Cập nhật mới

Dịch Full Anh Trai Tôi Có Cái Tai Mèo

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Anh Trai Tôi Có Cái Tai Mèo

Anh Trai Tôi Có Cái Tai Mèo
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: 妙蛙桃子​

Trans by Shmily

Văn án

“Em có thể chạm vào anh không?”

Trong phòng tối, anh tựa đầu vào vai tôi, sốt ruột thì thầm.

Lòng tôi run lên: “Em chạm vào đâu được?”

“Ở đây.” Giọng anh khàn khàn, anh nắm lấy cổ tay tôi và… đặt lên đầu anh.

Sau đó, tôi đã sờ thấy một đôi tai mèo lông xù mềm mại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

“Thầy Hạ, anh đang làm gì vậy?”

“Có thể… sờ tai anh có được không?”

Trong căn phòng tối tăm, anh ghé cái đầu dựa ở trên vai tôi, thanh âm vừa nhỏ vừa nhẹ.

Tôi tò mò: “Tai có gì mà phải sờ?”

Anh không nói chuyện, chỉ nắm cổ tay tôi di chuyển tới trên đỉnh đầu anh.

Ủa, tai không phải là ở bên mặt sao?

Tôi nghi ngờ, anh lại kéo cổ tay tôi tới gần hơn, cuối cùng cũng dừng ở trên thứ đồ gì đó mềm mềm xù xù có lông ở trên đỉnh đầu anh.

Tôi dại ra trong nháy mắt.

Mẹ nó! Đây là tai sao!?!

2.

“Sờ sờ.”

Đại khái là bất mãn vì tôi không động đậy gì, Hạ Tri Hành giật giật đỉnh đầu, tóc đen cọ qua cổ tôi, tê tê ngứa ngứa, tôi theo bản năng lui sang bên cạnh một chút, nhưng lại bị anh nhanh chóng ôm eo kéo trở về.

“Không được đi.”

Tôi gắt gao dán lên thân thể của Hạ Tri Hành, cả người đều cứng đờ cả ra.

Cái khoảng cách này, cũng thân mật quá rồi.

Tôi cảm nhận được anh đang kìm nén cái gì đó, trạng thái bây giờ của anh không ổn lắm.

Nghĩ nghĩ, tôi cũng không biết nên hỏi thế nào, chỉ có thể chịu đựng cái khoảng cách thân mật khiến người ta bức bối kia, nghe lời vuốt vuốt sờ sờ thứ đồ kỳ quái kia của anh.

Vuốt vuốt, sờ sờ, tôi đại khái đã đoán được thứ kia là cái gì.

Là… một đôi tai của hồ ly hoặc là mèo gì gì đó đi.

Hạ Tri Hành… anh ấy có một đôi tai của động vật.

3.

Ý thức được một chuyện vượt qua tri thức của loài người, cả người tôi c**ng cứng trong nháy mắt, trái tim bỗng chốc vọt lên tận cổ, khẩn trương đến mức hô hấp cũng đều ngừng lại.

“Đừng sợ.” Dường như nhận ra tôi đang khẩn trương và sợ hãi, Hạ Tri Hành buông tay tôi ra, vươn tay mở đèn lên.

Lúc này tôi mới nhìn rõ người trước mặt.

Trên đỉnh đầu của người đàn ông có một đôi tai mèo màu trắng, vô cùng nổi bật trên nền tóc đen, lúc tôi nhìn qua, nó còn hơi run run lên, giống như là… kích động? Hoặc cũng có thể là… xấu hổ?

Tôi yên lặng lui về sau một bước, dán chặt lên cánh cửa, ngẩng đầu cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông cao hơn mình tận một cái đầu ở trước mặt, trong thanh âm không có sự mềm mại nhẹ nhàng xen lẫn sự xấu hổ như trước đây khi đối diện với anh nữa: “Anh… anh bị sao vậy?”

Tay anh lại nhấc lên, chống lên trên cánh cửa đằng sau lưng tôi, lười biếng rũ đầu, đem cái tai mèo kia giơ ra trước mặt tôi: “Sờ trước đã.”

Tôi theo bản năng siết chặt tay, do dự xem có nên nghe lời anh hay không.

Kết quả anh lại đột nhiên nâng mắt nhìn tôi, trong con ngươi đen nhánh ánh lên sự hy vọng nhàn nhạt.

Anh đang cầu xin tôi sờ anh.

Tôi dừng lại một chút, cuối cùng vẫn run run chậm rãi nâng tay lên, sờ sờ hai cái tai mèo trên đầu anh.

Trong lúc đó, anh cũng cúi đầu khàn giọng giải thích nguyên nhân với tôi.

“Học kỳ đầu anh ở trong trường bị một con mèo trắng nhỏ cào, sau đó cứ cách hai ngày thì sẽ mọc ra hai cái tai mèo, đồng thời cũng vô cùng muốn người khác sờ sờ.”

“Trước kia anh đều tự mình nhẫn nhịn hơn mười phút thì sẽ hết, nhưng lần này nhịn không được, xin lỗi.”

Nghe Hạ Tri Hành bình tĩnh giải thích, tôi liền nhớ tới hồi đầu năm lúc anh lên lớp giảng, trên mu bàn tay có một vết cào đến chảy máu.

Thì ra là bị mèo cào.

“Bé đào nhỏ, đừng nói cho chú dì biết chuyện này.”

Tôi ngẩng đầu, chạm phải cặp mắt đen nhánh tràn đầy áp lực của anh, “Vâng.”

4.

Hạ Tri Hành là con trai của bạn tốt bố tôi, năm đó bố anh qua đời vì tai nạn giao thông, mẹ anh cũng không nói một lời nào mà vứt bỏ đứa con trai gánh nặng là anh rồi biệt tích, còn cầm đi tất cả số tiền có ở trong nhà.

Lúc bố mẹ tôi nhận nuôi anh, Hạ Tri Hành mới có mười hai tuổi.

Tôi nhớ rõ, năm đó khi gia đình tôi có thêm một người anh trai rất đẹp nhưng cũng vô cùng ít nói, tôi mới 6 tuổi.

Thời gian trôi qua thực sự nhanh, thành tích anh trai rất ưu tú, năm 27 tuổi đã trở thành phó giáo sư của một trường đại học, dạy môn toán cao cấp.

Mà tôi chính là một trong số sinh viên anh dẫn dắt trong những học kỳ đầu tiên… cũng là học sinh duy nhất trong lứa đó còn học anh tới lúc này.

Lần này được nghỉ nên về nhà, buổi tối tôi đi xuống tầng lấy nước uống, đột nhiên lại bị anh kéo vào trong phòng, sau đó liền xảy ra những chuyện kì quái này đây.

Nghĩ tới thành tích 59 điểm thảm không nỡ nhìn của bản thân rồi lại nhìn qua người đàn ông đang cúi người đòi sờ ở trước mặt, sức lực trên tay cũng tăng thêm một chút.

Tôi thậm chí còn còn muốn báo cảnh sát ngay lập tức, tống anh vào viện nghiên cứu, một nhát thống khoái giải hận cho bản thân!

“Em muốn giật nó xuống luôn sao?” Hạ Tri Hành đột nhiên mở miệng, hơi nhíu mày nhìn tôi.

Tôi ho nhẹ hai tiếng, gãi gãi cái mũi: “Ngại quá, lần đầu tiên làm chuyện này, sức lực không nắm chắc lắm.

Thật ra trong lòng tôi đang gào thét: Đúng! Thì làm sao! Ngon thì đánh đi!

Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi bị anh nhìn đến nổi cả da gà da vịt, cứ cảm thấy giống với cái lúc ở trên lớp anh gọi tôi trả lời câu hỏi mà tôi không trả lời được vậy.

Đang muốn mở miệng bảo anh đừng nhìn tôi như vậy, anh bỗng nhiên lại cong môi cười.

Kết hợp với cặp tai mèo trắng xóa kia, có chút… chết người!

Tôi hơi mất tự nhiên nghiêng mặt qua chỗ khác.

“Còn nhớ tới bài thi 59 điểm chứ?”

Tôi nói mà, anh cố ý!!!

Tôi lại lần nữa quay tầm mắt về, vô cùng khó chịu đối mặt với anh.

Nếu ánh mắt có thể giết người, tôi nhất định đã chọc cho Hạ Tri Hành thành cái sàng rồi! Tức chết tôi!

“Chỉ thiếu có 1 điểm, vì sao anh không nâng cho em? Bởi vì hồi nhỏ em trộm mặc qu@n lót cậu bé bọt biển của anh chạy loạn trước mặt người lớn sao? Thôi đi mà ~ đã qua lâu như vậy rồi…”

“Im miệng, không phải.” Nụ cười của Hạ Tri Hành biết mất không chút dấu vết, mặt không biểu cảm nhìn tôi.

Cố ý nhắc tới chuyện cũ chọc cho anh xù lông khiến lòng tôi bỗng nhiên trở nên rất vui vẻ, thậm chí còn có tâm tình lè lưỡi làm mặt xấu trước mặt anh, một bộ dáng kiểu, “Em không im đấy, anh làm gì em”.

Hạ Tri Hành lạnh lùng cười một cái, lại mở miệng chọc trúng tim đen của tôi, “Có tin anh không cho em cơ hội thi lại không?”

Mẹ kiếp!

Tôi nháy mắt liền an tĩnh lại, nghe lời sắm vai cái máy mát xa chuyên nghiệp, trên thực tế, ánh mắt nhìn Hạ Tri Hành sắp tóe ra tia lửa đến nơi rồi!

Hạ Tri Hành lại được xoa tới thoải mái, thậm chí còn có tâm tình híp cả mắt lại.

Trong lòng tôi điên cuồng mắng anh là đồ tiểu nhân, trên mặt nghiến răng nghiến lợi, anh hơi hơi ngẩng cằm hưởng thụ híp cả hai mắt lại, sau đó lại lười biếng rũ mắt nhìn tôi.

Giống như một con mèo con kiêu ngạo.

Nhưng thật ra… anh chính là chó! Đồ đàn ông thối! Chỉ biết lấy việc thi lại uy hiếp tôi!!

“Lại thầm mắng cái gì rồi? Bé đào nhỏ?”

Đuôi mắt anh hơi nhướng lên, thanh âm lười biếng, trầm khàn, vô cùng dễ nghe.

Tôi trợn mắt liếc anh một cái, nhanh chóng dỗi lại: “Liên quan gì tới anh!”

“Chậc, nếu lúc đi học em cũng tích cực trả lời câu hỏi như vậy thì tốt rồi.”

“Hừ!”

Tôi hất đầu sang một bên, không muốn để ý tới anh nữa, giận dỗi nói: “Lúc nào mới sờ xong?! Em muốn đi về ngủ!”

Hạ Tri Hành trầm mặc một hồi lâu, ngay lúc tôi nhịn không được mà quay đầu nhìn anh, anh mới mở miệng: “Đừng giận, nghỉ hè anh giúp em học bù.”

“Để em có một kỳ nghỉ hè trọn vẹn có được không, cầu xin anh trai đấy!”

“Em muốn sau khai giảng lại học lại lớp của anh?”

Lại một cú nhất tiễn xuyên tim.

5.

Đại khái là khoảng ba, bốn phút sau, tôi nhận ra được cái tai mèo trắng trong tay tôi chậm rãi biến mất, lúc này tôi mới buông bàn tay đã mỏi nhừ xuống, dùng sức vẩy vẩy mấy cái.

Hạ Tri Hành chắc là cảm thấy có lỗi vì đã bóc lột sức lao động của tôi, liền vươn tay với tôi: “Anh xoa cho em?”

Tôi – kẻ đang vô cùng vô cùng muốn đi về ngủ nghiêm túc từ chối anh: “Không cần! Anh để em thi lại lần nữa là được rồi, về ngủ đây.”

Tay anh dừng giữa chừng một lát rồi mới thu về: “Vậy phải xem thái độ kỳ hè này của em.”

Điều gì!? Điều gì đã khiến Hạ Tri Hành trầm mặc ít nói lúc nhỏ trở nên đáng ghét như thế này!

Là toán cao cấp!

Tôi tức giận đùng đùng xoay người vặn cửa tính về phòng ngủ, Hạ Tri Hành lại ngay lúc này nhẹ giọng gọi tôi.

“Bé đào nhỏ.”

Tôi quay qua, sợ sẽ đánh thức bố mẹ nên chỉ hung dữ lẩm bẩm làm cái khẩu hình: “Làm sao!?”

Anh cười, cũng học theo tôi mở miệng mà không phát ra tiếng, nhưng tôi cũng có thể đọc hiểu khẩu hình của anh.

Anh nói, “Cảm ơn.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


6.

Sáng hôm sau, tên chó Hạ Tri Hành kia mới 8 giờ đã dựng tôi dậy.

Tôi không thể hiểu được.

Vì cái gì mà một sinh viên được nghỉ lại phải dậy lúc 8 giờ sáng… sau đó học toán cao cấp!!!

Tôi hung tợn cắn cái miếng quẩy ở trong miệng, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi đầu bên kia bàn đang vạch vạch ghi ghi mớ công thức cứng ngắc chán ngấy kia.

Hạ Tri Hành vẫn như cũ không ý thức được bản thân phạm phải tội nghiệt lớn tới nhường nào, anh thậm chí còn khiêu khích tôi!

“Nhe răng trợn mắt cái gì, bánh quẩy cắn em?”

“Ăn xong thì làm đề này đi, không biết thì hỏi anh.”

Nhìn tờ đề toán cao cấp khó nhằn trước mặt, lại nhìn Hạ Tri Hành đang đứng nghe điện thoại ngoài ban công, tôi thực sự rất muốn đem sữa đậu nành và bánh quẩy ụp lên đầu anh cho hả giận.

Hu hu hu, sao ông trời sinh ra tôi lại còn sinh ra toán cao cấp chứ? Quan trọng là thầy giáo dạy toán cao cấp còn là ông anh trai lớn lên từ nhỏ với tôi nữa, a a a ~

7.

Sau hai ngày “huấn luyện” với mớ đề toán cao cấp, Hạ Tri Hành nhìn tôi với ánh mắt chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, “Em làm gì vào giờ toán cao cấp thế hả? Giải cứu Syria?”

Tôi rụt cổ không dám nói chuyện, cúi đầu nhìn chằm chằm gạch lát trên sàn nhà, cân nhắc xem nên dùng cách gì để chui xuống đó.

Nếu tôi là Tôn Ngộ Không, liệu tôi có thể biến lớn thành nhỏ rồi chui vào sàn nhà không nhỉ? Không đúng, nếu tôi mà là Tôn Ngộ Không thì tôi còn cân đo đong đếm cái sàn nhà làm gì chứ! Tôi phải đại náo Thiên Cung mới đúng! Cần gì phải ở đây học toán cao cấp! À hú!

“Em nghĩ cái gì đấy?”

“Nghĩ tới đại náo Thiên Cung.”

Chết cha! Nghĩ sâu quá rồi!

Tôi cẩn thận ngẩng đầu nhìn Hạ Tri Hành, cuối cùng khi đối diện với ánh mắt nặng nề u ám của anh, tôi sợ tới mức nhanh chóng cúi gằm xuống, không dám nhìn anh nữa.

Anh cũng không có nói cái gì, nhưng mà tôi cứ có cảm giác tầm mắt anh vẫn đang nhìn chằm chằm ở trên sọ não của tôi, tựa như ánh mắt của Tử Thần vậy.

Tôi biết, thời điểm này mình nên làm gì để tự cứu bản thân.

Nghĩ tới khi còn nhỏ không hiểu chuyện nên tranh đoạt đồ chơi với anh, còn chọc anh tức giận, sau đó lại dỗ dành anh như thế nào, tôi liền chậm rãi vươn tay kéo kéo góc áo anh, như có như không, nhỏ giọng làm nũng: “Anh Tri Hành ơi, đừng giận mà…”

Bí quyết sinh tồn của Giản Đào tôi đây chính là: Không có việc thì là thầy Hạ, có việc thì là anh Tri Hành!

Hai giây sau, tôi nghe thấy Hạ Tri Hành bất đắc dĩ thở dài.

Tuyệt vời! Thành công!

Tôi cúi đầu cười thầm, lại không buông góc áo anh ra, tính cứ thế này mà lên mặt một tý.

“Em giải đề suốt hai ngày nay rồi, có thể ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút có được không ạ?”

Hạ Tri Hành đem mớ đề cứng nhắc trong tay đặt lên bàn, bất đắc dĩ nói: “Đi thôi, anh đưa em đi mua trà sữa.”

Trong nháy mắt, tôi như được tiêm máu gà, đột nhiên nhảy dựng lên: “À hú! Anh Tri Hành là số một!”

Tôi dứt khoát buông góc áo Hạ Tri Hành ra, vọt tới huyền quan* đổi giày, đồng thời cũng không quên quay đầu lại thúc giục anh.

*Huyền quan: Nơi nối giữa cửa ra vào và phòng khách, thường là cái bậc thấp dùng để tháo giày vào nhà

“Thầy Hạ! Nhanh lên nào ~”

“Đây.” Hạ Tri Hành cúi đầu chỉnh lại góc áo bị tôi kéo cho nhăn nhúm, không nhanh không chậm đi về phía tôi.

Tôi có chút hoảng hốt.

Không thể không nói, Hạ Tri Hành thật sự rất đẹp trai.

Lúc thời tiết còn chưa quá nóng, anh còn từng mặc áo sơ mi trắng tới dạy học, tay áo xắn lên khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay săn chắc có lực, lúc giảng bài cảm thấy không quá thoải mái, anh còn sẽ tùy tiện cởi một nút cúc áo sơ mi cho thoáng, vừa lúc lại bị đám sinh viên đi nghe giảng trộm quay lại, qua một tiết học đã truyền khắp trong trường, thu được một đống trái tim thiếu nữ.

Lúc ấy tôi cũng nhịn không được trộm trùm trong ổ chăn xem đi xem lại đoạn video đó vài lần, trái tim cũng bị người đàn ông cấm dục trong video làm cho đập bum ba la bum.

Cho dù gương mặt kia tôi đã nhìn chán 15 năm rồi, nhưng đôi khi vẫn nhịn không được bị vẻ đẹp trai đó làm cho đần cả ra!

8.

Lúc đang chờ trà sữa, tôi đang mãnh liệt khoa chân múa tay thảo luận về bộ phim mới ra gần đây nhất với Hạ Tri Hành.

Đương nhiên, chủ yếu là tôi phụ trách việc “mãnh liệt khoa tay múa chân thảo luận”, còn anh chỉ phụ trách nghe, thỉnh thoảng sẽ gật đầu “ừ” hai tiếng coi như là đáp lại tôi, chứng minh là anh vẫn có nghe.

Có điều cũng không sao cả, tôi quen rồi.

Người này ở bên ngoài chính là cái bộ dáng trầm mặc kiệm lời đó, chỉ có khi ở nhà thì mới nói thêm vài câu với bố mẹ và tôi mà thôi.

Đúng lúc này, đằng sau có một người đàn ông gọi tên tôi.

“Giản Đào, lâu rồi không gặp.”

Tôi xoay người, nhìn gương mặt vẫn ôn nhu như trước kia của hắn, ngẩn ra một chút, ngay sau đó liền phản ứng lại, lễ phép cười, giọng điệu ôn hòa:

“Lâu rồi không gặp.”

9.

Mỗi người đều có trong mình một thiếu niên là tình đầu sơ khai của bản thân, tôi cũng không ngoại lệ.

Tình đầu của tôi, chính là Tân Nguyên.

Lúc đó tuổi tôi không lớn, đối với kiểu nam sinh luôn dịu dàng ôn nhu như Tân Nguyên luôn cười tỏa nắng thường sẽ không có sức chống cự, có điều cũng chỉ một khoảng thời gian sau đó tôi đã từ bỏ tình cảm thầm mến này, dốc lòng học tập.

Vốn tưởng rằng chuyện thầm mến này cứ thế mà cho qua, kết quả vào hồi năm nhất, bạn thân của tôi lại nói cho tôi biết do cô ấy quá nhiều chuyện nên đã đem chuyện tôi từng thích thầm Tân Nguyên nói cho anh em tốt của hắn nghe, sau đó chắc là người anh em kia cũng nhiều chuyện, chuyện này liền không giấu được.

Quả nhiên, cô ấy nói dứt lời chưa được bao lâu, Tân Nguyên vẫn luôn chưa từng nhắn tin cho tôi đã gửi một tin nhắn tới.

[Bạn học Giản Đào, cậu thích thầm tôi sao?]

Lúc ấy tôi xấu hổ trả lời lại: [Chuyện lâu rồi, lúc ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện mà thôi.]

Kết quả hắn lại thẳng thắn nói với tôi: [Thật ra tôi cũng thích thầm cậu.]

[Cậu rất thích cười, vô cùng thu hút, ấm áp giống như mặt trời nhỏ vậy.]

Lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện như thế này, thật sự không biết nên xử lý thế nào, cuối cùng chỉ đành khô cằn đáp lại một câu: [Cảm ơn.]

Cứ như vậy, tôi với Tân Nguyên bắt đầu nói chuyện qua lại, sau đó hắn tỏ tình với tôi, tôi đồng ý với hắn.

Nhưng cũng chỉ được một tháng, bạn thân lại cẩn thận nói cho tôi biết, Tân Nguyên dường như giấu tôi tán tỉnh một bạn nữ khác, vẻ ngoài đặc biệt giống tôi.

Tôi gọi điện thẳng cho Tân Nguyên chất vấn hắn, hắn lại thẳng thắn thừa nhận, nói thật ra hắn vẫn luôn chỉ thích một mình cô gái kia; đối với tôi, chỉ là đồ thay thế trong khi chờ cô gái đó, dùng để tiêu khiển một thời gian mà thôi.

Con mẹ nó chứ, lúc ấy tôi thật sự không nghĩ tới bản thân thế mà lại là thế thân, thích cái gì, yêu thầm cái mẹ gì chứ, cái gì mà mặt trời nhỏ, đều mẹ nó là nhảm nhí vớ vẩn hết.

Lúc ấy, dưới cơn tức giận, tôi đã mua vé chạy tới thành phố hắn sống, muốn chạy tới KTX của hắn vả cho hắn lệch mõm rồi lại về.

Kết quả lại bắt gặp hắn và ánh trăng sáng* kia đang ở dưới lầu tình chàng ý thiếp, anh anh em em, đầu lưỡi răng môi quấn quýt lấy nhau như chỉ hận không thể nuốt luôn đối phương vào bụng.

*Ánh trăng sáng (Bạch Nguyệt Quang): Ý chỉ những người được gọi là mối tình đầu của ai đó, cầu mà không có được

Tôi đứng đó nhìn một phút đồng hồ, thiếu chút nữa là gọi chị “huệ” rồi, nhưng may sao vẫn cảm thấy bản thân may mắn vì trong một tháng này hắn đòi hôn tôi nhưng tôi không đồng ý, bằng không lúc ấy chắc là tôi nôn chết ở chỗ đó mất.

Tôi lười nhìn hai người đó anh anh em em, trực tiếp đi qua kéo cô gái kia ra chỗ khác, sau đó đem chai nước hất thẳng lên mặt Tân Nguyên, lại nhanh chóng vả cho hắn một cái.

“Thằng chó Tân Nguyên, chia tay đi.”

Tôi rút gọn hết những câu chửi, chỉ để lại một câu này rồi xoay người rời đi, không có quan tâm tới những ánh mắt hóng chuyện của những người xung quanh, cũng không quan tâm Tân Nguyên luôn dịu dàng ôn nhu trước kia đang không ngừng mắng lời th ô tục.

Mối tình đầu của tôi, cứ thế mà kết thúc một cách qua loa.

May mà, còn chưa thiệt cái gì.

10.

Tân Nguyên đi qua, ánh mắt có chút lãnh đạm nhìn thoáng qua tôi, sau đó liền nhanh chóng trở nên ôn nhu: “Mắng người là không tốt, bạn học Giản Đào.”

Tôi cười lạnh, nhàn nhạt lặp lại lời mắng chửi th ô tục mà hắn mắng tôi ngày chia tay hôm đó: “Mẹ kiếp, Giản Đào, cô mẹ nó có bệnh phải không? Đệch mợ, đồ đê tiện!”

Từng câu từng chữ, một từ cũng không thiếu.

Người xung quanh cũng chú ý tới bầu không khí tràn ngập khói thuốc súng giữa tôi và hắn, liền rầm rì đánh giá.

Tân Nguyên chắc là cảm thấy xấu hổ, đi tới trước mặt tôi, cắn răng nhỏ giọng nói: “Giản đào, em thật sự cần thiết phải nhẫn tâm tới vậy sao?”

Tôi lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách, mặt không biểu cảm nói: “Ờ, cút nhanh lên.”

Tân Nguyên thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi, tôi cũng không chút sợ hãi mà nhìn lại.

Đoạn tình cảm đó, tôi tuyệt đối sẽ không làm hắn thất vọng, tôi đếch sợ hắn nhé.

Hạ Tri Hành vẫn luôn ở bên cạnh tôi đúng lúc này lại đột nhiên khom lưng, kéo khẩu trang của tôi lên, tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền đối diện với đôi đồng tử đen nhánh của anh.

Anh giúp tôi chỉnh lại khẩu trang cho nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc: “Tình hình dịch bệnh đang căng thẳng, đeo khẩu trang kỹ vào.”

Ở bên ngoài, tôi luôn sẽ ở trong trạng thái đứa em gái ngoan ngoãn, cho nên liền nghe lời gật gật đầu.

Ai ngờ Hạ Tri Hành lại tiếp tục phát huy tinh thần trào phúng: “Đây là ánh mắt trước kia của em? Thì ra thẩm mỹ của em vẫn luôn kém như vậy!”

Tôi bị anh làm cho nghẹn họng.

Tên này! Mắng thằng chó Tân Nguyên kia thì cứ mắng mình hắn thôi, sao cứ phải kéo tôi vào mới chịu làm gì? Giận!

Lần đó, sau khi chia tay với Tân Nguyên, tôi về KTX, bị lỡ giờ giới nghiêm, cho nên liền về căn hộ Hạ Tri Hành thuê ở nhờ, nửa đêm càng nghĩ càng ấm ức, tại sao tôi phải tốn mất 300 đồng tiền chạy xe tới đó chỉ để vả cho hắn một cái chứ!

Sau đó tôi quá mức tủi thân nên đã đi uống rượu giải sầu, sau khi say rượu, tôi làm trò trước mặt Hạ Tri Hành, mắng chửi Tân Nguyên tới máu chó ngập đầu, hơn nữa mỗi một câu đều có hàm lượng mẹ nó kinh người.

Lúc ấy thầy giáo Hạ chỉ cau mày nghe tôi mắng xong, sau đó liền khom lưng lấy cái chai rượu từ trong tay tôi ra, còn không quên dạy dỗ tôi: “Trẻ con ít chửi bậy thôi.”

Lúc ấy tôi đã làm gì?

À, lúc ấy tôi say ngoắc cần câu, mạch não cũng không được bình thường, cho rằng lời này cua Hạ Tri Hành là không cho phép tôi mắng tên chó Tân Nguyên kia, thế là tôi liền trực tiếp đem anh tống vào cùng một mặt trận với gã, một quyền lại một quyền đấm lên ngực anh, hung dữ muốn chết chỉ thẳng vào mặt anh mắng: “Anh bớt quản em đi! Đồ tồi!”

“Anh tồi?” Hạ Tri Hành nghi hoặc nhướng mày, ngón tay thon dài chỉ vào mình, phảng phất như nghe được câu chuyện cười nào đó.

Có điều, không đợi tôi say khướt gật đầu nói “phải” thì anh đã cười khẽ một tiếng, đem bình rượu đặt sang bên cạnh, khom lưng kéo cánh tay dựng tôi dậy, “Được rồi, không so đo với sâu rượu nhỏ như em, thật là, rõ ràng có tốt nhất ở đây rồi mà cứ muốn đi tìm tồi…”

Thật ra tôi vẫn luôn không hiểu tốt với tồi lúc đó anh nói là cái gì, sau khi tỉnh rượu, tôi cũng hỏi qua Hạ Tri Hành, lúc đó anh nói, “Nói thẳng ra là thẩm mỹ em kém.”

Tôi hận! Hạ Tri Hành tên này có đôi khi thực chán ghét!

Lúc này Tân Nguyên mới chú ý tới Hạ Tri Hành nãy giờ vẫn luôn an tĩnh đứng bên cạnh tôi, hắn nhăn mày: “Giản Đào, anh ta là ai?”

Tôi không chút do dự mở miệng: “Bố anh.”

Tân Nguyên rốt cuộc cũng bị câu trả lời của tôi chọc giận, hắn híp mắt nhìn tôi chằm chằm, sau đó cười lạnh.

Tôi cố ý vươn khuỷu tay chọc chọc Hạ Tri Hành bên cạnh, lại hất cằm về phía Tân Nguyên: “Anh nhìn đi, giận rồi giận rồi kìa.”

Tân Nguyên hít sâu một hơi, sau khi ổn định lại cảm xúc, hắn lại bày ra cái dáng vẻ ghê tởm với tôi: “Giản Đào, hiểu lầm giữa chúng ta đã giải quyết rồi mà, em không cần phải đối xử ác ý với anh như vậy, có được không?”

Tôi trợn trắng mắt, trực tiếp xoay người đi vào tiệm trà sữa hỏi phục vụ xem trà sữa cũng mình đã xong chưa, còn chẳng thèm trả lời hắn câu nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


11.

“Đã xong rồi ạ, cô muốn đóng gói hay uống ở đây ạ?”

“Đóng gói đi, cảm ơn!”

Tôi ghé ở trên quầy, vui vui vẻ vẻ nhìn phục vụ gói trà sữa, lúc này Hạ Tri Hành đi tới từ phía sau tôi lại đột nhiên kéo tay tôi đi vào vị trí tít sâu trong cửa hàng.

“Này này này, anh làm gì vậy?”

Hạ Tri Hành không có trả lời tôi, chỉ lôi tôi vào chỗ sâu nhất trong tiệm rồi ngồi xuống, sau đó kéo tôi ngồi lên đùi anh.

Cảm nhận được dưới thân là cặp đùi hữu lực của người đàn ông, cả người tôi dại ra.

Kết quả lúc này, anh lại đem đầu dụi vào trong ngực tôi, tôi còn chưa biết là tình huống gì thì đã nghe thấy anh rầu rĩ nói: “Tai mèo lại ra…”

?! Lúc này mà còn tai mèo?!

12.

Tôi nhìn quanh bốn phía, dùng hai tay ôm lấy đầu Hạ Tri Hành giúp anh che đi cái tai mèo màu trắng đang lộ ra bên ngoài kia.

Bởi vì đang là nghỉ hè, tiệm trà sữa rất đông người, tôi cũng không dám động nhiều, sợ anh sẽ bị phát hiện.

Nhưng mà Hạ Tri Hành ở trong ngực tôi còn không chịu ngồi yên, cứ nhích tới nhích lui, làm tôi tức tới mức cúi đầu cắn răng muốn hung hăng cạp cho anh một cái, ai ngờ lại thấy anh đang ngửa đầu nhìn tôi, con ngươi trước giờ đều đen nhánh bình ổn nay lại ngập nước, giống như là bị ai bắt nạt vậy.

Lần đầu tiên tôi thấy một Hạ Tri Hành như vậy, cả người cũng đờ cả ra.

Đầu anh còn cố tình cọ tới cọ lui trong ngực tôi, giống như mèo con làm nũng, lại giống như… má nó lưu manh!

Cảm nhận được cái cằm của người đàn ông đang chống lên ngực tôi, tôi liền buông một tay xuống nắm lấy cằm anh, cố định đầu anh lại, đỏ mặt quát khẽ: “Hạ Tri Hành, anh đừng có mượn cớ giở trò lưu manh!”

Anh nhìn tôi chằm chằm, mắt đen chớp chớp, giống như đứa nhỏ ba tuổi: “Sờ sờ.”

Tôi vừa sờ sờ tai anh, vừa nghĩ tới tình huống anh lộ tai mèo trước đó, tôi nhớ rõ lúc ấy chỉ số thông minh của anh vẫn còn tốt lắm cơ mà! Sao hôm nay lại giống như đứa nhỏ thế này?

Tôi híp híp mắt, “Có phải anh cố tình giả vờ đáng yêu để chơi lưu manh không hả?”

Hạ Tri Hành vẫn ngửa đầu dùng cặp mắt to ngập nước nhìn tôi, phảng phất như nghe không hiểu tôi đang nói gì, ánh mắt trong suốt, sạch sẽ, trong mắt biểu đạt chói lọi: Người ta là chú mèo con đáng yêu như thế, nghe không hiểu em nói gì đâu nha!

Tôi nhíu mày.

Tên này bị dẩm đầu rồi?

13.

Tôi cưỡng ép bản thân cố gắng chấp nhận một Hạ Tri Hành ngu ngốc như thế này, khẩn trượng sờ sờ tai anh, trái tim vọt tới tận cổ họng, chỉ sợ có người qua đây sẽ phát hiện ra anh.

Kết quả, thật sự không nghĩ tới là có người tới thật.

Lại còn là tên chó Tân Nguyên chứ.

“Giản Đào, em sao có thể ở trước thanh thiên bạch nhật ngồi trong lòng đàn ông như vậy chứ?!” Tân Nguyên phẫn nộ đi tới cạnh tôi muốn kéo tôi đi, biểu tình phảng phất như tôi làm chuyện gì đó có lỗi với hắn lắm vậy.

Bởi vì hắn kéo tôi cho nên cái tai mèo của Hạ Tri Hành cứ như thế lộ ra, còn vì câu nói như thể đi bắt gian của Tân Nguyên mà thu hút không biết bao nhiêu sự chú ý đổ dồn về đây.

Tôi vội vàng hất tay Tân Nguyên ra muốn đi che tai mèo cho Hạ Tri Hành, kết quả hắn lại gắt gao túm chặt lấy tôi không chịu buông.

Hạ Tri Hành ngồi ở đó không biết đã lạnh mặt đứng lên từ lúc nào, cặp tai mèo trắng xóa lộ ra trên đỉnh đầu, anh dùng sức hất phăng cái tay của Tân Nguyên ra, sau đó lại kéo tôi vào lòng.

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, nghĩ rằng người này đã khôi phục lý trí, nhưng giây tiếp theo lại thấy lông mày anh xụ xuống, bộ dáng vô cùng ấm ức: “Em, của anh, không cho hắn chạm vào.”

Trong lòng tôi run lên, như có hàng trăm con kiến bò ngổn ngang, tinh tế gặm c ắn trái tim tôi, tê tê dại dại, một cảm giác khó nói thành lời.

Xét thấy bây giờ anh đang không có lý trí, tôi cho rằng anh coi tôi thành đứa “dọn phân mèo”, cưỡng ép bản thân bỏ qua cái cảm giác kỳ quái ở trong lòng.

Tân Nguyên nhìn hai cái tai mèo kỳ quái trên đầu Hạ Tri Hành, nhíu mày thật chặt, ở lúc tôi kinh hồn táng đảm tưởng là sẽ bại lộ rồi thì hắn lại đột nhiên cười lạnh: “Được lắm Giản Đào, lúc trước tôi đòi hôn cô một cái cũng không cho, bây giờ lại có thể ở trước mặt công chúng chơi trò chơi tình thú với đàn ông khác?”

??? Tình thú?

Tôi ngẩng đầu nhìn hai cái tai xù xù trên đầu Hạ Tri Hành, bỗng nhiên cảm tạ Tân Nguyên đã cho chúng tôi một cái cớ không thể hoàn hảo hơn, nhưng mà việc này cũng không thể cản tôi chửi hắn là thằng chó ngu ngốc được.

Tôi tránh ra khỏi cái ôm của Hạ Tri Hành, đem anh bảo vệ ở sau lưng, lấy một loại tư thế gà mẹ bảo vệ gà con trừng mắt nhìn Tân Nguyên: “Tân Nguyên, anh còn có mặt mũi nào mà lên mặt dạy đời tôi? Chúng ta đã chia tay một năm rồi, anh không có tư cách quản tôi đâu nhé! Hơn nữa trước kia người chân trong chân ngoài chính là anh! Anh nói tôi là thế thân của người khác đấy! Cũng chính là anh khi còn chưa nói rõ lời chia tay với tôi đã sốt ruột đi hôn môi dây dưa với cô gái khác! Thế mà còn đòi tôi hôn anh? Mẹ nó tôi chưa ói thẳng vào mặt anh là còn lễ phép chán rồi dấy! Thằng chó đần độn này!”

Nói xong, ánh mắt của mọi người lập tức chuyển về phía Tân Nguyên bị mắng cho muối mặt, dù kinh tởm nhưng vẫn muốn hóng thêm trong chốc lát.

Rốt cuộc thì mọi người cũng rất hiếm khi nhìn thấy thằng nào đã ngoại tình rồi mà còn liên mồm nói đạo lý tới không biết xấu hổ như vậy.

Nhìn Tân Nguyên không có cách nào đáp lại, tôi cười nhạo một tiếng, kéo Hạ Tri Hành rời đi, không quan tâm thằng chó kia nữa.

Nếu không phải hai cái tai mèo của Hạ Tri Hành vẫn còn ở đó, tôi chắc chắn sẽ còn muốn ở lại mắng cho Tân Nguyên thêm một trận nữa, đem tất cả những lời nói kinh hãi thế tục lần uống say đó ném thẳng lên mặt hắn mới đã cái nư!

Thằng chó chết!

Hạ Tri Hành ngốc ngốc bị tôi ném vào ghế sau, vốn tôi định ngồi bên cạnh anh tiếp tục xoa cho anh, kết quả anh vừa ngồi xuống đã kéo tôi ôm ngồi ở trên đùi mình.

Tôi còn chưa kịp hoảng sợ đẩy anh ra, anh đã dụi đầu vào ngực tôi lần nữa, vừa ngoan vừa gấp: “Muốn sờ sờ.”

… Thôi được rồi, coi như vì anh đáng yêu nên miễn cưỡng chút đi.

Ước chừng năm phút sau, tai mèo dần dần biến mất, cặp mắt đáng thương của Hạ Tri Han cũng biến trở về bộ dáng trầm ổn nội liễm như cũ.

“Sao anh lại lộ tai ra trước mặt công chúng như vậy chứ, may mà người ta nghĩ đó là đồ trang sức anh đeo trên đầu, bằng không sau này em chỉ có thể tới viện nghiên cứu thăm anh thôi đó.”

Nhìn thấy anh trở lại bình thường, tôi nhịn không được trào phúng anh.

Hạ Tri Hành hơi hơi ngửa đầu, nhìn tôi không nói lời nào, tôi bị anh nhìn tới khẩn trương: “Anh… anh nhìn em như thế làm gì?”

Anh rũ mắt, không trả lời câu hỏi của tôi: “Đứng lên, anh đi lái xe.”

Lúc này tôi mới phát hiện bản thân còn đang ngồi trên đùi anh, hai chúng tôi dính chặt lấy nhau, tôi thậm chí còn có thể ngửi được mùi hương nước xả vải trên người anh nữa.

Tôi cuống quýt ngồi sang một bên, xấu hổ xoa xoa cái ót, đồng thời cũng mở miệng xin lỗi: “Ban nãy ngại quá, em không biết tên ngốc kia lại đột nhiên đi vào.”

Hạ Tri Hành vừa mới mở cửa xe định ra ngoài thì lại dừng lại, quay đầu nghi hoặc nhìn tôi, “Ban nãy xảy ra chuyện gì?”

? Tên này… mất trí nhớ?!

Tôi chớp chớp mắt: “Không! Không có gì hết! Chưa xảy ra chuyện gì hết!”

Cứu mạng! Tôi còn lâu mới nói cho Hạ Tri Hành biết vừa rồi anh bị người ta nói là chơi trò chơi tình thú với tôi đâu, hơn nữa… câu nói kia nếu anh mà nhớ được thì chắc hẳn cũng sẽ rất xấu hổ, cho nên không biết thì càng tốt.

Hạ Tri Hành nặng nề liếc tôi: “Anh làm chuyện xấu?”

Tôi nhanh chóng phất tay: “Không không không! Không có gì hết! Chỉ là em che tai anh lại rồi mang anh ra ngoài, cảnh tượng khá buồn cười thôi!”

Hạ Tri Hành nhướng mi: “Vậy tên ngốc kia là ai?”

Tôi nóng lòng lấp li3m: “… Là anh, anh ngốc.”

Nói xong, tôi rõ ràng cảm giác được Hạ Tri Hành có chút cạn lời, anh híp mắt, bắt đầu uy hiếp tôi: “Nhớ rõ chuyện thi lại.”

Mẹ kiếp!

“Em… Tân Nguyên là tên ngốc.” Tôi vốn định nói mình ngốc, nhưng cẩn thận suy nghĩ, vì sao thằng chó kia làm mà tôi lại phải nhận mình ngốc chứ!

Hạ Tri Hành nhìn tôi một cái, thế nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa, đi xuống lên ghế lái.

Tôi giúp anh chọc ly trà sữa, muốn “hiếu kính” với anh trước, kết quả lại thấy trong kính chiếu hậu hình ảnh anh nhíu mày nhìn chằm chằm điện thoại.

“Sao thế?”

Tôi cúi người ghé tới gần muốn nhìn một cái, kết quả anh lại nhanh chóng tắt điện thoại, nhận lấy ly trà sữa trong tay tôi hút hai cái rồi đặt sang một bên: “Không có gì, về thôi.”

14.

Sau này tôi phát hiện ra, tai mèo của Hạ Tri Hành cứ hai ngày là sẽ xuất hiện, hơn nữa lại dần dần ở trong trạng thái đó thì anh sẽ trở nên càng ngốc hơn, chỉ số thông minh thẳng tắp rớt xuống đáy vực, trong đầu chỉ có mỗi chuyện muốn tôi sờ tai anh mà thôi, xong việc còn sẽ mất đi đoạn ký ức lúc đó.

Có một lần, tôi lanh trí vào lúc anh lộ ra tai mèo liền lấy bài toán cao cấp anh đưa tôi làm cho anh.

“Anh làm cái này xong đi rồi em sờ tai cho.” Tôi đứng từ trên cao nhìn xuống, chỉ vào cái đề toán phức tạp trước mặt nói.

Hạ Tri Hành đoan đoan chính chính ngồi ở bàn học, ngửa đầu nghi hoặc nhìn chằm chằm tôi, tai mèo run run, giống như đang hỏi tôi: Em bảo một con mèo giải toán?

Tôi gập ngón tay gõ gõ lên tờ đề, hấp dẫn sự chú ý của anh, thấy anh cúi đầu nhìn nó, tôi mới hài lòng gật đầu, thẳng lưng bày ra tư thế của giáo viên: “Làm cho xong cái đề này đi đã!”

Hạ Tri Hành nhìn chằm chằm đề thi trong chốc lát, lại lần nữa ngửa đầu nghi hoặc nhìn tôi, còn manh manh chớp chớp hai mắt.

Tôi bị anh làm cho đáng yêu muốn hộc máu, ho nhẹ hai tiếng rồi lại xụ mặt mắng anh, học cách nói lúc trước anh nói tôi, mắng: “Không biết làm? Vậy lúc lên lớp anh học cái gì? Giải cứu Syria?”

Hạ Tri Hành không còn chỉ số thông minh hoàn toàn nghe không hiểu tôi nói gì, chỉ biết mở to mắt chớp chớp nhìn tôi, tôi cảm thấy bây giờ trong đầu anh đối với bản thân là kiểu: Anh là một bé mèo vô ưu vô lo nhó ~ Meow ~

Tôi bị suy nghĩ của mình chọc cười, “Phụt” cười thành tiếng.

Hạ Tri Hành mất trí thấy tôi cười liền lập tức đứng dậy thò tới, giống như mèo con ngồi lên người tôi.

Má nó! Anh là một tên đàn ông to xác cao hơn 1 mét 8 đó! Nếu không phải sau tôi là cái giường thì chắc là tôi đã bị đập đầu xuống đất rồi.

Có điều kết quả bây giờ cũng không tốt hơn là bao.

Tôi bị anh đè ở trên giường.

Tuy anh mất trí, nhưng tôi vẫn còn trí nha!

Cảm nhận được thân thể cường tráng của người đàn ông trên người, tôi lập tức đỏ cả mặt, dùng sức đẩy ng ực anh, kết quả Hạ Tri Hành lại cho rằng tôi đang chơi với anh, hai tai run run đối nghịch với tôi, cố ý không chịu rời đi, còn lấy đầu dụi dụi lên cổ tôi nữa.

“Hạ Tri Hành! Anh thả em ra!” Tay chân tôi cùng hoạt động muốn đẩy anh ra, lại bị anh hóa giải trong chớp mắt, cuối cùng vẫn bị ấn ở trên giường không thể động đậy.

Hạ Tri Hành đè ở trên, khóe miệng cong lên, cười như thằng ngu.

Tôi đã không còn sức lực, thở phì phì bất đắc dĩ nói: “Anh buông em ra trước, em không bắt anh làm toán nữa, được chưa?”

Anh ngốc ngốc nghiêng đầu, sau đó lại cúi gập người, đầu ghé bên cổ tôi, giống như làm nũng mà “rầm rì” hai tiếng, sau đó hàm hồ nói: “Muốn sờ sờ.”

Tôi không còn sức lực đẩy anh ra nữa, trực tiếp giơ tay vuốt tai mèo cho anh, hy vọng nó nhanh chóng biến mất, làm Hạ Tri Hành bình thường kia trở về.

Năm phút sau, Hạ Tri Hành đỏ bừng hai tai bò dậy khỏi người tôi, ho nhẹ hai tiếng, lúng túng nói: “Xin lỗi… anh, anh không khống chế được bản thân.”

Nhìn thấy anh khôi phục lý trí, tôi nghĩ tới câu chuyện quá đáng tôi bắt anh làm toán cao cấp lúc nãy, có chút chột dạ, trợn mắt bắt đầu hung tợn mách lẻo trước: “Lần sau anh còn đè em ra như thế, em sẽ không sờ anh nữa!”

Vẻ mặt anh áy náy: “Thực xin lỗi, lần sau, sẽ không.”

Tôi bắt đầu làm dáng: “Hừ!”

Hạ Tri Hành thở dài, đổi cách bồi thường cho tôi: “Đưa em đi ăn cái gì có được không? Lẩu? Thịt nướng? Hay cơm Tây?”

Tôi lập tức cười cười xấu xa nhìn anh: “Đương nhiên là mỗi món một bữa rồi!”

Anh cong môi, “Ừ” một tiếng, sau đó đi đổ nước uống. Lúc đi qua cái bàn, nhìn thấy đống toán cao cấp trên đó, không biết có phải do ảo giác hay không, tôi cảm giác bước chân anh hơi dừng lại.

15.

Ngay khi tôi cho rằng tôi đã rất hiểu biết về trạng thái của Hạ Tri hành thì lại đột nhiên phát hiện ra… một trạng thái khác muốn mạng của tôi.

Tối hôm đó, lúc Hạ Tri Hành đang tắm rửa, tôi đang đi qua phòng tắm định về phòng nghịch điện thoại, kết quả lại bị anh kéo vào trong phòng tắm!

Má nó!

Tôi hoảng sợ gần chết, sợ nhìn thấy thứ gì không nên thấy! Có điều lúc đi vào thì phát hiện anh đã dùng khăn tắm quấn quanh hạ th@n của mình rồi.

Nhưng mà… cơ bụng phập phồng của anh vẫn khiến tôi không biết xấu hổ mà đỏ mặt.

Có điều tôi cũng không nhìn được bao lâu thì đã bị người kia kéo vào ngực ôm chặt, Hạ Tri Hành chôn đầu lên cổ tôi, tóc ướt xẹt qua gương mặt tôi, tôi có chút khó chịu nghiêng nghiêng đầu, đồng thời thuần thục giơ tay nắm lấy lỗ tai mèo của anh kể cả khi anh chưa nói “muốn sờ”.

Haizz, tôi phản xạ có điều kiện luôn rồi.

Nhưng mà hôm nay…

“Anh trai này, tai mèo của anh mọc ra cũng quá không đúng lúc rồi, bố mẹ còn ở ngoài đó, nếu lát nữa họ gọi em là toi cả hai! Anh nhanh thu nó về đi!”

Tôi lo lắng đề phòng thấp giọng nói, sợ bị bố mẹ đang xem TV bên ngoài nghe thấy, phát hiện ra tôi với Hạ Tri Hành cùng ở trong phòng tắm.

Hạ Tri Hành giống như làm nũng mà rầm rì hai tiếng, cọ cọ qua cổ tôi, cũng không biết là có nghe hiểu hay không nữa.

Tôi thở dài, đang muốn tiếp tục lầu bầu thì lại cảm giác được có cái gì đó xù xù xẹt qua bên đùi tôi.

!!!

Tôi sợ tới mức nhanh chóng vươn một tay ra dùng sức nắm chặt cái thứ vừa cọ qua đùi tôi, chỉ sợ nó chạy mất.

Tôi bóp bóp, liền nghe thấy Hạ Tri Hành kêu lên một tiếng.

Tôi còn chưa phản ứng lại mình đang bóp cái gì thì Hạ Tri Hành đã ngẩng đầu lên khỏi cổ tôi, con ngươi xinh đẹp thấm nước giống như ấm ức nhìn tôi, thanh âm thấp thấp, “Em bóp đuôi anh làm gì?”

??? Đuôi?

Tôi hoảng sợ cúi đầu, thấy được trong tay mình là cái đuôi mèo xù lông màu trắng, mọc ra từ chỗ nào đó bên dưới khăn tắm của anh…

Tôi thật sự không nghĩ tới lúc Hạ Tri Hành lộ tai thì cũng sẽ mọc ra đuôi mèo…

Bị đuôi mèo điên cuồng quấn quýt, tôi thậm chí còn có suy nghĩ nếu thắt cho cái đuôi mèo trắng này một cái nơ con bướm màu hồng kèm theo cái lục lạc nhỏ thì hẳn là sẽ rất đẹp đi…

Hơn nữa, đuôi mèo xù xù sờ thực sự thoải mái nha!

Hạ Tri Hành ôm tôi trong lòng, giống như làm nũng nói: “Tai cũng muốn sờ sờ.”

Nói xong, cái đuôi trong tay tôi cũng giật giật, thật cẩn thận lại mang theo vài phần lấy lòng mà quấn lên ngón tay tôi.

Tôi nói mà, mèo con đáng yêu như thế này, ai mà chịu được cơ chứ? A?!

Dù sao tôi cũng chịu không được.

Đây là lần đầu tiên tôi muốn Hạ Tri Hành giữ cái hình dáng này nhiều thêm một chút, nhưng mà nghĩ tới bố mẹ bên ngoài lúc nào cũng có thể gọi tôi, tôi lại yên lặng thu ý tưởng này lại.

Nhanh nhanh biến về đi thôi, hu hu hu, cái đuôi nhỏ, chị gái không nỡ rời xa em, hu hu hu ~
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


16.

Khoảng 5 phút sau, tai và đuôi mèo đồng thời chậm rãi biến mất, Hạ Tri Hành thích làm nũng thích giả vờ đáng thương cũng đã trở về là một người bình tĩnh, trầm ổn.

Chẳng qua là hôm nay anh rõ ràng còn có chút xấu hổ mà đỏ cả tai.

Khá… khá đáng yêu đó chứ.

“Không sao đâu, đừng xấu hổ, bình thường thôi mà.” Tôi vỗ vỗ vai anh an ủi.

Rốt cuộc thì phải cả tai cả đuôi cùng xuất hiện thì mới được coi là bình thường.

Hạ Tri Hành xấu hổ mím môi, cuối cùng cũng nghẹn ra một câu: “Xin lỗi, lúc nãy kéo cả em vào.”

Cảm nhận được niềm vui sướng khi được sờ mèo, tôi tỏ vẻ: “Không sao, em hiểu, anh tắm tiếp đi! Em ra ngoài đây!”

Nói xong, không chờ Hạ Tri Hành trả lời, tôi liền tay chân nhẹ nhàng chạy ra khỏi phòng tắm, chạy về phòng ngủ của mình.

Buổi tối trước khi đi ngủ, trong đầu tôi đều chỉ toàn cái đuôi xù xù đầy lông kia.

Quá đáng yêu rồi! Thật muốn Hạ Tri Hành vẫn luôn có cái đuôi dài đó quá, hu hu hu.

17.

Cứ như vậy, tôi đã giúp Hạ Tri Hành giấu giếm chuyện này suốt cả một kỳ hè, nhưng không nghĩ tới! Giữa trưa trước ngày chuẩn bị đi học, tôi lại đụng phải bố mẹ mình!

Trên bàn cơm, mẹ tôi đang dặn dò Hạ Tri Hành phải giám sát tôi thật kỹ khi lên trường, còn bảo nếu tôi làm chuyện xấu gì thì cứ đánh thẳng tay cho bà.

Hạ Tri Hành ngước mắt liếc tôi một cái: “Dì yên tâm, con nhất định sẽ không nương tay.”

Tôi giận dữ đạp anh một cái ở bên dưới cái bàn.

Lúc này, bố tôi đột nhiên lo lắng sốt ruột mở miệng: “Còn có, Tri hành à, chú và dì con nuôi con nhiều năm như vậy, thật sự đã coi con thành con trai rồi, cho nên có một số lời cũng muốn thay bố con nói với con một tiếng.”

Hạ Tri hành yên lặng ngồi thẳng người: “Chú cứ nói, con nghe đây.”

Bố tôi: “Con cũng lớn rồi, công việc cũng ổn định, có thể suy xét một số chuyện như mang bạn gái về ra mắt.”

Hạ Tri Hành hơi bất ngờ, tựa hồ không nghĩ tới là bố tôi sẽ giục anh kết hôn.

Tôi lập tức cười rộ lên vì vui vẻ khi người gặp họa, còn không quên châm ngòi thổi gió: “Phải đó, anh Tri Hành bao giờ mới mang bạn gái về đây? Em muốn gọi chị dâu lắm rồi nè.”

Hạ Tri Hành lơ đãng nhìn tôi, hơi hơi híp mắt, tôi đột nhiên dựng cả da gà lên, cảm giác như lại trở về bầu không khí lúc thầy giáo gọi sinh viên lên trả lời câu hỏi vậy.

Nghĩ tới bản thân còn muốn thi lại, tôi quyết đoán lựa chọn theo phe địch, bắt đầu khuyên bố tôi: “Thật ra ấy à, anh Tri Hành cũng đâu có lớn tuổi lắm, bố mẹ đừng vội mà.”

Mẹ tôi liếc xéo tôi một cái: “Người lớn nói chuyện, trẻ con lắm miệng làm gì!”

Hự…

Tôi ấm ức cúi đầu bới cơm, nghe bố mẹ tôi đổi đủ các cách khuyên nhủ Hạ Tri Hành mang bạn gái trở về.

Cuối cùng, Hạ Tri Hành cũng ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng, chú dì, con sẽ cố gắng.”

Ở trước mặt bố mẹ tôi, Hạ Tri Hành luôn rất ngoan, rất nghe lời, hòi nhỏ tôi cũng không ít lần bị đem ra so với anh, sau đó bị mắng cho một trận.

Nói xong, Hạ Tri Hành đột nhiên kéo tôi đang nghiêm túc lùa cơm vào câu chuyện: “Bé đào nhỏ, không phải có đề toán cao cấp không hiểu sao? Anh giúp em làm.”

“Hả?” Tôi ngẩng đầu lên khỏi bát, nghi hoặc nhìn anh.

Anh làm bộ như vô tình gãi gãi đỉnh đầu, tôi nháy mắt liền hiểu ra.

Người này lại bắt đầu mọc tai mèo rồi!

“Bố mẹ, con nhớ ra còn có cái đề bài chưa làm xong, con về phòng làm đã nhé, 5 phút là xong ngay.” Nói xong, tôi lập tức đứng dậy kéo Hạ Tri Hành lên phòng ngủ của mình, để lại bố mẹ tôi vẻ mặt ngơ ngác hoài nghi, đang ăn cơm mà sao lại đi làm toán làm cái gì.

18.

Hạ Tri Hành đã mọc ra cái tai mèo đang đoan chính ngồi ở mép giường của tôi, động động cặp mắt ngập nước nhìn chằm chằm tôi.

Tôi vừa mới đóng cửa lại liền xoay người thì thấy bộ dáng này của anh, trong nháy mắt bị sự đáng yêu này làm cho không chịu nổi, ỷ vào việc anh không có ký ức, tôi không hề che giấu nụ cười mất dần nhân tính trên mặt mình, vui vẻ chạy vài bước đến trước mặt anh, thuần thục dùng tay niết niết tai mèo của anh.

“À hú! Mềm quá đi. Hí hí, đáng yêu quá đi mất!”

Bởi vì mẹ không cho nuôi mèo trong nhà nên việc Hạ Tri Hành mọc ra được cái tai mèo đã thỏa mãn được d*c vọng muốn vuốt lông mèo của tôi một cách nhất định, hơn nữa, tóc của anh sờ cũng vô cùng thoải mái!

Có đôi khi tay tôi ngứa ngáy, lúc anh còn chưa mọc ra tai mèo, tôi thiếu chút nữa là duỗi tay muốn sờ đầu anh rồi, còn may mà tôi vẫn nhịn được.

Nhân lúc anh mọc tai, tôi bắt đầu điên cuồng niết tai với tóc anh, đang chơi vui vẻ, tôi bỗng nhiên đối diện với con ngươi của anh.

Con ngươi đen nhánh hàm chứa cảm xúc tôi nhìn không thấu, nhưng tóm lại không phải là biểu hiện của một người mất trí nhớ nên có, làm tôi sợ tới mức tưởng là anh nhớ lại rồi, trong nháy mắt liền thu lại nụ cười, im lặng sợ hãi nhìn anh.

“Sao… mẹ ôi!”

Hạ Tri Hành không chút dự đoán giơ tay ấn ở cái ót của tôi, kéo đầu tôi xuống li3m một cái lên khóe môi tôi.

Tim tôi bỗng chốc ngừng đập.

Cả người dại ra dừng ở đó, ngẩn người nhìn vào sâu con ngươi đen nhánh của anh.

Không tới một giây sau, anh thế nhưng lại trực tiếp hơi nghiêng đầu, đè lên môi tôi.

?!

Hạ Tri Hành… hôn tôi?

Hai tay đang chống trên vai anh của tôi vô thức nắm chặt lại áo anh, trong khoảng thời gian ngắn vì quá khiếp sợ mà quên mất phải đẩy anh ra.

Tôi không nghĩ tới, người này vì sao lại đột nhiên hôn tôi, bởi vì mất trí sao? Vậy cũng không thể nào nha!

Có điều, không chờ tôi nghĩ thông.

Papa và mama iu dấu của tôi đã đẩy cửa ra.

Những lúc thế này, chỉ cần một nụ cười tự tin là được.jpg

19.

Tôi quay cuồng trong mơ hồ.

Trước không nói tới chuyện tôi với Hạ Tri Hành còn đang hôn nhau, điều quan trọng hơn chính là, tai mèo của Hạ Tri Hành còn chưa có rụt xuống đâu!!!

Cứu mạng!

“Bé Đào, Tri Hành, con, các con…”

Tôi nhắm chặt mắt, bất chấp tất cả ôm chặt đầu Hạ Tri Hành vào trong lòng, dùng cánh tay che khuất tai mèo của anh, một cái tay khác nhanh chóng sờ sờ tai mèo của anh, hy vọng nó mau chóng trở lại như bình thường.

Tôi quay đầu nhìn hai vị phụ mẫu đang ngẩn cả người đằng kia, sau khi thở dài một hơi liền cười cười với họ: “Bố mẹ, hai người có thể ra ngoài trước được không? Quấy rầy con tỏ tình với anh Tri Hành rồi.”

Người trong ngực cứng đờ một chút, tôi cho rằng anh là bị bố mẹ tôi đột ngột xuất hiện nên bị dọa, liền vỗ vỗ đầu an ủi anh.

Mẹ tôi nhanh chóng phản ứng lại, kéo bố tôi chạy ra ngoài, trước khi đóng cửa còn không quên cho tôi một ánh mắt cổ vũ.

Mẹ già nhà tôi, đang cổ vũ tôi tỏ tình với Hạ Tri Hành?

Tôi lại quay cuồng trong mơ hồ.

Bất quá, việc cấp bách nhất bây giờ là nhanh chóng khiến Hạ Tri Hành trở lại như bình thường, tôi điên cuồng xoa xoa tai mèo trên đầu anh, sốt ruột nói: “Làm ơn làm ơn đi mà, nhanh biến mất đi, hu hu hu, thầy Hạ ơi, anh mau trở về đi mà.”

Còn may, không trong chốc lát, tai mèo đã biến mất, Hạ Tri Hành cũng trở lại bộ dáng bình thường.

Tôi vội vàng nhỏ giọng giải thích với anh tình huống hiện tại: “Ban nãy bố mẹ em đi vào, em sợ anh bị phát hiện nên nói dối là em đang tỏ tình với anh, đợi chút nữa đi ra ngoài, anh cứ nói thẳng là chúng ta không phù hợp là được, hiểu chưa?”

Nói xong, tôi liền xoay người đi mở cửa, Hạ Tri Hành phía sau duỗi tay muốn kéo tôi nhưng không kịp.

Cửa vừa mở ra, tôi liền đối diện với gương mặt đang nghe lén của bố mẹ tôi.

Mẹ tôi xấu hổ cười cười, liếc mắt nhìn Hạ Tri Hành phía sau tôi, xoa xoa tay khẩn trương hỏi, “Hai đứa yêu chưa?”

Tôi ra vẻ thương tâm mà thở dài một hơi, đang chuẩn bị giả vờ đau khổ vì vừa bị từ chối thì Hạ Tri hành đã tiến lên một bước nắm lấy tay tôi, dịu dàng nói với bố mẹ tôi: “Yêu rồi ạ, thưa dì.”

Tôi quay phắt đầu nhìn anh, dùng ánh mắt để biểu đạt nội tâm:??? Anh zai? Ban nãy chúng ta thương lượng kịch bản rồi mà, đâu phải thế đâu!

Anh nhìn tôi, cười cười, nắm tay tôi đung đưa, trực tiếp biến thành đan mười ngón.

Mẹ tôi chú ý tới động tác nhỏ này, cười tới mức nếp nhăn nơi khóe mắt cũng hiện ra, bà vui vẻ vỗ vỗ cái đầu trọc của bố tôi, giọng nói vô cùng sung sướng: “Lão Giản! Con gái nhà mình có người yêu rồi kìa, ha ha ha ha!”

???

“Mẹ, mẹ nói thế là có ý gì? Con cũng không phải rác rưởi không ai yêu.” Tôi can lời nói, mẹ tôi lại ngó lơ sự oán giận ủa tôi, đi tới vỗ vỗ vai Hạ Tri Hành, cười tủm tỉm.

“Tốt lắm tốt lắm! May mà con với bé Đào ở bên nhau, không thì chú và dì con cũng sắp nghẹn chết rồi, không tệ không tệ! Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, mình tự nuôi con rể cho mình, yên tâm rồi!”

Tôi với Hạ Tri Hành lúc này mới biết, bố mẹ tôi vẫn luôn đều hy vọng tôi và anh có thể ở bên nhau, chỉ là không muốn nhúng tay quá nhiều vào tình cảm của người trẻ cho nên trước nay chưa từng nói ra, để chúng tôi tự mình phát triển một cách tự nhiên. Không nghĩ tới ngày hôm nay lai xảy ra chuyện đúng như ý muốn của họ.

20.

Sau đó, bố mẹ còn muốn hỏi kỹ hơn về chuyện của chúng tôi, tôi lại lập tức lấy cớ từ chối.

“Mẹ! Con với anh Tri Hành vừa mới ở bên nhau, có rất nhiều chuyện chính con cũng không quá rõ, chờ bon con chuẩn bị tốt rồi thì sẽ nói với hai người, có được không?”

Tôi cũng không có nói dối, bây giờ tôi thật sự đúng là như lạc trong sương mù, không thể hiểu được rốt cuộc Hạ Tri Hành có ý gì.

Mẹ còn muốn nói gì đó, lại bị bố tôi kéo ra phía sau: “Được, hai con thương lượng với nhau trước, bố mẹ không gấp.”

Nói xong, ánh mắt bố tôi nặng nề nhìn qua Hạ Tri Hành, “Tri Hành, nói chuyện với chú một lát.”

“Vâng.”

Tôi có chút lo lắng lôi kéo Hạ Tri Hành vừa mới đồng ý, anh nhéo má tôi, cười: “Đi làm đề của em đi.”

Người này, giờ đã là lúc nào rồi mà còn đề với cả số chứ!?

Tôi nhanh nhẹn buông tay Hạ Tri Hành ra, hận không thể đạp anh một chân.

Anh cười cười, đi theo sau bố tôi ra ban công, hai người đứng đó trò chuyện, khoảng 20 phút sau thì cùng đi vào.

Trong lúc đó, tôi cũng bị mẹ kéo ra phòng khách thẩm vấn, tôi chỉ sợ Hạ Tri Hành ở ngoài ban công nói cái gì đó với bố tôi mà không khớp với tôi, rồi lại bị phát hiện thì toi.

Sau đó, tôi hỏi Hạ Tri Hành rằng bố tôi đã nói với anh cái gì, anh lại không chịu kể cho tôi nghe.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


21.

Buổi tối còn có buổi họp lớp của đám bạn cấp ba, Hạ Tri Hành đưa tôi qua đó, lúc ở trên xe tôi vẫn không quên hỏi anh rốt cuộc bố tôi đã nói gì với anh, hỏi một đường, anh vẫn không chịu nói cho tôi nghe.

Tức chết mất.

“Ngoan, đừng hỏi, đi họp lớp đi, chơi cho vui, xong thì gọi cho anh, anh tới đón em.”

Trước cửa khách sạn, Hạ Tri Hành sau khi đỗ xe xong liền xoa xoa đầu tôi, giong điệu nuông chiều dỗ dành.

Tôi bị cái câu “ngoan” của anh làm cho đầu óc trống rỗng, thế mà lại nghe lời xuống xe, bước chân lướt nhẹ tới phòng họp lớp, thất thần chào hỏi với bạn học, đến tận lúc ngồi vào chỗ rồi tôi mới hoàn hồn.

Tôi thế mà lại bởi vì câu xưng hô nay mà hoảng hốt lâu tới thế!?

Đúng lúc nà, Tân Nguyên giơ rượu lên trước mặt tôi, ở trước mặt mọi người dịu dàng nói: “Giản Đào, nhân dịp mọi người tụ họp, anh muốn nói, trước kia là anh hồ đồ, lần này em có thể cho anh một cơ hội hay không, chúng ta ở bên nhau lần nữa nhé?”

Nghe tiếng ồn ào ở xung quanh, tôi đột nhiên nghĩ tới Hạ Tri Hành và lời bố mẹ tôi nói.

[Yêu rồi ạ, thưa dì.]

“Ngại quá, tôi có bạn trai rồi.” Tôi không nhanh không chậm nhấp một ngụm rượu, thanh âm nhàn nhạt.

Âm thanh ồn ào bỗng chốc an tĩnh lại, mọi người pha trò nói vậy thì thôi, kết quả Tân Nguyên lại túm chặt cổ tay tôi không buông, hai mắt nặng nề: “Là người đàn ông lần trước sao?”

Tôi trở tay thoát khỏi tay hắn, chậm rãi liếc hắn một cái, khóe miệng nhếch lên: “Lên quan đếch gì tới anh?”

Bạn học xung quanh đều đã nhìn ra được bầu không khí không ổn, họ đi tới kéo Tân Nguyên qua chỗ khác: “Được rồi mà, bạn Giản Đào cũng có bạn trai rồi, chúng ta đừng quấn lấy người ta nữa.”

Cảm nhận được trên cánh tay bị văng rượu vang đỏ vào, tôi kéo giấy ăn lau lau, đứng lên: “Mọi người chơi trước đi, tôi đi rửa tay chút.”

22.

Nước lạnh lướt qua cánh tay, cọ rửa sạch nơi vừa mới bị Tân Nguyên nắm chặt mang tới cảm giác ghê tởm cho tôi, tôi nhìn chằm chằm bản thân trong gương thật lâu, nghĩ tới lúc trưa mười ngón đan xen với Hạ Tri Hành, bàn tay anh thật ấm áp.

Nghĩ như vậy, nước thật sự rất lạnh.

Tôi lung tung lau nước trên tay đi, có hơi gấp gáp lấy điện thoại ra, mở khung chat với anh gửi tin nhắn.

[Anh đang làm gì thế?]

Đợi trong chốc lát, bên kia không trả lời, tâm tôi hơi trùng xuống, giống như giận dỗi nhét điện thoại vào trong tui xách, trở về phòng bao dùng cơm.

23.

Cơm nước xong, mọi người lục tục rời đi, lúc này tôi mới cầm điện thoại lên nhìn, tin nhắn Hạ Tri Hành trả lời tôi đã qua được 30 phút.

[Ban nãy đi dạo.]

[Có chuyện gì thế?]

Rất kỳ quái, nhìn tin nhắn của Hạ Tri Hành, trái tim tôi bỗng đập nhanh hơn, tựa như lúc trước tôi trốn trong ổ chăn nhìn lén video của anh rồi lại bị vẻ đẹp trai của anh mê hoặc vậy.

Tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực mình, trấn an trái tim đập đang không theo khống chế, sau đó trả lời anh: [Không sao hết, em xong rồi, bao giờ anh mới tới đón em?]

Có bạn học đã đi ra cửa, tôi nói với bọn họ mình đi tô lại son môi rồi sẽ ra, bảo bọn họ đi trước.

Tô xong son môi, trong phòng bao chỉ còn có vài bạn học còn ở lại.

Bao gồm cả Tân Nguyên còn đang ngồi ở xa xa nhìn tôi.

“Giản Đào, chúng ta thật sự không thể nói chuyện tử tế được sao?”

Bạn học còn lại đều nhìn về phía chúng tôi, liếc mắt một cái rồi nhanh chóng rời đi, trong phút chốc, trong phòng chỉ còn lại tôi với Tân Nguyên.

“Không cần thiết.”

Ở riêng với hắn khiến lòng tôi bực bội, tôi không chút do dự từ chối hắn, đeo khẩu trang vào rồi tính toán rời đi.

Nhưng lại không nghĩ tới Tân Nguyên lại đột nhiên đóng cửa lại, đem tôi ấn ở trên tường, hắn dùng sức nắm chặt cổ tay tôi, trong mắt tràn đầy không cam lòng.

“Lúc đó là anh nhất thời hồ đồ, em không thể cho anh một cơ hội nữa hay sao? Giản Đào, em keo kiệt như vậy, mang thù tới vậy sao?”

Tôi đang giãy giụa lại bị lời nói của hắn làm cho tức tới bật cười: “Tân Nguyên, anh có thể đừng có thốt ra mấy lời kinh tởm thế ở trước mặt tôi được không? Buông ra!”

Tân Nguyên lại trực tiếp cúi đầu đ è xuống, hô hấp nặng nề: “Anh sẽ không buông em ra, lúc trước chúng ta ở bên nhau anh chưa từng chạm vào em, hôm nay anh sẽ lấy lại tất cả!”

Tôi nghiêng đầu tránh né nụ hôn ghê tởm của hắn, phẫn nộ gào lên: “Tân Nguyên, anh mẹ nó điên rồi phải không? Buông tôi ra! Mẹ nhà anh! Cứu mạng!”

Tân Nguyên ỷ vào sức lực đàn ông lớn, đè lại đầu tôi, cách khẩu trang hôn lung tung lên mặt tôi, sau đó có vẻ hắn bất mãn vì bị khẩu trang cản trở, liền kéo nó xuống.

Trong lòng tôi đã sớm luống cuống, giãy giụa không thôi, ngoài miệng vẫn luôn kêu cứu, hy vọng sẽ có người tới cứu tôi.

Ngay lúc tôi cho rằng tên bi3n thái này sắp hôn được mình, có người đã đá văng cửa phòng ra, xông tới một chân đá văng Tân Nguyên đang đè trên người tôi ra.

Giây tiếp theo, tôi bị người đó kéo vào trong ngực, chóp mũi lúc nãy vẫn còn quanh quẩn mùi rượu giờ đã biến thành mùi hương nước xả vải quen thuộc ở nhà.

Là Hạ Tri Hành.

Tôi cuống quýt nắm chặt quần áo trước ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt là nước mắt và hoảng sợ khi vừa rồi bị cưỡng hôn dọa tới.

Hạ Tri Hành lạnh mặt cúi đầu nhìn tôi một cái, trong mắt tràn đầy đau lòng cùng tự trách, anh ôn nhu lau đi nước mắt trên khóe mắt tôi, đem khẩu trang kéo lên che cả mắt tôi đi, cản trở tầm nhìn của tôi.

Tôi nghe thấy anh nói: “Ngoan, trước đừng tháo xuống, chờ anh một lát.”

Tôi còn chưa kịp gật đầu, Hạ Tri Hành đã buông tôi ra, tôi nghe thấy anh đi tới phía Tân Nguyên, nghe thấy thanh âm mắng chửi người của Tân Nguyên vừa mới thốt ra được một nửa đã bị tiếng đấm của nắm tay cắt ngang.

Tôi túm chặt góc áo, sợ hãi Hạ Tri Hành đánh người sẽ xảy ra chuyện, cho nên gọi anh một tiếng: “Anh Tri Hành, em muốn về nhà.”

Bên kia, thanh âm đánh đấm Tân Nguyên đột nhiên dừng lại trong nháy mắt, tôi nghe thấy thanh âm lạnh như băng của Hạ Tri Hành cảnh cáo: “Tránh xa cô ấy ra.”

Hạ Tri Hành đi tới gần tôi, nắm tay tôi, nhưng không có kéo khẩu trang trên mắt tôi xuống, tôi cũng không động nó, hoàn toàn tin tưởng anh, đi theo anh ra ngoài.

Đi chưa được mấy bước, Hạ Tri Hành đột nhiên kéo tôi vào lòng, gắt gao ôm chặt:

“Xin lỗi em, anh tới muộn…”

Cánh tay ôm tôi của anh hơi phát run, trong thanh âm tràn đầy tự trách và sự sợ hãi.

Tôi giơ tay ôm anh, hít mũi an ủi anh: “Anh tới nhanh lắm, thật đó.”

Một khắc bị anh ôm chặt đó, sự sợ hãi cùng khẩn trương như lạc vào sương mù của tôi bỗng chốc tan đi, lộ ra vô vàn may mắn cùng… tình yêu.

Có lẽ là bị khẩu trang che khuất tầm mắt, có thể không màng tới ánh mắt của những người xung quanh, tôi cũng dần trở nên lớn mật.

Tôi ngửa đầu: “Anh có muốn hôn em không?”

Vừa dứt lời, Hạ Tri Hành đã không chút do dự cúi đầu xuống hôn.

Không phải mùi rượu, không phải cưỡng ép, cũng không phải là chuồn chuồn lướt nước, đó là dịu dàng, là trân trọng, là dây dưa không dứt.

Tôi không nhìn thấy gì, cho nên tất cả các giác quan khác trở nên vô cùng nhạy bén.

Môi lưỡi anh mềm ấm, mang theo cái ôm ấm áp, cánh tay run nhè nhẹ, còn có mùi… thuốc lá nhè nhẹ trong miệng anh.

Hạ Tri Hành là một bé ngoan chính hiệu, chưa từng hút thuốc.

24.

Hôn xong, Hạ Tri Hành gỡ khẩu trang trên mắt tôi xuống, từ trong túi lấy ra cái mới mang lên cho tôi.

Tôi phớt lờ những ánh mắt đánh giá của những người lui tới trên hành lang, còn có Tân Nguyên không biết lúc nào đã đi tới chỗ thang máy. Tôi yên lặng nhìn màu môi của Hạ Tri Hành.

Đó là son môi lúc nãy tôi tô lên, đã bị anh cọ hết rồi.

Tôi cười khẽ, giơ tay cẩn thận lau cho anh, tôi còn rất ích kỷ, chỉ lau phần bên ngoài môi, son môi ở giữa môi anh vẫn còn, hồng một mảnh.

Anh nửa rũ mắt, tựa như ánh trăng mềm mại nhìn tôi, không nghiêng không lệch, chuyên chú lại nghiêm túc làm cho tôi cũng không biết anh có nhìn ra tâm tư nhỏ của tôi không nữa.

Có điều, biết thì sao chứ?

Tôi thu tay lại, nhìn chằm chằm “kiệt tác” của mình, như lưu manh nhỏ giọng huýt sáo một cái.

Hạ Tri Hành câu môi dưới, trên mặt tràn đầy ý cười nuông chiều, anh cúi đầu cách khẩu trang chạm vào môi tôi một cái.

“Về nhà chứ?”

“Ừm.”

Mùi thuốc lá…

Sau này lại hỏi đi.

25.

Tôi và Hạ Tri Hành cứ thế trở thành người yêu chân chính.

Lúc về trường học, tôi ghé vào bàn nhỏ ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại liền ghé qua Hạ Tri Hành đang lướt điện thoại ở bên cạnh muốn nhìn xem mấy giờ rồi, kết quả anh lại nhanh chóng tắt điện thoại đặt sang một bên, rõ ràng đang trốn tránh tôi.

Tôi nghĩ tới hồi hè anh cũng tránh không cho tôi xem điện thoại.

“Tỉnh rồi sao? Có muốn ăn gì không?” Anh như không có việc gì, giơ tay gãi gãi cằm tôi, thanh âm ôn nhu.

Tôi nhìn anh, không có lập tức trả lời.

Tôi biết, mỗi người đều có bí mật nhỏ cho riêng mình, nếu như là trước đây, tôi sẽ không để ý, nhưng một khi xác định quan hệ yêu đương kiểu này, tôi lại nhịn không được tò mò với tất cả bí mật anh giấu tôi, thậm chí còn có chút tức giận.

Tôi muốn biết vì sao anh phải tránh tôi, là điều gì khiến anh học được việc hút thuốc lá.

Nụ cười trên mặt Hạ Tri Hành chậm rãi biến mất, ánh mắt lộ ra chút mệt mỏi, nghiêng đầu hôn trán tôi một cái rồi mới nhìn tôi: “Không phải chuyện gì lớn, đừng lo.”

“Của ai?”

“Anh.”

Tôi chớp mắt, “Ồ” một tiếng: “Em muốn ăn bánh mì.”

Hạ Tri Hành lấy bánh mì trong túi ra, bóc vỏ nhét vào cái miệng nhỏ của tôi, tôi nhai bánh mì, nhịn không được lại nói: “Là vì chuyện này nên anh mới học hút thuốc?”

Tay đang xé bánh của anh dừng lại, thấp giọng “Ừm” một tiếng.

Bố nói với tôi, đôi khi hút thuốc lá là do nghiện, nhưng đôi khi nó cũng là để trấn an tâm tình bực bội.

Hạ Tri Hành có chuyện gì phiền lòng? Khiến anh bối rối cả một kỳ hè?

“Có thể nói với em không?”

“Anh sẽ giải quyết nhanh thôi.”

“… Được rồi.”

Tôi không muốn ép buộc anh, có một số bí mật nhỏ cũng là chuyện bình thường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


26.

Bởi vì việc học của tôi, tôi với Hạ Tri Hành không có công khai, trừ tiết anh dạy ra thì tôi rất ít khi gặp lại anh.

Một tuần sau khi khai giảng, do đủ loại nguyên nhân mà tôi và anh chỉ gặp nhau được có ba lần.

Buổi chiều thứ sáu, sau khi học xong, tôi đã nhịn không được trộm nhắn tin cho anh.

[Anh Tri Hành ơi ~ anh đang làm gì thế?]

Đến lúc nghỉ giữa tiết, Hạ Tri Hành mới trả lời lại: [Dạy học ở tầng dưới phòng học của em.]

[Muốn học tiết của anh quá, hu hu hu.]

[Thích toán cao cấp như vậy?]



[Hay lắm, anh đã thành công khiến em không nhớ anh nổi nữa, không hổ là thầy Hạ mà.]

Tôi giận dỗi để điện thoại sang một bên, cùng bạn cùng phòng lướt douyin xem, kết quả chẳng được bao lâu, Hạ Tri Hành đã trực tiếp gọi điện tới.

“Anh gọi làm gì?” Tôi giả bộ đứng đắn nghe điện thoại.

Tôi sợ bạn cùng phòng sẽ nhìn ra tôi đang yêu đương.

“Em nhớ anh.”

Không phải câu nghi vấn, là câu trần thuật.

“Làm sao?” Tôi đỏ mặt.

“Anh cũng nhớ em.”

Thanh âm của Hạ Tri Hành xuyên qua điện thoại, phảng phất như mang theo dòng điện, chui vào tai khiến tim tôi tê tê dại dại.

Tôi che lại khuôn mặt đỏ hồng của mình, “Anh sến quá đi.”

Hạ Tri Hành cười khẽ một tiếng: “Tối anh đưa em ra ngoài ăn cơm nhé?”

“Được, em muốn ăn lẩu.”

“Ừ, đi học nhớ ngoan.”

Sau khi cúp máy, bạn cùng phòng Dụ Thanh liền thò tới trước mặt tôi, nheo mắt: “Bạn học Giản Đào, cậu rất kỳ quái.”

Lòng tôi nhấc lên, ra vẻ trấn định chỉnh quần áo: “Nói bậy cái gì thế? Tớ rất bình thường.”

Dụ Thanh “chẹp” ba tiếng, dùng ánh mắt nhìn thấu hồng trần nhìn tôi: “Là bạn nam trường chúng ta?”

Tôi siết chặt góc áo: “Bạn nam gì chứ? Là anh tớ, trước kia không phải tớ nói mình có anh trai làm ở đây sao? Tối nay tớ phải ra ngoài ăn cơm với anh ấy.”

Từ học kỳ đầu, Hạ Tri Hành đã thường đưa tôi ra ngoài ăn cơm, lúc đó tôi đã nói với bạn cùng phòng là mình có anh trai làm ở đây, nhưng không nói đó là Hạ Tri Hành.

“Thật?” Dụ Thanh nhướng mày, mắt to xinh đẹp tràn đầy nghi hoặc.

“Thật!”

Rốt cuộc thì… tôi cũng gọi anh là anh Tri Hành nhiều năm như vậy cơ mà.

27.

Buổi tối ăn lẩu xong, tôi lại quấn lấy anh đòi anh đưa đi chơi, lúc trở về đã quá giờ giới nghiêm.

“Chậc chậc, thầy Hạ, xem ra tối nay thầy phải thu lưu em rồi.”

Hạ Tri Hành đang lái xe hơi nghiêng đầu liếc tôi một cái, con ngươi bình tĩnh rõ ràng viết: Đây không phải mục đích nhỏ của em hả?

Cố ý ở bên ngoài dây dưa lâu như vậy chỉ để bỏ lỡ giờ giới nghiêm, tôi nhét cho anh một cái kẹo mềm, ôm mặt cười vui vẻ: “Ôi, người ta chính là muốn ở bên anh nhiều hơn mà, vừa vặn mai là cuối tuần, anh không muốn em ở bên anh nhiều thêm chút sao?”

Hạ Tri Hành nhai kẹo, thấp giọng nói một chữ “muốn”, một chữ đơn giản thôi cũng khiến tâm tôi như nở ngàn đóa hoa.

Có một điều muốn nói, rất muốn hôn anh…

Sau khi nhìn chằm chằm môi anh đang mấp máy xong, tôi quyết đoán lựa chọn chơi điện thoại để tiêu diệt d*c vọng trong người mình.

29.

Hạ Tri Hành thuê căn hộ ở gần trường.

Dưới hầm để xe, Hạ Tri Hành tắt máy xe xong liền trực tiếp tháo đai an toàn xuống kéo tôi lại.

“Làm… ô.” Lời còn chưa nói xong, môi tôi đã bị anh phủ lấy.

Hôn xong, Hạ Tri Hành cười cười nhéo hai tai ửng đỏ của tôi, thanh âm sung sướng: “Lần sau muốn hôn cứ nói thẳng, không cần nhìn như vậy.”

Tôi giơ tay sờ sờ gương mặt nóng bỏng của mình, ngoan ngoãn “ồ” một tiếng.

Anh xoa xoa đầu tôi: “Xuống xe đi.”

“Ừ!”

29.

Tôi với Hạ Tri Hành trò chuyện từ trong thang máy đi ra, đương nhiên chủ yếu vẫn là tôi lải nhải, anh phụ trách nghe.

“Tri Hành.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn người bọc mình kín mít trước cửa nhà Hạ Tri Hành, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đó là vóc dáng của một người phụ nữ.

“Bà tới làm gì?” Hạ Tri Hành nãy giờ vẫn còn cười nhẹ nay lại lạnh mặt, ngữ khí xa cách lạnh nhạt, đồng thời thoáng bước lên trước một bước, chắn ở trước người tôi.

“Tri Hành, mẹ biết sai rồi, con trở về với mẹ có được không, cho mẹ một cơ hội bù đắp cho con, có được không?”

Là người phụ nữ đã vứt bỏ Hạ Tri Hành kia?

Tôi đánh giá người phụ nữ đang có vẻ bi thương che ngực đằng kia, nghĩ tới bản thân lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tri Hành nho nhỏ trầm mặc ít nói, trong lòng lại sinh ra cỗ lửa giận.

Tôi còn lâu mới tin cái gì gọi là biết hối cải, hy vọng có cơ hội đền bù, bà già này chắc chắn có ý xấu!

Quả nhiên, giây tiếp theo, lời nói của Hạ Tri Hành liền nghiệm chứng suy nghĩ của tôi.

“Đào Thư Vân, đứa con trai bảo bối kia của bà mất rồi, không còn ai dưỡng lão cho bà thì cũng không hề có liên quan gì tới tôi, bà có thời gian tới làm phiền tôi thì không bằng về nhà nhân cơ hội sinh thêm đứa nữa đi.”

Thanh âm lạnh lùng của Hạ Tri Hành vang lên ở trên hành lang, từng câu từng chữ như cái búa nhỏ nện trên đầu quả tim của tôi.

Người phụ này chỉ là vì đứa con trai của chồng mới mình xảy ra chuyện mất đi nên sợ không có ai nuôi mình, vì vậy mới về đây đòi Hạ Tri Hành trở lại bên cạnh sao.

“Tri Hành, mẹ cũng đã năm mươi mấy rồi, sao có thể sinh con nữa? Con chứ nhất quyết muốn tàn nhẫn với mẹ như thế sao?!” Đào Thư Vân phẫn nộ đấm vào bên tường, phảng phất như người sai là Hạ Tri Hành vậy.

Hạ Tri Hành đan mười ngón tay với tôi, bàn tay hơi dùng sức, tôi ngẩng đầu nhìn cái cằm căng chặt của anh, đau lòng bóp bóp tay anh an ủi.

“Mẹ? Mẹ tôi từ lúc tôi 6 tuổi đã sớm chết rồi! Nếu lúc trước bà đã chọn ly hôn không cần tôi nữa thì bây giờ cũng đừng nghĩ tới chuyện bảo tôi trở về bên cạnh bà!” Thanh âm của Hạ Tri Hành không tự giác mà lớn hơn chút, trong tiếng nói có sự mất khống chế mà trước giờ tôi chưa từng nghe qua.

Nói xong, anh kéo tôi đi ngang qua Đào Thư Vân vào nhà.

Người phụ nữ đằng sau còn muốn theo vào, lại bị tôi cản lại.

“Tôi là mẹ nó, cô là cái gì mà không cho tôi vào!”

Có lẽ là Hạ Tri Hành từ chối bà ta dứt khoát quá khiến bà ta gấp gáp, Đào Thư Vân lập tức trở mặt, biểu tình hung ác lại khắc nghiệt, giống như là bà mẹ kế trong truyện cổ tích.

“Ban nãy tôi nghe anh ấy nói mẹ anh ấy đã sớm chết lúc anh ấy lên 6, bà là hàng giả trôi dạt từ nơi nào tới? Nể bà là người lớn tuổi, tôi không chửi bà, phiền bà vui lòng rời khỏi chỗ này.” Tôi xụ mặt, nhịn xuống cảm giác muốn vả bà ta một cái.

Đào Thư Vân chỉ vào Hạ Tri Hành phía sau tôi, hung tợn nói: “Hạ Tri Hành! Tôi con mẹ nó sinh anh ra, nuôi anh 6 năm trời! Anh sao có thể đối xử với tôi như thế?!”

“50 vạn? Đủ chưa?” Hạ Tri Hành trực tiếp vạch rõ ranh giưới.

Đào Thư Vân vung tay, hất hàm: “Là anh nói 50 vạn! Không phải tôi!”

“Ngày mai tiền sẽ chuyển vào thẻ của bà, đừng tới làm phiền tôi nữa.” Nói xong, Hạ Tri Hành kéo tôi vào nhà, dùng sức đóng cửa cái sầm.

Tiếng đóng cửa khiến tôi sợ run lên.

Giây tiếp theo, anh ôm tôi vào lòng, đầu chôn ở cổ tôi, khàn giọng xin lỗi: “Xin lỗi em, dọa tới em rồi.”

Nhận ra được cảm xúc đang hạ xuống của anh, tôi xoa xoa sau lưng anh an ủi: “Không sao không sao! Anh…”

“Trước kia bà ta không thế.”

Hạ Tri Hành chậm rãi mở miệng, thanh âm rầu rĩ cắt ngang tôi, tôi trầm mặc, càng dùng sức ôm anh.

“Trước kia tuy tính tình bà ta không tốt nhưng vẫn sẽ nói yêu anh, sẽ mua kẹo cho anh, sẽ dạy anh cách lễ phép với người khác.”

“Sao bà ta lại biến thành thế này chứ?…”

Tôi nghiêng đầu hôn lên tai anh: “Dù có thế nào đi nữa, em vẫn luôn ở bên anh.”

Anh ôm chặt tôi, qua rất lâu mới lên tiếng: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn.”

Bởi vì em yêu anh, cho nên sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.

30.

Tối hôm đó, tôi bị bà già 50 tuổi kia làm cho tức tới nỗi lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được.

Hạ Tri Hành nằm phía sau ôm tôi vào lòng, hô hấp nóng rực phả ở bên tai tôi: “Không ngủ được?”

Tôi xoay người đối mặt với anh, tức giận bất bình: “Em cảm thấy anh cho bà ta tiền thực sự là quá hời rồi, bà ta thế mà dám đòi 50 vạn?”

Hạ Tri Hành cúi đầu mổ xuống môi tôi: “Anh sẽ không cho bà ta, yên tâm đi, ngày mai anh sẽ đưa bà ta tới cục cảnh sát.”

“Hả? Cục cảnh sất còn quản cả cái tranh chấp này sao?”

“Ừ, có quản, ngủ đi, ngày mai sẽ biết.”

Nói thì nói thế, nhưng tôi vẫn không ngủ được, nhưng lại không dám lộn xộn, sợ sẽ làm ồn tới Hạ Tri Hành, cho tới khi có một thứ đồ lông xù xù ở trong chăn lén lút chọc vào eo tôi.

Tôi cứng đờ.

Hạ Tri Hành lại mọc tai với đuôi mèo rồi…

Tôi xoay người nhéo tai anh, trong ổ chăn, cái đuôi của anh không ngừng hất qua hất lại, biết tôi sợ ngứa còn cố ý cào qua eo tôi.

“Hạ Tri Hành, anh đừng ép em đánh anh!” Tôi xách cái lỗ tai xù lông của anh lên, gọi cả họ cả tên anh ra, cắn răng uy hiếp anh, nào còn có bộ dáng nịnh nọt thầy Hà hay anh Tri Hành như trước.

“Em… em mắng anh.” Anh tủi thân.

… Tôi hung dữ quá rồi hả.

Được rồi!!! Không so đo với con mèo con này!

Tôi nhận mệnh buông tai Hạ Tri Hành ra, như dỗ trẻ con nói: “Được được được, em sai rồi, ngoan ~”

Đứa trẻ mất trí nào đó ở trong ổ chăn vui vẻ quơ quơ cái đuôi: “Xoa xoa cái đuôi!”

“Được được được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
594,711
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Hoàn


31.

Ngày hôm sau, tôi rốt cuộc cũng biết, cục cảnh sát không có quản chuyện tranh chấp gia đình mà là quản truyện hút m@ túy.

Thì ra, sau khi Đào Thư Vân chạy khỏi nhà họ Hạ đã gả cho một nhà giàu mới nổi, hai người sinh được một đứa con trai, vô cùng chiều chuộng nó, sau đó đứa con trai ấy lớn lên lại nhiễm m@ túy ở bên ngoài, ngay cả bố mẹ cũng dây dưa vào, một nhà ba người cứ như thế hủy hoại hết khối gia sản to lớn, sau đó đứa con trai ấy cũng bởi vì hút quá liều mà chết bỏ mạng.

Đào Thư Vân thực sự không có tiền, cho nên mới nghĩ tới đứa con trai kia của mình, đòi anh tiền mua thứ đồ kia.

Ngay từ đầu lúc bà ta liên hệ Hạ Tri Hành đều nói là cầm tiền rồi thì nhất định sẽ không quấn lấy anh nữa, cho nên Hạ Tri Hành cũng đã đưa bà ta mười vạn. Kết quả không được bao ngày bà ta lại tới quấn lấy anh nói vô cùng muốn làm một người mẹ tốt bù đắp cho anh.

Hạ Tri Hành trực tiếp từ chối, kỳ nghỉ hè đó thật ra anh đã gặp Đào Thư Vân hai lần, lần nào bà ta cũng bọc kín mít tới tìm anh, hốc mắt sâu hoắm, bộ dáng xanh xao vàng rọt rất kinh khủng.

Hạ Tri Hành cho rằng bà ta bị bệnh không trị được nên cũng không nghĩ nhiều, cho tới hai ngày trước anh mới phát hiện ra Đào Thư Vân đang làm cái gì.

Cứ như vậy, hôm sau rời giường, Hạ Tri Hành liền gọi điện thoại tống cả Đào Thư Vân với tên nhà giàu mới nổi kia vào ngục.

Mọi chuyện, đều kết thúc tại đó.

32.

Vài năm sau, Hạ Tri Hành vẫn ở trường dạy toán cao cấp như cũ.

Một ngày trước khi nghỉ tết Nguyên Đán, tôi đã đặc biệt xin nghỉ rồi trở về trường cũ, đầu tiên là chạy tới phòng học của Hạ Tri Hành tính cho anh một bất ngờ.

Cho dù là anh chồng đẹp trai ngút trời nhà tôi dạy, tôi vẫn nhịn không được bò ra bàn ngủ tới quên trời quên đất.

Cho tới khi không biết đã qua mấy cái giờ nghỉ giữa giờ, đầu đôi mũ thỏ của tôi đột nhiên bị người ta túm lấy, làm tôi sợ tới mức giật mình, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Hạ Tri Hành với cái bộ dáng thầy giáo dạy toán cao cấp nghiêm túc của anh đang đội cái mũ con thỏ không hợp tý nào lên trên đầu.

“Anh… anh làm gì thế?”

Tôi đần ra.

Bạn học bên cạnh chú ý tới tôi bên này, tò mò tụ ánh mắt về đây.

Hạ Tri Hành không coi ai ra gì búng trán tôi một cái, cũng không nói gì nữa, quay trở lại bục.

Một tiết học sau đó, tôi không hề buồn ngủ tý nào, chỉ biết đỏ mặt nhìn người đàn ông lạnh lùng mặc áo lông trên bục giảng, trên đầu còn đội một cái mũ con thỏ trắng nhỏ, càng nhìn càng thích.

Cho nên khi anh vừa cho tan học, tôi liền vọt tới bên người anh huých anh một cái, nhỏ giọng thúc giục: “Nhanh lên nhanh lên nào!”

Hạ Tri Hành lười nhác liếc tôi: “Chuyện gì?”

Tôi nhìn đám sinh viên vẫn còn trong lớp chưa đi, thanh âm càng nhỏ hơn: “Em muốn hôn hôn.”

Trước kia anh từng nói, muốn hôn thì cứ nói thẳng.

Hạ Tri Hành đang thu dọn sách vở thì dừng lại một chút, ngay sau đó thế nhưng lại còn làm trò trước mặt nhiều người như vậy, cách khẩu trang hôn tôi một cái.

Nghe từng tiếng kinh hô trầm trồ vang lên trong lớp, cả người tôi đỏ như tôm luộc, trừng mắt liếc anh một cái.

Lúc này trong lớp có một nam sinh lớn tiếng nói: “Thầy Hạ, bạn gái thầy xinh quá!”

Hạ Tri Hành theo tiếng nhìn qua, hơi mỉm cười: “Thầy thay người yêu của thầy cảm ơn lời khen của em.”

Người yêu…

Tôi nhịn không được nhếch cao khóe miệng, trái tim cũng bởi vì lời xưng hô này mà ngọt ngào muốn chết, lan ra khắp người.

Tôi lén lút giơ tay dùng ngót út móc lấy ngón ta anh, lại bị anh trở tay mười ngón đan xen với nhau.

33.

Tôi đi theo Hạ Tri Hành tới hầm gửi xe trong trường, vừa định mở cửa ghế phụ lái ra thì đã bị anh kéo vào ghế sau.

Tôi ngồi trên đùi Hạ Tri Hành, trái tim nhảy nhanh hơn: “Anh làm gì thế?”

Anh lột cái mũ trên đầu xuống, lộ ra cái tai mèo trắng xù kia, sau đó liền đè tới hôn tôi, trong lúc đó còn bắt lấy cổ tay tôi sờ lên tai mèo của anh.

Tôi phản ứng rất nhanh, nhéo nhéo tai anh, đồng thời cũng đáp lại nụ hôn của anh.

Chờ tai mèo biến mất, Hạ Tri Hành cũng buông tôi ra, vùi đầu vào cổ tôi co cọ.

Mà tôi lại nhớ tới một chuyện rất quan trọng.

Hạ Tri Hành lấy mũ của tôi là để che đi cái tai mèo, vậy vì sao tiết học lúc nãy anh chưa biến ngốc, thậm chí còn rất có trật tự dạy xong một tiết toán cao cấp!

Trước kia tôi bảo anh làm toán, anh đều nghe không hiểu tôi nói gì cơ mà!

Ý thức được chân tướng, tôi chậm rãi siết lỗ tai Hạ Tri Hành: “Hạ Tri Hành, không phải anh lộ tai mèo sẽ thành ngốc sao? Anh lừa em?”

Hạ Tri Hành bị bại lộ khẽ ho nhẹ hai tiếng, như lấy lòng hôn môi tôi: “Anh sai rồi, lúc trước là muốn tìm cơ hội tiếp cận em, muốn tiến thêm một bước với em mà thôi, đừng giận…”

Tôi bắt được trọng điểm trong đó: “Anh thích em từ lúc đó?”

“Không phải.” Hạ Tri Hành cười xoa đầu tôi, trong mắt toàn là ôn nhu dịu dàng, tình yêu mềm mại.

“Em là mối tình đầu tiên của anh, anh đã thích em… từ rất lâu, rất lâu rồi.”

Hết thảy, đều là tính kế đã lâu.

(END)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom