít một hơi thật sâu, trả tiền xe một cách lịch sự.

Nhìn tòa nhà CSHS với quốc kỳ phấp phới trước mặt, chiếc taxi phía sau bắt đầu nổ máy.

Dường như không ai có thể đưa tôi trở về được nữa.

Tôi từ từ bước từng bước lên cầu thang, tôi nhìn thấy đội trưởng Lâm và cảnh sát Tiểu Vương đang đợi tôi ở cửa.

Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, sải bước đi đến, mỉm cười gật đầu với bọn họ: “Đội trưởng Lâm, để ông đợi lâu rồi.”

“Không lâu, thầy Trương rất đúng giờ.” Vừa nói ông ta vừa làm động tác “mời”.

Tôi mỉm cười bước vào trong, mặc dù đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất nhưng vẫn phải thăm dò thử xem: "Đội trưởng Lâm, tôi không biết là người nhà của tôi gồm có những ai đến? Tôi cũng phải chuẩn bị tinh thần trước chứ."

Đội trưởng Lâm quay mặt lại liếc nhìn tôi: "Có hơn chục người đến đây, cha mẹ của thầy, chú thím, còn có anh chị em họ hàng và con của bọn họ."

Nụ cười trên mặt tôi lập tức cứng ngắc khi nghe ông ta nhắc đến hai từ "chú thím", mặc dù tôi biết nụ cười của mình không được phép tắt lịm, nhưng tôi không thể kiểm soát nổi các cơ trên mặt của mình nữa.

Trong ký ức của tôi, đôi mắt của thím hai cực kỳ cực kỳ giống với em ấy.

Khi đi đến phòng tiếp khách, thông qua tấm kính vuông trên cửa, quả thật bên trong có rất nhiều người, ngồi ở chính giữa là một cặp vợ chồng già với mái tóc hoa râm, trên khuôn mặt họ đã hằn sâu những nếp nhăn của năm tháng nhưng vẫn có thể nhìn ra bóng dáng của thời niên thiếu. Sau lưng họ còn có thêm hai người trông có vẻ cũng lớn tuổi khác, đang đứng an ủi họ.

Tôi nhìn kỹ khuôn mặt của bà lão đang đứng, may thay nếp nhăn đã hằn sâu, đôi mắt cũng đã mờ đục, không còn giống đôi mắt trong ký ức của tôi nữa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi nhìn lướt qua những khuôn mặt trẻ thơ còn lại, không có gì quen thuộc cả, còn có vài đứa trẻ tinh nghịch.

Đang định mở cửa đi vào, một bé gái đang quay lưng về phía cửa đột nhiên quay mặt lại, đó là một gương mặt non nớt, ánh mắt của con bé lại giống y như đúc ánh mắt trong ký ức của tôi.

Đơn thuần, tràn đầy tò mò.

Đôi mắt trong đầu tôi trở nên khiếp sợ.

Toàn thân tôi bắt đầu run lên, tim đập kịch liệt, tôi đã không còn đứng vững nổi nữa, trước khi chìm vào bóng tối, tôi nghe thấy giọng nói có chút kinh ngạc của đội trưởng Lâm: “Thầy Trương, thầy sao vậy?”

13.

Vào một ngày mưa, nước sông dâng cao, một con rắn nhỏ quấn chặt quanh một khúc gỗ mục, nếu như nhìn kỹ sẽ thấy đuôi của con rắn nhỏ đó đang móc vào một con rắn nhỏ khác đang hấp hối. Dòng nước chảy xiết vô cùng, khúc gỗ va vào một tảng đá bên bờ, con rắn nhỏ dường như giữ không nổi nữa, nó cố hết sức ngẩng đầu lên để nhìn con rắn nhỏ kia ở phía đuôi mình, nhưng con rắn kia vẫn nhắm nghiền mắt, nằm bất động. Con rắn nhỏ híp mắt lại, dường như đã hạ quyết tâm, nó chậm rãi buông cái đuôi đang quấn lấy con rắn nhỏ kia ra, vào giây phút cuối cùng khi đã tách ra, con rắn nhỏ kia mới choàng mở đôi mắt, hoang mang lo sợ, bơ vơ không biết phải làm sao, còn chưa kịp phản ứng đã bị cuốn vào dòng nước, biến mất không chút dấu vết. Đôi mắt của con rắn ấy lại trở thành đôi mắt của bé gái.

Tôi tỉnh dậy khỏi giấc mơ một lần nữa, tầm nhìn của tôi được bao phủ bởi một màu trắng, một chai nước muối đang truyền vào tay phải của tôi thông qua một đường ống nhỏ. Giường bên cạnh hình như có người đang nằm, là cảnh sát Tiểu Vương.

Ngoài cửa sổ trời tối đen như mực, chỉ có một chút ánh trăng dịu dàng chiếu vào từ cửa sổ, đêm nay thật yên bình, chỉ có nhịp tim đang đập điên cuồng của tôi trong đêm nay rõ ràng không thể êm dịu lại nổi.

Đã gần 20 năm rồi tôi không còn mơ thấy giấc mơ này nữa.

Tôi rút kim truyền dịch ra, hai tay ôm lấy đầu.

Đừng hành hạ anh nữa, những thứ anh nợ em, anh sẽ trả lại hết cho em mà, có được không? Anh xin lỗi, anh xin lỗi em.

Tôi nhẹ nhàng rời khỏi giường, không đánh thức người trên giường bên cạnh, quay trở về nhà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
590,981
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Phần 14+15 - Hoàn


Trương Diệu đã chet.

Tin tức đột ngột này phá tan bầu không khí ngột ngạt của cả đội CSHS.

Trong đội CSHS, đội trưởng Lâm đứng hút thuốc bên cửa sổ. Ánh mắt ông ta trôi về phía xa xăm.

"Cốc cốc", có tiếng gõ cửa.

Đội trưởng Lâm quay người lại. Là Tiểu Lý.

"Đội trưởng Lâm, CCTV ở cơ sở chăn nuôi cá sấu ở ngoại ô cho thấy vào trưa ngày 4/9, Trương Diệu đã mang hơn 80 kg thịt lợn đến cho cá sấu ăn. Người quản lý nói rằng anh ta thường đến cho cá sấu ăn nhưng đây là lần đầu tiên anh ta mang theo nhiều thịt như vậy, ông ta còn đút cho cá sấu ăn cùng với Trương Diệu." Viên cảnh sát trẻ tuổi có chút tức giận, "Cái tên Trương Diệu này, xem ra chính là hắn làm, trộn lẫn thịt lợn cùng thịt người cho cá sấu ăn để tiêu hủy bằng chứng, quả thật là quá tàn nhẫn.”

Đội trưởng Lâm nhả ra từng vòng khói, lạnh lùng nói: "Những điều này chỉ mới là suy đoán, chúng ta có biết đi chăng nữa thì có thể làm được gì chứ, không cần nghi ngờ, không có chứng cứ thì không ai có thể đụng vào hắn ta."

Viên cảnh sát nói với giọng vô cùng sốt ruột: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ mặc kệ hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như vậy sao?"

Đội trưởng Lâm không trả lời, lẽ nào vụ án này sẽ lại trở thành một vụ án chưa được giải quyết sao?

Một người đàn ông lao vào không thèm gõ cửa.

Giọng nói của cậu ta lộ ra vẻ hoảng sợ: "Sếp, Trương Diệu chet rồi."

Cảnh sát Tiểu Lý ngay lập tức quay sang nhìn cảnh sát Tiểu Vương đang hớt ha hớt hải chạy vào, dáng vẻ cũng đang tràn đầy kinh hãi.

Đội trưởng Lâm vốn luôn bình tĩnh, giọng điệu bây giờ lại tràn đầy kinh ngạc cùng khó tin: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Cảnh sát Tiểu Vương vội vàng nói: "Tối hôm qua tôi được lệnh ở lại bệnh viện canh giữ Trương Diệu, đợi đến khi tôi tỉnh dậy thì đã không còn thấy hắn ta ở trong phòng bệnh nữa, chăn bông cũng đã lạnh ngắt. Tôi sợ hắn ta chạy mất nên tôi đến nhà của hắn xem thử, cửa nhà hắn ta không đóng, tôi liền phát hiện... phát hiện ra hắn ta đã chet trên giường trong chính ngôi nhà của mình. Bác sĩ pháp y đã xác định rằng nguyên nhân cái chet là do ngộ độc xyanua, thời gian tuvong vào khoảng 5h sáng nay. Bộ phận giám định dấu vết đã loại trừ khả năng bị sát hại, nguyên nhân cái chet được xác định là do tusat."

"Chet rồi sao?" Đội trưởng Lâm âm thầm lẩm bẩm, chậm rãi siết chặt nắm đấm, vậy là thật sự trở thành vụ án không thể phá án rồi.

“Sếp, vừa rồi lúc tôi đi lên, dưới lầu chú Lý nhờ tôi gửi một bức thư cho sếp.” Tiểu Vương chần chờ lấy ra một phong thư, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.

Đội trưởng Lâm nhìn dáng vẻ của cậu ta, dường như đã đoán được điều gì đó, tiến lên hai bước, cầm bức thư lên xem thử.

Đội trưởng Lâm đích thân chúc mừng Trương Diệu.

Đội trưởng Lâm nhìn chằm chằm hai chữ Trương Diệu suốt nửa phút mới mở bức thư ra đọc.

Cảnh sát Tiểu Lý thì thầm vào tai Tiểu Vương: "Đó là cái gì vậy? Không phải là thư thú tội đó chứ."

Tiểu Vương lắc đầu, nhìn chằm chằm bức thư: "Tôi cũng không biết nữa."

Là một tờ báo.

Tờ báo đưa tin một mảng kiến thức về khoa học tự nhiên.

Trong tự nhiên, diều hâu là thiên địch của rắn, nhiều loài rắn bị diều hâu săn mồi đến chet, nhưng diều hâu rất ít khi săn được rắn độc, bởi một khi không bắt trúng tấc số 7 mà bị rắn cắn ngược lại, rắn chỉ bị thương còn diều hâu sẽ chet.

Vì vậy, rắn độc trong tự nhiên nhìn chung rất khó tìm đối thủ, nguyên nhân cái chet của nó thực chất là do chiếc "đuôi vòng" kỳ lạ của nó, đôi khi rắn độc trong quá trình săn mồi nuốt phải con mồi chứa nọc độc của mình quá nhiều, không dẫn đến cái chet nhưng lại dẫn đến ảo giác. Nó sẽ coi cái đuôi của mình là con mồi và bắt đầu nuốt chửng nó, chầm chậm, chầm chậm nuốt chửng chính mình, đợi đến khi nó phản ứng lại thì đã quá muộn.

15. Lời mở đầu

Kể từ khi tôi bắt đầu có trí nhớ, con mụ già kia luôn nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt căm phẫn và hung dữ. Với cả em gái nhà chú hai nữa.

Mẹ nói, bà đã lớn tuổi rồi, không phân biệt rõ được ai mới là người nhà, bảo tôi đừng trách bà, còn phải quan tâm nhiều hơn đến đứa em gái cũng không được yêu thương giống mình.

Tôi tin điều đó.

Mặc dù bà ta chưa bao giờ nhìn chúng tôi với gương mặt thân thiện, nhưng tôi vẫn sẽ như cũ theo sau bà ta, gọi bà ta một tiếng “bà nội”.

Nhưng mụ ta vẫn chưa từng mỉm cười với tôi.

Vào một đêm mưa, tôi giật mình tỉnh giấc, tỉnh dậy thì thấy bà ta đang bế tôi cùng em gái đi ngoài đường, thấy tôi tỉnh dậy, bà ta cười nói với tôi: “Đừng nói gì hết, bà dẫn hai đứa đi ăn món ngon."

Đó là lần đầu tiên mụ ta cười với tôi, tôi cho rằng cuối cùng bà ta cũng bắt đầu thích chúng tôi rồi, tôi rất vui.

Mưa gió tạt vào mặt tôi, tôi cũng không cảm thấy lạnh, bởi vì vòng tay của bà vô cùng ấm áp.

Nhưng mà, tại sao đợi đến lúc tôi phản ứng lại, tôi mới nhận ra mình đã ở dưới lòng sông rồi, dòng nước rất lớn, cũng chảy rất xiết, tôi chìa tay về phía bà nội đang đứng trên bờ, gào khóc thảm thiết.

Nhưng mụ ta chỉ lạnh lùng đứng nhìn, sau đó quay lưng bỏ đi.

Tôi nắm lấy tay em gái, lưng đập vào một khúc gỗ đang trôi nổi trên sông. Tôi lật người chụp lấy nó, mặc cho em gái ôm chặt lấy eo tôi không chịu buông ra.

Đồng tử con bé đen láy như đá hắc diệu, nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt của em ấy rất sạch sẽ, lộ ra sự ỷ lại trong sự ngây thơ của em ấy, em ấy dường như không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tôi không biết mình đã trôi nổi bao lâu, tôi bắt đầu mất đi sức lực, nếu cứ tiếp tục như vậy, cả hai chúng tôi sẽ chet ở đây.

Tôi nhìn đứa em gái thắt bím tóc hai bên, nếu như không có em ấy, tôi có thể sẽ cầm cự lâu hơn được một chút.

Đôi mắt phụ thuộc của cô ấy khiến tôi do dự, nhưng nỗi sợ đối mặt với cái chet đã khiến tôi nhanh chóng đưa ra quyết định.

Dưới ánh mắt dần trở nên sợ hãi của con bé, tôi gỡ từng ngón tay đang ôm chặt lấy eo tôi của con bé, đến thời khắc cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng thét kinh hãi của con bé: "Anh ơiiiiiiiiii!"

Nhưng tôi không dám nhìn con bé, con bé bị dòng nước chảy xiết cuốn đi trong tích tắc.

Tôi ôm chặt lấy khúc gỗ, cũng dần dần chìm vào bóng tối.

Đợi đến khi tôi tỉnh lại lần nữa, có rất nhiều người vây quanh tôi, bọn họ hỏi nhà tôi ở đâu? Trong nhà còn ai khác không?

Tôi không dám trả lời, tôi không chỉ sợ bị bà ném đi lần nữa, mà càng sợ rằng người nhà sẽ hỏi em gái đâu rồi?

Đôi mắt của em gái giống hệt như của thím hai.

Tôi im lặng, họ đặt cho tôi một cái tên mới – Trương Diệu, đồng thời giữ tôi ở lại.

Chuyện này xảy ra cách đây bao lâu rồi nhỉ? Lâu đến nỗi tôi không thể nhớ nổi tên ban đầu của mình nữa rồi.

Kể từ hôm đó, ngày nào tôi cũng nằm mơ thấy hai con rắn nhỏ quấn vào nhau bám chặt lấy khúc gỗ và vùng vẫy dưới sông.

Tôi chưa bao giờ có một giấc ngủ trọn vẹn.

Tôi bắt đầu tự kỷ và ngại nói chuyện với bất kỳ ai. Chỉ có thể tự nói chuyện với chính mình.

Trong 9 năm, ngày nào em gái cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi, xuất hiện bên cạnh tôi, trong giờ học sẽ bất ngờ xuất hiện trên bục giảng, sẽ níu chặt lấy chân tôi mỗi khi tôi đi tắm.

Ban đầu tôi không dám nhìn vào em ấy, nhưng dần dần tôi đã dám nhìn thẳng vào mắt em ấy, thậm chí muốn giet em ấy một lần nữa, như vậy thì em ấy không thể ám ảnh tôi nữa rồi.

Nhưng tôi không thể chạm vào em ấy, phải làm thế nào đây?

Mười sáu tuổi, năm nhất trung học.

Một hôm sau khi tan học, tôi vô tình gặp bà ta trên đường, bà nội mà tôi yêu thương nhất. Mụ già đáng chet đó đang bế một đứa trẻ, chơi đùa bên vệ đường, mua đồ chơi cho nó, chọc cho nó vui.

Đứa trẻ đó trông có chút giống cha tôi và chú hai, nhưng tôi không biết nó là con cái nhà ai.

Nhưng rốt cuộc sự khác biệt giữa đứa trẻ đó với tôi và em gái là gì?

Tôi nhìn chằm chằm vào họ, nhìn từ cổng trường, nhìn chằm chằm cho đến khi họ trở về nhà.

Tôi dường như đã biết cách làm thế nào để khiến em gái rời đi rồi.

Đêm đó, đó là lần cuối cùng tôi mơ thấy giấc mơ đó.

Tôi nghĩ cuối cùng em ấy cũng bằng lòng bỏ qua cho tôi. Sau cùng thì chúng tôi vẫn có chung một kẻ thù.

Tôi nhất định sẽ giúp em ấy trả thù.

Em gái đã đi rồi, trong mơ, trong lớp học và trong lúc tắm, bóng dáng của em ấy biến thành một bà già khác với nụ cười giễu cợt.

Tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa, tôi chỉ muốn nhìn chằm chằm vào bà ta, bóp cổ bà ta, băm nhỏ mụ ta.

Tôi bắt đầu học cách che giấu cảm xúc và cười với mọi người. Mỗi ngày tôi đều phải đứng trước gương và điều chỉnh nụ cười của mình.

Mọi người đều rất thích tôi.

Êy, đừng nói rằng mấy người luôn nghĩ tôi là một kẻ ngốc nha? Thật nực cười.

Tôi mỉm cười với bọn họ, nhưng trong lòng tôi đang chế giễu dữ dội.

Tôi cố gắng học tập chăm chỉ, thi đậu đại học, thạc sĩ và tiến sĩ. Ở lại trong trường.

Quả nhiên, chỉ là một đám người với nụ cười dương dương tự đắc trên môi, trong lòng nghĩ cái gì đều thể hiện hết lên trên mặt, dựa vào đâu mà đấu với tôi chứ. Đây quả là cuộc sống tươi đẹp biết bao.

Tiếc rằng tôi vẫn còn một sứ mệnh chưa hoàn thành.

Tôi bắt đầu hỏi han về tình hình hiện tại của mụ ta.

Tôi biết được bà ta đã tuyệt giao với gia đình, cũng biết được bà ta đã mua một căn hộ ở thành phố này sau khi nhà cũ bị phá hủy.

Ồ, ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi đây mà, người đã mang bà ta đến bên cạnh tôi.

Chỉ là không biết bà ta còn nhớ đến tôi không?

Tôi đã mua lại căn nhà 802 từ một cặp vợ chồng với giá 50.000 nhân dân tệ. (~166tr)

Lúc đầu, tôi không dám để bà ta nhìn thấy tôi.

Sau này có mội lần tình cờ gặp nhau, tôi mới biết bà ta căn bản chẳng hề nhận ra tôi, thậm chí còn đến bắt chuyện với tôi.

Ồ, đúng vậy, bà ta làm sao có thể nhớ ra được.

Kế hoạch của tôi sắp bắt đầu rồi.

Tôi bí mật nhét một lá thư vào khe cửa nhà mụ ta, sau đó nấp sau cánh cửa, quan sát tình hình của bà ta qua mắt mèo ngay cửa.

Quả nhiên, bà ta vội vã rời khỏi nhà với một túi hành lý nhỏ, trong quá trình bà ta run lẩy bẩy khóa cửa, tôi đã nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của bà ta.

Sốc, kinh hoàng, hoảng hốt, sợ hãi và cả sự căm hận vô tận.

Điều duy nhất không có là niềm vui và cảm giác tội lỗi.

Đúng vậy, làm sao bà ta có thể cảm thấy tội lỗi được cơ chứ, bà ta chưa bao giờ cảm thấy tội lỗi!

Tôi vô cảm gọi một cuộc điện thoại.

Sáng sớm hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi cuối cùng, cá đã cắn câu rồi.

5h30, tôi đi cầu thang lên sân thượng, ngồi trên mép tường.

Thành phố nhìn từ tầng 11 rộng lớn thật đấy, sẽ chẳng ai để ý đến những điều nhỏ nhặt diễn ra trong một góc nhỏ phải không?

6h, mặt trời mọc, mọi thứ sắp kết thúc rồi.

Bà ta sẽ đến chứ nhỉ? Chắc sẽ đến thôi? Nếu bà ta không đến thì sao? Không, mày không thể mong đợi bất cứ điều gì từ bà ta nữa.

Nhìn kìa, mụ ta đến rồi.

Bà ta có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.

Không biết đó là tôi?

Vậy là bà ta đã trực tiếp đến đây sau khi nghe lời nhà sư giả do tôi sắp xếp, mụ ta không hoàn thành trò chơi cuối cùng rồi.

Ha~, thật sự gấp đến mức không thể đợi nổi nữa sao.

Tôi quay đầu lại, mỉm cười nhìn bà ta: "Bà nội? Thế nào? Bà không nhận ra cháu nữa à?"

"Mày... mày... mày..." Mụ ta run rẩy chỉ vào tôi bằng ngón trỏ tay phải, lùi lại hai bước.

Tôi càng cười vui hơn: "Bà nội, hơn 30 năm rồi không gặp, trông thấy cháu bà háo hức đến như vậy sao? Kích động đến mức không nói nên lời luôn rồi."

Tôi bước từng bước đi về phía bà ta, mặt trời mọc ở phía sau tôi, trong ánh sáng màu vàng, tôi không biết trông mình có giống thần không nhỉ.

Mọi người luôn nhận ra mùi nguy hiểm theo bản năng, mụ ta bắt đầu liên tục kêu cứu: "Mày mày mày, mày đừng có tới đây, năm đó là bà nội lỡ tay làm rớt anh em tụi mày xuống sông thôi mà, mấy năm nay bà nội vẫn luôn đi tìm hai đứa mà."

Đêm mưa ấy, biểu cảm trong mắt tôi có giống với bà ta bây giờ không nhỉ? Kinh hoàng, sợ hãi.

Há ha, thú vị thật đấy.

"Thật sao? Vậy trong tay áo bà đang giấu cái gì vậy?"

Tôi cười một cách giễu cợt và quỷ dị.

Mụ ta hốt hoảng che tay áo lại.

"Không muốn nói sao? Cũng được thôi, để tôi nói thay bà. Đêm qua bà lại gặp một nhà sư lang thang khác. Nhà sư nói với bà rằng cháu trai của bà năm đó mạng lớn chưa chet hôm nay sẽ xuất hiện trên sân thượng này. Nếu như gietchet nó, bà có thể tiếp tục sống lâu trăm tuổi, còn nếu như không gietchet nó, bà sẽ bị nghiệp báo năm đó quật chet, có lẽ không sống nổi qua năm nay đúng không?" Nói xong, tự tôi cảm thấy bản thân như vừa nghe được một câu chuyện cười hết sức buồn cười, nhịn không được liền cười ầm lên.

"Mày... làm sao mày biết được." nỗi kinh hoàng của bà ta sắp biến thành bản chất con người bà ta luôn rồi. "Là mày? Chính là mày, là mày viết thư đúng không!"

Tôi bước lên phía trước, đá văng con dao giấu trong tay áo bà ta ra, tóm lấy cổ bà ta: “Bây giờ bà mới nhận ra không phải đã quá muộn rồi sao bà già.”

Trước mặt tôi bà ta chỉ là một mụ già không có sức phản kháng, giống như tôi nhỏ bé trước mặt bà ta khi đó.

Dần dần bà ta ngừng vùng vẫy.

Mặt trời đã ló dạng hoàn toàn, cả mặt đất như bừng sáng. Mà tôi chính là kẻ thống trị vùng đất này.

Thật không may, một tiếng hét đã phá vỡ sự yên tĩnh. Là cô gái ở tầng 7.

Hóa ra không trả nổi nợ nên muốn tusat à? Xui chet đi được, đã như vậy sao không giúp tôi một tay nhỉ? Cuối cùng còn có thể giúp cô đạt được mong muốn của mình.

Điều buồn cười là sao cô ta lại tin rằng tôi sẽ có 200.000 nhỉ? (~662tr) Đúng là trẻ người non dạ.

Nếu như đã có người trợ giúp, tôi không cần phải tốn sức tự mình chatxac nữa. Hai cái balo là đủ rồi.

Nhìn cô gái đó kìa, trên tay bê bết máo, nhưng đôi mắt thì sáng ngời.

Còn phải cố gắng giả bộ như đang bị tôi uy hiếp, thật đúng là đạo đức giả.

Nghĩ lại, tôi vẫn nên tự mình làm sạch mọi vết máo trong bồn nước.

Vừa hay đêm nay trời sẽ đổ mưa, sẽ không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.

Tôi gặp cô ta ở con hẻm sau trường vào một buổi trưa, cô ta vậy mà lại có thể hỏi tôi định làm gì?

Haha, không được, cô gái à, cô sẽ không muốn biết đâu.

Chúng tôi hẹn gặp nhau trên sân thượng lúc 11h đêm.

Khi tôi đến, có lẽ cô ấy đã đợi rất lâu rồi, thực sự sốt ruột đến như vậy sao.

Ý? Thực sự mang theo một cái túi nữa chứ? Dùng để đựng 200.000 sao?

Ôi, đầu óc của giới trẻ bây giờ thật là ngooo xuẩn.

Tôi đi về phía trước. Kết thúc thôi.

Không ngờ bên cạnh lại có con chó chăn cừu Đức chettiet kia, nó cứ sủa không ngừng nên tôi chỉ còn cách chatdau nó.

Sao mà nhiều máo quá vậy, tôi rửa tay hết lần này đến lần khác.

Trời đổ mưa rồi.

Nước trong bồn chuyển sang màu đỏ.

Không, đỏ như này vẫn chưa đủ, nước trong bồn phải đỏ như máo mới được.

Tôi nhìn cô gái đang ngất xỉu đằng kia.

Sáng hôm sau tôi thức dậy, khi vặn vòi nước phát hiện thứ chảy ra hóa ra lại là máo.

Tôi nhìn mình trong gương, anh ấy là tôi, nhưng không hoàn toàn là tôi.

Vài ngày trôi qua, đôi mắt diều hâu đó nên biết là tôi làm rồi, nhưng đáng tiếc tất cả bằng chứng đã bị tôi tiêu hủy rồi.

Nếu sớm biết đó là một vị cảnh sát thú vị như vậy, tôi sẽ để lại một số bằng chứng để chơi đùa bọn họ.

Ôi, thật đáng tiếc quá đi thôi, bây giờ không cách nào tận hưởng được nữa.

Sau khi chuyện này qua đi, mọi thứ sẽ bình yên trở lại.

Giống như nước sông ở sông Lâm Giang, sau khi giông tố qua đi thì ngay cả một gợn sóng cũng không còn.

Cho đến ngày hôm đó, tôi lại nhìn thấy đôi mắt ấy.

Giấc mơ 22 năm câm lặng lại ùa về.

Tại sao chứ? Tại sao không chịu buông tha cho tôi.

Vậy được thôi, để anh đi tìm em, gietchet em một lần nữa. Em gái yêu của tôi.

Chỉ tiếc rằng, tôi ăn nhầm đồ ăn mà tôi đã chuẩn bị cho cảnh sát Tiểu Vương. Ah. Cmn chứ!

| HẾT |
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom