Cập nhật mới

Dịch Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,476
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 112: C112: Ỷ mạnh bắt nạt yếu


Nghe vậy.

Liên Thanh Thanh có chút xấu hổ không nói nên lời, do dự một chút.

Lúc này, Vân Thủy Dao bước tới, theo bản năng nắm lấy cánh tay Sở Phong, gật đầu nói: "Đúng vậy, cô Liên, trong ấn tượng của tôi, nhà họ Vân tôi không đắc tội với cô. Nếu thật sự có, thì hãy chí rõ ra, cũng không bắt buộc phải làm đến mức này nhỉ?”

"Đây không phải là chất vấn, mà chỉ là tò mò."

Cô sửa lại giọng điệu của Sở Phong.

Đối mặt với nhà họ Liên, cô vẫn rất lễ phép.

Tuy rằng không biết thực lực của bọn họ đến mức nào, nhưng nhất định không thể so sánh với nhà họ Vân.

Mặc dù không biết thực lực bọn hẳn đến cùng cường đại ngắm loại tình trạng nào, nhưng tuyệt đối không phải nhà họ Vân chỗ có thể sánh được.

Lúc đầu cô rất sốc vì Sở Phong và đối phương quen nhau, nhưng khi sự thật được phơi bày, cô dần dần cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Nghe nói ông Liên bệnh nặng, cần Sở Phong chữa trị khẩn cấp.

Mà Sở Phong Sở Phong mạnh về mọi mặt, đặc biệt là y thuật.


Bất luận bệnh có khó khăn, phức tạp thì đều c thể được giải quyết dễ như trở bàn tay.

Đừng nói người là sống, cho dù chết người cũng có thể cứu sống

Cô đối với Sở Phong tràn đây sự tán thưởng, đồng thời cũng rất cảm kích vì hắn đã ở đây.

Nếu không, trong tình huống vừa rồi, cho dù nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng, cô cũng thực sự không biết phải làm sao vào lúc này.

“Nếu cô Liên không muốn nói thì tôi cũng không ép buộc”

Nhìn thấy đối phương do dự, Sở Phong bình tĩnh. mim cười, thuận theo nói: "Vậy Dao Dao, chúng ta đi thôi”

“Ở đây không mua được dược liệu thì đi chỗ khác mua.

Sở Phong tôi không thích nhất chính là ỷ mạnh bắt nạt yếu."

Sau đó, quay người bỏ đi

Liên Thanh Thanh vô thức gọi hẳn: "Anh sở, xin dừng bước”

"Thật ra thì chuyện đó cũng không có gì to tất cả."

"Mặc dù Thiên Dược Các là tài sản của nhà chúng tôi, nhưng nó vẫn luôn được người khác quản lý."

"Người này rất được ông nội tôi nể trọng, hơn nữa hai nhà quan hệ rất tốt, không biết vì sao hắn lại đột nhiên công kích nhà họ Vân."

"Nếu sớm biết Vân tổng là bạn của anh, thì tôi sẽ không bao giờ cho phép chuyện như vậy xảy ra!"

Khuôn mặt cô ấy tràn đầy sự thành kính, không có chút đạo đức giả nào, cô ấy không giấu giếm điều gì chỉ vì hắn trách móc cô ấy.

Có vẻ như kẻ chủ mưu đẳng sau sắp lộ diện rồi

"Người này, rốt cuộc là ai?”

"Tôi cần biết thông tin chỉ tiết tên, gia tộc và chức. vụ của hẳn."

Nghe vậy, Liên Thanh Thanh thở dài, lắc đầu nói: "Xin lỗi anh Sở, tôi thực sự không biết”


Chỉ có ông nội của tôi biết thôi. Nếu không, anh có thể đến nhà tôi, để chính miệng ông nội tôi nói cho anh biết...”

"Là ông cô nói cho tôi biết, hay là để tôi chữa trị cho ông ấy?”

Sở Phong cắt ngang, lắc đầu nói: "Muốn nói thì cứ nói, đừng có nói lung tung nữa."

"Sau này tôi sẽ tự tìm hiểu, muốn tôi chữa trị cho ông nội của cô..."

"Anh Sở, cho dù anh không chữa bệnh cho ông. nội tôi, thì anh vẫn phải mua những dược liệu đó phải không?"

Liên Thanh Thanh lấy đơn thuốc mà u Dương Sinh trước đó đã ném xuống đất ra, trịnh trọng nói: "Dược liệu trên đây rất hiếm và đắt tiên”

Đừng nói Tây Kinh, ngay cả ở tỉnh cũng khó mà tìm được. May mà nhà tôi có nó, nhưng chỉ có ông nội tôi mới lấy được”

"Anh theo tôi về nhà nhé?"

Sở Phong sững người.

Dược liệu là quan trọng nhất.

Mặc dù hắn rất không thích Liên Thanh Thanh, hẳn cũng chán ngấy việc người khác uy hiếp hẳn.

Nhưng không có thuốc thì không có cách nào chế ra đan dược, nếu việc tu luyện bị cản trở, thì không biết phải đợi đến ngày tháng nào nữa.

"Sở Phong, hay anh đi một chuyến a?"


Lúc này, Vân Thủy Dao nhỏ giọng nói: "Tôi nghĩ cô Liên là người đàng hoàng, chữa trị cho ông cô ấy cũng là chuyện tốt đó”

"Ngoại trừ tìm được dược liệu mà mình muốn, có lẽ còn có thể biết được người đứng sau tất cả chuyện này là ai nữ:

“Tôi có cảm giác người này có thể có quan hệ họ hàng với Thẩm tam gia. Nếu hắn làm ầm ï trong tiệc mừng, chúng ta sẽ khó lòng ngăn cản được.”

"Vậy được”

Sở Phong bất đắc dĩ gật đầu, nói: "Tôi có thể cùng cô về nhà"

“Nhưng tôi không chỉ muốn mua dược liệu, mà còn cần biết thông tin cụ thể của người đó nữa."

"Nếu không, cho dù ông nội cô có chết trước mặt tôi cũng sẽ không cứu được ông ấy đâu."

Thấy đối phương đồng ý, Liên Thanh Thanh vui mừng khôn xiết, gật đầu liên tục: "Vâng, anh Sở, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm anh hài lòng."

"Vậy chúng ta không nên chậm trễ nữa, chúng ta mau đi thôi”

"Được, chúng ta đi thôi."

....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,476
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 113: C113: Gọi thần y đến rồi


Nửa tiếng sau, đã đến nơi.

Là một khu tứ hợp viện, nhưng khác với cái sân đổ nát của nhà Chu Tiểu Bảo.

Tòa tứ hợp viện này nằm ở trung tâm thành phố, xung quanh là những ngôi nhà ở vị trí đắc địa nhưng chỉ có tòa này là trống,

Hơn nữa, phong cách kiến trúc, bầu không khí cao cấp và cách bố trí tổng thể có phăn giống với nơi ở trước đây của các vương gia vương phủ.

Sau khi xuống xe, dưới sự dẫn đường của Liên Thanh Thanh, ba người đi xuyên qua các đình, đi tới sân sau.

Khi mở cửa ra, ông Liên đã hôn mê, bệnh nặng đến mức chỉ thở hổn hển được.

"Đại tiểu thư, cô trở về rồi ạ”

Nhìn thấy Liên Thanh Thanh, ông quản gia lo lắng bật khóc, thở dài: Lõa gia đã ngất đi mấy lần rồi."

"Mấy bá sĩ vừa tới nói không có hi vọng cứu chữa, cô xem, bây giờ nên làm sao đây...”

"Đừng lo lắng, tôi đã gọi thần y đến rồi. Chỉ cần anh ấy ở đây, ông... sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Liên Thanh Thanh trong lòng cũng không chắc chẩn.

Cô ấy thừa nhận Sở Phong có võ công rất tốt, đối với một người mê võ thuật mà nói, cô ấy rất ngưỡng. mộ hẳn.

Nhưng y thuật của hắn, trong lòng cô cũng không chắc, đến cả nói cũng run căm cập.


Ngẩng đầu nhìn về phía Sở Phong, đang muốn mở miệng, đối phương đã nói trước:" Cô Liên, chuẩn bị dược liệu theo đơn thuốc trước đây tôi kê cho đấy."

"Lúc nữa lão gia khỏe rồi, tôi sẽ xem đến dược liệu."

"Còn nữa, cô hãy nghĩ cách nói chuyện với ông nội cô nhu thế nào đi, tôi cần biết người đứng đầu Thiên Dược Các của cô là ai”

Sau đó.

Hắn bước nhanh đến giường bệnh.

Liên Thanh Thanh trong lòng đầy nghỉ hoặc, không ngừng lầm bẩm: "Hắn thật sự có thể chữa khỏi cho ông nội tôi sao?”

"Chỉ nhìn một cái là biết chữa như nào rồi sao?”

"Còn bảo tôi chuẩn bị sẵn những đồ kia nữa... Là thật hay giả vậy.."

"Ha ha”

Vân Thủy Dao cười khúc khích, vỗ nhẹ vai cô ấy an ủi nói: "Đừng lo lắng, cô Liên, y thuật của Sở Phong rất tốt đó."

“Trước kia ông nội tôi bị trúng độc, đã chết rồi, nhưng cuối cùng lại từ cối chết trở về đấy”

"Ông nội tôi hiện đang hồi phục tốt và tôi tin rằng ông nội của cô cũng sẽ ổn thôi”

Sự an ủi của cô, cũng không khiến trong lòng Liên Thanh Thanh nhẹ nhõm không ít

Chỉ là hẳn là hy vọng duy nhất, bản thân chỉ có thể đứng nhìn xem thôi..

Lập tức, hẳn phân phó người chuẩn bị dược liệu, sau đó theo hắn đến giường bệnh, tập trung quan sát.

Rất nhanh, sau khi bắt mạch xong, Sở Phong liền lấy ra cây kim bạc bắt đầu châm cứu.

Trong vòng mười mấy phút, hơn một trăm cây kim bạc đã được cảm vào.

Trong quá tình tiến hành.

Hắn không ngừng chuyển khắp nơi, nhảy tới nhảy. lui.

Trông hắn không giống đang hành nghề y mà giống như đang đấm bốc hơn.

Mặc dù Lên Thanh Thanh mê võ thuật, công phu của Sở Phong lại chiếm được cảm tình của cô ấy.

Nhưng bây giờ đang cứu ông nội, cô ấy đã gặp rất nhiều bác sĩ chữa bệnh cho bệnh nhân, bất kể Đông y hay Tây y, nhưng cô chưa từng thấy phương pháp này.


Cô ấy đã muốn hỏi nhiều lần nhưng cuối cùng lại bị Vân Thủy Dao ngất lời, ra hiệu cô ấy hãy yên tâm..

Nhằm mắt cái đã hơn nửa tiếng rồi.

"Đại tiểu thư, dược liệu cô yêu cầu đã được mang tới ạ.”

Theo phân phó của Liên Thanh Thanh, lão quản gia đã chuẩn bị sẵn dược liệu cần thiết.

Vừa mới đi tới, Sở Phong bỗng nhiên vung tay lên, toàn bộ kim bạc vốn cảm vào trong cơ thể ông Liên đều bị thu hồi lại.

Ngay lúc anh dừng lại, ông Liên, người vốn đang bất tỉnh, đột nhiên tỉnh dậy.

ông ta ngồi thẳng dậy, thở dốc và đổ mồ hôi đầm đìa, như thể vừa được vớt lên sau khi bị chết đuối vậy!

"Ông nội!”

Liên Thanh Thanh thấy vậy vui mừng khôn xiết, sau khi hét lên, cô ấy nhanh chóng chạy tới đỡ ông nội, quan tâm hỏi: "Ông cảm thấy thế nào, ông không sao chứ?”

"Thanh Thanh..."

Nhìn thấy cháu gái mình, vẻ mặt của ông Liên lấy lại vẻ bình tĩnh, nhìn chung quanh, nhìn thấy Sở Phong đứng trước mặt mình, ông ta không khỏi kinh ngạc: "Cậu Sở? Sao cậu lại đến đây?" "

Ông, ông quên mất rồi sao, trước khi hôn mê, ông đã đặc biệt nhờ cháu mời anh Sở đến khám bệnh cho ông mà."

Liên Thanh Thanh an ủi ông ta: "Cháu giúp anh ấy quyết chuyện của Thiên Diệu Các, bởi vì anh ấy muốn mua thuốc nên cháu bảo anh ấy đến gặp ông”

"Vừa rồi cháu thực sự sợ chết khiếp, còn tưởng ông hết đường cứu chữa nữa, không ngờ y thuật của anh Sở lại tốt đến vậy, còn chữa khỏi bệnh cho ông nữa!"

"Sai rồi cô Liên ạ."

Sở Phong đính chính lại: "Ông Liên còn chưa khỏe, ông ấy vừa mới tỉnh”


"Muốn khỏi hẳn, chỉ sợ phải mất thêm hơn nữa năm nữa."

Nghe vậy, ông Liên hưng phấn đến mức vô thức quỳ xuống, cảm kích nói: "Cảm ơn ơn cứu mạng của cậu Sở:

"Cậu chính là ân nhân của tôi, là ân nhân của nhà họ Liên tôi, tại đây, tôi xin dập đầu với cậu”

Ông ta định dập đầu, Sở Phong vội vàng đi tới đỡ ông ta nói:"Ông Liên nói quá rồi đó."

“Tôi có quy tắc của mình, tôi sở dĩ ra tay chữa bệnh, là bởi vì cháu gái của ông đã cho tôi dược liệu mà tôi muốn."

"Hơn nữa, cô ấy còn hứa với tôi sẽ nói cho tôi biết người quản lý Thiên Dược Các là ai."

“Hả?"

Lão Liên cau mày.

Liên Thanh Thanh vội vàng kể lại toàn bộ câu chuyện.

Sau khi nghe miêu tả, ông Liên, người đang được đỡ dậy, đập mạnh vào ván giường và hét lên: “Đồ chó má đó, thế mà lại dám làm xằng sau lưng tôi”

"Đợi sau khi tôi khỏe hơn, sẽ không tha cho hẳn đâu!"

Ông Liên, người ông đang nói đến, hắn có lai lịch gì vậy?" Sở Phong và Vân Thủy Dao nhìn nhau, theo bản năng hỏi.

"Giang Hải Hà, tổng thư kí hội tài phiệt."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,476
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 114: C114: Cô biết anh ta sao


Nghe vậy, Vân Thủy Dao sửng sốt, kinh ngạc nói: "Sao có thể là anh ta?"

"Sao vậy, Dao Dao, cô biết anh ta sao?"

"Ừm, lần này anh ta là đại diện công hội tài phiệt, sở dĩ lăn này có thể chừa ra được một suất gia tộc tài phiệt cũng là nhờ sự tiến cử của anh ta."

"Trước đây tôi đã từng tiếp xúc riêng với anh ta, ôi cảm thấy con người anh ta rất tốt, hơn nữa cũng rất xem trọng chúng tôi, nhưng anh ta làm sao có thể.

Sở Phong lắc đầu thở dài: "Biết người, biết mặt, không biết lòng, ai mà biết được anh ta đang nghĩ gì?"

"Huống chỉ, chừa ra một suất gia tộc tài phiệt cũng không nhất định là để dành cho Vân gia, có khi là anh ta muốn dành suất này cho gia tộc khác thì sao?"

Nghe vậy, Vân Thủy Dao có chút bối rối, trầm ngâm nói:" Nhưng mà, nếu đã biết chủ mưu phía sau chính là anh ta, vậy thì trong bữa tiệc mừng anh ta nhất định sẽ giở trò, vậy...”

“Tôi không sợ anh ta sẽ ra tay, tôi chỉ sợ anh ta sẽ không ra tay.”

Sở Phong bình tĩnh nói:"Hiện tại chúng ta đã biết phương hướng, đến lúc đó chỉ cần để mắt tới anh ta là được”

“Yên tâm đi Dao Dao, tôi là đội trưởng an ninh, chuyện này cứ giao cho tôi, cô không cần phải lo lắng”


"Được, tôi tin anh!"

Chốt xong.

Ở bên đây lão Liên lại đang thở dài, tự trách mình:

"Đều là lỗi của tôi, nếu không phải tôi giao quyền lực lại cho Giang Hải Hà, thì ông ta cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy."

"Sở tiên sinh, cậu yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ đi tìm ông ta tính chuyện, cũng xem như là vì cậu đã cứu tôi..."

"Không cần đâu, lão Liên”

Sở Phong xua tay, trịnh trọng nói: Ông cứ xem như không biết gì là được rồi."

“Nếu như ông thật sự đi tìm ông ta, ngược lại là đánh rắn động cỏ, khiến ông ta cảnh giác, e rằng như vậy còn rắc rối hơn”

"Còn chuyện tôi cứu ông cũng không phải là chuyện vô ích gì đâu, lúc nãy Liên tiểu thư đã chuẩn bị xong dược liệu cho tôi rồi”

"Bệnh tình của ông bây giờ xem như cũng đã ổn định, chỉ căn ông yên tâm nghỉ ngơi, thì tôi tin tưởng, ông sẽ sớm bình phục lại.”

Nói xong.

Khi hẳn tính dẫn Vân Thủy Dao rời đi thì lão Liên vô thức hô lên: "Sở tiên sinh, cậu đợi một lát.”

"Chuyện của Giang Hải Hà, tôi có thể không nhúng tay vào, cậu là người có tài, nhất định sẽ có cách xử lý của riêng mình.”

"Nhưng tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, vẫn là cầu xin cậu chấp nhận.”

Sở Phong cau mày hỏi: Chuyện gì?"

"Chính là, như cậu biết đấy, cháu gái Thanh

Thanh của tôi là một người mê võ thuật."


"Võ công của cậu lại cao cường, ngay cả tôi cũng phải xấu hổ không sánh bằng, ý của tôi là, nếu thuận tiện thì cậu có thể nhận nó làm đồ đệ không.

"Không tiện!”

Sở Phong lắc đầu từ chối, thản nhiên nói: "Tôi chưa bao giờ thu nhận đồ đệ, huống chỉ là con gái."

"Lão Liên, tôi cứu ông cũng chỉ là một cuộc giao dịch làm ăn thôi, hai chúng ta đừng nói đến tình nghĩa, ngay cả quen biết còn chưa tính tới nữa là”

“Đột nhiên đưa ra đề nghị như thế này, cũng không thích hợp lắm đúng không?”

Hắn có cả một thân tu vi, nhưng đều là các thuật tu hành, hoàn toàn khác biệt với võ thuật truyền thống của các trường học trong xã hội.

Huống chỉ hẳn quả thật mới quen biết đối phương chưa lâu.

Tùy tiện thu nhận đồ đệ, chuyện này tuyệt đối không thể được!

Lão Liên nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, ngẩng đầu lên nhìn Liên Thanh Thanh.

Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đỏ bừng, có chút ngượng ngùng, mím môi, do dự một lát, không nhịn được hỏi: “Sở tiên sinh, tôi thật lòng muốn trở thành đệ tử của anh, anh kiên quyết không nhận tôi làm đồ đệ như vậy, nhưng anh có quan tâm đến cảm xúc của Vân tổng không?”

Vân Thủy Dao sửng sốt một chút, ngay khi cô ấy định mở miệng nói thì Sở Phong lại xua tay nói: "Có liên quan gì đến Dao Dao chứ?”


"Cô ấy là bạn của tôi, vài ngày nữa tôi còn phụ trách bảo vệ cho cô ấy, cô có suy nghĩ nhiều quá không vậy?"

"Chuyện này kết thúc ở đây, không cần phải nói nữa, tôi sẽ không thu nhận đồ đệ.

"Lẽ nào sau này không thể cung cấp dược liệu lâu dài được nữa sao?”

Hắn còn chưa kịp nói xong, đối phương đột nhiên cắt ngang, bước tới trước, trịnh trọng nói: "Anh cũng thấy rồi"

"Liên gia của tôi là một đại gia dược phẩm, không chỉ ở Tây Kinh, mà ngay cả ở tỉnh thành cũng nằm trong top 10."

"Chúng tôi có nhiều cách để tìm ra bất kỳ dược liệu đắt tiền hoặc khan hiếm nào."

"Nếu như anh đã có thể chữa bệnh cho ông nội ôi bắng dược liệu, chẳng lẽ sau này anh không muốn có được tài nguyên dùng mãi không hết này sao?"

"Uy hiếp tôi sao?"

Sắc mặt Sở Phong tối sầm lại.

Lời đề nghị của cô ấy thực sự rất hấp dẫn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
558,476
Điểm cảm xúc
33
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 115: C115: Chuyện gì thế này


Lần này hắn lấy được số dược liệu không nhiều lắm, sau này kiếm ở đâu ra tiếp thì hẳn vẫn chưa nghĩ ra được.

Nếu thật sự có thể hợp tác với Liên gia thì hẳn sẽ tránh được rất nhiều đường vòng.

Tuy nhiên, đối phương lại muốn dùng cách này để ép buộc hẳn.

Nếu không phải là xem trọng việc quen biết trước. đó thì hân sớm đã động tay động chân rồi!

"Sở tiên sinh, anh hiểu lầm rồi."

Nhìn thấy Sở Phong tức giận, Liên Thanh Thanh có chút sợ hãi, vội vàng lắc đầu nói:"Không phải là tôi muốn uy hiếp anh, tôi chỉ là đưa ra phương án giải quyết với anh mà thôi."

"Nếu như anh không muốn, thì tôi cũng sẽ không ép anh nữa, nhưng nếu sau này anh còn muốn dược. liệu, thì cứ đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."

"Đương nhiên, anh có quyền từ chối, nhưng tôi cũng có quyền truy cầu, chỉ cần còn một ngày anh chưa đồng ý thì tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc."

"Vậy thì tôi sợ cô sẽ thất vọng cả đời đấy."

Sở Phong xem thường nói.

Không suy nghĩ nhiều, hẳn lôi Vân Thủy Dao vội vàng rời đi.

Nhìn bóng dáng hẳn rời đi, Liên Thanh Thanh không khỏi dậm chân nói: "Tôi không tin anh sẽ không nhận tôi làm đệ tử.”

"Nếu như đã không thể thương lượng được với anh, lẽ nào không thể thương lượng với Vân Thủy Dao sao?"

Nghe cô ấy lầm bẩm, lão Liên liền hỏi: "Thanh Thanh, cháu muốn làm gì?”. Truyện Cổ Đại


"Cháu đừng quên, cậu ta chính là ân nhân cứu mạng của ông, có ân nghĩa với nhà chúng ta, nếu cậu ấy không muốn thì cũng đừng ép buộc nữa..."

"Ông nội, ông xem ông vừa nói gì, anh ấy đã cứu ông, là ân nhân của cháu, sao cháu có thể làm hại anh ấy được?"

Liên Thanh Thanh mỉm cười, bước tới nằm lấy cánh tay ông ta và nói: "Ngày mai không phải là bữa tiệc mừng của Vân Thủy Dao sao?"

"Cháu đoán mọi chuyện sẽ không kết thúc suôn sẻ như vậy đâu, đến lúc đó, cháu cứ quan sát xem có thể giúp gì được cho bọn họ không."

"Huống chỉ, ông tuy rằng đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn cần phải dựa vào anh ấy để theo dõi thêm, chúng ta không thể phá vỡ mối quan hệ này được."

Nghe vậy, lão Liên nhìn cô ấy với vẻ mặt kỳ lạ và không nói gì.

"Ông ơi, sao ông nhìn cháu thế này? Trên mặt cháu có dính gì à..."

"Ha ha”

Lão Liên cười nói: "Nhóc con này, trước kia không phải cháu ghét cậu ta lắm sao?”

"Sao bây giờ lại khóc lóc van nài để đi theo cậu ta vậy? Nói thật với ông nội xem, có phải cháu thích cậu ấy rồi phải không?

"Đừng quên, bên cạnh cậu ấy còn có Vân Thủy Dao, người phụ nữ kia không dễ đối phó như vậy..". "Ông nội, ông nghĩ đi đâu vậy chứ?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Liên Thanh Thanh đỏ bừng như mông khi, cô ấy cúi đầu xuống mím chặt môi, xấu hổ không thôi.

....

Trong xe.

"Sở Phong, cảm ơn anh."

Vân Thủy Dao lái xe, mím môi nói: "Nếu không có anh, thì tôi còn không biết làm sao giải quyết được mối nguy của tập đoàn Vân thị nữa”

"Càng không thể biết chủ mưu đẳng sau chính là Giang Hải Hà..."

"Lời này sai rồi."

Sở Phong lắc đầu nói: "Tên Giang Hải Hà cùng lâm cũng chỉ là một quân cờ, theo tôi thấy, người chơi cờ chân chính hắn là Thẩm Tam Gia”

"Người này nhất định có liên quan đến Vân gia các cô, tôi có linh cảm rằng anh ta có thể còn giở trò rong bữa tiệc mừng tối mai."

"Vi vậy, chúng ta không thể lơ là cảnh giác, chúng ta phải thận trọng và đảm bảo không có gì sai sót xảy ra."

"Được, tôi đều nghe theo anh."

"Anh sắp xếp thế nào thì tôi nghe theo thế ấy."

Vân Thủy Dao bây giờ càng ngày càng xem trọng Sở Phong.

Trước đây cô ấy chỉ đơn thuần nghĩ hẳn có năng lực tốt.


Nhưng hiện tại, thì cô ấy thấy hẳn không chỉ mưu lược hơn người mà còn rất tỉ mi, chu đáo.

Thậm chí, còn là vì cách hắn tranh đấu cho lợi ích của cô ấy mà dính liu sâu vào bên trong, không thể thoát ra được bên ngoài.

Nhưng nghĩ đến chuyện của vị hôn phu, cô ấy lại cảm thấy nghẹn họng, không biết phải giải quyết thế nào.

Sau khi do dự mấy lần, cuối cùng cô ấy cũng từ bỏ việc thăm dò đối phương và đợi đến khi cô và vị hôn phu ngả bài ra rồi thì tùy cơ ứng biến vậy.

Nghĩ đến đây.

Cô ấy tăng tốc độ xe, muốn nhanh chóng đưa Sở Phong về biệt thự.

Sau đó lại quay lại tìm ông nội và nhờ ông giúp hủy bỏ hôn ước, đồng thời tìm hiểu thêm về chuyện của Thẩm Tam Gia.

Trong nháy mắt, bọn họ đã đến sườn núi của biệt thự Thanh Long.

Bên trái là núi cao, bên phải là sông Hà.

Khi cô ấy đang tăng tốc và muốn leo lên dốc thì một chiếc xe tải lớn phía trước bất ngờ mất lái lao thẳng về phía cô ấy.

"Xì!"

Cô ấy theo bản năng bẻ lái và tránh được trong gang tấc.

Còn chưa kịp phản ứng thì một chiếc xe tải màu đen bất ngờ lao tới và đâm vào xe!

"Chuyện gì thế này?"

Vân Thủy Dao kinh hãi, theo bản năng muốn dừng xe lại, nhưng lại phát hiện ra động cơ đã hỏng thật rồi!

Sở Phong tập trung nhìn lại thì phát hiện những chiếc xe này đang tới với ý đồ xấu, vừa tông vào vừa phun bột xuống.

Những sợi dây sắt đan vào nhau, trong nháy mắt cả chiếc xe bị trói chặt, xóc tới lắc lui, không còn cách nào kiểm soát được nữa.


“Đây là xích sắt liên hoàn trận sao?”

Sở Phong mở to hai mắt, sắc mặt trở nên âm trầm.

Sử dụng trận pháp để bao vây, sau đó tấn công gọng kìm từ hai phía, đối thủ không chỉ chuẩn bị sẵn sàng mà lai lịch của hẳn ta cũng không hề tầm thường nha!

"Loảng xoảng!"

Đúng lúc này, cửa kính của mấy 6 tô được hạ xuống, hàng chục người đàn ông đeo mặt nạ bước ra, cầm giáo và dao rựa, động tác chỉnh tề, đều nhịp xông thắng về phía chiếc xe!

Lực lượng hùng mạnh, khí thế đồi dào, cử chỉ đồng bộ, còn có người dẫn đầu.

Sở Phong lập tức kết luận, những người này tuyệt đối không phải người bình thường, bọn họ hẳn thuộc. võ giả cổ xưa nào đó,

"Dao Dao, nhanh lên, mở cửa sổ trên mái ra!"

Hắn quyết định thật nhanh, Sở Phong vừa đối phó với đám người vừa hét lên

Vân Thủy Dao theo bản nẵng ấn nút, nhưng nó không có chút phản ứng nào.

“Tránh sang một bên!”

Sở Phong đẩy cô ấy ra rồi hít một hơi thật sâu, nắm chặt nắm tay, đấm mạnh vào giếng trời của xe nhiều lần.

Toàn bộ mảnh thủy tỉnh rơi xuống, tạo thành một cái lỗ lớn, không nói lời nào, hẳn tóm lấy Vân Thủy Dao nhảy lên!

Đúng lúc giáo mác của đối phương đâm xuyên qua hai mạn xe, nếu không phải Sở Phong kịp thời lao ra từ phía trên thì hai người đã có mấy chục cái lỗ lớn trên người rồi!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom